1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nghe nói chú yêu Loli - Tát Không Không (83c+2NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 61







      Khi Mộc Mộc tỉnh lại, phát mình nằm chiếc giường lớn theo phong cách cổ điển Châu u, bên cạnh là tấm rèm che màu kem lay động trong gió. Đệm giường mềm mại như đám mây, khiến cho cơ thể chìm xuống, thể thoát ra.







      Bên ngoài cửa sổ là cây ngô đồng cổ thụ, còn có cánh đồng cỏ mênh mông, lúc này, Mộc Mộc bỗng dưng cảm thấy hình như mơ.







      Cho đến khi giọng quen thuộc đánh thức : “Em lạnh ?”







      Lúc này Mộc Mộc mới phát ra Trầm Ngang đứng trước lò sưởi.







      tựa vào tường, tay phải vô ý vuốt ve những tấm gạch đá, dáng người cao lớn, khuôn mặt nghiêm túc, biểu tình cấm dục ràng, cực kỳ giống Mr Darcy thích nhất.







      Thấy Mộc Mộc nhìn mình, Trầm Ngang nhìn sang hướng khác, : “Quần áo của em...... thể mặc được nữa, cho người mua bộ khác.”







      Mộc Mộc lúc này mới phát người khoác chiếc áo gió của Trầm Ngang, mà áo gió cũng khóa lại.







      Sau khi trải qua nhiều cung bậc cảm xúc, Mộc Mộc có chút mệt mỏi: “Đây là đâu?”







      “Đây là ngôi nhà ở quê của bạn , tạm thời cho ở tạm.” Trầm Ngang giải thích.







      “Ồ.” Mộc Mộc cúi đầu.







      Bên ngoài cửa sổ gió lạnh thổi vào từng cơn, luồn vào trong áo khiến Mộc Mộc bất giác run lên.







      Ánh mắt Trầm Ngang nhanh chóng nhận ra nét biến hóa của cơ thể , vội vàng đến giường, chút do dự ôm vào lòng.







      “Mộc Mộc, xin lỗi.”







      xin lỗi, biết là vì hành động vừa rồi, hay là vì chuyện của Mạc Quyên.







      Vừa rồi cuồng nhiệt cùng phẫn nộ làm cho Mộc Mộc thấy -- tình cảm của đối với phải là giả .







      Nhưng động tác thân mật của Mạc Quyên và chuyện quát lại khiến thể quên được.







      tại quan hệ giữa ấy rốt cuộc là gì?” Cuối cùng Mộc Mộc cũng hỏi ra những câu này.







      Dày vò và đau khổ cũng đủ để từ bỏ chút lòng tự trọng còn sót lại.







      “Chỉ là bạn bè......” Trầm Ngang thoáng dừng, rồi bổ sung: “Là đồng minh, vì lợi ích lẫn nhau.”







      “Nhưng sáng đó vì sao tìm em, ngược lại còn tìm ấy? Vì sao lại vì ấy quát mắng em?” Quả nhiên ngoài dự đoán của , khi hỏi ra những câu này liền bật khóc.







      Trầm Ngang trả lời, mà hỏi ngược lại: “Mộc Mộc, khi bỗng có số điện thoại lạ gọi đến thông báo vị trí của , chẳng lẽ em cảm thấy kỳ lạ sao?”







      Mộc Mộc nhớ lại, cũng hiểu được đây là mưu. Nhưng ngày đó đắm chìm trong cảm xúc bị Trầm Ngang phản bội, nào đủ bình tĩnh để suy xét kỹ lưỡng chứ.







      “Chẳng lẽ, là Phó Dịch Phong làm?” Đây là đáp án duy nhất mà Mộc Mộc có thể nghĩ đến.







      Có lẽ Phó Dịch Phong gọi điện thoại tới, mục đích là muốn chạy đến gây chuyện, sau đó ta có thể nhân cơ hội này uy hiếp Trầm Ngang.







      Nhưng luôn luôn nằm ngoài sức tưởng tượng của .







      Trầm Ngang lắc đầu, tiết lộ chân tướng: “ phải, là Mạc Quyên.”







      ấy? Vì sao ấy lại làm thế?” Mộc Mộc nhíu mày.







      ấy muốn em rời khỏi .”







      Trầm Ngang gắt gao nắm chặt tay Mộc Mộc, như là đoán trước có phản ứng mãnh liệt như vậy.







      Mộc Mộc tức giận, nếu phải Trầm Ngang giữ lại, chắc chắn nhảy dựng lên: “ còn giữa hai người có chuyện gì sao, nếu trong sạch, tại sao ấy lại phải cố tình chia rẽ chúng ta chứ?”







      Sức lực của Trầm Ngang rất lớn, giọng cũng rất khẽ, tạo nên loại trấn an vô hình: “Mộc Mộc, hãy nghe .”







      “Mạc Quyên, ấy phải là người phụ nữ bình thường, tình đối với ấy hề quan trọng. Sở dĩ ấy muốn chúng ta chia tay là vì ấy nhận ra được em là nhược điểm của . ấy muốn giúp chồng ấy đoạt được giang sơn, cho nên bất kỳ mối đe dọa nào ảnh hưởng đến việc này ấy đều dốc hết sức loại bỏ. Lúc ấy sở dĩ quát em là vì muốn ngụy trang trước mặt ấy. Chứ phải là chịu nổi như em nghĩ. Sau khi chuyện với ấy xong liền tức tốc tìm em để giải thích, nhưng về nhà mới phát ra em biến mất. Mấy ngày qua ngừng tìm em khắp nơi, sau đó mới phát em sang nên mạch chạy tới đây.”







      Tới nơi định giải thích ràng cho , nhưng Mộc Mộc căn bản nghe, còn ra những lời khiến sôi máu.







      Trầm Ngang dù sao cũng là đàn ông, thể chịu nổi cho nên mới ép .







      Khi giúp Mộc Mộc mê mang mặc lại quần áo, nhìn làn da trắng mịn của đầy rẫy những dấu xanh tím, lòng cũng đau đớn thôi.







      “Vậy theo như lời của , Mạc Quyên dùng mọi cách chia rẽ chúng ta phải ?” Nghĩ vậy, Mộc Mộc liền thấy khó chịu.







      ấy muốn gì quan trọng, bởi vì mãi mãi ở bên em.” Trầm Ngang gằn từng tiếng tuyên bố: “Cho dù em bỏ có rơi như bỏ cái chổi cũ nát, vẫn quý trọng em như trân bảo.”







      Nhập gia tùy tục, đến quê hương của Shakespeare, Trầm Ngang bắt đầu trở nên lãng mạn.







      Nhưng Mộc Mộc có tâm tư để nghe những lời lãng mạn này, có chuyện quan trọng hơn: “Nếu còn tình cảm với ấy, vậy vì sao lúc trước phải giúp ấy chứ?”







      “Cũng tính là giúp, vì trong hoàn cảnh đó phải chọn bên để tồn tại. Mà theo , Phó Miểu có cơ hộ giành phần thắng cao hơn.” Trầm Ngang giải thích.







      Mộc Mộc gì, sau lúc mới : “Vậy sau này có thể giúp ấy nữa được ?”







      Bàn tay to của Trầm Ngang khẽ xoa gáy , ấn đầu vào ngực mình, động tác này như là muốn nghe lòng mình: “Mộc Mộc, Phó lão gia sống còn lâu nữa, chờ mọi chuyện ổn định, hoàn toàn dứt điểm được ?”







      Có lẽ bởi vì tựa quá gần, Mộc Mộc ngược lại cảm thấy tiếng nhịp tim vững vàng sao nghe xa xôi quá.







      Sau khi quần áo được mua về, Trầm Ngang tự mình giúp Mộc Mộc mặc vào, đồ lót, thậm chí là mang tất cũng cho động thủ, cực kỳ quan tâm săn sóc .







      Vào buổi tối, trước lò sưởi ấm áp, ôm , vì đọc mấy bài sonnet của Shakespeare, cúi đầu những lời ngọt ngào.







      Dần dần, bắt đầu an phận, từ hôn môi biến thành vuốt ve cuối cùng thể cứu vãn.







      Bao quanh họ là ngọn lửa ấm áp, ánh lửa bập bùng chiếu lên người họ, như là những ngọn lửa tình .







      Trầm Ngang giống như muốn bồi đắp, đối với Mộc Mộc vô cùng dịu dàng, tận tâm hầu hạ, khiến cao trào từ lần này sang lần khác.







      Cuối cùng, dịu dàng dùng tấm chăn mềm mại bao phủ lên cơ thể trần trụi của hai người, trong ánh lửa ấm áp tiến vào mộng đẹp.







      Mà trước khi ngủ, vẫn liên tục rót những lời thương vào tai .







      Tình cảm sâu đậm kia có thể khiến cho tảng đá cũng phải mềm nhũn.







      Mộc Mộc phải tảng đá, đương nhiên rung động, nhưng vừa động bỗng phát ở sâu trong trái tim chỗ kết lại thành băng.







      Trầm Ngang biết, Mộc Mộc từng nghe Tần Hồng Nhan , khi bắt đầu đứng về Phó Miểu, tình trạng của Phó Miểu lúc đó cực kỳ khó khăn. Mà Trầm Ngang bất chấp nguy hiểm bị Phó Lỗi đánh bại thành hai bàn tay trắng cũng giúp Phó Miểu, dốc hết toàn lực, trải qua năm ròng rã mới giúp được thế lực của ông ta lớn mạnh đủ để chống lại Phó Lỗi như bây giờ.







      Khi đó, Phó Miểu căn bản phần thắng.







      Trong năm năm, ngày nào Trầm Ngang được ngủ ngon, ngay cả cuối tuần cũng phải tăng ca.







      Nếu phải bởi vì Mạc Quyên có vị trí đặc thù trong lòng , làm sao phải dốc hết tâm huyết để giúp đỡ như vậy chứ.







      Chung quy ấy vẫn thể quên được ấy.







      đêm này, Mộc Mộc mất ngủ.
      tart_trung thích bài này.

    2. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 62







      Tới gần sáng Mộc Mộc mới ngủ, đợi khi tỉnh lại mặt trời lên đến đỉnh, giơ tay sờ soạng, chăn đệm bên cạnh lạnh lẽo, Trầm Ngang sáng sớm chẳng biết đâu.







      Người đàn ông này dám ăn xong bỏ chạy? Rất phong độ.







      Mộc Mộc vừa lẩm bẩm, vừa bước ra khỏi phòng, phát dưới phòng bếp có tiếng chuyện quen thuộc. Vội vàng chạy xuống, Mộc Mộc liền thấy Nghiêm Ny và Lục Ngộ ngồi bàn ăn.







      Càng kỳ lạ hơn, Trầm Ngang xắn tay áo nhồi bột mì.







      Thấy Mộc Mộc, Nghiêm Ny chạy tới ôm chặt.







      “Lâm, ngày hôm qua làm mình sợ chết khiếp, mình còn trưởng cậu mua bột mì bị người ta bắt cóc. Bọn mình tìm cậu khắp nơi, suýt nữa là báo cảnh sát, may mà Trầm tiên sinh kịp thời nhờ người tới báo cho bọn mình, nhờ vậy mới biết cậu ở đây.”







      Mộc Mộc thầm trừng mắt nhìn Trầm Ngang.







      Cũng khác bắt cóc là mấy, chỉ có điều kẻ bắt cóc cần thịt cần tiền.







      Nghiêm Ny nhận ra khí khác thường giữa hai người, tiếp tục : “Lâm, bạn trai của cậu tốt, vừa đẹp trai, vừa biết nấu ăn, cậu xem tư thế của ấy này, hôm nay chúng ta chắc chắn được ăn bánh bao thượng hạng rồi. Lâm, có người bạn trai như thế, cậu hạnh phúc!”







      “Bên ngoài ấy biểu hay ho vậy thôi, chứ bên dưới rất tệ.” Mộc Mộc khiêm tốn.







      “Ở phương điện khác cũng biểu tồi mà.” Trầm Ngang cười .







      Nụ cười kia có chút thâm ý, chỉ có Mộc Mộc mới hiểu được ý ngầm của -- chàng này khoe khoang khả năng giường của mình tồi đấy mà.







      Đúng là tự phụ.







      Tuy nhiên ấy đúng là có quyền tự phụ -- ngay cả tư thế nhào bột cũng giống như các nghệ sĩ tiến hành sáng tác nghệ thuật -- áo sơ mi xắn tới khửu tay, bắp tay ràng, cả người tỏa ra khí thế của người đàn ông trưởng thành đĩnh đạc.







      Tóm lại, Trầm Ngang chính là loại sinh vật giống đực có hornmon nam tính ngừng bắn ra bên ngoài.







      đến bên cạnh Trầm Ngang, làm bộ như giúp đỡ nhưng ra giọng hỏi: “ gọi bạn trai cũ của em đến là có ý gì vậy, muốn thể phóng khoáng của sao?”







      “Cậu ấy là người tốt, cảm thấy ít nhất bọn phải là kẻ thù.” Trầm Ngang .







      “Đừng ám chỉ, muốn em và Mạc Quyên cũng làm bạn bè chứ?.”







      Chỉ cần Trầm Ngang dám gật đầu, Mộc Mộc thề, tuyệt đối chặt đầu của xuống, băm làm nhân bánh bao.







      Trầm Ngang đương nhiên tự tìm đường chết, dùng ngón tay dính đầy bột mì điểm lên mũi Mộc Mộc, phê bình: “Em nhen quá.”







      Phán đoán của Nghiêm Ny hoàn toàn chính xác, bánh bao Trầm Ngang làm quả nhiên có màu sắc hương vị rất hấp dẫn, thơm ngon chết người.







      Da bánh trắng mọng, nhân bánh thơm phức, khi ăn vào trong miệng muốn ngừng cũng ngừng được.







      Bốn người ăn rất nhiều, đến khi bụng Nghiêm Ny no căng mới buông đũa, vuốt bụng khó khăn : “Lâm, nếu mình là cậu, chắc chắn mau chóng nhốt ấy vào lồng.”







      Trầm Ngang thu dọn bát đĩa, nghe thấy lời này ngược lại hề kiêu ngạo mà khiêm tốn : “Đâu có, phải tìm mọi cách nhốt Mộc Mộc vào lồng mới đúng.”







      Mộc Mộc thầm nghĩ, chẳng cần Trầm Ngang cố gắng, cho dù chỉ là gốc cây héo úa cả đời này sớm cam tâm tình nguyện ở cạnh gốc cây này rồi.







      Sau khi ăn no, bốn người ra phía sau của ngôi nhà, uống rượu vang được ủ trong hầm. Rượu vang ngọt ngọt chua chua, hương vị phức tạp, uống nhiều mang đến cảm giác say say.







      Phía sau ngôi nhà mang theo những nét thăng trầm của lịch sử, Mộc Mộc khoác áo choàng, cảm thấy bản thân tựa như Jane Austen trong truyền thuyết.







      “Cuộc đời quả nhiên kỳ diệu, ngờ bốn người chúng ta gặp nhau ở nơi như thế này.” Mộc Mộc thở dài.







      “Bởi vậy nên mình mới thích thế giới này, trong cuộc sống tràn ngập những điều ta thể đoán trước.” Nghiêm Ny ngẩng cổ, uống hết ly rượu.







      Hai má của Nghiêm Ny hồng hồng phúng phính, nhìn qua khiến người ta hận thể cắn cái.







      Rượu hết rất nhanh, Nghiêm Ny vẫn chưa muốn bỏ cuộc, gào thét muốn uống, Trầm Ngang chỉ có thể dẫn ấy vào trong hầm chọn rượu.







      Giờ phút này, dưới tàng nho nặng trĩu cũng chỉ còn Mộc Mộc và Lục Ngộ vẫn im lặng suốt buổi.







      “Tại sao lại gì?” Mộc Mộc hỏi.







      Những dây leo mỏng manh che ánh sáng in gương mặt , giọng Lục Ngộ nhàng mơ hồ: “ nhớ lại những chuyện trải qua, những chuyện tốt đẹp trong đời này.”







      “Trong thực tế mọi thứ thay đổi rất nhiều, em sợ phải nhớ lại, sợ phải đối diện với những việc muốn nhớ.” Mộc Mộc vươn tay muốn che ánh sáng mặt trời, nhưng tay thể che hết thảy.







      “Nhưng toàn bộ vũ trụ đều ngừng biến hóa, nếu cầu tất cả vật chất được thay đổi người đau khổ chỉ có chính mình mà thôi.” Lục Ngộ khuyên nhủ.







      “Vậy tình cảm sao?” Mộc Mộc hỏi.







      “Tình cảm cũng thay đổi, đương nhiên tính xấu , có lẽ nó phát triển theo hướng tốt hơn, chẳng hạn như thăng hoa.” Lục Ngộ đáp.







      Mộc Mộc trầm mặc.







      “Hiểu lầm giữa em và ta hóa giải chưa?” Lục Ngộ hỏi.







      “Có hóa giải phần.” Mộc Mộc bỏ tay xuống, từ bỏ ý định nắm giữ ánh sáng.







      “Lâm Mộc Mộc mà quen phải là người dễ dàng từ bỏ như vậy, tại sao em tiếp tục làm mọi chuyện?” Lục Ngộ uống ngụm rượu, hỏi.







      “Có lẽ giống như , toàn bộ vũ trụ đều ngừng biến hóa, em cũng thay đổi. Em trở nên yếu đuối, em thể chịu đựng được nỗi đau khi mất ấy.” Mộc Mộc che mặt.







      chỉ có thể thầm an ủi chính mình, có lẽ đều do nghĩ nhiều, có lẽ Trầm Ngang và Mạc Quyên vốn có chuyện gì.







      “Trầm Ngang mặc dù ở phương diện nào đó được xem là người tốt, nhưng tin tình cảm của ta dành cho em.” Lục Ngộ khuyên bảo.







      Mộc Mộc đương nhiên tin tưởng tình cảm Trầm Ngang dành cho mình, nhưng điều khiến thể chấp nhận là, nhưng đồng thời trong trái tim của vẫn chứa phần tình cảm khác, người phụ nữ khiến thể nào quên.







      Mộc Mộc thào hỏi: “Đàn ông có thể cùng lúc hai người phụ nữ được sao?”







      “Con người rất kỳ lạ.” Lục Ngộ ăn ngay .







      Mộc Mộc thoát khỏi dòng cảm xúc, lúc này mới ý thức được bản thân chuyện tình cảm tại với bạn trai cũ. khỏi hoảng sợ, vội vàng giải thích: “Em xin lỗi, em nên với những chuyện này.”







      “Đừng,” Lục Ngộ ngăn lại câu xin lỗi của : “Mộc Mộc, rất vui khi em có thể với những chuyện này. Tựa như vừa rồi , điều này chứng tỏ tình cảm của chúng ta trở nên thăng hoa -- bạn bè là những có thể tâm với nhau mọi chuyện.”







      Mộc Mộc chuyển tầm mắt nhìn về ngọn núi xa xa, đôi mắt hồng hồng: “Em luôn thấy, có thể gặp được là may mắn lớn nhất của đời em.”







      “Mộc Mộc, lúc trước trái tim em chọn ta, chứng tỏ em xác định tình cảm của mình rồi.” Lục Ngộ dặn dò: “Cho nên em phải tin tưởng bản thân, tin tưởng Trầm Ngang, cũng như tin tưởng tình cảm của hai người.”







      Mộc Mộc gật đầu đáp ứng.







      Nhưng trong lòng vẫn bị bao phủ tầng sương mù.







      từng vô cùng tin tưởng tình cảm giữa và Trầm Ngang, nhưng bây giờ, thể.







      Phó lão gia bệnh nặng bước vào quá trình chăm sóc đặc biệt. Ở công ty, ngoài mặt mọi chuyện tưởng chừng như bình thường, nhưng thực tế, các thế lực bên trong đấu đá lẫn nhau, mâu thuẫn sắp bùng nổ.







      Trầm Ngang bắt buộc phải quay trở về càng sớm càng tốt.







      Tại sân bay, Nghiêm Ny và Lục Ngộ tiễn hai người.







      Nghiêm Ny ôm Mộc Mộc: “Lâm, đúng như Lục Ngộ , cậu thực rất tốt.”







      “Cậu có tin mình bao giờ dối cậu ?” Mộc Mộc đột nhiên hỏi.







      Nghiêm Ny thoáng sửng sốt, sau đó gật đầu.







      “Vậy cậu phải nghe lời mình, sớm nắm chặt Lục Ngộ .” Mộc Mộc nháy mắt ra hiệu.







      Nghiêm Ny từ chối cho ý kiến, chỉ : “Nếu có thể, mình nhất định làm như vậy.”







      “Đến giờ rồi, Trầm Ngang đâu nhỉ?”







      Mộc Mộc nhìn xung quanh, phát Trầm Ngang và Lục Ngộ đứng chuyện ở góc , tới, hai người lập tức ngừng .







      “Hai người đàn ông mà cũng phải thầm thầm à?” Mộc Mộc kháng nghị.







      phải thầm, chỉ là xấu em thôi.” Trầm Ngang mỉm cười khoác tay lên vai : “Được rồi, đến giờ, thôi.”







      Bữa tiệc nào cũng đến lúc tàn, cuộc gặp gỡ nào rồi cũng có lúc phải chia tay. Mộc Mộc vẫy tay tạm biệt Lục Ngộ và Nghiêm Ny.







      Khi bóng lưng Mộc Mộc và Trầm Ngang biến mất, Nghiêm Ny mới hạ nụ cười, nhìn Lục Ngộ : “Được , ấy hạnh phúc.”







      Lục Ngộ cúi đầu, hàng mi rũ xuống che khuất đôi mắt, gương mặt mang theo vẻ đơn hiu quạnh: “Nghiêm Ny......”







      Những lời tiếp theo, thể ra lời.







      Nghiêm Ny giúp giải vây: “Được rồi, là em chủ động muốn giả vờ làm người theo đuổi, là em chủ động giúp , là em , liên quan gì tới cả.”







      Lục Ngộ vẫn cúi đầu như cũ.







      Ngày đó khi nhận được điện thoại của Mộc Mộc, nghe thấy tiếng khóc nức nở khiến lo lắng vạn phần, nhưng có biện pháp. Tại giây phút đó, chỉ muốn xuất ngay bên cạnh. Mà đối mặt với do dự của , đành dối -- theo đuổi khác.







      Lục Ngộ làm như vậy, chẳng qua là vì muốn để Mộc Mộc buông lỏng cảnh giác.







      Mà sau khi biết lời dối này, Nghiêm Ny chủ động muốn giúp , diễn vai theo đuổi.







      thấy có lỗi với Nghiêm Ny, bởi vì thể đáp lại tình cảm của .







      Nhưng Nghiêm Ny lại rất thỏa mãn, ít nhất hai ngày qua được đóng vai trong giấc mộng của mình -- là người của .







      cảm thấy đời này uổng.







      “Điều duy nhất em hiểu là, tại sao lại nguyện ý buông tha ấy như vậy, chẳng lẽ vì lần chẩn đoán sai?” Tuy Nghiêm Ny muốn thừa nhận, nhưng mỗi lần nhìn thấy Lục Ngộ nhìn Mộc Mộc, luôn là ánh mắt chăm chú.







      Đó là loại toàn tâm toàn ý.







      Trước ngày chẩn đoán sai, Lục Ngộ phát cơ thể khỏe nên vào bệnh viện khám, bác sĩ bảo có thể bệnh ung thư của tái phát.







      Tuy rằng sau này khi kiểm tra lại mới biết đây là chẩn đoán nhầm, nhưng Lục Ngộ vẫn sợ hãi.







      Tiếp sau đó, đề nghị chia tay với Mộc Mộc.







      ra y học trong tương lai phát triển mạnh mẽ, bệnh ung thư chắc chắn có thể chữa được mà. Hơn nữa những năm gần đây kết quả kiểm tra định kỳ của cũng có dấu hiệu tái phát. Nếu ấy, tại sao vẫn chia tay?” Nghiêm Ny hỏi.







      hy vọng Lục Ngộ và Lâm Mộc Mộc có thể ở bên nhau.







      , nhưng sợ nhìn phải thấy đơn vắng lặng. Ngay từ lần đầu tiên ở bệnh viện, lúc đó mới bắt đầu hóa trị liệu, thấy luôn luôn hiu quạnh như vậy.







      Tưởng như đơn thấm vào máu xương , thể thay đổi.







      Nhưng ngày Lâm Mộc Mộc xuất ở sân bay, nhìn thấy ánh sáng trong mắt , rực rỡ chói lóa.







      Thế mới biết, hóa ra phải trời sinh hiu quạnh, mà là người khiến hiu quạnh ở cạnh mà thôi.







      rời khỏi ấy, chỉ vì sợ bệnh ung thư tái phát làm liên lụy ấy, mà quan trọng hơn, ở trong tâm trí của ấy chỉ là quá khứ, mà tại và tương lai của ấy lại là người đàn ông khác.” Lục Ngộ cúi đầu thầm.







      ngẩng đầu nhìn máy bay bầu trời, như thể tự với mình: “Có điều, cho dù chỉ là quá khứ, cũng tốt lắm rồi.”







      “Chỉ là quá khứ cũng tốt lắm rồi.”







      Nghiêm Ny ngẩng đầu.







      Thầm nghĩ, vĩnh viễn nhớ kỹ mấy ngày qua.







      Vĩnh viễn.







      P/s: Từ đây Lục Ngộ còn xuất nữa, thương Lục Ngộ quá, huuhu T.T
      tart_trungSue ú thích bài này.

    3. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 63







      Máy bay cất cánh, Mộc Mộc nhìn cảnh vật lướt nhanh qua đầu, tựa như thời gian trôi qua vội vã.







      “Nghĩ gì thế?” Trầm Ngang cầm tay .







      Bàn tay rộng lớn ấm áp, nắm chặt tay . Trước kia Mộc Mộc luôn thấy động tác này của làm cho thấy an toàn vô cùng, nhưng giờ lại phát , khác xưa rất nhiều.







      khôi phục tinh thần, : “Em nghĩ xem và Lục Ngộ vừa rồi gì.”







      Trầm Ngang thấy hứng thú: “Ồ, em nghĩ bọn gì?”







      với ấy rằng: Lục Ngộ, ra người tôi thích là cậu, Lâm Mộc Mộc chỉ là vật hi sinh, tấm bia để che giấu mối quan hệ của chúng ta mà thôi. Sau đó ấy với : Trầm Ngang, ra tôi cũng thích , chúng ta ở cùng chỗ . Sau lại với ấy: đừng vội, bây giờ hai người đàn ông ở chung tốt lắm, chờ ta giúp tôi sinh con, chúng ta mang đứa bé cao chạy xa bay. ấy lại với : Trầm Ngang, yên tâm, tôi ở đây chờ .” Mộc Mộc nghiêm túc kể hết đoạn đối thoại, sau đó còn bổ sung thêm đoạn kết: “Sau đó em trở thành nữ chính đáng thương nhất trong lịch sử.”







      Nghe xong câu chuyện của , Trầm Ngang mím môi .







      Mộc Mộc thực hoài nghi có phải nổi giận hay .







      Có điều thấy Trầm Ngang phát hỏa, yên tâm ngáp cái rồi thiếp .







      Trầm Ngang cúi đầu nhìn xuống bàn tay hai người đan vào nhau, trong đầu nhớ lại cuộc đối thoại giữa và Lục Ngộ trước khi chia tay.







      “Lục Ngộ, cám ơn cậu cho tôi biết ấy sang , cám ơn cậu chăm sóc ấy.”







      “Đừng cảm ơn tôi, tôi giúp , tôi chỉ muốn nhìn Mộc Mộc buồn mà thôi. Tôi thấy , ấy rất đau khổ, hy vọng hai người có thể mau chóng hóa giải hiểu lầm.”







      “Tôi chắc chắn làm như vậy.”







      “Trầm Ngang, nếu có ngày làm ấy đau lòng đến cực độ, khiến trái tim ấy còn nữa, khi đó tôi do dự đưa ấy đâu.”







      bao giờ có ngày như vậy.”







      Mộc Mộc ngủ say bỗng giật mình nhấc đầu lên, Trầm Ngang vươn tay, nhàng đặt đầu tựa vào vai mình.







      nhàng vuốt ve khuôn mặt trẻ con ngây thơ của , mệt mỏi thở dài.







      Sau khi trở lại, Trầm Ngang đưa về nhà, sau đó phải về công ty để xử lý công việc gấp.







      Mộc Mộc về nhà liền ngủ, ngủ bù cho hai ngày đồng hồ sinh học bị rối loạn. Sau khi tỉnh dậy, vặn eo, mở máy tính, phát An Lương và Lưu Vi Vi gửi cho rất nhiều tin nhắn.







      Cũng khó trách, chẳng chẳng rằng chạy đến , mấy đứa này chắc chắn rất lo lắng.







      Vội vàng vào nhóm nhận tội.







      “Mày phải bồi thường tổn thất tinh thần lo lắng cho bọn tao, ít nhất phải mời bọn tao ăn dê nướng.” Lưu Vi Vi nhân cơ hội tống tiền.







      thành vấn đề, miễn là mày có thể ăn hết.” Mộc Mộc nhớ lại đợt trước Lưu Vi Vi hai tay cầm hai chân gà gặm nhấm, cảm thấy con dê đối với Vi Vi mà cũng thành vấn đề.







      “Bây giờ trời còn mưa ?” An Lương hỏi.







      “Mưa tạnh, nhưng trời vẫn còn u.” Mộc Mộc ngồi trước máy tính thở dài.







      “Ý là chú ấy vẫn giúp chồng Mạc Quyên cho đến khi giành được quyền lực sao? Vậy gần đây chắc chắn phải liên lạc rất nhiều với ta, quá nguy hiểm, chẳng lẽ ta nghĩ đến cảm nhận của mày ư?” Lưu Vi Vi cảm thấy bất bình thay cho Mộc Mộc.







      “Nhưng chú ấy bị rơi vào vị trí này, thể thoát ra là thoát ra được.” An Lương an ủi.







      “Chỉ cần có lòng làm sao thể thoát ra được chứ. Hơn nữa chẳng lẽ việc thoát ra so với việc giúp chồng của bạn cũ khó khăn hơn sao? Loại tình huống này chỉ có hai khả năng, ta lòng thương bạn cũ, hai là ta lòng chồng ta.” Bạn học Lưu Vi Vi tiếp tục bổ sung thêm đao.







      Ngồi trước máy tính, Mộc Mộc che ngực, lệ rơi đầy mặt.







      Lời của bạn học Lưu Vi Vi hoàn toàn có lý.







      “Bây giờ chúng ta mù quáng thảo luận ích gì, chừng Trầm Ngang có dự tính khác, có lẽ lâu nữa chú ấy giải thích cho mày thôi.” An Lương khuyên nhủ.







      Mộc Mộc giờ mới phát , An Lương tuyệt vời.







      “Mày Trầm Ngang này cũng là, biết ta phản bội, cắm sừng mình thế mà vẫn chịu nổi ư? Hơn nữa Mộc Mộc nhà chúng ta ngây thơ hiền lành, so với ta tốt hơn rất nhiều, thế mà ta lại có thể vì ta mà làm tổn thương Mộc Mộc, quả thực đáng ghét. Khó trách người ta thường bản chất đàn ông rất đê tiện, phụ nữ càng xấu xa càng thích. Mộc Mộc, mày đừng buồn, ta mày chứng tỏ mày đủ xấu xa thôi.” Bạn học Lưu Vi Vi khó khăn lắm mới được câu an ủi.







      Nhưng Mộc Mộc nghe xong khỏi rầu rĩ.







      Bạn học Lưu Vi Vi xong câu đó liền bị trưởng nhóm An Lương đá ra ngoài.







      “Mộc Mộc, mày đừng nghe Lưu Vi Vi lung tung, Trầm Ngang và mày có hiểu lầm, mà hiểu lầm này chỉ có hai người mới giải quyết được.” An Lương .







      “Nhưng bây giờ ấy muốn nhiều với tao, làm tao cảm thấy chuyện giữa ấy và Mặc Quyên hề đơn giản, có rất nhiều chuyện tao biết.” Giác quan thứ sáu của Mộc Mộc lại trỗi dậy.







      “Mày phải biết có được tình hề dễ dàng, mày phải giữ gìn, bảo vệ và tìm ra cách giải quyết.” Bạn học An Lương bắt đầu dạy dỗ.







      Mộc Mộc cố gắng nghe theo lời răn dạy này.







      Tắt máy tính, Mộc Mộc chẳng biết nên làm gì, nghĩ lại nghĩ, quyết định tìm Trầm Thịnh Niên.







      Thân làm cháu ruột Trầm Ngang, chắc chắn cậu ta biết ít chuyện giữa Trầm Ngang và Mạc Quyên.







      là làm, Mộc Mộc bắt taxi tiến thẳng đến căn hộ của Trầm Thịnh Niên ở, mới bấm chuông cửa lần lập tức cánh cửa được mở ra.







      nhanh.







      Mộc Mộc muốn khen ngợi, ai ngờ khi thấy người mở cửa, suýt nữa ngã lăn ra đất.







      Tần Hồng Nhan khoác áo tắm mỏng manh, hai má ửng đỏ.







      “Hôm nay pizza đến nhanh vậy, Hồng Nhan, dưới hộc bàn trong thư phòng của có tiền lẻ, em lấy trả cho họ .” Trầm Thịnh Niên vừa vừa bước ra khỏi phòng tắm, ở phần thắt lưng có quấn khăn bông trắng, cả người tỏa ra hơi thở nóng bỏng.







      Người sáng suốt vừa nhìn liền biết họ vừa tắm uyên ương.







      Mà hai người này cũng ngờ được Mộc Mộc bỗng đến vào lúc này, nhất thời ngây người. Ba người mắt to trừng mắt lúc lâu.







      Cho đến khi Mộc Mộc hỏi ra câu mà sau khi nhớ lại muốn cắn lưỡi tự sát: “Hai người...... chuẩn bị tạo ra em bé nữa ư?”







      Lần đầu tiên trong đời Tần Hồng Nhan và Trầm Thịnh Niên có chung ý nghĩ -- muốn đá Mộc Mộc ra ngoài.







      Nhưng Trầm Thịnh Niên vốn là ‘kẻ thức mới là thời trang tuấn kiệt’, hiểu được bản thân nếu dám động vào nửa sợi tóc của Mộc Mộc, Trầm Ngang tuyệt đối tha cho , cho nên đành hạ giọng, dùng ánh mắt tôn kính nhìn Mộc Mộc chỉ bằng tuổi mình: “Dì , dì đại giá quang lâm, có gì muốn chỉ giáo sao?”







      có gì cả, chỉ là muốn đến ôn chuyện, tâm thôi.” Mộc Mộc muốn ngay từ đầu đánh rắn động cỏ, phải từng bước tiến hành, lôi được mọi chuyện từ miệng Trầm Thịnh Niên ra.







      Đáng tiếc chẳng ai tin .







      lâu sau pizza được mang đến, Tần Hồng Nhan ngồi xuống bàn ăn mình, còn Trầm Thịnh Niên và Lâm Mộc Mộc ngồi sô pha.







      Nhìn bộ dáng Tần Hồng Nhan ăn pizza có thể tưởng tượng được tối qua có bao nhiêu tàn phá.







      Mộc Mộc oán thầm, đàn ông nhà họ Trầm quả nhiên khi ở giường đều biến thành cầm thú cả.







      Mộc Mộc suy nghĩ làm sao để đến chuyện của Mạc Quyên, ngờ Trầm Thịnh Niên tự mình rơi vào hố: “Dì , lần trước với những lời đó là tôi đúng, sau khi bỏ chú tôi tàn nhẫn với tôi rằng, nếu chú ấy tìm thấy , chắc chắn lấy đầu tôi đền tội, xem chú tôi biết bao.”







      “Nhưng lần trước đâu có như vậy.” Mộc Mộc nhớ lại: “Chẳng phải Mạc Quyên mới người phụ nữ khắc cốt ghi tâm chú đời này thể nào quên, trong trái tim chú ấy chỉ có mình Mạc Quyên sao?”







      “Dì , ngũ hành của tôi bị sứt mẻ, khi nổi điên lên có thể bất cứ điều gì, trăm ngàn lần đừng để bụng.” Trầm Thịnh Niên cầu xin tha thứ.







      “Nhưng những lời đều có căn cứ, tôi làm sao có thể tin đây?” Mộc Mộc dối: “Mà cũng đừng che giấu nữa, chú cho tôi rồi, ấy trong trái tim ấy vẫn nhớ đến Mạc Quyên.”







      Đáng tiếc Trầm Thịnh Niên bị mắc bẫy: “Dì , giết tôi , chú tôi làm sao có thể với những lời đó. Hơn nữa, nếu như thực chú ấy như vậy, làm sao vẫn ở cạnh chú ấy chứ?”







      “Tuy rằng ấy , nhưng cơ bản chính là ý này.” Mộc Mộc mạnh miệng: “Hơn nữa nếu giữa ấy và Mạc Quyên thực có gì, tại sao lại có thể vô căn cứ khẳng định trong lòng ấy chỉ có mình Mạc Quyên chứ?”







      “Nếu tôi rằng tôi hề Hồng Nhan, tin ?” Trầm Thịnh Niên đột nhiên hỏi.







      Mộc Mộc lắc đầu.







      Trầm Thịnh Niên ràng rất Tần Hồng Nhan.







      “Thấy chưa, cũng là lời tôi , vì sao có lời tin, có lời tin?”







      “Bởi vì tôi có mắt, đương nhiên thấy được tình cảm của đối với Hồng Nhan.” Mộc Mộc đáp trả.







      có mắt, vậy tại sao thấy tình cảm của chú tôi đối với ?” Trầm Thịnh Niên lấy câu của làm phản đòn tấn công: “Dì , điều này chứng minh đủ tin tưởng chú tôi, đây chính là vấn đề của , phải là vấn đề của chú tôi, nên tự suy nghĩ khuyên bảo bản thân .”







      xong, Trầm Thịnh Niên liền chưng ra bộ dáng muốn chuyện tiếp.







      Mộc Mộc luôn cảm thấy bị cậu ta dẫn lòng vòng, nhưng nhất thời tìm ra sơ hở.







      Ngay lúc lo lắng bất an, bỗng Tần Hồng Nhan với Trầm Thịnh Niên: “Tôi muốn uống Coca Cola, cậu xuống lầu giúp tôi mua lon.”







      Cho dù nữ vương đại nhân muốn ánh trăng trời Trầm Thịnh Niên cũng mang xuống cho ấy, huống chi là lon Coca Cola nho ?







      Đợi Trầm Thịnh Niên rồi, Tần Hồng Nhan mới đặt pizza xuống, hỏi: “ muốn biết thực sao?”







      Mộc Mộc buồn rầu, nghe vậy lập tức sáng mắt: “ biết?”







      muốn biết gì?” Tần Hồng Nhan hỏi.







      “Tôi muốn biết vị trí của Mạc Quyên trong lòng Trầm Ngang.” Mộc Mộc .







      “Cái muốn biết, đó là trong cảm nhận của ta, và Mạc Quyên rốt cuộc ai quan trọng hơn mới đúng.” Tần Hồng Nhan hoàn toàn nhìn thấu Mộc Mộc.







      Quả như thế.







      “Vấn đề này, chỉ sợ mỗi Trầm Ngang mới biết. Nhưng tôi tin, Mạc Quyên trong lòng ta chiếm vị trí rất khó .” Tần Hồng Nhan luôn thẳng thắn chuyện.







      Mộc Mộc rũ mắt: “Tôi hiểu, ấy là mối tình đầu của ấy, mà đàn ông luôn khó để có thể quên mối tình đầu.”







      Khi những lời này, trái tim của như bị năm ngón tay dày vò, vô cùng đau đớn.







      Nhưng câu tiếp theo của Tần Hồng Nhan lại khiến cho năm ngón tay kia bóp chặp, trái tim lập tức tan vỡ, máu tươi chảy khắp nơi: “ chỉ vậy, bọn họ từng có đứa con.”
      Sue ú thích bài này.

    4. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 64







      Mộc Mộc cảm thấy đầu như Trân Châu Cảng bị đánh bom, mọi thứ biến mất, còn sót lại gì.







      “Có lẽ trách tôi xen vào việc của người khác, nhưng tôi cảm thấy việc đến nước này, có quyền được biết.” Tần Hồng Nhan tiếp tục : “Chuyện này xảy ra lâu sau khi Trầm Ngang và Mạc Quyên chia tay, chung cuối cùng Mạc Quyên sảy thai, nghe lúc ấy thai nhi được bốn tháng. Trầm Ngang chưa bao giờ kể chuyện này, nhưng trong lần uống rượu say mơ màng ra. Trầm Thịnh Niên nghe thấy, Trầm Ngang ta mãi mãi quên. Về phần ‘mãi mãi quên’ rốt cuộc là Mạc Quyên hay là đứa bé đó ai biết cả.”







      Cho dù ấy thể quên là đứa bé kia, cũng giống như ấy thể quên mẹ đứa bé cả thôi.







      Từ rất lâu Mộc Mộc biết Trầm Ngang và Mạc Quyên từng có quan hệ, nhưng chưa bao giờ nghĩ họ từng tạo ra đứa bé.







      Đó là cốt nhục của họ, là kết hợp của hai cá thể.







      Bọn họ từng gắn kết chặt chẽ, cho dù dùng cả đời cũng thể quên được tình cảm này.







      Khó trách Trầm Ngang lại đồng ý mọi cầu của Mạc Quyên.







      Sau khi nhận thức được tất cả, Mộc Mộc cảm thấy toàn bộ thế giới mờ nhạt.







      “Tôi và Mạc Quyên tiếp xúc nhiều, nhưng nghe đồn rằng ta là người phụ nữ thủ đoạn, dễ dàng làm cho Phó Miểu bỏ rơi vợ tại, thành công ngồi vào vị trí ấy. Tuy rằng nhân phẩm của ta tốt, nhưng đàn ông thể kháng lại mị lực của ta. Tựa như cây cà độc dược, biết là có độc, nhưng vẫn nhịn được xinh đẹp và dụ hoặc mà ngắt xuống.” Tần Hồng Nhan thản nhiên nhìn Mộc Mộc: “Trước khi Mạc Quyên theo Phó Miểu xuất ngoại, có vài lần tôi trông thấy ta và Trầm Ngang gặp nhau. Mà lần này ta về nước lại khiến giữa hai người nảy sinh ra mâu thuẫn lớn như vậy, tôi nghĩ xuất của ta đối với mối quan hệ của hai người mà , là thử thách hề .”







      Mộc Mộc tin tưởng vào mị lực của Mạc Quyên.







      Nếu ấy chỉ là đóa hoa ngả ngớn, Trầm Ngang trước kia bị hãm sâu như vậy.







      Cuối cùng Tần Hồng Nhan : “Tôi những lời này phải là muốn châm ngòi chia rẽ và Trầm Ngang, tôi luôn xem trong những người bạn ít ỏi của tôi, đây chỉ là lời nhắc nhở. Rốt cuộc bỏ hay bỏ Trầm Ngang, đấu tranh hay đấu tranh với Mạc Quyên, đều do tự quyết định.”







      Quyết định?







      Quyết định của Mộc Mộc chính là chia tay.







      muốn chia tay với Trầm Ngang ngay lập tức.







      gọi điện thoại cho Trầm Ngang, thẳng: “Có lẽ chúng ta nên bình tĩnh suy nghĩ thời gian.”







      Bên kia Trầm Ngang trầm mặc hồi lâu, sau đó mới : “Mộc Mộc, em ở nhà chờ , chờ về nhà rồi chúng ta chuyện.”







      Nếu khi bắt đầu qua lại phải chính thức tuyên bố, vậy khi tách ra cũng phải chính thức tuyên bố. Mộc Mộc về nhà, thu dọn mọi thứ, chờ Trầm Ngang về nhà trả lại chìa khóa cho .







      Nhưng chờ rất lâu mà vẫn chưa thấy Trầm Ngang thấy về, Mộc Mộc gọi điện mới biết, đêm nay có buổi xã giao quan trọng, phải về muộn.







      Mộc Mộc đành kiên nhẫn chờ đợi, nhìn đồng hồ tường đến ngẩn người.







      Mỗi giây phút qua đều khiến nhớ lại những khoảng thời gian ở cạnh Trầm Ngang. Niềm vui, niềm hạnh phúc chân như thế, mỗi kỷ niệm khiến oán giận trong vơi xí.







      Phụ nữ khi rơi vào vòng xoáy tình luôn luôn như thế, những cung bậc cảm xúc lẫn lộn trái ngược nhau, tựa như hôm nay dì cả mẹ đến, hôm sau rồi.







      chìm đắm giữa hai dòng cảm xúc, bỗng nhiên cánh cửa mở ra, Trầm Ngang lảo đảo bước vào, được hai bước ngã nhào ra đất.







      Mộc Mộc vội vàng tới đỡ, thiếu chút nữa bị mùi rượu nồng nặc người làm ngạt thở.







      “Sao lại uống nhiều như vậy?” Mộc Mộc thầm oán.







      Vừa vừa nâng Trầm Ngang dậy, nhưng ớt làm sao có thể nâng nổi người đàn ông cường tráng say rượu chứ, ngược lại Mộc Mộc bị lôi xuống sàn.







      muốn phát hỏa, bỗng Trầm Ngang ôm chặt lấy , chôn đầu vào bụng , tư thế cực kỳ giống đứa trẻ bị oan ức: “Mộc Mộc, đừng .”







      Trong giọng của chứa nồng đậm cầu xin.







      thào gọi tên , tình cảm sâu lắng mà cố chấp, mỗi tiếng đều khiến trái tim của mềm phần.







      “Chuyện gì cũng đồng ý với em, được ?.” Mặt dán vào quần áo , khàn khàn .







      hẳn biết em muốn gì.” đưa tay vuốt ve mái tóc ngắn của , tựa như vỗ về trái tim mình.







      biết, em muốn trái tim của .” đột nhiên giữ lấy bàn tay vuốt ve đầu mình, đặt ở trước ngực, tha thiết.







      Lòng bàn tay kề sát ngực , có thể nghe thấy tiếng tim đập đều đều, theo mạch máu truyền vào trái tim .







      Hai trái tim dường như cùng chung nhịp đập.







      Giọng Trầm Ngang vang lên đau đớn và bất lực: “Trái tim này sớm là của em, nếu có thể, cũng muốn lấy ra để chứng minh cho em xem.”







      Cảm nhận được nhịp đập của , trái tim hoàn toàn tan chảy.







      “Rốt cuộc phải làm thế nào em mới tin ?” Trầm Ngang hỏi.







      Mộc Mộc gằn từng chữ: “ mau rời khỏi công ty, được gặp lại ấy nữa.”







      Mộc Mộc biết mình làm khó , ở HG, Trầm Ngang phấn đấu gần nửa đời, khó khăn lắm mới có địa vị như ngày hôm nay, làm sao rời là rời được?







      Nhưng có biện pháp khác, sao có thể chịu được khi người mình thường xuyên gặp mặt người cũ có nguy hiểm cao như thế chứ?







      Nhưng ngờ Trầm Ngang lại đồng ý: “Được.”







      Mà ngay sau đó, đưa ra cầu khác: “Mộc Mộc, chúng ta kết hôn .”







      có hoa tươi và nhẫn, có bữa tối dưới ánh nến lung lunh, có những lời thề non hẹn biển, Trầm Ngang cầu hôn với .







      Mộc Mộc từng tưởng tượng nhiều lần cảnh khi mình được cầu hôn, có lẽ nơi nào đó trang trọng và lãng mạn.







      Nhưng trí tưởng tượng của có cao gấp mười lần cũng ngờ được được cầu hôn trong tình trạng như vậy.







      Càng khiến người ta thể tưởng tượng được là, đồng ý.







      Khi người, có rất ít nguyên tắc. Mộc Mộc tình cảm của Trầm Ngang đối với Mạc Quyên, nhưng lại rất tình cảm của chính mình đối Trầm Ngang.







      , cho nên quyết định ở cùng suốt đời.







      Quá khứ cứ để quá khứ qua, chỉ cần hai người đó còn gặp mặt, chỉ cần sống vui vẻ, tất cả thay đổi.







      Mộc Mộc dám kể chuyện này cho Lưu Vi Vi, sợ miệng lưỡi ác độc của đứa bạn này khiến bị tổn thương nghiêm trọng.







      Vì thế chỉ có thể cho An Lương.







      “Về chuyện kết hôn, tao khuyên mày vẫn nên suy nghĩ cẩn thận hơn.” An Lương .







      Mộc Mộc nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn đính hôn kim cương mà Trầm Ngang mới mua bổ sung cho , ảm đạm cười: “Sao ngay cả mày cũng bắt đầu khuyên tao rồi.”







      “Bởi vì tao cảm thấy mày tại vô cùng hỗn loạn, căn bản hề suy nghĩ kỹ càng.” Đôi mắt An Lương trong suốt, dường như có thể nhìn thấu lòng Mộc Mộc: “ ra mày sợ chia tay, sợ phải rời xa chú ấy, xuất của Mạc Quyên khiến mày còn tin tưởng vào tình cảm hai người nữa. Đối với tình càng trở nên phức tạp, mày lựa chọn trốn tránh, đồng ý kết hôn với chú ấy là muốn quên việc này thôi.”







      hổ là An Lương, nháy mắt giúp Mộc Mộc thấy suy nghĩ của mình mà ngay cả cũng biết.







      “Với hiểu biết của tao về ấy, Trầm Ngang là người có trách nhiệm.” Lời này của Mộc Mộc an ủi An Lương, hay là an ủi chính mình.







      “Nhưng Mộc Mộc, cái mày cần phải là vật chất, cũng phải là trách nhiệm, mà là tình cảm.” An Lương chỉ ra điểm quan trọng: “Nếu thể giải quyết được chuyện Mạc Quyên sau khi kết hôn mày chỉ thêm đau khổ mà thôi. Cho nên việc cấp bách lúc này là mày phải tạm hoãn kết hôn, xem tình hình rồi tính tiếp.”







      Mộc Mộc nghe theo lời khuyên của An Lương mà ra sức bắt đầu chuẩn bị việc kết hôn.







      Cha mẹ đôi bên gặp mặt, tính ngày, đặt tiệc, mua bánh cưới, viết thiệp mời.







      Sau khi tan sở, Mộc Mộc bận rộn đến mức xây xẩm mặt mày.







      Chỉ có như vậy, mới có thể quên chuyện Trầm Ngang và Mạc Quyên.
      tart_trungSue ú thích bài này.

    5. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 65







      Bởi vì mỗi ngày ngừng làm việc, Mộc Mộc ngã bệnh.







      Có lẽ tích tụ quá nhiều áp lực tâm lý, Mộc Mộc sốt cao, vừa diễn biến nhanh vừa nguy hiểm, thậm chí biến chứng thành viêm phổi.







      còn cách nào khác, Mộc Mộc phải nằm viện.







      Trầm Ngang đương nhiên chăm sóc chu đáo, mỗi ngày đều bưng thuốc bổ dỗ uống. Sợ nhàm chán, còn mang tới quyển sách đọc cho nghe.







      Mẹ Mộc Mộc nhìn thấy, trong lòng hài lòng đến trăm hai mươi phần trăm, thầm với Mộc Mộc: “ phải mẹ khen, nhưng người đàn ông tốt như Trầm Ngang quả hiếm có.”







      Lần ngã bệnh này cũng khiến Mộc Mộc sinh ra cảm giác an toàn, Trầm Ngang đối xử với như thế, cho dù trái tim có là tảng đá cũng phải mềm ra.







      Mộc Mộc bắt đầu tự nhủ, mỗi người đều có quá khứ, người đàn ông này, nên hối hận.







      Tuy nhiên, niềm an ủi này kéo dài được bao lâu.







      Những ngày sau, Trầm Ngang càng lúc càng bận, mỗi lần chạy tới bệnh viện đều là bộ dáng vội vã.







      Hàng ngày Mộc Mộc chờ đợi trong phòng bệnh cũng vô cùng nhàm chán, thầm hy vọng Trầm Ngang có nhiều thời gian rảnh rỗi để vào viện làm bạn với mình.







      tối Trầm Ngang có thời gian, để lỡ mất giờ thăm bệnh cũng như thể tới.







      Tối đó, Mộc Mộc hề ăn cơm.







      Hôm sau Trầm Ngang biết cũng trách , nhưng những ngày tiếp theo, mặc kệ bận rộn thế nào cũng đến bệnh viện, cho dù thời gian ít ỏi đến mức chỉ được với hai ba câu.







      Mộc Mộc biết Trầm Ngang bận bộn nhiều việc, cũng biết bản thân khiến cạn kiệt sức lực, càng biết bản thân nên làm như vậy nữa.







      Nhưng có lẽ là do cơ thể bị bệnh, cảm thấy tinh thần mệt mỏi, thầm nghĩ muốn buông thả lần.







      Hôm nay tối khuya Trầm Ngang mới đến. Nhìn thấy Mộc Mộc đứng trước cửa sổ, gió lạnh bên ngoài vù vù thổi vào.







      “Bác sĩ dặn em được ra gió, sao em chịu nghe lời hả?” Trầm Ngang vội vàng phủ tấm chăn lên người , trong giọng xuất quở trách.







      Mộc Mộc định mở miệng chuyện, nhưng khi xoay người bỗng ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng người .







      Trầm Ngang bị viêm mũi nên ngửi thấy, do đó vẫn chưa phát mùi nước hoa bất thường người mình.







      Mộc Mộc biết đây là mùi nước hoa của phụ nữ, chỉ có dựa sát vào nhau quần áo mới bị nhiễm phải.







      Lòng bắt đầu nảy sinh nghi ngờ, giọng điệu trở nên gay gắt: “Sao muộn thế này mới tới?”







      “Ở công ty rất nhiều việc.” Trầm Ngang nhẫn nại dỗ dành.







      Mộc Mộc nghĩ ngợi, làm việc gì mới bị nhiễm phải nước hoa phụ nữ đây?







      “Em lại đây uống canh nấm hương , rất tốt cho em, phải bảo dì giúp việc hầm lâu, đặc biệt về nhà để mang đến cho em đấy.” Trầm Ngang đổ canh ra bát, hương thơm ngọt ngào nhanh chóng lan tỏa khắp phòng.







      Nhưng giờ phút này Mộc Mộc chỉ ngửi thấy mùi nước hoa người , càng nghĩ càng giận, cũng thèm để ý tới , leo lên giường dùng chăn che đầu: “Em muốn uống.”







      “Cho dù nhạt miệng em cũng gắng uống , canh hầm phải rất lâu mới xong mà.” Trầm Ngang kiên nhẫn khuyên nhủ.







      Bên này Trầm Ngang đẩy tới khuyên nhủ, bên kia Mộc Mộc đẩy ra từ chối, đẩy lui đẩy tới bỗng bát canh mất điểm tựa rơi xuống đất, phát ra tiếng vang trầm thấp.







      “Mộc Mộc, đừng bướng bỉnh nữa, hôm nay mệt chết được, em ngoan chút, được ?.” Trầm Ngang cố gắng xóa tan mệt mỏi trong đôi mắt.







      “Em hề bướng bỉnh.” Mộc Mộc ngồi thẳng dậy, nhìn , cắn môi : “Trầm Ngang, rốt cuộc hôm nay đâu, gặp người nào?”







      ở trong công ty xử lý công việc, hôm nay có hạng mục xảy ra vấn đề, gắng lắm mới tranh thủ được chút thời gian đến thăm em, bây giờ còn phải lập tức quay về.” Trong giọng Trầm Ngang chứa đậm mệt mỏi.







      Mộc Mộc cắn môi đến mức còn chút máu: “ dối.”







      người có mùi nước hoa, chắc chắn ở cùng với phụ nữ trong thời gian dài.







      Mùi nước hoa này từng xuất trong trí nhớ của , nếu Mộc Mộc nhớ lầm hôm ở khách sạn Hoa Hồng, ngửi thấy mùi này.







      Hình như là của Mạc Quyên.







      Mộc Mộc sợ Trầm Ngang vi phạm lời hứa với , lại gặp Mạc Quyên lần nữa.







      “Mộc Mộc, nhắc lại, cả ngày hôm nay đều ở trong văn phòng, đâu hết.” Trầm Ngang nắm chặt hai tay.







      “Vậy gặp những ai?” Mộc Mộc truy hỏi, bám riết tha.







      ai cả.” Trầm Ngang trả lời chắc như đinh đóng cột.







      Mộc Mộc quan sát , trong mắt tràn đầy nghi ngờ.







      Trầm Ngang nhắm mắt lại, sau khi mở ra, trong mắt xuất cảm xúc kỳ lạ, đứng dậy : “Ngày mai lại đến thăm em.”







      Mộc Mộc cảm thấy cổ họng mình như bị nhét cả tảng đá, sắc nhọn đau đớn: “ cần đâu, em muốn yên tĩnh hai ngày.”







      Nghe vậy Trầm Ngang nhìn sâu, sau đó gì rời .







      Đây là lần đầu tiên hai người chiến tranh lạnh.







      Lạnh đến thấu xương.







      Ngày hôm sau, Mộc Mộc có tâm tư cơm nước, luôn cầm điện thoại, trong lòng thầm mong Trầm Ngang gọi điện tới.







      Đáng tiếc cả buổi sáng trôi qua, điện thoại im lặng tựa như bị hỏng.







      Tâm trạng Mộc Mộc xuống dốc phanh, định vứt bỏ mặt mũi chủ động gọi điện thoại cho bỗng nghe thấy cánh cửa phía sau bật mở.







      tưởng là Trầm Ngang, vội vàng quay đầu, cho đến khi nhìn người mới tới, niềm vui khuôn mặt lập tức biến thành kinh ngạc.







      phải là Trầm Ngang.







      Mà là Mạc Quyên.







      “Sao lại có vẻ mặt như thế? Sợ tôi làm tổn thương sao?” Mạc Quyên mời mà tới, cũng mời mà ngồi.







      ấy ngồi ghế, dáng người mảnh khảnh, xinh đẹp quyến rũ, gương mặt tuy đến mức khuynh quốc khuynh thành nhưng hương vị nữ tính người ấy cũng đủ để khiến đàn ông say mê hấp dẫn.







      Nhưng bây giờ Mộc Mộc tâm tình ghen tỵ với vẻ đẹp của Mặc Quyên, toàn bộ lực chú ý của bây giờ đều tập trung vào mùi nước hoa phảng phất trong khí.







      Mùi nước hoa này, đúng là mùi nước hoa người Trầm Ngang ngày hôm qua.







      Mọi thứ trong đầu Mộc Mộc dần hóa thành màu đen.







      “Thôi khỏi chào hỏi, tôi đến là muốn hỏi chuyện.” Mạc Quyên mở túi Chanel, rút điếu thuốc, châm lửa, hít hơi sâu sau đó nhả ra: “Tôi muốn hỏi, rốt cuộc muốn thế nào mới chịu rời khỏi Trầm Ngang hả?”







      “Ý là gì?” Mộc Mộc hỏi.







      Giờ phút này bị mùi nước hoa người Mạc Quyên làm cho đờ đẫn, còn đâu hơi sức để suy xét nữa chứ.







      Quả nhiên, ngày hôm qua Trầm Ngang và ấy ở cùng nhau.







      lừa .







      lại lừa !







      “Nếu vậy ra giá , rốt cuộc muốn bao nhiêu vạn mới chịu rời khỏi Trầm Ngang?” Mạc Quyên thẳng.







      Mộc Mộc lúc này mới hiểu được dụng ý của Mặc Quyên.







      Mạc Quyên muốn dùng tiền đuổi , muốn chia tay với Trầm Ngang.







      Lông tơ người Mộc Mộc lập tức dựng đứng: “ có tư cách gì mà hỏi tôi như vậy, tại tôi mới là bạn chính thức của Trầm Ngang.”







      “Chẳng lẽ thấy ở cạnh ấy, luôn làm liên lụy ấy sao?” Mạc Quyên hỏi.







      Khóe mắt Mặc Quyên có nốt ruồi , càng khiến cho gương mặt Mặc Quyên tăng thêm nét hấp dẫn quyến rũ.







      “Tôi chỉ biết, chúng tôi ở bên nhau rất vui vẻ.” Mộc Mộc nắm chặt hai tay, hạ quyết tâm được tỏ ra yếu kém trước mặt tình địch.







      “Bất kỳ cặp tình nhân nào mới bắt đầu bên nhau đều vui vẻ cả.” Mạc Quyên cười khẽ, nụ cười mang theo những thăng trầm của cuộc sống: “Nhưng chưa từng nghĩ tới là phù hợp với ấy sao? Chẳng lẽ phát , sau khi ở cùng , Trầm Ngang cực kỳ mệt mỏi sao?”







      “Tôi chỉ thấy ấy vô cùng vui vẻ.” Mộc Mộc gắt gao cắn chặt môi.







      Tuy nhiên Mạc Quyên lại có thể dễ dàng nhìn thấu ngụy trang của : “Điều ấy cần, là người phụ nữ có thể giúp ấy, chứ phải là luôn đòi ấy 24/24 giờ làm bạn để có cảm giác an toàn. Thử ví dụ nhé, khoảng thời gian gần đây, công việc của ấy chất cao như núi, nhưng hề hiểu chuyện, còn muốn ấy mỗi ngày tới đây làm bạn, còn cãi nhau với ấy.”







      Mộc Mộc vội vàng bắt lấy điểm khả nghi trong lời của Mặc Quyên: “Những chuyện này sao biết được?”







      Bọn họ cãi nhau mới xảy ra hôm qua, hơn nữa chỉ có hai đương mới biết, Mạc Quyên làm sao biết được chứ?







      “Đàn ông luôn tâm với phụ nữ mọi chuyện, bạn như hiểu chuyện, đương nhiên ấy chỉ có thể tâm với bạn cũ là tôi thôi.” Mạc Quyên khẽ liếc nhìn Mộc Mộc, ánh mắt tựa như kim châm, đâm sâu vào trái tim Mộc Mộc







      Quả nhiên là .







      Trầm Ngang vẫn liên lạc với Quyên.







      Hóa ra Mạc Quyên mới là nơi giải bày tâm !







      Mộc Mộc thầm nghĩ, vậy còn sao? là gì? Chẳng lẽ chỉ là món đồ chơi mới mẻ hiểu chuyện thôi sao?
      tart_trung, christine tranSue ú thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :