1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nghiệt trái - Tả Tình Hữu Ái

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Nghiệt trái – Chương 86


      sợ thời gian quá chậm, ngày đêm lo mất em, chỉ hận nỗi thể trong đêm được sống hết cuộc đời để đôi ta mãi mãi bên nhau bao giờ xa cách…


      Tạ Kiều vẫn làm việc ở Thâm Quyến. Giữa và Phan Đông Minh có hiệp ước gồm ba điều, quên hết những chuyện trước đây, làm lại từ đầu, nhưng Phan Đông Minh được can thiệp vào cuộc sống tự do của . Với công việc, ngày càng nhiệt huyết hơn, đương nhiên thành quả đạt được cũng tồi. tại độc lập dẫn chương trình phát thanh giao thông, bởi chất giọng êm dịu ngọt ngào, lại có chút hài hước nên được đón nhận rất nồng nhiệt, chương trình vốn chỉ tiếng, giờ được tăng lên hai tiếng, rồi bốn tiếng. Điều khiến kiêu hãnh hơn là lượng người nghe chương trình của cao gấp mấy lần chương trình ở tổ khác. Cuối cùng cũng hoàn thành được ước mơ của mình, trở thành người dẫn chương trình nổi tiếng ở Thâm Quyến, tuy rằng chỉ nghe thấy tiếng chứ thấy hình, nhưng vẫn vô cùng thỏa mãn.
      Mặc dù Phan Đông Minh thường xuyên có mặt ở Thâm Quyến nhưng lại vô cùng lãng mạn. Mỗi ngày Tạ Kiều đều nhận được hoa gửi đến, luôn kèm theo tấm thiệp: Em , đừng thử thách nữa, lấy .

      Đồng nghiệp của Tạ Kiều cực kỳ tò mò về người bạn trai thần bí của , có mấy bà chị thích buôn chuyện luôn hỏi: “Tiểu Tạ, bạn trai lại gửi hoa hả? Ba trăm sáu mươi lăm ngày gián đoạn, như vậy là đủ thấy chân thành rồi, nhưng mà chỉ thấy hoa thấy người, bạn trai em trông thế nào, khi nào có thời gian giới thiệu cho bọn chị .”

      Tạ Kiều ôm hoa, chỉ mím môi cười. Việc Phan Đông Minh tới lui giữa Bắc Kinh – Thượng Hải – Thâm Quyến mà oán thán câu cũng khiến khó mà tin nổi. Có đôi khi bắt chuyến bay đến đây cũng chỉ để ngủ mấy tiếng rồi sáng hôm sau lại lên máy bay . cũng băn khoăn, nhìn gương mặt tiều tụy của lại xót ruột. Phan Đông Minh thay đổi quá nhiều, thay đổi con người, thay đổi cá tính, nhưng đâu biết được tâm tư của Phan Đông Minh, vẫn còn nghĩ cam tâm giày vò bản thân như vậy. biết Tạ Kiều có tật xấu, đó chính là dễ mềm lòng, cho nên cố ý dùng khổ nhục kế để Tạ Kiều chịu thua. nhiều lần đề nghị Tạ Kiều về Bắc Kinh làm hoặc đến Thượng Hải cũng được, đừng bắt sống cuộc sống kiểu Ngưu Lang – Chức Nữ thế này nữa. Nhưng Tạ Kiều lại lưu luyến thành tích mà khó khăn lắm mới có được nên lần nào cũng từ chối. Điều này khiến Phan Đông Minh tức lộn ruột, lại thầm nghĩ: Được, cứ dồn ép , bây giờ còn chưa kết hôn nên nể em đấy, rồi có lúc khiến em dẩu miệng lên.

      Tuy rằng Phan Đông Minh cực kỳ vừa lòng chuyện Tạ Kiều cách xa như vậy, làm cho ngày nào cũng phải sống như người bay qua bay lại giữa trung, nhưng chẳng còn cách nào cả, ai bảo từng thề son sắt với : “Em yên tâm, sau này tôn trọng lựa chọn của em, chỉ cần hợp lý chúng ta thương lượng.” đồng ý làm lại lần nữa với Tạ Kiều, cho Tạ Kiều cảm giác trước hôn nhân, thỏa mãn những hư vinh của phụ nữ, ai ngờ lại khổ như vậy. Bản thân chịu thiệt còn chưa , Tạ Kiều lại tấc được lên trời, mỗi khi nhắc đến chuyện kết hôn với Tạ Kiều, đều : “Công việc của em vừa mới khởi sắc, chờ thêm .”

      Phan Đông Minh vừa nghe thấy thế tức đỏ mặt, “Còn chờ nữa? Chờ đến khi nào? Chẳng lẽ chờ đến khi có nếp nhăn, tóc hoa râm rồi em mới chịu lấy ? Năm nay ba mươi tư tuổi rồi, chẳng mấy chốc ba mươi lăm. Em còn trẻ nên sợ, tha hồ rong chơi, nhưng còn sao? phải em định đùa giỡn để trả thù đấy chứ?”

      Tạ Kiều cắn môi gì, đứng dậy mặc quần áo rồi ra khỏi phòng, đóng sầm cửa lại, ánh mắt ràng là phiền lòng.

      Phan Đông Minh tức tối, chỉ hận nỗi thể bật tung nóc nhà lên. vừa mặc quần áo vừa nghĩ: Ai ra quy định phụ nữ phải ra ngoài xã hội làm việc? Hả? Nhìn xem, ràng là nàng nhát như cáy, làm rồi là thành phụ nữ tự lập, thèm đàn ông nuôi nữa. Nhìn ấy xem, vừa rồi còn cùng giường tình chàng ý thiếp với mình, câu chưa đánh nát thể diện của mình rồi, cáu kỉnh cái gì chứ, đây là thái độ gì hả! Sao mình lại cứ cố chấp người như thế biết, cả ngày dỗ ấy vui như cưng nựng trẻ con còn chưa , tâm tình tốt cho mình thể diện, mất hứng đập cửa thế đấy. Sao mình phải chịu ấm ức như vậy chứ! Được rồi, phải nhìn thấy mình nữa, mình phục dịch nữa!

      Thu dọn chút hành lý trong phòng ngủ, thẳng ra cửa, thay giày. Tạ Kiều còn ở trong bếp làm bữa sáng, vừa thấy Phan Đông Minh thay quần áo chỉnh tề ra cửa hỏi: “ đâu đấy? Em chuẩn bị bữa sáng rồi này.”

      Phan Đông Minh cũng quan tâm, mở cửa ra rồi đóng sầm lại, tiếng vang làm trần nhà rung lên hồi. đóng cửa còn mạnh hơn .

      Đáp chuyến bay sớm về Bắc Kinh, dọc đường , Phan Đông Minh đều oán thán mắng Tạ Kiều. này, được thể lên nước khi tình muốn hối cải làm người khác đây, được, em cứ lên nước , chơi đùa cùng em nữa, phục dịch em nữa, em muốn thế nào cứ thế , thích chơi thế nào chơi ! Vừa vào văn phòng, điện thoại của liền đổ chuông, là Tạ Kiều. Trong lòng Phan Đông Minh vốn uất nghẹn, nhưng vừa thấy tên Tạ Kiều phấn khởi cách kỳ lạ. hắng giọng, giả vờ mất kiên nhẫn, “Làm sao hả?”

      đâu thế?”

      đâu có liên quan gì đến em? Có việc gì ? cúp máy.”

      “… có việc gì, chỉ muốn hỏi chút thôi. Mấy bộ quần áo với sách của có cần , nếu cần em chuyển phát nhanh cho , cần để em ném luôn.”

      “…”

      Phan Đông Minh tức tối vò đầu, ném điện thoại ra xa. “Mẹ kiếp…” giật mạnh cà vạt, thở ra hơi tức tối, kiềm chế cơn giận như muốn phá cả văn phòng. qua lại trong văn phòng, hai tay vò vò tóc. Cho tới giờ, chưa từng nghĩ bản thân mình có lúc chịu uất ức như vậy. Tuổi ngày lớn nhưng cuộc sống của lại ngày càng thụt lùi, Phan Đông Minh , từ lúc nào lại vì mà phải “thúc thủ vô sách” như vậy? (bó tay, có cách nào) vỗ vỗ đầu mình, tại, chỉ cần mở cửa ban công ra hét lớn: “Phan Đông Minh tôi muốn lấy vợ!” số đến xin chết có khi phải xếp thành tòa tháp ấy chứ.

      nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt của văn phòng, suy nghĩ thế nào lại ra mở cửa, cũng ngờ vừa lúc thư ký định gõ cửa. Vừa nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của sếp, thư ký liền run bắn, ngây ra lúc rồi lập tức tươi cười, “Chào Phan tiên sinh ạ.”

      Phan Đông Minh nổi điên, hờ hững : “Chào.”

      “La tiên sinh vừa gọi điện thoại rằng muốn gặp , chị Vương hẹn ba mươi phút sau rồi ạ.”

      Phan Đông Minh xua tay, “Tôi biết rồi, .”

      lại đóng cửa vào, tựa người lên cửa và nghĩ: Phan Đông Minh, mày là đồ bỏ .

      Lúc La Hạo đến, Phan Đông Minh khôi phục vẻ bình thường, ngồi trước bàn làm việc. Vừa ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt hớn hở của La Hạo, hình như có chuyện vui, mím môi cười. ảo não nghĩ, sao cả thế giới này chỉ có mình buồn bực thế này, thằng nhãi này cứ cười với mình làm mình muốn đánh nhau trận quá.

      dừng việc trong tay lại và : “Cà phê, trà, chọn thứ .”

      La Hạo lắc lắc ngón tay, “ phải ra vẻ với em, em biết muốn nhìn thấy em, trong mắt toàn vẻ “Thằng này đáng ghét thế, có việc gì biến !”

      Phan Đông Minh liền bật cười, tựa lưng vào ghế, “Sao cậu lại nghĩ như cậu thế chứ, mấy ngày gặp mà cậu học được ngón nghề mới rồi, quan sát sắc mặt ấy.”

      “Đâu chỉ có thế.” La Hạo tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế, nhìn chằm chằm vào Phan Đông Minh, trầm giọng : “Gần đây em còn học được món mới nữa, xem tướng.”

      Tuy rằng tin lời La Hạo nhưng Phan Đông Minh vẫn “Ồ!” tiếng. La Hạo tiếp, “ tin hả? Em phải bộc lộ tài năng với mới được.” Đột nhiên La Hạo đan mười ngón tay vào nhau, hơi ngả người về phía trước. Vẻ mặt nghiêm túc ấy khiến Phan Đông Minh rất muốn cười, lại nghe thấy giọng trầm thấp của , “ rất buồn rầu, vì chuyện được như ý nên phiền lòng mà lại được với ai. ra cứ giả vẻ bất cần nhưng trong lòng lại rất bức bối, bất an mà có biện pháp nào, bởi vì e rằng ai đó chấp nhận nên lại càng lo âu, chờ mong.”

      Phan Đông Minh có muốn cười cũng cười nổi, muốn cười giả lả với La Hạo rồi “Cậu cút .”, nhưng làm được, chỉ thều thào : “, biểu của ràng thế sao?”

      La Hạo nhìn lúc, đột nhiên cười sang sảng, đưa tay đập bàn, “ trai của tôi ơi, có đùa đấy, câu kia sao lại trôi ra được hả? À, chỉ số thông minh với chỉ số cảm xúc tỉ lệ nghịch, ha ha…”

      Phan Đông Minh tức đến tái mặt, oán giận : “La Hạo! Cậu lấy ra làm trò đùa có phải ? Vui sướng khi thấy người khác gặp họa hả? Nhanh, có việc , biến!”

      La Hạo dừng lại, gật gù, “Chọc phải tổ ong vò vẽ, tức rồi. Được, trước tiên chuyện này , em với Tiêu Nhã sắp kết hôn, đến thông báo với tiếng. Sáng nay em gọi điện cho Tạ Kiều biết được hai người dỗi nhau, lần này đến chẳng phải để an ủi sao.”

      Phan Đông Minh phụng phịu : “Lòng tốt của cậu nhận, nhưng phải cậu , chưa kết hôn cậu lấy vợ sao, sao lại vượt trước rồi, hết hy vọng?”

      La Hạo buông lỏng tay, “ còn cách nào khác, Tiêu Nhã có thai rồi, thể để ấy vác bụng bầu mặc áo cưới được.”

      Hứ, rốt cuộc cũng có thêm cái đuôi . Phan Đông Minh vui vẻ, “Ấy, có rồi sao? tốt, ra cậu cũng làm chuyện ngu xuẩn lên xe trước mua vé bổ sung sau.”

      La Hạo đứng lên, chỉnh lại bộ âu phục, “Lên xe trước mua vé bổ sung sau sao? Còn hơn người vừa lên được xe vừa mua được vé.”

      “Cậu, cậu biến nhanh, biến.”

      “Ha ha, nhắc chút nhé, lúc em đính hôn đến rồi, lần này là kết hôn, đừng có đến muộn đấy.”

      Phan Đông Minh ở Bắc Kinh phiền não, còn Tạ Kiều ở Thâm Quyến cũng khó chịu. Chương trình của được phát trực tiếp, thử thách lớn nhất chính là ứng biến linh hoạt. chuẩn bị mọi thứ đều rất tốt, nắm được chính xác thời gian quảng cáo, đối phó được với mọi loại tình huống có thể xảy ra. Ban ngày, làm việc đến nỗi gần như chân chạm đất, lúc tan tầm có khi lại phải tăng ca, thời gian khiến bứt rứt nhất chính là buổi tối. càng ép mình được nghĩ đến Phan Đông Minh lại càng nhớ hơn. Từ lần giận nhau đến giờ là nửa tháng, thế nhưng tên kia gọi cho lấy cú điện thoại. Có điều, vẫn được an ủi phần nào khi mỗi ngày vẫn gửi hoa đến đều đặn, nhưng còn tấm thiệp lãng mạn nữa.

      Nằm giường xoay xoay lại mà vẫn ngủ được, ôm gối nghĩ ngợi. Tên chết tiệt này, trước còn tôn trọng lựa chọn của , mọi chuyện đều nghe , bao giờ khốn nạn nữa, vân vân và vân vân, tất cả đều là phét. Mới hơn năm mà quên tiệt rồi, đáng lẽ phải sớm biết rằng đủ kiên nhẫn, xong lại quên. Nhớ đến lời : “Kiều Kiều, em, có em sống là mình nữa.” lại ấm ức. tại nhưng tên kia vẫn sống rất thảnh thơi. Hứa Dung làm gián điệp, chuyện mạng với : “Tối nay mình nhìn thấy tên khốn kiếp nào đó nhé, ở bữa tiệc của diễn đàn kinh tế, bên cạnh còn có đứa con . Mẹ nó! Ánh mắt thế nào cậu biết đâu, nhìn vẻ mặt dạt dào đắc ý của ta là mình lại muốn xông lên sút cho phát.”

      Tạ Kiều vật vã chịu đựng qua đêm rồi sáng ra lại làm. Mặc dù có chương trình nhưng vẫn làm, sợ rảnh rỗi lại nhớ đến Phan Đông Minh, lại nhịn được mà gọi điện thoại cho hỏi: “Con bé kia là ai?” Suy nghĩ này khiến tiến thoái lưỡng nan, đau đầu!

      Nhưng có thế nào nữa cũng thể ngờ, ngay lúc sầu nảo chị dâu thứ hai của Phan Đông Minh đến tìm .

      Ngồi ở đại sảnh của quán cơm Tây yên tĩnh tao nhã, Hoa Chi đánh giá thanh tú, e lệ trước mặt, kìm được tiếng cảm thán trong lòng. Mắt nhìn người của chú ba quả thực rất được, này quá xinh đẹp, như nụ hoa còn e ấp, chẳng trách khiến chú ba lạc mất hồn phách, vất vả thế nào cũng phải tìm về.

      Đây là lần đầu tiên Tạ Kiều gặp chị dâu của Phan Đông Minh, cũng thầm đánh giá lượt. Người phụ nữ vận trang phục thẳng thớm, tư thế thoạt nhìn rất đĩnh đạc, còn có phần nghiêm nghị hơn Phan Chấn Nam điềm đạm. Tim đập rất nhanh, hiểu vị chị dâu này đến đây làm gì, lẽ nào chuyện phiếu tiền lần trước mà phải lặn lội xa xôi đến đây đấy chứ?

      Hoa Chi thấy Tạ Kiều có vẻ căng thẳng liền cười, “Em phải căng thẳng đâu, chị đến đây công tác, tiện đường vào thăm em thôi, lúc nào cũng nghe chú ba nhắc đến em nên tránh được tò mò. Chị cũng muốn thay Chấn Nam xin lỗi em, đừng trách ấy nữa, ấy tính phổi bò mà, hại em với chú ba chịu nhiều khổ sở như vậy.”

      Tạ Kiều vội vàng : “ đâu ạ, em cũng quên hết rồi.”

      ngờ em Tạ lại là người xinh đẹp như vậy, chẳng trách khiến chú ba nhà chị điên đảo đến thế. Lần trước vì chuyện của em mà chú ấy cầm súng của bố chị dí vào đầu đấy, làm cả nhà bị phen hú vía.”

      Tạ Kiều sửng sốt, “Dạ?”

      “Ơ, thế ra là em biết à, chị lại lắm lời rồi, chắc chú ba thầm oán chị đây.”

      “… ra, chuyện này là ạ?”

      “Còn giả được sao, cũng nổ súng rồi, nếu khẩu súng kia có chốt bảo hiểm tốt biết chừng…À, đó đều là chuyện quá khứ rồi, chị nên nhắc đến nữa. Em Tạ, chú ba rất bận ở Bắc Kinh, khi nào có thời gian em về nhà ở Bắc Kinh thăm chuyến , mẹ chị vẫn hay hỏi chú ba sao đưa em về cho mọi người gặp, chú ấy cũng lớn tuổi rồi, cũng nên ổn định thôi, mọi người trong nhà đều sốt ruột. Nghe chú ba , em vì chuyện công việc nên đồng ý.”

      Tạ Kiều đỏ mặt : “Cũng phải ạ… đồng ý là vì, bây giờ em vẫn rất bận, ấy cũng bận.”

      “Bận gì bận cũng phải có thời gian bàn chuyện này của bọn em chứ. Con ấy mà, nghiệp quan trọng nhưng gia đình cũng quan trọng. Điều chúng ta muốn chung quy phải là gặp được người để có thể yên ổn sống cùng cả đời hay sao, cho dù tuổi xuân qua cuộc đời vẫn cứ trôi như vậy, hơn nữa, kết hôn rồi vẫn có thể làm mà. Em xem hai đứa bọn em đó, đứa ở nam, đứa ở bắc, tuy rằng khoảng cách đáng ngại lắm, nhưng là phụ nữ bên cạnh cần có người đàn ông che chở. Hơn nữa, phụ nữ có ai rẽ vào con đường này đâu, xây gia đình rồi có thêm đứa , như thế mới hoàn mỹ. Mẹ chị mong cho chú ấy nhanh nhanh kết hôn để có người quản chú ấy thay bà đấy. ra lần này chị đến đây cũng là do mẹ chị phân công, cái gì cần chị cũng rồi, em suy nghĩ kỹ chút nhé.”

      Hoa Chi rồi, tâm tư Tạ Kiều mới rơi vào khoảng miên man, lại ảo não nghĩ: Phan Đông Minh, sao còn chưa gọi điện thoại?

      Hoa Chi vừa ra khỏi nhà hàng gọi điện cho Phan Đông Minh, mới chỉ tiếng tút bắt máy, còn sốt ruột hỏi: “Thế nào thế nào hả chị dâu?”

      Thấy tên ngốc này sốt ruột, Hoa Chi cười hì hì: “Nhiệm vụ chú giao, xem như là chị hoàn thành rồi, ngờ con bé này lại xinh như vậy, thằng nhãi, coi như cậu buôn có lời rồi nhé.”

      ấy thế nào? Gật đầu?”

      kín đáo như thế ai lại đồng ý ngay trước mặt chị chứ, chú cũng nóng vội quá đấy.”

      “Trời ơi, chị dâu của em ơi, chị đừng làm em sốt ruột, mau , rốt cuộc là ấy thế nào?”

      “Ha ha, chị dâu chú mà ra tay chỉ có xong việc trở lên, chú ấy, cứ chờ tin tốt .”

      Xem ra chuyện này có hy vọng đây, Phan Đông Minh bẫng cả người, nghĩ bụng, mình chờ, chờ tin tốt.

      Nhưng qua tuần mà nàng kia vẫn có động tĩnh gì, chẳng lẽ cách của chị dâu là vô dụng? sốt ruột như kiến bò chảo nóng, lại ương bướng chịu gọi điện thoại cho Tạ Kiều. Cho đến ngày thấp thỏm ngồi trong phòng họp, Tạ Kiều gọi điện thoại đến. Bất chấp có nhiều người trong phòng, vội vàng bắt máy, ai ngờ nàng kia lại khóc, “Phan Đông Minh, cố ý, cố ý.”

      nghĩ: Mình cố ý gì nhỉ, chẳng lẽ là gọi điện cho ấy? Tạ Kiều khóc tiếng lại nấc tiếng khiến đau lòng, vội vàng an ủi, “Rốt cuộc là làm sao thế? Ai bắt nạt em, mau cho xem, lập tức đến giết kẻ đó.”

      “Em làm được nữa, vừa lòng chưa? cố ý hãm hại em.”

      “…Sao lại hãm hại em?”

      “Em…em thể làm được, đắc ý rồi nhé, gian kế của thực được rồi…”

      Phan Đông Minh càng thấy lạ hơn, nhẫn nại nghe đứt quãng, lại đứng phắt dậy, oang lên: “Em, em lặp lại lần nữa xem? nghe nhầm chứ?”

      Tạ Kiều cúp luôn điện thoại. Phan Đông Minh cất điện thoại, ngây ngẩn nhìn bao ánh mắt dõi theo mình, lại nhìn ra cửa sổ, nhịn được mà cười ha hả khiến mọi người ngơ ngác nhìn nhau, còn tưởng trúng gió. Phan Đông Minh cười toe toét, nước mắt cũng rịn ra, xua tay : “Tan họp, tôi có chuyện gấp phải làm.” lao thẳng ra khỏi phòng, nghĩ thế nào lại quay đầu, chống tay lên khung cửa rồi cười hì hì: “Thông báo xuống bên dưới, tháng này thành tích rất tốt, mỗi người đều được thưởng.”

      Tạ Kiều có thai, Phan Đông Minh được làm bố, có thể vui sao?

      Tạ Kiều vẫn ủ rủ điều khiển chương trình mà mến. Điều luyến tiếc nhất chính là công sức mình kéo được lượng thính giả đông như vậy. Sắp đến thời gian quảng cáo bỗng có cuộc điện thoại gọi đến, “Alo…” Tim Tạ Kiều khẽ rộn ràng, đáp: “Alo, chào .”

      “Mi Hoa, tôi bị tắc đường, nhưng lại rất vội, vì tôi muốn cầu hôn bạn . ấy từ chối tôi rất nhiều lần, cùng là phụ nữ, có thể phân tích xem phụ nữ thích chiêu nào ? Phải làm thế nào để bạn tôi nhận lời cầu hôn?”

      Hai mắt Tạ Kiều như giăng tầng sương mù, giọng pha chút nghẹn ngào, “ ạ, ra phụ nữ rất dễ dỗ dành, chỉ cần đủ chân thành, đủ trân trọng ấy, cho ấy cảm giác an toàn là ấy có thể đồng ý rồi.”

      “Ôi, những điều tôi cũng cố gắng làm rồi, nhưng làm thế nào mới biết ấy có cảm thấy an toàn hay ? xem, tôi hát tặng ấy bài hát có được ?”

      Tạ Kiều chảy nước mắt, áp lấy tai nghe, giọng : “Đương nhiên rồi.”

      “Có lẽ bạn tôi cũng nghe chương trình này, tôi muốn dùng bài hát để thể lòng chân thành của tôi với ấy, tôi hát, nhưng đừng cười tôi nhé… sợ mình kịp, muốn ôm lấy em, cho đến khi cảm nhận được nếp nhăn của em, mang theo dấu vết của tháng năm, cho đến khi biết chắc rằng em là có , cho đến khi mất hết sức lực. Vì em, nguyện ý. thể cử động được nhưng vẫn muốn nhìn ngắm em, cho đến khi phát dấu vết tuyết sương mái tóc em, cho đến khi ánh mắt mơ hồ, cho đến khi ngừng hơi thở, hãy để chúng ta vẫn như hình với bóng…Nếu có thể bỏ cả thế giới này, ít ra còn có em đáng để trân trọng. Em ở đây, đó chính là điều kỳ diệu trong sinh mệnh . Có lẽ, có thể quên cả thế giới, nhưng vẫn muốn mất những điều về em… sợ thời gian quá chậm, ngày đêm lo mất em, chỉ hận nỗi thể trong đêm được sống hết cuộc đời để đôi ta mãi mãi bên nhau bao giờ xa cách…”

      Tiếng hát của người đàn ông vang vọng khắp gian, hát ca khúc kinh điển theo cách vô cùng kinh khủng, hơn nữa lại có nhạc, nhưng khiến Tạ Kiều bỏ lỡ thời gian quảng cáo. Đạo diễn vội vàng ra hiệu bảo Tạ Kiều ngắt cuộc gọi nhưng Tạ Kiều giả như thấy bởi vì hai mắt đẫm lệ, chìm đắm trong ca khúc cùng giọng hát kinh khủng. Rất lâu sau, từ điện thoại truyền đến tiếng của người đàn ông: “Mi Hoa, xem, tôi hát chán như vậy, liệu bạn tôi có chấp nhận lời cầu hôn của tôi ?”

      Tạ Kiều thầm thở hơi rồi : “Bạn nhờ tôi hỏi, cùng tham dự bữa tiệc đó là ai?”

      “…Phiền chuyển lời đến bạn tôi, đó là thư ký của tôi…Giúp tôi hỏi xem, bạn tôi có đồng ý lời cầu hôn của tôi .”

      Tạ Kiều nghẹn ngào, “À, tôi nghĩ, có thành ý như vậy… ấy đồng ý. à, chúc may mắn.”

      —HOÀN CHÍNH VĂN—


      ***
      Bài hát Minh biến thành thảm họa tên là: “Ít ra còn có em”, các bạn vào đây để xem vietsub cả bài nhé!
      ***
      Lảm nhảm đôi lời:
      “Nghiệt trái” hoàn phần chính truyện rồi, wow.
      Ban đầu, mình cũng ghét Phan Đông Minh, nhưng nghĩ kĩ, nếu Phan Đông Minh cướp Tạ Kiều khỏi La Hạo cuối cùng La Hạo – Tạ Kiều cũng chẳng thể là đôi.
      Có nhiều bạn thích chi tiết Tạ Kiều phát sinh quan hệ với La Hạo, mình cũng vậy, nhưng như thế này mới là thực tế, thực tế thế nào các bạn tự ngẫm nghĩ nhé! :”>
      Có 4 ngoại truyện, mình làm 2 ngoại truyện về Phan Chấn Nam, nhưng vẫn đủ 4 ngoại truyện cho các bạn. Ebook ra sớm thôi, lâu như “Trò chơi nguy hiểm” =D
      xong rồi, xách dép chạy đây :))))
      Nghiệt trái – Ngoại truyện 1


      Sếp Phan của Hằng Cơ, nếu bình thường là ngón cái giơ lên, lúc thấy Phan phu nhân, ngón cái quay ngược xuống, chung là sếp Phan bị vợ quản rất chặt, sợ vợ, ha ha.

      Phan Đông Minh VS Tạ Kiều


      Phan Đông Minh đưa Tạ Kiều về Bắc Kinh mà là đến Thượng Hải. Sắp xếp ổn thỏa cho Tạ Kiều, quay về Bắc Kinh. Mấy ngày sau, lúc quay trở lại, vừa nhìn thấy Tạ Kiều mím miệng cười rồi đưa cho quyển sổ đỏ, bìa viết ba chữ ngay ngắn, giấy kết hôn.
      Hai mắt Tạ Kiều đỏ hoe, “Sao lại làm thế này? Lấy giấy đăng kí, phải cả hai cùng sao, sao lại làm mình? Chuyện quan trọng như vậy mà thương lượng với em. Em muốn kết hôn với à? Đúng là, chỉ tự mình đa tình.”

      Phan Đông Minh mặt mày hớn hở, “Mấy tháng nữa cũng sinh con trai cho rồi, còn làm bộ làm tịch gì nữa. làm giấy đăng kí trước, chẳng nhẽ em muốn con sinh ra có hộ khẩu à? Em đó, có người ba lần bảy lượt muốn em về Bắc Kinh đấy.”

      Tạ Kiều ngửa mặt nhìn vẻ tự đắc của , “Sao biết là con trai?”, rồi lại tò mò hỏi: “Ai muốn em về Bắc Kinh?”

      Phan Đông Minh hôn cái rồi cười bên tai , “ ngốc này, cường tráng như vậy, chắc chắn sinh con trai. Mà con cũng được, như bảo bối của . Về chuyện ai muốn em về ấy à, rồi, ai khiến em chịu ấm ức giúp em đòi lại, bọn họ khiến thoải mái lâu như vậy rồi, dù gì cũng phải đòi bồi thường. Bố mẹ vẫn chưa được gặp em, phải cho em danh thế trước , để họ dám coi thường em, em cứ chờ được mời .”

      Tạ Kiều có chút sốt ruột, “Em bảo này, sao thích tự quyết định thế? Như thế này phải khiến người nhà vui sao, về sau làm sao mà em sống chung với họ được đây?”

      Phan Đông Minh cười hì hì, véo mũi cái rồi : “Yên tâm , ai dám đắc tội với em nữa đâu, bằng , chẳng những bố còn con mà cháu cũng chẳng có. Em à, cứ yên tâm ở đây tĩnh dưỡng , phải lo lắng vấn đề khác. Sĩ diện của họ còn cao hơn ấy chứ, nếu biết bọn mình có giấy đăng kí kết hôn rồi, đảm bảo còn sốt ruột hơn , so đo gì nữa đâu.”

      Phan Đông Minh như thể có định liệu từ trước. Lúc ở Bắc Kinh liên hệ với bác sĩ Cát, nhờ ông giới thiệu cho mấy bác sĩ phụ sản uy tín, rồi lại hỏi phụ nữ mang thai nên chú ý điều gì. Bác sĩ Cát có chút kinh ngạc, hỏi lòng vòng cười : “Tạ Kiều có thai ạ, cháu được làm bố rồi, có điều bác nhớ giữ bí mật nhé, người nhà còn chưa đồng ý nên cháu vẫn giấu.”

      như vậy với bác sĩ Cát đương nhiên phải vì muốn ông kín miệng, mà là đoán chắc bác sĩ Cát bắn tin cho ông nội , ý là: Ông có chắt rồi, mau ra tay , có câu của ông, còn ai dám ho he gì nữa.

      Trong lúc chờ thánh chỉ của ông nội, vẫn chuyên tâm vào việc làm ăn, gần đây lại thành công ở hạng mục quan trọng. Đến tối, người bên B muốn mời những người phụ trách chủ chốt của bên A bữa. Phan Đông Minh là sếp tổng của bên A, lại là bạn bè trong chỗ làm ăn với ông chủ bên B, thịnh tình thể chối, nên đành phải nhận lời mời xã giao này.

      Sếp tổng bên B cũng là người đàn ông miền bắc, họ Trình, là người vô cùng hào phóng. Lúc Phan Đông Minh vào phòng đặt trước ở khách sạn phát ra toàn bộ rượu đều là loại mạnh, nguyên chất. Bên cạnh đó còn có những xinh đẹp động lòng người. Sếp Trình chỉ vào thanh tú, với Phan Đông Minh: “Đây là giám đốc mảng quan hệ xã hội của công ty tôi, Trâu, ấy ngưỡng mộ cậu từ lâu, hôm nay coi như ấy được thỏa nguyện rồi. Lại đây, Tiểu Trâu, thay mặt công ty ta mời sếp Phan mấy ly . Tửu lượng sếp Phan rất khá, ly có vẻ thể được thành ý của chúng ta, đổi cốc to . Hôm nay phải khiến sếp Phan say mới được, trông cả vào đấy, Tiểu Trâu.”

      Đây vốn là thói quen từ trước đến nay của họ, mỹ nhân là gia vị thể thiếu. nàng họ Trâu kia đổi ly thành cốc, Phan Đông Minh liền cười với sếp Trình: “ nên như vậy chứ sếp Trình, vừa vào cửa, còn chưa cho tôi ngồi bảo ra mời rượu tôi, đúng là làm khó người khác mà, thể thế được. Nhìn cái cốc kìa, đừng cốc, nửa cốc tôi gục rồi, được, được.”

      Sếp Trình cười vang, vỗ vai : “Tửu lượng của cậu tốt thế nào tôi còn biết sao, cốc này là gì, ba cốc khéo vẫn còn là nể mặt cậu lắm rồi đấy. Lại đây Tiểu Trâu, chẳng phải muốn tôi tạo điều kiện cho gặp sếp Phan sao, nhanh, cơ hội ngàn năm đấy, sếp Phan mà nể mặt là tôi phạt , cốc đó cho uống.”

      Trâu bưng cốc rượu đầy lại, cười tươi như hoa, giọng cũng ngọt ngào, “Sếp Phan, cũng nghe thấy rồi đấy, nếu nể mặt tôi uống hết cốc này sếp Trình phạt tôi mất. Tôi mà uống chỗ này chắc nằm lết luôn, nỡ để phái nữ khó xử sao?”

      Phan Đông Minh uể oải chặn cốc rượu trong tay nàng Trâu và : “Đừng đùa chứ, đây chẳng phải vấn đề nể mặt gì cả, đúng là làm khó nhau rồi. Thế này , muốn tôi uống cốc này cũng được nhưng cũng phải mời sếp Trình của cốc, thể bên nặng bên được đúng nào? Nếu Trâu là giám đốc mảng quan hệ xã hội chắc chắn tửu lượng cũng rất khá, chúng ta cùng chạm cốc nào, giản lược khoản rườm rà “tôi kính , kính tôi” .”

      Được lắm, xem cách thương hoa tiếc ngọc hôm nay hẳn là có thể khiến gục ở đây rồi, sếp Trình vội : “Như vậy sao được, Trâu uống cả cốc to thế này chắc phải tìm người khiêng về mất, để phụ nữ uống rượu nhiều e là hay cho lắm…”

      Phan Đông Minh lấy hai cái cốc lại, với vị giám đốc theo: “Rót rượu.”

      Nếu uống, chẳng phải là nể mặt sếp Phan sao, mấy người cùng uống rượu, được mấy cốc thấy thư ký Vương gọi tới. Nghe điện thoại của Vương xong, Phan Đông Minh biến sắc, đứng lên với sếp Trình: “Sếp Trình, ngại quá, thư ký của tôi gọi điện tới là có chuyện quan trọng cần tôi xử lý gấp, hôm nay đành phải cáo lỗi rồi, tiền rượu hôm nay cứ tính hết cho tôi …Giám đốc Trần, thay tôi tiếp sếp Trình nhé, nhưng đừng muộn quá.”

      Sếp Trình còn nghĩ Phan Đông Minh đùa với mình đứng lên và : “Sao lại , muộn thế này còn có việc gì đâu nữa chứ…”

      Sếp Trình còn chưa xong bị Phan Đông Minh ngắt lời: “ ra là bà xã tôi vừa khủng bố call, thư ký của tôi chịu nổi, nếu tôi về chậm chắc hay rồi. Thế nhé, lần khác chúng ta lại tụ tập.” xong, hiên ngang rời .

      Tay Trình trợn tròn hai mắt. Phan Đông Minh có vợ từ lúc nào mà ta nghe nhỉ? ta chớp mắt, hỏi giám đốc cùng Phan Đông Minh: “Này, sếp Phan, kết hôn rồi á?”

      Vị giám đốc kia còn tưởng Phan Đông Minh lấy cớ cho có lệ nên bèn : “À, kết hôn rồi, đừng nhìn vào dáng vẻ đạo mạo thường ngày của ấy, thấy vợ như chuột thấy mèo…Nào nào, sếp Trình, sếp Phan dặn tôi phải tiếp rồi, chúng ta uống rượu thôi.”

      Phan Đông Minh vội vã đến nhà hàng Cát Đảo. vội sao được, thư ký Vương , cùng Tạ Kiều lòng vòng trong trung tâm mua sắm xem ít đồ sơ sinh, ngờ Phan Chấn Nam đến Thượng Hải rồi còn hẹn gặp Tạ Kiều ở Cát Đảo.

      Đây là nhà hàng kiểu Nhật, vừa dừng xe, thư ký Vương chạy ra đón. Phan Đông Minh hỏi: “ tôi đến bao lâu rồi?”

      “Nghe ấy là đến từ hôm qua, hôm nay mới hẹn gặp phu nhân, cũng vừa vào thôi, cần vội đâu.”

      Phan Đông Minh gật đầu rồi theo thư ký Vương vào. Đến cửa phòng, thư ký Vương định đẩy cửa ra đột nhiên Phan Đông Minh giơ ngón tay lên môi, phẩy tay ý bảo Vương . ghé tai vào cửa, nghe được giọng của Phan Chấn Nam từ bên trong truyền ra: “Đây là món sushi cá hồi nướng than, em ăn thử , nghe là rất ngon đấy.”

      “Cảm ơn Phan tiên sinh.”

      “…Em vẫn còn giận à?”

      “… ạ, sao Phan tiên sinh lại vậy.”

      “Tạ Kiều, có thể gọi em như vậy ?”

      “Đương nhiên rồi.”

      “Em gọi là Phan tiên sinh, mà em với Đông Tử đăng ký kết hôn rồi, có phải nên sửa hay ?”

      “…”

      ra nên lời xin lỗi, chuyện lần trước, là nghĩ quá đơn giản. cũng biết là còn nhiều điều em chưa với Đông Tử, ít ra cũng làm cho hai em xô xát trận, hẳn là nên lời cảm ơn.”

      “Có số chuyện phải đến rồi đến, chúng ta đều phải học cách quên nó , bằng , rất chật vật.”

      “Ha ha, Tạ Kiều, ra, cách thẳng thắn rất khâm phục em, bất kể là chuyện gì em cũng đều rất rộng lượng, khiến có đến vài phần kính nể.”

      “Em chỉ là người rất bình thường, làm những chuyện bình thường mà thôi.”

      “Người trong nhà đều biết chuyện hai đứa đăng kí kết hôn rồi, bố mẹ cũng hơi bực việc Đông Tử bàn bạc gì với họ mà làm. Nhưng mà bố mẹ cũng phản đối chuyện của hai đứa, bố cũng sợ bị dính đòn của ông nội lắm. Lần nay tuân lệnh đến đây cũng là vì chuyện ấy, hai ngày tới về Bắc Kinh , trong nhà cũng bàn chuyện cho hai đứa rồi…”

      Phan Đông Minh mím miệng cười, xoay người ra ngoài. với thư ký Vương: “Đừng với họ là tôi tới, lát nữa đưa vợ tôi về.”

      thế nào nữa Phan Chấn Nam cũng là trai , dù sao cũng phải để cho ta chút thể diện. Hơn nữa, phải ta cũng xin lỗi Tạ Kiều rồi sao, danh dự của Tạ Kiều, cuối cùng cũng giúp đòi lại rồi.

      Nhưng điều khiến Phan Đông Minh dở khóc dở cười chính là, chẳng bao lâu sau, thương giới Thượng Hải có truyền câu: Sếp Phan của Hằng Cơ, nếu bình thường là ngón cái giơ lên, lúc thấy Phan phu nhân, ngón cái quay ngược xuống, chung là sếp Phan bị vợ quản rất chặt, sợ vợ, ha ha.

      Cũng có người hiểu chuyện liền hỏi thăm xem vị Phan phu nhân kia là ai, sếp Phan nổi tiếng là người ít ra mặt, lấy được Phan phu nhân chắc phải tốn ít công sức, sĩ diện hẳn cũng phải cắt phân nửa. Phan Đông Minh nghe thấy liền nghiêm mặt : “Ai bịa đặt ra chuyện này hả? Dám thách tôi tìm ra ?”

      Thư ký Vương thầm bĩu môi, lại nghĩ đến ngày trước khi về Bắc Kinh, hôm bố Tạ Kiều đến Thượng Hải. Đó là lần đầu tiên Phan Đông Minh gặp bố Tạ Kiều, vừa thấy ông, cuống quýt chạy đến, mặt mũi hớn hở, “Ôi, bố, bố đến rồi ạ, bố ngồi .”

      Tạ Kiều mím môi cười. Thư ký Vương lại nghĩ, theo Phan tiên sinh nhiều năm rồi, từng thấy rất nhiều kiểu cười của Phan tiên sinh, điệu cười khinh miệt, khinh thường, cười lạnh, thậm chí như cười như , nhưng chưa từng thấy Phan tiên sinh như thế này bao giờ, cười nịnh bợ.

      ***


      Mình thả chậm tiến độ hoàn truyện để cho ra ebook ngay khi hoàn, tránh trường hợp để dây dưa bị 1 số người nẫng luôn thương tiếc, hì. Cách 1 ngày 1 NT nhé =D
      Nghiệt trái – Ngoại truyện 2


      khẽ cười, véo mũi cái, bằng khẩu : “Bà xã, em.”

      Bà xã, em

      Lại mùa xuân nữa đến. Tầm chạng vạng, Tạ Kiều cùng dì vú đẩy chiếc xe nôi trẻ con dạo trong đại viện, thỉnh thoảng gặp được mấy vị phu nhân của các sĩ quan trong quân khu, họ lại ra xoa xoa hai cái má bầu bĩnh của thằng bé, lắc lắc cái chuông với thằng bé làm nó cười khanh khách. Mấy vị phu nhân : “Ôi chao, nhìn thằng bé này xem, giống hệt bố nó ngày trước.” Gương mặt của dì vú giờ điểm vài nếp nhăn, đám người rồi mà bà vẫn mím môi cười, nắm lấy bàn tay mũm mĩm của thằng bé và : “Ái chà, bác bảo này, lần đầu tiên nhìn thấy thằng cu này là bác nghĩ ngay đến Đông Tử hồi , nó đúng là bản sao của Đông Tử rồi. Nhìn này, cũng có má lúm đồng tiền cơ đấy, sao mà giống bố nó như đúc thế cơ chứ.”

      Tạ Kiều nhịn được, bế thằng bé từ trong xe đẩy ra, thơm lên hai bầu má trắng nõn của nó, lại nghe thấy dì vú : “Ấy, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến kìa.”

      Tạ Kiều bế thằng bé, quay người lại, liền nhìn thấy Phan Đông Minh từ xa tới, mặt mày hớn hở. Đến trước mặt , vội vỗ vỗ hai tay và với thằng bé: “Con trai, ra đây bố bế cái nào.” Vừa đón lấy thằng bé, nhấc bổng nó lên cao khiến thằng bé ngừng cười được.

      Dì vú : “Hôm nay về sớm thế, bố cháu cũng ở nhà đấy, khó khăn lắm cả nhà mới được đông đủ, bác phải về làm thêm mấy món mới được.”

      Phan Đông Minh hôn chụt cái lên má thằng bé, lại chỉ vào Tạ Kiều, “Bác làm thế nào cho ấy giảm béo , ấy ăn nhiều thế, chả mấy mà dáng người to hơn cháu thôi.”

      Tạ Kiều nguýt cái, lại đưa tay sờ lên tấm lưng như phản thịt của mình.

      Dì vú : “Con đẻ con xong là như lột da, lại thêm sức ăn của thằng bé vần vò mẹ nó ít đâu, Kiều Kiều chịu mệt mỏi nên đương nhiên phải tẩm bổ rồi, tẩm bổ tốt để mấy năm tới đẻ thêm đứa nữa.”

      Phan Đông Minh vừa nghe thấy thế cười hỉ hả, kéo tay Tạ Kiều lại, giọng : “Nghe thấy chưa, phải chỉ mình có suy nghĩ đấy nhé, em vẫn còn phải sinh nữa, sinh xong lại sinh tiếp.”

      Tạ Kiều khẽ lầm bầm: “ biến em thành cái gì đấy?”

      Phan Đông Minh thầm bên tai : “Máy đẻ. Tối nay về chế tạo đứa nữa .”

      Tạ Kiều đỏ mặt, véo , “ linh tinh cái gì thế.”

      Phan Đông Minh lại nhấc bổng thằng bé lên, “Về nhà thôi con trai, ông nội nhớ con nên bảo bố đón con về đây. Thằng nhóc này còn nổi tiếng hơn bố đấy nhé, ông bảo, chỉ thấy con lúc mà ông thấy thiêu thiếu gì rồi. cho con trai biết, bố con ấy à, chưa bao giờ nhận được đãi ngộ như thế.”

      Hễ về đến nhà là Phan Đông Minh và Tạ Kiều lại hóa nhàn rỗi, muốn bế con lát cũng chỉ có thể chờ lúc nó ngủ. Chỉ cần thằng nhóc kia còn mở mắt nhất định Phan Đông Minh và Tạ Kiều phải động tay, đặc biệt là bố Phan Đông Minh, lúc nào ông ở nhà là y như rằng thằng nằm gọn trong lòng ông. Mẹ chồng với Tạ Kiều: “Mẹ nuôi ba thằng con trai cũng chưa từng thấy ông ấy cứ về đến nhà là lại muốn bế trẻ con như vậy. Hồi sinh Đông Tử, ông ấy công tác, phải đến quân khu ở Thẩm Dương thời gian, dù là mấy tháng gặp nữa, ông ấy cũng quấn lấy thằng bé như thế.”

      Phan Đông Minh thấy Tạ Kiều nhìn con cười i a đến mức đỏ mắt, liền lặng lẽ dắt tay . Tạ Kiều theo Phan Đông Minh ra cửa, liền ôm lấy , “Cứ để bố mẹ trông , vừa lúc chúng ta có thế giới hai người. Từ lúc em sinh xong, cũng hiếm dịp cả hai đứa cùng nhàn hạ thế này. Lại nhớ đến khoảng thời gian trước kia quá, chỉ có hai chúng ta, muốn làm gì làm, giờ có thêm thằng nhóc kia, em chỉ bên nặng bên , tối nay bồi thường cho tốt vào.”

      Tạ Kiều cười : “ ghen với con đấy nhé.”

      Phan Đông Minh lái xe đưa Tạ Kiều đến quảng trường dừng lại. Tạ Kiều đưa mắt nhìn, thấy khắp nơi đều là những đôi tình nhân bèn hỏi: “Nghĩ gì mà lại đến đây hả?”

      Phan Đông Minh cười, “Tìm kiếm chút lãng mạn mà, em chờ ở đây, mua vài thứ.”

      Tạ Kiều thấy Phan Đông Minh chạy từ từ đến quán fastfood gần quảng trường, mua đống đồ ăn linh tinh.

      “Lúc tối chưa ăn no sao?”

      “Cái này còn phải là vì hiếu kính bà xã của hay sao. Em sinh con cho , vất vả như vậy cơ mà, nhìn mà đau lòng.”

      “Khiếp, giờ còn thế nữa.”

      đấy.” Phan Đông Minh kéo tay Tạ Kiều đến bên môi rồi hôn lên, “Cảm ơn em, bà xã, nếu có em sao có thể hạnh phúc như vậy chứ.”

      “Miệng lưỡi trơn tru.”

      “Cái gì mà miệng lưỡi trơn tru chứ, đây gọi là lãng mạn, mới sinh con xong mà sao dây thần kinh cảm xúc của em đứt hết rồi?”

      “Lãng mạn, em thấy đúng là rất lãng mạn, đặc biệt là bức ảnh chụp mấy hôm trước báo, đấy mới gọi là lãng mạn.”

      Phan Đông Minh ngả người sang, cười giả lả, “Ấy, nghe sao mà chua thế. Đúng là oan uổng cho mà, ngôi sao đó mới được mời đến công ty để làm đại diện tuyên truyền. Vì chuyện này mà mẹ giảng cho bài đấy, thẳng vào mặt là mà dính đến tha cho . Hơn nữa, ai có thể bì được vị trí trong lòng với em chứ, trong lòng chỉ có mình em thôi. Mà em xem, em có nên gắn người linh kiện , nếu nào mà đến gần hệ thống tự mở vách ngăn.”

      Tạ Kiều kiềm được, bật cười, “Dám tán sau lưng em em xé xác .”

      Đôi mắt Phan Đông Minh lên ý cười, “Đừng nóng, tại cũng đâu có tán , mà là các nàng cứ bám lấy đấy chứ. Mấy đó cứ gặp là hai mắt sẫm lại, bập bùng lửa nóng. Còn như đội quân kháng Nhật ngày xưa, thà chết chứ chịu khuất phục, đến tên, diệt tên, đến hai tên, diệt hai tên. Em xem, đâu mà tìm ra được ông chồng tốt như thế cơ chứ? Mau phát thưởng bà xã.”

      Tạ Kiều nghiêng mặt, hôn lên hai má Phan Đông Minh, chạm vào chóp mũi rồi : “ bé đó có vẻ rất xinh đẹp, dáng người cũng chuẩn, để ý chút nào à? Nhìn nàng khoác lấy cánh tay , em thấy cũng rất hưởng thụ mà.”

      “Được rồi, lần sau nếu còn dám khoác tay cho vài cái tát, thêm vài cú đá nữa, cho ta mở mang kiến thức, dám tranh đàn ông với vợ à, phải cho ta tự lượng sức mình đến đâu , được chưa?”

      “Còn có lần sau? Chị dâu chỉ cho em chiêu, bảo là, tối nay…” Tạ Kiều vừa vừa luồn tay vào trong áo Phan Đông Minh, cấu mạnh phát.

      Phan Đông Minh lập tức kêu xin thảm thiết, “Đừng đừng đừng cáu, sai rồi, sai rồi, còn chưa được à, về sau dám nữa mà bà xã.”

      Tạ Kiều xoa xoa cho , lại dịu dàng : “Lần này chỉ là dạy dỗ chút chút thôi, lần sau, em …” đưa hai tay lên cổ , khẽ siết lại.”

      Phan Đông Minh cười hì hì, kéo lại hôn cái, “Có cảm giác sắp chết đến nơi rồi, tự biết mình cực kỳ lôi cuốn, nhìn mà xem, bao nhiêu người nhìn như hổ đói rình mồi. Em vẫn nên nghĩ xem làm thế nào để hầu hạ cho tốt , khi ấy cho phép em hủy bỏ lãnh cung ở sau cung của chúng ta.”

      “Kinh, tự mãn! Còn phóng điện nữa là em dập luôn nguồn điện của đấy… này, có phải em ăn nhiều nên béo quá ? Sao bước cứ cảm giác thở ra hơi nữa.”

      “Thế này mới đẹp, ngày trước em gầy nhom, lúc ôm rất ghê tay. Bây giờ mới là đẹp này, châu tròn ngọc sáng, sờ cũng có cảm giác hơn chứ. thích em như thế này…” xong, bàn tay lại bắt đầu an phận.

      Vừa lúc hai người thắm thiết, điện thoại của Phan Đông Minh réo lên thanh vô cùng khó chịu. thở hắt hơi, thầm “hỏi thăm tám đời tổ tông” nhà người kia, vừa rút điện thoại ra thấy tên Dương Quần.

      “Làm sao mà phải gọi điện?”

      “Ai?…An Tịnh á, ờ, biết.”

      “Hả, cậu với ta bắt đầu?”

      “Ừ, ừ, bé đấy cũng tồi, rất được, chúc thằng ranh cậu may mắn, nhưng mà phải đãi khách đấy!”

      Nhìn cúp điện thoại, Tạ Kiều hỏi: “Dương Quần à? Có chuyện gì thế?”

      “À, sinh tình cảm với nàng.”

      sao?”

      “Nhìn bọn xem, từng thằng từng thằng bị phụ nữ bắt làm tù binh, hùng khó qua ải mỹ nhân mà.”

      Phan Đông Minh chỉnh cho ghế của cả hai ngả ra, hạ cửa kính xe xuống, vừa lúc nhìn thấy những vì sao như những vụn kim cương bầu trời. Phan Đông Minh vẫn nắm tay Tạ Kiều, mãi lâu sau mới ngoảnh sang. Lúc này, lại phát ra, Tạ Kiều có thể ngủ ngon lành trong bầu khí hữu tình thế này. khẽ cười, véo mũi cái, bằng khẩu : “Bà xã, em.”

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Nghiệt trái – Ngoại truyện 3


      Nụ cười của như ánh mặt trời rọi xuống trần gian sau bao ngày mưa dầm khiến Dương Quần cảm thấy chói mắt.

      Dương Quần


      Dương Quần uống say.

      Từ khi biết Tạ Kiều và Phan Đông Minh làm xong giấy đăng kí kết hôn, đề suất đầu tiên của PUB, với lý do là bữa chúc mừng.

      Tân Thiếu cười : “ phải chứ, lấy cớ kiểu gì vậy? Người ta còn ở Thượng Hải mà cậu chúc mừng cái nỗi gì, phải nhân vật chính mà cậu cũng hưng phấn được cơ đấy.”

      Dương Quần quắc mắt cái, sau đó lại hạ mí mắt xuống, “Chờ họ về mình hưng phấn nổi nữa. Cả La Hạo kia nữa, bạn bè gì biết, đội hình những chàng độc thân của chúng ta thiếu mất hai tên cao cấp nhất. Thần tình ái tên là gì nhỉ, Cupid? hiểu mắt mũi ông ta thế nào mà toàn bắn lệch thôi. Mình sờ sờ thế này, lại buồn sầu, sao bắn mũi vào tim , vào bụng cũng được, hai mũi tên càng tốt. Vẫn còn sớm, tối nay PUB kiếm em cho đỡ thèm trước .”

      Tân Thiếu cười giả lả, ôm vai Dương Quần và : “Ấy, đây gọi là đố kỵ nhé. cho đây biết, cậu thích kiểu em nào, đây giới thiệu cho cậu, đảm bảo là cậu vừa lòng.”

      “Ôi dào, cậu mắt kém lắm, tôi có chột cũng vẫn còn tinh hơn cậu, cậu nghỉ cho khỏe.”

      La Hạo bận lu bù cho việc chuẩn bị hôn lễ của và Ninh Tiêu Nhã nhưng vẫn bị Dương Quần quấy rầy, “Nhân lúc còn chưa kết hôn chơi , bằng kết hôn rồi như chui đầu vào rọ, Ninh Tiêu Nhã kia cũng ghê gớm lắm, đợi đến lúc muốn khéo cổ có thêm sợi xích rồi ấy chứ.”

      La Hạo bật cười, “Tôi nghe Tân Thiếu , cậu cũng sốt ruột muốn được đeo xích đấy. nào bạn, đằng trước kia có cửa hàng, tôi đưa cậu mua sợi.”

      Dương Quần xem thường, “Bạn bè chỉ quan tâm đến thôi, đúng là biết tốt xấu.”

      Đến tối, ngồi trong gian phòng VIP của PUB, hai mí mắt Dương Quần khép hờ, vừa rung đùi vừa đắc ý : “ được, mình say rồi, phải tỉnh táo lại thôi.”

      lảo đảo bước vào sàn nhảy, nhắm mắt lắc lư theo nhịp nhạc. thanh kích cuồng đập thẳng vào màng nhĩ khiến càng mơ hồ hơn. Bỗng nhiên, cảm thấy có thứ gì đó mềm mại cọ vào ngực mình, lại ngửi thấy mùi hương rất đậm, vội mở mắt. Trời ơi! Là , trang điểm rất vừa phải, mái tóc dài ôm lấy khuôn mặt trái xoan, đặc biệt là cái miệng nhắn kia khiến Dương Quần vừa nhìn thấy muốn có được nó. Dương Quần liếm môi theo bản năng, nhìn vào ánh mắt của trong lòng mình, như hai viên hạnh nhân tròn xoe mọng nước, còn hấp dẫn hơn cả bộ ngực của . Nhưng ý trong đôi mắt đó lại đẹp chút nào, cái chớp mắt mang đầy ý khinh thường, xoay người bước .

      Dương Quần sao có thể buông tha cho xinh đẹp như vậy, bèn lẽo đẽo bám đuôi, lúc đến gần : “Này, em , sao nhìn quen vậy nhỉ, chúng ta từng gặp nhau rồi sao?”

      chớp mắt vài cái, ra chiều quan tâm rồi quay người .

      Dương Quần vẫn mặt dày sấn tới, “Hi em , mời em ly nhé?”

      có vẻ hơi tức giận, nhảy nữa mà đứng giữa sàn nhảy trợn mắt nhìn Dương Quần. Dương Quần cũng dừng lại, vẫn tươi cười, “Sao thế? Nhảy rất đẹp mà, tiếp tục, tiếp tục nào.”

      quay người, rẽ đám đông chạy ra khỏi sàn nhảy. Dương Quần nhanh chóng đuổi kịp. ngồi cạnh quầy bar, cũng dựa vào bàn bi-a ngắm .

      “Rốt cuộc là muốn làm gì?” mất kiên nhẫn, trừng mắt hỏi.

      Trời, dáng vẻ tức giận cũng đẹp, Dương Quần ghé lại gần, “Chỉ là muốn biết em dùng loại nước hoa gì thôi. Thơm đấy, cũng muốn mua lọ.”

      “…Đây là nước hoa của nữ, mua làm gì? Tặng bạn ?”

      “Tặng cho em. Hương nước hoa này rất hợp với em, em cũng biết thưởng thức đấy. Người ta thường , con đẹp chắc thông minh, nhưng đối với em ngược lại, ngờ có vừa xinh đẹp lại vừa thông minh như vậy. Có thể dùng nước hoa đậm vị con thế này, em là người đầu tiên thấy đấy.”

      Tuy rằng mồm mép lém lỉnh nhưng vẫn nhịn được cười, bèn hỏi: “Hả? ?” nhấp ngụm rượu rồi lại : “ đều tiếp cận các như thế này sao?”

      Nụ cười của như ánh mặt trời rọi xuống trần gian sau bao ngày mưa dầm khiến Dương Quần cảm thấy chói mắt, sán lại, : “ như em đâu nhé. Nếu đến gần mà thấy hứng thú quay người ngay, nhưng hôm nay luống cuống quá, là bị em mê hoặc rồi. Lần trước có gặp bé, hỏi hai câu mà ấy hé răng nửa lời, vừa quay người em biết chuyện gì xảy ra ?”

      chớp mắt mấy cái, hỏi: “ xảy ra chuyện gì?”

      vừa quay người nàng kia liền vội vàng giữ lại, vội vàng : phối hợp với em chút , em lập tức cho số điện thoại của em.”

      ngoảnh mặt , nở nụ cười.

      Dương Quần vừa nhìn thấy thầm thốt lên: Hấp dẫn quá! tiếp: “ nàng như vậy rồi em nghĩ còn muốn lấy số của ta sao. lại thích kiểu của em, lạnh lùng, kiêu kỳ, lại hề rụt rè. Cả quán bar đông đúc thế này mà thể nhìn thấy nào khác, sao thế này? Đây gọi là hạc trong bầy gà, còn cách nào dời mắt được.”

      cười tươi như hoa, nhưng vẫn nguýt cái, “Khiếp, mồm mép gớm.”

      “Cái này sao có thể gọi là mồm mép được. Em tin à? Em chờ xem.” Dương Quần vẫy tay với chàng phục vụ. chàng vừa bước đến gần Dương Quần chỉ vào và hỏi ta: “ bạn, cậu xem, này xinh đẹp chứ? Cậu từng thấy xinh như vậy chưa?”

      chàng phục vụ cười hì hì, “Đây là xinh nhất mà tôi từng gặp.”

      Dương Quần vỗ tay cái, “Được rồi, căn cứ vào lời cậu , tôi nguyện trả phần của ấy.”

      tiện tay đặt hai tờ tiền lên mặt bàn bi-a, lại hỏi : “Ấy, mấy giờ rồi?”

      lắc đầu, lại hỏi: “ có di động sao? Mau lấy ra xem .”

      vẫn lắc đầu. Dương Quần biết là gặp phải nàng láu cá, đành phải vén cổ tay áo, vừa nhìn đồng hồ vừa cau mày, “Ối, hơn mười giờ rồi.” lại cười hì hì với , “Chỗ này xa rạp phim là mấy, biết hôm nay có bộ phim rất được, mời em nhé?”

      “Em xem phim với người lạ.”

      “Hic, nhìn này, vừa thấy em nóng vội rồi. họ Dương, tên chỉ có chữ Quần, Dương Quần. Em , còn em?”

      “Dương Quần?”

      “Là Dương Quần, phải Dương Quần*, ha ha, hẳn là lạ lắm nhỉ?”

      (*Chỗ này chắc là cách phát hai chữ “Quần” trước và sau hơi khác chút.)


      “À…Dương Quần, Dương Quần. Em là An Tịnh, An Tịnh trong an an tĩnh tĩnh, chào .”

      An Tịnh theo Dương Quần, nhưng xem phim mà hai người lại tìm chỗ uống rượu.

      Cuối cùng, Dương Quần uống đến mức tê cả đầu lưỡi, nhưng vẫn nắm chặt tay An Tịnh. Bàn tay mềm mại ấy khiến Dương Quần như mất phương hướng. An Tịnh cũng uống say mèm, bị Dương Quần kéo cái nhào vào lòng . Dương Quần ôm chặt lấy An Tịnh, cảm thấy trong lòng mềm mại, hương thơm nữ tính quyện với hương rượu xộc thẳng lên mũi khiến miệng lưỡi khô đắng. yên lòng, đưa tay chạm vào làn da , cảm giác mịn màng, tâm tư cũng trôi tận phương nào, biết ma xui quỷ khiến thế nào lại hôn lên đôi môi đỏ hồng kia. trán rịn đầy mồ hôi, cả người khô nóng như có lửa ngùn ngụt thiêu đốt, dằn lòng được, kéo rũ người , “ theo .”

      nàng có vẻ gầy nhưng vẫn khiến Dương Quần mệt bở hơi tai. Vì uống say nên cả người mềm nhũn ngả lên Dương Quần. Vất vả lắm Dương Quần mới đưa về đến căn hộ của mình, vừa mở cửa nàng lảo đảo trườn xuống. Dương Quần liền giơ chân đá cửa lại, xông đến phía . Hai người vừa loạng choạng vừa cởi quần áo của đối phương, cho đến lúc vào đến phòng ngủ mà hai đôi môi vẫn tách nhau ra. Ngày hôm sau tỉnh lại, Dương Quần còn ấn tượng gì nhiều về , chỉ biết là hai người cùng nằm cái giường, đương nhiên là manh quần áo.

      Dương Quần tìm quần áo của mình rồi mặc vào, nghĩ nghĩ thế nào lại lấy tờ giấy ra, viết vài câu rồi rút ít tiền trong ví đặt dưới gối của , xong xuôi mới làm.

      Xã giao buổi tối xong, lúc quay về căn hộ, vừa mở cửa bật đèn lên, chợt sửng sốt. vội vàng nhìn chùm chìa khóa trong tay, đúng mà, là căn hộ của , nhưng sáng nay trước lúc làm, căn hộ lộn xộn thế này. Cảnh tượng trước mắt cứ như thể vừa có trộm đột nhập. Thứ chói mắt nhất đập vào tầm nhìn của là bộ sofa kia. Trời ơi, sao mà tàn nhẫn thế? Đây là bộ sofa mẹ mua cho , nghe mẹ , lúc mua cũng xót ruột lắm, nhưng giờ bộ sofa bị người ta rạch tán loạn. Dương Quần cảm thấy hai chân như nhũn ra. Ai mà lại trả thù ác ý thế này? nghĩ: Gần đây mình đâu có đắc tội với ai, an toàn rồi, báo cảnh sát, nhanh báo cảnh sát thôi. run rẩy lấy điện thoại ra, bỗng nhiên lại thấy sofa có thứ gì đó. kiên định bước lại gần, là xấp tiền sáng nay để lại cho và mẩu giấy viết, bên cạnh đó cũng có mẩu giấy khác và xấp tiền nữa. cầm lên xem, suýt chút nữa ngất xỉu. tờ giấy viết: Tối hôm qua tôi đơn nên tìm đàn ông tiêu sầu, kỹ thuật của rất khá, thưởng cho ít tiền boa. Có điều, nhìn dụng cụ nhà có vẻ được tốt cho lắm, trong lúc nhất thời nhiệt huyết dâng trào, tôi giúp chút, cần cảm ơn.

      Dương Quần tức ói máu. vò đầu, nghiến răng nghiến lợi : “Mình mù rồi! Mình mù rồi!”

      cầm chìa khóa xe rồi ra ngoài, thử cơ may đến nơi hôm qua gặp nhóc đó. thề, nếu gặp nhóc, nhất định phải nghiêm khắc trừng trị, cho nàng hối hận mới thôi!

      Nghiệt trái – Ngoại truyện 4


      Nỗi phiền não của Phan Đông Minh


      Giang Đào ra sân bay đón Phan Dương Dương mới từ Paris về. Vừa thấy mặt, hai người dính lấy nhau, Giang Đào hôn lên má Phan Dương Dương, trìu mến : “Lâu thế, làm nhớ muốn chết.”

      “Xem em mua gì này.” Phan Dương Dương hưng phấn mở vali.

      Giang Đạo vội : “Về nhà tùy em xem, phải để bất ngờ chứ, giờ lục lọi ra lại phải thu dọn.”

      “Em còn mua quà cho Tạ Tạ nữa đấy. Nó gọi điện cho em mấy lần, kêu là em được quên mua quà cho nó, thằng quỷ này, mệt đấy.”

      Giang Đào vừa phụ xách hành lý lên xe vừa : “Em chỉ mệt thôi đấy, Đông Tử còn đau đầu hơn, suốt ngày than thở vì thằng con quỷ sứ, cứ thỉnh thoảng lại bị mời đến trường. thấy, thằng quỷ đấy còn nghịch hơn cả bố nó ngày xưa, ai trị được. Vì Tạ Tạ mà Đông Tử và Tạ Kiều hay cãi nhau lắm, hai hôm trước còn giận nhau đấy.”

      “Lại sao nữa?”

      “À, biết Tạ Tạ làm chuyện khủng khiếp gì ở trường ? ra em đừng cười lăn lộn nhé, nó tụt quần bạn học nữ. Đông Tử tức quá, đánh thằng bé trận khiến Tạ Kiều đau lòng, nên cãi nhau ầm ĩ cả lên.”

      “Cái gì? Tụt quần bạn nữ? Thằng quỷ Tạ Tạ này! Càng lớn càng nghịch, mới từng đấy tuổi mà thế rồi, đánh trận cũng phải, nếu lớn rồi ra cái gì nữa, cẩn thận thành lưu manh ấy chứ.”

      Giang Đào nhớ đến lại cười, “ cho em biết nhé, thằng quỷ bị đánh mà vẫn còn cãi cứng cơ, nó bảo là nó trao đổi đồ chơi với bạn nữ đó.”

      “Đồ chơi?”

      là…chơi trò trao đổi em trai và em …”

      “Ha ha…Thằng quỷ Tạ Tạ này! Nhà họ Phan lại nảy lòi ra thằng tuyệt phẩm thế này, em thấy, đây là theo gen đấy, Tạ Tạ được Thượng đế phái đến để khống chế ba…Tạ Kiều với ba thế nào rồi? Vẫn chuyện với nhau à?”

      “Đông Tử mà chịu gì với người ta á? Vừa ra vẻ đáng thương, vừa làm bộ dạng hài hước ấy chứ.”

      “Èo, khinh! ba em mặt nào cũng tốt, chỉ mỗi tình trường là thể tưởng tượng nổi, Tạ Kiều có thể biến ấy thành ra như vậy. Trước đây em còn nghĩ, ba lúc nào cũng đeo mặt sắt, chính là đao phủ chuyên hủy hoại đời con nhà người ta, có khi nằm mơ ấy cũng tưởng tượng ra chuyện mấy năm sau mình bị hủy hoại. Ha ha, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.”

      cần cũng biết, với Đông Tử kết bạn nhiều năm, có khi cũng hiểu nữa là. Nhìn thấy mắt Tạ Kiều đỏ lên là ấy liền chịu nổi, trước kia ấy dễ mềm lòng thế đâu, mấy năm nay, tính tình nhu hòa hẳn .”

      “Em chưa từng thấy người nào có tính cách như Tạ Kiều đâu nhé, là chị ấy e lệ lại có nét gì đấy rất đặc biệt, có lẽ là cam chịu được. Xét theo tính cách của ba, chỉ có chị ấy mới có thể chinh phục được.”

      ngờ được Đông Tử cũng có ngày bị giam chân như vậy. Đông Tử chỉ trừng mắt này nọ là ấy thút thít ngay được, nhưng vừa khóc cái là Đông Tử lại bứt rứt khó chịu, kiểu gì cũng tìm cách dỗ dành…Nhân tiện cho em hay, phụ nữ là gì, họa thủy, tuyệt đối được nuông chiều quá, nếu chắc chắn bị đè đầu cưỡi cổ.”

      “Kinh, ấy chẳng phải lúc nào cũng hùng hổ như muốn ăn thịt người sao? Người ta vừa khóc ấy xót ruột, ngày trước chẳng phải là giày vò à? Em thấy, bất kể là kiểu người nào, khi chỉ số thông minh giảm trầm trọng, ba là ví dụ nhất…Đến nhà bác cả của em trước , đến gặp thằng quỷ con kia, mấy ngày cũng nhớ phết.”

      Đến biệt thự ở quân khu hai người mới biết Phan Đông Minh lại được mời đến trường. Tạ Kiều đứng ngồi yên trong phòng khách, chỉ sợ Tạ Tạ lại bị ăn đánh. Phan Đông Minh ra tay rất dã man, lần trước, chỉ cái phát khiến nửa mông thằng bé sưng múp lên.

      Làm xong việc nhà, Tạ Kiều vừa ngồi xuống nghe thấy tiếng kêu ầm ĩ của Phan Tạ Tạ ngoài cửa. Thằng bé chạy vọt vào lòng Tạ Kiều, vừa khóc vừa kéo áo , “Mẹ, mẹ ơi, mẹ mau cứu con , cứu con.”

      Tạ Kiều vội vàng nâng mặt con lên, “Sao vậy? Lại gây họa gì ở trường?”

      Phan Đông Minh thở hổn hển, lao vào mà thèm để ý đến Giang Đào và Phan Dương Dương, đưa tay véo tai Tạ Tạ, “Còn mặt mũi mà khóc à? Thể diện của bố bị mày xóa sạch rồi, hôm nay mà cho mông mày nở hoa, cho mày nhớ kĩ bố là con mày!”

      Tạ Kiều vội vàng chặn tay lại, cuống quýt : “Rốt cuộc là làm sao phải chứ, đừng làm thằng bé sợ, tránh ra.”

      “Em còn lo nó sợ à? Hả? Biết hôm nay nó làm chuyện ngu xuẩn gì ở trường ? muối mặt gặp chủ nhiệm của nó, lúc nào cũng bị gọi đến, hết phê bình thằng quỷ con này rồi lại phê bình . Nhà này sao lại dạy thằng con như thế này cơ chứ? Chỉ cần có chuyện tày đình nào là y như rằng có đại danh “Phan Tạ Tạ”, ít đâu nhé, lúc đánh nhau với bạn, lúc lấy súng đồ chơi bắn mông giáo, tụt quần bạn nữ, lần này lúc nào là để ông đây được yên, tức điên tiết!”

      Giang Đào cười hì hì kéo Phan Đông Minh ngồi xuống ghế, “Em bảo này, bớt giận . Trẻ con phải là để thương sao? Phải khuyên bảo chứ, đừng cứ lúc nào cũng động tay chân, em tin đau lòng.”

      Phan Đông Minh càng càng tức: “Đau lòng cái rắm! Cậu biết thằng quỷ này làm tôi điên đến mức nào đâu. chiều quá dễ hư, dạy dỗ nó làm loạn lên mất. Ra đây cho bố!”

      Phan Tạ Tạ ôm chặt thắt lưng Tạ Kiều, khóc rống lên: “Mẹ! Mẹ! Con biết con sai rồi, đừng cho bố đánh con!”

      Phan Đông Minh kéo Tạ Tạ từ sau lưng Tạ Kiều lại như chơi kéo co, bỗng nhiên có người hỏi: “Làm sao vậy?”

      Phan Tạ Tạ vừa nghe thấy giọng này liền hớn hở, đẩy Tạ Kiều ra rồi chạy tới, “Ông, ông ơi, bố đánh con.”

      Ông trừng mắt hỏi: “Tại sao? Hôm nay có tôi ở đây, thử động vào cháu tôi xem!”

      Phan Đông Minh vò đầu ảo não, “Bố, bố biết nó làm chuyện gì ở trường đâu!”

      Ông quắc mắt với cái rồi mới dắt Tạ Tạ ngồi xuống ghế, đau lòng lau nước mắt nước mũi cho cháu trai rồi hỏi: “ với ông nội xem nào, ở trường làm chuyện gì?”

      Phan Tạ Tạ liếc nhanh cái về phía bố nó, Phan Đông Minh lập tức trừng mắt với nó. Nó vội vàng cúi đầu xuống, lầm bầm : “Bạn con bảo con khỏe như Lỗ Trí Thâm.”

      “À, Lỗ Trí Thâm à, ông cũng thích, ừ, vóc người nhưng cũng giống lắm, haha, Tạ Tạ nhà chúng ta rất khỏe mạnh mà…Sau đó sao?”

      “Sau đó…Bạn con , sức của Lỗ Trí Thâm cực kì siêu phàm.”

      “Ừ, sức siêu phàm.”

      “Có thể nhổ được cả cây dương liễu.”

      “À, nhổ bật gốc dương liễu là chuyện kinh điển mà, nhưng…con làm sao?”

      “Con…mấy cây quanh sân thể dục, con…nhổ lên hết.”

      —–HẾT—–


      ***
      Vào chỗ văn án của truyện để down ebook nhé mọi người! =D

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :