2.3
Bạch Tử Họa vừa xuống Cửu Trùng Thiên thấy quả cầu màu xanh đột nhiên nhào vào lòng mình.
“Sư phụ! Đường Bảo sắp chết rồi!” Hoa Thiên Cốt như chực khóc, bàn tay bé run lẩy bẩy đưa Đường Bảo tới trước mặt Bạch Tử Họa.
Bạch Tử Họa đưa tay kiểm tra, có phần dở khóc dở cười.
“Đường Bảo sao, chỉ vì đại kiếp sắp đến nên mới rơi vào trạng thái ngủ sâu mà thôi, nó tích trữ năng lượng để thuận lợi độ kiếp.”
“Đại kiếp sắp đến?”
Bạch Tử Họa gật đầu: “Người tu tiên đều phải trải qua thiên kiếp, địa kiếp, tử kiếp, vãng sinh kiếp, đủ các loại kiếp mới có thể tu thành chính quả, cũng vậy, linh trùng là loại . Chỉ có điều vì cách thức tu luyện mà tiến triển giống, kiếp nạn phải trải qua cũng khác nhau.”
“Ý sư phụ là, nếu Đường Bảo qua được kiếp này có thể trở nên mạnh hơn ạ?”
“Đối với linh trùng mà , trải qua kiếp này là có thể thay da đổi thịt. Đợi khi Đường Bảo tỉnh, có lẽ mọc cánh rồi.”
Hoa Thiên Cốt vô cùng sửng sốt, mãi lâu mới phản ứng lại, sung sướng như muốn nhảy cẫng lên: “Mọc cánh! Đường Bảo nhà ta sắp hóa bướm rồi!”
Bạch Tử Họa khẽ mỉm cười: “Vốn dĩ Đường Bảo độ kiếp này nên tìm nơi bí mật để bị làm phiền, nhưng có lẽ nó muốn xa con quá lâu.”
“Sư phụ, kiếp này rất nguy hiểm ạ?”
Bạch Tử Họa lắc đầu rồi đáp: “Nhưng con cũng phải chăm sóc Đường Bảo chu đáo, giúp nó an toàn vượt qua kiếp nạn này.”
“Dạ, dạ.” Hoa Thiên Cốt sung sướng đưa Đường Bảo lên thơm mạnh mấy cái.
“Sư phụ, chúng ta thẳng tới Mao Sơn , con nhờ Vân sắp xếp lại những manh mối của vụ án này rồi, hung thủ phải Vệ Tích mà là người khác.”
Bạch Tử Họa gật đầu, hai thầy trò bay thẳng tới Mao Sơn. Hoa Thiên Cốt vừa chạm đất, lập tức tìm chiếc hộp tinh xảo làm bằng gỗ đàn, lót thêm vải mềm rồi đặt Đường Bảo vào trong đó. Nhìn cơ thể trong suốt và vẻ ngủ say kia, Hoa Thiên Cố bỗng thấy có phần bùi ngùi và vui sướng.
Vân đưa toàn bộ manh mối cụ thể của các vụ án được sắp xếp đâu ra đấy vào phòng Hoa Thiên Cốt, rồi lại nhịn được xoa cái đầu bánh bao của nàng.
“Sao chẳng lớn hơn tẹo nào thế này! Mọi thứ đều ở đây, người có cần đệ tử giúp ?”
Hoa Thiên Cốt cười tít mắt đáp: “Tạm thời cần, sư phụ đưa ta ra ngoài rèn luyện là hi vọng ta chỉ mạnh lên, mà còn phải khôn lên. Ta xem trước , tới khi gặp chuyện tài nào nghĩ ra nổi tìm người giúp.”
“Dạ, vậy người có muốn ăn…”
“Cháo củ sen.” Hoa Thiên Cốt tiếp lời.
Hai người nhìn nhau cười.
Hoa Thiên Cốt cẩn thận nghiên cứu hoàn cảnh của từng nạn nhân, kẻ thù, tình huống khi chết. Tra xem từng bằng chứng, lời khai của những người khác, thông tin chất đầy trong đầu như núi, loạn cào cào cả lên, nhưng vẫn tìm được manh mối có thể liên kết tất cả mọi người lại với nhau.
Hơn nữa động cơ của hung thủ cũng rất khó hiểu, bề ngoài là thay tiên giới thanh trừ hủ bại, có gì đó từa tựa như thay trời hành đạo, nhưng nếu là vậy , tại sao lại giết những người đó trong im lặng?
Dù có ném thi thể của Trừng Uyên trước toàn bộ quan khách, nhưng hung thủ hề công bố hành vi xấu xa của ông ta với mọi người. Hoa Thiên Cốt tự đặt bản thân vào vị trí của hung thủ rồi nghĩ, nếu mình cực kì mong muốn được hành hiệp trượng nghĩa chắc chắn khiến những kẻ đó chết còn thể diện, bằng cũng thể đánh hồi chuông cảnh cáo, cảm hóa người đời. Do đó, nàng vẫn cho rằng, thực chất hung thủ làm vậy là vì thù riêng, quyết trả thù cho hả giận.
Mà là thù riêng, giữa những người này chắc chắn có mối liên hệ chung.
Thế nhưng đó là mối thù gì mà liên lụy bao nhiêu người đến vậy? Hầu như phủ khắp tới các môn phái tiên giới.
Hoa Thiên Cốt cảm thấy chỉ cần nàng ngẫm ra điều này có thể biết được động cơ giết người của hung thủ, càng tiến gần thêm bước nữa tới việc tìm ra hung thủ là ai.
Thế nhưng Hoa Thiên Cốt tự nhốt mình trong phòng mấy ngày mấy đêm vẫn tìm ra manh mối nào. Ngoài việc nạn nhân đều là những vị đức cao vọng trọng tiên giới, dường như hề có mối liên hệ chung nào, hơn nữa phần lớn còn quen thân, có những người thậm chí chưa từng gặp nhau.
thể tìm được nút giao trong thực tế chỉ có thể tìm trong lỗi lầm của họ.
Hoa Thiên Cốt liệt ra từng nguyên nhân cái chết của nạn nhân mà hung thủ cho rằng đó là tội thể tha, muốn tìm ra quy luật trong đó, cuối cùng mắt Hoa Thiên Cốt cũng lóe sáng, sau đó phấn khởi chạy tìm Vân .
“Vân , ta phát ra điểm quan trọng ở ngay trong cái chết của sư huynh Nghê Mạn Thiên. Trước gã ta, tội của nạn nhân dần giảm , khi tới lượt gã ta, cả đời hầu như chưa từng làm ra tội lỗi gì quá lớn lao, chẳng qua chỉ say rượu làm ầm ĩ rồi khiến vài người bị thương mà thôi, khi ấy cũng xin nhận lỗi rồi, nhưng vẫn bị hung thủ giết.”
“Ý của người là?”
“Có thể thấy hung thủ chỉ phán tội rồi giết ngay, mà còn có thước đo nữa, thế nhưng tiêu chuẩn của hung thủ ngày giảm, cũng có nghĩa những kẻ ác phù hợp với điều kiện thanh trừ của hung thủ ngày càng ít , tội của người này lớn, thậm chí chỉ là đệ tử bình thường trong môn phái. Nhưng kể từ sau người này, hung thủ bắt đầu hạ sát những kẻ có tội nặng như trưởng lão phái Mao Sơn chúng ta, chưởng môn Trừng Uyên, Nhạn Đình Sa, có nghĩa, khi hung thủ tìm được kẻ phù hợp với điều kiện giết người của mình, căm phẫn hề tiêu tan mà lại tạo ra thước đo mới, lại bắt đầu giết những người tội nghiệt nặng nề, trong quá trình đó, hung thủ cũng có gì đó từa tựa như thay trời hành đạo, bởi vậy Trừng Uyên chưởng môn chết dưới con mắt của bao nhiêu người, ta cảm thấy nếu hung thủ lại ra tay nữa, có thể công khai nguyên nhân cho mọi người biết, khiến đối phương thân bại danh liệt.”
Vân gật đầu tán thành, “Nhưng dù biết điều này cũng có ích gì, yếu tố quan trọng vì sao hung thủ lại muốn giết những người đó vẫn chưa tìm ra.”
“Có điều chúng ta biết diễn biến tâm lý của hung thủ, nếu vậy phạm vi điều tra được thu hẹp, chỉ cần tìm ra thước đo giết người của hung thủ trước vụ án đệ tử Bồng Lai, đó chính là điểm tương đồng giữa các nạn nhân, hơn nữa điểm tương đồng này chắc chắn tồn tại.”
“Đệ tử hiểu rồi, điểm tương đồng này chưa chắc có giữa những người bị giết sau, bởi vậy mới khiến chúng ta tìm mãi ra mối liên hệ giữa bọn họ.”
Hoa Thiên Cốt gật đầu hăng hái, “Đúng, chính là như thế.”
“Chúng ta cùng điều tra kĩ những người phía trước lần nữa xem.”
Vì vậy hai người bỏ hết nửa vụ án phía sau, chuyên tâm điều tra phía trước, bỏ qua bất cứ điều gì từ sở thích, bí mật cá nhân, tìm điểm đột phá quan trọng.
Bạch Tử Họa lại hề lo lắng về Hoa Thiên Cốt, cũng hỏi nhiều, chỉ khi nào nàng cố gắng tìm ra vài thông tin rất khó giúp nàng chút.
Sau mấy ngày ngủ miên man, cơ thể Đường Bảo dần xuất tượng nhả tơ kết kén, Hoa Thiên Cốt dám lơ là phút nào, đặt nó trong hộp rồi mang theo bên mình.
Vân còn phải xử lý chuyện trong phái Mao Sơn, khi nào rảnh qua giúp. Hoa Thiên Cốt nhốt mình trong phòng, bế môn suốt mấy ngày mấy đêm.
“Thiên Cốt, mấy ngày người ăn uống gì rồi, đói ư? Ăn chút gì đó rồi lại nghĩ tiếp.”
Hoa Thiên Cốt ngây người, rồi đột nhiên tỏ vẻ như chợt ngộ ra điều gì đó, sung sướng hét lên: “Ta biết rồi!”
“Biết gì?” Vân cũng sững sờ.
“Ta biết điểm tương đồng giữa nạn nhân là gì rồi.” Hoa Thiên Cốt kích động qua lại, “Ăn! Bọn họ đều thích ăn thịt thỏ!”
Có rất nhiều người đắc đạo ăn ngũ cốc, ăn đồ mặn, nhưng mỗi môn phái có quy định khác nhau, như việc Trường Lưu hề cấm đoán, bởi vậy Hoa Thiên Cốt mới may mắn có thể tự mình xuống bếp, nếm đủ thức ngon trong thiên hạ. Nhưng người tu tiên xem trọng việc thanh tâm quả dục, đương nhiên ăn là tốt nhất, có điều tất cả những người bị giết đều ăn. Những người bị giết trước gã đệ tử Bồng Lai chỉ thích ăn thịt thỏ, những người bị giết sau đó biết có từng ăn thịt thỏ hay chưa, nhưng cũng đều ăn mặn. Ngoài ra, Hoa Thiên Cốt nhớ lúc Nhạn Đình Sa bị giết, bàn cũng có món thịt thỏ.
Còn nạn nhân Thiên Tướng Nã tới giờ vẫn chưa tìm ra hành vi độc ác nào trong lần săn bắn chết hơn trăm con thỏ.
Lẽ nào hung thủ là kẻ cực kì thích thỏ?
Nhưng lấy khả năng của hung thủ, dù kẻ thù có là ai, thù lớn có thể trả từ lâu, nhưng phẫn nộ chưa nguôi, tiếp tục giết người xả giận, sau đó bất giác đưa mình vào vị trí người phán quyết.
Hoa Thiên Cốt báo phát này cho Bạch Tử Họa, Bạch Tử Họa khẽ gật đầu.
“Coi như có chút manh mối rồi. Tiếp tục điều tra những vụ án liên quan đến thỏ, nhất thiết phải có cùng cách bị giết như những người đó, nếu là lần đầu tiên báo thù hung thủ thể tỉnh táo như giờ, cách giết người có lẽ càng tàn nhẫn hơn, thô bạo hơn, đơn giản hơn.”
Hoa Thiên Cốt giật mạnh.
Đêm hôm sau, Bạch Tử Họa vừa cởi trường bào xuống, thấy Hoa Thiên Cốt vô cùng phấn khởi đẩy cửa vào, nên đành khoác lại.
“Tiểu Cốt, sao vậy?”
Mọi lời Hoa Thiên Cốt định lập tức nghẹn lại, nàng nhìn thẳng vào sư phụ, nước miếng tuôn ào ào.
“Sư phụ! Quả nhiên là vậy, người đúng rồi! Người nhìn , hai năm trước, hơn mười đệ tử của Tề Vân sơn bị khoét hết thịt ném cho chó ăn, bọn họ bị hung thủ dùng tiên pháp kéo dài tính mạng, trơ mắt nhìn mình dần bị chó hoang cắn xé, tới cuối mới chết. Tề Vân sơn tìm mãi ra hung thủ, mà theo lời tiểu sư đệ của bọn họ , nghe đồn có kẻ trong số đó từng khoe khoang rằng, khi bọn họ xuống núi bắt quỷ trừ , hình như giết được con thỏ tinh rồi chia nhau ăn thịt nó. Thế nhưng chưởng môn Tề Vân sơn cho rằng có ma nào đủ can đảm và bản lĩnh tới đây báo thù cho con thỏ tinh, nên điều tra kĩ khả năng này. Con nghe ngóng được rằng, con thỏ tinh bị giết năm đó là quái rất đẹp, tên là Vân Nha.”
Đôi mắt Bạch Tử Họa lộ vẻ hài lòng, khóe miệng khẽ nhếch: “Chính là điều này.”