1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nghe Nói Tình Yêu Sẽ Đến - Mộc Thanh Vũ (66c+1PN đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 49: Tình định ở Paris

      Có lẽ duyên phận trong cuộc sống, thường thường là do rất nhiều vô ý thúc đẩy. Mục Nham khôngnghĩ tới trái tim vắng lặng nhiều năm lại lần nữabùng cháy, càng thể đoán trước tình này lại dùng cách bất đắc dĩ như vậy kéo ra màn mở đầu, cảm thấy, có lẽ đây chính là cái gọi là ngoài ý muốn, tình cờ tất yếu.

      Vào lúc hoàng hôn, bầu trời cao xa bị ánh mặt trờilặn nhuộm đỏ, ngọn lửa màu đỏ lan tràn đếncuối bầu trời, làm cho giờ phút này đau thương càng lộ vẻ lạnh lẽo nặng nề hơn. Mục Nham lặng lẽ hạ mi, khuôn mặt tuấn lướt qua đau thương chua xót.

      Bay qua biển cả đuổi tới nước Pháp, phải mấtkiên nhẫn, mà là vì trong lúc lơ đãng đến mức quá đầu nhập, chịu nổi mất . Thứ lỗi anhkhông cách nào trơ mắt nhìn ra khỏi cuộc đời của , cho dù trăm mét, cũng khiến cảm thấy là cách chân trời cùng góc bể, huống chicách xa vạn dặm.

      Thấy thẫn thờ lang thang ở phố Paris, thu mệt mỏi và tan nát cõi lòng của vào trong mắt, Mục Nham vô cùng đau lòng. Có lẽ cho đến mộtkhắc này mới chính thức hiểu được, lần này vận mệnh chuyển hướng, khiến bất ngờ kịpphòng bị biết bao, mà đoạn tình này khắc giữ ởđầu quả tim, chung quy theo lần xa này héo rũ, đổ nát. Cố đè xuống nỗi nhớ nhung và thiếu kiênnhẫn ở đáy lòng, xa xa tưởng nhớ dĩ nhiênđã đến tận cùng hồi ức, là tôn trọng, cũng làthương tiếc.

      Ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, trời đất dường như trong nháy mắt bất động, duy chỉ có bầu khôngkhí lặng yên tiếng động mà từ từ dịch chuyển, Mục Nham thở dài như thể nghe thấy, mang theo hương vị của mùa đông lạnh, kéo dài, kéo dài. Hơi siết chặt cánh tay, ôm lấy đặc biệt yếu ớt của vào trong ngực, dường như muốnđem nhiệt độ người chia cho , sưởi ấm da thịtlạnh buốt của .

      Khi nhiệt độ cơ thể của xuyên thấu qua quần áo chân thực mà truyền vào , vốn là ấm lên đến tậncùng thoáng chốc đau đớn được giảm bớt, trong nháymắt An Dĩ Nhược mềm yếu lại, vùi mặt vào bên cổ của , vươn tay ôm chặt lấy , giống như là mộttia hy vọng và ánh sáng cuối cùng còn tồn lại trongđời, khóc đến giống như đứa trẻ lạc đường.

      Mục Nham ôm chặt hơn, giơ tay vuốt ve tóc dàicủa , có lên tiếng khuyên giải an ủi.

      Sáu năm trả giá chỉ đổi lấy đau đớn xé lòng, ngoại trừ đem tất cả mọi thứ chìm đắm ở trong nước mắt giàn giụa, dường như cũng tìm được cáchnào khác để lãng quên và trút ra, để dùngcái ôm ấm áp an ủi và thành toàn cuối cùng cho .

      Nhìn bóng dáng xa xa ôm nhau, Tịch Thạc Lươngcảm thấy trong lồng ngực có cái gì đó lặng lẽ nứt ra,có tiếng phựt truyền đến vỡ vụn, đau đến hít thở cũng trở nên khó khăn. Sáu năm qua, cũngđã từng cố gắng muốn nắm chặt ký ức vụn trong lòng bàn tay, sáu năm sau, trong hạnh phúc gần kề cuối cùng từ giữa kẽ tay lặng lẽ chảy , mọithứ ngày trước, trong phút chốc rơi xuống mặt đất, trong nháy mắt tan xương nát thịt.

      thua, thua hoàn toàn.

      Khi biết được thân mình đến Paris xa xôi, liền biết, giữa bọn họ duyên tận duyên tán. Nửa năm qua phải có từng giãy giụa cố gắng xoay chuyển, suy cho cùng bọn họ là từng nhau, song, là người rất tỉnhtáo, cũng rất lý trí, là lựa chọn tách ra, nên chấpnhận hết thảy khả năng có thể phát sinh, cho dù là trong lòng vô cùng bi thương, cũng còn tư cách kêu đau. đến Paris, thậm chí ma xui quỷkhiến bước lên chuyến bay bay đến Provence, cũng chỉ là muốn cùng qua đoạn bi thương trải quatrong lòng này, xem như là thực lời hứa từng hứa hẹn.

      Đối với , rốt cuộc là thể nào cho nhiều hơn. có tư cách, có lập trường.

      số người, bỏ lỡ nhất thời, bỏ lỡ cả đời, thể nào quay đầu lại được nữa.

      biết rốt cuộc trải qua bao lâu, chỉ cảm thấy hai chân đều đứng đến tê dại, thấy nơi xa từ trong ngực Mục Nham ngẩng đầu lên, ánh mắt mờmịt nhìn qua. Tịch Thạc Lương nở nụ cười, trongmắt có nước mắt theo nụ cười này, cùng rơi xuống.

      Có lẽ khoảng cách quá xa, hoặc là nước mắt chemờ tầm mắt, bọn họ nhìn biểu cảm mặt của nhau, chỉ có thể dùng tâm đọc tâm củađối phương, chỉ có thể dùng ánh mắt cùng nhìn về phía người cũ như gần như xa làm tạm biệt cuối cùng.

      Hết thảy giống như là định xong kết cục, sau trăm ngàn lần chuyển biến, ai cũng thể gần được ai,tình của bọn họ dừng lại từ đấy, cuối cùng dùng táng hoa màu tím làm nét kết thúc.

      Đập tan giấc mộng trong biển hoa oải hương ở Provence, An Dĩ Nhược lau khô nước mắt, mangtheo dũng khí phá giải hết thảy khó khăn, kiên định theo Mục Nham rời , là quả quyết, càng là khôngchút do dự kiên quyết dứt khoát. Nếu như cótrải qua, biết, ngoại trừ Thạc Lương, còn có người, có thể tìm được ở trong đám đông. Vậy, còn có lý do gì chùn bước?

      Lúc máy bay đáp xuống sân bay Charles-de-Gaulleở Paris đêm khuya, An Dĩ Nhược ngoan ngoãn mà mặc cho Mục Nham nắm tay vào đại sảnh khách sạn, làm như nghĩ đến cái gì đó, độtnhiên dừng bước, nhất thời thẫn thờ đứng ở tại chỗ, nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của , ngượng ngùng : "Cùng em đến nơi được ?" Hỏi đến dè dặt cẩn trọng như vậy, giống như rất sợ từ chối.

      Đối với thỉnh cầu của , rất khó "",vì thế, Mục Nham gật đầu.

      Bầu trời rải đầy sao sáng, ánh trăng sáng tỏ vẩykhắp mặt đất, bóng dáng đơn đứng trước gió bị đêm lạnh che phủ, mờ ảo đến giống như trong khoảnh khắc biến mất thấy.

      Đứng ở tầng mười tám của đỉnh tòa nhà, rủ xuốnglông mi dài, niêm phong cảm xúc cuồn cuộn cất vàoở đáy mắt, mặc cho gió lạnh hoành hành.

      Mục Nham cởi áo khoác xuống choàng ở vai , đưa mắt đến phía xa, thanh thuần phác trầm thấp vang vọng ra ở bầu trời mênh mong,"Ngày vừa đến Paris đứng ở chỗ này nhìn em về phía sông Seine, gọi em tiếng, dườngnhư em có nghe thấy, lại dường như có nghe thấy gì, ngốc nghếch mà nhìn mọi nơi, biết còn tưởng em tìm báo vật đấy." Đứng quả thực quá cao, có thể trong đám đông nhận ra xem như làkỳ tích, Mục Nham đương nhiên thấy biểu cảm của khi đó, nhưng cảnh tượng bộ dáng thẫn thờ điềm đạm đáng của nhìn chung quanh, đủ để khiến lồng ngực tràn đầy đau lòng,dường như kiểm soát được muốn vọt xuống ôm chặt , bước ra bước chân lại thu về,nắm chặt nắm tay lại nới ra, kiềm chế mà đứng ở tại chỗ, nhúc nhích.

      Lúc đau đớn ngay tại bên cạnh, tự nhiên thấy được nhếch nhác của , An Dĩ Nhượcxót xa muốn khóc, thiên ngôn vạn ngữ nghẹn ở trong cổ, hồi lâu sau thào phản bác: "Ngốc chỗ nào?"

      "Chỗ nào cũng ngốc." cười, giọng tựgiác xen lẫn vài phần cưng chiều.

      " cảm thấy khi đó em có nhiều nhếchnhác." Làm như hiểu tâm của , dịu dàng : "Mỗi người đều trải qua quá trình lột xác, em cũng ngoại lệ."

      Lời trơn mịn lặng lẽ sưởi ấm khiến cảm thấy ngọt ngào, An Dĩ Nhược kéo ra nụ cười, cái loại nhè và dịu dàng này, ở sâu trong đôi mắt mông lung lộ ra chút thương cảm, ngay sau đó xoayngười, dời mắt về phía xa.

      Hơi thở hấp dẫn nào đó làm như lan tràn tiếng động, ngẩng đầu lên, hít vào hơi sâu,định thần, đè xuống dao động trong lòng, để tỉnhtáo dần dần thay thế buồn bã.

      Người đàn ông bên cạnh này, có lẽ là ánh sao mà người ta tìm kiếm nhưng thể được, lạilàm thế nào cam lòng để trở thành thiên thạch rỉ sắt? Bỏ lỡ , có lẽ có duyên gặp được tìnhyêu chứa bao dung và cưng chiều.

      Phía chân trời xa xôi giống như màn sân khấu tối đen, thế giới bị bao phủ ở trong bầu khí yêntĩnh và thanh bình, lẳng lặng đứng ở nơi đó, bóng lưng mảnh mai nghiêng dài, mà , lặng lẽ ở bêncạnh , cứng như bàn thạch.

      lâu sau, khẽ mở mắt ra nhìn trăng sáng treo cao phía chân trời, sáng tỏ mà lại cao xa, còn có ánh mắt người, thâm thúy, ám trầm, phức tạp, ân cần.

      Rất nhiều năm sau An Dĩ Nhược hồi tưởng lại đêm hôm đó, ánh mắt Mục Nham vẫn lên ràng ở trong đầu, khoan dung thương xót, hiểu hết thảy, có lẽ ngay tại giây trong nháy mắt đó, quyết định.

      Tính toán qua loa thời gian mình đứng yên, thấy anhtrước sau , An Dĩ Nhược hờn mát nhíu mày, xoay người đối mặt với kiêu căng chỉ trích: "Cái người này là, dầu gì cũng an ủi emmấy câu chứ? Lúc này sao lại im lặng là vàng rồi hả? Bình thường phải tán dóc là nhất sao?"Giọng nhè đọng lại, cuối từ từ tản ra, nhàng thoải mái nhạt như có như mà thở dàibuồn bã.

      Nhìn biểu cảm hơi hồn nhiên của , Mục Nham cảm thấy có đôi khi An Dĩ Nhược giống như đứa trẻ trong nhà trẻ phạm sai lầm, ngây ngốc, ngơngác, làm căn bản nên câu nóinặng, duy chỉ có phần thương và cưng chiều.

      Vì thế, vô tội gãi gãi đầu tóc, nhíu mày nhìn côchăm chú, trong mắt thoáng ranh mãnh dịu dàng: "An Dĩ Nhược, em có biết em phát tiết rấtlâu rồi , ở đây gió rất to, cũng sắp đônglạnh đến hy sinh rồi." Cố ý gọi cả tên lẫn họ của ,mây trôi nước chảy mà phá tan bầu khí khiến người ta băn khoăn bất an.

      Nghe như vậy, mới chú ý tới áo khoác ngoài của choàng ở người mình, giữa mùa đông lạnh lại chỉ mặc chiếc áo khoác đồ tây.Quen biết lâu như vậy, đây là lần thứ hai thấy anhăn mặc chính thức như thế, lần đầu tiên gặp ở sân bay cũng mặc âu phục, chắc là nhiệm vụ cần.An Dĩ Nhược híp mắt, vẻ mặt chuyên chú nhìn thânhình cao to của người đàn ông trước mặt, khuôn mặtđiển trai, lần đầu tiên cảm thấy rất đẹptrai, phải cái loại đẹp trai chấn động lòngngười, như thế nào đây, là thuộc về cái kiểu càng nhìn càng đẹp trai. Áo sơ mi trắng bằng bông, chiếc áo khoác âu phục màu thẫm cắt xén vừa người, làm nổi bật lên dáng người cao lớn thẳng đứng của ,mắt sáng như sao, đột nhiên nghĩ đến nhếch nhác của cả hai người bọn họ khi bị vùi lấp ở Myanma, rấtkhông phong độ, cười trách: "Bạn đội trưởngđẹp trai phóng khoáng giỏi văn giỏi võ tổ quốc và nhân dân cũng sợ lạnh?" Ngoài miệng chế nhạo,trong lòng lại thầm dâng lên cảm động. thế giới này, đúng là vẫn còn có người đàn ông sẵn lòng bảo vệ như vậy, kiên định như vậy, cố chấp nhưvậy, lại... thâm tình như vậy.

      Mục Nham nhíu mày liếc cái, chọc hai tay vào trong túi quần, nhún vai, lạnh đến hàm răng cũng run lên, bất mãn kháng nghị: "Ôi! ,nếu như sau này tâm tình em tốt ngàn vạn lần đổi lại cách thức giày vò, ngày lạnh lẽo chết tiệt này chịu lạnh cũng chịu được nữa rồi." xong còn phối hợp giậm chân, rút tay ra để đến bên miệng hà hơi.

      Đêm Paris đương nhiên lạnh tới mức này,nửa nửa giả oán trách nghe vào trong taigiống như là làm nũng, ánh mắt khóa chặt ở khuôn mặt có nụ cười như trẻ con của , An Dĩ Nhược im lặng, đáy lòng dâng lên cảm kích vàxúc động.

      Bốn mắt giao nhau, hít sâu, liên tục, sau đó trongthả và kiên định về phía , thanh nhè bật ra khóe miệng, nghe thấy : "Dầu gì cũng là đại đội trưởng đấy, mượn qua đồ của ngườita biết có trả lại ?"

      Khuôn mặt nhắn căng thẳng bị lạnh đỏ lên, miệng còn đòi nợ, trong nháy mắt làm cho tim Mục Nham đập mạnh và loạn nhịp, chờ phản ứng kịp, khóe miệng dần dần cong lên, câu ra nụ cười mêngười.

      Cảnh tượng lần đầu gặp ở sân bay lại lần nữa hiệnlên trong đầu, ràng giống như xảy ra ở ngày hôm qua. Vung lưới ra sắp thu về, cá bị nhốt lại giảo hoạt suýt nữa rất dễ dàng tìm thấy trong đám người,ánh mắt để lại dấu vết đảo qua bốn phía, đạinão Mục Nham nhanh chóng vận chuyển, nhìn thấybóng dáng màu trắng cách đó xa liên tục cúi đầu nhìn đồng hồ, sải bước tới, khuônmặt điển trai mang theo mừng rỡ giống như nghênhđón người , ở lúc tim An Dĩ Nhược đập mạnhvà loạn nhịp giọng ở bên tai : "Tiểu thư, mượn cái ôm của em chút." Sau đó thu tay lại,ôm eo nhắn của , áp vẻ mặt kinh ngạc củangười con vào trong lòng, giống như chuồn chuồnlướt nước mà hôn lên môi của .

      Cũng là từ đó trở , sợi tơ hồng buộc chặt số phận của hai người lại cùng nhau, mặc dù rấtnhiều đường vòng, cuối cùng vẫn là buộc hai ngườilại với nhau.

      Mục Nham nhìn cười, vô cùng thân thiết và tự nhiên mà vuốt vuốt tóc mai cho : "Vậy còn ỷ lạivào đấy." Ngón tay thong thả mà xoa nhẹgiương mặt , cúi đầu khẽ hôn lên trán , :"Chờ em đến đòi cái ôm này thiếu chút nữa đợi đếnvĩnh viễn sánh cùng trời đất rồi."

      Lúc môi ấm áp của xẹt qua làn da trán , An Dĩ Nhược đột nhiên có loại xúc động muốnkhóc, dường như ở trước mặt , luôn thểnào khống chế tốt cảm xúc của mình, lúc hoảng loạn, lúc yếu ớt.

      "Mượn qua cái ôm của em bây giờ trả lại em, thừa dịp bốn bề vắng lặng, muốn khóc khóc thoái máimột hồi." Thân thể cao lớn thẳng tắp đứng ở trước mặt , Mục Nham giúp ngăn cản cơn gió đêmlạnh thấu xương, duỗi cánh tay dài ra, ôm cả ngườicô vào trong ngực, " biết quên là chuyện rấtkhó khăn, nhưng khi từng trở nên hoàn toànthay đổi, ngoại trừ quên, chúng ta còn lựachọn nào khác." Tay phải đỡ lấy cái ót của dán vào trong ngực , : "An Dĩ Nhược, em có !" Cảm giác được tay bé của vòng quabên eo của , tay hơi dùng sức càng ômchặt hơn nữa, giọng từ tính thuần phác lại vang lên, "Để tất cả mọi thứ ở lại trong đêm nay, bắt đầu từ ngày mai, em chính là chính mình hoàntoàn mới. Tin , phải mỗi cuộc tình đều làkết cục bi thương, luôn luôn ở bên cạnh em."

      Thời gian đột nhiên dừng lại, bầu khí chợt ngưng tụ, trong nháy mắt An Dĩ Nhược quên mất hít thở, trong tai, trong đầu, trong lòng, đều nhét đầy lời tỏ tình giống tỏ tình của .

      Giọng kiên định như vậy, thanh trầm nhưvậy, mang theo sức lực mê hoặc lòng người, dễ dàngkhiến cho mềm yếu lại. Mặt nạ kiên cường trong nháy mắt rạn nứt, nước mắt, cứ như vậy trượt rakhóe mắt, rồi từ từ giọt ở mặt, ngừng cũngkhông ngừng được, nóng hổi xuyên qua áo sơ mi rơi vào da thịt ở trước ngực của , nơi sâu tronglòng cuồn cuộn khắc sâu ấm áp trong lòng mãnhliệt hơn bất cứ lúc nào. Chính là , chỉ có , cóthể mang đến cho rung động như thế, An Dĩ Nhược hoàn toàn tỉnh ngộ, cũng may, tất cả đều cònkịp.

      Nhiều năm qua, cảnh còn người mất. Tội gì giãy giụa? Sao phải chuốc khổ?

      Người muốn giữ được, tình mất cũng về được, ai là khách qua đường của ai, ai quy theo ai, đáp án, rành rành.

      An Dĩ Nhược rơi nước mắt lã chã, chỉ vì câu nóikia của , " luôn luôn ở bên cạnh em."

      Ở giữa trời và đất, đau đớn của bị lạnh lẽo cọrửa, rốt cuộc để lại chút vết tích gì. Tìnhyêu định trước chiếm được bị tình cảmmãnh liệt của Mục Nham bao phủ, càng lúc càng xa,cuối cùng biến mất thấy gì nữa. Thế giớicũng có sụp đổ, có người đáng để đứng lêntiếp tục , bọn họ, muốn ở cùng nhau.

      Từng giọt nước mắt lạnh băng chảy ngược vào trong miệng, mặn đắng. Song, lại bất ngờ mang theo nhiệt độ nóng bỏng như thiêu đốt người. Hóa ra, lúc hạnhphúc, vẫn có thể rơi lệ, hóa ra, độ ấm của nước mắtlại thất thường như vậy, hoặc lạnh như băng, hoặc nóng bỏng.

      Đêm Paris, cuối cùng học được cách quên, ngược lại với Tịch Thạc Lương vĩnh viễn lưu lại ởProvence, để vùng hoa màu tím này cắt đứt tìnhcảm, cắt đứt tình của bọn họ. Sau đó, hiểu, ở trong tình , phải bạn muốn tan xương nát thịt là có thể.

      An Dĩ Nhược gì ôm chặt lấy eo của Mục Nham, gò má dán ở bên cổ của , chờ mở ra cánh cửa nở đầy hoa linh lan này.

      ai có thể dự cảm được thay đổi của vậnmệnh, con đường kế tiếp là khổ hay là ngọt, hai người nhau cùng nhau chia xẻ.

      Chương 50: Ước hẹn cuộc đời này

      Bầu trời rải đầy sao sáng, ánh trăng sáng tỏ vẩy khắp mặt đất, êm dịu mà tỏa chiếu ở người bọn họ. An Dĩ Nhược ngước mắt, ánh mắt rơi vào đáy mắt sâu thẳm của Mục Nham, nơi đó làm như nhấp nhô mấy phần kiên định và thương tiếc, nhịn khôngđược cong môi cười, nụ cười nhạt giống như mộtánh mặt trời, trong sáng và rực rỡ.

      Tình lay động trong lòng phun trào mà ra, MụcNham thắm thiết mà thở dài hơi, ánh mắt quấn quýt si mê rời, ôm vào trong lòng, cườidịu dàng, "Dĩ Nhược..." Cúi thấp đầu hôn rấtsâu.

      thanh dịu dàng thoáng chốc làm trầm mê, ý thức còn sót lại trong phút chốc bị hoàn toàn đánhtan, An Dĩ Nhược còn sức bứt ra.

      Mãi đến hai người đều có chút thở dốc, bốn cánhmôi mới nỡ mà tách ra, tay phủ ở sau ót của từ từ dời lên phía trước, lòng bàn tay hơi thô ráp đưa lên gò má của , lòng ngón tay vô cùngyêu quý mà nhàng mơn trớn ở gương mặt ửng đỏ của .

      Dịu dàng như vậy mà nhìn chăm chăm khiến tim đập thình thịch, dưới chân cơ hồ đứng vững,trái tim này từng cố kháng cự trong nháy mắt hoàn toàn khuất phục, An Dĩ Nhược tránhkhông né mà mặc cho nâng mặt của lên nhìnthẳng vào , chầm chậm cúi thấp đầu hôn xuốngmôi lần nữa.

      Ở trong cuộc tình này, bỏ ra mười phần thành tâm thành ý, mà , lúc rủ mắt tiếp nhận nụ hôn của , cũng mang theo mười phần mười quyết tâm và kiên quyết.

      Đêm đó, hai bóng dáng chồng lên nhau rất lâu muốn tách ra được ánh trăng phía Tây che phủ, bọn họ ôm nhau, nụ hôn kéo dài đến tận xương tủy.

      Đêm đó, có người thể vào giấc ngủ. Trênthiên thai, đôi mến nhau quyết định bắt đầucuộc hành trình tình hoàn toàn mới. Bọn họđứng trước gió, nhìn xuống cảnh đêm rực rỡ ánhđèn neon của Paris.

      Mục Nham tự sau lưng An Dĩ Nhược kéo vàotrong lòng, gò má khẽ kề sát vào gương mặt của , lúc nghiêng đầu cánh môi như có như chạmnhẹ vào bên trán của , lặng lẽ nở nụ cười.

      Hết thảy giống như giấc mộng, loáng thoáng cũng mất chân thực. Lúc tỉnh mộng, An Dĩ Nhượcbước theo Mục Nham đến quốc gia khác——Barcelona, Tây Ban Nha.

      Lúc An Dĩ Nhược vào nhà hàng Mục Nhamđã ngồi ở ghế dài tình nhân gần bên cửa sổ chờ đợi.

      tường gắn mấy ngọn đèn treo theo phong cách cổ điển, ánh sáng vàng êm dịu của bầu khínhà hàng, đặc biệt có lãng mạn.

      Sau khi các món ăn được đem lên đủ, Mục Nham quan tâm mà gắp thức ăn cho , tỉ mỉ đưa khăn giấy, cử chỉ tao nhã vô cùng đàn ông, càng lúc càngkhiến An Dĩ Nhược khó hiểu. Sau khi hai ngườiđến khách sạn, đưa tới cửa phòng, để cônghỉ ngơi trước chút rồi dẫn ra ngoài ăn cái gì đó, kết quả tiếng sau lại chỉ nhận đượcđiện thoại của , sau đó được xe taxi chờ bên ngoài khách sạn lâu chở đến nơi này. Hỏi ý mộtchút, người nọ đắc ý : hẹn hò. Khiến nhịnkhông được hờn dỗi liếc cái.

      Rất nhiều ngày có ăn uống tốt, khẩu vị củaAn Dĩ Nhược được mở rộng ra, chờ ăn đến gần no, mới chú ý tới Mục Nham tựa lưng vào ghế, nhìn chăm chú, giữa hai đầu lông mày lộ ra ýcười.

      Theo bản năng mấp máy môi, khuôn mặt đỏ hồng ra tia thẹn thùng quyến rũ, để chegiấu xấu hổ, ho tiếng: "Sao khôngăn?"

      Bên môi lên nụ cười yếu ớt đầy ý, MụcNham nghiêng người về phía trước, đưa tay nắm lấy bàn tay đặt ở bàn, "Nhìn em ăn no rồi."

      Trực giác cho là ý cười trong mắt mang theomột tia tà khí, nét mặt An Dĩ Nhược quẫn bách, rút tay về đặt ở viền cốc, hỏi ra nghi vấn trong lòng: "Tại sao tới Barcelona? Gần đây có trận bóng sao?"

      Mục Nham mỉm cười, "Em có biết chi phí ở khách sạn tại Paris rất cao hay , tháng lương củaanh còn chưa đủ ở lại đó mấy đêm, nếu khôngnhanh chóng dẫn em rời , lo là ngay cả vé máy bay về nhà của em cũng mất hết sạch." Trận bóng? cho rằng có hứng thú tốt như vậy? Cái này.

      vừa thẹn vừa cáu, cố tình : " phải cóanh sao, chờ em tiêu hết trả lại vé máy bay, ở lại rửa chén đĩa chứ sao."

      Mục Nham bật cười ngừng, "Nghĩ tới anhđường đường là cảnh sát Trung Quốc lại lưulạc đến đất khách quê người rửa chén đĩa, có phải hơi thảm hay ?" Thu lại nụ cười, giương mắt nhìn , "Có biết quảng trường Shengerweisihay ?"

      Trong nháy mắt hiểu được cái gì đó, : " là vì đài phun nước Cannaregio mà đến?"

      nhướng mày, chỉ cười .

      "Truyền thuyết cho rằng nếu như uống nước đài phun nước Cannaregio lại đến Barcelona, tin?"

      Nụ cười được nhanh chóng nhạt dần, hỏi ngược lại: "Tại sao tin?"

      An Dĩ Nhược bị câu trả lời hết sức nghiêm túc của làm nghẹn đến được lời nào, ngước mắt nhìn về phía , muốn cái gì đó nhưng muốn lại thôi.

      "Cũng sợ nín hỏng, muốn cái gì ." cười, gãi gãi tóc của .

      An Dĩ Nhược suy nghĩ chút, ngập ngừng : " muốn ở lại Paris đúng ?"

      Giọng trầm thấp, hỏi đến dè dặt cẩn trọng nhưvậy, trái lại làm cho Mục Nham nở nụ cười, "Phỏngchừng đổi lại là ai cũng muốn ở lại, cũng ngoại lệ." Ánh mắt dừng ở gò má của , : " muốn lừa em, quả muốn ở lại nơi đó, cảm thấy nán lại nữa ngạtthở." Đưa tay nâng mặt lên, để nhìn vào mắtcủa , chậm rãi : " hy vọng trong nãocủa em chỉ là ký ức thuộc về chúng ta, cũng chỉ có hai chúng ta mà thôi. Hiểu ?" Paris thuộc về Tịch Thạc Lương, lưu ta ở nơi đó, vậy , có lý do gì để mình cuốn vào.

      gì thêm nữa, mắt nhìn thẳng, bình tĩnhnhìn vào mắt của , lòng bàn tay của hơi cóchút thô ráp xoa xoa ở gò má, lần đầu tiên cảm giác được hạnh phúc khi ở bên cạnh , coi ai ra gì mà nhìn chăm chú khiến cảm thấy mình làduy nhất của , an tâm và kiên định như vậy là chưa từng có.

      " cảm thấy bụng dạ hẹp hòi chứ? Cóphải bạn trai có quyền ghen hay ?" Thấy khóemôi từ từ cong lên, cúi người cách bởi cái bàn hôn vào trán của , " rất nhiều năm, khôngbiết đài phun nước có phải là dáng vẻ như trong truyền thuyết hay . Nhưng sẵn lòng tinchúng ta cùng uống qua nước nơi đó, lại đến Barcelona."

      Trong nội tâm Mục Nham cũng chẳng phải là người lãng mạn, nhiều năm qua trong cuộc sốngngoại trừ công việc chính là huấn luyện, có khi ngaycả cũng hoài nghi có lẽ mình người chất phác, nhưng vì , trong lúc vô tình tâm tư củaanh lại trống rỗng.

      Có lẽ, phụ nữ chính là có lực vô hình, có thể khiến cho người đàn ông làm ra rất nhiều chuyệnnhìn giống như chuyện ấu trĩ.

      Ánh mắt lấp lánh, từ trong mắt của nhìn thấyđược nho của chính mình, An Dĩ Nhược : " chút chúng ta đến nhà thờ Sagrada Familia , em từng nghe truyền thuyết, đó là ThánhĐiện tình , ở nơi đó chấp nhận lời thề của người , được Thiên Sứ chúc phúc, được vĩnh viễn hạnh phúc." Cho dù lời thề phai màu, cũng giữ lòng thành kính. An Dĩ Nhược thành tâm hy vọng, tình mất lãng quên ở Paris, nghênh đónmọi thứ mới tinh ở Barcelona.

      Trong ánh mắt biến đổi thất thường hình như có thiên ngôn vạn ngữ, Mục Nham hơi nghiêng đầu,nở nụ cười nhàn nhạt. vốn định dẫn đến đó.

      Nhà thờ Sagrada Familia nguy nga tráng lệ sừngsững trước mặt, An Dĩ Nhược đột nhiên có loạicảm giác trời cao biển rộng. giống như đứa vậy giang hai tay ra, rũ mắt xuống tham lam hít thở bầu khi trong lành của buổi chiều, niềm vui phát ra từ nội tâm lặng lẽ cuồn cuộn ở lồng ngực, rung động đến mức nhịn đượcgiương lên khóe môi.

      Nhìn vào đôi mắt chớp động dịu dàng ấm áp của , Mục Nham né tránh mà đứng ở trước mặt củacô, chầm chậm nắm lấy tay , từ trong túi áo khoác lấy ra cái hộp nhung màu đỏ tinh xảo, anhcầm lấy chiếc nhẫn bạch kim trong chiếc hộp nàyđeo vào ngón tay mảnh khảnh của , giọng cực kỳ dịu dàng: "Đừng căng thẳng, phải là cầuhôn, chỉ là bày tỏ thành ý và mong đợi của đối với đoạn tình cảm này." Bao bọc lấy tay mềm mại bé của vào trong lòng bàn tay, sâu trong đôimắt đen lần đầu tiên lộ ra cường thế, giọng trầmthấp thuần phác vang vọng ở bên tai, : "Chờanh thông qua sát hạch đổi cho em chiếc khác, chúng ta đến chỗ này kết hôn."

      Vẻ mặt trang nghiêm, giọng kiên định, làm cho An Dĩ Nhược thể nào chữ "", cảm thấy dưới chân mềm nhũn, hoa mắt thầnmê.

      Barcelona chỗ nào cũng có thể thấy được đặc sắc riêng của kiến trúc Gothic màu trắng, khiến cho thành phố này đâu đâu cũng tràn ngập khí lãng mạnnhư chốn Địa Trung Hải Manhattan, Mục Nhamcho rằng nơi này có thể so với thành phố Paris lãng mạn, mà hứa hẹn cam kết ở trước nhà thờ SagradaFamilia, có lý do gì thực . Uống nước của đài phun nước Cannaregio, lúc tới nơi nàylần nữa, tin rằng chính là lúc bọn họ kết hôn. Điều mà gọi là truyền thuyết chỉ là phần, truyền thuyết hoàn chỉnh là như vầy: Cầu hôn và kết hôn ở nhà thờ Sagrada Familia vợ chồng vĩnh viễn được Thượng Đế che chở, vĩnh viễnhạnh phúc bên nhau, cũng giống như hoa linh lan tặng vậy, vĩnh viễn xa rời nhau, vì truyền thuyêt này dẫn tới đây, mà nhẫn là quà Giáng Sinh chuẩn bị cho .

      Cúi đầu nhìn chiếc nhẫn có hoa văn đơn giản tay, bên môi nở nụ cười điềm tĩnh, trong lúcánh mắt trăn trở, nhìn thấy tay trái của ràng đeo chiếc khác cùng kiểu dáng, nụ cười bên khóe miệng càng lúc càng sâu hơn. Cổ tay trắng noãn quàng lên cổ của , kiểng chân hôn vào môi mỏng của , : "Mà em khôngcó chuẩn bị quà cho làm sao bây giờ?"

      "Em chính là món quà tốt nhất." Hai cánh tay hơi thulại, để cho thân thể mềm mại xương của dán sát vào trong lòng , Mục Nham dụ dỗ : "Đương nhiên, em cũng có thể vài lời dễ nghe, nghĩ rất vui."

      nhắm mắt lại, mỉm cười, chút do dự đưa tay vòng qua bên hông của , ôm chặt, lỗ tai dánở lồng ngực của nghe nhịp đập của tim , mạnh mẽ mà có lực. Chỉ là tiết tấu đơn giản, nhịpđiệu vĩnh hằng bất biến, nhưng lại có ý nghĩmuốn nương tựa cả đời.

      Phụ nữ nha, là loài động vật mềm yếu và lạikhó hiểu. Trong lúc vô tình, dĩ nhiên đánh mất tâm.

      "Mục Nham, chúng ta giống như hoa linh lan vậyvĩnh viễn xa rời nhau." thào ra tiếng,mang theo kiên định như thiêu thân lao vào tronglửa.

      Nụ cười của Mục Nham trở nên sâu hơn, ôm chặt vào trong ngực, hứa hẹn hóa ở trong gió.

      chuyến hành trình Barcelona nhanh chóng kéo gần khoảng cách trái tim lại, quan hệ của hai ngườiđột nhiên tăng mạnh, ngoại trừ có vượt quaphòng tuyến cuối cùng, Mục Nham phát huy quyền lực bạn trai đến vô cùng tinh tế, đồng thời cũngcưng chiều bạn lên trời. An Dĩ Nhược giống như mà hưởng thụ cưng chiều của , mỗi khi chạm vào ánh mắt dịu dàng của , cũngnhịn được bên môi nở nụ cười. Mục Nhamdẫn xem khắp nội thành Gothic, kiểu văn hóaphục hưng, kiểu kiến trúc Baroque và tòa nhà đại hóa, bóng dáng gắn bó kề cận bên nhau xuyên qua tòa thành phố kề sông tựa núi này, chỉ lưu lại dấu ấn và hồi ức thuộc về bọn họ.

      An Dĩ Nhược kinh ngạc phát đây là thànhphố rất đẹp rất đẹp, cảm thấy nơi này.Ngoài ra, bất ngờ phát Mục Nham lại thông thạo tiếng Tây Ban Nha, lại càng vô cùngsùng bái. Nằm ở lưng , sáp đến bên tai , nhàng : "Đại đội trưởng Mục, rốt cuộc còn có bao nhiêu ưu điểm em biết hả?"

      để ý tới ánh mắt khác thường của ngườikhác nhìn sang, Mục Nham cõng người phụ nữ ăn vạnói đặng, chút để ý : "Chờ đếm chút."

      giọng cười: "Ngàn vạn lần đừng khuyết điểm lớn nhất của chính là quá nhiều ưu điểmđếm hết đấy."

      Mục Nham cười cười, hơi có chút ảo não bị ngườivạch trần tâm tư, "Mặc dù là em đoạt lời kịch củaanh, nhưng vẫn rất sẵn lòng cho em thời gian cảđời từ từ phát ."

      Ngực rơi run rẩy, nở nụ cười, cười đến mức dịu dàng, cười đến mức ngọt ngào, nghiêng đầu dựa vào lưng , là hạnh phúc chưa bao giờ có.

      Ở khi mà bạn cảm thấy hạnh phúc thời gian đặcbiệt trôi qua rất nhanh, còn chưa có dạo hết từngcảnh đẹp ở Barcelona, điện thoại thúc giục bọn họtrở về tấp nập dứt, đầu tiên là má An, tiếptheo là má Mục, cuối cùng là lãnh đạo trực thuộccủa Mục Nham, là vụ án trước kia trong đội toàn lực điều tra có manh mối mới, hy vọng sớm kết thúc kỳ nghỉ dài hạn trở về chỉ huy đại cục. còn cách nào, cuộc sống ngoại trừ đương còn có rất nhiều chuyện quan trọng phải làm, nhất là chức vụ đặc biệt của Mục Nham lại càng khôngthể hành động tùy ý. Cho nên, ở Barcelona đến ngày thứ bảy bọn họ ngồi chuyến bay trở về thành phố A.

      máy bay, An Dĩ Nhược dựa vào trong lòngMục Nham, đùa nghịch bàn tay to của bởi vìcầm súng thời gian dài mà mang chút vết chai,nghiêng đầu : "Có phải luôn bị thương haykhông?"

      " có nguy hiểm như vậy." Mục Nham cong môi cười, "Vả lại bạn trai của em tài giỏi thế nàokhông phải em tận mắt thấy qua rồi sao?"

      chu miệng, ôm chầm cổ của làm nũng: "Saunày cho nơi nguy hiểm gặp người nguyhiểm, có nghe thấy ?" Nghề đặc cảnh này khiến thường xuyên bị nguy hiểm vây quanh, làm sao có thể lo lắng? Lúc trước lưu tâm,bây giờ đương nhiên khác rồi.

      Trong lòng Mục Nham ấm áp, cười được. Thấy chớp chớp mắt nhìn chằm chằm lồng ngực của , cười tà tà, cúi thấp đầu tiến đến bên tai ,dùng lượng chỉ có hai người có thể nghe đượcnói: "Chờ lúc bốn bề vắng lặng để cho em nhìn kiểm tra tốt, hửm?"

      xong mập mờ như vậy, làm cho lỗ tai cũngđã đỏ lên, giãy giụa mấy lần thoát được tay của ôm ở bên eo, thể làm gì khác hơn là vùi mặt ở bên cổ của . Mục Nham bật cười, tiếng cười sang sảng và vui vẻ, trong lòng ngực phátra tiếng dễ nghe.

      đấm cái, lâu sau tay bé bắtđầu an phận mà luồn vào trong áo khoác của , cách bởi áo sơ mi mò vào ngực trái của , Mục Nham cũng có ngăn cản, từ từ nhắm hai mắt lười nhát cười tiếng, "Tìm cái gì thế?Cẩn thận kêu vô lễ."

      An Dĩ Nhược để ý tới , cau mày tỉ mỉ lầnmò, cuối cùng sờ đến vùng da có cảm giáckhác với chung quanh, hỏi: "Sao lâu như vậycòn chưa có lành? Chẳng lẽ để lại sẹo rồi hả?"

      Kéo tay xuống nắm ở trong lòng bàn tay, Mục Nham nở nụ cười lười biếng mê người, "Chờ lúc em lấy thân báo đáp tốt rồi."

      Hờn dỗi liếc cái, : "Lúc theo đuổingười ta đáng hơn nhiều so với bây giờ." Bây giờ trong nụ cười lúc nào cũng mang theo tia khôngđứng đắn, hại có chút căng thẳng.

      Mục Nham có nâng mắt nhìn lên, mây trôi nước chảy đáp: "Nếu như thế có thể lừa được em sao, ngây thơ."

      An Dĩ Nhược giả vờ khinh thường bĩu môi, muốn rúttay về nhưng lại bị hơi dùng sức nắm chặt,nhìn gò má của cương nghị lại mất nhu hòa, cười dựa vào trong lòng , mặc cho cái có cai mà vuốt ve tóc của , trong lòng yên tĩnh và bình thản trước nay chưa từng có. Giờphút này thân mật dựa sát vào nhau trở nên vô cùngtrân quý, An Dĩ Nhược có chút ngây ngốc mà hy vọng cứ như vậy đêm bạc đầu, vĩnh viễn sánhcùng trời đất.

      Sau chuyến bay dài, lúc máy bay bắt đầu giảmđộ cao xuống, An Dĩ Nhược nằm ở trong lòng Mục Nham ngủ say, cười cưng chiều, vỗ vỗkhuôn mặt nhắn hồng hào của để đánh thức .

      giống như con mèo vậy cọ cọ vào bả vai củaanh, mò mẫn nắm lấy tay , mơ hồ mà lẩm bẩm: "Buồn ngủ lắm."

      "Về nhà ngủ tiếp, coi chừng lát bị gió thổi cảm lạnh." Vén những sợi tóc rơi rụng của đến sau tai, Mục Nham cất giọng mềm mại dụ dỗ, đối với tínhtình hơi thích làm nũng của rất thấu hiểu.

      Mục Nham cười tán gẫu với : "Chờ em nghĩ ngơitốt, chúng ta thăm chị dâu và cục cưng."

      Nhắc tới Si Nhan, tinh thần An Dĩ Nhược liền tỉnhtáo, "Lúc này Ôn Hành Viễn buồn cười chết được,nghĩ đến bộ dáng căng thẳng của ta với NhanNhan buồn cười. biết , trước khi em xuất ngoại có đến nhà ta, ta hận thể mỗi bước đều ôm Si Nhan chỉ sợ cậu ấy té ngã." Nháy mắt, cười : "Ngày hôm qua Thần Thần còn phàn nàn với em trong điện thoại, sau khi có em trai, ba mẹ còn thương nó."Dường như nghĩ đến cái gì đó, An Dĩ Nhược đột nhiên thu lại nụ cười, liếc nhìn Mục Nham cái,khiến Mục Nham chẳng hiểu ra sao cả: "Làm sao vậy? mặt có gì sao?"

      Hơi nheo mắt nhìn , An Dĩ Nhược ê ẩm mà : "Thần Thần bảo trở về nhanh chút, con bé muốn dùng thân phận bạn dọn đến ở cùng ."

      Mục Nham cười ha ha, véo khuôn mặt của , " có thể lý giải thành em ghen ?"

      "Đâu chỉ ghen, em muốn đến Sơn Tây làm bán sỉ." Con mắt xoay xoay, : "Cái người này,sớm muộn gì cũng dạy hư đứa ."

      "Thần Thần tinh mắt hơn em, biết đặt muaanh trước." Mục Nham nhướng mày, cười như cười, "Em có đồng ý để con bé đến ở với hay , hửm?" Lo ngại còn có người khác ngồibên cạnh, cúi đầu, giọng : "Nếu như em tới bất luận thế nào cũng cho con bé đếnở."

      "Mặc kệ ." Đẩy cái, cố tình đẩy khuônmặt điển trai bên cạnh ra xa chút, nghĩ đến Thần Thần giòn giã ở trong điện thoại: "Dì Dĩ Nhược,chú út là tìm dì sao? Chú ấy cần Thần Thần ạ? Người ta là bạn của chú ấy nha." lạikhông nhịn được nở nụ cười, "Vật giống như quỷ linh tinh, là đáng ."

      "Yên tâm, Mục đồng càng đáng hơn." Mục Nham thong thả ung dung chen vào, điệu bộtrầm tĩnh tự nhiên.

      An Dĩ Nhược ngẩn ra, "Ai là Mục đồng?"

      Khóe môi Mục Nham hơi cong, cười đến mức vô cùng mờ ám, thong thả thốt ra lời cực kỳ nặng ký: "Con của chúng ta."

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 51: Đằng sau bình tĩnh

      Đầu năm ở thành phố A, là mùa đông ấm áp, cộng với việc lại thu được tình tri kỷ, An Dĩ Nhược lại càng cảm thấy lạnh chút nào.

      Có Mục Nham, thế giới ầm sụp đổ đột nhiên trở nên hoàn toàn sáng lên. Thấy An Dĩ Nhược hạnh phúctrực tiếp và mãnh liệt như thế, khiến bố mẹ thương của cũng nhịn được khẽ mỉm cười.

      Sau khi về nước hai người nhanh chóng lao vào làm việc, Mục Nham vì xin nghỉ dài hạn lầnduy nhất trong nhiều năm làm cảnh sát, liên tục nhiều ngày xe tới lui điều tra vụ án ở mấythành phố lân cận, bận đến ngay cả thời gian ngủ cũng có. An Dĩ Nhược đau lòng, gửi tin nhắn nhắc nhở chú ý nghỉ ngơi, thường thường là gửi tin nhắn rất lâu mới có hồi , có lúc là mộtcâu: "Em cũng vậy. Hết giờ làm lái xe chậm chút, hôm nay thể đón em, buổi tối gọi điệnthoại. Nhớ em." Có khi chỉ có chữ: "Được."An Dĩ Nhược nhìn chằm chằm màn hình điện thoại diđộng, nghĩ đến bóng dáng oai hùng hiên ngang củaanh, trong lồng ngực tràn đầy tình cảm ấm áp, lại nghĩ đến khả năng gặp nguy hiểm thể biết trước được lại bắt đầu lo nghĩ yên, mỗi đêm nhận được điện thoại của thể vào giấc ngủ, thời gian sau, bắt đầu mởmáy 24h mỗi ngày, giống như là luôn chờ điện thoại gọi đến của . Rốt cuộc, quan tâm đến mức bị loạn.

      Chiều hôm đó, Mục Nham gọi điện thoại tới, ngắn gọn : "Xuống lầu ."

      " trở về?" thành phố B, ba ngày An Dĩ Nhược có gặp được .

      cười cười, ra lệnh: "Nhanh lên, chỉ có năm phút."

      như cơn gió lao ra khỏi văn phòng chạy vào thang máy, quả nhiên nhìn thấy dưới lầu có mộtngười ngày nhớ đêm mong dáng vẻ lười nhác dựavào trước xe. Thấy , Mục Nham cong môi cười,nhíu mày duỗi tay về phía của .

      Làm như quen thói coi ai ra gì của , An DĩNhược chạy chậm nhào vào trong lòng , ngửi mùinam tính đặc hữu người , cọ cọ vào cần cổcủa , giọng dịu dàng mềm mại : " phải nhanh nhất cũng phải ngày mai mới trở về sao?"

      Mục Nham ôm , lo lắng cảm lạnh kéo lên xe ngồi, mới : " lát còn phải , tiện đườngqua đây gặp em."

      An Dĩ Nhược mơ hồ có chút thất vọng, chui vào trong lòng như đứa trẻ, ôm chặt eo của ,"Lại muốn à, khi nào trở về?"

      "Có lẽ năm sáu ngày, nếu như vụ án thuận lợi có thể kết thúc rồi." Mở rộng áo khoác quấn vào trong,Mục Nham giải thích xong hôn sâu, bàn tay hơi lạnh dịu dàng mơn trớn gương mặt , cuốicùng dừng ở cổ của , nhiều lần vuốt ve...

      Ở trước mặt người khác lạnh lùng chững chạc ở trước mặt người cũng chỉ là người đàn ông bình thường, nhớ nhung, quyến luyến, mất mát, bằng cố ý đường vòng, chỉ vì năm phút gặp nhau ngắn ngủi này.

      Di động vang lên tiếng lại ngắt, Mục Nham nhíu mày, biết là Đại Lệ nhắc nhở cần phải , muốn buông ra, cạo mũi thon của , : " phải rồi, ở nhà tốt."

      "Biết rồi, em cũng phải đứa trẻ. Trái lại làanh, cẩn thận chút." quan tâm dặn dò, vô cùng thân thiết tự nhiên mà sửa sửa tóc vốn khôngcó rối của , sau đó là áo khoác.

      cười, như thể đem tất cả tình đều hòa vào trong nụ cười này, ấm áp như vậy, mê người như vậy, cúi người hôn vào môi của , thêm chútnữa, sau đó mới lưu luyến rời mà .

      An Dĩ Nhược đứng ở bên đường nhìn xe Đại Lệ xa xa chạy đến, cố ý dừng lại ở trước mặt của , cười chào hỏi: " nha, chị dâu." thấy xe còn có ai ngồi, chỉ mơ hồ nghe được tiếng cười trầmthấp truyền đến, mặt đỏ ửng, ý tứ vẫy vẫy tay, tiếng "Tạm biệt" xoay người chạy vàotòa nhà.

      Đây chính là Mục Nham, bất kể bận nhiều việc cũng nghĩ mọi cách dành thời gian gặp , đốivới quan hệ của hai người càng có tí ti ý tứ che giấu, quan minh đến khiến rất thẹn thùng, tiếng gọi chị dâu này thẳng vào trong lòng, ấm áp, mềm mại, là khẳng định, càng là công nhận.

      Cảm giác nhau là khác nhau trời vực. Ở cùng Tịch Thạc Lương sáu năm, bạn bècủa biết có mấy người, cùng làm việc với nhau ba tháng, bất kể là đồng nghiệp bên cạnh hay là đối tác kinh doanh của , có ai biếtmối quan hệ của bọn họ là người , chỉ cho rằngcô là đàn em của , bồi dưỡng từ nước ngoài tởvề nhận được chiếu cố bước lên trời trở thành nhà thiết kế chính của "Hoằng Thái".

      Đàn ông với đàn ông bất đồng, hình thức chung sống giữa người với người cũng bất đồng. So sánh chút, An Dĩ Nhược phát ở cùngvới Mục Nham lại vui vẻ hơn. thích ở thờiđiểm khẩn cấp biểu ra quyết đoán, thích anhnửa đêm canh ba gọi điện thoại cho báo bình an hoặc là đột nhiên xuất ở dưới nhà ấn còi gọi côxuống lầu, càng cưỡng lại được giống như trước đó vậy vì gặp mặt tiếc làm trái lại thói quen và tác phong làm việc. Từng ly từngtý, xâu chuỗi từng chi tiết vụn vặt lại với nhau, khiến từ từ hiểu được Mục Nham có bao nhiêuthành kính mà đem đặt ở trong lòng. Đối mặtvới người như vậy, lòng của sao có thểkhông đắm chìm?!

      Cả buổi chiều dường như chỉ biết ngồi ở trongphòng làm việc cười ngây ngô, mãi đến có người gõ cửa báo cho biết 4h có cuộc họp tạm thời,An Dĩ Nhược mới hồi phục tinh thần lại, ảo não nằm bàn đùa nghịch chiếc nhẫn tay, lầm bầm :"Đều tại ..." Nếu phải là , có lòng dạ nào làm việc.

      Có lẽ, An Dĩ Nhược còn chưa có phát , đối vớiMục Nham mức độ bịn rịn nỡ dứt sớm vượt qua tưởng tượng của .

      Lúc đẩy cửa vào phòng họp, giám đốc điều hành và nhân viên cấp cao của công ty cơ hồ đến đôngđủ, An Dĩ Nhược trầm tĩnh ngồi xuống, bỗng cảmthấy bầu khí có chút đè nén, đối mặt với xìxào bàn tán của mọi người, vẫn quan tâm, mãi đến giám đốc tiêu thụ cấp cao ngồi cạnh tuôn ra tin tức kinh người, An Dĩ Nhược ngạc nhiên.

      Tất cả suy đoán được chứng thực ở khi Quan HànNam mặt mày tươi cười vào phòng họp, thực lực hùng hậu của "Phong Hành" này vào buổi chiềugiang sơn đổi chủ, bị công ty thời trang củanước Pháp thu mua toàn diện với giá cao triệu.

      Khi Quan Hàn Nam dùng thân phận ông chủ của "Phong Hành" chủ trì lần cuối cùng kết thúc hội nghị, tuổi chừng dưới hai mươi bảyhai mươi tám, mặc bộ comle gọn thờithượng chầm chậm vào, ta cười nhạt tiếng, thanh nhè từ từ vang lên, "Hàn tổng đangđàm phán hợp đồng cực quan trọng nên vẫn còn ở Paris, bắt đầu từ ngày mai do tôi tạm thay chức tổng giám đốc..."

      Sau khi tan họp An Dĩ Nhược biết ấy họ Thịnh, tên chữ Hạ, tinh của giới thời trang do ôngchủ mới Hàn Vũ Đình bỏ ra số tiền lớn mời về. Hai ngày sau, Thịnh Hạ gọi từng trưởng bộ phận đến, sau đó gửi email cho tất cả nhân viên của công ty, thông báo cho nhân viên đương giữ chứcviệc tròn năm từ tháng sau bắt đầu tăng lương 10%, tất cả được giữ lại.

      Thoáng chốc, tiếng reo hò nổi lên bốn phía, cái gọi là quy tắc vua nào triều thần nấy bị vị Hàn tổngthần bí này phá vỡ. Người còn chưa có lộ diện, vì mình giành được nhiều lời khen. Tất cả mọi thứ của "Phong Hành" đều hoạt động như thường, yên ả giống như là có xảy ra bất kỳ thay đổi gì. Song, An Dĩ Nhược được Quan Hàn Nam trọng dụng lại đột nhiên bị lạnh nhạt, bản thiết kế đệ lên trước đó được thông qua trong vòng đêm bị bác bỏ sạch toàn bộ.

      Trong văn phòng của tổng giám đốc, Thịnh Hạ ngồi ở ghế bành rộng rãi, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua , lạnh lùng kiêu ngạo mở miệng: "An tiểu thư, có lẽ cảm thấy nên cầm thù lao cao hơn nữa mới xứng với thiết kế của ?"

      Lời này quá mức chua ngoa, đem thiết kế của côbỡn cợt đáng đồng, An Dĩ Nhược đè nénbất mãn, chân thành : "Tôi cảm thấy tôi tận lực rồi."

      "Có số việc có lẽ cần dốc hết toàn lực, dụng tâm là có thể làm được rất tốt." Giọng điệuhung hăng và cường thế, Thịnh Hạ mặt chútbiểu cảm ném bản thiết kế đến mặt bàn, nhàn nhạt : " tuần. Hy vọng An tiểu thư để tôinhìn thấy thiết kế hoàn hảo của ."

      An Dĩ Nhược đột nhiên cảm thấy khó chịu, vẻ mặtửng đỏ nhận lấy bản thiết kế, lặng lẽ trở lại phònglàm việc của mình. Đối mặt với cục diện như vậy,người thiếu kiên nhẫn chắc là trong cơn tức giận đưa ra đơn từ chức, dù sao dựa vào thực lực của đổi công việc dễ như trở bàn tay, nhưng An Dĩ Nhược là người vô cùng mạnh mẽ và quậtcường, cam tâm mà chịu thua như vậy,cho nên tuần sau ổn định tinh thần lại, tỉ mỉ tường tận mà chỉnh sửa bản thiết kế, tựa hồ đối với bị lạnh nhạt hoàn toàn xem thường, nhưng khi Mục Nham trở về, hỏi sao tiều tụy như vậy, đột nhiên khóc, nước mắt ào ào trượt xuống, giốngnhư là đứa bị ủy khuất.

      Đợi đến khi tâm tình bình tĩnh lại, Mục Nham lau nước mắt cho , véo vào chóp mũi khóc đến đỏhồng của , dịu dàng hỏi: "Làm sao vậy? Có phảibị ủy khuất gì hay ? cho biết, là chú An mắng em hay là Mễ Ngư ức hiếp em, hửm?"

      "Người ta khóc đến thương tâm như vậy, còn trêu chọc em." có chút xấu hổ, nghĩ thầm cũng có gì đáng ngại, bất quá chỉ là bị quan mới nhậm chức đốt ba đống lửa mà thôi[1], tiết mục nơi công sở coi như thấy gì mà thôi, vì thế :"Thực ra cũng có gì, chỉ là công việc cóchút vừa ý."

      [1] Quan mới nhậm chức đốt ba đống lửa: ý người mới nhậm chức thường hăng hái đưa ra những chủ trương lớn; quan chức mới thường làm những việc để chứng tỏ uy quyền của mình.

      Mục Nham nhõm mà cười cười, kéo kéo vạt trước của áo sơ mi bị khóc đến ướt nửa, thấp giọng oán trách: "Nhìn xem áo sơ mi này của , mới mua đấy, An Dĩ Nhược."

      "Dù sao cũng bẩn rồi, dứt khoát để cho em lau nước mũi luôn ." giận dỗi với .

      Thấy giống như con nghé con gắt gỏng, MụcNham mở tay ra, rất nghiêm túc đáp lại: "Ừ, lau ."

      An Dĩ Nhược nín khóc mỉm cười, đấm cái,"Áo sơ mi tồi này, về sau được mặc nhãn hiệu này, tuyệt mềm chút nào. Cho em khăngiấy."

      "Lời của em chính là thánh chỉ." Mục Nhamcười liếc đưa đến khăn giấy, "Nếu bây giờ liền cởi?" Dứt lời, làm bộ muốn cởi cúc áo sơ mi.

      An Dĩ Nhược đánh vào cánh tay mở áo của , lên án : "Mục Nham, cái người lưu manh này."

      Nhìn biểu cảm hồn nhiên của , Mục Nham khẽ cười, sau đó nâng mặt lên chống đỡ cái trán củacô, khi mở miệng thanh trầm khác thường,"Nếu như làm việc vui từ chức là được, chớ để mình ủy khuất, phải còn có đây sao."

      Giọng thương cưng chiều như vậy, thiếuchút nữa làm rơi lệ lần nữa. An Dĩ Nhược cảm thấy mình là may mắn, có thể gặp được người đàn ông tốt như Mục Nham. thầm cầu nguyện cùng nhau, trở thành tay trong tay suốt cả cuộc đời.

      biết có phải vì Mục Nham mang đến vận maycho hay , sau khi sửa bản thảo cuối cùngthuận lợi thông qua, vào thứ sáu trước khi tan việcAn Dĩ Nhược bất ngờ nhận được cú điện thoại,dĩ nhiên là Hàn Vũ Đình ở nước Pháp xa xôi gọi tới.

      "Vất vả cho rồi, An tiểu thư, tôi rất hài lòng với bản thảo." Giọng nhã nhặn, thanh trầm thấpnhư đàn violoncello.

      "Hàn tổng khách sáo rồi, phần trong công việc mà thôi."An Dĩ Nhược khéo léo hồi đáp, lại nghe ta : "Tôi thông báo với Thịnh Hạ rồi, buổi họp báo quý sau chủ định đề cử thiết kế của , nếu như tác phẩm được hoan nghênh, tôi xem xét xin đăng ký nhãn hiệu cho ."

      An Dĩ Nhược kinh ngạc, "Hàn tổng..."

      "Sắp tới tôi vẫn có về nước, phương diện công việc thiết kế cảm phiền An tiểu thư bận tâm." ta thành khẩn như vậy, làm cho người ta thể nào từ chối, An Dĩ Nhược cười nhạt: "Hàn tổng yêntâm, tôi làm hết sức."


      Chương 52: Rượu say người

      Buổi tối Mục Nham tới đón An Dĩ Nhược "SơnThủy" ăn cơm. Vốn cũng hẹn Trình Mạc Phỉ,nhưng ấy bận tập luyện tới được, cho nên hôm nay lại là bốn người tụ họp.

      "Cái thứ trọng sắc khinh bạn, về nước nhiều ngày như vậy cũng lộ diện, chém gọt cậu nha."Mễ Ngư khoanh hai tay dựa vào cửa phòng, mắt như tên trộm xoay quanh người An Dĩ Nhược, lúc nhìn thấy và Mục Nham khấu chặt mười ngón tay vào nhau, chậc chậc thở dài: "Đội trưởng đúng là đội trưởng, bản lĩnh bắt người và theo đuổi người đúng là hạng nhất, chuyến này đặc biệt đáng chứ?"

      Mục Nham buông tay An Dĩ Nhược ra, miễn cưỡngcười tiếng: "Vậy còn phải cảm ơn bà mối này giúp đỡ, bằng Paris lớn như vậy, tôithật đúng là sợ tìm được người."

      "Ơ, vẫn là đại đội trưởng có lương tâm, uổng công đêm nay tôi làm chủ vì đón gió nhỉ.Chẳng qua tôi cũng là nhìn thấy thu bán được số tiềnlớn ở về phần của tôi, bằng Mễ tiểu thư nào có tốt bụng như vậy."

      " ra là như vậy." An Dĩ Nhược hung hăng trừng mắt nhìn ấy, đoán nhất định là ấy "Bánđứng" mình, bằng Mục Nham làm sao cóthể dễ dàng tìm được , nếu như là tâm ý tươngthông cũng thần kỳ, còn chưa có ngây thơ nhưvậy.

      "Như vậy gì chứ, ánh mắt này của cậu cũng quáquyến rũ đấy, làm như tớ và ta có gian tình vậy."Mễ Ngư dựng thẳng lông mày, "Nếu phải là nhìn thấy người nào đó gấp đến độ giống như là kiếnbò chảo nóng, tớ có thể tốt bụng quá độ?" Sau đó xí tiếng, tỏ vẻ bất mãn.

      "Chẳng lẽ ánh mắt này của cậu quyến rũ?"An Dĩ Nhược tỏ ra yếu thế, vô cùng thân mậtmà khoác tay Mục Nham, cười đến mức cực kỳ dịu dàng, "Chỉ có điều, thấy cậu lần đầu tiên trong đời làm chuyện tốt, tớ so đo cậu dùng ánh mắt như vậy nhìn bạn trai của tớ."

      Có hai này ở đây, Mục Nham đương nhiênkhông tiện , nhưng câu "Bạn trai của tớ" kia của An Dĩ Nhược nghe vào trong tai dĩ nhiên là rất dễ chịu, khóe môi của hơi cong lên, nhìn vào ánh mắt của hết sức triền miên, dẫn đến Mễ Ngư làm bộ run rẩy nổi da gà.

      An Dĩ Nhược đưa tay đẩy ấy cái, hung hăng : "Đem đồ ăn lên bà chủ, tớ sắp chết đói rồi."

      "Chỉ có biết ăn thôi, cũng sợ no chết." Mễ Ngư trừng mắt với , với Mục Nham: "Bữa này hôm nay mời, ai bảo cậu ấy hung hãn như vậy."

      Mục Nham nhướng mày, bộ dáng tôi mời tôi mời,lại nghe Mễ Ngư ở phía sau hung tợn : "Tôiphải bảo phục vụ đổi lại bản thực đơn giácao, làm thịt chết hai người có lương tâm các cậu."

      Nếu phải là bàn tay to đặt ở bên eo kịp thờiđỡ lấy , An Dĩ Nhược lảo đảo cái thiếu chút nữa ngã sấp xuống, đối với bóng lưng của Mễ Ngư, cười mắng: "Gian thương."

      Đàm Tử Việt vì tạm thời có việc đến muộn mườiphút, bị Mễ Ngư níu lỗ tai thẩm vấn hồi lâu mới phê chuẩn ngồi vào vị trí, An Dĩ Nhược dạy bảo : "Đừng giống như người đàn bà đanh đá bắt nạt người, cẩn thận ai thèm lấy."

      "Cảm ơn chị dâu ôm lo lắng chuyện bất công của thiên hạ." Đàm Tử Việt vẻ mặt cợt nhả, ngoảnh lạinói với Mục Nham: "Đại Mộc, tiểu tử cậu đúng làmay mắn, trước đây Thư..."

      Chân dài dưới bàn bị Mục Nham dùng sức đá mộtcái, Đàm Tử Việt giật mình, mới ý thức được suýtnữa mình bậy, cười hì hì hai tiếng che giấu lúng túng.

      "Thư gì?" Mễ Ngư phản ứng kịp trước, khó hiểu khi chỉ nửa, An Dĩ Nhược cũng nhìn về phía của ta, chờ ta tiếp tục.

      Mục Nham thu lại nụ cười để ý tới ta, vẻ mặt tự nhiên mà gắp thức ăn cho An Dĩ Nhược,Đàm Tử Việt ho tiếng, giải thích : "Anhlà lúc học tiểu tử này chất phác chết được, nghĩ tới bây giờ thông suốt, theo đuổi ngườicũng đuổi tới nước Pháp, nghe còn Barcelona, biết trở nên lãng mạn từlúc nào."

      An Dĩ Nhược cảm thấy được chút khácthường nào, nhìn Mục Nham mỉm cười cái,ngược lại là Mễ Ngư : " ta may mắn thế nào? Chẳng lẽ ?"

      Thấy Mễ Ngư nhìn mình lom lom bộ dáng cẩn thận lời cho em, Đàm Tử Việt đưa tay ôm chầmlấy , mặc kệ có hình tượng hay , thừa dịp côchưa chuẩn bị nhanh chóng hôn trộm lên mặt cái, "Có có có, là người may mắn nhất thế giới, nếu có thể bắt được Mễ Ngư tiểu thư dịu dàng xinh đẹp độc nhất vô nhị sao?"

      "Buồn nôn." Lời ngon tiếng ngọt vĩnh viễn là vũ khímạnh nhất thu phục người phụ nữ, Mễ Ngư bại trận ngay tại chỗ, đỏ mặt đẩy ra, bưng ly rượu lên nhấp ngụm.

      An Dĩ Nhược nhìn Mễ Ngư, cảm thấy ấy xinhđẹp hơn rất nhiều, thùy mị người nhiều hơn mấy phần chưa từng biểu lộ ra trước người khác, vì bạntốt trong lòng cao hứng, bưng ly rượu lên với Đàm Tử Việt: "Để tôi mời ly."

      Mễ Ngư tất nhiên là biết trong nháy mắt côxoay chuyển liên tục, cười : "Chỉ chút tửu lượng này của cậu muốn mời rượu ư, cũng sợ xấumặt. Mục Nham, hãy trông chừng cậu ấy, phẩmrượu của người này kém, giở trò nổi loạn."

      "Ít ở đàng kia xấu tớ." An Dĩ Nhược hung hăngliếc cái, kịp ngăn Mục Nham chủđộng cụng ly với Đàm Tử Việt, "Đàm Tử Việt, thiên hạ đẹp nhiều vô số kể, tin rằng thông minh như thích chính là con người này của cậu ấy, đẹp xấu quan hệ. Chiếu cố cậu ấy tốt, mặc dù tôi nhìn cậu ấy vừa mắt, nhưng cũng khôngcho phép người khác khi dễ, nếu ..."

      "Đừng làm mủi lòng như vậy, chịu nổi." Mễ Ngư ngắt lời , mắt đột nhiên đỏ lên, "Nhiều đồ ănnhư vậy còn ngăn được miệng của cậu, cẩnthận đợi lát nữa chàng nhà cậu trả nổi tiền hóa đơn." Bạn tốt nhắc nhở nghe vào trong taithấm vào trong lòng, lạnh lùng kiêu ngạo như MễNgư trong nháy mắt bị cảm động đến rối tinh rối mù.

      An Dĩ Nhược mắng tiếng "Đồ ngốc", cùng với tiếng vang thanh thúy của ly thủy tinh chạmnhau, ngửa đầu cạn ly, trông rất khí khái.

      Mục Nham nghĩ đến bộ dáng uống đến say chuếch choáng đêm đó, ngăn lại bưng lên ly thứ hai, "Uống ít chút, thấy say chú An mắng em."

      An Dĩ Nhược cười, " là sợ bố em mắng sao, ở bên cạnh cũng có thể uống say, xemlà lỗi của ai?"

      Sau khi hai người xác lập quan hệ đương, Mục Nham gặp qua hai cụ bên nhà, lần là lúc đưa về nhà, lần là lúc lên thị báo cáocông việc, trước mặt người khác ông An đối với anhcũng khác biệt, cũng thầm bảo có thời gian qua chơi cờ với ông, thậm chí ở trước mặt con còn xử lý vụ án rất tốt, nhìn giốngnhư lời khen bình thường nhưng đối với Mục Nham là công nhận mức tối đa. Nét mặt An Dĩ Nhược tỉnhrụi, đáy lòng nở ra rất nhiều bông hoa tươi đẹp.

      Mục Nham nhíu mi, giơ tay nhận lấy ly rượu trong tay , "Đúng đúng đúng, sợ chú An mắng được chưa." Uống với Đàm Tử Việt ly, lạinói: "Nhưng đoán chừng biết chú An mắnganh như thế nào."

      "Hả?"

      " có nghe qua bố vợ nhìn con rể càngnhìn càng vui?"

      " dời đổi rồi chăng, đại đội trưởng Mục, nguyên văn lời thoại ràng là mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng vui." Mễ Ngư cười .

      "Cũng sai biệt lắm." Mục Nham lơ đễnh.

      An Dĩ Nhược oán trách liếc cái, sau đó nghe thấy bình thản ung dung cùng Mễ Ngư dóc với Đàm Tử Việt người nào đó có vẻ may mắn chuyển chủ đề, nhịn được cười thầm.

      Sau khi ăn xong Mễ Ngư cảm thấy chưa thỏa chí, đềnghị KTV ca hát, Mục Nham và Đàm Tử Việtthấy các háo hức, tâm tình tự nhiên là rất tốt,giơ tay lên liền ân chuẩn.

      ca hát đương nhiên là nhiều người náo nhiệt hơn, Mục Nham gọi cú điện thoại, hai mươi phút sau, trong căn phòng xa hoa chật níchnhững chàng trai trẻ tuổi, trong đó có Đại Lệ theobên cạnh hơn bốn năm và Trương Hằng ngườiđã từng trưng dụng xe của An Dĩ Nhược.

      Mọi người thấy An Dĩ Nhược ngồi ở bên cạnh Mục Nham, vẻ mặt cợt nhả cầu long trọng giới thiệu, khi Mục Nham xong "An Dĩ Nhược, bạn của tôi" trong phòng lập tức có nghe đượcâm thanh bọn họ mở miệng khép miệng gọi chị dâu.

      "Chị dâu, xem như là chị chấp nhận thủ lĩnh của bọnem rồi, nếu giày vò thêm nữa chỉ ấy hy sinh, ngay cả bọn em cũng phải bị ấy hành hạ hy sinh... Chị dâu, thủ lĩnh của bọn em có chút chất phác, chị thông cảm... Chị dâu, thủ lĩnh của bọn em giao cho chị, sau này muốn đánh muốn phạt dựa vào cao hứng của chị..."

      Càng càng thể tưởng tượng nổi, MụcNham tức giận đến hận thể kéo đám nhóc này ra ngoài đánh trận, nhíu mày cảnh cáo bọn họ chú ý có chừng có mực, muốn cản rượu cho An Dĩ Nhược. Bọn Đại Lệ làm sao chịu dễ dàng buông tha , đám người ủng hộ rầm rộ chèn đưacho , chờ sau khi Mục Nham bị mời vài ly rượumới phát An Dĩ Nhược bên kia say chuếchchoàng rồi.

      "Được rồi, nếu đàng hoàng ngày mai hầu hạ hít đất 500 cái." Mục Nham cười khổ, đám nhócnày nghiêm chỉnh nhất thế nào lại quên bí mật rồi, cuối cùng thể bày ra đòn sát thủ giải vây cho An Dĩ Nhược, gọi nhân viên phục vụ đem cốc trà đậm tới, đỡ dậy dỗ dành : "Uốngtrà , coi chừng ngày mai đau đầu."

      An Dĩ Nhược mơ mơ màng màng ừ tiếng, sau đó vùi mặt vào trong ngực , cả người giống như con mèo vậy rút vào trong lòng , miệng khẽ lẩm bẩm tiếng: "Mục Nham..." Liền có động tĩnh.

      Đại Lực cười thầm, dùng cánh tay huých vào : "Chị dâu rất phối hợp nhỉ."

      Xem ngày mai tôi làm thế nào chỉnh đốn cậu. MụcNham liếc ta cái, cúi đầu nhìn người phụnữ từ từ nhắm hai mắt lại giống như là ngủ, nhịn được nở nụ cười, xem ra sau này cho dù ra lệnh cưỡng chế cũng phải cho chạm vào rượu, chút tửu lượng này là đủ hiểu rồi.

      "Aiz, tôi này bảo Mục gì gì đó tới đây." biết sao Mễ Ngư cũng uống say, dựa vào trong lòng Đàm Tử Việt giương nanh múa vuốt mà múa tay múa chân với Mục Nham.

      Mục Nham đỡ An Dĩ Nhược ngồi dựa vào sofa xong, dùng ánh mắt ý bảo Đại Lệ trông nôm chút, dời bước qua lắng nghe lời dạy dỗ. Ai bảo làbạn tốt của bạn , lại là bạn của bạn tốt, bất kể thế nào cũng được thờ ơ.

      ", là đuổi tới tay rồi..." Đầu lưỡi của MễNgư đều cứng cả lại rồi, bắt đầu năng lộnxộn: " rất lâu rồi tôi có thấy cậu ấy cườiđến mức rạng rỡ như vậy, ít nhất ..." chìa ra ngón tay, lại lập tức lắc đầu, " đúng, hainăm, đúng, là hai năm có cười đến mức vui vẻ như vậy, đây mới là nụ cười trong tình mà người con nên có, đúng ..." Vùng vẫyngồi ngay ngắn lại, ngón tay chọc vào trong ngực của Mục Nham, phát mà uy hiếp : "Đối với cậu ấy tốt chút, nếu tôi bảo Đàm Tử Việt đánh ."

      Nghe vậy, có người cười ha ha, Đại Lực còn sợ chết với Mục Nham: "Thủ lĩnh, mặc dù và Đàm Tử Việt là mặc quần yếm cùng nhau lớn lên cũng đừng hạ thủ lưu tình đấy, nếu mặt màyxưng phù đến mấy ngày giống như lần trước thậtđúng là mất mặt."

      Tự vạch áo cho người xem lưng. Mục Nham thuận tay nện cái đệm dựa trong tay vào mặt củangười nào đó, tức giận mắng tiếng "Câmmiệng", quay đầu với Đàm Tử Việt: "Cũng uống nhiều rồi, tôi thanh toán, ."

      Đàm Tử Việt nhìn mặt của đen giống như Bao công, cũng theo mọi người cười rộ lên.

      Đám người ra khỏi KTV mỗi người ngả, MụcNham vốn định đưa An Dĩ Nhược về nhà, nhưng giữa đường rượu của mạnh mẽ đến, xiêu vẹodựa vào ghế ngồi càng ngừng bốc lên, mặt rất đỏ, nhìn thời gian là rạng sáng, do dự chút, đánh vòng về hướng khác, xe chạy về phía căn hộcủa mình.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 53: Dịu dàng lưu luyến

      Tửu lượng của An Dĩ Nhược quả tốt, say đến càng lúc càng lợi hại, hơn nữa cũng như MễNgư , phẩm rượu của tốt giở trò nổiloạn. Còn chưa có về đến nhà, tinh thần của đãrất phấn khích bắt đầu hoa tay múa chân, trong miệng mơ hồ biết hát cái gì,nhưng duy nhất khiến Mục Nham vui mừng chính là, còn biết người bên cạnh là .

      "Mục Nham..." Người phụ nữ nửa nằm đột nhiên ngồi dậy, men say mông lung nhìn về phía của , đợi chuyện cánh tay bé vòng lên cổ của , cái trán dán ở cần cổ của , "MụcNham..." Thân thể mềm mại rút vào trong lòng , cái loại cảm giác cực tốt này khiến tim rung động.

      Mục Nham cứng đờ, đạp thắng lại, hít thở sâu,lại hít thở, sau đó kéo ra khỏi ngực, hạ thấp ghếngồi để nằm xuống: "Em hãy đàng hoàng mộtchút, chốc lát nữa là về đến nhà rồi." bắt đầu đấu tranh có nên đưa về hay , quả thực làquá thử thách tự chủ của .

      Say thành ra như vậy, về nhà khó tránh khỏi giày vò của hai cụ nhà, Mục Nham ảo não gãi gãi tóc, gạtnhững sợi tóc rơi bên trán của , tức giận : "AnDĩ Nhược, tốt nhất em an phận chút cho , bằngkhông tự gánh lấy hậu quả." Động tác dịu dàng cùnggiọng nghiêm khắc hoàn toàn là hai cực đoan, đủthấy tâm tình của hỗn độn.

      "Ừm..." Ý thức của người phụ nữ tan rã khẽ ừm mộttiếng, tỏ vẻ đồng ý hay là bất mãn, chỉ quay mặt sang bên.

      Lúc xuống xe, An Dĩ Nhược say đến mức ngay cả bước cũng ổn, Mục Nham trực tiếp ômcô lên lầu.

      "Mẹ, nước..." An Dĩ Nhược nghiêng đầu dựa vàotrên sofa, từ từ nhắm hai mắt lại đương nhiên sai bảo bạn trai được gọi là mẹ.

      Mục Nham vỗ trán, nghĩ thầm bao giờ để chocô chạm vào rượu nữa, cuối cùng vẫn là thần trí mơ hồ. Rót ly nước mật ong, kéo vào trong ngực cố đổ vào chút, lại cởi áo khoác cho , ôm ngangcô lên vào phòng ngủ.

      Khi cái ót chạm đến cái gối mềm mại, An Dĩ Nhượcthoải mái mà khẽ hừm cái, tay bắt đầu lôi kéocổ áo, bộ dáng giống như là rất nóng. Mục Nham nhìn chằm chằm hai gò má ửng hồng vẻ say rượucủa , hai mắt cũng bắn ra lửa, hít hơi thậtsâu, nắm lấy tay an phận của , ngăn lại: "Đừng kéo. Có phải rất nóng hay ?" Giữa mùa đông trong phòng có lò sưởi dĩ nhiên là lạnh, nhưng dù sao cũng thể để cởi ra,cuối cùng quyết định mở điều hòa cho , còn chưacó đứng dậy, người phụ nữ say đến bất tỉnh nhân sựđưa tay ôm cổ của , kéo đến trước ngựcmình.

      "An Dĩ Nhược!" Lý trí của Mục Nham ầm ầm sụp đổ, loại cảm xúc nào đó bị dồn ép đến bờ biên giớichuẩn bị sụp đổ.

      Làm như nghe được gầm , An Dĩ Nhược mở mắt mơ hồ mông lung ra, ánh mắt oán giận, sợ hãi hỏi: "Làm gì gầm em..." Bộ dáng ủy khuất làm cảm thấy nếu như lúc này mặc đồ ngủ người,nghiễm nhiên chính là người phụ nữ của .

      Tự chủ mạnh mẽ hơn nữa cũng thể cưỡng lạiđược cám dỗ của người . là đàn ông. Song, Mục Nham lại liên lục hít sâu, cố đè xuốngdục vọng ở đáy lòng, thương mà sờ sờ cái trán của , hơi chống đỡ thân thể, khó khăn :" có gầm em, là bảo em ngủ." Thấy hơi chu môi đào hồng nhạt tỏ vẻ bất mãn,dụ dỗ : "Ngoan, nhắm mắt lại ngủ , hửm?" Côkhông biết men say của mình ánh mắt mông lung biết bao dễ dàng làm tan rã lý trí của , MụcNham rất sợ khống chế nổi chính mình.

      "Muốn ngủ chung..." phát mà mờimọc dẫn đến cả người Mục Nham căng chặt, nhìnkhuôn mặt kiều đỏ hồng của , nhíu mày từng chữ từng chữ : "Em lặp lại lần nữa."

      "Muốn ngủ chung." Hồn nhiên xong ợ hơi rượumột cái, mệt mỏi nhắm mắt lại.

      Lúc này người phụ nữ nằm ngửa ở giường đặc biệt có loại lẳng lơ, thân thể mềm mại tỏa ra mùi rượu nhàn nhạt, tóc quăn giống như gợn sóng phân tán lộn xộn ở bên gối, gò má ửng hồng ngừng nhấp nhô ở trước mắt của , Mục Nham cảm thấy nếu như động đến chính là heo, vìthế, rốt cuộc vứt bỏ giãy giụa, cúi đầu xuống bên tai dịu dàng gọi: "Dĩ Nhược..."

      vô thức dạ tiếng, cánh tay bé hơi dùngsức, càng ôm chặt hơn.

      thanh mềm mại làm tim run lên, thần kinh của Mục Nham căng đến quá chặt phựt tiếng hoàn toàn đứt , tất cả lý trí trong nháy mắt bị ném lên đến chín tầng mây, còn sót lại chút gì. chỉ biết trước mắt là tình của , muốn .

      Thu hồi cánh tay chống đỡ ở bên giường, kéo thânthể mềm mại xương của vào trong lòng, thân thể thon dài hơi đè ở người , Mục Nhamcúi thấp đầu, môi mỏng chuẩn xác sai mà hônlên môi của .

      Ý thức rời rạc An Dĩ Nhược chỉ cảm thấy ngườinặng trĩu, giây sau hô hấp bị chiếm cứ, cố đẩy sức lực đè ở người ra, cũng ngờ cái động tác giãy giụa như vậy, càng lúc càngkích thích dục vọng của người đàn ông, Mục Nhamcảm thấy lồng ngực rất nóng, dưới bụng đột nhiên ấm lên, càng hôn kịch liệt hơn, đầu lưỡi tham lam tiến vào trong miệng , ở giữa môi và răng hôn đến triền miên và động tình...

      An Dĩ Nhược say rượu bị chọn phải quân lính tan rã, trong mông lung bấu víu bờ vai rộng của anhnhiệt tình đáp lại, mãi đến hai người ôm hôn gầnnhư thiếu dưỡng, môi của bắt đầu dời xuống, nụhôn như mưa rơi rơi ở mặt , cổ mịn, vành tai,cuối cùng dừng lại ở phía xương quai xanh gợi cảm bị kéo thấp xuống, khẽ hôn khẽ cắn...

      Cảm giác tê dại khiến An Dĩ Nhược bật ra tiếng rên rỉ kiều mị, quay đầu muốn tránh thoát đụng chạm ngưa ngứa, Mục Nham làm sao có thể cho cơ hội né tránh, bàn tay to ôm ở bên eo được siết chặt lại, bị dùng sức ôm vào trong ngực hơnnữa, cách nào tránh dấu hôn ẩm ướt rơi xuống, rất nhanh, làn da mịn màng của bị hôn nổi lên từng dấu hôn màu đỏ sậm, giống như là in lên vết tích thuộc về sở hữu.

      Khuôn mặt An Dĩ Nhược ửng đỏ, hơi thở bắt đầu trởnên dồn dập giống như , thân thể mềm mại hơi run rẩy, thể kiểm soát được kích thích cuồngnhiệt trào lên trong lòng, cuốn vào trong kích tình ùn ùn kéo tới.

      Thở gấp cởi bỏ cúc áo len mỏng của , bàn tay tomang theo vết chai vuốt ve thân thể của , từ cánhtay mảnh khảnh đến bờ vai trần trơn bóng, cuối cùngcách bởi viền áo ngực xoa nắn mềm mại trước ngực , khi cảm giác được lồng ngực kịch liệt phậpphòng, đáy mắt Mục Nham giống như bắt lửa, làmnhư muốn thiêu đốt ngay tức khắc. Nhắm mắt, đè xuống kích động muốn hành quyết ngay tạichỗ, Mục Nham giơ tay vuốt ve khuôn mặt ửng đỏ như ánh bình minh của , khàn giọng lên tiếng: "DĩNhược, mở mắt ra." cần xác định có tỉnh táo hay là , muốn ở dưới tình huống thần trí mơ hồ muốn .

      thanh khàn khàn ám muội đến cực điểm gọi mộttia tỉnh táo cuối cùng còn sót lại của trở về, An Dĩ Nhược ngượng ngùng mở mắt ra, ánh mắt mơ màng nhìn người đàn ông trước mắt bởi vì nhẩnmà bên trán rịn ra mồ hôi, rượu tỉnh hơn phânnửa.

      Kéo tay lên xoa gương mặt của , giọng mê người nhàng bật ra làn môi, thở hổnhển hỏi: "Biết là ai ?"

      cách nào xem ngọn lửa nhảy động trong mắt , cảm nhận được dán sát vào nhau thânthể của giống như là bén lửa vậy, nóng đến bỏng người, An Dĩ Nhược khống chế nổi nhịp timtăng nhanh, quan niệm bảo thủ cố chấp thoáng chốcbị đánh đến tan tác, cuối cùng vứt bỏ hết thảyphòng thủ đầu hàng, thào tiếng "Mục Nham"sau đó nhỏm người hôn lên khóe miệng .

      Cùng dán sát vào nhau môi mỏng từ từ cong lên,Mục Nham do dự nữa, ngón tay hơi câu lên, linh hoạt gỡ bỏ áo ngực của , bàn tay nóng bỏng phủ lên mềm mại của , tùy ý xoa nắn, đồng thờilưu loát gỡ bỏ lá chắn người mình, muốn dùng nhiệt độ nóng bỏng của cơ thể hòa tan triệt để.

      Dịu dàng cọ sát đụng chạm vào người làm cho làn da nổi lên từng vết đỏ hồng, thốt ra tiếng rên rỉmê người, An Dĩ Nhược dĩ nhiên biết sợmà càng đụng chạm nhiều hơn chút, hoặc làmong đợi thân mật sâu hơn tầng, thân thể của và ý thức của giống nhau, toàn tuyến sụp đổ ở khi Mục Nham liên lục vuốt ve châm ngòi thổi gió.

      "Mục Nham..." thở gấp khẽ gọi , thân thể vô thức vặn vẹo co ro rút vào trong lòng , chạm vào cơ ngực rắn chắc của , đây càng thêm kích thích dục vọng của Mục Nham. khàn khànrên rỉ tiếng, nhìn vào ánh mắt cuồng dã si mê của , tăng thêm lực tay, mạnh mẽ vuốt ve ở trênbụng của , hô hấp đột nhiên hỗn loạn.

      Thân thể thon dài cực nóng dán chặt lên toàn bộthân thể trần trụi của , ở khi cùng triền miên ý thức trở nên mơ hồ, ngẩng đầu lên, cách nào kiềm chế kiều khẽ gọi, từng tiếng mộtbật ra khóe miệng.

      Lúc đầu đau đớn bởi vì tự kiềm chế và săn sócmà được giảm bớt, khoái cảm mãnh liệt dần dần ăn mòn mỗi tấc da, An Dĩ Nhược bị hoàn toàn bao phủ trong triền miên dây dưa tận xương của , duy chỉ có bấu chặt bả vai của , giống như câyvà dây leo quấn nhau...

      Lúc động tình Mục Nham ôm chặt eo nhắn của điên cuồng mà ra vào, dây dưa như lửa làm nhưmuốn xé thành mảnh vụn dưới thân, bọn họ ôm chặt nhau, cùng nhau trầm luân, trầm luân...

      ...

      Trải qua phen liều chết triền miên, hết thảy yênlặng lại. Mọi thanh trong đêm tối đều tĩnh lặng, xụi lơ ở trong ngực trần của , cánh tay của Mục Nham bị gối đầu lên, dùng cằm cọ xát đỉnh đầu của , lẩm bẩm câu: "Cắn đau quá."

      Toàn thân An Dĩ Nhược đều đỏ, ngượng ngùng kéo chăn qua đỉnh đầu, hồi lâu sau mới rầu rĩ : "Thực xin lỗi." Còn phải là đều do làmđau trước sao, nhất thời nhịn được cắn bờ vai của .

      Mục Nham sợ khó thở, cường ngạnh kéo chănxuống, ôm vào trước ngực, cười đến mức tà tà, " cần xin lỗi, da dày thịt béo, em tùy ý là tốt rồi."

      Rốt cuộc nhịn được, An Dĩ Nhược cười "Xì" tiếng, dán mặt sát vào ngực , từ từ nhắm haimắt lại tán gẫu với : "Ai đặt biệt danh cho vậy? Tại sao gọi đầu gỗ?"

      Bàn tay to khẽ khoát lên bên eo trần của , Mục Nham hưởng thụ mà vuốt ve làn da trơn mịn của ,"Có phải di động của em chính là lưu mã số của như vậy đúng , hửm?"

      "Sao biết?" An Dĩ Nhược giật mình, ngưỡngmặt lên nhìn .

      Kéo tay mềm mại của xoa lên ngực , Mục Nham gõ vào cái trán của , " về tâm tư nho này của em có thể lừa gạt được ai, nhìn em ngày đó cười đến mức giống như tiểu hồ ly liềnđoán được." Làm ghi chép cho Đàm Tử Việt xong bảo lưu số của , như tên trộm lén liếc nhìn cái, cười đến mức gian gian, liềnbiết này nhất định là đặt cho biệt hiệu gìđó.

      cười khúc khích, tay bé mơn trớn ở cơ bụng sáu múi xinh đẹp của , trong lòng rầm mộttiếng.

      Mục Nham phát khác thường của ,nhẫn nại giải thích : "Lúc thân thể tốt lắm thường hay có bệnh, mẹ mời người tínhtoán cho, là trong mệnh thiếu mộc mới lấy biệtdanh này." vốn tin những thứ này,nhưng nghe cha già quả nhiên kêu Đại Mộc vềsau thân thể liền khỏe mạnh như trâu, mặc dù thích cũng đành chịu.

      nheo mắt, chậm rì rì : "Vậy càng phải gọiđầu gỗ."

      "Còn có sức ở đây cùng tranh cãi, xem ra tỉnhrượu hơn nhiều tinh thần cũng tốt..." Mục Nham bị tay bé của mò mẫm trong lòng ngưa ngứa,đột nhiên xoay người đè ở dưới thân, đôi môinóng bỏng che lại tiếng gọi kiều chưa kịp mở miệng của .

      Bên ngoài bông tuyết bay dày đặc, phủ lên lớpáo tuyết trắng cho cả thành phố, trong phòng nhiệtđộ tăng vọt, cùng với khí lạnh ngoài trời hình thành đối lập mãnh liệt, hai người nhau mặc sứchưởng thụ thân thể tuổi trẻ của nhau, ở lúc thân mật đến còn khe hở, mồ hôi của rơi vàobên môi , An Dĩ Nhược nghe được dịu dàngvà kiên định : "Dĩ Nhược, em!"

      ...

      An Dĩ Nhược cơ hồ là đêm ngủ, lúc mởmắt ra, trời sáng bửng, giường đôi rộng lớn, chỉ có mình .

      Mắt lim dim, buồn ngủ mông lung nhìn bốn phía, nhớ lại đêm qua triền miên như lửa, khuôn mặt nhỏnhắn tự giác đỏ lên, đưa tay túm lấy áo sơ micủa Mục Nham ở bên giường mặc vào người, chân trần chạy vào phòng tắm.

      Trong hơi nưới bốc lên soi gương nhìn vào vết hôn dày đặc lưu lại người , giống như là hoa Mạn Đà La nở rộ, cụp mi xuống mặc cho vòi sen bắn nước vào da thịt, gương mặt đỏ ửng lên nụ cười e thẹn, tim được bao phủ ở trong ngọt ngào nồng đậm.

      Tắm nước nóng thoải mái, An Dĩ Nhược mặc áo sơ mi của Mục Nham quay về phòng ngủ, phát hiệnanh để lại tờ giấy: "Trong đội có việc gấp trước, nhìn em ngủ say, nỡ gọi em.Ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi, trưa về."

      Ngu đần mà đem tờ giấy để tới bên môi hôn lên dòng chữ rồng bay phượng múa của , sau khi do dự gọi điện thoại cho má An là ngủ lại ở chỗ MễNgư, sau đó vẻ mặt sảng khoái tham quan nhà .

      Mục Nham ở là tầng lầu trăm mét vuông ba phòng hai sảnh, căn phòng coi như chỉnh tề, hẳnlà có người quét dọn định kỳ, chẳng qua là so vớigọn gàng ngăn nắp của trong ngày thường suy cho cùng vẫn là bừa bộn rất nhiều, An Dĩ Nhượcnghĩ, đầu gỗ được đấy, lần này bại lộ rồi nhé, ngay sau đó mỉm cười thu dọn phòng cho .

      Khi eo mỏi lưng đau mà hoàn thành loạt cáchoạt động quét dọn, đứng ở trong phòng khách, lòngAn Dĩ Nhược dâng lên tình cảm khác thường.

      Chưa bao giờ nghĩ đem Mục Nham và Tịch Thạc ralàm so sánh, nhưng lòng người bao giờ cũngkhông thể khống chế, có đôi khi so sánh là tự nhiên. phải Tịch Thạc Lương tốt, cũng khônghoài nghi , nhưng mà lúc đivào phòng của , An Dĩ Nhược cảm thấy từ đầuđến cuối mình chính là khách mời, nghe được anhmỉm cười với : "Em ngồi , muốn uống gì lấy giúp em." Khi đó, trong lòng vô cùng chua xót, cảm thấy hai người rất xa lạ.

      Thời gian đương với Mục Nham vẫn rất ngắn, nhà của cũng là lần đầu tiên đến, trongphòng hơi lộn xộn khiến có thể tưởng tượng ra bộ dáng câu nệ tiểu tiết khi ở nhà, nghĩ đếnkhi ở cùng với tự nhiên tùy ý, An Dĩ Nhược đột nhiên cảm thấy, có lẽ hai người ở cùng nhau chỉcần có thôi chưa đủ, phần nội tâm phù hợpnày lại càng thể thiếu. Có lẽ ở trong khoảng thời gian ngắn khiến bỏ quan niệm nào đó đem mình hoàn toàn trao cho Mục Nham, ngọn nguồn của phần phù hợp này cách nào được. Nghĩ đến đây, nhịn được khẽ giươnglên nụ cười.

      Có lẽ, như vậy mới là hạnh phúc.

      An Dĩ Nhược càng tự lâm vào trong suy nghĩ phứctạp, hoàn toàn có nghe thấy tiếng khóa cửa chuyển động, khi Mục Nham xách theo cái túi vào cửa, vẫn còn đứng ở tại chỗ cười ngây ngô, làm nhất thời nên lời.

      " trở lại." Chờ phục hồi tinh thần lại, An Dĩ Nhược có chút túng quẫn, ngượng ngùng mở miệng, mặt nóng bừng như lửa đốt, nhanh chóng cúi đầu, nhìn chằm chằm ngón chân để trần của mình.

      Mục Nham nhìn người phụ nữ trước mắt, tóc xõa tung, bóng dáng xinh đẹp, dung nhan quyến rũ,khóe môi câu lên nụ cười, đặt cái túi cầm trong tay ở bàn cơm lúc xoay người vẫn cònduy trì tư thế giống vậy đứng ở đó, gọi tiếng "Dĩ Nhược?" Sau đó cởi xuống chiếc áo khoáccó mang theo khí lạnh, tới ôm lên đặt đến sofa, "Trong phòng ấm áp hơn nữa cũng đừng chân trần chạy loạn, bị cảm lạnh ai có thể trông coiem." Giọng dịu dàng là người ngoài thể nào biết được.

      "Mặc kệ xong rồi." An Dĩ Nhược bị nhìn đến ngượng ngùng, đẩy ra, nhìn về phía bàn ăn xemanh mua cái gì, đói bụng.

      Mục Nham sờ sờ mặt , muốn đứng dậy đilấy đồ đến để ăn, ánh mắt lại rơi vào người , cười : "Mặc áo sơ mi của vẫn rất đẹp mắt, ở nhà cứ mặc như vậy ."

      mím môi cười, cơ hồ là giống như làm nũng :"Ghê gớm , cũng có thể làm váy được rồi." xong đứng ở sofa, lôi kéo áo sơ mi gần đến đầu gối.

      Thân cao 166 đối với con cũng khôngtính là thấp, nhưng so với thân cao tám mấycủa dĩ nhiên là nhắn rất nhiều, áo sơ mi mặc ở người rộng đến lợi hại, đường cong tinh xảo được áo sơ mi rộng thùng thình bao bọc đặc biệt khiến người ta mộng tưởng.

      Mục Nham đưa hai tay về phía sau lưng chống ở sofa, thân hình lên tư thế nửa nằm ngước nhìn , cảm thấy lúc này An Dĩ Nhược có loạixinh đẹp gợi cảm nên lời, nhíu mày, chọc : "Em đây là cám dỗ ."

      An Dĩ Nhược ngẩn ra, nhìn vào đôi mắt cười nhưkhông cười của , kêu lên tiếng quái dị bổ nhào vào ghế sofa, khuôn mặt nhắn non mịn cọ vào gò má của , ra lời thiếu chútnữa làm cho Mục Nham hộc máu: "Ai bảo sắc đẹp thay cơm như vậy."

      Nếu phải suy tính đến tối hôm qua quá triền miên, sợ chịu nổi kích tình, Mục Nhamthật muốn lật ngược lại ngay tại chỗ, đặt chen vào sofa màu cà phê, bàn tay to vuốt ve bắp chân thon dài cân xứng của , thổi hơi vào bên tai : "Bảo bối, nhiệt tình của em khiến rất kinh ngạc, em xem có phải bây giờ nên chiềutheo em hay , hửm?"

      mới từ bên ngoài trở về, tay có chút lành lạnh,hơn nữa lòng bàn tay có vết chai, sờ An Dĩ Nhượcrất ngứa, né tránh để tránh đụng chạm của , cười cầu xin, "Được rồi được rồi, náo loạnnữa, đứng lên chúng ta chuyện đàng hoàng."

      "Em , nghe đây." Mục Nham cố ý kề sát vào , làm bộ muốn hôn vào xương quai xanh củacô, khuôn mặt điển trai lại bị tay bé giữ chặt lấykhông thể động đậy, cau mày đáng thương oán giận, "Người ta ngủ dậy giúp thu dọnphòng, còn cho em ăn cơm, cũng thương em."

      "Hình như bây giờ phải là tháng sáu." Mục Nham nghiêng đầu, khóe mắt liếc nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, ý xử oan .

      An Dĩ Nhược cười hì hì, bưng mặt , ngẩng đầuhôn lên khóe miệng của cái, "Biết tốtnhất rồi, người ta đói bụng."

      Đối với làm nũng của Mục Nham tất nhiên làkhông có lực chống đỡ, dịu dàng hôn hồi lâu,cái loại này mang theo tình dục, sau đó ôm ngồi ở trước bàn ăn ăn cơm trưa.

      " lát còn phải sao?" An Dĩ Nhược ngẩng đầuhỏi , duỗi ngón tay dính hạt cơm, ý bảo anhmuốn khăn giấy.

      "Còn có chút việc chưa có xử lý xong, buổi chiều phải qua xem chút." Mục Nham vừa giảithích vừa tự nhiên mà đưa tay nhặt lấy hạt cơm trênđầu ngón tay của .

      Đột nhiên trong lúc đó, trong lòng An Dĩ Nhược cực kỳ ấm áp, hạnh phúc khó nên lời quay quanh , làm cảm thấy động tác đơn giản như thếđúng là vô cùng thân mật, tiếng, bưng bát lên ăn cơm, Mục Nham vừa gắp thức ăn cho vừanói: "Ăn nhiều chút, em quá gầy."

      ngẩng đầu nhìn cười, suy nghĩ chút :"Buổi tối ở nhà ăn , cho nếm thử tay nghề củaem."

      Mục Nham cười híp mắt nhìn , ánh mắt hết sứcdịu dàng, đưa tay vuốt vuốt mái tóc dài của , :"Được."

      Lông mi dài lay động cái, khuôn mặt tươi đẹp nở nụ cười mềm mại, ấm áp này dâng tràotrong mùa đông lạnh lẽo.

      Buổi chiều bão tuyết bay tán loạn, ngồi đối diện nhau ở trước bàn ăn, tỉ mỉ nhai kỹ hương vị hạnh phúc, quên mất quá khứ trước kia, vứt bỏtương lai sau này, có, chính là giây phút quý giá, ngay tại.
      Chương 54: Hoa nở tàn

      Con đường tình của An Dĩ Nhược khá trôi chảy,công việc lại đặc biệt hài lòng, cơ hồ mỗi bản thiết kế đều bị bác bỏ ba lần.

      Nụ cười của Thịnh Hạ rất lạnh nhạt, lần nữa némbức bản thảo của đến mặt bàn, giọng lạnh đến làm như giây kế tiếp đóng băng , "An tiểu thư, khiến tôi rất thất vọng."

      nhẫn làm như đến cực hạn, An Dĩ Nhược hít mộthơi sâu, "Thịnh tổng, vô lý bắt bẻ của cũngkhiến tôi rất thất vọng." Giọng cố ý nhấn mạnh ởhai chữ "Vô lý", lạnh nhạt nhìn vào Thịnh Hạ ngồi ghế giám đốc, đáy mắt mang theo bén nhọn sắc sảo gần như thể phát .

      "Tôi là cấp của , xin chú ý giọng điệu nóichuyện của ." Đáy mắt lướt qua sắc bén, Thịnh Hạhơi mím môi lườm cái, quay đầu đưa mắt vềphía ngoài cửa sổ.

      " là cấp của tôi, nhưng phải là Thượng Đế chi phối tôi." Có ý nghĩ đập nồi dìmthuyền, trái lại An Dĩ Nhược tỉnh táo lại, nghênh đón ánh mắt thoáng đưa trở về của ta, nụ cười dịudàng.

      Sắc mặt Thịnh Hạ hơi thay đổi, giọng lạnh như băng, "An tiểu thư đừng tưởng rằng Phong Hành thổi thành siêu sao kiêng nể gì."

      "Tôi rất cảm ơn Phong Hành đào tạo." Đối với việc Quan Hàn Nam tán thưởng phong cách thiết kế của đồng thời dành cho chỉ bảo và trợ giúp, An Dĩ Nhược luôn giữ lòng cảm ơn. Dừng chút, ở thờiđiểm khóe miệng của Thịnh Hạ lên mỉa mai, chút để ý : "Nhưng dường như cùng Thịnhtổng cũng có bất kỳ quan hệ thực chất gì."Hài lòng nhìn thấy vẻ mặt Thịnh Hạ thoáng chốc trở nên lạnh, An Dĩ Nhược khẽ nâng mắt, bộc lộ tàinăng, lạnh lùng : " phải thân là cấp thìcó thể muốn làm gì làm."

      Nhìn nhau, ánh mắt giao động lại tỏa ra vẻ căngthẳng và hơi thở tế nhị, sau lúc lâu, vẻ mặtThịnh Hạ lạnh nhạt hỏi: "Có ý gì?"

      "Ý chính là, có ý." An Dĩ Nhược thu lạinụ cười, bày ra hai bộ bản thiết kế chuẩn bị tốt đangcầm trong tay đặt ngang ở trước mặt của ta, khẽ: "Xin Thịnh tổng cho tôi biết hai phần bảnthảo này khác nhau chỗ nào?"

      Thịnh Hạ rũ mắt xuống, ánh mắt dừng ở bức bản thảo, lát sau ngồi dậy, thoải mái dựa vào ghế giám đốc, "Tôi An tiểu thư có ýgì, cầm hai phần bản thảo giống nhau như đúc kiểm tra thị lực của tôi sao?"

      Giống nhau như đúc? ta lại mở miệng được.An Dĩ Nhược hừ lạnh tiếng, khi mở miệng độấm của giọng cũng đột nhiên giảm xuống, "Vậythì tôi hiểu, tại sao cùng bản thảo đưa đếnchỗ Thịnh tổng ký duyệt, lại hoàn toàn khác kếtquả."

      Khi phần bản thảo này bị Thịnh Hạ vô lý bác bỏsạch lần thứ tư, nản lòng là giả, An Dĩ Nhược chán nản đến ngay cả cơm tối cũng ăn khôngvô, ngồi ở trong phòng sách khổ cực suy nghĩ vấn đề nằm ở đâu. Song, cuối cùng muốn vìđón ý hùa chiều theo người khác mà thay đổiphong cách của chính mình. Vì vậy, quyết địnhgiữ vững lập trường, cầm bản thảo chưa chỉnh sửabất kỳ cái gì đưa tới lần nữa, sau đó chờ Thịnh Hạgọi đến giáo huấn, kết quả lại khiến người ta rớt vỡ mắt kính, bản thiết kế lại có thể thông qua.

      An Dĩ Nhược quả thực dở khóc dở cười. nhịnkhông được nghi ngờ Thịnh Hạ rắp tâm, có lẽ Thịnh Hạ căn bản chính là cố ý nhằm vào , khiếncô nản chí, khiến kiệt sức.

      Sau khi suy nghĩ, cuối cùng vào hôm nay ngả bài vớicô ta.

      An Dĩ Nhược lạnh nhạt bình tĩnh lấy lại bản thảo,lúc này cầm quân, "Thịnh tổng, xin cho tôimột lời giải thích hợp lý."

      Chuyện xảy ra tất có nguyên nhân, An Dĩ Nhượccảm thấy có quyền biết mình đắc tội thế nào với Thịnh đại tiểu thư.

      "Tôi cần giải thích cái gì với cấp dưới."Thịnh Hạ rất nhanh trấn định lại, ngước mắt nhìn khuôn mặt trắng trong thuần khiết của An Dĩ Nhược, trong ánh mắt làm như mang theo kinhthường, "Tôi còn cho rằng sau khi An tiểu thưchỉnh sửa có thể làm người vừa lòng, xuất phát từ tín nhiệm thậm chí tôi có nhìn kỹ, nghĩtới có người đùa giỡn kiểu khôn vặt này."

      Cuối cùng cũng có người dùng hàm ý "Cưỡng từ đoạt lý" giải thích , An Dĩ Nhược nghĩ thầm,thực mẹ nó lời bịa đặt này tốt.

      "Trước khi tan việc tôi đưa lên đơn từ chức."Mỗi người đều có kiêu ngạo, An Dĩ Nhược cũng ngoại lệ, đối với loại trò chơi nhàm chán nàycô có thời gian hầu tiếp.

      Nhìn chằm chằm vào , khóe miệng Thịnh Hạ giật giật, "Căn cứ vào nội dung hợp đồng của công ty quy định, phải đưa ra đơn xin từ chức trước batháng, mà bản thảo trong tay phải hoàn thành đúnghạn, đồng thời có nghĩa vụ trợ giúp công ty hoànthành buổi trình diễn thời trang, nếu ..."

      thanh lạnh lùng vang vọng ở trong căn phòng làmviệc to lớn, An Dĩ Nhược hận thể cắn nát hàm răng. đột nhiên xoay người, xưa nay bìnhtĩnh trong mắt dâng lên tia tức giận.

      Thịnh Hạ khinh thường mà cười cười, vẻ đắc ýtrong mắt càng rệt.

      Giữa hai người lướt qua trầm mặc đáng kể.

      An Dĩ Nhược thu lại nét mặt, hơi mím khóe môi, nụ cười có chút lạnh nhạt, " như vậy, tôi đành phải xin nghỉ dài hạn rồi. Gần đây tâm trạng tốtlắm, cũng có linh cảm gì, cần điều chỉnh chút." Ôm bản thiết kế ở trước ngực, trong đôi mắtlướt qua tia sáng, "Căn cứ vào nội dung hợp đồng của công ty quy định, sau khi làm việc tròn nửa năm nhân viên cấp trưởng phòng trở lên có thểxin nghỉ dài hạn bất cứ lúc nào, biết Thịnh tổng có đồng ý ?" Lúc xong, cố gắng để nụ cười mặt chân thành chút, ở khi nhìnthấy được lửa giận trong mắt của Thịnh Hạ bắn ra, đưa tay vặn nắm cửa, ung dung rời .

      Trở lại phòng làm việc của mình, An Dĩ Nhượckhông nhịn được nở nụ cười, trong lòng cực kỳ vui vẻ. vốn là dự định ôm thư từ chức vào tranhluận, nghĩ tới dường như Thịnh Hạ vẫn cònnghiện, cũng muốn dễ dàng tha người. như vậy, liền gặp chiêu phá chiêu. Chính cái điềumà họ gọi là: Người phạm ta, ta khôngphạm người; Nếu người phạm ta, ta tất phạm người.

      Dưới tình huống bình thường, tính tình An Dĩ Nhược hết sức dịu dàng; Dưới tình huống đặc biệt, kiên cường và sắc bén.

      Thực ra mỗi người đều là có rất nhiều mặt, phải cố tình ngụy trang, chính là hoàn cảnhgây ra.

      Lúc tan làm, thói quen mặt mộc trang điểm An Dĩ Nhược ra ngoài theo dự tính của người khácmà thay đổi thành trang điểm tinh tế, trong lòng vuivẻ mà hẹn hò với Mục Nham, khiến cho vị vainam chính chính quy nào đó quan sát hồi lâu, lúcmở miệng thanh đặc biệt trầm mê người,"Xem ra trong mấy người em thích."

      Nhìn ý cười bên khóe môi của càng lúc càngsâu, gò má An Dĩ Nhược lên ửng đỏ, thừa dịp chú ý hung hăng giẫm lên chân của cái, vào nhà hàng trước.

      Trong ghế dài tình nhân, thân thể nhắn xinh xắnbị che phủ ở dưới bóng dáng cao ngất của MụcNham. An Dĩ Nhược nhìn cầm cái hộp lớn màu tím nhạt lịch tao nhã được gói đơn giản đẩyđến trước mặt của , vẻ mặt mất tự nhiên mà :"Tặng cho em."

      Còn xấu hổ? Lúc ức hiếp da mặt có thể dày như lúc này. An Dĩ Nhược bĩu môi, cố gắng kiềm chế ý cười bên khóe môi, nghĩ thầm An Dĩ Nhược mi phảibình tĩnh, thể tỏ ra quá kích động, nếu khôngthì ấy lại đắc ý.

      Cẩn thận mở ra gói đồ, ở lúc nhìn thấy bên trongđể chậu hoa thủy tiên Tây Dương được gọi là "Lăng Ba Tiên Tử", An Dĩ Nhược kinh ngạc, thậtđúng là khác người.

      Ánh mắt nghi hoặc khóa chặt ở mặt , :"Đoán chừng chỉ có người có cá tính như đại đội trưởng Mục mới có thể tặng hoa thủy tiên vào ngàylễ tình nhân." Cúi đầu ngửi mùi thơm ngát của hoathủy tiên, lại nở nụ cười, "Có lúc em hiểu nổi là quá lãng mạn hay là quá chất phác."

      Thấy cười đến mức đặc biệt tim phổi, Mục Nham hơi ảo não, giơ tay gõ vào cái tráncủa , "Trước đó cũng nghĩ tới tặng em bóhoa hồng, nhưng là hoa nở có tươi đẹp hơn nữa,rụng cũng chỉ có vứt , giống như chậu hoa này, qua thời kỳ nở hoa lần này vẫn đón được lần tiếp theo." Thấy vẻ mặt của dần dần trở nênchuyên tâm, nắm lấy tay bé mảnh khảnh của để tới bên môi hôn cái, " hy vọng tình yêucủa chúng ta, hoa nở tàn." Mục Nhamchính là Mục Nham, ngay cả ra lời tỏ tình cũng năng mạnh mẽ như vậy.

      Tình hoa nở tàn, làm người ta mong muốnbiết bao.

      Ở thời điểm yếu đuối nhút nhát đưa tới hoa linh lan, lời thề cùng vĩnh viễn xa rời nhau;Ở thời điểm cùng rơi vào biển tình, cùng thưởngthức tình ngọt ngào có dệt hoa gấm tặng hoa hồng đại biểu cho tình mãnh liệt,trái lại chọn chậu hoa thủy tiên trắng mịn, thanh mảnh, mang đến cho sắc xuân ấm áp, lặng lẽ hứahẹn " ". phải là người luôn đemtình treo ở bên bờ môi, lại càng dồn hết tâm trí làm ra chuyện lãng mạn và ngạc nhiên, duychỉ có tặng tấm lòng thành tâm thành ý.

      Thâm tình như vậy, có thể nào cảm động! AnDĩ Nhược bị cảm động đến rối tinh rối mù.

      Trong mắt dần dần phủ kín hơi nước, thấm ướt lôngmi dài, nghẹn ngào : "Cám ơn!"

      Mục Nham cười, dịu dàng và cưng chiều, dùng lòng ngón tay mơn trớn gương mặt của , nhàng lau giọt nước mắt chứa hạnh phúc, "Con quảnhiên là làm bằng nước."

      thích nhìn cười, thể chịu được rơi nước mắt, nhưng, nếu như là vui mà khóc, có quan hệ gì đâu?

      Cứ như vậy. Thực tế ai có thể cưỡng lạiđược ấm áp, để cho bọn họ trầm luân đến cùng.

      Bầu khí nhà hàng cực tốt, bài trí rất có tình điệu, tiếng nhạc piano du dương làm tăng thêm mấy phần cảm giác lãng mạn. An Dĩ Nhược nhìn thấy vài cặp tình nhân bước vào sàn nhảy, nghiêng đầu nhìn gò má khôi ngô tuấn tú của Mục Nham,đáy mắt tràn đầy mong đợi.

      Cảm nhận được ánh mắt nhìn chăm chú của , Mục Nham đẩy tới miếng bít tết cắt xong đến trướcmặt , theo ánh mắt ra hiệu của nhìn qua, quay đầu nhíu mày gãi gãi tóc, áy náy : " biết khiêu vũ..."

      Hóa ra lại biết? An Dĩ Nhược quay lạivới nụ cười trong veo, "Rất đơn giản, em dạy choanh." xong kéo tay , dẫn vào sàn nhảy.

      Kéo cánh tay của qua vòng ở eo nhắn đầy nắm tay của , An Dĩ Nhược coi ai ra gì ôm lấy cổ của , vô cùng thân thiết mà vùi gò má vào cổ của , dẫn dắt dời bước theotiết tấu.

      Mục Nham ngộ tính rất cao, cộng thêm cái loại haibước thân mật này lại thuộc về những bước có thể cần để ý đến nội dung kỹ thuật, rất nhanh hai người phối hợp khăng khít.

      Bọn họ thân mật mà ôm nhau như vậy, trong lòng tràn đầy hạnh phúc. An Dĩ Nhược cuối cùng cũng hiểu được, tình , hóa ra phải là hương vị ngọtngào như vậy, nên xen lẫn chút đau khổ nào.Nghĩ đến đây, càng dán chặt vào trong ngực MụcNham hơn, giống như là nhận định là chỗ dựa của cuộc đời này.

      Bất giác, đối với , thể thiếu.

      An Dĩ Nhược cũng biết Mễ Ngư, Trình Mạc Phỉ họ là làm thế nào vượt qua đêm lãng mạnnày, nhưng vào ngày lễ tình nhân này, được hạnh phúc trước nay chưa từng có che phủ dày đặc, quên mất rét lạnh, trong lòng ấm áp tràn ngập tên Mục Nham, bất kỳ ai cũng thể xóa .

      Khi bọn họ dắt tay ra khỏi nhà hàng, gió đêm rét lạnh thổi vào làn da như tuyết của , làm ảo thuật lấy ra khăn quàng cổ màu đỏ tự tay quấnở cổ của .

      Từ đầu đến cuối luôn nhớ lần đầu tiên gặp mặt cổ của có quấn khăn quàng cổmàu đỏ, cả người như là đắm chìm ở dưới ánh mặt trời rực rỡ, chói mắt và linh động, làm cho người ta dời mắt được.

      An Dĩ Nhược cúi đầu, dùng cằm khẽ cọ xát vàokhăn quàng cổ, sau đó vươn tay tỉ mỉ vuốt ve, cảm giác lông lá xù xì làm rốt cuộc nhịn đượckhóe môi khẽ nở nụ cười.

      Bao bọc lấy hai tay của vào lòng bàn tay, thấp giọng hỏi: "Còn lạnh ?"

      Lông mi lay động cái, chớp chớp mắt lắc đầu, "Trước kia sợ nhất qua mùa đông, đông lạnhđến em cũng thích ra ngoài, kỳ lạ năm nay lại cảm thấy lạnh chút nào."

      Mục Nham cong môi cười, vén những sợi tóc dài bịgió thổi rối đến sau tai, dịu dàng và kiên định : "Bởi vì em có ."

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 56:

      Hàn Vũ Đình thần bí rốt cuộc lộ diện.

      Trong phòng họp, vẻ mặt của lạnh nhạt ngồi ởtrong ghế bành thoải mái, ánh mắt sắc bén lần lượt lướt qua mọi người, rất có loại cảm giác áp bức,"Các vị vất vả rồi. Đột ngột về nước, hơn nữa thời gian ở lại quá dài, bất đắc dĩ quấy rầy kếhoạch ngày chủ nhật của mọi người." Giọng vừa xoa dịu vừa tỏ ra uy nghiêm, dễ dàng làm ấm tâmtình buồn bực của các vị quản lý, vẻ mặt căng thẳngcủa mọi người dần dần dịu .

      Ra hiệu cho thư ký phát tài liệu, Hàn Vũ Đình rất bình tĩnh, giọng trầm thấp vang vọng ở trong phòng họp. Từ hoạt động năm ngoái cho tới tình hình tài chính tại của Phong Hành, từ những chỗthiếu sót của buổi họp báo vừa qua cho đến công việc chuẩn bị buổi họp báo lần này, lớn như phát triển sau này của công ty, như buổi họp báo cầnchú ý vấn đề chi tiết, khí thế như dòng chảy gợn sóng, vang dội kích đánh vào toàn thân mọi người, đối với hoạt động tổng thể của công ty như lòng bàn tay khiến mọi người có mặt vô cùng bội phục.

      Nghe các trưởng bộ phận phát biểu xong, Hàn Vũ Đình ngồi thẳng người, hai tay đan chéo nhau để ởtrước người, cong môi kéo ra nụ cười ý vị sâuxa, ý cười chỉ lưu ở khóe miệng, có lan đếntrong mắt, " phát triển của công ty cần các vị dốcsức giúp đỡ, hy vọng mọi người toàn lực ứng phó, trong vòng nửa năm đẩy Phong Hành đến cựcthịnh."

      Quả nhiên, ở khi đặt ra mục tiêu cũng chỉ là mộtcâu nhàng.

      Gần như thể phát mà thu lại ánh mắt,Hàn Vũ Đình lời xoay chuyển, "An tiểu thư, thiết kế độc đáo của lần này, vứt bỏ kết hợptươi mát yên tĩnh và quyến rũ gợi cảm trước đây, phá vỡ lệ thường khiến cho trong tôn quý của trang phục lộ ra tia khí chất sa đọa, tin rằng thành tựu lần này chủ đề chính của buổi họpbáo là vô cùng đặc sắc." Nghiêng liếc nhìn Thịnh Hạ ngồi ở bên tay phải, làm như châm chước lựa lời, mở miệng lần nữa giọng điệu vẫn bình tĩnh ôn hòa như cũ, "Thịnh Hạ, đề xuất với tổng công ty Paris lấy thiết kế đậm nét gợi cảm làm chủ đề chính cho buổi họp báo quý sau, tôi cũng có ý đó. Chuyệnnày vất vả toàn quyền phụ trách."

      Lời đơn giản, trúng tim đen mà vạch trần sựđối chọi im ắng giữa hai người, nhàng bâng quơgiữa vị trí trung lập của mình, chỉ bước tiến ngoài trọng dụng An Dĩ Nhược còn có nâng đỡ Thịnh Hạ.

      An Dĩ Nhược có lời nào để , Thịnh Hạcũng phản bác, từ đầu đến cuối cóđịnh thúc đẩy đề cử thiết kế cho buổi họp báo bị Hàn Vũ Đình giải quyết dứt khoát.

      Hóa ra, phong thái lãnh đạo vốn có của ta chínhlà như thế này. Dường như làm bất cứ quyết định gì, cũng có thể mây trôi nước chảy như thế.

      Cuộc họp dài dòng tiến hành đến bốn giờ. Khi tan họp, Hàn Vũ Đình giữ Thịnh Hạ lại, An Dĩ Nhượctheo mọi người thong dong ra phòng họp, lúc rờikhỏi công ty, lại bất ngờ gặp ta ở trước cửa thang máy.

      "Hàn tổng." An Dĩ Nhược lịch chào hỏi, hơi lùilại bước, đối với lỗ mãng trước đó vẫn còn cảm thấy xấu hổ.

      Hàn Vũ Đình im lặng nhìn , khẽ nở nụ cười, "An tiểu thư khiến tôi mở rộng tầm mắt, bất ngờ ngoài đời và trong tấm ảnh làm cho người ta cảm thấy khác biệt như vậy."

      Hóa ra là xem qua tư liệu của nhân viên, An Dĩ Nhược khỏi thở phào nhõm. đối vớigiọng rất là nhạy cảm, dựa vào cuộc gọi trước đó đoán ra thân phận của Hàn Vũ Đình,còn khó hiểu ta làm thế nào nhận ra .

      Đồng tử trong suốt chớp chớp, mỉm cười lại, "Bức ảnh là tĩnh."

      Hàn Vũ Đình nhạy bén phát giác nụ cười của có chút nhạt, ánh mắt dừng ở hàng mi thon dài nồng đậm của , lựa chọn trầm mặc. Lúc cánh cửathang máy mở ra tỏ ý phụ nữ trước, sau đó mới vào thang máy.

      Thang máy từ từ hạ xuống, An Dĩ Nhược rũ mắtxuống lời. Đôi mắt sâu thẳm của Hàn Vũ Đình khóa chặt ở bóng lưng của , làm nhưcó thiên ngôn vạn ngữ, lại giống như lời nào để , nhắm mắt, cố đè xuống ý nghĩ nào đó khôngnên có, song, lại càng phiền não hơn.

      Khi đèn báo màu đỏ hiển thị ở tầng 5, răng rắc tiếng, biết chỗ nào trong tháng máy phát ra tiếng động, ngay sau đó đèn hướng dẫn lúc sáng lúc tối chớp động hai cái.

      An Dĩ Nhược khó hiểu ngẩng đầu, muốn chuyện, ánh sáng duy nhất đột nhiên tắt lịm. Sau đó kèm với tiếng nổ rất lớn, thang máy treo ở tầng5 dường như có chỗ đứt ra, cùng vách tường bênngoài sinh ra ma sát chói tai.

      Đối mặt với tối đen xảy ra bất ngờ, An Dĩ Nhượcsinh lòng sợ hãi, theo bản năng hơi nhích tới gần người đứng ở bên cạnh, giọng nghe ra có chút hoảng loạn, "Sao lại thế này?"

      Hàn Vũ Đình nhíu mày, chợt sinh ra ý nghĩ muốn bảo vệ để cho cất giọng dịu dàng an ủi, "Côđừng căng thẳng, hẳn là cố thang máy..." Giọngnói chưa dứt, truyền đến tiếng răng rắc rất lớn, giống như là tiếng bản lề dứt gãy, thang máy vốn treo lơ lửng thoáng chốc lay động, làm như giâytiếp theo rơi thẳng xuống tầng thấp nhất.

      "A..." An Dĩ Nhược đứng vững, va mạnh vàotrên vách thang máy.

      Hàn Vũ Đình cũng đứng vững, sau khi cốđứng vững đưa tay nắm giữ lấy cánh tay của , " có sao chứ?"

      ", sao..." An Dĩ Nhược cố trấn định, giọng run run lại bán đứng .

      Ý thức được tính nghiêm trọng của tình thế, tay phảiHàn Vũ Đình đỡ , tay trái luồn vào trong túi quần tây tìm di động, nhưng lúc chưa chạm đến di động, thang máy rung động dữ dội, lực nén của bảnlề rốt cuộc duy trì được hoàn toàn đứt ,cabin thang máy đột nhiên nghiêng về bên, cùngvách tường xi-măng bên ngoài ma sát nhau mang theohai người nhanh chóng rơi xuống tầng thấp nhất củavăn phòng.

      "Cẩn thận." biết có phải là xuất phát từ bản năng của đàn ông hay , tại nháy mắt đó, Hàn Vũ Đình dùng sức kéo, để ý đến an nguy củachính mình che chở lấy thân thể nhắn của An Dĩ Nhược ở trong ngực.

      An Dĩ Nhược đầu váng mắt hoa, căn bản cósức suy nghĩ, chỉ biết là thân thể cùng với thang mang rơi xuống.

      Ầm tiếng, sau lực va chạm mạnh, cabinthang máy nghiêng lệch bị rơi mạnh xuống tầng thấpnhất.

      phút, hai phút, năm phút... Hết thảy rốt cuộc yên ắng lại.

      " thế nào? Có sao ?" Hàn Vũ Đình cảm nhận được sợ hãi của , ôm chặt lo lắng hỏi.

      An Dĩ Nhược há miệng thở dốc, rất lâu cóthốt ra được lời nào, nhắm mắt lại điều chỉnh hô hấp, lâu sau đó mới dựa vào vách tường thang máy ngồi xuống, lấy điện thoại di động của mình ra ấn phím gọi nhanh, ánh sáng nhoi ngừng chớp động trong bóng đêm.

      "Ring... Ring..." Sau hai tiếng Mục Nham bắt máy,"Dĩ Nhược..."

      "Mục Nham..." An Dĩ Nhược thoáng chốc nghẹn ngào, "Em bị mắc kẹt ở trong thang máy của côngty..."

      Mới được nửa, trong điện thoại truyền đến tín hiệu bận.

      An Dĩ Nhược mở to hai mắt, mù mờ biết phảilàm sao.

      Nghe được cái tên ấy từ trong miệng của bật ra, trong mắt Hàn Vũ Đình bắn ra sắc bén khiếp người,nếu như phải là thân rơi vào trong bóng tối, căn bản thể che lấp được sát khí chợt hiệntrong đáy mắt. hít sâu, lần lại lần, đợisau khi lấy lại bình tĩnh bất chấp cánh tay đau đớncầm lấy điện thoại di động, nhìn thấy màn hình màu lam nhạt có chút tín hiệu nào, lạnhlùng : " có tín hiệu."

      Trong mắt phủ tầng sương mù, An Dĩ Nhượcchưa từ bỏ ý định, lần lượt ấn gọi cho Mục Nham, kết quả đều giống nhau, căn bản gọi được.

      Lỗ thông khí ở nóc thang máy vì bị va chạmmạnh khép kín, khí trong thang máy cànglúc càng loãng.

      biết trải qua bao lâu, cảm giác giống như là nửa thế kỷ, An Dĩ Nhược hơi khó thở, thở dốcthì thầm tên Mục Nham, ý thức bắt đầu hỗn độn.

      ...

      Ở trong văn phòng lật xem hồ sơ vụ án Mục Nham nhận được điện thoại của An Dĩ Nhược, lúc ngheđược giọng yếu ớt của bỗng chốc từ ghếđứng dậy, miệng ngừng gọi, "Alo? Dĩ Nhược?Em làm sao vậy?" Vừa gọi lại vừa ra ngoài, trong đầu bắt đầu nhớ lại lời chỉ nửa câu, bìnhtĩnh phân tích ra bị mắc kẹt ở đâu.

      "Sếp, đâu vậy?" Đại Lệ thấy bước vội,vội vàng theo.

      Rốt cuộc có kết nối được với di động của An Dĩ Nhược, vẫn vang lên lời nhắc nhở thuê bao của quý khách có ở trong vùng phục vụ. MụcNham nhíu chặt mày lại, rảo bước về phía bãi đỗxe, đồng thời dặn dò với Đại Lệ ở phía sau, "Gọiđiện đến đội phòng cháy chửa cháy, bảo bọn họ lập tức đến tòa nhà Ngân Khoa của quảng trường Thiên Hòa, có người bị kẹt trong thang máy."

      Đặt chuông báo động mui xe, nhắc nhở xe cộtrên đường nhường đường, Mục Nham nhấn ga, vốn là mất hai mươi phút đường, chỉ dùng támphút.

      Khi chạy vào đại sảnh lầu của tòa nhàNgân Khoa, các cán bộ chiến sĩ đội phòng cháychửa cháy cũng vội vàng đến trường. Mục Nham xuất ra giấy chứng nhận, nhanh chóng đến phía nhân viên làm nhiệm vụ giám sát nghe ngóng tình hình, sau khi xem xét phát quả có mộtthang máy hoạt động, liền phối hợp với nhânviên bảo trì thang máy và các cán bộ chiến sĩ cùng nhau đến tầng thấp nhất tiến hành quan sát hiệntrường, nhìn kỹ kết cấu thang máy sau đó nghiêncứu phương án cứu người.

      Khi dụng cụ động cơ thủy lực cắt phía cùngcủa thang máy tạo ra khe hở mức lớn nhất, côngviệc cứu trợ khẩn cấp tiến hành hơn bốn mươi phút.

      Mục Nham nằm ở nóc thang máy, cán bộ chiếnsĩ nâng An Dĩ Nhược lên ôm ra thang máy. Nhìn sắcmặt tái nhợt của , lo lắng thấp giọng gọi, "DĩNhược, tỉnh tỉnh, Dĩ Nhược..."

      Ở lúc ôm lấy An Dĩ Nhược muốn xoay người rời , lại nghe chiến sĩ phía dưới hô: "Còn có người."

      Mục Nham dừng bước lại, nhìn thấy vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Hàn Vũ Đình được đưa ra khỏi thang máy, ánh mắt vô cùng lo lắng nhìn thẳngvề phía người trong lòng của . Vẻ mặt MụcNham hơi biến đổi gần như thể phát , mở miệng giọng điệu lạnh nhạt mất khách khí, "Xin hỏi vị tiên sinh này..."

      "Hàn Vũ Đình, ông chủ của An tiểu thư." Hàn Vũ Đình thể dời tầm mắt, ngẩng đầu nhìn nhau với người đàn ông phong thái hiên ngang trước mặt.

      Bốn mắt nhìn nhau, màu mắt hai người cùng tối lại,đáy lòng Mục Nham lại càng hiểu sao dânglên khác thường nhìn thấy. chỉ cảm thấy ánh mắt này giống như đãtừng quen biết, nhưng sau khi đầu óc nhanh chóng vận chuyển cũng thể tìm kiếm được thông tin về khuôn mặt xa lạ trước mắt, vì thế : "Hàntiên sinh có bị thương ở đâu ?" Ánh mắt dĩ nhiên để lại dấu vết dừng ở cánh tay phải chưa từng nâng lên của Hàn Vũ Đình.

      " sao, trước tiên đưa ấy đến bệnh viện, biết vừa rồi có đụng vào đầu hay ." Cho dù rất kiềm chế, đáy mắt của Hàn Vũ Đình vẫn lộra lo lắng và quan tâm thể nào che giấu.Mục Nham rất bình tĩnh mà thu vào trong mắt, hơi gật đầu sau đó bước nhanh về phía xe cứu thương ngoài đại sảnh.

      Đêm tối yên tĩnh, làm như bị bầu khí ảm đạm nặng nề bao trùm bao phủ ở trong đó, khiến người takhông thở nổi.

      Mục Nham ngồi ở bên giường, sờ sờ khuôn mặt ngủ say của An Dĩ Nhược, quan tâm mà dịch góc chăncho , đứng dậy đến phòng cấp cứu.

      "Cánh tay của Hàn tiên sinh sao chứ?" Sắc mặt của Mục Nham khôi phục lại vẻ điềm tĩnhnhư trước, ánh mắt rơi ở cánh tay quấn băng gạc của Hàn Vũ Đình, lịch hỏi.

      " sao, vết thương mà thôi." Hàn Vũ Đìnhkhông có giương mắt, nhanh chóng kéo tay áo sơ mi xuống mặc áo khoác vào, "An tiểu thư thế nào?"

      " ấy sao, chỉ là sái chân." Vẻ mặt Mục Nham nghiêm nghị, giọng chân thành, "Lần này cảm ơn Hàn tiên sinh."

      Xảy ra cố thang máy nghiêm trọng như vậynhưng An Dĩ Nhược lại có bị bất kỳ chấnthương gì, chỉ là vì thiếu dưỡng khí dẫn đến tạm thờihôn mê, trong lòng Mục Nham biết là vì Hàn Vũ Đình bảo vệ.

      Vết thương khắc ở trong lòng lại lần nữa lên,dồn ép nỗi đau của Hàn Vũ Đình tới góc chết. Anhlạnh lùng nhìn về phía Mục Nham, tim đột nhiên co rút lại, mở miệng giọng cố tỏ ra bình tĩnh, " cần cảm ơn tôi, chẳng qua là xuất phát từbản năng của đàn ông."

      Bản năng của đàn ông? Mục Nham ung dung mỉmcười, từ trong lòng phát ra khí thế bức người lại sắc bén thể đỡ, đối diện Hàn Vũ Đình ánh mắtmang theo ba phần dò xét, ba phần khí phách, ba phần sắc bén, có hờ hững lạnh lùng dễ bị pháthiện.

      "Cánh tay của Hàn tiên sinh bị thương tiện láixe, tôi đưa về." Trong phúc chốc tâm tư khôngngừng thay đổi, Mục Nham đột nhiên rất muốn tiếnthêm bước thăm dò vào cuộc sống của Hàn Vũ Đình.

      Nghe ra trong giọng của cho cự tuyệt, Hàn Vũ Đình nở nụ cười hiếm thấy, "Vậy làm phiền rồi."

      "Lý nên như thế." Mục Nham cong môi, lúc cầm chìa khóa xe xoay người, ý cười nhạt mặt trong nháy mắt bị phai mờ đến còn chút gì.

      Xe thuận lợi trượt vào đường phố, đường hai người đàn ông ăn ý lựa chọn trầm mặc. Mục Nham nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt chuyên chú lái xe, mãi đến chuông điện thoại di động của vang lên, đeo tai nghe lên nghe, "Dĩ Nhược... Tỉnh? Cókhó chịu chỗ nào hay ? Đói bụng hả? Được, biết rồi, em ngoan ngoãn nằm yên đừng cử động, nhiều nhất 20 phút nữa về tới..."

      Lúc cúp máy, khóe mắt còn lơ đãng liếc nhìn vẻ mặt sắc bén của Hàn Vũ Đình, Mục Nham hơi nhíumày.

      Xuyên thấu qua kính chuyển xe nhìn thấy Hàn Vũ Đình đứng ở bên đường nhúc nhích, khóemôi Mục Nham mím thành đường tuyến, khôngchút do dự nhấn chân ga, xe vội vã rời trong đêm tối.

      Khi chiếc Cherokee màu xám bạc từ từ trượt vào đường phố, cuối cùng biến mất ở ngoài tầm mắt, Hàn Vũ Đình mặt chút biểu cảm vào cănhộ.

      Trong phòng khách rộng lớn tắt hết ánh đèn, người đàn ông đứng ở trong bóng tối phía trước cửa sổ,im lặng rất lâu.
      Chương 57:

      Ngừng xe xong, Mục Nham lấy điện thoại di động ra gọi cho Cổ Lệ.

      Điện thoại vang lên tiếng được bắt máy, CổLệ vội vàng hỏi: "Xảy ra chuyện gì, sếp? Làm em chẳng hiểu ra sao cả."

      Trước đó ở xe nhận được cuộc điện thoại dĩnhiên phải là An Dĩ Nhược gọi tới, vẫn cònđang mê man. hiểu sao, Mục Nham chính làmuốn thử thăm dò Hàn Vũ Đình chút, cho nên khi thấy có điện thoại gọi đến hiển thị là Đại Lệ, mới đặc biệt vô cùng dịu dàng thân thiết ra những lời đó, mà sắc mặt của Hàn Vũ Đình khẽ biếnlàm càng lúc càng khó hiểu.

      Có lẽ là bị ảnh hưởng nghề nghiệp, Mục Nham luôn mẫn cảm, có thể cảm giác được ánh mắt kia của Hàn Vũ Đình đối với An Dĩ Nhược là khác biệt.Cái loại biết phải làm thế nào ấy, cái loạiquyến luyến rời ấy, tuyệt đối nên hiệnlên trong mắt của người lần đầu tiên gặp mặt, cho dù là vừa gặp , cũng thể sâu sắc như vậy.

      bắt đầu mơ hồ bất an, đột nhiên có loại dự cảm xấu.

      Nhanh chóng nén lại tâm tình, mở miệng giọng cực kỳ bình tĩnh, " có gì. Tìm tôi có việc?"

      "Chị dâu thế nào, bị thương ở đâu chứ?" Từ bên đội phòng cháy chửa cháy kia Cổ Lệ biếtđược chuyện An Dĩ Nhược bị kẹt ở trong thang máy, cho nên mới gọi điện thoại tới hỏi tình hình chút.

      "Sái chân." Mục Nham có tâm , bắt đầu tích chữnhư vàng.

      " sao là tốt rồi. Vậy chăm sóc cho chị dâu ." Biết tính khí của Mục Nham, Đại Lệ cảm thấy khác thường, muốn gác điện thoại lại bị gọilại, nghe xong dặn dò của , nghiêm túc : "Em biết, cố cho kết quả sớm nhất."

      Lúc trở lại phòng bệnh An Dĩ Nhược vẫn còn chưa có tỉnh. Mượn ánh trăng sáng chiếu vào, Mục Nham lẳng lặng nhìn chăm chú khuôn mặt ngủ say của ,kìm lòng đậu mà cúi đầu hôn gò má của .

      " chút cũng để cho đỡ lo." Lời dịu dàng mềm mại hơi trách cứ lộ ra cưng chiều người ngoài thể nào biết được, Mục Nhamchuyển sang ngồi vào bên giường, ở dưới tình huống chưa tỉnh cẩn thận kéo người vào trongngực, "Ngày chủ nhật tốt còn dọa giậtmình."

      "Ừm..." Làm như nghe được oán trách, người ngủ mê khe khẽ bật ra tiếng mớ, khuôn mặt nhắn tự nhiên mà cọ xát vào trong lòng .

      Mục Nham cười khẽ, ôm dựa vào bên giường,nhắm mắt lại như có vẻ đăm chiêu.

      Sáng sớm, An Dĩ Nhược hít thở khí trong lành tỉnh lại, lúc phát là nằm ở giườngbệnh, mới nhớ tới chuyện bị mắc kẹt trong thangmáy, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt điển trai của Mục Nham, mỉm cười dùng mặt cọ xát vào cằm củaanh, giống như con chó .

      Mục Nham nhíu mày, đưa tay đè lại cái đầu an phận của , giọng khàn khàn lười biếng đặc biệtmê người, "Tỉnh dậy liền thành ."

      "Mục Nham..." An Dĩ Nhược sáp lại gần , ôm lấy eo hẹp của , "Tỉnh dậy nhìn thấy thậttốt." Bất giác, muốn xa rời như vậy.

      Mục Nham cong môi cười, vuốt tóc của : "Vậy sớm gả cho chút, cam đoan mỗi ngày mở mắt ra là có thể nhìn thấy ." Sau khi có quan hệ thân mật như vậy, Mục Nham muốn kết hôn, bị An đại tiểu thư lấy lý do còn chưa đủ bác bỏ, làm sinh ra cảm giác vô cùng thất bại, cho nên vừa có cơ hội liền nhắc tới.

      Mặc cho cấu véo mình, Mục Nham hôn , quan tâm hỏi: "Có khó chịu chỗ nào hay ? Có đau đầu hay ?"

      An Dĩ Nhược cười ngọt ngào, nắm lấy tay khôngnỡ buông ra, "Ngoại trừ hơi lạnh, chỗ nào cũng tốt."

      Lông mày từ từ giãn ra, Mục Nham nở nụ cười,cánh tay như là có ý thức giống mình vậy duỗi qua ôm vào trong ngực ấm áp, "Có phải thế này tốthơn nhiều rồi phải ?"

      "Uh`m." hài lòng đáp lại tiếng, cách bởi áo sơ mi hôn ngực của cái, khóe miệng nhếch lên độ cong càng lúc càng sâu.

      làm kiểm tra toàn diện, xác định ngoại trừ trẹochân ra có vấn đề gì, Mục Nham mới choAn Dĩ Nhược làm thủ tục xuất viện, sau đó đưa về nhà.

      Lúc mở cửa má An thấy con được Mục Nham bế về, sợ hãi, "Đây là thế nào? Bị ốm sao?"

      " đừng lo lắng, , ấy chỉ là sái chân đứngbất tiện." Mục Nham mỉm cười lịch , nghiêng người chào hỏi ông An ngồi ở trong phòng khách,"Chú An, cháu đưa Dĩ Nhược về ạ."

      Ông An gật đầu, ánh mắt nhìn về phía An Dĩ Nhược có chút trách cứ, "Sao vậy, con thể an phậnmột chút à?"

      " thể trách con." An Dĩ Nhược méo miệng,"Thang máy hỏng cũng phải con phá bậy."

      Mục Nham thấy đáng thương cầu cứu với , mới biết được hóa ra An đại tiểu thư vẫn còn rất sợ bố vợ tương lai, vì thế : "Hôm qua thang máy của tòa nhà Ngân Khoa xảy ra trục trặc, ấy bịmắc kẹt ở bên trong, lúc ngã sái chân."

      Nghe Mục Nham giải thích xong, sắc mặt của ông An mới dịu lại, thở dài : "Cũng chỉ có Mục Nham quản được con."

      Cùng má An nhìn nhau, lại cúi đầu nhìn nhìn An Dĩ Nhược bĩu môi, Mục Nham nở nụ cười, nụ cười vôcùng dịu dàng.

      Bế An Dĩ Nhược vào phòng ngủ, đặt ổn định ở trêngiường xong, vuốt vào mũi của , Mục Nham : "Nằm yên, ra ngoài chuyện với chúAn."

      "Mặc kệ ông ấy, giúp em." An Dĩ Nhược ăn vạ.

      "Em chấp nhận ép hôn." phản bác, thấy cúi người kéo chăn cho , muốn cắn vào cổ của , chợt thấy mẹ già đứng ở cạnh cửa, mặt đột nhiên đỏ lên, "Mẹ, sao mẹ nhìn lén ngườita?"

      Má An cười thương, thân thiết liếc mắt nhìn Mục Nham cái, "Mục Nham à, lần này cháubiết con bé kia phân phải trái thế nào rồi đấy."

      Hơi mím môi, Mục Nham chỉ cười .

      Cái gọi là thịnh tình thể chối từ, Mục Nhambị ông bà nhà họ An giữ lại ăn cơm tối. ngồiở trong phòng khách chơi cờ cùng ông cụ, đột nhiên nghe thấy phòng của An Dĩ Nhược vang lên phịchmột tiếng.

      Ông An cau mày ngẩng đầu, Mục Nham bỗng chốcđứng lên, bước nhanh vào phòng của , thấycô lên tư thế hình chữ “đại”[1] nhếch nhácnằm ở sàn nhà.

      [1] Chữ “Đại”: 大

      "Còn chê bị thương chưa đủ nặng?" Trừng mắt với tư thế bất nhã của , Mục Nham trầm giọng ,"Bảo em nằm yên lát sao biết nghe lời vậy, lại muốn làm gì?"

      An Dĩ Nhược mặt xám mày tro ngồi ở sàn, ủykhuất giống như nàng dâu , "Người ta ngủ được mà, muốn ngồi dậy phòng kháchxem xem mọi người làm gì." Ai biết vừa mới nhảy bước bị sẫy chân, là bẽ mặt.

      Mục Nham thở dài, khom người ôm lên, miệng bắt đầu kể lể, "Chuyện tối hôm trước lái xe chạynhanh còn chưa có tính sổ với em, bây giờ lại liêntiếp gặp rắc rối, có phải muốn viết kiểm điểm hay ?"

      "Gì chứ, em mới có." Nhắc tới tối hôm trước tự nhiên nghĩ đến chuyện bởi vì chủ động dẫn đếnkích tình, gò má An Dĩ Nhược ửng hồng, cúi đầukháng nghị, "Cũng phải là cấp dưới của , em mới viết."

      "Còn dám già mồm." Đưa tay véo véo khuôn mặtcủa xem như là trừng phạt, Mục Nham nghiêm mặt dạy dỗ , " qua với em bao nhiêu lần rồilái xe chậm chút, đều cho là gió thoảng bên tai,bảo em nằm lát cũng có thể té ngã, có đôi khithật hoài nghi em là làm thế nào lớn như vậy."

      Người đàn ông này, biểu đạt cách quan tâm dường như chính là dùng nghiêm khắc hơn bình thường dạy dỗ , là rất đáng , An Dĩ Nhược liền thích nhìn bộ dáng mặt lạnh của , quả thực là mê chết người.

      Té ngã làm cho ảo não tan thành mây khói, cườiđến mức rạng rỡ, "Bố mẹ nuôi lớn chứ sao." Đưa tayvuốt lên hàng lông mày rậm xoắn xuýt của ,nghịch ngợm : "Dạy dỗ xong rồi chưa, đại độitrưởng Mục? Nếu như dạy dỗ xong rồi ôm em đira ngoài ngồi lát , em muốn xem tivi."

      Khoanh hai tay trước ngực, : " phải làrất có khả năng nhảy sao? Vừa khéo trình diễn nhảy chân , cần đến ôm?"

      "Ôm em——" Hơi chu môi hồng vươn tay về phíacủa , An Dĩ Nhược kéo dài giọng làm nũng.

      Từ trước đến nay đối với làm nũng của có lực chống đỡ, khuôn mặt điển trai của MụcNham lên nụ cười dịu dàng, bất đắc dĩ : "Lớn như vậy còn nhõng nhẻo, sợ bị ngườicười..." Trong lúc cũng cúi người ôm lấy thắt lưng của , xoay người ra ngoài đặt ở sofathoải mái, lại quan tâm mà đưa đến điều khiển từxa. Động tác thuần thục, làm liền mạch, lạigiống như là làm quen rồi.

      "Mục Nham à, sau này cũng thể nuông chiềucon bé như vậy." Nhìn con xưa nay độc lập ởtrước mặt Mục Nham giống như đứa trẻ, khóemiệng ông An chứa ý cười.

      "Bố, con phải con đẻ của bố sao?" An Dĩ Nhược oán trách ngắt lời bố, hành vi huých vào khuỷu tay của tỏ vẻ bất mãn.

      Thấy hai bố con vì mà "Bất hòa", Mục Nhamcưng chiều xoa xoa tóc của , "Vốn là ngây ngốc, lần này té càng ngốc hơn, lại bắt đầu học thói nóihưu vượn."

      Thấy An Dĩ Nhược trừng mắt với Mục Nham, màngười nào đó lại dịu dàng trừng trở lại, ông An cườiha ha, tiếng cười sang sảng và vui vẻ. Ông cảm thấyMục Nham lúc nghiêm khắc lúc dí dỏm thế này, mới là người đàn ông có thể mang lại hạnh phúc cho con .

      Mấy ngày kế tiếp Mục Nham tự nhiên mà trở thànhlái xe riêng của An Dĩ Nhược, phụ trách đưa đón làm, từng có hai lần tình cờ gặp phải Hàn Vũ Đình, vẻ mặt của đều là thản nhiên, hơi gật đầu xem như là chào hỏi.

      Nỗi băn khoăn trong lòng Mục Nham càng tăng thêm chút, nhưng có biểu mặt.

      Khi chân của An Dĩ Nhược lành đúng lúc Phong Hành tổ chức buổi trình diễn thời trang quý mới. Côdùng đồng thời hai thân phận là nhà thiết kế và người trình diễn chính biểu diễn, tuyệt đẹp chấnđộng cả sàn diễn. Búi tóc cao ngất bù lại chiều caotiếc nuối của người mẫu chuyên nghiệp của , tính mềm mại của lễ phục tơ lụa càng làm nổi bật lên xinh đẹp quyến rũ của , đường cong linh lung, nhịp bước ung dung, ngôn ngữ hình thể đúng mức, đem đặc điểm trang phục bày ra đến vô cùng tinh tế.

      Buổi họp báo thành công hơn bao giờ hết, hiệntrường đặt hàng lập mức kỷ lục. Hàn Vũ Đình đứng ở dưới sân khấu, nhìn ngạo nghễ đứng ở giữa sàn diễn T lớn như vậy, nụ cười tự tin và tươi sáng, ánh mắt bất giác chuyển thành thâm trầm và phức tạp.

      Hết thảy tựa hồ đều ở trong lòng bàn tay của , chỉriêng trái tim của mình, bất kể thế nào cũng thể kiểm soát.

      Cảm nhận được ánh mắt của cả sân khấu nhìn tới,Hàn Vũ Đình thu lại ánh mắt, nhận lấy bó hoa trongtay thư ký, sải bước lên sân khấu, đem bó hoa hồng xanh được trang trí với hoa baby đưa tới trongtay của An Dĩ Nhược, tuyên bố trước mọi người:"Xét thấy hàng loạt "ý" đạt được thành tích, công ty quyết định xin đăng ký nhãn hiệu cho tiểu thư An Dĩ Nhược."

      Lời đơn giản, nâng An Dĩ Nhược từ ở hàng ngũ người mới đến vị trí hàng đầu của giới thời trang.Biết bao nhiêu người vì tâm nguyện này phấn đấu cảđời cũng thể được toại nguyện, dường như có được tất cả chỉ trong vòng đêm.

      Toàn sân khấu ồ lên, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.

      An Dĩ Nhược nghiêng người nhìn bóng dáng caongất của Hàn Vũ Đình, trong lòng ngoại trừ cảm giáctrống rỗng, còn cái khác.

      Có được nhãn hiệu của chính mình là ước mơ củatất cả các nhà thiết kế, song ở lúc có thể chạm tayđến thành công, lại cảm thấy chân thực, làm như ngay sau đó rơi xuống đáy cốc, tan xươngnát thịt.

      Tiếp theo là lễ chúc mừng An Dĩ Nhược thoái thácchỉ uống vào chút rượu, cảm giác được bước châncó chút phù phiếm, viện cớ toilet, giữ lại tia tỉnh táo cuối cùng gọi điện cho Mục Nham, lạiđụng phải Hàn Vũ Đình ở hành lang.

      "Có sao ?" Giọng trầm thấp cực kỳ dịu dàng, Hàn Vũ Đình thấy loạng choạng đưa taymuốn đỡ, lại bị nhàng tránh .

      "Cám ơn Hàn tổng quan tâm, sao." An Dĩ Nhược lịch cười cười, lờ mờ mang theo cảm giácxa cách, rất hiểu mà giữ khoảng cách.

      Giấu cảm xúc thất vọng ở đáy mắt, Hàn Vũ Đìnhhơi có chút lúng túng mà thu tay về, trong lòng độtnhiên có quyết định, mở miệng giọng lạnhnhạt khiến người ta đoán được cảm xúc, "Tháng sau Paris có show biểu diễn thời trang của Trung Quốc, tôi có ý cho và Thịnh Hạ qua."

      Đối với thực lực hùng hậu của công ty thời trang mà , đây xem như là kỳ đào tạo đối với nhàthiết kế, hơn nữa lại cùng với Thịnh Hạ, An Dĩ Nhược tự nhiên có suy nghĩ khác, mỉm cười đồng ý.

      Hàn Vũ Đình nữa, lặng lẽ nhìn mộtcái, xoay người rời .

      Nhìn bóng lưng của , An Dĩ Nhược hơi nhíu mày, cảm thấy tính tình của người này là cổ quái,giống như hỉ nộ vô thường.

      Hai mươi phút sau, Mục Nham xe tới đón , An Dĩ Nhược giận dỗi , trách có tới xembuổi họp báo của .

      "Trong khoảng thời gian này có chút bận, camđoan lần sau thể chiếu theo lệ này nữa." Thấycô tức giận, Mục Nham hôn khuôn mặt nhắntức giận của , ngửi được mùi rượu nồng nặc người , nhíu mày quở trách, " phải lúc cho em chạm vào rượu, sao nghe lời?" cũng có quên say rượu "Nguy hiểm" biết bao, tự nhiên vô cùng căng thẳng.

      "Ai bảo tới." hất cằm cãi lại.

      Vẻ mặt Mục Nham lúc này trầm xuống, lời khởi động xe.

      Thấy tức giận, An Dĩ Nhược nhớ tớiđêm đó sau khi say rượu vong tình triền miên, mặtnóng lên, bẽn lẽn : "Sau này uống nữamà."

      Mục Nham liếc cái, vẻ mặt nghiêm túc, "Ngày mai viết bản kiểm điểm cho ."

      Bệnh nghề nghiệp. hừ tiếng tỏ vẻ kháng nghị.

      Lúc xuống xe Mục Nham khoác áo khoác ở người , ôm ra bãi đỗ xe. Lúc vào tòa nhàanh đột nhiên dừng bước, chợt quay đầu nhìn vềphía cửa xoay.

      An Dĩ Nhược buồn ngủ, kinh ngạc nghiêng đầu nhìn , sau đó theo ánh mắt của nhìn qua, cái gì cũng có.

      "Làm sao vậy?" hỏi.

      Mục Nham nhíu mày, đường nét căng thẳng ở lúc nhìn thấy vẻ mặt hơi nghi ngờ của dịu lại, chegiấu sắc sảo trong mắt, theo bản năng ôm chặt , : " có gì."

      Trước khi vào thang máy, giống như lơ dãngmà liếc qua ngoài cửa cái.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 57:

      Ngừng xe xong, Mục Nham lấy điện thoại di động ra gọi cho Cổ Lệ.

      Điện thoại vang lên tiếng được bắt máy, Cổ Lệ vội vàng hỏi: "Xảy ra chuyện gì, sếp? Làm em chẳng hiểu ra sao cả."

      Trước đó ở xe nhận được cuộc điện thoại dĩ nhiên phải là An Dĩ Nhược gọi tới, vẫn còn mê man. hiểu sao, Mục Nham chính là muốn thử thăm dò Hàn Vũ Đình chút, cho nên khi thấy có điện thoại gọi đến hiển thị là Đại Lệ, mới đặc biệt vô cùng dịu dàng thân thiết ra những lời đó, mà sắc mặt của Hàn Vũ Đình khẽ biến làm càng lúc càng khó hiểu.

      Có lẽ là bị ảnh hưởng nghề nghiệp, Mục Nham luôn mẫn cảm, có thể cảm giác được ánh mắt kia của Hàn Vũ Đình đối với An Dĩ Nhược là khác biệt. Cái loại biết phải làm thế nào ấy, cái loại quyến luyến rời ấy, tuyệt đối nên lên trong mắt của người lần đầu tiên gặp mặt, cho dù là vừa gặp , cũng thể sâu sắc như vậy.

      bắt đầu mơ hồ bất an, đột nhiên có loại dự cảm xấu.

      Nhanh chóng nén lại tâm tình, mở miệng giọng cực kỳ bình tĩnh, " có gì. Tìm tôi có việc?"

      "Chị dâu thế nào, bị thương ở đâu chứ?" Từ bên đội phòng cháy chửa cháy kia Cổ Lệ biết được chuyện An Dĩ Nhược bị kẹt ở trong thang máy, cho nên mới gọi điện thoại tới hỏi tình hình chút.

      "Sái chân." Mục Nham có tâm , bắt đầu tích chữ như vàng.

      " sao là tốt rồi. Vậy chăm sóc cho chị dâu ." Biết tính khí của Mục Nham, Đại Lệ cảm thấy khác thường, muốn gác điện thoại lại bị gọi lại, nghe xong dặn dò của , nghiêm túc : "Em biết, cố cho kết quả sớm nhất."

      Lúc trở lại phòng bệnh An Dĩ Nhược vẫn còn chưa có tỉnh. Mượn ánh trăng sáng chiếu vào, Mục Nham lẳng lặng nhìn chăm chú khuôn mặt ngủ say của , kìm lòng đậu mà cúi đầu hôn gò má của .

      " chút cũng để cho đỡ lo." Lời dịu dàng mềm mại hơi trách cứ lộ ra cưng chiều người ngoài thể nào biết được, Mục Nham chuyển sang ngồi vào bên giường, ở dưới tình huống chưa tỉnh cẩn thận kéo người vào trong ngực, "Ngày chủ nhật tốt còn dọa giật mình."

      "Ừm..." Làm như nghe được oán trách, người ngủ mê khe khẽ bật ra tiếng mớ, khuôn mặt nhắn tự nhiên mà cọ xát vào trong lòng .

      Mục Nham cười khẽ, ôm dựa vào bên giường, nhắm mắt lại như có vẻ đăm chiêu.

      Sáng sớm, An Dĩ Nhược hít thở khí trong lành tỉnh lại, lúc phát là nằm ở giường bệnh, mới nhớ tới chuyện bị mắc kẹt trong thang máy, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt điển trai của Mục Nham, mỉm cười dùng mặt cọ xát vào cằm của , giống như con chó .

      Mục Nham nhíu mày, đưa tay đè lại cái đầu an phận của , giọng khàn khàn lười biếng đặc biệt mê người, "Tỉnh dậy liền thành ."

      "Mục Nham..." An Dĩ Nhược sáp lại gần , ôm lấy eo hẹp của , "Tỉnh dậy nhìn thấy tốt." Bất giác, muốn xa rời như vậy.

      Mục Nham cong môi cười, vuốt tóc của : "Vậy sớm gả cho chút, cam đoan mỗi ngày mở mắt ra là có thể nhìn thấy ." Sau khi có quan hệ thân mật như vậy, Mục Nham muốn kết hôn, bị An đại tiểu thư lấy lý do còn chưa đủ bác bỏ, làm sinh ra cảm giác vô cùng thất bại, cho nên vừa có cơ hội liền nhắc tới.

      Mặc cho cấu véo mình, Mục Nham hôn , quan tâm hỏi: "Có khó chịu chỗ nào hay ? Có đau đầu hay ?"

      An Dĩ Nhược cười ngọt ngào, nắm lấy tay nỡ buông ra, "Ngoại trừ hơi lạnh, chỗ nào cũng tốt."

      Lông mày từ từ giãn ra, Mục Nham nở nụ cười, cánh tay như là có ý thức giống mình vậy duỗi qua ôm vào trong ngực ấm áp, "Có phải thế này tốt hơn nhiều rồi phải ?"

      "Uh`m." hài lòng đáp lại tiếng, cách bởi áo sơ mi hôn ngực của cái, khóe miệng nhếch lên độ cong càng lúc càng sâu.

      làm kiểm tra toàn diện, xác định ngoại trừ trẹo chân ra có vấn đề gì, Mục Nham mới cho An Dĩ Nhược làm thủ tục xuất viện, sau đó đưa về nhà.

      Lúc mở cửa má An thấy con được Mục Nham bế về, sợ hãi, "Đây là thế nào? Bị ốm sao?"

      " đừng lo lắng, , ấy chỉ là sái chân đứng bất tiện." Mục Nham mỉm cười lịch , nghiêng người chào hỏi ông An ngồi ở trong phòng khách, "Chú An, cháu đưa Dĩ Nhược về ạ."

      Ông An gật đầu, ánh mắt nhìn về phía An Dĩ Nhược có chút trách cứ, "Sao vậy, con thể an phận chút à?"

      " thể trách con." An Dĩ Nhược méo miệng, "Thang máy hỏng cũng phải con phá bậy."

      Mục Nham thấy đáng thương cầu cứu với , mới biết được hóa ra An đại tiểu thư vẫn còn rất sợ bố vợ tương lai, vì thế : "Hôm qua thang máy của tòa nhà Ngân Khoa xảy ra trục trặc, ấy bị mắc kẹt ở bên trong, lúc ngã sái chân."

      Nghe Mục Nham giải thích xong, sắc mặt của ông An mới dịu lại, thở dài : "Cũng chỉ có Mục Nham quản được con."

      Cùng má An nhìn nhau, lại cúi đầu nhìn nhìn An Dĩ Nhược bĩu môi, Mục Nham nở nụ cười, nụ cười vô cùng dịu dàng.

      Bế An Dĩ Nhược vào phòng ngủ, đặt ổn định ở giường xong, vuốt vào mũi của , Mục Nham : "Nằm yên, ra ngoài chuyện với chú An."

      "Mặc kệ ông ấy, giúp em." An Dĩ Nhược ăn vạ.

      "Em chấp nhận ép hôn." phản bác, thấy cúi người kéo chăn cho , muốn cắn vào cổ của , chợt thấy mẹ già đứng ở cạnh cửa, mặt đột nhiên đỏ lên, "Mẹ, sao mẹ nhìn lén người ta?"

      Má An cười thương, thân thiết liếc mắt nhìn Mục Nham cái, "Mục Nham à, lần này cháu biết con bé kia phân phải trái thế nào rồi đấy."

      Hơi mím môi, Mục Nham chỉ cười .

      Cái gọi là thịnh tình thể chối từ, Mục Nham bị ông bà nhà họ An giữ lại ăn cơm tối. ngồi ở trong phòng khách chơi cờ cùng ông cụ, đột nhiên nghe thấy phòng của An Dĩ Nhược vang lên phịch tiếng.

      Ông An cau mày ngẩng đầu, Mục Nham bỗng chốc đứng lên, bước nhanh vào phòng của , thấy lên tư thế hình chữ “đại”[1] nhếch nhác nằm ở sàn nhà.

      [1] Chữ “Đại”: 大

      "Còn chê bị thương chưa đủ nặng?" Trừng mắt với tư thế bất nhã của , Mục Nham trầm giọng , "Bảo em nằm yên lát sao biết nghe lời vậy, lại muốn làm gì?"

      An Dĩ Nhược mặt xám mày tro ngồi ở sàn, ủy khuất giống như nàng dâu , "Người ta ngủ được mà, muốn ngồi dậy phòng khách xem xem mọi người làm gì." Ai biết vừa mới nhảy bước bị sẫy chân, là bẽ mặt.

      Mục Nham thở dài, khom người ôm lên, miệng bắt đầu kể lể, "Chuyện tối hôm trước lái xe chạy nhanh còn chưa có tính sổ với em, bây giờ lại liên tiếp gặp rắc rối, có phải muốn viết kiểm điểm hay ?"

      "Gì chứ, em mới có." Nhắc tới tối hôm trước tự nhiên nghĩ đến chuyện bởi vì chủ động dẫn đến kích tình, gò má An Dĩ Nhược ửng hồng, cúi đầu kháng nghị, "Cũng phải là cấp dưới của , em mới viết."

      "Còn dám già mồm." Đưa tay véo véo khuôn mặt của xem như là trừng phạt, Mục Nham nghiêm mặt dạy dỗ , " qua với em bao nhiêu lần rồi lái xe chậm chút, đều cho là gió thoảng bên tai, bảo em nằm lát cũng có thể té ngã, có đôi khi hoài nghi em là làm thế nào lớn như vậy."

      Người đàn ông này, biểu đạt cách quan tâm dường như chính là dùng nghiêm khắc hơn bình thường dạy dỗ , là rất đáng , An Dĩ Nhược liền thích nhìn bộ dáng mặt lạnh của , quả thực là mê chết người.

      Té ngã làm cho ảo não tan thành mây khói, cười đến mức rạng rỡ, "Bố mẹ nuôi lớn chứ sao." Đưa tay vuốt lên hàng lông mày rậm xoắn xuýt của , nghịch ngợm : "Dạy dỗ xong rồi chưa, đại đội trưởng Mục? Nếu như dạy dỗ xong rồi ôm em ra ngoài ngồi lát , em muốn xem tivi."

      Khoanh hai tay trước ngực, : " phải là rất có khả năng nhảy sao? Vừa khéo trình diễn nhảy chân , cần đến ôm?"

      "Ôm em——" Hơi chu môi hồng vươn tay về phía của , An Dĩ Nhược kéo dài giọng làm nũng.

      Từ trước đến nay đối với làm nũng của có lực chống đỡ, khuôn mặt điển trai của Mục Nham lên nụ cười dịu dàng, bất đắc dĩ : "Lớn như vậy còn nhõng nhẻo, sợ bị người cười..." Trong lúc cũng cúi người ôm lấy thắt lưng của , xoay người ra ngoài đặt ở sofa thoải mái, lại quan tâm mà đưa đến điều khiển từ xa. Động tác thuần thục, làm liền mạch, lại giống như là làm quen rồi.

      "Mục Nham à, sau này cũng thể nuông chiều con bé như vậy." Nhìn con xưa nay độc lập ở trước mặt Mục Nham giống như đứa trẻ, khóe miệng ông An chứa ý cười.

      "Bố, con phải con đẻ của bố sao?" An Dĩ Nhược oán trách ngắt lời bố, hành vi huých vào khuỷu tay của tỏ vẻ bất mãn.

      Thấy hai bố con vì mà "Bất hòa", Mục Nham cưng chiều xoa xoa tóc của , "Vốn là ngây ngốc, lần này té càng ngốc hơn, lại bắt đầu học thói hưu vượn."

      Thấy An Dĩ Nhược trừng mắt với Mục Nham, mà người nào đó lại dịu dàng trừng trở lại, ông An cười ha ha, tiếng cười sang sảng và vui vẻ. Ông cảm thấy Mục Nham lúc nghiêm khắc lúc dí dỏm thế này, mới là người đàn ông có thể mang lại hạnh phúc cho con .

      Mấy ngày kế tiếp Mục Nham tự nhiên mà trở thành lái xe riêng của An Dĩ Nhược, phụ trách đưa đón làm, từng có hai lần tình cờ gặp phải Hàn Vũ Đình, vẻ mặt của đều là thản nhiên, hơi gật đầu xem như là chào hỏi.

      Nỗi băn khoăn trong lòng Mục Nham càng tăng thêm chút, nhưng có biểu mặt.

      Khi chân của An Dĩ Nhược lành đúng lúc Phong Hành tổ chức buổi trình diễn thời trang quý mới. dùng đồng thời hai thân phận là nhà thiết kế và người trình diễn chính biểu diễn, tuyệt đẹp chấn động cả sàn diễn. Búi tóc cao ngất bù lại chiều cao tiếc nuối của người mẫu chuyên nghiệp của , tính mềm mại của lễ phục tơ lụa càng làm nổi bật lên xinh đẹp quyến rũ của , đường cong linh lung, nhịp bước ung dung, ngôn ngữ hình thể đúng mức, đem đặc điểm trang phục bày ra đến vô cùng tinh tế.

      Buổi họp báo thành công hơn bao giờ hết, trường đặt hàng lập mức kỷ lục. Hàn Vũ Đình đứng ở dưới sân khấu, nhìn ngạo nghễ đứng ở giữa sàn diễn T lớn như vậy, nụ cười tự tin và tươi sáng, ánh mắt bất giác chuyển thành thâm trầm và phức tạp.

      Hết thảy tựa hồ đều ở trong lòng bàn tay của , chỉ riêng trái tim của mình, bất kể thế nào cũng thể kiểm soát.

      Cảm nhận được ánh mắt của cả sân khấu nhìn tới, Hàn Vũ Đình thu lại ánh mắt, nhận lấy bó hoa trong tay thư ký, sải bước lên sân khấu, đem bó hoa hồng xanh được trang trí với hoa baby đưa tới trong tay của An Dĩ Nhược, tuyên bố trước mọi người: "Xét thấy hàng loạt "ý" đạt được thành tích, công ty quyết định xin đăng ký nhãn hiệu cho tiểu thư An Dĩ Nhược."

      Lời đơn giản, nâng An Dĩ Nhược từ ở hàng ngũ người mới đến vị trí hàng đầu của giới thời trang. Biết bao nhiêu người vì tâm nguyện này phấn đấu cả đời cũng thể được toại nguyện, dường như có được tất cả chỉ trong vòng đêm.

      Toàn sân khấu ồ lên, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.

      An Dĩ Nhược nghiêng người nhìn bóng dáng cao ngất của Hàn Vũ Đình, trong lòng ngoại trừ cảm giác trống rỗng, còn cái khác.

      Có được nhãn hiệu của chính mình là ước mơ của tất cả các nhà thiết kế, song ở lúc có thể chạm tay đến thành công, lại cảm thấy chân thực, làm như ngay sau đó rơi xuống đáy cốc, tan xương nát thịt.

      Tiếp theo là lễ chúc mừng An Dĩ Nhược thoái thác chỉ uống vào chút rượu, cảm giác được bước chân có chút phù phiếm, viện cớ toilet, giữ lại tia tỉnh táo cuối cùng gọi điện cho Mục Nham, lại đụng phải Hàn Vũ Đình ở hành lang.

      "Có sao ?" Giọng trầm thấp cực kỳ dịu dàng, Hàn Vũ Đình thấy loạng choạng đưa tay muốn đỡ, lại bị nhàng tránh .

      "Cám ơn Hàn tổng quan tâm, sao." An Dĩ Nhược lịch cười cười, lờ mờ mang theo cảm giác xa cách, rất hiểu mà giữ khoảng cách.

      Giấu cảm xúc thất vọng ở đáy mắt, Hàn Vũ Đình hơi có chút lúng túng mà thu tay về, trong lòng đột nhiên có quyết định, mở miệng giọng lạnh nhạt khiến người ta đoán được cảm xúc, "Tháng sau Paris có show biểu diễn thời trang của Trung Quốc, tôi có ý cho và Thịnh Hạ qua."

      Đối với thực lực hùng hậu của công ty thời trang mà , đây xem như là kỳ đào tạo đối với nhà thiết kế, hơn nữa lại cùng với Thịnh Hạ, An Dĩ Nhược tự nhiên có suy nghĩ khác, mỉm cười đồng ý.

      Hàn Vũ Đình nữa, lặng lẽ nhìn cái, xoay người rời .

      Nhìn bóng lưng của , An Dĩ Nhược hơi nhíu mày, cảm thấy tính tình của người này là cổ quái, giống như hỉ nộ vô thường.

      Hai mươi phút sau, Mục Nham xe tới đón , An Dĩ Nhược giận dỗi , trách có tới xem buổi họp báo của .

      "Trong khoảng thời gian này có chút bận, cam đoan lần sau thể chiếu theo lệ này nữa." Thấy tức giận, Mục Nham hôn khuôn mặt nhắn tức giận của , ngửi được mùi rượu nồng nặc người , nhíu mày quở trách, " phải lúc cho em chạm vào rượu, sao nghe lời?" cũng có quên say rượu "Nguy hiểm" biết bao, tự nhiên vô cùng căng thẳng.

      "Ai bảo tới." hất cằm cãi lại.

      Vẻ mặt Mục Nham lúc này trầm xuống, lời khởi động xe.

      Thấy tức giận, An Dĩ Nhược nhớ tới đêm đó sau khi say rượu vong tình triền miên, mặt nóng lên, bẽn lẽn : "Sau này uống nữa mà."

      Mục Nham liếc cái, vẻ mặt nghiêm túc, "Ngày mai viết bản kiểm điểm cho ."

      Bệnh nghề nghiệp. hừ tiếng tỏ vẻ kháng nghị.

      Lúc xuống xe Mục Nham khoác áo khoác ở người , ôm ra bãi đỗ xe. Lúc vào tòa nhà đột nhiên dừng bước, chợt quay đầu nhìn về phía cửa xoay.

      An Dĩ Nhược buồn ngủ, kinh ngạc nghiêng đầu nhìn , sau đó theo ánh mắt của nhìn qua, cái gì cũng có.

      "Làm sao vậy?" hỏi.

      Mục Nham nhíu mày, đường nét căng thẳng ở lúc nhìn thấy vẻ mặt hơi nghi ngờ của dịu lại, che giấu sắc sảo trong mắt, theo bản năng ôm chặt , : " có gì."

      Trước khi vào thang máy, giống như lơ đãng mà liếc qua ngoài cửa cái.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :