1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngoài ý muốn đã yêu lại rồi - Nguyên Viện (10C + 1PN) [Trọng sinh]

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      ~ Chương 9 ~

      Warning: Rating 18+

      Ngày thứ ngàn bảy trăm chín mươi lăm.

      Nhìn đơn ly hôn, tay run run cầm bút, mắt nhắm chặt, thả chiếc bút tay xuống, mình tự nhủ với bản thân.

      Còn tháng nữa…

      Duật, làm thế nào bây giờ? Buông tay quả thực khó quá…..


      ~~~​

      Đào Tâm Nha thể đẩy ra, lúc hôn , cảm giác được người run lên, mà ánh mắt nhìn dường như tràn đầy sợ hãi cùng đau thường, điều này làm cho lòng nhất thời mềm .

      Có lẽ phụ nữ luôn thể kháng cự được dáng vẻ bi thương ớt của đàn ông, mà lại chưa từng thấy như thế này. ở trong mắt luôn tao nhã trầm ổn, có việc gì có thể làm khó , vậy chuyện gì xảy ra, khiến cho lộ vẻ mặt như vậy?

      “Tâm Nha, Tâm Nha…” thầm tên . Lướt qua cánh môi, đầu lưỡi khẽ liếm qua liếm lại, sau đó tham lam tỉ mỉ bắt đầu khai phá cái miệng nhắn, từ nụ hôn trở thành cuồng nhiệt, tìm được chiếc lưỡi đinh hương, bá đạo chiếm lấy.

      Nụ hôn bất chợt chuyển sang lịch liệt khiến cho Đào Tâm Nha kêu, lưỡi của bị gắt gao mút, mãnh liệt cướp của hô hấp của , mà chỉ có thể bị bắt nuốt vào hương vị của , đôi tay khỏi qua lớp áo ngủ nhéo phát người , chóp mũi thở ra tiếng ưm tinh tế.

      Tiếng than nhàng mềm mại giống như khúc nhạc dạo mê hoặc, mà ngọt ngào của chính là quả táo tay phù thủy, cho dù có độc, vẫn muốn mình chiếm lấy, cho người khác dù chỉ phần nhất.

      là Nha Nha của , phải ảo ảnh, kiều ở trong lòng , mùi hương chỉ thuộc về tỏa ra khiến cho lòng càng thêm khát vọng.

      Bàn tay thô lỗ kéo áo ngủ của ra, quần áo vì vậy mà bay mất. Sau lớp áo ngủ là nhũ hoa trần chuồng lớp bảo vệ.

      xoa bóp bộ ngực trắng nộn, năm ngón tay hưởng thụ cảm giác, cẩn thận đẩy qua đẩy lại, chỉ chốc lát sau, làm da trắng như sữa kia bị vo vê tạo thành dấu vết. Thân thể đẹp tuyệt, có thể từ người làm ra những dấu vết biểu thị cho từng chỗ người đều là của .

      Ngón cái cùng ngón trỏ kẹp lấy nhũ hoa, ma sát qua lại, nhũ hoa mẫn cảm ở trong bàn tay . lần tay đến đầu ngực, dùng ngón tay gẩy gẩy đầu nhũ hoa, cái miệng nhắn bị hôn lập tức phát ra tiếng ngâm mê người.

      Tiếng rên rỉ tuyệt vời, muốn nghe càng nhiều.

      Buông cái miệng nhắn, đem mặt vùi vào bầu vú, giữa hai bầu ngựa trắng liếm liếm, ngón tay đẩy đẩy, đầu lưỡi mút lấy nhũ hoa, cắn vài phát, phun ra, rồi lại ngậm vào, khiến nhũ hoa trở nên ẩm ướt hồng hào, lưu lại ấn ký của .

      Đào Tâm Nha bị trêu trọc khiến cho hơi thở hỗn loạn, nhìn ngực mình bị trêu chọc, trong lòng tràn ngập nhục nhã, nhưng thân thể lại như có lửa đốt, nơi riêng tư từ từ chảy ra dịch ướt át quen thuộc mà lại xa lạ.

      Quần ngủ của bị kéo xuống, tay cố tình chạm vào quần lót ẩm ướt. “Tiểu quỷ, mới thưởng thức bộ ngực vậy ướt rồi.” cắn nhũ hoa xinh đẹp, gian trá nhìn .

      Đào Tâm Nha xấu hổ giãy giụa nhắm chặt mắt, định đẩy ra, lại ôm càng chặt.

      “Hư… Đừng trốn, thích em vì mà ướt át.” , thanh khêu gợi tựa như ác ma mê hoặc, ngón tay cách mỏng manh quần lót xoa hoa tâm.

      Nguyên Duật Nhượng khẽ hôn cái miệng nhắn, liếm lưỡi đinh hương, ôn nhu dụ dỗ . “Ngoan, dang chân ra, để cho em.”

      Đào Tâm Nha mặt hồng, thân thể nhục nhã run run, hai chân thuận theo lời mở ra.

      bé ngoan.” hôn , ngón trỏ để để tại chỗ quần lót trước cửa hoa tâm, nhàng chọc chọc, khiến cho vải dệt ướt át hơi hơi chà xát vào tiểu huyệt.

      Hoa khẩu mềm mại chịu nổi thô ráp do vải dệt tạo ra, lông mày tinh tế khỏi nhíu lại.

      Nguyên Duật Nhượng kia thấy bảo bối trong lòng khó chịu, dùng tay kéo quần lọt xuống, đầu ngón tay trực tiếp chạm vào hoa tâm mềm mại, khiến cho chỗ đó lại càng ẩm ướt.

      chậm rãi chuyển động tay, đầu ngón tay dụ dỗ hoa khẩu yếu ớt, tiến vào, chỉ ma sát ở bên ngoài, thỉnh thoảng lại chọc chọc, được chút lại buông ra.

      Bị quyễn rũ như vậy, Đào Tâm Nha ngây ngô sao chịu được? nhịn được cọ vào , cái miệng nhắn phát ra tiếng ngâm hơi khó chịu. Mà dịch do khát khao của mà dần chảy ra, dính hết vào tay .

      nhóc nhiệt tình!

      “Làm sao vậy? thích chạm vào nơi này sao?” hỏi, lòng bàn tay chà xát vùng kín, sau đó ấn ấn.

      “A!” Kích thích bất ngờ làm cho rên rỉ. “Có, có thích…”

      Nhưng vừa xong, lại bỏ tay ra.

      …” Đào Tâm Nha vội vàng tóm lấy tay , cho rời .

      Nguyên Duật Nhượng cười khẽ, cắn đôi tai trắng nõn, hỏi : “Muốn nhàng, hay là mạnh tay chút? Hả?”

      Đào Tâm Nha cắn môi do dự, rốt cuộc cũng chống cự được khát vọng của cơ thể. “Mạnh, mạnh lên chút nữa…” xong, liền nhục nhã nhắm mắt lại.

      thà.” Thưởng cho thành thực của , Nguyên Duật Nhượng lại chạm vào , ngón tay mân mê hoa tâm. nhàng âu yếm, ngón tay dài đến hoa tâm, liền đâm thẳng vào.

      “Ưm…” khẽ ngâm, phía dưới do có dị vật tiến vào mà co rút, nhưng lại khó chịu, mà cảm giác kỳ quái lại dâng lên.

      Hoa huyệt ẩm ướt khít chặt làm cho đôi mắt tối sầm lại. co ngón tay dài, chuyển động bên trong hoa tâm, ngón cái quên khinh bạc vùng kín.

      Bị hai phía kích thích làm cho phía dưới của đỏ hồng, tiếng rên rỉ tinh tế ngày cái dồn dập. Mới đâm vài cái, Đào Tâm Nha nắm chặt lấy áo tắm của gã đàn ông, gương mặt đỏ ửng lại đỏ thêm, lộ ra vẻ kiều diễm của phụ nữ, ái dịch dồi dào tuôn ra từ nơi riêng tư, yếu đuối ngã vào trong lòng .

      Khẽ hôn lên trán trắng mịn ra mồ hôi, Nguyên Duật rút ngón tay ra, ôm lấy , đem đặt ở bàn học. nhấc hai chân lên, chỗ trung tâm giữa hai chân bị vặn bung ra, cánh hoa liền chảy ra mật lộ.

      Dưới lông màu đen, khe hoa hơi mở ra, cánh thịt run rẩy, coi như là hưng phấn mà đợi bị tiến vào, mà hoa lộ còn lại là tỏa ra mùi hương dụ dỗ.

      Nguyên Duật kéo xuống dây lưng áo tắm, dục vọng ở bụng dưới bốc lên từ lâu, muốn hung hăng tiến vào , giữ lấy cánh mông, để cho thứ thô dài nhọn kia lên múi thịt mở ra.

      Cảm thụ được thứ cứng rắn nóng rực kia, nhưng Đào Tâm Nha bị vây trong cao trào nghi hoặc cúi đầu xuống, trong nháy mắ thân thể bị xỏ xuyên qua. “A!” Đau đớn làm cho kinh hãi kêu lên, huyệt hoa bó chặt, toàn bộ sung sướng biến mất, chỉ còn lại có thống khổ.

      “Đừng mà… Đau…” đẩy ngực ra, đau đớn làm cho nước mắt liên tục chảy xuống.

      Lại biết thắt chặt và khước từ của chỉ làm nổi lên ý niệm thâm nhập càng sâu trong đầu, thứ thô dài kia có rời khỏi, trái lại xâm nhập càng sâu, đâm thủng tầng lá mỏng thuần khiết kia, tiến vào chỗ sâu nhất.

      “Ô…” Máu xử nữ tuôn ra, đau đớn làm cho Đào Tâm Nha ủy khuất khóc lên. đau nhức như vậy phải chưa từng trải qua. Sâu trong trí óc, cũng từng bị đàn ông xỏ xuyên qua thô lỗ như vậy, khi đó cũng khóc, nhưng lại hối hận, bởi vì chiếm được .

      “Nha Nha, Nha Nha, đừng khóc, Nha Nha…” hôn lên giọt lệ mặt , thương gọi .

      kinh ngạc nhìn , liền thấy mắt mờ mờ, như là say.

      Đúng rồi, nhớ tới bình Whisky bình bị uống phân nửa kia. Đào Tâm Nha thở ra, lúc này lại thấy ánh kim lóe lên cổ .

      Dây chuyền cỗ có vòng cái nhẫn, Đào Tâm Nha nhìn chiếc nhẫn kia, cùng chiếc nhẫn tay đôi — đó là nhẫn cưới để lại.

      lại đeo tay… Đào Tâm Nha đưa tay run rẩy, cầm cái nhẫn kia, nước mắt rơi xuống càng nhiều.

      Đồ ngốc! Vì sao phải ràng buộc chính mình như thế, đáng để làm như vậy!

      Toàn bộ lòng Đào Tâm Nha đau đớn, nhìn người đàn ông trước mắt, cũng nhịn được nữa, cũng vô pháp đè nén chính mình.

      “Duật… Duật ca ca.” khóc, ôm lấy, gọi . “Duật ca ca… Duật ca ca…”

      “Nha Nha…” hôn lấy , bắt đầu xâm nhập , chút rồi chút, từ mềm biến thành cuồng liệt, lần lượt tiến vào, rút ra, lại tiến vào.

      “A ưm…” Môi lưỡi hai người nóng bỏng cuốn lấy nhau, liều lĩnh nuốt vào nướt bọt cùng hơi thở của đối phương, Đào Tâm Nha vì mở ra thân thể, giơ lên mông tròn, nghênh đón chạy nước rút.

      Hoa thịt non nớt vì mà thít chặt lại, chảy ra hỗn hợp mật hoa cùng tơ máu, đó là trinh trắng kính dâng cho , cũng như trong trí nhớ kia, hối hận.

      có, chỉ có thương, thương đối với .

      ôm lấy , dùng chỗ ẩm ướt của mình bao lấy , muốn an ủi đau xót của , làm cho thống khổ nữa, làm cho khôi phục lại tự tin kiêu ngạo kia.

      Duật ca ca…

      mặc cho lần lượt chiếm hữu, thân thể kiều in đầy dấu vết của , tất cả người đều là mùi của .

      “A…” Đào Tâm Nha cắn môi, ghé vào bàn học, đàn ông đứng ở sau người lại xỏ xuyên qua huyệt hoa, bàn tay về phía trước cầm lấy tuyết nhũ, thúc đẩy thân thể mềm nhũn trắng mịn.

      Ngực đầy mồ hôi dán lên lưng trắng như tuyết, khẽ cắn lên bờ vai , giống như con thú tham lam chẳng biết đủ, dùng dịch của lấp đầy kiều hoa dưới người. bẻ gãy , chiếm hữu , ái dịch sền sệt kia dính đầy thân thể hai người tương liên, mỗi cái ra vào đều bức ra chất lỏng đặc hơn.

      nhào nặn cuống thịt từ lâu sung huyết đỏ tươi hoa khẩu, để cho trong người phát ra kiều, sau đó bạo phát, làm cho thứ nóng rực vẩy ra, sau đó lần thứ hai xâm nhập.

      đủ… muốn vẫn chưa đủ.

      Hôn lên đôi môi nức nở, cho dù có khóc, cầu xin cũng buông tha.

      Nha Nha… lưu luyến gọi tên .

      , phải là ảo ảnh.

      ***​

      Đào Tâm Nha ngủ giấc đến tận chiều mới tỉnh dậy, khi mở mắt thấy mình nằm ở giường của Nguyên Duật Nhượng. người , quần áo được mặc vào, chỉ là da đây đó vẫn còn dấu hôn và vết cắn làm bằng chứng, mà nơi giữa hai chân cũng còn cảm giác đau.

      chậm rãi ngồi dậy, lật chăn bông ra, chợt thấy ngón áp út bên tay trái mang chiếc nhẫn. sững sờ nhìn kia chiếc nhẫn cưới, lại nhận ra mình đeo lại chiếc nhẫn này ngoài ý muốn.


      “Tỉnh rồi.” Giọng đàn ông từ đằng sau truyền tới.

      Đào Tâm Nha quay đầu, nhìn ngồi ở ghế.

      Mặc vào áo lông mềm màu lam nhạt cùng quần dài, vẫn tuấn tú tao nhã như vậy, nhưng ánh mắt nhìn lại thâm trầm khó .

      Trong nháy mắt, Đào Tâm Nha hiểu được. nuốt nước bọt, giọng hỏi, “ biết?”

      ra phải nghi ngờ, nhưng dám vạch trần. tự gạt mình, tự nhủ rằng phát ra, từ đó… mới có thể dùng lý do này, kìm nén cảm xúc sợ hãi cùng áy náy của mình mà ở bên cạnh .

      Nguyên Duật Nhượng thành thực trả lời. “Đêm đó em uống say.”

      Đào Tâm Nha rốt cục hiểu được. “Rượu kia phải hương tân.” luôn luôn hoài nghi vì sao mình chỉ uống rượu hương tân mà say được, ra khi đó sớm nghi ngờ.

      “Đúng, là rượu nặng, tửu lượng của em vẫn kém như vậy.” Nguyên Duật Nhượng nhếch khóe miệng, giọng mềm mại nhàng vô cùng thân, nhưng trong mắt vẫn là nỗi buồn đáy.

      Khi tỉnh lại, nhìn ngủ say, thân mình bé bỏng nằm gọn trong lòng . ràng hai người gần nhau như vậy, lại xa đến thế.

      biết, vẫn muốn rời xa .

      Cả hai người bọn họ đều tự lừa mình. cho rằng làm bộ như phát ra, ở lại; cho rằng vạch trần, tiếp tục duy trì được vẻ bình tĩnh.

      hiểu , như hiểu .

      Bọn họ đều trốn tránh, dám đối mặt với thực tế.

      Quan hệ ràng buộc giữa hai người như tấm băng mỏng, làm cho ngày càng sợ, sợ ngày nào đó lại biến mất, và thể tìm được .

      chưa từng quên lúc trước buông tay, cũng chưa từng quên, năm đó rời , tự với mình, bao giờ nữa nữa.

      lần cố chấp say đắm, làm cho sợ, sợ những ngày đếm ngược tịch mịch, làm cho mất sức, cứ coi như đó là trừng phạt cũng đúng tội, cũng phải nếm quả đắng.

      sợ, cũng mệt mỏi, cho nên, buông tay.

      “Vậy sao? định làm gì? Trả thủ tôi sao?” nhàng nắm chặt ga trải giường, ngăn chặn cảm giác yên trong lòng, cúi mắt hỏi .

      “Trả thù?” Nguyên Duật Nhượng thầm hai chữ này, muốn cười lại cười nổi. “ ra, em nghĩ rằng tôi định trả thù em?”

      Hoa ra, mấy ngày nay tiếp xúc với , dè dặt cẩn trọng, sợ dọa chạy, sợ chính là chỉ là giấc mộng… sợ hãi hèn mọn như vậy, mà trong mắt , đây lại chính là trả thù.

      Hoa ra, có cách nhìn về như thế.

      Nguyên Duật Nhượng cảm thấy buồn cười, đau đớn co rút đạp đổ kiểu ngạo của , mà kiêu ngạo của ở trước mặt lại bao giờ còn sót mảnh.

      “Đào Tâm Nha, tàn nhẫn của em có lúc làm tôi thống hận.”

      Giọng lạnh băng của làm chột dạ, biết lời có chút quá đáng, nhưng biết chính mình nên làm gì.

      Lúc trước, quả làm nhiều lắm chuyện sai. hận , muốn trả thù cũng là chuyện đương nhiên.

      đúng, là lỗi của tôi, chiều chuộng em đến vậy.” Nguyên Duật Nhượng lạnh lùng nhếch môi, trong mắt bão tố nổi lên.

      “Vì vậy, em luôn tùy hứng làm bậy, cho tới bây giờ vẫn hiểu được tâm trạng người khác. Em tôi, cho nên đặt bẫy tôi, ép tôi cưới em. Sau đó, lại tự ý quyết định buông tay, chỉ để lại đơn ly hôn, cũng quay đầu lại mà rời luôn. Em chưa từng hỏi xem tôi muốn thế nào. Em tiêu sái như vậy, cho rằng chết rồi mọi chuyện xong sao?”

      , nghĩ như vậy –

      Đào Tâm Nha cắn môi há miệng, lại tìm ra rời biện giải.

      đúng, em chết. Em trở lại trong thân xác này, nhưng em xem hai năm nay em ở đâu? Em cũng biết Haier vì cái chết của em mà đau đớn tự trách. ta cảm thấy ấy là người biết bảo vệ em tốt. Em làm cho cha mẹ tôi đau lòng vô cùng, phải nếm cảm giác người đầu bạc tiễn người đầu xanh. Em làm cho tôi phải thừa nhận trách cứ từ mọi người, còn có nỗi đau thể nên lời… Đào Tâm Nha, em cho rằng, em chết, em rồi, chúng tôi vui vẻ mà sống sao?”

      Đào Tâm Nha lắc đầu, “ phải… Tôi có…”

      “Vậy em sống ở đâu?” chất vấn, trừng mắt nhìn , bức bách truy vấn. “Hai năm nay em ở đâu? Tại sao trở lại?”

      Đào Tâm Nha há miệng, lại biết nên cái gì, vì lời trách móc của mà mắt đỏ lên, nước mắt ở hốc mắt đọng lại, cũng dám rơi xuống.

      Nguyên Duật Nhượng nhìn chăm chú nước mắt , khuôn mặt lạnh như băng thương tiếc, “Đào Tâm Nha, em khóc cái gì? Em dựa vào đâu mà khóc? người trốn chạy như em có tư cách gì để khóc?”

      Đào Tâm Nha cố kìm nước mắt. biết rất đúng, có tư cách, tổn thương mọi người như vậy, nào có tư cách rơi lệ?

      gục đầu xuống, thanh run run. “Em biết em làm sai rất nhiều việc, em chỉ muốn bù đắp…”

      “Bù đắp? Bù đắp thế nào? Tác hợp tôi với Elena sao?” Nguyên Duật Nhượng nở nụ cười, đứng dậy ra phía trường, nâng mặt lên, “Đào Tâm Nha, em từng hỏi qua của ý kiến của tôi?”

      “Em…” hỏi, nhưng… hoảng hốt : “Nhưng phải Elena sao? Lúc trước nếu vì em, sớm cùng Elena kết hôn, cho nên…”

      “Cho nên,” tiếp, chăm chú nhìn , câu lại câu phát ra: “Em biết rằng tôi thành đôi cùng Elena, em nghĩ rằng tôi áy náy vì cái chết của em, cho nên em muốn bù đắp cho tôi, vì vậy em cuối cùng cũng xuất , chính là vì lý do này sao?”

      Đào Tâm Nha sợ hãi gật đầu.

      Nguyên Duật Nhượng hỏi lại: “Vậy nên, nếu em bao giờ biết tôi và Elena thành, em bao giờ trở về?”

      Hơi do dự, Đào Tâm Nha lại gật đầu.

      Cho dù sớm biết rằng đây là đáp án, nhưng thấy chính tự thừa nhận, Nguyên Duật Nhượng vẫn đau lòng kìm được. buông ra, cười thành tiếng.

      Tiếng cười kia, tràn ngập thống khổ cùng thất vọng.

      “Duật ca ca…” như vậy làm thấy sợ.

      Nguyên Duật Nhượng lưng quá thân, nhìn , ra khỏi phòng. Đến gần cửa, lạnh lùng ném lại câu.

      “Đào Tâm Nha, em thay đổi gì dù chỉ chút, vẫn ích kỷ như vậy.”

      Đào Tâm Nha, em thay đổi gì dù chỉ chút, vẫn ích kỷ như vậy–

      , dường như mọi việc làm đều sai lầm.

      Nhưng, thực sai lầm rồi sao?

      Lời của Nguyên Duật Nhượng ngừng vọng lại trong đầu Đào Tâm Nha, mỗi câu mỗi từ đều thể bác bỏ. Quả chưa từng để ý đến ý nguyện của .

      Lấy danh nghĩa tình , trói buộc .

      Lấy lý do muốn bù đắp, thực ra chính là muốn giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng, chính là muốn tìm lý do tiếp cận .

      tự nhủ, nữa. Tự nhủ rằng, buông tay . Tự nhủ rằng, làm cho hạnh phúc, chúc phúc cũng là loại . Nhưng muốn gì? chưa từng nghĩ tới.

      cho rằng mình trường thành, hiểu chuyện, nhưng hóa ra trong tình , vẫn ngây thơ như vậy, tự cho là đúng quyết định tất cả.

      nóiđúng, vẫn ích kỷ như vậy.

      Nhưng nên làm như thế nào bây giờ? Làm gì cũng sai, phải làm gì đây?

      “Này, bé, đứng đây làm gì?” Haier định ra khỏi nhà, lại thấy Đào Tâm Nha đứng ở trước cửa, ta kinh ngạc nhướn mày.

      Ánh mắt bé hồng hồng, vẻ mặt bất lực.

      “Làm sao vậy? Cãi nhau với A Nhượng?” thể nào, hai người này ngày hôm qua phải còn ngọt ngào với nhau sao?

      Đào Tâm Nha ngẩng đầu lắc lắc. ra luôn ở trước cửa nhà, cho dù mọi khó khăn trải qua, nhưng mỗi lúc bị thương, khổ sở, vẫn thầm nghĩ đến ngôi nhà, nghĩ đến trai mình.

      Trong nháy mắt, nước mắt kìm nén lâu tuôn ra.

      “Ê? Sao lại khóc?” Haier phát hoảng, vội vàng lấy khăn tay. “Đừng khóc, khóc trước cửa nhà tôi như vậy, người khác nhìn lại tưởng rằng tôi bắt nạt .”

      Chính xác là đùa, xem có thể khiến bé kia cười , ai ngờ bé ấy khóc càng lớn tiếng.

      “Ô oa –”

      A… Trời đất!

      Haier có cách nào, đành phải xuống xe kéo . “Ừm… bây giờ vào nhà tôi ngồi chút .”

      Đào Tâm Nha khóc, bị trai kéo , nhìn tay , nước mắt rơi vào càng nhiều. lâu bị kéo như vậy rồi.

      Hồi , kéo tay như thế, cùng chơi đùa, mà Duật ca ca cũng theo bên cạnh, cười chiếu cố .

      Khi cha còn sống, Duật ca ca liền cùng cha nuôi mẹ nuôi đứng bên, nhìn bọn họ chơi đùa.

      lớn lên trong chiều chuộng như vậy, nhưng làm cái gì?

      làm cho bọn họ đau lòng khổ sở, thậm chí ích kỷ quyết định mọi thứ. ràng vẫn sống đời, cũng tìm đến bọn họ.

      Đào Tâm Nha, mày khốn nạn!

      “Rồi.” Haier mang vào nhà, để ngồi sofa, đưa hộp giấy ăn cho , quan tâm hỏi: “ có chuyện gì xảy ra? Có phải A Nhượng bắt nạt ?”

      Đào Tâm Nha lắc đầu, Haier gãi đầu. Đối với trước mặt, chẳng có cách nào.

      “Ai, đừng khóc nữa… Có muốn ăn đường hay ?” lấy từ bàn thủy tinh ra mấy hộp sữa đường.

      Đào Tâm Nha nhìn sữa đường.

      Haier ngượng ngùng sờ mũi, “ cảm thấy tôi như dỗ em bé đúng ? Trước kia em tôi khóc, tôi cũng dùng sữa đường dỗ em ấy, sau đó em ấy …”

      viên đủ, em muốn hai viên, em còn muốn kem ốc quế, còn muốn bánh dâu tây, còn muốn hoa nhài, hơn nữa phải có mãn tinh… Như vậy, em khóc nữa.”

      Cứ câu ra, ánh mắt Haier càng mở lớn, kinh ngạc nhìn Đào Tâm Nha, “, làm sao có thể…”

      Đào Tâm Nha run môi, cười gượng, với trai mình: “, em là Tâm Tâm.”
      Pe Mick thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      ~ Chương 10 ~

      ngàn tám trăm hai mười lăm ngày.

      Rốt cục kí tên vào đơn ly hôn. Mình khóc, mình luôn luôn mỉm cười. đấy, mình cười buông tay.

      Duật ca ca, tự do rồi.

      .

      .

      .
      Haier Jones cảm thấy mình nằm mơ.

      Nhưng giấc mơ này lại chân thực đến mức khiến muốn khóc.

      “Em đúng là Tâm Tâm?” Nhìn phương đông trước mắt, vẫn thấy khó tin.

      Đào Tâm Nha khóc gật đầu, thấy hai tin, hít mũi : “Em còn nhớ chuyện 13 tuổi rồi vẫn còn đái dầm!”

      Haier lập tức giơ chân, đó là vết sẹo trong lòng .

      “Câm miệng! đâu có đái dầm! ràng là em và thằng nhóc A Nhượng nửa đêm vào phòng hãm hại !” Kết quả bị người hầu trong nhà cười, mấy ngày cũng ngóc đầu lên được.

      Nhưng việc này ngoài ba người bọn họ và người hầu trong nhà, ai biết. Ngay cả hai lão Nguyên gia cũng biết, nguyên nhân đương nhiên là do hạ lệnh phong bế.

      Đây là sỉ nhục của đời !

      tại, Haier trừng Đào Tâm Nha, tim đập rất nhanh, nhưng vẫn hoài nghi: “Việc này có phải A Nhượng cho em ?”

      Đào Tâm Nha lắc đầu, sau đó chuyện chỉ có hai em bọn họ biết.

      “Em nhớ ngày bị ba đưa về Scotland, máy bay, em khóc đòi mẹ suốt. Khi đó hai lấy sữa đường cho em, với em…”

      “Tâm Tâm đừng khóc, ăn viên sữa đường này. Đường ngọt ngào, Tâm Tâm ăn xong vui vẻ. hai ở đây, luôn ở bên cạnh Tâm Tâm!” Haier nghẹn ngào , hốc mắt phiếm hồng, “Em đúng là Tâm Tâm…”

      Đào Tâm Nha khóc gật đầu.

      Haier hít vào sâu, đè nén kích động trong lòng, hỏi : “Chuyện này là sao? Sao em lại biến thành cái dạng này?”

      “Lúc đó em bị rớt máy bay, tỉnh lại thấy ở trong thân thể này…”

      “Cho nên, hai năm nay em vẫn sống đời này?” Haier tiếp lời.

      Đào Tâm Nha gật đầu.

      “Vậy tại sao em trở lại?”

      “Em…” Đào Tâm Nha cắn môi, dám nhìn hai, “Em còn mặt mũi gặp . Lúc trước em nhiều lời tàn nhẫn như vậy với , làm thương tâm… giận dữ quan tâm đến em, cho nên em…”

      “Nên em cảm thấy em chết rồi, hai vẫn hận em? Vẫn để ý đến em như vậy sao? Đào Tâm Nha, em thấy hai em là người như vậy sao?” Haier kích động rống lên.

      Đào Tâm Nha lắc đầu. biết mình sai rồi: “ hai, xin lỗi…”

      Haier đỏ mắt. Đúng là tức giận, phẫn nộ, nhưng mà… Nhìn em khóc thành tiếng, cho dù giận đến mấy, cũng áp được vui sướng trong lòng.

      “Con bé ngốc này…” ôm em vào lòng.

      hai, thực xin lỗi, thực xin lỗi…” Đào Tâm Nha ôm hai, khóc lớn tiếng.

      Haier nén lệ trong mắt, ôm lấy em vừa mất tìm lại được, cứng rắn : “Nếu em phải là em , nhất định phải bóp chết cái tên rắc rối này. Ly hôn ly hôn, Paris làm gì? định về nhà ư? quan tâm đến em, thực mặc kệ em à? Em cũng nghĩ lại, năm năm liền chịu liên lạc với , em biết vẫn luôn chờ điện thoại của em sao?”

      Lúc trước ác như vậy, nhưng dù sao vẫn là em thương vô cùng. chỉ cần thấp mình xin lỗi, làm sao lại để ý đến ? Khi đó cũng chịu mất mặt, cứ giằng co cùng em . Kết quả sao?

      đau lòng, hối hận.

      Đào Tâm Nha sụt sịt mũi, hai mắt khóc hồng lên: “Em… Em chỉ là còn mặt mũi gặp thôi. Em vẫn thực hối hận với những lời như vậy. Lại là lần đầu tiên dữ dằn với em, cho nên…” ủy khuất , “ hai, thực xin lỗi!”

      “Quên , coi như nợ em!” em có thù hằn gì? Haier lấy khăn giấy lau nước mắt cho em , sau đó đứng dậy đến nhà bếp rót cho ly nước ấm. “Được rồi, đừng khóc, sưng hết mắt rồi!”

      Đào Tâm Nha nhận lấy cốc nước, khóc lâu như vậy, quả thực rất khát. khóc thút thít uống nước.

      Chờ em trấn định rồi, Haier mới hỏi: “Tâm Tâm, em và A Nhượng xảy ra chuyện gì? A Nhượng biết chuyện của em ?”

      Đào Tâm Nha gật đầu, trầm mặc lúc, thuật lại những lời Nguyên Duật Nhượng với cho hai nghe.

      Haier nghe xong, khẽ thở dài: “Tâm Tâm, đúng là em sai rồi.”

      Đào Tâm Nha chuyện, cũng biết mình sai rồi.

      cho cùng, cũng là hai làm hư em!”

      hai, đâu có liên quan gì đến !” Đào Tâm Nha để hai tự trách, “Tại em hiểu chuyện. chết qua lần rồi, lại thay đổi suy nghĩ của mình.”

      Như Duật ca ca vậy, vẫn cứ ích kỉ như cũ.

      “Còn bây giờ sao? Em muốn gì?” Haier hỏi em : “Em còn A Nhượng ?”

      Đào Tâm Nha sững sờ, lập tức cười khổ: “Em đâu dám nữa. Lúc trước buông tay, em quyết định , bao giờ nữa!”

      “Nếu thực , em biểu lộ như vậy sao?” Bộ dáng ràng là đau xót vì tình.

      Đào Tâm Nha gục đầu xuống, cầm chặt lấy cốc nước, giọng : “ hai, em sợ, em sợ tình của em lại làm tổn thương đến người xung quanh. Em chỉ mong ấy hạnh phúc!”

      Em của mình, làm sao Haier lại hiểu? tại trốn tránh! Ngồi bên cạnh em , sờ đầu : “Tâm Tâm, em muốn tự cho A Nhượng hạnh phúc sao?”

      Đào Tâm Nha lắc đầu, nghĩ ngợi : “Sao em có thể cho ấy hạnh phúc được? Em có tư cách đó…”

      “Sao em lại có tư cách?” bắt ngẩng đầu lên, cho lại vùi mình vào vỏ bọc nhút nhát. Đó phải là em của .

      “Tâm Tâm, em từng hỏi A Nhượng muốn gì chưa? Em muốn cậu ta được hạnh phúc, vậy em hỏi, cậu ta muốn ai cho cậu ta hạnh phúc chưa? Hạnh phúc của cậu ta do cậu ta tự quyết định, mà phải là em!”

      Đào Tâm Nha sững sờ nhìn hai: “Nhưng ấy giận em…”

      Haier tức giận trợn trắng mắt: “Trước mặt em cậu ta chỉ là con hổ giấy thôi, em sợ cái gì?” Cũng nghĩ xem từ A Nhượng sủng đến mức nào, cho dù có giận , làm nũng chút liền đâu vào đó sao? Hơn nữa, tại có chỗ dựa là trai đây!

      , hai đưa em tìm A Nhượng. Phải hỏi , rốt cục cậu ta muốn cái gì!” cho em cơ hội giãy giụa, Haier tóm lấy liền tới Nguyên gia.

      Kết quả tới Nguyên gia, lại nghe Trần An Mai Nguyên Duật Nhượng sân bay rồi, chuẩn bị đáp máy bay về Newyork.

      Haier vừa nghe, chuẩn bị mang em đuổi đến sân bay. Còn chưa bước ra khỏi cổng Nguyên gia bị Trần An Mai gọi lại.

      “Đợi chút Haier, mẹ có việc muốn với bé Tâm!”

      “Mẹ nuôi, có việc gì để tối , giờ rất gấp!” Haier lo lắng .

      “Chuyện của mẹ cũng rất vội!” Trần An Mai nghiêm túc nhìn Đào Tâm Nha, “Bé Tâm, dì đồng ý chuyện của cháu và A Nhượng.”

      Bà biết ngày hôm qua bé Tâm ngủ trong phòng con trai, cũng đoán được giữa bọn họ phát sinh chuyện gì. Chiều nay thấy con trai lạnh mặt rời , sau đó Đào Tâm Nha cũng mất hồn mất vía cáo biệt.

      Tình hình như vậy làm bà và chồng vô cùng lo lắng. Họ nhất định cho rằng con trai bắt nạt bé.

      Thân là cha mẹ sao bọn họ nhận ra, bây giờ trong lòng con trai chỉ có Tâm Tâm. Tâm Tâm chết, ngờ con trai lại xem bé Tâm thành thế thân của Tâm Tâm. Điều này làm sao được? Bé Tâm là tốt, bà và chồng đều rất thích bé Tâm, sao có thể để bé Tâm bị thương tổn như vậy được!

      “Dì Mai!” Đào Tâm Nha ngờ mẹ nuôi như vậy với . nhìn Trần An Mai, lại nhìn Nguyên Thành Hồng ngồi bên cạnh, trong đầu hỗn loạn, chỉ có thể theo bản năng: “Cháu… Cháu có quan hệ gì với Nguyên tiên sinh hết, hai bác đừng hiểu nhầm… Cháu và ấy có gì…”

      bé, cháu đừng hiểu nhầm!” Trần An Mai ngắt lời , nắm lấy tay , “Dì và bác Hồng phải ghét gì cháu, chúng ta chỉ nỡ… Cháu biết A Nhượng nghĩ gì đâu. Nó… nó…” Trần An Mai cắn răng, cuối cùng vẫn thẳng, “Nó chỉ xem cháu là thế thân thôi!”

      Đào Tâm Nha lăng lăng, ”Thế thân?”

      “Đúng, nó xem cháu là thế thân của Tâm Tâm. Dì Mai thể để nó đối xử với cháu như vậy. Cháu là tốt, đáng được…”

      Haier đứng bên cạnh nghe nổi nữa, “Mẹ nuôi, nó chính là Tâm Tâm.”

      Trần An Mai nhíu mày, giận dữ mắng Haier: “Con linh tinh gì thế? Chẳng nhẽ con cũng xem bé Tâm thành Tâm Tâm?”

      “Con có!” Haier giải thích, “Nó đúng là Tâm Tâm. Tâm Tâm chết, nó vẫn sống…”

      “Con ma quỷ gì thế hả?”

      hai đấy!” Đào Tâm Nha ngắt lời bọn họ, nhìn hai lão Nguyên gia kinh ngạc, giọng : “Cha mẹ nuôi, con chính là Tâm Tâm.”

      “Cháu…” Trần An Mai kinh ngạc nhìn Đào Tâm Nha, “Con bé này cái gì…”

      “Con chết. , đúng hơn mà , đại khái là con mượn xác hoàn hồn!” Đào Tâm Nha khẩn trương cười với mẹ nuôi.

      Dù sao Trần An Mai cũng đến từ phương đông, bà từng nghe qua chuyện như vậy, nhưng bà nghĩ chuyện này chỉ có trong sách hay phim ảnh thôi, “Con… Con đúng là Tâm Tâm?” Bà run giọng hỏi.

      Đào Tâm Nha gật đầu.

      Trần An Mai nhìn Haier, Haier cũng gật đầu. Mà bên cạnh Nguyên Thành Hồng sớm khiếp sợ.

      Trần An Mai kinh ngạc nhìn Đào Tâm Nha, đột nhiên giơ tay tát cái: “Con bé hư hỏng này! Lại để cha mẹ nuôi đau lòng khổ sở vì con! Con bé hư, con bé hư!” Bà mắng, lại khóc ôm Đào Tâm Nha vào lòng.

      “Thực xin lỗi, mẹ nuôi!” Đào Tâm Nha mới ngừng ngóc lại tiếp tục rơi lệ, quay đầu nhìn Nguyên Thành Hồng kích động, “Thực xin lỗi, cha nuôi.”

      Tay Nguyên Thành Hồng run run, nên lời, chỉ có thể bước lên ôm lấy vợ và con nuôi.

      Haier sờ sờ cái mũi chua sót, “Ách, phải con cố ý quấy rầy, nhưng mà con và Tâm Tâm định đến sân bay…”

      “Đúng, Tâm Tâm, con và A Nhượng…” Trần An Mai đẩy Đào Tâm Nha ra, lo lắng hỏi, “Tâm Tâm, con và A Nhượng xảy ra chuyện gì? Hai người các con…”

      “Được rồi, phu nhân!” Nguyên Thành Hồng ngăn vợ lại, “Chuyện của tụi cứ để tụi nó giải quyết!”

      Ông nhìn Đào Tâm Nha, “Tâm Tâm, !”

      Đào Tâm Nha gật đầu, theo hai ra cửa, khi đến cửa, dừng chân, quay người kiên định với hai lão: “Cha mẹ yên tâm, lần này con làm chậm trễ hạnh phúc của Duật ca ca!”

      Lần này, muốn hỏi , muốn hạnh phúc như thế nào?

      Nguyên Duật Nhượng chờ đợi.

      Lúc nãy, nhận được điện thoại của mẹ. Mẹ , Đào Tâm Nha chạy đến sân bay, bảo chờ .

      “Con phải chuyện đàng hoàng với Tâm Tâm . Cơ hội chỉ có lần, lỡ mất là còn nữa đâu!” Trần An Mai thở dài, thấm thía .

      Đạo lý đó, sao Nguyên Duật Nhượng lại hiểu?

      mất lần, sao lại biết có được đáng quý biết bao?

      Nhưng kia có biết muốn gì ? Khi nào mới thực lớn lên, khi nào mới có thể hiểu lòng ?

      Xa xa, nhìn thấy bôn chạy tới.

      Đào Tâm Nha cũng thấy Nguyên Duật Nhượng. Tim đập nhanh, bàn tay chảy đầy mồ hôi. sợ hãi muốn trốn tránh, nhưng cuối cùng vẫn đứng trước mặt .

      “Hi!” Nặn ra nụ cười, chào hỏi.

      , mặt chút biểu cảm, trầm mặc đối diện với .

      Đào Tâm Nha liếm môi, giọng run run vì sợ hãi, nhưng vẫn kiên định : “ đúng. Em vẫn thực ích kỉ, chưa từng hỏi muốn gì, tự quyết định tất cả cho . Em vì sai lầm của em mà xin lỗi !”

      Đối mặt với những lời của , Nguyên Duật Nhượng vẫn lạnh lùng.

      , có lẽ vì ra, cũng dần dần hết khẩn trương, hai tay nắm chặt, vươn tay nhìn .

      “Cho nên, em muốn hỏi , Duật ca ca, thực muốn gì?”

      “Nếu muốn trả thù em sao? Buộc chặt em vào cuộc đời , để em thể bất cứ đâu, chỉ có thể nghe . bảo em hướng đông, em tuyệt đối đằng tây. Em phải trở thành nô lệ của , thỏa mãn cầu của , bao gồm cả nhu cầu giường chiếu. Sau đó, đến chết em cũng thể rời khỏi . Như thế nào? Em làm được ?”

      Đào Tâm Nha nghĩ như vậy, ngốc ngốc đứng trước mặt , “Này…”

      Nguyên Duật Nhượng lạnh lùng nhướn mày, “Sao? chịu? Thế còn gì để nữa!” xoay người chuẩn bị rời .

      “Đợi !” Đào Tâm Nha nắm lấy cánh tay , “Em chưa được…”

      Ánh mắt chăm chú của làm đỏ mặt: “… Ý em là…”

      “Như thế nào?” đợi đáp án của .

      “Nhưng… Nhưng nếu ngày nào đó gặp được người trong lòng…” Vậy đến lúc đó, tồn tại của phải là dư thừa sao?

      “Yên tâm, có ngày đó đâu!”

      “Hả? Tại sao?” ngây ngốc hỏi.

      cũng mất bình tĩnh: “Bây giờ hỏi em, hay là em hỏi ? Sao? Đào Tâm Nha, có hay ?”

      “Nhưng… Như thế là đủ rồi sao? phải rất ghét em sao? Em làm nhiều chuyện xấu như vậy, còn hiểu chuyện, còn ích kỉ…”

      Lấy thân mình trả nợ cho , cũng đủ bù đắp lại.

      khiếp sợ tự ti như vậy làm cho Nguyên Duật Nhượng thở dài. Đây vẫn là tiểu công chúa kiêu ngạo bốc đồng ngày xưa sao? Tự tin của đâu hết rồi?

      “Đào Tâm Nha, chỉ hỏi em câu thôi.” nghiêm túc nhìn , cho cơ hội trốn tránh, “Em còn ?”

      Còn ?

      Lời này, cũng tự hỏi mấy lần.

      tự nhủ , nhưng vẫn nhịn được tham luyến. biết, mỗi lần xuất trước mặt , trong lòng đều mừng thầm.

      Nhưng… vẫn dám xa cầu nhiều lắm. Lúc trước vì quá tham lam, mới sai lầm nhiều như vậy. thực sợ mình lại tái phạm.

      gục đầu xuống, sợ hãi: “Em chỉ muốn được hạnh phúc.

      hạnh phúc, cũng hạnh phúc.

      Nguyên Duật Nhượng thở dài trong lòng. Đối mặt với như vậy, còn có tính tình gì nữa?

      “Bé ngốc!” ôm lấy , bên tai, “Sao em nghĩ đến em cho hạnh phúc?”

      dừng lại chút, tiếp: “Hơn nữa, chỉ cần em ở bên cạnh , là hạnh phúc rồi!” Làm sao có thể trả thù được? là tiểu công chúa nâng niu cưng chìu trong lòng bàn tay từ cơ mà.

      Đào Tâm Nha kinh ngạc, tin được những gì mình vừa nghe. ngẩng đầu nhìn , đôi mắt khóc đỏ lên làm cực kì đau lòng.

      Nguyên Duật Nhượng khẽ hôn lên mắt , “Câu trả lời của em là gì? Nha Nha, em còn ?”

      Đào Tâm Nha rưng rưng cắn môi, nhàng gật đầu.

      “Vậy… bao giờ buông tay ra nữa, được ?”

      lại gật đầu.

      Còn , rốt cục lộ ra nụ cười, ôm lấy tiểu công chúa của .

      Cuối cùng, lại trở về trong vòng tay
      Pe Micktart_trung thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Vĩ Thanh

      Đây là hôn lễ tầm cỡ thế kỷ…

      Câu chuyện cổ tích lọ lem và hoàng tử được trình diễn trong thực tế. Truyền thông tranh nhua đưa tin, tò mò phương đông này làm thế nào bắt được trái tim chàng công tử danh môn này?

      Đào Tâm Nha đứng ở cửa giáo đường. mặc áo cưới có ren trắng như tuyết, tầng tầng lớp lớp lụa mỏng, lộ ra lưng gầy mà bóng loáng, tay cầm hoa dâu màu hồng nhạt.

      khoác tay hai, từng bước vào lễ đường. Phía trước, chú rể mặc lễ phục màu trắng chờ .

      Lần này, khuôn mặt tuấn mỹ của chú rể nở nụ cười dịu dàng ấm áp.

      Tay đặt lên tay chú rể.

      “Lần này cậu cứ thử bắt nạt em tôi nữa xem!” Haier hung ác cảnh cáo. Lần này, làm trai ngó lơ nữa.

      “Yên tâm, bao giờ có đâu!” Đối diện với ông vợ luôn ngăn cản mình cưới vợ, Nguyên Duật Nhượng cũng rất tức giận.

      dự định đợi Nha Nha tròn hai mươi tuổi rồi lại cưới , cuối cùng bị Haier mạnh mẽ kéo dài đến khi Nha Nha tốt nghiệp đại học.

      Lý do của Haier là: “Em tôi vừa mới trở về lâu, tôi nỡ gả nó ! Hơn nữa, nó vẫn còn , còn nhiều lựa chọn khác mà!”

      Câu cuối cùng kia, lọt vào tai Nguyên Duật Nhượng ràng là khiêu khích!

      Hứ! ràng chính mình chưa cưới được vợ, liền bắt phải chịu tội chung.

      Nguyên Duật Nhượng vô cùng khinh thường bạn tốt. Nhưng kháng chiến nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng cưới được Nha Nha của . Từ hôm nay trở , hoàn toàn là của rồi.

      “Nguyên Duật Nhượng tiên sinh, có đồng ý cưới Đào Tâm Nha tiểu thư làm vợ của ?”

      Nguyên Duật Nhượng thâm tình nhìn bảo bối trước mắt, dịu dàng mà kiên định trả lời: “Tôi đồng ý!”

      “Đào Tâm Nha tiểu thư, có đồng ý gả cho Nguyên Duật Nhượng tiên sinh làm chồng của ?”

      Đào Tâm Nha cúi mắt, cười đến ngượng ngùng mà xinh đẹp: “Tôi đồng ý!”

      Khi hai người trao đổi nhẫn cưới cho nhau, tay Đào Tâm Nha run lên.

      “Khẩn trương à?” cười khẽ.

      Đào Tâm Nha trừng mắt nhìn , cố sức nhét vào tay , “Hừ hừ, từ nay trở chính là người của em!”

      Nguyên Duật Nhượng dịu dàng đeo nhẫn cho , “ cần đeo vào, cũng là người của em rồi…”

      “Khụ khụ…” Mục sư chịu được nữa.

      Khách khứa đều cười khẽ.

      “Chú rể, bây giờ có thể hôn dâu được rồi!”

      Nguyên Duật Nhượng xốc khăn voan lên, nhìn dâu của . Mà dâu của ngửa mặt lên, chút thẹn thùng nhắm mắt lại, chờ chú rể hôn .

      “Khụ khụ, Đào Tâm Nha, em rụt rè hơn chút coi!” hai đứng bên chịu nổi, lập tức bị chú rể trừng mắt.

      Vợ của nhiệt tình sai chỗ nào?

      Nguyên Duật Nhượng ôm lấy dâu, trực tiếp thực nụ hôn nồng nhiệt mãnh liệt đúng tiêu chuẩn! Mọi người khỏi hoan hô, huýt sáo đầy trời.

      Đào Tâm Nha bị hôn đến mềm người, sau đó nghe thấy chồng thầm bên tai : “Nha Nha, em!”

      hạnh phúc mỉm cười: “Em cũng !”

      Phiên ngoại: phải là mơ.

      Nguyên Duật Nhượng lại mơ giấc mơ như vậy.

      Trong nghĩa trang, gương mặt mẹ tiều tụy, hai mắt sưng đỏ vì khóc nhiều. Cha ôm lấy mẹ, gương mặt vốn cương nghị nghiêm túc, hai hốc mắt cũng hơi đỏ lên.

      Còn , lẳng lặng đứng bên, sau đó nghe tiếng rít gào. Mặt đau đớn, lui về sau, lại càng tiếp đón nhiều nắm đấm và tiếng thét phẫn nộ.

      “Nguyên Duật Nhượng! Thằng chết tiệt! Mẹ nó mày còn mặt mũi xuất sao? Trả Tâm Tâm lại cho tao! Trả lại cho tao!” Từng là bạn tốt của vừa rống, vừa vươn nắm đấm đánh .

      phản kháng, ngăn cản, nhận từng nắm đấm nặng nề vung lên người.

      “Haier, dừng tay, đừng đánh nữa!” Elena vội vàng ôm lấy Haier.

      “Tránh ra!” Haier đẩy Elena ra, về phía Nguyên Duật Nhượng té mặt đất.

      “Haier!” Elena che trước người Nguyên Duật Nhượng, “Đủ rồi! Đây là tang lễ! nhìn thấy có nhiều người ở xung quanh như vậy sao?”

      “A…!” Haier cười nhạo, đôi mắt màu làm tràn ngập tơ máu.

      “Đúng, đây là tang lễ, tôi ràng hơn bất cứ ai. Vì… Đây là tang lễ của em tôi!”

      chỉ vào Nguyên Duật Nhượng, “Chính ép em tôi đến chết!”

      “Đây ràng là tai nạn…”

      “Tai nạn cái con khỉ đột!” Haier căn bản nghe vào, “Nếu phải , Tâm Tâm đón chuyến bay kia sao? Nguyên Duật Nhượng, mày ! Mẹ nó, mày đừng tránh sau lưng đàn bà. Mày coi!”

      gì đây? Nguyên Duật Nhượng nhìn bia mộ, phải gì?

      ràng tuần trước, còn xuất trong công ty , muốn cùng ăn cơm trưa. Mà lúc đó, trả lời như thế nào? Đúng rồi, , hẹn với khách hàng rồi…

      Sau đó, để ý đến , mang Elena rời .

      Khi đó, tranh cãi ầm ĩ như lúc trước, chỉ bình tĩnh đứng tại chỗ… Giống như bây giờ, im lặng tiếng động.

      làm phiền lòng nữa, ầm ĩ khiến đau đầu, cũng lại xuất trước mặt . rồi…

      Chỉ để lại, tờ giấy ly hôn, cùng chiếc nhẫn lạnh như băng.

      Trong gian phòng kia, còn chút dấu vết nào của .

      biết tang lễ kết thúc ra sao, cũng biết Haier rời như thế nào. mang thương tích đầy mình về nhà, lấy rượu trong quầy ra, uống cả bình.

      Mơ phải ? Chờ tỉnh lại, xuất trước mặt , cãi nhau với , khiến phiền chán.

      Nhưng, có, cho dù tỉnh lại bao nhiêu lần, vẫn xuất .

      đần độn qua ngày… Cho đến ngày kia, hiểu được, rời rồi, bao giờ xuất nữa. giam mình trong phòng, nhịn được khóc rống lên.

      Rốt cục hiểu được mình mất cái gì. Nhưng trễ rồi, .

      Từ ngày đó, điên cuồng công tác, hút thuốc lá càng nhiều, luôn tỉnh lại nửa đêm, sau đó thức cho tới hừng đông.

      ngủ được. Trong giấc mơ … Thậm chí còn nguyện ý tiến vào giấc mộng của .

      cứ nghĩ, mình cứ trải qua những ngày như vậy. Đêm và ngày, có chút phập phòng, có mục tiêu gì, chỉ chờ đợi đến giây phút tử vong.

      Khi đó, có thể nhìn thấy Nha Nha ?

      Nếu có, bắt đầu chờ mong đến lúc đó.

      Nhưng ngày đó còn chưa tới, lại gặp phương đông tên là Đào Tâm Nha. nhìn thấy trong nghĩa trang. Chỉ gặp qua lần, lại vô thức ghi tạc vào trong óc.

      Từng động tác của đều khiến nghĩ đến Nha Nha. Thậm chí hai người còn có tên giống nhau như đúc. nghĩ, chắc là do tên ảnh hưởng rồi.

      thể là Nha Nha…

      Nhưng mỗi lần gặp , càng thêm nghi ngờ, khiến nhịn được muốn thử. Sau khi say rượu, những gì lại làm mừng rỡ như điên.

      Nha Nha của , trở lại rồi!

      kích động ôm lấy , hốc mắt đỏ lên, rất sợ đây chỉ là mơ, là giấc mơ ảo tưởng, là ảo ảnh hi vọng xa vời.

      Mỗi ngày đều sợ hãi, sợ mình điên rồi, bị bệnh. Sợ chỉ là tưởng tượng của . Sợ ngày kia, lại biến mất. Mà lại là người đơn. Thế , điên mất.

      Đừng bỏ lại mình, Nha Nha… Nguyên Duật Nhượng tỉnh lại từ trong mộng, lập tức cúi đầu. ôm lấy thiên hạ bé bỏng, ngủ say, đôi má trắng ngần phiếm đỏ ửng, nhợt nhạt hô hấp.

      vẫn ở đây, trong lòng .

      Thân thể căng cứng dần thả lỏng. ôm chặt hơn, khẽ hôn lên trán.

      Đào Tâm Nha mơ màng mở mắt, thấy tỉnh, mè nheo : “Sao còn chưa ngủ?”

      “Đánh thức em à?” vuốt lưng , như vuốt ve lông mèo.

      có!” Đào Tâm Nha lắc đầu, cố gắng mở mắt, “ ngủ được à? Hay là nỡ để tình nhân cũ kết hôn?”

      bậy bạ gì đó?” vui trách cứ, lại nỡ lớn tiếng.

      “Vậy ngủ sớm chút , mai còn dự hôn lễ của hai và Elena!” Tình địch ngày xưa giờ thành chị dâu tương lai, Đào Tâm Nha có cảm giác ngày sau rất khổ sở. Bây giờ việc gì hai cũng nghe lời Elena, ràng còn chưa cưới về, thành thê nô rồi.

      Hu hu… Em như còn quan trọng trong lòng hai nữa rồi. Đào Tâm Nha buồn rầu, cọ ngực chồng . sao, còn có Duật ca ca mà.

      “Ngoan, ngủ !” Ôm eo Duật ca ca, nhàng ngáp cái.

      “Ừ!” đáp tiếng, thấy nhắm mắt, lúc lâu sau, mới chậm rãi nhắm mắt.

      “Em vẫn ở đây, em biến mất đâu!” đột nhiên lên tiếng.

      Nguyên Duật Nhượng hơi giật mình. mở mắt ra, chỉ càng ôm chặt lấy , “Ừ, biết!”

      “Vậy ngủ!”

      “Ừ!” khẽ mỉm cười, chỉ chốc lát sau nghe thấy tiếng hít thở đều đều của . ôm , bất an trong lòng biến thành thỏa mãn.

      phải là mơ, ở trong lòng .

      Còn , bao giờ buông tay nữa.

      ~* Happy Ending *~
      Pe Micktart_trung thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :