1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nghịch Thiên Ngự Thú Sư - Thất Nguyệt Điềm (46)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 69: Xem thử đệ nhất thiên tài của thương khung đại lục 2

      Trong phòng mảnh bừa bãi, Gia Cát Dung Dung hôn mê bất tỉnh, Hỏa Huỳnh ủy khuất ngồi ở bên, nhìn bộ dáng kia là đã sắp khóc.

      Sắc mặt Quân Chấn Quân Đan cũng tốt lắm, tình trạng của chủ mẫu nhìn qua ổn lắm, phải mới vừa rồi còn rất tốt sao? Vì sao đột nhiên lại biến thành cái dạng này?

      Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nhìn gian phòng bừa bộn, “Ngươi phải có chuyện gì sao?” Cái này mà bảo là có việc gì?

      “Ta cũng biết vì sao.” Hỏa Huỳnh ủy khuất ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn Quân Mộ Khuynh.

      “Đây có thể là chủ mẫu làm.” Quân Đan nhìn thấy dáng vẻ ủy khuất của Hỏa Huỳnh, nhịn được liền mở miệng nói giúp nàng, tôn tiểu thư như vậy, sẽ dọa sợ người ta, Hỏa Huỳnh nương là cao thủ sai, nhưng mỗi lần chuyện với nàng, nàng đều luôn đỏ mặt, đâu chịu nổi bị tôn tiểu thư trừng mắt như vậy.

      Khóe miệng Quân Mộ Khuynh run rẩy, nàng đương nhiên biết đây là do nãi nãi đứng dậy, vì quá mức suy yếu dẫn đến té ngã, còn cần hắn tới nói sao, nàng là Hỏa Huỳnh quá mức sơ ý, nếu quá mức tự tin sau này sẽ gặp nhiều thua thiệt.

      “Mau chóng cho nàng ăn đan dược .” Quân Chấn khẩn trương .

      Quân Mộ Khuynh chút do dự, tới bên giường, lấy ra một cái bình nhỏ đổ ra viên đan dược màu tím nhét vào trong miệng Gia Cát Dung Dung, loạt động tác, chậm trễ chút nào.

      “Đây thật sự là đan dược chữa thương!” Quân Đan sợ đến ngây người, chỉ trong thời gian ngắn như vậy, tôn tiểu thư chẳng những đã tìm được tuyết ngưng cỏ, còn tới Mộ Dung thành để cho người ta luyện chế đan dược, nàng làm sao làm được?

      Mộ Dung Phượng Minh thể nào luyện chế đan dược cho nàng a, một người tâm cao khí ngạo như vậy, ngay cả gia chủ tới với , cũng vui, vậy thì làm sao tôn tiểu thư lại làm được.

      “Ừm.” Quân Mộ Khuynh tùy ý đáp tiếng, đây sự là đan dược chữa thương, nhưng mà bọn họ cũng cần phải làm vẻ mặt này chứ.

      Sau khi ăn đan dược, sắc mặt của Gia Cát Dung Dung đã chuyển biến tốt hơn, lúc này mấy người mới thở phào nhõm, tại có việc gì, chỉ cần đợi Gia Cát Dung Dung tỉnh lại, vết thương của nàng có thể tự mình điều trị, hơn nữa có đan dược của Mộ Dung Phượng Minh, nàng rất nhanh sẽ có việc gì.

      Hỏa Huỳnh giống như một tiểu tức phụ làm sai chuyện, đứng cúi đầu ở bên cạnh Quân Mộ Khuynh, nhìn thấy dáng vẻ lạnh như băng của Quân Mộ Khuynh, nàng cũng dám gì, chỉ có hai chữ sâu khắc ở trong lòng nàng, xong rồi!

      “Để người của ngươi trở về .” Nhìn Gia Cát Dung Dung, Quân Mộ Khuynh cũng ngẩng đầu lên .

      “Ừm, hả?” cần phải bảo vệ Nguyệt thành nữa sao?

      “Người của ngươi có thể trở về, nhưng ngươi thì phải ở lại, coi như là bù đắp thiếu sót cho chuyện này.” Con ma thú này, có thể ra vẻ ma thú một chút ? Ngây thơ thành cái dạng này, tâm tư cũng biết che giấu một chút, nàng sự lo lắng thay cho cuộc sống sau này của Hỏa Huỳnh.

      Hỏa Huỳnh ngớ người, ngây ngốc hỏi, “Ngươi thêm điều kiện?” Tốt như vậy.

      “Ngươi muốn thêm?” Quân Mộ Khuynh quay đầu nhìn Hỏa Huỳnh, nhíu mày.

      Hỏa Huỳnh vội vàng lắc đầu, còn lại năm điều kiện, vậy là được rồi, nàng cũng hy vọng có nhiều thêm, sau khi hoàn thành xong những chuyện Quân Mộ Khuynh giao phó, nàng sẽ trở về a!

      “Vậy còn mau .” Gương mặt Quân Mộ Khuynh trầm, bình thường thấy nàng ta rất cơ trí, nhìn thấy cách làm việc của nàng ta cũng tệ, cho nên mới thêm điều kiện, chỉ có điều chẳng lẽ bản thân nàng là loại người thừa nước đục thả câu hay sao?

      Nếu như lúc này Hỏa Huỳnh nghe thấy câu nói trong đầu Quân Mộ Khuynh, nhất định mạnh gật đầu.

      “Được!” Hỏa Huỳnh vội vàng xoay người rời , thật may là Quân Mộ Khuynh để những đồng bạn của nàng trở về, nếu nàng cũng biết phải làm thế nào, mấy ngày này bọn hắn ở thế giới nhân loại, đều cảm thấy khó chịu, nếu như ở thêm mấy ngày nữa, nhất định là phát điên.

      Nhìn thấy cao thủ, lại nghe lời Quân Mộ Khuynh như thế, Quân Chấn cũng cảm thấy khó tin.

      “Nha đầu, rốt cuộc thì ngươi đã làm gì người ta, sao người ta lại nghe lời ngươi như thế?” Cao thủ tôn giả trở lên, nghe lời của nàng, đây có phải là có chút kỳ quái hay ?

      Quân Mộ Khuynh liếc mắt, nàng có thể làm gì một con Thánh Thú chứ? Lại nhớ tới lúc trở về gặp được hai người kia, nàng chậm rãi đứng lên.

      “Ngươi ra ngoài chút.”

      trán Quân Chấn trượt xuống mấy đường hắc tuyến, đây là muốn cùng gia gia nói chuyện sao!

      Cũng biết mới vừa rồi là ai nói tiểu nha đầu tốt nhất đừng trở về, hiện tại hình như đã quên mất những lời này rồi.

      Nhưng mà biết Quân Mộ Khuynh tìm hắn có chuyện gì, Quân Chấn nghi hoặc vẫn theo ra ngoài, tiểu nha đầu hiếm khi tìm hắn, hẳn là có chuyện gì đó rất quan trọng mới tìm đến , thể .

      Nha đầu này, rốt cuộc lúc nào mới có thể kêu tiếng gia gia đây!

      Đứng ở bên ngoài, Quân Mộ Khuynh nhìn bầu trời, rốt cuộc còn có chuyện gì là nàng biết đây, chuyện Lâm Quân bên kia, nàng cũng đã biết ít, cũng biết “Bọn họ” ở Lâm Quân đại lục, nhưng rốt cuộc thì Lâm Quân còn có chuyện gì mà nàng biết.

      Nồng đậm bi thương tỏa ra xung quanh Quân Mộ Khuynh, Quân Chấn qua liền sửng sốt, chưa từng thấy tiểu nha đầu có dáng vẻ này, chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện gì, tiểu tử cùng nàng đâu?

      “Nha đầu, Hàn tiểu tử đâu?” Chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì rồi sao?

      đã trở về rồi.” Nghe thấy động tĩnh phía sau, trong nháy mắt nồng đậm bi thương liền biến mất, Quân Mộ Khuynh xoay người lạnh lùng nhìn người phía sau tới.

      Quân Chấn sửng sốt chút rồi ho tiếng, “Ngươi tìm ta ra đây là muốn hỏi cái gì?” Hay là nàng đã biết chuyện.

      “Ta đường trở về thì gặp được hai người.” Đôi mắt đỏ đậm nhìn chằm chằm vào gương mặt già nua.

      “Người nào?” Quân Chấn nhíu mày, trong lòng xông lên một dự cảm bất an.

      biết, nhưng bọn họ rất nhiều lời kỳ lạ.” Quân Mộ Khuynh vẫn nhìn Quân Chấn, dường như muốn từ gương mặt già nua này nhìn thấu chuyện gì đó.

      cái gì?” Quân Chấn khẩn trương hỏi.

      “Bọn họ , ta là con gái của người kia, còn … Ngươi bảo vệ tốt người kia.” Nàng gần như đã có thể xác định, người kia chính là mẫu thân, chỉ là nàng muốn chính tai nghe thấy Quân Chấn với mình, cho dù là câu, đúng vậy cũng tốt.

      Quân Chấn trừng lớn mắt, “Bọn họ còn cái gì?”

      “Rốt cuộc thì có bao nhiêu chuyện ngươi lừa gạt ba người chúng ta?” Phụ thân ở bên cạnh bọn họ, người duy nhất biết chuyện của mẫu thân, trừ ra ngay cả nãi nãi cũng biết.

      Quân Chấn sửng sốt, xoay người đến bên cạnh, “Có số việc, chờ đến thời điểm thích hợp mới có thể cho các ngươi biết, bao gồm… chuyện của mẫu thân ngươi, cũng bao gồm, chuyện của ông ngoại ngươi.” Có số việc, xem ra là giấu giếm được, nhưng mà như vậy cũng tốt, nàng cũng nên tìm bọn họ.

      “Ông ngoại!” Quân Mộ Khuynh bị những lời này làm kinh ngạc, nàng nghĩ hai người chắc có liên quan đến mẫu thân, thế nhưng cũng nghĩ tới mình còn có ông ngoại a, trong trí nhớ mẫu thân cũng qua chuyện về ông ngoại.

      “Đứa nhỏ ngốc, mỗi người đều có ông ngoại, ngươi đương nhiên cũng ngoại lệ.” Quân Chấn sủng nịch liếc mắt nhìn Quân Mộ Khuynh.

      “Vậy… Người đuổi giết ta, có phải là do ông ngoại phái tới hay ?” Quân Mộ Khuynh dè dặt hỏi, hai chữ ông ngoại đối với nàng mà rất là xa lạ, xa lạ đến mức cho tới bây giờ cũng chưa có tiếp xúc qua.

      Quân Chấn lắc lắc đầu, “Đương nhiên phải, dù cho lão già kia muốn nương của ngươi gả cho phụ thân ngươi, nhưng đó là đứa con gái mà thương nhất a, ai cả đường , sao có thể hạ sát thủ với ngươi được.” Kỳ thực Khuynh nhi một chút cũng giống mẫu thân nàng, bất kể là tính cách hay là diện mạo, thế nhưng lão già kia cũng sẽ làm gì với nàng.

      Quân Mộ Khuynh hờ hững xoay người, dường như người dè dặt hỏi mới rồi phải là nàng vậy

      “Ta hi vọng, chuyện của mẫu thân ta lại được nghe từ trong miệng người khác.” Ông ngoại…

      Quân Chấn nhìn hình bóng màu đỏ dần xa rồi rơi vào tới trầm tư, nếu đã gạt được vậy thì cũng cần giấu nữa, lần sau sẽ nói cho nàng biết vậy.

      Sau khi nghĩ thông suốt, mặt Quân Chấn nở một nụ cười, xoay người về, gần đây thời buổi rối loạn, ai biết ngày mai biến thành bộ dáng gì đây.

      Rời khỏi Quân gia, Quân Mộ Khuynh đường, khí tức đè nén ở chung quanh đã biến mất, khỏi phải cũng biết, đây là do Hỏa Huỳnh để các Thánh Thú rời , làm việc cũng rất nhanh.

      Thân ảnh đỏ rực ở đường, mọi người đều biết là ai trở về.

      Chuyện của Quân Mộ Khuynh còn cần phải nói nhiều sao? Đấy đương nhiên là cần, còn có người nào biết chuyện của Quân Mộ Khuynh, trước nói tới chỗ khác, ở Nguyệt thành này từ ông lão tám mươi tuổi, cho tới đứa nhỏ ba tuổi đều biết, Quân Mộ Khuynh là thiên tài có thiên phú biến thái, còn là song nguyên tố, hơn nữa còn có thần thú, mà quan trọng nhất chính là, Xích Quân chính là Quân Mộ Khuynh.

      Nhớ ngày đó, sau khi tin tức này được truyền ra, trái tim bao nhiêu người đều tan vỡ.

      Xích Quân công tử mà bọn họ sùng bái, chỉ là nữ, hơn nữa còn là Quân Mộ Khuynh của Quân gia!

      Việc này khiến bọn họ sao có thể tiếp nhận được!

      Người đường nhìn thấy Quân Mộ Khuynh, muốn lên chuyện với nàng, nhưng lại sợ thực lực của Quân Mộ Khuynh, khí tức lạnh như băng kia, cũng khiến cho người ta lui lại mấy trượng, đâu có người nào dám lên chuyện với nàng nữa, trừ phi người kia là muốn sống.

      Một người ở bên trong tửu lâu nhìn thấy thân ảnh ở đường, trong lòng liền kích động nói nên lời, xoay người bước nhanh ra ngoài, để mọi người lại ở đó.

      “Phong Diễm, ngươi đâu vậy!”

      Nàng trở về!

      Phong Diễm cất bước nhanh về phía trước, trong lòng kích động khó có thể bình tĩnh lại.

      Nhìn thân ảnh chầm chậm ở phía trước, Phong Diễm dừng bước lại, biết mình nên lấy lý do gì để lên chuyện với nàng.

      “Phong gia chủ theo ta như vậy biết là có chuyện gì?” Quân Mộ Khuynh hờ hững xoay người, lạnh lùng nhìn người phía sau đã theo rất lâu, Phong Diễm theo sau nàng, lại gì, biết trong lòng suy nghĩ gì nữa.

      Phong Diễm sửng sốt chút, sau đó nở nụ cười dịu dàng, “Nhìn thấy Quân nương trở về, muốn hỏi xem ngươi gần đây thế nào rồi.” Đúng, muốn biết chính là nàng gần đây thế nào.

      Nữ tử kia ngay từ đầu đã chói mắt, biết vì sao, những người đó lại nói nàng như thế, nàng ràng chói mắt như thế, ở cao thể với tới, mọi người chỉ có thể ngưỡng vọng.

      “Rất tốt.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng ra hai chữ.

      Phong Diễm nhàng gật đầu, lộ ra nụ cười vui vẻ, nàng khỏe là tốt rồi.

      “Còn có chuyện gì sao?” hôm nay có vẻ lạ.

      có, Quân nương gần đây nên cẩn thận chút, Nguyệt thành phải là Nguyệt thành trước đây.” biết bắt đầu từ lúc nào, Nguyệt thành xuất rất nhiều người lạ, ngay cả ngũ đại đấu kỹ gia tộc bọn họ cũng để vào mắt.

      “Ừm.” Quân Mộ Khuynh gật gật đầu, đường nàng cũng phát , Nguyệt thành gần đây trở nên rất kỳ quái, có rất nhiều cao thủ cảm giác được khí tức xuất .

      “Ta còn phải trở về Quân gia, thôi thì ở đây chúc mừng Phong gia chủ chưởng quản Phong gia, cái này, xem như là quà tặng cho ngươi.” Quân Mộ Khuynh từ trong nạp giới lấy ra quả linh lung quả Phong nguyên tố, đưa cho Phong Diễm, Phong gia ở tay , có thể tốt hơn trước đây rất nhiều.

      Phong Diễm khiếp sợ nhìn người trước mắt, linh lung quả Phong nguyên tố!

      “Ngươi muốn?” Quân Mộ Khuynh nhíu mày, linh lung của nàng nhiều lắm, vẫn còn chê ít sao?

      “Cảm ơn.” Phong Diễm vươn tay, cẩn thận nhận lấy linh lung quả, nhàng đặt vào trong nạp giới.

      cần.” xong, Quân Mộ Khuynh hờ hững xoay người về phía trước.

      Phong Diễm nhìn Quân Mộ Khuynh, mặt nở nụ cười, cứ như vậy rất tốt, cần gì phải cầu hơn nữa.

      Mãi đến khi bóng dáng của Quân Mộ Khuynh biến mất trong biển người, Phong Diễm mới xoay người trở về, còn chưa được mấy bước, ba thân ảnh quen thuộc liền xuất trước mặt , ba người đều lộ ra nụ cười đắc ý.

      “Lại là các ngươi!”

      tệ, Phong gia chủ, mấy ngày gặp, càng tỏ ra đắc ý, Quân Mộ Khuynh đúng là danh tác, ngay cả linh lung quả Phong nguyên tố, cũng có thể tùy tiện tặng ngươi.” Nam tử dẫn đầu châm chọc , trong đôi lộ ra tia đố kỵ.

      Chỉ một câu như vậy, khiến mọi người chung quanh, đều dừng bước kinh ngạc nhìn Phong Diễm.

      Linh lung quả Phong nguyên tố!

      Quân Mộ Khuynh tặng, việc này có phải là quá hào phóng rồi hay !

      “Ngươi nhìn lầm rồi.” Phong Diễm lạnh nhạt câu, cất bước rời , gần đây người của Lôi gia càng ngày càng kiêu ngạo, mà trước mắt chính là Lôi Tang tân gia chủ của Lôi gia.

      Cách đây lâu Lôi Trầm cũng chết rồi, Lôi Tang chẳng qua là con rối do Lôi Tu đưa lên làm gia chủ mà thôi, tại làm chủ toàn bộ Lôi gia đều là Lôi Tu, người trước mắt ỷ thế hiếp người, so với Lôi Trầm trước đây còn muốn quá đáng hơn, Lôi gia tại chỉ là đứng hạng cuối gia tộc, nhưng mà hành động kia so với Quân gia còn muốn cuồng vọng hơn.

      Lôi Tang nhìn bóng lưng Phong Diễm rời , hừ tiếng, tự cho là mình thanh cao, chẳng phải ở trước mặt Quân Mộ Khuynh cũng phải ngoan ngoãn sao, nếu như vậy, sao Quân Mộ Khuynh có thể đưa cho linh lung quả Phong nguyên tố, cùng là phong nguyên tố, dựa vào cái gì Phong Diễm lại có được đãi ngộ tốt hơn hắn chứ!

      Lôi Tang tức giận, trong lòng càng nghĩ càng thấy bất bình, với Phong Diễm, chỉ đều có Phong nguyên tố, còn đồng thời lên làm gia chủ, đều là gia chủ, Phong Diễm lại tiêu sái hơn hắn.

      “Hừ! Đắc ý cái gì mà đắc ý!” Lôi Tang bất mãn thối tiếng.

      Người ở phía sau đột nhiên cười rộ lên, “Lôi gia chủ bất mãn Phong Diễm như vậy, tại sao lại ra tay đoạt lấy thứ mình muốn?” thanh trầm thấp mang theo vui vẻ.

      quả linh lung quả phong nguyên tố, mặc dù ai biết ăn vào thì có thể tấn chức bao nhiêu cấp, nhưng chỉ cần ăn được dù sao cũng có lợi, hơn nữa, linh lung quả này có thể gặp nhưng thể cầu, Phong Diễm có được một quả, sẽ có thể tấn chức nhanh hơn.

      “Hai vị đại nhân có chủ ý gì hay sao?” Lôi Tang thấp giọng hỏi, mặt tràn đầy tươi cười, tại Lôi gia còn cần mấy người này, thể đắc tội.

      “Hừ!” người trong đó nhìn theo bóng lưng Phong Diễm rời , muốn làm cho ngũ đại gia tộc biến mất ở đại lục này, Phong gia chính là mục tiêu đầu tiên phải ra tay, Quân gia bây giờ đã có Quân Mộ Khuynh, thế nhưng biết từ nơi nào Quân Mộ Khuynh tìm tới cao thủ lợi hại như vậy, bọn họ dù như thế nào cũng thể tùy tiện động vào Quân gia, thế nhưng Phong gia thì lại giống vậy.

      Quân Mộ Khuynh nào biết, chính mình thật tâm tặng Phong Diễm quả linh lung quả, vốn là muốn cho dùng để tấn chức, kết quả lại dẫn tới họa sát thân.

      dạo ở Nguyệt thành vòng, Quân Mộ Khuynh càng nhìn càng thấy thích hợp, ở đây xuất rất nhiều người lạ, càng kỳ quái chính là, những người này đều mang vòng tay triệu hoán, điều này cũng , những người này là triệu hoán sư, phải là đấu kỹ sư.

      Nguyệt thành luôn là đấu kỹ sư nhiều hơn, bởi vì gia chủ ngũ đại gia tộc ở đây, tại lại xuất nhiều triệu hoán sư, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

      tại Tử Kỳ cũng Nguyệt thành, nàng cũng biết đã xảy ra chuyện gì, Phong Diễm chỉ nói nàng cẩn thận chút, tại Nguyệt thành phải như trước đây, hay là nói, như trước đây chính là chỉ Nguyệt thành xuất rất nhiều triệu hoán sư, hình như đây cũng là một trong những khả năng.

      mệt, Quân Mộ Khuynh cũng có ý định tiếp nữa, dù cho tiếp, cũng biết xảy ra chuyện gì, chuyện rồi cũng sẽ biết, nàng chờ.

      Sau khi một vòng, Quân Mộ Khuynh xoay người trở về, Hàn Ngạo Thần ở đây, nàng cũng thể ở trong khách sạn, tại cũng chỉ có thể ở lại Quân gia, đây là việc có biện pháp.

      Đã mấy lần trở về, Quân Mộ Khuynh vẫn là lần đầu tiên từ cửa lớn vào, người nào dám ngăn cản buớc chân Quân Mộ Khuynh, tại ở Quân gia ai còn biết Quân Mộ Khuynh lợi hại, trong mấy ngày ngắn ngủi, nàng chỉ tìm được tuyết ngưng thảo, hơn nữa còn đem đan được Mộ Dung thành luyện xong đem về cứu chủ mẫu.

      Công lao lớn như vậy, còn có ai dám đắc tội Quân Mộ Khuynh, người mắt sáng cũng thấy ngay cả gia chủ cũng làm được, nhưng mà cũng chỉ có Quân Mộ Khuynh, bọn họ cần gì phải tính toán nhiều như vậy.

      Những người này hiển nhiên chính là ăn được bồ đào bồ đào còn xanh, đổi thành bất cứ người nào ở Quân gia, trong thời gian ngắn như vậy, tuyệt đối thể tìm được tuyết ngưng thảo, hơn nữa còn phải để Mộ Dung thành giúp điều chế đan dược.

      Quân Mộ Khuynh vừa vào Quân gia, liền bị người kéo , nhìn người gấp gáp trước mặt, Quân Mộ Khuynh trái lại có vẻ thản nhiên hơn.

      Mãi đến khi đến thư phòng, Quân Chấn mới dừng bước lại, thở hồng hộc nhìn người trước mặt, há miệng lại chưa nói gì, hít thở hổn hễn hồi lâu hắn cũng chưa nói ra được, cuối cùng đè xuống kích động trong lòng, chậm rãi ngồi xuống.

      “Ngươi tìm ta có chuyện gì sao?” cần gì phải kích động như vậy.

      “Ngươi Mộ Dung thành?”

      “Ừm.” Quân Mộ Khuynh gật gật đầu, nàng đương nhiên Mộ Dung thành.

      “Vậy chuyện Mộ Dung thành bị phá hủy ngươi có biết ?” Lúc nghe thấy tin tức này, cũng cảm thấy kinh ngạc, Mộ Dung thành bị ma thú vây đánh, tại thành một đống đổ nát, hơn nghìn người Mộ Dung thành, tại chỉ còn lại được trăm.

      “Biết.” Nàng đương nhiên biết, những ma thú ấy còn được nàng tiễn mà, nếu nàng cũng trở về trễ như vậy.

      “Vậy ngươi sao chứ?” Quân Chấn quan sát Quân Mộ Khuynh một lần từ xuống dưới, nhìn bộ dạng của nha đầu này có lẽ là có chuyện gì.

      “Ngươi thấy ta có việc gì ?” Nếu như nàng có chuyện gì, còn có thể nguyên vẹn đứng ở chỗ này sao, đúng là hỏi thừa, chỉ có điều khó tin được là lão già này cũng lo lắng cho nàng.

      Quân Chấn hoài nghi liếc mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, ho tiếng, nhíu mày hỏi, “Mộ Dung thành cuối cùng có việc gì, phải là bởi vì ngươi?”

      “Ừm…”

      “Ầm!” Cánh cửa liền bị đạp ra, Quân Đan vội vội vàng vàng tới, “Gia chủ, xong!”

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 70: Vũ kỹ song tu
      Quân Chấn đen mặt, đây là trời sập, hay là đất sập, Quân Đan bình thường luôn ổn trọng, tại sao đến thời điểm mấu chốt lại hấp tấp nóng nảy như vậy.

      xảy ra chuyện gì?” Quân Mộ Khuynh xoay người nghi hoặc nhìn Quân Đan, thấy vội vàng tới, nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó.

      “Gia chủ, tôn tiểu thư, Hỏa Huỳnh nương bị thương.” Quân Đan ổn ̣nh tâm tình, trầm giọng .

      Bị thương? Quân Mộ Khuynh nhíu chặt mày, xoay người bước nhanh ra phía ngoài, Hỏa Huỳnh sao có thể bị thương, nàng ấy là Thánh Thú, còn có người nào có thể đả thương được ma thú cấp bậc Thánh Thú sao, nghĩ đến đây, bước chân của Quân Mộ Khuynh càng thêm vội vàng.

      Nghe thấy Hỏa Huỳnh bị thương, Quân Chấn cũng lập tức bước nhanh theo sau, Hỏa Huỳnh là khách của Quân gia, người Nguyệt thành đều biết, ai dám to gan như vậy, dám đả thương người có quan hệ với Quân gia.

      Sắc mặt Hỏa Huỳnh tái nhợt ngồi ghế, bên trong đôi mắt còn lộ ra lo lắng, xong rồi, này lần bị thương chỉ sợ bản thân thiếu Quân Mộ Khuynh càng nhiều, kỳ thực nàng chỉ bị một vết thương nhỏ, cũng phải chuyện lớn gì, nếu phải là con Thánh Thú hèn hạ vô sỉ kia, nàng cũng biến thành cái dạng này.

      Lần sau đừng để cho nàng gặp lại , nếu , nhất định phải làm cho quỳ mặt đất cầu xin nàng tha thứ.

      Vết thương vai khiến Hỏa Huỳnh nhíu mày, chợt Hỏa Huỳnh cảm giác được nhiệt độ xung quanh giảm xuống liền khó khăn quay đầu, nhìn thấy đôi mắt đỏ đậm vẻ mặt lạnh như băng, lập tức nở nụ cười.

      “Hắc hắc, ta sao.” Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn nàng chứ, rất đáng sợ a, biết vì sao, trong tộc nhiều người như vậy nàng cũng sợ, thậm chí là đứng trước mặt trưởng lão nàng cũng có thể đối đáp trôi chảy, nhưng khi ở trước mặt Quân Mộ Khuynh, nàng luôn có cảm giác chột dạ, sợ hãi.

      Quân Mộ Khuynh yên lặng tới trước mặt Hỏa Huỳnh, kiểm tra thương thế của nàng, nhìn thấy vai còn chảy máu, sắc mặt liền nghiêm trọng.

      “Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, tuyệt đối ảnh hưởng tới những chuyện ta làm, dù cho ta muốn chết, cũng nhất định giúp ngươi làm xong năm chuyện.” Hỏa Huỳnh vỗ ngực, khẽ nhíu mày, đã lâu rồi bị thương, vậy mà lần này lại bị thương, quá mất mặt thú.

      Quân Mộ Khuynh liếc mắt nhìn Hỏa Huỳnh rồi gì, nàng tùy ý lục lọi trong gian hai cái, lấy ra bình sứ màu đen rồi đổ đan dược Hàn Ngạo Thần luyện chế ra.

      “Ăn nó.” Giọng nói rét lạnh đến thấu xương, vẻ mặt Quân Mộ Khuynh thay đổi nhìn Hỏa Huỳnh trước mặt.

      “Thực cần.” Nếu như nàng ăn viên đan dược này, nhất định sẽ thiếu Quân Mộ Khuynh càng nhiều, hiện tại nàng rất sợ.

      Huyệt thái dương của Quân Mộ Khuynh giật giật hai cái, tùy ý đem đan dược để ở bàn, “Có ăn hay tùy ngươi.” xong, nàng cũng quay đầu lại xoay người rời .

      Hỏa Huỳnh nhìn thân ảnh màu đỏ bỏ , trong lòng rất là nghi hoặc, nàng cho mình đan dược, chẳng lẽ phải vì điều kiện sao? Nhân loại phải đều có mục đích mới tiếp cận ma thú bọn họ sao, giống như lần đầu tiên giao dịch với Quân Mộ Khuynh, nàng cũng dùng ba điều kiện, lần thứ hai là Hỏa Vũ, nàng phải cũng dùng ba điều kiện trao đổi với mình sao.

      Quân Chấn nhìn thấy Quân Mộ Khuynh ra khỏi phòng quay đầu lại, chần chừ liếc mắt nhìn gian phòng cái, đây là làm sao vậy, phải là nàng rất lo cho thương thế của Hỏa Huỳnh sao? Sao nhanh như vậy đã rời rồi.

      Quân Đan cũng rất nghi hoặc rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      “Khụ khụ!” Hỏa Huỳnh chậm rãi từ bên trong phòng ra, liếc mắt nhìn viên đan dược bàn.

      “Hỏa Huỳnh nương.” Quân Đan bước nhanh lên đỡ Hỏa Huỳnh, vai đã chảy máu sao nàng còn xử lý vết thương một chút chứ.

      “Ta sao, Quân Mộ Khuynh đây là làm sao vậy?”

      “Ngươi đã làm gì? Tôn tiểu thư ràng lo lắng cho ngươi như vậy, vội vội vàng vàng chạy tới, sao bây giờ lại xoay người rời .” người còn tản ra hàn ý lạnh lẽo dọa người, chuyện này nhất định là đơn giản.

      Hỏa Huỳnh nhíu mày, liếc mắt nhìn viên đan dược bàn, “Ta chỉ là chịu ăn viên đan dược nàng đưa, sau đó nàng bỏ viên đan dược xuống rồi luôn.” Trong lòng nàng còn rất áy náy, dù sao Quân Mộ Khuynh là có ý tốt, cho nàng viên đan dược cũng là muốn để nàng tốt hơn mà thôi.

      “Thảo nào.” Quân Đan nhìn bóng lưng Quân Mộ Khuynh rời , “Ngươi vẫn nên ăn đan dược rồi tự mình hỏi .” cũng biết tôn tiểu thư có tâm tư gì, nàng cho tới bây giờ cũng dễ dàng để cho người khác biết.

      “Thế nhưng, ta ăn viên đan dược này phải là sẽ thiếu nàng càng nhiều sao?” Hỏa Huỳnh thoải mái , nàng muốn lại tiếp tục thiếu nợ nhân loại.

      “Hả?”

      “Nếu như phải Quân Mộ Khuynh ta cũng tới nơi này, năm đó ta thiếu nàng sáu điều kiện, đây là điều thứ nhất.” Hỏa Huỳnh bất mãn lẩm bẩm, thoáng cái điều kiện đã tăng lên sáu, thiếu nợ Quân Mộ Khuynh lại càng nhiều.

      Quân Chấn trừng lớn mắt, hóa ra là người ta mắc nợ tiểu nha đầu, còn cảm thấy kỳ quái vì sao cao thủ lại nghe theo mệnh lệnh của nàng như vậy, hóa ra là chuyện như thế này.

      “Hỏa Huỳnh nương, tôn nữ của ta đưa viên đan dược cho ngươi ăn, phải là vì điều kiện của ngươi, người mà nàng muốn cứu dù cho có tăng nhiều điều kiện hơn nữa, chân mày của nàng cũng nhăn cái.” Mặc dù tiểu tử kia bình thường lạnh lùng vô liêm sỉ, nhưng nàng vẫn luôn quan tâm người khác, nếu lần này cũng sẽ tìm tuyết ngưng thảo rồi Mộ Dung thành luyện chế đan dược.

      Hỏa Huỳnh suy nghĩ chút, hình như là có chuyện như vậy, Quân Mộ Khuynh là người lạnh lùng, thực lực lại càng sâu lường được, nếu như muốn chính mình vĩnh viễn ở lại làm việc bên người nàng, cũng phải là thể, xong rồi, vậy phải là mình đã hiểu lầm nàng rồi sao!

      “Ôi! Vậy nàng có đánh ta hay a!” Quân Mộ Khuynh lợi hại như vậy, ngay cả thú mà nàng cũng có thể đánh chết, chính mình có bị ăn đòn hay a!

      Quân Đan chớp mắt, người trước mắt có phải là quá đơn thuần rồi hay , như thế mà bị đánh, biết bao nhiêu người đã bị tôn tiểu thư đánh chết rồi.

      Hỏa Huỳnh liếc mắt nhìn đan dược bàn, chần chừ một lúc rồi cầm lên trực tiếp bỏ vào trong miệng, lúc này nàng mới biết cái gì gọi là vào miệng tan , đan dược rất nhanh liền chảy tới trong bụng của nàng, qua mấy giây, nàng cũng cảm giác được ở trong thân thể chảy một dòng nước ấm, vết thương vai cũng đau nữa.

      Viên đan dược này có phải là quá thần kỳ rồi hay , nhất định rất là trân quý ?

      “Gia chủ, có đan dược màu đen sao?” Quân Đan quay đầu nhìn Quân Chấn, nếu như hoa mắt thì viên đan dược vừa rồi kia là màu đen.

      Quân Chấn gật gật đầu, “Ta từng thấy một viên ở Mộ Dung thành, nhưng mà cũng chỉ có viên, đan dược mặc dù màu sắc đều giống nhau, thế nhưng ̣nh đoạt màu sắc chỉ là đẳng cấp đan dược, dược hiệu đều khác nhau.” Nếu như chỉ là một viên đan dược màu tím đơn giản là có thể cứu Dung Dung, thì cần gì phải tìm tuyết ngưng thảo, bọn họ tùy tiện lấy một viên đan dược màu tím tới là có thể cứu rồi.

      “Thảo nào đan dược của chủ mẫu còn phải đặc biệt tìm, hóa ra là như thế, lúc ta nhìn thấy đan dược màu tím còn tưởng rằng đó là đan dược của nhà chúng ta.” Đan dược cũng có nhiều chú trọng như vậy, lợi hại, chỉ có điều đan dược màu đen là như thế nào.

      Trong lòng Quân Chấn cũng suy nghĩ, người luyện chế đan dược màu đen cũng nhiều, có lẽ chỉ có , chừng viên đan dược nhìn thấy ở Mộ Dung thành, cùng với viên đan dược nha đầu đưa cho Hỏa Huỳnh là cùng người luyện chế.

      Sau khi Quân Mộ Khuynh rời phòng liền chậm rãi tới chỗ cao nhất của Quân gia, nàng thích đứng ở chỗ cao, như vậy nàng sẽ nhìn thấy xa hơn, cũng nhìn thấy rộng hơn, có người đứng ở cao, chưa chắc đã có thể nhìn xa, nàng mới cho là như vậy, có thời điểm nhìn phải là dùng mắt nhìn, mà là dùng tâm.

      Hỏa Huỳnh muốn ăn đan dược của nàng, nàng cũng tức giận, mà cảm thấy, con người đề phòng là điều tất yếu, ma thú cũng giống như vậy.

      Chẳng qua nàng cảm thấy chính mình hơi xen vào việc của người khác, người ta cần, lại còn đưa tới để bị cự tuyệt, điều này giống với tác phong làm việc của nàng, từ lúc nào nàng trở nên có tình người như thế.

      Đứng ở đây, mắt nhìn xuống Quân gia, mặt Quân Mộ Khuynh lộ ra tươi cười, Hàn Ngạo Thần nghiệt kia, biết bây giờ ở Hắc Ám thần điện như thế nào, cũng lần này trở về sẽ bao lâu, cũng , Hắc Ám thần điện ở chỗ nào, nàng ngay cả muốn tìm cũng tìm được.

      Nhìn về phía xa, Quân Mộ Khuynh chậm rãi hoàn hồn, Hàn Ngạo Thần mới chưa bao lâu, nàng liền bắt đầu suy nghĩ, nếu như bị tên kia biết, biết sẽ đắc ý bao nhiêu đâu.

      Hỏa Huỳnh nhìn thấy thân ảnh ở cao, vẻ mặt có chút sợ hãi, Quân Đan , Quân Mộ Khuynh làm gì mình, thế nhưng vì sao nàng vẫn có chút lo lắng, nhưng nếu như cứ như vậy bỏ , vậy thì cũng giống với tính cách của thú lắm.

      “Quân Mộ Khuynh.” Nghĩ một chút, Hỏa Huỳnh vẫn là tới bên cạnh Quân Mộ Khuynh.

      “Nếu như ngươi đến xin lỗi thì cần.” Quân Mộ Khuynh nhắm mắt lại, lười biếng tựa ở nóc nhà.

      Ách… Nàng biết, Quân Mộ Khuynh chính là Quân Mộ Khuynh, quá thông minh, “Ta chỉ sợ ngươi tăng thêm điều kiện, chứ có ý gì khác.” Nàng muốn ở thế giới nhân loại quá lâu, trưởng lão dạy bọn họ, lòng người hiểm ác, thể dễ dàng tin tưởng nhân loại, nàng đương nhiên nhớ kỹ.

      “Nếu như ngươi muốn rời , ta cũng ngăn được.” Thêm điều kiện, năm điều kiện, cũng trả đủ rồi.

      Hỏa Huỳnh lập tức vọt đến bên người Quân Mộ Khuynh, “Tộc Hỏa quạ chúng ta được làm được, nếu như đã thiếu nợ ngươi, thì nhất định phải trả, ngươi tiếp điều kiện tiếp theo là cái gì, nếu ta có thể làm được thì nhất định sẽ làm!” Lần này nhất định gây ra chuyện rắc rối gì nữa.

      “Tạm thời có.” Quân Mộ Khuynh chậm rãi mở mắt ra.

      “Hả?” Vậy thì phải sẽ rất lâu mới có thể trở về tộc sao.

      , ngươi muốn làm, có thể rời , ta cũng miễn cưỡng ngươi.” Huống hồ mỗi lần nàng ta làm việc, nàng còn phải nơm nớp lo sợ, còn có thể trông chờ nàng ta làm chuyện gì, dặn nàng chú ý người thôi mà cũng để người ta bị té ngã.

      “Ta gặp phải triệu hoán sư, còn là triệu hoán sư rất lợi hại, ma thú của hắn là cấp bậc Thánh Thú, ta chính là bị ám toán!” Hai người khi dễ một mình nàng, quá hèn hạ.

      “Có phải là ngươi nghĩ người ta hèn hạ hay ?” Quân Mộ Khuynh lại lần nữa nhắm mắt lại, một ma thú ngây thơ đơn thuần như vậy, thực thích hợp ở thế giới này sao? Quân Mộ Khuynh thực sự rất là hoài nghi.

      Hỏa Huỳnh chu chu miệng, chỉ vào phía trước quát, “Bọn họ vốn chính là hèn hạ mà! Nếu như mình ma thú ra tay, ta mới thua, là cái tên triệu hoán sư kia đánh lén ta.” Nếu bọn họ từng người lên, nàng nhất định thua.

      “Thua chính là thua, cần viện lý do nhiều như vậy làm gì, người ta hai người đối kháng một mình ngươi, nếu như thực lực của ngươi đủ mạnh mẽ, dù cho bốn, bọn họ cũng phải là đối thủ của ngươi.” Quân Mộ Khuynh lẩm bẩm, biết là cho Hỏa Huỳnh nghe, hay là cho mình nghe.

      Hỏa Huỳnh nghiêng đầu, nhìn Quân Mộ Khuynh, “Ngươi lợi hại như vậy, chẳng lẽ cũng bị người đánh bại sao?” Điều đó có khả năng ? Nàng lợi hại như vậy mà.

      “Đương nhiên có, rất nhiều lần, đánh ta mà một chút lực đánh trả ta cũng có, chạy trốn còn bị đả thương.” Ai chưa từng thua, vậy phải xem ngươi thua hay thua, thua lần, cũng cần phải thua thêm lần thứ hai cùng một điểm, như vậy cũng đã đủ rồi.

      “Ngươi cũng thua sao, nhiều ma thú ở bên cạnh ngươi như vậy, sao ngươi có thể thua!” Cái này có phải là quá kỳ lạ rồi hay , người lợi hại như vậy, ngay cả ma thú nhìn thấy cũng phải sợ hãi vậy mà lại thua.

      “Thực lực là của mình, dù cho người bên cạnh ngươi lợi hại hơn nữa, thì khi đến một ngày hắn rời , giống như ta bây giờ, ma thú cũng rời , nếu như ta đủ mạnh, vậy phải là đã sớm bị người giết sao?” Quân Mộ Khuynh chau mày, thân là ma thú, lại biết việc này, quả thực là hiếm thấy, thật biết nàng sống sót thế nào trong bầy ma thú đó.

      Hỏa Huỳnh cười, “Trưởng lão cũng như vậy, cho nên tộc chúng ta mỗi lần chiến đấu với ma thú khác, chết rất nhiều bằng hữu.” Nàng chỉ vì sống sót, mới liều mạng nỗ lực, nếu như nàng chết, mẫu thân với phụ thân sẽ rất thương tâm.

      Quân Mộ Khuynh trầm tư chút rồi chậm rãi , “Ta muốn ngủ lúc, ngươi trước .” Hóa ra giữa ma thú cũng có rèn luyện thực chiến.

      Hỏa Huỳnh nhìn Quân Mộ Khuynh một cái, từ nóc nhà xuống, nàng tức giận là tốt rồi, kỳ thực, Quân Mộ Khuynh cũng là người rất tốt!

      Đây là điều nàng mới phát hiện, Quân Mộ Khuynh cũng phải đáng sợ như vậy.

      Sau khi Hỏa Huỳnh rời , Quân Mộ Khuynh trực tiếp nhảy xuống nóc nhà, đến viện của Gia Cát Dung Dung.

      Sau khi Gia Cát Dung Dung ăn đan dược Quân Mộ Khuynh mang về khá lên rất nhiều, tại có thể tự mình lại ở trong sân, thời gian gần đây nàng luôn nằm giường, nên cảm thấy rất buồn bực, nhưng tại rốt cuộc có thể lại rồi.

      “Nãi nãi có thể xuống giường rồi sao?” Quân Mộ Khuynh vừa vào viện, liền nhìn thấy Gia Cát Dung Dung tản bộ ở trong sân liền cất bước đến trước mặt nàng, mặt lộ ra tươi cười.

      Gia Cát Dung Dung gật đầu, “Lần này nếu phải là Khuynh nhi, nãi nãi chỉ sợ sống nổi nữa.” Nàng lớn tuổi rồi, sinh tử đối với nàng mà còn quan trọng nữa, chỉ là Khuynh nhi mất người thương nàng.

      “Ta nhất định để cho người có chuyện.” Quân Mộ Khuynh nở nụ cười, lời này phải là nói đùa, mà là lời , mặc kệ thế nào, nàng cũng để người trước mắt có việc gì.

      “Nãi nãi tin ngươi.” Gia Cát Dung Dung gật đầu, nụ cười mặt càng mở rộng hơn, chỉ là hình dáng tinh xảo kia, chút nếp nhăn cũng có, ba nghìn tóc đen cũng sợi tóc bạc, bộ dáng giống như là hơn hai mươi tuổi, người lần đầu tiên nhìn thấy Gia Cát Dung Dung, tin là nàng là bà nội của ba đứa nhỏ.

      “Nãi nãi, người biết chuyện ông ngoại ta ?” Lão già kia đến bây giờ cũng cho nàng biết, đúng là quá đáng mà!

      Gia Cát Dung Dung kinh ngạc nhìn Quân Mộ Khuynh, sau đó lắc đầu, “Ta cũng biết chuyện ông ngoại ngươi, gia gia ngươi cho ta, năm đó lúc Ly nhi dẫn nương ngươi trở về, chỉ cho chúng ta biết, nàng tên là Phương Đông Mi nhi, là người , cũng là người hắn chọn.” Nàng đến bây giờ vẫn còn nhớ ánh mắt kiên ̣nh của Ly nhi lúc đó, cũng chính vì vậy Chấn mới đồng ý.

      Là người phụ thân , cũng là người hắn chọn.

      Lúc đó phụ thân nhất định rất vui vẻ, có thể tìm được người mình cùng nhau suốt đời!

      “Mẫu thân của ta có mộ sao?” tới Quân gia lâu như vậy, nàng chỉ nhìn thấy bài vị thờ cúng mẫu thân nhưng lại nhìn thấy mộ phần nào cả.

      “Sau khi nương ngươi chết, phụ thân ngươi , muốn để nàng trở về, chúng ta cũng biết phụ thân ngươi mang nàng chỗ nào, dù sao lúc trở lại, thi thể của nương ngươi đã thấy.” Nàng rất ít để ý tới những chuyện lớn nhỏ trong nhà, Chấn cũng muốn nàng xen vào quá nhiều..

      Quân Mộ Khuynh gật gật đầu, ngay cả chết thi thể cũng bị phụ thân mang , phụ thân để mẫu thân trở lại, trở lại đâu? Là nhà của mẫu thân sao?

      “Chỉ có điều, nương của ngươi đúng là một mỹ nhân xinh đẹp, ngay cả ta cũng phải hổ thẹn ba phần, hơn nữa ở chung nhà với mọi người cũng rất tốt, thiên phú của nàng lại càng khiến cho người ta đỏ mắt, đặc biệt là hỏa nguyên tố, nàng cũng đạt đến cấp bậc thiên hỏa…” Gia Cát Dung Dung nhớ lại chuyện năm đó, nụ cười mặt cũng trở nên sâu hơn.

      Quân Mộ Khuynh nhìn Gia Cát Dung Dung nói về Phương đông Mi nhi, liền cười toe toét, trái lại có chút hâm mộ, ký ức của nàng với mẫu thân rất ít, điều duy nhất nàng nhớ kỹ chính là mẫu thân vĩnh viễn dịu dàng, mặc kệ ba em bọn họ phạm vào lỗi gì, cũng mắng bọn họ.

      tràng dài, Gia Cát Dung Dung cũng mệt mỏi, Quân Mộ Khuynh để nàng quay trở về nghỉ ngơi, còn bản thân trở lại gian phòng của mình, tính toán nghỉ ngơi chút, mấy ngày nay nàng vẫn chưa chợp mắt, cho dù thân thể làm bằng sắt cũng chịu nổi.

      Quân Mộ Khuynh cũng biết bản thân ngủ bao lâu, đến khi bên ngoài truyền đến tiếng động, nàng mới chậm rãi thức dậy, vẻ mặt còn hết sức vui, vui vì bị người khác đánh thức.

      Quân Đan nhận mệnh đứng ở cửa, thấp thỏm nhìn cửa phòng đóng chặt, tôn tiểu thư ngủ ngày hai đêm, gia chủ mới để cho đến xem, đây tuyệt đối liên quan gì đến nguyện vọng của hắn.

      “Chuyện gì?” Cửa phòng chậm rãi bị mở ra, Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nhìn người trước mắt, đôi mắt đỏ đậm hiện ra tia lạnh lẽo.

      “Việc này, tôn tiểu thư, gia chủ , người cũng đã ngủ ngày hai đêm rồi, có phải nên ra ngoài ăn chút gì đó hay .” Đây tuyệt đối phải là muốn đến, sự là gia chủ bảo đến, mới chậm chạm tới, vốn là thời điểm ăn sáng hôm nay gia chủ đã bảo tới gọi, có can đảm đó mà.

      ngày hai đêm! Quân Mộ Khuynh mở to mắt, thời gian nàng ngủ dài như vậy rồi sao!

      “Nếu như vậy, ta sẽ tự mình ra ngoài là được, cần phải chuẩn bị cái gì cho ta cả, ta muốn ăn.” Lúc nàng tỉnh lại đã ăn mấy viên đan dược, nên có việc gì.

      Quân Đan thở phào nhõm, lập tức gật đầu, xoay người cất bước rời .

      Nhìn bóng lưng Quân Đan rời , Quân Mộ Khuynh ngẩng đầu nhìn bầu trời, hóa ra nàng đã ngủ lâu như vậy, nàng còn tưởng rằng chỉ mới có một lúc thôi! Ngủ như vầy nàng đã sắp giống Chi Chi rồi.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 70: Vũ kỹ song tu
      Quân Chấn đen mặt, đây là trời sập, hay là đất sập, Quân Đan bình thường luôn ổn trọng, tại sao đến thời điểm mấu chốt lại hấp tấp nóng nảy như vậy.

      xảy ra chuyện gì?” Quân Mộ Khuynh xoay người nghi hoặc nhìn Quân Đan, thấy vội vàng tới, nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó.

      “Gia chủ, tôn tiểu thư, Hỏa Huỳnh nương bị thương.” Quân Đan ổn ̣nh tâm tình, trầm giọng .

      Bị thương? Quân Mộ Khuynh nhíu chặt mày, xoay người bước nhanh ra phía ngoài, Hỏa Huỳnh sao có thể bị thương, nàng ấy là Thánh Thú, còn có người nào có thể đả thương được ma thú cấp bậc Thánh Thú sao, nghĩ đến đây, bước chân của Quân Mộ Khuynh càng thêm vội vàng.

      Nghe thấy Hỏa Huỳnh bị thương, Quân Chấn cũng lập tức bước nhanh theo sau, Hỏa Huỳnh là khách của Quân gia, người Nguyệt thành đều biết, ai dám to gan như vậy, dám đả thương người có quan hệ với Quân gia.

      Sắc mặt Hỏa Huỳnh tái nhợt ngồi ghế, bên trong đôi mắt còn lộ ra lo lắng, xong rồi, này lần bị thương chỉ sợ bản thân thiếu Quân Mộ Khuynh càng nhiều, kỳ thực nàng chỉ bị một vết thương nhỏ, cũng phải chuyện lớn gì, nếu phải là con Thánh Thú hèn hạ vô sỉ kia, nàng cũng biến thành cái dạng này.

      Lần sau đừng để cho nàng gặp lại , nếu , nhất định phải làm cho quỳ mặt đất cầu xin nàng tha thứ.

      Vết thương vai khiến Hỏa Huỳnh nhíu mày, chợt Hỏa Huỳnh cảm giác được nhiệt độ xung quanh giảm xuống liền khó khăn quay đầu, nhìn thấy đôi mắt đỏ đậm vẻ mặt lạnh như băng, lập tức nở nụ cười.

      “Hắc hắc, ta sao.” Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn nàng chứ, rất đáng sợ a, biết vì sao, trong tộc nhiều người như vậy nàng cũng sợ, thậm chí là đứng trước mặt trưởng lão nàng cũng có thể đối đáp trôi chảy, nhưng khi ở trước mặt Quân Mộ Khuynh, nàng luôn có cảm giác chột dạ, sợ hãi.

      Quân Mộ Khuynh yên lặng tới trước mặt Hỏa Huỳnh, kiểm tra thương thế của nàng, nhìn thấy vai còn chảy máu, sắc mặt liền nghiêm trọng.

      “Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, tuyệt đối ảnh hưởng tới những chuyện ta làm, dù cho ta muốn chết, cũng nhất định giúp ngươi làm xong năm chuyện.” Hỏa Huỳnh vỗ ngực, khẽ nhíu mày, đã lâu rồi bị thương, vậy mà lần này lại bị thương, quá mất mặt thú.

      Quân Mộ Khuynh liếc mắt nhìn Hỏa Huỳnh rồi gì, nàng tùy ý lục lọi trong gian hai cái, lấy ra bình sứ màu đen rồi đổ đan dược Hàn Ngạo Thần luyện chế ra.

      “Ăn nó.” Giọng nói rét lạnh đến thấu xương, vẻ mặt Quân Mộ Khuynh thay đổi nhìn Hỏa Huỳnh trước mặt.

      “Thực cần.” Nếu như nàng ăn viên đan dược này, nhất định sẽ thiếu Quân Mộ Khuynh càng nhiều, hiện tại nàng rất sợ.

      Huyệt thái dương của Quân Mộ Khuynh giật giật hai cái, tùy ý đem đan dược để ở bàn, “Có ăn hay tùy ngươi.” xong, nàng cũng quay đầu lại xoay người rời .

      Hỏa Huỳnh nhìn thân ảnh màu đỏ bỏ , trong lòng rất là nghi hoặc, nàng cho mình đan dược, chẳng lẽ phải vì điều kiện sao? Nhân loại phải đều có mục đích mới tiếp cận ma thú bọn họ sao, giống như lần đầu tiên giao dịch với Quân Mộ Khuynh, nàng cũng dùng ba điều kiện, lần thứ hai là Hỏa Vũ, nàng phải cũng dùng ba điều kiện trao đổi với mình sao.

      Quân Chấn nhìn thấy Quân Mộ Khuynh ra khỏi phòng quay đầu lại, chần chừ liếc mắt nhìn gian phòng cái, đây là làm sao vậy, phải là nàng rất lo cho thương thế của Hỏa Huỳnh sao? Sao nhanh như vậy đã rời rồi.

      Quân Đan cũng rất nghi hoặc rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      “Khụ khụ!” Hỏa Huỳnh chậm rãi từ bên trong phòng ra, liếc mắt nhìn viên đan dược bàn.

      “Hỏa Huỳnh nương.” Quân Đan bước nhanh lên đỡ Hỏa Huỳnh, vai đã chảy máu sao nàng còn xử lý vết thương một chút chứ.

      “Ta sao, Quân Mộ Khuynh đây là làm sao vậy?”

      “Ngươi đã làm gì? Tôn tiểu thư ràng lo lắng cho ngươi như vậy, vội vội vàng vàng chạy tới, sao bây giờ lại xoay người rời .” người còn tản ra hàn ý lạnh lẽo dọa người, chuyện này nhất định là đơn giản.

      Hỏa Huỳnh nhíu mày, liếc mắt nhìn viên đan dược bàn, “Ta chỉ là chịu ăn viên đan dược nàng đưa, sau đó nàng bỏ viên đan dược xuống rồi luôn.” Trong lòng nàng còn rất áy náy, dù sao Quân Mộ Khuynh là có ý tốt, cho nàng viên đan dược cũng là muốn để nàng tốt hơn mà thôi.

      “Thảo nào.” Quân Đan nhìn bóng lưng Quân Mộ Khuynh rời , “Ngươi vẫn nên ăn đan dược rồi tự mình hỏi .” cũng biết tôn tiểu thư có tâm tư gì, nàng cho tới bây giờ cũng dễ dàng để cho người khác biết.

      “Thế nhưng, ta ăn viên đan dược này phải là sẽ thiếu nàng càng nhiều sao?” Hỏa Huỳnh thoải mái , nàng muốn lại tiếp tục thiếu nợ nhân loại.

      “Hả?”

      “Nếu như phải Quân Mộ Khuynh ta cũng tới nơi này, năm đó ta thiếu nàng sáu điều kiện, đây là điều thứ nhất.” Hỏa Huỳnh bất mãn lẩm bẩm, thoáng cái điều kiện đã tăng lên sáu, thiếu nợ Quân Mộ Khuynh lại càng nhiều.

      Quân Chấn trừng lớn mắt, hóa ra là người ta mắc nợ tiểu nha đầu, còn cảm thấy kỳ quái vì sao cao thủ lại nghe theo mệnh lệnh của nàng như vậy, hóa ra là chuyện như thế này.

      “Hỏa Huỳnh nương, tôn nữ của ta đưa viên đan dược cho ngươi ăn, phải là vì điều kiện của ngươi, người mà nàng muốn cứu dù cho có tăng nhiều điều kiện hơn nữa, chân mày của nàng cũng nhăn cái.” Mặc dù tiểu tử kia bình thường lạnh lùng vô liêm sỉ, nhưng nàng vẫn luôn quan tâm người khác, nếu lần này cũng sẽ tìm tuyết ngưng thảo rồi Mộ Dung thành luyện chế đan dược.

      Hỏa Huỳnh suy nghĩ chút, hình như là có chuyện như vậy, Quân Mộ Khuynh là người lạnh lùng, thực lực lại càng sâu lường được, nếu như muốn chính mình vĩnh viễn ở lại làm việc bên người nàng, cũng phải là thể, xong rồi, vậy phải là mình đã hiểu lầm nàng rồi sao!

      “Ôi! Vậy nàng có đánh ta hay a!” Quân Mộ Khuynh lợi hại như vậy, ngay cả thú mà nàng cũng có thể đánh chết, chính mình có bị ăn đòn hay a!

      Quân Đan chớp mắt, người trước mắt có phải là quá đơn thuần rồi hay , như thế mà bị đánh, biết bao nhiêu người đã bị tôn tiểu thư đánh chết rồi.

      Hỏa Huỳnh liếc mắt nhìn đan dược bàn, chần chừ một lúc rồi cầm lên trực tiếp bỏ vào trong miệng, lúc này nàng mới biết cái gì gọi là vào miệng tan , đan dược rất nhanh liền chảy tới trong bụng của nàng, qua mấy giây, nàng cũng cảm giác được ở trong thân thể chảy một dòng nước ấm, vết thương vai cũng đau nữa.

      Viên đan dược này có phải là quá thần kỳ rồi hay , nhất định rất là trân quý ?

      “Gia chủ, có đan dược màu đen sao?” Quân Đan quay đầu nhìn Quân Chấn, nếu như hoa mắt thì viên đan dược vừa rồi kia là màu đen.

      Quân Chấn gật gật đầu, “Ta từng thấy một viên ở Mộ Dung thành, nhưng mà cũng chỉ có viên, đan dược mặc dù màu sắc đều giống nhau, thế nhưng ̣nh đoạt màu sắc chỉ là đẳng cấp đan dược, dược hiệu đều khác nhau.” Nếu như chỉ là một viên đan dược màu tím đơn giản là có thể cứu Dung Dung, thì cần gì phải tìm tuyết ngưng thảo, bọn họ tùy tiện lấy một viên đan dược màu tím tới là có thể cứu rồi.

      “Thảo nào đan dược của chủ mẫu còn phải đặc biệt tìm, hóa ra là như thế, lúc ta nhìn thấy đan dược màu tím còn tưởng rằng đó là đan dược của nhà chúng ta.” Đan dược cũng có nhiều chú trọng như vậy, lợi hại, chỉ có điều đan dược màu đen là như thế nào.

      Trong lòng Quân Chấn cũng suy nghĩ, người luyện chế đan dược màu đen cũng nhiều, có lẽ chỉ có , chừng viên đan dược nhìn thấy ở Mộ Dung thành, cùng với viên đan dược nha đầu đưa cho Hỏa Huỳnh là cùng người luyện chế.

      Sau khi Quân Mộ Khuynh rời phòng liền chậm rãi tới chỗ cao nhất của Quân gia, nàng thích đứng ở chỗ cao, như vậy nàng sẽ nhìn thấy xa hơn, cũng nhìn thấy rộng hơn, có người đứng ở cao, chưa chắc đã có thể nhìn xa, nàng mới cho là như vậy, có thời điểm nhìn phải là dùng mắt nhìn, mà là dùng tâm.

      Hỏa Huỳnh muốn ăn đan dược của nàng, nàng cũng tức giận, mà cảm thấy, con người đề phòng là điều tất yếu, ma thú cũng giống như vậy.

      Chẳng qua nàng cảm thấy chính mình hơi xen vào việc của người khác, người ta cần, lại còn đưa tới để bị cự tuyệt, điều này giống với tác phong làm việc của nàng, từ lúc nào nàng trở nên có tình người như thế.

      Đứng ở đây, mắt nhìn xuống Quân gia, mặt Quân Mộ Khuynh lộ ra tươi cười, Hàn Ngạo Thần nghiệt kia, biết bây giờ ở Hắc Ám thần điện như thế nào, cũng lần này trở về sẽ bao lâu, cũng , Hắc Ám thần điện ở chỗ nào, nàng ngay cả muốn tìm cũng tìm được.

      Nhìn về phía xa, Quân Mộ Khuynh chậm rãi hoàn hồn, Hàn Ngạo Thần mới chưa bao lâu, nàng liền bắt đầu suy nghĩ, nếu như bị tên kia biết, biết sẽ đắc ý bao nhiêu đâu.

      Hỏa Huỳnh nhìn thấy thân ảnh ở cao, vẻ mặt có chút sợ hãi, Quân Đan , Quân Mộ Khuynh làm gì mình, thế nhưng vì sao nàng vẫn có chút lo lắng, nhưng nếu như cứ như vậy bỏ , vậy thì cũng giống với tính cách của thú lắm.

      “Quân Mộ Khuynh.” Nghĩ một chút, Hỏa Huỳnh vẫn là tới bên cạnh Quân Mộ Khuynh.

      “Nếu như ngươi đến xin lỗi thì cần.” Quân Mộ Khuynh nhắm mắt lại, lười biếng tựa ở nóc nhà.

      Ách… Nàng biết, Quân Mộ Khuynh chính là Quân Mộ Khuynh, quá thông minh, “Ta chỉ sợ ngươi tăng thêm điều kiện, chứ có ý gì khác.” Nàng muốn ở thế giới nhân loại quá lâu, trưởng lão dạy bọn họ, lòng người hiểm ác, thể dễ dàng tin tưởng nhân loại, nàng đương nhiên nhớ kỹ.

      “Nếu như ngươi muốn rời , ta cũng ngăn được.” Thêm điều kiện, năm điều kiện, cũng trả đủ rồi.

      Hỏa Huỳnh lập tức vọt đến bên người Quân Mộ Khuynh, “Tộc Hỏa quạ chúng ta được làm được, nếu như đã thiếu nợ ngươi, thì nhất định phải trả, ngươi tiếp điều kiện tiếp theo là cái gì, nếu ta có thể làm được thì nhất định sẽ làm!” Lần này nhất định gây ra chuyện rắc rối gì nữa.

      “Tạm thời có.” Quân Mộ Khuynh chậm rãi mở mắt ra.

      “Hả?” Vậy thì phải sẽ rất lâu mới có thể trở về tộc sao.

      , ngươi muốn làm, có thể rời , ta cũng miễn cưỡng ngươi.” Huống hồ mỗi lần nàng ta làm việc, nàng còn phải nơm nớp lo sợ, còn có thể trông chờ nàng ta làm chuyện gì, dặn nàng chú ý người thôi mà cũng để người ta bị té ngã.

      “Ta gặp phải triệu hoán sư, còn là triệu hoán sư rất lợi hại, ma thú của hắn là cấp bậc Thánh Thú, ta chính là bị ám toán!” Hai người khi dễ một mình nàng, quá hèn hạ.

      “Có phải là ngươi nghĩ người ta hèn hạ hay ?” Quân Mộ Khuynh lại lần nữa nhắm mắt lại, một ma thú ngây thơ đơn thuần như vậy, thực thích hợp ở thế giới này sao? Quân Mộ Khuynh thực sự rất là hoài nghi.

      Hỏa Huỳnh chu chu miệng, chỉ vào phía trước quát, “Bọn họ vốn chính là hèn hạ mà! Nếu như mình ma thú ra tay, ta mới thua, là cái tên triệu hoán sư kia đánh lén ta.” Nếu bọn họ từng người lên, nàng nhất định thua.

      “Thua chính là thua, cần viện lý do nhiều như vậy làm gì, người ta hai người đối kháng một mình ngươi, nếu như thực lực của ngươi đủ mạnh mẽ, dù cho bốn, bọn họ cũng phải là đối thủ của ngươi.” Quân Mộ Khuynh lẩm bẩm, biết là cho Hỏa Huỳnh nghe, hay là cho mình nghe.

      Hỏa Huỳnh nghiêng đầu, nhìn Quân Mộ Khuynh, “Ngươi lợi hại như vậy, chẳng lẽ cũng bị người đánh bại sao?” Điều đó có khả năng ? Nàng lợi hại như vậy mà.

      “Đương nhiên có, rất nhiều lần, đánh ta mà một chút lực đánh trả ta cũng có, chạy trốn còn bị đả thương.” Ai chưa từng thua, vậy phải xem ngươi thua hay thua, thua lần, cũng cần phải thua thêm lần thứ hai cùng một điểm, như vậy cũng đã đủ rồi.

      “Ngươi cũng thua sao, nhiều ma thú ở bên cạnh ngươi như vậy, sao ngươi có thể thua!” Cái này có phải là quá kỳ lạ rồi hay , người lợi hại như vậy, ngay cả ma thú nhìn thấy cũng phải sợ hãi vậy mà lại thua.

      “Thực lực là của mình, dù cho người bên cạnh ngươi lợi hại hơn nữa, thì khi đến một ngày hắn rời , giống như ta bây giờ, ma thú cũng rời , nếu như ta đủ mạnh, vậy phải là đã sớm bị người giết sao?” Quân Mộ Khuynh chau mày, thân là ma thú, lại biết việc này, quả thực là hiếm thấy, thật biết nàng sống sót thế nào trong bầy ma thú đó.

      Hỏa Huỳnh cười, “Trưởng lão cũng như vậy, cho nên tộc chúng ta mỗi lần chiến đấu với ma thú khác, chết rất nhiều bằng hữu.” Nàng chỉ vì sống sót, mới liều mạng nỗ lực, nếu như nàng chết, mẫu thân với phụ thân sẽ rất thương tâm.

      Quân Mộ Khuynh trầm tư chút rồi chậm rãi , “Ta muốn ngủ lúc, ngươi trước .” Hóa ra giữa ma thú cũng có rèn luyện thực chiến.

      Hỏa Huỳnh nhìn Quân Mộ Khuynh một cái, từ nóc nhà xuống, nàng tức giận là tốt rồi, kỳ thực, Quân Mộ Khuynh cũng là người rất tốt!

      Đây là điều nàng mới phát hiện, Quân Mộ Khuynh cũng phải đáng sợ như vậy.

      Sau khi Hỏa Huỳnh rời , Quân Mộ Khuynh trực tiếp nhảy xuống nóc nhà, đến viện của Gia Cát Dung Dung.

      Sau khi Gia Cát Dung Dung ăn đan dược Quân Mộ Khuynh mang về khá lên rất nhiều, tại có thể tự mình lại ở trong sân, thời gian gần đây nàng luôn nằm giường, nên cảm thấy rất buồn bực, nhưng tại rốt cuộc có thể lại rồi.

      “Nãi nãi có thể xuống giường rồi sao?” Quân Mộ Khuynh vừa vào viện, liền nhìn thấy Gia Cát Dung Dung tản bộ ở trong sân liền cất bước đến trước mặt nàng, mặt lộ ra tươi cười.

      Gia Cát Dung Dung gật đầu, “Lần này nếu phải là Khuynh nhi, nãi nãi chỉ sợ sống nổi nữa.” Nàng lớn tuổi rồi, sinh tử đối với nàng mà còn quan trọng nữa, chỉ là Khuynh nhi mất người thương nàng.

      “Ta nhất định để cho người có chuyện.” Quân Mộ Khuynh nở nụ cười, lời này phải là nói đùa, mà là lời , mặc kệ thế nào, nàng cũng để người trước mắt có việc gì.

      “Nãi nãi tin ngươi.” Gia Cát Dung Dung gật đầu, nụ cười mặt càng mở rộng hơn, chỉ là hình dáng tinh xảo kia, chút nếp nhăn cũng có, ba nghìn tóc đen cũng sợi tóc bạc, bộ dáng giống như là hơn hai mươi tuổi, người lần đầu tiên nhìn thấy Gia Cát Dung Dung, tin là nàng là bà nội của ba đứa nhỏ.

      “Nãi nãi, người biết chuyện ông ngoại ta ?” Lão già kia đến bây giờ cũng cho nàng biết, đúng là quá đáng mà!

      Gia Cát Dung Dung kinh ngạc nhìn Quân Mộ Khuynh, sau đó lắc đầu, “Ta cũng biết chuyện ông ngoại ngươi, gia gia ngươi cho ta, năm đó lúc Ly nhi dẫn nương ngươi trở về, chỉ cho chúng ta biết, nàng tên là Phương Đông Mi nhi, là người , cũng là người hắn chọn.” Nàng đến bây giờ vẫn còn nhớ ánh mắt kiên ̣nh của Ly nhi lúc đó, cũng chính vì vậy Chấn mới đồng ý.

      Là người phụ thân , cũng là người hắn chọn.

      Lúc đó phụ thân nhất định rất vui vẻ, có thể tìm được người mình cùng nhau suốt đời!

      “Mẫu thân của ta có mộ sao?” tới Quân gia lâu như vậy, nàng chỉ nhìn thấy bài vị thờ cúng mẫu thân nhưng lại nhìn thấy mộ phần nào cả.

      “Sau khi nương ngươi chết, phụ thân ngươi , muốn để nàng trở về, chúng ta cũng biết phụ thân ngươi mang nàng chỗ nào, dù sao lúc trở lại, thi thể của nương ngươi đã thấy.” Nàng rất ít để ý tới những chuyện lớn nhỏ trong nhà, Chấn cũng muốn nàng xen vào quá nhiều..

      Quân Mộ Khuynh gật gật đầu, ngay cả chết thi thể cũng bị phụ thân mang , phụ thân để mẫu thân trở lại, trở lại đâu? Là nhà của mẫu thân sao?

      “Chỉ có điều, nương của ngươi đúng là một mỹ nhân xinh đẹp, ngay cả ta cũng phải hổ thẹn ba phần, hơn nữa ở chung nhà với mọi người cũng rất tốt, thiên phú của nàng lại càng khiến cho người ta đỏ mắt, đặc biệt là hỏa nguyên tố, nàng cũng đạt đến cấp bậc thiên hỏa…” Gia Cát Dung Dung nhớ lại chuyện năm đó, nụ cười mặt cũng trở nên sâu hơn.

      Quân Mộ Khuynh nhìn Gia Cát Dung Dung nói về Phương đông Mi nhi, liền cười toe toét, trái lại có chút hâm mộ, ký ức của nàng với mẫu thân rất ít, điều duy nhất nàng nhớ kỹ chính là mẫu thân vĩnh viễn dịu dàng, mặc kệ ba em bọn họ phạm vào lỗi gì, cũng mắng bọn họ.

      tràng dài, Gia Cát Dung Dung cũng mệt mỏi, Quân Mộ Khuynh để nàng quay trở về nghỉ ngơi, còn bản thân trở lại gian phòng của mình, tính toán nghỉ ngơi chút, mấy ngày nay nàng vẫn chưa chợp mắt, cho dù thân thể làm bằng sắt cũng chịu nổi.

      Quân Mộ Khuynh cũng biết bản thân ngủ bao lâu, đến khi bên ngoài truyền đến tiếng động, nàng mới chậm rãi thức dậy, vẻ mặt còn hết sức vui, vui vì bị người khác đánh thức.

      Quân Đan nhận mệnh đứng ở cửa, thấp thỏm nhìn cửa phòng đóng chặt, tôn tiểu thư ngủ ngày hai đêm, gia chủ mới để cho đến xem, đây tuyệt đối liên quan gì đến nguyện vọng của hắn.

      “Chuyện gì?” Cửa phòng chậm rãi bị mở ra, Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nhìn người trước mắt, đôi mắt đỏ đậm hiện ra tia lạnh lẽo.

      “Việc này, tôn tiểu thư, gia chủ , người cũng đã ngủ ngày hai đêm rồi, có phải nên ra ngoài ăn chút gì đó hay .” Đây tuyệt đối phải là muốn đến, sự là gia chủ bảo đến, mới chậm chạm tới, vốn là thời điểm ăn sáng hôm nay gia chủ đã bảo tới gọi, có can đảm đó mà.

      ngày hai đêm! Quân Mộ Khuynh mở to mắt, thời gian nàng ngủ dài như vậy rồi sao!

      “Nếu như vậy, ta sẽ tự mình ra ngoài là được, cần phải chuẩn bị cái gì cho ta cả, ta muốn ăn.” Lúc nàng tỉnh lại đã ăn mấy viên đan dược, nên có việc gì.

      Quân Đan thở phào nhõm, lập tức gật đầu, xoay người cất bước rời .

      Nhìn bóng lưng Quân Đan rời , Quân Mộ Khuynh ngẩng đầu nhìn bầu trời, hóa ra nàng đã ngủ lâu như vậy, nàng còn tưởng rằng chỉ mới có một lúc thôi! Ngủ như vầy nàng đã sắp giống Chi Chi rồi.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 71: Vũ kỹ song tu 2

      “Oa ~ chủ nhân ngươi ở đâu!” Trong gian vang lên tiếng ồn ào náo động, Quân Mộ Khuynh hơi sững sờ.

      “Ngươi tỉnh?”

      Chi Chi liếc mắt nhìn xung quanh, nàng nghe thấy giọng của chủ nhân, nhưng lại nhìn thấy người.

      “Chủ nhân, ngươi ở đâu?” Chi Chi ủy khuất kêu lên, trước đây khi tỉnh lại thì có thể nhìn thấy chủ nhân, vậy mà lần này lại thấy, nàng sự là có chút sợ hãi.

      “Đây là gian của ta, nếu như ngươi chưa ngủ đủ có thể tiếp tục ngủ, nếu như ngươi còn lớn tiếng như vậy, xảy ra chuyện gì cũng đừng gọi ta.” Huyết Yểm tại bế quan, nàng gọi lớn tiếng như vậy, nó còn nhảy lên, trực tiếp đá Chi Chi ra khỏi gian.

      Ngay từ đầu khi nàng đem kim long bỏ vào, Huyết Yểm đã muốn, sau đó nàng khuyên can mãi, mới miễn cưỡng đồng ý, Huyết Yểm thích ở cùng một chỗ với người khác, cũng biết là thói quen gì, ma thú cao cấp một chút, tính tình cũng ̉ quái hơn.

      Chi Chi gật gật đầu, nàng quả thực có chút mệt mỏi, muốn ngủ, chỉ là vừa tỉnh lại liền thấy chủ nhân, nàng mới bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, nếu như biết chủ nhân vẫn ở đây, nàng cũng cần phải tỉnh lại!

      Trong gian còn thanh nào nữa, Quân Mộ Khuynh biết, Chi Chi lại ngủ, so với ăn cùng ngủ, có người nào có thể hơn được Chi Chi.

      ra bên ngoài, Quân Mộ Khuynh nhìn thấy mặt trời đã lên cao, nàng cất bước, trực tiếp ra khỏi Quân gia, chuyện xung quanh Nguyệt thành, nàng còn chưa biết ràng, càng biết đã xảy ra chuyện gì, nàng phải tiếp tục xem một chút mới được.

      Nàng mới vừa ra bên ngoài, liền nghe thấy người Nguyệt thành nghị luận chuyện gì đó, mới đầu nàng để ý lắm, thế nhưng hai chữ Phong Diễm làm cho nàng dừng bước. lại.

      “Ở Ma Vực rừng rậm đánh ngày đêm còn chưa có dừng lại, quả nhiên là cao thủ!”

      “Đương nhiên, Phong Diễm chẳng những là đệ nhất thiên tài Phong gia, bây giờ người ta còn là gia chủ, thực lực đương nhiên sẽ tệ, nghe cũng đến cấp bậc tôn giả.”

      sự ta cũng muốn xem trận đấu của cao thủ, chỉ có điều nghe thứ đánh cược là loại trái cây, trái cây đó là gì?”

      “Ta làm sao biết, nhưng mà nghe ngũ đại gia tộc phái người ra tìm, ta tin rất nhanh sẽ có kết quả.”

      Trái cây!

      Quân Mộ Khuynh đột nhiên nhớ tới ngày đó mình trở về đã tặng Phong Diễm linh lung quả, đáng chết! Lúc đó nhất định là có người nhận ra đó chính là linh lung quả, lúc này mới cướp của Phong Diễm, thời điểm đưa linh lung quả cho Phong Diễm, bản thân nàng căn bản cũng nghỉ đến điểm này, bây giờ nhớ tới, linh lung quả thiếu chút nữa đã hại .

      Thế nhưng hắn có được linh lung quả lại ăn, cất làm gì, để cho bây giờ đưa tới họa sát thân, linh lung quả kia trăm năm khó gặp, ngũ sắc linh lung quả ở Linh Lung Sơn, cũng rất lâu mới có được một quả, biết rất ràng sẽ đưa tới họa sát thân, còn chịu ăn, biết người này là nghĩ như thế nào, trái cây tốt ăn, lại đem cất.

      Nàng thể để cho Phong Diễm bởi vì nàng mà bị họa sát thân, huống chi bây giờ còn là gia chủ Phong gia, vậy thì càng thể có chút rắc rối nào.

      Hiện tại Thương Khung đại lục đủ rối loạn, nếu như gia chủ Phong gia lại có chuyện, vậy thì sẽ càng loạn hơn.

      nghĩ ngợi nữa, Quân Mộ Khuynh liền vội vàng về hướng ngoại thành, thân ảnh màu đỏ lướt nhanh đường.

      tới ngoại thành, Quân Mộ Khuynh đứng trung, nàng cũng biết Phong Diễm ở chỗ nào, nếu chỗ nào cũng tìm, vậy thì rất phiền toái.

      Nàng phóng tới giữa Ma Vực rừng rậm, ma thú xung quanh cảm giác có nhân loại đến, liền bắt đầu rục rịch, một đôi mắt lóe ra quang mang, khóe miệng tràn ra nước bọt, nhìn nhân loại trước mắt, hận thể ngụm liền nuốt Quân Mộ Khuynh vào trong bụng.

      gương mặt tinh xảo lộ ra nụ cười, Quân Mộ Khuynh cố ý thu lại khí tức của mình, chậm rãi ở trong rừng cây.

      Khát vọng muốn ăn thịt người của ma thú căng thẳng đến cực điểm, đâu còn nghĩ được người trước mắt có thân phận gì, có lợi hại hay , dù sao chỉ cần có thể ăn được nhân loại trước mắt là tốt rồi.

      Lâu rồi tới Ma Vực rừng rậm, ma thú ở đây vẫn cứ ngốc như vậy.

      Quân Mộ Khuynh về phía trước, nàng giống như một người xui xẻo tìm đường, nếu như bắt được con ma thú, đó chính là chuyện còn gì tốt hơn.

      Rốt cuộc, có ma thú nhịn được, nhìn thấy những ma thú khác có động thủ, nó liền phóng về phía Quân Mộ Khuynh, nhưng nó còn chưa tiếp cận được thân ảnh kia, mục tiêu vốn còn đứng trước mặt đột nhiên biến mất, nó vội vàng quay đầu nhìn lại phía sau, cổ liền xuất cây trường đao bằng lửa.

      “Ô!” Tại sao có thể như vậy!

      “Thật ngại, ta sớm nhìn thấy ngươi, nếu như ngươi muốn chết, vậy thì ngoan ngoãn làm giúp ta việc.” Mới cấp bậc huyễn thú mà muốn ăn nàng, có phải là quá ngây thơ rồi hay .

      “Ngao!” Ngươi biết ta gì sao.

      chút.” Quân Mộ Khuynh lười biếng , sau sự việc xảy ra ở Mộ Dung thành, nàng liền có thể nghe hiểu ma thú cái gì, mặc dù ma thú vẫn là những tiếng kêu, thế nhưng vào trong lỗ tai nàng, lại là tiếng nhân loại chuyện.

      “Rống rống ~” có thể hiểu sao!

      Ma thú sửng sốt, nhân loại này sự có thể nghe hiểu nó cái gì sao! là khủng khiếp!

      “Ta muốn nói nhiều lời vô ích với ngươi, ngày hôm qua ở Ma Vực rừng rậm có xuất nhân loại đánh nhau hay ?” Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, đao đã đặt ở cổ nó.

      “Ô ô ~” Có, là hai người rất lợi hại, trong số đó nhìn qua hình như sắp thua rồi.

      “Mau dẫn ta !” Quân Mộ Khuynh hai lời, trực tiếp nhảy lên lưng huyễn thú, lạnh giọng .

      Nhìn nhân loại phía sau lưng mình, huyễn thú liền toát mồ hôi, nó chỉ là tham ăn hơn những đồng bạn khác một chút mà thôi, vì sao lại phát sinh loại chuyện này!

      Quân Mộ Khuynh ngồi ở lưng ma thú, nhìn thấy bộ dạng phiền muộn của nó, liền nở nụ cười, nhưng cũng lời nào, ma thú chở Quân Mộ Khuynh đường chạy như điên, nhân loại này thực khủng bố, phải lập tức vứt nàng xuống, nếu nhất định sẽ rất nguy hiểm.

      Ma thú điên cuồng chạy nhanh, điều này làm cho Quân Mộ Khuynh rất hài lòng, tốc độ của huyễn thú vốn cũng phải rất lợi hại, tại mặc dù nó liều mạng chạy, tốc độ cũng chỉ tăng lên chút ít, miễn cưỡng có thể tính là tạm được.

      Ngồi ở lưng ma thú, Quân Mộ Khuynh tĩnh tâm nghe động tĩnh chung quanh, xa xa quả thực là có thanh đánh nhau, chỉ là người, xem ra rất nhanh là sẽ tới.

      “Mau nhanh lên chút.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng .

      “Ô ô.” Nó rất nhanh.

      Huyễn thú có loại tốc độ này, Quân Mộ Khuynh cũng cưỡng cầu nữa, huyễn thú mà có thể có loại tốc độ này, là rất tốt.

      Rốt cuộc, nàng có thể thấy ràng thân ảnh đánh nhau phía xa, Quân Mộ Khuynh trực tiếp nhảy xuống khỏi lưng ma thú, “Ngươi trở về .” Nàng vỗ vỗ đầu ma thú, cất bước về phía trước.

      Ma thú ngây ngốc nhìn người trước mắt, lại cúi đầu nhìn chính mình, trong lòng kinh ngạc nói nên lời, tại sao lại có thể như vậy!

      Ô! Quá kinh khủng!

      Ma thú liều mạng chạy như điên, nó thề, sau này bao giờ tham ăn nữa!

      Nhìn trận đấu phía xa, Quân Mộ Khuynh lười biếng dựa vào bên, quả nhiên là Phong Diễm cùng một người nào đó đánh nhau, bên cạnh hình như còn có con ma thú, ma thú kia, hẳn là cấp bậc Thánh Thú rồi, biến thành hình người, cũng phải bộ dáng người, màu sắc tự vệ như vậy, nàng chỉ thấy qua lần, đó chính là Bá Hiêu đã từng màu sắc tự vệ như vậy.

      “Chính là bọn họ đả thương ta.” Giọng nói bất mãn của Hỏa Huỳnh từ phía sau vang lên.

      Quân Mộ Khuynh mạnh xoay người, nhìn Hỏa Huỳnh đột nhiên xuất , “Có phải là ngươi muốn hù chết ta hay !” Nàng là Thánh Thú, Thánh Thú! Huống hồ bây giờ nàng còn thu nhỏ lại làm tiểu quạ, đột nhiên xuất phía sau, người khác đã sớm bị hù chết!

      Hỏa Huỳnh ho tiếng, chỉ chỉ phía trước, “Nhân loại kia sắp được, triệu hoán sư cũng có thể có thực lực lợi hại như vậy, đúng là tệ.” Nàng lúc này trái lại thưởng thức thực lực người trước mắt.

      Quân Mộ Khuynh cười cười, quay đầu hỏi, “Chẳng lẽ ngươi quên người ta đã đả thương ngươi sao?”

      “Đương nhiên , ta vẫn chờ báo thù đây!” Hỏa Huỳnh tức giận , rất quá đáng, đã bao lâu rồi nàng bị thương, người trước mắt lại dám ám toán nàng!

      “Vậy bây giờ ngươi lên, đánh nhân loại kia .” Quân Mộ Khuynh chỉ chỉ triệu hoán sư công kích Phong Diễm phía xa xa.

      “Được.” Hỏa Huỳnh gật đầu, vỗ cánh, đầu cũng hướng về phía trước bay .

      Quân Mộ Khuynh bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nàng phải nói Hỏa Huỳnh như thế nào đây, có khi thì quá thông minh, nhưng có khi lại quá ngây thơ, chỉ vài ba câu, nàng liền trực tiếp công kích triệu hoán sư kia, chỉ là mục ́ch nàng để Hỏa Huỳnh lên, cũng phải là triệu hoán sư.

      “Nhân loại, ngươi dám đả thương ta, tại ta muốn mạng của ngươi!” Hỏa Huỳnh bỗng nhiên xông tới, mục tiêu trực tiếp chính là tên triệu hoán sư kia.

      Quân Mộ Khuynh ngửa mặt lên trời thở dài, nàng biết ma thú trước mắt, ma thú này cũng có một chút quan hệ nào với nàng, đây là sự .

      Khế ước thú nhìn thấy có ma thú công kích, lập tức ra tay, chờ sau khi nó thấy ma thú nào đến mới cười chế nhạo, “Lại là con ngốc thú ngươi sao, thế nào, hai ngày gặp, ngươi còn muốn chịu đòn!”

      “Đáng ghét!” Hỏa Huỳnh thực bị chọc tức, bị con thú gọi là ngốc thú, mặt mũi nó để ở đâu!

      Nàng lập tức vỗ cánh, trong miệng phun ra hỏa diễm, khế ước thú vội vàng nhảy ra, lắc mình bay lên trung.

      Hỏa Huỳnh lập tức đuổi theo, mặc kệ thế nào, nàng cũng bỏ qua người cùng thú trước mắt, nàng muốn báo thù!

      Nhìn thấy hai thân ảnh rời , Quân Mộ Khuynh mới chậm rãi từ phía sau đến, Hỏa Huỳnh làm việc tệ, đã dẫn ma thú kia rời , người này liền dễ đối phó hơn, triệu hoán sư có ma thú bên người, vậy dễ xử lý hơn.

      Thân ảnh màu đỏ trong rừng cây, giống như quỷ mỵ vậy, lặng lẽ một tiếng động.

      “Phong Diễm, ta khuyên ngươi mau ngoan ngoãn đem nguyên tố linh lung quả giao ra đây!” Nam tử lạnh giọng , người này đúng là cứng mềm ăn, kêu hắn lấy linh lung quả ra, hắn chết sống cũng đưa, giống như linh lung quả kia so với mạng của còn quan trọng hơn vậy.

      Phong Diễm cười lạnh, lau máu tươi miệng, “ có cửa đâu!”

      “Vậy thì tìm chết !” Nam tử ngoan nhìn Phong Diễm, linh lung quả, giết Phong Diễm cũng đã là một thu hoạch lớn.

      Thân ảnh nam tử rất nhanh thoáng qua, tuyệt lo lắng cho khế ước thú của mình, giết người trước mắt, mới là quan trọng nhất.

      “Thập phương hỏa thuẫn!” Giọng nói lạnh như băng vang lên ở bên tai.

      Phong Diễm khiếp sợ nhìn lại phía sau, khí tức nóng rực liền di động ở chung quanh, Quân Mộ Khuynh đứng ở phía sau , còn mười tấm khiên lửa dựng đứng ở chung quanh bọn họ, nam tử bị chặn lại ở bên ngoài.

      Quân Mộ Khuynh lạnh lùng liếc mắt nhìn Phong Diễm, nhàn nhạt hỏi, “Linh lung quả cho ngươi, phải để ngắm.” Càng phải là mục tiêu lấy ra trêu chọc, bởi vậy mới đưa tới họa sát thân.

      “Xin lỗi.” Phong Diễm cúi đầu, để Quân Mộ Khuynh nhìn thấy cảm xúc lúc này của chính mình.

      Quân Mộ Khuynh thấy vết thương của Phong Diễm nặng lắm, liền lấy ra viên đan dược chữa thương màu tím, đưa đến trước mặt , “Ăn nó .” có bộ dạng này, dù cho bọn họ muốn phát sinh xung đột cùng người trước mắt mà rời , đó cũng là một chuyện dễ dàng, nhưng nếu vết thương của hắn tốt hơn thì giống nhau.

      Phong Diễm ngẩng đầu, cứ như vậy nhìn người trước mắt, biết suy nghĩ cái gì.

      “Ngươi làm sao vậy?” Quân Mộ Khuynh nghi hoặc hỏi, bị người đánh đến choáng váng sao?

      Phong Diễm thu hồi ánh mắt, chậm rãi đứng lên, “ cần lãng phí đan dược, thương thế của ta có chuyện gì.” Linh lung quả trân quý như vậy, nàng cũng có thể tùy tiện tặng người, đừng viên đan dược màu tím, người nàng rốt cuộc còn có bao nhiêu chuyện muốn người khác biết.

      Quân Mộ Khuynh bĩu môi, “Ngươi ăn đan dược, đợi lát nữa làm sao rời , triệu hoán sư này tối thiểu cũng là cấp bậc đại hoán sư, nếu như ngươi muốn chết ở chỗ này, để Phong gia bị người khác tới quản lý, ta cũng có ý kiến.” tại ở Thương Khung đại lục có quá nhiều chuyện, đều thể biết trước được điều gì, ai biết sau khắc này sẽ phát sinh chuyện gì.

      Gia tộc ngũ đại đấu kỹ chính là miếng thịt mỡ của những người Lâm Quân bên kia, nếu như Phong Diễm xảy ra chuyện gì ở ngoài, Phong gia bất cứ lúc nào cũng bị người khác chưởng quản.

      Phong Diễm liếc mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, nàng vẫn lạnh lùng như vậy, cho tới bây giờ cũng có thay đổi.

      Nhận lấy đan dược, Phong Diễm chần chừ bỏ vào trong miệng, thập phương hỏa thuẫn bị người mạnh mẽ công kích, lực lượng kia lần lại tăng thêm.

      Nam tử thế nào cũng nghĩ đến, Quân Mộ Khuynh lại xuất ở đây, cùng Phong Diễm đánh ngày đêm, chỉ sợ người trong thành cũng biết, đến bây giờ có người nào đến, chỉ có hai giải thích, là bọn tìm được chỗ bọn họ đánh nhau, hai là có người nào sẵng lòng đến giúp Phong Diễm, tại xem ra, xác suất thứ hai tương đối lớn.

      nheo mắt lại nhìn hỏa thuẫn trước mặt, Quân Mộ Khuynh hổ là đệ nhất thiên tài Thương Khung đại lục, chỉ một tấm chắn đơn giãn cũng có thể chịu được lực công kích mãnh liệt như vậy, nhưng mà dù cho tấm chắn này có lợi hại hơn nữa, cũng sẽ có lúc bị phá vỡ.

      Nam tử thấy mình công kích lâu như vậy, tấm chắn cũng có phản ứng, liền lấy từ trong nạp giới ra thanh bảo kiếm kim sắc, xung quanh bảo kiếm lóe lên quang mang kim sắc, nhìn liền biết đó là thanh thiên hỏa thần khí.

      Cảm giác được bên ngoài có khí tức thần khí cao cấp chợt lóe, Quân Mộ Khuynh xoay người về phía trước, thập phương hỏa thuẫn trong nháy mắt liền biến mất ở trước mặt ba người.

      “Thiên hỏa thần khí?” Quân Mộ Khuynh lẩm bẩm, người Lâm Quân bên kia, quả nhiên người so với người còn danh tác hơn, ngay cả thần khí, cũng đến cấp bậc thiên hỏa, phải biết rằng Thương khung đại lục bên này, ngay cả địa hỏa thần khí, cũng khó nhìn thấy được, thiên hỏa thần khí xuất ở đây, vậy thì có bao nhiêu náo động.

      Nam tử cười ngạo nghễ, “ sai, đây chính là thiên hỏa thần khí, Quân Mộ Khuynh ngươi cũng có chút hiểu biết.” Đây là thiên hỏa thần khí, ngay cả thiên hỏa cũng thể đốt cháy thanh thần khí này.

      Nhìn thấy thiên hỏa thần khí tay nam tử, nàng khoanh hai tay trước ngực, “Đúng là thứ tệ.” phải chỉ là thiên hỏa thần khí thồi sao, đắc ý cái gì chứ!

      Nam tử đắc ý cười cười, thiên hỏa thần khí đương nhiên là đồ tốt, chỉ sợ nàng đến bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy qua thiên hỏa thần khí, chỉ có điều ở Thương Khung đại lục này, có thể có thiên hỏa thần khí xuất , phải biết, có, nhưng mà cũng chỉ có một thanh này.

      Nhìn thấy nụ cười đắc ý mặt nam tử, Quân Mộ Khuynh cũng nở nụ cười, ưu nhã lục lọi trong nạp giới.

      Nam tử trừng lớn hai mắt, kinh ngạc nhìn Quân Mộ Khuynh, chẳng lẽ nàng cũng sẽ lấy từ trong nạp giới ra một thanh thiên hỏa thần khí, điều này sao có thể, dù cho Quân Mộ Khuynh có lợi hại hơn nữa, thiên hỏa thần khí cũng phải có là có thể có a.

      Bảo kiếm lam sắc từ trong nạp giới của Quân Mộ Khuynh chậm rãi hiện ra, là cây roi da địa hỏa luyện chế.

      Nhìn thấy cây roi trong tay Quân Mộ Khuynh, nam tử nở nụ cười, cười vô cùng cuồng vọng, “Quân Mộ Khuynh, thần khí của ngươi, chỉ là cấp bậc địa hỏa, dựa vào cái gì dám so sánh với thiên hỏa thần khí của ta!” Quá buồn cười, lấy ̣a hỏa thần khí ra, dám đánh đồng cùng thiên hỏa thần khí của hắn, đúng là quá mức buồn cười.

      Quân Mộ Khuynh ưu nhã ngắm nghía roi da trong tay, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, sao hắn biết được địa hỏa thần khí của nàng thể đánh vỡ được thiên hỏa thần khí của , hơn nữa nàng đâu có nói qua đây là địa hỏa thần khí.

      Hơn nữa ai nói hiện lên ánh sáng lam sắc thì nhất định là địa hỏa thần khí?

      Kim long ở tỏa long trong tháp trận nghẹn khuất, nhìn thấy roi da lóe ra lam quang, trong đôi mắt kim sắc liền hiện lên liệt hỏa hừng hực.

      Quân Mộ Khuynh đúng là biết xấu hổ mà, nàng cư nhiên lấy thần khí của mình, chạy đến chỗ nó, lấy chén máu, dựa vào! Máu của nó rất trân quý có được hay , người bình thường uống giọt là có thể tấn chức đến cấp tôn thần, nàng lại lấy để luyện khí!

      Nhân loại trước mắt này, có phần cũng quá coi thường thần khí dùng máu của nó rèn luyện rồi, tại thần khí này, những phải là ̣a hỏa thần khí, hơn nữa còn là thiên hỏa thần khí cực phẩm, thiên hỏa thần khí loại thứ phẩm của hắn lấy ra, sớm muộn gì cũng vỡ, lại còn dám cười nhạo Quân Mộ Khuynh, đợi lát nữa sẽ phải khóc.

      Kim long ở trong tháp ngửa đầu thở dài, vì sao nhân loại này, trải qua nhiều lần như vậy, cũng có rút ra được bài học, Quân Mộ Khuynh chính là kẻ vô sỉ, so với phúc hắc, có thể có mấy người hơn được nàng, đặc biệt là những người xem Quân Mộ Khuynh, kết quả cuối cùng đều là vô cùng thê thảm, nhân loại này lấy ra thiên hỏa thần khí thứ phẩm, nhìn có vẻ quý giá chỉ sợ đợi lát nữa hối hận đến tim cũng đau.

      “Có thể so sánh hay , đợi lát nữa biết.” Quân Mộ Khuynh khẽ cười, trong đôi mắt đỏ đậm lộ ra quang mang lạnh lùng, nàng vung trường tiên trong tay, cây roi kia thậm chí ngay cả khí cũng bị cắt đứt.

      Nam tử kinh ngạc nhìn Quân Mộ Khuynh, “Ngươi lại còn là võ sĩ!” Lực lượng mạnh như vậy, cũng chỉ có võ sĩ mới có thể phát huy được.

      để cho nam tử có thời gian ngây người, trường tiên của Quân Mộ Khuynh xuất ở trước mặt của , vội vàng ngưng tụ ra tinh thần lực lên tay, chặn lại trường tiên của Quân Mộ Khuynh.

      Roi da có thể đánh nhau ở cự ly xa, bảo kiếm thì lại được như vậy, bóng roi từ bốn phương tám hướng bay tới, nam tử mở to hai mắt, vội vã lắc mình tránh .

      “Quân Mộ Khuynh, ngươi quả nhiên là thiên tài!” Đâu chỉ là thiên tài, quả thực chính là thiên tài, ma tài!

      Quân Mộ Khuynh lạnh lùng cười, “Bản nương có phải là thiên tài hay , tới phiên ngươi đến .” Nàng vặn vẹo thân thể, trường tiên tay lại vung nhanh hơn, dòng khí ở xung quanh cũng nhanh chóng nổi lên.

      Nam tử đối với công kích của Quân Mộ Khuynh, cũng chỉ có thể tránh né, là triệu hoán sư, so về lực lượng, thì thua xa bằng được võ sĩ, Quân Mộ Khuynh, lại còn là võ sĩ!

      Tin tức này, khiến nam tử rất là chấn động, vũ kỹ song tu! Còn có thể có loại lực lượng này, nàng rốt cuộc đã đạt tới đẳng cấp nào!

      Thực lực lại đến mức này, khó có thể tưởng tượng được, cũng dám tưởng tượng.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 72: Kẻ xấu

      Nhìn nam tử né tránh trước mặt, Quân Mộ Khuynh lạnh lùng cười, trường tiên tay lạnh lùng xoay tròn, cây roi lam sắc phát ra thanh ̣ng hưởng oong oong, uốn éo thân thể, phá vỡ khí ngăn cản chính mình lao nhanh về phía trước, như linh xà màu lam, giãy dụa thân thể chính mình, há miệng to như chậu máu lộ ra hàm răng sắc bén, trực tiếp xé rách khí, hung ác đánh về phía nhân loại trước mắt.

      Khí tức cường đại đánh thẳng vào xung quanh, cây cối cũng bởi vì lực lượng cường đại này mà bắt đầu lắc lư, ngừng run rẩy, lá xanh trong trung ngừng rơi xuống, thân ảnh đỏ rực múa roi trung, lá xanh còn chưa đụng tới thân ảnh màu đỏ thì đã bị đánh nát bấy.

      Nam tử kinh ngạc nhìn trường tiên như linh xà kia của Quân Mộ Khuynh, vội vã lắc mình tránh thoát phóng tới bên cạnh, đợi đứng vững, cây roi đuổi sát tới, cho hắn có một cơ hội thở dốc nào.

      Phong Diễm đứng mặt đất, bị lực lượng cường đại này trùng kích, bức thể lui về phía sau mấy bước, vết thương người sau khi ăn đan dược tốt hơn nhiều, nhưng đối mặt với lực lượng trùng kích của võ sĩ, vẫn chịu nổi, cuối cùng bất đắc dĩ mới ngưng tụ tinh thần lực để ngăn cản lực lượng phát ra từ người Quân Mộ Khuynh.

      Nhìn người liên tục né tránh, đôi mắt đỏ đậm lóe ra tia hàn quanh lạnh như băng, triệu hoán sư cho dù có thiên hỏa thần khí trong tay, cũng chỉ là lãng phí, xem ra, hôm nay nàng phải làm người xấu thôi, thứ gọi là thiên hỏa thần khí, cũng sắp sửa thành tàn tro tàn.

      Nam tử liên tục né tránh, nào biết tâm tư của Quân Mộ Khuynh, chẳng qua là triệu hoán sư, bình thường cũng chút chiêu thức của võ sĩ, nhưng cũng phải là võ sĩ a, đâu có thể phát huy ra lực lượng của võ sĩ, đáng chết! có người nào quá, Quân Mộ Khuynh ngoại trừ là đấu kỹ sư, còn là võ sĩ!

      Nhìn thấy địa hỏa thần khí kia ở tay Quân Mộ Khuynh, tựa như có sinh mệnh vậy, dù cho hắn tới chỗ nào, nó cũng có thể đuổi sát tới, nghĩ đến bản thân hắn đường đường là triệu hoán sư cấp bậc đại hoán sư, lại thua tay của nữ oa mười bốn tuổi, vậy thì thật là đáng hận a!

      “Lão tử cũng tin, thiên hỏa thần khí của ta, đỡ được uy lực ̣a hỏa thần khí của ngươi!” Nam tử quyết ̣nh sẽ trốn tránh nữa, mặc kệ chạy trốn tới chỗ nào, cây roi kia lại như có mắt vậy, đường đuổi tới, còn có thể trốn gì nữa, cũng tin, cho dù Quân Mộ Khuynh là võ sĩ, thần khí của hắn vẫn là cấp bậc thiên hỏa.

      Đường đường là thần khí cấp bậc thiên hỏa, nếu như đỡ được địa hỏa thần khí, vậy thì còn gì là đẳng cấp thần khí nữa!

      “Ngăn cản được hay , thử rồi biết.” thanh lạnh lẽo giống như sương lạnh tháng chạp vậy tiến vào trong tay nam tử.

      Quá kiêu ngạo! Quân Mộ Khuynh nàng sao có thể kiêu ngạo như thế!

      Nam tử vẫn né tránh, ánh mắt trầm lộ ra tia kiên định, lập tức do dự mà xoay người, bàn tay to cầm chặt bảo kiếm, lại dùng tinh thần lực bảo vệ xung quanh mình, để cho dòng khí võ sĩ của Quân Mộ Khuynh làm đả thương, trong đôi mắt lóe ra tia độc ác.

      Thiên tài như vậy, có được, nhất định phải trừ bỏ, vũ kỹ song tu, còn có thể tấn chức rất nhanh, thối! Quân Mộ Khuynh nàng là muốn nghịch thiên hay sao!

      Nam tử lắc lư thân thể, thăng cấp vây chung quanh , mũi bảo kiếm lóe lên kim quang, vung bảo kiếm, phá vỡ tầng lại tầng lực lượng.

      Thiên hỏa thần khí cũng phải là đồ bỏ, mặc dù nam tử hiểu được chiêu thức của võ sĩ, nhưng mấy đường kiếm chém lung tung sự đã phá vỡ vài đạo lực lượng trùng kích, nghĩ dựa vào lực lượng của chính mình, rất nhanh phi thân đến trước mặt Quân Mộ Khuynh, phá vỡ dòng khí của võ sĩ, đây cũng chỉ là của ải thứ nhất.

      Nhưng mà hình như hắn đã quên mất, Quân Mộ Khuynh chỉ là võ sĩ, nàng còn là đấu kỹ sư, hơn nữa đến cấp bậc tôn giả, chiêu này, đối với người khác có thể hữu dụng, chỉ là ở trước mặt Quân Mộ Khuynh, thì lại đáng nhắc tới.

      Thời điểm nhìn thấy nam tử đột nhiên xoay người bay về phía mình, tâm tư của , bị Quân Mộ Khuynh nhìn thấu, cánh môi đỏ thắm khẽ nhếch lên một độ cong lạnh lẽo, trường tiên vốn bay múa lay động trung, đột nhiên thân thể chợt động.

      Nam tử muốn xông về phía Quân Mộ Khuynh, nhưng ngay khi ngẩng đầu nhìn lên thì hoàn toàn ngây ngốc, Quân Mộ Khuynh chẳng những xoay người kéo dài khoảng cách giữa hai người ra, trái lại còn phi thân vọt về hướng hắn bên này, dáng người mạnh mẽ kia ở trong rừng cây xông thẳng đến, đến chỗ nào, lá cây rơi xuống mặt đất đều bị đánh nát bấy

      Cây ́i xung quanh, bởi vì khí lưu cường đại này bị hung hăng đánh tới, cây ́i bị trùng kích có chút nghiêm trọng, hơn nữa còn trở nên vặn vẹo, cành lá cây cũng đã sớm bị đánh đến còn mảnh, còn dư lại chỉ có cành khô đong đưa trong gió.

      Nam tử nhìn kỹ lại, thân thể “linh xà màu lam” vốn lay động, đột nhiên trở nên “Cứng ngắc”, thân thể uốn lượn biến thành thẳng tắp, mà trường tiên cao lớn,

      Điều này sao có thể!

      Nam tử dừng lại động tác, nhưng trong lòng cực kỳ chấn động, ̣a hỏa thần khí của Quân Mộ Khuynh, sao có thể tự động chuyển biến thần khí thành hình thái thần khí cao cấp, ở Lâm Quân, thần khí như vậy cũng chỉ có ba món, Quân Mộ Khuynh là từ địa phương nào chiếm được.

      Tự động chuyển biến thần khí thành hình thái thần khí, đó là dựa theo tâm ý người cầm thần khí để thay đổi hình thái, chỉ cần Quân Mộ Khuynh có thể nghĩ ra dáng vẻ của vũ khí, nó cũng có thể y như thế biến ảo ra, hơn nữa uy lực tuyệt đối yếu bớt nửa phần.

      ở trong lòng hung hăng thối tiếng, nhất quyết, tăng nhanh tốc độ thân thể phóng tới, giống như là sao băng xẹt qua vậy.

      Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc mặt nam tử, Quân Mộ Khuynh vô tội : “Ái chà, ngươi nhanh như vậy đã phát hiện rồi.” Trường tiên tay nhanh chóng biến ảo, ai cũng biết trong lòng nàng nghĩ là dạng vũ khí gì.

      Nghe thấy lời của Quân Mộ Khuynh, nam tử thiếu chút nữa rối loạn bước chân, khốn khiếp! Nàng còn có thể vô tội chút sao? Đã như vậy mà còn nhìn ra, vậy dứt khoát liền bị đụng chết ở chỗ này, khỏi cần phải đánh!

      Thân ảnh màu đỏ, giống như mũi tên lửa, xông thẳng xuống, Phong Diễm ở bên cạnh nhìn thấy, lúc này hắn thực sự hiểu rõ, thực lực của Quân Mộ Khuynh là sâu lường được, đồng dạng là xông thẳng mà , tốc độ của nàng, so với nam tử kia là nhanh hơn gấp đôi, còn có lực lượng cường đại như thế, nàng, còn là võ sĩ sao?!

      Nam tử bên đánh, còn quên nhìn thần khí biến hóa trong tay Quân Mộ Khuynh, tại còn trường tiên đong đưa, cũng cảm giác con đường phía trước thông thoáng ít, lực lượng đánh tới cũng liền nhanh hơn.

      Chỉ là, hình như hắn hiểu rõ một đạo lý, trước đêm dông tố thì luôn luôn yên lặng.

      Qua chút, ba thước, hai thước, nhanh!

      Hết thảy xung quanh, điên cuồng lay động, chúng nó hận thể trực tiếp chui xuống đất, cũng muốn chịu đựng sự tàn phá khủng bố như thế, thân cây tốt lành, cành lá liền còn, chỉ có điều sinh trưởng ở đây, hai người kia bị rãnh sao, bị ngược thành cái dạng này, máu chảy đầm đìa ví dụ bày ở trước mặt, ai còn sợ hãi.

      Ma Vực rừng rậm bình thường nhiều ma thú qua nơi này như vậy, nhưng hôm nay, con cũng có, lực lượng bá đạo kia đã sớm làm chúng nó khiếp sợ, chớ chi là còn có hai Thánh Thú ở đây, chúng nó nghênh ngang qua nơi này, đây phải là muốn tìm chết sao!

      Thần khí tay Quân Mộ Khuynh còn chưa ngưng tụ xong hoàn toàn thân thể mới, vậy thì thật ngại, trận chiến này, Quân Mộ Khuynh nàng nhất định sẽ thua.

      Nam tử đắc ý lộ ra tươi cười, vung bảo kiếm trong tay, dùng tinh thần lực của hắn bao vây lấy nguyên tố, truyền tới bảo kiếm, nguyên tố màu lam nhàn nhạt chậm rãi lưu động bảo kiếm, kim sắc bảo kiếm, càng lộ vẻ chói mắt.

      Ngay một khắc nam tử đắc ý, phóng tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, rất nhanh vung bảo kiếm lên, cánh tay hung hăng lay động, dùng hết sức lực toàn thân vung bảo kiếm trong tay.

      “Thủy Nhận!” Ngân kiếm ở dưới chân Quân Mộ Khuynh triển khai, sáu hành tinh rất nhanh xoay tròn, sáu viên ngũ giác tinh chớp động quang mang màu lam.

      Kiếm trong tay nam tử còn chưa có hạ xuống liền nhìn thấy đấu kỹ trước mặt, đôi mắt khỏi trừng lớn, trong đôi mắt đen chiếu lên huyễn lệ màu lam, khí tức lạnh như băng đập vào mặt, nam tử còn chưa kịp suy nghĩ, thanh lưỡi dao đâm rách thịt xương truyền đến, Thủy Nhận đâm vào thân thể .

      “Ngươi!”

      Quân Mộ Khuynh rơi xuống mặt đất, trường tiên trong tay biết lúc nào bị nàng thu lại, nàng thảnh thơi nhìn thân thể rơi từ trung xuống, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

      “Phịch!” Thân thể nam tử hung hăng té mặt đất, nghẹn ngào rên rỉ chút, nhìn băng nhận tiến vào thân thể mình.

      “Ngươi hèn hạ vô sỉ!” Nam tử hận thể lập tức nhảy lên, chỉ vào Quân Mộ Khuynh hung hăng mắng trận.

      Quân Mộ Khuynh thở dài lắc lắc đầu, tới trước mặt nam tử, “Ta sao lại là hèn hạ vô sỉ? Chẳng lẽ ngươi biết ta là đấu kỹ sư sao? Thời điểm đấu kỹ sư đánh nhau, sử dụng đấu kỹ phải là chuyện hết sức bình thường hay sao triệu hoán sư đại nhân!” ràng là triệu hoán sư, lại còn lấy kiếm ra đùa giỡn một phen.

      mưu a! Hắc quả quả mưu!

      “Phốc!” ngụm máu tươi từ trong miệng nam tử phun ra, biết Quân Mộ Khuynh là đấu kỹ sư, nhưng ai có thể biết nàng sẽ ra ám chiêu!

      Kim long trong tỏa long tháp, thấy Quân Mộ Khuynh đánh lén người ta, lại còn ra lý do quang minh chính đại như vậy nhịn được run rẩy khóe môi, mọi người đều biết Quân Mộ Khuynh là thiên tài song nguyên tố, cũng biết nàng có thần thú, thế nhưng, đâu có mấy người biết nàng có bản lĩnh phúc hắc, tuyệt đối bại bởi người trước mặt.

      Nam tử muốn chuyện, trung lại rơi xuống thân ảnh, phịch tiếng nằm ở bên cạnh , miệng phun máu tươi.

      Hỏa Huỳnh vỗ cánh, tới trước mặt Thánh Thú, “ tại ai mới là con thú ngốc!” Dám nàng là thú ngốc, đánh chết , đánh chết , vừa bên liền đá.

      “Khụ khụ!” Bị Hỏa Huỳnh đạp hai chân sau, Thánh Thú lại lần nữa phun ra ngụm máu tươi, phẫn hận nhìn một người một thú trước mắt, nếu như phải là nhân loại này làm bị thương khế ước giả của hắn, hắn cũng bị thương bị con ngốc thú này đá.

      Quân Mộ Khuynh yên lặng gì, Hỏa Huỳnh còn có thể ngây thơ hơn chút sao?

      “Ách... Hỏa Huỳnh, ngươi đừng đánh chết bọn họ.” Đánh chết, bọn họ sẽ quay về Lâm Quân đại lục, đến lúc đó rất phiền toái

      Nam tử kinh ngạc nhìn Quân Mộ Khuynh, sao nàng lại biết chuyện của hắn rõ ràng như vậy, Quân Mộ Khuynh muốn thế nào, hay là nàng cũng biết, làm thế nào để cho thân hình bọn họ đều diệt sao?

      Phong Diễm chậm rãi tới bên người Quân Mộ Khuynh, nhìn một mảnh bừa bãi xung quanh, liền ở trong lòng cảm thán câu.

      “Cảm tạ ơn cứu mạng của Quân nương.” Hắn đã thiếu của nàng càng ngày càng nhiều.

      cần, ta chỉ là muốn ngươi bởi vì ta, mà chết ở tay người này mà thôi.” Quân Mộ Khuynh lạnh nhạt , hơn nữa Phong Diễm chết, đối với nàng mà nói thì có ích lợi gì, vậy thì sao để cho hắn sống, chết còn là một chuyện hết sức phiền phức.

      Sắc mặt Phong Diễm trắng bệch cười , “Ta biết, thế nhưng vẫn muốn cảm ơn.” có nàng, hắn đã chết rồi.

      sao cả.” Quân Mộ Khuynh nhún nhún vai, muốn , ai cũng ngăn được, muốn thì thôi để cho hắn nói .

      “Quân Mộ Khuynh, ta là người của Kiếm Tông, nếu như ngươi giết ta, Kiếm Tông nhất định bỏ qua cho ngươi!” Kiếm Mạch phẫn hận nhìn nữ tử trước mặt, đầu tiên dùng Thánh Thú kiềm chế khế ước thú của hắn, sau đó thì tự mình đả thương hắn, khi hắn bị thương, khế ước thú nhất ̣nh biết, đồng thời cũng sẽ chạy tới cứu hắn, Thánh Thú của nàng cũng có cơ hội công kích, hèn hạ!

      Quân Mộ Khuynh khoanh hai tay trước ngực, cười chế nhạo nhìn người trước mắt, “Ta nghe qua Minh Tông, Lục Sắc cốc, lại chưa nghe qua Kiếm tông.” Hóa ra Lâm Quân còn có một chỗ gọi là Kiếm tông, xem ra còn có rất nhiều chuyện mà nàng biết đó thôi.

      Kiếm Mạch hừ tiếng, “Ngươi đương nhiên là chưa nghe nói qua, Lâm Quân có một nhà hai cốc ba tông, ngươi chỉ là Quân Mộ Khuynh sao có thể biết.” đắc ý liếc mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, bên trong đôi mắt còn lộ ra chế nhạo, giống như chế giễu nàng ngu ngốc.

      nhà hai cốc ba tông? đúng là có nghe nói qua, chỉ có điều tại xem ra, người của sáu nhà Lâm Quân bên kia, khẳng định ít.

      khối xích huyết bảo ngọc, người bên kia Lâm Quân đại lục, đúng là danh tác, chỉ có điều thứ này, bọn họ vĩnh viễn cũng có khả năng đạt được.

      “Hừ! Ngươi vẫn còn rất ngang ngược có phải , có muốn ta cũng đạp hai chân của ngươi!” Hỏa Huỳnh chỉ vào Kiếm Mạch quát, lúc trước chính là một người thú này đánh lén nàng, bọn họ còn biết xấu hổ Quân Mộ Khuynh vô sỉ, mới là cái người vô sỉ nhất!

      Nhìn thấy Hỏa Huỳnh đến bây giờ cũng quên chuyện bản thân bị đánh bại, nàng liền xấu hổ, người ta đều đã ở chỗ này, chẳng lẽ nàng ấy còn sợ người ta chạy hay sao.

      “Bình tĩnh, bình tĩnh.” Quân Mộ Khuynh kéo Hỏa Huỳnh lại, nghiêm túc , nàng bây giờ là bộ dạng ma thú, hai chân đạp nhiều như vậy người ta sẽ chết, hơn nữa vừa rồi đã bị trúng nhiều Thủy Nhận như vậy, bây giờ toàn thân ngừng chảy máu, sớm muộn cũng sẽ chết.

      Hỏa Huỳnh nghe thấy Quân Mộ Khuynh vậy, mới thu chân lại, tức giận tới bên cạnh, nhìn con Thánh Thú ngã dưới đất liền ngồi xổm người xuống, “Khế ước giả của ngươi cũng phải chết, nói như vậy có nghĩa là ngươi cũng sắp chết, có cái gì muốn ?” Nàng chớp chớp mắt, ngây thơ hỏi.

      Quân Mộ Khuynh nhìn việc làm của Hỏa Huỳnh, trán liền chảy xuống mấy đường hắc tuyến, nàng đây là đắc ý cái gì?

      “Làm sao ngươi biết chúng ta chết?” Thánh Thú cười châm biếm , dù cho bị bọn họ giết, bọn hắn cũng chết, chẳng qua là trở về Lâm Quân mà thôi.

      Thánh Thú trả lời, thiếu chút nữa khiến Quân Mộ Khuynh cười to, thế giới này tại sao lại có thể có hai con thú hiếm thấy như vậy, bọn họ cũng quá ngây thơ rồi.

      chết phải chết, đắc ý cái gì chứ, biết là làm như vậy Hỏa Huỳnh sẽ càng thêm tức giận hay sao. Quân Mộ Khuynh nhìn lại, quả nhiên Hỏa Huỳnh mạnh đứng lên, lại đạp hai chân lên người Thánh Thú.

      Mãi đến khi thỏa mãn, mới chậm rãi quay đầu, lúc này nàng mới phát , Quân Mộ Khuynh nhìn hành động của nàng, nhìn thấy đôi mắt lạnh như băng kia, Hỏa Huỳnh rụt cổ cái, chậm rãi ra phía sau lưng Quân Mộ Khuynh.

      Phong Diễm đứng ở bên, thấy màn như vậy, cũng cảm thấy hết sức bất đắc dĩ, đột nhiên phát , ma thú cũng đáng , mặc dù chúng nó nhìn qua hung ác, nhưng cũng có cảm xúc nhân loại, nhân loại cho rằng nhìn thấy ma thú thì thể giết, đây quả là một sai lầm.

      “Quân nương, tại chúng ta phải làm như thế nào?” Lưu lại hai người kia dù sao cũng là tai họa ngầm.

      Quân Mộ Khuynh khẽ cười, “Để cho bọn họ trở lại cho Lôi gia, mọi việc đừng có quá đáng.” Nếu đại lục này, họ Lôi sẽ tăng nhanh tốc độ biến mất, rồi cũng sẽ còn họ Lôi tồn tại nữa.

      “Để cho bọn họ trở lại, như vậy có được ?” Triệu hoán sư với Thánh Thú trở về, dù sao cũng là tai họa ngầm.

      “Ngươi giết được .” Quân Mộ Khuynh như có điều suy nghĩ cúi đầu nhìn vùng đan điền của Kiếm Mạch, lộ ra nụ cười như có như , muốn mạng của thì bất cứ lúc nào cũng có thể, chỉ là sinh mạng trước mắt, nàng cũng vội vã muốn.

      Phong Diễm gật đầu, quả thực là giết được người trước mắt, nhưng vừa rồi ta nhà hai cốc ba tông là chuyện gì, Thương khung đại lục có chỗ như thế sao?

      Kiếm Mạch kinh ngạc nhìn Quân Mộ Khuynh, “Ngươi giết ta?” Điều này sao có thể, phải nàng nên thừa cơ hội này giết hắn sao? Vì sao lại ngừng tay? Trong lòng nàng nghĩ gì.

      cho rằng Quân Mộ Khuynh biết, chỉ cần bóp nát nguyên thần của , thì nàng có thể giết được, chỉ là nàng muốn, nguyên thần của mới có thể giữ được an toàn, chỗ ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm, phải là chỗ nguyên thần sao.

      Chỉ có điều làm sao mà Quân Mộ Khuynh biết được, là ai cho nàng chuyện này?

      “Muốn giết ngươi, bất cứ lúc nào cũng có thể.” xong, Quân Mộ Khuynh nhảy lên lưng Hỏa Huỳnh, hề để ý tới nam tử trước mắt, “Phong gia chủ biết có muốn lên hay ?” Nếu phải sợ ma thú ăn Phong Diễm, nàng thật sự cũng muốn kéo cùng đâu.

      Phong Diễm chần chừ chút rồi gật đầu, ở đây dù sao cũng là Ma Vực rừng rậm, tại có ma thú, chỉ là do ma thú sợ hãi uy áp Thánh Thú.

      Thế nhưng, thần thú của Quân Mộ Khuynh phải là kim hổ sao? Vậy thì con này là chuyện gì xảy ra? Hay là , ma thú của Quân Mộ Khuynh, cũng phải chỉ có một con, đúng rồi, con ma thú này có thể đánh bại Thánh Thú, có phải điều này đã nói rõ, ma thú này cũng đến cấp bậc Thánh Thú!

      Nghĩ tới đây, Phong Diễm khiếp sợ nhìn Hỏa Huỳnh, đây là Thánh Thú!

      “Thực lực của con ma thú này chẳng qua chỉ là cấp bậc thần thú.” Nhìn thấy vẻ khiếp sợ mặt Phong Diễm, Quân Mộ Khuynh lãnh đạm giải thích.

      Dù cấp bậc thần thú nhưng có thực lực Thánh Thú, cũng đả thương được Hỏa Huỳnh, chỉ có điều triệu hoán sư này lại giống vậy, hai người bọn họ chủ công, đánh lén, còn có thiên hỏa thần khí, muốn đánh bị thương Hỏa Huỳnh, thì điều này rất đơn giản.

      Phong Diễm gật gật đầu, biết Quân Mộ Khuynh nhìn thấu ý nghĩ của hắn, nhảy lên lưng ma thú, Phong Diễm mới biết, cái gì mới gọi là chấn động.

      Kiếm Mạch nhìn Quân Mộ Khuynh đứng ở lưng ma thú rời khỏi thở phào nhõm, Quân Mộ Khuynh thật sự tính toán giết bọn hắn, như vậy là tốt rồi, như vậy là tốt rồi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :