1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nghe nói chú yêu Loli - Tát Không Không (83c+2NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 11







      Mộc Mộc chạy trối chết.







      chạy thẳng về nhà, vào phòng, chôn đầu vào gối, mặc kệ ba mẹ ở bên ngoài gõ cửa hỏi thế nào cũng trả lời.







      Câu kia của Trầm Ngang khiến vô cùng xúc động -- có thử qua, em làm sao biết được giữa chúng ta là thể?







      Rất quen thuộc, vài năm trước cũng từng câu này với cậu bé.







      chữ cũng sai.







      Nhưng cậu bé kia vẫn xoay người rời , để lại mình giữa biển người mênh mông.







      Thậm chí lúc đó thể xem như là câu chuyện tình , bởi vì cậu bé kia lý trí đến đáng sợ, hai người còn chưa bắt đầu chấm dứt.







      Tuy rằng qua ba năm, nhưng đêm khuya ngủ mơ, Mộc Mộc vẫn nhớ tới câu của mình đêm đó, khi cậu bé xoay người rời mới lặng lẽ rơi nước mắt.







      Mà tối nay, những lời này lại từ miệng Trầm Ngang ra vô tình khơi dậy muôn vàn cảm xúc trong trái tim , thậm chí khiến quên mất bản thân mình vừa bị Trầm Ngang cưỡng hôn.







      Mộc Mộc biết mình ngủ lúc nào nhưng hôm sau tỉnh lại chỉ thấy chóng mặt nhức đầu.







      Trong lúc mở điện thoại ra nhìn, phát nửa đêm Trầm Ngang có gửi cho tin nhắn --







      xin lỗi chuyện tối qua, nhưng những lời xe đều là lòng, hy vọng em có thể suy nghĩ kỹ càng.”







      Nhớ tới chuyện này đau đầu rồi chứ đừng tới suy nghĩ kỹ càng, Mộc Mộc chỉ có thể vừa xoa huyệt Thái Dương vừa xóa tin nhắn.







      Sợ mình buồn chán sinh ra vấn đề tâm lý, Mộc Mộc hẹn An Lương ra ngoài, ở khu cửa hàng chua cay nổi tiếng, ai đó bắt đầu khai thác chuyện tình cảm của Mộc Mộc nhà ta.







      “Đó là nụ hôn đầu của mày hả?” An Lương hỏi.







      Mộc Mộc đỏ mặt lắc đầu.







      Cái nắm tay và nụ hôn đầu của tan thành mây khói ba năm trước đây rồi.







      “Theo góc độ an ủi mà , nếu phải là nụ hôn đầu tiên, hơn nữa điều kiện ông chú kia lại tốt như vậy, tính ra mày cũng thiệt.” An Lương sờ mái tóc Mộc Mộc an ủi.







      Cả người Mộc Mộc run lên, nhanh chóng lùi lại, đợi ổn định tinh thần mới nhớ đứng trước mặt mình phải là Trầm Ngang.







      “Mày bị ta dọa thành như vậy luôn à?” An Lương nhìn bàn tay mình giữa trung, dở khóc dở cười: “Tao muốn gặp mặt ông chú Trầm này lần, ta đáng sợ như vậy sao?”







      ta phải đáng sợ hay xấu xa, ngược lại còn trẻ hơn so với tuổi. Hơn nữa phong độ lịch , nhưng tao luôn cảm thấy có ngày, tao bị ta bán .” Mộc Mộc che mặt thở dài.







      “Tuổi vậy mà có địa vị như thế dĩ nhiên là người đơn giản, nghĩ như mày cũng là bình thường. Nhưng xét về phương diện khác, ta cái gì cũng có, tại chỉ thiếu gia đình, nếu nhờ người giới thiệu vậy xem ra chuyện ta muốn qua lại với mày là , dù sao bây giờ mày cũng nhàn rỗi, chi bằng suy nghĩ kỹ .” An Lương khuyên nhủ.







      Mộc Mộc suýt nữa lắc đến gãy cổ: “ , bọn tao căn bản xứng.”







      Ý Mộc Mộc phải xứng với Trầm Ngang hay là Trầm Ngang xứng với , mà cảm thấy, hai người đứng chỗ hoàn toàn hợp.







      Đứng ở bên cạnh nên là người đàn ông trẻ tuổi mới ra ngoài xã hội, hai người cùng nhau xây dựng nghiệp, mua nhà, cãi nhau rồi lại hòa, kết hôn sinh con, cùng nhau bước vào độ tuổi trung niên.







      Còn đứng ở bên cạnh ta nên là người phụ nữ trưởng thành quyến rũ, hai người giúp đỡ nhau trong công việc, hỗ trợ tinh thần lẫn nhau, cùng nhau bước vào tuổi già.







      ta và , quả xứng.







      An Lương giơ tay lau mồ hôi mũi, chậm rãi : “Làm sao lại xứng, bây giờ đừng tới giới tính, ngay cả chủng tộc khác nhau đều vượt qua được. Chỉ cần có tình , mọi cái đều có thể vượt qua, khác nhau vài tuổi như hai người tính là cái gì.”







      “Nếu cái gì cũng có thể vượt qua, vậy mày với ấy sao?” Mộc Mộc dùng ánh mắt chỉ chỉ Đỗ Khang cách đó xa, dưới thời tiết cực nóng bốn mươi độ chen lấn trong đám người giúp các mua phở chua ngọt.







      Đỗ Khang, cũng chính người bị Lưu Vi Vi và mọi người nhận định rằng đó là trai của An Lương, nhưng thực ra ấy là lính cần vụ của cha An Lương.







      “Tao và ấy đều có tình cảm.” An Lương nhíu mi.







      “Là mày đối với Đỗ Khang có cảm tình có, chứ tình cảm người ta đối với mày tràn đầy kìa.” Mộc Mộc câu toạc ra.







      Trải qua ba năm đại học, Mộc Mộc nhìn thấu tình cảm Đỗ Khang dành cho An Lương.







      An Lương thích ăn quả hồ trăn (còn gọi là hạt dẻ cười, tên khoa học: Pistacia vera), Đỗ Khang liền ứng tiền lương đầu tiên mua bì hồ trăn chạy tới ký túc xá đưa cho An Lương.







      An Lương bị sốt, Đỗ Khang quản mạo hiểm, đội mưa to gió lớn vội vã mang canh gà và thuốc tới.







      An Lương vui, Đỗ Khang có thể đứng ở ký túc xá chờ cả đêm.







      Thâm tình như vậy thế mà An Lương vẫn hề rung động, Mộc Mộc thể hiểu nổi.







      “Tao có người tao thích, cần phải ... chịu trách nhiệm với tình cảm của ấy.” An Lương lạnh lùng .







      biết vì sao mỗi lần nhắc tới Đỗ Khang, sắc mặt An Lương liền xấu .







      Mộc Mộc nhìn bóng lưng cao thẳng của Đỗ Khang trong đám đông, tựa như hạc giữa bầy gà, khẽ thở dài.







      Xem ra muốn tình cảm thuận buồm xuôi gió khó lại còn hiếm a.







      Ông chú quả nhiên là ông chú, sau khi tiếng lòng với Mộc Mộc vài ngày sau lại thấy xuất . Lần này Mộc Mộc với chỉ số thông minh tuy thấp nhưng cũng cho rằng ta tha cho mình, cho nên chỉ có thể ngồi đoán xem ta định ra chiêu gì.







      lúc lo sợ bất an mẫu hậu đại nhân biết thông qua người quen nào giúp xin vào công ty làm việc trong kỳ nghỉ hè, là muốn tăng thêm kinh nghiệm xã hội.







      Mộc Mộc thầm nghĩ, dù sao cũng có việc gì để làm, vì thế trước ngày làm ngày, bèn mượn bộ đồ công sở của bà chị họ, qua hai chuyến xe cuối cùng cũng tới được công ty kia.







      Kết quả vừa đến nơi bỗng phát , quy mô của công ty này là lớn, vào ra toàn là những người tinh trí tuệ, nhìn người ta Mộc Mộc tự biết xấu hổ, tức khắc tự thấy bản thân mình có tương lai.







      Nhưng cho dù có tương lai cũng phải tiếp tục kiên trì cố gắng, phòng nhân ở tầng 21, tại là giờ cao điểm, thang máy đông đúc. Mộc Mộc liếc mắt thấy thang máy gần đó sắp đóng cửa vội vàng chạy tới, luồn vào trong thành công.







      Còn chưa kịp cảm thấy mình may mắn bỗng nhiên ngửi thấy trong bầu khí có mùi nước cạo râu quen thuộc, như quỷ mỵ ám ảnh lấy .







      Mùi càng lúc càng nồng, Mộc Mộc ngẩng đầu liền đối diện với đôi mắt tràn ngập ý cười.







      Tại thời điểm này, Mộc Mộc rốt cuộc hiểu được Trầm Ngang ra chiêu gì.

    2. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 12







      Mộc Mộc dùng đầu ngón chân cũng đoán được lần này là bị mẫu hậu đại nhân cùng với Trầm Ngang liên thủ lừa mình.







      Gọi điện về chất vấn lại bị mẫu hậu bác bỏ thương tiếc: “Mẹ có lừa con sao, Tiểu Trầm vốn là người quen. Hơn nữa, người ta sợ con ngại cho nên mới nhờ mẹ ra mặt, nếu công ty người ta lớn như vậy, con chỉ là đứa sinh viên sắp ra trường, bối cảnh - kinh nghiệm , có thể vào làm sao? Mẹ và ba con thống nhất, phải rèn luyện năng lực sinh tồn xã hội cho con. Vì thế đợt nghỉ hè này, con tự làm việc mà kiếm tiền. Tiền tiêu vặt cùng với chi phí sinh hoạt hai tháng tới ba mẹ cho nữa, cho nên Lâm Mộc Mộc - con phải chăm chỉ làm việc cho tốt, nghe chưa?”







      Đây chính là chế tài kinh tế độc ác đáng sợ trong truyền thuyết, Mộc Mộc lôi hết tiền tiêu vặt người ra đếm, hoảng sợ nhận ra đủ mua mì ăn liền trong tháng, tuần e rằng cũng hết sạch.







      Kết quả Mộc Mộc chỉ có thể xua tan ý định từ chức, ngoan ngoãn ở dưới mắt Trầm Ngang làm việc.







      Bộ phận nhân xếp làm dưới cấp Tần Hồng Nhan, chính là trợ lý giúp ấy đánh máy, sắp xếp tài liệu, trả lời điện thoại, bưng trà rót nước.







      Bởi vì ở bữa tiệc mừng lần trước Trầm Ngang có mang theo nên ai nấy đều có ấn tượng với , thế nên việc đến đây gây ra ít chú ý -- đương nhiên, đa số đều là đến xem náo nhiệt.







      Mộc Mộc bị nhiều ánh mắt nhìn vào mình, có chút mất tự nhiên.







      Tuy rằng Tần Hồng Nhan là trợ lý của Trầm Ngang, nhưng mọi việc lớn đều phải kiểm tra xử lý nên rất bận rộn. Mộc Mộc theo ấy làm việc đến giữa trưa, ngay cả thời gian uống nước cũng có.







      Vất vả đến trưa mới được rảnh rỗi, giờ phút này Mộc Mộc đói đến mức cúp C cũng biến thành cúp A, chỉ có thể lết theo Tần Hồng Nhan vào nhà ăn công ty.







      Phúc lợi ở công ty này rất tốt, tuy rằng là cơm miễn phí nhưng thức ăn vô cùng thơm ngon, vậy còn có dãy trái cây và rừng bánh ngọt để tráng miệng, Mộc Mộc chẳng có tiền đồ lấy bao nhiêu thức ăn.







      Ăn đến nửa bỗng phát đúng -- giờ ăn trưa, nhà ăn chật ních người, nhưng bọn giống như trung tâm, xung quanh cách mét ai dám lại gần.







      “Vì sao lại có tình trạng này?” Mộc Mộc thấp giọng hỏi: “Có phải vì có vị trí cao quá nên mọi người dám lại gần ?”







      Tần Hồng Nhan thèm ngẩng đầu, lạnh lùng trả lời: “ nghĩ nhiều rồi, bọn họ dám ngồi gần là vì tính tình tôi tốt.”







      Mộc Mộc cẩn thận suy nghĩ bỗng ngộ ra -- là đàn ông ai mà chẳng muốn tiếp cận băng sơn mỹ nhân Tần Hồng Nhan chứ, đáng tiếc có tâm mà có gan; Mà phụ nữ lại sợ mình biến thành bùn đất, cho nên căn bản họ muốn lại gần.







      “Nếu muốn sống yên ổn ở cái công ty này, tốt nhất đừng lại gần tôi.” Tần Hồng Nhan tô son lên môi, đôi môi mềm mại đầy đặn khiến người ta thèm dãi: “Hiểu chưa?”







      Khuôn mặt Tần Hồng Nhan được coi là vô cùng xinh đẹp, nhưng người lại tỏa ra khí chất lạnh lùng xa cách đặc biệt hấp dẫn người, ngay cả Mộc Mộc cũng thấy trái tim ngưa ngứa, bỗng nghĩ khó trách đứa cháu đối với trợ lý Tần lại si tình đến mức biến thái như vậy -- tính cách con người là thế, càng khó có được càng muốn có được.







      Mộc Mộc thích Trợ lý Tần...... chí ít cũng thích vẻ ngoài ấy, bởi vậy nhanh chóng tuyên bố: “Nếu bộ phận nhân bố trí tôi cho tôi đây sống là người của , chết làm ma theo , nhất định luôn ủng hộ , tuyệt đối bị mua chuộc mà phản bội lại .”







      Tuy Mộc Mộc mới ra ngoài xã hội nhưng nhờ đọc các loại tiểu thuyết, cũng nhận thức được mối quan hệ phức tạp của các nhân viên trong công ty, mưu thủ đoạn tranh giành diễn ra hàng ngày. Cho nên đối với người mới vào làm như , trung thành tuyệt đối là đường sống duy nhất.







      Hơn nữa, theo mỹ nữ tỷ tỷ, chí ít mỗi ngày đều có sắc để xem.







      Mua bán này có lời.







      Tần Hồng Nhan yên lặng đánh giá Mộc Mộc, nhìn chăm chú cho đến khi Mộc Mộc biến thành quả cà chua chín mới chậm rãi : “Chỉ bằng , làm sao có thể là đối thủ của Trầm Ngang chứ?”







      “Hả?” Mộc Mộc cảm thấy lời này cứ như Chu Kiệt Luân đến đây, xoay chuyển quá nhanh.







      “Ăn no nghỉ , buổi chiều còn có hai chồng tài liệu cần sắp xếp.” Tần Hồng Nhan kết thúc cuộc trò chuyện.







      Mặc dù ngày đầu tiên làm việc dưới lãnh đạo của người cuồng việc Tần Hồng Nhan bận rộn tới mức đầu tóc bốc khói, nhưng Mộc Mộc lại thấy vui mừng -- vốn lên tinh thần chuẩn bị nghênh đón Trầm Ngang vô nhân đạo đùa giỡn, nhưng mà ngờ Trầm Ngang ở công ty lại là người khác -- nghiêm túc chuyên nghiệp, năng cẩn trọng, đầy uy tín, dường như cả ngày hề có thời gian rảnh để nhìn .







      Tinh thần Mộc Mộc dần dần thả lỏng -- xem ra ông chú này cũng có chút đạo đức, ở trước mặt nhân viên dám trêu chọc , hai tháng này có lẽ có chuyện gì xảy ra đâu.







      Nghĩ đến vậy, Mộc Mộc vui vẻ dọn đồ đạc chuẩn bị ra về.







      Đúng lúc này Tần Hồng Nhan lại chầm chậm câu giữ lại: “Giám đốc Trầm vừa gọi điện thoại cho tôi, mượn buổi tối có việc, tôi đồng ý .”







      Hai chân Mộc Mộc lập tức mềm nhũn, ngồi phịch ghế, hai tay ôm ngực, run run : “Trợ lý Tần, thể bán người!”







      Tần Hồng Nhan cảm thấy gân xanh trán bắt đầu căng lên: “Đêm nay ta tăng ca, mượn qua giúp đỡ sắp xếp tài liệu, hơn.”







      phải ta có thư ký à?” Mộc Mộc liều chết từ chối.







      thư ký ấy sắp kết hôn nên bận rộn nhiều việc, mà công ty lại đề cao tính nhân đạo, cho nên... trong thời điểm quan trọng này sao nỡ bắt người ta tăng ca chứ.” Tần Hồng Nhan khép lại tập hồ sơ, ngón tay thon dài nhàng gõ gõ lên : “ tóm lại, phải , cũng phải -- đương nhiên, những lời này là do Trầm Ngang nhờ tôi chuyển tới .”







      Khi Mộc Mộc bước vào văn phòng Trầm Ngang, mặt là dáng vẻ hy sinh vì nghĩa.







      Trầm Ngang ngồi phía sau bàn làm việc chồng chất các văn kiện, cũng ngẩng đầu nhìn : “Ngồi sô pha .”







      Mộc Mộc vâng lời nghe theo, cẩn thận ngồi xuống sô pha màu xám mềm mại, hai tay che váy ngắn, chỉ sợ hơi bất cẩn lại bị ta đùa giỡn.







      Nhưng thời gian từng giây từng phút trôi qua mà Trầm Ngang vẫn y như cũ vùi đầu vào làm việc, tựa như hoàn toàn quên mất còn tồn tại nơi này.







      ta làm việc rất tập trung, khi chăm chú xem văn kiện đôi mày thường khẽ chau lại, đôi môi theo bản năng hơi mím, tựa như cắn cái gì đó, vô ý nhưng lại tỏa ra khí thế thể lại gần. Vô cùng gợi cảm cuốn hút.







      Bên trái ta là cửa sổ thủy tinh sát đất, bóng đêm yên tĩnh dần dâng lên bao phủ người đàn ông như tranh vẽ.







      Giờ phút này, trong đầu Mộc Mộc ra hai chữ --“Mê người”.







      Đùng đùng, sao có thể cảm thấy Trầm Ngang mê người được?







      Nhất định là do ngồi lâu, đầu óc bãi công, Mộc Mộc hắng giọng, nhìn Trầm Ngang : “Giám đốc Trầm, cần tôi làm gì vậy?”







      Trầm Ngang ngẩng đầu nhìn, chậm rãi cười: “ muốn em làm cái gì, em làm cái đó sao?”







      Mộc Mộc nắm chặt tay.







      Cho dù mê người vẫn là cầm thú.

    3. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 13







      Thở sâu, Mộc Mộc : “Giám đốc Trầm, ý của tôi là, dù sao tôi ngồi ở đây cũng giúp được gì, còn quấy rầy làm việc, bằng để tôi về tốt hơn.”







      “Yên tâm, có việc cho em đây.” Trầm Ngang đưa cho tấm danh thiếp, dặn: “Em gọi điện họ mang 2 phần cơm tối tới đây.”







      Biết ta dễ dàng buông tha cho mình như vậy, Mộc Mộc đành ủ rũ tiếp nhận, hỏi: “ muốn ăn gì?”







      Trầm Ngang buông văn kiện, ngửa đầu dựa vào ghế, dùng ánh mắt nhìn chằm chằm Mộc Mộc, biểu đạt ra từ --“Em”.







      Mộc Mộc giận tái mặt: “Giám đốc Trầm, còn như vậy tôi tố cáo tội quấy rối tình dục.”







      Trầm Ngang tươi cười: “Toàn bộ công ty đều biết em là bạn , cho nên giữa chúng ta có quấy rối, chỉ có **.”







      Mộc Mộc phỉ nhổ: “ hiểm.”







      Trầm Ngang hề phản bác, coi như nhận toàn bộ.







      Mộc Mộc phát , danh thiếp Trầm Ngang đưa cho là của đầu bếp nhà hàng nổi tiếng, nghe để đặt chỗ ở nhà hàng này rất khó, chưa bao giờ bán ra ngoài, nhưng Mộc Mộc vừa tên Trầm Ngang ra bên kia lập tức đồng ý.







      Bởi vậy có thể thấy được, Trầm Ngang chỉ là cầm thú hiểm mà còn là người sành ăn.







      lâu sau món ăn nóng hổi được mang đến văn phòng Trầm Ngang, Mộc Mộc lười mời ta, ngồi xuống bắt đầu ăn.







      thể , món ăn của nhà hàng này quả là danh bất hư truyền, màu sắc hương vị... tất cả đều hoàn hảo.







      Tuy vẫn còn giận Trầm Ngang nhưng dù sao bữa cơm này cũng là do người ta trả tiền, Mộc Mộc thể biết xấu hổ mà ăn mình, vì thế đặt đũa xuống hỏi: “Giám đốc Trầm, đói bụng sao?”







      Trầm Ngang ngẩng đầu lên : “Trước khi em tới ăn rồi.”







      Mộc Mộc khó hiểu: “Vậy bắt tôi gọi hai phần cơm làm gì?”







      “Chân em còn chạm đất, phải ăn nhiều lên chút.” Câu trả lời Trầm Ngang khiến bực tức trong lập tức tan thành mây khói:







      Bàn về khả năng quan tâm chăm sóc, Trầm Ngang là cao thủ, đạo hạnh Mộc Mộc còn thấp, thể chống lại, chỉ có thể vùi đầu ăn cơm.







      Mặc dù đồ ăn rất ngon nhưng Mộc Mộc càng ăn càng chậm lại -- tình cảnh hai người quá thích hợp, ta vừa thổ lộ với , còn chưa kịp phản ứng trở thành cấp dưới của ta, hơn nữa đêm khuya bọn họ nam quả nữ lại ở chung tăng ca.







      Quan hệ này, so với mùi đậu tằm còn mờ ám hơn.







      Nhưng càng lạ hơn là lúc Mộc Mộc lơ đãng ngẩng đầu, bỗng phát Trầm Ngang biết từ khi nào ngừng làm việc, yên lặng nhìn .







      Trong văn phòng có đèn điện chiếu sáng, mọi thứ hẳn phải như ban ngày nhưng Mộc Mộc lại thể thấy ánh mắt ta.







      Trầm Ngang như vậy càng khiến sợ hãi hơn: “Ừm, tôi ăn no rồi, có thể bắt đầu làm việc.”







      “Làm việc gì?” Trầm Ngang hỏi lại.







      mượn tôi từ Trợ lý Tần chẳng lẽ chỉ muốn tôi nhàn rỗi ngồi sô pha?” Mộc Mộc hỏi tiếp.







      “Đúng vậy.” Trầm Ngang gật đầu: “Có em ở đây, tinh thần phấn chấn, hiệu suất làm việc cao.”







      Trầm Ngang hổ là Trầm Ngang,**, , kỹ năng quấy rối đáng sợ.







      Mộc Mộc bị quấy rối đến loạn tâm, chân tay luống cuống ngồi sô pha, dám ngẩng đầu, bỗng nhiên cảm thấy chỗ ngồi bên cạnh lún xuống, sau đó giọng Trầm Ngang vang lên bên tai : “Chuyện ngày đó với em, em suy nghĩ kỹ chưa?”







      Mộc Mộc hiểu ý ta đề cập tới chuyện hai người hẹn hò, chuyện này như con cá ngừng khuấy nhiễu tâm trí mấy ngày gần đây.







      Nếu là trước đây, Mộc Mộc tuyệt đối ngần ngại từ chối, nhưng mà lời ngày ấy của Trầm Ngang chạm vào nơi sâu nhất trong trái tim .







      Ba năm trước, cuộc tình của còn chưa bắt đầu bị người nhát gan kia vô tình giết chết, cho nên ba năm sau, rất sợ.







      Mà trước mặt đây là Trầm Ngang phức tạp.







      Trong mắt mọi người ở công ty, ta là người thâm trầm, khôn khéo đầy mưu kế; Ở trong mắt Mộc Mộc, ta là người trói gà chặt, chiếm tiện nghi còn bày đặt ra vẻ, là lão hồ li thích cười.







      Cho dù phức tạp như vậy nhưng Mộc Mộc vẫn có thể xác định -- ta phải là người xấu.







      Nếu dựa vào kinh nghiệm và chỉ số thông minh tuyệt đỉnh của ta hẳn Trầm Ngang sớm làm thịt , sau đó bỏ của chạy lấy người -- suy luận rất đơn giản.







      , Mộc Mộc cũng ghét Trầm Ngang.







      Dù sao người đàn ông có tài vừa có mạo như Trầm Ngang, muốn làm người thích dễ, làm người ghét mới khó.







      Sở dĩ Mộc Mộc vẫn từ chối ta, là vì loại cảm giác chân .







      Sau khi Mộc Mộc và Trầm Ngang quen nhau, thái độ ta đối với luôn khiến thấy .







      Mộc Mộc phải là tuyệt sắc mỹ nhân, cũng phải là người có lý tưởng vĩ đại, lại càng phải người có trái tim lương thiện. Nhưng người cao quý như Trầm Ngang, mới gặp mặt có vài lần mặt tỏ ra phải được, kịch bản này cũng quá ảo tưởng rồi.







      Từ mẫu giáo đến đại học, các giáo viên đều nhận xét Mộc Mộc bằng hai từ -- kiên cường.







      Cho nên Mộc Mộc kiên cường gặp Trầm Ngang , nhất định lưỡng lự.







      “Vẫn còn suy nghĩ?” Trầm Ngang kéo trong suy nghĩ trở về: “Vậy có thể cho biết, em cần suy nghĩ bao lâu ?”







      Giọng ta nhàng, mang theo tia mệt mỏi sau khi làm việc cùng với bóng đêm yên tĩnh.







      tuần tăng ca ba đêm cho dù là ai cũng đều mệt mỏi.







      Nhưng tâm trí Mộc Mộc còn mệt mỏi hơn so với thể xác -- người đó rời ba năm, ba năm qua cũng phải có nam sinh nào tỏ tình với , nhưng mỗi lần đều khéo léo từ chối.







      Bởi vì còn ai có thể khiến liều lĩnh đến với loại tình cảm này.







      Đêm đêm giấc mộng quay về, Mộc Mộc bỗng sợ bản thân từ nay về sau mất dũng khí và khả năng ai đó.







      là lạ, tình cảm của và cậu bé ấy hẳn đến mức khắc cốt ghi tâm, chỉ giống như dòng suối nhưng hiểu sao lại khiến trái tim đau đớn nhiều đến vậy.

    4. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 14







      Có lẽ vì đó là lần đầu tiên trong cuộc đời người khác phái, có lẽ tình cảm đó để lại tiếc nuối vô tận, cho nên mới khó quên.







      Nhưng cho dù thế nào, Mộc Mộc nghĩ, phải quên .







      Quên nhưng cũng có nghĩa là lập tức chấp nhận Trầm Ngang.







      Mộc Mộc giọng hỏi: “Trầm Ngang, nghiêm túc à?”







      “Nếu là gì? Chẳng lẽ em cho rằng mỗi tuần tăng ca ba lần có thời gian rảnh tìm em vui đùa sao?” Trầm Ngang nhịn được lại giơ tay xoa đầu , mái tóc dài đen óng, mềm như lụa, , so với lụa còn mềm mại hơn.







      Mộc Mộc nắm chặt tay, hạ quyết tâm : “Tôi suy nghĩ kỹ lời đề nghị của , nhưng trước tiên phải có biểu tốt cái .”







      Trầm Ngang híp mắt: “Ý của em là, từ giờ trở bắt đầu bước vào kì khảo sát, chờ kì khảo sát chấm dứt mới có thể chuyển lên thành bạn trai chính thức của em?”







      Mộc Mộc gật đầu, xem ra khả năng nắm bắt của chú Trầm quả nhiên rất nhanh.







      Trầm Ngang thở dài: “Đây là trình tự 9 bậc tình của bọn em à?”







      Mộc Mộc lắc đầu, từng chữ: “, là trình tự đương của Lâm Mộc Mộc tôi.”







      Nhưng Mộc Mộc ngờ rằng Trầm Ngang lại gật đầu đồng ý. Kết quả là, ngày đầu tiên làm Mộc Mộc đem đại BOSS của mình biến thành bạn trai dự bị.







      Hiệu suất này, quả cao.







      Tuy rằng làm việc vào thời gian nghỉ hè nhưng Mộc Mộc vẫn nỗ lực công tác, 24h theo Tần Hồng Nhan, nhắm mắt theo đuôi, hoàn thành nhiệm vụ đặt ra mỗi ngày. Ở chung lâu dài Mộc Mộc phát ra Tần Hồng Nhan rất tốt, tuy rằng thường xuyên thẳng khiến người khác bẽ mặt xấu hổ. Nhưng làm việc rất quang minh, sòng phẳng dứt khoát, hại người sau lưng, cũng keo kiệt chỉ dạy, Mộc Mộc theo ấy học được ít này nọ.







      Đương nhiên theo cạnh Trợ lý Tần, điều thích nhất là mỗi ngày đều có thể thấy người cháu liều chết tha bám theo.







      Mộc Mộc thấy, chắc chắn đời trước người cháu này là keo con chó, chất lượng tuyệt đỉnh, bám vào là khỏi gỡ ra.







      Mỗi ngày Trầm Thịnh Niên có việc gì làm đều đưa cơm đưa canh đến cho Tần Hồng Nhan, thậm chí có vài thứ như băng vệ sinh -- còn là loại hương bạc hà thanh mát, trong công ty truyền ít tin đồn. May mà Tần Hồng Nhan là người sống để ý đến nét mặt người khác, chứ nếu đổi thành người khác sớm chịu được mà từ chức.







      Đứa cháu này lúc quan tâm chăm sóc dịu dàng đấy, nhưng mỗi khi vùng dậy lập tức biến thành chó ngao Tây Tạng. Nhiều lần Mộc Mộc cẩn thận vô tình thấy cậu ta mạnh liệt cưỡng chế ôm Tần Hồng Nhan, mà bàn tay kia thành chút nào, chuyên môn di chuyển đến nơi được đến.







      Mộc Mộc cầm khoai tay chiên nhìn đến đỏ mặt đỏ tai, cảm thấy so với xem AV Nhật Bản còn kích khích hơn nhiều.







      Tuy nhiên, có nhiều phúc lợi như vậy, dĩ nhiên là phải trả giá.







      Gần đây công việc ở công ty thực nhiều, tuy chỉ làm trợ lý cho người ta nhưng Mộc Mộc cũng bận rộn tới mức mông chạm ghế, chạy ngược chạy xuôi, sụt xuống mười cân, mặt hóp lại.







      Hôm nay Mộc Mộc mang đơn dự toán đến văn phòng để Trầm Ngang ký, Trầm Ngang quan sát Mộc Mộc từ xuống dưới, bỗng cau mày: “Sao lại gầy như vậy?”







      “Chẳng lẽ gầy tốt?” Mộc Mộc cảm thấy kỳ lạ, mấy chị đồng nghiệp đều khen gầy đẹp hơn mà.







      Trầm Ngang bên ký tên bên lẩm bẩm: “Còn chưa có bụng, lại gầy như thế.”







      Đầu Mộc Mộc rớt đầy vạch đen, ông chú Trầm này cũng để ý khiếp, xem là thịt bò hay thịt heo hả?







      Ký tên xong, Mộc Mộc chuẩn bị tới lấy bỗng Trầm Ngang chặn lại: “Đêm nay tham gia bữa tiệc gặp mặt với , bạn cũ của ở Mĩ mới về nước, mọi người cùng nhau tụ họp.”







      Mộc Mộc biến sắc: “Buổi tối tôi có hẹn.”







      Trầm Ngang nhìn Mộc Mộc bằng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu: “Hẹn với ai?”







      “Vài bộ lạc trong game, chúng tôi hẹn nhau đánh liên minh.”







      “......”







      Trầm Ngang dĩ nhiên cho phép Mộc Mộc lấy cớ chơi game vớ vẩn mà buông tha, tan tầm liền chặn Mộc Mộc lại, nhét vào trong xe đến chỗ hẹn.







      Trong xe Mộc Mộc mím môi, kháng nghị bằng cách im lặng.







      “Đợi lát nữa em tự mình nướng thịt mà ăn, ăn nhiều chút cho mập.” Trầm Ngang lấy mỹ thực dụ dỗ.







      “Đồng chí Trầm Ngang, hành vi hôm nay của rất tốt.” Mộc Mộc hề trúng kế, nhắc nhở: “Cách kỳ chuyển lên chính thức càng lúc càng xa rồi đấy.”







      Trầm Ngang chỉ cười, trả lời.







      Mộc Mộc im lặng, cẩn thận nhớ lại hành động gần đây của Trầm Ngang, phát tuy là tối đó ta chút do dự đồng ý, còn rất muốn nghênh đón kỳ khảo sát của . Nhưng từ ngày đó đến nay ta dường như chỉ án binh bất động, cả ngày bận rộn làm việc, cũng làm chuyện gì khiến cảm động, tựa như ta hoàn toàn quên hết lời ngày đó rồi.







      Theo lý thuyết mà ta phải nên rèn sắt khi còn nóng, những lời lãng mạn, quan tâm đưa đón, chậm rãi bắt ư? Sao lại ngược đến 360 độ, tỏ ra mặn nhạt như thế nhỉ?







      Mộc Mộc tài nào hiểu nổi, chỉ có thể lắc đầu thở dài.







      Ông chú này, thực là rất khó hiểu.







      Xe đến quán thịt nướng dừng lại, Trầm Ngang dẫn theo Mộc Mộc vào trong.







      Mộc Mộc phát , ngồi bên trong đều là đàn ông, và tất cả đều là ông chú.







      “Chà, Ngang Tử, bé này là ai thế?” Ông chú Giáp hỏi.







      “Bạn mình.”







      Mộc Mộc tập mãi thành thói quen, bây giờ mất năng lực thanh minh, nhìn qua bốn ông chú kia lễ phép mỉm cười.







      “Ngang Tử, cậu đây là hoa lê áp hải đường, trâu già gặm cỏ non a.”







      Ông chú Ất chuyện quá thẳng thắn, chỉ câu khiến cho Mộc Mộc đỏ mặt, vội vàng cầm lấy bát đũa chạy lấy thức ăn.







      Đến khi trở về thấy năm ông chú kia ngồi uống rượu, bắt đầu nhớ lại những ngày tháng học tập trước kia, cay đắng ngọt bùi đều có cả. Cảm xúc tuôn trào, có ông chú dường như sắp khóc.







      Mộc Mộc chen vào tiện cho nên lặng lẽ ngồi nướng thịt, sau khi nướng xong bỏ vào bát cho mấy ông chú kia, sợ bọn họ chỉ mải uống rượu mà trong bụng lại có gì, lát nữa say rượu ngã lăn ra đó chỉ làm khổ mà thôi.

    5. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 15







      Mấy ông chú cửu biệt gặp lại, uống rượu thả ga, đến giờ sau tất cả đều biến thành ma men.







      *cửu biệt : xa cách lâu ngày







      Rượu vào lời ra, Mộc Mộc bận nướng nấm kim châm, bỗng nhiên nghe thấy ông chú Bính buột miệng: “Ngang Tử, bây giờ cậu có bạn chắc rất sung sướng nhỉ. Hôm nào mình gặp Mạc Quyên, nhất định phải kể chuyện này cho ta biết. Nghe phụ nữ sợ nhất là khi bạn trai cũ tìm được bạn trẻ đẹp hơn mình, giờ bạn cậu hơn ta hơn mười tuổi, chắc chắn ta rất tức giận, ha ha ha!”







      Mộc Mộc nhanh chóng dựng tai lên nghe, ra chú Trầm có bạn cũ tên là Mạc Quyên nha.







      Ông chú Giáp vội ngăn ông chú Bính: “Cậu là, hễ uống rượu vào là lại ăn lung tung, cái gì thế?”







      Mộc Mộc hiểu được, có lẽ ông chú Giáp sợ xấu hổ hoặc ghen, quả nhiên là người tốt.







      Nhưng mà lúc này Mộc Mộc muốn nghe chuyện này, ước gì ông chú Bính cầm thước biến thành nhà văn kể ràng rành mạch chuyện tình thù hận của chú Trầm và người con có tên Mạc Quyên kia hay quá.







      Quả nhiên ông chú Bính là ông chú tốt, phụ kỳ vọng Mộc Mộc, gạt ông chú Giáp ra tiếp tục tranh luận: “Mình đúng sao? Cả đời ông đây ghét nhất chính là loại phụ nữ ham mê quyền lực như Mạc Quyên kia! Lúc trước Ngang Tử lòng dạ thương ta, nhưng ta sao, vừa thấy người quyền thế liền thẳng chân đá bay Ngang Tử, làm người có thể như thế sao?!”







      Ông chú Đinh kịp thời chạy ra hòa giải: “Cậu xem giờ Ngang Tử và Tiểu Lâm ở cùng với nhau hạnh phúc như vậy, chuyện trước kia đừng nữa, đến đến đến, uống rượu thôi.”







      Lúc này ông chú Bính mới ngừng lảm nhảm.







      Mộc Mộc ngạc nhiên -- ra chú Trầm từng là người đàn ông si tình, lại còn là người bị tổn thương.







      Từ giờ phút này Mộc Mộc quyết định tha thứ cho ông chú biến thái -- ra là từng bị đội nón xanh (chỉ việc bị cắm sừng), đáng thương.







      Khi ông chú Bính lảm nhảm, Trầm Ngang chỉ nâng ly rượu trước mặt, uống rồi uống, khóe miệng mỉm cười, giống như lời của mọi người đều liên quan tới mình.







      Mộc Mộc thấy thức ăn bàn gần hết vội lấy bát đũa nướng tiếp. nướng hăng say bỗng nhiên bên cạnh bốc ra mùi rượu nồng đậm, quay đầu nhìn lại, phát ông chú Bính biết khi nào lảo đảo đến bên cạnh .







      mau trở về ngồi , muốn ăn gì cho tôi tiếng là được rồi.” Mộc Mộc .







      Ông chú Bính uống rượu uống đến cảnh giới hư , hai tay ở trước mặt khua loạn xạ, mở miệng lẩm bẩm: “Em ...... đây cho em...... Em em em phải quý trọng Ngang Tử...... cậu ta người đàn ông tốt...... Chỉ cần là người con cậu ta ...... Cậu ta đều thương bao bọc trong lòng bàn tay...... người đàn ông tốt.”







      Mộc Mộc nhịn được khách sáo hỏi: “ à, vậy theo ý , ấy từng rất nhiều người, phải ?”







      Ông chú Bính lập tức xua tay: “Ai...... Ai , cũng chỉ có Mạc Quyên kia...... Đương nhiên, còn...... còn có em.”







      Uống rượu say mà vẫn có thể bênh vực lẫn nhau, đàn ông quả là rất đoàn kết gắn bó.







      “Mà Mạc Quyên ấy, hai người họ sao lại chia tay vậy?” Thừa dịp ông chú Bính uống say, Mộc Mộc quyết định có thể hỏi bao nhiêu hỏi bất nhiêu.







      “Tại sao lại chia tay?...... Còn phải Mạc Quyên ta...... Ham phú quý...... Cùng...... Cùng người Mỹ gốc Hoa...... Hơn nữa hai người kia ngoại tình bị Ngang Tử bắt được...... Thực mẹ nó...... mẹ nó quá phận...... ta cũng tự mà ngẫm lại, lúc trước Ngang Tử đối với ta thế nào......có lần sinh nhật ta nhìn trúng đôi giày...... Mấy trăm đôla...... Ngang Tử mỗi ngày chỉ ăn bữa cơm..... lại làm hai công việc khác nhau...... cố gắng tiết kiệm để mua cho ta...... Còn có từ khi hai người ở bên nhau...... Ngang Tử đều giúp ta giặt quần áo, nấu cơm...... Thậm chí chỉ vì ta thích ăn pizza...... mà mỗi sáng Ngang Tử đều chạy tới cửa hàng ta thích để mua..... tửu lượng Ngang Tử vốn bằng ...... Nhưng tối đó khi hai người chia tay...... cậu ta lại có thể khiến nằm bò...... còn cậu ta uống đến mức bị xuất huyết dạ dày...... phải vào bệnh viện...... Nhưng mấy năm nay cậu ta chưa từng trách Mạc Quyên lời ...... xem như em nên mới .......... Phải quý trọng Ngang Tử...... cậu ta là người trọng tình nghĩa .... khi xác định ở bên em luôn đối xử tốt với em ...... em nên hiểu......”







      Ông chú Bính xong lại lảo đảo trở về phòng. Mộc Mộc theo nhìn, phát mấy ông chú bên trong nằm bò ra hết, vội vàng gọi điện thoại gọi người nhà đến đón.







      Ông chú Giáp Ất Bính được người nhà đón về, chỉ còn lại ông chú Trầm lẻ loi hiu quạnh nằm bàn. Mộc Mộc quyết định làm người tốt phải làm cho chót, vỗ vỗ khuôn mặt tuấn tú của chú Trầm, hỏi địa chỉ nhà chú Trầm ở đâu, sau đó với trợ giúp của người phục vụ, Mộc Mộc rốt cuộc cũng nhét được chú Trầm vào xe rồi lái xe chở ta về nhà.







      Nhà Trầm Ngang nằm ở khu biệt thự nổi tiếng nhất, sau khi tới Mộc Mộc chỉ cảm khái câu -- chu môn rượu thịt thối, lộ có đông chết cốt.







      *Chu môn rượu thịt thối, lộ có đông chết cốt: ý là ngoài đường đầy người chết cóng, chết đói, còn nhà giàu rượu thịt ê hề đến nỗi hư hỏng cả.







      Gara nhà chú Trầm so với phòng khách nhà còn lớn hơn, Mộc Mộc vô cùng ghen tị.







      Lấy chìa khóa mở cửa vào, phát bên trong nhà Trầm Ngang toàn bộ là màu trắng, màu đen và màu xám, đơn giản mà thanh lịch, tràn đầy khí nhà giáo, khuyết điểm duy nhất chính là thiếu hơi ấm.







      May mà Trầm Ngang chưa say đến mức nhũn ra, Mộc Mộc đỡ ta lên phòng ngủ tầng hai, sau khi giúp ta cởi giày cũng hết sức, đành ngồi sàn nhà nghỉ tạm.







      biết có phải bởi vì hôm nay nghe được chuyện của ta hay , Mộc Mộc phát dưới ánh đèn mờ ảo, gương mặt Trầm Ngang say sưa ngủ hơi khác trước kia -- thêm chút hiểu chuyện, bớt chút khôn khéo, thêm chút sầu bi, bớt chút cợt nhả.







      Người đàn ông này quả rất trọng tình trọng nghĩa, nếu có được những người em hết lòng như vậy, và cũng trách mắng bạn phản bội mình.







      Tuy rằng hôm nay chú Trầm làm bất cứ điều gì, nhưng trong lòng Mộc Mộc lại cao thêm phần.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :