1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nghe nói chú yêu Loli - Tát Không Không (83c+2NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 51







      Đó là vòng ôm lâu, mang hơn vị xa xôi, là vòng ôm cuối cùng của hai người trong cuộc đời này.







      Mộc Mộc rất muốn vùi vào lòng Trầm Ngang nhiều hơn lúc, nhưng tiếng chuông điện thoại đúng lúc vang lên như thanh kiếm sắc bén, chém đứt mọi sợi dây tơ tình.







      Chỉ ôm giây, liền dùng sức đẩy Trầm Ngang ra.







      Nhưng lồng ngực Trầm Ngang hề chút nhúc nhích, cứ như đúc từ sắt thép làm Mộc Mộc thể đẩy nổi.







      Tiếng chuông vang lên inh ỏi, bám riết ngừng.







      “Buông ra, Trầm Ngang! Để tôi nhận điện thoại!” Mộc Mộc ra sức giãy dụa.







      Giọng Trầm Ngang vang lên trong tiếng chuông réo rắt càng trở nên trầm lắng: “Mộc Mộc, em thích , tại sao chịu thừa nhận?”







      bậy! Mau thả tôi ra!” Dưới ánh mặt trời chói chang, đôi mắt Mộc Mộc đỏ hoe.







      Tiếng chuông giống như con bạch tuộc, cuốn lấy trái tim , siết chặt vô cùng khó chịu.







      “Em thích .” Trầm Ngang ôm lấy , bình tĩnh tiếp tục ra .







      Cơ thể Mộc Mộc như quả khinh khí cầu, mà lời Trầm Ngang lại là cây kim, mỗi câu là lần đâm, đâm thủng cơ thể trống rỗng, khiến cả người lập tức xì hết mọi khí lực.







      “Tôi tại là bạn của Lục Ngộ, chúng ta còn khả năng nữa.”







      “Tại sao em lại ở cạnh Lục Ngộ?” Trầm Ngang vẫn ôm .







      Tiếng chuông vẫn cứ kêu gào réo rắt, bài hát đáng giờ đây giống như thanh thúc giục đáng ghét, khiến Mộc Mộc cảm thấy cực kỳ khó chịu.







      “Bởi vì tôi ấy.”







      cho biết, tại sao em lại ở cùng với Lục Ngộ?” Giọng điệu Trầm Ngang vẫn duy trì bình tĩnh.







      tựa như nhà thôi miên, thôi thúc cảm nhận sâu nhất nơi đáy lòng Mộc Mộc.







      “Tôi rồi, bởi vì tôi ấy!” Mộc Mộc đột nhiên nâng cao giọng .







      Giọng cao vút khiến người ta có cảm giác chột dạ.







      lần cuối cùng, tại sao em lại chọn cậu ta?” Trầm Ngang vuốt ve tóc , giống như trong quá khứ làm thế rất nhiều lần.







      Mọi sức lực chống cự của Mộc Mộc giờ đây cạn kiệt hoàn toàn, mà quân địch đuổi tới thành lũy, tựa như đứa trẻ làm sai điều gì đó, hoảng loạn sợ hãi.







      “Bởi vì...... ấy vì tôi làm nhiều chuyện như vậy.”







      Vì Mộc Mộc, Lục Ngộ nguyện để hận , mình sang chữa bệnh, đơn đợi chờ bốn năm.







      Trong bốn năm, mình đối mặt với những đợt điều trị đau đớn, đối mặt với thuốc đắng, đau đớn khi chích tủy, cho dù nhớ vô cùng nhưng cũng chỉ nhờ Lục Lộ lén cung cấp tình hình gần đây của cho biết.







      tốt bụng, si tình, tuyệt vời, mỗi chuyện cũng đủ để Mộc Mộc đồng ý ở bên cạnh .







      “Đó là cảm động” Giọng Trầm Ngang bỗng nhiên cao lên, như ngàn mũi tên từ xa bắn thẳng vào trái tim : “Chứ phải là .”







      Mộc Mộc hoảng sợ lắc đầu: “Buông ra, để tôi nhận điện thoại này .”







      Giọng điệu của trở thành loại cầu xin.







      Trầm Ngang nhìn , buông tay ra.







      Mộc Mộc vội vàng cầm lấy điện thoại, bấm phím trả lời, giống như cầm cọng rơm cứu mạng.







      Bên kia truyền đến giọng bình tĩnh mà vội vã của An Lương: “Mộc Mộc, mày nghe này, vừa rồi tao có việc nên bảo Lưu Vi Vi đến trông quán. Ai ngờ Lục Ngộ đến thăm mày, Lưu Vi Vi nó nội tình cho nên hết rồi. Lục Ngộ nghe xong rời , tao đoán cậu ấy đến tìm mày, mày nên nghĩ cách giải thích cho cậu ấy .”







      thể rối loạn hơn.







      Cúp điện thoại, Mộc Mộc lập tức gọi cho Lục Ngộ, nhưng phía sau cách đó xa bỗng vang lên tiếng chuông điện thoại.







      Nhạc chuông kia giống nhạc chuông của y đúc -- đó là bài cài cho Lục Ngộ.







      luồng rét lạnh từ lòng bàn chân dâng lên, Mộc Mộc tựa như bị đẩy vào dòng sông băng, cả người đông cứng .







      quay lại, thấy Lục Ngộ.







      cách xa, nhưng nhìn vô cùng xa vời.







      từng bước đến , nhưng bất luận đến gần thế nào vẫn nhìn thấy vẻ mặt của .







      Cuối cùng, dừng lại, cách bước chân. nhìn , lại thể ra câu nào.







      Lục Ngộ chắc chắn nghe hết toàn bộ cuộc đối thoại giữa và Trầm Ngang.







      Vì thế mọi lời lúc này đều là ngụy biện.







      Bọn họ đối mặt nhìn nhau, điều này khiến Mộc Mộc nhớ lại nhiều năm trước, cũng dưới bóng cây to lớn, bọn họ cách nhau bước chân, cũng đối mặt giống thế này.







      Gió thổi nhè , Mộc Mộc nghe thấy Lục Ngộ năm đó hỏi: “Nghe Hoàng Minh gửi thư tình cho cậu?”







      Hoàng Minh là ủy viên hội thể thao của trường, có lần chạy bộ bị ngã, cánh tay bị thương, Mộc Mộc có lòng tốt cho cậu ta tấm urgo để băng bó viết thương. Sau đó Hoàng Minh tuyên bố với mọi người rằng cậu ta thích Mộc Mộc, hơn nữa còn viết bức thư tình cực sến gửi cho .







      “Ừm.” Mộc Mộc thành gật đầu.







      Sắc mặt Lục Ngộ căng thẳng: “Vậy cậu cũng thích cậu ấy sao?”







      Mộc Mộc vội vàng lắc đầu: “ phải, mình thích người khác.”







      Giọng Lục Ngộ nhõm thở ra: “Là ai?”







      Mộc Mộc ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú của ai đó, hai má đỏ ửng, khẽ : “Người đó, cậu biết.”







      Lục Ngộ cúi đầu, dùng chân nghịch hòn đá dưới đất, lẩm bẩm: “Mình cũng thích người con , cậu cũng quen.”







      Lục Ngộ xong, hai tai dần dần đỏ lên.







      Gió lạnh ngừng thổi, kỷ niệm của Mộc Mộc cũng dừng ở đây.







      Sau khi qua lại với Lục Ngộ, niềm vui lớn nhất của đó là nhớ lại những kỷ niệm của hai người.







      Dường như giữa bọn họ chỉ còn lại kỷ niệm mà thôi.







      Lục Ngộ vươn tay, giúp vén những sợi tóc bị gió thổi rơi xuống má, giọng và động tác của vẫn luôn dịu dàng như thế: “Mộc Mộc, em gạt .”







      “Lục Ngộ, bằng lòng nghe em giải thích ?” Mộc Mộc vội vàng : “Sở dĩ em ở lại là có nguyên nhân, em biết gạt là em sai, nhưng chuyện này phức tạp. Đợt đấu thầu lần này có ảnh hưởng nhiều lắm, nếu em ở lại Trầm Ngang thất bại thê thảm. Trước đó vì thấy thoải mái nên em đành dối, em tính hôm nay từ chức ......”







      rất nhiều, nhưng Lục Ngộ tựa như nghe vào câu: “Mộc Mộc, nếu thời gian có thể đọng lại tốt rồi.”







      Mọi lời giải thích tiếp theo của lặng lẽ chôn vùi trong cổ họng.







      “Mộc Mộc, em biết ? Mấy tháng trước, khi từ sân bay bước ra, khi đó đó rất sợ, sợ em có bạn trai. biết bốn năm qua là bốn năm đẹp đẽ nhất trong cuộc đời mỗi con người, nhưng vẫn thầm hi vọng em có thể nhớ kỹ , có thể mình vượt qua mọi thứ, thừa nhận bản thân mình rất ích kỷ. Nếu có lần họp mặt lớp ngày đó, vẫn đến tìm em. Sau đó phát , em có Trầm Ngang, hơn nữa nhìn ra được tình cảm em dành cho ta rất sâu đậm. Lục Lộ bảo nên năm đó phải cho em, nhất định khiến em cảm động. Nhưng Mộc Mộc, muốn tình cảm em dành cho là cảm động. hy vọng em ở cạnh là vì thích, vì , chứ phải là cảm động. Nhưng lúc ở bệnh viện, nhìn em chăm sóc Lục Lộ lại khiến nhớ tới bốn năm ác mộng đó -- chỉ có kim tiêm lạnh băng và thuốc đắng, còn có nỗi nhớ em trong vô vọng. Cho nên khi Lục Lộ cho em, biết em cảm động cùng rối loạn nhưng vẫn đưa ra cầu hợp lại. nghĩ chỉ cần chúng ta xác định mối quan hệ trước tình cảm bốn năm mất có thể từ từ bồi đắp. Nhưng ngờ thời gian làm thay đổi chúng ta, chúng ta còn là những bé cậu bé trong lòng chỉ có lẫn nhau năm đó. Trong lòng của em có Trầm Ngang ngự trị. nhìn em cất giấu ta trong lòng, nhìn em càng ngày càng đau khổ, rất nhiều lần nghĩ đến việc từ bỏ, nhưng lại nỡ. Cho đến vừa rồi, khi nhìn thấy hai người ôm nhau, nghe thấy hai người chuyện, mới hiểu được, có rất nhiều chuyện trôi qua vĩnh viễn bao giờ quay trở lại.”







      Giọng Lục Ngộ gần gũi bình dị, hề có bất kỳ cảm xúc kích động, toàn bộ lời tựa như kể lại câu chuyện của người khác.







      Mộc Mộc cảm thấy hai gò má lành lạnh, đưa tay chạm vào, lúc này mới phát là mình khóc.







      Cuối cùng giải thích nữa, cũng giống như Lục Ngộ , bọn họ thể trở lại. Thời gian bốn năm thay đổi bọn họ rất nhiều, bọn họ còn là những thiếu niên ngây thơ lúc trước.







      Bọn họ thể dựa vào kỷ niệm quá khứ để hàn gắn lại tình cảm.







      “Lục Ngộ, em cố ý gạt ..... Khi em đồng ý qua lại với là em lòng muốn ở bên . Mọi chuyện xảy ra sau đó, em phải cố ý.” Nước mắt Mộc Mộc tuôn ra như mưa, ướt đẫm hai gò má.







      Lục Ngộ lấy khăn tay ra, giúp lau nước mắt: “ biết, chỉ là chuyện tình cảm, thể do lý trí con người quyết định. Mộc Mộc, Trầm Ngang luôn ở trong trái tim em, ta chiếm đóng nhiều chỗ lắm, thể chen vào được.”







      Mộc Mộc vẫn khóc, nước mắt nhiều như mưa làm khăn tay rất nhanh ướt đẫm: “Lục Ngộ, em tồi tệ, em biết bản thân mình rất xấu xa, em nhất định xuống địa ngục.”







      “Em chỉ tạm thời mê man, thấy tình cảm của mình mà thôi. Mộc Mộc, người có thể thấy tình cảm của mình rất ít.” Lục Ngộ an ủi.







      Mộc Mộc khóc nức nở, tựa như người bị bỏ rơi là .







      “Lục Lộ qua đời, ở đây còn người thân nữa, cho nên định sang định cư, ít nhất ở đó còn có bạn bè, có thể giúp đỡ lẫn nhau.” Lục Ngộ .







      phải ?” Mộc Mộc đột nhiên ngẩng đầu, nước mắt che tầm nhìn khiến thể nhìn gương mặt .







      Lục Ngộ ôm vào lòng, đặt chóp mũi lên đầu , hít thở mùi hương của , đây là mùi hương trong trí nhớ , khi lần đầu tiên hôn ở bể bơi, quanh quẩn bên mũi chính là mùi thơm này.







      số thứ hề thay đổi, nhưng cũng có số thứ thay đổi hoàn toàn.







      “Em có cuộc sống của riêng em, cũng có cuộc sống của chính mình.” Lục Ngộ : “Mộc Mộc, hồi cuối năm cấp ba cứ nghĩ rằng sau này còn rất nhiều thời gian, cho nên chưa từng thổ lộ với em, đây là chuyện ân hận nhất trong đời này. Em cũng vậy, mặc dù dân số thế giới có tới 7 tỷ người, nhưng gặp được người mình lòng hề dễ dàng. Đừng lãng phí thời gian nữa, nhanh chóng giảng hòa với ta .”







      Cuối cùng, vẫn vì suy nghĩ.







      Mộc Mộc dám nhìn , khóc thảm thiết.







      “Cho dù thế nào, chỉ cần em cần , trở lại. Có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho . Cho dù thể làm người nhưng chúng ta vẫn có thể làm bạn bè mà.”







      Đây là câu cuối cùng Lục Ngộ với Mộc Mộc trước khi sang .

    2. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 52







      Ngày Lục Ngộ , Mộc Mộc ra sân bay tiễn .







      lời, là dám, cũng đủ tư cách.







      Sau khi xong câu đó, Lục Ngộ xoa đầu , mỉm cười rồi vào cửa kiểm soát.







      Mộc Mộc đứng trong đại sảnh ở sân bay, mọi người xung quanh lại khiến loại ảo giác, giống như thể rơi vào vòng xoáy thời gian, chớp mắt trở về bốn năm trước.







      Khi đó cũng nhìn bóng lưng Lục Ngộ giống thế này, khóc nức nở.







      Cảnh tượng giống hệt, mục đích cũng giống nhau -- luôn rời .







      Mộc Mộc thầm nghĩ, có đức hạnh gì để kiếp này có thể gặp được Lục Ngộ, có thể , có thể được .







      Cả đời này luôn nhớ tình cảm ngây thơ trong sáng dưới mái trường này, đây khoảng thời gian tươi đẹp nhất trong cuộc đời .







      Ra khỏi cửa sân bay, Mộc Mộc quét mắt vòng liền trông thấy Trầm Ngang đứng đợi mình cạnh chiếc Volkswagen Phaeton.







      mặc áo khoác màu đen, miệng ngậm điếu thuốc, tay phải cầm bật lửa, tay trái che gió, bởi vì ban ngày nên ánh lửa ràng, chỉ thấy màu sắc ấp áp lên má .







      Mộc Mộc chậm rãi đến cạnh , thấy thế liền dập tắt điếu thuốc. ghét mùi thuốc lá, biết.







      Mộc Mộc dừng trước mặt Trầm Ngang, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú đáng ghét, nhìn lát, bỗng nhiên nảy sinh ra hành động ác độc đấm vào ngực .







      mím môi, đôi mắt đỏ hoe, cực kỳ giống đứa trẻ bị uất ức.







      Trầm Ngang giang rộng vòng tay ôm vào lòng. Ngón tay có mùi thuốc lá, cái mùi hắc hắc này so với mùi bưởi thơm ngát kém xa nhiều.







      Nhưng thời gian và năm tháng làm , thể kiềm chế, có biện pháp.







      căm ghét bản thân mình, nếu có do dự của , tạo thành cục diện ba người đau lòng như ngày hôm nay.







      căm ghét do dự của chính mình.







      Mộc Mộc gần như là bị Trầm Ngang ôm lên xe, giúp thắt dây an toàn, giúp lau nước mắt, giúp đóng cửa xe.







      Dọc đường luôn khóc, phát ra tiếng, chỉ khóc nức nở.







      Khi tới nơi, tắt máy, kéo vai , để đầu vùi vào ngực mình.







      Mộc Mộc cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của , nghe tiếng thở dài phát ra từ lồng ngực: “Mộc Mộc, chúng ta bắt đầu lại lần nữa nhé.”







      Mộc Mộc vốn nghĩ bắt đầu lần nữa là loại khái niệm, nhưng khi mở cửa xe, thấy vị trí hai người ở chính là vị trí ngày xưa, mới hiểu Trầm Ngang rất nghiêm túc -- chở đến quán cay ven đường, nơi gặp nhau đầu tiên của hai người, hơn nữa Trầm Thịnh Niên và Tần Hồng Nhan ngồi ở đó chờ bọn họ.







      Vị trí ngồi giống lúc ấy như đúc.







      Khác biệt duy nhất là, biểu cảm của hai người kia đều là nhẫn nại kiềm chế.







      “Giới thiệu với hai người, đây là bạn tôi, Lâm Mộc Mộc.” Trầm Ngang với hai người đối diện.







      nhẫn nại của Trầm Thịnh Niên đạt tới cực hạn: “Chú, cháu thừa nhận chú theo đuổi bạn giỏi, nhưng có tất yếu phải lấy hai người bọn cháu làm diễn viên quần chúng ? Đùa như vậy vui xí nào!”







      Trầm Ngang vừa gắp rau cho Mộc Mộc, vừa thản nhiên : “ muốn bị phá sản lần nữa chú đề nghị cháu bớt .”







      Trầm Thịnh Niên là kẻ thức thời, lập tức vươn tay chào Mộc Mộc: “Xin chào dì , tôi là Trầm Thịnh Niên, lần đầu tiên gặp mặt, rất mong được chỉ dạy nhiều hơn.”







      Diễn xuất tự nhiên thành thạo, nhìn ra tia sơ hở.







      Mộc Mộc thở dài.







      Sau khi diễn xuất xong, mọi người bắt đầu cầm đũa ăn. Trầm Thịnh Niên vẫn như cũ sắm vai tên đàn ông si tình biến thái, ra sức gắp rau cho Tần Hồng Nhan. Mà Trầm Ngang lại bắt đầu giúp Mộc Mộc rửa thịt bò, vị cay vừa phải.







      Cảnh này, trông thế nào cũng thấy kỳ lạ.







      Mộc Mộc chịu nổi, sau khi uống hai lon wanglao ji liền xin phép vào toilet. Khi ra bỗng gặp Tần Hồng Nhan soi gương, Mộc Mộc xấu hổ định lên tiếng chào, nhưng đối phương mở miệng trước: “Tôi sớm đấu lại ta rồi mà.”







      Mộc Mộc vốn muốn phản bác, nhưng lại tìm được ý để phản bác, cuối cùng chỉ có thể phủ nhận: “Là tình cảm của chúng tôi quá sâu đậm.”







      “Còn độc chiếm nữa.” Tần Hồng Nhan khẽ nhướng đôi mắt lạnh lùng, hỏi: “ phải hai ngày trước vẫn còn qua lại với bạn trai mối tình đầu sao? Trầm Ngang lừa lên giường lúc nào thế?”







      vất vả băng sơn mỹ nhân mới nhiều chuyện lần, nhưng sao tò mò lại mãnh liệt như vậy, Mộc Mộc chịu nổi, vội vàng thanh minh: “ có, chúng tôi vẫn ...... vẫn chưa phát triển đến bước ấy.”







      Tần Hồng Nhan mở to mắt: “Trầm Ngang mà ngây thơ như vậy ư?”







      Mộc Mộc cúi đầu xuống, bắt đầu đỏ mặt.







      Nhưng câu tiếp theo của Tần Hồng Nhan lại khiến khả năng đỏ mặt của nâng đến tầm cao mới: “ ta nhịn lâu như vậy, mà lại là lần đầu tiên, tình hình này...... Nhất định rất thảm.”







      đường trở về, trong đầu Mộc Mộc luôn vang vọng những lời này của Tần Hồng Nhan.







      Đây chính là cơn ác mộng báo trước.







      Trước đây cũng từng nghiệm chứng qua khả năng tiểu jj của chú Trầm vài lần, hoàn toàn có thể là vô cùng mạnh mẽ. Mà chú Trầm trông bề ngoài bình tĩnh chững chạc, nhưng sâu nội tâm lại như ánh nắng chói chang, Mộc Mộc tin chắc rằng khả năng giường của nhất định mạnh mẽ như lang* hổ. (Lang: sói)







      Nay bọn họ phải trải qua thời gian rất lâu mới hợp lại, là đàn ông, chắc chắn chuẩn bị sẵn sàng.







      Mộc Mộc sợ.







      Bị sói dữ đuổi tới là chuyện, nhưng bị sói dữ ăn lại là chuyện khác.







      Trong lúc miên man suy nghĩ, Trầm Ngang chạy xe đến trước khu nhà thuê. Mộc Mộc định mở miệng chào tạm biệt , bỗng phát Trầm Ngang cũng tháo dây an toàn, tắt xe.







      Mộc Mộc buột miệng: “ muốn cùng em lên sao?”







      Trầm Ngang khẽ cong khóe miệng: “Chẳng lẽ trong phòng em vẫn còn người bạn trai cũ khác sao?”







      Cả đời này của chỉ nở mỗi hai đóa hoa đào, mà hai đóa hoa này khiến mệt đến mức suýt nữa hộc máu mà chết, làm sao chịu nổi càng nhiều đây.







      Mộc Mộc đành bị Trầm Ngang dắt tay lên phòng.







      Sau khi mở cửa, Mộc Mộc liền vội vàng chạy vào phòng bếp, cách Trầm Ngang khoảng xa hỏi: “ muốn uống gì, cà phê hay là trà?”







      Trầm Ngang đứng ở cửa phòng bếp, cười đến mờ ám: “Cà phê? Trà? Mộc Mộc, em muốn bảo trì tinh lực cả đêm sao?”







      Ai bảo mày lanh mồm lanh miệng, Mộc Mộc rất muốn tát mình cái.







      cần đâu, lại đây ngồi với .” Trầm Ngang ngồi xuống sô pha, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình.







      Sô pha rất ngắn mà lại giang rộng hai chân, cực kỳ giống chàng đẹp trai đứng sừng sững dưới ngòi bút của Chieko Fujiwara.







      Mộc Mộc chầm chậm bước tới, dám ngồi cạnh , làm bộ như tùy ý ngồi ở mép sô pha để thể công kích sau lưng.







      Mộc Mộc cầm điều khiển từ xa mở TV.







      Kênh thứ nhất là bộ phim thần tượng, bên trong là cảnh nam nữ chính hôn nhau. Vội vàng chuyển sang kênh thứ hai, bên trong là cảnh nam nữ thông dâm. Vội vàng chuyển sang kênh thứ ba, bên trong là cảnh ác bá cường bạo thôn phụ.







      Còn chưa tới nửa đêm đâu, nơi nơi đều chiếu phim tình cảm mùi mẫn là có ý gì đây hả!







      Mộc Mộc lo lắng chuyển kênh, để ý thấy đôi tay đặt tại cổ . Hai tay vòng lại, bao quanh chiếc cổ trắng mịn. Động mạch nơi cổ tay tiếp xúc với động mạch cổ , lúc này cả hai cùng chung nhịp đập.







      Toàn thân Mộc Mộc đổ mồ hôi, cảm thấy khát nước, nhưng là nước đơn thuần thể giải tỏa cơn khát.







      nhắm mắt, cả người cứng ngắc.







      Ngạc nhiên thay, tay tiếp tục xuống nữa mà di chuyển ra phía trước, vuốt ve má . cúi đầu, kề sát đôi môi nóng bỏng vào tai : “Đừng miễn cưỡng, kiên nhẫn chờ em.”







      Sau đó đứng dậy tạm biệt, trước khi : “Ngày mai công tác, tuần sau mới về, , em phải tự chăm sóc bản thân cho tốt đấy, nhớ chưa?.”







      Chờ cánh cửa đóng lại, Mộc Mộc tựa như người bị rút hết gân cốt, ngã gục xuống đất. Nằm hơn nửa ngày mới giãy dụa bò dậy, ở trong diễn đàn kêu gọi hai vị tư vấn tình cảm lâu nay.







      “Mộc Mộc, mày theo chú ấy .” Bạn học Lưu Vi Vi hô to.







      “Lần trước bị lộ tao còn chưa tính sổ với mày đâu.” Mộc Mộc giận dữ gõ ra câu này.







      “Nếu phải tao vô tình giúp đỡ, làm sao mày có thể đưa ra quyết định sáng suốt là ở cạnh chú Trầm chứ?” Bạn học Lưu Vi Vi cảm thấy oan ức.







      Mộc Mộc cẩn thận suy nghĩ, thấy cũng đúng, định xin lỗi Vi Vi thấy con quỷ này : “Cho nên để đền ơn, mày phải quay lần đầu tiền của bọn mày lại thành AV để bọn tao tham khảo.”







      Mộc Mộc lập tức có xúc động muốn vặn cổ đứa bạn này.







      “Bọn mày bây giờ là người , tuy rằng mới hợp lại nhưng là trường hợp đặc biệt, hơn nữa nếu tính thời gian cũng đến lúc làm chuyện đó rồi.” An Lương luôn có khả năng ở thời khắc mấu chốt kéo con đường chệch xa ngàn dặm đúng hướng.







      “Tao sợ.” Mộc Mộc thú nhận.







      “Nếu làm, Trầm Ngang có thể nhịn được. Hơn nữa người đàn ông độc thân công tác ngủ ở khách sạn, rất dễ đưa tới nhiều nhân viên phục vụ đặc thù.” An Lương ra .







      ấy nhẫn nại chịu đựng khó khăn lắm sao?” Mộc Mộc hỏi.







      “Kết cấu cơ thể của đàn ông giống phụ nữ, đàn ông thể nhẫn.” An Lương đáp.







      “Đúng vậy, An Lương từng trải nên nhất.” Bạn học Lưu Vi Vi gần đây cũng biết ít tin đồn của An Lương, nóng lòng muốn được chia sẻ với người khác.







      Sau đó, Lưu Vi Vi bị đá ra khỏi nhóm.







      Mộc Mộc nhìn trưởng nhóm có quyền sinh sát An Lương, khỏi cảm khái -- hổ là nữ bò cạp có thù tất báo.







      Nhưng mà giờ này rảnh để thương cảm cho Lưu Vi Vi bị đá ra, chuyên tâm suy nghĩ câu của An Lương.







      Đàn ông độc thân ở mình tại khách sạn vô cùng nguy hiểm, huống chi còn là người đàn ông độc thân dục hỏa đốt người vì nhẫn nại trong thời gian dài chứ, e chừng trong sạch của chú Trầm sau chuyến công tác này được đảm bảo.







      Mộc Mộc đương nhiên biết chú Trầm có chỗ khó, nhưng tuyệt cho phép trong lúc qua lại với mình lại cùng người phụ nữ khác lăn giường.







      Đây chính là đạo đức giang hồ, nhất định phải tuân thủ.







      Mộc Mộc trằn trọc hai ngày, rốt cuộc vào ngày thứ ba nhịn được, trực tiếp bay sang khách sạn Trầm Ngang ở để tập kích bất ngờ.







      Nguyên nhân là tối qua gọi điện thoại cho , mơ hồ nghe thấy có tiếng của phụ nữ, hơn nữa còn là chất giọng mềm mại nũng nịu đến chết người.







      “Trầm tiên sinh, là xấu nhoa...”







      Cái từ “nhoa” kéo dài kia khiến do dự của trực tiếp treo cổ tự sát.







      Mộc Mộc thẳng đến sân bay, đến nơi Trầm Ngang công tác. Ở trong đại sảnh khách sạn gặp cấp dưới của Trầm Ngang, người đó với rằng Trầm Ngang bơi tầng thượng.







      Mộc Mộc lập tức lên thẳng tầng cao nhất.







      Lúc này vào ban đêm, bên trong bể bơi chỉ có người đàn ông.







      bơi tự do, hai chân chuyển động trong nước, cơ thể rắn chắc gầy gò. Bên trong bật đèn, chỉ có ánh trăng bên ngoài cửa sổ chiếu vào, phản ra vô số ánh sáng lung linh.







      Trầm Ngang tựa như là vị thần trong thần thoại Hy Lạp.







      Mộc Mộc đứng cạnh bể bơi, nhìn đến ngây người.







      Trầm Ngang cũng phát ra , thoáng sững sờ, sau đó rất nhanh bơi đến bên người . tháo kính, dòng nước tựa như lớp áo trong suốt chảy dọc theo cơ thể .







      “Ào ào”, tất cả đều thanh cảm xúc.







      Mộc Mộc xem đến xuất thần, đề phòng bị Trầm Ngang ác ý rẩy tóc làm nước bắn hết lên người .







      Đây là lần đầu tiên lộ ra bộ dáng nghịch ngợm như vậy, trông vô cùng giống trẻ con.







      “Cuối cùng em cũng đến đây.” Trầm Ngang vòng hai tay tựa vào thành bể bơi, ý bảo ngồi xuống.







      Mộc Mộc cởi giày, vén váy lên đầu gối, ngồi xuống cạnh bể bơi, hai chân khua trong nước, hỏi: “Sao biết em đến?”







      đoán sau khi em nghe thấy giọng nữ nũng nịu kia, chắc chắn em đến.”







      Trong đầu Mộc Mộc chợt động, tức giận : “Trầm Ngang, lại gài bẫy em!”







      Lại mắc bẫy! Mộc Mộc tức đến lộn ruột, lập tức muốn đứng dậy nhưng bị Trầm Ngang giữ chặt hai chân.







      Đôi mắt có ánh trăng, màu trắng dịu dàng nhàng bao lấy trái tim : “Mộc Mộc, đừng giận, chỉ rất nhớ em thôi.”







      Những lời thương của luôn khiến thoải mái ngay lập tức.







      Nhưng vẫn giả bộ xị mặt: “ ràng hứa với em, gài bẫy tính kế em rồi mà.”







      Dưới nước, hai tay Trầm Ngang xoa bóp hai chân cho , giúp xoa tan mệt mỏi đau nhức vì cấp tốc chạy đến đây: “Nhưng đây phải là tính kế, mà là vì quá nhớ.”







      đợi Mộc Mộc cảm động, Trầm Ngang kéo xuống nước.







      Hồ bơi rất sâu, Mộc Mộc cơ bản thể đứng được, giãy dụa nổi lên, sau đó vội vàng ôm chặt cổ Trầm Ngang.







      Giờ phút này là cái phao duy nhất cứu .







      Ánh trăng mờ nhạt chiếu lên người hai người. Váy áo Mộc Mộc ướt đẫm, nội y màu trắng bên trong như như , thuần khiết khiêu khích lòng người.







      Phụ nữ luôn có dự cảm, mà dự cảm lúc này của Mộc Mộc là -- đêm nay, trở thành người phụ nữ của Trầm Ngang.







      tưởng kháng cự, nhưng , cơ thể của hề nhúc nhích, trái lại nóng lòng muốn thử.







      “Có thể chứ?” hỏi. Ánh mắt thâm tình dường như có thể khơi dậy ham muốn sâu trong linh hồn .







      Mộc Mộc dám nhìn, cúi thấp đầu, nhìn hình ảnh phản chiếu của hai người dưới nước.







      Hai thân thể dần kề sát, cúi đầu hôn cổ , đôi môi nóng bỏng như acid sunfuric thấm vào xương cốt, khiến cả người tê dại.







      vây vào thành bể bơi.







      Lưng của tựa vào gạch men, lạnh lẽo buốt giá. Mà phía trước tiếp xúc với ngực , nóng bỏng thiêu đốt.







      Váy áo bị nước thấm ướt, trong suốt, như tầng lụa mỏng bao lấy , tạo ra che chở thiêng liêng.







      loại thiêng liêng khiến người ta rơi vào địa ngục.







      Đôi mắt trong veo của , khuôn mặt dễ ửng đỏ của , còn có mái tóc đen mềm mại, chỗ nào là dụ hoặc . Trong mắt , là trái cấm trong vườn Eden, cho dù vạn kiếp bất phục, cũng hề hối tiếc.







      Nhưng trái cấm non nớt, phải kiềm chế mười hai vạn lần cẩn thận để tránh làm tổn thương .







      Cho dù ở trong nước, trán cũng che phủ tầng mồ hôi nhẫn lại.







      muốn tránh cũng được, mà tránh cũng thể tránh.







      “Có thể chứ?” hỏi bên tai , giọng khàn khàn đầy **.







      Lúc này Mộc Mộc rơi vào trạng thái ý loạn tình mê, chỉ cảm thấy có vật cứng rắn nào đó chạm lên mình.







      theo bản năng gật đầu, sau đó, trận đau đớn sâu sắc từ dưới thân truyền đến. Thần trí của lập tức tỉnh táo, đây là khởi đầu mới, từ biến thành người, từ con biến thành phụ nữ.







      bật khóc.







      Vì đau đớn, cũng vì bản thân lột xác.







      là người đàn ông của , đoạt ** của , lưu lại dấu ấn sâu thẳm trong tâm hồn .







      Sau này mặc kệ hai người ly hay hợp, mãi mãi nhớ đến , nhớ người đàn ông này mang đau đớn và sung sướng đến cho .







      ôm lấy , hai người hoàn toàn hòa tan làm , chặt chẽ khăng khít.







      Bóng dáng hai người in mặt nước, tựa như ảo ảnh, diễm lệ vô cùng.







      Mộc Mộc về phòng bằng cách nào, cũng chẳng nhớ. Nằm chiếc giường rộng lớn mềm mại, gắng gượng mở hai mắt, phát bên ngoài trời sáng.







      Mà lúc đó, đôi bàn tay to bắt đầu tấn công lần nữa.







      được...... sáng rồi, phải làm việc.” Mộc Mộc muốn đẩy ra, nhưng cả người mệt mỏi vô lực.







      đặt môi lên tai , thầm: “Em chính là việc muốn làm.”







      Tiếp đó, lại là lần lột xác.







      Dưới ánh nắng ban mai, Mộc Mộc thầm nghĩ, lời của Tần Hồng Nhan quả nhiên rất đúng.







      lần đầu lăn giường, đúng là rất thảm.
      1012Sue ú thích bài này.

    3. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 53







      Ba ngày còn lại, vào mỗi buổi sáng Trầm Ngang làm, sau đó ban đêm trở về cùng Mộc Mộc lăn giường.







      Tinh lực dồi dào làm Mộc Mộc chịu nổi.







      Vào buổi tối thứ hai lăn giường, Trầm Ngang gọi phục vụ khách sạn mang bữa tối lên. Hai người vừa ngồi giường lớn ăn tôm chiên và mì hoành thánh thơm ngon, vừa ngắm thành phố đêm khuya bên ngoài cửa sổ.







      nhìn trúng căn hộ ở khu chung cư Thịnh Nguyên, là căn hộ mới, nội thất trang trí đều đầy đủ cả, chuyện với người môi giới, sau khi chúng ta về sang tên cho em.” Trầm Ngang bóc con tôm nhét vào miệng Mộc Mộc.







      Mộc Mộc nghe xong bỗng quên nuốt, ngậm con tôm : “Vì sao lại sang tên cho em?”







      “Bởi vì danh nghĩa em chưa có nhà.” Trầm Ngang cầm khăn giấy giúp lau dầu mỡ nơi khóe miệng, nhắc nhở: “Ngoan, ăn xong rồi , cẩn thận ế .”







      Mộc Mộc nghe lời, nuốt con tôm vào bụng rồi mới tiếp tục hỏi: “ yên lành tại sao lại mua nhà cho em?”







      “Đàn ông mua này mua nọ cho người mình phải là chuyện hết sức bình thường sao?” Trầm Ngang hỏi lại.







      Đàn ông mua này mua nọ cho bạn giá đúng là chuyện bình thường, nhưng nếu mua trong những căn hộ đắt nhất thành phố đó còn là chuyện bình thường nữa.







      Chẳng khác nào nhịp điệu bao dưỡng ngôi sao của các đại gia cả.







      Mộc Mộc nhập ngừng: “ làm như vậy khiến em có cảm giác bị bao dưỡng.”







      “Sao em lại nghĩ như vậy?” Trầm Ngang dùng tay nhàng xoa hai má , : “Người lao động vất vả, mất ăn mất ngủ, bán đứng sắc tướng ở giường ràng là mà.”







      Mộc Mộc nghiêm túc : “Lời này của nếu bị người khác nghe thấy, chắc chắn nghĩ nhầm là người cha bán mì của nhân vật gấu trúc trong [Công phu panda] á.”







      “[Công phu panda]? Xin lỗi, xem mấy bộ phim hoạt hình đó.” Trầm Ngang buông tay.







      Quả nhiên cách 15 tuổi vẫn có điểm khác nhau, Mộc Mộc để ý, có lòng tốt giải thích cho : “Đó là con vịt.”







      Nghe vậy, biểu cảm Trầm Ngang hề thay đổi, thành : “Nếu em muốn, có thể là con vịt của em cả đời.”







      Đây là lần đầu tiên Mộc Mộc nghe được câu phi thực tế nhất nhưng lại nồng nàn nhất.







      “Lần này sau khi trở về, chúng ta chuyển đến sống ở chung cư Thịnh Nguyên luôn nhé.” Trầm Ngang lời tâm tình xong liền chuyển qua chính , quá trình chuyển đề tài hoàn toàn tự nhiên thành thục.







      Đây là nhịp điệu ở chung với sao? Mộc Mộc mở miệng muốn từ chối, nhưng lại tìm thấy lý do nào để từ chối cả.







      Có lẽ trong lòng để mặc nó xảy ra tự nhiên.







      Trầm Ngang vuốt ve tóc : “ tắm đây.”







      Đây là thói quen của , trước và sau khi lăn giường tắm rửa sạch . khỏa thân xuống giường, nhìn phía sau đặc biệt gợi cảm -- chú Trầm có mông nha.







      Mộc Mộc thèm thuồng nhìn theo, cho đến khi bước vào phòng tắm mới lau nước miếng, khoác áo choàng mở máy tính của Trầm Ngang, bắt đầu vào nhóm tìm những đứa bạn chí cốt.







      Tất nhiên phải che giấu chuyện mình và Trầm Ngang mới hắc hưu xong, bởi vì Lưu Vi Vi chính là điển hình của sắc nữ ở bên ngoài, còn An Lương lại là điển hình của sắc nữ ở bên trong, nếu biết chuyện này, chắc chắn bắt chụp lại ảnh khỏa thân của chú Trầm cho bọn nó xem.







      “Nếu mục đích của ấy là sống chung tại sao lại đổi nhà, trực tiếp tao dọn đến ở nhà của ấy phải là xong rồi sao?” Mộc Mộc hiểu.







      “Rất bình thường mà, chú ấy biết sống bên cạnh nhà chú ấy là bạn trai cũ của mày, làm sao có thể để mày sống trong đó chứ. Tựa như con trâu ăn cỏ, mà bụi cỏ lại nhìn ra ngoài, sau đó lại nhớ đến bạn trai cũ của mình, vậy con trâu kia chắc chắn nghẹn chết mất.” An Lương dùng biện pháp tu từ để so sánh.







      “Nỗi buồn và sợ hãi lớn nhất của đàn ông đó là việc người phụ nữ của mình đương vụng trộm với hàng xóm cạnh nhà.” Lưu Vi Vi tổng kết.







      “Hóa ra là như vậy, nếu ấy có phải tốt rồi , còn nghĩ ra nhiều thứ đa dạng như vậy nữa, nhưng mặt lại chẳng có chút khác thường nào, chú Trầm đúng là sâu lường được.” Mộc Mộc thở dài.







      “Sâu lường được? Mày ám chỉ đến biểu của chú Trầm ở giường sao?” Bạn học Lưu Vi Vi ba câu rời được chủ đề này.







      “Tao muốn đến chủ đề thuần khiết này.” Mộc Mộc đứng đắn .







      Ít nhất là phải giả bộ đứng đắn.







      “Thôi , mau chú Trầm ở giường biểu thế nào?” An Lương cũng tò mò.







      Mộc Mộc từ đến lớn là đứa trẻ khiêm tốn, mà chú Trầm bây giờ là người nhà, như vậy phải giúp người nhà khiêm tốn chút.







      Kết quả, Mộc Mộc gõ câu: “Ừm, cũng tạm, bình thường thôi.”







      Ai ngờ gõ xong, phía sau đột nhiên có người đọc lên --“Ừm, cũng tạm, bình thường thôi.”







      Sau lưng Mộc Mộc vã mồ hôi như tắm -- chuyện quá tập trung đến mức phát Trầm Ngang tắm xong ra ngoài.







      Mộc Mộc dám quay đầu, bỗng nghe thấy Trầm Ngang : “Mộc Mộc à, là tốt, là cố gắng. Có điều hai ngày qua là kiêng kị lo lắng cho cơ thể em, nhưng xem ra lại khiến em hài lòng, quả đúng.”







      Giọng Trầm Ngang nhàng, như bàn tay vuốt ve làn da, khiến da gà lập tức nổi khắp núi đồi.







      định mở miệng giải thích nhưng Trầm Ngang dùng ngón tay đặt lên môi .







      Tư thế này, đặc biệt ái muội.







      “Vào thời khắc này, mọi lời đều là thừa thãi.”







      dạy như vậy.







      ----- ta là đường phân cách hài hòa -------------------------

    4. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 54







      Trầm Ngang quả nhiên có giữ sức lực lại, sáng hôm sau Mộc Mộc tựa như mảnh đất bị cày cấy quá mức, mệt mỏi rã rời, gần như bị Trầm Ngang ôm lên máy bay.







      Ở khoang hạng nhất, Mộc Mộc vừa nằm xuống liền ngủ, mơ mơ màng màng cảm giác thấy có người đắp chăn cho . Tấm chăn mềm mại ấm áp khiến cho cảnh trong mơ của vô cùng tuyệt vời.







      Khi tỉnh táo lại, Mộc Mộc phát đầu mình tựa vào vai Trầm Ngang.







      xem tạp chí, tập trung nhìn chăm chú, chiếc mũi cao thẳng, cái cằm đẹp đẽ quyến rũ như hố đen, lẳng lặng hấp dẫn vạn vật.







      ông chú chất lượng tuyệt đỉnh này về sau thuộc về ư? Mộc Mộc có chút hốt hoảng, phải nằm mơ chứ?







      “Mặc dù có sắc đẹp, nhưng có nhiều sắc đẹp hơn nữa cũng đủ no bụng.” Trầm Ngang gấp tạp chí lại, đưa cho hộp cơm, bên trong là thịt bò mềm được cắt thành những miếng : “Bữa sáng chưa ăn, chắc chắn bây giờ em đói lắm.”







      Mộc Mộc cảm khái, ông chú quả nhiên ông chú, quan tâm chu đáo đến mức sắp vượt qua cả cha mình.







      Mộc Mộc ăn miếng thịt bò được chú Trầm cắt cẩn thận, hỏi: “ vừa xem gì thế, sao lại tập trung như vậy.”







      “Tối qua bệnh tình của Phó lão gia đột nhiên trở nên trầm trọng, bác sĩ ông ấy trong tình trạng nguy kịch. Đa số vợ con cháu chắt đều tụ tập ngoài cửa, khóc lóc thảm thiết, bà bốn bà năm ghét nhau lâu, chồng chất mâu thuẫn, nhịn được cãi nhau, bị phóng viên chụp được.” Trầm Ngang bình tĩnh thuật lại nội dung tờ tạp chí.







      ràng là vừa đọc tạp chí tài chính và kinh tế, sao lại nghe giống như tạp chí lá cải vậy.” Mộc Mộc tò mò.







      Hơn nữa, bình thường luôn nghiêm túc quy củ như Trầm Ngang khi thuật lại những tin đồn này lại hề cảm thấy phản cảm, trái lại lại cảm thấy cuốn hút.







      Mộc Mộc tự thấy bản thân xong rồi, bây giờ e chừng nhìn Trầm Ngang WC Mộc Mộc cũng thấy cuốn hút.







      bị Lưu Vi Vi và An Lương đồng hóa.







      “Nếu vậy, cuộc đấu tranh trong công ty chẳng phải càng trở nên kịch liệt hay sao?” Mộc Mộc đột nhiên nghĩ đến điểm quan trọng.







      “Bây giờ chúng ta nên làm gì?” đợi Trầm Ngang trả lời, Mộc Mộc bắt đầu cúi đầu suy nghĩ biện pháp, tuy rằng kinh nghiệm trong lĩnh vực chính trị của căn bản chưa đủ, nhưng cảm thấy khi người là phải cố gắng hết sức để giúp người đó giải quyết vấn đề.







      “Bây giờ có chuyện quan trọng nhất phải làm ngay lập tức.” Trầm Ngang nghiêm túc .







      “Chuyện gì?” Mộc Mộc ngồi ngay ngắn lắng nghe.







      “Về nhà ngủ.”







      “......”







      Ông chú này quả nhiên biết cách phá hủy dòng cảm xúc, Mộc Mộc khinh bỉ.







      Ngôi nhà mà chính là ngôi nhà mới của họ, sau khi vào Mộc Mộc liền phát đồ đạc trong nhà trọ của đều được chuyển hết đến đây.







      thần tốc quá.” khỏi cảm khái, đột nhiên nghĩ đến chuyện.







      Muốn chuẩn bị hết thảy cũng phải mất tuần, chẳng lẽ tuần trước Trầm Ngang biết nhất định đồng ý chuyển đến sống cùng ư?







      Nghĩ sâu hơn chút, chẳng lẽ tuần trước biết ăn sao?







      Mộc Mộc nghi ngờ cẩn thận quan sát sắc mặt Trầm Ngang, nhưng phát ra sơ hở gì -- đương nhiên, nếu thực lộ ra sơ hở phải là Trầm Ngang nữa!







      lại dùng thủ đoạn với , nhưng hề thấy tức giận. Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, hiểu rằng -- ít nhất Trầm Ngang hại .







      Hiểu được điểm này, vậy là đủ rồi.







      Hai người tin tưởng lẫn nhau, đây là khởi đầu tốt của mối quan hệ.







      Mộc Mộc tin chắc rằng, cuộc sống cùng rất vui vẻ, nhưng nếu có điểm này tốt hơn -- trong phòng mới chứa đầy búp bê màu hồng, nhìn thoáng qua chẳng khác nào căn phòng của bé 14 tuổi cả.







      nghĩ em là trẻ con à?” Mộc Mộc cảm khái.







      con thời nay thích gì.” Rốt cuộc Trầm Ngang cũng có lĩnh vực am hiểu.







      Mộc Mộc cầm tai nghe hell kitty mày hồng lên nhìn, cảm thấy da gà nổi khắp người: “ như vậy khiến em cảm thấy có sở thích nhi đồng á.”







      gì, đều quyết định ở em.” Trầm Ngang vào bếp, bắt đầu nấu ăn.







      Dựa theo câu này, Mộc Mộc chợt nghĩ, nếu qua đời trước, chẳng phải Trầm Ngang trở thành người xác chết ư?







      Da gà vừa chìm xuống lập tức lại nổi lên.







      Sau khi quay lại công ty, Mộc Mộc chính thức trở thành thư ký riêng độc quyền của Trầm Ngang, bắt đầu cố gắng hết sức vì cống hiến.







      Đương nhiên, địa điểm cống hiến chỉ ở công ty, mà còn ở giường.







      May mà Trầm Ngang luôn thể tình cảm cá nhân ở công ty, cho dù ở nhà nhiệt tình nóng bóng với đến cỡ nào, khi đến công ty, luôn trưng ra bộ dáng cấm dục.







      Loại tương phản trời vực này trái lại càng khiến cho Mộc Mộc dục hỏa đốt người, mỗi ngày ở công ty đều muốn trêu chọc Trầm Ngang.







      Quan hệ của hai người rất nhanh bị Tần Hồng Nhan nhìn thấu.







      “Hai người cuối cùng làm.” Vào bữa trưa, Tần Hồng Nhan thẳng thắn .







      Đây là câu khẳng định, phải là câu nghi vấn.







      Mộc Mộc suýt nữa bị nghẹn hạt sen mà hy sinh.







      “Làm sao biết?” Mộc Mộc kinh hãi.







      Là Tần Hồng Nhan có luyện hoả nhãn kim tinh hay là mặt ra thế?







      “Nhìn là biết.” Tần Hồng Nhan cảm thấy đây là điều đương nhiên.







      “Là người tôi có hương vị phụ nữ ư?” Đôi mắt Mộc Mộc long lanh.







      Tần Hồng Nhan liếc Mộc Mộc: “ nghĩ nhiều rồi, tôi nhìn bộ dáng Trầm Ngang là biết.”







      Mộc Mộc hiểu: “Nhìn dáng vẻ của ấy á? Nhưng cũng phải là lần đầu tiên của ấy mà.”







      Tần Hồng Nhan kiên nhẫn giải thích: “Sau lần công tác này về, bộ dáng cấm dục của ta càng thêm ràng. Cho nên, chắc chắn ở nhà ta cùng ‘chơi’ rất vui vẻ.”







      Mộc Mộc thầm nghĩ, hai người bọn họ quả chơi rất vui vẻ.







      Nhưng mà tạm gác việc riêng của bọn họ sang bên , Mộc Mộc hỏi vấn đề khác: “Tại sao lại là người của Phó Lỗi thế?”







      Tần Hồng Nhan hỏi lại: “Tôi được Phó Lỗi tay đề bạt lên, xem tôi có thể làm người của ông ta được ?”







      “Nhưng ông ta có thể dạy dỗ đứa con như Phó Dịch Phong, chắc chắn ông ta cũng tốt hơn con mình là bao, vì loại người này cống hiến có đáng ?” Mộc Mộc thầm dụ dỗ.







      “Tôi cũng phải là giáo viên đạo đức, quan tâm nhân phẩm của bọn họ làm gì, tôi chỉ quan tâm lợi ích của bản thân mà thôi.” Tần Hồng Nhan thản nhiên trả lời.







      muốn ích lợi gì Trầm Ngang cũng có thể cho mà.” Mộc Mộc chưa từ bỏ ý định.







      “Nhưng tôi thích thân thiết quá mức với người nhà họ Trầm.” Nữ vương Tần Hồng Nhan lại tái xuất giang hồ: “Tôi đứng ngoài cuộc rồi, cho nên mãi mãi đứng ngoài cuộc. Hơn nữa đáng lẽ nên quan tâm tại sao Trầm Ngang lại đứng bên Phó Miểu chứ phải tại sao tôi lại đứng bên Phó Lỗi, hiểu chưa?.”







      có ý gì?” Mộc Mộc hiểu.







      Tần Hồng Nhan đứng dậy: “Vấn đề này dừng ở đây, cần thảo luận nữa.”







      Mộc Mộc chỉ có thể bỏ cuộc, nhưng trong lòng vẫn tồn tại nghi hoặc.







      Tần Hồng Nhan phải là người nhiều, cách khác mỗi câu mỗi từ của ấy đều có hàm nghĩa nhất định.







      Rốt cuộc những lời này có ý gì?







      Mộc Mộc cũng phải là người thích cất giấu, buổi tối đợi Trầm Ngang làm về liền hỏi: “Tại sao lại đứng bên phía Phó Miểu thế?”







      “Tại sao đột nhiên em lại hỏi câu này?” Trầm Ngang hỏi lại.







      Mộc Mộc lập tức kể lại cuộc đối thoại của và Tần Hồng Nhan vào buổi trưa cho nghe.







      “Làm sao có nhiều câu hỏi như vậy?” Trầm Ngang : “Giống như em, chẳng lẽ cũng phải có lý do?”







      Mộc Mộc nghĩ ngợi, bắt đầu hỏi câu hỏi khác: “Tại sao lại em?.”







      “Bởi vì em là Lâm Mộc Mộc.” Đây là câu vô nghĩa nhất nhưng tuyệt đối là câu trả lời sai.







      Mộc Mộc còn suy nghĩ, : “ cách khác, sở dĩ phải giúp Phó Miểu là vì ông ta là Phó Miểu?”







      Lời này vừa ra, cả hai người đồng thời cùng ngây người, da gà rơi hết xuống giường.







      Lời này cứ như Trầm Ngang và Phó Miểu có quan hệ mập mờ vậy.







      Tuy rằng Mộc Mộc muốn tìm hiểu thêm nhưng ý của Trầm Ngang vẫn muốn quan tâm đến việc này.







      “Vậy em nên quan tâm chuyện gì?” Mộc Mộc hỏi.







      Trong nhà có thuê người giúp việc, hai người sau khi tan sở phần lớn thời gian đều ăn ở ngoài, thỉnh thoảng Trầm Ngang xuống bếp, do vậy Mộc Mộc cảm thấy bản thân cần làm gì cả.







      “Chuyện em nên quan tâm chỉ có thôi.” Khi lời này, Trầm Ngang dùng ánh mắt chỉ chỉ về phía giường.







      “Về phương diện này em thành thạo rồi.”







      Câu này của Mộc Mộc phải là giả, trải qua dạy dỗ hết lòng của Trầm Ngang, kiến thức về phương diện kia của càng ngày càng tăng, còn có thể học biết mười, ngay cả chính cũng thấy bản thân mình là trẻ dễ dạy.







      “Thành thạo?” Trầm Ngang cười đến run người, đôi mắt lập tức sáng lên: “Tối qua chỉ đổi tư thế mới mà em chịu được rồi.”







      Nghe vậy, mặt Mộc Mộc tựa như bị phun sơn màu đỏ, cực kỳ đỏ chói.







      sao, làm nhiều quen, rất tin tưởng vào khả năng em.”







      xong câu này Trầm Ngang liền tấn công Mộc Mộc, dốc lòng dùng cơ thể mình giúp luyện thành thạo phương diện kia. Cho đến khi mệt mỏi nhắm mắt, Mộc Mộc mới phát , Trầm Ngang vẫn chưa trả lời câu hỏi của .







      Ngày hôm sau, Mộc Mộc xoa cái eo đau nhức bước vào công ty.







      Tuy và Trầm Ngang sống chung, nhưng muốn tạo ra nhiều tin đồn trong công ty, vì thế Mộc Mộc chủ động cầu Trầm Ngang mỗi sáng cách công ty đoạn thả xuống.







      Nhìn cửa thang máy sắp đóng, đột nhiên có bàn tay ngăn lại, sau đó hai cánh cửa tự động mở ra.







      Mộc Mộc ngẩng đầu lên nhìn -- là Phó Dịch Phong.







      lập tức lui vào góc thang máy, cả người hình thành tư thế đề phòng.







      tưởng tôi có ý với à?” Phó Dịch Phong hừ lạnh.







      Đương nhiên, sau khi hừ lạnh quên xoa xoa khóe miệng bị Trầm Ngang đấm rách.







      có càng tốt, bị người như để ý mới thảm.” Mộc Mộc cũng hừ lạnh đáp lại.







      bị trai bao Trầm Ngang để ý, phải càng thảm hại hơn sao?” Phó Dịch Phong phản kích.







      “Trầm Ngang chững chạc chín chắn, sao lại là trai bao?” Mộc Mộc phục: “Tôi thấy mới là trai bao!”







      “Dựa vào phụ nữ để ngồi lên vị trí Tổng Giám đốc, phải trai bao là gì?” Đôi mắt Phó Dịch Phong híp lại khinh thường.







      “Ý là gì?” Mộc Mộc hiểu.







      “Chuyện này chỉ có người nhà chúng tôi biết, lại , việc xấu trong nhà thể truyền ra ngoài, muốn muốn biết, tự mình tìm hiểu .” Phó Dịch Phong ra vẻ bí .







      Mộc Mộc còn muốn hỏi tiếp nhưng đúng lúc này thang máy mở cửa, Phó Dịch Phong có cho cơ hội hỏi chuyện, ngẩng đầu hất cằm ra ngoài.







      Chỉ để lại Mộc Mộc với bụng nghi ngờ.

    5. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 55







      Mộc Mộc vốn là người biết giấu diếm tâm , buổi sáng thừa dịp đưa công văn cho Trầm Ngang, ngừng quan sát khuôn mặt , nhìn đến mức con cáo già Trầm Ngang cũng phải xấu hổ.







      “Mộc Mộc, em có thể cho biết, em muốn tìm gì mặt ?” hỏi.







      Mộc Mộc là bé thẳng thắn: “Em nhìn xem có tố chất làm trai bao .”







      Trầm Ngang suýt nữa phun luôn cả ngụm cà phê vừa mới uống, nhưng dù sao cũng là lão tướng kinh nghiệm sa trường đầy mình, cố gắng hồi phục tâm trạng hỏi: “Tại sao em lại đột nhiên có ý tưởng này?”







      Mộc Mộc đương nhiên hề che giấu, lập tức kể lại cuộc đối thoại của và Dịch Phong cho Trầm Ngang nghe.







      Trầm Ngang tỉnh bơ, vừa ký công văn vừa : “Cậu ta ghen tị với .”







      “Ghen tị vì đẹp trai hơn sao?” Nhưng Mộc Mộc thấy khả năng này lớn, bởi vì bộ dáng của Phó Dịch Phong cũng tính đến mức phải xin lỗi người xem, hẳn là có tâm lý biến thái như vậy.







      Trầm Ngang ngẩng đầu nhìn , lập tức hoa bay đầy trời: “Là ghen tị vì có được em.”







      Mộc Mộc hoàn toàn ngây người.







      Rốt cuộc bắt đầu từ khi nào học được kỹ năng tán bất cứ lúc nào, bất cứ khi nào thế nhỉ?







      Sau khi hợp lại với Trầm Ngang, biết vì sao Mộc Mộc lại muốn giấu mẹ mình. Mà tối nay sau khi tan sở, Trầm Ngang bỗng dưng lái xe về chung cư Thịnh Nguyên như thường lệ mà lại lái xe đến nhà ba mẹ .







      đâu vậy?” Mắt thấy khoảng cách đến nhà mình càng lúc càng gần, Mộc Mộc lo lắng hỏi.







      “Mẹ em bảo chúng ta về nhà ăn bánh bao.” Trầm Ngang giải thích.







      “Nhưng tại sao em biết!” Mộc Mộc kinh ngạc.







      “Buổi chiều mẹ em có gọi điện nhờ với em, quên mất.” Trầm Ngang thản nhiên trả lời.







      “Hai người sau lưng em làm bao nhiêu chuyện rồi? Đừng thân thiết đến mức lưu số điện thoại của mẹ em thành phím tắt đấy!” Mộc Mộc có chút giận dỗi.







      “Ủa, sao em biết?”







      Mộc Mộc cảm thấy sắp điên rồi.







      Rốt cuộc cũng đến dưới nhà , cho dù Trầm Ngang dỗ như thế nào Mộc vẫn chịu lên.







      “Sắp làm mẹ rồi, sao tính khí vẫn giống trẻ con vậy?” Trầm Ngang thở dài.







      mới sắp cha á.” Mộc Mộc vặn lại.







      ? Vậy đêm nay trở về phải sắc thuốc tẩm bổ thân thể cho em thôi.”







      Nhìn Trầm Ngang cười ý, Mộc Mộc lại thấy tự đào hố chôn mình.







      Hai người giằng co bỗng bà Trần hơn tám mươi tuổi từ tầng ba xuống, híp đôi mắt viễn thị nhìn Mộc Mộc lúc lâu, sau đó cười : “Đây phải là Mộc Mộc con Hiền Thục sao? Cháu về nhà bao lâu rồi?”







      Mộc Mộc đập cái tay Trầm Ngang kéo mình, nghiêm chỉnh : “Bà Trần, cháu làm rồi, gần đây hơi bận nên cháu mới ít về nhà ạ.”







      Sau đó bà Trần nhanh chóng chuyển toàn lực chú ý sang Trầm Ngang, quan sát lúc, cuối cùng vỗ chân : “Bà còn tưởng là ai, đây chẳng phải chú hai của cháu sao?”







      Nhìn mặt Trầm Ngang đen thành mặt Trương Phi, Mộc Mộc cười rũ rượi.







      Dù sao Trầm Ngang cũng là Trầm Ngang, cho dù trời có sập xuống cũng tỏ ra bình tĩnh, vội vàng giải thích với bà Trần: “Bà à, cháu phải chú hai của Mộc Mộc, cháu là lãnh đạo của ấy.”







      Bà Trần vừa nghe thấy hai từ ‘lãnh đạo’ liền sáng mắt, vội hỏi: “Lãnh đạo à, lãnh đạo vất vả quá, lãnh đạo đến thị sát công tác phải ? Vừa hay ống nước nhà tôi mới bị rò rỉ ba ngày, lãnh đạo vào xem giúp tôi với.”







      Lần này Mộc Mộc cười đến lăn ra đất.







      Lãnh đạo Trầm Ngang phải là vạn năng, sửa chữa ống nước lãnh đạo làm được, nhưng lãnh đạo vẫn giúp bà Trần gọi điện thoại kêu người tới sửa, hai ba câu là xong.







      Nghe tháng sau, bà Trần luôn tung hô chính phủ tốt, lãnh đạo tốt, đảng cộng sản vô cùng tốt.







      Chuyện đó đương nhiên sau, bây giờ tạm thời nhắc tới. Mộc Mộc cười lăn lộn bỗng gặp mẫu hậu đại nhân xuống lầu mua dấm, lập tức phê bình: “Từ mẹ dạy con thế nào, là con phải nết na thùy mị. Tại sao con noi theo tấm gương tốt của mẹ hả?. Giờ ở trước mọi người cười đến như vậy, còn ra thể thống gì?”







      Mộc Mộc thầm oán -- ngày xưa ba giấu trăm ngàn làm của riêng mà mẹ cũng cầm dao phay rượt ba, cái này mà gọi là tấm gương tốt á?







      Có điều dám ra lời này -- nếu người bị dao phay rượt chính là chính .







      Tuy rằng Mẹ Mộc Mộc đối xử Mộc Mộc như mùa đông tàn khốc, nhưng lại đối xử Trầm Ngang như mùa xuân ấm áp, xoay người nồng nhiệt chào đón lên lầu.







      Trong nhà Ba Mộc Mộc nấu xong bánh bao bưng lên bàn, mọi người ngồi quây quần lại, bắt đầu ăn bánh bao nóng nổi.







      Mẹ Mộc Mộc nhiệt tình mời mọc: “Tiểu Trầm à, cầm lấy , nếm thử xem tay nghề bác thế nào.”







      Ba Mộc Mộc thầm rơi lệ: ràng bánh bao do tui làm tất, bà chỉ chạy xuống lầu mua chai dấm mà thôi, sao mới đó trở thành tác phẩm của bà rồi hả?







      Trầm Ngang là người thức thời, đối với ‘tay nghề’ của mẹ Mộc Mộc khen ngợi ở mức vừa phải, lộ liễu nhưng khiến cho người nghe hạnh phúc, Mẹ Mộc Mộc vô cùng thích thú, ăn nhiều hơn so với bình thường vài cái bánh bao.







      Mộc Mộc liếc mắt nhìn, cảm thấy đây chính là cảnh “Mẹ vợ xem con rể, càng xem càng vừa lòng” trong truyền thuyết.







      lâu sau, đề tài cuộc chuyện bỗng chuyển tới người .







      “Mộc Mộc nhà bác cái gì cũng tốt, chỉ hơi ngốc ngếch, thích cái gì hay ghét cái gì, người khác liếc mắt cái cũng nhìn ra được.” Mẹ Mộc Mộc chỉ tiếc rèn sắt thành thép.







      Lại bà là người nổi tiếng sắc sảo trong giới mạt chược, cho dù là cầm trúng thẻ bài xấu cũng có thể cười như trăm hoa đua nở, hoặc cầm được thẻ bài tốt bà cũng có thể khóc như mưa.







      Tại sao con của bà thể kế thừa được truyền thống vẻ vang này nhỉ?







      “Cháu thích ấy đơn thuần như vậy, vui buồn hờn giận đều lên mặt, như vậy cháu cần phải đoán.” Trầm Ngang vừa vừa nhìn Mộc Mộc.







      Cách tầng hơi nóng từ dĩa bánh bao, ánh mắt dịu dàng như sương mềm.







      Trái tim Mộc Mộc như cá bị mắc lưới, đập dữ dội.







      Ăn xong bánh bao Trầm Ngang lập tức bị Ba Mộc Mộc lôi đánh cờ vây, Mộc Mộc rửa bát trong bếp. Mẹ Mộc Mộc biết vào từ khi nào, : “Thằng bé đối với con có tốt ?”







      Đây là lần đầu tiên Mộc Mộc và mẫu hậu đại nhân chuyện về bạn trai của mình, Mộc Mộc cảm thấy có chút ngượng ngùng: “Dạ cũng tạm tạm.”







      “Cũng tạm tạm? Con tham quá đấy.” Mộc Mộc bình luận: “Theo mẹ thấy Tiểu Trầm đối xử với con rất tốt, con đừng cả ngày đều nghĩ đến Lục Ngộ nữa.”







      Mộc Mộc đáp, vùi đầu vào rửa bát.







      “Mẹ biết con thích mẹ can thiệp vào cuộc sống tình cảm của con, nhưng phận làm cha mẹ sao có thể lo lắng cho con mình chứ? Ba mẹ ăn muối so với con ăn cơm còn nhiều hơn, nhìn thấy nhiều chuyện nên đương nhiên biết chuyện gì tốt nhất cho con. Sở dĩ mẹ phản đối chuyện con và Lục Ngộ, là vì ngoài lý do sức khỏe của thằng bé tốt ra, còn có lý do khác quan trọng hơn, đó là hai đứa còn quá trẻ, chưa đủ trưởng thành để tự xử lý chuyện tình cảm nên rất dễ làm tổn thương lẫn nhau. Mà Trầm Ngang chín chắn chững chạc, có thể bù đắp thiếu sót ở phương diện này của con. Hai người các con, chính là trời sinh đôi.”







      Đây là lần đầu tiên Mẹ Mộc Mộc dùng giọng hiền hậu của người mẹ chuyện với Mộc Mộc.







      Mộc Mộc nhất thời có chút quen, thoáng nghĩ ngợi rồi hỏi: “Vậy nếu ấy bắt nạt con làm sao bây giờ?”







      Mẹ Mộc Mộc rửa dao, nghe vậy lập tức chém dao xuống thớt, cả người tỏa ra hơi thở của nữ tử hán mạnh mẽ.







      “Mẹ lấy dao chém chết cậu ta.”







      Đây mới là người mẹ thực của , Mộc Mộc cuối cùng cũng tin mẫu hậu đại nhân bị ma quỷ nhập vào.







      Sau khi về nhà, Mộc Mộc tắm gội xong rồi sấy tóc, Trầm Ngang tới cầm máy sấy trong tay , vừa giúp sấy tóc vừa hỏi: “Hôm nay em và mẹ ở trong phòng bếp thầm to rất lâu, là về chuyện gì vậy?”







      Trầm Ngang đặc biệt thích mái tóc của , mỗi lần gội đầu xong xung phong nhận việc giúp sấy tóc.







      luồn tay vào mái tóc đen mượt, loại cảm giác mát mẻ mềm mại này khiến người ta thoải mái. Nếu trái tim cũng có lỗ chân lông, vậy tất cả các lỗ chân lông lúc này đều nở ra.







      Động tác của dịu dàng khéo léo, hề làm đau . Ngón tay nhàng lướt qua da đầu tạo ra cảm giác thoải mái.







      hưởng thụ phục vụ của, cũng hưởng thụ cảm giác mỗi ngày được ở cạnh .







      Mộc Mộc thầm nghĩ, có lẽ mẫu hậu đại nhân đúng, chính là trời sinh đôi.







      Cho nên mới gặp nhau, cho nên mới nhau.







      Nhưng ra những lời này, miễn cho lại kiêu ngạo.







      “Mẹ em với em, nếu bắt nạt em, mẹ em tuyệt đối tha cho .”







      Trong tiếng máy sấy ồn ào, Trầm Ngang đen tối thổi nhiệt vào tai : “Lúc khác đương nhiên dám bắt nạt em, nhưng khi ở giường, thể bắt nạt em.”







      Mộc Mộc vừa tắm xong toàn thân hồng như tôm luộc, nghe xong lời này, lập tức đỏ như tôm sốt cà chua.







      ...... Ba câu rời được nghề chính.” Mộc Mộc phỉ nhổ.







      “Ồh! Hóa ra em cảm thấy nghề chính của là làm chuyện kia?” Trầm Ngang tức khắc nắm chặt câu lỡ lời của Mộc Mộc, hạ giọng thầm, tạo ra vô số hàm ý.







      Giọng này, thái độ này khiến cho người đối diện đỏ tai, chứ đừng tới Mộc Mộc phải tự mình đối mặt.







      Mộc Mộc cảm thấy sắp nghẹt thở.







      Để sống sót, giơ tay muốn đẩy ra, nhưng suy nghĩ này vừa lên trong đầu liền bị Trầm Ngang nhìn thấu, kết quả bị đẩy ngã xuống giường.







      Khăn trải giường mới được dì giúp việc thay sáng nay, cả giường tràn ngập hương thơm nắng mai, khiến cho người ngửi như lạc vào thiên thiên tươi đẹp. nằm ngửa nhìn Trầm Ngang, nhìn ánh đèn màu cam phía sau , nhìn khuôn mặt mờ ảo nét trong bóng tối của .







      Riêng chỉ có ánh mắt , chứa vô hạn tình ý, như sợi dây tình cuốn lấy .







      Cuốn lấy cơ thể , cuốn lấy linh hồn .







      cúi người, cởi đai áo tắm của , từ từ kéo xuống, từ cổ đến ngực, cho đến phía dưới.







      Khi lưỡi tiến vào, cả người Mộc Mộc như bị điện giật cứng ngắc.







      mềm mại nơi lưỡi tựa như nơi mềm mại trong lòng , đó là trời sinh đôi, ăn khớp chặt chẽ.







      Mà khi sung sướng nhất luôn kèm theo đau khổ.







      Mộc Mộc nắm chặt khăn trải giường. Ánh mặt trời bị vò nát, hai người rời xa ánh sáng, bước vào địa ngục đen tối.







      Nơi đó có ham muốn mãnh liệt nhất.







      cùng nhau hưởng thụ, cam tâm tình nguyện.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :