1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Ngoảnh lại hóa tro tàn - Tân Di Ổ(35c)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phó Kính Thù mất ăn mất ngủ ở bên chăm lo cho Phương Đăng, nhưng nhận ra, cảm xúc trong nguội lạnh. Khi ổn định trông chẳng khác nào tượng gỗ sống, mặc những người xung quanh làm gì làm, quan tâm điều gì. Khi cáu gắt dường như muốn phá huỷ tất cả, người kề cận bên nhất là Phó Kính Thù người cũng đầy vết thương.

      cho ai dùng những biện pháp thô bạo để khống chế , cũng chịu mời bác sỹ trị liệu tâm lý và y tá đặc biệt theo lời già Thôi. ấy chỉ chìm đắm trong nỗi đau quá lớn, đợi khi bình tĩnh lại, mọi thứ đều tốt đẹp cả thôi.

      Công ty còn rất nhiều việc chờ Phó Kính Thù về giải quyết, việc trùng tu biệt thự, lễ đính hôn gần kề càng làm mọi thứ rối như mớ bòng bong. Ngày Tết Tây năm đó bà Trịnh trở về nhà tổ sau mấy chục năm đất khách, tham gia lễ đính hôn của cháu trai. Bà quyết định sau khi nghi lễ kết thúc, đem toàn bộ quyền lực trong dòng họ trao vào tay Phó Kính Thù. Những chuyện này đối với Phó Kính Thù đều vô cùng quan trọng, thể cho phép bất cứ sơ suất nào xảy ra.

      Nhưng bên cạnh Phương Đăng càng bắt buộc phải có người đáng tin cậy chăm nom, thể để Phương Đăng nhìn thấy A Chiếu lần nữa, già Thôi lại quá lớn tuổi, giao cho người khác yên tâm. Trong lúc vạn bất đắc dĩ, Phó Kính Thù đồng ý với kiến nghị của bệnh viện, tiêm vào người Phương Đăng lượng thuốc an thần nhất định.

      Liều thuốc an thần đó giúp Phương Đăng rất nhiều. rất lâu rồi ngủ giấc ngon như vậy, lại mơ nhiều giấc mơ đẹp. Những giấc mơ ấy có máu và nước mắt, cũng có sinh ly tử biệt, đều là những mảnh ký ức lãng quên từ rất lâu... Chu Nhan chăm chú ngắm nhìn chiếc giương mà mình quý, thi thoảng lại quay ra mỉm cười với bé Phương Đăng, lúc ấy làm bài tập. Ông Phương Học Nông mang bữa tối về cho hai cháu, ông từng có tuổi trẻ phong độ, trước khi chìm đắm trong men rượu, phải lúc nào ông cũng dung tục vô giáo dục khiến người ta phải ghét bỏ. Lần đầu tiên đặt chân lên đảo Qua , hòn đảo trước mắt bé Phương Đăng đẹp, ngay đến mùa mưa dai dẳng lầy lội cũng khiến xương cốt người ta mềm ra thích thú. Cơn gió vù qua Phó gia viện, ngồi bờ tường khua khoắng hai chân, con hồ ly đá nằm phục trong đám cỏ vừa kỳ dị vừa thần bí. còn mơ thấy cậu bé A Chiếu thò lò mũi xanh, thằng nhóc to xác Phó Chí Thời bị đánh khóc lóc om sòm, thậm chí cả lão Đỗ dê già sợ vợ và tiệm tạp hoá của lão... Vô số những cảnh tượng xa xưa đan xen trong giấc mơ đằng đẵng đó, sóng gió hay thị phi, bi thương hoặc hoan hỉ, duy nhất, mơ về .

      Sau khi tỉnh lại, Phương Đăng vươn vai cái, cứ như trở lại thời trẻ con, tỉnh giấc vào sớm tinh mơ nhàn rỗi ngày cuối tuần. Có điều bên dưới phải chiếc giường gỗ cứng quèo, thay vào đó giữa căn phòng là chiếc giường gỗ lê hoa vàng to, bốn chân im lìm trong bóng tối. Khe hở tấm rèm nhung đỏ mới tinh tươm rọi vào tia nắng mai, thò chân xuống giường, bên dưới mặt sàn hoa vẫn truyền lên cảm giác nóng và ẩm ướt, bức tranh phong cảnh để bàn sách gần cửa sổ, trong gian bay bay thứ bụi bặm của quá vãng xa xưa xen lẫn mùi ẩm mốc.

      biết đây là đâu. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, từng nghe đưa đến nơi, hoá ra nơi đó là Phó gia viện. đặt nằm trong căn phòng mình từng ở. Hôm nay là mùng , là ngày đầu tiên của năm mới, từng hứa, luôn bên mỗi dịp xuân về, năm nay cũng vậy, cho dù mùng này là mùng khác hẳn, là ngày xảy ra những việc quan trọng nhất cuộc đời .

      Phương Đăng bước tới bên cửa sổ, nhàng vén rèm lên. Chậu hoa chuối tây vốn để trong căn nhà chung cư của dạo trước được chuyển đến đây tự lúc nào. Phương Đăng gẩy gẩy chiếc lá bóng mượt của nó lát, khúc khích cười.

      Bên ngoài cửa sổ là náo nhiệt, áo quần xúng xính, tiếng cười tiếng , trăm hoa lộng lẫy... Phó gia viện trong ký ức của chưa bao giờ có nhiều người lại đến vậy, cũng chưa từng tưng bừng hân hoan như hôm nay. Dĩ nhiên phải thế, vị chủ nhân mới của nó tổ chức bữa tiệc nghênh tân, đồng thời cũng là lễ đính hôn kia mà.

      Kể ra, quá trình trùng tu Phó gia viện còn lâu mới hoàn thành, Lầu Đông và Lầu Tây vẫn chưa thoát khỏi vẻ đổ nát, nhưng bãi cỏ thênh thang ở sân giữa được cải tạo hoàn thiện. Nghe bà Trịnh nhất quyết cầu tổ chức lễ đính hôn tại đây. Có thể thấy, chỉ cần hao chút tâm sức trang trí điểm xuyết, nơi này những ra dạng ra hình, lại toát ra khí chất đặc biệt, thẹn là thắng cảnh thi vị. Mấy ai để tâm đến cảnh tượng hoang tàn phía sau hội trường xa hoa tráng lệ cơ chứ?

      Khách khứa đến chúc mừng rất đông, ngoại trừ các đối tác làm ăn, người nhà họ Cổ và họ Phó cũng từ khắp nơi thế giới trở về tề tựu. Nhưng tất cả bọn họ ai trú lại trong Phó gia viện, chỉ duy nhất căn phòng riêng của Phó Kính Thù được già Thôi cho người dọn dẹp sạch . Chẳng ai để ý sau khung cửa sổ bé của Lầu Đông có người lặng lẽ ngắm nhìn tất cả.

      Trời cao rất thiên vị Phó Thất, ban cho ngày đẹp trời, ánh nắng tươi non dẹp tan khói sương thường ngày bao vây hòn đảo . Gió hiu hiu thổi, khiến lòng người thanh thản, khoan khoái. Phương Đăng tham lam muốn đón thêm gió, bèn ngồi bừa lên khung cửa, hai chân buông lơ lửng giữa từng . Thế này, cứ như cả cơ thể được tắm trong ngọn gió, hít vào sâu, hiếm khi cảm thấy tỉnh táo như vậy.

      Buổi lễ có lẽ chưa chính thức bắt đầu, các khách khứa túm năm tụm ba hoặc đưa chuyện hỏi han hoặc pha trò ầm ĩ, mặt mỗi người đều nở nụ cười rạng rỡ. Đội nhạc đứng bên biểu diễn, khúc vĩ cầm vang lên du dương êm ái. Xa xa vọng về bài Thánh ca giáo đường, cùng với hương hoa hồng Malaysia bản địa thoang thoảng... Cảnh tượng trước mắt đẹp đến say lòng người. Đau đớn và tuyệt vọng thấu xương thấu cốt từng giày vò giờ đây lùi xa tận chân trời, chẳng còn chút ý nghĩa. Ánh nắng bừng bừng khí thế chiếu rọi phía trước, tất cả mọi người bừng tỉnh khí thế bước vào năm mới. Bọn họ rồi cuộc sống mới, chỉ có mãi ôm lấy trầm tích thời gian.

      Phương Đăng muốn lại gần chút, nghe thử xem người ta gì, sao lại vui vẻ đến thế, những ánh mắt nụ cười kia là vì đâu? cũng muốn được chia cho chút hạnh phúc, xin đừng bỏ lại đây mình... nhích về phía trước chút. Cơn gió bỗng chốc rít lên, vĩ cầm thình lình lạc điệu, như tiếng phanh xe nhức nhối, như tiếng va đập trầm buồn. Sắc hoa hồng tựa máu tươi, trong cơn gió thoảng, vài cánh hoa lạc cành, khiến bỗng nhung nhớ thân xác hoang tàn... Mọi , là vì đâu? Chẳng ai cho câu trả lời. Có đáp án chợt xuất , vội chìm sâu vào máu và nước mắt. Khung cửa sổ treo rèm nhưng màu đỏ tươi mà lòng hằng hướng tới là cái miệng đầy máu, ở sâu trong tim, nuốt lấy trái tim.

      Phương Đăng nâng cây chuối tây lên, cái chậu vỡ vụn. Sành sứ tan nát, bùn đất vòng quanh, vật mà Phó Thất quan tâm nhất nhưng chưa bao giờ tìm thấy, nằm dưới đáy chậu. Phương Đăng đích thực giữ lại mánh cho riêng mình. Trước khi giao những tài liệu lấy được từ nhà Lục Nhất cho Phó Kính Thù, sao lại mỗi thứ bản, cất dưới chậu hoa hình chữ U này. Lúc đó cho Lục Nhất, thậm chí vì sao mình lại làm thế, có lẽ là vì quá hiểu Phó Thất.

      Phó Kính Thù cũng lờ mờ đoán ra tồn tại của thứ này, đáng tiếc lùng sục tất cả mọi ngõ ngách có thể, nhưng lại bỏ qua chậu hoa chuối tây tự tay trồng. Phương Đăng biết, cho dù xới tung ba tấc đất, cũng bao giờ động đến chậu hoa này, những thế, còn cố tình chuyển cái cây từ căn nhà từng ở về đây.

      Có người nghe thấy tiếng đổ vỡ, dĩ nhiên cũng nhận ra cửa sổ có người ngồi. Dần dần, đám khách khứa bắt đầu rỉ tai thầm, chỉ trỏ nhìn ngó về phía Phương Đăng. Phương Đăng trông thấy Phó Thất, người đàn ông trọn nửa đời mình vẫn thế, vẫn tràn trề ma lực lay động lòng người. Lúc này đứng bên chiếc xe lăn, khom người nghe bà Trịnh gì đó, mặt sẵn nụ cười ấm áp dịu dàng.

      Rất nhanh, có người tiến tới sốt ruột thầm vào tai điều gì đó. Phó Kính Thù đứng thẳng người, hơi quay , ánh mắt hai người cuối cùng gặp nhau. bước tới hai bước, lại dừng lại, đứng yên nhìn chớp mắt.

      Phương Đăng muốn cười hỏi: Phó Thất, nghĩ gì?

      Nhưng chẳng gì cả, chỉ cần giơ cánh tay nắm lấy cái chậu chữ U lên, biết ngay đó là gì. Lòng Phương Đăng thầm nhủ, em lại làm việc trong mắt có lẽ “chẳng mấy tốt đẹp”, nếu muốn trách cứ, vậy hãy nghĩ về nỗi buồn khi em làm việc đó, có lẽ tha thứ cho em.

      Phương Đăng nghĩ đến Lục Nhất, bàn tay nắm lấy cái chậu bất giác phát run. đời này chỉ có Lục Nhất từng trân trọng , nhưng tại sao khi hoá thành tro bụi, khi tỉnh táo lẫn trong mộng, đều chẳng cảm nhận được tồn tại của ?

      Lục Nhất, sang thế giới khác, có còn bị lạc đường ? Có còn sợ xe cộ ? và cha liệu có được đoàn tụ? Nếu còn sống, hai người giờ đây có lẽ ở Phần Lan, những bông tuyết tan ra mái đầu họ. Khi những lãng mạn ban đầu trôi qua, họ làm đôi vợ chồng bình thường, chìm vào nỗi lo cơm áo gạo tiền, càu nhàu cãi cọ vì những chuyện vặt vãnh, cứ thế cho đến hết đời người... tiếc rằng tất cả là ước vọng quá cao xa. Có chút an ủi là, họ ở bên nhau trong những ngày cuối cùng, luôn là người nhẫn nại hơn, nên, đợi thêm lát chứ?

      Thân hình Phương Đăng phất phơ trong gió. Có ai đó kêu lên kinh hãi, đa số những người trong bữa tiệc quay nhìn về phía , bà Trịnh cũng ra hiệu cho người bên cạnh quay đầu xe lăn. Phương Đăng lần đầu tiên giáp mặt với bà Trịnh, trong quá khứ hận người đàn bà này thấu xương, bây giờ tận mắt nhìn thấy, hoá ra chỉ là bà lão tuổi xế chiều, như ngọn đèn trước gió. Nữ chính xinh đẹp của ngày hôm nay cũng quay nhìn về phía này, dường như muốn trao đổi gì đó với Phó Kính Thù, bỗng có cuộc điện thoại gọi tới. Nghe xong, cúi đầu hồi lâu, bó hoa tươi rời tay rơi xuống đất.

      Phó Kính Thù dang tay về phía Phương Đăng, muốn lại gần nhưng dám hấp tấp tiến lên, ánh mắt như lửa đốt, môi mấp máy, tiếc là Phương Đăng nghe thấy gì.

      Bốn bề vô cùng ồn ã, người nghe những lời Phó Kính Thù chỉ có già Thôi đứng bên cạnh. Tiểu Thất mà già chính tay nuôi lớn giờ đây bị nỗi sợ bất tận cướp .

      Thôi Mẫn Hành đứng bên chợt nghĩ ra điều gì, khẽ sai bọn tay chân mau chóng lên tầng, bị Phó Kính Thù nghiêm giọng ngăn cản.

      được động đến ấy!”

      Phó Kính Thù biết Phương Đăng định làm gì. muốn trước mặt tất cả mọi người, trước mặt bà Trịnh, xé tan vỏ bọc của ngay trước khi kịp chạm tay vào giấc mơ. muốn để người ta biết chỉ là thằng con hoang, xứng được hưởng tất cả những thứ này. Đây từng là cơn ác mộng khủng khiếp nhất của Phó Kính Thù, song khi nó thực xảy ra, phát nỗi sợ duy nhất trong lòng, chỉ là sợ hẫng bước vào trung. từng hứa bao giờ lừa dối , rốt cuộc vẫn cứ gạt chuyện, cũng gạt cả bản thân mình.

      Mọi người xung quanh la lên thất thanh, dù chỉ là cửa sổ tầng hai nhưng Lầu Đông mô phỏng phong cách kiến trúc phương Tây, thêm tầng trệt có bậc thang, sảnh tầng thiết kế trần cao, tính ra vị trí Phương Đăng đứng cách đất gần sáu mét, độ cao đủ để táng mạng.

      Phó Kính Thù bỗng mong Phương Đăng lập tức công khai tất cả mọi chuyện, nếu như thế có thể khiến vui, khiến được an ủi, biết đâu nhớ ra nguy hiểm dưới chân mình. danh lợi phú quý, càng trân trọng những thứ nắm trong tay, vì đó có thể vứt bỏ tất cả, ngoại trừ tính mạng. Mạng của cũng chính là mạng của , giờ đây gieo neo bên cửa sổ như ngàn cân treo sợi tóc.

      Cánh tay giơ lên của Phương Đăng bỗng hạ xuống, mở miệng, nhưng gì. Mắt Phó Kính Thù hoa lên, thấy nở nụ cười rạng rỡ với mình, y như thuở còn vắt vẻo đầu tường. Khoảnh khắc ấy, nhìn trái tim .

      “Đừng như vậy... coi như xin em...”

      Lời thầm của Phó Kính Thù tan vào cơn sóng ồn ào cuồn cuộn ập đến từ tứ phía.

      Phương Đăng cảm thấy trước mắt là Tiểu Thất, Tiểu Thất của đứng dưới chân tường cỏ mọc xanh um, ngẩng đầu cười: “Nào, để tôi đỡ em.”

      Kẻ dang cánh tay về phía bỗng chốc thay hình đổi dạng, chỉ là nụ cười khoé môi hề đổi thay.

      Còn gì đáng để đắn đo thêm? Cả đời chỉ mong có thế thôi.

      nhảy xuống.

      Kết thúc

      Minh Tử về nước, dắt con lên thăm đảo Qua . Con tên “Dương Dương”, năm nay bốn tuổi.

      Dương Dương chưa bao giờ đến hòn đảo này, nhìn cái gì cũng thấy lạ lẫm. Mẹ lại dắt bé đến nơi cỏ dại mọc đầy.

      “Mẹ con mình đến đây làm gì ạ?” Con bé chớp chớp đôi mắt ngây ngô hỏi, tay nó cầm con chuồn chuồn cỏ cũ nát chẳng ra hình thù gì cả. bé láng máng nhớ, hồi từng rất thích con chuồn chuồn cỏ này, về sau mẹ sợ hỏng, liền tịch thu luôn, lần này đột nhiên lại cho phép bé mang theo bên mình. hiểu nổi người lớn nghĩ gì.

      Minh Tử cúi xuống, định mấy gốc cỏ dại mọc trước mộ, nhưng nghĩ lát lại thôi. vốn lớn lên như cỏ hoang, tự do tự tại chẳng chịu ràng buộc, biết đâu cứ như thế này mới là điều muốn.

      Hôm ấy mặc nguyên chiếc váy dạ hội chạy đến bệnh viện, người phủ khăn trắng. Cảnh sát hỏi có nhận ra người nằm giường là ai , những cuộc điện thoại cuối cùng trong điện thoại toàn bộ dành cho .

      Minh Tử kéo mảnh vải lên, chưa bao giờ thấy ai bị nhiều vết thương người đến vậy. Cảnh sát đứng bên tường thuật nguyên nhân cái chết, chẳng hề lấy làm ngạc nhiên. Cả đời sống trong bạo lực, chưa bao giờ chịu cúi đầu, kết liễu đời mình trong vụ ẩu đả đường phố, cũng coi như xứng đáng.

      Viên cảnh sát trực ban thấy cứ ngây ra, định khuyên giải, nhưng biết nên từ đâu, đành chiếu lệ giải quyết các thủ tục cần thiết, đưa cho chiếc túi trong suốt niêm phong tang vật, bên trong có điện thoại, ví tiền, thêm con chuồn chuồn có dính máu.

      “À, lúc hấp hối cậu ta hãy đưa cái này cho ‘Minh Tử’, là ‘Minh Tử’ phải ?” Viên cảnh sát chỉ vào con chuồn chuồn cỏ.

      Minh Tử sực tỉnh, “Khi được đưa đến bệnh viện vẫn còn sống?”

      Viên cảnh sát lắc đầu, “Xe cứu thương được nửa đường ta mất, nhưng khi mới cáng lên hãy còn gắng gượng được vài câu.”

      gì vậy?” Minh Tử khẩn thiết hỏi.

      Người kia lắc đầu tỏ ý biết, lúc ấy trường. Viên cảnh sát tốt bụng giúp Minh Tử tìm đến người y tá theo xe cứu thương lúc đó, bác sỹ nữa là nhân chứng khoảnh khắc cuối đời của A Chiếu.

      “Rốt cuộc ta gì trong phút lâm chung?” Minh Tử hỏi lại lần nữa. Trước khi chết nhắc đến tên của , nghĩa rằng còn muốn gì với ? Đây là cái phao cuối cùng có thể tóm lấy trong lúc này.

      y tá trẻ ngẫm nghĩ rất lâu, rồi ngập ngừng : “ ta : chuồn chuồn cỏ này tết tặng con. Nhưng tôi có nghe nhầm , vì sau đó ta chỉ gọi ‘Minh Tử’ liên hồi”.

      “Tôi là ‘Minh Tử’ đây, ngoài việc gọi tên tôi, ta còn gì nữa ?” Minh Tử đỏ hoe khoé mắt.

      “À, đúng rồi, tôi nhớ ra rồi!” y tá gật đầu, trái tim Minh Tử chìm nửa vào hư .

      ấy hỏi ‘Minh Tử, thắng chưa?’”

      Minh Tử thả tay khỏi vai y tá. ngớ ngẩn, vậy mà tưởng, . Rốt cuộc đến giây phút cuối, chỉ quan tâm có thắng hay , có lẽ tầm quan trọng của kết quả đó hơn xa và đứa trẻ.

      Minh Tử đau đớn tận đáy lòng, khi nhận diện tử thi rớt nước mắt, vậy mà giờ hai hàng lệ tuôn trào. Ai qua nhà xác hôm đó đều trông thấy trẻ bận váy dạ hội lộng lẫy, dung mạo xinh đẹp như hoa, ngồi bệt dưới sàn gào khóc như kẻ điên. Cả đời chưa từng hận ai như thế: kẻ chết, kẻ từng dâng hiến thương.

      muốn tôi, hay muốn thắng?” Nhiều năm sau, dẫn con đứng trước mộ , câu hỏi ấy vẫn có lời đáp. Có điều trong câu chuyện giữa họ, là thắng.

      “Mẹ, mẹ chuyện với ai thế?” Dương Dương nghi ngờ.

      Minh Tử nhân lúc con để ý, lau vệt nước nơi khoé mắt. với Dương Dương: “Với người lạ thôi con.”

      Hai mẹ con dạo vòng quanh đảo, Dương Dương kêu khát, Minh Tử bèn vào siêu thị mua nước. Khi ngồi xuống trước cửa siêu thị nghỉ mệt, vô tình người đứng bên khung cửa sổ Phó gia viện lọt vào tấm mắt Minh Tử.

      Ba năm trước, Phó gia viện được tu sửa hoàn thiện, nghe về kiến trúc tinh tế hề thua kém cơ ngơi thuở họ Phó cực thịnh, có điều nơi này mở cửa đón khách tham quan.

      Minh Tử suýt nữa quên, mình từng làm dâu nhà họ Phó. Cuộc hôn nhân giữa và Phó Kính Thù thực chất chỉ kéo dài năm. Lễ đính hôn của họ kết thúc trong bi kịch, đối với Minh Tử mà , có tận hai tấn bi kịch cùng xảy ra, nhưng hôn ước vẫn tiếp tục được duy trì.

      Thấy con mè nheo, Minh Tử chẳng biết làm sao, bèn ôm lấy thân hình xíu của bé vào lòng, : “Con có nhớ câu chuyện Nàng tiên cá mẹ kể ?”

      Chẳng có đứa trẻ nào thích nghe kể chuyện, Dương Dương lập tức chuyển chú ý, gật đầu đáp: “Con biết, nàng là ‘con của biển’, về sau ấy chết mẹ ạ.”

      Minh Tử : “Nàng tiên cá chết, ấy hoá thành bọt biển.”

      “Mẹ ơi, sao nàng tiên cá lại hoá thành bọt biển? ấy có phép thần cơ mà, chẳng lẽ thể bảo vệ chính mình?” Dương Dương lý .

      ấy có phép thần .” Minh Tử buồn bã đáp, “Người cá là loài đẹp đẽ và kỳ lạ. ấy dám xé đôi chiếc đuôi cá tạo thành đôi chân để lên bờ vì hoàng tử, cũng có cách giết chết người phụ bạc mình. Chỉ vì trái tim chết, nên mới hoá thành bọt biển, mọi điều đời đối với chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”

      Dương Dương như hiểu như , : “Con thích hoàng tử, hoàng tử là người xấu, ràng nàng tiên cá từng cứu ta!”

      “Kỳ thực từ lâu hoàng tử biết người cứu mình là nàng tiên cá chứ phải công chúa. Nhưng từng rơi xuống biển sâu, từng trải qua cảm giác lạnh lẽo u tối ở đó, sợ, sợ cơ thể mình trở nên lạnh toát như giống người cá, chỉ muốn cùng công chúa sống ở nơi ấm áp đầy ánh mặt trời.”

      “Nàng tiên cá đáng thương.” Dương Dương dẩu môi .

      “Hoàng tử cũng đâu có được sống như mình mong muốn. Sau khi nàng tiên cá tan biến, những bọt biển hoá thành dìm chết hoàng tử...”

      “Mẹ kể sai rồi, bọt biển làm sao mà dìm chết người ta được!”

      Minh Tử đáp, trong lòng thầm , được chứ con, nếu trong bọt biển chứa đầy bi thương.

      cơn gió thoảng qua, Dương Dương thích thú nhắm mắt lại. Minh Tử ngước nhìn khung cửa sổ trong Phó gia viện lần cuối. Chậu hoa chuối tây bậu cửa ra hoa, đoá hoa màu vàng mơ tươi rói đong đưa trong gió. Phó Kính Thù gỡ mái tóc bị gió thổi rối tung của người đàn bà, giúp vén ra sau tai. Phương Đăng nghênh đầu đón gió, nghĩ đến gì đó, cười khúc khích, chưa bao giờ thấy người đàn bà ấy trông hạnh phúc an nhiên như lúc này.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :