1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ngoại Thích Chi Nữ- Ngũ Diệp Đàm

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      Chương 108:
      Tháng mười, kinh thành, Từ Thọ cung.

      "Cữu cữu, là cữu cữu muốn giết nhi thần, là cữu cữu muốn giết nhi thần, mẫu hậu, chẳng lẽ trong mắt của người chỉ có cữu cữu, chỉ có Minh gia, ngay cả cữu cữu muốn giết nhi thần người cũng chịu trị tội sao?"

      "Tin người? Mẫu hậu, người giết tên nghiệt chủng kia, nhi thần liền tin người."

      ...

      "A!" Minh thái hậu thét chói tai tỉnh dậy từ trong cơn ác mộng, tâm như bị cái gì hung hăng níu lấy, thở nổi, đầu đầy mồ hôi.

      ánh nến trong phòng sáng lên, Thu ma ma canh giữ ở phía ngoài vội vàng vào phòng, bà ta tiến đến, nhìn thần sắc hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch tiều tụy của Minh thái hậu đau lòng : "Nương nương, nương nương ngài lại mơ thấy ác mộng sao?"

      vẻ mặt hoảng sợ của Minh thái hậu chậm rãi rút , ánh mắt chậm rãi tập trung, ngẩng đầu nhìn Thu ma ma, sau đó có chút yếu ớt : "Ma ma, ngươi qua đây ngồi xuống ." Lại quét vòng cung nữ hầu hạ trong phòng, bọn cung nữ hiểu ý đều lui ra ngoài.


      Thu ma ma ngồi xuống bên người bà ta, cầm khăn vừa lau mồ hôi cho bà ta, vừa : "Nương nương, sao người lại mơ thấy ác mộng, vẫn là để thái y khai thuốc cho nương nương , đêm người an giấc như vậy ,sao thân thể có thể chịu được."

      Minh thái hậu hít vào hơi, lắc đầu : "Ma ma, có gì đáng ngại, chỉ là bởi vì chuyện ban ngày thôi."

      Nhớ đến ban ngày hoàng đế có cử chỉ điên rồ, mặt Thu ma ma cũng là tái , sau đó càng thêm đau lòng thái hậu.

      Minh thái hậu chậm rãi tỉnh táo lại, với Thu ma ma : "Ma ma, hoàng đế , ngươi có phải hoàng đế bị người hạ cổ , bằng sao lại nhận định lần này gặp nạn ở hoàng trang là do cữu cữu cố ý làm hại , nhận định Lâm Tộ phải hài tử của ? Trong này tất nhiên là có người giở trò ."

      Từ khi Khánh An đế săn bị chấn kinh, mới đầu chỉ là hôn mê suy yếu, tinh thần cũng khác thường, nhưng tháng gần đây lại liên tiếp mê sảng, trạng thái càng ngày càng bình thường, nhưng cung nữ thái giám phục thị Khánh An đế, và thái ý chăm sóc đều là tâm phúc của Minh thái hậu, nên còn có người có thể hại đến , nhất là Thăng Bình đại trưởng công chúa và Lương phi , sau khi hoàng đế bệnh , mỗi lần Lương phi gặp hoàng đế, đều phải tắm rửa thay quần áo, ngay cả trâm hoa cũng thể mang vào.

      Thu ma ma nhìn Minh thái hậu, từ khi Khánh An đế bị bệnh đến bây giờ mới ba tháng ngắn ngủi, Minh thái hậu giống như lập tức già mấy chục tuổi, mặc dù lờ mờ vẫn có thể thấy mỹ mạo phong hoa ngày xưa, nhưng là từng , lúc này bà ta tiều tụy, sắc mặt ảm đạm vô quang, thậm chí còn xuất nếp nhăn, tóc cũng xen lẫn tóc trắng, dưới ánh nến làm lòng người nhìn chua xót.

      trong lòng Thu ma ma khó chịu, khuyên nhủ: "Nương nương, bệ hạ bị bệnh, người nên để những lời đó trong lòng, đợi bệ hạ khỏi bệnh, khỏe hơn chút nữa, tự nhiên là minh bạch . Theo lão nô nhìn, trước kia là có người mê hoặc bệ hạ, gieo trong lòng bệ hạ tâm bệnh, lần này phát ra được, chừng tương lai cũng liền tốt."

      Minh thái hậu trong lòng buồn phiền đến kịch liệt, nhưng cũng phải nhịn bi thương để cho mình tỉnh táo trấn định, bà ta chậm rãi gật đầu, : "Đúng vậy , là do trước kia ai gia lưu ý, vậy mà biết những người này tâm tư sâu như thế, từ khi Huyên nhi còn bé bị dạy dạy lại việc ngoại thích chuyên quyền, giết đế lập tử, lịch sử mưu phản phản loạn, để ngày ngày cùng ai gia, và Minh gia rời tâm, về sau lại phát sinh việc ngoài ý muốn của Trịnh đại nương, càng là tin những lời kia."

      Đương nhiên bà ta cũng biết, ở trong đó còn do đại ca của mình trước kia che giấu cuồng vọng và tư tâm, mọi chuyện cần thiết chồng chất cùng chỗ, đợi bà ta phát giác nhi tử có vấn đề, khó uốn nắn .

      Thu ma ma : "Đúng vậy a, những chuyện này nghĩ kỹ lại là khiến người kinh hãi. Nhưng dù như thế nào, nương nương cũng nhất định phải tỉnh táo, bệ hạ bệnh, hai tiểu hoàng tử còn như vậy, bọn đều cần dựa vào người a, nếu người ngã xuống, bọn phải làm sao bây giờ?"

      Minh thái hậu nghe chậm rãi thở hắt ra, lại nằm trở lại giường, đương nhiên bà ta biết bà ta thể ngã xuống, mỗi ngày bà ta đều dựa vào ý chí này ráng chống đỡ, chính là vì tiên đế, bà ta cũng thể ngã xuống.

      Bà ta nhắm mắt lại mở ra, chậm rãi : "Ai gia biết, ma ma, ai gia chỉ là suy nghĩ mọi chuyện. Đến cùng là ai, là ai thao túng hết thảy, ma ma, ngươi biết, thân thể Huyên nhi luôn luôn rất tốt, , bất quá là săn ở hoàng trang, làm sao con ngựa lại chấn kinh xông vào rừng rậm, sao lại trùng hợp gặp được gấu đen, sau đó liền chấn kinh bệnh dậy nổi ?"

      Việc này Đại Lý tự và thị vệ hoàng gia đều tra ra bất kỳ dấu vết nào, Thu ma ma làm sao có thể biết, coi như trong lòng bà ta cũng hoài nghi, nhưng bà ta tuyệt đối dám lung tung .

      Bà ta chỉ có thể khuyên nhủ: "Nương nương, việc này nếu là người làm, sớm muộn nhất định là điều tra ra , nhưng dù là chuyện gì, người cũng phải giữ gìn sức khỏe tốt, mới có thể chậm rãi tra . Mà lại nếu là người làm, nương nương, thân thể người lại sụp đổ, chẳng phải là làm kẻ xấu vui mừng sao. Nương nương ngài phải bảo trọng thân thể tốt, vạn được gấp."

      Minh thái hậu giật giật khóe miệng, bà ta : "Ai gia là gấp, chỉ muốn chiếu cố Huyên nhi tốt, chờ tốt lên. Thế nhưng là những đại thần kia lại ngày ngày cãi lộn ngớt, buộc ai gia lập trữ. Thế nhưng là ngươi xem chút hoàng đế , cơ hồ là hận Minh gia thấu xương, nhất định Lâm Tộ phải hài tử của , muốn lập cũng chỉ có thể lập nhi tử của Lương phi, nhưng việc này, ai gia nghĩ như thế nào cũng thấy bất an. tư tâm của đại ca quá nặng, thương lượng với , ai gia chỉ sợ hạ độc chết Lâm Kỳ, cũng nghĩ chút, đó cũng là tôn tử của ai gia,ai gia thấy cũng là điên rồi."

      Thu ma ma nghe được hãi hùng khiếp vía,chuyện lập trữ, bà ta dám nhiều lời, nghĩ nghĩ, chỉ có thể : "Nương nương, đại bực này, lão nô có kiến thức , dám nhiều lời. Nhưng nếu trong lòng nương nương có nghi vấn, những người khác đều có tư tâm thương lượng được, theo lão nô thấy, bằng nương nương triệu lão thái gia và lão phu nhân trò chuyện, nương nương cũng biết, bọn hại người ."

      "Phụ thân, mẫu thân." Minh thái hậu lẩm bẩm .

      ***

      "Phụ thân." Minh thái hậu kêu.

      Từ sau chuyện ở bắc địa Dương Vinh Duệ và Bàng Văn Hữu cấu kết Bắc Cốt phát sinh quân biến, chiến dịch Miên sơn mười bảy năm trước và bản án Minh Trọng Hằng bị giết cũng bị lật ra , đối với chiến dịch Miên sơn bị bao vây và chuyện Minh Trọng Hằng bị độc chết, lý do thoái thác truyền ra ngoài là Dương Vinh Duệ và Bàng Văn Hữu vì tham quân công gây nên.

      Thế nhưng là cái này lý do thoái thác này lừa gạt được người khác lại lừa được Minh lão thái gia, huống chi sau đó bao lâu Minh lão thái gia liền nhận được mật tín của Túc vương Triệu Thành về chuyện này.

      sau đó đường Dương Vinh Duệ và Bàng Văn Hữu áp giải hồi kinh bị người đuổi giết.

      Sau việc này, Minh lão phu nhân bệnh nặng trận, Minh lão thái gia cũng bồi Minh lão phu nhân đến trang tử suối nước nóng, đóng cửa tiếp khách, ngay cả nhi tử thân sinh Minh Bá Lượng cũng chịu gặp, mà Minh thái hậu cũng có khúc mắc, cho nên hơn nửa năm nay, Minh thái hậu cũng ít khi gặp bọn .

      "Phụ thân, thân thể của mẫu thân tốt hơn chưa?" Minh thái hậu ân cần thăm hỏi.

      Minh lão thái gia nhìn bộ dáng tiều tụy của nữ nhi , trong lòng cũng là đau nhức chịu nổi, người khác chỉ coi phủ Thừa Ân công - Minh gia là nhà mẹ đẻ của thái hậu, ngoại gia của hoàng đế, phong quang vô hạn. Nhưng phong quang này mang đến cho gia tộc cái gì? có hai nhi nữ, đứa tráng niên mất sớm, hai đứa khác, chỉ sợ cũng thể sống yên đến cuối đời.

      Minh gia vốn là huân quý thế gia, phú quý phong quang dạng này, còn bằng có.

      Minh lão thái gia : "Hồi nương nương, mẫu thân nương nương những ngày qua tốt lên rất nhiều, chỉ là lo lắng cho nương nương, còn xin nương nương bảo trọng phượng thể, chớ để mẫu thân nương nương lại thêm nỗi đau mới."

      vành mắt Minh thái hậu đỏ hồng, bà ta hít vào hơi, : "bản cung biết. Mẫu thân vẫn là nhớ kỹ bản cung."

      Điều chỉnh thần sắc, , "Phụ thân, hôm nay tìm phụ thân tới, là muốn cùng phụ thân thương nghị chuyện lập trữ. nay đại thần ồn ào, ý tứ của đại ca bản cung rất ràng, theo tổ chế, cũng hoàn toàn chính xác là phải lập Lâm Tộ, thế nhưng bản cung muốn nghe ý kiến của người."

      Minh thái hậu hỏi thẳng như vậy, Minh lão thái gia liền biết khuynh hướng trong lòng bà ta, chỉ là trong lòng vẫn bất an, muốn nghe ý kiến từ người hoàn toàn đứng ở góc độ cân nhắc cho bà ta mà thôi. Lúc này, sợ là bà ta mất tín nhiệm với quần thần.

      thở dài, : "Nương nương, đại hoàng tử và nhị hoàng tử đều là tôn tử của nương nương, phân quen sơ, lần này nương nương cân nhắc trữ quân, tự nhiên là phải lấy quốc làm trọng. mặc dù Đại thần có thể đều có tư tâm, nhưng nương nương là người thông minh, nghe nhiều, phân biệt, trong lòng liền có thể định đoạt ."

      " ý kiến của đám đại thần, " Minh thái hậu cười khổ, bà ta , "Phụ thân, cả người cũng chịu thẳng sao? ý kiến của đám đại thần, người luôn chí công vô tư, chú trọng lễ chế như thủ phụ nội các Trịnh đại nhân đều mở miệng, vì an ổn xã tắc, nên lập nhị hoàng tử Lâm Kỳ làm trữ. Nếu là bản cung khăng khăng muốn lập Lâm Tộ, sợ là bên ngoài truyền bản cung thành tội nhân làm lẫn lộn huyết mạch hoàng gia, Minh thị là hậu hại nước."

      "Thế nhưng là phụ thân, những người kia làm càng chặt, trong lòng bản cung liền càng bất an, luôn cảm thấy mọi chuyện giống như cái bẫy. Lúc hoàng đế xảy ra chuyện, bản cung hoài nghi là Túc vương làm, nhưng bây giờ lại cảm thấy, chừng Thăng Bình đại trưởng công chúa cũng có phần. Phụ thân, nếu Huyên nhi là bị Thăng Bình đại trưởng công chúa làm hại, bản cung quyết định thể..."

      "Nương nương, " Minh lão thái gia đánh gãy lời bà ta, , "Mặc kệ là Thăng Bình đại trưởng công chúa hay là Túc vương, nếu bọn họ có thể thần biết quỷ hay làm hại hoàng thượng, cũng có thể thần biết quỷ hay hại Lâm Tộ, tại vị trí thái tử này, có dễ làm ?"

      "Nếu nương nương khăng khăng muốn lập Lâm Tộ làm trữ, sợ là cũng khó thoát được độc thủ. Nương nương, bằng nương nương lấy lui làm tiến, trước tạm thời thuận theo chúng thần, lại xem bước tiếp theo. Túc vương, cũng mau chóng trở lại kinh, phải nương nương vẫn luôn cảm thấy Thăng Bình đại trưởng công chúa giấu thế lực của nàng sao? Còn bằng trước hết bảo vệ tốt Lâm Tộ, đợi Túc vương hồi kinh, để Túc vương và Thăng Bình đại trưởng công chúa đấu trận, mới quyết định. Nếu là Túc vương nhớ tới tình tỷ đệ với Thăng Bình đại trưởng công chúa, từ bỏ tranh đoạt đế vị, hồi Tây Ninh, đó cũng chưa chắc phải là chuyện tốt."

      ***

      Tháng mười năm Khánh An thứ chín, hoàng trưởng tử Triệu Lâm Tộ trong cung đột nhiên sốt cao, thái y viện thúc thủ vô sách, thái hậu liền mời phương trượng -Thiên Nguyên tự -Liễu Nguyên đạo nhân vào cung chẩn trị, Liễu Nguyên đạo nhân hoàng trưởng tử sinh ra ởchùa chiền, vốn là người trong Phật môn, nên nhập trần thế, cho nên cần dẫn về phật môn giáo dưỡng, trước khi phật tâm vững chắc thể vào trần thế, nếu chắc chắn tính mệnh khó đảm bảo.

      hoàng trưởng tử là người trong Phật môn, tự nhiên tốt lập làm trữ quân .

      tháng mười cùng năm, Khánh An đế hạ chiếu, lập hoàng thứ tử Triệu Lâm Kỳ làm trữ quân Đại Ngụy, lại sắc phong hoàng trưởng tử Triệu Lâm Tộ làm Đông Mân vương, phiên Đông Mân, khi nào có thể vào trần thế liền có thể liền phiên. Minh Tú vốn luôn cầu phúc trong miếu, chỉ là khi nhi tử hồi cung mới theo trở về , nay nhi tử lại muốn về tự miếu, liền lại quỳ trước thái hậu xin trở về miếu vì hoàng đế, vì xã tắc Đại Ngụy cầu phúc.

      Cuối tháng mười hai, Khánh An đế băng hà tại Càn Nguyên cung, thái tử Triệu Lâm Kỳ đăng cơ làm đế, năm tới đổi niên hiệu Phong Tự, là Phong Tự đế.

      Bắc địa xa xôi, năm mới Minh Lạc và Triệu Thành mới thu được chiếu thư hoàng đế băng hà, Minh Lạc nhìn chiếu thư bàn hoàng đế băng hà, tân đế đăng cơ mà lặng người, nàng nghĩ tới, Khánh An đế băng hà nhanh như vậy, chuyện trong cung, khác xa kiếp trước.

      Mặc dù sớm lạnh tâm với thái hậu, nhưng trong đầu nàng vẫn khỏi lên những hình ảnh khi còn bé , tiên đế và mẫu ân ái như sơn, Triệu Huyên hoạt bát lanh lợi, khi đó nữ tử kinh đô đều hâm mộ mẫu. Mà nàng biết, mẫu mặc dù đối hoàng đế luôn luôn nghiêm khắc, nhưng từ sau khi tiên đế băng hà, tiểu hoàng đế chính là tử huyệt của mẫu.

      Triệu Thành trông thấy Minh Lạc lặng người lại cái gì, chỉ : "A Lạc, nàng sai người thu thập chút, mấy ngày tới chúng ta chuẩn bị trở về kinh."

    2. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      Chương 109:
      Minh Lạc đáp ứng, nàng đến trước giường của nhi tử, lúc này a Hữu bảy tháng, biết ngồi,lúc tỉnh dậy vĩnh viễn ầm ĩ, nhưng lúc ngủ lại rất yên tĩnh, khuôn mặt bĩu môi, đáng cực kỳ, có đôi khi khóe miệng còn vểnh lên, biết có phải mơ thấy mộng đẹp hay .

      ngũ quan của A Hữu ràng rất giống Triệu Thành, nhưng lại lạnh lẽo cứng rắn giống Triệu Thành, thịt đô đô, cười lên giống như có thể chiếu sáng cả thế giới, chí ít là thế giới của nàng. Có đôi khi Minh Lạc nghĩ, khi Triệu Thành còn bé dáng vẻ có lẽ cũng giống a Hữu, biết Thành Võ đế và Lăng hoàng hậu đến cùng là nhẫn tâm như thế nào lại giáo dưỡng như vậy.

      Nếu là nàng, nàng làm thế nào? Nếu như nàng là mẫu, nàng lại nên làm như thế nào?

      Nghĩ đến những vấn đề hiểu thấu, nàng thở dài, đưa tay chạm chạm khuôn mặt của nhi tử, mới trở về ngồi xuống trước mặt Triệu Thành, : "Vương gia, kỳ bệ hạ chết phải là ngoài ý muốn, đúng ?"

      Triệu Thành nhìn như tùy ý, nhưng ra ánh mắt vẫn luôn đặt người nàng, động tác cùng thần sắc biến hóa của nàng, đều nhìn ở trong mắt.

      : "A Lạc, nàng hoài nghi là ta giết hoàng đế sao?"

      câu này củaTriệu Thành cũng phải chất vấn, mà càng giống như câu trần thuật. nghĩ, mặc kệ thái hậu và hoàng đế sở tác sở vi, dù sao Minh Lạc cũng là thái hậu nuôi dưỡng, cùng tiểu hoàng đế thanh mai trúc mã lớn lên, ra nàng là người rất nặng tình, lúc này trong lòng thẫn thờ, thậm chí hoài nghi mình cũng là chuyện bình thường.

      Mà lại, có phải là hay giết, kỳ cũng muốn tranh cãi

      Minh Lạc nghe lời này của khẽ giật mình, nhìn kỹ , sau đó lắc đầu : "Đương nhiên , vương gia chàng nghĩ cái gì vậy, coi như chàng muốn hoàng vị kia, cũng nhất định dùng loại thủ đoạn đâm nén sau lưng này . chẳng qua là thiếp cảm thấy kỳ quái, kiếp trước lúc thiếp chết hoàng đế cũng có chết, thậm chí căn bản Ôn Nhã cũng có vào cung, sinh hạ hoàng thứ tử, chớ chi đến việc kế thừa đế vị . Cho nên,thiếp có chút hoang mang những chuyện này đến cùng là xảy ra chuyện gì, cũng có chút lo lắng."

      Triệu Thành : "Lo lắng cái gì?"

      Minh Lạc oán trách nhìn chút, sau đó chân thành : "Vương gia, thiếp biết cho tới bây giờ chàng đều để ý sinh tử, thậm chí căn bản chàng là có coi trọng đế vị như vậy, bất quá là bởi vì phải gánh vác trách nhiệm mà thôi. Trước kia thiếp vẫn luôn cảm thấy gì mà chàng làm được, cảm thấy chàng nhất định có chuyện gì. Nhưng là bây giờ thiếp lại có chút bận tâm, chúng ta rời kinh thành mới năm rưỡi, trong kinh liền nghiêng trời lệch đất, phát sinh nhiều biến hóa như vậy, cảm giác giống như luôn có bàn tay phía sau điều khiển, lần này chúng ta hồi kinh, sợ là yên bình ."

      mẫu chắc chắn đem cái chết của hoàng đế tính lên đầu Triệu Thành, hận thấu xương, còn có a Hữu, mặc kệ là mẫu hay là Lăng thái phi, Thăng Bình đại trưởng công chúa thậm chí thuộc hạ của Triệu Thành, đều cũng vui khi thấy xuất sinh.

      Nghĩ tới đây sắc mặt nàng càng nặng nề, bất kể như thế nào, nàng là tuyệt để bất luận kẻ nào tổn thương đến a Hữu .

      Triệu Thành nhìn Minh Lạc, nhìn nàng càng lông mày càng vặn chặt, đưa tay nhàng gẩy gẩy, : "Hoàng đế chết xác thực phải ngoài ý muốn. Nhưng nàng cần phải lo lắng, lần này ta nhất định bảo vệ tốt mẹ con các nàng . Trước kia, đúng là ta quan tâm sinh tử, nhưng cũng cho phép mình chết dưới tay người khác, tại càng ."

      Minh Lạc đón ánh mắt của , trong lòng chua xót mềm mềm , lúc này, ngoại trừ hạnh phúc cùng cảm động, cái khác đều đáng kể.

      Nàng tiến lên tựa vào trong ngực , đưa tay ôm lấy , : "Vương gia, thiếp để cho mình trở thành gánh nặng của chàng, nhưng là, thiếp vẫn là rất vô dụng, nếu như có vương gia, thiếp và a Hữu, sợ là trở thành thịt cá thớt của người khác . lúc sống lại lần nữa, thiếp từng nghĩ tới, đời này nhất định phải tự lập, mặc cho người định đoạt, nhưng hãm sâu vào, thiếp biết, thiếp vẫn là thể có vương gia, a Hữu càng thể có vương gia."

      tay rơi vào đỉnh đầu nàng, chậm rãi tuột xuống, trong lòng tràn đầy cảm xúc biết tên, : "A Lạc, nàng làm rất tốt. giống như nàng , trước kia ta quan tâm sinh tử, quan tâm đế vị, là bởi vì khi đó ta có nàng và a Hữu. tại ta cho nàng biết, ta cái gì cũng quan tâm, bởi vì như thế, ta mới có thể bảo vệ các nàng."

      ***

      Ngày rời bắc địa, Ngũ thị đến tiễn các nàng. nay, Dục đường ở bắc địa được nàng và hai phu nhân khác tạm quản, trượng phu của nàng- nguyên chỉ huy sứ vệ tư Việt châu- Quách Hằng thăng làm chỉ huy sứ đô tư Yến Bắc, từ nhị phẩm, Quách gia cũng bởi vậy từ Việt châu thành chuyển đến Vân châu thành.

      Minh Lạc từng gặp qua Quách lão phu nhân và trưởng tử trưởng nữ của Quách Hằng, Quách lão phu nhân là điển hình cho lão phu nhân nhà võ tướng , tính tình ngay thẳng nhưng cũng biết lý lẽ, hai đứa bé kia dù tính tình xúc động, nhưng cũng phải lý, nay Ngũ thị ở cùng chỗ với bọn , cũng có tin tốt truyền ra, chuyện lúc trước chắc hẳn là có tình

      Ngũ thị : "Nương nương, a Thiến ổn định tại đất thục, nàng nhờ thần phụ chuyển cáo nương nương, đa tạ vương gia và nương nương giết, hai đứa bé kia còn , nàng chắc chắn giáo dưỡng bọn tốt, để cho bọn trở thành người như phụ thân bọn ."

      đến đây nàng dừng chút, , "Kỳ thần phụ biết, a Thiến có ý định để bọn biết phụ thân của mình là ai, bọn còn , thời gian lâu dài, cũng nhớ ."

      Minh Lạc thở dài, : " mặc dù bản cung chỉ gặp qua Trình nương mấy lần, cũng biết nàng ngoài mềm trong cứng, tâm chí kiên định, nhất định mẫu thân cực kỳ tốt. Ngươi lại để nàng an tâm, lại bắt đầu lại từ đầu tốt sinh hoạt là đủ."


      Ngũ thị cám ơn, hai người chuyện phiếm trận, Minh Lạc nhìn xem nàng , "Phu nhân, bản cung biết ngươi đầu tư rất nhiều tâm huyết vào Dục đường, nhưng lần này bản cùn vẫn để phu nhân chỉ huy sứ và phu nhân tri châu cùng nhau quản lý Dục đường, ngươi cũng biết nguyên do?"

      Ngũ thị cười : " quy củ thành phương viên. Nương nương, thần phụ quản lý Dục đường, là bởi vì quan tâm trẻ mồ côi của tướng sĩ, cũng phải là vì tư dục của mình, càng phải như người khác lấy Dục đường làm nơi ký thác tình cảm, cho nên chỉ cần giúp Dục đường phát triển lâu dài , thần phụ liền ủng hộ. Nương nương là tín nhiệm thần phụ, nhưng hành động lần này cho đám người đó, quản lý Dục đường nên bởi vì người mà phá vỡ chương trình cố định. Hôm nay nếu nương nương giao toàn bộ Dục đường cho thần phụ, tương lai liền có khả năng bị người khác tay cầm giữ, bất quá là dẫm vào vết xe đổ của Bàng đại phu nhân lúc trước mà thôi."

      Minh Lạc gật đầu, : "Phu nhân quả nhiên là tâm tư linh thấu, lại thông minh chính trực, co được dãn được, bản cung gặp qua nhiều người, nhưng người như phu nhân, là khó tìm được.chuyện Dục đường, tương lai nếu có cơ hội, vẫn là hi vọng có thể làm chút cải cách, định ra chế độ chương trình cụ thể, giảm bớt khả năng bị người dụng tâm tốt thao túng."

      Ngũ thị cười : "Chỉ cần nương nương có ý, khẳng định ngày này . Đến lúc đó có chỗ nào cần thần phụ , thần phụ muôn lần chết chối từ."

      ***

      tháng ba năm Phong Tự thứ nhất, kinh thành, Từ Thọ cung.

      "Thần phụ gặp qua thái hoàng thái hậu, thái hậu. Thái hoàng thái hậu, thái hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế." Minh Lạc quỳ xuống bái kiến.

      Trong trí nhớ, đây là lần thứ nhất nàng cho Minh thái hậu, , tại thái hoàng thái hậu, đại lễ quỳ lạy long trọng như vậy, chớ chi là ngồi ở bên Ôn Nhã, Lương thái hậu .

      Ôn Nhã mang theo ý cười ôn nhu nhã nhặn ngồi ngay thẳng, thái hoàng thái hậu nhìn thân ảnh quỳ dưới đất, trong mắt đầy vẻ phức tạp, cuối cùng mang theo chút thương cảm từ ái, chậm rãi : "A Lạc, rốt cục ngươi trở về . Mau đứng lên, ngồi cạnh mẫu. Ngươi lần này liền là hai năm... Hai năm, quả nhiên là cái gì cũng thay đổi, a Lạc của ai gia cũng từ cái tiểu nương trở nên đoan trang hào phóng như vậy ."

      Minh Lạc ngẩng đầu, nhìn ánh mắt từ ái mười năm như của thái hoàng thái hậu, chỉ là khuôn mặt kia cũng hiển thị già nua, dù son phấn dày thế nào cũng che đậy được, trong lòng nàng chua chua, vành mắt liền nhịn được đỏ lên, gọi: " mẫu."

      ánh mắt từ ái của Thái hoàng thái hậu tựa hồ trì trệ, lập tức lại nới lỏng ra, nàng ngoắc gọi Minh Lạc, sau khi Minh Lạc đến bên cạnh bà ta tựa như dĩ vãng kéo nàng ngồi xuống bên người, : "A Lạc a, để mẫu nhìn ngươi kỹ."

      "Lớn, so trước kia chững chạc hơn, dù sao cũng là làm mẫu phi. Từ khi nhận được tin từ bắc địa, ngươi muốn trở về, ai gia liền ngày đêm ngóng trông, tại cuối cùng cũng chờ được ngươi trở về . chỉ là ai gia, tổ mẫu ngươi cũng ngóng trông ngươi, sau khi ngươi trở lại, gặp tổ mẫu ngươi chưa?"

      Minh Lạc lắc đầu, : "Bẩm mẫu, a Lạc chưa về Minh gia thăm viếng tổ phụ tổ mẫu, đợi hôm nay gặp qua mẫu và thái hậu nương nương, ngày mai liền hồi Minh gia."

      "Tốt, ngươi vẫn luôn là cái hảo hài tử, " thái hoàng thái hậu cười , "Từ đến lớn, trong đám tôn bối, người tổ phụ tổ mẫu thương nhất là ngươi, từ khi ngươi bắc địa, thân thể tổ mẫu ngươi liền sụp đổ, bằng lúc trước, tại vẫn luôn ở trang tử suối nước nóng, nghe bọn hạ nhân , cả ngày người mà người nhắc tới nhiều nhất cũng đều là ngươi."

      " mẫu." Minh Lạc lẩm bẩm .

      "Nào chỉ là lão phu nhân Thừa Ân công thương nhớ Túc vương phi nương nương, mẫu hậu còn phải cũng ngày ngày nhớ mong. khi nhi thần còn bé thường nghe mẫu thân , người mẫu hậu thương nhất là Túc vương phi nương nương, bệ hạ có khi còn bằng , khi đó nhi thần biết hâm mộ Túc vương phi bao nhiêu." Ôn Nhã xen vào, dịu dàng .

      Ước chừng là bởi vì nhắc đến bệ hạ, thần sắc mặt thái hoàng thái hậu và Minh Lạc đều có lát ngưng trệ, Ôn Nhã lại làm như biết, nàng ta cười nhìn Minh Lạc, , "A Lạc, hôm nay ngươi tiến cung, sao mang Hữu ca nhi vào cung?"


      "Kỳ chỉ là mẫu hậu, ai gia cũng ngày ngày ngóng trông ngươi trở về. Hoàng đế ngày lớn, bên người có hài tử nào cùng lứa tuổi để chơi đùa, từ đầu đến cuối đều là cái khuyết điểm, cũng may ngươi rốt cục trở về , Hữu ca nhi cùng hoàng đế chỉ kém hai tháng, về sau hoàng đế cũng tịch mịch. A Lạc, hai ngày này ngươi hãy thu xếp tốt, mang Hữu ca nhi tiến cung , là để mẫu hậu nhìn , an ủi người, thứ hai, là để hai chú cháu Hữu ca nhi và hoàng đế nhận nhau, về sau liền cùng nhau chơi. Hữu ca nhi còn có chút , ai gia nghĩ, đợi cùng hoàng đế đều lớn chút nữa, đem nuôi dưỡng ở trong cung, còn gì tốt hơn ."

      Lúc này tay Minh Lạc nằm trong tay thái hoàng thái hậu, dù là Minh Lạc sớm có chuẩn bị tâm lý,nhưng vì liên quan đến a Hữu, nên tay của nàng vẫn là nháy mắt cứng ngắc, cái này cứng ngắc tự nhiên cũng chạy thoát được xúc giác và con mắt của thái hoàng thái hậu.

      Minh Lạc muốn rút tay về, nhưng lại bị thái hoàng thái hậu cầm chặt. Minh Lạc nhìn về phía thái hoàng thái hậu, liền thấy đằng sau ánh mắt từ ái của bà ta còn có chút bén nhọn.

      Đến cùng là tất cả cũng còn giống như trước , cho dù là ngụy trang cũng ngụy trang nổi nữa.
      Kimanh1257, Alice Huynh, Tôm Thỏ2 others thích bài này.

    3. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      Chương 110:
      Giờ khắc này, trong lòng Minh Lạc bỗng nhiên sinh ra cỗ phẫn nộ.

      Quá khứ các nàng muốn làm như thế nào nàng đều nhịn, mỗi người đều lại thái hoàng thái hậu thương nàng như con ruột, thái hoàng thái hậu cũng cho là như vậy, bên bà ta từ ái nhìn nàng, bên ngàn dặm xa xôi để người ta đưa nhiều loại dược vật làm nàng sinh non, khó sinh cho nàng hưởng dụng. Những cái này nàng đều nhận, vẫn có thể mang theo chút cảm tình cuối cùng gọi bà ta tiếng " mẫu".

      Thế nhưng nàng trở về kinh thành, các nàng trực tiếp nắm nàng còn chưa đủ, còn muốn dùng a Hữu tới bắt bóp nàng,dù nàng lại nghĩ, cũng chịu được.

      Minh Lạc rút tay từ trong tay thái hoàng thái hậu về, quay đầu nhìn Ôn Nhã, thanh lạnh lùng : "Thái hậu nương nương, a Hữu còn , ngay cả đứng còn chưa vững , còn cần thần phụ làm bạn bên cạnh. Bệ hạ mặc dù là cửu ngũ chí tôn, thái hậu nương nương có quyền cầu thần tử đưa hài tử của mình tới phục thị bệ hạ, nhưng thần phụ cũng là nhi, lại muốn để hài tử của mình giống như mình có phụ mẫu đồng hành lớn lên."

      "Nếu là thái hậu nương nương cảm thấy bệ hạ đơn, bằng hãy đón đại hoàng tử từ chùa miếu trở về. Theo thần phụ thấy, tuy Liễu Nguyên đại sư đại hoàng tử Phật duyên thâm hậu, nên nuôi dưỡng ở môn hạ Phật tổ, kỳ nghĩ kĩ thấy hồi cung cũng phải có cách giải quyết, ngay tại nam cung xây tòa chùa miếu cho đại hoàng tử ở lại, như thế Bưng Ý thái hậu cũng có thể hồi cung, há phải rất tốt sao?"

      Ôn Nhã nhìn Minh Lạc ngồi thẳng tắp, ánh mắt chút nhượng bộ nào, nhất thời bị trực tiếp và ngữ khí cường ngạnh của nàng làm cho cho giật mình.

      Vừa mới bầu khí trong đại điện vẫn là cửu biệt trùng phùng, Ôn Nhã nghĩ tới Minh Lạc lại đột nhiên cường ngạnh, trở mặt quen biết, Minh Lạc trước kia cũng phải như thế .

      Ôn Nhã trừng mắt với Minh Lạc hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần , nàng ta vừa mới những lời kia bất quá là bởi vì quen nhìn Minh Lạc và thái hoàng thái hậu làm bộ làm tịch, xé rách vẻ mặt giả vờ ôn nhu của hai người, gợi mâu thuẫn giữa hai người mà thôi.

      Hoàng đế là tôn tử của thái hoàng thái hậu, thái hoàng thái hậu nên đứng cùng phía với nàng ta cùng Túc vương phủ thế bất lưỡng lập . Nhưng hết lần này tới lần khác đại hoàng tử lại là cây gai giữa thái hoàng thái hậu và nàng, hoặc là cùng mẫu thân nàng Thăng Bình đại trưởng công chúa.

      Ôn Nhã có chút cứng ngắc cười cười, nàng ta : "A Lạc, nghe người bắc địa dũng mãnh, nghĩ tới ngươi mới ở bắc địa hai năm, học được mấy phần tinh túy của người bắc địa . Hữu ca nhi là đường thúc của bệ hạ, hoàng chất của thái hoàng thái hậu nương nương, cái này là thân càng thêm thân , xuất sinh lâu như vậy, thái hoàng thái hậu đều chưa thấy qua, chỉ là muốn để ngươi đem ôm đến trong cung để thái hoàng thái hậu nương nương nhìn cái, qua lời của ngươi sao lại thành đưa vào cung làm nô tài rồi, khỏi thành to."

      Minh Lạc đứng dậy, nàng xuống bậc thang, quỳ xuống : "Thái hậu nương nương, thần phụ biết ý của thái hậu nương nương, thần phụ theo vương gia ở biên cương hai năm, hai năm này vương gia vì nước cúc cung tận tụy, bình định chiến biên cương, coi như có công lao cũng cũng có khổ lao, lại biết thái hậu nương nương mới mở miệng lại muốn để nhi tử của thần phụ vào cung làm nô, nhục nhã bực này, xin thứ cho thần phụ dám nhận."

      "Ngươi!" từ sau khi Ôn Nhã vào cung, thái hậu dỗ dành, hoàng đế sủng ái, bên ngoài có Thăng Bình đại trưởng công chúa, sống an nhàn sung sướng lâu ngày, chưa hề có người dám với nàng ta như vậy. Trong lòng nàng ta tức giận, trách mắng, "Túc vương phi, ngươi hươu vượn cái gì, lúc nào ai gia muốn để nhi tử của ngươi tiến cung làm nô? !"

      "Tốt!" thái hoàng thái hậu mực chưa lên rốt cục mở lời, "Đều là tâm tư của mẫu thân, êm đẹp sao càng càng loạn, a Lạc, ngươi mau dậy , Ôn Nhã cũng là tốt bụng, là muốn cho hoàng đế và Hữu ca nhi thân cận hơn chút, ngươi nên hiểu lầm nàng." xong nhìn thoáng qua Thu ma ma đứng bên.

      Thu ma ma hiểu ý, tiến lên đỡ dậy Minh Lạc, thở dài : "Nương nương, ngài chớ so đo với thái hậu nương nương, bệ hạ băng hà, tâm tình thái hoàng thái hậu và thái hậu nương nương đều mười phần bi thống. Nương nương, trong hai năm qua, thái hoàng thái hậu lão nhân gia mười phần tưởng niệm người, người hảo hảo bồi thái hoàng thái hậu lão nhân gia trò chuyện ."

      Thu ma ma giúp đỡ Minh Lạc ngồi xuống, thái hoàng thái hậu coi như chưa từng xảy ra chuyện gì , ấm giọng hỏi sinh hoạt của Minh Lạc tại bắc địa, cũng chưa từng đề cập đến tính huống đám người Nguyên ma ma mà bà ta đưa đến phục thị nàng, gần nửa canh giờ, thái hoàng thái hậu muốn giữ Minh Lạc dùng ngọ thiện mới xuất cung, Minh Lạc mình vừa mới hồi kinh, buổi chiều người Minh gia còn có cữu gia Dung gia đến vương phủ, cho lên cáo lui .

      Minh Lạc rời , thái hoàng thái hậu nhìn Ôn Nhã luôn yên lặng ngồi bên, ôn hòa : "Tốt, Ôn Nhã, lâu như vậy, ngươi cũng mệt mỏi, xuống nhìn hoàng đế chút liền nghỉ ." nhắc lời tới xung đột lúc trước giữa Ôn Nhã và Minh Lạc.

      lòng dạ Ôn Nhã sâu như thái hoàng thái hậu, làm thái hậu lại càng kìm nén được tính tình.

      Nàng ta : "Mẫu hậu, lúc trước Túc vương phi đến Dung gia, nhi thần đột nhiên nhớ hình như Đại Lý tự khanh Dung đại nhân có vị thiên kim, cùng Túc vương phi thân như tỷ muội, khi nhi thần chưa vào cung,Túc vương phi từng mang nàng ra mắt mấy lần, dáng dấp có phần giống Túc vương phi, mười phần mỹ mạo. Bất quá cũng là kỳ quái, vị Dung nương này giống lớn hơn Túc vương phi tuổi, lại biết vì sao mực chưa đính hôn. Mẫu hậu, hôm nay nhi thần nhìn thấy Túc vương phi, liền nghĩ tới việc ngày xưa, còn xin mẫu hậu ân chuẩn, để nhi thần triệu vị này Dung nương vào cung trò chuyện."

      Thái hoàng thái hậu nhìn nàng, cười đến ôn hòa, : "Êm đẹp muốn gặp thiên kim nhà Đại Lý tự khanh Dung đại nhân, ngươi là có chủ ý gì?"

      Ôn Nhã cười : "Vẫn là mẫu hậu hiểu rõ nhi thần, ngày hôm trước thẩm nương của nhi thần vào cung đến hôn vị đường huynh của nhi thần, muốn nhờ nhi thần xin mẫu hậu tứ hôn, có thể trong lòng thẩm nương nhân tuyển nào, hôm nay nhi thần nhìn thấy Túc vương phi liền nghĩ tới Dung nương, gia thế dung mạo tính tình của Dung nương đều mười phần xuất chúng, cùng đường huynh của nhi thần đúng là ông trời tác hợp."

      " đường huynh của ngươi? Là cái người nhậm chức ở vệ tư kia sao?" Thái hoàng thái hậu hỏi.

      "Đúng là . nghĩ tới mẫu hậu còn nhớ ." Ôn Nhã cười .

      Thái hoàng thái hậu cười cười, : "Vậy ngươi triệu Dung nương trò chuyện , bất quá ai gia già rồi, nhìn thấy những người tuổi trẻ này khỏi lại nhớ tiên đế, cần gọi nàng tới cho ai gia nhìn. Ngươi lại xem xong lại cho ai gia, ai gia tứ hôn là được."

      Ôn Nhã cao hứng tạ ơn lúc này mới cáo lui.

      Ôn Nhã rời , Minh thái hậu nhìn bóng lưng của nàng ánh mắt dị thường chán ghét và băng lãnh.

      trong lòng Thu ma ma thầm than, tiên đế băng hà mới bốn tháng, Lương thái hậu chuyện và làm việc nơi nào có nửa điểm bộ dáng bi thương, khi tiên đế còn sống đối với mẹ con Lương thái hậu sủng ái có thừa, tiếc tổn thương tâm thái hoàng thái hậu cũng muốn bảo toàn bọn , nay nàng ta như vậy, há thái hoàng thái hậu có thể hận? Mà lại dù thái hoàng thái hậu và Túc vương phi nương nương rời tâm, cũng là vì lập trường khác biệt, bị bất đắc dĩ, đến cùng cũng là hài tử mà chính mình nuôi lớn, tổn thương nàng là tránh khỏi, nhưng người khác khi dễ nàng chưa chắc thái hoàng thái hậu khó chịu

      Lòng người, vốn chính là mâu thuẫn như vậy.


      Thu ma ma vừa đỡ thái hoàng thái hậu vào trong điện nghỉ ngơi, vừa khuyên nhủ: "Nương nương, thái hậu nương nương tuổi còn , ngài nể mặt hoàng đế đừng quá để vào trong lòng, vất vả chính mình."

      Thái hoàng thái hậu cười lạnh, : "Tuổi còn ? Ngươi chỉ thấy nàng tim phổi, lỗ mãng biết phân tấc, kỳ từng câu từng lời của nàng đều muốn khơi mẫu thuẫn giữa ai gia và Túc vương phi, sợ hiềm khích của Túc vương phi và ai gia đủ sâu."

      Thu ma ma nhíu nhíu mày, : "Nương nương, nô tỳ hiểu? nếu là như thế, nàng ta dù có thể làm Túc vương phi nương nương và nương nương sinh hiềm khích, nhưng phải như thế chính nàng ta cũng đắc tội Túc vương phi nương nương gắt gao sao? Sao phải vội vã chọc giận Túc vương phi..."

      "Nhìn xem , " thái hoàng thái hậu lạnh lùng , "Nàng có sợ hãi như vậy, ai gia cũng rất tò mò tay Thăng Bình đại trưởng công chúa có bài tẩy gì, dám khiêu chiến với Túc vương phi như vậy, nếu các nàng có thể kéo Túc vương xuống, ai gia liền cũng nhận. Ai gia là lo lắng nàng ta và Thăng Bình đại trưởng công chúa đều là phô trương thanh thế, tự cho là đúng, nếu là dạng này, ai gia là mù mắt mới tha thứ cho hai mẹ con các nàng trong thời gian dài như vậy."

      tại chỉ có quân quyền trong tay Túc vương làm bà ta kiêng kị, thế lực tàng của Thăng Bình đại trưởng công chúa cũng làm bà ta đứng ngồi yên.

      ***

      Ôn Nhã tính toán chuyện tứ hôn cho Dung Tĩnh Nhã , sau khi nàng ta hồi cung liền phân tích lợi và hại của việc này, còn suy nghĩ có nên mời mẫu thân tiến cung thương lượng chút hay , hôm sau Thăng Bình đại trưởng công chúa liền vội vàng tiến cung, vào Cảnh Tú cung liền cho đám thị nữ thái giám lui xuống, cho người trông coi ở bên ngoài, hỏi Ôn Nhã : "Nhu nhi, hôm qua Túc vương phi vào cung con gì với nàng ta? tại khắp kinh thành đều truyền nhau ngươi nhất định buộc Túc vương phi đem nhi tử của nàng vào cung nuôi dưỡng, thậm chí phát cáu để vào cung phục thị bệ hạ là phúc khí của , lời như thế cũng có thể ra."


      Ôn Nhã ngạc nhiên, nàng ta nghĩ tới Minh Lạc làm việc lại thô bạo trực tiếp như vậy, ban đầu là miệng lưỡi lợi hại, hôm sau liền bóp méo truyền khắp kinh thành, nàng...

      Ôn Nhã cắn răng, tức giận : "Mẫu thân, nữ nhi bất quá chỉ là nàng đem nhi tử vào cung chơi, sao biết nàng lại phản ứng lớn như vậy, nàng làm như nữ nhi ăn luôn nhi tử của nàng bằng, còn ác độc truyền ra ngoài, bại hoại thanh danh của nữ nhi."

      Thăng Bình đại trưởng công chúa nhìn thần sắc của nữ nhi, thở dài, : "Nhu nhi, nha đầu này quỷ kế đa đoan, sớm xưa đâu bằng nay, ngươi hẳn nên học tập nàng , nếu là ta đoán lầm, nàng truyền những lời này ra ngoài, là muốn mượn này trừ tai họa ngầm là ngươi và thái hoàng thái hậu triệu nhi tử của nàng vào cung, trực tiếp nể mặt mũi kiêng kị..."

      "Ôn Nhã, phong mang quá lộ cuối cùng cũng phải chuyện tốt, từ khi bệ hạ xảy ra chuyện ở hoàng trang, mọi chuyện cũng giống như mất khống mà về phía trước, khi đó ta còn tự giác, vì đẩy Lâm Kỳ lên hoàng vị ta cũng quan tâm được nhiều như vậy, nhưng bây giờ ngẫm lại, mọi chuyện phát sinh mặc dù giống như thuận theo ý chúng ta, nhưng đồng thời cũng làm ít người để ý, lưu lại rất nhiều tai hoạ ngầm. Lúc này tiên đế mới bỏ tang, bệ hạ mới đăng cơ mấy tháng, còn phải cẩn thận nhẫn, đợi bệ hạ ngồi vững hoàng vị lại ."

      Những lời này làm Ôn Nhã có chút yên lặng, nàng : "Mẫu thân, Túc vương phi phách lối như vậy, căn bản đem nữ nhi và hoàng đế để vào mắt, chẳng lẽ Túc vương có ý đồ tốt?"

      Sắc mặt nàng ta tái , sau đó lẩm bẩm , "Mẫu thân, Túc vương rời kinh hai năm, đại quyền triều chính sớm nằm trong tay mấy vị phụ chính đại thần nội các, tay tuy có quân quyền nhưng quân đội phải muốn điều động vào kinh thành là có thể điều động vào kinh thành , chúng ta, phải chúng ta nên sớm ngày trừ bỏ , miễn cho tương lai bị đoạt đại quyền triều chính, chúng ta chẳng phải là bị động khắp nơi sao?"

      Thăng Bình đại trưởng công chúa nhìn nữ nhi, lắc đầu : "Nhu nhi, ngươi phải kiềm chế tính tình, chuyện ngươi há có thể dễ như vậy. Diên Văn đế cũng tốt, thái hoàng thái hậu, Minh Bá Lượng cũng được, nhiều năm như vậy đều hao hết tâm cơ phái biết bao nhiêu sát thủ muốn giết , nhưng lần cũng thành công."

      đến đây nàng nhìn thoáng qua nữ nhi của mình, thở dài, vào cung hai năm , nữ nhi cũng thay đổi rất nhiều, trước kia tính tình của nàng có vội vàng xao động như vậy .

      Nàng , "Nhu nhi, Túc vương chỉ là thúc gia của hoàng đế, cũng là cữu cữu ruột thịt của ngươi, tạm thời ngươi được vội vàng xao động, càng được khắp nơi nhằm vào Túc vương phi, những chuyện này trong lòng mẫu thân tự có so đo, ngươi hãy giống như thái hoàng thái hậu vậy, lúc ở chung với Túc vương phi, chỉ cần đến chút chuyện xưa, đàm chút tình cũ là đủ."

      Ôn Nhã lấy làm kinh hãi, đầu óc nàng dừng lại ở việc Diên Văn đế, thái hoàng thái hậu còn có Minh gia phái sát thủ giết Túc vương, căn bản là chú ý lời phía sau của mẫu thân nàng

      Dù nàng ta loáng thoáng biết ít chuyện, nhưng cũng biết việc Diên Văn đế, thái hoàng thái hậu còn có Minh gia phái sát thủ giết Túc vương, Túc vương cưới Minh Lạc cũng thôi , nhưng lại mười phần sủng ái nàng? Đúng là hồ mị tử. Nàng nghĩ đến tâm tư của Khánh An đế với Minh Lạc, trong lòng liền biết vì sao tuôn ra cỗ địch ý khó tả, dựa vào cái gì mà nàng tốt số như vậy?

      Nàng ta nhịn được hỏi: "Mẫu thân, vậy cái vị biểu muội Lăng nương, hôn thê của Túc vương – xảy ra chuyện gì, Túc vương thích Minh Lạc, hay là Lăng nương? tại sủng ái Minh Lạc như vậy có phải là vì dỗ dành Minh Lạc đối phó thái hoàng thái hậu ? Nghe Túc vương thế nhưng là cố ý để ma ma quản chiếu cố từ đến phục thị Lăng biểu muội..."

      Thăng Bình đại trưởng công chúa nhìn thoáng qua nữ nhi của mình, : "Nhu nhi, đại cục làm trọng, mẫu thân biết trong lòng ngươi vui, cũng thích Túc vương phi, nhưng được để những cảm xúc đó làm hỏng đại ."

      xong ánh mắt bà ta thay đổi, giống như tự nhủ, "Mẫu thân ngược lại hi vọng sủng ái Minh Lạc như biểu bên ngoài."
      Kimanh1257, Alice Huynh, Tôm Thỏ2 others thích bài này.

    4. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      Chương 111:
      ba ngày sau, Túc vương phủ.

      "Lục đệ, " Thăng Bình đại trưởng công chúa , " chuyện Hữu ca nhi, ta chất vấn Ôn Nhã, nàng tuyệt có ý muốn dùng Hữu ca nhi để làm đệ muội khó xử. Đứa này từ sau khi tiên đế băng hà , tính tình cũng có chút khó chịu, xin lục đệ có thể xem phân thượng nàng là cháu ruột của đệ, tha thứ cho nàng lần này."

      Triệu Thành : "Hoàng tỷ, hôm nay hoàng tỷ tới là vì việc này sao?"

      ", " Thăng Bình đại trưởng công chúa cười khổ, , " đương nhiên ta tới chỉ là vì việc này . Ta là muốn cầu đệ, có thể hay nhìn phân thượng phụ hoàng và mẫu hậu khổ tâm an bài cho chúng ta, hồi Tây Ninh. Đệ cũng biết, năm đó phụ hoàng lập hoàng huynh là đế, phong đệ làm Túc vương, cũng phải là nợ hoàng huynh, mà là hi vọng lục đệ có thể tọa trấn Tây Ninh, giống như Tây Phiền vương phủ, có thể giữ đệ bình an, lại có thể độc lập phương, trấn thủ biên cương cho Đại Ngụy."

      Thăng Bình đại trưởng công chúa và Triệu Thành kỳ cũng thân quen, số lần hai người trò chuyện càng ít đến đáng thương, nhưng Thăng Bình đại trưởng công chúa ôm mục đích mà đến, lời ra , nhưng cũng có loại cảm giác đặc biệt rất quen. Bởi vì đó đích là ý tứ của phụ hoàng cùng mẫu hậu, nàng là đích trưởng nữ mà phụ hoàng và mẫu hậu sủng ái và xem trọng nhất, những thứ này nàng ràng nhất, cho nên đến hùng hồn.

      Khi năm tuổi mẫu hậu qua đời, chín tuổi phụ hoàng hoăng, liền phiên, Triệu Thành trầm mặc trong nháy mắt. Nhiều năm như vậy đến, có rất ít người với về phụ hoàng và mẫu hậu, đương nhiên, ngoại trừ hoàng tỷ của , cũng ai có thể dùng thái độ từ cao nhìn xuống, truyền đạt ‘ ý tứ’ của phụ hoàng mẫu hậu cho

      : "Phụ hoàng và mẫu hậu khổ tâm an bài. . . Hoàng tỷ, lúc mẫu hậu qua đời ta mới năm tuổi, nhưng ta biết, trước khi người lâm chung phó thác hoàng tỷ cho Diên Văn đế, để chiếu khán hoàng tỷ. Mặc kệ Diên Văn đế đối với ta như thế nào, nhưng đối với hoàng tỷ, đích là dùng hết những ưng thuận mà hứa hẹn trước khi mẫu hậu lâm chung."

      trước khi Lăng hoàng hậu lâm chung, cũng bắt Triệu Ất thề bao giờ gây bất lợi cho Triệu Thành, bởi vì nàng biết đối với cái đế vương, cam kết như vậy có bất kỳ ý nghĩa gì. Nàng chỉ làm cho hứa hẹn, nhìn phân thượng nàng nuôi dưỡng như con đẻ ,thiện đãi và bảo hộ nữ nhi Thăng Bình công chúa, việc này đối với hoàng đế, quả thực thể dễ dàng hơn. Cho nên Triệu Ất hứa hẹn, đồng thời cũng tận tâm tẫn trách thực .

      trong mắt Thăng Bình đại trưởng công chúa lóe lên tia thẫn thờ, nhưng cũng chỉ là lóe lên liền biến mất.

      Giờ phút này bà ta thể để Triệu Thành dẫn dắt câu chuyện, trong hồi ức Triệu Ất đối với bà ta tốt biết bao nhiêu, cho nên bà ta nở nụ cười, : "Đúng, hoàng huynh đối xử với ta tệ, nhưng lại thấy thẹn đối với đệ. hiểu lầm ý tứ của phụ hoàng, phụ hoàng đem ám vệ doanh của hoàng gia cho đệ, bất quá là vì bảo hộ đệ, lại an bài văn thần võ tướng phụ tá đệ, cũng là bởi vì đệ còn quá , dễ dàng bị người gian dụ dỗ, cho nên mới tuyển chọn tỉ mỉ người dạy đệ trước khi đệ liền phiên."

      "Thế nhưng là hoàng huynh lại cố chấp cho rằng phụ hoàng làm như thế là vì giúp đệ tương lai đoạt hoàng vị của , ngay cả việc để đăng cơ, cũng là bởi vì đệ còn tuổi, chỉ là giúp đệ tạm thời giữ giang sơn, nếu là trù tính, tương lai chết có chỗ chôn, còn mang đến biết bao nhiêu náo động cho Đại Ngụy, lúc này mới ngoan cường nhất định phải từ thủ đoạn loại trừ đệ. Việc này phải ta khuyên qua, nhưng đó là tâm ma của , khuyên thế nào cũng được. Mà lại, ta còn đáp ứng mẫu hậu, vĩnh viễn tham dự vào phân tranh của đệ và hoàng huynh."

      Triệu Thành thần sắc bất động, Thăng Bình đại trưởng công chúa thở dài, lắc đầu, : "Ta và đệ chuyện này để làm gì đâu. Ta cũng phải là muốn giải vây cho hoàng huynh, lúc đầu hoàng huynh là vị hoàng đế tốt, nhưng lại vì tâm ma này, mà làm vô số chuyện sai, cũng gieo vô số nguy cơ cho giang sơn Đại Ngụy chúng ta, về sau là loạn Xa Lộc, loạn Bắc Cốt, truy cứu nguyên do, là nhân mà năm đó hoàng huynh gieo xuống."

      "Minh thị cũng coi như là cái hiền thê từ mẫu, thậm chí cũng có thể được xưng tụng là hoàng hậu tốt, nhưng tuyệt đối phải vị thái hậu tốt, bà ta thể dạy dục tốt tiên đế, hai có ước thúc tốt Xa Lộc cùng Minh Bá Lượng, làm cho giang sơn Đại Ngụy kém chút đổi chủ, nhiều lần rung chuyển, kém chút mang đến tai hoạ ngập đầu cho hoàng tộc Triệu thị."

      "Cho nên bốn năm trước đệ mang binh giải vây cho kinh thành, nếu khi đó đệ thừa cơ đăng cơ làm đế, chắc chắn ta đứng về phía đệ, nhưng đệ lại cố kị miệng lưỡi thiên, chịu thượng vị."

      "Lục đệ, thời cơ qua, nay tiên đế qua đời, tân đế vừa lập, bách phế đãi hưng, đệ cũng chịu là mình muốn làm đế, vì sao theo ý tứ của phụ hoàng cùng mẫu hậu, hồi Tây Ninh làm phiên vương có triển vọng? Ta biết chí của đệ tại sa trường, mà phải triều đình, Tây Ninh và bắc địa mới là địa phương thích hợp nhất với đệ, nơi đó mới là thiên hạ của đệ. Mà lại, ta có thể cam đoan với đệ, về sau Đại Ngụy chúng ta chính là hậu phương lớn của đệ, cùng đệ đối kháng Tây Vực cùng Bắc Cốt, vì Đại Ngụy mở mang bờ cõi hậu phương. Hoàng đế, cũng nhất định trưởng thành thành hoàng đế hợp cách, hoàng đế tốt."

      Triệu Thành nhìn vị trưởng tỷ này của mình, : "Hoàng tỷ, tỷ chỉ là mẫu thân của thái hậu nương nương, những lời tỷ vừa với ta, đến cùng là lấy thân phận gì để cam đoan với ta?"

      Ngươi dựa vào cái gì cam đoan hoàng đế chắc chắn trở thành hoàng đế hợp cách, lại dựa vào cái gì cam đoan Đại Ngụy trở thành hậu phương lớn giúp ta đối kháng Tây Vực và Bắc Cốt? Chẳng lẽ ngươi mới là quân chủ ngai vị của Đại Ngụy?

      Ngươi bất quá chỉ là công chúa, theo tổ chế, được tham gia vào chính mà thôi.

      Thăng Bình đại trưởng công chúa trì trệ, bà ta thể , ngày, ta trở thành nhiếp chính công chúa. Bởi vì muốn trở thành nhiếp chính công chúa, phải vượt qua thái hoàng thái hậu, còn có ba vị phụ chính đại thần, còn có nội các, còn có năm bộ thượng thư, cho nên giờ phút này bà ta còn thể ra miệng.

      Triệu Thành lạnh nhạt : "Nếu tỷ cam đoan được, lại là lấy thân phận như thế nào mời ta rời kinh liền phiên? Hoàng tỷ cũng biết ta rời kinh liền phiên, chỉ là chuyện giữa hoàng tỷ và thần đệ mà còn liên quan đến cách cục triều đình, nếu là nội các và ba vị phụ chính đại thần lấy tổ chế dâng tấu cầu thần đệ liền phiên, có khả năng thần đệ còn suy nghĩ chút."

      "Kia là nguyện vọng của phụ hoàng cùng mẫu hậu." Thăng Bình đại trưởng công chúa nặng nề .

      Đó chính là vàng kim lệnh bài trong tay nàng sao? trong mắt Triệu Thành xẹt qua tia nhàn nhạt trào phúng.

      "Như vậy, " Triệu Thành , " bây giờ hoàng tỷ làm hết thảy, cũng là nguyện vọng của phụ hoàng và mẫu hậu sao?"

      trong lòng Thăng Bình đại trưởng công chúa run lên, bà ta nhìn đệ đệ duy nhất của mình, nhưng bà ta nhìn ra bất kỳ đầu mối từ mặt của . Hai người cứ như vậy nhìn nhau hồi lâu, bà ta mới : "Lục đệ, bởi vì hoàng huynh hiểu lầm ý của phụ hoàng, làm mọi chuyện rối loạn, tiên đế tính tình quái đản quái lệ, vốn nên là đế. Ta qua, nếu lúc trước đệ vào kinh muốn tự lập làm đế, ta ủng hộ đệ, thế nhưng là đệ lại Bắc địa, vừa là hai năm, thái hậu bức Ôn Nhã tiến cung, bây giờ con của nàng là đế, tất cả mọi chuyện đều khác. Ta hôm nay đến, là muốn lấy thân phận trưởng tỷ cầu đệ, cầu đệ nể mặt phụ hoàng và mẫu hậu, ủng hộ đứa bé này."

      "những chuyện Hoàng huynh và Minh Bá Lượng làm với đệ, hoàng huynh bị trừng phạt, đệ biết, sau khi là đế ,mỗi ngày đều bị dày vò, về sau càng là lo sợ thành tật, thổ huyết mà chết, con trai duy nhất của được chết tử tế, nữ nhân mến, cũng là ngày ngày sinh hoạt trong thống khổ tang chồng mất con, như thế còn chưa đủ sao? Về phần Minh Bá Lượng, đệ yên tâm, chẳng mấy chốc có người vạch tội tội của , tuyệt có kết cục tốt."

      "Lục đệ, đệ để xuống . giang sơn Đại Ngụy, chúng ta cùng thủ hộ, được ?"

      "Tốt." Triệu Thành nhìn Thăng Bình đại trưởng công chúa bởi vì câu trả lời của mà chưa tới kịp thu hồi ngạc nhiên, cười , "Hoàng tỷ, tỷ như vậy, vậy đệ rửa mắt mà đợi. chuyện trong triều vốn đệ cũng có hứng thú, chỉ là còn nhiều chuyện đệ chưa tra , cho nên dù muốn hồi Tây Ninh cũng phải lúc này, đợi đệ tra ra mọi chuyện cần thiết, hồi Tây Ninh ."

      ***

      Thăng Bình đại trưởng công chúa cũng dối, sau khi Túc vương hồi kinh nửa tháng, liền có ngự sử vạch tội Minh Bá Lượng ăn hối lộ trái pháp luật, cắt xén quân lương, mua bán quan chức và nhiều đại tội khác, thái hoàng thái hậu chưa kịp đàn áp, bởi vì tội danh và chứng cứ vô cùng xác thực, ba vị phụ chính đại thần và nội các liền thông qua quyết nghị, bắt giam Minh Bá Lượng và người có liên quan đến vụ án- Minh gia thứ tử Minh Thiệu Án, đưa đến Đại Lý tự thụ thẩm, quan viên chủ thẩm chính là Đại Lý tự khanh Dung Chính Khanh.

      Dung Chính Khanh và Minh Bá Lượng lại có đại thù.

      Đại ca của mình là có vấn đề, nhưng lúc này thái hoàng thái hậu cũng thể bỏ mặc . Nếu Minh gia ngã xuống, Thăng Bình đại trưởng công chúa hoặc Túc vương mượn cơ hội diệt trừ đảng phái của Minh gia, bà ta đúng là mặc người chém giết.


      Thái hoàng thái hậu triệu kiến thủ phụ nội các kiêm phụ chính đại thần Trịnh Thành Huy, nghiêm nghị : "Thái phó, trước khi Diên Văn đế lâm chung, ngài ở trước giường của lập thệ, chắc chắn cúc cung tận tụy, phụ tá tiên đế, qua nhiều năm như vậy, vô luận phát sinh loại biến cố nào, ai gia và tiên đế đều chưa hề từng nghi ngờ ngươi, nể trọng nhất cũng là ngươi. Tiên đế băng hà, ai gia theo tổ chế lập đại hoàng tử, vẫn là thuận theo tình thế lập nhị hoàng tử, cũng là bởi vì nghe theo thái phó, cuối cùng định ra nhị hoàng tử."

      " tại, ai gia cũng vẫn là tin ngài. Như vậy thái phó, ngài có thể cho ai gia biết người đứng sau vụ án của Minh Bá Lượng là ai?"

      "Thái hoàng thái hậu nương nương, " Trịnh Thành Huy thở dài tiếng, chậm rãi mà nặng nề , "Nếu lão thần cho người, việc này có quan hệ với Túc vương hoặc là Thăng Bình đại trưởng công chúa, người tin sao? Minh gia cầm quyền mấy chục năm, quyền cao chức trọng, Minh thượng thư cũng phải người biết thu liễm, đắc tội vô số ngừoi, giết oan người cũng vô số, tại là có người thấy thời cơ đến, nên nổi lên thôi. Những tội danh kia, từng chuyện từng chuyện , tuyệt đối chuyện nào là oan uổng Minh thượng thư, thậm chí việc Minh thượng thư làm, chỉ có hơn chứ kém."

      hiệu suất làm việc của Dung Chính Khanh rất cao, hoặc là nhiều năm trước cũng bắt đầu tra chuyện phạm pháp của Minh Bá Lượng, cho nên bất quá mới truy nã Minh Bá Lượng mấy ngày, liền "Cầm tới" ít chứng cứ phạm tội, theo luật Đại Ngụy, những chứng cứ phạm tội này đủ để đem toàn bộ Thừa Ân công phủ xét nhà lưu vong.

      sắc mặt Thái hoàng thái hậu khó coi, nàng : "Thái phó, ai gia biết, đại ca có tội. Ai gia cũng phải là muốn bao che , chỉ là lúc này tiên đế mới tang, tân đế vừa lập, trong kinh tình thế quỷ quyệt, ít thế lực ngo ngoe muốn động, nếu là triều đình lại rung chuyển, tất làm cho lòng người bàng hoàng, triều chính bất ổn. Ai gia nghĩ việc này có thể tạm thời đè xuống hay , đợi cục diện chính trị ổn định, mới quyết định? qua hai năm, ai gia tự tự tay xử trí ."

      Trịnh Thành Huy quỳ xuống, : "Thái hoàng thái hậu nương nương, tội của Minh thượng thư, đến bản án cũ của Minh tướng quân, nếu là bản án năm đó của thái tử phi tiên đế, tiên đế gặp nạn ở hoàng trang, Minh thượng thư đều có phần, ngài còn quyết định như vậy sao? Tội mà Minh thượng thư phạm, thế nhưng là tội giết vua."

      Thái hoàng thái hậu kinh ngạc nhìn Trịnh Thành Huy, sắc mặt trắng như giấy, bà ta giống như vừa nhận trọng chùy, chịu đau nhức kịch liệt đựng trong lòng lẩm bẩm : ", có khả năng."

      đại ca của bà ta có khả năng ngu xuẩn như vậy, tình thế lúc này sao có thể giết vua, giết vua khác gì may áo cưới cho người khác, sao đại ca lại có thể ngu xuẩn như vậy.

      Hơn nửa năm này, bà ta phải chịu rất nhiều đả kích, nhưng có nghĩa là bà ta đánh mất đầu óc.

      Bà ta chậm rãi trấn định lại, nhìn chằm chằm Trịnh Thành Huy, lạnh lùng : "Nếu là phạm phải tội giết vua, thái phó, ngài cũng biết, ai gia có khả năng tha thứ, cho nên đem tất cả chứng cứ trình lên, ai gia muốn đích thân thẩm vấn vụ án này. Đừng bảo là thể, có quan hệ với tiên đế, ai gia đều phải tự mình hỏi, cho phép bất luận kẻ nào mang tư tâm lường gạt ai gia."

      Trịnh Thành Huy cúi đầu, : "vâng, nương nương."

    5. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      Chương 112:
      ngục Đại Lý tự, chỗ thẩm vấn.

      Thái hoàng thái hậu nhìn Minh Bá Lượng bị mang tới, y phục lam lũ, hình dung thất bại, tay chân đeo xiềng xích dài, người mặt còn có bao nhiêu vết thương, nghĩ đến chắc phải nhận qua hình phạt. Ánh mắt của nguyên bản hôi bại, nhưng nhìn thấy bà ta bỗng nhiên toát ra ánh sáng, giống như là thấy được cọng cỏ cứu mạng cuối cùng.

      thần sắc Thái hoàng thái hậu đờ đẫn, bà ta nhìn Minh Bá Lượng, nhưng với Đại Lý tự khanh -Dung Chính Khanh đứng bên: "Dung đại nhân, ai gia muốn riêng với Minh thượng thư mấy câu, ngươi mang quan coi ngục lui ra ."

      Dung Chính Khanh cũng tìm lý do để " thể", chỉ cung kính đến cúi đầu ứng "vâng", liền dẫn quan coi ngục lui xuống.

      chỗ thẩm vấn liền chỉ còn lại có thái hoàng thái hậu, Minh Bá Lượng, và người luôn theo thái hoàng thái hậu -Thu ma ma, ngay cả bọn thị vệ thiếp thân bảo hộ thái hoàng thái hậu cũng thối lui đến ngoài cửa.

      "Nương nương, nương nương, đại ca là oan uổng, ngươi nhất định phải cứu đại ca, cứu Minh gia chúng ta a." Minh Bá Lượng "Bịch" tiếng quỳ xuống, bò đến chân thái hoàng thái hậu, nước mắt chảy ngang .

      "Oan uổng? Đại ca, cho tới tình trạng này, ngươi còn oan uổng với ai gia?"

      Ánh mắt của bà ta nhìn về các loại chứng cứ phạm tội bên bàn trà, vừa đau vừa hận , "Đại ca, nhiều chứng cứ phạm tội bày ở nơi này như vậy, ngươi còn muốn cho ai gia tới cứu ngươi, những tội ác kia, cái cũng đủ để chặt đầu ngươi, để Minh gia vạn kiếp bất phục? lúc ngươi làm những chuyện này, có nghĩ tới ai gia, nghĩ tới Minh gia phía sau ngươi?"

      "Nương nương!" Minh Bá Lượng cắn răng , "Nương nương, Trịnh Thành Huy và Dung Chính Khanh cùng ta, Minh gia chúng ta có đại thù, lần này căn bản chính là bọn mưu đồ muốn vặn ngã ta, vặn ngã Minh gia, , mục đích cuối cùng của bọn họ là nương nương ngài. Nương nương, Trịnh Thành Huy tại là người của Thăng Bình đại trưởng công chúa!"

      "Nương nương ngài ngẫm lại, ta xảy ra chuyện, trong triều còn ai để người vào mắt, còn có ai hiệu trung với ngài, Minh gia chúng ta coi như triệt để xong, nương nương trong cung cũng tứ cố vô thân, thiên hạ này triệt để là thiên hạ của Thăng Bình đại trưởng công chúa, ngay cả đại hoàng tử, chắc chắn cũng dữ nhiều lành ít a, nương nương, ngài cũng thể hồ đồ."

      "Đủ!" Thái hoàng thái hậu mắt đục đỏ ngầu, bà ta hận , " nếu như vậy, đại ca ngươi cho ta chút, Dung Chính Khanh và Trịnh Thành Huy tại sao lại có thù với ngươi? Dung Chính Khanh và Minh gia chúng ta là quan hệ thông gia, muội muội duy nhất của là đệ muội của ngươi, cháu thương là cháu của ngươi, tại sao lại có thù oán với ngươi?"

      "Còn có Trịnh Thành Huy, vì sao lại có thù oán với ngươi? là thần tử Diên Văn đế tín nhiệm nhất, là tổ phụ của thái tử phi tiên đế, lại nhìn tiên đế lớn lên, ngày ngày dạy bảo tiên đế, là cánh tay đắc lực, trung tâm với Diên Văn đế và tiên đế, vì sao lại có thù với ngươi?"

      Minh Bá Lượng nghe được hận ý trong lời của thái hoàng thái hậu, tựa hồ còn có chút giật mình, ngơ ngác nhìn bà ta, sau đó kịp phản ứng , mặt đỏ lên, : "Nương nương, ngài lại hận ta? ta làm tất cả cũng là vì ai? Thiên hạ này tất cả mọi người đều có tư cách hận ta, nhưng ngài thể."


      "Nhị đệ là đệ đệ duy nhất của ta, ngươi cho rằng ta muốn giết sao? Lúc kháng chỉ bất tuân, có cân nhắc qua Minh gia, cân nhắc qua tình cảnh của ngươi? Là Diên Văn đế hạ chỉ mệnh ta giết , nếu ta lại kháng chỉ, ngươi ở trong cung như thế nào? Ta làm hết thảy còn phải cũng là vì ngươi? Chuyện này,người có tư cách ta nhất liền là ngươi! Ta đeo lưng những thứ này ròng rã mười bảy năm a, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta dễ chịu?"

      "Ngậm miệng!" Thái hoàng thái hậu lại nhịn được, hận , "đúng, nhị ca là đúng, ta cũng hận vậy mà thả Túc vương, nhưng ngươi cũng biết rất ràng nhị ca, là cái dạng người gì. chính là người như vậy, từ ước mơ sa trường, muốn làm tướng quân vệ quốc hộ dân, làm sao có thể chỉ vì giết Túc vương mà để ý an nguy biên cảnh, làm mấy vạn tướng sĩ bồi Túc vương bị người Bắc Cốt giết chết."

      "Ta cho ngươi biết, " thái hoàng thái hậu rốt cục nhịn được cũng rơi lệ , "Ta cũng hận , thế nhưng nếu ta biết chuyện này, cũng chắc chắn cầu bệ hạ buông tha . Ngươi phải là có biện pháp, ở biên cương, trời cao hoàng đế xa, ngươi có bản lĩnh tìm thích khách Tây Vực và Bắc Cốt truy sát Túc vương, sao lại có bản lãnh để người từ chiến trường biến mất, mất tích cũng tốt, bị "Tù binh" cũng được, chẳng phải quá dễ dàng, có bao nhiêu cách nhưng ngươi lại độc chết !"

      "Tốt, coi như ngươi giết nhị ca là vì ta, vậy còn giết Trịnh đại nương sao, chẳng lẽ cũng là vì ta, ngươi là sợ ta ở trong cung ai nâng đỡ, cho nên cố ý đưa Minh Tú đến trong cung tới giúp ta?" Thái hoàng thái hậu trong mắt còn mang theo nước mắt, nhìn xem Minh Bá Lượng cười lạnh , "Ngươi làm sao ra được?"

      Minh Bá Lượng nhất thời câm nín, miệng đóng mở nhiều lần, mới : "Nương nương, thế nhưng là cuối cùng phải người vẫn chọn Minh Tú làm hậu sao. Ngươi biết, ta là vì Minh gia, cũng chính là vì ngươi. Trịnh Thành Huy khi đó là nội các thứ phụ, nữ nhi của làm hậu, tiên đế lại vừa lòng Trịnh đại nương, đối nàng gì nghe nấy, khó đảm bảo Trịnh Thành Huy phải Xa Lộc thứ hai, thậm chí còn hơn. Lúc trước, phải đáy lòng ngươi cũng là nghĩ như vậy sao? Ta chỉ là thay ngươi làm những chuyện mà ngươi muốn làm nhưng khó thực mà thôi."

      Thái hoàng thái hậu kinh ngạc nhìn chằm chằm , sắc mặt trắng bệch, hồi lâu sau mới : "Đại ca, tại ta hối hận nhất kiện chính là lúc trước nên nghe lời khuyên của ngươi, để a Tú vào cung. Nếu là lúc trước ai gia có nhất thời hồ đồ, cũng nuôi tâm ngươi lớn như vậy, lại để cho Trịnh Thành Huy cùng đám triều thần buồn lòng, càng làm cho hoàng đế cùng ai gia rời tâm, cũng hủy cả đời a Tú."

      Bà ta xong chỉ cảm thấy mỏi mệt đến cực điểm, lại muốn cái gì, quay người rời .

      Minh Bá Lượng ở phía sau hô, : "Nương nương, thần là có tội, nhưng tâm của thần đối với ngài thiên địa chứng giám, thần làm hết thảy cũng là vì ngài a. Càng đáng sợ chính là, bọn lại vọng tưởng đem cái chết của tiên đế đổ lên người thần, thần làm hết thảy cũng là vì ngài, sao thần lại hại tiên đế, đây hết thảy đều là mưu, đều nhằm vào ngài, nhằm vào Minh gia chúng ta, nương nương, ngài ngàn vạn thể hồ đồ a."

      Thái hoàng thái hậu có quay đầu.

      ***

      Từ Thọ cung.

      Thu ma ma nhìn thái hoàng thái hậu như là bệnh nặng trận nằm tại giường, trong lòng cũng cảm thấy bi thống khó nhịn,bà ta bưng cháo bát tổ yến, khuyên nhủ: "Nương nương, tốt xấu gì ngài cũng dùng vài thứ , lão nô biết trong lòng người khó chịu, thế nhưng là tiếp tục khó chịu, ngài cũng thể để ý thân thể của mình a. Quốc cữu gia , những cái khác lão nô khó mà , nhưng có điểm cũng tán đồng, những chuyện này nhất định là có người thúc đẩy phía sau. Nương nương, ngài nhất định phải bảo trọng tốt thân thể, tại lão phu nhân và đại hoàng tử đều cần ngài, nếu như ngài có chuyện cho lão phu nhân phải sống thế nào a."

      Từ khi Minh Bá Lượng xảy ra chuyện, Minh lão phu nhân lại lần nữa bị bệnh, lần này so sánh lần trước còn càng nghiêm trọng hơn.

      Thái hoàng thái hậu mở to mắt, nhìn Thu ma ma chút, có chút suy yếu thấp giọng hỏi: "Ma ma, nghe sau khi mẫu thân bị bệnh, Túc vương phi liền đến trang tử phụng dưỡng mẫu thân, việc này là ?"

      Thu ma ma : "Đúng vậy, nương nương, gần tháng nay, Túc vương phi nương nương vẫn luôn ở trang tử phụng dưỡng lão phu nhân. Những ngày qua thân thể nương nương tốt, lão nô cũng dám mang những chuyện này phiền nhiễu ngài."

      khóe miệng Thái hoàng thái hậu giật giật, : "Ma ma, ngươi những việc này, có quan hệ với Túc vương ?"

      xong nhìn thần sắc củaThu ma ma, cười khổ , "Ma ma, ta biết từ trước đến nay ngươi luôn cẩn thận, lừa dối ai gia, nhưng chưa từng lấy suy đoán của chính mình lung tung trước mặt ai gia, thế nhưng là lần này thể so với ngày xưa, mọi người bên cạnh ai gia, mỗi người đều có tâm tư riêng. Chỉ có ngươi, ai gia biết, là toàn tâm toàn ý cân nhắc cho ai gia, ngươi , ngươi yên tâm, tại mặc dù thân thể ai gia yếu , tinh thần kém chút, nhưng đầu óc vẫn còn có xấu."

      Thu ma ma thở dài thanh, : "Nương nương ngài dùng ít đồ , lão nô chậm rãi với ngài."

      Thái hoàng thái hậu vô lực cười cười, nhưng vẫn là đứng dậy ngồi dậy, đưa tay nhận chén sứ men xanh trong tay Thu ma ma, chậm rãi dùng mấy ngụm.

      Thu ma ma đợi bà ta dùng chút cháo, lại uống nước xong, thấu miệng, Thu ma ma sai người thu thập cốc bát xuống dưới, mới : "Nương nương, ngài nhìn thấy, mặc kệ lão thái gia cùng lão phu nhân trong lòng nhiều oán hận quốc cữu gia như thế nào, nhưng khi quốc cữu gia xảy ra chuyện, thân thể lão thái gia cũng sụp đổ, lão phu nhân hôn mê mấy ngày, tại thái y đều thúc thủ vô sách, chỉ chăm lão phu nhân tốt."

      "Ngài cũng biết, tam nương thuở nương tốt, thiện tâm hiếu thuận, từ khi lão phu nhân xảy ra chuyện, liền dẫn tiểu thế tử đến trang tử ở, ngày ngày phục thị lão phu nhân, có thể thấy được kỳ tâm. Nếu là Túc vương quan tâm tam nương, việc này liền phải là gây nên, bởi vì muốn trừ bỏ quốc cữu gia, phải là hoàn toàn có cách khác, tại huyên náo lớn như vậy, đến cùng tam nương vẫn là họ Minh, quốc cữu gia là rơi đài, danh dự Minh gia cũng rớt xuống ngàn trượng, lúc đó tam nương cũng tốt?"

      " người Túc vương phủ bên kia từ trước đến nay thích tam nương, huống chi phía trước còn có Lăng nương mà Lăng hoàng hậu chỉ cưới, sau việc này, sợ có càng nhiều người nổi lên, trong bóng tối, tam nương cũng trôi qua tốt."

      "Trừ phi, Túc vương sủng ái tam nương là chỉ là làm cho người nhìn, người thích căn bản cũng phải là tam nương, nếu , việc này liền phải do gây nên, chí ít để tình thế phát triển như tình trạng bây giờ. Kỳ , lão nô nghe lời đồn đại bên ngoài, là bởi vì chuyện của Minh gia, Túc vương chán ghét mà vứt bỏ Túc vương phi, lúc này mới mặc nàng ở trang tử chẳng quan tâm, thậm chí có người , sợ là chẳng mấy chốc nàng khó giữ được vị trí vương phi."

      Thu ma ma đến đây nhìn thái hoàng thái hậu như có điều suy nghĩ, biết suy nghĩ cái gì, thở dài, , "Nương nương, lão phu nhân bệnh nặng, ngài còn chưa hề thăm người, bằng ngài liền trang tử nhìn xem, là đến trò chuyện với lão thái gia, hai là ngài nhìn tam nương chút, chẳng phải nhất thanh nhị sở sao."

      ***

      Kỳ Mai trang.

      Thái hoàng thái hậu mặc thường phục ra cung, bên người cũng chỉ mang theo Thu ma ma và mấy thị vệ có công phu tốt, bà ta đến trang tử suối nước nóng mà Minh lão phu nhân ở, cũng ngăn cho nha hoàn bẩm báo, trực tiếp đến gian phòng của Minh lão phu nhân.

      bà ta vén rèm bước vào, liền thấy Minh Lạc từng muỗng từng muỗng đút cháo cho mẫu thân bà ta, đứng bên cạnh là hai thị nữ.

      hai thị nữ kia đều phi thường cảnh giác, bà ta mới vén rèm cửa lên, tay hai thị nữ đặt lên chuôi kiếm ở bên hông, ánh mắt cũng chăm chú nhìn bà ta.

      Thái hoàng thái hậu để ý các nàng, bà ta chỉ thấy bóng lưng Minh Lạc, trong lòng ngũ vị tạp trần.

      " mẫu."

      Minh Lạc cháo xong mới phát giác dị dạng, quay đầu liền thấy thái hoàng thái hậu, nàng buông xuống chén cháo, đứng dậy liền cúi người hành lễ với thái hoàng thái hậu.

      Thái hoàng thái hậu khoát tay áo, tiến lên ngồi xuống chỗ Minh Lạc vừa ngồi, ngăn cản Minh lão phu nhân muốn đứng dậy, khổ sở : "Mẫu thân, nữ nhi đến xem ngài, ngài nằm , nếu nữ nhi bất an. Mẫu thân, tại thân thể có cảm thấy tốt hơn chút nào ?"

      Minh lão phu nhân giữ tay bà ta, trong mắt thoáng nước mắt, lẩm bẩm : "Nương nương, thần phụ, thần phụ rất tốt. chỉ là thần phụ lo lắng các ngươi, lo lắng các ngươi."

      ***

      nửa canh giờ sau, căn phòng cách vách.

      "Phụ thân, " mắt thái hoàng thái hậu còn có chút sưng đỏ, bà ta nhìn phụ thân ngồi phía dưới, , "Chuyện của đại ca, bản cung cũng giấu được, phụ thân có lời gì muốn với bản cung? Bản cung có thể làm được. . . Kỳ bản cung cũng biết bản cung còn có thể làm được bao nhiêu. Bản cung biết, tình hình lại mất khống chế đến nước này, bản cung nghĩ là, bản cung có thể đứng ngoài quan sát, nhìn Thăng Bình đại trưởng công chúa và Túc vương đấu ngươi chết ta sống, ha ha."

      Nhưng lại biết, người khác muốn trước tiên là mang Minh gia ra khai đao.

      Minh lão thái gia nhìn thoáng qua mình nữ nhi, : "Nương nương, người cần làm gì vì nghiệt tử kia. Kỳ năm trước, khi lão thần nhận được tin dị biến ở bắc địa, biết được nhị ca nương nương là do đại ca nương nương giết chết, lão thần cũng mở từ đường, xóa tên khỏi gia phả, đại phòng, ngoại trừ Thiệu Lệ, lão thần đem Thiệu Lệ ghi dưới danh nhị ca nương nương, đều có quan hệ với Minh gia. Việc này mẫu thân nương nương, còn có trưởng bối trong tộc đều biết. Đây cũng là trong số nguyên do lúc trước nương nương hỏi lão thần lập ai là trữ quân, lão thần khuyên nương nương lập nhị hoàng tử."

      Minh Bá Lượng bị trừ khỏi tộc, thân phận của Minh Tú tự nhiên cũng chính là cái vấn đề lớn.

      Thái hoàng thái hậu dám tin nhìn phụ thân mình, bà ta nghĩ tới phụ thân của mình ra tay nhanh như vậy, cắt dứt khoát như vậy, lúc bà ta còn suy nghĩ xem có phương pháp nào để bảo toàn đại ca , phụ thân bà ta, ở năm trước bỏ .

      Minh lão thái gia giật giật khóe miệng, già nua thể mặt. : "dù như thế, việc của đại ca nương nương có khả năng gây họa tới Minh gia, nhưng những thứ lão thần có thể làm cũng chỉ có nhiêu đó, những cái khác chỉ có thể nghe thiên mệnh. Nương nương, lúc trước người nên bảo hổ lột da, dẫn sói vào nhà a."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :