1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nghe Nói Tình Yêu Sẽ Đến - Mộc Thanh Vũ (66c+1PN đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 20: Nhanh quay ngược trở lại

      Nhớ Balzac[1] qua: " thương là ẩnsố, nó chỉ sống ở sâu trong nội tâm của mỗingười."

      [1] Honoré de Balzac (1799 - 1850) là nhà văn hiệnthực Pháp lớn nhất nửa đầu thế kỷ 19, bậc thầy củatiểu thuyết văn học thực.

      Đối với An Dĩ Nhược mà , qua sáu năm đếnbây giờ, Tịch Thạc Lương chính là người sâu trongđáy lòng ấy, chờ, đau ngọt, sợ hãi hoảng hốt, mong đợi ước mơ. ngàn đến vạn, tất cả suy tính hơn thiệt, đơn giản là bởi vì muốn tớigần , đơn giản là bởi vì rất .

      từng vứt bỏ , lựa chọn tha thứ; Anhdường như cũng biết quý trọng lòng của , cũng từng bước nhượng bộ cùng nhân nhượng. Nếu như, nếu như biết giữa bọn họ cuối cùng ngược lại, còn có thể ở đêm gặp nhau cuối cùng này lựa chọn thỏa hiệp tha thứ lầnnữa hay đây?

      Đương nhiên, đây là bài tập ai cũng cho ra được đáp áp. Bởi vì, ai biết giây sausẽ phát sinh cái gì, giống như rời khỏi bệnh viện AnDĩ Nhược cũng biết Tịch Thạc Lương xảy ra tai nạn xe cộ, càng biết hai người đàn ông bởivì lần đầu đối chọi gây gắt. chỉ cảm thấy thểxác và tinh thần mệt mỏi, sinh ra uể oải khắp người.

      Ánh sáng dư của trời chiều kéo bóng dáng củacô dài, bóng lưng mảnh mai càng lộ vẻ đơn.An Dĩ Nhược chẳng có mục đích đường,chết lặng theo dòng người mà , muốn về nhà, lại biết nên đâu, mảy may cảm giác có người luôn theo sau lưng từ lâu,chẳng qua là cứ quanh quẩn ở khu náo nhiệt, dường như thể nào ra tay.

      biết rốt cuộc bao lâu, khi dừng bước lại, phát lại ở dưới khu nhà của Tịch ThạcLương.

      Ngồi ở bậc thềm trước nhà, hai tay che mặt, côthở dài nặng nề.

      Đúng lúc di động vang lên, ổn định tinh thần, lần lượt hít sâu sau đó cố để cho giọng cónghe ra tí ti khác thường, "Mẹ."

      "Sao còn chưa có về? Thạc Lương đến đây mộtlúc lâu rồi, đợi con đấy." Giọng của má An rất , lộ ra vui vẻ người ngoài thể biết.

      "Thạc Lương? ấy, ấy đến?" Nghe đượctên của , tim An Dĩ Nhược đập mạnh và loạnnhịp mấy giây, làm thế nào cũng có nghĩ đến chủ động đến nhà .

      Chờ phục hồi tinh thần lại, má An cúp điện thoại,An Dĩ Nhược cảm thấy trong mũi mình đều là chua xót, cái loại cảm xúc hạnh phúc này khiến khóe môicủa tự giác nâng lên nụ cười.

      Bước chân liền trở nên nhanh nhẹn thoải mái, vẫy taychận chiếc taxi. Khi về đến nhà, trong phòng ăn bay tới mùi cơm, mà Tịch Thạc Lương ngồi ở trênsofa phòng khách chơi cờ tướng với cha, thấy về, xoay người mỉm cười với : "Sao giờ mới về, em ra ngoài từ sớm rồi."

      Đổi giày tới bên cạnh ngồi xuống, giương mắt thấy biểu cảm mặt của cha rất nhu hòa, : "Vốn muốn đến công ty tìm cùng về, kếtquả tới trước rồi."

      để ý đến diện của ông An, Tịch Thạc Lương vô cùng thân thiết xoa xoa đầu tóc của , "Sinh nhật của em nha, cho nên sớm, sợ dọcđường kẹt xe đến muộn." Hôm nay là sinh nhật của , mặc dù ngày hôm qua giận dỗi lỡ hẹn, nhưngcũng chẳng phải muốn nổi giận với , cho nên sau khi ra khỏi bệnh viện chủ động đến nhà trọ của Mễ Ngư, Mễ Ngư vừa trở về, hiển nhiên là ngủ giấc ngủ xế chiều, buồn ngủ mông lung : "Dĩ Nhược về nhà rồi, biết?"

      tiếp, do dự lát, về nhà thaymột bộ quần áo, thẳng đến nhà bố vợ.

      Đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên Tịch Thạc Lương đến thăm, trước khi Dĩ Nhược xuất ngoại, hai ông bà cầu con mời đến nhà ngồi chút, bọn họ muốn nhìn người đàn ông của con mình rốt cuộc là người như thế nào, cũng muốnnhân cơ hội này xác định quan hệ của hai người.Sau đó An Dĩ Nhược xuất ngoại tự nhiên cũng có đến nữa, hôm nay chỉ là lần thứ hai đến nhà.

      nở nụ cười dịu dàng, khắc chế xúc động muốnnắm tay của , giọng : "Mọi người tròchuyện , con giúp mẹ."

      Ông An chỉ cười , cúi đầu đặt chú ý ởtrên bàn cờ, lâu sau đó, nghe ông : "ThạcLương, tài đánh cờ của cháu rất có tiến bộ." Hơn năm trước hai người đánh cờ với nhau, khi đó Tịch Thạc Lương hầu như bại thê thảm, nóng lòng cầu thành , đáng hơn là hề có sách lượt, bây giờ cách lâu, tài đánh cờ của xem như là đột nhiên tăng mạnh.

      Ông An cũng biết, ở phương diện này kỳ thực Tịch Thạc Lương vốn có hứng thú, nhưngthương trường như chiến trường, để lĩnh ngộ thứ gì đó, mới từ từ bắt đầu học cách chơi cờ, đểtôi luyện bản thân nắm chắc phương pháp tiến lùiphòng thủ.

      Tịch Thạc Lương cười khiêm tốn, : "Chênh lệch quá lớn, suy cho cùng vẫn phải là đối thủcủa chú An." xong tay nâng quân cờ hạ xuống,ăn đối phương quân.

      Ông An cười cười, " hẳn như vậy, chênh lệch lớn hơn nữa cũng là có giới hạn. Chú già rồi, sớm muộn gì cũng bị vượt qua." Trong lời dường như tỏ ra bảo vệ lão tướng, để tránh bị lấy mộtquân.

      Nghe ra ý tại ngôn ngoại của cha An, Tịch Thạc Lương vỗ trán, muốn lại nghe ông An tiếp: "Tương truyền cờ tướng là kết quả tranh chấpcủa Tần mạt Hán Sở, Hàn Tín phát minh cờ tướng,là vì rèn luyện cho tướng sĩ khả năng đánh trận."Hơi suy nghĩ chút, hạ xuống quân, "Bởi vì cái gọi là thương trường như chiến trường, cháu lựachọn cờ tướng tĩnh tâm là đúng." Ông An làm như nhìn thấu , ngước mắt nhìn , "Nhưng đánh trậnđừng nên quá độ, nên lui bước cũng khôngcần quá cố chấp truy đánh tới cùng, đại trượngphu phải co được dãn được." Ý ở ngoài lời, anhkhông cần quá chấp nhất, có số thứ lui bước mới là trời cao biển rộng, bao gồm quan hệvới Dĩ Nhược, nhất định phải có người nhượng bộ, mà con của mình ràng đường thối lui, tại , chính là xem lựa chọn mà thôi.

      Tịch Thạc Lương làm như cảm nhận được dụng tâm lương khổ của ông cụ, quân cờ cầm tay do dựmột chút, hạ xuống vị trí phải là suy nghĩtrong lòng trước đó, trong nháy mắt ông An sáng tỏlĩnh ngộ của , nở nụ cười vui vẻ, vỗ vỗ bờ vai của , cao giọng : "Thạc Lương, Dĩ Nhược làđứa bé đơn thuần, cháu nên thay chú chăm sóc nó tốt, được để nó chịu ủy khuất."

      Tịch Thạc lương nghiêm mặt, trịnh trọng gật đầu,trầm giọng : "Xin chú An yên tâm."

      Từng chữ từng câu của hai người đàn ông nóiđều có thoát khỏi lỗ tai của An Dĩ Nhược,đứng ở trong nhà bếp, cố dụi dụi mắt. Bố vì yêuthương con hạ xuống dáng vẻ uyển chuyển khuyên Tịch Thạc Lương vứt bỏ cái gọi là khác địavị xã hội, chỉ cần chịu lui bước, tình củabọn họ chính là vùng tươi sáng. Cảm nhậnđược dụng tâm lương khổ của bố, An Dĩ Nhược muốn khóc.

      Tình của bố mẹ, vĩnh viễn đều là vụ lợi nhất. Cho dù là cũng phải vô cùng vừa ý, cho dù là bởi vì xem mà lòng tồn tại bất mãn, lại vẫn bận tâm đến cảm nhận của con , chỉ cần làcô , bọn họ đều vui lòng chấp nhận, thậm chí là nhượng bộ.

      Tôn trọng như vậy, khiến lộ vẻ xúc động. Cúi đầu giúp mẹ bày bát đũa, ánh mắt thểkhống chế được mà phủ tầng hơi nước.

      Trong bữa tiệc, má An rất nhiệt tình kêu Tịch Thạc Lương dùng bữa, nụ cười thân thiết hoàn toàn xem là người ngoài, mà bố lại càng chủ động tìmđề tài chuyện với , ngược lại An Dĩ Nhượcthì, im lặng dị thường.

      Bỗng nhiên, rất thương bố mẹ của mình, vì , họthật sẵn lòng trút hết tất cả, cùng lúc đó, cũng rất thương Tịch Thạc Lương, có thể ra bướcnày cũng dễ dàng, nhìn thấy nét mặt chuyênchú trao đổi với bố, có thể cảm nhận được khổcực của , dưới bàn cơm, nhàng nắm lấy tay .

      Vẻ mặt của Tịch Thạc Lương như thường, lòng bàntay hơi cuộn lại, nhàng nắm lại cái lại nhanh chóng nới ra, An Dĩ Nhược cúi đầu ăn cơm, mắt đãhoàn toàn ẩm ướt.

      Tâm tình của ông An tốt, Tịch Thạc Lươngkhông thể từ chối, uống hai ly với ông cụ. Tửulượng của vốn kém, lại cộng thêm ban ngày uống ít, lúc hạ bàn ăn hơi say, nhưnglại quên vẫn còn có chuyện nghiêm túc muốn làm, vì thế, sau khi An Dĩ Nhược giúp má An thu dọn đồ ăn xong, dắt tay của đứng ở trước mặt hai vợ chồng già, từ trong túi quần tây lấy ra mộthộp nhung màu đỏ được chuẩn bị sẵn.

      An Dĩ Nhược kinh ngạc nhìn lấy ra chiếc nhẫn ấy, trong lúc hoảng hốt nghe được : "Chú An, cháu sẵn lòng chăm sóc Dĩ Nhược cả đời, hy vọnghai chú tin tưởng cháu, giao con cho cháu."

      Hoàn toàn biết ông An trả lời thế nào, chỉ biếtlà Tịch Thạc Lương nở nụ cười, nụ cười ấy có cảmgiác như trút được gánh nặng, sau đó nắm tay đểtới bờ môi nhàng hôn xuống, giọng rất dịu dàng: "Dĩ Nhược, em bằng lòng gã cho chứ?"

      Rốt cuộc vẫn đợi được ngày này, cuối cùng cũngmở miệng cầu hôn .

      Mắt An Dĩ Nhược đỏ lên, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.

      Dùng lòng ngón tay khẽ lau nước mắt cho , TịchThạc Lương lặp lại: "Dĩ Nhược, em bằng lòng gảcho chứ?"

      giọt nước mắt chảy xuống mu bàn tay của Tịch Thạc Lương, có thể cảm giác được nhiệt độ nóng bỏng của giọt nước mắt ấy, trong phút chốc, đáy lòng mềm mại bị xoắn lại góc, sao cóthể xem như vậy? Cố chấp lưỡng lự lâu nhưvậy mới bằng lòng bước ra bước này?

      Xoay người lại nhìn về phía hai vợ chồng già, thấybọn họ gật gật đầu khích lệ, cười từ tốn mà lại kiên định đeo nhẫn vào trong tay , "Dĩ Nhược, tin tưởng có thể cho em hạnh phúc."

      Đây là lời An Dĩ Nhược nghe được nhất, hoàn toàn quên diện của bố mẹ, càng quên e lệ rụt rè, nhào vào trong lòng , nước mắt hạnh phúc rơi ở trước ngực .

      Cho đến lúc này, Tịch Thạc Lương mới biết An Dĩ Nhược chờ mở miệng chờ đến cơ hồ muốn tuyệt vọng, đối với lạnh nhạt của , phải hay biết, mà từ đầu tới cuối làm , là muốn cho áp lực, sợ lại vứt bỏcô mà .

      Cho đến tối nay, ông An và bà An mới biết con người đàn ông trước mắt biết bao nhiêu, con rưng rưng cười làm lòng họ đau nhói, vì ,suy cho cùng ngấm ngầm chịu đựng bao nhiêu? Song, cho dù bọn họ cũng quá vừa lòng, vẫn hóa đau lòng thành nhiều tiếng chúc phúc.

      có gì quan trọng hơn so với hạnh phúc củacon .

      An Dĩ Nhược tiễn Tịch Thạc Lương ra cửa, xuống lầu mới biết được có lái xe, đỡ , hỏi: "Sao lái xe? gọi xe tới?"

      Tịch Thạc Lương gật đầu, tay chống tường, vây ở giữa và bức tường, dịu dàng : "Sinhnhật vui vẻ, Dĩ Nhược."

      Vòng ở eo của , thân thể hơi nghiêng tới trước, lộ ra cổ tuyết trắng dưới cổ áo, trả lời: "Thạc Lương, đây là quà sinh nhật tốt nhất mà em nhận được."

      Lời thề của , hứa hẹn của , muốn kết cục,hành động tặng lễ vật cho vào ngày sinh nhật hôm nay, chưa từng hạnh phúc như vậy như tối nay.

      cúi thấp đầu, hơi nhắm hai mắt hôn lên môi của , ấy là dạng coi ai ra gì dịu dàng và triềnmiên.

      Nụ hôn này khác với thân mật ngày thường, xen lẫntính ẫn nhẫn cùng đau buồn, dẫn đến quấn quít vô hạn như có như khúc mắt cùng suy nghĩ, có lẽ, bọn họ đều biết trong lòng hai bên điêncuồng vén lên gợn sóng, có lẽ, hai người đều có ý mượn từ đôi môi mềm mại, cùng nhiệt độ lẫn nhauấy, vuốt lên đầu quả tim bất an cùng lo lắng.

      Khi đôi môi hơi tách ra, trán chống vào nhau, TịchThạc Lương vuốt ve tóc của , thở gấp thấp giọng hỏi: "Trách sao?" lạnh nhạt, xem , ghen tị, giận dỗi, có rất nhiếu lý do tráchanh.

      Hai gò má của An Dĩ Nhược đỏ hồng như máu, khẽ gật đầu rồi lại lắc đầu, nghiêng đầu vùi mặt ở bên gáy của , hơi thở ấm áp vuốt ve da thịt của , thầm : "Trách vĩnh viễn bù được nhau." là trách , trách khôngchịu nghe giải thích, trách tin tưởngcô, trách bỏ lại mà rời , cũng trách anhmột ngày đêm chẳng hỏi han, nhưng, những tráchcứ này tan thành mây khói vào lúc đến nhà.

      Sợi dây ở chỗ sâu nhất trong trái tim của Tịch Thạc Lương tức khắc run lên, ánh mắt mềm mại dịthường, cánh tay hơi thu lại, nhàng ôm lấy cổ của , môi phủ ở bên tai , "Dĩ Nhược..."

      tiếng thầm dịu dàng, dễ dàng làm tan rã ýchí của , theo bản năng An Dĩ Nhược tiến sát vào lòng , hấp thu tí ti ấm áp thân thể của .

      Đêm đầu hạ, gió rất lạnh, nhưng, họ ôm nhau lại hoàntoàn phát giác.

      Lẳng lặng ôm nhau hồi lâu, Tịch Thạc Lương nới lỏng tay, "Trở về , coi chừng bị cảm, sáng ngàymai tới đón em làm." chuyển về nhà làm tiện như xưa, tỉ mỉ nghĩ tới điểm ấy,quyết định hàng ngày tới đón .

      thuận theo gật đầu, ân cần vuốt vuốt áo khoáccủa , tỉ mỉ dặn dò: "Về nhà gửi tin nhắn cho em, đừng để cho em lo lắng."

      cười, "Được, gọi điện đến."

      Nhìn xe taxi rời , nở nụ cười dịu dàng, quấn chặt áo khoác xoay người vào trong nhà.

      lướt qua bảo an trực ban trước thang máy, tiếng bước chân xa xa đột nhiên tới gần, An Dĩ Nhượcđứng ở trước thang máy, chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy sau đầu nặng trĩu đau ỹ.

      Ngay trước mắt chìm vào trước bóng tối, An Dĩ Nhược nghe được có người giọng : "Tôi phải dẫn ." Sau đó, thân thể bị người nhàng ôm lấy.

      Yên tĩnh bao trùm đêm tối, trăng sáng chiếu xuống cả vùng đất, bước ngoặc vận mệnh phát sinh ở khắc này...

      Đêm hạnh phúc, An Dĩ Nhược cứ như vậy bị mang xa nhà, bắt đầu trải qua cuộc sống giống như sống trong địa ngục.

      Chương 21: Thiên sứ ác ma

      Đập vào mắt, là màu đen bao la bát ngát, màu sắc thuần túy lan tràn tới đáy lòng, dồn nén đến côthở nổi, cau mày, ngủ cực an ổn. biết là đau đớn, hay là cảm giác mê mang dẫn dắt, vô thức mà khẽ rên rỉ ra tiếng, ngón tay giật giật mấy lần thể phát , lờ mờ mê sảng tiếng, lại mê man.

      "Còn tưởng rằng tỉnh." Khóe môi của người đàn ông hơi câu lên, nghiền ngẫm nhìn dung mạo ngườiphụ nữ ngủ giường giống như đứa trẻ, ngón tay thon dài vuốt ve mặt của , cuối cùng dừng ở ngoài □ xương quai xanh, làm như quyếnluyến rời, nhiều lần khẽ vuốt.

      "Thiếu gia!"

      Người đàn ông nhíu mày từ từ dời mắt , rất hài lòng bị quấy rầy vào lúc này.

      Thủ vệ cung kính đứng ở cạnh cửa, dè dặt cẩn trọng giương mắt, nhìn thấy vẻ mặt của chủ nhân vui, vội vàng cụp mắt xuống, nhắm mắt : "Thiếugia, Đan Nhất tiên sinh đến đây rất lâu rồi, người xem..."

      "Cho ông ta vào ." Người đàn ông nhắm mắt, thulại vẻ dịu dàng nhợt nhạt trong mắt, vén vén góc chăncho người phụ nữ, đứng dậy ra ngoài.

      Lúc Đan Nhất vào nhìn thấy Cố Dạ nằm thảnhthơi chiếc ghế mây ở ban công, ông biết Cố Dạ cũng muốn gặp ông, có lẽ hôm nay tâm tình của tốt, nếu cho dù ông đợi đếntrời tối, đợi đến ngày mai, đàn ông cũng nhất định để ý tới. Nâng bước đến trước người , cho dù Cố Dạ từ từ nhắm hai mắt, Đan Nhất vẫnkhom người chào , chính là đại biểu choquyền lực cao nhất của gia tộc này, đối với , ai dám cung kính.

      "Thiếu gia." Đan Nhất kéo ra nụ cười lên tiếnggọi, Cố Dạ miễn cưỡng mở mắt ra, lười nhác mỉm cười: "Ơ, Đan tiên sinh đến đấy à."

      "Mấy ngày hôm trước trời mưa quá lớn, đường núi dễ , lại nghe thiếu gia ra cửa, cho nên hôm nay cố ý đến thăm người, thiếu gia gần đâythân thể tốt ?" Giọng cung kính, vẻ mặtôn hòa.

      "Ngài ngồi ." Cố Dạ cười cười, đưa tay ý bảo ôngngồi, "Làm phiền Đan tiên sinh rồi, theo lý mà nóingài là trưởng bối, nên do tôi thăm hỏi ngài."Ngoài miệng như thế, trong lòng lại cười lạnh cái, nghĩ thầm ông chính là lão già độc nhất,trong gia tộc lại có mấy người chơi vòng được ông.

      "Thiếu gia, gần đây tin đồn căng thẳng, người xem hàng trong tay chúng ta có nên trì hoãn thời gian lại ra tay hay ." Đây là mục đích Đan Nhất tới hôm nay, thành A có chuyện lớn xảy ra, tổnthất lượng lớn hàng , Tam tiểu thưngười mất, Nhị tiểu thư lại bị bắt, lúc này sựkhông nên làm bừa.

      Lướt qua người hầu bưng trà lên tới cái, Cố Dạ mỉm cười : "Đan tiên sinh trở nên nhát gan như vậy từ lúc nào?" Chuyện Cố Dạ quyết định ai thay đổi được, ông cho rằng ông tự mình đến đây chào hỏi mình nể mặt ông? Cậy già lên mặt.

      "Thiếu gia, giao dịch ngoại thành hai năm qua đều là Nhị tiểu thư phụ trách, tại xảy ra chuyện,tạm thời chưa có chọn được người thích hợp, chonên..." Đan Nhất vội vàng muốn giải thích gì đó.

      Sắc mặt Cố Dạ hơi thay đổi, ưu nhã nâng tay ngănlại lời kế tiếp của ông, "Tiêu Nhiên trở lại rất nhanh thôi, đến lúc đó để cho ấy lấy công chuộctội, cầm hàng trở về dùng mạng đến đền. Đây là quy củ trong nhà, đối xử bình đẳng." Trong nháy mắt, vẻ mặt lạnh lùng, ném ra lời hềcó độ ấm.

      Đan Nhất nhíu chặt mày, giương mắt nhìn ông chủ trước mặt, đáy lòng phát rét.

      Cố Đạ là con của Cố lão gia, cũng là con trai độc nhất của người sáng lập gia tộc, hai chị em Tiêu Nhiên và Tiêu Vũ là con nuôi ông già nhận nuôi, em nuôi của , hai năm nay luôn phụ tráchgiao dịch hàng, về phần , từ trước đến nay là có lộ diện, cho nên, mặc dù người đườngnghe qua tên của Cố Dạ, hơn nữa hầu như là thay đổi của bóng đêm, nhưng gặp quangười của cũng là ít lại càng thêm ít, nhưng đối với tác phong làm việc cực kỳ máu lạnh của anhcũng có nghe thấy, mà hành tung của cũng thần bí ngoại trừ vệ sĩ bên người, người nào có thểbiết.

      Lúc trước vì nhận vụ làm ăn này chiều theo ý ngườimua chọn thành A tiến hành giao dịch, Tiên Nhiên dẫn theo em trước, song, hai chị em họ cùng , chẳng những đánh mất hàng, tại người cũng chỉ có thể về , khó tránh khỏi lòng ngườicó chút hoang mang. Hơn nữa mặc dù Tiêu Nhiêntrở về cũng là cửu tử nhất sinh, mà cả đời này, thìphải xem Cố Dạ có nhớ tới tình nghĩa em kết nghĩa này hay .

      Nghe xong những lời của Cố Dạ, Đan Nhất cảm thấy hy vọng của cuộc đời này dường như cũngtrở nên như có như . Ông đoán khôngra ý nghĩ của người chủ trước mặt này, ở trong lòng rốt cuộc có để tâm người trong lòng hay khôngđây?

      "Nhị tiểu thư lúc nào tới?" Cũng bất ngờTiêu Nhiên thoát hiểm, Đan Nhất hiểu lần này Cố Dạ tự mình xuống núi hẳn là có chuẩn bị mà .

      Cố Dạ cười thần bí, "Tôi đây đúng là tính khôngđược, có thể ấy cố ý trì hoãn phải xem tâm tình của ấy rồi." Nhíu mày nhìn Đan Nhất, anhnói: " ấy muốn giải quyết người đàn ông của ấy trước, nếu lần này ra ngoài là hao binh tổn tướng." Nếu như ấy cố tình kéo dài, chơi cùng , dù sao có được chính là nhẫn nại, nhất là mang về người phụ nữ kia. Nghĩ đến An Dĩ Nhược, cong môi cười, trong mắt lộvẻ dịu dàng.

      Đan Nhất biết đối với em họ rốt cuộc chơi trò gì, đối với Cố Dạ, ông cơ hồ là nhìn từnhỏ đến lớn, tính tình cáu kỉnh của hoặc ít hoặcnhiều ông hiểu chút, về phần Tiêu Nhiên, sốlần gặp mặt cũng nhiều, ông chỉ nhớ đó là người phụ nữ thích chơi trò chơi giết người,gợi cảm mà lại quyến rũ.

      "Đan tiên sinh về nghỉ ngơi , chuyện hàng tôi tựcó chừng mực." Thấy Đan Nhất làm như còn có lờimuốn , Cố Dạ thu lại nụ cười, "Thế nào, cần tôi phái người tiễn Đan tiên sinh đoạn đường?".

      " dám phiền thiếu gia, Đan Nhất về trước,quấy rầy cậu nghỉ ngơi rồi." Đan Nhất dámnhiều lời nữa, khom người lui ra ngoài, ánh mắt của Cố Đạ dừng ở cửa rất lâu, lúc quay đầu mặt lộvẻ vui, lão già tinh ranh, ngay cả chuyện của cũng muốn quản sao? Nâng tay gạt bộ đồ trà bàn xuống, từ từ nhắm hai mắt điều hòa hơi thở.

      Nghe được tiếng động bên trong phòng, người hầunhíu mày đứng ở bên ngoài dám vào, cũng nhớ đây là bộ trà thứ mấy bị đập nát thángnày. Mãi đến bên trong hoàn toàn yên tĩnh lại, người hầu rón rén vào, lưu loát thu dọn xong bộ trà vỡvụn, nhanh chóng thay bộ mới cho chủ nhân.

      Lúc ăn cơm tối, Cố Dạ tự mình bưng đĩa thức ănbước thong thả vào trong phòng, An Dĩ Nhượchoàn toàn tỉnh, lúc này quấn chăn co rút ở bên giường, thấy người đàn ông xa lạ vào, côhoảng sợ co rút lại.

      Người hầu tiếp nhận đĩa thức ăn xoay người đứng ởmột bên, Cố Dạ nhíu mày, khóe môi hơi cong nhìn vào khuôn mặt chưa khôi phục huyết sắc của người phụ nữ, trong đầu lóe lên từ, dịu dàng. Đúngvậy, bắt người phụ nữ này về, đúng, ấy gọilà An Dĩ Nhược, tại là người phụ nữ của ,cực kỳ dịu dàng. Giống như búp bê pha lê yếu đuối ngửa đầu nhìn , vẻ kinh sợ mặt nhìnmột cái sót gì.

      rất đẹp. loại đẹp sạch .

      đến gần ngồi xuống, duỗi cánh tay dài ra ômlấy cả người và chăn cùng cuộn vào trong ngực, ngón tay thon dài an phận dò xét về phía eo của , tỉ mỉ sờ soạng.

      "Thả tôi ra." An Dĩ Nhược hoàn hồn, nghiêng đầutrừng , muốn đưa tay đè lại tay của .

      Đối với phản kháng của , người đàn ông chẳng những tức giận, ngược lại nở nụ cười ấm áp:" là người phụ nữ nghe lời." xong, để An Dĩ Nhược kịp phản ứng, xoayngười đè ở dưới thân, nụ hôn tỉ mỉ rơi ở bên gáy,bàn tay to thuần thục kéo xuống dây buộc áo ngủcủa .

      "Đừng... Thả tôi ra! Khốn kiếp!" Mắt An Dĩ Nhược trợn đến rất lớn, thất kinh chống đẩy người củangười đàn ông, nghiêng đầu muốn né tránh nụ hônmang tính xâm lược của .

      Người đàn ông cũng miễn cưỡng, nén cườivùi mặt ở gáy của , ôm vào lòng giống như ôm đứa trẻ, "Đừng mưu tính phản khángtôi, ngoan ngoãn nghe lời, tôi cho cực kỳ thoải mái mà sống sót, uh`m?" Giọng rất mềm mại, như là dỗ dành người phụ nữ quý, nhưnglại khiến đáy lòng An Dĩ Nhược phát rét.

      " đứng dậy , đừng đè nặng tôi." An Dĩ Nhượcnhanh chóng chỉnh đốn lại suy nghĩ, muốn nhanh chóng làm mình ở chỗ nào, lại xảy ra chuyện gì, vì sao mình lại ở chỗ người đàn ông xa lạ này.

      Cố Dạ đối với bình tĩnh của quả là có chúthứng thú, tay chống đỡ đầu, tay phải khẽ khoát lên eo của , cười hỏi: "Muốn biết cái gì? Hỏi tôi trả lời ." Tâm hồn quỷ mê hoặc, cảm thấycần phải giải thích tại sao lại ngủ giườngcủa .

      Muốn chuyển tay an phận của ở trêneo, bất đắc dĩ sức lực bằng người, An Dĩ Nhược từ bỏ giãy giụa, ngắm nhìn bốn phía, phòng ngủ rộng rãi sáng ngời, đồ dùng trưng bày trong nhàcũng nhiều, đặc biệt là có vẻ trống trãi. Giữaphòng ngủ, tại cũng là cái giường lớn bọn họ nằm làm cho người ta hồi tưởng miên man, cực kỳ mờ ám, nếu như phải drap giường, chăn mền, bao gối đều là màu đen, càng sợ hơn.

      Nhíu chặt lông mày, nhìn khuôn mặt rất điển trai trước mặt, An Dĩ Nhược nhịn được toàn thân nổi lên ý lạnh. Vùng giữa lông mày xinh đẹp đến cóthể quá mức ràng là rất dịu dàng, vì sao chỉcảm thấy sợ hãi. phải chưa thấy qua đàn ông khôi ngô tuấn tú, tỷ như Tịch Thạc Lương, là loại quý ông nhã nhặn, tỷ như Mục Nham, tuấn lãngcủa là thuộc loại nam tính phóng khoáng, sovới bọn họ, người đàn ông trước mắt lại là vẻ đẹpnữ tính, bộ dáng của ta quá xinh đẹp. Nếu như bọn họ phải là gặp nhau dưới tình huống nhưvậy, nếu như ta có xúc phạm giống như vừa rồi như vậy, có lẽ sẵn lòng ca ngợi ta vàicâu.

      "Đây là đâu?"

      "Nhà tôi."

      Miễn cưỡng đối mặt với người đàn ông, An DĩNhược trừng mắt nhìn , "Tôi là hỏi , chỗ vị trí địa lý nhà ."

      Cố Dạ cười, cái loại chút để ý: " núi."

      Dã nhân. An Dĩ Nhược thầm mắng chửi, "Tạisao bắt tôi đến đây? Tôi cũng biết . Còn nữa, ai giúp tôi thay quần áo, hiểu biết được tôn trọng sao?".

      "Tôi biết là đủ rồi." Đối với vô lý của , nụcười bên khóe môi của người đàn ông dần dần sâu hơn, "Thiên kim thị trưởng thành A, An Dĩ Nhược.Tân tú của giới thời trang, đội trưởng đội đặc cảnh xả thân giải cứu hồng nhan, bạn chính thức củalão tổng Hoằng Thái." Nhíu mày, : "Nhìnxem, tôi hiểu hơn." Ánh mắt dừng ở áo ngủ mặc người, cong môi khẽ cười: "Về phần quầnáo này, nếu như cầu, tôi sẵn lòng cống hiến sức lực giúp thay nó."

      An Dĩ Nhược mím chặt môi, hai tay túm chặt chăn mềm che ở trước người, " là ai?"

      "Cố Dạ." Cánh tay hơi thu hẹp lại, càng ôm chặt vào trong ngực hơn, thân thể mềm mại của dán vào , đường cong tinh tế khiến hạ thân của anhlập tức có phản ứng, ngón tay phác họa khuôn mặt , giọng của rất rất dịu dàng: " có thể gọi tôi là『Dạ』" xong nghiêng người hôn xuống.

      An Dĩ Nhược nhanh chóng nghiêng đầu, nụ hôn của rơi ở bên má của , ngay sau đó, tay của hung hăng bóp chặt cằm của : "Chớ chọc giận tôi, sư tử . Tôi luôn luôn thích phụ nữ nghe lời."

      "Tôi phải là người phụ nữ của , cách xa tôi chút." Trong lòng cực kỳ sợ hãi, nướcmắt cơ hồ sắp rơi xuống, "Có nghe thấy hay ,thả tôi ra, tôi phải là người phụ nữ của ."Gần như thẹn quá hóa giận, An Dĩ Nhược dùng haitay chống đẩy thân thể người đàn ông sắp sửa tới gần, vung tay đánh vào mặt .

      Sắc mặt Cố Dạ đột nhiên thay đổi, nghiêng người tránh , giữ chặt cổ tay của , giống như là muốnngay lập tức bẽ gãy xương của , sau đó dùng sức kéo, ném mạnh từ giường đến thảm, giọng lộ ra cảnh cáo: "Phụ nữ nên thuận theo tốt hơn, bằng chịu đau khổ chính là bản thân mình."

      Cả người An Dĩ Nhược đều giống như cái giá rờirạc, ngưỡng mặt lên, nén lại ý lệ trong mắt, quậtcường hỏi: "Tại sao bắt tôi đến đây? muốn thếnào?"

      Người đàn ông thong thả ung dung bước xuống giường, ngồi xổm trước người , lướt qua mái tóc dài lộn xộn trán , "Người phụ nữ đẹp như vậy nếu như làm tổn hại đến chỗ nào tôi cũng sẽđau lòng." Vẻ tức giận mặt nhanh chóng đượcthu lại, mỉm cười đỡ dậy, ngồi ở thảmdựa vào góc giường kéo vào trong ngực giữ chặt:"Tôi cần bạn giường xinh đẹp, cho nên..." Hài lòng nhìn thấy vẻ mặt kinh hoàng luống cuống của người phụ nữ, cúi người dán sát mặt ở mặt non mịn của , "Lâu rồi tôi cũng chưa từng xuống núi, vì mới tự mình thành A, muốn biết tại sao ?". An Dĩ Nhược lắc đầu, độ nóng trong lònganh khiến thân thể khống chế được mà run nhè , im lặng lát, nghe thấy người đàn ông dịu dàng ở bên tai : "Tôi muốn trở thànhngười phụ nữ của tôi..."

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 22: Quỷ mị như tư

      Dostoyevsky[1] và Ostrovsky[2] qua: "Ai có thể để ý tới sống chết, trở thành ngườimới. Ai có thể chiến thắng đau khổ và sợ hãi, chínhhắn có thể trở thành Thượng Đế."

      [1] Dostoyevsky: là nhà văn nổi tiếng người Nga.Cùng với Lev Tolstoy, Dostoevsky được xem là trong hai nhà văn Nga vĩ đại thế kỷ 19.

      [2] Ostrovsky: là nhà văn quân đội nổi tiếng Liên Xô.

      Zweig[3] còn qua: Sợ hãi là mặt gương biến dạng, nó đem lực vô cùng này khuếch trương, ngẫu nhiên cơ bắp rung động trở nên lớnđến đáng sợ, ràng như hình vẽ truyện tranh vậy, mà khi sức tưởng tượng của con người bị kíchthích, lại giống như con ngựa thoát cươngmà chạy điên cuồng, gạt bỏ tìm kiếm nhất, vớimọi khả năng khó tin nhất."

      [3] Zweig: là nhà văn, nhà báo, nhà viết kịch và nhà viết tiểu sử người Áo nổi tiếng thế giới.

      Lúc ngất xỉu, trong đầu An Dĩ Nhược đột nhiênxuất ra hai câu châm ngôn sợ hãi này, côkhông mở miệng nổi, nhưng trong lòng nhiều lần lẩm bẩm, lẩm bẩm.

      An Dĩ Nhược có chút kiên cường, nhưng cũng sẽsợ hãi, từ chỗ sâu trong đáy lòng lan toả tới sợ hãi. sợ cứ như vậy chết tại cái nơi xa lạ này, bịngười đàn ông ma quỷ có khuôn mặt thiên sứ nàyhành hạ đến chết.

      Cảm giác mình giống như là chiếc lá nơinương tựa, trước khi bị ngâm nước lạnh ăn mòn,đau đớn xuyên thấu qua thân thể của , An DĩNhược cảm giác mình giống như là bị người hung hăng ném từ cao xuống, cả người có mộtchỗ da thịt lành lặn, máu thịt lẫn lộn.

      Thần trí mơ màng khôi phục lại chút tỉnh táo, nằmsấp mặt đất, mặc cho nước lạnh lẽo vô tình trútxuống đầu.

      "Dĩ Nhược." Người đàn ông hơi mím môi, nhànggọi lên tên của .

      Giọng dịu dàng mềm mại truyền vào trong tai , có loại cảm giác sởn gai ốc, giọng dễ nghenhư vậy mà lại xuất ra từ trong miệng của ácma. Mãi đến lúc này, An Dĩ Nhược mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, còn sống thế giới này, có lẽ thể suy nghĩ cách tuyệt đối để ứngphó hết thảy. Tựa như người đàn ông trước mặt, bộ dáng đẹp hơn nữa, vẫn là quỷ.

      : "Tôi muốn trở thành người phụ nữ củatôi."

      An Dĩ Nhược ngừng lại chút. Sau đó, xoay người nhìn Cố Dạ có nhiều hứng thú nhìn mình,ngay sau đó, nụ cười động lòng người lên ở bên môi, hai người cứ nhìn nhau như vậy, An Dĩ Nhược nhìn thấy trầm tĩnh của mình trong mắt ta, nhưng, càng trầm tĩnh như vậy là càng che giấu cảm xúc cuồn cuộn ở chỗ sâu trong lòng, cônhìn từ từ áp mặt xuống, ngay tại phút chốc anhsắp phủ lên đôi môi mềm mại của , nhìn chăm chăm vào mắt của ta ung dung : " để ý đạt được thi thể sao?"

      Cố Dạ dừng lại động tác, thân thể cứng còng. Bọnhọ tựa vào gần như vậy, gần đến hơi thở nóng rựccủa dễ dàng phả ở mặt , gần đến chópmũi của bọn họ cơ hồ chạm vào nhau, hồi lâu sau, từ từ buông ra, chậm rãi đứng lên, tình cảm dịu dàng tràn đầy trong mắt dần dần bị ánh giá lạnh thay thế chỗ, "Tôi nên cho hiểu biết tôi trước." mỉm cười nhíu mày, nụ cười này nhìn ở trong mắt hề cười.

      Ngay sau đó, ngón tay thon dài của người đàn ôngbóp chặt cổ của , An Dĩ Nhược đau đớn ngưỡngmặt lên, hít thở nhất thời trở nên khó khăn, Cố Dạlạnh lùng nhìn , như là con ma thú nổi điên,cực kỳ giận dữ : "Muốn chết, hả? Giường của Cố Dạ phải ai cũng có thể bò lên." Dừng mộtchút, cười tà mị, "Nhưng cũng khó. Bạngiường của tôi chỉ cần thỏa mãn hai điều kiện: ,phụ nữ. Hai, sống." tay hơi dùng lực, hài lòng nhìn thấy sắc mặt người phụ nữ hơi tái nhợt, "Tôimuốn thứ gì cũng có hai kết quả, thuận theohoặc hủy diệt."

      An Dĩ Nhược thở hổn hển ngước nhìn , ánh mắtquật cường chịu khuất phục, há miệng thở dốc nhưng phát ra tiếng, cảm thấy cái cổcủa mình cũng sắp bị ta bóp đứt, thậm chí lờ mờnghe được tiếng xương cốt gãy. Đau đớn nhắm mắtlại, giống như có sợ hãi chờ đợi người đànông xử trí, chờ đợi cái chết buông xuống.

      có sức phản kháng, cũng thuận theo, thà rằng bị phá hủy.

      "Mà tôi bây giờ còn chưa muốn hủy ." Cố Dạcong môi cười khẽ, lực tay hơi buông lỏng chút,"Tôi cam đoan đây là trò chơi kích thích. Khuôn mặt xinh đẹp thế này, thân thể dịu dàng thế này,nếu như cứ bị hủy như vậy... Chậc chậc chậc... Vậy là quá đáng tiếc rồi." Cố Dạ nghiêng đầu liếc nhìn , hơi thở nóng rực phất qua bên tai , chuyện say sưa: "Tôi dạy thế nào là khuấtphục."

      An Dĩ Nhược hít thở khó khăn, ý thức có chút mơ màng, dĩ nhiên nghe còn gì. Trong lúc người đàn ông buông tay, thân thể mềm yếu của ngã xuống mặt đất.

      Cố Dạ nhắm mắt, đưa tay lấy áo ngủ che khuất □ ở ngoài đôi chân cân xứng của , sau đó cúi người ôm lên, để mặt nhàng tựa vào cổ của , vỗ vào lưng của , khuôn mặt dịu dàngvuốt ve trán của , "Vì sao chịu nghe lời? Vì sao lại cứ chọc giận tôi?" Trong lúc , giốngnhư ôm đứa vậy ôm ra khỏi phòng.

      Song, hết thảy điều này cũng kết thúc như vậy.

      Cố Dạ cứ ôm như vậy, xuyên qua hành lang,qua vườn hoa, quan tâm đến ánh mắt kinhngạc của người hầu dọc đường, tự mình ôm ngườiphụ nữ vào căn phòng tối đen ẩm ướt. Nơi đó khôngcó giường, cũng có chăn mềm, An Dĩ Nhượccứ bị Cố Dạ vứt bỏ ở mặt đất như vậy, mê man ước chừng mười giờ.

      muốn cho bài học, để vĩnh viễncũng quên được.

      Lúc rời khỏi nơi đó thần trí vẫn còn hỗn độn, chỉcảm thấy được dường như là bị người ném ra khoảng cách rất xa, sau đó bị ngã mạnh xuống mặt đất, lại sau đó, nước lạnh băng trút ở đầu và thân , cuối cùng, nghe được cái thanh đáng sợ ấy gọi tên của .

      Người đàn ông tự phụ đó, ma quỷ đó. ta khôngphải muốn bóp chết sao? Vì sao có hủyđi ?

      ta ta là Cố Dạ, ta để trởthành người phụ nữ của ta, nhưng vốn biết ta là ai, thậm chí còn chưa có kịp hỏi vì sao chẳng biết tại sao bị ta bắt tới nơi này, mà suýtnữa bị ta bóp chết, lại bị ta giam lỏng giống như ngồi tù vậy.

      Cố Dạ gọi tiếng, lâu sau thấy có bất kỳ phản ứng gì, ngồi ở ghế bành rộng rãi thoải mái, nhận lấy trà đậm người hầu đưa tới uốngmột hớp , cười nhạt đứng dậy tới trước người ngồi xổm xuống, bàn tay to mơn trớn tóc quăn tựanhư làn sóng chảy của , giọng thương dịu dàng giống như cha vậy: "Tôi biết tỉnh, mở mắt ra nhìn tôi chứng minh có bao nhiêu kiêncường." Năm ngón tay gập lại, nắm lấy tóc quăn củacô buộc ngẩng đầu lên.

      Da đầu đau đớn khó nhịn, An Dĩ NHược từ từ mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt chính là khuôn mặtđẹp đẽ của người đàn ông gì sánh nổi, ra sức hít thở mùi có bị khí ăn mòn, ánh mắt hờ hững cùng nhìn nhau, yếu ớt hỏi: "Anhmuốn thế nào? Giết tôi , tôi muốn trở thành người phụ nữ của ."

      Cố Dạ thản nhiên dời mắt, làm ra vẻ thương tiếc lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía cửa: "Tôi giếtngười. Máu rất bẩn, tôi sợ bắn vào người." cười, ý bảo nhìn qua phía cửa.

      Cảm giác được tay nắm tóc mình hơi buông lỏng chút, An Dĩ Nhược theo ánh mắt của nhìn về phía cửa.

      Khứu giác vượt lên trước thị giác bước có điềucảm giác được, mùi tanh hôi khó ngửi phả vàomặt, khiến nhịn được nôn khan mấy cái,thời gian quá dài có ăn uống gì, cuối cùng chỉnôn ra miệng nước chua. Tầm mắt mơ hồ thoángchốc trở nên tỉnh táo chút, An Dĩ Nhược nhìn thấycó người dắt con súc vật đứng ở cửa, hoảng sợ mở to mắt.

      Sói. Dĩ nhiên là sói.

      Là con sói đen, thân hình dài mà mềm mại khỏemạnh, đầu lưỡi đỏ tươi vươn ra rất dài, sâu trongđôi mắt xanh hung ác tàn bạo bắn thẳng về phíamình.

      Thân thể đột nhiên suy sụp căng thẳng, nước mắt của An Dĩ Nhược rốt cuộc kìm được, giọt giọt chảy xuống.

      Ma quỷ này muốn làm cái gì? Chẳng lẽ ta muốnđể cho con sói này ăn mình sao? Trong phút chốc, dường như cảm giác được hàm răng sắc nhọn này cắn xé thân thể truyền đến từng cơn đau dữ dội.

      Cố Dạ say sưa nhìn chăm chú vào khuôn mặttrắng bệch của , cười khẽ : "Con sói nàydường như đói bụng rất lâu, xem, nếu coi như bữa sáng, ăn no chứ?"

      An Dĩ Nhược giật thót mình, thân thể tự chủđược nhích lại về phía đằng sau, Cố Dạ thuận thế ômcô vào trong ngực, ý cười mặt dần dần sâuhơn, suy cho cùng vẫn sợ, xem ra xương cốt của cũng có nhiều cứng rắn, đúng là vẫn còn có sợ hãi.

      kiên cường hơn nữa, đúng là vẫn còn sợ đau, sợ chết.

      "Đó là vật cưng của tôi, thích nó chứ?" Cho dù làcâu hỏi, cũng cần người phụ nữ trả lời, Cố Dạnới tay tự ý : "Tôi thích sói. Dũng cảm như hổ,thông minh như cáo, uyển chuyển như chó." Dùng ánh mắt ý bảo người hầu dắt sói đến trước mặt.

      Sắc mặt An Dĩ Nhược trắng bệch như tờ giấy, thân thể theo bản năng muốn dịch chuyển đến phía sau. Có lẽ là cực yếu, có lẽ là bị sợ hãi, mắt thấysúc vật kia từng bước tới gần, ngay cả nhúc nhích cũng có sức.

      Cố Dạ ngồi xổm ở sau lưng , đưa tay giữ đầu củacô ép vào trong ngực, "Sợ nó sao?" giọng cười, dơ tay sờ vào con sói đó.

      Con sói này dường như nhận ra chủ nhân vậy, nghiêng đầu qua mặc cho ta vuốt ve, ánh mắtxanh bắn ra lại chớp mắt nhìn An Dĩ Nhược rời, làm như nhận định là con mồi của nó.

      Cảm giác được nao núng của , Cố Dạ nắm lấy tay thò về phía con sói này, An Dĩ Nhược nhất thờinghẹn ngào, "Đừng... Đừng..."

      "Đừng sợ, nó là tôi nuôi, dám lỗ mãng." Cố Dạ nắm chặt tay chạm vào bộ lông đen nhánh củacon sói, An Dĩ Nhược bật khóc, thân thể run rẩyđến càng lúc càng dữ dội.

      để ý tới thút thít của , Cố Dạ nắm lấy tay của lần lượt vuốt ve bộ lông của con sói, dịudàng : "Mở to mắt, nó xinh đẹp biết bao."

      Nếu như chỉ là muốn dọa , mục đích củaanh đạt được rồi. Lúc này An Dĩ Nhược cắn chặtmôi dưới, nhắm chặt mắt dùng sức lắc đầu, côkhông muốn nhìn, dám. mắng chửi anhở trong lòng, kẻ điên này, sao ta có thể nuôi sói?Súc vật này cách gần như vậy, chỉ cần ta ralệnh tiếng, liền bị hàm răng sắc nhọn của nócắn thành mảnh .

      Hài lòng nhìn thấy An Dĩ Nhược sợ tới mức run rẩy, buông lỏng tay ôm vào trong ngực, ngẩng đầu hỏi: "Bỏ đói bao lâu?"

      Người hầu cung kính cúi đầu, đáp: "Suốt cả hai ngày."

      "Hai ngày?" Cố Dạ nhíu mày, vẻ mặt làm nhưkhông hài lòng lắm, trong đầu lại xuất u uấtngoạm cắn máu tanh , sau đó vẻ mặt có vài phầnsay sưa, "Dĩ Nhược, biết , sói, nếu cực đói, cũng bị bức ra thú tính nguyên thủy nhất." Cảm giác được thân thể mềm mại trong lòng thoáng chốc trở nên cứng đờ, như là đắm chìm ở trong ý chí của mình, đánh mất hết thảy, dơ tay vẫy tay ra hiệucho người hầu lui, ôm ngang lên: "Đừng sợ, chỉcần ngoan ngoãn nghe lời, đừng là sói, ai cũng thể tổn hại , uhm`?

      giọng quỷ mị vang vọng ở bên tai , mạnhmẽ chống đỡ cuối cùng tia ý thức dần dần mơ màng, An Dĩ Nhược nghiêng đầu mê man.

      Cố Dạ ôm trở về phòng, dùng chăn ấm đắp ởthân thể nhắn yếu ớt lạnh băng của , "Tôithích cũng đại biểu tôi đùa chết . Cho nên, đừng thách thức tính nhẫn nại của tôi." thương mà vuốt ve khuôn mặt nhắn của , đáy mắt dâng lên dịu dàng hiếm thấy, mở miệng nóilại lạnh như gió đông giá rét thấu xương: "Lại nghe lời, tôi để súc vật này xé nát ." @twinklelittle: Cám ơn bạn ủng hộ , mình sẽcố hết sức có thể ^^

      Chương 23: tôi

      Lúc An Dĩ Nhược bị Cố Dạ giày vò đến sốt cao giảm mê man chưa tỉnh ở sau khi An giacùng Tịch Thạc Lương liên hệ với tất cả những người thân và bạn bè cuối cùng xác nhận mấttích, ở sau khi hết hai mươi bốn tiếng đồng hồ Cục Công An lập án.

      An Dĩ Nhược cứ như vậy biến mất vô căn cứ, ở hệ thống an ninh tốt đẹp của chung cư chính phủ bịngười mang trong đêm sinh nhật hôm đó. Mễ Ngư và Trình Mạc Phỉ quả thực sốt ruột sắp điên rồi, haingười trì hoãn tất cả các show và biểu diễn, cố làm ra vẻ kiên cường mà cùng ở bên cạnh má An chămsóc an ủi bà. Tịch Thạc Lương xưa nay trầm ổn cũnglà thần trí lẫn lộn, sắp xếp xong chuyện công ty, cùng ông An cùng tới lui ở trong nhà và CụcCông An chờ tin tức.

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trôi qua giống như là sinh mệnh của An Dĩ Nhược. Tất cảmọi người cảm thấy bất lực và sợ hãi, tin tức đáng sợ nào đó làm như lặng lẽ truyền đến, đè nén đến bọn họ thở nổi. Song, bọn họ lại thểkhông cắn chặt răng chịu đựng, cổ vũ lẫn nhau tiếp tục chờ đợi.

      Mễ Ngư nắm lấy tay má An: "Dì, dì đừng lo lắng,Dĩ Nhược người hiền có trời phù hộ, nhất địnhkhông sao." Lời còn chưa xong cũng đãnghẹn ngào, cũng sợ, gần đây liên tiếp xảy ra chuyện khiến sinh lòng sợ hãi, quay mặt nuốtý lệ trở về, khàn giọng mắng : "TMD, ai dám đả thương ấy tôi phế ."

      Trình Mạc Phỉ rốt cuộc khống chế nổi, chạy tới ban công ngồi xổm xuống, hai tay che mặtkhóc, Mễ Ngư theo đến vỗ vỗ lưng của , mắt đỏan ủi bạn tốt khóc thành tiếng: "Đừng khóc, DĩNhược chưa từng làm chuyện xấu, nhất định sẽbình an trở về..." Lời còn chưa dứt, nước mắt ào trượt xuống dòng: "Ông trời là mắt mù, sao cứ ham muốn nhiều về chuyện tồi tệ, điều này còn có kết thúc hay ."

      "Tớ còn chờ cậu ấy thi đấu xong đến phòng làm việc giúp tớ, kết quả..." được nữa,Trình Mạc Phỉ bật khóc.

      Ba quen biết nhau từ trung học, tính kỹ mộtchút, làm bạn hơn mười năm. Trong đáy lòng,lẫn nhau đơn giản chỉ là bạn bè, các thân thiết đến còn thân hơn chị em ruột. tại Dĩ Nhược xảy ra chuyện, các ngoại trừ chờ đợi cái gì cũng làm được, lập tức muốn sụp đổrồi.

      Sau khi Cục Công An bên này lập án lập tức triệutập cuộc họp khẩn cấp thành lập tổ điều tra, toàn lực truy tìm tăm tích của An Dĩ Nhược. Sân bay,nhà ga, bến xe, tất cả con đường đường cao tốcthông tới bên ngoài thành phố đều có bố trí nhân viên cảnh sát kiểm soát, mạng lưới rải đầy trời đất,song, rải thiên la địa võng này lại giống như mò kim đáy biển, hề thu hoạch. Bọn họ biết, thực ra ở đêm An Dĩ Nhược mất tích đó bị Cố Dạ dùng máy bay trực thăng mang xa thànhphố A, bây giờ ở ngoài biên giới Trung - Miếnngàn dặm xa xôi chờ đợi cứu viện.

      An Dĩ Nhược bặt vô tín giống như là nhân gian bốc hơi vậy, lúc Mục Nham biết được tin tức là sau khi mất tích bốn mươi tám tiếng đồng hồ.

      "Cậu cái gì?" Ánh mắt sắc bén khóa chặt Đại Lực, Mục Nham thể tin trầm giọng hỏi: "Cậunói ai mất tích rồi hả? An Dĩ Nhược?" Khó trách có tới thăm , nằm ở giường chờ hai ngày cũng thấy đến, còn tưởng rằng làbị thái độ lạnh nhạt của chọc tức, bất kể thế nào cũng nghĩ tới lại mất tích.

      "Phải. Chính là An tiểu thư." Đại Lực gật đầu, "Cấptrên đến đây chỉ thị, muốn từ đội của chúng ta điềuđộng nhân lực trợ giúp làm việc."

      Mục Nham sắc mặt đột biến, hoàn toàn để ý đến vết thương căng đau, đột nhiên xốc lên chănmền xuống giường, vừa ra ngoài vừa ra lệnh: "Đilàm thủ tục xuất viện cho tôi, bây giờ tôi trở vềtrong đội."

      "Thủ lĩnh?" Đại Lực tim đập mạnh và loạn nhịpmột chút, phản ứng kịp kéo cánh tay của Mục Nham, lo lắng khuyên: "Thủ lĩnh, vết thương của nặng như vậy bây giờ nên lại, trong đội phái nhân lực, ..."

      "Ít nhảm, cậu là thủ lĩnh hay tôi là thủ lĩnh?" biết sức lực ở đâu tới, còn có chút suy yếuMục Nham quăng tay ta ra, sắc mặt ảm đạm nhìn Đại Lực, giọng ám trầm: " làm thủ tục xuất viện."Giọng kiên định đến để cho Đại Lựckhuyên thêm câu nào nữa.

      Nhìn vẻ mặt hàn hiếm có của Mục Nham, Đại Lực thất vọng gãi gãi tóc, bước nhanh lao ra làm thủtục xuất viện cho . tiếng sau, sau khi trúngđạn nghỉ ngơi chưa đầy bốn ngày Mục Nham mặcbộ đồ đặc cảnh ngồi ở trong phòng thẩm vấn, ngồi đối diện với gương mặt tái nhợt của Tiêu Nhiên.

      " biết tăm tích của An Dĩ Nhược." phảicâu hỏi, trong giọng khẳng định khiến hai nhânviên cảnh sát có mặt kinh ngạc, Mục Nham nắm chặttài liệu trong tay, trầm giọng hỏi: " cho tôi biết ấy ở đâu." Thấy Tiêu Nhiên nhếch môi cười, chưa kịp để mở miệng, lạnh giọng: "Chớ qua loa với tôi biết, tôi còn có đần như vậy." Làm như nhìn thấu tâm tư của , câu vô nghĩa của Mục Nham cũng có.

      Ngẩng đầu đón nhận ánh mắt lạnh lùng của , TiêuNhiên cười rạng rỡ: "Tôi cũng biết, có thể làm gì tôi?" Giọng khiêu khích khiến MụcNham cố nén lửa giận ầm ầm nổi lên, ấy mất tích bốn mươi tám tiếng đồng hồ, ấy lại mất tích lâu như vậy?

      Cặp hồ sơ cầm trong tay ném "bốp" đến mặt bàn, hít sâu, lại hít thở, " có mấy người có dũng khí dám ở trong chung cư của chính phủ màbắt cốc." cùng thị trưởng An và Tịch Thạc Lương gặp mặt qua, làm ràng tường tận đối với tung tích của An Dĩ Nhược trước khi chuyệnxảy ra, Mục Nham có thể khẳng định An Dĩ Nhượcbị người bắt ở trong chung cư nhà mình. Mục Nham khẳng định là người của Tiêu Nhiên mangcô ấy , mục đích đương nhiên là bị bắt, nhưngvì sao trì trệ có động tĩnh gì, Mục Nham nghĩ mãi xong, cũng vì vậy vô cùng sốt ruột.

      Hài lòng nhìn thấy được tức giận của được khơilên, Tiêu Nhiên cười thần bí, nụ cười này có chútquỷ dị mê hoặc, giọng điệu thoải mái làm cho đáylòng người ta phát lạnh: "Chung cư của chính phủthì sao, ra khỏi cạm bẫy như thường." Thân thể hơi nghiêng tới trước, cố ý hay vô ý mà tới gần Mục Nham, làn môi phủ ở bên tai của , dùng lượngchỉ có hai người mới có thể nghe được : " xem có phải ấy chết rồi hay ."

      Nghe vậy, khóe môi người đàn ông mím thành đường, thân thể cứng còng đứng thẳng ở nơi đó,bên trong phòng thẩm vấn yên tĩnh nghe được tiếng hít thở nặng nề của , im lặng đủ để khiến người ngạt thở, giằng co kéo dài lâu đến năm phút,sau đó, định thần đứng thẳng người, bóng lưngcao ngất trong lúc vô hình khiến người ta áp lực,Mục Nham vẻ mặt nghiêm nghị mở miệng: "Điềukiện gì, ." Chỉ cần có điều kiện còn có đườngsống, đừng có cái gì cũng , vậy làm cho thể nào xuống tay.

      Khi biết được tin An Dĩ Nhược mất tích, MụcNham nhận định việc này hẳn là có liên quan đếnTiêu Nhiên, đương nhiên xem tổchức buôn lậu thuốc phiện lớn nuông chiều sau lưng , với tư cách "Thành viên gia tộc" Tiêu Nhiên là trợ thủ đắc lực của kết nghĩa của , trong tay nắm giữ tài liệu đủ để chặt đứt đườngsống của bọn họ, bọn họ mặc cho cảnh sát trị tội của , chẳng qua là ngờbọn họ hành động thần tốc như thế, thậm chí thể chờ thương thế của Tiêu Nhiên tốt hơn chútđộng thủ lần nữa, đem mục tiêu lần nữa khóa chặt ở An Dĩ Nhược.

      Vì sao lại cứ là ấy? Vì sao nhất định phải quấn côấy vào? Nghĩ đến trước và sau khi liên tiếp xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Mục Nham hối hận vì sao ở sân bay chọn đến diễn vở kịch vui này.

      Nếu như biết, nếu như biết, có phải tất cả được bổ cứu kịp? sơ suất, nên nhắc nhở côchú ý nhiều hơn. Đều do . Đáy lòng dâng lên tựtrách mãnh liệt, Mục Nham tự giác để lộ ra lo lắng.

      Tiêu Nhiên cong môi, đối với lo lắng của MụcNham hoàn toàn lơ đễnh, nghiêng đầu nhìn hai nhânviên cảnh sát đứng ở bên trong: "Có thuốc lá ? Tôi muốn hút thuốc." Mục Nham từ trước đến naykhông hút thuốc lá, biết.

      Hai nhân viên cảnh sát nhìn nhau, ánh mắt đều lả tả hướng về phía Mục Nham, chờ đợi thủ lĩnh chỉ thị.

      Hai tay bởi vì dùng sức nắm lại nắm đấm khớpxương cũng trở nên trắng bệch, Mục Nham hítsâu, nới lỏng nắm tay, ý bảo Đại Lực ra ngoàilấy thuốc.

      Ngón tay thon dài thuần thục đánh lửa, đốt thuốc,sau đó hung hăng hít hơi, phả ra vòng khóirất tròn, Tiêu Nhiên thong thả ung dung hút thuốc. Mà , chỉ im lặng chờ đợi.

      Trong khói thuốc lượn lờ, nam nữ mặt đối mặt mà ngồi thấy biểu cảm mặt lẫn nhau, Tiêu Nhiên hút hết điếu thuốc thứ ba, ánh mắt cái chớp mắt rời mà dừng lại mặt MụcNham, : " chưa từng thích qua tôi." Sau đó cười, tay phải hơi dùng lực, gạt hộp thuốc lárơi xuống đất, tâm tình đột nhiên kích động, " ấy, tại sao ấy mất tích liền gấpnhư vậy, tại sao? Tôi dựa vào cái gì cho biết? Nếu như tôi tôi thà chết, nghĩ sao?"Giọng run run, Tiêu Nhiên đột nhiên đứng lên, ý đồ nâng người đến phía trước bàn.

      Mục Nham nghiêng người về phía trước, hai tay rasức chống đỡ mặt bàn, ngẩng đầu trầm giọng gọicô: "Tiêu Nhiên!"

      Ánh mắt của lúc này đặc biệt thâm trầm, nhìn chằm chằm Tiêu Nhiên, bên trong có tức giận, có bất đắc dĩ, càng nhiều hơn chính là khó có thểche giấu lo lắng. Những ma quỷ kia đều là người tànnhẫn độc ác, An Dĩ Nhược vốn có sức tự bảo vệ mình, rơi vào trong tay bọn bọ, chỉ có thể mặc cho người xâu xé, muốn cứu , nhất địnhphải cứu . Nhưng tại lại thểkhông dây dưa với này tại đây.

      Hai vai suy sụp xuống, nước mắt trong mắt thoángchốc làm mờ hai mắt, Tiêu Nhiên giống như là lập đến mức vô vọng, giống như là người vùng vẫygiãy chết ở trong bóng đêm nhìn thấy được mộtchút ánh sáng lại nhanh chóng dập tắt, đáy mắt dĩ nhiên ảm đảm có ánh sáng, giọng vỡ vụn mà mở miệng gọi : "Mục Nham..."

      Nghe được người phụ nữ gọi tên của bi thươngnhư thế, Mục Nham quay mặt , vẻ mặt nhìn ra chút khác thường nào, trong lòng lại vén lên cơn sóng dữ dội.

      năm, cùng chung đụng với Tiêu Nhiên suốt cả thời gian năm, phải máu lạnh, tâm ý của vẫn đều biết được. Song, bất kể là thânphận cho phép hoặc là cái khác, đối với , , cho dù là chút thích cũng có.

      "Mục Nham, tôi." Nước mắt Tiêu Nhiên giọt giọt rơi xuống, "Cho dù là gạt tôi, lần tôi." hèn mọn cầu xin có thể lừa gạt lần, chỉ lần.

      Tình cảnh này, Đại Lực đột nhiên có chút luống cuống, thân thể cứng còng đứng ở cạnh cửa, nghĩ thầm thảo nào người trông coi Tiêu Nhiên trong khoảng thời gian bốn ngày, người phụ nữ này chỉ qua câu: "Mục Nham đâu? Tôi muốn gặp Mục Nham." Rốt cuộc nhìn ra được tế nhị giữa haingười, ánh mắt nhìn về phía Mục Nham, hy vọngnhận được chỉ thị ở mặt , bọn họ tựa hồkhông nên ở lại.

      " xin lỗi, tôi giúp được ." Mục Nhamngước mắt, đường nét cương nghị làm cho gươngmặt càng lộ vẻ tuấn lãng, nghe thấy lạnhgiọng : "Tiêu Nhiên, tôi rồi, tôi ." Lúc dứt lời, xoay người, đẩy cửa, rời .

      Bóng lưng cao lớn dứt khoát như vậy, có tí tilưu luyến.

      Tiêu Nhiên hoàn toàn sụp đổ, bên trong phòng thẩm vấn truyền đến tiếng quát to đau đến xé lòng của người phụ nữ, còn có tiếng bàn ghế va chạm.

      Mục Nham mặt chút thay đổi đứng ở bên ngoài, ánh mắt hướng về phía ngoài cửa sổ, giống như suy ngẫm, lại giống như tỉnh táo. Hồi lâu sau,bên trong yên tĩnh lại, Đại Lực cho biết vết thương của Tiêu Nhiên nứt ra căng đau đến hôn mê bất tỉnh, vòng trở vào, cúi người ôm lấycô đầu đầy là mồ hôi, đưa về nhà giam bệnh viện.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 24: Đêm trước khi

      Đêm khuya, thành phố yên tĩnh lại, nhà giam bệnh viện yên lặng làm cho người ta mơ hồ phát rét,Mục Nham khoanh hai tay dựa vào ghế ngồi ởtrong phòng bệnh, nghe được tiếng bước chân và tiếng chuyện trầm thấp, nhíu mày, đứng dậy ra ngoài.

      "Vụ án này cho con nhúng tay vào, quay về bệnh viện ngay." Mục Thịnh nhận được điện thoạicủa vợ, cấp tốc từ vùng khác vội trở về, còn chưacó vào nhà liền thẳng đến bệnh viện mà đến. Đứatrai con này mắt thấy liền muốn ông tức chết, nó còn muốn sống nữa hay .

      Mục Nham mím môi, có tiếp lời, lại nghe bốđại nhân ra lệnh: "Bố gọi điện thoại, vụ án do đội phó Lý tiếp nhận, bây giờ con hãy cùng bố."

      "Bố, con giao vụ án này cho bất cứ người nào." Tâm tình Mục Nham rất nặng nề, cau mày, để ý đến cơn tức giận của bố, nhanh chậm : "An Dĩ Nhược vì con mới bị kéo vào, con nhất định phải cứu ấy."

      "Con cứu thế nào? Con mới bị đạn bắn bị thương,dựa vào tình trạng tại con cho là con cứuđược ấy? tại ấy tung tích, sống hay chết cũng biết, con cho bố biết, con muốn cứu thế nào, hả?" Mục Thịnh nhìn con trai, lo lắng đánh thẳng vào trong lòng, "Bố chính là quá buông lỏng con, nên sớm chuyển cảnh đội của con, con làm thế nào đáp ứng mẹ con, con làm đượcsao?"

      Mục Nham nhíu mi, thản nhiên nhìn thẳng vào bố, "Con xin lỗi, bố, khiến bố mẹ lo lắng." Đối với bố mẹ, lòng đầy áy náy, người giống như như thế, thể bị thương, mỗi lần nhìn thấybố mẹ đến bệnh viện chăm sóc đau lòng đến rớt nước mắt, cũng nghĩ tới rút xa chút, song,lúc lần nữa nghĩ đến tính mạng của những ngườivô tội bị huy hiếp chờ giải cứu, lại quên ngay lo lắng của của bố mẹ, chỉ biết, thể nào để ý đến thiện lương bị giẫm đạp, thân là người cảnh sát, có tráchnhiện cũng có nghĩa vụ; chỉ biết, dùng tínhmạng có hạn của đổi lấy giây phút bình yên củaxã hội này.

      có thể làm cũng nhiều, nhưng dù sao vẫn tốt hơn so với làm.

      Tâm lý của Mục Nham luôn luôn là như vậy, từ đầu đến cuối vẫn theo nguyên tắc tuần hoàn này.

      " ai hiểu vụ án này hơn con, mà người liên lụy vào vụ án này cũng chỉ có con quen, cho nên,con thể giao cho bất kỳ ai." Mục Nham thở dài, vẻ bất đắc dĩ trong mắt được thu lại nhanhchóng, thay thế chính là kiên định cố chấp, "Xin bố tin tưởng con trai của bố phải cậymạnh, con lấy tính mạng của quần chúngra để đùa giỡn, mà con, lại càng đemmạng của mình làm trò đùa." có bỏ qua giãygiụa chợt lóe rồi biến mất mặt của bố, tiếptục : "Hiên tại An Dĩ Nhược nhất định là bình an,mục đích của bọn họ phải là giết ấy, chodù hành động chủ tâm giết người, cũng nhất định phải đợi cứu Tiêu Nhiên ra. Ngoại trừ con, có ai thích hợp hơn." Giọng của cực kỳ bình tĩnh, dường như chỉ là tán gẫu với bố, nội dung đề cập cũng liên quan đến chuyện sống chết,"Bố, để con , con nhất định đưa ấy còn sống trởvề." phải thuyết phục bố, bằng anhkhông thể nào ra khỏi thành phố A được.

      Nhìn con trai cao lớn tuấn trước mặt, ánh mắt của nó bình tĩnh kiên định, vẻ mặt điềm tĩnh nhưthường, kiên định của Mục Thịnh cơ hồ lại lần nữa bị tan rã, đột nhiên nghĩ đến vợ nghẹn ngào cầu trong điện thoại: "Lão Mục à, mặc kệ ông dùng cách gì cũng phải đưa nó trở về bệnh viện, nó là đứa con duy nhất của chúng ta, nếu như nó có chuyện khôngmay, ông bảo tôi làm thế nào sống tiếp." Vì thế, vẻ mặt ông dịu khuyên nhủ: "Con trai, phải bốngăn cản con, nhưng con cũng suy nghĩ thay cho bốmẹ chút, con có biết mỗi lần con đảm nhận chức vụ, mẹ con đều sợ tới mức ngủ yên,mỗi lần con bị thương, mẹ con đau lòng biết bao. Lúc trước con bất chấp phản đối của bố mẹ lựa chọn đến trường cảnh sát, chỉ cần bố câukhông có trường nào dám nhận con, đừng đặc cảnh, cánh cửa của giới cảnh sát con cũng vượt qua được. Nhưng bố có can thiệp con, bố mẹ tôn trọng lựa chọn của con, thậm chí đối với thăng chức của con bố cũng thầm bảo ngườiđè lại." Tiến lên bước, đưa tay khoát lên vaicủa con trai, ông lời thấm thía : "Bố mẹ thuậntheo con, là vì bố mẹ muốn ràng buộc tay chân của con. Cuộc sống của con, tương lai của con, con có quyền lựa chọn nhất. Nhưng nhiều năm như vậy rồi, con có thể làm đều làm, lúc nào là điểmdừng của con?" Nghĩ đến viên đạn lạnh băng bắn xuyên qua thân thể con trai, mắt của Mục Thịnh cũng đỏ.

      Do tính đặc thù của công việc, lại thêm thân phậncủa Mục Thịnh, ra Mục Nham rất ít về nhà,trong cảnh đội chỉ có Đại Lực và lãnh đạo trực thuộcbiết bối cảnh của , năm ngoái hoàn thành vụ án tuyệt đẹp, ràng có cơ hội thăng chức,nhưng lại gọi điện cho bố, nhờ ông nghĩ cách đèlại, bởi vì muốn tiếp tục ở lại trong tiền tuyến.

      chưa từng quên lúc ấy bố là mắng thế nào, "Mục Nham, vĩnh viễn đừng về nhà, tôi có đứa con trai này như ." đương nhiên cóthể hiểu được tức giận của ông cụ, danh chính ngôn thuận thăng chức dĩ nhiên là cách tốt nhất rờikhỏi tiền tuyến, vừa có thể tiếp tục làm nghề này, lại cần giống như bây giờ sống ở họng súngliếm máu trong cuộc sống, nhưng, phải làngười khác, là Mục Nham, quá cứng đầu, cũng quá cố chấp.

      Ánh mắt chuyển qua mặt của bố, mơ hồ nhìnthấy ông tóc bạc, : "Bố, con quên mạng con là bố cho, càng có quên con là đứacon trai duy nhất của bố và mẹ." Từ trước đến naybố luôn ít , đêm nay được những thứ này thực ra đè nén đến quá lâu, có bất đắc dĩ, có khẩn cầu, Mục Nham phải là nhận ra được dụng tâm lương khổ của ông cụ, nở nụcười ôn hòa, đưa tay bao lấy mu bàn tay của bố,bình tĩnh lại kiên định : "Xin bố cho con thêm chút thời gian nữa, con từng hứa, chỉ cần mườinăm, sau mười năm theo đuổi cảnh sát, bố bảo con làm thế nào làm như thế nấy." đem thời gian mười năm quý giá nhất trong đời người hiến cho quốc gia và nhân dân, mười năm sau, cũng nên rút khỏi đây rồi. Thực ra thấm thoát qua mộtnữa rồi phải sao? Chỉ cần giữ vững kiên trì, trôi qua.

      Lúc dứt lời, hai cha con ăn ý lựa chọn trầm mặc. Hồi lâu sau, ánh mắt của Mục Thịnh dừng ở lồngngực của Mục Nham, đau lòng : "Con mới bịđạn bắn bị thương..." Làm như được nữa,ông hơi quay mặt , cảm giác được Mục Nham nặng nề nắm tay ông, Mục Thịnh thầm thở dài tiếng,trở tay bắm lấy tay Mục Nham, dặn dò: "Con trai, hứa với bố bất cứ lúc nào chỗ nào, cũng phải lấy an toàn của bản thân làm suy tính trước tiên."

      Ông và vợ chỉ có đứa con trai thế này, từ bướng bỉnh, hai vợ chồng cũng nuông chiều đứa , nhưng rất tôn trọng ý nguyện của nó,nó ghi danh trường cảnh sát mặc dù bọn họ hài lòng nhưng có ngang ngược cản trở, dù sao đó cũng là hướng của cả cuộc đời đứa ,bọn họ muốn về sau Mục Nham oán bọn họ,nhưng khi Mục Nham được chọn trúng để tiếp nhận huấn luyện nghiêm ngặt và đặc thù của cảnh đội, hai vợ chồng ông bà Mục cuối cùng bị kíchđộng, cả nhà đều tới khuyên nhủ, thậm chí là dượngdì, hai ông họ lớn cũng tới, Mục Thịnhthậm chí đánh cho con trai bạt tay. Hơn hai mươi năm, lần đầu tiên ông đánh con trai.

      Mục Thịnh nhớ rất , ngày đó vẻ mặt Mục Nhamcũng giống như bây giờ bình tĩnh như vậy, nó tránh cũng tránh, trúng cái tát cường bạo này của ông, sau đó sờ sờ vào bên má, ngước mắt nhìn bố, cố chấp : "Bố, xin bố tôn trọng lựa chọn củacon."

      câu , Mục Thịnh thể nào phản bác, hai bố con đối mặt rất lâu, ở trong mắt Mục Nhamông nhìn thấy được kiên định này, nhắm mắt, cuối cùng thở dài cái gì nữa.

      Lúc này đây, ông tựa hồ phải lần nữa lựa chọn tôn trọng. Ai bảo nó chỉ là con trai của ông, lại làmột người cảnh sát thân gánh trọng trách. Ông thể ích kỷ, dù là ông nỡ.

      Mục Nham nắm chặt tay của bố, trưởngthành, bố già , hồi tay được bố nắm, bây giờ, có thể nắm lại toàn bộ bàn tay của bố rồi. Giương mắt nhìn lại, nhìn thấy nếp nhăn ởkhóe mắt của bố, mái tóc bạc, trong lòng đau xót, mắt hơi ẩm ướt, khẽ gật đầu, hứa: "Con biết rồi."

      Đứng ở dưới lầu nhìn theo bố rời , trong lúc lái xe mở cửa xe cho ông, Mục Nham trầm giọng: "Bố?"

      Mục Thịnh xoay người, gió đêm mát lạnh đưa lờinói ràng của Mục Nham vào trong tai: "Cám ơn bố!"

      Mục Thịnh nở nụ cười, nụ cười vui vẻ. Sau đó vẫytay ý bảo vào, ngồi lên xe rời .

      Mục Nham cúi đầu đứng ở bên ngoài rất lâu, giống như đứa đứng phạt.

      Sau hồi lâu, cong môi kéo ra nụ cười, xoay người trở lại phòng bệnh.

      Mục Nham đổi thuốc vào, Tiêu Nhiên tỉnh, biết có người vào cũng để ý, chỉ thất thầnnhìn chằm chằm vào đỉnh vách tường, ánh mắt mờ mịt.

      Ngồi ở mép giường của , hỏi: "Đói chưa? Cómuốn ăn chút gì ?" Thấy lời nào, rót chén nước, đỡ ngồi dậy, đưa tới bên môi : "Mở miệng."

      Tiêu Nhiên dời mắt đến gương mặt tuấn củaanh, sau đó gì mà vươn cánh tay ôm chặteo của .

      Mục Nham nhíu mi, nghe được thở dài cái, sau đó kiên định đẩy ra, mở tay ra cầm cái cốc lên, "Tiêu Nhiên, đừng như vậy."

      "Bốp" tiếng vang lên, cái cốc bị nện xuống đất, đồng thời cũng xé nát tiếng lòng của , vẻ mặt Tiêu Nhiên hung dữ gầm : "Mục Nham, tôimuốn cho tận mắt thấy ấy chết." Cực kỳgiận dữ giống như oán hận bắn ra từ đáy mắt của ,vì sao có thể thờ ơ như vậy? Vì sao máulạnh như thế? Rốt cuộc là làm thế nào làmđược? cam lòng, chết cũng camlòng.

      Thấy mím môi , Tiêu Nhiên suy sụpnằm xuống, trầm mặc lát chỉ trầm tĩnh phun ra câu: "An Dĩ Nhược sớm ở thành phố A, cho dù những kẻ đần độn kia lật cả thành phố A cũng tìm được ấy." giọng cười,đôi mắt rũ xuống sắc mặt bình tĩnh đến giống như hồ nước lặng.

      Mục Nham im lặng, điểm ấy nghĩ tới. Theoanh phỏng đoán, ngày An Dĩ Nhược mất tích đó đãbị mang rời khỏi thành phố A, bọn họ khôngngốc mà núp ở chỗ này chờ người của cảnh sáttìm đến. Cho nên, cũng bất ngờ.

      "Tôi dẫn , chúng ta cùng Vân Nam." Tiêu Nhiên mở mắt ra, ánh mắt đột nhiên trở nên thâm trầm, nhìn Mục Nham giọng : " có biếttôi có thể dễ dàng tìm được ấy, nhưng các lạirất khó khăn. Mười ngày, nếu như trong vòng mườingày tôi có bình an trở về, chắc chắn ấy sẽchết." Đây là quy củ của "gia tộc", lúc biết được tin An Dĩ Nhược mất tích liền biết mình rất nhanhcó thể rời khỏi cái nơi quỷ quái này, đương nhiên, cũng có khả năng khác, chính là trong vòng mười ngày thể nào thoát ra, và An Dĩ Nhược đều phải chết.

      Dừng lại lát, Tiêu Nhiên tuyên bố: " mình , ai cũng thể cùng." đồng ý liềndẫn , về phần có thể cứu được người hay đó là chuyện của , liên quan đếncô. Nếu như đồng ý, gánh hết thảytội danh, cùng lắm chết, sợ.

      Mục Nham trầm tĩnh nhìn nụ cười đẹp đẽ của , ánh mắt ám trầm từ từ sắc bén, liễm thần rũ mắt xuống, : "Tôi sắp xếp, ngày mai chúng ta liền ."Như vậy, đương nhiên cực kỳ mạo hiểm, Tiêu Nhiênsa lưới vốn là khó khăn, như vậy ràng cho thấythả hổ về rừng, nhưng , còn lựa chọn nào khác.

      Người phụ nữ lãnh ngạo mà cười to, khuôn mặt vốntuyệt đẹp trở nên vặn vẹo và khó coi, cười đủ rồi, côlạnh giọng : "Mục Nham, cho là có thểcòn sống trở về?" Đúng vậy, định để cho còn sống trở về, muốn cứu An Dĩ Nhược, cùng Cố Dạ liên thủ giết bọn họ.

      chỉ là nhìn Tiêu Nhiên, bình tĩnh, vững vàng, ánhmắt này, ám trầm đến giống như đêm tối, sau đó, đường nét căng chặt dần dần dịu dàng lại, Mục Nham cũng cong môi cười, nghe thấy từ từnói: "Tôi luôn luôn có lòng tin." Chuyến này quả mạo hiểm, nhưng cũng hoàn toàn khôngnắm chắc, đối với kẻ địch, Mục Nham cũng khôngxem thường nhưng lại càng tự ti. An Dĩ Nhược phải bình thường, dũng cảmvà thông minh của tận mắt thấy, tin nhất định có thể chịu đựng được đến đến, chỉcần , hết thảy chính là cục diện khác.

      tin . tin trực giác của chính mình.
      Chương 25: Từng sợi tơ tình

      Ở hành trình Vân Nam lần này ước chừng ngày sau rốt cuộc Mục Nham sắp xếp xong chuyến . ai biết cùng với cấp những gì ở trong văn phòng. Bọn tiểu tử dưới quyền của chỉ nhớ lúc hai người ra văn phòng, vẻ mặt nghiêm nghị dị thường. Sau đó, họ lái xe chạy thẳng đến Phủ Thị Chính, tham gia hội nghị dường như rất là khẩn cấp.

      Vào lúc xế chiều, vé máy bay của Mục Nham và Tiêu Nhiên được đưa đến tay Đại Lực trong đội chống ma túy.

      "Thủ lĩnh, để em theo ." Đại Lực nắm chặt vé máy bay, đứng thẳng ở trước người Mục Nham, "Những người đó cái gì cũng làm được, mìnhanh rất nguy hiểm."

      Mục Nham vừa mới từ Phủ Thị Chính trở về, có lẽ là vết thương đạn bắn bị đau, vẻ mặt hơi lộ vẻ mệt mỏi chút, tiến lên bước cúi người rút lấy vémáy bay, vỗ vỗ bả vai của Đại Lực, "Lúc tôi vắng dẫn dắt các em tốt cho tôi, ai muốn có dấu hiệu lười biếng, người đầu tiên bỏ qua là cậu." làm ra vẻ thoải mái mà trêu chọc, thấyĐại Lực lại muốn cái gì đó, miễn cưỡng cười : " có tôi đám tiểu tử các cậu đây phải tiến về phía trước, đừng cho là tôi lần này có về, nhiều nhất nửa tháng." Vừa về phía cửa vừa : "Chờ tôi trở lại chỉnh đốn các cậu."

      Thấy Mục Nham từ lầu xuống, em dướiquyền làm việc trong đại sảnh đứng thành mộthàng thẳng tắp chỉnh tề, ở dưới ánh mắt chăm chú của , vẻ mặt trang nghiêm, cẩn thận nâng tay phảilên chào .

      Bầu khí lúc xế chiều tựa hồ rất buồn, độichống ma túy được lồng ở trong loại cảm xúc gọi là ly biệt, góc nào đấy trong lòng Mục Nham dần dần trở nên ẩm ướt.

      Hơi mím môi, ngẩng đầu lên hít sâu, Mục Nham đứng nghiêm ở trước mặt mọi người, nâng tay phải lên trịnh trọng chào lại.

      Ánh mắt sắc bén như chim ưng lần lượt lướt qua mọi người, Mục Nham trầm giọng: "Tất cả đều phấn chấnchút cho tôi, nếu để tôi nghe thấy ai Mục Nham mang người ủ rũ ra ngoài, thua kém hơn lính cấp dưới của Lý đội." Ngừng chút, khóe môi hơinâng lên: "Mỗi người mỗi ngày hít đất 500 cái, chạyba vòng quanh thành phố A. Có nghe thấy ?" đề cao lượng bốn chữ cuối cùng, giọng namthuần phác vang vọng ở đại sảnh làm việc, sau đó hài lòng nghe được mọi người sức mạnh trànđầy đáp: "Nghe thấy được."

      "Giải tán." Mục Nham tràn đầy tinh thần mà ra lệnh,thấy các cảnh sát viên chần chừ, cười nhìn đồng hồ, "Còn giải tán? Hết giờ làm rồi. Trực ban ở lại đàng hoàng, những người khác nên về nhà về nhà, nên hẹn hò hẹn hò, có hiệu suất chút."

      "Vâng." Mọi người đứng nghiêm sau đó nhanh chóng tản ra, Mục Nham cúi đầu im lặng lát, nângbước rời .

      Ánh trời chiều chiếu rọi xuống, người đàn ông trẻ tuổi tuấn dật nheo mắt lại ngửa đầu nhìn về phíachân trời, dáng người cao ngất này, thần thái phóngkhoáng này, nhìn qua ấy là sao hết sức chuyên chú,làm cho người ta tự chủ được mà tránh, làmnhư rất sợ quấy rầy suy ngẫm của . Song, ai biết, giờ này khắc này của Mục Nham, đáy lònglại là mảnh rụng trống .

      Sau khi về nhà ăn tối với bố mẹ xong, Mục Thịnhgọi điện thoại bảo lái xe đưa con trai về nhà trọ. Má Mục thấy con trai phải , ở trong lòng khóc lóc,nghẹn ngào : "Đại Mộc à, con trở về sớm chút, mẹ vẫn chờ bồng cháu đấy."

      Mục Nham ôm mẹ, vỗ vào lưng của bà, cười : "Mẹ giữ gìn sức khỏe, chờ con quay về lầnlượt gặp mặt, cam đoan cuối năm cưới con dâu về cho mẹ, có được ?" Mấy năm nay luôn độc thân, má Mục lúc nào cũng dùng mọi biệnpháp để xem mắt, Mục Nham cũng nhớmình tránh được bao nhiêu lần rồi.

      Nghe thành như vậy mà chịu xem mắt,còn hứa nhanh chóng cưới con dâu về cho bà, máMục càng sinh lòng sợ hãi, khóc đến càng lúc càng lợi hại hơn, "Cái thằng bé này... Lúc nào cũng khiến mẹ lo lắng... Mới bị thương lại muốn ra ngoài..." được nửa, bà khóc đến thể nàotiếp tục.

      "Mẹ đừng lo lắng, sao, vết thương tốt hơn nhiều rồi, tại đau chút nào, nếu như mẹkhông tin con đây xuống lầu chạy mấy vòng?" Mục Nham vụng về , thấy mẹ khóc đến thương tâm, biết nên an ủi thế nào, nháy mắt ra hiệu với bố.

      Mục Thịnh trầm mặt xuống kéo vợ ra khỏi lòng ngựccủa con trai, "Được rồi, đừng có khóc lóc sướtmướt. Cũng phải lần đầu tiên nó nhận nhiệmvụ, bên kia đều sắp xếp xong, có người chi viện."

      "Bảo ông đón nó về bệnh viện, ông lại la ó, trái lạiđồng ý nó Vân Nam, nó phải con ruột củaông hả?" Má Mục liền phát cáu, lau nước mắt oán trách Mục Thịnh, "Tôi cho ông biết, lão Mục, nếu nó có xảy ra chuyện may, tôi cũng sống nữa."

      " cái gì đó, chẳng lẽ nó là tôi nhặt được?" Mục Thịnh nhíu mày, cùng con trai nhìn nhau, hết cách hạ giọng mềm mỏng: "Thân thể vốn tốt,đừng khóc, người già rồi, ở trước mặt con trai cũngkhông chú ý chút hình tượng."

      Kết hôn hơn ba mươi năm, bố mẹ của luôn sống rất đằm thấm, ở trong ấn tượng của Mục Nham, dường như bố mẹ chưa từng cãi nhau. Mặc dù bố làmột người cứng nhắc, nhưng đối với hay khóc củamẹ lại rất thương cưng chiều. Còn nhớ khi đó bởi vì chuyện Mục Thịnh áp chế việc thăng chức củaanh mà mẹ khóc tràng, suốt ba ngày khôngchịu chuyện với bố. Mục Nham rất sợ họ cãi nhau, vội vàng chạy về nhà. Trong phòng sách, bố lại chỉ thở dài, : "Mẹ con nha, làm lãnh đạonhiều năm như vậy rồi, chút giác ngộ cũngkhông có." Giọng điệu này, vẻ mặt này, Mục Nhamchỉ muốn cười, vì thế : "Bố hò hét má ơi, dù sao cũng thể cương như vậy, vợ chồng già còn cãi nhau chiến tranh lạnh, ánh mắt quần chúng lại sáng như tuyết, thể để người ta chê cười."

      Mục Thịnh trừng mắt nhìn , ràng đối vớigiọng điệu dạy bảo biết lớn của cực kỳ bất mãn, sau đó vừa cười khổ : "Cũng ba ngày, cứ thế cho bố trở về phòng ngủ, con với mẹ con chút, aiz..."

      Mục Nham nở nụ cười, trong đầu đột nhiên nảy ra ýnghĩ, nghĩ thầm chờ kết hôn, cũng muốn giốngnhư bố thương mẹ vậy, làm hết sức mình để vợhạnh phúc.

      Vì vậy, ý nghĩ bắt đầu nảy sinh, sau đó được Mục Nham cẩn thận đặt ở trong lòng, chưa bao giờ nhắctới với bất kỳ ai.

      cho rằng, có số lời , vốn cầnphải ra chiêu cáo thiên hạ, và có số tìnhcảm, bao giờ có thể bị ai khơi lên.

      Nhiều năm như vậy, cho rằng có thể kiểm soát cảm xúc rất tốt, thậm chí quản lòng của chínhmình rất tốt.

      Đêm đó, Mục Nham đứng ở trước cửa sổ nhà trọđến đêm khuya, trước giờ chạm vào thuốc lầnđầu tiên rút ra điếu. Trước khi ngủ lấy sổ ghi chép trong ngăn kéo ra, viết xuống hàng chữ rồng bay phượng múa, sau đó tắt đèn ngủ, ngày hôm sau được xe cảnh sát hộ tống thẳng đến sân bay.

      Thị trưởng An và Tịch Thạc Lương bất ngờ tới đưatiễn, ngoài kiểm an, thị trưởng An nhắn gửi: "MụcNham, làm bố, tôi thành khẩn xin cậu nhất địnhmang được Dĩ Nhược về."

      Mục Nham biểu ra vẻ cực kỳ bình tĩnh, nhưngnhìn kỹ chút, vẻ mặt đặc biệt ngưng trọng, gật đầu: "Ngài yên tâm, tôi nhất định mang ấyvề."

      Ánh mắt vô tình chạm đến Tịch Thạc Lương, mệt mỏi cùng bất lực mặt ta nhìn cái khôngsót gì, giương mắt nhìn Mục Nham, ta : "Xinnhờ , chú ý an toàn." có tí ti thành phần đạo đức giả, cũng từ gạt người, giờ phútnày, ngoại trừ kí gửi hy vọng với Mục Nham, cái gì cũng làm được. lựa chọn tin tưởng,lựa chọn chờ đợi, vạn bất đắc dĩ đón nhận tình huống đau khổ.

      Nhìn ánh mắt lo lắng của Tịch Thạc Lương, Mục Nham mỉm cười đối mặt: "Chờ tin của tôi."

      Trong nháy mắt xoay người này, Mục Nham lại có chút hoảng hốt đau đớn, đáy lòng bị từng sợi tơquấn quanh, trong trập trùng kèm với bất đắc dĩ và chua sót.

      được, cũng .

      "Mục Nham?" Suy nghĩ phù du bị tiếng gọi nhẹnhàng mềm mại kéo về, Mục Nham mở mắt ra, Tiêu Nhiên nhìn : "Tôi muốn uống nước."

      Mục Nham đưa tay thăm dò cái trán của , cảm giác được thân thể khác thường, lục lọi thuốc hạsốt chuẩn bị trước đó, nhã nhặn gọi tiếp viên hàng đưa tới ly nước cho , "Uống thuốc ."

      Cầm lấy thuốc tay rồi uống ngụm nước,Tiêu Nhiên yếu ớt dựa trở về vào bả vai , cố hết sức kéo cánh tay của qua, nhắm mắt lạicọ sát trong lòng , nhìn trong mắt người ngoài bộ dáng vô cùng thân thiết, rất giống đôi tình nhân.

      Đối với hành động của , Mục Nham cứng lại mộtlát, cuối cùng nhíu mày .

      tại Tiêu Nhiên cực kỳ suy yếu, trước khi bác sĩ dặn dò, để đảm bảo an toàn thân thể củaanh, lãnh đạo cấp cầu tiêm thuốc cho nghi phạm, ngoại trừ luôn để cho duy trì trạng thái suyyếu, ngoại thương tương đối nghiêm trọng bất cứ lúcnào cũng có thể phát sốt, cho nên, Mục Nhamcũng có tra hỏi , dọc đường còn phải chăm sóc .

      " hy vọng máy bay cứ bay thẳng mãi như vậy, vĩnh viễn cũng đừng ngừng lại." Giữa bọn họ, giốngnhư chưa bao giờ gần gũi qua giống như tại vậy, đối với cùng chỗ khó có được này, tâmtình Tiêu Nhiên là hiếm có bình tĩnh, trong mấy ngày này, có thể danh chính ngôn thuận tới gần , mà , cũng có trách nhiệm chăm sóc , cho dù tất cảđều là giả tưởng, cho dù cùng thỏa thuận đến VânNam bị phá vỡ, cũng cam tâm tình nguyện trầm luân.

      Tiêu Nhiên biết ý nghĩ của Mục Nham, thích tới gần, giữa bọn họ, thực ra chôn quả bom hẹn giờ, đến Vân Nam, đến biên giới Trung - Miến, có thể bị kích nổ bất cứ lúc nào. cho cùng, giữa bọn họ, cách xa hay gần, đều là nguy hiểm. Nghĩ đến đây, vẻ mặt Tiêu Nhiên ảm đạm, khép hờ đôi mắt có phần ẩm ướt.

      Máy bay hạ cánh ở sân bay Côn Minh, nơi cụccông an chuẩn bị tốt cho máy bay trực thăng, saukhi cùng Mục Nham đàm phán, trực tiếp đưa haingười về phía mậu khu biên giới Tả Cáo nằm ởbờ phía nam Ruili Thụy Lệ của Giang Đông. Lúcnày, Mục Nham cũng biết An Dĩ Nhược bị Cố Dạ giam cầm tại cảng thương mại Myanmar—thành phố Muse cách với Tả Cáo chỉ có con sông.

      Tới khách sạn đặt trước trước đó, Mục Nham báo cáo công tác với lãnh đạo cấp . Khi trở vềphòng, Tiêu Nhiên quấn khăn tắm dựanghiêng ở sofa, thấy vào, nở nụ cười, đôi mắt quyến rũ giống như tơ vậy nhìn : "MụcNham, chúng ta thế này trông giống như đôi vợchồng?"

      Mục Nham lúng túng quay mặt , nâng bước đếnphía trước cửa sổ nhìn cảnh đêm.

      Mậu khu biên giới Tả Cáo đối với Mục Nham mà cũng xa lạ, ở trước khi bị bố cưỡng ép gọi về thành phố A, từng làm ở côngty đá quý tài chính hùng hậu nhất chỗ này, nhớ tới kiếp sống nằm vùng năm ấy, khóe môi Mục Nham nhấp thành đường. Quen biết với TiêuNhiên là khi đó, cho nên nơi này, thực ra anhcũng muốn bước vào lần nữa.

      Hành động lần này cực kỳ đặc biệt, dù rằng cóchuyên gia phối hợp làm việc với , nhưng bọn họ cũng thể lộ diện giúp đỡ chăm sóc TiêuNhiên, căn cứ vào sắp xếp các hành động, cùng với tại phải tấc rời, chonên, đêm này, phải ngủ cùng phòngvới .

      Nghe được tiếng bước chân phía sau, Mục Nhamnhíu chặt lông mày, ngay sau đó, thân thể mềm mạikhông xương của người phụ nữ dán lên phía saulưng , cánh tay thon thả trắng như tuyết ôm vào bên eo của , "Mục Nham..."

      "Tiêu Nhiên!" Sắc mặt Mục Nham khẽ biến, đưa tayuốn tách cánh tay của ở bên hông ra.

      giọng cười, để ý tới vết thương đau, làm như dùng hết sức lực toàn thân ôm sát ," có biết, tôi luôn muốn đem chính mình cho ." là người đàn ông duy nhất muốn, muốn, cũng thể bỏ qua cơ hội tối nay này.

      "Tiêu Nhiên!" Giọng Mục Nham thoáng chốc trở nên trầm, ra sức bẻ ngón tay , xoay người nhìn cũng nhìn , đến trước sofa cầm khăn tắm quấn ở thân thể □ của , "Nghỉ ngơi , ngày maichúng ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm."Dựa theo kế hoạch, ngày mai bọn họ phải chính làđường núi, cần nghỉ ngơi, bằng rất khó ứng phó tình huống đột phát.

      Khuôn mặt xinh đẹp nổi lên ửng đỏ, Tiêu Nhiên đưatay kéo rơi khăn tắm, sóng mắt mơ màng giống nhưsương mù vững vàng khóa lại, thân thể uyểnchuyển như dây mây quấn lên thân hình to lớn củaanh, cho cơ hội né tránh kiễng chân hônlên môi Mục Nham, đồng thời giọng nỉ non:"Mục Nham, quên cho biết, tôi từng học qua thôi miên..."

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 26: Lạnh lẽo bi thương

      , định trước vạn kiếp bất phục; Côđánh về phía , định trước thiêu thân lao đầu vào lửa. Bọn họ tình cờ gặp gỡ, chung quy là mộtkiếp trốn thoát được, giống như bữa tiệc của cái chết. Song, cho dù rơi vào vực sâu, cũngmuốn ở trước khi biến mất nở rộ oanh liệt, đây,chính là tình của Tiêu Nhiên.

      Người đàn ông nghiêng đầu tránh nụ hôn của , theo bước tiến của lui về phía sau hai bước, thân thể bị người phụ nữ dồn ở giữa và kính thủy tinh.

      "Tiêu Nhiên!" Vẻ mặt lạnh lùng thoáng chốc thêm vài phần sắc bén, Mục Nham kinh ngạc lại càng phẫnnộ hơn.

      Thôi miên? lại biết phương pháp thôi miên?

      Rốt cuộc là người phụ nữ như thế nào? thực đáng sợ.

      Dưới ánh trăng mờ, thân thể người đàn ông căng chặt, cánh tay mềm mại của người phụ nữ vòng trêncổ của , đôi mắt như tơ quấn chặt lấy . Lúcnày Tiêu Nhiên giống như đứa yếu ớt và lạità mị hít thở nhàng ở bên tai , nghiền nátthân mật lẩm bẩm lời vụn, nghe kỹ hơn, chính là tên của .

      Mục Nham. Mục Nham.

      ai biết, tên này, ở trong lòng , sớm in dấu xuống động lớn, trống rỗng thấy đáy.

      Mục Nham chỉ cảm thấy bản thân trầm luân ở trongcõi mộng, chung quanh đều trở nên mơ hồ và hỗnloạn, dưới đáy lòng chính là loại dục vọng nào đó bị giọt giọt nâng lên, khiến cho cõi lòng của anhkhông muốn được bình yên.

      Thân thể cứng đờ có nghĩa là thần trí của mơ màng, đôi mắt u lạnh lẽo như băng, từ từ ra thân thể thon dài cân xứng của người phụ nữ, tâm niệm dần dần trở nên phiêu diêu, dùng sức lắcđầu, cố làm bản thân tỉnh táo, sau đó đau đớn nhắmmắt lại, hai tay giữ chặt bờ vai □ mảnh khảnh củangười phụ nữ ở trong khí, dùng hết phầntự chủ cuối cùng ngăn cản tới gần.

      sắp chịu nổi rồi, trong sương mù thấy mặt , chỉ mơ hồ nhìn thấy hình bóng. thể lại liếc nhìn thêm cái nào nữa, ảo giác ở đáy mắt này có thểdễ dàng làm tan rã ý chí của , duỗi tay về phía , bất kể như thế nào cũng thể nắm, giữ, từ đó, chính là hủy diệt.

      Tâm như quỷ mị, tâm như hủy mị. chophép mình phạm sai lầm, bất kể ở dưới tình huốngnào cũng được.

      Nhưng mà, dòng suy nghĩ của lại hỗn loạn, quyết tâm mãnh liệt cuối cùng chống lại thuật thôi miên làm mất tâm trí ấy, nhíu mày, cảm giác được vết máu từ khóe môi chảy xuống.

      Nụ cười của Tiêu Nhiên tuyệt đẹp như vậy, ở trongmắt của , đàn ông chống cự cũng chỉ là tạm thời,trừ phi được huấn luyện đặc thù, bằng khôngkhông ai có thể chống lại được lực thôi môi của thuật thôi miên, nhưng sau nụ cười đó, tâm lại càngngày càng lạnh hơn. thậm chí chỉ còn chút tôn nghiêm cũng từ bỏ, còn lại cái gì đâu?

      Cho tới nay, ở trong thế giới tình cảm, vẫn thiếu thốn đến có gì cả. Mục Nham xuất chắc chắn là ánh mặt trời ấm áp quét xuống trong sinh mệnh này của , bình tĩnh của , thản nhiên củaanh, thậm chí là im lặng của , sớm hám động lòng của , khiến từng bước hãm sâu, khôngcó sức tự kềm chế.

      Ngày đầu tiên nhìn thấy , , ít lời ít ngữ của , ngay thẳng chính trực của , yêuhết thảy của . mất phương hướng, vẫn chưatỉnh lại, mãi đến khi đột nhiên biến mất ở thế giới của , mãi đến khi ở sân bay thành phố A bấtngờ thấy hôn An Dĩ Nhược, mộng của như sập đổ tức .

      "Mục Nham." quyến rũ gọi tiếng, nhìnánh mắt đau đớn và bi thương của , trong lònglại càng gì thê lương cùng tan vỡ. Lẽ nào nhất định phải dùng cách thế này mới đạt được người của sao? thử qua ngàn vạn lần, nhưng cách nào thuyết phục bản thân từ bỏ tình yêunày, mắt thấy mình trở thành thiêu thân lao đầu vào lửa, lại vẫn bất chấp tất cả kiên quyết chútdo dự.

      cho rằng cũng phải lạnh lùng vô tìnhnhư mặt ngoài, nhưng, sai rồi.

      ngẩng đầu lên, khó khăn giơ cánh tay lên mơntrớn khóe môi , ngón tay cái dịu dàng lau máu đỏ ngừng rỉ ra khóe môi: "Vì sao chấpnhư vậy? chết, biết ?" Lo lắng, nâng chân, môi, dán lên môi của , máu, chảy vào trong miệng , trượt vào cơ thể, thấm vào linh hồn.

      Giọng kia mềm mại đáng đến cực điểm thân mật lẩm bẩm như thanh kiếm sắc bén xuyên thẳng vào lồng ngực của người đàn ông. Lưng của Mục Nham dính sát vào ở kính thủy tinh lạnh băng, nặng nề thở dốc, cảm giác được ý thức từ từ rời rạc, tay hơi dùng sức, mượn từ thân thể chống cự ra lệnh mình cảnh giác.

      "Tôi tuyên thệ: Tôi tình nguyện trở thành người cảnh sát nhân dân nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa. Tôi cam đoan trung thành với □ Trung Quốc,trung thành với tổ quốc, trung thành với nhân dân,trung thành với pháp luật; Phục tùng mệnh lệnh, nghe theo chỉ huy; Giữ nghiêm kỷ luật, giữ đúng bímật; Công bằng chấp pháp, thanh chính liêm khiết; Hoàn thành nhiệm vụ, sợ hy sinh; lòng vì dân phục vụ, tôi nguyện hiến thân cho nghiệpcảnh sát nhân dân cao cả, vì thực lời thề củamình mà nỗ lực phấn đấu!"

      □ là cuồn cuộn thủy triều, phải bất cứ ai muốn dùng ý chí kiên cường là có thể chống lại.Trán người đàn ông thấm ra mồ hôi, ướt tóc mai củaanh, tay nắm giữ bả vai của người phụ nữ, tayphải nắm chặt thành nắm tay chống đỡ ở trán, vô cùng trang nghiêm mà tuyên thệ, nỗ lực kéo lý trí còn sót lại của mình về.

      ngước mắt nhìn , nhìn thấy vẻ mặt thốngkhổ, nhìn thấy mồ hôi bên trán , nghe thấy giọng trầm thấp của , nghe thấy lẩm bẩm lờithề, giãy giụa, rất thống khổ, nhìn từ từ ngồi xổm xuống.

      Đêm tiêu điều lạnh lẽo rét buốt, gió điều hòa nhẹnhàng thổi qua, hai tay người đàn ông xen vào trong tóc, cắn chặt răng, ôm đầu ngồi trượt xuống đất, "Tiêu Nhiên, vì chính mình giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng." Người đàn ông thở hổn hển thầm, giọng vẫn kiên quyết chút do dựnhư trước.

      là người, phải thần, Mục Nham lúc này, cứu được chính mình.

      Vì bản thân giữ lại chút tôn ngôn cuối cùng. câu , dập tắt ngọn lửa bùng cháy rừng rực.

      Cố nén run rẩy của cơ thể, lại nén được phong ma điên cuồng gào thét trong lòng. muốn tự tay hủy nhiều hơn, hủy ... Nhưng, côyêu , thương ... Hóa ra, chịu được nhất, dĩ nhiên là khinh bỉ.

      Rất lâu sau, trong mắt Tiêu Nhiên chát chát, ẩm ướt, chần chừ rồi vươn tay xoa đầu của .

      là người đáng thương, người đáng thương.

      Tình cảm mãnh liệt đến điên cuồng trong mắt dần dần thu lại, ánh mắt mị khiếp người từ từ mất . Tiêu Nhiên suy sụp cúi đầu, hai vai suy sụp đồng thời quỳ rạp xuống trước mặt , ôm chặteo người đàn ông, lúc rũ hai mí mắt là có giọt nước mắt lạnh lẽo rơi xuống, , giọt ở cổ .

      Là nước mắt, lại càng là tâm huyết.

      Mục Nham cố tỉnh táo lại, nhắm lại hai mắt lên vẻ mặt bi thương đầy nước mắt của người phụ nữ, sương chiều mờ tối đột nhiên phát sáng lên, đầu ócrối loạn trở nên tỉnh táo chút, từ từ mở mắt ra, nhìn thấy nước mắt đọng ở mặt Tiêu Nhiên, cônhìn , ánh mắt nóng bỏng ấy là dạng coi ai ra gì triền miên cùng đau lòng.

      Trong phút chốc, Mục nham mềm lòng, dựa vào tự chủ ngăn cản được thuật thôi miên mê hoặctâm thần con người, có thể giết , hoặc là chạy trốn, nhưng có.

      Hít sâu, lần lại lần, mãi đến trong lòng hoàn toàn bình tĩnh trở lại, kéo xuống áo khoác của mình quấn lầy thân thể □ của , thở dài ôm ngườiphụ nữ vào trong lòng, lâu sau, trầm giọng : "Xin lỗi!" Xin lỗi cái gì? biết, nhưng ngoại trừ câu này, biết còn có thểnói cái gì nữa.

      Tiêu Nhiên khóc, nghiêng đầu tựa vào trước ngựcanh, kèm với lồng ngực chấn động của lẳng lặng rơi lệ, lòng của lạnh đến quá lâu, lâu đến nỗi côđã sắp chết trong lạnh lẽo này, giờ này khắc này, chỉ muốn tham lam hấp thu ấm áp ngườianh.

      muốn , nhưng , cuối cùng muốn khôngđược. nhún nhường cầu xin tình của ,nhưng bất kể thế nào cũng muốn ở trước mặt vứt bỏ chút tôn nghiêm còn sót lại này.

      là người, là người phụ nữ.

      Bóng dáng chồng chéo ôm nhau cùng chỗ ở phíatrước cửa sổ, Mục Nham thu hẹp hai tay ôm vào trong lòng, lên tiếng, mặc cho khóc thút thít, mãi đến mệt lử ngủ thiếp , nhàng ôm lên để ở giường, kéo chăn mỏng đắp ở người , tắt đèn, nằm ở sofa phòng khách, hai tay đan nhau gối ở sau đầu, suy nghĩxuất thần.

      Đêm tối cứ như vậy qua trong giãy giụa, ánh mặttrời lúc sáng sớm vẩy vào trong phòng, lúc MụcNham mở mắt ra, An Dĩ Nhược bị Cố Dạ vây ở nơi đó cuối cùng cũng tỉnh lại sau cơn sốt cao.

      An Dĩ Nhược kiệt sức và khó khăn hé mở mắt nhìn bốn phía chung quanh. Căn phòng trống trãi, giường đôi to lớn, mà , vẫn bị bao bọc ở trong màu đen đơn thuần.

      " tỉnh rồi hả?" Giọng mềm mại bay vào trong tai, trong nháy mắt thần trí của An Dĩ Nhược khôi phục lại tỉnh táo, nghiêng đầu nhìn Cố Dạ trướcmắt, áo sơ mi màu đen ánh lên khuôn mặt điển trai của , thân thể cứng đờ ngẩn người ở nơi đó, ánh mắt lộ vẻ hoảng hốt, An Dĩ Nhược động cũng dám động.

      Thấy bộ dáng e dè của , tâm tình Cố Dạ cực tốt mà cười cười, nụ cười này vẫn tà mị như trước:"Bây giờ mới biết sợ?" thương vuốt ve mặt ,thuận tay lướt qua tóc rơi trán , " ngủ tuyệt an phận, luôn đá chăn mền."

      Bưng ly lên cầm trong tay, thấm ướt bông băng bôi môi cho , lời vô cùng thân thiết giốngnhư thầm thân mật giữa tình nhân, "Cảm lạnh lạibị kinh sợ, sốt ngày đêm, cũng may sao."

      Dĩ nhiên có bỏ qua căng thẳng và sợ hãi của An Dĩ Nhược, ý cười của Cố Dạ càng thêm mềmmại, cúi người duỗi hai tay đến dưới nách , An DĩNhược sợ tới mức giống như phản xạ có điều kiện đột nhiên rụt về phía sau, hai tay yếu ớt nắm giữ cổ tay của muốn tránh .

      " đói bụng sao? Ngồi dậy ăn chút gì ." chỉ là muốn ôm dậy dùng cơm, tay đỡ dậy, cầm lấy cái gối từ bên cạnh đặt ở sau lưngcô. Khi nghiêng người qua An Dĩ Nhượcngửi được mùi hương cỏ nhàn nhạt ngườianh. Thực ra có lẽ là người sống ở dưới ánh mặt trời, vì sao bị hắc ám che phủ chứ? hiểu, vì thế, khe khẽ hỏi ra miệng: "Rốt cuộc là ai? Vì sao bắt tôi?" Cho dù là muốn chết, cũngnên để chết được minh bạch, phải sao?

      nhét xong chăn mỏng, cẩn thận kiểm tra mu bàntay vừa mới truyền dịch của , vẻ mặt chuyên chú giống như là chăm sóc đứa yếu ớt, "Tôi rồitôi là Cố Dạ, chỉ cần nhớ tên của tôi là được rồi, về phần cái khác, biết nhiều cũng có điểm nào hay." Nghiêng người ngồi ở bên giường, dịu dàng : "Ăn chút cháo , tại tình trạng cơ thể của chỉ có thể ăn ."

      Trong lòng An Dĩ Nhược có quá nhiều nghi hoặc,còn có quá nhiều kinh sợ, nhưng nhìn ánh mắt củaanh, ràng cũng muốn giải thích nhiều, vô thức cắn môi của mình, càng cắn càng chặt.

      " cần sợ tôi, nếu như nghe lời, tôi khônglàm tổn thương ." Ngón tay thon dài sạch vuốt tóc , động tác dịu dàng lại giống như là vuốtve tình nhân, nhưng đầu ngón tay lạnh lẽo này, lạikhiến An Dĩ Nhược muốn khóc.

      Thu tay về bưng bát lên, Cố Dạ cúi đầu dùng thìakhuấy đảo cháo loãng, tự ý : "Đây là nhà của tôi, về sau cũng ở lại đây." rồi đưa thìa tới bênmôi , "Đến, ít nhiều ăn chút."

      Nhìn bưng bát lên, cẩn thận múc thìa cháo loãng, nhàng thổi thổi, đưa đến bên miệng , nghethấy tiếng dịu dàng "Đến, ít nhiều ăn chút" này. An Dĩ Nhược rất sợ, cực kỳ sợ. Sao ta hỉ nộ vô thường như vậy, giây trước còn điên cuồng mà muốn để cho con sói cắn chết , quay đầu lại điềmnhiên như bày ra vẻ dịu dàng với , ngườiđàn ông này đáng sợ, ta phải người, ta là ma quỷ.

      Người đàn ông cố chấp chờ há miệng, ánh mắtAn Dĩ Nhược đau thương nhìn , từ từ hé mở đôimôi, nuốt xuống cháo loãng ấm áp trong tay .

      cong môi cười khẽ, hiển nhiên đối với thuận theo của cực kỳ hài lòng, lại lặp lại động tác giống vậy tự tay cho ăn hết chén cháo , ngướcmắt hỏi : "Còn cần ?" Thấy lắc đầu, bỏ bát xuống, kéo tay qua nắm trong lòng bàn tay, cảm giác được da thịt lạnh buốt, nhíu mày rậm:"Lạnh?"

      An Dĩ Nhược muốn rút tay về, lại bị nắm chặt hơn, nhìn nụ cười vừa ấm vừa lạnh này của ,buồn bã cúi đầu, tóc quăn dài rơi ở bên cổ ,che giấu sợ hãi cùng hoảng loạn của vốn có lời nào để .

      Cố Dạ lại có làm khó , trước khi rời chỉnhẹ nhàng xoa đầu tóc của , mềm giọng :"Mệt ngủ thêm lát, tôi thích miễn cưỡng người khác." Đúng vậy, là sống ở trongbóng tối, nhưng tâm của , lại vẫn tự cho là thanh cao và kiêu ngạo, mặc dù người phụ nữ này là anhtrói tới, rốt cuộc giới hạn giữa cái ác và chính nghĩa khác nhau thế nào?! Quả thực khiến cho người ta khó hiểu.

      Trong phòng, chỉ có mình An Dĩ Nhược, ánh nắng mặt trời ấm áp lặng lẽ chiếu xuốngtrước mắt , ngước mắt nhìn lại, cửa phòng đangrộng mở. Nhưng, biết, thân ở chốn này, là mạng lưới vô hình, có vô số song sắt nhà tù, ra được, cũng thể rời khỏi được.

      Quấn chăn mền chân trần sững sờ tới ban công,vươn tay mảnh khảnh định bắt lấy luồng ánh mặttrời, nhưng trống .

      "Bất kể, gặp phải cái gì, bất kể có thất vọng sợ hãi thế nào, cũng thể tuyệt vọng." cứ như vậy, lẳng lặng đắm chìm ở trong ánh mặt trời, thanhvỡ vụn mà bật ra lời lầm bầm thân mật vụn vặt, vàchờ đợi hy vọng, chờ đợi được cứu. Chương 27: Lợi dụng đưa tang

      Sau cơn mưa đường núi tràn đầy bùn lầy, MụcNham đột nhiên nhíu chặt mi, cảm giác được vếtthương nơi ngực trái đau lên giống như nứt ra vậy,nhìn đồng hồ, tìm chỗ sạch dừng lại nghỉ ngơi.

      Sau khi tỉnh lại vào sáng sớm, Tiêu Nhiên cũng qua câu gì, thậm chí chịu dùng cơm, kế hoạch vốn xuất hành lúc 8h, kết quả bởi vì chịu phối hợp kéo dài đến 9h20. Công hiệu của thuốc chưa qua, thân thể của rất yếu, vô cùng khó khăn, Mục Nham luôn nắm cổ tay của , nữa đỡ nữa dắt , tiến độ chầmchậm.

      Tiêu Nhiên ngồi ở tảng đá, ánh mắt bay về nơixa, thấp thoáng có thể thấy được mấy ngôi nhà, bờ môi lên nụ cười nhạt, cúi đầu hỏi: "MụcNham, muốn ?" Đây là câu đầu tiên sáng nay.

      Chẳng biết tại sao, đáy lòng Mục Nham hơi lạnh, trầm ngâm : " kết nghĩa của tên là gì?"Nếu như tin tức sai, chính là vị lão tổng CửuToản Châu Bảo (9diamond) [1] kia, nếu như khôngphải làm nghề cảnh sát, thể đem người nọ cùng ma túy liên kết lại, nhưng suy cho cùng cũng có chứng cứ xác thực để vây bắt ta, bằng cũng cần cùngTiêu Nhiên dây dưa tại đây, nghĩ đến An Dĩ Nhượcthân rơi vào hiểm cảnh, Mục Nham lòng nóng nhưlửa đốt, nhưng phải tỏ ra điềm tĩnh tự nhiên.

      [1] Thương hiệu hàng đầu trong ngành công nghiệpcung cấp kim cương đồ trang sức.

      Tiêu Nhiên đối với hỏi đằng của cũng bất ngờ, điềm nhiên như : "Nếu như tôi lập tức phải chết." Giọng điệu nhàn nhạt,vẻ mặt tự nhiên.

      Mục Nham rất bình tĩnh, giống như lơ đãng nhìn bốn phía, đáy mắt tối sầm, " ta hết sức bình tĩnh, xem ra các người rất ăn ý." Từ lúc An Dĩ Nhược mất tích, đến tối hôm qua cùng với Tiêu Nhiên đến Ruili Thụy Lệ, bên kia có đánh tới bất cứ cuộc gọi nào cầu trao đổi con tin, nhưng Mục Nham tin nhất cử nhất động của họ đềunằm trong lòng bàn tay của người nọ, dường nhưanh ta tính trước mọi việc, nắm chắc rất lớn.

      Rốt cuộc Tiêu Nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh lùng, " có thể ta hoàn toàn để ý đếnsống chết của tôi." hiểu Cố Dạ, mình đối với ta mà chỉ là quân cờ, sống chết của cũng chẳng phải chú ý nhất của ta, về điểm này, trong lòng rất .

      Ánh mắt Mục Nham đột nhiên động chút, trong lòng hình như có gợn sóng dần dần tràn quaranh giới cuối cùng, bọn họ ăn ý nguyên ở mộtquy củ của hắc đạo, biết Tiêu Nhiên dẫn lên núi là dẫn vào hang sói, nơi đó có người chờ muốn mạng của , nhưng lại phải về phíatrước, vào hang hổ sao bắt được hổ con đạolý này biết.

      Tiêu Nhiên thở dài, bi thương trong mắt cuốn tới,giống như mưa dầm tối tăm, đìu hiu làm cho ngườita dám nhìn thẳng, "Mục Nham, bây giờ hốihận vẫn còn kịp." tiếp nữa bước vào ranh giới của Cố gia, mặc dù chỗ tối có cảnh sát hiệp trợ, cũng là cửu tử nhất sinh, thề đây là lầncuối cùng nhắc nhở . Đúng vậy, ,nhưng họ là người cùng thế giới, ở sống chết trước mắt, lựa chọn của phải là , mà lựa chọn của , cũng chỉ chính là Cố Dạ, là ôngchủ của , so với Mục Nham thân là cảnh sát càng có thể dễ dàng mà muốn mạng của hơn, chuyệnlớn trước mắt, cũng thể hồ đồ.

      Mục Nham đột nhiên nắm chặt tay, nở nụ cười cóẩn ý, đáy mắt lại lên sắc bén, " đến nước này, có đường thối lui." Vuốt vuốt chân mày, thu lại tâm trạng, đứng lên, đưa tay nắm lấy cổ tay của , " thôi, sắp đến rồi phải sao." Càng tới gần càng nguy hiểm, càng nguy hiểm càng hy vọng, mơ hồ cảm giác được cái gì đó, nhưng .

      Tiêu Nhiên giương mắt, nhìn đôi mắt hàm ý sâuđậm của Mục Nham, vẻ mặt khẽ biến, trở tay nắm lấy bàn tay , muốn lại thôi.

      Tay mảnh khảnh của cùng với vết chai chất chồng tay , trong lòng dâng lên khác thường,thân hình ràng dừng chút, Mục Nham hơihoảng thần, khẽ nhíu mày.

      Mặt ở giữa bóng cây loang lỗ lúc sáng lúc tối,im lặng nhìn mấy giây, hốc mắt Tiêu Nhiên hơi ẩm, cuối cùng lại dời mắt, xoay người mà .

      Ở sau lát yên lặng, mơ hồ nghe được tiếngkhóc bi thương truyền đến, Mục Nham trầm ngâmnhìn lại, gặp nhóm người ngay phía trước,thoáng đến gần chút mới phát đúng là mộtnhóm người đưa tang, cánh tay của mỗi ngườiđeo lụa đen theo như vai vế, có số người kẹp những mảnh vải màu xanh, có số là nhữngmảnh vải màu đỏ, còn có người quấn vải bố ở thắt lưng.

      Bốn phía đều yên tĩnh, duy chỉ có gió núi thổi trúnglá cây kêu sào sạt cùng với tiếng khóc từ từ tràn ngập mà đến, cả ngọn núi đầy tiếng khóc thảm tửbiệt đủ để khiến người ngạt thở, khiến người khỏi than thở, sinh mạng bé, sống chết vôthường.

      " tại nơi này còn lưu hành an táng?" Cách rấtgần, Mục Nham nhìn thấy có người nâng cỗ quan tài ở chỗ giữa hàng ngũ, thở dài, cố gắngmuốn thoát khỏi cảm giác nặng nề trong lòng.

      Tiêu Nhiên ừ tiếng, giọng đến giống như sương mù trong đêm, "Bọn họ cho rằng an táng mới có thể khiến người chết được giảithoát và yên nghỉ." Mẹ của bởi vì sinh khó mà qua đời, cũng biết là an táng như thế,nhưng tang lễ của bố là cha nuôi xử lý, nhớ cũng là an táng, thương cảm thể đè nén bắt đầu lay động mà đến, Tiêu Nhiên rút tay dụi dụi mắt.

      Giọng của rất , thanh lại lạnh giống như ma quỷ, Mục Nham quay mặt , cố xem nghẹn ngào trong giọng của , hỏi: "Liền an táng ởtrên núi?"

      Tiêu Nhiên gật đầu, xoay người chỉ chỉ ngọn núiliền kề khác, " an táng ở bên kia, lúc ThanhMinh người trấn đều cúng mộ."

      Mục Nham theo ánh mắt của nhìn qua, trong trừng rậm cái gì cũng phân biệt được ràng,có lúc suy nghĩ đình trệ, sau đó dời mắt về phía trước, theo thói quen nhíu mày.

      "Người cũng chết, phương thức an táng như thế nào có gì khác biệt đâu." Ánh mắt Tiêu Nhiênrất u, luồng cảm xúc tự thương cảm từ từ chảyra, vô thức nắm chặt tay Mục Nham, mở miệng nữa.

      Mục Nham ngờ Tiêu Nhiên câu thế này, hoảng hốt lúc, định thần muốn mở miệng, đội ngũ đưa tang đến gần ngay trước mắt, tiếng kèn bỗng nhiên vang lên, giai điệu vang lên giòn giã kéo dài bay qua trong rừng núi, trong ngọn cây, có chút vang dội, nhưng đặc biệt khắc nghiệt, giống như là xen lẫn bi ai nặng nề, lại giống như ám chỉ gì đó.

      Tâm niệm Mục Nham nhanh chóng xoay chuyển, ý thức được chuyện kỳ lạ, trong mắt bỗng nhiên xẹt qua sắc bén, ánh mắt thoáng chốc chuyển sang nặng nề. Tay trái dùng sức đẩy Tiêu Nhiên ra, tay phải nhanh chóng lấy ra súng lục bên eo, ở dưới vỏ bọc của tiếng kèn to bắn liền hai phát súng.

      Sát thủ xen lẫn ở trong đội ngũ đưa tang ngờ Mục Nham phản ứng nhanh như vậy, lúc hoàn hồn có hai người ngã xuống, biết là thầm bố trí từ trước, hay là là bị tiếng kénche , người của hai phe bắn mấy phát súng mà lại có gây ra bất kỳ hoảng loạn nào.

      Tiêu Nhiên bị Mục Nham đẩy ngã xuống đất, kiềm lại lòng hơi có chút căng thẳng, nhìn nhún ngườilăn vòng, nằm sấp ở phía sau tảng đá, hơi nheomắt tìm kiếm điểm phục kích, trong mắt lại bốc lên sát ý kinh người.

      Người của hai bên phân tán ra, mượn rừng rậm mình, người ngoài thể nào biết được biếnhóa nghiêng trời lệch đất lúc này, nhưng, người trongcuộc đột nhiên có cảm giác mưa gió giằng co, tay phải Mục Nham cầm súng, tay trái nâng cổ tay phải,khóe môi nhấp thành đường, vẻ mặt nghiêm nghị.

      Tiêu Nhiên nhắm mắt, lúc mở mắt ra ánh mắt lẳng lặng nhìn về phương xa, dường như biến đổi lúc nàycùng hoàn toàn quan hệ. Cố Dạ quả nhiên thông minh, cố tình kéo dài thời gian xuất phát, liền đoán chắc tuyến đường chuyến này của bọn họ, ở trong thời gian ngắn ngủi như thế bày ra cảnh này?

      Trong lòng bỗng nhiên ảm đạm, có chút thê lương, cóchút dứt khoát để ý tới sống chết, rừng rậmche khuất ánh mặt trời, tâm tình của càng giống như bị che phủ trong bóng tối.

      Đội ngũ đưa tang cố ý thả chậm tốc độ về phíatrước, làm như che giấu sát thủ, Mục Nham bỗng nhiên nắm chặt tay, đồng tử đột nhiên thít chặt, ánh mắt ngưng tụ.

      Quả đúng như thế, hết thảy như dự đoán.

      Đột nhiên ý vị thâm trường mà quay đầu liếc nhìnTiêu Nhiên cái, cúi thấp người sáp đến gần , cổ tay hơi động, từ từ siết chặt khớp ngón tay.

      " là muốn bảo vệ tôi còn sợ tôi chạy?" Vẻ mặtTiêu Nhiên nghiêm túc lạnh lùng, giọng nhè nhẹnhưng mơ hồ có chút hàn.

      Mục Nham cũng nhìn , nắm chặt súng trong tay, ngón trỏ hơi câu, ánh mắt nghiêm nghị lướt qua, giây sau đằng trước có người thẳng tắp ngã xuống, sau đó, liếc mắt cái, lộ tài năng,"Mục Tiêu của bọn họ là tôi." Ngụ ý, lại cần bảo vệ?

      mình mạo hiểm, bị vây trong đó, lại ungdung trầm tĩnh như cũ, cả người hơi thở lạnh nhạt cùng bầu khí sau cơn mưa hòa trộn hợpthành, vẻ mặt cao ngạo giống như chiêu cáothiên hạ, trời dưới đất, ai dám đối đầu?

      Sắc mặt Tiêu Nhiên khẽ biến, ánh mắt dù chưa ngưng tụ, nhưng phản phất như muốn trong khắcthời gian sáng tỏ cái gì đó.

      Bầu khí trong núi mơ hồ chảy qua luồng bi tráng, Mục Nham lập tức nhìn chăm chú vào phíatrước, đột nhiên lộn người, nằm ngửa nả phát súng về phía sau Tiêu Nhiên.

      Cơ hồ chỉ là trong nháy mắt, Tiêu Nhiên chỉ cảmthấy được cơn gió mạnh lướt qua trước mắt,giống như là mắt còn chưa kịp chớp lần thứ hai, đãnghe được tiếng kêu đau trầm thấp, sau đó cảm thấy cách đó xa có người ngã xuống.

      Mục Nham nhanh nhẹn dùng tay trái bắt lấy cổ tay của trốn đến tảng đá lớn bên kia, tay phải cầm súng để ở đầu gối, thở ra hơi sâu, cho dù sắc mặt thay đổi, nhưng Tiêu Nhiên biếtdưới động tác mạnh như vậy, vết thương trước ngựcanh nhất định nứt ra rồi.

      Yên lặng chốc lát, tiếng kèn lúc trầm lúc bổng, tiếngsúng lần lượt vang lên, viên đạn bay nhanh qua bên tai, ánh mắt Mục Nham tỉnh táo, sẵng giọng : "Tiêu Nhiên, dẫn con đường này tốt." Lời còn chưa dứt, xoay người, đạn xuyên qua, luồng khí ào ào đổ xuống mà ra, lại làm Tiêu Nhiên khôngdời mắt được.

      Lúc này, khoảng cách của bọn họ rất gần,trong mưa bom bão đạn, ngay tại bên người , cho dù cũng chẳng phải bảo vệ , nhưng lá rách điêu tàn gặp phải củi khô này lại từng sợi sức sống, Tiêu Nhiên đột nhiên nở nụ cười,ánh mắt khẽ động, sâu sắc liếc mắt nhìn cái,cúi thấp thân mình, dùng hết sức lực cả người nhanh chóng rút khỏi người .

      "Tiêu Nhiên!" Mục Nham giật mình, xoay người lại làm tư thế muốn kéo , đột nhiên cảm giác đượcphía sau có đạn bay tới, thu tay, nằm sắp ở đấtẩm ướt, câu ngón tay bắn ra viên đạn rơi vào dưới chân Tiêu Nhiên.

      Tiêu Nhiên lảo đảo cái, suýt nữa quỳ rạp xuốngđất, tay phải chống đỡ mặt đất, lảo đảo bước nhanh tới phía trước. Tiếng kèn cuối cùng ngừng lại,tiếng súng chói tai cuối cùng phơi bày ở trong rừng núi, đánh thức cảnh sát núp trong rừng tối ở phía xa. Song, khi bọn họ chạy tới, sát thủ được huấnluyện còn thừa lại mang theo Tiêu Nhiên rútkhỏi trường, Mục Nham ngồi dưới đất, tay phải cầm súng chán nản buông xuống, tay trái xoa vào lồng ngực, từ từ nhắm hai mắt ngửa mặt tựa vào tảng đá.

      "Mục đội?" Đội trưởng Phương phụ trách hànhđộng lần này chạy tới trước mặt Mục Nham, thu hồi súng lục muốn kiểm tra vết thương của .

      Mục Nham đưa tay khẽ ngăn lại, mở mắt ra trầmgiọng : "Người đưa tang toàn bộ mang , lập tứclục soát núi."

      "Vâng." Đội trưởng Phương mấp máy môi, nghĩ đến Mục Nham thân mình giương màn nổ súng, lại nghĩ tới phần tử tội phạm lại ở dưới mí mắt người con trai này cướp người, sắc mặt hết sức khó coi, quay đầu lạnh giọng quát: "Đội bắtngười đưa tang, đội hai lục soát núi."

      Rút tay xoa ở lồng ngực, Mục Nham vặn mi rít lên tiếng, cảm giác quần áo trước ngực hơi có chút ướt, vết thương chảy máu, thấm vào áo sơ mi. Thu hồi súng lục, ở dưới dìu đỡ của Phương độiđứng lên, hít hơi sâu, giọng lạnh lùng: "Pháinhân lực, toàn lực lùng bắt." Sau đó, phất phất tay ý bảo cần ta giúp.

      Đội trưởng Phương thấy được mũi nhọn sắc bén trong mắt của Mục Nham, gật đầu xưng vâng, xoay người sắp xếp công việc lục soát núi.

      Mục Nham tự ý xuống núi, mãi đến di động có tín hiệu, báo cáo công việc với lãnh đạo cấp . Ngắt điện thoại, ánh mắt sâu thẫm tụ trong mắt, khóe môi hơi mím, tay phải nắm chặt thành nắm tay.

      Chuyện ngoài mặt như dự đoán, cũng hoàn toàn nằm trong tay .

      Cho đến lúc hoàng hôn, ở dưới ra hiệu của MụcNham cuối cùng kết thúc hành động lục soát núi kéo dài đến gần ngày, trở lại cục cảnh sát, đúng lúc di động của vang lên.

      "Tiêu Nhiên có ở trong nước, tại vị trí chính xác nằm ở cảng thương mại đối ngoạiMyanma thành phố Muse..." Lời còn chưa dứt, Mục Nham đột nhiên đứng lên, trong mắt thoáng chốcbắn ra bén nhọn mãnh liệt phảng phất có thể đemngười lăng trì, cầm di động trong tay, lâu ra lời.

      biết Tiêu Nhiên dẫn đường để đổi lấy An Dĩ Nhược về, nhưng thể theo ; biết chuyện có kỳ lạ, lại vẫn giả vờ về phía trước. Kết quả chính là, dường như bấtlực để cho trốn thoát dẫn đến dẫn đường. Kết quả chính là, lại sắp ra khỏi biên giới, làm có chút trở tay kịp.

      Hóa ra, bọn họ đều là diễn viên trời sinh, vũ đàilàm như chê vào đâu được, lại biết, sớm bị đối phương nhìn thấu.

      Các phản ứng của Mục Nham Đội trưởng Phương đều nhìn ở trong mắt, đột nhiên giật mình kinh ngạctại chỗ, ánh mắt rơi vào gương mặt của , có chút chân tướng.

      Đêm hôm trước khi nhận được chỉ thị, cấp dặndò phải toàn lực phối hợp với vị đội trưởng Mục mang theo trọng phạm từ thành phố A này tới rồi nghĩ cách giải cứu con tin, tất cả hành động nghe theo sắp xếp của ta, tối hôm qua đón tiếp người sau đó đưa bọn họ đến khách sạn, nghe theo dặn dò củaanh ta chỉ phái ra bốn người canh giữ ở bên ngoàikhách sạn đợi lệnh, sáng nay theo hai người lênnúi, Mục Nham cũng chỉ để cho bọn họ theo phía xa, được lộ diện, ở dưới vỏ bọc của tiếng kèn bọn họ bỏ lỡ màn chiến đấu ác liệt này, gần mà đểcho người ta cướp trọng phạm, vốn cũng có chút hoảng hốt, song, Mục Nham lại biểu hiệntrạng thái gì, chỉ ra lệnh phải toàn lực lùng bắt, được bỏ qua bất kỳ tơ nhện gì. Nhưng, lục soát núi làm như tiến hành đến hừng hực khí thế, thực tế ta toàn lực nhưng chỉ là làm ra vẻ bề ngoài, đội trưởng Phương hiển nhiên là rất khóhiểu.

      Vậy suy cho cùng là tình huống thế nào? Người mất cũng thấy Mục Nham tức giận, lúc này, tức giận của ta cũng là ràng như vậy.

      dám thở mạnh tiếng, đội trưởng Phương hơi lộ vẻ bất đắc dĩ mà đứng ở cách đó xa đợi lệnh.

      Trong đội cảnh sát, Mục Nham nghiêng người đứngyên phía trước cửa sổ, hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn vềphương xa rất lâu, trong mắt toát ra loại mất mátnào đó cùng vết thương tiềm khiến người ta thể nào suy đoán và hiểu ý nghĩa của nó, hồi lâusau, chỉ là trầm giọng, : "Sắp xếp thuyền,đưa tôi qua sông."

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 28: Nguyên do tai nạn

      Cúp điện thoại, Cố Dạ ngồi ở trong phòng sách rấtlâu, ngón tay khẽ gõ nhịp mặt bàn, lâu sau,làm như đột nhiên hiểu ra cái gì đó, bên môi từ từhiện ra nụ cười cực kỳ kiêu ngạo, toạc ra loại này giống như là biết sợ, "Mục Nham, xem ra tôi xem rồi." Kế hoạch vốn là khi cứu Tiêu Nhiên ra đồng thời giết Mục Nham, cũng ngờ làm tổn thất sáu tên sát thủ, mà ta lại hề hấn gì, Cố Dạ cam lòng.

      Hai tay siết chặt trước người, hơi ngửa đầu nhàn hạmà dựa vào trong ghế bành rộng rãi, Cố Dạ nhắmmắt nghĩ ngơi.

      "Thiếu gia." Người hầu đứng ở trước cửa, khẽ cúiđầu gọi.

      Cố Dạ mở mắt ra thở dài cái, lúc đứng lên, vẻ mặt lạnh lùng điềm tĩnh. Đẩy cửa ra, thẳng đến phòng ngủ, đồng thời lạnh giọng dặn dò vớingười hầu phía sau: "Nhị tiểu thư trở về bảo ấy đến gặp ta."

      "Vâng." Người hầu đáp lại, xoay người , ta chỉ là tới nhắc nhở ông chủ nên dùng bữa rồi.

      Cố Dạ ba bước lại hai bước lên lầu hai, ban công, màn kia định dạng thành bức họa, layđộng say đắm tâm trí của , ví như lần đầu gặp gỡvào chín tháng trước tình cảnh khi đó được vĩnh viễn cất kỹ ở trong huyết mạch.

      Người phụ nữ chân trần đứng ở ban công,mặc người là áo sơ mi màu trắng của , áo sơ mi kiểu nam cực vừa người làm nổi bật lênthân thể mảnh mai nhắn của chỉ đầy nắm tay, thậm chí vạt áo cũng đến đầu gối của , lộ ra bắp chân thon dài cân xứng, mà ống tay áo được vén lên cao chút, cánh tay □ gầy nonmịn ở trong khí, tóc quăn dài bị gió đêm thổi bay, xốc xếch và đẹp đẽ mĩ miều.

      Cố Dạ có vội vã vào, thân thể cao lớn tùy ý tựa vào bên cạnh cửa, lặng lẽ thưởng thức dángngười dịu dàng của An Dĩ Nhược, đáy mắt bất giácthả mềm rất nhiều.

      "Dĩ Nhược." Nhìn người phụ nữ hơi ngẩng đầu lên, tưởng tượng bộ dáng khép hờ mắt của , say mê mà gọi tên của , di chuyển bước chân đến gầncô.

      An Dĩ Nhược hết sức chuyên chú rơi vào trong suyngẫm, hoàn toàn biết Cố Dạ đến đây, chođến khi thân thể bị ôm vào trong ngực từ phía sau, mới giật mình bừng tỉnh.

      Bỗng nhiên trong lúc đó, thân thể người phụ nữ căng đến rất chặt, dường như bất cứ lúc nào cũngcó thể gãy lìa. thể phủ nhận, rất sợ. Tâmtình của ta bất định hỉ nộ vô thường, khiến côvô cùng sợ hãi.

      Cong môi cười, Cố Dạ thầm mà hơi buộc chặt cánh tay, hai tay siết chặt ở bên eo của , cằm đặtở vai , cách sợi tóc mềm mại má của cônhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt , "Còn nhớ ngày sáu tháng tám năm ngoái làm gì ?" Giọng nóingười đàn ông vừa lại vừa mềm, ngọc nhuận tinh xảo nên lời, nếu như phải tận mắtnhìn thấy, ai có thể nghĩ đến mặt ngoan độcnham hiểm của ta?

      thanh hơi có vẻ mê ly giống như hít thở vậy lưu luyến ở bên tai, An Dĩ Nhược nghiêng đầu, vẫn nhìn thấy được biểu cảm mặt ta. Ngày sáu tháng tám năm ngoái? làm gì? làm sao nhớ được?

      Phản ứng của ở trong dự liệu của , thất vọngtrên mặt Cố Dạ chợt lóe rồi biến mất, thở dài ôm chặt , lồng ngực dán sát ở lưng , nhanh chậm : "Tôi nhớ ngày đó cũngxõa tóc dài giống như bây giờ, chỉ có điều mặc trênngười phải là áo sơ mi của tôi, mà là mộtchiếc váy lụa dài màu trắng." Bên trong tủ quần áo xếp thành hàng treo bên tất cả đều là âu phục và áo sơ mi của , cố tình để lại quần áo nữ, chính là buộc mặc quần áo của . Ngườiđàn ông nở nụ cười hài lòng, suy nghĩ trôi dạt trởlại ngày hôm đó, tự ý ung dung : "Đó là bài hátthuần phác hào hùng, có chút cảm giác rung động đến tâm can, dường như nín thở yênlặng, ngay cả mắt cũng chớp, có vẻ như sợ lỡmất bất kỳ chi tiết hay nốt nhạc nào đó."Bên cạnh màn biểu diễn nhạc nước bên hồ, làmàn bắn nước lên cao, đứng ở đối diện ,xuyên thấu qua làn nước trong suốt nghiêng đầu nhìn , nhìn thấy khe khẽ nở nụ cười, thần thái dịu dàng tuyệt đẹp, nụ cười xán lạn như vậy vữngvàng thu hút ánh mắt của , bất tri bất giác, anhcũng cong lên khóe môi, mà , hoàn toàn khôngbiết có người đàn ông đứng ở cách đó xa nhìn chăm chú vào , thu hết biểu cảm biến đổitrong vài phút của vào trong mắt.

      Ngày đó đối với An Dĩ Nhược mà có lẽ là mộtngày rất bình thường, và bạn học bồi dưỡng thiết kế hẹn nhau cùng xem biểu diễn nhạc nước bên hồ, mà trực thăng tư nhân của Cố Dạ vừa khéo đáp xuống Paris, sao mà khéo, lãng đãng đến nơi đó, mà vẻ mặt trắng thuần của vô tình lọtvào trong tầm mắt của , An Dĩ Nhược đương nhiên biết nụ cười tình của khi đó thuần khiết thế nào, tươi đẹp thế nào, và ánh mắtchuyên chú của lại có bao nhiêu mê người, bao nhiêu quyến rũ.

      Song, bây giờ , ngày đó đối với mình mànói, tuyệt đối là bắt đầu kiếp nạn.

      Tại sao gặp phải ta? Sao lại gặp phải ta? Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là số kiếp định? cười ảm đạm, nghĩ thầm ông trời quả là nhà trò đùa lớn nhất, luôn đùa bỡn con người ở giữa lòng bàn tay, làm biết chán, làm biết chán.

      Với Cố Dạ, ngay từ lúc chín tháng trước định trước hôm nay cùng xuất , chẳng qua là An DĩNhược cầu khẩn, tất cả liền đến đây là ngừng, dừng lại ở đây.

      Nhưng ràng Cố Dạ cũng có nghĩ như vậy,lúc nhặt lên chùm chìa khóa này từ mặt đất, giọng hỏi : "Tiên sinh, là của sao?"

      Cố Dạ tim đập mạnh và loạn nhịp, nhìn chiếc chìa khóa vàng trong tay , sau khi hoàn hồn đưa tay nhận lấy, "Cám ơn." Cái chìa khóa này chỉ là làm bằng vàng, đối với tầm quan trọng càngkhông phải bình thường.

      " có gì." mỉm cười, đưa chìa khóa tới trong tay , tay mềm mại khẽ chạm vào ngón tay thon dài của .

      chưa kịp hỏi tên , xoay người rời ,song, năm phút sau lại nhìn thấy ở bên hồ, khi đó đứng ở đối diện thưởng thức nhạc nước, vì thế, lấy ra điện thoại cách bởi lànhơi nước chụp được khoảnh khắc ánh mắt chuyên chú này của .

      Tiếng nhạc véo von dừng lại, những giọt nước vung lên rơi trở lại mặt nước, kích khởi từng cơn gợnsóng, giống như cảm xúc của , rốt cuộc thể trở về bình yên. Có lẽ là từ sống ở trong bóng tối, có lẽ quá khát vọng ấm áp thuần khiết, ởtrong phút chốc Cố Dạ lại động tình. quantâm đến tiếng vỗ tay sôi động vang lên trong đámngười, nâng bước về phía của , nhưng anhchậm bước, lúc xoay người cẩn thận đụng ngã trắng nõn mịn màng, sau đó nhìn An Dĩ Nhược đỡ bé dậy, nhìn giơ tay phủi váy của công chúa , ngồi xổm ở trướcmặt bé ngẩng mặt dỗ dành bé, sau đó ôm lấycô bé rời .

      Dưới ánh đèn rực rỡ bóng lưng của dần dần nhạt , cuối cùng biến mất ở trong biển người đông nghịt,Cố Dạ mỉm cười đứng ở tại chỗ, ánh đèn chiếu vàotrong mắt , sáng rực dị thường.

      Sau đó, phái người điều tra , biết bồidưỡng ở học viện thiết kế Paris, nhưng , lại phải về nước nhận mối làm ăn cực kỳ quan trọng. Sau mấy tháng về nước, cũng nhận được tin tức đầu tiên, vì sao đồng ý tiến hành giao dịch ởthành phố A lần này, bởi vì , ở đó.

      thích , bộ dáng mỉm cười nhợt nhạt của côngừng ở trong đầu óc của , thường ngồi ởtrong phòng sách, nhiều lần nhìn bức ảnh dùng di động chụp được, đều kìm lòng được cườinhạt, nụ cười trong nháy mắt đó có lẽ ngay chínhanh cũng biết có bao nhiêu dịu dàng.

      Cố Dạ cũng biết, tất cả vận mệnh lộn vòngđều bắt nguồn từ , người phụ nữ tên là An Dĩ Nhược trước mắt này.

      Gặp gỡ , rối loạn cuộc sống của .

      An Dĩ Nhược im lặng, nhớ tới thời gian học tập ở Paris là từng xem biểu diễn nhạc nước, ngàyđó vì sơ ý đụng ngã Thần Thần, và quen biết vợ chồng Ôn Hành Viễn gần đó. Nghĩ đến tiểu công chúa Thần Thần, vô thức nghĩ đến chú út Mục Nham của nó, người cảnh sát đó bình tĩnh nhạy bén, ngườiđàn ông thỉnh thoảng có chút trẻ con.

      Cắn chặt môi, mắt An Dĩ Nhược hơi ướt. Trong lòng dường như có cái gì đó cuồn cuộn, sau đó được nhàng che giấu , cuối cùng lại quy về kinh sợ. Đúng vậy, kinh sợ. Từ khi chẳng biết tạisao bị Cố Dạ bắt tới, khắc nào là sợ, lúc tỉnh táo sợ, lúc ngủ mê cũng khôngđược yên tĩnh.

      Mục Nham, Mục Nham, lần này có thể cứu tôi thoát hiểm hay ? Nghiền nát lẩm bẩm ở trong lòng, trong tiềm thức yếu đuối của An Dĩ Nhượcđược khơi mào chút.

      Trời chiều ở khoảng cách gần vẩy vào người , lại có chút ấm áp nào, An Dĩ Nhược chỉ cảm thấy trong lòng đau thương đến cực hạn.

      Hơi xoay mặt tránh đụng chạm của , cắn răngnuốt nước mắt trở về, ánh mắt mờ mịt bay về phương xa mơ hồ có thể nhìn thấy dãy núi, độtnhiên nghĩ, ngoại trừ Mục Nham, còn có ai cứu đượcmình?

      chờ . tin đến cứu . Phần tínnhiệm này tựa hồ tới rất đột ngột, cũng là cây trụduy nhất để tiếp tục chống đỡ.

      "Dường như ngày đó tôi có để lại ấn tượngsâu sắc với ." Hai tay vịn thân thể của để choAn Dĩ Nhược đối mặt với , Cố Dạ dịu dàngnhìn chăm chú vào , giống như khẽ dụ dỗ đứa khó tính, "Vậy bắt đầu từ bây giờ biết tôi." Lúc dứt lời cúi thấp đầu, hôn vào môi của .

      Nhìn mặt từ từ áp xuống, tay chân An Dĩ Nhược thoáng chốc lạnh như băng, suy cho cùnganh vẫn chịu buông tha sao? Chẳng lẽ phải thỏa hiệp với số phận, trở thành người của anhta? Trong lòng vọt lên khủng hoảng giống như thủytriều sâu và đen tràn qua cổ họng, song, lại mímkhóe môi quật cường nghiêng đầu tránh , bình tỉnhnói: "Đừng đụng vào tôi." Giọng thánh thót như dòng nước xiết, kiên quyết đến thể nghingờ gì.

      Hai tay phủ ở vai hơi dùng sức, trong mắtCố Dạ đột nhiên nổi lên mưa gió u ám, thoáng chốc che giấu dịu dàng trong lúc vô tình lộ ra trước đó, rốt cuộc vẫn học được thuận theo, ghét nhất phụ nữ nghe lời, ai dám cựtuyệt , cho dù thích , cũng cưngchiều quá nhiều.

      An Dĩ Nhược đón nhận ánh mắt lạnh lẽo của ,lẳng lặng : "Xin đừng đụng vào tôi." Nếu như chọc giận ta đổi lấy chính là bị hành hạ vềtinh thần thậm chí cả về thân thể, cũng cam tâm tình nguyện, chỉ cần đừng đụng vào , thế nào cũng được.

      Hai người rơi vào trong im lặng, hít thở của hai bên gần trong gang tấc, An Dĩ Nhược ràng cảm giácđược trong nháy mắt ta lộ ra tức giận, nhưng côkhông còn cách nào khác, muốn trở thànhngười phụ nữ của ta, cho dù là chết, cũng khuất phục.

      "Nhị tiểu thư?" Giọng người hầu vang lên trước,phá vỡ im lặng của căn phòng.

      "Cố Dạ?" Ngay sau đó giọng Tiêu Nhiên truyền đến, sau đó cửa phòng liền bị người từ bên ngoài đẩy ra.

      Giữ tư thế chế trụ bờ vai An Dĩ Nhược đổi,Cố Dạ rũ mắt xuống, từ từ thở ra hơi, trầm giọng trách mắng: "Quy củ đều quên rồi sao?"

      Tiêu Nhiên sững sờ ngay tại chỗ, bất kể như thếnào cũng có nghĩ đến An Dĩ Nhược xuấthiện ở trong phòng của ta, căn phòng này, ngoạitrừ và Tiêu Vũ, chưa từng có bất kỳ ngườiphụ nữ nào tới, mà người ấy, lại còn mặc áo sơ mi của ta.

      Trong lúc đó đột nhiên cảm thấy chưa bao giờ cóchâm chọc như vậy, vẻ mặt Tiêu Nhiên sâu xa khólường, ánh mắt khóa chặt ở người An Dĩ Nhượclà thể che đậy hận ý, lâu sau, ánh mắtcủa dần dần hồi phục lại, cuối cùng trở về thành trầm tĩnh, giọng mang theo chút cảm xúc gì với Cố Dạ: "Tôi chờ ở thư phòng." đợi ta chuyện, xoay người rời , thậm chí tiện tay khép cửa phòng lại.

      Trong nháy mắt nhìn thấy Tiêu Nhiên, An Dĩ Nhượccảm xúc phập phòng, bi ai nhìn về phía Cố Dạ, sau đó nở nụ cười lạnh lẽo, rốt cuộc biết là vì vụ án này lại lần nữa bị liên lụy vào, đột nhiên cảm thấy có chút sức sống gì đáng , lẳng lặng hạ mi xuống,lựa chọn im lặng.

      Đối với tránh nụ hôn của , có lẽ là vì TiêuNhiên đột nhiên xông vào khiến có tâm trạng truy đến cùng, vẻ mặt lạnh lùng buông tay ra, nâng bước rời .

      An Dĩ Nhược cúi đầu, cũng biết suy nghĩ gì, ánh mắt nhìn về phía cạnh cửa kịch liệtbiến đổi, cảm thấy trong lòng có cái gì đó nặng nề chìm xuống, tí ti hy vọng vốn sinh trưởng ở trongkhe hẹp bị chìm ngập, sau đó dưới chân mềmnhũn, trăm mối ngổn ngang trượt ngồi ở sànlạnh băng, cuối cùng, bụm mặt cúi đầu khóc nức nở, đồng thời nghiền nát lẩm bẩm: "Mục Nham... Cứu tôi..."

      " xứng đáng với Tiêu Vũ sao?" Tiêu Nhiên khép hai mắt rồi lại mở to, lạnh lùng chỉ trích.

      "Tôi nợ ấy gì sao?" Cố Dạ cười như cười,"Nam nữ vui vẻ hết sức bình thường, chẳng lẽ ấy chết tôi lại thể chạm vào người phụ nữkhác?" Trong mắt , Tiêu Vũ và những người phụnữ khác có gì khác biệt, chẳng qua là thânphận ấy hơn em nuôi chút, mớidung túng cho ấy tùy ý ra vào biệt thự của .

      " có tim sao? là động vật máu lạnh." Vẻ mặt trong nháy mắt trở nên lạnh cứng, con ngươi mắt quay cuồng gợn sóng, em thâm tình đến cùng là uổng phí, Tiêu Nhiên mắng : " bắt ấy đến chẳng phải vì cứu tôi, vậy vì sao giết tôi?"

      Khuôn mặt điển trai lạnh lùng hé ra nụ cười lạnh, trầm mặc mấy giây, Cố Dạ hơi nhíu mày, "Lấytư cách là chủ nhân gia tộc, tôi thể vứt bỏ bất kỳ thành viên nào."

      ra là thế, hóa ra là làm cho người ngoài xem.

      Bên môi lên nụ cười, mở miệng lần nữa giọng lạnh lùng, "Giết ấy có lẽ thần biết quỷ hay, muốn giữ ở bên người? tốtnhất nghĩ ràng thân phận của ấy."

      Lúc Tiêu Nhiên rời khỏi phòng, Cố Dạ thu lại nụ cười, đáy lòng tự dưng buồn bực, gạt chén trà trênbàn rơi xuống, đứng dậy đứng ở phía trước cửa sổ, cho đến đêm khuya.

      Tiêu Nhiên giận dữ rời khỏi biệt thự lại thần khôngbiết quỷ hay mà từ cửa sổ lầu hai lẻn vào phòng của Cố Dạ, sau khi vào nhìn thấy An Dĩ Nhược ngồi xổm ở bên giường, gối tay gục ở đó, tóc dài che khuất mặt của ấy.

      An Dĩ Nhược từ từ ngẩng đầu nhìn ấy, khôngcách nào xem phẫn nộ và hận ý đáng sợ vọt lên trong mắt của ấy, trong phút chốc cảm thấy máucả người đều đông lại, giống như đặt mình trongbăng.

      Khoảnh khắc nhìn nhau này, An Dĩ Nhược suốt đờikhó quên. Kinh nghiệm đêm hôm đó, giống như quỷmị quấn lấy rất lâu. Nhiều năm sau hồi tưởng lại,vẫn khiến chảy mồ hôi lạnh ròng ròng. vĩnh viễn cũng quên được Tiêu Nhiên dẫn đến tầng hầm, trình diễn màn gặm cắn đẫm máu kia ở trước mặt của .

      này, thậm chí còn đáng sợ hơn so với ngườiđàn ông ma quỷ kia.
      Chương 29: Hy vọng ra

      Bên ngoài mưa rơi như trút, tia chớp xẹt quakhông trung, ngay sau đó là tiếng đùng đoàng, theo đó lại vang lên tiếng sấm sét, An DĩNhược đột nhiên mở mắt, đau đớn sợ hãi ở dướiđáy lòng bị hoàn toàn đánh thức, sợ hãi ở sâu trong nội tâm đánh thẳng tới đáy lòng yếu ớt nhất,thân thể khống chế được mà run lẩy bẩy, từnggiọt nước mắt trượt ra khóe mắt.

      Trong tầng hầm u tràn ngập mùi máu tanh, đôi mắt ánh lên màu xanh lá ấy gắt gao nhìn chằmchằm vào thân thể bị gặm cắn, dường như vẫn còn đói khát mà ra sức tìm kiếm nơi thân thể máu tươiphía bên này, nếu như phải cổ của nó có dây xích, An Dĩ Nhược dám tưởng tượng có phải giây sau nó xông tới gặm cắn thân thểnày thành mảnh vụn hay .

      Cái trán đặt ở mặt đất ẩm ướt, cổ họng giống như là bị nhét thứ gì đó, An Dĩ Nhược hoàn toàn khóc ra tiếng.

      chưa bao giờ nghĩ tới thế giới lại có người đáng sợ như vậy. ấy lại có thể mặt đổi sắchạ lệnh cho con sói gặm cắn thân thể, ấy quátàn nhẫn, quá kinh khủng. Người phụ nữ trước mắtkhiến An Dĩ Nhược sởn gai ốc, thân thể căng chặt cơ hồ muốn gãy lìa . Tại sao muốn để cho xem? làm sai cái gì? thầm gào thét tronglòng, dám ngẩng đầu liếc nhìn thêm lầnnào nữa, trong bụng bắt đầu quặn đau, càngkhông ngừng nôn khan.

      Tiêu Nhiên nhìn nằm sắp ở mặt đất, cườilạnh, ánh mắt liếc nhìn về phía cơ thể đẫm máu ấy,điềm nhiên như mà khẽ cười : " cho rằngsúc vật này là nuôi chơi sao? Nó cắn chếtngười." để ý đến vết thương đau đớn đùi do đạn bắn chưa lành, ngồi xổm ở trước mặt An Dĩ Nhược, đưa tay nắm lấy tóc của ấy épbuộc ấy ngẩng đầu, ánh mắt bởi vì dâng lên hậný mà bắt đầu mờ nhạt, giọng lạnh lùng đến đủ khiến người ta đông lại, "Tôi nhớ hình như là gancủa rất lớn, mà sợ nó sao? có biết súc vật ghê tởm này là quà Cố Dạ tặng cho Tiêu Vũ ?Chỉ có mới có thể tặng thứ độc đáo như vậy..."Sắc mặt đột nhiên trắng bệch, Tiêu Nhiên nở nụ cười yếu ớt, "Nếu như tặng cho dám nhận sao?"Trong tay đột nhiên dùng lực, hung hăng lôi kéo tóc An Dĩ Nhược, đập mạnh xuống mặt đất, nghiếng răng nghiếng lợi : " có dám nhận hay ? nhận nó nổi sao?" tự giác đềcao lượng, năm chữ sau cơ hồ là gầm lên.Tiêu Nhiên hiểu, tại sao và Tiêu Vũ hao tổn tâm sức cũng chiếm được thứ gì,An Dĩ Nhược lại có thể dễ dàng có được? Nếu nhưcó thể lựa chọn, hà cớ gì họ bằng lòng bước vào cái thế giới tối tăm ánh mặt trời như vậy.

      An Dĩ Nhược bị ép ngẩng đầu lên, tràn ngập sợ hãikhông hề che giấu mà từ đáy mắt chảy xuống, ho khan dữ dội, làn môi cũng bị cắn nát, màu đỏtươi chảy ra khóe miệng, "Cho dù muốn cho, tôicũng thèm nhận." Vô cùng sợ hãi khiến giọng của cũng có chút run run, song, vẫn quật cường mà muốn lấy trầm tĩnh che giấu sợhãi.

      Phụ nữ đều rất nhạy cảm, hận ý của Tiêu Nhiên từđâu tới An Dĩ Nhược cũng mơ hồ đoán được nguyên nhân, có quên lúc Thần Thần bị kiềm kẹp Tiêu Nhiên có qua lời với MụcNham. còn nhớ trước đó ấy xông vàotrong phòng Cố Dạ nhìn thấy kinh ngạc cùngphẫn nộ. ấy đối với mình giống như là hận thấu xương, hận ý này có lẽ bảy phần đến từ chính Mục Nham, ba phần đến từ chính Cố Dạ.

      Đáy lòng nổi lên bi thương vô hạn, An Dĩ Nhược chỉ cảm thấy bất lực, bảo cái gì chứ, cái gì cũng là uổng công thôi.

      " nghĩ rằng tôi dám giết ?" Nụ cười lạnh động lại bên môi, Tiêu Nhiên giận dữ, ta đúng là xương cứng, tận mắt nhìn thấy con sói kia ngừng gặm cắn thân thể, thậm chí bị dọa đến độngcũng dám động, miệng lại còn buông tha người như thế? cũng muốn xem xem xươngcốt của ta rốt cuộc cứng thế nào.

      An Dĩ Nhược vừa nâng mi mắt, niêm phong ý lệ cuồn cuộn cất vào ở đáy mắt, vẻ mặt đờ đẫn :" muốn thế nào thế đó ." Hơi mím môi, rồilại nở nụ cười , tuyệt đẹp như vậy, thê lương như vậy, lại tuyệt vọng như vậy. nghĩ khôngchịu được nữa rồi, chờ được cứu viện, trình diễn màn đẫm máu này ở trước mắt dĩ nhiênlà muốn sụp đổ, muốn sống ra khỏi nơi này giống như là trở thành hy vọng xa vời, tựa hồ dám cưỡng cầu.

      Đêm lạnh tĩnh mịch, mưa rơi như trút nước, giọng tỉ mỉ mơ hồ truyền đến, An Dĩ Nhược cảm thấy trước mắt tối om vùng, cái gì cũng nhìn thấy, thấy gì cả.

      Tiêu Nhiên rất tức giận, đáy mắt lóe lên dữ tợn,đứng lên, đưa lưng về phía An Dĩ Nhược, lạnh giọngnói: "Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ." Ánh mắt đảo qua người hầu canh giữ ở cạnh cửa, mang theo chút tình cảm gì mà ra lệnh: "Động thủ."

      Người hầu ràng đờ ra lúc, ngay sau đó nhận lấy roi. Cố Dạ là ông chủ của bọn họ, sai,nhưng vị Nhị tiểu thư trước mắt này cũng thể đắc tội, nếu cũng là chết, nhìn ấy bảo con sói gặm cắn cơ thể ấy mặt đất ra sao biết hậu quả. Dưới việc lựa chọn nào khác, chỉ có nghe lệnh làm việc.

      Vóc dáng người hầu cường tráng cầm lấy roi, lúc vung roi rất thành thạo, vả lại lực độ rất mạnh, làm như roi roi đều có thể lấy mạng người, lúc roi thứnhất rơi vào lưng An Dĩ Nhược, trong đầu lên chỉ có chữ: đau. Trong nháy mắt trênlưng giống như là da tróc thịt bong vậy, khiến côsinh ra loại ảo giác, dường như lục phủ ngũ tạng đều nứt ra.

      lưng đau rát, dẫn đến thân thể của tự chủ được mà co quắp, cắn chặt môi dưới, máu tanhchảy ra khóe miệng, An Dĩ Nhược gắt gao co rút thân thể, nhưng hề kêu lên tiếng.

      Khuôn mặt trắng bệch, bên môi thoáng màu đỏ tươi chói mắt, giờ phút này cực kỳ tiều tụy làm càng lộ vẻ mảnh mai hơn, người hầu nắm chặt dâyxích trong tay dắt sói tới, mím chặt môi, cái chớp mắt cũng rời mà nhìn chằm chằm vào người phụ nữ mặt đất.

      Năm roi rơi xuống, đau nhói lưng như kim châm muối xát khiến cho hô hấp của thoáng chốctrở nên khó khăn, thần trí An Dĩ Nhược trở nên mơ hồ, miệng thào vụn như tiếng muỗi kêu, ngâmnga cách yếu ớt làm cho người ta hoàn toànkhông phân biệt chung quy cái gì.

      Tiêu Nhiên ngăn lại roi thứ sáu hạ xuống, chộp lấyroi mềm từ trong tay người hầu, lúc lưu lại vết tíchđường roi thứ bảy ở người An Dĩ Nhược, giọng giống như quỷ mị ngoài tầng hầm truyền đến: "Mở cửa ra."

      Thân thể nhất thời cứng còng, nhưng ngay lập tức côlại hoàn hồn, ở trước khi cánh cửa bị đá văng vượtlên trước quất xuống roi thứ tám.

      Cánh cửa tầng hầm bị người hầu bên người Cố Dạhung hăng đá văng ra, mọi người bên trong đềuhóa đá tại chỗ, ai dám hé răng, thậm chí cũng ngừng hô hấp rồi.

      Ánh mắt đảo qua lõa thể đẫm máu cách đó xa, lúc dừng ở người An Dĩ Nhược màyrậm nhíu lại ngay lập tức, đáy mắt nhanh chóngyên tĩnh lại, lạnh lẽo trong mắt tràn ngập tàn nhẫn, giọng lạnh lùng từ từ vang lên: "Ai động vàocô ấy?"

      Người hầu vừa mới quất An Dĩ Nhược rụt rè lui về phía sau hai bước, kịp mở miệng biện luận,Cố Dạ nâng lên tay phải cầm súng.

      "Pằng!" chút do dự, chút lưu tình nào,trong phút chốc viên đạn lạnh băng bay vào trán của ta, giây sau, máu tươi ào ạt chảy xuống, người đàn ông vạm vỡ theo tiếng ngã trong vũng máu.

      Tất cả mọi người sợ ngây người, kể cả Tiêu Nhiênvẫn cầm roi. Trước giờ Cố Dạ giếtngười, lời này từng qua với An Dĩ Nhược, máu rất bẩn, có lẽ hoàn toànkhông tin, nhưng là . Người ở trong gia tộc cũng biết, việc giết người từ trước đến nay đều làđể cho bọn họ làm, tối nay là lần đầu tiên ông chủtự mình động thủ giết người.

      Tầng hầm rơi vào trong yên tĩnh, người hầu huấn luyện sói cảm giác được Cố Dạ tức giận, vôthức nắm chặt dây xích với cả vòng cổ, mơ hồ cảmgiác được cái chết tới gần, cùng với niềm hy vọng lúc lúc khó mà .

      "Tiêu Nhiên, nể mặt Tiêu Vũ lần này tôi giết ." Tay cầm súng chậm rãi buông xuống, trênngười Cố Dạ tản ra hàn, giống như là La Sáttrong Địa Ngục, súng được người hầu nhận lấy, anhđi tới bên cạnh An Dĩ Nhược, lẳng lặng nhìn quỳ rạp mặt đất, giống như ngừng hô hấp, ngồixổm xuống lướt qua tóc dài xốc xếch tráncô, lộ ra khuôn mặt đẹp đẽ nhưng lại trắng bệch, đáymắt lên đau lòng khó tả, giọng dịu dàng như nước, "Dĩ Nhược?"

      An Dĩ Nhược dĩ nhiên mất tri giác, cónghe được vô cùng dịu dàng của , đau lòng đến cực điểm mà khẽ gọi, lúc thân thể gầy yếu của được Cố Dạ ôm lấy, ngụm máu tươi ngạnh ởtrong cổ nôn ở cổ của .

      "Tôi giết , nhưng phải trả lại gấpmười lần." Lúc Cố Dạ ngẩng đầu, ánh mắt lạnhlùng, cho phép bất kỳ kẻ nào làm càn ở trước mặt của , nhất là làm tổn thương người An Dĩ Nhược, dễ dãi như thế đâu.

      Nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Cố Dạ, người hầukhẽ cúi đầu nhận lấy roi mềm trong tay TiêuNhiên, "Đắc tội, Nhị tiểu thư."

      Trong phút chốc tiếng sấm nổi lên bốn phía, tiếng roilần lượt vang lên trong tầng hầm, Cố Dạ ôm lấy An Dĩ Nhược bước nhanh về phía phòng ngủ, đồng thời lạnh giọng phân phó: "Trong vòng năm phút đểcho ta nhìn thấy bác sĩ."

      Sợ nằm đè lên vết thương roi lưng, Cố Dạ để cho An Dĩ Nhược ghé vào giường, quan tâm mà vì đắp lên chăn mỏng, ngón cái vuốt ve gương mặt , nhàng lau vết máu bên môi , lúc mở miệng lần nữa giọng vẫn dịu dàng nhưtrước, "Dĩ Nhược..."

      "Thiếu gia, bên ngoài có cảnh sát." Dẫn bác sĩ về,người hầu cung kính đứng ở bên giường trầm giọngnhắc nhở, "Bọn họ bao vây biệt thự."

      Cố Dạ chuyên chú ngắm nhìn hình nhân mê man trêngiường, khom người hôn vào cái trán sưng đỏ của , để ngoài tai với lời của người hầu, "Cẩn thận kiểm tra cho ấy, ta muốn ấy tỉnh ngay lậptức." Lúc đứng dậy ánh mắt dịu dàng lập tức trởnên sắc bén, dừng ở mặt bác sĩ.

      "Dạ, thiếu gia." Bác sĩ sợ hãi đáp, dám chậm trễ từng phút từng giây, lập tức điều trị cho An DĩNhược.

      đến toilet lau vết máu đỏ tươi cổ, lúc Cố Dạ thay quần áo ra ngoài, Mục Nham mình lẻn vào biệt thự, dựa vào thiết bị truy tìm được cắm vào bả vai của Tiêu Nhiên mà thẳng đến tầnghầm, nấp ở đầu bậc thang, ánh mắt lạnh lùngchỉ ngừng ở góc này, thấy có người bị kéo ra, trongmắt là vẻ cực phức tạp, nhưng cuối cùng câu nào, chỉ là thở phào hơi.

      "Vậy rốt cuộc là ai, thiếu gia nổi giận lớn như vậy,thiếu chút nữa lấy mạng của Nhị tiểu thư."

      "Thiếu gia tự mình ra ngoài mang về, bối cảnh thế nào cũng biết."

      "Nếu như Tam tiểu thư ở đây chừng Nhịtiểu thư có thể tránh được kiếp này..."

      "Ai ở đây cũng vô dụng, có thể giữ lại hơi thởđã là vô cùng may mắn, nếu như người phụ nữ kia chịu đựng được chết , đoán chừng Nhị tiểu thư cũng đừng muốn sống nữa..."

      Bóng dáng người hầu áo đen dần dần mất hẳn ởtrong tầm mắt, Mục Nham nhíu mi, đáy mắt sắc bén như lưỡi dao sắc phá kén mà ra, nắm chặt súnglục trong tay, môi mím lại thành đường tuyến.

      vượt sông cả đêm đuổi tới thành phố Muse củaMyanmar, và dựa vào thiết bị truy tìm dấu vết đến đây kết quả cho thấy vị trí chính xác mà Tiêu Nhiên dừng lại, bấm điện thoại báo án cho cục cảnh sát, tòa biệt thự này có con tin bị bắt cóc, nhânviên cảnh sát Myanmar kéo tới nơi này, mà mình lẻn vào. có cách nào khác, sốt ruột, đợi được cấp câu thôngxong với cục cảnh sát nước láng giềng lại tiếp tục hành động, chỉ có Ám độ Trần Thương[1], lấy thânmạo hiểm, nếu như tìm được , cho dù khónhư lên trời, cũng phải mang ra ngoài. Vì An Dĩ Nhược, lần đầu tiên Mục Nham có nghe theo sắp xếp của lãnh đạo cấp , đáp lạinhững lời "Tương tại ngoại, quân lệnh hữu sở bất thụ"[2] này.

      [1] Ám độ Trần Thương: Chọn con đường, cách thức tấn công mà ai nghĩ tới.

      [2] Tương tại ngoại, quân lệnh hữu sở bất thụ: Cầmquân ra trận, quân lệnh có thể theo.

      Cố Dạ chào hỏi kiểm tra thông lệ với cảnh sát dưới lầu, Mục Nham thần biết quỷ hay lẻn vào lầu hai, tìm từng căn phòng, cuối cùng tìm thấy người muốn tìm ở phòng ngủ chính.

      Người hầu làm như có cảm giác, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía hành lang, cau mày nhìn lại, lại bị MụcNham đột nhiên xuất phía sau dùng súng đánhvào sau gáy, trong lúc té xỉu người bị kéo vào căn phòng trống bên cạnh, loạt động tác được hoàn thành trong vài giây, làm kinh động bất kỳ ai.

      Họng súng để ở trán bác sĩ, đáy mắt lạnh băng càng thêm thâm trầm, Mục Nham trầm giọng: "Tôichỉ muốn biết ấy thế nào rồi."

      Bác sĩ hiển nhiên bắt đầu hoảng loạn, ánh mắt nhìnvề phía cửa, phát ở đó bóng người, lại quay đầu nhìn Mục Nham, bị sắc bén trongmắt chợt lóe rồi biến mất làm cho khiếp sợ, "Côấy, ấy chỉ là bị hoảng sợ... vết thương roi, mặc dùvết thương roi nghiêm trọng, đủ để trí mạng..."

      Bác sĩ ngã xuống trong nháy mắt, Mục Nham ngồixổm ở bên giường, nhìn khuôn mặt An Dĩ Nhược trắng bệch như tờ giấy, đáy mắt sắc bén bị đau lòng thay thế, vươn tay mang chút vết chai vỗ khuôn mặt của , dịu dàng nhìn chăm chú vào , nhẹnhàng gọi: "An Dĩ Nhược..."

      An Dĩ Nhược vừa bị bác sĩ cấu véo vào người, thần trí hỗn độn hơi tỉnh táo chút, làm như nghe đượctiếng gọi trầm thấp của , vô thức cau chặt lông mày, nghiêng đầu kề mặt gần hơn về phía lòng bàntay của .

      Đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào vẻ mặt mê man, tâm tình trong lòng cuồn cuộn, bình an là tốt rồi,bình an là tốt rồi. Lẳng lặng nhìn , lo lắng và lo âu ở sâu trong đáy lòng được xoa dịu chút, đốivới thân ở hiểm cảnh lại hoàn toàn lờ , thu hồisúng lục, bàn tay to luồn vào trong chăn mỏng nắmlấy tay , dịu dàng gọi tiếng, "An DĩNhược..." Năm ngón tay gập lại, bao bọc lấy tay lạnh băng của ở lòng bàn tay, hứa hẹn, "Tôiđến đưa ." xong xốc lên chăn mỏng, ôm lấy người phụ nữ chưa tỉnh, ánh mắt chạm đến vếtroi màu đỏ sẫm dưới áo sơ mi rách nát lưng , thân thể cứng đờ sít chặt hồi.

      "Dĩ Nhược..." Tình cảm đau lòng đột nhiên tràn tớiđáy mắt, người đàn ông thu tay, ôm chặt người phụnữ mê man vào trong ngực, "Tôi tới chậm..." thanh thuần phác hơi khàn khàn, giọng khó nén tự trách, vùi mặt ở mái tóc của , thânmật lầm bầm: "Tỉnh tỉnh... Tôi đưa về nhà..."

      lưng đau rát như kim châm làm cho An Dĩ Nhược tỉnh táo chút, nhíu chặt mày, vô thức mà rên rỉ, "Đau... Đau quá..."

      Nghiêng đầu nhàng hôn vào sợi tóc dính lấy vếtmáu của , Mục Nham tay ôm ở trướcngực, cởi xuống áo khoác quấn lấy nửa thân trầntrên thân thể của , mềm giọng an ủi: "Tôi biết rấtđau, kiên nhẫn chút..."

      Động tác của cố sức để , vẫn tác động đến vết thương roi của , An Dĩ Nhược mơ màng từ từmở mắt ra, đập vào trong mắt chính là vẻ mặt tuấn cương nghị, càm mơ hồ có râu ria, trong mắt làm như còn có tơ máu, ràng hẳn là nhiềuđêm ngủ. Làm như tin mọi thứ nhìnthấy được ở trước mắt, dùng sức nhắm chặt mắt lại, lúc mở ra xác định phải là ảo giác, mỉm cười yếu ớt, nhưng nụ cười này, nước mắt tràn ra khống chế được, lăn dài bên má.

      Tròng mắt đen nhánh cùng ánh mắt mông lung của nhìn nhau chăm chú, tim đập thình thịch, trong mắtthấp thoáng có dịu dàng thương tiếc dâng lên, Mục Nham cong môi cười, áp sát vào giọng : "Là tôi, tôi đến rồi."

      cắn môi dưới gật đầu, trong phút chốc nước mắtđã rơi như mưa, hai tay có sức nắm chặt lấy vạt áo sơ mi của , để ý đến đau rát như kim châm lưng, mấy ngày kiềm nén sợ hãi cùng hoảng hốt thoáng chốc xông lên ngực, , nghẹnngào khóc nức nở.

      Viên Minh Duyệt qua: "Hy vọng, là đêm trăng non, rọi sáng con hẻm tối tăm; Hy vọng là chim trong rừng rậm, sống bằng cách vui vẻ ngâm hát những nốt nhạc; Hy vọng, là nước trong sa mạc, thấm vào từng ốc đảo."

      An Dĩ Nhược ôm chặt lấy eo Mục Nham, ở trong lòng khóc đến giống như đứa nơi nương tựa. Giờ này khắc này, gặp được Mục Nham chính là hy vọng sống sót của trong bước đườngcùng, cho dù giây sau đối mặt vẫn là cái chết, cũng sợ, sợ nữa. Người đàn ông ở trước mắt khỏi cho cảm giác an toàn, để cho có thể toàn tâm ỷ lại vào lúc nguy cấp.

      Mục Nham vô thức buộc chặt cánh tay, ôm thân thể run rẩy của người phụ nữ vào trong ngực khẽ vỗvề, thiên ngôn vạn ngữ ngạnh ở trong cổ họng, dĩ nhiên nên lời an ủi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :