1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nghe nói chú yêu Loli - Tát Không Không (83c+2NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 21







      Mộc Mộc nhìn chằm chằm vào dĩa khoai tây trước mặt, sau lúc mới : “Đây là loạn luân đấy.”







      Giọng điệu khá nghiêm túc.







      Trầm Thịnh Niên hiểu: “ cũng phải là dì tôi, loạn luân cái gì?”







      “Ý tôi là, chuyện thầm mến chú mình là loạn luân ấy. tốt, rất tốt.” Mộc Mộc lắc đầu thở dài.







      Giờ khắc này, Trầm Thịnh Niên đặc biệt muốn cầm dĩa khai tây trước mặt san bằng khuôn mặt ai đó.







      Mộc Mộc giải thích: “Trợ lý Tần thích chú , theo đuổi ấy. Bây giờ tôi thích chú , lại chạy đến dụ dỗ tôi. Điều này chứng minh muốn chú mình thành gia lập thất, thế nên ngoài việc thầm mến chú mình đến phát cuồng ra tôi thể nghĩ thêm lý do thứ hai nào khác.”







      Người cháu vốn là biến thái xinh đẹp, cho nên việc cậu ta thầm mến chú mình Mộc Mộc cũng chẳng mấy ngạc nhiên.







      “Tại sao chịu tin nhỉ?” Trầm Thịnh Niên nhìn thẳng vào mắt Mộc Mộc: “Mộc Mộc, tôi thích em.”







      Mộc Mộc thèm để ý đến hi vọng mong mong trong mắt Trầm Thịnh Niên: “Cho dù đầu óc có hỏng thích tôi cũng chẳng liên quan gì tới tôi hết, bạn trai tôi là Trầm Ngang.”







      “Có lẽ bây giờ em thích chú ấy, nhưng sau này sao?” Trầm Thịnh Niên khuyên nhủ: “Em từng nghĩ tới chưa, vào lúc em hai mươi lăm tuổi tràn trề sức sống chú ấy bốn mươi tuổi, sắp già rồi.”







      “Thế Trợ lý Tần còn lớn hơn hơn mười tuổi đấy, chẳng phải cũng ấy đến chết còn gì? Còn nơi này từ khi bắt đầu là của ấy, cả đời này ấy đừng mong đến được với người đàn ông khác còn gì?” để ý, Mộc Mộc vô tình buột miệng ra những lời nghe lén hôm ấy.







      nghe thấy những lời này?” Ánh mắt Trầm Thịnh Niên lập tức trầm xuống.







      Mộc Mộc vội bỏ chạy ngay: “ tóm lại, nếu hai người quyết định bắt đầu tuổi tác phải là vấn đề quan trọng. Hôm nay xem như tôi chưa nghe thấy gì, giờ tôi phải học, tạm biệt.”







      Mộc Mộc cứ nghĩ Trầm Thịnh Niên thổ lộ với mình chẳng qua là tình trạng bất thường của biến thái, cần để ý. Ai dè ngày hôm sau, và những ngày liên tiếp, Trầm Thịnh Niên luôn đến trường tìm .







      Đợi ở ký túc xá, chặn ở thư viện, đón ở căn tin.







      Đưa hoa, đưa quà, đưa vé xem ca nhạc.







      Mỗi chiêu đều siêu lãng mạn, bạn học Lưu Vi Vi nhìn mà ghen tị đến mức muốn tiêu diệt Mộc Mộc sau đó chuyển sang cho mình: “Lâm Mộc Mộc, mày có ông chú rồi còn thông đồng với đứa cháu, quả thực là chiếm hầm cầu mà **, đáng ghét hơn lại còn chiếm được hầm cầu khảm vàng xung quanh a.”







      Mộc Mộc cảm thấy mình so với đậu nga tỷ tỷ còn oan hơn, cũng biết hầm cầu khảm vàng Trầm Thịnh Niên kia nổi điên gì, trước đó phải theo đuổi Tần Hồng Nhan đến mức gà bay chó sủa cơ mà, sao lại đột nhiên cảm thấy hứng thú với thế biết.







      Có điều, người khác thường hành vi dĩ nhiên cũng khác thường.







      Để hiểu tinh này rốt cuộc muốn làm gì, hôm nay Mộc Mộc mua lô kẹo ngọt đến thăm Tần Hồng Nhan.







      Lại , mấy băng sơn mỹ nhân phải bình thường đều thích ăn những thức ăn như rau, dưa, salad linh tinh gì đó, nhưng Tần Hồng Nhan lại thích ăn đồ ngọt, đặc biệt là loại ngọt đến phát ngấy hoặc tương tự như vậy. Mộc Mộc thường thấy mỗi lúc nghỉ ngơi Tần Hồng Nhân đều cầm bánh rán ăn, bên uống trà sữa chocolate nhưng dáng người vẫn luôn thon thả, chưa từng mập ra.







      cơ thể như vậy đáng ghen tỵ, cũng khó trách ở công ty ấy luôn lẻ loi mình.







      Ôm bánh rán tẩm vừng thơm phức, Mộc Mộc bước vào văn phòng của Tần Hồng Nhan, đúng lúc trông thấy ấy đứng ngây người trước cửa sổ sát đất, chăm chú nhìn về phía trước.







      Lướt qua những toàn nhà cao thấp có thể thấy con sông bao quanh thành phố. Cuộc sống hàng ngày cũng như dòng nước chảy, vĩnh viễn bao giờ quay trở lại.







      Vào giây phút đó, Tần Hồng Nhan luôn luôn mạnh mẽ lạnh lùng ấy thế mà trong ánh mắt lại có đơn hiu quạnh.







      Cũng may mùi thơm ngọt ngào của bánh rán cứu rỗi ấy, sau khi ăn xong, Tần Hồng Nhan liền hỏi Mộc Mộc: “ tới đây làm gì?”







      Mộc Mộc rơi lệ đầy mặt, bà chị à, tốt xấu gì chị cũng vừa mới ăn sạch lễ đến thăm của tôi đó, có thể nhiệt tình chút hả?







      Cũng may quen với Tần Hồng Nhan lạnh lùng bình tĩnh, Mộc Mộc khôi phục tinh thần, sau đó cân nhắc từng từ hỏi: “Gần đây Trầm Thịnh Niên có thường xuyên tới tìm ?”







      Tần Hồng Nhan chuyên tâm nhìn vào màn hình máy tính, ngẩng đầu hỏi: “ hỏi chuyện này làm gì?”







      “Cũng có gì, chỉ nhân tiện hỏi thôi.” Mộc Mộc ấp úng lát, lát sau rốt cuộc cũng kể: “Chuyện là, ra gần đây cậu ta bỗng nhiên thường xuyên tới tìm tôi, tôi cảm thấy kỳ lạ quá.”







      “Ý của là, cậu ta theo đuổi ?” Tần Hồng Nhan vẫn như cũ chăm chú nhìn vào màn hình máy tính nhưng ngón tay tiếp tục gõ lên bàn phím nữa.







      “Theo như cậu ta là thế, nhưng tôi cảm thấy chuyện này đáng tin chút nào.” Mộc Mộc gãi đầu.







      “Đầu óc cậu ta có vấn đề, đừng để ý tới cậu ta là được rồi.” Ngón tay Tần Hồng Nhan lại bắt đầu bay nhảy bàn phím máy tính.







      “Vậy cuối cùng có quan tâm cậu ta hay ?” Mộc Mộc nghiêng người hỏi.







      Tần Hồng Nhan nheo mắt: “ tưởng rằng cho tôi vài cái bánh rán là có thể moi chuyện à?”







      ở chung lâu ngày như vậy, Mộc Mộc đương nhiên hiểu Tần Hồng Nhan hề giống bề ngoài cao cao đáng sợ nên tiếp tục gặng hỏi: “Rốt cuộc có hay ?”







      Tần Hồng Nhan mất kiên nhẫn đáp: “ có.”







      Mộc Mộc tin: “ chút cũng có sao? Phải có chút chứ.”







      Thường liệt nữ rất sợ triền lang, đứa cháu cho dù có biến thái cũng là biến thái xinh đẹp, hơn nữa theo đuổi lâu như vậy, Tần Hồng Nhan chắc chắn phải xí có tình cảm đối với cậu ta chứ.







      *Liệt nữ: chỉ người con thà chết cũng phải bảo vệ trinh tiết







      *triền lang: chỉ người bám đuôi dai như đỉa







      “Tôi lại lần cuối” Tần Hồng Nhan trả lời dứt khoát: “Từ, trước, đến, nay, , chút, cũng, , có.”







      Mộc Mộc vẫn tin: “Vậy nếu tôi bỏ Trầm Ngang chấp nhận cậu ấy, cũng ok à?”







      Tần Hồng Nhan cười lạnh: “Tôi cầu còn được.”







      Tần Hồng Nhan vốn là băng sơn mỹ nhân, tiếng cười lạnh của ấy tuyệt đối có thể khiến người khác nổi da gà. Nhưng lúc này bỗng dưng biến sắc ảm đạm.







      Mộc Mộc quay đầu, phát đứa cháu biết đứng ở cửa từ khi nào.







      “Mộc Mộc, nghe rồi chứ.” Đứa cháu cười tươi như gió xuân phơi phới, nhưng ánh mắt kia lại rét lạnh đến cực điểm: “Chị Tần đối với tôi , chút, tình, cảm, cũng, , có.”







      “Cậu tới đây làm gì?” Tần Hồng Nhan tức giận hỏi.







      “Yên tâm, chị Tần, tôi phải tới tìm chị.” Trầm Thịnh Niên vừa vừa bước đến bên cạnh Mộc Mộc, vươn tay khoác vai , tư thế vô cùng thân thiết: “Tôi tới để đón Mộc Mộc, muốn cho ấy ngạc nhiên bất ngờ.”







      “Trầm Thịnh Niên, đừng gây chuyện nữa!” Tần Hồng Nhan nhíu mày.







      “Ai tôi gây chuyện? Tôi Lâm Mộc Mộc.” Hàng mi cong dài của Trầm Thịnh Niên từ từ nâng lên: “Hai người đều tin? Như vậy, tôi chỉ có thể dùng hành động để chứng minh thôi.”







      Mộc Mộc biết chú cháu nhà này đều là cầm thú, khác nhau duy nhất chính là đại cầm thú ra vẻ đạo mạo và tiểu cầm thú giảo hoạt quỷ quái.







      Cho nên lời của tiểu cầm thú vừa thốt ra Mộc Mộc liền theo bản năng bỏ chạy.







      Nhưng vẫn chậm bước -- Trầm Thịnh Niên dùng tay giữ chặt gáy , mạnh mẽ áp tới, chuẩn xác hôn lên môi .

    2. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 22







      Mẹ kiếp, loạn luân, so với [Giông Tố] mụ nội nó đều là loạn luân.







      Bị người luôn gọi mình là “dì ” cưỡng hôn, đầu Mộc Mộc sắp nổ tung thành bốn mảnh rồi.







      Trầm Thịnh Niên này nghĩ là nhân dân tệ à, ai ai cũng có thể hôn cái sao.







      Mộc Mộc buồn bực, dùng sức đẩy Trầm Thịnh Niên ra, vừa định giơ tay tát cậu ta cái bỗng khóe mắt thấy Apple cầm tài liệu đứng ngây người trước cửa, bịt miệng mở to mắt nhìn vào.







      App1e chính là người hôm đó bắt gặp Mộc Mộc và Trầm Ngang trong quán sushi, sau đó chuyện hai người hẹn hò tới giờ được truyền khắp nơi.







      Lúc này đây công lực của nữ vương tin đồn tăng lên rệt, đến nửa giờ sau, tin tức cháu trai Giám đốc Trầm ở trước mặt Trợ lý Tần hôn dì tương lai của mình truyền khắp công ty.







      Mộc Mộc chạy trối chết, nhanh như chớp chạy về phòng ngủ trốn tránh, lo sợ bất an.







      Phải giải thích với Trầm Ngang thế nào đây? Mộc Mộc cảm thấy khó xử.







      Mặc dù vô tội nhưng Trầm Thịnh Niên cho dù thế nào cũng là cháu ruột của Trầm Ngang, quan hệ ruột thịt huyết thống, thể mắng thẳng mặt cậu ta được.







      Cho dù là ai dụ dỗ ai, Trầm Ngang đều thể chịu nổi.







      Hơn nữa bọn họ ở công ty diễn trò như vậy, chắc chắn khiến mặt mũi Trầm Ngang mất hết.







      tóm lại, Trầm Ngang chắc chắn rất tức giận.







      Mộc Mộc trốn trong ổ chăn, cuộn mình như chân giò hun khói, lăn qua lăn lại, hơn nữa ngừng thở dài ai oán, cuối cùng bị Lưu Vi Vi kiềm chế được tặng quyển sách vào đầu.







      xoa cái trán bỗng Trầm Ngang nhắn tin đến, chờ ở dưới cổng trường.







      Bắt đầu hỏi tội rồi đây.







      đường ra, Mộc Mộc vắt hết óc suy nghĩ nên giải thích thế nào.







      “Bọn em đều trong sạch.”-- rất giấu đầu hở đuôi, giống như có chuyện gì rồi ấy.







      “Em bị cưỡng ép.”-- quá gượng, giống như bị gì gì ấy.







      “Em cũng biết cậu ta sao lại làm vậy với em nữa.”-- rất giả tạo.







      Nghĩ tới nghĩ lui mà chẳng nghĩ ra được cách giải thích nào, Mộc Mộc chỉ có thể tuỳ thời ứng phó.







      Cẩn thận ngồi lên ghế phó lái, lén nhìn nét mặt Trầm Ngang, Mộc Mộc phát tâm trạng của rất tốt: vẻ mặt thoải mái tự nhiên, lái xe vững vàng chắc chắn.







      Tựa như người bình thường có chuyện gì vậy.







      Chẳng lẽ tin tức từ Apple lọt vào tai ?







      Mộc Mộc cảm thấy, khả năng này so với việc Ngô Ngạn Tổ bỗng nhiên từ trời rơi xuống đều xa vời như nhau hết.







      Lương tâm người khác bị chó cắn, còn với Mộc Mộc, lòng hiếu kỳ lại bị mèo cào, nhịn được, mở miệng dò hỏi: “Chiều nay ở công ty em có đến tìm Trợ lý Tần, có nghe ?”







      “Em muốn ám chỉ tới chuyện em và Thịnh Niên hả?”







      Lời Trầm Ngang lập tức khiến tim Mộc Mộc căng thẳng.







      có nghe ?”







      “Ừ.” Trầm Ngang gật đầu.







      “Vậy tức giận sao?” Mộc Mộc ngạc nhiên.







      “Tính cách thằng bé đó tương đối lập dị, thường có hành động quái gở, em tức giận là được rồi.” Trầm Ngang bình thản những lời này tựa như hôm nay thời tiết đẹp vậy.







      Nghe thế Mộc Mộc ngẩng đầu, cẩn thận quan sát Trầm Ngang -- nét mặt vẫn thoải mái tự nhiên, động tác lái xe vẫn vững vàng chắc chắn.







      tức giận?” biết vì sao, cổ họng Mộc Mộc bỗng dưng khô khốc như bị dây thừng vặn lại, dưới ánh nắng chói chang lại càng thêm thắt chặt khó chịu.







      Xe dừng trước cột đèn xanh đèn đỏ, trong lúc chờ đợi, Trầm Ngang vươn tay vuốt ve mái tóc mềm mại của , dịu dàng : “Giận em, hay là thằng bé? biết Thịnh Niên, nó là đứa trẻ ngang bướng, thế nên em hoàn toàn vô tội .”







      vỉa hè, người đường đông như chẩy hội, nườm nượp qua.







      Mộc Mộc cúi đầu xuống, thấp giọng : “Em chợt nhớ mai em có bài tập quan trọng phải làm, nếu ảnh hưởng tới kết quả tốt nghiệp, em phải về.”







      “Ăn xong cơm tối đưa em về.” Trầm Ngang .







      Mộc Mộc cúi đầu càng thấp nhưng giọng rất kiên quyết: “Em muốn về bây giờ.”







      Trầm Ngang yên lặng thu tay, mím môi, lái xe quay lại.







      Liên tục vài ngày Mộc Mộc đều liên lạc với Trầm Ngang, mà cũng chẳng có tâm trạng làm những việc khác.







      Mỗi ngày ở trong phòng xem phim, ăn mì tôm.







      An Lương nhìn thấu thẳng thắn hỏi: “Thất tình hay là cãi nhau?”







      “Vế sau.” Mộc Mộc thở dài, thiếu chút nữa lá phổi cũng bị thổi ra ngoài: “Có điều nếu còn tiếp tục e chừng cách vế trước cũng xa nữa đâu.”







      Sau đó Mộc Mộc thuật lại từ đầu đến cuối câu chuyện ngày ấy cho An Lương nghe.







      phải mày hi vọng chú ấy ghen chứ?” Chỉ bằng câu, An Lương chỉ ra mấu chốt.







      Mộc Mộc cam chịu.







      Trầm Ngang hề tức giận chứng minh rất thấu tình đạt lý, đáng lẽ nên vui mừng mới đúng. Nhưng về phương diện khác, Trầm Ngang bình tĩnh thản nhiên như thế lại khiến cảm thấy bất an.







      Đàn ông đều có tính chiếm hữu, bạn mình bị người khác hôn cho dù tức đến sùi bọt mép cũng nên rầu rĩ vui chứ.







      Nhưng Trầm Ngang lại bình tĩnh như người có chuyện gì, sống ôn hòa như chúa Jesus hòa bình vậy.







      Mộc Mộc thấy Trầm Ngang bắt đầu có biểu thói hư tật xấu của đàn ông -- sau khi chiếm được lại biết trân trọng đối phương.







      “Trầm Ngang đường đường là tổng Giám đốc của công ty lớn, kinh nghiệm tình trường đạt đến trình độ lão làng rồi, trường hợp nào mà chưa thấy qua, chẳng lẽ mày lại hi vọng chú ấy như mấy thằng lông bông suốt ngày đương với mày hả?” An Lương khuyên nhủ: “Nếu mày thích người chu đáo săn sóc, cũng phải chịu được người đó luôn bình tĩnh và biết kiềm chế.”







      Về mặt lý trí Mộc Mộc dĩ nhiên hiểu được, nhưng về mặt tình cảm vẫn bị tổn thương.







      Liên tục vài ngày cho đến hôm Trầm Thịnh Niên bỗng đến tìm .







      Lần này hơi lạ, cậu ta còn lái xe Mercedes G55 đến như lần đầu tiên nữa.







      Mộc Mộc hận cậu ta, do đó châm chọc : “ bộ xe nữa à? Trầm đại công tử hôm nay ăn no rỗi việc nên muốn cải trang xuất hành sao?”







      “Xe bán rồi.” Giọng Trầm Thịnh Niên lộ vẻ đau khổ.







      “Bán rồi? bị phá sản à?”







      Kỳ Mộc Mộc chỉ thuận miệng bừa, ngờ nghe xong vẻ mặt của Trầm Thịnh Niên lại có tia đau khổ chua xót.







      thực bị phá sản?” Mộc Mộc mở to mắt.







      là...... khiến người ta muốn nghe ngóng nha.







      Trầm Thịnh Niên tiến đến cạnh Mộc Mộc, chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, làm ra vẻ ngây thơ vô tội : “Dì , ra cháu chỉ đùa chút hôn dì thôi mà, dì đại nhân đại lượng thổi thổi bên gối chú cháu tha thứ cho cháu lần này nha.”







      Mộc Mộc hiểu: “Chuyện hai người, sao lại xả lên đầu tôi?”







      phải vì lần hôn dì đó sao, chú cháu tức giận nên mới khiến cháu phá sản á.” Trầm Thịnh Niên ngừng kêu khổ.







      “Nhưng chú ấy thoạt nhìn rất bình tĩnh mà, căn bản là hề giận .” Mộc Mộc .







      “Dì hiểu chú ấy rồi, chú ấy là con ác quỷ ngầm, càng tỏ ra bình tĩnh lại càng đáng sợ.”







      Giọng Trầm Thịnh Niên u rét lạnh, Mộc Mộc nghe xong bất giác toàn thân cũng nổi đầy da gà.

    3. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 23







      “Dì , cháu nhận ra rồi, chú cháu là thực dì, so với vàng bạc đá quý còn hơn. Từ tới lớn cháu luôn phá chú ấy nhưng đây là lần đầu tiên chú ấy xuống tay với cháu tàn nhẫn như vậy.” Trầm Thịnh Niên ngừng cầu xin tha thứ: “Dì cháu sai rồi, thực sai rồi. Cháu biết dì là nữ thần vô cùng trong sáng và lương thiện, please giúp cháu lần này nha, nha.”







      “Vậy phải cho tôi biết trước , tại sao lại tự dưng vô cớ chạy tới chỗ tôi bày tỏ, lại còn ở trong văn phòng Trợ lý Tần giở trò với tôi?” Mộc Mộc suy nghĩ mãi nhưng vẫn thể hiểu nổi.







      “Bởi vì dì đẹp, dì lương thiện, dì......”







      “Tôi đếm đến ba, nếu tôi mặc kệ .”







      Trầm Thịnh Niên im lặng, sau khi trầm mặc rất lâu cậu ta mới kể cho Mộc Mộc nghe chuyện xưa của cậu ta và Tần Hồng Nhan.







      Mất nửa giờ sau, bị muỗi chích mười nốt, Mộc Mộc cuối cùng nghe xong câu chuyện tình đầy biến động thăng trầm của hai người, khỏi thở dài thương xót.







      Người đàn ông này si tình đến mức khiến người ta...... tức lộn ruột.







      Nếu là Tần Hồng Nhan, hoặc là bị thâm tình của cậu ta cảm động đến điên, hoặc là bị chấp niệm của cậu ta tra tấn đến điên.







      tóm lại, đều bị điên cả.







      Mộc Mộc bắt đầu cảm thấy may mắn vì người thích là người chú chứ phải người cháu.







      “Cho dù biết hai người qua lại nhưng ấy vẫn nhớ chú ấy mãi quên. Tôi chịu nổi cho nên mới làm chút chuyện phải với ấy. Sau đó ấy , tôi ngay cả sợi lông tơ cũng bằng chú ấy, vì thế bất luận là người phụ nữ nào cũng đều chọn chú ấy chứ phải là tôi.”







      Trầm Thịnh Niên được nửa bỗng thấy trong mắt Mộc Mộc lóe lên ánh sáng: “ rốt cuộc làm chuyện gì phải với ấy?”







      “Tôi Hồng Nhan có ý an phận với bạn trai , mà lại quan tâm tôi làm chuyện gì với ấy? có thể nắm bắt trọng tâm của vấn đề chút được hả?” Trầm Thịnh Niên khinh bỉ.







      Mộc Mộc vội xua những hình ảnh trong sáng ra khỏi đầu, khôi phục tâm trí: “ nghe xong phục, cho nên muốn dụ dỗ bạn tại của chú -- là tôi, để chứng minh sức quyến rũ của cao hơn chú mình, phải ?”







      Trầm Thịnh Niên cam chịu.







      Mộc Mộc tiếp: “Nhưng kế hoạch này chẳng những thành công, ngược lại còn chứng minh lời Trợ lý Tần từng -- quả ngay cả sợi lông tơ cũng bằng chú mình, , là sợi lông nách cũng bằng -- ít nhất trong lòng tôi nghĩ như thế.”







      Ánh mắt Trầm Thịnh Niên nhìm chằm chằm vào ai đó, hàm ý ràng rất muốn ăn thịt người.







      Mộc Mộc hừ lạnh: “ còn dám trừng mắt nữa, tôi lập tức bảo chú tiêu diệt đến quần con cũng có mà mặc, tin ?.”







      Vì thế, Trầm Thịnh Niên lại hoàn hảo bày ra biểu tình đúng kiểu “Nhẫn nhục sống tạm bợ”.







      Bị Trầm Thịnh Niên nhõng nhẽo năn nỉ mãi, Mộc Mộc cuối cùng đồng ý giúp cậu ta hộ vài câu.







      Chỉ miệng vài câu nhưng chẳng khác nào làm khó Mộc Mộc -- và Trầm Ngang vài ngày chưa liên lạc.







      Bây giờ nghĩ lại, hoàn toàn là lỗi ở .







      Lỗi so với người cố tình gây còn cố tình gây hơn.







      Người ta ràng là người thấu tình đạt lý, mà lại trách thờ ơ lãnh đạm, lại còn nổi giận đùng đùng để ý người ta.







      Nếu là người phụ nữ trưởng thành hiểu chuyện e chừng sớm nhàng với chú ấy, chứ ai như lại ở trong phòng mình đấu tranh nội tâm.







      Mở di động, nhìn số điện thoại di động của Trầm Ngang, trái tim Mộc Mộc bỗng nhiên đập ‘bình bịch”: “Có khi nào mấy ngày nay chú ấy phát chán tính tình của cho nên thay người mới nhỉ?”







      Nằm ở giường lăn qua lộn lại, tựa như táo bón tuần rối rắm thống khổ, Mộc Mộc quyết định nhắn vài câu.







      ngủ chưa? làm gì thế?”







      Sau đó cắn răng nhắm mắt bấm gửi tới Trầm Ngang.







      Nhắn xong liền đặt điện thoại sang bên, còn mình trốn vào ổ chăn -- sợ điện thoại đổ chuông báo hiệu.







      Hơn phút sau, tin nhắn của Trầm Ngang đến --“Nghĩ đến em.”







      “Ầm ầm”, Mộc Mộc tựa như rơi vào hố lửa, cả người ửng hồng, sau đó mềm nhũn.







      Kỹ năng tán của ông chú này, là càng ngày càng cao!







      Mộc Mộc gần như thể chịu nổi, chỉ có thể chống đỡ cơ thể ngồi dậy, run run nhắn lại --“Đói quá, muốn ăn bát mì thịt bò ghê.”







      ra vốn định nhắn rằng “em cũng nhớ ”, nhưng dù sao cũng mới gia nhập vào tình trường lâu, da mặt mỏng, thể giống Trầm Ngang toạc như mây bay nước chảy, chỉ có thể quanh co khúc khuỷu bóng gió.







      Đó là quán ăn Trầm Ngang từng dẫn đến. Mặc dù nằm con phố vắng nhưng thịt bò ở đây vô cùng tươi mềm, nước dùng ngon ngọt, mì lại dai dai, khá là nổi tiếng nên khách hàng muốn vào ăn thường xuyên phải xếp hàng.







      Sở dĩ Mộc Mộc nhắc tới quán ăn này là vì lần đầu tiên Trầm Ngang dẫn ăn ở đây, Mộc Mộc vừa nhìn thịt bò bưng lên ăn sạch . Kết quả ăn xong, Trầm Ngang liền gắp toàn bộ thịt bò trong bát mình sang cho .







      Tuy vài miếng thịt bò chẳng đáng là bao nhưng tình ý lại vô cùng sâu đậm. Mộc Mộc cực kỳ xúc động, nhịn được thừa dịp lúc Trầm Ngang chưa chuẩn bị hôn trộm má hai cái.







      Lúc ấy Trầm Ngang nhìn rất tự nhiên bình tĩnh, nhưng ăn xong, lên xe liền lập tức chặn Mộc Mộc, mạnh mẽ cuồng nhiệt hôn lấy .







      cảnh này, tựa như Ca Tư Lạp lao ra biển khơi kinh tâm động phách vậy.







      *Kinh tâm động phách : chấn động lòng người







      *Ca Tư Lạp: ta cũng biết là ai ==







      Mộc Mộc nhắc tới mì thịt bò là muốn Trầm Ngang nhớ lại tình cảnh hôm đó, để tình cảm hai người ấm áp trở lại.







      Nhưng tin gửi lâu mà Trầm Ngang vẫn chưa nhắn lại.







      Sao trả lời lại thế này?







      Chẳng lẽ do có biểu đáp lại tình cảm của cho nên giận?







      Chẳng lẽ tin nhắn vừa rồi là do gửi cho bạn mới, nhưng lại gửi nhầm sang cho ?







      Chẳng lẽ tất cả chỉ là ảo giác của ?







      Mộc Mộc nhìn chằm chằm vào điện thoại như nhìn quả bom hẹn giờ, trong lòng lo lắng vạn phần, kiểu như ai lôi tâm can của ra dày vò hành hạ vậy.







      Mười phút sau, Mộc Mộc bắt đầu lui tới trong phòng.







      Hai mươi phút sau, Mộc Mộc bắt đầu tàn phá mái tóc mình.







      Ba mươi phút sau, Mộc Mộc bắt đầu tàn phá mái tóc Lưu Vi Vi, mấy sợi tóc chưa mọc đều bị vặt sạch.







      Ngay lúc Mộc Mộc sắp nghẹt thở Trầm Ngang bỗng gọi điện tới.







      ở dưới ký túc xá của em, có mua mì thịt bò cho em, em mau xuống ăn .”







      Ngay lập tức, Mộc Mộc cảm thấy linh hồn của bị quan tâm chăm sóc của Trầm Ngang hòa tan.
      Sue ú thích bài này.

    4. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 24







      Linh hồn bị quan tâm chăm sóc hòa tan, Mộc Mộc đương nhiên muốn lao ra trước cổng ký túc xá gắt gao ôm chú ấy, dưới ánh mắt hâm mộ của toàn bộ nữ sinh trong ký túc xá và bác bảo vệ trình diễn màn tình ca mùa thu.







      Nhưng vấn đề là, lúc này qua giờ giới nghiêm.







      Trường học Mộc Mộc được quản giáo rất nghiêm, để phòng ngừa nữ sinh làm bà hai, nam sinh làm ông hai, lãnh đạo nhà trường ra quy định là ký túc xá sinh viên phải đóng cửa trước mười giờ, được ra vào. Cho dù là trường hợp đặc biệt cũng phải có đồng ý của lãnh đạo, sang sáng hôm sau phải nhanh chóng báo lại cho nhà trường.







      Cho nên giờ phút này ở ký túc xá, chẳng khác nào nhà tù.







      Mà bác bảo vệ bị mất cân bằng nội tiết vô cùng nghiêm trọng, luôn căm hận tình nam nữ giống như kẻ thù, bởi vậy tuyệt đối thả Mộc Mộc ra ngoài gặp chú ấy, lại càng để chú ấy vào trong gặp Mộc Mộc.







      Mộc Mộc lo lắng cực kỳ, nháy mắt bỗng thấy bản thân tựa như Chức nữ, mà chú ấy chính là Ngưu lang -- đương nhiên phải là loại ngưu lang mà người đời hay mắng chửi.







      Ở bên kia bức tường, Trầm Ngang thông qua điện thoại biết được khốn cảnh của Mộc Mộc, tiếp tục phát huy phẩm chất quan tâm chăm sóc tỉ mỉ vĩ đại: “Nếu vậy thôi, chờ sáng mai ký túc xá mở cửa mang phần khác đến cho em.”







      Mắt thấy Trầm Ngang chuẩn bị ngủ ngon, Mộc Mộc vội vàng ngăn lại: “Khoan , chờ chút, em lập tức ra liền, trăm ngàn lần đừng đấy!”







      Tắt điện thoại, Mộc Mộc ngẩng đầu nhìn hàng rào cao hai mét, cắn răng, chống tay lên tường, sử dụng tứ chi (hai tay hai chân), nhảy lên.







      Sau đó Lưu Vi Vi và An Lương nghe kể Mộc Mộc bắt đầu từ tiểu học luôn trượt môn thể thể dục lại có thể lần nhảy lên tường cao, khỏi đồng thanh tán thưởng câu: “Sức mạnh tình , mụ nội nó thực vĩ đại.”







      Sức mạnh tình quả vĩ đại giúp Mộc Mộc thành công nhảy lên tường cao, nhưng khi ngồi tường cao nhìn xuống liền bắt đầu cảm thấy chóng mặt, hai chân bắt đầu nhũn ra, Tiểu Vũ trụ hưng phấn vừa rồi nháy mắt tan thành mây khói.







      Bên kia hàng rào Trầm Ngang ngẩng đầu bắt gặp bóng hình quen thuộc, nhất thời sửng sốt, chờ tỉnh ngộ xong lập tức quát : “Mộc Mộc, nguy hiểm lắm, mau xuống ngay!”







      Mộc Mộc đương nhiên muốn xuống dưới, nhưng nhìn mặt đất phía dưới giống như cách trăm lẻ tám km vậy, sợ, bật khóc : “Trầm Ngang, em, chân em cử động được.”







      Trầm Ngang đứng dưới hàng rào, vươn tay cổ vũ : “Nhảy xuống, đỡ em.”







      Mộc Mộc vốn có kinh nghiệm vượt tường, cũng chắc Trầm Ngang có thể đỡ được hay . Nhưng ngay thời khắc quan trọng giữa sống và cái chết, chút do dự dứt khoát nhảy xuống vòng tay .







      Bởi vì trong tiềm thức vô cùng tin tưởng Trầm Ngang.







      Đỡ được người từ tường cao hai mét nhảy xuống, lực va chạm đó chắc chắn mang đến cho người ta cảm giác vui sướng -- Mộc Mộc nghe thấy Trầm Ngang khẽ rên.







      “Em sao chứ?”







      sao chứ?”







      Hai người trăm miệng lời hỏi đối phương.







      Mộc Mộc thầm thấy vui mừng -- đây là ăn ý trong truyền thuyết nha.







      Sau khi quan tâm xong, Trầm Ngang bắt đầu nhíu mày hỏi tội: “Sao em có thể hành động nguy hiểm như vậy? Ngã xuống làm sao bây giờ? Từ độ cao thế này tuyệt đối có thể khiến em bị gãy xương.”







      Đây là lần đầu tiên Trầm Ngang lộ ra nét mặt nghiêm trọng đến thế ở trước mặt , thậm chí còn có ý tức giận. Nhưng Mộc Mộc buồn chút nào, bởi vì biết lo lắng cho .







      Bây giờ là đầu thu, Trầm Ngang mặc chiếc áo khoác mỏng màu đen càng tôn lên vẻ chững chạc điềm tĩnh.







      Mộc Mộc vươn tay kéo áo , giọng : “Bởi vì em muốn gặp .”







      Lời thương, khi ai chẳng phải .







      Nghe vậy ánh mắt Trầm Ngang lập tức sâu thẳm, tựa như hòa tan vào đêm tối. Nhưng vẻ sâu thẳm kia giống đêm tối lạnh lẽo băng giá, mà chứa đầy thỏa mãn, mềm mại, ấm áp.







      Giây tiếp theo, Trầm Ngang vươn tay ôm vào lòng.







      Lướt qua bờ vai , Mộc Mộc nhìn ánh trăng trời, thầm: “Ánh trăng đêm nay đẹp.”







      “Ở núi còn đẹp hơn.” Trầm Ngang .







      Người là thế, bất kể nghĩ gì cũng muốn cùng nhau.







      Kết quả hai người mặc kệ mì thịt bò dần nguội , ở đường mua chút thịt nướng, đồ uống, sau đó lái xe tiến lên ngọn núi gần đó ngắm trăng.







      Trầm Ngang sai, ánh trăng ở núi đẹp hơn, trong veo như nước, lung linh lộng lẫy.







      Còn mấy ngày nữa đến mười lăm, cho nên mặt trăng hôm nay gần tròn. Mà từ Mộc Mộc thích mặt trăng như vậy, bởi vì biết lâu sau đó mặt trăng hoàn toàn tròn trĩnh.







      Vừa ăn thịt nướng thơm ngon, vừa uống coca, vừa ngắm trăng sáng, vừa ở cạnh chú Trầm, Mộc Mộc cảm thấy giờ phút này gần hoàn mỹ rồi.







      “Mấy ngày qua sống thế nào?.” Mộc Mộc hỏi.







      làm, tan tầm, ngủ và nhớ em.” Trầm Ngang luôn có khả năng này, có thể câu đơn giản nhất trở thành lời thổ lộ vô cùng nồng cháy.







      “Em xin lỗi, lần này em sai rồi, em nên cáu kỉnh với .” Cho tới bây giờ Mộc Mộc luôn là đứa bé ngoan biết sai phải nhận lỗi.







      Trầm Ngang giơ tay vuốt tóc , tựa như vuốt ve con mèo nghịch ngợm: “Chuyện này quan trọng, quan trọng là hành động trèo tường nguy hiểm như hôm nay về sau được làm nữa. bị em dọa sợ tới mức già thêm năm tuổi rồi.”







      Mộc Mộc híp mắt nhìn , ra vẻ nghiêm trọng : “A, nếp nhăn nơi khoé mắt quả nhiều hơn này.”







      sao cả, dù sao có người , cho dù già hơn nữa cũng chẳng sợ.” Trầm Ngang trêu đùa.







      “Vừa rồi khi em nhảy xuống có nghĩ rằng: ‘ bé này hiểu chuyện, sớm biết thế chi bằng tìm người phụ nữ hiểu chuyện hơn’ ?” Mộc Mộc thử hỏi.







      “Em muốn biết vừa rồi nghĩ gì sao?” Trầm Ngang hỏi.







      Mộc Mộc gật đầu.







      rất muốn biết.







      vừa rồi lúc em từ tường nhảy xuống, nháy mắt đó tựa như trở lại hơn mười năm trước đây, năng lượng của em khiến thấy trẻ lại.”







      Đó là chuyện tốt, Mộc Mộc vui mừng, lại nghe Trầm Ngang câu tiếp theo “Nhưng mà”.







      Toàn bộ “Nhưng mà” thế giới đều vô cùng đáng sợ.







      “Nhưng mà thực thế, lại càng nhận thức bản thân còn trẻ nữa.” Trầm Ngang xuyên ngón trỏ và ngón giữa vào mái tóc Mộc Mộc, cảm nhận mềm mại mượt mà như lụa, trong mắt lộ tia mệt mỏi: “Mộc Mộc, em có ghét thể giống như thanh niên trai trẻ vì em làm những việc tuổi xuân nên làm ?”







      “Làm những việc tuổi xuân nên làm á?” Mộc Mộc cẩn thận suy nghĩ lời này, càng nghĩ càng thấy hợp lý, mà nghe giọng điệu chú Trầm lại sầu não như thế, chẳng lẽ muốn ám chỉ đến chuyện kia?







      Quả chuyện này đối với đàn ông mà , càng trẻ tuổi càng mạnh mẽ. Cho dù tiểu jj của Trầm có năng lực vượt xa người thường cũng thể giống như thanh niên mười bảy mười tám tuổi được.







      Mộc Mộc nuốt ngụm nước miếng, an ủi: “A, ra chuyện này cũng quan trọng lắm, tháng chỉ cần làm hai lần là được. Hơn nữa em có kinh nghiệm, cũng so sánh, trong lòng mất mát, lại càng bắt ép , đừng lo lắng.”







      Sau khi xong, để tỏ chân thành Mộc Mộc còn nhìn thẳng Trầm Ngang.







      Mà biểu tình của Trầm Ngang lại dần dần trở nên cổ quái.







      Rốt cuộc : “Mộc Mộc, những việc tuổi xuân nên làm là chỉ những việc tựa như trèo tường qua với em, hay những việc quang minh chính đại tương tự như thế ấy.”
      Sue ú thích bài này.

    5. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 25







      Giây tiếp theo, chú Trầm hào hứng nhìn người Mộc Mộc ửng đỏ từ đầu tới chân.







      Đối với chuyện này, chú Trầm tỏ ra vô cùng sung sướng.







      Mộc Mộc nhìn vẻ mặt sung sướng của chú Trầm, nhất thời bực bội, kiên trì : “Chuyện này, chuyện này đại loại chính là quang minh chính đại mà, cũng giống như ăn cơm, ngủ ngáy đều là bản năng của con người. Chỉ có nguỵ quân tử các mới đem chuyện này thành cấm kỵ, vụng trộm vui chơi khiến người đời thích thôi.”







      *Nguỵ quân tử: kẻ giả nhân giả nghĩa, đạo đức giả







      “Mộc Mộc, em rất đúng.” Trầm Ngang vỗ tay.







      “Hửm?” Mộc Mộc lấy làm ngạc nhiên với tiếng vỗ tay bất giờ này.







      “Loại chuyện này, vốn chính là quang minh chính đại.” Trầm Ngang mỉm cười.







      Nụ cười của khiến tâm can Mộc Mộc như bị lông chim ve vẩy, ngứa ngáy kỳ lạ.







      Ngay sau đó ghế ngồi của đột nhiên hạ xuống, mà người đầu têu Trầm Ngang lại tĩnh lặng như báo đêm săn mồi, với tốc độ ánh sáng bổ nhào vào , kịp thời ngăn chặn tiếng hét hoảng sợ của ai đó.







      Nụ hôn cháy bỏng như thường lệ, trằn trọc, thể cưỡng lại.







      Lúc này lý trí Mộc Mộc dần mất , đủ để chìm đắm vào nụ hôn.







      Nhưng có lẽ ánh trăng đêm nay quá đẹp, có lẽ núi quá mức yên tĩnh, Mộc Mộc dự cảm rằng tối nay có chuyện gì đó sắp xảy ra.







      Hôn đến động tình, nhiệt độ trong xe nhanh chóng tăng vọt, cho dù bây giờ vào đầu thu, buổi tối hơi se lạnh nhưng trán Mộc Mộc vẫn lấm tấm mồ hôi.







      Dựa theo tiết tấu bình thường, lúc này kích tình của hai người đáng lẽ phải chậm xuống rồi ngừng hẳn. Nhưng Mộc Mộc lại ngạc nhiên phát bàn tay to của Trầm Ngang chen vào vạt áo sơ mi của , chầm chậm di chuyển tới nội y.







      Sau đó tay có bất kỳ động tác tiếp theo nào, chỉ như có như vuốt ve mạn sườn .







      Mộc Mộc bỗng nhiên nhớ tới câu chuyện về người đàn ông, người phụ nữ và cái xương sườn trong truyền thuyết.







      Bàn tay to có vết chai mỏng, dịu dàng vuốt ve làn da mềm mại, mang tới cho Mộc Mộc loại cảm giác trước nay chưa từng có.







      Run rẩy kỳ lạ, kích tình kỳ lạ, chờ mong kỳ lạ, sợ hãi kỳ lạ.







      Cơ thể Mộc Mộc bất giác cứng ngắc như tượng, thậm chí đầu ngón tay cũng ngừng run rẩy.







      Trầm Ngang dường như cảm nhận được thoải mái, ngón tay dừng động tác, nhưng vẫn rút ra khỏi vạt áo.







      Tâm tình Mộc Mộc vốn bất ổn nhưng theo tĩnh lặng của , cơ thể bắt đầu thả lỏng.







      Mà Trầm Ngang nhẫn lâu chỉ chờ đến giây phút này, bàn tay to bị cản trở hăng hái mò vào nội y.







      Nháy mắt đó Mộc Mộc đột nhiên phát ra tiếng rên khẽ, theo bản năng dùng tay chặn lại, nhưng Trầm Ngang nhanh tay lẹ mắt giữ chặt hai tay , để động đậy, chỉ có thể tùy ức hiếp.







      Mà động tác của mạnh , nhanh chậm.







      Mỗi cái nắm chặt đều khiến Mộc Mộc cảm thấy nghẹt thở.







      Mỗi lần buông ra đều khiến Mộc Mộc cảm thấy như tìm được đường sống trong chỗ chết.







      Vận mệnh hai người, tại giờ phút này dường như càng thêm quấn quýt chặt chẽ.







      Cơ thể Mộc Mộc dần dần trở thành hồ nước xuân mềm mại, lý trí kêu gào nhưng thân thể lại bất lực.







      Đầu óc trống rỗng Mộc Mộc nhanh chóng hoạt động, muốn tìm ra đề tài gì đó để giảm bớt mùi vị tình dục nồng đậm cực điểm lúc này.







      “Hôm nay...... cháu tới tìm em...... nhờ em giúp cho cậu ấy...... Cậu ấy ...... khiến cho cậu ấy phá sản.”







      biết nó tìm em xin tha thứ.”







      “Vậy tha thứ cho cậu ấy chứ?”







      làm như vậy là thủ hạ lưu tình rồi.”







      “Nhưng em thấy cậu ta rất đáng thương .”







      “Đừng bị đánh lừa bởi vẻ ngoài của nó, nó so với tưởng tượng của em tà ác hơn rất nhiều, về cơ bản nó chính là con tiểu hồ ly vô cùng xảo quyệt.”







      Tay Trầm Ngang vẫn ngừng nghỉ, đôi môi di chuyển từ môi Mộc Mộc ra sau gáy: “Thằng bé kia cũng dễ chọc, mấy ngày nay dạy dỗ nó tốn ít tinh lực của ...... vì thế, mới tới tìm em.”







      ra là thế.







      ra mấy ngày nay hề tìm bạn mới, mà là bận rộn dạy dỗ đứa cháu dám đùa giỡn mình.







      Nhưng giờ phút này Mộc Mộc lại hề thoải mái khi hiểu lầm được giải trừ, bởi vì bắt đầu cởi quần jean .







      được!” Mộc Mộc kêu lên, nhưng vang lên lại là giọng kiều rên rỉ khiến xấu hổ vô cùng.







      Giờ phút này mọi lời đều là thúc giục, chỉ có thể khiến dục vọng đàn ông càng thêm tăng lên.







      Mộc Mộc cho rằng ngay sau đó xấu hổ quá độ mà ngất .







      Ngay lúc trong sạch Mộc Mộc nguy nan khó giữ, bỗng nhiên có người gõ lên cửa xe.







      Mặc dù bên ngoài thể thấy tình hình bên trong nhưng Mộc Mộc suýt nữa vẫn giật mình nhảy dựng.







      Còn Trầm Ngang bởi vì thời khắc mấu chốt bị phá hỏng mà cả người tỏa ra hàn khí.







      Mộc Mộc quay đầu, thấy ngoài cửa xe là Trầm Thịnh Niên cười như con hồ ly tinh: “Chú, cháu biết chú và dì ở bên trong, xin chú hãy tha thứ cho cháu , tiền này là do cháu cố gắng kiếm được chứ phải do bán thân, kiếm được rất vất vả đó! Nếu hai người tha thứ cho cháu, cháu đâu!”







      Mộc Mộc lúc này mới hiểu được, vì sao Trầm Ngang lại nhận định đứa cháu này là tiểu hồ ly vô cùng xảo quyệt.







      Cậu ta hoàn toàn xứng đáng!







      Tìm đến xin tha thứ chẳng qua chỉ là ngụy trang, mục đích chính là để dẫn dụ Trầm Ngang, sau đó thừa dịp bọn họ hắc hưu tiến hành uy hiếp.







      *Hắc hưu:ám chỉ chuyện abcxyz







      là...... Rất giống cháu Trầm Ngang.
      Sue ú thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :