1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nghiêm! Bên Trái Quay! - Nhất Ngột (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9:

      Tống Mộ Thanh ngày đầu tiên làm, Trần Mặc Mặc đặc biệt dậy sớm gọi điện thoại lôi bạn tốt dậy. Khi đó Tống Mộ Thanh mơ thấy gương mặt lạnh lung của Lận Khiêm đột nhiên cười tươi như hoa.

      Nàng đầu tiên mơ màng sợ hãi, sau đó tiếng chuông báo thức và chuông điện thoại cùng nhau vang lên.

      Nàng giật mình tỉnh dậy, lắc đầu đem hình ảnh đáng sợ kia biến ra khỏi đầu, sau đó liếc nhìn điện thoại, chút do dự tắt đồng hồ báo thức trước sau đó mới nhận điện thoại, thanh còn tràn đầy buồn ngủ.

      "Ơ a, giờ này mới dậy? phải nghe cậu hôm nay muốn thể nghiệm kiếm nhân dân tệ dễ dàng hay sao, giờ này mới rời giường, cậu nghĩ là cậu đến công ty của cha mình đọc báo?" Trần Mặc Mặc tới tấp.

      Buổi sáng khi vừa mới ngủ dậy công lực công kích của Tống Mộ Thanh là yếu nhất. giờ phút này híp mắt miễn cưỡng ngồi dậy, cũng nhìn xuống chân đất tìm dép, sau đó lung tung buộc tóc, đem điện thoại di động vẫn còn tiếng om sòm của bên kia đầu dây ném lên giường, hướng phòng tắm vào.

      Đầu bên kia Trần Mặc Mặc biết vẫn còn ở thao thao bất tuyệt liên miên dứt đối với Tống Mộ Thanh ca cẩm, lo lắng thay cho cấp của Tống Mộ Thanh.

      thực tế, nếu như trừ chuyện lúc sáng coi như công việc ngày thứ nhất của Tống Mộ Thanh hết sức thuận lợi.

      Nàng vừa tới công ty lâu nhìn thấy thư ký của Tống Bình giống như cái bình hoa, ăn mặc trang điểm lộng lẫy ở trong đại sảnh chờ nàng.

      Tống Mộ Thanh tới nơi này mấy lần, cùng bí thư kia ***** thể quen thuộc. Hình như người ta vừa thấy liền nhiệt tình tiến lên đón.

      "Tống *****, chào em. Tống Tổng để cho chị ở chỗ này chờ em, tại chị dẫn em lên."

      Tống Mộ Thanh khi nghe đến "Tống Tổng" liền nở nụ cười, thấy thư ký ***** chân tướng nhìn nàng, lập tức mím khóe môi.

      Công ty Tống Bình lớn, thị trường có sức cạnh tranh. Nhưng chim sẻ tuy nhưng ngũ tạng đều đủ, Tống Mộ Thanh bị mang đến các bộ ngành giới thiệu, đại khái khiến mọi người ràng"Đây là con của lão bản, các ngươi tự mình chuyện làm việc để ý chút" . sao biết ý của cha mình chứ, người này tự chủ trương. Tóm lại khiến cho rất thoải mái, cảm giác mình giống như con khỉ trong vườn thú để cho người ta thăm ngắm. Bất đồng là bị nhốt, bị nuôi thả .

      Cuối cùng thư ký mang tới trước của phòng làm việc của cha , dung tay ra dấu mời vào. Tống Mộ Thanh cũng muốn giả bộ thục nữ, khách khí đẩy cửa ra sau đó lại phịch tiếng đóng lại.

      Tống Bình ngẩng đầu lên hơi nhíu lông mày, có lẽ là đối với ở trước mặt người ngoài làm như vậy khiến ông vui.

      Tống Mộ Thanh thản nhiên ngồi xuống sopha, sau đó ngồi nhìn bộ pha trà vẻ rất hứng thú.

      Tống Bình ho hai tiếng, : "Con mình muốn làm việc, vậy hãy cố gắng làm, ra ngoài học hỏi kinh nghiệm cũng tốt. Con tốt nhất an phận cho cha, chớ gây ra chuyện gì, cần bởi vì là con của cha liền bỏ rơi đại ***** tính khí, cho cấp mặt mũi chút. Nếu cha đuổi con ra khỏi công ty luôn!"

      Ông mạch tình, nhưng căn bản Tống Mộ Thanh nghe vào tai.

      "Con vào ngành nào?" nhịn được đứng lên .

      Tống Bình suy nghĩ chút, đúng lúc chủ quản tài vụ cầm báo biểu đưa vào cho ông nhìn. Con ngươi Tống Mộ Thanh đảo vòng, lập tức : "Dù sao đại học con học qua kế toán, vậy vào tài vụ làmthôi."

      Thấy Tống Bình hình như muốn phản đối, lập tức tới trước mặt chủ quản tài vụ vươn tay, : "Xin chào , tôi là Tống Mộ Thanh, về sau liền làm phiền chỉ giáo. Tôi có cái gì làm đúng mong anhchỉ bảo, đừng có cố kỵ cái gì."

      Tài vụ chủ quản còn sững sờ, cái gì cũng còn chưa , nháy mắt cái lượm cho mình củ khoai lang phỏng tay này đây. Nhưng Tống Mộ Thanh hết sức cung kính, nhất thời khiến cho chủ quản nghĩ cũng kiêu ngạo, xem ra phải loại người khó phục vụ. Nếu như là cấp dưới của làm việc, về sau có chuyện gì cũng dễ dàng làm hơn nhiều.

      Lập tức cười híp mắt cầm tay Tống Mộ Thanh, bày tỏ hoan nghênh.

      Lần này Tống Bình thể gì nữa, chỉ đành phải dặn dò chủ quản tài vụ đôi câu rồi để cho ta mang theo Tống Mộ Thanh ra.

      Bộ tài vụ cộng thêm Tống Mộ Thanh tổng cộng là năm người, trừ chủ quản là nam, tất cả đều là phụ nữ. Mọi người đối với cũng còn khách khí, chỉ là cũng biết khách khí này có mấy phần là bởi vì là "con lão bản" đây?

      Chủ quan an bài cho chỗ tốt nhất trong phòng làm việc liền bận việc luôn, cho nên cả buổi sáng Tống Mộ Thanh rất rảnh rỗi. Tờ báo tháng trước lật lật lại hai lần, chính giữa tờ báo là hình ảnh bộ đội diễn tập cùng báo cáo diễn tập cũng bị đọc nhiều lần.

      Buổi trưa cùng bé lá gan lớn cùng phòng ăn cơm trưa. Khi trở lại phòng làm việc, xem xem cái bàn làm việc trống của mình, lại nhìn bàn của người khác, Tống Mộ Thanh thở dài, nghĩ thầm mình cứ như vậy dùng được nữa, chuyện dơn giản nhất cũng đưa cho làm a?

      Thời đại học Tống Mộ Thanh học quản lý doanh nghiệp, khi tốt nghiệp Tống Bình có kế hoạch đưa ra nước ngoài du học. Tống Mộ Thanh lúc ấy đồng ý, nhưng ngay khi tất cả mọi việc chuẩn bị xong xuôi lại đổi ý. tuổi trẻ xunh đẹp, như hoa như ngọc lại lưu lạc nơi đất khách tốt, cần ra ngoài gieo họa.

      Khi đó làm cho Tống Bình giận sôi gan, con ngươi mở to, ông đời trước nợ Tống Mộ Thanh nên giờ mới vậy.

      Tống Mộ Thanh cười tự nhiên, phải như vậy sao.
      Mà Tô Thanh cũng thở phào nhõm. Thứ nhất Tống Mộ Thanh từ lớn lên cùng bọn họ, mặc dù phải nuôi theo kiểu kim chi ngọc diệp nhưng cũng là ăn sung mặc sướng. Ra nước ngoài khổ như vậy bà cam lòng cho con mình chịu khổ. Thứ hai, nếu Tống Mộ Thanh ở trong nhà bà có cảm giác mất chỗ dựa.

      Tống Mộ Thanh ngồi gần cửa sổ, ngồi phơi nắng hai giờ, phân biệt được cảm giác. Dầu gì cũng có kiến thức, muốn ngồi đây làm bình hoa.

      đem tờ báo để xuống bàn, đến trước bàn làm việc của chủ quản.

      “Chủ quản, tôi thấy mọi người bận bịu cả ngày rồi, chính bản thân tôi lại giúp gì được, biết xấu hổ. Mọi người nếu muốn bưng trà rót nước nhớ bảo tôi câu.”

      xong nhìn sang mọi người cười cười.

      Mọi người ai cũng biết đảm đương được lời của , nhưng nghe được lời này của trong lòng mọi ngừi đều có them hảo cảm.

      Chủ quản nghĩ biết nơi nào có gan dám để bưng trà rót nước chứ, đoán chừng cung kính bưng trà đưa cho cũng uống nổi. đẩy cái mắt kính so với đáy chai rượu còn dày hơn lên, nhìn nhìn bàn, sau đó tìm số bản báo biểu đơn giản đưa cho Tống Mộ Thanh.

      xem những thứ này chút cho quen. Có gì hiểu cứ hỏi.”

      Cái gì ngoại hành xem náo nhiệt nội hành xem cách thức, Tống Mộ Thanh khi học buổi được buổi chăng, về điểm này thực tế sớm quên mất nhớ chút nào. Cho nên đau đầu nhức óc nhìn đống chồng chất báo biếu đến lúc tan sở.

      tự nhiên có khái niệm muốn làm thêm giờ, vì thế thu thập đồ xong liền chuẩn bị rời . Vừa mới ra khỏi đại sảnh liền nhận được điện thoại của cha mình.

      “Trở về thay quần áo khác, bảy giờ tài xế tới đón con đến khách sạn. Đừng đến muộn!”
      Chương 10

      Bảy giờ rưỡi Tống Mộ Thanh cùng Tô Thanh xuất tại ***** cửa khách sạn.

      Tống Mộ Thanh nghe lời Tô Thanh ăn mặc chau chuốt. Đầm vàng nhạt khiến trông trẻ hơn vài tuổi. Giày cao gót năm phân khiến bắp chân trông dài hơn, rồi lại khiến cho bản thân có thêm phần thanh nhã. Da của thường ngày cũng chỉ coi là được cũng được phủ lên tầng phấn mỏng , mái tóc quăn cũng được tỉ mỉ sửa sang.. Tô Thanh ăn mặc đơn giản nhưng lại trang nhã, lịch thiệp.

      Cách thời gian Tống Bình còn hơn nửa giờ, Tống Mộ Thanh đoán được Tống Bình tính chuyện gì cho nên lập tức xuống xe.

      lấy ra cái gương , ngồi ở ghế sau sửa sang lại phấn mặt. Những động tác này trước mặt Tô Thanh khiến bà hiểu rằng Tống Mộ Thanh xem trọng lần này, khỏi vui mừng ra mặt.

      “Thanh Thanh, con khi gặp chú Giang phải khéo léo chút, như vậy mới đáng .”

      “Vâng.” Tống Mộ Thanh đáp tiếng, nhưng để câu nào của bà vào đầu cả.

      “Giang Lộ con còn nhớ chứ?” Bà mong đợi nhìn Tống Mộ Thanh, thấy nhíu nhíu mày liền bổ sung: “Các con lúc có gặp nhau, chắc là có ấn tượng. Nó hơn con hai tuổi, mới từ nước ngoài du học về rồi đến công ty của cha làm việc, nghe …”

      “A, là ta, con có nhớ.” Tống Mộ Thanh làm ra vẻ chợt nhớ ra, cắt đứt lời mẹ .

      Nhưng căn bản Giang Lộ hình dạng như thế nào cũng hề nhớ. Ngược lại cha của Giang Lộ có chút ấn tượng, là bạn hợp tác của Tống Bình, và cũng là bạn nhậu. Dáng dấp tai to mặt lớn, vừa uống rượu mặt liền đỏ lừ, chút ra dáng uổng rượu bình thơ gì cả, uống say toàn loạn mà thôi(đoạn này chém toàn bộ )

      Có hình dáng của cha, chắc chắn Giang Lộ kia cũng khá khẩm gì.

      “Nghe ta danh tiếng tốt lắm, ánh mắt của cha làm sao vậy, sao lại coi trọng ta?”

      “Con nghe ai vậy, là sao?” Tô Thanh có chút gấp gáp.

      Tống Mộ Thanh cười tiếng, giống như chuyện này có quan hệ với vậy.

      “Người khác như vậy, có hay co cũng biết.

      Nghe có chuyện như vậy, vốn luôn thiệt giả khó phân. Có thể thời điểm truyền ra giả cũng có thể thành . Coi như hay giả ta cũng thể truy cứu trách nhiệm của .

      Thời gian sai biệt lắm, thu thập xong rồi cùng mẹ xuống xe, vào bên trong. Tô Thanh ban đầu đối với việc này cực kỳ tán thành, nghe xong câu của Tống Mộ Thanh có chút chần chừ, bước chân cũng chậm lại.

      Vừa muốn lên lầu, sau lưng truyền đến thanh nhốn nháo. Tống Mộ Thanh vốn phải là người thích tham gia náo nhiệt, chỉ là đột nhiên nghe thấy hai tiếng “Khiêm Tử”, nhịn được tò mò quay đầu lại nhìn.

      đám nam nhân tụ lại trước cửa, dáng vẻ như là rất lâu rồi gặp, vỗ vai hàn huyên với nhau, cũng có người xa xa cùng cùng người bên trong chiếc xe mới dừng lại chào hỏi.

      Thị lực của Tống Mộ Thanh rất tốt nhìn cái liền nhận ra Lận Khiêm chính là người vừa bước xuông xe, cũng là “Khiêm Tử” trong miệng bọn họ.

      Mỗi lần nhìn thấy đều thấy mặc quần áo sơ mi,là quân nhân nên chỉ ăn mặc bình thường như vậy. Cùng đám người bên này hai ba người cũng mặc quân trang, cùng vỗ vai nhau. Mặc dù như vậy đứng ở trong đám người đó lại rất đặc biệt. Phong cách lãnh ngạo như cũ khiến trở thành tiêu điểm. Tống Mộ Thanh có cảm giác như hạc đứng trong bầy gà vậy.

      Sợ phát ra mình, Tống Mộ Thanh vôi vàng thu lại tầm mắt, theo Tô Thanh bước lên cầu thang. Khi đến khúc quanh vẫn nghe thấy tiengs hàn huyên cười đùa của đám người kia.

      “Úi chao! Lận Đại đoàn trưởng nhiều năm gặp, cậu càng ngày càng “Mỹ lệ” khiến người khác thấy lạnh lẽo nha!”

      Lận Khiêm để ý ta đùa giỡn, cười cười cùng mọi người chào hỏi. Đột nhiên liếc chỗ rẽ ở cầu thang thấy Tống Mộ Thanh, để lại chút dấu vết cau mày.

      Đến cửa phòng, Tống Mộ Thanh theo Tô Thanh đẩy cửa vào, mọi người cùng nhau nhìn sang, nhất thời cúi đầu, hai tay nắm lại. Giả làm tiểu thư thẹn thùng mười giống mười.

      Tống Bình và Tô Thanh thấy biểu của cực kỳ hài lòng.Mà cha mẹ Giang Lộ cho dù có gặp qua hai lần nhưng Tống Mộ Thanh ở trước mặt người ngoài là cao thủ giả bộ, tuyệt đối lộ ra bản tính của mình. Cho nên bọn họ cũng biết tính tình của , luôn cho rằng chính là như vậy.

      Tống Mộ Thanh cúi đầu, thấy được phản ứng của mọi người. Chỉ nhìn thấy đôi giày cùng đoạn ống quần từ từ xuất trong tầm mắt của , sau đó tay duỗi ra, giọng nam xa lạ vang lên.

      “Xin chào Tống *****, tôi là Giang Lộ.”

      Giang Lộ sớm nghe mẹ của mình khen Tống Mộ Thanh ngày thường rất tốt, trong lòng có chút hứng thú. Nay vừa thấy quả nhiên là mỹ nhân, chờ người khác giới thiệu tự mình tiến tới.

      thanh của ta nghe rất êm tai nhưng khi Tống Mộ Thanh ngẩng đầu lên liền thất vọng. Cũng chỉ vì diện mạo.

      Giang Lộ mặc dù dáng dấp phải xuất chúng nhưng cái gọi là người tốt vì lụa ngựa tốt dựa vào yên, thân hang hiệu của ta mặc lên người cũng biết rã phong cách của người ta như thế nào rồi.

      Điều khiên Tống Mộ Thanh ghét nhất chíh là cặp mắt kia. Đưa lưng về phía mọi người nên ánh mắt của ta dao động trước ngực của . Ánh mắt của Tống Mộ Thanh trở lên lạnh lẽo, mà Giang Lộ kia vẫn hề phát giác, đôi mắt tham lam ngắm nhìn .

      Tống Bình ho tiếng nhắc nhở Tống Mộ Thanh.

      Tống Mộ Thanh đáy lòng cười lạnh, nhìn sang đưa tay ra, lại cúi đầu, làm ra bộ dáng e lệ.

      Giang Lộ thấy dường như bị ánh mắt của mình làm cho xấu hổ cúi đầu, trong lòng vô cùng hả hê, để ý đến thất lễ, ngược lại chủ động kéo ngồi xuống ghế đối diện ta.

      Tống Mộ Thanh tiếng cám ơn liền ngồi xuống. mím môi nhìn hai vị tiền bối đối diện cười tiếng, giọng : “Chú Giang, dì Liễu” rồi lại cúi đầu.

      Tống Bình và Tô Thanh thấy như vậy có chút kỳ quái, bình thường phách lối như vậy, ai vừa mắt liền đôm đốp đáp trả, nhưng hôm nay thế lại đột nhiên đổi tính? Chẳng lẽ coi trong Giang tiểu tử kia nên mới xấu hổ?

      Tống Bình cùng Tô Thanh liếc mắt nhìn nhau, lại nhìn Tống Mộ Thanh, đoán được ra ý của .

      “Nghe Thanh Thanh làm ở công ty cha cháu? Con đừng quá cực khổ tốt hơn.” Mẹ Giang Lộ .

      “Con bé ở nhà ngây ngô cũng phiền chán. Lấy cớ làm đùa giỡn mới là .” Tô Thanh nhìn Tống Mộ Thanh cái, mỉm cười .

      Mẹ Giang hướng Tống Mộ Thanh nở nụ cười, bưng cốc trà uống hớp .

      “Thanh Thanh năm nay 23?”

      Tống Bình ở dưới bàn nhát, Tống Mộ Thanh nhíu mày, miễn cưỡng ngẩng đầu lên, hướng Giang mẹ nhe răng cười lấy lệ tiếng, gật đầu cái. Sau đó chuyển sang nhìn Giang Lộ, thấy nhìn mình mặc dù thích nhưng mặt tỏ vẻ gì, nhanh chóng nhìn ta cái liền cúi đầu.

      Động tác này đều bị mọi người nhìn thấy, trong lòng khỏi vui mứng. Nhất là Giang Lộ, hận thể lập tức đem mọi người đuổi hết ra ngoài chỉ lưu lại hai người bọn họ.

      Mọi người câu có câu tán gẫu, đề tài buôn bán, nhiều chuyện, nam nữ đều được lôi ra. Nghe mọi người nhắc đến mình và Giang Lộ, Tống Mộ Thanh coi như là nghe thấy.

      Món ăn bàn toàn thứ quý và lạ, nhưng bị ánh mắt kinh tởm kia nhì nên chút cũng nuốt trôi. Cắn từng miếng tôm viên , chỉ muốn làm sau kết thúc sớm để về nhà ngủ ngon.

      “Đồ ăn hợp khẩu vị hay sao?” Giang Lộ hỏ, dáng vẻ săn sóc.

      phải, chỉ là có khẩu vị.” Tống Mộ Thanh . Tâm tình tốt, giọng cũng lạnh nhạt.

      Giang Lộ nghe có chút ngốc, ngược lại mẹ mở miệng chuyện.

      “Là cảm thấy buồn bực thôi. Cũng đúng, mấy người già chúng ta ở đây chuyện tốt. Giang Lộ con bồi Thanh Thanh ra ngoài chuyện, tuổi trẻ mới có tiếng chung.”

      Giang Lộ dĩ nhiên là cầu còn được, mừng rỡ nhìn Tống Mộ Thanh.

      Tống Mộ Thanh mặc dù chán ghét cùng ta chỗ, nhưng đột nhiên nảy ra ý hay. Liền gật đầu cái theo Giang Lộ ra ngoài.
      trạch nữ thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11: (Bắt côn trùng)

      Giang Lộ bề ngoài lịch , vóc người cao to, mặt cũng sáng sủa cho nên thỉnh thoảng cũng có mấy ngoái nhinnf lại. mặc dù trong lòng rất hả hê nhưng mặt chẳng biểu gì, quay đầu lại tỏ vẻ săn sóc hỏi han Tống Mộ Thanh muốn nơi nào.

      Tống Mộ Thanh trong lòng bật cười tiếng, bộ dạng bên ngoài sáng sủa tử tế nhưng thể biết bên trong con người ta xấu xa như thế nào. Nhưng diễn trò phải diễn cho đến cùng, vì vậy ngẩng đầu lên, giả bộ ra vẻ mặt ngây thơ cố gắng suy nghĩ, sau đó khổ não lắc đầu.

      Giang Lộ rất vừa ý bộ dạng này của , nở nụ cười rực rỡ, kiềm chế được vươn tay muốn xoa xoa tóc , bị Tống Mộ Thanh lui về phía sau tránh khỏi.

      Bọn họ dọc đường phố, Giang Lộ nhớ đến gần đây có công viên, hỏi có muốn đến dạo ở đấy chút .

      Cảnh tối lửa tắt đèn dạo công viên đầu óc bình thường là có rắp tâm khác., Tống Mộ Thanh chút suy nghĩ chỉ lắc đầu.

      ***** khách sạn ở trung tâm khu vực phồn hoa nhất, chung quanh đây chính là bao giờ thiếu cảnh sống phóng túng, chơi bời.

      Tống Mộ Thanh dừng lại trước quán rượu . Hai ba người ôm vai nhau lảo đảo mở cửa ra, bên trong thanh và ánh sáng ngừng biến đổi. nhìn cánh cửa lắc lư đóng mở, cắn môi dưới, bước rồi nhưng vẫn ngoái đầu lại.

      Giang Lộ nhìn bộ dáng của giống như là rất hứng thú nhưng lại cố gắng áp chế. Săn sóc nở nụ cười đến gần bên tai .

      “Nơi này an toàn, em muốn vào bar dẫn em đến nơi khác tốt hơn.”

      Khi ta đến gần, Tống Mộ Thanh ngửi thấy người ta có mùi nước hoa. Mùi ghê tởm. chút dấu vết cách xa chút rồi gật đầu.

      Giang Lộ đưa đến quán bar mới khai trương, so với quán vừa mới dừng chân chính là trời vực, chỉ kích thước, phong cách cũng hơn rất nhiều. Quán bar có phong cách cổ xưa mà trang nhã, khắp nơi tràn ngập phong cách châu Âu. Ghế ngồi, đèn điện, tranh ảnh tường đều khác biệt, khán đài ca sĩ thể dẫn người xem bước vào câu chuyện cổ xưa.

      Chủ quán là người ngoại quốc, Giang Lộ hình như rất quen ta. Hai người vừa gặp như nhiều năm gặp ôm nhau thắm thiết. Vì vậy trong đầu Tống Mộ Thanh ra cảnh đen trắng hai người tranh đấu giường…..

      Hai người bọn họ lúc dùng tiếng lúc dùng tiếng Trung trao đổi, sau đó chủ quán quan sát đến , vỗ vỗ vai Giang Lộ, Giang Lộ lộ ra bộ dạng hả hê.

      Tống Mộ Thanh nhìn nghiêng tháy người con ngồi ở quầy bar, mặc dù ta cùng bạn chuyện nhưng mắt vẫn nhìn sang chỗ . Tống Mộ Thanh khinh bỉ ta có mắt nhìn người, trong lòng thầm tính toán làm sao khiến cho Giang Lộ bị khổ mà được.

      Giang Lộ mang đên góc yên tĩnh ngồi xuống, vỗ tay thành tiếng lập tức có phục vụ tới. ta làm chủ gọi cho ly Screwdriver.

      “Loại rượu này gần giống như nước chanh, nghĩ em thích nó.”

      Tống Mộ Thanh trong lòng cười lạnh, cái này chính là Vodka, mặc dù bị pha loãng, nồng độ giảm bớt , khi uống vị giống như nước chanh nên người uống thường bị nhầm. Cho con “lần đầu tiên đến quán rượu” uống loại rượu này chẳng phải là “bụng dạ khó lường hay sao”?

      Người pha rượu hiệu suất làm việc rất cao, hoặc là vì mặt mũi của Giang Lộ, phục vụ rất nhanh mang rượu đến.

      “Em nếm thử chút.” Giang Lộ đưa tới trước mặt ly bên trong chứa nước giống như là nước chanh “screwdriver”, ân cần nhìn.

      Tống Mộ Thanh “thịnh tình khó chối”, hay tay cầm ly nhấp ngụm , sau đó vì để diễn như , lại uống thêm hớp lớn, còn hướng về phía Giang Lộ gật đầu, ý ta sai.

      Con ngươi Giang Lộ đảo quanh người , coi như là nhìn thấy. Uống tiếp hớp rồi để ly xuống bàn, quay đầu vẻ nghiêm túc nghe ca sĩ hát bài hát xưa, khóe mắt lại nhìn động tác của Giang Lộ.

      ta yên vị ngồi cạnh , nhàn nhã cầm ly rượu lắc lắc. Mặc dù cách khoảng hay bàn tay nhưng nhìn tư thế Giang Lộ ngồi tựa vào sô pha, người ngoài nhìn vào thấy ta khoác vai .

      “Sao vậy, thích sao?” chỉ vào ly rượu để bàn.

      có.” Tống Mộ Thanh giọng . Để chứng minh mình phải là thích lại cầm lên, đột nhiên trượt tay, ly rượu đổ hết lên quần Giang Lộ, ngay tại nơi nhạy cảm.

      xin lỗi xin lỗi, em phải là cố ý…. xin lỗi.” luống cuống lấy khăn giấy muốn lau, nhưng lại ý thức được cái gì lung túng dừng lại, chỉ sợ trách cứ nhìn cái rồi cúi xuống.

      Giang Lộ đè xuống tức giận, an ủi đôi câu liền đem áo khoác cởi ra cầm tay, hướng tới toilet.

      Tống Mộ Thanh để ly xuống xoa xoa tay, ở sau lưng cười hả hê. nhìn quầy rượu, người phụ nữ vừa quan sát Giang Lộ mặc dù nhìn thấy ta rời , ánh mắt nhìn theo nhưng , vì vậy cầm lấy túi xách tiến đến gần.

      Người phụ nữ kia cùng bạn nhìn Tống Mộ Thanh đến hiểu muốn làm gì, Tống Mộ Thanh cười cười, Ghé vào tai người phụ nữ kia đôi câu. Thấy ta có chút do dự, Tống Mộ Thanh như chị em tốt đập vai ta, lung tung chỉ người phụ nữ ngồi mình.

      “Thấy , người phụ nữ kia theo đuổi ta nhiều ngày.”

      Sau đó vỗ vỗ bả vai của ta, ý “tự giải quyết cho tốt” , coi như có chuyện gì xảy ra ngồi xuống ghế cao bên cạnh.

      “Muốn uống cái gì?” Người pha rượu trẻ tuổi đem bình pha rượu đưa lên đưa xuống rồi lại lắc lắc.

      Tống Mộ Thanh chống cằm tựa vào quầy bar : “Screwdriver như thế nào?”

      Động tác của ta dừng lại, nhíu nhíu mày.”

      “Mặc dù mùi vị tệ, nhưng con như em vẫn là nên uống loại rượu này. Nhất là xinh đẹp mình như em. Kim Thang lực thôi.” ( sựu mình biết loại rượu này L)

      ta vừa xong liền làm, đảo mắt đẩy ly rượu đến trước mặt .

      “Cám ơn.” Tống Mộ Thanh .

      cần.” ta nhìn lên, nháy nháy mắt với : “Người đàn ông bên kia nhìn em lâu rồi.”

      Tống Mộ Thanh vốn có quá quan trọng nhưng vẫn quay lại nhìn, kết quả vừa nhìn thấy liền ngẩn người.

      Thế nào người mà muốn dây dưa nhất lúc nào cũng có thể đụng phải vậy?

      Lận Khiêm sắc mặt tốt, biết chắc đại khái ta cũng có ý nghĩ: “Người phụ nữ này đúng hồn bất tán.”

      Nghĩ đến để cho ta phải có ý nghĩ như vậy ngược lại Tống Mộ Thanh có chút vui mừng. chống tay lên quầy rượu, hơi ngửa người ra sau, hướng ly rượu về phía nâng lên rồi uống.

      “Hai người quen biết?” Người pha rượu trẻ tuổi tò mò hỏi .

      “Chỉ gặp qua hai lần mà thôi.” Tống Mộ Thanh cười, nhàn nhạt .

      “Dáng dấp tệ, nhìn ta có vẻ là quân nhân.”

      Tống Mộ Thanh vui vẻ: “Dáng dấp tệ mặc quân trang luôn là quân nhân à? Đầu năm nay khắp nơi đều có sơn tặc giả dạng cả.”

      ta nhanh chóng lau ly rượu, lắc lắc đầu : “Tôi dám cá nhất định ta là quân nhân.”

      “Làm sao dám khẳng định?” hăng hái, cơ hồ nằm lên quầy bar hỏi.

      “Phong cách!”

      Tống Mộ Thanh vừa nghe thấy hai chữ này nhất thời còn cảm thấy thú vị. Còn tưởng rằng đáp án giống như vậy, ra cũng giống ý nghĩ của .

      nhàm chán lắc lắc ly rượu, thấy người phụ nữ đối diện kia còn ngồi ở chỗ cũ, nhìn vòng cũng thấy ta đâu, mà bạn của ta vẫn còn ngồi ở đây, trong lòng liền hiểu chuyện gì xảy ra. Gian kế được thực cười, dự định lát nữa diễn cuộc “bắt kẻ thông dâm” để đùa giỡn. Nhưng sau lưng có ánh mắt khiến đứng ngồi yên, bị nhìn chằm chằm cảm gác thoải mái chút nào.
      Chương 12

      qua chào hỏi à, ra hình như có ý với .”

      Tống Mộ Thanh xuyên qua ly rượu nhìn chàng trai pha rượu, đúng là người hay tìm nhiều chuyện mà.

      người đàn ông có ý tứ với người phụ nữ đều dùng ánh mắt hứng thú quan sát . quay đầu lại, nhưng lưng vẫn luôn có cảm giác hai cái roi quật vào, nóng rát. Lận Khiêm nhìn với ánh mắt muốn đuổi chó của người Bắc Kinh, hận thể nhanh chóng biến mất trước mặt , làm phiền đến .

      “Nhìn kìa, ta lại nhìn nữa rồi.” ta vừa vừa đá long nheo nhìn .

      Tống Mộ Thanh bị động tác của ta mà sợ hết hồn, chỉ sợ khiến cho Lận Khiêm hiểu lầm là bày mưu tính kế. Lập tức quay đầu nhìn về phía , chân ghế cao của đột nhiên nghiêng , may mà kịp dùng chân chống được.

      Hoàn hảo cùng chuyện với người mặc thường phục bên cạnh nên chú ý đến động tĩnh bên này. lúc này mới yên tâm. Quay đầu trợn mắt với người pha chế.

      ta nhún nhún vai, hết sức vô tội : “Chỉ là đùa chút thôi mà. Nhưng xem phản ứng lớn như vậy chắc là do có ý tứ với ta?”

      Tống Mộ Thanh muốn , người em, hai ta còn chưa quen thuộc đến mức có thể giỡn như vậy chứ? Nhưng vì thương hại ta cả ngày ngồi ngốc ở đây, nhịn xuống. Đối mặt với bộ dạng muốn biết chuyện cảu ta, chỉ chỉ bên kia, chống đầu nhìn hai nữ sinh.

      Mười năm phút trôi qua, Giang Lộ cùng người phụ nữ kia vẫn chưa bước ra. Mặc kệ bọn họ có xảy ra chuyện gì hay , giờ có hứng thú muốn biết. Len lén quay đầu, khóe mắt quan sát người đàn ông lạnh lùng kia qua đám đông.

      Lận Khiêm phải mình đến đây, có lẽ là nhóm người cơm nước no nê đến đây tiêu khiển. Mặc dù bọn họ nổi danh, ngồi trong góc khuất, hơn nữa cũng lớn tiếng ồn ào, thế nhưng lại là nhóm người xuất chúng, từ chỗ bọn họ xuất biết bao nhiêu ánh mắt nhìn theo. có hai người phụ nữ tiến lại gần.

      Tống Mộ Thanh hả hê nhìn. Con người Lận Khiêm như vậy, lần trước vô tình cầm lấy cánh tay cũng bị tránh né, nếu như có phụ nữ chủ động dán lên biết đối phó như thế nào.

      Quả nhiên, mặc dù lập tức đứng lên nhưng thái đô từ lúc bắt đầu vui, biến thành chán ghét chút che giấu, mặc băng lãnh gì thêm.

      Đột nhiên, nhìn về phía !

      Ánh đèn quá mờ, Tống Mộ Thanh biết giờ nhìn với thái độ như thế nào, chán ghét, cầu cứu?

      Nghĩ đến vế sau hả hê. Vui vẻ cười toét miệng, thản nhiên quay đầu nhìn chằm chằm vào , giống như khiêu khích.

      giờ nghĩ sao? Ta quen thuộc!

      Ánh mắt Lận Khiêm khẽ nheo lại, ánh mắt giống như băng vỡ vụn. Nếu là người bình thường khẳng định bị đông cứng thể động rồi.

      Nhưng Tống Mộ Thanh là ai nha, nương “như lang như hổ” làm sao có khả năng bị dọa sợ đây? chẳng những tránh tầm mắt của , ngược lại trực tiếp nhìn thẳng , trong mắt tràn ngập nụ cười.

      Đừng tưởng rằng lạnh chút là tôi liền sợ nha!

      Ánh mắt của Lận Khiêm hề dời , tay nâng ly,thản nhiên uống hớp.

      Tống Mộ Thanh cũng cam chịu yếu thế uống ngụm rượu. hải là rượu hay sao? Tỷ tỷ của ngươi ngoại hiệu “ngàn chén say”! Khắp thiên hạ có địch thủ!

      ly lại ly, hai người giống như là đấu với nhau, mặc kệ ánh mắt đối kháng vẫn uống rượu ai nhường ai. qua bao lâu, quầy bar sau lưng Tống Mộ Thanh xuất nhiều cái ly trống , mà trong đó có vài ly rượu tây vốn là dành cho người khác cũng bị giật lấy uống.

      Người bên cạnh Lận Khiêm nhận thấy giữa hai người có gì đó thích hợp, nghi ngờ chút nhìn Lận Khiêm, lại nhìn Tống Mộ Thanh, tò mò.

      Chăng lẽ Khiêm Tử thích người như thế này sao?

      Mấy người trao đổi ánh mắt với nhau, mập mờ nhìn sang phía Tống Mộ Thanh, bắt đầu đánh giá.

      Tống Mộ Thanh bị nhìn rất thoải mái, nhíu nhíu mày, đặc biệt cao ngạo liếc Lận Khiêm cái, hết sức khinh thường quay đầu. Nhưng vừa mới quay đầu nhìn thấy người phụ nữ kia trở lại.

      Đem rượu bên trong uống hơi cạn sạch, từ trong ví rút ra hai tờ tiền màu đỏ đạt dưới đáy ly, hướng người pha rượu hất tay cái. Tiêu sái ra ngoài, sau đó mạnh mẽ đóng cửa rầm cái.

      Trong quán bar quá coi trọng mặt mũi của mình nhưng sau khi ra khỏi cửa, vấn đề thực tế trong nháy mắt đem thái độ nữ vương của mình đè bẹp.

      lạc đường!

      Mới vừa rồi Giang Lộ dẫn đường cho nên để ý như thế nào. Chính lúc này mới phát biết lối nào. Mà tệ hơn nữa là vị trí quầy bar cách xa trung tâm, lại khai trương lâu, hơn nữa thời gian cũng còn sớm. Ở nơi này, ở chỗ này, cơ hồ thể gọi taxi.

      Ảo não nhìn đường thở dài, sau đó lấy di động định gọi cho Tam Tử, đột nhiên nhớ ra hai người mới cãi nhau, tại mình như thế này… vì vậy liền gọc cho Trần Mặc Mặc.

      Trần Mặc Mặc vừa nghe thông tin bị lạc đường ở đầu bên kia điện toại cười ha hả, cười đến thể dừng được.

      “Tống Mộ Thanh, cậu cũng có ngày hôm nay, là ông trời có mắt! Lúc trước cậu đả kích mình như thế nào?”

      Trần Mặc Mặc hai mươi ba tuổi bộ dáng hoàn toàn thông minh bằng bé mười ba tuổi. Cho dù dạo khu phố đến năm mươi lần nhưng vẫn bị lạc, nếu hỏi người, canh giờ cũng tìm được đường đúng.

      Khi Tống Mộ Thanh tìm được cơ hồ vui mừng phát khóc.

      “Trần Mặc Mặc, cậu người đầu óc tốt thị lực có giới hạn đúng ? Làm sao cậu có thể ngốc có cực hạn như vậy?”

      Trần Mặc Mặc vốn là nhịn được, nhưng Tống Mộ Thanh vừa như vậy nước mắt lập tức rơi xuống.

      “Được rồi, đừng cười, nhanh nhanh lái xe tới đón mình, bằng tối nay mình ngủ ngoài đường.”

      mình cậu chạy tới nơi đó làm gì?” Trần Mặc Mặc mặc bộ quần áo ngủ in hình Tiểu Hùng, ở giường lăn vòng, vui sướng hỏi.

      “Hỏi nhiều như vậy làm gì, chuyện người lớn trẻ nên hỏi! Nhanh!:

      Tống Mộ Thanh nhìn đường phố bóng người, nóng nảy lại có chút thất vọng.

      Sắp qua 11h, thường ngày luôn về sớm, vậy mà bây giờ cuộc điện thoại của nhà cũng thấy.

      “Cậu nhất định phải cho mình biết, nếu mình tới!”

      Tống Mộ Thanh vuốt vuốt cái trán, rượu kia tác dụng chậm bắt đầu phát tác, đầu có chút đau. vẫn luôn hiểu, ban đầu đến tột cùng là vì cái gì mà trở thành bạn tốt với Trần Mặc Mặc.

      “Đến quán rượu trừ uống rượu còn làm cái gì?”

      “Cậu uống với ai? Nam hay nữ? Lần trước Tam Tử cũng như vậy, kết quả mang nương về nhà.”

      Trần Mặc Mặc rất hưng phấn, câu sau có chút giận dữ.

      “Cậu trước tiên lái xe đến đây, ngày mai mình từ từ kể cho cậu, được ?” Tống Mộ Thanh nhàng .

      Trần Mặc Mặc là người phân nặng , có thể trong lúc tỏ tình với nam sinh thầm mến hai năm, khi phải ra câu quan trọng nhất lại muốn nhà cầu. Cho nên lúc này nhắc nhở chút đừng trông cậy vào việc gì.

      Trần Mặc Mặc vì muốn nghe nhiều chuyện nên đồng ý rất nhanh, Tống Mộ Thanh vừa mới cúp điện thoại, quay đầu lại nhìn thấy môt bóng người bên trong vọt ra.

      Giang Lộ nhìn thấy lập tức mừng rỡ chạy tới.

      “Thanh Thanh, tốt em vẫn còn ở chỗ này, tìm được em tưởng rằng em rồi.”

      Tống Mộ Thanh nhìn ta đến cà vạt còn chưa chỉnh tề, lạnh lùng quay đầu nhìn ra đường.

      Giang Lộ cho là tức giận, dụ dỗ: “Thanh Thanh, Thanh Thanh.”

      “Dừng lại, tại lạnh rồi, đừng có gọi như vậy nữa, cả người tôi nổi hết da gà lên rồi.” Tống Mộ Thanh quay lại giơ bàn tay lên, nhịn được lui về sau bước.

      Giang Lộ có chút sững sờ, ta hiểu mới có bao lâu, thế nào tiểu nương thẹn thùng e lệ thay bằng nữ vương khí chất cường đại lãnh bức người?

      “Em vừa mới phải có bộ dáng này, thế nào đột nhiên…….”

      có thể người trước cùng dạng, người sau liền khác dạng tại sao tôi thể?” quan sát ta, thấy cổ áo sơ mi vẫn còn vết son màu đỏ liền cười khẩy.

      Nhón chân đến gần ta, lôi kéo cổ áo nhàng lau lau.

      đột nhiên đến gần khiến Giang Lộ giật mình. Cử động thân mật như vậy khiến ta nghĩ mới vừa rồi chỉ đùa thôi. muốn nắm lấy ta liền nghe thấy thanh giễu cợt.

      “Dù chơi cũng nên cẩn thận chút.”

      xong còn vỗ vỗ y phục của ta, giống như động tác của người dành cho nhau. Sau đó xoay người rời , cũng biết là nên hướng nào.

      Giang Lộ nghe được lời của …, phản ứng đầu tiên chính là muốn giải thích. ta vội vàng kéo tay , bị Tống Mộ Thanh vung tay tránh thoát.

      “Em nghe giải thích, chuyện phải như em nghĩ. Là ta chủ động……”

      ta lắp ba lắp bắp dối, Tống Mộ Thanh cười lạnh, nam nhân giải thích thế mà cũng quen biết? lại chỉ có câu đó, chút sáng tạo.

      “Giang tiên sinh, có việc còn chưa .” khoanh tay đứng lại, tư thái thản nhiên. Nhìn Giang Lộ ngượng ngùng thu tay lại mới tiếp.

      “Chúng ta vừa mới xem mắt, tôi chưa đồng ý lui tới với . Cho nên làm hoặc làm cái gì đều quan hệ đến tôi, dĩ nhiên, tôi cũng xen vào.”

      “Nhưng em theo vào quán bar……”

      “A, nam nữ ở chung chỗ qua đêm nhất định là bạn trai bạn , huống chi chỉ là cùng nhau đến quán bar. còn sớm, tôi muốn về nhà. Giang tiên sinh về nhà hay vào trong tiếp tục tầm hoan tác nhạc xin cứ tự nhiên!”

      về trước mấy bước, đứng ở ven đường chờ Trần Mặc Mặc lái xe đến.

      Trời càng ngày càng lạnh, nhất là buổi tối. xoa xoa đôi bàn tay cánh tay nổi đầy da gà, liếc thấy đám Lận Khiêm bước ra, nào nhiệt lời giải tán.

      Giang Lộ đứng tại chỗ, ta đến tột cùng là xảy ra chuyện gì. Nhớ lại Tống Mộ Thanh trước sau khác biệt quá lớn, đột nhiên lên phía trước kéo .

      “Em mới vừa rồi đều là giả bộ trước mặt cha mẹ , co phải hay ……”

      Cảm thấy bị lừa gạt, ta giờ này có chút tức giận, tự giác dùng lực nắm lấy tay của Tống Mộ Thanh.

      Tống Mộ Thanh có chút choáng váng đầu, bây giờ bị ta lắc khó chịu muốn ói.

      buông tôi ra.”

      “Em , em có phải hay cố ý. Em có ý đồ gì?” Giang Lộ nắm tay lay , giống như nam chính si tình trong phim tình cảm vậy.

      Tống Mộ Thanh cảm thấy thức uống ở trong dạ dạy ứa lên, vừa định nhắc nhở ta buông ra chính mình gặp xui xẻo. Nhưng lời chưa kịp ra lại bị ta lôi kéo, nhịn được liền “Ọe” tiếng, ói hết lên người Giang Lộ.

      Giang Lộ mắng những lời thô tục, đẩy ra, nhìn lại y phục của mình. Mà Tống Mộ Thanh đến bên gốc cây tiếp tục nôn, mật xanh mật vàng đều bị nôn hết ra.

      ngồi chồm hổm đất, khi vừa mới cảm thấy dễ chịu hơn ngẩng đầu lên nhìn thấy chiếc xe có chút quen thuộc ngừng lại trước mặt. Cho là tài xế của Trần gia, miễn cưỡng đứng lên tới. Vừa nhìn thấy người ở trong liền hết hồn, chân bước ra theo bản năng thu hồi.

      Lận Khiêm ngồi ở trong xe, mang theo bất cứ tâm tình gì nhìn . Qua hồi lâu, gió đêm thổi loạn tóc , nhàn nhạt : “Lên xe.”

      Tống Mộ Thanh thừa nhận mình vì hai chữ kia của mà cảm động. nhìn Giang Lộ ở sau lưng. Tài xế Trần gia cùng Trần Mặc Mặc đều giống nhau, đáng tin cậy, biết lúc nào mới tới. Nếu giờ cùng lưu lại với Giang Lộ phải là lựa chọn sáng suốt.

      Nhưng Lận Khiêm…… có cảm giác trước mặt là sói sau lưng là hổ!

      Lận Khiêm nhịn được thúc giục” Cho năm giây cân nhắc. Năm, bốn, ba……”

      Tống Mộ Thanh lập tức mở cửa sau ngồi vào. So với Giang Lộ, Lận Khiêm an toàn hơn chút.

      “Địa chỉ.” lạnh lùng hỏi.

      “Đường Tao Nhã.” : “ biết như thế nào ?”

      “Biết.”

      Sau đó biết nên gì, cứ như vậy ngồi yên. Nhìn đèn đường bên ngoài chút, sau đó nhìn người đàn ông kia trong gương chiếu hậu. cần lo lắng bị phát ra trộm nhìn, bởi vì chuyên tâm lái xe, chuyên tâm quên người ngồi ở phía sau.

      ghế còn để chiếc áo khoác, cũng là quân trang. khỏi có chút tò mò, người đàn ông này trừ quân trang còn có quần áo khác sao?

      “…….Cám ơn .” có chút chần chờ . cảm ơn với , quen.

      cần!” vẫn như cũ chỉ hai chữ.

      Ở trong quán bar, Lận Khiêm chú ý đến Tống Mộ Thanh khi đùa với người pha rượu. cái tay lắc lắc ly thủy tinh đưa lên má, chút gì để ý đến xung quanh. Chẳng biết tại sao nhìn qua.

      cho rằng mình đến nơi náy, nhưng sau khi cùng chiến hữu giải tán thấy bị người đàn ông cuốn lấy. Vốn muốn xen vào việc của người khác, nhìn bộ dạng của cả hai cãi nhau, đột nhiên đứng ở ven đường nôn ọe, người đàn ông kia cũng là bộ mặt phẫn nộ.

      có cảm tình gì với , có quá nhiều tiếp xúc, nhưng lại sợ gặp chuyện may. Cứ như vậy vô thức đạp thắng xe.
      trạch nữ thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 13

      Tống Mộ Thanh tựa vào của kính xoa huyệt thái dương, loại rượu kia khiến khó chịu, muốn chửi bậy!

      giọng lẩm bẩm bỏi thăm tổ tông mười đời tên pha rượu, đột nhiên nhận ra người khiến mình uống rượu là người khác, ta vô tội.Người đầu sỏ gây lên chính là người lái xe bên cạnh .

      Nếu phải có dây thần kinh nào bị hỏng, biết tại sao nhìn , cũng cùng so tài, cũng rời khỏi đó chậm rồi phải so kè với Giang Lộ, tại càng ngồi xe mà so tài cùng . ràng là đưa tới, nhưng bây giờ lại giống như là ban cho ân huệ vậy. rất bất bình.

      Tống Mộ Thanh giọng oán trách làm cho Lận Khiêm chú ý.

      nghe cái gì, lui về phía sau nhìn qua kính, chỉ thấy miệng giống như thỏ ăn có ngọ nguậy, hai má hồng hồng, mệt mỏi dựa vào cửa kính, hai tay vô lực buông thõng.

      Lấy kinh nghiệm của cho thấy say. Lúc này tốt hơn, vốn là sợ chọc phải phiền toái kết quả chọc phải .

      sao chứ?” hỏi.

      Tống Mộ Thanh nghiêng đầu, mê hoặc nhìn , giống như là có suy nghĩ phải với vậy.

      “…… có việc gì.” Qua lúc lâu mới chậm rãi mở miệng, sau đó nấc cục.

      Lận Khiêm vừa thấy bộ dạng này của liền biết say . Mặc dù hai người cũng chỉ là gặp qua hai lần nhưng người phụ nữ này khiến cho cảm giác như vẫn biểu người ngây thơ.

      khỏi nhìn vào mắt .

      rất xinh đẹp, thậm chí là người nổi bật nhất trong những người từng gặp qua. Nhưng khi gặp mặt ở bệnh viện theo bản năng muốn tránh, tránh né này phải vì chủ động mà có. Là cái gì, mới đầu cũng biết, nhưng sau khi bị lừa gạt đến con hẻm kia, sau đó là khiêu khích mới hiểu ràng. Là cảnh giác! Tại chiến trường gặp phải kẻ địch mạnh phải cảnh giác. Mà trong cuộc sống thể dùng những phương pháp với kẻ địch để đối phó với , cho lên thời điểm bắt tay trong phút chốc kia, trong tiềm thức tránh né .

      Tống Mộ Thanh lúc này cũng có hai phần thanh tỉnh, biết Lận Khiêm quan sát .

      Hừ! phải them ngó tới tôi hay sao, còn quay đầu ném lại quán, tại len lén nhìn làm gì?

      Trong lòng nghĩ như vậy, xiêu xiêu đổ đổ bò dậy, víu lấy ghế ngồi trước mặt, đem lưng tựa vào ghế, cùng đối đầu với .

      Lận Khiêm biết muốn làm cái gì, chỉ dùng ánh mắt nhìn , sau đó vững vàng lái xe.

      !” Tống Mộ Thanh đột nhiên túm lấy vai , hung hăng hỏi: “Sao lại luôn nhìn tôi, có phải thích tôi rồi? mau!”

      Lận Khiêm swungx sờ, sau đó liền bật cười. Vẫn để ý . đại nhân đại lượng, khong so đo với phụ nữ say rượu.

      cười cái gì?” đột nhiên vươn cổ, tiến tới trước mặt , còn đưa tay nắm mặt : “Ah,… tốt…Hắc hắc.”

      ngờ có động tác này, người cứng đờ, cả tay lái cùng chân phanh đồng thời dừng lại. Tránh sang bên, tránh thoát ma trảo của .

      Tống Mộ Thanh cũng theo, lớn tiếng bắt đầu trách móc: “A, a a a a …… Em trai ngoan, cho chị hôn cái, hôn cái……”

      vừa la hét vừa dụ dỗ, bên ôm cổ , nửa người dò xét. Cổ áo bởi vì động tác của mở rộng ra, Lận Khiêm vốn muốn đem mặt đẩy ra, cẩn thận nhìn thấy nơi nên nhìn……. Nhất thời lúng túng quay đầu lại.

      “Em trai…… Chị nào….” xong liền bĩu môi tiến tới.

      Lận Khiêm ghét đẩy ra, nhất quyết tha đên gần, lại đẩy ra, lại tiến tới……

      Đây ràng là đùa giỡn nha! Lận Đại đoàn trưởng chưa từng bị ai ăn đậu hũ như thế này, truyền ra mặt mũi đâu nhìn người nữa!

      Lận Khiêm mặt cáng ngày càng đen, quả giống như báo táp sắp nổi. Nếu như người khác thấy bộ dạng của như thế này chắc chắn sợ đến nỗi tè cả ra quần. Nhưng Tống Mộ Thanh say, coi như mặt có đen thêm nữa, giống như ôm thù giết cha lại phát người giết mới chính là cha ruột, cũng cho là cười đến mặt đầy gió xuân, như lập tức thăng quan phát tài, đắc đạo thành tiên.

      nhìn cười hắc hắc, tay lại vươn đến bóp mặt . bị tức đến gân xanh nổi lên, mực đẩy móng vuốt của ra.

      Sức lực có khống chế, Tống Mộ Thanh bị đau. Nhảy vọt cái đứng lên, lại đụng phải mui xe, ôm đầu ngồi xuống, nhìn chằm chằm Lận Khiêm.

      “Hắc…. còn dám đánh ta. cho biết, đại gia ta đây coi trọng , mặc kệ có nguyện ý hay cũng phải theo ta!”

      Lận Khiêm nhìn dáng vẻ của , dở khóc dở cười. Người phụ nữ này thế nào uống say chính là dạng lưu manh vậy?

      Tống Mộ Thanh mơ hồ thấy nụ cười của , lập tức trong lòng rung động, khung cảnh trước mắt như sinh động hơn.

      Động tác của rất nhanh, nhanh đến nỗi Lận Khiêm chưa kịp phản ứng bị nắm cằm.

      “Nàng, hát cho đại gia ta nghe khúc! Hát hay có thưởng!”

      Lúc coi là em trai, lúc lại coi nương hát. Mặt Lận Khiêm từ đen chuyển thành khối băng, tản ra khí lạnh dày đặc.

      “Tống Mộ Thanh, an phận chút cho tôi!” trừng mắt rống .

      Bình thường huấn luyện hô khẩu lệnh thanh rất lớn, thanh giờ còn xen lẫn tức giận, Tống Mộ Thanh nhất thời bị làm cho phát sợ.

      ngượng ngùng rút tay về, ngượng ngùng ngồi trở lại chỗ cũ, tựa vào cửa kính khóc thút thít, thỉnh thoảng quay đầu lén nhìn cái. Dáng vẻ rất đáng thương.

      Lận Khiêm bị ánh mắt, bộ dáng kia của làm cho biết phải làm như thế nào. thường ngày giao thiệp chỉ toàn bộ đội, nếu mà ai vừa mới bị rống chút rơi nước mắt như vậy còn ra thể thống gì, như vậy nên về nhà mà thành đứa trẻ thôi. Cho nên khi Tống Mộ Thanh khóc chỉ có thể chăm chú nhìn mà thôi.

      khóc đến hăng say, gãi gãi đầu xoay người mở cửa xe. nghĩ, khi còn say có biện pháp đưa về nhà rồi.

      Nhưng mở cửa liền thấy cách đó xa đường sửa, muốn tiếp phải lái trở về đường cũ rồi vòng sang đường khác. Nhìn trong xe cò động tĩnh gì, có lẽ khóc mệt rồi ngủ thiếp . Bất đắc dĩ trở lại xe.

      Lúc này qua 0 giờ, người nhà gọi tới, chỉ cùng mấy chiến hữu chuyện về nhà hơi trễ, bây giờ đường trở về quân đội. Mẹ dặn dò đường cẩn thận.

      ngang qua quầy bar kia thấy có hai ba người bước ra ngoài. Thời gian trôi qua chưa đến canh giừ, mới vừa rồi người phụ nữ này còn cao ngạo ai bì nổi trừng mắt nhìn đá cửa ra, giờ lại giống như con mèo say khướt ở xe .

      bĩu môi cười cười, tiếp tục lái xe.

      Nửa giờ trôi qua, nhưng cảm thấy có gì đúng. Đường này quen.

      Lận Khiêm mặc dù sinh trưởng ở thành phố C, nhưng gần hết thời gian đều ở trong quân đội, chưa từng dạo qua, đối với đường ở thành phố C có ấn tượng khi Thượng Quân trước đó. Mà trong mười năm, đường trong thành phố C biến đổi ít, cho nên giờ gặp phải tình trạng này.

      Thần tượng của cả đám lính trẻ, lãnh đạo khen dứt miệng, minh thần võ đồng chí Lận Khiêm, Lận đại đoàn trưởng, lạc đường!

      **

      Trong giấc mộng Tống Mộ Thanh mơ hồ thấy đầu óc mình muốn nổ tung. Hoảng sợ khiến tỉnh dậy, mở mắt ra. Sau đó liền phát được có gì đó bình thường.

      Trần nhà ràng màu trắng, tại sao lại biến thành màu đen như thế này?

      Ngay sau đó đau đớn cơ thể liền truyền đến. Đầu tiên là đầu, sau đó là cổ họng, tiếp theo là eo.

      vừa lắc đầu vừa xoa eo ngồi dậy, áo khoác quân trang từ người tuột xuống.

      Nhìn thấy y phục có điểm quen mắt, vuốt vuốt, lờ mờ phát giác trí nhớ trong đầu, lại nhìn bốn phía. Xe đường, xe chỉ có mình . tại còn sớm bởi vì bên cạnh có vài người cầm sữa đậu nành và bánh bao đường.

      lật lật y phục, nhìn thấy huy hiệu cầu vai, đây là của Lận Khiêm.

      phải là mau quên, mà là tại đầu đau nghĩ được gì.

      Nhưng người đàn ông kia đâu rồi?

      Mới vừa nghĩ như vậy, điện thoại di động của vang lên. Là dãy số xa lạ, nhưng thanh đầu bên kia truyền tới xa lạ.

      “Tôi là Lận Khiêm.” .

      “A, ừ…… ở đâu?”

      “Bộ đội.”

      “À? Vậy…..”

      “Xe có người tới lái, làm phiền ở đó chờ lát.”

      Tống Mộ Thanh do dự lát rồi gật đầu, phát đối phương thấy được động tác của mình : “Ừ, tốt. Gì kia, nha……”

      “Còn có việc?”

      Tống Mộ Thanh biết sao, cho đến khi Lận Khiêm thúc giục hai tiếng mới ấp a ấp úng mở miệng.

      “Gì kia, tôi…… Tôi tối qua là gì với chứ?”

      Đầu kia trầm mặc hồi, sau đó nghe thanh Lận Khiêm lành lạnh: “ cảm thấy thế nào?”

      Tống Mộ Thanh sững sờ, biết đến tột cùng có hay có.

      “Tôi cảm thấy…….Chắc là có.” yếu ớt . Mặc dù biết khả năng này rất .

      Tống Mộ Thanh thường uống rượu, cho dù có uống cũng uống rất ít, để bản thân say. Nhưng ngày hôm qua Lận Khiêm gây cho kích thích, rượu tác dụng chậm, lúc này mới vướng phải.

      biết khi say mình có dạng gì, quả so với bình thường như hai người vậy. Bữa tiệc tốt nghiệp đại học năm đó, Trần Mặc Mặc cùng mấy người hãm hại , chỉ mời rượu mà còn đem cảnh uống rượu say quay lại. Dùng lời của Trần Mặc Mặc là: “Tống Mộ Thanh bình thường đứng đắn, khi đem chuốc say mới biết, ra bản chất chính là nữ lưu manh.”

      Vừa nghĩ tới đối với Lận Khiêm giở trò lưu manh, trái tim bé của liền run lên, nhưng phải sợ.

      Lận Khiêm a! Lạnh như băng, người đàn ông như vậy cư nhiên bị đùa giỡn. Chỉ suy nghĩ như vậy nằm mơ cũng cười đến tỉnh.

      cười cái gì?”

      có!” Tống Mộ Thanh lập tức kéo khóe miệng vừa giơ lên về, vững vàng hô hấp, hỏi: “Tôi làm gì với ?”

      có.”

      Lận Khiêm hình như rất bận, xong liền cúp điện thoại.

      Tống Mộ Thanh chu mỏ, đem y phục của xếp gọn ở ghế sau, sau đó nhìn vào kính chiếu hậu sửa sang lại tóc và y phục của mình, xuỗng xe đóng của chờ ở ven đường.

      Cũng lâu lắm, có người lái xe đến. Tống Mộ Thanh về nhà có chút động tĩnh. Vì vậy nhanh gọn tắm rửa, nghĩ nên ngủ cho tốt, nằm giường tài nào ngủ được. Trong đầu luôn lên người đàn ông có tên Lận Khiêm.
      Chương 14

      Khi Tống Mộ Thanh bị đống báo biểu hành hạ Trần Mặc Mặc gọi điện đến trong tình trạng nước sôi lửa bỏng.

      “Thanh Thanh, cứu mạng a……”

      Tống Mộ Thanh hấp tấp gọi taxi tới chỗ Trần Mặc Mặc . Vừa xuống xe liền xắn tay áo, thậm chí chuẩn bị tâm thế sẵn sang cùng người chiến đấu. Nhưng khi vừa bước vào nhà hàng đồ ăn tây kia, thấy Trần Mặc Mặc tưởng chừng khóc đến thở ra hơi lại say mê cuồng nhiệt đứng lên, lộ hàm răng trắng chạy ra đón .

      Tống Mộ Thanh nhìn thấy ngồi đối diện với là người đàn ông kia, nhất thời liền ý thức được mình cư nhiên bị loại người trí thông minh ngược lại so với độ tuổi Trần Mặc Mặc lừa. Có thể thấy được Trần Mặc Mặc ngu ngốc vui mừng nhiệt tình, ngoan tuyệt quyết tâm lập tức xoay người rời .

      Trần Mặc Mặc khi còn bé chính là người miệng cọp gan thỏ. Khi còn yếu trước mặt luôn giả Phách Vương, khi lớn hơn mạnh hơn luôn giả bộ cháu chắt Đại Cá Tử theo.

      Kể từ khi biết Tống Mộ Thanh, bị khí phách đại nữ vương của cảm phục, từ đầu đến đuôi luôn sợ hãi, chỉ cần vừa gặp chuyện khó liền gọi cho Tống Mộ Thanh cầu cứu(Đoạn này đọc mà loạn hết lên, hiểu gì L)

      Trần Mặc Mặc thấy sắc mặc Tống Mộ Thanh khó coi lập tức ân cần tới, thân thiết lôi kéo tới bàn ngồi. Sau đó chân chó gọi phục vụ gọi đồng món thích ăn.

      Tống Mộ Thanh coi như thấy , quan sát thẳng người đàn ông đối diện.

      Nếu là ở trong mắt người khác có lẽ người đàn ông này được coi là đẹp trai. Nhưng vài ngày nay hình ảnh Lận Khiêm thỉnh thoảng xuất trong đầu , so với nhau, lập tức cảm thấy dáng dấp người này chỉ là bình thường, mơ hồ. nhìn chằm chằm ta hai phút, nhưng khi vừa quay cũng biết ta lớn lên trông như thế nào.

      Trần Mặc Mặc nhích lại gần, thầm ở bên tai : “Mẹ mình sắp xếp, cậu cần phải cứu mình.”

      Tống Mộ Thanh để ý đến , cũng coi như nghe thấy, vươn tay với người đàn ông đối diện.

      “Chào , Tống Mộ Thanh.”

      Người đàn ông đối diện cũng quan sát , nhìn đưa tay ra sửng sốt lát mới phản ứng: “A, Tống ****** Xin chào, tôi là Chu Bình.” a đứng lên, đưa cánh tay ra.

      Tống Mộ Thanh có chút ghét bỏ, khi ta cầm tay của , chỉ là động vào đầu ngón tay của ta, thời gian tiếp xúc chỉ giây ngắn ngủi liền rụt tay về.

      “Chu tiên sinh nhất định là rất bận rộn, vậy chúng tôi cũng làm mất thời gian quý giá của rồi.”

      dứng thẳng dậy, so với người đàn ông đối diện cao hơn nửa cái đầu. Chiều cao ưu thế, khí thế áp bức, còn thình lình ra câu đuổi người, khiến người đàn ông kia lúc lâu cũng phản ứng kịp.

      Sau lát mới ngập ngừng : “Cái này, Tôi…… Tống ***** nghĩ sai rồi, tôi tời cùng Trần ***** xem mắt.”

      “Tôi có sai, biết là hai người xem mắt, chỉ là kết thúc. Chu tiên sinh là người bận rộn, hay là cứ trước, cần cố kỵ chúng tôi đâu.” cười giống nàng Mona Lisa ra những câu này.

      “Chuyện này……Vậy……” ta ấp a ấp úng rơi vào trong mờ mịt.

      Từ khi đến đây nhìn thất Trần ******, chưa từng câu. Hỏi cái gì đúng hay chỉ gật đầu hoặc lắc đầu, lại tỏ vẻ mặt như sắp ăn thịt vậy. Vốn cho rằng chỉ xấu hổ, sau đó tốt thôi. Nhưng bữa cơm còn chưa ăn xong, trà cũng chưa có lạnh thế nào lại là xong rồi đây?

      ta muốn gì, chỉ thấy vị Trần ***** kia lúc nãy câu giờ lại thầm to với người phụ nữa mới đến, hai người coi như tồn tại.

      ai để ý , chỉ có thể ngượng ngùng rời .

      “Trần Mặc Mặc, ánh mắt của mẹ cậu như thế nào vậy, càng ngày càng được nha.” Sauk hi người đàn ông kia rời Tống Mộ Thanh liền .

      “Mình cũng buồn đây. Cậu chỉ là ánh mắt của bà, về sau còn chọn cái người đẹp trai như thế nào đây?” tỏ vẻ ưu sầu, hình như nhớ ra cái gì đó, trong nháy mắt liền kích động nắm lấy vai Tống Mộ Thanh: “! Buổi tối hôm trước là ai từ quán rượu đưa cậu về?”

      “Lận Khiêm!”

      Tống Mộ Thanh dịch ra cách xa chút. muốn gạt bạn tốt.

      “Lận Khiêm? Là người nào nha?” nhướng nhướng mắt, đột nhiên lắc lắc như cắn thuốc lắc kêu lên: “Liền cái đó……Liền cái đó, cái đó…”

      “Đúng, chính là như cậu nghĩ đó.”

      Tống Mộ Thanh bình tĩnh gắp thức ăn ăn cơm. Nhìn biểu bình tĩnh của , Trần Mặc Mặc như con khỉ mới xổng chuồng nhảy bật lên, nhảy lên nhảy xuống.

      “Cậu , cậu , cậu làm như thế nào cùng ta? Tài xế nhà mình thấy cậu ở chỗ đó…Có phải hay cậu cùng ta, có phải hay đêm cũng về nhà ngủ?” hai tay như dây cót vỗ bàn.

      ra ……”

      Tống Mộ Thanh nghĩ nghĩ giải thích như thế nào, là cùng di uống rượu cùng với người xem mắt, sau đó gặp Lận Khiêm, là do gieo họa nhưng cũng là giúp đỡ. Nhưng lại nghĩ lại, lấy đầu óc đơn giản như Trần Mặc Mặc, bất kỳ chuyện phức tạp nào cũng đơn giản hóa . Sau đó chuyện này biến thành cùng Lận Khiêm xem mắt, hơn nữa nửa đêm canh ba còn ở chung chỗ.

      “Chúng mình chỉ là lúc ra gặp nhau, sau đó là mình nhờ xe.” để đũa xuống, nhàn nhạt trả lời.

      Trần Mặc Mặc nhìn vẻ mặt của bạn, nghi ngờ và thất vọng: “Chỉ đơn giản như vậy?”

      “Ừ, chỉ đơn giản như vậy!”

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 15

      Trần Mặc Mặc giống như là tin lời của …. Có chút thú vị nghiêng đầu sang chỗ khác. Sau lát lại như nhớ ra được cái gì, nhìn từ xuống dưới, đột nhiên thần thần bí bí cười hề hề.

      “Cậu tuổi cũng cao rồi, những năm gần đây lại thấy cậu cùng người nào đương? Chẳng lẽ…… Là có cái gì khó hay sao?”

      thức ăn tay của Tống Mộ Thanh bị rơi xuống, nghiêng đầu lành lạnh nhìn cái, lại lần nữa gắp thức ăn vào bát.

      “Cậu yên tâm, quan hệ này của hai người giống như sắt và thép, coi như cậu như cái gì kia……. Chị em như mình đây cũng thay cậu giữ bí mật. Coi như Brad Pitt* cởi hết dùng sắc dụ mình…mình cũng tuyệt lộ chữ.” Trần Mặc Mặc vỗ ngực bằng phẳng của mình thề son sắt.

      Tống Mộ Thanh giống như nghe thấy gì, thản nhiên ăn. Trong lòng lại nghĩ tới, cần Brad Pitt, chỉ cần Tam Tử nhảy chân con cóc chạy đến trước mặt nhàng gọi ba tiếng “tiểu Mặc Mặc”, đừng là bí mật của mình, cậu ta cho cậu bắt tinh tinh cậu cũng có thể hấp ta hấp tấp chuẩn bị dùng sức phục dịch rồi.

      Trần Mặc Mặc cùng Tam Tử biết Tống Mộ Thanh khi cả ba còn là đứa trẻ bảy tuổi, mới vừa bước vào tiểu học năm nhất. Trần Mặc Mặc và Tam Tử cùng nhau khi dễ bạn trai gầy giống như con khỉ. Đột nhiên phía sau truyền đến tiếng gầm giận dữ, hai người cả kinh, vừa quay đầu lai thấy nữ sinh như bình trà, cao hơn bọn họ cả cái đầu đứng chống nạnh trước mặt, mắt trừng trừng.

      Về sau Tam Tử hình dung lại dáng vẻ của Tống Mộ Thanh lúc đó gật gù hả hê: “Hung nha, giống như gà mẹ bị cướp lấy gà con nha.”, bị Tống Mộ Thanh đánh cho tơi bời.

      Trần Mặc Mặc đôi tay để trước ngực ánh mắt tỏa sáng: “A, Sailor Moon**.” Tống Mộ Thanh sờ đầu tựa như sờ đầu con chó Samoyed***

      đánh nhau quen biết, từ đó về sau Trần Mặc Mặc và Tam Tử trở thành người hầu của Tống Mộ Thanh. Nhưng đừng xem Trần Mặc Mặc đối xử tốt với Tống Mộ Thanh như chị em cùng trong bụng mẹ, nhưng trong lòng đối với Tam Tử càng tốt hơn. Ai biểu người ta là thanh mai trúc mã từ đây? Nếu phải có Tống Mộ Thanh, chừng hai người biến đổi khác hơn rồi.

      Tống Mộ Thanh mặc dù nhìn thấy tâm tư của Trần Mặc Mặc nhưng chưa từng muốn thẳng ra. biết, có số chuyện nếu mà làm ra thể duy trì được trạng như bây giờ.

      Trần Mặc Mặc mong đợi nhìn , để đũa xuống lau miệng.

      “Mình cậu nghe Trần Mặc Mặc, đầu óc óc heo của cậu có khi nào bình thường được à? Chúng ta quen biết hơn mười năm, cậu có thấy chuyện gì mà mình dám làm ? Hơn nữa nếu mình muốn, cậu có giữ được ?

      Trần Mặc Mặc bị mắng nhiều quen, tự động để ý đến từ “óc heo” kia. Suy nghĩ lại lời của bạn, sau đó tán đồng gật đầu cái.

      có gì cậu dám làm. Chỉ là cậu cũng 23 tuổi còn chưa động lòng với bất kỳ người đàn ông nào, mầm mống tuổi thanh xuân của cậu phải đến quá muộn đấy chứ?”

      “Ai mình động lòng.”

      Tống Mộ Thanh cầm cốc trà xanh, nhấp hớp , thản nhiên . Trần Mặc Mặc nhăn long mày hiểu, nghe thấy những câu .

      Thời điểm Tống Mộ Thanh học trung học năm hai có coi trọng nam sinh thanh tú lớp bên cạnh. Mỗi tiết đều làm bộ ngang qua, cũng giống như những nữ sinh cùng lứa tuổi mắc cỡ từ lớp bên cạnh qua. Nhưng tháng trôi qua, con mắt người ta hề liếc nhìn . Tống Mộ Thanh có chút tức giận, lần đầu chủ động lại bị coi thường, thời điểm muốn buông tha nghĩ lại, có lẽ biểu đạt như vậy người ta hiểu. Cho nên quyết định dứt khoát lần, viết bức thư tỏ tình với đầy đủ tình cảm của mình: “Mình là Tống Mộ Thanh, lớp bên cạnh, mình nhìn trúng bạn.”

      Rạng sáng ngày thứ hai, Tống Mộ Thanh liền đứng ở trước cổng trường học, chờ nam sinh kia vừa xuất liền mạnh mẽ đem “thư tình” chỉ vỏn vẹn hai mươi chữ nhét vào túi của nam sinh kia. lo lắng đợi nửa tháng nhưng cũng thấy đáp lại. Chỉ là mỗi lần học về khi gặp nam sinh kia, người ta lại nhanh chóng tránh xa , giống như gặp phải lưu manh thổ phỉ vậy. nghĩ người ta có lẽ bị dọa. Lại cảm thấy đây chính là sỉ nhục trong suốt mười năm cuộc đời. Nếu để Trần Mặc Mặc và Tam Tử biết cũng bị cự tuyệt phải là cười nhạo chết sao? Vì vậy ai cũng kể chuyện này.

      Đây chính là vết nhơ trong cuộc đời , vì chuyện này cũng khó khăn chút, dĩ nhiên là đến mức trà nghĩ cơm muốn nhưng tim của cũng rất khó chịu. qua bao lâu, đột nhiên phát ra cho đến bây giờ cũng biết tên tuổi của nam sinh kia, đem chuyện này để ở trong lòng nữa.

      Theo số tuổi tăng dần, hiểu như vậy phải là thích, thậm chí cũng chưa từng động tâm. càng ngày càng hối hận lúc đó làm chuyện ngu xuẩn như vậy. biết khi đó ánh mắt của như thế nào nữa, tại sao lại coi trọng người so với đàn bà còn giống hơn cơ chứ? Sau khi lên đại học, bên cạnh Trần Mặc Mặc cũng , nhưng Tống Mộ Thanh đối với những người theo đuổi mình tìm thấy được người khiến tim đập nhanh. Thậm chí gần đến những nam sinh cùng lứa, thường : “Cậu mội đại nam nhân như thế nào lại có thói quen như vậy? Đứa trẻ ba tuổi cũng ngây thơ như cậu.”, “ em, mớ gì giữa ban ngày vậy?”

      “Ai, với tình trạng như cậu như thế này rát có thể khi ba mươi tuổi cậu vẫn còn vườn nhà trống nha. Có hay muốn mình giới thiệu cho mấy thanh niên tuổi trẻ tuấn giúp cậu?” Trần Mặc Mặc đụng đụng bả vai , nháy mắt mấy cái.

      “Đừng, chính cậu giữ cho mình .” Tống Mộ Thanh vội vàng cự tuyệt.

      Loại chuyện làm mai như thế này, Trần Mặc Mặc từng có thời gian đặc biệt thích. khi biết người còn đơn, kể cả có cách cả Thái bình dương cũng gọi điện cho người ta đống bạn nam tuấn tú hay là mỹ nứ độc thân, đem hết khả năng tác hợp cho người ta. Nhưng những người được tác hợp dù là nam nữ hay là nam nam cuối cùng cũng là mỗi người ngả.

      Tống Mộ Thanh gọi phục vụ lấy ví tiền Trần Mặc Mặc ra tính tiền, cũng hết sức hào phóng cho tiền boa, cầm túi xách ra ngoài. Trần Mặc Mặc phía sau lảm nhảm: “Mình có họ ở xa, là độc tôn của em họ cậu mình. học ở nước , trước kia ấy có bạn Đức quốc tịch Mỹ, chia tay, sau lại có bạn có huyết thống pha trộn giữa Italy và Canada, sau lại chia tay. Vì vậy ấy Pháp, chuẩn bị ở đó tìm người Trung Quốc kết hôn……”

      Rốt cuộc đây là chuyện gì nha? Tống Mộ Thanh liếc mắt.

      “Mình cảm thấy vô luận từ ngoại hình đến nội tâm, hai người các cậu đều rất thích hợp, có phải cậu lo nhìn thấy ấy? Mặc dù nước Pháp có xa, nhưng cũng có thể ***** nha.”

      “Người họ kia của cậu vừa nghe cũng biết đầu óc có vấn đề, vì tương lai thiếu niên nhi đồng nước ta đều thông minh, hay là thôi .”

      , đột nhiên phía trước, bên trái có người phụ nữ gọi Tống Mộ Thanh.

      xin lỗi, mới vừa vô ý nghe được các em chuyện. Em xem mắt? Em cùng Khiêm tử có chuyện cãi nhau hay sao?” Ôn Nhã hỏi.

      Tống Mộ Thanh nhất thời có cảm giác tự mình làm bậy nhất định thể sống. mới vừa với Trần Mặc Mặc và Lận Khiêm có gì, lúc này chị họ của Lận Khiêm lại xông ra trước mặt hỏi có phải cùng Lận Khiêm giận nhau. Trần Mặc Mặc phản ứng chậm hơn chút, phản ứng kịp được cái người gọi “Khiêm tử” là thần thánh phương nào. Nhưng lâu sau liền bừng tỉnh hiểu ra, quay đầu nhìn chằm chằm Tống Mộ Thanh, trong mắt tất cả ý là “Cậu lừa mình”, ánh mắt buồn bã.

      Tống Mộ Thanh ý bảo bình tĩnh chớ nóng, nhìn sau lưng Ôn Nhã còn có mấy người phụ nữ khác, với : “Chúng em vừa mới giỡn thôi. Chị cùng bạn ăn cơm ở chỗ này ạ? Vậy quấy rầy chị nữa.”

      có gì, vừa vặn bọn chị cũng muốn rời .” Ôn Nhã kéo , lại hỏi: “Em chiều nay có rảnh ?”

      Tống Mộ Thanh biết muốn làm gì, ánh mắt hướng về tỏa sáng lấp lánh, khiến có cảm giác rơi vào biển rộng lối thoát, mặt cười khiến thể mặt đỏ tim đập mà ra hai từ “ rảnh”. Nhắm mắt có rảnh rỗi.

      Khi xong hai chữ kia liền nhìn thấy trong mắt Ôn Nhã thoáng lên ý cười “gian kế được thực ”.

      “Vậy tốt, chị muốn đến chỗ bộ đội của Khiêm tử, em rảnh cùng luôn chứ?” xong còn dùng ánh mắt hỏi thăm Trần Mặc Mặc.

      Trần Mặc Mặc có tiền đồ, vừa nghe thấy hai chữ thần bí “bộ đội” liền rục rịch ngóc đầu dậy. Vừa nhìn cũng thấy ý tứ muốn ngay lập tức lôi : “Tốt tốt, chúng ta cùng nha. Thanh Thanh Thanh Thanh, nha……”

      Tống Mộ Thanh trừng mắt nhìn bạn, vuốt vuốt lỗ tai, sau đó quay đầu lộ vẻ khó xử với Ôn Nhã: “Nhưng……”

      “Em yên tâm, là bọn chị mang em , Khiêm tử dám gì đâu.” Ôn Nhã khẳng định .

      Tống Mộ Thanh gật đầu cái, khóe miệng nâng lên, cười cười. Nhưng trong lòng có được vẻ bình tĩnh như vậy. Trong lòng lo lắng nhìn Trần Mặc Mặc giống như đứa trẻ nhảy lên vui sướng kia, mặt còn có hai vết đỏ ửng khả nghi.

      * Brad Pitt tên là William Bradley Pitt sinh ngày 18 tháng 12, 1963 tại (Shawnee, Oklahoma, Hoa Kỳ) là diễn viên Mỹ và là nhà sản xuất phim. Brad Pitt được bình chọn là trong những người đàn ông hấp dẫn nhất thế giới. Brad nhận được ba đề cử cho giải Oscar và nhận được giải Quả cầu vàng

      Attachment:

      250px-Brad-pitt09.jpg [ 21.17 KiB | xem 3047 lần ] 250px-Brad-pitt09.jpg [ 21.17 KiB | xem 3047 lần ]

      **Thủy thủ mặt trăng

      *** [ Thú cưng ]Chó giống Samoyed...xinh xinh...xương xương...

      Attachment:

      samoyed_11.jpg [ 46.51 KiB | xem 3047 lần ] samoyed_11.jpg [ 46.51 KiB | xem 3047 lần ]

      Chương 16

      Chỗ Lận Khiêm đóng quân chỉ xa mà đường còn khó . Họ ngồi xe hai tiếng đồng hồ, sắc mặt Tống Mộ Thanh trắng bệch, mắt hoa lên toàn sao, lúc này Ôn Nhã mới đến rồi.

      Trần Mặc Mặc kịp chờ đợi nhảy xuống xe, chống nạnh tò mò nhìn hàng rào doanh trại kia. Chỉ vào hai binh lính gác cổng hưng phấn với Tống Mộ Thanh: “Cậu xem cậu xem, uy phong.” vừa xong bên cạnh liền có chiếc thẻ quân dụng đục lỗ bay qua, bụi đất bám đầy đầu.

      “Chị dâu.” Họ tới cổng có người lính mặc quân trang bước đến, nhận lấy đồ trong tay Ôn Nhã.

      “Làm phiền cậu, tiểu Lưu.” Ôn Nhã cũng từ chối, trong tay có túi gì cũng đều đưa cho .

      phiền toái phiền toái, cần phải vậy.” Tiểu Lưu thà cười dẫn bọn họ vào trong. Tầm mắt dừng lại trước Tống Mộ Thanh và Trần Mặc Mặc, nở nụ cười với hai người.

      rể của Khiêm tử cũng ở đây, chị có việc gì làm đến đây thăm bọn họ.” Ôn Nhã quay đầu lại giải thích với Tống Mộ Thanh.

      Tống Mộ Thanh vẫn cho là Ôn Nhã đặc biệt đến thăm Lận Khiêm, trong lòng tình cảm chị em của họ tốt, hóa ra là người ta đến thăm chồng tiện thể nhìn qua em chút. nhìn cầu vai của người ra đón, gạch ba sao, nghĩ thầm cấp bậc của chồng Ôn Nhã phải là thấp. có thể khiến Thượng úy thành chân chạy việc trong bộ đội phải nhiều.

      Trần Mặc Mặc từ khi bước vào từ cổng chính được hai binh lính gác cổng “pằng” chào tiếng liền kích động thôi. Liền bộ cũng an phận, đông xem chút tây xem chút giống như Già Lưu được vào thăm đại quan viên vậy. Còn thỉnh thoảng lôi kéo tay áo Tống Mộ Thanh thầm: “Bên kia có Binh ca ca rất đẹp trai a.”

      Tống Mộ Thanh hất móng vuốt của ra, ánh mắt sắc ben lườm cái, lúc này mới an tĩnh. Tống Mộ Thanh theo sau Ôn Nhã chuyện. Ôn Nhã để cho cùng theo chứng tỏ cho rằng là bạn Lận Khiêm, mà vẫn giải thích gì. Nếu đợi lát nữa gặp Lận Khiêm chuyện này bị phơi bày chắc là lúng túng lắm a.

      vừa nghĩ như thế nào để Ôn Nhã gặp Lận Khiêm, vừa nghe cùng tiểu Lưu chuyện.

      “Tiểu Lưu, Khiêm tử gần đây như thế nào?”

      “Chị dâu Lận đoàn trưởng?” Tiểu lưu bước cước lớn, mất mấy bước liền tới trước măt các . Nghe được Ôn Nhã hỏi liền dừng lại đợi các vào.

      có thể ai. Cũng biết bao nhiêu ngày, thấy nó về nhà còn chưa tính, chúng ta biết các ngươi làm lính thể tùy tiện rời khỏi quân doanh. Nhưng gọi điện thoại nó cũng gọi.”

      Tiểu Lưu cảm thấy lời này đúng nha. Lận đoàn trưởng ở trong doanh trại được phong là tam lang liều mạng nha, luôn bận rộn, đến việc ăn cơm còn nhớ chứ đừng là gọi điện về nhà. Chị dâu trước kia tới doanh trại chưa từng nghe thấy chị oán giận câu nào, sao hôm nay lại hỏi? sờ sờ đầu, con ngươi đảo quanh thấy người sau, lập tức hiểu .

      ra đây là vợ chồng son giận dỗi. Nhưng cũng chưa từng nghe thấy Lận đoàn trưởng có bạn a!

      “Chị dâu, chị cũng thể trách Lận đoàn trưởng. Mấy ngày trước ấy nhận nhiệm vụ, rất bận rộn.

      Ôn Nhã ồ tiếng. Sau đó quay đầu nhìn Tống Mộ Thanh, thấy phản ứng lại hỏi: “Nó bây giờ ở đâu?”

      Tiểu Lưu suy nghĩ chút : “Chắc giờ ở sân huấn luyện.”

      “Như vậy a.”

      Ôn Nhã thầm đôi câu, Tống Mộ Thanh nghe .

      “Đây là bạn của Khiêm tử, họ Tống. Chắc lão Trương vẫn chờ tôi, cậu có thể hay tìm người đưa ấy đến ký túc xá của nó chờ?” Ôn Nhã cười kéo Tống Mộ Thanh đến bên cạnh mình.

      “Được, chị dâu lần đầu tiên tới chúng ta phải chiêu đãi tốt.” ta vừa vừa đưa tay vẫn cậu lính qua: “Cậu lính kia, cậu lính kia, cậu mau qua đây!”

      Tiểu binh lính nghe cấp gọi lập tức chạy bộ tới. Đoán chừng tự mình đếm “ hai, hai” miệng há ra ngậm lại.

      “Tên gì?” Tiểu Lưu hỏi cậu ta.

      “Báo cáo liên trưởng, em tên Đỗ Tử Đằng.”

      “”Phốc……” Tống Mộ Thanh vừa nghe thấy danh tự của cậu ta nhịn được cùng Trần Mặc Mặc bật cười. Ôn Nhã cũng khác hai là mấy, mặc dù cười thành tiếng nhưng nhịn cũng rất vất vả.

      Tiểu Lưu khóe miệng giật giật: “Cha mẹ cậu thế nào lại đặt cái tên như vậy?”

      Đỗ Đằng Tử uất ức bịt bịt miệng. Từ đến lớn, cũng bởi vì cái tên này khiến cho người khác rât “đau bụng”, cậu ít lần trở thành chuyện cười của người khác.

      “Được rồi, được rồi. Đây là bạn của Lận đoàn trưởng. Cậu đưa ấy đến ký túc của Lận đoàn, nhớ chiêu đãi tốt.”

      “Dạ!”

      Tống Mộ Thanh theo cậu ta đến chỗ ở của Lận Khiêm, Trần Mặc Mặc vốn định theo lại bị Ôn Nhã lôi .

      Chỗ ở của Lận Khiêm rất đơn giản, vừa vào cửa liền nhìn được hết bên trong. giường, bàn, còn có thêm cái tủ đơn giản treo quần áo cùng cái ghế. giường chăn gối được gấp như khối đậu hũ, ga giường vết nhăn cũng có. Trong phòng sáng sủa sạch , Tống Mộ Thanh đứng trước cửa biết nên hay nên vào.

      Người khác đều coi là bạn của Lận Khiêm, nhưng bản thân bây giờ có nghĩ như vậy. Muốn coi như có chuyện gì bước vào trong cuộc sống riêng của , làm được.

      “Cậu mang tôi đến sân huấn luyện thôi.” với Đỗ Tử Đằng.

      “À?” Cậu ta khổ sở .

      “Thế nào? thể sao?” Tống Mộ Thanh nghi ngờ hỏi.

      “Cũng phải như vậy.” Cậu ta do dự .

      “Cậu yên tâm, có gì tôi với đoàn trưởng các cậu, ấy trách mắng cậu đâu.” Tống Mộ Thanh .

      Đỗ Tử Đằng đưa Tống Mộ Thanh ra sân huấn luyện, còn chưa đến nghe thấy tiếng hô của đàn ông huấn luyện.

      Tống Mộ Thanh hỏi thăm nhìn Đỗ Tử Đằng cái, người này nha, thanh giống như sấm đánh, cách trăm thước mà nghe ràng.

      “Hắc hắc, buổi sáng huấn luyện tân binh, vào giờ này giáo huấn họ.”

      Tống Mộ Thanh kinh ngạc trợn mắt há mồm. Lận Khiêm giáo huấn người? Lời chẳng bao giờ quá đôi câu, cũng quá hai từ mà có thể giáo huấn người khác?

      gần thêm mấy bước, nhìn kỹ chút người giáo huấn kia phải là Lận Khiêm.

      “Các người hoa chân múa tay giống như đàn bà vậy ra chiến trường như thế nào? Đến lúc ăn cơm chạy nhanh ai bằng, huấn luyện chút liền kêu khổ kêu mệt. Sợ mệt mỏi các cậu còn bộ đội làm gì? Tôi còn nghe thấy người nào kêu mệt nữa, ngay lập tức dọn con mẹ nó đồ đạc, lập tức cút!”

      “Đó là Tề liên trưởng.” Đỗ Tử Đằng rụt cổ cái, giọng với Tống Mộ Thanh. Giống như là rất kiêng kỵ nhắc đến Tề liên trưởng.

      Tống Mộ Thanh chú ý, ánh mắt luôn đặt người khuôn mặt lạnh lùng đứng trước đám đông câu gì_Lận Khiêm.

      Qua hồi lâu, Từ liên trưởng giáo huấn đến miệng đắng lưỡi , chạy tới trước mặt đôi câu. Sau đó Tống Mộ Thanh nghe thấy thanh của Lận Khiêm.

      “Toàn bộ chạy, 5km!”
      trạch nữ thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương17

      Đội ngũ hơn hai trăm người, theo Tề liên trưởng nhanh chóng “chạy bộ” quanh sân huấn luyện. Khẩu hiệu và bước chân vang dội khiến trong lòng Tống Mộ Thanh chấn động, theo bản năng nhìn sang Lận Khiêm, vừa nhìn liền thể dời mắt.

      trước sau như luôn là quân trang, tóc so với lần trước nhìn thấy ngắn hơn, cơ hồ nhìn thấy da đầu. Da cũng đen hơn chút, nhưng trông càng có thêm tinh thần, càng thêm có khí khái nam nhi! đứng đối mặt phía bên , chuyện với người trước mặt. Cho dù cách xa như vậy vẫn như cũ nhìn thấy ánh sáng trong mắt .

      Đột nhiên người phía sau ghé gần tai thầm đôi câu, chỉ thấy cau mày nhìn về phía bên này.

      Tống Mộ Thanh cũng quản tâm tình của như thế nào, ngẩng mặt lên cười nhìn về phía .

      Thời điểm Lận Khiêm nhìn thấy rất kinh ngạc, sau đó lại nghi ngờ. Người phụ nữ này sao tìm được tới đây?

      “Đoàn trưởng, ai vậy a?” Người bên cạnh ghé sát tai , tò mò hỏi.

      Lận Khiêm quay đầu trừng mắt nhìn ta, sau đó sắc mặt tốt về phía Tống Mộ Thanh.

      “Ai vậy a?”

      “Bạn đoàn trưởng?”

      “Chưa nghe qua nha!”

      Mấy người xúm lại rỉ tai nhau.

      Nhìn càng ngày càng tới gần, Tống Mộ Thanh có chút khẩn trương, hắng giọng. chỉ mình , Đỗ Tử Đằng sau lưng thấy mặt Lận đoàn trường trầm lại cũng rất khẩn trương, tự chủ nuốt nước miếng cái, thận trọng lui về phía sau bước, tránh ở sau lưng Tống Mộ Thanh.

      “Có chuyện gì sao?” tới trước mặt liền hung hăng hỏi.

      có chuyện gì. Em liền tới xem chút, thăm !”

      “Làm sao tới được đây?” Nhiệt độ xung quanh bắt đầu giảm xuống.

      “Ngồi xe, sau đó bộ tới.” cả gan trả lời, nhìn sắc mặt tốt còn thêm dầu vào lửa: “Nơi này chim cũng táo bón, gà mẹ cũng có chỗ ngồi, nếu phải chị lôi em theo, em tìm ra.”

      Tròng mắt Lận Khiêm hơi híp lại, mắt thấy sắp nổi giận. Đỗ Tử Đằng kêu tiếng được, Lưu liên trưởng phải chiêu đãi tốt, nếu có chuyện gì xảy ra chính là hoàn thành nhiệm vụ chưa oots rồi.

      “Đoàn trưởng, chị dâu nghỉ cũng nghỉ liền tìm .”

      Đỗ Tử Đằng tâm tốt nha. Nghĩ thầm đoàn trưởng nếu biết bạn quan tâm như vậy tức giận chứ. Nhưng lời vừa xong, liền phát mặt đoàn trưởng còn đen hơn.

      “Chị dâu ?” cười như cười nhìn Đỗ Tử Đằng chút, lại đem tầm mắt chuyển dời lên nguwoif Tống Mộ Thanh.

      Tống Mộ Thanh lần đầu tiên thấy mặt phải “mặt chút thay đổi”, chỉ cảm thấy mắt càng thêm sáng, trong lúc nhất thời thiếu chút nữa mất hồn. Hồi tưởng câu “chị dâu ”, càng nghe càng thấy lọt tai nha.

      “Khụ, lúc ăn cơm cùng bạn gặp chị , chị ấy lôi kéo em đến.” hắng giọng, với . Ngụ ý chính là phải là tôi quấn quýt chặt lấy chị đòi dẫn , tôi chỉ là bất đắc dĩ.

      Lận Khiêm gì nữa, dứt lời với Đỗ Tử Đằng trốn sau lưng , rồi nhìn sang hướng mấy quân nhân đôi câu, liền sau đó lướt qua .

      có ý gì, ở trước mặt người khác cho mất mặt?

      Tống Mộ Thanh sửng sốt giây lát, sau đó phát những người còn lại đều tò mò nhìn , lại cảm thấy lúng túng như dâu mới, khi quay lại lại giả bộ như có gì. thoải mái cười cười với mọi người, cười rất thân thiết, còn gọi là rộng lượng. Cơ hồ khiến cho mọi người cảm thấy Lận đoàn trưởng tức giận với là do tính khí trẻ con của .

      “Các khỏe, tôi là Tống Mộ Thanh.”

      Gọi “chị dâu ”, gọi “đệ muội”, còn có tự giới thiệu mình, nhất thời phân ai với ai, nhưng đối với ai cũng lễ phép cười đáp trả. Tăng hảo cảm cho mọi người rất nhiều. Quay đầu nhìn bóng lưng của người đàn ông kia rất xa. xin lỗi cười cười liền đuổi theo.

      Lận Khiêm coi như nghe thấy gọi , thẳng bước phía trước, Tống Mộ Thanh phải bước thành hai bước mới đuổi kịp . trở về ký túc xá, chuẩn bị đóng cửa lại nhưng nhìn thấy Tống Mộ Thanh lại do dự lát rồi buông cánh tay khỏi cửa.

      Tống Mộ Thanh nhìn thấy động tác của cố nín cười, giống như đứa trẻ giận dỗi vậy.

      vào cũng rời , cứ như vậy đứng trước cửa nhìn uống cốc nước lớn, chỉ hai ba ngụm hết. Khi uống nước hơi ngẩng đầu lên, cổ yết hầu khẽ động. Phơi nắng dưới ánh mặt trời lâu, làn da màu lúa mì thêm đen. tai thấy tuy lạnh lùng nhưng giống những lần gặp mặt trước, toàn thân dưới tản ra hơi thở nam tính. Chính lúc này, khiến cho người ta cảm thấy dễ dàng đến gần hơn.

      “Đồng chí đoàn trưởng, cứ như vậy để tôi đứng như thế này?” dùng giọng giữa những người bạn với nhau trêu ghẹo.

      Lận Khiêm để ý , cầm khăn lông xoa xoa mặt, sau đó kéo cửa tủ quần áo, đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm . Tống Mộ Thanh biết nhìn nhưng lại cứ nghiêng đầu làm bộ như biết.

      xem tôi xong rồi sao? Cũng phải là biết!”

      “Làm phiền lui về phía sau bước, sau đó đóng cửa lại.” Giọng đậm đà, khiến cho người nghe cực kỳ thoải mái. Giống như là uống qua chút rượu vang đỏ, mùi vị lưu lại rất lâu trong lưỡi. Đại khái bởi vì thanh dễ nghe, khiến cho bỏ qua giọng điệu của .

      phải là thay quần áo a, tôi còn có thể chiếm tiện nghi của hay sao? Hơn nữa với quan hệ của chúng ta trong mắt mọi người, người ta lại nghĩ người bị chiếm tiện nghi là tôi nha.” Khóe mắt hếch lên, tư thái khiêu khích.

      Lận Khiêm bình tĩnh nhìn cái, sau đó coi như có chuyện gì bắt đầu cởi cúc quần áo. Tay của động cái, trong lòng của Tống Mộ Thanh thêm hồi hộp chút. Chờ đến khi cởi hết cúc áo, chuẩn bị cầm áo muốn cởi hẳn ra, đột nhiên “A” lên tiếng, bụm mặt xoay người quay . quay đầu quá nhanh, đập vào khung cửa, đau đến nỗi lên tiếng hít vào ngụm khí lạnh.

      Lận Khiêm bị động tác hốt hoảng của Tống Mộ Thanh làm cho buồn bực, cúi nhìn qua áo ba lỗ màu đen bên trong, đồng thời trong lòng lại có điểm hài lòng.

      Từ khi bọn họ biết cho đến nay hình như mỗi lần giao chiến đều là Tống Mộ Thanh chiếm thượng phong, lúc này cuối cung cũng có cảm giác hòa nhau. Nhưng lập tức lại cảm thấy được tự nhiên, cư nhiên mình lại có suy nghĩ ấu trĩ này.

      thay y phục rất nhanh, nhìn thấy Tống Mộ Thanh ôm đầu đưa lưng về phía ở trước cửa. Nhíu nhíu mày tới, người phụ nữ này làm sao mà nhiều chuyện như vậy?

      “Thế nào?”

      Tống Mộ Thanh nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, lập tức híp mắt lại, mặt cũng vo thành nắm. Nghe hỏi cũng đáp lại, chỉ ô đầu hút khí, bộ dạng hết sức khổ sở.

      “Đụng phải chỗ nào?”

      cửa.” thanh của buồn buồn.

      “Tôi hỏi là đầu bị đụng ở chỗ nào!”

      Rống cái gì mà rống, đầu chưa bị vỡ lỗ tai bị làm cho điếc rồi.

      “Bỏ tay ra, cho tôi nhìn xem.”

      xong cũng quản có đồng ý hay liền lấy đẩy tay ra, vạch ra chỗ bị đụng.

      Tống Mộ Thanh bị đụng ở trán, bị đụng vào cạnh cửa, chỗ đỏ lên cách huyệt thái dương xa, nhìn rất hù dọa người.

      “Tôi đưa đến phòng y tế.” kéo lấy cánh tay của .

      Tống Mộ Thanh hất ra: “ !”

      Lận Khiêm đứng yên, hai tay khoanh lại, có chút bất đắc dĩ nhìn .

      cứ ngồi như vậy tốt lắm sao? Đứng lên!”

      dậy nổi!” cố ý đối nghịch với .

      Lận Khiêm có chút tức giận. Bình thường chưa từng có người đối nghịch với , nếu đổi lại là mấy đám lính kia, sớm nghe thấy thanh rống lên của . Nhưng đối với phụ nữ, hơn nữa chỉ vì vết thương như vậy, biết làm sao. Nhìn co rúm thành cục ở chỗ, trong lòng dâng lên mùi vị xác định, là lạ.
      Chương 18

      Lận Khiêm tới lui trong phòng hai vòng, xoay người nhìn Tống Mộ Thanh còn ngồi tại chỗ, lại tới lui. Qua nhiều năm lần đầu tiên thấy phòng này quá ít đồ.

      biết phải làm sao, liếc nhìn thấy dưới gốc cây ngoài cửa có người dáo dác nhìn về phía này. cau mày, người phía sau cây đầu vừa ló ra liền thụt vào, nhưng nửa người lộ hẳn ra bên ngoài.

      khỏi buồn cười, biết tiểu tử này nghĩ gì nữa, còn tưởng như vậy là có thể che được mình.

      “Đỗ Tử Đằng!” hướng ra bên ngoài gọi tiếng.

      Người ở phía sau cây chậm chạp bước ra, nhìn thấy Lận Khiêm cười cười nịnh hót.

      Tống Mộ Thanh từ khi thấy Lận Khiêm đứng ở sau lưng liền giả bộ nữa, đầu chon ở trong cánh tay, len lén nhếch khóe miệng nhìn khổ sở. Đột nhiên nghe gọi tên “đau bụng” của cậu lính kia khiến sợ hết hồn. Vừa nhìn quả nhiên là dáng dấp sợ sệt của Đỗ Tử Đằng. Nghĩ đến chuyện mình đứng ở đây lâu như vậy, khẳng định là bị cậu ta nhìn thấy, nhất thời lúng túng, mặt cũng biến sắc.

      cười cười với Đỗ Tử Đằng, quay đầu nhìn Lận Khiêm chút, thấy có biểu cảm gì, càng có ý muốn muốn đỡ đứng lên. cảm thấy chính mình tự bê đá đập vào chân mình. Ngoài miệng phô trương là vậy, biết thể lại , ai có thể ngờ dám ở trước mặt mình thay quần áo chứ. Nếu vào người khác nhiều nhất cũng mở to mắt, bao giờ có phản ứng lớn như vậy, còn hét to lên. Nhưng khi làm như vậy cũng biết phải làm như thế nào, lập tức hoảng hồn, cuống lên.

      “Cậu đứng ở đó làm gì?”

      thanh của Lận Khiêm đột ngột vang lên, Tống Mộ Thanh nhìn Đỗ Tử Đằng chạy cách cửa mấy bước thấp thỏm nhìn Lận Khiêm.

      “Chính ủy bảo em tới hỏi đoàn trưởng có cần gì ạ.” Cậu ta nhìn Lận Khiêm cái lập tức cúi đầu, nhưng khóe mắt cũng nghi ngờ quan sát Tống Mộ Thanh.

      cần gì cả.” Lận Khiêm nhàn nhạt , phất tay cái ya bảo cậu ta về.

      Nhưng Đỗ Tử Đằng đứng nhúc nhích, dáng vẻ do dự, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm cái gì.

      “Còn có gì nữa? trong lần luôn !” Lận Khiêm thể nhìn thêm bộ dạng kia được thêm nữa, going tự chủ nặng thêm.

      “Chính……Chính ủy còn ……” Cậu ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt của Lận Khiêm liền bị dọa ngay lập tức cúi mặt xuống, gương mặt đau khổ.

      Chính ủy qua, lời này phải bí mật cho đoàn trưởng, lúc này hì như thế nào đây? Gương mặt đoàn trưởng đẹp trai dễ nhìn nhưng lại giống tủ lạnh đóng băng nhiều ngày, dọa người! Cậu ta run run, nuốt ngụm nước bọt.

      “Chính ủy , chúng ta là quân nhân, lề mề chậm chạp phải là tác phong của chúng ta. Hy vọng đồng chí đoàn trưởng trong thời gian ngắn nhất phải đề ra kế hoạch tác chiến, nắm chặt thời cơ. Nếu có thời cơ tự mình tạo ra thời cơ, đánh nhanh thăng nhanh, bắt tại trận địa, nhưng cũng nên kiến tạo cộng phòng ngự!”

      Đỗ Tử Đằng ngẩng đầu ưỡn ngực, tay đặt sát vào quần, hai chân khép lại, vẻ mặt nghiêm túc giống như là lời nhắn nhủ của cấp là lệnh rất quan trọng. phen xong, len lén nhìn đoàn trưởng của , nhưng thể nhìn ra được gì. Cậu có chút nóng vội, hay là đoàn trưởng còn chưa nghe .

      mặt Lận Khiêm tình bất định. Tống Mộ Thanh ngồi cạnh suy nghĩ trong chốc lát rồi bật cười “hì hì”, lập tức thấy lạnh cả sống lưng, vừa quay đầu lại liền thấy ánh mắt của Lận Khiêm. hướng về hài hước cười cười.

      “Lận đoàn trưởng, bộ đội các theo đuổi lão bà cũng giống như đánh giặc?”

      Mặt của Đỗ Tử Đằng từ xanh lập tức chuyển sang đỏ, chần chừ biết tại nên hay là .

      đau? Vậy đứng lên .” nhíu mày.

      Tống Mộ Thanh quên mất giả bộ bị đau, sững sờ, suy nghĩ chút đành phải theo thôi. Víu lấy cánh cửa muốn đứng lên. Nhưng do ngồi quá lâu, cộng thêm hai ngày nay trời ấm lên thời tiết nóng bức, đường hồi lắc lư, vừa nâng người dậy liền choáng vàng hoa mắt hồi.

      Hix! Lúc này khổ nhục kế cần phải diễn trực tiếp thành luôn.

      “Chị dâu sao vậy?”

      Tống Mộ Thanh cảm thấy có đôi tay đỡ lấy mình, hơi ổn định cơ thể, tay đè chặt huyệt thái dương, nhắm hai mắt lát rồi mới mở ra.

      có việc gì, chỉ là đầu có chút choáng váng.” hướng về phía Lận Khiêm đỡ .

      “Tôi đưa đến phòng y tế.”

      “Tôi . Nằm chút là sao.” vừa vừa lắc đầu, trước mắt vẫn nhiều sao, vẫn quên cầm lấy khung cửa, phòng bị kéo .

      Nhưng Lận Khiêm nếu quyết muốn đưa đến phòng y tế đừng bám lấy khung cửa, thậm chí trói mình vào khung cửa cũng có thể đem tháo nó tháo ra để thể chống cự được. chỉ nhàng cầm tay , đề phòng ngã. Nghe như vậy, vẻ mặt khó xử nhìn chiếc giường duy nhất trong nhà, lại nhìn hai mắt , thấy sắc mặt trắng bệch, hẳn là phải là trò gian trá lừa . Nhưng ý niệm vừa thoáng qua đầu, lại cảm thấy mình nghĩ quá nhiều.

      “Tùy .”

      Tống Mộ Thanh biết mình ngủ ở giường Lận Khiêm như thế nào, khi tỉnh lại vẫn cho rằng mình ở trong nhà mình. Vừa mở mắt liền nhìn thấy quân trang treo giá áo, lập tức đầu óc liền tỉnh táo, cảm giác cũng khôi phục theo đó.

      Ván giường cứng, cái còn vang tiếng bang bang, chăn cũng có mềm thế nhưng mùi vị dễ ngửi khiến đầu óc từ thanh tỉnh lại bắt đầu chóng mặt rồi. Vừa nghĩ đến ngủ ở giường người đàn ông kia mặt liền nóng lên.

      Ôn Nhã muốn ở trong bộ đội ngây ngô đến ngày thứ hai, Tống Mộ Thanh và Trần Mặc Mặc nhất định phải trở về.

      Nơi vày có xe đến nội thành, Trần Mặc Mặc có thể gọi tài xế nhà mình để đón. rể Lận Khiêm câu liền hủy bỏ.

      “Chỗ này khó tìm, bảo Khiêm tử đưa các ngươi về!” Giọng để cho người khác thương lượng.

      Trần Mặc Mặc nhìn Tống Mộ Thanh, lên tiếng, chỉ là xoay qua chỗ khác nhìn Lận Khiêm, trong mắt có ý tứ: “Thế nào, dám?”

      Lận Khiêm căn bản nhìn ánh mắt của , quay đầu với rể: “Em buổi tối có huấn luyện.” Sau đó quay người cầm chìa khóa bàn ném cho Lưu liên trưởng đứng bên cạnh lên tiếng.

      “Nhiệm vụ giao cho cậu, có thể hoàn thành ?”

      muốn cho Tống Mộ Thanh hả hê, trúng phép khích tướng của , tiện tay đem củ khoai lang phỏng tay ném cho người khác. Trong mắt người khác đó chính là vợ chồng son vẫn còn giận dỗi.

      Lưu liên trưởng theo bản năng nhận lấy chìa khóa, nháy mắt với chính ủy cũng đến rút gân, lại nhìn đoàn trưởng mặt vẻ gì, “có thể” cũng được, thể” cũng được. Khổ sở nhìn về phía Tống Mộ Thanh.

      “Chị dâu , chuyện này……”

      Lận Khiêm nghe gọi như vậy tự chủ nhíu nhíu mày. Giải thích? Những người này giống như là ma ám, có người nghe sao? Huống chi chuyện này thể dùng đôi lời mà được. Thôi, chỉ cần người phụ nữ này xuất nữa, thời gian dài mọi người cũng quên chuyện này.

      Tống Mộ Thanh hôm nay cả ngày nghe gọi “chị dâu ”, thanh này nghe được rất thoải mái.

      “Khụ, vậy làm phiền Lưu liên trưởng vậy.”

      nhìn Lận Khiêm cái, sau đó cười đến rất “thích hợp” với Lưu liên trưởng. Trong nụ cười đó có ba phần chua xót, ba phần uất ức cùng bốn phần cảm kích, nhìn như vậy có là người sắt đá cũng mềm lòng hai phần rồi.

      Ra khỏi cánh cửa, Trần Mặc Mặc lôi kéo tay áo Tống Mộ Thanh : “Cậu làm diễn viên , bảo đảm có thể nổi tiếng!”

      “Vào giờ phút này, ở trong kia, ai diễn đây? Mình cũng cố diễn tốt vai diễn của mình thôi!”
      trạch nữ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.