1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nghinh Phụng Hoàn Triều - Linh Ức (Q3 C18) drop

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Tập 6 : Mặc Khanh
      “ Hoàng huynh , người sao lại gấp như thế ? Có phải là trong cung có chuyện ? Vân Lâm vừa rời khỏi Bình vương phủ , Lôi vương liền đuổi theo .

      “ Trẫm đột nhiên nhớ lại , Mai phi còn ở hậu cung chờ trẫm trở về , Hoàng đệ phải ở Bình vương phủ uống rượu ? Như thế nào , hay là có chuyện muốn với hoàng huynh sao ? Vân lâm thân mở ra quạt giấy , che khuất nửa mặt của mình , lạnh nhạt .

      “Thần đệ thấy hoàng huynh chỉ dẫn theo Lý Đức Hải bên người , ta lo lắng cho an nguy của hoàng huynh , nên mới sớm rời , thỉnh hoàng huynh đừng trách tội “. Lôi vương khom lưng , mặt hề có cảm xúc , ở trong tiệc rượu Lôi vương hòa ái dễ gần tại thời điểm này tựa hồ là hai người khác nhau .

      để hoàng đệ phải vất vả quan tâm rồi , hoang huynh thế nào cũng là hoàng thượng, để lại bên mình ít người hộ thân , có nghĩa là phía sau có người hộ vệ .Hoàng đệ mệt mỏi ngày rồi , vẫn là nên sớm chút về nghỉ ngơi “. Vân Lâm xong , hai người mặc y phuc dạ hành đều tiếng động yên lặng xuất sau lưng , sau đó lại biến mất để lại chút tăm hơi .

      “ Xem ra thực là thần đệ lo xa rồi , vậy thần đệ xin được cáo lui trước “. Lôi vương cam lòng nhìn phía sau lưng Vân Lâm , sau đó phất tay áo rời .

      “ Sau khi hồi cung , đem toàn bộ cung nữ và thái giám làm nhiệm vụ ngày hôm nay , toàn bộ xử tử“. Vân Lâm thu hồi quạt giấy , hung hãn .

      “ Nô tài tuân mệnh “ . Lý Đức Hải vội vàng lĩnh mệnh , hoàng thượng chính là nổi nóng rồi , Lý Đức Hải cũng dám đắc tội với hoàng thượng .

      Đêm rất sâu , trăng hoa mát mẻ như nước , vệt trắng sáng , bóng người mềm mại lướt qua tường viện , thần biết quỷ hay tiến vào Bình vương phủ.
      Bình vương phủ thủ vệ nghiêm ngặt , người kia lặng yên tiếng động , tránh thoát ba lần canh gác của ba đội thủ vệ tuần tra , thân thủ bay đến từng gian phòng để tìm kiếm Ôn Nhã .

      “ Kẹt kẹt .” Trong đêm tối , tiếng vang bé , làm cho Ôn Nhã trong cơn buồn ngủ mê man giật mình tỉnh lại , thế nhưng Ôn Nhã có đứng dậy , vẫn khép hờ hai mắt lặng lẽ đánh giá nhìn về phương hướng cửa sổ .

      Đây là khuê phòng của nữ tử , hẳn là gian phòng của nàng rồi !”. Trong bóng tối , bóng người áo trắng hướng tới gần phía giường Ôn Nhã . Theo như lời của người kia ,Ôn Nhã nghe rất ràng .

      Khi bóng dáng bạch y chạm đến gần bên giường , bộ dáng giả vờ ngủ của nàng bỗng nhiên nhanh tay lẹ chân bắt được tay của tên bạch y nhân đó , trong chớp mắt , cước quá mạnh , đem bạch y đó ngã xuống mặt đất , đầu gối nàng áp chế lên phía sau lưng của , để thể nào có cách đứng dậy .

      “ Đau , đau , đau a ! .” Trong bóng tối , truyền đến tiếng nam tử kinh ngạc thốt lên .

      “ Ngươi là ai ? Nửa đêm lẻn vào Bình vương phủ cuối cùng là có mục đích gì ! “. Ôn Nhã khóa chặt tay trái của bạch y nhân , kéo tay hướng ngược lên , đau đến độ phải nhăn mặt .

      “ Tại hạ là Mặc Khanh , Ôn nương khả còn nhớ , nửa tháng trước , Ôn nương từng cứu qua người bị thương rất nặng , người đó chính là tại hạ , tại hạ chỉ là muốn đến đây báo ân “. Nam tử tự xưng là Mặc Khanh .

      “ Báo ân ? Có người nào mà giống như ngươi nửa đêm canh ba chạy tới khuê phòng của nữ tử mà đòi báo ân hở ! Còn mau thành giải thích cho ta ! “. Ôn Nhã lần thứ hai tăng thêm lực vặn cánh tay của .

      “ Tại hạ vất cả lắm mới hỏi thăm được hành tung của Ôn Nhã nương , hôm nay tới chỉ muốn xác nhận có phải là nương , Ôn Nhã nương cũng biết , Bình vương phủ phải người bình dân như tại hạ muốn vào là có thể vào được , sỡ dĩ còn cách nào khác nên mới nghĩ ra kế sách này !”.Người nam tử chân thành , cũng để cho Ôn Nhã có mấy phần an tâm , liền bồi thêm , “" nương nếu như vẫn tin, có thể mang tại hạ 'Giao' cho đội tuần tra bên ngoài ."

      Ôn Nhã đem Mặc Khanh từ mặt đất kéo lên , điểm nhanh huyệt đạo của , để thể nào động đậy , liền xoay mình cầm lấy hỏa chiết tử bàn , thắp lên ngọn nến , sau đó bưng ngọn nến chiếu lên mặt của Mặc Khanh , nàng mới khẳng định người trước mắt chính là người mà nửa tháng trước nàng vô tình cứu được .

      Lại thắp sáng thêm vài ngọn nến , đem cả gian phòng bừng sáng hoàn toàn . Ôn Nhã lúc này mớ mở huyệt cho Mặc Khanh .

      “ Ngươi xem , hơn nữa đêm ngươi lẻn vào khuê phòng ta ,đây ..cũng gọi là báo ân ? “. Tiện tay cầm áo khoác phủ lên người , Ôn Nhã ngồi giường hỏi .

      phải , tại hạ phải là có ý như thế “. Điểm đèn sáng , Mặc Khanh có vẻ có chút thoải mái , hoặc đúng hơn là lúng túng , xấu hổ , “ Nếu như phải Ôn nương kịp thời ra tay cưu giúp , tại hạ sớm chết , cho nên , tại hạ muốn báo đáp ơn này . Ôn nương có thể cầu tại hạ làm ba chuyện , ý của nương như thế nào ?

      “Ta nghĩ đến rằng tính mệnh của Mặc Khanh ngươi chỉ đáng giá trong ba chuyện a “. Ôn Nhã đôi mắt hơi lay động , khẽ cười .

      nương chớ nên hiểu lầm , ba cầu này nương có thể tùy tiện cầu , nếu là phóng hỏa giết người , Mặc Khanh cũng chối từ , hơn nữa việc nương cầu ta làm cũng liên luy hay phiền hà cho Ôn nương “. Mặc Khanh trịnh trọng .

      Ôn Nhã tỉ mỉ quan sát Mặc Khanh , theo như lời vừa nãy , người này cũng phải là người bình thường , đến giết người phóng hỏa , mà thần sắc và đôi mắt cũng hề chuyển động , nếu là người bình thường làm gì có đủ can đảm như vậy cơ chứ .

      phải là ta coi thường ngươi , mạng ngươi đúng là do ta cứu , ta hơi có chút hoài nghi , biết ngươi có là người có khả năng giết người phóng hỏa hay a? “ Ôn Nhã cố ý .

      nương tin , chúng ta có thể thử so tài chút “. Mặc Khanh tự tin tràn đầy .

      “ Tỷ thí cần đâu , hơn nữa là nữa đêm , đấu kiếm quấy nhiễu người ngủ khả là tốt cho lắm “. Ôn Nhã lạnh nhạt .

      “ Hay là ngươi , ta cũng cần đến ba cái cầu gì đó “. Suy nghĩ chút , Ôn Nhã cảm thấy thân phận của mình bây giờ giống lúc trước , vẫn là nên cùng người giang hồ có quan hệ , như vậy tốt hơn nhiều .

      được ! Nếu như thể hoàn thành được ba cầu của Ôn nương , tại hạ rời ! “. Người giang hồ trọng tình nghĩa , Ôn Nhã cứu mạng, sinh mệnh của cũng là của Ôn Nhã .

      “ Ngươi ...! Ta cần rồi , hơn nữa tại ta cũng nghĩ ra ba cầu gì đó , ngươi phải là muốn làm khó ta sao ? “ Ôn Nhã nhịn được lườm cái , Mặc Khanh có phải là đầu gỗ vậy, cần , sao lại cố chấp như vậy chứ .

      “ Nếu như Ôn nương chưa nghĩ ra được , Mặc Khanhc ó thể đợi nương nghĩ kỹ rồi trả lời cho ta cũng được , nhưng nếu nương cố ý , Mặc Khanh ngay tại đây chết trước mặt nương ngay , đem mạng này trả lại cho Ôn nương vậy “. Mặc Khanh vừa dứt lời , muốn rút kiếm tự sát .

      “ Ngươi ! đúng là … .thân khỏe mạnh lại muốn tự sát “. Ôn Nhã gỡ cây trâm đầu xuống , đem kiếm tay của Mặc Khanh đánh rơi xuống .

      ‘ Được rồi , được rồi a ! Ba cầu có đúng , cầu thứ nhất , ngươi mang giúp ta cây trâm cài tóc lại đây “. Ôn Nhã miễn cưỡng , người này thực là quá kỳ quái , nàng cũng muốn chết ở trong gian phòng này , Mặc Khanh vẻ mặt nghi hoặc , nhưng vẫn đem cây trâm gài tóc nhặt lên , giao cho Ôn Nhã.

      cầu thứ hai , ta muốn uống nước , ngươi giúp ta mang chén nước đến đây !’. Ôn Nhã nhìn thấy bàn có ấm nước , liền nghĩ ngay điều kiện , Mặc Khanh cũng nghe đó làm theo .

      “ Còn điều kiện thứ ba..” Uống xong nước , Ôn nhã đánh giá xung quanh , cũng nghĩ ra cầu thứ ba.


      “ Ôn nương … ngươi lãng phí hai cầu rồi , chỉ còn lại cầu cuối cùng , ta muốn lấy trâm cài tóc hay rót nước gì đó nha , ngươi là xem thường ta sao ? “Mặc Khanh tức giận , là trịnh trọng đến đây báo ân , mà Ôn Nhã lại đem ra những điều kiện vô cùng tầm thường , dường như nàng để vào trong mắt a.

      “ Ngươi …! Đối với Mặc Khanh , Ôn Nhã còn lời nào để .

      “ Cái điều kiện thứ ba ta còn chưa nghĩ ra , vậy mai lại tiếp , ta buồn ngủ quá, phiền ngươi ra ngoài a ! “. Ôn Nhã nhàn nhạt , Mặc Khanh nhìn Ôn Nhã chút , sau đó từ cửa sổ bay ra ngoài .

      Nằm ở giường , lúc nãy bị Mặc Khanh quấy nhiễu , nhất thời nàng cũng ngủ được , hơn nữa nàng cũng biết lúc này ở phía ngoài cửa . cầu thứ ba nàng nên nghĩ ra sao để mà cảm thấy là nàng xem thường a ? Ôn Nhã suy nghĩ , lăn qua lăn lại , cũng ngủ được , mãi đến trời gần sáng ,chịu nổi nữa , nàng mới chìm vào giấc ngủ say .

      “ Ngươi là ai ? Ở trước cửa phòng tiểu thư để làm gì a !”. Sáng sớm , Đan Thanh đến hầu hạ Ôn Nhã rửa mặt , lại phát ra có người đứng trước cửa khuê phòng Ôn Nhã , nhịn được quát lớn .

      “ Nàng còn ngủ , nương ! ngươi vẫn là nên thôi !”. Mặc Khanh quay đầu lại nhìn trong phòng chút , bên trong vẫn vang ra tiếng hô hấp đều đều , nhìn dáng dấp là biết ngủ say rồi a.

      “ Ta hỏi ngươi là ai , định làm gì tiểu thư nhà ta a ! Người đâu bắt lại “. Đan Thanh cuống lên , sợ Ôn Nhã gặp nguy hiểm , liền kêu người đến .

      Tình cảnh hỗn loan hồi , thanh huyên náo ngừng truyền đến tai Ôn Nhã , mà Ôn Nhã ghét nhất là lúc ngủ mà người khác ở bên cạnh cãi nhau , ý thức mơ hồ , tiện tay đem bảo kiếm dưới gối phóng trực tiếp đến nơi có thanh to lớn đó .

      Mọi người chính là cật lực vây bắt Mặc Khanh , lại đột nhiên có thanh bảo kiếm từ trong phòng Ôn Nhã bay ra , trực tiếp bay sát qua mặt Đan Thanh , rồi tới ngay chỗ Bình vương gia , tay bắt được , mọi người phen cả kinh toát mồ hôi lạnh .

      “ Ta rồi , các ngươi thôi mà !”. Mặc Khanh nhàn nhạt , sớm lĩnh giáo qua , chỉ cần nàng ngon giấc , mặc kệ bên mình có món đồ gì , liền trực tiếp ném bay .

      “ Ngươi là người phương nào ? Vì sao lại ở bên ngoài cửa phòng tiểu Nhã ? “ Bình vương gia tay cầm thanh bảo kiếm , cảnh giác nhìn Mặc Khanh .

      “ Ầm ĩ cái gì thế ! Các ngươi phiền chết ta rồi a! “. Ôn Nhã thực là bị bọn họ làm cho ngủ được , lập tức từ giường bò dậy , thân còn trung y trực tiếp bay ra ngoài .

      “ Tiểu thư ! “ Đan Thanh hô to , tiểu thư sao lại để quần áo xốc xếch mà ra ngoài như thế , ở đây còn nhiều nam nhân nhìn , còn ra thể thống gì a ! Những thị vệ kia vừa liếc nhìn cũng cuống quit cúi đầu xuống , giống Mặc Khanh , có liên quan a .

      “ Mặc thêm áo cho tử tế , miễn cho bọn họ lại cho rằng ta đối với ngươi ..làm cái gì a ! “ Mặc Khanh cởi xuống áo khoác ngoài của mình ném cho Ôn Nhã .

      “ Cha , ngươi làm sao lại cầm thanh bảo kiếm của ta ? “ Bi gió thổi lạnh , Ôn Nhã mới thanh tỉnh , nhìn tay Bình vương có thanh bảo kiếm , Ôn Nhã kỳ quái hỏi , chẳng phải nàng đặt thanh bảo kiếm dưới gối mình sao ?

      ràng là chính ngươi ném thanh bảo kiếm bay ra , đáng lẽ ta mới là người nên hỏi con câu này . “Vương gia bất đắc dĩ , đem bảo kiếm trả lại Ôn Nhã .

      " Đúng rồi cha , là Mặc Khanh , là người bạn mà trước kia ta từng quen biết , nữ nhi nghĩ để tạm thời ở lại vương phủ , biết là có thể hay a? " Tuy rằng nàng là nữ nhi của Bình vương gia , nhưng nàng cũng biết thân phận của mình , rất nhiều chuyện phải nàng có thể quyết định được.

      " Nếu là bằng hữu của con , vậy liền có thể lưu lại , ngươi theo Đan Thanh đến tây sương phòng bên kia , để nàng ấy thu xếp cho ngươi căn phòng ." Bình vương gia nhìn Mặc Khanh chút , Mặc Khanh tướng mạo đoan chính , y phục người lạnh , nhìn ra được chắc có lẽ cả buổi tối đều ở bên ngoài phòng của Ôn Nhã mà canh gác , có thể coi là chính nhân quân tử , Bình vương phủ có cũng thiếu phần cơm nào , chỉ là biết đến cùng có quan hệ gì với Ôn Nhã ?.

      " Mặc Khanh tạ ơn vương gia , xin vương gia yên tâm , Mặc Khanh dù là người trong giang hồ , nhưng người trong giang hồ luôn trọng nghĩa khí , ta mang lại phiền phức cho Bình vương phủ . " Mặc Khanh hướng Bình vương gia chắp tay .

      " Như vậy là tốt nhất rồi , Bản vương còn có việc phải tiến cung , Tiểu Nhã , con nên hảo hảo chiêu đãi Mạc công tử ". Bình vương , sau khi cho thị vệ tất cả lui ra , chính mình cũng vội vã rời .

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7 : Thưởng Xuân Yến .


      " Tiễu Nhã , ngày mai con theo ta vào cung chuyến ". Tại thời điểm bữa ăn tối , Bình vương gia đột nhiên với Ôn Nhã .

      " Cha , có chuyện gì à? " Ôn Nhã cẩn thận , thận trọng hỏi , chỉ lo là hoàng thượng lại tìm nàng gây phiền phức .

      " Công chúa tổ chức tiệc thưởng xuân yến , nữ quyến của vương công đại thần đều muốn tham gia , ta nghĩ để con lộ diện chút cũng tốt ." Bình vương gia .

      " Vậy còn mẫu thân , mẫu thân sao ? " Bình vương gia chỉ là cho nàng .

      " Mẫu thân con thích tham gia yến tiệc , vẫn là chúng ta đừng nên làm phiền đến nàng ". Bình vương gia chân thành , thâm tình nhìn Bình vương phi .

      " Ta sao , cũng từng mấy lần tiến cung rồi , Tiễu Nhã chưa từng qua , quen đường nước bước , để con mình , ta cũng yên tâm cho lắm ". Bình vương phi đột nhiên , ngày trước nhất định nàng tham dự các buổi tiệc rượu như thế , dù tiệc có tổ chức ở Bình vương gia , nàng cũng , mọi chuyện nàng đều mặc kệ , thế nhưng tại có liên quan đến nữ nhi của mình , Bình vương phi cũng thể lại cư xử giống ngày thường được .

      " Phu nhân ! " . Bình vương gia đau lòng nhìn Bình vương phi , sau đó lại nhìn Ôn Nhã chút rồi , " Cũng được , ta ngày mai phái nhiều người hộ tống các nàng tiến cung , tiến vào trong cung rồi , Tiễu Nhã con nhất định được náo loạn , luôn phải nghe lời mẫu thân con ". Bình vương gia yên lòng , luôn căn dặn Ôn Nhã.

      " Vương gia , nếu ngài yên lòng về an nguy của vương phi và Ôn nương , tại hạ có thể bồi hai người bọn họ tiến cung , chắc chắn để hai người bọn họ có bất kỳ tổn thương nào . ". Mặc Khanh nhìn thấy Bình vương gia lo lắng , thầm nghĩ , chính mình cũng là ở Bình vương phủ ăn chùa ở chùa cũng được a, chung quy phải trả ơn cho người ta , bảo vệ vương phi và Ôn Nhã , có đủ khả năng đó .

      " Cái này làm sao được , ngươi là bằng hữu của Tiểu Nhã , cũng là khách nhân của Bình vương phủ ta , ta làm sao có thể để khách nhân làm chuyện như vậy được ". Bình vương gia lắc đầu .

      " Vương gia cũng qua , ta là bằng hữu của Ôn Nhã nương , vậy việc bảo vệ cho bằng hữu của mình là chuyện đương nhiên , Vương gia ! Ngài cần khách khí ". Mặc Khanh .

      " Vậy chúng ta cứ như thế quyết định . Cha ! Ngươi yên tâm , ta cũng biết võ công , nhất định bảo vệ tốt cho mẫu thân ". Ôn Nhã .

      Rạng sáng ngày thứ hai , Đan Thanh liền liều lĩnh nguy hiểm đến tính mạng , đem Ôn Nhã từ giường kêu dậy , trải qua phen cật lực mới vận xong cho nàng bộ trang phục tinh tế , Ôn nhã vẫn còn mơ màng say ngủ , tùy ý để Đan Thanh dằn vặt mình , rất nhanh , thân mỹ nữ vận trang phục Tử Y cung xuất trước mặt mọi người , vương phi nhìn nữ nhi trước mắt , nội tâm chưa bao giờ có cảm giác thỏa mãn như vậy , có thể cùng nữ nhi tham gia yến tiệc trong cung , là điều mà nàng chờ đợi mười mấy năm qua.

      "Hai ngươi nhất định phải cẩn thận , đặc biệt là Tiểu Nhã , đừng gây phiền toái rắc rối đó ". Ra trước cửa phủ , Bình vương gia cũng quên dặn dò , Ôn Nhã liên tục gật đầu , đỡ bình vương phi tiến vào xe ngựa , đường hướng về Vân đình cung mà .

      " Hoàng huynh , ngươi như thế bách bất cập đãi , là nhất định muốn nhìn thấy ta gả ? " . Bên trong ngự thư phòng , nữ tử vận cẩm y hoa phục , xinh đẹp bất mãn hỏi, hoàng huynh , muốn nàng cử hành buổi thưởng xuân yến gì đó , nàng liền biết ý định của hoàng huynh đến cùng là ý gì , vương công quý tộc cả kinh thành này , nàng đều gặp qua , nhưng có ai có thể lọt vào mắt nàng , cứ coi như hoành huynh tổ chức bao nhiêu tiệc trong cung cũng đều là phí công thôi a.

      " Cẩm nhi , muội cũng trưởng thành còn nữa , nên suy nghĩ kỹ cho chuyện hôn nhân đại cả đời của chính mình , bằng phải xin lỗi phụ hoàng ở trời linh thiêng rồi ." Vân Lâm bắc đất dĩ xoa xoa vần trán, trong hoàng cung này , người có thể khiến phải đau đầu phỏng chừng chỉ có Vân Cẩm .

      Mẫu phi của Vâm Cẩm sau khi sinh ra nàng , mất máu quá nhiều ,buông tay, rời khỏi nhân thế , Vân Cẩm từ được mẫu thân Vân Lâm tay nuôi nấng , Vân Lâm xem nàng như huynh muội ruột thịt , điểm hiếm có là , ở nơi hoàng cung lạnh lẽo này , ngoại trừ phụ hoàng và mẫu hậu ra , Vân Cẩm cũng là ngươi duy nhất cho cảm giác tình thân gia đình .

      " Hoàng huynh , ngươi bảo hộ Mai Phi của huynh là được rồi , chính là hôn của ta , cứ để ta tự mình xử lý a ". Vân Cẩm tràng , ai cũng đều đế vương phong lưu vô tình , thế nhưng nàng lại thấy hoàng huynh và phụ hoàng đều là cùng loại si tình như nhau , Vân Cẩm sở dĩ chưa tìm được người tâm đầu ý hợp , là cũng bởi vì , nàng vô tình đem những nam tử kia so với phụ hoàng và hoàng huynh , cho nên vẫn thể nào toại nguyện được , đáng tiếc a.

      " Được rồi , được rồi ! Trẫm trong lúc thượng triều cũng với các đại thần rồi , muội coi như giúp hoàng huynh chút , thiết nghĩ muội cũng đâu muốn để cho hoành huynh thất tín với người ta đúng ? Chờ tiệc rượu kết thúc , trẫm đáp ứng cho muội điều kiện , thế nào ? " . Vân Lâm hảo lời khuyên bảo , cũng là vì Vân Cẩm mà sốt ruột , ở Vân Đình hoàng triều , những nữ tử như Vân Cẩm, rất nhiều trở thành nương của các hài tử , Vân Câm cho đến bây giờ cũng còn chưa có nơi để gửi gắm trao thân , là huynh làm sao có thể vội vã cho được .

      "Vấn đề kia ... có là nếu muội muốn điều kiện gì huynh cũng có thể đáp ứng ? ". Vân Cẩm cao hứng , hoành huynh rất ít khi nào ra điều kiện với nàng lớn như vậy a.

      " Chỉ cần muội quá phận , trẫm có thể đáp ứng cho muội ! ". Vân Lâm thầm thở phào nhõm , chỉ cần Vân Cẩm đồng ý là được rồi .

      " Chờ sau khi yến tiệc kết thúc , muội muốn xuất cung tháng ". Vân Cẩm thể chờ đợi được nữa đề ra ngay điều kiện của chính mình .

      " được ! Xuất cung thời gian lâu như vậy rất nguy hiểm . nhiều nhất cho muội năm ngày ". Vân Lâm yên lòng để Vân Cẩm xuất cung, dù sao xưa nay Vân Cẩm cũng chưa hề rời khỏi hoàng cung .

      " Nửa tháng được thiếu ! Muội có thể mang nhiều thị vệ theo mà ! Hoàng huynh , nếu như còn chịu đáp ứng cho muội , vậy tiệc thưởng xuân yến gì đó , liền phiền huynh tự mình giải quyết a ! ". Vân Cẩm uy hiếp .

      " Được nửa tháng nửa tháng , trẫm phái người bảo vệ muội , hơn nữa , muội được ly khai khỏi Vân Thành nửa bước , nếu muội đáp ứng , mà chuẩn bị ngay tiệc thưởng xuân yến , nếu đáp ứng , trẫm liền gọi Mai phi chuẩn bị ."Vân Lâm thu hồi khuôn mặt tươi cười , nghiêm túc .

      Vân Cẩm cẩn thận suy nghĩ hồi , có thể được xuất cung còn đỡ hơn là thể xuất cung được , từng nghe cung nữ ở ngoại thành hoàng cung phồn hoa , tấp nập , thời gian tháng cũng thể chơi hết nhiều chỗ ở Vân Thành được , nếu vậy cũng đâu cần thiết phải đến nơi khác . Vân Cẩm nghĩ xong liền đồng ý , chuẩn bị tiệc thưởng Xuân Yến .

      Thời điểm mà xe ngựa của Bình vương phủ đến đại môn hoàng cung cũng là lúc nơi đó xếp sẵn hàng dài các xe khác , chờ đợi môn vệ của hoàng cung kiểm soát . Ôn Nhã hiếu kỳ vén rèm xe lên , đánh giá đội ngũ xe ngựa dài đứng bên ngoài , mỗi chiếc kiểu dáng khác nhau , từ đơn giản đến sang trọng kiểu cách , nhìn chung xe ngựa của Bình vương phủ có vẻ bình thường hơn .

      " Giá ! " . Ngay ở thời điểm Ôn Nhã chú ý , chiếc xe ngựa xa hoa phi nước đại chạy nhanh đến , đường phi tới , roi ngựa ác liệt hướng tới chỗ Ôn Nhã , Ôn Nhã nhanh nhẹn nấp vào , roi ngựa đánh nhanh va vào cửa sổ xe , để lại đường dấu vết khá sâu , nếu để roi này đánh trúng mặt , Ôn Nhã dám tưởng tượng .

      Ôn Nhã trầm mặt ngồi ở trong xe , ở thời điểm lúc nãy xe ngựa xa hoa đó ngang qua , bởi vì gió thổi tung màn xe , nên nàng có thể nhìn thấy khuôn mặt đầy kiêu căng cùng với đắc ý , đôi mắt trào phúng nhìn nàng , Ôn Nhã suy nghĩ chút , liền nhận ra , người kia chính là Lôi vương .

      " Tiểu Nhã , con sao chứ , có bị thương ? " tình phát sinh quá nhanh , làm Bình vương phi sợ đến thần sắc cũng trắng tái , kéo Ôn Nhã đến đánh giá lượt từ xuống dưới , sau khi xem xét chứng thực Ôn Nhã có bị thương , lúc này mới hơi yên lòng .

      " Xe ngựa vừa nãy chính là xe của Lôi vương , có phải là bởi vì lần trước ở tiệc rượu , ngươi làm mất mặt mũi, cho nên bây giờ mới cố ý nhằm vào ngươi ? " . Nhấc lên góc của màn xe , Bình vương phi lo lắng hỏi , mơ hồ cảm thấy rằng tiệc thưởng xuân yến vẫn là nên tham gia tốt hơn .

      " Nương , người yên tâm , sao đâu , nơi này là hoàng cung , cho dù Lôi vương có kiêu căng như thế nào nữa , cũng quá đáng , chỉ cần ta trêu chọc đụng chạm đến , sao a ! " Ôn Nhã bình tĩnh an ủi Bình vương phi , nếu đổi lại là trước kia , Ôn Nhã nhất định dễ dàng buông tha cho Lôi vương , nhưng là thân phận nàng giờ giống như trước , cho nên nàng phải cân nhắc làm như thế nào để mang đến hậu quả cho Bình vương phủ về sau , cũng thể nào chỉ mãi lo cho chính bản thân được .

      Bình vương phi còn trong lúc lo lắng , suy nghĩ , xe ngựa tiến vào bên trong cửa cung, muốn quay đầu lại cũng thể . Mặc Khanh sau khi phù trợ bọn họ đưa vào bên trong cung , liền ở bên ngoài chờ đợi .

      Đến địa điểm tập hợp , Ôn Nhã đỡ Bình vương phi xuống xe ngựa , mặc dù mọi người ai ai cũng biết chuyện nhà của Bình vương phủ rồi , cũng từng gặp qua bọn họ , thế nhưng khi Ôn Nhã và Bình vương phi xuất , vẫn là tâm điểm gây nên chú ý cho rất nhiều quý phu nhân và các vị tiểu thư đài cát , bọn họ xôn xao , chỉ chỉ trỏ trỏ , nhìn nhìn , xem xem Ôn Nhã là nhiều nhất .

      “ Uyển Như muội muội , lần này đến đây lại mang theo nữ nhi cùng đến , làm cho tỷ muội chúng ta vô cùng ngạc nhiên a , nương này dáng người quả là duyên dáng , là đẹp “. Bình vương phi mới vừa xuống xe ngựa , vị phu nhân mặc trang phục cung trang xanh ngọc hứớng các nàng cười tới .

      “ Tỷ tỷ vạn phúc kim an , để tỷ tỷ cười chê rồi , muội muội thân thể vẫn chưa khỏe hẳn , lần này nếu phải là muốn diện tạ thánh ân , e sợ rằng muội muội cũng tới được.” Bình vương phi khẽ mỉm cười , khéo léo trả lời .

      “ Tiểu Nhã , vị này chính là Khang vương phi , con còn mau qua đây bái kiến Khang vương phi “. Bình vương phi nhàng đẩy Ôn Nhã cái . Ôn Nhã lúc này mới quỳ xuống hành lễ .

      “ Đứa này , vẫn là lần đầu tiên tham gia yến hội long trọng như vậy , nếu có chỗ nào nàng hành xử được tốt , kính xin tỷ tỷ thứ lỗi bỏ qua cho .” Bình vương phi lại .

      “ Muội muội khách khí rồi , nếu tại Tiểu Nhã là nữ nhi của muội , ta liền cũng xem nàng chính là nữ nhi của mình mà bình thường đối đãi với nó . “ Khang vương phi cười , tiện thể theo cổ tay của mình gỡ xuống hai cái vòng đeo tay bạch ngọc óng ánh , long lanh .

      “ Đây là quà ra mắt ta tặng cho Tiểu Nhã , phải là vật quý gì , tiểu Nhã ngươi liền thu nhận , cho ta vui .” Khang vương phi vừa , vừa kéo tay của Ôn Nhã , liền nhanh chóng đem hai cái vòng tay bạch ngọc đeo vào cổ tay nàng .

      Nhìn vòng tay cổ tay của mình , Ôn Nhã liền biết , đôi vòng tay này tuyệt nhiên phải là có giá trị gì , mà nó ít nhất có giá trị đến mười mấy vạn lượng , Ôn Nhã liên tục lời cảm ơn , nhìn thấy mẫu thân cũng gì , Ôn Nhã liền hiển nhiên nhận lấy , nếu cần là uổng phí a.

      Khang vương phi cùng Bình vương phi chuyện phiếm vài câu , đơn giản cũng là thăm hỏi tình hình gần đây của hai ngươi , cũng thực nhàm chán chết , Ôn Nhã vẫn đứng ở bên cạnh của mẫu thân mỉm cười , chờ Khang vương phi rồi , toàn bộ khuôn mặt của nàng đều xụi lơ a.

      “ Thế nào ? quen với việc xã giao trong cung ? Cái này cũng còn cách nào khác , người trong cung , nhất định đều thể đắc tội được . “ Bình vương phi lời ý vị sâu xa , nhàng vỗ vỗ bàn tay Ôn Nhã . Nhiều năm qua , có Bình vương đứng đỡ cho nàng , tuy rằng nàng ít nhiều phải đến dự những tiệc rượu như thế này , nhưng đối với rất nhiều đạo lí đối nhân xử thế , nàng vẫn là nhìn thấu cách triệt để . Nhìn Ôn Nhã như vậy , nàng có chút hối hận để Ôn Nhã tiếp xúc với chốn hoàng cung này .

      “ Nương , ta có chuyện gì đâu , chút chuyện này làm khó được ta .” Ôn Nhã cười cười , chỉ cần nàng chấp nhận , chút xã giao căn bản cũng làm khó được nàng . Trước đây , khi nàng quyết định nhận lại mẫu thân , nhận làm nghĩa nữ của Bình vương gia , nàng cũng chưa hề nghĩ tới bản thân bị cuốn vào hầu môn , có câu : “ Nhất nhập hầu môn thâm tự hải “ . Ngày hôm nay , Ôn Nhã cũng tự bản thân tha thiết cảm nhận được câu đó .

      Bình vương phi cùng với nữ nhi lần lượt đến chào hỏi các vị phu nhân , có người ca ngợi Ôn Nhã , có người cười nhạo Ôn Nhã , Bình vương phi đều nhất nhất cười đáp lại . Nàng nhìn mẫu thân mà đau lòng . Mẫu thân nàng xưa nay là người tĩnh lặng , dường như là hoa sen bị nhiễm chút mùi tanh của bùn đất , lúc nào cũng được phụ thân bảo vệ , mà bây giờ , hoa sen ấy lại bởi vì nàng mà chịu cho người khác chà đạp , chê cười , nếu phụ thân mà nhìn thấy cũng rất đau lòng a.

      “ Chư vị phu nhân và các vị tiểu thư , công chúa cho mời “. Sau khi lại xã giao với mấy người , phía sau công công rốt cục cũng đến , là Vân Cẩm công chúa tại ở Túy Xuân Các thiết yến .

      Tất cả mọi người nhộn nhịp chỉnh chu lại trang phục và nhan sắc của mình , tự giác xếp thành hàng dài , sau đó theo lời công công truyền đạt , dẫn dắt mọi người theo hướng Túy Xuân Các mà đến .

      ... ...... ......

      Tử Y : Trang phục váy màu tím , tím đậm cũng nhạt , nhìn vào rất đẹp .
      bách bất cập đãi : đến lúc thể chờ đợi được nữa .
      “ Nhất nhập hầu môn thâm tự hải” : Vào cửa hầu môn sâu như biển

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 8 : Đánh vỡ gian tình .
      Rộn rộn ràng ràng , nhộn nhịp đám người , tựa như là những đám mây bảy màu , từ từ chậm rãi hướng về Túy Xuân Các mà bay đến.

      “ Thần phụ bái kiến công chúa điện hạ , công chúa vạn tuế , vạn tuế , vạn vạn tuế !“.

      “ Thần nữ bái kiến công chúa điện hạ , công chúa vạn tuế , vạn tuế , vạn vạn tuế ! “.

      Bên trong Túy Xuân Các , Vân Cẩm công chúa sớm an tọa chờ đợi mọi người ở phía đài, tiếp nhận hành lễ của mọi người .

      “ Chư vị phu nhân ,các vị tiểu thư mời an tọa. Hôm nay bổn công chúa mời mọi người đến đây , cũng chỉ là để mọi người hàn huyên tâm chuyện nhà , mọi người cứ tự nhiên là được rồi .” đài cao , Vân Cẩm công chúa thanh như chim hoàng oanh truyền đến , mợi người lúc này mới lĩnh mệnh ngồi xuống .

      “ Nghe hôm nay Bình vương phi có dắt theo khuê nữ cùng đến , rất lâu bản công chúa có được gặp Bình vương phi , là nhớ người , kính xin Bình vương phi cùng Ôn nương lên đài nhất tự .” Ôn Nhã các nàng vừa mới ngồi xuống , lại nghe thanh của Vân Cẩm công chúa truyền đến .

      “ Thần phụ tuân mệnh “. Bình vương phi lôi kéo Ôn Nhã , dưới chỉ dẫn của công công , đường tới vị trí Vân Cẩm công chúa đài cao , đường Ôn Nhã nhiều lần dùng ánh mắt dò hỏi vương phi , thế nhưng vương phi cũng để ý đến Ôn Nhã.

      “ Ôn nương , chúng ta lại gặp mặt rồi , vừa nãy ở đường , là ngại quá , hạ nhân của ta vô lễ , hi vọng dọa hoặc gây thương tổn gì đến Ôn nương ”. Ôn Nhã các nàng vừa tới gần , liền truyền đến cái thanh trêu chọc , ra chính là Lôi vương mà các nàng ở trước cửa cung gặp qua .

      làm phiền Lôi vương quan tâm , Ôn Nhã vô “. Nhìn bộ dáng đắc ý của Lôi vương , Ôn Nhã thầm nhủ nhẫn nhịn nhẫn nhịn a.

      “ Vị này chính là Ôn nương sao ? Quả nhiên là mỹ nữ nghiên nước nghiêng thành , trách được tại sao Lôi ca ca đối với ngươi mới gặp liền nhớ mãi quên “. thân nữ tử mặc cẩm y trang màu tím , đầu đội mũ phượng hoàng , tóc điểm vài cây trâm , nữ tử vô cùng xinh đẹp che miệng cười nhạo .

      “ Công chúa đùa rồi , tiểu Nhã chỉ là dung mạo như bồ liễu , còn công chúa mới là mỹ nhân nghiên nước khuynh thành ”. Bình vương phi vội vã vì Ôn Nhã điều đình .

      “ Bình vương phi , người chớ nên khách khí , hai vị hãy theo bản công chúa mà an tọa ở phía “. Vân Cẩm đăm chiêu nhìn Lôi vương chút , liền đem các nàng lưu lại ở bên .

      Ý nghĩa của tiệc Thưởng Xuân Yến là thưởng hoa , thưởng xuân , còn có thưởng người nữa . Các vị tiểu thư của các phủ đều là mang theo tài nghệ mà đến đây , từng người từng người thi nhau tranh tài đấu nghệ , hảo náo nhiệt a . Tiệc rượu vừa mới đắt đầu lâu , Lôi vương liền vội vã ly khai , Bình vương phi bồi tiếp công chúa câu câu , đa phần đều là xem biểu diễn tài nghệ nhiều hơn , nghìn bài điệu , cũng có thú vị gì , Ôn Nhã dần dần cảm giác xem đến muốn ngủ luôn.

      “ Tiệc rượu này xác thực là có hơi tẻ nhạt , có lẽ đối với Ôn Nhã nương có chút quen , hay là …Tiểu Cửu , ngươi bồi Ôn Nhã nương xem vòng quanh đây “. Vân Cẩm bỗng nhiên đối với cung nữ ở cạnh bên , Bình vương phi tính ngăn cản , thế nhưng Ôn Nhã tự mình đứng lên cảm tạ thánh ân .

      “ Ôn nương , người là muốn đến nơi nào ? “ Rời khỏi Túy Xuân Các , Tiểu Cửu nhàng hỏi.’

      “ Làm phiền Tiểu Cửu nương dẫn ta đến ngự hoa viên chút “. Ôn Nhã suy nghĩ hồi rồi , trong hoàng cung thể tùy tiện lại , chờ sau khi tiệc rượu ở Túy Xuân Các kết thúc , các nàng và công chúa chắc cũng đến Ngự hoa viên , vừa vặn có thể cùng các nàng hội họp tại đây .

      Ngự hoa viên lúc này trong vườn có đến bóng dáng người , bởi vì ai nấy đều tụ hội tại Túy xuân Các hết rồi làm sao mà có thể tới nơi này nữa chứ ? Ôn Nhã đôi bàn tay khẽ vuốt ve búp hoa còn chưa hé mở , hiểu sao nàng lại cảm thấy có chút buồn .

      Trước đây lúc còn ở núi , sư phụ có thời gian chơi cùng nàng , cũng cho sư huynh cùng nàng ra ngoài chơi , nàng chỉ có thể mình ở núi luyện võ , lúc nhàn nuôi trồng thảo dược , trồng hoa, nuôi dưỡng động vật , nhưng mà hoa cỏ và động vật cũng chỉ có thể im lặng mà chuyện với nàng . Bây giờ , nàng trốn được xuống núi , chỉ có thể tìm thấy được mẫu thân , còn được vương gia nhận làm nghĩa nữ , là quá tốt , thế nhưng nàng vẫn luôn cảm giác thể hòa mình vào cuộc sống này được , bình thường xung quanh nàng đều có rất nhiều người , nhưng chỉ khi vào lúc có mình , loại cảm giác độc đó lại trở về , trong nháy mắt lập tức có thể nhấn chìm nàng trong nỗi đơn tịch mịch ấy .

      “ Lôi ..!” Nàng lung tung dạo đây đó ,đột nhiên nghe có tiếng người chuyện , nàng phóng tầm mắt hướng về phía trước , nhưng thấy có bất kỳ ai ở đó , Ôn Nhã cho rằng có lẻ mình bị ảo giác , lại tiếp tục bâng quơ hướng về phía trước mà .

      Tí tí tách tách thanh từ bên cạnh phía sau giả sơn truyền đến , còn nương theo tiếng ậm ừ của nữ tử nỉ non từng tiếng rêu rên nho , Ôn Nhã cả kinh , lẽ nào có người bị thương hay sao ? Theo thanh phát ra , Ôn Nhã cẩn thận từng li từng tí đến gần xem thử , chỉ ánh mắt , Ôn nhã liền nhanh chóng cấp tốc rụt đầu về , theo ngay sau đó hai bên tai đều đỏ ửng cả lên .

      thanh đó phải là thanh của nữ tử bị thương , mà ràng chính là có người làm uế loạn cung đình ! Ôn Nhã chỉ cảm giác mình xui xẻo , lần đầu tiên tiến vào hoàng cung quấy rầy chuyện tốt của hoàng thượng , lần thứ hai tiến cung , lại cho nàng gặp đúng lại tình cảnh như vậy , có điều hai người này cũng là , muốn làm chuyện như vậy , sao lựa chọn nơi nào bí mật ? Ban ngày ban mặt lại đến ngự hoa viên làm đều xằng bậy , nếu đế người khác nhìn thấy …haizz. Ôn Nhã thực khó mà lý giải được a.

      “ Lôi , thiếp chàng , chàng nên rời bỏ ta !”. Theo tiếng thở dốc của nữ tử đó , Ôn Nhã nghe được cái tên mà nàng ấy nhắc đến rất quen thuộc , “ Lôi! đó chính là tên của thành viên trong hoàng thất , ở bách tính thường dân cái tên này vô cùng cấm kỵ . Lẽ nào là Lôi vương ? vừa mới tiến cung cùng cung nữ cẩu hợp rồi sao ? Ôn Nhã dám nhìn nữa, nếu , nàng khẳng định khó giữ được cái mạng này của nàng a! .

      “ Ngọc mai ! Ta cũng muốn rời khỏi ngươi , nhưng ta có cách nào khác .” Nghe được thanh , Ôn Nhã hoàn toàn có thể khẳng định người đó chính là Lôi vương , quả sai rồi a , ba mươi sáu kế trước mắt , tẩu vi là thượng sách .

      “ Người nào ! “ . Lôi vương kinh nghiêm lâu năm sa trường , võ công tất nhiên là có hai . Ban nãy ở giai đoạn kích tình , nên có phát ra Ôn Nhã tới gần , bây giờ mọi thứ xong xuôi , vừa có động tĩnh , dĩ nhiên là nhận thấy ngay .

      “ Nguy rồi ! bị phát a ! “ cước đá hòn đá , thẳng hướng Ôn Nhã bay đến , Ôn Nhã trong lòng căng thẳng .

      Trong lúc nguy cấp , bên eo Ôn nhã liền có bàn tay vắt ngang ,miệng cũng bị người đó che lại cẩn thận , cả người liền bay lên cao , sau đó đáp xuống, mang theo bên người cái ôm ấp lạnh lẽo .

      Nhìn Lôi vương trang phục xốc xếch bay đến , Ôn Nhã đến động cũng dám động , đôi mắt trợn to , sợ bị phát . Lôi vương ngắm nhìn bốn phía đều thấy ai , sắc mặt trầm quay đầu lại nhìn nữ tử ban nãy cùng mình hoan ái lát , sau đó chỉnh chu lại xiêm y trang phục , cùng với nữ tử kia vội vã rời .

      lát sau , người kia mới buông Ôn Nhã ra .

      “ Mặc Khanh ! Là ngươi ! Dọa chết ta a !”. Nhìn thấy người cứu mình là Mặc Khanh , Ôn Nhã vỗ vỗ lồng ngực , lúc nãy thiệt là đáng sợ , bây giờ mới có thể an tâm được chút .

      " Nhưng mà ... Ngươi sao vào được đây ? " . Sao hồi ổn định tâm tình . Ôn Nhã chợt nhớ ra , chẳng phải là ở ngoài cửa cung đợi nàng , sao cư nhiên lại có mặc ở đây .

      “ Ngươi đừng có quản a , nếu như ta có vào đây , khi nãy ngươi chết chắc rồi “. Mặc Khanh có chút lúng túng xoay mặt qua nơi khác , khi Ôn Nhã đến ngự hoa viên , là lúc cũng theo nàng đến , mọi thứ ban nãy nàng thấy qua đều cũng nhìn thấy , và những thứ nàng chưa nhìn thấy , cũng nhìn thấy rồi .

      “ Ta là mặc kệ ngươi làm cách nào có thể vào đây được , mặc kệ ngươi tại sao lại vào , nhưng mà tốt nhất là ngươi đừng có gây phiền toái cho Bình vương phủ là được rồi “. Ôn Nhã phẩy phẩy tay với Mặc Khanh , sau đó cũng hỏi nhiều nữa , hai người liền lặng lẽ đứng nhìn .

      Lôi vương quần áo chỉnh tề đứng trước cổng ngự hoa viên đúng lúc Vân Cẩm công chúa cùng các nàng tiểu thư và phu nhân tới .

      “Lôi ca ca , huynh là mới từ hoa viên ra hay là muốn vào ngự hoa viên a ? “ Vân Cẩm nhìn thấy Lôi vương , liền cao hứng chào hỏi .

      “ Tính toán thời gian chút , ta liền nghĩ các nàng cũng sắp đến ngự hoa viên , cho nên ta liền đến đây đợi các nàng cùng tham gia cho vui “. Lôi vương sắc mặt thay đổi cười .

      “ Vậy Lôi Ca ca, cùng tỷ muội chúng ta du ngoạn nha , nhưng mà trước tiên ta muốn tìm Ôn nương trước , nàng ấy là tới ngự hoa viên chút nhưng tại ta cũng biết nàng ấy tại là ở đâu a? “Vân Cẩm tự nhiên .

      Lôi vương khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh lùng : “ Ôn Nhã sao ? Lại là nàng ta !”

      Thời điểm mọi người tìm tới Ôn Nhã là lúc nhìn thấy nàng mình ở bên trong Mẫu Đan Đình của ngự hoa viên , dáng dấp kia tựa hồ như là ngủ gà ngủ gật , có vẻ đợi ở đây rất lâu rồi , mãi cho đến tận các nàng và công chúa đến tìm , nàng mới thực bị đánh thức .

      “ Hoa đẹp , người càng đẹp hơn , bộ dáng Ôn nương ngủ trông vườn hoa tựa như bức xuân thụy đồ ,càng khiến cho vẻ đẹp của ngự hoa viên sắc càng thêm sắc. “ Nhìn thấy Ôn Nhã đôi tay tinh tế vò vò mắt mới vừa tỉnh ngủ , dáng vẻ vô cùng ngây thơ đáng , công chúa nhịn được ca ngợi .

      để công chúa chê cười rồi , Tiểu Nhã sao còn mau qua đây , để công chúa an tọa “. Bình vương phi nhìn Ôn Nhã oán trách chút .

      Lúc này Ôn Nhã mới chậm từng bước từng bước đến bên cạnh Bình vương phi .

      “ Ôn nương , với loại khí trời này mà ở đình nghỉ ngơi rồi ngủ quên , vẫn là nên cẩn thận tránh để cảm mạo “. Lôi vương tựa tiếu phi tiếu cười có như , đôi mắt liên tục nhìn chằm chằm vào nàng , tựa như muốn tìm ra điều gì đó gương mặt của nàng .

      “ Lôi vương gia rất đúng , tạ ơn vương gia quan tâm .” Ôn Nhã nhàn nhạt hồi đáp . Chuyện lại phải do nàng làm sai , Lôi vương cũng đâu thể nào xác định là nhìn thấy nàng , vậy nàng có gì mà phải sợ chứ .

      “ Lôi Ca ca , huynh có phải là đối với Ôn nương có ý , có muốn muội tác hợp giúp hai người hay ?” Vân Cẩm trêu ghẹo .

      “ Muội Muội có thể giúp ta đàm luận thành công việc hôn này , phong bao lì bà mối , ca ca nhất định thể thiếu cho muội được . “ Lôi vương giả vờ cảm kích .

      “ Có điều đáng tiếc , Ôn nương tựa hồ đối với ta có vài hiểu lầm , vẫn luôn đối với tình ý của mà ta mà thờ ơ lạnh nhạt “. Lôi vương trưng ra bộ mặt vô cùng tiếc nuối . Ôn Nhã nhìn ra vẻ giả vờ của mà trong lòng cảm thấy buồn nôn .

      “ Vương gia biết đùa a , tiểu nữ với nổi đâu !.” Ôn Nhã gặn cười rồi trừng mắt với Lôi vương , hứ , muốn nàng gả cho , căn bản là thể a .

      “ Được rồi , được rồi a, Lôi ca ca huynh cũng đừng nóng lòng , ta tin tưởng , chỉ cần huynh thành tâm , Ôn nương khẳng định đáp ứng huynh “. Thấy bầu khí có vẻ có điều gì đó đúng cho lắm , Vân Cẩm vội vã lên tiếng giảng hòa , đánh vỡ bầu khí ban nãy .

      Ôn Nhã vừa dìu Bình vương phi tản bộ trong vườn ngự hoa viên , vừa suy nghĩ trong lòng , biết làm sao mới có thể mau chóng rời khỏi hoàng cung , tên Lôi vương thôi là làm cho nàng đủ đau đầu rồi , vậy công chúa cư nhiên lại còn muốn tác hợp nàng với , chuyện này quả là làm cho nàng khó chịu muốn chết a.

      “ Ngươi … lão bà vô lễ , muốn chết à ! Cư nhiên đem nước bẩn đổ vào váy của bổn nương , ngươi có biết y phục người của bổn nương có giá trị bao nhiêu , ngươi như thế nào mà đền nổi ! “.

      “ Đủ rồi a ! phải chỉ là bộ y phục thôi sao ? Ta giúp bà ấy bồi thường cho ngươi , ngươi cũng cần thiết vì bộ y phục mà lại hung dữ đối với lão nhân gia như thế chứ ? “ . Ôn Nhã nhịn được , tới nâng phụ nhân ngã mặt đất đứng dậy , lại đối với thiếu nữ kia .

      “ Hừ , chỉ là chim sẻ cành cây , mà vọng tưởng là phượng hoàng sao , ta như thế nào , nó chính là như thế ấy ! “ Thiếu nữ nhìn Ôn Nhã lạnh nhạt , đối với vị Ôn Nhã lai lịch này , chỉ bước bay lên thành chim sẻ , trong lòng thiếu nữ vô cùng xem thường nàng .

      xảy ra chuyện gì ? “ Mọi chuyện phát sinh tại nơi này kinh động đến Lôi vương và công chúa ở Mẫu Đan Đình , mọi người lập tức nhường đường .

      “ Mẫu hậu ? Người ..như vậy .. chuyện là làm sao a? “ Nhìn thấy Ôn Nhã đỡ lấy người phụ nhân , Vân Cẩm và Vân Lôi lấy làm kinh hãi , vội vã nghênh đón


      “ Thái hậu ! “. Ngoại trừ Ôn Nhã , Vân Cẩm và Vân Lôi ba người . Những người khác lập tức tất cả đều quỳ xuống hành lễ.




      • Nhất tự : là chuyện thân mật “.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9 : thái hậu coi trọng Ôn Nhã


      “ Tất cả mọi người đều đứng cả lên , ai gia trong lúc rãnh rỗi chỉ muốn trồng ít thảo dược , hi vọng có quấy rầy đến nhã hứng của các ngươi “. Thái hậu nắm lấy tay của Ôn Nhã , cả người toàn bộ khí chất đều thay đổi , cho dù vẫn là thân mặc y phục vải bố thô , nhưng cũng thể che giấu được toàn bộ khí chất đoan trang cao quý của bà .

      “ Thần nữ có tội , thần nữ có tội , thỉnh cầu thái hậu khai ân , thái hậu tha mạng a “. Nữ tử mới vừa rồi còn đối với thái hậu nổi giận đùng đùng , liền quỳ xuống mặt đất , ngừng dập đầu , đến nỗi vần trán cũng có chút máu .”

      “ Được rồi , ngươi cũng biết nên vô tội , nhưng có điều , ngươi nên nhớ lần sau khả đừng có tiếp tục phạm vào , cẩn thận ngày nào đó cái mạng của ngươi khó giữ “. Thái hậu mắt lạnh nhìn nữ tử kia rồi kéo theo Ôn Nhã qua , những người khác cũng dám trợ giúp cho nữ tử đó , cũng lập tức theo thái hậu mà rời . Biết Thái hậu và các nàng xa , nữ tử ấy mới dừng dập đầu , trán còn loang lổ những vết máu .

      Thái hậu tựa hồ rất thích Ôn Nhã , dọc đường cùng nàng hỏi han rất nhiều chuyện , liền ngay cả hai người con là con trai ruột và Vân Cẩm công chúa do chính mình nuôi nấng cũng bỏ sang bên để ý tới .Ôn Nhã biết thái hậu cũng thích trồng hoa làm thảo dược , nên cũng cùng người thảo luận kỹ xảo bảo dưỡng loài hoa , hai người chuyện huyên thuyên đến mức quên cả trời đất , nụ cười mặt thái hậu cũng thể dừng được .

      được lúc thấm mệt , Ôn Nhã liền dìu thái hậu vào trong lương đình an tọa .
      “ Thái hậu , Hoàng thượng cùng Mai phi nương nương đến rồi . “ Chính trong lúc trò chuyện , vị công công khom người tới trước mặt thái hậu bẩm báo .

      “ Vậy là tốt quá , tiểu Nhã , ngươi có từng nhìn thấy qua hoàng thượng chưa ? “ Thái hậu mỉm cười hỏi Ôn Nhã , nàng gật gật đầu , xem như là thừa nhận từng gặp qua .

      “ Tham kiến mẫu hậu , nguyện mẫu hậu trường thọ an khang “. Hoàng thượng cùng Mai Phi đồng thời hướng về thái hậu hành lễ thỉnh an .

      Thái hậu mỉm cười kéo tay hoàng thượng về phia mình , cũng có nhìn qua Mai phi . Hành động vừa rồi Ôn Nhã nhìn ra được , tựa hồ thái hậu hình như có chút thích Mai phi cho lắm.

      “ Hoàng nhi , Ôn Nhã ngươi cũng biết rồi , vậy ngươi cảm thấy nàng là người thế nào ? “ . Thái hậu trực tiếp lôi kéo Vân Lâm đến trước mặt của Ôn Nhã , lời vừa xuất ra , cả hai người bọn họ đều lo sợ cảm thấy có điều gì đó hay sắp xảy ra chăng a.

      “ Có thể làm cho Bình vương gia thu nhận nàng làm nghĩa nữ , vậy nàng ấy hẳn là nương tốt “。Vân Lâm trong lòng căng thẳng , thuận miệng , có vẻ sắp có chuyện tốt xảy ra rồi a.

      “ Ai gia cũng cảm thấy Ôn Nhã , đứa này quả nhiên tệ , hoàng thượng , hình như vị trí hoàng hậu của hậu cung vẫn còn trống , ai gia có ý định tác thành cho hai ngươi đồng thời ngôi vị hoàng hậu đó chỉ định cho Ôn Nhã , như thế nào ? “Nhìn thấy hai người bọn họ đứng cạnh nhau , thái hậu xem càng vừa mắt , càng thích . Lời bà vừa ra , cả hai người bọn họ mặt đều lập tức biến sắc .

      “ Trẫm đồng ý ! “ Ôn Nhã còn muốn lên tiếng từ chối thái hậu , Vân Lâm trực tiếp lên tiếng rồi , Ôn Nhã đành im lặng , cứ để Vân Lâm chuyện với thái hậu , miễn cho nàng khỏi phải đắc tội với bà ấy .

      “ Trẫm tâm sớm có sở chúc , hi vọng mẫu hậu đừng nên làm khó ta “. Hoàng thượng mắt lạnh đảo qua nhìn Ôn Nhã , sau đó lại nhìn xuống phía dưới Mai phi quỳ nãy giờ tiếng nào , vừa vặn chạm ngay ánh mắt của Mai phi , Mai phi hoang mang vội vàng cúi đầu .

      “ Đủ rồi ! “ . Thái hậu mắt phượng tức giận quát .

      “ Ngươi ngồi ở ngôi vị hoàng đế cũng đến mấy năm rồi , thế nhưng lại chưa có hài tử để dòng , hậu cung kiêng kỵ nhất chính là chuyên sủng , khuyên như thế nào ngươi cũng đều nghe , hay ngươi là muốn cho ngôi vị hoàng đế có người nối nghiệp hay sao ! “. Thái hậu giận dữ lớn tiếng quở trách .

      “ Ai gia sớm có , thể để cho ả hồ ly tinh kia nhập cung , ngươi thân là hoàng đế , thiên lý cũng nghe , trái lại còn uy hiếp ai gia , ai gia còn cách nào khác , liền làm theo ý của ngươi . Ngươi giờ chuyên sủng ả hồ ly tinh kia , ta cũng là mắt nhắm mắt mở cho qua . Ngày hôm nay , nếu ngươi còn nghe theo lời của ai gia nữa , ả hồ ly tinh kia lập tức liền đem xử trảm ! Thái hậu chỉ vào Mai phi , thanh tàn nhẫn .

      “ Mẫu hậu , Ngọc mai đến cùng là có chỗ nào tốt , người tại sao lại đối xử tàn nhẫn như thế đối với nàng , tại sao nhất định phải chia rẽ đôi uyên ương nhân tình ? Người cho rằng , nếu để ta thú hoàng hậu , ta liền nhất định có người nối dòng sao ? “ Vân Lâm thống khổ .

      “ Ngọc Mai ? Nghe được tự danh này , Ôn Nhã nhịn được , liền nhìn về người nữ tử quỳ đất , cái nữ tử mà cùng Lôi vương gia ở ngự hoa viên làm loạn lúc nãy cũng gọi là “ Ngọc Mai “ , nhưng mà “ Ngọc mai “ tự danh này vô cùng phổ biến , chắc là cung nữ nào đó cùng tên thôi , hơn nữa nhìn Mai phi nương nương dáng vẻ kiều , dịu dàng , giống loại nữ tử làm ra loại chuyện đó . Ôn Nhã suy nghĩ hồi , rồi cũng chú ý đến Mai phi nữa .

      “ Đôi nhân tình ? Là ngươi đối với ả có tình, nhưng còn ả ? Ngươi đừng tưởng mẫu hậu già rồi mắt hoa , rất nhiều chuyện mẫu hậu vẫn là nhìn thấy ! “ . Thái hậu tức giận đến tay chân đều run rẩy .

      “ Thái hậu , xin người chớ nên nóng giận , thần nữ địa vị thấp kém , làm sao có thể trở thành hoàng hậu của Vân Đình vương triều ? Nguyện đắc nhất tâm nhân , bạch thủ bất tương ly ! Nếu Hoàng thượng Mai phi nương nương tha thiết như vậy , thái hậu hà tất tác thành cho cả hai người bọn họ ? “ Ôn Nhã dịu dàng an ủi thái hậu , nàng cũng muốn gả cho , nếu thái hậu có thể buông bỏ , vậy tất cả đều vui vẻ .

      “ Thế nào ? tại từ bao giờ lời ai gia mọi người đều nghe sao ? ‘ Tuy là nghe đến câu nguyện đắc nhất tâm nhân , bạch thủ bất tương ly của Ôn Nhã , thái hậu sắc mặt có chút thay đổi , nhưng chạm đến ánh mắt của Mai phi , bà sắc mặt giận dữ lại khôi phục . Rất nhiều chuyện , hoàng thượng biết , nhưng bà biết , bà cũng muốn hoàng thượng vì những chuyện như thế mà đau lòng , cho nên mới ra .

      “ Thái hậu , tiểu Nhã phải là muốn nghe lời thái hậu , chỉ là tiểu Nhã muốn trọn đời trọn kiếp đôi , thái hậu khẩn cầu người tác thành ! “ . Ôn Nhã vội vã quỳ xuống , khẩn cầu , Bình vương phi cũng nhanh chóng quỳ xuống vì Ôn Nhã mà cầu xin cho nàng .

      “ Các ngươi .. thực là muốn làm ai gia tức chết hay sao ? Thái hậu tay run rẩy chỉ vào mọi người đồng loạt quỳ xuống , thân thể loạng choạng tựa hồ muốn ngã xuống .

      “ Mẫu hậu , người đừng quá nóng giận , hoành huynh cùng Ôn nương sai , mẫu hậu hà cớ gì lại tác thành cho bọn họ ? ‘ Lôi vương nhanh chóng đỡ lấy thái hậu , cũng hiếm thấy vì hoàng thượng và Ôn Nhã lời hay .

      “ Tác thành ? “ Thái hậu đẩy Lôi vương ra , để cho cung nữ bên cạnh đỡ lấy mình . Ai gia cho các ngươi ba ngày , trong vòng ba ngày , nếu các ngươi tổ chức hôn lễ thành hôn , vậy .. ả hồ ly tinh kia và cả bình vương phủ tất gặp đại nạn ! Các ngươi cứ nhìn mà làm ! Thái hậu xong , nổi giận đùng đùng xoay người toan rời khỏi .

      “ Còn nữa , đừng tưởng rằng ai gia biết các ngươi ở sau lưng ai gia làm ra loại chuyện dơ bẩn gì , các ngươi tốt nhất là giữ lại ! “. Thái hậu nhìn chằm chằm vào Lôi vương . Ôn Nhã ràng nhìn thấy sắc mặt của Lôi vương trong nháy mắt liền thay đổi , có điều rất nhanh cũng khôi phục lại nguyên trạng . Thái hậu sau đó cũng mang theo người ly khai khỏi ngự hoa viên , để lại cho mỗi người tâm riêng .

      Vân Lâm nâng Mai Phi đứng dậy , tức giận trừng mắt với Ôn Nhã , sau đó liền mang Mai Phi ly khai , làm Ôn Nhã trong lòng cũng nổi giận , đâu phải là nàng muốn thái hậu chỉ hôn , hoàng thượng sao lại sinh khí với nàng ?

      “ Ôn nương , thực là chúc mừng ngươi rồi , bây giờ có thể chân chính bước chim sẻ biến thành Phượng Hoàng , nhưng là ngươi cũng phải nên cẩn thận , đừng có mà ngã xuống đó “. Lôi vương trước khi cũng tựa tiếu phi tiếu với Ôn Nhã , trong mắt đầy sát ý , Ôn Nhã nhìn thấy ràng .

      “ Ngày hôm nay , thưởng xuân yến chắc tới đây cũng nên kết thúc , các vị phu nhân và tiểu thư , đều có thể trở về . “Vân Cẩm công chúa bất đắc dĩ , thái hậu tự mình chỉ hôn , khả người trong cuộc ,ai nấy đều hài lòng , lại nhìn thấy phượng nhan giận dữ của thái hậu , Vân Cẩm cũng có tâm tư mà có thể tiếp tục mở tiệc nữa .

      Các vị phu nhân và tiểu thư , tụm năm tụm ba , từ từ ly khai ngự hoa viên , nhưng ánh mắt các nàng lúc về cũng đều nhìn Ôn Nhã , trong đó có ước ao cũng có đố kị hoặc là đồng tình .

      “nguyện đắc nhất tâm nhân , bạch thủ bất tương ly, đời kiếp đôi , Ôn nương , nguyện vọng của ngươi đẹp , thế nhưng rất đáng tiếc , tiến cung rồi , những thứ như thế còn nữa “. Trước khi Ôn Nhã rời , Vân Cẩm đột nhiên , trong mắt tràn ngập đơn .

      “Sau khi tiến cung , ngươi liền có thể đến cung của ta hàn vi tâm , cũng là ta có thêm người bạn tốt .” Cẩm Vân tựa hồ có thể nghĩ đến tình cảnh của Ôn Nhã sau khi tiến cung , thở dài tiếng , xoay người ly khai .

      “Bây giờ phải làm sao ? Tiểu Nhã , đều là nương hại ngươi .” Bình vương phi dường như hoang mang lo sợ , cho rằng bởi vì chính mình mang Ôn Nhã vào cung cho nên mới xảy ra tình trạng khó thể cứu vãn , là nàng hại Ôn Nhã rồi .

      “ Nương , có chuyện gì đâu , chẳng phải ta còn có thêm thời gian là ba ngày sao , hoặc là chuyện còn có thể có khả năng chuyển biến tốt hơn đó ? “ Ôn Nhã an ủi , tại cũng chỉ có thể nghĩ như vậy , hi vọng hoàng thượng có thể thuyết phục được thái hậu a.

      “ Tiểu Nhã , hay là ngươi rời khỏi đây , được càng xa càng tốt “. Tuy rằng mới vừa cùng nữ nhi tương nhận lâu , mặc dù nàng muốn rời xa Ôn Nhã , nhưng nàng nghĩ đến Ôn Nhã sắp bị đưa vào cung , vậy thà nàng lựa chọn nhận lại con mình , để cho Ôn Nhã có thể tiếp tục cuộc sống tự do tự tại ở bên ngoài .

      “ Nương , ta thể rồi , nếu như ta , nương cùng với Bình vương gia toàn bộ gặp đại nạn , ta thể mặc kệ mọi người mà bỏ được , hơn nữa , trong thiên hạ , đất đều là của vua , ta có thể trốn đâu ? “. Ôn Nhã giọng an ủi Bình vương phi , thái hậu thông minh nhắm thẳng chỗ yếu của nàng và hoàng thượng , có thể vì Mai phi mà đồng ý hôn này , mà nàng .. cũng giống vì Bình vương phủ mà thỏa hiệp.

      Trở về Bình vương phủ là lúc trời chạng vạng , Bình vương gia ở trong cung cũng có nghe thái hậu chỉ định hôn , ban đầu còn thể nào tin được , nhưng mà khi Bình vương gia mới vừa hồi phủ , ý chỉ của thái hậu liền ban đến , còn có ngàn cấm vệ quân , chỉ danh viết phải bảo vệ hoàng hậu được an toàn , lần này , coi như Ôn Nhã có muốn chạy trốn xem ra là thể trốn thoát rồi .

      “ Ngươi phải gả cho hoàng thượng sao ? “ Trong phòng Ôn Nhã , Mặc Khanh lên tiếng hỏi .

      đến nước này , ngươi cảm thấy ta còn có thể làm gì nữa ? Ôn Nhã lắc đầu cái , chuyện này là thân bất do kỷ rồi .

      “ Nhưng .. là ngươi , cũng ngươi “. Mặc Khanh cảm giác có chút đồng tình với nàng , còn thiếu nàng cầu , chỉ cần nàng ,cho dù là có nhảy vào dầu sôi lửa bỏng , cũng dẫn nàng rời khỏi nơi này .

      “ Có lẽ là thế , ta dù sao vào cung rồi có thể sống càng tốt hơn , nhưng mà .. Mặc Khanh , ngươi , ngươi là người giang hồ , thể ở đây mãi được . “ Ôn Nhã , bản thân nàng , người mất tự do rồi , nàng muốn liên luy đến người khác nữa .

      “ Ngươi câu này ra có vẻ hơi muộn rồi ! “. Mặc Khanh đột nhiên cười , Ôn Nhã vẻ mặt , “ Ngày hôm nay, trước khi rời khỏi hoàng cung , ta mới vừa đáp ứng với giáo đầu làm cấm vệ quân , qua mấy ngày sau vào hoàng cung báo cáo .” Mặc Khanh cười , cùng giáo đầu cấm vệ quân đánh nhau quen biết , vôn cũng định đồng ý , nhưng khi biết tin Ôn Nhã sắp bị ép làm hoàng hậu , liền ma xui quỷ khiến nhanh nhảu đáp ứng luôn.

      “ Như vậy cũng tốt , trong cung có thêm người , thêm chiếu cố lẫn nhau .” Ôn Nhã cười cười , có hỏi thêm Mặc Khanh tại sao lại đáp ứng vị giáo đầu kia .

      “ Ngươi trong lòng có người rồi sao ? “ Qua lúc lâu , Mặc Khanh đột nhiên hỏi , dưới ánh đèn lờ mờ , Ôn Nhã nhìn thấy sắc mặc của .

      “Chắc hẳn là chưa có rồi “. Cẩn thận suy nghĩ hồi , nàng hồi tưởng lại những nam nhân nàng từng gặp qua chỉ có vài người , nếu nàng chung đụng va chạm nhiều nhất cũng chỉ có su huynh và Mặc Khanh , nhưng mà đối với bọn họ nàng cũng chưa từng có động lòng qua a.

      “ Ngươi nghỉ ngơi cho tốt , mấy ngày này hẳn là ngươi rất bận bịu , ta quấy rầy ngươi nghỉ ngơi nữa . “ Nghe Ôn Nhã có , Mặc Khanh khóe miệng mở cong , tự giác mà nở ra nụ cười duyên , xoay người ra ngoài , nhàng đóng cửa lại .

      Trong phòng ngọn nến vẫn sáng , mãi đến khi ngọn nến thiêu đốt hết cả sáp đèn , cả phòng rơi vào tăm tối , Ôn nhã vẫn có lên giường nghỉ ngơi , hai tay ôm chặt lấy đầu gối , cả người ngồi ghế tựa , đơn , cảm giác này so với đơn thường ngày càng thêm lạnh lẽo độc đến lạ thường , sợ tiến vào cung rồi , loại cảm giác đơn này , theo nàng đời , cho đến khi nàng chết .


      ... ...... ...


      *sở chúc : là trong lòng có người tâm đầu ý hợp và cũng dự tính sẵn .
      * Nguyện đắc nhân tâm , bạch thủ bất tương ly : nguyện đời người , cho tới tuổi già cũng chia ly .

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆, Chương 10 đại hôn

      Thời gian ba ngày , dày vò tâm tư người lâu , nhưng lại vô cùng ngắn ngủi để cho người chuẩn bị . Quả nhiên , đúng như nàng dự tính , hoàng thượng thỏa hiệp , đáp ứng với thái hậu rước nàng về hoàng cung . Biết được tin này , Ôn Nhã chỉ thở dài tiếng , cho dù nàng làm hoàng hậu sao , nàng nhất định thể để cho mình chết già trong hoàng cung , nàng phải nghĩ biện pháp nào đó sớm rời khỏi nó , Ôn Nhã nghĩ thầm trong lòng như thế .

      “ Tiểu Nhã , bảo kiếm này chẳng phải là ta cất vào trong rương cho con rồi sao , bây giờ sao nó lại ở đây? “. Bình vương phi thu dọn đồ đạc cho nàng , là lúc nhìn thấy giường nàng có thanh kiếm liền đưa cho Ôn Nhã , kỳ quái hỏi .

      “ Đây là đồ vật do chính tiên hoàng ban tặng , nếu đem nó cất vào trong rương , tựa hồ đối với tiên hoàng có chút bất kính , cho nên ta dự định mang nó theo vào hoàng cung .” Ôn Nhã giải thích , ra nàng thể với Bình vương phi là vì nàng lo lắng đường gặp nguy hiểm , bởi vì nàng làm hoàng hậu rồi , số người vì lý do nào đó ám toán nàng . nàng chỉ là muốn bảo vệ tính mệnh của mình , tuyệt thể để cho những người khác có thể thực được mưu đồ đó , cũng muốn bà phải lo lắng cho nàng .

      “ Tiểu Nhã , tiến cung rồi , con nhất định phải chăm sóc tốt cho mình , phải cùng thái hậu và công chúa tâm hàn huyên nhiều chút , tạo mối quan hệ thân thiết , có bà ấy và công chúa che chở , với lại còn có địa vị Bình vương phủ , ta nghĩ hoàng thượng quá phận mà đối xử quá đáng với con “. Bình vương gia lo lắng nhìn Ôn Nhã , nữ nhi này , tự đáy lòng rất là thích coi nàng như con ruột , bây giờ đột nhiên phải xuất giá , có chút đành lòng .

      “ Cha , người yên tâm , ta nhất định chăm sóc tốt cho mình , người cùng nương cũng phải bảo trọng thân thể , ta cố gắng tận lực quay trở về thăm hai người “. Ôn Nhã thanh đều đều có chút nghẹn ngào , cha và nương thương nàng chút giả dối , những lời áp đó , hun nóng má làm cho nàng kìm lòng mà rơi nước mắt .

      “ Ngốc hài tử , khóc cái gì , con ngày hôm nay là tân nương tử , phải vui mới đúng , ta để Đan Thanh cùng con tiến cung rồi , có nàng ấy ở bên cạnh con , ta cũng an tâm được ít “. Bình vương phi nhàng lau lệ mặt Ôn Nhã .

      “Nương , Ta thể để Đan Thanh cùng ta vào cung , ta muốn hại nàng ấy . Hơn nữa , nàng ấy là thiếp thân nha hoàn của nương , có Đan Thanh , nương nhất định quen . “ Ôn Nhã cự tuyệt , nếu Đan Thanh theo nàng , cuộc sống sau này của nàng ấy còn dễ chịu như xưa nữa .

      “ Giờ lành đến , Cung thỉnh nương nương thiên tuế ! “. Giọng nam eo éo như vịt kêu của vị thái giám truyền đến , Ôn Nhã liền biết , lần này lời tạm biệt rồi .

      Bình vương phi rơi lệ , giúp Ôn Nhã che lên đầu chiếc khăn voan đỏ hồng .


      “ Vương gia , Vương phi , hai người yên tâm ! Ta làm cấm vệ quân cùng Ôn nương tiến cung , ta nhất định bảo vệ tốt nàng ấy ! “. Mặc Khanh nhìn dáng vẻ yên lòng của hai người , kìm lòng được đành an ủi , lại nhìn bên cạnh mình thân nữ tử trang phục váy cưới đỏ hồng , Mặc Khanh cảm thấy có chút đau lòng , rất khó tưởng tượng ra nữ tử còn tuổi thanh xuân tươi cười rạng rỡ như hoa , vào hoàng cung rồi , biết viễn cảnh rồi ra sao .

      “ Như vậy quá tốt rồi , làm phiền Mặc công tử “. Vương gia vỗ vỗ bờ vai Mặc Khanh , nếu Mặc Khanh có thể hộ vệ Ôn Nhã chu toàn , ông nhất định cố gắng đền ơn cảm tạ .

      Trời còn chưa sáng , kiệu lớn đỏ hồng hoa , từ Bình vương phủ xuất phát , đường mênh mông đu đưa đu đưa hướng về hoàng cung mà .

      “ Này , đường đúng là yên tĩnh “. đường bóng người , Mặc Khanh linh cảm trận máu đổ sắp sửa đến .

      “ Nếu như là gặp phải nguy hiểm , Mặc Khanh chớ đừng hạ thủ lưu tình , thậm chí là đường máu , thi thể tiến cung , ta tuyệt đối chết ở chỗ này ! “ . Ôn Nhã thanh cứng cỏi , tàn nhẫn , nàng phải là dạng nữ tử mềm yếu như cành liễu quả hồng , nàng dùng hành động để cho những người muốn nàng chết , nếu đắc tội với Ôn Nhã nàng , tuyệt đối dễ dàng cho bọn họ sống cuộc đời dễ chịu !.

      “ Được rồi , Hoàng hậu nương nương ! “. Mặc Khanh thay đổi xưng hô với Ôn Nhã , đây mới chính là Ôn Nhã lúc trước cứu mình , số ít thấm vào xương , mãi mãi cũng thay đổi .

      ngoài dự liệu của Ôn Nhã , hoa kiệu ly khai khỏi Bình vương phủ mới qua mấy con phố , Ôn Nhã và bọn họ liền bị vây quanh , trong các lâu phòng đường phố hai bên , nóc nhà , từ lâu đều có sẵn cung tiễn thủ mai phục , ngoài ra còn có tinh binh ngựa tốt đứng đón đường nàng , vì để nàng thể trở thành hoàng hậu , người kia quả cũng tốn nhiều tâm tư . Ôn Nhã nhấc chiếc khăn voan đỏ hồng lên , cầm bảo kiếm trong tay từ trong kiệu hoa ra , nở nụ cười mỉa mai với những hắc y nhân mai phục nàng .

      Nhìn thấy Ôn Nhã từ trong kiệu hoa ra , Mặc Khanh đôi mắt tròn to trực tiếp nhìn nàng , vẫn biết , nữ tử khi làm tân nương tử mới gả là đẹp nhất , thế nhưng nghĩ tới ,nàng lại đẹp đến mức nghiên nước nghiêng thành như vậy ,chỉ có thể dùng bốn từ thiên tiên hạ phàm để mà hình dung , nhưng cũng đủ để tả , bởi vì khí chất tại của nàng , vừa giống yên hỏa tiên tử , càng lại giống như ma nữ khát máu , có điều nàng như vậy , lại càng cho người ta thêm mê đắm say người .

      “ Các chư vị hôm nay , nếu có thể hộ tống ta bình an vào cung , ngày khác , các ngươi liền đều là ân nhân cứu mạng của ta ! “ Thái hậu phái tới ngàn cấm vệ quân quả nhiên đều là hảo quân , thấy nguy hiểm vẫn bỏ chạy , Ôn Nhã rất vững tin có thể ở trong vòng vây mà thoát ra được .

      “ Giết ! “ Hắc y nhân hoàn toàn cho Ôn Nhã có cơ hội , vừa hét lên tiếng , bầu trời đầy những mưa tên , ngàn cấm vệ quân bao vây ở giữa đường phố , hoàn tất che chắn mục tiêu của hắc y nhân . Ôn Nhã có Mặc Khanh che chở , lông tóc cũng tổn hại cọng nào .

      “ Các vị , hướng bên hoàng cung có chỗ ra , ta hộ tống Ôn nương xông ra trùng vây ! “. Mặc Khanh la lớn , căn bản mọi người ai nấy đánh đấm lộn xộn , phương hướng , Ôn Nhã lúc này đạp lên thi thể đầy máu của cấm vệ quân kiếm đánh bay mũi tên , người khác , nhấc chân phóng , hướng về phía hoàng cung mà đến .

      Đường phố màu đỏ nhuộm đầy cả mặt đường , Ôn Nhã sắc mặt càng lạnh hơn , nàng nhất định vì những cấm vệ quân lấy lại công đạo cho bọn họ .

      “ Để lại nhóm người theo bảo vệ Ôn nương , những người khác hãy hướng về Binh vương phủ cầu cứu ! “. Mặc Khanh lại lần nữa , biết những hắc y nhân này rốt cục là do ai phái tới , nơi duy nhât có thể tin tưởng chỉ có Bình vương phủ .

      “ Ôn nương , cấm vệ quân hoàng cung nếu có ý chỉ của hoàng thượng , bọn họ thể tự ý hành động ! “. Người đến hoàng cung cầu cứu giờ trở về , nhưng mang về tin tức làm cho Ôn Nhã trong lòng lại càng cảm thấy lạnh lẽo , có lẽ hoàng thượng cũng rất hi vọng nàng chết .

      Bình vương gia nhận được tin tức Ôn Nhã có chuyện , lập tức hai lời , liền mang tới đội quân tối tinh nhuệ trong phủ , hướng Ôn Nhã mà đến .

      Ôn Nhã biết , khi nàng gả cho hoàng thượng chuyện đơn giản như thế , nhưng lại nghĩ rằng , việc lại có thể kinh tâm động phách ly kì như vậy . Váy cưới đỏ hồng , bây giờ còn nhìn ra màu sắc trước kia nữa , hồng y giờ hoàn toàn bị máu tươi nhiễm đỏ.

      “ Hoàng thượng , Ôn nương thế nào cũng là hoàng hậu do thái hậu chỉ định cho người , bây giờ người như vậy mặc kệ , quan tâm , về phía thái hậu bất lợi , có chuyện lớn đó , hoàng thượng ! “. Lý Đức Hải thận trọng theo kế bên người Vân Lâm , Ôn Nhã đến cầu cứu , hoàng thượng sớm biết , thế nhưng vẫn án binh bất động , nếu cứ tiếp tục như thế , e rằng việc vui hôm nay liền biến thành tan mất thôi a.

      “ Cứ chờ đợi , thái hậu phái ngàn cấm vệ quân cho nàng , những cấm vệ quân đó cũng phải là ngồi ăn cơm , cho nên , nếu đến ngay cả năng lực tự vệ nàng ta cũng đều có , chỉ có thể trách nàng ấy có mệnh làm hoàng hậu rồi !”.Vân Lâm cũng để ý lắm , ngoài ý nghĩ của Ôn Nhã , cũng mong nàng giữa đường bị giết chết .

      Lý Đức Hải cũng dám nhiều lời , chẳng qua cũng chỉ là nô tài , chuyện của chủ nhân , cũng có tư cách để , chỉ là đáng tiếc … Ôn Nhã nương bình vương phủ , ra cũng là nương tốt hiếm thấy.

      “ Tiểu Nhã ! “. Hảo là chỗ này cách Bình vương phủ xa, Bình vương gia rất nhanh dẫn người chạy tới .

      “ Cha , những người này , giết chừa tên .” Ôn Nhã lạnh nhạt , Bình vương gia lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt Ôn Nhã đầy sát khí , khác thường , câu ra đại khai sát giới , ngày thường ông cũng chỉ là thấy Ôn Nhã nghịch ngợm chút , chứ nghĩ rằng nàng cư nhiên giết người chớp mắt , có điều như vậy cũng tốt , tiến cung , cũng sợ bị người bắt nạt .

      Thời điểm thoát khỏi nguy hiểm trùng vây là lúc ngàn cấm vệ quân của thái hậu chỉ còn dư lại khoảng hai trăm người , Ôn Nhã mang theo những người còn lại , máu me khắp người hướng về phía hoàng cung mà đến , đến trước cửa chính của hoàng cung , Vân Lâm chờ ở đó từ sớm , nhìn thấy người Ôn Nhã máu me dính đầy cũng lấy làm kinh hãi .

      " Chuyện gì xảy ra ! Tiểu Nhã , ngươi sao lại biến thành như vậy ! " . Thái hậu kinh hãi , Ôn Nhã gặp phải chuyện nguy hiểm , Vân Lâm lại dám cho người gạt bà , bản thân thái hậu còn nghĩ bởi vì Ôn Nhã làm lỡ giờ lành , nên bà có chút thích , thế nhưng khi nhìn thấy Ôn Nhã như vậy , lo lắng còn hết lấy gì mà còn sinh khí với nàng được nữa .

      " Hồi bẩm thái hậu , thần nữ có chuyện gì , chỉ là hôn lễ cử hành có chút quá mức thịnh trọng. " Ôn Nhã cười gằn , nhìn Vân Lâm cao cao tại thượng , à còn có cả Vân Lôi , thế nhưng hai tên cáo già này mặt lại biểu ra chút tâm tình gì .

      " Haizz , dù sao cũng làm lỡ giờ lành , hay là ngươi trước tiên thay bộ trang phục mới ". Thái hậu cũng ngốc , chuyện phát sinh bà tất nhiên biết là do đâu , cho nên cũng muốn kiếm cớ cho Ôn Nhã trước tiên thay trang phục rồi hẳn .

      " Thái hậu , cần đâu , ta dù sao bây giờ cảm thấy trang phục này cũng hợp với ta hơn , ta cũng muốn xem sau này còn ai dám coi rẻ hoàng ân , tuyệt đối có kết quả tốt ." Ôn Nhã hơi hành lễ , cứ để nàng mặc thân huyết y mà cử hành hôn lễ ,vì đó cũng là để trấn áp vài thủ đoạn trong hậu cung .

      " như vậy , chúng ta mau tiến hành hôn lễ thôi ." Thái hậu lạnh nhạt , có người dám to gan chặng đường để ám toán hoàng hậu , hoàng thượng nhất định cũng biết , thế nhưng từ đầu đến chí cuối , hoàng thượng sắc mặt đều cũng chưa từng thay đổi , bà cũng phần nào đoán ra được ít .

      " Thực là chúc mừng hoàng huynh rồi . " Vân Lôi đạm cười như với Vân Lâm .

      Ôn Nhã thân huyết y thảm đỏ , bên cạnh đồng dạng Mặc Khanh cũng thân huyết y , còn có Bình vương gia , tổ hợp như vậy ,làm cho các đại thần cùng đến dự lễ đều nhịn được mà chỉ chỉ trỏ trỏ , xì xầm bàn tán xôn xao , thế nhưng Ôn Nhã chút cũng chẳng để trong lòng , hai mắt nhìn thẳng vào đối phương đứng đợi phía trước , nhìn ra trong mắt nàng có chút sợ hãi nào .

      " Cố chấp đến chật vật như vậy , quả thực là cũng chỉ làm mất mặt hoàng ân mà thôi ". Lúc Vân Lâm đến kế bên Ôn Nhã , thầm .

      " Ta là làm mất mặt hoàng ân của ngươi sao , vậy so với những kẻ thấy chết mà cứu , ta nghĩ để cho có mặt hay cũng chẳng có gì là quan trọng ". Ôn Nhã đối diện với cái người mặt đổi sắc , miệng khẽ mỉm cười , hôm nay là ngày vui , lại tiếp đón nàng long trọng như vậy , Ôn Nhã đối với cái tên hoàng thượng này hoàn toàn có chút hảo cảm nào rồi .

      " Hừ , Trẫm căn bản biết xảy ra chuyện gì ". Vân Lâm ngụy biện .

      " Hoàng thượng , người tốt nhất là biết chuyện , ta qua , hoàng thượng thích ta , ta cũng thích hoàng thượng , từ nay về sau ở trong cung , chúng ta , nước giếng phạm nước sông , ta cũng làm khó dễ Mai Phi của ngươi , ngươi cũng tốt nhất nên tới làm khó dễ ta , thế nào ? ". Ôn Nhã lạnh giọng .

      " Vậy.. Nếu như trẫm đồng ý ? " Vân Lâm ghét nhất là bị người khác uy hiếp .

      " đồng ý ? Vậy hoàng thượng tốt nhất là tìm cơ hội nào đó , để giết chết ta , còn phải vậy , ta khiến người phải vì Mai Phi mà lo lắng ". Ôn Nhã lạnh lùng nhìn nữ tử dịu dàng Mai phi ở phía bên trong , bộ dáng cúi đầu phục tùng , duyên dáng , dịu dàng , trách được tại sao hoàng thượng lại thích nàng ấy , có điều , cũng thực là đáng tiếc , nhìn mỹ nữ xinh đẹp như vậy , làm sao có thể chịu đựng nổi ...

      " Trẫm cảnh cáo ngươi , nếu ngươi dám động vào Mai phi , trẫm nhất định cho ngươi sống bằng chết ! ". Mai phi chính là điểm yếu của Vân Lâm . Ôn Nhã làm như thế chỉ để càng thêm ghét nàng .

      " Ta chỉ có điều là muốn ở trong cung có cuộc sống yên ổn , cầu của ta cũng có quá phận , hoàng thượng người tự biết mà làm " . Ôn Nhã lạnh nhạt , riêng Vân Lâm tức giận đến sắc mặt cũng tái nhợt hẳn ra

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :