Ngoan, anh yêu em - Orange Quất Tử ( 52 chương )

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cecilia

      cecilia Well-Known Member

      Bài viết:
      177
      Được thích:
      819
      Chương 12 (cont)
      Đồng Yên bị giọng lãnh đạm của làm cho mất hết dũng khím do dự chút rồi mới cẩn thận mở miệng: “Em mời ăn cơm để cảm ơn giúp đỡ.”

      Lăng Khiên bởi vì nửa câu sau của nên sắc mặt lại càng tối sầm lại, thanh phát ra càng lạnh lùng hơn: “Em là bạn , có cái gì mà phải cảm ơn, còn có chuyện gì khác sao?”

      Khuôn mặt nhắn của Đồng Yên nhăn lại, biết làm tức giận cái gì, quệt mồm : “ có.”

      “Bây giờ em về nhà sao?”

      “Vâng.”

      “Muốn mua thức ăn gì ?”

      Đồng Yên sửng sốt: “Dạ?”

      Lăng Khiên nổi giận , lại có thêm chút phiền não mở miệng : “ phải em là mời ăn cơm sao? Là em mua thức ăn nấu cơm hay là vẫn mua thức ăn như trước?”

      Đồng Yên đại quýnh, nghĩ thầm là tôi mời ăn cơm chứ ăn cơm ở nhà, nhưng lại có can đảm để phản bác, chỉ có thế : “Vậy để lúc trở về mua. thích ăn cái gì?”

      “Tùy em thôi. kén ăn. Cứ như vậy . Bye!”

      Đồng Yên nghe tiếng tắt điện thoại biết nên khóc hay nên cười. Có câu “gần vua như gần cọp”, nhưng cảm thấy bàn về trình độ nguy hiểm, bạn hổ bằng bạn Lăng Khiên :))!

      Sáu giờ rưỡi, Lăng Khiên đem tất cả công việc chưa hoàn thành về nhà, vuốt vuốt cổ cho đỡ mỏi rồi đứng lên. bên mặt áo khoác, bên tâm tình rất tốt tiêu sái bước khỏi phòng làm việc. đường tới cửa tiệm lần trước mua thuốc, mua lấy vài túyp thuốc mỡ, rồi lái xe về phòng trọ.

      dừng xe bên đường rồi xuống, ở quầy bán phim hoạt hình hồi lâu. Lúc tính tiền, bên trong xe đẩy có mười mấy cái đĩa toàn bộ là phim hoạt hình, phim mới phim cũ đều có, dù là chánh bản cũng mua. Đối với vẻ mặt của nhân viên bán hàng lúc tính tiền, ho tiếng thản nhiên : “Trong nhà có người bạn thích xem những thứ này.”

      Lúc ra cửa, mấy người bán hàng khe khẽ với nhau: “ người đàn ông đẹp trai như vậy lại có con mất rồi. đáng tiếc a~~!

      Mặt Lăng Khiên đen lại, dừng bước, xoay người nhìn các nàng đó vô cùng lễ phép mở miệng: “Những thứ này là mua cho mẹ của đứa bé!” :))

      để ý tới mấy tiểu nương phía sau há mồm trợn mắt, giơ túi lên bước nhanh về phía xe thể thao màu bạc bên đường.

      người đàn ông mị lực như vậy, vậy còn có lão bà rồi. Qua đau! Nhân viên cửa hàng chỉ hận trời cao bất công!

      Bữa ăn tối rất thịnh soạn nha. Bốn món ăn chính, thêm món súp và cháo. Lăng Khiên nắm chặt đôi đữa nhìn bàn ăn, trong lòng bị rung động sâu. Hình ảnh này mơ rất nhiều lần rồi, cuối cùng nó xảy ra rồi, lại làm cho ảnh cảm thấy . cầm đũa lâu vẫn nhúc nhích. sợ rằng chỉ cần động đũa cái tất cả mọi thứ trước mắt biến mất. có cảm giác là mình nằm mơ. Cho đến khi có thanh vang lên bên tai.

      “Có phải là có món nào thích ? Trong tủ lạnh còn rất nhiều đồ, muốn ăn cái gì, em làm cho ?” Đồng Yên nhìn hồi lâu vẫn động đũa có chút khẩn trương mở miệng.

      Lăng Khiên đưa tay vuốt mặt cái, đem chua xót trong mắt đè xuống, hướng cười cười, lắc đầu rồi bắt đầu ăn cơm. ăn rất nhanh, ăn gắp món lại cẩn thận hỏi mùi vị có được hay . lại ngừng gật đầu, nhìn cũng chuyện, chỉ cúi đầu chăm chú ăn cơm. ra cũng còn có thể ăn được ra mùi vị nào đó, cái gì chua chua ngọt ngọt lại mặn đạm, căn bản biết. chỉ cảm giác duy nhất lúc này mà thôi – đó chính là hạnh phúc!

      Bốn món ăn món súp cơ hồ bị mình ăn hết sạch . Đồng Yên múc cơm len lén nhìn , nhìn cái tướng ăn lang thôn hổ yết của, trong lòng thoáng cái trở nên mềm mại. cảm thấy người đàn ông này đáng thương, như bị bỏ đói lâu thành như vậy, ánh mắt tự chủ được mà tràn đầy thương tiếc [T_______T].

      Lăng Khiên đặt bát cơm xuống bàn, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ đối diện ánh mắt tương tự với đồng tình chăm chú nhìn , nhíu mày mở miệng: “Em ăn no chưa?”

      Đồng Yên nhìn bát cơm của mình cùng bàn ăn trống trơn mím môi gật đầu, đặt đũa xuống chuẩn bị thu dọn, nhưng lại bị ôm đến phòng khách.

      “Em nghỉ ngơi , rửa bát.” Lăng Khiên đặt ghế salon rồi vào phòng bếp rửa bát.

      Đồng Yên dò kênh sau đó ngồi salon ngoan ngoãn xem TV.
      Lăng Khiến bưng hai chén nước từ trong bếp ra, sắc mặt có hơi trắng bệch, thở phào hơi mới ngồi xuống bên cạnh , sau đios chỉ chỉ vào cái túi bàn trà ý bảo mở ra xem.

      Đồng Yên nghi ngờ nhìn cái, sau đó cầm lấy túi, thấy đồ vật bên trong cúi đầu : “A! Tất cả đều là phim hoạt hình sao?”

      Lăng Khiên cánh tay đặt trán khẽ nhíu mày, sau đó nhìn cười cười: “Ừ. Em thích sao? Phim mới phim cũ đều có cả, em cứ từ từ xem. nghỉ chút.”

      Đồng Yên đáp tiếng, sau đó chọn lấy bộ phim rồi bỏ vào đầu đĩa, ôm lấy chén nước uống từng ngụm , ngồi salon chăm chú nhìn màn hình, thỉnh thoảng cười khẽ mấy tiếng.

      Lăng Khiên nhắm mắt lại nghe tiếng cười thanh thúy của , khóe miệng cong cong, nhưng mặt lại dần dần trở nên có chút thống khổ. Vừa nãy cao hứng chỉ lo ăn, quên hẳn cái chứng bệnh đau dạ dày này, bây giờ cảm giác đau ngày càng ràng. Mà lại muốn phá hỏng khí ngọt ngào ấm áp này, nên cố gắng chịu đựng, mồ hôi lạnh ngừng tuôn ra, cánh tay đặt ở trán cố gắng gồng mình chịu đau, chút chút điều chỉnh hô hấp, hi vọng có thể mau sớm đè nén trận sôi trào này.

      Đồng Yên xem xong hai tập phim mới nhận thấy người bên cạnh có gì đó ổn, nghe được tiếng thở hổn hển của quay đầu lại sợ hết hồn, biết từ lúc nào người bên cạnh đầu đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệnh, nhè vỗ vào mặt , có chút bận tâm mở miệng: “ làm sao vậy?”

      Lăng Khiên lúc này cũng thể nhịn được nữa, mở mắt ra, hai mắt tràn ngập đau đớn, mím chặt môi có chút suy yếu cười cười, sau đó vịn vào vai ngồi dậy: “ được, nhịn được nữa rồi.” xong vỗ vào bả vai hai cái rồi vội vàng chạy vào phòng vệ sinh [:)))))))))))))))))), là mất hình tượng mà = =].

      Đồng Yên sửng sốt chút mới kịp phản ứng là khó chịu muốn ói, trong khi đó khóa cửa lại, bên trong truyền ra tiếng nôn mửa cùng tiếng xả nước kịch liệt. Lòng hung hăng đau cái, ra lời cảm động.

      Giằng co gần nửa tiếng đồng hồ, Lăng Khiên mới từ phòng vệ sinh ra ngoài, mặt có vài giọt nước, hốc mắt có chút đỏ lên, xanh cả mặt. Nhìn thấy Đồng Yên chờ ở cửa, có chút lúng túng nhức đầu : “ mất mặt qua. Em cười ?” [Vi: chị ý chẳng cười đầu nh em cười :)). mất hình tượng quá :))]

      Hết chương 12.

    2. cecilia

      cecilia Well-Known Member

      Bài viết:
      177
      Được thích:
      819
      Chương 13: Bởi vì em
      Editor: VitaminB2

      Giằng co gần nửa tiếng đồng hồ Lăng Khiên mới từ phòng vệ sinh ra ngoài, mặt có mấy giọt nước, hốc mắt có chút đỏ lên, xanh cả mặt, thấy Đồng Yên đứng chờ ở cửa có chút lúng túng nhức đầu : “ mất mặt quá. Em cười ?”

      Đồng Yên khẽ lắc đầu, do dự chút rồi nắm lấy ngón tay kéo : “Nếu lên giường nằm nghỉ .”

      Lăng Khiên nhận thấy được động tác của sững sờ, sau đó lại vui vẻ, nắm chặt tay có chút hảo ý hỏi: “Vậy còn em?” :))

      Đồng Yên đỏ mặt lên, trừng cái: “Em xem ti vi.”

      Lăng Khiên nhún nhún vai, gì lôi tới ngồi xuống ghế salon, sau đó đem đặt đùi mình ôm lấy, đầu tựa vai , vẻ mặt vô cùng mệt mỏi.

      “Em xem ti vi , đừng động đến . nghỉ ngơi lát.”

      Đồng Yên nhìn trán lấm tấm mồ hồi, đưa tay giúp xoa xoa, nhìn khóe miệng cong cong nhắm mắt lại, lần nữa nhìn về phía ti vi, lát sau nghe được khẽ gọi, cúi đầu nhàng lên tiếng. [Vi: chị này động tí chuyện cúi đầu >:)<).

      “Có chuyện gì sao?”

      Lăng Khiên như cũ nhắm mắt lại, sắc môi tái nhợt: “ vừa mới thấy trong mắt em có tia đau lòng, có phải sinh ra ảo giác ?”

      nhje run lên cái, gì.

      “Em lời nào cam chịu đau lòng vẫn là sinh ra ảo giác?”

      cúi đầu mím chặt môi, vẫn mở miệng.

      Lăng Khiên thở dài hơi: “Xem ra bệnh cũng , lại sinh ra ảo giác rồi.” Giọng của lộ ra đơn, còn có thêm ưu thương nữa.

      phải.” Đồng Yên phủ nhận hoàn toàn, rồi ngay lập tức phát ra mình mắc mưu :)), nhìn người nọ ngừng nhếch khóe miệng cười, hung hăng cắn đầu lưỡi của mình, tỏ vẻ bất mãn. Sau đó lại nghe thấy hít sâu hơi, sợ đến dám cử động nữa.

      “Em lấy thuốc cho uống nhé.”

      lại ôm chặt lấy , lắc đầu : “ cần. muốn động, em cũng cho động, em ngoan ngoãn xem phim hoạt hình .” cố ý đêm ba chữ “phim hoạt hình” nhấn mạnh, vẻ mặt rất giễu cợt.

      trừng mắt lườm cái, lúc quay đầu nghĩ cái gì đó xong nhàng : “Có muốn em xoa bóp cho ?” :))

      Lăng Khiên trong phút chốc mở bừng mắt, dám tin nhìn , lát sau khuôn mặt tái nhợt bị lây chút màu đỏ, cũng có chút ý tốt lắc đầu: “ cần đâu. quen.” :))

      Hôm nay hạnh phúc tới quá nhiều, có cách nào thừa nhận hết.

      Đồng Yên nhìn lại về phía ti vi, cúi đầu đáp tiếng: “Được.”

      Quá vài phần phim, hề báo trước tay đột nhiên bị người đằng sau cầm lấu sau đó bị kéo về phía sau dò xét, xuyên qua áo trực tiếp đặt vào bên trong, dán lên phần da thịt lạnh như băng cứng ngắt như da tương ~_~.

      Mặtj lập tức đỏ bừng, vẫn gì lại nghe thấy giọng : “Nếu em xoa bóp cho .” Cúi đầu , thanh oa oa lộ ra chút cẩn trọng sợ bị cự tuyệt.

      muốn rút tay ra nhưng lại thôi, biết điều chút để tay phía , nhàng xoa bóp, cũng biết như vậy làm cảm thấy rất ấm áp.

      Lăng Khiên đem mặt vùi sâu vào gáy , ôm cánh tay càng ngày càng gấp. bị hạnh phúc này đánh sâu vào choáng váng đầu óc, còn khả năng suy nghĩ gì nữa, chỉ có thể ôm chặt, sau đó cười trộm, cười đến rất vui vẻ, khóe miệng cười toe toét đến mức thẻ khép lại được.; Cái gì mà dạ dày đau, cái gì mà ác tâm, cũng cảm thấy gì nữa. Bây giờ chỉ cảm thấy giống như là ăn mật đường vậy, ngọt tận đáy lòng mà thôi.

      Mười mấy phút đồng hồ sau, Đồng Yên cảm giác đầu vai mình càng ngày càng nặng, cúi đầu phát ra ngủ rồi, lông mi nhàng buông thõng, khóe miệng giương độ cong nho , còn vẻ lạnh lùng nữa, mặt chỉ còn khả ái, thoải mái giống như đứa trẻ vậy.

      Thấy thái dương thấm ra mồ hôi chảy xuống mặt, cơ hồ suy tư gì đưa tay ra nhàng lau , tiếp theo đó ngón tay như bị dính vào mặt vậy, lần theo khuôn mặt mà từ từ vuốt ve. cảm giác mình nhất định là điên rồi, nếu vì sao nhìn dung nhan tuấn khi ngủ của , tim lập đập dồn dập như vậy chứ.

      Bộ dạng của bây giờ còn bá đạo, lãnh đạm lạnh lùng, cao cao tại thượng, ngay cả bộ mặt cương nghị cũng trở nên nhu hòa rất nhiều. Giờ khắc này Đồng Yên cảm thấy người đàn ông này rất ôn nhu.

      Thất lông mi run rẩy hai cái, vọi vàng rời mắt khỏi , nhìn về phía ti vi.

      Lăng Khiên híp mắt nhìn cái, sau đó lần nữa lại nhắm mắt. Khóe miệng càng ngày nhếch lên cao hơn. ra hề ngủ, chỉ có thể coi là giống như ngủ mà phải ngủ. Lúc cảm nhận được tay xoa mặt mình, nỗ lực kiềm chế bản thân, cảm nhận được cẩn thận vuốt ve. Lúc đầu ngón tay ôn nhuận trượt xuống bờ môi , cũng thể khống chế được nữa, chỉ có thể hơi giật mình. Cảm giác được bối rối vội vàng xoay người , muốn lập tức ngồi dậy, ngấu nghiến hôn lấy môi cho thỏa mãn.

      Làm bộ vừa ngủ trong chốc lát (== điêu), mở mắt ra, ôm lấy chặt, cằm chống lên vai , ở bên tai nhàng thổi khí [:”>].

      Đồng Yên cảm giác được mặt mình trận nóng ran, bất an nghiêng đầu tránh chút, muốn rút cánh tay đặt dạ dày ra, nhưng lại bị bàn tay to lớn ngăn chặn lại, sau đó nhàng cầm lấy.

      “Cứ đặt tay ở đây , rất thoải mái.”

      Đồng Yên quay đầu nhìn , : “ vừa rồi là ngủ sao?”

      Lăng Khiên gật đầu: “Hơi mệt nên ngủ chút. Có chuyện gì?”

      có chút quẫn bách quay đầu: “ có chuyện gì cả. mệt mỏi như vậy nên ngủ sớm .”

      Lăng Khiên nhìn bộ dạng của cười cười, ôm thân lên chút, lấy ra cái túi , lấy ra túyp thuốc mỡ, sau đó đưa ra trước mặt nhìn kỹ.

      Đồng Yên bị làm như vậy có chút lúng túng, bất mãn cau mày: “ làm sao thế?”

      Lăng Khiên cũng vắt lông mày, ngón tay hơi lạnh đặt lên mặt sờ sờ: “Xem chút . Hai má em bây giờ vẫn còn hồng gay gắt.” vừa vừa lôi đơn thuốc ra đọc, đọc chút rồi bóp ra 1 ít thuốc để ở đầu ngón tay, cẩn thận từng chút bôi lên mặt nhàng xoa ở hò má vẫn còn đỏ lên của .

      Đồng Yên khẽ căn cắn môi dám nhìn , cũng có phản kháng lại, cứ như vậy ngoan ngoãn ngồi đùi , cảm nhận ôn nhu che chở của , cảm thấy rất là thoải mái. Chờ sau khi đặt lại túyp thuốc mỡ lên bàn mới cúi đầu : “Cám ơn.”

      Lăng Khiên lại nâng mặt lên, xoa đều thuốc hai bên má, nhàng thổi thổi, mạn bất kinh tâm mử miệng: “Sau này muốn em với hai từ “cám ơn”. Là tự nguyện.”

      Đồng Yên sửng sốt: “Gì cơ?”

      Lăng Khiên nhướn nhướn mày chút, lần nữa lúc nhìn về phía , trong mắt tràn ngập thâm tình: “Thương em, chiều chuộng là tự nguyện.”

      Đồng Yên vẻ mặt mờ mịt nhìn : “Tại sao?”

      Lăng Khiên giương mắt khẽ cười: “Bởi vì em!”

      (to be continued)

    3. cecilia

      cecilia Well-Known Member

      Bài viết:
      177
      Được thích:
      819
      Chương 13 (cont)

      Đồng Yên nghe xong lời sửng sốt, đột nhiên rút tay ra đứng dậy, sau đó vẻ mặt kinh hoàng nhìn người đàn ông kia bị đụng phải cúi người xuống chịu đau.

      Tay vừa lúc đánh vào dạ dày , hít mạnh hơi, cố gắng kìm nén cơn đau, khom người chờ lúc lâu mới ngẩng đầu lên. Nhìn thấy ánh mắt khổ sở, hoảng sợ của , trong lòng ngày càng khổ sở. biết bộ dạng này, biết cảm giác hạnh phúc kia, tất cả cũng chỉ là ảo giác, hết thảy tất cả những điều tốt đẹp cũng chỉ là cảnh trong mơ. Tất cả chỉ là giả mà thôi.

      Lăng Khiên chống vào ghế từ từ đứng lên, muốn kéo tay nhưng lập tức lui về phía sau, thở phào hơi, hai tay bỏ vào trong túi quần, cúi đầu trầm mặc hồi, sau đó nhìn cười khổ cái: “Dọa đến em sao?”

      Đồng Yên biết phải trả lời như thế nào. sợ. cho là hai người trong lúc đó chỉ là giao dịch, chi là chỉ muốn trả thù từ đầu làm bị tổn thương. bao giờ nghĩ rằng lại mình. Nếu như chỉ là giao dịch, có thể vì cha mẹ mình ở lại bên cạnh . Nhưng nếu như là tuyệt đối thể ở cùng được nữa, bởi vì , bởi vì trong lòng còn có người khác. muốn làm tổn thương bất cứ ai cũng muốn tổn thương .

      “Điều vừa sao?” khó khăn mở miệng hỏi.

      Lăng Khiên khóe miệng khẽ nhếch chút, cúi đầu giương mắt nhìn thẳng hỏi: “Là sao? sao? Dù sao em cũng , vẫn biết là như vậy.” Lúc này với giọng vô cùng khinh bạc, nhưng trong lòng màu tuôn trào dữ dội.

      Đồng Yên vẻ mặt đau đớn nhìn , biết nên giải thích với như thế nào.

      Lăng Khiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lát sau trầm thấp mở miệng: “Coi như chưa gì.”

      Khi xoay người, nháy mắt nhàng kêu tiếng: “Lăng Khiên, em thể ở cùng với được nữa.”

      Tay đặt trong túi áo của Lăng Khiên đột nhiên nắm chặt thành quyền, đưa lưng về phía , thân thể trong nháy mắt cứng đờ, lông mày nhíu chặt lại. lát sau, giọng trầm thấp của vang lên: “Đừng quên sinh tử của cha mẹ em vẫn ở trong tay tôi.”

      Đồng Yên nhìn với ánh mắt thống khổ, : “ nếu như muốn làm như vậy làm , dù sao ông ấy cũng tham nhũng, vốn là bị trừng phạt. Nhưng nếu như ba mẹ em có gì bất trắc, em cũng sống nữa.”

      Thân thể Lăng Khiên chợt cứng đờ sau đó phần hận xoay mạnh người lại, trong mắt phun ra tức giận. bước hai bước về phía , hai tay mạnh mẽ nắm lấy hai vai gầy yếu của mà lắc, cắn răng quát : “Đồng Yên! Em làm sao có thể độc ác như vậy chứ? Làm sao em có thể tuyệt tình như vậy? Em biết em, em biết đành lòng nhìn em đau khổ, em biết bao giờ động vào bố em, cho nên bây giờ cái gì em cũng sợ phải ? Cho nên em sợ phải ? Cho nên em có thể đem tình cảm của dẫm đạp lên, sau đó cười nhạo là quá mức ngu ngốc phải ?”

      Đồng Yên bị lắc tới mức cảm tưởng như bị say xe, nhưng lại thấy được trong đáy mắt có đau đớn còn yếu ớt.

      Sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, trấn từng giọt mồ hôi hột theo gương mặt căng thẳng từ từ chảy xuống. Đồng Yên trong lòng từng đợt đau nhói, cảm giác như thế làm cho dám đối mặt với chất vấn của , làm cho có cách nào ra những lời tuyệt tình với nữa. từ từ cúi đầu bắt đầu khóc, cảm thấy rất bế tắc, trong lòng vẫn còn nút thắt. Nhưng chuyện muốn làm bất kể bị người nào ép buộc cũng đều làm, như là việc ban đầu muốn gả cho , sau đó muốn Tiếu Diệc Trần nữa, đều có thể làm gọn gàng.

      Nhưng mà bây giờ người đàn ông này, muốn ở bên cạnh , nhưng làm quyết liệt được như vậy, thậm chí là đành lòng nhìn vẻ mặt đau thương của như vậy.

      Lúc suy nghĩ, tiếng trầm trầm rên rỉ từ đỉnh đầu truyền đến, tiếp theo cảm giác được bên vai trái của mình đột nhiên nặng hơn.

      Lăng Khiên hai cánh tay khoác lên vai , sau đó đem trán nhàng chống lên vai trán của .

      Đồng Yên nghe được xốc xếch mà ồ ồ hít thở, cảm giác được run rẩy, trong lòng hung hăng đau cai, cơ hồ theo bản năng đưa tay lên ôm lấy eo , đỡ lấy thân thể , có chút nghẹn ngào mở miệng: “ sao chứ?”

      Lăng Khiên nhắm mắt lại, có chút đè nén hơi thở hổn hển, lát sau mới lắc đầu, sau đó nhàng kéo vào, giọng khàn khàn cất lên: “Đồng Yên, em thể đối xử với như vậy được. Em phải tin , nếu như có thể được lựa chọn, tuyệt đối khuôn muốn em. Nhưng hề có cách nào, có cách nào, biết em , cũng biết rằng em người đàn ông khác, coi như là vậy còn giống như đứa ngốc em năm năm. Cho nên, em thể muốn sống cùng mà vứt bỏ . Em thể làm như vậy. Có biết hả?”

      Hết chương 13.

    4. cecilia

      cecilia Well-Known Member

      Bài viết:
      177
      Được thích:
      819
      Chương 14: Tiến triển ngọt ngào
      Editor: VitaminB2

      Đồng Yên được lời nào, chỉ có thể rơi lệ, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn thể suy nghĩ được vì sao lại có thể tận năm năm trời.

      Lăng Khiên đưa tay lên vuốt ve mặt , sau đó nhàng hỏi: “Em chán ghét sao?”

      Đôi mắt với nước ở lưng tròng của vụt sáng nhìn , sau đó lắc đầu.

      nhè cười cười, tiếp tục mở miệng: “Vậy cho biết, ở lúc nào đó, ví dụ như lúc ngủ, em có thích chút nào ?”

      ngẩn ra, do dự trong chốc lát, khẽ gật đầu cái.

      Nụ cười của phát ra lại càng ôn nhu: “Vậy lúc nhìn đau dạ dày, em có cảm thấy đau lòng chút gì ?”

      Lần này hề do dự mà gật đầu ngay lập tức.

      Sau đó, Lăng Khiên cười ra thành tiếng, nhàng ôm càng chặt hơn, cúi xuống nhìn chằm chằm, hai giây sau từ từ cúi người xuống đặt môi mình lên môi . cảm giác được rằng né tránh, lập tức vươn đầu lưỡi ra từ từ liếm, cho đến khi hề giãy dụa nữa mới nhàng cạy mở hàm răng rồi đồng thời mềm mở miệng: “Có chán ghét ?”

      Đồng Yên hai tay ôm chặt lấy thắt lưng của , gật đầu cũng chẳng lắc đầu.

      Đầu lưỡi tiếp tục vào bên trong thăm dò kĩ càng hơn bên trong miệng , lâu sau mới mở miệng hỏi tiếp: “Em có thích ?”

      Thân thể căng thẳng của Đồng Yên bắt đầu buông lỏng, lát sau hai mắt từ từ nhắm lại.

      Lăng Khiên nhìn thấy như vậy, trong mắt càng ngày ánh lên niềm vui, tảng đá nặng trong lòng nháy mắt biến mất, hai bàn tay nắm thành đấm cũng buông lòng hơn, càng ôm chặt hơn nữa, sau đó lại tiếp tục ôm hôn cho thỏa mãn niềm khát khao.

      Khi mãnh liệt tấn công lần nữa, Đồng Yên hai tay ôm lấy chặt hơn, tất cả phòng tuyến trong lòng hoàn toàn sụp đổ. Khi phát ra mình từ từ hôn đáp lại , cả lòng cảm thấy hoàn toàn nhõm và thêm vào đó là cảm giác hạnh phúc.

      ra hề mất khả năng thương người khác. ra, còn có thể động tâm lần nữa.

      Sau nụ hôn kích tình nóng bỏng, Đồng Yên cả người vô lực dựa vào người Lăng Khiên thở dốc. nhìn những cái lông nhím của từ từ biến mất :)), trong lòng cảm giác rất mềm mại, vui sướng, tay đặt đỉnh đầu vuốt vuốt rồi nhàng mở miệng: “Sau này cần phải luyện tập nhiều. Kinh nghiệm của em ít quá.” [:))), bắt đầu lộ bản chất rồi >:)].

      Đồng Yên ngửa đầu trừng mắt nhìn , lẩm bẩm: “Vô sỉ.”

      Lăng Khiên kéo tới ghế salon ngồi xuống, đặt đùi mình ôm lấy, sau đó có chút thổn thức mở miệng: “Nếu mà sớm biết dễ dàng như vậy, phí hoài công sức làm những việc lấy lòng em làm gì. Nếu phải liều mình được ăn cả ngã về , chắc chắn là bị em vô lương tâm mà đuổi mất.”

      Đồng Yên bị vậy, cũng chẳng phản bác, nghiêng đầu tựa vào bả vai , vuốt vuốt móng tay mặc quở trách.

      Lăng Khiên nhìn làm nũng mờ ám mà cả người trận tê dại, còn đâu nhẫn tâm mà nữa, hai cánh tay chỉ ôm chặt lấy , trán cọ xát vào trán , hưởng thụ ngọt ngào và ấm áp lấp đầy tim mình. Gần hai nghìn cả ngày lẫn đêm chờ đợi, rốt cuộc cũng chờ đợi được mình, lòng trống vắng cuối cùng bị cảm giác hạnh phúc lấp đầy. biết rằng niềm hạnh phúc này còn là ảo giác nữa, dùng cằm cọ cọ đầu , cúi đầu kêu tiếng.

      “Từ bây giờ trở gọi em là Yên Yên nhé.”

      mân môi kẽ cười, ngoan ngoãn gật đầu.

      “Vậy em gọi như thế nào?”

      nghiêng đầu suy nghĩ, ngửa đầu nhìn : “Lăng Khiên?”

      trừng cái: “ bằng em gọi là Lăng tổng còn hơn.”

      hai mắt to vụt sáng: “Nghe cũng được à nha.”

      đưa tay gõ vào trán : “ cho nghịch ngợ. Gọi là Khiên.”

      Đồng Yên vếnh miệng: “Nghe ngọt quá.”

      Lăng Khiên khiêu mi: “ thích. Vậy , gọi nghe tiếng xem nào.”

      quay đầu, bĩu bĩu môi: “ gọi.”

      Tay bóp lấy chóp mũi cái, bị tay đẩy ra.

      “Dám phản kháng lại hử? Em được cưng chiều quá giờ trở nên ngang ngược kiêu ngạo hả?”

      Đồng Yên lại nhìn , lưỡng lự chứ rồi nhàng mở miệng: “Khiên.” [Mật ngọt chết ruồi chưa >__<].

      nghe được gọi câu thân mật như vậy, hung hăng hôn lên chóp mũi cái, sau đó lại ôm chặt lấy , thở dài hơi mở miệng: “Mèo à. muốn nuốt em vào bụng.”

      ngồi trong người đồng đậy chút, : “Ăn thịt người là phạm pháp đó nha.”

      bị chọc cho cười rất to tiếng. Đồng Yên cũng cười, cười đến rất vui vẻ, ánh mắt trong trẻo mà ôn hòa. nhìn nụ cười của lại ngẩn người, tự nhủ thầm: “Cuối cùng cũng được nhìn thấy Thiên Sứ.”

      Cuộc phỏng vấn Lâm Kỳ Nhi diễn ra ở tầng sáu trong phòng họp tư nhân . Bở vì Đồng Yên có bất kì kinh nghiệm nào, cuối cùng Chu tổng đành phải cho Lucy chịu trách nhiệm còn trợ lực bên cạnh.

      Lúc các vừa tới cửa, Đồng Yên lặng lẽ lấy điện thoại di động ra nhắn tin nhắn ngắn cho Lăng Khiên là: “Lãnh đạo tới thị sát công tác”. Gửi xong cũng chờ nhắn trở lại, để điện thoại trở lại vào túi xách, cười hì hì theo Lucy vào thang máy.

      Lăng Khiên lúc này họp cùng mấy quản lý của công ty ở tầng cùng. Nghe được điện thoại vang lên hai tiếng “Tít tít..”, cúi đầu xuống nhìn vào đập vào mắt là tên của người nào đó, ánh mắt nhu hòa rất nhiều. Sau khi xem xong tin nhắn, khóe miệng dần giơ cao lên, chưa có hồi phục lại trạng thái (tưng tưng :”>) cắt ngang việc báo cáo của quản lý tài vụ, nhìn người đàn ông gầy hỏi: “Lâm Kỳ Nhi phỏng vấn ở tầng mấy?”

      Người đó kinh ngạc vô cùng, đáp: “Phòng họp B2 ở tầng sáu.”

      “Thời gian bao lâu?”

      “Phỏng vấn từ hai giờ chiều đến ba giờ rưỡi, sau đó chụp hình giờ.”

      gật đầu, nhìn về phía quản lý tài vụ mặt chút thay đổi mở miệng: “Tiếp tục .”

      Quản lý tài vụ lau mồ hôi rồi mới tiếp tục báo cáo công việc.

      Nửa giờ sau khi phỏng vấn kết thúc, Lâm Kỳ Nhi dẫn đầu ra khỏi phòng họp, Đồng Yên cùng Lucy thu thập tài liệu ra cửa chờ thang máy. Đồng Yên lấy di động ra, đọc tin nhắn sau đó cười híp mắt lại. Tin nhắn có nội dung là “Sau khi cuộc phỏng vấn kết thúc lên tầng cùng gặp .”

      Đồng Yên nghiêng đầu cười cười, theo Lucy vào thang máy, nhắn tin ại cho “Trong lúc làm việc được chuyện riêng.”

      Đợi vài phút mà nhận được tin nhắn trả lời của , bất mãn nhíu mày, có chút rã rời theo Lucy về phía phòng chụp ảnh.

      Nhân viên hóa trang cùng nhiếp ảnh gia cùng bận rộn, Lucy qua chỗ Lâm Kỳ Nhi chuyện phiếm, Đồng Yên tìm chỗ khuất đứng trong bóng tối, khoanh hai tay trước ngựng đứng nhìn.

      Đèn chụp ảnh loang loáng loang loáng lên, Lâm Kỳ Nhi mặc bộ da báo giả bộ lên võ đài, trong nháy mắt tạo ra đủ loại tư thế và kiểu dáng xinh đẹp để nhiếp ảnh gia chụp hình, Đồng Yên nhìn chăm chú vào da báo xinh đẹp mị hoặc kia, trong mắt dần dần xuất sùng bái cùng hâm mộ.

      “Em so với ta xinh đẹp hơn nhiều.” giọng trầm thấp mà thuần hậu đột nhiên vang lên bên tai Đồng Yên.

      Đồng Yên giật bắn cả mình, sau đó đưa tay vỗ vỗ ngực, quay đầu vẻ mặt bất mãn nhìn chằm chằm vào người đàn ông phía sau lưng mình, che miệng : “ tạo ra thanh nào cả. Làm người ta sợ hết hồn.”

      Lăng Khiên mím môi nhịn cười, cúi đầu nhìn bộ dạng xinh đẹp của , muốn kéo vào trong lòng dạy dỗ phen, nhìn xung quanh say đó gõ tay lên trán , : “ ra ngoài thôi.”

      Đồng Yên vếnh vếnh miệng tỏ vẻ nghe lời.

      cũng giận, cúi người xuống thổi khí bên tai : “Muốn trực tiếp ôm bế em ra ngoài hả?”

      Mặt đỏ bừng cả lên, lườm cái, xoay người nhìn, suy nghĩ lút rồi mới ngoan ngoãn theo sát ra ngoài.

      Cho đến khi cả hai vào thang máy, Lăng Khiên mới giơ tay ra nắm chặt lấy bàn tay bé của . Đồng Yên ngẩng đầu lên nhìn , khóe miệng cũng cong cong. Nhìn nghiêng từ góc độ này, khuôn mặt tuấn của có thể là hoàn mỹ, ngũ quan ràng cương nghị, nhưng bởi vì là khẽ cười nên cả mặt đều là vẻ nhu hòa. Thần thái khuôn mặt vừa lạnh lùng vừa ôn nhu làm cho nhìn đến si ngốc. Phải thừa nhận rằng người đàn ông này rất hấp dẫn.

      Lăng Khiên nhìn vẻ mặt si ngốc đến ngơ ngác của mà trong lòng hồi hộp, tự chủ nắm tay càng chặt hơn, lôi về phòng làm việc, dùng hết sức kéo mạnh vào ngực. “Rầm” tiếng của phòng đóng lại, Đồng yên bị ép chặt giữa cửa và ngực .

      cúi đầu chút do dự mà hôn lên đôi môi đỏ mọng của , dừng sức mút vào, lửa nóng kích tình bừng lên chút đè nén, hai đôi môi kề vào nhau chặt chẽ chút khe hở, mà sát mạnh mẽ, phát ra những tiếng thở dốc và gấp hồng hộc.

      Đồng Yên vẫn còn chút né tránh và kháng cự nhưng chẳng ảnh hưởng đến nhiệt tình nóng như lửa của người đàn ông này tí nào. hôn đến mại lực, điên cuồng xâm nhập. tiếp nhận cách bị động nhưng nhịn được mà rên rỉ lên mấy tiếng.

      lúc sau, Lăng Khiên kết thúc nụ hôn lâu là lâu này, với nụ hôn tình nguyện. cúi đầu nhìn hai má đỏ ửng của , trong mắt nhu tình rất đậm, dùng trán nhàng chà chà vào trán , : “Em có hài lòng với kĩ thuật hôn của ?”

      Đồng Yên bĩu môi muốn quay đầu nhưng bị giữ chặt cách nào nhúc nhích, chỉ có thể lườm cái, nhiệt độ mặt ngừng tăng lên.

      Lăng Khiên dùng ngón tay quấn tóc , ôm lấy thắt lưng véo véo, cảm giác được phản kháng, cười khẽ chút: “Biết điều em đừng có mà động đậy. Khả năng kiềm chế của được như tưởng tưởng của em đâu.”

      Đồng Yên đỏ bừng cả mặt, dám cử động thêm nữa, ngón tay vẽ mấy cái vòng tròn ngực , bộ dạng ủy khuất vô cùng.

      nhje nhàng hôn lên chóp mũi , giọng khàn khàn vô cùng gợi cảm: “Yên Yên à. muốn ăn em sạch .”

      Thân thể Đồng Yên run lên bần bâth, hai tay chống lên ngực kháng cự.

      Lăng Khiên thở dài hơi, kéo tay đặt lên miệng mình hôn mấy cái, sau đó lại ôm chặt vào lòng, bàn tay vỗ về tấm lưng mảnh khảnh của , có chút cảm khái nhưng tràn đầy sủng nịnh : “Nhưng mà nỡ bắt buộc em. Yên Yên, nếu ngày nào đó mà em rồi, hãy cho biết nhé. cũng chỉ là người đàn ông bình thường mà thôi, muốn xem là “tư vị ăn em” nó có tốt hay . Nhé?”

      Khuôn mặt Đồng Yên quẫn bách mà đỏ bừng cả lên rồi. Sau có thể trắng trợn mà trêu chọc như vậy, nhưng mà lại hề cảm thấy tức giận. Trừ cảm giác xấu hổ vô cùng ra, còn có thêm ngọt ngào, cúi đầu rất thâos trả lời .

      Bàn tay Lăng Khiên đặt ở thắt lưng khẽ dùng sức nắm chặt chút, sau đó dán chặt thân thể vào người , cúi đầu sát vào tai thở : “Bảo bối. Mau trả lời .”

      Đồng Yên cảm giác được hạ thân có chút khác thường, thân thể càng run rẩy hơn. Đối mặt với uy hiếp cùng dụ dỗ trắng trợn lõa lồ của , cơ bản lại có cách nào phản bác, chỉ có thể luống cuống gật đầu mà thôi.

      Theo hơi thở bị đè nén phải là “khủng khiếp”, thanh nhẫn vô hạn vang lên bên tai : “Em mà cứ tra tấn như thế này “vật ” này sớm muộn gì cũng bị phế trong tay em.”

      Hết chương 14.

    5. cecilia

      cecilia Well-Known Member

      Bài viết:
      177
      Được thích:
      819
      Chương 15: Bởi vì em hận

      Editor: VitaminB2

      Ánh nắng mặt trời tươi sáng sau giờ ngọ, Đồng Yên cầm lấy mấy phần bản thảo vừa làm xong, vươn vai cái, cầm lấy chén nước đứng lên rót vào chút trà sữa, sau đó lập tức trở về chỗ ngồi mà đứng ở cửa sổ sát đất khu nghỉ ngơi lẳng lặng nhìn ra bên ngoài.

      Xế chiều an tĩnh, trong khí tràn ngập mùi sữa thơm nhàn nhạt, cảm giác như vậy rất quen thuộc, giống như hồi còn ở nước ngoài vượt qua từng thanh thản sau giờ ngọ, cũng như là ở trong biệt thự kia, nghe nhạc nhớ lại từng việc. Có lẽ tình biến mất, nhưng mà từng thời gian khác nhau, trong đầu tự chủ được mà nhớ tới nhưng chuyện cũ tốt đẹp hoặc đau khổ làm cho trong nháy mắt trở nên hoảng hốt, đâu là thực tế đâu là trong mơ.

      trận tiếng bước chân dồn dập tới gần, đầu vai Đồng Yên bị ai đó vỗ , nghe thấy được mùi hương thoang thoảng xung quanh quen thuộc, cười cười xoay người.

      “Sau lại đứng lười biếng ở chỗ này vậy?” Thiến Thiến mỉm cười nhìn , sau đó chỉ chỉ chỗ ngồi của Đồng Yên: “Điện thoại của cậu vang lên nhiều lần lắm rồi, chắc là người khác gọi cậu đấy.”

      Đồng Yên hướng le lưỡi: “Phía dưới hộp vuông kia có trà sữa rất thơm, mình cậu lấy nhé.”

      Thiến Thiến hai mắt sáng rực tay hướng ý chỉ OK. Nhìn xoay người , có hảo ý cười cười rồi tay vỗ mông cái [>__< 35].

      Đồng Yên biết là đùa, nhưng mặt vẫn đỏ bừng lên, tức giận xoay người lại chống lại tròng mắt chứa ý cười của Thiến Thiến, chính cũng cười, sau đó lườm () Thiến Thiến cái rồi trở về chỗ ngồi. Lúc ra cửa còn nghe thấy thanh trêu chọc của bạn mình: “Người ta đều rằng tình trong phụ nữ là phong tình vạn chủng. sai chút nào a. Thần sắc của cậu khá lên rất nhiều nha.”

      Đồng Yên quẫn bách tiêu sái trở về chỗ ngồi, nắm điện thoại trong tay nhìn thấy cái tên lên màn hình, khuôn mặt nhắm từ màu hồng chuyển sang màu trắng.

      Ba chữ “Tiếu Diệc Trần” nhấp nháy màn hình điện thoại, hoàn toàn có ý ngừng máy. Đồng Yên nắm chặt điện thoại, trong lòng xuất cảm giác đau lòng quen thuộc. Lúc nhạc chờ sắp kết thúc, nhàng nhấn nút nghe rồi áp điện thoại bên tai.

      “Alo?” Giọng hơi run.

      “Yên nhi, là .” Giọng của Tiếu Diệc Trần vẫn thấp nhu như trước.

      “Ừm.” Đồng Yên nắm điện thoại ra khỏi phòng làm việc.

      “Em ở công ty à?”

      “Ừm.”

      “Tối nay tới đón em, cùng nhau ăn bữa cơm được ?”

      Đồng Yên dừng ở cuối hành lang, nhìn ra những đám mây trắng ở ngoài cửa sổ, trong mắt có ưu thương nồng đậm: “Diệc Trần, em muốn gặp nữa.” Giọng rất thấp, cẩn thận nhưng rất kiên định.

      Người đàn ông ở đầu dây bên kia nghe được lời , ngón tay nắm chặt lấy điện thoại, sau đó thở dài hơi sâu, lần nữa lại mở miệng: “Yên nhi, đừng như vậy. Hãy coi như là bạn bè bình thường, chúng ta chỉ ăn bữa cơm thôi, hề có ý gì khác. Đừng cự tuyệt được ?”

      Đồng Yên nghe thấy thanh khàn khàn cùng cầu xin của , mọi lời cự tuyệt ra đến miệng bị chặn lại. Sau lúc lâu, cắn cắn môi : “Được rồi.”

      Trước khi tan việc cũng nhận được điện thoại của Lăng Khiên, trong lòng thể ra được cảm giác gì. Kể từ khi biểu lộ tuần trước, bọn họ chỉ gặp lại nhau hai lần, hơn nữa đều ở công ty Viễn Đông xử lý công việc, rất bận rộn. Thêm nữa hầu như đêm nào cũng xã giao với khách hàng, có khi gọi điện cho , có khi . Mà ngoài mấy cái tin nhắn ngắn ngủn cũng chủ động liên lạc với .

      Trừ khi hai người gặp mặt, bình thường rất ít cảm giác mình , mà cái loại cảm giác động tâm này theo thời gian hình như càng ngày càng nhạt.

      ra khỏi kí túc xá khẽ thở dài hơi. Dù sao vẫn là .

      Trong quán súp gian nho ưu nhã, bên trong bố trí vô cùng ấm áp, bên trong góc quán có cái cây cảnh màu xanh biếc làm cho người ta cảm thấy tràn đầy hi vọng.

      Tiếu Diệc Trần sau khi chờ Đồng Yên ngồi xuống, cực kỳ tự nhiên giúp chọn đồ ăn. Lúc ăn cơm cũng hề hỏi ý kiến , thành thạo gắp thức ăn vào bát mà toàn là những món thích. Đối với , nhiều năm như vậy mà vẫn nhớ được ràng, phải là cố ý nhưng dù sao vẫn thể quên được. Mỗi lần trong lúc vô tình nhớ tới , tâm tình cũng buồn bực và đau đớn dứt.

      Đồng Yên cúi đầu uống trà. Đối với cái nhìn thâm tình mà tham lam của , mặt hề có bất kỳ phản ứng nào nhưng ngực lại đập thình thịch. Nhiều năm như vậy rồi mà vẫn cách nào phản ứng lại ánh mắt này của . Cho dù quyết định nữa nhưng mà tám năm say đắm sớm ăn sâu vào trong máu rồi, trái tim nhảy lên chút rồi truyền đến mọi nơi trong cơ thế, căn bản là cách nào khống chế được.

      Tiếu Diệc Trần nhìn ánh mắt có chút mờ mịt, trong lòng khẽ đau. Điều chỉnh lại tâm tình của mình, mới yếu ớt mở miệng: “Công việc mới có tốt ?”

      Đồng Yên hơi kinh ngạc, sau đó nhìn cười cười: “Rất tốt. Em rất thích.”

      Tiếu Diệc Trần nhìn nụ cười xa cách của , trong lòng dần cảm thấy khổ sở. vốn là người thân cận nhất, bây giờ chỉ có thể vài lời khách sáo với . Chỉ vì ích kỷ và hèn yếu của mình mà chôn vùi tất cả.

      “Ăn chút , đều là những món em thích đấy.” giống như lúc trước gắp thức ăn cho .

      Đồng Yên buông thõng mí mắt nhàng : “Cảm ơn”. Rất lễ phép và cũng rất xa lạ.

      Tay Tiếu Diệc Trần run rẩy, nụ cười mặt cũng biến mất, nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của trước mặt mà cũng cách nào duy trì vẻ mặt bình tĩnh được nữa. Từ từ thả đũa trong tay mình xuống, xoa xoa bát, trong mắt có trầm thống cùng hối hận.

      “Yên nhi, thời gian qua em có khỏe ?”

      ngẩng đầu nhìn , ánh mắt ảm đạm, trong lòng đau, gật đầu cái hỏi lại: “Còn ?”

      Tiếu Diệc Trần mím môi cười khổ cái, lắc đầu : “ tốt, hề tốt chút nào.”

      Đồng Yên nhìn dung nhan gầy ít của giật mình, hỏi thêm gì nữa.

      Tiếu Diệc Trần nhìn đáy mặt có vẻ đau lòng khi nhìn mình, trong lòng dâng lên chút hi vọng, khẽ cười cười, rồi đổi đề tài: “Trước kia chưa bao giờ nghĩ em theo nghề báo chí. Bây giờ nhìn lại công việc này rất thích hợp với em. Yên nhi, em so với trước còn quyến rũ hơn nhiều.”

      Đồng Yên nghe thấy ngữ điệu của thoải mái hơn, trong lòng cũng thở phào nhõm. cười cười, ánh mắt khôi phục trong trẻo: “Em rất thích công việc này, thích các đồng nghiệp ở đó, còn có lợi thế lão bản nữa.”

      Tiếu Diệc Trần nhìn nụ cười thanh lệ của khỏi thất thần, hoảng hốt lát mới cười khẽ: “Chẳng lẽ em cũng thích lợi thế lão bản sao?”

      Đồng Yên gật đầu, mở miệng có chút nghịch ngợm: “Cùng nhà tư bản đấu trí và dũng khí cũng rất vui vẻ!”

      Tiếu Diệc Trần cười to, trong mắt chút nào che dấu say đắm thương cùng sủng nịnh. lát sau lại cầm đũa gắp thức ăn cho .

      Sau khi dễ dàng chuyện và hài hòa, hai người cứ như chưa từng phát sinh chuyện gì. Bọn họ cẩn thận tránh những chuyện tốt đẹp, giải thích cuộc phỏng vấn lần trước, cũng hỏi vì sao lại mời ăn cơm. Nhưng cả hai đều biết rằng sau bữa cơm này, những chuyện tốt đẹp và đau khổ cũng họa lên dấu chấm tròn, bất kẻ là tốt đẹp hay , hai người đều chọn cách quên .

      Bữa cơm mau chóng kết thúc, Tiếu Diệc Trần nhấp ngụm trà, nhìn mạn bất kinh tâm mở miệng: “ ly hôn với Tương Dao rồi.”

      Tay của Đồng Yên cứng nhắc chút, đè nén khiếp sợ và bối rối trong lòng, buông thõng mắt quá lúc lâu nhìn , nhàng hỏi: “Tại sao?”

      Tiếu Diệc Trần khẽ cười, thân dựa vào lưng ghế ngồi, mặt vẻ đơn tiếp: “Bởi vì phát ra chưa từng ấy. Nếu cứ tiếp tục công bằng với ấy.”

      Đồng Yên nhìn nụ cười có chút tự giễu của , trong lòng đau đau, cân nahwcs chút mới : “Hôn nhân phải trò đùa, có thể trở thành vợ chồng kiếp trước tu luyện phúc phận thể dễ dàng buông tha được. Dao Dao là lòng .”

      Tiếu Diệc Trần cúi đầu, khóe miệng lộ ra nụ cười khổ, ánh mắt đau đớn nhìn : “Yên nhi. Chỉ có vài tuần trôi qua thôi mà em có thể thản nhiên như vậy mà an ủi . muốn nữa nữa sao? Nếu như vậy, ngày xưa cần gì phải vì tự sát? Tại sao lại nhẫn nhục làm tình nhân bí mật của ?”

      Hai tay Đồng Yên nắm chặt lại, từ từ cúi đầu. Đối với chất vấn của , muốn giải thích, cảm thấy cần thiết phải giải thích ràng với .

      lát sau, đứng dậy, nhìn nhàn nhạt : “Diệc Trần. Em hi vọng là bởi vì em mà ly hôn với Dao Dao.”

      Tiếu Diệc Trần ngẩng đầu nhìn cười đến có chút hư ảo: “ phải vì em. Ta chỉ muốn tranh thủ hạnh phúc của mình.”

      Đồng Yên nhìn vẻ mặt dần dần tràn ngập ưu thương của , nhắm mắt và do dự chút mới mở miệng: “Em có bạn trai rồi,”

      Tiếu Diệc TRần sửng sốt, lập tức đứng lên, thể tin được nhìn chằm chằm, nắm chặt lấy hai vai , ánh mắt lộ vẻ kinh hoàng vô cùng: “Em gì? Làm sao có thể như vậy được.”

      Đồng Yên chưa từng thấy qua Tiếu Diệc Trần luống cuống như vậy, trong lòng hung hăng đau, cúi đầu đè nén chua xót trong mắt, lần nữa nhìn vào trong mắt khôi phục lại bình tĩnh, : “ là như vậy. Em chấp nhận ấy rồi.”

      Tiếu Diệc Trần sắc mặt trắng nhợt, sau đó buông ra, trong mắt chật vật được che , hai tay nắm chặt thành nắm đầm, trầm thấp mở miệng: “Em có thể cho biết người đó là ai ?”

      nhàng phun ra cái tên: “Lăng Khiên.”

      khuôn mặt tuấn nhã của Tiếu Diệc Trần đột nhiên lên tia kinh ngạc, tiếp theo nhìn với vẻ mặt phức tạp: “Em là Lăng Khiên, tổng giám đốc của tập đoàn Viễn Đông?”

      nhàng gật đầu.

      Tiếu Diệc Trần ngưng mắt nhìn : “Em ?”

      Đồng Yên muốn gật đầu, nhưng lại bị nhìn như vậy mà lạnh hết cả sống lưng. lát sau quay đầu sau bên, trả lời .

      Tiếu Diệc Trần nhìn bộ dạng luống cuống của , tối tăm trong mắt dần dần tản . lát sau khóe miệng loan loan, thở phào hơi, đưa tay xoa xoa khuôn mặt : “Yên nhi, nếu như là ta, buông tha em đâu. Có lẽ rời xa em có thể người khác, nhưng người kia nhất định phải là Lăng Khiên, bởi vì… Em hận ! Bất kể em sống cùng với là vì trả , cũng là trả thù . Yên nhi, tin em trở về bên .”

      Bên bờ sông ánh đèn sáng rực, Đồng yên lặng lẽ đứng cầu, hai tay chống lan can ngửa đầu nhìn bầy trời đêm đầy sao mà trong đầu trống rỗng. Câu kia của Tiếu Diệc Trần như là quả bom, đem suy nghĩ vốn khong yên bình của vỡ ra từng mảnh.

      ta hận Lăng Khiên. ta rằng bây giờ sống cùng Lăng Khiên là bởi vì để trả ta từng làm đau khổ.

      có phải như vậy ? chưa bao giờ có ý nghĩ hận , vẫn cảm thấy đối với là áy náy. Hơn nữa mấy ngày trước thậm chí có cảm giác động tâm với rồi.

      Nhưng mà Tiếu Diệc Trần lại : “Nếu nhu phải là em hận , em làm sao có thể lúc vẫn còn mà tiếp nhận . Như vậy ràng là em muốn nhìn thấy đau khổ. Đây phải trả thù là cái gì?”

      ta còn : “Em hãy tự hỏi lòng mình xem. Nếu như phải là trả thù, trong lòng em cách nào đáp trả lại . Tại sao lại có thể thản nhiên như vậy mà tiếp nhận đối với em tốt?”

      “Lúc gặp em cảm thấy phiền não hay là ngọt ngào?”

      “Muốn ràng cảm giác và suy nghĩ của mình, em đừng làm trái với tâm ý của mình. Xem lại xem cảm giác em đối với rốt cuộc là gì.”

      Đồng Yên đưa tay đặt lên ngực, nhắm mắt lại, trong lòng lên cái tên. Mấy phút đồng hồ sau, cười khổ cái. Nghĩ đến Lăng Khiên, trong lòng hề thấy phiền não nhưng cũng có ngọt ngào, rất bình tĩnh, bình tĩnh giống như nghĩ tới người xa lại vậy.

      Chuông điện thoại di động vang lên, thấy lên cái tên, lâu vẫn có nhúc nhích.

      nên làm trái với tâm ý chân của mình.”

      Qua lâu, tắt điện thoại. Giờ phút này, tâm ý chân của chính là muốn nhận điện thoại của ta.

      Hết chương 15.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :