1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ngoại Thích Chi Nữ- Ngũ Diệp Đàm

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      Chương 83:
      Hôm đó Minh Lạc tỉnh lại, cả người đau nhức.từ khi hai người từ kinh thành đến bắc điạ, đường Triệu Thành lo lắng nàng vất vả, đến bắc địa lo nàng mới tới thân thể khó chịu cho nên ngày thường rất tiết chế, đây là lần đầu từ lúc cưới phóng túng như vậy, nghĩ chắc do nàng chọc giận , rất tức giận.

      Mặc dù Minh Lạc cũng lý giải được tức giận chỗ nào.

      Nhưng nàng mờ hồ nhớ điều tối qua .

      Triệu Thành luyện kiếm, lại tắm rửa xong về phòng, Minh Lạc vẫn chưa rời giường. Triệu Thành xốc màn thấy Minh Lạc nằm nghiêng giường ngẩng đầu nhìn – mặc dù đắp chăn, nhưng cánh tay trắng, xương vai thon gầy vẫn lộ ra bên ngoài, còn có vết đỏ mặt lưu lại từ đêm qua, loáng thoáng qua khe hở của chăn còn có phong cảnh làm huyết mạch người ta loạn nhịp.

      Ánh mắt Triệu Thành nảy lên, ngồi trước giường, ôn nhu : “ tối qua vẫn chưa đủ? Bản vương biết tại vương phi lại cần bản vương như thế.”

      Nàng dùng ánh mắt oán trách nhìn chút, kéo chăn lên, chỉ để lại cổ với đầu, nhưng thân thể lại dịch lại gần , tay vòng qua eo - sờ cũng chỉ sờ vào cơ bắp như tấm sắt mà thôi, theo bản năng sờ lên.

      Nàng : “ vương gia, tối qua chàng gì với thiếp?”

      Triệu Thành bị bàn tay mềm nhẵn sờ đến bốc hỏa, vươn tay ôm nàng cuộn chăn vào ngực- bộ dáng của nàng hiển nhiên là phục, nếu tuột chăn, đừng được thậm chí có thể rời khỏi giường.

      “ lời gì? Nàng lại xem hôm qua ta gì?”

      Trước kia nàng thích nũng nịu,nhưng tại bản tính lại càng lộ ra ngoài, ở trước mặt càng thích dính lấy .mặc dù cũng rất thích nhưng cảm thấy cứ thế mãi cũng hay-nhưng hay ở đâu nghĩ sâu.

      Minh Lạc nhìn , chậm rãi mang theo chút ngẫm nghĩ “ vương gia, thiếp giống như nghe chàng , chàng thích thiếp vì kiếp trước thiếu thiếp?”

      Nàng lặp lại , buối sáng nàng mới hồi tưởng lại. cảm thấy câu đó phải ảo giác của nàng.

      Triệu Thành nhận ra nàng khác thường, thận trọng thăm dò.

      nhìn mắt nàng, mắt nàng cực đẹp, đen như mực, giống như có thể hút hồn phách,có thể nhìn tâm hồn, trong hoảng hốt, đầu lên hình ảnh.

      kị xạ trận, nàng mặc váy đỏ, cười so với nắng gắt còn muốn lóa mắt hơn, nàng : “ thuật bắn cung của Túc vương điện hạ xuất thần nhập hóa, sao thề nữ lại tin, bệ hạ, người sai người đốt hương , thần nữ nguyện thử lần.”

      Miệng nàng bệ hạ, nhưng mắt lại nhìn , ý cười đẹp đến kinh người,

      "Vương gia."

      Nghe nàng gọi, tỉnh lại, thấy nàng cẩn thận từng tí nhìn .

      Đoạn ngắn kia phải vừa nhìn thấy mà tối qua mơ thấy, chỉ là lúc này nhìn MInh Lạc giấc mơ trở lên ràng hơn, tại thỉnh thoảng mơ được đoạn ngắn về hai người họ, cảm giác rất chân thực, giống như từng xảy ra, nhưng có thể khẳng định những chuyện đó chưa từng phát sinh.

      Triệu Thành mơn trớn mắt nàng, nhìn nàng chậm rãi “ a Lạc lần đầu chúng ta gặp nhau, khi đó nàng với ta “ thuật bắn cung của Túc vương điện hạ xuất thần nhập hóa, sao thề nữ lại tin, bệ hạ, người sai người đốt hương , thần nữ nguyện thử lần.”

      Sắc mặt Minh Lạc đại biến.

      ‘ lần đầu chúng ta gặp nhau’ là lần đầu đầu bọn họ tại kị xạ trận của hoàng gia ở kiếp trước.

      Nàng là câu đó.

      Triệu thành nhìn từng biến hóa mặt nàng, thấy nàng nhìn vừa sợ vừa nghi ngờ, còn mang theo ngờ vực vô căn cứ, suy nghĩ rất nhiều khả năng, hồi lâu mới : “ A Lạc, cái này nàng cũng mơ thấy phải ? Lần trước nàng ,đêm trước khi vào cung nàng mơ thấy thành vương phi của ta, sau đó bị Lăng thái phi dùng danh nghĩa của ta ban cho 1 li rượu độc- nhưng nàng nhớ những cái khác. Kì ngoài cái này, nàng còn mơ được rất nhiều chuyện giữa chúng ta đúng , chỉ là nàng sợ ta tin cho nên chịu .”

      Minh Lạc nhìn ánh mắt kiên định, sáng tỏ của , giống như sớm nhìn thấu tất cả.

      Tay nàng cầm tay nhịn được run rẩy.

      Đây là thử thăm dò nàng.

      Nghĩ đến đời này đối xử với nàng khác biệt, chẳng lẽ chỉ mình nàng, mà cũng có kí ức của đời trước?

      “ vương gia, chàng, chàng cũng nhớ hết sao?” nàng thấp giọng hỏi.

      “ cũng nhớ hết sao’ Triệu Thành bắt được câu trọng điểm, tâm thần đại chấn, cái gì hết thảy? nàng nhớ cái gì?

      Là ‘ nhớ’ mà phải ‘mơ’.

      ‘ mơ’ có thể là giả, hư ảo, tựa như vẫn cho rằng những giấc mơ đó là giả, mà ‘ nhớ’ là thực phát sinh.

      nắm tay nàng, kéo vào trong vạt áo, đến vết sẹo dữ tợn sau lưng “ ân, a lạc, trước kia nàng từng hỏi ta chuyện liên quan đến vết sẹo này?”

      “ đây là do bốn năm trước khi ta đối chiến ở Tây Vực bị trọng thương, sau đó ta hôn mê mấy ngày, trong lúc hôn mê ta luôn mơ đến chút tình của chúng ta. Cho nên nàng hỏi nếu khi ta hồi kinh thái hậu ban hôn cho nàng chúng ta như thế nào? Ta có gì thay đổi, ngoại trừ ta nàng thể gả cho ai khác. cái tứ hôn tính là gì.”

      Minh lạc ngơ ngác nhìn .

      Nàng bị lừa. trong nhất thời cho rằng nhớ chuyện kiếp trước, nhưng.. nhưng giống như có chỗ nào đúng.

      ôm nàng “ a Lạc, khi đó ta mới mơ được 1 bộ phận, gần đây ta mơ thấy càng nhiều, a Lạc, nàng mọi chuyện nàng biết cho ta,được ?”

      Tay Minh lạc còn đặt vết sẹo, nóng hổi, thô ráp, làm tâm nàng phát run, ngực khó chịu có chút thở nổi.

      ***

      Bàng Văn Hữu sắc mặt nặng nề trở về Bàng phủ.

      về phủ, đầu tiên là gọi Triệu quản gia vào hỏi chuyện, xong mới đến hậu viện, nhìn thấy sắc mặt khó coi của phu nhân mình- Bàng đại phu nhân Liễu thị, lại hỏi “ nghe quản gia hôm nay Ngũ thị đến đây, nghe dạo gần đây Ngũ thị lại rất gần với Túc vương phi, có tìm hiểu được tin tức gì liên quan đến Túc vương phi ?”

      Bàng đại phu nhân oán hận : “ đại nhân, ngài sai, lần này Túc vương và Túc vương phi đến bắc địa nhất định là có ý khác. tay Túc vương phi thò vào Dục đường. những ngày này nàng ta tìm a Quyên, là muốn a Quyên giúp nàng nghĩ kế, là muốn ở Bắc Địa mở dược đường, mượn quân đội khai hoang để trồng thuốc, dùng 1 phần lợi nhuận để duy trì dược đường, còn lại quyên cho DỤc đường và cung cấp dược liệu cho quân đội, còn muốn để người Dục đường quản lý dược đường và đất trồng thuốc. đây ràng là muốn thu mua lòng người.”

      Bọn bỏ mười mấy năm tâm huyết vào DỤc đường, há nàng muốn đoạt liền đoạt!

      Bàng đại phu nhân oán hận Minh Lạc nhúng chàm Dục đường. Bàng Văn Hữu lại nghĩ xa hơn.

      nghe , sắc mặt càng tình bất định, Bàng đại phu nhân ở bên cạnh lại líu lo ngừng, đánh gãy lời bà ta: “ ngoại trừ dược đường nàng ta còn tiếp xúc với người khác trong Dục đường và hỏi những chuyện khác ?”

      Bàng đại phu nhân dừng lại, lắc đầu : “ cái này thiếp nghe a QUyên qua.”

      “ ngươi gọi Ngũ thị tới, ngày mai ta tự hỏi nàng.”

      Bàng đại phu nhân sững sờ, thấy sắc mặt trượng phu ngưng trọng vội vàng đồng ý.

      ***

      Hôm đó Minh Lạc xem sách nông nghiệp của bắc địa và sách thảo dược Thanh Diệp bẩm báo Quách phu nhân Ngũ thị cầu kiến.

      Minh Lạc hơi kinh ngạc, hôm qua mới gặp sao hôm nay lại đến?

      Thanh Diệp bổ sung : “ hôm trước Quách phu nhân đến Bàng phủ, Bàng đại nhân cũng về Bàng phủ.”

      Minh Lạc gật đầu, mời Ngũ thị vào.

      Ngũ thị tiến vào, hai người hàn huyên vài câu, Minh Lạc nhìn nàng ta có điều muốn nhưng lại thôi, liền cười “hôm nay phu nhân đến là muốn với ta chuyện gì?”

      Ngũ thị cười khổ, “ thần phụ lỗ mãng, đích thực là có chuyện muốn cầu vương phi nương nương. Đáng ra việc này nên quấy rấy vương phi nương nương, chỉ là việc này liên quan đến cả đời đứa bé, mà đứa này là thần phụ nhìn lớn lên, thần phụ đành lòng. Lúc này ngoại trừ vương phi nương nương, thần phụ biết nên nhờ ai giúp đỡ.”

      Minh lạc cười : “ phu nhân khuyên nhủ được sao.”

      Ngũ thị : “ vương phi nương nương, biết người có nghe Vân Na nương đề cập qua, trước đây chỉ huy thiêm - Bàng đại nhân của vệ tư vân châu cố ý muốn cưới Vân na nương vào cửa. vị kia chính là trưởng công tử của chỉ huy sứ đại nhân.”

      “ cưới qua cửa?” Minh Lạc cười phải vị Bàng đại nhân kia có thê thất rồi sao?”

      “ ân” Ngũ thị có chút xấu hổ là cưới, nhưng chỉ là cho êm tai, xác thực mà là lấy lễ quý thiếp nhị phòng đón vào cửa.”

      ra việc này cũng phải ý của Bàng công tử. bàng đại phu nhân là nghĩa mẫu của thần phụ cho nên việc này thần phụ cũng biết hai. Nơi này là biên cảnh, gia tộc võ tướng vô cùng coi trọng dòng dõi, vì biết khi nào nhi tử xuất chinh mà trở về. bàng đại thiếu phu nhân thành thân nhiều năm mà chưa có con, Bàng gia sớm có ý nạp quý thiếp cho Bàng đại công tử. Vân Na xuất thân cao quý, lại là nữ nhi Hồ tộc, trước nay bàng chỉ huy sứ lại coi trọng ổn định biên cảnh, cưới Vân na, vừa có thể kéo dài dòng dõi, lại có thể an ổn Hồ tộc.”

      Minh lạc nhìn Ngũ thị, lên tiếng cũng tức giận. nàng cảm thấy Ngũ thị rất lanh lợi, lần này nhất định phải làm thuyết khách muốn thuyết phục Vân Na làm thiếp.

      Quả nhiên Ngũ thị dừng lại chút mới “ nhưng vân Na nương muốn làm thiếp, bây giờ lại lọt vào mắt vương phi, cho nên việc này nhất định thành. Vì vậy nghĩa mẫu của thần phụ từ bỏ tâm tư này, lần này nghĩa mẫu lại nhìn trúng nương của Dục đường, khuê danh Trình Dư. Trình Dư tuổi vào Dục đường, là nghĩa mẫu và thần phụ nhìn lớn lên, phẩm tính ôn nhu thuần lương.”

      TRình Dư, tiểu nữ nhi của phó tướng của phụ thân, muội muội của Trình thiến- quý thiếp của hữu đô đốc phủ bắc quân- Dương Vinh Duệ.

      Ngũ thị cười khổ, “ nếu đứa nguyện ý cũng coi như là chuyện tốt. nhưng nàng có người trong lòng, là thanh mai trúc mã ở Dục đường. nàng dám thẳng với nghĩa mẫu, liền khóc lóc cầu xin thần phụ.”

      Minh lạc nhìn Ngũ thị, lên tiếng.

      Ngũ thị thở dài, “ nương nương, thần và a Dư đều nhận đại ân của nghĩa mẫu, đến, nghĩa mẫu muốn lạp a Dư làm nhị phòng của Bàng đại công tử vẫn là coi trọng nàng, nếu cự tuyệt, sợ là bị coi là vong ân phụ nghĩa, thanh mai trúc mã của nàng nhậm chức trong quân đội, nếu mà chịu, sợ rằng người của nàng cũng bị mất tiền đồ.”

      đến đây, biết nghĩ gì mà mắt ngấn lệ.

      Minh lạc nhìn nàng, tỏ thái độ gì với việc này, mà hỏi: “ phu nhân, lúc ta xem ghi chép về hài tử trong Dục đường, nhất là nữ tử trong tinh đường, hơn nửa đều làm thiếp cho người khác, ngươi ở Dục đường lâu, chắc cũng quen thuộc các nàng, ngươi biết, các nàng tự nguyện sao?”

      Ngũ thị giật mình,ánh mắt bà ta chạm vào ánh mắt của Minh Lạc, tựa như bị ánh sáng đâm vào, cụp mắt xuống : “ đa số là nguyện ý,vì các nàng từ lớn lên ở Dục đường, bị giáo dưỡng như thế. Cảm thấy có thể làm thiếp cho nhà giàu cũng là chuyện may mắn mà người ngoài nghĩ cũng được.đương nhiên cũng có nguyện ý, nhưng các nàng cũng có nhiều lựa chọn, cả đời giống như nhặt được mạng, sống phiêu linh mà thôi.”

      Minh lạc trầm mặc hồi lâu mới “ vậy bây giờ ngươi muốn như thế nào?”

      Ngũ thị : ‘ nương nương, thần phụ nghĩ xin nương nương đưa a Dư đến bên cạnh, cần đặc biệt gì, chuyện này coi như được giải quyết.”

      “ muốn nàng ở cạnh ta? Lấy lí do gì?” Minh Lạc biểu lộ gì , hỏi.

      Ngũ thị cắn răng : “ nương nương, thần phụ mạo muội. thần phụ biết gần đây nương nương tìm cố nhân của Minh tướng quân. Phụ thân của a Dư, chính là chiến tử trong chiến dịch Miên Sơn ngoài Vân châu năm Thừa Hi nguyên niên, phụ thân nàng- Trình phó tướng là phó tướng của Minh tướng quân, nhiều năm theo Minh tướng quân vào sinh ra tử, xin nương nương nể mặt Trình phó tướng, lấy thân phận nữ nhi cố nhân mà đón nàng ra khỏi Dục đường?”

      “ chiến dịch Miên sơn” Minh Lạc lẩm bẩm, việc này nàng sớm biết.

      Phụ thân nàng là chiến tử trong chiến dịch Miên Sơn.

      Minh lạc còn suy nghĩ nghe Ngũ thị tiếp: “ ra a Dư còn có tỉ tỉ, khuê danh Trình Thiến, gần bằng tuổi thần phụ, cùng thần phụ lớn lên ở Dục đường,thân như tỉ muội.”

      “năm đó A Thiến vì muội muội mới bất dắc dĩ phải làm thiếp cho Dương đô đốc- hữu đô đốc phủ bắc quân, nàng nghĩ như thế có thể giúp muội muội được tự do, tương lai giúp nàng chọn lương nhân, nhưng nàng biết, vào Dương phủ như tiến vào đầm sâu, tự thân khó đảm bảo, nơi nào bảo vệ được muội muội, thiếu chút nữa còn làm muội muội bị tai họa. cho nên nàng nàng dẫn a Dư Dương phủ nhưng năm trước vẫn là bị bức phải đưa a Dư trở về, nhờ thần phụ chiếu cố.”

      “ tai họa, tai họa gì?” Minh Lạc “ di nương của Dương đô đốc, bản cung cũng nghe qua. Nghe nàng hạ sinh cho Dương đô đốc trai , rất được sủng ái, ngay cả chính thất của Dương đô đốc cũng phải nhương nàng, sao ngay cả muội muội cũng duy hộ được?”

    2. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      Chương 84:
      Mắt Ngũ thị lóe lên bi thương, nàng : “ vương phi nương nương, Dương phu nhân xuất thân danh môn thế gia kinh thành, a Thiến chỉ là mồ côi nơi nương tựa, nếu a Thiến giống như bên ngoài đồn có chuyện gì mà nàng làm được? nếu Dương phu nhân muốn ra tay đối phó nàng giống như bóp chết con kiến mà thôi. Nàng ta để nàng ở hậu , có lẽ là do quan tâm, cũng có lẽ là bán cho Bàng đại nhân chút nhân tình mà thôi.”

      Nhà mẹ đẻ của Dương phu nhân là bắc định hầu phủ ở kinh thành, là biểu huynh muội với Binh bộ thị lang Mã Hanh, Bắc ĐỊnh hầu phủ có quan hệ phức tạp với các huân quý thế gia ở kinh thành.

      Dương Vinh Duệ xuất thân thế gia võ tướng ở yến bắc- bắc địa. trong triều có căn cơ, hôn nhân của và Dương phu nhân là ý chỉ của tiên đế. mặc dù nắm trọng binh ở nơi này nhưng lại phải ái tướng tâm phúc của hoàng đế, nên rất cần có người ở trong triều tốt cho , nếu bị hoàng đế nghi kị tốt, cho nên sao Dương Vinh Duệ có thể để tiểu thiếp đắc tội phu nhân của mình.

      Những lời đồn Trình Thiến ở Dương phủ được sủng ái cỡ nào, chừng là Dương phu nhân để người truyền ra.

      Minh lạc muốn gì đó nhưng cảm thấy gì cũng hay.

      Ngũ thị cần Minh Lạc đáp lại, lầm lủi “ hai năm trước a Thiến mang A Dư đến Dương phủ, muốn giúp nàng chọn phu tế tốt ở Thanh châu. Nhưng thân phận của a Dư quả thực xấu hổ, nhi cha mẹ, tỷ tỷ là thiếp, thiếp của phủ đô đốc cũng là thiếp. thế gia đại hộ đồng ý cưới nàng làm phu nhân. Muốn leo lên tướng lĩnh có chút phẩm cấp sợ chọc giận Dương phu nhân và hai vị đích công tử, trong đầu ai chẳng có tính toán- lúc đó a Thiến mới đau thấu tim gan.”

      “ làm a Thiến nghĩ đến, chính là vị tướng quân dưới trướng Dương đô đốc coi trọng a Dư, nghĩ muốn nạp nàng làm thiếp, A Thiến là bị bất đắc dĩ, sao có thể để muội muội làm thiếp? huống chi a Dư lớn lên trong che chở của nàng, tâm tính mềm yếu, đơn thuần, làm thiếp trong nhà có hậu viện phức tạp, biết bị mài thành dạng gì, cho nên a Thiến ngàn vạn lần chịu.”

      “ người kia là ái tướng của Dương Vinh Duệ, nên ngay cả Dương Vinh Duệ cũng khuyên a Thiến để a Dư nhận hôn kia, a Thiến dưới tình huống bất đắc dĩ chỉ có thể đưa A Dư về Dục đường, nhờ thần phụ chăm sóc.”

      cha mẹ, mất người vì chúng ta mà suy nghĩ, nữ nhi như chúng ta chỉ có thể làm quân cờ trong tay người khác, bày bố sao bày bố, nhìn lộng lẫy nhưng nào có giống con người.”

      Ngũ thị chảy nước mắt, ánh mắt lạnh lẽo cứng rắn dị thường.

      Trong khoảnh khắc, Minh Lạc cảm thấy nàng và các nàng khác biệt nhiều, phụ thân các nàng đều chiến tử chiến trường ở Yến Bắc này, các nàng vào Dục đường, còn nàng ở trong phủ quốc công trong kinh thành, lớn lên trong phồn hoa gấm vóc, nhưng bản chất khác nhau.

      Ánh mắt Ngũ thị lạnh đoán chừng tâm cũng lạnh.mà Minh Lạc cũng có bao nhiêu xúc động, càng bi ai càng bình tĩnh.

      Minh lạc nhìn thẳng vào mắt nàng ta, lâu sau mới chậm rãi “ phu nhân, ngươi so với ta càng ràng hơn.”

      “ khi ngươi biết chuyện, ngươi là phu nhân chính thất của Quách chỉ huy vệ châu Ly châu, nghĩa phụ của ngươi Bàng chỉ huy sứ, kinh doanh tình cảm ở Yến Bắc mười mấy năm, rất coi trọng phu quân của ngươi, chuyện của Trình nhị nương, chỉ cần ngươi lên tiếng, ta tin Bàng gia, Bàng đại phu nhân thỏa hiệp. chỉ là làm tình cảm đẹp mắt xuất vết nứt mà thôi.

      Vẻ mặt Ngũ thị biểu lộ gì.

      Minh Lạc cười khẽ, nhưng mắt lại có nửa điểm ý cười.

      Nàng : “ phu nhân, gạt phu nhân, từ lúc ta đến bắc địa vẫn luôn tìm cố phân của phụ thân ta. Trình phó tướng vẫn luôn theo phụ thân ta chinh chiến ở bắc điạ, sao ta có thể biết? ra ta luôn biết thân thế của hai vị Trình nương, nhưng ta vẫn luôn coi như biết, chưa hề gọi các nàng đến gặp, phu nhân nghĩ là vì sao?”

      “ chuyện của hai vị Trình nương, còn có chuyện của phu nhân, phu nhân lớn lên ở Dục đường, mấy năm nay lại luôn quản lý Dục đường, những chuyện nhìn thấy nghe thấy ít. Chính phu nhân cũng , những nữ nhi đó chẳng qua đều là quân cờ của người khác, người ta muốn sao thế đó. Coi như hôm nay ta giúp được Trình Dư, vậy còn những người khác, còn tương lai của hài tử ở Dục đường?”

      Nàng chăm chú nhìn Ngũ thị “ cho nên, điều ta muốn làm phải đem Trình Dư về cạnh mình, mà là cải biến toàn bộ Dục đường. nhưng phu nhân cũng biết, mấy ngày qua chẳng qua ta chỉ muốn mở cái dược đường, tìm ngươi hỏi tình huống, vị nghĩa mẫu kia của ngươi, thậm chí bàng đại nhân đều đứng ngồi yên? Đồ nằm trong tay, sao có thể cam tâm để người khác cướp .”

      Ngũ thị dời ánh mắt, nhìn nha hoàn sau lưng Minh Lạc, Thanh Diệp và Diệp Ảnh.

      Minh Lạc “ các nàng đều là tâm phúc của ta, tâm phúc của Túc vương phủ, phu nhân muốn , sao.”

      Là Túc vương phủ mà phải tâm phúc của Minh gia

      Ngũ thị : “ xin thứ cho thần phụ mạo phạm, nghe nương nương hoài nghi mẫu thân nương nương qua đời là do người khác làm hại, cho nên bất hòa với đại phòng phủ Thừa Ân công, lại hoài nghi việc Minh tướng quân chiến tử có chút kỳ quặc, cho nên mới theo Túc vương điện hạ đến bắc Địa, việc này là sao?”

      Minh Lạc nhìn nàng ta, trầm mặc chốc lát, “ nếu ngươi cho rằng ta tốn nhiều công sức tìm hỏi cố nhân là vì sao.”

      Ngũ thị đạt được đáp án từ mắt nàng, nghĩ đến mật tín mà Quách hằng gửi cho mình, dời ánh mắt, sau đó hít sâu lại thở ra, mới chậm rãi : “ vương phi nương nương, người có biết năm đó trong chiến dịch Miên sơn nếu phụ thân ngài- Minh tướng quân có viện quân căn bản toàn quân bị diệt.lúc đấy thống lĩnh đại quân yến Bắc- chỉ huy sứ đô tư yến Bắc Dương Vinh Duệ, Dương đại nhân, chỉ cách Miên Sơn 20 dặm, lúc đấy lại trú quân cùng chỉ huy thiêm Yến bắc Bàng đại nhân.”

      Minh Lạc : “ ta biết. chỉ là ngờ phu nhân cũng biết chuyện này.”

      Ngũ thị cười , : “ cái này có gì kì quái đâu? Thần phụ từ lớn lên ở biên cảnh, cũng coi như là nhà võ tướng, sao có thể hiểu gì, thời khắc nhà tan cửa nát, thần phụ bảy tuổi, huynh trưởng nhà bên mang thần phụ đào vong 11 tuổi, hai năm sau cũng đầu quân- từ thích dao kiếm, bày binh bố trận. năm đó, sau chiến dịch Miên sơn chính là thành Việt châu bị phá, người nhà bị tàn sát, phụ huynh thúc bá đều chiến tử. mấy tháng sau Dương Vinh Duệ và Bàng Văn hữu vì có công đẩy lùi quân địch, lâu sau người liền lên chức đô đốc phủ bắc quân, người thăng thành hữu đô đốc đô tư yến bắc.”

      “ chiến dịch Miên sơn tuy toàn quân bị diệt, nhưng phải có người chạy ra. Thúc tổ của a Thiến mang theo trọng thương trốn ra được, trước khi tắt thở liên tục lặp lặp lại dặn dò a Thiến, , chiến dịch Miên Sơn, Minh tướng quân và tất cả tướng sĩ trong chiến dịch là bị người hại chết, nhắc nàng phải khảm trong tâm nhưng được lộ ra mặt. Vị huynh trưởng nhà bên của thần phụ cũng kiên trì cho rằng, năm đó thành Việt châu cần phá thành mà là bị người từ bỏ.”

      “ những năm nay, thần phụ, a Thiến và huynh trưởng nhà bên vẫn luôn hiểu điều, Minh tướng quân xuất thân hiển quý, là thân đệ đệ của đương kim thái hậu nương nương, lúc đó là hoàng hậu nương nương, coi như bệ hạ tin tưởng Dương Vinh DUệ và Bàng văn Hữu nhưng bọn dám hại Minh tướng quân?”

      Những chuyện này Minh Lạc sớm biết, nàng xem xem lại địa hình bắc địa, truy vấn Triệu Thành về người sống sót trong chiến dịch đó, cho nên nàng sớm có nghi vấn. nhưng nàng biết Trình Thiến và Ngũ thị từ phải gánh những thứ này mà lớn lên.

      Trong lòng Minh lạc đau từng cơn, nàng từng chữ: “ cho nên Trình đại nương làm thiếp cho Dương Vinh Duệ, hoàn toàn là do bị buộc?”

      xong mắt có chút mơ hồ.

      Ngũ thị “ tại yến bắc này, bị người tay che trời vẫn đủ, chúng ta giống như sâu kiến may mắn chạy ra, muốn tra được gì đó, muốn báo thù, chỉ cần lộ nửa điểm hành tung bị người lập tức ép thành tro tàn. Năm đó Dương Vinh Duệ coi trọng a Thiến, nàng liền có lựa chọn nào khác, cho nên chỉ có thể đếm xỉa gì đến. nàng sợ chết nhưng là nàng thể bỏ rơi muội muội, hai là nàng bỏ xuống được gia cừu, bức đến đường cùng, làm thiếp còn cách khác.”

      ***

      “ vương gia” Minh Lạc quay đầu, liền thấy Triệu Thành đứng sau mình.

      Hôm đó Triệu Thành hỏi nàng còn biết những gì, để nàng hết mọi chuyện cho .

      cũng có những kí ức kia, mặc dù hoàn chỉnh nhưng nàng biết tin những gì nàng , nghi nàng là quái, cũng hiểu lầm là nàng dụng tâm hiểm ác, chỉ vì đạt được mục đích mà thêu dệt mọi chuyện. cho nên nàng cho biết.

      Nàng muốn mình gánh vác những thứ kia, nàng cũng hiểu thống khổ của khi chỉ có ít trí nhớ của kiếp trước, cho nên nàng hết cho .

      Rất nhiều chuyện nàng cảm thấy còn nặng nề như trước, tâm cũng bình thản cho nên chỉ bình dị kể đơn giản lần.

      Từ chuyện nàng vừa gặp cảm mến , lần đầu gặp ở kị xạ trận, thái hậu tứ hôn, hôn lễ, sau đó hiểu lầm, lạnh lùng, cuối cùng nàng bỏ mình.

      Lúc ấy cũng phản ứng gì nhiều, chỉ trầm mặc, ánh mắt hung ác nham hiểm, sắc mặt chưa bao giờ trầm như thế.

      Lúc ấy nàng còn có tâm tư đùa : “ vương gia, kiếp trước lúc gặp thiếp chàng luôn có vẻ mặt như thế, khi đó thiếp rất sợ ngài cho nên chỉ cần ngài có bộ dạng đó chúng ta 10 ngày nửa tháng k chuyện, sau đó tất cả mọi người biết, vị vương phi như thiếp chỉ là để trang trí, ra vương gia rất chán ghét thiếp, ngay cả cửa phòng của thiếp cũng muốn bước vào, sớm muộn gì vị trí vương phi cũng đổi người. ma ma trong phủ đều dùng tư thái cao quý nhìn thiếp, nhóm tiểu nha hoàn chế giễu thiếp đáng thương, thiếp uổng phí tấm da mặt đẹp.”

      Nàng cười hỏi “ kiếp trước có phải thiếp vô dụng hay ? Giống như đồ đần vậy!”

      Nàng cười đến xán lạn, tim phổi, mà sắc mặt của lại lãnh, nắm cánh tay nàng kém chút bóp nát xương cốt.
      Kimanh1257, Tiểu Ưu Nhi, Tôm Thỏ2 others thích bài này.

    3. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      Chương 85:
      Bóp như thế làm nàng rất đau.

      Minh lạc kêu thành tiếng, còn dáng vẻ tươi cười.

      Nàng bị biểu và động tác của hù dọa, phản ứng đầu tiên của nàng là, sao người này lại hẹp hòi như vậy, nàng bị độc chết còn chưa tìm tính sổ, lại ra tay trước.

      Vẻ mặt nàng đau khổ, dùng tay khác đẩy , “ vương gia, chàng làm gì vậy, kiếp trước thiếp có lỗi với chàng, nhưng phải ý của thiếp. mấy lần ám toán chàng đều là nha hoàn, ma ma bên cạnh thiếp làm, căn bản là thiếp biết – mặc dù điều này càng thể thiếp ngu xuẩn. khi đó thiếp tin tưởng thân cận thái hậu và người Minh gia,nhưng chưa bao giờ chủ động làm chuyện gì có lỗi với vương gia.”

      Tay Triệu Thành chậm rãi thả lỏng, chỉ cảm thấy trong lòng vừa đau vừa ngứa. nhớ đến phẫn nộ và thống khổ của mình lúc nhìn thấy nàng ngã trong vũng máu, giờ đây nhìn vẻ mặt đau khổ của nàng nhưng hai mắt vẫn sáng, cùng với biểu tim phổi lúc nãy – đây chính là khiêu chiến tự chủ cứng rắn và nhẫn nại luôn luôn như huyền thiết lạnh lẽo ngàn năm của .

      Cánh tay Minh Lạc được giải phóng nhưng vẫn còn đau nhức, nàng nhìn sắc mặt lãnh của Triệu Thành, bất mãn “ nhưng chàng đối xử với thiếp còn kém hơn. Thiếp nghĩ khi đó chàng thích thiếp, chỉ vì phụ thân trước lúc lâm chung dùng ơn cứu mạng để nhờ chàng, nhờ chàng chiếu cố thiếp, cho nên thấy thiếp cảm mến chàng mới miễn cưỡng cưới thiếp, nhưng chàng lại vô cùng chán ghét thiếp và Minh gia, còn có thái hậu luôn dính vào chỗ. Nhưng lúc đó thiếp nghĩ đến tình cảnh của mình còn cảm thấy chán ghét, huống chi là người có tính tình như chàng.”

      “ ai, thiếp gì vậy, dù sao khi đó thiếp thể phân phải trái, làm người ta chán ghét. Nhưng chàng đối với thiếp cũng kém. Chàng bắt thiếp rời xa mẫu và Minh gia, nhưng lại nguyên nhân, chàng chỉ cao ngạo, nhìn từ cao xuống, lạnh lùng ra lệnh cho thiếp, người bên cạnh chàng đầy ác ý với thiếp, thiếp rất sợ hãi, nhưng chàng lại tin thiếp..”

      Lúc đầu nàng cảm thấy thương cảm, lúc trước kể chuyện cũng bình dị thậm chí mang theo chút tự giễu, trong đó có chuyện đau thấu tim gan ví dụ như sảy thai, nàng vô ý thức liền bỏ bớt- chuyện kia nếu có nguyên nhân đặc biệt phải nhớ tới, nàng vô tình hay cố ý luôn xếp nó vào góc, nguyện ý đụng tới.

      Nhưng vì sắc mặt của , nàng nửa nửa giả oán trách , nhưng càng hiểu sao mắt lại chua xót.

      Nàng cười tự giễu , “ dù sao là vì thiếp ngu ngốc, vì mù quáng tín nhiệm, vì thể làm phải trái, kiếp trước bị trừng phạt, thời gian ở vương phủ, giống như ngồi lồng giam lạnh băng, cuối cùng còn bị độc chết cách minh bạch . cho nên bây giờ vương gia có lí do gì mà tức giận?”

      tức giận vì điều gì?

      Nàng , khi đó nàng ở vương phủ như ngồi lồng giam lạnh băng.

      Tâm Triệu Thành muốn nổ tung, đẩy nàng ra, đứng dậy, sau đó nhìn nàng cái, quay người muốn rời khỏi phòng- dĩ nhiên phải giận nàng, chỉ là những chuyện này, còn có huyễn cảnh hoang đường mà mơ thấy, làm muốn rút kiếm luyện chút mới có thể tỉnh táo lại.

      muốn chuyện với a lạc trong tình cảnh thể khống chế tâm tình của mình.

      Mà Minh Lạc trợn mắt há mồm nhìn rời , lặng hồi lâu mới phản ứng kịp, trong nháy mắt tức điên, nàng quát “ Triệu Thành!”

      Đây là lần đầu nàng gọi cả họ cả tên của .

      đến cửa, nghe nàng gọi, nắm chặt khung cửa, đè xuống xúc động muốn trực tiếp rời , xoay người nhìn nàng, thấy nàng vội vàng trượt xuống giường muốn đuổi theo , nhưng lúc này người nàng mảnh vải, sau khi trượt xuống phát lại luống cuống rụt về, trùm chăn lên, sau đó vừa tức giận vừa ủy khuất nhìn chằm chằm.

      Thấy xoay đầu lại, tức giận : “ vương gia, chàng làm gì vậy? trước kia chàng chính là như vậy,chỉ cần cảm thấy thiếp làm đúng hoặc chàng hài lòng hoặc thiếp cũng biết chàng vì cái gì, chàng liền quay người như thế, sau đó xuất , thiếp muốn biết tin tức của chàng phải dựa vào ban ân của nhóm ma ma nha hoàn.”

      đến đây thù cũ hận mới xông tới, nàng cả giận “ nhưng kiếp này thiếp nhất định giống như đồ đần ở vương phủ chờ chàng, chàng quan tâm thiếp, thiếp cũng cần chàng, càng để người ngoài đến lấy mạng thiếp.”

      chàng quan tâm thiếp, thiếp cũng cần chàng

      nàng nghĩ cái gì ?

      chỉ là trong lúc nhất thời biết đối mặt với nàng như thế nào khi nàng kể về chính mình, nghĩ muốn yên lặng chút để suy nghĩ mọi chuyện.

      quay ngược lại, chịu đựng cơn đau đầu, đến giường, ôm nàng vào ngực, “ a Lạc, nàng bậy bạ gì vậy. ta chỉ là chưa tiếp nhận được những lời nàng vừa . Ta chỉ muốn yên lặng chút để suy nghĩ mọi chuyện.”

      “ ta từng nhìn thấy cảnh lúc nàng chết” sờ tóc nàng “ thị nữ của nàng với ta, nàng chịu được cảnh ta bức tử thái hậu, thí quân đoạt vị, đuổi tận giết tuyệt Minh gia, cho nên lựa chọn tự sát”

      Những lời này tự nhiên xuất , càng làm đầu Triệu Thành đau muốn nứt ra, sao lại bức tử thái hậu, thí quân đoạt vị, đuổi tận giết tuyệt Minh gia? Nếu làm chuyện ngu xuẩn như vậy lúc vào kinh trực tiếp bức Khánh An đế thoái vị.

      Minh lạc cũng sửng sốt.

      Nàng : “ bức tử thái hậu, thí quân đoạt vị? lúc thiếp bị độc chết mẫu chưa hoăng, hoàng đế còn rất tốt a, bọn chỉ là bị chàng giam lỏng trong cung thôi. Lại lúc đó thiếp bị chàng giam lỏng ở hậu viện vương phủ, trừ những lời đàm tiếu của bọn nha hoàn, ma ma cái khác truyền vào được,”

      “ lời dối như vậy” Minh lạc thở dài “ biết lúc đó chàng chán ghét thiếp bao nhiêu, mới có thể an bài ma ma nha hoàn như vậy phục thị thiếp.”

      Dù thế nào, lấy thủ đoạn của Triệu Thành và tố chất của đám thuộc hạ. chỉ cần hơi dụng tâm chút, nàng bị người chơi chết cách đơn giản như vậy.

      Mặt Triệu Thành càng đen hơn.

      : “ ta tra ràng chuyện kia.”

      Minh Lạc lắc đầu “ chuyện của kiếp trước, chàng muốn tra thế nào? Nhưng những chuyện này vương gia đều nhớ sao? Sau khi thiếp chết thế nào? Còn có chúng ta như thế này là chuyện gì xảy ra?”

      “ ta tìm hiểu ràng.” .

      Mấy ngày sau sắc mặt Triệu Thành đều trầm, thái độ với Minh Lạc cũng kì quái, dĩ nhiên phải tốt mà là dường như giữa hai người có ngọn núi. Cho dù ôm hôn cũng là Minh Lạc cảm thấy cực kì cứng nhắc, mà tuyệt đối là đến điểm là dừng, có nửa phần tình dục và nhiệt tình.

      Minh Lạc biết suy nghĩ cái gì.

      ***

      "Vương gia." Minh Lạc quay đầu gọi .

      Nàng tiến lên đón “ vương gia, chàng về.”

      Mấy ngày nay về phòng rất muộn, phần lớn thời gian là nàng ngủ rồi.

      Triệu thành đến trước mặt nàng, hôn lên trán nàng nhưng chỉ như chuồn chuồn lướt nước, nụ hôn máy móc, sau đó bước sang bên cạnh, cởi áo ngoài, : “ nghe hôm nay Quách phu nhân đến tìm nàng, có chuyện gì sao?”

      Minh Lạc kinh ngạc nhìn , những chuyện nàng làm rất ít chủ động hỏi đến, có chuyện nàng hiểu hoặc muốn xác định hỏi sau đó thuận tiện kể mọi chuyện mình làm.

      Nàng ‘ ân’, : “ Quách phu nhân với thiếp về chiến dịch Miên Sơn 16 năm trước và chuyện thành Việt châu bị phá 15 năm trước, nàng hai chuyện đó đều có điều khả nghi, là có người Đại Ngụy tận lực tạo thành. Hôm qua nàng ra Bàng phủ, Bàng đại phu nhân nghĩ muốn bức tiểu nương ở Dục đường làm thiếp cho Bàng đại công tử, nàng ta muốn cứu tiểu nương kia cho nên cầu thiếp đưa tiểu nương đó đến bên người. nhưng thiếp cảm thấy đây phải trọng điểm, nàng ta hẳn là đến dò xét và quy hàng.”

      Triệu Thành treo xong y phục, quay người nhìn Minh Lạc “ ân, hôm qua ta gặp Quách hằng.”

      Quách Hằng, chỉ huy sứ vệ châu Ly châu, phu tế của Ngũ thị

      Minh Lạc ngẩn ngơ “ vương gia, Quách chỉ huy sứ là người của chàng?”

      Triệu Thành cười : “ có thể xem như thế.”

      “ Quách phu nhân và Quách chỉ huy sứ có quan hệ như thế nào?” Minh Lạc hỏi.

      Trước đó nàng vẫn nghĩ là Quách chỉ huy sứ thích Ngũ thị, Bàng Văn Hữu vì muốn lôi kéo Quách hằng, liền dùng thủ đoạn cưỡng bức Ngũ thị gả cho Quách Hằng. Quách hằng từng thiếu ơn cứu mạng của phụ thân Ngũ thị cho nên sau khi cưới nàng cũng cưỡng ép nàng.

      “ Quách chỉ huy sứ cũng tham gia trận chiến ở thành Việt châu, phụ thân Quách phu nhân vì cứu mà chết, chẳng lẽ bọn thành thân là để che giấu tai mắt người khác, Quách chỉ phu sứ vì bảo hộ Quách phu nhân mới thành thân với nàng, sau khi kết hôn cũng để nàng làm chuyện mình thích?”

      Triệu Thành quan tâm quan hệ vợ chồng của Quách Hằng, chờ Minh Lạc xong nhìn , lúc nàng trông mong đáp án của chuyển đề tài: “ Quách Hằng , trong tay thiếp của Dương Vinh Duệ có chút đồ, rất có thể là năm đó trước lúc thúc tổ của nàng lâm chung giao cho nàng, văn kiện liên quan đến chiến dịch Miên Sơn. Ta tiện tiếp xúc với Quách Hằng, nàng hãy đáp ứng Quách phu nhân, đem vị Trình nương kia đến bên cạnh.”

      ra là vậy, Minh Lạc đồng ý.

      Minh Lạc hỏi thêm vài câu về chiến dịch Miên Sơn và việc thành Việt châu bị phá. Triệu Thành tinh tế giải thích, Minh lạc nghĩ chuyện của mình nên lại để ý đến , lúc lấy lại tinh thần mới phát vẫn luôn nhìn mình- mấy ngày nay rất thích nhìn nàng như vậy, giống như muốn cắt nàng thành miếng để nghiên cứu.

      Ý nghĩ này làm người ta rùng mình.

      Minh Lạc cảm thấy mãi như thế này cũng là vấn đề, nàng đến ngồi cạnh , nghĩ nghĩ, “ vương gia, mấy ngày nay vì thiếp chuyện kiếp trước cho nên chàng sinh khúc mắc với thiếp sao? Thiếp luôn thấy chàng là lạ.”

      “ vì sao cảm thấy thế?” nhìn nàng .

      Đối diện ánh mắt của , Minh lạc có chút khó chịu, nàng quay , ho tiếng, “ vương gia, chàng xem chuyện thành thân của Quách đại nhân và Quách phu nhân có phải là giả , chờ báo thù xong bọn họ hòa ly, còn có vị hôn phu của Quách phu nhân căn bản chết?”

      Triệu Thành lên tiếng.

      Minh lạc tiếp “ kì thiếp biết, nếu chàng nhớ được càng nhiều chuyện, khả năng phát ra chàng rất chán ghét thiếp, sau đó mọi chuyện cần thiết giữa chúng ta cũng khác nhau. Nếu vương gia cảm thấy rất khó ở chung với thiếp, tương lai chúng ta có thể như Quách đại nhân và Quách phu nhân, tương kính như tân, hoặc đợi mọi chuyện xong xuôi, thiếp đổi thân phân mới, bắt đầu lại từ đầu.”
      Kimanh1257, Tiểu Ưu Nhi, Tôm Thỏ2 others thích bài này.

    4. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      Chương 86:
      Minh Lạc xong, chờ đợi phản ứng của Triệu Thành, nhưng nàng đợi lâu – thực ra mới có lát,, nội tâm nàng có quỷ cho nên mới cảm thấy thời gian như dừng lại. Triệu Thành lên tiếng, gian phòng lâm vào tĩnh lặng.

      Chẳng hiểu sao ngực nàng lại ‘ phanh phanh’ nhảy dựng lên, nàng nhìn , nhìn biểu của - nhưng chắc do nàng ngu ngốc cho nên từ trước đến nay nhìn ra được biểu cảm của .

      Triệu Thành đến trước mặt nàng, cúi đầu nhìn nàng, thấy nàng cụp mắt xuống thở dài, : “ xin lỗi, a Lạc.ta chỉ có chút vụn vặt đoạn ngắn kí ức, mấy ngày nay ta luôn tìm hiểu xem có bí pháp nào khôi phục kí ức .”

      nghe nàng như vậy rất tức giận, nhưng nghĩ đến việc nàng chết, liền cách nào tức giận được, mà cũng hiểu trước kia vì biết những chuyện kiếp trước cho nên luôn khó hiểu tại sao nàng lại khó chịu như vậy, bây giờ ràng cho nên thể giận nàng.

      Minh lạc nghe lời của ngẩn ngơ, dùng bí pháp để lấy kí ức?

      Nàng ngẩng đầu nhìn , sau đó nghe được “ a lạc, kiếp trước ta cũng chán ghét nàng.từ khi ta ra đời có rất nhiều người vì ta mà chết, nhưng có bất cứ ai có thể bức ta cưới ai hoặc cưới ai. Ta cưới nàng chỉ là vì ta thích nàng, muốn nàng làm vương phi của ta.”

      Minh lạc kinh sợ, nàng nhìn , tự chủ được : “ cái đó là bây giờ vương gia nghĩ như vậy, hay là người nhớ kỹ kiếp trước..”

      “ nhớ kỹ tình cảm kiếp trước ta dành cho nàng sao?”

      Triệu Thành “ a Lạc, nàng để ý tình cảm ta dành cho nàng như vậy, tại sao lại là giống.. giống Quách Hằng và phu nhân , trước kia Quách phu nhân có người trong lòng, nhưng a Lạc, phải nàng , từ đầu người mà nàng ái mộ là ta sao?”

      Minh lạc đỏ mặt, lẩm bẩm : “ thế nhưng là…”

      nhưng nhị gì.” sờ tóc nàng “ chuyện trước kia là ta rất xin lỗi nàng. Nhưng bây giờ, a lạc, mặc kệ nàng gả cho ta vì nguyên nhân hay mục đích gì, ta đều để ý, nhưng hòa ly, đổi thân phận mới, về sau nàng nghĩ cũng đừng nghĩ. Nàng yên tâm, lần này ta nhất định bảo vệ nàng tốt, để người khác làm tổn thương nàng.”

      “ nàng hỏi tình cảm kiếp trước của ta với nàng, ta có thể khẳng định, có khả năng ta quan tâm đến nàng.” Nếu cũng có huyễn cảnh trong kiếp này, còn có khi nhớ lại những đoạn ngắn kia, thống khố, bất đắc dĩ, còn có khi nàng chết tuyệt vọng, đau thấu tim gan.

      “ chỉ là ta hiểu vì sao ta lại đối xử với nàng như vậy” trong mắt lên vẻ thống khổ “ cho nên ta hi vọng có thể tìm lại kí ức kiếp trước của mình, nếu mỗi lần nhìn thấy nàng ta đều có cảm thấy có lỗi với nàng, ta cũng để nàng rời , xin lỗi.”

      Cho dù cách nào đối mặt cũng ép nàng ở bên cạnh .

      Đời này, từ lần đầu nhìn thấy nàng, liền phát đáy mắt nàng u ám bi thương, khi đó rất chán ghét người Minh gia, biết bọn làm gì mới khiến nàng như thế, tại mới biết ra mới là hung thủ.

      Tựa như nàng , chỉ cần hơi dụng tâm, nàng sao có thể bị ngược đãi,cuối cùng bị độc chết trong vương phủ của .

      Nghĩ đến những thứ này, căn bản có biện pháp tiếp nhận, càng dduwgf đến tha thứ cho mình, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

      Lần này cuối cùng Minh Lạc cũng thấy được vẻ thống khổ trong mắt , từ khi ở bên đến giờ nàng chưa từng nhìn thấy.

      Nàng nghĩ, nàng mang theo kí ức, trùng sinh, bỏ ra thời gian năm mới chậm rãi bước tiếp, mà , nàng mới chỉ kể cho biết mọi chuyện cần thiết, hơn nữa còn là đứng ở góc độ của mình. Nàng vì tư tâm mà biểu lộ ủy khuất, thỉnh thoảng còn ám chỉ nhiều tứ, giống như đâm phát mới phát tiết được bất mãn dưới đáy lòng.

      Nàng hiếm khi áy náy như vậy.

      Nàng thấp giọng : “ vương gia, chuyện khi đó cũng thể chỉ trách chàng, khi đó thiếp quá mức thân cận với thái hậu và Minh gia, quá mức tín nhiệm họ.trước kia thiếp hiểu, tại sao vương gia biết cái chết của phụ thân thiếp có vấn đề mà với thiếp, còn đề phòng thiếp, xa lánh thiếp. nhưng tại đại khái thiếp hiểu vì sao vương gia lại đối với thiếp như vậy.”

      “ khi đó vô luận vương gia gì với thiếp cũng từ miệng thiếp truyền đến chỗ thái hậu và tổ mẫu, nếu cũng từ miệng ma ma nha hoàn truyền , chàng hơi thân cận thiệp lại biết khi nào bị ám toán,chàng xử lý ma ma nha hoàn của ta, ta tức giận, oán hận, tìm thái hậu khóc lóc kể lể…”

      hồi, Minh Lạc có chút lên lời.

      Tới bây giờ nàng đều đứng dưới góc độ của suy xét, lúc này ra mới biế trước đó mình phàn nàn lên án có bao nhiêu già mồm, ỷ sủng mà kiêu.

      Nàng cũng hoài nghi, thích mặt này của nàng sao?

      hồi nàng mới giật mình, lấy tính cách của phải thích nàng nhiều như thế nào mới có thể mực tha thứ cho nàng, vì sao trước kia nàng luôn kiên trì cho rằng thích nàng? Giữ lại người có nửa điểm tác dụng như nàng làm gì, để ngột ngạt sao?

      Nàng cảm thấy xấu hổ, kéo tay , : “ vương gia, ra là lỗi của thiếp, chàng biết…chàng nhớ hết cho nên biết trước kia thiếp.. là người thể lý, xin lỗi.”

      Nàng : “ thiếp chưa từng nghĩ rời khỏi vương gia, có lẽ trước kia có nhưng giờ tuyệt đối có. Thiếp như vậy, chỉ là muốn biết chàng nghĩ gì, thiếp, thiếp chỉ là lo lắng… vương gia, ra thiếp lo lắng chàng nhớ lại chuyện kiếp trước, cảm thấy thiếp đáng để chàng thích, xứng làm vương phi của chàng, cho nên thiếp mới như vậy, kiểu tốt khi chàng nhớ lại những chuyện kia.”

      Nếu trước kia nàng giống như bây giờ, đem điều lo lắng ra mọi chuyện thành ra như thế.

      “ ta biết.”

      Trong mắt tâm tư của nàng càng ngày càng trong suốt, nhưng chính vì như thế ngược lại càng khó chịu hơn – vì những lời của nàng là , quan tâm nàng so với nàng quan tâm quả thực kém rất xa.

      Nhưng vì sao kiếp trước lại có kết quả như vậy.

      : “ về sau nên như vậy nữa, nàng muốn gì cho ta, chỉ cần có thể ta nhất định cho nàng.”

      Minh Lạc ngơ ngác nhìn , tâm như bị cái gì đâm vào, lúc đầu chỉ đau chút, nhưng rất nhanh đau đớn tràn ra, chỉ cảm thấy đau đến thở nổi, nàng cũng biết vì sao.

      Minh lạc buông tay , ôm lấy , kiễng chân, đây là lần đầu nàng chủ động hôn , nhưng nàng vừa dán lên môi bị kéo vào ngực, sau đó cướp quyền chủ động, lần này nàng chủ động cho nên khôi phục tính xâm lược như trước kia, nhưng Minh lạc để khống chế mà giãy giụa đẩy ra.

      Nàng : “ vương gia, thiếp thở nổi, chàng cho ta thử chút ?”

      ***

      Kinh thành, Trường Hoa cung.

      Minh lão phu nhân vào điện muốn quỳ hành đại lễ , Minh Túc tự mình đỡ bà dậy, sau đó dẫn bà vào nội thất, cho cung nữ lui ra, sau đó quỳ trước mặt Minh lão phu nhân.

      Náng ta khóc ròng : “ tổ mẫu, xin hãy cứu tôn nữ.”

      Minh lão phu nhân giật nảy mình, vội kéo nàng ta dậy : “ nương nương, người làm gì vậy?”

      Minh Tú lắc đầu, khóc “ tổ mẫu, tại ngoại trừ tổ mẫu, tôn nữ biết ai có thể cứu a Tú, a Tú cầu tổ mẫu, mau cứu tôn nữ,còn có,”

      Tay nàng ta xoa lên bụng mình, “ còn có hài tử trong bụng tôn nữ.”

      Minh lão phu nhân kinh hãi, bà : “ nương nương, người.. người có cốt nhục của bệ hạ? như thế người càng phải quý bản thân, sao lại làm như vậy? người mau ngồi xuống chuyện.”

      Minh lão phu nhân đỡ Minh Túc ngồi xuống giường phượng, trong lòng kinh nghi, bà nỏi “ nương nương, người mang long chủng là đại hỉ, sao lại có bộ dáng như vậy?”

      Minh Tú : “ tổ mẫu, tổ phụ gì với người sao?”

      Sắc mặt Minh lão phu nhân thay đổi, bà cũng phải phụ nhân bình thường, xưa nay Minh Tú kiêu ngạo, cũng thân cận với bà, bây giờ đột nhiên như vậy, lại trong tình huống mang long chủng, bà nghĩ đến lúc Minh Tú vừa thành thân, thái hậu sắc phong Ôn Nhã huyện chủ làm phi, thần sắc của lão gia, trong lòng lộp bộp tiếng.

      Bà trầm ngâm : “ nương nương, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Người sợ cái gì?”

      Minh Tú : “ tổ mẫu, lúc tôn nữ thành thân, có người hạ hàn độc trong rượu hợp cẩn của tôn nữ, khiến tôn nữ thể mang thai, chuyện này tổ phụ cũng biết nhưng tổ phụ cho tôn nữ nới với mẫu, trước kia tôn nữ hiểu, về sau mới hiểu, sợ là chuyện hạ độc cũng là trong những điều kiện để Ôn Nhã vào cung làm phi . có thể trong đại hôn của tôn nữ hạ độc vào rượu hợp cẩn, có thể có mấy người?”

      Nàng nở nụ cười, so với khóc còn khó coi hơn, cúi đầu, vuốt bụng “ cho nên sau khi tôn nữ biết có thai, vẫn luôn giấu diếm, dám lộ ra ngoài.”

      “ tổ mẫu, nguời cũng biết bệ hạ đối với tôn nữ thế nào, đứa này sợ là hài tử suy nhất của tôn nữ, nhưng chỉ cần chuyện tôn nữ có thai lộ ra, tôn nữ sợ là giữ được nó. Tổ mẫu,”

      Nàng ta nhìn sắc mặt khó coi của Minh lão phu nhân, “ tỗ mẫu, hoàng hậu như tôn nữ có bất kì ý nghĩa nào, tôn nữ có thể làm hoàng hậu, cái gì cũng cần, chỉ cần có thể giữ lại đứa bé này, là tưởng niệm duy nhất của tôn nữ trong thâm cung lạnh lẽo này, tô mẫu, tôn nữ còn gì cả, cầu người, cầu người giúp tôn nữ bảo vệ đứa bé này.”

      Minh lão phu nhân nhìn Minh Tú khóc đến tuyệt vọng, tôn nữ này từ khi nào thành như vậy? bà ôm nàng ta vào lòng “ a Tú đừng vội, đợi tổ mẫu tra ràng, ngươi yên tâm, tổ mẫu nhất định mặc kệ ngươi.”

      Nửa tháng sau.

      Thăng Bình đại trưởng công chúa vào cung thăm nữ nhi – Lương phi, hai người thỉnh an Minh thái hậu, gặp Khánh An đế cũng ở đó, mọi người chuyện, cung nhân đột nhiên báo giám chính Khâm Thiên giám Hà Nhất Duy xin gặp, là có chuyện quan trọng bẩm báo.

      Minh thái hậu tuyên Hà giám chính vào, Hà giám chính hành lễ, sau đó quỳ xuống : “ thái hậu nương nương, bệ hạ, hôm qua lão thần tính mệnh cách, vận số của long tử trong bụng Lương phi nương nương, phát tiểu hoàng tử dù mệnh cách quý giá, nhưng gặp nhiều tai nạn, Lương phi nương nương vốn phải mệnh phượng, chính là bị cưỡng ép cải mệnh, vì vậy tiểu hoàng tử phải thiên mệnh, sợ là kiếp số khổ sở.”

      Sắc mặt mọi người đại biến.

      Mặt Thăng Bình đại trưởng công chúa lạnh như băng, bà ta nhìn Minh thái hậu, trong lòng nghĩ, chảng lẽ người đàn bà xảo trá này nghĩ rằng Túc vương Bắc địa cần mình ngăn Túc vương nữa, cho nên muốn qua sông đoạn cầu, bỏ chuyện hứa hẹn, gây bất lợi cho thai nhi trong bụng nữ nhi và nàng?

      Sắc mặt Minh thái hậu cũng khó coi, bà ta nghĩ, Hà Nhất Duy là Khâm thiên giám thời Thành Võ đế, tuy chính tiên đế đề bạt vào vị trí giám chính, nhưng khó đảm bảo phải người của Thành Võ đế, chẳng lẽ nay Thăng Bình đại trưởng công chúa muốn mượn hài tử trong bụng Ôn Nhã làm chuyện lành?

      Bà ta nhìn Hà Nhất Duy, ngữ khí khó phân biệt “ a, vậy có cách gì phá giải?”

      Hà Nhất Duy : “ có, nhưng lão thần biết có nên hay .”

      Minh thái hậu cười lạnh trong lòng, quả nhiên.

      Minh thái hậu còn cân nhắc gõ Hà Nhất Duy phen, Khánh AN đế lên tiếng trước: “ việc này quan hệ đến trưởng tử của trẫm, dám cũng phải , , trẫm cho ngươi vô tội.”

      Hà Nhất Duy : “ đa tạ bệ hạ. trưởng tử của bệ hạ mệnh cách quá mức quý giá, vốn nên xuất từ phượng thể, có thái tinh chăm sóc, mới có thể nhận được mệnh cách của , nay vì ngoài ý muốn phát sinh rối loạn. bây giờ biện pháp là mời hoàng hậu nương nương người có mệnh cách thái tinh chùa miếu hoàng gia, vì tiểu hoàng tử cầu phúc ba năm, nhận phản phệ mệnh cách, miễn tai ương chết yểu.”

      Minh thái hậu ‘ phanh’ tiếng, đập vào bàn, lạnh lùng : “ hoang đường, hài tử trong bụng Lương phi lại muốn hoàng hậu miếu cầu phúc ba năm mới giữ được? lời đó mà ngươi cũng ra được, ngươi!”

      Bà ta nhượng bộ đến trình độ này, đứa còn chưa sinh bức Minh Tú vào miếu? có phải lúc sinh ra đến bà ta cũng phải vào miếu cầu phúc cho !

      Việc này, mặt mũi Minh gia để ở đâu, phụ huynh nhìn bà ta như thế nào? Còn có a Túc.. Minh thái hậu tức đến tâm can đều đau.

      Lúc đầu Thăng Bình đại trưởng công chúa còn hoài nghi đây là bố cục của Minh thái hậu, nhưng nhìn Minh thái hậu tức đến phun lửa giống như phải giả mạo, bà ta lộ ra do dự, việc này.. viện này bà ta cũng tìm hà Nhất duy, chẳng lẽ việc này là ?
      Kimanh1257, Tiểu Ưu Nhi, Tôm Thỏ3 others thích bài này.

    5. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      Chương 87:
      Hà Nhất Duy quỳ xuống : “ thái hậu nương nương, những ngày qua hạ quan luôn đóng cửa trong Quan Tinh đài, lời vừa đều là suy đoán của hạ quan. Chức trách của hạ quan, quan hệ đến hoàng tự, nhất định bẩm báo với bệ hạ và thái hậu nương nương, còn việc định đoạt như thế nào, hạ quan thể bừa, xin thái hậu nương nương và bệ hạ thứ tội.”

      Sắc mặt mọi người khác nhau, trong điện mảnh tĩnh lặng.

      Vẫn là Khánh An đế dùng giọng vịt đực phá vỡ bình tĩnh: “ giám chính bẩm báo , sao lại có tội, ngươi đứng lên .”

      xong nhìn Minh thái hậu “ mẫu hậu, việc liên quan đến hoàng tự, theo trẫm thấy bằng để hoàng hậu chùa miếu cầu phúc , tốt xấu gì hoàng nhi trong bụng Lương phi cũng gọi nàng tiếng mẫu hậu, về tình về lý nàng đều thể để ý hoàng nhi.”

      Minh thái hậu nhìn con mình,ánh mắt băng lãnh,dù khánh An đế bị Minh thái hậu nhìn quen nhưng cũng bị bà nhìn cho có chút sợ hãi. Nhưng vừa né tránh lại cảm thấy mình sai, lại tiếp tục chính diện đối mắt với Minh thái hậu.

      cảm thấy Minh Tú là độc phụ dối trá, bạc tình bạc nghĩa, để nàng chùa miếu niệm kinh cũng có thể trừ uế khí người nàng- Minh Tú đứng về phía , chán ghét, giúp là chuyện xấu, càng chán ghét nàng, nàng dối trá, bạc tình bạc nghĩa.

      Minh Thái hậu dù thích Minh Tú nhưng đó cũng là cháu ruột mà bà nhìn lớn lên, mà Minh Tú cũng đại diện cho Minh gia, thái độ của nhi tử như vậy làm đáy lòng bà sinh bi thương, lạnh cả người.

      Con trai như vậy, sao có thể để Minh gia, để mình tận tâm tận lực, dùng tính mệnh phù tá ?

      Bà bất lực rời ánh mắt, nhìn Ôn Nhã sợ hãi và biết làm thế nào, “ Lương phi việc này ngươi thấy sao?”

      Ôn Nhã lung lay sắp đổ, nàng ta thấy thế nào, thấy thế nào?

      Nàng ta vuốt bụng, đứng dậy quỳ xuống, chưa nước mắt rơi, nức nở: “ mẫu hậu, mẫu hậu, nhi thần..”

      Minh thái hậu nhìn thần sắc giống giả mạo của nàng ta, thở dài : “ Nhu nhi, thân thể ngươi nặng nề, mau đứng lên trước , Khâm Thiên giám tính chưa chắc chuẩn hoàn toàn, ngươi trước cần lo lắng, dọa thân thể.”

      “ lại , nếu việc này là , cũng chưa chắc có biện pháp khác để giải, trước ngươi đừng gấp, tĩnh tâm dưỡng thai là được, ai gia chắc chắn tra ràng. Lương phi, ngươi nhớ kĩ, hài tử trong bụng ngươi là huyết mạch duy nhất của bệ hạ, tôn tử duy nhất của ai gia, ai gia coi trọng kém ngươi, cho nên ngươi tin tưởng ai gia, chắc chắn giữ được an toàn.”

      Sau đó với Thăng Bình đại trưởng công chúa sắc mặt nặng nề ngồi bên “ Thăng Bình, Nhu nhi có thai mới ba tháng, chưa an ổn, ngươi giúp ai gia khuyên nàng, chuyện chưa thấy đâu tuyệt đối đừng dọa mình trước.”

      Lúc này trong lòng Thăng Bình đại trưởng công chúa cũng kinh nghi bất định, tình huống ràng lại tiện tỏ thái độ cho nên Minh thái hậu như vậy, bà ta liền đáp ứng trước.

      ***

      Hôm đó, Minh thái hậu và Thăng Bình đại trưởng công chúa đều tra xét Khâm Thiên giám và Hà Nhất Duy, nhưng các nàng tra tới tra lui cũng tra được điều bất thường. gần tháng nay Hà Nhất Duy đều bế quan ở Quan Tinh đài diễn toán, cơ hồ chưa từng ra cửa nửa bước, Minh thái hậu chưa từng triệu kiến , cũng chưa từng gặp người ngoài.

      Mà Hà Nhất Duy thanh tâm quả dục, gia thất, lòng trầm mê trong tinh tượng mệnh lý, luôn rời xa chi tranh trong triều, cũng phải người tùy tiện bị thu mua.

      Kết quả như vậy nhưng lại thể làm bóng ma trong lòng Minh thái hậu và thăng bình đại trưởng công chúa lui xuống, trái lại càng thêm nặng nề.

      Cái gì “ mệnh cách quá quý giá, vốn nên xuất từ phượng thể, có thái tinh chăm sóc mới có thể nhận mệnh cách, bị chết yểu” khó nghe là nên ra đời, chiếm vị trí thuộc về .

      Từ góc độ của Thăng Bình đại trưởng công chúa, đây phải mưu của Minh thái hậu càng làm bà ta khó chịu và tức giận, đây cũng là hậu hoạn vô tận.

      Để Minh Tú vào chùa cầu phúc cho hài tử chưa xuất sinh ba năm, việc này vừa hoang đường vừa cuồng vọng – Ôn Nhã vào cung liền được hoàng đế chuyên sủng, bây giờ lại mượn hoàng tự bức hoàng hậu xuất gia cầu phúc, cũng quá mức ngang tàng hống hách, điển hình của gian phi, sao Thăng Bình đại trưởng công chúa có thể để nữ nhi gánh thanh danh như vậy?

      Nhưng nếu chỉ có cách đấy mới giúp hài tử chết yểu, dù phải bà ta cũng dám cược.

      Cho nên chuyện Minh Tú vào chùa phải tìm lý do che giấu tai mắt người khác.

      ***

      Hoàng cung, Trường Hoa cung.

      Minh thái hậu tiến vào điện, cung nhân ra nghênh tiếp, nữ quan chưởng Thu Phù bẩm báo “ thái hậu nương nương, mấy ngày nay hoàng hậu nương nương vẫn luôn tụng kinh ở tiểu phật đường trong hậu điện , xin thái hậu nương nương để nô tỳ vào thông báo, mời hoàng hậu nương nương tới nghênh đón thái hậu.”

      cần, ngươi đưa ai gia đến phật đường” Minh thái hậu .

      “ nô tì tuân chỉ” Thu Phù cúi đầu đáp.

      Tiểu phật đường đặt ở góc trong hậu điện, đường vì sắp vào đông cho nên rất đìu hiu.

      Tiểu cung nữ mở màn, lúc Minh thái hậu đến tiểu phật đường, tưởng là gặp Minh Tú quỳ trước phật, khóc sướt mướt ngụy trang, nhưng lúc bước vào lại thấy tượng phật, tìm hồi mới thấy Minh Tú đoan chính ngồi bàn trà sao chéo kinh văn.

      Minh thái hậu vào phòng 1 lát, Minh Tú viết xong chữ cuối cùng, ngẩng đầu thấy Minh thái hậu, khẽ giật mình.

      Sau khi phản ứng lại,nàng ta buông bút lông, đứng dậy, quỳ hành lễ : “ mẫu hậu, nhi thần biết mẫu hậu giá lâm, nghênh đón từ xa, xin mẫu hậu thứ tội.”

      “ đứng lên , là ai gia cho các nàng thông báo.” Minh thái hậu , thanh nhu hòa lâu thấy.

      Sau chuyện Minh Tú ám hại Minh Lạc ở Từ Thọ cung, thái hậu luôn lãnh đạm với Minh Tú, đến cả thỉnh an cũng đổi thành mười ngày lần, lần trước thỉnh an Minh Tú cáo ốm cho nên Minh thái hậu cũng nửa tháng chưa thấy Minh Tú.

      Bà sai người đỡ Minh Tú , ngồi xuống ghế bành, để Minh Tú ngồi xuống, cẩn thận đánh giá nàng ta, thấy nàng ta trang điểm. hơi tiều tụy đau khổ, nhưng coi như trấn định lòng mềm rất nhiều.

      Bà để cung nữ lui xuống, lại để nữ quan tâm phúc trông coi bên ngoài, mới ôn nhu hỏi Minh Tú: “a Tú, chuyện Khâm Thiên giám suy tính mệnh cách của bào thai trong bụng Lương phi, ngươi biết rồi?”

      Minh Tú rủ mắt, “ hồi bẩm mẫu hậu, nhi thần nghe .”

      Minh thái hậu thở dài, : “ A Tú, tổ phụ ngươi hẳn với ngươi vì sao mẫu muốn để Ôn Nhã vào cung? Thăng Bình đại trưởng công chúa tự cho thân phận mình tôn quý, luôn coi ai gia ra gì, lại dã tâm bừng bừng, mẫu để Ôn Nhã vào cung là vì Túc vương, là hành động bất đắc dĩ nhưng cũng là tùy theo hoàn cảnh.”

      chùa miếu cầu phúc chính là ủy khuất ngươi, nhưng suy nghĩ kĩ lại chưa chắc phải tốt, tăng thêm thẻ bạc cho ngươi, làm lung lay căn cơ của Lương phi và Thăng Bình đại trưởng công chúa. Bên ngoài vì mấy năm nay biên cảnh bất ổn, liên tục chiến loạn, thiên tai ngừng, bách tính trôi dạt khắp nơi nên ngươi cảm thấy bất an, vì đảm bảo quốc thái dân an, mới chủ động đề xuất Thiên Nguyên tự, vì nước cầu phúc ba năm, về phía đại thần, mẫu thầm đem chuyện Thăng Bình đại trưởng công chúa và Lương phi ngang tàng hống hách, ỷ vào hoàng tự bức ngươi xuất gia truyền ra, như thế tương lai ngươi có cơ hội chuyển mình.”

      “ ngươi yên tâm, chỉ cần mẫu còn, Minh gia còn, ngày mẫu đón ngươi về, vị trí hoàng hậu mãi mãi là của ngươi, chịu nhục ba năm, tương lai của ngươi càng rộng mở.”

      Minh Tú ngồi nghe Minh thái hậu thuyết phục, lên lời tư vị trong lòng.

      Nàng ta nhìn Minh thái hậu, mấy giọt nước mắt, quỳ xuống : “ mẫu hậu, nhi thần có chuyện, mực chưa dám với người.”

      Minh thái hậu sửng sốt, dừng lời, nhìn Minh Tú quỳ cũng gọi đứng dậy, chỉ hỏi : “ chuyện gì?”

      Minh Tú nhìn Minh thái hậu : “ mẫu hậu, nhi thần mang long chủng, gần bốn tháng, nhi thần nguyện Thiên Nguyên tự, tụng kinh cầu phúc, chỉ cầu mẫu hậu bảo vệ hài tử trong bụng nhi thần.”

      Minh thái hậu dám tin nhìn chằm chằm Minh Tú, trong mắt có vẻ kinh ngạc che giấu- hàn độc trong rượu hợp cẩn là đích thân Thăng Bình đại trưởng công chúa chuẩn bị, có khả năng có vấn đề, a Tú lại mang thai? Lời của nàng là có ý gì?

      Minh Tú nhìn thần sắc trong mắt Minh thái hậu, càng thêm chắc chắn chuyện hạ độc dù phải chủ ý của Minh thái hậu, chắc chắn thái hậu cũng biết, trong lòng nàng ta càng lạnh hơn

      Minh Tú quỳ, Minh thái hậu nhìn nàng, trong đầu ngàn vạn ngờ vực, cứ giằng co như vậy lúc lâu.

      Nhưng dù trong lòng Minh thái hậu có ngàn vạn nghi ngờ, tỷ như nàng có uống rượu kia hay , nếu uống ai cho nàng rượu kia có vấn đề? Nhưng chuyện quan hệ với rượu bà ta thể hỏi nửa câu, vì hỏi khác nào thừa nhận độc là do bà ta hạ.

      Rốt cuộc Minh thái hậu lên tiếng: “a Tú, chuyện ngươi có thai có đúng , ai gia chưa từng nghe thái y đến chuyện này.”

      Minh Tú đau thương cười : “ mẫu hậu, tại hậu cung của bệ hạ là thiên hạ của Lương phi, tổ phụ tổ mẫu dạy nhi thần, để nhi thần phải nhìn xa, trước tiên phải tránh mũi nhọn, tình hình tại sao nhi thần dám để người khác biết nhi thần mang thai sớm hơn Lương phi tháng, nhi thần muốn mẫu hậu khó xử nên dám cho mẫu hậu. nhưng chuyện nhi thần có thai là chính xác, chỉ nhi thần biết chút y thuật, lần trước tổ mẫu vào cung cũng để lão ma ma bắt mạch cho nhi thần.”

      Mẫu thân biết chuyện nàng ta mang thai.

      Sắc mặt Minh thái hậu lại đổi, hỏi “ chuyện Hà giám chính suy tính mệnh lý của hài tử trong bụng Lương phi, ngươi biết trước?”

      Minh Tú lắc đầu, “ mẫu hậu, hà giám chính cương trực công chính, nhi thần chưa hề tiếp xúc với , chuyện suy tính mệnh lý, trước đó nhi thần biết gì. Hai ngày nay nhi thần nghe tiểu cung nhân tán gẫu mới biết.”

      Minh Tú nhìn Minh thái hậu, nổi lên dũng khí “ theo nhi thần cả gan suy đoán, hà giám chính biết nhi thần có hoàng tự, quan sát đánh giá thiên tượng để diễn toán, rất có thể mệnh lý của tiểu hoàng tử căn bản phải của hài tử trong bụng Lương phi, rất có thể là của hài tử trong bụng nhi thần.”

      “ vì đứa có mệnh cách quý giá, vốn nên xuất ra từ phượng thể, có thái tinh che chở mới nhận được mệnh cách đúng nghĩa. Nhưng đứa bé xuất ra từ bụng Lương phi, đứa bé chịu nổi mệnh cách này mà chết yểu, mẫu hậu nhất định là Hà giám chính đánh giá thiên tượng, thấy đứa này là tinh mệnh, lại biết nhi thần có thai, cho nên mới đem tinh mệnh áp đặt lên đứa bé trong bụng Lương phi.”

      Từ trước đến này Hà giám chính diễn giải tinh tượng luôn tinh chuẩn, nghe lời này, Minh thái hậu kinh hãi

      Nhưng đến cùng bà vẫn là nữ nhi Minh gia, tâm vẫn hướng về Minh gia, tại thiên thời địa lợi, vừa vặn mượn chuyện lên chùa cầu phúc, để Minh Tú sinh hạ hài tử bên ngoài, lại có những lời này của Hà Nhất Duy, tương lai chính là danh tốt,nếu chuyện ở bắc Địa thuận lợi, bao lâu nữa bà cũng cần nhẫn nhịn Thăng Bình đại trưởng công chúa.

      Cho nên sau lúc trầm mặc, Minh thái hậu : “ đứng lên , ngươi phải bảo trọng thân thể, mọi chuyện ai gia thay ngươi an bài.”

      ***

      Mùa đông bắc Địa rất lạnh, mới cuối tháng mười mà trời có tuyết, Minh Lạc thể lạnh, rất sợ lạnh, giờ chỉ muốn cả ngày trốn trong phòng, ra ngoài.

      Triệu Thành sợ nàng buồn bực, cho nên bố trí lại thư phòng, để nàng xem chút tạp vụ bên cạnh khi xử lý công .

      Hôm đó Minh Lạc đọc mối quan hệ giữa dược đường và nơi trồng thuốc do Quách phu nhân ngũ thị đề xuất, Triệu Thành tiện tay ném cho nàng phong thư- là mật tín gửi từ kinh thành đến.

      Minh Lạc nhìn Triệu Thành với ánh mắt nghi ngờ, được ra hiệu, mở ra, thấy bên là tin tức Minh Tú giấu diếm mang thai, Thiên Nguyên tự cầu phúc cho bào thai trong bụng của Lương phi, cả chuyện suy đoán của Hà giám chính Khâm Thiên giám, tất cả đều viết thư.

      Sau khi Minh Lạc xem xong ngây người nửa ngày, sau đó : “ vương gia, chuyện Hà giám chính suy đoán mệnh cách quý giá phải được thái tinh chăm sóc là sao? Hay là Minh Tú, , hay là thái hậu vì yểm hộ thai nhi trong bụng Minh Tú an bài?”

      Mắt Triệu Thành chợt lóe lên, : “ chuyện hoàng hậu mang thai ,ta nhận được tin tức từ đầu tháng tám,Thăng Bình để nàng ta sinh hạ hoàng tử, cho nên ta đưa thư cho Hà Nhất Duy, an bài việc này. Sau đó tổ mẫu nàng lại cầu ta.”

      Minh Lạc ngơ ngác nhìn , lại nghe : “ ngoài chuyện thiên tượng, những chuyện khác ta nhúng tay.”
      Kimanh1257, Tiểu Ưu Nhi, Tôm Thỏ3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :