Chương 4: Săn thú cùng con mồi. khắc đồng hồ sau, Lăng Khiên đóng bút kí lại, hai tay đặt bàn, lại gọi cho thư kí mang thêm ly thư kí vào phòng, giúp Đồng Yên gọi thêm cốc nước lạnh rồi mới mở miệng. “Được rồi. Em muốn hỏi gì?” Đồng yên gật đầu, đưa cho trang giấy bên trong là những vấn đề cần trả lời. Lăng Khiên nhận lấy tờ giấy, lướt qua lượt, để sang bên cạnh, mặt chứa ý cười [))))]. Đồng Yên ho hai cái, ngồi thằng người lên, mở máy ghi ra, mở cặp văn kiện, tận lực làm cho mình thoạt nhìn nên quá hồi hộp. “Lăng tổng, có vấn đề gì nữa chúng ta bắt đầu thôi.” “Được.” “Theo tôi được biết Viễn Đông lúc trước lấy việc mua bán xuất nhập cảng làm chủ nghiệp, bây giờ còn ?” “Còn.” “Như vậy cách khách nghề truyền thông của Viễn Đông là nghề phụ sao?” Giọng của Đồng Yên có chút run run. Lăng Khiên cười : “Có thể như vậy.” “Công ty liên tục chiến đấu ở các chiến trường truyền thông, như vậy là do Hội đồng công ty quyết định hay là ý kiến của cá nhân ngài?” Lăng Khiên trầm mặc nhìn vài giây đồng hồ: “Cá nhân tôi đề nghị, Hội Đồng công ty thông qua.” “Ngài tại sao lại muốn mở rộng sang nghề truyền thông?” “Nhất thời cao hứng.” Lăng Khiên trả lời chút do dự [)))). Bó tay]. Đồng Yên mặt nhăn mày cau, cầm lấy bút ghi lại câu trả lời của . “Xin hỏi ngài đối với tình cảnh truyền thông trước kia có ý kiến gì ?” “ có ý kiến gì.” Đồng Yên thầm liếc mắt nhìn các câu hỏi tiếp theo. “Viễn Đông hai năm nay có thể cùng tranh đấu với ngành nghề truyền thông Viễn Đông, có thể coi như như lão Đại trong thành phố này, ngài có bí quyết thành công gì vậy?” Lăng Khiên khiêu khiêu mi: “Tôi cảm thấy ngành truyền thông của Trần Dương là lão đại.” Đồng Yên hé miệng trầm tư chốc lát: “Vậy bí quyết thành công của ngài là gì?” “Hùng hậu tư chất kim.”(1) Lăng Khiên trả lời vô cùng bình thản. Đồng Yên ở phần trả lời dưới câu hỏi viết bốn chữ: “Tài đại khí thô.” (2) “Lăng tổng, mấy câu hỏi sau là hỏi chút về vấn đề riêng tư của ngài. Nếu như ngài muốn trả lời, có thể giữ vững yên lặng trả lời.” Lăng Khiên gật đầu. “Bây giờ trong giới thương nghiệp có tin là Viễn Đông nhắm thẳng vào hướng Trần Dương. Đối với tin này ngài có cho là như vậy ?” Lăng Khiên nhìn im lặng gì. Đồng Yên mấp máy môi, cúi đầu nhìn xuống rồi lại hỏi: “Ngài hay chấp nhận phỏng vấn, có nguyên nhân gì sao?” “ có.” Đồng Yên ngẩng đầu đáng thương nhìn . Lăng Khiên đè ép áp khóe miệng, lần nữa lại mở miệng: “ thích.” “Có tin đồn là ngài người bạn còn học đại học. Có vậy?” Lăng Khiên uống ngụm café, giữ vững trầm mặc. Đồng Yên lau lau mồ hôi: “Vậy ngài có sống cùng ấy ?” (Đến đây mọi người biết là ai chưa >). “Có.” “ ấy là người như thế nào vậy? Hoặc ngài cho biết tiêu chuẩn bạn của ngài là gì?” (Chỗ này mờ ám. Haha )). Lăng Khiên giương mắt nhìn , khóe miệng loan loan, tiếp tục giữ vững trầm mặc.(Thái độ ghét nhở >”<. Rất là trêu ngươi. Người ta hỏi dài nhưng toàn trả lời nhát gừng T__________T. Đồ lưu manh >”<). Đồng Yên cầm tờ khăn giấy lên lau mồ hôi mặt, nhìn mấy vấn đề phía dưới trong tờ giấy mà lòng rối bời thôi, có cảm giác lực bất tòng tâm cùng với thất bại. Những vấn đề này đều là Thiến Thiến chuẩn bị. lúc đó nhìn thấy mấy cái câu hỏi về cuộc sống riêng tư kịch liệt phản đối. cảm thấy rằng Lăng Khiên chắc chắn trả lời, nhưng Thiến Thiến là độc giả muốn xem đúng là có trả lời, bây giờ hảo cái cũng hỏi ra ngoài. Đây là nhiệm vụ đầu tiên trong công việc đầu tiên của , cũng biết làm ra cái gì, nhưng như vậy công mà lùi, vẫn có chút câm tâm. nhìn bộ dạng nhàn nhã uống café của người đàn ông đối diện, quẩy người cái cúi đầu mở miệng: “Lăng tổng, tôi mời uống trà nhé?” Lăng Khiên lạnh lùng an tuấn mặt lên nụ cười: “Được.” (Đồ cáo già =_____. Đồng Yên theo Lăng Khiên ra khỏi phòng làm việc, xuống dưới đại sảnh, thấy tiếp tân khiếp sợ đến mức miệng há hốc, len lén nhìn người đàn ông bên cạnh, lại thất ta mặt mày cong cong, tâm tình trông tốt mà (=___. Trong phòng café ưu nhã được trang trí bằng phong cách chủ đạo hai màu trắng đen, giản lược mà đơn điệu, lại rất tao nhã. Địa điểm mà Lăng Khiên chọn cách công ty xa lắm, từ công ty bộ mất mười phút là tới nơi. “Em uống chút gì ?” Lăng Khiên đem menu đẩy qua phía , thanh rất ôn nhu. Đồng Yên vội vàng lấy tay ngăn lại, : “Tôi mời khách. gọi đồ uống .” Lăng Khiên cười, chuyển hướng người bán hàng: “Cho ly café đen.” Đồng Yên nghe xong mới nhận lấy menu, nhìn chút, ngửa đầu gọi: “Cho cốc trà sữa Ri-ga nóng.” Lăng Khiên thân thể nhích lại gần phía trước với : “ nghĩ em nên uống Hội yếu nước khoáng” (Cái này ta cũng biết là đồ gì, chắc là chỉ nên gọi 1 chai nước khoáng )). Đồng Yên vếnh vếnh miệng lên : “ chai nước khoáng ở đây bán những mười đồng, quá là đắt.” Lăng Khiên sửng sốt chút xong lại thấy buồn cười. Đồng Yên cho ít đường vào cốc trà sữa Ri-ga sau đó vô thức khuấy khuấy cốc, giương mắt nhìn phía đối diện. Lăng Khiên nhấp ngụm café nhìn về phía ngoài cửa sổ, tựa hồ như cũng quan tâm vì sao lại muốn mời uống trà chiều. “Lăng tổng, bình thường có hoạt động gì làm lúc nhàn rỗi ?” Đồng Yên nhớ trong bút ký của Thiến Thiến có viết như vậy, tìm được hứng thú thích giống nhau sau đó từng bước xâm nhập. Lăng Khiên chuyển chút đồ trang sức hướng phía , rất chân thành suy nghĩ chút rồi : “Tác xạ, săn thú.” [)))))))))] Đồng Yên đồ mồ hôi lạnh. Người này cũng quá máu lạnh ~_~. “Haha. Cũng là rất kích thích vận động” (__ __). Lăng Khiên gật đầu, trong mắt thoáng tinh quang. “ thích những động vật nhu nhược, tay trói gà chặt bị truy đuổi, rất khoái cảm, rất kích thích.” [)))). Ý là truy đuổi, săn chị như con vật yếu ớt ý )). Lưu manh.) Đồng Yên trong lòng thầm mắng câu cầm thú, uống thêm ngụm trà sữa, cảm thấy mùi vị cũng thay đổi, cảm thấy trong đồ uống như có mùi máu tươi từ cổ sộc lên mũi, lần nữa mới mở miệng: “Xem ra Lăng tổng là người có tính chinh phục rất mạnh a.” Lăng Khiên cười, gật đầu: “Con mồi đó chỉ cần bị ta nhắm trúng, căn bản là còn đường sống.” ()))). Theo như ta hiểu : Chị là con mồi bị nhắm trúng, bị truy đuổi rồi. Chị còn đường sống hay đừng hòng chạy thoát )). thâm hiểm mà :X). Đồng Yên đối với khí phách cùng cuồng vọng trong lời của vô cùng bất mãn, nhíu mày : “Cũng chưa có trường hợp đặc biệt nào sao?” Lăng Khiên nhìn , ánh mắt u ám mà sắc bén, mặt có vẻ mờ mịt , sao lúc lâu dời mở tròng mắt, thở dài hơi: “Có . ấy trước mắt là người duy nhất đối với khuất phục.” Đồng Yên nhìn vẻ mặt trong nháy mắt trở nên tối tăm vô cùng, nuốt ngụm nước bọt, dám tùy tiện mở miệng nữa, chẳng qua là cảm thấy nên biết điều im lặng uống trà sữa. Mười mấy phút đồng hồ sau, Lăng Khiên nhìn đồng hồ rồi với : “ phải trở về rồi.” Đồng Yên gật đầu với cảm giác vô cùng thất bại, gọi người bán hàng đến tính tiền, nhưng lại được biết rằng Lăng Khiên có phần ở phòng café này nên được miễn phí. Đồng Yên quýnh lên chút, có chút lúng túng cầm lấy túi xách đứng lên: “ tốt. Lần sau tôi mời uống trà sau.” Lăng Khiên khẽ cười cười, thần sắc có chút mệt mỏi, ra khỏi phòng café, quay đầu lại nhìn , do dự chút cúi đầu mở miệng: “ có bạn .” [Ý ỳ. Thanh minh nè :X] Đồng Yên sửng sốt, sau đó quay đầu đối với cười cười: “Vậy chuyện của với nữ sinh viên đại học kia chỉ là lời đồn đại thôi sao? Nhưng mạng lại có ảnh mỗi tuần đưa đón ấy nha.” Lăng Khiên nhìn nàng nụ cười tinh khiết chỉ trong chốc lát, loan loan khóe miệng: “Những thứ đó sắp trở thành quá khứ rồi.” Đồng Yên vẻ mặt giải thích được nhìn . Lăng Khiên gì thêm, giúp gọi taxi, chờ xe khỏi xong mới hướng kí túc xá tới. đường lấy di động ra gọi cú điện thoại. Điện thoại được nhận đồng thời truyền đến giọng nữ mềm . “Khiên! Sao giờ này lại gọi điện cho em vậy?” Lăng Khiên thùy mị chớp chớp mí mắt: “Buối tối có phải học khóa nào ?” “Có. Nhưng em có thể nghỉ.” Lăng Khiên cười cười: “ lát nữa tới trường đón em ăn cơm tối.” “Có ? Vậy được.” Lăng Khiên ánh mắt ảm đạm chút, đáp tiếng rồi ngắt máy, lại gọi cú điện thoại khác. “Alo. Lăng tổng.” “Lưu luật sư, giúp tôi chuyển danh nghĩa chủ sở hữu của biệt thự Đông Sơn sang tên Tử Yên Nhi.” [ Xin tí đất nhỉ: E hèm… Hóa ra Yên Nhi là tên của bà này, chứ ko phải gọi kiểu ngọt ngào Yên nhi :-<. Nhưng sao chương 1 họ chỉ viết là Yên nhi :-S. Sai lỗi chính tả hử :-SS. Làm mọi người lo lắng roài ))))] RRR tuần sau, nộp bản sơ thảo phỏng vấn, bản thảo phỏng vấn của Tiếu Diệc Trần được thông qua, mà bản thảo phỏng vấn của Lăng Khiên hoàn toàn hợp lý, bị Chu chủ bút rất quyết đoán cầu viết lại lần nữa. Lần này tùy Thiến Thiến ra tay. Nhưng đến trưa ngồi chờ chồm hỗm, ngay cả Lăng Khiên trước mặt cũng nhìn thấy, cũng phải là bị cự tuyệt phỏng vấn mà là Lăng Khiên thực rất bận rộn, ngồi ở lầu cao nhất tiếp khách, nhìn tận hai người đàn ông kia từ giờ rưỡi chiều vào phòng họp, cho đến khi tan việc cũng có ra ngoài. Gần bảy giờ, mới nhìn thấy Lăng Khiên với vẻ mặt mệt mỏi từ phòng họp ra, Thiến Thiến vọt tới trước mặt chút đứng lên nghênh đón. “Lăng tổng, ngài khỏe chứ? Tôi là…” “Thiến Thiến?” Lăng Khiên tên cách chính xác. Thiến Thiến thầm cao hứng: “Đúng vậy. Tôi với Yên nhi là bạn đồng học thời đại học, chúng tôi có quan hệ rất tốt.” rất thông minh bắt được đúng trọng điểm. Lăng Khiên vẻ mặt hòa hoãn chút : “Vào phòng rồi .” Sau khi ngồi xuống, Lăng Khiên tự mình giúp hai người pha café, sau đó nhìn đồng hồ: “Cho nửa tiếng. Tám giờ tôi có bữa tiệc.” Thiến Thiến gật đầu, sau đó lấy ra bản thảo phỏng vấn chuẩn bị xong từ trước đưa ra trước mặt . Lăng Khiên uống hớp café, khẽ nhíu mày, đặt lên bàn tay nắm chặt mới nhận lấy, liếc mắt cái sau đó cười : “Những thứ này lần trước Đồng Yên hỏi rồi.” “Nhưng mà Lăng tổng ngài nhiều câu có trả lời.” Thiến Thiến mỉm cười ngọt ngào. “ áy có thể giữ im lặng trả lời.” Thiến Thiến ở trong lòng thầm mắng câu nha đầu ngốc, sau đó chuyển chủ đề câu : “Yên nhi bây giờ hình như là sống độc thân.” Lăng Khiên ngả người dựa vào ghế hai tay khoanh trước ngực, hứng thú nhìn : “Cho nên?” “Ngài có cơ hội à.” Lăng Khiên cười, gì. “Lăng tổng, chúng ta làm cuộc giao dịch. Nếu như ngài phối hợp tốt giúp tôi hoàn thành tốt cuộc phỏng vấn lần này, tôi giúp ngài theo đuổi Yên nhi.” Lăng Khiên khóe miệng giương độ cong càng hơn, trần tư chút rồi : “Được thôi.” Thiến Thiến cười to, rất muốn hoan hô. Lăng Khiên đứng lên: “Chiều mai tới tìm tôi. Tôi dành cho hai canh giờ.” Thiến Thiến cười gật đầu, theo cùng nhau ra ngoài. Trong thang máy, Lăng Khiên sắc mặt tái nhợt đứng ở sau lưng chút, mày nhíu lại rất chặt. “Lăng tổng, ngài thoải mái sao? Sắc mặt ngài nhìn tốt chút nào.” Lăng Khiên mím môi cười cười: “ sao. Cảm ơn.” Thiến Thiến nhìn vẻ mặt đạm mạc liền mở miệng hỏi nữa. Ra khỏi thang máy, Thiến Thiến về bãi đậu xe bên đường, lăng Khiên lên chiếc xe màu đen Worle lái xe đến bữa tiệc. xe, Lăng Khiên tựa lưng vào ghê ngồi, hít hơi sâu, sau đó liền nhìn về phía ngoài cửa sổ. Cái thành phố này toàn những ngôi nhà xi măng cốt thép mọc lên san sát nhau, nơi này mỗi người đều giống như những đồ nguội lạnh được đồng hóa giống nhau, người với người trừ lợi ích chính là tiền bạc, đem tình cảm nguyên thủy của chính mình mà vứt bỏ sạch , coi như là cả ngày ngủ ở bên gối người đến thời điểm quyết liệt, trừ tiền ra cũng nhìn thấy tình cảm ngày xửa ngày xưa nữa, bao gồm những thứ kia thành thế , nhìn như là sinh viên đại học thanh thuần. Lưu lại bên trong,chỗ sâu nhất trong trí nhớ là đôi mắt to linh động mà đơn thuần, trong suốt, sáng ngơi kia. Đó mới là phương thức chung đụng cơ bản nhất giữa người với người, xuyên thấu qua ánh mắt nhìn tâm linh, cũng chỉ có ở đấy con mèo biết điều người mới có thể làm được. Đồng Yên! thợ săn giỏi chắc chắn để con mồi tay bỏ chạy hai lần! Hết chương 4. Giải thích vài chỗ nhé: Nhiều chỗ lủng củng hiểu mọi người bỏ qua, tại cũng hiểu lắm nên dịch qua loa, bỏ qua chỗ đấy ảnh hưởng đến nội dung ^^ (1) Hùng hậu tư chất kim: tiền bạc, gia tài hùng hậu, giàu có, tiền bạc rủng rỉnh. Ý bí quyết ở đây là tiền bạc của rủng rỉnh, chắc chắn phát triển được công ty thành như bây giờ, nhiều tiền thuê được nhiều nhân viên giỏi giúp phát triển ngàng nghề này, blap blap… là hách dịch ~_~ (2) Tài đại khí thôi: Chắc nghĩa cũng tương đương với câu , cũng về nhiều tiền bạc, của cải nhiều nên thành công. Nhưng chắc thái độ nó cũng khác. Ai biết giúp với :-< Hai câu giải nghĩa này tks ss Lue bên 2T nhé. Tks ss giải nghĩa giùm em :X
Chương 5: Trả lời phỏng vấn. Editor: Vitamin B2 Thời điểm cuối tháng cũng là thời gian lượng tiêu thụ của tạp chí Thời Đại lập tức tăng cao nhất kể từ trước tới nay. Báo kì này vốn là có bài phỏng vấn hai Tổng tài nổi tiếng của hai công ty công khai cạnh tranh nhau về truyền thông trong thành phố: Tiếu Diệc Trần của tập đoàn Trần Dương và Lăng Khiên của Viễn Đông tập đoàn, mọi người cùng nhau thảo luận vấn đề này. Đặc biệt là bài phỏng vấn Lăng Khiên. Đời tư của bị vạch trần tức mạng truyền lưu những thông tin sốt dẻo này cách điên cuồng. Phóng viên (PV): “ nay giới thương nghiệp có tin đồn rằng tập đoàn Viễn Đông nhắm thẳng về phía Trần Dương, đối với tin này ngài có ý kiến gì ?” Lăng Khiên (LK): “Chẳng qua là hành nghề cạnh tranh nhau thôi, tôi có khiêu chiến với bất kỳ người nào.” PV: “Ngài chấp nhận phỏng vấn, có nguyên nhân đặc thù nào ?” LK: “Tại cảm thấy nó dối trá.” PV: “Ngoài ra còn có tin đồn ngài có người bạn học đại học, có vậy?” LK: “Tin đồn quá xa rồi.” PV: “Vậy lúc trước là ngài từng có, có phải vậy?” LK: “Tôi chưa từng có bạn .” PV: “Vậy ngài có thầm ai ?” LK: “Có.” PV: “ ấy là người như thế nào, hoặc là tiêu chuẩn để ngài lựa chọn bạn như thế nào?” LK: “Có thể như sủng vật của tôi , biết điều ngoan ngoãn giống con mèo.” PV: “Tôi nhớ rằng ngài có thú vui là săn thú phải ?” LK: “Đúng vậy.” PV: “Vậy ngài có phải hay coi ấy như con mồi của ngài?” LK: “Đúng vậy.” PV: “Nhưng phụ nữ dù sao cũng phải con mồi, có chính kiến, tư tưởng của mình, có cuộc sống của mình, ngài đem ấy như thú nuôi nuôi trong nhà, chẳng phải như vậy là rất tôn trọng ấy?” LK: “Tôi cho ấy tất cả mọi thứ, tôi nuôi nhốt nghĩa là tôi có thể vì ấy mà đem cho ấy bầu trời riêng, làm cho ấy có thể buồn đau, lo lắng, tự do hít thở và cũng hạn chế tự do của ấy.” PV: “Được ngài thương như vậy, ấy chắc chắn rất hạnh phúc.” LK: “Chúng tôi chắc chắn cùng chung ý kiến.” Xét thấy nhóm của Đồng Yên và Thiến Thiến hoàn thành nhiệm vụ cách xuất sắc, Chu Tổng biên xin kinh phí của lão Tổng mời bốn tiểu nương ăn cơm, hát karaoke. Thiến Thiến xế chiều phải ra ngoài, Đồng Yên ngồi trong phòng làm việc đọc bài phỏng vấn Tiếu Diệc Trần và Lăng Khiên đến ngẩn người. Lăng Khiên trả lời có góc có giác, năng sắc bén, lớn lối, tương đối mà Tiếu Diệc Trần trả lời ôn hòa, uyển chuyển rất nhiều, căn bản cũng là tất cả trả lời đều úp úp mở mở, lập lờ nước trôi. PV: “ nay giới thương nghiệp có tin đồn rằng tập đoàn Viễn Đông nhắm thẳng về phía Trần Dương, đối với tin này ngài có ý kiến gì ?” TDT: “Haha, có cạnh tranh nhau mới có tiến bộ, thực lực của Viễn Đông thể khinh thường, họ có rất nhiều kinh nghiệm để Trần Dương chúng tôi học tập và thưởng thức.” PV: “Ngoài ra còn có tin đồn, ngài có tình nhân bí mật bên ngoài, có vậy?” TDR: “Chỉ là lời đồn đại mà thôi. Tôi có vợ, vợ tôi hài lòng với tin đồn nhảm nhí này.” PV: “Ngài cùng vợ ngài ở đại học có quen biết phải ?” TDR: “Đúng vậy. ấy là em cùng khoa với tôi.” PV: “Có tin tức tiết lộ rằng, bốn năm trước bạn của ngài là người khác, phải ?” TDR: “Đúng vậy.” PV: “Vậy tại sao ngài cùng ấy chia tay và lựa chọn đến cuối đời với vợ mình bây giờ?” TDR: “Là do tính cách chúng tôi hợp. Tất cả cũng là chuyện của mấy năm về trước rồi, tôi còn nhớ lắm.” PV: “Bây giờ ngài cùng bạn cũ vẫn còn liên lạc với nhau?” TDR: “Chúng tôi có liên lạc.” PV: “ ấy có thể thấy cuộc phỏng vấn này của ngài tạp chí, ngài có lời gì muốn với ấy ?” TDR: “Tôi có lời gì muốn .” Đồng Yên lần nữa nhìn phần trả lời của Tiếu Diệc Trần, trước mắt dần dần trở nên mơ hồ, vô số giọt nước mắt nơi xuống, thấm ướt tên , rồi lan dần ra giấy, hoàn toàn ướt đẫm, lòng tràn ngập bi thương. ra là như vậy. ra ta đối đãi với tình cảm của như vậy. “Tôi còn nhớ lắm.” “ có liên lạc.” “ có gì với ấy.” Đồng Yên vẫn cho rằng rời ra Tiếu Diệc Trần, rốt cục có thể bĩnh tĩnh lại được, lại nghĩ rằng câu chấp do người khác, mỗi đêm đều mơ thấy , nhưng ta lại là người bạc tình bạc nghĩa. Đồng Yên trong lòng đau thắt, còn có chút hận. người đàn ông này tám năm. chỉ riêng mình người đàn ông này trong tám năm. ta đối với hết sức chiều, ôn nhu với người sao? Đồng Yên cảm thấy khốn hoặc. nghĩ rằng có lẽ nên tiếp tục ta nữa! Buổi tối trước khi tan việc, Đồng Yên thu dọn xong, khoác túi xách cùng mọi người tới nhà hàng. Điện thoại của vang lên. nhìn thấy tên người gọi nhấp nháy màn hình điện thoại, lòng lại vừa đau vừa tức, cuối cùng ngắt điện thoại và cúp máy, vứt vào trong túi xách. Bây giờ Tiếu Diệc Trần gọi điện cho còn muốn cái gì? Tạp chí phát ba ngày trước, ta mới nhớ tới và bây giờ muốn giải thích sao? Nực cười! Đồng Yên theo mọi người vào thang máy, nhìn xuống dưới đất bất lực cười cười. Đúng vậy, quá nực cười! Mọi người ăn cơm tối ở nhà hàng hải sản lớn nhất thành phố, trừ tôm hùm, cá muối những thứ này là món ăn thường ngày của nhà hàng, đặc biệt còn có món làm cho Đồng Yên sợ đến thét chói tai, mặc dù lớn lên từ ở thành phố này, nhưng đối với ẩm thực có chút biến thái ở thành phố G, ăn uống có thói quen cực kì phỉ nhổ, đặc biệt là món ăn vừa được bưng lên, bị mấy ấy bắt mang trở lại bếp. Mọi người đồng nhất đưa ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía lão Chu. Người đàn ông mập mạp lau lau mồ hôi, cười cộc lốc hai tiếng ha ha. Sau khi ăn xong, lão Chu đưa mọi người đến hộp đêm nổi danh nhất của thành phố G – “Đêm”. Nơi này xa hoa, trụy lạc, là thiên đường chỉ túy kim mê. Ngồi vào ghế lô, Kaka, Lucy ngồi chuyện và chọn bài hát, Thiến Thiến hát bài, lão Chu lát sau liền ra ngoài, Đồng Yên cầm chén rượu vang đỏ ngồi ở trong góc, mặt nở nụ cười nhàn nhạt, rất an tĩnh uống rượu, rất an tĩnh nghe nhạc. “Yên Yên, cậu muốn hát bài gì? Tớ giúp cậu chọn bài nhé.” Thiến Thiến hướng Đồng Yên ngoắc ngoắc tay cười . Đồng Yên lắc đầu cười cười: “Tớ muốn hát, các cậu cứ vui vẻ , tớ làm người nghe thôi.” Thiến Thiến biết mấy ngày nay tâm tình được tốt, chọn bài của nhóm SHE. nghĩ rằng tí nữa nhất định phải kéo Đồng Yên cùng nhau “cháy” để quên nỗi buồn phiền trong lòng. màn hình TV chiếu đôi trai hát đối tình ca bài “Má lúm đồng tiền xinh”. Lucy hát giọng nữ, Kaka tiếng thô hát giọng nam, đến cao trào có thanh địa phương bị lộ tẩy. Đồng Yên nhìn hai người hát thân mật với nhau, rất vui vẻ vỗ tay cổ vũ. thấy mình rất may mắn vì thời gian bi thương này có thể cần mình gặm nhấm nỗi đau. cảm thấy rời xa Tiếu Diệc Trần, ra ngoài tìm việc là chuyện đúng đắn nhất làm trong hai mươi sáu năm qua. Nếu , bây giờ nhìn người nọ trả lời tạp chí, chỉ có thể ngốc nghếch, yên lặng rơi lệ trong biệt thự trống trải kia. Chu Tổng biên trở lại ghế lô ngồi, tới chỗ Thiến Thiến cái gì đó, sau đó với mọi người rồi rời . Thiến Thiến ngồi xuống bên cạnh Đồng Yên, thân mật kéo tay , giảm thấp thanh : “Yên Yên, lão Chu rằng lát nữ có vị khách quý thần bí đến đây. Cậu có muốn biết là ai ?” Đồng Yên nhìn bộ dạng thần thần bí bí của mà khỏi bật cười, cũng học tập bộ dáng đè thấp thanh : “ muốn.” Thiến Thiến bị nghẹn chút, bất mãn quệt quệt mồm nhìn , hờn dỗ : “ là vô vị. muốn xong lát nữa cũng đừng trách tớ cho cậu biết nhé.” Đồng Yên nhìn đụng đụng ly, cười cười rồi đẩy : “Tớ lên hát bài đây. Mau chỗ khác .” Thiến Thiến sửng sốt chút, sau đó mím môi có chút thương tiếc nhìn Đồng Yên gật gật đầu. Đồng Yên đứng ở trước màn hình lớn, Kaka cùng Lucy “cháy” cả đêm rồi cũng cảm thấy mệt mỏi, hai người kháo nhau yên lặng ngồi chỗ. Giai điệu quen thuộc, lời ca quen thuộc, Đồng Yên nắm chặt micro lặng lẽ hát. Trong đầu , từng cảnh, từng kỉ niệm dần dần lên. Vui vẻ có, ngọt ngào có, hơn nữa còn có cả đau lòng cùng độc. Bài hát này nghe vô số lần, vô số lần hát nhìn thấy tên bài này dám chọn, dám hát, cũng dám trực diện đối mặt với bi thương của chính mình. Nếu phải là chính Tiếu Diệc Trần trả lời, nếu phải hôm nay có mọi người cùng nhau vui vẻ bên mình, nếu phải hôm nay uống rất nhiều rượu, khẳng định là có dũng khí đứng lên hát bài này. Trong lòng cực kỳ khát khao muốn được giải thoát, cực kỳ khát khao muốn quên và xóa bỏ khỏi trí óc đoạn trả lời phỏng vấn của người làm đau đến quặn lòng. muốn bắt đầu cuộc sớm hoàn toàn mới. Bài hát kết thúc, cả ghế lô yên lặng như tờ. Vài giây đồng hồ sau vang lên giọng trầm thấp mà thuần hậu: “Đồng Yên! Em thể quên được sao?” Đồng Yên ngẩn cả người, kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy đôi mắt đau đớn mà u ám. Những vừa nãy vẫn còn ở trong phòng biết rời từ lúc nào, chỉ còn lại thân hình bé đứng đó run run cầm micro, mặt đầy nước mắt và nam nhân nghiêm túc đứng khoanh tay ở gần đó. “ vào đây từ lúc nào vậy? Thiến Thiến và mọi người đâu cả rồi?” Đồng Yên lui về sau vài bước, nhìn có chút cảnh giác. Đôi môi mỏng của Lăng Khiên nhếch nhếch lên, sắc mặt nhìn được tốt và mơ hồ lộ ra tức giận, bước từng bước về phía trước, chế trụ cổ tay của , trực tiếp xoay người đem lôi về ghế lô. “ buông tôi ra. Túi xách của tôi đâu rồi?” Đồng Yên đem hết toàn lực giãy dụa. Lăng Khiên căn bản thèm để ý tới, tiếp tục về phía cửa. Đồng Yên hung hăng đạp vào bắp chân Lăng Khiên kêu gào: “ là tên khốn khiếp! muốn làm cái gì? Buông tôi ra!” Lăng Khiên bị đá nhăn mày chút, mãnh liệt xoay người, nhìn với ánh mắt lạnh như băng mà sắc bén, cất tiếng: “Im miệng! Nếu ở ngay chỗ này muốn em!” Đồng Yên kinh ngạc nhìn trong mắt dần dần xuất bối rối, lát sau cúi đầu yếu ớt : “Trong túi xách của tôi còn có chìa khóa của nhà trọ.” Nửa giờ sau, trong chiếc xe thể thao màu bạc của Lăng Khiên, Đồng Yên tay nắm chặt túi xách, vẻ mặt sợ hãi nhìn người đàn ông sắc mặt căng thẳng, tối tăm bên cạnh, mấy lần định mở miệng cuối cùng cũng dám lên tiếng. Xe chạy gần canh giờ, mới run rẩy mở miệng: “Rốt cuộc muốn đưa tôi đâu vậy?” Lăng Khiên nghe giọng mềm mại của , mặt buông lỏng chút, quay đầu nhìn cái rồi mặt đổi mở miệng: “Tìm chỗ đem em nhốt lại!” Đồng Yên thể tin được nhìn , sau đó vẻ mặt dần dần trở nên lạnh lùng, quay đầu nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, lát sau mới nhàng mở miệng: “Tôi phải là con mồi của . có cái quyền này đối với tôi.” Xe đột ngột phanh gấp kèm theo tiếng thắng chói tai, dừng ở ngay con đường ngay trung tâm thành phố. Lăng Khiên quay đầu, hé mắt, trầm thấp mở miệng: “Vậy em muốn tôi như thế nào mới có cái quyền này? Chúng ta kết hôn sao? Em chỉ có thói quen làm tình nhân cho người ta thôi sao?” Hết chương 6. Vitamin B2: Khiên bắt đầu ra tay. Chuyện càng ngày càng hấp dẫn. Càng ngày càng Khiên :X:X:X:X:X. Nguy cơ đến rồi. Má mì Vi vừa ra chỉ thị, chỉ tối thứ 7 mới được onl, ngày thường thùi cắt net. Phải làm thế nào bây giờ??????? Chẳng lẽ tối thứ 7 tớ post 3 chương + 1 chương ngày chủ nhật (Vẫn như bình thường 1 tuần 3 chương, nhưng gộp luôn vào 1 hôm) :| :-S. Như thế mọi người phải chờ lâu nhưng được đọc 1 lúc ba chương. Mọi người thấy thế nào? Tuần sau chắc tớ thứ 7 post 3 chương, từ từ như thế . Ngày thường post được chương nào tớ post thôi. Bây giờ đành thế , từ từ nghĩ cách . Chỉ mong mọi người cố gắng chờ, tiếp tục ủng hộ tớ, tớ buồn đành drop bộ này đến hè thôi TTTT_____________________TTTT. Thêm việc nữa là, hôm nay tớ vừa post truyện này bên TVE và 2T, nhưng có thời gian post. Mong mọi người, ai rảnh post truyện sang TVE và 2T hộ tớ, nhưng lưu ý là post chậm hơn ở đây 1 chương nhé . Tks mn. Cứ post thôi, ko cần xin phép post ở 2 forum đấy đâu ^___^. việc nữa, truyện này tớ chỉ post ở blog Ve, 2T và TVE, ngoài ra post ở web nào khác. Những ai muốn mang truyện đâu với tớ 1 tiếng, rồi thoải mái post truyện ở đó, đưa tớ cái link. Cảm ơn nhiều :X. Và chỉ cần post chính xác truyện tớ đăng thoai :X Đây là topic bên TVE và 2T. Mong mọi người vào ủng hộ. Hehe. Iu lớm :X http://truongton.net/forum/showthread.php?t=1264823 http://www.e-thuvien.com/forums/showthread.php?t=40442 Đây mới là link truyện thôi. Topic thảo luận bên 2T ms có, TVe chưa có ^^
Chương 6: Tiến triển mang tính đột phá Xe đột ngột phanh gấp kèm theo tiếng thắng chói tai, dừng ở ngay con đường ngay trung tâm thành phố. Lăng Khiên quay đầu, hé mắt, trầm thấp mở miệng: “Vậy em muốn tôi như thế nào mới có cái quyền này? Chúng ta kết hôn sao? Em chỉ có thói quen làm tình nhân cho người ta thôi sao?” “Ba” thanh thúy tiếng, Đồng Yên mở cửa xe nhảy xuống, nắm chặt túi xách hướng phía trước tới. Lăng Khiên vuốt mặt, đè khóe miệng, nhìn về thân ảnh xinh xắn chạy về phía trước bên ngoài kia, hai tay hung hăng đập mạnh vào tay lái, sau đó khởi động xe tiếp, xe giữ khoảng cách năm thước từ từ phía sau . Đồng Yên rất quật cường, sớm lĩnh giáo rồi. cho là trải qua nhiều năm như vậy, chấp nhận thực tế rồi, nào ngờ lại nghĩ rằng, chỉ có bớt kiên cường , thậm chí so với lúc trước càng quật cường hơn chứ có kém. Cứ như vậy kiên cường bộ từng bước từng bước từ ngoại ô trở về nhà suốt ba giờ đồng hồ, tuyệt nhiên nhìn về sau cái, nghỉ lấy lần. Cho đến khi ngồi vào trong xe taxi, Lăng Khiên mới dừng xe ở ven đường, nặng nề tựa lưng vào ghế ngồi, hai tay che lấy mặt, che lại vẻ mệt mỏi cùng đơn của mình. lại bị tính kiên cường của đánh bại lần nữa. Đồng Yên trở về nhà trọ, đổi dép trong nhà, mặc đồ ngủ vào, vào phòng vệ sinh nằm trong bồn tắm, nhàng vuốt ve lòng bàn chân thê thảm. Trong mắt tràn ngập nước. Đau! Cũng là chua xót và ủy khuất. Câu kia của Lăng Khiên làm vết thương có khép lại mà còn bị chà xát thêm bao nhiêu muối, đau đến mức có khí lực để phản bác, cũng biết phải phản bác như thế nào. Bởi vì có sai. Bất kể từ đầu bị tổn thương như thế nào, là người thứ ba phá hoại hạnh phúc của nhà người ta, cũng chính là tình nhân. Dù có khó nghe đến mức nào, chẳng bao giờ nghĩ tới chính mình trong năm đó hành dộng như con người đáng bị phỉ nhổ, so sánh tình nhân với tình nhân càng làm cho người ta khó có thể chấp nhận, nhưng bản chất là giống nhau. ra là người phụ nữ hư hỏng như vậy. ra xứng nhận được chiếu cố của bất cứ người nào. May là có gây ra sai lầm lớn. May là kịp thời tỉnh ngộ. May là Tiếu Diệc Trần giữ ở lại lúc đó. phải cảm tạ có đại nghĩa rất ràng. Đồng Yên tâm buồn bực từ trong phòng tắm ra, vừa mới ngồi lên giường điện thoại di động vang lên, cắn cắn môi từ từ tới phòng khách. Nhìn thấy màn hình tên người gọi, chút suy nghĩ tắt điện thoại , ngay lập tức tiếng chuông cửa vang lên ngừng, dồn dập mà có lực, hoàn toàn có ý dừng lại. Đồng Yên ý định mặc kệ người đó, cuối cùng lại chịu thua cái người vô cùng cố chấp kia, ra mở cửa. “ tới đây làm gì?” Thanh của rất lạnh. Lăng Khiên tay chắn khung cửa, tay kia khoác lên trán, mím môi nhìn cái rồi ánh mắt chuyển dịch xuống bên dưới, cuối cùng nhìn hai chân . Vẻ mặt có chút mệt mỏi, sau lúc lâu mới khàn khàn mở miệng: “ thay quần áo , đưa em bệnh viện.” Đồng Yên ngoảnh mặt sang bên nhìn nữa, : “ cần đâu.” Lăng Khiên xoa xoa thái dương: “Vậy là em muốn trực tiếp bế em sao?” Đồng Yên trừng cái rồi định đóng cửa, nhưng chân Lăng Khiên nhanh nhẹn chặn lại. lắc thân nhanh vào nhà, làm Đồng Yên bị đụng phải lui về phía sau, tay kịp thời ôm đỡ lấy , đưa mắt nhìn vòng quanh nhà mặc kệ giãy dụa kịch liệt, tay cầm lấy cái chìa khóa đặt bên tủ đựng giày, cởi áo khoác của mình ra mặc vào cho , sau đó đưa ngón tay trỏ ngăn miệng lại, dùng ánh mắt cảnh cáo im miệng. hung hăng lườm cái, đôi tay bé buông ra, thèm đẩy ra nữa. “Bây giờ có thể được chưa?” ôm cả người vào trong ngực mình, cau mày mở miệng. Đồng Yên hừ lạnh tiếng, tức giận ngoảnh mặt sang bên cạnh, thèm nhìn nữa. Lăng Khiên bất đắc dĩ cười cười, sau khắc bế lên ngang người ôm ra ngoài xe. Cảm giác an phận tiếp tục giãy dụa, giảm thấp thanh thầm bên tai : “Em đừng có mà lộn xộn. Trong cái tư thế này, đàn ông rất dễ có phản ứng, muốn làm em bị thương.” [)))). Nham hiểm kinh >”<] May mà Đồng Yên có ngốc nghếch nên dễ dàng hiểu được ý tứ của . Khuôn mặt nhắn của trong nháy mắt đỏ lựng lên, nhưng lại dám cử động nữa, chỉ có thể căm tức trừng mắt lườm , mong muốn rằng ánh mắt có thể giết chết ngay lập tức. Nhưng đâu có biết bộ dạng này của mình khả ái vô cùng, Lăng Khiên mê mẩn nhìn , cố gắng chịu đựng đưa ánh mắt chuyển khỏi khuôn mặt . thấy rằng nếu giờ phút này mà cưỡng hiếp , bọn họ tối nay đừng nghĩ là đến bệnh viện nữa, bệnh của càng nghiêm trọng hơn. Suy nghĩ đến bệnh tình của như vậy, cố gắng đem dục vọng của mình đè xuống. đường , Lăng Khiên gọi điện thoại đến bệnh viện. Khi đến nơi, trước cửa bác sỹ áo blouse trắng đứng đợi. dừng xe, mở cửa khom lưng bế Đồng Yên xuống, giơ chân đóng cửa xe lại, bế trực tiếp về phía đại sảnh. Người ở cửa vội vàng vào theo sau 2 người, bận trước bận sau kêu gọi: “Còn có người đấy. Mang xe lăn tới đây.” Lăng Khiên liếc mắt nhìn xe lăn, vừa cúi đầu nhìn thấy khuôn mặt hồng hồng cùng với căm tức của Đồng Yên, nghiêng đầu cười cười, bất đắc dĩ mà sủng nịnh. Lăng Khiên nhấc chân dài của mình lên đá xe lăn ra xa, với người bác sỹ kia: “Nữ nhân của ta có tàn phế nên cần đến cái này.” Đồng Yên xấu hổ đến mức muốn tìm cái lỗ để mà chui xuống. Người đàn ông này quả thức bá đạo đến mức thể lý, nhưng nghĩ đến tới “cái phản ứng kia” nên suốt cả đường rất biết điều, hề lộn xộn hay giãy dụa gì đến tận lúc được Lăng Khiên đặt xuống ghế ngồi để bác sỹ băng bó vết thương. Sau khi băng bó xong, bởi vì có mấy chỗ ở chân rất nghiêm trọng, bác sỹ đề nghị mua lọ thuốc nước tiêu viêm để phòng ngừa bệnh nghiêm trọng hơn. Lăng Khiên lại ôm đến phòng bệnh VIP, đặt nằm giường, chờ y tá châm xong kim chuyền dịch ra ngoài mới buông ra. “Em ngoan ngoãn mà ngủ , đừng động đậy gì. nghỉ ngơi lát.” Giọng khô khốc khàn khàn, xong cũng tới ghế salon bên cạnh nằm xuống, tay gác lên trán, nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Đồng Yên quay đầu nhìn , mới chú ý tới sắc mặt của rất tốt, sắc mặt rất tái. Thấy từ từ nhíu mày, do dự chút rồi mới cúi đầu mở miệng hỏi: “ bị làm sao vậy?” “ sao cả. Em cũng nghỉ lát , bao giờ đỡ hơn gọi em.” cũng mở mắt, có chút vô lực . Đồng Yên lại từ từ nằm lại xuống giường, đưa lưng về phía . Mấy phút đồng hồ sau, nghe được người ghế salon gọi mình tiếng. “Ừm.” “ xin lỗi vì chuyện tối nay.” Đồng Yên chôn mặt xuống gối gì. “ có cái ý kia. Xin lỗi em.” Đồng Yên cảm thấy mũi cay cay, cúi đầu đáp tiếng. “Mà sao em lại có thể bướng bỉnh như vậy chứ. Chân ngắn như vậy mà bộ rất nhanh. thua em.” Giọng lộ ra ý cười. quay đầu bất mãn lườm cái, phát vẫn nhắm mắt, lầm bầm: “ mới là chân ngắn. Tôi trước kia từng vô địch cuộc thi bộ nhanh trăm mét đó.” ghế salon truyền đến mấy tiếng cười khẽ, sau đó phòng trở về trạng thái yên tĩnh. Ánh trăng trong trẻo mà lạnh lòng xuyên qua rèm cửa chiếu vào phòng, đổ chút ánh sáng mặt đất, lấp loáng mấy cái cũng lộ ra được vẻ vắng lặng, ngược lại còn tăng thêm chút hơi thở duy mỹ cùng lãng mạn. (to be continued)
Chương 6.2 Posted on 05.03.2011 by VitaminB2 Standard Editor: Vitamin B2 [continued] Lăng Khiên từ từ mở mắt, hai tròng mắt đen nhánh thâm thúy mở ra từ từ tiếp nhận ánh sáng, đáy mắt chợt lóe lên chút đau đớn nhàn nhạt, sau đó lại bình tĩnh như thường, khuôn mặt tái nhợt lộ vẻ mệt mỏi nhưng khóe miệng lại nhếch lên độ cong , trong mắt ra thân hình nho của ai kia, vẻ mặt còn nguội lạnh mà là nhu hòa cùng sủng nịnh. cứ nằm ghế dài, làm gì cảm chỉ lẳng lặng nhìn ngắm . Chỉ như thế thôi lòng cũng cảm thấy rất ấm áp, rất thoải mái. Đồng Yên trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh cảm giác được có người nhấc thân mình lên, mở mắt ra thấy Lăng Khiên khom lưng bế lên. định giãy ra khỏi vòng tay nghe thấy giọng khàn khàn, mệt mỏi của vang lên bên tai: “Em ngoan ngoãn chút, chớ lộn xộn.” Đồng Yên dù mở mắt, nhưng suy nghĩ vẫn còn trong trạng thái hỗn độn, nghe được giọng có vẻ hơi nghiêm nghị, trong đôi mắt to mê man đột nhiên lóe lên tia sáng, rồi sau đó biết điều gật đầu, tiếp tục nhắm mắt lại lần nữa. Lăng Khiên cũng nghĩ tới trong thoáng chốc lại trở nên nghe lời như vậy, nhìn lại thấy lại tiếp tục ngủ, khuôn mặt tái nhợt lại ra nụ cười ôn hòa mà toan tính. giống như sủng vật ngoan ngoãn mà biết điều nha ~~! Trở lại nhà trọ, ôm tới phòng ngủ, cởi bỏ áo khoác giúp , nhìn vào chỗ da thịt trắng ngần lộ ra ở cổ áo rộng rãi lúc lâu, sau đó quay đầu sang chỗ khác đắp kín chăn cho . rót chén nước đặt ở đầu giường rồi rồi ngã mình xuống ghế salon trong phòng khách, mặt lộ vẻ mệt mỏi nhất. Trì hoãn trong chốc lát, trở lại phòng ngủ kiểm tra chút, bảo đảm ằng ngủ rất yên ổn mới từ từ lui ra, rồi rời . Lúc về đến nhà mình là ba giờ chiều. Thân thể mệt mỏi cùng với cái dạ dày giày xéo làm cho đến cả tắm cũng có khí lực, vào đến phòng ngủ là nằm lỳ thẳng tắo ở giường. Mệt chết được, mệt đến mức mí mắt cũng mở ra được. Nhưng bởi thân thể ở nơi nào đó đâu đớn cách nào ngủ được, chỉ có thể nhắm hai mắt lại, trước mắt lại lên bóng dáng bộ quật cường kia, nghĩ đến cái kia làm giận vật , khóe miệng tự chủ được mà nhếch lên. lúc sau khi chìm vào giấc ngủ say rồi mà nụ cười của vẫn thay đổi. ngày sau, Đồng Yên cảm giác mình ngủ thời gian dài rồi, mở mắt ra. Ngoài cửa sổ mặt trời tỏa ra ánh nắng chói chang, sáng loáng, nhìn đồng hồ cũng biết chắc bây giờ là buổi trưa rồi. Ngồi dậy thất đầu tủ có cốc nước, khôg chút do dự cầm lên uống hơn nửa cốc. định đứng dậy mới cảm giác dưới chân truyền lên trận đau đớn, vén chắn nhìn xuống mới thấy hai chân mình bị băng giống như bánh chưng. bất đắc dĩ gãi gãi đầu. cầm lấy điện thoại ở dưới gối, mở máy ra nhận được điện thoại của Chu Tổng biên. “Alo. Đồng Yên à? Chân của bị thương như thế nào vậy? Mấy ngày qua nghỉ ngơi ở nhà có tốt ? Chuyện ở công ty cần lo lắng. Lăng Tổng vừa mới rời . bị thương, chỉ cần bảo Thiến Thiến trực tiếp với tôi là được rồi, làm sao lại để Lăng Tổng tự mình tới công ty vậy được.” Đồng Yên vẻ mặt vô cùng khốn hoặc, gãi gãi đầu. Lăng Khiên đặc biệt tới công ti giúp xin phép nghỉ việc. ta có phải quá nhàn rỗi hay ? Cúp điện thoại, bắt đầu kiểm tra tin nhắn. Các tin nhắn phần lớn là của Thiến Thiến. “Cậu làm sao lại làm? Tối qua có chuyện gì à?” “Cậu sau lại tắt điện thoại vậy hả? Yên Yên, đọc xong tin nhắn lập tức gọi điện lại cho tớ.” “Tớ vừa gọi điện thoại cho Lăng Khiên. ta chân cậu bị thương. Chuyện gì xảy ra vậy hả? Sau khi tỉnh dậy nhớ phải gọi điện thoại cho tớ ngay lập tức,” “Lăng Khiên vừa mới đến công ty chúng ta, trực tiếp tìm lão Chu. ta muốn làm gì nhỉ?” Tin nhắn cuối cùng là của Lăng Khiên: “Sau khi ngủ dậy nhớ phải gọi điện cho .” Đồng Yên gọi điện thoại cho Thiến Thiến, với rằng mình có chuyện gì, chẳng qua là cẩn thận mà bị ngã. Mấy ngày vừa rồi chẳng có gì làm, Thiến Thiến buổi tối tới nhà chơi. Đồng Yên suy nghĩ chút rồi đồng ý. Đồng Yên cũng gọi điện cho Lăng Khiên, cẩn thận dép vào, từ từ từng chút tới phòng tắm, đánh răng rửa mặt xong rồi trở lại phòng khách, ngồi xuống ghế salon. vừa mới lật lật mấy trang tạp chí bán điện thoại nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa vang lên. sửng sốt cực kỳ, rồi đưa mắt nhìn về phía cửa chính, nhìn thấy người đàn ông vẻ mặt thản nhiên tự nhược tay giơ túi thức ăn vào trong nhà. Mặt nhăn lại như tờ giấy, bất mãn cất giọng hỏi: “Sao lại cầm chìa khóa nhà tôi?” Lăng Khiên nhìn vẻ mặt sửng sốt của chút, sau đó lại nhíu mày, hỏi ngược lại : “Ai cho phép em xuống giường? Với cả dặn tỉnh dậy phải gọi điện cho rồi mà.” Đồng Yên bĩu môi: “Tại sao phải gọi điện cho ? Để cầm thí ôm tới ôm sao?” Lăng Khiên cưới khẽ, thèm chấp nhặt với , mở hộp cơm ra, đưa cho đôi đũa, : “Em mau ăn . Sau ăn xong tới bệnh viện kiểm tra và bôi lại thuốc.” Đồng Yên do dự, trong chốc lát nhận thấy chiếc đũa, từ từ ăn: “Bác sĩ phải rằng cũng có thể mấy hôm bôi thuốc lần sao?” ngồi xuống ở bên cạnh , dựa vào ghế, vẻ mặt ôn nhu nhìn tóc , : “Mỗi ngày đổi tốt hơn.” đáp “ừ” tiếng sau đó yên lặng ăn cơm. nhìn bộ dáng như vậy, cười nhàng, nhúc nhích chút giơ tay về phía trước, đặt lên đầu xoa xoa : “Đồng Yên, sống cùng .” Hết chương 6. P/S: Hôm nay chiều định post rồi, nhưng mà nhà tớ lại mất điện từ 3h chiều đến tận 7h tối. Nên hôm nay có 2 chương thôi nhé. Mai Vi post nốt 1 chương cho mn
Chương 7: Trải qua đủ loại Editor: VitaminB2 Đồng Yên lúc đó uống nước, đột nhiên bị sặc, phun hết cơm ra ngoài, ho sặc sụa. Lăng Khiên mặt lên tia bất đắc dĩ, nhàng vỗ lưng cho , cũng chuyện, kiên nhẫn lẳng lặng chờ dừng ho. Mấy phút đồng hồ sau, Đồng Yên ngừng ho, quay đầu vẻ mặt kinh ngạc nhìn : “ vừa mới cái gì?” Lăng Khiên buông tay: “Sống với , để chăm sóc cho em.” “Tại sao?” Đồng Yên mặt ngoài giải thích được còn có chút mờ mịt. Lăng Khiên nhìn , bởi vì ho kịch liệt mà mặt vẫn còn chút hồng hồng, trong chốc lát cúi đầu trầm tư: “Bởi vì hại em bị thương, cho nên phải chịu trách nhiệm với em.” trợn to hai mắt thể tin được nhìn . Xác nhận rằng phải đùa, mới ngượng ngùng cười cười: “ cần đâu. cần phải chịu trách nhiệm gì hết.” cúi đầu, lặng lặng nhìn vào mắt . Cặp mắt to đẹp của khôi phục nét trong suốt, sáng ngời, trong đó có loại cảm giác giống như con vật chấn kinh cùng với bối rối. Trong lòng lướt qua tia đau đớn, quay đầu qua bên nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm tư mở miệng: “Đồng Yên! Đây là em nợ .” luống cuống nhìn , hai tay nắm chặt lại, thân thể trong nháy mắt căng thắng, qua lúc lâu mới yếu ớt mở miệng: “ qua nhiều năm như vậy mà vẫn còn hận tôi sao?” đứng dậy, ra ngoài sân thượng, tựa vào khung cửa. cúi đầu móc ra cái hộp, lấy điếu xì gà đưa lên môi, bật lửa đốt rồi hít sâu hai cái, rồi mới đưa mắt nhìn . Mâu quang u ám tia gợn sóng, sâu tới nỗi thấy đáy. “Bốn năm trước cha em chủ động tìm tới nhà tôi, rằng em tự nguyện gả chotôi để đổi lấy bình yên của cả nhà mình. Nhưng em cũng chính ở buổi đính hôn đó cắt cổ tay tự tử và cho tôi biết hết . Xin hỏi tôi làm gì sai mà người nhà em xoay quanh bỡn cợt. Việc đó là vết nhơ của cả đời tôi. Em cảm thấy nên hận em sao?” Giọng rất thấp, giống như là sợ người ta nghe thấy vậy. Trong mắt dần dần lên bi thương cùng hốilooix. Hai tay ôm lấy đầu gối, chôn chặt lấy mặt, cả người yên lặng ngồi như vậy lộ ra vẻ dị thường khốn khổ. nhìn , trong mắt lại lên tia đành lòng. chẳng bao giờ nghĩ rằng có ngày lại dùng bộ dạng lừa ta gạt người thương trường của mình áp dụng người . Nhưng điều là , nhưng cũng hoàn toàn là . Trước đây rất lâu rồi, tới nhà cùng cha gặp mặt trao đổi công việc, chỉ nhìn qua thấy . Khi đó công ty vừa mới hoạt động, người nhà vô cùng đồng tình việc từ bỏ con đường làm quan của cha mình để trở thành người kinh doanh. Nguyên nhân là cảm thấy chán ngán cái bộ dạng dịnh nọt quan trường kia, cũng dùng đồng tiền của nhà mình, cũng nhờ ai trong gia định hỗ trợ, mình tay trắng dựng nghiệp. bắt đầu làm từ các sản phẩm điện tử, rồi từng bước xây dựng cơ nghiệp. Hồi đó thực rất cực khổ. cả ngày bôn ba trong thị trường điện tử, ngừng đẩy mạnh tiêu thụ của công ty, ngừng tốt, ngừng xã giao, mỗi ngày trở lại nhà trọ mệt mỏi đến nỗi có khí lực mà uống nước. Lần đầu tiên nhìn thấy Đồng Yên là ngày mới cùng vài khách hàng từ hộp đêm ra ngoài. Buổi tối đó uống rất nhiều rượu, vừa lên xe cảm thấy buồn nôn và say sẩm cả người. Mới được đoạn phải dừng xe lại ven đường, dạ dày từng trận đau đớn, vội vàng mở xe chạy ra ngoài nôn thốc nôn tháo, tay bám vào 1 thân cây để đứng cho vững, thân thể mềm nhũn, sức lực cũng còn, ngồi bệt xuống ven đường. nhìn thấy máu đỏ mặt đất mà giật mình, rồi cười, cười đến khổ sở. Hai mươi lăm tuổi, lần đầu tiên còn kiên cường được nữa, trong lúc đó cảm thấy mình mệt mỏi vô cùng, thể gượng dậy được nữa. Sau khi nôn xong, mệt đến nỗi cầm nổi chai nước, ngơ ngác ngồi ở bên đường, hai tay ôm lấy chân, vành mắt đỏ quạch. Những người đường tới lui, qua nhưng có người nào dừng chân để giúp đỡ , đến câu hỏi cũng có, họ chỉ coi là con ma rượu. Sau đó Đồng Yên xuất , đầu tiên ngổi xổm xuống bên cạnh , nhàng kéo tay , nhìn có phản ứng, rồi cúi đầu gọi tiếng. “Tiên sinh, thoải mái ở đâu sao?” Lúc ấy đau đến mức mọi thứ trước mắt biến thành màu đeb, nhưng vẫn ràng nghe thấy giọng quan tâm của , coi là con ma rượu, như vậy là bởi vì biết trong người khó chịu nên mới run lên như vậy. ngẩng đầu lên, đầu đầy mồ hôi, nhìn sang bên , tiếp theo liền giật mình. cảm giác mình nhất định là đau quá nên mới sinh ra ảo giác, lại thấy được thiên sứ. nhất định là bị vướng chút bụi trần nào của thế tục, nếu làm sao lại có ánh mắt linh động mà trong trẻo, trong suốt tới nỗi người ta có thể trực tiếp nhìn thấy được tâm hồn – tâm hồn thuần khiết, thiện lương, tốt đẹp. Thần xui quỉ khiến thế nào lại gật đầu với , còn rất thành : “Tôi đau dạ dày. Rất đau.” Sau đó, được tiểu nương thấp hơn mình cái đầu đỡ ra xe mình, rồi lái xe đưa đến bệnh viện, treo khám gấp. bị đau dạ dày cấp tính ra máu, cần lập tức xử lý. ngồi ghé dài ở hành lang, nghe được giọng thanh thúy mà kiên định của : “Bác sĩ lập tức cấp cứu cho ấy, tôi làm thủ tục nhập viện.” Sau đó hôn mê. Đến khi tỉnh lại, thấy mình nằm giường, trước mắt là khuôn mặt tràn đầy lo lắng của cha mẹ mình. vội vàng tìm kiếm trong phòng, mong rằng có thể thấy được hình dáng bé mà xinh đẹp kia. Cha mẹ với rằng kia dùng điện thoại của gọi cho họ. Thời điểm bọn họ đến phòng bệnh, trong phòng chỉ còn lại nằm hôn mê giường, và ý ta trông bệnh nhân, ba nghìn đồng nằm viện cùng tiền trông bệnh đều là trả, nhưng lại thể lại bất kì phương tiện liên lạc nào, giống như là chưa từng xuất , biến mất sạch . thời gian sau khi xuất viện, gặp lại đứng yên chỗ lâu ở bên đường. quan sát vòng phát nơi này là cách cửa bắc của trường đại học G tới trăm mét, cho nên kết luận dang là sinh viên trường đại học G. đoạn thời gian rất dài sau, mỗi ngày xã giao đều lái xe qua cửa bắc của đại học G, nhưng chưa lần nào gặp lại . Cho đến ngày, hỏi cha rằng: “ ấy có bạn trai rồi sao?” Cha trả lời rất kiên định: “ có.” cười, cười rất vui vẻ, giống như là mỗi tình đầu của cậu bé mới lớn, : “Hai tuần sau tổ chức lễ đính hôn.” Sau đó cha cúi đầu rời . xoay người với cha mình: “Cha à, nếu như tương lai con có kết hôn, vợ con chỉ có thể là bé này. Cha ấy cũng chính là cha con. Nếu cha có ý định giúp ông ấy chút , nhưng nếu muốn con cũng tự có biện pháp để giúp.” Cha nhìn thẳng hổi lâu, bất đắc dĩ thở dài hơi, mới nhje nhàng gật đầu. Cho nên có ai biết rằng trong hội trường ngày đính hôn của mình, nhìn thấy công chúa mặc váy thiên sứ màu trắng, trong lòng cao hứng hết biết. Dĩ nhiên cũng có ai biết rằng, khi thấy đối mặt với người đàn ông khác đến nỗi thất hồn lạc phách, trong lòng rất đau. Nhưng hề hối hận, để ý, nguyện ý chờ, chờ đợi từ từ quên người đàn ông kia, chờ đợi . Nhưng thế nào cũng nghĩ tới là dùng cách thức tự sát để buộc buông tay. Khi thấy nằm trong vũng máu, cảm tượng như máu của mình cũng từ từ chảy ra ngoài hết, và từ sâu trong đày lòng dâng lên sử hoảng loạng làm cho lạnh đến phút run. Do đó lúc hôn mê, tuyên bố hủy bỏ hôn ước, đồng thời hứa rằng ba có việc gì, song cha mẹ nuốt trôi nỗi uất hận này, ba cách chức ba , tịch thu tất cả tài sản của gia đình. lâu sau khi thanh tỉnh lại, tìm cha , cho ông ấy khoản tiền rất lớn, cầu họ đưa ra nước ngoài giải sầu, số tiền còn dư lại đầy đủ cho cha mẹ dưỡng lão. rời nước mấy năm trước, cũng có ý định chờ , cũng có kết giao bạn , tuy nhiên mối tình nào duy trì được mấy tháng. năm trước, được biết rằng về nước, trong nháy mắt đáy lòng nảy lên niềm vui, lúc đó mới thấy được lòng mình. Hóa ra là bé thiên sứ có đôi mắt trong trẻo kia, đến mức sâu sắc, ăn sâu vào máu thịt của . Nhưng lại cũng nghĩ tới rằng, lại lựa chọn làm tình nhân của người đàn ông ở nơi khác. có về nhà, cũng có tìm việc làm, cứ như vậy an an tĩnh tĩnh cho người ta bao nuôi. Trong khắc biết phải hình dung tâm tình của mình như thế nào: tức giận, oán hận, hối hận,… tất cả đủ loại hỗn trộn trong cơ hồ đến mức làm nổi điên. Rất nhiều lần lái xe đến biệt thự của bọn họ, dừng xe bên ngoài, nhìn lên phòng ngủ của , có hôm nhìn cả đêm. Việc biết Tử Yên Nhi thực chỉ là do tình cờ. Chẳng qua là trong lúc tình cờ nghe thấy bé được bạn bè gọi là “Yên Nhi”. trở về, lại thấy đó có đôi mắt to, tương tự , cho nên lần này dùng Yên Nhi này thay thế cho Yên nhi kia để chữa vết thương lòng cho mình. Lăng Khiên ở ngoài sân thượng chìm đắm vào sâu trong kí ức của mình, trong khi trong phòng Đồng Yên là ngây dại ra, nhìn thẳng về phía trước, có bất kì động tĩnh gì, đôi mắt tràn đầy ưu thương. Theo tiếng thở dài, Lăng Khiên vứt tàn thuốc , tới ngồi bên cạnh , do dự chút đưa tay ra, nhàng ôm lấy , cằm đặt lên đỉnh đầu , cảm nhận được người run run, mới mở miệng : “Đừng sợ, ngoan ngoãn chút ở bên cạnh , ta bao giờ để em chịu bất kì tổn thương nào nữa.” Đồng Yên ngửa đầu nhìn , trong mắt chớp động lên lệ quang: “Tại sao lại muốn như vậy? Tại sao nhất định phải ép tôi? Tôi , thể sống cùng chỗ với được.” đột nhiên nắm chặt lấy tay , quay đầu nhìn nhàng thở ra hơi, sau đó mới buông ra, tựa người vào ghế sopha nhàn nhạt nhìn : “Đồng Yên. biết em điên rồi, đủ bường bỉnh. Nhưng nếu ban đầu giúp cha em được bình yên, bây giờ có lẽ cha em ngồi trong tù rồi. Em có thể để ý đến sinh tử của mình, nhưng cũng có thể để ý đến bọn họ sao?” Thân thể Đồng Yên hung hăng run lên cái, từ từ cúi đầu, hai tay ôm lấy chan càng dùng sức hơn, thân thể gầy yếu ngừng lay động. lúc lâu sau, từ từ ngẩng mặt lên, bối rối và yếu ớt trong mắt hoàn toàn biến mất, nhìn mặt chút thay đổi hỏi: “ muốn cái gì? Thân thể tôi? Người của tôi? Muốn bao nhiều lâu? tháng hay hai tháng, hay là đến khi nào chán mới buông tha cho tôi?” nặng nề nhắm mắt lại, cắn chặt hai hàm răng, sắc mặt tái nhợt, hai tay ôm lấy trán, cố gắng kiềm chế tức giận, cố gắng tĩnh tâm lại. lâu mới mở mắt ra, nhìn về phía ánh mắt có u buồn nhàn mạt, trầm thấp miệng: “ thôi. đưa em tới bệnh viện.” Đồng Yên kéo tay , kiện định nhìn : “Cho tôi kì hạn .” Lăng Khiên vẻ mặt đạm mạc nhìn , đáy mắt lên ngọn lửa tức giận, nheo nheo mí mắt, từ từ mở miệng: “Đến khi tìm được con mồi mới thôi.” Đến khi em quên được Tiếu Diệc Trần, đến khi còn em nữa thôi. Nhưng câu này lại dám , bởi vì muốn biết rằng . Như vậy chỉ làm cho ngu dốt, luôn tìm cách thoát khỏi mà thôi. Hết chương 7.