1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nghe nói chú yêu Loli - Tát Không Không (83c+2NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Ch ương 6







      Mộc Mộc tuy dám cãi lời mẹ nhưng dám chống lại mệnh mệnh của bà.







      bữa cơm này thấy Trầm Ngang chỉ cần hai ba câu khiến cho cha mẹ hài lòng đến cực điểm, còn lại sợ mẫu hậu đại nhân lấy dao chém mình nên dám vạch trần bộ mặt của ta. Chỉ có thể nghiến răng, xem thịt bò bàn hóa thành thịt ta, ra sức mà nhai cắn.







      Khó khăn lắm mới ăn xong bữa trưa, mẹ Mộc Mộc và người tiến cử ngứa tay nên gọi bạn bè tới chơi mạt chược, tiếp đó, phân phó Mộc Mộc dẫn Trầm Ngang ra ngoài dạo.







      Ở trước khu nhà, Mộc Mộc nhịn được bắt đầu hỏi tội Trầm Ngang: “Trầm Ngang tiên sinh, tôi chỉ là đứa con trong gia đình bình thường, thời gian rảnh cũng như có IQ để cùng chơi trò mèo vờn chuột. Nếu quá buồn chán, xin hãy tìm người khác.”







      Trầm Ngang sờ mặt mình, tự hỏi: “Nhìn tôi giống kẻ xấu lắm hả? Sao cứ như là tôi luôn luôn bắt nạt vậy, nhiều nhất cũng chỉ đoạt hai miếng thịt bò của thôi mà, đừng tránh tôi như tránh rắn rết thế.”







      biết là tôi tránh , vậy vì sao cứ thích xuất ở trước mặt tôi chứ?” Mộc Mộc hiểu.







      “Nếu tôi ......” Trầm Ngang từ từ hạ mắt: “Tôi đối với em nhất kiến chung tình sao? Em tin ?”







      Mộc Mộc lùi lại, cảnh giác : “ tin.”







      Tuy rằng Mộc Mộc xem phim não tàn mà lớn, nhưng hề não tàn. hiểu rất muốn nhất kiến chung tình cần có điều kiện rất cao, người con phải thuộc dạng đẳng cấp nữ thần cơ.







      Tựa như Ngưu Lang nhất kiến chung tình với Chức Nữ vô cùng xinh đẹp, Hứa Tiên nhất kiến chung tình với Bạch Tố Trinh duyên dáng lương thiện, Tây Môn Khánh nhất kiến chung tình với mỹ nhân lẳng lơ Phan Kim Liên...... Tuy đây là gian tình, nhưng đại khái cũng coi là tình .







      nhiều nhất cũng chỉ được xem là thanh tú, làm sao có bản lĩnh khiến cho con rùa vàng Trầm Ngang trong mắt người đời vừa nhìn chứ?







      Cho nên Mộc Mộc ra sức lắc đầu, thể tin được.







      Trời tháng bảy nóng như thiêu như đốt, trán Trầm Ngang lấm tấm vài giọt mồ hôi, đôi môi duyên dáng khẽ cong lên, dễ dàng gợi lên nhiều cung bậc cảm xúc: “Em tin...... Nhưng ...tôi tin.”







      Đây...... Xem như ta thổ lộ .







      Tuy ấn tượng của Mộc Mộc về Trầm Ngang được tốt lắm nhưng vẫn phải công nhận rằng, ngoại hình Trầm Ngang xuất chúng, phong độ nho nhã, thành thục chững chạc, xem như là người đàn ông chất lượng cao.







      Bị người đàn ông chất lượng cao thổ lộ, mặt sao có thể đỏ lên được, bởi vậy Mộc Mộc lại biến thành quả cà chua chín.







      Đỏ rực, dưới ánh mặt trời càng trở nên đặc biệt hấp dẫn.







      ta thổ lộ xong mày liền xoay người chạy mất?” Lưu Vi Vi nhai khoai tây chiên “răng rắc” “răng rắc”, cảm khái : “Lâm Mộc Mộc này, tao mày cũng quá gà .”







      Lâm Mộc Mộc cũng biết rằng mình gà, nhưng lúc ấy toàn bộ suy nghĩ của phơi nắng dưới ánh mặt trời chói chang đều bốc hơi hết, căn bản nghĩ ra đối sách gì, chỉ có thể ngậm miệng, đỏ mặt thất thố chạy về nhà như điên.







      “Mày xem, đầu óc của ông chú Trầm này phải có vấn đề ?” phải Mộc Mộc tự xem mình, mà là cái kiểu nhất kiến chung tình này rất thực tế ở thời đại khoa học phát triển bây giờ.







      “Có lẽ là thẩm mỹ có vấn đề.” Lưu Vi Vi đáp.







      Trán Mộc Mộc rớt xuống ba vạch đen, ngoài có ông chú nghiệt, trong có con bạn độc mồm, xem ra năm xưa sống tốt.







      Lưu Vi Vi tiếp tục họa vô đơn chí: “Mộc Mộc, mày xem, bề ngoài của mày hiền lành dễ bảo, còn ông chú kia mỹ nhân chất đầy xe thiếu, chính vì vậy ta chọn vợ quá để ý đến vẻ ngoài. Nếu như ta cưới mày, khẳng định là vì mày có gia thế trong sạch, lịch sử đương trong sạch, đầu óc trong sạch, ngây thơ hay còn gọi tắt là nữ Tiểu Bạch. Như vậy mới có thể dễ dàng khống chế mày, tiếp tục thực trong nhà cờ đỏ ngã, bên ngoài cờ màu tung bay.”







      “Là xe tải...... hay là xe khách?” Mộc Mộc tò mò hỏi.







      “Sai rồi, là xe lửa.” Lưu Vi Vi thầm cười: “Loại xe lửa vào xuân phải thêm ba khoang để vận chuyển ấy.”







      Nghĩ đến cảnh Trầm Ngang nằm giữa rừng mông phụ nữ rượu thịt no say, da gà Mộc Mộc đều nổi lên.







      Rất lành mạnh.







      “Vi Vi, mày đừng dọa nó, ông chú kia hẳn phải là loại người như vậy, vận khí Mộc Mộc đâu tệ đến thế.” Hoa khôi An Lương nghe nhạc ngẩng đầu lên, khuôn mặt trái xoan xinh xắn, đoan trang thuần khiết, xa xa nhìn lại tựa như ánh sáng lấp lánh. Nhất là khi ấy nhìn thẳng vào người khác, đôi mắt cong cong như cánh hoa đào duyên dáng tỏa ra bốn phía, xinh đẹp động lòng người.







      “An An, mày tốt.” Mộc Mộc cướp lấy khoai tây chiên của Lưu Vi Vi.







      Tinh thần bị tổn thương, phải ăn để bổ sung lại.







      Nhưng lời của Vi Vi hẳn là có lý, có lẽ ông chú Trầm này thấy thuộc dạng dễ khống chế, thuận lợi để ta ở bên ngoài câu kết làm bậy, do đó mới chú ý đến .







      Vì thế, để cho ta biết mình phải là loại con ‘Hiền lành dễ bảo’, ở lần gặp mặt thứ tư, Mộc Mộc chọn đúng thời cơ tư tưởng của mình: “ khi kết hôn, tôi tuyệt đối cho phép chồng mình ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm.”







      Trầm Ngang mím môi trầm tư: “Nếu chồng em ở sau lưng em ăn chơi đàng điếm em làm gì?”







      ly hôn, nặng ......” Mộc Mộc dõng dạc tuyên bố: “Hủy mệnh căn của ta.”







      ‘Phụt’







      Trầm Ngang nhịn được bật cười: “Nhìn ra em rất dũng mãnh.”







      “Nếu tôi quyết định gả cho người, nhất định người đó đời kiếp, tương tự người đó cũng phải đối với tôi như thế. Đâu có kiểu nhau lại giữ được chữ tín, đường thay đổi? ta làm sai, tôi đương nhiên có thể trừng phạt.” Mộc Mộc dùng chiếc đũa chọc vào miếng thịt bò, giọng : “Nếu dám , dám hận.”
      ~~mèo lười~~ thích bài này.

    2. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 7









      Lúc này đầu bếp Teppanyaki ở trước mặt họ nướng cá tầm tuyết, tôm sốt rượu brandy, sườn cừu Pháp, sò hấp tỏi...... Tiếng dầu nóng xèo xèo, khói bếp bay lượn lờ.







      Gương mặt Trầm Ngang khuất phía sau làn khói, mờ mờ ảo ảo, nhìn nét mặt, chỉ nghe ta chậm rãi lặp lại: “Dám dám hận...... à?”







      Mộc Mộc gắp miếng thịt bò cho vào miệng, hỏi: “Rất đáng sợ phải ?”







      nghĩ vậy hẳn khiến Trầm Ngang thấy sợ mà tự giác rút lui, nhưng nghĩ tới Trầm Ngang lại gắp miếng đùi gà bỏ vào bát , đôi mắt hơi cong lên: “ đáng sợ chút nào, ngược lại rất có cá tính.”







      Mộc Mộc phát , khi ông chú Trầm cười rộ lên, nếp nhăn chân mắt lên rất .







      Khá sâu, biết ông chú này trải qua bao nhiêu chuyện.







      Mộc Mộc u nghĩ, bỗng giọng ai đó vang lên: “Chú, chú lại cùng dì hẹn hò à?”







      Giọng này rất quen tai, Mộc Mộc xoay người nhìn, phát đứng phía sau chính là người cháu ngày đó bị Trầm Ngang vứt lại ở cánh đồng hoang vu hẻo lánh, còn có...... đại mỹ nhân hôm ấy, hình như tên là Tần Hồng Nhan phải.







      “Ngồi cùng .” Trầm Ngang vẫy tay bảo phục vụ bên cạnh lấy thêm hai cái ghế cho người cháu và Tần Hồng Nhan ngồi.







      “Mấy ngày trước cháu nghe chị Mạc thấy hai người hẹn hò trong quán sushi, tình nồng ý mật, ân ái mặn nồng, xem ra lần này chú nghiêm túc rồi.” Trầm Thịnh Niên vừa ngồi xuống liền bắt đầu trêu chọc hai người.







      Đôi mắt Mộc Mộc khẽ chuyển, chị Mạc kia chắc là bà chị mặc áo công sở nhiều chuyện hôm trước.







      Lại nghĩ và Trầm Ngang chẳng qua mới gặp nhau ba lần, mà ba lần đều bị người khác bắt gặp, còn bị dư luận bàn tán xôn xao, aiz, xác suất cao thế này chắc nên mua xổ số mất.







      Mộc Mộc cảm thấy danh dự của mình giống hệt chiếc áo trắng, vô tình giặt chung với đống áo quần màu rực rỡ -- bị lem màu tùm lum.







      Nhưng vẫn phải cố gắng giải thích, vì thế Mộc Mộc vội : “Cậu hiểu lầm rồi, kỳ chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường.”







      Vẻ mặt đứa cháu và đại mỹ nữ đều tin.







      “Là , chúng tôi mới quen nhau vài ngày mà thôi, tôi hề thân với ta.”







      Đứa cháu và đại mỹ nữ bắt đầu dao động.







      “Tất cả đều là hiểu lầm, tôi thề là tôi hoàn toàn biết gì về ta, thậm chí ta làm việc ở đâu, tôi cũng biết.”







      Đứa cháu và đại mỹ nữ chuyển sang nhìn Trầm Ngang bằng ánh mắt nghi ngờ.







      Ngay lúc tạo phản sắp thành công Trầm Ngang bỗng giơ tay vuốt ve đầu Mộc Mộc, hết sức chiều : “ ấy hay thất thường, đừng để ý đến ấy.”







      Cảnh tượng đó tựa như cảnh trong phim [Tây Du Ký], Đường Tăng với đại đồ đệ rằng: “Ngộ , con lại bướng bỉnh ”.







      Chỉ câu phiêu diêu nhàng như vậy, đứa cháu và đại mỹ nữ lập tức hiểu ra, sau đó luôn nhìn bằng ánh mắt nhìn đứa trẻ ngang bướng.







      Oan uổng quá, Mộc Mộc khóc ròng.







      “Hai người tình cờ gặp nhau, hay là hẹn trước?” Sau khi giải quyết xong Mộc Mộc, Trầm Ngang liền chuyển đề tài sang hai người mới tới.







      “Cháu có việc ở gần đây, tiện thể đón chị Tần ăn cơm.” Đứa cháu như cũ bận rộn đặt mấy món ăn ngon ra trước mặt Tần Hồng Nhan, chu đáo vô cùng.







      Nhưng Tần Hồng Nhan lại hề để ý tới người cháu, chỉ chú ý tới mình người chú: “Giám đốc Trầm, thông báo về dự án mới xem chưa?”







      “Xem rồi, tuy rằng đổi mới tệ, nhưng chủ đề nổi bật, cần phải sửa lại.” đến công việc, Trầm Ngang dường như thay đổi thành người khác, trở nên nghiêm túc lạnh lùng.







      Cứ như vậy, hai người bắt đầu về công việc.







      còn ai nhìn mình, Mộc Mộc ngược lại cảm thấy vô cùng thoải mái, ăn miếng thịt bò. Nhưng ăn bỗng nhiên phát dòng khí lạnh kéo tới.







      Ông chú và đại mỹ nhân chuyện hăng say, cho nên dòng khí lạnh này chỉ có thể phát ra từ người đứa cháu.







      Mộc Mộc cẩn thận quan sát, phát đứa cháu mặc dù nhìn như có chuyện gì, nhưng khóe mắt luôn dõi theo cuộc chuyện của Tần Hồng Nhan và Trầm Ngang.







      Hàm nghĩa ánh mắt kia có chút phong phú, giống như que kem với nổi lẩu, nóng lạnh xen kẽ, ngọt ngào cay đắng.







      Mộc Mộc tò mò nhìn, cẩn thận bị đứa cháu phát , đứa cháu lập tức giống như diễn viên chuyên nghiệp nhìn cong mắt cười, sau đó trở về với khuôn mặt vô hại.







      Mộc Mộc nhìn màn thay đổi nét mặt nhanh đến chóng mặt sợ tới mức trái tim bé run lẩy bẩy, vội vùi đầu tiếp tục giả vờ ăn cơm.







      sai rồi, có ông chú là biến thái đứa cháu làm sao có thể bình thường đây.







      Ăn được nửa chừng đột nhiên bị đau bụng, Mộc Mộc chỉ có thể vệ sinh để giải quyết. Ở bên trong chiến đấu hơn nửa giờ -- vừa hay có thể tránh ở chung với hai chú cháu biến thái kia.







      chuẩn bị ra, bỗng nghe thấy phía ngoài có tiếng ồn.







      “Đây là WC nữ, cậu vào làm gì, chẳng lẽ mắt mù nhìn thấy sao?” Tần Hồng Nhan lạnh lùng .







      “Tôi hy vọng hai mắt của mình bị mù để miễn phải thấy bộ dạng em đắm đuối nhìn chú ấy đến mức kiềm chế được.” Đây là giọng của người cháu.







      “Trầm Thịnh Niên, chuyện này liên quan gì tới cậu.”







      “Chú ấy có bạn , tôi muốn nhìn em tiếp tục bị coi thường.”







      “Là có bạn , chứ phải là có vợ, tôi vẫn có cơ hội.”







      “Có phải em cảm thấy bạn của chú ấy trông rất ngốc nghếch, ngay cả sợi tóc cũng bằng em cho nên em mới tự tin như vậy? Nhưng em đừng quên, cho dù ấy đẹp bằng em nhưng trẻ tuổi hơn em. Trầm Ngang chú ấy chẳng qua cũng chỉ là người đàn ông bình thường, đều thích mới mẻ, chú ấy căn bản chú ý tới em.”







      Trốn sau cách cửa Mộc Mộc vô cùng nổi giận, tên Trầm Thịnh Niên này quả phải là đàn ông, vừa rồi còn thân thiết gọi là dì , vậy mà chuyển cái liền mắng là đần độn.







      người đàn ông đứng trong WC nữ xấu người khác, hậu quả nhất định vô cùng thê thảm.







      ấy ngày nhìn tôi, tôi chờ ấy ngày; năm nhìn tôi, tôi chờ ấy năm. Cho dù ấy cưới vợ, tôi có thể người khác nhưng vĩnh viễn cậu.”







      Phụ nữ luôn có thể tàn nhẫn đâm nhát vào người đàn ông họ .







      Trầm Thịnh Niên có lẽ là rất tức giận, bởi vì cách cánh cửa nhưng Mộc Mộc vẫn có thể nghe thấy tiếng cậu ta hít thở.







      Sau đó tiếng “đùng” vang lên, có vật lạ đập vào cánh cửa.







      Mộc Mộc sợ xảy ra án mạng, vội mở cửa nhìn trộm, phát quả nhiên có liên quan tới mạng người, nhưng giống trong tượng tượng của -- Trầm Thịnh Niên đè Tần Hồng Nhan lên cửa, hôn tới tấp.







      Tần Hồng Nhan như con nai bị ghìm chặt, giãy dụa dữ dội, hai chân đá loạn xạ, hai tay khua lung tung. Nhưng cho dù ấy đánh trả thế nào, Trầm Thịnh Niên vẫn mạnh mẽ áp chế, hôn , hoàn toàn để ý mặt ấy có vết máu.







      Nụ hôn kéo dài rất lâu, lâu đến mức Mộc Mộc và những người đứng xem đều lo lắng hai người hít thở thông mà chết họ mới buông ra.







      Giờ phút này hai má Tần Hồng Nhan ửng hồng, nhưng đôi mắt vẫn lạnh lùng băng giá.







      Trầm Thịnh Niên thừa dịp lúc này sức cùng lực kiệt, cầm tay đặt lên chỗ cứng rắn quần mình, chầm chậm cọ xát, khàn khàn : “Hồng Nhan, em có cảm nhận được ? Nơi này từ khi bắt đầu, nó là của em, và cũng chỉ cần em. Cho nên đời này, em đừng mong đến được với người đàn ông khác.” (Sốc, biến thái nặng =:)

    3. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 8







      Khẩu vị này, hề tẹo nào.







      Mộc Mộc cách cánh cửa cũng cảm thấy huyết mạch sôi trào, mặt đỏ tim nhanh.







      Tục ngữ “Gừng càng già càng cay”, người cháu như thế khẳng định người chú càng nặng hơn.







      Tâm Mộc Mộc sinh ra đề phòng, cho nên lúc ngồi xe Trầm Ngang đưa về, cả người bó cứng như xi măng cốt thép.







      phải vừa nãy mới hét có án mạng cơ mà? Sao giờ lại biến thành tiểu bạch thỏ rồi?” Trầm Ngang buồn cười hỏi.







      Mộc Mộc trả lời, chỉ thầm co người càng càng tốt.







      Cách sân trường khoảng hai dãy phố, xe dừng lại -- đây là cầu của Mộc Mộc.







      Đêm hôm khuya khoắt, nữ sinh viên từ xe của người đàn ông trung niên xuống, thể nào cũng bị đám chuyên gia nghiên cứu thành đề tài nóng nổi chuyên mục những tin mới.







      “Lần sau muốn ăn gì? Cứ trước cho biết.” Nhìn Mộc Mộc vội vã cởi dây an toàn, Trầm Ngang hợp thời hỏi.







      Quả nhiên, tay Mộc Mộc liền trượt, dây an toàn “lạch cạch” tiếng rồi đập vào người , đau đầu hỏi: “Còn có lần sau?”







      “Ý em đây là, chủ động từ chối sao?” Trầm Ngang nhìn phía trước, khóe miệng thoáng mỉm cười: “ sợ mẫu lệnh ‘quân pháp bất vị thân’?”







      nghe lén?” Giọng Mộc Mộc tuy bình tĩnh nhưng hai hàm răng nghiến chặt vào nhau.







      Hận thể lập tức biến thành chó săn, xông lên cắn ta đến chết.







      phải nghe lén, chỉ là cẩn thận nghe thấy mà thôi.” Trầm Ngang kiên trì hỏi lại: “Lần sau em muốn ăn gì?”







      Đợi cả nửa ngày nhưng thấy Mộc Mộc trả lời, Trầm Ngang quay đầu nhìn phát Mộc Mộc cúi đầu, hàng mi cong dài in bóng lên khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng, bầu khí bỗng trở nên dụ hoặc khó .







      “Trầm Ngang,” Đây là lần đầu tiên Mộc Mộc gọi tên ta, trong giọng mang chút hoang mang: “ rốt cuộc muốn làm gì vậy?”







      Trầm Ngang giật mình, lập tức phục hồi tinh thần, khôi phục sắc mặt thường ngày: “Theo đuổi em...... biểu rất ràng, chẳng lẽ em vẫn chưa nhìn ra sao?”







      “Vì sao lại là tôi?” Mộc Mộc hỏi.







      “Vì sao lại thể là em?” Trầm Ngang hỏi lại.







      Bóng đêm ngưng trọng, tiếng ve kêu rên inh ỏi, trận thấp trận cao, như bàn tay khuấy động mặt hồ yên tĩnh. Mộc Mộc bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn Trầm Ngang cười rạng rỡ: “Trầm Ngang, đừng tưởng trông tôi trẻ tuổi mà nghĩ tôi là loại con ham chơi buông thả. Trái lại, trong chuyện tình cảm tôi rất nghiêm túc, nếu quyết định bắt đầu mối quan hệ phải là đời kiếp, tuyệt đối có nửa phần giả dối, hiểu ?”







      “Sau đó sao?” An Lương hỏi.







      “Sau đó chỉ vuốt tóc tao, được gì.” Mộc Mộc lắc lắc ly nước đá trong tay, phát ra tiếng ‘lách cách lách cách’.







      Ngày đầu tiên nghỉ hè, Mộc Mộc và An Lương ra ngoài mua sắm thư giãn sau kỳ thi, ngồi tại quán cà phê ngoài trời, lôi chuyện cũ ngày đó ra .







      Sau khi Mộc Mộc câu đó, Trầm Ngang chỉ vuốt tóc , ánh mắt thâm trầm sâu lắng, nhìn đến mức da đầu run lên bần bật, vội tạm biệt, lộn nhào xuống xe, chạy thẳng về trường -- có đứa cháu biến thái, khẳng định người chú cũng tốt đẹp gì, đề phòng là hết.







      “Nghe đàn ông trí thức có địa vị xã hội càng cao càng dễ biến thái.” Viên đá tan chảy trong miệng khiến Mộc Mộc rùng mình ớn lạnh: “Mày ta thích sờ tóc tao như vậy, có khi nào vào ngày nọ lộ ra khuôn mặt dữ tợn vặt đầu tao xuống ?”







      “Mày nên bớt đọc truyện kinh dị .” An Lương phân tích: “Tuy đàn ông lớn tuổi nội tâm sâu lường được, nhưng nghe mày miêu tả, ông chú kia cũng tính là người xấu, chí ít ngoài sờ tóc mày ta vẫn chưa có hành động thân mật gì, có lẽ phải loại người dâm dục.”







      “Điều khiến tao bực là ta luôn thích bọn tao là người trước mặt người ngoài, tổn hại danh dự tao.” Mộc Mộc thở dài.







      thở dài bỗng nhiên khóe mắt thoáng thấy dáng màu đỏ quen thuộc, tập trung nhìn vào, phát đúng là Tần Hồng Nhan. ấy ngồi ở bàn bên cạnh, váy áo màu đỏ nổi bật ôm lấy dáng người hoàn mỹ, kính đen siêu lớn che khuất hơn nửa khuôn mặt, nhìn qua trông giống như ngôi sao điện ảnh Hongkong trong những thập niên tám mươi, vô cùng quyến rũ.







      Tuy sắc mặt ấy chút thay đổi, nhưng Mộc Mộc chắc chắn, khoảng cách gần như vậy, ấy nghe hết toàn bộ đoạn hội thoại của hai từ lâu.







      Dựa vào câu chuyện nghe trộm được từ nhà vệ sinh hôm ấy, Tần Hồng Nhan này rất thích Trầm Ngang. Bây giờ lại nghe thấy Trầm Ngang vẫn còn độc thân, trong lòng chắc chắn rất vui mừng. chừng khởi động cuộc tấn công mạnh mẽ bám lấy Trầm Ngang, nếu vậy chẳng phải sắp được giải thoát rồi ư?







      Nghĩ vậy, Mộc Mộc liền cảm thấy vui vẻ.







      Lại , đại mỹ nhân sắc nước hương trời như thế mà Trầm Ngang cũng thờ ơ kệ được, trái lại hàng ngày có việc gì đều đến làm phiền .







      Xem ra khẩu vị quả nhiên rất nặng.







      Mà cũng lạ, tuần sau đó Trầm Ngang hề tới tìm . Mộc Mộc đoán có lẽ ta bị Tần Hồng Nhan thu vào túi, cho nên mới có thời gian đến tìm mình.







      Mẹ Mộc Mộc bỗng dưng bị mất con rùa vàng, chán nản lao đầu vào chơi mạt chược. Còn Mộc Mộc căn bản để tâm chuyện này, mỗi ngày đều ở nhà nằm ườn xem phim cùng ăn khoai tây chiên, cuộc sống đầy niềm vui.







      Nhưng cũng giống như cầu vồng sau cơn mưa, sau ngày nắng nhất định có phong ba bão táp. Hôm nay Mộc Mộc tuân lệnh mẫu hậu đại nhân chạy tới quán mua chai xì dầu, mua xong, vừa bước ra cửa hàng bỗng bị chiếc quen thuộc chặn lại.







      lâu gặp.” Mộc Mộc cảm giác khóe miệng mình cứng ngắc.







      “Đúng vậy, như cách tam thu.” Trầm Ngang ngồi ở ghế lái, tư thái nhàn nhã, ánh mắt phía sau kính mát cực kỳ sắc bén: “Lên xe .”







      Mộc Mộc thể cầm theo chai xì dầu lên xe -- khi nào cũng vậy, Trầm Ngang tà ác luôn có biện pháp khiến phải thỏa hiệp.







      cũng trông đợi trong vòng tuần gặp, chú Trầm có thể cải tà quy chính.







      “Chúng ta đâu vậy?” Mộc Mộc ôm chai xì dầu hỏi.







      mua quần áo cho em.”







      “Tôi có quần áo của mình.”







      Trầm Ngang nhìn chiếc áo sơ mi cùng chiếc quần jean short cũ của , sau lúc mới : “Là mua quần áo mặc vào cho giống con .”







      Nếu phải vì sợ xảy ra tai nạn, Mộc Mộc rất muốn cầm chai xì dầu nện vào đầu ta.







      Xe dừng lại trước cửa hàng thời trang dành riêng cho nữ, Trầm Ngang kéo Mộc Mộc vào, thành thục giao cho hai nhân viên bán hàng, phân phó hai người đó chọn cho váy phù hợp dự tiệc tối nay. Sau đó nhàn nhã ngồi xuống ghế, thưởng thức rượu sâm panh và tạp chí.







      “Xem ra, thường xuyên mang phụ nữ tới đây nhỉ?” Mộc Mộc cách phòng thay đồ hỏi.







      có thể lý giải rằng em ghen ?” Trầm Ngang tựa vào sô pha, khóe môi mỉm cười.







      Mộc Mộc hít hơi sâu: “ suy nghĩ quá nhiều rồi đấy.”

    4. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 9







      Với trợ giúp của nhân viên cửa hàng, Mộc Mộc cuối cùng cũng chọn được bộ trang phục màu đen gấp nếp. Da vốn trắng, dáng người lại mảnh khảnh, mặc bộ này lên người bỗng toát lên vẻ trong sáng tươi trẻ khiến hai mắt Trầm Ngang lập tức sáng ngời.







      “Rất đẹp.” Trầm Ngang cũng keo kiệt mở lời khen.







      “Nhưng mua bộ này làm gì, tôi cũng đâu có cơ hội mặc.”







      Mộc Mộc nghĩ, chẳng lẽ mang váy ngắn thế này chỉ để mua chai xì dầu?







      cần lo lắng, làm cho nó có cơ hội được dùng.” Trầm Ngang rút thẻ, chút do dự mua bộ trang phục xa xỉ này.







      quá giờ sau, Mộc Mộc liền hiểu được dụng ý của Trầm Ngang -- ta đưa đến khách sạn năm sao, tham gia hội nghị ăn mừng sản phẩm mới thành công của công ty ta.







      ra mấy ngày gần đây Trầm Ngang có thời gian tới làm phiền là bởi vì tập trung vào công tác, chứ phải là bị Tần Hồng Nhan sử dụng mỹ nhân kế thu phục.







      “Tôi có thể vào ?” Mộc Mộc đau đầu, bản thân chẳng qua chỉ muốn ra ngoài để mua chai xì dầu thôi mà.







      “Bên trong có rất nhiều đồ ăn, em có thể ăn thỏa thích.” Trầm Ngang dụ dỗ.







      Mộc Mộc nhíu mày, chẳng lẽ trông giống bộ dáng thiếu ăn lắm sao? Nếu tại sao mỗi lần Trầm Ngang mang ra ngoài đều là ăn ăn?







      vào rồi định giới thiệu tôi thế nào?” Chưa ăn thịt heo nhưng ít nhất cũng phải thấy heo chạy, Mộc Mộc đương nhiên biết trong trường hợp này tất cả mọi người đều phải mang bạn khác giới cùng.







      “Trước kia giới thiệu thế nào, bây giờ giới thiệu thế ấy.” Trầm Ngang sắc mặt đổi trả lời.







      “Muốn tôi hôm nay đồng ý đóng giả bạn cũng được, nhưng mà tôi có điều kiện.” Mộc Mộc ngắm đúng thời cơ bắt đầu cò kè mặc cả: “Về sau chúng ta đường ai nấy , đừng tới tìm tôi nữa, thế nào?”







      “Được.” Trầm Ngang gật đầu.







      ?!” Mộc Mộc ngạc nhiên mừng rỡ.







      “Tất nhiên là...... Giả .” Chú Trầm cười đến vô cùng hiền lành: “Mộc Mộc, giờ mới phát , ra em nghĩ con người tốt đấy.”







      Dưới ánh đèn khách sạn mờ ảo, quần áo thủ công đắt tiền, khuôn mặt Trầm Ngang tuấn lãng, phong độ xuất chúng, khiến Mộc Mộc khỏi liên tưởng đến bốn chữ -- Mặt người dạ thú.







      là rất cầm thú!







      Trầm Ngang dẫn theo Mộc Mộc mặt mũi đen xì vào bữa tiệc, quả nhiên khiến cho ít người chú ý.







      Có người tò mò tiến tới hỏi: “Giám đốc Trầm, người bên cạnh là...?”







      “Là bạn tôi.” Mặt Trầm Ngang đổi sắc, lưu loát đáp.







      Lập tức có người nịnh nọt : “Quả nhiên là trai tài sắc, rất xứng đôi.”







      Xứng với ông chú, phải là bà dì sao? Mộc Mộc vuốt mặt mình, bi ai nghĩ, bị Trầm Ngang tra tấn đến mức chưa già yếu rồi.







      Bị Trầm Ngang dẫn đến gặp mấy vị Giám đốc điều hành công ty, Mộc Mộc cảm thấy mặt mình cười đến cứng ngắc, chỉ có thể tuỳ thời nhờ vào nước tiểu, chạy đến toilet lánh nạn.







      Ai ngờ trong toilet cũng thái bình, Mộc Mộc ngồi chơi điện thoại bỗng nghe thấy ngoài cửa mấy người phụ nữ tám chuyện về mình và Trầm Ngang.







      “Các nhìn thấy bạn Giám đốc Trầm chưa? Quá , trước kia bọn tôi còn đoán ai mới có thể xứng với người đàn ông xuất sắc như vậy, nghĩ tới lại là bé.”







      “Làm sao vậy? Tôi thấy bé kia rất được mà.”







      “Nhưng để xứng với người đàn ông tuyệt vời như Giám đốc Trầm còn kém xa, được mỗi ưu điểm duy nhất là trẻ tuổi, biết tới hai mươi chưa nhỉ? đoán được ngay cả người đàn ông như Giám đốc Trầm cũng thích loại thịt mềm này.”







      “Có gì mà đoán được? Chẳng lẽ chưa từng nghe , đàn ông hai mươi tuổi thích phụ nữ hai mươi tuổi, đàn ông ba mươi tuổi vẫn thích phụ nữ hai mươi tuổi à, đối với vấn đề tuổi tác của phụ nữ, bọn họ đều như vậy.”







      “Aiz, nếu chúng ta sớm hiểu được điều này, còn vất vả học nhiều như vậy để làm gì chứ? bạn đó của Giám đốc Trầm thông minh, biết dựa vào ưu điểm trẻ tuổi để nắm giữ đàn ông.”







      “Đừng hâm mộ nữa, bây giờ nhìn Giám đốc Trầm còn ở tuổi tráng niên thôi, thêm mười năm sau, ở giường ta mất khả năng, còn bạn kia lại mới bước vào độ tuổi hổ báo, phải tìm ngưu lang để an ủi à?”







      Mấy người phụ nữ đó bỗng cười lên ái muội, vào tai Mộc Mộc đặc biệt chói tai.







      Tại sao bên cạnh Trầm Ngang toàn là những người thích bậy ở toilet thế nhỉ? Quả nhiên gần mực đen, chắc chắn Trầm Ngang cũng giống vậy.







      “Có thời gian quản chuyện riêng tư của người khác còn bằng dùng vào việc của bản thân, theo như tôi được biết, các vẫn chưa có bạn trai, nhỉ?”







      giọng quen thuộc lạnh lùng phá vỡ cuộc trò chuyện khí thế ngất trời của mấy đồng nghiệp tám chuyện về Trầm Ngang và Mộc Mộc.







      “Tần...... Trợ lý Tần? Xin lỗi...... Chúng tôi chỉ thuận miệng chút mà thôi, có ác ý gì đâu.”







      Mấy đồng nghiệp vội vàng thu dọn đồ đạc, cuống quít chạy ra khỏi toilet.







      Bà chị quả nhiên là bà chị, uy lực khủng khiếp. Trong lòng Mộc Mộc thầm giơ ngón tay cái tán dương Tần Hồng Nhan.







      “Còn trốn ở bên trong làm gì?” Tần Hồng Nhan bỗng nhiên gõ cửa phòng Mộc Mộc ngồi.







      Mộc Mộc kinh hãi, bị phát rồi ư? Nhưng mà khí thế bà chị này mạnh mẽ đấy, Mộc Mộc vội vàng mở cửa, nhìn Tần Hồng Nhan xấu hổ cười.







      Cười cười, bỗng nhớ lại cảnh tượng ngày ấy trong nhà vệ sinh đứa cháu lấy tay Tần Hồng Nhan đặt lên tiểu đệ đệ, khàn khàn “Nó chỉ cần em”, khuôn mặt Mộc Mộc lập tức đỏ lên.







      Tần Hồng Nhan đương nhiên đoán được giờ phút này trong đầu Mộc Mộc tràn đầy những hình ảnh thiếu nhi nên thấy về mình, chỉ hỏi: “Các ấy khó nghe như vậy, thấy tức giận sao?”







      “Dù sao các ấy cũng là vài người, tôi có đánh cũng đánh thắng, mà mắng cũng mắng lại.” Mộc Mộc phục hồi tinh thần, thành trả lời.







      “Yếu đuối như vậy, khó trách Trầm Ngang lại chọn .” Tần Hồng Nhan lẩm bẩm.







      “Cái gì?” Mộc Mộc nghe .







      Tần Hồng Nhan muốn lặp lại, ngược lại đưa ra cầu: “Vừa rồi tôi cũng coi như là giúp , để báo đáp, cũng nên giúp lại tôi, đúng ?”







      Mộc Mộc chưa kịp nghĩ gật đầu -- tác phong bà chị nhanh đến mức người phàm thể cản lại được.







      chuyện với vài vị Giám đốc điều hành công ty, Trầm Ngang bỗng cảm thấy góc áo mình giật giật, quay đầu liền thấy vẻ mặt muốn lại thôi của Mộc Mộc.







      “Làm sao vậy?” Trầm Ngang giọng hỏi.







      có thời gian ? Tôi có việc muốn với .” Mộc Mộc .







      Mấy vị Giám đốc điều hành nhìn thấy vậy đều mờ ám cười, ý bảo Trầm Ngang cứ tự nhiên.







      Mộc Mộc kéo Trầm Ngang đến góc yên tĩnh, hi vọng Tần Hồng Nhan có thể mau chút dẫn đứa cháu đến.







      Tần Hồng Nhan cầu phải làm cho Trầm Ngang ở trước mặt người cháu thừa nhận mình và Mộc Mộc phải người .







      Nhưng trông qua nhìn lại, Tần Hồng Nhan và người cháu vẫn chẳng thấy tăm hơi, Mộc Mộc đành vắt hết óc suy nghĩ tìm cách giữ chân Trầm Ngang.







      Trầm Ngang trông bộ dáng mất hồn mất vía của Mộc Mộc, bỗng ngộ ra: “Chẳng lẽ em......cái kia đến?”







      Mộc Mộc rơi lệ đầy mặt, ông chú quả nhiên là ông chú, so với phụ nữ còn hiểu phụ nữ hơn a.

    5. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 10







      phải cái kia đến, tôi chỉ muốn tìm tâm , chuyện phiếm thôi.” Sợ Trầm Ngang dẫn mình mua băng vệ sinh, Mộc Mộc vội vàng giải thích.







      “Tâm ? chuyện gì?” Trầm Ngang kéo dài điệu: “Hay đây là khúc nhạc đầu em muốn chúng ta hiểu thêm về nhau, phải ?”







      Mắt thấy ông chú này càng càng lệch khỏi quỹ đạo, Mộc Mộc vội chặn lại: “Tôi chỉ muốn hiểu quan điểm của mà thôi, hơn.”







      Trầm Ngang nghiêng người tựa vào lan can bảo vệ, cúc áo sapphire trong đêm tĩnh lặng phát ra ánh sáng nhàn nhạt: “Vậy em hỏi, trả lời.”







      Mộc Mộc liếc trái liếc phải, rốt cuộc cũng thấy Tần Hồng Nhan kéo đứa cháu đến, bọn họ trốn cách đó xa, phía sau tấm rèm cửa sổ.







      Thời cơ đến, Mộc Mộc vội đem quỹ đạo lệch mấy ngàn dặm kéo trở về: “Chuyện là, tôi muốn biết vì sao lại cứ dối chúng ta là người ở trước mặt người ngoài thế?”







      “Chẳng lẽ chúng ta phải sao?” Trầm Ngang hỏi lại.







      ràng là phải, chúng ta chỉ mới gặp nhau vài lần mà thôi.” Mộc Mộc sốt ruột.







      hoàn thành nhiệm vụ bà chị giao cho, hậu quả rất nghiêm trọng.







      “Có người ở chung cả đời cũng có cảm giác, có người chỉ cần gặp lần .” Nửa khuôn mặt Trầm Ngang trong bóng tối, đôi mắt đen láy sâu thẳm.







      Mộc Mộc lập tức hóa đá.







      phải là Lâm Huy Nhân, ông chú Trầm này giả thành Từ Chí Ma làm gì chứ?







      *Chuyện tình của Lâm Huy Nhân và Từ Chí Ma mọi người có thể tham khảo ở đây: http://vietnamese.cri.cn/581/2011/04/18/1s154319.htm







      Với thị lực đạt chuẩn, Mộc Mộc xa xa trông thấy đứa cháu dường như có dấu hiệu hết kiên nhẫn, trán lập tức lấm tấm mồ hôi, vắt hết óc suy nghĩ, cố gắng nhớ lại, rốt cuộc cũng nghĩ ra được đòn công kích cực mạnh: “Nhưng lần đầu tiên chúng ta gặp mặt chưa đến giờ, với cháu rằng tôi là bạn . Lúc đó tôi muốn giải thích lại chặn tôi lại -- ràng là muốn chúng ta giả vờ là người trước mặt người cháu của mình!”







      từng , đối với em là nhất kiến chung tình.” Trầm Ngang giải thích.







      “Tôi tin.” Mộc Mộc lắc đầu.







      “Nếu vậy” Trầm Ngang bỗng đứng thẳng người, nhàng : “ chỉ có thể dùng hành động chứng minh vậy.”







      Thân mình Trầm Ngang vừa động, Mộc Mộc chỉ thấy trước mắt đen xì rồi phần eo bị lực mạnh mẽ ghì chặt, cả người lập tức bị thân thể rắn chắc áp lên.







      Ngay sau đó cằm của bị nâng lên, đôi môi lập tức bị in lên nụ hôn dịu dàng mà mạnh mẽ.







      Về sau Mộc Mộc nhớ lại, tổng kết ra đây là cưỡng hôn trong truyền thuyết.







      Nhưng mà hành vi vô sỉ này lại được Trầm Ngang làm lưu loát như mây bay nước chảy, đặc biệt dễ chịu.







      Trong nháy mắt, khoang mũi Mộc Mộc tràn ngập hương vị riêng người ta, quên cả giãy dụa, cho đến khi đôi môi bị hôn sưng đỏ như cánh hoa kiều diễm.







      Đứa cháu lúc này mới vỗ tay : “Chú, bảo đao vẫn chưa già đâu.”







      Đầu óc Mộc Mộc lập tức bừng tỉnh, dùng sức đẩy Trầm Ngang ra, tâm hoảng ý loạn, chỉ muốn chạy , nhưng bị Trầm Ngang giữ chặt, che ở phía sau.







      “Dì , xấu hổ à?” Trầm Thịnh Niên trêu chọc.







      Giờ phút này Mộc Mộc chỉ cảm thấy lỗ tai đều sắp bốc hỏa, làm sao còn có thể bận tâm xem đứa cháu gì, chỉ hận thể nhảy xuống cho xong hết mọi chuyện.







      Đương nhiên, phải kéo Trầm Ngang cùng chết.







      Ý nghĩ phải cùng Trầm Ngang đồng quy vu tận liên tục lên trong đầu Mộc Mộc trong suốt quá trình Trầm Ngang đưa về nhà.







      Dọc đường , Mộc Mộc được lời, im lặng như vàng, trầm mặc như kim, khuôn mặt nhắn tái nhợt, trong đầu hạ quyết tâm đời này gặp lại sắc lang khoác mã con rùa vàng này nữa.







      Cho dù thân xác phải nghênh đón dao phay của mẫu hậu đại nhân, cũng khuất phục.







      Xe dừng lại, Mộc Mộc vươn tay muốn mở cửa xe nhưng lại bị Trầm Ngang giành trước khóa lại.







      Mộc Mộc lặng lẽ nắm chặt chai xì dầu, chuẩn bị tùy thời nện vào đầu ta.







      Trầm Ngang đặt tay vô lăng, chăm chú nhìn phía trước, lúc lâu vẫn chưa lên tiếng.







      Thời gian cứ thế chầm chậm trôi qua, ngay lúc dây thần kinh Mộc Mộc căng lên sắp đứt Trầm Ngang bỗng nhiên mở miệng .







      “Mộc Mộc, cùng ở chung chỗ .”







      Chai xì dầu trong tay Mộc Mộc đột nhiên rơi xuống, rớt lên thảm xe, lặng yên tiếng động.







      Trầm Ngang vẫn quay đầu lại nhưng giọng vô cùng nghiêm túc: “Mộc Mộc, hẹn hò với thử xem, cho lẫn nhau cơ hội, được ?”







      Đường nét sườn mặt Trầm Ngang vô cùng ràng, cằm lấm chấm râu mới mọc, lúc này bầu khí yên tĩnh lắng đọng, tất cả như biến thành bình rượu, mùi thơm nhè , hương vị nồng ấm.







      Trước đây thái độ của Trầm Ngang đối với Mộc Mộc luôn là từ cao nhìn xuống, dường như luôn xem bé mới lớn mà trêu chọc. Nhưng mà giờ phút này, thái độ của ta hoàn toàn thay đổi -- ta chuyện với người phụ nữ.







      Tuy rằng trước đó Trầm Ngang vài lần mập mờ thổ lộ, nhưng lần này rất nghiêm túc, nghiêm túc đến mức Mộc Mộc quên luôn cả cơn giận khi nãy.







      “Tôi nghĩ...... Chúng ta hợp nhau.” Mộc Mộc thấp giọng .







      “Tại sao?” Trầm Ngang hỏi.







      “Bởi vì tuổi tác chúng ta cách nhau quá lớn, tôi sợ thể tiến vào thế giới của , mà cũng hiểu được cuộc sống của tôi.” Mộc Mộc thực để ý chuyện này.







      Khoảng cách mười lăm tuổi phải là số, nó đại diện cho thời kỳ sống, hoàn cảnh sống, xã hội thay đổi, thậm chí bạn bè cũng khác biệt, Mộc Mộc thể tin rằng đôi chênh lệch quá nhiều như vậy có thể hết đến cuối đời.







      Trầm Ngang hạ kính xe, đêm mùa hạ gió vẫn phảng phất hơi ấm, thổi vào trong xe, tràn ngập khoang mũi, hâm ấm lồng ngực: “Mộc Mộc, người giới thiệu có về gia đình của cho em ?”







      Mộc Mộc mang máng nhớ người giới thiệu nhà ta thuộc nhà giáo phải.







      “Cha mẹ , chị , kể cả chị em họ của , tất cả đều là giáo viên. Cuộc sống của họ luôn nằm trong khuôn viên vườn trường, cuộc sống đơn giản, trời sinh tính cách thanh cao. Lúc ấy là người trẻ nhất, tất cả mọi người đều cho rằng làm theo truyền thống gia đình, đọc sách dạy người. Nhưng lại chọn kinh tế tài chính, cả nhà đều phản đối sang Mĩ du học. Lúc ấy mình ở nước Mĩ, việc học nặng nhọc, mỗi ngày còn phải làm thêm kiếm tiền, chỉ thấy tương lai mờ mịt. Đương nhiên cũng từng nghĩ đến việc từ bỏ, về nhà con đường có sẵn có phải khỏe hơn . Miên man suy nghĩ, đến khu phố Tàu mua chai rượu, về ký túc xá uống đến say, ngày hôm sau tỉnh lại tự với chính mình, cố gắng đến cuối cùng, làm sao có thể biết được kết quả? Cũng chính như vậy, mới có thể tiếp tục kiên trì.” Trầm Ngang quay đầu lại, ánh mắt sáng ngời: “Tương tự, Mộc Mộc, có thử qua, em làm sao biết được giữa chúng ta là thể?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :