1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nghiêm! Bên Trái Quay! - Nhất Ngột (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 61

      Trong phòng bệnh, Tô Thanh nhìn Lận Khiêm hết sức khó xử, hoàn toàn phải là lúc cha mẹ vợ gặp mặt con rể. Mặc dù chuyện qua điện thoại với nhau, người vốn cũng am hiểu xã giao như bà, suy đoán sắc mặt tình bất định rốt cuộc là có cảm giác như thế nào, ngay sau đó đối với người chưa từng gặp mặt này, nhìn co rể quan quân uy phong lẫm liệt, dọa người cũng biết nên có thái độ gì.

      biết nên làm như thế nào còn có Lận Khiêm.

      Mọi người đều , cha mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng hài lòng, nhưng khi mẹ vợ tương lai quan sát vẻ mặt lo lắng trùng trùng, ánh mắt cũng giống là hài lòng với người con rể này. Chẳng lẽ hài lòng với ?

      Tống Mộ Thanh nhìn Tống Bình bị thương nghiêm trọng đến mức nào, lại bị Lận Khiêm đụng vào cánh tay. quay đầu nhìn cái, dùng chút mới phản ứng được, vội vàng với mẹ : “Đây là Lận Khiêm.”

      Lận Khiêm nghe vậy lông mày khẽ động, chuyển cho ánh mắt “cứ như vậy?” Thấy Tô Thanh chuyển mắt qua bên , lập tức cung kính : “Dì khỏe chứ, cháu là bạn trai của Mộ Thanh. Hai ngày trước công việc khá bề bộn, thể phân thân. Chú như thế nào rồi ạ?”

      cao hơn Tô Thanh hai cái đầu, lúc này thoáng cúi đầu xuống, giọng ân cần nhưng lại quá ân cần.

      “A, cậu ta…” Tô Thanh theo bản năng nhìn về phía Tống Mộ Thanh, thấy chỉ nhìn Lận Khiêm, liền chần chừ : “Bác sĩ thương thế của ông ấy nặng, chăm sóc cẩn thận thời gian là ổn.”

      Lận Khiêm trầm ngâm lát liếc mắt nhìn Tống Bình giường cái: “Hoàng chủ nhiệm ở bên bệnh viện quân đội rất nổi danh trong khoa, cháu có chút giao tình với ông ấy. Nếu như dì muốn chuyển viện cho chú cứ , cháu có thể giúp tay.”

      ngày trước hỏi y sĩ trưởng về bệnh tình của Tống Bình. Vết thương nghiêm trọng nhất của ông là ở bên trong, lúc tai nạn xe tổn thương hai cái xương sườn, xương sườn bị gãy đâm rách gan. Y sĩ trưởng liên tục cảm thán may là đưa đến bệnh viện kịp thời, nếu

      Tô Thanh càng lộ vẻ co quắp, hai tay quấn thành đoàn, nhìn nhanh cái liền cúi thấp đầu, ngược lại làm cho Lận Khiêm biết phải làm sao.

      Tống Mộ Thanh nhìn bộ dạng của Lận Khiêm, khỏi cảm thấy chóp mũi đau xót, trong lòng cảm động rối tinh rối mù. Nhéo hông cái, giọng : “Bác sĩ nơi này cũng rất tốt, đừng khắp nơi nhờ quan hệ.”

      có việc gì, chỉ cần tiếng với bên kia là được.” vỗ vỗ tay của , nhàng lưu loát, Tống Mộ Thanh vẫn chịu, cố chấp nheo lông mày. Tô Thanh cũng vội vàng theo: “ cân cần, nơi này vô cùng tốt.”

      Bằng quan hệ của , Tống Mộ Thanh tin tưởng chỉ cần mở miệng đây phải là chuyện khó. Nhưng khó trả nhất chính là nợ nhân tình, nếu vì nhà có chuyện, còn là chuyện làm người ta bực bội như vậy, để cho ghi nợ ân tình, đem chuyện nhà gặp nạn cầu xin người khác đặt lên đầu phải là làm khó sao.

      Nguyên nhân khiến muốn giúp tay là bỏ được. bò lên đến vị trí hôm nay chưa từng động tới quan hệ của gia đình, hoàn toàn dựa vào từng giọt nước mắt, từng giọt mồ hôi của mình mình mà liều mạng, có thể thấy được là người thanh cao kiêu ngạo. Vừa nghĩ tới
      vì chuyện vụn vặt này mà theo người đặt quan hệ, cầu người giúp tay, liền đau lòng.

      cố chấp chịu để mình giúp tay như vậy, trong lòng Lận Khiêm bắt đầu có chút thoải mái. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, liền hiểu suy nghĩ vì mình, ở đằng sau nắm lấy tay .

      Hai người dựa vào quá gần nhưng Tô Thanh cũng hề nhận thấy mờ ám giữa hai người bọn họ thu thập qua loa chút đồ ghế, liền mời ngồi xuống.

      Bà là người phụ nữ truyền thống, từ buổi tối gọi điện thoại tìm Tống Mộ Thanh, nghe điện thoại là đàn ông, lòng của bà vẫn treo đến giờ.

      Sau khi sinh Tống Mộ Thanh đây là lần đầu tiên bà bận tâm chuyện của như vậy. Lát nữa suy đoán bọn họ đến bước kia, nếu trước hôn nhân xảy ra chuyện gì, sau này Tống Mộ Thanh có bị thua thiệt hay ? Lát sau lại lo lắng, nếu đến nông nỗi đàm hôn luận giả, Tống Bình kia chính là minh chứng làm cho người ta chế giễu là , chỉ sợ ngày sau thêm phiền toái cho Tống Mộ Thanh, khiến Tống Mộ Thanh bị người ta xem thường.

      Bà đứng ngồi yên, ở trong phòng bệnh tới lui, khiến Tống Bình lầm tưởng ông bị thương vô cùng nghiêm trọng, bổ tới hỏi bà đến tột cùng xảy ra chuyện gì. Bà lo lắng trừng trừng nhìn ông lát, lại chữ cũng chịu , điều này làm cho ông cho rằng điều mình nghĩ là đúng.

      Cho đến khi thấy Lận Khiêm người , lòng Tô Thanh mới thấy yên tâm chút. Khi nhìn Lận Khiêm, lông mày lại nhíu lại, nhìn dáng dấp là quân nhân…

      Bà vẫn như có điều suy nghĩ, Tống Mộ Thanh liền gọi bà vài tiếng mới lấy lại tinh thần.

      “Hai ngày này, ta đều náo như vậy?” Vừa nghĩ tới người phụ nữ kia, mặt Tống Mộ Thanh tự chủ mang theo tàn khốc.

      Tô Thanh sững sờ, ấp úng : “Cũng phải là… Mẹ của nó bị tai nạn xe cộ, tâm tình tốt cũng là điều đương nhiên. Ai, nếu phải là cha con láu xe, người ta cũng xảy ra chuyện.”

      Tống Mộ Thanh nghe lời này, lông mày nhíu lại, tức giận đè xuống lại xông lên. Phải bà là rộng lượng tha thứ hay là hiền lương thục đức? nay cũng phải là cổ đại, chồng cưới vợ bé hay là ở bên ngoài nuôi tình nhân cũng thể ra vẻ mặt chút bất mãn. biết có nên hay nên oán giận ông ngoại và bà ngoại nuôi dạy bảo vệ bà quá tốt, ngay cả chút ghen tị buồn bã cũng lộ ra ngoài.

      Tống Mộ Thanh hít sâu mấy hơi, chuyện này người phải thay đổi là bà, thế nào cũng để Tống Bình và người phụ nữ kia tốt hơn.

      Nhưng lời này thể trước mặt Tô Thanh.

      cũng chỉ đổi được câu thở dài của bà: “Tại sao có thể như vậy, dù sao ông ấy cũng là cha của con.”

      Nghĩ tới đây liền nhịn được trợn mắt nhìn Lận Khiêm cái, ý cảnh cáo mười phần, sau này mà dám làm ra chuyện như vậy biết tay! Quay đầu lại hỏi: “Thương thế của người đàn bà kia thế nào?”

      hề kiêng dè Lận Khiêm chút nào, hôm nay cũng sợ cho nghe thấy mấy chuyện khiến chán ghét rồi.

      Lận Khiêm thấy hai mẹ con nhắc đến kiện kia, dù sao ở nơi này cũng hơi lùng túng. Hôm nữa, Tô Thanh nhìn Tống Mộ Thanh muốn lại thôi, cũng ý thức được lúc này hữu của nên dừng lại. đứng bên muốn ra ngoài chút. Tống Mộ Thanh nghi hoặc nhìn , nhưng thời gian cũng hoàn toàn tự mình chi phối, đều là tùy thời đợi lệnh: “ có chuyện trước , buổi tối tự em về là được rồi.”

      có việc gì, ra ngoài hút điếu thuốc.” thản nhiên hạ khóe miệng, áy náy gật đầu với Tô Thanh cái, liền mở cửa ra ngoài.

      Lận Khiêm dứng ở ngoài phòng bệnh, quay đầu lại liếc nhìn, Xuyên qua cửa sổ bằng thủy tinh, chỉ thấy bóng lưng uyển chuyển của Tống Mộ Thanh. khỏi có chút phền não, móc bao thuốc từ trong túi ra, rút điếu, muốn đốt lại chợt nhớ tới bệnh viện cho hút thuốc lá. Bực bội đặt về, nheo lông mày xuống lầu.

      Trong phòng bệnh, Tô Thanh thấy cửa đóng lại liền vội vàng kéo tay Tống Mộ Thanh. “Cậu ta làm việc trong quân đội? Là làm cái gì?”

      Tống Mộ Thanh cho là Tô Thanh coi trọng cấp bậc của Lận Khiêm như những người khác, lập tức có chút vui rút tay về, thản nhiên : “ sĩ quan mà thôi.”

      “Làm sao con lại tìm quân nhân…” Tô Thanh lẩm bẩm .

      “Quân nhân sao, có cái gì tốt?” Tống Mộ Thanh lập tức phản bác, bộ dạng khẩn trương như…

      Tô Thanh nặng nề hít hơi, cuối cùng lại chậm rãi thở ra.

      Nếu Tống Mộ Thanh quyết tâm muốn ở chung với Lận Khiêm, bà còn có biện pháp gì ép ? Chuyện quyết định, cho tới bây giờ chưa có người thay đổi được.
      Last edited by a moderator: 5/1/15

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 62

      “Chuyện của con cho tới bây giờ đều là con tự mình làm chủ. Mẹ thể ngăn lại, cũng có chủ ý nào. Điều duy nhất mẹ hi vọng chính là đời này con gặp người đàn ông tốt, hạnh phúc thuận lợi qua cả đời, ngàn vạn lần đừng giống như mẹ.” Tô Thanh cảm khái nhìn Tống Bình nằm mê man giường cái, vỗ vỗ tay Tống Mộ Thanh.”

      Giữa hai mẹ con nhìn như thân cận nhưng từ trước đến nay vẫn luôn xa cách, cho nên động tác tự nhiên thân cận bình thường giữa hai người như thế này lại sợ hãi rụt rè.

      Tống Mộ Thanh cũng chuyện, ngược lại cầm tay của bà chút.

      “Nếu cậu ta lòng với con, mẹ cũng còn gì để . Nhưng chuyện này chính con phải suy nghĩ tốt chút. Nếu con quyết định muốn ở chung chỗ với cậu ta, sau này cuộc sống có người đàn ông trong nhà trong thời gian dài cũng phải là chuyện dễ dàng, xảy ra chuyện gì cũng chỉ có mình con chống đỡ. Còn nữa, con bây giờ còn trẻ, ngại chờ lâu thêm mấy năm, trước cứ thăm dò ràng tính tình của cậu ta rồi , nếu khi kết hôn người thua thiệt chính là con.” Lời Tô Thanh thành khẩn chân thành, mi tâm nhíu chặt thành đường.

      Tống Mộ Thanh buông lỏng tay nắm tay bà chút, rơi vào trầm tư. Lời của Tô Thanh phải là có đạo lý. Lấy tính tình cố chấp của , nhận định ai rất khó thay đổi tâm ý. Vì vậy đối với , kết hôn chính là chuyện cả đời, đương nhiên là phải cực kỳ thận trọng.

      tại ở cùng chỗ với Lận Khiêm được bao lâu, hiểu biết lẫn nhau còn chưa được vững vàng. Cũng biết sau khi những tính tình mâu thuẫn núp bên trong bị lộ ra có thể trở thành nguyên nhân trí mạng cho tình cảm của bọn họ hay . phải là người mang tất cả lợi thế mạo hiểm, chung đụng thời gian dĩ nhiên là ổn thỏa. Huống chi, năm nay còn chưa tới hai mươi ba tuổi, chờ thêm hai năm nữa cũng chờ được. Nhưng sợ, sợ Lận Khiêm chờ nổi.

      Nghĩ đến bên ông ngoại của Lận Khiêm, trong lòng liền căng thẳng.

      Chuyện này, đúng là phải hai người và Lận Khiêm mà thành được.

      “Mẹ đừng suy nghĩ nhiều như vậy, con và ấy còn chưa tính đến kết hôn nhanh như vậy, còn có rất nhiều chuyện còn chưa giải quyết…” Tầm mắt của rơi vào hư , với Tô Thanh, cũng như là với chính mình.

      “Là mẹ nóng lòng, chỉ chớp mắt con lớn như vậy, nhanh…”

      Trong phòng bệnh, đột nhiên Tống Bình rên rỉ tiếng, Tô Thanh lập tức dừng lại, khẽ đứng dậy nhìn sang bên đó. Thấy ông nhíu chặt mày, có lẽ là ở tron mộng cũng cảm thấy vết thương đau đớn, có dấu hiệu tỉnh lại, lúc này bà mới ngồi trở lại, như được thả lỏng vỗ ngực cái.

      “Chuyện của con mẹ cho cha con biết. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Nhìn bộ dáng Lận Khiêm chức vụ thấp, mẹ sợ cha con biết về sau lại sinh ra chuyện gì nữa, những năm gần đây, nhà họ Triệu cũng đủ chơi đùa rồi.”

      Hơn hai mươi năm vợ chồng, cõi đời này sợ rằng có ai hiểu Tống Bình hơn Tô Thanh.

      lừa được cả đời, sớm muộn gì ông ấy cũng biết. Ông ấy biết cũng có gì.”

      Tống Mộ Thanh liếc mắt nhìn giường bệnh cái, thu hồi hết vẻ mặt xanh xao mệt mỏi của Tô Thanh vào trong tầm mắt. Có lẽ vừa rồi bà có lần lời thân thiết với , khiến cho mềm lòng chút.

      “Hộ lý đâu rồi, sao lại nhìn thấy? mình mẹ vẫn coi chừng ở đây?” quay đầu ra, nhanh chóng lướt qua cửa sổ.

      Tô Thanh ấp úng, vẻ mặt lo lắng. Bà che giấu cảm xúc tốt, Tống

      Mộ Thanh nhìn cái cũng biết là có quỷ, liên tục hỏi tới bà mới : “Người lầu dưới đó, là hộ lý chăm sóc được, vừa mới làm giải phẫu lại phải có người canh, cho nên...”

      Nếu phải nhớ người trước mắt này là mẹ mình, Tống Mộ Thanh tức giận quả muốn mắng bà đôi câu. Nhưng vừa thấy bộ dáng nghe lời chân tay co lại của bà, câu nặng lời cũng ra được. Hít sâu điều chỉnh giọng cho tốt, nhịn được kích động muốn trợn mắt lên.

      “Tối nay mẹ về nghỉ ngơi con ở lại chỗ này!”

      chuyện điện thoại mời hộ lý xong, mạnh mẽ đẩy Tô Thanh ra ngoài cho bà về nghỉ, muốn gọi điện thoại cho Lận Khiêm, trợ lý của Tống Bình lại tới tham gia náo nhiệt. người đàn ông ba mươi tuổi vẻ mặt bình thường, người có chút lùn, làm việc cũng tương đối là được, là Tống Mộ Thanh nhờ Triệu Nghi tìm cho. ra là cái bình hoa kia bị có chút thủ đoạn khích bác đôi câu trước mặt Tống Bình, ta thân mật với đối thủ mất còn của Tống Bình, bị lấy mất rồi.

      Còn chưa nghe đôi câu chuyện của công ty, Tống Mộ Thanh cảm thấy huyệt thái dương nhảy thình thịch. tựa vào ghế salon, nghe câu được câu . Cuối cùng sau khỉ trợ lý lấy hồ sơ đưa cho , còn hơi sức khoát khoát tay.

      nhiều như vậy tôi chút cũng hiểu , chuyện của công ty xin chỉ điểm.”

      “Chuyện này... thích hợp.”

      ta dừng lại, gấp tài liệu lại, nhìn chằm chằm vào Tống Mộ Thanh.

      có gì thích hợp. cũng làm ở Triệu thị, tôi triệu nghị tưởng vào năng lực của , cũng tin tưởng nhân phẩm của .”

      “Tại sao lại tin chắc như vậy, sợ tôi lấy hết nghiệp cha khổ cực tạo dựng lên hay sao?” ta ngồi nghiêm chỉnh trong mắt lộ ra vẻ khó hiểu.

      Tống Mộ Thanh nở nụ cười, thản nhiên nhìn thẳng ta: “Thứ nhất, tôi nhớ cũng ràng tại công ty hoạt động ở mức miễn cưỡng duy trì. có móc rỗng cũng lấy được bao nhiêu, ngược lại chọc thân thịt tanh. Vả lại, là được Triệu Nghị tìm đến, thay vì tin tưỏng , chẳng bằng tôi tin tưởng ánh mắt nhìn người của ấy.”

      Dụng cụ trong phòng bệnh phát ra thanh tít tít, đường gấp khúc màn hình giống như là có điểm cuối, con số ngừng biến hóa, lại duy trì ở trạng thái tương đối ổn định.

      Trong phòng bệnh đều là mùi thuốc, Tống Mộ Thanh thích mùi vị này, cảm thấy nó lạnh lẽo như binh khí, làm cho người ta sinh ra loại cảm giác lạnh lẽo, sống lưng nhịn được phát rét.

      tay chống trán, lẳng lặng nằm nghiêng ghế dựa. Động tác nhìn như lười biếng lơ đãng, đầu rủ xuống, lông mi thon dài vừa đúng chặn ánh sáng trong mắt, khóe miệng mím chặt, tay đặt đùi cái tay khác chậm rãi vê mấy lon tóc.

      Mỗi lần khi tính toán cái gì đó, trong lúc lơ đãng làm động tác như vậy.

      Khi trợ lý của Tống Bình rời với : “Tôi từng nghe Triệu tổng khen ngợi có đầu óc, cũng giống như vậy, tôi rất tin tưỏng ánh mắt nhìn người của ấy. Tại sao lúc này lại muốn làm chủ vãn hồi cục diện của công ty, lại trơ mắt nhìn nó từng bước từng bước suy bại?”

      Chủ ? Vãn hồi cục diện?

      Tống Mộ Thanh phải là người phụ nữ có dã tâm, chưa từng nghĩ đến làm nữ cường nhân, nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt như đàn ông. nhiều lắm cũng được coi là nữ cường nhân có tâm khiếm khuyết về nghiệp, tất cả tâm tư của đều đặt ở ăn uống chơi cùng với việc bới móc chuyện của Tống Bình lên, chính là tiểu thư nhà giàu điển hình. Duy nhất lần nổi lên dã tâm chính là với tình , với Lận Khiêm.

      “Nghĩ cái gì mà nhập tâm vậy? Tóc cũng ăn vào trong miệng rồi kìa.”

      Đột nhiên vang lên thanh quen thuộc khiến Tống Mộ Thanh hồi hồn nhưng cũng bị kinh sợ. Bởi vì thanh đạm đà trọng giọng kia sớm khắc sâu ở trong đầu , cần phải theo đường tuần hoàn di chuyển, làm sao có thể nhận lầm thanh của được.

      Lận Khiêm vươn tay lấy vài cọng tóc trong miệng của ra.

      Tống Mộ Thanh ngẩng đầu, cười với tiếng, thuận theo tay .

      “Dì về?” Lận Khiêm quét phòng vòng, phát ra bóng dáng của Tô Thanh.

      “À, mẹ vẫn luôn ở đây nên em bảo mẹ về nghỉ trứớc, ngày mai rồi tới.”

      “Cho nên tối nay em muốn ở lại đây?”

      xê dịch, nhường chỗ ngồi ghế cho , ai ngờ Lận Khiêm định bế lên, đặt ở chân mình. Mặc dù Tống Bình ngủ, nhưng thủy chung là trong phòng này vẫn có người, thêm nữa là y tá cũng có thể tùy lúc vào, tránh tay của , đứng lên nằm ở vai , đem nửa sức nặng đè người Lận Khiêm.

      sai Lận đoàn trưởng. Tối nay phải mình trông phòng rồi.”
      Last edited by a moderator: 30/11/14
      trạch nữsanone2112 thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 63

      sai, Lận đoàn trưởng. Tối nay phải mình trông phòng rồi.”

      Lận Khiêm khẽ cười tiếng, quay đầu đến bên tai mập mờ : “Làm sao đây? sợ có an hem ngủ được.”

      biết xấu hổ.” Tống Mộ Thanh giận trách đấm đấm lên đầu vai , sức yếu như gãi ngứa vậy.

      cần ở lại cùng em? Còn có hai ngày nữa phải trở về doanh trại.”

      cầm cổ tay của , để ngón tay của duỗi thẳng, nhìn vân tay vòng từng vòng bất quy tắc ngón tay của . Dáng vẻ nghiêm túc giống như là nghiên cứu địa hình tác chiến. cúi đầu, từ góc độ của nhìn càng thấy được đôi mắt dài hếch lên của .

      người đàn ông chính trực cương nghị lại có đôi mắt quyến rũ câu hồn hút phách như vậy. Bản lãnh vô cùng tương xứng, đôi mắt đó lại càng đẹp hơn ở mặt .

      “Nhanh như vậy?” Tống Mộ Thanh khẽ giật mình cái. Vốn tưởng rằng cái kiểu tham dự hội nghị chính đảng quân khu này tối thiểu cũng phải nửa tháng, đánh đánh lại mới kết thúc, ngờ chưa tới năm ngày xong. biết là cái hội nghị này quá quan trọng hay là hiệu suất làm việc đột nhiên tăng cao nữa.

      “Chưa kết thúc, chỉ là nhiệm vụ của phải về trước.” dừng lại chút, bao chặt hai bàn tay của trong tay: “Qua thời gian ngắn nữa có thể phải rời chuyến.”

      chỗ nào?” Nghe muốn rời , Tống Mộ Thanh lập tức hỏi. Nhìn đến ánh mắt chợt lóe, cũng biết được tiết lộ quá mức, vì vậy liền bỏ qua vấn đề này, nhàng : “Khi nào với em tiếng, đừng có đột nhiên mất tích giống như lần trước, để cho em tìm được người. Chính … chú ý an toàn, gãy tay cụt chân là em cần.”

      Vừa vặn vào lúc này y tá vào nhìn bình nước truyền của Tống Bình chút. Lúc này Tống Mộ Thanh mới phát ra thiếu chút nữa là thấy đáy, trong ống dây đoạn máu chảy, khỏi bị y tá tận chức tận trách cho đôi câu.

      Khó có khi có già mồm át lẽ phải phản bác, nhất nhất gật đầu xưng vâng gọi dạ. Y tá thấy thái độ nhận lỗi của rất tốt, nhìn qua nữa, dặn dò hai ba câu liền đến việc nhà.

      “Chắc là con của người bệnh giường này, tại sao hôm qua lại thấy ? biết chứ, khi cha được đưa tới nguy hiểm, cả người đều là máu. dọa người!”

      Tống Mộ Thanh cười gượng hai tiếng, buổi tối gặp chuyện may đó, tóc tán loạn, chân , thân áo ngủ, ăn mặc khác với tại đến nhường nào, nhận ra cũng phải là thể. Ở nơi bệnh viện này, nhiều trường hợp dọa người phải là chưa từng thấy qua. Mặc dù khi Tống Bình đưa tới có chút nặng, nhưng “dọa người” có chút khoa trương.

      “Đúng rồi, người lầu dưới đưa tới cùng cha là gì của ? Nghe khi gặp chuyện may bà ta ngồi ghế lái phụ.” Y tá vừa thay bình truyền vừa quay đầu lại hỏi, giống như là lơ đãng hỏi qua.

      Hai ngày nay người đàn bà kia náo loạn chỉ lần, khi trở về đều giống như là muốn lật cả nóc phòng lên. Sợ rằng bác sĩ y tá và người thân bệnh nhân hai tầng này, trong lòng người người đều có kịch bản cẩu huyết rồi. tại thừa cơ hội này chụp vào đôi câu, ra khỏi phòng bệnh này khoe khoang cùng với người khác chút.

      Tống Mộ Thanh lập tức ghét người y tá diện mạo thân thiết này, muốn châm biếm ta Lận Khiêm lại mở miệng.

      tại y tá bệnh viện là chuyên nghiệp, chỉ quan tâm thân thể bệnh nhân mà còn điều tra nguyên nhân tai nạn xe cộ.” đúng lý hợp tình mà , bộ dáng cùng với giọng giống như là khen ngợi người khác vậy.

      Nghe được câu này, y tá ngượng ngùng nở nụ cười, nhanh chóng thu thập đồ rồi lập tức ra ngoài.

      Vừa rồi bởi vì thời gian nữa nhìn thấy Lận Khiêm mà có chút tâm tình mất mát, bị nàng dứt khoát chuyển dời lên người phụ nữ tầng dưới kia. Có chút giận dữ trợn mắt nhìn Tống Bình nằm giường cái, nếu phải là do ông ta, hôm nay mẹ làm sao có thể bị người khác này kia ở sau lưng chứ.

      Cái loại cảm giác bị người ở trong bóng tối chỉ chỉ chỏ chỏ, vừa quay đầu lại đều như có chuyện gì xảy ra, muốn cho tất cả mọi người câm miệng lại nhưng thể làm gì, cảm giác xấu hổ mở miệng, có thể làm như có chuyện gì xảy ra, coi như phát gì cả, nhưng Tô Thanh làm sao có thể chịu được.

      Nghĩ đến bộ dạng tiều tụy của bà, Tống Mộ Thanh khẽ tự trách.

      Cuối cùng Lận Khiêm cũng ở lại theo , mặc dù Tống Mộ Thanh khuyên rất nhiều lần, tìm tất cả lý do cần ở lại nhưng lại luôn có hai lý do lưu lại.

      Khi Tống Bình tỉnh lại Lận Khiêm vừa mới bị điều xuống dưới lầu mua cơm tối. Tống Mộ Thanh phát được ông tỉnh, nghe được ông nghe được tiếng “Tô Tô” van xin của ông mới phát .

      châm chọc cười cười. “Tô Tô” chính là gọi Tô Thanh. Tống Mộ Thanh chỉ nghe thấy ông ngoại bà ngoại gọi mẹ như vậy. Mà cho tới nay Tống Bình luôn gọi Tô Thanh là “” hoặc là dứt khoát lược bỏ .

      biết cái gì, chớ lung tung.” Chán ghét mà vứt bỏ.

      “Buổi tối có xã giao, cần chờ tôi về.” Phân phó.

      tại tôi rất bận, đừng tới phiền tôi.” nhịn được.

      “Rót cho tôi ly nước.” Chuyện đương nhiên.

      Châm chọc cỡ nào! Hai mươi năm qua, lần đầu tiên nghe được Tống Bình thân thiết gọi Tô Thanh, lại là khi ông bị bệnh liệt giường, khi có cách nào đúng lý hợp tình, khi thiếu được chăm chăm sóc của bà.

      “Tô Tô?” Có lẽ là nghe được đáp lại, Tống Bình gọi lại tiếng.

      Tống Mộ Thanh tới bên giường bệnh, mắt nhìn xuống.

      “Tôi bảo mẹ về nghỉ ngơi, ông cần cái gì?” lạnh nhạt hỏi.

      Khi Tống Bình thấy trong mắt thoáng qua tia kinh ngạc, cùng với thất vọng. Khó khăn ngẩng đầu lên, lại chỉ dời được gối đầu chút, thấy trong phòng bệnh có những người khác, lúc này mới tin tưởng lời của Tống Mộ Thanh, cam lòng chữ: “Nước!”

      Tống Mộ Thanh lấy cốc nước, tới bình nước bên cạnh chỗ bông băng, dính chút nước cho Tống Bình nhấp môi.

      Cho tới nay, quan hệ hai cha con như kẻ thù, giương cung bạt kiếm. Tống Mộ Thanh vừa nhìn thấy ông giống như ăn thuốc nổ vậy, chỉ cần chút lửa cũng có thể khiến đồng quy vu tận với Tống Bình. Ở nơi công cộng, vì mặt mũi nhau còn có thể khắc chế chút, nhưng vừa về tới nhà lập tức liền khai hỏa. Cho nên trước đó bọn họ hiếm có an tĩnh như bây giờ, bình tĩnh làm cho người ta có chút khó chịu.

      Tống Bình lắc đầu cái, biên độ động tác rất . Tống Mộ Thanh thu tay lại, đặt cốc nước về chỗ cũ, cũng ngồi lại lên ghế cách giường bệnh mấy bước. thấy ông nhìn chằm chằm trần nhà lát sau đó nhắm mắt lại, biết là mệt hay là muốn nhìn thấy nữa.

      Lúc Lận Khiêm trở lại duy trì tư thế hai tay ôm ngực rất lâu. Ngay cả sống lưng dán chặt ghế cũng có chút mỏi. Nhìn thấy , ngay lập tức buông lỏng xuống, đứng lên tới ngoài cửa.

      Mùi vị thức ăn trong bệnh viện hình như chỉ có mùi của thuốc sát trùng. Tống Mộ Thanh ăn qua loa hai miếng liền cầm đũa động đậy. Lận Khiêm hỏi chuyện gì xảy ra, lắc đầu cái, có khẩu vị.

      ăn, em nhìn.”

      “Nhìn ăn là em có thể no rồi?” cầm đũa gõ cái lên đầu , coi là đứa bé ăn kiêng.

      Tống Mộ Thanh chống cằm, mắt nở nụ cười, người nghiêng về phía trước, thẳng mắt theo dõi : “Sắc đẹp thay cơm vậy, có mùi vị nhiều hơn nhiều so với thịt của Đường Tăng, lúc này em no bụng lắm.”

      người đẩy bệnh nhân ngồi xe lăn tới bọn họ. Lận Khiêm lườm cái, chuyện cũng nhìn đây là nơi nào.

      Tống Mộ Thanh mím môi, tầm mắt nhìn theo người thân của người bệnh nhân kia, mãi đến khi ấy vào trong phòng bệnh, có bất kỳ phản ứng gì nữa mới thu hồi tầm mắt. Hả hê nháy mắt với Lận Khiêm, xem, căn bản người ta cũng nghe được.

      Lận Khiêm tuyệt ghét bỏ số cơm bỏ lại, tất cả đều ăn hết. Tống Mộ Thanh biết lượng cơm ăn lại có thể lớn như vậy, chỉ nhìn cũng cảm thấy no rồi. Hai ngày nay mặc dù đây là lần ăn cơm chung đầu tiên của bọn họ, nhưng vẫn luôn giữ chừng mực đối với mình. May mắn là trước đây ở doanh trại chính mắt thấy giữa đám ông ăn như hổ đói, tư thết dùng cơm tao nhã, vốn cho rằng lượng cơm ăn cũng có bao nhiêu, cho nên lần thấy giải quyết xong lượng cơm tối thiểu đủ cho ăn cả ngày có chút sợ.

      Hoài nghi vươn tay sờ sờ dạ dày , đụng vào cũng là cơ bắp cứng rắn.

      “Mới vừa cơm nước xong, em muốn làm gì? Đây là ăn no rồi nghĩ đến dâm dục?” Lận Khiêm bắt được cổ tay của .

      “Phi! biết xấu hổ. Trước mặt công chúng, mặc bộ quần áo như vậy kính xin chú ý cử chỉ. Rơi vào mắt người có tâm vô lễ, làm mất thể diện của các đồng chí quân nhân.”

      Lận Khiêm sâu kín nhìn cười, cười ngừng sợ hãi trong lòng Tống Mộ Thanh. hồi lâu, mới chậm rãi dựa
      tới, chóp mũi gần như chạm vào chóp mũi của .

      "Đây là bệnh viện, em cũng đừng có làm loạn." Tống Mộ Thanh bỗng chốc ngửa ra sau, cảnh giác nhìn xung quanh.

      Hoàn hảo là bọn họ ở chỗ gần cuối hành lang, có nhiều người chú ý đến động tĩnh bên này.

      Lận Khiêm thấy giống như con thỏ con bị giật mình, cười rất là vui vẻ. Trong ánh mắt trợn to của Tống Mộ Thanh, chậm rãi vươn tay, lấy hạt cơm còn dính má của , sau đó đưa ra phía trước cho nhìn, chứng mình có muốn làm loạn.

      Tống Mộ Thanh rất..., cảm thấy có lòng đùa giỡn mình, mặt đen lại nửa.

      "Được rồi, đừng nóng giận." Dụ dỗ người lại giống như là ra lệnh vậy.

      Trong lòng Tống Mộ Thanh thoải mái. cũng phải là lính của , tức giận phải cười với ?

      "Đừng tức giận nữa, hình như là cha em tỉnh, vào xem chút."

      Tống Mộ Thanh tỉnh lại. Mặc dù mặt vẫn còn xanh xanh tím tím, nhưng nhìn ra được ông thoải mái nhíu lông mày.

      "Ông muốn cái gì?" Tống Mộ Thanh theo bản năng cho là ông khát liền qua cầm cốc nước lên!

      " phải." Tống bình cúi đầu phun hai chữ. Bởi vì thời gian dài mở miệng chuyện, giọng ông có chút khàn khàn.

      Tống Mộ Thanh dừng lại, cầm cốc nước ngẩn người tại chỗ.

      tại ông thể ăn đồ ăn, cũng thể ngồi dậy, chỉ có thể nằm ở nơi đó, tỉnh phải nhìn trần nhà, mệt mỏi liền híp mắt lát. Nhưng truyền dịch cả buổi chiều, vừa rồi ông a mồ hôi, có phải là muốn bài tiết?

      Tuy là phụ nữ, nhưng mà trong trí nhớ lúc của Tống Mộ Thanh, Tống Bình đến ôm cũng chưa từng, chớ chi là hôn. Cho nên lúc này muốn phục vụ ông tiểu, trong lòng khó tránh khỏi có chút chán ghét.

      Hộ lý trước kia bị Tô Thanh quá tốt bụng đưa xuống tầng dưới, người mới còn chưa tới. chọc vào bên cạnh, nhìn vẻ mặt Tống Bình khó chịu, có chút biết làm sao.

      Có nên gọi Lận Khiêm ? Nếu như mà gọi, có nguyện ý hay ?

      Trong lòng nguyện ý muốn Tống Bình thấy sớm như vậy. Khi lòng tràn đầy kỳ quái cam lòng xoay người lấy cái bô cái tay ngăn cản lại.

      "Em ra ngoài trước , giúp."

      "..."

      "Nghe lời, loại chuyện như vậy làm là được rồi." Lận Khiêm vỗ vỗ cánh tay của , nghiêng đầu về phía cửa cái.

      Tống Mộ Thanh do dự đứng ở đằng kia, Tống Bình nhìn thấy Lận Khiêm, vẻ mặt hiểu, nhìn giống như hỏi thăm Tống Mộ Thanh. cái gì cũng , ra ngoài, mặc cho chính ông đoán .

      đứng ngồi yên hành lang, thỉnh thoảng ngó ngó hướng cửa. Chẳng qua bao lâu Lận Khiêm tới, tới nhà vệ sinh. Tống Mộ Thanh có lo lắng người trong phòng bệnh lập tức theo.

      "Ông ta có hỏi cái gì ?" canh giữ ở cửa nhà vệ sinh, vừa thấy ra ngoài liền hỏi.

      Lận Khiêm cuốn lại tay áo sơ mi, sau đó Tống Mộ Thanh đưa khăn giấy tới cho lau khô tay. nhanh chậm nhìn cái: "Hỏi."

      "Hỏi cái gì? làm sao?" vội vàng hỏi.

      "Đương nhiên là tình hình thực tế." cố ý nhảy qua vấn đề đầu tiên của .

      Tống Mộ Thanh lập tức bình tĩnh lại, nhìn ra vui mừng hay là cao hứng.

      "Nếu như hiểu sai, em muốn chạm mặt với cha em?" dẫn tới khúc quanh an toàn có người, hai cánh tay khoác lên vai : "Tại sao? Là tạm thời nghĩ tới hay là vĩnh viễn đều muốn?"

      Đương nhiên là tạm thời muốn. Nhưng lập tức trả lời. Bên cạnh bọn họ chính là cửa sổ, bên ngoài hoàn toàn tối, bầu trời xa xăm màu đen tối làm cho người ta hít thở thông, đè nén cực kỳ. Trong cầu thang nghe thấy tiếng đèn, thời gian dài có động tĩnh của ánh đèn liền tối , kịp đề phòng, nhìn thấy sắc mặt tại của Lận Khiêm. Chỉ nhớ ở khắc ánh đèn mất kia, vẻ mặt của thối. Giống như là bị ăn sạch sành sanh, người nọ lại phụ trách , phủi đít bỏ vậy.

      " chuyện!" Đèn lập tức lại sáng lên.

      "Đây phải là suy nghĩ gì sao." híp híp mắt, thích ứng được ánh sáng tại.

      Lận Khiêm cắn răng nghiến lợi, sắc mặt trầm giống như sắc trời bên ngoài vậy. Tống Mộ Thanh rất hài lòng giật giật khóe miệng, lập tức nhào qua, hai cái tay treo trước cổ của .

      "Việc binh ngại dối lừa, đồng chí đoàn trưởng bình tĩnh. trêu em lần, em cũng đùa giỡn lần, tại hai ta huề nhau." vươn tay chọc chọc ngực .

      "Người huề là huề với "khuê mật" của em, cả đời này cũng đừng nghĩ huề với !" cắn răng . xong cũng hung hăng cắn lên cái cổ trắng muốt của cái.

      "Ai ui, cầm tinh con chó à, tại sao động chút là cắn người?" Tống Mộ Thanh bị đau, hai bàn tay dùng sức vỗ lên lưng .
      Last edited by a moderator: 8/12/14
      trạch nữ thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 64

      Ngày thứ hai sau khi trợ lý của Tống Bình đến bệnh viện Tống Mộ Thanh bắt đầu trở lại công ty làm, lấy thân phận thay mặt tổng giám đốc.

      Hiển nhiên Tống Bình cũng dễ dàng giao giang sơn ông kinh doanh nhiều năm vào tay , công ty là mang tên ông ta, há có thể để Tống Mộ Thanh nắm ở trong tay, tùy thời cho ông ta kích trí mạng? Nhưng trợ lý của Triệu Nghị cầm dự án hợp tác của Triệu thị tới bệnh viện, hết sức uyển chuyển biểu đạt Triệu thị hi vọng hợp tác với Tống đại *****.

      tại công ty Tống Bình giống như là bệnh nhân hôn mê sâu, mặc dù chết ngay được nhưng nếu có Triệu thị giúp tay có thể cải tử hồi sinh. Vậy làm sao có thể khiến Tống Bình động lòng được? Sau khi cân nhắc dưới, do dự tạm thời giao quyền lực cho Tống Mộ Thanh.

      Tống Mộ Thanh cũng phải là mười phần cam nguyện nhận lấy. Nếu như chỉ vì cứu vãn công ty, tuyệt đối trở về, nếu làm tốt, công ty đóng cửa, bị người người oán giận, mặc dù hề làm gì nó cũng chạy thoát được số mạng đóng cửa, nếu làm rất tốt, có khởi sắc, đó phải là gia tăng lợi thế cho Tống Bình tiếp tục tiêu dao bên ngoài hay sao?

      Nhưng tại thể chỉ suy tính những thứ này/

      tại coi như thấy , Tống Bình là giang sơn dễ đổi, có người đàn bà nằm ở trong bệnh viện kia cũng còn những người đàn bà xinh đẹp trẻ tuổi hấp dẫn khác. cản được lúc, nhưng cản được đời. Huống chi nhưng loại chuyện này vốn là nên nhúng tay, phí sức nhưng lại chẳng có kết quả tốt, cũng mệt mỏi.

      Đứng ở cửa sổ sát đất trong văn phòng, nhìn người đường qua lại như thoi đưa ở phía dưới,đáy lòng Tống Mộ Thanh sinh ra cảm giác bi thương.

      Làm cha và con như bọn họ, sợ là ai có.

      Gọi điện thoại nội bộ cho thư ký, an bài thời gian họp, vừa mới ngồi xuống, nhấp ngụm cà phê nồng đậm có thể làm cho tinh thần lập tức phấn khởi, điện thoại di động lập tức vang lên.

      Là Lận Khiêm. nghiêng đầu nhìn đồng hồ, phải là lúc này họp sao?

      “Lúc nào tan việc?” Điện thoại vừa thông lập tức hỏi tới.

      Tống Mộ Thanh nằm ở bàn làm việc, chút dáng vẻ trang trọng trầm ổn của tổng giám đốc cũng có, chân đung đưa từng cái. Nếu để cho những người ngoài cửa nhìn thấy, nhất định hoài nghi tại với cái người buổi sáng vừa tới công ty, khuôn mặt lạnh như sương, vẻ mặt băng sơn suy diễn hoàn hảo, đến cùng là có cùng người hay .

      “Hội nghị quan trọng như vậy lại gọi điện thoại cho em, nhớ em rồi sao?” cười đùa giỡn. Lận Khiêm ở trước mặt người người khác luôn luôn nghiêm chỉnh, nhất định làm ra chuyện lãnh đạo chuyện ở phía , ở phía dưới tán tỉnh người.

      “Kết thúc trước thời gian, nếu tại em có thể , tới đón em.”

      Tống Mộ Thanh nghe được tiếng khởi động xe, chắc vừa lái xe vừa gọi điện thoại cho . Mỉm cười ngọt ngào, đến thanh cũng đều là ngọt. Lật lật lại đống tài liệu ở trước mặt, ảo não : “Làm thế nào đây, em còn đống chuyện phải xử lý, sau hai giờ nữa còn phải mở hội nghị quan trọng.”

      Bên kia hồi lâu cũng có tiếng động, Tống Mộ Thanh cho là mất hứng, muốn hò hét hai câu, lại nghe : “Thời gian quyết định rồi.”

      “Sáng sớm ngày mai phải trở về quân đội, 23 tháng sau Tây Tạng.” Dừng chút tiếp.

      Vừa mới bắt đầu Tống Mộ Thanh chưa kịp phản ứng, mấy ngày nay, bọn họ giống như đôi tình nhân bình thường, mỗi ngày đều có thể gặp mặt. Chỉ mới vài ngày thôi mà thành thói quen ngọt ngào suôn sẻ như vậy.dღđ。l。qღđ Sau khi trở lại doanh trại phải là thể gặp mặt, nhưng doanh trại phải là nhà , sao có thể ngày ngày chạy qua chỗ đó. Đừng là quy củ cho phép, chính là nhiều người nhìn như vậy, cũng phải là biết xấu hổ, sợ cử chỉ vô tâm khiến cho gặp nhiều phiền toái.

      tại mới đầu tháng, 23 tháng sau, sai biệt nữa còn năm mươi ngày. lặng yên trong chốc lát, ngón tay vô ý thức vẽ vòng tròn mặt bàn gỗ lim. Khi vang lên tiếng gõ cửa mới ý thức được tại phải là lúc nên chuyện.

      có việc bận, cũng có trận chiến phải đánh.

      cúi đầu tiếng với Lận Khiêm: “ cứ về nhà trước , em trở về sớm chút.” Sau đó người ngoài cửa vào.

      Trước đó Tống Mộ Thanh xin chỉ giáo chút với Triệu Nghị, bên cạnh lại có trợ lý giúp tay, nhưng cuối cùng rất nhiều chuyện phải quyết định. Mặc dù đầu óc thong minh, nhưng cho tới bây giờ cũng phải là dùng trong nghề này. tại là người mới, thiếu hụt nghiêm trọng kinh nghiệm thực chiến, bất kỳ bảo biểu văn kiện cũng có thể làm cho não ngưng trệ phải bóp huyệt thái dương, chớ chi những thuộc hạ ngồi ăn bám kia của Tống Bình, thấy quan mới nhậm chức chuẩn bị tới bới móc này.

      cảm thấy lần này cơ hội xoay mình của chúng ta có bao nhiêu phần trăm?” Tống Mộ Thanh nhức đầu gấp lại sổ sách văn kiện hạng mục, hỏi trợ lý Nhậm Khải cung kính đứng ở bên cạnh bàn.

      “Chúng ta”, đương nhiên kéo ta lại cùng chung thuyền với mình. Trong đó chỉ là tin tưởng với Triệu Nghị mà còn là tin tưởng với chính bản thân ta. Sau khi Tống Bình hỏi ý kiến ta ở trong bệnh viện trợ lý của Triệu Nghị biến sắc nhìn ông ta cái, ta trả lời “Tôi tin tưởng năng lực của đại *****”, bọn họ là người cùng chiếc thuyền. ta có lựa chọn nào khác.

      Nhậm Khải hạ mắt xuống, khi đưa mắt lên nhìn là bộ dáng sóng nước chẳng xao động quen thuộc.

      “Nếu như hợp tác với Triệu thị có kết thúc mỹ mãn, hoàn toàn có thể hóa giải vấn đề tiền bạc cấp bách.” ta nhìn Tống Mộ Thanh cái, thấy chau mày, lại : “Nhưng nội bộ công ty tồn tại rất nhiều vấn đề, lên án lâu, hơn nữa còn là trí mạng. Đây mới là vấn đề nên giải quyết nhất.”

      “Sớm muộn cũng muốn thu thập hai lão này.” Tống Mộ Thanh hung tợn .

      Lão đại bộ phận nhân và bộ phận tài vụ, từ ngày đầu Tống Bình xây dựng nghiệp theo ông ta. Bản lãnh có, ngược lại vỗ ngựa nịnh nọt có thừa. Cậy vào thân phận “khai quốc công thần” của mình, nhét ít người xin được việc trong nhà mình vào trong công ty, từ chức quản lý, xuống tới bác vệ sinh, cũng có thể tìm ra được có quan hệ thân thích theo chân bọn họ

      “Còn có, bản thân tổng giám đốc…”

      Tống Mộ Thanh nhịn được phất tay cái, những việc hoang đường kia của Tống Bình còn muốn nghe nữa. Nhậm Khải thức thời dẫn đề tài theo hướng khác.

      Thư ký gõ cửa vào, thong báo tới thời gian họp. Tống Mộ Thanh liếc qua cổ tay, sắp tới năm giờ. Vừa nghĩ tới việc khi ở bộ phận tài vụ giả vờ đánh đấm, may mắn nghe khi các ngành đến họp giống như là khai chiến, ầm ĩ rối bời. Chờ bọn họ ầm ĩ xong, đoán chừng giờ cũng đủ, còn cần phải dùng giờ để trở về. khỏi thấy nhức đầu, nhìn Nhậm Khải.

      “Đây là lần đầu tiên lấy thân phận thay mặt Tổng giám đốc xuất trong
      hội nghị." ta nhàn nhạt , ý là, tốt nhất nên tự mình ứng phó, đừng nghĩ giao cho tôi.


      Tống Mộ Thanh bất đắc dĩ thở dài, thuộc hạ của Triệu Nghị quả nhiên đều giống , vô tình vô nghĩa!


      Vừa tới cửa phòng họp liền nghe thấy bên trong khai chiến. Tống Mộ Thanh hít sâu hơi, ý bảo thư ký đẩy cửa ra. Bên trong phòng nhân trách cứ phòng hành chính các cuộc họp hàng năm thú vị, sáng ý chút nào, phòng hành chính mắng phòng tài vụ đứng giữa kiếm lợi đút túi riêng, phòng tài vụ châm chọc phòng nhân tiếng im bặt đình chỉ*


      *Im bặt đình chỉ (kết nhiên nhi chỉ) ý người văn vẻ biến hóa sánh ngang với quỷ thần nhưng khi đến lúc xảy ra chuyện lại im bặt (to mồm ý mà:))))


      Tống Mộ Thanh nhìn mọi người thẳng tới ghế chủ trì, mặt chút thay đổi, lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, gật đầu cái với thư ký để cho chia tài liệu dùng trong khi họp cho mọi người.


      " tại các vị cầm trong tay chính là bản kế hoạch hợp tác với Triệu thị. đó ghi rất ràng, tôi nghĩ là cần thiết tôi phải giải thích. Tôi nghĩ như vậy rất hợp lý, cần lấy bất kỳ cớ gì với tôi, mặc kệ các người dùng phương pháp gì, dự án này, chỉ cần thành công cho phép thất bại. Nếu , tôi rất vui lòng thiết lập tổ chức lại công ty này!"


      nhàn nhạt quét mọi người vòng, ánh mắt cố ý dừng lại mấy giây người phòng tài vụ và phòng nhân . Thấy Nhậm Khải quăng ánh mắt tán dương cho , giảo hoạt cười.


      "Tôi hẹn Triệu tổng đàm luận, tiếp theo hội nghị do Nhậm trợ lý chủ trì. Nhậm phụ tá, thành vấn đề chứ?"


      Nhậm Khải lệ rơi ở trong lòng. Triệu tổng ra nước ngoài bàn chuyện làm ăn, đâu hẹn bàn luận vậy? ràng là chạy về nhà bạn trai. Nhưng lại thể có vấn đề, đó phải là khiến mọi người chất vấn năng lực của mình hay sao?


      nhắm mắt : " thành vấn đề."


      Tống Mộ Thanh hết sức hài lòng gật đầu, trở về phòng làm việc cầm túi xách lên lập tức tan tầm.


      Ra khỏi thang máy, vừa ra cửa vừa gọi điện thoại cho Lận Khiêm. Vang quá hai tiếng liền thong, giống như coi chừng điện thoại đợi điện thoại của ấy.


      "Em ra viện rồi, ở nhà sao?"


      " thấy được."


      Thấy? Tống Mộ Thanh hiểu: "Lận đoàn trưởng khi nào luyện thành thiên lý nhãn vậy, tất cả đều có thể nhìn thấy?" xong giống như nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bên ngoài tầng lầu.


      "Thất thần cái gì? Mau tới đây?"


      Tống Mộ Thanh nhìn thấy mặt mang theo nụ cười hài hước, về phía điện thoại di động.


      Bên ngoài đại sảnh dừng chiếc xe việt dã màu đen, khiêm tốn mà nổi bật, giống như người đàn ông tựa thân xe kia.


      Tống Mộ Thanh thu tay, chạy chậm về phía . Giống như là mây, con đường qua kia, phía sau như nở ra hoa đẹp vậy.


      " tới từ khi nào vậy?" Những gương mặt qua lại đều là gương mặt quen khắc chế vui sướng trong đáy lòng, lập tức nhào tới người . Đứng ở trước mặt , trong mắt đều mang theo nụ cười triền miên nhìn . Đôi cánh tay vòng qua cái eo gầy gò mang thương tổn của .


      " vẫn ở nơi này." cười, kéo cửa xe bên ghế phụ xe: "Lên xe , người bận rộn."


      "Sao lại cho em? Nếu biết sớm là vẫn chờ ở phía dưới chắc chắn em làm trễ nãi lâu như vậy." Tống Mộ Thanh giọng oán trách .


      "Dù sao về nhà cũng có chuyện gì, đợi chút cũng cần vội." cúi người qua, thắt dây an toàn cho , "Nếu quyết định muốn về công ty, phải làm cho tốt, đừng như trước kia, trốn việc làm uống trà chiều."


      là khi bị thương nằm bệnh viện, làm cả ngày sống ở trong bệnh viện với . Mặc dù trong lòng cũng nguyện ý thường xuyên cùng sống chung chỗ, nhưng càng hy vọng tại học cách độc lập và trưởng thành. thể giống như những người bạn trai khác, giống như người chồng khác, hầu hết thời gian đều ở bên cạnh được. Những ngày sau này, nhất định bọn họ là chung đụng ít mà xa cách nhiều, trừ phi theo quân. Có điều điều kiện theo quân quá gian khổ, dưới điều kiện đãi ngộ cuộc sống vật chất cho , muốn phải sống cuộc sống gian khổ.


      "Vậy em cũng là vì người nào? cầm tinh con chó, chỉ có cắn người mà còn là người tâm tốt." Tống Mộ Thanh trừng mắt nhìn , Thấy phía trước có xe khác, liền nghiêng qua ôm cánh tay của , hả hê : "Chỉ là bắt đầu từ ngày hôm qua em chính thức gia nhập bộ tộc làm, về sau em phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, phụ trách xinh đẹp như hoa.


      Lận Khiêm lên tiếng, tiếp tục lái xe, trong mắt là nụ cười ấm áp.
      Last edited by a moderator: 5/1/15
      trạch nữ thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 65

      Vừa tới cửa chung cư Tống Mộ Thanh liền nhìn thấy chiếc xe việt dã màu đen giống xe của Lận Khiêm. Chỉ có hai số cuối của biển số xe là khác mà thôi.

      Khu chung cư này mới hoàn thành bao lâu, có bao nhiêu hộ gia đình, vì vậy gần tối có vẻ rất quạnh quẽ. Chiếc xe kia trong bóng chiều, có cách nào nhìn xuyên qua cử thủy tinh nhìn thấy người trong xe, nhưng từ vị trí dừng xe, nhất định là biết Lận Khiêm.

      Lận Khiêm chỉ dùng bàn tay cầm tay lái. Tống Mộ Thanh chặt chẽ cầm chặt tay Lận Khiêm, tựa vào vai . Thấy chiếc xe dừng ở kia mới buông ra ngồi thẳng người lên.

      “Là ai vậy?” hỏi.

      Lận Khiêm trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, cho dù là ban đêm cũng có thể thấy ràng. dần dần chậm lại, nhìn bảng số xe cái, hết sức hề gì : “Là tiểu Trần. Chỉ mình cậu ta ở xe.”

      Vốn Tống Mộ Thanh còn mơ hồ lo lắng, người trong nhà bên ngoại của Lận Khiêm biết quan hệ bọn họ, có thể đột nhiên chạy tới thẩm tra có hợp cách hay ? Vào lúc nghe chỉ có mình tiểu Trần, lập tức thở phào nhõm, bị Lận Khiêm liếc mắt cái.

      Lận Khiêm dừng xe xong, lui về phía sau ngồi liếc mắt ý bảo Tống Mộ Thanh cầm đồ này nọ theo, sau đó liền xuống xe. Khi xe bọn họ tới gần, tiểu Trần đứng ở ven đường, thế đứng quân nhân tiêu chuẩn, tầm mắt vẫn theo xem của Lận Khiêm, sau khi Lận Khiêm xuống xe tầm mắt lại dừng ở người Lận Khiêm. Chạy chậm tới bên cạnh , bộp cái chào tiếng.

      Tống Mộ Thanh ở trong xe kì kèo mè nheo chịu xuống xe, lại sợ bị tiểu Trần nhìn thấy có ý kiến gì, liền cầm hai túi thức ăn từ ghế sau lên, làm dáng vẻ vùi đầu tìm kiếm đồ, ánh mắt lại liếc trộm hai người ở phía trước xe.

      Chỉ thấy hình như tiểu Trần vài câu gì đó, Lận Khiêm cau mày kiên nhẫn nhìn ta. Sau lát đột nhiên tiểu Trần liếc nhìn qua phía bên . Đột nhiên Tống Mộ Thanh tiếp xúc được ánh mắt thanh lãnh của ta, trong lòng giật mình, chậm rãi cúi đầu.

      Khi lại nâng mắt lên tiểu Trần lên xe, khởi động xe chuẩn bị . Lận Khiêm nhìn về phía vị trí ven đường tiểu Trần vừa đứng, trong tay có thêm túi giấy gì đó. thoáng nheo mắt lại, cảm thấy kỳ quái. Thứ đồ gì đó cầm nhất định là đồ ông ngoại hoặc là cậu của giao phó cho tiểu Trần, nhìn hình dạng tài liệu linh tinh gì đó… nhưng vì sao lại là bì đựng cũ?

      “Còn xuống xe? Nhìn những thứ này em cảm thấy no rồi?” suy nghĩ, cửa kính xe bên cạnh bị gõ cái. Lận Khiêm đứng ở bên cạnh xe buồn cười nhìn .

      “Nhìn những thứ đồ này sao có thể no bụng được, còn
      bằng nhìn ." cầm lên hộp thịt bò sống quơ quơ trước mặt : "Nhưng mà tài nấu nướng của em hẳn là nghe thấy ?"

      Lận Khiêm hồi tưởng lại Đỗ Tử Đằng đánh giá nồi canh của , gật đầu cái: "Hình như là rất tốt."

      Tống Mộ Thanh xuống xe, muốn nhét hai cái túi vào trong lòng mình (1) lại bị lấy qua. Đột nhiên trong tay trống trơn, cương cứng chút mới thu hồi tay vắt chéo ra sau lưng, làm bộ " có điều biết": "Tất nhiên sai, chỉ là giới hạn với nấu canh thôi. Cho nên..." nhìn túi nilon có hơn nửa là thịt và mấy loại thực phẩm nào đó. "Những thứ đồ này, muốn để em giải quyết là có chút vấn đề."

      (1): ở đây bản raw là "vào trong lòng " nhưng mình thấy hợp nên tự ý chuyển đổi thành "vào trong lòng mình".

      Lúc tan việc sau vui sướng khi đột nhiên nhìn thấy qua, bụng Tống Mộ Thanh đói kêu vang, lúc này mới nhớ tới cơm trưa mình cũng quên ăn. Hiển nhiên là tránh được bị Lận Khiêm giảng giải phen. ngang qua nhà hàng, vốn định giải quyết vấn đề no ấm và vấn đề cơm tối ngay tại chỗ, nhưng Lận đoàn trưởng kiên quyết hủy bỏ đề nghị của , là bữa cơm cuối cùng trước khi hai người tách ra nhất định phải ăn ở nhà.

      Tống Mộ Thanh khinh bỉ nhìn cái. Kỳ tính cách chanh hỏi chảnh thối tha lúc trước đều là giả vờ chăng, là vì bày khoan dung đề cao giá trị con người đúng ?

      Nhưng khi đến siêu thị, Lận đoàn trưởng cực kỳ cuộc sống hóa (2) đẩy xe đẩy đến trước khu thực phẩm, ném các loại thịt như cần tiền vào trong xe đẩy, lại có mười phần thần thái như con nhìn hai bên mà nhìn đường .

      (2) Ở đây có nghĩa Lận Khiêm giống như người phụ nữ của gia đình, quen thuộc với việc chợ, bếp núc...

      Tống Mộ Thanh chưa bao giờ nghĩ đến việc Lận Khiêm biết nấu cơm, cho tới khi phát khá là kinh ngạc. Khi đoạt lấy tạp dề trong tay , đặt thịt bò ngay ngắn ở thớt, hết sức hả hê nhìn cái mới phản ứng được.

      người đàn ông mà bất luận về mặt nào cũng ưu tú vốn là vô cùng hiếm, nếu ta còn có thể tự động trí năng (3) hòa toàn bộ, tập nấu ăn trở thành người chồng có nhiều chức năng, quả cũng quá... quá kinh khủng.

      (3) Trí tuệ và năng lực.

      Tống Mộ Thanh ngơ ngác nhìn thuần thục rửa rau cắt thức ăn, động tác giơ tay chém xuống, nghĩ trừ việc sinh con chắc chắn là làm được, còn có cái gì mà biết chứ! Tốt nhất là nên chuẩn bị tâm tư, tránh cho đến lúc đó lại bị dọa.

      "....làm sao có thể nấu cơm?"

      Lận Khiêm vo gạo xong bỏ vào trong nồi cơm điện mới quay đầu lại nhìn cái: "Khi mới vào bộ đội, bị ông ngoại ném vào trong bộ phận hậu cần ngây người nửa năm."

      Tống Mộ Thanh vẫn cảm thấy bất kỳ người đàn ông nào mặc quân trang cũng có thể rạng rỡ năm phần, huống chi là người đàn ông xuất sắc như vậy. Tạp dề ngang hông hề tổn hại đến nửa phần thần thái của , ngược lại tôn lên vẻ hồn nhiên tuấn tú xuất trần ngăn cách giống người thường, tăng thêm hai phần hơi thở thế tục, càng thêm cuộc sống hóa.

      Nhìn gò má của , Tống Mộ Thanh cảm thấy cuộc đời này có người đàn ông múc chậu nước rửa chân cho mình, thu lại thân tài năng rửa tay nấu cơm cho mình, có lòng chờ mình mấy giờ nhưng hề quấy rầy đến mình dù chỉ chút, là chuyện may mắn biết bao.

      Khi lắp đặt sửa sang phòng bếp và phòng ăn đều dùng đèn sưởi ấm, ở dưới ánh đèn màu quất, đường cong gương mặt kiên nghị trở nên nhu hòa hơn. Tay lưu loát cắt quả cam trang trí món ăn, thấy trố mắt đứng ở bên lập tức đưa miếng vào trong miệng .

      Tống Mộ Thanh theo bản năng hé miệng, nhai kỹ. Hương vị chua chua ngọt ngọt vào trong miệng cũng chỉ còn lại có ngọt, ngọt đến khắc trong tâm can . Qua hồi lâu, nghe tiếng cười khẽ mới hồi phục lại tinh thần. Lúng túng nhìn thẳng vào mắt , tiếp tục câu vừa rồi.

      " phải tốt nghiệp trường quân đội xong là quan quân sao, làm sao lại trở thành người khuân vác vậy?"

      Lận Khiêm chống tay tới cốc cái: "Vào năm cuối cùng giận dỗi với lão cha, trực tiếp nghỉ học vào bộ đội."

      Tống Mộ Thanh bật cười. Vốn cho rằng luôn thành thục chững chạc mưu lược động lòng người, ngờ cũng có thời điểm tuổi trẻ hết sức lông bông như vậy.

      "Lận Khiêm, sao hỏi xem sao đột nhiên em lại quyết định về công ty làm việc?" qua ngồi, ôm từ phía sau lưng, mặt dán chặt lưng .

      " hỏi em ?" ngừng lại động tác tay, khẽ nghiêng đầu, chỉ nhìn thấy đỉnh đầu đen tuyền.

      "Ừ, từ nay về sau, vô luận là cái gì, chỉ cần hỏi em thẳng thắn."
      Last edited by a moderator: 1/2/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.