1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nghinh Phụng Hoàn Triều - Linh Ức (Q3 C18) drop

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆, Chương 17: nổi giận

      "Tiểu Nhã, con để ý cha con chút, ta chuẩn bị nước." Trở lại vương phủ, Bình vương phi liền vội vàng kêu gia nhân đỡ lấy Bình vương gia.

      Ôn Nhã nhìn Bình vương gia tựa vào ghế, liền , "Nương, cần đâu."

      "Sao lại cần, cha con còn say lắm." Vương Phi nhìn bình vương gia say khướt có chút đau đầu .

      "Cha, người đừng giả bộ nữa, hồi phủ rồi a." Ôn Nhã đẩy Bình vương gia cái.

      Vương phi sững sờ, đến gần nhìn xem, "Cha con quả nhiên là say rồi, có giả vờ đâu." Bình vương phi nhìn nhìn lại cũng nhìn ra giả vờ.

      Thấy bình Vương gia vẫn nhắm nghiền hai mắt, Ôn Nhã thể vạch trần, "Vừa nãy ở yến hội, cha thân hình tuy có lung lay, nhưng chân lại đứng đến vững vàng, nương có tin, cha tại cầm cung bắn tên cũng là bách phát bách trúng đó nha." Người khác biết, Ôn Nhã biết.

      Bình vương phi nhìn Ôn Nhã chút, nhìn nàng như giống dối, "Hảo a. Nếu vương gia say đến như vậy, chúng ta nên để vương gia ở đây từ từ tỉnh lại, Tiểu Nhã, mau về phòng nương nghỉ ngơi ." Bình vương phi cố ý .

      "Ôi chao, phu nhân chờ chút, Ôi, ta đau đầu quá,vừa nãy thực ta uống quá nhiều rồi." Bình vương phi vừa định kéo Ôn Nhã ra cửa, vương gia liền cất giọng.

      Bình vương phi nở nụ cười, "Vương gia sao đột nhiên lại tỉnh táo đến như vậy, sao ngồi thêm lúc nữa." Bình vương phi vẫn chưa quay đầu, với lại.

      " được được. Rượu này uống nhiều khiến ta hơi đau đầu, ta về phòng nghỉ ngơi trước." Bình vương gia liền , hướng phòng ngủ đến, đôi chân vững vàng, đâu là bộ dáng người say chứ.

      "Già đầu còn chơi trò này." Bình vương phi sẵng giọng .

      "Nương, cha cũng chỉ muốn nương quan tâm cha nhiều chút, cha tuy rằng say, nhưng cũng có chút chút đó, nương nên xem thử ." Ôn Nhã cười khẽ, đem Bình vương phi đẩy ra khỏi cửa.

      …..
      Tin tức Lôi vương muốn cưới Ôn Nhã làm chính thiếp, rất nhanh truyền đến tai Vân Lâm. vỗ bàn đứng dậy, "Đáng ghét, quả thực đáng ghét mà."

      " sai, Lôi vương biết hoàng hậu và hoàng thượng có tình cảm với nhau, còn đưa ra cầu vô lý như vậy, quả thực là đáng chết." Lý Đức Hải ở bên cạnh cũng bất bình , từ khi Lôi vương hôn mê mấy tháng tỉnh lại, hoàng thượng cũng tranh thủ cướp lại binh quyền, bây giờ nhàn nhã ở trong Lôi phủ, vẫn thường gây ra số chuyện, nhưng hoàng thượng vẫn mắt nhắm mắt mở, ngờ lần này có chút quá đáng rồi.

      "Đáng chết, Lôi vương nghĩ rằng trẫm dễ bắt nạt như vậy sao? Đáng ghét nhất là Ôn Nhã, người khác hỏi đến như vậy, nàng liền cự tuyệt, thực là đáng ghét." Vân Lâm liên tiếp hai từ đáng ghét, Lý Đức Hải giờ mới hiểu , ra hoàng thượng đáng ghét lại chính là hoàng hậu nương nương.

      "Hoàng thượng, ngài cũng đừng nóng giận, Bình vương gia cũng mắng Lôi vương trận rồi." Lý Đức hải bưng trà sâm đến cho Vân Lâm.

      "Lý Đức Hải mau chuẩn bị hai bộ thường phục." Đè nén cơn giận trong lòng, Vân Lâm .

      "Hoàng thượng, ngài muốn xuất cung sao, tại hay cho lắm a." Lý Đức Hải khổ sở .

      " tốt, sai, tại xác thực tốt. Trẫm nên cho nàng xuất cung, đừng phiền nữa, mau chuẩn bị ." Vân Lâm với Lý Đức Hải, trong mắt tức giận đều có, khiến Lý đức Hải cũng hoảng sợ, liền vội vã chuẩn bị trang phục.
      …..
      Sau khi trở về cũng còn sớm, Ôn Nhã liền dạo đường phố, tất nhiên mang theo hộ vệ bên người, nàng chỉ muốn mình dạo, muốn nhìn mọi thứ đường phố, sẵn tiện mua thứ gì đó mang về cho thái hậu.

      Ôn Nhã đường vui vẻ, nhàn nhã bước , liền bất chợt nhìn thấy bóng người quen thuộc, "Là Lý Đức Hải." Ôn Nhã sững sờ, lập tức đuổi theo.

      "Lý Đức Hải, ngươi chờ chút." Ôn Nhã gọi, nhưng Lý Đức Hải càng nhanh hơn,mãi đến tận khi theo đến hẻm , Lý Đức Hải liền biến mất thấy tăm hơi đâu nữa.

      Ở trước mặt nàng là ngôi nhà cũ, thể ngờ được, Lý Đức Hải vào ngôi nhà này a.

      " giở trò quỷ gì đây chứ." Ôn Nhã vẫn kềm chế được hiếu kỳ trong lòng, liền đẩy cửa vào.

      Trong sân lặng lẽ bóng người, Ôn Nhã liên tiếp gọi tên Lý Đức Hải, nhưng có ai trả lời, nhìn thấy căn phòng trước mắt nàng liền đẩy cửa vào.

      Đồ vật trong phòng khá đầy đủ, khó nhìn ra, gia đình này giàu sang cũng phú quý."Gian phòng được quét sạch đến lạ lùng, nửa điểm tro bụi cũng có, chẳng lẽ có mưu gì đây." Ôn Nhã giọng , Lý Đức Hải đột nhiên xuất ở đường cái, tại sao lại nghe thấy thanh của nàng, có lẽ cố ý dẫn nàng đến nơi này, nghĩ đến đây, chân nàng chậm chậm lùi lại về phía sau.

      Đột nhiên Ôn Nhã cảm thất sau gáy tê rần, mắt tối sầm lại, cả người liền mất tri giác.

      Chờ sau khi nàng tỉnh lại, phát toàn thân mình bị trói chặt cây cột, miệng bị người dùng khăn chặn lại, con mắt bị người che khuất, càng khiến Ôn Nhã hoảng sợ chính là, người nàng cư nhiên chỉ mặc có áo trắng đơn bạc, mỏng manh, lớp da thịt trắng nõn lộ cả ra ngoài, gió theo cửa thổi vào, khiến nàng thể nổi da gà.

      "Sao lại như vậy. Rốt cục ai muốn hại nàng, là Lôi vương, hay là còn có ai khác." Ôn Nhã miệng bị ngăn lại, cho nên cũng chỉ có thể ô ô vài tiếng. Nhưng tựa hồ cũng có ai nghe thấy, bất luận nàng làm như thế nào, cũng ai có thể nghe thấy được.

      Ngay khi Ôn Nhã giãy dụa đến mệt mỏi, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, hình như về phía nàng càng ngày càng gần, Ôn Nhã hoảng sợ đến như ngừng thở, cũng dám động đậy.

      Ngay khi thanh cửa mở ra, Ôn Nhã cảm giác có chút ánh sáng, sau đó liền tối sầm lại, cái bóng người mơ hồ đứng trước mặt nàng, hai tay Ôn Nhã giẫy dụa, nhưng bất luận như thế nào cũng tháo được sợi dây trói tay nàng. Nàng làm như thế nào cũng tránh thoát.

      Có điều qua thời gian mấy hơi thở, người kia liền tiến đến gần nàng, loạt hô hấp ào ạt hướng về thân thể mỏng manh váy trắng của nàng, khiến Ôn Nhã trận run rẩy, lẽ nào nàng hôm nay phải thất thân ở đây sao, được nha, Ôn Nhã cắn chặt miếng vải trong miệng, nàng thể để cho người khác bày binh bố trận như vậy a.

      Hơi thở cực nóng ngày càng gần Ôn Nhã, cuối cùng dừng lại ở nơi vành cổ trắng như tuyết của nàng, người kia dùng mặt ma sát cổ của nàng, luồng cảm giác nhục nhã mãnh liệt, để Ôn Nhã khống chế được mà lệ rơi xuống đất.

      Người kia tựa hồ nhìn thấy nước mắt của nàng, liền dùng tay nâng mặt nàng lên, đem nước mắt mặt nàng liếm sạch , đôi bàn thay thô ráp khẽ vuốt gò má nàng, trong nháy mắt, Ôn Nhã cảm giác được dường như người đó thương tiếc mình.

      " thể nào, đăng đồ tử làm sao thương tiếc nàng chứ." Ôn Nhã cảm giác mình bị dọa đến nỗi biết gì rồi. cho phép nàng suy nghĩ nhiều, tay của người nọ liền chuyển qua bờ eo của nàng, nàng quanh năm tập võ, eo hề dư phần mỡ thừa, tại bờ eo của nàng lộ ra bên ngoài rồi.

      Theo động tác tay mò mẩm khắp người nàng, hô hấp của ngày càng nóng hơn, hơi thở phun lên da thịt mơn mởn của nàng, nóng đến độ muốn đem cả nàng thiêu đốt, mà bất ngờ chính là, cư nhiên lại kéo miếng vải miệng của nàng ra, Ôn Nhã lúc này vẫn cắn chặt môi, nhưng người kia khôn khóe ấn mạnh vào môi nàng, thời khắc nàng cảnh giác, người kia phải khó khăn tìm kiếm khe hỡ, le lưỡi muốn tìm chỗ vào xâm chiến môi nàng, Ôn Nhã liền dùng sức cắn mạnh cái vào miệng .

      Chỉ nghe đươc tiếng thét kinh hãi, người kia lui về sau vài bước, bên trong miệng nàng tràn ngập mùi máu tanh.

      "Vân Lâm, ngươi đường đường là hoàng đế, lại làm ra loại thấp hèn này, ngươi sợ người đời nhạo báng sao." Ôn Nhã bỗng lên tiếng, khiến người kia đột nhiên sửng sốt.

      "Quả thực làm mất mặt Vân gia quá , so với Lôi vương càng bỉ ổi hơn nhiều." Lúc này nàng dường như khẳng định là Vân Lâm rồi.

      Quả nhiên, tiếng thở dài nhàng truyền đến, "Nàng làm sao biết là ta." Sau đó cởi miếng vải mặt nàng ra, Vân Lâm mặt bất đắc dĩ nhìn ánh mắt của Ôn Nhã lúc này.

      "Thả ta ra." Thân thể Ôn Nhã run run, ra hiệu Vân Lâm cởi trói cho nàng, Vân Lâm nhìn Ôn Nhã chút, sau đó liền tiến đến, đem nàng tháo khỏi cây cột, nhưng vẫn chưa mở trói cho nàng.

      "Vân Lâm, ngươi muốn làm gì chứ." Ôn Nhã vội la lên, liền bị Vân Lâm ôm lấy, trực tiếp hướng về phía giường mà đến.

      Đem người nữ tử ôm trong ngực cựa quậy trong lòng , Vân Lâm mặt biểu cảm , "Ta muốn nàng, nàng là nữ nhân của ta, ta tuyệt đối cho ai khác có ý đồ với nàng." xong lời này, mặt vừa nãy có cảm xúc, liền xuất tia tức giận, Ôn Nhã cũng biết vì sao lại sinh khí nữa a.

      Đem Ôn Nhã đặt chiếc giường mềm mại, ngay ở thời điểm nàng chưa kịp phản ứng, Vân Lâm đem chiếc áo trắng đơn bạc của nàng cởi ra, khiến Ôn Nhã cả kinh mà cuống quít co người lại, càng làm cho nàng khủng hoảng nhất chính là, Vân Lâm cư nhiên ở trước mặt nàng, đem y phục của mình đều cởi hết ra, Ôn Nhã hoảng sợ đến nỗi nhắm nghiền cả mắt, song quyền bị trói run rẩy nắm chặt.

      Lẽ nào ngày hôm nay nàng chính thức bị bắt nạt như vậy sao. Ôn Nhã suy nghĩ hỗn loạn. Liền cảm giác cả thân thể mình rơi vào cái ôm cực kì ấm áp và nóng bỏng, nàng trong lòng nhịn được muốn giãy dụa.

      "Đừng loạn nữa, nếu nàng cứ loạn mãi như vậy, ta khẳng định thể nhịn được nữa a." Vân Lâm thanh khàn khàn kề vào vành tai nàng , khiến Ôn Nhã sợ đến dám nhúc nhích nữa.

      "Những ngày qua ta bận việc triều chính, có giấc ngủ ngon, nàng nên ngoan ngoãn cùng ta ngủ giấc . Nhưng nếu lần sau nàng còn ở bên ngoài chiêu phong nhã điệp (là đùa giỡn với nam nhân bên ngoài)như thế nữa, ta bảo đảm nàng chỉ có thể ngủ cùng ta đơn giản như vậy đâu." Vân Lâm đỡ đầu nàng gác lên tay của mình, sau đó kéo nàng qua dùng chăn che lại hai người. Vân Lâm phải là muốn nàng, nhưng biết nếu bay giờ cường bức nàng, khả năng cả đời cũng đừng nghĩ muốn gặp nàng.

      Ôn Nhã nhúc nhích núp ở trong lồng ngực của Vân Lâm, kề sát trước bờ ngực bóng loáng của , nghe được tiếng thở trầm ổn của , khiến hô hấp nãy giờ đánh loạn của nàng cũng dần dần hạ xuống. Sau đó nàng lại nghe được tiếng ngáy nhàng của Vân Lâm, xem ra đúng là mệt mỏi qua rồi.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆, Chương 18: gặp thoáng qua.

      Ôn Nhã ở trong lồng ngực của Vân Lâm…cũng biết từ khi nào ngủ mất rồi. Cho đến khi nàng tỉnh lại. Vẫn bị Vân Lâm ôm trong người, mà đầu nàng Vân Lâm vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

      Nhìn Vân Lâm vẫn còn ngủ say, Ôn Nhã nhịn được trách móc, thiệt là, hại nàng phải lo lắng đề phòng, vậy mà cư nhiên ngủ say đến như vậy. Ôn Nhã bị trói, loại cảm giác đó sớm biến mất, bởi vì động đậy, nên cảm giác đó liền trở về khiến nàng chịu được mà cau mày.

      Ôn Nhã ngước đầu, nhàng lùi về sau ít, bây giờ bọn họ hai người thân mảnh vải, cùng nhau nằm ở giường, chuyện này tính là sao đây.

      Ngay ở thời điểm nàng vừa động đậy, Vân Lâm cũng động theo, đưa tay ôm nàng giật trở về bên người, Chăm chú đẩy nàng sát vào ngực mình. "Tỉnh rồi."Vân Lâm trong lời còn mang theo nồng đậm giọng mũi, hiển nhiên là vừa mới tỉnh.

      "Ngươi cột ta như vậy, tay chân của ta cũng đều tê hết rồi, ngươi có thể cởi trói cho ta được ?" Ôn Nhã đẩy Vân Lâm bất mãn .

      "Đừng nhúc nhích, lát qua." Vân Lâm thanh có chút gấp gáp, thân thể Ôn Nhã kề sát vào thân thể của , nhận biết được nơi nào đó của có biến hóa, mặt nàng liền trắng bệch cả lên, tất nhiên dám lại náo loạn nữa a.

      Qua hồi lâu, Vân Lâm mới nhàng thả nàng ra,"Mau đem nước nóng vào."Theo thanh của Vân Lâm, liền có các ty nữ cúi đầu đem thùng nước nóng lớn vào. Rất nhanh sau đó nhóm tỳ nữ rót đầy bể, đặt hai bộ quần áo, sau đó mới lui ra đóng cửa lại.

      Chờ thị nữa ra ngoài, Vân Lâm lúc này mới vén chăn lên, ôm lấy Ôn Nhã nhảy vào thùng nuóc bên trong. Ở trong thùng nước, lúc này mới đem dây trói thả ra khỏi người Ôn Nhã. Sau khi được tự do Ôn Nhã liền tựa vào lồng ngực của Vân Lâm dám loạn động. Nàng thể chạy khỏi tay Vân Lâm, huống chi vào lúc này nàng còn thân trần truồng như nhộng đây.

      "Ngày hôm nay, Lôi vương muốn cưới nàng làm chính thê, vì sao nàng ở trước mặt của Lôi vương mà từ chối." Vân Lâm giọng , bên nắm lấy tay Ôn Nhã nhìn đôi tay bị trói đến đỏ cả lên, nhàng vò vò, xoa bóp cho nàng.

      Ôn Nhã trắng Vân Lâm chút, cũng đáp lại, tùy ý để nắm tay mình vò vò, ngờ Vân Lâm quen sống trong nhưng lụa, lại là hoàng thượng mà cũng biết xoa bóp tệ lắm a.

      "Sau này nếu có người nam nhân nào với nàng những lời như thế. Trẫm nhất định ra sức trừng phạt nàng. Nàng chính là nữ nhân của trẫm. Trẫm cho phép bất kỳ ai khác dòm ngó đến nàng." Vân Lâm , tay xoa bóp tăng thêm lực.

      "Người khác để ý ta, ngươi vì sao lại trách phạt ta a? Tại sao lại trách phạt người đó chứ?" Ôn Nhã bất mãn , Vân Lâm lấy lý do gì chứ, phải là ức hiếp nàng sao.

      "Bởi vì nàng quá tốt. Nên người khác mới để ý nàng. Nếu nàng tốt, ai để ý nàng đây." Vân Lâm .

      " như vậy tất cả đều là lỗi của ta rồi." Đây là lý do gì vậy trời, Ôn Nhã dở khóc dở cười.

      "Cho nên nàng nhất định phải luôn ở hoàng cung chờ ta, nơi nào cũng được ." Vân Lâm , sau đó lại ôm sát nàng vào lòng.

      Hai người ngâm mình trong thùng nước nóng, trò chuyện rất lâu. Mãi đến khi cái bụng đói của nàng kêu vang, mới phát tối rồi, Vân Lâm lúc này mới ôm lấy Ôn Nhã rời khỏi thùng nước.

      Lúc trở về, trời cũng tối đen. Vân Lâm yên lòng để nàng mình quay về phủ, mà nàng lại chịu cùng trở về hoàng cung, thể làm gì khác hơn là để hai tên ám vệ hộ vệ nàng trở về.

      đường, Ôn Nhã nhìn thân thể mình mặc áo bào, chợt cau mày. Quần áo nàng sớm bị Vân Lâm phá hủy, giờ thân quay về phủ lại giống ban đầu, nhất định bị phụ mẫu phát , Ôn Nhã nghĩ nên tìm lý do gì để giải thích với họ mới được.

      Mặc Khanh đầu mang theo đấu bồng, lặng lẽ lẻn vào Vân Thành. kiện hoàng đế Vân Đình bày ra mười dặm hồng trang cũng sớm biết, lần này trở lại đây, cũng muốn biết Ôn Nhã có trở về Vân đình hay .
      Tiến vào Vân Thành trời còn sớm. Mặc Khanh quyết định tìm nơi trú , sau đó mới đến Bình vương phủ dò la tin tức về nàng. Ngay lúc Mặc Khanh đến quán trọ Ôn Nhã cũng trùng hợp qua đó, bởi vì thị vệ đứng cạnh hai bên, đáng tiếc cả hai cũng chưa chạm mặt nhau.

      Ôn Nhã vẫn hồi cung, khiến Bình vương phi và Bình vương vô cùng lo lắng, phái nhóm người tìm nàng.

      "Vương gia, vương phi, đại tiểu thư trở về." Quản gia thở hồng hộc chạy vào bẩm báo. Phu phụ Bình vương vội vã ra cửa phủ.

      "Cha. Nương, hai người sao lại ra đây." Ôn Nhã liền vội vàng đỡ lấy Phu phụ Bình vương.

      "Lần này con chạy đâu, ra cửa cũng chịu mang theo người, chúng ta lo lắng cho con đó biết ?" Bình vương lôi kéo Ôn Nhã, kìm lòng được mà trách cứ vài câu.

      "Xin lỗi Nương, ta rất lâu dạo ở Vân Thành, cho nên nhất thời quên mất cả thời gian, để cha mẹ phải lo lắng, nữ nhi bất hiếu." Ôn Nhã cúi đầu giọng nhận sai lầm.

      "Tiểu Nhã, y phục của con?" Bình vương Phi nhìn thấy y phục của nàng, liền hỏi.

      "Y phục này là do trước khi ra cửa , cẩn thận bị người giội trúng nước, liền vào cửa hàng mua bộ quần áo mới, mà cũng quên mất mang y phục kia trở về." Ôn Nhã thuận miệng , nàng nghĩ rất lâu mới kiếm ra được cái cớ này.

      "Ai lớn mật như thế, lại dám giội nước lên hài tử của Bình vương ta, nghĩ Bình vương phủ ta dễ cho người bắt nạt đến vậy sao? Ngày mai ta khởi bẩm hoàng thượng, để hoàng thượng phục chức cho ta, xem ai còn có thể bắt nạt Bình vương phủ chúng ta nữa." Ở phủ Lôi vương bị chế nhạo, bình vương gia dĩ nhiên cảm thấy Bình vương phủ bị người bắt nạt, tại Ôn Nhã lại bị người tạt cho thố nước, dĩ nhiên Bình vương dễ gì bỏ qua rồi.

      "Cha, người này phải cố ý a." Ôn Nhã liền vội kéo Bình vương qua, chuyện này vốn là do nàng bịa ra, nếu truyền đến hoàng thượng, biết nghĩ ra trò gì cổ quái nữa a.

      "Trước khi người đó giội nước có cảnh báo cho người xung quanh, nhưng do nữ nhi chú ý nên mới bị giội trúng, người đó biết nữ nhi chính là Bình vương phủ đại tiểu thư, vội vã tạ tội cùng con, kém chút nữa quỳ xuống chịu đứng lên đó." Nghe được nữ nhi vậy, Bình vương lúc này mới vui vẻ được chút.

      "Nếu như vậy, coi như còn có chút để tâm, nhà bếp chuẩn bị cho con thuốc tẩm bổ, con nhanh uống lúc còn nóng, uống xong nên ngủ sớm chút. Ngày mai còn phải tiến cung nữa." Bình vương phi vội vàng giải vây cho Ôn Nhã, Ôn Nhã nhân cơ hội như làn khói chạy bay vào bếp.

      "Phu nhân, ta có cảm giác Tiểu Nhã hình như giấu chúng ta việc gì đó." Bình vương gia suy nghĩ, Ôn Nhã dáng vẻ cứ trốn trốn tránh tránh như cố tình che dấu việc gì đó.

      "Nữ nhi vốn đâu." Bình vương liếc nhìn cửa viện rồi .

      "Làm sao nàng biết?" Bình vương tò mò nhìn chằm chằm Bình vương phi.

      " người trang phục của tiểu Nhã, căn bản các cửa hàng bên ngoài thể mua được, vì đó là vải vóc cống phẩm thượng đẳng, hoa văn đó lại được khắc họa tinh xảo, vừa nhìn liền có thể biết phải là vật bên ngoài. Huống chi quản gia có qua, có người đưa Tiểu Nhã về, cách khác, tiểu Nhã chắc chắn đến nơi nào đó, tuyệt đối phải là bị người giội nước gì đâu." Bình vương phi giải thích.

      "Phu nhân, nàng đừng có hù ta nha. Chẳng lẽ người mà tiểu Nhã ở chung lại là hoàng thượng sao?" Bình vương tới gần vương phi giọng , nhưng mà ngẫm ngẫm lại cũng thể nha, hoàng thượng chẳng phải ở trong cung phê tấu chương sao? Chuyện như thế làm sao xảy ra đây.

      " người Ôn Nhã có mùi Long Tiên hương". Vương Phi thản nhiên . Long Tiên Hương thứ này phải ai muốn dùng liền có thể dùng, chỉ có hoàng thân quý tộc mới được dùng, cho dù là lén lút, Ôn Nhã cũng đâu thể có loại này mà dùng được chứ.

      "Này, việc này, vậy tiểu Nhã chẳng phải … Ai…chuyện gì xãy ra đây." Bình vương gia lập tức cuống lên, nhưng sau đó lại thở dài.

      "Con cháu có phúc của con cháu. Chuyện của tiểu Nhã chúng ta cần quản nữa, để con tự mình giải quyết ." Vương phi đúng là nhìn thoáng hơn, lại , hoàng thượng vẫn chưa chịu buông tay, Ôn Nhã sớm muộn gì cũng trở thành nữ nhân của hoàng thượng mà thôi.

      Nghe xong Bình vương phi giải thích, Bình vương gia cũng thêm gì, chỉ mong tiểu Nhã cùng hoàng thượng có cái kết viên mãn, đến lúc đó cũng đừng như lửa với nước nữa, chỉ cần như thế tốt quá rồi.

      Ôn Nhã sau khi vào bếp uống thuốc, liền trở về phòng mình, nằm ở giường lâu. mặt nàng vẫn ngừng nóng lên. Ánh mắt của mẫu thân quả nhiên là tinh tường a. Tựa hồ có thể nhìn thấu hết mọi chuyện nàng giấu. Đương nhiên , nàng cũng chưa biết Vương phi nhìn thấu hết mọi chuyện của nàng, chẳng qua là nàng chỉ nghĩ thôi.

      Nằm ở giường, Ôn Nhã vẫn thể ngủ được, vừa nhắm mắt, lại lên hình ảnh của Vân Lâm. Thực là mất mặt mà, nàng lại thể đánh , lại ôm cũng chịu buông, nàng làm sao lại như vậy chứ.

      đúng. Tất cả những thứ này có muốn trách trách cái tên hỗn đản Vân Lâm kia, quả thực là lưu manh mà. được a. Chờ sau khi nàng hồi cung, nàng phải nghĩ ra biện pháp trừng trị trận mới đúng. Bằng Vân Lâm nghĩ nàng dễ dàng bị ức hiếp a.

      Ôn Nhã ở giường lăn qua lộn lại mãi đến tận trời sáng mới ngủ thiếp . Nhưng vừa mới ngủ được lúc, Vương phi liền gọi nàng thức dậy. Ngày hôm nay chính là ngày nàng phải hồi cung.

      "Tiểu Nhã, cho dù con muốn làm cái gì, lựa chọn ra sao, mẫu thân cũng đều tôn trọng tâm ý của con. Cha và nương ủng hộ con vô điều kiện." Trước khi , Vương phi đột nhiên lôi kéo tay nàng giọng .

      “Nếu như có thể cho con hạnh phúc, con có thể bỏ qua cừu hận, cố gắng cùng sống vui vẻ. Nếu như thể, con có thể trở lại, cả nhà chúng ta rời khỏi Vân thành, đến nơi ai quen biết chúng ta, bắt đầu cuộc sống mới.” Vương phi ánh mắt sáng quắc nhìn nàng , Ôn Nhã tất nhiên cũng biết chuyện ngày hôm qua thể dấu được mẫu thân.

      "Nương, con biết rồi. Con làm mọi chuyện." Ôn Nhã sau khi nhận lấy hành lí, trịnh trọng gật đầu. Cha mẹ tôn trọng quyết định của nàng, nàng dĩ nhiên cũng cẩn trọng quyết định.

      Sau khi từ biệt BÌnh vương phủ, Ôn Nhã lên xe ngựa, hướng về mặt trời mọc mà .

      "Vương gia, bên ngoài có người tự xưng là bộ hạ cũ của người, muốn gặp ngài." Ôn Nhã vừa mới rời khỏi bao lâu, Mặc Khanh liền đến. Vẫn chậm bước rồi.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :