1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ngoại Thích Chi Nữ- Ngũ Diệp Đàm

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Hậu cung đấu đá thiệt mệt mỏi
      Chris thích bài này.

    2. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      Chương 57:
      Trong lòng Ôn Nhã kinh nghi,nàng ta tựa vào người mẫu thân, lẩm bẩm : “ mẫu thân, nữ nhi , nữ nhi vẫn cảm thấy có chút nỡ. thái hậu nương nương…”

      Nhiều năm qua, tuy nàng ta biết thân phận mình tôn quý nhưng chỉ cảm thấy mặt chữ, còn Minh gia phồn hoa như gấm mới là thực . dĩ vãng nàng ta kết giao với người Minh gia, cũng nhìn người Minh gia đỏ mắt, nhất là Minh Tú, lúc hai người ở chung, trong lúc lơ đễnh Minh Tú toát ra tư thế thượng giả, vì nàng ta là hoàng hậu tương lai nên Ôn Nhã cũng vui vẻ bưng nàng ta.

      hồi chuyện mẫu thân lại với nàng tất cả chỉ là giả tượng.

      Thăng Bình đại trưởng công chúa vỗ nàng ta, mang theo tia trào phúng : “ thái hậu nương nương, quyền thế của thái hậu nương nương cũng là hoàng gia chúng ta cho, người Minh gia cao quý đến đâu, quyền thế lớn cũng là vì nữ nhi bọn họ vào hoàng gia, sinh dòng dõi cho hoàng gia, nên và cũng thể vượt qua hoàng gia chúng ta. Nhu nhi, con yên tâm, bệ hạ tuy nhưng điểm này cũng thấy ràng, họ Triệu phải họ Minh.”

      đến hoàng đế, Ôn Nhã nghĩ đến ánh mắt ôn nhu nhìn mình, lại nghĩ đến đối với Minh Tú lãnh đạm và chán ghét, mặt khỏi nóng lên.

      thể , tiểu hoàng đế có bề ngoài cực tốt, lại thêm địa vị chí cao vô thượng, đối đãi với nàng ta ôn nhu quan tâm khác hẳn người khác, dù Ôn Nhã ngày thường thông minh, nhưng cũng chỉ là thiếu nữ mười sáu tuổi. quyền thế mê mắt người, giờ phút này nghe mẫu thân như vậy, nhịp tim khỏi bắt đầu bất ổn.

      Thăng Bình đại trưởng công chúa thấy bộ dáng thẹn thùng của nàng ta biết những ngày này chắc chắn tiểu hoàng đế đối với nàng ta rất dụng tâm, trong lòng hài lòng.

      Bà sờ đầu nàng ta, cười : “nhưng như thế vẫn là ủy khuất nữ nhi của ta. Nhưng Nhu nhi con yên tâm, những thứ kia tương lai nhất định là của con.”

      ***

      Đầu tháng tư.

      Trong khoảng thời gian này kinh thành rất náo nhiệt, đầu tiên là đại hôn trăm năm khó gặp của hoàng đế, trung tuần tháng này chính là đại hôn của thế tử tây phiền vương và Ôn Hỉ huyện chủ của Hòa quận vương, , tại là Ôn Hỉ quận chúa, hạ tuần tháng sau chính là đại hôn của Túc thân vương và tam nương phủ Thừa Ân công- Minh Lạc.

      quan tâm đến những sóng ngầm phun trào, bách tính biết, toàn bộ kinh thành đều vui mừng hớn hở, dân chúng hận thể dính thêm hỉ khí, nhìn sinh ý ngày càng tốt, vui mừng hớn hở.

      Những thứ này Minh Lạc cũng để trong lòng, vì nàng rất bận.

      Nàng chuẩn bị cho đại hôn của mình, quản lý đồ cưới, bố trí phòng cưới đủ làm nàng bận, ngẫu nhiên đại cữu Dung Chính Khanh còn chỉ điểm số chuyện triều chính, lại ngẫu nhiên phải bồi người dùng ánh mắt ngày càng nhiệt tình nhìn nàng- Túc vương Triệu Thành.

      Triệu Thành vốn là thanh đồng ngâm trong đống tuyết ngàn năm, thiết kiếm vừa cứng vừa lạnh, những ngày này biết vì sao ngày càng nhiệt tình với Minh Lạc, ánh mắt nhìn Minh Lạc làm nàng cũng có chút tự nhiên, thậm chí mặt đỏ tim run, mặc dù vẫn có quá mực mạo phạm nhưng tư thế ngày càng mất khống chế, Minh Lạc nhìn bộ dáng đó của trong lòng có chút run sợ - lo lắng có cuộc sống sau khi thành hôn của mình, liền mặt dày mày dạn thỉnh giáo Cổ ma ma.

      Mục đích Cổ ma ma dạy Minh Lạc là để Túc vương say mê Minh Lạc, cho nên tự nhiên là dốc hết túi, khó có ai như hai người đem chuyện cá nước thân mật như kinh luân lễ học bàn luận nghiêm túc đàng hoàng – Minh Lạc cũng học được giả vờ giả vịt

      Cho nên Minh Lạc rất bận.

      Liền ngay cả đại hôn của Minh Tú nàng cũng chỉ ở phủ Thừa Ân công ngày rồi về trang tử, nay nàng và đại phòng cũng duy trì mặt ngoài, Minh lão thái gia và Minh lão phu nhân cũng trách móc nặng nề, thậm chí còn vụng trộm để Minh lạc ngày càng tự do.

      Những ngày qua Túc vương thường ra vào Kỳ Mai trang, Minh lão thái gia biết nhưng đều mắt nhắm mắt mở.

      Hôm đó Minh Lạc xem đồ mà Túc vương phủ mang đến và sổ sách hạ nhân vương phủ, Thanh Lan mang tới bái thiếp của Ôn Hỉ quận chúa.

      Mười tám tháng tư là đại hôn của Ôn Hỉ quận chúa và Cảnh Hạo, còn nửa tháng nữa.

      Nếu Ôn Hỉ đưa thiệp mời đến,cân nhắc đến những lời Cảnh Hạo, để tránh phát sinh chuyện, Minh Lạc nhất định gặp Ôn hỉ, nhưng bây giờ Ôn Hỉ muốn đến cửa bái phỏng, chẳng mấy chốc nàng ta lấy chồng ở Tây Phiền xa xôi, về tình về lý nàng đều thể cự tuyệt.

      Hôm sau Ôn Hỉ đến cửa.

      Nàng ta đưa cho Minh Lạc hai bức tranh.

      Minh Lạc theo ý nàng ta mời nàng ta đến thư phòng, cho nha hoàn lui xuống, nàng mở hai bức tranh ra cũng chủ động lên tiếng.

      Ôn Hỉ giống như ngày thường màng danh lợi, cười với Minh Lạc: “ a Lạc, ngươi cần phòng bị ta như thế, ngươi rất ràng, ta có ý với Cảnh thế tử,cũng có tâm hại ngươi.”

      Nàng ta vừa vừa đặt hai bức họa lên bàn, sau đó chậm rãi mở ra, cẩn thận mở ra, dùng chặn giấy chặn lại.

      Minh Lạc khi nhìn thấy nội dung bức họa lòng nhảy lên cái, bên trong họa người mỹ mạo lộng lẫy, xinh đẹp ung dung, Minh Lạc có trí nhớ kiếp trước nên biết người này là ai, vị này là mẫu hậu của Triệu Thành, nguyên phối của Thành Võ đế, Lăng hoàng hậu.

      Kiếp trước nàng từng nhìn thấy chân dung của bà trong thư phòng của Triệu Thành.

      Minh lạc nhìn bức họa , Ôn Hỉ quay đầu nhìn Minh Lạc ôn nhu : “ A Lạc, có khả năng ngươi chưa gặp qua, vị này là mẫu hậu của Túc vương điện hạ. Lăng hoàng hậu của Thành võ hoàng đế. Lăng hoàng hậu cùng tổ mẫu ta là khuê mật, cho nên trong nhà ta có bức họa này. Nhưng bức này phải nguyên họa, là ta cầu tổ mẫu lâu, người mới mời họa sư họa lại, cho ta mang đến Tây Phiền.”

      Minh Lạc “ ngươi cầm bức họa Lăng hoàng hậu cho ta là có ý gì?”

      Chẳng lẽ bức họa này có thể làm gì, có thể ly gián tình cảm của nàng với Triệu Thành?

      Ôn Hỉ thở dài, nàng ta trả lời mà thận trọng mở bức họa còn lại ra.

      Khi nàng ta mở bức họa thứ hai ra gần nửa Minh Lạc liền biết ý nàng ta là gì.

      Bức họa thứ hai cũng vẽ thiếu nữ, người này Minh Lạc cũng biết. Nữ tử này có khí chất khác Lăng hoàng hậu, xinh đẹp yếu đuối, nhưng ngũ quan lại giống nhau sáu bảy phần, vị này chính là biểu muội ruột thịt của Triệu Thành- Lăng CHiêu.

      Ôn Hỉ nhìn Minh Lạc trầm mặc, : “ A Lạc, ngươi có biết tháng trước Đại Lý tự lật lại bản án tử cũ, trong đó có bản án của mẫu tộc Túc vương điện hạ, Lăng gia?”

      “ vị này là nữ nhi đích tôn của Lăng gia, Lăng Chiêu, cũng là biểu muội ruột thịt của Túc vương. Nhưng năm đó Lăng gia bị lưu đày Nam Cương, vị Lăng nương này lại bị lưu đày, nghe năm đó Lăng gia xảy ra chuyện, Túc vương điện hạ liền phái người đón Lăng đại phu nhân và vị biểu muội này Tây Ninh, nuôi dưỡng ở Tây Ninh, cùng túc vương là thanh mai trúc mã lớn lên.”

      “ bản án của Lăng gia được xử lại, Lăng đại phu nhân và lăng nương liền cần lưu lại Tây Ninh, giờ này đường hồi kinh.”

      Minh Lạc nhìn thiếu nữ trong bức họa nửa ngày, những ngày qua nàng chỉ cho chuyện của Minh gia, cho nên nhất thời ném chuyện xưa của Túc vương phủ ra sau đầu, xem ra những người này, chuyện này theo thời gian lần lượt xuất .

      Nhưng chuyện của nàng và Triệu Thành là chuyện của nàng và Triệu Thành, quan hệ đến người ngoài, cho nên Minh Lạc xóa khó chịu trong lòng, quay đầu hỏi Ôn Hỉ “ CHuyện như vậy sao ngươi lại biết, còn có bức họa của nàng?”

      Ôn Hỉ nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Minh lạc, còn biểu cảm giật mình ngơ ngẩn khi mới nhìn thấy bức họa, thầm nghĩ, nàng quả nhiên thay đổi rất nhiều, đúng vậy a, mấy người các nàng, Ôn Tuệ, Ôn Nhã, mình, Minh Lạc, còn có Minh Tú, Minh Viện, ai cũng còn là chính mình trước kia.

      Nàng ta ôn nhu : “ A Lạc, bức tranh này tự nhiên phải ta tự có được. Tranh này là Cảnh thế tử cho người mang đến cho ta, gặp được ngươi liền nhờ ta tặng cho ngươi. A Lạc, Cảnh thế tử đối với ngươi tình sâu, từ lúc ngươi và Túc vương điện hạ đính hôn, liền phái người nghe ngóng chuyện xưa của vương gia, vị Lăng nương này, Lăng đại phu nhân lòng muốn gả cho Túc vương điện hạ, vì quan hệ của nàng ta và Túc vương điện hạ quá sâu, dung mạo lại có mấy phần giống tiên hoàng hậu. Cảnh thế tử quan tâm ngươi, nên mới tặng cho ngươi, hi vọng tương lai ngươi có thể cẩn thận, đề phòng nàng ta.”

      Minh Lạc nhìn Ôn Hỉ, kiếp trước nàng ta cũng gả cho Cảnh Hạo, gả cho Cảnh Hạo là Ôn Tuệ quận chúa. Nàng ta gả cho vị võ tướng, vợ chồng ân ái đời, chí ít nàng biết những năm đó đều bình an trôi chảy.

      Vì mình trùng sinh nên nhiều chuyện cải biến, Ôn hỉ coi như là người bị liên lụy.

      Nhưng ngay cả như vậy nàng cũng có khả năng thay nàng ta gả cho Cảnh Hạo.

      Minh Lạc có chút áy náy, nàng : “Ôn Hỉ, chúng ta cùng nhau lớn lên, nhiều năm như vậy, ngươi cũng rất ràng, Cảnh thế tử đối với ta cũng giống các ngươi. Chỉ là mấy tháng nay, vì số chuyện triều, Cảnh thế tử và Túc vương điện hạ coi như hạ ván cờ, lúc này mới sinh ra chấp niệm, qua thời gian nữa, buông xuống.”

      Ôn Hỉ lắc đầu, nàng ta có chút thương cảm : “A Lạc, ngươi biết, kì trước đây ta biết Cảnh thế tử thích ngươi, chỉ là chính cũng biết thôi. Nhưng mà,”

      Nàng ta hít sâu hơi, cười “ A Lạc, ngươi cũng cần cảm thấy hổ hẹn với ta, kì Cảnh thế tử đáp ứng ta, vô luận người có nguyện ý thay thân phận của ta gả cho hay , đều giúp ta an bài thân phận mới, cũng giúp Lương Tích an bài vị trí trong quân tại Tây Phiền – ta biết như thế tương lai Lương Tích chỉ có thể trung thành , nhưng ta vẫn rất cảm kích.”

      “ Cho nên ta cũng phải tự mình tới tìm ngươi, ta chỉ muốn cho ngươi, giống như thân phận của chúng ta vậy, khó cầu nhất là thực tình, ta nhìn ra tình cảm của Cảnh thế tử đối với ngươi, chúng ta coi như lớn lên cùng nhau, ngươi cũng biết phẩm tính của , cho nên mới nguyện ý thay đến gặp ngươi lần. nếu ngươi có ý với vì sao lớn mật chút?”

      “ dù ta biết thế cục trong triều nhưng cũng biết Túc vương và Minh gia thể chung đường, ngươi kẹp ở giữa cuối cùng có thể thế nào? Huống chi sau lưng Túc vương còn có cặp công thần, ngươi gả cho tương lai gian khổ. Về phần Tây Phiền vương phủ, mặc dù đó cũng phải chỗ tốt, nhưng nếu người kia tâm với ngươi, ngươi cũng thích , thử lần, còn tốt hơn là nhà chồng và nhà mẹ đẻ là tử địch, ai thắng ai thua cuối cùng người bị đối xử tàn nhẫn cũng là ngươi.”

      Ôn Hỉ thích yên tĩnh, bình thản, dù quá khứ hai người có tiếp xúc nhưng lui tới, giờ phút này giống như lần đầu quen biết nàng ta- kì kiếp trước nàng nhìn tất cả.

      Nhưng Minh Lạc nghe Ôn Hỉ như vậy cũng biết gì, thân thiết với người quen sơ, Ôn Hỉ nhìn tình huống của nàng, chính nàng cũng biết Lương Tích trong miệng Ôn Hỉ là ai, nàng ta có thực tình như lời ngoài miệng hay , nên tốt nhất là loạn.

      Vậy mà nàng lại hoang đường nhớ tới đan dược thử thực tình mà Mộc Thuật nhắc tới

      Ôn Hỉ nhìn Minh Lạc gì, liền bất đắc dĩ cười . “ Đương nhiên, ta là có tư tâm. Mặc kệ người ta gả là Cảnh thế tử hay là ai, ta đều muốn rời xa kinh thành, Tây Phiền liền vĩnh viễn thể quay lại, ta hi vọng người là thế tử phi Tây Phiền là ngươi, cũng hi vọng có người quen để trò chuyện. vứt bỏ tất cả, phải ta sợ hãi.”
      Kimanh1257, Tiểu Ưu Nhi, annie1969 others thích bài này.

    3. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      Chương 58:
      Minh Lạc nghe Ôn Hỉ phen dốc lòng tâm biết gì cho phải.

      Nàng vậy mà hoang đường nghĩ tới đan dược thực tình của trưởng lão Bắc Lê- Mộc Thuật- lúc trước nàng tiện cự tuyệt hảo ý của Mộc Thuật nên thu vật kia, làm cho Triệu Thành đen mặt vài ngày, vẫn là nàng ném thuốc kia cho Thanh Diệp bảo quản, lại trăm phương ngàn kế dụ dỗ mới bỏ qua.

      Theo Minh Lạc, vật kia chắc cũng là thứ có thể ảo cảnh, đến việc kiểm tra ra thực tình giả ý, sợ nhất là tâm chí Triệu Thành kiên định, thể khống chế toàn bộ tâm thần, nếu dưới khống chế của dược vật mà ý chí vẫn thanh tỉnh, ngẫm đến hậu quả chính là dễ thu thập, liền xem như thực tình cũng làm người ta xấu hổ.

      Cho nên sao Minh Lạc lại dùng thứ đồ chơi đó.

      Nàng cảm thấy đôi khi thực tình cũng chưa chắc quan trọng nhất, thứ này cũng phải khi hình thành có thể vĩnh viễn đổi, ngược lại phẩm tính cùng đảm đương là quan trọng hơn, tựa như nàng tin Triệu Thành, kì cũng chưa hẳn là tin thực tình với mình đến thiên trường địa cửu, chỉ là tin là người thủ tín, ra chắc chắn làm.

      Nhưng nhìn Ôn Hỉ chững chạc đàng hoàng, khẩn thiết với nàng như vậy, đáy lòng Minh lạc vẫn dâng lên cảm giác áy náy với nàng ta, cùng chút tâm lý đồng tình.

      Kiếp trước nàng lòng mù quáng với Túc vương, tin tưởng người thân gả cho Triệu Thành cuối cùng được chết tử tế. nàng tình huống thực tế của Ôn Hỉ cho nên phán đoán, nhưng cảm giác đưa cho nàng ta đan dược thực tình hẳn là có thể.

      Ôn Hỉ phải nữ tử hung hãn cường thế, chí ít đến giờ Minh Lạc cũng phát .

      Nếu Ôn Hỉ vứt bỏ thân phận của mình, cùng người kia thay tên đổi họ sống ở Tây Phiền, chính là đem tương lai của mình toàn bộ đặt vào người kia hoặc cũng có thể là hoàn toàn bị Cảnh Hạo nắm trong tay, mù quáng và dũng khí giống như đầu óc chèo chống chuyện mười phần nguy hiểm.

      Mà Minh Lạc còn nghĩ đến chuyện khác.

      Rất có thể Tây Phiền vương tham dự vào chuyện tiên đế truy sát Triệu Thành, lấy tính tình của Triệu Thành, nếu việc này là , rất khó tương lai xử lý Tây Phiền vương phủ như thế nào, Ôn Hỉ Tây Phiền như vậy, chỉ nàng ta và phu quân nàng ta bị Tây Phiền vương phủ nắm trong tay, thậm chí Hòa Quận vương phủ đều bị Tây Phiền vương phủ nắm thóp.

      Thế khó liệu.

      Minh Lạc thở dài trong lòng, gọi Thanh Diệp mang đan dược thực tình đến.

      Dưới ánh mắt nghi hoặc của Ôn Hỉ, nàng nghiêm túc : “Ôn Hỉ, đây là dược của Bắc Cương, nghe có thể khảo thí người thực tình và giả ý, ta chưa dùng thử nên biết có linh nghiệm hay . Nhưng ta ỉ vào thực tình của người khác để sinh tồn, có tốt mà bỏ , cho nên thứ này có tác dụng với ta. Nhưng ngươi vì thực tình liền có thể bỏ tất cả, cái này vốn là tốt, nhưng phải ai cũng phân biệt được thực tình và giả ý.. tóm lại ngươi cầm thứ này, xem có thể giúp gì được , hi vọng ngươi có thể đời bình an.”

      Ôn Hỉ nhận đồ Minh Lạc đưa cho mình, nhất thời ngẩn ngơ, dù nàng ta tâm địa thiện lương, tranh quyền thế, cảm thấy Minh Lạc tặng thuốc là trào phúng, nhục nhã những lời nàng ta vừa , chỉ là mơ hồ minh bạch, hai người cùng đường.

      Đạo khác biệt chung mưu.

      Ôn Hỉ thở dài, nhắc lại chuyện Cảnh thế tử tình sâu nghĩa nặng, cũng khuyên Minh Lạc gả tây Phiền.

      ***

      Minh Lạc muốn nhận hai bức họa kia, nhưng Ôn Hỉ : “ bức họa này rất giống tiên hoàng hậu, ngươi lưu lại chính xác ổn, tiêu hủy lại bất kính với tiên hoàng hậu, ta mang , nhưng bức họa Lăng nương, là Cảnh thế tử đưa cho ngươi, ta cũng thể mang về, ngươi lưu lại . Ta nhận đan dược này của ngươi, ngươi lấy bức họa, nếu thích đốt cũng được.”

      Đó cũng là cách nhưng nàng nghĩ có thể dùng thứ này chút.

      Minh lạc nghĩ đến kiếp trước Lăng CHIêu dây dưa dứt, nghĩ đến Lăng thái phi là Lăng Chiêu dẫn vào Túc vương phủ, nàng cự tuyệt mà nhận bức họa.

      Kiếp trước, tháng mười năm nay Lăng đại phu nhân và Lăng CHiêu vào kinh, khi đó nàng và Triệu Thành vừa đại hôn lâu, lúc đó Triệu Thành ở kinh thành, các nàng chạy đến vương phủ tìm nơi nương tựa, Minh lạc hỏi qua các lão ma ma trong phủ, sau khi thấy thân phận sai, thương các nàng nhi quả mẫu, thân thế đáng thương, liền chứa chấp, để các nàng ở viện của khách trong vương phủ.

      Sau đó, người cũ trong phủ đối với mẫu nữ Lăng gia còn cung kính hơn cả nàng.

      Đời này hôn kì của nàng và Triệu Thành là tháng năm, xem ra bọn họ nhìn thế nên vào kinh sớm, chừng là nhân lúc Triệu Thành Bắc Địa ở trong kinh mà tới tìm nơi nương tựa.. Minh Lạc biết tại sao lại sinh ra loại cảm giác như thế.

      Cho nên để tránh những dây dưa sau này, nàng dự định sớm xử lý chuyện này.


      ***

      Hôm sau Triệu Thành sang thăm Minh Lạc, thấy bức họa bàn nhíu mày.

      Minh Lạc “ Đây là Cảnh thế tử nhờ Ôn Hỉ quận chúa đưa cho tiểu nữ. Vương gia, ngài biết nữ tử trong bức họa là ai sao?”

      Triệu Thành mười phần chán ghét Cảnh Hạo.

      : “ biết. nhưng nếu đoán sai hẳn là nữ nhi của cữu phụ ta, nàng ta có dung mạo giống mẫu hậu ba bốn phần.”

      Từ trong miệng , giống sáu bảy phần còn ba bốn phần. cái này phải Triệu Thành cố ý che giấu mà là khí chất của Lăng Chiêu và Lăng hoàng hậu khác nhau, người bên ngoài chú trọng bề ngoài, mà Triệu Thành nhìn vật nhìn kĩ, đáy lòng rất bài xích chuyện Lăng Chiếu giống mẫu hậu , ba bốn phần là khách khí.

      Minh Lạc cười : “ Ôn Hỉ với ta, năm đó Lăng gia xảy ra chuyện là người đón Lăng đại phu nhân và Lăng nương Tây ninh, thanh mai trúc mã lớn lên, nguyên bản vị trí vương phi này là của nàng ta.”

      Minh Lạc nhìn , hai mắt sáng ngời.

      Những lời này là bên Lăng gia thả ra, nguyên bản Triệu Thành để ý- đời này luôn có nhiều người như vậy, cảm thấy thứ đó nên là của bọn , hoặc là thứ đó bọn có thể chi phối.

      Nhưng xem ra Minh Lạc để ý.

      Triệu Thành nghĩ đến Cảnh Hạo, nghĩ đến Cảnh Hạo tự làm ít động tác thể nhớ mãi quên Minh Lạc, chính mình thấy chán ghét với , đột nhiên hiểu được dụng ý thăm dò của Minh Lạc.

      : “ là người Lăng gia cứu mẫu nữ bọn họ, ta có làm gì. Nhưng ta có biết việc này, về phần chuyện vương phi, về sau cần , người khác , nàng cứ trực tiếp khiển trách hoặc định tội là được.”

      Minh lạc nghe ra, đối với nàng ta đừng cái gì tình ý, đến cả tình cảm biểu huynh muội cũng có.

      Nàng càng ngày càng phát , kiếp trước mình giống như đem mọi chuyện rối loạn.

      Nàng như đưa đám lát nhưng rất nhanh tỉnh lại, : “ vương gia, dù thế nào bọn đều là người bên mẫu tộc của ngài, nghe giờ này các nàng đường hồi kinh, tiểu nữ nghe mặc dù quan phủ muốn đem gia tài năm đó đoạt được trả lại cho Lăng nương, nhưng nhà năm đó của lăng gia sớm bị bán. Tiểu nữ thấy bằng để quan phủ trả phần cho nhị phòng Lăng gia, để nhị phòng hỗ trợ mua nhà, để cho mẫu nữ họ vào kinh cũng có chỗ ở.”

      Triệu Thành có hứng thú với cái này nhưng nghe Minh lạc với như vậy lại cảm thấy hứng thú. Lúc này Minh Lạc cũng biểu ‘ ta là người hiền lành’ mà biểu như xử lý thứ gì đó.

      Biểu này của nàng hiển nhiên là lấy được lòng .

      nhìn nàng, cười : “ Ân, việc này nàng cứ phân phó Lâm Phúc làm. Nhưng mà, A Lạc, nàng lo lắng cái gì?”

      Ánh mắt của có chút tĩnh mịch, còn có chút nóng, gần đây Minh Lạc đều tương đối quen thuộc ánh mắt này, nghĩ đến việc biết chuyện kiếp trước, chỉ nhìn việc này chắc chắn cảm thấy nàng ăn dấm chua từ tận xa, phương án bài trừ tình địch tiềm cũng quá mức trực tiếp.

      Những ngày này nàng đều luyện cho da mặt mình dày lên, cho nên cắn răng, “ vương gia, tiểu nữ cũng biết khi nào các nàng vào kinh, nhưng nếu vừa đúng lúc chúng ta Bắc Địa, đến lúc đó họ có chỗ ở, nếu đến vương phủ xin thu lưu, thân phận các nàng đặc thù, vương phủ tất nhiên lưu các nàng lại. bây giờ bên ngoài đều đồn Lăng nương và người là thanh mai trúc mã, vốn lên làm vương phi của người, đến lúc đó lại ở trong vương phủ, sợ là lời đồn càng sâu.”

      Cái này phòng ngừa cũng có chút quá mức, mặc dù Minh lạc cảm thấy nên làm như vậy nhưng vẫn có chút đỏ mặt.

      Triệu Thành nhìn nàng ngượng ngùng tự nhiên tâm tình rất tốt.

      Minh lạc chỉ cho là mình luyện để da mặt dày thêm, chuyện với Triệu Thành ngày càng trực tiếp, nhưng biết đây là Triệu Thành vô tình hay cố ý dung túng, sau khi phát nàng bất an, tín nhiệm mình, vẫn khích lệ nàng sống chung với bằng cách như vậy, như thế nàng mới có thể chậm rãi tín nhiệm và ỷ lại vào mình, đột nhiên vì sinh ra chút hiểu mà sinh ra tâm lánh đời.

      sợ nàng quẫn bách, nhìn nàng mà kéo nàng dựa lưng vào lòng mình, hôn đỉnh đầu nàng, : “ ân, nàng cân nhắc rất chu đáo. chỉ có các nàng, vô luận là ai, khi chúng ta có trong phủ, vương phủ đều nhận người, ta phân phó Lâm Phúc, nếu có người nhất định tìm nơi nương tựa đưa ra khách sạn, chờ chúng ta về xử lý, như thế cũng phòng ngừa thích khách nhân cơ hội lợi dụng.”

      ra vương phủ ở Tây Ninh luôn như vậy, nhưng vương phủ trong kinh có người cũ, trong đó lẫn vào số người do tiên đế ban thưởng, mặc dù sau khi về xử lý nhưng vẫn còn người mà phụ hoàng và mẫu hậu lưu lại, nhiều năm như vậy, khó họ đầu nhập theo người khác, những người này thể xử lý theo quân đội như khi ở Tây Ninh. Khó đảm bảo xảy ra vấn đề.

      ngửi mùi hương tản mát người nàng, cúi đầu bên tai nàng: “ a Lạc, chúng ta chẳng mấy chốc chúng ta đại hôn, nàng có mong đợi ?”

      Minh Lạc bị trói buộc trong ngực, eo là tay như gọng thép nóng của . đại hôn sao, nguyên bản nàng cũng phải rất chờ mong, vì những kí ức ở Túc vương phủ phải tốt, nhưng nàng vừa phát , nguyên lai cục diện phức tạp của kiếp trước rất có thể là do nàng tự tạo thành, nàng phát , ra chỉ cần nàng ra rất nhiều chuyện phải chuyện lớn, cũng chưa từng để ý đến những chuyện đó mà nàng lại thống khổ xoắn xuýt.

      Chỉ cần nàng chịu tin , nguyện ý ở bên cạnh .

      Nàng cố gắng đẩy tay ra, miễn cưỡng giãy giụa xoay người lại, sau đó kiên định nhìn ánh mắt tĩnh mịch mà ngày thường nàng tự giác muốn tránh, cười : “ ân, chút xíu, chỉ có chút.”
      Kimanh1257, annie196, Hale2058 others thích bài này.

    4. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      Chương 59:
      chút xíu, chỉ có chút

      miệng nàng vậy nhưng khóe miệng lại có chút vểnh lên, ý cười trong mắt như tinh quang bầu trời đêm tĩnh mịch, tiến vào lòng người, chí ít là đâm vào lòng Triệu Thành- dù nàng chỉ có chút, cũng rất thích.

      Giờ này ôm nàng, nàng trong ngực , mềm mềm, mang theo hương thơm như có như , thực thể tồn tại trong ngực phải huyễn cảnh khi tỉnh lại biến mất. nàng chút xíu nhưng với chỉ cần có chút xíu đó thuận thế nắm toàn bộ, sau đó vô luận nàng bao xa, cũng chỉ tồn tại trong thế giới của , nàng trốn thoát cũng được.

      có khả năng có nhiều cảm tình như vậy, nhưng nàng là nữ nhân của , chỉ cần nàng muốn có thể cho đều cho.

      Triệu thành đưa tay chậm rãi sờ mặt nàng, từ trán đến lông mày, mắt, mũi cuối cùng trượt đến cánh môi thủy nộn, lúc này nàng nhắm mắt, lông mi rung động, thân thể có chút căng cứng, thậm chí run rẩy, cho thấy là rất khẩn trương, lại ngoan ngoãn hề động, mắt Triệu Thành lộ ra chút ý cười, cúi đầu dán môi vào tai nàng, thấp giọng hỏi: “ chút xíu, muốn thế nào mới muốn nhiều hơn?”

      Mặt Minh Lạc bắt đầu nóng, kì nàng có chút chịu nổi, muốn đẩy ra, nhưng muốn yếu thế như thé, cho nên tránh mặt ra. Đưa tay bóp cánh tay ôm mình, tay cầm cung kiếm lâu ngày, cánh tay cứng đến nỗi nàng bấm nổi, nàng dùng sức bóp cũng chỉ thấy tay mình đau.

      bật cười, ôm nàng lên, vừa hôn vừa đến giường, đè nàng xuống mới thấp giọng bên tai nàng ‘ có thể cắn a.”

      Mặt Minh Lạc đỏ lên.

      Đầu óc nàng ông ông, tựa như nghe “ nàng cho cho ta, chỉ chút sao? Nhưng ta muốn toàn bộ làm sao giờ?”

      Thanh mê hoặc lại nguy hiểm.

      Đời trước phải như vậy.

      Gần đây Minh Lạc luôn như vậy, khi dùng ôn nhu đối với nàng phi thường sủng ái, Minh lạc nghĩ đến kiếp trước, nghĩ đến lạnh lùng của , sau đó cảm thấy ủy khuất, mặc dù nàng cảm thấy nên nhưng chính là cảm thấy ủy khuất sau đó muốn đâm phát, muốn thuận theo , như vậy lòng mới dễ chịu hơn, xin lỗi những gì kiếp trước phải chịu.

      Nàng chịu đừn cảm giác áp bức ngạt thở khi bị bao phủ, hỗn loạn “ toàn bộ, ngài muốn toàn bộ làm gì? Ngài muốn toàn bộ tiểu nữ còn gì.”

      Triệu Thành sững sờ, nhìn gương mặt ửng đỏ của nàng, mông lung như muốn chảy nước, nhưng hết lần này đến lần khác còn muốn quật cường chống ddwox, hờn dỗi, nhìn được bật cười “ đúng là ngốc.”

      ***

      Mười tám tháng tư, đại hôn của Tây Phiền vương thế tử Cảnh Hạo và Ôn Hỉ quận chúa.

      Năm ngày sau, Cảnh hạo màng theo thế tử phi Ôn Hỉ quận chúa rời kinh hồi Tây Phiền.

      Những ngày qua Cảnh hạo đều chờ, nhưng đến tận khi cáo biệt nhóm người đưa tiễn cũng chờ được nửa điểm tin tức của Minh Lạc, Ôn Hỉ quận chúa sau khi quỳ từ biệt phụ vương và mẫu phi trở về cạnh Cảnh Hạo, nhìn thần sắc ảm đạm của , thuận theo ánh mắt nhìn cửa thành xa xa, trong lòng thở dài.

      Hai người về phía xe ngựa, Cảnh Hạo nhìn thị nữ đỡ Ôn Hỉ lên xe, muốn cưỡi ngựa, thấy bóng đen giục ngựa tới, đến trước mặt liền quỳ xuống, hai tay dâng lên hộp gấm.

      Trong lòng Cảnh Hạo nhảy lên.

      Mặc dù vạn phần muốn và cam lòng nhưng vẫn đưa tay nhận lấy, sau đó nghe người kia bẩm báo hai câu, liền cưỡi ngựa mà quay người vào xe ngựa với Ôn Hỉ quận chúa.

      Xe ngựa dần rời xa kinh thành, Ôn Hỉ nhìn qua màn xe, cửa thành ngày càng xa, cuối cùng chỉ còn lại điểm đen, trong đầu trống rỗng, nàng ta buông rèm, quay đầu nhìn Cảnh hạo, liền thấy hộp gấm bị ném đất, mà lúc này trong tay Cảnh hạo cầm con ngọc thiềm, nắm chặt ngọc thiềm, tay siết đến trắng bệch.

      Ôn HỈ nhìn thần sắc của , liền biết người có thể làm như thế chỉ có thể là Minh lạc

      Nàng nhìn ngọc thiềm kia liền hiểu lầm, nghĩ Cảnh hạo và Minh Lạc có tư tình, ngọc thiềm là vật đính ước của hai người.

      Ôn Hỉ nghĩ mười mấy năm qua, mặc dù nàng và tườn giao nhưng trong cung ngoài cung cũng thường thấy, tại mình cùng đến Tây Phiền,cuộc đời mình coi như cũng phụ thuộc vào , đáng tiếc mình chưa thể giúp gì cho , trong lòng có chút khó chịu.

      Nàng biết tư vị mất người mình . Lúc trước khi nhận thánh chỉ tứ hôn nàng trải qua.

      Vì dị dạng của Cảnh Hạo nên thương cảm và sợ hãi khi lấy chồng xa của nàng tan rất nhiều.

      Nàng khuyên nhủ: “ thế tử, việc này kì cũng trách được a Lạc. A Lạc từ được tổ phụ , tổ mẫu và thái hậu nương nương nuôi lớn, nàng gả cho Túc vương điện hạ là ý của gia tộc, lúc trước nàng khoogn tình nguyện ngài cũng nhìn thấy, chỉ là nàng từ khi ra đời mất chỗ dựa, có người thực tình thay nàng cân nhắc, ý của gia tộc nàng có khả năng chống lại. điện hạ khó chịu, nhưng a Lạc càng khó chịu hơn điện hạ, tình cảnh càng gian nan.”

      Cảnh Hạo quay đầu nhìn nàng ta, ánh mắt nặng nề, sau đó “ ngươi cũng cảm thấy nàng là bị buộc?”

      Ôn Hỉ gật đầu “ ngài biết trước khi Túc vương vào kinh a Lạc vẫn luôn vui vẻ, hoạt bát tinh linh, tâm cũng rộng rãi, coi như gặp chuyện vui cũng để trong lòng lâu. Nhưng ngài nhìn nàng nửa năm nay, tâm tư ủ dột, giống nàng chút nào, nơi nào thấy nửa điểm khoái hoạt. ai, nếu thế tử hướng thái hậu tứ hôn trước khi Túc vương vào thành tốt, a Lạc cũng thương tâm như bây giờ”

      Cảnh Hạo nắm chặt tay

      trầm mặc trong chốc lát, : “ Túc vương lâu dài chinh chiến, thời gian ở trong phủ chiếm đa số, ở đây thủ vệ ở vương phủ cũng sâm nghiêm.”

      Ôn Hỉ khẽ giật mình, nàng biết có ý gì, coi như thủ vệ vương phủ sâm nhiêm chẳng lẽ có thể trộm a Lạc ra khỏi thành?

      Bất quá gần tháng đường nữa bọn họ tiến vào đất Tây Phiền, càng ngày càng tới gần Tây Phiền vương phủ, tâm tình Ôn Hỉ cũng ngày càng khẩn trương bất an. Tuy nàng ta được Cảnh Hạo hứa hẹn, nhưng Minh Lạc thay gả,đến nay nàng ta cũng biết Cảnh Hạo dùng ai thay thế mình. Dù sao quý nữ hoàng thất, học thức, lễ nghi, nhận biết hệ phổ thế gia kinh thành, những thứ đó phải có thể tùy tiện tìm người thay thế.

      Nàng ta cũng sợ người kia phẩm tính giống, dụng ý khó dò, dù sao tương lai người kia cũng lấy thân phận của nàng ta để sinh hoạt.

      Nhưng khi đến thành ĐỊnh Châu lân cận vương thành Tây Phiền, tâm Ôn Hỉ triệt để đặt xuống.

      Khi bọn vào ở tòa biệt viện của vương phủ ở thành ĐỊnh Châu, biệt viện xảy ra cháy lớn,Ôn Hỉ quận chúa bị lửa làm bỏng, hủy dung mạo, hỏng cuống họng, nhưng Cảnh Hạ vẫn mang nàng ta về Tây Phiền vương phủ, nhưng vì hủy dung nên chỉ ở trong viện chịu bước ra khỏi cửa phòng bước.

      Ngày đại hỏa là hai mốt tháng năm, ngày đại hôn của Túc vương Triệu Thành và tam nương phủ Thừa Ân công, Minh Lạc.

      ***

      Kinh thành.

      Minh Lạc muốn xuất giá từ phủ Thừa Ân công vì vậy trước đại hôn ba ngày liền về phủ Thừa Ân công.

      nay Xa thị là người chấp chưởng việc bếp núc, nàng ta đối với Minh lạc dù thân mật nhưng làm việc thỏa đáng lại có ánh mắt, người trong viện của Minh Lạc ngoại trừ Tào ma ma và Đông Phù Minh lão phu nhân đưa đến còn lại đổi hết thành người Minh Lạc chọn, xếp vào ai.

      Minh thái hậu cũng phải cung nữ ma ma hầu hạ Minh Lạc – xưa nay Minh thái hậu ngốc, bà ta làm loại chuyện để Túc vương phòng bị Minh Lạc, có thể ảnh hưởng đến cảm tình của hai người.

      Ngày đại hôn, ai ngờ Minh thái hậu về phủ Thừa Ân công để gả Minh Lạc.

      Minh thái hậu nhìn Minh Lạc trang điểm, da thịt như tuyết, môi điểm son, cho dù là ngày đại hôn, trang nương cũng trang điểm cho bà ta như vậy, nhưng chỉ cần trang điểm nhàn nhạt xinh đẹp gì sánh được, cảnh tượng này làm bà ta nhớ lại lúc mình xuất giá.

      Dung mạo của Minh Lac còn muốn vượt xa bà ta năm đó, Túc vương bạc tình nhưng vẫn là nam nhân.

      Mấy tháng nay mặc dù biết tin Túc vương sủng ái cháu có thừa nhưng tâm tư bà ta đều triệt để đặt xuống, lúc này nhìn cháu tuy có thẹn thùng nhưng đôi mắt đong đầy hạnh phúc làm bà ta đột nhiên yên lòng.

      Minh Thái hậu lấy viên ngọc cổ xuống, đeo lên cho Minh Lạc, nước mắt rung rung “ a Lạc, cái này là mai ngọc bội, năm mẫu cập kê, phụ thân con tự tay khắc, từng được Hành Nguyên đại sư khai quang, tặng cho mẫu, bảo hộ mẫu đời bình an. Con biết nhiều năm nay mẫu luôn mang theo nó, chưa hề bỏ ra. Bây giờ con xuất giá, mẫu thể thay phụ thân con bên cạnh bảo hộ con, chiếu cố con , mẫu liền tặng mai ngọc bội này cho con, về sau nó thay thế phụ thân và mẫu bảo vệ con đời bình an”

      xong rơi nước mắt ôm Minh Lạc vào ngực.

      Dù sao cũng là hài tử duy nhất của nhị ca, lại nuôi ở cạnh mình, Minh thái hậu thực tình thương Minh Lạc, bà ta cũng mong Minh Lạc có thể bình an vui sướng cả đời. mặc kệ tương lai Túc vương như thế nào, bà ta dốc hết sức đảm bảo cho nàng đời bình an.

      Minh Lạc cũng rơi nước mắt, nàng rời ngực của Minh thái hậu, đến tiền đường, nghiêm túc quỳ lạy Minh thái hậu, Minh lão thái gia và Minh lão phu nhân, nghiêm túc gần như thành kính.

      Nửa năm này, vì nàng trùng sinh nên làm thay đổi rất nhiều chuyện của kiếp trước, tâm tư của nàng cũng còn ngây thơ như kiếp trước, tự nhiên nhìn được tổ phụ và tổ mẫu khác kiếp trước, nhưng nàng cũng quên việc kiếp trước họ ngầm đồng ý với cách mẫu, đại bá phụ, đại bá mẫu đối đãi với mình.

      Lần bái biệt này nàng cũng hi vọng mình có thể bái biệt với bóng ma của kiếp trước. còn nhớ ơn dưỡng dục, nhưng cũng để oán hận che tâm.

      Cuối cùng Minh thái hậu bước xuống tự mình đỡ nàng dậy, nắm tay nàng đưa nàng lên kiệu hoa.
      Kimanh1257, annie196, Hale2059 others thích bài này.

    5. Julie Phạm

      Julie Phạm Well-Known Member

      Bài viết:
      385
      Được thích:
      3,229
      Chương 60:
      Minh Lạc lên kiệu hoa, từ phủ Thừa Ân công đến Túc vương phủ, là từ phía đông nam kinh thành đến chính nam, nguyên bản lộ trình chỉ mất nửa canh giờ nhưng đội ngũ đưa dâu lại vòng, cơ hồ lượn nửa kinh thành, hơn canh giờ mới đến nơi.

      Minh Lạc tay cầm khối ngọc bội mà Minh thái hậu tặng, nghe tiếng pháo nổ ngừng, thanh vui đùa ầm ĩ, còn có tiếng hoan hô, trong đầu nàng lại ngoài ý muốn yên tĩnh

      Từ khi nàng sống lại năm 15 tuổi, đến bây giờ gần được 1 năm, rốt cục nàng còn bàng hoàng, mê mang, thống khổ oán giận như lúc đầu, tựa như lúc này nàng cầm ngọc bội của Thái hậu đưa, tâm tình phá lệ bình tĩnh, chỉ nghĩ, biết khối ngọc này giấu huyền cơ gì.

      Nàng tựa hồ nghe trong đám người đường phố hô hào “ Túc vương gia, liền khỏi nhớ đến tình cảnh bách tính reo hò lúc vào kinh.

      Khi đó mặc chiến giáp, nàng ở lầu nhìn xa xa, ra nhìn bộ dáng ra sao, chỉ cảm thấy hết sức có khí thế, nghe người bên cạnh khen mà tim đập thình thịch.

      đúng là hư vinh a.

      Nghĩ đến đây nàng nhìn cưỡi ngựa phía trước, khỏi hiếu kì bộ dáng của lúc này.

      Đáng tiếc đám cưới của hai người nhưng nàng thể thấy dáng vẻ đón dâu của , nghĩ đến khẳng định cười đến đần độn giống người khác, nhưng nếu là cái bộ dáng thường ngày kia, đúng là sát phong cảnh chút.

      Minh Lạc nghĩ liền xốc 1 góc khăn dâu, lại vén rèm kiệu 1 chút, mơ hồ nhìn thấy Triệu Thành lưng ngựa, nhìn thấy biểu , chỉ thấy dáng người thẳng đứng của lưng ngựa, khí chất lạnh lùng nghiêm nghị, khác gì dáng vẻ lúc hành quân tác chiến, chỉ là chiến giáp màu đen, lúc này là màu đỏ thôi.

      Minh Lạc buông rèm, cũng buông khăn dâu.

      Kiệu hóa xuất phát từ giờ tỵ, buổi trưa đến vương phủ, Thanh Diệp và ĐÔng Phù đỡ nàng xuống kiệu, hỉ nương dắt tay nàng đặt vào tay Triệu Thành.

      Vào chính đường cử hành hôn lễ, lại làm lễ hợp cẩn, rốt cuộc Triệu Thành ra ngoài chào hỏi văn võ bá quan đến chúc mừng, cuối cùng Minh Lạc thở phào 1 hơi.

      Hôm nay nàng rời giường từ giờ dần, tắm rửa thay quần áo, trang điểm, xã giao, sau đó làm lễ bái biệt, lại ngồi kiệu hoa đến vương phủ tổ chức đại hôn, sau khi làm tất cả tinh lực của nàng cạn kiệt, may là sáng nay uống canh đặc chế, mới chống cự được đến giờ.

      Cũng may Triệu Thành tích uy nặng, từ khi làm lễ đến khi rời tân phòng, có ai dám quấy phá.

      Trong tân phòng còn rất nhiều người, lúc trước còn Triệu Thành nên đều yên lặng, chờ rời khí liền thả lỏng.

      Mọi người hoặc mỉm cười, lãnh đạm hoặc nghiên cứu đánh giá Minh Lạc.

      Những người này Minh Lạc cũng quen thuộc, đều là nữ quyến tôn thất, Thăng Bình đại trưởng công chúa, Khang vương phi,mẹ chồng nàng dâu Hòa quận vương phi, còn đám lão vương phi, quận vương phi, quận chúa, tiểu bối còn có Ôn Nhã huyện chủ, Ôn Tuệ quận chúa, từ Minh Lạc thường ra vào cung, tham gia các loại yến hội nên cũng thường gặp các nàng.

      Chỉ là bây giờ thân phận thay đổi.

      Minh Lạc rất mệt mỏi, muốn xã giao với ai, cho nên chỉ rũ mắt, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, làm nàng dâu mới thẹn thùng.

      “ tân nương tử quả nhiên mĩ mạo khuynh thành, dung mạo này lão bà tử ta sống mấy chục năm cũng thấy chỉ có Vân Hoa quận chúa năm đó là so được.” trong gian tĩnh lặng vang nên thanh già nua, là của lão quận vương phi ngày thường dễ thấy trong tôn thất, nhà bọn họ sớm còn tước vị.

      Nhưng những lời bà ta làm thần sắc của đám người trở lên kì quái.

      Vân Hoa quận chúa phải nữ nhi tôn thất mà là nữ nhi của Lương đại thần thời tổ phụ của tiên đến, phụ thân của Thành Võ đế- Diên Văn đế, ngày thường có thể xưng tuyệt sắc, vì hòa thân đến Bắc Cốt mà được phong làm quận chúa.

      Nhưng trước kia nàng ta cũng phải thân tuyển , lúc đó nàng ta là vị hôn thê của tam hoàng tử, kết quả vì mĩ mạo mà bị nhị hoàng tử, cũng là huynh đệ ruột thịt của Thành Võ đế, Kiến Hoài thái tử coi trọng. Kiến Hoài thái tử bỏ mĩ nhân liền dùng kế độc chết Tam hoàng tử, muốn nạp Vân Hoa quận chúa làm lương viện, nhưng mỡ chuẩn bị đến miệng, Vân Hoa quận chúa lại bị đại vương tử Bắc cốt khi đó vào kinh hòa đàm coi trọng.

      Chuyện Kiến Hoài thái tử giết đệ, Diên Văn đế sớm biết, chẳng qua là nhẫn. bắc CỐt cầu thân, Diên Văn đế liền thuận thế đem Lương nương phong làm Vân Hoa quận chúa, tứ hôn hòa thân. Kết quả Kiến Hoài thái tử còn hết hi vọng. trước khi Vân Hoa quận chúa hòa thân, phái người trà trộn vào đội ngũ đưa dâu, đợi tiến vào cảnh nội Bắc Cốt cướp dâu, sau đó Vân Hoa quận chúa mất tích, đến cùng đâu ai biết.

      Chuyện cướp dâu làm đại vương tử Bắc Cốt ghi hận trong lòng, sau đó Bắc CỐt vương bệnh chết, kế thừa vương vị, liền suất binh đánh Đại Nguỵ, đoạt ba châu, cầu Đại Ngụy giao Vân Hoa quận chúa. Diên Văn đế phái Kiến Hoài thái tử và ngũ hoàng tử cũng chính là Thành Võ đế cùng nhau nghênh chiến, cuối cùng trong trận đánh Kiến Hoài thái tử chiến tử sa trường.

      Tóm lại đó là chuyện loạn thất bát tao, làm người nghe hãi hùng mà bực mình, mà Vân Hoa quận chúa cũng bị truyền thành họa quốc, làm huynh đệ bất hòa.

      Mặc dù qua vài thập niên, nhưng chuyện náo thành như thế, ngồi đây lại là nữ quyến hoàng gia, lời này ra làm khí trong tân phòng càng cổ quái ngưng trệ.

      “ lão tỷ tỷ thế, ta mới để ý tướng mạo của tân nương tử có mấy phần giống Vân Hoa quận chúa.” người khác phụ họa.

      “ giống nhau cũng phải. ta nhớ Vân Hoa quận chúa phải là ngoại gia của Dung gia sao? Tân nương tử giống ngoại tổ mẫu, tân nương tử coi như cũng là hậu nhân của Vân HOa quận chúa, giống nhau cũng là điều bình thường.” lão vương phi .

      đàn hát, thanh mặc dù hiền lành như chuyện phiếm nhưng trong tân phòng im ắng lại phá lệ chói tai.

      Nghĩ đến từ câu ‘ chuyện phiếm’ của các nàng, hôm sau chuyện Minh Lạc là hậu nhân của Vân Hoa quận chúa hại nước hại dân truyền khắp kinh thành.

      Nếu lại thêm chuyện Khánh An đế có ý với Minh Lạc truyền , Minh Lạc nên chết mới xứng với hảo ý của các nàng, chí ít cũng nổi danh bừa bãi.

      Trong phòng cũng ai nên tiếng hòa giải,những trưởng bối ngày xưa dùng ánh mắt từ ái nhìn nàng, lúc này đều dường như nghe hiểu hàm ý, vẫn ôn hòa cười.

      Minh Lạc nghĩ mình gả cho Triệu Thành coi như bốn phía đều là địch a.

      Xét về phía Túc vương, nàng ngồi chỗ nàng nên ngồi. Xét về Minh gia, nàng và đại phòng Minh gia huyên náo gần như bất hòa, người trong này đều thành tinh, có gì biết? còn việc nàng gả cho Túc vương dẫn đến việc Ôn Hỉ gả Tây Phiền, lại đắc tội ít tôn thất.

      Hôm nay các nàng dám những lời này trước mặt nàng, đại khái nghĩ rằng Triệu Thành căn bản quan tâm.

      Tất cả mọi người cười nhìn Minh Lạc, hoặc là xem kịch vui, hoặc nghiên cứu biểu của nàng, nhìn nàng như đồ đần nghe hiểu, hoặc nén giận chịu biệt khuất- lúc này tân nương tử phát cáu là tốt.

      Nhưng Minh Lạc phải đồ đần, cũng muốn chịu biệt khuất, nàng ngẩng đầu, cười nhạt với vị lão vương phi kia, cười đến mức làm cho dung mạo bà ta khẽ đổi, nàng quay đầu nhìn nha hoàn phục thị mặc áo xanh, dùng thanh êm tai hỏi thăm : “ Thanh Diệp, vị lão phu nhân này dường như rất quen thuộc với chuyện năm xưa, ngươi có biết đó là lão phu nhân nhà ai ?”

      Thanh Diệp cung kính bẩm : “ hồi bẩm vương phi nương nương, vị này là lão Quả quận vương phi của Quả quận vương phủ bị đoạt tước, sở dĩ Quả quận vương phi quen thuộc với chuyện năm xưa như vậy là vì Quả quận vương chính là trưởng tử của người giết đệ đoạt vợ, chiến tử trong trận đấu với Bắc Cốt, Kiến Hoài thái tử.”

      Sắc mặt lão Quả quận vương phi đỏ lên, có thể là thẹn quá hóa giận!

      Chỉ là nha hoàn nho lại dám dửng dưng ra chuyện mà ngoại nhân chưa từng dám thẳng, nếu phải là đêm tân hôn của Túc vương, nha hoàn dạng này liền trực tiếp kéo ra ngoài loạn côn đánh chết!

      Minh Lạc giống như hoàn toàn nghe ra điều gì đặc biệt.

      Nàng gật đầu với Thanh Diệp, qua đầu cười với lão Quả quận vương phi đỏ mặt : “ ra là lão quận vương phi, đa tạ lão quận vương phi có tâm đề điểm.”

      đến chuyện năm xưa, nếu phải lão quận vương phi nhắc đến ta còn biết nội tình. Sau này hỏi lại vương gia,tránh cho việc do biết nội tình mà nhầm, thành trò của người khác là chuyện nhưng phạm phải kiêng kị của hoàng gia là chuyện lớn.”

      Lão Quả quận vương phi giận đến toàn thân phát run, trước kia chỉ biết nha đầu này ngây thơ, mềm mại, biết lại hỗn như vậy! quả nhiên bên ngoài đồn đại nàng vong ân phụ nghĩa là , ỷ vào việc gả vào Túc vương phủ mà cáo mượn oai hùm ở phủ Thừa Ân công, muốn bức tử đại bá mẫu có ơn dưỡng dục nàng!

      Bà ta tức giận muốn gì đó nhưng bà ta dám, càng sợ Minh Lạc ra những lời khó nghe hơn

      Thăng Bình đại trưởng công chúa thở dài, nàng ta nghiêm khắc trừng Thanh Diệp, sau đó nhìn Minh Lạc, mở kim khẩu: “ chuyện xưa cần nhắc lại.”

      “ Nhưng a Lạc, ngươi gả vào hoàng gia, lại biết hết trưởng bối trong hoàng gia là được, bằng hai ngày sau ngươi đến phủ của ta, ta dẫn ngươi gặp các vị trưởng bối trong tôn thất.”

      Minh Lạc cười tiếng, : “ đa tạ tâm ý của đại trưởng công chúa, phần tâm ý này a Lạc xin nhận, nhưng ba ngày sau a Lạc theo vương gia bái tế hoàng lăng, nghĩ đến lúc đó cũng có thể thấy trưởng bối trong tôn thất.”

      Sắc mặt đại trưởng công chúa trầm xuống, còn chưa có ai cho bà ta sắc mặt như thế, ngay cả thái hậu ở trước mặt bà ta cũng phải cung cung kính kính, nàng ta là cái thá gì?

      Bầu khí lại ngưng trệ, vị lão ma ma vào phòng cung kính với Thăng Bình đại trưởng công chúa “ đại trưởng công chúa, yên hội bên ngoài bắt đầu, vương gia đặc biệt sai lão nô mời đại trưởng công chúa và các vị vương phi, lão vương phi nhập tiệc.”

      Vị lão ma ma này họ Lâm, khi Lăng hoàng hậu còn sống làm nữ quan quản bên người, sau khi Túc vương ra đời liền bị đưa đến phục thị Túc vương.

      Thăng Bình đại trưởng công chúa là đích trưởng nữ của Lăng hoàng hậu, coi như là Lâm ma ma nhìn lớn lên, cho nên ánh mắt bà ta nhìn Lâm ma ma khác với những người khác.

      Hôm nay là đại hôn của Túc vương, đây lại là tân phòng, tuy Thăng Bình đại trưởng công chúa bị mất mặt mũi, càng ngày càng thích Minh Lạc nhưng cũng so đo vào lúc này, thời gian còn dài cho nên nhàn nhạt nhìn Minh Lạc sau đó theo Lâm ma ma rời

      Đám người thấy thế, cũng dưới dáng vẻ cung thỉnh của Lâm ma ma, thần sắc khác nhau theo đại trưởng công chúa rời .

      Đám người vừa , ĐÔng Phù đóng cửa lại, lui đến trước mặt Minh Lạc, có chút lo lắng thấp giọng , nương nương, hôm nay là đại hỉ của người,có chuyện gì, ngài nhịn chút qua, làm gì phải tranh phong với các nàng, dù sao đại trưởng công chúa cũng có thân phận đặc thù, bên phía tôn thất..”

      Ngay cả thái hậu nương nương cũng nhiều lần phải nhường nhịn mấy người này.

      Minh Lạc cười cười, lơ đễnh : “ nhịn chút mới tốt, ngày tháng sau này còn dài, chỉ có tự mình đứng mới bị a miêu a cẩu nào cũng tới dẫm cước.”

      Nàng tuyệt đối làm Túc vương phi biệt khuất. Hoàng gia là nơi bắt nạt yếu sợ mạnh, cúi đầu trước quyền thế, nơi cần tâm cơ và can đảm, nơi ngừng đánh cờ.
      Kimanh1257, Tiểu Ưu Nhi, annie19610 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :