1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nghe Nói Tình Yêu Sẽ Đến - Mộc Thanh Vũ (66c+1PN đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 40: Chán nản buông tay

      Lý trí cho biết nên đẩy ra, mà cũngthật làm như vậy, nhưng khi nghiêng đầu muốn tránh , duỗi cánh tay dài ra, trong nháymắt ôm vào trong ngực, cho chút cơ hội né tránh, môi mỏng mang theo tia chần chừ mà phủ ở môi mềm mại của , hung hăng hôn xuống.

      Tình cảm nhẫn bộc phát trong phút chốc, Mục Nham quên hết thảy. Vào giờ phút này, hậnkhông thể ôm chặt vào trong ngực, cho phép gả cho người khác, cho phép rời khỏi . Nghĩ đến đây, càng ôm chặt hơn, để ý tới giãy giụa của , hôn sâu vội vàng và triền miên, có chút điên cuồng, có chút kịch liệt,tựa hồ mang theo tia ngụ ý trừng phạt, lại giống nhưlà nhẫn nại mà trấn an, tóm lại, khiến tránh cũngkhông thể tránh, trốn cũng thể trốn.

      Đây là nụ hôn thứ ba giữa bọn họ. Lần đầu tiên, côđứng ở bãi đỗ xe chờ Mễ Ngư tới đón, giữa lúc hoảng hốt eo nhắn bị xa lạ ôm lấy, môi củaanh xẹt qua môi giống như chuồn chuồn lướt nước vậy; Lần thứ hai, ôm chặt vào trongngực, hơi thở đặc biệt nam tính xoay quanh chópmũi của , triền miên và động tình hôn ; Lần thứba, làm như thể chấp nhận kháng cự của ,cạy mở hàm răng của cùng với răng môi đùabỡn lẫn nhau, điên cuồng như vậy, bá đạo như vậy.

      Cả người An Dĩ Nhược rơi vào trong lòng , bấtkể làm thế nào cũng tránh né được, ủy khuấtthoáng chốc trào lên trong lòng, giọt nước mắt trongsuốt từ khóe mắt trượt xuống, khóc. khôngphải là người nào đó của , bọn họ thể, thể như vậy.

      Giật mình nghĩ đến vị ẩm ướt mặt, Mục Nhamkhông thể tỉnh táo lại, trượt ra khỏi môi của , dịu dàng hôn lên giọt nước mắt gò má ,thu hẹp cánh tay, ôm chầm lấy , cúi xuống muốn cái gì đó ở bên tai , nhưng hồi lâu vẫn khôngtìm lại được giọng của chính mình, khôngmuốn, cuối cùng là muốn. Trong nháy mắtlồng ngực nứt ra vết rách, cảm giác có máu rỉ ra, lan tràn thấm ướt lồng ngực.

      Có lẽ, tất cả đều sai rồi. nên tới gặp , nên quấy rầy cuộc sống yên ổn củacô, lại càng nên hôn . chịu được kháng cự của , cũng muốn làm cho khóc.

      "Tại sao..." Giọng mơ hồ vụn, An Dĩ Nhượcthì thào, thanh trầm thấp cũng giống nhưlà muốn đáp án. Tại sao lúc nào cũng như vậy? Côkhông có trách cứ vì chấp hành nhiệm vụ mà mạo phạm , thậm chí cầu giải thích nhiều về nụ hôn bất ngờ ở dưới tầnghầm, nhưng tại sao bây giờ lại như vậy? Giữa bọn họ, sao lại trở thành như vậy?

      lại càng rối hơn. hy vọng có thể chútgì đó, ít nhất để đừng mơ hồ thêm nữa, cho lòng rối loạn của mình cái lý do, hoặc là lốithoát, bị vây ở trong góc chết, mắt thấy mất năng lực phán đoán rồi.

      "Là lỗi của tôi. Tôi nên để em chờ lâu nhưvậy." Có lẽ là muộn, nhưng còn chưa có gả, phải sao? Biết đâu còn kịp, muốnbỏ cuộc như vậy.

      Mục Nham nới lỏng tay, lòng ngón tay nhàng vuốt ve khuôn mặt , động tác dịu dàng cơ hồ hòatan lòng của , nhìn hai mắt đẫm lệ mông lung củacô, cuối cùng quyết định cho tâm ý củaanh, "Dĩ Nhược, tôi..."

      "Dĩ Nhược!" Chưa kịp hoàn thành câu sau mộtgiây bị bóp nghẹt, thanh trầm thấp xen lẫn tứcgiận hề báo động trước từ phía sau vang lên,Mục Nham và An Dĩ Nhược cùng giật mình.

      Trong nháy mắt này, có lẽ bọn họ chưa ý thức được,vận mệnh của cả hai bị tiếng gọi này hoàn toàn thay đổi quỹ tích vốn có. An Dĩ Nhược nhất định nghe được câu tỏ tình chôn sâu ở tronglòng ấy, mà Mục Nham, cũng nhất định bất đắc dĩ mà nhịn đau buông tay ra.

      Lúc hoàn hồn, bối rối lau nước mắt mặt, xoay người nhìn thấy Tịch Thạc Lương vẻ mặt ủ dộtđứng ở đầu bậc thang, bóng dáng cao gầy khiếnngười ta có loại cảm giác áp bách vô hình.

      Sắc mặt Mục Nham khẽ biến, hít hơi thậtsâu, thong thả thu hồi cánh tay khoác vai , khóe môi mím thành đường, ánh mắt hướng vềphía Tịch Thạc Lương bước vội đến.

      Vòng veo bị siết chặt, An Dĩ Nhược dễ dàng rơivào trong lòng của Tịch Thạc Lương, nghe thấygiọng của vang vọng ở đỉnh đầu, "Xemra vết thương của đại đội trưởng Mục hoàn toànbình phục, cũng có thể hẹn vị hôn thê của tôi ăn rồi." Giọng điệu hơi châm chọc chứng minh cố hết sức kiềm chế tức giận vọt lên, câuvị hôn thê, tuyên bố quyền sở hữu .

      Mục Nham làm sao nghe ra được giọng điệukhông tốt của ta, vô thức giật giật khóe môi, cất giọng thản nhiên : " cũng biết chỉ là vị hônthê mà thôi." Ý ở ngoài lời, An Dĩ Nhược còn chưaphải là vợ của ta.

      Vạn ngờ Tịch Thạc Lương đến, càng nghĩ đến Mục Nham ra lời như vậy, An Dĩ Nhược cắn chặt môi, mơ hồ cảm giác được nhiệt độkhông khí giảm xuống, mà lồng ngực của TịchThạc Lương cũng đột nhiên trở nên lạnh, làm nhưmuốn đóng băng .

      Kế tiếp, là tĩnh lặng như tờ. Hai người đàn ông đứng đối diện, ánh mắt thâm trầm nhìn nhau, trong lúc vô tình lộ ra tia hơi thở nguy hiểm.

      Cảm giác cánh tay ôm ở bên eo đột nhiên siết chặt, Tịch Thạc Lương càng ôm chặt vào trước người hơn, cuối cùng phá vỡ trầm mặc: "Mùng sáu tháng sau cũng chỉ là vị hôn thê. Tất cả đềukhông thể thay đổi, kể cả cha vợ tương lai của tôi, cũng cho phép hôn lễ xảy ra ngoài ý muốn." cho phép bất kỳ kẻ nào thay đổi mọi thứđã định, nhất là người đàn ông trước mắt này. Sau đó từ trong túi áo khoác lấy ra tấm thiếp mời màu đỏ bỏng mắt, đưa tới trước mặt Mục Nham: "Xế chiều đến đội chống ma túy có gặpđược , bây giờ gặp, vậy tôi cũng cần thiết thêm chuyến nữa, thẳng thắn hy vọng đại đội trưởng Mục vui lòng đến dự." Cũng chẳng phải hoàn toàn có cảm giác, An Dĩ Nhược trầm mặc ít làm cho có chút hoài nghi, nếu cũng vội vàng mà định ra ngày cưới như vậy, chẳng qua là chuyện có vẻ phát triển tệ rất nhiều so với trong tưởng tượng của . tin, tình sáu năm của thay đổi, cũng bởi vì ta cứu ?

      Thiệp mời màu đỏ sậm, có trang trí phiền phức, chỉ là bốn chữ "Trăm Năm Hảo Hợp" được ánh vàng rực rỡ bao quanh đường biên, lộng lẫy tuyệt đẹp mà tục. Chỉ liếc mắt cái, mắtMục Nham đau nhói, còn có tim của .

      Mùng sáu tháng sau, còn có khoảng nữa tháng ngắn ngủi, bất luận đó là Tịch Thạc Lương thân là chú rểđúng chuẩn, hoặc là ông An thân là thị trưởng thành phố A, cũng cho phép có bất kỳ thay đổi gì nữa. An Dĩ Nhược thể bận tâm đếncảm nhận và thể diện của bố mẹ, Mục Nham cũng thể bận tâm đến . Vì vậy, sau khi imlặng lúc lâu, khó khăn mà nhận lấy thiếpmời, nắm chặt ở trong tay, cảm thấy trước mắt đột nhiên tối sầm, tối đến cái gì cũng nhìn thấy được.

      Trước khi muốn hỏi "Còn kịp ? Có thể hủy bỏ hôn lễ ?" Thậm chí là thời điểm nhìn thấy Tịch Thạc Lương nghĩ muốn trực tiếp đoạt lại cuối cùng cũng đành miễn cưỡng chôn sâu dưới đáy lòng, nghĩ, nên tới gặp .

      Sai rồi, đều sai rồi. Rối loạn, càng loạn hơn.

      Mục Nham mặt biểu cảm nhận lấy thiếp mời, Tịch Thạc Lương cảm giác được thân thể ngườitrong lòng ngay lập tức cứng đờ, cười khẽ, ra lời khiến người khỏi khó chịu: "Nghe lần này lập công, tháng sau thăng thành đạiđội trưởng, chúc mừng." Ánh mắt của thản nhiên đảo qua vẻ mặt đột nhiên căng cứng của MụcNham, nhanh chậm : "Tuy cứu ngườilà trách nhiệm của cảnh sát, nhưng tôi vẫn muốncảm ơn mạo hiểm cứu vị hôn thê của tôi,"Dừng chút, trịnh trọng tiếng "Cảmơn!" Sau đó ôm chặt An Dĩ Nhược, cưỡng ép dẫn rời khỏi nhà hàng.

      Lúc Đàm Tử Việt ra khỏi phòng ăn, nhìn thấy Mục Nham nhàng xé tấm thiệp mời màu đỏ cầm trong tay ra làm đôi, bóng dáng cao lớn thẳng tắp được ánh hoàng hôn độ lên quầng sáng màu vàng kim, nhìn ta lặng lẽ xoay người, khóe mắt làm như mơ hồ xẹt qua tia sáng.

      Có lẽ ông Trời sớm an bày xong hết thảy, kếtquả cũng vì bọ mà khác , gặp mặt suy cho cùng cũng thể thay đổi được gì, chỉ là, tăngthêm sầu não mà thôi.

      biết là làm thế nào cầm cự về đến nhà, chỉ nhớ sắc mặt Tịch Thạc Lương sa sầm đến đáng sợ, im lặng đường hận thể làm nghẹt thở. ngồi trong xe, cực kỳ mệt mỏi từ từ nhắm hai mắt lại, đáy lòng dâng lên uể oải vô tận, biết xe dừng lại, động cũng muốn động. Sau đó, cửa xe được từ bên ngoài mở ra, cúingười ôm lên, rất nhanh, nghe được tiếng mởcửa, giọng quen thuộc và thân thiết hỏi: "Đây là thế nào? phải cùng Mễ Ngư ra ngoài ăn cơm sao?" Là giọng của má An, mà chuyện AnDĩ Nhược và Mễ Ngư ra ngoài ăn cơm cũng là biết được từ mẹ vợ, chỉ là đón , gặp gỡ Mục Nham chỉ là ngoài ý muốn.

      nở nụ cười, giọng vẫn điềm đạm như cũ:" có gì, ngủ thiếp ."

      nhàng đặt tới bên giường, kéo chăn qua đắpở người , ngón tay thon dài sạch lướt nhẹqua tóc rới trán , : "Mệt ngủ lát, ở đây với em."

      Lúc cần làm bạn, luôn bỏ rơi , tại chỉ muốn mình yên tĩnh chút, anhlại chịu cho gian. An Dĩ Nhược trởmình giống như là ngủ say vậy, mở to mắt nhìnvề phía cửa sổ, trong lòng rối bời.

      Vốn tưởng rằng có thể khống chế cảm xúc rất tốt,vốn tưởng rằng có ai phát khác thườngcủa . Nhưng rốt cuộc, vẫn biết , có lẽ còn biết được sớm hơn . Đối với , là tức giậnđi nữa, chỉ là trước mặt người ngoài, có chất vấn câu, lời ra, mục đích nằm ở chỗ làm người ta khó chịu, chẳng qua là muốnnhắc nhở Mục Nham, là vị hôn thê của , cho phép bất kỳ ai xen vào. có tư cách trách , cho dù phương pháp của khiếncô cảm thấy khó chịu, cũng trách .Lông mi dài giật giật, rũ mắt, trí nhớ được kéo về ngày thoát hiểm ấy, nghĩ đến bảo vệ của MụcNham, nghĩ đến lúc nguy cấp dũng cảm quênmình, An Dĩ Nhược biết phải vì thăng chức mới cứu , phải là người như vậy, hiểu , nhưng đối với dường như cũng xa lạ. Nhưng thế sao, là cảnh sát nhân dân, mặc dù phải là , cũng sẽxả thân cứu giúp.

      có hiểu lầm, cũng hề mập mờ, đủ loạitrước đó, liền đến đây là ngừng.

      "Thạc Lương, khuya lắm rồi, hôm nay cần đivề, đến phòng khách nghỉ ngơi ." Cửa phòng bị đẩy ra, má An đứng ở ngoài cửa khuyên .

      "Cháu ở lại cùng ấy lúc." kiên trì khôngchịu rời , dường như nhất định đợi mở miệng.

      Cửa phòng được đóng lại, trong phòng ngủ lại yên tĩnh trở lại, trong bóng tối, An Dĩ Nhược nghe thở dài, sau đó cảm giác bên giường hơi trũngxuống góc, được nhàng ôm vào trước ngực, đồng thời kéo chăn mỏng qua đắp ở trênngười , cúi thấp đầu, dán gò má lên trán của , : " biết em tỉnh. Em muốn chuyện nghe ." Dừng chút, như là giãy giụa, lâu sau đó, giọng của từ từ truyền đến, An Dĩ Nhược nghe vào trong tai lại cảm thấy có chút mờ mịt chân thực: "Bố và mẹ cũng là người thời đại học, họ rất nhau, sau khi tốt nghiệp lại càng bất chấp phản đối của người nhà lén lút lãnh giấy hôn thú. Nghenói lúc họ vừa mới kết hôn cuộc sống rất khổ, họ ở trong căn phòng cho thuê, mẹ mang thaianh sau đó nghỉ việc ở nhà dưỡng thai, trời còn chưa sáng bố phải ra ngoài làm việc,thường thường khi về đến nhà mẹ ngủ rồi, lầndài nhất mẹ gặp được ông dường như là tuần. Ngày đó ông về nhà nhìn thấy mẹ nằm ở bên giường khóc, ông sợ hãi, cho rằng thân thểbà thoải mái, liền ôm lấy bà chạy ra ngoài. Mẹ khóc đến càng kịch liệt hơn, ôm cổ của ông lâu mới ban ngày ông ngoại và bà ngoạicủa tới. Bố phản ứng kịp, cứng còngđứng yên tại chỗ rất lâu. Sau đó ông đột nhiên khóc, ôm mẹ liên tục xin lỗi..."

      Đau đớn chôn ở đáy lòng từ từ hồi phục, TịchThạc Lương đột nhiên nghẹn ngào, vẫn dám nghĩ tới vẻ mặt của bố lúc rơi lệ, đó là vết sẹo vô hình, cho dù phải là kinh nghiệm của chính , cho dù trải qua nhiều năm như vậy, vẫn có thể cảm giác được đau đớn. Hít vào hơi sâu, nghiêng đầu đưa mắt về phía cửa sổ, thậtlâu mới tiếp: "Nhà ông nội rất khó khăn, tiền bố học đại học đều là người trong thôn gom góp, gia đình của mẹ tốt đến mức vượt quá sức tưởng tượng của bố , ông muốn nhận ân huệ của ông ngoại , kiên trì chịu vào công ty của ông làm. Nhưng em có biết, có căn cơ, có mối quan hệ, muốn đứng ởthành phố này cũng dễ dàng, huống chi ông là người thành chất phác như vậy. Khoảng thời gian đó ông làm việc rất thuận lợi, cũng rấtkhông ổn định, khiến mẹ chịu rất nhiều khổ cực.Tối hôm ấy rốt cuộc mẹ nhịn được cầu xin ông, bảo ông vì bà mà chấp nhận sắp xếp của ông ngoại, bà cảm thấy rất khổ, họ ràng có thể sống rất tốt, tại sao phải cố chấp như vậy, ông ngoại phải là người ngoài, là bố củabà, người thân của bà, bà muốn ông bà cụ vìbà mà lo lắng, bà muốn vì vậy mà mất bố mẹ sinh bà nuôi dưỡng bà. Mẹ khóc đến độngthai thiếu chút nữa sanh non, bố thỏa hiệp, ôngvào công ty của ông ngoại làm, vào ở trong biệt thự của ông ngoại, mẹ nhận được chăm sóc rất tốt,thuận lợi sinh ra. Nhưng tiệc vui chóng tàn, bốlao vào làm việc mặc dù người ở bên ngoài xem ra là cảnh tượng vẻ vang, nhưng đó phải là sở trường của ông lại càng phải là sở thích của ông, cho dù là ông rất nỗ lực muốn làm tốt, vì mình cũng vì vợ con mà chịu thua kém, nhưng vẫn là biểu bình thường. Ông ngoại trách móc nặng nề, ánh mắt bạn bè và người thân khác thường, cuối cùng khiến ông chịu nỗi áp lực, ở lúc còn chưa đầy tuổi, họ trải qua cuộctranh cãi kịch liệt cuối cùng, sau đó quyết định lyhôn. Ngày làm thủ lục ly hôn ấy, bố lại bị sốtcao, mẹ khóc, ngay tại thời điểm bố cho rằng bà hồi tâm chuyển ý cùng ông chuyển ra ngoài ở,có người đàn ông đến, bố nhìn thấy ông ta ôm lấy bả vai của mẹ ... Vốn là có do dự, ông nhanh chóng ký xuống tên của mình, cứ như vậyly hôn với mẹ ." Trong trí nhớ của có mẹ, thậm chí trong nhà bức ảnh củamẹ, những chuyện này đều là bà nội cho anhbiết, năm ấy mười sáu tuổi.

      "Ba tháng sau, khắp các tờ báo và tạp chí lớn có thể thấy được ảnh cưới của mẹ , chồng của bàchính là người đàn ông xuất ngày đó, con trai của chủ tịch ngân hàng. Có lẽ đám cưới như vậy cũng hiếm thấy, mà đối với bố có lẽ tin tức này hoàn toàn là đả kích, ông trở nên rất trầm mặc, ngoại trừ lầm bầm lầu bầu ở trước mặtngười có hiểu chuyện đây, rất ít chuyện với người khác. Về sau, mẹ qua đời, di thư của bà được đưa đến trong tay bố . Bà ,bà rất mệt, chịu được nữa, nếu như có thểlựa chọn, bà hy vọng kiếp sau bà sinh ra ở gia đình bình thường, cùng bố trải qua ngày bình thường..." Cái chết của mẹ cũng chẳng phảingoài ý muốn, nếu có di thư, ai muốn nhắc tới, mà , cũng biếtnhắc tới từ đâu.

      Tịch Thạc Lương được nữa, nghĩ đến bố ôm tuổi trở lại nông thôn từ đó suy sụpkhông phấn chấn, cảm thấy đau lòng. Bố là người kiêu ngạo, có lẽ so với những người kiêu ngạo còn có tư cách kia mà , thỏa hiệp của ông rất làbuồn cười, nhưng thân là con trai, có tư cách cười nhạo cuộc sống của bố . hoàn toàn có thể hiểu người đàn ông kiên cường như thế là bị cuộc hôn nhân thất bại đánh ngã ra sao. Bố có kết hôn, vì cái chết của vợ trước màđã từng suy sụp, từng tuyệt vọng, nhưng vì con traituổi còn , ông cắn răng cố gắng đối mặt. Song, ông luôn tự trách, tự trách mình lúc đó vì sao quyếtđoạn tuyệt ly hôn như vậy, tự trách mình hủy cuộc đời của người phụ nữ.

      Đây là lần đầu tiên Tịch Thạc Lương nhắc đến mẹcủa , mà yếu đuối của , cũng là lần đầu tiênđể lộ ra ở trước mặt An Dĩ Nhược. khôngcần phải thêm cái gì nữa, bởi vì , đều hiểu.Rốt cuộc cũng hiểu vì sao bài xích gia đình của như vậy, vì sao khi ở trước mặt của bố lại cố tình giấu giếm tất cả. có hiếu với bố, nhưng phải vì mà lựa chọn lừa dối có thiệnchí. dám nghĩ tới ở sau khi biết thân thế của mình, trải qua đau khổ thế nào, mà lúc bỏ lại quay trở về, lại cần dũng khí lớn cỡ nào.

      Đôi mắt phủ đầy tầng sương mù, đầu quả timdâng lên đau lòng khiến nhịn được ômchặt eo của , An Dĩ Nhược dán mặt sát ở trênlồng ngực của , nghẹn ngào : "Thạc Lương, xin lỗi, xin lỗi. Em cho là em nhiều hơn, nhưng lại biết, vì em, bỏ ra rất nhiều." Chỉ cần buông tay, rời khỏi , vĩnh viễn .

      Sóng gió cứ như thế trôi qua, Tịch Thạc Lương có truy hỏi chuyện giữa và Mục Nham, màcô cũng biết Mục Nham chủ động xin làmhuấn luyện viên ở căn cứ đào tạo nhân viên cảnh sátmới, mượn cách thức huấn luyện chặt chẽ đóng kínlòng mình, hết thảy tựa hồ đều tiến hành đâu vào đấy, hề do dự, cố chấp mà đem số người số việc ngăn ở ngoài cửa lòng, cũngkhông trầm mặc nữa, tập trung hết sức tinh lực và nhiệt tình cùng chuẩn bị hôn lễ.

      Vì để tránh cho sau khi cưới chung sống tốt với ông cụ, An Dĩ Nhược chủ động đề xuất thămông Tịch, nhưng phản ứng của ông cụ lại khiến khó xử tột cùng, ông Tịch chỉ đếm xỉa tới , thậm chí ngay cả ăn cơm tối cũng từ chốingồi cùng bàn ăn với . Khổ sở trong lòng côkhông cần cũng biết, lại gượng chống khóc ra ở trước mặt của Tịch Thạc Lương. Đối mặt với lời xin lỗi của , chỉ ôm chặt cổ của , đem tất cả ủy khuất nuốt trở về trong bụng. tự với mình, đây chỉ là tạm thời, khá hơn, ngày nào đó được chấp nhận, nhất định được.

      Khi đó, An Dĩ Nhược khờ dại cho rằng, chỉ cần côtrở thành người vợ tốt, trước mắt trời cao biển rộng. Nhưng chứng minh, rốt cuộc vẫn bị vận mệnh xếp vào bẫy.
      Chương 41: Duyên tụ duyên tán

      Cả đời người, nên con đường nào, ai, có lẽ,cho đến ngày già , có số người vẫn khônghoàn toàn nắm được. Bước chân thời gian quá nhanh, chúng ta tựa hồ rất khó đuổi kịp tiết tấu củanó, trong nháy mắt, thời gian nửa tháng lặng lẽ trôi qua, ngày mai, chính là ngày An Dĩ Nhược xuất giá.

      Thế giới đột nhiên yên tĩnh, cái tên nào đấy dường như cũng dần dần mờ nhạt.

      Có lẽ, chuyện cũng chỉ như vậy?

      sắp gả làm vợ người, mà , cuối cùng cũng lấy vợ sinh con.

      Giữa bọn họ, từng dựa vào rất gần, rốt cuộc, gặpthoáng qua

      Đêm hè tháng sáu, vẫn còn có chút lành lạnh, bước loạng choạng ở đường phố vắng lặng, chứngkiến ồn ào huyên náo biến mất trong bóng đêm,lại nhìn ánh đèn lạnh lẽo đầy màu sắc của thành phố,An Dĩ Nhược thu lại nụ cười nhạt bên môi, tronglòng chỉ còn chua sót. Nhớ tới sáu năm qua bấtchấp hết thảy người đàn ông, nhớ tới sáu tháng trước cùng người đàn ông đó gặp nhau và cùng trải qua sinh tử, mệt mỏi trong phút chốc tràolên trong lòng, sắc mặt chợt lên vẻ mệt mỏi, AnDĩ Nhược suy sụp ngã ngồi ở bên đường, lại khôngcó hơi sức vùng vẫy đứng lên.

      "An Dĩ Nhược, cậu phải hạnh phúc." Mễ Ngư cố gắng để đầu lưỡi bằng phẳng, ở dưới dìu đỡ của Trình Mạc Phỉ ngồi xuống bên cạnh , trong mắt lấp lánh nước mắt, trịnh trọng : "Chỉ có cậuhạnh phúc, tớ mới tin cái thế giới này là có tìnhyêu." Sáu năm kiên quyết chút do dự, sáunăm thiêu thân lao đầu vào lửa cũng đổiđược gần nhau cả đời, bảo làm thế nào tin tìnhyêu có vĩnh viễn sánh cùng trời đất?

      An Dĩ Nhược nghiêng người, nhìn thẳng vào , làm như muốn nhìn sâu vào trong tâm linh của Mễ Ngư, : "Cậu có biết cái gì là hạnh phúc?" cười,trong mắt lấp lánh ánh nhìn hiểu của ngườikhác, "Hạnh phúc chính là cách mỉm cười tựnhiên."

      hạnh phúc sao? biết, ai có thể biết trướcđược tương lai chứ. Chỉ là, cố gắng, vậy, là đủrồi.

      Mễ Ngư híp mắt, dường như cực kỳ bất mãn với cái định nghĩ hạnh phúc quá đơn giản của , đơn giảnđến cảm thấy rất qua loa, đưa tay thưởng cho An Dĩ Nhược cái cú đầu, tiếng khinhmiệt: "Bịa đặt. Người mỉm cười hạnh phúc sao?Làm sao cậu biết đó phải là gượng cười?" có chút ngà ngà say, có lẽ lòng cũng hề tỉnh táo, múa tay múa chân : "Mang theo mặt nạ mà sống với nhiều người , bộ dáng ngốc này của cậucó thể nhìn ai chứ." Có lẽ lòng của cũng bị mất phương hướng, Mễ Ngư lo lắng khônghạnh phúc.

      An Dĩ Nhược cau mày xoa xoa trán, "Tớ ngốc sao?" cười hì hì, dáng vẻ ngu ngơ, "Người ngốc cóphúc ngốc." Có khi tỉnh táo quá mệt mỏi, hồ đồchút có gì tốt.

      " phải mỗi kẻ ngốc đều may mắn." Trình MạcPhỉ im lặng cả buổi tối cuối cùng mở miệng,nhìn An Dĩ Nhược, ngập ngừng hỏi: "Dĩ Nhược,cậu thực phải gả sao?"

      Mễ Ngư dường như cũng có nghi vấn giống vậy, ngồi xổm ở trước mặt An Dĩ Nhược, vẻ mặtnghiêm túc hỏi: "Kẻ ngốc, cậu nghĩ kỹchưa?" say sao? Có lẽ được gió đêm thổi trúng nên tỉnh táo chút, Mễ Ngư hỏi ra lời đặt ở trong lòng nữa tháng. Rốt cuộc tin giữa An Dĩ Nhược và Mục Nham đúng là xảy ra chuyện gì đó, nếu ta cũng đột nhiên biếnmất ở thế giới này, mà lại im bặt hề nhắctới người kia. Bọn họ cho rằng làm như vậy là có thể chưa từng có chuyện gì xảy ra sao? Có lẽ, trínhớ, thực ra chính là bức tranh thủy mặc dầndần phai màu. Bất kể vinh quang, hay là ảm đạm,luôn có ngày nhạt . Nhưng cái quá trình này chắc chắn là rất gian khổ, có người giãy giụa, cóngười nỗ lực, có người cả đời cũng thể nào quên. Vậy bọn họ, có thể quên nhau, để cuộc sốngtrở lại nguyên điểm ?

      Nữ muốn kết hôn, nam buông tay, là bắt đầu hạnh phúc của bọn họ, hay là bắt đầu nỗi đau? MễNgư mê mang.

      Nghe vậy, An Dĩ Nhược thu lại nụ cười, vẻ mặtchưa bao giờ có nghiêm túc, hỏi: "Các cậu cócảm thấy bây giờ hỏi cái vấn đề này rất buồn cườihay ? Ngày mai, , chính xác mà còn có chín giờ nữa mặc áo cưới rồi, lúc này, còn có thể thay đổi cái gì?" Hết thảy trở thành kếtcục định, có đường lui, trong tình yêuvới Tịch Thạc Lương, có tuổi trẻ hết sức lông bông và cố chấp, có sáu năm kiên định quên mình, càng cố chấp, gông xiềng càng chặt, chạy thoát, cũng có sức chạy.

      Thấy Mễ Ngư và Trình Mạc Phỉ cũng tiếp, An Dĩ Nhược véo véo mặt mình mạnh cái, xem như là trừng phạt chẳng biết tại sao nổi cáu, " xin lỗi, tớ uống hơi nhiều." Làm sao biết chị em lo lắng và quan tâm, nhưng nóithật, lúc này mới đến hỏi vấn đề này, ngoại trừkhiến lòng càng thêm rối loạn vất vả lắm mớibình tĩnh lại được, có bất kỳ ý nghĩa gì. thực phải là diễn kịch, ngừng là có thể ngừng.

      Mễ Ngư phản ứng kịp, trong lòng là cáimùi vị gì, thấp giọng mắng câu, Trình Mạc Phỉ ôm ôm bờ vai , cũng cảm thấy bây giờ nhữngthứ này muộn, suy nghĩ chút : "DĩNhược, quên chớ nên nhớ người, quý trọng bây giờ có được."

      "Tớ cố gắng." Phiền nhiễu hỗn loạn trong lòng từ từ bình ổn, hai tay An Dĩ Nhược đặt ở đầu gối chống lên má, ánh mắt trống rỗng nhìn vềphía con đường đối diện, lâu sau đó từ từnói: "Có khi mù mờ về phía trước, đâu, làm gì,hoàn toàn có mục địch, thỏa mãn phải là loại hạnh phúc." Nếu như sống quá mệt mỏi, trách nhiệm cũng ở bản thân, nửa tháng qua, suy nghĩ cẩn thận rất nhiều việc, cho nên , mất ngủ cũng phải là hoàn toànvô ích.

      câu chút để ý nghe vào trong tai Mễ Ngư và Trình Mạc Phỉ, là chấn động bất ngờ khôngkịp phòng bị. Các nhìn người phụ nữ trước mắt bởi vì uống rượu mà hai má ửng đỏ, đột nhiên cảmthấy đau lòng. Là bắt đầu từ khi nào, An Dĩ Nhượcđộc lập tự tin lại trở nên mù mờ như vậy? Vì Tịch Thạc Lương, là kiên quyết dứt khoát nhưvậy, vì ta hứa hẹn cả đời, lần hai lượtnhượng bộ, kết quả là, mắt thấy cách ta chỉ mộtbước, vì sao ở các nhìn thấy, bọn họ lại giống nhưlà càng càng xa.

      Hạnh phúc, có khi quá mờ ảo, muốn chânthật nắm ở trong tay, là khó cỡ nào.

      Im lặng chốc lát, An Dĩ Nhược thu hồi tầm mắt, ánhmắt kỳ lạ và sáng tỏ rất nhiều, nụ cười dịu dàng nhạt nhẽo, giọng thào giống như mớ: "Qua đêm nay, khác rồi..." Ói rượu xong, côđứng lên, loạng choạng về phía con đường đối diện.

      Mễ Ngư giương mắt nhìn lại, bóng dáng cao lớnđiển trai đứng ở bên đường, màn đêm trở thànhkhung cảnh tuyệt đẹp, hình ảnh có loại mị hoặc nên lời, rất chân thực.

      An Dĩ Nhược bước vững, suýt nữa té ngã,người đàn ông kịp thời vươn tay đỡ lấy cánh tay củacô, ánh mắt sâu thẳm như biển, trong lòng dâng lên chua sót và đau lòng khôn xiết, hỏi: "Sao lại uống nhiều rượu như vậy?"

      Giọng vẫn dịu dàng như cũ, thanh thuần phác, nghe vào trong tai lại có cảm giác xa lạ xakhông thể chạm, An Dĩ Nhược cảm thấy trong lòngdâng lên buồn bã, xen lẫn khỏi xót xa, muốn quẫy tay ra, dưới chân mềm nhũn,trái lại bị thuận thế ôm vào trong lòng.

      Nhịp tim đập của hai bên dệt thành khúc hát đau thương, trong lòng nên lời là vui hay buồn, chỉ cảm thấy sợ hãi và đau đớn vô vùng rệt, từ từ : "Tửu lượng của tôi rất tốt, thậtsự." Thiên ngôn vạn ngữ nghẹn ở trong cổ họng, côkhông lời nào để .

      Khuôn mặt tươi cười và quật cường đặc biệt làm cho người ta thương tiếc, Mục Nham thu hẹp cánh tay, ôm chặt vào trong ngực, cúi thấp đầu, tham lam hít mùi rượu nhàn nhạt người , lâu sau mới : "An Dĩ Nhược, em phải tốt." Chỉ câu này, cũng là hội tụ toàn bộ lời chúc phúc vàcầu nguyện chân thành nhất thế giới, Mục Nhamrũ mắt xuống, dưới đáy lòng lặng lẽ : Nếu như em tốt, buông tay của tôi, lùi bước của tôi đãtrở nên hề ý nghĩa. An Dĩ Nhược, tiếc nuối lớn nhất của tôi chính là, hạnh phúc của em phải là tôi cho. xin lỗi, tôi, em.

      Giọng trầm , tuyệt vọng và thâm tình như vậy.

      Nước mắt cuối cùng vẫn rơi xuống, phóng túng bản thân, vươn cánh tay ôm chặt vòng eo của , nhưng câu cũng nên lời. Chưa từng có bắt đầu, chưa từng có. Vậy đêm này, cũng có mất cái gì, phải sao? Khôngnên khổ sở, có lý do gì khổ sở, nhưng vì sao tim lại đau như vậy, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.

      muốn cười, nước mắt lại càng rơi xuống mãnh liệt hơn, giọt ở bả vai của , xuyên thấu qua áo mỏng, rơi vào da . Nhiệt độ nóng bỏng đốt cháy lòng của , khiến nhịn được ôm càng chặt hơn.

      Thời gian nửa tháng, dường như có mấy đời. Anhcùng với , chỉ có thể dừng lại ở đây.

      Đường phố dài yên tĩnh và lành lạnh, đèn đườngmờ vàng rắc xuống ánh sáng rực rỡ, hai bóng dáng chồng lên nhau, nước mắt người phụ nữ ở trong lòng , nước mắt người đàn ông ở trong lòng. Bọn họ ôm chặt nhau, có chỗ nào bận tâm nhất, cùng ôm nhau lần cuối cùng.

      đến ngày hôm nay, ngôn ngữ tựa hồ trở nênnhợt nhạt cần thiết. Vì thế, họ ăn ý lựa chọn trầm mặc.

      Chậm. Rất chậm. Đạo đức, tự ràng buộc, bănkhoăn, cuối cùng trở thành vũ khí trói buộc tay chân bọn họ.

      Giờ phút này, họ còn đường lui nữa.

      Mãi đến nước mắt bị gió thổi khô, An Dĩ Nhược nhẹnhàng rời khỏi ôm ấp của , cong môi nở nụ cười,muốn câu cám ơn, cám ơn cứu , cám ơn đến nhìn đêm này, nhưng chỉ là để lại cho nụ cười dịu dàng, sau đó,xoay người rời .

      Ở trong nháy mắt cùng lướt qua nhau, tim MụcNham có cảm giác bị xé nát, nửa tháng huấn luyệnkhép kín, chẳng những làm quên gì, tráilại càng lúc càng nhớ càng lúc càng buồn bực.Cùng với ngày cưới của tới gần, rốt cuộc chịu được nữa, cuối cùng đề xe gọi điện thoại cho , khi tiếng chuông vang lên ba lần cuối cùngmới có người nhận, là Mễ Ngư say chếch choáng, khibiết được là , báo địa chỉ, chạy xe đến, nhìn thấy, lại là bóng dáng gầy yếu của ngồi ở bên đường.

      Xa xa nhìn , có loại cảm giác hiu quạnh, lặnglẽ đứng ở tại chỗ, chỉ cách khoảng mười mét, lại giống như là chân trời và gốc bể, lại biếtnên làm thế nào tới gần.

      Cùng duy trì khoảng cách rất xa, lặng lẽ ở phía sau , đưa về nhà. mình bước đitrên con đường dài, sợ hãi đơn, chung quyanh yên lòng.

      Có lẽ biết ngay tại phía sau, có lẽ cái gì cũng biết, đường , chútngừng chút, nhưng từ đầu tới cuối cóquay đầu lại. Mãi đến vào tòa nhà. Mục Nham cũng có rời . đứng ở đường đối diện,ngửa đầu nhìn ánh đèn sáng của cả tòa nhà, biết ánh đèn nào là của .

      "Dĩ Nhược, cứ như vậy cùng em đêm, có lẽ im lặng, mới là tốt." Dựa vào thân cây, bóngdáng của Mục Nham bị nhánh cây rậm rạp chekhuất, thở dài cùng đau đớn trong mắt tiết lộ tình cảm chôn sâu.

      Chân trời sáng lên ánh sáng nhạt, bóng dáng cao lớnbị sương mù bao phủ, tòa nhà trước mặt có cánh cửa sổ bị người từ bên trong đẩy ra, chữ hỉ màu đỏchói mắt dán ở phía , cuối cùng Mục Nham cũngbiết, tòa A lầu 8 là nhà của .

      Đứng ở dưới lầu, ánh mắt người đàn ông tối nghĩakhó hiểu, hồi lâu sau, nhắm mắt, xoay người, rời .

      Áo cưới màu trắng thánh thiện cắt xén vừa người,làm nổi bật lên đường cong lung linh tuyệt đẹp củacô, trang điểm tinh tế, làm dâu càng lúc càngxinh đẹp và quyến rũ, nhìn mình trong gương, An Dĩ Nhược nở nụ cười nhàn nhạt.

      Tình của , cuộc đời của , từ hôm nay trở khởi đầu mới, cần rầm rộ, chỉ mong bình thản và đầy ý nghĩa, mơ hồ hư vô, mà làchân lâu dài, nắm chặt tay người đàn ông đứng ở thảm bên kia chờ , sống yên ổn, gần nhau đến già.

      Bạn bè và người thân lục tục đến nhà, Mễ Ngư và má An tiếp đón khách, Trình Mạc Phỉ thân là phù dâu bận trước bận sau kiểm tra gì đó, An Dĩ Nhượclẳng lặng ngồi ở giường, thỉnh thoảng vàicâu với người đến chúc mừng, chờ Tịch Thạc Lương tới đón.

      Mễ Ngư rất bận rộn, có rảnh chạy tới oán trách An Dĩ Nhược, " được làm phù dâu, là chán. Tớ mặc kệ, cậu đưa cho phù dâu lễ vật gì cũng phải có tớ phần, nếu đoạn tuyệt với các cậu."Đều do Đàm Tử Việt sống chết chịu làm phù rể, còn cách nào, đây vốn đượccô dâu xem trọng dâu phụ dĩ nhiên là nghĩ việc rồi.

      " có ai ăn vạ như cậu, đều lớn." Trình MạcPhỉ cười véo véo khuôn mặt tức giận của , : "Muốn trách trách cậu cao quá cao, phù dâu như vậy đứng ở bên cạnh dâu cân đối biết bao,cậu biết hả."

      Mễ Ngư xí tiếng: "Đây cũng là lỗi của tớ? Muốn trách cũng chỉ có thể trách dáng dấp của cáccậu được cao chứ." Trước đó muốn đoạt làm phù dâu An Dĩ Nhược lại bằng lòng,nguyên nhân đương nhiên chính là chiều cao của , vất vả lắm mới mặt dày mày dạn thuyếtphục người ta, kết quả vì thuyết phục và giáo dụccủa Đàm Tử Việt, đành phải thôi.

      "Muốn lễ vật đàng hoàng tử tế giúp tay,bằng cái gì cũng có." An Dĩ Nhượcthấy hai tranh cãi, nhịn được nở nụ cười. và đau đều là kinh nghiệm, kinh nghiệm đường đời tránh hết ra, quý trọng có được, nắm chắc tại, mới là quan trọng nhất. Hôm qua, sau khi về đến nhà nằm sắp ở giường suy nghĩ rất nhiều, cũng khóc rất lâu, cuối cùng suy nghĩ cẩn thận việc, đối với Mục Nham, đối với phần tình cảm bé này, ắt hẳnthoải mái, bởi vì đối với cuộc hôn nhân sắp đối mặt, ôm thái độ hết sức thành kính.

      "Ôi, sao lại thế này, cũng chín giờ rưỡi rồi, TịchThạc Lương giở trò quỷ gì?" Mễ Ngư hùng hùng hổ hổ xông tới, trừng mắt với An Dĩ Nhược, "Cậu gọi điện thoại thúc giục, đừng để lỡ thời gian, buổi lễcũng thể trì hoãn, đó là giờ lành."

      "Cậu muốn tớ bị cười chết hả, thúc giục? Người tacòn tưởng rằng tớ thể chờ đợi được muốn gả đấy." An Dĩ Nhược trừng lại, cầm lấy di động lên nhìn thời gian, "Có lẽ kẹt xe, đợi thêm lát nữa, phải vẫn còn thời gian sao."

      "Đây phải là muốn đùa bỡn chứ, hay lắmchín giờ tới." Toàn bộ sắp xếp ổn thỏa, chỉkém gió xuân của chú rể, Mễ Ngư giữ được bình tĩnh, " được, tớ gọi điện thoại cho ta, đừng tưởng rằng tới muộn, là có thể dễ dàng qua cửa ải." Còn tưởng rằng Tịch Thạc Lương tới muộn,ý đồ muốn trốn tránh những cửa ải các thiết lập bên nhà mẹ đẻ, các đều chuẩn bị tốt, muốn vào cửa đón dâu , vậy ta phải qua năm cửaải mới được, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, Mễ Ngưvẻ mặt cợt nhã : "Đúng rồi, tớ phải nhắc nhở ta phong bì tiền lì xì, tớ và Phỉ Phỉ muốn vô cùng lớn, tiền lẻ thể được."

      "Người nào nha." Trình Mạc Phỉ và An Dĩ Nhượcnhìn nhau, đều nở nụ cười, ở trước mặt các , MễNgư có chút trẻ con.

      Điện thoại kết nối, nhưng có ai nhận, Mễ Ngưnhíu mày, phàn nàn: "Làm cái trò gì, thời khắc mấuchốt như xe bị tuột xích."

      Lòng An Dĩ Nhược khỏi căng thẳng, vừa an ủi có lẽ sắp tới, vừa dùng di động của mình gọi , tiếng chuông vang lên đủ hai lần cũng cóngười nhận, gọi điện thoại cố định trong nhà ,tình hình cũng vậy.

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đến mười giờrưỡi má An cũng giữ được bình tĩnh, bàkéo chồng sang bên, thấp giọng hỏi: "Có nên gọiđiện thoại cho Thạc Lương hay ?" Ông An trầm mặt .

      Mười giờ, cuối cùng An Dĩ Nhược cũng khôngngồi yên được nữa, bất chấp tập tục, tự mình mang giày xuống giường, tới ban công càng ngừng gọi điện thoại cho , di động kết nối đổi lạiđiện thoại cố định, lần lượt gọi , pin di động cũng sắp hết, vẫn tìm được người.

      "Số điện thoại bạn gọi tắt máy, xin..." Gọi lần cuối cùng, tắt điện thoại, vẻ mặt An Dĩ Nhược biến đổi, cầm di động cứng ngay tại chỗ,cảm xúc bất an bắt đầu cuồn cuộn. thể nào, thể nào gặp chuyện may. cố trấn định an ủi mình, xoay người ra ngoài.

      "Có lẽ kẹt xe..." ràng chưa đủ thuyết phục, An Dĩ Nhược giượng chống với ông An, "Nếu chúng tatrực tiếp chạy tới khách sạn, chừng TịchThạc Lương đến thẳng đó rồi." biết rốt cuộcđã xảy ra chuyện gì, cũng biết làm thế nào mới đúng, chỉ nghĩ có thể chỉ là xảy ra chút sai lầm , có lẽ đến khách sạn cũng chừng.

      Ông An nhìn con ăn mặc tỉ mỉ trước mắt, chộp lấy di động của , mãi đến trong điện thoại truyềnra lời nhắc tắt máy, ông ném điện thoại đến trêngiường, sau khi im lặng lúc lâu trầm giọng dặn dò: "Mễ Ngư, mời các vị khách mời xuống lầu lên xe đến thẳng khách sạn, chú rể kẹt xe thể tới đúng giờ."

      "Vâng." Mễ Ngư mơ hồ cảm giác được tình hìnhnghiêm trọng, lại thấy sắc mặt ông cụ hết sức khó coi, nhanh chóng xoay người ra ngoài sắp xếp.

      Đàm Tử Việt chào hỏi các vị khách mời rồi chạy đến khách sạn, Trình Mạc Phỉ cùng ở bên cạnh má An, An Dĩ Nhược ngồi xe Mễ Ngư chạy thẳng đến khu nhà trọ của Tịch Thạc Lương, chuông cửavang lên hồi lâu cũng có ai đáp lại, do dự mộtchút, lấy ra chiếc chìa khóa mà mấy ngày trướcTịch Thạc Lương đưa cho .

      Lúc đẩy cửa ra, An Dĩ Nhược bị cảnh bừa bãi trước mặt hù sợ, sững sờ đứng ở cửa hồi lầu thần trívẫn trở về.

      " phải Tịch Thạc Lương bị bắt cóc chứ?" Thò đầu nhìn phòng khách lộn xộn giống như là bị đánh cướp, Mễ Ngư cũng sợ hết hồn.

      Bất an trong lòng nhanh chóng tăng thêm, An Dĩ Nhược hít hơi sâu, tìm khắp tất cả cácphòng, nửa bóng người cũng có, gọi di độngcho Tịch Thạc Lương vẫn tắt máy, suy sụp ngã ngồi ở ghế sofa, đầu óc lâm vào trống rỗng.

      "Đây là cái gì?" Mễ Ngư nhặt lên quyển tạp chí bịxé rách góc mặt đất, mở ra trang có tấm ảnh kia mắt choáng váng, đưa tới trước mặt An Dĩ Nhược, hỏi: "Khi nào?"

      An Dĩ Nhược nhận lấy, lúc ánh mắt chạm đến tấmhình kia vẻ mặt đột nhiên thay đổi.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 42: Mưa nước mắt bay tán loạn

      Cửa phòng bị người từ bên ngoài đẩy ra, An Dĩ Nhược giương mắt nhìn lên, bóng dáng cao lớnlặng lẽ đứng ở cạnh cửa, vẻ mặt mệt mỏi, hai mắt vằn tơ máu, đủ để thấy giày vò và giãy giụa của , nhưng, sao có thể bỏ rơi như vậy, biết khách khứa và bạn bè ngồi đầy đợi , mà , cũng đứng ở thảm bên kia chờ . Cũng bởi vì tấm ảnh chụp, cũng bởi vì bài báo, sẽkhông cần sao?

      Bốn mắt giao nhau, đau đớn trong mắt An DĩNhược càng giống như hạt cát cứng ngạnh ở tronglòng, mà , đáy mắt ảm đạm, có tí ti ánh sáng.

      Nhìn nhau hồi lâu, An Dĩ Nhược định thần, đứnglên tới dừng lại trước mặt , ngửa đầu nhìnkhuôn mặt đầy râu ria của , đưa tay muốn vén tóc trán , lại bị nghiêng đầu tránh . Tay cứng ở nơi đó, sau đó suy sụp để xuống, khẽ hỏi: " xảy ra chuyện gì?" Trấn định là giả vờ, lòngcủa chìm xuống nhanh chóng, suy đoánkhông tốt nào đó, làm như từng chút đượcchứng thực. làm việc luôn có chừng mực,vắng mặt ở ngày quan trọng như vậy, An Dĩ Nhượcđã có nắm chắc được mọi thứ còn có thể tiến hành theo kế hoạch ban đầu.

      Đáy mắt ám trầm lên tia mỉa mai, lại được nhanh chóng che giấu , mất tự nhiên cong cong khóe môi, : "Tôi cũng muốn hỏi em, rốt cuộc xảy ra chuyện gì."

      nghiêng người, ánh mắt dừng ở quyển tạp chí, quay đầu nhìn vào mắt của , : "Nếu như em nhớ lầm, nó được chụp vào ngày em vàanh ấy thoát hiểm cách đây hay tháng." Cùng MụcNham như là cách bởi lớp giấy cửa sổ, có ai chọc thủng có lẽ cả đời cũng có thể được nhớ tới, nhưng vào lúc này, thể tránh khỏi nhất định phải đối mặt. Tạp chí là đưa tin về Mục Nham, mà tấm ảnh chụp này ràng là sau khi bọn họ thoát hiểm, bị chụp được vào lúc ôm , nhưng, khi đó là hôn mê, yếu ớt dựa vào trong lòng , nếu như phải nhìnthấy quần áo mặc người là do Cố Dạ chuẩn bị cho , căn bản biết xảy ra cảnh như vậy.

      "Tôi cũng đoán vậy." Tịch Thạc Lương qua bên người , khom người nhặt lên quyển tạp chí, giọng lạnh lùng làm cho người ta hoảng hốt, An Dĩ Nhược nghe được giọng của tự sau lưng từ từ truyền đến: "Đội trưởng đội đặc công Mục Nham, con trai độc nhất của thủ trưởng quân bộ. Bất chấpngười bị vết thương đạn bắn mình mạo hiểm,cứu ra con tin bị bắt An Dĩ Nhược— thiên kim thị thưởng thành phố A. Lúc thoát hiểm, chân tình lộ ra, hai người ôm chặt nhau. Lúc An Dĩ Nhược vì kinh sợ và kiệt sức mà ngất xỉu, tay còn lại nắm chặtcánh tay của Mục Nham, nhưng lại có ai cóthể tách ra... Mục Nham thuận theo tiến vào phòngcấp cứu, mãi đến An Dĩ Nhược bình an thoát hiểm, xác định sao, ở dưới khuyên nhủ của bác sĩ vết thương bị kéo rách đến nỗi chuyển biến xấu mới chịu xử lý, sau đó, hôn mê suốt cả mộtngày đêm..." Dừng chút, nắm chặt tay phải thành nắm đấm, gằn từng chữ tiếp tục đọc mấydòng cuối cùng trong bài báo: "Trai tài sắc, mônđăng hộ đối, tài tử giai nhân, cùng soạn tình ca..."

      "Bốp" tiếng, tạp chí bị dùng sức ném mạnh vào vách tường, trang giấy rơi xuống loạn xạ, Tịch Thạc Lương đột nhiên xoay người, hai tay vịn lấy bả vai của An Dĩ Nhược, gầm thốt lên: "Em nóicho tôi biết, đây là có chuyện gì? Giữa các ngườithật có gì? Em muốn gả cho tôi?Con trai thủ trưởng quân bộ, thủ trưởng quân bộ,tương đương với cấp phó tỉnh tưởng chứ? đúng là môn đăng hộ đối." Tim đau nhói, sựvắng mặt của ngay tại ngày cưới có lẽ khôngphải là vì nhìn thấy mấy tấm ảnh chụp mập mờ này,mà là mười sáu chữ cuối cùng này, "Trai tài sắc, môn đăng hộ đối, tài tử giai nhân, cùng soạn tìnhca." Giống như là đánh trúng chỗ hiểm làm mất mạng, Tịch Thạc Lương vô thức nhớ lại lời nóicủa bố: "Lương à, phải bố cổ hủ, người xưacoi trọng môn đăng hộ đối là có đạo lý riêng. Mặc dù bây giờ ấy theo con, khó đảm bảo sau này sẽkhông úp mở phê bình nhà chúng ta, con cũng biết đấy, cái hôn lễ mà nhà ấy cũng chịunhượng bộ, sau khi kết hôn phải làm thế nào hòahợp đây? Bố biết con có nghiệp của chính mình,nhưng kinh doanh và làm quan dù sao cũng khác nhau, tiền tài đủ để cân bằng chênh lệch địavị và quyền thế, nghe bố , hủy bỏ hôn lễ." Nửa tháng qua, dường như mỗi ngày ông Tịch đều cầu hủy bỏ hôn lễ, nhưng đối mặt với ngườiphụ nữ mình , nhúc nhích chút nào,mãi đến đêm qua bắt đầu tranh cãi kịch liệt với bố,cho đến khi bố lấy ra quyển tạp chí mua được lúc loanh quanh dưới lầu của , sợ hãi cả kinh.

      Trong tấm ảnh Mục Nham mặc áo sơ mi màu đen, tóc hơi xốc xếch, hai cánh tay ôm chặt vị hôn thê củaanh, Tịch Thạc Lương chú ý tới ánh mắt của ,mang theo mấy phần thương tiếc, mang theo vài tia đau lòng, còn mang theo vài phần thâm tình khiến đau đớn, để lộ ra tất cả tình thể nào che giấu ở trong bức ảnh. Hít sâu, liên tục, anhcố đè xuống đáy lòng dâng lên cảm xúc phức tạp, tỉmỉ nhìn bài báo, mãi đến mười sáu chữ này lọt vàotầm mắt, tiếng lòng căng thẳng thoáng chốc gãy lìa, lao ra khỏi nhà như điên, chạy mạch thẳngtới nhà họ An. muốn hỏi chút có phải muốn gả cho hay , muốn chính miệng hỏi có phải để tâm đến gia đình của hay , càng muốn hỏi đốivới tình của có phải vẫn kiên trì trước sau như hay , song, nghi vấn trong lòng ở nửa đường lại bị đánh trở về, lặng lẽ nhìn bóng dáng chồng lên nhau ở bên đường, từng câu từng chữtrong bài báo đập vào trong lòng , Tịch ThạcLương cảm thấy vừa tức giận lại vừa khó chịu, tay cầm tay lái bởi vì quá dùng sức mà trở nên trắng bệch, mím chặt môi, nhìn Mục Nham xa xa theo phía sau An Dĩ Nhược, lặng lẽ đưa về nhà,sau đó, đứng ở bên đường giữ cả đêm. Mà , cũng luôn ngồi ở trong xe chưa từng rời .

      Hứa hẹn, lời thề, tại đêm khó qua này bị phủđịnh triệt để. tin tình của nữa, anhcũng lại tin giữa bọn họ có thể đầu bạc, ngửa đầu nhìn chữ hỉ dán cửa sổ, phán ra khỏi ván cờ tình .

      Bài báo rất tàn nhẫn, nhưng giọng lạnh lùng củaanh càng khiến đau hơn. Đột nhiên, An Dĩ Nhược giật mình bước chân sắp tới gần cũng độtnhiên dừng lại, lặng lẽ rũ mắt xuống, tuyệt vọng, mất mác, đau đớn và đủ loại cảm xúc phức tạpcùng tuôn ra, khó khăn hít sâu, lần lại lần, sau đó xoay người dịch bước đến trước mặtanh, muốn thản nhiên với trong nội tâm đãtừng có giãy giụa, muốn cho biết muốnquyết tâm cùng gần nhau, cố gắng làm việc cuối cùng để giữ lại. Nhưng, cuối cùng Tịch Thạc Lương cũng chịu cho cơ hội giải thích, đáy mắt đỏ ngầu, giơ tay ngăn lại lời chưa kịp ,ra sức kéo tay qua để ở ngực, lạnh giọng chấtvấn: "An Dĩ Nhược, dùng trái tim của em chotôi biết, rốt cuộc em là tôi hay là ta?" mất lý trí, quên vì , nhượng bộ bao nhiêu, lại vứt bỏ cái gì, đều quên. bàibáo, cái ôm, gạt bỏ tất cả trả giá của , vùi lấptình của bọn họ.

      Đột nhiên, rất muốn cười, dường như sáu năm dốc hết thời gian mến nhau đều trở thành chuyệncười, mà , lại là chuyện cười cực kỳ lớn.

      Ánh mặt trời đầu hạ rất mềm mại, lòng An Dĩ Nhượcvì câu chất vấn này của mà lâm vào bóng tốivô biên và lạnh lẽo, lạnh đến run lẩy bẩy, hơiquay đầu , có giọt nước mắt trong suốt, người trước mắt và vật bị nhòe . há miệng thởdốc, nhưng cuối cùng có phát ra bất kỳ thanh gì. Sao có thể hoài nghi tình của ,chẳng lẽ biết đây là tổn thương lớn nhất đối với ? Về phần Mục Nham, thể phủ nhận động tâm, song là sao? biết, lúcquyết định gả cho , muốn biết rồi. Tạisao lại tàn nhẫn ép như vậy, tại sao ở ngày kết hôn này mới đến hỏi?

      "Tôi nghĩ em đối với ta chỉ là có chút cảm tình, dù sao tình cảm cùng chung hoạn nạn là thể nào so được với tình cảm khác, hóa ra từ đầu đến cuối tôi mới là thằng ngốc, bị em đùa giỡn xoayvòng vòng, thậm chí vì tiếp tục hôn lễ này mà trởmặt với bố, hại ông vào bệnh viện, thiếu chútnữa..." Sáng sớm khi về đến nhà, bố vì phạmvào cao huyết áp mà ngã xuống đất, chờ ở ngoài phòng cấp cứu mấy tiếng, suýt nữa sụp đổ. Người mất , nếu như ngay cả bố cũng xảy ra điều bất trắc, chịu nổi.

      An Dĩ Nhược ngạc nhiên, ngờ xảy ra ngoài ý muốn như vậy, để ý tới chỉ trích củaanh muốn hỏi ông Tịch thế nào, lại nghe mỉamai : "Em có thể với tôi rằng em ta,tôi quyết miễn cưỡng. Phải thừa nhận, luận về gia thế tôi kém hơn ta, con trai độc nhất của thủ trưởng quân bộ, An Dĩ Nhược, các người quả thậtmôn đăng hộ đối." Thốt ra lời như gió lạnh tậnxương, cào đau người phụ nữ trước mắt, cũng càođau chính .

      thể tin giương mắt nhìn , tin lời nóilà ra từ trong miệng , tim An Dĩ Nhược độtnhiên nguội lạnh, lạnh, bị thương. Chẳng lẽ, cuối cùng nghiền nát tình cảm của bọn họ chính là bốnchữ "Môn đăng hộ đối" này? lảo đảo lui về phíasau hai bước, giọng run run hỏi: " cái gì?" sao? Có sao? lại vì cái lý dokhông phải lý do này chắp tay nhường cho ngườikhác? Rốt cuộc có lòng tin với chính mình, hay là mất lòng tin với ? Từ khi nào thìcô vì khác biệt gia đình mà ít phân hào?

      "Tôi , các người môn đăng hộ đối, ta thíchhợp với em hơn tôi." gằn từng tiếng nhắc lại,quyết định vô tình và tàn nhẫn.

      Bức ảnh là kíp nổ, bài báo châm đốt triệt để tia chầnchờ và hèn nhát chôn sâu ở trong lòng này, , quyết định buông tay. Đối với tình của , chungquy là bại bởi ý kiến thâm căn cố đế của dòng dõi, có lẽ, ở trong cuộc tình này, nhất, là chínhanh.

      Nhìn vào mắt , vô cùng ràng : "An DĩNhược, đến đây chấm dứt ."

      đến đây chấm dứt, vào lúc này lại đến đây chấm dứt. Nghẹt thở, tay phải cứng đờ để ở lồng ngực, đau đớn ràng vẫn thể kìm nénđược, nước mắt An Dĩ Nhược giọt giọt lăn xuống,hai mắt đẫm lệ mông lung, mặt mũi Tịch ThạcLương từng chút trở nên mơ hồ, người đàn ông mà từng cam nguyện tan xương nát thịt để lúc này đột nhiên trở nên xa lạ, giống như là đượcbao bọc trong lớp đánh bóng, làm hoàn toàn nhìn .

      Sức lực cả người thoáng chốc bị hút hết, thậm chí còn đủ sức đứng vững, từ từ ngồi xổmxuống, hai tay che mặt, giọt nước mắt mặn ướt ào ào trượt xuống, theo khe hở thấm vào áo cưới trắng tinh,lưu lại dấu vết mờ nhạt, vứt bỏ vô tình của anhđã tạp nên từng vết thương trong lòng ...

      "Bốp" tiếng giòn vang, gò má của Tịch ThạcLương thực trúng cái tát, ngón tay Mễ Ngư chỉ vào trán của , lạnh lùng mắng: "TịchThạc Lương, sao có thể ra lời vô tìnhnhư vậy? cho rằng cậu ấy lấy hôn nhân ra làmtrò đùa? đừng quên, là ai cầu xin cậu ấy gả, làai ép cậu ấy phải gả. Đùa giỡn ? Dùng hạnhphúc cả đời của mình đùa giỡn ? Trả giá cả đờimình đùa giỡn sao?" Câu cuối cùng cơ hồ là hét lên, ngón tay Mễ Ngư chọc vào trong ngực , lạnh giọng chất vấn: "Vậy cũng vuốt lồng ngực của mình cho tôi biết, cậu ấy sao? Tình của có thể so được với từng li từng tí trảgiá của cậu ấy? Sáu năm, cậu ấy sáu năm, có xuất ra sáu phần chân tâm đợi cậu ấy sao? đoán chừng cậu ấy buông ra, mặc cho cậu ấy xuất ngoại, để mình cậu ấy ở ngoài ngàn dặm xa xôi vì nỗ lực, có thể hiểu được bất lực và đơn của cậu ấy ngay lúc đókhông? Cậu ấy có gia đình tốt là lỗi của cậu ấy sao? có cái gì đáng giá để cậu ấy ? xứng. Nhưng cậu ấy , kiên trì , đối mặt vớilạnh nhạt của cậu ấy nhịn, đối mặt với vẻ mặtcủa bố cậu ấy nhịn, nếu như phải là ,nếu như phải là thành tâm thành ý muốncùng trải qua cả đời, dựa vào cái gì cậu ấy ép dạ cầu toàn như vậy? có tư cách gì cậu ấy?"

      Chán nản buông tay, Mễ Ngư trút ra bất mãn tích tụtrong lòng: " có biết cậu ấy vì chịu bao nhiêu áp lực? có từng đau lòng qua cho cậu ấy sao? Có phải cho rằng cậu ấy nên như vậy? Kiên trì của cậu ấy, nhượng bộ của cậu ấy, để choanh kiêu ngạo cao quý tâm đắc đến thỏa mãn, có phải trong lòng còn đắc ý đúng , nhìn, thiên kim đại tiểu thư cũng vì mình khom lưng?"Thấy muốn mở miệng phản bác, giành nóitrước: " phải là muốn nhận ân huệcủa nhà họ An muốn tự mình tung hoành thiên hạchứng minh mạnh bao nhiêu sao? làmđược rồi, rất mạnh, mạnh đến khiến tôi lau mắtmà nhìn. Nhưng cũng rất buồn cười, chỉ vì xuất của người đàn ông có bối cảnh và thân thế xứng đôi với cậu ấy, cần cậu ấy, hơn nữa còn là ngay tại ngày kết hôn. có mộtcâu nhắn nhủ, tiếng xin lỗi. Anhđược, lợi hại, chú rể mất tích cũng có dũng khí trình diễn phim truyền hình, là người vô tìnhnhất máu lạnh nhất mà Mễ Ngư tôi từng gặp quatrong cuộc đời này. chưa từng nghĩ tới dùngtình để giữ lại người của cậu ấy, lòng của cậuấy. vội vã đẩy cậu ấy ra, chỉ là muốn che giấutự ti của . Suy nghĩ chút xem mấy chục bànkhách mời chờ ở khách sạn, chút áy náy hay ? khiến cậu ấy đau lòng và khó xửnhư vậy có phải rất dễ chịu hay ?" Mễ Ngưkhông thể chấp nhận ta lấy cảm tình nảy sinhgiữa An Dĩ Nhược và Mục Nham mà bôi nhọ ấy, ràng là ta cần ấy ném đượcý kiến thâm căn cố đế của dòng dõi, lại giốngnhư là ấy vượt tường ngoại tình. Người đàn ông giống như Mục Nham như thế, An Dĩ Nhược động tâm có gì sai? So với Tịch Thạc Lương, quả thựcanh ta đáng để An Dĩ Nhược hơn, ấy là mộtkẻ ngốc, tình kẻ ngốc.

      Nước mắt đột nhiên dâng lên, Mễ Ngư quật cường mà ngẩng đầu lên ép lại những giọt nước mắt, đỡ An Dĩ Nhược đứng dậy liền ra ngoài, đến cạnh cửa lại dừng lại, xoay người nhìn vào vẻ mặt ủ dột của Tịch Thạc Lượng : "Tịch Thạc Lương, đừng vì nhu nhược của chính mình kiếm cớ, đến cùnganh chỉ là sợ thất bại." Thấy ta đột nhiên ngẩngđầu, Mễ Ngư cười lạnh: "Nếu như phải anhnhắc nhở, tôi phát bọn họ lại hợp hơn, con mẹ nó, mặc dù tôi vẫn cho rằng cách môn đăng hộ đối này quái lạ, nhưng là từ người rốt cuộc tôi cũng được chứng thực, quan niệm hình thành dưới xã hội phong kiến vẫn còn lan tràn đến ngày hôm nay đúng là rất cólý." Ngừng chút, cuối cùng : "Tịch Thạc Lương, hối hận, hối hận hôm nay lại lấy lý do buồn cười như vậy vứt bỏ cậu ấy. Tôi thề."

      Thời gian sáu năm, có lẽ cũng dài, song, khikết cục trở nên buồn cười như vậy, khỏikhiến người ta cảm thán thời gian tuổi trẻ từngquý báo cứ như vậy bị vô tình mà nghiền nát.

      Tình đốt cháy hầu như còn, rốt cuộc bọnhọ khó thoát khỏi ngược lại nhau.

      Đáy lòng đau đớn cuối cùng cũng bức ra giọt nước mắt ấy. An Dĩ Nhược đứng trước gió, đưa tay chạm vào phần đuôi dài, làm như dùng hết sức lựctoàn thân, hung hăng xé xuống góc áo cưới ra sức hất lên trung, ngửa đầu nhìn sợi màutrắng thánh thiện theo làn gió tung bay về phía chântrời, càng bay càng xa, giọng của nghiền nát thân mật lầm bầm: "Từ giờ trở , giữa tôi và ,đoạn tuyệt quan hệ..."

      Ném chỉ là áo cưới, đó là tình , lại càng là tâm, vì , trái tim từng đập vì .

      Lúc rủ xuống hai mí mắt, giọt nước mắt nóng hỏi đạttới nhiệt độ sôi trào, đốt cháy đến lòng của , pháthành mảnh , vỡ vụn rời rạc.

      Khoảnh khắc được Mễ Ngư ôm lấy, An Dĩ Nhược,nước mắt rơi như mưa.

      Kết thúc, đều kết thúc. Sáu năm trả giá, rốt cuộc là ở trong nháy mắt bị năm tháng bỏ lại ở phía sau,tình cảm sáu năm, chung quy là bại bởi cái gọi là ý kiến dòng dõi. Nhận thức như vậy, càng khiến đau hơn so với . vì yêubất chấp hết thảy thiêu thân lao đầu vào lửa, đổi lấy,chỉ là trái tim rỗng.

      phải là đau, cũng rất đau, quên đau, lạicàng đau hơn.

      Tim đau đến vỡ ra, những thứ từng cố chấpấy, những thứ từng kiên trì ấy, còn có những thứ từng từ bỏ ấy, hết thảy lên ở trong đầu, nướcmắt, từng giọt từng giọt, giống như chuỗi ngọc bịđứt rơi thẳng xuống...

      Ngày tháng sáu, tươi đẹp và ưu thương, tìnhyêu đột nhiên dừng bước, hai người sắp dựa vào đến rất gần, rốt cuộc, gần nhau trong gang tấc mà biểntrời cách mặt.

      Cuộc tình này, suy cho cùng bị ai lật đổ, lại bị ai đập nát, ai có thể được đây.
      Chương 43: Mỗi người ngả

      Có lẽ, hết thảy đều được định trước ở trong chốn u minh, gặp gỡ ai và ai, ai rời và ai để vuộtmất, đều có định số, ai đúng ai sai, càngkhông thể chắc chắn, ai đúng ai sai.

      Giữa An Dĩ Nhược và Tịch Thạc Lương, suy cho cùng là ai thay đổi, có lẽ là , cũng có lẽ là , cũng có lẽ là đều thay đổi, chỉ có bọn họ thểkịp thời phát khác thường của nhau, cũng có lẽbọn họ đều cố gắng muốn tự vá vết rách vô hình,nhưng cuối cùng thất bại. Ngày trước, hai người yêunhau vô cùng sâu đậm rốt cuộc thể thoát được biệt ly, kết cục thảm thiết khiến người ta thổnthức.

      Buổi chiều ấy trời đổ mưa, ràng giống như là dấuấn trái tim, đời này của An Dĩ Nhược cũng khôngthể quên.

      Ngủ thẳng đến lúc rạng sáng, bị thanhđồm độp làm tỉnh giấc, nhất thời tim đập mạnh vàloạn nhịp, cau mày nhắm chặt mắt lại, có loại ảogiác biết đêm qua là đêm nào, mãi đến hoàntoàn tỉnh táo, nhận ra là tiếng hạt mưa tát vào kính, mới từ từ mở mắt ra, chân trần xuống giường,đẩy cửa sổ ra, ló đầu nhìn màn trời đen kịt, trong mắt tràn ngập buồn bã bi thương, mặc cho ẩm ướtlạnh buốt thấm đẫm vào mặt.

      Tim lạnh đến cực điểm, làm sao có thể quan tâmđến chút lạnh lẽo này, nghĩ đến đây, càng lúc càng ló đầu ra phía ngoài cửa sổ.

      Mưa rơi lớn dần, thủy tinh dính từng vệt nướcmưa. Trái tim mệt mỏi đau lòng khó nên lời củaAn Dĩ Nhược trói chặt , mặt nạ kiên cường nứtra, rồi từ từ rớt ra, tròng mắt sáng trong tản ra vẻthâm trầm như nước biển. Tình xa, người yêuxoay người thành người lạ, hết thảy, thểvãn hồi, rũ mắt, lòng mệt mỏi đến cực điểm.

      Cửa phòng bị đẩy ra, biết là mẹ vào, xoayngười nhào vào trong ngực ấm áp của mẹ, từ từnhắm hai mắt lẩm bẩm tiếng: "Mẹ..." muốnchứng minh, còn có người ở bên cạnh , vĩnhviễn cũng rời bỏ.

      Má An nhàng ôm lấy , giống như ôm đứa bị thương, "Đứa ngốc, mẹ biết ngay con bịtiếng sấm đánh thức."

      Cọ xát vào trong lòng mẹ, khẽ gọi: "Mẹ..."

      "Dĩ Nhược, trong cuộc sống có ai là luôn luônthuận lợi, té ngã vẫn phải đứng lên." Má An vỗ lưng của , chỉ trong tháng ngắn ngủi, An Dĩ Nhược gầy rất nhiều, bà đau lòng cất giọng mềm mại : "Mẹ biết chuyện này là đả kích rất lớnđối với con, nếu bỏ xuống được bây giờ quay đầu vẫn còn kịp..." có gì quan trọnghơn hạnh phúc cả đời của con , má An khôngmuốn nhìn thấy tinh thần sa sút đến nước này, cái gọi là mặt mũi, so sánh được.

      " còn kịp rồi." Ôm chặt eo của mẹ, An Dĩ Nhược nghe được trong cổ họng mình phát ra âmthanh có chút nghẹn ngào, : "Thạc Lương muốn rời , tình của con giữ được anhấy. Con cũng muốn rời , bởi vì, con quay lại được." phải là biết, biết rồi đau lòng sao? Khịt khịt mũi, nuốt nước mắt trở về trong mắt, : "Tất cả mọi thứ xảy ra hôm nay chỉ là tái diễn hai năm trước, chúng con đều đãmệt mỏi." Mấy ngày sau hôn lễ khỏi nghĩ, có lẽ hai năm trước nên buông tay, ít nhấtsẽ bị tổn thương nặng thế này, tổn thươngchính mình, lại tổn thương , tin rằng hai năm qua chịu giày vò vượt xa .

      "Như vậy, khoan dung với chính mình chút."Má An ôm ngồi xuống, vuốt vuốt tóc lộn xộn của , giọng vẫn dịu dàng như cũ: "Mẹ biết conđau lòng, nhưng con còn trẻ, thể cứ bị đánh ngã như vậy. Người sống cả đời, có số việc là cần phải trải qua, có lúc chúng ta hưởng hạnh phúc, đương nhiên cũng có lúc chúng ta chịu khổ, lúc bị tổn thương luôn cho là đứng lên nổi nữa, sau khi qua quay đầu nhìn lại, cũng vượt qua."

      An Dĩ Nhược nhìn màu da xanh xao của mẹ, những ngày qua nhìn bà có vẻ già rất nhiều, mũi cay cay, thiếu chút nữa khóc, hít hơi sâu, :"Có lẽ ông Trời thấy con trải qua hai mươi sáu nămquá thuận lợi, cho nên bây giờ muốn khảo nghiệmcon rốt cuộc có bao nhiêu kiên cường." khôngthể dùng tình sưởi ấm lòng của , cũngkhông gánh vác được hạnh phúc cuộc đời này củacô, với Tịch Thạc Lương, sau khi qua lại thân thiếtvẫn là muốn tách ra, ngoại trừ đối mặt, biết còn có thể làm gì.

      Khẽ tựa đầu vào vai mẹ, : "Con thậtnỗ lực cố gắng để mình hạnh phúc." Nước mắtđúng là thể nào cầm được, từ từ trượt rakhóe mắt. an ủi mẹ đồng thời cũng đangkhích lệ mình, ngoại trừ người , thế giới này còn có người thân, còn có bạn bè lo lắng cho mình, tình của , thể tùy tiện từ bỏ, có tư cách, làm người thể ích kỷchỉ sống vì mình.

      đêm này An Dĩ Nhược ở trong lòng mẹ ngủ rấtsay, tựa như lúc làm nũng ăn vạ nhất định phảingủ cùng bố mẹ, nghiêng đầu, ôm eo mẹ, rốtcuộc ngủ giấc an ổn nhất trong tháng qua.Trong mông lung dường như còn mơ thấy giấcmơ ngọt ngào, trong giấc mơ bố nâng vai, trêu chọc : "Tiểu Dĩ Nhược, con lại nặng nữa,phải đổi thành bé mập..." cười khúc khíchkêu la: "Ba ba gạt người, tiểu Dĩ Nhược ràng có ăn vụn bánh ngọt, làm sao có thể mập?"Tay bố hơi dùng sức xóc lên cao chút, sau đó nởnụ cười, tiếng cười sang sảng. Trong lúc ngủ mớ An Dĩ Nhược nhàn nhạt mê sảng tiếng "Bố" khóe miệng hơi nâng lên, bật ra nụ cười thõa mãn.

      Sáng sớm, bị điện thoại đánh thức, đưa tay lầnmò, mẹ có ở bên cạnh, hồi lâu mới nhớ tới tối hôm qua trước khi ngủ bà sáng sớm phảiđi giúp bố, bảo xử lý xong chuyện của mình tối hãy đến bệnh viện. Người hiểu nhất chính là mẹ,biết muốn tự mình vượt qua ngày này, trong lòng An Dĩ Nhược khỏi dâng lên cảm kích và cảm động.

      Uể oải dựa vào đầu giường, mặt có chút hào quang nào, giống như là bị hút hết sức sống, chỉcòn lại tràn đầy mệt mỏi, ánh mắt mù mờ nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa vẫn rơi, giọt giọt tí tách...

      Điện thoại bị bỏ quên vang lên tha, khôngthể xuống giường nhận, đầu kia truyền đến giọng lo lắng của Mễ Ngư: "Giở trò quỷ gì, di động tắt máy, điện thoại trong nhà cũng nhận, tớ còn tưởng là cậu chết rồi đấy." Cau mày đemmicro ra xa chút, chờ ấy im miệng, An Dĩ Nhượcmới : "Chết cũng phải dễ, tớ có phần dũng khí này." Sống tất nhiên có đau khổ,nhưng có xem cái chết.

      "Coi như cậu còn có chút khí phách." Mễ Ngư thở dài, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, thấp giọng mắng: "Có phải cậu có bệnh hay ? Tâm trạng tốt cũng thể xem thân thể ra gì, cậu cũng lo lắng Mục Nham cho là cậu tự sát?"Cổ tay đổ máu, vẻ mặt đờ đẫn, rất khó tin côkhông tự sát, nếu như phải là hiểu cá tínhcủa An Dĩ Nhược, ngay cả Mễ Ngư cũng hiểu lầm vì chịu nổi kích động mà coi thườngmạng sống của mình.

      Nhớ tới ngày đó Mục Nham chạy tới bệnh viện thìánh mắt thâm trầm, An Dĩ Nhược im lặng. Cho rằng tự sát? Có lẽ, cũng có gì tốt.

      "Tớ lắm mồm rồi." Hồi lâu nghe thấy giọngnói của , Mễ Ngư ảo não, lúc này nên nhắctới bất cứ người đàn ông nào, bất kể là Tịch Thạc Lương, hay là Mục Nham, đều là đề tài mẫn cảm An Dĩ Nhược muốn chạm đến, suy nghĩ chút, do dự hỏi: "Cái đó, tớ là muốn có cần tớ đưacậu hay , tớ có xe." Càng muốn đểlại dấu vết, càng là lạy ông tôi ở bụi này[1], lời vừa ra khỏi miệng, đầu kia điện thoại của hunghăng khinh bỉ nhìn mình.

      [1] Nguyên văn “Thử địa vô ngân”: ở đây cóbạc. Trong dân gian có câu truyện: Có nọ giấu bạc, sợ lộ, sau khi chôn xong, ta cắm cáibảng ghi “ở đây có ba trăm lạng bạc”. Hàng xóm là Lý Tứ thấy thế bèn đào lên lấy số bạc, sau đó viết vào mặt sau tấm bảng “Lý Tứ nhà đối diệnkhông hề ăn trộm.”

      " cần." An Dĩ Nhược quả quyết từ chối, theo bản năng quay mặt qua, " mình tớ có thể." Hôm nay, muốn gặp bất kỳ ai, kể cả Mễ Ngưthân thiết cũng có lời nào để .

      "Tớ chỉ đưa cậu , ..." Mễ Ngư là lo lắng chịu nổi, muốn cùng .

      " cần." Biết ấy lo lắng cho mình,An Dĩ Nhược an ủi: "Mễ Ngư, khó khăn nhất cũng chống nổi, tớ có thể." hứa với mẹ nỗ lực để mình hạnh phúc, vậy , từ hôm nay trở , kếtthúc vốn có nghĩa là bắt đầu, muốn tự mình đứnglên.

      Lúc xuống đầu, Tịch Thạc Lương đậu xe ở venđường, cố mở to mắt, chần chờ sau đó vẫn là về phía của . Thấy tới, dập tắt thuốcmở cửa xe cho , im lặng lên xe, trênđường , hai người có bất kỳ trao đổi gì, bấtkể là ngôn ngữ, hay là ánh mắt.

      Mắt nhìn thẳng phía trước lái xe, lặng lẽ ngồiở ghế sau, ánh mắt vô tình chạm đến gò má của , sau đó, lại từ từ quay .

      Vốn chỉ có hai mươi phút lái xe, lại kéo gần bốn mươi phút. Cùng đường, cùng người, là tâm trạng khác nhau. Lúc xe dừng lại, tay Tịch ThạcLương nắm chặt tay lái, sau lâu ra lời, làm như giãy giụa. An Dĩ Nhược nhìn bónglưng cương trực của , vươn tay nhàng đẩycửa xe ra.

      Nhân viên làm việc giương mắt nhìn trầm mặc của hai người, cau mày hỏi: "Đều suy nghĩ kỹ chưa?"

      Tịch Thạc Lương , An Dĩ Nhược khó khăngật đầu.

      "Vậy ký tên ." Làm như đối với tượng kết hôn lại ly hôn chớp nhoáng thế này coi như khôngthấy gì, nhân viên làm việc đưa ra hai văn bản màu xanh.

      Ánh mắt khóa chặt ở hai văn bản màu xanh ấy, tim An Dĩ Nhược bỗng dưng sít chặt, nỗi đau lại trào lên lần nữa. Trước đó lâu bọn họ vừamới tràn đầy khát khao tới nơi này nhận giấy hôn thú, cách tới tháng, bọn họ tới nơinày lần nữa, lại là đến ly hôn.

      Sao lại trở thành như vậy?

      Cố tình quay mặt , ngẩng đầu lên Tịch Thạc Lươngvẫn nhìn thấy trong mắt lấp lánh nước mắt, khẩn thiết muốn bù đắp cái gì đó, nắm lấy tay , : "Dĩ Nhược, chúng ta..." Hơi ngừng chút, giống như là tổ chức câu ở trong lòng, nhưng cuối cùng có đoạn sau.

      Hối hận ư, có lẽ đúng vậy. Khi ý thức được lần này quả là sắp mất , đột nhiên có chútkhông chấp được. nghĩ nhất định là điênrồi, bằng sao có thể chạy trối chết ở ngay ngày cưới hôm đó chứ. Song, làm thế nào mởmiệng giữ lại? giãy giụa, do dự, đau khổ... tìm được lời mở miệng.

      Luyến tiếc từ bỏ cơ hội sống cuối cùng, có được vẫn là đáp án giống vậy, đau lòng đến tột đỉnh, An Dĩ Nhược quay đầu nhìn vào mắt , từng chữ từng chữ khó khăn : "Chúng ta rồi." Bọn họ , hôm nay đến làm thủ tục ly hôn. Tất cả tình , đều bị đập nát ở câu ra "Đếnđây chấm dứt", quên được nỗi đau đớn tuyệt vọng lúc tự mình trở lại khách sạn đối mặtvới khách khứa và bạn bè ngồi đầy ở đó, càngkhông quên được cảnh lúc bố bị tức đến phạm vào bệnh tim, đến bây giờ còn chưa có xuất viện. Côkhông trách , tin rằng , từngnỗ lực, nhưng cuối cùng thể chiến thắng chínhmình. Song, thực ra rất khó để thực tha thứcho , giữa bọn họ, thể quay lại, mặc dù đau, cũng phải tiếp.

      Rốt cuộc vẫn là tới bước này, thất vọng hạvai, suy sụp nới tay, đáy mắt tản ra tia huyền ảo và đau thương, lâu sau đó, nguệch ngoạc ký xuốngtên của mình, kết thúc tình cảm sáu năm.

      Bút từ trong tay trượt xuống đất "Cạch" tiếnggiòn vang, thanh giống như tiếng lòng ai đó gãylìa, ràng như vậy, ràng như vậy.

      Từ gặp nhau, thổ lộ, tình cuồng nhiệt, lạnh nhạt, kết hôn, bọn họ trải qua rất nhiều cảm xúc,cuối cùng, vẫn là trơ mắt nhìn tình rơi ra khỏivòng tay, mà còn thể quay trở lại. Hạnh phúc, cách gần kề bọn họ có lẽ chỉ là bướcngắn. Thời điểm quan trọng nhất, , chùn bước, vìvậy, có kết cục như hôm nay.

      Ngoài cửa sổ trời vẫn còn đổ mưa, lúc ra khỏicục dân chính, thậm chí An Dĩ Nhược có che ô rời , ở nháy mắt xoay người thể nhìn thấy, nước mắt rơi như mưa, có lẽ ở mộtkhắc cuối cùng, cũng đợi mở miệng giữ lại, nhưng, lại thể ra câu hoànchỉnh.

      Đứng ở trong mưa bụi, Tịch Thạc Lương lẳng lặng nhìn chầm chậm lại vô cùng kiên định ra khỏitầm mắt , khi bóng dáng của dần dần nhạt , thanh vụn tiếng " xin lỗi", sau đó, ngửa đầu nhắm mắt lại, mặc cho giọt mưa tátvào má, dĩ nhiên phân được mặt rốtcuộc là nước mưa, hay là nước mắt.

      từng cho rằng bọn họ cùng vượt qua bể dâunhân gian, nhưng ai có thể đoán trước được kết cục như vậy, hóa ra, cho rằng cũng có thể là sai, từ nay về sau, bọn họ, mỗi người ngả.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 44: Ý nghĩa hoa linh lan

      Thế giới rất dễ dàng yên ả lại bắt đầu ồn ào hỗn loạn, cũng bởi vì có ký giả chụp được An Dĩ Nhược và Tịch Thạc Lương cùng từ cục dân chính ra, cộng với suy đoán chú rễ xuất hiệntrong hôn lễ, tin tức hai người ly hôn cuối cùng được chứng thực là đúng. Truyền thông chuyện đâu đưa tin tràn đầy trời đất đổ xôtới, tốc độ cực nhanh khiến mọi người kinh ngạc. báo chiều ngôn từ sắc bén chỉ trích Tịch Thạc Lương sau khi được bố vợ thị trưởng đề bạt trở mặt vong ân phụ nghĩa, bên phía thời trang giữ thái độ phản đối, bóng gió ám chỉ An Dĩ Nhược vứt bỏ tình cảm sáu năm nhào vào lòng người tình mới hoạnnạn có nhau - Mục Nham đến mức chú rễ hủy hôn. Tóm lại, lời đồn đãi cực kỳ vô căn cứ muốn ngăncũng ngăn được, hận thể ăn tươi nuốtsống bọn họ.

      Buổi trình diễn thời trang quý mới của Hoằng Thái bị buộc hủy bỏ, thời gian mấy ngày ngắn ngủi TịchThạc Lương bị mất mấy gánh đơn đặt hàng lớn, phía ngân hàng cho vay lại hiểu sao xảy ra vấn đề,công ty nhất thời lâm vào khủng hoảng tài chính. có dư thừa tinh lực để đối phó với lời đồnđãi, Tịch Thạc Lương đội áp lực bắt đầu chạy cả hai nơi ngân hàng và công ty, nhưng nửa tháng kế tiếpcũng mấy khả quan.

      Lại về An Dĩ Nhược bên này, lúc vết thương trong lòng máu tươi đầm đìa, còn phải ứng phó với phóng viên quấy rầy canh giữ ở cửa nhà và bệnh viện, chỉ cần vừa lộ mặt, đèn flash liền bắt đầu lóe dứt, bọn họ mỗi người dáng vẻkhác nhau, rất nhanh, đưa ra vấn đề lại càng tráo trở đến khiến người ta chịu nổi, hoàn toàn để cho chen vào và phản bác, chỉ biết là ngừng đặt câu hỏi.

      Lần đầu tiên An Dĩ Nhược trải qua tình hình như vậy, lúc đầu cũng để ý tới, cho rằng thời gian lâu dài chuyện tự nhiên phai nhạt, mãi đếnngày ông An xuất viện hôm đó lại lần nữa bị phóngviên vây ở đại sảnh lầu , bị quấy nhiễu đếntưởng chừng muốn nổ tung, cuối cùng làm cáitổng kết mang tính đáp lại đối với bản tin về vàTịch Thạc Lương trong gần hai tháng qua.

      Mệt mỏi xoa xoa thái dương, An Dĩ Nhược bình tĩnhnói: "Xin các vị dành cho người khác tôn trọng cơ bản nhất, ở dưới tình huống chưa có làm tình hìnhđừng suy đoán bừa. Tịch Thạc Lương tiên sinh cũngchưa từng nhận chút ân huệ nào của nhà họ An, hai năm nay ấy tự mình ra sức sáng lập nên Hoằng Thái, dựa vào năng lực chứ có ai đứng sau lưng giúp đỡ, cho nên cũng có chuyện vongân phụ nghĩa." Người phụ nữ mảnh mai đứng ở giữa đám phóng viên, ánh mắt lần lượt lướt qua mọingười, thanh mờ ảo và mờ mịt, "Về chuyện tanvỡ tình cảm sáu năm giữa tôi và Tịch tiên sinh, đến cùng chỉ là việc riêng giữa chúng tôi, ai thị aiphi, ai đúng ai sai, phải những người ngoàicuộc như các vị đây có thể kết luận. Tôi hy vọngcác vị đừng quấy rầy cuộc sống của chúng tôi nữa, cũng đừng kéo người nhà và bạn bè của chúng tôivào cuộc." Ngừng chút, thở dài trong lòng,cuối cùng : "Có lẽ tình cảm cũng dễ vỡ như thủytinh, có ai có thể cam đoan người từng nhau nhất định có thể cùng đối phương đến già,ở trong tình , chúng tôi cũng chỉ là người bình thường." Gặp gỡ nhau cũng khó bảo đảm chia tay, bị chú ý như vậy, đơn giản là vì thânphận của .

      Lời vừa ra khỏi miệng, hiểu sao An Dĩ Nhượclại có loại cảm giác như trút được gánh nặng. Vốn tưởng rằng là chuyện của hai người, kết quả lại liênlụy đến hai gia đình, ngay cả chia tay cũng khiến chocả thành phố đều biết, chỉ có cuộc sống yên bình bị quấy rầy, ngay cả nghiệp của cũng bị ảnh hưởng đến. giật mình bừng tỉnh, rốt cuộc hiểu được thân phận của mình làm cho Tịch Thạc Lương biết bao nhiêu áp lực.

      An Dĩ Nhược đương nhiên tin là vài ba câu của bình ổn được chuyện này, nhưng khi ký giảkhông còn vây chận nữa, trong lòng cuối cùng thở phào nhõm, có lại truy cứu cái khác.Mãi đến rất lâu rất lâu sau đó, khi có thể mâytrôi nước chảy đến chuyện này, mới hỏingười nọ dùng cách gì giải quyết chuyện này lặngyên tiếng động, ánh mắt người đàn ôngvẫn dừng ở tờ báo xe hơi, nhíu mày : "Hỏinhiều như vậy để làm gì, lo chăm tốt việc của em ." Giọng bá đạo đến cho thêm câu nào nữa.

      An Dĩ Nhược bất mãn liếc xéo cái, ngẫmnghĩ chút cuối cùng mới nhớ lại, khoảng thờigian đó báo chí tạp san ngừng đưa tin ítchuyện về quân bộ, nếu như nhớ lầm, còn có bản tin thiên về Mục Thịnh. Tư liệu hiếm có như vậy, nếu như phải có người nào đó cố ý chen vào, làm sao lại rơi vào trong tay truyền thông. Trong lòng tràn đầy cảm động, An Dĩ Nhượcnghẹn ngào tiếng "Cám ơn!" Vậy mà, người nọ chỉ cong môi cười tiếng, cưng chiều vuốt vuốt tóc của .

      Những ngày kế tiếp yên ả ngoài dự đoán của mọingười, sau khi ông An bình phục làm việc như thường, mặt má An dần dần có nụ cười, mà , sau khi chia tay với Tịch Thạc Lương đương nhiên quay về công ty của làm nữa, sau khi nghĩ ngơi khoảng thời gian nhận đượcthư mời trúng tuyển của công ty thời trang cóthực lực hùng hậu, dùng thân phận nhà thiết kếchính chính thức làm và trở thành thành viêncủa công ty đó.

      còn sóng gió gì, cũng có bất kỳ gợnsóng gì, cuộc sống dường như lại trở về quỹ đạo vốn có, nhưng vết thương chôn ở đáy lòng, vẫn thường có cảm giác đau ỷ, An Dĩ Nhược cố gắng dùng công việc bận rộn để mình có hơi sức suy nghĩ nhiều cái khác, nhưng, sống ở cùng mộtthành phố, muốn nhắm mắt, bịt tai biết đượctin tức lẫn nhau, độ khó quả thực rất cao. Thỉnh thoảng theo ông chủ tham dự các hoạt động, thể tránh khỏi phải chạm mặt với Tịch ThạcLương, lúc đầu vẫn bị kích động và nước mắt tràn mi, chỉ có thể vội vàng gật đầu rồi lướt qua , sau đó tâm tình sa sút mấy ngày, khi cuối cùng cóthể thản nhiên chút ít chào hỏi với , là lúc cuối mùa thu.

      Lúc mở mắt ra, ngoài cửa sổ còn chưa sáng choang,sương mù bao phủ thành phố lộ ra bầu khí êm dịu và tĩnh lặng, gió mát hơi phất qua chậu hoa linh lan phía trước cửa sổ, cành hoa khẽ run run rơixuống giọt sương trong suốt, bên trong phòng tràn ngập mùi hương nhàn nhạt. An Dĩ Nhược đứng ở phía trước cửa sổ nhìn ra ngoài, đầu ngón tay chạm vào hoa linh lan màu trắng, nở nụ cười dịu dàng.

      Hoa là tuần trước Mễ Ngư đưa tới, là trongphòng đặt chậu cây có thể làm tâm tình người ta vui vẻ, ấy là hạng người gì An Dĩ Nhược làm sao biết, trong cơn giận quăng cho Tịch ThạcLương cái tát, dưới tình thế cấp bách thưởng cho cái tát mạnh mới là Mễ Ngư, lại tỉ mỉ tặng hoa, quyết phải là chuyện mà ấy có thể làm được.

      Trong lúc vô tình ngang qua tiệm bán hoa, hiếu kỳ đến hỏi ý nghĩa hoa linh lan, ông chủ rất nhiệt tình : "Cây hoa linh lan là vĩnh viễn khôngchia cắt được, mỗi đôi linh lan đều thểtách ra."

      Hóa ra với : vĩnh viễn xa rời nhau...

      Đêm hôm đó An Dĩ Nhược mất ngủ, cố gắngkhông để ý tới người kia từ góc nào đấy tronglòng đột nhiên nhảy ra, hóa ra, ký ức về lắpđầy tâm trí .

      Hôn lễ hôm đó khi bố thoát khỏi nguy hiểm, Mễ Ngư do dự sau đó chần chừ : "Mục Nham đếnđây. ta xông lên đánh trận với Tịch ThạcLương." Thấy tim đập mạnh và loạn nhịp, Mễ Ngư bất mãn lầm bầm: "Cũng biết có phải tức điên lên hay , thân là cảnh sát trái lại bị TịchThạc Lương đánh cho mặt mũi bầm dập, bản lĩnhcũng ra gì." Sau đó ngưỡng mặt lên hỏi :"Cậu xác định người cứu cậu ra khỏi hang sói là ta?" Vẻ mặt tràn đầy nghi ngờ, tựa hồ cực kỳhoài nghi bản lĩnh của Mục Nham.

      thong thả lấy lại bình tĩnh, vừa định hỏi tới khi nào, Đàm Tử Việt chen vào trước:" , em biết cái gì. Dựa vào bản lĩnh của ĐạiMộc Tịch Thạc Lương muốn tiếp cận người của cậu ấy cũng khó, đấm kia là cậu ấy cam tâmtình nguyện bị." Sau khi chuyện xảy ra, là Đàm Tử Việt gọi điện thoại cho Mục Nham, cho ta biết chú rể có tới, An Dĩ Nhược tuyên bốhủy bỏ hôn lễ, ông An phạm vào bệnh tim ngay tạichỗ được đưa đến bệnh viện, mà lý do Tịch ThạcLương hủy hôn là biết được từ miệng của MễNgư sau đó cũng cho Mục Nham biết, nếu khôngthì người đàn ông xưa nay bình tĩnh mấtkhống chế đến nước này.

      " cái khỉ, ta có bị bệnh ." Mễ Ngưnhất thời nổi giận, tự giác tục, dựng thẳng lông mày mắng: "Trừ phi là bệnh thần kinh, bằng ai tự nguyện bị đánh?" Lúc đó có mặt, cho nên biết lúc Mục Nham bị đấm kia của Tịch Thạc Lương qua cái gì, chỉnhìn thấy mặt Mục Nham có cục bầm tím mới nhịn được hỏi làm sao vậy, ngườinọ cau mày câu: " có gì" xoay ngườirời , lòng Mễ Ngư hiếu kỳ nặng, chạy tới hỏi thăm y tá tình hình, thế mới biết là chuyện gì xảy ra.

      "Em , giọng dùm chút, đây là bệnh viện." Vẻ mặt Đàm Tử Việt bất đắc dĩ, đối với càn quấy của Mễ Ngư có biện pháp, vuốt vuốt tóc của , ôm về phía cửa cầu thang.

      An Dĩ Nhược láng máng nghe thấy ta : "ĐạiMộc là hận mình liên lụy tới bạn của em hại ấy bị tổn thương mà tự trách, mới tránh cũng khôngtránh trúng cái hung bạo kia. Thay vì là bị người ta đánh, còn bằng là chính cậu ấy thưởng cho mình đấm..." Giọng của Đàm TửViệt dần dần nhạt , lời của lại cắm vàotrong lòng , đâm vào rất đau rất đau, đến nỗi rơi nước mắt.

      Sau khoảng thời gian hỗn loạn chịu nổi này, mỗi khi ra khỏi nhà, xe cảnh sát của Đại Lực đều đứng ở bên ngoài chung cư, chính là nhân viên cảnh sát cùng với cấp dưới của mình ngăn cản ký giả quấy rầy , sau đó cười : "An tiểu thư, tôi đếnđưa bệnh viện."

      cám ơn sau đó kiên quyết từ chối, để cho lái xe trong nhà chở , nhưng ở cửa bệnh viện lại lầnnữa bị ký giả bao vây, Đại Lực đuổi theo tới, kéocô ra khỏi đám người, có chút được tự nhiêngiải thích: "An tiểu thư, thủ lĩnh của chúng tôi cũng hy vọng bị quấy rầy. Chuyện bài báochúng tôi cũng biết, lúc này ấy nên ra mặt, hẳn là biết ấy phải sợ bị cuốnvào, mà là vì ấy muốn bị tuyết thêm sương[1]." Nghĩ đến vẻ mặt trầm của người nào đó, Đại Lực nhíu chặt mày hơn, nên nóikhông nên đều hết, "Cho dù chỉ là bạn bè bình thường, cũng đừng từ chối ý tốt của ấy."

      [1] tuyết thêm sương: Liên tiếp gặp tai nạn, đãrét vì tuyết lại giá vì sương (ví với hết khổ này đếnkhổ khác, tổn hại ngày càng nặng nề).

      An Dĩ Nhược làm sao biết từ xảy ra chuyệntới nay từ đầu tới cuối có lộ diện là bảovệ , vì thế im lặng.

      Điện thoại đột nhiên vang lên, phá vỡ yên tĩnhcủa buổi sáng, An Dĩ Nhược dời mắt khỏi chậuhoa linh lan, nhìn thấy cái tên vừa quen thuộc lạivừa có chút xa lạ di động kia, đột nhiên có chút căng thẳng, nếu như nhớ lầm, kể từ sau hôn lễ, bọn họ chưa từng liên lạc, ngoại trừ tối hômqua gọi cú điện thoại đối thoại chỉ có hai câu.Do dự chút, ấn xuống nút kết nối.

      "Có phải đánh thức em rồi ? Bởi vì látphải làm nhiệm vụ tiện gọi điện thoại, chonên..." Giọng trầm thấp lộ ra áy náy, Mục Nham mở miệng giải thích.

      " có, tôi tỉnh rồi." Làm như bị thản nhiên của lây nhiễm, An Dĩ Nhược định thần, giọng nghe ra rất là tự nhiên.

      "Nhiệm vụ của nhị đội bây giờ còn chưa có kết thúc, xe của em đoán chừng đến buổi chiều mới có thể lấy về, em xem thử xem khi nào tiện gặp nhau, tôicho người chạy qua?"

      Đêm qua xảy ra chút tình huống đột phát, tăng ca xong lái xe về nhà ở nữa đường An Dĩ Nhược bị cảnh sát đột nhiên xuất ngăn lại, người nọ đưara giấy tờ chứng nhận thoáng qua ở trước mắt ,giọng điệu lo lắng : "Tiểu thư, chào . Tôi là Trương Hằng nhị đội của đội chống ma túy, tại cần trưng dụng xe của , ngày mai xin mang theogiấy phép lái xe đến đội chống ma túy lấy về." chiếc xe đậu ven đường, xem ra là hỏng rồi.

      An Dĩ Nhược đột nhiên đạp thắng xe, có chút hoảng hồn chưa bình tĩnh, ổn định tinh thần, lấy điện thoạigọi cú điện thoại, điện thoại vừa kết nối, côhỏi: "Trương Hằng là người trong đội của các sao?"

      Người đàn ông ở đầu kia điện thoại ràng giậtmình, chau mày lại trầm giọng : "Đúng là có mộtnhân viên cảnh sát tên Trương Hằng. Làm sao vậy?"

      "Có là được." đợi chuyện, cúp điện thoại, sau đó để lại chìa khóa xe, bộ vềnhà.

      Tầm mắt lại lần nữa quay lại chậu hoa linh lanấy, giống như là nghe được dịu dàng ở bêntai: "Vĩnh viễn xa rời nhau" An Dĩ Nhượcdẩu môi, lâu mới lẩm bẩm : " cần, hếtgiờ làm tôi qua lấy." hiểu sao, sợ thấy .

      "Vậy cũng được, đến lúc đó trực tiếp tìm Đại Lựclấy chìa khóa." Mục Nham cũng có miễncưỡng, giống như là nhìn thấu tâm tư của .

      tiếng, sau đó im lặng, giống như là khôngcòn lời có thể với , mà cũng ăn ý khôngcó chuyện. Hai người nghe được tiếng hít thở nhè trong điện thoại của đối phương, đều có loại cảm giác dường như cách mấy đời.

      "Gần đây khỏe ." Ngay tại lúc An Dĩ Nhược muốn gác máy, Mục Nham rốt cuộc mở miệng,giọng tự giác thả mềm mấy phần, sau đó nghe thấy nhàng "Rất khỏe, chỉ là côngviệc hơi bận."

      "Tôi biết." đầu đuôi đáp lại mộtcâu, dường như ý thức được bất thường, lại giảithích : "Nghe Tử Việt gần đây Mễ Ngư bậnchụp ảnh tuyên truyền, em giúp đỡ." Cũng chờ trả lời, lại dặn dò: "Chú ý nghỉngơi, đừng quá mệt mỏi." Lúc dứt lời, trong điện thoại truyền đến tiếng bíp.

      An Dĩ Nhược cau mày nhìn di động, thầm câu: "Người này." Sau đó khóe miệng hơi giương lên.

      Bận cả ngày, lúc rời khỏi công ty là bảy giờ tối, An Dĩ Nhược đón taxi thẳng đến đội chống ma túy. Đến nơi, đứng ở bên ngoài đấu tranh tư tưởng hồi lâu, giống như là có lũ lụt thú dữ chờ vậy, từ đầu đến cuối có dũng khí vào, mãi đến đột nhiên nhớ tới sáng sớm Mục Nham nóiqua là bảo trực tiếp tìm Đại Lực lấy chìa khóa, mà trước đó Đại Lực lại tự mình gọi điện thoại tới chờ , lúc này mới thở phào nhõm.

      Cất bước vào đại sảnh, hỏi: "Xin hỏi, độitrưởng Cổ ở đâu?" Mục Nham thăng chức thành đạiđội trưởng, Cổ Lệ được đề cử làm đội trưởng,việc này nghe từ miệng của Mễ Ngư, ngườitrước đó tự nhiên phải đổi lại cách xưng hô.

      Nhân viên cảnh sát ngẩng đầu nhìn , mỉm cười : "Là An tiểu thư phải ? Đội trưởng của chúng tôi vừa mới ra ngoài, trước khi côsẽ đến lấy xe."

      lịch mỉm cười, định lấy giấy phép lái xe ra, lại nghe nhân viên cảnh sát : "Chìa khóa ởphòng làm việc đại đội trưởng của chúng tôi, ấy còn chưa , trực tiếp lên lấy . Phòng làm việc của ấy ở lầu ba."

      Chương 45: Nhọc lòng

      Rất nhiều khi, tình vết thương. Vết thương chôn sâu dưới đáy lòng, mặc dù theo thờigian trôi qua còn chảy máu nữa, khi chạm vào vẫn đau. Đối với An Dĩ Nhược mà , TịchThạc Lương là vết thương đó, Mục Nham làm saokhông phải. Đoạn ký ức hỗn độn và đau khổ ấy, tênhai người luân phiên xuất , từng dao từng daotùng xẻo qua trái tim .

      Ở đêm trước khi kết hôn Mục Nham : "An DĩNhược, em phải tốt."

      Ở ngày cưới hôm đó Tịch Thạc Lương : "An Dĩ Nhược, đến đây chấm dứt ."

      Người này, người kia, trước sau buông tay. Có lẽ là kể từ đó, lòng của , bay phất phơ đếnkhông có chỗ dừng lại.

      Ánh đèn vàng trong đại sảnh chiếu vào trong mắt An Dĩ Nhược, khiến trái tim ngủ say của độtnhiên hồi phục, lúc này mới phát : vết thươngkhông thể bị thời gian làm phai mờ, vẫn như xưa. Cố tình giấu kín tâm , từ khi bước vào nơi này thìđã được lặng lẽ đánh thức, suy cho cùng vẫnkhông đủ dũng khí, nghĩ đến sắp gặp , nhưng so với ngẫu nhiên gặp Tịch Thạc Lương càng khiến côluống cuống hơn.

      Nhân viên cảnh sát thấy An Dĩ Nhược ngớ ra ở đó hồi lâu cũng nhúc nhích, cho rằng biết phòng làm việc của Mục Nham ở đâu, khéo hiểu lòng người hỏi: "Cần tôi dẫn , An tiểu thư?"

      ngẩng đầu, do dự chút, : "Có thể phiềnanh hay ..."

      "Em đến rồi." thanh thuần phác truyền đến, quay người cũng biết là ai, An Dĩ Nhược nghe mây trôi nước chảy : "Sao tan việcmuộn vậy, cũng chờ em khá lâu." Giọng nóithản nhiên, có mang theo cảm giác cẩn trọng. muốn khiến căng thẳng, lại càng muốn gặp mặt lúng túng, chỉ có làm ra vẻthoải mái, giống như là bạn bè.

      "Đại đội trưởng." Nhân viên cảnh sát nghiêm túcchào Mục Nham, thấy gật đầu, lại vùi đầu tiếp tục loay hoay máy tính.

      " lâu gặp." Mấp máy môi, An Dĩ Nhược xoay người mỉm cười, nụ cười . cho rằng che giấu cảm xúc rất tốt, thực biết câu lơ đễnh như vậy cũng để lộ tất cả tâm tư củacô, đối mặt với , có chút căng thẳng, có lẽ, còn có chút sợ, về phần sợ cái gì, có lẽ ngay cả chính cũng .

      Mục Nham vừa cầm áo khoác mặc vào, vừa bước nhanh xuống, đứng lại ở trước mặt của , nghiêng đầu xoa xoa thái dương, : "Lâu rồi gặp. Thế nào, giảm cân?" Đáy mắt tràn qua dịu dàng, ánh mắt sáng quắc dừng ở mặt . Có chút tâm ý, dường như cần thiết phải che giấu nữa, cũng có lẽ quá mãnh liệt, vốn che giấu được.

      "Hả?" Tim An Dĩ Nhược đập mạnh và loạn nhịp,thấy mím môi cười, mới hiểu được gầy, hơi cúi đầu, : "Đúng vậy, giảm cân thành công." Trải qua mọi thứ trước đó, là thậtsự thể quay lại được, cho dù Mục Nham đãrất tự nhiên, An Dĩ Nhược vẫn cảm thấy có áp lực,nhất là lúc nhìn mình chăm chăm.

      Đem tự nhiên của thu vào trong mắt, Mục Nham nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc dặn dò: "Bâygiờ em gầy vô cùng, sức đề kháng của cơ thể giảm xuống, nếu như có thời gian tham gia hoạtđộng ngoài trời nhiều chút."

      Chuyện cũ thảm thiết đan xen thực, dây dưa dính dấp lẫn nhau, dĩ nhiên làm cho thể xác và tinhthần mệt mỏi, cho dù ăn uống bình thường, vẫn ngày càng gầy gò.

      Ngẩng đầu nhìn , trong mắt An Dĩ Nhược bithương sâu sắc, : "Tôi tới lấy chìa khóa,phiền , đội trưởng Mục."

      gọi là đội trưởng Mục? Đây là lần đầu tiêncô xưng hô với như vậy. Trước kia đều là gọithẳng tên của , thanh nhè , Mục Nhamnghe vào trong tai có loại cảm giác rất hoàn chỉnh và hợp nhất. Nhưng, vào giờ phút này, thậm chí chưa kịp thấy đáy mắt phức tạp và biểu cảm mặt của , cố dùng nụ cười lịch giấu hết thảy.

      Mục Nham kinh ngạc, cảm thấy dùng xưng hô này cho biết, giữa bọn họ, cái gì cũng có, trước đây có, sau này lạicàng có, , muốn vào thế giới củaanh.

      "Em gọi tôi cái gì?" nhìn , cho dù khuôn mặtkhó che giấu vẻ mệt mỏi, vẻ mặt của vẫn tươi sáng như trước, nếu như, nếu như ánh mắt xacách cảm thấy giờ phút này mặt đối mặt rất hạnh phúc.

      nguyện ý chờ, chờ ra khỏi khói mù, nhưnganh lại đợi được, sợ chờ đợi thêm nữa thực xa rồi. buông tay lần, anhkhông cho phép lại có lần thứ hai, cho nên ở lúc chịu đấm kia của Tịch Thạc Lương, coi ai ra gì cất giọng : " đấm này xem như trừng phạt lúc trước tôi buông tay. Tịch ThạcLương, nhớ kỹ, từ giờ trở , An Dĩ Nhược, tôi quyết buông tay nữa." Có lẽ cótư cách ra lời như vậy, nhưng, tự nhiên mà vậy, bất kể hậu quả, như vậy, sau đó cũng có cảm thấy ổn.

      An Dĩ Nhược đưa mắt nhìn Mục Nham, trong giọng của mơ hồ tức giận khiến hốc mắt độtnhiên nóng lên, cũng dám liếc thêm mộtcái nào nữa, có chút chật vật mà vươn tay, nhỏgiọng cầu: "Đưa chìa khóa cho tôi." Bộ dángkhông được tự nhiên giống như đứa trẻ ăn vạ, muốn lấy về món đồ chơi mất.

      Mục Nham mím môi liếc nhìn cái, ánh mắttừ từ dịu dàng, thở dài trong lòng. đây là đanglàm gì? vất vả chờ đến lại muốn ép đisao? Biết hôm nay tới để lấy chìa khóa, cả ngày đều đứng ngồi yên, trước khi tan việc Đại Lực gõ mở cửa phòng của , cười đến mức như tên trộm: "Thủ lĩnh, em có việc trước."

      Mục Nham xem vụ án, nhưng hình như nhìnkhông vô được nửa chữ, ho tiếng ra vẻ nghiêm túc : "Hết việc , cần báo cáo."Tiểu tử thối này, so với con giun trong bụng anhcòn hiểu hơn, xem ra ngày thường quá mềmmỏng với cậu ta, chỉ có cùng đám tiểu tử củanhị đội thông đồng tính kế ở sau lưng , còn dám cả gan mà lướt đến trước mặt , nhưng, hình như chút cũng có tức giận.

      Đối mặt với thờ ơ của , Đại Lực sợ chếtnói: "Em gọi điện thoại cho An tiểu thư, tối nay ấy đến lấy chìa khóa." Sau đó đợi chuyện, tới đặt chiếc chìa khóa ở bàn làmviệc, " chờ , thủ lĩnh."

      tiếng, khi cánh cửa được đóng lại, khóemôi hơi giương lên. Ở lúc chờ xuống xe taxi, anhđã ở phía trước cửa sổ nhìn thấy , đương nhiêncàng có bỏ qua cảnh đứng ở bên ngoài đấu tranh. nhìn , lại cúi đầu nhìn đồng hồ, ướcchừng hai mươi phút, lại đứng ở bên ngoài hai mươi phút. Ngay tại lúc cho rằng xoayngười rời , ngay tại lúc chuẩn bị lao xuốnglầu, rốt cuộc vào. Lúc nghe chìa khóa ởchỗ của , đột nhiên sợ bước. hiểu, cũngbiết, có lẽ tới bước này dễ dàng, nên cưỡng cầu quá nhiều nữa, vì thế, chủ động xuống lầu, chuyện với giống như là bạn bè vậy, dù rằng muốn khiến côcảm thấy lúng túng, nhưng, hiệu quả ràng khôngđược tốt như mong đợi.

      "Tối rồi, tôi tiễn em." trưng cầu ý kiến của , Mục Nham quay đầu với nhân viên cảnh sátđứng ở đại sảnh dám hít thở: "Lúc trực ban lót dạ, có việc lập tức liên lạc với thủ lĩnh của các cậu."

      " biết. Đại đội trưởng yên tâm." Nhân viên cảnh sát ló đầu ra khỏi máy tính, nở nụ cười với Mục Nham và An Dĩ Nhược lại rụt trở về.

      thẳng ra ngoài, An Dĩ Nhược đành phải theo ở phía sau, do dự chút, cố chấp : " cần phiền , tự tôi lái về là được."

      "Nhất định phải khách sáo với tôi như vậy sao?" ngại chờ đợi thêm thời gian nữa,nhưng có nghĩa là muốn tiếp tục tàng hình. này, ngoan cố hơn tưởng tượng. Mục Nham nghĩ thầm, nếu như dám câu xuôi tai nữa, tuyệt đối dùng cách bình thường khiến ngậm miệng.

      Thấy nhìn chằm chằm chớp mắt, cả người lộ ra mùi nguy hiểm, An Dĩ Nhược há miệng, có phát ra thanh. Bầu trời tối đen mênhmong bát ngát, trong lòng có ngọn lửa nóng bỏngđang nhảy nhót, mệt mỏi và hoảng hốt.

      " thôi, lại đứng tiếp nữa em sắp đông cứng rồi."Đêm cuối thu rất lạnh, Mục Nham thấy ăn mặccũng nhiều, cởi áo khoác xuống choàng ở người , vươn tay rồi đột nhiên thu lại, anhngăn lại xúc động muốn nắm tay , nhanh về phía bãi đỗ xe. muốn làm sợ, người phụ nữ rất mẫn cảm.

      Áo khoác ngoài màu sẫm mang theo mùi nam tínhđặc hữu của , lâu rồi nhưng cũng xa lạ, An Dĩ Nhược vô thức hít sâu, chậm rãi theo phíasau . Nếu như lúc này Mục Nham quay đầu lại,lập tức trông thấy vẻ yếu đuối và quyến luyến lộrõ mặt của An Dĩ Nhược.

      Ở sâu trong nội tâm, khát vọng ấm áp của , chỉlà, trái tim này, chung quy là bị thương quá sâu. Đối với tình , sợ. Thậm chí bắt đầu hoài nghi, rốt cuộc có cái gọi là vĩnh viễn sánh cùng trời đất và vĩnh hằng bất biến hay .

      Mục Nham muốn trực tiếp chở ăn, dù sao người ngang ngược và bướng bỉnh ở xe cũng chỉ có , nhưng xe vừa khởi động, di động của vang lên, nghe ra là má An thúc giục về nhà ăn cơm, vô thức nhíu mày, chậm rãi đánh tay lái, cuối cùng xe vẫn là chạy về phía nhà của .

      Người kiên cường hơn nữa cũng yếu đuối ở lúc đêm khuya yên tĩnh, hơn nữa theo thói quen pháttác trở lại. Dùng cơm tối với bố mẹ xong, An Dĩ Nhược trở về phòng, tắt tất cả đèn, để cho ngọnđèn và ánh trăng ngoài cửa sổ càng thêm rệt, cônhìn bóng dáng mình chiếu nét thủy tinh, đau thương mặt chỗ nào che giấu mà phảnchiếu ở phía , có loại cảnh ngộ tự mình chia sẻtâm tư với mình.

      Nghĩ đến im lặng của Mục Nham lúc đưa về, nghĩ đến tay dùng sức nắm tay lái, cuối cùngnghĩ đến lúc gần muốn lại thôi, đột nhiên có loại xúc động muốn khóc. Ông Trời dường như luôn thích đâm ngang, vận mệnh đột nhiên tới cua quẹo làm còn chưa có hoàn toàn phục hồi tinh thần lại, lúc này lại ép đối mặt với Mục Nham, làm sao mà chịu nổi, làm sao mà chịu nổiđây.

      Nhớ Maurois[1] : Con người cógiống như đồ vật có thể giữ lâu dài trong xếp xó rồi bị quên lãng, nhà cửa bị bỏ hoang đổ nát, quần áo bị vứt xó mục, tình bạn bị bỏ quên phai nhạt, hạnh phúc bị từ bỏ tiêu tan, tìnhyêu bị để qua bên cũng hòa tan.

      [1] André Maurois: là tác giả người Pháp.

      An Dĩ Nhược có chút mê mang, xác địnhmình có muốn đem những thứ tình cảm thầm nảy sinh này hòa tan hay , ánh mắt dừng ở chậu hoa linh lan rất lâu, rất dễ dàngtụ tập được chút lòng tin chợt nghĩ đến Tiêu Nhiên lập tức bị đánh tan tác. Cuộc sống là thực, bọn họ làm sao có thể giống như hoa lan vĩnh viễn xa rời nhau?!

      Ngay tại lúc An Dĩ Nhược bị vây ở góc chết đau khổ giãy giụa, nhà họ Mục trình diễn sựkiện bức hôn "Thảm thiết".

      Trong phòng khách, má Mục bất mãn trừng mắt nhìn con trai lời, dằn lại tính tình nhắc nhở: "Đại Mộc, mẹ trước cuộc hẹn vào chủ nhật, connhất định đàng hoàng tử tế ở nhà, được ra cửa." Thấy Mục Nham rốt cuộc dời mắt lại, bà :"Mẹ hẹn với dì Từ của con rồi, chủ nhật phải gặp mặt, con của bà ấy cũng tới, người trẻ tuổicác con có lời gì tán gẫu, con giúp mẹ tiếp đón khách chút."

      "Mọi người muốn tụ tập tụ tập, nhưng đừng kéocon vào." Đưa An Dĩ Nhược về nhà xong bị lãophật gia gọi cú điện thoại triệu về, bị tra tấnnửa giờ, thở dài, cuối cùng cầu xin: "Mẹ, con sợ mẹ rồi, đừng sắp xếp con xem mắt nữa được ? Con trai của mẹ tuấn phóng khoáng, còn lo cưới được vợ à?"

      "Vậy ngược lại con xem vợ của con trai mẹ ở đâu hả? Trước đó phải là con thề nhận tráchnhiệm cam đoan cuối năm dẫn người về cho mẹsao, người đâu?" Còn dám già mồm, má Mục tự giác lên giọng.

      "Con đây phải là..."

      "Là cái gì? An ủi mẹ? Gạt mẹ đúng hả?"Nhắc tới chuyện đau lòng, bà giống như đứa bé khó chịu ngồi xuống bên cạnh con trai, giống như giận dỗi vậy quay mặt thèm để ý tới .

      Mục Nham gãi gãi đầu, lấy lòng mà ôm chầm lấy bả vai của mẹ, nịnh hót mẹ già : "Con đây khôngphải là cũng nỗ lực đấy sao, bên này mẹ bảocon ra sức, bên kia mẹ phá hỏng, còn có thể có phần thắng sao?" suy nghĩ làm sao hẹn An Dĩ Nhược chủ nhật ra ngoài, cũng thể bị mẹ già phá hủy kế hoạch.

      "Bỏ , giống như là mẹ đúng." Má Mụckhông chịu lép với bộ dạng này của , đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, vội : "Con con nỗ lực?" Thấy con trai toét miệng cười, vẻ mặt bà chuyển thành nghiêm túc : " cho mẹ biết,có phải có thích rồi hay ."

      "Dạ, có." Mục Nham hề kiêng dè, thành thậttrả lời giống như là phạm nhận bị thẩm vấn.

      " ?" Quá quen với trò lừa bịp qua cửa ải củaanh, má Mục dĩ nhiên tin.

      "Còn hơn cả vàng." Mục Nham thu lại nụ cười,trịnh trọng gật đầu.

      "Ai hả, mau với mẹ." Má Mục vừa nghe lập tứcmặt mày hớn hở, kéo tay của con trai qua, răng rắcbắt đầu oanh tạc: "Tên gọi là gì? Làm việc gì? Bao nhiêu tuổi rồi? Dáng dấp thế nào? Tính tình có được hay ? Khi nào dẫn về cho mẹ xem..."

      "Bà hỏi hơi nhiều vấn đề như vậy, bảo nó trả lờicái nào trước hả?" Mục Thịnh từ phòng sách ra nghe thấy cuộc đối thoại của hai mẹ con, lại thấycon trai nhíu mày bộ dáng biết làm thế nào,nhịn được lên tiếng giảy vây cho Mục Nham: "Bà làm mẹ tuyệt xứng chức, suốt ngày giới thiệu con cho nó, cũng ngại mệt." Ông đoán chiếu theo cách giày vò của vợ gần đây dámchắc Mục Nham giữ được bình tĩnh, dứt khoát : "Trong lòng người ta sớm có người,chính là con bé gọi là An Dĩ Nhược đấy."

      "Ai?" Má Mục ràng ngớ ra chút, nhìn Mục Nham, xác định hỏi: "Bố con chính là An Dĩ Nhược? con cứu từ Myanmar về?"

      Mục Nham gật đầu, thấy sắc mặt mẹ già có chút bất thường, vội nháy mắt ra hiệu với ông già, Mục Thịnh cười cười, vẻ mặt phụ trách giải quyết, nhanh chậm ngồi xuống bên cạnh vợ, báo cáo chi tiết quá trình và nguyên nhân xảy ra vụ việc với lãnh đạo.

      Thực ra chính là vì dẹp yên sóng gió mấy tháng trước, Mục Nham rơi vào đường cùng ra tình hình thực tế với Mục Thịnh. Ngày đó ở trong thư phòng, : "Bố, xin bố nhất định giúp con việcnày. Nếu tiếp tục đưa tin như vậy, ấy bị dư luận áp đảo."

      Tin tức An Dĩ Nhược và Tịch Thạc Lương vừa kết hôn lại ly hôn náo động thành phố A, lại cộng thêm rất nhiều bài báo nhắc tới tên của MụcNham, Mục Thịnh làm sao có thể hoàn toàn biết gì cả, trầm ngâm chút, ông cau mày : "Đại Mộc, con với bố , phải là con thích ấy rồi chứ?" Gừng càng già càngcay, ở ngày đó Mục Nham quái lạ lao ra khỏi nhà,ông mơ hồ đoán được gì đó, sau này có lần tinh thần của rất sa sút, còn chủ động đề xuất căn cứ đảm nhiệm huấn luyện và đào tạo nhân viên cảnh sát mới, hôm nay lại cố ý về nhà nhờ ông chuyển chú ý của truyền thông, ngẫm nghĩ mộtchút chấp nhận, song, chuyện lớn như vậy, MụcThịnh cần chính miệng ra.

      "Phải. Con thích ấy." Mục Nham ngẩng đầu,đứng ở trước bàn sách nhìn thẳng vào mắt của bố, thong thả và kiên định : "Ở trước khi Vân Nam, con thích ấy." Nếu như có xảy ra chuyện bắt cốc, có lẽ còn chưa thấy lòng củamình.

      Mục Thịnh lời nào, đứng dậy đến phíatrước cửa sổ, ánh mắt xa xôi, ông nghe thấy MụcNham : "Xin lỗi, bố." Xin lỗi việc giấu giếmtrước đó, dù rằng thỏa đáng mà cứu người làtrách nhiệm của , nhưng phải thừa nhận, bị thương chạy đến Vân Nam cùng thân là cảnh sátcủa hề quan hệ, là vì , vì người .

      Mục Thịnh thở dài, phất phất tay tỏ vẻ cần xin lỗi, trầm mặc chốc lát mới : "Vậy dẫn đến Tịch Thạc Lương hủy hôn cũng có liên quan đến con?" phải trách cứ, nhưng giọng điệu lại khó nénnặng nề, tính tình Mục Nham thế nào làm bố làm sao biết, sau khi nhìn thấy bài báo ông cóhỏi đến câu, nửa là xuất phát từ hiểu biết, nửa đương nhiên là vì tin tưởng, nhưng hômnay, nó lại...

      Mục Nham lên tiếng, thừa nhận cũngkhông phủ nhận, thực ra cũng làm được trong tất cả mọi chuyện rốt cuộc mình đóng vai nhân vật gì. chỉ biết, phải bảo vệ , thể để cho mình thu dọn tàn cuộc.

      Xoay người lại, Mục Thịnh lời thấm thía : "Mục Nham, bố muốn can thiệp vào chuyệntình cảm của con, con còn , làm việc phải có chừng mực." Dừng chút, ông cân nhắc chút, lại : "Ở trước khi thực quyết định con phải suy nghĩ kĩ, bố hy vọng chuyện Thư Tuệtái diễn."

      Nghe vậy, lồng ngực Mục Nham tự dưng cứng lại, hóa ra, lúc còn trẻ mình phạm phải sai lầm lại đểlại cái bóng cho người nhà, nghĩ đến lo lắng của bố,thậm chí thể vì mình cãi lại câu.

      Trong cuộc tình này có tuổi trẻ hết sức lông bông và kích động, cũng có nỗi đau khắc cốt ghi tâm, ở lúc có quyết định cuối cùng, chỉ lần nhắc nhở mình, quyết thể để cho mọi thứ táidiễn.

      Giữa hai bố con xẹt qua trầm mặc đáng kể,lúc mở miệng lần nữa giọng điệu của Mục Nham kiên định đến để cho người tin, :"An Dĩ Nhược và Thư Tuệ khác nhau, con cũngkhông phải là Mục Nham của năm đó."

      Mục Thịnh nhìn thẳng ước chừng phútdài, cuối cùng gật đầu, "Bố biết rồi, con ."

      Hai bố con đối thoại rất ngắn gọn, nhưng giống như là hết cả đời. Mục Nham ngồi ở phòng khách suốt cả đêm, Mục Thịnh ở thư phòng im lặngmột đêm.

      Ngày hôm sau, ngoài mặt tất cả mọi thứ tiến hànhtừng bước , có chút khác biệt gì, bí mật,bố lại lặng lẽ nhận lời lựa chọn con trai quan trọng. Mục Thịnh là có băn khoăn, dù sao chuyện An Dĩ Nhược ly hôn huyên náo dư luận, ông thể lo lắng nếu như ngày nào đó hai đứa đếnvới nhau, nổi lên bao nhiêu sóng gió, song, có thể khiến Mục Nham bỏ xuống tất cả đến cầu xin ông,Mục Thịnh biết con trai là động chân tình, vì hạnh phúc cả đời của nó, ông quyết định bỏ xuống mọithứ. Vì thế, ông bảo người thầm đưa ra chút tài liệu, thậm chí tiếp nhận cuộc phỏng vấn của tạp chí.

      Ở vấn đề tình của con trai, thái độ của Mục Thịnh và ông Tịch là hoàn toàn khác nhau, ông cho Mục nham tôn trọng và tự do lớn nhất, đổi lấy, đương nhiên cũng là kết quả khác xa.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 46: Bức thủy triều tình

      Đối với mối tình đầu, ký ức của con người đều tự nhiên mà khắc sâu rất nhiều, nhưng nếu như tình cảmthay đổi, có phải vẫn muốn cố chấp mà tiếp tục dâydưa hay đây? Vậy có thể có chút tham lam hay ?

      Mục Nham sai, An Dĩ Nhược và Hà Thư Tuệ khác nhau, ở lúc đối mặt với sống chết An Dĩ Nhược dũng cảm và kiên cường, Hà Thư Tuệ lại là người phụ nữ ngay cả nghe được tiếng súngcũng sợ hãi, thậm chí là ngất xỉu.

      Thực ra Mục Nham muốn đem hai ngườilàm so sánh, người từng , người , sựkhông có bất kỳ tính cách gì có thể so sánh.

      Vào lúc này lựa chọn thẳng thắn bộc lộ tâm với mẹ, Mục Nham chỉ muốn gạt bỏ hết thảy khả năngtrở thành nỗi lo trở ngại về sau. Trong lòng hiểu , trải qua mọi thứ trước đó, muốn cho An Dĩ Nhược bước ra bước về phía của rất khó, bất kỳ chút sóng gió gì cũng có thể dẫn đến tất cả cố gắng trước đó hoàn toàn phí công, ở trong cuộc tình này, muốn tự mình chống lên vùng trời, vì mình, càng là vì .

      Năm tháng ngây ngô kết thúc, rất nhiều chuyện cũ bắt đầu lắng đọng xuống dưới đáy lòng, Muc Nham may mắn, An Dĩ Nhược xuất ở độ tuổi hiểu được tình . là người lý trí, ở sau khi giãy giụa khổ sở, biết nhớ lại cảnh quá khứ trước đây chẳng có ích gì, nên làm, có thể làm, chính là giữ người trong lòng ở bên cạnh mình, giống như hoa linh lan ở bên nhau, vĩnh viễn khôngxa rời.

      giống như đứa trẻ nắm lấy tay của mẹ, đáy mắt tràn đầy mong chờ, : "Mẹ, An Dĩ Nhượclà tốt, bất cứ ai cũng thể vì ấy từng bị tổn thương mà xem thường ấy. Con thíchcô ấy, con hy vọng nhận được chúc phúc của mẹ và bố."

      Má Mục thấy vẻ mặt con trai biểu lộ kiên nghị,sờ sờ tóc của , khẽ cười, "Mẹ khôngđồng ý, mẹ tin ánh mắt của con." Nghĩ đến bài báolan tràn khắp mọi nơi, bà lại mơ hồ lo lắng, bà :"Nhưng con đường sau này cũng dễ đâu."

      Bao tay mẹ ở trong lòng bàn tay, Mục Nham cong môi cười, "Mấu chốt của vấn đề chỉ ở người An Dĩ Nhược, những người khác hoặc chuyện khác đều ảnh hưởng đến con."

      Vẻ mặt tự tin như vậy, giọng điệu kiên định như vậy, má Mục cũng thể tin, cùng chồng nhìn nhau, bà thở dài, cau mày oán trách : "Dì Từ của con lại nhắc mãi với mẹ, mẹ gặp qua con của bà ấy hai lần, dáng người là..."

      "Mẹ——" Mục Nham làm nũng ôm chầm lấy bả vai của mẹ, kéo dài giọng ngăn lại oán trách của bà.

      Má Mục bĩu môi oán giận quan tâm đến contrai, lại thấy bộ dáng đáng thương của , biểuhiện giống như khi con bé bướng bỉnh nghe lời bị bà phạt đứng, mềm lòng, cười thúc giục:"Vậy hành động nhanh lên chút, mẹ chờ ômcháu đây."

      "Dạ, tiểu nhân tuân lệnh."

      Mục Thịnh nhìn hai mẹ con, từ từ cong lên khóe môi. Sống đến từng tuổi này, từng bôn ba, từng lao lực, từng chịu khổ, và từng mệt mỏi,giờ phút này, vợ kiều con hiếu thảo, ông, thỏa mãn.

      Nhận được tán thành và ủng hộ của bố mẹ, MụcNham giống như là mũi tên được căng ở dây,giương cung mà bắn, mục tiêu áp thẳng đến trái tim của An Dĩ Nhược.

      Từ sáng đến tối, khéo léo trực tiếp mời mọckhông ngừng, An Dĩ Nhược lại vì công việc và chuyện chụp hình của Mễ Ngư bận đến sứt đầu mẻtrán, phải cố ý nhưng lại cố tình cự tuyệt anhmột lần lại lần, trấn tĩnh và tự nhiên để ý đến chuyện bên ngoài. Đối với biểu lạnh nhạt bên ngoài của , Mục Nham cũng bất ngờ và cũng nhụt chí chút nào, khi ở lần thứ mườisáu An Dĩ Nhược từ chối lời mời ăn cơm của , làm ra chuyện khiến mọi người rớt vỡ mắtkính.

      Nhớ thời gian rất lâu về sau Mễ Ngư nhắc tớichuyện này còn cười đến mức đứng dậy nổi, làm thế nào cũng thể tưởng tượngđược đại đội trưởng Mục bình tĩnh trầm ổn mà cũng biết mặt dày mày dạn, cười đến mức thởkhông ra hơi còn ngừng ồn ào: "Đồng chí độitrưởng, hành vi của cuối cùng tôi kết ra mộtcâu."

      " cái gì?" Trực giác cho rằng phải là lờihay gì đó, lại địch được lòng hiếu kỳ dẫn dắt, Mục Nham quả nhiên mắc bẫy.

      " hùng đúng là vẫn còn vì người đẹp mà khom lưng nha."

      Vẻ mặt Mục Nham nén được giận, trừngmắt nhìn Đàm Tử Việt : "Ngoại trừ dùng cách ngu ngốc này cho ấy biết thành ý của tôi,chẳng lẽ cũng giống như người ta đưa lễ vật quý giá tỏ quyết tâm?" Theo bản năng nhíu mi, còn :"Dù sao tôi cũng là nghĩ ra cách khác."

      Khuôn mặt Đàm Tử Việt và Mễ Ngư ửng đỏ nhìn , vẻ mặt được tự nhiên, nhịn được cười ha ha.

      Trăng treo ngọn cây, An Dĩ Nhược đấm đấm cáilưng mỏi nhừ đau nhức, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ,chiếc xe Cherokee màu xám bạc ấy vẫn còn đậudưới bóng cây le que, chủ nhân của chiếc xe cào mái tóc của mình dựa vào trước xe, vô cùngbuồn chán ngửa đầu nhìn trời. Giữ tư thế ngẩng mặt gần mười phút dài, sau đó, người đàn ông ngồi vàotrong xe, chút niềm vui của cuộc sống cũngkhông có mà xụi xơ ở ghế dựa.

      An Dĩ Nhược nhích lại gần phía trước cửa sổ, nhìnthấy bên trong xe sáng lên ánh sáng nhoi,rất nhanh, nhận được tin nhắn, hỏi: "Nóicho biết, quá trình và kết cục đều có, em còn muốn cố chấp bao lâu?" Đợi gần nửa năm mới dám xuất ở trước mặt , lại dùng gần mộttháng chờ đợi cho biết thành ý của , Mục Nham giữ được bình tình.

      đột nhiên hỏi khiến giật mình, ngay sau đó kéo ra nụ cười khổ, ấn trả lời: " từng cốgắng, từng đấu tranh, từng thử muốn cười rất nhiều lần, nhưng, thể thay đổi được." Khi chờ cho lời giải thích, nhận lấy thiếpmời thành toàn hạnh phúc của ; Khi muốn vứtbỏ hết thảy phần tình cảm ấy cùng Tịch Thạc Lương chia sẻ cuộc sống này, vì lựa chọn khác dòng dõi bỏ rơi . Sau khi chìm nổi ở trongtình , làm sao còn có sức nỗ lực và ra sứcthực , dù sao cũng là người yếu đuối, dễ dàng chùn bước, dễ dàng sợ sệt. Trái tim treo tí ti ý nghĩ nghi ngờ lâu, sớm được chứng thực ở lờimời và chờ đợi của , nhưng, lại sợ ngộ nhỡ xuấthiện rủi ro, muôn đời muôn kiếp trở lại được nữa.

      Đẩy cửa xe ra, giương mắt nhìn ánh đèn sáng phía cửa sổ lầu, có trốn tránh, chỉ lẳng lặng đứng ở nơi ấy, hơi cụp mi xuống, vẻ mệt mỏi của An Dĩ Nhược thản nhiên mặt.

      Tại sao ép ?

      ràng ngăn cách bởi núi dài sông rộng, lại giốngnhư là đứng đối diện, giữa hai người xẹt qua trầmmặc đáng kể, sau đó, đột nhiên xuống xe, đưa điện thoại di động đến bên tai, khi tiếng khẽgiống như lẩm bẩm của bay vào trong tai , bầukhông khí xung quanh tại thời điểm này dường nhưđã ngưng trệ, nghe thấy : "Em xuống đây, chúng ta chuyện." phải câu hỏi, mà là ralệnh, mang theo khẳng định cho cự tuyệt.

      Đêm yên tĩnh, tĩnh đến mức chỉ nghe được tiếng hítthở của nhau, lúng ta lúng túng gì,cúp điện thoại cầm túi xuống lầu. Tiếp tục như vậy nữa rất có ý tứ, An Dĩ Nhược cũng cảmthấy bọn họ hẳn là nên chuyện, kể từ lần thoáthiểm đó, giữa bọn họ, từ đầu đến cuối thiếu cuộc chuyện bình tĩnh.

      Lúc cửa thang máy mở ra, Mục Nham từ bên ngoàiđại sảnh bước nhanh tới, áo khoác màu thẫm làmnổi bật lên chân dài vai rộng của , vẻ mặt nặng nề, thấy , đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng biểu lộ gì, có dừng bước, thẳng tới trước mặt , nắm lấy tay xoay người ra ngoài.

      An Dĩ Nhược nín thở nghe tim mình đập, chỉ cảm thấy lại mặc cho chờ đợi mình thêm nữa phòng tuyến mỏng manh cuối cùng tan tác, cònsức giật ra, trong phút chốc, có quyết định gì đó.

      " nghĩ gì?" Xe vững vàng mà trượt vào đườngphố, Mục Nham đột nhiên hỏi.

      An Dĩ Nhược nghiêng đầu nhìn cái, cảm thấy tối nay đặc biệt thâm trầm, làm cảmthấy rất áp lực, dường như ngay cả cười cũng có chút miễn cưỡng, dời mắt đến ngoài cửa sổ, nhìn cảnh đường phố lui nhanh, thành thừa nhận:"Đầu trống rỗng."

      lâu sau, Mục Nham mới hỏi: "Nhất định phảicự tuyệt đến triệt để như vậy sao? có ý gì em hiểu sao?"

      "Tôi luôn thông minh, hiểu chậm." Giọng nóicủa lạnh nhạt như vậy, có cảm giác mờ mịt cựtuyệt người ngoài ngàn dặm, nhớ tới lúc mớitừ Vân Nam trở về bị Mễ Ngư kéo đến Sơn Thủy ăn cơm gặp nhau, tiện thể nhớ lại cuộc chuyện chưa có bắt đầu bị Tịch Thạc Lương cắt ngang,An Dĩ Nhược nghẹn ngào, cảm thấy tim xoắn chặt lại đến mức thể hít thở.

      "Mục Nham, đừng lãng phí thời gian nữa, tôi tin rất bận." Thân mật giữa bọn họ từng có nụ hônẩm ướt triền miên, giữa bọn họ xa lạ đến chưa bao giờ có lần hòa hợp chuyện với nhau, đáylòng từng có nghi vấn, sai, nhưng lúc này, côthật muốn tiếp tục dây dưa nữa, nhìn gò má của , : "Kết quả cũng như vậy, giữanhững gì trải qua quan trọng." Đối với Mục Nham, từng cảm kích và xúc động, từng đấu tranh nỗ lực, có loại ủy khuất và đau lòng nhìn thấy, lòng An DĩNhược mệt mỏi đến cực điểm.

      đạp thắng, xe đột nhiên dừng lại, cánh tay dài đột nhiên chống đỡ ở ghế dựa dán sát ở bên tai , hoàn toàn bị che phủ ở trong hơi thở lạnh nhạt tức giận của , giọng lạnh lùng gần trong gang tấc vang lên: " cho biết trải quacái gì quan trọng, là nụ hôn trong tầng hầm, hay là em vì đỡ dao kia? Hoặc là khi chúng ta gặp nhau ở Sơn Thủy em hỏi tại saotrở về trễ như vậy? Cái nào quan trọng? An Dĩ Nhược, em định dùng vài ba câu này đẩyanh nơi khác?"

      Dùng câu " quan trọng" chặt đứt mọi thứliên quan giữa bọn họ? Vì vậy, chẳng để lối thoát.

      cho phép, quyết cho phép.

      ngờ phản ứng như thế này, An Dĩ Nhược giật mình, cảm thấy hơi thở của quanh quẩn ởbên tai, theo bản năng dịch người, lưng dán sát ở ghế ngồi, mãi đến tránh cũng thể tránh, trong lúc nhất thời biết nên làm thế nào đáplại và tự xử, duy chỉ có cùng nhìn nhau.

      " chuyện." Đêm yên tĩnh làm nổi bật lên ánh sao lấp lánh trong mắt , ánh mắt sâu như vòng xoáy,yên lặng nhìn gương mặt như hoa đào gần tronggang tấc, Mục Nham cường thế truy hỏi, giọng điệumang theo sắc bén cách nào xem .

      Thấy muốn mở miệng, đột nhiên kề sát ,khí thế bức người, lạnh lùng : "Ngàn vạn lầnđừng với là em hoàn toàn có cảm giác với , cũng đừng lấy lý do thích hợp tồi nhưvậy làm cớ, em đừng quên, lúc chúng ta hôn nhauem cũng rất đầu nhập."

      "Đủ rồi, Mục Nham!" Nghe đến hôn đầunhập, An Dĩ Nhược tức giận đến mất lý trí, lại kích động giơ tay lên.

      "Cái tát có thể gạt bỏ tâm ý sao? Có phải muốn đánh tan hết thảy hay ?" Mục Nham giận dữ, nắm lấy cổ tay của , nắm chặt chịu buông, "Nếu như giữa em và ta thực có khe rãnh, em cũng từng cố gắng thử lấp đầy, làanh ta may mắn ngốc đến tự mình buông tay,em muốn trừng phạt mình tới khi nào? Nếu nhưkhông nỡ quay đầu, nếu quyết định bỏ xuống nên học cách khoan dung với chính mình, em cố tìnhkhóa trái tim rỉ sắt, cho dù có chìa khóa cũngkhông thể nào vào được, em biết ?"

      Dưới cơn thịnh nộ vẫn sợ làm đau , Mục Nhamkhông để lại dấu vết nới lỏng lực tay, giọng hơi khàn: "An Dĩ Nhược, biết em biết tâm ý của . Em sợ cái gì cũng biết, nhưng em có biết em trốn tránh như vậy thể giải quyết vấnđề hay . bức em bây giờ liền yêuanh, cũng có tư cách cầu em quên ta ngay lập tức và ở cùng với , nhưng ít nhất em cho chúng ta cơ hội, có lẽ em phát ,chúng ta thích hợp hơn."

      An Dĩ Nhược khóc, như đứa trẻ.

      sai, tâm ý của biết, ở lúc có sức suy đoán dùng hành độngnói cho biết, nhưng, biết thế nào chứ,trong bài báo khó coi như vậy, Tịch Thạc Lươngkiên định cho rằng bọn họ môn đăng hộ đối như vậy, cảm thấy thể chịu đựng nổi, ánh mắt mọi người đều cho áp lực, dám nghĩ đến kếtquả, sợ. Nhưng hôm nay lại "Dịu dàng" bức như vậy, dường như lại có chỗ có thể thối lui.

      khóc đến thê thảm như vậy, toàn thân được baoquanh bởi bầu khí bi thương, Mục Nhamkhông tự giác từ từ siết chặt cánh tay, ôm vào trong ngực.

      muốn bức như vậy, nhưng với câunói hợp của đâm gai lẫn nhau, vội vã vạch hàng rào giới tuyến với , bảo làm thếnào giữ bình tĩnh.

      Trong lòng Mục Nham tự nhủ: Nếu rồi,vốn có lý do gì để thu về, hôm nay thế nào cũng phải ép thừa nhận tâm ý của mình.

      mặt lại khống chế được đau lòng, cánh tay như là có ý thức dịu dàng ôm , cất giọngmềm mỏng dỗ : "An Dĩ Nhược, đừng khóc, là nóng vội nặng, ép em..."

      Nhiệt độ trong lòng Mục Nham, lực tay của , hơi thở nam tính đặc hữu người cứ thếkhiến cho người ta hiểu sao mềm yếu, An Dĩ Nhược vùi đầu vào trước ngực , hai tay nắmchặt áo khoác của , khóc đến càng lúc càngthương tâm.

      ngừng trầm mặc, bên tai chỉ còn tiếng khóc trầm thấp của .

      Đưa tay đan xen vào mái tóc của nhàngnâng đầu lên, do tay cầm súng thời gian dài mà mang chút vết chai dịu dàng mơn trớn gương mặt , lau từng giọt nước mắt mặn ướt, : "Trướcđây là đúng, lời nên từ đầu tới cuốikhông ra khỏi miệng, cho rằng buông tay là thành toàn hạnh phúc của em, lại nghĩ rằng mang đến cho em tổn tương nặng như vậy. Nếunhư biết trở về muộn của chính là tin cướicủa em, quyết nán lại Vân Nam mộtngày. Mặc kệ hôm nay em có muốn nghe hay , cũng được, giữa anhvà Tiêu Nhiên cái gì cũng có, theo như lời côấy ngày đó phải , đêm đó đếnTả Cáo bọn là ở cùng phòng, nhưng cái gì cũng chưa từng phát sinh, có chạm qua ấy." Trong lúc nắm lấy tay đặt ở lồng ngực của , " nợ em lời giải thích, từngnhường cái ôm, còn muộn lời thổ lộ, An Dĩ Nhược, cho cơ hội, đối với người tronglòng, có cách nhìn xa." Ánh mắt làm nhưmuốn nhìn vào trong lòng , nhìn vào mắt của , cúi đầu hỏi: " có nghe thấy câu nào?" Ngừng lại chút, chờ trả lời.

      Hồi lâu lên tiếng nữa, lâu đến chỉ cóngẩng đầu lên, lúc mở miệng giọng còn có chútnghẹn ngào: " gì?"

      " muốn hôn em em." chầmchậm , như là chờ đợi lâu, ngay sau đó ngóntay thon dài nhàng xoa môi , dịu dàng vuốt ve, sau đó từ từ dời xuống, từ từ trượt đến xươngquai xanh của , độ trượt như có như , saucùng, người đàn ông cúi thấp đầu, môi của in dấu ở trán rất lâu.

      biết qua bao lâu, giống như vũ trụ rộng lớnbao la, nghe thấy giọng thuần phác của từ đỉnh đầu vang lên, "Đừng cố chấp nữa, đừng ngốc đến làm người ta đau lòng nữa, có thể đợi em,bao lâu cũng được, chỉ cần em đừng vội né tránh. Chúng ta từ từ , có được ?"

      Vô số cảm xúc điên cuồng đan xen, muốn, đau đớn, khát vọng, thậm chí là lưu luyến, cùng tề tụhiện ra trong đầu, An Dĩ Nhược chủ động vùi đầuvào trong lòng , nước mắt lại lần nữa chảyxuống, dĩ nhiên ruột gan rối bời.
      Chương 47: Mùa đông ấm áp

      Mục Nham đưa An Dĩ Nhược về nhà liền rời , trong lòng tràn đầy vui vẻ, mặc dù có xác minh hứa hẹn gì, nhưng thỏa mãn với câu kiacủa : "Xin cho em thời gian."

      Nâng mặt lên, ánh mắt làm như muốn nhìn vàotrong lòng , : "Được, chờ em. Nhưng,đừng để cho chờ quá lâu." Thấy dẩu môikhông lời nào, cười khẽ, " nếunhư già rồi lại đương có phải có chút khôngtốt hay ."

      Lời quan tâm chu đáo như thế, rất sợ cho tia áp lực. An Dĩ Nhược khống chế được cảmđộng, ngẩng đầu lên nhìn , ở trong mắt nhìn thấy được khóe miệng của mình hơi cong lên. nghĩ, duyên phận mới là thứ kì diệu nhất thếgiới, tránh khỏi trốn được, là của bạn cuối cùng cũng là của bạn, phải là của bạn,bất kể bạn muốn nắm trong tay thế nào nữa, cũng giống như cát chảy chảy xuống lòng bàn tay, hoàn toàn cho phép bạn đắn đo.

      lắm, vận mệnh của hai người là bắt đầu bị thắt lại với nhau từ khi nào, nhưng biết, ở góc thời gian nào đấy, bọn họ từng bước mộttới gần. Nghĩ đến tuần trước ngẫu nhiên gặp TịchThạc Lương, ý cười bên môi hời hợt mang theo độ ấm, khỏi nghĩ, có lẽ tình thậtsự có rất nhiều loại, mà phần tình này giữa bọn họ vĩnh viễn cách nào lấy được cân bằng, chung quy là phải tùy gió cuốn .

      Thực ra Mục Nham rất bận, tính đặc thù của công việc khiến có nhiều thời gian cùngcô, nhưng cố gắng sắp xếp thời gian để gặp nhau, có khi đón tan làm, có khi cùng ăn,thậm chí có khi sáng sớm chạy bộ đến dưới lầu nhà , thấy vẻ mặt kinh ngạc của , chỉ nhướngmày : "Hai người cùng nhau chạy mới có tinh thần, nếu hoàn nghi có phải em xuống lầu tản bộ hay ." Sau đó cũng chờ chuyện, chạy thẳng về phía trước.

      An Dĩ Nhược ở phía sau lắc đầu cười khổ, cóchút thở gấp mà đuổi theo , chờ thả chậm tốc độ, mới : "Cho dù phải tản bộ, anhcũng cần chạy nhanh như vậy, sắp mệt chếtngười rồi." Vẻ mặt oán trách trong lúc vô tình lộra, chọc cho cười liếc , : "Tốc độ nàyđoán chừng ngay cả đứa cũng chạy được, nhìn em mệt mỏi, thiếu vận động." há mồmmuốn bác mấy câu, nghe chậm rãi :"Nếu tăng tốc chạy về, em bị muộn làm mất."

      giật mình, ngay sau đó ngắm nhìn bốn phía mới phát biết chạy đến chỗ nào rồi, theo bảnnăng hô tiếng, xoay người chạy về.

      Mục Nham ở sau lưng mỉm cười nhắc nhở, "Nếunhư là chạy nổi ngồi xe, cười em."

      "Mục Nham!" xoay người trừng , thấy cười chỉ chỉ chiếc xe đậu ở ven đường, "Có tài xếmiễn phí, có muốn hay ?"

      Theo thời gian tản bộ, đảo mắt vào mùa đông,khi trận tuyết đầu tiên phủ xuống thành phố này,quan hệ của An Dĩ Nhược và Mục Nham có tiếntriển rệt, bình thản ung dung bước vào trongcuộc sống của , có làm xáo trộn nhịpbước của , cũng có lãng phí bất kỳ lầntiếp xúc nào có thể gần gũi hơn.

      Sắp tới cuối tuần gọi điện thoại cho : "Ngàymai có rảnh , cùng câu lạc bộ của Tử Việt?"

      "Ngày mai phải đến văn phòng của Phỉ Phỉ, lần sauđi." còn kiếm cớ từ chối giống như ngày trước nữa, thản nhiên giải thích lý do thể đến nơi hẹn.

      Nghe ra có việc, Mục Nham giả vờ oán trách: "Xem ra đáng thương chỉ có đánhbanh bàn với đám nhóc Đại Lực, ngày chủ nhật tốt."

      Nghe được giọng trầm thấp mang theo ý cườicủa , An Dĩ Nhược tưởng tượng vẻ mặt trẻ concủa , nhịn được khóe môi hơi giương lên,suy nghĩ chút : " đánh banh bàn giỏikhông? Em muốn học."

      "Em muốn học?" nhíu mi, "Con học banh bàn làm gì."

      "Sao con thể học banh bàn chứ? kỳ thị phái nữ hả?" An Dĩ Nhược nghiêm mặt trách móc, " tại nam nữ bình đẳng, đại đội trưởngMục."

      "Nam nữ bình đẳng? Chỗ nào với chỗ nào hả?" Nghe thấy lại cố tình gọi là đại đội trưởng Mục, Mục Nham cười khẽ, "Vậy học , chỉ có điềuanh thu học phí."

      "Tính phí thế nào?"

      " tiếng mời ăn bữa cơm."

      " thành vấn đề. Nhưng mời ăn gì phải do em định đoạt."

      "Chưa thấy qua học sinh lại cò kè mặc cả như vậy, vậy em mời ăn gì?" Trái lại Mục Nham lại tòmò định làm thế nào đuổi .

      "KFC." An Dĩ Nhược nén cười, đáp đến đương nhiên.

      ngụm nước chuẩn xác lầm mà phun đếntrên ghế sofa, Mục Nham ở đầu kia điện thoại kháng nghị: " được, đó là Thần Thần ăn..."Hóa ra coi là đứa trẻ mà dỗ dành, cái này.

      Cúp điện thoại, An Dĩ Nhược mình đứng ở phía trước cửa sổ, nghĩ đến từng chút ở cùng nhau, làm thế nào lặng yên tiếng động mà bước vào thế giới của , thậm chí khôngcho chút cơ hội mâu thuẫn nào. Lặng im hồi lâucũng có tìm ra đầu mối, thoải mái duỗi cáilưng mỏi, dứt khoát đắp mặt nạ nghĩ tiếp.

      Còn làm việc, tin nhắn của Mục Nham đúng giờ mà đến.

      "Chấp hành nhiệm vụ xong trở về rạng sáng rồi, dám điện thoại cho em, thiên hạ vẫn còn tháibình chứ? có phần tử khủng bố chứ? Nếukhông buổi tối do cảnh sát nhân dân hộ tống về nhà thế nào?"

      "Còn nhớ nhân viên cảnh sát Trương Hằng mà lần trước trưng dụng xe của em ? Hôm nay cậu ta đến văn phòng của , lúc trước khi gầnđây cười đến mức đặc biệt hiền lành, bọn Đại Lực cười đến mức hình tượng cũng có, em nóixem có phải đám tiểu từ này thiếu chỉnh đốn haykhông? thế nào cũng là thủ lĩnh của bọn họ, chút bí mật cũng giấu được. Ôi, ,chừng nào em để cho cười đến mức càng hiền lành hơn hả?"

      Lúc người, cúi đầu nhìn từng cái tin nhắn,vô thức giương lên khóe môi, trong lòng ấm áp, cái loại vui vẻ này nhàng mà chạm đến góc nào đấy trong lòng .

      Công ty của Mễ Ngư sắp xếp ấy chụp bộ ảnh chụp tuyên truyền, An Dĩ Nhược thiết kế cho ấymột bộ lễ phục, thừa dịp giờ nghỉ trưa lái xe mang lễ phục qua đưa cho đại tiểu thư Mễ Ngư mặc thử.

      Trong phòng thử đồ, Mễ Ngư chọc chọc cánh tay của , giống như tên trộm mà tiến đến bên tai cônói: "An Dĩ Nhược, mặt mày tươi tỉnh nha, đồng chí đội trưởng tệ chứ? Chừng nào cậu theongười ta hả?"

      An Dĩ Nhược dựng thẳng lông mày, cũng nhiều, nghiêm trang ý bảo Mễ Ngư xoay người kéokhóa kéo cho ấy, sau đó tay hơi dùng sức, eolễ phục bị tinh nghịch đột nhiên siết chặt mộtchút, làm Mễ Ngư kêu la, "Cậu muốn mưu sát hả, tớ nghẹt thở rồi."

      Lúc rời khỏi công ty của Mễ Ngư, nhận được cái tin nhắn mới.

      "Lúc ăn cơm trưa, Đại Lực trịnh trọng hỏi có cần trưng dụng xe của người nào đó nữa haykhông."

      Trước đây chỉ là nhìn những tin nhắn này nhưngkhông có trả lời, do dự chút, lần này trả lời: " thế nào?"

      " , tự mình xem mà xử lý, chuyện như vậy cần xin chỉ thị."

      "Mục Nham!" nghiếng răng nghiếng lợi.

      "A, ở đây, làm sao vậy?" Người nọ giả bộ hồ đồ,khóe môi hơi cong lên, nở nụ cười.

      Sắp đến giờ tan làm Mục Nham gọi điện thoại buổi tối cùng ăn lẩu, nghĩ đến mối thù tin nhắn An Dĩ Nhược cố tình : "Rất bận, phải làm thêmgiờ."

      "Vậy đúng lúc, lát có mở cuộc họp, đoán chừng qua đón em muộn chút, em ở công ty chờ ."

      "Vậy nếu như em xong việc mà còn chưa cóhọp xong làm sao bây giờ? Em thích chờ người."

      "Vậy hả." Người nọ rít tiếng, giống như là đangsuy nghĩ cách điều hòa, sau đó mới : "Vậy em tới đón , nếu như giữa đường bị ngườingăn cản xe em là bạn của , bảo đảm cho , đường thông suốt."

      Vài ba câu An Dĩ Nhược bị đánh bại, lại cònkhông chịu thua: "Sao trước đây em có pháthiện tài ăn của tốt như vậy?"

      "Đây là khen hay mắng ?" Mục Nham có chút đắc ý cười khẽ, sau đó ăn có mà tiếplời: " đây phải là bị em kích đến pháthuy vượt xa người thường sao, thực ra ăn rất vụng về."

      An Dĩ Nhược cố nén cười đến mệt rả rời, "Bạn đội trưởng, khiêm tốn đến có thành ý."

      "Em đừng vạch trần nha, dù thế nào cũng coi như là ân nhân cứu mạng của em đấy, ít nhiều giữ chút mặt mũi cho ." Mục Nham nhíu mi, mặt mang theo vẻ mặt hơi trẻ con, cúi đầu nhìn thấy đến thời gian họp, đùn đẩy : "Chờanh đến đón em, chậm nhất bảy giờ."

      Lúc gần bảy giờ mọi người đều sạch từ lâu, An Dĩ Nhược ngồi ở trong phòng làm việc chỉnh sửabản thiết kế, nghe được tiếng gõ cửa còn tưởng là Mục Nham đến, muốn gọi điện thoại là được cố ý chạy tới làm gì, ngẩng đầu nhìn thấy lạilà ông chủ Quan Hàn Nam của .

      "Quan tổng còn chưa ." muốn đứng lên, nhận được ánh mắt ra hiệu của Quan Hàn Nam, lại ngồitrở lại tại chỗ.

      "Tôi nên cân nhắc cho thêm tiền lương, bây giờnhân viên cần cù như thế này nhiều lắm." Sắc mặt của Quan Hàn Nam tốt lắm, vẻ mặt càng lộ vẻ mệt mỏi.

      An Dĩ Nhược lịch cười cười, "Tối nay có mộtcuộc hẹn, bạn tôi sắp tới đón, cho nên mới . Có phải Quan tổng có việc hay ? Trước đóanh hai ngày nữa Trình tổng của tập đoàn Oni tới thành phố A, cần tôi cùng gặp ta sao?" Hơn nữa tháng nay đều bận rộn phần đề án thiết kế này, nếu như giành được khách hàng lớn Oninày vào tay, mức tiêu thụ năm nay của công ty sẽphải gấp hai năm trước, thân là nhà thiết kế chính,có số trường hợp phải tham dự.

      Quan Hàn Nam thở dài, vẫy vẫy tay : "Thiết kế của Oni cần vội."

      "Tại sao?" An Dĩ Nhược hiểu.

      "Cũng có gì, có biết công ty Oni là khách hàng lớn chúng ta cực lực tranh giành, nhưng hômnay tôi mới nghe ta và Tịch tổng của HoằngThái có mối quan hệ cá nhân rất tốt, khả năng chúng ta có thể nhận được vụ làm ăn này lớn."

      Chợt nghe cái tên đó, An Dĩ Nhược có phút chốc timđập mạnh và loạn nhịp, ngay sau đó phục hồi tinhthần lại, thể làm gì khác hơn mà cười cười, cùng tồn tại trong giới thời trang, va chạm như thếnày khó tránh khỏi, cũng bất lực.

      Di động trong ngăn kéo rì rì vang lên, chuông ngắn ngủi dễ nghe phá vỡ im lặng.

      "Trong khoảng thời gian này vì theo đuổi bản thiếtkế vất vả rồi, chủ nhật nghỉ ngơi tốt ."Quan Hàn Nam mỉm cười đứng dậy, ra khỏi vănphòng trước.

      Mục Nham rất đúng giờ, bảy giờ kém năm phút xe của vừa vặn đậu ở dưới lầu của công ty An Dĩ Nhược, gửi cho tin nhắn, xuống xe vào đại sảnh đón .

      "Muốn ăn gì?"

      " phải muốn ăn lẩu sao."

      "Nếu như ăn KFC em có ý kiến gì hay ?" Mục Nham nghiêng đầu nhìn , trong mắthơi mang theo ý cười.

      "Ăn cái gì cũng được." An Dĩ Nhược có tâm ,tâm tình có chút sa sút.

      Mục Nham nhíu nhíu mày, biết xảy ra chuyện gì khiến vui. Đúng lúc gặp đèn đỏ,tay trái vịn tay lái, tay phải đưa tới nắm lấy tay , "Có phải mệt hay ? Nếu mệt đưaem về nhà sớm."

      Bàn tay của dày rộng và ấm áp, giống như là mang theo dòng điện mạnh mẽ, tê dại mà kích vào trái tim An Dĩ Nhược. ngọ ngoạy muốn rút tay về, lại bị nắm chặt.

      "Đèn xanh rồi, còn ?" lên tiếng nhắc nhở.

      Mục Nham dời mắt về phía ngoài cửa sổ xe, quảnhiên đèn xanh sáng, xe đằng sau ấn còi thúcgiục, nhíu mày, buông lỏng tay ra, giọng : "Đèn đỏ này ngắn."

      An Dĩ Nhược quẫn bách đến mặt ửng hồng lên, ánhmắt cười như cười cũng dám nhìn anhnữa, quay đầu , giả vờ nhìn dòng người dòng xe bên ngoài, khóe miệng cũng tự giác hơi giươnglên.

      Vẫn là dựa theo kế hoạch ban đầu ăn lẩu, dường như là biết bao tử của tốt, Mục Nhamchọn dĩ nhiên là quán "Lẩu dược thiện", nhìn gòmá của , đáy lòng An Dĩ Nhược dâng lên cảmđộng.

      Nhìn nhìn chọn món ăn, Mục Nham thêm cho ly sữa chua, thừa dịp đồ ăn còn chưa có đem lên, hỏi: "Sao phờ phạc ỉu xìu vậy, là nghỉ ngơikhông đủ hay là bị ông chủ phê bình rồi hả?"

      An Dĩ Nhược thấy vẻ mặt nghiêm túc, cau mày : "Em giỏi giang như vậy, ông chủ khen ngợi emcòn kịp, làm sao lại phê bình em."

      Hơi nhíu mày, nhìn : "Vậy nhất định là đủ đẹp trai, em nhìn thấy mặt cũng trởtrên tốt."

      nhịn được cười, cầm lấy thực đơn bàn đánh : "Vốn chính là lỗi của , khiến tâm tình em tốt thèm ăn nhiều hơn, phá hủy kếhoạch giảm cân." Mỗi lần cùng ăn với nhau đều là chọn món ăn thích ăn, An Dĩ Nhược cảm thấy mình gần đây mình hơi mập.

      "Chớ học người khác giảm cân, sức khỏe là quan trọng nhất." thu lại nụ cười, nghiêm mặt dạy bảo : "Chưa thấy qua người phụ nữ nào nhiều xương sườn hơn em, dường như cơn gió cũng có thể thổi bay."

      bĩu môi, "Nào có gầy như vậy. Nếu như thực có thể bị gió thổi bay, trái lại giảm được tiền vémáy bay, có thể du lịch khắp thế giới rồi."

      "Em muốn du lịch miễn phí thế này cách khả khi là bằng ." đưa mắt liếc , thản nhiên :"Chẳng lẽ cấu trúc não của nhà thiết kế giống như người khác?"

      "Hả?" An Dĩ Nhược ngẩng đầu, thấy hơi nghiêngmặt tới trước dựa sát vào , mi như viễn sơn[1],mắt như hồ thu, bóng vàng của ánh đèn tỏa chiếu ởtrên mặt khúc xạ ra ánh sáng dịu dàng khác.

      [1] Mi như viễn sơn tinh tế mà hơi nhếch lên, màu sắc hơi nhạt, thanh tú sáng sủa.

      Trong giây này, phảng phất giống như là bị sấm sét đánh trúng, tim An Dĩ Nhược hiểu sao lại run lên.

      Nghe được giọng từ tính của vang lên ở bên tai, "Xem ra ánh mắt của quả nhiên tệ."

      Hơi thở của và mỏng, dịu dàng phất quamặt , khẽ cúi đầu, từ tầm mắt của nhìn sang,xuyên thấu qua phần cổ áo cài nút này nhìnthấy da thịt màu lúa mạch của , đột nhiên nhớ lạilồng ngực ấm áp của , còn có nhịp tim mạnh mẽ có lực, cái lại cái, mang theo lực nóngrực như lửa.

      hơi thối lui ngồi trở lại ghế, ho tiếng : "Có lẽ công ty tổn thất gánh đơn đặt hàng vô cùng quan trọng."

      Mục Nham phản ứng rất nhanh: "Là cái đề án thiết kế em bận suốt trong khoảng thời gian này?" Thấy côgật đầu, chau mày lại : " còn tưởngchuyện gì lớn, vẻ mặt nặng nề như vậy."

      "Cái này phải chuyện lớn?" bất mãn.

      "Làm ăn xưa nay như vậy, có thực lực hơn nữacũng thể bảo đảm giành nhiều thắng lợi."Mục Nham cắm ống hút vào sữa chua đẩy tới cạnh tay , nhướng mày : "Hoa Đô là công ty đứngđầu trong giới bất động sản, tháng trước mới bị Thiên Dụ đoạt hạng mục quan trọng, có phải Hành Viễn cũng gặp trở ngại hay ?"

      Nghĩ đến trước đó Si Nhan có đề cặp qua với là Ôn Hành Viễn tổn thất dự án, nhưng lại giống như là người có việc gì cùng ấy đến bệnh viện làm kiểm tra tiền sản định kỳ, An Dĩ Nhược thoải mái chút, có đôi khi, quả thểxem thành bại quá nặng, bằng cuộc sống sẽmất ý nghĩa.

      Mục Nham biết nghe lọt, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, mỉm cười : "Hành Viễn dự tính ngày sinh của chị dâu ngay tại tuần sau, đến lúc đó cùng bệnh viện nhìn cục cưng ."

      "Được, cũng lâu em có gặp Thần Thầnrồi." vui vẻ đồng ý, có chú ý tới nụ cườiđầy ý mặt của Mục Nham.

      Bồi bàn mang thức ăn lên, tâm tình hai người vuivẻ mà thưởng thức lẩu dược thiện, An Dĩ Nhược ăn rất hăng say, nóng đến trán thấm ra mồ hôi, hấtcằm ý bảo muốn khăn giấy, Mục Nham lại có đưa, nhanh chậm cầm lấykhăn giấy trong tay, vươn tay ra, cách bởi cái bàn nhàng lau cho .

      Tự nhiên mà vậy, khẽ nở nụ cười, trong lòng dào dạt từng sợi tình cảm dịu dàng. Mục Nham đểlại dấu vết nhìn chăm chú vào , khoảnh khắc cười, dịu dàng như vậy, tự nhiên như vậy, khiến anhcảm thấy chờ đợi lâu hơn nữa cũng đáng giá.

      Lúc đưa về nhà, Mục Nham : "Có nhiệm cụ,sáng mai phải thành phố B công tác, khoảng nămngày mới về."

      "Nhiệm vụ gì? phải đích thân ?" An Dĩ Nhược kinh ngạc, cũng sắp quênanh là đặc cảnh, dấn thân vào công việc nguyhiểm nhất.

      "Giữ bí mật." hơi nghiêng người chắn mộtchút gió lạnh cho , lại thuận tay kéo cao cổ áo cho , " làm lái xe chậm chút, kỹ thuật của em ra gì."

      "Em lái xe ổn lắm." An Dĩ Nhược chu miệng kháng nghị, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, : "Sao em nghe người ta chạy xe nhanh biên bản dườngnhư rất nhiều."

      vào trán của , nhíu mày : "Đó là công việc của cần, em cũng đừng tốt lại học những thứ này."

      "Vậy cũng thể liều mạng, quả là làm cho người ta lo lắng." An Dĩ Nhược xong, hai má độtnhiên nóng lên, nhưng lời ra, thu lạiđược, đợi chuyện, xoay người muốn .

      Mục Nham đưa tay kéo tay , ánh mắt sáng quắc nhìn : "Em lo lắng?"

      "Khuya lắm rồi, em muốn lên." cố sang chuyện khác, lại bị ngắt lời, " hỏi em có phải lo lắng hay ?"

      hục hặc như đứa bé, dùng sức quẫy tay ra, Mục Nham lại kéo , trở tay quẫy ra, lạikéo, lại quẫy.

      Hai người có chút trẻ con mà lặp lặp lại ngangbướng đọ sức.

      Kiên nhẫn của Mục Nham bị tiêu hết sạch, duỗi cánh tay dài ra, kéo cả người vào trong ngực, haingười gần đến chóp mũi cũng chạm vào nhau,chặn cửa xe, cất giọng mềm mỏng hỏicô: " cho biết có phải em lo lắng haykhông, hả?"

      biết có phải đèn đường tắt hay , bốnphía đột nhiên bị bóng tối bao phủ, chỉ có ánh mắtcủa , sáng rực và ấm áp như vậy, khi An DĩNhược bị nhìn chăm chăm lúc lâu, nhẹnhàng mà gật đầu.

      Mục Nham nhìn thắm thiết, ngón tay dịu dàng mà vuốt ve gương mặt của , mang theo nhiệt độấm áp ẩm ướt.

      Tâm tư phập phòng, còn chưa có kịp ổn định, khuônmặt điển trai của từ từ áp sát, đêm đông gió lạnh thấu xương, hơi thở của giống như bầu khí mát mẻ tháng bảy, phất ở mặt , là mập mờ và nóng bỏng mà trêu chọc.

      nâng mặt lên, dè dặt cẩn trọng mà chạm vào môi , giống như là thăm dò, sau đó mới triền miên mà hôn , lúc đầu hôn rất dịu dàng, giống nhưcô là vật báo duy nhất của , khi tự giácôm cổ của , dịu dàng khẽ hôn đột nhiên trở nên kịch liệt, như là muốn tại khắc thời gian này thôn tính , An Dĩ Nhược cảm thấy trong nháy mắt thế giới bắt đầu lay động, khiến người ta hoa mắt thần mê, tựa vào trong lòng , hồn nhiên quên mình chìm đắm trong nụ hôn đặc biệt nồng nhiệt này, biếtđường về.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 48: Bay qua biển cả

      Mục Nham công tác, bởi vì công việc tạm thời có điều động, chuyến này lại có hơn mười ngày.

      Đúng là rời của , đột nhiên khiến An Dĩ Nhược ý thức được xâm nhập vào cuộc sống của rất sâu đậm, giống như là bước vào ở mọichỗ. Buổi sáng lúc chạy bộ lại vô thức quay đầu lại, giống như là đuổi theo từ phía sau, khóemiệng chứa ý cười, giơ tay xoa xoa tóc của , :"Nhìn cái gì chứ, chẳng lẽ buổi sáng hôm nay anhđặc biệt đẹp trai?" Men theo đường phố, chầm chậm và cẩn thận lưu lại dấu chân, làm như theo nhịp bước của , cùng tiến cùng lui; Có đôi khi nhìn thấy chiếc Cherokee màu xám bạc ở trênđường phố, tim cũng đập mạnh và loạn nhịp hồilâu, dường như nhiều người thế giới như vậy chỉ có thích hợp lái loại xe này, nhớ còn từng cười : " chở heo hả, lái xe to như vậy." theo thói quen nhíu mày, thưởng cho cái vỗrất , "Chở em!" xoa trán trừng , lạinhịn được cười, "Cái này, cả ngàykhông biết nghĩ gì. Xem ra tinh lực của em vô cùngdồi dào." An Dĩ Nhược luôn nhớ vẻ mặt của anhkhi đó, có chút bất đắc dĩ, có chút cưng chiều, nghĩ đến đây, cười thầm. Mục Nham như vậy, quả thậtlàm cho người ta cách nào kháng cự, có được khí phách nam tính, lại mất dẻo dai tinh tế, người đàn ông như vậy, bảo làm thế nào cam lòng từ bỏ?!

      Mục Nham : " tốt chờ trở lại."

      cúi đầu, trầm lặng lát, khi giương mắt, ánhmắt dịu dàng và kiên định, ở dưới cái nhìn chăm chú của nhàng gật đầu. Khóe môi Mục Nham hơi cong, đôi mắt trong trẻo tỏa sáng giống như Thủy Tinh (còn gọi là Sao Thủy), sau đó, cúi người ôm lấy , dùng áo khoác của quấn ở trong ngực.

      Hơi thở quen thuộc bổ nhào mà đến, khiến khôngtự giác hít sâu, khi đó lòng An Dĩ Nhược lại đauxót, hạnh phúc, mê muội, làm như khắc sâu tên của vào tim, vĩnh viễn phai mờ.

      Mấy ngày kế tiếp, thực ổn định tinh thần lại mà chờ đợi, cái tin nhắn, cuộc điện thoại,đều có thể khiến nở nụ cười, giống như sau cơnmưa trời lại sáng, bầu trời tối đen đột nhiên sáng tỏ,ngay cả Mễ Ngư cũng : "An Dĩ Nhược, gần đâycậu trở nên xinh đẹp, cuối cùng cũng khôi phục chút sức sống."

      cười, có chút trẻ con. Trong lòng thầm nghĩ, cólẽ tình vẫn là thuốc đặc hiệu thần kỳ nhất, giốngnhư phương thuốc cổ truyền có thể chữa lành vếtthương lòng vô hình kia của con người, nhưng xérách lại rất đau.

      Ý nghĩ như vậy có duy trì hai ngày, vấtvả mới dấy lên chút hy vọng liền dễ dàng bị Tịch Thạc Lương lặng lẽ đập tan.

      Bước lên chuyến bay bay Paris, An Dĩ Nhược rốt cuộc nhìn thấy chính mình, cũng kiêncường và dũng cảm như trong tưởng tượng. Nụ cườidường như thể nào che giấu được nước mắt, dịu dàng an ủi chung quy thể dễ dàng thay thếtình cảm sáu năm. Nếu như lời thề cần thiết triệt đểđau lần, nếu như tổn thương là vận mệnh thế nàocũng né tránh được, vậy lựa chọn làm đà điểu, chịu khó tiến lên.

      có báo cho Mục Nham biết sắp xa, An Dĩ Nhược hy vọng khi trở lại thành phố A lầnnữa, hết thảy đều là khởi đầu mới. chỉ người khác, thực ra chính cũng muốn bị vâychết ở trong quá khứ.

      Mễ Ngư hơi có chút lo lắng, vẻ mặt hiếm khi nghiêm túc, khuyên nhủ: "Người đàn ông cực phẩm như Mục Nham mà cậu còn vừa lòng? Cậu cứ như vậy tiếng mà , sợ tahiểu lầm nản lòng thoái chí?"

      "Lúc cổ tay bị đèn chùm quẹt đứt cũng thấy ấy hiểu lầm tớ tự sát, nếu như chỉ vì Paristhì..." buông tay, vậy phần tình cảm này dường như cũng đáng để giữ nữa.

      Thân mật như Mễ Ngư, cũng cách nào cảm nhận được lòng trống rỗng của An Dĩ Nhược lúcnày. rất muốn nắm lấy tay , để tự với mình, bất kể thế thay đổi thế nào, bất kể qua bao nhiêu năm, cũng trước sau như mà đốitốt với , ở lúc mệt mỏi chán nản đưa đến mộtly trà nóng, ở lúc đau lòng mất mác cho bờ vai có thể dựa vào. từng bị tổn thương tìnhcảm, rất cần có người chứng minh tình là sâu sắc và khắc sâu, đối với , vĩnh viễn rời bỏ. Dường như chỉ có như vậy,niềm tin tình về vĩnh viễn sánh cùng trời đất trong lòng mới bị thực tàn khóc đánhvỡ.

      Tuy nhiên, làm sao có thể vô trách nhiệm mà dắttay Mục Nham, giống như là bắt được cọng rơm cứu mạng bù vào đáy lòng trống rỗng? nghĩ, côcần bỏ xuống, mới có thể ôm trái timhoàn chỉnh, về phía của .

      Đối với tình , bất cứ lúc nào chỗ nào, An DĩNhược đều ôm lấy trái tim thành tín nhất.

      Vì thế, chút do dự cắt đứt mọi liên lạc với , mình bay qua biển cả, đến Paris.

      Mễ Ngư đối với Mục Nham công tác về : "AnDĩ Nhược là người đơn, ở mặt ngoài cậu ấythích yên tĩnh, ở sâu trong nội tâm cậu ấy lại sợ nhất yên tĩnh." Thấy ánh mắt buồn bã của , lòng hiểu sao căng thẳng, "Mục Nham, tôi có thểích kỷ mà đưa ra cầu hay ?"

      Mục Nham nhìn , mặt lộ vẻ nghi hoặc, lại nghecô : "Đừng dễ dàng buông tay, cậu ấy thểchịu đựng được thêm nữa."

      Mục Nham im lặng, ngửa đầu nhìn những ngôi saonhỏ bầu trời, lâu sau đó rốt cuộc lên tiếng: "Tôi có tư cách cầu ấy dũng cảm, nhưng tôi biết ấy hề hèn nhát, cái này đủrồi." Lời còn chưa dứt, xoay người, chỉ chừacho Mễ Ngư nụ cười nhạt hoàn toàn có thể xem , đầy ý như vậy, khó mà nắm bắt như vậy.

      Sau đó Mễ Ngư phàn nàn với Đàm Tử Việt: "Thậtsự là hiểu nổi đàn ông các , em còn muốn an ủi ta vài câu, nhưng nhìn phản ứng của ta lại cảm thấy ta giống như quan tâmđến An Dĩ Nhược vậy." Liếc mắt, mệt mỏi ngồiphịch ở sofa, " bụng lời lại cóchút công dụng nào, làm em kìm nén xuất nội thương rồi."

      Trái lại Đàm Tử Việt nở nụ cười, "Em đây lại hiểu, bình thường đàn ông có tính nhẫn nại hơn phụnữ." Kéo Mễ Ngư qua hôn cái, như có vẻ đăm chiêu: "Nhưng theo quan sát lần này tínhnhẫn nại của Đại Mộc ràng đủ, khôngchừng bây giờ hối hận đấm ngực giậm chân ở nhà thu dọn hành lý, ngày mai bay Paris bắt người cũng chừng."

      như vậy, nhưng thực chứng minh tínhnhẫn nại của Mục Nham tốt hơn chút so vớiĐàm Tử Việt mong chờ, đương nhiên, cũng chỉ làmột chút. Trong lúc vô tình biết được Tịch ThạcLương hiểu sao vứt bỏ gánh đơn đặt hàng cực kỳ quan trọng đột nhiên bay đến Paris, cuối cùng vẫn là giữ được bình tĩnh. Lúc nàycách An Dĩ Nhược xuất ngoại, có hơn nữa tháng, mà Mục Nham và , cũng vượt qua hai mươingày có liên lạc, cuối cùng bắt đầukhông ngừng gọi di động cho , thậm chí xin MễNgư số điện thoại khách sạn ở.

      từng , đối với , buông taynữa, hai mươi ngày, bốn trăm tám mươi giờ, là kỳ hạn cuối cùng cho , cũng là ranh giới cuối cùng của .

      Khi ở ngày lễ Giáng Sinh hôm đó Mục Nham bướclên chuyến bay bay Paris, Mễ Ngư lại cười khôngnổi, ba người cố chấp như vậy, có thể ở nơi đất khách quê người có khởi đầu mới sao?

      An Dĩ Nhược vì sao trước? Tịch Thạc Lương vìsao đuổi theo tới? Mục Nham lại phải làm thế nào chiếm được cơ hội trước? Tình ba người, chẳng lẽ chỉ là bỏ được để ý lại còn có mộtkết cục lộn xộn này sao? Mễ Ngư hy vọng số mệnhnày có thể bị An Dĩ Nhược phá bỏ.

      Mùa đông tại Paris, là loại lạnh ẩm ướt, An Dĩ Nhược quấn chặt áo khoác ngoài, chậm rãi bước trong sương chiều sáng sớm.

      Hơn nửa tháng qua, bộ khắp các danh lam thắng cảnh cổ tích của thành phố này chỗ nào cũngcó tên trong lịch sử thế giới, từ Tháp Eiffel đến Khải Hoàn Môn, rồi đến cung điện Elysee, còn có nhà hát Opera đại lộ Haussmann ở trung tâm thành phố, và bức tranh rộng lớn ngoài trời phía Tây Bắc thành phố, cuối cùng là bờ sông Seine xinh đẹp, côlưu lại dấu chân ở khắp mọi nơi, kể cả nước mắtkhông thể kìm nén của mình.

      Mỗi vị trí qua, đều từng là ước hẹn tuầntrăng mật lúc cùng dạo với Tịch Thạc Lương, chỉ còn mình . từng hứa rất nhiều, cũng phụ rất nhiều. Có lẽ có câu rất đúng,hứa hẹn là thiếu nợ, ngàn vạn lần đừng tùy tiện hứahẹn, để tránh tận cùng cuộc đời cũng vẫn còn làm được. An Dĩ Nhược nghĩ, Tịch Thạc Lương để lại cho cái gọi là "Nợ" do chính trả, này chỉ là lá chắn ký ức, đời này, cũng cách nào đứng lên lần nữa.

      Cho nên, mới vô tình gặp được Tịch Thạc Lươngở lần đầu tiên cùng bạn tham dự tiệc rượu sau khi bay tới Paris. muốn ở chỗ này quên , triệt để, để lại tia đường sống. nghĩ, nếu như hạnh phúc của bọn họ có ở trong tay nhau,vậy cũng muốn đều tự hạnh phúc.

      An Dĩ Nhược ngược dòng người dạo bước ở bờ sông Seine, suốt cả ngày ngừng lại,có chút mù mờ, có chút thê lương. Lúc hoàng hôn, khi bầu trời nổi mưa phùn, vươn tay ra, cố đónlấy giọt mưa, cọ rửa vết thương lòng chồng chất của .

      Tiếng ồn ào xa, giống như là bị ngăn cách với thế giới, đơn lẻ loi mà đứng ở trong thế giới trống rỗng, lạnh lẽo, hàn. Mơ hồ nghe thấy có người gọitên của , mở mắt ra mù mờ nhìn xung quanh, tuy nhiên lại thấy mọi thứ bên cạnh.

      Hóa ra, nước mắt tràn mi.

      nghe thấy có giọng quen thuộc khẽ : "DĩNhược, chờ em tốt nghiệp đại học, chúng ta kếthôn, sau đó cùng Paris hưởng tuần trăng mật."

      còn cưng chiều : "Hôn lễ định ở trong khoảng tháng bảy tháng tám, khi đó hoa oải hươngđón gió nở rộ, trong khí hòa lẫn hương vị cay cay, tuyệt đối là hương vị khiến người ta khó quên."

      hoan hô nhào vào trong lòng , ôm cổ của : "Biển hoa oải hương vô tận, suốt đời cũng quên cảnh tuyệt đẹp chúng ta cùng nhau nhìn thấy."

      nhìn cười, dùng chóp mũi cọ vào mũi ,ôm mảnh mai vào trong ngực, ôm chặt lấy.

      Bọn họ là làm thế nào trải qua những thứ này, lạilàm thế nào tới tình cảnh gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt như hôm nay? Làm thế nào mất ? Làm thế nào trong phút chốc cảnh cònngười mất?

      Provence, nơi ước mơ lãng mạn, cuối cùng làcùng vô duyên. Vùng biển hoa màu tím này, An Dĩ Nhược mang theo quá nhiều chờ đợi và khát khao, hôm nay, cũng mang theo tất cả mộng của côđể mà phá vỡ, kết thúc tất cả ký ức giữa bọn họ.

      quyết định, sau chặng cuối của chuyến này, đó là được hoa oải hương bao phủ Provence.

      An Dĩ Nhược cứ như vậy, muốn dùng cách thảm thiết nhất ép mình ra khỏi khói mù.

      Máy bay từ từ lên cao, lại từ từ hạ xuống, lúc bước xuống mảnh đất này, An Dĩ Nhược có phút chốcchoáng váng, trong mênh mong hỗn độn, ràng ngửiđược mùi thơm hoa oải hương trong khí, bách lí hương (cỏ xạ hương), mùi hương cây tùng. ràng là mùa đông, ràng chỉ còn lại có cây khôngắn và chỉnh tề, ràng che phủ tuyết trắng xóa, nhưng mùi thơm dễ chịu kia vẫn được gió đưatới chóp mũi, hít thở ở khoảng cách gần như vậy, khiến mắt dần dần phủ lên tầng sương mù.

      Chính là nơi đây, bọn họ ước hẹn nhiều năm muốn tới nơi ngay tại trước mắt, nhưng lẫn nhau, khoảng cách xa như vậy.

      Gió lạnh cuồng dã, thổi tóc dài của rối loạn, sợi tóc tinh mịn quẹt qua gò má, rất đau, rất đau. Yếu ớt lúc này hy vọng có người tới chia sẻ biết bao, nhưng, lại có ai tới cho cái ôm, duy chỉ có vươn hai tay ra vòng ở vai, dùng sức ôm chặt mình, tim đau đớn và thít chặt từ từ lắng đọng quá khứ, lắng đọng cái tên kia.

      Lúc tâm tư bừng tỉnh, có nghe thấy tiếng bước chân đến gần phía , mãi đến có người vặnbờ vai của qua, An Dĩ Nhược ngỡ ngàng ngẩng đầu, trông thấy gương mặt điển trai này gần trong gang tấc, muốn nở nụ cười dịu dàngvới , nhưng mà, nước mắt sớm tràn qua mi, từ khóe mắt lăn xuống, giọt lại giọt...

      Nhắm mặt lại trán chống ở lồng ngực của , nướcmắt rốt cuộc thể kiềm chế được nữa, trượtxuống.

      Thạc Lương, tôi muốn xin ra khỏi tâm linh của tôi. Kể cả những thứ tốt đẹp kia, cay đắng, khổ sở, đau đớn, đều ở lại chỗ này, ở lại chỗ này...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :