1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nghe nói chú yêu Loli - Tát Không Không (83c+2NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 26







      Trầm Thịnh Niên liên tục gõ lên cửa xe, vang mặc dù lớn nhưng lại đánh thẳng vào lòng người: “Chú à, chỉ cần chú tha thứ cho cháu, cháu lập tức biến ! Nếu chú tha thứ, lương tâm cháu luôn lo sợ bất an, để bày tỏ thành ý của mình, cháu tiếp tục gõ cửa cho đến khi chú đồng ý mới thôi!”







      Giờ phút này khí mờ ám trong xe biến mất chẳng thấy bóng dáng tăm hơi, thay vào đó là hàn khí tỏa ra từ người Trầm Ngang, giống như tủ lạnh, ngùn ngụt phả ra.







      Mộc Mộc ràng cảm nhận được tiểu jj của chú Trầm ngừng quân công kích, trong lòng bỗng sinh ra cảm xúc khó hiểu, biết là vui mừng vì trong sáng của mình vẫn được bảo toàn hay là tiếc nuối vì làm chuyện vẫn chưa thành công.







      Có điều bây giờ phải là lúc phân tích cảm xúc khó hiểu này -- vẫn còn đè lên người , mà quần áo của chỉ còn nửa.







      nam nữ trong trường hợp này, hoặc là hăng hái tiến thẳng đến khu thắng cảnh Hoàng Long, hoặc là sửa sang lại quần áo quay về nhà.







      Nhưng mà bọn họ vẫn duy trì tư thế này.







      Tình trạng bây giờ hoàn toàn có thể dùng hai từ ‘thảm thiết’ để hình dung.







      Mộc Mộc cẩn thận nhìn Trầm Ngang, cố ý hắng giọng để lấy lại giọng : “Chuyện này, tha thứ cho cậu ấy , nếu ...... Cậu ấy thực có khả năng ở cùng với chúng ta đến hừng đông.”







      Cùng Trầm Ngang duy trì loại tư thế này đến hừng đông, Mộc Mộc tình nguyện ôm cả gói thuốc nổ cùng hai chú cháu họ đồng quy vu tận.







      “Có thể đuổi theo đến đây, xem ra người nó còn có khoản khác, có lẽ lần này xuống tay quá rồi.” Giọng Trầm Ngang u rét lạnh, rất có năng lực xuyên thấu bắn về phía Trầm Thịnh Niên.







      Tuy thể thấy tình hình trong xe nhưng Trầm Thịnh Niên ràng cảm giác được cỗ khí lạnh phóng về phía mình, cậu ta giật mình, toàn bộ lông tơ người đều dựng đứng như măng xuân sau mưa.







      Bên trong xe Mộc Mộc quan sát nét mặt Trầm Ngang chút thay đổi, khỏi tán thưởng -- quả nhiên đối với ông chú này mà , cho dù là kẻ nào đều có thể dễ dàng áp chế.







      Đối với người thường sau khi nghe thấy lời đe dọa này chắc chắn cong đuôi chạy mất, nhưng Trầm Thịnh Niên vốn chẳng phải người thường.







      Cậu ta là tiểu cầm thú: “Chú, cháu biết chú tức giận, làm sao lại giận được chứ, nhưng dì ở trong lòng chú mới quan trọng hơn, những năm qua cũng chỉ có chị Mạc Quyên mới có thể sánh được.”







      Nghe vậy, thân thể Mộc Mộc thoáng cứng ngắc.







      thể trách có phản ứng khi nghe thấy cái tên Mạc Quyên, chủ yếu là bởi vì bạn trai cũ của Mạc Quyên còn nằm người đây này.







      có phản ứng phải là phụ nữ.







      Trong bóng tối, ánh mắt Trầm Ngang nhanh chóng bắt được nét biến hóa mặt Mộc Mộc.







      Tiểu cầm thú ngoài xe còn họa vô đơn chí: “Chú, nhớ ngày xưa tình cảm giữa chú và chị Mạc Quyên vô cùng thắm thiết, ai nhìn thấy cũng phải ghen tị, ghen tị là phải người. Chú đối với chị ấy luôn quan tâm chăm sóc, quả thực là muốn ẵm chị ấy vào lòng bàn tay. Lúc trước đối mặt với việc cả nhà phản đối, chú thà rằng bỏ nhà ra cũng phải kết hôn với chị ấy, còn kiếp này phải chị ấy lấy vợ. Ôi chao, cháu nhớ ra rồi, trước đây chị Mạc Quyên......”







      *Họa vô đơn chí: ám chỉ tai họa đến lần mà đến liên tiếp nhiều lần







      “Biến .” Trầm Ngang chặn đứng lời tâm của Trầm Thịnh Niên.







      Cầm thú là nhà ruột, cho nên Trầm Thịnh Niên biết lời này của chú mình có nghĩa là “tha thứ” cho .







      Tuy rằng vì chặn miệng mình mà chú bất đắc dĩ phải “tha thứ” thay cho báo thù về sau.







      “Cám ơn chú nhiều, cháu biết chú là người đại nhân đại lượng mà, chúc chú và dì ân ái vui vẻ, sớm sinh quý tử, cháu trước đây, hai người cứ tiếp tục ạ.”







      xong, Trầm Thịnh Niên nhanh như chớp biến mất thấy tăm hơi.







      Giống như khi cậu ta đến.







      Cho dù là dục hỏa đốt người, bị màn quấy nhiễu như vậy, hai người trong xe cũng thể tiếp tục thực , đành ngồi bên trong xe vừa ngắm trăng sáng, vừa nghỉ ngơi lấy sức.







      Trước khi chìm vào giấc ngủ, Mộc Mộc vỗ vỗ bả vai Trầm Ngang, tuy mệt mỏi nhưng vẫn an ủi câu vô cùng chính xác: “Có đứa cháu như vậy, bất hạnh.”







      Hôm sau trong lớp Mộc Mộc học được nửa bỗng nhiên phát bản thân mình suýt nữa cùng Trầm Ngang ở xe **, nhất thời vì táo bạo và liều lĩnh của mình mà giật mình thôi.







      Bị lần kinh động đến vậy, mặt lại đỏ.







      “Bây giờ là mùa thu, sao mày cười như thể mùa xuân đến vậy?” An Lương ngồi bên cạnh lẳng lặng chế nhạo.







      Mộc Mộc vội cầm bút giả bộ viết bài.







      An Lương tính buông tha: “Khai nhanh, tối qua có phải mày làm chuyện xấu gì hay ?”







      “Có...... nhưng là làm chuyện xấu chưa thành.” Mộc Mộc đỏ mặt thẳng thắn đáp.







      Nghe xong An Lương trầm mặc, lúc lâu mới đau đớn : “Ông chú kia quả nhiên là...... Trông được mà còn dùng được sao?”







      Cách đó xa, trong phòng họp xuyên quốc gia, Trầm Ngang rửa tay bỗng dưng hắt xì 3 cái.







      Sau khi nghe Mộc Mộc giải thích, An Lương lúc này mới bừng tỉnh hiểu ra, thở dài : “Đứa cháu này, nhất định bị sét đánh.”







      Mộc Mộc hết sức đồng ý.







      Hy vọng Thiên lôi có thể mau chóng để mắt tới, đánh chết cậu ta.







      “Nhưng nghe lời đứa cháu này kể, chẳng lẽ gần đây Mạc Quyên đó vẫn còn xuất ?” An Lương nắm lấy điểm Mộc Mộc bỏ qua.







      điểm rất quan trọng.







      “Chẳng lẽ chú Trầm còn giữ liên lạc với bạn cũ? Hơn nữa còn vụng trộm làm chuyện bậy bạ cho tao biết?” Mộc Mộc phát huy trí tưởng tượng phong phú, lập tức cảm thấy chua xót.







      So với dưa chua còn chua xót hơn.







      Quả nhiên giống như người đời -- phụ nữ cái gì cũng có thể ăn, nhưng mà thể ăn ghen.







      “Hẳn phải đâu, đàn ông ghét nhất là bị vợ cắm sừng. Hơn nữa ông chú kia là người hiểu lí lẽ, chắc chắn biết cái gì có thể làm và cái gì thể làm. Nhiều nhất có lẽ là trong công việc có chút tiếp xúc với Mạc Quyên, lại sợ mày giống như bây giờ suy nghĩ bậy bạ cho nên mới cho mày.” An Lương hổ là chuyên gia phân tích.







      Mạc Quyên cũng tính làm gì -- mấy năm nay bạn cũ của chú ấy khẳng định nhiều như biển lớn mênh mông.” Mộc Mộc thở dài.







      “Chẳng lẽ mày muốn người ta mấy năm qua đều giữ mình trong sạch, chờ mày lớn lên?” An Lương mỉm cười, đôi mắt cong cong, vô cùng xinh đẹp: “Ong bướm trong quá khứ của ông chú kia dù sao cũng qua rồi, mày còn mau đem tinh lực đặt vào ong bướm tương lai của người ta .”







      “Ong bướm tương lai?” Mộc Mộc hiểu.







      “Chính là bông hoa mày phải cố gắng bóc lột hết tinh lực của người ta ấy.” An Lương cười đến xuân ý dạt dào: “Cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn phải tiếp tục cố gắng.”







      Mộc Mộc muốn phản bác, điện thoại trong tay bỗng nhận được tin nhắn.







      Người gửi chính là đối tượng cách mạng của Mộc Mộc -- Trầm Ngang.







      làm gì thế?”







      “Em học.”







      “Kỳ nghỉ quốc khánh em tính đâu chưa?”







      “Dạ vẫn chưa quyết định.”







      “Vậy chúng ta Maldives nhé.”







      Mộc Mộc gõ “Vâng”, nhấn nút gửi.







      Liên tiếp tin nhắn qua lại đều bị An Lương nhìn thấy: “Maldives? Đây chính là nơi mà người đàn ông thành công đều thích mang sao nữ du lịch nhất đấy.”







      Nghĩ rằng mình thế mà lại được đãi ngộ giống như sao nữ, Mộc Mộc thầm mừng.







      “Có điều lần này, tấm thân con của mày chỉ có thể trở lại.” An Lương nhắc nhở: “Đàn ông dẫn bạn chưa từng phát sinh quan hệ du lịch, mục đích chỉ có -- cùng nàng ta phát sinh quan hệ.”

    2. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 27







      thể nào.” Mộc Mộc che ngực, khẩu thị tâm phi: “Tao nhất định cự tuyệt .”







      *Khẩu thị tâm phi: miệng đường tâm nghĩ nẻo







      “Nhưng biểu cảm của mày ràng là thực mong chờ a.” An Lương nháy mắt mấy cái: “Yên tâm, trước khi xuất hành tao giúp mày lên kế hoạch những thứ cần mua, đảm bảo an toàn.”







      Mộc Mộc biết lời An Lương hoàn toàn có lý. Sáu ngày bốn đêm du lịch, có đứa cháu nên bị sét đánh quấy rầy, và Trầm Ngang có khả năng phát sinh quan hệ.







      Quan trọng hơn là cũng bài xích chuyện cùng Trầm Ngang phát sinh quan hệ, tuy rằng thời gian hai người qua lại tính là dài, nhưng tình cảm đúng chỗ, việc này rồi cũng xảy ra cách tự nhiên thôi.







      *Bài xích: chán ghét, thích







      Nghĩ thông điểm ấy, sau khi tan học Mộc Mộc lập tức đến thẳng cửa hàng bách hóa, mua kem dưỡng da và thuốc mỡ triệt lông.







      Bởi vì, cho dù là thực vật cũng có ý thức bị ăn.







      Nhất định phải thơm ngon.







      Nghĩ đến mình lâu nữa bước vào giai đoạn mới của cuộc đời, Mộc Mộc vừa hưng phấn lại vừa khẩn trương.







      Từ cửa hàng ra vừa đúng giờ ăn trưa, Mộc Mộc bèn gọi điện thoại cho Trầm Ngang.







      ở đâu thế?”







      “Cùng khách hàng ăn cơm, sao vậy em?.”







      có gì, em chỉ thuận miệng hỏi thôi.”







      “Bây giờ hơi bận, để tối liên lạc với em sau nhé.”







      “...... Vâng.”







      Kết thúc cuộc gọi, Mộc Mộc cảm thấy có chút kỳ lạ -- tuy rằng ngày thường Trầm Ngang luôn cuồng làm việc, nhưng dù bận thế nào cũng chưa từng sốt ruột muốn cúp điện thoại của giống như hôm nay.







      Còn nghi hoặc bỗng phát phía trước có hai thân ảnh quen thuộc.







      là Trầm Ngang, là Tần Hồng Nhan, hai người cùng nhau bước vào nhà hàng.







      phải cùng khách hàng ăn cơm ư? Sao lại ở cùng Tần Hồng Nhan thế này?







      Nội tâm Mộc Mộc nghi hoặc càng sâu, suy nghĩ lát, cũng vào nhà hàng.







      Nhà hàng trang trí rất có phong cách, mỗi bàn đều được chia thành những gian có màn trúc và giá sách bao quanh, Mộc Mộc lặng lẽ vào gian phòng bên cạnh phòng của Trầm Ngang và Tần Hồng Nhan, ngồi xuống nghe lén.







      biết loại hành vi này tốt, nhưng nếu làm thế lại thấy trong lòng khó chịu giống như bị mèo cào vậy.







      Chỉ có thể an ủi chính mình, là do Trầm Ngang gạt trước.







      Mộc Mộc nín thở lắng tai, nghe thấy Tần Hồng Nhan mở lời --“Trầm Ngang, hình như hơi quá đáng rồi.”







      giờ sau, Mộc Mộc đẩy cửa phòng ngủ, chầm chậm bước vào.







      Lưu Vi Vi thấy sắc mặt khỏe, nhíu mày hỏi: “Làm sao vậy?”







      Mộc Mộc lắc đầu: “ có gì.”







      Lưu Vi Vi tin: “ có gì mà mày lại chưng cái bộ mặt thất hồn chán nản thế hả? Còn có, phải mày ra ngoài mua đồ sao? Sao lại mang về?”







      Mộc Mộc ngồi giường, cuộn người tự ôm lấy mình, trong giọng lộ ra tia mờ mịt: “Vốn mua được, nhưng cầm tay mới phát đó phải là hàng .”







      “Mua được hàng giả à? Sao mày lại nhìn kỹ hả?” Thấy sắc mặt Mộc Mộc khỏe, Lưu Vi Vi cũng có can đảm tiếp tục triển khai năng lực độc mồm của mình như thường ngày.







      “Tao nhìn kỹ rồi, nhưng thực quá giống, nhìn ra giả được.” Mộc Mộc chôn đầu sâu vào đầu gối, sắc mặt mỏi mệt.







      “Vậy phải tìm ông chủ, dám bán hàng giả, đáng ghét, mày phải bắt ông ta bồi thường, phải để ông ta trả giá đại giới mới được!” Bạn học Lưu Vi Vi vô cùng khí thế săn tay áo, thoáng chốc lộ ra bản sắc nữ tử hán*.







      *Nữ tử hán: giống nam tử hán, chỉ những người hùng







      Mộc Mộc ngẩng đầu, sắc mặt dần trấn tĩnh: “Đúng vậy, phải để ông ta trả giá đại giới mới được.”







      Mấy ngày sau chính là kỳ nghỉ Quốc khánh thường kỳ, vào buổi sáng đầu tiên của kỳ nghỉ, Trầm Ngang đón Mộc Mộc đến sân bay.







      Trong đại sảnh sân bay, Trầm Ngang thấy sắc mặt Mộc Mộc khỏe bèn khoác tay lên vai , thân thiết hỏi: “Mấy ngày nay sao vậy, hẹn em chơi em đều từ chối. Có chuyện gì xảy ra à?”







      Mộc Mộc cười gượng: “ có, chỉ là bận viết luận văn tốt nghiệp, thời gian có chút gấp gáp.”







      “Chuyên môn để sau, chờ về trường rồi lại tiếp tục viết, kỳ nghỉ này tập trung nghỉ ngơi thư giãn thôi.” Trầm Ngang nắm lấy đầu vai Mộc Mộc an ủi.







      Mộc Mộc mỉm cười, từ chối cho ý kiến, chỉ : “ nhanh gửi đồ .”







      “Vậy em ngồi đây nghỉ ngơi nhé, tiện thể trông cặp sách giúp .” Trầm Ngang đưa cặp sách mang bên mình sang cho , dặn dò.







      “Yên tâm, mất được đâu.” Mộc Mộc .







      “Mất hành lý sợ, chỉ sợ mất em thôi.” Trầm Ngang cười.







      Nhưng mà kỹ năng tán tỉnh lần này của Trầm Ngang lại phát huy tác dụng -- Mộc Mộc trái với thường lệ hề đỏ mặt.







      Gửi đồ xong, hai người mang túi xách vào cổng an ninh trong sân bay.







      Mộc Mộc trước, mọi thứ đều bình thường.







      Mà cặp sách của Trầm Ngang lại xuất vấn đề -- nhân viên kiểm tra an ninh từ trong cặp sách lấy ra con dao găm.







      Hai hàng lông mày Trầm Ngang nhíu chặt, giải thích: “Tôi biết tại sao nó lại nằm trong cặp sách của tôi.”







      Nhân viên kiểm tra an ninh nghiêm túc : “Thưa ông, mời ông cùng chúng tôi lát.”







      Trầm Ngang dù sao cũng là Trầm Ngang, tại thời điểm này mặt cũng chưa ra hoảng sợ, chỉ ngẩng đầu, nhìn Mộc Mộc trước đó xa.







      Mộc Mộc lẳng lặng làm khẩu hình với .







      Chỉ có ba từ.







      “Kẻ lừa đảo.”







      Lập tức, mọi thứ đều sáng tỏ.







      Người bỏ dao đích thực là .







      Giây lát đó, đầu óc Trầm Ngang vòng vo trăm ngàn xoay chuyển, chỉ kịp với Mộc Mộc câu: “Tin , chờ giải thích.”







      Sau đó Trầm Ngang bị nhân viên an ninh mang .







      Mộc Mộc biết, chắc chắn lần này Trầm Ngang bị giữ ba đến năm ngày. Mà trong lúc đó, kế hoạch của là ‘ở Maldives hưởng thụ ánh mặt trời biển dưới trời xanh mây trắng’.







      Đây là trả thù của .







      Khi máy bay cất cánh, Mộc Mộc nằm thoải mái trong khoang hạng nhất, trong đầu vang vọng những lời nghe lén trong nhà hàng ngày đó --







      “Trầm Ngang, hình như hơi đáng rồi.”







      “Tôi quá đáng? Chị Tần, chị lợi dùng tôi để thoát khỏi Thịnh Niên, chẳng lẽ quá đáng?”







      “Trầm Thịnh Niên là đóa hoa kỳ lạ được nuôi trong nhà mà ra, đáng lẽ phải tự mình thu thập mới đúng. Hơn nữa lúc trước nếu , tôi sao lại bị cậu ta quấn lấy chứ?”







      “Theo tôi thấy cũng là đóa hoa kì lạ , cho nên có thể hai người chính là đôi trời sinh, rất xứng.”







      “Trầm Ngang!”







      “Trợ lý Tần, tôi lần cuối cùng, về sau xin đừng lấy tôi làm tấm chắn nữa, hẳn nên biêt, tôi ghét nhất là việc bị người khác lợi dụng.”







      “Đúng vậy, ghét nhất bị người khác lợi dụng, nhưng lại thích lợi dụng người khác.”







      muốn gì?”







      “Lâm Mộc Mộc có biết lợi dụng con bé ?”







      “Cái đó và liên quan với nhau.”







      “Đúng là có liên quan với tôi, tôi chỉ là người ngoài cuộc mà thôi. Nhưng Trầm Ngang, Lâm Mộc Mộc chẳng qua chỉ là bé mới lớn, vô cùng đơn giản, như vậy rất dễ bị tổn thương. Nếu con bé biết vốn dĩ thích con bé, chẳng qua là vì diễn trò cho Trầm Thịnh Niên xem mới theo đuổi con bé và cùng con bé qua lại, có biết rằng con bé đau khổ thế nào ? Trầm Ngang, tôi lợi dụng với điều kiện tiên quyết là biết con cáo già, có năng lực tự bảo vệ mình cường đại, ai ai cũng thể gây tổn thương đến . Nhưng lại lợi dụng Lâm Mộc Mộc, so với chẳng khác nào cây cỏ, sinh vật đơn bào, là táng tẫn thiên lương*!”







      *Táng tẫn thiên lương: dã man,tàn bạo v.v..

    3. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 28







      “Tần tiểu thư, tại là đứng ở góc độ Thượng Đế để phán xét tôi sao?”







      “Tôi nghĩ rằng bất kể là ai đều có quyền phán xét : chính là con sói, mà Lâm Mộc Mộc chỉ là con cừu non, chỉ biết nhai cắn bé đến mức xương cốt cũng còn.”







      “Tôi thực , bản thân tôi rốt cuộc làm gì để khiến rút ra kết luận đáng sợ đến vậy.”







      và Lâm Mộc Mộc biết nhau qua xem mặt, nhưng ngày đầu tiên dẫn con bé đến gặp bọn tôi, còn tuyên bố con bé là bạn , muốn tôi từ bỏ. Trầm Ngang, tôi thừa nhận mình cố ý trước mặt Trầm Thịnh Niên thích , muốn lợi dụng để chặt đứt ý muốn trong đầu cậu ta. Bằng năng lực của , để đối phó Trầm Thịnh Niên chỉ cần suy nghĩ chút, dùng phương pháp gì chẳng được nhưng lại lợi dụng sinh viên mới ra ngoài xã hội? biết Trầm Thịnh Niên đa nghi, bền cố ý dẫn Lâm Mộc Mộc đến quán sushi App1e thường đến, muốn ấy nhìn thấy sau đó loan truyền tin tức có bạn ra ngoài. Tiếp đó thông qua mưu kế của tôi, trước mặt tôi và Trầm Thịnh Niên hôn Lâm Mộc Mộc, hoàn toàn xóa tan nghi ngờ của Trầm Thịnh Niên. Thủ đoạn của quá cao siêu, mỗi việc đều để lộ dấu vết, cũng chút sơ hở. Nhưng tình cảm phải là thứ có thể mua bán được, diễn xuất quá giỏi khiến Lâm Mộc Mộc đều tin là . Con bé còn non nớt trong chuyện tình cảm, bị mê hoặc liền chạy theo, còn chỉ cần khoanh tay ngồi nhìn, cũng tốt ấy nhỉ?”







      “Cho tới hôm nay tôi mới biết vì sao lại có biệt danh là ‘ giáo Tần’, trợ lý Tần quả lợi hại. Như vậy xin hỏi, hôm nay tới tìm tôi mục đích cuối cùng là gì? Hay hơn -- ruốt cuộc muốn gì?”







      phải ai cũng giống như , làm chuyện gì cũng vì lợi ích cá nhân. Mục đích hôm nay tôi đến đây, đó là khuyên hãy nhanh chóng buông tha cho Lâm Mộc Mộc. Tuy rằng tôi và con bé quen nhau lâu, nhưng tôi biết tính cách con bé, khi con bé biết được lòng ...... tin tôi , con bé làm ra chuyện gì, ngay cả và tôi cũng thể tưởng tượng nổi đâu.”







      như vậy, đây là lo cho tôi?”







      nghĩ nhiều rồi, nếu là lo tôi lo cho Lâm Mộc Mộc hơn. Con bé đơn thuần như vậy chỉ thích hợp người lương thiện biết quý trọng con bé, chứ phải là con cáo già xảo quyệt như .”







      “Đúng vậy, giống như , lợi dụng tôi, mà tôi lại lợi dụng Lâm Mộc Mộc. Nhưng nếu tôi làm theo làm sao bây giờ? cho ấy? cảm thấy ấy tin lời sao?”







      “Trầm Ngang, chuyện tình cảm thể giả vờ mãi, ngày nào đó con bé biết. Lâm Mộc Mộc là tốt, đáng tiếc biết trân trọng. Nhưng tôi hi vọng, lúc hiểu được phải trân trọng con bé con bé rời xa rồi.”







      Mộc Mộc nhớ bản thân về phòng thế nào, chỉ nhớ đầu óc như Trân Châu cảng bị đánh bom, mọi thứ tan vỡ, vương rãi khắp nơi mặt đất.







      Tất cả mọi thứ tựa như , rồi tất cả mọi thứ lại đến khó tin.







      Trước kia có người từng cho : Đồ tốt, thường phải đồ .







      Bây giờ ngẫm lại, quả đúng như thế.







      Cho tới nay, luôn có cảm giác -- Trầm Ngang luôn dấu cái gì đó.







      cũng từng nghi ngờ, nhưng luôn bị lời ngon tiếng ngọt của làm mờ mắt, chưa từng tìm hiểu đến cùng.







      Mà bây giờ, cuối cùng được phơi bày ràng.







      ra là che giấu, che giấu trái tim mình.







      Cũng khó trách, Lâm Mộc Mộc chẳng qua chỉ là người có dung mạo thanh tú, gia đình nghiệp có thể tính là bình thường, tính cách cũng mềm dẻo lấy lòng, sao lại có khả năng mê hoặc Trầm Ngang chỉ trong vài lần gặp mặt chứ?







      ra tất cả đều là vở kịch.







      vở kịch mà thôi.







      Nhớ tới những lời ngọt ngào nồng cháy, cổ họng Mộc Mộc bỗng trào dâng chất lỏng chua xót, dần dần xói mòn trái tim căng đầy thành những lỗ , tựa như bề mặt mặt trăng.







      Chung quy quá ngây thơ rồi, người ta chỉ cần khua môi múa mép, vui vẻ hớn hở bưng cả thể xác và tâm hồn đều dâng tặng, lại chưa bao giờ nghĩ rằng, Trầm Ngang chỉ rảnh rỗi dư thừa tinh lực chơi đùa với , giống như chơi đùa với thú cưng chó mèo mà thôi.







      Bọn họ qua lại mấy tháng, mới đầu Mộc Mộc tuy đâm sâu vào nhưng tình cảm đối với Trầm Ngang ngày càng tăng lên. Bất luận thế nào cũng chưa bao giờ nghĩ, lại là con người khác.







      người từng gần gũi như vậy mà lại có tâm cơ sâu như thế, khiến sởn tóc gáy.







      Mà cái khiến thể chấp nhận, đó chính là đánh mất tự tin.







      Chuyện tình đầu tiên còn chưa bắt đầu, người đó bỏ chạy; Mà chuyện tình thứ hai, chỉ là vở kịch.







      Mộc Mộc thầm nghĩ, liệu có phải tốt cho nên mới khiến họ làm chuyện tổn thương như vậy .







      chuyện tình kết thúc đáng sợ nhất phải là quên được, mà là đánh mất niềm tin và hi vọng về tương lai của bản thân mình.







      Vì thế, Mộc Mộc rất hận Trầm Ngang.







      Kẻ lừa đảo này chỉ lừa mất trái tim , còn suýt nữa lừa luôn cả thân thể .







      Nghĩ tới sắp đến Maldives du lịch, Mộc Mộc càng thêm tức giận -- ta còn muốn lừa dối mình cho đến khi ăn xong.







      Đời trước Lâm Mộc Mộc cũng phải thiếu nợ nhà họ Trầm, người chú xem là cây thương sử dụng còn đứa cháu lại đem làm thanh kiếm để dùng, cả hai đều biến thành con khỉ đùa giỡn, là khinh người quá đáng!







      “Vậy phải tìm ông chủ, dám bán hàng giả, đáng ghét, mày phải bắt ông ta bồi thường, phải để ông ta trả giá đại giới mới được!”







      May mà Lưu Vi Vi nhắc nhở .







      Đúng vậy, thể cứ thụ động bị đánh, phải chủ động tấn công. Chuyện đến mức này, hoàn toàn sai, tất cả đều là lỗi của Trầm Ngang.







      Lỗi vô cùng nặng.







      Nghĩ vậy, Mộc Mộc đè nén cơn tức, kiềm chế xúc động muốn tìm Trầm Ngang ngả bài.







      Mấy ngày trước khi , Mộc Mộc lấy cớ phải viết luận văn để tránh gặp mặt -- sợ bản thân lộ ra biểu cảm chán ghét, cho dù chút dấu vết để lại cũng khiến con cáo già gian xảo Trầm Ngang phát .







      Khi ở trong sân bay, Mộc Mộc thừa dịp Trầm Ngang gửi hành lý, bí mật đem con dao mới mua đặt vào trong cặp sách cá nhân của -- Trong kỳ nghỉ dài hạn, an ninh mọi nơi đều kiểm tra rất nghiêm ngặt, mà Trầm Ngang mang theo dao lên máy bay, nhất định bị tạm giữ.







      Quả nhiên, mọi chuyện đều diễn ra như dự đoán của .







      Trầm Ngang bị dẫn , còn thoải mái ngồi máy bay đến Maldives, từ từ nhàn nhã uống nước ngọt, ăn bữa cơm ngon lành.







      Mộc Mộc đáng lẽ nên hãnh diện mới đúng, nhưng thực tế tim như chứa cả tảng đá, gạt được.







      Đến giờ mới biết, ra trong tình , giết địch ngàn bản thân cũng tự tổn hại đến tám trăm rồi.
      Sue ú thích bài này.

    4. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 29







      Trầm Ngang đặt trước căn phòng tại biệt thự bãi biển Jumeirah rộng sáu trăm mét vuông, nơi tách khỏi đất liền, phong cảnh tuyệt đẹp, còn có người phục vụ và đầu bếp riêng phục vụ suốt 24 giờ.







      Tâm tình Mộc Mộc chán nản, chỉ có thể dựa vào thực phẩm để giải tỏa.







      Vừa lên đến đảo, lập tức đến nhà hàng, gọi ra nào là cua đế vương, tôm hùm, cá ngừ chiên dừa, thơm ngon nhiều vị cùng vô số nước hoa quả của miền nhiệt đới.







      Bữa cơm này, Mộc Mộc ăn đến phình cả bụng, cảm thấy vô cùng hài lòng.







      Trở lại biệt thự, người phục vụ giúp chuẩn bị bồn tắm lớn, bên cạnh còn bố trí những ngọn nến lung linh, gian lãng mạn chết người.







      Người phụ vụ dùng tiếng thân thiết hỏi: “Lâm tiểu thư, trước đó đặt phòng khách sạn phải còn có vị Trầm tiên sinh nữa ư?”







      ta tới được.” Mộc Mộc lắc đầu.







      “Bởi vì công việc sao?” Quản gia tò mò.







      Mộc Mộc biến sắc trả lời: “ phải, ta bị tai nạn xe chết rồi.”







      Người phục vụ ngay lập tức cứng mặt.







      Hào phóng boa cho người ta, Mộc Mộc bảo người phục vụ tùy ý, còn mình nằm trong bồn tắm siêu lớn có thể chứa cả bốn người.







      mặt nước, những cánh hoa hồng dập dìu trôi lững lờ đậm chất nghệ thuật, Mộc Mộc ngâm mình bên trong dần trào dâng cảm giác đau buồn.







      Người ta Maldives chính là thánh địa trăng mật, cho nên nơi đây thường được các cặp đôi ưu tiên lựa chọn du lịch. Sau khi đến, nhìn đảo toàn những cặp tình nhân, ai ai cũng có đôi có cặp khiến lòng khó chịu đến cực điểm, trông thấy mấy người ôm nhau liền muốn xông tới đá cho họ phát.







      Vốn nghĩ nhân dịp này phải tận dụng thời gian nghỉ ngơi để triệt quên Trầm Ngang , nhưng khí lãng mạn ngọt ngào hòn đảo , ngược lại càng làm thêm nhớ Trầm Ngang.







      Đương nhiên, loại nhớ này mang theo căm thù.







      Nếu có tình cảm với , tại sao lại tỏ vẻ tình sâu như biển ra để lừa ? Chẳng lẽ đúng như châm ngôn , trái tim và hành động của đàn ông đều có thể thực đồng thời rệt như vậy?







      Đối với cuộc tình này, Trầm Ngang chỉ là diễn kịch đương nhiên có thể tùy thời thoát ra, nhưng lại làm khổ . rồi là phải trả giá, bỗng dưng thu lại là chuyện tuyệt đối thể, sau này biết phải trải qua bao nhiêu đêm tịch mịch mới có thể chữa khỏi đây.







      Nghĩ vậy, Mộc Mộc hận thể biến kiếp sau của Trầm Ngang thành nắm hạt dưa, để cho nhai cắn róc cả da lẫn thịt.







      cao hứng nghiến răng nghiến lợi, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng động rất . Bây giờ gần nửa đêm, xung quanh chỉ có tiếng côn trùng réo rắt, tiếng động lạ thình lình vang lên khiến cả người Mộc Mộc cứng ngắc, trong đầu nhanh chóng lóe lên vô số hình ảnh khủng bố.







      Mộc Mộc cầm tinh đà điểu, dám quay đầu, cả người run rẩy chờ đợi trong bồn tắm lớn.







      Cẩn thận lắng nghe, lại phát đó là tiếng bước chân rất .







      Nếu có lệnh của , người phục vụ chắc chắn tự ý vào, mà phòng này lại chỉ có mình ở, chẳng lẽ là mấy tên trộm cướp?







      Cho dù thế nào, bây giờ chỉ có thể tự bảo vệ mình.







      Mộc Mộc cố gắng ổn định tâm trí, lắng nghe tiếng bước chân kia cách mình càng lúc càng gần, dường như ở ngay bên tai, bất ngờ quay người, dùng khăn tẩm đầy nước ra sức đánh mạnh vào kẻ kia.







      Khăn mặt sắp đánh tới mục tiêu bỗng dưng dừng lại, vô số giọt nước do va chạm tung ra, đủ để Mộc Mộc thấy mặt Trầm Ngang.







      Sợ hãi nháy mắt bị thay thế bằng tức giận, Mộc Mộc trừng mắt, hét lớn: “Sao vẫn dám xuất trước mặt tôi?!”







      “Em hoan nghênh đến vậy sao? là vinh hạnh cho quá.” Trầm Ngang dán mắt nhìn cảnh sắc dưới cổ Mộc Mộc, tập trung chăm chú, nhìn chớp mắt.







      Lúc này Mộc Mộc mới nhận ra nửa thân đều lộ ra khỏi nước, nên hay nên nhìn đều bị Trầm Ngang đáng chết này thấy hết.







      vội vàng ngồi xuống, giấu cơ thể từ cổ xuống ngập sâu trong nước, che bộ ngực chất vấn: “Sao bị tạm giữ?”







      “Trong sở cảnh sát có bạn cũ của , sau khi giải thích ràng bọn họ liền thả , mà nghĩ em ở mình chắc chắn rất đơn, cho nên bay chuyến sớm nhất qua đây.” Trầm Ngang bình tĩnh kể lại, tựa như chuyện trước đó lợi dụng Mộc Mộc và chuyện Mộc Mộc hãm hại hoàn toàn tồn tại.







      bản lĩnh đấy, tôi thua tâm phục khẩu phục, sáng mai tôi bay chuyến sớm nhất về nhà, từ sau chúng ta nước giếng phạm nước sông, giang hồ gặp nhau cũng đừng tỏ ra quen biết.” Giọng điệu Mộc Mộc sắc bén.







      Ông chú Trầm còn là ông chú tốt trong nhận thức của nữa, cho nên hoàn toàn có thể cần gặp lại .







      “Mộc Mộc, vé máy bay, hộ chiếu, chứng minh nhân dân và thẻ ngân hàng của em tạm giữ giúp em, chờ kỳ nghỉ này chấm dứt trả lại cho em.” Ý Trầm Ngang thể ràng hơn.







      Mộc Mộc thể , ít nhất cho phép của Trầm Ngang, được .







      “Trầm Ngang, khốn nạn!” Mộc Mộc giận dữ: “Rốt cuộc muốn gì?”







      tình đến nước này, ta còn có mặt mũi đến uy hiếp ?







      “Mộc Mộc, muốn em nghe giải thích.” Trầm Ngang đến cạnh bồn tắm lớn, ngồi xuống.







      “Rất xin lỗi, tôi muốn nghe!”







      Nếu phải hai tay bận che ngực, Mộc Mộc chắc chắn bịt hai tai.







      Bây giờ biết, loại phim truyền hình não tàn với tình tiết “em nghe, em nghe” kia ra đều có nguồn gốc từ đời . Đối với người mình cực kỳ chán ghét căm giận căn bản muốn nghe người đó chuyện.







      biết em tức giận, như vậy , chờ em nguôi giận rồi giải thích.” Trầm Ngang .







      Sau đó...... ngồi bên cạnh bồn tắm, yên lặng chờ đợi.







      Đợi cho đến khi cây nến trắng lãng mạn cháy hết gần như còn, nước trong bồn tắm cũng dần lạnh tanh, Mộc Mộc kiềm chế được : “Sao vẫn chưa ra ngoài?”







      đợi em nguôi giận.” Trầm Ngang trả lời.







      Vẻ mặt của còn rất nghiêm túc, nghiêm túc đến mức Mộc Mộc tin rằng có thể cùng nháo đến hừng đông.







      Mộc Mộc tức đến sôi máu -- quả nhiên chú cháu nhà, toàn thích dùng loại uy hiếp này, mẹ kiếp!







      Nếu là loại nữ tử hán* như Lưu Vi Vi e chừng bình tĩnh lõa thể đứng dậy bỏ .







      Nếu là loại mỹ nhân độc miệng như An Lương e chừng dùng hết các loại từ ngữ ác độc bức chết .







      Nhưng phải là Lưu Vi Vi, cũng phải là An Lương, chính là Lâm Mộc Mộc.







      Vì thế, chỉ có thể thỏa hiệp: “Tôi hy vọng có thể giải thích càng ngắn càng tốt, tôi có kiên nhẫn nghe thao thao bất tuyệt*.”







      *Nữ tử hán: giống nam tử hán, ý chỉ người hùng







      *Thao thao bất tuyệt: lải nhải dài dòng







      “Đầu tiên, muốn em trả lời , có phải em nghe thấy cuộc đối thoại giữa và Tần Hồng Nhan cho nên mới giận hay ?” Trầm Ngang hỏi.







      “Đúng, nhưng tôi phải giận , tôi và kết thúc.” Mộc Mộc sửa lại cho đúng.







      “Vì sao?” Trầm Ngang hỏi.







      Mộc Mộc nhất thời bỗng có xúc động dìm cái đầu thông minh kia của xuống bồn tắm ba phút: “Bởi vì tôi nhờ thế mới biết, ra thích tôi, cùng tôi qua lại, thậm chí còn dùng mọi biện pháp theo đuổi tôi chẳng qua là vì diễn kịch trước mặt đứa cháu của . Tôi cũng phải là con ngốc, làm sao có thể ở cùng với kẻ lừa đảo chẳng có tình cảm gì với mình chứ?”







      Trầm Ngang nhìn thẳng vào Mộc Mộc, ánh mắt kia sắc bén mà dịu dàng: “ chỉ thừa nhận bản thân từng lợi dụng em, nhưng chưa bao giờ thừa nhận rằng có tình cảm với em.”

    5. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 30







      “Mời tiếp tục.” Đến lúc này, Mộc Mộc trái lại càng thêm bình tĩnh.







      nghĩ hẳn em biết tình cảm của Thịnh Niên đối với Trợ lý Tần, ấy đối thằng bé mà tựa như sinh mệnh tồn tại thể tách rời trong cuộc sống của nó. Có lẽ tình cảm của thằng bé này quá mức mãnh liệt và cố chấp khiến Trợ lý Tần khó có thể tiếp nhận, cho nên luôn từ chối thằng bé theo đuổi. Trước đó, ấy dùng để ngụy trang, rằng thích , muốn Thịnh Niên biết khó mà lui. tuy là chú của Thịnh Niên, thằng bé cũng luôn tôn kính với , nhưng chỉ cần liên quan tới Tần Hồng Nhan, con người thằng bé hoàn toàn thay đổi, cái gì cũng thèm để ý, cái gì thèm đếm xỉa. Sau đó, thằng bé còn bắt đầu cố ý nhằm vào . Dĩ nhiên cõng cục nợ này, cũng muốn tham gia quá sâu vào chuyện tình giữa hai người đó nữa, cho nên đồng ý xem mặt với em. mặt, muốn tìm người con đảm đương chức trách bạn , giúp rời khỏi cục diện hỗn loạn này; Mặt khác, cũng xác định rằng, bản thân đến lúc nên lập gia đình.”







      “Bằng điều kiện của , muốn tìm bạn hẳn là nhiều như sao trời. Vậy mà lại chọn tôi, chắc hơn phân nửa là vì thấy tôi trẻ tuổi, ít kinh nghiệm xã hội cho nên dễ tin những lời dối của phải ?”







      Mộc Mộc cúi đầu nhìn những cánh hoa mặt nước -- thời gian quá lâu, cánh hoa lại bị ngâm trong nước nóng nên mất vẻ mềm mại.







      Hóa ra hoa rơi cùng nước chảy.







      Mộc Mộc vốn cho rằng là nước chảy, nhưng thực tế, vô tình mới là Trầm Ngang.







      Chuyện tình cảm này từ khi bắt đầu, nguyện vô tình.







      Trầm Ngang phản bác, nhưng giọng càng lúc càng : “Sau đó dẫn em gặp Tần Hồng Nhan và Thịnh Niên, cũng tuyên bố em là bạn .”







      khi như vậy, vì sao còn muốn có thêm lần thứ hai, lần thứ ba?” Mộc Mộc chú ý thấy nước trong bồn tắm bỗng nhiên nổi lên những gợn sóng .







      Ngay cả cũng nhận thức được rằng, cơ thể mình run rẩy.







      Nếu chấm dứt ngay từ lần đầu tiên tốt rồi, bỏ ra nhiều tình cảm như vậy, cũng tiếp tục đau khổ mà chẳng biết khi nào mới kết thúc.







      “Tần Hồng Nhan đương nhiên nhận ra được sơ hở giữa và em, ấy tuyệt đối dễ dàng buông tay. Vì thế mới hẹn em ra ngoài, để cho tất cả mọi người đều biết quan hệ giữa chúng ta, và cuối cùng là để cho Trầm Thịnh Niên hoàn toàn mất nghi ngờ.” Trầm Ngang tiếp tục trần thuật.







      “Ý muốn tới màn hôn tôi trước mặt bọn họ lần đó sao? Kế trong kế phải ? Rất ngoạn mục, hóa ra tôi chỉ là công cụ tạo niềm vui trong cuộc sống của các người mà thôi.” Mộc Mộc tuy như vậy, nhưng trong đầu lại nghĩ đến đêm đó đưa về nhà trong tiếng ve ngân.







      Đó vốn là đêm hề tầm thường trong cuộc sống của .







      Hóa ra là vậy.







      Trầm Ngang luôn có khả năng chỉ cần liếc mắt cái có thể nhìn thấu Mộc Mộc: “Mộc Mộc, những lời hôm nay đều là , có thể chúng khiến em đau lòng. Nhưng lòng muốn , từ khời khắc hôn em là muốn qua lại với em. Hơn nữa, kết hôn chính điều kiện tiên quyết. Bởi vì lúc đó, hiểu được bản thân mình thích em rồi.”







      Mộc Mộc cúi đầu, những gợn sóng trong bồn tắm dần dần tĩnh lặng, phản chiếu hình ảnh chồng lên nhau, mờ ảo tựa như .







      chậm rãi : “Trầm Ngang, tôi vẫn hiểu chuyện -- tại sao lại thích tôi?”







      “Chuyện tình cảm này nọ, khó có thể ràng.” Đôi mắt Trầm Ngang dịu dàng nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ: “Có lẽ thích em đơn thuần, có lẽ thích em đối với tình cảm trung trinh*, hoặc có lẽ vì gì cả, chỉ đơn giản bởi vì em là Lâm Mộc Mộc.”







      *Trung trinh: chung thủy, lòng dạ







      Mộc Mộc bật cười ha hả: “Nếu phải trước đó nghe thấy cuộc chuyện kia, tôi nhất định cảm động đến rơi lệ.”







      Có lẽ khóc, bởi vì Mộc Mộc cảm giác được hốc mắt có chút cay cay. ngẩng đầu, buộc mình phải nuốt nước mắt vô dụng vào trong: “ từng với tôi cái gì nhỉ? ‘Đừng dùng tiêu chuẩn bạn trai thử thách tạm thời nữa, mà hãy dùng tiêu chuẩn chọn chồng thử thách đời’ phải ? Bây giờ xem ra, là cố ý mang tôi tới tham dự cuộc gặp mặt bạn cũ, cố ý để cho họ ở trước mặt tôi kể về bạn cũ của , cố ý uống rượu, cố ý gọi tên tôi. Sau đó tôi bị cảm động, chẳng cần làm gì cả, tôi đồng ý cùng qua lại...... Trầm Ngang, bây giờ tôi rốt cuộc mới hiểu được hàm nghĩa câu đó của Trợ lý Tần -- tôi làm sao có thể là đối thủ của chứ?”







      Cấp bậc giữa , là cách nhau trời vực.







      Những lời tâm tình ngày xưa, bây giờ nhớ lại quả là mỉa mai lớn.







      Trầm Ngang cũng phủ nhận: “ thừa nhận thủ đoạn theo đuổi em hề quang minh chính đại, nhưng tất cả toan tính đều được thành lập dựa điều kiện tiên quyết là thích em, muốn cùng em bên nhau trọn đời.”







      “Cho nên nghĩ rằng, tôi dĩ nhiên nên chấp nhận toàn bộ, cho là như vậy phải ?” Mộc Mộc thở sâu.







      chỉ muốn em cho cơ hội, đừng vội vàng kết án tử hình đối với tình cảm của chúng ta.” Trầm Ngang muốn vươn tay đụng vào Mộc Mộc, nhưng cánh tay vừa cử động, bỗng phát Mộc Mộc theo bản năng lui ra sau.







      Giống như xem là rắn rết.







      Ánh trăng mờ ảo nhàng len qua khung cửa sổ, bao phủ bờ vai trần mềm mại của Mộc Mộc, làm nổi bật cơ thể mỏng manh: “Trầm Ngang, tôi dám... cho cơ hội. Giữa chúng ta, mỗi giờ mỗi phút đều tràn ngập lừa dối và mưu. Tình tin tưởng của tôi đối với , bị những thứ dơ bẩn này đánh bay hết rồi. Tôi biết làm sao mới có thể tin lần nữa, tin tưởng tình cảm của chúng ta. , khiến tôi sợ hãi, có lẽ giờ này tôi, nhưng sau này hết rồi, liệu dùng mưu kế nào để đối phó tôi đây? Nghĩ vậy, tôi rất sợ.”







      Tay phải của Trầm Ngang siết chặt vào thành bồn tắm: “Mộc Mộc, ít nhất em phải tin rằng, gây thương tổn cho người phụ nữ .”







      “Bây giờ tôi biết bản thân phải nên tin gì và nên tin gì, có lẽ bạn cũ của ngoại tình đều do dồn ép ấy phải ?”







      Nghe vậy, tay phải Trầm Ngang đột nhiên dùng sức, các khớp xương giống như muốn xé rách cả da thịt.







      “Tôi xin lỗi.” Lúc này Mộc Mộc mới ý thức được bản thân khẩu bất trạch ngôn*, giọng cũng dịu lại: “Trầm Ngang, chiến đấu trong xã hội nhiều năm, chắc cho rằng lừa dối và mưu mới có thể sinh tồn được. Nhưng trong thế giới của tôi, có những thứ dơ bẩn đó-- có lẽ đây chính là khác nhau cơ bản giữa chúng ta. từng , có thử qua, tôi làm sao biết giữa chúng ta là thể? Bây giờ chúng ta thử qua, ra là thể.”







      *Khẩu bất trạch ngôn: lời chuẩn bị, suy xét







      “Trầm Ngang,” Mộc Mộc nghiêm túc nhìn , gằn từng tiếng tuyên bố: “Chúng ta chia tay .”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :