1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nghe Nói Tình Yêu Sẽ Đến - Mộc Thanh Vũ (66c+1PN đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10: Khoảng cách lòng

      Lúc tảng sáng, cả đêm ngủ, An Dĩ Nhược bò dậy nấu chocolate sữa, trước kia ở nước Pháp họcthiết kế thường xuyên thức khuya, dưỡng thànhthói quen uống chocolate sữa, mặc dù cà phê có tác dụng nâng cao tinh thần, cũng thích cái loại hương vị đắng đắng đó.

      Uống cả hai cốc lớn, cảm thấy trong bụng ấm lên rấtnhiều, nhìn thời gian còn sớm, nằm ngửa ở trênghế sofa nhắm mắt nghỉ ngơi.

      Trong phòng khách truyền ra tiếng nhạc nhè , là ca khúc kinh điển mục catwalk show đài T mà bìnhthường thích nhất, dường như chỉ cần ở dưới bầu khí này, mới có thể kích thích linh cảm sángtác của , dần dần, thể tách khỏi âmnhạc.

      Buổi tối phải dùng thân phận nhà thiết kế chínhcủa "Hoằng Thái" tham gia cuộc thi thiết kế thờitrang "New Silk Road", cùng những người xuất sắc ngành thiết kế thời trang cạnh tranh giải quán quân tân tú, cần trạng thái tinh thần tốt nhất để nghinhchiến. quyết định tham gia, nhất định phải toànlực ứng phó, đây là nguyên tắc giải quyết công việc của .

      Nghe giai điệu quen thuộc, tâm trạng phiền loạn cả đêm rốt cuộc dần dần bình tĩnh trở lại. Xã hội này nơi nơi đều tồn tại cạnh tranh, khói thuốc súng trànngập cảnh chức quyền chân đến đáng sợ, nhưngđối mặt với tình công việc thiết kế của mình, côlại chưa bao giờ sợ sệt, tin chỉ cần ngừng tiến thủ, kiên định từng bước về phía trước,vĩnh viễn rớt ở phía sau người khác, đương nhiên, lại càng cam tâm rớt ở phía sau người khác.

      An Dĩ Nhược là tự tin, chỉ ngoại trừ tình .

      Trong lúc nửa tỉnh nửa mê nghe thấy di động vang lên, lâu cũng có tỉnh lại, tiếng chuông vang lên ba lần cũng bỏ mặc, mãi đến tiếng đậpcửa vang lên, An Dĩ Nhược mới hồi phục tinh thầnlại, từ từ mở mắt ra, đứng dậy mở cửa.

      "Sao nhận điện thoại, còn chưa dậy?" Tịch Thạc Lương xách trong tay túi ni lông, là chuẩn bị bữa sáng cho , thấy bộ dáng buồn ngủ mông lungcủa , vuốt vuốt tóc rối bù của , cúi người hônvào má của , "Gọi Mễ Ngư thức dậy ăn điểm tâm sáng, mua hai phần."

      "Cậu ấy về nhà rồi, có ở đây." Nhận lấy túi lớn trong tay để tới bàn cơm, hỏi: "Tốihôm qua đâu vậy sao tắt máy sớm thế."

      "Trang phục biểu diễn phải được sản xuất gấp rút, chuyến đến công xưởng, di động hết pin." Thấy hề có ý động đũa, Tịch Thạc Lương chăm chú nhìn khuôn mặt nhắn của , sau lúc lâu nhíu mày : "Sao sắc mặt tệ nhưvậy, ngủ ngon?"

      "Uh`m." miễn cưỡng đáp lại tiếng, nghiêngđầu tựa ở bả vai của , "Cả đêm ngủ, uống vào hai cốc chocolate sữa lớn, bây giờ còn chống đây."

      " phải trước đây em thích mùi ấy sao,khi nào lại bắt đầu uống chocolate sữa rồi hả?"Tịch Thạc Lương tinh tường nhớ lúc đại học đề cặp qua thích ngửi mùi sữa thơm.

      "Vậy sao? Có lẽ người già rồi, khẩu vị cũng thay đổi." Dĩ Nhược cười nhạt, trong lòng lại dâng lên chua xót, từng hiểu , rốt cuộc vẫn là vì chia lìa mà trở nên xa lạ sao?

      "Lại nghĩ ngợi lung tung, già chỗ nào? thấy làcàng ngày càng có hương vị, càng ngày càng đẹp."Tịch Thạc Lương mỉm cười, vô cùng thân thiết cúixuống ở bên tai , "Có phải thân thể khóchịu hay ?" Cho rằng bị bệnh, đưa tay muốn dò lên trán , hơi nghiêng đầu tránh ," có, chính là trong lòng phiền muộn."

      Thấy xong cũng chẳng giống như qua loa, Tịch Thạc Lương cho rằng gần đến tranh tài căng thẳng, ôm bờ vai của , dịu dàng an ủi: "Em nha, chính là tự tin, luôn hoài nghi phủ nhậnmình. Thả lỏng chút, cần có áp lực lớn nhưvậy, được ?"

      Biết hiểu sai ý, muốn chỉ có ở trước mặt mới tự tin, há miệng lại nuốt trở vào,chỉ gật gật đầu, đùa nghịch bàn tay của bởi vì chơi bóng mà mang theo vết chai, lâu mới :"Buổi tối hội trường hay ?"

      Cúi người ôm lên, cười : "Tất nhiên phảiđi." Sải bước nhanh vào phòng ngủ đặt ở trêngiường, kéo chăn mỏng qua đắp ở người , "Bạn đại nhân của tham gia thi đấu sao có thể đến? phải cùng em cùng nhauchia sẻ niềm vui thành công."

      " được giống như em nhất định có thể đoạt giải quán quân vậy." Chớp đôi mắt đen, sẵng giọng, "Nếu như thua, cho an ủi em, đểcho em trốn ở góc tường khóc hồi là được rồi."Nếu như giành được giải thưởng giúp công ty của nâng cao tiếng tăm, cũng muốnđăng ký dự thi, giải thưởng tất nhiên là công nhận thực lực của , nhưng An Dĩ Nhược cũng coi trọng, về phần tại sao muốn khóc, chính mình cũng , có lẽ là trong khoảng thời gian này quá bận, quá mệt mỏi, có chút uất ức, cần viện cớ trút ra.

      "Ánh mắt của tinh chuẩn, tin rằng em nhất định được." nhíu mày, trong lúc vô tình lộ ra tự tin, lấy tay bao ở hai tay mình, : "Bây giờ ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ giấc, buổi chiều chúng ta cùng hội trường." Thấy muốn mởmiệng, nghiêm mặt huấn : "Em soi gương xem, cũng thành quốc bảo rồi còn gượng chống."

      Trong vô thức thể ra quan tâm, khiến lòng thoáng chốc ấm áp lên, mỉm cười trở tay nắm lấytay , ánh mắt trong suốt chớp động mong chờ.

      Tịch Thạc Lương cười mà , tay cởi xuống áo khoác, dựa ở bên giường ôm ở trước ngực, dịu dàng : "Ngủ , , ở đâyvới em."

      nhàng đáp lại tiếng, khóe miệng khẽnhếch nụ cười nhắm mắt lại, cánh tay bé đặt ởbên eo của , chóp mũi xoay quanh mùi nam tínhđặc hữu của , An Dĩ Nhược rất nhanh ngủthiếp .

      Cho tới nay, đều rất khát vọng làm bạn,nhưng quá bận, có nhiều thời gian ở cùngvới , giờ này khắc này kề cận bên nhau trở nênvô cùng quý giá.

      Cúi đầu nhìn chằm chằm vẻ mặt ngủ của , nở nụ cười nhàn nhạt, lấy điện thoại di động ra chuyển thành chế độ rung, sau đó thu tay lại, ôm thân thể mềm mại của vào trong ngực.

      Giấc ngủ này của An Dĩ Nhược ngủ rất lâu, lúc tỉnhlại là giữa trưa, mà Tịch Thạc Lương vẫn còn nằm ở bên cạnh , cánh tay trái bị gối ở dưới đầu , bộ dáng giống như là ngủ rất ngon.

      cười khẽ áp sát vào tóc của , nghiêng người hôn khóe miệng của cái, thấy khóe môi của câu lên nụ cười, cấu vào cánh tay của , "Biết ngay nhất định tỉnh ngủ, cònmuốn gạt em."

      Mở mắt ra, đáy mắt màu xanh đậm xẹt qua từngsợi dịu dàng, mập mờ hà hơi ở bên tai , "Vềsau đừng vụng trộm hôn , thích em quang minh chính đại hôn ."

      Rất có tiền đồ, khuôn mặt nhắn của An DĩNhược liền đỏ lên, ở trước mặt của , vĩnhviễn như đứa trẻ.

      Hôm nay, lần đầu tiên Tịch Thạc Lương trốn công tác, thậm chí còn nắm tay đến siêu thị gần đómua rất nhiều đồ phen. Thấy đeo tạp dề bậnrộn ở trong nhà bếp, ngồi ở salon nở nụcười ấm áp.

      An Dĩ Nhược là người phụ nữ tốt nhất, có ai hơn , biết.

      Lúc xế chiều, Tịch Thạc Lương lái xe đưa cố đến trung tâm triển lãm, Mễ Ngư cũng đến đúng giờ đểchuẩn bị trước khi cuộc thi bắt đầu.

      Trong phòng hóa trang bóng người đều nhốn nháo,An Dĩ Nhược mặc bộ đồ thường mặt bình tĩnh tự động an bài các người mẫu thay đồ, mặttrao đổi ý kiến với nhà tạo mẫu, "Chủ tú[1] mặc bộ dạ hội kia, đừng gắn kim cài áo lông vũ này lên, cần thêm bất kỳ phụ kiện gì nữa."

      [1] Người trình diễn chính của buổi biểu diễn.

      Nhà tạo mẫu trẻ tuổi gật đầu, sau đó nghĩ đến cònchưa có nhìn thấy chủ tú, lại hỏi: "Kiểu tóc sao, hơi lộ vẻ hoạt bát hay là thành thục chút?"

      "Cổ điển!" An Dĩ Nhược sớm dựa vào khí chấtcủa Mễ Ngư thiết kế cho ấy rất tốt, làm nhà thiếtkế, mặc dù muốn thể ra chính là thời trang củachính mình, nhưng người mẫu mới là căn nguyên có thể khiến quần áo tỏa sáng nhất, cho nên, đêm naymười người mẫu đều được lựa chọn cẩn thận, về khí chất rất phù hợp với kết hợp phong cách thiết kế tươi mát yên tĩnh cùng quyến rũ gợi cảmmà theo đuổi, và mỗi kiểu tạo hình của họ lạiđược cân nhắc nhiều lần sau khi định.

      "Chủ tú có nhiều kinh nghiệm đài T, tạo hình cho ấy khoáng đạt chút, phải phù hợp với khí chất thời trang ổn định của ấy." Tịch Thạc Lương dùng thân phận ông chủ dặn dò nhà tạo mẫu toànlực phối hợp, lại hứa sau khi thi đấu kết thúc ăn mừng với mọi người, mới đưa An Dĩ Nhược đến phòng bên cạnh, để cho có đủ thời gian thay đồ.

      Mễ Ngư có việc tìm An Dĩ Nhược, nghe nhà tạo mẫu có lẽ ấy thay lễ phục ở phòng thay đồ, nâng váy chạy qua, nghĩ tới bên trong còn có những người khác ở đây, tùy tiện đẩy cửa vào, chưa từng nghĩ lại gặp Tịch Thạc Lương nghiêngngười hôn An Dĩ Nhược.

      Thường thường gặp phải loại tình huống này, người tới đều cảm thấy vô cùng lúng túng, hoặc làxoay người rời , hoặc là ho khan hai tiếng để tỏ ý nhắc nhở, nhưng, An Dĩ Nhược gặp phải lại là Mễ Ngư da mặt dày xấu xa.

      Khuôn mặt xinh đẹp động lòng người biểu lộ nụ cườitrêu tức, Mễ Ngư dựa vào cạnh cửa, đôi mắt đen lóesáng dị thường, "Xin lỗi, tôi cố ý." Miệng nóixin lỗi, có chút dấu hiệu xin lỗi nào, vẻ mặtngược lại là nhìn có chút hả hê.

      Vội vàng rút khỏi lồng ngực của Tịch Thạc Lương, mặt An Dĩ Nhược ửng đỏ, "Cậu biết gõ cửaà."

      "Tớ gõ cửa rồi, là các cậu quá đầu nhập khôngnghe thấy." Mễ Ngư cười hì hì, lộ ra hàm răng trắng đều, phá vỡ chuyện tốt của người ta, cũng thấy chút vẻ áy náy gì, còn kiêu ngạo cãi lại.

      Trừng mắt nhìn , An Dĩ Nhược hỏi: "Cậu tạo hình cho tốt chạy tới đây làm gì, có chuyện gì sao?"

      "Đương nhiên có chuyện, chẳng lẽ tìm cậu chuyện phiếm à." giày cao gót tiến vào, Mễ Ngư hất cằm.

      Nghe vậy, Tịch Thạc Lương nhíu mày, thuận tay sửa lại tóc rơi bên tai của An Dĩ Nhược, trong ánh mắt trong suốt chớp động ý cười dịu dàng, " trước, đừng khẩn trương thả lỏng chút, phải tin đêm nay mình là nữ vương."

      An Dĩ Nhược mím môi dắt theo ý cười, như hoa bách hợp nở rộ trong sương mù buổi sáng, lành lạnh,uyển chuyển.

      Mễ Ngư nhìn hai người ánh mắt triền miên, nhún vai, bộ dáng nổi hết cả da gà đầy đất.

      qua bên người Mễ Ngư, Tịch Thạc Lương cườinhạt khẽ gật đầu, Mễ Ngư sợ chết : "Thậtcó lỗi, làm lỡ rồi." Thấy An Dĩ Nhược làm ra vẻmuốn đánh , cười khẽ tránh , "Đừng náo, đừng náo, nhanh trang điểm cho tới , thợ trang điểm gì chứ, ràng xem mặt tớ là quan trọng, sửa sang thêm nữa tớ cam đoan bị hủy hoạidung nhan."

      An Dĩ Nhược cười, biết làn da Mễ Ngư nhạy cảm, lại thêm xưa nay chưa từng có cầu kỳ, nhìn bóng lưng của Tịch Thạc Lương giọng :"Qua bên này, xem An tiểu thư xử lí cậu." xongđã dẫn dắt đến bàn trang điểm, cầm lấy hộp trang điểm thành thục trang điểm cho Mễ Ngư, trong lúc học thiết kế, còn tự học trang điểm, bây giờ quả nhiên có ích.

      Mễ Ngư nghiêm sắc mặt, cực kỳ chuyên nghiệp phối hợp với , thấy bộ dáng An Dĩ Nhược xuất thầm mỉm cười, nghĩ đến việc ấy bất chấp mọi người phản đối vứt bỏ tuyển dụng của công ty thờitrang nổi tiếng ở nước Pháp để trở về, dường như nụ cười của người đàn ông kia, ấy cũng cóthể theo đến chân rời góc biển, vừa lo âu lạivừa đau lòng, càng cảm thấy mê mang. Ở trước mặt tình , dường như An Dĩ Nhược quên vấn đề rất quan trọng, chính là chân trời chung quy vô tận,gốc bể quả thực quá xa, bọn họ đến với nhaucũng chẳng dễ dàng như vậy. Huống chi, cái vấn đề rất thực tế đó vắt ngang giữa bọn họ, Tịch ThạcLương ngày bỏ được, bọn họ khó có thể xa hơn. Mặc dù ở người khác có vẻ như là đáng kể chút nào, nhưng, đối với kiêu ngạo của ta mà , lại như là cái gai ngạnh ở trong cổ họng, nhổ được lại càng nuốt trôi.

      Mễ Ngư biết, sao người đàn ông còn khó trịhơn người phụ nữ, chuyện người ta nên cười trộm, rơi vào đầu của ta ngược lại thay đổi vị. Có số thứ phải là Dĩ Nhược có thể lựa chọn,vì sao ta lại cố chấp như vậy. Tổng kết tínhtham luận, Mễ Ngư nhận định Tịch Thạc Lương An Dĩ Nhược cho lắm. Nhưng, lời nhưvậy, sao nhẫn tâm ra khỏi miệng.

      "Chẳng lẽ hôm nay tớ đặc biệt như hoa như ngọc?"Làm như nhìn thấu tâm tư của ấy, An Dĩ Nhượcsoi gương cười trêu : "Muốn phê bình phêbình, tớ đều khiêm tốn nhận." Nhìn gương mặt quyếnrũ đó, cười đến như gió nước chảy.

      Mễ Ngư xoay người lại sờ sờ tóc An Dĩ Nhược,nghĩ thầm đứa ngốc, cài gì ấy có thể nghe lọt sao, tiền đồ cực tốt cũng ngăn khôngngớt chạy như bay về phía ta, còn có thể cái gì chứ, há miệng, mở lời cũng là, "Cố lên cụccưng, đeo vương miện chị mời cậu ăn bánh rán hoa quả, thêm trứng gà."

      An Dĩ Nhược dở khóc dở cười, véo gò má của côấy, "Bánh rán hoa quả tớ tống cổ rồi, cậu cũng quá hào phóng rồi nhỉ."

      Mễ Ngư xì tiếng khinh miệt, "Cũng chỉ có cậu , đổi thành Tịch Thạc Lương, tớ còn ngại lãng phílương thực đấy."

      Bình tĩnh như nước hồ thu nổi lên rung động nhonhỏ, An Dĩ Nhược rất bình tĩnh tiếp tục công việc tay, miệng lại giúp cho Tịch Thạc Lương: "Đừng nhìn sắc mặt cho ấy già, Thạc Lương rất dễ dàng." Đối với , An Dĩ Nhược luônluôn hết sức khoan dung và hiểu.

      "Vậy cậu liền dễ dàng sao?" Mễ Ngư trừng mắtnhìn , ràng rất bất mãn, "Chưa thấy qua người như vậy, đều cây to được hóng mát, tham lêncao như vậy cha vợ ta cười trộm rấtxin lỗi quần chúng nhân dân rồi, ngược lại cònkhông hài lòng, tật xấu!" khách khí chọc vào trán của , Mễ Ngư mắng: "Đều là cậu chiều màra."

      Vấn đề lại được Mễ Ngư nhắc tới lần nữa, lòng An Dĩ Nhược như là bị kim hung hăng đâm cái, hítmột hơi sâu, từ từ tiếp lời: " ấy chỉ là muốn dựa vào chính mình cố gắng đạt được thành công, muốn để cho người khác ấy là con rể của ai đó." Ở vấn đề này, quả thực bấtlực.

      "Vì ta, cậu hận thể cắt đứt quan hệ vớingười nhà, bây giờ còn chuyển ra ngoài sống, nhưvậy ta còn chưa vừa lòng? Muốn bức chết ai hả! MD." Nghĩ đến An Dĩ Nhược nhiều lần nhượng bộ, sau khi về nước chuyển ra khỏi nhà sống với ,Mễ Ngư hung hăng mắng câu, ở trong lòng lại càng đem Tịch Thạc Lương làm bao cát đánh vô số lần, cấu trúc não của đàn ông nhất định khác vớingười ta, bên trong nhất định là rơm rạ, bằng khôngthì khó hiểu như vậy.

      Biết Mễ Ngư quan tâm bất bình dùm cho , trong lòng An Dĩ Nhược rất là cảm kích, đối với lờicủa ấy, cuối cùng có phản bác. Vấn đề giữa và Tịch Thạc Lương, Mễ Ngư bất mãn với Tịch Thạc Lương, cũng phải là chuyện mộtngày hai ngày, cũng chẳng phải hai ba câu trongtối nay có thể giải quyết được, nóng vội nhưng cũng giải quyết được vấn đề.

      muốn nhượng bộ, chỉ có tiến lên!
      Chương 11: Tiệc thời trang

      Thành thạo trang điểm cho Mễ Ngư xong, An DĩNhược đến phòng thay đồ đổi đồ.

      Giày gót bảy tấc, quần ống thẳng cắt xén vừangười, đai lưng hoa râm màu sáng, chiếc áo khoác màu đen thời trang, tay áo được kéo cao chút ít, lộ ra cánh tay mảnh mai xinh đẹp, cổ tay đeo chiếc đồng hồ kiểu dáng rất đặc biệt làtrang sức duy nhất người, tóc quăn xõa tung tùyý lại mất trang trọng hơi gộp lên, vô tình haycố ý để lộ ra xương quai xanh khêu gợi của , cổ non mịn trắng như tuyết lộ hết thể nghi ngờ.

      Trang điểm tự nhiên đúng mức nhìn cả người trông có vẻ giỏi giang lại mất quyến rũ, soi giương nhìn chính mình, khóe miệng nổi lên ý cườidịu dàng tự tin.

      Hai tay Mễ Ngư khoanh trước ngực, hất cằm sau đó tỉ mỉ đánh giá cách ăn mặc lại lộ vẻ xinh đẹp của An Dĩ Nhược, mắt trang điểm mảnh khảnh, phấn má hồng, khiến toàn thân tản ra hương vị trí thức, nhíu mày, nhếch miệng nở nụ cười: "Tớ nóiTịch Thạc Lương chuẩn bị bộ lễ phục kia quá tục,quả nhiên nghỉ việc."

      "Ai nghỉ việc rồi hả?" An Dĩ Nhược soi gươngtrừng , "Bộ lễ phục kia rất đẹp, chẳng qua là mặcở người tớ cùng cậu đứng chung chỗ, có vẻ quá ràng, thích hợp cho trường hợp đêmnay. Nếu như là tham dự dạ tiệc, lại có cậu ởđây đoạt kính, tớ nhất định mặc." Tịch Thạc Lương vì chuẩn bị bộ tiểu lễ phục màu trắng, cất ở trong tủ quần áo nỡ mở bao bì.

      Hiểu tâm tư của , Mễ Ngư xí tiếng, chẳngnói đúng sai.

      So với vóc người cao gầy của Mễ Ngư, An Dĩ Nhược thân cao 166 đương nhiên thích hợpcùng ấy mặc cùng kiểu lễ phục dạ hội, để tránhcho lúng túng khi cùng sân khấu, cố tình chuẩn bị cho mình bộ quần áo này, về mặt khí chất vô cùngphù hợp với thân phận nhà thiết kế của , hơi thởmơ hồ mị hoặc nâng cao hiệu quả tổng thể, để cho trông vô cùng tươi đẹp hơn so với người khác,có chỗ thua kém thể nào so với Mễ Ngưthân là chủ tú.

      Hít sâu, soi gương kiểm tra lần cuối cùng, xácđịnh có chỗ nào ổn, mới kéo Mễ Ngư về phía phòng bên cạnh.

      Đêm nay, ở trung tâm triễn lãm thành phố trình diễn bữa tiệc thời trang, mà , An Dĩ Nhược,có lẽ sau đó chính là trổ hết tài năng thời trang giớitân tú.

      Những kiểu trang phục màu sắc rực rỡ, mượn gió lạnh của máy điều hòa sợi tơ quần áo khẽ tung bay, mặt những người mẫu vóc người cao gầy trang điểm đầy màu sặc sỡ, kiểu tóc cổ điển uốn congcộng thêm nhuộm màu, hàm xúc tự nhiên uyển chuyển, cảm tính mềm mại đáng , phong cáchtáo bạo mà lại quyến rũ, nơi này là sắc thái đế quốc chính cống, màu sắc hoa mỹ hoàn toàn tích tụ ở trong mắt người, hơi hoa cả mắt, làm người ta vô thức sinh ra ảo giác, dường như đặt mình ở trong mốt vũ hội hóa trang.

      "Màu má hồng quá nhạt, phải phối với bộ trang phục này đẹp hơn... Cẩn thận đừng giẫm lên phầnđuôi... Đổi giày , phải màu đỏ gót ..." Trở lạiphòng làm việc, An Dĩ Nhược dùng ánh mắt ý bảoMễ Ngư làm tạo hình, "Tiểu Mẫn, có thể giúpchủ tú tạo hình rồi. Nhớ kỹ, phong cách cổ điển."

      "Vâng." Nhà tạo mẫu được gọi là Tiểu Mẫn đáp lạimột tiếng dứt khoát, bắt đầu bắt tay vào việc chuẩn bị.

      Bóng dáng bận rộn của An Dĩ Nhược qua lại ngớt ở trong phòng làm việc, có chú ý tới haivị khách mời mà đến.

      Trong tay người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp dắtmột người bạn ước chừng bốn năm tuổi, tiểunha đầu đưa ngón trỏ trắng ngần lên môi, ra dấu im lặng với người phụ nữ, cười hì hì về phía An DĩNhược, "Dì Dĩ Nhược."

      An Dĩ Nhược nghe tiếng xoay người lại, tiểu công chúa ánh mắt đen nhánh làn da tuyết trắng bấtngờ đứng ở trước mặt. liền bị phen chấn động đến nỗi tìm được Đông Tây Nam Bắc,đứa reo hò tiếng, cúi người ôm nó lên,dùng mặt cọ vào khuôn mặt non mềm của bảo bối, thân thể bé mang theo mùi sữa suýt nữa làm lệ nóng doanh tròng: "Thần Thần, sao cháu lại tới đây? Dì nhớ muốn chết."

      Thần Thần ôm cổ của , hôn lên mặt , cái miệng nhắn cười toe toét, lộ ra hàm răng trắng đều, "Sao dì Dĩ Nhược vẫn như thế, luôn thích đánh lén Thần Thần."

      An Dĩ Nhược cười hì hì, hôn lên mặt cái, nghiêng đầu nhìn về phía cạnh cửa, quả nhiên trông thấy Si Nhan đứng ở đó, "Cậu về nước lúc nào? Sao cũng chào hỏi tới rồi?"

      "Muốn làm cậu ngạc nhiên chứ sao." Si Nhan cườiyếu ớt, tóc quăn vụn quyến rũ đáng , tiểu lễphục màu đen rơi rớt ở eo, trong lúc lơ đãng để chocô tản mát ra mùi vị tràn đầy nữ tính. Khó trách ÔnHành Viễn lúc nào cũng nhìn nhìn đến chặt chẽ, như là bất cứ lúc nào cũng bị người khác bắt cốc vậy.

      Thấy con vươn cánh tay bé muốn ôm, Si Nhan đón nhận nó đặt ở đất, sờ sờ khuôn mặt nhắn của nó : "Bây giờ mẹ thể bế con, bảo bối phải ngoan, tự mình có được hay ?"

      "Dạ." Thần Thần ngửa đầu hôn lên mặt , tay nhỏbé vuốt ve bụng của , "Ba ba cho Thần Thần biết ở đây có em trai , bảo Thần Thần làm tấmgương tốt, được làm mẹ mệt."

      "Bảo bối rất ngoan." mặt Si Nhan tràn đầy nụcười hạnh phúc, nhắc nhở: " phải Thần Thần chuẩn bị quà tặng cho dì Dĩ Nhược sao, sao cònchưa tặng?"

      "A, thiếu chút nữa quên mất." Tiểu bảo bối nhúnnhún vai, bộ dáng cực kỳ đáng , nhận lấy cái hộp được gói tinh xảo trong tay Si Nhan, xoayngười đưa cho An Dĩ Nhược, "Dì Dĩ Nhược, cái nàytặng cho dì. Là Thần Thần tự tay xếp ngôi sao may mắn, chúc dì thành công."

      "Cám ơn Thần Thần, đây là món quà tốt nhất dì nhận được." An Dĩ Nhược nhận lấy, tới gần ômlấy bạn thơm cái, sau đó nhìn bụng bằngphẳng của Si Nhan, "Cậu có thai rồi hả?"

      "Chính là vì đứa này, mới bị ấy áp giải vềnước." Nghĩ đến việc Ôn Hành Viễn nghe tin có thai vẻ mặt vừa mừng vừa sợ, Si Nhan bất đắc dĩthở dài, "Cậu có biết, từ trước đến nay ấy thíchmù quáng khẩn trương."

      "Người phụ nữ hạnh phúc." An Dĩ Nhược bĩu môicảm thán, nghĩ đến việc quen biết Si Nhan ở Parissau đó gặp qua Ôn Hành Viễn vài lần, người đàn ông ấy tuấn đẹp trai hòa nhã quan tâm khiến côđể lại ấn tượng sâu sắc, "Tớ cũng muốn có ngườikhẩn trương với tớ như vậy, chết cũng bằng lòng."Giọng hơi có chút mùi vị oán trách.

      "Tớ cũng có nghe được, ở đây có hận gảnha." Si Nhan giễu cợt , tay phải vô thức vuốt vebụng, "Vừa mới nhìn thấy vị bạn trai trong truyềnthuyết của cậu ở phía trước sân khấu, rất đẹp trai."

      "Đúng vậy." An Dĩ Nhược từng cho Si Nhan xemqua ảnh chụp chung của và Tịch Thạc Lương,nghe thấy ca ngợi, trong lòng kêu lên đắc ý, muốn đắc ý hai câu, lại nghe Thần Thần chen vào .

      "Chú kia có đẹp trai bằng ba ba cháu." Tiểu nha đầu nháy đôi mắt đen, xong đương nhiên.

      "Ánh mắt của hai đều lả tả nhìn sang, tiểuThần Thần nhe răng cười, phảng phất : "Con sai chứ?"

      Si Nhan nhíu mày, "Đó là ba ba con tự luyến, nhiều người đẹp trai hơn ba con."

      "Mẹ, tự luyến là gì? Con chỉ nghe qua thầmmếm, có nghe qua tự luyến nha." Tiểu nha đầu là bé cưng hiếu kỳ, bắt đầu phát huy tiềm chất hỏi mười vạn cái vì sao, "Ba ba có chú khác thầm mến mẹ, mẹ lại ba ba tự luyến, rốt cuộc là thế nào? Ai ai ạ?"

      "Cái gì hay ? Chơi trò gì mà lộn xộn lung tung? chuyện với ai đấy?" Mễ Ngư chuẩn bị làm tóc xong, nghe có tiếng người bạn , longđong tới, nhìn thấy tiểu Thần Thần đáng , cúi người ôm lấy hôn liền hai cái: "Ôi chao, đây là tiểuđáng nhà ai vậy, dì muốn bắt cốc cháu về nhà cất giấu."

      Thần Thần làm như quen với việc bị đánh lén, khuôn mặt mập mạp lộ ra lúm đồng tiền, nhìnMễ Ngư nhàng đáp: "Chào dì. Thần Thần làbảo bối của ba mẹ, thể bị dì bắt cốc."

      An Dĩ Nhược nhìn Si Nhan, ha ha cười tiếng,"Tiểu đại nhân này rất đáng , hai vợ chồng các cậu là dạy bảo thế nào đấy."

      Si Nhan thể làm gì khác hơn là giang tay ra, tỏý cái gì cũng có làm, cùng Mễ Ngư chào hỏi qua lại cùng An Dĩ Nhược hàn huyên lúc, mãi đến Thần Thần chơi đùa với Mễ Ngư ở bên cạnh lấy điện thoại từ trong túi áo ra đưa cho , cômới chú ý tới đến giờ rồi, đứng dậy chào tạm biệt, " làm lỡ cậu, có thời gian lại tròchuyện, tớ phía trước chờ nhìn cậu thi đấu." Sau đó cho cái ôm khích lệ, "Chớ căng thẳng,cậu làm được."

      "Mẹ, ba ba lại thúc giục." Thần Thần quơ quơđiện thoại, cười nhấn phím call, "Ba ba."

      "Bảo bối, ở chỗ nào? Để cho mẹ nghe điện thoại."Giọng cưng chiều, thanh trầm thấp thuần phác từ đầu kia di động truyến đến.

      "Em và Thần Thần ở phía sau sân khấu, lập tức tới ngay... đừng đến, chỉ vài bước... Biết rồi, em cẩn thận..."

      Nhìn bóng lưng Si Nhan, An Dĩ Nhược có chút thất thần. Quen biết Si Nhan sau đó biết được cuộc tình mười lăm năm mưa gió khắc cốt ghi tâm của và Ôn Hành Viễn, dường như tình trắc trở cùng suông này của mình cũng trở nên cực kỳbé đáng nhắc tới.

      Hít vào hơi sâu, từ trong khát khao trở về thực, tập trung tinh thần chuẩn bị chiến đấu.

      khẩn trương đó là gạt người, dù sao mọingười dự thi cũng là ngàn người chọn , các bản thiết kế trải qua tầng tầng xét duyệt mới được sànglọc ra, tiêu chuẩn cần bàn cãi, hơn nữa chỉ cần là tranh tài luôn luôn là những đối tượng trongnghề, nhân vật nổi tiếng và thương gia chú ý, nhàthiết kế phải biểu ra ý tưởng thiết kế độc đáocủa cá nhân ở trong vòng mười tác phẩm dự thi, phong cách thiết kế, ra cảm xúc thời thượngsâu sắc, cùng với việc lựa chọn phối hợp màu sắc và mức độ nắm bắt, chỉ là khó càng thêm khó,có thể là thách thức lớn.

      An Dĩ Nhược muốn ở trong phần đông ưu tú trổ hết tài năng trở thành người nổi bật, đương nhiên cũng làlàm đủ công khóa, thậm chí mời người mẫu hàng ngũ thân mật Mễ Ngư tiến thân đến catwalk show của . Đến trong lúc mấu chốt này, làm sao đểcho mình lùi bước. Hít thở sâu, liên tục, tay nắm thành nắm đấm làm cái tư thế cố lên cổ động cho chính mình.

      Cùng với tiếng tuyên bố trong trẻo, tranh tài bắtđầu, nhạc sục sôi vang lên, tiết tấu nhịp trống vang vọng ràng ở bên tai, An Dĩ Nhược từ từ nới lỏng nắm đấm nắm chặt.

      Các người mẫu hoa lệ bày ra thành quả nỗ lực củacác nhà thiết kế ở sân khấu, đủ loại trang phụctươi đẹp lộng lẫy nhưng tục giống như đóađóa hoa tươi nở rộ trong mùa xuân, ganh đua sắc đẹpở sân khấu hình T to lớn, tùy ý phô bày.Nhiều màu sắc tuyệt đẹp, góc váy tung bay tự nhiên, chỗ nào đánh thẳng vào con mắt người xem.

      Tác phẩm của An Dĩ Nhược kết hợp tươi mát yên tĩnh cùng quyến rũ gợi cảm với nhau, màuđỏ chói mắt, xanh biếc tươi đẹp, màu trắng thánhthiện, màu đen huyền bì, ở nghỉ ngơi chú giải, vềcông tác trang phục cùng ba loại phục sức dạ hội,bóng tối theo mùa thay đổi qua lại, thời gian lưuchuyển đổi dời tiếng động. Sức sống dạt dàomùa xuân, rực cháy như lửa mùa hè, rồi lại đến trànngập ý lạnh xạc xào của tiết mùa thu đông. Chất liệuvải vóc thiết kế mềm mại cực tốt, mộng ảo và hiệnthực kết hợp với nhau, trở lại bản tóm lược, đem cá tính phong thái theo đuổi vô cùng hoàn mỹ trong lòng giải thích đến tận cùng.

      "Ba mươi sáu tổ chuẩn bị lên đài!"

      Ở dưới thúc giục của nhân viên công tác, An DĩNhược cùng mười người mẫu mình lựa chọn điđến lối vào sân khấu, chuẩn bị lên đài.

      Mễ Ngư đứng ở bên cạnh , biết lúc này trong lòng khẩn trương, nắm lấy tay của , lòng bàn tay truyền đến tình cảm ấm áp làm An Dĩ Nhược lần nữa hồi phục lại tâm trạng.

      tin chính mình cũng tin Mễ Ngư. Tối nay, các nhất định là ngôi sao chói mắt treo ở chỗ cao nhất.

      "Tổ thứ ba mươi sáu chuẩn bị lên đài" giọng của nhân viên công tác lược qua bên tai, ngay sau đóvô số ánh đèn dưới bóng tối đột nhiên phát sáng lên, màu sắc bỏng mắt trước mặt ngừng biến đổi, từng sợi ánh sáng trong suốt nhanh chóng đan xen lóe thành điểm sáng, giống như kim cương lóa mắtlập lòa sáng lên ngay trước mắt, người mẫu phíatrước nện bước đều đặn bước chân tao nhã chầmchậm mà .

      Mễ Ngư ở cuối cùng, kiểu tóc cổ điển hàm xúcuyển chuyển, trang điểm trong trẻo tinh xảo, móng tay màu đỏ thẫm, bộ lễ phục màu đen huyền bí kết cấu tuyệt vời, làm trở nên sống động trongmuôn hoa, theo nhịp trống chuẩn xác, thong thả vàtự tin mà tới giữa sân khấu trải dài, tao nhã xoayngười, toát ra vô cùng phong tình, đem tươi đẹp lạnh lùng của màu đen huyền bí vĩnh viễn lưu hànhở giới thời thượng, quyến rũ, gợi cảm, súc tích bày ra đến vô cùng tinh tế. Màu đen, cho dù là màu sắctự nhiên, ở dưới thiết kế tỉ mỉ của An Dĩ Nhược, lại dễ dàng đập tan vô số màu sắc mỏng manh và non nớt, để cho tác phẩm của , người mẫu của ,ngang ngược mà vênh mặt hất hàm sai khiến ở trênsân khấu thời thượng.

      Nhìn Mễ Ngư tự tin kiêu ngạo sân khấu trải dài,tim An Dĩ Nhược bắt đầu đập thình thịch. Bốn phíađột nhiên yên lặng, tiếng động bỗng nhiên biến mất,tay vuốt ngực, lắng nghe nhịp tim của mình, vô số điểm sáng thoảng qua ngay trước mắt, trong nháy mắtcô có chút hoảng hốt.

      "Xin mời nhà thiết kế bên dưới tiểu thư An Dĩ Nhược của tổ tác phẩm này lên sân khấu."

      Tiếng vừa ngừng, ánh sáng đài trong phút chốc tối lại, duy chỉ có chùm ánh sáng êm dịu chiếu vào người . An Dĩ Nhược tập trung tinh thần, khóe miệng ngưng tụ lại nụ cười dịu dàngyếu ớt, chầm chậm lại mất kiên định mà từng bước lên thảm đỏ, thẳng đến sân khấu trải dài. Cảm giác được ánh mắt sáng quắc dưới sân khấu, ánh mắt trong suốt nhanh chóng đảo qua đám người, cùng đôi mắt dịu dàng kia giao nhau, đột nhiên cảm thấy ngực trái được ấm áp chườm nóng, mềm mại đến ướt át.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 12: Đột nhiên sinh biến

      Ánh sáng bốn phía đều lờ mờ, duy chỉ có chùm ánh sáng êm dịu chiếu vào người , giống nhưcô bé lọ lem trong đồng thoại, An Dĩ Nhược đứng giày cao gót quai , vững vàng tới sân khấu trải dài dài, tiếp nhận ánh mắt sáng quắcdưới sân khấu.

      Bốn mắt giao nhau với người đàn ông đứng lên vỗ tay dưới sân khấu, khóe miệng của nâng lên nụ cười mềm mại nhất, mà khuôn mặt xinh đẹp củacô ràng lại khó nén ý cười dịu dàng, ba tháng vấtvả bận rộn, đổi lấy hạnh phúc trong nháy mắt lúc này, hết thảy đều trở nên đáng giá như vậy.

      Nhận được ánh mắt ra hiệu của người chủ trì, An Dĩ Nhược kiềm chế ổn định gót chân, đứng ở chính giữamười người mẫu dáng người cao gầy, cúi đầuchào, hạ xuống màn trình diễn thời trang hoàn mỹvài phút ngắn ngủi của .

      Tiếng vỗ tay liên tục ngừng, dẫn dắt người mẫu của chầm chậm xuống sân khấu, tóc dài khẽgộp lên ở phía sau bắt đầu nhàng tung bay theo làn gió của máy điều hòa, bộ comle chỉnh tề gọn càng lúc càng làm nổi bật lên quyến rũ của , nét mặt có nụ cười nhợt nhạt, là ung dung tự tin chưa bao giờ có.

      "Bảo bối, cậu quá tuyệt vời!" Vừa mới xuống sânkhấu, trước đó vì kẹt xe mà bị trễ, Trình Mạc Phỉvà mọi người túm tụm mà đến.

      "An Dĩ Nhược, cậu quá tuyệt vời!" Mễ Ngư vừa ômcô vừa cười lại bảo, "Cậu có nhìn thấy biểu cảm củacác giám khảo ? MD, đẹp trai chết được.Cậu làm bọn họ hoàn toàn chấn động rồi." Đầu AnDĩ Nhược còn hơi choáng váng, vừa nghe được MễNgư oa oa kêu to ở bên tai , bất đắc dĩ lắc đầu, người này khi kích động tục, sao đángyêu như vậy chứ.

      Cho đến lúc này chân mới hậu tri hậu giác mà bắt đầu nhũn ra, trong đầu rất rối, nắm lấy cánh tay của Mễ Ngư, "Cái này kết thúc?"

      "Kết thúc rồi, siêu cấp xinh đẹp!" Mễ Ngư ôm , "Tớ biết ngay cậu được, An Dĩ Nhược, cậu là tuyệt nhất."

      Trong lòng rối loạn như sợi gai , đầu óc còn chưa có khôi phục hoạt động, An Dĩ Nhược hít sâu,lại hít sâu, lại vẫn cảm thấy toàn thân vô cùng lúngtúng, mãi đến có người đưa di động tới tay củacô, cũng chưa có nhìn thấy tên người gọi đến, vội vàng tiếp nhận, còn chưa mở miệng, giọng nam trầm thấp từ trong microphone truyền ra, "Chúcmừng , trình diễn rất hoàn mỹ!"

      "..." Đầu An Dĩ Nhược đầy mờ mịt, trong lúc nhất thời từ trong cuồng loạn thể nào nhận ra giọng là ai, "Alo? Xin hỏi vị ấy, phía bên tôi rất ầm ỹ, nghe lắm..."

      "Nhanh lên nhanh lên, lập tức là tổ cuối cùng rồi,cậu sắp trở thành nữ vương đêm nay đấy." Mễ Ngưthấy chết đứng ở đó trong lòng cuống lên, chộplấy di động của , bất chấp tất cả đặt vào bên tai : "Lúc này nơi đây vô cùng rối loạn, chờ thiên hạổn định điện lại trả lời ngài, sau này còn gặp lại."

      " bậy bạ gì đó!" Nghe được ấy lời khóhiểu, An Dĩ Nhược nhíu mày, người này lúc nàocũng phân tấc như vậy.

      "Tớ sai rồi, tớ sửa, xin nhà thiết kế An thứ lỗi chokích động của tớ." Mễ Ngư cười hắc hắc, đưa di động của giao cho Trình Mạc Phỉ, "Thời khắc kích động lòng người nhất đến rồi, An Dĩ Nhược,cậu nên có chút tiền đồ đừng té xỉu nha." Lần đầutiên trải qua nghề người mẫu, lúc đạt được giảithưởng đầu tiên, đứng ở sân khấu khóc đến hoàn toàn có hình tượng, khi đó là đủ để làm trò cười cho thiên hạ, bây giờ nhớ tới MễNgư hận thể tìm cái lỗ để chui vào. Chỉcần là người, ai khát vọng thànhcông, chỉ có ổn định đến ổn định ngừng.

      Kim đồng hồ di chuyển từng phút từng giây, hai tay An Dĩ Nhược chắp lại nhau, đứng ở phía sau sân khấu nhìn phong bì trong tay người chủ trì, máu trong mạch máu đều giống như nhảy lên. Vẫn cho là mình lưu tâm đến phần vinh quang này, thực tế quan tâm, muốn chứng minh bản thân, muốn trở thành trợ thủ đắclực của xứng với cái tên.

      Tiếng ồn ào bốn phía từ từ lắng lại, toàn sân khấuyên tĩnh tiếng động, ánh mắt mọi người đềuăn ý tập trung ở người của người chủ trì, đèn flash trong tay phóng viên đều sẵn sànggiành chụp thời khắc rất được mọi người mong đợinày.

      Ánh đèn nhấp nháy qua lại, sắc thái lêncao, An Dĩ Nhược nắm chặt tay Mễ Ngư rịn ra mồhôi, nín thở.

      biết phần im lặng này rốt cuộc duy trì bao lâu, đột nhiên trong lúc đó, người trước mắt sôi tràohừng hực, tiếng hoan hô, tiếng thét chói tay, tuôn ra giống như mở cổng nước lũ. An Dĩ Nhược sững sờ ngay tại chỗ, ngơ ngác nhìn họ, hoàn toàn hiểu. Mãi đến Mễ Ngư đẩy cái, lảo đảo hai bước chân mới đứng vững, theo ánh mắt Mễ Ngư nhìn qua mới biết được người chủ trì đọc ra tên củacô.

      Bước chân còn có chút phù phiếm, An Dĩ Nhược thở ra hơi dài, nghe nhịp tim của mình, hưngphấn và mạnh mẽ nhảy lên.

      Run run nhận lấy cúp bạc, dưới ánh đèn lấp lánhsáng rực làm người chói lọi, ôm bó hoa tươi đẹp, An Dĩ Nhược trở thành tân tú giới thời trang rất đượcmọi người mong đợi đêm này, rực rỡ lóa mắt như thế, sáng lạn chói mắt như thế.

      An Dĩ Nhược học tập ở nước Pháp trở về, thuận lợi mở ra cánh cửa quan trọng nhất thông đến thànhcông.

      Ngoài danh hiệu quán quân, bởi vì An Dĩ Nhượcphối hợp màu sắc đường nét độc đáo, đạt được lờikhen "Nhà ma thuật màu sắc", lúc người chủ trì mời phát biểu cảm nghĩ khi đoạt giải, ổn định tinh thần, ánh mắt đảo qua từng người dưới sân khấu, Tịch Thạc Lương mỉm cười, nhà hạnh phúc của Si Nhan, Mễ Ngư xinh đẹp khấu và Trình Mạc Phỉ luôn luôn cổ vũ mình, chớp chớp mắt, niêm phong ẩm ướt thoáng chốc dâng lên cất vào ở đáymắt, giọng : "Cám ơn tất cả tình của tôi những người giúp đỡ tôi, cám ơn!"

      Tiếng vỗ tay như sấm, bóng người nhốn nháo, mọingười như thủy triều trào lên, hoàn toàn khôngthấy hết thảy trước mắt, chỉ nhớ Tịch Thạc Lương dùng thân phận lão tổng của Hoằng Thái được mời lên sân khấu, giữa lúc hoảng hốt nghe :"Tôi tin ánh mắt của mình, nhà thiết kế An DĩNhược trở thành ngôi sao sáng nhất giới thờitrang, mà Hoằng Thái cũng tiếp tục ủy thác trọngtrách, đồng thời cung cấp gian rộng lớn đểphát triển."

      Nghe đến đó, An Dĩ Nhược nước mắt như mưa rơi, vào ngày hôm nay cuối cùng cũng bắt đầu đặtchân vào nghiệp của , cuối cùng cũng dựa vào nỗ lực của chính mình sóng vai mà đứng cùng .

      Có lẽ, trời sinh bọn họ chính là cùng loạingười, muốn đường tắt thành công, saocô có thể ngồi hưởng thành công của .

      Ánh đèn trước mắt ngừng lóe, An Dĩ Nhượcnhớ lại nỗi nhớ trong năm, đối với lo lắngcủa , còn có mình độc bất lực ở đất khách quê người, bao nhiêu cái ban đêm chỉ vì chờ cuộc điện thoại của , nghe giọng trầm thấp của ở đầu kia điện thoại dặn dò chú ý thân thể, khe khẽ nhớ , cuối cùng nhịn được nước mắt tràn mi. Hai mắt đẫm lệ mông lungnhìn về phía của , nâng lên nụ cười dịu dàng, thấy Tịch Thạc Lương cũng nâng lên nụ cười, ánh mắt của trong vắt và dịu dàng, khi chưa kịp phản ứng kịp, kiên định đến bên cạnh ,nghiêng người hôn lên mặt của , sau đó nhàng mà ôm lấy .

      cúi đầu , hơi khàn, nhưng cũng là vô cùngmềm mại, "Dĩ Nhược, chúc mừng em!"

      Cầu cho thời gian dừng lại tại thời khắc này, mọi thứ từng chờ đợi, giống như hoàn toàn thực ở tối nay, An Dĩ Nhược mỉm cười dịu dàng, sau đó vươntay, nhàng mà ôm lại thắt lưng của , thầm tiếng "Thạc Lương." Dĩ nhiên nước mắtrơi như mưa.

      Hết thảy mọi thứ chân thực như giấc mộng, nếunhư phải cúp chân như vậy ôm vào trongngực, An Dĩ Nhược thể tin được, thành công như vậy.

      Tranh tài hạ xuống màn che, ngoại trừ An Dĩ Nhược vô cùng nổi bật với giải quán quân, cảnh tượng chóisáng đêm nay thuộc về Mễ Ngư. Rất nhiều thươnggia đưa tới lẵng hoa, còn có nhiều nhà truyền thông đuổi tới hậu trường muốn tiến hành phỏng vấn ấy, lăn lộn ở trong vòng tròn này mấy năm, Mễ Ngư tất nhiên là rất dày dạn kinh nghiệm, đắn đo đúng mựcđến hoàn hảo, rất nhanh giải quyết phóng viên,sau đó thay đồ kéo Trình Mạc Phỉ trước mộtbước, đến câu lạc bộ được đặt trước chuẩn bị ăn mừng thành công với An Dĩ Nhược.

      Cùng Tịch Thạc Lương phía trước, An Dĩ Nhượcgọi điện thoại cho người nhà, là má An nhận: "DĩNhược của mẹ là rất giỏi. Con , bố con cũng xem phát sóng trực tiếp, mắt cũng đỏ." Mẹ ở đầu kia điện thoại nở nụ cười, Dĩ Nhược ngheđược người lớn trong nhà xúc động, mắt nhanh chóngdâng lên tầng hơi nước, hồi lâu cũng ra lời.

      Tịch Thạc Lương hiểu, dùng ánh mắt ra hiệu, nhận lấy điện thoại để ở bên tai: "Chào , cháu là ThạcLương... Dĩ Nhược sao, rất vui, đoán chừngnghe khen ấy hai câu liền khóc. Dạ, dạ, cháubiết..." cánh tay Tịch Thạc Lương ôm lấy , khuôn mặt tuấn từ đầu đến cuối nở nụ cười dịu dàng, An Dĩ Nhược khẽ tựa vào trong lòng , lờ mờ nghe thấy đầu kia điện thoại đổi thànhtiếng của bố, "Thạc Lương, gần đây công việc rấtbận sao?"

      "Tàm tạm, chú An. Chỉ là phải thay đổi theo mùa,lúc nào cũng phải chuẩn bị chuyện giới thiệu sảnphẩm." Tịch Thạc Lương thu lại nụ cười, lại nghe người lớn bên kia gì đó, tiếp lời: "Cảm ơn chú An, khiến chú lo lắng. Hôm nào cháu và Dĩ Nhược cùng về, đến lúc đó cùng chú chơi cờ."

      Bố An đối với câu trả lời của làm như cũng hàilòng, lại dặn dò vài câu, mới cúp điện thoại.

      "Bố em cái gì vậy?" Dĩ Nhược đột nhiên có chútcăng thẳng, cảm thấy sắc mặt của Tịch Thạc Lươnghơi bất thường.

      Trả di động của về trong tay , ôm chầm hôn cái, " có gì, bảo chăm sóc em tốt, sợ em gầy." Thấy nhíu mày tỏ vẻ tin, nở nụ cười, "Phê bình ấy mà, luôn để choem về nhà mình, còn như vậy nữa ông phải tuyên bố nghĩ việc."

      "Chuyện này thuộc về quản lý của ông ấy." An Dĩ Nhược ôm eo của , bĩu môi khángnghị, biết ngay cha rảnh rỗi cằn nhằn , khótrách sợ cùng về nhà, đổi lại là nếu như bị ông niệm cũng mất hứng. Nhưng đó là bố mẹ ,là người thương quan tâm , thể bất cứ điều gì.

      Tịch Thạc Lương bị vẻ mặt trẻ con của chọccười, "Sao dễ dàng bị gạt như vậy, chút cảm giác thành tựu cũng có." Gõ vào trán của , giải thích : "Chú An nhắc nhở gần đâyngành thời trang chẳng hề khởi sắc, khủng hoảng tàichính nhất thời bị ảnh hưởng qua được, bảo lưu ý nhiều chút, đừng tùy tiện đầu tư."

      "Khi nào ông cảm thấy hứng thú với việc làm ăn của , công ty của mẹ từ trước đến nay ông đềukhông có hỏi qua." An Dĩ Nhược cũng nghĩ tới cha như vậy, suy nghĩ chút lại cườithần bí, trong lòng thoáng chốc được ấm áp vây quanh, bố đối với quan hệ của và Tịch Thạc Lương luôn luôn giữ thái độ trung lập, bây giờ dường như mềm rất nhiều. Ngửa đầu nhìn Tịch Thạc Lương, : "Thực ra bố rất mến ."

      Tịch Thạc Lương cười, ôm chặt , gì tiếp.

      "Dì Dĩ Nhược!" Tiểu công chúa Thần Thần ôm bó hoa to, lung la lung lay vào phòng làm việc,giống như hiến vật quý : "Chúc mừng dì đạt được thành công."

      "Cảm ơn bảo bối." An Dĩ Nhược mắt sáng ngời, vộingồi xổm xuống tiếp nhận hoa, thơm thơm lên khuôn mặt của đứa , làm cho Thần Thần cườikhanh khách.

      "Đứa này, nhất định muốn mình đưa tới đây."Si Nhan vào, Ôn Hành Viễn điệu bộ phóng khángđứng đằng sau.

      "Cám ơn các cậu đến cổ vũ." An Dĩ Nhược mỉm cười chào hỏi với Ôn Hành Viễn, xoay người lại nóivới Tịch Thạc Lương: "Thạc Lương, hai vị này chính là bạn em quen ở Paris qua với , trong lúc học tập ít lần ăn chực cơm của họ." Khi đó Ôn Hành Viễn dẫn theo Si Nhan đến nước Pháp du lịch là bù đắp tuần trăng mật, ngẫu nhiên gặp An Dĩ Nhược ở bờ sông Seine, hai mới dầu dần quen biết.

      "Xin chào, Tịch Thạc Lương." Tịch Thạc Lương cười nhạt gật đầu với Si Nhan, vươn tay với Ôn Hành Viễn, đối với vị Ôn Hành Viễn giới điền sảntiếng tăm lừng lẫy này chung quy có thể là ngưỡng mộ đại danh lâu, lại nghe An Dĩ Nhược nhiều lần đề cặp qua tình cay đắng trắc trở mười lăm năm của hai vợ chồng họ, khỏi có nhiều ấn tượng.

      "Xin chào, Ôn Hành Viễn." Ôn Hành Viễn đưa tay nhàng bắt lấy tay , "An Dĩ Nhược tài hoa hơn người, Tịch tiên sinh rất may mắn."

      Tịch Thạc Lương cười, ánh mắt rơi vào người Thần Thần, " nghiệp thành công, gia đình mỹ mãn, chung quy Ôn tổng mới làm người ta hâm mộ."

      Ôn Hành Viễn nhíu mày, nghiêng người ngắm nhìn vợ , đưa tay sờ sờ tóc con , "Đứa rất nghịch ngợm, chờ làm cha biết vất vả."

      "Ba ba, đừng bảo là Thần Thần vậy, bà nội Thần Thần ngoan nhất." Thần Thần tỏ ý bất mãn, lôi kéo tay Si Nhan, ngửa khuôn mặt nhắn ngọt ngào ngây thơ hỏi: "Có đúng , mẹ?"

      Si Nhan méo miệng nhìn An Dĩ Nhược, xem cònnói đứa này ngoan ngoãn hay , miệng đặcbiệt buông tha người, bản lãnh lừa ngườihạng nhất, kỹ năng vặn lại càng ghê gớm hơn, hổ là con của Ôn Hành Viễn, tài ăn hạng nhất.

      "Mẹ?" Thấy Si Nhan lời nào, Thần Thần bỏ qua gọi tiếng, lắc lắc tay , "Cóphải hay ạ?"

      Si Nhan ngồi xổm xuống ôm nó ở trước người, vuốt vuốt tóc của nó bởi vì chơi đùa mà có chút rối, thủthỉ thù : "Đúng, Thần Thần của chúng ta là ngoan nhất, tuyệt nghịch ngợm, chỉ là nghịchngợm chút."

      Thần Thần cười khanh khách, làm như rất hài lòng với câu trả lời của mẹ, cúi xuống ở bên tai của Si Nhan: "Mẹ, chúng ta đừng để ý đến ba ba, buổi tối để cho ba ba ngủ mình."

      An Dĩ Nhược nhịn được cười, Tịch ThạcLương quay đầu cố hết sức nén cười, Ôn Hành Viễn cau mày bất đắc dĩ thở dài, "Thần Thần!"

      Đứa này đếm xỉa tới giả bộ tức giận của , thè lưỡi với , "Ba ba, Thần Thần tặng quàxong rồi, chúng ta về nhà , Thần Thần buồn ngủ."Lại còn phối hợp che cái miệng nhắn ngáp mộtcái, sau đó rút khỏi trong lòng Si Nhan, vẫy vẫy tay với An Dĩ Nhược, "Tạm biệt dì Dĩ Nhược, tạm biệtchú." Tính tình ngang ngược giống hệt với Ôn Hành Viễn, mặc kệ mọi người còn chưa có tán gẫu xong, giống như tiểu nữ vương tuyên bố muốn lui tản.

      Đúng lúc di động của An Dĩ Nhược vang lên, làTrình Mạc Phỉ thúc giục nhanh tới, Mễ Ngư ở đầu kia điện thoại bất mãn kêu to: "An Dĩ Nhược,cậu nhanh chút cho tớ, bảo Tịch Thạc Lương chạynhư bay tới đây, mười phút chưa tới phạt cậu uốngcả bình rượu."

      Cúp điện thoại, An Dĩ Nhược và Tịch Thạc Lươngnắm tay nhau, Ôn Hành Viễn ôm bả vai của Si Nhan,bốn người về phía thang máy, Thần Thần vượtlên trước chạy đến bên kia chờ rồi.

      "Đinh" tiếng, cửa thang máy mở ra, Thần Thần nghiêng đầu ngoảnh đầu nhìn thoáng qua người ởbên trong, lễ phép nhường đường.

      Ánh mắt người phụ nữ dừng lại ở người ThầnThần vài giây, sau đó quấn chặt áo khoác màu nhạt mặt chút biểu cảm từ trong thang máy ra.

      An Dĩ Nhược ngẩng đầu, ánh mắt lơ đãng cùng côấy giao nhau, sắc mặt người phụ nữ khẽ biến đổi, bước chân đột nhiên dừng lại.

      An Dĩ Nhược hơi sững sờ, đột nhiên có loại cảmgiác giống như từng quen biết, đầu ốc vậnchuyển cực nhanh tìm kiếm ký ức về người này. Đợi phản ứng kịp, cổ họng căng chặt, lại ra lời, theo bản năng hất tay của Tịch Thạc Lương ra, bước nhanh về phía Thần Thần.

      Người phụ nữ dừng bước, đứng ở nơi xa cách Thần Thần bước nhìn , ánh mắt khép hờ mơ hồ lộra bầu khí nguy hiểm, sau đó nhếch môi cười,nụ cười đó nhìn ở trong mắt An Dĩ Nhược càng gai mắt hơn, sau đó nghe kinh hô tiếng: "ThầnThần..."
      Chương 13: Hai bên giằng co

      mặt người phụ nữ lên nụ cười mỉa mai,nhìn kỹ chút, nét mặt có vài phần giống vớingười phụ nữ bị bắn chết ngay tại chỗ trong vụ án buôn lậu thuốc phiện.

      Đợi mọi người phản ứng kịp, người phụ nữ xoayngười ôm lấy Thần Thần, nòng súng lạnh lẽo chỉathẳng vào gáy của nó.

      Bầu khí đột nhiên ngưng trệ, nhiệt độ nhanh chóng hạ xuống.

      An Dĩ Nhược cứng đờ giống như hóa đá vậy, chân giống như đổ chì, động cũng thể động.

      Trong lòng rối thành nùi, khẽ nhếch miệng, phát ra được nữa tiếng. Nắm chặt nắm đấmchứng minh phẫn nộ cùng sợ hãi hiếm có. Lúc này phải là Mễ Ngư ăn ý, bị người kiềm kẹp trước mắt chỉ là đứa đầy năm tuổi,nó còn như vậy, cái gì nó cũng hiểu, côphải cứu nó, nhưng nên làm cái gì bây giờ? Tầmmắt mơ hồ, An Dĩ Nhược gấp đến độ mắt cũng đãđỏ lên.

      Tịch Thạc Lương nhíu mày rậm, bước chân di chuyển chút, nghe người phụ nữ lạnh lùng quát : " ai được nhúc nhích."

      "Ba ba ~" làm như cảm giác được nguy hiểm, ThầnThần chớp chớp đôi mắt đen to, ánh mắt nhìn vềphía ba mẹ đứng ở nơi xa, sợ hãi gọi tiếng, bộ dáng vô cùng đáng thương.

      "Thần Thần..." Si Nhan sợ hãi kêu lên tiếng, muốn tránh thoát ôm ấp của Ôn Hành Viễn, tiếcrằng bị ôm chặt, "Tiểu Nhan!" Giọng của rấttrầm, là biểu tức giận, ánh mắt sắc bén bìnhtĩnh nhìn về phía người phụ nữ, Ôn Hành Viễn lạnh lùng : "Đừng làm tổn thương con của tôi."

      Ánh mắt của người phụ nữ lạnh lùng mang theo chút độ ấm thản nhiên quét qua Ôn HànhViễn, lại xẹt qua mặt của Si Nhan và Tịch Thạc Lương, cuối cùng ngừng ở người của An DĩNhược, chậm rãi : "Nhà thiết kế An là ngoài dự tính của người khác, lúc này mới có mấyngày đổi đàn ông? Nếu như tôi nhớ lầm, batháng trước cùng Mục Nham ôm hôn ở sân baychính là phải? Còn có cùng bạn phối hợp chặtchẽ đường cao tốc cũng là , Mục Nham tựmình đưa phụ nữ về nhà cũng là , sai chứ?"Giọng bình tĩnh như vậy, vẻ mặt lại lạnh lùng làm cho đáy lòng người ta phát rét.

      Bộ dáng An Dĩ Nhược sợ hãi cả kinh, làm sao ấy biết được những điều này, chẳng lẽ người này có thù với Mục Nham? Hay là nhằm vào màđến? Rốt cuộc ta muốn gì?

      Vẻ mặt của Tịch Thạc Lương đột nhiên thay đổi, ánh mắt lạnh lùng bắn thẳng đến phía sau lưng An DĩNhược, quay đầu lại cũng có thể đoán được biểu cảm mặt của , song, lúc này cũngchẳng phải lúc giải thích, vì thế : "Nếu tiểu thư biết tôi, vì sao thể chuyện đànghoàng, đừng dọa đứa ."

      " chuyện đàng hoàng? thể nào chuyện đàng hoàng." Người phụ nữ cười lạnh, "Đứa này và tôi chút quan hệ cũng có, nếu như nó chết tôi tuyệt đau lòng."

      " muốn thế nào?" tay nắm chặt cổ tay củaSi Nhan che chở ấy ở sau người, Ôn Hành Viễn chất vấn, đôi mắt đen tản ra lạnh lẽo khiếp người,tay phải thầm luồn vào túi quần tây nhàng ấnxuống, im lặng năm giây sau đó lạnh lùng : "Ởđây là trung tâm triển lãm thành phố, cách cục công an chỉ có tới năm phút đồng hồ đường, cho rằng dùng súng cưỡng ép con của tôi là cóthể bình an rời ?"

      "Vậy tôi cùng đánh cuộc cuộc, cho thấy tôi làm thế nào rời cách bình an." Giọng người phụ nữ vô cùng kinh thường.

      Tung hoành giới thương trường nhiều năm sóng to gió lớn gì có trải qua, cửa sinh tử và Si Nhan đều xông qua được, có gì đáng để anhsợ hãi, nhưng khi đối mặt với cốt nhục thân nhất ở hiểm cảnh, bình tỉnh ngày thường dường như cũng bị tiêu tan đến tận cùng, vẻ mặt dịu dàng của Ôn Hành Viễn rốt cuộc duy trì được, hoàn toàn mất , vẻ mặt trầm đến kỳ quái, "Bất kể cóyêu cầu gì tôi cũng đáp ứng, chỉ là điểm, con của tôi còn , tôi nhờ đừng dọa nó. Nếunhư nó có bất kỳ sơ suất gì, Ôn Hành Viễn tôi xin thề người có bất kỳ quan hệ gì với , ai cũngđừng nghĩ sống lâu ngày." Ánh mắt lạnh lẽochuyển đến người Thần Thần trở nên dịudàng, cất giọng nhàng dỗ con : "ThầnThần đừng sợ, con là đứa dũng cảm nhất, ba mẹ đều ở đây, chúng ta nhanh về nhà."

      "Ba ba..." Dù sao cũng là đứa bé như vậy,Thần Thần òa khóc tiếng, dùng sức vặn vẹothân thể bé cố tránh khỏi trong lòng của người phụ nữ, tay bé lại duỗi về phía Si Nhan bên này, lớn tiếng kêu lên: "Mẹ..."

      Nó gọi rất khẩn cấp, khuôn mặt nhắn sung huyếtđỏ bừng, như là sợ hãi tới cực điểm.

      Lồng ngực như bị sét đánh, máu thịt đều xoắn cùngmột chỗ, luồng nhiệt ầm ầm xông lên trán, nước mắt tràn mi, Si Nhan khóc, hai tay nắm chặt lấy quần áo của Ôn Hành Viễn, gần như muốn xé nát cổ tay áo của , "Thần Thần, đừng sợ, mẹ ở ngay đây..."

      Ôm chặt Si Nhan, để tránh cho tới gần người phụ nữ, Ôn Hành Viễn cắn răng khẽ dỗ dành: "Thần Thần đừng khóc, Thần Thần là bé ngoan của ba mẹ..."

      "Ba ba..." Thần Thần chớp chớp đôi mắt, nước mắttrong suốt từng giọt từng giọt tuôn ra, lăn đến bên má, thân hình bé khe khẽ nghẹn ngào, như là dùng hết khí lực toàn thân khắc chế chính mình.

      "Có cầu gì , đừng làm tổn thương đứanhỏ." Tịch Thạc Lương ổn định tinh thần, nhiệt độ ở đáy mắt giảm xuống tới 0 giờ, mặc dù lần đầutiên gặp mặt nhà Ôn Hành Viễn, nhưng mắt thấyđứa bé như vậy xảy ra chuyện ở trước mắt bốnngười lớn, cho dù là ai cũng thể tức giận.

      " cầu?" Nụ cười của người phụ nữ vụt tắt, hừ lạnh tiếng, ánh mắt nhìn thẳng vào An DĩNhược, cực kỳ giận dữ : "Nếu phải là , Mục Nham vốn thể lừa được chúng tôi, đều là công lao của . Cho dù giúp ta chuyệnnày, hôm nay tôi trở về tặng phần đại lễ."Hơi cúi đầu, họng súng càng dùng sức đặt ở cổnon mịn của Thần Thần, gằng từng tiếng :" cầu của tôi chính là muốn mạng của , còn có mạng của nó."

      "Đừng!" Si Nhan sợ hãi kêu lên tiếng, khuôn mặt nhắn của Thần Thần tái nhợt, gào khóc: "Ba ba... Mẹ..."

      "Đừng làm tổn thương đứa , có hận nhằm vào tôi." Trái lại An Dĩ Nhược rất bình tĩnh, làm như hiểu được mục đích đến của người phụ nữ, từng bước di chuyển tới gần ấy, "Tôi biếtrốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nhưng nếu như trong lúc vô tình tôi phá hủy gì đó của , tôi sẵn lòngmột mình gánh chịu, xin thả đứa ."

      "Thả nó?" Người phụ nữ ngạo mạn nhìn , vẻ mặt lạnh lùng nổi lên biến hóa rất , "Vì sao các người buông tha cho em của tôi? Hả?Viên đạn bắn thẳng đến tim, chết ngay tại chỗ. Sao các người nghĩ buông tha cho nó?"

      Hóa ra người phụ nữ bị Mục Nham bắn chết ngaytại chỗ ở đường cao tốc chính là em của ấy, mặt An Dĩ Nhược cuối cùng tụt hết tiahuyết sắc, gắn liền với luật nhân quả, biết đượcngười phụ nữ trước mắt này quả thực nhằm vào mà đến, ép buộc mình tỉnh táo lại, đối mặt với vẻmặt lạnh lùng của người phụ nữ, lạnh giọng:"Tình huống lúc đó tôi có lựa chọn nào khác,súng của em chỉa thẳng vào đầu của bạn tôi, ấy chết chúng tôi phải chết. ấy đángtội."

      Nghe được An Dĩ Nhược nhắc tới tình hình ngày đó,tâm tình của người phụ nữ đột biến, giống như nổi điên giơ súng lên, ngón trỏ tay phải hơi móc lên.

      "Dĩ Nhược!" Tịch Thạc Lương kinh hãi, chưa kịp tới gần, nghe "pằng" tiếng, tiếng súng giảm thanh trong màn đêm yên tĩnh có vẻ đặc biệt nặng nề, bắn viên đạn cách chuẩn xác ở phía trước châncủa An Dĩ Nhược, mà , nhắm mắt lại trốn cũngkhông trốn.

      Khuôn mặt méo mó trở nên hơi dữ tợn, người phụnữ giọng căm hận : " tới phiên nó, muốn đứa này bị chết quá nhanh câm miệng của lại!"

      "Ít nhảm. Rốt cuộc muốn thế nào?" Ôn HànhViễn tức giận, nhìn ánh mắt hoảng sợ của con , nghe nó từng tiếng kêu ba ba, muốn đại khaisát giới, ánh mắt sắc bén nhìn người phụ nữ, lạnhlùng : " ra điều kiện của , nếu như tiền có thể giải quyết, cho con số." Nếu như đòi mạng, cho dù con mẹ nó xác định muốn ai, làm tổn thương congái của chuyện đào phần mộ tổ tiên của Ôn Hành Viễn tôi cũng làm được. Câu kế tiếp bị miễn cưỡng nuốt xuống, muốn chọc giận ấy, trong lòng lại hận thể bầm thây côthành vạn khúc.

      " theo tôi, An Dĩ Nhược." Người phụ nữ cũngbiết kéo dài nữa đối với mình cũng tốt, dùng ánh mắt ý bảo An Dĩ Nhược qua, "Ấn thang máy, nhanh lên."

      Im lặng hai giây, An Dĩ Nhược nâng bước về phía của ấy, run run bấm thang máy, nghe đượcngười phụ nữ thúc giục: " vào."

      "Thả đứa ." An Dĩ Nhược bất động, quật cườngnhìn ấy, "Tôi theo ."

      " có tư cách điều kiện với tôi, vào."Người phụ nữ cất cao giọng.

      "Vậy đưa đứa cho tôi, dọa nó thành như vậy, cửa ải bảo an dưới lầu qua được." An Dĩ Nhược từ bỏ, chỉ cần đứa vào trong tay của , liều chết cũng thể để cho nó gặp chuyện may, "Tôi cam đoan ngoan ngoãnđi theo ."

      "Dì Dĩ Nhược..." Thần Thần nước mắt lưng tròngquay đầu, thấy ba ba đại nhân gật đầu với nó, hiểuchuyện vươn cánh tay về phía An Dĩ Nhược muốn ôm nó.

      Người phụ nữ ôm chặt nó lui về sau bước, chịu thỏa hiệp.

      Lúc hai bên gằng co, biết là di động của ai vang lên, tiếng chuông vốn du dương giờ phút này lại có chút bi tráng, phá vỡ trầm mặc khiến người ngạt thở.

      Lòng bàn tay của Ôn Hành Viễn cũng thấm ra mồ hôi, cánh tay nắm chặt Si Nhan càng lạnh lẽohơn.

      Sau khi di động của vang lên, di động của An Dĩ Nhược lại vang lên lần nữa, vang lên vài tiếng tự ngắt. An Dĩ Nhược phân biệt ra tiếng chuông khác nhau, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, ánh mắt nhìn thẳng người phụ nữ, từng bước di chuyểnlùi vào trong thang máy.

      Trong mắt người phụ nữ lên nghi ngờ, kịp suy nghĩ lách mình theo vào, cửa thang máy nhanh chóng khép lại, sau đó cực nhanh hạ xuống.

      "Thần Thần?" Si Nhan muốn theo sau, dưới chânmềm nhũn suýt nữa ngã sấp xuống, may mà Ôn Hành Viễn đỡ lấy, chạy tới trước thang máy còn kịp.

      " thang lầu." Tịch Thạc Lương phản ứng kịp trước tiên, lúc dứt lời, bóng dáng biến mất ở đầu bậc thang.

      Đỡ Si Nhan xuống lầu, di động của Ôn Hành Viễn lại vang lên, ấn xuống phím call, trầm giọng: "Người xuống rồi, dùng thang máy. Thần Thần ở tay của ta, còn có người phụ nữ kháclàm con tin."

      " biết." Mục Nham lưu loát cắt đứt, từ từ giơ tay phải lên, quả đấm nắm chặt nới lỏng trong nháy mắt,súng bắn tỉa sẵn sàng chờ phân phó. Người mặc cảnh phục, cầm súng lục trong tay đứng ở trongđại sảnh của trung tâm triển lãm, ánh mắt ám trầm, vẻ mặt sắc bén.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 14: hận

      "Đội trưởng Mục làm việc hiệu suất quả nhiên phithường." Họng súng vẫn để ở bên gáy của ThầnThần, đáy mắt của người phụ nữ lên tia đau xót dễ phát giác, hít hơi sâu, "Mục Nham, vì sao thể buông tha cho tôi."Trong lời bất đắc dĩ chỉ có hai người mới nghe được, giọng giống như lưỡi dao băng phá vỡ bầu trời đêm yên tĩnh, tiếng động xé rách lòngcủa .

      Vì sao tha cho con đường sống? Vìsao phải ép như thế? Chẳng lẽ nhất định muốnviên đạn xuyên qua thân thể của họ, mới có thể thực kết thúc tất cả sao?

      Nếu như vậy, tối nay, họ tác thành cho nhau, nếu là đau, cũng là giải thoát.

      Mắt Mục Nham nhìn thẳng về phía của , sắc mặt tối lại giống như bầu trời u ám, hồi sau nghe anhnhẹ nhàng thở dài, trong hơi thở nhàng làmnhư chứa áp lực nặng nề, tiếng than thở tiến thẳngvào trong lòng của nhau. Bóng dáng cao lớn thẳngtắp đứng ở đối diện , giữ nguyên tư thế cầmsúng thay đổi, mím môi, cuối cùng mở miệng,nhưng giọng lạnh như băng: "Tiêu Nhiên, bây giờ quay đầu vẫn còn kịp."

      Khóe môi ngưng tụ lại nụ cười đau thương, giọtnước mắt trong suốt trợt xuống mặt của , khàngiọng: "Muộn rồi. quay đầu được."

      Quay đầu dễ làm mới khó làm sao, dòngchảy thời gian là hai chân kiên định tới, làm sao có thể lùi lại được? thể, thể nào.

      Ánh mắt phức tạp xẹt qua mặt , Mục Nham nữa, lâu sau đó, Tiêu Nhiên nghiêng người nhìn An Dĩ Nhược, "Chính là vì ấy?"

      Mục Nham có vội vàng trả lời, ánh mắt lạnhnhạt đón nhận đôi mắt sợ hãi, sau đó, kiênđịnh lắc đầu.

      Nhìn vào đồng tử lạnh nhạt cảm xúc của , lòng An Dĩ Nhược khỏi trấn định lại,quay đầu nhìn Tịch Thạc Lương thở hổn hển đuổitheo tới xuống lầu, nước mắt đột nhiên dâng lên.

      Hóa ra, sợ cùng người khác dây dưa , cho dù chính mình hoàn toàn rõnguyên do.

      Cùng Ôn Hành Viễn nhìn nhau, hiểu được giao phó cái gì cho mình, Mục Nham nhàng rồilại trịnh trọng gật đầu, sau đó dùng ánh mắt ý bảo chớ làm bậy, nhìn ôm Si Nhan mạnh mẽ dẫncô ấy , cho đến Tịch Thạc Lương cũng ở dưới ánh mắt chăm chú của lui đến phía ngoài cửa thủytinh, trong đại sảnh của trung tâm triển lãm thànhphố còn sót lại , An Dĩ Nhược, Tiêu Nhiên và Thần Thần.

      Thần Thần nước mắt lưng tròng nhìn về phía của , tiếng khóc từ từ hạ thấp xuống, vài lần hámồm cũng có phát ra tiếng.

      Trong ánh mắt lạnh nhạt của nổi lên chútđộ ấm, giọng trầm thấp thuần phát mang theonhiều tiếng vọng ở trong đại sảnh vắng vẻ, "TiêuNhiên, chạy thoát nơi đây, đưa đứa nhỏcho tôi, thả con tin."

      rũ mắt, tuyệt vọng trong đáy mắt được nhanh chóng giấu , giọng mang theo chút nghiền nát, " đến đây, tôi cũng cần phải ."Nghiêng người nhìn An Dĩ Nhược, : "Bất quá, họ phải theo tôi."

      " thể." Vẻ mặt hơi ảm đạm, giọng lại kiên định thể nghi ngờ, "Đừng kéo người vô tộivào, nhất là đứa , nó mới mấy tuổi? ra tay được." biết làm sao, cũng người súng, phải đắn đo rất nhiều, muốn mạo hiểm chút nào, thể để cho An Dĩ Nhược hoặc là Thần Thần bất kỳ người nào bị thương, đây là trách nhiệm vai thân làcảnh sát nhân dân của , phải lấy an nguy của quần chúng làm suy tính trước tiên.

      " chắc như vậy?" Tiêu Nhiên nở nụ cười, nụcười giễu cợt, sau đó thu lại nụ cười trầm giọng : "Tôi hung ác hơn trong tưởng tượng của ."Trong giọng hận ý mãnh liệt như vậy, khiến AnDĩ Nhược nhịn được toàn thân lạnh run.

      Là cái gì khiến ấy chứa hận ý sâu đậm như vậy? Là sao? hoảng sợ đồng thời cũng có chúthiếu kỳ.

      Đón nhận ánh mắt lạnh lẽo chua xót của quăngtới, ánh mắt của ngưng tụ thành màu đen ám trầm, kiên định như sắt đá tuyệt nhiên vô tình, lạigiống như loại tình cảm dịu dàng vương vấn khôngthể tách rời, nhưng đáy mắt ấy nhìn thế nào cũng có bóng dáng của , từ đầu đến cuối côkhông thể tìm được chính mình trong mắt của ,ánh mắt tĩnh mịch huyền ảo chung quy là phức tạp đến khiến nhìn hiểu, cũng giống nhưkhông có ai có thể hiểu được.

      Mục Nham, rốt cuộc là loại người nào? có tim sao? Có sao?

      "Mục Nham, vì sao?" Tiếng lòng sụp đổ làm nhưcũng còn sức lực chống đỡ nữa, rắc tiếng gãy lìa, chấn động đến máu của bôn chạy bốn phía, đau đến thân thể của tê liệt ngay tức , Tiêu Nhiên đột nhiên nghẹn lời: "Cho tôi cái lý do, bằng liều mạng tôi cũng phải mang người." Im lặng lát, lại tức giận thêm:" hơn bất kỳ ai, tôi có thể giết người trong số họ ở trước mặt của , cho dù dùng mạngcủa tôi để đổi." Tay trái ôm Thần Thần khóc ra tiếng che ở trước ngực, vẻ mặt Tiêu Nhiên lạnh lùng, giương cao tay phải, họng súng chỉa thẳngvào huyệt thái dương của An Dĩ Nhược.

      Đúng, . Thuật bắn súng của đủ chuẩn, được chứng kiến.

      Với tình thế bây giờ, ở dưới tình huống thuật bắnsúng như nhau phần thắng của cũng chẳng phảitrăm phần trăm, cách con tin quá gần, điềunày làm cho chiếm hết ưu thế, chỉ cần giây làcó thể lấy mạng của họ.

      "Tôi là cảnh sát." phải thấy tan nátcõi lòng, nhưng từ trước tới nay biết nóidối.

      Nghe hề cảm tình trả lời, sắc mặt củaTiêu Nhiên trong phút chốc tái nhợt, ảm đạm đếnkhông hề có chút tức giận, hồi lâu ralời, cuối cùng mới cười khổ : "Mà tôi là ngườibuôn ma túy."

      Đau lòng rốt cuộc thể nào tô son trát phấn, quét nụ cười khổ tự giễu để lộ tất cả bí mật trong lòng .

      Bọn họ là chim bay trời và cá dưới đáy biển,khoảng cách quá xa, vọng tưởng hão huyền kết quả cũng chính là chết ở dưới họng súng củađối phương, đột nhiên trong lúc đó, hoàn toàn tỉnh ngộ. Song, tất cả đều quá muộn chỉ mộtbước.

      Nếu như biết có ngày hôm nay, nếu như biết.

      Cùng Mục Nham ánh mắt giao nhau ngưng tụ ở cùngmột chỗ, từ từ lui về phía sau bước, súngvẫn có rời khỏi đầu của An Dĩ Nhược, chỉ là lần này để ở gáy của ấy, lạnh giọng quát:"."

      An Dĩ Nhược căng thẳng đến lòng bàn tay thấm ra mồ hôi, loại tình huống này, thần tiên cũng bất lực, huống chi thân thể Mục Nham là thân thể bìnhthường, hiểu được điểm này, phối hợp chầmchậm di chuyển lên trước, ánh mắt tập trung vào Mục Nham nơi xa, làm như tìm kiếm biện pháp giải quyết ở mặt của .

      Vẻ mặt của lạnh lùng nghiêm nghị mà khó lường,sâu sắc liếc nhìn Tiêu Nhiên cái, hai mắt bắn ra mông lung mãnh liệt, trong nháy mắt hiểu được ý nghĩ của ấy, đứng ở tại chỗ giống như tảngđá nhúc nhích chút nào, mắt thấy từngbước đến gần, mãi đến khoảng cách giữa haingười chỉ có tới năm mét, nghe được : "Tôi nhất định phải rời , tôi muốn giết ấy ởtrước mặt của em tôi."

      "Bên ngoài là thiên la địa võng, thoát được." Mục Nham hơi dùng lực, càng cầm súngchặt hơn, giọng trầm đến làm như thoáng chốccó thể làm người suy sụp, nhắc nhở lần cuối: "Thả con tin, tôi ."

      " đâu? Nhà giam hay là tim ?" hỏi nhàng bâng quơ, giống như là tán gẫu chuyện nhà, nhưng động tác tay, lại làm nhiệt độ xungquanh đột nhiên hạ xuống đến 0 giờ.

      Tiêu Nhiên tay bóp cò, làm bộ muốn móc ngón trỏ, An Dĩ Nhược run như cầy sấy, trán thấm ra tầng mồ hôi mỏng, vẻ mặt Mục Nham đột biến, ánhmắt rét lạnh lộ ra sắc bén, họng súng hơi nâng lên, tinh chuẩn nhắm ngay cái trán của Tiêu Nhiên.

      Bóng dáng như ma quỷ ngăn trở lối của , phongkín lối ra duy nhất của , hy vọng là bảo vệ biếtbao, chứ phải là mạnh mẽ giữ lại. Nhưng vĩnh viễn là—— vọng tưởng của .

      Hai người cứ cầm cự như vậy, phút, năm phút,mười phút...

      Thần Thần bị im lặng nghẹt thở này sợ tới mứcnín thở, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn chằm chằm Mục Nham phía đối diện, điềm đạm đáng .

      Thời gian từng phút từng giây trôi qua, biết qua bao lâu, ngay cả An Dĩ Nhược cũng cảm thấy đứng đến lòng bàn chân tê dại, hai người vẫn đứngđối diện như vậy giống như hóa đá.

      Huyết sắc mặt An Dĩ Nhược sớm tụt hết, côcố gắng ổn định gót chân, khống chế cho hai chân run lên, giằng co như vậy, khiến cả trái tim nhảy vọt lên cổ họng, hít vào hơi sâu, khàn giọng cầu: "Thả đứa , tôi với ."Loại tình huống này, muốn bảo vệ hai người con tin bình an giống như đầm rồng hang hổ, thay vì bế tắcnhư vậy bằng làm cái trao đổi, chỉ cần Tiêu Nhiên đồng ý cũng chẳng sợ, nhìn về phíacủa , : "Để tôi với ấy." Ngụ ý, đứa thoát hiểm, liền động thủ.

      Mục Nham hơi mím môi, ánh đèn chiếu xuống gò má cương nghị dĩ nhiên mất dịu dàng, khôngnhìn cũng đáp lại, chỉ nhìn chằm chằm vào Tiêu Nhiên : " muốn thế nào?"

      "Đưa ấy gặp em của tôi." muốn ở trướcmặt của em tiễn An Dĩ Nhược xuống hoàngtuyền chỉ đơn giản như vậy, cho nên liều chếtphản kháng tranh thủ tia hy vọng cuối cùng, bước từng bước về phía trước, ngăn cản ở nơi đó chịu nhượng bộ, cũng là có nguyên nhân, hai bên hiểu lại thể cho người ngoài hiểu.

      "Thả đứa trước." Mục Nham chút nhượngbộ, ánh mắt sắc bén khóa ở người Thần Thần kìm nén đến mức khuôn mặt nhắn đỏ bừng, "Nó còn như vậy..."

      " nghĩ rằng tôi biết nó là ai?" Tiêu Nhiênbắt được khi nhìn về phía đứa đáy mắt tự giác thể ra dịu dàng và đau lòng, hừ lạnh tiếng, "Ôn Thần Hi. Con của tổnggiám đốc Hoa Đô khu điền sản Trung Quốc. Cháu của , đội trưởng đội đặc công Mục Nham."

      Trong nháy mắt ấy giật mình, những lời này, như là quả bom hẹn giờ, Mục Nham cả kinh, ấn đường thoáng chốc tụ lại, biết quan hệ giữa bọnhọ? Chuyện càng tệ hơn so với tưởng tượng, xem ra quả là có phòng bị mà đến, thậm chí thăm dò ngọn nguồn của Ôn Hành Viễn? Kiềm kẹp đứa cũng chẳng phải ngoài ý muốn, có lẽ có chút trùng hợp, nhưng cũng là ở trong dự tính của .

      Nhìn vào trong ánh mắt chứa tia thâm sâukhó lường của , đáy lòng cuồn cuộn, giãy giụanhanh chóng qua , lại kiên định thụt lùi, mà chầm chậm tiến lên.

      Rất nhiều xe cảnh sát đậu bên ngoài quảng trườngcủa trung tâm triển lãm thành phố, dưới mười đặc cảnh cầm súng nhắm ngay vào mục tiêu trong đại sảnh, còn có mấy đường chấm đỏ chiếu vào thủy tinh trong suốt sạch , đó là súng bắn tỉa ở chỗ cao. Mà mặt đổi sắc, vẻ mặtbình tĩnh đứng ở bên trong cửa thủy tinh, chịu di chuyển nữa bước, lạnh giọng : "Nếu như chịu câu, cho dù là câu, tôi thả đứa ." Giọng kiên định, vẻ mặt chútqua loa, "Nhưng, có." Nếu như chịunói lời mềm mại, chỉ cần dùng thân phận người chú cầu xin buông tha đứa , nghĩ tới đáp ứng . Nhưng lại bất chấp hết thảylựa chọn đưa lên đường, Mục Nham chịucúi mình như thế khiến tuyệt vọng đến cực điểm, vì thế đổi chủ ý, "Cho dù thành quỷ, tôi cũng sẽkhông buông tha cho An Dĩ Nhược, chỉ vì ấy giúp giết em tôi." cười lạnh, "MụcNham, tôi giết cháu của trước, xem như trảlại tôi tình cảm nước đổ khó hốt..." Trong lúc , vẻ mặt đột nhiên trở nên dữ tợn, dùng tốc độ sét đánh thu tay phải về, ý đồ đổi họng súng bắn về phía Thần Thần...

      Chương 15: Đêm kinh hồn

      Ánh sáng đèn chùm thủy tinh mờ nhạt hòa với ánhtrăng lành lạnh tỏa chiếu ở mặt Mục Nham, vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lùng, lông mày đen đậmhơi nhíu lên, hai mắt sắc bén dị thường, tối nay dường như có nỗi buồn sâu sắc, vẻ lo lắng đầy bụng tích tụ ở giữa lông mày, làm cho người ta hoàn toàn đoán ra tâm tư. Nhưng nhìn kỹ hơn, bình tĩnh và thản nhiên ngày thường vẫn tràn ngập nét ở mặt.

      Lúc nhận được điện thoại của Ôn Hành Viễn, lờmờ nghe lời ta , ngồi ở văn phòng, dùng thời gian ba mươi giây ổn định tâm trạng, lạidùng thời gian chưa tới hai phút bố trí tốt hết thảy,sau đó chạy thẳng đến trung tâm triển lãm thành phố, đoán được người kiềm kẹp Thần Thần chính là Tiêu Nhiên, biết vì sao, thời điểm xuốngxe thở dài nặng nề, tiếng thở dài ấy, tiến thẳng vào trong lòng .

      hơn năm truy xét, cuối cùng hôm nay cũngcó tiến triển đột phá, mà bọn họ, rốt cuộc vẫn làđối đầu chính diện.

      Thực ra Tiêu Nhiên cũng hiểu , màanh, đối với vẫn là xa lạ nhưng lại hiểu hơn,cho nên ngay tại lúc Tiêu Nhiên nhếch môi cười, anhđã đoán được muốn thế nào, đó là thói quen củacô, biểu cảm vĩnh hằng bất biến trước khi giếtngười. Vì thế, ở khoảnh khắc giữ tư thế thu tay lại, tay cầm súng của đột nhiên hạ thấp, vôcùng tinh chuẩn nhắm ngay chân trái của , ngóntrỏ câu lên trước bước, chỉ nghe "pằng" tiếng vang lên, lúc cánh tay của Tiêu Nhiên còn chưa kịp thu về, viên đạn nhanh chóng bay vụt về phía chân thon dài của .

      Trong nháy mắt, viên đạn lạnh buốt vô tình xuyên vào máu thịt của , kêu lên tiếng đau đớn, tay phải của Tiêu Nhiên chống xuống đất, suy sụp quỳ xuống.

      Đôi mắt người phụ nữ phun ra sắc bén khiếp người,vẻ đau thương tuyệt vọng mặt nhìn cáikhông sót gì, lại nổ súng? nổ súng với ?

      Mặc dù là tháng năm, gió ban đêm vẫn có chút mát mẻ, đón gió đêm sảng khoái, mặc cho ánh đèn và ánh trăng chiếu vào mặt, ngẩng đầu đón nhậnánh mắt của người đàn ông, ấn tượng khác với ngày xưa, giờ phút này khuôn mặt của lạnh lùng vàtrầm tĩnh, tròng mắt đen sâu thẳm như màn đêm,kiên nghị mím chặt môi, cả người mặc bộ đặc cảnh màu đậm phát ra lạnh nhạt hòa với sáng bóng ởdưới ánh trăng, người đàn ông tuấn mang theotàn nhẫn kiên quyết, ngay cả bóng đêm cũng khôngche được quyến rũ độc đáo kia.

      Khoảng cách giữa quá xa, bất kể là cócách nhau như trời vực hay thân phận vắt ngang ở giữa che ở nơi đó, cũng khôngthể tới gần .

      Cho đến giờ phút này mới hoàn toàn tỉnh ngộ,cho dù móc tim ra cũng khó có thể .Nghĩ đến đây, đột nhiên nở nụ cười, buồn bã như vậy, bi thương như vậy. Sau đó, có giọt nướcmắt mặn ướt nhàng trượt ra khóe mắt, đau đớntrên chân làm cho khuôn mặt vốn xinh đẹp của côtrở nên hơi dữ tợn, trong mắt người khác nhìncàng lúc càng vặn vẹo.

      Thần Thần vì lực tay ở tay trái của người phụ nữbuông lỏng, cùng té ngã xuống đất, tiếng súng độtnhiên vang lên và sau đó là tiếng cười điên cuồng của người phụ nữ, đứa bị kinh sợ, vươn tay về phía Mục Nham cách đó xa kêu khóc, miệng mơ hồ thào gọi : "Chú út..."

      Nghe được tiếng súng, đặc cảnh bên ngoài tay cầm súng lục xông thẳng vào đại sảnh, tại lúc tất cả chưa kịp tới gần Mục Nham, nghe quát tiếng: "An Dĩ Nhược!"

      Mục Nham mang theo vẻ mặt khắc nghiệt và lạnh lùng nhìn về phía của , giọng trầm thấp giốngnhư chỉ thị, An Dĩ Nhược đột nhiên hoàn hồn, thậm chí còn chưa kịp phân biệt được phương hướng của Tiêu Nhiên, cúi người ôm lấy Thần Thần kinh sợ nức nở, thẳng về phía của .

      Có thể là sợ hãi, chưa được mấy bước, An Dĩ Nhược lảo đảo cái, ôm Thần Thần ngã thẳng xuống ở mặt đá cẩm thạch, khàn giọng cầu cứu:"Mục Nham..."

      Cắn chặt môi dưới chịu đựng đau đớn kịch liệt trênchân, sắc mặt Tiêu nhiên tái nhợt tay nắm chặt súng, hai mắt đẫm lệ mông lung nhắm ngay An Dĩ Nhược.

      muốn giết ấy. ấy thể chết.

      Mắt thấy Mục Nham tới gần, An Dĩ Nhược lại khôngđứng nổi, nửa quỳ ở nơi đó đè thấp đầu của Thần Thần ôm chặt vào trước ngực, dùng thân thể của chính mình che chở thân thể bé của nó cách an toàn ở trong ngực. Chỉ cần đứa sao là tốt rồi. Nếu như hôm nay xảy ra những việc này là kiếp nạn nhất định phải gặp phải, cũngkhông có thừa hơi sức lại phản khán nữa.

      "Coi chừng." Nghe được tiếng khẽ hô gần tronggang tấc, trước mắt đột nhiên hoa lên, hai gáimột lớn bị lực mạnh đột nhiên tớiđụng ngã xuống đất.

      Lúc đụng ngã , thân thể Mục Nham nhanh chóng chuyển cái, tay cầm súng, kịp ngắm, nửa dựa vào An Dĩ Nhược phía trước nhanh chóngnả phát súng về phía đằng trước.

      An Dĩ Nhược nhắm chặt mắt lại, thân thể giống nhưđã tê liệt, chỉ nghe được bên tai truyền đến liên tục hai tiếng súng "pằng pằng" vang lên, đợi mở mắt ra chỉ nhìn thấy Tiêu Nhiên lần nữa ngã xuống ởtrước mắt của , súng lục rời tay, rớt xuống mặt đất ở cạnh chân của ấy. Ngay sau đó, đặc cảnhbên ngoài xông tới giống như cơn gió, tất cả họng súng nhắm ngay Tiêu Nhiên.

      Hết thảy, dường như đều kết thúc như vậy.

      Cả quá trình nhanh đến dường như chỉ có chưa đếnthời gian phút, hai trong hai phát của MụcNham, phát bắn trúng chân Tiêu Nhiên, phát bởi vì tư thế nằm ngửa cùng với thời gian hết sức bức bách chưa kịp nhắm mà có chút lệch lạc,chỉ bắn trúng bờ vai của ấy.

      Tay phải chống đất, Mục Nham nghiêng đầu, ân cần hỏi: "Thần Thần có khỏe ?"

      đợi An Dĩ Nhược trả lời, vợ chồng Ôn HànhViễn bước nhanh đến, Si Nhan nửa quỳ ôm lấy con nước mắt đầy mặt, nghẹn ngào từng tiếng gọi nó, "Thần Thần, Thần Thần..."

      Thân thể nhắn của Thần Thần càng khôngngừng run rẩy, ôm chặt cổ của Si Nhan, òa khóclớn tiếng.

      Kéo hai mẹ con vào trong lòng, mắt của Ôn Hành Viễn đỏ lên, khàn giọng : " sao, đềuđã qua..."

      Sau lúc lâu Mục Nham nhúc nhích, thân thể cao lớn dựa ở người An Dĩ Nhược, nghiêng đầu thấy ngực bị máu tươi thấm đỏ cảnh phục, tinh thần chấn động mạnh, cố nén từng cơn cảmgiác buồn nôn, hoảng hốt lúng túng hỏi: " bị thương?"

      " sao." Giọng còn thuần phác ngày trước nữa, có hơi run run, Mục Nham làm như muốn ngọ ngoạy đứng lên, nhưng bởi vì vết thương căng đau lại nặng nề ngã trở lại.

      "Thủ lĩnh?" Đại Lệ chạy tới trước mặt của , ánh mắt chạm tới lổ bị đạn bắn ở cảnh phục của , la lớn: "Nhanh, gọi xe cứu thương, thủ lĩnh bị thương."

      "Đại Mộc?" Ôn Hành Viễn nghe được tiếng la, thếmới biết Mục Nham cũng trúng đạn, ôm vợ và congái lo lắng khẽ gọi: "Đại Mộc, chú thế nào?"

      " chết được..." Cau mày, Mục Nham cắn chặt răng, nhưng vết thương truyền đến đau đớn thấu xương, vẫn làm nhịn được nhắm mắt lại.

      An Dĩ Nhược nhìn thấy trán thấm ra đầy mồhôi, đâu còn lo lắng cái khác, vô thức đẩy tay Tịch Thạc Lương muốn đỡ dậy, liền xoay lại ngồi quỳxuống, dùng hết sức lực toàn thân nâng thân thể bị thương của Mục Nham dậy tựa vào trong ngực,nghẹn ngào quát : " thế nào? Này! Tôi cảnh cáo chớ giả chết dọa người..."

      "Lúc tay phải cầm súng của đặt ở đất, lông mi rủ xuống, thế giới của cũng theo đó tối sầmlại, thể chết được, là cảnh sát, anhphải càng kiên cường hơn người khác.

      An Dĩ Nhược tay ôm , tay cố che lại vếtthương của , thời gian trong nháy mắt tay dính đầy máu đỏ tươi, khóc khẽ cảnh cáo lầnnữa: " được ngủ, mở mắt ra, nhìn tôi..."

      " này... ầm ỹ chết được..." Sắc mặt Mục Nham tái nhợt, mặc dù giọng hơi thấp chút, mắtlại từ từ mở ra, quở trách nhìn , thấp giọng thanphiền: "Chấn động đến lỗ tai của tôi cũng sắp điếc..." này vóc người cao khí thếngược lại có đủ, giọng ghê gớm , hét lớn vào lỗtai của như vậy, cho dù bị súng bắn chết,cũng có thể bị hét đến ù tai rồi. Nhíu chặt mày thở ra hơi, Mục Nham nhịn được ngầmoán thầm.

      Ánh mắt của mơ hồ làm như mất tiêu cự, An Dĩ Nhược sợ tới mức nước mắt ào ào trượt xuống. Tại phút chốc sinh tử đó, là dùng thân thể đỡ viên đạn ấy cho , bằng cho dù khôngchết, cũng thể nào bị thương chútgì, cảnh bị đụng ngã ấy lặp lại nhiều lần ở trướcmắt, nước mắt chảy xuống, rơi vào mặt .

      Giật mình với vị ẩm ướt mặt, Mục Nham cốvươn tay nắm lấy tay của , giữ ở lòng bàn tay đặtở trước ngực, khép hờ mắt, trầm giọng : "Khôngsao... chết được... Đâu có dễ chết như vậy..."

      An Dĩ Nhược nước mắt ngừng cũng ngừngđược, triệu chứng thấy máu là choáng làm như giảm bớt rồi, mắt nhìn chằm chằm vết thương ở ngực tráicủa , thấp giọng mắng: " nhớ kỹ, mượn gì đó còn chưa có trả... Nếu như dám dùng cái chết trốn tránh mời tôi ăn cơm, tôi nhất định đuổi theo giết ..." Bởi vì lo lắng và sợ hãi, có chút năng lộn xộn, mặc dù giữa bọn họ chỉ có vài lầnduyên phận ngay cả bạn bè cũng còn thể xưng, nhưng dù sao cũng hai lần cùng trải qua kiếp sinh tử, đặc biệt là lúc này đây lại vì cứu mà trúng đạn, đối mặt với vết thương của , tất nhiênlà An Dĩ Nhược lo lắng nhiều hơn, ân cần cách tự nhiên mà biểu lộ ra ngoài.

      Nghe được lời của , từ từ nhắm hai mắt vặnmi nở nụ cười, "Tôi có keo kiệt như vậy... muốn ăn cái gì..."

      Nhiều năm trước trải qua nguy hiểm giống vậy,đó là lần đầu tiên chấp hành nhiệm vụ, cũng có ôm thân thể bị thương của thào nỉ non,nhưng khi đó bị thương rất nặng, viên đạn cáchtim chỉ có cm, cho nên rất nhanh chịu được ngất , cũng biết sau đó ấy có giốngnhư An Dĩ Nhược mắng như vậy hay , chỉ nhớ được trong lúc thân thể ngã xuống, mơ hồ có bóng dáng nổi điên nhằm về phía của .

      Thời gian qua nhanh, ngẫm kỹ lại, vậy mà qua nhiều năm như vậy rồi.

      Chuyện cũ, từ nặng nề biết bao.

      Ngay sau đó, trường rối ren, Si Nhan vì quá căng thẳng mà ngất xỉu, Ôn Hành Viễn ôm thân thểđẫm máu của theo dẫn dắt của đặc cảnh lênxe cứu thương trước, An Dĩ Nhược ép mình nhanh chóng tỉnh táo lại, xoay người ôm lấy Thần Thần được Tịch Thạc Lương đỡ lên xe theo phía sau Mục Nham, về phần Tiêu Nhiên trúng hai phát đạn, cũng được nhân viên cứu hộ nâng lên chiếc xecứu thương khác, còn có bốn gã cảnh sát được huấn luyện nghiêm chỉnh theo.

      Đèn tín hiệu màu đỏ của xe cứu thương lóe sáng dọc đường, tiếng vang chói tai ngừng, giành giật từng phút từng giây chạy cực nhanh về phía bệnh viện nhân dân Đệ Ngũ cách trung tâm triển lãm thành phố gần nhất.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 16: Chung sống hòa hợp

      Tịch Thạc Lương chọc hai tay vào trong túi quầntây dựa vào vách tường ở hành lang, nghiêng đầunhìn vẻ mặt An Dĩ Nhược chưa khôi phục lại huyếtsắc ngồi ở ngoài phòng giải phẫu, trong lòng khôngbiết là cái mùi vị gì.

      biết vừa trải qua nguy hiểm như vậy nênhỏi gì nhiều, ít nhất phải lúc thích hợp hỏi.Nhưng, nhìn thấy lo lắng cho người đàn ông khác, lồng ngực buồn phiền gây gắt. rất muốn biết giữa và Mục Nham rốt cuộc từng có qua lại thế nào, An Dĩ Nhược của trước giờ khôngcó dối, nhưng lần này, lại giấu diếm .

      Thu lại tầm mắt, thở dài nặng nề, cởi áo khoác tây trang xuống choàng ở người , dịu dàng khuyên: "Giải phẫu vẫn còn rất lâu, đưa em vềnghĩ ngơi trước, được ?"

      Nước mắt trong mắt Dĩ Nhược còn chưa có khô, mắt đỏ đỏ nhìn , sau đó, lắc đầu.

      Tịch Thạc Lương nhìn chằm chằm vào , lòngngón tay nhàng vuốt ve mặt của , lâu sau đó, đứng lên bước .

      "Thạc Lương?" An Dĩ Nhược phục hồi tinh thần lại, thấy xoay người rời , liền phát hoảng, nghẹnngào gọi lại, " đâu vậy?" Lúc này, rấtmuốn ở bên cạnh.

      Tịch Thạc Lương hít vào hơi sâu, dừng bước lại, nhưng có quay đầu lại, " mua cho em ly đồ uống nóng, quay lại ngay."

      Tịch Thạc Lương rất lâu, lúc quay lại mang theomột ly trà sữa nóng cho , còn nhân tiện mang vềcho Ôn Hành Viễn ly cà phê.

      Ngửi được người có mùi thuốc lá rất nặng, chần chừ chút, An Dĩ Nhược : "Giữa em và Mục Nham có chút hiểu lầm, chuyện ở sân bay chỉlà ngoài ý muốn, chúng em..."

      " cần giải thích." đợi xong,Tịch Thạc Lương trầm giọng ngắt lời, thấy mặt côlộ vẻ khó hiểu, cười nhạt sờ sờ tóc của , " tin em." Nụ cười có chút gượng ép.

      Cầm trà sữa ấm áp trong tay, lòng An Dĩ Nhược lại rất lạnh, nhìn mắt của chỉ cảm thấy khổ sở. Vì sao muốn nghe ? Vì sao chịu đểcho giải thích? tin , tin cái gì? Lạihoài nghi tới cái gì? quan tâm?Nhưng ràng là cảm giác được tức giận. Ởchung sáu năm, làm sao hiểu , thứ anhthích luôn luôn giữ gìn rất tốt, cho phép bất cứ kẻ nào đụng vào, vì sao ngay cả và người khác hôn môi cũng có thể để ý như vậy?

      Trong mắt đột nhiên dâng lên tầng hơi nước, côhợp thời cúi đầu, uống hớp trà sữa, bỏng đến miệng rất đau, nhưng ngay cả nhăn mày cái cũngkhông.

      Tịch Thạc Lương ngồi ở bên cạnh nữa,hai người cứ im lặng chờ đợi như vậy.

      Trong hành lang yên tĩnh, chỉ có tiếng Ôn Hành Viễnđi qua lại.

      Si Nhan được đẩy ra trước, mặc dù bởi vì căng thẳng và hoảng sợ nảy sinh tượng chảy máu, nhưng bởi vì được đưa tới kịp thời lại thêm tình trạng thân thể của tốt, đứa đại nhân cũng bình an vô . Ôn Hành Viễn liền thở phào nhõm, nghe được bác sĩ nhiều lần cam đoan tuyệt đối có nguy hiểm, chỉ cần nghỉ ngơi tốt là có thểnhanh chóng xuất viện, cuối cùng yên lòng. Gọi điệnthoại về nhà, bảo người đến đón Thần Thần, sau đó mình ở lại chăm sóc vợ.

      Ngực trái của Mục Nham trúng phát súng, biết là Tiêu Nhiên thủ hạ lưu tình, hay là chưa kịp ngắm trúng cũng có tổn thương đến chỗ hiểm, giải phẫu rất thuận lợi và cũng rất thànhcông, mấy tiếng sau được đẩy ra phòng giải phẫu,được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt.

      Khi được đẩy vào phòng bệnh, chân An DĩNhược mềm nhũn, ngã ngồi ở ghế dài thẫn thờ hồi lâu.

      Trong cái rủi còn có cái may, bất kể là người lớn hay trẻ , bất kể là cảnh sát hay quần chúng, đềukhông sao.

      Bình an là phúc. Bình an là phúc.

      đêm này, cuối cùng cũng hạ xuống được màn hữu kinh vô hiểm[1], lúc Mục Nham tỉnh lại là giữa trưa ngày hôm sau, tay truyền nước biển, lồng ngực quấn băng gạc rất dày, mở mắt ra nhìn nhìn, lại là Đại Lệ canh giữ ở bên giường.

      [1] Bị kinh sợ nhưng gặp nguy hiểm.

      "Ngủ thiếp ?" Thấy Đại Lệ cúi gằm đầu, Mục Nham nhíu mày thấp giọng gọi ta: "Mệt vềngủ ."

      "Thủ lĩnh?" Nghe được giọng quen thuộc, tinh thần của Đại Lệ tỉnh táo ngay tức , cười hì hì đến trước mặt của , "Cuối cùng cũng có thể tỉnh lại, em sốt ruột chết được."

      Thằng nhóc này. Mục Nham cười, "Sốt ruột đến độ ngủ thiếp ?"

      Đại Lệ ngượng ngùng gãi gãi đầu tóc, "Chuyệntrong đội vừa xong chạy tới, cả đêm ngủ, thủ lĩnh." Bộ dáng hơi ủy khuất, giọng điệu có chút u oán.

      "Về nghỉ ngơi , cần ở đây. Tôi cũng khôngphải là con ." Mục Nham nhíu mày ra lệnh, sau đó nghe Đại Lệ : "Em gọi điện thoại về nhà thông báo cho thư ký Trần biết rồi, có lẽ lát nữa bác tới." Thấy Mục Nham trừng , cười hì hì : "Ấy, An tiểu thư mới bao lâu, về thay quần áo tới đây, để em chờ côấy đến đây rồi ."

      "Nhiều chuyện." Mục Nham làm như có chút vui, nhắm mắt lại để ý tới ta, khóe miệng nhịn được hơi dương lên.

      "Thủ lĩnh, uống nước ?" Đại Lệ cho rằng nổi giận, dè dặt cẩn trọng hỏi, thấy hừ tiếng, vội rót ly nước ấm đưa tới.

      Hiệu lực của thuốc gây mê qua , vết thương vô cùng đau đớn, Mục Nham căn bản ngồiđược, cắn răng với Đại Lệ: "Thằng nhóc chết toi, cậu nâng giường cao lên tôi uống thế nào hả?" Đàn ông quả nhiên biết chăm sóc người khác, sơ ý lơ là có năng lực phânbiệt cơ thể, cũng trừng mắt cậu ta cả buổi rồi, thằng nhóc này hồn nhiên chưa tỉnh.

      Lúc này Đại Lệ mới phản ứng kịp, vội vàng nângcao giường lên theo lời phân phó của lão đại, hầu hạMục Nham uống hết cốc nước lớn, thấy trêntrán đều là mồ hôi, nhất thời sốt ruột: "Em đitìm bác sĩ đến xem, xem vết thương của ." Cũng chờ Mục Nham , xoay người rời , đụng phải An Dĩ Nhược lảo đảo cái tại cầu thang, suýt nữa tùy tiện văng đồ trong tay ra.

      "Làm sao vậy?" An Dĩ Nhược ôm chặt bình thủytrong tay, vội vàng lui lại mấy bước, thấy vẻ mặt của Đại Lệ căng thẳng, vô thức nghĩ đến có phảiMục Nham có chuyện gì hay , vội hỏi: "Thếnào, ấy khỏe sao?"

      Đại Lệ cũng chuyện, gật gật đầu vội vàng rời , làm cho An Dĩ Nhược cực kỳ sợ hãi, chạyvọt tới ngoài phòng bệnh, cửa cũng có gõ đột nhiên vọt vào.

      Mục Nham muốn nằm xuống, liền vươn tay muốnđưa giường trở lại, đúng lúc chăn mền khéotrợt xuống nửa bên, lộ ra □ thân.

      "A..." Lúc An Dĩ Nhược đẩy cửa ra chỉ thấy cánhtay của để trần, mặt đỏ lên, vội vàng xoay người, vừa vặn cái trán đập vào khung cửa, vôthức hô tiếng: "Ai da..."

      Mục Nham nhíu mày rậm, chờ phản ứng kịp vì sao phản ứng lớn như vậy, cười khì khì tiếng,kéo cao chăn mền với bóng lưng của : "Côkhông sao chứ? Có thể xoay lại rồi."

      An Dĩ Nhược thầm mắng mình phản ứng quá lớn, người trưởng thành rồi, cũng phải lần đầu tiên nhìn thấy cánh tay đàn ông để trần, sao khôngcó tiền đồ như vậy chứ, kiên trì xoay người lại, mặtvẫn còn đỏ, " làm sao vậy, khó chịu chỗ nào?"

      Đoán được có lẽ gặp phải Đại Lệ, giải thích:"Hiệu lực của thuốc gây tê qua , vết thương hơi đau, sao." Ngẩng đầu nhìn thấy trán của vẫn còn đỏ, nở nụ cười: "Nhanh xoa xoa, đừng để sưng lên. Mặt mày hốc hác cũng hay."

      An Dĩ Nhược chịu đựng đau đớn múc cho chén canh, mới : "Sợ tới mức hồn tôi cũng bị mất rồi,tưởng là lại tái phát." Đưa tay xoa cái trán, oán trách: "Cấp dưới của đầu đuôi, đáng tin."

      " thế này, chàng trai kia quá trẻ tuổi lại thiếukiên nhẫn." xong giống như lớn tuổi hơnchín chắn hơn, An Dĩ Nhược bĩu môi, thấy tay dường như dám dùng sức, đưa tay mà nhận lấy chén canh, "Để tôi, đừng kéo căng vết thương."

      " cần." Mục Nham vô thức tránh , lại thựcsự kéo căng đến vết thương, rít lên tiếng,thấy cười vui sướng khi người gặp họa, ngoanngoãn cầm chén đưa tới, "Làm tôi giống như ngườitàn tật."

      An Dĩ Nhược lườm cái, "Chỉ có người tàn tật mới có thể hưởng thụ được phục vụ đẳng cấpngôi sao." xong đưa muỗng tới bên miệng .

      Phối hợp hé miệng, Mục Nham uống vào vẻn vẹn ba chén lớn, cuối cùng vẫn còn quên khen ngợi : " nấu? Mùi vị tệ."

      An Dĩ Nhược đắc ý, "Thời gian hơi ngắn, nếukhông càng ngon hơn." Trái lại chút khiêm tốn.

      "Thực ra cần phải gấp gáp đến thăm tôi, có chuyện gì, bồi dưỡng vài ngày tốt rồi." được giống như có trúng đạn, ngược lạithoải mái giống như là bị trầy da vậy, có lẽ quen với việc bị thương rồi.

      "Tôi đây đặc biệt biết đạo lý tri ân báo đáp mà, là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi có trách nhiệm chăm sóc ." Mặc dù là cảnh sát, cũng chưa chắc tất cả đều đỡ đạn cho người khác, An Dĩ Nhược cảm kích cũng biết.

      "Tôi cứu chính là cháu của tôi." Mục Nham đả kích , "Nếu như kiềm kẹp chỉ là , tôi còn phínhiều sức như vậy làm gì, sớm nổ súng rồi." Loại tình huống lúc đó, làm sao có thể manh động, để đảm bảo hai lớn bịthương, nghĩ nghĩ lại, chỉ có bắn Tiêu Nhiên bịthương trước, mới có cơ hội xoay chuyển tình thế.

      "Tôi thấy chính là loại người điển hình có việc gì muốn tìm đánh." An Dĩ Nhược giọng cămhận, đợi uống xong, chộp lấy chén và cái muỗng để đến rất xa, định cho người nào đóuống, người vô tình vô nghĩa, thiệt thòi nấu đến mồ hôi đầy đầu.

      Đối mặt với người phụ nữ có đặc tính trở mặt nhanhhơn lật sách, Mục Nham bất mãn kháng nghị: "Tôicòn chưa uống no mà."

      "Đợi lát nữa Thần Thần đến đây để cho nó cho anhuống, dù sao nên báo ân cũng là nó." Thấy giả bộ tức giận mà dựng thẳng lông mày, cười ha ha, lại múc ít cho , "Uống hết , để tránh cho tôi đề cập đến mà mệt đến mức hoảng sợ." Đột nhiênnghĩ đến cái gì đó, khó hiểu hỏi: "Các chấphành nhiệm vụ mặc áo chống đạn sao?" Nếu như mặc, sao lại bị thương chứ.

      "Đương nhiên mặc." đến công việc, Mục Nhamthu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc vài phần, "Nhưngáo chống đạn cũng phải đều chống được tấtcả đạn." Thấy nhíu mày, nhẫn nại giải thích, "Tiêu Nhiên cầm chính là súng lục công kíchM93R, viên đạn là viên đạn hình mũi tên, lực sát thương cũng chẳng phải quá lớn, nhưng là đủ để bắn xuyên qua áo chống đạn."

      "Tôi còn cho rằng mặc vào thứ đó chắc chắn ấychứ." An Dĩ Nhược hiểu biết nông cạn lắng nghe,sau đó lại chuyên môn mà bổ thêm câu: "Tùy tiện bắn cũng sợ."

      Mục Nham vặn mi: "Đổi thành bắn chỉnh tề ở trongvòng cự ly 130M viên đạn có thể xuyên qua tấm thép 6.3MM." Ngừng chút, lại : "Còn tùy tiện bắn? Làm như tôi là bia súng à?"

      An Dĩ Nhược cười ha ha, dám lại cùng ngườichuyên nghiệp thảo luận đề tài cao cấp như vậy,mất mặt nha, vì vậy ngoan ngoãn cho uống canh.

      Bác sĩ được Đại Lệ tìm đến, đúng lúc trông thấy An Dĩ Nhược tự mình cho Mục Nham uống canh, nởnụ cười ấm áp. Cẩn thận kiểm tra vết thương cho lượt cũng có phát gì khácthường, quay đầu dặn dò An Dĩ Nhược: "Chăm sóc cho cậu ta tốt, vết thương này , buổi tối khi ngủ chú ý nhất là trở mình, đừng kéo căng, nếu vết thương dễ dàng lành lại."

      Biết bác sĩ hiểu lầm quan hệ của bọn họ, An DĩNhược có chút lúng túng, gật gật đầu lại tỉ mỉ hỏithăm chút chăm sóc thông thường, lúc này mới đểbác sĩ .

      "Thực ra cần hỏi ông ta, tôi biết hết."Mục Nham thấy hỏi tỉ mỉ như vậy, cười : "Trước đây ít lần bị thương, vào bệnh viện cũng coi như là bình thường như cơm bữa." Quả thực cảnh sát dũng mãnh phi thường hơn nữa cũng là người, thân thể bình thường khó tránh khỏi bịthương.

      "Vậy sớm, lãng phí nước bọt của tôi."An Dĩ Nhược quở trách mà liếc cái, ngườiđàn ông này, cố tình xem náo nhiệt, quả nhiên cùng duộc với Đàm Tử Việt.

      Mục Nham chỉ cười , đương nhiên khôngnói bởi vì nhìn hăng say như vậy có ý cắt ngang.

      Di động An Dĩ Nhược vang lên, nhìn dãy số đứngdậy ra bên ngoài nhận, hiệu ứng cánh của phòngbệnh cũng tốt, Mục Nham mơ hồ nghe thấy cônói: " bận việc , lát nữa em quay về nghỉ ngơi, cần đến đón em, em đón xe là được...Uh`m, được, biết rồi... Tối gặp."

      Bên ngoài nhanh chóng yên tĩnh lại, An Dĩ Nhượccũng rất lâu mới trở vào, Mục Nham cảm thấy tâm tình dường như tốt lắm, vì vậy : "Vềnghĩ ngơi , đoán chừng tối qua cũng cóngủ. Tôi sao, ở viện vài ngày tốt rồi."Thấy muốn từ chối, cướp lời : "Chớ thực coi tôi như ân nhân cứu mạng, đó là chức trách của tôi, đổi lại là ai cũng phải cứu." Vẻ mặt tự nhiên, giống qua loa.

      "Người nhà của sao có tới? Vẫn khôngbiết bị thương sao? bị thương nặng như vậy, dù sao cũng phải có người chăm sóc chứ." Nghĩ đến quan hệ của hai người mà quả thực khôngtiện ở lại chăm sóc, nhất là buổi tối, An Dĩ Nhượccó chút lo lắng, dù sao vết thương cũng rất nghiêmtrọng.

      " lát nữa mẹ tôi đến..."

      Tiếng gõ cửa cắt ngang cuộc chuyện của bọn họ, An Dĩ Nhược mở cửa, đợi thấy người đứng trước cửa, nghĩ thầm chuyện này truyền thựcnhanh, sao nhanh như vậy được biết, cười cườinói: "Bố, sao bố lại tới đây?"

      Ông An nhìn thấy con bình an vô , lòng thấpthỏm cuối cùng cũng để xuống, dịu dàng : "Chalà đến thăm Mục Nham." Tài xế đưa ông đến khunhà trọ trước, Mễ Ngư đến bệnh viện, ông liềnđến thẳng đây.

      Cưng chiều sờ sờ tóc của , lách người vào phòngbệnh, quan tâm hỏi thăm Mục Nham nằm ở trêngiường: "Thế nào, Mục Nham, có khỏe ?"

      "Thị trưởng An?" Mục Nham ngớ ra, sau khi hoànhồn gắng gượng ngồi dậy.

      Chương 17: Bất chấp tất cả

      Mục Nham chuyển công tác trở về thành A khônglâu, nhưng từng đại diện trong đội báo cáo công việc với lãnh đạo cấp chỉ lần, chonên cũng xa lạ gì với vị thị trưởng An ở trướcmắt này. Nhưng An Dĩ Nhược là con của thị trưởng An, hoặc ít hoặc nhiều làm hơi bất ngờ. Nhìn lãnh đạo tinh thần quắc thước[1] trước mặt,lại nhìn An Dĩ Nhược ăn mặc tùy ý bên cạnh, khóemôi của từ từ câu lên.

      [1] Tinh thần quắc thước: là chỉ người già mà mắt(còn) sáng (quắc), và tinh-thần còn minh-mẫn.

      Tình hình gặp gỡ lần đầu tiên ở sân bay vẫn còn mới mẻ trong ký ức, ngày đó, kéo chiếc vali to, tóc quăn dài xõa tùy ý ở sau ót, đứng ở trong bãi đỗ xe nhìn xung quanh, mặc áo chống lạnh tuyếttrắng, cổ quấn chiếc khăn quàng cổ lông nhung màu đỏ, cả người đắm chìm trong ánh bình minh đầu tiên của sáng sớm, làm cho người ta bỏngmắt dời mắt được; Thiết lập trạm kiểm tra đường cao tốc, vẫn nét mặt trắng thuần như xưa thay đổi bộ đồ công sở gọn vừa người, nếu phải là đánh bạt tai ấy, nhìn quatổng thể bộ dáng cực kỳ thục nữ; Nhận dạng ở trongđội cảnh sát ngày đó, lưu loát buộc tóc dài thànhđuôi ngựa, bộ dáng trẻ trung hoạt bát giống như nhà bên cạnh; Tối hôm qua gặp nạn gặp lại, mặcmột bộ comle gọn màu đen thời thượng vừa người, trang điểm phù hợp, dễ dàng làm tôn lênsự trong sáng và giỏi giang của . Dường như mỗi lần gặp mặt đều mang lại bất đồng đánh thẳng vào thị giác của . Nhớ lại lúc ôm Thần Thầnngã sấp xuống, ngẩng đầu cầu cứu với bộ dánglại vô cùng đáng thương. Nếu như nhớ lầm, có lẽ là lần đầu tiên gọi tên .

      Mục Nham cong môi, câu lên nụ cười ý vị sâuxa.

      "Vụ án này liên quan đến số tiền rất lớn, tại đến giai đoạn thu lưới, nhưng theo điều tra biết đượcmạng lưới buôn lậu thuốc phiện này còn có cứ điểm, chúng ta cần chứng cứ xác thực hơn." Đối mặtvới hỏi thăm của thị trưởng An, Mục Nham nghiêmmặt trả lời, nhíu mày rậm chứng minh cũng có chút căng thẳng.

      "Nửa năm qua vụ án này tiến triển rất nhanh, nhưngtừ đầu đến cuối có tra ra người đứng đằngsau." Thị trưởng An đối với vụ án này rất là quan tâm, suy nghĩ chút, ông hỏi: "Trong báo cáo của cậu từng đề cập tới Tiêu Nhiên, người kiềm kẹpDĩ Nhược tối hôm qua là ấy sao? Xem ra cònphải bắt tay từ ấy."

      Nhắc tới Tiêu Nhiên, vẻ mặt Mục Nham ảm đạm, "Theo tôi được biết, tại Tiêu Nhiên là người duy nhất có thể liên hệ với ông chủ đứng đằng sau, nhưng muốn khiến ấy mở miệng, rất khó." Thấy vẻ mặt của thị trưởng An lộ vẻ khó hiểu, tiếp: "Trước mắt chỉ có thể xác định ông chủ lớn nhất là kết nghĩa của ấy, Tiêu Nhiên là nhi được người nhận nuôi từ , lại thêm kếtnghĩa của ấy liều chết cứu ấy, cho nên muốn từ trong miệng của ấy hỏi ra cái gì, khó như lên trời." Cho dù là chết, ấy cũng khôngnói ra nửa chữ. Điểm này, khiến Mục Nham cực kỳkhốn nhiễu.

      "Nếu người sa lưới, nhất định phải hỏi ra gì đó, thể để manh mối bị chặt đứt." Thị trưởng An hạ chỉ thị, Mục Nham suy nghĩ chút sau đó gậtđầu, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

      An Dĩ Nhược buồn ngủ, cố giữ vững tinh thần, bấtđắc dĩ thở dài: "Bố, rốt cuộc là bố tới thăm bệnhhay là tới nghe báo cáo vậy?" Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là bệnh nghề nghiệp? Từ vừa vào cửa, lời âncần hỏi thăm vượt quá ba câu, hai người đànông liền trực tiếp cắt chủ đề , nhịn đượccằn nhằn: "Bố, để cho Mục Nham nghỉ ngơi chứ,bố đến lúc này trái lại làm cho người ta càng mệtmỏi hơn."

      Cùng thị trưởng An nhìn nhau, Mục Nham vô tư cười cười: " sao, ngủ đêm cũng gần như nghỉ ngơi rồi."

      Thu bình thản ung dung của người trẻ tuổi vàotrong đáy mắt, trong mắt thị trưởng An lộ ra tán thưởng, quay đầu nhìn con cưng chiều :"Con của tôi cũng lên tiếng, vậy đicũng được rồi." Đúng lúc tài xế nhắc nhởbuổi chiều còn có cuộc họp quan trọng, ông An dặn dò Mục Nham nghĩ ngơi tốt, lúc này mớidẫn con .

      An Dĩ Nhược kéo cánh tay của bố đại nhân, tới bãi đỗ xe vừa khéo nhìn thấy chiếc xe treo bản số xe quân bộ chạy vào, muốn chỉ cho ông thấy, nghe bố : "Vụ án này con dính vào, lạisống ở bên ngoài, bố và mẹ của con cũng yên tâm, ngày mai cha bảo lái xe đón con về nhà." Ông cụ hạ tối hậu thư, giọng điệu thể phản bác.

      "Người cũng bắt , sao. Chuyển đếndọn phiền phức." An Dĩ Nhược lê đểnh, nhưng lần này ông An kiên trì hơn trước kia, "Con là con của bố, vì sao con chuyển ra ngoài sống tưởng làbố và mẹ con thực biết?" Thấy con bĩumôi im lặng phản kháng, ông An tình ý sâu xa : "Dĩ Nhược à, bố và mẹ con chỉ có đứa con như con, có thể thuận theo chuyện của con cũngđều ngăn cản, người trong lòng của con bố mẹ cũng thử tiếp nhận, nhưng chứng minh vấn đề cũng chẳng phải ở nhà của chúng ta, con chiều theo cậu ta như vậy thực tốt sao?"

      "Bố..."

      "Con cũng còn , Thạc Lương còn lớnhơn con hai tuổi đúng ? Chuyện của các con còn tính kéo dài tới khi nào?" Đề tài kết hôn này lạiđược dọn lên mặt bàn, An Dĩ Nhược chợt cảm thấyda đầu tê dại. phải muốn kết hôn, chỉ là Tịch Thạc Lương chưa từng đề cặp tới, côcũng chỉ im lặng.

      "Con cũng về nước hơn ba tháng, cậu ta còn chưa có ra mặt, đây cũng quá kỳ cục rồi." Nghĩ đến con mỗi khi cuối tuần tự mình về nhà ăn cơm, mà tốihôm qua mới xảy ra chuyện lớn như vậy, Tịch Thạc Lương vẫn có ở bên cạnh của con , trong giọng của ông An ràng có ý trách cứ.

      tự giác nghĩ đến trước đó đưa trở về nhà trọ thay quần áo phản ứng nhàn nhạt, An Dĩ Nhược khó chịu trong lòng, lại vẫn vì giải thích: "Thạc Lương bề bộn nhiều việc, mặc dù công ty vào khuôn khổ, nhưng rất nhiều việckhông thiếu được ấy, hơn nữa phải là gần đây chuẩn bị chuyện họp báo sao, ấy được."

      Ông An nữa, lâu sau, nghe được bố thở dài nặng nề, suy nghĩ chút, giọng : "Con thu dọn chút ngày mai chuyển về là được rồi." Ngoại trừ là bạn của , còn là con của bố mẹ, bọn họ già rồi, nên dànhnhiều thời gian với họ, nghĩ đến luôn làm cho họ lo lắng, An Dĩ Nhược rất áy náy.

      Ông An vui mừng vỗ vỗ tay của con , bảo lái xe đưa về nhà trọ trước.

      An Dĩ Nhược dựa vào trước cửa sổ sát sàn, trán đặt ở thủy tinh trong suốt, trong lòng rối rắm. ThạcLương, vì sao lại đến bước này? Vì sao chúng ta càng lúc càng xa? Lúc rủ mắt xuống, đáy mắt ẩm ướt vùng.

      nhàng ấn xuống dãy số thuộc nằm lòng kia, vang lên hai tiếng nghe được giọng trầm thấpcủa , đột nhiên nghẹn ngào ra lời, sau đó nghe được cố ý hạ giọng : "DĩNhược? họp, đợi lát nữa gọi lại cho em."

      đợi lên tiếng ngắt di động. Từ từ trượt ngồi xuống, bỗng nhiên, An Dĩ Nhược nản lòng. Từ từ nằm sấp ở mặt đất, dán mặt ở sàn nhà,tâm tư như thuyền bườm lắc lư sóng cả, bị mưa to gió lớn đánh trúng phá thành mảnh , từ từ chìmvào đáy biển.

      Nước mắt lạnh buốt rơi ở sàn nhà, từ từ bốc hơi khô cạn.

      Thời gian đảo ngược về hai năm trước.

      "Vì sao cho biết?" Tịch Thạc Lương lạnh mặt, đường nét của khuôn mặt bởi vì lạnh đếnquá căng mất dịu dàng, thấy lờinào, nở nụ cười chế giễu: "Đúng vậy, gia đình cóquyền thế như vậy, sợ có người trèo cao."

      An Dĩ Nhược kinh ngạc ngẩng đầu, làm như nhận ra ngày thường, nước mắt trong đáy lòng bịgiọt giọt ép ra ngoài, khàn giọng : " phải vậy..." Sao có thể như vậy? Vì sao ra lời đả thương người như vậy? từng có ý nghĩ như vậy khi nào? lại nhìn như vậy?

      "Vậy là cái gì?" Nhìn thẳng vào , hỏi: "Yêunhau bốn năm, lại ngốc đến ngay cả bố của bạngái mình là ai cũng biết, là buồncười." Cho đến có người nghị luận ở sau lưng, đến khi lời đồn đại tràn đầy trời đất mà đến, mới như ở trong mộng mới tỉnh, vừa hỏi thêm mới biếtđược chính là thiên kim của thị trưởng, khó trách tùy hứng, quả có tính cách thấtthường.

      Nhưng căn bản biết, cũng phảithật tùy hứng, chỉ thích làm nũng với , thích nâng mặt của dỗ dành , hơn.

      Cắn chặt môi dưới, lâu sau, cuối cùng An Dĩ Nhược nghẹn ngào thành lời: "Thạc Lương, yêunhau là chuyện của hai chúng ta, về phần thân phậncủa bố em, liên quan với chúng ta." chưa bao giờ muốn giấu diếm cái gì, nhưng cũng cần thiết cố ý cho biết bố mìnhlà thị trưởng? chỉ cho rằng tình chính là đơn giản như vậy, nhưng dường như sai đến tháiquá, Tịch Thạc Lương hiển nhiên thể hiểu, mà còn rất tức giận.

      " muốn cả đời bao phủ ở dưới bóng củangười khác mà sống." Cố tình xem đau lòngcủa , lạnh lùng nện ra những lời này, cũng quay đầu lại mà rời .

      Tình cảm bốn nắm, hơn ngàn ngày dắt tay làm bạn, lại bởi vì là con của thị trưởngkhông chút do dự dứt khoát xoay người mà .

      Kiên quyết như vậy, chừa đường lui như vậy.

      Tất cả tình , dường như biến mất hết ở khoảnhkhắc xoay người.

      An Dĩ Nhược nhìn bóng lưng của dần dần xa, nước mắt rơi như mưa.

      cứ như vậy lần đầu tiên từ bỏ . Ngày hôm đó, đau lòng gần như chảy khô nước mắt. Sau đó nhiều lần gọi điện thoại cho , nhưng luôn tắt máy. lại càng trốn tránh gặp liên tục trong mấyngày, gấp đến độ nổi điên, quật cường đứng ở trong mưa đợi đến đêm khuya, sau đó ở trongnháy mắt té xỉu, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ấy lau xuống cực nhanh mà đến. Sốt cao kéo dài trong ngày đêm, sau khi tỉnh lại mở mắt ra nhìnthấy vẻ mặt tiểu tụy của canh giữ ở bên giường,nắm tay , trong mắt tràn đầy tơ máu.

      "Thạc Lương, thích, em cũng có thể cần..." Giọt nước mắt trong suốt rơi ở trêngối, khàn giọng hứa hẹn, lâu sau đó, tiếng khàn khàn vang lên, nghe thấy : " xin lỗi vì thông hiểu, thề bao giờnhư vậy nữa..." bao giờ bỏ lại nữa, bao giờ nữa. An Dĩ Nhược nhớ rất nóiqua như vậy.

      nở nụ cười ấm áp, vươn cánh tay có sức nhàng ôm lấy , vùi đầu vào trong ngực ngủthật say.

      Suy cho cùng họ là nhau, sau sóng gió lại quy về yên ả. Song, con đập tình lặng lẽ xuất vết nứt nhợt nhạt, cho dù , nhưng cũng thể xem .

      Bọn họ, dường như thể quay về đơn thuần cùng thân mật như trước đây.

      bắt đầu trở nên bề bộn nhiều việc, bận đếnkhông có thời gian gặp mặt. Mà , vì hai ngườimà thẳng thừng cự tuyệt ý nghĩ bố an bày công việc ở cơ quan chính phủ, thậm chí bất chấp phản đốicủa người nhà chuẩn bị xuất ngoại học tập.

      "Trong nước có trường học thiết kế tốt sao, vì sao nhất định phải xuất ngoại? Dĩ Nhược, con chưa từng rời khỏi bên người cha mẹ, điều này làmcho mẹ yên tâm sao?" Là đứa con như vậy, từ được thương cưng chiều, xa như vậy đương nhiên má An lo lắng, kiên quyếtphản đối, "Chỉ cần con muốn, bố con có thể lập tứcan bày trường học thiết kế tốt nhất, ngày mai là concó thể học."

      "Con muốn!" An Dĩ Nhược đứng lên nghênh đón ánh nhìn của mẹ, ánh mắt bình tĩnh, giọng nóilộ ra kiên quyết dị thường: "Con muốn nước Pháp, nhất định phải !"

      Giấu tiến hành chống đối cùng với người trong nhà, mãi đến hai ông bà bất đắc dĩ thỏa hiệp, móchộ chiếu giao đến tay , An Dĩ Nhược vuimừng vọt tới trong lòng của : "Thạc Lương, emmuốn nước Pháp bồi dưỡng, chờ em trở lại chúngta kề vai chiến đấu."

      cười ôm chặt , dịu dàng hỏi: "Sao đột nhiênquyết định nước Pháp?" quên chính mình qua nước Pháp là thánh điện trang phục, chỉ có ở nơi đó mới có thể hấp thu được kiến thức thiết kế tốt nhất cùng linh cảm.

      Nhưng đối với mỗi câu từng qua, đều nhớ kỹ trong lòng, chưa bao giờ quên.

      Chuyện cứ như vậy. An Dĩ Nhược rời , mìnhphiêu dương qua biển làm tròn mộng của bọn họ. ở lại, ở tại thành phố có thân thíchkhông có nền tảng, dựa vào dẻo dai liều lĩnh đấutranh ở giới thời trang. Sau đó, học xong trở về, thành lập vương quốc thời trang thuộc về chínhmình, nhưng vết nứt con đập kia, dường nhưcũng có vì kiên trì của hai bên mà từ từ khép lại...

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 18: đơn mình

      Lúc Mễ Ngư trở về nhìn thấy An Dĩ Nhược nằm sấp ở sàn nhà vẫn nhúc nhích, sợ tới mức hồn cũng bay mất, vừa gọi vừa xông tới ôm lấy : "An Dĩ Nhược? Cậu làm sao vậy? An Dĩ Nhược?"

      "Cậu về rồi à?" An Dĩ Nhược mệt mỏi mở mắt ra, nước mắt mặt sớm khô, mắt có hơi sưng, miễn cưỡng kéo ra nụ cười ảm đạm, "Làm cậu sợ rồi hả?" Thấy Mễ Ngư trừng , : "Tâmtình tốt, tớ thử tự sát đấy."

      "Tớ bóp chết cậu!" Mễ Ngư tức giận, đỡ đứngdậy, kéo cổ tay của qua cẩn thận nhìn, thấy được cái gì khác thường lại mắng : "Muốnchết à, cũng bật đèn. Tối như mực mà quỳ rạp mặt đất dọa người, tớ nghĩ đến cậu bị ngườita mưu sát đấy."

      Nằm sấp quá lâu người lạnh cóng, An Dĩ Nhược dựa vào sofa hai tay ôm đầu gối, "Tớmạnh mẽ thế này, trừ cậu ra ai có thể làm được chứ." mình, có bạn, họ đều đối tốt với , cũng đơn.

      "Cậu còn dám ?" Mễ Ngư liếc cái, đưa đến ly nước ấm, "Đừng cho tớ biết là cậu nằm ở đó ngủ thiếp ? có đầu óc à?"

      " đúng là ngủ thiếp ." Uống nước từng ngụmtừng ngụm, chút để ý xong. mệtmỏi, thân thể mệt mỏi, lòng càng mệt mỏi hơn.

      "Kẻ điên." Hoàn toàn bị đánh ngã, Mễ Ngư cựckỳ giận dữ, ngồi ở sofa hờn dỗi.

      "Đêm nay có trình diễn sao? Sao về sớm như vậy?"

      "Còn sớm? Cậu xem xem mấy giờ rồi hả?"

      Nhìn thời gian, tâm tình An Dĩ Nhược càng thêmmất mác, cùng ăn cơm tối, lại lỡ hẹn. quen rồi, nhưng vẫn nhịn được mà khó chịu, để cái ly xuống đứng dậy, : " là lạnh,tắm rửa ngủ ." Vào phòng trước, nghiêng đầu với Mễ Ngư: " phải suốt ngày cậu chê tớphiền sao, ngày mai tớ chuyển về nhà, đừng quá nhớ tớ."

      Nghe được lời cố ra vẻ thoải mái của ấy, nhìn bóng lưng mảnh mai của ấy, Mễ Ngư bỗng nhiêncảm thấy đau lòng. Nghĩ thầm, bé ngốc này cho rằng biết là xảy ra chuyện gì sao? Chuyển về nhà, rốt cuộc vẫn là đến bước này, phải là định từ bỏ chứ? Bỏ được tốt, còntiếp tục kéo dài như vậy, ngoại trừ bị thương càng sâu, còn có kết quả thứ hai.

      Ngồi yên ở ghế sofa rất lâu, lâu đến di độngvang lên lần rồi vẫn còn hồn nhiên chưa tỉnh, An Dĩ Nhược từ phòng ngủ ló đầu ra, gọi :"Ngẩn người cái gì chứ, điện thoại kìa."

      Mễ Ngư phục hồi tinh thần lại, nhìn cũng nhìn nhận, "Mễ Ngư. Ai đấy?"

      "Sao đợi tôi đưa về?" Giọng của ĐàmTử Việt xuyên thấu qua sóng điện từ truyền đến,hôm nay đến bệnh viện thăm Mục Nham xong cố ý chạy đến buổi trình diễn đón , kết quả xoay người cái người biến mất, hỏi người của công ty mới biết được người ta từ lâu rồi.

      "Tôi quen thuộc với lắm hả?" Mễ Ngư mắng vàomicrophone: "Đàm Tử Việt, tôi cho biết,muốn chơi đùa tìm người khác, bản tiểu thư khôngcó thời gian chuyện tào lao với ." Người đànông này có bệnh, quấn từ tối hôm qua cho tới hôm nay, Mễ Ngư cũng bị ta phiền chết rồi.

      "Giận dữ lớn như vậy sao?" đếm xỉa tới cơn tức của , Đàm Tử Việt thấp giọng cười: "Tôi nhớ dường như tôi có đắc tội với nha? Thànhkiến với tôi nhiều như vậy sao?"

      "Vô vị." Mễ Ngư tự cúp điện thoại, An Dĩ Nhượcvẫn sửng sờ ở cạnh cửa, khó hiểu hỏi: "Ai chọc giận cậu rồi hả?"

      "Quản tốt chính cậu ." Mễ Ngư đột nhiên ném cái đệm dựa về phía của , An Dĩ Nhược bịđánh cái, rầu rĩ đóng cửa lại trở về phòng ngủ.

      đêm này, ngủ cực an ổn, luôn nằm mơ đứt quãng, cả người bởi vì đuổi theo trong mộngmà cảm thấy mệt mỏi dị thường, sáng sớm thức dậyphát Mễ Ngư có trong nhà.

      Thu dọn quần áo cất vào trong hành lí, gửi cho Mễ Ngư dòng tin nhắn: "Tớ đây, những cuốn sách này ngày khác đem , hoặc là bù trừ tiền mướnphòng cũng được."

      Mễ Ngư nhắn lại rất nhanh: " chết ."

      nở nụ cười, thừa dịp trước khi lái xe còn chưacó tới cẩn thận quét dọn căn phòng lần, sau đó về nhà. có gọi điện báo cho Tịch Thạc Lương biết đến công ty, nán lại ở nhà với mẹ cả buổi sáng, lúc xế chiều đến bệnh viện thăm MụcNham.

      "Thần Thần, rót ly nước giúp chú út. phải cháu muốn chăm sóc chú sao, sao chỉ lo tự mình chơi?" Giọng của Mục Nham mang theo nụcười từ trong phòng bệnh truyền đến, An Dĩ Nhượcdừng bước lại, hiếu kỳ mà đứng ở bên ngoài.

      "Vậy chú lại chú khát, cháu đâu biết chúmuốn uống nước đâu." bé từ người bò dậy xuống giường, lung la lung lay giúp rót lynước, "Dạ, cái này xem như chắm sóc chứ?"

      "Vậy cháu phục vụ cũng chu đáo lắm." Mục Nham trêu chọc nó, "Tới đây, cho chú út biết gầnđây cháu làm gì? Có bạn trai chưa?" Nằm ở giường buồn sắp chết, lúc này mới kêu mẹ già mượn đứa tới làm bạn với ngày, dù sao cũng biết trong đầu đứa này có năng lực chịu đựng mạnh mẽ, sau chuyện tối hôm ấy tất nhiên là lưu lại bóng gì.

      "Cháu đều mặc kệ bọn họ." bé bò lại trêngiường ngồi ở bênh cạnh , chu cái miệng nhỏnhắn : "Tiểu Bàn quá bẩn, cũng lau nước mũi, còn có Đại Minh kia, thường xuyên khóc, giống nam tử hán chút nào."

      Mục Nham cười vang, đưa tay véo khuôn mặt nhỏnhắn của cháu , "Cháu biết bạn học nam như thếnào mới coi là nam tử hán sao?"

      "Đương nhiên biết." Bộ dáng nghi ngờ ngốc,giòn giã : "Phải đẹp trai giống như ba ba vậy,dũng cảm giống như chú út, có thể bảo vệ Thần Thần mới coi là nam tử hán chứ." Bà còn chúút thông minh, cũng thấy được nha, vậy cũngkhông biết, Thần Thần oán thầm.

      "Chú út cũng rất đẹp trai đúng ?"

      "Tạm được." Trả lời rất miễn cưỡng, làm cho MụcNham bất mãn, "Tạm được gì chứ? Bạn học nữtheo đuổi chú út cũng nhiều."

      "Vậy sao?" Ngửa khuôn mặt nhắn, ràng ThầnThần tin, "Nhưng bà chú sống độc thân, có bạn ạ?"

      "..." Mục Nham bị nghẹn đến quá mức, hít hơithật sâu, kéo căng đến vết thương, cắn răng : "Bàcô lừa cháu đấy."

      "Bà biết gạt người." Thần Thần phản báclại, suy nghĩ chút nghiêng đầu : "Bà phải do bạn bạn chú chăm sóc chú, mà cháu phải nha, tại sao bảo cháu đến chăm sóc chú chứ?" Phiền phức, vấn đề này rất khó ràng với nó, Mục Nham bắt đầu đau đầu.

      " phải là bà thích cháu, muốn để cháu làm bạn của chú chứ?" Dẩu môi, bộ dáng như là đangtự hỏi, ngay sau đó lại toét cái miệng nhắn nở nụ cười: "Chú út, Thần Thần làm bạn của chúnha, chú mời cháu uống đồ uống được ?" Ở trong cái đầu nho của nó, được mời uống đồuống là quyền lực dành riêng của bạn , Tiểu Bàn và Đại Minh chủ yếu mời nó uống đồ uống mà.

      "Thần Thần làm bạn của chú út?" Miệng củaMục Nham cũng khép lại được, nghĩ thầm con bé này khó đối phó, thấy nó trịnh trọng gật đầu, biểu lộ bộ dáng chú đối đãi với cháu tốt cháu cũng tiếp nhận người chưa vợ như chú đây, cười ha ha, "Được, để Thần Thần làm bạn gáicủa chú út, chờ chú út xuất viện mời Thần Thầnuống đồ uống."

      Thần Thần cười khanh khách, quên ngườiMục Nham còn có vết thương, ôm cổ của hôn cái mạnh ở má của , "Thần Thần lạicó bạn trai rồi, có thể uống đồ uống rồi."

      An Dĩ Nhược đứng ở ngoài cửa, nghe cuộc đối thoạicủa hai người lớn , nhịn được hé miệng nở nụ cười. Người kia, dạy hư đứa rồi.

      Khi gõ cửa vào, Thần Thần reo hò nhào tới trong lòng của : "Dì Dĩ Nhược, Thần Thần có bạntrai rồi." Quay đầu liếc nhìn Mục Nham cái,cúi xuống ở bên tai của : "Chú út rất đẹp trai đúng , chú chính là bạn trai của cháu đấy."

      "Đẹp trai đẹp trai, rất đẹp trai." An Dĩ Nhược nén cười, nhìn Mục Nham : "Thần Thần à, chờ cháutrưởng thành, bạn trai của cháu cũng già rồi, cháucòn có thể thích chú ấy sao?"

      "Chú út trở thành ông già sao?" Thần Thần chớp đôi mắt to, suy nghĩ đến bạn trai đẹp trai trở thành người giống như ông nội, lập tức hủy hôn, "Vậycháu muốn chú út làm bạn trai nữa." Ngửa mặt lên với An Dĩ Nhược: "Vậy chú út lại trở thành người sống đôc thân phải là rất đáng thương sao? Dì Dĩ Nhược, chi bằng dì làm bạn của chú út ?"

      "Thần Thần!" Mục Nham lúng túng ho mộttiếng, trầm giọng ngăn lại lời bậy của bé, gãigãi tóc, xấu hổ cười cười với An Dĩ Nhược, "Đứanhỏ hiểu chuyện, đừng để trong lòng."

      An Dĩ Nhược nhún nhún vai tỏ vẻ thông hiểu, ôm lấy Thần Thần : "Thần Thần chăm sóc chú sao?" Thấy nó gật đầu, cười : "Vậy uống canh với chú ? Nồi canh của dì hương vị rấtngon nha."

      "Thần Thần có bệnh, cần uống canh."Ánh mắt đen sẫm xoay xoay, đứa rời khỏi ôm ấp của , lần bò lên giường cúi đầu gì đó ở bên tai của Mục Nham, sau đó cười khanh khách : "Dì Dĩ Nhược, cháu muốn thăm mẹ, dì thay cháuchăm sóc chú út nha." Lưu loát xuống đất, chạy từtừ ra khỏi phòng bệnh.

      "Con bé gì?" An Dĩ Nhược múc canh đưa choMục Nham, khó hiểu hỏi, dù sao cũng cảm thấy đứa cười đến mức... mập mờ như vậy. Nó mới mấytuổi, nụ cười ấy cũng quá quyến rũ ấy chứ.

      Mục Nham đón nhận chén dùng thìa sứ khuấykhuấy, uống ngụm mới : " có gì."

      An Dĩ Nhược có hỏi nữa, cau mày : "Chỉmột mình ? Người nhà có tới chăm sócanh sao?"

      "Mẹ tôi mới vừa , bà lớn tuổi rồi thể quá mệt." Nhìn ra lo lắng, bổ sung thêm: "Tôi là người đàn ông cao lớn cũng cần ngườikhác thường xuyên ở cùng, chỉ cần có người đưacơm là được." Cười cười, : " xem, bây giờ còn có canh uống đây."

      "Bác sĩ thế nào? Vết thương có gì chứ?"Nghĩ đến Thần Thần bò lên quỳ dính ở ngườianh, rất lo kéo căng đến vết thương.

      " có gì, mấy ngày nữa là có thể xuất viện."

      "Thân thể làm bằng sắt hả? Bạn đội trưởng trúng đạn, còn vài ngày xuất viện, muốn sống sao." An Dĩ Nhược trợn mắt, chưa từng nghe qua trúng đạn ở ngực vài ngày xuất viện.

      " thể trì hoãn chuyện nghiêm trọng này." Mục Nham thu lại nụ cười, nghiêm mặt : "Vụ án củaTiêu Nhiên phải gửi lên tòa án cấp , đến lúc đócô phải đến."

      "Biết rồi. Nghe truyền đến ngay." Mặc dù trong lòngrất vui, nhưng cha già hạ lệnh bảo toàn lực phối hợp, nào dám chữ .

      "Này! Tôi này, sao lá gan của lớn vậy? Người bình thường trải qua màn kia, ước chừng sợ tới mức cũng dám ra ngoài, sao giống như người có chuyện gì vậy?" Mục Nham bưng chén, nhíu mày, vẻ mặt tràn đầy khó hiểu. Đừng là phụ nữ, cho dù là đàn ông cũngchưa chắc sợ chút gì, trái lại phản ứng của côthật làm lau mắt mà nhìn.

      An Dĩ Nhược nhíu mày: "Tôi minh thần võ thếnày có thể dễ dàng bị dọa sợ như vậy sao?" Thấy ấn đường của tụ lại càng chặt hơn, cười hì hì, " sợ đó là giả, nếu tôi có thể ngã xuống hoàn toàn có hình tượng sao? biết lúc ấy trong lòng tôi hận lắm ấy chứ,càng muốn đứng lại càng đứng được, gấp đếnđộ đầu đầy mồ hôi."

      Mục Nham cúi đầu lại uống ngụm, bên môi nânglên nụ cười như có như từ từ nhạt dần.

      Có người chỉ cần nghe được tiếng súng sợ tớimức đổ mồ hôi lạnh chân mềm nhũng, mạng cũng treo lơ lửng rồi, tình cảnh thế này mới qua mộtngày, cũng có thể cười tin tức, suy cho cùng người với người vẫn là bất đồng.

      Mục Nham thầm cảm khái, chuyện cũ nhiều năm trước lại bị câu lên lần nữa, im lặng uống canh, trong lòng chua sót.
      Chương 19: Giữa đàn ông với nhau

      Hôm nay Mục Nham đặc biệt ít, hay bằng trước đây, An Dĩ Nhược cho rằng bị Thần Thần làm cho mệt mỏi, sợ làm lỡ nghỉngơi, chuẩn bị rời , trước khi quên dặndò: " nghỉ ngơi tốt, đừng vội xuất viện, ngày mai tôi lại đến."

      " cần đến nữa." Mục Nham trầm giọng, trong giọng mơ hồ lộ ra xa cách cho cự tuyệt,tim An Dĩ Nhược đập mạnh và loạn nhịp.

      Thấy vẻ mặt của hơi cứng lại, song, tự trách mình ra lời quá thẳng, giải thích : "Côcòn phải làm việc, chạy tới chạy lui phiền phức."Vẻ mặt vẫn thản nhiên như cũ, quay đầu từ từnhắm mắt: "Vả lại mấy ngày nữa tôi xuất việnrồi."

      An Dĩ Nhược cau mày nhìn , biết chọctới chỗ nào của , trực giác cho là trong lòng anhrất tệ, do dự chút cố chấp : "Vậy tôi trước, hôm khác lại thăm ."

      Mục Nham "ừ" tiếng, nghe được tiếng cánh cửa đóng lại mới mở mắt ra, vẻ mặt hờ hững.

      Lúc Đàm Tử Việt đến bệnh viện, Mục Nham mặcquần áo bệnh nhân đứng ở trước của sổ, bóng lưng cao lớn được bao phủ trong ánh hoàng hôn, làm cảngười độ vầng sáng.

      biết vì sao, nhìn Mục Nham lúc này, lòng Đàm Tử Việt đột nhiên căng thẳng, trong nháy mắt ký ức bị kéo về buổi chiều nhiều năm trước, lấy lạibình tĩnh, hít hơi sâu, quá khứ lâu như vậy, tất cả mọi người quên, ai cũng nên nhắc tới nữa.

      "Cái này nằm được sao?" Đứng lát, thấyMục Nham chú ý chút nào, rốt cuộc Đàm Tử Việt mở miệng, "Nghĩ cái gì đấy? Giống như pho tượng? Hình như cậu bị thương là ở ngực chứ khôngphải đầu." Cố ý nhạo báng, phá vỡ im lặng bên trong phòng bệnh khiến người nghẹt thở này. MụcNham như vậy, làm cảm thấy bất an.

      Mục Nham dường như có chú ý mà cau màylại, thân là đặc cảnh tính cảnh giác của luôn cựccao, lần này có người vào mà lại hoàn toàn khônghay, cần phải chợp mắt, xoay người lại vẻ mặt ảm đạm mặt được thu lại nhanh chóng, anhhỏi: "Câu lạc bộ bận sao?"

      "Bận chứ." Đàm Tử Việt tùy tiện ngồi ở sofa, vẻ mặt lộ vẻ mệt mỏi, từ từ nhắm hai mắt : "Nhưng là kẻ dưới bận, mắc mớ gì tới tôi." Thân làông chủ, đặc biệt hiểu được chỉ dùng ngườibiết mình, ở phương diện này, và Tịch Thạc Lương đúng là hai loại người hoàn toàn khác nhau. Cũng thân là ông chủ, Tịch Thạc Lương dường như quen với việc tự thân tự lực.

      "Mẹ nuôi đâu rồi, có tới?" Đàm Tử Việt chorằng lão phu nhân ở đây, còn lo lắng đụng phảisẽ bị cằn nhằn phen.

      "Tôi bảo bà về nghỉ ngơi rồi." Mục Nham nằm lại,vận động chút kéo căng đến vết thương, nhíu mày : "Bà ở đây miệng nhàn rỗi, khôngphải khuyên tôi điều công tác chính là bảo tôi cưới con dâu cho bà, lỗ tai cũng mài ra kén rồi."Cũng may ông già vùng khác có ở nhà,bằng hai người cùng nhau oanh tạc , thậtđúng là làm cảm thấy sợ hãi.

      "Suy cho cùng vẫn là ai có thể hạ được cậu."Nghe ra bất đắc dĩ của ta, tâm tình của Đàm Tử Việt tốt, cười ha ha : "Cậu cũng quá đấy, ôngbà già vừa lòng về công việc nghiệp vụ củacậu, dầu gì cũng giải quyết việc chung thân đại trước, sinh cho bà đứa cháu để bồng, đảm bảo có thời gian càu nhàu cậu." Danh hiệu người đàn ông độc thân này đối với bọn họ đó chính là tượng trưng cho hấp dẫn của đàn ông, đối vớiông bà cụ mà đó chính là vĩnh viễn đau khổ.

      "Vậy sao cậu kết hôn?" Mục Nham thở dài, ràng bất mãn với người em giậu đổ bìm leo chơi với nhau từ đến lớn này, nghiêm mặt, cònnói: " lựa chọn nghề này, bà nên tin tôi có nănglực bảo vệ chính mình."

      "Cậu bảo vệ mình thành ra như vậy?" Lườm MụcNham cái, đối với vết thương của ta bịnặng như vậy rất là trách cứ, "Có thể đừng liều mạng như vậy hay , có cần thiết phải xông lên đầu tuyến thế ?" Ở cái vấn đề này, Đàm Tử Việt là đứng ở cùng chiến tuyến vớiông bà cụ, "Chống khủng bố, gỡ mìn, chống bắt cốc, chống cướp máy bay, buôn ma túy, vây bắt tộiphạm cầm súng, cậu xem cậu làm những việc này, phải tôi trách móc cậu, quả thực quá nguyhiểm, bất cứ lúc nào cũng gặp người chết có biếthay ? Mạng là của cha mẹ cho, đừng khôngxem ra gì." Đó là em của , Đàm Tử Việt cũng hy vọng lúc nào Mục Nham cũng hồn nhiên vì nước quên mình, ngày thường là sẵn sàng ầm ĩ với ta, giáo huấn ta, ai bảo ta thường xuyên phạm vào bệnh nghề nghiệp, nhưng nếu ngày nào có người quan tâm ta,mắng ta, đoán chừng còn phải nhớ. MD, có bệnh. Đàm Tử Việt thầm mắng trong lòng.

      Nhìn ta cũng nhíu chặt lông mày, Mục Nham ngược lại nở nụ cười, "Dù sao cũng phải có người làm, nếu xã hội này phải lộn xộn rồi sao. Đặc biệt là loại người an phận giốngnhư cậu, vẫn thể chầu trời?"

      "Chẳng lẽ thiếu mình cậu trái đất khôngquay?" Đàm Tử Việt trừng mắt nhìn ta, "Dù sao cũng là con trai độc nhất trong nhà, cân nhấc đến ýkiến của cha mẹ nuôi chút. Biết cậu ái cươngkính nghiệp, vậy có thể rời ngành cảnhsát, nhưng ít ra điều động chút, làm gì cần phải mưa bơm bão đạn như vậy." Ngừng chút, anhcòn : "Chuyện câu của cha nuôi, cố tìnhcứng đầu giống như con trâu, cậu có bị bệnhkhông."

      "Sao hôm nay cậu nhiều vậy?" Đối với dong dàihiếm có của Đàm Tử Việt, Mục Nham mất kiênnhẫn. phải thông cảm khổ tâm của cha mẹ, nhưng lựa chọn nghề này, Mục Nham cho rằng vì quốc gia bồi dưỡng bản thân nhiều năm như vậy, ở dưới tình tình có nănglực nên đứng vững cương vị đội này, nhưng khôngthể vì nguy hiểm mà lâm trận chùn chân, nếu mỗingười như vậy, ai tới duy trì trật tự xã hội.

      "Đàn gảy tai trâu." Đàm Tử Việt mắng, từ từ nhắm hai mắt ngủ, hai ngày này mệt đến ngất ngư, rấtkhông dễ dàng tìm chỗ yên tĩnh, lười phải nhảm với ta.

      " phải cậu đến thăm tôi sao?" Mục Nhamthấy ta dường như ngủ thiếp , lạnh mặt trầm giọng.

      "Làm như tôi cậu à." Đàm Tử Việt trở mình, mồm miệng mơ hồ : "Tiểu tử cậu mệnh tốt lắm, từtrước đến nay tôi lo." Ngoài miệng buông tha người, nhưng biết có ai khuyêngiải triệt để được đầu gỗ này, huống hồ đối với năng lực của người, lại bội phục từ trongđáy lòng, quăng ngũ thể "Mục" rồi.

      "Vậy là cậu phá sản rồi hả?" Nếu sao khôngtrở về nhà chạy đến bệnh viện ngủ làm gì, đừng nóianh ta thích mùi nước sát trùng.

      "Cút !" Đàm Tử Việt tức giận, nghe thấy MụcNham cười, lầm bầm: "Nếu phải thấy cậulà bệnh nhân, tôi đánh cậu."

      "Thế nào, còn muốn giành lại đất bị mất sao?" Ngụ ý, đều là bại tướng dưới tay, còn phách lối?

      "Chờ tôi tỉnh ngủ rồi cho mẹ nuôi biết cậu vìcứu bạn mới bị thương, để cho bà lải nhải chếtcậu." Đàm Tử Việt nghiếng răng nghiếng lợi, ngườita là đặc cảnh, chịu qua huấn luyện đặc thù, nếunhư là đối thủ kỳ quái, đánh lại cậu thìtrị được cậu sao? Ngửa đầu cười to ba tiếng,Đại Mộc, tôi nhìn mẹ nuôi trị cho cậu ngoan ngoãn.

      "Dám hưu vượn đập cậu chết trước." Mục Nham giận tái mặt. Tiểu tử chết toi, lấy mẹ già uy hiếp , xem ra chưa có trừng trị ta đàng hoàng.

      Ầm ĩ đủ rồi, hai người đàn ông cũng nữa, lâu sau nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Đàm Tử Việt. Mục Nham bất đắc dĩ lắc đầu, xuốnggiường lấy chăn mỏng đắp lên người của ta, vươn chân dài ra khách khí mà đá vào cẳng chân người nọ: " biết buổi tối lại hoang nơi nào, lúc nào mới có thể kềm chế tâm."

      "Đừng phiền, Đại Mộc... Để cho tôi ngủ lát..."Người nọ thầm tiếng, trùm đầu ngủ.

      Mục Nham nằm được, phủ thêm quần áo thăm chị dâu họ Si Nhan, lúc từ phòng bệnh ra, thấy trong hành lang qua lại rối ren, y tá tránh né suýt nữa đụng vào người , lại nhìn thấy TịchThạc Lương ngồi ở trong phòng cấp cứu, bác sĩ băng bó cánh tay cho ta.

      "Làm sao vậy?" Mục Nham khó hiểu, đứng ởngưỡng cửa trầm giọng hỏi.

      Sau khi Tịch Thạc Lương quay đầu nhìn thấy Mục Nham đứng ở cạnh cửa, khẽ mím môi, quay mặt qua lạnh nhạt : " có gì."

      Mục Nham khẽ nhếch khóe miệng, quan tâmđến lạnh nhạt của ta, nhìn thấy áo khoác củaTịch Thạc Lương có vết máu, theo quán tính vặn mi, từ từ tới hai người cảnh sát giao thông đứngnói chuyện ở cuối hành lang ngắn gọn hỏi: "Tạinạn giao thông?"

      trong hai người cảnh sát giao thông nhìn thấy , lập tức nhận ra : "Xin chào, Mục đội."

      Mục Nham gật đầu, đối với việc cảnh sát giao thôngbiết cũng bất ngờ, dù sao dấn thân vàongành này những phương diện cảnh sát đều tiếp xúc, có số công việc là cần nhiều ngànhcảnh sát phối hợp lẫn nhau, khẽ nâng cằm, nhìn về phía phòng cấp cứu, "Người bị thương kia là ngườigây ra họa?"

      Theo hướng của nhìn qua, cảnh sát giao thông gật đầu, "Tốc độ xe vượt quá 120, lại còn uống rượu."

      Mục Nham mím môi, thời gian này tốc độ vượtquá 120? Còn say rượu lái xe? ta muốn sống nữa. Nghĩ tới mắt An Dĩ Nhượchơi sưng, bỗng nhiên hiểu được chuyện gì, im lặngmột lát, với cảnh sát giao thông: " ta bị thương , phỏng chừng cũng chưa tỉnh rượu, để ngày mai ta đến đội cảnh sát an bài việc này."

      Cảnh sát giao thông nhìn nhìn Mục Nham, hai mắt lạinhìn về phía phòng cấp cứu, mặc dù có chút buồn bực đối với việc Tịch Thạc Lương phối hợp, nhưng nghĩ đến mặt lạnh của Mục đội cũng lêntiếng vì người ở bên trong, lại còn nghe Mục Nham : " ta là bạn của tôi, sáng sớm ngày mai đến đại đội giao thông đúng giờ."

      phải chưa nghe qua con người của MụcNham, cảnh sát giao thông gật đầu, cười : "Vậythì nhờ Mục đội bảo ta đến đại đội giao thôngđúng giờ nhanh chóng xử lý cố lần này." dứtlời mới chú ý tới Mục Nham mặc đồ bệnh nhân,cảnh sát giao thông quan tâm hỏi: "Mục đội bịthương? Có nghiêm trọng ?"

      " sao, vết thương ."

      "Vậy Mục đội nghỉ ngơi tốt, chúng tôi trước."

      Mục Nham gật đầu, tiếng cám ơn đối với sựchâm chước của ta, ngồi ở ngoài lành lang chờ Tịch Thạc Lương.

      Lúc Tịch Thạc Lương ra thấy vẫn còn ngồi ở bên ngoài, nhìn Mục Nham chuyện.

      "Tám giờ đại đội giao thông làm việc, ngày mai đến làm ghi chép." Mục Nham đứng lên, miệng vết thương bắt đầu đau ỷ, tay phải của khẽxoa lồng ngực, vẻ mặt như thường hỏi: "Tịch tiên sinh dường như có hiểu lầm với tôi." Mục Nham là ai, biểu biến hóa xíu mặt người khác cũng thoát khỏi ánh mắt của , số lầngặp nhau rất ít, cũng có nghĩa là khôngcảm nhận được thái độ thù địch của Tịch ThạcLương đối với . Song, cũng xác định ta biết cảnh ở sân bay, muốn càng tô càng đen khiến An Dĩ Nhược khó xử, vì thế mới thử thăm dò hỏi như vậy. Đối với nụ hôn gặp lần đầu giữa hai người, Mục Nham cho rằng càng ít người biếtcàng tốt, cho dù lúc đó chỉ là vì tránh tai mắtcủa người khác để che giấu thân phận, mà giữa bọn họ cũng quả thực trong sạch, nhưng có người bạn trai, việc này đối với dù sao cũngkhông phải là chuyện tốt gì. Bỗng nhiên rất ảo não với hành động đột nhiên tới ngày đó, có lẽ cóthể xử lý được tốt hơn.

      Khóe môi mím thành đường tuyến, vẻ mặt TịchThạc Lương ủ dột nhìn , lâu sau lạnh nhạt lên tiếng hỏi: " biết đại đội trưởng Mục làm gì khiến tôi hiểu lầm?" Cũng muốn từ trong miệng ta biết nguyên nhân tình, lại vẫn khống chế được đáy lòng đột nhiên vọt lên tức giận,Tịch Thạc Lương mặt chút biểu cảm, giọng rất trầm.

      Mục Nham vặn mi, cảm giác được khi Tịch Thạc Lương lời này giọng điệu rất là khó chịu, về phần là lạ ở chỗ nào, tựa hồ như hiểu chút.

      Hai người nhìn thoáng qua nhau, Mục Nham nhìnthấy được trong mắt của ta chính là khinhthường cùng tức giận, Tịch Thạc Lương nhìn thấyđược trong mắt trầm tĩnh cùng lạnh lùng. Haingười đàn ông cứ mặt đối mặt như vậy đứng ở tronghành lang bệnh viện, chợt có bác sĩ và y tá qua bên người, nghi hoặc khó hiểu nhìn lại phía bênnày.

      "Ba tháng trước tôi chấp hành nhiệm vụ ở sân bay, cùng An Dĩ Nhược vừa mới về nước gặp nhau lần đầu tiên." Mục Nham cân nhắc chút, cẩn thậnlựa lời: "Trong lúc vô tình ấy bị tôi liên lụy cuốnvào vụ án này mới có thể bị Tiêu Nhiên để mắt, chorằng ấy là người của cảnh sát." Bất kể Tịch ThạcLương có biết chuyện hôn sân bay haykhông, cũng rất ràng rồi, giữa bọn họ cũng có qua lại thắm thiết gì, mà cũng là chẳng biết tại sao bị liên luy lụy vào, chỉ đơn giản như vậy, hy vọng ta đừng nghĩ nhiều, cũng đừng suy đoán nữa.

      Đột nhiên sinh lòng ủ rũ, Tịch Thạc Lương thu ánh mắt về, nâng bước qua người , được hai bước lại dừng lại: "Dường như biết đội trưởng Mục về sau thường gặp tượng nguy hiểm, phải ấy vào bệnh viện chính là vào bệnh viện, saunày vẫn là ít thấy tốt." Mục Nham nhàngbâng quơ giải thích làm càng lúc càng khó chịu,chung quy cảm thấy ta có ý hay vô ý bảovệ An Dĩ Nhược, có quên cảnh tượng MụcNham nắm tay lúc bị thương, cảnh đó như là mộtcái gai ngạnh ở trong cổ họng, khiến Tịch Thạc Lương cực khó chịu. ta dựa vào cái gì? ta có tư cách.

      "Về phần vì cứu Dĩ Nhược khiến đội trưởngMục bị thương, tôi lấy thân phận là bạn trai của ấy tiếng cảm ơn." Lúc dứt lời, Tịch Thạc Lươngvững bước rời .

      Mục Nham im lặng, liếc nhìn bóng lưng của ta, xoay người ngược lại với ta.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :