1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nghịch Thiên Ngự Thú Sư - Thất Nguyệt Điềm (46)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 3: Người đó có tư cách

      Edit:Zi
      Hạ Hàn thành ở phía đông núi Linh Lung, nhờ có Nam Ngưng học viện cùng với núi Linh Lung mà Hạ Hàn thành quanh năm phi thường náo nhiệt, đặc biệt là thời điểm này mỗi năm, Nam Ngưng học viện chiêu sinh, những người trong từ mười đến mười bốn tuổi đều tề tụ đến Nam Ngưng học viện báo danh, tham gia khảo hạch, mặc kệ có bao nhiêu người, mỗi năm Nam Ngưng học viện chỉ tuyển nhận ba trăm người.

      Đỏ đậm thân ảnh chậm rãi qua đường cái náo nhiệt, qua cái chợ, rốt cuộc cũng dừng bước, nhìn thấy hàng dài hơn trăm người ở trước mặt, Quân Mộ Khuynh thở phào nhõm, hôm nay là ngày cuối cùng, nàng cũng phải là người thất tín.

      “Tiểu Khuynh, ngươi rốt cuộc tới! Ngươi báo danh chưa?” Thanh sinh động đột nhiên vang lên, Quân Mộ Khuynh quay đầu liền thấy Bạch Tử Kỳ hoạt bát tươi cười.

      “Còn chưa.” Nàng vừa tới, sao có thể báo danh được.

      “Vậy ngươi nhanh , ta vừa mới báo danh xong, ngươi chắc vẫn chưa có chỗ ở nhỉ, ta ở đây chờ ngươi, đợi lát nữa ta dẫn ngươi chỗ ta ở tạm.” Bạch Tử Kỳ cười , ba ngày trước tiểu Khuynh rời mình, nàng còn tưởng rằng tiểu Khuynh tới kịp buổi báo danh, biết nàng dùng vũ khí bí mật gì mà tới kịp, thực là tốt quá.

      “Cảm ơn.” xong, Quân Mộ Khuynh hướng tới phía sau hàng dài đến, nàng còn định tìm chỗ ở trước, tại cần nữa rồi, nàng tại nàng còn có khoảng tiền vốn định để dành để mua nạp giới, năm vạn tinh thạch nàng để lại cho đại ca, mười vạn mỏ tinh nàng còn chưa có tìm Ngọc Phác đổi tiền mặt, thoáng cái, nàng lại trở thành kẻ nghèo.

      Bạch Tử Kỳ kiên trì đứng bên đợi Quân Mộ Khuynh, nàng thực rất muốn biết Quân Mộ Khuynh là cấp bậc gì, cái đấu kỹ ngày đó mình chưa gặp qua bao giờ, chẳng lẽ là tiểu Khuynh tự mình sáng tạo ra sao?

      Rốt cuộc cũng đến lượt của Quân Mộ Khuynh, mấy lão sư ghi tên tân sinh báo danh sau khi nhìn thấy Quân Mộ Khuynh, đều sửng sốt, bọn họ kinh ngạc nhìn Quân Mộ Khuynh, dám tin đời này có tồn tại người có tóc đỏ hồng con ngươi, cho dù đường lớn có rất nhiều người có con ngươi có màu sắc khác, nhưng cả tóc lẫn mắt đều là màu đỏ chưa có nghe qua.

      “Vì sao Long Thiên đại nhân mấy ngày nay đều canh giữ ở cửa học viện?” trong bốn lão sư vừa ghi ghi chép vừa nghi ngờ hỏi.

      “Hình như là chờ ai đó.” Lão sư bên cạnh giọng trả lời, cũng biết là ai có thể có tư cách làm Long Thiên đại nhân chờ ở cửa học viện mấy ngày nay.

      “Hẳn là Xích Quân.”

      Quân Mộ Khuynh sửng sốt chút, lãnh đạm đưa lên thiếp bao danh, cánh môi khẽ mở: “Quân Mộ Khuynh.” Nàng nhận thức người này, chính là trong những người đến Phù Trấn hôm đó.

      đợi nàng? Còn chờ tới mấy ngày? lo lắng mình đến à?

      “Cái gì?” lão sư đối diện Quân Mộ Khuynh đứng bật dậy, mặt lộ châm chọc: “Ngươi sao lại đến Nam Ngưng học viện?” lão sư lấy lại tinh thần, mặt mang thêm mấy phần tức giận, Nam Ngưng học viện là đấu kỹ học viện, mà đại danh của Quân Mộ Khuynh ai ai mà biết? người có nguyên tố, đến Nam Ngưng học viện chính là sỉ nhục.

      Thượng Quan Cung lần này là người phụ trách chiêu sinh, tại sao có thể chiêu đệ tử như vậy đến Nam Ngưng học viện?

      “Vì sao thể, đây ràng là thiệp mời của các ngươi.” Quân Mộ Khuynh lạnh nhạt nâng mí mắt lên, đối diện với vẻ mặt giận dữ của Thượng Quan Cung, thanh chút gợn sóng.

      Quân Mộ Khuynh!

      Mấy học sinh đứng ở phía sau chờ báo danh, sau khi kinh ngạc mặt lộ ra vẻ châm chọc, thanh danh Quân Mộ Khuynh sớm truyền xa, chỉ là sợ thế lực của Quân gia, chẳng ai mà thôi, bất kể là ai ở đây đều biết ràng, Quân Mộ Khuynh là hạng người gì, đó chính là kẻ ngu ngốc vô năng, nhà Quân Ly có ba thiên tài, vì người ngu ngốc mà toàn bộ bị đuổi đến Phù Thủy trấn, bị người ta khi dễ mà dám đánh trả, tất cả cũng bởi vì kẻ vô năng ngu ngốc này.

      “Quân Mộ Khuynh, nơi này là Nam Ngưng học viện, là đấu kỹ học viện, ngươi có tư cách gì đến?” Thượng Quan Cung ngạo nghễ ngửa đầu, chẳng thèm ngó tới.

      “Thử chút chẳng phải biết ta có tư cách hay sao?” Quân Mộ Khuynh chau chau mày, như là nghe được lời ám chỉ của Thượng Quan Cung, chỉ chỉ viên đá trong suốt óng ánh bên cạnh.

      Nàng có tư cách? Vậy ai có tư cách?

      Thượng Quan Cung châm chọc hừ tiếng, khinh thường : “Ngươi mau chóng rời , bằng tự rước lấy nhục.” Phế vật thể ngưng tụ đấu kỹ có gì tốt để kiểm tra, thiệp mời của nàng rốt cuộc là ở đâu ra? Tên ngu ngốc này sao có thể có được?

      “Đúng vậy, ngươi mau , đừng cản trở người khác báo danh.” Nữ tử đứng phía sau Quân Mộ Khuynh kêu gào cao ngạo như chim công, châm chọc nhìn đỏ đậm bóng lưng trước mặt.

      “Xác định?” Quân Mộ Khuynh tính cho bọn cơ hội cuối cùng, dù sao nàng đáp ứng người nào đó là vào Nam Ngưng học viện, hơn nữa mấy ngày nay đều đợi mình, bất quá nhìn tình huống trước mắt xem ra người kia có dạy dỗ tốt thủ hạ của mình.

      nhanh lên, Nam Ngưng học viện chào đón ngươi.” Thượng Quan Cung phất tay cái, vẻ mặt kiên nhẫn, người như vậy xứng tiến đến Nam Ngưng học viện.

      Bạch tử Kỹ tức giận giậm chân cái, cuối cùng kiên định tới bên người Quân Mộ Khuynh: “Lão sư, ta có thể làm chứng, tiểu Khuynh là đấu kỹ sư.” Bạch Tử Kỳ khẩn trương chống lại đôi mắt của Thượng Quan Cung, bọn họ đều sai rồi, tiểu Khuynh ràng là hệ hỏa đấu kỹ sư, chiêu khắp bầu trời hỏa vũ kia, chẳng lẽ là ảo giác sao? Những người này biết thực lực của người ta, luôn tự coi người khác, đúng là chẳng hay ho gì.

      Quân Mộ Khuynh liếc mắt nhìn người bên cạnh, con mắt băng lãnh có chút nhu hòa, Bạch Tử Kỳ sợ vì giúp mình mà bị mất tư cách vào Nam Ngưng học viện sao? Ba ngày trước nàng phải rất khẩn trương muốn vào sao? Sao giờ lại giúp nàng?

      “Hừ! Ngươi làm chứng? Nhân gia người ta cũng chưa gì, ngươi có tư cách gì làm chứng?” nữ tử đứng phía sau Quân Mộ Khuynh bất mãn hừ , nhìn huy chương cổ áo Bạch Tử Kỳ, nàng càng thêm cao ngạo.

      “Ngươi…” Bạch Tử Kỳ tức giận đỏ cả mặt, cũng biết nên phản bác như thế nào, nàng sốt ruột lắc lắc cánh tay Quân Mộ Khuynh.

      Quân Mộ Khuynh cúi đầu vuốt ve Hỏa Liêm ngủ say, xoay người ly khai: “Người của Nam Ngưng học viện quả nhiên là vô lễ vô tri ngốc nghếch!” thanh cuồng vọng đạm mạc vang lên, mấy lão sư bên cạnh Thượng Quan Cung sắc mặt lúc xanh lúc trắng, trong nháy mắt con tức giận xông lên đầu.

      Tất cả mọi người đều hít hơi, khẩn trương nhìn sắc mặt mấy vị lão sư, trái lại thiếu nữ vẫn châm chọc Quân Mộ Khuynh kia, mặt lộ ra mạt tươi cười.

      “Quân Mộ…”

      “Chờ chút.” thân ảnh nhanh chóng thoáng qua, Long Thiên đứng ở trước mặt Quân Mộ Khuynh, cẩn thận quan sát nàng: “Ngươi sao biết mấy chữ này?” chờ cả tháng trời, vẫn thấy bóng dáng Xích Quân kia đâu, lão đầu tử phải là bị người ta gạt ?

      Quân Mộ Khuynh lẳng lặng nhìn Long Thiên, trong mắt thoáng qua mạt tiếu ý, khóe miệng giơ lên.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 4: Phong mang vừa lộ ra

      Trước Chọn chương Sau Edit: Zi “Tất cả những người ở Phù Thủy trấn đều biết.” Quân Mộ Khuynh kiên nhẫn , người cũng tới, cũng báo danh, nhân gia người ta thu cũng thể trách nàng, tại chỉ sợ ngay cả lão đầu này cũng nhận ra nàng.

      “Ách…” Long Thiên sắc mặt cứng đờ, có thể thấy được hình bóng Xích Quân ở nàng, nhưng Xích Quân phải là thiếu niên mười bốn tuổi sao?

      “Khụ khụ.”Long Thiên ho hai tiếng, xoay người : “Chỉ cần là người cầm thiếp báo danh, chính là học sinh qua vòng sơ khảo của Nam Ngưng học viện, các ngươi quên rồi à?” đương nhiên có thấy màn vừa rồi, vừa định ra nghe sáu chữ kia của nữ oa này, nên mới nghĩ tới ‘’.

      “Dạ.” Thượng Quan Cung cùng mấy lão sư bên cạnh cung kính đáp, mặt còn mang theo vào phần sợ hãi.

      “Ngươi có thể khảo nghiệm.” Long Thiên xoay người nhìn Quân Mộ Khuynh tươi cười, biết vì sao, cảm thấy có vài phần thân thiết với nữ oa này.

      Quân Mộ Khuynh mặt băng lãnh, triển khai mạt tươi cười, trong nháy mắt, xung quanh tất cả đều có vẻ tiêu điều, chỉ có đỏ đậm thân ảnh kia đứng ở trong gió ngạo nghễ, mang theo mạt tà ý cười.

      tại ta muốn tiến vào nữa.” câu liền cự nàng ở ngoài cửa, câu lại để cho nàng vào, xem nàng là cái gì?

      Long Thiên nhìn thấy nụ cười này, trong lòng càng cảm thấy quen thuộc: “Quân Mộ Khuynh, đây là cơ hội duy nhất của ngươi, nếu thử còn cơ hội có thể vào Nam Ngưng học viện.” vừa rồi đúng là lỗi của họ, nhưng nàng cũng quá cuồng ngạo , làm lần nữa khẳng định người trước mắt chính là người đợi.

      “Mắt chó nhìn người thấp, vào có làm sao?” Cơ hội duy nhất, lão đầu này…

      “Ngươi!” Thượng Quan Cung mặt liền biến thành màu gan lợn, ở đây nhiều học sinh như vậy, có thể sau này là học sinh của mình, vậy mà Quân Mộ Khuynh lại dám ở trước mặt họ là cẩu, sau này sao còn đủ uy tín để gặp người khác?

      “Đủ rồi!” Long Thiên trừng Thượng Quan Cung cái, sau đó mới mỉm cười nhìn về phía Quân Mộ Khuynh: “Lão phu là người phụ trách ở noi này, hơn nữa, lão phu qua, chỉ cần là người có danh thiếp, đều có thể tiến vào học viện.” Tiểu nha đầu cố chấp vậy mà đúng khẩu vị của , lão đầu tử cái gì thích, chỉ thích cùng người cố chấp giao tiếp.

      “Ngươi muốn ta đến ta liền đến sao? Bất quá, nếu muốn ta tiến vào học viện cũng phải là thể.” Quân Mộ Khuynh đạm cười .

      .” Long Thiên trong lòng có cảm giác vui vẻ.

      “Ta muốn mười viên cực phẩm lục sắc linh đan.” Mạc Tương Phủ cũng có thể cho nàng hai khỏa, nàng cũng tin, đường đường người phụ trách Nam Ngưng học viện, mười khỏa cũng có.

      Cái gì?

      Mười khỏa! Cực phẩm lục sắc đan dược, dựa vào! cần hố người như vậy ?

      Mọi người sắc mặt cứng ngắc nhìn về phía Quân Mộ Khuynh, cực phẩm lục sắc đan dược, Quân Mộ Khuynh nghĩ đó là kẹo sao? tiểu thư ngu ngốc, dù có là người Quân gia cũng chỉ là từng mà thôi, tin tức nhà Quân Ly thoát ly Quân gia ai là biết, còn cho mình là trực hệ sao, mở miệng liền muốn đan dược.

      “Ngũ khỏa.” Long Thiên sắc mặt trầm xuống, bất kể là vì học viện hay là vì tiểu nha đầu này có vài phần bóng dáng của Xích Quân, cũng để nữ oa này chưa kiểm tra rời học viện.

      “Thành giao! Quân Mộ Khuynh cười khi ý đồ thực được, vốn nàng cũng muốn nhiều vậy, cho rằng nếu Long Thiên chỉ cho nàng hai ba khỏa nàng cũng đồng ý rồi.

      đếm xỉa đến Long Thiên kinh ngạc, Quân Mộ Khuynh xoay người trở lại bàn báo danh, đem thiệp mời bỏ lên bàn, màn tới mọi người ngốc lăng, đàng hoàng bước tới viên đá kiểm định trước mặt, đem tảy đặt tảng đá, mắt nhắm lại, chút hồng quan liền xuất ở trong đá kiểm tra, điểm đỏ càng ngày càng nhiều.

      lúc thạch đầu trong suốt chứa đầy nguyên tố đỏ rực, quang mang bắn ra bốn phía, đỏ rực quang mang đem tất cả mắt mọi người đỏ bừng, bọn họ ngây ngốc nhìn thạch kiểm tra, mà lúc này thạch kiểm tra như quả cầu lửa, phát ra nhiệt lượng làm ít người đổ mồ hôi.

      “Điều này sao có thể?” biết là ai kinh than tiếng, thức tỉnh mọi người còn kinh ngạc.

      Thượng Quan Cung hai mắt lồi ra, Quân Mộ Khuynh sao có thể làm được?

      Những lão sư khác sớm kinh ngạc nên lời, bọn họ thấy gì? Hỏa nguyên tố! Quân Mộ Khuynh thể ngưng tụ đấu kỹ đây là cái gì?

      Bạch Tử Kỳ kinh ngạc nhìn Quân Mộ Khuynh mấy phút, sau đó đắc ý nhìn nữ hài tử đứng phía sau Quân Mộ Khuynh, nàng đắc ý hừ tiếng, so với kết quả kiểm tra của bản thân còn muốn hài lòng hơn.

      Thượng Quan Cung há to mồm, quên mất lời bản thân muốn , đứng lăng lăng tại chỗ, dám tin tất cả là .

      “Ta thông qua sao?” thanh băng lãnh vang lên, đỏ đậm con ngươi mang theo nụ cười thản nhiên.

      “Nhưng… Có thể.” Thượng Quan Cung ngây ngốc trả lời, cầm mộc bài lên: “Đây là số báo danh của người, cũng là thông hành lệnh của trường học.”

      Quân Mộ Khuynh nhận lấy mộc bài, cũng thèm liếc mắt cái, nhét vào trong lòng, quay người tới trước mặt Long Thiên: “Linh đan của ta.” có vi mạo, cũng nhận ra nàng.

      “Cấp.” thế nào lại có cảm giác bị tiểu nha đầu này tính toán nhỉ?

      bình thuốc màu lục đột nhiên xuất tay Long Thiên, hấp dẫn ánh mắt mọi người.

      Nạp giới, là nạp giới, thế gian này nạp giới rất hiếm, đều là con cháu đại gia tộc, trong nhà cũng có vài người có được, nhưng đối với những đứa trẻ này, nhìn thấy ngoài người nhà còn có người có nạp giới, bọn họ rất hiếu kỳ.

      Quân Mộ Khuynh nhận lấy bình thuốc, xoay người rời : “Lần sau nhớ dạy dỗ thủ hạ cho tốt, đây là lần thứ hai.”

      Bạch Tử Kỳ lấy lại tinh thần vội vàng đuổi theo Quân Mộ Khuynh, vui vừng chính mình vừa rồi cũng rất kinh ngạc, còn có đống lời sùng bái Quân Mộ Khuynh.

      Long Thiên giật mình, dường như nhớ tới cái gì, gian nan nuốt nước miếng xuống, ngây ngốc nhìn thạch kiểm tra, trận gió thổi qua, Long Thiên biến mất, chỉ nghe thanh của truyền tới từ đằng xa: “Chờ ta chút, tiểu nha đầu, chúng ta tâm .”

      Phản rồi! Đây chính là Long Thiên đại nhân sao? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Long Thiên đại nhân tôn kính sao có thể ăn khép nép với người ngu ngốc?

      Thượng Quan Cung khóe miệng co quắp hai cái, ánh mắt ngây ngốc nhìn về phía thạch đầu kiểm tra, hồng sắc nguyên tố vẫn còn ở trong chưa tản , người có thể làm cho Long Thiên đại nhân coi trọng, sao có thể kém được? vừa rồi làm chuyện ngu xuẩn gì?

      Quân Mộ Khuynh thể ngưng tụ đấu kỹ? Quân Mộ Khuynh ngu ngốc, nhu nhược? con mẹ nó thối lắm!

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 5: Phí bảo hộ?

      Edit: Zi
      “Tiểu Khuynh, hôm qua ta cũng tới vội quá, chưa có dịp xem kĩ Hạ Hàn thành, ở đây còn náo nhiệt hơn Phù Thủy trấn nữa.” Bạch Tử Kỳ như đứa trẻ, ngó đông ngó tây, ngồi yên.

      Quân Mộ Khuynh bất đắc dĩ lắc đầu, thời gian nàng ở Phù Thủy trấn, Bạch gia chen vào chuyện gì, cũng để ý phân tranh cùng tứ gia khác, trong trí nhớ, người của ba gia tộc khác đều đến Quân gia bắt nạt mình, chỉ có Bạch gia là , trước đây nàng còn thấy kỳ lạ, tại xem ra, Bạch gia quả nhiên đồng dạng như những gia tộc khác.

      “Ngươi thích mấy thứ đó, vì sao mua?” Quân Mộ Khuynh nhìn phía trước, bộ dáng thờ ơ hỏi, nhưng thực ra trong lòng nàng rất hiếu kỳ.

      Bạch Tử Kỳ cúi đầu nghịch ngón tay: “Ta nhìn là được rồi.” Bạch gia mặc dù giống như những gia tộc khác, tương tàn lẫn nhau, nhưng có khá giả cho lắm.

      Quân Mộ Khuynh hơi sững sờ, dừng bước: “Ngươi có thể mua thứ mình thích, ta cho ngươi vay nghìn tinh thạch, sau này có trả lại cho ta là được.” ở thế giới người mạnh là vua chính là như vậy, ngươi đủ mạnh chết như thế nào cũng biết, cả nhà họ nếu phải là Bạch gia chỉ sợ cũng sớm trở thành bàn đạp của người khác.

      Quân Mộ Khuynh từ trong lòng lấy ra túi tinh thạch , nhét vào trong tay Bạch Tử Kỳ, mặt lộ ra ấm áp tươi cười.

      BẠch Tử Kỳ viền mắt ươn ướt: “Cảm ơn.” Vốn tưởng rằng Quân Mộ Khuynh cũng giống mình, từ bị các gia tộc khác chèn ép, có lẽ cũng như nhau, dù gì mình cũng có thể ngưng tụ nguyên tố, có tinh thần lực, mà nàng lúc cái gì cũng có, bị người ta xem là ngu ngốc, nhưng lần đầu gặp nàng, nàng cho mình quá nhiều kinh ngạc, nguyên lai truyền thuyết cũng hẳn là .

      …”

      “Ha hả… Bạch gia cùng Quân gia đều là tự thân khó bảo toàn, các ngươi đây là dựa vào lẫn nhau sao?” thanh kiêu ngạo từ sau các nàng truyền đến, BẠch Tử Kỳ sửng sốt chút, hướng phía sau nhìn lại, thanh này quá quen thuộc với nàng.

      “Ninh Sương!” nàng cũng tới!

      “Nguyên lai Bạch tiểu thư còn nhớ ta a? Vậy có phải hay cũng nên tự giác?” Ninh Sương chau chau mày, chỉ chỉ tinh thạch trong tay Bạch tử Kỳ, vẻ mặt đắc ý. (Con con đứa gì mà… quá nhục mặt)

      Bạch Tử Kỳ nắm chặt tinh thạch trong tay, sắc mặt có chút khó coi, đây phải là lần đầu tiên, từ chỉ cần nàng có tinh thạch liền bị cướp , mà nàng ta ỷ là lục cấp đại kỹ sư thổ nguyên tố nên chẳng đem ai để vào mắt.

      “Tự giác, người tự giác hẳn là ngươi mới đúng.” Chậc chậc, đây chính là thu bảo hộ phí trong truyền thuyết sao? Đây là lần đầu tiên nàng được thấy.

      Thanh lạnh lẽo truyền đến trong tai Ninh Sương, Ninh Sương sắc mặt đại biến, rùng mình cái, lúc này mới nhìn thẳng cái người ‘ngu ngốc’ của Phù Thủy trấn kia.

      Khá lắm Ninh Sương, Ninh gia xếp thứ bốn trong ngũ đại gia tộc, dám đắc tội với Quân gia, bình thường lại kiêu ngạo cũng chỉ dám động mồm, ngờ lại bắt nạt Bạch gia xếp chót, Bạch Tử Kỳ thấy nàng sắc mặt liền trắng bệch, đây hẳn phải là lần đầu tiên .

      “Ngươi…” Ninh Sương nhìn thẳng Quân Mộ Khuynh, ngừng thở, ánh mắt dại ra nhìn Quân Mộ Khuynh.

      thân rực đỏ kiêu ngạo, hai má tinh xảo, làm cho người ta thể thừa nhận người trước mắt sau này lớn lên nhất định mỹ nhân, khí chất ưu nhã tràn đầy, nàng như đóa hỏa liên cao nhã, đúng, người nàng tỏa ra hơi lạnh như băng, tuyệt đối thể là hỏa liên, mà là băng liên, băng liên đỏ rực, làm người ta chỉ dám đứng xa mà dám tới gần, càng làm cho người khác e ngại trong lòng, nhưng người này là Quân Mộ Khuynh ngu ngốc kia sao?

      Ninh Sương chống lại cặp mắt đỏ rực nhưng con ngươi lại vô cùng lạnh lẽo kia, hoảng sợ lui về sau bước.

      Bạch Tử Kỳ mím môi, lo lắng nhìn Quân Mộ Khuynh, nàng mặc dù có thể ngưng tụ nguyên tố, nhưng người trước mắt là lục cấp đại kỹ sư, tiểu Khuynh sao chút cũng sợ vậy?

      Bạch Tử Kỳ bị dọa ngốc hoàn toàn quên mất tứ cấp huyễn thú ngày đó là ai hạ gục cứu nàng? Quân Mộ Khuynh có thể dùng chiêu giết chết để lấy ma hạch, có thể sợ lục cấp đại kỹ sư sao?

      “Quân Mộ Khuynh, ngươi bất quá chỉ là kẻ ngu ngốc, ngươi có tư cách gì đứng ở trước mặt Ninh Sương chuyện?” người đứng bên cạnh Ninh Sương trợn tròn mắt, vội vàng .

      Thanh của đồng bạn vang lên, Ninh Sương mới hoàn hồn, nhưng vẫn thấy rùng mình, nhưng nghĩ đến Quân Mộ Khuynh là người có đấu kỹ, thể ngưng tụ nguyên tố, còn nhu nhược vô năng, sợ hãi trong lòng liền dần dần biến mất.

      tệ, ngươi có tư cách gì?” Nhinh Sương hoàn toàn quên mất run rẩy trong lòng, đắc ý hỏi.

      “Chậc chậc, tại biết, người Ninh gia chính là dựa vào cướp giật mà sống, xếp thứ tư trong ngũ đại gia tộc Ninh gia, lại là cường đạo a!” Quân Mộ Khuynh khoanh tay, ưu nhã đứng bên, như có điều suy nghĩ chậm rãi , hàn ý trong mắt thẳng bức nhìn Ninh Sương, có tư cách? Đây là lần thứ mấy từ khi nàng đến Hạ Hàn thành phải nghe câu này nhỉ?

      Ninh Sương sắc mặt cứng đờ, châm chọc chỉ vào Bạch Tử Kỳ: “Ngươi mới là cường đạo, cả nhà các ngươi đều là cường đạo.”

      Người xung quanh tụ tập càng lúc càng đông, người qua đường nhao nhao chỉ trích Ninh Sương, Ninh Sương đỏ mặt, nhưng vẫn muốn lấy tinh thạch trong tay Bạch Tử Kỳ.

      Bạch Tử Kỳ mặt sinh động, nhìn thấy vẻ mặt kia của Ninh Sương, liền trở nên nhu nhược, nàng kinh hoảng ôm chặt túi tinh thạch trong tay, muốn bị Ninh Sương cướp mất.

      “Tiểu Kỳ, mặc kệ trước đây ngươi là vì bảo hộ ai, nhưng tại ngươi phải hiểu được, phải cứ thỏa hiệp có thể bảo vệ được mình hay cái gì đó, chỉ có trở nên mạnh hơn mới có thể tự thân bảo hộ, mà thỏa hiệp chỉ đem đến nguy hiểm về sau mà thôi.” Giọng băng lãnh mang theo vài phần nhu hòa, huyết hồng con ngươi nhìn Bạch Tử Kỳ, nàng như thấy được nữ hài trong trí nhớ kia. (ý là Quân Mộ Khuynh trước kia á)

      Bạch Tử Kỳ chậm rãi ngẩng đầu, dùng ánh mắt chân thuần nhất nhìn Quân Mộ Khuynh: “Là vậy sao?” có thể chứ? Nàng có thể trở nên mạnh mẽ sao?

      “Phải, ngươi quên rồi sao? Ta chính là ví dụ tốt nhất.”

      Ta là ví dụ tốt nhất, câu đơn giản, làm Bạch Tử Kỳ đột nhiên tỉnh ngộ, trong khoảng khắc nàng như được sinh ra lần nữa, lời của Quân Mộ Khuynh làm Bạch Tử Kỳ hiểu được rất nhiều đạo lý.

      “Ninh Sương, ta đưa cho ngươi!” Bạch Tử Kỳ ngẩng đầu, ánh mắt chút sợ hãi nhìn thẳng Ninh Sương, mấy năm gần đây nàng ta cướp của mình rất nhiều.

      “Tốt!” Bạch Tử Kỳ vừa xong, người vây xem khỏi vỗ tay tán thưởng.

      “Người Ninh gia quả biết xấu hổ!” trong đám người phẫn nộ truyền đến tiếng.

      biết xấu hổ!”

      “Quân Mộ Khuynh!” Ninh Sương nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ làm mất lý trí, đều là Quân Mộ Khuynh, nếu phải nàng hôm nay mình mất mặt như vậy, Bạch Tử Kỳ nhu nhược cũng phản kháng, đều là do Quân Mộ Khuynh hại, đều do nàng!

      “Ta muốn giết ngươi!” Ninh Sương bỗng nhiên ngẩng đầu, con ngươi đầy tơ máu, thần tình bắt đầu vặn vẹo.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 6: Hoàn toàn mười phân

      Edit: Zi
      Màu trắng tím hoa văn đan chéo nhau ở xung quanh ngân kiếm , hai hành tinh lục sắc từ từ vờn quanh, sáu viên ngũ giác mang theo cát bụi mông lung.

      “Tiểu Khuynh?” Bạch Tử Kỳ lo lắng nhìn Quân Mộ Khuynh, sắc mặt có chút tái nhợt, hôm qua tiểu Khuynh kiểm tra, mặc dù có thể ngưng tụ nguyên tố nhưng nàng có thể đánh bại được Ninh Sương sao?

      có chuyện gì!” Quân Mộ Khuynh lắc đầu, nàng tại là nhất cấp kỹ linh sư, đối phó với sáu cấp đại kỹ sư Ninh Sương là dư sức.

      tìm chết ! Đất trần nhận!” Mấy chục đất nhận hướng Quân Mộ Khuynh bay tới, nàng lập tức đẩy Bạch Tử Kỳ ra, bước về phía trước bước.

      “Nấu chảy nó!” Quân Mộ Khuynh mắt phát lạnh, hỏa diễm màu trắng từ trong tay nàng tuôn ra, như tấm lưới lớn, đem tất cả đất nhận vây quanh, cuối cùng hóa thành tro tàn, nhưng Quân Mộ Khuynh vẫn còn mục đích khác, môi đỏ khẽ mở: “Ngưng mưa tên, bắn!” Theo mệnh lệnh của Quân Mộ Khuynh, tấm lưới lớn đấu kỹ đột nhiên biến thành vô số mưa tên, bay về phía Ninh Sương.

      Sau nhiều lần thí nghiệm, Quân Mộ Khuynh cảm giác “đấu kỹ” mà Mạc Tương Phủ cho mình bằng của chính mình tạo nên, dùng thuận tay hơn, nàng liền đem ‘đấu kỹ’ ném vào trong gian mặt.

      Nếu ngũ đại gia tộc hoặc bản thân Mạc Tương Phủ biết, Quân Mộ Khuynh chẳng những luyện ‘đấu kỹ’ mình cho mà còn ném vào trong gian, chỉ sợ lại thổ huyết, mà Quân Mộ Khuynh bất quá chỉ là đại kỹ sư, có thể tự mình tạo ra đấu kỹ, bọn họ nhất định tức chết tại chỗ, ai cũng biết, chỉ có kỹ tôn sư mới có thể tự sáng tác ra đấu kỹ cũng phải mất cả chục, cả trăm năm, hao tốn bao nhiêu tinh thần lực, mới có thử tạo đấu kỹ mới, đem nó ngưng thành hình, phát huy uy lực lớn nhất.

      Tinh thần lực của Quân Mộ Khuynh là đáy, nàng có thể sử dụng các loại đấu kỹ, cộng thêm thiên phú nghịch thiên, nàng có thể ở trong thời gian ngắn nhất đem đấu kỹ phát huy sức mạnh lớn nhất.

      “Đây là đấu kỹ gì?”

      “Chưa từng gặp qua!” người vây xem đều sao nàng làm được, đấu kỹ sau khi ngưng tụ còn có thể biến hóa! Hơn nữa nhìn nàng dùng dễ dàng như vậy, chẳng lẽ tinh thần lực của nàng kinh khủng như vậy sao?

      Mọi người ngốc lăng nhìn mưa tên tốc độ nhanh như chùm tia sáng, thẳng bức hướng Ninh Sương, kịp phản ứng.

      Ninh Sương nhìn mưa tên bay tới, kinh hoảng lui về sau: “Đất lá chắn!” Run rẩy , sao có thể? Quá kinh khủng, quá khủng khiếp! Nàng phải là Quân Mộ Khuynh, tuyệt đối phải, nhất định phải, phải.

      “Ầm ầm!” mưa tên khắp bầu trời nhanh chóng xông lên đất lá chắn, Ninh Sương bất quá cũng chỉ mới là sáu cấp đại kỹ sư, vốn phải là đối thủ của Quân Mộ Khuynh, hơn nữa nàng phạm phải tối kỵ, đó là bất kể thắng thua sinh tử cũng thể thất kinh, khi kinh hoảng, nhất định chết.

      Mưa tên nhanh chóng phá tan đất lá chắn, tốc độ như ánh sáng bay tới, có vì đất lá chắn mà yếu chút nào.

      muốn!” Ninh Sương kéo hai tay áo rộng ngăn trở hai má, run rầy chờ đợi mưa tên bay tới.

      “Lão đầu, ngươi lúc nào lại thích quản chuyện người khác?” thanh băng lãnh vang lên, Ninh Sương mới phát mình bị sao cả, nàng lăng lăng buông ống tay áo, mê man nhìn người trước mặt, lập tức kinh ngạc.

      Long Thiên chân chó đứng trước mặt Quân Mộ Khuynh, hết sức lấy lòng : “Tiểu nha đầu, ngươi hãy cho ta biết, có phải là ngươi hay ? Đừng lừa gạt ta!” mặc dù thể tiếp thu được bảo bối đồ đệ lại là nữ, nhưng vẫn tin tưởng, vì đây mới là , thế nhưng… thế nhưng… lão đầu tử từng phát ra lời thề thu nữ đệ tử, may mắn cuối cùng lời thề thành công.

      Quân Mộ Khuynh đầu đầy hắc tuyến đẩy Long Thiên ra: “ phải.” liếc mắt nhìn Ninh Sương kinh hoàng, nàng chính là muốn dọa cho Ninh Sương chết khiếp, tại đạt mục đích, nàng cũng nên .

      “Tiểu nha đầu, ngươi thể như vậy, lần sau cũng đừng thích đùa giỡn như vậy, ngươi làm người khác bị thương sao cả, nhưng nếu ngươi thể vào được Nam Ngưng học viện, ta rất thương tâm.” Long Thiên triền miên ở phía sau Quân Mộ Khuynh, cũng để ý nàng có thừa nhận mình là Xích Quân hay , vẫn tự chuyện mình.

      Quân Mộ Khuynh thái dương treo ba cái hắc tuyến, hai mắt băng lãnh nhìn về chỗ, vùi đầu về phía trước.

      “Tiểu nha đầu!” Long Thiên vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục gọi.

      “Câm miệng!” Xem ra tốc độ của nàng vẫn còn chậm, nên đấu kỹ mới có thể bị lão đầu này phát chụp bay.

      “Tiểu nha đầu, ta…”

      “Câm miệng!”

      “Được được được, ngươi thừa nhận, ta liền câm miệng!” Long Thiên tiếp tục bám dai.

      Quân Mộ Khuynh: “…”

      “Nha đầu…” thanh dần dần lại, thân ảnh cũng từ từ biến mất.

      đám người hóa đá tại chỗ, trận mất trật tự, bọn họ chập chờn trong gió, đều dám tin màn kia là , đường đường Long Thiên đại nhân, vì muốn để nữ oa mười tuổi hài lòng mà ăn khép nép, thế giới này là đảo điên.

      Tân sinh tỉ tí của Nam Ngưng học viện chính thức bắt đầu, Nam Ngưng học viện to như vậy hôm nay chỉ có tân sinh, ngày khai giảng còn chưa tới, thường thường thời điểm này là khai giảng, nhưng hôm nay lại chậm ba ngày, cho nên trong vòng hai ngày phải tuyển ra được ba trăm người từ trong mấy nghìn người này trở thành tân đệ tử.

      Quân Mộ Khuynh buồn chán dựa vào đại thụ phía sau, chọn như vậy biết tới khi nào? Đấu loại, đấu vòng loại, xét duyệt thi đấu, sau đó là đấu bán kết, cuối cùng là thi đấu nhập học, chỉ quanh quẩn nhiêu đó, mà còn thêm cái gì điểm, đấu loại hai mươi phân, đấu vòng loại hai mươi phân, xét duyệt thi đấu hai mươi phân, đấu bán kết ba mươi phân, nhập học thi đấu là ba mươi phân, đấu loại, mỗi tổ mười tên đứng đầu tiến vào đấu vòng loại, đấu vòng loại mỗi tổ có hai mươi người đứng đầu tiến vào xét duyệt thi đấu, xét duyệt đấu kiểu khác. (Cái chỗ này ta dịch mà cũng hiểu lắm)

      Mà điểm là nhìn đấu kỹ, đẳng cấp của mỗi người, còn có ngươi đánh bại bao nhiêu người khi thi đấu, sau khi ký nhập điểm, Quân Mộ Khuynh suy nghĩ chút liền thấy buồn chán, bất quá nàng chưa bao giờ thi đấu nên là miễn cưỡng tiếp thu.

      “Tiểu Khuynh, ta khẩn trương, còn ngươi?” Bạch Tử Kỳ yên lòng quét mắt xung quanh, hai tay nắm chặt, có thể nhìn ra nàng rất này vô cùng khẩn trương.

      “Chẳng có gì để phải khẩn trương!” Quân Mộ Khuynh nhàn nhạt , nàng chỉ thấy buồn chán.

      “Tiểu Khuynh, ngươi biết ? Ta nghe ở trường học này có kỷ lục chưa ai đánh vỡ được, thực là rất lợi hại!” Bạch Tử Kỳ thấy Quân Mộ Khuynh khẩn trương, thở dài, với nàng tình vừa nghe được.

      “Nga?” Quân Mộ Khuynh nhíu nhíu mày, chưa có ai phá vỡ được kỷ lục?

      “Đúng vậy, nghe nam đệ tử, có rất ít người gặp được , bất quá năm đó điểm của khi vào trường là hoàn toàn mười phân, chưa từng có ai phá vỡ điểm của .” Bạch Tử Kỳ , trong mắt lóe ra quang mang, nàng hảo muốn nhìn bộ dáng người kia chút, là lợi hại.

      “Hoàn toàn mười phân a?” Xem ra cuộc tranh tài này cũng quá nhàm chán.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 7: Hỏa liêm bán manh

      Edit: Zi
      Long Thiên từ lúc bắt đầu luôn nhìn Quân Mộ Khuynh, rất tò mò, Quân Mộ Khuynh rốt cuộc có phải là Xích Quân hay ? Nếu nàng là XÍch Quân phải nên sớm triệt chức của mình rồi hay sao? (Ở chương trước, Quân Mộ Khuynh nếu Long Thiên nhận ra nàng còn là lão sư của nàng nữa, mà cho tới giờ Long Thiên vẫn chưa khẳng định được nàng có phải là Xích Quân hay ). Nhưng tới bây giờ nàng vẫn chưa có mở miệng, nếu phải là Xích Quân, thế giới này liệu có hai người có thể giống nhau tới vậy sao?

      Chỉ sợ Long Thiên dùng đầu ngón chân cũng nghĩ tới rằng, khắc ngày hôm đó bị mất chức rồi, bất quá người nào đó vẫn cho biết mà thôi. (Cái hôm Khuynh tỷ báo danh í.)

      Long Thiên nhìn chằm chằm Quân Mộ Khuynh, thấy bộ dáng buồn chán của nàng, càng giống Xích Quân, Xích Quân cho tới giờ cũng chưa xuất , chẳng lẽ nàng là Xích Quân? Đờ người lúc, ánh mắt Long Thiên biết nhìn thấy cái gì, lập tức liền trở nên hứng phấn.

      “TIểu nha đầu kia chẳng lẽ phát được chuyện gì thú vị?” Long Thiên thào tự , nếu phải là trận thi đấu lớn cần chủ trì, sớm chạy tới chỗ nàng.

      Quân Mộ Khuynh người dựa vào cây đại thụ phía sau, nghĩ phải làm sao có thể phá vỡ kỷ lục trăm mười điểm của người kia, lại cảm giác được có đôi mắt nhìn mình, cần tra cũng biết là ai, lão đầu kia, phải là nhận ra mình sao? Nàng làm thất vọng, nhất định biết sớm.

      “Tiểu Khuynh, chẳng lẽ ngươi nghĩ vượt qua người kia?” Bạch Tử Kỳ sùng bái nhìn Quân Mộ Khuynh, từ chuyện ngày hôm qua, Bạch Tử Kỳ liền coi Quân Mộ Khuynh thành mục tiêu phấn đấu của mình, nàng biết thực lực của Quân Mộ Khuynh là bao nhiêu, nhưng nàng nhất định phải đuổi kịp nàng, dù thể vượt qua cũng phải đuổi kịp bước chân của nàng.

      “Chậc, chỉ bằng ngươi cũng muốn vượt lên trước Thần thiếu gia sao?” thanh chói tai vang lên, Bạch Tử Kỳ lập tức nhảy lui bước, rùng mình ngoáy ngoáy lỗ tai.

      Thanh này quá đáng sợ, nửa đêm nghe thấy chắc chắn hù chết người.

      Quân Mộ Khuynh chậm rãi ngẩng đầu, khi nhìn thấy được chủ nhân của thanh kia, tự chủ lui về sau vài bước: “Thần thiếu gia?” Chưa từng nghe qua.

      “Hừ! Tất nhiên, Thần thiếu gia là tình nhân trong mắt tất cả nữ hài tử ở Nam Ngưng học viện, ta lần này tới chính là tìm .” chỉ thấy mặt người nọ đầy nếp nhăn, ra mạt đỏ ửng, còn cố ý e thẹn lấy tay áo che má lại.

      Quân Mộ Khuynh trong bụng muốn nôn, nàng là lần đầu tiên thấy được người cực phẩm như thế, những dung mạo cực phẩm mà còn là cực phẩm hoa si, cái Thần thiếu gia kia trừ phi não bị teo, bằng người thà rằng ở chung cả đời với ma thú cũng muốn liếc mắt nhìn nàng ta cái.

      Bạch Tử Kỳ khóe miệng co quắp chút, sớm chạy qua bên ôm bụng nôn thốc nôn tháo, mặt người nọ chỉ đầy nếp nhăn mà còn có bọc mủ, nàng nhớ tới lại đều cảm thấy buồn nôn, biết Khuynh sao có thể bình tĩnh được như vậy.

      “Khụ khụ, yên tĩnh! Đấu loại trận đầu tiên, mỗi tổ có năm mươi người, dựa theo dãy số thẻ bài, tìm được tổ tương ứng, năm mươi người đến đông đủ là có thể bắt đầu thi đấu, đấu loại được giết người, có thể cướp đoạt ba mươi thẻ bài chính là điểm tối đa, tại bắt đầu thi đấu.” Thượng Quan Cung đứng ở đài, cao giọng tuyên bố.

      Quân Mộ Khuynh bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tiện tay lục trong người, đột nhiên sắc mặt nàng cứng đờ — thẻ bài dãy số thấy, Hỏa Liêm cũng biết đâu.

      Cái con hổ tham ngủ kia chỗ nào? ngủ sao lại mang theo dãy số bài? Quân Mộ Khuynh đầu đầy hắc tuyến, ánh mắt lạnh băng làm cho người ta thể nhìn thấu nàng suy nghĩ gì, mà hơn nghìn người hội trường đều bận rộn tìm kiếm tổ của mình, hôm nay ngoài đấu vòng loại, còn có xét duyệt thi đấu, chẳn lẽ nàng cứ như vậy mà từ bỏ sao?

      “Tiểu Khuynh, ngươi sao vậy?” Bạch Tử Kỳ yếu ớt hỏi, tiểu Khuynh nhìn qua hình như có cái gì đúng.

      có việc gì, ngươi thi đấu , ta tìm tổ của mình.” Hỏa Liêm đâu rồi? Nàng thế nào lại phát ra nó biến mất lúc nào?

      “Thế nhưng…” Bạch Tử Kỳ chống lại ánh mắt Quân Mộ Khuynh, lại đem lời muốn nuốt xuống: “Được rồi, ta tìm tổ của mình, cố lên, ta tin ngươi phá được kỉ lục của người kia.” Hình như gọi là Thần thiếu gia phải?

      Sau khi Bạch Tử Kỳ rời , Quân Mộ Khuynh lắc mình ly khai, khuôn mặt băng lãnh xuất vẻ lo âu, tìm được Hỏa Liêm, nàng thể vào Nam Ngưng học viện, vào Nam Ngưng học viện cũng chẳng sao, chẳng qua làm hai ca ca thất vọng, hơn nữa cái thiếp kia, biết nhị ca là ở nơi nào có được.

      Hồng sắc thân ảnh thoáng qua ở Nam Ngưng học viện, nếu như lúc này có người thấy được, chỉ sợ rất kinh ngạc, tốc độ như vậy, so với kỹ tôn sư còn nhanh hơn rất nhiều, chỉ có thể thấy được mạt hồng ảnh thoáng qua vội vã.

      Quân Mộ Khuynh tìm vất vả, trong lòng cực kỳ số ruột, Hỏa Liêm đáng chết rốt cuộc ở đâu? Nàng nhất định phải trị cái bệnh tham ngủ của nó mới được, tham ngủ cũng thôi , còn cầm dãy số thẻ bài của nàng.

      địa phương nào đó, Hỏa Liêm ngủ say đột nhiên rùng mình cái tỉnh lại, nó hoảng sợ đứng lên, quan sát chung quanh.

      “Nếu ngươi , có người đem ngươi sống dở chết dở.” thanh lãnh đạm vô tình vang lên trong chỗ tối, Hỏa Liêm vội vàng xoay người, nhưng chỉ thấy mảng màu đen, sao nó lại ở đây? Đây là đâu? Chủ nhân đâu?

      “Hậu quả của việc tham ngủ rất nghiêm trọng.” thân ảnh màu đen chậm rãi ra, ngón tay thon dài trắng tinh duỗi ra, chỉ chỉ vào thẻ bài móng của Hỏa Liêm.

      Hỏa Liêm lăng lăng cúi đầu, chậm rãi đem móng vuốt kim hoàng sắc dời ra, lập tức cảm thấy toàn thân còn chút sức sống, dưới chân là trận thê lương, đồ của chủ nhân sao lại ở đây? Này là địa phương nào? Ô ô… lần này chết chắc rồi.

      “Ngươi là nhanh mau, trận thi đấu sắp kết thúc rồi.” Thanh lãnh đạm vang lên lần nữa, Hỏa Liêm giật mình, ngoạm lấy thẻ bài, bá tiếng liền biến mất trong phòng.

      “Tại sao có thể có ma thú ngốc như vậy, trở lại chỉ sợ tránh được bị giáo huấn trận, ha hả…” tiếng cười tựa lông hồng truyền ra, hắc ám trong phòng lại lần nữa trở nên vắng vẻ.

      Quân Mộ Khuynh đen mặt, trở lại nơi so tài, đại đa số người tìm được tổ thi đấu của mình, nàng ngay cả dãy số của mình là bao nhiêu cũng biết, làm sao tìm được tổ?

      mạt kim sắc từ bầu trời xẹt qua, trong nháy mắt liền rơi vào trong lòng Quân Mộ Khuynh, Quân Mộ Khuynh lập tức cúi đầu, liền nhìn thấy thân ảnh vô cùng quen thuộc lấy lòng nàng nằm trong ngực mình, trong miệng còn cắn dãy số thẻ bài của mình.

      Quân Mộ Khuynh khóe miệng co quắp, trán ra ba cái hắc tuyến, nó còn dám cùng mình giả vô tội phải ?

      “Ngươi…”

      “Quân Mộ Khuynh, tất cả mọi người đều đợi minh người, ngươi chẳng lẽ dám dự thi sao?” Thượng Quan Cung giễu cợt nhìn Quân Mộ Khuynh, vào trận đấu nhất định rất đặc sắc.

      “Biết.” Quân Mộ Khuynh nhàn nhạt đáp, cầm lấy dãy số trong miệng Hỏa Liêm, vung tay lên, kim sắc thân ảnh nhàng bay xẹt qua trời.

      Hỏa Liêm bị ném trôi lơ lửng trung, vô tội cắn môi, nước mắt ứa ra vài giọt, chủ nhân, nó là vô tội, vô tội.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :