1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nghe Nói Tình Yêu Sẽ Đến - Mộc Thanh Vũ (66c+1PN đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 4 - Chờ đợi như xưa

      An Dĩ Nhược và Mễ Ngư từ cùng nhau lớn lên,Trình Mạc Phỉ là bạn thân của các lúc kết bạn thời đại học, ba người sinh hoạt bốn năm ở trongmột căn phòng, tình bạn được gây dựng vào khi đó.

      Sau khi tốt nghiệp, An Dĩ Nhược xuất ngoại bồi dưỡng thiết kế, Mễ Ngư bước vào giới người mẫu,và Trình Mạc Phỉ lựa chọn trung thành với tình nghiệp vũ đạo của mình, cùng bạn trai kiêm hợp tác thành lập phòng làm việc, giảng dạy đồng thời cũng tiến hành công khai diễn xuất.

      Tóm lại, ba , đều có được bầu trời củariêng mình, hơn nữa đều nỗ lực làm việcchăm chỉ.

      Trong khoảng thời gian An Dĩ Nhược về nước, Trình Mạc Phỉ bận rộn chuẩn bị cho buổicông diễn vào tháng sau, ngay cả ban ngày và ban đêm cũng phân , hiển nhiên có thời gian quấn lấy và Mễ Ngư.

      Làm như tâm ý tương thông, hôm nay Trình Mạc Phỉbuồn bực đến nỗi thể hết lòng tập trung tinh thần vào tập luyện, vì thế đến siêu thị điên cuồng mua đồ phen rồi đến thăm các , tới đây mới biết được An Dĩ Nhược bị thương, nghe Mễ Ngư nóiqua, sợ tới mức sửng sốt cả buổi mới hồi phục lại tinh thần, kéo Mễ Ngư qua kiểm tra khắp cả người lượt, nghiêm túc khuyên nhủ: "Mễ Mễ, cậu cũng đừng nên đóng cửa trái tim, bên cạnh cóngười thích hợp lui tới thử xem, dù sao cũngkhông thể luôn độc thân, đúng ?" Có bạn trai cố định đương nhiên cũng nhất định phảitương đương, xem mắt gặp phảichuyện nguy hiểm như vậy, dù sao cũng là quy tất cả kinh hồn ngoài ý muốn ấy vào cuộc xem mắt, thở dài, : "Ánh mắt đừng quá cao, tớ thấy vị Lâm tiên sinh mời ăn cơm lần trước ấy cũng khôngtệ."

      " tệ chỗ nào hả? Tớ thấy khắp người lại hợp." Mễ Ngư dằn lại tính khí nghe ấy lải nhải xong, cau mày nhìn An Dĩ Nhược, "Thấykhông, tình vô biên này của cậu đúng làdùng hết." Thở dài, vỗ vỗ tay của Trình MạcPhỉ : "Phụ nữ lo nghĩ quá nhiều dễ già, đừng cómà lèo bèo nữa, tớ nghe đến sắp viêm tai giữa rồi."

      "Đừng để ý tới cậu ấy, vết thương lành quên đau." An Dĩ Nhược và Trình Mạc Phỉ cùng mộtchiến tuyến, nhân tiện dạy dỗ Mễ Ngư vài câu, "PhỉPhỉ sai, già đầu rồi suốt ngày mù quáng hồ đồ, cậu thể thành nghiêm túc tìm đànông hả?"

      "Trái lại cậu tìm thấy rồi, cảm giác thế nào?" Mễ Ngư vẻ mặt chút để ý, "Hơn nữa, muốn tìm cũng tìm người đàn ông tốt, cậu cũng phải biết, tại đàn ông tốt thiếu hàng nghiêm trọng." Ném bỏ dép nằm nghiêng ở sofa, : "Các cậu biết tại đàn ông tốt làloại người thế nào sao?"

      An Dĩ Nhược lắc đầu, Trình Mạc Phỉ chờ giảithích nghi hoặc, Mễ Ngư vẻ mặt cợt nhả : "Tớ kể chuyện cười miễn phí cho các cậu giải trí chút nhé." Hắng giọng cái, : "Có ngày, người đàn ông gặp phải người ăn xin, người ăn xin đó hỏi xin ta tiền, ta , rút điếu thuốc , người ăn xin lắc đầu, tôi hút thuốc lá, cho tôi ít tiền. Người nọ , khát , tôi mời uống rượu, người ăn xin , tôi uống rượu,cho tôi ít tiền. Người nọ còn , tôi dẫn thảlỏng chút, chúng ta chơi con cọp cơ[1], ngườiăn xin , tôi đánh bạc, cho tôi ít tiền. Người đàn ông gãi gãi đầu, cắn răng cái, hạquyết tâm , hai chúng ta tắm hơi, phục vụ trọngói, tôi trả tiền, người ăn xin mặt đổi sắc, tôikhông chơi , cho tôi ít tiền. Người đàn ông tứcgiận, chửi rủa, TMD, ra hút thuốc, uống rượu, bài bạc, chơi mới là đàn ông tốt đây." Mễ Ngư nhìn hai , vô tội nháy mắt mấy cái, "Làm bạn hơn mười năm, các cậu nhẫn tâm đem tớ gả cho người đàn ông tốt nhưtên ăn xin chứ?"

      [1] Máy chơi ăn tiền, máy đánh bạc, đút xu vào xongkéo ba lượt, nếu ba cái trùng màu trúng đậm.

      An Dĩ Nhược và Trình Mạc Phỉ nhìn nhau, đối vớicô làm ra vẻ mặt khinh bỉ, sau đó ném cái đệm dựa vào mặt của Mễ Ngư.

      Mễ Ngư , thực ra các đều hiểu, ấy ngừng xem mắt, từ đầu đến cuối lạikhông thể ổn định lại, phải muốn, cũngkhông phải lòng muốn cự tuyệt, chẳng qua là chung quanh mình có quá nhiều người theo đuổi, màbọn họ để lộ ra đều là mặt tốt nhất, với thân phận địavị của bọn họ, có thể cho ấy hết thảy mong muốn,nhưng duy nhất thể cho trái tim toàn vẹn, tình cảm như vậy, người đàn ông như vậy, Mễ Ngưkhông cần.

      Cho dù được hào quang bao quanh, từ đầu đến cuốiMễ Ngư vẫn duy trì tỉnh táo, cầu của cũngkhông cao, chẳng qua là muốn người đàn ôngtoàn tâm toàn ý phần tình cảm đơngiản thuần túy mà thôi, sao lại khó như vậy?

      Mễ Ngư sống ở tầng cao, màu cam của ánh chiều tà xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào, vì gia dụng của cảphòng độ lớp màu vàng kim, đặc biệt là tâm trạng ảm đạm hoàn toàn trái ngược với các .

      Mễ Ngư cảm thán : "Nếu như gặp đượcngười đàn ông như vậy, tớ thà rằng suốt đời lấy chồng."

      Trình Mạc Phĩ tán thành: "Mễ Mễ, mình trải qua cả đời là chuyện rất đáng sợ."

      An Dĩ Nhược phản bác: "Nhưng cũng thể vìkết hôn mà kết hôn." Tình là thiêng liêng, hônnhân lại càng...

      Sau đó, họ đều lời nào.

      Còn nhớ thời đại học, họ cũng thích ru rú ở trongphòng đàm luận về đề tài tình , thời gian đó lòngtràn đầy khát khao, chỉ là thời gian mấy năm, trởnên bất đắc dĩ như vậy.

      Sau bữa tối, Trình Mạc Phỉ được người đón , MễNgư trở về phòng ngủ, An Dĩ Nhược chuyện điện thoại với người nhà xong chuẩn bị ngủ, Tịch Thạc Lương gọi điện thoại đến.

      "Nửa tiếng đến, em xuống lầu chờ ." Nối được điện thoại, Tịch Thạc Lương chỉ câu cúp.

      Nhìn thời gian, An Dĩ Nhược mặc vào áo khoácxuống lầu, xa xa nhìn thấy Tịch Thạc Lương chạy xetới, xoa xoa huyệt thái dương, chờ dừng lại,mở cửa xe cho .

      đường hai người đều im lặng, An Dĩ Nhượcchịu đựng có hỏi đâu, lúc xe ngừng lại, mới phát là ở dưới lầu nhà trọ của .

      "Có chuyện gì mà thể ở bên ngoài?" Quay đầu nhìn , đáy mắt thâm sâu tràn đầy nghi vấn. về nước ba tháng, ngày đó trở về tới nơi nàychỉ là công tác, vì sao hôm nay chở tới đây? hiểu, trong lòng có chút bất an và hoảng hốt.

      Tịch Thạc Lương dường như là uống rượu, mặt hơi ửng đỏ, lặng lẽ cởi dây nịt an toàn cho , lại mở cửa xe, nắm tay vào khu nhà trọ.

      "Tịch Thạc Lương?" An Dĩ Nhược biết tửu lượng luôn luôn kém, cảm giác được rượu của mạnh mẽ xông lên, dường như còn có tí tức giận, nhịn được gọi .

      "... Dĩ Nhược" Lúc trở tay đóng cửa, cúi đầu, để cho né tránh mà hôn lên môi của , thầm ở giữa răng môi , giống như đứa trẻ muốn ăn kẹo.

      An Dĩ Nhược giật mình, bị kinh sợ bởi nhiệt tìnhbất thường của , đợi phản ứng kịp muốn đưa tay đẩy ra.

      Cả người Tịch Thạc Lương nóng bỏng, cánh tay dài ôm chặt vào trong ngực, khuôn mặt thanh tú chôn ở mái tóc của , giọng khàn khàn:"Dĩ Nhược, đừng làm khó được ? Chúng ta cùng tốt."

      Trong lời khẩn thiết thấp thoáng lộ ra bất lực, AnDĩ Nhược trong lòng rùng mình, đột nhiên dâng lênchút đau lòng. Người trước người sau, khi nào biểu lộ qua mảy may yếu đuối? Mặc dù ở trướcmặt của , cho dù trong công việc gặp phải nhiềuvần đề khó giải quyết cũng có nửa câuthan phiền ở trước mặt , xuất phát từ quật cường,cũng là xuất phát từ kiêu ngạo của đàn ông.

      Đối với , dường như cho tới bây giờ cũnghọc được cự tuyệt. tuần cố tình lảngtránh, rốt cuộc vẫn là kết quả giống nhau, nhưng vì sao muốn ở lúc lui bước mới bằng lòng tiến lên bước, bằng lượn vòng tại chỗ hoặc là cứ lui về phía sau chứ? Chẳng lẽ sựphải mất mới biết quý trọng?

      An Dĩ Nhược bỏ giãy dụa, cánh tay bé khẽ đặt ở bên eo của , mặc cho hôn.

      hôn đến rất là vội vàng, cơ hồ chiếm lấy hô hấp của , đầu lưỡi tham lam tiến vào trong miệng côtìm lấy mỗi chỗ ngọt ngào, ở môi in lênấn ký thuộc về của . Dường như hài lòngvới lạnh nhạt của , dắt tay vòng cổ của ,sau đó môi mỏng từ từ trượt xuống, bàn tay to cáchbởi trang phục mùa hè mỏng manh ở lưng côđộng tình vuốt ve.

      Giữa người đó là nụ hôn ngọt ngào triền miên, chẳng biết vì sao, giờ phút này ôm hôn, An dĩ Nhượclại cảm thấy chua sót đến cực điểm.

      năm trước, lúc xuất ngoại, Tịch Thạc Lươngđi tiễn , bên ngoài kiểm an, nắm tay , haingười từ đầu đến cuối im lặng, mãi đến thể vào, An Dĩ Nhược rốt cuộc nhịn khôngđược, khóc, nước mắt ngăn cũng ngăn được,òa khóc đến như đứa trẻ.

      Tịch Thạc Lương vươn tay, lòng ngón tay mềm mại lướt qua gương mặt , cách gần như vậy,gần đến cũng có thể nghe thấy tim đập mạnh, từng nhịp lại từng nhịp...

      Tâm tư phập phòng, cảm xúc bị ép đến bờ ranh giới chuẩn bị sụp đổ, nghĩ đến năm xa cách, khóc đến càng lúc càng thương tâm, Tịch ThạcLương ôm , ôm chặt đến như vậy, tựa như làvật báo duy nhất của . Từ đáy lòng tự nhiênsinh ra ỷ lại, khuất phục, ôm chặt , như là muốntìm kiếm điểm cuối của mình.

      "Chăm sóc bản thân mình tốt, chờ em quay về." Hơi thở ấm áp phất qua bên tai, nghẹn ngào dặn dò, sau đó nâng mặt , bắt đầu hôn , kịchliệt như vậy, triền miên như vậy, biết làm thế nào như vậy, dứt bỏ.

      Lần ôm hôn đó, An Dĩ Nhược chỉ cảm thấy cả thế giới đều xoay chuyển, khiến người hoa mắtthần mê, hồn nhiên quên mình hôn trả lại , dường như trong khoảnh khắc cùng rơi vàovực sâu. Họ ôm chặt nhau, hận thể khảm đốiphương vào trong thân thể. Thế giới đột nhiên yêntĩnh, trong sân bay qua lại dứt, bọn họ vongtình ôm hôn, mãi đến trong radio nhiều lần thúc giục lên máy bay, thể rút khỏi ngực củaanh, hai mắt đẫm lệ mông lung trong ánh trăng khàngiọng : "Chờ em!" Sau đó cũng quay đầu lại mà rời .

      mà rời , đơn giản vì , nước Pháplà Thánh điện trang phục, ở nơi đó có thể hấp thuđược kiến thức thiết kế tốt nhất. Vì thế, tranh thủcơ hội đến nước Pháp học tập, chỉ vì sau khi trởvề giúp tay về mặt nghiệp, tiếcphiêu dương qua biển, bất chấp người nhà phản đối,lẻ loi mình đến Paris xa xôi, ở lại đúng năm.

      Là kiên quyết liều lĩnh thế đó.

      Xa cách năm, bọn họ ai bận việc nấy, bậngây dựng nghiệp, thành lập vương quốc trang phục thuộc về chính mình, mà , bận hấp thunhiều thứ hơn ở trong thời gian có hạn, hai ngườigiống như con quay dừng lại được, ở hai quốc gia, liên tục chuyển, ngừng chuyển.

      Thỉnh thoảng nhận được điện thoại của , liềncười, trong lồng ngực tràn đầy nhu tình, sau đó lẳnglặng nghe dặn dò, "Buổi tối nghỉ ngơi sớm chút, đóng cửa kỹ càng, nhớ ăn bữa sáng mới lên lớp, bao tử tốt, ăn cơm phải hết sức chú ý."Cẩn thận săn sóc như vậy, nhịn được lại khe khẽ gọi tên của : "Thạc Lương."

      "Hử?" dừng lại, cúi đầu đáp lại, nhàng nhưnói bên tai.

      "Nhớ !" Bên má ửng đỏ, hơi xấu hổ, lại ức chếkhông được xúc động và nhớ nhung trong lòng.

      Về mặt tình , luôn giữ tâm thành tín nhất và cách nhìn độc đáo nhất, chữ như vậy, An Dĩ Nhược cũng cho là biểu đạt chuẩn xác nhất,trái lại cảm thấy quyến luyến chôn ở sâu trong đáy lòng, mới là ngọt ngào vĩnh hằng nhất.

      " chờ em quay về." dịu dàng , hơi thởxuyên thấu qua sóng điện truyền tới, mang theo hơithở quen thuộc làm người an lòng.

      "Uh`m." nhàng mà đáp lại, thiên ngôn vạn ngữ nghẹn ở trong cổ, nhất thời biết bắt đầunói từ đâu.

      Khi đó, mình ở đất khách quê người, hơi quạnh, nhưng cũng cảm thấy hạnh phúc, cũng bởivì có người chờ . Song, năm sau vềnước, cũng là ba ngày sau mới nhìn thấy . Hếtthảy dường như vẫn như cũ, mọi thứ lại giống như thay đổi trong im lặng. Chỉ là bọn họ, dường như có phát giác.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5: Tiến lùi được

      Mãi hôn đến hai người đều có chút thở gấp, TịchThạc Lương mới trượt ra khỏi môi của , nhưngcánh tay có buông lỏng, vẫn ôm ở trong ngực như cũ, khuôn mặt thanh tú chôn vùi ở cổ nhàng cọ xát, chóp mũi quay chung quanh mùi hương nhàng tự nhiên thân thể của .

      Ở trong ngực quen thuộc này lại lâu ngày gặp, tâm An Dĩ Nhược từ từ yên tỉnh trở lại, như tiếng ồn ào náo động bay tán loạn dần dần tất cả đều kết thúc, từ từ là trầm tĩnh như nước. Tay nhắn vòng ở thắt lưng của , lại xiết chặt hơn mà tiến sát vào trong lòng , nghiêng tai lắng nghe nhịp tim trầm ổn có lực của .

      Giai điệu vĩnh hằng bất biến, là khát vọng dựavào.

      "Dĩ Nhược..." gọi , thanh giọng mêngười, sau đó thành tâm xin lỗi, "Xin lỗi, là bỏ quên em."

      "Uh`m!" vô ý thức đáp lời, khe khẽ từ từ nhắmhai mắt lại.

      "Đừng giận nữa, được ?" ôm năn nỉ,"Em muốn bình tĩnh, quấy rầy em, nhưng cũng hơn tuần lễ rồi, muốn trừng phạt anhcũng đủ rồi chứ, hử?"

      "Uh`m!" lại đáp lại tiếng, cánh tay nhắnhơi thắt chặt.

      "Dĩ Nhược!" dịu dàng lại gọi tiếng, khóemiệng dắt nụ cười, ngay sau đó bế ngang lên.

      "Thạc Lương?" Hai chân cách mặt đất trong nháy mắt, An Dĩ Nhược ôm sát cổ của kinh hô mộttiếng. Bọn họ vốn là tình nhân, lại thêm Tịch Thạc Lương uống rượu, khoảnh khắc bị ôm lấy, bốnchữ say rượu loạn tính đột nhiên lóe lên trong đầu, mặt An Dĩ Nhược thể khống chế đỏ lên, có chút mong đợi, lại càng lúng túng cũng biết phải làm sao.

      Khi cái ót chạm vào cái gối mềm mại, khi Tịch Thạc Lương bắt đầu vong tình hôn vào xương quai xanh của , trong nháy mắt lý trí của An Dĩ Nhược được kéo về, rút hai tay bị giữ chặt ra, yếu ớt nhưng cũng kiên định đè lại tay muốn cởinút áo sơ mi của , "Đừng, Thạc Lương!"

      Tịch Thạc Lương thở hổn hển ngẩng đầu, dịchchuyển nữa người đè ở người , ánh mắt sáng quắc xuyên qua bóng tối rơi vào mặt , sau lúc lâu sau đó, : "Xin lỗi!"

      Mượn ánh trăng nhìn thấy tầng mồ hôi mịn tráncủa , An Dĩ Nhược sờ sờ tóc mềm mại của , biểu cảm dịu dàng mặt nhìn cái sótgì, "Trong nhà có mật ong ? Em pha cho ly nước mật ong giải rượu." khi tha thứ, đối vớianh, lại khôi phục dịu dàng quen thuộc.

      nhìn cười, cúi người hôn mạnh ở trêntrán cái, xoay người nằm xuống kéo vàotrong lòng, cực kỳ thỏa mãn mà thở dài: "Khôngmuốn uống nước mật ong, chỉ muốn ôm em."

      cũng cười, trong lòng đột nhiên lại bình thườngtrở lại. Có lẽ là giằng co chịu gặp mặt chính làchờ câu xin lỗi này của phải, rốt cuộcthừa nhận ý nghĩ hư vinh của mình về điểm này, cũng giống như tất cả phụ nữ, cần người thương ,cần người làm bạn, cần người dỗ dành. ,bằng sao có thể giọng mềm mại xin lỗi với mình như vậy? Nhưng có lẽ biết, càng sâu càng nặng hơn.

      Xuất ra tâm dứt khoát nhất, bất chấp hết thảy người. Trước đây tin, gặp gỡ mớigiật mình giác ngộ, ở trong tình , người ta thiếu nhất chính là nên có lý trí.

      Hai người lẳng lặng nằm lúc, có lẽ là rượu mạnh mẽ đến, Tịch Thạc Lương đưa tay giật ra cúc áo nơi cổ áo, mơ mơ màng màng ngủ thiếp .

      Lúc này An Dĩ Nhược ngửi được mùi rượu nồngnặc người , có lẽ đêm nay quả uốngkhông ít. Ở dưới tình huống thức giấcdịch chuyển cánh tay ôm ở bên eo của ra, nhưmột con mèo rón rén tới nhà bếp pha cho ly nước mật ong, trở lại phòng ngủ mở đèntường ở đầu giường, chống đỡ thân thể của rót vào, lại vào phòng tắm dùng khăn ướt với nướcấm, nhàng lau khuôn mặt đẹp trai của TịchThạc Lương, sau đó săn sóc giúp cỡi giày, dichuyển chân thon dài của đặt ngang giường,giũ chăn mỏng đắp kín cho .

      Cùng loay hoay xong, cả người xuất ra mồ hôi mỏng. Thở phào cái ngồi xổm ở bên giường,nhìn ngủ rất quen thuộc rất chân thực, trong lòng tràn đầy thương.

      Suy cho cùng vẫn rất ! Vì , cam tâm tình nguyện thiêu thân lao đầu vào lửa.

      nhau đến nay, so với nồng nhiệt của , dường như lúc nào cũng thản nhiên, cho dù là nhớ, xem ra cũng cực kỳ kín đáo. Nhưng tin, ngoại trừ , bên cạnh có người phụ nữ khác, vậy còn lo lắng cái gì chứ. thực tế, luôn ởbên cạnh , vậy còn chưa đủ sao?

      Thế giới đột nhiên sáng lên, đối với đoạn tình cảmnày cho rằng có chút mờ ảo, lại nặng nề nhặt lòng tin. Lúc An Dĩ Nhược , trong tính cách cươngnghị dễ dàng bị mềm yếu thay thế chỗ. Đối với , luôn khoan dung, đối với tình , vô cùngđơn thuần, cũng rất dễ dàng thỏa mãn.

      Túm lấy mặt của mình, xem như để trừng phạt lòng tham, nhìn thời gian khuya, mệt mỏinằm ở giường phòng khách từ từ thiếp .Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, làm như là có giấc mơ đẹp, trong mơ hạnh phúc rúc vào trongkhuỷu tay của người , toàn tâm dựa vào, lòngtràn đầy ngọt ngào, tự giác, nhếch khóemôi nở nụ cười .

      Sáng sớm, An Dĩ Nhược còn ở trong mộng, môimỏng của Tịch Thạc Lương rơi ở má hồnghào của , nghe thầm rên rĩ tiếng, ôm lấy chăn trở mình, "Đừng làm rộn, Mễ Mễ... Để cho tớ ngủ thêm lát nữa..."

      giọng cười, thấy hình nhân giườngđang ngủ say, cưng chiều hôn xuống cái miệng nhỏcủa , lòng ngón tay vuốt mặt , dịudàng vuốt ve khuôn mặt nhớ nhung quyến luyến này.

      Gọi cú điện thoại cho công ty, dặn dò thư kýchuẩn bị tốt tài liệu cần, Tịch Thạc Lương lại quay vào trong phòng gọi thức dậy, sau khi rửamặt, hai người ngồi ở phòng ăn ăn điểm tâm sáng:" cùng em bệnh viện đổi thuốc trước, hôm nay phải thành phố B chuyến, khoảng haingày trở về."

      " còn bận việc của , em gọi xe được,cũng phải vết thương nặng gì." An Dĩ Nhượchiển nhiên còn chưa có tỉnh ngủ, dụi dụi mắt, bộ dáng còn hơi buồn ngủ, chính là như vậy, đổi chỗ ngủ ngủ ngon.

      "Nhìn em ngủ đến mơ mơ màng màng, sao có thể yên tâm?" Tịch Thạc Lương quan tâm rót ly sữa cho , yên tâm dặn dò: "Hai ngày này phải kiên trì đổi thuốc mỗi ngày, được xách vật nặng càng thể tắm rửa, có chuyện gì nhờ MêNgư giúp đỡ."

      cười cười giận trách, đối với càu nhàu hiếm cócủa có chút ngoài ý muốn: "Tịch tổng khi nào trở thành bố của em rồi?"

      Vuốt vuốt tóc của , : "Mấy hôm trước chú An gọi điện thoại cho , em lâu vềnhà, hỏi cuối tuần có rãnh rỗi hay là cùng nhau ăn cơm."

      Nghe vậy, An Dĩ Nhược giương mắt nhìn , "Bốđi vùng khác họp trở về, em cũng muốn chủnhật về nhà, có rảnh ?" Thấy gật đầu,bên miệng cong lên nụ cười, "Vậy em gọi điệnthoại cho mẹ em biết tiếng, chủ nhật chúngta về ăn cơm."

      "Được, đến lúc đó đến đón em." Thấy ăn xong, Tịch Thạc Lương phủ thêm áo khác cho , nắm tay ra ngoài.

      Ngồi xe, quan tâm mà nịt chặt dây an toàn chocô, hỏi: "Hôm trước xảy ra chuyện gì? Khôngcó việc gì làm gì chạy xa như vậy ăn cơm?"

      Nghĩ đến màn xem mắt sao được,thầm mắng mình quá tùy hứng, nếu phải nhấtthời tức giận đánh cuộc với , cũng kích động mà đồng ý với Mễ Ngư, bàn bạc tốt , còn gây ra phiền phức lớn như vậy. Đem chuyện trải qua lại lần nữa với Tịch ThạcLương, nhưng cố ý hoặc vô ý lảng tránh việc đánh Mục Nham cái tát, thấy im lặng nóilời nào, lo lắng sợ chưa giải thích đủ ràng, "Nếu như em , bác Mễ nhất định lại mắng Mễ Ngư, tính tình của ấy phải anhkhông biết, nóng giận liều mạng, em là sợ lại bởi vì chút việc này làm quan hệ hai người bế tắc, dầu gì qua loa cái cớ vắng mặt, chờ bác Mễ hỏi tới, có chọn trúng cũng lừa gạt trôi qua."

      Tịch Thạc Lương thở dài, "Em nha, chính là điểm ấy tốt, chưa bao giờ có thể ." Cưng chiều mà vuốt ve gương mặt , khẽ trách: "Chỉlà giúp cái gì giúp, chuyện xem mắt như vậytại sao có thể làm càn, nếu như bị chọntrúng làm sao?" Lời tràn đầy lo lắng.

      Đáy lòng dâng lên ấm áp, khóe miệng lên ý cười dịu dàng, trấn an, "Đâu dễ bị chọn trúngnhư vậy."

      Tịch Thạc Lương hơi nhíu mày, lại mấy câu, An Dĩ Nhược chỉ cười , cuối cùng câu, "Biết rồi, lần sau thể chiếu theo lệ này nữa."

      "Cùng đến bệnh viện đổi thuốc, lại lái xe đưa côvề nhà trọ, Tịch Thạc Lương mới vội vã chạy về công ty, chủ trì cuộc họp ngắn, mới cùng quảnlý nghiệp vụ cùng chạy tới sân bay, trước khi sắp lên máy bay gửi tin nhắn cho An Dĩ Nhược,"Chăm sóc mình tốt, an tâm chờ trở về, chủnhật cùng về nhà ăn cơm."

      An Dĩ Nhược sắp xếp lại bản thiết kế, xemxong tin nhắn của , duỗi lưng mỏi cái thậtdài, thiếu chút nữa liên lụy đến vết thương cánh tay, hô to với Mễ Ngư ở trong phòng khách: "MễMễ, buổi tối chúng ta ăn đại tiệc , tớ mời."

      Mễ Ngư khe khẽ thở dài, dựa vào ghế sofa khéphờ hai mắt, dừng chút mới : "Quả nhiên mỗilần được Tịch Thạc Lương kích thích bìnhthường, cậu có thể có chút khí phách được ?"

      An Dĩ Nhược vui cười ha ha, đối với lời của coi như nghe thấy, miệng ngâm nga bài hátthiếu nhi, vùi đầu tiếp tục làm công việc tay.

      Hai ngày sau, Tịch Thạc Lương vẫn có quay về, là công việc tiến triển thuận lợi, An Dĩ Nhược quan tâm an ủi cũng có thúc giục,chủ nhật vẫn mình về nhà ăn cơm, bố mẹ hỏi sao Tịch Thạc Lương có tới, vẫn vì giải thích, "Gần đây công ty bề bộn nhiều việc, công tác mà."

      Bà An hiển nhiên rất vui, nhưng nhìn con cười xòa xin lỗi, chịu đựng cái gì nữa. Ông An lại có chút coi được, : "DĩNhược, con về nước cũng hơn ba tháng rồi, TịchThạc Lương còn chưa có cùng con đến nhà ăn quamột bữa cơm, cho dù cậu ta làm việc bận rộn hơn nữa, cũng thể bỏ quên con."

      An Dĩ Nhược kéo cánh tay của bố mình, giống nhưlàm nũng : "Bố, lòng của Thạc Lương trọng sựnghiệp, dù sao con cũng muốn ủng hộ ấy, vả lạikhông phải bố cũng có hạn chế công việccủa mẹ sao."

      Hai vợ chồng già nhìn nhau, bất đắc dĩ than ,đứa này, mỗi lần đều lừa gạt như vậy qua cửaải.

      Sau buổi cơm tối, ông An ngồi ở trong phòng sáchrất lâu, lúc ra hỏi : "Dĩ Nhược, con và Mễ Ngư làm sao lại liên quan tới trong vụ án truy xét kia?"

      "Bố biết rồi?" An Dĩ Nhược cũng có bất ngờ, gãi gãi mặt, vô tội : "Chúng con cũng biếtlà xảy ra chuyện gì."

      "Bố thấy con nên chuyển về sống , đứa congái ở bên ngoài bao giờ cũng khiến cho người ta lo lắng." Nghe tường thuật lại chuyện xảy ra mộtlần, ông An gọi cuộc điện thoại ra ngoài,sau đó cúi người hai tay đều cứng nhắc, tinh thầnkhỏe mạnh đùng đùng giận dữ, lâu sau mới : "Vụ án của đội chống ma túy còn điều tra, nếunhư có chuyện gì con trợ giúp chút."

      thuận theo đáp lại: "Con biết."

      Đảo mắt cái chủ nhật qua , Tịch Thạc Lươngở cuộc thi thiết kế thời trang "New Silk Road" từ thành B quay về vào ngày hôm trước, hẹn An DĩNhược cùng ăn cơm trưa. Trong bữa ăn, di độngcủa vang lên, nhìn thấy dãy số xa lạ, do dự mộtchút, nhận, "Xin chào, An Dĩ Nhược."

      "Xin chào, Mục Nham."

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 6 - Tảng băng ngầm

      " nhìn kỹ xem có ấn tượng với người nào." Mục Nham đứng ở ngoài cửa sổ thủy tinh, dùng ánh mắtý bảo An Dĩ Nhược nhìn về phía năm đều ăn mặc khác nhau ở bên trong.

      An Dĩ Nhược nhìn chằm chằm vào những người ở bên trong nhìn kỹ từng người , lâu sau đó,làm như có chút xác định, "Người thứ hai bêntrái dường như có chút ấn tượng."

      " thể là dường như, An tiểu thư." Mục Nhamnghiêng đầu, mặt bình thản hơi lộ ra bất mãn,"Đây là nơi mấu chốt của toàn bộ vụ án, cần phải xác định."

      Tịch Thạc Lương đứng ở bên cạnh , nhìn về phíaMục Nham ánh mắt càng lộ vẻ lạnh lùng, ôm ôm bờ vai của giống như an ủi, mở miệng lần nữa thìgiọng vẫn nhàng như cũ, "Đừng nóng vội,nhìn kỹ lại lần nữa xem, nhớ lại tình hình ngày đómột chút."

      Gặp chuyện may ngày hôm đó, ấn tượngtương đối sâu sắc chính là lúc cùng Mễ Ngư vừa đếnThánh Địa đậu xe xong, có vội vàng từlối ra vào, như là đến lái xe, mà xe của các ấy hẳn là kề bên, có lẽ là gấp, cũng có lẽ là bởi vì gót giày quá cao, người nọ đột nhiên đụng vào bên người Mễ Ngư.

      "Thực xin lỗi!" cúi đầu mở miệng xin lỗi, đợi Mễ Ngư lấy ra chìa khóa xe mởcửa xe ngồi vào trong.

      Vẻ mặt của Mễ Ngư thản nhiên, liếc ấy cái, lôi kéo An Dĩ Nhược bước , "Vội vã đầu thai à."

      "Miệng chó mọc ra ngà voi." An Dĩ Nhượccười mắng, hất tay của ra, lơ đãng quay đầu lại liếc mắt cái quên, từ cửa sổ phía sau xe láng máng nhìn thấy làm như nhìn quanh tứ phía.

      Mễ Ngư lơ đểnh nhún nhún vai, theo ánh mắt của nhìn qua, " phải là trộm xe chứ?" Cùng An Dĩ Nhược liếc nhau, bổ sung thêm: "Sao lén lén lút lút."

      "Cậu thấy ai lén lút?" An Dĩ Nhược cũng nghĩ nhiều, ở trong mắt của , thế giới nàydường như có người xấu, cau mày vượt qua Mễ Ngư cái, tức giận : " nhanh lên , nếunhư là có chỗ cậu có chỗ để trốn tớ có thể mặc kệ, đừng làm chị em là giúp cậu."

      "Biết ngay cậu muốn lâm trận bỏ chạy, làm như tớngốc à. Sáng sớm tớ gọi điện thoại đặt chỗ tốtrồi, cậu cam chịu số phận ." Mễ Ngư nhíu mày, giày cao gót, uốn eo thon cái, bộ dáng kiagọi là đắc ý, miệng còn khiêu khích : "Tớ giúp cậu giữ cửa ải, nếu như hôm nay chàng trai đẹp này lọt vào mắt của tớ, cậu lập tức quăng Tịch ThạcLương, biết ta tốt thế nào." Mễ Ngưtính đánh cho lốp bốp vang dội.

      "Cậu hiểu." An Dĩ Nhược bước nhanh hai bước, quật cường : " ấy phải làbởi vì ấy tốt chỗ nào, mà là bởi vì ấy cảm thấy ấy chỗ nào cũng tốt, cho dù là khuyếtđiểm."

      "Chua đến răng tớ cũng rớt." Mễ Ngư làm bộ run run người nổi da gà, giọng hơi khinh thường," phải cậu muốn yên tĩnh, nếu như sựkhông hợp tách ra, bây giờ lại thấy ta chỗnào cũng tốt?"

      "Ở cùng nhau thời gian dài như vậy, nếu như nóimột câu tách ra là có thể dứt bỏ, tớ hoài nghi suy cho cùng có hay ." Dường nhưchạm đến nỗi lòng, vẻ mặt An Dĩ Nhược ảm đạm, dừng chút, tiếp tục : "Đối với tình , giữa nam và nữ là khác biệt, họ biết, ở trước mặt tình , phụ nữ đặc biệt có thể chịuđược cực khổ chịu được vất vả, để cho họ chịu khổ nhọc, trái lại họ mất hứng." Cho nên khiđau lòng vì Tịch Thạc Lương rất vất vả tránh choquá thường xuyên gặp mặt, mới có thể tỏa ra cảm giác mất mát, nhất là khi nhìn thấy ăn cùng với bạn bè, mới có thể chịu nổi thôi.

      Mễ Ngư chú ý tới sắc mặt của , trong lòng cóchút khó chịu. Vì tình , thiên sơn vạn thủy mà phiêu dương qua biển, cuối cùng lại từ bỏ tiềnđồ xán lạn trở về bên cạnh ta, đối với cố chấp của , Tịch Thạc Lương cũng biết quý trọng? Nếu như đến cuối cùng, kết quả cũng chẳng phải nhưcô mong đợi, có chịu đựng được?

      Mễ Ngư vươn tay nắm lấy tay của , vừa định mở miệng, lại bị An Dĩ Nhược giành trước bướcnói: "Tớ cảnh cáo cậu đừng an ủi tớ, nếu bàn về nóiđạo lý, cậu chưa hẳn là đối thủ của tớ." Mỉm cười, bình tĩnh : "Yên tâm, nếu quả có ngàychúng tớ tách ra, tớ nhất định có thể dứt bỏ ấy." xong, quay đầu, ánh mắt nhìn thẳng phía trước.

      có thể dứt bỏ sao? Thực ra cũng biết. Song, có đạo lý An Dĩ Nhược biết, muốn, thích, nhất định là có thể đạt được,nhưng, có lẽ cam lòng. Là đủ dịudàng? Hay là đủ quyến rũ? Tại sao TịchThạc Lương đối với làm như vĩnh viễn cócảm giác ngày gặp như cách ba năm? Rốt cuộc tốt chỗ nào? Nhưng nếu như nhấtđịnh , những truy cứu này lại có ý nghĩagì? Bằng thoải mái buông tay, vì mình lưu lại danh dự và kiêu ngạo cuối cùng. Cho nên mớinói, nếu như tách ra, có thể dứt bỏ.

      Mễ Ngư . Đột nhiên trong lúc đó, có chút hiểu được An Dĩ Nhược, ở trong lời nóicủa ấy, ràng nghe ra thất vọng và chánchường, nhưng vì sao cố tình phải chờ tới lúc thương tích đầy mình mới thể lựa chọn dứt ra chứ? Nếu đổi lại là , nhất định rời trước khi người khác tới làm tổn thương mình.

      Suy cho cùng Mễ Ngư cũng phải là An Dĩ Nhược, An Dĩ Nhược tựa hồ biết mộtngười cũng nên có chỗ cất giữ, phải mựcbỏ ra là có thể.

      Ở trong tình , rốt cuộc là tùy tâm mà , hay là lý trí mà , cho đến nhiều năm về sau, họ vẫn khôngthể tìm được đáp án xác thực, nhưng có điềulại để cho người ta nghi ngờ, đó chính là, người muốn giữ được, tình muốn tớikhông ngăn được.

      Đề tài này vui lắm, thích hợp tiếp tụckéo dài nữa, hai người ăn ý lựa chọn có chừng có mực. An Dĩ Nhược kết thúc suy nghĩ của mình thay Mễ Ngư đến cuộc xem mắt, Mễ Ngư tương đối hiền hậu mà ngồi ở ghế sau xem náo nhiệt, đương nhiên cũng phải đơn thuần muốn xemnáo nhiệt, là muốn tạo ra cho An Dĩ Nhược nhiều cơ hội hơn, vào thời điểm thích hợp thúc đẩy biết người thích hợp, sớm ngày quăng người bận rộn Tịch Thạc Lương. Cho tới nay, Mễ Ngư đối với ta cũng có cảm tình, mặc dù ta khôi ngô phóng khoáng, bây giờ nghiệp lại thành công, có thể người trai tân có đủ ba thứ: có xe, cónhà, có tiền, nhưng chỉ là khiến rất yên tâm, mỗi lần nhìn thấy ta cười nhạt, cũng nhịn được lo lắng cho An Dĩ Nhược. Mễ Ngư cứ có cảm giác nụ cười của ta mang theo cảm giác xa cách để cho người khác tiếp cận, gần gũi như An Dĩ Nhược cũng vào lòng của anhta, nhưng về chuyện này, Mễ Ngư có quyềnquyết định.

      Xem mắt kết thúc, lúc các trở lại bãi đỗ xe chuẩnbị về nhà, kia vẫn còn đậu ở chỗ đó, song, xe cũng có người. Đương nhiên, hai ngườicười đùa cũng có chú ý tới có chiếc xe vẫn cẩn thận theo sát ở đằng sau các , lại càng phát có người giấu khẩu súng lục phi pháp thầnkhông biết quỷ hay đặt vào trong xe của cáccô, mà khi xe của các bị các đặc cảnh ngăn lại, có người xa xa chú ý tới nhất cử nhất động ởđây, khẩn trương và hưng phấn.

      "Tôi nhớ ra rồi." An Dĩ Nhược suy nghĩ rất lâu,cuối cùng lên tiếng, hưng phấn mà nhìn Mục Nham, : " cánh tay của kia có hình xăm."Thấy hai người đàn ông nhìn lời nào, khẳng định : "Lúc ấy đụng vào Mễ Ngư suýt nữa rớt đồ, đưa tay giữ lộ ra, thể nàolà chơi trò dán giấy của con nít, ai lại ngây thơ nhưvậy."

      Mục Nham lẳng lặng nhìn lúc, khóe môi nhếch lên nụ cười gần như thể phát , cầmlấy bộ đàm bên người, trầm giọng : "Bảo họ vénống tay áo lên, để lộ ra cánh tay."

      Kết quả thực là khiến người ta bất ngờ, trong nămngười có hai người có hình xăm cánh tay, mà An Dĩ Nhược cũng thể xác định người nào mới là nhân vật khả nghi gặp phải ngày đó. Di động của Tịch Thạc Lương vang lên, công ty có việc phải về trước, trước khi quên dặn dò: "MễNgư đến ngay, xong việc trở về nhà, buổi tối anhlại đến gặp em." Sau đó hôn trán của .

      Mễ Ngư tập luyện, nhận được điện thoại của đội chống ma túy, lúc xin nghỉ với công ty chạy tới, An Dĩ Nhược chán đến chết mà duy trì ngồi bốnmươi phút.

      "Tiểu thư, cậu có chút cảm giác quan niệm thời gianhay hả, lát này cũng dài quá giờ rồi." An Dĩ Nhược ngồi đến eo mỏi lưng đau, cực kỳ tức giận liếc xéo ấy cái.

      Ngược lại Mễ Ngư tức giận, thong thả ung dung ngồi xuống, " thế nào tớ cũng xem như là lăn lộn trong làng giải trí đấy, hễ kêu là tới vậy quá mất mặt, cái này gọi là 'thân thể' hiểu ,An tiểu thư?"

      " muốn đào hầm chôn cậu, cũng coi như vì xã hội làm chút cống hiến." An Dĩ Nhược thưởng cho cái nhìn vô cùng xem thường, ở chung với Mễ Ngư lâu như vậy, cũng đổi tính, càng ngàycàng táo bạo, khó trách ngay cả Tịch Thạc Lươngcũng Mễ Ngư là khắc tinh của , lúc nào cũngcó thể dễ dàng kích thích tức giận của , nhưng haingười lại rất kỳ quái, nháo nháo, điên cũng điên, chính là cãi nhau, tình nghĩa cách mạng kiên định hơn hai mươi năm khiến người khác ghen tị.

      Mục Nham dẫn các nhận diện, Mễ Ngư vuốt càm, cố gắng nhớ lại tình hình ngày đó, sau đó cảngười lên tư thế nhìn trời.

      " ấn tượng." Sau khi trải qua thời gian dài trầm mặc, Mễ đại tiểu thư cuối cùng cũng mở kim khẩu,sau cùng bổ thêm câu khiến người ta càng hộcmáu hơn, : "Lúc hoảng loạn ai có thể nhớ đượcrõ ràng, hại tôi chết rất nhiều tế bào não."

      Mục Nham ràng cứng lại, hoàn toàn bị chỉnhđến được lời nào, lâu sau mới mộtcâu, " nương, chơi khôi hài như vậy."

      "Hả?" Kế tiếp đổi lại Mễ Ngư sửng sốt, làm nhưkhông phản ứng kịp dưới tình huống dí dỏm củangười đàn lạnh lùng như tảng băng ngầm này, lúchoàn hồn cười nhạo báng: "Hiếm có nha, đại đội trưởng Mục, điều này quá quen, còn làmặt lạnh tương đối tàn khốc."

      Kể từ ngày bọn họ tiếp nhận kiểm tra, Mục Nhamluôn mặt lạnh cười, lúc gặp chuyện may, uy nghiêm điềm tĩnh ấy càng lúc càng tỏ ra lạnhlùng, sau đó hoàn thành ghi chép ở đội chống ma túy, giọng điệu giải quyết việc chung ấy, càng khiếncô ngửi được chút mùi tình người nào,nhịn được oán thầm, chẳng lẽ tính tình củacảnh sát đều như vậy?

      An Dĩ Nhược đảo mắt, ánh mắt từ người MễNgư rơi vào người Mục Nham, lặng lẽ cười,nghĩ thầm hai người này rất xứng đôi.

      Mục Nham vỗ trán, theo thói quen vặn lông mày, "Tàn khốc hay tàn khốc là chuyện , nhận dạng mới là chuyện lớn. Mễ tiểu thư, cẩn thậnnhìn kỹ lần nữa xem. An tiểu thư, cũng hồitưởng nhớ lại lần nữa xem, cũng đừng náo theo ấy, đây là chuyện đại vì dân vì nước, chứ đừngcười giỡn." Thấy hai vẫn là bộ dáng chút để ý, nghiêm mặt nhắc nhở: "Cũng nghiêm túc chút..."

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7: Gặp lại nơi đường hẹp

      "Hai người các làm gì vậy, mặt tôi có cái gì?" Mục Nham khẽ chau mày, vô thức đưa tay sờ sờ ở mặt, "Đừng như khúc gỗ nhìn chằm chằmvào tôi như vậy, rất đáng sợ. Nhanh nhìn họ, có phát cho tôi biết." xong ho tiếng, quay đầu dời mắt .

      An Dĩ Nhược và Mễ Ngư nhìn nhau, che miệngcười. Người đàn ông này buồn cười, lại còn xấu hổ.

      Ánh mặt trời tỏa chiếu bóng dáng của nét ở cửa sổ thủy tinh, Mục Nham liếc nhìn nụ cườitươi sáng của An Dĩ Nhược, đôi mắt trong suốtsáng ngời. nghiêng người cười cười, đườngnét khuôn mặt trở nên dịu dàng chút, nghĩ thầm, nụ cười của này thuần khiết.

      Trải qua gần nữa giờ nhận diện, hai vẫn khôngthể cho ra cùng câu trả lời, Mục Nham khẽ thở dài tiếng, có chút bất lực.

      "Đội trưởng, Đàm Tử Việt đến rồi." Đại Lệ đẩy cửathò đầu vào, với Mục Nham: "Có phải bây giờ cho ta làm ghi chép hay ? Hay là chờanh?"

      "Đàm Tử Việt?" đợi Mục Nham lên tiếng,Mễ Ngư kinh hô, nhìn chằm chằm với An Dĩ Nhượchồi lâu, mở miệng trước: "Việc này, đội trưởngMục, những người này cũng nhận diện xong rồi, chúng tôi có thể rồi chứ?"

      Trong mắt thoáng lên khó hiểu, Mục Nhamnghiêm túc : "Tạm thời còn chưa được."

      Trải qua mười phút đeo bám dai dẳng, hai gáihung hãn cùng bại bởi lời mạnh mẽ của Mục Nham, câu "Đây là nghĩa vụ công dân" làm hai á khẩu trả lời được, chỉ có thể cam chịu số phận mà thỏa hiệp.

      Mễ Ngư sầm mặt, kéo An Dĩ Nhược chuyển bướctheo sát phía sau Mục Nham, mắt thấy sắp đến cửa văn phòng của ta, các tự giác lùi vềsau hai bước, đều tự lùi lại về phía sau. Cảm giác được tiếng bước chân đằng sau hơn, quay đầu, "Chẳng qua là muốn nhờ An tiểu thư xác nhận chút có phải vị Đàm tiên sinh này là người cùng gặp mặt với hay mà thôi, còn có vấn đề gìsao?" Giọng trầm lắng, làm như có chút vui, hai này làm sao vậy? Trước đó thoáithác nửa ngày, thuyết phục chỉ dẫn lâu như vậy, sao còn chịu phối hợp?

      "Có!" An Dĩ Nhược mạnh dạn tiếp lời, thấy ta xoay người đối mặt với , đột nhiên có chút căng thẳng, dường như có loại áp lực vô hình thoángchốc đánh tới, hít sâu, : "Đội trưởng Mục, cóthể nhận diện giống như vừa rồi hay ? biết đấy, việc này... Hoặc ít hoặc nhiều có chút xấu hổchứ?"

      Vẻ mặt ra khó hiểu, lẳng lặng nhìn chăm chú hồi lâu, đột nhiên nheo mắt, Mục Nham lặp lại: "Xấu hổ?"

      Vô cùng khó chịu liếc mắt, An Dĩ Nhược tức giận.Nghĩ thầm, người đàn ông này có chủ tâm muốnnhìn xấu mặt chăng, mấy ngày trước lúc làm ghi chép cũng qua, bởi vì người khác giớithiệu làm quen bạn nam giới, cho nên hẹn ăn cơm ởThánh Địa, kẻ ngu cũng biết là xem mắt, gặp lạiđương nhiên được tự nhiên, xem ra phải ta thực ngu chính là cố tình giả bộhồ đồ, đương nhiên, cũng có thể là bị sét đánh sờqua bảo bối, điện giật cháy, thần trì mơ hồ.

      "Nhận dạng khó, nhưng đội trưởng Mục cóthể giúp việc hay ?" Thấy mặt lạnhkhông lời nào, An Dĩ Nhược biết là thểkhông nhận dạng, hạ quyết tâm, cắn răng cái,giẫm chân, giọng cầu, "Chính là đợi lát nữanhờ đội trưởng Mục đừng đề cập đến tên của chúngtôi, chỉ nhận người là được, được chứ?"

      đề cập đến tên? là làm khó. Kiên nhẫncủa Mục Nham nhanh chóng bị chà sáng, mặc dùtrong lòng có nghi vấn, lại vẫn gật đầu, "Tôi cố." phải cố tình làm khó các , chỉ là sợ vô tình gọi ra có cách nào khác, cũngkhông thể gọi nè, này?

      Hai ràng thở phào nhõm, trong lòng đều hiểu, nếu để cho Đàm Tử Việt biết việc MễNgư tìm người xem mắt hộ, trong lúc vô tìnhtruyền tin tức đến chỗ cha của , bảo đảm kế tiếpngười bị điện giật cháy chính là Mễ Ngư, khôngchừng ngay cả An Dĩ Nhược cũng bị liên lụy, qualoa là chuyện , mặt mũi của cụ Mễ mới là lớn, làm sao chứa được đứa con đem lời của ôngnhư gió thoảng qua tay, nếu như làm lộ, bãotáp lũ lượt kéo tới.

      Trước khi đẩy cửa, An Dĩ Nhược hung hăng nhéo cánh tay của Mễ Ngư cái, “a” kêu đau tiếng, lúc ngẩng đầu kịp thu hồi biểu cảm trênmặt, nhìn thấy Đàm Tử Việt mặc áo khoác màuxám ngồi ở phía trước cửa sổ, vô tình bắt gặp ánhmắt của ta, mấp mái môi, giả bộ bình tỉnh ngồi xuống, dường như chưa bao giờ gặp qua ta.

      Lạnh nhạt thu tầm nhìn về, Đàm Tử Việt nhíu mày,ánh mắt dài hẹp cười như cười.

      "Hắc, lại gặp nhau." An Dĩ Nhược chột dạ cười cười, lúng ta lúng túng chào hỏi, lòng tràn đầy lo sợ yên. Trước khi chưa bị vạch trần, chính làMễ Ngư, màn diễn này còn phải hát tiếp, ai bảo côđã có cách lâm trận bỏ chạy chứ, là chọn lầm bạn tốt, chọn lầm bạn tốt.

      " nghĩ tới gặp nhau lần nữa chính là ở chỗnày." Đàm Tử Việt nâng lên khóe môi, cử chỉ taonhã đứng lên chào hỏi với An Dĩ Nhược, ngay sau đó nhìn về phía Mục Nham, " muốn dưới tình huống như thế này, với loại thân phận nàygặp ." Đương nhiên, nếu như phải vào ngàygặp chuyện may đó trùng hợp vùngkhác, sớm phải đến cung cấp tin rồi.

      "Thân là công dân, cậu có nghĩa vụ." Từ trước đến nay Mục Nham quen với việc giải quyết việc chung, đối với phàn nàn của ta để bụng,nhìn An Dĩ Nhược vừa muốn mở miệng gọi , độtnhiên nghĩ đến cầu của lúc sắp vào cửa, há miệng cũng gì, chỉ dùng ánh mắt ý bảo ngồi.

      "Các người biết nhau?" Mễ Ngư nghe ra ý tại ngônngoại[1], kinh ngạc hỏi, nghĩ thầm, việc này và An Dĩ Nhược lại còn gây sức ép tinh thần gì đó chứ, ràng bịt tai trộm chuông.

      [1] Ý tại ngôn ngoại: Chỉ những điều hàm ý, khôngnói ra trực tiếp, người nghe phải tự suy ra mà hiểulấy.

      " quen."

      " quen."

      Hai người đàn ông cùng lúc ra, giọng điệu MụcNham thản nhiên, làm như rất là ghét bộ dáng của Đàm Tử Việt, Đàm Tử Việt hứng thú liếc mắt nhìnhai cái, câu trả lời hoàn toàn đươngnhiên.

      Mễ Ngư ảo não thầm chửi rủa, An Dĩ Nhược nghe : "Cậu cái gì?"

      " có gì." Kéo cái ghế ra, Mễ Ngư giống nhưgiận dỗi : "Tôi còn hoài nghi trái đất tròn."

      "Vốn là cần hoài nghi, nghiên cứu chứngminh quả thực là tròn." Giọng điệu Mục Nhamkhó chịu, biểu cảm mặt tự nhiên mà lại hơi lộvẻ nặng nề, dường như là cực kỳ nghiêm túc mà cùng người thảo luận vấn đề, tiếp được như đạo lýhiển nhiên, nhất thời làm Mễ Ngư tức giận đến á khẩu trả lời được.

      ta gì chứ? giống như loại người vô tổ chức vô kỷ luật có lẽ thích hợpnói chuyện có bài bản hẳn hoi với người đàn ôngMục Nham này, chữ, mệt.

      Đàm Tử Việt thu hồi ý cười mặt, tự thuật tường tận cả quá trình gặp mặt với An Dĩ Nhược vào ngàyhôm đó, cặn kẽ đến thiếu chút nữa ngay cả nội dungnói chuyện cũng khai báo đến ràng tượng tận,làm cho An Dĩ Nhược liên tục nhíu mày. Trong lòngnghĩ thầm người đàn ông này là đáng sợ, thậm chí ngay cả từng toilet hai lần cũng nhớ rất rõràng, rùng mình cái, đứng dậy.

      Mục Nham ngẩng đầu, sâu trong đôi mắt thoáng qua ý lạnh , "An... có bổ sung gì?"

      Hung hăng liếc ta cái, An Dĩ Nhược buộtmiệng : "Tôi muốn toilet." Có bản lĩnh đồng ý, ở trong lòng cười trộm, hiênngang về phía cạnh cửa.

      nhíu mày, cúi đầu tiếp tục làm ghi chép, vào khoảnh khắc An Dĩ Nhược đẩy cửa, nghe trầmgiọng nhắc nhở: "Ra cửa, bên tay phải."

      Nghe vậy, bước chân An Dĩ Nhược lập tức bất ổn, thiếu chút nữa lảo đảo, thở ra hơi dài, ưỡnthẳng lưng làm như cái gì cũng nghe thấy, tứcgiận mà .

      Mễ Ngư nhịn được cười, đứng dậy, vừa đuổi theo vừa : "Báo cáo đội trưởng, tôi cũng muốn ." Chỗ này thể ở lâu, ngột ngạt đến trong lòng hốt hoảng quả muốn đánh người, mục tiêuđương nhiên là hai người đàn ông đáng ghét trước mặt, ở trong lòng coi hai người làm bao cát đánh biết bao nhiêu lần rồi.

      "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mỗi lần hỏi cậu ngắt lời, lảng sang chuyện khác." Mễ Ngư nheo mắt,hai tay nắm lấy cánh tay của An Dĩ Nhược, biểu lộmột bộ dáng cậu thành khai báo, thìmuốn ăn tươi nuốt sống người nào đó, "Lá gan khôngnhỏ nha, dám dấu Tịch nào đó ăn vụng, tớ muốnđâm thọc."

      An Dĩ Nhược hứ tiếng, đá cái vào chân , "Ít ở đó bịa đặt, mặc dù An tiểu thư hơi lơ mơ chút,nguyên tắc vẫn phải có, đừng tưởng rằng mọi ngườiđều là sắc quỷ giống cậu."

      Mễ Ngư xí tiếng, nới lỏng chút nào, truy vấn ngọn nguồn : "Đừng cho tớ giả bộ ngớ ngẩn lừa đảo, nếu như cùng đồng chí đội trưởng có hiềm khích gì đó, đừng nghĩ còn sống ra khỏi đội chống ma túy."

      "Lúc nào trở thành bà bác ở ủy hội rồi hả?" An Dĩ Nhược bất lực, thất vọng suy sụp hạ bả vai, "Cũng là hiểu lầm, chúng ta cũng đánh, cũng đãtức hết rồi, coi như cái gì cũng có xảy ra."Dừng chút, nhíu mày, " có gì khôngcó gì."

      Mễ Ngư thấy ràng lại muốn lừa gạt qua cửaải, nghĩ đến bản thân mình truy vấn mấy lần có kết quả, nổi giận đùng đùng mà lấy điện thoại ra muốn gọi điện thoại. An Dĩ Nhược nhanh tay lẹ mắt, đưa tay chộp lấy, cực kỳ giận dữ: "Cậu dám huyên thuyên, bậy bạ ở trước mặt của Tịch Thạc Lương xem, coi chừng tớ giết cậu." Mễ Ngư là loại người nào rất , nha đầu chết tiệt này làmviệc nặng giỏi nhất là sinh , ai cũng thể bảo đảm ấy có thể làm ra hànhđộng khác người hay , An Dĩ Nhược cũng muốn chuyện phức tạp hóa.

      Mễ Ngư nhất quyết tha, làm bộ muốn đoạt lạidi động, uy hiếp : " hay ?"

      "Sao cậu bị thiên lôi đánh xuống cậu chứ!"An Dĩ Nhược thề muốn châm lời tiểu nhân nguyền rủa .

      "Ai dám đánh tớ, tớ đánh người đó chết trước." Mễ Ngư khoanh hai tay ở trước ngực, lại bắt đầu vẻ mặtcợt nhả, "Đừng cằn nhằn, chiêu ."

      Có chút đau đầu nhìn Mễ Ngư, liếc mắt, An Dĩ Nhược rốt cuộc thỏa hiệp, "Còn nhớ chuyện cậutới trễ vào ngày tớ xuống máy bay chứ, chính làngày đó gặp gỡ ở sân bay."

      Biết ngay sợ quậy lớn chuyện, kế sách Mễ Ngưđược như ý, tâm tình tốt, như tên trộm mà tiến đến trước mặt của , hạ giọng hỏi: "Phát triển nhanhnha, mới có bao lâu, quan hệ nhất định tầmthường. , đồng chí cảnh sát khôi ngô tuấn tú, mạnh hơn nhiều so với Tịch nào đó."

      "Cậu lại bậy thử xem?" Mặt An Dĩ Nhược cũngtái rồi, trừng mắt từng chữ từng chữ : "Cậu cho rằng tớ giống cậu?"

      "Tớ thế nào?" Mễ Ngư hất cằm lên, dương dương đắc ý, "Tớ từ trước đến nay ở bên ngoài đều làdạng chó hình người mà, về phần phía sau ngườithì..."

      "Khoác da người sói." An Dĩ Nhược tiếp lời, sau đó lại tự phản bác : " đúng, ràng chính là xen lẫn ở trong đám con lưu manh."

      Mễ Ngư ném cho ánh mắt cảnh cáo, nghiêm mặt khiển trách: "Tự thuật tường tận nguyên nhân trảiqua mọi chuyện lần nữa, cầu sótmột chữ, bây giờ, ngay lập tức."

      Nghe vậy, khí thế của An Dĩ Nhược biến mất, dùng ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn , hồi lâumới rủ rỉ tới lần gặp gỡ ngoài ý muốn ấy cùng Mục Nham.

      Mễ Ngư nghe xong, há hốc mồm sửng sốt khép lại được, bộ dáng ngây ngốc hoàn toàn chết lặng.

      "Cằm rớt?" An Dĩ Nhược thưởng cho ánh mắt xem thường, dơ tay chọc vào trán của ,"Ngốc rồi nha, thực khoa trương như vậy? Hồi hồn nha."

      Mễ Ngư đột nhiên giậm chân, đưa tay xóa sạch di động được cầm ở lòng bàn tay, hung dữ hỏi: "Ý của cậu là , đồ khốn kia cường hôn cậu?" Mẹ nó,thiệt thòi vừa mới còn khen ta kia mà, hóa ra là tên côn đồ.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 8: Tránh kịp

      " làm gì đấy?" Mục Nham phản ứng nhanh, dơtay chặn lại Mễ Ngư vung tới cái tát, mặt lạnh chấnvấn. Sao này trở mặt còn nhanh hơn lật sách vậy, vừa rồi còn cười như gió xuân, chuyển thâncông phu cái trở mặt, cánh cửa cũng có gõ hung hăng xông tới văn phòng của , đưa tayđánh vào mặt . Ngoại trừ người phụ nữ, còn chưa có bị ai đánh qua, cho dù tự chủ tốt, cũngkhông khống chế được cơn tức đột nhiên vọt lên, quả thực khó hiểu!

      "Làm gì sao? Đánh ." Mễ Ngư trừng mắt nhìnanh, tự chủ nâng cao lượng, "Bản thân làmcái gì sao? Thiệt thòi chính là cảnh sát nhân dân, hóa ra là sắc lang." Cổ tay bị giữchặt, dùng sức kiếm vài lần tránh thoát nhưng khôngđược, nghiến răng: "Buông tay!"

      "Mễ Ngư!" An Dĩ Nhược chạy chậm theo vào tới, thấy Mục Nham nắm giữ cổ tay của ấy có ý định muốn buông ra, vội vàng chạy đến tách tay ra, "Nhanh buông ra, coi chừng làm đau cậu ấy." Lại nghiêng đầu xoa dịu Mễ Ngư, "Cậu bình tĩnh chút, có chuyện gì là được."

      " cái khỉ." Mễ Ngư mắng: "Cậu bị hôn ngu rồihả, ta..."

      "Mễ Ngư!" Mặt An Dĩ Nhược đen lại, lớn tiếng ngănlại thêm gì nữa. Miệng chừng mựcchết người, còn chê chưa đủ mất mặt sao? Có phải muốn để cho cả thế giới đều biết được bị Mục Nham hôn mới cam tâm?

      Nghe vậy, trong nháy mắt Mục Nham hiểu đượcmọi thứ, trầm mặt buông lỏng tay, giọng trongtrẻo nhưng lạnh lùng: "Có chuyện gì chờ làm xong ghi chép sau, ở đây là văn phòng."

      "Lập biên bản , đại tiểu thư, tôi có thờigian nước Mỹ ấy cùng ở đây lãng phí." Hung hăng liếc cái, Mễ Ngư uy hiếp : "Tôicảnh cáo , khuôn phép chút cho tôi, thứ khôngnên đụng đừng đụng." xong xoay người rời .

      "Mễ Ngư?" An Dĩ Nhược muốn giữ ấy lại, lúc nghiêng người cánh tay bị người khác giữ chặt, côquay đầu lại, "Sao?"

      Nghe được cánh cửa bị Mễ Ngư khép lại "Cạch" tiếng, Mục Nham nhíu nhíu mày, lực tay nớilỏng chút, : ", đợi lát nữa mới ." Công việcchưa xong, vẫn thể .

      An Dĩ Nhược lo lắng Mễ Ngư bị kích động lái xe an toàn, hơi khó xử, lại nghe :"Chuyện lần trước là tôi thất lễ, vẫn chưa có cơ hộigiáp mặt xin lỗi, nếu phải tình thế bức bách, tôi cũng ..."

      "Được rồi, tôi biết." An Dĩ Nhược ngắt lời , rúttay ra, nhìn về phía Đàm Tử Việt trước sau khôngnói lời, "Nếu như cảm thấy có cần thiết, đợi lát nữa lại giải thích với ."

      "Đàm Tử Việt nhíu mày, trong đôi mắt lên tia trêu tức, sau lúc lâu mở miệng cũng là: "Tôibiết phải là Mễ Ngư."

      " biết?" An Dĩ Nhược kinh ngạc, "Sao biết?" Nghiêng đầu trừng mắt Mục Nham, như là anhtiết lộ ngọn nguồn.

      Đàm Tử Việt cười cười, hoàn toàn có ý giảithích, ánh mắt nhìn về phía Mục Nham, hơi có vẻbực mình : "Xong chưa, Mục đội? Tôi có thể rồi chứ, rất bận đấy."

      "Cậu bận cái gì?" Mục Nham bất mãn nghía ta cái, đưa bản ghi chép đến trước mặt của ta: "Nhìn kỹ xem có sót gì hay ."

      Đàm Tử Việt nghiêm mặt lại, nhìn kỹ từ đầu tớicuối lần, xác định có sót cái gì mới ký tên vào.

      "Nếu như lại nhớ tới cái gì, hãy cho tôi biết."Mục Nham vung bút ký tên của mình vào, An Dĩ Nhược nghiêng đầu, thấy ký tên rất là tự nhiên,mấp máy môi, hai mắt nhiều lần ngó nhìn, hiếu kỳ : "Tìm người thiết kế?"

      "Cái gì?" Mục Nham tim đập mạnh và loạn nhịp,thấy dõi mắt nhìn ký tên, thản nhiên nở nụcười, "Cũng phải danh nhân, thiết kế cái gì!"Ngụ ý, mình sáng ý, vẻ mặt mang theo vài phần tính trẻ con đắc ý.

      Khép lại tài liệu trong tay, thấy An Dĩ Nhược nhiều lần xem đồng hồ, hỏi: "Có lưu số điện thoại di động của tôi ?"

      An Dĩ Nhược lắc đầu, mắt thấy lấy điện thoạicầm tay ra ấn vào phím tắt, ngay sau đó di động của vang lên.

      "Lưu vào." Như là muốn nhảm vậy, Mục Nham tích chữ như vàng.

      An Dĩ Nhược bĩu môi, bất đắc dĩ lưu dãy số củaanh, lúc lưu tên của nhãn châu xoay chuyển,cười khẽ thè lưỡi, hơi tinh nghịch mà nở nụ cười.

      Vẻ mặt biến hóa thất thường của Mục Nham đều thu vào trong mắt, khóe miệng câu lên nụ cườinhạt, lúc đứng dậy với Đàm Tử Việt: "Khôngphải cậu có chuyện sao, còn ?"

      "Lợi dụng xong rồi cước đá văng? Cái thứvô tình." Đàm Tử Việt cũng có bỏ qua mờ ám với An Dĩ Nhược, lại giương mắt nhìn về phía Mục Nham, lưu manh nở nụ cười: "Bổi tối có thời gianhay ?"

      "Làm gì?" Mục Nham sắp xếp xong tài liệu trong tay gõ cửa tiến vào đưa cho Đại Lệ, lại đứng ở bên cửadặn dò vài câu, lúc này mới lại hỏi: "Có chuyện gìsao?"

      "Tụ tập em chuyến, buổi tối họp gặp?"Đàm Tử Việt mới từ vùng khác trở về, bị "Bắt"đến làm ghi chép, đường cùng mấy hẹn buổi tối cùng uống rượu với nhau, đương nhiênkhông thể thiếu Mục Nham.

      " tại nghiêm trị, có chừng mực chút." Mục Nham mặt chút biểu cảm, ra hiệu cho An Dĩ Nhược có thể , khóa cửa văn phòng, ở bên cạnhcô.

      "Quan trọng là có tới hay ." Đàm Tử Việt trừng , vài bước lại dừng lại, nhìn An DĩNhược, "Tấm thể kia còn chưa có dùng?"

      A Dĩ Nhược ngẩn người, đột nhiên hiểu chínhlà cái gì, cười cười : "Tôi cũng dùng, choMễ Ngư, thỉnh thoảng ấy tập thể hình."

      Đàm Tử Việt ừ tiếng, suy nghĩ chút cònnói: "Nhưng đó là tặng cho ." Thấy vẻ mặt anhnghiêm túc, An Dĩ Nhược có chút lúng túng, mỉm cười giải thích: "Tôi quá thích bên trong phòng tập thể hình, lãng phí nhiều tốt."

      Đàm Tử Việt lơ đểnh khua khua tay, xoay người rờiđi, khiến cho An Dĩ Nhược hiểu ra sao, "Đây là tại sao? Tức giận."

      Nhìn Đàm Tử Việt dần dần mất hẳn ở đầu bậcthang, Mục Nham khẽ nhíu mày, " có, cậu ta chính là như vậy."

      An Dĩ Nhược nhìn bóng lưng của ta hừ tiếng, nghĩ thầm, hai người đàn ông này là đáng ghét, ràng quen thuộc muốn chết, còn cùng lúc phủ nhận, liền giận dễ sợ, bước nhanh đitới trước mặt của chuẩn bị rời , lại bị gọilại: "An Dĩ Nhược."

      "Đội trưởng Mục còn có gì phân phó?" Xoay ngườinhìn , An Dĩ Nhược hất cằm hỏi.

      Mục Nham gãi gãi đầu, mặt hiểu ửng đỏ, "Việc ấy, lần trước xin lỗi, chấp hànhnhiệm vụ... đừng để trong lòng." biết thế nào, lời vừa ra khỏi miệng, trong lòng có chút khôngcó cảm giác.

      Nghe được nhắc tới chuyện lần trước, An Dĩ Nhược ngượng ngùng trả lời: "Tôi sớm quên."

      "Buổi tối có thời gian , tôi mời ăm cơm,xem như là xin lỗi."

      "Xin lỗi có ích còn cần cảnh sát làm gì!" An Dĩ Nhược mở miệng đốp chát lại, thấy vẻ mặt thành khẩn, sau khi suy nghĩ chút để ý ,"Chờ vụ án phá xong lại mời, chẳng biết tại sao bị cuốn vào sợ gần chết, xem như là an ủi." Thấy anhmuốn tiếp, đoạt trước : "Chuyện trước đóđừng nhắc tới nữa, bạt tai kia coi như là xin lỗi rồi, chẳng lẽ tôi còn phải vì cái tát đó lại mờianh lại?"

      Mục Nham thấy hai má ửng đỏ, vô thức sờ soạng vào mặt, : "Trông vóc người cao, lực tay ."

      An Dĩ Nhược xí tiếng, "Lúc này có thể rồichứ?"

      "Có cần tôi tiễn hay ?" hỏi.

      "Hai chúng ta rất quen thuộc sao?" Ngụ ý, ngại người khác nhiều chuyện.

      Mục Nham cũng có tức giận, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của , mỉm cười : " cứ ?"

      An Dĩ Nhược đảo mắt, muốn lăng mạ mấy câu, di động vang lên. Nghe tiếng chuông khác, mặt mày hớn hở, "Cảm ơn ý tốt của đội trưởngMục, nhọc ngài đại giá, nha." Vừa đixuống lầu vừa nhận nghe điện thoại: "Thạc Lương~"

      Mục Nham nữa, theo sau lưng côxuống lầu, làm việc ở sảnh văn phòng lại bận rộn rất lâu, sau khi tan việc từ bãi đỗ xe ra thấy An Dĩ Nhược vẫn còn đứng ở dưới lầu.

      Bóp còi tiếng, hạ cửa xe xuống, "Lên , tôi tiễn ."

      " cần, tôi gọi xe." Mễ Ngư thực rồi, quả nhiên có đợi , Tịch Thạc Lương còn buổi tối có việc thể tới đón , An Dĩ Nhược đợi cả buổi còn chưa có gọi được xe, lại còn cố ngang ngược mạnh miệng.

      "Ở đây vốn rất khó gọi xe, nhất là lúc này." Mục Nham tính tình dễ chịu giải thích, thấy bất động,ra lệnh: "Lên xe!"

      An Dĩ Nhược nghiêng đầu nhìn quanh ven đường,vẫn có thấy bóng dáng taxi, vừa đúng có chiếc xe từ bãi đỗ xe ra, bởi vì xe của Mục Nham chắn ở phía trước làm mọi người qua được, đợi chốc lát cũng thấy di chuyển,bóp còi tiếng thúc giục.

      " nhanh lên, chớ cản đường." An Dĩ Nhượcquyết tâm cũng có ý định lên, phất phấttay đuổi . phải có thành kiến với ,chẳng qua là cảm thấy lúng túng mà thôi.

      Mục Nham hơi mím môi, giống như cùng phân cao thấp nhất định bất động, dẫn đến xe phía saulại vang lên hai tiếng còi, An Dĩ Nhược cùng so mắt to trừng mắt cả buổi, vào lúc tiếng còi thứ ba vang lên thể lên xe. Người này, saocòn ngang ngược hơn .

      "Cái người này sao cố chấp như vậy, tại làgiờ tan tầm cao điểm, rất dễ kẹt xe." An Dĩ Nhượcnhân lúc thắt dây an toàn, tức giận mà nhắc nhở, tựnhiên lãng phí thời gian cả buổi , lại gọi được xe về nhà, trong lòng tự nhiên tốt.

      "Chẳng lẽ bỏ mặc ở đây." Mục Nham có chútnghĩa khí đáp lại câu, đeo tai nghe để nghe điện thoại, thanh trầm thấp, giọng cung kính:"Xin chào, thư ký Trần, tôi là Mục Nham. Cha tôi tìm tôi? Bây giờ lại họp rồi? Được, tôi biết, nữa tiếng sau tôi lại gọi cho ông ấy, có gì, tôikhông có bị thương, cám ơn quan tâm. Được, uh`m, tôi chú ý, tạm biệt." Cúp điện thoại, nhìn thờigian, mới nghiêng đầu hỏi An Dĩ Nhược, "Vết thương của thế nào?"

      An Dĩ Nhược mặc áo sơ mi dài tay, nâng nâng cánhtay, " có gì đáng ngại." Đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, vỗ trán, " dừng xe ở phía trước, tôi đổitàu điện ngầm bệnh viện."

      "Đổi thuốc?" hỏi ngắn gọn, thấy gật đầu,đánh tay lái, quay đầu xe.

      "Có phải các cảnh sát đều chuyện như vậy haykhông?" An Dĩ Nhược ý thức được ngang ngược mạnh mẽ của mình bằng , cũng mở miệng từ chối nữa, mặc cho chở đến bệnh viện.

      "Dạng nào?"

      An Dĩ Nhược nở nụ cười, "Tựa như bây giờ, mỗi lần mở miệng đơn giản đến giống như chẳng muốn chuyện với người ta vậy."

      Mục Nham nhíu mày, "Tôi còn tưởng rằng chê tôinói nhiều ấy chứ."

      An Dĩ Nhược trừng : "Nếu như thế này cũng coi như là nhiều, vậy chẳng phải tôi trở thành nhiều rồi sao."
      Chương 9: Tình của tôi

      Mục Nham đưa An Dĩ Nhược đến bệnh viện đổithuốc xong, cố ý đưa về nhà.

      "Tôi và dường như quen, đúngkhông?" nhắc lại đề tài cũ, phải khôngcảm kích, chẳng qua là đường di động của vang lên mấy lần, xem ra là thúc giục nơi nào, An Dĩ Nhược muốn phiền ,nhưng ràng Mục Nham cũng chẳng hề nghĩ nhưvậy.

      "Vần đề này vừa rồi thảo luận qua." Vẻ mặt Mục Nham nghiêm túc, nhìn thấu trong mắt hàm chứachế giễu cùng bỡn cợt, dường như tán gẫu vậy chút để ý hỏi: "Tử Việt thích leo núi?"

      " tôi ngược lại quên, hai người cácanh quan hệ gì? Bạn tốt? Làm sao ta biết tôikhông phải là Mễ Ngư? Có phải cho ta biết ?" Được nhắc tới như vậy, An Dĩ Nhược mới nhớ tới, hỏi chút về người đàn ôngxem mắt bí kia, nghiêng đầu nhìn Mục Nham, mới phát dường như vừa mới sửa lại tóc,tóc ngắn ngủn, cả người trông có vẻ sáng láng.

      "Xem ra người giới thiệu tìnhhuống với các ." Mục Nham hơi lệch đầu qua,nhíu mày : "Trước khi gặp mặt, cậu ấy thấy qua ảnh chụp của Mễ Ngư, các còn giả bộ."Thấy An Dĩ Nhược nhíu mày, cười cười, "Ngườigiới thiệu bạn cho cậu ấy cũng ít, nhưng đây là lần đầu cậu ấy đến nơi, ai biết lại gặp phải cái thế thân, việc này gây."

      "Hóa ra ta mới là hồ ly, hại tôi áy náy vô ích lâunhư vậy." nhăn mũi thở dài, " ta cũng là đủ nhàm chám, biết tôi phải Mễ Ngư tạisao vạch trần, cố tình chế giễu, hại tôi giả bộvất vả như vậy. biết chứ, ngày đó tôi rấtlà đói bụng cố gắng chịu đựng, kết quả còn gặp phảitrường hợp kích động như vậy, hồn cũng bị hù dọamất rồi."

      "Thế cũng giống ." Khóe miệng nhếch lên độ cong, Mục Nham cười : "Ngày đó biểuhiện của tương đối tệ, nhạy bén hơnngười, gặp nguy loạn. , lúc đó tôi cũng rất lo, chỉ sợ lĩnh hội được."

      "Vậy giả bộ càng giống hơn, tôi cũng nhìn ra lo lắng." An Dĩ Nhược lườm cái, nhớ tới ngày gặp nạn đó, nhịn được rùng mình cái, "Lúc đó tôi cũng bị dọa choángváng, nghĩ rằng lúc này mới học xong trở về nước, cứ như vậy chẳng biết tại sao hy sinh, chẳng lẽ cũngbởi vì tôi bị kích động dưới cảnh 'tập kích'?"

      Mục Nham cười ha ha, tiếng cười sang sảng mà nhàng thoải mái, cười đủ rồi, mắt nhìn thẳng phía trước, vẻ mặt chuyên tâm tiếp tục lái xe, "Người kia tính là đánh lén cảnh sát."

      "À——" An Dĩ Nhược dường như an tâm vuốtngực, " tính là tốt rồi, yên tâm rồi."

      "Chỉ có điều là tội cản trở công vụ mà thôi." Khóe môi Mục Nham hơi nhếch, "Theo lệ phải bị câulưu." Đừng , dưới loại tình huống đó, ai độngthủ cũng được, thấy An Dĩ Nhược dựng thẳnglông mày, cười chuyển đề tài: "Nếu muốnđi, tại sao từ chối?"

      "Lệnh của bố mẹ!" Sau khi từ chối hai cuộc gặp, cụ Mễ đúng là rất vui, Mễ Ngư nào dám chọcông nữa, nếu như trong cơn tức giận phạm vào bệnh cao huyết áp, tội lỗi của liền lớn, phản nghịch là có chút, nhưng vẫn là hiếu thuận, đương nhiên,phải xem suy nghĩ từ gốc độ nào.

      Đột nhiên nhớ tới cái gì đó, hỏi: " ĐàmTử Việt thấy qua ảnh chụp của Mễ Ngư sau đó đồng ý gặp mặt?" Thấy Mục Nham gật đầu, nhãn châu côxoay chuyển, cười hì hì : " bé quàng khăn đỏgặp phải sói xám lớn rồi, trở về tôi phải cho MễNgư biết, cũng phải cẩn thận chút."

      "Có lẽ Tử Việt sớm biết Mễ Ngư rồi." Mục Nham coi như người ngoài, nghĩ đến cái gì đó , "Tôi nghe cậu ấy đề cặp qua dường như nhìn thấy ấy ở catwalk show, Mễ Ngư là ngườimẫu?"

      An Dĩ Nhược gật đầu, " ta cảm thấy rất hứngthú với thời trang?" người đàn ông cóviệc gì nhìn trình diễn làm gì? Chẳng lẽ là ngườitrong nghề?

      "Có lẽ vậy!" Vẻ mặt Mục Nham như thường, trả lờilại lập lờ nước đôi.

      "Đến rồi, chính là ở đây." Vào lúc , đến dưới lầunhà Mễ Ngư, An Dĩ Nhược ý bảo dừng xe, đề tài này ngừng lại đúng lúc, bước xuống xe, mỉmcười khước từ.

      Mục Nham quay cửa kính xe xuống gọi: "An Dĩ Nhược!"

      bước , nghe được giọng trầm thấp thuần phác của , "Kỳ thực, vụ án có tiến triển ít, rất cảm ơn bất kể hiềm khích trước kia phối hợp, chờ qua khoảng thời gian bận rộn này, tôi mời ăn cơm, đến lúc đó cũng đừng từ chối."

      An Dĩ Nhược dương dương đắc ý, phất phất tay ý bảo hề gì, "Chỉ cần đừng động tí là mời tôi đến đội chống ma túy làm khách, đừngnói ăn cơm, thế nào cũng được."

      Mục Nham xoa xoa thái dương, cũng xin lỗi:"Vậy cứ như thế, tôi trước, có việc liên lạc."

      Trở lại căn hộ, Mễ Ngư cũng có ở đây, gọi điện thoại di động cho ấy, trước sau cóai nhận, An Dĩ Nhược cho rằng ấy còn tứcgiận vì chuyện buổi chiều, gọi điện thoại cho TrìnhMạc Phỉ.

      "Mễ Mễ? Cậu ấy có tới đây. Cậu cũng khôngphải biết, ngoại trừ công việc cậu ấy chỉ thích ở nhà ngủ, rất ít đến chỗ của tớ."

      Trình Mạc Phỉ luyện múa, thở hổn hển : "Dĩ Nhược, chờ cậu thi đấu xong nhanh tới đây giúp tớ mấy ngày, tớ sắp mệt đến được."

      "Chị à, ngàn vạn lần cậu cũng đừng náo." Đầu dâyđiện thoại truyền đến tiếng than khóc của ấy, trêu ghẹo : "Mấu chốt là tớ chỉ sợ nhảy đến quátốt, đả kích các đệ tử của cậu, nếu như họ nghỉ học tập thể, vậy lỗi của tớ hơi lớn rồi."

      Tâm tình của Trình Mạc Phỉ dường như rất tốt, cười mắng: "Ít ở đó tán dóc vô ích, đến cũng phải đến, đến cũng ép cậu đến. Đừng quên lúc học thành tích của cậu chính là tốt hơn tớ, ở căn bảntốt này, cho dù năm nhảy, lượm lên cũngkhông phải việc khó. Tớ cho cậu biết nha, đừng để cho tớ phát cậu trọng sắc khinh bạn, sử dụng câu trích dẫn kinh điển của người nào đó,dám phản kháng, đập chết cậu."

      An Dĩ Nhược cười hì hì: "Vậy phải cho tớ mượnbạn nhảy của cậu, bằng đập chết cũng khôngđi."

      Trình Mạc Phỉ cũng cười, nháy mắt mấy cái với bạnnhảy cao lớn bên cạnh, "Cứ việc mượn, chỉ cầnanh ấy đồng ý."

      "Vớ vẫn, trông cậu tự mãn kìa." An Dĩ Nhược bĩu môi, sờ sờ bụng, "Nếu như Mễ Ngư đến chỗ cậu bảo cậu ấy nhanh trở về, tớ cũng muốn làm quỷchết đói."

      "Chưa thấy qua đứa con nào lười như cậu, tốtnhất đói chết cậu." Trình Mạc Phỉ tức giận, nghĩthầm nha đầu chết tiệt này ràng có tài nấu nướng giỏi, lại cứ nhất định lười động, đoán chừng chỉ cóTịch Thạc Lương có cơ hội ăn đồ ấy nấu, trước khi tắt điện thoại hung dữ bổ thêm câu: "Tớchờ xem cậu làm thế nào để Tịch nào đó no chết!"

      An Dĩ Nhược cười ha ha, ném điện thoại ở ghếsofa chui vào nhà bếp, lâu sau bưng ra bát mì thơm ngào ngạt, ngồi ở phòng kháchvừa xem tivi vừa ăn hăng say.

      Di động vang lên, hiển thị là dãy số của Mễ Ngư.

      "Chết ở đâu rồi? Còn giận hả?" Buông đũa xuống, An Dĩ Nhược dỗ dành : "Nhanh về ăn cơm, An tiểu thư xuống bếp, ngàn năm thuở, ngang qua cũng thể bỏ lỡ mất."

      "Đêm nay tớ về, ngày mai trực tiếp cuộc trình diễn." Mễ Ngư chờ xong, bình tĩnh trả lời.

      "Cậu dám đêm về ngủ?" tự giác năng cao lượng, An Dĩ Nhược chu miệng, "Cậuở đâu? Ở cùng ai? Tớ muốn qua."

      "Người ta hẹn hò, cậu tới làm gì." Mễ Ngư phản bác, nghe ồn ào muốn sang bên này để kiểm tra,rốt cuộc nhịn được cười ra tiếng: " là sợ cậu rồi, tớ ở nhà mà, bố triệu kiến, dámkhông nghe theo."

      " ?" ràng là tin.

      "Có cần để cho bố tớ báo cáo với cậu chút tình hình tư tưởng sắp tới hay , An đại tiểu thư."Mễ Ngư chút để ý cầm điều khiển đổi lạikênh, nhưng miệng buông tha người chút nào.

      An Dĩ Nhược láng máng nghe thấy tiếng chuyện của ông Mễ ở đầu bên kia điện thoại lúc này mớiyên lòng, lại dặn dò ấy ngày mai nhất định phải có mặt đúng giờ, mới cúp điện thoại.

      Cẩn thận kiểm tra mọi thứ cần dự thi vào ngày maimột lần, ngâm nước nóng tắm thoải mái, trước khi ngủ lại quay số của Tịch Thạc Lương, bên kia lạinêu lên người sử dụng tắt máy, thất vọng nằm ởtrên giường, trằn trọc ngủ được.

      Buổi tối mất ngủ này, An Dĩ Nhược hồi tưởng lại đoạn chuyện cũ kia.

      Trường Thành hùng vĩ tráng lệ, ánh mặt trời màu vàng kim chiếu xuống giữa ngọn núi cao lớn uốn lượn.

      Tịch Thạc Lượng nhận lấy ba lô vai của , dắttay , "Thế nào, được nữa? Mới leo hơn lúc." cười đến mức như tắm gió xuân, lòng bàn tay nóng bỏng truyền đến người , làm như trong nháy mắt rót vào sức mạnh vô hình,để cho phấn chấn.

      Mượn tay mạnh mẽ của , cắn răng kiên trì, thởhổn hển lại leo mấy chục bậc thang, cuối cùng nhịn được, đáng thương tội nghiệp nhìn , giọng năn nỉ: "Em nổi, chân mềm nhũng, đểcho em nghỉ lát."

      "Cậy mạnh!" Cười cười quở trách, Tịch Thạc Lương ngồi xổm xuống, " lên, cõng em."

      " được, chưa thấy qua được người cõng leo Trường Thành, rất mất mặt." Trong lòng tràn đầy ấm áp và ngọt ngào, hết sức ngang ngược chịu lên, đương nhiên phải sợ bị người khác cười, chẳng qua là thương muốn quá mệt.

      Cưng chiều gõ lên trán , dịu dàng khẽ cười, "Lưng rộng người sống đãi ngộ cũng phải là ai cũng có thể hưởng thụ được."

      "Chỉ có An Dĩ Nhược là có thể." Cười ngọt ngào dựa vào vai , lại nắm bàn tàn to của , tự tin và kiêu ngạo xong.

      Gió nhàng thổi qua bên tai, hai người đều khôngnói nữa.

      Mười ngón tay siết chặt, bọn họ vai kề vai cùng .

      Cuối cùng đến nơi, An Dĩ Nhược đấm lưng than thở, Tịch Thạc Lương đứng ở chỗ cao nhìn về phương xa, đường nét khuôn mặt phủ lên lớp màu vàng kim ràng, phút chốc, xoay người lại, "DĩNhược!"

      đứng dậy, bước chân đứng chưa ổn suýt nữa ngã sấp xuống, may mà bước nhanh về phíatrước đỡ lấy, cánh tay hơi siết chặt, ôm vào trongngực, "Quả thực tiến bộ ít, lần sau có thểyên tâm dẫn em leo núi rồi."

      An Dĩ Nhược cười đắc ý, "Trước đó là hai mạch Nhâm Đốc chưa được đả thông, tại khí huyết lưu thông, võ công đột phá."

      Tịch Thạc Lương cười khẽ, lẳng lặng nhìn chằmchằm vào đôi mắt của , ngay sau đó mới hạ xuống nụ hôn.

      Môi của giống như nham thạch nóng chảy,chạm đến đâu bắt đầu khô héo kéo theo mục nát, nhịn được ôm chặt eo của , lại khôngtừ bỏ và thành thạo gì đáp lại.

      Nụ hôn qua , tự sau lưng ôm vào trước ngực, nhìn ánh nắng chiều nơi xa xôi, cúi xuống giọng ở bên tai : " thích đứng ở chỗ cao hôn em, sợ bị cả thế giới trông thấy chúng ta hạnh phúc!"

      Bàn tay bé phủ mu bàn tay của , an tâmdựa vào trong lòng , nước mắt trượt xuống.

      Lần đầu tiên vì rơi nước mắt, nước mắt ấy, làngọt!

      "Tịch Thạc Lương, tối hôm qua người con cùnganh từ bên ngoài trở về là ai?" đêm trằn trọckhông ngủ, sáng sớm nhịn được gọi điện thoại cho , An Dĩ Nhược nghẹn ngào chất vấn.

      "Dĩ Nhược?" Tịch Thạc Lương buồn ngủ mônglung, nghe được giọng của xoay người ngồi dậy, gãi gãi tóc rối bời, hồi lâu mới phản ứng kịp cônói cái gì, vội hỏi: "Em Vương Mẫn?"

      "Vương Mẫn là ai?" Khịt khịt mũi, hiểu ra sao, ngay sau đó hiểu được ngụ ý của , giống như giận dỗi trả lời: "Em quan tâm phải ấy tên gì, mà là quan hệ của với ấy."

      "Vương Mẫn là bạn học của , cũng là bạn gáicủa lão nhị cùng phòng, trong nhà cậu ta có việc,hôm kia rồi. Lúc tự học buổi tối Vương Mẫn đột nhiên phát sốt, đưa ấy bệnh viện."Nghe được nghẹn ngào, Tịch Thạc Lương nhíu mày, "Khóc?"

      "Vậy biết cho em biết tiếng hả, hại em cả đêm tìm được ." khóc trách móc, nghĩ đến tối hôm qua chờ tới đón côsau buổi tự học lại rơi vào khoảng , trong lòng càng lúc càng ủy khuất, lầm bầm : " còn mau xuống, em ở dưới ký túc xá, sắp đôngchết rồi."

      Buồn ngủ biến mất, Tịch Thạc Lương ném điệnthoại, mặc quần áo qua loa, lại thuận tay tóm lấychiếc áo lạnh, chạy như bay xuống lầu.

      Lấy áo khoác choàng ở người , nhịn được lên tiếng quở trách, "Đứng ở bên ngoài bao lâu, sao đông lạnh thành thế này? Người bao nhiêu tuổi rồi, biết mặc nhiều chút sao?"

      Dụi dụi mắt, An Dĩ Nhược oán trách, " còn dámlớn tiếng, đều tại hẹn hò với người khác sau lưngem, hại em mất ngủ."

      cười, bất đắc dĩ rồi lại cưng chiều, bất chấp mọi người chung quanh ghé mắt, ôm chặt eo nhắncủa , thầm mà ôm vào trong lòng, cúingười hôn tóc của , "Nha đầu ngốc. Còn có ngườichịu thiệt thế này, hử?"

      lời nào sao, vừa mở miệng, òa khóc tiếng, cả đêm suy đoán, lại càng tự trách mình tin , ở trong lòng khóc đến đau lòng muốn chết.

      Lần nữa vì rơi nước mắt, có chút chát, nhưng cũng khổ.

      Đó là bí mật thuộc về bọn họ, có ngọt ngào, cũng có ngờ vực, chớp mắt cái, là sáu năm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :