1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nghịch Thiên Ngự Thú Sư - Thất Nguyệt Điềm (46)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 14: Làm mất mặt thú

      Khóe miệng Quân Mộ Khuynh ngừng run rẩy, nhiều năm gặp, Hỏa Liêm còn vô sỉ, giả nai hơn trước nhiều, ở hình dạng này, giả nai có tác dụng a, nếu người khác biết ra là ma thú, nhất định còn cảm thấy quái dị hơn nữa.

      Nghĩ tới đây, Quân Mộ Khuynh khỏi ‘khúc khích’ cái, nàng nhịn được, chưa từng thấy qua con thú nào ngốc như thế.

      Nhìn thấy tất cả mọi người cười, Hỏa Liêm mặt dày trợn mắt nhìn bọn họ cái, sau đó ưu nhã bước , thay quần áo, ra tại muốn nhất chính là biến về màu sắc tự vệ ma thú.

      Khóe miệng Mộ Dung Phượng Minh cũng run run nhìn Hỏa Liêm rời , còn chưa thấy qua người nào vô sỉ đến thế, có điều đối mặt với cười nhạo của mọi người, vẫn có thể ung dung đối mặt được, dễ dàng.

      Nếu Hỏa Liêm biết suy nghĩ của Mộ Dung Phượng Ngâm lúc này, chỉ sợ sớm đắc ý còn biết đường tỉnh rồi.

      Hỏa Liêm thay y phục xong rồi, thấy mọi người vẫn còn cười: “Đệch! Các ngươi biết làm vậy làm ta tổn thương sao?” Quá phận a, rất quá đáng, sao có thể đối xử với như vậy.

      Hỏa Linh Nhi, Tiểu Thiến, còn có mấy người họ Vô vẫn còn tương đối nể tình, thấy Hỏa Liêm thế cũng chậm rãi thu hồi nụ cười, nhưng mấy ma thú khác mặc kệ Hỏa Liêm có tức hay , vẫn đếm xỉa đến hình tượng mà cười lăn lộn.

      “Hỏa Liêm đại nhân, phải là ta muốn cười mà thực là ta dừng lại được.” Thiểm Điện lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, vừa vừa cười ha ha, hoàn toàn để ý tới bộ mặt đen thui của Hỏa Liêm.

      Nhìn Thiểm Điện cười như thế, khóe miệng Hỏa Liêm chậm rãi giơ lên, bước tới trước mặt , ngồi xổm xuống: “Gần đây tay ta có chút ngứa, hay là chúng ta tỷ thí chút ?” thanh tràn đầy nguy hiểm chậm rãi vang lên.

      Thiểm Điện còn cười to lập tức giật nảy mình, nín cười liền: “ cần cần, nếu như ngươi ngứa tay có thể tìm Tiêu cũng được.” đùa à, cùng đánh trận, phải là tự tìm đánh sao? là cái gì tỉ thí chứ, thực chất chính là chịu đòn.

      “Chi Chi… bình thường ai là người cho ngươi ăn?” Hỏa Liêm lại mỉm cười hỏi người tiếp theo.

      “Ta còn biết ngươi cho Chi Chi ăn vặt nha.” Lời của Hỏa Liêm vừa dứt tiếng lạnh lẽo ở sau lưng liền vang lên, lưng lập tức cứng đờ, mồ hôi lạnh tuôn ra như suối.

      Quân Mộ Khuynh chậm rãi tới trước mặt Chi Chi, để ý mới thấy, thời gian này, Chi Chi mập lên ít, nàng còn tưởng là nó lớn lên, ra là bị Hỏa Liêm chiều thành hư, mỗi lần đói bụng đều tìm Hỏa Liêm đòi ma hạch.

      “…” Hỏa Liêm lập tức bước lùi ra sau bước.

      “Chi Chi…” Chi Chi ủy khuất kêu tiếng, nàng là đói bụng mới bảo Hỏa Liêm tìm đồ ăn nha, nên nàng mới thích Hỏa Liêm nhất nha, đống thú như vậy, chỉ có mình Hỏa Liêm là luôn tìm đồ ngon cho nàng.

      “Khụ khụ, chủ nhân, đây là ma hạch gần đây ta tìm được.” vì để dập tắt lửa giận của chủ nhân, Hỏa Liêm ngoan ngoãn lôi ra túi ma hạch từ trong ngực, đưa tới trước mặt Quân Mộ Khuynh.

      Bá Hiêu nhìn thấy ma hạch, cần Quân Mộ Khuynh lên tiếng, trực tiếp tới lấy, liếc Hỏa Liêm cái, ánh mắt kia như , đáng đời ngươi, bình thường cho ngươi giấu lại chút, ngươi còn biết sống chết đánh khai, tại bị phát rồi.

      Chi Chi khát vọng nhìn túi ma hạch to kia, khóe miệng chảy đầy nước bọt, vừa muốn dơ móng cướp ma hạch, vừa sợ ánh mắt biết giết người của chủ nhân, tóm lại, hôm nay có chủ nhân ở đây, ma hạch kia, nó phần.

      Nghĩ tới đây, Chi Chi quay đầu, hung hăng trừng Hỏa Liêm cái, nếu phải là khai ra chuyện này, chủ nhân cũng tịch thu ma hạch.

      Hỏa Liêm xoay đầu qua bên, lúc đó bị kích động nên quên mất chuyện chủ nhân cho nàng ăn quá nhiều, kết quả cẩn thận khai ra mất rồi, ánh mắt đó là kiểu gì vậy chứ, cũng muốn để chủ nhân biết nha, tổn hại hình tượng của trong lòng chủ nhân lắm chứ bộ.

      con thú nào đó tiếc hận lắc lắc đầu, có điều nó có chắc là nó còn hình tượng để giữ nhỉ?

      Đối với ánh mắt qua lại giữa hai người họ, Quân Mộ Khuynh lựa chọn thèm quan tâm, phạt là may lắm rồi.

      “Nếu lần sau ta biết ngươi ăn vụng, cho ngươi nhịn đói nửa năm.”

      Thanh lạnh băng khiến Chi Chi rùng mình cái, nhìn nàng với đôi mắt tròn to đen láy ngấn nước, hết sức đáng thương nhìn người trước mặt, cần phải tàn nhẫn như vậy chứ.

      Bộ dáng của Chi Chi làm cho mọi người xung quanh chỉ muốn lao vào che chở thương, hận thể ôm nó vào trong ngực, nhưng cuối cùng cũng có ai dám làm vậy, đùa à, sủng vật của Quân Mộ Khuynh, ngươi dám sao?

      Tiêu Càn Khôn trừng lớn hai mắt, nhìn túi ma hạch to đùng kia, bọn họ cũng quá để ma thú vào mắt , đống ma hạch như vậy, ít nhất cũng cả trăm viên, ma thú là rau cải trắng ngoài vườn sao, dễ dàng như vậy liền lấy ra túi ma hạch, phải biết là bình thường bọn muốn có được viên ma hạch đều phải tới sân đấu giá mới mua được, cũng rẻ, đâu giống như bọn họ, lần lấy ra chính là túi to.

      Đối với việc làm của Quân Mộ Khuynh, Mộ Dung Phượng Ngâm cũng bị dọa , thế nhưng nghĩ tới việc Quân Mộ Khuynh có thần thú lại cảm thấy đây là chuyện bình thường, có thần thú ở bên, nàng muốn ma hạch nào mà chả được.

      Chi Chi chậm rãi trèo lên vai Quân Mộ Khuynh, thích ý lắc lắc đuôi, Quân Mộ Khuynh xoay người nhìn đám người Mộ Dung Phượng Minh còn ngây dại: “Các ngươi định khi nào lên đảo?” nàng muốn cùng đường với bọn họ.

      “Chúng ta đợi…”

      “Chúng ta khi nào lên đảo mắc mớ gì tới ngươi chứ, Quân Mộ Khuynh.” Ngữ khí cuồng vọng như thế, Quân Mộ Khuynh cần nhìn cũng biết người tới là ai, Mộ Dung Phượng Minh, người mà chỉ cần nhìn thấy nàng là liền như mèo bị dẫm phải đuôi vậy.

      “Là chuyện liên quan tới ta, ta chỉ là muốn cùng đường với các ngươi mà thôi, tránh cho lúc ta chiếm được sinh mệnh hoa các ngươi lại là ta cướp của các ngươi.” Quân Mộ Khuynh lạnh nhạt nhìn người trước mặt, ở đây mà cũng cuồng vọng tự đại, nàng là lần đầu tiên nhìn thấy, cứ như là ai cũng phải bợ đỡ Mộ Dung thành bọn họ vậy đó.

      Mộ Dung Phượng Minh bước tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, vừa định gì đó bị Mộ Dung Phượng Ngâm ngăn cản.

      “Quân nương, sao có thể như thế, đạt được sinh mệnh hoa là tự lực, còn có duyên nữa, ai đạt được chính là bản lĩnh của người đó.” Đại ca vừa nhìn thấy Quân Mộ Khuynh là lập tức bình tĩnh, mấy năm nay, trong lòng nhớ mãi quên chính là Quân Mộ Khuynh, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra, chỉ sợ ngay cả điểm này chính bản thân cũng nhận ra.

      Mộ Dung Phượng Ngâm khỏi lộ ra nụ cười khổ, Càn Khôn cũng y như vậy khác gì.

      “Tốt nhất là như vậy, chúng ta lên trước, nếu các ngươi muốn xin mời !” Đồ tự đại.

      Quân Mộ Khuynh liếc mắt xem thường Mộ Dung Phượng Minh, xoay người tới chỗ mọi người cắm trại, tại đảo dày đặc sương mù như vậy, đố bọn họ có thể lên được, dù bọn họ có lợi hại tới đâu nữa.

      Mộ Dung Phượng Minh hừ tiếng, nhìn Quân Mộ Khuynh nữa, trong lòng lại càng tức giận.

      Nàng ràng biết, sương mù dày đặc như thế, bọn họ có cách nào vào, còn cố ý như thế, nữ nhân này muốn đối đãi bình thường sao, có khả năng!

      Thấy đại ca nhà mình rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, Mộ Dung Phượng Ngâm thở phào nhõm, chỉ sợ khi đại ca xúc động lại đánh nhau với Quân Mộ Khuynh, bình thường đại ca vô cùng bình tĩnh, nhưng khi vọng động rồi ai có thể ngăn được.

      “Khi nào chúng ta có thể lên đảo?” Quân Mộ Khuynh hỏi Hàn Ngạo Thần ở bên cạnh, ở đây là người biết về đảo tử vong nhất.

      “Vào mỗi buổi trưa chính là lúc sương mù thưa thớt nhất, cũng chỉ có lúc đó là có thể lên đảo.” Hàn Ngạo Thần kiên trì : “Chuyện bên ngoài ta chỉ biết chút, còn bên trong ta biết có chuyện gì.” Người vào tử vong đảo chưa có ai ra, cho nên ai biết ở trong có cái gì.

      Tử vong đảo tồn tại từ thượng cổ, người muốn vào phải là ít, cao thủ vô số, nhưng chưa từng có ai ra được.

      Địa phương kì quái như vậy cũng có sao? Quân Mộ Khuynh hoài nghi nhìn về phía trước, đúng là kì quái, có điều nơi càng nguy hiểm nàng càng muốn thử xem rốt cuộc là có cái gì.

      “Vậy trưa mai chúng ta liền lên đảo.” biết nhiều như vậy còn biết nhiều, nếu phải có ở đây, chừng bọn họ còn phải trễ hơn mấy ngày nữa mới lên đảo được.

      “Hừ! Bất quá cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi, tiến đảo lúc nào mà chả được, Quân Mộ Khuynh, ngờ ngươi lại là người nhát gan như vậy.” thanh chế nhạo vang lên ở phía sau, đám người suy nghĩ lời của Hàn Ngạo Thần nghe được thanh này, liền qua lại nhìn.

      Người của Lôi gia tới rồi.

      Quân Mộ Khuynh quay đầu liếc mắt nhìn Hàn Ngạo Thần, im lặng hỏi, vì sao ngươi biết.

      Hàn Ngạo Thần tới bên tai Quân Mộ Khuynh, : “Trước khi chúng ta đến đây, ta xuất quan sớm hơn ngươi mấy ngày, biết được chuyện Lôi Trầm bị bệnh, rất nguy kịch.” Cho nên mới đoán như vậy, ngờ người của Lôi gia tới.

      Khóe miệng Quân Mộ Khuynh khỏi co quắp, còn có thể vô tội hơn được ? ràng biết nguyên nhân, lại còn úp mở với nàng.

      “Các ngươi muốn vào cứ vào, Mộ Dung thành tuyệt đối ngăn cản.” Mộ Dung Phượng Ngâm ôn hòa , dù có tức giận cũng hề để lộ ra.

      “Chúng ta đương nhiên là muốn vào bây giờ, chỉ là, Quân Mộ Khuynh, nếu chuyện hôm nay truyền ra ngoài, mặt ngươi chỉ có mức quăng vào sọt rác.” Bọn họ chính là muốn làm khó Quân Mộ Khuynh.

      “Cứ tự nhiên, ta phi thường ‘cảm tạ’ Lôi gia các ngươi.” Quân Mộ Khuynh mỉm cười nhìn người của Lôi gia, đem hai chữ ‘cảm tạ’ cố ý nhấn mạnh.

      Nhìn bộ dáng vô tư của Quân Mộ Khuynh, sắc mặt của mười mấy người của Lôi gia liền đổi, mở miệng gì nữa.

      “Bộ mặt ta có quăng rác cũng sao, có điều nếu cẩn thận để Lôi gia gia chủ nghe được tin tức gì, chịu nổi đả kích đúng là phiền toái nha.” Thấy sắc mặt người của Lôi gia khẽ biến, Quân Mộ Khuynh lại cười, tiếp tục .

      Ý tứ vô cùng ràng, nếu lần này Lôi Trầm còn nghe thêm được tin tức gì khác, chỉ sợ bị tức chết chứ phải là tức bệnh nữa.

      Mọi người nhịn cười, nhìn bộ dáng nghiêm túc của Quân Mộ Khuynh, người của Lôi gia chính là tự động tìm tới cửa để ăn đòn mà.

      “Cảm ơn Quân nương thông cảm!” người nọ nhịn xuống lửa giận, hừ cái: “Chúng ta tiến đảo!”

      Chuyện trong ngũ đại gia tộc, các gia tộc khác đều biết, Quân Mộ Khuynh chắc hẳn cũng biết chuyện gia chủ bị bệnh nặng, nếu phải do Quân Mộ Khuynh nàng, gia chủ sao có thể tức bệnh chứ.

      cần khách khí, các ngươi thích cứ thôi!” Lôi Trầm quả nhiên là bị tức bệnh, xem ra là có liên quan tới con trai bảo bối của , có điều như vậy càng tốt, tức chết đỡ nàng phải ra tay, hơn nữa nàng có thể thuận tiện hảo tâm cho Lôi Trầm biết, con trai của chết như thế nào nữa.

      Mười mấy phi thân đến, lúc rời , mọi người đều có thể nhìn thấy biểu tình phục của bọn họ, mặt còn mang theo chế nhạo.

      “Cứ như thế vào rất dễ bị lạc nhau.” Sau khi đoàn người Lôi gia biến mất trong màn sương mù, lúc này Hàn Ngạo Thần mới vô tội câu.

      Con mẹ nó chứ!

      Người của Mộ Dung thành thiếu chút nữa thổ huyết, vừa rồi người ta còn ở đây, ngươi gì, đợi người ta vào khuất dạng rồi, ngươi mới vô tội câu kia, ràng chính là muốn tức chết người của Lôi gia mà.

      Xem bọn có thể hành tẩu trung như thường, xem ra lần này Lôi gia đúng là hạ hết vốn liếng rồi, mười mấy đấu kỹ sư kỹ tôn sư trở lên toàn bộ đều xuất động, nếu như tìm được sinh mệnh hoa gì, nếu tìm được, lần này Lôi gia tổn thất lớn.

      Nhìn khóe miệng cong cong cười như có như của Quân Mộ Khuynh, mọi người liền rùng mình cái, sau này, đắc tội ai cũng thể đắc tội nàng, đúng là ám chết người đền mạng.

      Vô sỉ mà! Trong lòng Quân Mộ Khuynh thở dài hơi, mặt cũng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, Hàn Ngạo Thần chính là lò nhuộm, ở ngoài lộ ra khuôn mặt quang minh còn hơn cả Quang minh chi thần, nụ cười ôn hòa vô hại, ai tin rằng người này lại luôn tính toán người khác, chỉnh người sống bằng chết.

      “Chủ nhân, chúng ta hẳn là nên trực tiếp đem mấy người bọn họ ném xuống nước.” Hỏa Liêm nhìn người của Lôi gia, phẫn nộ , quá cuồng vọng, dám cuồng vọng ở trước mặt chủ nhân bọn họ, nhìn ưa mắt.

      “Hỏa Liêm, chẳng lẽ ngươi quên chủ nhân ngươi dạy là chó cắn ngươi ngụm phải làm thế nào sao?” Quân Mộ Khuynh vô tội nhìn Hỏa Liêm, phải học rất tốt sao? Sao lại quên rồi?

      Hỏa Liêm vốn còn tức giận lập tức bừng tỉnh đại ngộ, nghĩ tới ‘giáo huấn’ của chủ nhân, tức giận nữa, chút cũng còn.

      Người của Mộ Dung thành ngồi phía xa, nhìn hai người đối thoại, biết vì sao người lại lạnh đến thế, làm cho người ta nhịn được rùng mình cái, nhìn thấy nụ cười kia, da đầu càng tê tái.

      Mấy thú thấy bộ dáng của Hỏa Liêm, trán cũng treo mấy cái hắc tuyến, xem ra đám thú bọn chúng theo chủ nhân, Hỏa Liêm là học được nhiều nhất.

      Chỉ nhắc nhở câu như vậy là có thể hiểu được chủ nhân cái gì, ngươi có thể sao?

      “A? Là nàng!” thanh kinh hỉ vang lên, mọi người nhìn lại, liền thấy nhóm có sáu người tới từ sau bọn họ.

      Nhìn theo hướng Bắc Minh Thủy Liên chỉ vào, Bắc Minh Băng cùng Lâm Ôn hơi sững sờ, đời này có người có mắt đỏ tóc đỏ, hơn nữa còn vô cùng xinh đẹp, ở nơi tiên cảnh nhân gian như thế này, nàng như tiên nữ hạ xuống phàm trần.

      Còn có hai nam tử bên cạnh, cho dù người trong đó mang mặt nạ, lại cho người ta cảm giác vô cùng tôn quý, đôi con ngươi đen như mực sâu vô cùng, thể nào nhìn thấu, người còn lại lịch nho nhã, như tiên nhân.

      Quân Mộ Khuynh còn chưa kịp suy nghĩ xem mấy người này chui ra từ đâu mặt đất đột nhiên vang lên chấn động kịch liệt.

      Mấy thân ảnh từ trong tử vong đảo vọt ra, người còn mang theo vết máu.

      Mọi người lạnh lùng nhìn người Lôi gia, mặt đều lộ ra vẻ châm chọc, chút đồng tình.

      Mùi máu tươi nhanh chóng lan xa, làm cho rất nhiều sinh vật ngủ say từ từ thức tỉnh, chúng nó chậm rãi đứng dậy, ánh mắt lộ ra thèm khát, mặt đất lại rung chuyển thêm lần nữa, lần này còn mạnh hơn.

      xảy ra chuyện gì?” Người của Mộ Dung thành kinh hoảng nhìn xung quanh, biết xảy ra chuyện gì.

      “Chủ nhân! Là ma thú, rất nhiều ma thú!” Bá Hiêu vội vàng , nàng có thể cảm giác được, tất cả ma thú ở xung quanh bọn họ hầu như đều di chuyển, mà những ma thú kia, chút gì sợ uy áp của bọn họ.

      “Dựa vào! Mấy ma thú kia vì sao sợ hãi!” Thiểm Điện cũng hiểu, ràng vừa rồi còn yên lành, thoáng cái lại xuất nhiều ma thú như vậy, còn sợ uy áp của bọn họ, chẳng lẽ đều là Thánh Thú cả sao?

      Hàn Ngạo Thần nghe động tĩnh xung quanh, sắc mặt khẽ biến: “Cẩn thận!” ma thú sợ uy áp Thánh thú, hoặc là bên trong có Thánh Thú, hoặc là do có ma thú khác lợi hại hơn điều khiển.

      “Đáng chết! Nên đem bọn họ ném hết xuống biển!” Quân Mộ Khuynh trầm giọng .

      “Đại ca!” Bắc Minh Thủy Liên nhìn xung quanh, mặt hề có chút kinh hoảng, thậm chí có thể là như nhìn quen rồi.

      có chuyện gì!” Bắc Minh Băng cảnh giác nhìn xung quanh, lần này bọn họ tới đây chỉ là vì muốn mở mang tầm mắt chút, thuận tiện dẫn Liên nhi du lịch phen, căn bản chưa từng nghĩ tới chuyện lên đảo, nhưng ngờ lại gặp phải ma thú đảo.

      “Đại ca, ngươi cần lo lắng cho ta, ta vốn có sợ.” Bắc Minh Thủy Liên cười ha hả, cùng với đại ca nhiều nơi như vậy, nếu còn sợ hãi phải là Bắc Minh Thủy Liên nàng.

      “Huyết Yểm?”

      “Ta cũng biết là xat ra chuyện gì, hoàn toàn cảm giác được xung quanh có ma thú cao cấp điều khiển.” Huyết Yểm hờ hững , trong thanh chút nghiêm túc hiếm khi xuất , ma thú sợ Thánh Thú là có khả năng, như vậy, bây giờ chỉ có cách giải thích, chính là trong đám này toàn bộ đều là Thánh Thú.

      Nếu nó cũng biết là chuyện gì xảy ra, dù sao ký ức của nó còn chưa có về hết.

      có bất kỳ ma thú cao cấp nào điều khiển, như vậy là chuyện gì xảy ra, vì sao lại có nhiều ma thú vọt tới như vậy?

      “Tiểu Khuynh Khuynh, đây chỉ mới là cửa đầu tiên mà thôi.” Đôi mắt đen của Hàn Ngạo Thần lộ ra nụ cười, nhìn Quân Mộ Khuynh, này đích thực chỉ mới là cửa ải đầu tiên mà thôi.

      “Quản nó bao nhiêu cửa, phải chúng ta đều qua cả sao?” Quân Mộ Khuynh cười hỏi lại, đúng vậy, mặc kệ có bao nhiêu cửa ải, bọn họ đều có thể xông qua, chỉ mấy ma thú mà muốn bọn họ lui bước, có khả năng.

      Người của Mộ Dung thành dù bị dọa sợ ít, nhưng có mệnh lệnh của chủ tử, bọn họ cũng dám hành động thiếu suy nghĩ.

      Nhìn thấy Quân Mộ Khuynh thản nhiên đứng tại chỗ, điều này làm cho Mộ Dung Phượng Minh có chút giật mình, dù sao nghe thấy nhiều chuyện hơn, đều là Quân Mộ Khuynh nhát gan như thế nào, cho dù nàng vô cùng nổi tiếng tỉ thí ngũ đại gia tộc, nhưng vẫn đủ làm suy nghĩ của thay đổi, tại đúng là làm giật mình ít.

      Mọi người cảnh giác nhìn xung quanh, ma thú nhanh chóng chạy tới chỗ bọn họ, mặt đất càng lúc rung chuyển càng mạnh, trong lòng bọn họ càng lúc càng khẩn trương, ai cũng biết rốt cuộc là có bao nhiêu ma thú.

      “Tới.” Hỏa Liêm lười biếng nhì về phĩaa, biểu tình chút thay đổi, nhưng ánh mắt lại nghiêm túc hơn phần.

      Ma thú từ từ tới gần, nhìn đám ma thú đông nghịt, cho dù là người của Lôi gia hay là người của Mộ Dung thành, đều vô cùng khẩn trương, trái lại đám người bên này của Quân Mộ Khuynh lại vô cùng bình tĩnh.

      “Vì sao chúng nó sợ?” nhìn trăm con ma thú chậm rãi tới, Bá Hiêu ngơ ngẩn hỏi, bởi vì đám ma thú trước mặt bọn họ, đẳng cấp cao nhất cũng chỉ là thần thú, căn bản có Thánh thú, thần thú tại sao lại sợ Thánh thú?

      Hỏa Liêm và Thiểm Điện lắc đầu, bọn họ cũng muốn biết là vì sao, chỉ là việc quan trọng nhất bây giờ phải là tại sao sợ mà chính là làm cho bọn chúng rời khỏi đây.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 15: Lại thêm

      “Nếu như vậy chúng ta liền đánh cho chúng nằm sấp xuống thôi.” Quân Mộ Khuynh nhìn ma thú tới, trong đôi mắt hừng hực ý chí chiến đấu.

      “Nếu thế sẵn tỷ thí chút, xem ai đánh được nhiều nhất.” Hàn Ngạo Thần chắp tay sau lưng, lạnh nhạt nhìn ma thú trước mặt.

      “Được được! Quá được!” Hoả Liêm lập tức hưởng ứng ngay, tỷ tí tỷ thí, xem ai đánh được nhiều nhất, ha ha!

      “Những chuyện như thế sao có thể thiếu ta được.” Quân Mặc mỉm cười , hoàn toàn để đám ma thú trước mặt vào mắt, càng chút sợ hãi.

      “Ta tham gia!” Thiểm Điện cười hèn mọn, mắt nháy nháy.

      Bá Hiêu đứng ở bên, gì, nhưng ý chí chiến đấu lên rất mặt nàng, đánh, đương nhiên phải đánh, bọn họ đường đường là Thánh thú, thế mà đám huyễn thú, linh thú, thần thú này lại sợ, nếu để người ta biết nhất định rất mất mặt, mặc kệ vì nguyên nhân gì, đánh trước rồi .

      “Nếu mọi người đều đồng ý, vậy bắt đầu thôi.” Khoé miệng Quân Mộ Khuynh cong lên, máu nóng sôi trào toàn thân.

      “Đương nhiên thể thiếu bốn người chúng ta, Quân Mộ Khuynh, ngươi đừng quên chuyện đáp ứng chúng ta.” Vô Nặc nhăn nhó , ra tỷ thí với bọn họ cũng sai, ở cùng với bọn họ thú vị.

      nhiều như vậy làm gì chứ, lên!”

      Chữ cuối cùng vừa hạ xuống, mọi người lập tức xông lên, toàn bộ phi thân nhảy vào bầy ma thú.

      Người của Mộ Dung thành, người của Lôi gia, còn có mấy người tới sau, toàn bộ đều hoá đứng tại chỗ, cơn gió lạnh thổi qua, bọn họ đều lạnh run cái.

      Con mẹ nó! Đây đúng là đám điên mà, có ai giống bọn họ ? Nhìn thấy ma thú, chuyện đầu tiên làm, phải là chạy mà là trực tiếp xông lên đánh, cần phải trâu bò như vậy chứ.

      Đệch! Bọn họ có còn muốn sống nữa , ràng lúc này bọn họ hẳn là nên rời mới đúng, giờ Quân Mộ Khuynh bọn họ lại chạy vào bên trong bầy thú, bọn họ có muốn chạy cũng được, lên đánh càng muốn, Quân Mộ Khuynh biến thái, bọn họ muốn bỏ mạnh theo nàng đâu.

      Những người đó rốt cuộc là ai, vì sao dám trực tiếp đánh nhau với ma thú, hơn nữa còn là hơn trăm con ma thú, dù bị bọn chúng đánh chết cũng là bị bọn chúng giẫm chết.

      “Đại, đại ca, bây giờ ta có chút sợ rồi đó.” Bắc Minh Thuỷ Liên kéo kéo ống tay áo Bắc Minh Băng, nàng phải bị ma thú doạ mà là bị mấy người này doạ sợ, sao lại có người lợi hại đến như vậy, chỉ dám đánh nhau với ma thú, mà còn là lấy ít đánh nhiều nữa.

      Đây là cái tư duy biến thái gì vậy?

      Bắc Minh Băng giật mình, lâu cũng có hoàn hồn, ánh mắt theo kia mạt đỏ đậm thân ảnh, có chút dại ra, nàng cũng dám cùng ma thú đối kháng, chủ nhân rốt cuộc là ai.

      “Mẹ nó, Quân Mộ Khuynh, các ngươi muốn chết cũng đừng kéo theo bọn ta!” Người của Lôi gia rốt cuộc cũng nhịn được, lấy lại tinh thần, vội vàng .

      Vừa rồi ma thú còn chưa tới, bọn họ vẫn còn chạy kịp, tại nàng chọc giận nhiều ma thú như vậy, phải làm sao bây giờ!

      “Các ngươi còn dám , là đợi trưa mai mới vào, đám ma thú này là do các ngươi dẫn ra chứ ai!” Tiêu Càn Khôn trừng mắt người của Lôi gia, tất cả mọi người đều biết đám ma thú này là do bọn họ gây ra, giờ còn dám đổ lỗi cho người khác.

      Mấy người Lôi gia còn sống đều đỏ mặt, mặc dù tại bọn họ có mất mạng, nhưng đều bị thương nặng, thể tiến lên tử vong đảo được nữa, chuyến tử vong đảo lần này coi như kết thúc rồi, chỉ là thân thể của gia chủ vẫn còn rất yếu, nếu có sinh mệnh hoa phải làm sao đây?

      Người của Mộ Dung thành đều ngây ngốc đứng tại chỗ, nhìn tranh đấu cách đó xa, bọn họ đột nhiên phát , có ít ma thú nhao nhao ngã xuống đất và đứng lên được nữa, hơn nữa đều có vết chém ở vị trí giống nhau, chính là ma hạch bị đào.

      Đệch! Bọn họ nghèo đến thế sao? Giết ma thú thôi , còn đào ma hạch của chúng, đống ma hạch như vậy, nếu như toàn bộ đều thuộc về Quân Mộ Khuynh, quá đáng mà.

      Mặt Mộ Dung Phượng Minh đen thui, nghĩ tới cử động của Quân Mộ Khuynh, trong lòng đột nhiên có chút khẩn trương, nhưng nhìn thấy nàng bình an vô , khẩn trương này lại đột nhiên còn, bị làm sao nhỉ? Nhìn Quân Mộ Khuynh, Mộ Dung Phượng Minh khỏi cúi đầu suy nghĩ, tự hỏi bản thân vì sao lại như thế.

      Mấy người ở trong đàn ma thú, càng giết càng hăng máu, những nơi Quân Mộ Khuynh cùng Hàn Ngạo Thần qua, đều có đống ma thú ngã xuống, tay bọn họ lại thêm đống ma hạch.

      “Cứ tiếp tục như vậy quá chậm.” Hàn Ngạo Thần nhíu mày, trong mắt thoáng qua tia cười.

      “Là rất chậm, bằng chúng ta đổi cách.” Nàng cũng rất muốn thử.

      “Được.” Hàn Ngạo Thần lộ ra nụ cười, tính khí cũng trở nên nhu hòa, là nụ cười tuyệt sắc, nhưng lại có người nào nhìn thấy, vì bị giấu ở dưới mặt nạ.

      “Ta trước.” Quân Mộ Khuynh lắc mình rời , thân ảnh đỏ rực nhảy vào trong đám ma thú.

      Mọi người mở to mắt, muốn nhìn thử chút Quân Mộ Khuynh định làm gì, chỉ thấy thân ảnh màu đỏ kia sau khi nhảy vào trong bầy ma thú, liền biến mất, hắc y nam tử kia cũng đuổi theo, hai người ở trong đám ma thú kia lại giống như cá gặp nước, hề có cảm giác bị bó buộc chân tay.

      Nhìn đỉnh đầu ma thú cao to kia, có ngọn lửa đỏ vàng chậm rãi cháy lên “kim ô hỏa”, ba chữ băng lãnh, phá tan ma thú, xông thẳng lên bầu trời.

      Lập tức mọi người chỉ cảm thấy sét đánh ngang tai, cằm trật khớp nhìn thân ảnh kia.

      Mẹ nó! Nàng cũng quá cầm thú , ở bên trong đàn ma thú mà còn dám sử dụng đấu kỹ, nàng sợ làm thương chính mình sao? Nàng có thể biến thái hơn nữa được ?

      “Hàn băng nhận!” thanh lạnh băng lại vang lên lần nữa.

      Người đứng bên còn biết phải gì, ma thú đều bị cản bởi mấy người họ, thể đến được chỗ của bọn họ bên này, nếu bọn họ sớm bị ma thú giẫm thành thịt vụn.

      Nếu phải vì thế, bọn họ cũng biết Quân Mộ Khuynh lợi hại đến mức nào, chỉ nghe Xích Quân là Quân Mộ Khuynh, ngờ thực lực của Xích Quân lại mạnh đến thế, quả là biến thái mà.

      “Quang minh lực!” Quân Mặc cũng cam tâm để bị rớt lại phía sau, quang minh lực phát sáng ở bên trong đàn thú.

      “Vạn quang thiểm!” Hàn Ngạo Thần phun ra mấy chữ băng lãnh, trong thân thể có hắc ám lực, đương nhiên thể nào ngưng tụ ra được quang minh lực, có điều cấp bậc lại cao hơn rất nhiều, đấu kỹ của cũng có thể so sánh được với quang minh lực.

      Mọi người đều sửng sốt, mấy người kia sao ai cũng lợi hại hết vậy, hắc y nam tử kia so với Quân Mặc còn lợi hại hơn, ở trong bầy thú, lúc nào cũng có thể thấy được thân ảnh của , dù rất ít khi mở miệng chuyện, còn đem khí tức của mình giấu kĩ, nhưng mà bây giờ, tỏa sáng.

      Mọi cử động của đều hấp dẫn ánh nhìn của người khác, còn có khí tức cường đại được phát tán ra từ người nữa, bọn họ đứng ở bên cũng có thể nhận thấy được rất , bên người Quân Mộ Khuynh rốt cuộc là những người như thế nào, sao ai cũng lợi hại hết vậy?

      Ánh mắt của mọi người, nếu đặt lên Quân Mộ Khuynh chính là lên Hàn Ngạo Thần, nhìn đấu kỹ của hai người họ, mọi người chỉ có thể trợn tròn mắt, trong lòng chỉ có mấy chữ: quá mạnh mẽ.

      Hai người đều bưu hãn như thế, những chỗ họ đến, đều có ma thú nào sống.

      “Ta kháo! Chủ nhân, các ngươi sao có thể bắt nạt chúng ta như vậy!” Hỏa Liêm phục kêu lên, bọn họ sao có thể bắt nạt ma thú bọn thể ngưng tụ đấu kỹ được như bọn họ mà.

      “Ai bắt nạt ai chứ!” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng , bọn họ là thánh thú, đối mặt với đám ma thú kia còn phải là dễ nhất sao?

      Đúng vậy, đây rốt cuộc là ai bắt nạt ai chứ, đối mặt với bọn chúng phải đến đỉnh cấp linh thú chính là thần thú, vì thần thú khá ít nên bọn họ mới giết, nếu , tay họ sớm có ma hạch của thần thú rồi.

      “Vạn hỏa quy tông!” Quân Mộ Khuynh cảm giác nhiệt huyết sôi trào toàn thân.

      Hỏa Linh Nhi và tiểu Thiến mặc dù là thực lực yếu nhất, thể đánh được nhiều, chủ yếu là chọn những ma thú cấp thấp, nhìn những thi thể ma thú dần dần ngã xuống trước mặt mình, mặt hai người đều lộ ra vẻ mừng rỡ.

      Cảm giác là người có ích, là vui.

      Mấy người đứng bên, ra rất muốn xông vào giúp tay, nhưng nhìn màn bưu hãn như thế, bọn họ biết nên giúp từ đâu, giữa những người đó, dường như tồn tại ăn ý vô hình, cần dùng ngôn ngữ, bọn họ chỉ cần nhìn là biết mình nên đứng ở chỗ nào, đối thủ của mình là ai.

      Bọn họ sợ, nếu mình vào, chẳng những giúp được, ngược lại lại làm rối tung lên, vậy phiền toái.

      Nhìn thấy ma thú cứ ngã xuống từng con từng con, ít người đều muốn nhảy vào hàng ngũ đấu tranh kia, ai là có lòng nhiệt huyết, chỉ là trước giờ có bị kích phát ra mà thôi, hôm nay nhìn thấy Quân Mộ Khuynh và đồng bọn của nàng, cùng đánh nhau với đám ma thú đó, bọn họ liền có loại cảm giác muốn xông lên.

      Nhìn hành động của mấy người kia bây giờ, bọn họ quên mất bao lâu chưa được như vậy, từ sau khi bọn họ đạt đến đẳng cấp nhất định, dường như quên mất cảm giác này, dần dần bọn họ lựa chọn bảo toàn tính mạng chứ muốn liều lĩnh nữa.

      “Người kia, là song nguyên tố…” Lâm Ôn nhìn Quân Mộ Khuynh, ngây ngốc , vậy mà là song nguyên tố, có phải là hoa mắt , vì sao lại có song nguyên tố ở đây?

      “Ta rốt cuộc cũng có thể được nhìn thấy song nguyên tố, hơn nữa còn là song nguyên tố hỏa thủy.” Bắc Minh Băng lộ ra nụ cười, đúng vậy, đại lục này, song nguyên tố quả là rất hiếm, nhưng phải là có, tại có thể nhìn thấy được người song nguyên tố, đương nhiên bị kích động.

      “Đại ca, song nguyên tố có phải là rất lợi hại ?” Bắc Minh Thủy Liên tò mò nhìn Lâm đại ca cùng đại ca nhà mình, bọn họ hình như rất hưng phấn.

      “Đương nhiên là lợi hại, nếu phải là vì bảo vệ nha đầu ngươi, ta muốn lên kề vai chiến đấu với bọn họ rồi.” Bắc Minh Băng cười ha hả , cùng người kia kề vai chiến đấu, biết có cảm giác như thế nào, đại lục này có song nguyên tố, lúc này còn ở trước mặt bọn họ.

      Bắc Minh Thủy Liên chu miệng, được rồi, nàng biết đại ca muốn lên, nhưng mà vì nàng nên mới nhịn xuống, ra nàng cũng muốn đại ca lên, xem thử đại ca với tỷ tỷ kia ai lợi hại hơn.

      Nhìn ma thú dần dần ngã xuống, đoàn người vẫn chưa dừng lại, mục đích của bọn họ chỉ đơn giản là mấy thần thú đâu, mà chính là nhóm ma thú này.

      Ma thú tới vì bị mùi máu hấp dẫn lập tức trợn tròn mắt, chúng nó chưa từng gặp qua nhóm nhân loại nào chán sống đến vậy, nhìn thấy chúng chẳng những sợ hãi mà còn toàn bộ xông lên đánh nhau với chúng, bọn họ có phải là bị điên hết rồi vậy?

      ít ma thú bắt đầu cảm thấy sợ hãi, lúc này, chúng nó chỉ muốn rời , nhưng lại có người cho chúng nó rời .

      Người bá đạo như vậy cũng có sao! Chúng nó muốn đánh cũng cho chúng a!

      “Tiêu, Hỏa Liêm, Thiểm Điện, bắt thần thú lại cho ta.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng ra lệnh, nàng muốn nhìn xem, vì sao đám ma thú này sợ hãi uy áp của Thánh Thú, ngay cả Thánh Thú đứng trước mặt chúng, chúng cũng biết.

      “Chủ nhân, này còn cần ngươi nhắc sao? Ta bắt được hai con.” Hỏa Liêm đắc ý đếm, sớm biết chủ nhân nhất định bỏ qua cho mấy con thần thú này đơn giản như vậy, sớm đặc biệt giữ lại.

      “Đệch! Ta mới thôi!” Thiểm Điện đột nhiên nhảy dựng lên, nổi giận gầm tiếng, lập tức phóng về hướng thần thú khác.

      Thần thú nhìn thấy Thiểm Điện bay tới, liền cong chân chạy, nhưng tốc độ của nó sao có thể sánh bằng Thiểm Điện, lâu sau, liền bị Thiểm Điện đánh cho mặt mũi bầm dập, cúi cùng lại lộ ra đôi mắt màu xanh lục, ma thú lập tức an phận xìu xuống.

      Nhìn thấy mắt của Thiểm Điện, thần thú kinh hãi ngồi cục, ai có thể cho bọn chúng biết, vì sao ràng Thánh thú ở đây, bọn chúng lại có cảm giác gì hết, nếu biết ở đây có Thánh Thú, bọn chúng có chết cũng tới đâu.

      “Ta có ba con!” rất nhanh Hỏa Liêm lại đắc ý la lên.

      “Vãi! Ta lại bắt…” tại sao có thần thú…

      “Tiêu! Ngươi bắt được bao nhiêu?” Thiểm Điện quay đầu nhìn Bá Hiêu, nhìn thấy nàng tay túm ma thú, tay ngừng đánh ma thú, lập tức cứng ngắc.

      Đây mới là biến thái chân chính! thân thể gầy như thế, kéo năm con thần thú, còn là dùng tay nữa, quan trọng nhất, nàng ngừng hướng vào chỗ đông nhất, cần phải cầm thú như thế đâu.

      Hỏa Liêm cũng ngốc rồi, nhìn Bá Hiêu sâu vào trong, thoáng cái quên mất động tác trong tay, ngơ ngác nhìn Bá Hiêu.

      “Này! Ngươi còn nhìn nữa, bản nương quan tâm tới ngươi nữa!” Chi Chi ngừng giúp Hỏa Liêm ngăn cản ma thú, nhưng mắt lại toàn nhìn Bá Hiêu, điều này làm cho Chi Chi hết sức tức tối. (Zi: có người ghen a~~)

      “A?” Hỏa Liêm vội vàng quay đầu lại, liền thấy Chi Chi ra sức giúp mình chống lại ma thú, vội vàng ôm nó vào trong lòng, nghiêm túc đánh ma thú.

      đường đường là Thánh thú kim hổ, tại sao có thể bại dưới Bá Hiêu được chứ, chuyện mất mặt lắm.

      trận chiến cầm thú cứ như vậy mà diễn ra, biết qua bao lâu, người xem xung quanh thấy đầu tê dại, số lượng ma thú càng lúc càng ít, có vài muốn đánh nữa mà trực tiếp đầu hàng, dám chống cự, chúng nó làm gì dám ra tay nữa đâu, đó chính là tìm chết, có ngu.

      Rốt cuộc, ma thú tụm lại thành đoàn, nhìn đám ma thú còn lại đầu hàng, mấy người tham gia đánh đều vô cùng tự hào.

      Sau khi tỉ thí xong, Quân Mộ Khuynh chậm rãi ra, liếc mắt nhìn ma thú xung quanh, chuyện nàng làm đầu tiên phải là hỏi tại sao mà là đếm ma hạch trong tay mình.

      “Ta được hai mươi ba cái.” Quân Mộ Khuynh cười ha hả .

      “Ta hai mươi bảy.” Hàn Ngạo Thần lạnh nhạt .

      “Ta hai mươi sáu.” Quân Mặc khẽ .

      “Trùng hợp như thế?” Quân Mộ Khuynh hoài nghi nhìn hai người trước mặt.

      Hàn Ngạo Thần và Quân Mặc đều lấy ma hạch ở trong người ra, xác nhận lại trước mặt mọi người, đúng là nhiều như vậy.

      Xem ra nàng là người ít nhất.

      “Chúng ta chỉ có mấy viên mà thôi.” Mấy người đứng sau Quân Mộ Khuynh ho cái, lấy ra thành tích thảm thương của mình.

      “Vãi! Ta quên lấy ma hạch rồi!” Thiểm Điện thê thảm , chỉ cố bắt thần thú, đâu có nhớ tới việc so tài ma hạch.

      Hỏa Liêm nhìn Chi Chi trong lòng, nhàng : “Ta cũng quên lấy rồi.” ra đều là bị tên này ăn, mỗi ma hạch lấy được đều bị Chi Chi ăn mất, còn có chiến tích gì nữa chứ, có điều vì muốn Chi Chi bị phạt, vẫn là im.

      Bá Hiêu lấy ra túi ma hạch từ trong ngực, mặt chút biểu cảm.

      “Xem ra là Tiêu thắng rồi.” Hàn Ngạo Thần cười nhạt, liếc mắt nhìn năm con thần thú sau lưng Bá Hiêu, chỉ cần nhiêu thần thú đó thôi nàng đủ thắng rồi, nàng thế nhưng là thắng hai trận, thắng bọn họ ma hạch, thắng hai thánh thú kia nữa.

      “Ta kháo! Tiêu, ngươi là đồ biến thái!” Thiểm Điện phục quát, biến thái biến thái, mới bắt được hai, Bá Hiêu tới năm. Có thể chia cho cái được , để cho với Hỏa Liêm huề nhau.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 16: Lại thêm

      Edit: Zi

      Bá Hiêu trả lời, chỉ lạnh nhạt liếc Thiểm Điện cái, sang bên đứng, gì.

      Thiểm Điện có cảm giác vô cùng thất bại, có cảm giác Bá Hiêu bưu hãn như thế, ai mà đụng phải nàng chính là xui xẻo tám đời.

      “Được rồi, lần sau ta nhất định thắng các ngươi.” Trong mắt Quân Mộ Khuynh lại hừng hực chiến ý, lâu rồi được đánh tay như vậy, cảm giác này là tốt, nếu có Phong Nhận và Thủy Nhận ở đây, biết kết quả còn hấp dẫn như thế nào nữa.

      “Ma hạch này ngươi giữ .” Hàn Ngạo Thần đem ma hạch quăng lên tay Quân Mộ Khuynh, mấy thứ này có tác dụng với .

      “Ta cũng cho ngươi.” Quân Mặc cũng quăng cho Quân Mộ Khuynh.

      Nhìn đống ma hạch to trong lòng, Quân Mộ Khuynh 囧, ra mọi người đều biết là nàng nghèo.

      Mọi người liền trận mất trật tự, nhìn Hàn Ngạo Thần và Quân Mặc ngay cả mắt cũng nháy cái, toàn bộ ma hạch đều cho Quân Mộ Khuynh, chỉ muốn phun máu.

      Ma hạch a, ma thú lần này, đại đa số là linh thú, bọn họ cũng thèm nháy mắt chút, liền đem đống ma hạch đó cho Quân Mộ Khuynh hết, bại gia tử, Quân Mặc là ca ca thôi , nam tử áo đen kia cũng cho Quân Mộ Khuynh là tại vì sao, hơn nữa còn là người đầu tiên cho.

      “Tiêu, ma hạch này ngươi giữ .”Quân Mộ Khuynh liếc Chi Chi ngủ say trong lòng Hỏa Liêm cái, trong mắt thoáng qua điều suy ngẫm, nhưng trong nháy mắt lại mất .

      Hỏa Liêm hơi sững sờ, chột dạ nhìn Chi Chi, người này phải là ăn vụng mà quên chùi mép, làm cho chủ nhân phát , chủ nhân vừa mới ra lệnh là cho phép cho Chi Chi ăn ma hạch, nếu như chủ nhân biết vừa để cho Chi Chi ăn đống lớn ma hạch, chết thảm lắm đó.

      Nghĩ đến hậu quả kia, Hỏa Liêm càng lúc càng sợ, có nên lại chủ động nhận tội nhỉ?

      “Này! Nhân loại, tại sao các ngươi nhìn chúng ta? Dám giết đồng loại của chúng ta rồi còn ở trước mặt chúng ta so bì.” Rốt cuộc có thú nhịn được, bọn họ cũng dám bơ chúng, dù gì chúng cũng là thần thú, tại lại bị mấy nhân loại khinh bỉ thèm đếm xỉa tới, còn đâu mặt mũi nữa.

      “Nhân loại, mau thả chúng ta ra.” Mấy ma thú khác cũng mở miệng chuyện.

      Bá Hiêu gật đầu, nhận lấy ma hạch, yên lặng thu vào trong gói to, ném vào trong nhẫn gian, thuận tiện kéo năm thần thú kia tới trước mặt Quân Mộ Khuynh.

      “Nhân loại, thả chúng ta ra!” dẫn đầu thần thú nhìn Quân Mộ Khuynh, phẫn nộ , mấy người này chính là đám biến thái, ngay cả thần thú cũng sợ.

      “Thả? Các ngươi là ta bắt tới, người thả là ta phải thả sao?” Quân Mộ Khuynh nhíu mày, muốn thả cũng phải lúc này.

      “Nhân loại, rốt cuộc ngươi muốn gì?” nhìn thấy người vừa chuyện, ma thú liền biết, muốn cho bọn họ thả bọn chúng, phải được người này đồng ý trước , những người kia mới dám thả bọn chúng.

      “Dám chuyện với ta như thế, Thiểm Điện, đánh!” Quân Mộ Khuynh khoanh tay trước ngực, lười biếng nhìn ma thú trước ngực.

      Cái gì? Đánh?

      Mộ Dung Phượng Minh triệt đệ ngốc tại chỗ, là người nhiều nơi, gặp rất nhiều chuyện, nhưng hình như hôm nay mới chân chính biết được cách làm việc bẩn thỉu nhất, quyết đoán nhất, ác độc nhất, như thế làm cho vô cùng kinh ngạc.

      “Chủ nhân, ngươi yên tâm, lần trước ta thể đánh cái xấu nữ nhân kia sao bay đầy đầu, lần này ta nhất định đánh cho chúng nó biến thành bộ dáng đó.” Thiểm Điện lộ ra nụ cười, nụ cười vô cùng tà ác, thần thú sao chứ, ta cứ đánh, dám ở trước mặt mấy Thánh thú bọn chúng, chuyện láo xược với chủ nhân bọn chúng, tìm đánh mà.

      BANG BANG BANG BANG! Nắm tay như nặng nghìn cân hung hăng đánh lên người thần thú khiến chúng phải kêu gào thảm thiết, từng quyền đều trúng đích, hụt cái nào, , lại thần thú ngã xuống, may mắn là là bọn họ ở màu sắc tự vệ, nếu còn bị thảm hơn nữa. (Ý là Thiểm Điện ở hình người, nếu nguyên hình bọn kia thảm nữa.)

      Nhìn nắm tay kia hạ xuống từng quyền , mọi người đều nuốt ngụm nước bọt, nhao nhao lui về sau mấy bước, bọn họ quyết định, sau này được trêu chọc Quân Mộ Khuynh.

      Chỉ cái nắm tay đó, nhìn cũng thấy đau rồi, chứ đừng là đánh lên người bọn họ, nhất định là người nát bét luôn, nếu thế, thân thể bọn họ coi như phế, Quân Mộ Khuynh bưu hãn như thế nào, rốt cuộc bọn họ cũng thấy được rồi.

      “Thế nào? Còn cuồng vọng sao?” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng , ngươi cuồng vọng, nàng còn cuồng vọng hơn nhiều, biết cuối cùng là ai cuồng hơn ai, người bị ăn đòn cuối cùng là ai.

      Thiểm Điện ưu nhã thổi nắm tay cái, nhìn đám ma thú bị đánh mặt sưng húp, hưng phấn chạy tới trước mặt Quân Mộ Khuynh.

      “Chủ nhân, ta làm tốt chứ?”

      “Còn quá!” mấy chữ lạnh lẽo phun ra, làm cho Thiểm Điện cứng tại chỗ, sau đó chậm rãi quay người về đứng bên cạnh Hỏa Liêm.

      Hỏa Liêm nhịn cười, nhìn Thiểm Điện phiền muộn, chủ nhận quá tốt, báo thù cho .

      Còn quá!

      Quân Mộ Khuynh nàng rốt cuộc muốn làm gì? Thần thú đều bị nàng đánh thành dạng này, còn bảo là chưa đủ mạnh?

      Đột nhiên, bọn họ phát , bọn họ hình như tới bây giờ vẫn chưa thể hiểu được Quân Mộ Khuynh, càng biết phương thức làm việc của nàng, tại thấy màn như vậy mới khiến cho bọn họ kinh hãi.

      Khóe miệng Tiêu Càn Khôn co quắp nhìn Quân Mộ Khuynh, nàng vẫn còn bưu hãn như thế, ngày đó, khi biết sơn trưởng muốn đối phó nàng, chạy tới, chậm, vì trận chiến giữa các thần thú bắt đầu, sau khi trận chiến kết thúc, cũng biết nàng là ai, ở phong thiên bồn địa, mới biết, nàng tên là Quân Mộ Khuynh.

      “Ngươi… ngươi…” Thần thú liếc mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, vô lực thở dài, người này sao có thể biến thái như vậy, ngay cả thần thú cũng bị đánh thành như vậy, mỗi quyền đều đánh lên mặt, người nhân loại này đánh thú, chẳng lẽ biết thể đánh mặt hay sao?

      “Ta rất tốt, có điều ngươi quá cuồng vọng, bản nương liền muốn…”

      “Đừng, các ngươi muốn biết cái gì?” thần thú lập tức hỏi, chúng nó muốn bị đánh tiếp đâu.

      “Vì sao các ngươi cảm giác được uy áp?” Quân Mộ Khuynh nghi ngờ hỏi, nàng rất muốn hỏi vấn đề này nãy giờ rồi.

      “Cái gì uy áp, tử vong đảo có mấy cái đó, chẳng lẽ các ngươi biết tử vong đảo chính là nhằm vào ma thú sao? Ở đây, bất kể uy áp nào cũng vô dụng, đặc biệt là ma thú, chỉ có thực lực mới lên tất cả.” cho nên bọn họ mới thua thảm như vậy, Thánh thú đại nhân tới, chúng nó còn dám ra tay, đều là do tử vong đảo làm hại mà.

      “Cứ như vậy?” Quân Mộ Khuynh hoài nghi nhìn thần thú trước mặt, đây là đều là do tử vong đảo sao? Rốt cuộc đảo kia có cái gì, đóa sinh mệnh hoa là có thể ngăn được ma thú uy áp sao? . Nàng tin.

      “Tin các ngươi cũng dám dối, có điều tại bản nương muốn tha cho các ngươi làm sao bây giờ?” Quân Mộ Khuynh vô tội hỏi.

      “Dựa vào…” đối mặt với cặp mắt sắc bén kia, thần thú lập tức đổi biểu tình khác: “ nương, cần gì phải làm thế? Chúng ta hứa sau này tuyệt đối ra tay với các ngươi nữa, sau này nếu các ngươi tới tử vong đảo, chúng ta phái người dẫn các ngươi lên đảo, có được ?”

      Có chuyện tốt như vậy?

      Người phía sau nghe lập tức vui mừng, dẫn bọn họ lên đảo, chuyện này là chuyện tốt nhất.

      được.” Quân Mộ Khuynh lắc đầu, nàng muốn vào đảo, để cho tụi nó dẫn vào thôi sao, nhiều ma thú như vậy để làm gì chứ.

      “Vậy ngươi muốn sao?” thần thú nhẫn nại hỏi, nếu phải là cái mạng của nó ở trong tay Thánh thú đại nhân, chúng nó sớm rời rồi, đâu còn có thể ở đây nghe người này quản giáo, hứa hẹn với nàng đống điều.

      Quân Mộ Khuynh cười lắc đầu: “Cùng chúng ta lên đảo.”

      được!” nghe thấy hai chữ lên đảo, sắc mặt thần thú đại biến, trở nên nghiêm túc và kinh hoảng.

      “Vì sao?” con ngươi đỏ đậm lộ ra nguy hiểm, nó dám được?

      nương đại nhân, ngài hãy bỏ qua cho chúng ta , chúng ta có thể dẫn các ngươi tới gần đảo là tốt rồi, tử vong đảo, ma thú thể tới gần.” chúng nó bị lực lượng đảo hấp dẫn tới đây, nhưng lại thể tiến lên đảo, mỗi khi chúng nó muốn rời , lực lượng kia lại xuất , nhưng mỗi khi chúng nó tiến lên đảo, liền bị lực lượng kia đè nén, chúng nó đành phải lập tức rời , nếu bị chết thảm, ma thú nào cũng thế.

      Nghe thần thú giải thích, Quân Mộ Khuynh trầm mặc, đôi mắt đỏ đậm liếc lên hòn đảo ở xa xa, ma thú thể lên đó, đảo rốt cuộc có gì? Có thể hấp dẫn ma thú, lại cho chúng lên đảo?

      Thảo nào lúc vừa tới, bọn họ lại cảm giác có cái gì triệu hoán bọn họ.

      “Vì sao ta phải tin ngươi?” Quân Mộ Khuynh nhìn ma thú trước mặt, tên này đáng tin.

      “Bản thần thú lừa ngươi làm gì?” Thần thú giận dữ rống lên, đổi lại tiếng rống của nó là đạo ánh mắt sắc bén phóng tới, nó lập tức rụt cổ lại.

      đạo thân ảnh màu đen từ trung xẹt qua PHANH tiếng, phía trước đám thú kia vung lên trận cát bụi mịt mù, vất vả lắm chúng mới thổi bay cát bụi , đập vào mi mắt chính là ma thú, nhe răng trợn mắt nằm mặt đất, vuốt ve vết thương người.

      Đây cũng là… thần thú?

      Nhìn con thú nằm rên rỉ mặt đất, mọi người nhao nhao nuốt nước miếng, mười con thần thú a!

      “Nó dối.” khí tức cường đại lúc này cũng theo đến, thân ảnh màu xanh lá chậm rãi ra từ trong trung, xuất ở trước mặt bọn họ.

      Tất cả mọi người đều cảm giác bị kiềm nén, lực lượng cường đại như thế, lại là vị cao thủ xuất , tử vong đảo xuất cao thủ, đương nhiên là kỳ quái, ngay cả cao thủ cũng đều muốn sinh mệnh hoa.

      Trừ đám người Quân Mộ Khuynh, sắc mặt mọi người đều tái nhợt nhìn phía xa, nhìn nguồn gốc khí tức cường đại, người còn chưa xuất , nhưng bọn cảm giác như cổ bị bóp chặt vậy, thể thở được, làm cho người ta càng sợ hãi chính là bọn họ chút khí lực để đánh trả.

      Bá Hiêu, Hỏa Liêm, Thiểm Điện đều cảm giác nhìn người trước mặt, hơi này vô cùng bất bình thường, nhân loại cảm giác được, có nghĩa là bọn họ cũng biết, chỉ là, đây rốt cuộc là người nào xuất , vì sao lại có khí thế cường đại như vậy?

      Thần thú nằm mặt đất, lập tức cứng ngắc thân thể, thân thể bắt đầu run rẩy, đó còn là uy áp bình thường nữa, mà thuộc về khí tức của cường giả, làm cho ma thú run rẩy.

      có thiên lý! Đây rốt cuộc là ai tới, phô trương lớn đến như vậy?

      Con ngươi đỏ đậm nhìn chặt người phia xa, khí tức cường đại này, ngay cả nàng cũng cảm thấy, nàng quay đầu nhìn lại, Quân Mộ Khuynh phát , Hàn Ngạo Thần cũng nghiêm túc nhìn người đó.

      Khi mọi người chăm chú nhìn, rốt cuộc ở đằng xa có chấm đen bay tới, từ từ to lên, biến thành thân ảnh màu lục, xung quanh thân ảnh kia còn có thể thấy khí ba lưu động.

      Nhìn thân ảnh kia, Quân Mộ Khuynh nhíu màu, lại xuất người nào nữa.

      Tất cả mọi người hề phát , ma thú vừa bay tới kia, nhìn thấy thân ảnh nọ, toàn thân đều run, người nọ bước tới gần thêm bước, thân thể ma thú run càng lợi hại hơn, trong đôi mắt đều là vẻ sợ hãi.

      “Hàn Ngạo Thần, ngươi quen sao?” đại lục khi nào lại xuất cao thủ như thế, ba năm trước, nàng có khả năng biết tới mấy người này, có điều ba năm nay nàng nghe qua ít, cũng biết ít người, có điều người này nàng chưa từng nghe qua.

      Khí tức mạnh như vậy, phô trương náo động cả vùng, người của Lôi gia và người của Mộ Dung thành sợ ngẩn cả người, chỉ biết ngơ ngác nhìn người chậm rãi tới.

      Mọi người đều phỏng đoán, chẳng lẽ đại lục lại xuất thêm vị cao thủ?

      Nghĩ tới đây, mọi người bỗng nhiên nhìn chằm chằm mặt người nọ, mấy năm trước, đại lục xuất Xích Quân công tử, kết quả Xích Quân công tử ra lại là Xích Quân nương, bây giờ đứng ở trước mặt họ đây, nếu phải tin tức này truyền ra từ Nguyệt thành, ai cũng dám tin, Xích Quân chính là Quân Mộ Khuynh.

      Dù sao hai người bọn họ cũng từng đồng thời xuất , ai nghĩ tới đó lại là cùng người.

      biết.” đại lục lúc nào lại xuất người như thế, biết, dù sao cũng nhiều năm rồi chưa có trở về thần điện.

      Hàn Ngạo Thần cũng biết.

      “Ngươi…” Sao nàng cảm thấy người này rất quen thuộc?

      Nam tử thở dài, có phải là biến mất lâu lắm rồi nên người trước mắt mới biết mình là ai ?

      “Chủ nhân, ta hứa hẹn, cường đại, tuyệt đối trở về.” ánh mắt Phong Nhận kiên định nhìn Quân Mộ Khuynh, hứa hẹn ngày đó lúc rời , làm được, đến Nguyệt thành, nghe chủ nhân rời , liền đuổi theo nàng tới tử vong đảo.

      Vị cao thủ vừa rồi gọi Quân Mộ Khuynh là chủ nhân? Có nhầm hay vậy?

      Thế giới này điên rồi, cao thủ lợi hại như vậy, lại là người của Quân Mộ Khuynh, bọn họ kinh ngạc nhìn Quân Mộ Khuynh, bọn họ vĩnh viễn thể quên được khí tức đáng sợ vừa rồi kia, phảng phất như dây thừng quấn quanh cổ, có thể lấy mạng bọn họ bất cứ lúc nào.

      Cảm giác đó, chính là cận kề cái chết.

      Thần thú ngồi mặt đất, kinh hoàng nhìn nam tử đột nhiên xuất , há miệng, dám phát ra thanh, đây là chuyện gì vậy? Hôm nay có tiệc gì hay sao, sao lại xuất nhiều Thánh thú đến vậy?

      Hơn nữa người này hình như còn lợi hại hơn rất nhiều, khí tức cường đại kia, đến bây giờ chân chúng nó vẫn còn run đây, thể dừng được, kết quả, Thánh thú này lại là ma thú của người này, có bao nhiêu kích thích có thể hay tới hết lần, để chúng nó chết cho minh bạch?

      “Phong Nhận?” Quân Mộ Khuynh chỉ vào nam tử tuấn mỹ trước mặt, kinh ngạc kêu lên.

      Vừa rồi nàng còn suy nghĩ Phong Nhận với Thủy Nhận, giờ xất trước mặt mình, nếu người này tới sớm hơn chút là tốt rồi.

      “May mà chủ nhân kêu ta là Thủy Nhận.” Phong Nhận bất đắc dĩ , ở trong núi rừng biết năm tháng, chờ tới lúc ra, mới biết qua nhiều năm như vậy, lúc này mới phát , mình tới cấp bậc Thánh thú, cũng nên trở về gặp chủ nhân.

      “Đương nhiên , ngươi và Thủy Nhận giống nhau chút nào, hơn nữa…” thân xanh lục thế này, Thủy Nhận tuyệt đối mặc.

      “Đúng rồi, nó là chuyện gì?” Quân Mộ Khuynh chỉ chỉ vào ma thú bị đánh còn ra hình dạng gì, thể , Phong Nhận hề thay đổi chút nào, dịu dàng chút nào.

      Phong Nhận ưu nhã cười, khí tức cường đại người hề che lấp, Quân Mộ Khuynh nhìn ‘người’ xuất trước mặt, khóe miệng ngừng co quắp, người này trở về, còn phô trương lớn như vậy làm gì, định cho tất cả mọi người biết, Phong Nhận trở về rồi hay sao vậy?

      “Nhìn thấy, liền đem bắt qua đây.” Phong Nhận đơn giản , cũng hề là chuyện gì xảy ra, quay đầu nhìn màn thê thảm mặt đất, Phong Nhận im lặng thở dài, chủ nhân vẫn là lợi hại như xưa.

      người thú mấy năm gặp, hoàn toàn quên mất xung quanh còn có người nhìn, trước mặt còn có đống ma thú chờ nàng xử lý, trực tiếp hàn huyên.

      Chủ nhân?

      Lại tới người gọi nàng là chủ nhân?

      Mấy ma thú nhìn nhau, xem ra, hình như, có lẽ, lại thêm … Thánh Thú…

      Rốt cuộc chủ nhân còn có bao nhiêu ma thú? Thẳng thắn lần ra hết toàn bộ được ? Nghe xem, hình như còn có gọi là Thủy Nhận nữa, rồi có phải còn thêm Hỏa Nhận, Quang Nhận, Thổ Nhận nữa a?

      còn rất lợi hại, xem ra là Thánh thú, tệ tệ, xem ra đội ngũ ma thú của chủ nhân sau này, càng ngày càng lớn mạnh, bọn họ cũng có thêm bạn, mấy ma thú bắt đầu suy nghĩ kỳ quái của mình, giúp Quân Mộ Khuynh có thêm ma thú.

      Bá Hiêu đứng ở bên, nhìn Phong Nhận, trong mắt lộ ra nụ cười, con ngươi màu vàng kim bốc cháy lên ý chí chiến đấu hừng hực.

      “Đúng rồi, hình như còn có gọi là Hỏa Huỳnh, tên kia thiếu chủ nhân sáu điều kiện.” Thiểm Điện nhớ tới màn ở Ma Vực rừng rậm, vội vàng .

      “Có còn hay ?” Hỏa Liêm tò mò hỏi, Phong Nhận, Hỏa Nhận, đều biết, trước đây chủ nhân có qua lần, còn có ai nữa.

      “Các ngươi làm gì?” Quân Mộ Khuynh nhíu mày.

      “Khụ khụ… chủ nhân.” Hỏa Liêm cười ha ha kêu lên, còn có đàn thú nhân nữa a, chủ nhân còn là lão đại của đàn thú nhân ấy.

      Người bên cạnh bắt đầu nghi hoặc, người này ở đâu chui ra đây? Hình như rất quen thuộc với Quân Mộ Khuynh, nhưng trước giờ chưa từng thấy , càng có nghe qua.

      Người của Lôi gia sớm sợ ngẩn người, sáu người Bắc Minh Băng cũng ngơ ngẩn nhìn màn này, biết nên phản ứng như thế nào, dù sao bọn họ mới đến, mặc dù biết ngũ đại gia tộc Lôi gia, biết Mộ Dung thành, nhưng Quân Mộ Khuynh là bọn họ chưa từng nghe qua.

      Quân? Chẳng lẽ người trước mắt là người của Quân gia sao?

      Chuyện của mình, Quân Mộ Khuynh cũng muốn để người ngoài biết nhiều như vậy, nàng đến trước mặt Mộ Dung Phượng Minh, lộ ra nụ cười: “Chẳng lẽ Mộ Dung đại công tử muốn nhìn chúng ta ôn chuyện hay sao?”

      “Chúng ta .” Mộ Dung Phượng Minh hờ hững hoàn hồn, mang theo người của mình hướng khác, có thể vào tử vong đảo, chỉ có chỗ này, cũng muốn lên đảo cùng đường với Quân Mộ Khuynh.

      thong thả tiễn.”

      Thấy Quân Mộ Khuynh hạ lệnh đuổi khách, Bắc Minh Băng cũng thể mặt dày ở lại, đành rằng rất muốn quen biết với nàng, nhưng nếu lên như thế là quá lỗ mãng rồi.

      Người của Lôi gia trực tiếp chạy trối chết, nghĩ tới lúc nãy bọn họ chuyện với Quân Mộ Khuynh như thế, liền đổ mồ hôi lạnh, cao thủ mạnh mẽ như vậy, lại là thủ hạ của Quân Mộ Khuynh, rốt cuộc Quân Mộ Khuynh có bao nhiêu lợi hại, phải mau chóng về báo cho gia chủ và trưởng lão mới được.

      “Khụ khụ, nương, chúng ta sai rồi, lúc nào ngươi mới chịu thả chúng ta?” thần thú dẫn đầu khóc, vẻ mặt thê thảm, nếu chúng nó biết người trước mặt biến thái như thế, nhất định ra ngoài này đâu.

      Nhìn thấy đồng bạn của mình bị đánh thành cái dạng như thế, bị ném như vậy, chúng nó sớm sợ ngẩn cả người, người xuất lúc sau mới là người lợi hại nhất, biết chúng nó đắc tội với đám người nào nữa.

      đúng, rốt cuộc là ai phát tán mùi máu, biết chúng nó chỉ cần ngửi thấy mùi này nhịn được mà chui ra, lại còn lấy máu ra hấp dẫn chúng nó ra, tốt nhất đừng để cho chúng nó biết là ai, bằng nhất định trực tiếp nuốt bọn họ xuống bụng.

      “Tha các ngươi ?” Quân Mộ Khuynh nhíu mày: “Nếu như ta rơi vào trong tay các ngươi, các ngươi thả ta sao?”

      Ma thú im lặng, giật mình, ngẩng đầu nhìn Quân Mộ Khuynh, lập tức lắc đàu, nếu người này rơi vào trong tay chúng nó, chúng nó đương nhiên bỏ qua, người này chính là cực phẩm trong cực phẩm, chỉ đẹp mà thực lực còn mạnh nữa, nhất định ăn rất ngon.

      BANG BANG BANG. Nắm tay mạnh như sắt théo rơi xuống, đầu mỗi con thần thú đều bị trúng đấm.

      Liếc mắt nhìn mấy thần thú ai oán, Hỏa Liêm thổi thổi nắm tay: “Chủ nhân, tiếp tục.” lúc này còn dám đánh chủ ý lên chủ nhân, chúng nó ngại sống đúng , nếu như sống đủ rồi trực tiếp đào ma hạch là được rồi, cần hạ thủ lưu tình.

      Khóe miệng Quân Mộ Khuynh co quắp nhìn Hỏa Liêm, ra người này làm tệ, biết được lòng mấy ma thú này nghĩ gì, trực tiếp cho ăn đòn.

      “Thánh thú đại nhân, các ngươi hãy bỏ qua cho chúng ta , chúng ta rất thành mà.” Thần thú dẫn đầu thảm thương , hận thể lập tức rời khỏi đây, bốn Thánh thú, đem bọn họ dọa muốn xỉu rồi.

      “Mẹ nó! Ngươi còn dám ngươi thành , đánh nó!” Thiểm Điện kích động , người này dám mình thành , con mẹ nó, ràng là trợn mắt láo, chó má thành .

      Lập tức Hỏa Liêm và Thiểm Điện xông lên, lại là trận đánh tơi bời, đánh xong còn quên phun ngụm nước miếng.

      Dám ở trước mặt bọn họ giả vờ vô tội, muốn chết, đánh trận xem như còn .

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 17: Khế ước

      Quân Mộ Khuynh dứt khoát đứng bên cạnh Hàn Ngạo Thần, tùy ý để cho mấy ma thú đánh thần thú trước mắt tơi bời, phải sao, ma thú này đúng là tìm chết mà. Dám ở trước mặt mấy người bọn giả vờ vô tội, nàng tự mình ra tay là tốt lắm rồi.

      Phong Nhận thấy màn như vậy lập tức mất trật tự, đây là tình huống gì, Thánh Thú sao lại có thể quần ẩu Thần thú, dùng tay đánh bay nó ra xa là được rồi a.

      “Chủ nhân, bọn họ đây là…” Phong Nhận chỉ vào hai tên thánh thú Hỏa Liêm và Thiểm Điện đánh thần thú, hai tên này đúng là có tiết tháo mà.

      Hơn nữa còn là Thánh thú, có thánh thú nào như bọn họ sao? Lần đầu tiên nhìn thấy.

      có việc gì. chết là được rồi.” Quân Mộ Khuynh lạnh nhạt câu, mang theo nhiều ma thú như vậy xông tới đây, chỉ đánh có mấy quyền rồi.

      “…”

      ra là do chủ nhân dung túng, thú tại còn có thể như vậy, thánh thú quần ẩu thần thú cũng được sao?

      “Phong Nhận, ngươi phải biết, ai quy định các ngươi thể bắt nạt chúng nó.” Quân Mộ Khuynh thấm thía câu, khuôn mặt tinh xảo lộ ra vẻ lạnh lẽo, con ngươi đỏ đậm mang theo vẻ nguy hiểm.

      Lời này ra, người xung quanh vô cùng nghi hoặc, cái gì gọi là “các ngươi thể bắt nạt chúng nó?” người biết trước mặt là Thánh thú hiểu ý tứ của Quân Mộ Khuynh, Phong Nhận đương nhiên cũng hiểu, này phải là cho biết “ ai quy định, Thánh thú thể bắt nạt thần thú.” Thân là chủ nhân, vậy mà dạy ma thú của mình chơi xấu.

      Quân Mặc khóe miệng co quắp nhìn Quân Mộ Khuynh, vì sao trước giờ phát được bản chất phúc hắc của Khuynh nhi nhỉ, có điều, như vậy rất tốt.

      Nhìn thần thú bị đánh bầm dập mặt mũi, các ma thú khác đều run run, trong lòng vô cùng lạnh lẽo, nhìn thi thể đồng bọn trước mặt, chúng hận khe nứt ở dưới đất, để chúng có thể theo đó rời , muốn ở lại với người này nữa đâu, nàng là ma quỷ, là ác ma mà.

      Bọn họ là ỷ vào đẳng cấp cao, bắt nạt bọn chúng mà! Quá phận.

      Thủ đoạn này quá ác , chúng nó thừa nhận, ma thú là loài có thủ đoạn vô cùng độc ác, nhưng người trước mắt còn ác hơn rất nhiều, chúng nó chẳng là gì so với nàng cả.

      Phong Nhận yên lặng đứng bên xem, lạnh nhạt nhìn màn này, trong lòng cũng vô cùng thẹn thùng.

      Chờ ma thú bị đánh xong, người thần thú còn chỗ nào lành lặn, chỗ nào cũng có vết thương, nếu như người khác tới lúc này, chắc hẳn biết chúng nó là thần thú.

      Nhìn kiệt tác của mình, Hỏa Liêm và Thiểm Điện đắc ý cười tới bên cạnh Quân Mộ Khuynh, hừ tiếng.

      Đôi mắt đen của Hàn Ngạo Thần nhìn hai ma thú đắc ý kia, trong mắt thoáng qua nụ cười, đám ma thú này theo bên người tiểu Khuynh, sớm muộn gì cũng giống Hỏa Liêm, tại Thiểm Điện cũng bắt đầu như vậy đấy thôi.

      “Thế nào, cảm giác bị ăn đòn như thế nào?” Quân Mộ Khuynh lạnh nhạt nhìn ma thú trước mặt, hai tay khoanh trước ngực, trông vô cùng khí phách.

      “Ngươi rốt cuộc là muốn gì.” Thần thú dẫn đầu rốt cuộc cũng biết mục đích của người này, căn bản là phải tới hỏi chuyện nó mà chính là tới gây chuyện, nhưng ràng người tới gây chuyện phải là chúng nó sao? Sao bây giờ lại bị đảo ngược rồi.

      Quân Mộ Khuynh nhíu mày, quay đầu liếc nhìn Vô Vũ: “ phải ngươi muốn khế ước thú sao? Muốn nó ?” có ma thú đưa tới cửa, sao có thể bỏ qua cơ hội như vậy được chứ, miễn cho bốn tên này cứ luôn nàng nợ bọn họ ma thú.

      Gì?

      Vô Vũ thoáng cái kịp phản ứng, nàng làm đống chuyện nãy giờ, chỉ vì muốn đám ma thú này tâm phục khẩu phục, sau đó để cho mình chọn khế ước thú sao?

      “Sao có thể như vậy được, chúng ta…” nhìn thấy ánh mắt sắc bén kia, thần thú vội vàng ngậm miệng, dám thêm nửa câu, hôm nay xem ra là bọn họ thua người này rồi, nàng rốt cuộc là ai, vì sao có thể biến thái tới như vậy, có thể có lúc bốn con Thánh thú bên người chứ?

      “Hửm? Vì sao thể được? Chẳng lẽ các ngươi muốn bị giống như chúng nó?” Quân Mộ Khuynh chỉ thi thể mấy ma thú nằm mặt đất, lạnh nhạt hỏi.

      Mười con thần thú lập tức rùng mình cái, nhìn thi thể vươn vãi khắp nơi, tia lạnh run xông vào trong lòng, chúng nó có cảm giác nhiệt độ dần hạ thấp xuống, là vì người này, cho tới bây giờ chúng nó mới phát , người này giống như chúng nó nghĩ, khí tức băng lãnh kia làm chúng nó sợ hãi ngớt.

      Chúng nó hình như có chút hiểu vì sao người này lại có nhiều Thánh thú như vậy.

      Trước mặt bọn họ, người này mới là biến thái nhất, mấy người đánh bọn họ chẳng qua là được lệnh mà thôi, chỉ cần người trước mắt này câu, các Thánh thú đại nhân ra tay, bất kể người đó là ai, chỉ cần đắc tội người trước mắt này, hậu quả khó có thể tưởng tượng được, chúng nó cũng cảm giác chân đứng vững rồi.

      “Nhưng mà, ta là thần thú, sao có thể khế ước đơn giản như vậy được?” hơn nữa còn là nhân loại khác, để chúng nó khế ước nàng còn đỡ , người khác nghĩ cũng đừng nghĩ.

      “Vậy ngươi muốn thế nào?” Quân Mộ Khuynh kiên nhẫn hỏi.

      “Muốn chúng ta khế ước, bằng nhận ngươi làm chủ cho rồi.” dẫn đầu thần thú nhìn thân ảnh băng lãnh kia, do dự hồi mới dám ra câu mà nó muốn , xong nó cũng chuẩn bị sẵn sàng bị ăn đòn, để được ra những lời này, nó phải mất biết bao nhiêu dũng khí a, chuyện làm nguy hiểm như vậy mà cũng dám làm, nó bội phục bản thân.

      Lập tức, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, Quân Mộ Khuynh cũng giật mình, nàng chỉ hỏi chúng nó có nguyện ý khế ước hay , có bắt chúng thần phục, sao lại tự giác thế?

      Phong Nhận hoàn toàn ngây dại, vừa trở về, chủ nhân liền lại muốn thu thêm đám ma thú, có lầm hay vậy? Mấy năm nay có ở bên cạnh chủ nhân, rốt cuộc có bao nhiêu ma thú thần phục nàng, khó có thể tưởng tượng được, tại lại còn có thêm mười con thần thú.

      Hàn Ngạo Thần cũng ngờ rằng, đám ma thú này chẳng những phản kháng, trái lại còn trực tiếp thần phục, người khác muốn con linh thú thần phục khó, nhưng Quân Mộ Khuynh nàng lúc làm cho mười con thần thú thần phục, chuyện này kể ra ngoài, ai mà tin chứ.

      Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, tất cả ma thú dám thở mạnh, thân thể cũng dám nhúc nhích chút, chỉ sợ phá vỡ yên tĩnh này chết toàn thây.

      Nụ cười gương mặt của Quân Mặc cũng cứng đờ, ma thú cứ thế mà thần phục? Hình như chuyện này hơi dễ dàng phải?

      Chỉ đơn giản như vậy, đều thấy được, nhưng mà có phải là quá đơn giản vậy?

      “Nếu chúng nó muốn thần phục ngươi, ta tìm cái khác.” Vô Vũ khẽ , phá vỡ bầu khí vắng vẻ, nhưng trong lòng nàng lại vô cùng dậy sóng, nàng phải hận Quân Mộ Khuynh làm cho ma thú thần phục, cũng phải tức giận, mà là khiếp sợ.

      người Quân Mộ Khuynh có lực lượng nào đó, khiến cho ma thú, cuối cùng đều tự chủ được nhận nàng làm chủ, mặc dù bọn họ biết rốt cuộc Quân Mộ Khuynh còn bao nhiêu ma thú, nhưng xét theo tình hình trước mắt, nhất định là còn nhiều, đơn giản chỉ là thần thú kim hổ mà thôi.

      Tự tìm?

      Quân Mộ Khuynh nghi hoặc nhìn người ở sau lưng nàng, nàng tự tìm… Mặc dù ma thú nhiều như thế, nhưng thần thú rất khó kiếm, cho dù bên người nàng có rất nhiều ma thú, nhưng người khác ở đại lục này, trong tay chỉ cần có thần thú thôi chỉ sợ sớm thông báo cho toàn thiên hạ, địa vị cũng cao lên từ đó.

      Cũng vì thần thú rất khó kiếm, Vô Vũ tự tìm, biết phải mất bao lâu mới có thể tìm được con thích hợp.

      “Nếu Vô Vũ như thế chúng ta tự tìm.” Vô Nặc cũng chậm rãi mở miệng, người Quân Mộ Khuynh đúng là có lực lượng làm cho người khác tin phục, nhiều cao thủ như thế đều vây quanh bên người nàng, mở miệng ra là gọi nàng là chủ nhân, phải là có đạo lý.

      Trải qua những chuyện vừa rồi, trong lòng của bọn họ cũng bị Quân Mộ Khuynh làm cho kinh sợ, để cho bọn họ tự chủ mà tin phục.

      Lần này Vô Phi cũng hề có ý kiến gì, Vô Sơ cũng lạnh nhạt đứng bên, đồng ý, cũng phản đối, điều này là cho Quân Mộ Khuynh vô cùng kinh hãi, dù sao bốn người này, lúc trước bị bắt lưu lại bên cạnh nàng đều vô cùng khó chịu, bọn họ hận thể có được thần thú ngay, tại sao lại có ai gì?

      “Thuộc hạ nhất định là cần thần thú, linh thú cũng có thể khế ước.” Vô Vũ cung kính , đồng thời cũng tự xưng thuộc hạ, vào giờ khắc này, lòng của nàng chân chính tin phục người trước mắt, nàng nguyện ý vĩnh viễn ở bên người Quân Mộ Khuynh, nghe tất cả mệnh lệnh của nàng.

      Thuộc ha? Rốt cuộc bọn họ cũng chịu thần phục mình rồi sao?

      Quân Mộ Khuynh lạnh lùng liếc mắt bốn người đối diện, biểu tình chút khẩn trương, càng có vì hai chữ ‘thuộc hạ’ của bọn họ mà động lòng.

      “Này! Quân Mộ Khuynh, nhị tỷ ta cũng như vậy rồi, thái độ của ngươi như thế là sao hả, chúng ta theo ngươi, tự nhiên nuốt lời, cho nên chuyện ma thú kia cũng cần gấp.” lời của Vô Phi càng lúc càng lại, vừa rồi Quân Mộ Khuynh tàn sát ma thú, nàng cảm thấy thể tin được rồi.

      Làm gì có ai biến thái như vậy, chiêu là có thể làm cho ma thú ngã xuống đất, nàng tự nhận mình thể làm được.

      “Đám ma thú kia, ngươi tùy tiện chọn .” Quân Mộ Khuynh cũng lạnh nhạt hoàn hồn lại, đối với chuyển biến của mấy người họ, nàng cũng lười suy nghĩ, chỉ cần biết bọn họ phản bội mình là được rồi, nàng phải là thánh mẫu, người phản bội nàng, cũng sớm nhận hậu quả.

      Thân là triệu hoán sư, đều muốn có ma thú riêng của mình, ai cũng muốn thế, lúc trước phải là sứt sẹo nhị ca cuối cùng cũng khế ước ma thú đấy thôi.

      Bốn người ‘Vô gia’ khóe miệng co quắp, sửng sốt, nhìn Quân Mộ Khuynh, hình như chỉ có mười thần thú là thần phục nàng thôi mà, đám linh thú với huyễn thú kia đâu có là chúng muốn thần phục đâu, chúng nó sớm sợ đơ người, nào còn biết cái gì.

      “Vậy có phải là sau này chúng ta cũng có thể ở bên cạnh ngươi đúng ?” ma thú dẫn đầu hưng phấn , biết vì sao vừa nghĩ tới có thể ở bên cạnh chủ nhân, nó liền kích động, này nên nha, ma thú hẳn là thích ở cùng với nhân loại mới đúng chứ, đừng là thần phục.

      Nhưng mà tại chúng nó lại chút cam lòng, trái lại vô cùng hài lòng, dường như ở bên cạnh chủ nhân là chuyện tốt nhất đời.

      “Ai .” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nhìn thần thú trước mặt.

      “Vậy lầm sao?” thần thú sửng sốt, phải là nàng phản đối sao?

      “Nếu ma thú thể lên được tử vong đảo, các ngươi cứ đợi ở đây là được rồi.” thân thể mảnh khảnh đứng thẳng, bên trong con ngươi màu đỏ lóe ra tia sáng, nhìn hòn đảo cách đó xa, nàng muốn nhìn xem.

      “Nhưng mà…” Thiểm Điện còn định gì nữa, nhưng suy nghĩ chút, vẫn là , thể vào đảo, bọn họ cũng còn cách nào, mặc dù bọn họ có hình thái tự vệ là người, nhưng bọn họ dù sao cũng là ma thú, tử vong đảo chết bầm. Sớm muộn gì cũng phá hủy nó.

      “Chủ nhân, Thủy Nhận vẫn chưa về sao?” Phong Nhận nhìn quanh, có thân ảnh của Thủy Nhận.

      “Ta nào biết khi nào nó mới về, lúc trước các ngươi rời đâu có lúc nào về đâu, phải ngươi cũng câu nào về đấy sao?” ánh mắt đỏ đậm chậm rãi thu hồi, Quân Mộ Khuynh lạnh nhạt nhìn Phong Nhận, mặt chút cảm xúc.

      Phong Nhận sờ sờ mũi: “Ta cũng biết là lâu tới thế.” Lúc đó là mười hai cấp đỉnh thần thú, sau khi tấn chức còn muốn trở nên mạnh hơn nữa, cho nên mới làm lỡ thời gian.

      “Ba người chúng ta lên đảo là được rồi, các ngươi đợi ở đây .” Hàn Ngạo Thần liếc mắt nhìn sáu người Vô Nặc, Vô Vũ, Vô Phi, Vô Sơ, Hỏa Linh Nhi và tiểu Thiến, lên tử vong đảo, chỉ cần ba người họ là được rồi, nếu có nguy hiểm còn có thể ứng phó được, nhiều người càng rối.

      Vô Nặc vừa định gì liền thấy Quân Mộ Khuynh cũng gật đầu đồng ý rồi.

      “Được.” Quân Mộ Khuynh cũng đồng ý, nhìn tử vong đảo trước mắt, biết vì sao, nàng lại có cảm giác kỳ quái, trong lòng vô cùng buồn bã, nặng nề, vẻ tang thương nên lời.

      Nhìn tử vong đảo, Quân Mộ Khuynh chậm rãi qua, sương mù ở trong đảo, làm hòn đảo lúc lúc , mà thân ảnh đỏ đậm kia ngạo nghễ đứng ở trước mặt đảo , người tản ra khí tức lạnh lẽo, làm cho người ta chỉ cảm thấy lạnh mà run.

      Tất cả ma thú đều rùng mình cái, dám tự ý hành động chút nào, khí tức người nàng tản ra, làm cho bọn họ có thể cảm giác được sợ hãi.

      Nàng chỉ là đứng lặng yên ở đó, nhìn đảo trước mặt, biết là suy nghĩ gì, Hàn Ngạo Thần cũng qua quấy rầy nàng, sai đám ma thú đem thi thể mấy ma thú kia thu dọn sạch , chỉ là phiến đất trống có phong cảnh như tiên giới này còn giống như lúc đầu được nữa, trong khí vẫn còn đọng lại mùi máu.

      Con ngươi đỏ đậm lạnh lùng nhìn hòn đảo cách đó xa, mặc kệ bên trong tử vong đảo có cái gì, nàng nhất định muốn vào xem chút.

      Sau lưng nàng, dưới chỉ huy của Hàn Ngạo Thần, khu đất trống khôi phục lại như lúc đầu, mùi máu tanh trong khí cũng giảm bớt, nhưng cũng thể chối bỏ được cảnh giết chóc vừa nãy.

      “Tiểu Khuynh Khuynh, ta nghĩ ngươi cũng muốn biết bên có cái gì?” Hàn Ngạo Thần lộ ra nụ cười, mặt nạ mặt cũng lấy xuống từ lúc nào, khuôn mặt khiến thần nhân phẫn nộ lộ ra trước mặt, bây giờ còn mang theo nụ cười dịu dàng, cộng thêm vẻ ưu nhã cao quý trời sinh, làm cho non sông tươi đẹp xung quanh lập tức ảm đạm.

      Nhìn nụ cười hoàn mỹ của Hàn Ngạo Thần, Quân Mộ Khuynh đảo mắt, lúc này còn chơi mỹ nam kế: “Điều làm ta tò mò chính là, lúc vừa đầu mới tói đây, ta cũng cảm giác được có gì đó kêu gọi.” chuyện này nàng chưa từng với bất kỳ ai, mà lại với nam tử bên cạnh. (Zi: này gọi là dại trai.)

      “Lên là biết phải sao? Ta cũng rất tò mò, nơi mà ngay cả Hắc ám thần điện đều thể tra ra được, như thế nào.” Bọn họ chỉ biết đảo này có sinh mệnh, còn lại đều biết gì nữa, đương nhiên cũng rất tò mò.

      “Ta cũng rất tò mò.” khuôn mặt nhắn lạnh nhạt rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười.

      “Đúng rồi, Hàn Ngạo Thần, ta rất hiếu kỳ, ngươi là đệ nhất thiên tài của Nam Ngưng học viện, vì sao đại lục này ai biết ngươi, ngươi là viện trưởng giấu cho ngươi, vậy tại sao lúc ngươi đeo mặt nạ ai nhận ra được ngươi là Mặc Ngạo Tà?” từ sau khi rời khỏi Nguyệt thành, Hàn Ngạo Thần đều duy trì im lặng, sau khi gặp bộ lạc liên mình, còn im lặng hơn.

      Hàn Ngạo Thần ai oán nhìn Quân Mộ Khuynh, lộ ra biểu tình đáng thương: “Rốt cuộc tiểu Khuynh Khuynh cũng chịu để ý tới ta rồi.’

      Quân Mộ Khuynh chột dạ quay đầu sang bên, nàng thực là giờ mới nhớ tới: “Vì sao?”

      “Hàn Ngạo Thần nổi danh đại lục là vì viện trưởng giúp, mà ai phát được thân phận của ta là bởi vì mọi người đều cho rằng Mặc Ngạo Tà quay về hoàng thành.” Hàn Ngạo Thần cười khanh khách , trước khi bế quan sắp xếp xong hết rồi, hơn nữa, tiểu Khuynh là người đầu tiên phát chỗ đúng.

      Nhìn nụ cười bí hiểm của Hàn Ngạo Thần, Quân Mộ Khuynh nắm cổ áo : “, ngươi còn có chuyện gì gạt ta.” Dựa vào! Chuyện của nàng, đều biết, mà người toàn là bí mật.

      Nhìn khuôn mặt nhắn của nàng, bất đắc dĩ vươn tay: “Còn có cái này nữa.” cái nhẫn cổ xưa màu đen đeo vào tay , nhìn thoáng qua cũng chẳng có gì đặc biệt.

      “Cái này là thiên hỏa huyễn thần khí, chỉ có thể biến ảo hình dạng mà ngay cả khí tức cũng thể giấu được, trừ phi là người ta muốn để thấy hình dạng của mình, nếu , ai cũng có thể xem tồn tại của ta.” Cho dù là Thánh Linh cũng vậy.

      “Thiên hỏa cấp bậc?” thể , Hàn Ngạo Thần là mạnh tay, ngay cả quả huyễn thần khí cũng là thiên hỏa cấp bậc.

      Huyễn thần khí có thể biến ảo hình dáng của mình tùy ý, nhưng khí tức lại được, thiên hỏa thần khí của lại có bản lĩnh như vậy, nàng là sao lại lạ như thế, ra là như vậy.

      “Ừa!” Hàn Ngạo Thần cúi đầu nhìn bàn tay nhắn nắm cổ áo mình, nhàng cười, trong nháy mắt, mọi thứ xung quanh đều mờ ảo, nhưng ở trong mắt người khác lại có gì khác biệt.

      “Vậy cái nhẫn ngươi cho ta là…”

      “Cũng là thiên hỏa thần khí, chỉ là ngờ ngươi lại làm hư rồi.” Hơn nữa còn biết dùng hắc ám lực ở nhẫn phá Quang minh lực của Quang điện.

      Thanh chút gợn sóng nào của Hàn Ngạo Thần làm cho Quân Mộ Khuynh cảm thấy thịt đau, cho mình thiên hỏa thần khí mà sao tiếng nào, giờ hư rồi, còn bị nàng dùng làm để phá quang minh lực của quang điện, huhu!

      “Khuynh Khuynh.” Hàn Ngạo Thần kéo tay Quân Mộ Khuynh xuống, trong tay biết khi nào cũng xuất cái nhẫn, chậm rãi đặt đeo vào tay nàng, khóe miệng càng lúc cười càng sâu.

      “Đây là…” nhìn cái nhẫn tay, Quân Mộ Khuynh có chút ngốc, đâu phải là cái nhẫn làm đánh rơi ở Quang điện sao, sao có thể xuất ở chỗ , nàng tìm lâu cũng thấy.

      “Lần này đừng vứt nó nữa, nếu như muốn mang cất , yên tâm, lần này ta có rót hắc ám lực vào bên trong, ngươi muốn tháo lúc nào cũng được.” hắc ám lực va chạm với quang minh lực, đương nhiên biết, qua chuyến cũng là vì tìm nó.

      Quân Mộ Khuynh trả lời, cẩn thận nhìn ngón tay đeo nhẫn, nàng tháo xuống, thử hết mười ngón tay, kết quả, chỉ có ngón áp út tay trái là vừa khít nhất, điều này làm cho nàng đổ mồ hôi hột.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 18: Khế ước

      đúng! Chuyện nàng muốn hỏi căn bản phải là cái này.

      “Ngươi đánh trống lảng.” con ngươi đỏ đậm nhìn chằm chằm Hàn Ngạo Thần.

      Hàn Ngạo Thần sững sờ, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, xoay người nhìn đảo tử vong trước mặt: “Ngươi sớm biết thế giới này có gì đơn giản như vẻ bề ngoài phải sao? Ai biết bên kia có cái gì?”

      Bên kia? Quân Mộ Khuynh nghi hoặc xoay người, nhìn theo ánh mắt Hàn Ngạo Thần, kết quả chẳng thấy cái gì cả.

      “Gần đây ngươi những hành động quái lạ mà chuyện cũng kỳ cục.” Quân Mộ Khuynh thấy gì hết, dứt khoát quay đầu nhìn Hàn Ngạo Thần, cái tử vong đảo kia phải là cái mà định .

      “Nếu phải là ta sợ ra thể ở bên cạnh ngươi, ta sớm cho ngươi biết rồi.” cũng muốn, việc này thực thể , phải sợ bản thân có chuyện mà là sợ thể được gặp nàng nữa.

      Nhìn bộ dáng nghiêm túc của Hàn Ngạo Thần: “Vậy đừng .” Dù sao nàng cũng muốn nghe.

      “Quả nhiên…” ra hai chữ, Hàn Ngạo Thần lại im gì nữa.

      “Quả nhiên cái gì?”

      “Tiểu Khuynh Khuynh vẫn là nỡ xa ta.”

      tìm chết !” xong Quân Mộ Khuynh xoay người quay về, còn quên ném cho Hàn Ngạo Thần cái liếc mắt.

      Hàn Ngạo Thần hé ra nụ cười, đuổi theo sau: “Tiểu Khuynh Khuynh chính là luyến tiếc ta.”

      “Đúng nè, đúng nè?”

      Nhìn nam nhân đuổi theo, Quân Mộ Khuynh thở dài, vừa định gì, thanh của Mộ Dung Phượng Minh liền vang lên.

      “Hàn Ngạo Thần!” Mộ Dung Phượng Minh nghiến răng nghiến lợi kêu lên, người muốn giết nhất ở kiếp này, đều ở đây, nhìn hai người trước mặt, biết tại sao có cảm giác vô cùng ngứa mắt, muốn đem hai người họ tách ra xa nhau, vĩnh viễn thể ở bên cạnh nhau được.

      Nhìn thấy Mộ Dung Phượng Minh kêu đúng tên Hàn Ngạo Thần, Quân Mộ Khuynh quay đầu liếc mắt nhìn người trước mặt, sử dụng huyễn thần khí sao?

      Nhìn thấy con ngươi màu đỏ lộ ra vẻ nghi hoặc, Hàn Ngạo Thần thở dài, ai mà biết lúc này Mộ Dung Phượng Minh lại tới đây cơ chứ, hơn nữa còn là lúc tiểu Khuynh Khuynh định gì đó với .

      khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra nụ cười ưu nhã: “Mộ Dung công tử có gì chỉ giáo!” hai tay chắp ra đằng sau lưng, chậm rãi bước tới, nhìn thẳng vào người trước mặt, cũng chỉ có động tác đơn giản như thế nhưng lại vô cùng thanh cao thoát tục.

      Quân Mộ Khuynh đứng ở bên, nhìn người trước mặt, tự chủ gật gật đầu, đây mới chính là Hàn Ngạo Thần.

      “Hàn đại ca.” lúc này Mộ Dung Phượng Ngâm cũng tới, nhìn thấy thân ảnh tôn quý ưu nhã kia, sững sỡ, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến bên người đại ca mình, kêu lên.

      “Phượng Ngâm.” Hàn Ngạo Thần gật đầu, lịch chào hỏi câu.

      “Hừ!” Mộ Dung Phượng Minh hừ tiếng, xoay người quay đầu lại.

      Mộ Dung Phượng Ngâm nhìn thân ảnh đại ca mình dần khuất, liền biết kế hoạch ban đầu thể thực được, đơn giản là vì có Hàn Ngạo Thần ở đây, đại ca cho tới bây giờ vẫn thể chấp nhận được mình thua dưới tay Hàn Ngạo Thần.

      “Ta trước.” Mộ Dung Phượng Ngâm xoay người đuổi theo, xem ra chuyện giữa đại ca với Hàn Ngạo Thần cần phải giải quyết lần, nếu , để lâu mọi chuyện rất khó xử lý.

      Quân Mộ Khuynh khoanh tay trước ngực, nhìn hai huynh đệ kia rời , tò mò hỏi: “Ngươi với Mộ Dung Phượng Minh có ân oán sao?” mỗi lần Mộ Dung Phượng Minh nhìn thấy là hận thể lột da rút gân , ánh mắt kia như muốn đem xé nát.

      “Ta thắng lần.”

      “Chỉ như vậy?”

      là luyện đan sư đệ nhất thiên tài, lúc đó ta lịch lãm, vừa vặn là lúc bọn họ tổ chức tỉ thí, nên tham gia cho vui, ai biết được đan dược màu đen do ta luyện ra lại cao hơn điểm hạ phẩm tử đan của , từ lúc đó, mỗi lần nhìn thấy, chính là bộ dáng như thế.” cũng rất bất đắc dĩ, ràng là muốn tham gia, là do phụ thân của Mộ Dung Phượng Minh kéo lên sân đài mà.

      “Quá hẹp hòi, ta cũng chỉ đốt đóa hoa thôi! cũng thù tới bây giờ.” Sau khi nghe Hàn Ngạo Thần , Quân Mộ Khuynh càng khẳn định, Mộ Dung Phượng Minh chính là kẻ lòng dạ hẹp hòi.

      đóa hoa! Kia chính là thánh nữ hoa, Mộ Dung Phượng Minh vất vả mới tìm được nó, có nó, có thể thắng ta, nếu phải là ngươi hủy thánh nữ hoa, có thể luyện ra được đan dược lợi hại hơn.” Hàn Ngạo Thần , phá hủy đóa thánh nữ hoa kia, chính là phá hủy hy vọng của Mộ Dung Phượng Minh, nàng còn bảo là có gì.

      Nghe thấy lời Hàn Ngạo Thần, Quân Mộ Khuynh lộ ra nụ cười: “ ra là ta giúp ngươi tay a!” nàng tại càng cảm thấy mình làm thế là đúng.

      ra ta chưa từng nghĩ tới đấu với .” Hàn Ngạo Thần nhún vai, mặc dù Mộ Dung Phượng Minh chiếm được đóa hoa kia, cũng chưa chắc có thể thắng mình, mình cũng phải là luyện đan sư, càng có hỏa nguyên tố, đan dược mình luyện ra được toàn bộ đều là dùng hắc ám lực luyện chế ra, cho nên nó mới có màu đen.

      “Chủ nhân.” Bá Hiêu chậm rãi tới, bình tĩnh nhìn Quân Mộ Khuynh.

      “Chuyện gì?”

      “Vô Vũ nương chọn được khế ước thú.” ra nàng cũng muốn quấy rầy hai người họ đâu, có điều nàng cảm thấy chuyện này vẫn là nên cho chủ nhân trước, nếu nàng cũng tới đây.

      , xem.” mặt Quân Mộ Khuynh thoáng qua nụ cười, triệu hoán sư đương nhiên là phải cần khế ước thú, có thần thú, linh thú cũng tồi, linh thú sớm muộn gì cũng trưởng thành biến thành thần thú, thậm chí là Thánh thú, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

      Bá Hiêu gật đầu, nhìn Hàn Ngạo Thần, nàng cần nhìn cũng có thể đoán được, sắc mặt bây giờ nhất định là rất đen.

      Vô Vũ nhìn ma thú năn nỉ mình, bất đắc dĩ lắc đầu, là ma thú hỏa nguyên tố, cũng là linh thú cấp mười, lâu nữa là có thể tấn chức thần thú, có điều, muốn khế ước cũng cần phải năn nỉ đến vậy chứ, hơn nữa nàng cũng đồng ý rồi mà.

      “Nó gì vậy?” Vô Vũ bất đắc dĩ nhìn mấy thần thú trước mặt, nhờ chúng nó giải thích nàng mới biết được linh thú trước mặt gì.

      “Ngươi khế ước rồi biết.” thần thú đầu đàn đếm xỉa đến vết thương người, kiêu ngạo .

      “Được rồi.” Vô Vũ hít hơi, trong lòng vẫn rất khẩn trương.

      “Vô Vũ, ngươi chọn nó sao?” Quân Mộ Khuynh vội vã từ đằng xa chạy tới, liền nhìn thấy linh thú hình thái tự vệ ngồi xổm, xem ra nó rất thích Vô Vũ, có ma thú nào lại nguyện ý ngồi xổm trước mặt nhân loại, dù là khế ước thú cũng thế.

      Vô Vũ cười gật đầu, nhìn ma thú ngồi xổm trước mặt, nụ cười càng sâu, có thể khế ước được ma thú, vui là giả, lúc này, nàng còn rất kích động.

      “Chủ nhân, linh thú cấp mười.” Bá Hiêu giọng , linh thú cấp mười, đại lục cũng xem như là hiếm, cho dù ở tử vong đảo có mười con thần thú, nhưng thần thú cũng chỉ có mười con, có nhiều, ở đây có nhiều ma thú xuất là bởi vì đây là Ma Vực rừng rậm, ai dám tới gần Ma Vực rừng rậm săn ma thú chứ.

      Ở Ma Vực rừng rậm, số lượng thần thú có bao nhiêu ai biết, có điều có tin đồn, ma thú vì muốn ma chóng tăng thực lực của mình, muốn nhanh chóng biến thành thần thú, chạy tới Ma Vực rừng rậm, như vậy có thể giúp chúng nhanh tấn chức.

      Ma Vực rừng rậm chính là thiên đường của ma thú, ma thú ở đây nhiều vô số, thần thú biết là có bao nhiêu, cũng chính vì vậy, đám thần thú này nhìn thấy bọn họ là Thánh thú cũng chút hoang mang, bên trong Ma Vực rừng rậm, ai biết là có bao nhiêu Thánh thú chứ.

      đại lục có hai cánh rừng lớn nhất, phía sau trong cùng Hắc rừng rậm ít có người dám vào, nhưng vẫn là có người vào, ở trong đó, cao nhất cũng chỉ là thần thú, nhưng trong Ma vực rừng rậm, giống như thế, bên trong Ma vực rừng rậm có phù quang lưu động, chỉ cần sâu vào chút, đụng phải phù quang, phù quang ăn mòn thân thể con người, ma thú, nhân loại thể tới gần nửa bước, đám phù quang lưu động ấy, ngay cả ma thú trong Ma Vực rừng rậm cũng phải sợ hãi chúng.

      “Phải.” Vô Vũ kiên định gật đầu, trước đây lúc nàng chưa từng gặp qua ma thú, đại ca và Vô Phi, Vô Sơ có qua, muốn cho nàng khế ước thần thú, nhưng bây giờ, nàng nhìn con linh thú này, lại vô cùng thích, chỉ muốn khế ước nó mà thôi, muốn thần thú gì cả.

      “Đan đỉnh hỏa hạc?” nhìn ma thú trước mắt, mặt Quân Mộ Khuynh lộ ra nụ cười, ma thú hỏa nguyên tố.

      Mọi người ai cũng cười, nhìn đan đỉnh hỏa hạc đều vui cùng vui mừng, Vô Vũ là triệu hoán sư duy nhất trong đám bọn họ, mà triệu hoán sư có được khế ước thú, chính là chứng minh được thực lực của mình, huống hồ còn là linh thú cấp mười hiếm có.

      Linh thú cũng rất ít, phải ai cũng biến thái giống như Quân Mộ Khuynh, có thần thú , tại ngay cả Thánh thú còn có vài con, sau này cũng biết còn bao nhiêu Thánh thú ở bên cạnh nàng.

      Đan đỉnh hỏa hạc cũng rất vui vẻ, nó chậm rãi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, vui mừng kêu lên hai tiếng, lần này cần thần thú giải thích, mọi người cũng có thể nhìn ra hỏa hạc muốn gì.

      “Nếu ngươi thích Vô Vũ như thế, sau này ngươi liền theo nàng là được.” Quân Mộ Khuynh đưa tay ra, vuốt đầu hỏa hạc.

      Được chủ nhân của chủ nhân thừa nhận, hỏa hạc càng thêm vui vẻ, đột nhiên nó cảm giác ánh mắt lạnh băng phóng tới, nó quay đầu nhìn lại, liền thấy Hàn Ngạo Thần lạnh lùng nhìn nó, nhiều người như vậy, đều cười với nó, chỉ có người này là , điều này làm cho nó vô cùng sợ hãi, hơn nữa nó cũng nhớ tới, lúc nãy nam tử này ở bên trong đàn ma thú, cũng giết rất nhiều đồng bạn của nó.

      Vô Vũ tới trước mặt hỏa hạc, cắt ngón tay, máu lên đầu nó: “Ta lấy máu lập thệ, từ hôm nay trở , cùng đan đỉnh hỏa hạc kết thành bản mạng khế ước, rời bỏ, cùng sinh cùng tử.” thanh kiên định vang lên.

      Hỏa hạc chút kháng cự, nó nhắm mắt lại, nhận lấy giọt máu thấm từ đỉnh đầu vào trong người, càng hối hận quyết định của mình.

      tia sáng bay vào trong người Vô Vũ và hỏa hạc, vòng tròn triệu hoán trận màu đỏ chậm rãi lên, bản mạng khế ước cũng dần dần hình thành.

      Triệu hoán sư giống đấu kỹ sư, triệu hoán trận của mỗi triệu hoán sư hề giống nhau, đều phải dựa vào lĩnh ngộ của mỗi người, khế ước ma thú, đầu tiên phải ngộ ra được triệu hoán trận, bước tiếp theo mới là khế ước ma thú.

      Nhìn triệu hoán trận màu đỏ rực, bảy tia sáng màu đỏ lóe sáng, mọi người vô cùng kinh ngạc, là bảy cấp hoán tôn sư, trước khi khế ước ma thú, Vô Vũ chỉ là hai cấp hoán tôn sư, khế ước rồi, liền tấn chức năm cấp.

      ra ta chỉ thích hợp khế ước linh thú.” Nhìn triệu hoán vòng tay từ từ ra, trong lòng Vô Vũ vô cùng kích động, nàng càng vui mừng hơn vì quyết định khế ước hỏa hạc.

      “Chủ nhân, ta có thể lấy tên là Hạc Vũ được ?” Hỏa hạc hỏi Vô Vũ, thanh ngọt ngào vang lên.

      Vô Vũ kích động cực điểm, nghe thấy thanh này, thiếu chút nữa khóc luôn: “Đương nhiên có thể, sau này ngươi cũng cần gọi ta là chủ nhân, gọi ta Vô Vũ là được rồi.” nàng rốt cuộc cũng có khế ước thú của riêng mình.

      Hạc Vũ nhìn chủ nhân trước mặt, mặt cũng mang theo nụ cười khó có thể che giấu, vốn nó còn tưởng là chủ tớ khế ước, kết quả ngờ lại là bản mạng khế ước, điều này chủ nhân rất coi trọng nó, cũng rất thích nó, sau này mạng của bọn họ là thuộc về nhau, bọn họ là mối hợp tác tuyệt nhất.

      Nhìn thấy Vô Vũ khế ước Hỏa hạc đơn giản như thế, Quân Mộ Khuynh trừng mắt, vì sao lúc trước nàng khế ước Huyết Yểm phức tạp đến thế, cần phải ném nàng vào bên trong đại hỏa, nhìn xem, người ta đơn giản biết bao nhiêu.

      “Chủ nhân, ta đây là muốn tốt cho ngươi, ngươi còn oán giận ta?” Huyết Yểm nghe thấy tiếng lòng của Quân Mộ Khuynh.

      “Khụ khụ… ngươi nghe được sao, phải sao? Ngươi xem hai người kia khế ước, còn có nhị ca ta nữa, đều rất đơn giản, vì sao chúng ta lại phức tạp đến thế?” Quân Mộ Khuynh bất mãn hỏi, đến bây giờ nàng , xem qua đống sách về triệu hoán sư như vậy cũng có chỗ nào ghi, lúc khế ước bị chính khế ước thú của mình ném vào bên trong đại hỏa.

      muốn .” Huyết Yểm xong liền trầm mặc, câu nào nữa.

      là! Quân Mộ Khuynh bất đắc dĩ lắc đầu, có cách nào, chuyện Huyết Yểm muốn , mình cũng thể ép, quên , sớm muộn gì nàng cũng biết.

      “Sau này mọi người gọi nó Hạc Vũ là được.” Vô Vũ vui mừng , trong giọng hề che giấu kích động của nàng.

      Mọi người gật đầu, nhìn khế ước thú kia, nhìn Vô Vũ, triệu hoán sư khế ước ma thú chính là như vậy a.

      Hỏa Liêm nhớ tới lúc trước, thiếu chút nữa là có thể biến thành khế ước thú của chủ nhân rồi, nhưng lại bị lão đại ngăn cản, cho khế ước, bây giờ nhớ lại, chỉ cần lúc đó nó tích giọt máu của chủ nhân lên đầu là có thể thành công rồi.

      “Vô Vũ, biết vì sao ta tại thành mười hai cấp đỉnh linh thú, lâu nữa tấn chức.” ở trong nháy mắt, nó liền tấn chức hai cấp, đến bây giờ nó cũng biết là chuyện gì xảy ra.

      Cái gì!

      Vô Vũ dại ra đứng tại chỗ, dám tin nhìn Hạc Vũ, điều này sao có thể, xét về thực lực, nàng lợi hại bằng Hạc Vũ, mình tấn chức là nhờ Hạc Vũ, vậy Hạc Vũ tấn chức là nhờ cái gì.

      “Sao thế?” Vô Nặc khẩn trương hỏi, dù sao đây cũng là lần đầu Vô Vũ khế ước ma thú, bọn họ cũng là lần đầu nhìn thấy, thấy nàng đột nhiên hoảng hốt, biết là chuyện gì xảy ra.

      “Hạc Vũ nó, nó , nó tại là mười hai cấp đỉnh linh thú.” Vất vả hồi Vô Vũ mới hoàn hồn được, chuyện này đối với nàng mà chính là đại hỉ, linh thú muốn tấn chức phải cần thời gian rất dài, nhưng Hạc Vũ lại nhanh chóng thăng hai cấp.

      Sao có thể? ràng là Hạc Vũ khiến cho Vô Vũ tấn chức mà. Lực lượng của Vô Vũ sao có thể đủ để làm Hạc Vũ tấn chức, chuyện này đúng với lẽ thường.

      Tấn chức!

      Ngay cả Quân Mộ Khuynh cũng giật mình, sao có thể tấn chức nhanh như vậy.

      Mấy ma thú lập tức nhìn sang Quân Mộ Khuynh, vừa rồi chỉ có người tới gần Hạc Vũ, chính là chủ nhân, Hạc Vũ tấn chức nhất định có liên quan tới chủ nhân, nhưng ràng lần trước con gấu báo kia có thấn chức, vì sao lần này ma thú này lại có thể tấn chức?

      Hay là vì cách lần trước làm đúng?

      “Chuyện này liên quan tới ta.” Đối mặt với ánh mắt của mấy ma thú, Quân Mộ Khuynh lạnh nhạt , nàng có làm gì đâu nha.

      Quân Mộ Khuynh giải thích, chẳng những rửa sạch được nghi ngờ, trái lại đều làm mọi người nhìn nàng.

      Con ngươi đỏ đậm lộ ra vẻ bất đắc dĩ, nàng biết là chuyện gì xảy ra đau, ma thú đột nhien tấn chức, chính nàng cũng biết, sao có thể giải thích được gì, chừng là do Vô Vũ cũng nên, vì nàng nó mới tấn chức.

      Có điều chuyện này cũng rất vô lý, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ngay cả Quân Mộ Khuynh cũng mê man.

      Vào lúc giữa trưa, sương mù dần tan , tử vong đảo cũng dần hơn, nhưng vẫn thủy chung khoác tầng sương mỏng, có điều mọi người có thể nhìn thấy được tuyến đường lên đảo, như vậy xuất tình huống ngày hôm qua.

      “Chúng ta thôi.” Quân Mặc nhìn tử vong đảo, khẽ.

      “Ừ.” Quân Mộ Khuynh gật đầu.

      “Chủ nhân, thực cần chúng ta theo sao?” Thiểm Điện lo lắng nhìn Quân Mộ Khuynh, cứ lên đảo như thế, vậy cũng quá nguy hiểm .

      “Ngươi có thể lên sao?” Quân Mộ Khuynh nhíu mày, hỏi ngược lại, nếu nàng muốn dựa vào lực lượng của người khác, lúc trước Phong Nhận, Thủy Nhận và Thôn Sát, nàng để họ rời , có bọn họ ở bên cạnh, nàng còn sợ gì chứ.

      Nàng biết bọn họ lo lắng cho mình, có điều nếu quá ỷ lại bọn họ, nàng sao có thể trở nên mạnh mẽ được nữa.

      Thiểm Điện lắc đầu, tối hôm qua chúng nó thử qua, ma thú thể lên đảo, dù là Thánh thú cũng vậy, vừa mới bước chân lên bị bắn ngược ra, hơn nữa cỗ lực lượng kia còn có thể đả thương được tụi nó, nghiêm trọng hơn còn có thể mất mạng.

      Tử vong đảo chết tiệt, ma thú thể vào đảo. Vì sao ma thú được khế ước rồi có thể lên được, quá bất công.

      “Vì sao cho chúng ta vào?” Vô Nặc lạnh giọng hỏi, thực lực của bọn họ dù đúng là thua kém nàng, nhưng dù sao cũng là kỹ tôn sư, hơn nữa giờ Vô Vũ khế ước Hạc Vũ, bọn họ lên cũng nguy hiểm nhiều.

      “Các ngươi ở lại đây, để cho bất kỳ người nào trong bọn họ lên đảo.” Hàn Ngạo Thần nhìn mấy ma thú lạnh lùng , trong mắt có chút nhiệt độ.

      “Biết.” mấy Thánh thú gật đầu, chủ nhân cho bọn họ vào, mấy người bọn đương nhiên ngăn cản, người khác bọn họ quản được, nhưng mấy người này có thể.

      “Như vậy là tốt nhất.” nàng cũng phải là con nít, mấy ma thú này làm gì mà lo lắng như vậy chứ, lúc trước đều là nàng lo cho bọn họ, tại trái ngược, làm cho nàng có chút quen.

      ra mấy người bọn họ cũng muốn theo sau, nhưng lại thể lên được đảo, ngay cả tới gần cũng được, chỉ có thể để mình chủ nhân lên, may là có Thần công tử và Mặc công tử ở bên, bọn họ mới có thể yên tâm được chút.

      Hỏa Linh Nhi và tiểu Thiến đứng bên, gì, ngay cả bốn người ‘Vô gia’ đều thể cùng nương, đừng chi là hai người các nàng.

      Nhìn tử vong đảo trước mặt, ba người chậm rãi về phía trước, mặc kệ bên trong có cái gì, bọn họ cũng phải vào xem.

      “Quân nương!” Mộ Dung Phượng Ngâm đột nhiên tới.

      xảy ra chuyện gì?” Quân Mộ Khuynh quay đầu, liền thấy Mộ Dung Phượng Ngâm mang theo người của Mộ Dung thành vội vã chạy tới, nhưng lại thấy Mộ Dung Phượng Minh đâu.

      “Tối hôm qua, đại ca của ta lên đảo!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :