1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nghe nói chú yêu Loli - Tát Không Không (83c+2NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 56







      “Tôi phát dạo này tâm trạng của vô cùng tốt.” Hôm nay ăn cơm, Tần Hồng Nhan đột nhiên thẳng thắn hỏi.







      “Có ràng như vậy hả?” Mộc Mộc xoa xoa mặt mình.







      “Còn ràng sao? nhìn món trứng sốt cà chua này hơn năm phút rồi.”







      Mộc Mộc muốn phản bác, bởi vì gần đây thực cảm thấy trời xanh mây trắng, khí trong lành.







      “Xem ra hai người sống chung rất hòa hợp nha.” Lại bị Tần Hồng Nhan nhìn thấu.







      Mộc Mộc thực hoài nghi liệu nhà bọn có bị gắn camera quay trộm hay .







      “Rất đơn giản, bởi vì nhìn cười cứ như mùa xuân đến vậy.” Tần Hồng Nhan đưa ra nguyên nhân phán đoán.







      Mộc Mộc cẩn thận so sánh chiều cao hai người, phát đánh lại ấy, đành yên lặng chịu đựng.







      “À, đúng rồi, tôi có chuyện cần nhờ .” Tần Hồng Nhan : “Giúp tôi tìm người đàn ông.”







      Mộc Mộc suýt nữa là phun luôn trứng sốt cà chua ra khỏi mũi.







      Chẳng lẽ gần đây mùa xuân đến, nên người người đều thấy xuân tâm nhộn nhạo sao?







      Mộc Mộc ho khan hai tiếng, hỏi: “Vậy thích người thế nào?”







      ta thế nào cũng được, có điều -- phải lớn hơn tôi mười tuổi. Chỉ cần lớn hơn tôi mười tuổi là được, cho dù nghèo nàn cũng sao, coi như tôi nuôi dưỡng trai bao.” Sắc mặt Tần Hồng Nhan đổi .







      Mộc Mộc chỉ có thể đồng ý, lại thấy hiểu: “Tại sao lại nhờ tôi giới thiệu chứ?”







      Tần Hồng Nhan thấy đây là điều đương nhiên: “Chẳng phải rất chung tình với mấy ông chú sao? Trong tay chắc chắc có ít tài nguyên, dù sao bây giờ cũng dùng được, cho tôi là được rồi.”







      Lời này như kiểu Mộc Mộc là biến thái cuồng ông chú vậy, muốn cầm cái loa hét to trước cửa Công ty HG rằng: ràng là Trầm Ngang theo đuổi tôi trước, ấy mới là biến thái cuồng loli!







      Nhưng dù sao cũng đồng ý với Tần Hồng Nhan, Mộc Mộc chỉ có thể về nhà nhờ mama nhà mình ra tay giúp đỡ, mama giới thiệu cho ông chú là chủ của doanh nghiệp , là Vương tiên sinh, tuổi tầm bốn mươi đến năm mươi, góa vợ, có con trai, nghe nhân cách rất tốt.







      giúp là phải giúp tới cùng, tiễn Phật là phải tiễn đến Tây Thiên, Mộc Mộc đành phải làm người trung gian sắp xếp cuộc gặp mặt đầu tiên cho hai người.







      Đây cũng là lần đầu tiên Mộc Mộc làm người trung gian, bởi vì kinh nghiệm quá ít cho nên sau khi giới thiệu tên hai người xong, bầu khí lập tức lâm vào tình trạng tẻ ngắt.







      Ba người nhìn nhau, im lặng gì.







      Mộc Mộc suy nghĩ đề tài, Vương tiên sinh ngại ngùng vì gặp trúng siêu mỹ nữ, còn thần trí Tần Hồng Nhan lại chu du bốn phương.







      Kết quả mọi hy vọng đều đặt lên người Mộc Mộc, chỉ có thể kiên trì hỏi: “Vương tiên sinh, nghe nấu ăn rất ngon? ra Tần nấu ăn cũng khá, về sau hai người có thể học hỏi lẫn nhau, hì.”







      Để tìm được đề tài này tốn hết toàn bộ tinh lực của Mộc Mộc, đáng tiếc Tần Hồng Nhan hề nể tình, thẳng thắng phá tan lời dối thiện ý của : “Tôi biếu nấu ăn, chỉ biết ăn thôi.”







      Mộc Mộc hóa đá tại chỗ, may mà nhân cách của Vương tiên sinh rất cao, nhanh chóng làm dịu bầu khí: “ sao cả, dù sao tôi cũng biết nấu, về sau Tần chỉ phụ trách ăn là được rồi.”







      Mộc Mộc cảm thấy, nếu phải vì Tần Hồng Nhan xinh đẹp, dựa vào cá tính của ấy chắc chắn có khả năng an toàn sống sót đến tận bây giờ.







      Mộc Mộc lại tiếp tục vắt hết óc tìm đề tài, kết quả Tần Hồng Nhan bỗng chủ động mở miệng, trực tiếp hỏi Vương tiên sinh: “ có muốn kết hôn với tôi ?”







      Mộc Mộc lại khẳng định kết luận: nếu Tần Hồng Nhan xinh đẹp chắc chắn ấy chết rất thảm.







      “Chuyện này, chuyện này......” Mặt Vương tiên sinh đỏ như trái cà chua chín, chỉ khác trái cà chua Mộc Mộc ở điểm: đó là ta là trái cà chua lớn.







      “Rốt cuộc muốn hay muốn?” Giọng Tần Hồng Nhan cho thấy thiếu kiên nhẫn.







      “Điều kiện của Tần tốt như vậy, tôi đương nhiên muốn, nhưng sợ xứng với .” Vương tiên sinh càng càng cúi thấp đầu.







      “Nếu vậy chúng ta làm giấy chứng nhận kết hôn luôn , 9.00 giờ thứ tư, tôi chờ ở cục dân chính.” Tần Hồng Nhan ngắn gọn nhanh chóng quyết định đại cả đời.







      Mộc Mộc muốn phản đối, nhưng giọng khác nhanh hơn bước.







      “Tần Hồng Nhan, dám!”







      Giọng vang lên chính là giọng của Trầm Thịnh Niên.







      Nhìn mọi người xung quanh bắt đầu nhìn sang đây bằng ánh mắt tò mò, Mộc Mộc cũng muốn chui đầu vào đầu gối.







      “Cậu tới đây làm gì?” Tần Hồng Nhan thèm nhìn cậu ta.







      “Tôi đến để ngăn làm chuyện điên rồ.”







      “Trầm Thịnh Niên, tôi rất nhiều lần rồi, chuyện của tôi liên quan tới cậu.” Giọng của Tần Hồng Nhan tràn ngập lãnh lẽo băng giá.







      “Tôi cũng rất nhiều lần rồi, chuyện của chính là chuyện của tôi, bởi vì đời này chỉ có thể là của tôi!” Ánh mắt Trầm Thịnh Niên u ám.







      Mộc Mộc cảm khái, đàn ông nhà họ Trầm quả đúng kiệt tác của tạo hóa, người chú lời thương tự nhiên như ăn cơm uống nước, còn người cháu lời thương như chém dao vào tim người ta vậy.







      Đến Vương tiên sinh nhân cách cực cao cũng sắp khóc, hỏi Mộc Mộc: “ Lâm, đây, đây, đây rốt cuộc là ai? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế?”







      Mộc Mộc cũng biết nên giải thích thế nào về mối quan hệ phức tạp, tình và hận thù giữa Tần Hồng Nhan và Trầm Thịnh Niên nữa.







      May thay Trầm Thịnh Niên chỉ hai ba câu giải thích ràng mối quan hệ của bọn họ: “Ông già, để tôi cho ông biết, tôi là bạn trai của ấy, cũng là bạn giường, cộng thêm là chồng tương lai. Hơn nữa, tôi từng cha của con ấy!”







      Lượng tin tức quá lớn, ngay cả Mộc Mộc cũng bị sốc.







      Hóa ra hai người ngày từng có con rồi!







      Khó trách, kiểu biến thái như Trầm Thịnh Niên, nếu sử dụng đến biện pháp tránh thai, e chừng ngay cả đội bóng đá cũng có thể tạo ra được.







      Lời này vừa xong, Vương tiên sinh thể chịu nổi nữa, bật khóc bỏ chạy. Trước khi vẫn quên thanh toán bữa ăn, quả nhiên nhân cách cực cao trong truyền thuyết.







      Mộc Mộc định hỏi kỹ về chuyện em bé với hai đương , ai dè mẹ em bé đột nhiên đứng dậy, tát ba em bé cái.







      “Bốp”, đầu Trầm Thịnh Niên nghiêng sang bên, má trái lập tức xuất năm dấu ngón tay đỏ chói.







      “Tôi rồi, chuyện này được nhắc lại!” Trước khi rời Tần Hồng Nhan lạnh lùng cảnh cáo.







      Cho đến khi ấy rời rất lâu, Trầm Thịnh Niên vẫn nghiêng mặt, tựa như thể quay lại được.







      Mộc Mộc hắng giọng, ho khan tiếng: “Ừm, sao chứ? Hay là đuổi theo ấy giải thích .”







      Mộc Mộc có lòng tốt, nhưng đáp lại chỉ là tiếng cười mỉa: “Đuổi theo giải thích? Để được xem náo nhiệt phải ?”







      “Tôi? Xem náo nhiệt? Tôi có.” Mộc Mộc vội vàng giải thích: “Tôi biết chuyện gì cả, hôm đó bỗng nhiên Tần Hồng Nhan nhờ tôi giới thiệu cho ấy người hơn bốn mươi tuổi. Tôi nghĩ ấy nhất thời nổi hứng, cho nên mới......”







      “Chuyện của còn chưa quản được, đừng có mà rãnh rỗi lo chuyện của người khác!” Trầm Thịnh Niên u rét lạnh .







      Mộc Mộc giật mình: “Chuyện của tôi? Tôi có chuyện gì chứ?”







      bị chú tôi chiều quá sinh hư rồi à?” Giọng trầm thấp u của Trầm Thịnh Niên như lời nguyền, nhanh chóng siết chặt lấy đáy lòng : “ tưởng chú tôi ở mãi mãi cạnh sao, tưởng là người cuối cùng sao? tưởng rằng chú tôi thích người khác sao?”







      “Rốt cuộc có ý gì?” Mộc Mộc nóng ruột.







      cảm thấy đầu mình giống như có treo quả bóng, biết có quả bóng nhưng biết bên trong nó chứa gì, là khí, là nước, hay là acid.







      càng biết quả bóng kia nổ khi nào.







      Loại cảm giác này giống như có tảng đá đặt trong lòng , khiến sợ hãi, vô cùng khó chịu.







      Sắc mặt Trầm Thịnh Niên thoáng biến đổi, nhưng nhanh chóng kiềm chế, nuốt vào trong bụng: “Ý của tôi là, hi vọng đừng nhúng tay và chuyện tình cảm của chúng tôi nữa!”







      Mộc Mộc cắn chặt răng, cắn chặt đến mức quai hàm đau đớn: “Khó trách Tần Hồng Nhan phải là đàn ông, xem ra phải , cứ cho xong, giấu giấu diếm diếm làm gì.”







      Có lẽ là vừa bị Tần Hồng Nhan kích thích, cho nên chiêu khích tướng của Mộc Mộc đặc biệt hữu ích, giống như con dao sắc bén trực tiếp cạy miệng cứng như thép của Trầm Thịnh Niên: “Tôi phải là đàn ông à? Tôi phải như thế nào mới giống đàn ông đây? Có phải giống chú tôi, trơ mắt nhìn người phụ nữ mình lao vào vòng tay của người đàn ông khác, còn mình liều chết cống hiến sức lực cho người đàn ông đó, phải ?!”







      có ý gì?” Mộc Mộc cảm thấy đôi tay vô hình bóp chặt trái tim , lập tức máu bên trong tuôn ra ngoài ào ạt.







      nghe đây, người vợ thứ ba của Phó Miểu, cũng chính người vợ tại, tên là Mạc Quyên.” Biểu cảm của Trầm Thịnh Niên tựa như con rắn độc: “Đúng vậy, Mạc Quyên, tên này nghe rất quen phải ? ta chỉ là vợ Phó Miểu, mà còn là mối tình đầu của chú tôi, là bạn cũ, cộng thêm là người phụ nữ khắc cốt ghi tâm đời này chú tôi thể nào quên. biết vì sao chú tôi phải giúp Phó Miểu ? Là vởi vì Mạc Quyên cầu xin chú ấy, vì Mạc Quyên chú ấy mới đứng về phía Phó Miểu, vì ông ta làm trâu làm ngựa, bởi vì từ trước tới nay, trong trái tim của chú ấy chỉ có mình Mạc Quyên, vì ta chú tôi có thể sẵn sàng làm tất cả!”







      Mộc Mộc tựa như du khách lạc vào rừng, bị thợ săn bắn nhầm vào tim, loại đau đớn đó khiến hoảng sợ cực kỳ.







      Đúng vậy, Mạc Quyên, đó là bạn cũ của Trầm Ngang.







      nhớ Tần Hồng Nhan từng .







      “Hơn nữa đáng lẽ nên quan tâm tại sao Trầm Ngang lại đứng bên Phó Miểu chứ phải tại sao tôi lại đứng bên Phó Lỗi.”







      Cũng nhớ đến câu Phó Dịch Phong từng .







      “Dựa vào phụ nữ để ngồi lên vị trí Tổng Giám đốc, phải trai bao là gì?”







      “Chuyện này chỉ có người nhà chúng tôi biết, lại việc xấu trong nhà truyền ra ngoài, nếu muốn biết, tự mình tìm hiểu .”







      từng hỏi Trầm Ngang, vì sao phải giúp Phó Miểu, nhưng trực tiếp trả lời. Bây giờ nghĩ lại, phải muốn trả lời, mà là đáp án của khiến thể chấp nhận.







      Mộc Mộc đau xót nghĩ, bạn trai cũ tới, bạn cũ có thể đến ư?

    2. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 57







      Mộc Mộc ra khỏi nhà hàng bằng cách nào, bản thân cũng biết.







      Trong đầu ngừng nhớ lại những chuyện trước kia.







      Bạn Trầm Ngang từng , lúc trước Mạc Quyên nhìn trúng đôi giày mấy trăm đôla, mỗi ngày Trầm Ngang đều bớt ăn bữa, gắng làm hai công việc để tiết kiệm tiền mua giày cho ấy; ấy giặt quần áo nấu cơm, vì ấy mua pizza lúc trời đông giá rét; Vì ấy uống rượu đến mức xuất huyết.







      Trầm Thịnh Niên , Mạc Quyên là mối tình đầu của Trầm Ngang, là bạn cũ, cộng thêm là người phụ nữ khắc cốt ghi tâm đời này thể nào quên. Trong trái tim của chỉ có mình Mạc Quyên, vì ấy có thể sẵn sàng làm tất cả.







      Tình cảm của sâu đậm đến mức ngay cả Mộc Mộc chưa từng cảm nhận được.







      Như vậy xem ra, trong trái tim luôn tồn tại người.







      Cũng chẳng lạ, Mạc Quyên là mối tình đầu của .







      Mà đàn ông luôn nhớ mãi mối tình đầu.







      Mộc Mộc hoàn toàn có thể hiểu được, nhưng mối tình đầu dùng để làm kỷ niệm là được rồi, nếu cho tới bây giờ vẫn nhớ đến Mạc Quyên, thường xuyên liên lạc với ấy, vậy chuyện lớn rồi.







      phải Mộc Mộc tin Trầm Ngang, nhưng nếu hai người đó trong sạch, tại sao Trầm Ngang phải giấu chuyện Mạc Quyên là bà chủ của chứ?







      Ngay từ đầu Mộc Mộc biết có bạn cũ, nhưng chưa từng có ý niệm ghen trong đầu. làm như vậy là tin , hay là trong lòng có quỷ? Mộc Mộc thể biết được.







      Sau khi rời khỏi nhà hàng, lâu sau điện thoại của Mộc Mộc liên tục đổ chuông -- Trầm Ngang liên tục gọi điện cho , mà mỗi lần đều từ chối.







      liên tục gọi, liên tục từ chối.







      Cả hai người đều rất kiên nhẫn.







      Cho đến khi điện thoại của chỉ còn vạch pin, lúc này Trầm Ngang mới ngừng gọi điện thoại. Nhưng màng nhĩ Mộc Mộc chưa kịp yên tĩnh phút điện thoại của Tần Hồng Nhan lại gọi tới tiếp.







      Lần này là thể nhận.







      ở đâu?” Hồng Nhan hỏi.







      Mộc Mộc đương nhiên biết ấy hỏi thay cho Trầm Ngang nên từ chối trả lời, thay vào đó hỏi câu khác: “Chuyện Trầm Ngang vì bạn cũ mới giúp Phó Miểu, mọi người đều biết cả sao?”







      Bên kia thoáng im lặng lúc, sau đó mới : “Người biết cũng nhiều, tôi cách đây lâu cũng mới được chuyện này từ Trầm Thịnh Niên.”







      Mộc Mộc phỉ nhổ, hóa ra Trầm Thịnh Niên có cái miệng thiệt rộng.







      “Tình cảm của hai người, người ngoài thể phán xét toàn vẹn, Trầm Ngang đối với như thế nào, trong lòng ta rốt cuộc còn Mạc Quyên hay , tôi nghĩ chỉ có mình mới . Tôi gọi điện tới là muốn cho hai điều, là suy nghĩ cẩn thận; Hai là tìm nơi an toàn ngủ tạm .”







      Mộc Mộc thầm nghĩ, hổ là người phụ nữ ra câu: 9.00 giờ thứ tư tôi đợi ở cửa cục dân chính, quả nhiên quyết đoán.







      nghe theo lời Tần Hồng Nhan, tìm đến nhà trọ của An Lương ngủ tạm.







      Buổi tối, hai người nằm trong cái chăn chuyện, đương nhiên đề tài chuyện chính là chuyện của Trầm Ngang và Mộc Mộc.







      “Mày xem, ấy gạt mình, ngoài trong lòng có quỷ ra còn lý do nào khác ?” Mộc Mộc nhớ đến chuyện này có chút nản lòng: “Bọn mình ở bên nhau lâu như vậy, câu ‘Đúng rồi, bạn cũ của chính là bà chủ của đấy’ lời này khó lắm sao!?”







      “Tất cả đàn ông đều sợ hãi khi bạn tại hỏi về bạn cũ, cho nên chuyện Trầm Ngang giấu mày coi như có thể hiểu được.” An Lương khuyên nhủ.







      “Nhưng ấy vì bạn cũ mới giúp chồng của ấy, nó vượt qua tình cảm bình thường rồi, nếu đúng như bọn họ , chú ấy còn lưu luyến bạn cũ.” Mộc Mộc nghĩ đến đây liền chua xót: “Mày có phải vì bạn cũ của chú ấy lập gia đình, còn cách nào khác cho nên mới tùy ý tìm tao thay thế ?”







      “Cái này phải hỏi chính mày, Trầm Ngang đối với mày thế nào, có ai so với mày hơn.” An Lương .







      Mộc Mộc nhớ lại khoảng thời gian và Trầm Ngang qua lại, quả ngọt ngào, đối với có thể gọi là cưng chiều hết mức.







      Nhưng cưng chiều lớn nhất cũng thể sánh với việc vì bạn cũ nhờ vả mà sẵn sàng giúp đỡ chồng của bạn cũ tranh đoạt thiên hạ được.







      Thế chẳng khác nào chính là chúa Jesus hiền từ ai ai cũng giúp.







      “Tao thấy, bọn mày vẫn nên thẳng thắng chuyện lần.” An Lương đề nghị.







      “Ừ, đầu tao đau quá, ngày mai tính tiếp vậy.” Mộc Mộc trùm chăn lên đầu, quyết định ngủ để quên chuyện này.







      Phải suy nghĩ nhiều chuyện, khiến giấc mơ của Mộc Mộc cũng đặc biệt hỗn loạn. Đầu tiên Mộc Mộc mơ , Trầm Ngang, Tần Hồng Nhan, Trầm Thịnh Niên tát nhau, sau đó Tần Hồng Nhan bị sẩy thai, phải đưa vào bệnh viện, kết quả phát mang đủ tiền phải về nhà lấy, vừa mới về nhà liền bắt gặp Trầm Ngang và Mạc Quyên giường xxoo.







      Hơn nữa, còn làm tư thế đèn chùm kiểu Ý cầu trình độ kỹ thuật cao.







      Mộc Mộc tức đến quặn ruột, muốn xông đến xô ngã hai người xấu xa này, kết quả lại bị tấm kính thủy tinh vô hình ngăn cách, chỉ có thể đứng ở ngoài trơ mắt nhìn hai người làm chuyện đó, còn nghe thấy đầu Mạc Quyên đụng vào thành giường phát ra tiếng động nhịp nhàng.







      “Bùm, bùm, bùm......”







      đúng, sao tiếng động lại chân như vậy?







      Mộc Mộc trong mơ tỉnh lại, phát tiếng động kia vẫn còn phát ra.







      “Bùm, bùm, bùm......”







      phải là tơ, đương nhiên biết tiếng động này phải làm chuyện kia mới có. Mộc Mộc lén ra khỏi phòng, quét mắt vòng liền thấy hai người nào đó ’ mãnh liệt trong phòng bếp.







      Là An Lương và Đỗ Khang. Bởi vì lưng An Lương dựa vào tủ bát cho nên mỗi lần Đỗ Khang chuyển động phát ra tiếng bùm bùm nhịp nhàng.







      Mộc Mộc đặt mông ngồi xuống, rất muốn xem hết trường AV nóng bỏng này, nhưng Đỗ Khang đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Mộc Mộc.







      Ánh mắt đó đến nỗi sắc bén, thậm chí bởi vì cách quá xa nên Mộc mộc thấy , nhưng biết vì sao lại khiến cho toàn thân Mộc Mộc rét run.







      Trực giác cho , người đàn ông này dễ chọc.







      Mộc Mộc vội vàng quay về phòng, đóng chặt cửa, cho dù trường bên ngoài đặc sắc đến mấy cũng dám nhìn lén lần nữa.







      Đợi ít nhất nửa giờ sau, tiếng động bên ngoài mới trở nên yên tĩnh lại, Mộc Mộc khỏi cảm khái Đỗ Khang quả nhiên là quân nhân, thể lực khủng khiếp.







      Liên tiếp gặp phải kích thích, tinh thần Mộc Mộc bắt đầu xuống dốc. Nhưng nghĩ đến lời khuyên của An Lương, Mộc Mộc quyết định tìm Trầm Ngang chuyện.







      Lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi điện cho Trầm Ngang dãy số lạ bỗng gọi cho .







      Mộc Mộc nhận điện, bên kia truyền đến giọng ồm ồm của người đàn ông: “Trầm Ngang và Mạc Quyên ở khách sạn Hoa Hồng ôn lại mối tình đầu, bây giờ vẫn còn kịp.”







      xong liền tắt máy, mặc cho Mộc Mộc gọi lại nhiều lần đều bắt máy.







      Câu này chẳng khác nào móng mèo, ngừng cào nát trái tim . Cuối cùng nhịn được, cầm lấy túi xách đến khách sạn Hoa Hồng.







      Khách sạn Hoa Hồng là khách sạn năm nổi tiếng nhất của thành phố này, với ý tưởng muốn tạo cảm giác gian lãng mạn nồng nàn cho các cặp nhau, do đó đa số là những cặp tình lữ đều đến nơi này ăn cơm.







      Mộc Mộc chạy vào nhà hàng liền thấy, quả nhiên ở vị trí cạnh cửa sổ, có đôi nam nữ.







      Nam tuấn phong độ, nữ xinh đẹp dịu dàng.







      Nam đúng là Trầm Ngang.







      Mà nữ, chắc chắn là Mạc Quyên.

    3. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 58







      Mộc Mộc ngơ ngác đứng yên tại chỗ, im lặng nhìn bọn họ. Nháy mắt đó, đầu óc bỗng ngưng hoạt động. thể suy nghĩ, toàn bộ trống rỗng.







      Đây là lần đầu tiên gặp Mạc Quyên.







      Trước đây khi nghe bạn bè Trầm Ngang nhắc đến Mạc Quyên, trong đầu ra người con xinh đẹp nhưng nông cạn. Nhưng hôm nay gặp được mới phát rằng đánh giá Mạc Quyên quá thấp rồi.







      Mặc Quyên những đẹp, mà còn duyên dáng quyến rũ. Dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt sắc sảo, cả người tỏa ra khí chất hấp dẫn.







      Năm tháng thể lưu lại nếp nhăn và lão hóa gương mặt kia.







      Nếu là đàn ông, chắc chắn cũng có cách nào người phụ nữ này.







      Mộc Mộc tự thấy, thất bại thê thảm.







      Trầm Ngang và Quyên ngồi ở đó, cho dù gì, nhưng người khác nhìn vào cũng thấy đây là hình ảnh đẹp đẽ vô cùng.







      Xứng đôi đến cực hạn.







      Hóa ra, đây mới chân chính gọi là trời sinh đôi.







      Bọn họ nhìn nhau, . Bỗng nhiên Mạc Quyên vươn tay, bàn tay thon dài nhàng vuốt qua mái tóc Trầm Ngang, tựa như vuốt ve chiều.







      Động tác này tựa như vô số con mối, nhanh chóng gặm nhắm toàn bộ tự tin của Mộc Mộc, khiến lý trí của cũng sụp đổ theo.







      thể kiềm chế, vội bước đến, đứng trước mặt hai người.







      Đây là nước cờ sai, nhưng rồi.







      biết, đáng lẽ nên lưu lại chút lòng tự trọng cuối cùng, ít nhất cũng phải giả vờ ngẩng cao đầu mà rời khỏi đây, nhưng lý trí bị tình cảm đánh đổ hoàn toàn.







      chính là người như vậy, hết lòng, hề giữ lại gì.







      Ba người gặp nhau luôn xấu hổ, khi Mộc Mộc từ trời rơi xuống đứng trước mặt hai người, trong đôi mắt Trầm Ngang lần đầu tiên xuất lúng túng.







      “Mộc Mộc?”







      “Cả đêm qua tôi về, kết quả lo lắng chút nào, ngược lại còn tiếp tục gặp gỡ ấy?” Máu trong người Mộc Mộc như hóa thành xăng, có thể bốc cháy bất cứ lúc nào: “Trầm Ngang, đối xử với tôi như vậy ư?”







      Trầm Ngang khôi phục thần trí, đứng dậy giữ tay Mộc Mộc, hạ giọng : “Mộc Mộc, em về trước .”







      Khi người đơn thuần gặp phải vấn đề trong tình , luôn kích động chẳng hề để ý đến hậu quả.







      Tình trạng của Mộc Mộc nay chính là như thế, giờ phút này đánh mất lý trí, căn bản nghe bất kỳ lời khuyên nào, dùng sức giãy khỏi tay Trầm Ngang, lớn tiếng : “Tại sao tôi phải về, làm ra chuyện đáng xấu hổ này cũng phải là tôi, dựa vào cái gì mà bắt tôi phải tránh chứ!”







      “Mộc Mộc, lần cuối, đừng làm loạn ở đây nữa, về nhà ngay cho !” Trầm Ngang lạnh lùng quát.







      Mộc Mộc bị quát cả người run lên, ngẩng đầu, nhìn sang Trầm Ngang.







      Nhưng trong đôi mắt chỉ là màu đen, lạnh lẽo độ ấm.







      lại quay đầu nhìn sang Mạc Quyên, thấy ấy cầm cốc cà phê tay, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, xinh đẹp cao ngạo, tựa như mọi chuyện đều liên quan tới mình.







      Hóa ra trong thế giới này, chịu nổi cũng chỉ có mình .







      Đột nhiên toàn bộ sức lực của Mộc Mộc biến mất, cúi đầu, lộ ra nụ cười khổ chỉ mình mới thấy. Sau đó ngẩng đầu, giọng : “Tôi xin lỗi, quấy rầy rồi.”







      xong xoay người bước ra khỏi nhà hàng.







      chạy trốn.







      Ra khỏi khách sạn Hoa Hồng, lên chiếc taxi.







      Lái xe hỏi: “ , muốn đâu?”







      biết trả lời sao cả.







      Đúng vậy, có thể đâu?







      Về nhà ư? Ba mẹ nhất định lo lắng.







      Đến chỗ trọ An Lương ư? E là Đỗ Khang ở đó.







      Trời đất bao la, nhưng Mộc Mộc lại thấy có chỗ nào để về.







      tìm trong danh bạ, cho đến khi thấy cái tên -- Lục Ngộ.







      biết nên gọi điện thoại cho , nhưng thể khống chế. Tiếng nhạc chờ vang lên giây liền có người nhận, Mộc Mộc nghe thấy giọng ấm áp từng khắc sâu vào lòng : “Mộc Mộc? Xảy ra chuyện gì thế?”







      Sau đó, liền ôm điện thoại khóc thảm thiết.







      Trẻ con khóc có kẹo ăn, ngay cả tài xế taxi cũng bị hoảng sợ, miễn toàn bộ phí xe cho Mộc Mộc.







      Người bị dọa còn có Lục Ngộ, bất kể hỏi thế nào, Mộc Mộc cũng mở miệng , chỉ khóc nức nở.







      Cuối cùng Lục Ngộ đề nghị: “Mộc Mộc, hay là em sang giải sầu ?”







      Thất tình ra nước ngoài tiếp xúc nhiều điều mới mẻ quả thực có thể dời lực chú ý, giảm bớt nỗi buồn, nhưng Mộc Mộc hơi sợ ở chung với Lục Ngộ gây ra hiểu lầm.







      Lục Ngộ dường như nhìn thấu tâm tư của , an ủi: “Em đừng suy nghĩ nhiều, thoát ra rồi, bây giờ theo đuổi , em có thể ở cùng với ấy, tiện thể giúp tìm hiểu thêm.”







      Vì tất cả mọi lo lắng còn nữa, Mộc Mộc quyết định luôn.







      Chiều hôm đó, Mộc Mộc bay sang .







      Chuyến bay kéo dài hơn mười giờ, có lẽ quá mức đau buồn, cho nên trong quá trình bay Mộc Mộc luôn lâm vào trạng thái mê man.







      Khi rời mới phát mọi thứ của mình đều là của Trầm Ngang mua, điện thoại, quần áo, túi xách..... lẵng lẽ xâm nhập cuộc sống của , đóng quân trong trái tim .







      Mộc Mộc để lại toàn bộ, chỉ mang vài bộ quần áo trước kia của mình.







      Trầm Ngang thực vì bạn cũ mà quát , có thể thấy rằng ngày thường tuy cưng chiều , nhưng khi gặp người trong lòng, Lâm Mộc Mộc chẳng là cái gì cả.







      Liên lạc với bạn quan trọng, trong lòng vẫn còn bạn cũ cũng quan trọng, nhưng vì bạn cũ mà làm ảnh hưởng đến mối quan hệ với bạn tại, vậy nghiêm trọng rồi.







      Loại chuyện này Mộc Mộc thể dễ dàng tha thứ, nếu có thể, muốn quên Trầm Ngang.







      Nhưng Trầm Ngang là cây đại thụ bén rễ sâu vào trong mạch máu , tuy rằng đau nhức khó chịu, nhưng dám nhổ ra. Bởi vì khi nhổ ra, mất máu mà chết.







      quen có tồn tại trong cuộc sống của mình, giống như oxy, bị ngạt thở. Nghĩ đến sau này trong cuộc sống của còn nữa, trái tim của đau đớn tựa như bị mất hơn nửa.







      Mộc Mộc đau lòng đến mức trong lúc ngủ cũng khóc.







      Máy bay hạ cánh, ra khỏi sân bay, nhìn dòng người mắt xanh tóc vàng, tiếng xa lạ, Mộc Mộc cảm giác của mình ra sao nữa.







      ràng cảm thấy giây trước còn ngồi trong phòng bếp, nhìn Trầm Ngang vừa nấu ăn vừa kể chuyện cho nghe, nhưng giây tiếp theo đến đất nước xa xôi.







      Nghĩ đến đây, Mộc Mộc lại hoảng hốt sắp rơi nước mắt.







      May thay lúc đau đớn nhất bỗng phía sau truyền đến giọng Lục Ngộ: “Mộc Mộc.”







      Mộc Mộc lau nước mắt quay đầu, thấy Lục Ngộ và khác.







      kia có đôi mắt mí, khi cười đôi mắt cong như mặt trăng lưỡi liềm, còn có hai má núm đồng tiền nho , đặc biệt đáng .







      này cực kỳ có duyên, Mộc Mộc vừa gặp thích ấy.







      Sau khi Lục Ngộ giới thiệu xong, Mộc Mộc mới biết này tên là Nghiêm Ny, là du học sinh Trung Quốc.
      Sue ú thích bài này.

    4. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 59







      Cuộc gặp gỡ này có thể là rất vui, cả Nghiêm Ny và Mộc Mộc đều có ấn tượng tốt về nhau, giống như thân quen từ trước rồi vậy.







      Có thực mới vực được đạo, chạm dừng chân đầu tiên mà hai người dẫn đó chính là ăn tối.







      Bọn họ ăn món ‘khoai tây cá giòn’, cũng chính là món ‘Fish and chips’, món ăn take-out truyền thống của nước từng có trong sách giáo khoa tiếng mà ngày xưa được học.







      Đồ ăn được dọn lên, cá tuyết nướng với khoai tây chiên vàng rực rỡ, hương thơm nhanh chóng lan tỏa ra bầu khí xung quanh. Chỉ có điều Mộc Mộc tự thấy là người quê mùa, bởi vì thưởng thức nổi phối hợp này.







      “Trước kia nhìn món này trong sách tiếng mình rất muốn ăn thử, nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy sao lại có cảm giác thế này.” Mộc Mộc thở dài.







      ra món này nhìn bên ngoài thấy sao sao ấy, nhưng mùi vị bên trong rất ngon.” Nghiêm Ny cầm miếng khoai tây chiên chấm vào tương ớt, cắn miếng, cười .







      “Tình cảm cũng vậy, có đôi khi người bên ngoài nhìn vào thấy hợp, nhưng hợp hay hợp, chỉ có người bên trong mới có thể biết.” Lục Ngộ tổng kết.







      Nghe vậy, Mộc Mộc ngẩng đầu nhìn trời cao.







      Bầu trời London luôn chứa loại cảm xúc hoài cổ u ám, làm nổi bật nền kiến trúc cổ điển thành phố, khiến người ta cầm lòng được mà nhớ lại quá khứ.







      từng nghĩ và Trầm Ngang cũng như ‘fish and chips’, người ngoài nhìn bọn họ cách nhau mười lăm tuổi, hợp, nhưng hai người kết hợp với nhau, tuyệt đối là mỹ vị.







      Nhưng thực tế...... hợp chính là hợp.







      Cũng như bài thơ cổ viết “Chàng sinh ta chưa sinh, ta sinh chàng già, chàng hận ta sinh muộn, ta hận chàng sinh sớm”, vĩnh viễn bỏ lỡ thời kỳ hồn nhiên, ngây thơ và đầy đam mê của Trầm Ngang, mà nay điều lớn nhất có thể cho cưng chiều.







      vĩnh viễn thể thành người khắc cốt ghi tâm trong lòng .







      Quan trọng hơn là, khi đối mặt giữa và người khắc cốt ghi tâm, lựa chọn người sau.







      Chứ phải .







      Nghĩ thế, đôi mắt lại đỏ, Mộc Mộc từ quả cà chua lập tức biến thành thỏ con yếu đuối.







      “Món này khó ăn như vậy sao?” Nghiêm Ny bị Mộc Mộc dọa sợ.







      Lục Ngộ biết mọi chuyện nhưng phải giả vờ như biết, : “Vậy chúng ta về nhà nấu ăn ?.”







      Nghiêm Ny giơ tay tán thành: “Như vậy , em mua bột mì, thịt heo, rau cần, nấm hương, chúng ta về nhà làm bánh bao nhé.”







      Mấy ngày trước, Trầm Ngang ở nhà có làm bánh bao cho , còn đích thân bón cho ăn.







      Ai ngờ mới qua vài ngày ngắn ngủn, từ tình cảm sâu đậm lại trở thành la mắng tàn nhẫn, nghĩ đến lại khiến Mộc Mộc càng khổ sở.







      Kết quả, đôi mắt Mộc Mộc càng đỏ hơn.







      Vì để Mộc Mộc bị hóa thành ma nước mắt, Nghiêm Ny và Lục Ngộ vội vàng chấm dứt đề tài ẩm thực này, trực tiếp kéo về nhà trọ của Nghiêm Ny nghỉ ngơi.







      Có lẽ vì hôm nay ngồi máy bay quá mệt mỏi, Mộc Mộc tắm rửa xong liền nằm lên giường, mí mắt bắt đầu đánh nhau.







      chuẩn bị gặp Chu Công, bỗng Nghiêm Ny nằm bên cạnh do dự mở miệng hỏi: “Lâm, cậu chính là mối tình đầu của Lục Ngộ đúng ?.”







      Mộc Mộc mê man, bởi vì câu này tỉnh lại ngay lập tức.







      Nếu thành trả lời là đúng vậy, e chừng Nghiêm Ny thấy Lục Ngộ đối với quan hệ nam nữ ràng mà từ chối theo đuổi.







      Còn nếu dối là phải, vậy có lỗi với Nghiêm Ny, người nhường cho nửa cái giường để ngủ.







      May thay Nghiêm Ny vốn đợi câu trả lời : “Cậu phủ nhận cũng vô dụng, mình từng thấy trong sách của ấy có ghi tên của cậu.”







      “Nhưng điều này cũng lên gì cả mà.” Mộc Mộc cảm thấy kỳ lạ, chỉ viết tên mà thôi, tại sao Nghiêm Ny lại nhận định chính là mối tình đầu của Lục Ngộ được?







      “Nhưng trang sách đó toàn là tên của cậu, Lâm Mộc Mộc.” Nghiêm Ny giải thích.







      Mộc Mộc ngây người, nên lời, bỗng nghe Nghiêm Ny tiếp: “ trang sách đó dày dặc tên của cậu, biết viết bao nhiêu lần? Nếu mỗi lần viết là lần nhớ, vậy chắc chắn ấy nhớ cậu rất nhiều.”







      Nghe lời Nghiêm Ny kể, Mộc Mộc tựa như có thể thấy Lục Ngộ nằm giường bệnh, đơn lặng lẽ viết tên .







      lần rồi lại lần.







      Nhớ rồi lại nhớ.







      Đôi mắt Mộc Mộc lại đỏ, lập tức biến thành ma nước mắt.







      “Cho nên mình nghĩ, có thể khiến người đàn ông sâu đậm như vậy, chắc chắn chỉ có thể là mối tình đầu khắc cốt ghi tâm mà thôi.” Nghiêm Ny thành .







      Mộc Mộc thầm nghĩ, Mạc Quyên chính chính là mối tình đầu khắc cốt ghi tâm của Trầm Ngang, làm sao vượt qua đây.







      Nhưng bây giờ điều quan trọng nhất phải là nhớ lại tình cảm sắp mất, mà là phải giúp Lục Ngộ theo đuổi Nghiêm Ny.







      “Chuyện của bọn mình qua rất lâu, sắp mốc meo hết rồi. Con người Lục Ngộ mình hiểu lắm, đối với cảm tình ấy có thể cầm được cũng buông được, khi thích người toàn tâm toàn ý, tuyệt đối hai lòng.”







      “Thế à?” Nghiêm Ny thở dài: “Toàn tâm toàn ý ư?.”







      Mộc Mộc lau nước mắt, con sâu ngủ trong người tiếp tục trỗi dậy, mí mắt tựa như treo đá nặng ngàn cân, ngáp dài: “Đúng vậy, cho nên cậu đồng ý ấy , ấy thực đối tượng rất tốt...... được rồi, mình phải ngủ.”







      Mộc Mộc xong liền chìm vào giấc mộng, dường như có nghe Nghiêm Ny thào gì đó, nhưng cơn buồn ngủ đến quá nhanh, mà giọng của ấy lại rất .







      Cho nên Mộc Mộc nghe thấy gì.







      Sau khi tỉnh lại, Mộc Mộc nghe thấy tiếng động trong phòng bếp, mở cửa quan sát, phát Nghiêm Ny và Lục Ngộ vừa nấu cơm vừa chuyện.







      Mộc Mộc ngồi xuống bàn ăn, chống cằm nhìn bóng lưng hai người, cảm thấy vừa hâm mộ vừa chua xót.







      Người thất tình sợ nhất là khi nhìn thấy những cặp đôi nhau.







      May thay bữa sáng thịnh soạn nhanh chóng an ủi .







      Nhìn dĩa thịt hun khói, chứng rán, xúc xích rán, còn có bánh mì chiên giòn thơm ngon, Mộc Mộc thầm nghĩ chắc tăng lên 5 cân mất thôi.







      Có điều để ý nhiều như vậy, Mộc Mộc cầm lấy dao nĩa, bắt đầu ăn, cảm thấy dạ dày no căng ít nhất vẫn có thể an ủi được tâm hồn bị tổn thương của mình.







      Sau khi ăn xong, bởi vì Nghiêm Ny phải học nên Lục Ngộ dẫn Mộc Mộc tham quan viện bảo tàng hoàng gia .







      Bên trong đều là những sách vở hoặc di tích văn hóa quý giá, Mộc Mộc xem đến hoa mắt chóng mặt, thầm nghĩ hổ là nước chiến công lừng lẫy.







      Khi đứng trước đài trưng bày xác ướp Ai Cập, Mộc Mộc nhìn rất lâu.







      Lục Ngộ tò mò: “Em trở nên nặng khẩu vị hơn từ khi nào thế?.”







      còn nhớ bộ phim ‘Xác ướp trở lại’ ngày xưa bọn mình từng xem ?” Mộc Mộc trả lời nẻo.







      “Đương nhiên nhớ chứ, lúc đó em xem bộ phim này biết bao nhiêu lần.” Lục Ngộ nhớ lại: “Hình như em rất thích Imhotep trong phim đó.”







      “Đúng vậy, tuy Imhotep xấu xa độc ác nhưng ông ta chỉ chung tình với mình Nữ hoàng, ông ta làm tất cả cũng chỉ vì muốn người sống lại mà thôi.”







      “Lúc ấy em nghĩ, giá như em là Nữ hoàng hay quá -- cho dù là xác ướp bọc vải cũng sao, ít nhất trong trái tim Imhotep chỉ có mình em.” Mộc Mộc thở dài: “Giá như trong trái tim của người đàn ông chỉ có người phụ nữ tốt biết bao.”

    5. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 60







      Lục Ngộ nghe xong gì, yên lặng nhìn xác ướp trước mặt.







      Hai người đều mang tâm tư, lâu sau cũng chuyện.







      Sau khi ra khỏi viện bảo tàng, hai người tới trạm tàu điện ngầm.







      Tàu điện ngầm ở London rất phát triển, dường như chỉ cần chớp mắt cái là đến nơi muốn đến. Những tuyến đường chi chít tựa như mạch máu thành phố, bao phủ toàn bộ vùng đất LonDon.







      tàu điện ngầm, Mộc Mộc dựa lưng vào ghế ngồi, nhìn ánh sáng bên ngoài cửa sổ đến xuất thần, cho nên nghe thấy Lục Ngộ hỏi.







      “Cái gì cơ?”







      Nhìn bộ dáng thất thần của khiến Lục Ngộ khỏi thầm thở dài: “Nghiêm Ny vừa gửi tin nhắn cho , hôm nay ấy tan học sớm, vì vậy định nấu ăn ở nhà ..... Mộc Mộc, em cứ như vậy khiến rất lo lắng.”







      “Em sao, chỉ là ..... em quen.”







      quen có Trầm Ngang dặn dò chăm sóc, quen có Trầm Ngang làm bạn chuyện, quen có vòng ôm ấm áp của Trầm Ngang.







      Thói quen đáng sợ, cho dù hình thành hay từ bỏ, đều luôn gian nan vất vả.







      Chỉ mới qua hai ngày ngắn ngủi nhưng lại thấy như trải qua mấy đời, mỗi giây mỗi phút đều là dày vò hành hạ.







      “Tuy biết giữa hai người xảy ra chuyện gì, nhưng nghĩ hai người có thể ở bên nhau hề dễ dàng . chỉ cần tình cảm, mà còn cần thiên thời địa lợi nhân hoà, cho nên phải biết quý trọng hơn nữa.” Trong giọng Lục Ngộ xen lẫn chất giọng bản địa trầm ấm, lại có chút từ tính: “Mộc Mộc, nếu có hiểu lầm nên hóa giải hiểu lầm .”







      “Nếu phải là hiểu lầm sao?” Mộc Mộc thào hỏi, hỏi ra mới thấy giọng của mình yếu đuối.







      “Nếu là , vậy em nên thông cảm và bỏ qua .” Lục Ngộ thoáng ngừng, trong giọng chua xót: “Với điều kiện tiên quyết là em ta.”







      Mộc Mộc nghe thấy chua xót đó, trong tiếng tàu chạy rầm rầm thầm thở dài, sang chuyện khác: “Đúng rồi, tối qua em và Nghiêm Ny chuyện về , em thấy ấy có ấn tượng về rất tốt, xem ra ánh bình minh ở ngay trước mắt rồi.”







      Lục Ngộ thản nhiên : “Loại chuyện này, cứ thuận theo tự nhiên thôi.”







      “Nghiêm Ny là tốt, phải trân trọng ấy đấy.” Mộc Mộc cổ vũ Lục Ngộ.







      Lục Ngộ khẽ cười, gì nữa.







      Ở phòng trọ của Lục Ngộ, Nghiêm Ny và Mộc Mộc nghịch ngợm chơi đùa nhau trong bếp, cả người đều bị bao phủ bởi lớp bột mì trắng xóa, ngay cả lông mi cũng may mắn thoát khỏi, trông giống như hai đại hiệp mi trắng trong truyền thuyết.







      Lục Ngộ thở dài: “Xem ra, muốn ăn bánh bao cũng có mà ăn rồi.”







      “Hiểu được nên ăn ít thôi, xem bọn em ở nhà chưa từng đụng đến giọt nước, bằng lòng xuống bếp làm bánh cho là giỏi lắm rồi!” Nghiêm Ny xong thừa dịp Lục Ngộ đề phòng vươn tay chạm vào trán Lục Ngộ.







      Kết quả, Lục Ngộ cũng biến thành đại hiệp mi trắng.







      Khi bị đánh lén, đương nhiên phục, hai tay Lục Ngộ nắm bột mì, tấn công lên mặt Nghiêm Ny. lâu sau, cả phòng bếp biến thành bãi chiến trường -- bột mì trắng tựa như bông tuyết trôi dạt khắp nơi.







      Giống như Giáng Sinh.







      Mộc Mộc nhìn hai người, càng xem càng cảm thấy đây đúng là trời đất tạo nên đôi, khỏi cảm thấy vui mừng thay cho Lục Ngộ.







      Ít nhất tìm được hạnh phúc.







      Bột mì có nhiều, hơn nữa bị vương vãi hết ra sàn, ngay cả nửa cái bánh bao cũng nặn được. Mộc Mộc để hai người đó tiếp tục nô đùa, còn mình khoác thêm áo ra ngoài mua thêm bột mì.







      Mộc Mộc rất thích bộ đường phố Lonđon, hai bên đường là hai hàng ngô đồng nâu vàng khẽ khàng lay động, hoang vắng cổ kính, những chiếc lá rơi xuống tựa như cánh bướm phiêu đãng, tạo nên bức tranh tuyệt đẹp.







      London còn gọi là sứ sở sương mù, cho nên người đường thường khoác những bộ áo khác nhau. Mua xong bột mì, Mộc Mộc rảo bước về nhà, trong lòng thầm đếm còn mấy chiếc áo khoác nữa.







      đếm cao hứng, bỗng nhiên Mộc Mộc cảm thấy có chiếc xe lạ theo mình. Quay đầu nhìn, nhờ là chiếc xe Rolls-Royce Phantom.







      Mộc Mộc tự biết chỉ người dân bình thường, thể quen biết nổi đại gia như thế, cho nên cũng để ý, tiếp tục về phía trước.







      hết dãy phố, chiếc xe kia vẫn theo phía sau , nhanh chậm, gần xa.







      Đây là trần trụi theo dõi ah.







      Phản ứng đầu tiên của Mộc Mộc là: hoàng tử William nhìn trúng , muốn bắt về làm nhân tình. Ai ngờ sau khi cửa xe ra, người bước ra càng khiến Mộc Mộc giật mình hơn.







      Trầm Ngang.







      đường ở đất nước xa lạ mà cũng gặp phải bạn trai cũ, phản ứng đầu tiên Mộc Mộc là tự cấu vào chân mình -- chắc chắn là nằm mơ.







      Đáng tiếc cảm giác đau vô cùng ràng.







      .







      Miệng Mộc Mộc mở lớn đến mức có thể nhét cả quả trứng gà, duy trì tư thế đó lúc lâu, rốt cuộc mới hỏi: “ tới đây mà cũng mua hẳn chiếc xe sa hoa này luôn ư?”







      “Đây là xe của bạn , hơn nữa, đây phải là chiếc xe sa hoa nhất của bạn .” Trầm Ngang giải thích.







      Nháy mắt Mộc Mộc thầm nghĩ muốn nhờ Trầm Ngang giới thiệu cho người bạn sa hoa này của quá.







      suy nghĩ lung tung, Trầm Ngang bỗng mở miệng: “Mộc Mộc, về nhà .”







      xong liền vươn tay muốn kéo . Nhưng Mộc Mộc lại lùi ra sau, duy trì khoảng cách an toàn đối với .







      cúi đầu, dùng chân dẫm lên lá khô dưới đất.







      Lá khô phát ra tiếng xào xạc, tựa như thứ gì đó vỡ vụn.







      “Mộc Mộc, nghe giải thích được ?” Trầm Ngang hạ giọng .







      “Được.” Mộc Mộc ngẩng đầu: “Vậy xin hãy giải thích, vì sao vẫn chưa quên được mối tình đầu mà lại qua lại với tôi.”







      “Mộc Mộc, quan hệ giữa ấy như em nghĩ. Sở dĩ qua lại với em là vì em, có tình cảm với em.”







      Trầm Ngang mặc áo khoác gió, quàng khăn quàng cổ, dáng người cao to, quần áo cùng dáng người mang vẻ thần bí của người phương Đông, cho nên rất nhiều người đường qua đều để ý đến .







      là ánh sáng hấp dẫn, khiến cảm thấy sợ hãi.







      Mộc Mộc sợ hãi ngày nào đó mất .







      “Vậy đối với ấy sao?” Mộc Mộc vội vã : “Rốt cuộc trong trái tim ấy tồn tại như thế nào?”







      Trầm Ngang bước tới, ôm lấy Mộc Mộc. Hôn lên đỉnh đầu , thầm : “ ấy chỉ là quá khứ, mà em chính là tại và tương lai của .”







      Lời của tha thiết và chân thành như thế, tựa như hận thể móc tim ra cho xem.







      Mộc Mộc chôn mặt vào ngực Trầm Ngang, đôi mắt ngập nước, rất nhanh để lại dấu vết áo .







      tin.







      Làm sao có thể tin đây?







      Nếu chỉ là quá khứ, sao lại vì câu nhờ vả của ấy mà ở lại giúp chồng ấy chứ.







      Nếu chỉ là quá khứ, sao chẳng hề quan tâm khi cả đêm về nhà, thậm chí ngày hôm sau còn ăn cơm với ấy ở khách sạn chứ.







      Nếu chỉ là quá khứ, sao lại vì ấy mà quát mắng .







      Mộc Mộc bật cười chua chát, nhưng hỏi ra miệng.







      Trước kia khi thấy nam chính trong phim mạnh mẽ lắc vai nữ chính hét lên “Em nghe giải thích, em nghe giải thích”. Mà nữ chính lại che hai tai, khóc “Em nghe, em nghe”. Khi đó, Mộc Mộc có xúc động muốn xông hết tát cho hai người này hai cái -- ràng chỉ hai ba câu là có thể hóa giải hiểu lầm, vậy mà bởi vì bọn họ mà kéo dài đến bốn mươi tập.







      Nhưng khi rơi xuống đầu mình, mới hiểu hàm ý của nó -- có rất nhiều chuyện đau lòng dám nhắc đến, cũng dám nghe.







      sợ khi hỏi ra những câu này, đáp án nhận được khiến bị tổn thương.







      khi như vậy, chẳng thà lưu lại chút lòng tự trọng cuối cùng.







      Mộc Mộc ở trong lồng ngực khẽ : “Trầm Ngang, tôi muốn trở thành người duy nhất trong lòng , nhưng trải qua rất nhiều chuyện, tôi thể trở thành người duy nhất của được nữa.”







      “Chỉ có trải qua sai lầm mới có thể biết được cái gì là đúng đắn.” Trầm Ngang vuốt ve tóc : “Mộc Mộc, đừng để ý những chuyện vụn vặt nữa. ấy, cũng giống như em và Lục Ngộ mà thôi, tất cả là quá khứ rồi.”







      Mái tóc của ràng là mềm mại như vậy, nhưng sao tính tình lại bướng bỉnh quật cường đến thế.







      Mộc Mộc thầm nghĩ, làm sao mà giống nhau được?







      Khi ở cạnh nhau, trong trái tim đều là , tuyệt đối có bóng dáng Lục Ngộ. Nhưng trong trái tim , là người thay thế của Mạc Quyên, là lựa chọn thứ hai của .







      Điều này khiến cho Mộc Mộc rất khó chấp nhận.







      Có lẽ bởi vì muốn cứu vãn chút lòng tự trọng đáng thương còn sót lại, Mộc Mộc dối: “Tôi và Lục Ngộ phải là quá khứ.”







      “Mộc Mộc, đừng cáu kỉnh nữa.” Trầm Ngang thấp giọng .







      Mộc Mộc ngẩng đầu rời khỏi vòng tay Trầm Ngang, nhìn thẳng , trong mắt bỗng ra tất cả hình ảnh khiến đau lòng.







      Mạc Quyên khẽ vuốt qua mái tóc .







      lớn tiếng quát .







      Mỗi hình ảnh đều khiến mất lý trí, nghe thấy giọng mình vững vàng chắc chắn: “Tôi cáu kỉnh, tôi đến LonDon, là để hợp lại với ấy.”







      “Mộc Mộc, đừng những lời khiến em sau này phải hối hận.” Giọng Trầm Ngang tuy nhàng, nhưng quá hiểu , đương nhiên nghe được uy hiếp trong giọng đó.







      Từ khi Mộc Mộc cảm thấy tình cảm của mình thay đổi rất nhiều, giống như tự ngược vậy, nên tiếp tục : “Điều tôi hối hận nhất là bỏ qua ấy mà đến với , may mà còn kịp cứu vãn. là con đường tôi chọn sai, bây giờ tôi quyết định trở về con đường của chính mình, tiếp lần nữa.”







      “Mộc Mộc, đừng thử thách khả năng tha thứ của đàn ông đối với những lời này.” Giọng của Trầm Ngang càng lúc càng , nhưng lại đâm vào lòng người, tạo ra cảm giác vô cùng nguy hiểm.







      Giờ phút này Mộc Mộc giống như thanh đao, làm thương chính mình, và cũng làm thương người khác.







      tới đúng lúc, đêm nay tôi tính có đêm vui vẻ với Lục Ngộ, thời gian gấp gáp, có nhiều thời giờ để chuyện với nữa, tạm biệt.”







      Mộc Mộc xong liền nhấc chân chạy lấy người, nhưng chưa được bước, bị Trầm Ngang giữ lại.







      quay đầu, nhìn thấy u ám và lãnh lẽo trong mắt .







      “Lâm Mộc Mộc.” gọi toàn bộ tên của , thản nhiên ba từ nhưng cũng đủ để nơi sâu nhất trong lòng sinh ra tia rét lạnh.







      Đầu lưỡi Mộc Mộc bất giác run rẩy, nhưng vẫn cố : “Tôi và ấy mới chân chính nên ở chỗ, chỉ là khúc nhạc đệm, hiểu lầm, lối rẽ sai......”







      tiếp tục để tìm từ ngữ để mô tả, bỗng nhiên Mộc Mộc thấy trời xoay đất chuyển, sau đó bầu trời tối sầm lại, cái cổ đau đớn, ngã xuống ghế da -- Trầm Ngang khiêng vào chiếc xe Rolls-Royce Phantom sa hoa kia, sau đó đóng cửa lại.







      cắn răng nhịn đau cựa quậy thân mình, bỗng thấy cởi áo khoác.







      Hành động này...... khiến người ta suy nghĩ lung tung.







      muốn làm gì?” Mộc Mộc theo bản năng cuộn mình ngồi dậy, lui vào góc xe.







      “Cho dù em đồng ý, mình làm là được rồi.” Đây là câu trả lời của Trầm Ngang.







      câu trả lời khiến cho Mộc Mộc hãi hùng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :