1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ngoại Thích Chi Nữ- Ngũ Diệp Đàm

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      Chương 8: Độc tình sửa

      Lão phụ nhân rời . Trong mắt Triệu Thành lóe lên mỉa mai. Phong thư này lão phụ nhân kia đặc biệt nhấn mạnh chưa từng ‘ đem phong thư cho quốc công gia.” Nội dung phong thư là mời chiếu khán thê nữ là , còn cái khác thấy có vấn đề- thể là giả nhưng và Minh Trọng Hằng gặp nhau lại như trong thư viết, cho nên phong thư này.. ước chừng là muốn người Minh gia nhìn – chỉ là sao trước khi lâm chung lại viết phong thư ủy thác cho mình?

      ủy thác…

      trong đầu triệu Thành lên cặp mắt như bảo thạch của Minh lạc- nhưng nàng còn dám nhìn thẳng chính mình, sau đó ở trong mơ lại lại làm điên đảo, từng nụ cười, còn có từng tấc da thịt – hắng nghĩ đó là do niệm sinh huyễn cảnh.

      Trong lúc này đến cùng là có liên hệ gì?

      đột nhiên nghĩ đến, trước kia có nghe Bắc Cương có loại độc tình, dụng tâm lấy máu nuôi cổ trùng, sau đó hạ nửa kia, người kia thương người nuôi cổ- loại vật này trước kia tin, bây giờ lại khỏi hoài nghi.

      Nhưng dù có di thư của Minh Trọng hằng cũng tra việc này ràng.

      Còn có, Minh gia định gả vị này cho mình?- nếu mình bị trúng độc tình là do Minh gia… , nếu Minh gia có bản lĩnh đó sớm độc chết mình, vì sao phải hạ độc tình.

      Nhìn nàng cũng quá vui lòng- tiểu nương, muốn cạy miệng chắc cũng khó khăn.

      Sau khi suy nghĩ tỉ mỉ nừa ngày, Triệu Thành hơi ra hiệu tay liền có hắc y nhân yên lặng tiếng động xuất .

      : “ vân Châu tra cái chết của Minh tướng quân 15 năm trước, còn có, để người Bắc Cương mời trưởng lão tộc trưởng bắc Lê vào kinh.”

      Tộc bắc lê có từ lâu đời, độc tình kia, nhớ là vật của tộc bắc Lê.

      Minh gia, đại phòng.

      “ Lão gia, muốn gả Lạc tỷ nhi cho Túc vương sao? Thiếp thấy nha đầu lạc tỷ nhi kia cũng tệ lắm, nhưng hôm qua thiếp hỏi Viện tỷ nhi, nha đầu kia lại cùng Viện tỷ nhi..” Minh đại phu nhân vừa cởi áo choàng của Minh thượng thư vừa lo âu những điều Minh Lạc với Minh Viện.

      Cuối cùng cẩn thận “ Lão gia, lạc tỷ nhi và Viện tỷ nhi luôn giao hảo, có thể con bé thấy lời hợp nên mới trở mặt vô tình với Viện tỷ nhi, lời tuyệt tình như vậy làm thiếp thấy chấn kinh.”

      Minh đại phu nhân giống Minh lão thái gia và Minh lão phu nhân. Minh lão thái gia và Minh lão phu nhân hướng về thái hậu và tiểu hoàng đế, nhưng Minh Lạc là nữ nhi Minh gia, trong tâm bọn họ chưa chắc có tâm đề phòng vạn nhất mà để lại đường lui, nếu Túc vương sủng ái Minh Lạc, Minh Lạc có nhi tử, chỉ cần bảo trụ minh gia, tương lai vạn bất đắc dĩ có khả năng họ bỏ qua thái hậu và tiểu hoàng đế.

      Nhưng đối với Minh đại phu nhân, Minh Tú mới là con bà ta, Minh Lạc chẳng là thá gì.

      Gả Minh Lạc cho Túc vương chẳng qua là muốn tăng thêm trợ lực cho Minh Tú.

      Tính tình của Minh lạc trước kia dễ bài bố, theo lời Minh lạc với Minh Viện hôm qua, cay nghiệt vô tình- vậy dáng vẻ ngày xưa là giả vờ, ngay cả bà ta cũng bị gạt!

      Nghĩ đến đây Minh đại phu nhân thể kinh hãi.

      Hôm qua nàng có thể đối với Minh Viện như thế, ngày khác cũng có thể đối với Minh Tú như vậy, xưa này lão phu nhân thương Minh lạc, nếu tương lai Minh Lạc gả cho Túc vương, lại đùa nghịch tâm cơ, chừng còn điều khiển được Túc vương.

      Minh đại phu nhân thấy lão gia nhà mình nghe chỉ trầm mặt, đành cẩn thận “ lão gia, ngày xưa thiếp cũng cảm thấy nha đầu kia tâm tư thuần khiết, tính tình chất phác, nhưng thiếp nghe Thiệu Án kể chuyện ở kị xạ trận trong cung, càng nghĩ càng thấy kì quặc- lão gia, thiếp có ý khác chỉ là thiếp nghĩ gả Lạc nha đầu cho công tử gia đình bình thường, có chúng ta đảm bảo nàng đời phú quý là được rồi, nếu gà cho Túc vương sợ rằng nàng giống ngày xưa hướng về Minh gia a- đến lúc đó còn phải là chuốc họa cho thái hậu và Tú tỷ nhi a?”

      Minh thượng thư mực trầm mặt- ra đồng ý gả cháu cho Túc vương, chỉ là tốt là trái ý thái hậu và phụ mẫu thôi.

      “ chuyện đó nàng chủ nghe từ phía Viện nha đầu- tình thế nào còn biết giả. Trong khoảng thời gian này, nàng đối tốt với nha đàu đó, cũng ở bên cạnh quan sát tính tình của nha đầu đó nhiều hơn, nếu là tính tốt chúng ta ra tay vẫn chưa muộn.”

      Lại Minh Lạc.

      Minh Lạc về năm 15 tuổi, ngày đầu tiến cung gặp Túc vương đầu óc luôn mơ hồ, sau khi về nhà mới bình phục tâm tình, sau khi ổn định mới cẩn thận tính toán bước tiếp theo.

      Ánh mắt của Túc vương làm nàng kinh hãi- nhưng nàng cũng biết chuyện của Túc vương, tâm tư của Túc vương nàng thể lý giải, chuyện bên ngoài tạm thười nàng làm được gì, chỉ có thể suy nghĩ thay đổi từ bản thân, cải biến tình hình của mình, chí ít gặp chuyện cũng để mình rơi vào thế bị động.

      Nhắc tới cũng đáng buồn, đời trước nàng lấy chồng ‘ xuôi buồm mát mái’ , ra sau khi lấy chồng cũng ‘ xuôi buồm mát mái’, người bên cạnh đều tài giỏi, đem chuyện của nàng, đồ cưới của nàng xử lý thỏa đáng, chỉ là về sau mới biết những người tài giỏi lúc rảnh rỗi trung tâm với nàng, nhưng chủ tử chân chính lại phải nàng mà thôi- tất cả của nàng ra đều ở trong lòng bàn tay của người khác- nàng chỉ là con rối để người khác giật dây?

      Cũng may bây giờ còn thời gian, có thể từng chút tìm điểm đột phá, cải biến thế cục.

      Minh lão phu nhân có chứng phong thấp, mõi khi đến mùa mưa ẩm ướt phát tác, hai năm nay vì tuổi cao nên càng nặng.

      Hôm đó khi Minh lạc đến VInh Thọ đường thỉnh an minh lão phu nhân, thấy lão phu nhân tựa vào giường êm, đại nha hoàn Xuân Vũ chậm rãi xoa dược cao, liền biết chứng nhức chân lại phát tác.

      Minh Lạc đến, Minh lão phu nhân gọi nàng đến bên cạnh chuyện, lúc Minh lạc “ tổ mẫu, chứng phong thấp của người là do lạnh từ bên trong phát tác, nay ngày càng nặng – chỉ dựa vào xoa thuốc cũng phải biện pháp.Lần trước tôn nữ hỏi qua ngự y, ngự y chứng bệnh này có thể dùng suối nước nóng chậm rãi điều trị, mỗi ngày thêm dược vật vào suối nước nóng, ngâm nửa canh giờ, chậm rãi tốt lên. Tổ mẫu, tôn nữ từng nghe đồ cưới của mẫu thân con có trang tử suối nước nóng, có thể lấy ra để tổ mẫu điều trị thời gian?”

      Minh lão phu nhân nhắm mắt, nghe thấy thế mở mắt ra, bà vui mừng nhìn thoáng qua Minh lạc, vỗ tay nàng “ đứa này, con có lòng như vậy là được rồi, con vậy làm ta nhớ trong của hồi môn của mẫu thân con hình như có trang tử như vậy- chỉ là..”

      Chỉ là năm đó mẫu thân Minh Lạc- Dung thị, khó sinh mà chết, khi đó Minh lạc vừa vừa gầy, xíu đến nỗi mọi người chắc chắn có sống được- đồ cưới của Dung thị liền theo luật pháp người Dung gia tiếp quản. Châu báu, đồ trang sức, đều liệt kê, dán giấy niêm phong, vẫn để ở Minh gia, nhưng trang tử, cửa hàng,và các sản nghiệp khác Dung gia phái người quản lý- theo luật pháp Minh Lạc thể trưởng thành, đồ cưới của Dung thị do Dung gia thu hồi, nếu Minh lạc trưởng thành, 15 tuổi cập kê, Dung gia trả lại đồ cưới, bao gồm cả lãi mà những năm này kiếm được, để Minh lạc làm hồi môn khi lấy chồng.

      đến đây lão phu nhân mới nhớ tôn nữ cập kê, bà ta lại quên mất chuyện này- thứ nhất Minh gia là nhà mẹ đẻ của thái hậu, trong nhà cũng có sản nghiệp, cho nên để ý đến chút đồ cưới của Dung thị, thứ hai cữu cữu của Minh lạc- Dung đại lão gia làm quan ở Thường châu cách kinh thành ngàn dặm, nhiều năm liên lạc, Minh lão phu nhân còn đến mức tôn nữ vừa cập kê liền vội vàng muốn lấy lại đồ cưới- Minh gia còn đến mức có kiến thức hạn hẹp như vậy.

      Minh gia có trang tử suối nước nóng, nhưng để người tìm, mua cái, với quyền thé của Minh gia phải khó.

      Lão phu nhân cười với Minh Lạc “ chỉ là đồ cưới của mẫu thân con tại do cữu gai con quản lý, cữu cữu con ở kinh thành, nhất thời an bài cũng được. nhưng tâm ý của con tổ mẫu nhận, tổ mẫu cho người ra ngoài tìm trang tử suối nước nóng, mua chỗ, đến lúc đó tổ mẫu mang Lạc tỷ nhi đến đó thời gian.”

      Minh Lạc nhíu mày “ Tổ mẫu, mấy trang tử suối nước nóng tốt trong kinh thành đều thuộc sở hữu của vọng tộc huân quý, đột nhiên muốn mua sợ là dễ. mặc dù cữu cữu con ở kinh thành nhưng sản nghiệp của mẫu thân con lại ở kinh thành, con nhớ hàng năm cữu cữu cho người mang tổng nợ cho con, như vậy bằng con gửi thư cho cữu cữu, cữu cữu để quản trang tử suối nước nóng an bài, như thế cần bỏ gần tìm xa?”

      Lão phu nhân nghe những lời này nhìn Minh Lạc chút, biết là cảm thấy lời Minh Lạc có đạo lý, hay đành lòng cự tuyệt hiếu tâm của tôn nữ.. liền cười “ con vậy cũng có lý. Lạc tỷ nhi cũng lớn rồi, Tú tỷ nhi hơn con có nửa năm, sang năm chuẩn bị xuất giá, chuyện chung thân của con cũng nên định ra trong năm nay, trước đó tổ mẫu cũng có ý định dạy con chút quản gia nhưng chưa thực được, trang tử suối nước nóng là chuyện , nhưng con phải học quản lý đồ cưới, việc này cần con , tổ mẫu đưa tin cho cữu cữu con, để bọn họ giao lại đồ cưới của mẫu thân con, cho con thử quản lý.”

      Minh Lạc từ chối, đây vốn là ý định của nàng, liền nghiêm túc đáp ứng- mặc dù Minh lão phu nhân nàng cần , nhưng minh Lạc sau khi về viện cân nhắc viết phong thư cho cữu cữu. Chính sử tư tả tham chính Giang nam- Dung CHính Khanh- Dung đại nhân-cũng gì nhiều, chỉ nàng muốn quản lý trang tử suối nước nóng, bảo đưa bối cảnh và giấy bán thân cảu quản trang tử đưa cho nàng để nàng ‘ yên tâm’ bàn giao việc cho quản .

      Cữu cữu nàng làm quan nhiều năm nên hiểu ý của nàng .

      Kiếp trước đến tận lúc nàng chết cữu cữu vẫn nhận chức ở Giang Nam, chưa từng gặp mặt, nhưng nàng từng gặp qua nhị biểu ca Dung Viễn hàm nhà cữu cữu- khi đó vốn là đến cửa cầu thân lại biến thành tham gia hôn lễ của nàng.

      với nàng, trước đó phụ thân viết thư cho tổ phụ tổ mẫu nàng để cầu thân nàng, nhưng lại bị cự tuyệt.

      Dung Viễn Hàm trong những năm này, phụ thân luôn cảm thấy áy náy vì thể chiếu khán nàng, vẫn luôn muốn hồi kinh để có thể chiếu khán nàng nhiều hơn nhưng trong triều lại luôn có người mực ngăn cản hồi kinh.

      Khi đó Minh lạc và cữu gia có tình cảm gì, cảm thấy lời của Dung Viễn Hàm đại khái là muốn tìm mình hỗ trợ tìm mẫu hoặc Túc vương để điều phụ thân hồi kinh, nên rất nhanh ném chuyện này ra sau ót.

      Bây giờ nghĩ lại, nàng thấy mình là ngốc đến nổi, chút lòng cảnh giác cũng có.

      Ngoại tổ phụ của nàng từng là nội các đại học sĩ, môn sinh trong triều ít, cữu cữu nàng làm quan ở xa hơn 10 năm, sao có thể mực thể trở về, còn cần nàng giúp đỡ? Mà nhiều năm luôn là thái hậu mẫu chấp chính.
      Kimanh1257, Suuuly, minhminhanhngoc23 others thích bài này.

    2. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      Chương 9: Tốt nghèo
      Lúc ấy Dung Viễn Hàm với Minh Lạc, cữu cữu nàng luôn bị ngăn về kinh, chuyện đó rất mịt mờ, khi đó Minh Lạc mẫn cảm với cục diện chính trị, đối với cữu gia cũng có tình cảm nên nghĩ nhiều- vì phải có tình cảm mới nghĩ nhiều- coi như lúc đó nàng nghiêm túc nghĩ cũng chưa chắc nghĩ ra cái gì.

      Nhưng bây giờ cảm thấy việc đó kì quặc.

      Có người muốn ngăn cản cữu cữu hồi kinh, nhưng mấy năm nay chấp chưởng triều chính là thái hậu mẫu, đại bá phụ lại là trọng thần triều đình, hộ bộ thượng thư- ngoại trừ mẫu hoặc người Minh gia, còn ai có thể ngăn cản cữu cữu hồi kinh?

      Phụ chính đại thần Xa Lộc sao?có thể Xa Lộc ngăn người của Minh gia trèo lên, nhưng thể ngăn nhiều đại thần mà mẫu cất nhắc, nhưng vì sao hết lần này đến lần khác là cữu cữu của nàng?

      Cho nên đáp án cuối cùng chính là vô cùng sống động.

      Nhưng, vì sao?

      Minh gia phải gia tộc xuống dốc tham lam đồ cưới của mẫu thân nàng- những năm này cũng có ai có ý tưởng đó, vậy rốt cuộc là vì sao?

      Vì ngăn cản cữu gia và mình tiếp xúc, như thế mới nhào nặn nàng thành dáng vẻ mà bọn họ muốn, sau đó muốn lợi dụng sao lợi dụng?- ngoại trừ nguyên nhân này, nàng nghĩ ra được cái khác.

      Nhưng lại có chỗ hoang đường, nước cờ này ràng là được hạ xuống từ khi nàng còn , Minh lạc nhớ lại rất nhiều chi tiết ở kiếp trước, nàng cảm thấy tổ phụ và tổ mẫu thương mình phải giả- lấy tâm tư của họ thể từ khi mình còn bé ‘ phòng ngừa chu đáo’ cắt đứt liên hệ của mình và cữu gia, muốn dưỡng mình thành con rối..

      Nàng càng nghĩ càng cảm thấy mọi chuyện như trong sương mù.

      Nàng nghĩ nhất định là có chuyện gì đó mà nàng biết- sao, nàng cũng sốt ruột, xấu nhất lặp lại tình huống của kiếp trước, nhưng kiếp này có nhiều chuyện như kiếp trước.

      Hôm sau, Vinh Thọ đường.

      Minh lạc thỉnh an Minh lão phu nhân, sau đó đưa thư nàng viết cho cữu cữu cho lão phu nhân, mời bà hỗ trợ đưa tin cho cữu cữu. Lúc ấy Minh đại phu nhân cũng ở đây, ánh mắt dừng lại phong thư lát.

      Minh lạc phát ánh mắt bà ta, liền quay đầu nwor nụ cười xinh đẹp- nụ cười đó lại làm tâm Minh đại phu nhân rơi lôp bộp, vì quá bất ngờ nên bà ta cũng giữ được sắc mặt.

      Bà ta thầm nghĩ chẳng lẽ nha đầu này nhận ra ánh mắt của mình? Còn có nụ cười đó của nó là có ý gì- lúc nào nha đầu này trở lên quỷ tinh như vậy?

      Mà sắc mặt biến đổi trong nháy mắt của Minh đại phu nhân nhắc nhở Minh Lạc.

      Nếu mình gả vào túc vương phủ, những người khác trong Minh gia, Minh đại phu nhân hẳn là hi vọng mình luôn giúp Minh tú mà có tư tâm- trước kia bà ta đối với mình luôn mực hiền lành, hôm nay lại phát sinh dị dạng, sợ là những lời kia của Minh Viện đâm vào tâm bà ta?

      Nếu vậy nàng cũng ngại có củi lại thêm đuốc- tại nàng rất vui lòng gỡ mặt lạ của từng người ra, nhìn thấy những khuôn mặt của họ, trong nội tâm nàng liền vui vẻ.

      Nghĩ đến đây, nụ cười của nàng lại càng dễ nhìn, ánh mắt như ba quang liễm diễm, da thịt như châu ngọc phát sáng. Minh đại phu nhân nhìn lúm đồng tiền như hoa của nàng, trong nhất thời cảm thấy cực kì chói mắt, chẳng biết sao lần đầu tiên sinh ra chán ghét và hận ý- nha đầu này chỉ là nhi cha mẹ, dựa vào đâu có thể cười vui vẻ như vậy, làm càn như vậy? mà nữ nhi của bà ta, ràng là hoàng hậu tường lại cao quý, ban đêm khóc đỏ con mắt, ban ngày phải chống đỡ vui vẻ cháo hỏi mọi người?

      , nương” Lục Hạnh vừa giúp nàng chải tóc, vừa lắp bắp “ Tào ma ma bảo nô tỳ đem tiền bạc mà ngày thường nương sử dụng, chìa khóa rương trang sức và y phục giao cho Đông Phù giữ- nương, từ khi Đông Diệp tỷ tỷ gả , quần áo và cách ăn mặc của nương đều là nô tỳ phụ trách, nếu giao chìa khóa cho Đông Phù về sau khi nô tỳ phục thị nương, chẳng phải rất bất tiện sao?”

      Cữu gia ở Giang Nam, thư vừa vừa về cũng mất hơn 1 tháng. Minh lạc suy nghĩ chuyện sản nghiệp của mẫu thân có thể xử lý sau, trước mắt quản lý tốt viện của mình, đại nha hoàn Lục hạnh rốt cục chủ động cho nàng cái bè.

      ra nàng luôn chờ Lục hạnh cầu đến mình.

      Chuyện trong viện của nàng chủ yếu do Tào ma ma trông coi, nhưng áo cơm sinh hoạt thường ngày của nàng đều do Lục hạnh quản lý- trước kia kia là đại nha hoàn Đông Diệp, Đông diệp lấy chồng, Lục Hạnh lên thay- chìa khóa rương tiền bạc thường ngày cần dùng, đồ trang sức, y phục đều là Lục Hạnh trông coi, chỉ có đồ dùng đưa vào khố phòng trong viện cho Tào ma ma trông coi.

      Mà Đông phù là đại nha hoàn Minh lão phu nhân phái đến viện của nàng, theo quy củ Lục hạnh nên giao lại cho Đông Phù quản.

      Tào ma ma là người của lão phu nhân nên tự nhiên làm theo lệnh lão phu nhân.

      Nếu là nha hoàn có ánh mắt cần Tào ma ma lên tiếng, liền tự giác giao chìa khóa cho Đông Phù, càng đừng đến chuyện cáo trạng trước mặt mình- Đông Phù mới đến viện nàng mấy ngày mà quản tiểu nha hoàn và bà tử vẩy nước quét nhà thành ngoan ngoãn.

      Có thể do tính tình Lục Hạnh lỗ mãng, lại có chút bối cảnh, mẫu thân nàng ta là bà tử quản kim khâu phòng- tại nội viện Minh phủ là Minh đại phu nhân trông coi, nếu Minh Lạc đoán sai mẫu thân Lục hạnh là người của Minh đại phu nhân- còn Đông Phù là khi còn bé bị bán vào Minh phủ, cho nên Lục Hạnh để Đông Phù vào mắt.

      Kiếp trước việc này có nổi bọt nước, nàng nhớ chi tiết, chỉ biết về sau luôn là ĐÔng Phù trông coi viện của nàng.

      “ ân, đúng là có chút tiện, nhưng ĐÔng phù là tổ mẫu ta phái tới, theo quy củ là nàng ấy trông coi- chuyện này ta suy nghĩ kĩ. Ngươi lấy sổ sách khố phòng hai năm nay và giấy tờ lại cho ta xem, ta phân công lại.” Minh lạc gật đầu .

      Lục hạnh ngẩn ngơ, lẩm bẩm “ sổ sách, sổ sách?”

      thào xong mới kịp phản ứng, cười nương, sổ sách và giấy tờ trong viện luôn là tào ma ma trông coi, nương bào nô tỳ đến lấy chỗ Tào ma ma sao?”

      Minh lạc đau răng, “ ta nhớ Tào ma ma chỉ quản khố phòng, tiền bạc và đồ trang sức ngày thường đều là ngươi trông coi? Ý ngươi phải là tiền bạc xuất nhập trong viện ngày thường hay ngày lễ ngươi ghi chép chứ?”

      Lục Hạnh lại ngẩn ngơ, sắc mặt có chút trắng bệch.

      Minh Lạc khoát tay “ sao, chỉ là ít sổ sách, phần lớn cần nhớ, chỉ là đôi khi ta muốn xem chi tiết ghi chép ngày lễ- vài ngày nữa là tiết nữ nhi, ta muốn chuẩn bị lễ vật cho các tỷ muội, ngươi với Tào ma ma, để bà ấy mang sổ sách và giấy tờ khố phòng đến cho ta xem chút- ngươi mang hộp bạc lên cho ta xem trước.”

      Lục Hạnh nhàng thở ra, bận bịu chuẩn bị, quên mất chuyện của Đông Phù.

      Sau nửa canh giờ.

      Minh Lạc cầm hộp gỗ khảm bảo thạch hoa lệ, bên trong có mấy khôi ngân lượng và thanh bạc vụn, chỉ cảm thấy răng càng đau- hóa ra hầu bao của nàng giống như người- đều ngăn nắp a.

      Về phần khố phòng, cần nhìn cũng biết khẳng định có tiền, nhưng châu báu, trang sức, y phục vải vóc khẳng định là thiếu, đồ cũng đều là đồ tốt, vì phần lớn là trong cung thưởng, hoặc tổ mẫu ban cho- những lại làm được gì, nàng cũng thể mang cầm a?

      Lục Hạnh nhìn sắc mặt nương tốt, cẩn thận nương, những thứ này chỉ là tiền tiêu vặt của người, nếu nương muốn chuẩn bị lễ vật trước kia lão phu nhân , người có thể trực tiếp đến khố phòng của phủ lãnh hoặc sang bên chỗ lão phu nhân là được.”

      Minh lạc thở dài, tiền tiêu hàng tháng nàng chỉ được 5 lượng bạc, dù ăn mặc đều ở trong phủ, nhưng tùy tiền ra ngoài chuyến, mua đồ bên ngoài cũng tiêu hết mấy tháng hoặc cả năm tiền tiêu vặt- nàng lại có khoản thu khác, sao có tiền?

      Cho nên nàng làm gì đại phòng bên kia cũng biết, cần phải cắm người vào viện nàng, trực tiếp hỏi khoản chi tiêu là được rồi…

      Nàng đậy hộp lại, với Lục Hạnh “ ta nhớ hàng năm cữu cữu ta cho người đem sổ sách hàng năm của sản nghiệp của mẫu thân đến? bảo Tào ma ma đưa đổ sách đến cho ta xem chút.”

      Đại phòng Minh gia.

      Minh gia là cái sang, Minh đại phu nhân quản gia, người trong viện Minh lạc phải của lão phu nhân cho cũng là bà ta an bài, cho nên động tĩnh của Minh Lạc bị lọt chút nào truyền đến tai Minh đại phu nhân.

      Những ngày này minh lạc biến hóa làm Minh đại phu nhân kinh hãi- bà ta cảm thấy Minh lạc trở nên thông minh mà là trở nên.. khéo ích kỉ, trước kia nàng quản lý tiền bạc, sổ sách, đùa nghịch tâm cơ với người bên cạnh.

      Ích kỉ- chỉ lo cho chính bản thân nàng làm cho bà ta kiêng kị nhất- cháu này trong lòng chỉ có bản thân, thể lợi dụng trợ giúp Minh Tú, liền nhất quyết thể để nàng gả cho Túc vương.

      Minh đại phu nhân càng nghĩ càng cảm thấy Minh lạc ổn, nhưng chuyện này liên lụy đến quyết định của thái hậu và gia rộc, muốn thuyết phục lão gia nhà mình phải có lý do đầy đủ mới được- bà ta muốn thử Minh lạc lần nhưng lại thể tự rat ay, nếu để lão phu nhân biết vui với bà ta.

      Cho nên hôm sau minh Thiệu Án thỉnh an mẫu thân xong bị bà giữ lại.

      Cho người trong phòng lui, Minh đại phu nhân “ Thiệu Án, chuyện kị xạ trận trong cung con cũng nhìn thấy, tứ muội con tựa hồ có ý với Túc vương, nhưng ý tứ trong nhà con cũng biết, tỷ muội chung chồng là chuyện cười lớn, nên nhất định phải khai nút thắt này.”

      “ nữ nhi tiết, Thăng Bình đại trưởng công chúa tổ chức hoa yến ở Thẩm Cảnh viên, tam muội và tứ muội con cũng tham gia, ta nghe Cảnh thé tử cũng có mặt, con và Cảnh thế tử luôn giao hảo, hôm đó con giúp mẫu thân nhìn xem Cảnh thế tử có ý gì với tam muội con - ta nghĩ tam muội con gả cho Cảnh thế tử chưa hẳn là chuyện xấu – lúc trước thái hậu chưa hẳn có ý này.”

      Thăng Bình đại trưởng công chúa là đích trưởng tỷ của Túc vương- năm đó Lăng hoàng hậu vì sinh Thăng Bình đại trưởng công chúa mà đả thương thân thể, ngự y khó có thể mang thau, thân phận Thăng Bình đại trưởng công chúa tôn quý, tiên đế và Minh thái hậu đối với nàng ta tệ. chỉ là thân thể nàng ta tốt, phu quân là thế tử Tuyên Bình hậu chiến tử sa trường, lưu lại nhi nữ, những năm này đều sống mình ở phủ công chúa, ngoại trừ ý chỉ của Minh thái hậu để nàng ta tổ chức các loại yến tiệc, còn lại rất ít giao lưu với bên ngoài- lần hoa yến này cũng là Minh thái hậu dụng tâm để nàng ta làm.
      Kimanh1257, Suuuly, minhminhanhngoc23 others thích bài này.

    3. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      Chương 10: Tính toán tiểu tu
      Mùng bảy tháng bảy, Thấm Cảnh viên.

      Thâm Cảnh viên là biệt trang của hoàng gia, lưng tựa Thiên Mai sơn, lại có Nguyệt Minh hồ lớn nhất ngoại ô kinh thành, hoàn cảnh thanh u, đông ấm hè mát.

      Lăng hoàng hậu thích nhất nghỉ mát ở chỗ này, lăng hoàng hậu chết bệnh, Thành Võ đế liền ban nơi này cho ái nữ, lúc đó là Thăng Bình công chúa, tại là Thăng bình trưởng công chúa.

      Lâm các trong Thẩm Hà viện- viện tử lớn nhất Thâm Cảnh viên, tụ tập ít quý nữ, tốp năm tốp ba chuyện, vừa chuyện vừa nhìn các thiếu gia chơi ném bình cách đó xa.

      Dân phong Đại Ngụy cởi mở, nhóm quý nữ qua chơi với các thiếu gia phải vì thân trọng mà là vì thời tiết quá nóng, hơi động chút cũng chảy mồ hôi, hôm nay các nàng tham gia hoa yến đều ăn mặc trang điểm tỉ mỉ, nguyện ý chơi đến trôi son phấn, làm xấu mặt, còn bằng ngồi cạnh thùng băng, ăn trái cây, chuyện bát quái với khuê nữ, lại bình luận về các thiếu gia, chawngt phải rất vui sao.

      Các nàng nhìn thiếu gia, mà lúc này trền lầu các cạnh Lâm các có người nhìn các nàng- người này là chủ nhân Thâm Cảnh viên, Thăng Bình đại trưởng công chúa và đệ đệ ruột của đại trưởng công chúa, Túc vương Triệu Thành.

      Túc vương vào kinh gần 2 tháng, đây là lần đầu hai người tự mình gặp mặt- quan hệ của bọn họ cũng thân mật như người ngoài vẫn tưởng.

      Đây là do tay phụ hoàng bọn họ Thành Võ đế tạo thành.

      Thành Võ đế vì Lăng hoàng hậu sinh đôi nhi nữ này mà dụng tâm mưu đồ sâu, đối với Túc vương Triệu Thành là thiết huyết bồi dưỡng, cầu cực nghiêm, bố trí bố cục cho , dù tân đế dung được ấu tử, ấu tử cũng có đủ lực để đối kháng, cam đoan cho tương lai an toàn. Nhưng với nữ nhi Thăng Bình công chúa lại an bài khác.

      Lúc Thăng Bình trưởng công chúa 2 tuổi, Lăng hoàng hậu ôm tiên đế về nuôi dưới gối, đây coi như hoàng đế tương lại nên Thành Võ đế và Lăng hoàng hậu đều có ý bồi dưỡng tình cảm của Thăng Bình công chua và tiên đế, hai người từ khi còn bé sớm chiều làm bạn, cùng nhau lớn lên, tuổi tác tương tự vì vậy tình cảm vô cùng tốt.

      Cho đến khi Túc vương Triệu Thành xuất thế, Thăng Bình công chúa 12, có cung thất của mình, Thành Võ đế và Lăng hoàng hậu để Thăng Bình và nhi tử Triệu Thành tiếp xúc- có thể , nếu đến việc cùng phụ mẫu, tình cảm của thăng Bình công chúa và tiên đế còn thâm hậu hơn với Triệu Thành.

      Năm đó Thành Võ đế muốn lập ấu tử, Thăng Bình trưởng công chúa đứng về phía tiên đế.

      Túc vương liên phiên, mười mấy năm qua hai người cũng chưa từng có liên hệ- đây là cảnh cáo trước khi lâm chung của Thành Võ đế.

      Như thế vô luận tương lại thiên hạ này là của ai cũng đảm bảo an toàn và vinh hoa của Thăng Bình trưởng công chúa.

      Lần này Túc vương vào cung dẹp phản loạn, ngoại trừ hai lần gặp mặt trong cung, còn hai người gặp ngoài- hôm nay Thăng Bình trưởng côn chúa phụng mệnh Minh thái hậu tổ chức hoa yến, còn đặc biệt đưa thiếp cho đệ đệ Túc vương Triệu Thành, gặp mặt ở Thấm Cảnh viên, nhưng cũng phải ý của nàng mà là ý của thái hậu.

      Hôm nay là nữ nhi tiết, ý của thái hậu chính là mời Thăng Bình trưởng công chúa làm thuyết khách, thăm dò tâm ý của Túc vương.

      ** ** **

      "Lục đệ, thái hậu cố ý muốn tứ hôn cho đệ, trong lòng đệ có nhân tuyển thích hợp chưa?"

      Trưởng công chúa đứng trước cửa sổ, thu hồi ánh mắt người các quý nữ- chuyển đến người đệ đệ uống trà cuả mình – Triệu Thành, nay hôn của đệ đệ chỉ thái hậu quan tâm, đám đại thần có nữ nhi hoặc tôn nữ đến tuổi gả cũng rục rịch- vị trí Túc vương phi rất mê người, nhưng cũng có chút phỏng tay.

      “ hoàng tỷ có nhân tuyển tốt sao?” Triệu Thành ngẩng đầu nhìn trưởng công chúa.

      “ ta nghe Lăng thái phi muốn đệ cưới nhị nương Lăng gia, a, bà ta lại cảm tưởng, lúc trước bà ta còn muốn a Nghiệp cưới nhị nương Lăng gia , ta cảm thấy nàng ta còn xứng với a Nghiệp chớ gì đến chính phi của đệ” trưởng công chúa cười lạnh.

      A Nghiệp là trưởng tử của trưởng công chúa, Lương Nghiệp.

      Chỉ có thể Lăng gia thất bại, mặc dù Lăng gia là mẫu tộc của Thăng Bình trưởng công chúa và Túc vương, nhưng hai người đều có chút tình cảm nào với Lăng gia.

      Nhưng cái này thể trách Túc vương và Thăng Bình trưởng công chúa.

      Tuy Lăng gia là mẫu tộc của bọn , nhưng cữu cữu ruột phạm tội bị lưu đày dưới thời tiên đế, tại Lăng gia ra là nhà mẹ đẻ của lăng thái phi, đường thúc phụ của lăng hoàng hậu.

      Năm đó huynh trưởng của Lăng hoàng hậu phạm tội, cả nhà bị lưu vong Nam Cương, tiên đế nhớ công ơn dưỡng dục của Lăng hoàng hậu nên làm liên đới đến toàn tộc Lăng gia, cho nên chi của lăng thái phi được bảo toàn.

      Triệu Thành nghe nhưng lên tiếng, đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ.

      Trưởng công chúa nhìn theo ánh mắt của , nàng ta nghĩ nghe nàng nhìn lăng nhị nương, nhưng lại phát nhìn người hoàn toàn khác – đúng là nàng? Trong lòng trưởng công chúa nhảy lên, nàng ta : “ đệ cũng biết người thái hậu muốn đệ cưới ra là vị kia rồi?”

      Vị kia chính là người Triệu Thành nhìn – người chuyện với Nữ nhi Ôn Nhã huyện chủ của nàng ta- Minh gia tam nương, Minh Lạc.

      “ân, tâm tư của bà ta lộ như vậy, có mắt đều thấy được, ra bà ta cần vòng vòng lớn như vậy, nếu cưới vị nương Minh gia này mà làm bà ta yên tâm, ta cũng ngại cưới nàng.” Triệu Thành .

      Trưởng công chúa sững sờ, nàng ta nghĩ đệ đệ như vậy, những câu chuẩn bị thuyết phục bị nghẹn lại.

      “ lục đệ..”

      Nàng ta nghĩ với tính cách của lấy hạnh phúc của mình chu toàn với Minh thái hậu- lấy thực lực của tại cũng cần chu toàn với Minh thái hậu, càng cần ủy khuất lấy nữ nhi Minh gia, nàng ta cho rằng dù nàng ta khổ tâm khuyên răn chưa chắc đả động được .

      Triệu Thành quay đầu, vẻ trào phúng trong mắt chợt lóe, chỉ còn lại trang nghiêm, : “ hoàng tỷ, năm đó phụ hoàng đổi ý muốn lập đệ là thái tử, ra ai có thể ngăn cản, nhưng vì sao cuối cùng phụ hoàng làm vậy. vì năm đó Đại Ngụy loạn trong giặc ngoài, chiến loạn nhiều năm làm quốc khố trống rỗng, phía nam lại gặp nạn châu chấu, nếu đổi thái tử chắc chắn làm rung chuyển triều đình, Bắc Cốt và Tây Vực động, lúc ấy hoàng tỷ phải vì lý do này mà cùng mẫu hậu thuyết phục phụ hoàng đổi trữ sao?”

      “ tình huống tại cũng khác gì năm đó, những năm này tân đế tuổi , triều đình hỗn loạn, tham nhũng nghiêm trọng, triều đình cắt xén quân lương của tướng sĩ biên quan, cho nên biên quan oán khí lan tràn, chướng khí mù mịt- loại tình huống này nếu đệ cưới nữ nhi Minh gia có thể làm thái hậu yên tâm, để đệ có thời gian thanh lý triều chính, cưới nữ nhân mà thôi, có gì thể?”

      Độc tình cũng tốt, trùng hợp cũng được, nàng giống như huyễn cảnh trong mộng giống nhau như đúc, mặc kệ chân tướng là gì, llaf do tâm tư quấy phá hau chi ân của Minh Trọng Hằng năm đó, cưới nàng về, chưa chắc thể.

      cũng để ý Minh gia có mưu gì, nữ nhân mà thôi- giữ trong tay mình mới có thể phá cục, xưa nay sợ rủi ro.

      Lâm các.

      Lúc này Minh Lạc và Minh Viện chuyện với nữ nhi của Thăng Bình đại trưởng công chúa- Ôn Nhã huyện chủ, còn có Ôn Tuệ quận chúa của nhà Khang vương, những năm này thái hậu chấp chính, nữ nhi Minh gia liền phá lệ tôn quý, quan hệ của các nàng với mấy vị quận chúa cũng tệ.

      Mấy người chuyện liền có nha hoàn đến với Minh Lạc “ nhị công tử có chuyện mời tam nương ra chuyện.”

      Nhị công tử, phủ công chúa có nhị công tử nên tự nhiên là nhị công tử của Minh phủ.

      Minh lạc và mọi người đều nhìn về phía đình cách đó xa, Minh Thiệu Án đứng với thế tử Tây Phiền vương- Cảnh hạo . Minh thiệu Án thấy các nàng nhìn sang liền gật đầu mỉm cười với Minh lạc.

      Ánh mắt Minh lạc lóe lên, cáo lỗi với mọi người theo nha hoàn.

      Từ khi nhìn thấy Cảnh Hạo, Ôn Tuệ liền rầu rĩ.

      Lý do nàng ta rầu rĩ mọi người đều biết – cuối năm Cảnh Hạo hồi Tây Phiền, chắc chắn lâu nữa thái hậu hạ chỉ tứ hôn cho Cảnh hạo, từ trước đến nay ban hôn cho thế tử Tây Phiền đều là tôn thất nữ có thân phận tôn quý, nay trong cung có công chúa đến tuổi gả, thân phận và tuổi tác thích hợp chỉ có Ôn Tuệ.

      Quý nữ trong kinh hiếm có người nguyện ý đến loại địa phương hoang man như Tây phiền- chỉ là tốt hơn chút so với hòa thân mà thôi, mà từ khi Đại Ngụy thành lập đến nay hơn trăm năm, công chúa quận chúa đến Tây Phiền vô số nhưng được mấy người có kết thúc an lành, có mấy người có thể sinh nhi tử kế thừa vương vị? ngay cả Cảnh hạo, mẫu phi cũng phải công chúa năm đó gả mà chỉ là quý nữ ở Tây Phiền thôi.

      Đối với mấy chuyện này triều đình đều nhắm mắt làm ngơ- vì triều đình phải dựa và tây Phiền đối kháng tây vực, chỉ có thể dỗ dành, thể vì ‘ việc ’ này mà tổn thương hòa khí.

      Minh Viện nhìn Cảnh hạo đứng cùng ca ca nhà mình, lại nhìn Minh lạc, ánh mắt lập lòe, cẩn thận khuyên nhủ Ôn Tuệ “ quận chúa, ra mọi chuyện còn chưa định, dĩ vãng cũng phải có quý nữ gả Tây Phiền, Ôn Tuệ cũng cần quá thương tâm – nhân phẩm và võ công của cảnh thế tử đều tốt, ra trong kinh ít quý nữ ái mộ .”

      Ôn Tuệ nghiêng mặt nhìn nàng ta, ái mọ làm được gì, chỉ cần chịu cưới, thái hậu chịu tứ hôn, cũng làm được gì.

      Minh Viện thở dài “ đúng vậy, ái mộ làm được gì. Nếu Cảnh thế tử có người trong lòng tốt rồi- hoàng thất chúng ta làm thông gia với tây Phiền vương phủ là vì trấn an Tây Phiền, chỉ cần Cảnh thế tử có người trong lòng, tương lai sinh hạ tiểu vương tử có thể kế thừa vương vị, việc này so với làm thông gia còn hữu hiệu hơn., mẫu ta khẳng định cho phép.”
      Kimanh1257, Suuuly, minhminhanhngoc24 others thích bài này.

    4. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      Chương 11: Bác bỏ
      Ôn Tuệ nghe câu này của Minh Viện mắt sáng lên, lúc này nàng ta cũng so đo với câu “ hoàng thất chúng ta”- ai là hoàng thất cùng các người, ngươi họ Minh, cái thứ nữ Minh gia mà dám mở miệng ‘ hoàng thất chúng ta’, hoàng thất họ Triệu, khi nào thành hoàng thất của Minh gia các ngươi rồi?

      Mặc dù Minh gia thế lớn nhưng Ôn Tuệ quận chúa vẫn có kiêu ngạo của quận chúa.

      Nhưng giờ phút này tất cả tâm tư của nàng ta đều đặt chuyện Minh Viện về Cảnh Hạo nên so đo với câu từ của nàng ta ( MV)- lời Minh Viện , chỉ cần Cảnh Hạo có người trong lòng, người kia cũng có chút thân phận liền có thể phá bỏ khốn cục của nàng ta – quá khứ, phàm đối tượng là người trong lòng thế tử Tây Phiền hiệu quả cũng tốt hơn mạnh mẽ nhét công chúa quận chúa rất nhiều, cho nên trước khi hoàng gia tứ hôn đều hỏi ý kiến thế tử Tây Phiền.

      Chỉ là mắt nàng ta sáng bao lâu liền ảm đạm xuống- người trong lòng, người nào biết Cảnh Hạo ngạo mạn ngang ngược, luôn chướng mắt quý nữ kinh thành, cảm thấy các nàng đều là đám “ gió thổi liền ngã, vừa mềm yếu lại ham hư vinh, nhiều chuyện thị phi” Cảnh Hạo từ khi còn bé đến giờ lấy đâu ra người trong lòng?

      Nàng ta ủ rũ nhìn thoáng qua Cảnh Hạo, lúc thu hồi ánh mắt lại đụng vào Minh Lạc- trong lòng liền nhảy cái, khỏi nghĩ đến chuyện mấy ngày trước nghe được trong cung, chuyện ở kị xạ trận- lúc ấy nhiều người, trong cung cũng có bí mật gì.

      Tính tình Ôn tuệ thẳng thắn nhưng ngốc- hoàng gia có người đần, chỉ có người giả ngu thôi.

      Nàng ta lập tức minh bạch, đây là Minh Viện muốn dùng nàng ta để châm ngòi giật dây làm Minh lạc gả được cho Túc vương.

      Trong lòng Ôn Tuệ hừ tiếng, cười lạnh nghĩ, coi như Minh lạc gả cho Cảnh Hạo, chẳng lẽ cái thứ nữ như Minh Viện có thể gả cho Túc vương?Nhưng chuyện nàng ta lợi dụng mình có thể chậm rãi tính cùng nàng ta, việc cấp bách trước mắt là giải quyết chuyện của mình.

      Ôn Nhã huyện chủ ngồi bên cạnh cũng là nhân tinh, sau khi Minh Viện xong, ánh mắt chuyển vài vòng người mấy nàng ta, vừa nghĩ chút liền biết tâm tư các nàng, nhưng so với các nàng ta nàng ta tâm tư sâu hơn, tại chưa biết ý của thái hậu, Minh gia, Khang vương phủ, còn có phủ công chúa tùy tiện tỏ thái độ.

      Lại Minh Lạc mang theo Đông Phù về phía Minh Thiệu An và Cảnh Hạo.

      Minh Thiệu Án thu hồi ánh mắt nhìn Minh Lạc, quay đầu cười khổ với Cảnh Hạo “Trước kia gia tộc có ý gả Tam muội cho huynh làm phi, nhưng đáng tiếc huynh vô ý với muội ấy, gia tộc còn cách nào đành bỏ ý nghĩ này. Vừa vặn Túc vương hồi kinh, mẫu ta cảm thấy gả tam muội cho Túc vương cũng tốt liền thay đổi chủ ý. Nhưng hôm đó kị xạ trận huynh cũng thấy- ta ngờ tính tình tam muội lại mạnh mẽ như vậy.”

      “ từ hôm đó ta vẫn luôn muốn tìm muội ấy chuyện nhưng ngày thường ta sớm về trễ nên có cơ hội chuyện riêng, lúc nãy thấy muội ấy ở bên kia liền nghĩ bằng thừa cơ hội này trò chuyện lúc- lúc này là lúc người ta buông lỏng, nghĩ đến chắc là lúc dễ ra tâm ý của mình nhất. cho nên lát nữa ta dẫn muội ấy sang đình bên kia chuyện, a Hạo huynh dạo chút, ta tìm huynh sau.”

      Cánh Hạo nhướng mi, lười biếng “ xin cứ tự nhiên. Nhưng huynh định với nàng điều gì? Khuyên nàng nghe theo gia tộc gả cho Triệu Thành, hay khuyên nàng nghe lời, làm tốt hòn đá đặt chân cho vị nhị muội của huynh ‘ gia tộc’ các huynh mới có thể tiếp tục ân sủng nàng?”

      Hai chữ gia tộc như gằn.

      Minh Thiệu Án biến sắc, “ a Hạo, lời này của huynh là có ý gì?”

      Cảnh hạo cười nhạo “ ý mặt chữ.”

      mở miệng là gia tộc, ngậm miệng là gia tộc, còn phải là vì phụ thân ngươi sao? Nàng bất quá là bé mồ côi, phụ thân ngươi muốn gả thế nào liền gả- nhưng nghĩ đến đây đột nhiên mất hết cả hứng, vốn thông minh tuyệt đỉnh nên có thể lý giải tính tình Minh Thiệu Án, Minh Thiệu Án những lời này là cố ý cho mình nghe, còn ‘ trước kia gia tộc có ý gả tam muội cho ngươi làm phi” đúng là sợ mình biết tính toán cái gì.

      Lúc Minh lạc đễn trước mặt hai người, liền cảm thấy bầu khí giữa hai người có chút kì quái.

      Nàng đàng hoàng hành lễ với hai người, rồi kính cẩn với Minh Thiệu Án “ Nhị ca tìm muội có việc?”

      Minh Thiệu Án cảm thấy mọi chuyện phát triển theo hướng muốn nhưng luôn cảm thấy thái độ của Cảnh hạo có chút đúng- cái này làm có chút xác định, chỉnh lại thần sắc, cười với Minh Lạc, thu lại cảm giác quái dị trong lòng, ôn nhu “ ân, sau kị xạ trận hôm đó vẫn muốn chuyện với muội, lại tìm được cơ hội, hôm nay thấy muội ở bên kia, lại nghĩ dù sao yến hội vẫn còn sớm, bằng gọi muội sang đây dạo chút.”

      Minh lạc lơ đễnh cười đáp ứng, Mính Thiệu Án liền cáo Cảnh Hạo, liền dẫn Minh lạc đến Hà Hoa đình cách Lâm các xa, thành công tránh ánh mắt mọi người – quan hệ của và Lương Nghiệp rất tốt nên từng đến Thấm Cảnh viên mấy lần, coi như quen thuộc nơi này.

      Dọc đường hai người hỏi đáp vài câu, có chút chán ngắt, đến khi ngồi trong Hà Hoa đình, hai người yên lặng hồi, Minh Thiệu Án trực tiếp “ tam muội muội, muội thường vào cung nên cũng biết tính khí bệ hạ, nhị tỷ làm hậu dù mặt ngoài phong quang nhưng thực tế vạn phần gian nan. Trước đó chắc mẫu cũng ám chỉ với muội, hi vọng muội gả cho Túc vương điện hạ tương lai có thể giúp nhị tỷ muội, nhưng ở kị xạ trận, vi huynh nhìn thấy muội hình như có ý đó.”

      “ tam muội, muội có thể cho vi huynh, ý nghĩ chân chính trong lòng muội ? Nếu gả cho Túc vương, muội có thể nhớ kĩ ơn dưỡng dục của mọi người trong nhà với muội, nhớ kĩ mẫu nhiều năm thương muội, nhớ kĩ tình cảm của muội với nhị tỷ, về sau có thể lấy Minh gia làm trọng, đặt lợi ích của nhị tỷ lên đầu tiên ?”

      Minh đại phu nhân để nhi tử thăm dò Minh lạc, có thể ở trong mắt Minh Thiệu Án, Minh lạc chỉ là đứa bé, khinh thường dùng thủ đoạn, ngay thẳng hỏi, muốn nhìn phản ứng và tính tình của nàng.

      Sau đó quả nhiên Minh Thiệu án đạt được đáp án.

      Minh Lạc nhìn Minh Thiệu Án chân thành “ nhị ca, thể.”

      “ Nếu nhị ca, đại bá phụ và đại bá mẫu kỳ vọng như vậy, dù muội gả cho ai đại bá phụ và đại bá mẫu đều phải thất vọng. trong ‘ lễ ký’ , tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu. A Lạc cha, nếu chưa gả như vậy, nhưng xuất giá phải theo trượng phu mới đúng, làm sao có thể khắp nơi lấy lợi ích của nhị đường tỷ và đại bá phụ đặt lên đầu tiên?”

      đến cổ lễ, về ân tình, phụ thân a Lạc hi sinh vì nước, vì phụ thân a Lạc chiến tử nên triều đình lo lắng Minh gia, đại bá phụ mới được thăng làm hộ bộ thượng thư, như thế cái chết của phụ thân muội cũng trả hết nợ cho Minh gia. Từ a Lạc là tổ mẫu nuôi lớn, sao lúc này nhị ca lại muốn a Lạc nhớ kĩ ơn “ dưỡng dục” của đại bá phụ, cả đời đặt lợi ích của Nhị đường tỷ và đại bá phụ lên trước, đến chết mới thôi? Xin hỏi đại bá phụ, nhị ca và nhị đường tỷ đến cùng có ân gì với a Lạc mà bắt a lạc dùng cả đời để trả?”

      Đầu Minh Thiệu Án ông cái, câu “ vì phụ thân nàng chiến tử, triều đình lo lắng Minh gia, đại bá phụ mới được thăng làm hộ bộ thượng thư!” muốn trách cứ nàng nhưng lúc ấy phụ thân thăng chức đứng là vào thời điểm đó, mà đây lại là phủ đại trưởng công chúa, trừng mắt nhìn Minh Lạc, cảm thấy nàng như hóa điên, biết trong lòng nàng lại nghĩ như vậy, từ lúc nào nàng biến thành bộ dáng tư lợi, u xấu xí như vậy?!

      Minh Thiệu Án cố nén tâm trạng, nhẫn nại trách mắng “ Tam muội, muội hươu vượng gì vậy? đến cùng là ai dạy muội thành bộ dáng loạn thất bát tao này, để muội sinh ra những ý nghĩ vì tư lợi đại nghịch bất đạo đó?!”

      Minh Lạc nhíu mày nghiêm mặt hươu vượn? Vì tư lợi, đại nghịch bất đạo? xin hỏi nhị ca câu nào của muội hươu vượng, đại nghịch bất đạo? xin nhị ca chỉ ! Chẳng lẽ muội chịu nhớ công ‘ dưỡng dục’ của đại bá phụ đại bá mẫu, thể lấy nhà chồng làm trâu làm ngựa để báo đáp nhị đường tỷ thành vì tư lợi, đại nghịch bất đạo?”

      “ ngậm miệng! ta là để ngươi lấy Minh gia làm trọng, ngươi..” Minh Thiệu Án thể nhịn được nữa, cắn răng rít ra.

      “ Nhị ca, lấy Minh gia làm trọng, cùng với câu trước của huynh là lấy lợi ích của nhị đường tỷ làm đầu, hai cái giống nhau. Minh gia là nhà mẹ đẻ a Lạc, a Lạc được tổ mẫu nuôi lớn, tự nhiên lấy Minh gia và tổ mẫu làm trọng, nhưng vĩnh viễn cũng đặt lợi ích của nhị đường tỷ lên đầu!”

      Minh thiệu Án lại cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, vừa “ ngươi”, sau lưng truyền đến tiếng vỗ tay.

      Cảnh hạo bước vào, cười “ khá lắm, vĩnh viễn đặt lợi ích của nhị đường tỷ lên đầu, cái này là đúng rồi. bệ hạ chỉ cưới nữ nhân, nữ nhân hậu cung tranh thủ tình cảm, thiếu được việc giở thủ đoạn ngầm, chẳng lẽ lúc đó nàng phải giúp nàng ta đoạt sủng? Minh gia đúng là tàn thủ đoạn. Minh tướng quân chết vì nước, tiên đế khen ngợi trấn an, làm Minh gia đạt được bao nhiêu ân sủng, lại nghĩ tới đứa con mồ côi còn của Minh tướng quân lại bị đối đãi như vậy – gả cho người còn phải lấy lợi ích của nhị đường tỷ làm trọng, dùng lợi ích của nhà chồng để trợ giúp nhị đường tỷ trong hậu cung tranh thủ tình cảm và mưu quyền, nếu bệ hạ biết chuyện này, sợ là lúc đỉ ngủ cũng ngủ an ổn.”

      Sắc mặt Minh Thiệu Án trắng bệch.

      Khánh An đế có khúc mắc với Minh gia, cảm thấy năm đó vị Trịnh đại nương, hoàng hậu do tiên đế quyết định, là do Minh gia và Minh Tú hại chết – còn có Minh Lạc muốn gả cho Túc vương, coi như phải Túc vương, dù là Cảnh Hạo này, chỉ cần để tiểu hoàng đế lòng dạ hẹp hòi, dương quái khí, biết…

      Minh Thiệu Án đột ngột giật mình, mồ hôi lạnh thiếu chút chảy ra, lần thăm dò êm đẹp sao lại dẫn đến tình trạng này.

      Lời tác giả: Minh Lạc dám thế, tự nhiên có phương pháp ứng đối với thái hậu và Minh lão phu nhân~~~

      Túc vương điện hạ, ngươi còn đến, có người muốn nhanh chân hơn ngươi a, lạp lạp~~~~~
      Kimanh1257, Suuuly, minhminhanhngoc21 others thích bài này.

    5. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      Chương 12: Hôn ước
      Minh Thiệu Án chảy mồ hôi lạnh, nhưng Cảnh Hạo vẫn chưa xong.

      nhìn sắc mặt Minh Thiệu Án, tựa hồ rất hưởng thụ sắc mặt biến hóa của ( MTA), chậm rãi “ muốn đến vì tư lợi, đại nghịch bất đạo- ngươi vì lợi ích người, lấy công dưỡng dục uy hiếp, cưỡng ép con trẻ mồ côi của tướng sĩ chiến tử, mới đúng là vì tư lợi, Nhị muội là tương lai nhất quốc chi hậu cao quý, trong miệng là muốn gả Minh tam nương cho Túc vương làm vương phi, lại muốn Minh tam nương sau khi gả được lấy nhà chồng làm trọng, thể vi tôn Túc vương, chỉ có thể nghe theo phụ thân ngươi, lấy tư lợi của nhị muội ngươi làm trọng, mặc kệ lập trường của vương phủ, để ý công lý đại nghĩa, đây mới là đại nghịch bất đạo!”

      “ thể tử mời ăn cẩn thận!” Minh Thiệu Án tỉnh lại từ trong khiếp sợ, nghe Cảnh hạo càng càng nặng, nhịn được đánh gãy .

      là con trai trưởng Minh gia, thư đồng của hoàng đế, dĩ nhiên phải người xúc động não, trước đó là vì theo kí ức cũ về Minh Lạc, để tiểu nương như Minh lạc vào mắt, cảm thấy nếu muốn thử nàng hỏi thẳng là được, làm sao biết tỏng phủ trưởng công chúa, Minh lạc lại ra những lời kinh người như vậy, vì vậy nhất thời bị nàng kích thích, thể giữ tỉnh táo, nên mới lật thuyền trong mương.

      hít sâu hai lần, với Cảnh Hạo “ thế tử, phi lễ chớ nghe. Vừa rồi tại hạ chuyện với xá muội, tuổi nàng còn hiểu chuyện mói nhất thời hiểu lầm ý ta, nên mới chuyện như vậy, sao thế tử chưa biết tiền căn hậu quả trộn lẫn như thế.”

      xong cũng để ý sắc mặt trào phúng của Cảnh Hạo, quay đầu nghiêm mặt với Minh Lạc “ Tam muoij, vi huynh vì chuyện ở kị xạ trận, nhất thời nóng lòng, dùng sai phương thức thăm dò tâm ý của muội, xin tam muội thứ lỗi, những lời vi huynh vừa muội hãy quên , thể vì thế mà sinh bất mãn với gia tộc, oán hận tổ phụ tổ mẫu và mẫu.”

      Minh Lạc lắc đầu “ lời tùy tâm sinh, mặc kệ vì lý do gì mà nhị ca với muội như vậy, dù muội lấy lợi ích của Nhị đường tỷ làm trọng nhưng cũng bao giờ bất mãn với gia tộc, bất kính với tổ phụ tổ mẫu, mẫu. A Lạc còn gì để với nhị ca, việc này A lạc lại với tổ mẫu. nếu Nhị ca có việc gì nữa, A Lạc xin cáo lui trước.”

      Minh lạc xong cũng nhìn sắc mặt trầm của Minh Thiệu Án, thi lễ với liền xoay người rời .

      Minh Thiệu Án nhìn chằm chằm bóng lưng Minh lạc, ánh mắt đó như muốn đào cái động người nàng.

      Cảnh Hạo tự tiếu phi tiếu “ cái kia, Minh huynh thăm dò được đáp án mình muốn chưa? có dự định gì?”

      Minh Thiệu Án quay đầu, vẻ trầm trong mắt chưa tán , điều khiếp sợ là chẳng biết tại sao trong giọng của vị đường muội này lại đầy vẻ oán hận với phụ thân , dạng này của vị đường muội, đừng đem nàng gả cho người có lực uy hiếp với bệ hạ và thái hậu- Túc vương, liền gả vào nơi cầm trọng binh phía tây nam- Tây Phiền vương phủ, đều cảm thấy ổn.

      lạnh nhạt “ A Hạo, đây là chuyện nhà ta, dù ngươi có là thế tử cao quý của tây Phiền vương cũng có quyền hỏi chuyện trong nhà ta.”

      “ a, nếu ta cứ muốn hỏi sao?” vẻ mặt vui đừa của Cảnh Hạo bị thay thế bằng vẻ mặt lạnh, “ nếu ta muốn hỏi sao? phải ngươi gia tộc ngươi muốn gả nàng cho ta sao, vì ta vô ý với nàng nên mới bỏ ý nghĩ này. Như vậy tại ta cho ngươi, tại ta dự định hướng thái hậu cầu tứ hôn, nếu đây là mục đích hôm nay của ngươi, vậy chúc mừng, ngươi thành công.”

      xong cũng để ý đến sắc mặt của Minh Thiệu Án đột biến, quay người đuổi theo Minh lạc.

      Minh lạc chậm, Cảnh Hạo đến hành lang cách lâm các xa đuổi kịp nàng.

      ở phía sau gọi “ Minh tam nương.”

      Minh Lạc quay đầu, thấy là có chút ngoài ý muốn.

      Cảnh Hạo thấy tiểu nương nhìn với vẻ ngoài ý muốn trong lòng tahr lỏng – dù vừa rồi còn nghĩ nàng là vì muốn chú ý nên lừa cũng nhận. dù sao nhất định cũng phải cưới tôn thất nữ hoặc nữ nhi thế gia hồi Tây Phiền, trước kia cảm thấy ai cũng quan trọng, dù sao cưới về cũng là làm con rối, mỗi đời Tây Phiền vương đều là dạng này, nhưng bây giờ lại chỉ muốn cưới nàng, đưa nàng về Tây Phiền.

      nhìn khuôn mặt của nàng, váy áo thêu hoa mai hoạt bái như muốn rơi xuống, mặt có chút nóng lên- vẫn luôn biết nàng rất đẹp, trước kia cũng từng thất thần vì nụ cười cái nhăn mày của nàng, chỉ là mỹ nhân mà thôi, nơi nào cũng có.

      Nhưng bây giờ có chút biến chất- muốn nàng gả cho người khác.

      Nháy mắt có chút miệng lưỡi khô đắng.

      Minh Lạc nhìn cau mày nhìn mình, thần sắc có chút nghiêm túc – nàng nhớ lần trước an ủi nàng ở kị xạ trận,còn có trách cứ Minh Thiệu Án trong Hà Hoa đình, lo lắng cho nàng sao? Trước kia nàng biết lại là người có tâm địa như vậy- tốt hơn so với những kẻ ngoài mặt đối tốt với nàng, sau lưng chỉ coi nàng như công cụ.

      Nàng chờ chuyện, cười với “ Thế tử, đa tạ thế tử mở miệng giúp đỡ..”

      “ a lạc, nàng nguyện ý gả cho Túc vương, nếu ta thỉnh thái hậu tứ hôn cho chúng ta, nàng có nguyện ý ?” Cảnh hạo đánh gãy lời nàng, trịnh trọng .

      A Lạc kinh sợ, vì kinh ngạc lên thẳng tắp nhìn , nhất thời chưa phản ứng kịp.

      Nàng và Cảnh Hạo quen biết từ , nhưng chỉ dừng lại ở cái gật đầu, từ trước đến này chướng mắt quý nữ kinh đô, kiếp trước hai người cũng có quan hệ đặc biệt- nàng cũng cho rằng có tình cảm đặc thù gì với mình, vậy bây giờ sao lại muốn cầu tứ hôn?

      Nàng nhìn , muốn cự tuyệt nhưng trong lòng nhất thời có chút do dự- thể , nếu muốn tránh hôn với Túc vương, chạy trốn gong cùm, xiềng xích của gia tộc, điểu khiển của thái hậu mẫu, gả cho Cảnh Hạo là lựa chọn cực kỳ tốt.

      Nàng nhìn vẻ trịnh trọng và nghiêm túc của - quen biết nhiều năm như vậy, nàng biết phải người háo sắc, cũng phải người tùy tiện hứa hẹn- nhưng nàng muốn gả cho , nếu là nghiêm túc, nàng càng thể vì trốn tránh tình cảnh của bản thân mà đưa ra loại quyết định này.

      Sau khi giãy giụa, thần sắc Minh lạc dần bình tĩnh trở lại, nàng ngẩng đầu muốn gì đó nhìn thấy sau Cảnh Hạo là thân ảnh mặc y phục den chướng mắt, trong nháy mắt cứng đờ.

      Ánh nắng chiếu đến, nàng nhìn thấy người kia với quần áo đen thêu chỉ vàng, dưới ánh mặt trời đâm vào mắt người nhìn, đau nhức, cũng làm người ta hoa mắt chóng mặt ánh mắt nàng theo quần áo đến khi chạm vào ánh mắt , trong nháy mắt đó nàng cảm thấy huyết dịch toàn thân như rút , lúc lạnh lúc nóng, biết bây giờ là lúc nào, nơi nào- giống như vẫn ở tường viện băng lãnh trong Túc vương phủ, mình bị giam cầm, đến cửa viện cũng được bước ra, Túc vương phi bằng phạm nhân.

      Cảnh hạo xong có chút khẩn trương chờ đáp án của Minh lạc, nhìn sắc mặt giãy dụa của nàng, rồi chậm rãi bình tĩnh, sau đó ngẩng đầu nhìn mình, tâm tình của cũng theo đó mà chuyển biến, cuối cùng trái tim đạp rộn lên- chỉ là nhìn nàng, chờ nàng, lại đột nhiên thấy sắc mặt nàng trắng bệch, ánh mắt xuyên qua nhìn phía sau-trong mắt là chấn kinh, mê võng, thống khổ.

      Cảnh hạo tiến lên gọi ‘ A Lạc’ nhưng minh lạc ngoảnh mặt làm ngơ, Cảnh Hạo nhíu mày, quay đầu, cách đó mấy bước có nhiều hơn Triệu Thành.

      Triệu Thành sải bước tiến đến, thấy Cảnh Hạo chỉ cách Minh lạc bước chân nhíu mày, sau khi đứng giữa hai người, với Cảnh Hạo “ Cảnh thế tử, nếu Cảnh thế tử muốn hướng thái hậu cầu hôn Minh tam nương chỉ sợ để Cảnh thế tử thất vọng rồi. Minh tam nương sớm có hôn ước với bản vương, chỉ vì chút duyên cớ nên chưa công bố ra ngoài, cho nên thái hậu nương nương cũng thể thay Cảnh thế tử cầu hôn.”

      Cảnh hạo đầu tiên là giận dữ sau đó ngạc nhiên, vô ý thức nhìn Minh lạc.

      Từ lúc nhìn thấy Triệu Thành, Minh lạc khiếp sợ, sau đó lại nghe với Cảnh Hạo, mặt nàng đỏ lên, cả giận “ Túc vương gia, mời cẩn thận, thần nữ chưa đính hôn, sao vương gia có thể ăn bừa bãi, có thể ra chuyện đính hôn với thần nữ? coi như người là thân vương quyền cao chức trọng cũng thể ra lời làm tổn hại danh dự của người khác.”

      Triệu Thành quay đầu nhìn nàng, sắc mặt lạnh lùng như khi nhìn Cảnh Hạo, mà có thể coi là ôn hòa, “ chuyện hôn ước đích thực là . chỉ là việc này là bản vương và phụ thân nương quyết định 15 năm trước, lâu sau phụ thân nương chiến tử, về sau bản vương đến nên chỉ nương, ngay cả tổ phụ, tổ mẫu nương cũng biết việc này.”

      Lúc Minh Lạc còn kinh ngạc, đưa tay lên trước mặt nàng, trong tay là thư lụa và ngọc bội hình viên nhạn.

      Minh lạc nhìn những vật kia nửa ngày- ra khi nhìn thấy ngọc bội, đầu óc nàng liền ‘ ông’ tiếng- nàng nhìn hồi lâu mới run rẩy lấy những thứ đó từ tay .

      Sau đó nghe Triệu Thành “ 15 năm trước ở Vân châu, Minh tướng quân có ơn với bản vương, lúc ấy Minh tướng quân trúng dị độc của Bắc Cốt, lo bản thân thể về kinh lên gả nương cho ta- chẳng qua lúc đó bản vương liền phiên lâu, lâu dài chinh chiến, tự thân khó đảm bảo, sợ làm nương lỡ dở nên sau khi Minh tướng quân qua đời, bản vương cũng chuyện này với Minh gia.”

      Minh lạc ngơ ngác nhìn thư lụa, đây khẳng định là bút tích của cha nàng- cũng phải hôn ước, nhưng đúng là để Túc vương chiếu khán mình. Viên ngọc bội kia vốn là đôi, phụ thân và mẫu thân mỗi người nửa,nửa của mẫu thân người nàng, còn nửa của phụ thân, sau khi phụ thân qua đời liền biết ở đâu- ra là ở trong tay Túc vương.

      Đây là chuyện gì, trong đầu nàng rất loạn- chuyện này kiếp trước phát sinh.

      Nàng về năm 15 tuổi nên chuyện trước đó cũng khác so với kiếp trước? hay vì chuyện phát triển theo hướng khác, kiếp trước nàng vui mừng gả vào Túc vương phủ, sau kị xạ trận lâu, mẫu hạ ý chỉ tứ hôn, cho nên Túc vương cảm thấy cần thiết nên lấy ra những thứ này?

      Nàng cảm thấy đau đầu- như vậy cưới nàng cũng phải vì mưu tính, cố ý giả bộ ‘ vừa gặp ’ nhưng ra là vì hoàn thành hứa hẹn với phụ thân? Là nàng tính sai ngay từ đầu? nhưng nếu là do hôn ước này- cuối cùng vì sao lại muốn giết nàng?

      gian tĩnh lặng, thanh lạnh lùng của Cảnh Hạo truyền đến, cười lạnh “ chuyện 15 năm trước, phong thư, vương gia là hôn ước định ra liền là hôn ước định ra sao? Lúc phụ thân Minh tam nương hi sinh vì nước, Minh tam nương còn chưa ra đời? sợ rằng Minh tướng quân ngay cả đứa bé trong bụng phu nhân mình là nam hay nữ cũng biết.”
      Kimanh1257, Suuuly, minhminhanhngoc25 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :