1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nghe nói chú yêu Loli - Tát Không Không (83c+2NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 16







      Lau mồ hôi trán, Mộc Mộc giọng với Trầm Ngang say ngủ giường: “Chú Trầm, tôi ngờ quá khứ của lại đau khổ như vậy. Nhưng cho dù rất đau khổ cũng thể lấy tôi trút giận, tôi đâu có chọc giận ?”







      Hô hấp Trầm Ngang đều đều, hai má dưới ánh đèn còn lộ những lông tơ mỏng manh.







      Như trái đào lông.







      So sánh như vậy, Mộc Mộc nhịn được bật cười, lại nhớ trước đây ta tra tấn mình dã man, giơ ngón tay ra, thử chọt chọt vào hai má ta.







      Thấy Trầm Ngang phản ứng, Mộc Mộc yên tâm, bắt đầu ý định trả thù ngây thơ -- lấy thỏi son ra, cẩn thận vẽ bậy lên môi ta.







      Lại toàn bộ gương mặt Trầm Ngang đẹp nhất chính là ở đôi môi, hình dáng ràng, giống môi hồng răng trắng như phụ nữ mà ngược lại rất nam tính cuốn hút.







      tóm lại vô cùng đẹp, Mộc Mộc từ lâu muốn tô son lên đôi môi này để xem chúng đẹp như thế nào.







      tô theo viền môi tinh tế, đầu tiên là môi , sau đó là môi dưới, cuối cùng...... ta mở mắt.







      Mộc Mộc hoảng sợ đánh rơi thỏi son, theo bản năng muốn xoay người chạy trốn, nhưng tay phải lại bị ta nắm chặt.







      Sức lực của ta rất lớn, Mộc Mộc cảm thấy cổ tay mình bị ta nắm dần sưng đỏ. Còn chưa kịp phản ứng, cả người Mộc Mộc bị Trầm Ngang kéo lên giường. ta ôm vào lòng, để lưng tựa vào lồng ngực vững chắc của mình.







      Mộc Mộc sợ hãi, giãy dụa hét lớn, nhưng Trầm Ngang lại từ từ nhắm hai mắt, trong men say nửa tỉnh nửa mê : “Mộc Mộc.”







      ta gọi tên của , giống như mơ, rất chân thực.







      Trái tim ta kề sát xương bả vai , mỗi nhịp đập đều trực tiếp truyền vào người .







      “Giám đốc Trầm, ..... mau thả tôi ra.”







      Cảnh tượng mờ ám này Mộc Mộc chịu nổi, giãy dụa muốn thoát nhưng mà dùng hết sức lực vẫn mảy may đẩy được ta ra.







      Trầm Ngang dường như vẫn còn trong men say, tỉnh lại, chỉ nghe thấy ta lẩm bẩm: “Mộc Mộc...... Mộc Mộc...... Mộc Mộc......”







      Giọng ta trầm trầm giống như niệm thần chú, dần dần xoa dịu hoảng loạn trong lòng Mộc Mộc.







      Người đàn ông này, say rượu sao lại gọi tên ?







      Nếu vậy theo lý thuyết, giờ khắc này ta nghĩ đến , phải ?







      Mùi rượu lan tỏa khắp phòng, Mộc Mộc ngửi thấy, có chút say say.







      Có lẽ tất cả đều là , cái gọi là chân kia, giờ giống như khối băng vào xuân từ từ tan chảy.







      Mộc Mộc nhắm mắt lại, lẩm bẩm: “Tại sao lại là tôi?...... Tại sao lại là ?”







      Có lẽ bởi vì di chuyển Trầm Ngang quá mức mệt nhọc, có lẽ bởi vì vòng ôm của Trầm Ngang quá mức thoải mái, có lẽ bởi vì đồng hộ sinh học của , tóm lại, Mộc Mộc vô tình ngủ thiếp , mạch cho tới khi đồng hồ báo thức vang lên.







      Mơ mơ màng màng vươn tay ấn, lại phát có cánh tay khác cũng làm tương tự như vậy. Thịt cùng thịt tiếp xúc khiến cả người Mộc Mộc chấn động, mãnh liệt quay đầu liền thấy Trầm Ngang cười đến ái muội.







      “A!” Mộc Mộc sợ hãi kêu lên, vội vàng lui ra sau để ý sắp rơi xuống đất. May mà Trầm Ngang nhanh tay lẹ mắt, vươn tay ôm lấy eo , thuận thế kéo vào lòng.







      Bởi vậy Mộc Mộc đường thẳng tắp tiến vào lòng Trầm Ngang.







      Tư thế kia như thể hai người rất thương nhung nhớ nhau vậy.







      “Mới sáng sớm mà có diễm phúc thế này, đúng là tam sinh hữu hạnh.” Trầm Ngang mỉm cười .







      *tam sinh hữu hạnh: phúc ba đời







      Mộc Mộc lập tức đẩy ta ra, cả người đỏ như tôm luộc: “Tôi...... Tối qua uống say, tôi dìu về, mệt quá nên nằm nghỉ xí...... Tôi cũng biết vì sao tôi và lại nằm chung chỗ...... Giữa chúng ta chưa xảy ra chuyện gì, đừng hiểu lầm.”







      biết.” Trầm Ngang xoa đầu , dịu dàng : “Có khăn tay mới và bàn chải mới để ở ngăn tủ dưới bồn rửa mặt, rửa mặt , đợi lát nữa chúng ta cùng nhau làm.”







      Giọng điệu cùng thái độ kia, đặc biệt dịu dàng bình tĩnh, Mộc Mộc nhìn, cảm thấy lúc này Trầm Ngang tựa như người lớn phát tiền mừng tuổi cho vậy.







      May mà ta chọc , nếu lại bị ta trêu tiếp nữa, Mộc Mộc sợ bản thân xấu hổ quá nhịn được mà giết chính mình hoặc là giết ta.







      Chờ Mộc Mộc rửa mặt xong xuống lầu phát bàn ăn để sẵn sữa tươi, nước cam và sandwich mới làm.







      “Thất thần gì nữa, lại đây ăn nhanh kẻo nguội.” Trầm Ngang gọi.







      Mộc Mộc vâng lời tới, ngồi xuống bàn ăn, uống ngụm sữa sau đó cắn miếng sandwich.







      ta thay áo sơ mi trắng, ánh mắt dịu dàng, sáng sớm thức dậy hề phòng bị, tựa như biến thành người khác.







      Ở nhà, ấm áp, yên bình.







      Mộc Mộc còn trẻ, chưa bao giờ suy nghĩ đến cuộc sống gia đình trong tương lai. Nhưng mà tại đây, lúc này, bên ngoài cửa sổ là hương hoa thơm ngát, bàn ăn là bữa sáng thịnh soạn, đối diện là người đàn ông ấm áp bằng xương bằng thịt.







      Hình ảnh này như loại hạt giống chầm chậm này mầm trong lòng .







      Lúc đó, Mộc Mộc nghĩ, có lẽ Trầm Ngang lựa chọn đúng đắn.

    2. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 17







      Ăn sáng xong, Mộc Mộc ngồi xe Trầm Ngang đến công ty làm.







      Vốn dĩ còn thầm cảm thấy may mắn vì tối qua ba du lịch nước ngoài, mẹ chơi mạt chược suốt đêm về nên ai biết ra ngoài cả đêm, nhưng khi cùng Trầm Ngang bước vào công ty, liền phát ánh mắt mọi người nhìn giống bình thường.







      Nhà vệ sinh luôn là nơi tụ tập và phát tán các tin đồn, trong lúc Mộc Mộc tiểu nghe thấy tin tức mình muốn biết.







      “Biết ? Hôm nay từ xuống dưới công ty đều đồn rằng Giám đốc Trầm và Lâm Mộc Mộc cùng nhau đến công ty, xem ra là sống chung với nhau rồi.”







      “Làm sao biết hai người đó sống chung, chừng sáng nay Giám đốc Trầm đón bạn thôi.”







      ngốc à? thấy Lâm Mộc Mộc vẫn mặc quần áo hôm qua sao? Hơn nữa sắc mặt hồng hào, chắc chắn tối qua rất thoải mái.”







      Sau đó là những trận cười mờ ám, Mộc Mộc nắm chặt tay -- các ấy cũng quá nể mặt Trầm Ngang nhỉ, nghĩ ta tuổi già mà chí chưa già, chí xa ngàn dặm sao?







      “Phải nhìn Giám đốc Trầm cùng cấp dưới em em, chắc giờ trong lòng Trợ lý Tần ngứa ngáy như mèo cào nhỉ?.”







      “Đáng đời, ai bảo suốt ngày ra vẻ lạnh lùng ngạo ngạo làm chi, gặp ai cũng đều khinh thường, nhìn mà ghét.”







      “Nhưng tôi đoán ta từ bỏ Giám đốc Trầm đâu, Lâm Mộc Mộc kia quá yếu đuối ngốc nghếch, nếu cậy vào ** chắn chắn phải đối thủ của ta.”







      Nghe lén xong, Mộc Mộc rút ra được ba kết luận.







      Thứ nhất, thanh danh của Trợ lý Tần được tốt.







      Thứ hai, thanh danh của cũng chẳng hơn là bao.







      Thứ ba, Trầm Ngang là người được rất nhiều nữ đồng nghiệp trong công ty tìm tòi nghiên cứu.







      Cho nên mới , ánh mắt quần chúng hẳn đều sáng như gương, cũng có lúc nhầm lẫn.







      Sau khi nghe lén, đến lúc phải đối mặt với Tần Hồng Nhan Mộc Mộc có chút mất tự nhiên.







      vẫn còn nhớ ràng lời của Tần Hồng Nhan với đứa cháu ngày đó --“ ấy ngày nhìn tôi, tôi chờ ấy ngày; năm nhìn tôi, tôi chờ ấy năm.”







      Có thể , chị Tần là người si tình.







      tại, tuy Mộc Mộc và Trầm Ngang vẫn chưa chính thức xác định quan hệ, nhưng mọi mờ ám đều bị Tần Hồng Nhan nhìn thấy hết, ấy nhất định rất khó chịu.







      Mấy ngày qua và Tần Hồng Nhan khá thân thiết, có chút tình cảm, bây giờ bởi vì người đàn ông chẳng lẽ lại trở thành hai người xa lạ?







      đau khổ suy nghĩ nên xử lý mối quan hệ phức tạp này như thế nào Tần Hồng Nhan bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Hôm nay cả công ty đều đồn rằng và Trầm Ngang sống chung, là à?”







      Đầu ngón chân Mộc Mộc lập tức căng thẳng, vội vàng giải thích: “Tất cả đều là lời đồn vô căn cứ!”







      Tần Hồng Nhan phản bác: “Nhưng có lửa làm sao có khói.”







      Mộc Mộc hết đường chối cãi: “Dù sao tôi và ta đều trong sạch.”







      “Là tạm thời trong sạch, hay là vĩnh viễn trong sạch?”







      Tần Hồng Nhan nhướng mắt, đôi mắt lai sắc sảo đầy ngụ ý nhìn chằm chằm Mộc Mộc khiến da đầu khỏi Mộc Mộc run lên.







      Mộc Mộc cân nhắc từng câu từng chữ: “Chuyện đó...... hy vọng là vế nào?” Lại ngày thường và Tần Hồng Nhan chuyện đều thẳng thắn trực tiếp, tại bóng gió kiểu này vẫn là lần đầu tiên.







      Mà lần đầu này lại là vì Trầm Ngang, xem ra ông chú kia thực hấp dẫn vô hạn, phong thái ngàn dặm.







      “Tôi hy vọng là vế trước.” Tần Hồng Nhan chút do dự chọn.







      biết tại sao, nghe xong lời này tim Mộc Mộc bỗng chậm nửa nhịp: “Vì...... vì sao?”







      “Lâm Mộc Mộc, Trầm Ngang phải dành cho .” Tần Hồng Nhan thở dài: “ phải là đối thủ của ta.”







      phải là đối thủ của Trầm Ngang.







      Đây là lần thứ hai Tần Hồng Nhan lời này.







      Mộc Mộc cảm thấy hết sức kỳ lạ, lời này của Tần Hồng Nhan giống như ngày nào đó Trầm Ngang đem ăn tươi nuốt sống, nửa kho, nửa hấp bằng.







      Mộc Mộc tin vào nhân cách của Tần Hồng Nhan, ấy phải là loại người thủ đoạn thích tính kế, cho dù Trầm Ngang đến chết cũng tuyệt đối châm ngòi chia rẽ quan hệ giữa và Trầm Ngang.







      Nghe giọng điệu kia có thể thấy được Trầm Ngang trong tâm trí của Tần Hồng Nhan hẳn là người rất đáng sợ, nhưng khi đáng sợ như vậy tại sao ấy lại lưu luyến ta rời?







      Câu hỏi này liên tục lởn vởn quanh đầu Mộc Mộc cho tới khi gặp Trầm Ngang.







      Đương nhiên, đây là hẹn hò trong miệng Trầm Ngang, còn trong mắt Mộc Mộc là tăng ca -- lại bị Trầm Ngang mượn từ Tần Hồng Nhan đến làm việc.







      Cũng giống như lần trước, Trầm Ngang gọi đồ ăn ngon ép Mộc Mộc ăn no, sau đó để ngồi sô pha tự sinh tự diệt, còn ta lại tập trung xử lý các văn kiện.







      Mộc Mộc buồn chán chịu nổi, đành hỏi: “Tại sao có việc lại bắt tôi ngồi đợi ở đây, chẳng lẽ biết đây là lãng phí tài nguyên xã hội à?”







      “Chẳng lẽ để em về nhà chơi game là việc sử dụng hợp lý tài nguyên xã hội?” Trầm Ngang tuy rằng ngẩng đầu nhưng khóe miệng lại mỉm cười: “Hơn nữa em ở đây, tuy rằng làm gì, nhưng lại cao hứng, làm cho cấp cao hứng chẳng lẽ phải là việc cấp dưới nên làm sao?”







      Lời của Trầm Ngang lại khiến Mộc Mộc đỏ mặt-- từ lúc quen Trầm Ngang, Mộc Mộc cần mua phấn hồng nữa.







      “Có phải thường xuyên thế này với phụ nữ cho nên mới khiến họ hiểu lầm ?” Mộc Mộc hỏi.







      “Em ghen?” Khóe miệng Trầm Ngang cười càng thêm sâu.







      nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ băn khoăn vì sao Trợ lý Tần lại thích như vậy. Lại thế giới này có chuyện vô duyên vô cớ người, có phải bình thường cũng đùa giỡn ấy như vậy, hại người ta hiểu lầm ?” Mộc Mộc bắt đầu phát huy trí tưởng tượng cường đại của mình.







      Trêu chọc đùa giỡn người ta rồi phụ trách, nếu là như vậy, Trầm Ngang này phải tự kiểm điểm bản thân sâu sắc.







      Trầm Ngang có trả lời ngay mà hỏi ngược lại: “Sao em lại biết ấy thích ?”







      Mộc Mộc đương nhiên dám ngày đó trốn trong toilet nghe trộm được tiếng lòng của Trợ lý Tần, đành lảng tránh : “Toàn công ty đều biết.”







      “Thế toàn công ty cũng chúng ta sống chung đấy.” Trầm Ngang .







      Môi Mộc Mộc run run: “ cũng nghe ?”







      “Ngay cả tổng công ty bên Mĩ cũng nghe .”







      Lúc này đến cả răng nanh Mộc Mộc cũng run lên.







      Lời đồn đáng sợ.







      “Tuy rằng rất muốn điều này xảy ra, nhưng thực tế nó hề xảy ra, bởi vậy có thể chứng minh lời đồn trong công ty là thể tin được.” Trầm Ngang kết luận: “Tương tự như vậy, chuyện Trợ lý Tần thích cũng thể tin.”







      “Vậy, nếu ấy lòng thích , định làm sao bây giờ?” Mộc Mộc kiên trì hỏi.







      Thậm chí chính cũng biết tại sao lại nóng lòng muốn biết câu trả lời của ta nữa.







      ấy thích , phải làm sao bây giờ?” Trầm Ngang khép văn kiện lại, duỗi lưng, dáng vẻ mệt mỏi: “Trước khi trả lời vấn đề này, phiền em giải quyết vấn đề của trước-- thích em, em định làm sao bây giờ?”

    3. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 18







      “Đó là tình cảm của , làm sao tôi biết nên làm thế nào bây giờ.” Mộc Mộc chẳng có năng khiếu gì, nhưng khả năng giả ngu thuộc hạng nhất.







      “Tuy rằng thích em là chuyện của , nhưng để xảy ra chuyện tối qua em cũng phải chịu trách nhiệm chứ.” Trầm Ngang bưng cà phê tới ngồi xuống bên cạnh Mộc Mộc.







      “Chuyện tối qua làm sao?” Mộc Mộc hiểu.







      “Sáng nay vừa mở mắt thấy đôi ta nằm cạnh nhau, lấy tay lau miệng còn phát môi có vết son của em. Trầm Ngang tuy rằng nhân phẩm dám bừa, nhưng hành vi sau khi uống rượu được công nhận rất tốt, uống say lăn ra ngủ, tuyệt đối có hành vi đứng đắn nào. Mà cả tối qua em hoàn toàn tỉnh táo.” Hơi nóng từ cốc cà phê Blue Mountain trong tay Trầm Ngang bay lên lượn lờ làm giọng của ta cũng trầm ấm theo: “Như vậy xem ra, tối qua trong sạch của chẳng phải là lành ít dữ nhiều?”







      Mộc Mộc nhìn Trầm Ngang chằm chằm, trong mắt to bốn chữ --“ biết xấu hổ”.







      Trước , cho dù có làm gì ta bản thân ta cũng trải qua bao nhiêu năm chinh chiến, sớm còn trong sạch thiệt cái gì; Hơn nữa, thanh niên mười bảy mười tám tuổi uống say bất tỉnh nhân cũng thể đảm bảo được hành vi của mình, mà ông chú ba mươi sáu tuổi này cũng tự tin quá thể, thực nghĩ rằng mình hấp dẫn đến mức ai ai cũng muốn sao?







      Mộc Mộc khinh bỉ: “Giám đốc Trầm, suy nghĩ của phong phú đấy. Tôi có lòng tốt dìu về nhà kết quả lại bị ôm lên giường, còn vết son kia chẳng qua tôi muốn làm nổi bật vẻ đẹp của đôi môi cho nên mới có ý tô lên thôi. Có trời chứng giám, giữa hai chúng ta hoàn toàn chưa xảy ra chuyện gì.”







      “Vết son kia, mùi vị ngọt.” Trầm Ngang bỗng nhiên .







      Mộc Mộc lúc này mới hiểu được vì sao người ta lại “cách ba tuổi như cách nhau cả thế hệ”. Câu này sai chút nào, chuyện riêng với chú Trầm hoàn toàn theo kịp được tiết tấu, có lẽ đây là bệnh chung của những người khác tuổi.







      “Chắc tại son môi kia có vị hoa quả.” Mộc Mộc chỉ có thể trả lời như vậy.







      có thể thử lại lần nữa ?” Trầm Ngang đặt cốc cà phê xuống.







      Đáy cốc chạm vào mặt bàn thủy tinh, phát ra thanh trong trẻo.







      “A?!”







      Mộc Mộc còn kịp suy nghĩ, Trầm Ngang như con diều hâu bổ nhào vào , vồ lấy đôi môi chiếm lĩnh.







      Tại thời điểm này, Mộc Mộc cuối cùng cũng hiểu được chuyện -- mỗi câu của chú Trầm đều có mục đích.







      Đây là thứ hai hai người hôn môi, xa lạ như lần đầu tiên nhưng lần này có chút ngựa quen đường cũ.







      Mộc Mộc muốn đẩy ra nhưng dường như Trầm Ngang sớm đề phòng, trực tiếp ép lên sô pha. Sau lưng mềm mại khiến Mộc Mộc có điểm tựa, tựa như người biết bơi rơi vào hồ nước, nhất thời hoảng loạn biết làm gì.







      Khi đầu lưỡi ta tiến vào, khoang miệng Mộc Mộc tràn đầy hương vị cà phê, hỗn hợp ngọt đắng nồng đậm, phức tạp mà phong phú. Nụ hôn như vậy, có hấp tấp bỡ ngỡ, chỉ có ngọt ngào lắng đọng.







      Lưỡi của ta tùy ý làm bậy trong miệng , động tác chiếm đoạt mạnh mẽ lại thành thạo, chút mảy may làm tổn thương tới .







      Hương vị cà phê dần làm cho con người ta thanh tỉnh, nhưng giờ phút này lại khiến Mộc Mộc chết lặng, mọi cơ quan cảm giác đều bị tê liệt. Linh hồn dần dần bay lên trung, ở nhìn xuống mình và Trầm Ngang, nhìn hai người tứ chi dây dưa.







      Cơ thể phụ nữ rất dễ dàng biểu đạt cảm xúc, Mộc Mộc có kháng cự nhưng cũng quá quyết liệt, trải qua mấy ngày ở chung, còn ghét Trầm Ngang như lúc trước.







      Mà động tác của ta, hơi thở của ta, nhiệt độ của ta, đều là loại cám dỗ.







      Cám dỗ bản năng nguyên thủy nhất của -- khát vọng.







      Lúc này đây, nụ hôn của họ chính là nụ hôn giữa đàn ông và phụ nữ theo đúng nghĩa -- mỗi bộ phận cơ thể đều hòa quyện vào nhau.







      Tiến vào phụ nữ, bất kể là bộ phận gì cơ thể, cho dù chỉ là môi lưỡi, nhưng đối với đàn ông mà , chính là đại diện cho xâm lược và chinh phục, có thể thỏa mãn tối đa bản tính ham muốn của họ.







      Trầm Ngang cố gắng duy trì hô hấp ổn định, nhưng vẫn kiềm chế được mà thở dốc.







      Còn Mộc Mộc cũng bị đánh cho tơi bời, hội bất thành binh.







      Nụ hôn chấm dứt, Mộc Mộc thở hổn hển, đầu óc trống rỗng, tầm nhìn chỉ còn lại gương mặt Trầm Ngang.







      Nhưng Trầm Ngang cho thời gian nghỉ ngơi: “Trả lời , thích em như vậy, em tính làm sao bây giờ?”







      “Em...... Em biết.” Mộc Mộc lẩm bẩm.







      “Em có biết.”







      Trầm Ngang mở to mắt, Mộc Mộc tựa như con thú , trốn được, mà càng giãy dụa càng bị vây chặt hơn.







      “Mộc Mộc, em biết đấy, còn trẻ nữa.” Trầm Ngang bỗng nhiên thở dài, tất cả mệt mỏi lúc này đều tập trung lên hai gò má: “ người có thể gặp được người mình thích phải là chuyện dễ dàng. rất hiểu đạo lý này, cho nên thời khắc gặp em ta muốn ở bên em, sống những ngày tháng yên bình. Có thể là quá nhanh khiến em tin, hoặc khiến em khó chịu, thậm chí là phản cảm. Nhưng lớn tuổi hơn em rất nhiều, về sau chắc chắn sớm hơn em từng bước, cho nên mới muốn nhanh chóng ở cùng em, trân trọng từng giây từng phút bên nhau. Mộc Mộc, đừng dùng tiêu chuẩn bạn trai thử thách tạm thời nữa, xin em hãy dùng tiêu chuẩn chọn chồng thử thách đời, được ?.”







      “Sau đó, mày chính thức đồng ý trở thành bạn ta?”







      Giữa trưa hôm nay, tại cửa hàng pizza bên cạnh công ty, An Lương vừa ăn cá hồi tẩm măng vừa hỏi.







      “Ừm.” Mộc Mộc vừa ngấu ngiến pizza hải sản vừa trả lời.







      “Tao thể , lời của ông chú này quả rất cảm động.” An Lương dùng nĩa cuốn cá thành hình tròn, giống mèo con nghịch cuộn len: “Mày nên thuộc bài thơ này --‘Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân lão, hận sinh đồng thời, ngày ngày cùng quân hảo.’ .”







      *Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân lão. Hận sinh đồng thời, ngày ngày cùng quân hảo: trích bài thơ trong ngôi mộ cổ







      *Dịch nghĩa bài thơ:







      Chàng sinh, em chưa sinh; em sinh chàng già



      Chàng hận em sinh muộn, em hận chàng sinh sớm.







      Chàng sinh, em chưa sinh; em sinh chàng già



      Hận sinh cùng thời, ngày ngày vui bên nhau.







      Chàng sinh, em chưa sinh; em sinh chàng già



      Em xa chàng chân trời, chàng cách em góc bể.







      Chàng sinh, em chưa sinh; em sinh chàng già



      Mơ hóa bướm tìm hoa, đêm đêm đậu nhành cỏ (*)











      “Có phải tao đồng ý quá nhanh ?” Mộc Mộc lau vụn pizza bên khóe miệng, vẻ mặt có chút hoang mang: “ biết vì sao sau khi ấy xong, tao cảm động quá nên cẩn thận đồng ý. Nhưng nhớ lại hình như ấy chưa làm chuyện đặc biệt nào khiến tao cảm động mà tao hi hí hồ đồ nghe theo ấy rồi.”







      “Nếu đồng ý còn suy nghĩ lung tung làm gì.” An Lương khuyên nhủ: “Mày cũng phải là loại phụ nữ thích chơi trò đương, nếu xác định ở bên nhau lo chung sống cho tốt, tranh thủ sớm tu thành chính quả.”







      Mộc Mộc ngẫm thấy cũng đúng, hơn nữa trước kia mình nghi ngờ người ta còn chưa tính, bây giờ là người mà còn nghi ngờ, khỏi hơi quá đáng.







      “Nhưng mà đương với ông chú, có cảm giác đặc biệt nào ?” An Lương tò mò hỏi.







      “Trước kia phải tao kể rồi mà, cũng có gì mới cả. Nhưng mà ở cạnh Trầm Ngang, tao giống như cần làm gì cũng cần lo lắng. ấy cái gì cũng biết, trong khi làm việc gặp vấn đề khó khăn gì đều có thể tới hỏi ấy. Đặc biệt có thể ấy lớn tuổi hơn tao, cho nên tao thấy mặc kệ tao giận dỗi thế nào ấy cũng tức giận, còn dỗ dành tao. tóm lại, là người thầy tốt, bạn hiền, bạn trai tốt miễn bàn.”

    4. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 19







      “Vậy......” An Lương cười khúc khích, hạ giọng hỏi: “Mày và người thầy tốt, bạn hiền, bạn trai tốt đó tiến tới bước nào rồi?”







      Quả nhiên, Mộc Mộc lại biến thành quả cà chua chín.







      phải sống như vợ chồng chứ?” An Lương nghi ngờ.







      Lại kiểu con ngây thơ như Mộc Mộc, tiến độ nên nhanh như thế mới đúng.







      “Đương nhiên có!” Mộc Mộc vội xua tay: “Bọn tao chỉ mới ngang mức độ hôn môi mà thôi.”







      Nhưng mà tần số hôn môi bây giờ hình như hơi cao.







      Mỗi ngày đón Mộc Mộc làm, Trầm Ngang luôn tranh thủ đè lên ghế xe, hôn sâu dài.







      Mỗi ngày ở công ty, Trầm Ngang luôn thừa dịp chốn người kéo vào lòng, hôn ngấu nghiến.







      Mà mỗi lần hôn xong, dáng vẻ Trầm Ngang luôn tỏ ra sảng khoái dễ chịu, còn Mộc Mộc lại biến thành tôm luộc, ngay cả đứng cũng đứng vững.







      “Mới chỉ hôn môi mà mặt đỏ như vậy rồi?” An Lương khỏi tán thưởng: “Xem ra ông chú này ở phương diện kia rất mạnh mẽ nha, Mộc Mộc, mày có phúc.”







      Phúc này, đương nhiên là tính phúc.







      *Tính phúc: ám chỉ hạnh phúc trong đời sống xxoo của vợ chồng







      Mộc Mộc luôn là bé khiêm tốn, mà chú Trầm cũng xem như là người trong nhà, Mộc Mộc phải giúp khiêm tốn chút: “Làm sao làm sao, ấy là ông chú rồi, về phương diện kia nhất định lạc quan là bao đâu.”







      “Nếu đúng như mày mà mày còn kiên quyết cùng ta qua lại, chẳng lẽ mày muốn làm Đức mẹ Maria?” An Lương hỏi.







      “Tao để ý đến chuyện đó.” Mộc Mộc ăn ngay .







      “Đó là bởi vì mày vẫn chưa nếm thử cái chuyện mà mang đến cho mày ngọt ngào cho nên mày mới như vậy, nếu nếm thử khẳng định mê muội, muốn ngừng mà ngừng được.” An Lương bình tĩnh vạch ra yếu tố quan trọng: “Hơn nữa, chuyện này nếu hài hòa rất dễ ảnh hưởng tới tình cảm hai người, mày thấy bao nhiêu đôi vợ chồng ly hôn đều tại chuyện này à.”







      Mộc Mộc nhíu mày, An Lương cũng có lý. Nhưng mà thể chỉ vì để xác minh chú Trầm được hay mà trực tiếp thao tác với lần chứ?







      Cuối cùng vẫn là An Lương là người nghĩ ra cách, nhân lúc chú Trầm hôn , làm bộ như vô tình sờ vào tiểu jj của chú Trầm. Nếu tiểu jj có phản ứng, như vậy chứng minh chú Trầm ở phương diện kia hề có vấn đề.







      Mộc Mộc vốn muốn, nhưng mấy ngày liên tiếp An Lương ngừng nhắn tin và gửi mail cho những vụ án phạm tội có , toàn là chồng già vợ trẻ, sau khi kết hôn người vợ chịu được tịch mịch mà ngoại tình, bị người chồng sát hại.







      Ban ngày Mộc Mộc sợ hãi, ban đêm gặp ác mộng liên tục, luôn mơ thấy mình bị Trầm Ngang bắt gặp thông dâm giường, trầm mỉm cười giơ dùi cui lôi tách ra khỏi nhân tình.







      Trước nghĩ sau tưởng tượng càng cảm thấy bất an. Vì thế tối nay, khi Trầm Ngang đưa về nhà, Mộc Mộc quyết định thực thi kế hoạch.







      Nhưng lạ lùng thay, dừng xe tắt máy lâu mà Trầm Ngang vẫn chưa hôn . Mộc Mộc vốn nghĩ để trào dâng cảm xúc, nhưng đợi đến dài cổ mà Trầm Ngang chỉ có nhắc nhở câu: “Xuống xe thôi.”







      kiên nhẫn của Mộc Mộc đạt đến cực hạn, nếu hôm nay có đáp án e chừng bị ác mộng tra tấn đến chết. Nghĩ vậy, Mộc Mộc quyết tâm hỏi: “...... Hôm nay có phải quên làm chuyện gì ?.”







      “Chuyện gì?” Trầm Ngang hỏi.







      “Chính là...... cái này.” Mộc Mộc từ từ nhắm hai mắt, chỉ chỉ môi mình.







      Lúc làm động tác này, đáy lòng Mộc Mộc vô cùng lo lắng, thấy mình đứng đắn xí nào.







      Trầm Ngang giơ tay nâng cằm Mộc Mộc, nheo mắt tỉ mỉ đánh giá: “ tồi, miệng rất xinh đẹp.”







      biết em ám chỉ điều gì!.” Mộc Mộc nắm chặt tay.







      Nếu phải vì nghiệm chứng năng lực của có đánh chết cũng nguyện ý làm loại chuyện này.







      “Hôm nay vốn thấy muộn, để người con như em về mình an toàn nên muốn đưa em về tận cửa rồi mới hôn em, nhưng mà ngờ Mộc Mộc của lại nóng vội như vậy.” Giọng Trầm Ngang mang theo ý cười réo rắt vang lên.







      Mộc Mộc xấu hổ giận dữ chịu nổi, tháo dây an toàn, che mặt chạy xuống xe. Nhưng eo bị Trầm Ngang ôm lấy, kéo vào lại trong xe.







      u phục của cọ xát hai má , hơi thở nam tính quyến rũ khiến muốn ỷ lại.







      ra, so với em càng nóng vội hơn.” cúi đầu , giọng trầm ấm từ tính vọng ra từ yết hầu.







      Sau đó Trầm Ngang nâng cằm Mộc Mộc lên, hôn xuống.







      Môi môi dưới mềm mại ấm áp, đầu lưỡi linh động quét sạch toàn bộ khoang miệng Mộc Mộc, mỗi lần dường như đều chạm đến linh hồn .







      Mộc Mộc bị hôn đến mất phương hướng, tâm trí trống rỗng, chỉ còn ham muốn và dục vọng của Trầm Ngang.







      May mà trong lúc mê man, di động phát ra tiếng “Tí tách”, báo hiệu có tin nhắn mới.







      Người gửi tin chắc chắn là An Lương -- trước khi lên xe với An Lương, bất kể đêm nay ra sao nhất định phải xác minh được năng lực của chú Trầm.







      Nhắc tới An Lương, những vụ án mạng đẫm máu cùng những cơn ác mộng chân thi nhau kéo tới, chen lấn vào đầu khiến Mộc Mộc nháy mắt thanh tỉnh.







      Nhất định phải xác minh.







      Đây là ý nghĩ duy nhất của Mộc Mộc vào giờ phút này.







      Hạ quyết tâm, tay Mộc Mộc liền di chuyển tới tiểu jj của chú Trầm.







      Nhưng ngay lúc tiểu jj của chú Trầm trong sạch khó giữ, chú Trầm bỗng kịp thời chìa tay, ngăn lại.







      Thời khắc bị bắt ấy, cả người Mộc Mộc nóng rực giống như bị hỏa thiêu.







      Rất dọa người!







      Mộc Mộc chỉ có thể biến thành đà điểu từ từ nhắm hai mắt, cảm thấy môi Trầm Ngang rời môi mình, cảm thấy bàn tay to nóng rực cầm tay mình, cảm thấy giọng mờ ám đến chết người: “Em muốn nghiệm chứng? Sợ được?”







      Mộc Mộc rơi lệ đầy mặt.







      Ông chú Trầm này làm sao có thể là lão ngàn năm chứ, ràng là Như Lai phật tổ, nhất cử nhất động của đều thể thoát khỏi pháp nhãn của kia mà.







      Mà động tác sau đó của Trầm Ngang lại khiến đà điểu Mộc Mộc lập tức xấu hổ đến chết -- cầm tay đặt tiểu jj, nhàng cọ sát.







      hợp với tâm ý em chưa?” Hơi thở nóng rực của Trầm Ngang thổi vào tai , hòa tan mọi tế bào thần kinh trong cơ thể.







      Sau đó, đà điểu Mộc Mộc thẹn chết cũng được về nhà.







      Mười hai giờ đêm, di động của An Lương nhận được hồi báo của Mộc Mộc --“Rất hợp ý trẫm.”

    5. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 20







      Rất hợp ý Mộc Mộc chỉ là tiểu jj của chú Trầm mà còn có con người của chú Trầm.







      Chín chắn trững chạc, biết người biết ta, hài hước lịch , tài giỏi cuốn hút, tóm lại, Mộc Mộc càng nhìn càng thích.







      Đáng tiếc hết nghỉ hè Mộc Mộc phải quay về trường. Điều này cũng có nghĩa là thể giống như hai tháng qua, ngày ngày được gặp Trầm Ngang.







      Cũng may chương trình học còn lại nhiều lắm, đa số đều sắp xếp trong những học kỳ trước, cách khác sang học kỳ sau Mộc Mộc có thể trở về công ty chính thức thực tập.







      Trầm Ngang lên kế hoạch ổn thỏa cho sau khi tốt nghiệp: “ hi vọng em vẫn tiếp tục làm việc dưới trướng của Tần Hồng Nhan, học tập thái độ và phương pháp làm việc của ấy. Sau khi quen với công ty, em muốn chuyển sang phòng nào lúc đó giúp em tham khảo và thu xếp cho em.”







      Nghe công ty HG lần này chuẩn bị tuyển ba sinh viên mới tốt nghiệp, mấy bạn sinh viên trường cho dù nhận học bổng hàng năm cũng chưa chắc có thể được tuyển vào, mà lại được thu xếp nội bộ như vậy.







      Quan hệ bám váy quan lớn kiểu này Mộc Mộc cũng phải biết xấu hổ.







      Tuy có người nâng đỡ nhưng thể bôi nhọ Trầm Ngang được, vì thế Mộc Mộc hề lười biếng, ngược lại càng thêm cố gắng, chịu khó học tập, điên cuồng làm việc khiến Lưu Vi Vi và An Lương nhìn thấy giật mình thôi, hét to sức mạnh tình là vĩ đại.







      “Mộc Mộc, cần chăm chỉ học tập, lập gia đình mới quan trọng hơn. Nếu con chuột béo Trầm Ngang này bị mèo mù mày vớ được còn mau mau nuốt vào bụng, đừng để cho ta có cơ hội nghỉ ngơi. Đương nhiên, để báo đáp tao vì mày suy nghĩ, mày lập gia đình rồi phải giúp tao để ý vài con rùa vàng bên cạnh Trầm Ngang nha.”







      Mộc Mộc vội xua tay: “Chúng tao vừa mới qua lại mà, về hôn nhân còn sớm quá.”







      “Đúng vậy, hai người họ chỉ mới tiến hành đến giai đoạn hôn môi mà thôi.” An Lương đứng bên cạnh vừa lau đàn violon vừa tiết lộ.







      gần hai tháng rồi mà mới tới giai đoạn hôn môi thôi á?” Lưu Vi Vi sờ cằm, hít hơi sâu: “Chẳng lẽ ông chú này ** được?”







      Mộc Mộc uống nước liền bị sặc lên mũi.







      “Yên tâm, nghiệm chứng rồi, hoàn toàn có vấn đề.” An Lương lại tiết lộ.







      “Ông chú này, thế mà lại rất quân tử nha.” Lưu Vi Vi gật đầu tán thưởng.







      Mộc Mộc vui mừng, ai ngờ Lưu Vi Vi tiếp tục khiến sặc thêm lần nữa: “Hay là rau xanh Mộc Mộc nó quá mức nhạt nên mới thể khơi dậy nổi cảm giác thèm ăn nhỉ.”







      Mộc Mộc thấy, hai đứa bạn cùng phòng của chắc chắn là tốt nghiệp hệ phun **.







      “Mộc Mộc, ông chú kia có cho mày tiền ?” Lưu Vi Vi hỏi.







      Mộc Mộc lắc đầu.







      “Phù, có ai là hoàn hảo cả, may mà ta còn có khuyết điểm keo kiệt, nếu tao sợ bản thân quá ghen tị mà tiêu diệt mày mất.” Lưu Vi Vi vỗ vỗ bả vai Mộc Mộc mới sống sót sau tai nạn rồi leo lên giường xem phim.







      Trầm Ngang quả cho tiền, nhưng lại đưa cho thẻ tín dụng mà trong đó có chứa 1 vạn nguyên.







      có thể tùy ý mua túi Gucci hay thời trang Chanel như Tần Hồng Nhan đều được, nhưng đối với hạng sinh viên nghèo tháng phí sinh hoạt mới trăm ngàn như Mộc Mộc mà , tấm thẻ này khiến có cảm giác của người giàu.







      Nhưng Mộc Mộc chưa từng sử dụng, dù sao Trầm Ngang chỉ mới là bạn trai chứ chưa phải chồng , cảm thấy nên dùng.







      Vì thế Mộc Mộc cất thẻ , vẫn như trước lui tới các cửa hàng ven đường mua áo thun và quần bò.







      lâu sau Trầm Ngang nhận ra bèn hỏi: “Thẻ kia sao em dùng, muốn mua gì à?”







      Mộc Mộc chỉ có thể : “Phí sinh hoạt của em đủ dùng rồi.”







      Trầm Ngang nghe xong cũng gì, nhưng sau đó bắt đầu đưa cho mấy phiếu giảm giá, là khách hàng tặng, bình thường mua sắm, giữ cũng vô dụng.







      Mộc Mộc nhìn hạn giảm giá, phát quả sắp đến ngày hết hạn liền vội cầm túi chạy mua quần áo.







      Nhưng mà mấy phiếu trong tay còn chưa dùng hết ngay sau đó Trầm Ngang lại đưa thêm cả đống, và tất cả đều sắp hết hạn.







      Mộc Mộc có ngốc cũng nhìn ra được, Trầm Ngang làm như vậy chẳng qua là vì muốn có thể yên tâm thoải mái dùng tiền của .







      Sau đó Trầm Ngang lại tiếp tục đưa đủ loại phiếu giảm giá: cửa hàng bánh ngọt, của hàng pizza, quán ăn nhanh, quán thịt bò, quán sushi, cửa hàng tự chọn......







      tóm lại, Mộc Mộc nghĩ có gì là Trầm Ngang thể cho .







      Trong đó cũng bao gồm đống phiếu giảm giá sách.







      Cầm tấm thẻ kia, Mộc Mộc nghĩ, ra cũng có lúc được hưởng ké hơi thở của người giàu.







      Trầm Ngang càng nhìn càng tốt đẹp, nhưng thế giới có ai là hoàn mỹ tỳ vết, mà tỳ vết của Trầm Ngang chính là đứa cháu của .







      Trầm Thịnh Niên năm nay cũng là sinh viên năm bốn, học tại trường Khoa Học cách trường Mộc Mộc hai mươi phút xe. Sau khi Mộc Mộc học lại lâu Trầm Thịnh Niên bỗng dưng chạy đến trường tìm .







      Tìm còn chưa tính, cậu ta lại khoa trương lái Mercedes-Benz G55 đến khiến ít người để ý.







      sinh viên mà lái chiếc xe 2 vạn, có thể bớt khoe mẽ chút được ?.”







      Ở căn tin, Mộc Mộc vừa ăn khoai tây vừa .







      đường đường là bạn tổng Giám đốc công ty HG vậy mà lại ở trong này ăn khoai tây chiên, có thể bớt chút thê thảm được ?” khi Trầm Thịnh Niên mở miệng là khoan nhượng.







      “Chú sau khi tan tầm đón tôi ăn.” Mộc Mộc nhún vai: “Hơn nữa sinh viên ăn thế này vốn là chuyện bình thường, đại gia như hiểu được đâu.”







      “Cha mẹ tôi là giảng viên đại học, sống bằng tiền lương cho nên tôi cũng chẳng phải thuộc dạng đại gia gì đó.” Trầm Thịnh Niên giải thích.







      “Vậy xe này ai mua?” Mộc Mộc tò mò.







      “Tự tôi mua.” Trầm Thịnh Niên tự tin cười đáp.







      Mộc Mộc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của người trước mặt, lập tức tỉnh ngộ: “Chuyện bán thân đổi xe đừng để cho chú biết, nếu chú ấy chắc chắn đánh chết .”







      Nghe bây giờ đại gia còn bao dưỡng người đẹp nữa mà chuyển sang bao dưỡng giai đẹp. Mà Trầm Thịnh Niên này ngũ quan tinh xảo như nữ giới, tuyệt đối có thể khiến cho các đại gia vung tiền như rác.







      Điều này cũng có thể giải thích vì sao Tần Hồng Nhan lại đồng ý ở cùng với cậu ta.







      Nghe vậy, ánh mắt xinh đẹp Trầm Thịnh Niên tựa như muốn giết người: “Xe kia là đo tôi đầu tư cổ phiếu kiếm được!”







      ra phải là bán thân đổi xe” Mộc Mộc lại tỉnh ngộ: “Mà là bán thân để đổi lấy tin tức mật.”







      Giờ khắc này, Trầm Thịnh Niên đặc biệt muốn giết chết cái người ăn khoai tây chiên trước mặt.







      Mộc Mộc biết bản thân vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, bỗng hỏi: “Hôm nay vội đến chỗ Trợ lý Tần ư, sao lại có thời gian rảnh rỗi tới tìm tôi thế?”







      Trầm Thịnh Niên chớp chớp hàng lông mi cong dài, mỉm cười: “Bởi vì tôi phát tôi và ấy hợp, bên cạnh đó bỗng nhận ra rằng, tôi với mới là hợp.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :