1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ngoại Thích Chi Nữ- Ngũ Diệp Đàm

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      ôi, còn tận 10 chương ngoại truyện. các nàng ủn mông để J nhanh hoàn thành a
      minhminhanhngoc thích bài này.

    2. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      Chương 118
      Tháng chín năm Diên Minh thứ hai, Minh hoàng hậu sinh hạ công chúa, năm đó Đại Ngụy nam bắc đều mưa thuận gió hoà, ngũ cốc bội thu, Diên Minh đế liền đặt tên cho tiểu công chúa là Cẩm Hòa, ngụ ý là lúa cốc bội thu, gấm vóc rực rỡ.

      Năm Diên Minh thứ năm, thế tử Tây Phiền vương- Cảnh Huyên vào kinh làm thư đồng cho thái tử Triệu Hữu Diễm,từ năm năm tuổi, nuôi dưỡng ở trong cung. Lúc này thái tử sáu tuổi, tả đô đốc phủ đô đốc bắc quân- Quách Hoài Thịnh, hữu đô đốc phủ đô đốc tiền quân- Mạnh Văn Huy, đại tướng Tây Ninh -Thiệu Dung có đích trưởng tử hoặc đích trưởng tôn cùng niên kỷ với thái tử được đưa vào cung nuôi dưỡng, làm thư đồng của thái tử

      Năm Diên Minh thứ chín, Cẩm Hòa bảy tuổi, Cảnh Huyên chín tuổi, a Hữu mười tuổi.

      "Bắc Ly cung", Cẩm Hòa mặc phục sức của tiểu cung nữ, nhìn cửa cung pha tạp trước mặt, tường viện đầy cỏ dại, chậm rãi đọc tên. cho tới bây giờ nàng chưa từng nghe trong cung có tòa cung điện như thế, thường ngày bọn cung nữ và ma ma quản lý nàng cực nghiêm, nàng rất ít khi rời cung của mình, nhiều nhất theo hoàng huynh và bọn Cảnh Huyên nam vườn chơi, bắc vườn lại gần như đặt chân đến.

      Nghĩ đến Cảnh Huyên, cánh tay của nàng lại truyền tới trận nóng bỏng đau nhói. Đây là do lúc nàng bò lên giả sơn cẩn thận té, khi đó Cảnh Huyên và bọn Quách Viễn Trưng ràng nhìn thấy nàng, thế nhưng lại đều giả bộ nhìn thấy, hoặc là nhận ra được dáng vẻ này của nàng. bình thường ở trước mặt phụ hoàng mẫu hậu và hoàng huynh bọn họ đều giả bộ như nho nhã lễ độ quan tâm bảo vệ nàng, kỳ nàng biết bọn có quan tâm người như nàng, chỉ cần hoàng huynh có mặt, bọn liền cực kì lạnh lùng với nàng, ánh mắt nhìn nàng giống như sợ nàng bổ nhào qua dính lấy bọn thả vậy.

      Hừ, ai mà thèm bọn , hoàng huynh của nàng còn tốt hơn bọn ngàn vạn lần. Nàng đưa tay sờ sờ cánh tay của mình, đau đến nhe răng, tuy ngoài miệng có thèm, nhưng trong lòng vẫn có chút ủy khuất, bất quá nàng lắc đầu, rất nhanh liền đem chút xíu ủy khuất hất văng. gần đây nàng biết chút vì cái gì bọn chịu thân cận với nàng, bởi vì nàng là công chúa duy nhất của Đại Ngụy, nàng nghe lén được có cung nhân , công chúa Đại Ngụy phải liên hôn với Tây Phiền vương phủ, thế tử Tây Phiền vương chỉ có thể cưới công chúa Đại Ngụy, chỉ khi có công chúa mới có thể cưới quận chúa hoặc huyện chủ tôn thất, nhưng là công chúa hay quận chúa đến Tây Phiền vương phủ, ai có kết cục tốt, gần nhất là Ôn Hỉ quận chúa gả cho phụ vương của Cảnh Huyên, còn chưa tới Tây Phiền vương phủ bị người thiêu đến hủy dung, cuối cùng vương phủ cũng có bước vào , cả đời đều ở tại biệt trang.

      Mà Tây Phiền vương phủ tại liền do trắc phi xuất thân đại trạch ở tây Phiền chưởng quản nội viện, đó chính là mẫu phi của Cảnh Huyên. Khó trách những người tây Phiền bên cạnh Cảnh Huyên đều thích nàng, ma ma bên người Cảnh Huyên mặt ngoài hòa khí và lấy lòng nàng, thế nhưng nàng có thể nhìn thấy phòng bị và địch ý trong mắt các nàng. ma ma của nàng cũng bảo nàng cách những người kia xa chút, bởi vì các nàng đều là người của mẫu phi Cảnh Huyên , trắc phi Tây Phiền vương.

      Nàng đương nhiên cách các nàng xa chút, ngay cả Cảnh Huyên nàng đều muốn để ý tới, nàng gả cho , để tránh người khác thiêu nàng, tháng trước khi nàng nghe việc này liền trực tiếp chạy tới hỏi phụ hoàng, phụ hoàng để nàng lấy chồng xa.

      phụ hoàng là người lợi hại nhất cũng là người tốt nhất đời này, chuyện đáp ứng nàng cho tới bây giờ chưa gì chưa làm được. Mà lại nàng còn có mẫu hậu và hoàng huynh, bọn cũng định bỏ được nàng, để nàng lấy chồng xa.

      nghĩ tới Cảnh Huyên xấu. Cẩm Hòa nghĩ đến tâm , cũng muốn hồi cung điện của mình, ma ma mà phát vết thương người nàng khẳng định lại muốn giày vò phen, về sau khẳng định lại càng quản chặt hơn, muốn trốn các nàng lại càng khó khăn, cho nên nàng liền dọc theo Bắc Ly cung bước thấp bước cao về phía trước, làm nàng kinh ngạc chính là, vốn nàng cho là đây là cung điện bỏ hoang, thế nhưng ngờ lại nghe thấy tiếng khóc cười của nữ nhân ở bên trong. lòng hiếu kỳ của nàng trỗi dậy , lại dọc theo cung điện tìm tìm, cuối cùng phát cây đại thụ, cành cây rũ xuống tường viện, leo theo đại thụ kia liền có thể nhìn thấy bên trong.

      Nàng nhìn chút cây kia, giống như cũng phải rất khó bò.

      "Uy, ngươi làm cái gì?" Cẩm Hòa vừa bò lên cây, bất quá mới cách mặt đất non nửa người, sau lưng liền truyền đến cái thanh đè ép quát lớn . Nàng nghe xong liền biết là ai. "Ai cần ngươi lo, phải ngươi nhìn thấy ta sao?" Cẩm Hòa hừ lạnh , nàng là người cực kì mang thù.

      Cảnh Huyên mím môi, ngẩng đầu nhìn cái cây kia thân cành rủ xuống tới tường viện, nhíu nhíu mày, : "Ngươi là nghĩ leo lên cây xem tình hình bên trong Bắc Ly cung sao? Ngươi,tên ngu ngốc này, nếu là leo lên, rơi vào trong lại ra được làm sao bây giờ? Mà lại trong này giam giữ chính là mấy người điên, các nàng làm ngươi bị thương."

      "Ngươi mới là đồ đần, " Cẩm Hòa quay đầu trừng Cảnh Huyên

      bất quá kịp phản ứng lời , lại kinh ngạc , "A Huyên, ngươi biết ai ở bên trong sao? Người điên, vì ta chưa nghe qua bao giờ?"

      "Ngươi xuống trước, ta cho ngươi ." Cảnh Huyên . Nhưng lúc chuyện liền thấy vết thương mu bàn tay Cẩm Hòa, còn có loáng thoáng vết thương cánh tay, cực kì chướng mắt, nghĩ tới lúc trước nàng tuột xuống từ núi giả, khả năng là lúc đó bị quẹt làm bị thương, lại nhíu nhíu mày, thấy Cẩm Hòa chỉ là nghi ngờ nhìn mình lom lom, cũng chịu động, liền trực tiếp đưa tay kéo nàng từ cây xuống, đặt mặt đất liền nhìn vết thương cánh tay nàng.

      Cẩm Hòa vốn rất tức giận, cậy mạnh đem nàng ôm xuống như vậy, thế nhưng là thấy cẩn thận từng li từng tí cầm cánh tay của mình nhìn vết thương, lúc này cũng cảm thấy có chút đau nóng, khẽ hừ tiếng, : "Làm bộ hảo tâm, lúc nãy ngươi thấy ta rơi từ núi giả xuống, phải để ý đến ta sao?”

      Cảnh Huyên giương mắt nhìn nàng cái, buồn bực : "Ta phải theo ngươi qua đây sao? Vừa mới ma ma cung nữ đều ở đó, ta muốn để các nàng hiểu lầm." vừa chuyện, vừa móc trong ngực ra bình sứ chuẩn bị bôi thuốc cho nàng. lực chú ý của Cẩm Hòa lại lập tức bị hấp dẫn, hỏi: "Vì cái gì? Các nàng hiểu lầm cái gì?"

      Cảnh Huyên hừ lạnh, chỉ lo động tác tay, nghe nàng tra hỏi mắt đều ngẩng lên : "Ngươi phải là muốn gả cho ta sao? Hỏi nhiều như vậy làm cái gì? Bị các nàng hiểu lầm ta thích ngươi, ngươi phiền phức."

      "Vậy ngươi thích ta sao?" Cẩm Hòa thuận miệng lại hỏi.tay Cảnh Huyên bôi thuốc dừng lại, giương mắt nhìn mắt nàng, lại phát nàng dời mắt chỗ khác, lầm bầm: "Ngươi bôi thuốc gì cho ta a,vừa nóng bỏng vừa đau, được hay a, có phải ngươi muốn hại ta bị sẹo hay a? Vậy nhưng làm sao bây giờ, ta muốn xấu như vậy."

      Cảnh Huyên trong lòng mặc niệm, nàng chỉ là đứa bé mà thôi. mặc dù chỉ có chín tuổi, nhưng năm tuổi liền đến đến kinh thành, tình huống Tây Phiền vương phủ phức tạp, đến kinh thành,chuyện phải đối mặt càng phức tạp hơn, sớm qua cái tuổi vô ưu vô lự chút kiêng kỵ, , từ khi có kí ức, chưa bao giờ trải qua quãng thời gian như thế. Thế nhưng là nàng khác biệt, mặc dù nàng sinh ở hoàng cung, nhưng hoàng đế và hoàng hậu ân ái, hậu cung này so nội viện đại hộ bên ngoài còn muốn thanh tĩnh hơn, người bên cạnh nàng lợi hại, kết quả là đem nàng sủng thành cái đồ đần, nàng căn bản cái gì cũng đều hiểu. "Uy, ta hỏi ngươi đó, dược này lưu lại vết sẹo chứ, đau quá a." Cẩm Hòa tiếp tục bĩu môi lầm bầm .

      nếu nàng biết trong lòng Cảnh Huyên nàng là đồ đần, chắc chắn nàng tức điên, nàng mới phải đồ đần, mới là đồ đần. Cảnh Huyên cẩn thận từng li từng tí bôi thuốc cho nàng, sau đó hất tay nàng ra, : "Xấu chết, ngươi quên . Ngươi biết đau, còn muốn leo cây, cọ vào đau sao? Nếu ta theo ngươi qua đây, vạn nhất ngươi từ cây rớt vào trong, làm sao bây giờ?" Nghĩ đến người ở trong đó, khỏi cũng có chút khẩn trương, làm sao nàng cứ để cho người ta bớt lo như thế, còn có cung nhân bên người nàng, đều chết hết rồi sao?

      Cẩm Hòa trừng mắt nhìn, nàng cũng phải là người hẹp hòi, nàng nghe Cảnh Huyên tức giận lại cảm thấy yên lòng đến quỷ dị, nghĩ đến từ cây rớt vào, rớt vào liền rớt vào thôi, cung điện lớn như thế, luôn có biện pháp trở ra , coi như ra được, bên trong có người, cũng hẳn là chết được.

      Nàng : "A Huyên, ngươi bên trong giam giữ người điên, ngươi biết bên trong là ai ?" Cảnh Huyên liếc nhìn nàng cái, mắt của nàng vừa lớn vừa đen, lại sáng ngời kinh người, cho tới bây giờ chưa thấy qua đôi mắt xinh đẹp như vậy, lần thứ nhất gặp mặt, liền nhìn đến ngây người, thế nhưng là, rất thích nàng rành thế , dáng vẻ luôn luôn tim phổi, ánh mắt vĩnh viễn dừng lại thêm lát người ngươi. : "Là Thăng Bình đại trưởng công chúa, mẹ đẻ của Lương thái hậu- mẫu phi của Phong Tự đế , còn có vị thái phi của hoàng tổ phụ ngươi."

      Cẩm Hòa kinh ngạc : "Thăng Bình đại trưởng công chúa? Là công chúa nào?" Có nữ quan dạy nàng hoàng triều, hệ thống gia phả hoàng gia Đại Ngụy, thế nhưng là có người với nàng đời này còn công chúa còn sống, lại còn sống ngay trong cung này.

      Sau nửa canh giờ. "Thăng Bình đại trưởng công chúa bị giam ở chỗ này, vậy Lăng Chiêu đâu, phụ hoàng ta xử trí nàng thế nào?" Nghe Cảnh Huyên giảng chuyện xưa xong, Cẩm Hòa hỏi.

      " phụ hoàng ngươi vốn là nghĩ trực tiếp dùng trượng đánh chết nàng, nhưng mẫu hậu ngươi cầu tình, cuối cùng cũng chỉ sai người khắc chữ mặt, cùng Lăng gia lưu đày tới Liêu bắc, bất quá nàng chịu nổi khổ cực, đường liền bị người hành hạ chết."

      "Hừ, lợi cho nàng, dám hại mẫu hậu và hoàng huynh ta, nên dùng trượng đánh chết hoặc là lăng trì xử tử." Cẩm Hòa chu mỏ , mẫu hậu lại còn thay nàng cầu tình, mẫu hậu nàng cái gì cũng tốt, chỉ là lòng quá mềm yếu, cho nên mới bị người khi dễ.

      Cảnh Huyên hơi kinh ngạc xem nàng. cho tới bây giờ nàng tiếp xúc với bất luận người hoặc việc gì tốt, cho là nàng. . . Coi là cái gì đâu, cũng biết.

      "Uy, ánh mắt đó của ngươi là sao, cảm thấy ta quá độc ác sao? Người nàng hại thế nhưng là mẫu hậu cùng hoàng huynh của ta đó!" Cẩm Hòa trừng mắt Cảnh Huyên vui .

      Nàng lại nhíu nhíu mày, , "Nếu như tương lai có người hại ta, ngươi cũng nhất định phải dùng trượng đánh chết hoặc là lăng trì xử tử kẻ đó, nhớ chưa?"

      Cảnh Huyên sững sờ, sau đó bật cười, : "Tốt."

      Cẩm Hòa nhìn thấy cười cũng ngẩn người, ngày bình thường khi cười lên phải như vậy, ngày bình thường mắt đều mọc đỉnh đầu, khi cười trong mắt cũng ý cười, nhưng lần này cười đến đặc biệt đẹp đẽ, nàng kinh ngạc nhìn nhìn vài lần, sau đó mấp máy môi, quay đầu , thấp giọng : "Vậy ngươi phải nhớ kỹ."

      Nàng quay đầu chỗ khác, nhìn thấy tường viện Bắc Ly cung cao cao, là người đầu tiên quên lời mà mình bắt người khác phải nhớ, : "A Huyên, ngươi dẫn ta vào trong cung này xem chút , ta muốn thấy nhìn xấu công chúa kia. Ngươi nhất định có biện pháp, đúng hay ?"

      Cảnh Huyên , nàng quay đầu đưa tay kéo tay , , "Ngươi biết, nếu như ngươi mang ta vào, lát nữa ta chắc chắn nghĩ biện pháp tự mình vào, dung mạo của ta và mẫu hậu tương tự, ngươi Thăng Bình đại trưởng công chúa kia có thể vừa thấy ta liền giết ta hay ."
      cỏ28, Alice Huynhminhminhanhngoc thích bài này.

    3. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      Chương 119
      Cảnh Huyên biết, căn bản Cẩm Hòa biết khái niệm sợ là gì, nàng hiếu kì, mình giúp nàng, nàng cũng chắc chắn tìm cơ hội leo cây vào, nghĩ đến nàng có thể gặp nguy hiểm, cũng có lẽ lúc trước với nàng những lời kia căn bản là chờ cầu này của nàng, Cảnh Huyên nghe Cẩm Hòa xong, bình tĩnh nhìn nàng, thấy nàng lại chuẩn bị leo cây, liền giữ tay nàng, dọc theo tường vây về phía trước.

      Cẩm Hòa bị lôi kéo hiểu, vừa vừa ngẩng đầu nhìn , : "Uy, ngươi làm cái gì a?"

      Cảnh Huyên : "Ta biết chỗ phù hợp để vào. nhưng hôm nay được, chờ thêm mấy ngày nữa ta chuẩn bị chút lại mang ngươi vào."

      Cẩm Hòa có chút kinh hỉ, lại có chút hồ nghi : ", ngươi gạt ta?"

      "Ta bao giờ lừa ngươi chưa? Chỉ là ta mang ngươi vào, tự nhiên là phải mang ngươi hoàn hảo chút tổn thương ra ngoài, ta muốn chuẩn bị công cụ và thuốc mê."

      Cẩm Hòa nghe được hai chữ thuốc mê khuôn mặt hiểu liền sáng lên, Cảnh Huyên lạnh nhạt , "Ngươi yên tâm, ta cho ngươi những dược vật loạn thất bát tao kia."

      Cẩm Hòa "Hứ" tiếng, nhưng nghĩ tới có thể vào nhìn xem xấu công chúa kia, thất bại nho cũng thể ảnh hưởng đến tâm tình tốt của nàng.

      ***

      Trường Hoa cung.

      Diệp Ảnh đem chuyện Cẩm Hòa Bắc Ly cung ngày hôm đó bẩm báo cho Minh Lạc, : "Nương nương, có phải ngăn cản tiểu công chúa Bắc Ly cung ?" Minh Lạc lắc đầu, : " cần, nàng muốn để nàng thôi, từ nàng lớn lên trong cung, tâm tư đơn thuần, gặp, biết đến nhiều chút luôn luôn tốt, miễn cho quá mức xúc động lỗ mãng, tương lai bị người lừa còn tự biết. Bất quá các ngươi theo sát chút, đừng để nàng bị dọa kinh sợ."

      Cẩm Hòa tự cho là chính mình có thể vứt bỏ những cung nữ và ma ma kia, nhưng thực tế ám vệ bên người nàng cho tới bây giờ đều có rời , chỉ là Minh Lạc phân phó các nàng, nếu có gì nguy hiểm, kệ nàng.

      Diệp Ảnh đáp ứng, lại là muốn lại thôi. Nàng nhìn Diệp Ảnh chút, hỏi, " có phải ngươi còn lời gì muốn ? ."

      Diệp Ảnh làm việc quyết đoán lưu loát, rất ít khi do dự như vậy. Diệp Ảnh do dự chút, : "Nương nương, nô tỳ phát , tựa hồ Cảnh thế tử có chút quá chú ý đến tiểu công chúa. Nương nương, chúng ta có cần làm chút chuyện hay ?" Bọn họ đều là các nàng nhìn lớn lên, công chúa tuy , nhưng tiểu tử Cảnh Huyên kia tâm tư lại ít. Nàng phi thường ràng, hoàng đế và hoàng hậu là thể nào đem tiểu công chúa đến Tây Phiền vương phủ. Minh Lạc liền giật mình, biết là nhớ tới cái gì, trầm mặc trong chốc lát mới lắc đầu : "Nàng còn , tạm thời cần để ý. Cẩm nhi nghịch ngợm hiếu động, hoàng cung dù lớn, nhưng người có thể chân chính theo nàng chơi cũng rất ít, mấy người bọn , sợ là sớm được người trong nhà nhắc nhở, muốn quá tiếp cận Cẩm nhi, cho nên bọn trong thầm khắp nơi tránh nàng, miệng nàng , trong lòng sợ cũng là ủy khuất."

      mấy người Quách Viễn Trưng, đều là nhi tử của quan địa phương hoặc đại tướng biên quan, phụ thân cùng tổ phụ của bọn đem bọn vào cung làm thư đồng cho thái tử, là vì để bọn trở thành thân tín của thái tử, tương lai có thể kế thừa gia nghiệp, trở thành đại tướng trấn thủ phương, cũng phải vì làm phò mã có khả năng liên luỵ gia tộc mất quân quyền .

      Diệp Ảnh nhìn ra Minh Lạc có chút tâm , nhưng nàng rất biết phân tấc, gặp trong lòng Minh Lạc có chủ ý liền thêm .

      ***

      "Còn suy nghĩ chuyện a Hữu bắc địa sao?"

      Ngày hôm đó Triệu Thành trở về, nhìn thấy Minh Lạc xem bắc địa du ký, đến bên cạnh mà nàng lại đều chưa phát giác. Sau khi A Hữu tròn mười tuổi, Triệu Thành liền đề xuất để a Hữu bắc địa thăm thú đoạn thời gian, bởi vì a Hữu còn , nên có đề xuất trực tiếp đưa vào trong quân, mà chỉ đường đến bắc địa vừa vừa thăm thú , sau khi đến bắc địa đến nhà tả bố chính sứ của bố chính sử tư Yến Bắc -Dung Chính Khanh ở lại đoạn thời gian. Bất quá Minh Lạc cảm thấy a Hữu còn , tại liền bắc địa có chút yên lòng, bất quá nghĩ đến Triệu Thành mới chín tuổi liền liền phiên thậm chí mang binh đánh giặc, mười tuổi cũng còn , huống hồ a Hữu thông minh, giống như hài tử mười tuổi phổ thông.

      Minh Lạc đứng dậy đón , cười : "Ân. Thiếp nghĩ, bằng để Cẩm nhi và a Hữu cùng , dù sao có cữu cữu, cữu mẫu bọn ở đó, cũng có gì yên lòng."

      Dung Chính Khanh tại là tả bố chính sứ của bố chính sử tư Yến Bắc, Dung Tĩnh Nhã cũng gả cho võ tướng bắc địa, tại cũng ở Vân châu thành. mặt Triệu Thành đen lại, nhìn kỹ thần sắc của Minh Lạc, sau đó : "A Lạc, vạn dặm đường hơn đọc vạn quyển sách, a Hữu là thái tử, võ công và văn chương của đều rất tốt, nhưng lại thiếu lịch luyện, để bắc địa cũng là vì tốt cho , ta an bài thỏa đáng, cũng để cho gặp chuyện nguy hiểm."

      Minh Lạc mỉm cười, nàng cười : "Bệ hạ, chẳng lẽ chàng cho là thiếp đưa Cẩm nhi cùng là vì ngăn cản chàng để a Hữu bắc địa sao?" Nàng bên giúp cởi áo, bên kể chuyện hôm nay Cẩm Hòa Bắc Ly cung , sau đó , "Thiếp thấy Cẩm nhi ở trong cung thường xuyên cảm thấy cực kì buồn bực, cũng có bạn chơi, những ngày qua dù thiếp giúp nàng chọn thư đồng, nhưng những hài tử kia tuy tốt, nàng lại tựa hồ như cũng thích chơi đùa cùng các nàng."

      biết đây có phải lỗi của nàng , nàng rất ít khi ước thúc Cẩm Hòa, bởi vì Cẩm hòa thích theo a Hữu, liền để Cẩm hòa cả ngày theo a Hữu và nhóm thư đồng của đọc sách tập võ, cho nên liền hợp với những tiểu nương được đại gia tộc tỉ mỉ bồi dưỡng kia. Nhắm đến vị trí thư đồng của công chúa, ra là nhiều gia tộc nhắm đến chính là vị trí thái tử phi, tuổi còn nhưng nhất cử nhất động đều đoan trang có lễ, nửa điểm vượt khuôn phép, thái độ đối với Cẩm Hòa cũng xa gần, Cẩm Hòa tuy tùy tiện nhưng cũng là hài tử mẫn cảm, đương nhiên có khả năng thích.

      "Thiếp nghĩ, bằng chọn nương nhà võ tướng làm thư đồng cho Cẩm Hòa, nhưng nếu như chúng ta lên tiếng, lý do gì lại để người ta ngàn dặm xa xôi đem hài tử của mình vào kinh , nếu là thích hợp càng tốt đưa về, đích thực cực kì ổn. Cho nên thiếp liền muốn, bằng để Cẩm Hòa theo hoàng huynh nàng bắc địa ở lại đoạn thời gian, lúc đó cũng đừng để người ta biết thân phận của bọn , để bọn hắn tự tuyển thư đồng, còn phải được hài tử đó và người nhà đều nguyện ý, chẳng phải là tất cả đều vui vẻ."

      thần sắc Triệu Thành chậm lại, : " như thế, nhưng tại để Cẩm Hòa bắc địa, cũng quá là ." Minh Lạc cười : "Vậy liền đợi thêm hai năm , khi đó a Hữu cũng lớn chút."

      Vì thế nên thời gian a Hữu bắc địa chậm hơn năm, Triệu Thành khắc sâu hoài nghi, rất có thể Minh Lạc là cố ý.

      ***

      ba ngày sau.

      Cảnh Huyên mang theo Cẩm Hòa mặc y phục tiểu cung nữ dùng xích sắt từ tường rào bò vào Bắc Ly cung, lại ôm nàng nhảy vào trong viện, Cẩm Hòa rất là hâm mộ thân thủ của , : "A Huyên, thứ này của ngươi, có thể dùng để trốn ra khỏi cung ?"

      " thể." Cảnh Huyên trực tiếp từ chối, "Ngươi cho là thị vệ cấm quân đều chết hết rồi sao? công phu tại của ta lại tốt, nếu có thể tự nhiên ra vào, an toàn trong cung có vấn đề lớn ." xong túm tay Cẩm Hòa chạy về hướng đại điện, trong viện cỏ dại rậm rạp, hiển nhiên là lâu có người quản lý, nhưng hai người xuyên qua viện tử, lại cẩn thận từng li từng tí đẩy cửa đại điện, bên trong lại còn tính sạch . Dọc theo con đường này bọn chỉ thấy được rắn, côn trùng, chuột, kiến, ngược lại là thấy ai.

      "Kỳ nhi, Kỳ nhi của mẫu phi, ngoan, ngủ , mẫu phi bồi con, mực bồi con." Hai người tiến vào trong điện, nghe được thanh nữ nhân phiêu đãng trong đại điện vắng vẻ, hai người thuận theo thanh nhìn sang, liền thấy ở bên hẻo lánh có vị phụ nhân, phụ nhân kia bẩn thỉu, xiêm áo người cũ nát, thần sắc mặt lại vô cùng ôn nhu từ ái, nàng ta lắc lư, trong ngực ôm cái bao bố, giống như là ôm đứa bé, bảo ngủ. Có lẽ thanh hai người vào cửa quấy nhiễu đến nàng, phụ nhân xoay đầu lại, đầu tiên là cau mày : "Xuỵt, giọng chút, các ngươi đừng làm ồn ào đến Kỳ nhi." bộ dáng kia giống như mẫu thân sợ người khác quấy nhiễu đến hài tử trong ngực mình, nhưng trong mắt Cảnh Huyên và Cẩm Hòa, lại là cảm thấy sợ hãi đến hoảng, Cẩm Hòa nhịn được liền nhích lại gần bên người Cảnh Huyên.

      Sau đó càng làm hai người thể đoán được chính là, ánh mắt phụ nhân kia từ người Cảnh Huyên chuyển qua Cẩm Hòa, tựa hồ là ngẩn ngơ, sau đó đột nhiên liền ném vải bố trong ngực ,đánh tới Cẩm Hòa, Cẩm Hòa đầu tiên là ngơ ngẩn, sau đó bị dọa hét lên tiếng, liền trốn sau lưng Cảnh Huyên, Cảnh Huyên chút do dự, trực tiếp rút bội kiếm người đâm tới.

      Kiếm đâm vào ngực, Cảnh Huyên rút kiếm, che chở Cẩm Hòa lùi lại mấy bước, máu tươi ra, phụ nhân kia té nhào vào mặt đất, thế nhưng là nàng ta lại hoàn toàn để ý tới vết thương của mình, bò mặt đất hướng về phía Cẩm Hòa , trong miệng lầm bầm "Kỳ nhi, là ngươi trở về rồi sao, Kỳ nhi, Kỳ nhi của ta. . ."

      người tay nàng ta đều là máu, lại thêm thanh thê lương kia, hình dạng là đáng sợ, dù là ngày bình thường Cẩm Hòa tự xưng là sợ trời sợ đất, cũng chưa từng thấy qua tình trạng bực này, nắm chặt tay Cảnh Huyên run lẩy bẩy. Cảnh Huyên bên che chở Cẩm Hòa, bên liền trách mắng: " được qua đây."

      vừa dứt lời, từ cửa hông đại điện liền vọt vào hai lão phụ nhân, hai người nhào tới bên người phụ nhân té ngã, người hô "Nhu nhi", người hô "Tiểu quận chúa", Cảnh Huyên dù còn cầm kiếm máu, nhưng vẫn tỉnh táo, lập tức liền đoán được phụ nhân ngã nhào đất hẳn là Lương thái hậu, lão phụ nhân gọi "Nhu nhi" chính là mẫu thân của Lương thái hậu- Thăng Bình đại trưởng công chúa, nhưng lại biết lão phụ nhân áo xám là ai, trong miệng hô "Tiểu quận chúa", hẳn là nô bộc trong phủ công chúa .

      Thăng Bình đại trưởng công chúa sờ ngực Ôn Nhã, tay đều là máu, mắt bà ta trợn muốn nứt ra, quay đầu hung tợn trừng mắt Cảnh Huyên, nổi giận mắng: "Ngươi là người phương nào? Dám ở chỗ này đả thương người, là muốn sống nữa sao?" bà ta mới chú ý tới Cảnh Huyên mặc cẩm y và Cẩm Hòa mặc y phục cung nữ bên cạnh , bà ta bị giam ở chỗ này mười năm, hoàn toàn biết chuyện bên ngoài, chỉ cho là ở trong cung nam hài có thể mặc loại vải này, bên người lại có bội kiếm hoa lệ, ngoại trừ hoàng tử có ai, mà hoàng tử. . . bà ta nhìn về phía Cảnh Huyên ánh mắt càng thêm oán độc, mắng, " tốt, tốt, ngươi chính là nhi tử của Triệu Thành cùng tiểu tiện nhân Minh thị kia a? phụ thân ngươi tâm ngoan thủ lạt, ác độc tàn bạo, sinh ra tiện chủng quả nhiên cũng là bộ dáng!" Cẩm Hòa trước còn có nghe hiểu, nhưng lập tức kịp phản ứng chính là giận dữ, người này dám nhục mạ phụ hoàng cùng mẫu hậu nàng!

      Nàng giận dữ : "Ngậm miệng! Ngươi, ngươi là thứ gì. . ." Nàng dù sao còn , trong lúc nhất thời đúng là được lời ác độc nào, chỉ tức giận đến khuôn mặt đỏ bừng lên.

      Thăng Bình đại trưởng công chúa quay đầu nhìn về phía Cẩm Hòa, đột nhiên liền cười lên ha hả, bà ta : "Quả nhiên là cái loại si tình, tuổi còn liền mang tiểu cung nữ đến cung điện vắng vẻ này để đương vụng trộm sao? tử tôn Triệu gia, đúng là cái so cái có tiền đồ."
      Kimanh1257, cỏ28, Tôm Thỏ2 others thích bài này.

    4. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      Chương 120
      Cẩm Hòa nghe được lời của Thăng Bình đại trưởng công chúa kém chút lại nhảy dựng lên, dù nàng chưa khai khiếu, nhưng chuyện các nương đính hôn cũng ít, đương vụng trộm là cái gì,nàng vẫn biết đại khái, dù sao cũng phải ý tốt, bất quá nàng vừa muốn xù lông lại là bị Cảnh Huyên lại ấn trở về.

      Cảnh Huyên nhìn Thăng Bình đại trưởng công chúa lạnh lùng : "Ta tốt thế nào, nhưng cũng làm được chuyện thí quân giết đệ giết chất . Hại chết hiền tế lòng tín nhiệm mình, lợi dụng tín nhiệm của nữ nhi tiếc hại chết ngoại tôn của mình, người lãnh huyết vô tình như ngươi có tư cách gì chỉ trích người khác? Ta tổn thương nàng, bất quá chỉ là tổn thương da thịt của nàng, chết được, bất quá mấy ngày liền có thể khỏi hẳn. Nhưng ngươi giết chết trượng phu và nhi tử của nàng, hủy hết thảy tất cả của nàng, mới làm nàng điên điên khùng khùng. người như ngươi, làm sao có thể người khác tâm ngoan thủ lạt, ác độc tàn bạo?"

      Triệu Lâm Kỳ chết, chỉ có Triệu Thành Minh Lạc thái hoàng thái hậu và mấy người Minh gia biết, Cảnh Huyên và thái tổ mẫu Cảnh thái phi và người ngoài hoàn toàn biết. Mà Cảnh Huyên vì để tránh cho Cẩm Hòa bị tổn thương , lừa dối Thăng Bình đại trưởng công chúa, trong lời chính là chấp nhận chính mình là hoàng tử. Nhiều năm như vậy đến nay, Thăng Bình đại trưởng công chúa sớm ngày qua ngày tẩy não cho mình, đem toàn bộ tội lỗi của mình bỏ qua, chỉ cảm thấy bà ta là công chúa tôn quý nhất Đại Ngụy lại rơi vào tình cảnh hôm nay đều là do tên sát tinh Triệu Thành này hại, bà ta cũng có tội tình gì, mà lúc này lời của Cảnh Huyên lại giống như là thanh lợi kiếm đâm vào điều mà đáy lòng bà ta muốn thừa nhận, làm bà ta nổi giận.

      Thế nhưng là dù Cảnh Huyên mới là hài tử chín tuổi chưa đến mười tuổi , nhưng bởi vì trường kỳ tập võ, nhìn giống thiếu niên mang theo lệ khí, giờ phút này tay còn cầm kiếm máu, dù là Thăng Bình đại trưởng công chúa nhìn chỉ hận xé nát được , nhưng cũng dám tùy tiện bổ nhào qua, chỉ có thể chỉ tay vào , tức giận đến toàn thân phát run, "Ngươi" nửa ngày cũng chỉ được "Ngươi" và "Nghiệt chủng" .

      Lúc này lão phụ nhân áo xám lại là đột nhiên nhào ra, quỳ cầu Cảnh Huyên : "Thế tử điện hạ, , thái tử điện hạ, cầu ngài triệu thái y cho tiểu quận chúa, tiểu quận chúa nkhông phải muốn cố ý tổn thương vị nương bên người ngài , tiểu quận chúa nàng chỉ là đem nương trở thành tiểu hoàng tử. Thái tử điện hạ, dù sao tiểu quận chúa cũng là biểu tỷ của ngài, vương gia trạch tâm nhân hậu, nhớ kỹ tình tỷ đệ, tình cậu cháu, giết đại trưởng công chúa và tiểu quận chúa, thái tử điện hạ, cầu ngài mau cứu tiểu quận chúa ."

      mười năm qua, các nàng biết chuyện bên ngoài, nhưng vẫn là từ vài lời của cung nữ thái giám, biết hoàng đế lập thái tử, vóc người và tuổi tác của Cảnh Huyên như vậy, bà ta liền nghĩ là thái tử a Hữu.

      "Trạch tâm nhân hậu?" Thăng Bình đại trưởng công chúa cước đá văng Lâm ma ma, cả giận , " cầu ! Trạch tâm nhân hậu, Lâm ma ma, lúc sinh ra đời là ngươi chiếu cố , chiếu cố nhiều năm, nhưng đối xử với ngươi thế nào? vì tiện nhân Minh thị kia lưu đày Lăng gia, đưa người ném tới nơi địa phương cứt chim cũng có , lần là mười năm, giết ngươi bất quá là vì khoe khoang nhân từ, thực tế để chúng ta ở chỗ này ngày ngày nhận lấy tra tấn, sống bằng chết. Ngươi vì cái gì còn muốn cầu tiện chủng của tiện nhân Minh thị kia?"

      Cẩm Hòa nghe Thăng Bình đại trưởng công chúa vũ nhục mẫu thân nàng như vậy, cho dù là bị Cảnh Huyên giữ lấy cũng rốt cục nhịn được, nàng có khí lực lớn như Cảnh Huyên, nhưng tức giận đến cuống lên, liền cúi đầu cắn cánh tay Cảnh Huyên, Cảnh Huyên bị đau hơi nơi nới lỏng nàng liền tránh thoát .

      Nàng bước ra bước, trừng mắt với Thăng Bình đại trưởng công chúa hừ lạnh tiếng, : "Nguyên lai ngươi cũng là trong số công chúa của Đại Ngụy ta, bởi vì tâm tư xấu nhất, cho nên bị phế làm thứ dân. ma ma này, lại còn gọi ngươi là đại trưởng công chúa, chẳng lẽ biết ngươi bị phế, dòng họ cũng bị tước đoạt sao? tử tôn Triệu gia, Triệu gia là hoàng tộc, nhưng có bất kỳ quan hệ gì với nữ nhân xấu như ngươi!"

      Nếu như lời Cảnh Huyên là đâm vào nơi hẻo lánh mà trong lòng bà ta muốn thừa nhận, làm bà ta nổi giận, lời của Cẩm Hòa lại là lột tầng da kiêu ngạo của bà ta. Lại là tiểu cung nữ, tiểu cung nữ cũng dám trào phúng bà ta, khinh bỉ bà ta. Thậm chí cho tới bây giờ bà ta cũng biết mình bị tước đoạt danh hiệu công chúa, phế làm thứ dân, thậm chí ngay cả dòng họ cũng bị tước đoạt .

      Bà ta nhìn chằm chằm Cẩm Hòa hung ác : "Tiện nha đầu, ngươi cái gì? dám lung tung, cẩn thận bản cung rút đầu lưỡi của ngươi . Bất quá là cái cung nữ nho , nghĩ là ỷ vào mấy phần tư sắc được hoàng tử thích, liền có thể vô pháp vô thiên sao? Các ngươi những tiện nhân này, dựa vào mấy phần tư sắc, làm hoàng gia ta khuấy gió nổi mưa, đem tấm da của các ngươi lột xuống, xem còn có thể mị hoặc nam nhân hay !" Cẩm Hòa cũng thể hoàn toàn lý giải bà ta, chỉ là cảm thấy bà ta ác độc, xấu xí cực kì.

      Nàng ngẩng cái đầu lên : "Ta liền đứng ở chỗ này, ngươi có bản lĩnh liền đến nhổ a. Nguyên bản nghe huyên ca ca , ta còn chưa tin thiên hạ này có người ác độc đáng sợ đến mức này, còn cố ý lật sử sách nội cung, mới biết được nguyên lai ngươi đúng là công chúa duy nhất bị phế truất của Đại Ngụy chúng ta. Tiên sinh , đọc lịch sử khiến người sáng suốt, ta tới gặp ngươi, bất quá chỉ là bởi vì muốn tin hoàn toàn lời của người khác, sách sử ghi lại, nhưng muốn xem ngươi thế nào để làm gương. Hôm nay gặp mặt, là chuyến này tệ, ta khắc ghi hình ảnh này nếu mình sai đường về sau có thể ác độc tới trình độ nào, thời thời khắc khắc ghi trong tâm, cho dù thân là công chúa cũng thể tùy hứng làm bậy, cuối cùng trở thành người mà người quỷ đều ghét, chúng bạn xa lánh, khuôn mặt đáng ghét."

      May mà nàng là bởi vì tò mò mới đến đây nên thảo luận đến lẽ thẳng khí hùng như vậy. Lúc này Thăng Bình đại trưởng công chúa bị kích thích quá mức cũng có chú ý tới câu kế tiếp của nàng, bà ta cũng nhịn được nữa, xông về phía trước muốn tát Cẩm Hòa, lại bị Lâm ma ma ngăn chặn. Lâm ma ma trừng mắt với Cẩm Hòa, lúc này bà ta mới phát dáng dấp của nha đầu này có mấy phần giống Minh thị.

      Bà ta : "Công chúa? Ngươi là nữ nhi của tiện nhân Minh thị kia?"

      Cẩm Hòa nhìn Lâm ma ma, mặc dù vô cùng tức giận, nô bộc cũng dám nhục mạ mẫu hậu mình, nhưng nàng lại nghĩ chuyện với các nàng, nàng quay người liền kéo tay Cảnh Huyên, : "A Huyên, chúng ta thôi, chuyện với các nàng quả thực là làm bẩn lỗ tai của ta, liền để các nàng cả đời ở lại cung điện u sinh hoạt giống như chuột ." Lại thấp giọng , "A Huyên, ngươi có mang thuốc trị thương cầm máu ? Trước ném cho người kia cầm máu, chờ ta trở về ta tìm Trần thái y tới, để giúp nàng trị thương , dù sao người này đáng chết tại trong tay của ngươi."

      Cảnh Huyên hiểu ý tứ của nàng, mặc dù biết oán khí của mấy người kia rất lớn, thế nhưng nghĩ ra lại dám mở miệng ngậm miệng những lời như thế, trong lòng cũng rất hối hận vì mang Cẩm Hòa đến đây,

      "Ân" , liền từ trong ngực móc ra bình sứ ném tới bên người những người kia, liền kéo tay Cẩm Hòa quay người rời . Thế nhưng là bọn vừa mới quay người, Cảnh Huyên liền nghe được sau lưng có tiếng gió truyền đến, kiếm vung ra,vang lên tiếng vỡ của mảnh sứ, vẩy khắp nơi trong điện, cũng may khống chế lực đạo tốt, cũng vẩy lên người và Cẩm Hòa. Cẩm Hòa quay đầu nhìn ba người phía sau chút, thấy Thăng Bình đại trưởng công chúa và Lâm ma ma đều hung tợn nhìn mình lom lom, ánh mắt đó tràn đầy oán độc mà Cẩm Hòa chưa từng thấy qua, nàng bị dọa đến khẽ run rẩy, chỉ cảm thấy toàn thân khó chịu, cố gắng kiềm chế tức giận muốn bảo Cảnh Huyên quay lại cho hai người kia mỗi người kiếm .

      ***

      Ra khỏi Bắc Ly cung, tinh thần Cẩm Hòa vẫn có chút hoảng hốt, tay lạnh buốt, Cảnh Huyên kéo tay của nàng, nhìn sắc mặt nàng trắng bệch, trong lòng mười phần hối hận. đến ngã tư hai người vốn nên tách ra, cũng có buông tay nàng ra, mà là yên lặng bồi nàng đoạn đường dài, vẫn là Cẩm Hòa phát ra trước, nàng dừng bước , nhìn linh cùng cung cách đó xa, : "A Huyên, ngươi cần phải trở về."

      Cảnh Huyên : "Ta đưa ngươi hồi cung." Cẩm Hòa lắc đầu, ánh mắt của nàng nhìn thấy cung nữ lại cách đó xa, lại cúi đầu nhìn Cảnh Huyên cầm mình tay, híp híp mắt, cười : "A Huyên, ngươi sợ người trông thấy sao?"

      trong lúc nhất thời Cảnh Huyên có chút cứng ngắc, mấp máy môi, lát sau mới nhìn nàng : "Cẩm nhi, buổi tối nếu như ngươi sợ, liền thắp đèn, để ma ma ngủ cùng ngươi, còn có sai người sắc thuốc an thần cho ngươi uống."

      Cẩm Hòa nhìn ánh mắt phức tạp, cùng thần sắc mà nàng xem hiểu, lắc đầu, : "Ta có dễ dàng bị sợ hãi như vậy, chỉ là ta muốn tìm mẫu hậu. hôm đó ngươi với ta chuyện của xấu công chúa kia, bởi vì việc này liên quan đến mẫu hậu và phụ hoàng, ta cố ý tra sử sách nội cung, lại cho người nghe ngóng chuyện trước kia, mới biết được nguyên lai trước kia vậy mà có nhiều người muốn hại mẫu hậu như vậy. A Huyên, ngươi nhìn những người kia đều là thân nhân và trung bộc của phụ hoàng ta, thế nhưng là các nàng lại hận mẫu hậu ta như vậy, ngay cả ta cũng đều hận, trước kia ta cảm thấy phụ hoàng ta là người lợi hại nhất đời này, nhưng là bây giờ lại cảm thấy có chút đáng thương, cho nên hôm nay ta muốn tìm phụ hoàng và mẫu hậu."

      Cảnh Huyên nhìn bóng lưng của nàng rời , đến khi còn nhìn thấy bóng dáng vẫn đứng ở nơi đó biết suy nghĩ cái gì.

      ***

      Đêm đó, Cảnh Huyên Cảnh Tú cung tìm Cảnh lão thái phi.

      hỏi bà ta: "Thái tổ mẫu, nếu như tôn tử muốn bị người bị quản chế, phải làm như thế nào?"

      Cảnh lão thái phi nhìn , từ nếp gấp y phục, bụi đất cùng vết máu người , bà ta lắc đầu : "A Huyên a, ngươi là thế tử Tây Phiền vương, sớm muộn đều phải về Tây Phiền. Nơi này phải thiên hạ của ngươi, liền cần chấp nhất vinh nhục nhất thời, đương thao quang mịt mờ, luyện thân bản lãnh, Tây Phiền, nơi đó mới là thiên hạ của ngươi."

      ước chừng bà ta chỉ coi Cảnh Huyên vì đấu dũng chịu thua kém nên mới thế, trong cung mấy tiểu tử kia, cái nào là dễ đối phó. Cảnh Huyên lại : "Tôn tử là Tây Phiền. các thế hệ Tây Phiền vương, là Tây Phiền vương, nhưng cũng chỉ là giống như cái huy hiệu, huy hiệu bị người khác thao túng trong tay, bất cứ chuyện gì đều làm chủ được, sinh, làm chủ được, nuôi, làm chủ được, ngay cả hôn nhân, sinh con dưỡng cái, cái gì cũng thể tự mình làm chủ. Tôn tử muốn làm vương như thế."

      Cảnh lão thái phi sững sờ, bà ta nhìn Cảnh Huyên, bất quá mời là hài tử chín tuổi, cũng sâu thấy đáy. Phụ thân, tổ phụ của , đều chưa từng vui vẻ , thực tế, các thế hệ Tây Phiền vương, nếu là thể thuận theo thời thế, hoặc là bỏ qua thích thương trong lòng mình, tất nhiên thống khổ, mỗi cái đều là bên trong dày vò giãy dụa , trui luyện, trở thành Tây Phiền vương. Chỉ là bà ta lại biết, lời này của là nhằm vào ai. Nhằm vào chính là hoàng đế Đại Ngụy, hay là đám quý tộc bản thổ Tây Phiền?

      Bà ta : "A Huyên, hôm nay ngươi nơi nào?"

      Cảnh Huyên thõng xuống mắt, : "Bắc Ly cung. Tôn tử mang Cẩm Hòa công chúa Bắc Ly cung."

      Cẩm Hòa công chúa, là vì Cẩm Hòa công chúa sao? Cảnh lão thái phi ở hoàng cung Đại Ngụy ở cả đời, bồi ba Tây Phiền vương lớn lên trong cung đình này, nhìn bọn sướng vui giận buồn, bọn sở khốn vì tình, vì tình gây thương tích, đây cơ hồ trở thành kiếp nạn của bọn . tâm tư của Cảnh Huyên đối Cẩm Hòa, giấu giếm được người khác, nhưng giấu diếm được bà ta. Có lẽ niên kỷ của , tương lai quên, nhưng cũng có thể trở thành cái gai chôn đến càng ngày càng sâu. Bà ta muốn , Diên Minh đế và Minh hoàng hậu là để Cẩm Hòa công chúa lấy chồng ở Tây Phiền xa xôi.

      Huống chi, công chúa quận chúa đến Tây Phiền, có mấy người có kết cục tốt? Nghĩ tới đây, trong nội tâm bà ta máy động, đột nhiên có chút minh bạch ý tứ của . bà ta nhìn : "Vô dục tắc cương. Người khác muốn điều khiển ngươi, chính là do có lợi sở cầu, có lợi sở cầu, ngươi liền cũng có thể điều khiển bọn . Huống chi, ngươi người khác, sợ là cũng phải là người, cũng phải là người, liền có xung đột lợi ích, ngươi muốn đổi bị động làm chủ động, lại có gì khó?"
      Kimanh1257, cỏ28, Tôm Thỏ2 others thích bài này.

    5. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      Chương 121
      Bảy năm sau, năm Diên Minh thứ mười sáu .

      "Thế tử, ngài muốn vào cung sao?" tiểu thái giám Đa Lộc phục thị Cảnh Huyên nhìn chủ tử nhà mình từ khi Cẩm Hòa công chúa hồi cung, ban đầu là cao hứng sau đó khí sắc càng ngày càng trầm thấp ,cẩn thận hỏi.

      Bốn tháng trước thư đồng của Cẩm Hòa công chúa- Dung gia tam nương xuất giá, gả cho quan viên bắc địa bản thổ, Cẩm Hòa liền theo bắc địa ở non nửa năm, mấy ngày trước đây mới hồi cung. Cảnh Huyên mười hai tuổi liền chuyển ra ngoài cung, tiến vào Tây Phiền vương phủ ngoài cung, Diên Minh đế và Minh hoàng hậu quản tiểu công chúa rất lỏng lẻo, dĩ vãng Cẩm Hòa cũng thường cùng thái tử nhiều nơi, chỉ là trước kia mỗi lần nàng từ bên ngoài trở về khẳng định quá hai ngày đến tìm Cảnh Huyên, còn tặng chút lễ vật. Nhất là sau khi Cảnh Huyên mười bốn tuổi, còn vào cung bồi thái tử đọc sách, chỉ có thể vào hoàng gia thư viện được tùy ý vào cung.

      Thế nhưng là lần này Cẩm Hòa trở về năm sáu ngày, cũng có xuất cung tới tìm , thậm chí chút tin tức cũng có đưa ra tới.

      Cảnh Huyên : ", hoàng gia bãi săn. hôm qua A Dực muốn ta săn cùng , ngươi chuẩn bị kỵ trang ." A Dực là hoàng thứ tử Triệu Dực Diễm, hơn Cẩm Hòa hai tuổi. Cảnh Huyên đưa lưng về phía Đa Lộc, thấy được biểu lộ muốn lại thôi của Đa Lộc. Đa Lộc là tiểu thái giám Diên Minh đế an bài phục thị Cảnh Huyên, nhưng cũng phải là tai mắt Diên Minh đế an bài, từ trước đến nay tận tâm tận lực phục thị Cảnh Huyên, cũng chưa từng đưa tin tức vào trong cung, ngược lại bởi vì quen biết nhiều nên thường có thể nghe ngóng chút chút tin tức trong cung.

      theo Cảnh Huyên nhiều năm, dù là Cảnh Huyên cái gì cũng , nhưng cũng biết tâm tư của , bất quá giống như người ngoài, đều cảm thấy việc này là thể nào, chuyện này đến việc thế tử có được hay , mà là đế hậu để tiểu công chúa thương nhất lấy chồng ở xa, huống chi còn là hố lửa Tây Phiền vương phủ trong truyền thuyết. Cho nên Đa Lộc mười phần đồng tình với chủ tử của mình. cái gì nhị hoàng tử muốn săn cùng, nghĩ đến nhất định là chủ tử nhà mình dùng biện pháp gì đó để nhị hoàng tử mang theo tiểu công chúa cùng đến bãi săn . Có thể dùng tâm kế cũng là vô dụng, đây chính là cái bế tắc.

      ***

      Hoàng gia bãi săn.

      Cách đó xa tiểu nương mặc áo đỏ như lửa, càng làm nổi bật da thịt như tuyết, lúc này chính là thời điểm Cẩm Hòa biến hóa lớn nhất, nửa năm thấy, càng trổ mã đến thanh lệ đoạt mạng người, làm người nhìn thấy hô hấp đều muốn tắc nghẽn, chí ít đối với người mực đặt nàng trong lòng, nhưng lại trường kỳ đè nén tình cảm như Cảnh Huyên là như thế.

      Đáng tiếc lúc này nàng cũng đứng mình, bên cạnh có thiếu niên cao lớn bồi nàng, người này Cảnh Huyên cũng rất quen thuộc, là đích thứ tôn của tả đô đốc phủ đô đốc bắc quân -Quách Hoài Thịnh,Quách Viễn Trưng.

      Cẩm Hòa giơ cung, Quách Viễn Trưng đứng bên người nàng, cúi đầu biết gì với nàng, từ góc độ của Cảnh Huyên nhìn thấy, hai người dán chặt lấy nhau, Cẩm Hòa giống như là tựa ở trong ngực của , mười phần thân mật, nàng hơi ngước đầu, thậm chí có thể thấy được nụ cười mặt nàng. Khó tả cay đắng cùng nhói nhói khuếch tán , Cảnh Huyên cứng đờ đứng ở nơi đó, dù là mặt có cái gì biểu lộ, toàn thân cũng căng cứng.

      Đây cũng là nguyên nhân lần này nàng hồi kinh mực đến tìm sao? Quách Viễn Trưng hai năm trước cũng trở về bắc địa, Cảnh Huyên biết, lần này, chính là Quách Viễn Trưng hộ tống Cẩm Hòa trở lại kinh thành. Quách gia cùng Quách Viễn Trưng, là có ý gì? trước kia Quách Viễn Trưng phải mực cách xa Cẩm Hòa, nguyện ý làm phò mã, để tránh ảnh hưởng tới tiền đồ của sao? dị dạng của Cảnh Huyên người bên ngoài có lẽ nhìn ra, Đa Lộc lại có khả năng cảm giác thấy.

      Trong lòng của thở dài, ở bên cạnh thấp giọng : "Thế tử, lão nô nghe ngóng được, nghe Quách tiểu tướng quân lần này hồi kinh, hướng bệ hạ cầu thân, muốn cầu cưới tiểu công chúa." Cảnh Huyên bỗng nhiên quay người, mặt trắng bệch, nhìn chằm chằm Đa Lộc : "Việc này chứ?"

      "Là, " Đa Lộc , "Nghe bệ hạ việc này với tiểu công chúa , chỉ cần tiểu công chúa gật đầu, bệ hạ liền ân chuẩn."

      ***

      "A Huyên." A Dực phát Cảnh Huyên, xa xa liền gọi đạo. Ngay cả Cẩm Hòa và Quách Viễn Trưng bắn tên cũng quay đầu nhìn về phương hướng này. Cảnh Huyên điều chỉnh thần sắc, hướng bọn đến. tới gần, mới chào hỏi A Dực và Cẩm Hòa : "Nhị hoàng tử, công chúa."

      ánh mắt Quách Viễn Trưng nhìn Cảnh Huyên có chút tìm tòi nghiên cứu, Cẩm Hòa có chút nghiêng đầu giống như cười mà phải cười, chỉ có A Dực là cái đồ ngốc, khẽ hừ tiếng, : "A Huyên, ngươi đến trễ rồi còn đứng ở nơi đó bất động, lát chúng ta xuất cung ngươi mời khách."

      Cảnh Huyên cười : "A Dực, ngươi là nhị hoàng tử, thế nào lại giống như bệ hạ cho ngươi tiền tiêu vặt vậy."

      A Dực lại là hừ tiếng, tiền theo phân lệ của hoàng tử lại nhiều, nhưng thích binh khí, ánh mắt lại cao, kiện tốt binh khí liền có thể tiêu hết phân lệ năm của , cho nên nghèo, lời này của Cảnh Huyên thể nghi ngờ chính là đâm nỗi đau của .

      ***

      Sau hai canh giờ. trong rừng truyền đến thanh huyên náo, cái ảnh tử màu xám lên, mấy mũi tên đồng thời bắn ra. Mấy người nhảy xuống ngựa, hai người Cẩm Hòa và A Dực tìm con mồi, Quách Viễn Trưng là đến gần Cảnh Huyên, cùng cùng nhau đứng dưới tàng cây nhìn Cẩm Hòa cùng A Dực ở xa xa. So với bọn ủ dột, hai người kia, đúng là vô ưu vô lự. Quách Viễn Trưng : " tổ phụ ta hướng bệ hạ từ chức tả đô đốc phủ đô đốc bắc quân,nếu như bệ hạ ân chuẩn, cuối năm liền hồi kinh, ta cũng phải hồi bắc địa."

      Cảnh Huyên nhìn , : "Trở thành đại tướng quân bảo vệ Bắc Cương giống như tổ phụ ngươi, phải là tâm nguyện của ngươi sao?"

      trong mắt Quách Viễn Trưng lóe lên tia đau xót, sau đó cười khổ cái, lại là thoáng qua liền mất, : "đúng, vẫn luôn là thế. Thế nhưng là cả nhà Quách gia ta, phụ thân, nhị thúc, đại ca, đều chiến tử, tổ phụ , cả đời đều người đầu bạc tiễn người đầu xanh, tại, lựa chọn ở lại kinh thành, ta liền lại hồi bắc địa." "Cho nên, ngươi bất quá chỉ là vì tổ phụ của ngươi, vì Quách gia các ngươi, vì chính ngươi." Cảnh Huyên lạnh lùng , "Ngươi coi Cẩm Hòa là cái gì? Là người ngươi muốn liền muốn, nghĩ muốn cũng cần, chỉ là đường lui của ngươi sao?"

      "A Huyên, ngươi biết phải, " Quách Viễn Trưng quay đầu nhìn , , "Chúng ta cùng nhau lớn lên, tâm tư của nhau cũng ràng, ngươi lời như vậy lại có ý gì?"

      "Vậy ngươi với ta những này, lại là muốn cái gì?" Cảnh Huyên .

      "Ta muốn để ngươi cách Cẩm Hòa xa chút." tay Cảnh Huyên bỗng dưng xiết chặt, nở nụ cười gằn chưa lên tiếng, liền nghe được Quách Viễn Trưng tiếp tục , "Ngươi biết tình huống của ngươi, bệ hạ là gả nàng cho ngươi. Ngươi tới gần nàng, chỉ làm nàng thương tâm, đối nàng có chỗ nào tốt . Nàng còn , chỉ cần ngươi xa lánh, rất nhanh nàng liền quên ngươi."

      Cảnh Huyên cười lạnh, : "Ngươi phải bệ hạ, như thế nào lại biết bệ hạ định gả nàng cho ta? Mà Cẩm Hòa là người sống sờ sờ, nàng có quyền được lựa chọn."

      Quách Viễn Trưng nhìn chằm chằm Cảnh Huyên, : "A Huyên, phàm là ngươi có chút cơ hội, ta với ngươi những lời này, mà là cạnh tranh công bằng với ngươi, nhưng là trong lòng ngươi cũng rất ràng, vô luận ngươi cố gắng bao nhiêu, đều là có ích lợi gì. A Huyên, đừng quá mức ích kỷ, nếu như ngươi thực tình cân nhắc cho nàng, hãy buông tha nàng. Điều ta có thể làm cho nàng, ngươi vĩnh viễn cũng làm được."

      ***

      Kinh thành, Tây Phiền vương phủ.

      "Thế tử, trắc phi nương nương đón đại nương Mục gia, nhị nương Lan gia và tứ nương Kim gia vào vương phủ, cố ý thay ngài và nhị công tử nghị thân, theo ý tứ của trắc phi nương nương, sợ là nghĩ chọn cho ngài tứ nương Kim gia cùng nhị nương Lan gia, mà đem đại nương Mục gia gả cho nhị công tử." Người áo đen . Kim, Mục, Lan là tam đại thế gia lớn nhất Tây Phiền, nhiều năm qua trắc phi Tây Phiền vương đều là xuất thân từ tam đại gia tộc này, mà mẫu phi Cảnh Huyên chính là xuất thân từ Kim gia. nay đệ tử Mục gia xuất sắc, hai đại danh tướng Tây Phiền đều xuất từ Mục gia, tay cầm trọng quyền, mà Kim gia lại tương đối yếu thế.

      còn có cái đệ đệ, chính là xuất từ trắc phi Mục gia xuất ra, bất quá tuổi còn quá , chỉ có sáu tuổi. mẫu phi dự tính hay lắm, muốn để - Tây Phiền vương tương lai bảo trụ phú quý của Kim gia, nhưng lại bỏ thế lực Mục gia, muốn để đệ đệ của cùng Mục gia thông gia, nhưng lại biết đây loại cách làm bết bát nhất.

      Mục trắc phi có thể lợi dụng mẫu phi làm ly gián quan hệ của nhị đệ với cùng mẫu phi, lại có thể châm ngòi Mục gia, để Mục gia và bọn sinh khe hở. Cảnh Huyên trầm mặc lát, lại hỏi: " ý tứ của Vương gia thế nào?"

      Người áo đen hai tay dâng lên phong mật tín dày, Cảnh Huyên nhận lấy, mở ra, lại là phong sổ gấp, là tấu xin Diên Minh đế tứ hôn, đem Cẩm Hòa công chúa ban cho làm thế tử phi . mặt Cảnh Huyên có biểu tình, trong lòng lại giống như là bị cái gì nắm chặt, nhất thời lại đâm vừa đau, nắm đến kém chút thở nổi. Hôm đó Quách Viễn Trưng còn : "Nếu Tây Phiền vương phủ cầu hôn, ta biết, hoàng đế các triều đại Đại Ngụy chúng ta, cho dù là rất sủng ái công chúa, cũng đều bị tình thế ép buộc cùng áp lực mà gả công chúa, thế nhưng là ngươi biết, bệ hạ chúng ta , mà Tây Phiền vương phủ các ngươi, cũng còn thực lực bức bách bệ hạ." phải Tây Phiền vương phủ trở nên yếu , mà là hoàng đế Đại Ngụy mạnh lên. "Huống chi, coi như Cẩm Hòa gả cho ngươi, ngươi có thể bảo vệ nàng sao? Các thế hệ Tây Phiền vương, cưới công chúa quận chúa, chẳng lẽ có Tây Phiền vương vì thực tình thích sao? Thế nhưng là đến cuối cùng có mấy người có kết cục tốt? Ta biết là có, thế nhưng là bệ hạ lại đánh cược với ngươi. A Huyên, mặc kệ ngươi làm bao nhiêu cố gắng, đều là có ích lợi gì, cho nên ngươi buông tay ."

      Người áo đen nhìn thần sắc bất định của chủ tử mình, tiếp tục bẩm báo : "Thế tử, vương gia cũng biết hoàng đế bệ hạ sủng ái Cẩm Hòa công chúa, chuyện cầu hôn sợ là dễ, cho nên còn xin thế tử hành tùy theo hoàn cảnh."

      Cảnh Huyên ngăn suy nghĩ của mình, : "Ta biết. Kim Huy cùng Mục Mân Nghiệp hồi Tây Phiền, đem tình huống bẩm báo, khi tất yếu, cần xin chỉ thị ta, trực tiếp trợ giúp." Kim Huy và Mục Mân Nghiệp theo thứ tự là đệ tử của Kim gia và Mục gia, bảy năm trước, viết thư cho phụ vương , để từ Tây Phiền bản thổ thế gia chọn nhóm đệ tử đến làm thư đồng cho , Kim Huy cùng Mục Mân Nghiệp chính là hai trong số đó, từ sau khi mười bốn tuổi , đám thư đồng kia liền lần lượt trở về Tây Phiền.

      ***

      "A Huyên, " Cẩm Hòa quay đầu nhìn Cảnh Huyên, có chút vui , "Ngươi nghĩ gì thế? Ta vất vả mới có thể xuất cung thăm ngươi, nếu như ngươi còn như vậy, ta liền trở về. hay là do ngươi muốn nhìn thấy ta à?" Cẩm Hòa trừng mắt nhìn, cười , " phải là ngươi nghĩ đến chuyện thế tử phi của ngươi chứ? Ta nghe Lễ bộ và tôn thất phủ tuyển danh sách, giúp hoàng huynh tuyển thái tử phi, cũng giúp ngươi chọn lựa thế tử phi nữa nha."
      Kimanh1257, cỏ28, Tôm Thỏ2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :