1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nghe Nói Tình Yêu Sẽ Đến - Mộc Thanh Vũ (66c+1PN đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 30: Đêm gặp mưa gió

      Tâm trạng Mục Nham dần dần bình phục lại, cánh tay ôm An Dĩ Nhược hơi buông lỏng chút, ánh mắt liếc về phía cạnh cửa, cảnh giác mà nghe động tĩnh ngoài hành lang.

      An Dĩ Nhược biết mình khóc bao lâu, chỉkhóc đến về sau cảm giác nước mắt làm như đềukhô cạn, mà áo sơ mi trước ngực Mục Nham cũngđã ướt, khịt khịt mũi, lau mặt qua loa, nhàng rútkhỏi ngực của , ngượng ngùng ngửa đầu nhìn ,mơ hồ xin lỗi: "Xin lỗi, khóc bẩn quần áo của rồi..."

      Mục Nham nở nụ cười ấm áp, kìm lòng đậu mà vươn tay xoa xoa tóc của , mơ hồ lộ ra cưng chiều người ngoài thể hiểu được, " sao, biết sợ hãi." Nghiêng đầu nhìn cạnh cửa, cực kỳ nhạy cảm nghe ra dưới lầu dường như yên tĩnh rấtnhiều, vì vậy thu lại nụ cười hỏi : "Có thể đichứ?"

      Độ ấm trong lòng làm tỉnh táo lại, trong nháymắt dường như sợ hãi tan biến, An Dĩ Nhược gật đầu, "Có thể." Vào giờ phút này, quên đau nhức lưng, chỉ muốn theo rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.

      "Kiên trì chút, rời khỏi ngôi biệt thự này chúngta thắng." Cẩn thận tránh vết thương roi trênlưng đỡ ngồi dậy, bước nhanh qua đóng cửa phòng lại, dẫn An Dĩ Nhược về phía bên cửa sổ, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, lại vòng trở lại lấymột lọ thuốc từ trong hộp thuốc bỏ vào trong túi.

      "Dưới lầu có cảnh sát tại sao chúng ta đixuống?" Lúc được Mục Nham ôm ra cửa sổ, An DĩNhược khó hiểu hỏi. là người bị hại, chỉ cần đứng ra làm chứng, cho dù đủ khiến Cố Dạngồi tù, ít nhất có thể dễ dàng, quang minh chính đạirời khỏi nơi này, tại sao lại cứ mạo hiểm chứ? Côrất nghi hoặc.

      "Ở đây là Myanmar phải là Trung Quốc, thân phận của Cố Dạ thể khinh thường, những cảnh sát bên ngoài cũng dám tùy tiện đắc tộianh ta, người là tới, cũng chỉ là làm dáng chút."Ý ở ngoài lời, chức vị cảnh sát quốc gia TrungQuốc này của ở khu vực người khác đương nhiên động được Cố Dạ. Lúc qua sông, từ thành phố A bên kia biết được tin ngôi nhà này quả là của lão tổng Cửu Toản - Cố Dạ sở hữu, cũng là ông chủ mà chưa từng gặp mặt quakhi nằm vùng, biết được ta là người ác, với tư cách là người phụ trách tất cả gia tộc, Mục Nham đương nhiên xem năng lực của ta, về phần tại sao báo cảnh sát, đơn giản chỉ là muốn dẫn Cố Dạ rời , để cho có đủ thời gian tìm An Dĩ Nhược mà thôi. Mục Nham vừa giải thích vừa cảnh giác nhìn về phía cửa chính, bởi vì khônggian ngoài ban công có hạn nên cùng An Dĩ Nhượcdựa vào đến rất gần, trong lúc xoay người môi mỏng của khẽ lướt qua cái trán của .

      An Dĩ Nhược vốn chưa tỉnh hồn, bị nụ hôn vô ý như thế của Mục Nham, cả người đột nhiên căng thẳng mà sững lại tại chỗ, thoáng chốc ngừng hô hấp, đáylòng xẹt qua tia khác thường. Mục Nham nhíu mi, trong lòng ảo não thôi, đem tự nhiên của thu vào trong mắt, lúng túng quay mặt , hợp thời thay đổi đề tài: "Tôi xuống trước, nhảy xuống."

      An Dĩ Nhược hoàn hồn, thân ở cao nhìn nhìnxuống khẽ há mồm, có chút dám tin. Đây là lầu hai, muốn nhảy xuống? cắn môi, biết có nên cho Mục Nham biết thực ra sợđộ cao.

      Làm như nhìn thấu lo lắng của , Mục Nham an ủi: "Yên tâm, tôi tiếp được." Nghiêng đầu nhìn phíadưới, xác định có bảo vệ qua, trước khitung người nhảy xuống nở nụ cười an ủi , " dũng cảm nhất, đừng sợ." Thấy An Dĩ Nhược nhíu mày cắn răng cuối cùng gật đầu, dùng sức nắm lấy tay của , bàn tay chống lan can nhanh nhẹn xoay người nhảy xuống, trong chớp mắtđã vững vàng rơi xuống mặt đất, ngay sau đó xoayngười nhìn lên lầu hai, duỗi tay về phía , trong ánh mắt tràn đầy khích lệ.

      Đường cong cánh tay của rất đẹp, nhất là lúc dùng sức. An Dĩ Nhược cao nhìn xuống cùng nhìn nhau, thở ra hơi dài. Trong nháy mắt tay được nắm giữ, dường như có dòng điện tê dại từ đầu ngón tay truyền tới, ràng là đêm mưa, nhưng dường như là có ánh nắng ấm áp vẩy lên người, An Dĩ Nhược cảm thấy toàn thân đều trở nên ấm áp, cái loại sức mạnh yên ổn ở khắc thời gian lệch này lặng lẽ rót vào thân thể của , so với lần đầu tiên dắt tay Tịch Thạc Lương cái loạicảm giác trái tim cũng sắp nhảy ra này hoàn toàn khác biệt, chỉ cảm thấy ấm áp, thoải mái, và tự nhiên.

      Nhìn người đàn ông dưới lầu duỗi tay chờ tiếp ,An Dĩ Nhược hít vào hơi sâu, vươn tay phải nghịch ngợm làm cái thủ thế OK với , nhìn thấy nhàng và trịnh trọng gật đầu, sau đó, chút do dự thả người từ ban côngnhảy xuống, kiên định tín nhiệm ở đáy mắt này lóe sáng như những vì sao trời.

      danh nghĩa là lầu hai, nhưng bởi vì ban côngthuộc loại lõm xuống, nghiêm cẩn mà chỉ là nửalầu , cho nên cũng phải là quá cao, An Dĩ Nhược hoàn toàn có thể tự mình nhảy xuống, chẳng qua là Mục Nham lo lắng trẹo chân, nên mới quyết định tự mình xuống trước tiếp . Mặc dù làm tốt mười phần chuẩn bị, giống như là đứng tấn vậy vững vàng đứng mặt đất giang hai tay về phía của , hơn nữa cũng chuẩn xác có lầmmà ôm lấy , song, dù sao cũng là người cócân nặng của người trưởng thành, lại từ chỗ cao rơi nhanh xuống, Mục Nham thể chịu đựng đượcáp lực đột nhiên tới này, lảo đảo lùi lại hai bước,sau đó thẳng tắp ngã ngửa xuống, An Dĩ Nhược bị té nhào ở cỏ.

      Đối với loại tình huống đột phát này, Mục Nham rấtcó kinh nghiệm mà hơi nhô đầu lên, để cho lưng chạm đất trước, xác định an toàn vô đầu mới dám chạm đến mặt đất, mới từ từ thở ra hơi, nhíu mày : " nghĩ tới lại rất nặng..."

      Khoảnh khắc ngã nhào, An Dĩ Nhược là lo lắng cái ót của chạm đất mà vỡ rồi, thấy anhthật lâu mới lại càng sợ hơn, ai biết lại câu như vậy, gò má hơi ửng hồng, giọnglầm bầm: " thể đổ thừa tôi, cho dù là đứabé, từ nơi cao như vậy nhảy xuống ước chừng cũng phải đụng ngã ..."

      Đối mặt với oán giận ăn vạ giống như trẻ con củacô, Mục Nham nín được cười, "May mà đứanhỏ này rất gầy, bằng xương cốt của tôi đãbị đè gãy rồi." Nhíu chặt lông mày, rít mộttiếng, nhắm mắt, vẻ mặt đột nhiên lên mấyphần ủy khuất, "Aiz! Tôi có thể đổi nơi chống hay ."

      An Dĩ Nhược vốn vì lời của xoay tròn mắt nở nụ cười, nghe được mở miệng, đột nhiên ý thức được tay vừa khéo chống ở ngực trái bị thương của , trong lúc bối rối muốn rút tay về, ai biết vừa động tý, tay phải chống đỡ mặtđất lại nặng nề ngã trở về trong lòng . Mục Nham vốn nghiêng đầu lấn tới, lại bị đè lại tạichỗ, cau mày nhìn , giống như là cố ý.

      Liếc mắt nhìn cái, biết phản ứng vụng vềcủa mình làm đau , An Dĩ Nhược bĩu môi, giốngnhư đứa phạm sai lầm. Mục Nham thở dài, nới lỏng vòng tay ở bên eo của , ho tiếng kéocô đứng lên, "Vận động chút, xem có bị thươngđến chỗ nào hay ." Giọng trầm thấp nghe vào trong tai An Dĩ Nhược có tí ti khác biệt, nhưng đêm tối lại che ửng đỏ bất thường này trênmặt . Tư thế ngã sấp vô cùng mập mờ, thân thểmềm mại của dính sát vào , khiến trong lòng người đàn ông nổi lên gợn sóng, trong giây lát ý thứcđược tình cảm chuyển biến có lẽ là có ranh giới gì ràng.

      " có gì..." An Dĩ Nhược mượn lực tay của đứng lên, duỗi duỗi chân cũng có phát cái gì bất ổn, bởi vì là chạy trốn, tinh thần vô cùng căng thẳng, cũng có phát Mục Nhamkhác biệt với trước đó.

      Nhìn thấy quả thực sao, Mục Nham cảnh giác lấy ra súng lục bên eo, dắt tay xoay người muốn . Trong phút chốc, biệt thự yên tĩnh đột nhiên đèn đuốc sáng trưng, nắm tay , trongnháy mắt bị sáu gã áo đen xuất trước mắt ngăn lại, và cánh cửa hy vọng ngay trước mắt từ từ khéplại.

      An Dĩ Nhược đột nhiên mở to mắt, sắc mặt càng lúccàng tái nhợt, vô thức co rút sát vào Mục Nham, taynhỏ bé hơi lạnh nắm lấy bàn tay dày rộng của , nắm chặt lấy giống như là sợ cùng chia lìa.

      "Đại đội trưởng Mục coi nơi này của tôi là nơi nào? đến là đến, ." Giọng ám trầm vang lên, người áo đen trước mắt lách mình làm ra con đường, khuôn mặt hàn của Cố Dạ từ từ mà đến.

      đưa lưng về phía ánh sáng, bóng dáng mơ hồ giống như là u hồn, ánh mắt sắc bén ngừng ở người Mục Nham, lại chuyển qua cái nắm tay tay của và An Dĩ Nhược, khóe miệng nhếch lên, từ tốn ngẩng đầu nhìn chăm chú vào , "Dĩ Nhược, bây giờ hối hận vẫn còn kịp. ở lại,tôi thả ta, bằng ..." Dừng chút, người áo đen lập tức hiểu ý đồ của ông chủ, họng súng vô cùng tinh chuẩn nhắm ngay Mục Nham, tựa hồ chỉ chờ Cố Dạ ra lệnh tiếng.

      tự giác nắm chặt áo sơ mi của Mục Nham, ánh mắt An Dĩ Nhược nhìn về phía của , cảm giác được ánh mắt của , tay trái Mục Nham hơi dùng lực, càng nắm chặt tay hơn, ánh mắt lạnh lùng nhìn Cố Dạ, "Dường như Cố tiên sinh quênthân phận của An tiểu thư, nếu như tôi nhớ khônglầm ấy là bị bắt cốc tới." Ánh mắt sắc bénlạnh lùng đảo qua mọi người, Mục Nham trầm giọng: "Cho nên, có tư cách cầu ấy ở lại."

      Cố Dạ đột nhiên thay đổi sắc mặt, tay phải cầm súng nhanh chóng nâng lên, nhắm ngay đầu Mục Nham,"Vậy xem xem tôi có tư cách giữ lại hay ." Động tác nhanh hơn so với bất cứ ai khác?Cố Dạ tin nhiều sát thủ như vậy lấy được mạng của ta, lúc người hầu cho anhbiết dưới lầu có cảnh sát, ý thức đượcchuyện có kỳ lạ, nhưng ngờ MụcNham lại đơn thương độc mã xông tới cứu người,nếu như phải thân phận đối lập, cũng có chút bội phục dũng khí của ta, giật mình nhậnthấy ta xem trọng An Dĩ Nhược, trong lòng cực kỳ vui, "Đội trưởng Mục có dám cùng tôi đánh cược ván này hay , xem rốt cuộc làviên đạn của ai nhanh?"

      Mục Nham nâng mắt, hơi lóe lên sắc bén, tay phảicầm súng lặng lẽ siết chặt, họng súng tinh chuẩngiằng co với Cố Dạ, "Tôi dám cam đoan là ngãxuống trước." nhàng bâng quơ xong, giọng điệu lại lạnh lùng khiến người ta mơ hồ phát rét, "Nhưng thế cục bây giờ đối với tôi rất bất lợi,tôi dại gì dưới tình huống như vậy mà liềumạng với ." Nếu như chỉ có hai người và CốDạ, Mục Nham tuyệt đối nắm chắc bắn tổn thươnganh ta trước, nhưng mà, sáu cây súng trước mắt nhắm vào và An Dĩ Nhược, thuật bắn súng tinhchuẩn có thể lấy mất mạng của bọn họ, có nắm chắc trận chiến Mục Nham đánh, vì thế, hạ cánh tay xuống trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, súng lục trong tay từ từ trượt xuống, nhàng rơi ở cỏ trơn ướt.

      Mưa rơi yếu từ lâu, lúc này chỉ là mưa phùnlâm râm bay lả tả, người của hai phe giằng co trong màn đêm yên tĩnh này rất lâu. Mục Nham mặt đổi sắc, vẻ mặt bình tĩnh lạnh nhạt như cũ,Cố Dạ hơi nheo mắt, vẻ mặt phức tạp nan giải.

      Trong mưa bụi, họ lặng lẽ nhìn đối phương, tựa hồđang chờ thời cơ tốt nhất để ra tay. An Dĩ Nhược kinh ngạc nhìn bên má kiên nghị của Mục Nham, lòng thoáng chốc xoắn chặt lại. Lúc này lại bỏ súng xuống? Vậy bọn họ phải làm thế nàoxông ra đây? Nhưng nếu bỏ xuống, kiên quyết xông tới, hy vọng còn sống lại mờ mịt cỡ nào. Trong nháy mắt hiểu được cái gì đó, lẳng lặng đứng ởbên cạnh người Mục Nham, cùng sóng vai chờđợi biến cố ngay sau đó.

      "Đội trưởng Mục quả nhiên tầm thường." lâu sau, Cố Dạ cười lạnh, tay cầm súng có bỏ xuống, " quả nhiên thông minh, chơi đùavới đối thủ như vậy mới có ý nghĩa."

      Ý đồ của Cố Dạ rất ràng, đây là cho cơ hộibiện bạch, buông tay An Dĩ Nhược ra, đồng thời ômvào eo của , cảm giác được có cái gì đó trượtvào trong áo khoác của , nhíu chặt mày, nghe thấy giọng lành lạnh của Mục Nham tràn khắp : "Chỉ tiếc trò chơi này có quy tắc, rất dễdàng xuất độ lệch, mà độ lệch này đủ để khiếnlấy mất mạng nhà người ta." thầm ôm sát eo của vào trong lòng, : "An Dĩ Nhược tôi phải mang ."

      " ấy, tôi nhất định lưu lại." Ánh mắt dời qua người An Dĩ Nhược, Cố Dạ chút để ý :"Mục Nham, tôi muốn biến mất tại đây..." Khẽ nâng cằm, giọng hơi lộ ra khinh thường, "Thần,, biết, quỷ, , thấy."

      Gằn từng chữ mà thốt ra sáu chữ này, ánh lạnh lẽotrong mắt càng thêm thâm trầm, có tínhđể cho Mục Nham còn sống ra nơi này, tình cảnh này, tình thế ràng có lợi cho , làm sao cóthể bỏ qua cho ta, Cố Dạ nở nụ cười ngạo mạn, nghĩ thầm đúng là thiên đường có lối khôngđi, địa ngục cửa lại xông vào. Nếu như thế đều là thắng, dường như cũng ngại để cho ta sống lâu thêm lát.

      Đối với lời của ta mà Mục Nham cũngkhông hoài nghi, ta có thể dễ dàng giải quyết hết cảnh sát, thậm chí ngay cả lục soát theo thông lệcũng có tiến hành, có thể nghĩ là biết thủ đoạncủa ta, vì thế, lặng lẽ thay đổi ánh mắt, sắcbén như phi ưng phía chân trời, khí lạnh đổ ra, sau khi suy nghĩ lấy ra lá bày tẩy: "Như vậy, cũng có cơ hội cầm lại chìa khóa vàng nữa..."
      Chương 31: Dây dưa

      "Pằng!" hề báo trước, Cố Dạ đột nhiên nổ súng, viên đạn tinh chuẩn lầm mà bắn ở bên chân Mục Nham.

      "A!" An Dĩ Nhược kinh hoàng luống cuống, hét lên tiếng xoay người nhào vào trong lòng MụcNham, Mục Nham siết chặt tay, ôm cả người vào trong ngực, thấp giọng an ủi: "Đừng sợ, sao."Đồn đãi là , chìa khóa vàng quả nhiên là vật ta coi trọng, Mục Nham thở phào nhõm.

      Cho dù lĩnh giáo qua hỉ nộ vô thường của Cố Dạ, An Dĩ Nhược vẫn bị hành động đột nhiên mất khống chế của ta mà sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, haitay nắm chặt áo sơ mi của Mục Nham, cảm xúc nhất thời cách nào bình tĩnh, lỗ tai ông ông vang lên, trong mông lung nghe được Cố Dạ : "MụcNham, tôi tiếp tục chơi cùng ."

      Nét mặt Mục Nham tràn đầy khí khái hào hùng, anhtrầm giọng: "Tôi có thừa thời gian chơi trò chơi với Cố tiên sinh, trời sáng xuất phát, chìakhóa vàng cho , An Dĩ Nhược tôi mang ."Người bị vết thương đạn bắn muốn bắt Cố Dạ dường như rất khó, Mục Nham rất mục đích củachuyến này chỉ vì cứu người.

      Cố Dạ cười lạnh, ánh mắt nhìn về phía An Dĩ Nhược.

      hồi trầm mặc xẹt qua, xoay ngườicũng có thể cảm nhận được ánh mắt sáng quắc của ta, lâu sau Cố Dạ hạ súng tay xuống,"Chìa khóa vàng tôi nhất định phải cầm lại, về phần An Dĩ Nhược, nếu như có bản lĩnh thìmang , bằng ..."

      Nghe vậy, trong phút chốc An Dĩ Nhược tỉnh táolại, đột nhiên xoay người, trong mắt xẹt qua khinh thường, " dựa vào cái gì?" Tức giận ở đáy mắt từng chút từng chút lan tràn, chỉ trích: "Anhkhông có quyền ép buộc tôi ở lại. Chẳng lẽ gặp nhau ở Paris chính là nguồn gốc cơn ác mộng này của tôi sao? Nếu như vì trả thù tôi phối hợp với cảnh sát giết chết người của các , vậy giết tôi ."

      Gió đêm lướt qua, tóc dài bay bay trong trung, Cố Dạ ngưng mắt nhìn người phụ nữ cách đókhông xa, nghe gằn từng tiếng, ràng mà :" nhớ kỹ, đừng ý đồ vây khốn tôi, tôi là gì của ." Dừng chút, An Dĩ Nhược lành lạnhung dung : "Cho dù tôi chết, cũng làngười phụ nữ của Cố Dạ ." Sống hai mươi sáunăm, lần đầu tiên gặp phải người cố chấp như vậy, cái gọi là thích của ta, chịu nỗi.

      Hai bên nhìn nhau, lửa giận trong mắt Cố Dạ nhưgió cát cuốn lấy, tay phải nắm chặt súng, khớpxương bởi vì dùng sức quá mức mà trở nên trắng bệch, sau đó, đột nhiên bước nhanh về phía trước, họng súng muốn để ở huyệt thái dương của .

      "Cố Dạ!" Mục Nham ôm An Dĩ Nhược thoáng chốc lui về phía sau nửa bước, cùng lúc đó, tay phải chặn lại khẩu súng lục ở giữa trung, năm ngón taygập lại vững vàng nắm giữ họng súng, đồng tử nhanh chóng thít chặt, ánh mắt sắc bén tập trung vào CốDạ, "Chớ đụng vào ấy!"

      Cố Dạ phục hồi ánh mắt, gia tăng lực độ của cổ tay, nhưng thể thoát khỏi kiềm chế của Mục Nham.

      Đột nhiên, sấm sét nổi lên bốn phía, thanh khóchịu nặng nề chói tay, trong phút chốc An Dĩ Nhượcbừng tĩnh, lúc hoàn hồn nhìn thấy Mục Nham và Cố Dạ hai tướng so tài với nhau, đối chọi gay gắt. nhắm mắt lại, quyết thể khóc. Thực ra chuyện cũng có đến nỗi tệ nhất, Mục Nham ở bên cạnh , nhất định có thể dẫn rời , quyết thể chảy xuống giọt nước mắt, lúc này, cũng cần kiên cường.

      "Tôi lặp lại lần nữa, chìa khóa vàng có thể cho , nhưng điều kiện tiên quyết là từ giờ trở An Dĩ Nhược phải bị thương chút gì." Ánh mắt Mục Nham sáng ngời, lặng lẽ siết chặt tay, cứng rắn màvung họng súng ra.

      Cố Dạ im lặng lúc, đáy mắt cuồn cuồn tức giậndần dần trở nên lạnh lẽo, hồi lâu sau, ánh mắt bìnhtĩnh lại như cũ, sau đó, giơ tay phải lên trong ngạc nhiên của mọi người, bắn liền ba phát súnglên bầu trời, ngay sau đó ra sức ném súng về nơi xa, ánh mắt đông lại thành sương lạnh, nheo mắtlạnh lùng hỏi: "Chìa khóa vàng ở đâu?"

      "Đương nhiên người của tôi." Ánh mắt bình tĩnh, Mục Nham hầu như quan sát mà hơi nghiêng người, che chở ở bên người An Dĩ Nhược, trong tiềm thức cho rằng Cố Dạ quá điên, dồn ép ta cái gì ta cũng làm ra được.

      Cố Dạ đột nhiên quay đầu, hàn trong mắt phượng hận thể đóng băng Mục Nham, "MụcNham, tôi khuyên cân nhắc kỹ, chơi đùa đếncuối cùng nếu như thấy được chìa khóa vàng, tội tự tay tiễn lên đường." Cho dù lấyđược chìa khóa vàng, cũng muốn giết ta, chỉ bằng ta ôm người phụ nữ của .

      An Dĩ Nhược nhìn chằm chằm đôi mắt đen nhánh của Mục Nham, sau đó nhìn thấy khóe môi hơidương lên, "Chúng tôi cần nghĩ ngơi, nếu khôngngày mai có sức dẫn lấy đồ." Giọng vẫn thuần phác trầm thấp như cũ, mỉm cười nhưng vẻ mặt lại lạnh lẽo như gió cuốn.

      Tim An Dĩ Nhược đập mạnh và loạn nhịp, khôngnghĩ tới Mục Nham đột nhiên chuyển đề tài, ánh mắt nhìn về phía Cố Dạ đoán chừng sau khắc ta lại có hành động điên cuồng gì đó, song, ta lại chỉ trầm mặc lúc, lạnh giọng : "Mang , trờisáng lên đường."

      Mục Nham chìa khóa vàng ở người ta, Cố Dạ tin nghi. Ai bảo chiếc chìa khóa nàythật người Tiêu Vũ, ai bảo là ta giết chết Tiêu Vũ, cho nên đồ ở trong tay ta chẳng có gì lạ. Cố Dạ thề phải cầm lại, ngoài chìa khóa vàng ra, còn có người phụ nữ ta ôm vào trongngực, phải nhất định cầm lại được. thề.

      Hai người hầu lưu loát thu hồi súng lục, giống như là rất có kinh nghiệm tiến lên lục soát người MụcNham, cũng có tìm ra bất kỳ vũ khí gì, đứnglại ở trước mặt An Dĩ Nhược, do dự chút đangmuốn đưa tay.

      Đáy mắt An Dĩ Nhược lên chút kinh hoảng, chưa kịp suy nghĩ "Bốp" tiếng hất tay người đànông ra, biết nên cái gì, lại nghe Mục Nham lạnh lùng : "Muốn lục soát cũng được, tìm người phụ nữ tới đây."

      An Dĩ Nhược nhíu chặt mày, căng thẳng đến tay biết nên để ở đâu, nhưng đầu ốc lại rất . nghĩ tới thể để cho bọn họ lục soát người , tuyệt đối thể. Mặc dù cũng biết thứ vừa trượt vào trong túi của là cái gì, nhưng có thể khẳng định vào lúc này Mục Nham đặt nó ở bên người , đoán được tạm thời bọn họ khôngđi được, nhất định cũng bị soát người, mà thứ này nhất định là rất quan trọng, đối với việc giải thoát có trợ giúp rất lớn.

      Cố Dạ đứng ở cách đó xa lạnh lùng nhìn chăm chú vào Mục Nham và An Dĩ Nhược, người mặc áo sơ mi của , bên ngoài khoác áo khoác kiểu nam, nheo mắt lại, lạnh giọng hỏi: "Cômuốn ở cùng chỗ với ta?"

      Trong nháy mắt hiểu được ý đồ của ta, An Dĩ Nhược vô thức lui về phía sau bước, đứng sát vào Mục Nham, mím môi lời nào. Bất kểbọn họ muốn đem Mục Nham nơi nào, cũngkhông muốn cùng tách ra.

      " đừng hối hận!" Lạnh lùng thốt ra những lời này, Cố Dạ cũng quay đầu lại mà rời .

      Hai người hầu liếc nhau cái, quát lên với MụcNham: "."

      Mục Nham lạnh lùng quét qua hai người họ, dắt tay bị bọn họ áp giải đến tầng hầm, cũng là nơi phátsinh màn gặm cắn đẫm máu trước đó, nơi An DĩNhược bị Tiêu Nhiên quất roi.

      Mắt thấy sắp tới gần nơi đó, An Dĩ Nhược đột nhiên che miệng nôn khan hai cái, Mục Nham đưa tay đỡ lấy , "Làm sao vậy?"

      Trong mắt An Dĩ Nhược thoáng chốc tích trữ nướcmắt, tay phải nắm lấy cổ tay của , móng tay cấuvào da thịt của , nghẹn ngào : "Bọn họ, bọn họ ở đây, cắn, cắn chết người..."

      Nghĩ đến trước đó Tiêu Nhiên bị người kéo ra khỏinơi này, lại nghĩ đến vết thương roi người An Dĩ Nhược, trong nháy mắt Mục Nham hiểu được gì đó, cảm giác được thân thể An Dĩ Nhược mềm nhũn, cúi người ôm ngang lên, giọng : "Nhắm mắt lại, cái gì cũng đừng nghĩ."

      "Mục Nham..." Co rút ôm cổ của , vùi mặt ởbên gáy của , nghẹn ngào thầm, màn gặm cắn đáng sợ kia thể kiểm soát được mà lên ở trong đầu của , nhắm mắt lại cũng thể ngăn cản nó xâm nhập.

      Giọng mơ hồ hơi thở mong manh, cúi đầu dùng gò má hơi lộ vẻ thô ráp nhàng dán vào gươngmặt , giống như là để cho cảm giác được nhiệt độ thân thể chân thực của , Mục Nham ôm An DĩNhược vào tầng hầm trong ánh mắt lạnh lẽo củangười hầu.

      Bên trong được người dọn dẹp qua, nhưng vẫn tràn ngập mùi máu tanh, Mục Nham nhíu mi, dựa vàovách tường ngồi xuống, nghe được tiếng cánh cửa khóa lại, ôm An Dĩ Nhược vào trong ngựcgiống như ôm đứa vậy, để đầu tựa vào trước ngực , dịu dàng an ủi: "Đừng sợ, có tôi."Nghĩ đến vết thương roi của , vỗ về lưng củacô, lại hỏi: "Đau ?"

      An Dĩ Nhược ôm chặt eo của khe khẽ gật đầu,quật cường mà nuốt trở vào giọt nước mắt tích ở trong hốc mắt, hít hít mũi khẽ chua xót: "Có điều...Trời sáng phải đâu?" muốn về nhà, khắccũng muốn ở lại chỗ này.

      "Qua sông trở về Vân Nam." Mục Nham hơi ngửađầu ra sau, khẽ dựa vào bức tường đá lạnh lẽo, vếtthương ngực trái đau ỷ, sợ phát khácthường của mà hoảng sợ, : "Ngủ chút , ngày mai phải đường núi, lưng có vết thương, phải tiết kiệm thể lực.

      "Chúng ta, chúng ta bình an chứ?" cố gắng để cho mình dũng cảm, tuy nhiên vẫn cảm thấy sợ.

      "Có tôi ở đây." Mục Nham ngừng chút, cúi đầu dán lên cái trán của , "Làm sao có thể bình an?"

      mặt An Dĩ Nhược lần đầu tiên hé ra nụ cười, có giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, "Cáingười này..."

      Tâm tình phức tạp mà dùng tay xoa tóc của , độtnhiên nghĩ đến cái gì đó, hỏi: "Có muốn bôicho chút thuốc hay ?"

      "Hả?" An Dĩ Nhược ngẩng đầu, trong lúc đó khuônmặt nhắn cùng khuôn mặt tuấn của gần trong gang tấc, mặt hiểu sao đỏ lên, lắp bắphỏi: "Làm sao có được thuốc?"

      Mục Nham nhíu chặt mày hơn, được tựnhiên lấy ra thuốc ở túi quần, "Trước lúc rời lấytừ trong hộp thuốc, hẳn là dùng được đối với vết thương roi." Trong hộp thuốc có rất nhiều lọ thuốc,chỉ có lọ này để ở bên ngoài, đoán là bác sĩ lấy ra chuẩn bị bôi cho , vì thế trước khi rời thuận tay lấy , vừa rồi lúc người hầu soát ngườinhìn thấy, bị chộp đoạt lại.

      Nhìn thấy mặt cũng có chút hồng, An Dĩ Nhượchơi biết phải làm thế nào, vết thương roi lưng vô cùng đau đớn, rất muốn bôi thuốc nàygiảm đau, nhưng, nhưng thể tự bôi đượcnha, lại tính để cho giúp, vì thế lặng lẽ cúi đầu, " cần, , sao, quáđau..."

      "Tôi là lo bị nhiễm trùng, ngộ nhỡ nóng rần phiền phức." Mục Nham đương nhiên hiểu đượcngượng ngùng của , nhưng lại thể lý trí mà phân tích, thấy mím môi đầu cúixuống rất thấp, : "Vậy, để tôi bảo họ gọi người tới..."

      " cần." An Dĩ Nhược cũng biết nênlàm cái gì bây giờ, lại thốt ra lời ngăn căn, liếc mắt nhìn cái, cắn răng : " giúp tôi ."

      Rời khỏi lồng ngực của , từ từ xoay người, tay run rẩy ở trước mặt cởi bỏ áo khoác, sau đó làáo sơ mi. Cầm quần áo ôm ở trước ngực, hai má hồng như ánh bình minh, ngón chân cũng đỏ bừng.

      Mục Nham dịu lại và khó chịu khi nhìn thấy mấy lằn roi đỏ sậm da thịt non mịn của , vặn mở lọ thuốc, ngón tay dính thuốc nhàng bôi ở vếtthương của .

      Động tác của rất , nhưng vẫn khiến An Dĩ Nhược đánh cái rùng mình, bàn tay to cứng đờ, vội hỏi: "Rất đau?"

      tiếng, cắn răng ưỡn thẳng lưng, nghe thấyMục Nham : "Kiên nhẫn chút, xong ngay thôi."

      Cảm giác được vết chai và nhiệt độ ấm áp tronglòng bàn tay của , hoảng loạn của An Dĩ Nhượcđược dần dần xoa dịu, hoảng hốt phút chốc, từ từbình tĩnh lại, giọng hỏi: "Sao tìm được tới đây?"

      "Tiêu Nhiên dẫn đường." nhàng xoa vếtthương của , giải thích: "Cấp đồng ý tôi dẫn ấy tới để đổi về, nhưng lại sợ ấy quá quen thuộc nơi này mà trốn thoát, nên gắn thiết bị truy tìm vào vết thương nơi bả vai của ấy."

      " ấy phát ?"

      "Nếu như đổi lại chỗ khác khẳng định có thể pháthiện, nhưng bả vai ấy trúng đạn, đau đớn rất bình thường, cho nên dễ phát ." Thấy côkhông , thêm: " ấy được Cố Dạ sắp xếp người nửa đường cứu , theo chúng tôi dựđoán sau khi ấy trốn thoát chuyện đầu tiên muốnlàm chính là kiểm tra người có chứa thứ gì hay , nhưng trong quá trính xem xét nhất định sẽtránh vết thương, cho nên..."

      "Giống như đóng phim vậy." An Dĩ Nhược mỉm cười, quay đầu : "Đáng tiếc tôi phảinhà văn, bằng kinh nghiệm lần này có thể viết quyển tiểu thuyết rồi.

      Mục Nham cúi đầu nở nụ cười, chuyên tâm mà bôi thuốc cho tiếp nữa, lại nghe hỏi:"Chìa khóa vàng là cái gì, Cố Dạ khẩn trương vì nó như vậy. Năm ngoái, lúc tôi học thiết kế ở nướcPháp gặp qua Cố Dạ lần, lúc đó tôi nhặt chìakhóa của ta, nhưng tôi nhớ chìa khóaấy có cái gì đặc biệt, chính là cái kia sao?"

      " phải."

      "Hả?"

      "Thực ra chìa khóa vàng là đôi."

      " đôi?" An Dĩ Nhược bắt đầu tò mò, muốn xoay người để hỏi , hoàn toàn quên lúc này quần áo chỉnh tề, Mục Nham đưa tay đè lại bờ vai củacô, trầm giọng ngăn lại động tác của , "Đừng nhúc nhích." này, nhích tới nhích lui đau biết sao? Còn có chính là, nửa thân trần xoay người lại như vây, bọn họ đều rất lúng túng biết sao? là đàn ông, chút cảm giác nguy cơ sao? ngốc này.

      Ôm quần áo trước ngực chặt hơn, An Dĩ Nhượcđàng hoàng, hề lên tiếng nữa.

      Mục Nham suy nghĩ chút, lại tiếp tục :"Chìa khóa vàng là nhiều đời Cố gia truyền lại, nóilà người cầm nó mới có quyền tiếp quản làm ăn củagia tộc. Chỗ hở của hai chiếc chìa khóa là có thểtrùng khít, phải cùng lúc cắm vào tủ bảo hiểm mới có thể mở ra khóa chìm." Những chuyện này là thờigian trước trong lúc vô tình nghe Tiêu Nhiên nhắctới.

      "Làm sao có thể ở tay ?" An Dĩ Nhược cúi đầu, suy nghĩ cặn kẽ từng giai đoạn, nhưng vẫn nghĩ thông.

      "Tính tình Cố Dạ rất nóng nảy, làm người lại kiêungạo, bố của ta trước lúc qua đời đem mộtchiếc chìa khóa khác giao cho con nuôi Tiêu Vũgiữ." Ý ở ngoài lời, Tiêu Vũ bị bắn chết, chìa khóa rơi vào trong tay cũng lấy làm lạ.

      "Chìa khóa ở đâu?" An Dĩ Nhược hỏi xong, đột nhiên nhớ tới thả cái gì đó vào trong áo khoáctrên người , lúc này mới đưa tay mò mẫn túi áo khoác, đợi biết đặt ở người là chính cái gì thân thể ngay lập tức cứng đờ, "Này, cái này..."

      Theo ánh mắt của nhìn lại, Mục Nham nhíu mày,cất kỹ lọ thuốc, nhận lấy áo sơ mi ôm ở trước ngực, choàng ở vai , "Trước hết mặc vào."

      An Dĩ Nhược biết quay , vì thế chịu đựng đau nhức lưu loát mặc xong quần áo, tay cũng dám sờ soạng vào trong túi, đời này của cũngkhông cách thứ này gần như vậy, thực rất sợ.

      Lúc Mục Nham quay người nhìn thấy co rút người xuất thần, vò vò áo khoác, để cho cài xong cúc áo, nhàng kéo vai qua để cho dựa vào nghĩ ngơi, "Nếu như làm như vậy, đồ bị bọn họ lấy ngày mai chúng ta có chút phiềnphức."

      An Dĩ Nhược im lặng gật đầu, nặng nề thở dài,giống như đứa bé mà tiến sát vào trong ngực , đáy lòng lo lắng lại từng chút từng chút tăng thêm, hồi lâu sau, giọng : "Tôi muốn về nhà."

      "Đừng lo lắng, chúng ta rất nhanh trở về." Mục Nham nắm bàn tay của , giống như là muốntruyền sức mạnh cho , mà tay kia lại sít chặtlại, móng tay dường như cũng sắp đâm vào lòng bàn tay, im lặng lúc, trầm giọng : "Khi tôi bạn trai của đến tiễn lên máy bay, tôi hứa sẽđưa trở về."

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 32: Nảy mầm chết non

      Tại sao lại đề cập đến Tịch Thạc Lương, Mục Nhamcũng , dường như có trải qua suy nghĩ, lời cũng thốt ra, có lẽ là muốn an ủikhích lệ An Dĩ Nhược, hoặc có lẽ là nhắc nhởcảnh cáo chính mình, tóm lại, tâm tình của vôcùng phức tạp. Trong lúc nhất thời, bầu khíngưng trệ, , tâm loạn như ma.

      Vài giờ trước lúc trời sáng đặc biệt trôi chậm, mặcdù bôi thuốc, vết thương lưng vẫn còn cảm giácđau ỷ, An Dĩ Nhược nhàng rời khỏi ngực , nước mắt tự giác dâng lên. Như có như mà nắm chặt tay, ánh mắt dừng ở chiếcnhẫn kia, trong lòng vô cùng khổ sở. có lý do, rất lo lắng, cảm giác giống như là muốn phát sinh cái gì đó, mà ngoài ý muốn lần này, làm như hủy tương lai tốt đẹp của và Tịch Thạc Lương. biết mình làm sao, nghĩ đến lúc nguy cấp trong lòng nhớ phải là vị hôn phu mà là người đàn ông ở trước mắt, An Dĩ Nhược cảm xúc phập phòng, rất lâu cũng thể nào bình tĩnh.

      Trong tầng hầm yên tĩnh tiếng động, khôngbiết qua bao lâu, nghiêng đầu nhìn nhìn MụcNham từ từ nhắm hai mắt, có phút chốc hoảng hốt. Dưới ánh đèn lờ mờ, đường cong khuôn mặt của suy sụp đến có chút căng, mày rậm khẽ nhíu, đôi môi hơi mím, vẻ mặt nghiêm nghị lại khiến người takhông khỏi an tâm. Nhìn lộ vẻ mệt mỏi, do dự chút, An Dĩ Nhược đành phải đẩy tỉnh.

      "Hả?" Thực ra Mục Nham có ngủ, nhưng ý thức quả có chút mơ hồ, mấy ngày mấy đêm ngủ, thân thể làm bằng sắt cũng chịu nỗi hành hạ như vậy, huống chi còn có vết thương trong người, gãi gãi tóc, hỏi: "Làm sao vậy?"

      "Vết thương của thế nào?" Trước đó vì tiếpđược , có phải vết thương của nứt ra haykhông? An Dĩ Nhược rất lo lắng, nhìn thấy sắc mặtanh tốt, nhịn được muốn hỏi chút.

      " sao." Suy nghĩ của Mục Nham cũng giảmđi, lưu loát thốt ra hai chữ lại nhắm nghiền mắt, giây sau An Dĩ Nhược cởi nút áo sơ mi của , "Tôi xem chút."

      " có gì đẹp mắt." Mục Nham mở mắt ra, rờitay của , "Vết thương có khép lại, nhưng là có nghiêm trọng, sao." Vài ngày ngắn ngủi, vết thương khép lại, trừ phi là kẻ ngốc, nếu ai tin, cũng cần phải dựng lên lời dóc này.

      "Tôi xem chút, giúp băng bó tốt, đểtránh ngày mai di chuyển gặp khó khăn." An Dĩ Nhược rất kiên trì, tránh tay ra, tự ý cởi nút áo.

      Lĩnh giáo qua ngang ngược mạnh mẽ thua , Mục Nham lựa chọn ngoan ngoãn, thuận theocô.

      thân □ của người đàn ông, vóc người to lớn hề có thịt dư lộ ra ở trước mặt người phụ nữ,bỏ qua sáu múi cơ bụng khêu gợi của , ánh mắtbị trước ngực quấn lấy dày cũng bị máuđỏ tươi thấm vào băng gạc, ánh mắt đau xót, nước mắt liền dâng lên, cho dù cố gắng kiềm chế giọng nóivẫn có chút nghẹn ngào, "Tôi tìm bọn họ lấythuốc, vết thương của cần được xử lý mộtchút." xong liền muốn đứng dậy, lại bị Mục Nham đưa tay giữ chặt, cười cười, : "Khôngcần, chịu đựng ngày thành vấn đề, dù sao ngày mai chúng ta có thể thoát nạn, đến lúc đó..."

      " được!" An Dĩ Nhược kiên quyết ngắt lời,dùng sức hất tay ra, ở trước khi nước mắt rơi xuống xoay người đến cạnh cửa, dùng chân đá mạnh cánh cửa, "Có ai ? Ra đây!"

      "Chuyện gì?" Người hầu canh giữ ở ngoài bên ngoàilạnh lùng hỏi, giọng điệu rất bực mình.

      "Tôi cần thuốc và băng gạc, lấy tới đây." An Dĩ Nhược ngừng thút thít, giọng cứng rắn giống như là chủ nơi này vậy, hoàn toàn đãquên lúc này bị người ta nhốt ở trong tầng hầm giống như tù nhân.

      Người hầu nhìn chằm chằm vào An Dĩ Nhược vàigiây qua cửa sổ thủy tinh, lại nghe bảo, "Khôngnghe thấy lời tôi sao, tôi tôi cần thuốc vàbăng gạc." Ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt dò xét của người hầu, : " cho Cố Dạ biết, nếunhư ta thỏa mãn điều chúng tôi cần, đừngnghĩ cầm lại chìa khóa vàng." Dừng chút, thêm: "Dẫn đường cũng cần thể lực."

      Vẻ mặt người hầu trầm xuống, lời rờiđi. An Dĩ Nhược thấy ta xoay người rời , biết ta rốt cuộc là lấy thuốc hay là muốn để ý tới, liền nóng nảy, hung hăng đácánh cửa, mắng: " có ý gì? Nghe thấy lời tôi ? Này, này... đứng lại đó cho tôi..."

      "Được rồi được rồi, đừng đá, coi chừng làm chân bịthương." Mục Nham ôm lấy thân thể kích động của , cúi đầu an ủi ở bên tai , " cũng dẫn đường cần thể lực, huống chi chúng ta muốn dẫn đường còn phải tìm cơ hội chạy trốn, cần phải bảo tồn thực lực. Đừng có hét, giọng của cũng đãkhàn rồi, tôi sao, sao." An Dĩ Nhược lộ ra bất lực và đau lòng giống như dòng nước ấm, từ từ rót vào thân thể của , giống như là sức mạnh vô hình, giúp tiếp tục chống đỡ, ở trong phút chốc đem khó chịu và giãy giụatrước đó ném đến chín tầng mây.

      An Dĩ Nhược vừa nóng vừa giận, bị ôm lấy vẫncòn an phận, đưa chân lại đá thêm cái, nghẹn ngào : "Đều TM phải người, chút đồng cảm, bị thương nặng như vậy, làm sao có thể máu lạnh như thế...." được nữa, mặt dán ở trước ngực , khóc. Côthậm chí dám liếc nhìn vết thương của anhthêm lần nào nữa, rất sợ, sợ ngã xuống. từng muốn đưa về nhà, ra ngôi biệt thự này họ thắng, nhưng đoánđược kế tiếp là trận đánh ác liệt, bị thươngnặng như vậy phải ứng phó thế nào đây? rất hậnsự bất lực của mình.

      Mục Nham nhíu mày nở nụ cười, " nghĩtới cũng biết tục." Giọng rất , mơ hồ mang theo thành phần cưng chiều.

      "Tôi, tôi nào có... Tôi có..." ở trong lòng giọng lầm bầm, lo lắng ràng chưa đủ.

      Mục Nham giọng cười, ôm chặt hơn mộtchút. Làm nũng có chút trẻ con của như thếkhiến nơi đáy lòng mềm mại dâng lên khác thường, giống như an ủi con mèo vậy vuốt ve tóc của , cố đè nén tình cảm dường như muốn bộcphát ngay lập tức. Im lặng chốc lát, ổn định tâm thần lại kéo từ trong ngực ra, cái trán chống lêntrán của , ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chú vào mắt của , thấy rất là hốt hoảng cụp mắt xuống, bàn tay to vỗ lên gương mặt , sau đó,từ từ cúi thấp đầu, kìm lòng được mà hôn vào môi của ...

      Lúc An Dĩ Nhược hoảng hốt môi ấm áp của người đàn ông phủ ở môi của , dường như cóchút do dự, hôn rất , rất mềm, rất quý trọng, rất cẩn thận, thân thể bỗng nhiên cứng đờ, khẽ há miệng muốn mở miệng chuyện, nhưng, lúc này cái động tác rất như vậy lại giống như là im lặng mời mọc, chờ đợi thưởng thức ngọt ngào của , mà , cũng làm như vậy.

      Cánh tay hơi dùng sức, đè vào trong ngực, táchmở hàm răng của ra, giống như động tìnhtriền miên mà hôn . Từ khoảnh khắc khi nhìn thấy muốn làm như vậy, lần hai lượtkiềm chế, rốt cuộc vẫn thể nào đè xuốngkhát vọng ở đáy lòng, Mục Nham muốn đè nén nữa, chưa bao giờ khát vọng hôn qua mộtngười như thế, muốn cứ như vậy mà từ bỏ.

      Quyến luyến mà say mê hút mút ngọt ngào trongmiệng , dịu dàng lướt qua rồi từ từ trở nên kịchliệt và cường thế, thần trí An Dĩ Nhược trở nên hỗn độn, suy yếu mà tựa vào trong lòng , chóp mũixoay quanh mùi nam tính đặc hữu của , giống như gió cát cuốn sạch ý thức của , quênphản ứng, theo bước tiến của lui về phía sau,lưng chống đỡ ở vách tường lạnh.

      Thân thể rắn chắc của dính sát vào , thẳnghôn đến sắp hít thở thông mới đành mà trược ra môi của , khàn giọng ở bên tai hỏi: "Lần này còn muốn vung cái tát vào tôi chứ?"Giọng điệu là câu hỏi, nhưng muốn câu trả lời của , chỉ nhàng ôm , lẳng lặng điềuchỉnh hơi thở.

      Gò má An Dĩ Nhược nóng bỏng, nhàng thở hổn hển, thân thể xụi lơ ở trong lòng . chưa bao giờ nghĩ tới vẻ ngoài Mục Nham bình tĩnh trầm ổnlại có mặt nhiệt tình như vậy, so với sân bay ngày đó chỉ là nụ hôn môi kề môi khẽ chạm nhau, nụ hôn ẩm ướt ban nãy hết sức triền miên, hôn đến kịch liệt như vậy, môi lưỡi của như là nham thạch nóng chảy, nơi qua cỏ khô củi mục, làm cho thần trí mơ hồ mà tự nhiên đáp lại .

      , lại đáp lại?!

      Ở thời điểm tim đập mạnh và loạn nhịp, Mục Nham nghĩ đến vết thương roi lưng , dịu dàngmà gọi tên , "Dĩ Nhược!"

      An Dĩ Nhược có đáp lại, chỉ nhắm nghiền mắt lại. nên, thể, bọn họ, tại sao bọn họ có thể như vậy? Trong lúc nhất thời, lòng rối bời.Mãi đến hơi thở hoàn toàn bình phục, cúi đầu hỏi: "Tại sao?"

      Mục Nham vô cùng thân mật mà áp mặt vào má củacô, da thịt non mịn của , mang theo hương vịtươi mát, thỏa mãn mà thở dài tiếng. Tạisao? Tại sao? nhiều lần tự hỏi. Tại sao lại đến đây? Tại sao thể chờ cảnh sát Trung Quốc câu thông với phía Myanma xong mới hànhđộng? Tại sao có nghe cấp sắp đặt đêmtối lẻn vào? Cũng bởi vì cuộc gặp gỡ lúng túng ởsân bay trúng bạt tai của ? Hay là bởi vì dũng cảm và nhạy bén phối hợp chặt chẽ với anhhai lần? Hay có lẽ là vì ở bên bờ sinh tử, ôm Thần Thần hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn , cầucứu mà gọi tên ? Bước lên máy bay bay Vân Nam, thực ra Mục Nham biết nguyên nhân.Nhưng , vẫn muốn đối mặt với lòng củamình.

      Lần đầu tiên gặp nhau tại sân bay, vì che dấu tai mắt người khác mà trong vội vàng đường đột hôncô, muốn xin lỗi, lấy lại tinh thần lại cúiđầu kêu tiếng: "A! Hành lý của tôi." giậtmình, ánh mắt dừng ở vali hành lý cách đó xa, "Ở đằng kia."

      "Oh, cám ơn!" Câu cám ơn của nhắc nhở ,tránh ra khỏi ngực chầm chậm về phía vali hànhlý.

      Lúc muốn qua giúp đỡ đồng thời giảithích di động vang lên kết thúc quang cảnh, tiếp đến nhận được chỉ thị thể vội vãrời , trước khi lên xe nhịn được quay đầulại, lại đứng nơi xa nhìn về phía bên này, tức giận hô to: "Này, là ai? Tại sao? Sắc lang..."

      nhớ kỹ , ấy nhìn quanh bãi đỗ xe. của khi đó, ngốc nghếch, đặc biệt đáng , cùng An Dĩ Nhược nhanh trí dũng cảm tài trí mà tiếp xúc sau này quả thực khác nhau trời vực. Còn nhớ về sau Mễ Ngư từng làm ra cái đánh giá với phản ứng ngày đó của An Dĩ Nhược,"Thiên Lôi Câu Động Địa Hỏa, cậu bị đốt trọi rồi.Phản ứng trì trộn, chẳng có gì lạ."

      Gặp lại là ba tháng sau, lại là chấp hành nhiệmvụ. cứ kiêu ngạo mà hất cằm, nhìn chăm chú vàoánh mắt lạnh lùng của : " có giấychứng nhận!" Lúc đó rất muốn cười, nhưng phảicẩn thận lựa lời, ai bảo là trước đó sai, anhcũng hy vọng khiến hiểu lầm càng sâu thêm,trong lòng còn cân nhắc nên giải thích như thế nào, bàn tay của hạ xuống. đương đầukhông tránh, muốn thể chính là thái độ, thực rất xin lỗi, dù sao người nào đó chẳng biết tại sao bị người xa lạ hôn cũng tức giận thôi. Nhưng lại nặng nề thở dài ở trong lòng, tính khí của này nóng nảy, chẳng lẽ khôngbiết ở lúc chấp hành nhiệm vụ, cho dù là vợ của cũng thể tới đánh?

      Tất cả mọi thứ xảy ra sau đó dường như cũng ở trong dự liệu của , Tiêu Vũ đột nhiênxuất kiềm kẹp Mễ Ngư, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, lại cùng bạn tốt phối hợp ăn ý, để có cơ hội bắn chết tội phạm, khiến vụ án có tiến triểnđột phá. Lúc lấy khẩu cung nhẫn nại, nhận diện suy ngẫm tận lực suy nghĩ, gặp phải Tử Việtthì lúng túng được tự nhiên, và kiên quyếtkhông chịu lên xe của , đủ các loại, các thứ, cứ như vậy từng bước vào lòng của . Từ ban sơ áy náy mạo phạm người đẹp, về sau đối với dũng cảm và tài trí của càng tán thưởng hơn, cuốicùng ở đêm kinh hoàng kia vì ngăn cản súng trong nháy mắt Mục Nham hiểu được gì đó.

      thích , thời gian nhận biết người phụ nữ nàyquá ngắn, tính gộp cả số lần hai người gặp nhau chưatới mười lần. Song, cái gì cũng thể làm,bởi vì , có bạn trai. Cuộc điện thoại ngoàiphòng bệnh, khiến ý thức được hẳn là rất Tịch Thạc Lương. Vì thế, ngày hôm đó mở miệng bảo đừng đến thăm nữa.

      "Tại sao?" Hồi lâu có được câu trả lời, An Dĩ Nhược giữ được bình tĩnh hỏi lại lần nữa, cảm giác được Mục Nham buông lỏng cánh tay, sau đó, bên ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân vụn, ngay sau đó cửa tầng hầm được mở ra, nhìn thấy sắc mặt Tiêu Nhiên trắng bệch đứng ở ngoài cửa, mà , lời vừa đến khóe miệng cuối cùng ra khỏi miệng.

      "Lợi dụng tôi?" Giống như là có nhìn thấy AnDĩ Nhược, Tiêu Nhiên nhìn thẳng vào Mục Nham giọng vỡ vụn hỏi.

      Mục Nham mím môi, nhìn vẻ mặt tái nhợt của ,lựa chọn im lặng. Lợi dụng sao? muốn giải thích, cũng thể nào giải thích.

      "Khó trách Cố Dạ tra ra được thiết bị theo dõi lắp ở đâu, có phải tôi nên vì quốc gia nghiêncứu ra đồ tinh vi như vậy mà tỏ vẻ kính ngưỡngmột chút hay ?" Tiêu Nhiên cười lạnh, mặt tia huyết sắc, " phải là tối hôm qua lúc chúng ta triền miên lặng lẽ đặt ởtrên người tối chứ?"

      "Tiêu Nhiên!" Sắc mặt Mục Nham thoáng chốcđông lại, Mục Nham trầm giọng, đột nhiên rất sợ An Dĩ Nhược hiểu lầm. Giữa và Tiêu Nhiên, dường như được, muốn mập mờ này phát triển tiếp.

      "Thế nào, chuyện làm liền quên nhanh như vậy?"Tiêu Nhiên đứng lại ở trước mặt , ánh mắt thản nhiên đảo qua An Dĩ Nhược, lành lạnh : "Tốihôm qua đối với tôi cũng thế này." đợi Mục Nham chuyện, quay người qua,dặn dò với người hầu: "Mang hai vị khách này lên lầu, cũng đừng chậm trễ, nếu nếunhư ông chủ các người thương tiếc người đẹp có thể phiền phức."

      Khi bóng dáng của dần dần biến mất ở trongtầm mắt, Mục Nham xoay người lại, chẳng câunào mà giữ chặt lấy cổ tay của An Dĩ Nhược, mang theo cường thế cho né tránh dẫn rời khỏitầng hầm. Thời gian dài im lặng xẹt qua, mãi đếnhai người được xếp ở trong căn phòng trong cùngcủa tầng cùng, mãi đến An Dĩ Nhược cầm lấybăng gạc bàn băng bó kỹ vết thương cho lầnnữa, cuối cùng nhìn thấy được chiếc nhẫn chóimắt ấy ngón tay của .

      Quay đầu , mặt tuấn lên nụ cười tự giễu.

      Mục Nham đột nhiên ý thức được, căn bản cần phải giải thích.
      Chương 33: Gió nổi mây phun

      đêm khó vượt qua, lúc sáng sớm sương mù còn chưa có tan , Mục Nham và An Dĩ Nhược ngồi ở phòng khách lầu rồi.

      Mục Nham ràng lại là đêm ngủ, vẻmệt mỏi khuôn mặt điển trai thể nào che giấu, song, hai mắt lại sáng rực như sớm mai, lóe ra hào quang kiên định. Cảm nhận được ánh mắt của An Dĩ Nhược, Mục Nham quay đầu, cong môi cười, nụ cười khỏi ấm áp, "Đừng căng thẳngnhư vậy, có việc gì." Biết tất cả thần kinh củacô đều căng thẳng, nắm vào tay an ủi: "Bộ dáng của giống như là rất tin tưởng tôi." nhíu mày, ánh mắt tự tin như vậy, lại sắcbén dị thường.

      Bốn mắt lẳng lặng đối mặt lúc, An Dĩ Nhược khẽ lắc đầu, trong lòng chua sót mà nghĩ, cũng đãđến lúc này lại an ủi tôi tôi cũng có thể cảm giác được mùi nguy hiểm. Dù sao cũng đếnbước này, ngoại trừ tiếp tục về phía trước, còn đường lui rồi.

      Đây là trao đổi duy nhất sau khi hai người rời khỏi tầng hầm, tối hôm qua, nằm ở giường lăn lộnkhó ngủ, mãi đến trời sắp sáng mới chịu được mà mơ mơ màng màng ngủ thiếp . Mà , từ từ nhắm hai mắt ngồi suốt ở sofa đối diện, từ đầu đến cuối lời nào. Song, An Dĩ Nhược cũng biết, lúc ngủ, Mục Nham từng khôngchỉ lần vì đắp lại chăn mền bị đá rơi.

      Đợi thêm chốc lát, cuối cùng Cố Dạ từ lầu xuống, Mục Nham cũng lời vô nghĩa, trực tiếp đưa ra cầu: "Chìa khóa vàng ở Tả Cáo, chỉ có thể mang theo hai người cùng ." Thấy CốDạ chút để ý nhìn An Dĩ Nhược, :"Quá nhiều người, tôi chắc ở sau khi anhcầm được đồ có trở mặt hay ."

      "Tôi chắc chắn trở mặt." Cố Dạ từ từ nghiêng đầu, kiêu ngạo và lạnh lùng .

      " trở mặt phải là Cố Dạ." Tiêu Nhiên vào phòng khách, giống như khiêu khích nhìn về phía Mục Nham, "Trong hai người kia có tính cả tôi hay ?"

      Lạnh lẽo trong mắt đột nhiên sáng lên, Mục Nham đáp: "Có." dẫn rời khỏi, , còn muốn mang về. Trước khi cấp từng dặn dò, hoặc mang người sống về, hoặc, bắn chết ngay tại chỗ.

      Trong điện quang hỏa thạch[1], trong nháy mắt Tiêu Nhiên hiểu được cái gì đó, trong ánh mắt cósát ý thổi quét đến, câu lên nụ cười lạnh, "Chodù tôi bị thương, muốn giết ta cũng là như trởbàn tay." Liếc mắt nhìn An Dĩ Nhược, đáy mắt lạnh lùng và khinh thường.

      [1] Ánh chớp; tia đá lửa | vốn là lời của Phật để chỉ vật lướt qua trong chớp mắt, sát na; vụt lướt qua | hành động cấp tốc.

      An Dĩ Nhược và Mục Nham nhìn thoáng qua nhau cái, lại thu hồi ánh mắt. Đột nhiên trong lúc đó, hai người làm như lời nào để , cũng là đều có tâm riêng.

      "Thiết bị theo dõi người Tiêu Nhiên được lấyra, đại đội trưởng Mục khẳng định muốn dẫn theocô ấy?" Lúc cứu Tiêu Nhiên ra từng tiến hànhquét toàn thân , nhưng tránh vết thương củacô, cho nên có phát thiết bị theo dõi cắm vào bả vai của . Mục Nham xông vào khiến Cố Dạ bừng tỉnh, trong đêm liền tìm người kiểm tra thânthể Tiêu Nhiên lần nữa, rốt cuộc tìm được thiết bị theo dõi ở trong máu thịt mơ hồ do vết thương đạn bắn, ánh mắt lạnh lùng giống như là có thể lăng trìngười, cuối cùng hung hăng tát bạt tai.

      Tính nhầm của , sơ suất của , làm bọn họ hoàn toàn mất chủ động. chỉ vì chuyến hành trình Tả Cáo nguy hiểm khó dò, hơn nữa dẫn đến bại lộ thân phận lão tổng Cửu Toản của , từ mộtkhắc Mục Nham bắt đầu đến biệt thự này, cuộc sống sau này của bọn họ nhất định bình yên, hết thảy đây chỉ là mới vừa bắt đầu, trừ phi giếtchết ta, bằng cũng thể nào quaytrở lại yên bình như trước đây được nữa. NhưngMục Nham phải là kiểu người đơn giản, CốDạ vẫn dám xem .

      có mặc cả, Cố Dạ chỉ dẫn theo hai người,ngoại trừ Tiêu Nhiên, chọn gã người hầu,đợi thấy người đàn ông đứng ở trước mặt, An Dĩ Nhược vô thức nắm chặt lấy cánh tay của Mục Nham, mà Mục Nham cũng bắt đầu vặn mi, lặng lẽchú ý con sói trước mắt này. Cố Dạ muốn làm gì? có hơi lo ngại gì quá mức.

      Mục Nham mặc áo khoác màu đen, nắm tay An Dĩ Nhược theo Cố Dạ lên tầng thượng, máy bay trựcthăng chờ ở đó. Gió thổi ở bên tai, An Dĩ Nhượcớn lạnh mà rụt cổ, Mục Nham chú ý tới khácthường của , lời nào mà cởi áo khoácxuống choàng ở người , để ý tới giãygiụa của tự ý cài lại cúc áo, sau đó ôm lên máy bay. người mặc quần áo nữ là sáng sớm Cố Dạ phái người đưa đến phòng, Mục Nham nhìn liền chướng mắt, nhưng lại thể để cho mặc áo sơ mi kiểu nam đường núi, tại vừa khéo, mặc vào áo khoác của quả nhiênthuận mắt hơn nhiều.

      Trong cabin, Cố Dạ đan chéo hai chân thảnh thơi màngồi dựa ở đối diện An Dĩ Nhược, Tiêu Nhiên sắc mặt tái nhợt ngồi ở trước mắt Mục Nham, người hầumặt lạnh như tiền dắt soi ngồi ở phía ngoài cùng.

      Máy bay vững vàng mà bay trong trung, An Dĩ Nhược im lặng ngồi ở chỗ gần cửa sổ luôn nhìnngoài cửa sổ, lời nào. Ánh mắt Cố Dạ nhìn chằm chằm vào gò má có huyết sắc của , tiếng rầm rĩ vù vù che tiếng thở dài sâu kín.

      Mục Nham giương mắt, cùng ánh mắt bi ai của Tiêu Nhiên chạm vào nhau, hầu như có quan sát kỹ mà cau mày hạ mi, thản nhiên dời mắt, đem quyến luyến chút che giấu của Cố Dạ thu vào trong mắt, hít sâu, lại hít thở, khóe môi nhấpthành đường nhắm mắt lại.

      Trong cabin rơi vào trầm mặc đáng kể, đủ để khiếnngười hít thở thông, song, trong lòng mỗi người cũng như mặt ngoài yên tĩnh, ai cũng biết đây là điềm báo giông bão sắp tới.

      "Giảm độ cao xuống, tìm đất trống đỗ lại." Qua sông, Mục Nham mở mắt ra nhìn bên ngoài, bìnhtĩnh dặn dò.

      Cố Dạ thu hồi ánh mắt, nhìn bên ngoài, lạnh giọng : "Đại đội trưởng Mục chơi tôi? đừng cho tôi biết đồ để ở trong rừng."

      Mục Nham nở nụ cười như có như , khôngchút để ý : "Tại sao thể?" nhất định phải tránh phố xá sầm uất, để tránh Cố Dạ chỗ nào bận tâm nổ súng ngay tại chỗ. Mà ở trongrừng núi, đối với thoát thân mà càng dễ dànghơn.

      Mắt hơi nâng, tức giận trong mắt lập tức cuồn cuộntới, người hầu nhận được ánh mắt ra hiệu của ,gõ gõ vào kính buồng lái. Máy bay từ từ giảm độcao xuống, An Dĩ Nhược bị áp lực đến sắp té xỉu,ánh mắt Cố Dạ khiến cảm thấy rất tự nhiên, cả người lạnh tới cực điểm, đáy lòng có loạibất an mãnh liệt. Kế tiếp phát sinh cái gì cũng thể biết được, mà con sói kia lại khiến côsinh lòng sợ hãi, tim nhảy tới cổ họng, run rẩy nắmlấy tay Mục Nham.

      Cảm giác được đầu ngón tay lạnh buốt, Mục Nham vô thức nhíu mày, quay đầu qua, hoảng hốt trênmặt nhìn cái sót gì, đôi mắt sâu thẳmlẳng lặng nhìn chăm chú vào , sau đó hơi congmôi, làm như tiếng động mà : "Đừng lo lắng, tất cả có tôi." Sau đó, An Dĩ Nhược cảm giáclòng bàn tay của hơi cuộn lại, nắm lấy tay ở trong tay.

      An Dĩ Nhược cũng biết vào lúc Mục Nham trấn an , trong lòng cũng là cực kỳ nặng nề. Trảiqua trăm trận chiến chính cũng hiểu rất cái đế quốc màu đen kia của Cố Dạ có biết bao rắc rối khó gỡ, bối cảnh phức tạp khiến người khó mà thămdò. Mà giống như là hai chiếc lá tung bay trong gió, chuyến này nguy hiểm trùng trùng. Mọi thứ sắp tới, giống như sương mù từ từ dày đặcphía ngoài, ai cũng có hoàn toàn nắm chắc sẽthắng.

      Lúc máy bay dừng lại, Mục Nham ngắm nhìn bốnphía, cau mày, khuôn mặt điển trai hơi biến đổi,nhưng vẫn bình tĩnh mà dẫn dắt An Dĩ Nhược xuốngmáy bay, bàn tay ôm ở bên eo nhàng dichuyển.

      An Dĩ Nhược biết tìm cái gì, mím môi cố nở nụ cười. Tối hôm qua bỏ súng ở ngườicô cẩn thận cất giữ ở trong túi, mặt sợ Cố Dạ phát , mặt lại sợ cẩn thận rớt ra, thân thể đều cứng còng.

      "A!" An Dĩ Nhược hét lên tiếng, sợ hãi mà nhào vào trong lòng Mục Nham, nghẹn ngào :"Đừng, đừng để nó tới gần tôi..." Ánh mắt màu xanh của con súc vật kia cách quá gần, lúc phát sợ đến cả người toát mồ hôi lạnh.

      Cố Dạ theo tiếng xoay người, nhìn thấy được Mục Nham kéo vào trong lòng, sắc mặt buồn bực nặng nề, muốn mở miệng lại nghe Mục Nham trầm giọng lạnh lùng : "Cách An tiểu thư xa mộtchút."

      Người hầu nhìn về phía Cố Dạ, thấy gật đầu,cung kính cúi đầu, dắt sói cách xa chút.

      Trong nháy mắt ôm lấy An Dĩ Nhược, súng bên eo thần biết quỷ hay rơi vào trong tayMục Nham, buông tay ra, giống như lơ đãng vuốt vuốt áo khoác của , bốn mắt nhìn nhau, hai ngườicười thầm, đều thở phào nhõm. còn cách nào, Cố Dạ rất khôn khéo, Mục Nham chỉ biếtbuổi sáng ta còn phải soát người của , cho nên đồ chỉ có giấu ở người .

      Ở dưới dẫn dắt của Mục Nham, năm người mộtsói con đường hẹp quanh co. An Dĩ Nhược chưa từng qua đường núi, lại quen thuộc địa hình, rất chậm rất vất vả, Mục Nham luôn dìu đỡ , gánh vác phần thể trọng của , bảo tồn thể lực cho .

      Vùng núi phảng phất có giai điệu sơn ca độc đáo truyền đến, lắng nghe chút, thanh trong trẻo là từ chỗ rừng rậm xanh ngát truyền đến, hoảng loạn tích tụ dưới đáy lòng của An Dĩ Nhược dần dần tiêu tan, giơ tay lau mồ hôi rịn trán, thở dài hơi.

      "Còn xa lắm ?" thấp giọng hỏi.

      Mục Nham ngẩng đầu nhìn, cách nơi mà và Tiêu Nhiên nghĩ ngơi lần trước xa, vì thế khích lệ : "Kiên trì thêm chút nữa, ngay đằngtrước."

      Ngay đằng trước! cách khác lập tức phát sinhcái gì đó, tiếng lòng của An Dĩ Nhược lại kéo cănglên, biểu cảm mặt rất tự nhiên.

      "Nhớ kỹ, bất kể xảy ra cái gì cũng đừng buông tay."Mục Nham sáng tỏ tâm tư của , đè thấp giọng,dùng lượng chỉ có hai người nghe được để nhắcnhở.

      An Dĩ Nhược ngước mắt, sắc mặt trắng bệch đến còn chút máu, trịnh trọng gật đầu, tay nhỏbé nắm chặt lấy tay .

      Lúc năm người ngừng lại, vẻ mặt Mục Nham bình tĩnh mà ngồi ở tảng đá nghỉ ngơi, Cố Dạ cảnh giác lấy súng ra, Tiêu Nhiên lơ đểnh nhìn vềphía An Dĩ Nhược, ánh mắt lạnh lùng hận thể lăng trì , vẻ mặt khắc nghiệt của người phụ nữkhiến lạnh từ đầu đến chân. Người hầu dắt sói đứng ở cách đó xa, cảnh giác nhìn bốn phía.

      Sơn ca xa xa thổi đến, kèm với tiếng chim hót véo von, hết thảy dường như đều là sinh ra dấu hiệu, song, An Dĩ Nhược lại cách nào tỉnh táo lại, thậm chí cảm thấy được chân bắt đầu nhũn ra, nhưng tay giống như là có ý thức vậy, khấu chặt vàomười ngón tay Mục Nham.

      đường núi đột nhiên có người qua, lúc qua bên người bọn họ trong mắt tràn đầy khó hiểu, nhưng vội vàng bước nhanh chứng minh giằng cogiữa bọn họ kinh động đến người khác, mặc dù bọn họ giấu súng cũng có để lộ ra ngoài.

      "Thế nào, đại đội trưởng Mục còn tính kéo dài tớikhi nào?" Cố Dạ mất kiên nhẫn, lờ mờ ngờ vực trongmắt xẹt qua mùi nguy hiểm.

      Mục Nham giương mắt nhìn , ngay tại lúc An Dĩ Nhược cho rằng muốn lại vươn tayphải vò vò tóc của vén đến sau tai. hiểu nhìn , mà mỉm cười, cái loại này chân thành chất phát. Cả người cứng đờ, ngơ ngẩn mặccho đùa nghịch. Song, dường như hành động vôcùng thân mật này của Mục Nham trong nháy mắtlại chọc giận Cố Dạ, sắc mặt người đàn ông đột nhiên trầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo dừng ở ngườiMục Nham, tay phải cầm súng nắm chặt, anhthề sau khi cầm lại chìa khóa vàng chuyện đầu tiên cần làm chính là chặt bỏ cánh tay chạm vào An Dĩ Nhược.

      "Tôi phải suy nghĩ xem đồ chôn ở đâu." Thản nhiênthu biến đổi của Cố Dạ vào trong mắt, MụcNham hài lòng cong lên khóe môi, nụ cười nhạt ở trong mắt An Dĩ Nhược có loại uy nghiêm vô hình.

      Vẻ mặt Tiêu Nhiên biến đổi, trong mắt tràn đầy nghingờ. chôn đồ ở đây? ràng có khả năng. Ngày đó lúc bọn họ nghỉ ngơi ngồi ở bên cạnh , ngay cả nửa phút họ cũng rời, anhgiấu đồ ở đây khi nào? bắt đầu hoài nghi chìakhóa vàng có nằm trong tay Mục Nham.

      "Mục Nham, tôi cho mười phút, nhìn thấy được đồ tiễn lên đường." Cố Dạ rất khôn khéo, nhưng suy cho cùng đủ điềm tĩnh,nếu như có thể nhìn thấu hành động trước đó của Mục Nham chỉ là vì chọc giận , có lẽ hết thảy đềusẽ như vầy.

      "Mười phút? cảm thấy hơi ngắn?" Suy nghĩ vòng vo mấy lần, trong mắt tia khác thường, giọng lại điềm tĩnh đến hoàn toànkhông giống đặt mình ở bên bờ sinh tử, dứt lời,Mục Nham đứng lên nắm lấy tay An Dĩ Nhược muốn đến phía sau tảng đá. Nếu như nhớkhông lầm, phía sau hẳn là có con đường mòn.

      "Mục Nham!" An Dĩ Nhược run run gọi tiếng,ngữ điệu rất thấp, nhưng khó nén hoảng hốt, MụcNham dừng lại thân hình, trực giác cho rằng tiếngkhẽ gọi này có chút cực kỳ khiếp sợ, xoay ngườitheo ánh mắt của An Dĩ Nhược nhìn lại.

      Bên chân An Dĩ Nhược, cái đầu nhọn của con rắnđang ngẩng cao đầu nhìn trừng trừng vào , thè ra cái lưỡi sắc nhọn, dường như chuẩn bị công kíchkhi có thể. động cũng dám động, sợ đếnmức trán và lòng bàn tay thấm ra mồ hôi, hít thởcũng thuận rồi.

      "Đừng nhúc nhích." Mục Nham nhíu mày, ổn địnhtinh thần buông tay ra, tay phải sờ vào bên eo giữ thế rút súng, đồng thời cực cực chậm ngồi xổmxuống, đột nhiên, trong phút chốc cái đầu nhọn củacon rắn lại nhằm vào cổ tay của An Dĩ Nhược mà cắn, mắt thấy răng nọc này sắp đâm vào da thịtcủa .

      "Pằng pằng!" Hai tiếng súng liên tục vang lên, tiếngthét chói tay của An Dĩ Nhược bị tiếng súng chóitai che , nhắm chặt mắt lại, cảm giác được có máu bắn tung tóe ở mặt.

      " sao chứ?" Cố Dạ cầm súng vọt tới trước mặt , đưa tay lau máu rắn mặt , lúc An DĩNhược mở mắt ra, ngang hông bị sít chặt, ngay sau đó người rơi vào trong cái ôm quen thuộc.

      "Mục... Mục..." Giọng run rẩy, sắc mặt trắng bệch, thực rất sợ.

      Mục Nham nhíu chặt mày, dùng sức nắm lấy tay của , cảm giác lạnh ngắt làm dâng lên đaulòng, mềm giọng an ủi, " sao, đừng sợ."

      Nghe được giọng của , An Dĩ Nhược cảmthấy chóp mũi mình cay xè, nước mắt tự giácrơi xuống, Mục Nham có an ủi, ánh mắt âmthầm lướt qua An Dĩ Nhược nhìn thẳng vào mắt CốDạ, tức giận của ta dường như đạt tới đỉnh điểm, biết bọn họ chạm đến ranh giới cuốicùng của ta. Lúc tay phải cầm súng, ánh mắt lại thoáng nhìn Tiêu Nhiên đột nhiên tới gần An DĩNhược, mà tay cầm phải là súng lục, mà là ống tiêm.

      ta muốn làm cái gì? Trong phút chốc hiểu rõđộng cơ của , tay Mục Nham hơi dùng sức kéo An Dĩ Nhược đến phía sau, nhanh chóng xoay ngườiđồng thời giơ tay phải lên chặn lại cổ tay của ở giữa trung, giống như là dự đoán được anhsẽ có phản ứng này, tay trái Tiêu Nhiên cầm daogăm chút do dự đâm vào cánh tay của ...

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 34: Buông tay lần

      dao này của Tiêu Nhiên dường như thểtránh khỏi, Mục Nham nắm chặt cổ tay phải của côkhông nhúc nhích, dự định kiên cường chống đỡ. Song, tình thế đột nhiên đảo ngược, màn xảy ra ngay trước mắt hoàn toàn chọc giận Mục Nham,thậm chí là Cố Dạ.

      Trong nháy mắt An Dĩ Nhược bị kéo đến phíasau, mắt thấy dao găm sắp đâm vào cánh tay củaanh, bật thốt lên tiếng thét chói tai, "Đừng..."Bước nhanh xông lên dùng tay nắm giữ dao găm sắc bén, đầu óc trống rỗng, động tác lại giống như là thể kiểm soát được, hoàn toàn là tâm chỉ dẫn.

      Trong nháy mắt, màu đỏ tươi chói mắt từ trong lòngbàn tay của chảy xuống, giọt ở tay áo của Mục Nham, xuyên thấu qua áo sơ mi thấm vào da thịt cánh tay của .

      Giống như bị lưỡi dao sắc ghim vào cơ thể, cảm giácnhoi nhói đánh thẳng vào như vậy, lòng Mục Nhamchợt run lên cái, tay phải ràng cứng đờ, ánhmắt thoáng chốc chuyển thành lạnh băng, cả người toát ra khí thế bức người, nhìn thẳng vào mắt Tiêu Nhiên chính là lạnh lùng thù địch, sau đó, anhlặng lẽ gia tăng lực tay tàn nhẫn bóp mạnh cái, ràng nghe được "Răng rắc" tiếng, là tiếngxương cổ tay vỡ vụn.

      "..." Tay trái cầm dao găm có sức mà buông ra, sau đó là ống tiêm bên tay phải rơi xuốngmặt đất, đau đớn đột nhiên tới khiến Tiêu Nhiên hít thở cũng trở nên khó khắn, khó khăn mà thốt khôngra chữ thứ hai.

      Tiêu Nhiên, là ép tôi. Vẻ mặt Mục Nham biến đổi, quẳng sang bên. Chỉ cảm thấy hoa mắtchóng mặt, khoảnh khắc ngã xuống, Tiêu Nhiên chỉ cảm thấy xương cốt cả người đều sắp rời rạc hếtrồi.

      Xoay người, Mục Nham tay đỡ thân thể từ từ trượt xuống của An Dĩ Nhược, tay phải nhànggỡ dao găm nắm chặt trong tay ra, "Chưa thấy quangười ngốc như vậy..." Trong phút chốc dâng lên đau lòng làm ra câu hoàn chỉnh,ánh mắt dừng ở bàn tay đầy máu tươi của , khàn giọng : "Kiên nhẫn chút, đừng dùng sức..." đành lòng thêm câu quở trách nào vớicô nữa, mềm giọng an ủi.

      An Dĩ Nhược đau đến nước mắt cũng rơi xuống, nhưng vẫn quật cường gật đầu, giọng run run : "Tôi sao..." mặt còn chútmáu nào, còn cười cười với .

      Nhìn rưng rưng nở nụ cười, nở nụ cười dịudàng, dùng trán nhàng dán vào của , "Côngốc..."

      Cố Dạ đứng ở bên trơ mắt nhìn An Dĩ Nhược vì Mục Nham dũng cảm quên mình, lại nhìn hànhđộng thân mật của bọn họ, trong mắt phun ra lửa, vẻ bình tĩnh đột nhiên còn sót lại chút gì, quát tiếng tên của Mục Nham, họng súngtinh chuẩn hướng về phía Mục Nham, muốn câu ngón trỏ...

      kịp suy nghĩ, cánh tay trái của Mục Nham kéoAn Dĩ Nhược qua bên người, lưu loát giơ chân đá cánh tay cầm súng của Cố Dạ, nghĩ tới anhphản ứng nhanh như vậy, để tránh súng tuột khỏitay, Cố Dạ nhanh chóng thu tay phải lại, vẫn bị MụcNham đá vào cánh tay, đôi mắt lạnh lùng toát ra sắc bén khiếp người, phải lui về phía sau bước.

      đá thất bại, Mục Nham xoay người đẩy An Dĩ Nhược trong ngực về phía đường mòn, lên giọng: "Đồ ở đâu nhớ kỹ, chạy xuống núi, đừng dừng lại."Ngay sau đó nhanh chóng vung ra cú đấm, Cố Dạ chưa kịp tránh bị trúng cú đau. Tay phải cầm chặt súng, nghiêng người tránh cú đấm thứ hai Mục Nham vung tới, giơ tay phải lên dùng sức hạxuống, muốn dùng báng súng đánh vào sau gáy của .

      Chân của An Dĩ Nhược cũng mềm nhũn, bị Mục Nham đẩy như vậy, lảo đảo hai bước suýt ngã, ánhmắt dõi theo , hàm răng cắn mạnh vào mu bàntay, ngừng hô hấp.

      Mục Nham ngửa người ra sau, lưng dán sát vào tảngđá, tay phải ngăn lại báng súng đủ để đánh ngất xỉu, cùng lúc đó, chân phải dùng sức đảo quađá trúng cổ chân của Cố Dạ, tay chân nhanh nhẹn vàphối hợp liền mạch khiến người hầu dắt sói bội phục từ trong đáy lòng, hai tay nắm chặt lấy vòng cổ, vẻ mặt căng thẳng nhìn chăm chú vào cuộc đấu giữa haingười.

      " nghe thấy lời tôi sao?" Trong lúc đánh với Cố Dạ, Mục Nham khẽ quát tiếng, dùng tốcđộ sét đánh kéo khỏi chỗ dựa thân cây, " lấy đồ!" Chìa khóa vàng ở đâu cũng cho biết, như vậy chỉ là vì muốn ngườihầu dắt sói làm hại , vẫn thể hoàn toàn xác định ý nghĩ nào trong lòng, chỉ nghĩ đến có chìa khóa vàng hộ thân, có nguy hiểm tính mạng.

      "Tiêu Nhiên!" Cuối cùng Cố Dạ phát tình hìnhlúc này bất lợi, hô to với Tiêu Nhiên nỗ lực muốn đứng lên, rốt cuộc vẫn là đánh giá nănglực này của Mục Nham, thế nhưng có thể mượn cơ hội Tiêu Nhiên động thủ trước để hòa nhau ván, đối thủ này khó đối phó hơn so với trong mongđợi của , vừa bảo vệ An Dĩ Nhược vừa taykhông so chiêu với , đủ để thấy dũng mãnh và quyết đoán của ta. tại ta bị quấn lấy, lúc này cự ly quá gần, ta lại chiêu chiêu épsát, làm hoàn toàn có cơ hội nổ súng, Cố Dạ vô cùng tức giận. thoát khỏi Mục Nham, nhưng thể để cho An Dĩ Nhượcrời khỏi tầm mắt của , trực giác cho là lầnnày, giữa bọn họ, hoàn toàn cắt đứt liên lạc.

      "Còn ngây ra đó làm gì?" Mục Nham gầm , ngốc này, biết chính là nhược điểm trí mạng của sao, còn tính đứng ngây ở đó bao lâu? Nhanh nhẹn nghiêng người, ngăn cản Cố Dạmuốn chụp lấy tay của An Dĩ Nhược, tay phải đẩy từ phía sau, "!"

      Giọng hàm tức giận của Mục Nham vang lênhoàn toàn rất có phân lượng, An Dĩ Nhược dodự nữa mà bỏ chạy, miệng còn khẽ hô: "Tôi lấychìa khóa đến." Cuối cùng đầu óc cũng khôi phục lại hoạt động, người phụ nữ tỉnh táo lại lĩnh hội ý đồ của , chỉ cần kéo chân , nhất định có thể thoát hiểm, ở đây ngược lại hãm chân . Bất kể đồ quỷ kia giấu ở đâu, chạy trước tính sau.

      Có lẽ là vì quá sợ hãi, có lẽ là chạy quá nhanh dưới chân đạp phải cái gì đó, An Dĩ Nhược ngã sấpxuống con đường núi. Ở thời khắc khẩn trươngnhư vậy, cái ngã này của thực cái ngãrất có hiệu quả hài kịch, vừa khéo Mục Nham và Cố Dạ thay đổi vị trí, thấy bị ngã mạnh xuống, tự giác cau chặt mày, trong lòng thầm mắngmột tiếng: " ngốc!" Đồng thời trong khi đó, tay chân lại càng công kích nhanh hơn, nếu như phải là Tiêu Nhiên động thủ trước, vẫnkhông có cơ hội đoạt lấy quyền chủ động, chẳng qua là An Dĩ Nhược bị thương có ở trong dự liệucủa , nghĩ đến tay chảy máu, ra tay càng lúccàng tàn nhẫn hơn chút.

      Vọt người cái lưu loát đá xoay lại, tay phải Cố Dạ run lên, súng lục "Bốp" rơi mặt đất, nhân tiệnMục Nham xoay người lăn vòng, nhặt súng lên,đồng thời, chân dài quét ngang cái, Tiêu Nhiênmới vừa đứng lên lại bị ngã xuống mặt đất.

      "An Dĩ Nhược!" Mục Nham hô to tiếng, ởtrong nháy mắt An Dĩ Nhược quay đầu, nằm ngửa dốc sức ném cây súng cầm trong tay về phía nơi xa.

      An Dĩ Nhược vừa lăn vừa bò nhặt lên cây súng lục này, cầm nó trong tay bắt đầu run lên, lớn như vậy, chưa từng gặp phải tình huống nguy hiểm thế này, bây giờ súng cũng đến tay , nên làm cái gì? Trong nháy mắt đầu óc có chút chập mạch,hoàn hồn thấy Tiêu Nhiên nghiêng ngả lảo đảođứng lên cầm súng nhắm ngay .

      "A..." An Dĩ Nhược hô to tiếng, ý thức tự bảo vệ bừng tĩnh, nghiêng đầu từ từ nhắm hai mắt nả phát súng về phía Tiêu Nhiên, chưa từng cầmqua súng, do chịu được lực bắn ngược quálớn, cánh tay định lực ràng đủ, thời điểm bắn ra viên đạn, cánh tay của bị chấn độngmạnh, tê đến mất cảm giác.

      Máu An Dĩ Nhược sôi trào cuồn cuộn như dòngnước xiết, thế nhưng vẻ mặt của tái nhợt liều chếtnắm chặt súng nhìn thẳng về phía Tiêu Nhiên. Đềulà phụ nữ, xương cổ tay của ấy cũng bị Mục Nham bóp gãy, mà tay cũng có súng, còn sợ gì?

      Mục Nham nghe được tiếng súng, nhíu mày chặthơn, nghiêng đầu nhìn thấy An Dĩ Nhược bình yênvô , thở phào nhõm, tay phải thừa dịp Cố Dạbị đá ngã trong nháy mắt lấy ra súng lục bên eo, xoay súng tay cái, họng súng vô cùng tinh chuẩn để ở đầu Cố Dạ.

      Hết thảy, ở trong vòng vài phút ngắn ngủi kếtthúc, Mục Nham dựa vào bản lĩnh lưu loát nhạy bén giành được quyền chủ động trước, cùng kế hoạch duy nhất của có phần lệch lạc chính là An Dĩ Nhược bị dao kia.

      "Tiêu Nhiên!" Mục Nham hung hăng chỉa vào bên đầu của Cố Dạ, nhắc nhở Tiêu Nhiên sựsẽ nổ súng.

      Tiêu Nhiên quay đầu, cười tiếng, làm như cũng thèm để ý đến sống chết của Cố Dạ, bước chân lại dừng lại, chậm rãi di chuyển về phía An Dĩ Nhược. Súng trong tay An Dĩ Nhược cũng bị mồ hôi lạnh và máu tươi thấm ướt, nhìn chằm chằm vào Tiêu Nhiên, từ từ lùi lại. Sovề kỹ thuật bắn súng, lòng biết khẳng định phải là đối thủ của Tiêu Nhiên, viên đạn côbắn trước đó cũng biết bay nơi nào. Nhưngtrong lòng có ý niệm, chính là bất kể sống hay chết cũng thể buông súng ra.

      Tay trái Mục Nham dùng lực, nhanh chóng nâng mắt lên hoàn toàn lộ ra lạnh lùng với Cố Dạ, họng súnggắt gao chỉa vào huyệt Thái Dương của ta, bước bước dài vượt lên trước ngăn ở trước người Tiêu Nhiên, ánh mắt lạnh lùng: "Bỏ súng xuống."

      Tiêu Nhiên cười lạnh, hai tay nắm súng cố nén đauđớn, đứng ở tại chỗ nhúc nhích, " giết ta, tôi giết An Dĩ Nhược, giao dịch tệ."Ánh mắt đối diện với đôi mắt u ám lạnh lùng của Mục Nham, cười đến mức rất là dữ tợn, lúc rangoài ôm quyết tâm hẳn là phải chết, hy vọng có, chỉ còn tuyệt vọng, mất nơi bận tâm, kể cả mệnh lệnh thề sống chết nguyện trungthành với người của Cố gia.

      "Thả sói." Ánh mắt cái chớp mắt dờiđối mặt với Mục Nham, vào lúc này giọng lạnh lùng vang lên càng độc ác hơn, " muốn chếtngay bây giờ lập tức động thủ." Ngữ điệu tự giác đề cao, họng súng nhắm ngay người hầu dắtsói, Cố Dạ này quá ngốc, ngàn người mới chọn được người huấn luyện sói lại phải là người của mình? tin cán cân hoàn toàn thiên về phía Mục Nham, muốn xoay chuyển tình thế thuận lợi.

      Đúng lúc sói tru lên tiếng, dò xét thân thể phíaMục Nham, giống như là sau giây thoát khỏitrói buộc cổ mà bổ nhào tới. An Dĩ Nhượcnắm súng trong tay ràng run lên, còn chưa có phản ứng kịp biểu khác thường của người huấn luyện sói, đáy lòng sợ hãi bắt đầu lan tràn ra mộtchút.

      Người hầu mặt chút biểu cảm, tay dắt sói hơibuông lỏng chút, ở thời điểm Cố Dạ vồ tập kích Mục Nham, vòng cổ trong tay cuối cùng cũng rơi ra.

      Đầu óc Mục Nham nhanh chóng vận chuyển, ngờ rằng Cố Dạ còn có thể an phận, dùng tay chặn lại tay ta, nhưng tránh được ta phản kháng đá cú, bị đau mà lui về phía sau hai bước, ngay sau đó bị Cố Dạ đột nhiên tấn công màngã xuống đất.

      Tay trái của Cố Dạ nắm lấy tay phải cầm súng của Mục Nham, hai người bắt đầu đọ sức mãnh liệt, nhìn thấy họng súng nhắm ngay Cố Dạ sau đó lại bị đẩy trở lại phía bên đầu Mục Nham...

      "Pằng!" thanh vang lên, An Dĩ Nhược nảmột phát súng về phía con sói bổ nhào tới, côsợ con sói này là về phía Mục Nham. Đương nhiên, dựa vào thuật bắn súng của , lại cách mộtkhoảng cách, dĩ nhiên là bắn trúng, vào lúcnày, sói vươn người nhảy lên, cắn vào lại là cổ tay của Tiêu Nhiên.

      "A!" Tiếng kêu thảm thiết vang vọng ở giữa rừng núi, An Dĩ Nhược cả kinh ném súng ở trong tay "Bốp" tiếng. Đây, đây là có chuyện gì? Cơnhoảng hốt còn chưa phục hồi tinh thần lại, cuối cùng bên tai vang lên thanh êm tai nhất của cuộc sống.

      " được nhúc nhích, bỏ vũ khí xuống. Chúng tôi là cảnh sát, các người bị bao vây." Trong tiếng loa truyền ra thanh uy nghiêm, tiếng lòngcăng thẳng của An Dĩ Nhược mất , lúc hạ vai xuống, dưới chân mềm nhũn suy sụp mà quỳ rạp xuống đất, trước mắt ra bóng dáng cầm súngcủa chính nghĩa, trái tim phiêu diêu dần dần ổn định lại.

      "Thiếu gia!" Máy bay trực thăng lượn vòng ở đỉnh đầu, người điều khiển ném thang dây, với Cố Dạ phía dưới, đồng thời nổ súng bắn về phía con sói cắn cổ tay Tiêu Nhiên tha.

      Người huấn luyện sói khẽ quát tiếng, con sói này giống như là nghe hiểu tiếng người vậy nhảmiệng ra, nhanh chóng chạy về phía của ta, dắtvòng cổ, ta bước bước dài về phía của An Dĩ Nhược, kéo , " mau." Cuối cùng thân phậnnằm vùng cũng bại lộ, nhưng trước mắt giúp cảnhsát giải cứu con tin quan trọng hơn, hơn nữa rất có khả năng Cố Dạ bị sa lưới, vậy nhiệm vụ của cũng coi như kết thúc viên mãn.

      An Dĩ Nhược xoay người lại nhìn về phía Mục Nham, tập trung tinh thần đối phó với CốDạ, mà Tiêu Nhiên làm như đau đến ngất , nằm mặt đất nhúc nhích, chỗ cổ tay có máu tươi chảy ra ào ạt.

      "An tiểu thư!" Người huấn luyện sói khẽ gọi tiếng ý đồ muốn hoàn hồn, An Dĩ Nhược lại ra sức hất tay ra bò dậy xông về phía Cố Dạ, hai tay nắm chặt cổ áo của ta, lớn tiếng quát:"Buông tay, mau buông ra."

      Đạn từ cao càn quét xuống, người huấn luyệnsói chưa kịp tránh, bả vai trúng phát súng, khẽquát tiếng lại thả sói lần nữa, con sói lập tức bổnhào tới An Dĩ Nhược, trong lúc vô tình bị động tác ra sức rút tay của Cố Dạ đẩy ngã xuống đất,khoảnh khắc ngã xuống trượt chân, bất ngờ trượt thẳng xuống sườn núi.

      "Dĩ Nhược!" Giọng trầm thấp vang lên, Cố Dạcòn chưa có quay đầu lại bị con sói tấn công ngã xuống đất, Mục Nham ném khẩu súng trong tay về phía người huấn luyện sói, bò dậy xông tới, ngay tạilúc An Dĩ Nhược ngã sấp đất mà trượt xuốngsườn núi, tay trái ôm thân cây, tay phải còn lại kéolấy cổ tay của .

      "Mục Nham..." An Dĩ Nhược rên rỉ, cảm giác được toàn thân đau đớn giống như tê liệt vậy, nhất là tay bị nắm giữ càng đau khủng khiếp hơn.

      "Đừng buông tay." Mục Nham nhíu mày, bất chấptay còn bị thương, tay phải dùng sức, kéo giữthân thể mơ hồ trượt xuống của , cảm giác đượctrong lòng bàn tay ẩm ướt, mà dường như thân thểcủa mình chảy máu, thấy khóe mắt của có nước nắm chảy ra, nghe thấy nghẹn ngào gọianh, "Mục Nham..." mím chặt môi, mắt của đỏ lên.

      Trong nháy mắt quên trong lúc đánh nhau vết thương nơi ngực trái rách ra truyền đến từng cơn đaunhứt, Mục Nham ổn định ổn định tinh thần, ánh mắt đảo qua xung quanh, hai chân lưu loát bám bên chân thân cây đất đồng thời tay trái nới ra, nhanh chóng duỗi tay về phía bả vai An Dĩ Nhược, cố giữlấy thân thể của , để tránh bị trượt xuống.

      "A..." Tại lúc Mục Nham chưa kịp nắm lấy , thânthể An Dĩ Nhược bất ngờ trợt xuống, thốt ratiếng kêu cả kinh. chú ý đến cánh tay bị đávụn cắt đau, Mục Nham nhíu mày lại, dùng hết sức lực toàn thân tay nắm lấy tay , trầm giọng: "Chân đạp vào mặt đất rời." cầncô phối hợp.

      Nghe được mệnh lệnh của , An Dĩ Nhược hámiệng thở dốc, dưới chân dùng sức đồng thời duỗitay kia về phía của . Mục Nham dùng hết mộtphần sức lực cuối cùng mượn sức giẫm đạp của mặt đất, tay phải ra sức kéo, tay trái nắm lấycánh tay vươn tới của , chân dùng sức giữ chặt lấy thân cây, hai tay nâng lên, chính là đem An Dĩ Nhược ném phịch sườn dốc.

      Vết thương đạn bắn hoàn toàn rách ra, ngực trái xoắnlại đau đớn, mồ hôi trán giọt giọt lăn xuống, dùng sức giẫm đạp thân cây bò dậy, thấy An Dĩ Nhược dùng tay chống đất nỗ lực muốn đứng lên, đáy mắt đen nhánh sâu thẳm tràn đầy đau lòng và lo lắng, bước nhanh đến phía trước, ngồi xổmxuống ôm chặt vào trong ngực, như thể đời này cũng buông ra...
      Chương 35: Phiền loạn tên

      Trời tờ mờ sáng, sương mù dày đặc, thế giới được bao phủ bởi màu trắng nhạt, mông lung và lành lạnh.

      Từ trời tối đến khi rạng sáng, Mục Thịnh ngồi ở phòng khách suốt cả đêm, mà bà vợ này của ông vì lo lắng cho con trai cũng chịu trở về phòng nghỉ ngơi, bây giờ tựa vào bả vai của ông ngủ thiếp .

      Điện thoại vang lên, có người nhận, đợi nghe đối phương gì đó, vẻ mặt chuyển thành ngạcnhiên mừng rỡ, lại cung kính đứng ở trước mặt Mục Thịnh như cũ, "Là, là Mục Nham..." Lời còn chưa dứt, Mục Thịnh đột nhiên mở mắt ra, nhận lấy điệnthoại vừa ừ tiếng, điện thoại rơi vào trong tayvợ, tay của má Mục run run, bà nghẹn ngào gọi : "Đại Mộc..."

      "Mẹ..." Đơn giản chữ, gọi đến má Mục rơi nướcmắt như mưa, nắm chặt micro rốt cuộc thốtkhông ra chữ, tựa vào trong lòng Mục Thịnhkhóc thành tiếng.

      Mắt Mục Thịnh cũng đỏ, ông dùng sức ôm lấy vợ mình, lại ra lời an ủi, chỉ quay mặtđi nhận điện thoại. Lúc Mục Nham và cảnh sát VânNam mất liên lạc, khi ông biết được con trai mộtmình qua sông tiến đến Myanmar, ông lo lắng rất nhiều suýt nữa nổi trận lôi đình. ngày đêmkhông ngủ nghĩ, ông canh giữ ở trước điệnthoại, ôm tia hy vọng cuối cùng chờ đợi. Trong đầu lúc nào cũng hồi tưởng lại cuộc đối thoại trướckhi của Mục Nham với ông, ông tin tưởng con trai của mình, nó sao, cũng thể cóchuyện, nó là con trai duy nhất của ông và vợ ông.Mà rốt cuộc Mục Nham cũng làm cho ông thất vọng. Nó sống rất khỏe, nó gọi điện về báo bình an.

      "Bố..." Mục Nham cầm di động, giọng tràn đầymệt mỏi, "Con sao."

      "Tốt tốt... sao là tốt rồi..." Mục Thịnh cố gắng hồi phục tâm trạng, giọng lại nghẹn ngào khống chế được, "Có bị thương ?" Vết thương cũ chưa lành, bảo ông làm sao lo lắng nó lại bị thêm vết thương mới chứ, cho dù có tận mắt nhìn thấy quá trình cứu người,Mục Thịnh có thể tưởng tượng cảnh nguy hiểm lúcđó, đây tuyệt đối là cuộc đọ sức giữa sốngvà cái chết.

      Lần đầu tiên trong đời, ông cảm thấy tự hào vì cóngười con trai ưu tú như Mục Nham, vì thế, cuộcđiện thoại này quả thực Mục Thịnh rưng rưng nở nụ cười, nụ cười này cực kỳ vui mừng, cực kỳ tự hào.

      " có." Nghe được tiếng khóc của mẹ, mắt củaMục Nham có chút ươn ướt, nghe được bố quantâm hỏi, đầu kia điện thoại cũng cười, "Con rất khỏe, sao."

      Cúp điện thoại, ngồi ở băng ghế nhắm mắt nghĩ ngơi lúc, sau khi do dự gửi cái tin nhắn cho Tịch Thạc Lương, chỉ có sáu chữngắn ngủn: "Bình an, đừng lo. Mục Nham." Sau đó tắt máy, xoay người trở về phòng bệnh.

      Tay mang theo vết chai dịu dàng xoa xoa gương mặt của người phụ nữ, tỉ mỉ phác họa ngũ quan xinh xắn của , sau đó, cúi người, in xuống cái hôn trán đầy đặn của .

      "Dĩ Nhược..." thào gọi tên của , nhàngnắm lấy tay bé như cái bánh gạo nếp của bao bọc ở trong lòng bàn tay, chỉ cảm thấy lòng khóchịu giống như bị rút mất khí, hít thở cũng trởnên khó khăn.

      Lúc người cứu viện chạy tới, tâm trạng bình tĩnh, chịu đựng đau đớn ở lồng ngực truyền đến, cốgắng kéo An Dĩ Nhược đứng lên, nhưng dưới chân mềm nhũn, giống như đứa bé yếu ớt suy sụpngã vào trong lòng .

      "Dĩ Nhược?" thấp giọng gọi , trong giọng nóikhó nén lo lắng, mất tri giác mặt người phụ nữ có chút huyết sắc nào, hoàn toàn nghe được kêu gọi của , toàn bộ trọng lượng thân thể dựa vào ở người .

      Phương đội bước nhanh đến muốn đưa tay ôm lấyAn Dĩ Nhược, lại bị Mục Nham gạt tay ra, bất chấp vết thương đau đớn, ôm ngang lên, về phíaxe cứu thương dưới chân núi.

      nghe bất kỳ ai khuyên can, kiên trì canh giữ ởbên cạnh An Dĩ Nhược chờ bác sĩ băng bó xong vếtthương tay , truyền dịch, xác định chỉ vì kinh sợ và căng thẳng mới bị hôn mê tạm thời, có nguy hiểm gì đến tính mạng, mới xử lý vết thương đạn bắn bị rách ra, sau đó gọi điện cho nhà họ An, lại gọi cho bố mẹ mình, còn sức lực để di chuyển thêm bước nào nữa, ghé vào trước giường An Dĩ Nhược ngủ thiếp , cho đến bị đau tỉnh dậy, được bác sĩ chẩn đoán là vết thươngchuyển biến xấu, mới bị ép đẩy vào phòng phẫu thuật.

      Sau khi lần lượt nhận được cuộc gọi tới của CụcCông An ở Tả Cáo và của Mục Nham, biết được tin An Dĩ Nhược bình an thoát hiểm, nhà họ An liềnlâm vào trầm mặc, hồi lâu sau, tiếng khóc của Mễ Ngư phá vỡ im lặng của căn phòng, xoay người ôm lấy Trình Mạc Phỉ, hai người khóc lóc nghẹnngào. Dường như bị tiếng khóc của Mễ Ngư làm cho bừng tỉnh, má An hoàn hồn cũng khóc, vùi mặt vào trước ngực chồng mình căn bản nên lời, Tịch Thạc Lương từ từ nhắm hai mắt thở ra mộthơi dài, sau đó đứng lên bước nhanh tới ban công, ngẩng đầu lên.

      có ai có thể hiểu được tâm trạng mấy ngày nay của Tịch Thạc Lương, sau khi Mục Nham rời bất an và sợ hãi của càng lúc càng mãnh liệthơn, đè nén cảm xúc cuồn cuộn suýt nữa phá hủy , vì vậy chỉ có thể bất lực yên lặng chờ đợi tintức khiến gần như sụp đổ, nhiều lần buộc mình bình tĩnh lại bình tĩnh, vẫn khống chế được tâm phiền ý loạn, mấy ngày mấy đêm ngủ, mệt mỏi giày vò Tịch Thạc Lương tiều tụyđến thể tả, cằm mơ hồ phún ra râu ria chi chít vì tăng thêm chút cảm giác tangthương.

      Có lẽ, đây chính là thế xoay vần trong đêm.

      rất muốn gặp An Dĩ Nhược, muốn tận mắt chứng minh bình an vô , muốn ôm vào lòngan ủi lẫn nhau, dùng nhiệt độ cơ thể của để anhcảm nhận tồn tại chân của . Cho đến giờ phút này, cuối cùng ý thức được phân lượng củacô này trong lòng . Nghĩ đến tự tay đeonhẫn cho , lòng lo lắng dần dần bình tĩnh trở lại,đáy mắt ẩm ướt lộ ra ý cười nhàn nhạt.

      Mục Nham và An Dĩ Nhược chết lần tại bênbờ sinh tử, nhưng người thân và bạn bè chờ đợi cũng gần như sụp đổ, khi tại phía xa ngoài ngàn dặmbọn họ biết được hai người bình an thoát hiểm, tiếng lòng căng thẳng của bao nhiêu người đều được dập tắt ngay tức , dường như chỉ có nướcmắt mới có thể trút lo lắng của bọn họ để khôi phục lại tâm trạng vui mừng. Song, bọn họ cũng biết, ở trong mấy ngày ngắn ngủi này, có số người, có thứ tình cảm, cũng lặng lẽ tiếng động mà phát sinh tính biến hóa, trong bé này, ngay cả bản thân nam nữ là người trongcuộc trong lúc nhất thời cũng cách nào hiểurõ.

      Màn đêm buông xuống, tiếng mưa gió thê lương đan xen nhau, giống như là khảy đàn khúc hát tên là "Đau thương", An Dĩ Nhược thức dậy từ lâu, côđi đến phòng bệnh của Mục Nham, xác định còn trong giấc ngủ say chưa tỉnh, lẳng lặng đứng ởphía trước cửa sổ, ánh mắt trống rỗng, tâm cũngtrống trơn.

      biết qua bao lâu, mưa rơi dần dần lại, đưa tay đẩy cửa sổ ra, bầu khí ẩm thấp đập vào mắt, nhắm mắt lại, mặc cho hạt mưa li ti bị gió thổi vào mặt, trong lòng trăm vị cùng xuất .

      Đời người, tựa hồ luôn có cuộc gặp gỡ kỳ diệu,có khi hận sớm, có khi hận muộn. Tựa như giữa và Mục Nham, nếu như có cuộc gặp ngẫunhiên lúng túng khó giải thích ở sân bay lần đó,cũng có trải nghiệm sống chết có nhau lầnnày, vậy hai người bọn họ, có lẽ cũng có thểsống yên bình ở vùng trời đất thuộc về riêng mình, song, đời người chính là kỳ lạ như vậy, trái đấtchính là như vậy.

      Từ lúc bọn họ gặp nhau đến quen nhau, tựa hồ là vậnmệnh định, bất cứ ai cũng trốn được, tránh được.

      Cúi đầu nhìn chăm chú vào chiếc nhẫn bạc ngóntay, trong mắt nhanh chóng dâng lên tầng sươngmù, lẩm bẩm: "Thạc Lương..." Rốt cuộc được nữa.

      Đối với An Dĩ Nhược mà , đêm sinh nhật hôm đó được đẩy lên đỉnh cao hạnh phúc, người đànông hết sáu năm cuối cùng bằng lòng vứt bỏ cái gọi là thành kiến môn hộ tiếp nhận gia đình của , chuẩn bị cầm tay cùng nhau đến già, ai biết, cảm giác hạnh phúc mãnh liệt đánh sâu vào lòng của thế nào, nhưng, đêm đó quá ngắn, ở lúc chưa kịp hoàn hồn, vận mệnh lại mở ra trò đùa của ông trời dành cho , đột nhiên chuyểnhướng để bây giờ hồi tưởng lại vẫn sởn gai ốc.

      Cố Dạ, người đàn ông điển trai ấy giống như thiênsứ, người đàn ông tà mị ấy giống như Quỷ Satan,trói đến Myanmar ngàn dặm xa xôi, vẽ xuống nét bút màu xám vào cuộc sống vốn xán lạncủa , cùng lúc đó, trong lúc vô tình đẩy về phía người đàn ông người có hương vị của ánhmặt trời, người đàn ông ấy có thể gọi là người đãcứu mạng của — Mục Nham.

      Đột nhiên An Dĩ Nhược rất mơ hồ, biếtgặp gỡ Mục Nham có thay đổi gì hay , cũng biết ở đời này, rốt cuộc ai có thể cùng ai đến vĩnh cửu.

      Yên lặng chốc lát, lý trí rời rạc cuối cùng cũng được kéo về, sợ người đàn ông ngủ mê cảm lạnh, quantâm mà đóng cửa sổ lại.

      giường bệnh, Mục Nham từ từ nhắm hai mắt,mày hơi nhíu, giống như là ngủ an ổn, thỉnhthoảng có tiếng mớ truyền đến, ngay từ đầu An Dĩ Nhược cho rằng tỉnh, đến gần khẽ gọi hai tiếng lại đáp lại, cười nhạt, sờ sờ trán của , xác định có phát sốt, lại cẩn thậndịch góc chăn cho , vẫn canh giữ ở trong phòng.

      Di động bàn ong ong vang lên, phá vỡ yêntĩnh bên trong phòng bệnh. Sợ đánh thức Mục Nham, An Dĩ Nhược để ý đến vết thươngtrên tay nhanh chóng cầm lấy di động của ,nhìn thấy màn hình hiển thị hai chữ "Tử Việt", chút suy nghĩ liền bấm phím kết nối.

      "Tôi là An Dĩ Nhược, Mục Nham còn chưa có tỉnh." đợi Đàm Tử Việt mở miệng, giọng giải thích.

      Đàm Tử Việt ràng giật mình, chờ phản ứng kịp ở bên kia kêu la: "Cha nuôi còn cậu ta bị thương, tôi cũng tin, kết quả gọi điện thoại quả nhiên thông, sốt ruột chết được, cậu ấythế nào rồi?"

      Nếu phải là trước đó An Dĩ Nhược muốnnhìn xem mấy giờ rồi, di động của Mục Nham vẫn còn tắt, nghiêng đầu nhìn , : "Vếtthương chuyển biến xấu, cánh tay cũng trầy da, bây giờ còn mê man." Sợ Đàm Tử Việt lo lắng, lại thêm: "Bác sĩ chỉ cần chăm sóc cẩn thận, đừng kéo rách vết thương nữa từ từ bình phục, tôi chăm sóc ấy."

      "Đứa con bất hiều này, muốn hù chết cha mẹ nuôirồi." Tâm tình Đàm Tử Việt có chút kích động, dừng chút lại mắng: "Tôi thấy cậu ấy là muốn sống nữa, lại nghe theo sắp xếp mình chạy đến Myanmar, "Mộc Đầu chếttiệt này..."

      An Dĩ Nhược nhớ Đàm Tử Việt còn gì nữa, đầu óc mớ hỗn độn, mãi đến ta ngừng , mới giọng nhận lời: "Tôi chămsóc ấy tốt." Nghĩ đến vết thương của anhđều là vì mà chịu, An Dĩ Nhược dâng lên hết sứctự trách.

      "Đúng rồi, thế nào? Có bị thương ? Mễ Ngư ấy khóc đến mắt cũng sưng lên còn cười với tôi, cũng biết nối sai dây thần kinh nàorồi." Nghĩ đến mấy ngày nay bị hành hạ giống người đều đến từ chính Mễ Ngư, Đàm Tử Việt hơitức giận.

      Cũng biết mấy ngày mình mất tích thành phố A xảy ra chuyện gì, nhưng nghe ta nhưvậy, An Dĩ Nhược lại nhịn được giọngnở nụ cười, đàn ông dám phê bình Mễ Ngư sựlà nhiều lắm, Đàm Tử Việt coi như là ngườiđầu tiên.

      Kết thúc cuộc gọi với Đàm Tử Việt, lúc ngẩng đầuthì rơi vào đôi mắt đen nhánh, sau đó, thấyngười đàn ông giường bệnh từ từ cong lên khóemôi, yếu ớt : " mình ở đó cười ngây ngô gì vậy..."

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 36: Trở lại nguyên điểm

      Ở lúc nhận điện thoại Mục Nham tỉnh dậy, anhmở mắt ra, mượn ánh đèn lờ mờ bên trong phòng bệnh lẳng lặng nhìn , mấy ngày ngắn ngủi, dường như gầy , mặt chưa có khôi phục lại vẻ hồng hào, thấy khẽ cuối đầu hé miệng cười, thực ra Mục Nham rất muốn "Tỉnh dậy thấy , tốt." Ai biết, đến bên miệng lại hoàn toàn đổi vị.

      An Dĩ Nhược thấy tỉnh, mặc dù nhìn vẫn còn rấtyếu, nhưng thấy giọng mang theo nhạo báng, lòng thấp thỏm rốt cuộc trở về vị trí cũ, mũi cay cay, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống.

      Mục Nham nhìn cười, đáy mắt xẹt qua dịu dàngche giấu vẻ mệt mỏi, thấy lâu lời nào, giọng cầu, "Lại đây mộtchút..." Nếu như có nụ hôn đó, có lẽ vẫncòn có thể kiềm chế rất tốt, nhưng bây giờ, dườngnhư quản được chính mình, cho nên muốn tới gần , muốn ở bên người.

      Tình cảm biến đổi giống như cho dù chuyện trongnháy mắt, đối mặt với An Dĩ Nhược, Mục Nhamcũng thể tự nhiên như trước được nữa.

      Nghe vậy, An Dĩ Nhược ngơ ngẩn về phía của , sau đó từ trong chăn nhàng vươn tay ra, đón lấy tay của .

      Tay trái ấm áp, lại biết có phải bởi vì nguyên do được nắm hay ; Tay phải lạnh, có thể khẳng định chính là lòng giãy giụa,có chút bàng hoàng, cũng có chút luống cuống.

      Hết thảy đều bắt đầu rối loạn, hiểu loạn,hiểu càng loạn hơn.

      để ý loạn, để ý còn loạn hơn, thậm chí rấtcó thể loạn thêm phiền.

      Bầu khí ngưng trệ, hai người lẳng lặng nhìn đối phương, bốn mắt nhìn nhau, lâm vào trầm mặcđáng kể, mỗi người đều có tâm riêng, báchchuyển thiên hồi[1].

      [1] Bách chuyển thiên hồi: trăm lần nghĩ ngợi.

      Theo bản năng nắm lại tay , đầu quả tim đột nhiên run lên, tựa hồ nắm chặt chính là nỗi đau chôn ở chỗ sâu trong lòng. Ngay sau đó, gương mặt tuấn nét ra ở trước mắt, cả người An Dĩ Nhược cứng đờ, làm cái gì? thể. Thân thể nhanh chóng lùi lại, suy sụp buông tay, nhẫn tâm rút khỏi tay của , quay mặt ra vẻbình tĩnh : "Tôi giúp rót ly nước uống."

      Mục Nham , chú ý tới vẻ mặt thay đổi củacô, tâm tình dường như dâng lên sóng lớn, kiềmchế nắm chặt bàn tay trống .

      là người phụ nữ lòng dạ, trong lòng có người khác, có lẽ có cảm tình với , nhưng cũng phải là . vốn nên như vậy, đây đối với , có lẽ cảm thấy rất lúng túng, ít nhất phải là cam tâm tìnhnguyện.

      Ổn định tinh thần, An Dĩ Nhược xoay người điều chỉnh độ cao giường bệnh, cẩn thận đỡ ngồidậy, cầm áo choàng ở vai , Mục Nham phốihợp mặc cho loay hoay, nhìn bên tai hơi ửng đỏ, nắm tay ràng được nới lỏng, lại hémiệng nở nụ cười: " sợ tôi?" tại người cũng là trần trụi, tuy có chút ngượngngùng nhưng phản ứng khác hẳn với lần chợt xôngvào phòng bệnh khi đó, dù sao chăng nữa, quan hệ của bọn họ đúng là vẫn còn có chút khác biệt.

      "Hả?" Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, hậnkhông thể ngất , bị giọng đột nhiên tới của anhlàm giật nảy mình, khó hiểu ngẩng đầu lên, đầucũng cẩn thận va vào cằm của , ngay sau đó nghe Mục Nham rít lên tiếng.

      "Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi." Để cái ly xuống, vừa xin lỗi vừa xoa xoa cằm của , " sao chứ?Tôi có cố ý."

      Tay mềm mại của khẽ chạm vào da thịt của ,cả người Mục Nham cứng đờ, đợi bình tỉnh lại giơ tay phủ lên mu bàn tay của , giương mắt nhìn , cất giọng dịu dàng : "Dĩ Nhược."

      Hít thở nhất thời khó khăn, đầu óc ngừng lại tất cả suy nghĩ, An Dĩ Nhược cắn môi dưới, tay vẫn nhúc nhích cứng đờ ở mặt , giật mình nhìn về phía , nhưng dường như tiêu cự lạiở nơi khác, vẻ mặt trông rất bi thương, cái gì cũngkhông , có lẽ bọn họ còn có thể là bạn.

      Nhìn ánh mắt mờ mịt của , lòng Mục Nham trốngrỗng, hiểu sao có chút quặn đau, vươn cánhtay ôm vào eo của , ngay sau đó, bị kéo mạnh vào trong lòng, "Dĩ Nhược, tôi..." đột nhiên rất muốn cho biết ý nghĩ tronglòng mình, nhưng vẫn có vài phần do dự, mới thoát hiểm, có lẽ còn có chút chưa tỉnh hồn, lúc này mở miệng thích hợp sao? Cánh tay hơi buộcchặt, để cho mặt nhàng dán ở bên gáy , Mục Nham muốn lại thôi.

      Im lặng chốc lát, cảm giác được người trong lòng lo lắng muốn rút lui, Mục Nham giữ chặt eo của ,càng ôm chặt ở trước ngực hơn, để cho cảmnhận được nhịp tim của mình, trầm giọng: "Đừng kháng cự." Có lẽ cần thời gian xác định tâm ý, có thể đợi, nhưng vào giờ phút này, anhmuốn ôm . Đáy lòng bất an lan tỏa đến, MụcNham cảm thấy qua tối nay, bọn họ thể có cơ hội thân mật mà dựa vào nhau như thế này nữa.

      Giọng trầm thấp làm như có chút băn khoăn,nhưng lại cho cự tuyệt. Hai tay buông xuống để ở bên người , có giãy dụa nữa, nhưng rốt cuộc có ôm lại , lòng An Dĩ Nhược rất rối, vài lần mở miệng, cuối cùng tìm về giọng nóicủa chính mình, : ", buông tay trướcđã..." Cảm thấy giọng của mình cũng run run, thấy chịu buông tay, nhíu mày, " làm đau tôi rồi..." Tâm tình của bất ổn,ngay cả lưng bị roi làm tổn thương cũng quên.

      Quả nhiên Mục Nham nhanh chóng nới tay, có lẽ là tác động đến vết thương, thể bỏ tay phải xuống, nhưng tay trái vịn bờ vai , giươngmắt hỏi: "Bôi thuốc chưa?" Đối với bình tĩnh của mình, trong lòng ảo não, nhưng mặtcũng bình tĩnh lại.

      An Dĩ Nhược ừ tiếng, để lại dấu vết mà đẩy tay ra, "Uống nước , môi của khô đến rạn nứt rồi." Lời vừa ra khỏi miệng mới cảm thấy cực kỳ mập mờ, hai má hơi ửng đỏ, khôngđược tự nhiên đưa cái ly đến trong tay .

      Mục Nham nhìn chằm chằm mặt , lời nào cũng đưa tay nhận lấy cái ly, tay An Dĩ Nhược dám dùng sức, chỉ quật cường nânghai tay, làm như phân cao thấp với .

      Nhiệt độ khí đột nhiến hạ xuống, trong phòng bệnh xẹt qua trầm mặc đáng kể.

      "Tay tôi nhấc nổi." Ngay tại lúc An Dĩ Nhược nhịn được muốn , cuối cùng Mục Nhamcũng lên tiếng, ánh mắt khóa chặt , sau đó giốngnhư đứa ăn vạ tức giận mà dựa vào đầu giường. Đúng là có chút tức giận, ai bảo lại nétránh đụng chạm của , nhưng cũng phải nóithật, cánh tay vừa động lại tác động đến vết thương,vô cùng đau đớn.

      Bầu khí lúng túng hiểu sao tản , An Dĩ Nhược trừng mắt nhìn , thể nâng cái ly lên cao chút đưa tới bên môi . Trong lúcMục Nham cúi đầu, nhìn thấy bên môi nởmột nụ cười nhạt, khỏi lắc đầu, hóa ra đànông cũng biết tùy hứng, là...

      "Sao nghỉ ngơi?" Uống hết nước, MụcNham hỏi.

      "Ngủ đủ rồi." Đương nhiên là vì lo lắng cho ngủ được.

      "Ăn no thành như vậy?" Mục Nham nhíu mày,giương mắt nhìn về phía mắt thâm quầng của ,"Cùng gấu trúc có gì khác biệt." Phụ nữ phải thích nhất là xinh đẹp sao, biết ngủkhông đủ giấc đối với cơ thể rất tốt sao? ngất cũng là bởi vì thể lực có chút cạn kiệt.

      Liếc cái, An Dĩ Nhược phản bác, "Khôngcần nhắc nhở, tôi biết bộ dáng của tôi bây giờrất xấu."

      " tự mình phê bình còn rất đúng trọng tâm." Mục Nham trêu ghẹo, liếc nhìn tay của : "Vết cắt tayphải rất sâu, ngàn vạn lần đừng dùng sức, càngkhông thể thấm nước, bằng lành chậm lại còncó thể để lại sẹo." Có lẽ còn chưa có phát , mình trở nên càm ràm.

      gật đầu, thấy chút buồn ngủ, nhịn được hỏi ra nghi hoặc trong lòng, "TiêuNhiên đâu? ấy thế nào? Tôi hỏi bọn họ, bọn họ biết." Ngoài cửa có hai viên cảnh sát ở lại canh giữ ở trong bệnh viện, lúc An Dĩ Nhược đitìm y tá rút kim tiêm cho Mục Nham có hỏi qua lần, đáp án đương nhiên là làm vừalòng, hơn nữa ánh mắt của bọn họ khiến cảm thấy mình giống như phạm nhân, vì thế, từ bỏ ý nghĩ truy hỏi, chờ tỉnh trực tiếp hỏi .

      "Theo thường lệ ấy là nên bị đưa đến nhà giam bệnh viện." Nhắc tới Tiêu Nhiên, vẻ mặt Mục Nham buồn bã, ấy bị bắt, ở dưới loại tình huốngnày, Cố Dạ cứu được ấy, cuối cùng từ bỏ.

      "Dường như tay của ấy bị thương rất nghiêm trọng, có sao chứ?" Cũng bất ngờ khi ấy bị bắt, nhưng tình vô hạn này của lạibắt đầu lan tràn, sớm quên việc Tiêu Nhiên mưu tính tiêm ma túy cho khiến sống bằngchết.

      "Con sói kia từng được huấn luyện đặc biệt, mặc dù đến mức cắn chết người, nhưng tay của côấy..." đến đây, đáy mắt Mục Nham bắt đầu hiệnra cảm xúc phức tạp, có lẽ ra tay quá độc ác,nếu như phải bóp gãy xương cổ tay của trước, có lẽ đến nỗi bị thương nặng như vậy, nếu như vì vậy mà mất cánh tay kia, vậyanh... Mục Nham được tâm tình củamình, đối với Tiêu Nhiên, mặc dù vừa vô tâm lại vừa vô tình, nhưng cũng hy vọng rơi vàokết cục như vậy.

      "Đúng rồi, con sói kia là sao? Còn người huấnluyện con sói đó rốt cuộc là ai? Nằm vùng sao?"Đây mới là chỗ khó hiểu nhất, tình thế nghịchchuyển dường như vượt quá khả năng chấp nhận củacô, An Dĩ Nhược rất mơ hồ.

      Khôi phục tâm tình, thu lại vẻ ảm đạm khó hiểu mặt, : "Trần Văn Sinh, chính là người huấnluyện sói, công tác ở Cửu Toản hai năm, bởi vì từng huấn luyện sói, cuối cùng vào nữa năm trước đến tiếp cận Cố Dạ." Điều chỉnh thế ngồi, thấy An Dĩ Nhược cau mày tỏ vẻ hiểu, kiên nhẫn giải thích, "Cửu Toản là công ty vàng bạc đáquý lớn nhất và nổi tiếng nhất Vân Nam, mà thânphận đối ngoại của Cố Dạ là lão tổng Cửu Toản, ta rất có đầu óc kinh doanh, thời gian tiếp nhậnchỉ có mấy năm, đem Cửu Toản đẩy đến cực thịnh, thậm chí hình thành tiêu thụ độc quyền."Nghĩ đến Cố Dạ được máy bay trực thăng cứu , Mục Nham nắm chặt nắm tay, "Đều do tôi phản ứng quá chậm, nếu có thể ở thời điểm Trần Văn Sinhcố ý tiếp cận phát khác thường của anhta, có lẽ Cố Dạ chạy được, ánh mắt ta nhìn chúng ta ràng khác biệt, đây phải làbiểu cảm nham hiểm của người huấn luyện sóinên có." Nếu như có thể để ý người ta nhiều hơn chút, cần đề phòng Trần Văn Sinh, có lẽ bỏ lỡ cơ hội để cho Cố Dạchạy trốn.

      "Cố Dạ chạy?" An Dĩ Nhược kinh ngạc, hiển nhiênđối với tất cả chuyện xảy ra sau đó là hoàn toàn biết gì cả.

      Người hầu lái máy bay trực thăng nổ súng bắn chết con sói kia, ở lúc Cố Dạ trèo lên thang dây, ngườihuấn luyện sói bất chấp an nguy của mình nhào tới ý đồ muốn bắt lấy , nhưng đạn có mắt, ta trúng mấy phát súng, cuối cùng ngã xuống trong vũng máu. Xe cấp cứu chạy băng băng trênđường, giành giật từng giây từng phút với tử thần, rốtcuộc vẫn thể đoạt lại mạng sống của ta, còn chưa có chạy tới bệnh viện, ta cũng đãngừng thở.

      Cảnh đội cứ như vậy mà mất đồng chí, Trần Văn Sinh dùng máu tươi kết thúc cuộc đời và nghiệp cảnh sát của mình.

      Trong cuộc giải cứu này, thân là cảnh sát nằm vùngTrần Văn Sinh hy sinh.

      Mục Nham hơi ngẩng đầu lên, thở dài nặng nề. Người sống ở trong mưa bom bão đạn giống nhưbọn họ thế này, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng. Mặc dù có chuẩn bị tâm lý đầy đủ, nhưng đối mặt với ra của đồng đội, vẫn buồnkhông thôi.

      Mạng sống có khi rất kiên cường, nhưng nhiều lúc, cũng rất mong manh. Giống như chỉ cần xoay người cái, người, mất.

      Cảm nhận được tâm tình nặng nề của , cảm thấyđược thê lương nhìn mà thấy giật mình, An Dĩ Nhược hỏi thêm gì nữa, chỉ nhàng nắm lấy tay cùng ở bên cạnh , lẳng lặng mặc cho thời gian từng giây từng phút trôi qua.

      đêm này, đặc biệt dài đằng đẵng, nhưng suy cho cùng vẫn là trải qua trong im lặng của hai người.

      Ánh mặt trời buổi sáng vẩy vào phòng bệnh, ánh vàng kim chiếu hắt vào người phụ nữ ngủ say,An Dĩ Nhược ừ tiếng, từ từ mở mắt ra, đảomắt cái mới phát mình nằm giườngbệnh, trở mình đứng lên, cẩn thận chạmphải vết thương ở tay phải, kêu lên tiếng, đau đến nước mắt liền rơi xuống.

      Mục Nham mặc đồ bệnh nhân đẩy cửa vào, đúnglúc nhìn thấy ngồi ở giường rơi nước mắt, bước tới, đồ ăn cầm trong tay để ở bàn, nắm lấytay , hỏi: "Sao vậy? Rất đau?"

      rất muốn an ủi với đau, nhưngnước mắt ngừng trào ra lại bán đứng , An Dĩ Nhược đành phải gật đầu. tay đứt ruột sót, quả nhiên sai, đau đến cũng chảymồ hôi lạnh rồi.

      Nhíu chặt mày, Mục Nham thương tiếc mà vuốtvuốt tóc của , an ủi: "Tôi vừa mới hỏi bác sĩ, họnói vết cắt rất sâu, tuần sau mới có thể giảm bớt đau đớn chút, muốn hoàn toàn hồi phục còn phảithêm chút thời gian. đừng lo lắng, bình thườngcần phải cẩn thận chút, nhất là lúc ngủ đừng có đè lên." Tối hôm qua mệt mỏi ghé vào bêngiường ngủ thiếp , Mục Nham muốn ôm trở về phòng bệnh, đáng tiếc vết thương thực rất đau, cáiôm trước đó khiến tiêu hao hết hơi sức cả người, cuối cùng đành phải nhờ cảnh sát bảo vệ bọn họ giúp đỡ, nâng thần trí mơ hồ của trở về.

      Sợ kéo rách vết thương, cánh tay gầy mảnhkhảnh của An Dĩ Nhược gạt cánh tay giơ cao của xuống, hai mắt ngấn lệ mông lung trách cứ: "Anphận chút đừng có lúc nào cũng lộn xộn, tôiphát có thể có nhiều động chứng[2], bằng sao lại thể nằm đàng hoàng lát."Thấy tự giác nhíu mày, mắng :"Nếu lại kéo rách vết thương, tôi mặc kệ ,để cho tự sinh tự diệt."

      [2] Là bệnh rối loạn tăng động giảm chú ý (tiếngAnh: Attention-deficit hyperactivity disorder-ADHD) là trong những rối loạn phát triểnthường gặp ở trẻ em, đặc điểm chung của ADHD là những hành vi hiếu động quá mức kèm suy giảm khả năng chú ý.

      Mục Nham giương mắt nhìn , nước mắt mặt An Dĩ Nhược còn chưa có khô, vẻ mặt lại lộ ra quậtcường, bộ dáng ngốc nghếch là đáng , nhịn được nở nụ cười, nhướng mày hỏi: "Nếunhư tôi đàng hoàng tử tế, định làm thế nào chămsóc tôi?" Tay cũng bị thương thành ra như vậy, muốn biết làm thế nào chăm sóc .

      Nét mặt An Dĩ Nhược quẫn bách, do dự khôngbiết nên trả lời thế nào, cửa phòng bệnh bị ngườidùng sức đẩy ra.

      Cả hai đều nhìn ra cửa, Phương đội thở hổn hển vọtvào, "Mục, Mục đội... Tiêu Nhiên, tự sát..."

      Người trước mắt tựa hồ giật thót cái, ngay sau đó sắc mặt lập tức thay đổi, cơ hồ tức giận, hít sâu, quay đầu nhìn An Dĩ Nhược: " nghỉ ngơi tốt,tôi ra ngoài chút." Giọng vừa phải, nhưng lại nặng nề khiến người ta bất an.

      im lặng, nhìn bóng lưng cao ngất của biếnmất ở trong phòng bệnh, quay đầu đưa mắt về phía ngoài cửa sổ, có vẻ đăm chiêu.

      Muc Nham rất lâu, mãi đến qua giờ cơm trưa cũng có trở về. An Dĩ Nhược lẳng lặng ghé vào cửa sổ, mặt có chút biểu cảm, trầmngâm nhìn về phương xa, đắm chìm ở trong suy nghĩ của mình.

      Cửa phòng bệnh lại lần nữa bị đẩy ra, nghe được giọng lạ gì vang lên ở phía sau, "Antiểu thư, bác sĩ chưa ăn cơm trưa?" tạicông việc bảo vệ An Dĩ Nhược do Phương đội phụtrách, đưa Mục Nham nhà giam bệnh viện, nhưng sau khi sắp xếp công việc trong đội xongquay trở về chợt nghe bác sĩ An Dĩ Nhược chưa có ăn cơm trưa.

      An Dĩ Nhược quay đầu, nở nụ cười nhàn nhạt giốngnhư ánh hoàng hôn, khẽ : "Tôi đói."

      "Mục đội dặn nhất định phải cho ăn cơm đúng giờ." Phương đội cầm đồ ăn trong tay mang đến để ở bàn, "Ít nhiều ăn chút bổ sung sức khỏe,nếu phải truyền dịch."

      "Tiêu Nhiên thế nào?"

      "Tình hình có vẻ rất nguy hiểm, thần trí cũng khôngrõ, nhưng miệng luôn gọi tên của Mục đội." Đưa chén đến trong tay An Dĩ Nhược, Phương đội thành trả lời.

      Tay cầm thìa sứ bị cứng lúc, ngay sau đó lạinhanh chóng trở lại bình thường, An Dĩ Nhược cúi đầu húp hớp cháo , nữa.

      Bầu khí hiểu sao lặng xuống, Phươngđội ngồi ở sofa, mà , chỉ lẳng lặng khuấy đảothìa sứ, có cho vào miệng ăn lần thứ hai nữa.

      "Có thể phiền dẫn tôi nhà giam bệnh viện được ..."

      Nửa tiếng sau, An Dĩ Nhược đứng ở ngoài phòng bệnh của Tiêu Nhiên, ánh mắt xuyên thấu qua cửa kính dừng ở người Mục Nham, thấy nhẹnhàng ôm lấy Tiêu Nhiên, vùi mặt ở mái tóc củacô ấy... Chương 37: Mê cục tình

      đau đớn hít thở khiến đau xót, cũng khiếnanh thương tiếc, Mục Nham thể nào cự tuyệtlời thỉnh cầu khiêm tốn cuối cùng của , khôngnói nên chữ "" ấy. Vì thế, nhàngôm vào trong lòng, cúi xuống ở bên tai , gọi tên của : "Tiêu Nhiên..." Giọng dịu dàngkhó có được, tâm trạng thể tránh khỏi nặng nề. phải mỗi người đàn ông đều tình mỏng như tờ giấy, cho dù chưa bao giờ cùng vàotrong ván cờ tình , ở lúc sắp chết, Mục Nhamvẫn thể nào quyết tâm tàn nhẫn.

      Lần đầu tiên nhưng cũng là lần cuối cùng, để lộ ra mặt dịu dàng với . Cho dù là quá muộn,lẫn nhau quan tâm.

      Cuối cùng lộ ra bi thương trong lòng, giọt nướcmắt mặn ướt nhàng trượt ra khóe mắt, Tiêu Nhiên rũ mắt điềm tĩnh mà nở nụ cười.

      Nếu chịu nổi, cũng đều sắp qua, nếu cam, cũng chỉ có thể như thế.

      "Mục Nham, tôi . Cho dù trước giờ anhkhông muốn tôi, tôi vẫn , chỉ yêuanh..." thào, thào, nước mắt giọt giọt lăn xuống. Mặc dù ban đầu là sai, cũng mạch sai đến cuối cùng. Hối hận sao? . hối hận.

      Rốt cuộc cách nào gạt bỏ câu chân thànhvà đau lòng "Tôi !" kia, Mục Nham nghiêngđầu nhắm mắt lại, đem ý lệ niêm phong cất vàotrong đáy mắt, ôm càng chặt hơn, dùng ấm áp củaanh ôm cùng đến đoạn đường cuối cùng.

      Nước mắt, khô ở khóe mắt, Tiêu Nhiên muốn ôm lấy thắt lưng của , song, cánh tay rốt cuộc cũngkhông thể nâng lên, dường như nghe được tiếng chuông đòi mạng, thế giới của dần dần trở về thời kỳ hắc bạch tiếng động, mặtcô mang theo nụ cười, cuối cùng vĩnh viễn ngủ sayở trong lòng .

      Ước nguyện cuối cùng trong cuộc đời của , chính là xin vứt bỏ hết thảy, thành tâm ôm lấy , hơn. biết, nếu , cuối cùng cũng sẽtrở thành cảnh vật trong cuộc sống của . Nếunhư may mắn, có lẽ có thể bị nhấn chìmtrong dòng ký ức của , nếu như may, sớm quên lãng . Khách qua đường, vĩnh viễnkhông thể vĩnh hằng.

      Chim bay và cá, suy cho cùng là có thêm khoảng cách trời và đất, bất luận vùng vẫy thế nào, cuối cùng cũng thể nào tiếp cận quá gần . Có thể chết ở trong lòng , cầu gì khác,cứ như vậy mà , hết thảy, cũng chỉ có thể như vậy.

      Khi Mục Nham tới, bác sĩ tuyên bố cấp cứu khôngcó hiệu quả, Tiêu Nhiên lại có nhịp tim như kỳ tích, nhưng, tim của như trời băng đất tuyết vậy thấm lạnh thấu tim, ánh mặt trời của , cứu rỗi của , chưa bao giờ thuộc về , chưa từng nhận được,làm sao mất ? bình thường trở lại, nhìn ngườiđàn ông tuấn dật trước mắt, Tiêu Nhiên đột nhiên nở nụ cười, lộ ra hơi thở mơ hồ của cái chết, hồi lâusau, dường như dùng hết sức lực cả người, thanh vẫn yếu ớt như muỗi kêu: "Nếu như tôi chết, nhớ tôi chứ..."

      Mím chặt khóe môi, ánh mắt sâu thẳm của Mục Nham lần đầu tiên nhìn chăm chú, cũng là cái nhìn cuối cùng trước sinh ly tử biệt.

      khóc, nhưng cũng nở nụ cười, giữa lúc nửa khócnửa cười, nhìn ở trong mắt quá mức thê lương,quá mức tuyệt vọng. Vì thế, chậm rãi ngồi ở bên giường, nắm chặt tay của , "Tiêu Nhiên, chớ nên từ bỏ hy vọng sống sót." là người buôn ma túy, thoát khỏi trừng trị của pháp luật, nhưngkhông nhất thiết phải lựa chọn con đường thế này, phải sao? Vì sao lại cố chấp muốn chết như vậy? , nhưng cũng khôngmuốn nhìn thấy chết. là người, có tim, đau.

      Giọng trầm thấp và dịu dàng của , cùng kýức trước kia khác nhau rất lớn, đôi mắt tràn đầy nước mắt, Tiêu Nhiên buồn bã : "Tâm nguyện đãxong, có gì đáng để kiên trì..." Vì , từng đấu tranh, cũng từng nỗ lực, nhưng kết quả, cuối cùng là chiếm được ước muốn.Tiêu Vũ chết, đó là người thân duy nhất của thế giới này, bần cùng đến có gì cả, sống tiếp rốt cuộc còn có ý nghĩ gì? có, thậtsự có.

      Mục Nham ôm nhiệt độ cơ thể dần dần trở nên lạnhbuốt của Tiêu Nhiên, sắc bén trong mắt sớm đãmềm mại lại, đan xen nặng nề và đau đớn, còn có phức tạp mà người ngoài nhìn thể hiểu được.

      "Tiêu Nhiên..." thào tên của , muốn câu "Xin lỗi", lại cảm thấy nó là câu gâytổn thương người nhất, vì thế, chỉ ôm chặt , giống như : "Mục Nham, thành tâm ôm tôimột cái được , chính là cái ôm của ngườiđàn ông và người phụ nữ ." Lúc nàyđây, vứt bỏ hết thảy, thành tâm thành ý đem tình cảm chân thành đó ôm người phụ nữ vào trongngực , nhưng tất cả điều này, như là giấc mộng, cái ôm trở nên còn chân nữa, trái lại rất là thê lương và đau xót.

      "Mục Nham, vì sao người lúc nào cũng ấmvậy..." Tiêu Nhiên nghiêng đầu tựa vào lồng ngựcanh, nhắm mắt lại, bộ dáng thỏa mãn và trầm tĩnh này là Mục Nham chưa bao giờ gặp qua, đột nhiên, cảm thấy mình quá vô tinh. Cái ôm của đâucó ấm, ràng là thân thể của quá lạnh, hoặc làtim của , lạnh lẽo thấu xương.

      Tiêu Nhiên , mang theo trái tim mệt mỏi đến cực điểm này, ra khỏi cuộc sống của .

      Ngoài cửa sổ trăng sáng sao thưa, ánh trăng chiếu xuống nhân gian, bao phủ thành phố này ở trong đơn vắng lặng, Mục Nham chỉ lẳng lặng ômcô, cho bác sĩ và y tá chạm vào , vẫn duy trì cái tư thế như vậy đến tận đêm khuya. Sau đó, đặt giường bệnh, tự tay kéo phẳngquần áo hơi nhíu của , lại lướt qua tóc rơi trán , cuối cùng nhàng đem ra giường màu trắng đắp ở mặt ...

      đường có ai, Mục Nham bộ trở vềbệnh viện, trở lại phòng bệnh là rạng sáng, anhnhìn thấy Tịch Thạc Lương ngồi ở trước giườngbệnh dịch góc chăn cho An Dĩ Nhược, mà , dường như ngủ thiếp . Đứng ở bên ngoài rất lâu,lâu đến hai viên cảnh sát đều có chút hốt hoảng, anhmới đưa tay xoa xoa huyệt Thái Dương, xoay người rời .

      Đêm nay, có hai người đàn ông cả đêm ngủ, Tịch Thạc Lương canh giữ ở bên cạnh An Dĩ Nhược,ánh mắt thương từ đầu đến cuối dừng ở mặt , vừa quyến luyến lại vừa dịu dàng; Mà MụcNham, lặng lẽ nằm giường bệnh, mắt nhắm, nhưng tâm lại tỉnh.

      Đêm nay, có hai người phụ nữ quyết định rời , Tiêu Nhiên lựa chọn kết thúc mạng sống trẻ tuổi của mình, bình tĩnh và thanh thản; Mà An DĩNhược, làm như cũng có quyết định, trong buồn ngủ mông lung mơ hồ nghe thấy có người dịu dàng gọi , "Dĩ Nhược..." Trong hoảng hốt nhận rađược chủ nhân của giọng này, là người đàn ông bất chấp hết thảy sáu năm. gọi ,mềm mại như vậy, dịu dàng như vậy. Đây là mộng, cũng phải. đến đây, ở ngay tại bên cạnh . Sau khi biết được tin bình an liền đáp máy bay đến Vân Nam trong đêm hôm đó, đổichuyến bay ba lần vào xế chiều ngày hôm sau mớiđến được bên cạnh , đến nhà giam bệnh việntìm được ở ngoài phòng bệnh của Tiêu Nhiên.

      Người đàn ông kiêu ngạo này ôm lấy ngay lậptức, lại nghẹn ngào, "Có khỏe ?"

      Có khỏe hay đây? thầm tự hỏi, trong lòng vô cùng khổ sở. Thực ra đáp án của khỏe, phải vì tay bị thương mà khỏe, mà là trái tim yếu đuối xuất vếtrách nho , tựa hồ rất khó trở lại như trước.Song, làm sao ra khỏi miệng.

      Khỏe và khỏe cũng như vậy, hết thảy cuối cùng cũng phải trở về vị trí cũ, khó quên hơn nữa, cũng chỉ là loại kinh nghiệm, người bên cạnh mới là chân , tình của . Vì vậy, yên tâm mà giao mình cho , mặc cho ôm rờikhỏi nhà giam bệnh viện, mặc cho cùng ở bên mình. An Dĩ Nhược tự với mình, người trướcmặt, người đàn ông gọi là Tịch Thạc Lương này,mới là tình của .

      Phụ nữ khác với đàn ông, đàn ông rất lý trí, phụ nữlại coi tình là mạng sống, lúc tình được đáplại, nguyện vì người đàn ông thiêu thân lao đầu vào lửa, biết tan xương nát thịt, tớimột khắc cuối cùng, sao phải quay đầu?

      Giữa người với người, luôn thoát khỏi lừa gạt, có người khinh người, có người bị khi dễ, còn có người tự lừa dối mình, chỉ là biết, trong ngày này, suy cho cùng là ai lừa gạt ai? Và ai lại bị ai lừa gạt?

      Đêm tối yên tĩnh, trong lòng cách nào bình tĩnh lại. Giữa bọn họ, có chút cắt đứt, để ý còn loạn hơn. Nhưng, cuộc sống còn phải tiếp tục, họ thể dừng lại, họ cần phải về phía trước.

      Ba ngày sau, An Dĩ Nhược đàng hoàng tử tế đứng ởtrong phòng bệnh, Tịch Thạc Lương tỉ mỉ chăm sóccô, làm như coi như búp bê dễ vỡ mà chechở.

      " rồi bảo em có cần gì gọi , nhưng chịu nghe lời." Tịch Thạc Lương nắm lấy cổ tay củacô phòng ngừa lộn xộn, bác sĩ tỉ mỉ băng bólại vết thương cho , nghe ra lo lắng của , nhịn được khuyên nhủ: "Có số thói quenmột khi dưỡng thành là rất khó sửa, trong vô thức rấtcó khả năng quên tay mình vẫn còn bị thương." Ngẩng đầu cười cười với An Dĩ Nhược,còn : "Tuy nhiên vết thương của hồi phục thậtsự rất tốt, hay là nghe lời của Tịch tiên sinh đừng có lộn xộn, nhìn ta đau lòng..."

      Nghe bác sĩ như vậy, hai má An Dĩ Nhược ửng đỏ, có chút ngượng ngùng giải thích, "Vừa rồi ra ngoài, em thức dậy vô cùng khát nước, muốn tự mình rót chút nước uống, ai biết đột nhiên trở về, làm em hoảng sợ." Nếu phải đột nhiênxuất ở sau lưng , đâu có làm đổ ly nước,phỏng tay chứ.

      "Em nha..." Tịch Thạc Lương cau mày, đỡ dựavào ngồi ở trước người , nhịn được khẽtrách: "Mấy ngày nay vẻ mặt luôn hoảng hốt, cũngkhông biết nghĩ cái gì, vào cửa gọi em haitiếng cũng nghe thấy."

      Tim An Dĩ Nhược ràng đập mạnh và loạn nhịp, vẻ mặt hoảng hốt? sao? ràng như vậy sao? cho rằng... cho rằng ngoại trừ có chút phiền lòng cũng có gì khác. Mím chặt môi, côkhông chuyện.

      "Phỏng chừng là sợ hãi, nghe lần này rất nguyhiểm." Bác sĩ ít nhiều nghe đôi chút về chuyện của An Dĩ Nhược, cho rằng sợ hãi, còn chưa có tỉnh hồn, băng bó vết thương xong, lại dặndò : "Nghỉ ngơi tốt , vết thương roi phíasau lưng lành rất nhanh, nhưng tay này, ngàn vạn lần đừng xảy ra sai lầm thế nữa."

      "Cám ơn , bác sĩ." Tịch Thạc Lương lời cảmơn, kéo chăn mỏng qua ngực của An Dĩ Nhược, mà dường như rất mệt mỏi, từ từ nhắm hai mắt giốngnhư con mèo con co rút ở trong lòng lêntiếng.

      "Nếu mệt ngủ lát, hửm?" Cánh tay Tịch Thạc Lương khẽ vòng ở eo , cằm dán ở tráncủa nhàng cọ xát, giọng lộ ra vô cùng thương. Đối với cảnh né tránh của An Dĩ Nhượcmấy ngày nay, chăm sóc mà có truy hỏisợ trong lòng vẫn còn sợ hãi.

      "Mới tỉnh ngủ mà." An Dĩ Nhược nghiên nghiêngđầu, từ từ nhắm hai mắt lẩm bẩm câu. muốn ngủ, cũng muốn mở mắt, rất mệt, từ thân thể đến trái tim, hiểu sao mệt mỏi.

      Tịch Thạc Lương khẽ nở nụ cười, cưng chiều : "Vậy chuyện với , mấy ngày nay em rất ít ."

      " phải luôn thích yên tĩnh sao?" luônít , ở cùng nhau nhiều năm như vậy, dường như luôn , còn nhớ khi đó còn cau mày khẽtrách: " em nhiều, ăn cái gì , mua bánh trứng em thích ăn."

      bĩu môi mặc kệ, ôm eo của làm nũng, "Em mặc kệ, em mặc kệ, bận đến nỗi ngay cả bộdáng em trông thế nào cũng sắp quên rồi, hôm nay chuyện gì cũng đừng làm, cùng em."

      cười khổ, buông tài liệu trong tay ra, ôm lấy côgái nửa bám ở người giống như dựa vàomột cái cây vậy, "Cũng lớn còn làm nũng? Khôngthể cư xử như người lớn?"

      "Ai người lớn thể làm nũng với bạntrai, em chỉ là muốn dành nhiều thời gian vớiem." ủy khuất mà vùi ở trong lòng giốngnhư nàng dâu vậy, chóp mũi nhàng cọ xát cổ của , "Thạc Lương..."

      Nghe được mềm mỏng khẽ gọi, Tịch ThạcLương say mê, ôm ngồi ở đùi, cúi đầu hôn .

      Tình khi đó của bọn họ, rất đơn thuần. Tịch Thạc Lương bận rộn việc học và làm việc, nhưng cũng quên cưng chiều thương ; An Dĩ Nhược chân thành bỏ ra tất cả tình cảm, luôn nghĩ về nhớ , thích ở cùng , hy vọnganh dành nhiều thời gian với , có chút tùy hứng,còn có chút ngang ngược, nhưng ở trong mắt người , cũng là linh động đáng , nhưng ấm áp và ngọt ngào này thể duy trì liên tục đến vĩnh cửu, ở trong lúc vô tình biết bối cảnh gia đình của lặng lẽ thay đổi chất.

      An Dĩ Nhược chín chắn trong vòng đêm, dám quấn quýt lấy giống như trước nữa, thậm chí dám làm nũng, chỉ sợ hiểu lầm là vì có ông bố làm thị trưởng mà tùy hứng làm càn.Mà , dường như cũng từng nỗ lực, cuối cùngkhó mà thoát khỏi thân phận của , ngoại trừ kiềmchế lại bắt đầu mâu thuẫn, sau đó mặc cho xuấtngoại, khi đó ích kỷ mà nghĩ, có lẽ tạm thời xanhau đối với cả hai đều tốt.

      tình sâu sắc, nhưng thể vì lòng kiêu ngạo của mà nhiều lần nhượng bộ ủykhuất cầu toàn. người ràng cũng , lại bị quan niệm môn hộ vây khốn trong lòng cách nào vứt bỏ, có dũng khí để bước về phíatrước, trở nên càng ngày càng lạnh nhạt. Cho dù nguyện vì cắm dao vào ngực, vẫn vô tình đem tình dạt dào của tùy tiện lãng phí.

      Tình từng tốt đẹp chính là khiến bọn họ từ đôi xa lạ trở thành người , sau đó, lại đưabọn họ từ đôi tình nhân trở thành càng lúc càngxa lạ, tình đơn thuần cứ như vậy bao phủ ở trong lòng lẫn nhau.

      Mãi đến lúc này, rốt cuộc An Dĩ Nhược mới hiểu , đời này, mối tình nào trămngàn vết thương.

      " là thích yên tĩnh, nhưng cũng thích nghe em chuyện." Tịch Thạc Lương ôm cao chút, tay ôm vào bên eo , tay phải nâng mặt lên, ánh mắt chuyên chú và khẩn khiết, nhiệt độ lòng bàn tay nóng bỏng và rừng rực, nhìn chằm chằm vào mặt , hồi lâu sau dịu dàng : "Dĩ Nhược, xinlỗi." Vì từng lạnh nhạt mà xin lỗi, vì ở lúckhẩn cấp làm được gì cho mà xin lỗi.

      Ánh mắt của có chút mờ mịt, tựa hồ cũng khôngbiết vì sao đột nhiên xin lỗi, nhưng thoáng chốccô lại hiểu được, lạnh nhạt của làm đau lòng. Ba ngày, thể cự tuyệt chăm sóc và làm bạncủa , bởi vì là vị hôn phu của , bởi vì bọnhọ là người , nhưng cũng muốn , im lặng ngay cả chính cũng có chút chột dạ, thậm chí, thậm chí ở lần gặp nhau ngày đó cự tuyệtnụ hôn của . Ngay tại lúc cúi người muốnhôn , vô thức nghiên đầu, mà nụ hôn của ,cuối cùng chỉ rơi vào gò má của , giống như lông vũ nhàng lướt qua. Khi đối mặt, ràng côthấy được nghi ngờ trong mắt , còn có đaulòng.

      Lông mi dài lay động, giọng oán trách:" thích nghe nhất ba chữ này, mỗi lần xin lỗi chính là cho em leo cây." chính là lời , mỗi lần nhỡ hẹn luôn phải gọi điện tới : " xin lỗi", biết, côghét nhất nghe ba chữ này.

      Vẻ mặt oán trách nhìn ở trong mắt Tịch Thạc Lươngđặc biệt xinh đẹp, bao lâu rồi có làm nũng với ? Dường như rất lâu rất lâu rồi. Siếtchặt vòng tay, vô vùng thân thiết mà ôm , thân mật lầm bầm: "Dĩ Nhược, em!"

      Luôn biết , luôn có hoài nghi, nhưngnghe chính miệng ra, mắt An Dĩ Nhược lại khống chế được mà ẩm ướt. bao lâu rồi qua những lời này, thời gian lâu đến nỗi quên. Nếu như có nhớlầm, dường như là lần đầu tiên bọn họ cãi nhau khi bỏ rơi xoay người mà , chưa bao giờnói tới nữa. Hóa ra lâu như vậy rồi, vốn tưởngrằng chỉ cần ở cùng , chỉ cần biết tâm ý của ,cho dù suốt đời , cũng so đo. Bây giờ mới phản ứng kịp, thực ra rấtđể ý.

      Cuối cùng An Dĩ Nhược bật khóc, đêm cầu hồn đột nhiên xảy ra biến cố, lúc đối mặt Cố Dạ hoảnghốt sợ sệt, cùng Mục Nham cùng trải qua kiếp sinh tử, và giữa bọn họ thể nào dây dưa và giãy giụa giày vò đến kiệt sức, nước mắt đè nén mấy ngày cuối cùng ở lúc cuồn cuồn mà ra.

      như lạc mất phương hướng, đơn đứng ở ngã tư tình , mà , đúng lúc vươn tay kéo .

      khóc đến càng lúc càng thương tâm, làm như muốn đem tất cả ủy khuất và đau lòng rút ra hết.Tịch Thạc Lương cũng có khuyên nhủ sâu, chỉ ôm chặt , vỗ về lưng của giống như dỗ đứanhỏ vậy. đợi trận thút thít này của , đợi đủba ngày. Trải qua vụ bắt cóc, cho dù , làm sao biết bị bao nhiêu đau khổ, nghĩ đến vết roi lưng , nghĩ đến vết thương rất sâu trong lòng bàn tay , sớm nên khóc, nhưng lạibình tĩnh như vậy, tĩnh đến mức hoảng sợ, tĩnh đến mức bất an, tĩnh đến mức bắt đầu sợhãi cứ như vậy mà mất .

      Bây giờ khóc, rốt cuộc yên lòng.

      Mấy ngày nay Mục Nham có nửa thời gian ở bệnh viện, để ý tới vết thương đạn bắn chưa lành, trợ giúp cục công an Tả Cáo xửlý công việc bắt cóc lần này, bao gồm hậu củaTiêu Nhiên. Nghĩ đến ngày mai An Dĩ Nhược được đưa về thành phố A, rốt cuộc cũng gõ cửa phòng bệnh của .

      Tịch Thạc Lương theo tiếng ngẩng đầu, nhìn thấy là Mục Nham, làm cái động tác chớ lên tiếng, nhẹnhàng ôm lấy An Dĩ Nhược gối lên đùi ngủ thiếp nằm ở giường bệnh, đắp kín chăn cho , lúc này mới đẩy cửa ra ngoài.

      "Đều sắp xếp xong, ngày mai có máy bay đưa hai người trở về thành phố A." Mục Nham chọc haitay vào trong túi quần, ánh mắt hướng về nơi khác.Từ ngày Tịch Thạc Lương tới hôm đó, khônggặp qua An Dĩ Nhược, muốn hỏi chút côthế nào, vết thương ở tay có tốt hơn chút hay , nhưng cuối cùng nhịn xuống, tin tức của , muốn tìm hiểu từ trong miệng của Tịch Thạc Lương.

      Tịch Thạc Lương phản ứng rất nhanh, hỏi: " sao? cùng chúng tôi cùng trở về?"

      "Bên này có chút việc cần xử lý, đưa ấy trởvề trước ." Nếu như Tịch Thạc Lương đến, có lẽ nỡ để cho An Dĩ Nhược trước,nhưng như vậy rồi, ở đây ngày cũng có ý nghĩa, hơn nữa nghe Phương đội có thói quen ăn đồ ăn bên này, cho nên quyết định để bọn họ trước.

      "Vết thương của , cần phải nằm viện nghỉ ngơi, chuyện quan trọng hơn nữa cũng tạm thời đừng vội." Đối với An Dĩ Nhược có thể bình an thoát hiểm, Tịch Thạc Lương thể bỏ qua nổlực của Mục Nham, quan tâm lúc này, là chânthành, " thể mình ở lại đây." Ở đâyanh có bạn bè thân thích, bị thương nặng như vậy, ai chăm sóc sao được.

      Mục Nham nở nụ cười, có chút chua sót, nhưng vẫnrất kiên trì, " có gì thể. Chỉ ở lại theo dõi và trợ giúp xử lý chuyện bên này chút, giống như làm nhiệm vụ, kéo căngđến vết thương, tuần lễ là có thể trở về, haingười trước."

      Tịch Thạc Lương còn muốn tiếp cái gì đó, Mục Nham đoạt trước: "Cũng sắp xếp xong, cứ nhưvậy ." Sau đó, kéo ra nụ cười mất tự nhiên, xoay người trở về phòng bệnh, nhìn bóng lưng thẳng tắp, có chút đơn, cũng có chút bất đắc dĩ.

      Chín giờ sáng ngày hôm sau, Tịch Thạc Lương đưa An Dĩ Nhược rời khỏi Tả Cáo, mãi đến thể lên máy bay, Mục Nham cũng có xuất . Nhịn được khéo léo hỏi Phương đội tiễn lên máy bay vì sao cũng chưa nhìn thấy ,Phương đội trả lời: "Hôm nay Mục đội đưa Tiêu Nhiên lên núi..."

      câu giải thích rất đơn giản, dập tắt tia hy vọngcuối cùng của An Dĩ Nhược, gật đầu, sau khi lời tạm biệt với Phương đội rồi yên lặng lên máybay, cũng có nhìn thấy biểu cảm đau xót của người đàn ông đứng ở góc cách đó xanhìn rời .

      Hết thảy, tựa hồ như vậy rồi.

      Khi Mục Nham trở lại thành phố A, truyền đến tin cưới của An Dĩ Nhược và Tịch Thạc Lương.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 38: Quan điểm khác nhau

      Tình của chính mình cũng sai, sai chính là sai thời điểm lại rất người nên .

      Mục Nham thể nghĩ, chẳng lẽ An DĩNhược chính là người lướt qua rồi biến mất giốngnhư ngôi sao băng, thoáng cái qua. Thậm chí bắt đầu hoài nghi ngoại trừ năm tháng, còncó cái gì có thể vĩnh hằng.

      Tin cưới của đối với giống như là sấm sét giữa trời quang, cho rằng thời gian tháng đủ để xảy ra biến hóa cực lớn như vậy, nhưng sai rồi, sai rất triệt để.

      thành toàn cho trái tim tổn thương của mình, cố ý kéo dài ngày về, lẳng lặng mà đứng ở trong thành phố vùng biên giới Trung Miến này,muốn dùng thời gian tháng lắng đọng tất cảcùng Tiêu Nhiên, nhưng biết, tháng bặt vô tín này, trong lúc vô tình lại làm trầm trọng hơn đau lòng của người phụ nữ khác. biết, người phụ nữ thể rờiđi ấy sau khi trở lại thành phố A cả ngày mất hồn mất vía chờ điện thoại của . tháng xa cách,đối với , là trái tim đau đớn, vậy đốivới , cảm giác sao.

      có gọi cho cú điện thoại, thậmchí gửi cái tin nhắn. Lúc ban ngày thường mình lãng đãng ở trong rừng núi, mãi đến đến chỗ sâu trong rừng, nằm ngữa ở thảm cỏ, xuyên qua khe hở giữa lá cây nhìn về phíachân trời xa xôi, trước mắt là loang lỗ mơ hồ.

      Trong điện thoại của lưu mấy cái tin nhắn, ví dụ như: " có khỏe ? Vết thương ở tay có tốtlên chút nào ?" Ví dụ như: "Vết thương củatôi tốt hơn nhiều rồi, cần lo lắng." Ví dụ như: "Dĩ Nhược, ra đêm đó tôi..." Cùng TiêuNhiên có gì cả... Dĩ nhiên mấy lời giải thíchphía sau bị lượt bỏ mất rồi, Mục Nham cũngkhông xác định có muốn nghe hay . Trong điện thoại của có rất nhiều tin nhắn giống như vậy, chẳng qua là mỗi cái đều bị lưu vàohộp tin nháp trước khi gửi . Do dự của , đấu tranh của , thậm chí nỗi nhớ nhung đầy trong điệnthoại của và phủ đầy trong tim , song, ở ngoài ngàn dặm xa xôi lại có đem nhữngchi tiết nhớ mong đó gửi cho người phụ nữ của .

      Rốt cuộc khi gỡ bỏ phần nặng nề này của tráitim gói đồ trở về thành phố A, tháng sau. xe đến dưới lầu nhà An Dĩ Nhược, xa xa trông thấy Tịch Thạc Lượng ôm bờ vai của từ bãiđỗ xe ra, mà trong tay ta mang theo cái túi Bách Niên Hảo Hợp[1]. hoàn toàn ngớ ra, ngồiở trong xe nhìn bọn họ vào trong tòa nhà, bóng dáng dần dần biến mất ở trong tầm mắt.

      [1] Bách Niên Hảo Hợp: Thường dùng làm lời chúctụng vợ chồng mới cưới, cầu mong tình cảm tốt đẹp lâu dài.

      Mục Nham biết được tâm trạng ngay lúcđó, chỉ cảm thấy lồng ngực từ từ đau đớn. Thờigian tháng, có lẽ đủ để thay đổi vận mệnhcủa vài người. hối hận, hối hận vì sao mộttháng liên lạc với . Nhưng, đến giờ khắcnày, xác định còn có cơ hội xoay chuyểnhết thảy kết cục nhìn như định này hay .

      Cuối cùng, vì đạo đức tự ép người đàn ông nắm chặt quả đấm, cau chặt mày chứng minh mất mát và luống cuống của . Lần đầu tiên trong đời, Mục Nham cảm thấy mình bị mất phương hương. Bọn họ, ràng tựa vào rất gần, chẳng lẽ là , đẩy cách xa mình?

      Hoàng hôn buông xuống, lúc nổ máy xe, tronglòng có rất nhiều tiếc nuối và cam lòng.

      Có lẽ Mục Nham cũng biết, có người vì kiên trì tháng, ngày cưới là khoảnh khắc xuống máy bay mới được nhận lời.

      Bạn có thể vì người chờ đợi bao lâu? Nếu như là An Dĩ Nhược của ngày trước, kiên định mànói cho bạn biết: "Cả đời." Đối với Tịch ThạcLương, từng tuyệt quyết như vậy. Nhưng màhiện tại, An Dĩ Nhược lại có dũng khí ra lời như vậy với Mục Nham, đương nhiên, cũngkhông có ai để cho chờ đợi khoảng thời gianấy. Mà , cũng có lập trường. cũngkhông có gì, thậm chí ý nghĩa của nụhôn đó của . biết giữa và TiêuNhiên từng xảy ra cái gì, chỉ biết là Tiêu Nhiên , mà , ở ngày hôm đó tiễnTiêu Nhiên, chỉ vậy thôi. Mập mờ giữa bọn họ, có lẽ đủ để vứt bỏ tình cảm sáu năm.

      Từ Tả Cáo trở về, hằng ngày Tịch Thạc Lương đềuđến nhà thăm , đúng giờ cùng đến bệnh viện đổithuốc, vào thời điểm lên lịch ngày cưới, bố mẹcũng có phản đối, trước đó bọn họ thườngúp úp mở mở phê bình , nhưng ở những ngàycon mất tích này, hai vợ chồng ông bà An thấy lo lắng và bất lực của Tịch Thạc Lương, bọnhọ có hoài nghi tình cảm của đối với An Dĩ Nhược nữa, trái lại là giật mình, có chút đủ tự tin : "Sao gấp vậy? Có phải quá vộivàng rồi ?" phải vấn đề thời gian, cũng có để tâm những cái gọi là hình thứcnày, mà lòng của vẫn còn rất rối, bởi vì đối mặt với dịu dàng của Tịch Thạc Lương, cảm thấy tựtrách và áy náy, nhưng những ý nghĩ trong lòng này, lại thể ra miệng, chỉ có tự mình ép ở trong lòng, cố mà điều chỉnh, cố mà quên .

      Làm như cũng có cảm thấy được khác thườngcủa , Tịch Thạc Lương cười ôm chầm lấy , dịu dàng : "Cũng giao cho , em chỉ cần thanh thản chờ làm dâu là được." Trải qua lần bắt cóc, Dĩ Nhược của trở nên trầm lặng, bắt đầubất an, muốn dùng hôn nhân giữ ở bên người,khi trở thành vợ của , nhất định đời này là sở hữu của .

      An Dĩ Nhược im lặng, nụ cười vui mừng của bố mẹ, mắt mẹ ửng đỏ, cuối cùng khiến nên lời từ chối. Từng kiên trì bất chấp tất cả, từng lần nhượng bộ và nhân nhượng, khiến cảm thấy nếu như bây giờ mới "" quả thực có chút mỉa mai, thậm chí rất buồn cười. Đối mặt vớilý trí tình cảm chung quy thua trận, nước mắt An Dĩ Nhược lặng lẽ chảy vào trong lòng, nhàng nắm lấy tay Tịch Thạc Lương, ở dưới ánh mắt chămchú của gật đầu nhận lời kết hôn.

      Ba mươi ngày, là thời hạn dài nhất có thể chờ đợi rồi.

      Song, cho dù nỗ lực thuyết phục bản thân, đêm hôm đó vẫn nhịn được trốn ở trong phòng khóc. Ngón tay của mình giống như là có ý thức, côấn xuống dãy số vừa quen thuộc lại vừa la xạ, kết quả lại khiến hoàn toàn tỉnh táo, người đànông ở ngoài ngàn dặm xa xôi ấy vẫn tắt máy. Vùimặt vào trong lòng bàn tay, nước mắt mặn ướt, từ khóe mắt lặng lẽ chảy xuống.

      nghĩ tới Tịch Thạc Lương lại chủ động như vậy, sau khi Mễ Ngư biết được tin sửng sốt hơn nữangày mới tỉnh hồn lại, hùng hổ đấm vào bả vai của Tịch Thạc Lương đấm: "Coi như biếtphân biệt hàng tốt xấu, biết tiên hạ thủ vi cường[2], bằng ..." Làm ra vẻ thần bí ôm lấybờ vai mảnh khảnh của An Dĩ Nhược, cười hì hì : "Bằng , tôi định giới thiệu cho cậuấy làm vợ người đàn ông ưu tú khác đấy." Thấy Tịch Thạc Lương mỉm cười, vẻ mặt của đột nhiên nghiêm túc, trịnh trọng : "Dĩ Nhược là người phụ nữ tốt nhất tôi từng thấy, có thể lấy được cậu ấylà có phúc. Tịch Thạc Lương, phải đối xửvới cậu ấy tốt, nếu làm tổn thương trái tim củacậu ấy, tôi là người đầu tiên tha cho ."

      [2] Tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước chiếmđược lợi thế.

      Mắt An Dĩ Nhược ươn ướt, xoay người ôm chằm lấy Mễ Ngư, nghẹn ngào mắng : "Cậu có bệnh hả, vương bà buôn dưa..."

      Mễ Ngư tha, xô đẩy phản bác lại: "Cậumới có bệnh... ràng tớ là Mễ Ngư..." Sau đó, hai đều khóc.

      Chuyện cứ như vậy mà ấn định, hôn lễ do tayTịch Thạc Lương xử lý, ông An thân là quan chứcquan trọng của chính phủ, tuy tính phô trương quá mức, nhưng dù sao cũng chỉ có côcon như vậy, vẫn thành nghiêm túc dặn dòTịch Thạc Lương: "Quy cách cần phải cao." Biết rõtrong lòng ông An thương con , Tịch Thạc Lương cười đáp ứng. An Dĩ Nhược nhìn ra đượcdường như có chút khó xử, liền lén lút với : "Đừng nghe bố em, ông ấy chính là hay sĩ diện, đơn giản chút là được."

      Tịch Thạc Lương nắm lấy tay , đối với quan tâm của , trong lòng rất cảm động, do dự chút, :"Em biết bố luôn ở nông thôn, ông ấy quá ưa thích náo nhiệt, chờ thêm vài ngày ông ấy lên chuyện với ông ấy chút, có thể náonhiệt chút chúng ta náo nhiệt chút, cũng muốn em ủy khuất."

      Tịch Thạc Lương rất ít chuyện trong nhà , An Dĩ Nhược chỉ biết là được tay bố nuôilớn, đối với bố cực kỳ tôn trọng, cười cười : "Chờ bác đến chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm, sauđó xem ý tứ của ông lại quyết định." Hai người đều rất hiếu thuận, đối với hôn lễ, cực kỳ tôn trọng ýkiến của người lớn, nhất là An Dĩ Nhược, cho rằng hôn lễ chỉ là hình thức, cuộc sống mới là trọng điểm. Hơn nữa hoàn cảnh hai nhà lại có khácbiệt rất lớn, hy vọng vì chuyện hôn lễ khiến Tịch Thạc Lương khó xử, khiến ông Tịch cảm thấy mất mặt. Tóm lại, chỗ có thể nhân nhượng vẫn vui lòng nhân nhượng. Song, chuyện cũng có đơn giản như An Dĩ Nhược tưởng.

      Ngày đó, An Dĩ Nhược và Tịch Thạc Lương cùng nhà ga đón ông Tịch, ông cụ ăn mặc rất giản dị, nhưng tinh thần quắc thước, nhìn thấy cách ăn mặc đúng mức của con dâu, nụ cười cũng coi như thânthiết, nhưng, khi hai nhà An Tịch cùng nhau ngồi ăncơm, mâu thuẫn lại thể tránh mà bộc lộ ra.

      Hai vợ chồng ông bà An được tài xế đưa đến kháchsạn, vừa xuống xe, vẻ mặt ông An rất nặng nề, chúý tới vẻ mặt của ông chồng, má An kéo con sangbên cạnh giọng hỏi: "Sao đặt ở chỗ này? Đây cũng quá sơ sài rồi." Dù sao ông An cũng là người có uy tín danh dự, thông gia gặp nhau lại ở mộtkhách sạn tầm thường như vậy, bất luận ai cũng sẽmất hứng.

      An Dĩ Nhược hiểu tâm tư của bố mẹ, sớm cườicười lấy lòng mẹ: "Nơi là do con chọn, sợ bác Tịchkhông quen."

      "Được rồi, ăn bữa cơm mà thôi." Làm sao hiểu lại thay cho Tịch Thạc Lương, ông An phất phất tay, thẳng vào đại sảnh, Tịch Thạc Lương cũng ra đón, dẫn bố vợ mẹ vợ tương lai vào phòng.

      Bữa cơm này ăn khó khăn hơn trong tưởng tượng,chọn địa điểm đơn giản chiều theo ý ông Tịch vốn là khiến ông An hơi có chút bất mãn, nhưng vì muốn làm con khó xử, hai ông bà An cũng khôngcó biểu ra ngoài, trái lại rất là nhiệt tình thânthiện với ông Tịch, vừa mới bắt đầu cũng xem như trò chuyện với nhau rất vui, lúc vô ý trò chuyện,ông Tịch hỏi ông An làm việc ở đâu, vẻ mặt Tịch Thạc Lương khẽ biến, làm như vô ý chuyển đề tài. mặt An Dĩ Nhược cười cười, trong lòng cóchút phải là tư vị. Sau đó đề tài thể tránh khỏi chuyển tới chi tiết hôn lễ, mâu thuẫn rốtcuộc thể che giấu. Ông An có ảnh hưởng ởgiới chính trị, má An có địa vị ở giới kinh doanh, bọn họ cũng thể nhượng bộ giảm bớt phong cách hôn lễ, cho dù Tịch Thạc Lương và An Dĩ Nhược đứng giữa cố gắng dàn xếp, cuối cùng vẫn thể đạt được nhất trí, bữa ăn thông gia gặp mặt này lại tan rã trong vui.

      Về đến nhà, ông An tức giận qua lại ở phòngkhách, chỉ vào An Dĩ Nhược mắng: "Đây rốt cuộclà thế nào hả? Nếu như Tịch Thạc Lương quyết định cưới con, tại sao còn phải giấu giếm thân phậncủa bố với bố của cậu ta? Bố làm thị trưởng cũng sai sao? Lại còn có thể ảnh hưởng đến hôn nhân của con mình? Cậu ta có thể giấu giếm bố của cậu ta cả đời?"

      Nghĩ đến nhẫn của bố mẹ bữa ăn, An DĩNhược cúi đầu phản bác được. Má An yêuthương con , dùng ánh mắt ngăn chồng lại, "Đượcrồi, Dĩ Nhược cũng bận rộn ngày, ông đau lòng con tôi đau lòng." Vừa vừa kéoAn Dĩ Nhược đẩy vào trong phòng, "Có chuyện gìngày mai lại , ngủ ."

      An Dĩ Nhược nhìn sắc mặt của bố, biết lúc nàynói cái gì cũng thể khiến ông cụ nguôi giận, lẩm bẩm câu "Con xin lỗi." Xoay người trở vềphòng. Vốn định gọi điện thoại cho Tịch Thạc Lương hỏi sao lại như vậy, lại sợ bên tìnhtrạng cũng là giống như , cuối cùng chịu đựngkhông có gọi.

      Ngày hôm sau Tịch Thạc Lương tới An gia rất sớm,chủ động đến thư phòng chuyện với ông An, tiếng sau ra, vẻ mặt ông An cuối cùng dịulại.

      An Dĩ Nhược thấy tinh thần được tốt lắm, khỏi có chút lo lắng, "Tối hôm qua có ngủ sao? Vậy đừng lái xe."

      Tịch Thạc Lương cười cười, thấy trong phòng kháchkhông có ai, ôm chầm lấy , "Sợ em tức giận, ngủ được."

      "Đừng làm rộn." Đẩy ra, An Dĩ Nhược khẽtrách, "Em thời gian quá gấp, lại nghe." Bị nắm tay xuống lầu, suy nghĩ chút, cuối cùng ở trước khi vào thang máy hỏi: " có đề cặp qua trước về hoàn cảnh gia đình em với bác sao?" Rất kỳ quái, có bốicảnh gia đình tốt đẹp ngược lại giống như là có tội vậy, giấu giếm như thế khiến có chút thoải mái.

      "Trong điện thoại cũng thể ràng, muốn đợi lúc ông ấy lên rồi giáp mặt với ông ấy." Tịch Thạc Lương gần như thể khôngxem xét mà nhíu nhíu mày, nhàng bâng quơ nóixong.

      Nghe được giải thích như thế, An Dĩ Nhược đột nhiên cảm thấy rất khổ sở, muốn , mặc dùhoàn cảnh gia đình của tốt, có nghĩa là bướng bỉnh tùy hứng thể trở thành mộtngười vợ tốt, cho nên cần thiết để ý những thứ đó như vậy. Nhưng lại nghĩ đến bóng lưngông Tịch giận dữ bỏ ngày hôm qua, lại đành lòng kẹp Tịch Thạc Lương ở giữa thế khó xử,cho nên cái gì nữa.

      Tịch Thạc Lương bao lâu, Mễ Ngư đến, haingười ru rú ở trong phòng ngủ của An Dĩ Nược tángẫu.

      "Sao tớ cảm thấy lần này cậu trở về là lạ?" Mễ Ngưnghiêng đầu nhìn vẻ mặt hề có dáng vẻ vui mừng đúng chuẩn của dâu, quyết định hôm nay phải hỏi cho ra kết quả.

      "Lạ thế nào? Còn phải là hai con mắt cáimiệng." An Dĩ Nhược nhíu mày, vụng về dùng mộttay tháo băng gạc tay ra, vết thương sắp lành, ngứa vô cùng.

      Mễ Ngư kéo tay qua, vừa giúp vừa : "Cậu ít rất nhiều cậu cảm thấy sao?" nhàngvuốt vuốt vết thương của để hết ngứa, vẻ mặtcủa nghiêm túc : " phải cậu có chuyện gì gạt tớ chứ? Bộ dạng này của cậu khônggiống như muốn làm dâu chút nào." Đột nhiênnghĩ đến cái gì đó, để lại dấu vết : "Nghe Đàm Tử Việt ân nhân cứu mạng của cậuđã trở về, cậu gọi điện thoại hỏi thăm chút?"

      "Tịch Thạc Lương ấy tự mình đưa thiếp mời." An Dĩ Nhược quay đầu , vẻ mặt ảm đạm. Cũng tới bước này rồi, còn có thể làm thếnào chứ.

      Làm như có chú ý tới khác thường của , Mễ Ngư cứ thế : " nghĩ tới Mục Nham này rấtcó bản lĩnh, lại mình lẻn vào trại quân địch cứu cậu ra." Dùng cánh tay chọc chọc vào An Dĩ Nhược, : "Ôi chao, tớ rút lại tất cả oán thầmtrước đây đối với ta."

      "Cậu oán thầm người ta cái gì hả?" An Dĩ Nhượcquay đầu, mặt lộ vẻ hiểu. Cái người này, có việc gì oán thầm Mục Nham làm gì?

      " phải là tớ đây nghe cậu ta cường hôncậu trong lòng cậu có chút tức giận với ta sao, nhưng người ta là cảnh sát, tớ cũng thể làm gì ta, cho nên chỉ có thể mắng ta ở trong lòng chứ sao." Mễ Ngư cười hì hì, nhớ tới dặn dò trướcđó của Đàm Tử Việt, : "Này, buổi tối cùng nhau ăn cơm , có người mời khách."

      "Ai?" An Dĩ Nhược nhíu mày, cảm thấy hôm nay Mễ Ngư gian gian, rất lạ.

      "Đàm Tử Việt." Mễ Ngư trừng , mặt ửng đỏ," phải trước đây với cậu rồi sao, tớ phê chuẩn ấy vào cương vị làm hộ hoa sứ giả[3], cho nên theo lệ cũ ấy phải mời cậu ăn cơm." Đây làquy củ quy định giữa các , ai có bạn trai phải để người kia mời khách. Chẳng qua là, lần này Mễ Ngư thông báo cho Trình Mạc Phỉ, nhiệm vụ hôm nay của là giải quyết An Dĩ Nhược.

      [3] Hộ hoa sứ giả: bảo vệ, hộ tống người đẹp.

      Nghĩ đến Mễ Như và Đàm Tử Việt đôi kẻ dởhơi này, An Dĩ Nhược nở nụ cười, "Tớ muốn ănMãn Hán Toàn Tịch." [4]

      [4] Mãn Hán Toàn Tịch hay Tiệc triều đinh Hán Thanh: là trong những đợt tiệc lớn nhất được ghichép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán. Đợt tiệc này được tổ chức trọn 3 ngày với 6 bữa tiệc. Nghệ thuật ẩm thực và kỹ thuật nấu nướng được thể từ các đầu bếp khắp nơi ở Trung Hoa.

      "Cũng sợ no chết cậu." Mễ Ngư dùng sức vỗ cái vào tay của , làm cho An Dĩ Nhược kêuoa oa.

      Bảy giờ tối, Mễ Ngư lái xe chở An Dĩ Nhược xuất đúng giờ ở nhà hàng hẹn trước, hai người từ bãi đỗ xe ra, ngưỡng cửa ràng có hai người đàn ông đứng, người là Đàm Tử Việt cần phải , mà người khác, dĩ nhiên là ngườihơn tháng thấy— Mục Nham.


      Chương 39: Khốn khổ vì tình

      Đều tình bạn lâu dài hơn tình , đều tình thân vô tư hơn tình , song, trong tình sâu sắc,bất đắc dĩ, giãy giụa, gây cho tâm linh chấn độngnhưng cuối cùng là thể nào sánh được tình cảm khác. Tựa như Mục Nham và An Dĩ Nhược lúc này, trong lúc vô tình, tình cảm bé và phức tạpđã lặng lẽ tiến vào chiếm giữ đáy lòng lẫn nhau, chỉtiếc, khi bọn họ nhận ra trong mắt đối phương toát ra tí ti lưu luyến và đau lòng, chuyện phát triển đến mức rất tệ, bất kể là tiến hay lùi, cũng tránh được phải có người bị thương, bất kể là ai bị tổn thương, cũng phải là điều mà họ muốn nhìn thấy. Bởi vì là Mục Nham, là An Dĩ Nhược,bởi vì họ đủ ích kỷ, họ đắn đo quá nhiều.

      Tình cảm cuồn cuộn ở chỗ sâu trong lòng cơ hồ baophủ hai người xa xa nhìn nhau, Mục Nham giống như bàn thạch đứng ở cạnh cửa, ánh mắt vững vàngkhóa chặt ở khuôn mặt ngày đêm tưởng nhớ kia. rất muốn bất chấp hết thảy ôm chặt cho biết tâm ý của , mà trong nháy mắt dường nhưtrong đầu cũng có kích động muốn nhào vàotrong lòng . Nhưng, bọn họ đều cực kỳ tự kiềm chế và khắc chế, ý thức còn sót lại khiến bọn họ dám, cũng thể vượt qua lôi trì bước. Song, ánh mắt nóng rực làm sao che giấuđược chân tình mãnh liệt như sóng cả, trước mắt lặng lẽ nhìn nhau, có lẽ bọn họ hiểu giãy giụatrong lòng đến tột cùng là vì cái gì, mà nụ hôn động tình ấy khiến người lại là vì sao mà đến.

      Trong phút chốc, tim An Dĩ Nhược xoắn lại, đauđến cơ hồ muốn rơi nước mắt, vô thức nắm chặt tay Mễ Ngư, vội vàng xoay lưng lại, khôngđược khóc, thể khóc. Ở lúc gật đầunhận lời kết hôn, cũng mất quyền rơi nướcmắt vì người đàn ông khác. thể tha thứ cho bản thân mình đủ lòng, nhưng lạikhông thể khống chế được cảm xúc của mình.

      Trong nháy mắt Mễ Ngư hiểu được cái gì đó, biểu cảm sửng sốt biểu lộ mặt thể nghi ngờgì. Người phụ nữ trước mắt này từng vì TịchThạc Lương mà bất chấp hết thảy lại rơi nước mắt tại trong phút chốc nhìn thấy Mục Nham? đột nhiên bối rối, dường như cách nào tiếp nhận được chỉ trong thời gian ngắn như vậy tình cảm củabạn tốt xảy ra chuyển biến cực lớn như thế.

      Ngày hôm qua Đàm Tử Việt với : " bạn kia của em và Đại Mộc nhất định có vấn đề." hung hăng trừng mắt liếc cái, gầm vào lỗ tai của : "An Dĩ Nhược là người phụ nữ lòng nhất, còn dám bôi nhọ ấy em khôngcần ."

      Đàm Tử Việt thấy trở mặt, lấy lòng cầu xin tha thứ, sau khi dỗ dành vui vẻ lại sợchết : "Nếu chúng ta đánh cược, hẹn bọn họ ra ngoài ăn cơm, xem phản ứng biết xảyra chuyện gì, em có dám hay ?"

      Hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm chỉnh của Đàm TửViệt, lại nghĩ tới trầm mặc khác thường của An DĩNhược, Mễ Ngư đột nhiên chột dạ, nhưng vẫn dựng thẳng lông mày với : "Đánh cược đánh cược, ai sợ ai!" cũng muốn biết ở mấy ngày An Dĩ Nhược bị bắt cóc trải qua cái gì, hỏi nhiều lần, lúc nào cũng bị ấy nhàng bâng quơ cho qua, thế mới suy nghĩ nhiều định ra cuộc hẹnngày hôm với Đàm Tử Việt.

      Bây giờ nhìn thấy An Dĩ Nhược phản ứng mãnh liệtnhư vậy, lại nhìn thấy đường nét khuôn mặt MụcNham căng đến quá đỗi, cánh tay buông lỏng bênngười nắm lại thành nắm đấm, Mễ Ngư khôngthể tin lời của Đàm Tử Việt là . Giữabọn họ quả thực có vấn đề, hơn nữa còn là vấn đề rất rất nghiêm trọng. Giữa nam và nữ, chỉ có nhắc đến tình , ánh mắt mới có thể phức tạp như vậy, bất kể thế nào cũng thể xem nhìn nhau của bọn họ lúc quấn quýt si mê cùng bấtđắc dĩ.

      An Dĩ Nhược nghĩ tới lập tức rời , sợ làm ra chuyện gì đó khiến mình hối hận, nhưng, dưới chânlại giống như đổ chì, căn bản bước nỗi. Vìthế, chỉ có thể cố gắng lấy lại bình tĩnh, định thần xoay người lại, mà Mục Nham, sải bước về phía của .

      " tay khỏi chưa?" nhíu mày hỏi.

      "Vết thương của thế nào?" đồng thời lêntiếng.

      Trầm mặc chốc lát, hai người đồng thời đáp: "Tốthơn nhiều rồi."

      Ăn ý như vậy, đáng tiếc ăn ý như vậy, khiến bọnhọ khổ sở gấp bội. Tại sao trễ như vậy? Tại sao còn muốn gặp mặt? Tại sao?

      Đàm Tử Việt cười đến mức đầy ý, qua vô cùngthân thiết ôm lấy bờ vai của Mễ Ngư, đắc ý nhíu mày. Nghĩ thầm quả nhiên có tình huống, lúc này có thể báo cáo kết quả với mẹ nuôi rồi.

      Đánh cược với Mễ Ngư cũng phải bịa đặt hoàn toàn, hai ngày trước Đàm Tử Việt đến nhà họMục ăn cơm, trong bữa cơm vô tình đề cập tới muốn cùng với Mễ Ngư tạo thành đôi làm phùrể cho An Dĩ Nhược và Tịch Thạc Lương, Mục Nham cúi đầu ăn cơm vừa nghe, đột nhiên ngẩngđầu, trong nháy mắt sắc mặt chuyển thành trầm, để ý tới có mặt của bố mẹ lạnh lùng lêntiếng cảnh cáo : "Nếu cậu còn là em của tôicũng đừng tham gia náo nhiệt ấy." Sau đó buôngđũa xuống sập cửa mà , để lại và hai vợchồng già nhà họ Mục ngơ ngác nhìn nhau.

      Má Mục nhìn vẻ mặt chồng tốt, lặng lẽ gọiĐàm Tử Việt sang bên: "Tử Việt, con và ĐạiMộc chơi từ đến lớn, nó có lời gì cũng giấu giếm con, con hỏi chút xem xảy ra chuyện gì, sau đó với mẹ." Con trai luôn bình tĩnh, thất thố như vậy vẫn là lần đầu tiên, hơn nữa sau khi từ Vân Nam trở về lời lại càng ít , làmmẹ, bà đương nhiên muốn làm tình tình, huống chi hôm nay phát hỏa này lại kỳ lạ như vậy, má Mục lại bắt đầu cân nhắc đến chuyện chung thân đại củaMục Nham.

      Nghĩ đến phản ứng của Mục Nham, Đàm Tử Việt ýthức được đây chưa hẳn là chuyện tốt, rất có thể làmMục đại đội phát cáu bị trận đánh cũng khó , nhưng vẫn cười hì hì đồng ý, đặc biệt mẹ nuôi cũng lên tiếng, cho dù ai căn dặn, hứng thú của cũng bị câu lên. Có thể chọc Mộc Đầu tức giận việc này cũng đơn giản, loại người giống như chỉ sợ thiên hạ loạn làmsao có thể bỏ qua. Sau khi cùng Mễ Ngư bàn bạcxong, Đàm Tử Việt gọi điện thoại bảo ra ngoàiăn cơm, hiển nhiên tâm trạng Mục Nham tốt, câu nhảm cũng có, trực tiếp trả lời ba chữ: " có rảnh." Sau đó cúp máy. tức giận đến tái mặt, cố đè xuống cơn tức dằn lại tính khí lại gọi tới lần nữa, ở trước khi Mục Nham mở miệng giành : "An Dĩ Nhược cũng tới." Người đàn ông ở đầu kia điện thoại quả thực trầm mặc, anhhung hăng cất giọng : "Bảy giờ tối mai, nhà hàng của tôi đây. Thích đến đến." Cúp điện thoại, xemnhư hòa nhau ván.

      Kết quả là ngày hôm nay, Mục Nham đến trước, chờ tiếng lại đứng ngồi yên, có thóiquen hút thuốc lại hỏi xin Đàm Tử Việt điếu thuốc, kéo hai cái lại nhíu mày dập lửa.

      Nhìn bộ dáng muốn lại thôi của , Đàm TửViệt nở nụ cười rất tử tế, "Chao ôi, kể cho cậu nghe câu chuyện." Mộc Đầu này ràngkhốn khổ vì tình, làm em với ta tự nhiênkhông thể ngồi yên, thỏa đáng trợ giúp chút rất vui, sợ Mục Nham có ý địnhcô độc sống quãng đời còn lại.

      Mục Nham liếc ta cái, biết lúc này ta lấy đâu ra tâm tình kể chuyện, nhìn thời gian vẫn còn sớm, quay đầu sang chỗ khác đưa mắt ra ngoài cửa sổ, chờ ta tiếp.

      "Tôi đề cập qua với cậu, ở trước khi xem mắtMễ Ngư tôi gặp qua ấy, biết chứ đó chỉ làtôi đơn phương, dù sao người ta cũng biết tôilà ai, tôi còn chưa có nổi tiếng như vậy. Lần đó tôicùng Quý Nhu xem trình diễn thời trang, cậu biết đấy, con đều thích xem những trò như vậy."Nhắc tới bạn trước, Đàm Tử Việt hơi có chútkhông được tự nhiên, bưng ly rượu lên nhấp ngụm, tiếp tục : "Màn trình diễn đó xảy ra chút ngoài ý muốn, biết người mẫu kia có phải lính mới hay , căng thẳng đến sái chân gãy gót giàyở đài, lúc đó sàn diễn xôn xao, thân là ngườitrình diễn chính Mễ Ngư là người đầu tiên phản ứngkịp, mỉm cười đến giữa sàn diễn trải dài mộttay đỡ lấy vẻ hoang mang của người mẫu kia, ở dưới cái nhìn chăm chú của khán giả ném bỏ giàycao gót của mình, chân trần hoàn thành màn trình diễn ấy." đến đây, Đàm Tử Việt nở nụ cười, "Lúc đó tôi bắt đầu chú ý tới ấy, cảm thấy này rất thú vị, rất hợp với khẩu vị của tôi. Tôi thông qua bạn bè hẹn ấy, chỉ sợ mình ra mặtquá đường đột, cậu đoán xem kết quả thế nào?"

      "Người ta quan tâm đến cậu." Mục Nham nhìn cũng nhìn ta cái thẳng thừng đả kích. Nếu như Mễ Ngư để ý đến ta, ta cũng chịu xem mắt, Đàm Tử Việt muốn gì, hiểu. Ngày từ Tả Cáo trở về Đàm Tử Việt liền vui mừng báo tin với , là hạ đượcMễ Ngư, thuận miệng hỏi ta hạ thế nào, vẻ mặt người nọ đắc ý : "Ở lúc ấy yếu ớt nhất tôicho ấy mượn bờ vai rắn chắc dựa vào, sauđó ấy liền lấy thân báo đáp." Mục Nham bị vẻmặt đắc chí của ta chọc cười, nhịn đượcđá ta cái: "Bản tính đổi."

      Sau đó, Đàm Tử Việt liền đem câu chuyện vẻ vanglàm thế nào quấy nhiễu theo đuổi Mễ Như báo cáo chi tiết với đồng chí đội trưởng, chuyện là như vầy:Đầu tiên là đến nơi biểu diễn vây đuổi đánhcướp, kết quả bị Mễ Ngư dễ dàng trốn thoát, chính là đêm hôm trước khi An Dĩ Nhược chuyển vềnhà, gọi điện thoại qua còn bị treo máy, cựckỳ bực bội, năm giờ sáng rời giường lái xe đếndưới khu nhà trọ của , điện thoại vừa kết nối, anhra lệnh: "Xuống lầu, tôi có lời muốn với em."

      Mễ Ngư ngủ mơ mơ màng màng nghe ra giọng của ta, mở miệng mắng: " muốn chết cúp điện thoại ngay." Ngủ là quan trọng nhất, quấy rầy chết người.

      "Năm phút sau nếu tôi thấy được em, em nghe có người cầm cái loa ở dưới lầu gọi tên củaem, quấy rầy hàng xóm nghỉ ngơi tôi cũng mặc kệ, tự em lo liệu." buông lời đe dọa, tinkhông xử được người phụ nữ này, cái trường hợp này thể bị Mễ Ngư đánh bại.

      "MD, sợ rồi." Mễ Ngư mắng, đây là người rất sĩ diện, dám cùng chơi với ta, vì thếcô rời giường xuống lầu. Vì vậy, ở ngày An Dĩ Nhược dậy sớm thu dọn hành lý chuyển vào sánghôm đó có nhìn thấy Mễ Ngư.

      Tình hình ngày đó có thể nghĩ là biết, hai người ngủkhông đủ giấc, cơn tức tự nhiên lớn hơn, Đàm Tử Việt bá đạo tỏ tình bị Mễ Ngư vô tình cự tuyệt, tức giận, chịu được vẻ mặt khinh thường của , giống như kẻ cướp giữa ban ngày ban mặtkéo Mễ Ngư vào trong xe cường hôn trận, kếtquả bị Mễ Ngư cắn nát đôi môi. Do đó, có người đàn ông thất bại trốn đến bệnh viện lấy lý do thăm Mục Nham nằm ở sofa phòng bệnh hạ hỏa màn diễn ra.

      Đương nhiên, chuyện kết thúc như vậy, về sau An Dĩ Nhược mất tích, Mễ Ngư ngừng côngviệc hàng ngày đến An gia làm bạn với má An, ởngày Mục Nham rời đó, Đàm Tử Việt đến An gia, lúc cửa thang máy mở ra, nhìn thấy Mễ Ngư ngồi dựa vào cánh cửa hút thuốc, đến ngồi xổm xuống sờ sờ tóc của , giọng từ tính vang lên ở bên tai : "Đừng kìm nén, muốn khóc khóc ra, ai cười nhạo em."

      "Ai tôi muốn khóc..." Mễ Ngư hết sức ngang ngược cậy mạnh, trong khói thuốc lượn lờ mắtkhông kìm được đỏ lên, điếu thuốc cầm trong taycòn chưa có dập tắt hung hăng ném ra ngoài, cúi đầu vùi mặt ở giữa đầu gối khóc lên. Ở trước mặt người lớn dám lộ ra chút yếu đuối, thừa dịp lúc má An ngủ mới chạy ra ngoài hóng mát.

      Đàm Tử Việt thở dài, ngồi xuống ở bên cạnh , duỗi cánh tay dài ôm vào trong ngực, "Đại Mộc chạy tới, cậu ấy nhất định có thể cứu An DĩNhược ra, đừng lo lắng, hửm?" Vuốt vuốt tóc củacô giống như là dỗ dành đứa trẻ vậy, giọng của vừa dịu dàng lại mất kiên định, "Rấtnhanh có tin tức, phải tin tưởng người bạn của em nhất định có thể kiên trì đến khi Đại Mộc chạy tới, phải tin tưởng ấy nhất định có thể bình an thoáthiểm."

      Mễ Ngư càng thể kiểm soát, xoay người lao vào trong lòng , nước mắt kiềm nén trong nháymắt vỡ đê. Ngày ngày đều ép mình cười an ủi má An, nhưng ai biết sợ đến mức ngay cảđiện thoại cũng dám nhận, bất kể là di độngcủa chính mình, hay là điện thoại bàn của An gia,chỉ cần chuông điện thoại vừa vang, liền cảmthấy sợ hãi, rất sợ tin tức tốt gì đó. Tiếng lòngkéo căng mấy ngày, trong khoảnh khắc sợ hãi và bất an ấy, ở trong lòng Đàm Tử Việt cuối cùng cũnghạ xuống. Người đàn ông tránh như rắn rết khi đó đúng lúc cho bờ vai dựa vào, để có thểtrốn ở trong lòng thút thít. Lòng bất an từ từ bìnhtĩnh trở lại, khóc hồi lại ngủ thiếp ở tronglòng , lúc tỉnh lại người ở trong nhà trọ, mà Đàm Tử Việt nghiêng người tựa vào sofa ngủ thiếp .

      Từ ngày đó bắt đầu kháng cự , mà ,cũng rất có chừng mực đắn đo, cố đến gần, cho chút áp lực nào, giống như bạn bè vậyđảm đương việc đưa đón làm, mỗi ngày tớiđi lui giữa nhà trọ và nhà họ An, cũng chính mỗiđêm đưa về vô tình để lộ ra quan tâm khiến Mễ Ngư nhanh chóng tan chảy. có vẻ cứng rắn, thực ra sâu trong đáy lòng luôn khát vọng có người thành tâm che chở, nhưng những người đànông gặp trước đây có mấy người chịu tốn tâm tư, họ cho rằng và những người mẫu khác đều như nhau, có tiền dỗ dành là được, thực khôngbiết, Mễ Ngư thiếu nhất chính là tiền, làm nghề này chỉ là thích thú mà thôi, Đàm Tử Việt rấtthông minh, dễ dàng làm Mễ Ngư cảm động. Mấy ngày ngắn ngủi, lòng của bị bắt giữ. Ở lúc biếtđược tin An Dĩ Nhược thoát hiểm, khóc gọi điệnthoại cho , mơ hồ : "Cậu ấy khôngsao, họ thoát hiểm rồi..." Đàm Tử Việt nhận được điện thoại của tự nhiên là cao hứng, an ủi vài câu, chờ ổn đỉnh tâm tình, nắm lấy cơ hội trựctiếp tấn công, "Buổi tối cùng nhau ăn cơm , tôi tới đón em?"

      Cứ như vậy, Đàm Tử Việt tở thành bạn trai danhchính ngôn thuận của Mễ Ngư. Từ trong kiểu yêuđương chớp nhoáng của hai người kia có thể tổng kếtra điều: Tình , có khi chỉ là cần cơ hội. Rất may mắn, cơ hội này đúng lúc xuất ở trước mắt Đàm Tử Việt. Ngược lại, con đường tình yêucủa Mục Nham có vẻ rất gian nan. Ở trong lòng ,có lẽ nhận định An Dĩ Nhược là bạn đồng hànhtrong cuộc đời này của , phải là người tùy tiện hứa hẹn, khi bỏ ra, dốc hết tất cả. Nhưng dù sao tình huống của An Dĩ Nhược và Mễ Ngư cũng khác nhau, bị tình cảm sáu năm vây khốn, rất khó thoát khỏi gông xiềng đó, cho nên, thể hành động thiếu suy nghĩ, sợ làmcô khó xử. Mà Mục Nham cũng phải là ĐàmTử Việt, cho dù biết em là khuyến khích mình nên vững vàng nắm lấy thứ thích được buông tay, nhưng, đối với tình cảm, cực kỳthận trọng, nhưng thận trọng này của , lại suýtnữa khiến vĩnh viễn mất .

      Nếu như có thể biết trước tương lai, nếu như biết do dự của khiến chịu nhiều tổnthương, quyết mềm lòng, quyết dodự, cho dù là trói buộc, cũng cho cơhội rời .

      Chỉ tiếc, đời người, làm gì có ai nếu như.

      Như là thấy, tựa hồ có lý do lâm trậnlùi bước. Mục Nham ngập ngừng nắm lấy cổ tay AnDĩ Nhược, theo sau Đàm Tử Việt và Mễ Ngưvào nhà hàng.

      Bữa cơm này, mặc dù bầu khí có chút căng thẳng, nhưng có Đàm Tử Việt ở giữa điều tiết, cũngkhông đến mức áp lực, chẳng qua là hai nhân vậtchính ăn ý chuyện, mãi đến Mục Nhamchú ý tới tay phải của còn quấn băng gạc rất linh hoạt, vừa gắp thức ăn cho vừa hỏi: "Sao lâu như vậy còn chưa lành?" hỏi qua bác sĩ, ba mươi ngày đủ để gỡ bỏ băng gạc, cũng tháng rưỡi rồi, tay lại còn quấn băng chật kín.

      "Cái đó, cẩn thận kéo rách." Mễ Ngư mở miệng giải thích, chột dạ mà giương mắt nhìn Mục Nham, đều do cái vỗ của trước đó dùng sức hơi mạnh, lại cẩn thận tác động đến vết thương.

      " làm?" Mục Nham trừng mắt nhìn , trực giáccho là có liên quan tới .

      Mễ Ngư ậm ờ ừ tiếng, cảm thấy trong mắt MụcNham có phi đao bắn ra, nghĩ thầm, người đàn ôngnày đáng chút nào, dù thếnào cũng nên đối xử hung dữ với con như vậy, thế nào cũng là bạn tốt của An Dĩ Nhược.

      "Xảy ra chuyện gì, em gây họa sao?" Đàm Tử Việt nhìn ra được Mục Nham đau lòng, ôm ôm Mễ Ngư, ra mặt hòa giải, "Vốn muốn gõ người nào đómột cái, xem ra bữa cơm này còn phải do tôi mời,xem như đền bù cho cậu."

      "Chỗ nào cũng có ." Mễ Ngư lườm cái,nghĩ thầm mời cái quỷ á, làm như tôi biết anhlà ông chủ nhà hàng này vậy. Ánh mắt chuyển quatrên người An Dĩ Nhược, thấy mắt hơi ẩm ướt, trong lòng lại khỏi bắt đầu lo lắng. sắpphải trở thành Tịch phu nhân, bên cạnh xuất hiệnngười đàn ông ưu tú tựa hồ cũng chẳng phải chuyện đáng mừng gì. Dù sao tình cảm ba người,luôn có người bị thương, rất sợ người bị thươngnặng nhất ấy là An Dĩ Nhược.

      Như có vẻ đăm chiêu nhìn về phía Mục Nham, Mễ Ngư há miệng, muốn lại thôi. Cùng nhìn nhau,Mục Nham càng nhíu chặt mày hơn, nắm lấy tayAn Dĩ Nhược, : "Em theo tôi." Chuyện dùsao cũng có cái kết, phải vì ăn cơm mà đến, nhịn đến mức này, có số lời nếu còn cơ hội.

      Trực giác cho rằng An Dĩ Nhược nên cự tuyệt, côtỉnh táo ý thức được có mấy lời ra trái lại làm tình hình tệ hơn. Nhưng, giãy giụa và kháng cự củacô ở trước mặt có vẻ cực kỳ bé, Mục Nham phân trần dẫn rời khỏi phòng. Theo bản năng tránh đụng chạm của , cũng vô tìnhchâm ngòi tức giận nhẫn.

      hành lang, người đàn ông vươn cánh tay vây An Dĩ Nhược ở giữa lồng ngực và vách tường, ánh mắt sâu lường được: "Tại sao đột nhiên quyếtđịnh kết hôn? Tại sao đợi tôi trở về?" Cuối cùng hỏi ra, đau đớn thể tả chôn ở chỗ sâu nhất trong đáy lòng hành hạ mấy ngày, tin cưới của giống như vũ khí sắc nhọn đâm vào ngực , đâm đến trằn trọc yên, đau đến suýt nữa ngạt thở. tin có cảm giác với , như vậy, tại sao chịu chờ ?

      Lạnh lẽo bi thương ùn ùn kéo đến, tại sao muốn kết hôn, tại sao ư? Tại sao phải đợi ? Dựa vào cái gì phải chờ? Hóa ra sợi dây tình cảm cố dằn xuống đáy lòng ở phút chốc nhìn thấy lại lần nữa dâng lên giống như sóng cả, đối với chất vấn của , đau buồn. Lẽ nào sai rồi sao? Có phải từ gặpnhau ngày đó bắt đầu sai rồi hay . Thực ra vốn có lập trường chất vấn , mà khi từ trong miệng ra, lại đột nhiên á khẩu trả lời được.

      ngẩng đầu, nhìn vào chỗ sâu nhất trong mắt ,làm như tìm kiếm cái gì đó, có thể là tâm ý của ? lâu sau đó hỏi: "Tại sao giờ mới trở về? Tại sao lâu như vậy?" Tại sao mặc cho ? Tạisao muộn như vậy mới quay về? Tại sao chút tin tức? Có lẽ đây mới là chỗ khúc mắc mấu chốt, trúng tim đen.

      Khóe môi Mục Nham mím thành đường, ánh mắt sâu thẳm cái chớp mắt rời mà khóachặt ở mặt , rất sợ bỏ lỡ mất mỗi cái biếnhóa rất mặt , khi nhìn thấy trong mắt côtừ từ tích trữ nước mắt, đột nhiên khống chế được tình cảm, cúi người hôn vào môi của ...

      Tại sao lại có nhiều tại sao như vậy? khôngmuốn suy nghĩ, tại, chỉ muốn hôn .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :