1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nghịch Thiên Ngự Thú Sư - Thất Nguyệt Điềm (46)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 132: Kỳ thực ta rất đồng tình với ngươi

      Edit: Hoa Thiên

      Beta: Zi

      “Ách… Bản mạng thú của ta.” Ai tin tưởng, nàng là khế ước giả ngay cả bản mạng thú của mình là cái gì cũng biết.

      Huyết Yểm chết tiệt, cũng cho nàng biết là ma thú gì, là đẳng cấp gì, tốt xấu gì cũng chứ, làm mình trở nên thần bí như vậy, lực lượng, ký ức đều bị phủ đầy bụi, còn nhốt ở bên trong hồng ngọc này, thực là quá kỳ quái.

      “Gì! Ngươi còn có bản mạng thú!” Bá Hiêu cùng Hắc Dực trăm miệng lời hỏi, hiển nhiên là dám tin, bản mạng thú? Đó phải là triệu hoán sư?

      Quân Mộ Khuynh quay đầu nhìn Thiểm Điện, bĩu môi, “Thế nào, tin?”

      “Ta tin!” Thiểm Điện lập tức gật đầu, vừa rồi đều thấy được, sao có thể tin, bản mạng khế ước thú, triệu hoán sư! Là triệu hoán sư sao? Giống sao? giống, ngay cả cái vòng tay triệu hoán sư cũng có.

      “Chủ nhân, ngươi khế ước, sao có thể có vòng tay khế ước?” Hắc Dực tò mò hỏi, ngoại trừ cái vòng tay cổ xưa kia ra, cũng nhìn thấy cái nào khác.

      biết, ngày đó khi bắt đầu khế ước, tay ta cũng có vòng tay khế ước, nhưng mà nghe Huyết Yểm , nó bị phong ấn ở trong gian, ngay cả ký ức cũng bị phong ấn, chỉ có chờ ta từ từ trở nên mạnh mẽ, lực lượng cùng ký ức của nó mới có thể trở về, có phải là vì nguyên nhân này hay ?” Quân Mộ Khuynh bất đắc dĩ giải thích, mắt nhìn giường, tên tiểu tử này, là Chi Chi?

      con ma thú, biến thành đứa , việc này giải thích thế nào?

      Bốn đạo ánh mắt bắn thẳng đến Bá Hiêu, Thiểm Điện cùng Hắc Dực đều nhìn về phía Bá Hiêu, dường như trong im lặng hỏi nó, có phải như vậy hay .

      “Các ngươi nhìn ta làm cái gì? Ta cũng có nghe qua, sau khi ma thú bị phong ấn có chuyện gì xảy ra, thế nhưng, chủ nhân, khi khế ước, có vòng tay khế ước, tay ngươi có, chẳng lẽ là các ngươi khế ước thành công?” Bá Hiêu cũng nghi ngờ, loại chuyện này, đặc biệt phát sinh ở người chủ nhân chúng nó, là quá kỳ quái.

      biết.” Quân Mộ Khuynh nhún nhún vai, nàng là biết có thể như vậy hay .

      “Chi Chi…” thanh lười biếng lại lần nữa truyền đến, cắt ngang đối thoại của mấy người.

      người ba thú lập tức nhìn thấy giường, nghi ngờ nhìn Chi Chi giường, nó vẫn như trước nhắm mắt lại, trong miệng lầm bầm kêu, cho dù màu sắc tự vệ lớn, nhưng vẫn được tiếng người, vẫn kêu Chi Chi Chi Chi.

      “Nó cái gì?” Thiểm Điện nghi ngờ nhìn Quân Mộ Khuynh, và Chi Chi ở chung thời gian phải rất dài, nó bảo Chi Chi, ai biết nó cái gì.

      “Chủ nhân, có phải là nó đói bụng hay ?” Hắc Dực dè dặt hỏi, cho ra cái kết luận.

      Quân Mộ Khuynh lấy ra chiến lợi phẩm hôm nay, cũng chính là ma hạch của con linh thú kia, nàng đem ma hạch đưa tới bên miệng Chi Chi, Chi Chi lập tức liền há mồm ra, nhai hai cái, nuốt xuống, ngay cả mắt cũng mở ra.

      Hắc!

      Nhìn Chi Chi ăn xong, Quân Mộ Khuynh khoanh hai tay trước ngực, nó ăn được là ăn, vậy rốt cuộc có tỉnh lại ?

      Ba con ma thú khác lập tức hóa đá tại chỗ, loại hưởng thụ này, đúng là thoải mái, có người đút ăn, ngay cả mắt cũng mở, đãi ngộ này, có phần cũng tốt quá, tấn chức có tia chớp còn chưa tính, sau đó màu sắc tự vệ còn là bộ dáng này, đây là có ý gì?

      “Ách… Chủ nhân, Ma Vực rừng rậm, phải dẫn nó theo sao?” Thiểm Điện dè dặt hỏi, mang ra ngoài, có ai cho rằng, đây là chủ nhân đứa , kỳ thực vừa rồi cũng cảm thấy như thế, khỏi phải người khác.

      “Tiêu, mấy ngày nay, ngươi chiếu cố nó chút, những thứ này đều là ma hạch cấp bậc linh thú, chỉ cần nó tỉnh lại, ngươi liền cho nó ăn là được.” Nó chính là tên tham ăn, nếu ai có thể cho nó ăn, đặc biệt là ma hạch, nó đều có thể đu theo.

      Bá Hiêu nhận lấy ma hạch, gật đầu, mấy ngày nay, vẫn phải là nàng tới chiếu cố, dị linh thú trưởng thành cái dạng này, nàng còn chưa từng nghe qua, thế nhưng nếu chủ nhân để cho nàng chiếu cố, vậy trước chiếu cố phen.

      Sau khi đem hết thảy mọi thứ giao phó xong, Quân Mộ Khuynh cùng Thiểm Điện, còn có Hắc Dực màu sắc tự vệ, liền ra cửa, chuyện này, bọn họ cho Chiến Sí, cũng cho mấy tên hoàng thành tứ gia kia, Quân Mộ Khuynh mới muốn để cho bọn họ theo, có bốn người bọn họ ở đó, cũng đừng nghĩ đến có ngày an bình.

      Quân Mộ Khuynh vừa rời , Quân gia lại phái người qua đây, còn là người mới rồi kia, nhìn bộ dáng vẻ mặt bi kịch của , hẳn là bị Quân Chấn mắng rất thảm, khi nghe Quân Mộ Khuynh Ma Vực rừng rậm, nhanh chân liền chạy về hướng Quân gia.

      Sau khi nam tử chạy về Quân gia, vội vàng tìm Quân Chấn, vừa mới tới thấy Gia Cát Dung Dung ở chỗ đó, thở hồng hộc hít ngụm khí lớn, đầu đầy mồ hôi, hồi lâu cũng chưa ra chữ.

      Quân Chấn đen mặt, lần này là gặp được quỷ, hay là nhìn thấy ma quỷ? Người có mời trở về cho , còn chạy trở về như vậy.

      Hỗn tiểu tử, trong nhà tốt lại ở, sống khách điếm cái gì! Đây phải là cố ý để cho người ta cười nhạo , ngay cả cháu trở về, cũng sắp xếp chỗ ở tốt, sống khách điếm thôi, nhịn! Nhưng vì cái gì, cho người mời hai lần còn chịu trở về, chẳng lẽ còn muốn tự mình mời sao?

      Quân Chấn nhìn nam tử thở mạnh hồi lâu, cũng có chậm lại, chưởng hung hăng vỗ lên bàn, phẫn nộ quát, “Quân Đan, tiểu vương bát đản kia lại cái chó má gì!”

      Quân Đan lập tức đứng yên, tại đừng thở mạnh, ngay cả thở dốc, cũng cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ chọc giận người trước mắt.

      Gia Cát Dung Dung trừng mắt với Quân Chấn cái, mỉm cười đứng lên, tới trước mặt Quân Đan, “Đan nhi, cho chủ mẫu, Khuynh nhi còn bế quan sao?” Nàng mấy ngày nay đều bế quan, chẳng lẽ là trong nhà tốt, muốn ra bên ngoài bế quan sao?

      Quân Đan lắc lắc đầu, ngậm chặt miệng, dám .

      “Vậy vì cái gì?” Gia Cát Dung Dung nghi ngờ hỏi, phải bế quan, vậy nàng tại sao trở lại?

      “Ách… Chủ mẫu, việc này, cái kia…”

      !”

      “Người canh giữ ở cửa phòng nương , nương bọn họ , bế quan bị chúng ta ầm ĩ yên, liền trực tiếp Ma Vực rừng rậm rèn luyện, biết khi nào trở về!” Quân Đan hít sâu hơi, ở trong lòng chuẩn bị làm tốt lỗ tai bị rống điếc.

      “Cái gì!” Quân Chấn thoáng cái đứng lên, trừng lớn hai mắt, tới trước mặt Quân Đan, hai tay bắt lấy bả vai Quân Đan, dùng sức nắm chặt.

      Tên tiểu tử hỗn đản kia, Ma Vực rừng rậm rèn luyện!

      “Nàng cho rằng nàng tại có chút thiên phú liền kiêu ngạo sao? Cũng nghĩ xem Ma Vực rừng rậm kia là địa phương nào, chỗ đó là tùy tiện có thể sao? Nàng biết, ngươi cũng nên biết, ngươi tại sao ngăn cản, tại sao ngăn cản!” Quân Chấn níu chặt cổ áo Quân Đan, gương mặt già nua bị chọc tức đến đỏ bừng, phẫn nộ trừng mắt nhìn Quân Đan, hận thể phun ngụm nước bọt chết .

      Quân Đan vô tội nhìn Quân Chấn, khóc ra nước mắt , “Gia chủ, ta cũng muốn ngăn cản, thế nhưng lúc ta tới, tôn tiểu thư rời , ta cũng biết bọn họ là hướng nào, hơn nữa lúc đó ta chỉ nghĩ phải cho ngươi biết, cũng hỏi thăm.” thanh Quân Đan càng ngày càng , nhìn sắc mặt Quân Chấn từ từ biến thành đen.

      Rống! Quân Chấn vươn tay, muốn phát đập chết người ngu ngốc trước mắt, thanh ôn nhu chậm rãi vang lên.

      “Chấn, mau chóng phái người Ma Vực rừng rậm tìm Khuynh nhi, mặc kệ thế nào, cũng phải đưa cho nàng túi long phấn mang theo ở người, như vậy cho dù là có ma thú, cũng dám tùy tiện ra tay với nàng.” tại cái gì cũng vô dụng, coi như là tìm được Khuynh nhi, bọn họ cũng trở về.

      Quân Đan nhìn bàn tay to có rơi xuống kia, thở phào nhõm, vô tội a, chỉ là người truyền tin mà thôi, vì sao bị liên lụy luôn luôn là ? Nhìn thấy ánh mắt Quân Chấn, mặc dù trong lòng có vô tội nhiều hơn nữa cũng dám ra, dám , vậy thực muốn sống.

      Bàn tay to của Quân Chấn dừng ở trung, hơi kéo lại chút lý trí, hung ác nhìn Quân Đan.

      “Tiểu tử thối, ngươi còn .” Quân Chấn tiện tay ném Quân Đan ra, xoay người cho bất luận kẻ nào nhìn thấy bộ dạng bây giờ.

      Ách…

      Quân Đan nhìn Quân Chấn, còn tưởng rằng là mệnh lệnh gì, kết quả là thế này.

      “Vậy phải chuẩn bị bao nhiêu?” Quân Đan đứng ở chỗ đó, cảm giác tính mạng của mình, bất cứ lúc nào cũng có nguy hiểm, vẫn cảm thấy càng nhanh rời khỏi chỗ này càng tốt, bằng nếu như gia chủ nổi giận, chính là mười cái mạng cũng đủ cho gia chủ chụp.

      “Có bao nhiêu chuẩn bị bấy nhiêu, lúc giao cho tên tiểu tử hỗn đản, với nàng, sau này cần… Để cho nàng nhanh nhanh trở về cho ta!” Quân Chấn vốn muốn , sau này cũng cần trở về, thế nhưng suy nghĩ chút, tính tình nha đầu kia rất xấu, nếu như , cần trở về, chỉ sợ từ nay về sau, cũng đừng nghĩ để cho nàng về Quân gia, cho nên sau đó mới đổi giọng.

      Quân Đan lập tức thoáng ngổn ngang, gia chủ, ngài sủng cháu , cũng nên sủng như thế chứ, long phấn trân quý như vậy, có bao nhiêu đưa bấy nhiêu, túi gấm long phấn Quân gia nhiều nhiều, ít, mình tôn tiểu thư cũng dùng được nhiều như vậy a, cái cũng có thể dùng rất lâu rồi.

      “Còn mau !” Quân Chấn nghiến răng nghiến lợi, tiểu vương bát đản muốn Ma Vực rừng rậm, vậy tại sao, cũng với tiếng, chỗ đó nguy hiểm như vậy, nếu như nàng có chuyện gì phải làm sao bây giờ?

      Xú nha đầu, tốt nhất đừng có trở về.

      Gia Cát Dung Dung che khuất nụ cười bên miệng, ràng là rất lo lắng cho Khuynh nhi, mà lại còn muốn thoải mái như vậy, nếu là vẻ mặt ôn hòa chút với Khuynh nhi, hai ông cháu sao có thể biến thành bộ dạng như bây giờ, Khuynh nhi cũng phải là người hiểu đạo lý, nàng chịu gọi mình tiếng nãi nãi, nhất định nguyện ý gọi tiếng gia gia.

      đợi tiếng gia gia này, cũng đợi lâu, nhưng mà chính vì cái tình tình xấu này, khiến cho Khuynh nhi chịu gọi , nếu cứ tiếp tục như vậy, muốn Khuynh nhi kêu tiếng gia gia, chỉ sợ rất khó.

      “Ta đây liền !” Quân Đan nhanh chân liền chạy, giống như ở phía sau có người đuổi theo vậy.

      Lúc Quân Chấn chuyện với Quân Đan, Quân Mộ Khuynh cũng sớm tới Ma Vực rừng rậm, nàng vốn muốn cùng Bạch Tử Kỳ, sau khi ra cửa, mới nhớ tới, Bạch Tử Kỳ bế quan, gần tới tỉ thí mới xuất quan, nàng cũng liền bỏ qua cho ý định này.

      Hắc Dực ở bên người Quân Mộ Khuynh, tại, cùng với thân thể ấu thú có gì khác nhau, nhìn Ma Vực rừng rậm thay đổi, nó vô cùng hoài niệm, nếu nó bị nhân loại bắt , chắc hẳn bây giờ còn ở nơi này sống cuộc sống tự do tự tại, nó thần phục Quân Mộ Khuynh, nhưng bản chất ma thú chính là tự do.

      “Oa! Chủ nhân, Ma Vực rừng rậm, chính là Ma Vực rừng rậm, cùng địa phương khác cũng giống nhau, sớm biết nên sớm tới nơi này vui đùa chút.” Thiểm Điện kinh ngạc , Ma Vực rừng rậm này đúng là giống, cũng biết ở khu vực bên cạnh này, có bao nhiêu ma thú xuất .

      Ma Vực rừng rậm, được xưng là rừng rậm lớn nhất đại lục, xuyên qua Thương Khung đại lục, mặt khác của rừng rậm, ai cũng biết có thứ gì, càng có người thấy được, càng có những nhân loại khác từ bên kia qua.

      “Chúng ta phải đến chơi, các ngươi vẫn là thu lại uy áp của các ngươi nếu ma thú cũng dám tiếp cận.” Quân Mộ Khuynh khoanh hai tay trước ngực, nhìn bốn phía rừng rậm có thú, bất đắc dĩ .

      “Nha.” Thiểm Điện nghe lời đem uy áp người thu hồi, hôm nay liền hoạt động chút, biến về bản thể, cứ như vậy cùng ma thú bình thường tỷ thí chút.

      Hắc Dực cũng yên lặng đem uy áp người thu hồi, Ma Vực rừng rậm mặc dù thiếu thần thú, nhưng ở bên ngoài, có thể có thần thú cũng nhiều, mà bọn họ cũng chỉ là dạo vòng ở vòng ngoài, có người nào dám vào bên trong, vào, những phù quang kia cũng ăn thịt bọn họ.

      Sau khi Thiểm Điện cùng Hắc Dực đem uy áp người thu hồi lại, ba đạo thân ảnh lúc này mới tiếp tục tiếp, mà vừa rồi ma thú còn trốn , đều xuất , trong mắt lóe ra tia sáng kỳ dị.

      Khóe miệng Quân Mộ Khuynh hơi giương lên, nàng cảm giác được xung quanh có khí tức ma thú, về phần là con nào nhịn được trước, vậy còn phải chờ xem.

      “Chủ nhân, xem ra là có con sợ chết.” Thiểm Điện mỉm cười , ánh mắt sắc bén quét vòng xung quanh, sợ chết quả thực vẫn có.

      Quân Mộ Khuynh cười đáp, sợ chết, nàng sớm biết, việc này còn đợi .

      “Rống!” Tiếng vang lớn vang lên ở sau lưng bọn họ, lập tức trong mắt người hai thú dều lộ ra ý cười giảo hoạt.

      Bọn họ còn chưa xong, con sợ chết đưa tới cửa, dù nàng cần, Chi Chi kia lại cần, thích ăn ma hạch như vậy, lấy về cho nó làm đồ ăn vặt, cũng lãng phí.

      Bọn họ chậm rãi xoay người, cười ha hả nhìn ma thú chạy tới, con ma thú kia lao ra, trong nháy mắt lui lại vài bước, kinh hãi nhìn hai người thú trước mắt, trán toát ra mồ hôi lạnh.

      nhịn được ở trong lòng hỏi, ràng chỉ là hai nhân loại, còn có con ấu thú, vì sao nó lại sợ hãi như thế, còn có mồ hôi lạnh nhè kia, giống như có nghĩa là chuyện phải phát sinh như thế.

      “Chậc chậc… đúng là sợ chết, Hắc Dực, con này tiện nghi cho ngươi.” Thiểm Điện lười biếng , chỉ là huyễn thú, căn bản là cần ra tay, vẫn bình tĩnh như cũ.

      Hắc Dực liếc Thiểm Điện cái, ràng chính nó muốn ra tay, cái gì gọi là tiện nghi cho mình, nó còn lười động thủ, ma thú cấp bậc huyễn thú, dám ra đây ngăn cản đường của bọn họ, quả thực chính là muốn chết!

      “Tùy các ngươi ai làm, nhưng mà phải nhớ kỹ, ta muốn là tốc độ.” Quân Mộ Khuynh buồn chán ngáp cái, chút khẩn trương cũng có.

      Ma thú ngăn cản bọn họ, khiếp sợ đến tròng mắt cũng muốn rơi xuống đất, nó chưa từng gặp qua nhân loại cuồng vọng như thế, cho dù nó chỉ là cấp bậc huyễn thú, nhưng ít ra, ma thú trước mặt , mới chỉ là ấu thú, để nó đánh nhau, bọn họ còn bình tĩnh như thế.

      “Muốn đánh liền đánh, nhìn nhiều như vậy làm gì!” Thiểm Điện kiên nhẫn , kéo dài thời gian như thế, đợi lát nữa bọn họ còn có rất nhiều chuyện phải làm.

      “Rống!” Huyễn thú triệt để nổi giận, những nhân loại này, dám xem thường nó!

      Nhìn tốc độ huyễn thú, Thiểm Điện lắc đầu cái, quả nhiên, tốc độ này cũng là chênh lệch, chớ chi là những thứ khác, muốn chết nhịp nhàng a!

      “Kỳ thực ta rất đồng tình với ngươi.” Thiểm Điện lộ ra ánh mắt đồng tình, đồng tình với con thú trước mắt.

      Huyễn thú xông lên, nghe thấy thanh này, thân thể cứng đờ, trận uy áp lớn từ hướng đối diện nhào tới, nó còn chưa kịp phản ứng uy áp từ đâu tới, chỉ cảm thấy cổ mát lạnh, còn tri giác.

      Đầu ma thú lăn mấy vòng mặt đất mới ngừng lại, máu tươi chảy ra, nó ngay cả mắt cũng nhắm lại.

      Đến chết huyễn thú mới biết, trước mắt bất kể là thú hay là người, đều là biến thái, nó cũng mới biết, mình là bị hại, nếu như biết người trước mắt, lợi hại như vậy, nó cho dù chết, cũng bước ra trước.

      Cho dù huyễn thú hối hận, cũng còn cơ hội, lúc nó bước ra đầu tiên, muốn hối hận còn kịp rồi.

      thôi.” Quân Mộ Khuynh tới ma thú trước mặt, lấy ma hạch, hờ hững xoay người rời .

      Thiểm Điện cùng Hắc Dực vội vàng đuổi theo, có liếc mắt nhìn ma thú mặt đất cái.

      Ngược lại ma thú xung quanh, sau khi chúng nó nhìn thấy thi thể đất, đều lui bước, nghĩ đến màn bưu hãn vừa rồi, ai cũng có can đảm lại ra tay, đùa sao, ma thú vô hại như thế, có lực lượng lớn như vậy, rất ràng đó chính là bộ dáng sau khi màu sắc tự vệ, có thể màu sắc tự vệ khẳng định chính là cấp bậc linh thú trở lên a!

      Từ sau màn vừa rồi kia, ma thú vây ở chung quanh, nhìn thấy ba bóng đen, đều rối rít lui bước, dám tiến tới gần phía trước nửa phần, màn máy chảy đầm đìa vừa rồi kia là ví dụ bày ở đó, trừ khi chúng nó muốn sống, mới tìm tới cửa.

      “Ngày hôm nay Ma Vực rừng rậm này đúng là kỳ quái, con ma thú cũng nhìn thấy.” Thân ảnh màu tím lả lướt thích thú chậm rãi qua, nghi ngờ nhìn xung quanh.

      “Huyên Nhi, ta sớm , kỳ thực Ma Vực rừng rậm có gì, ngươi còn tin, tại ngươi thấy được, cũng hẳn là tin rồi?” Người đứng ở bên cạnh tử ảnh, thở phào nhõm, có ma thú mới tốt.

      “Huyên Nhi tỷ tỷ, chúng ta chớ tin nàng, ràng mấy ngày hôm trước lúc ta cùng với Bạch Tử Kỳ ngang qua đây, có rất nhiều ma thú.” Lưu Bối Bối tới bên người nữ tử được gọi là Huyên Nhi kia, phản bác.

      “Chớ với ta về Bạch Tử Kỳ!” Huyên Nhi phẫn hận trừng mắt liếc Lưu Bối Bối cái, Bạch Tử Kỳ cũng có thể tham gia tỉ thí ngũ đại gia tộc lần này, vì sao nàng lại thể, nàng dù gì cũng là chi nhất trực hệ nhất mạch Lôi gia, vậy cũng có phần của nàng.

      Lưu Bối Bối vội vàng che miệng lại, trong lòng thở dài kêu lên, nàng thoáng cái quên mất Lôi Huyên Nhi hận nhất chính là Bạch Tử Kỳ, Bạch Tử Kỳ lần này tỉ thí ngũ đại gia tộc, con cháu địa vị thấp nhất, thế nhưng nàng lại có thể tham gia tỉ thí, Lôi Huyên Nhi lại thể.

      Lưu Bối Bối nhìn sắc mặt Lôi Huyên Nhi, vội vàng , “Huyên Nhi tỷ tỷ, là lỗi của ta là lỗi của ta, biết ngươi có muốn làm cho Bạch Tử Kỳ thể tham gia tỉ thí hay ?” Lưu Bối Bối cười ha hả , người Quân gia nàng trèo lên được, đắc tội cũng sao, huống chi người kia, ở Quân gia căn bản là được coi trọng.

      “Ngươi muốn cái gì?” Lôi Huyên Nhi cao ngạo tựa khổng tước, nàng ngửa đầu, rất vui liếc mắt nhìn Lưu Bối Bối.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 133: Hóa ra là con chim

      Edit : Hoa Thiên

      Lưu Bối Bối thấy Lôi Huyên Nhi có hứng thú, vội vàng bước qua, vừa định mở miệng, bên tai liền truyền đến thanh cắt ngang.

      “Huyên Nhi, ngươi đừng nghe người ta bậy, nếu như có chuyện gì, cho dù là ta, cũng giúp được ngươi.” Cùng tới với Lôi Huyên Nhi, chính là người Bạch gia, người Bạch gia luôn luôn đoàn kết, thích người khác làm thương tổn người trong nhà, nghe thấy các nàng muốn hãm hại Bạch Tử Kỳ, Bạch Tử Thông đương nhiên nhìn được.

      Lưu Bối Bối bĩu môi, thêm gì nữa, nàng biết, có người Bạch gia ở đây, cho dù nàng cái gì, cũng thành công, , Lôi Huyên Nhi người nhiều như vậy thích, mà lại thích mình Bạch Tử Thông.

      Bạch Tử Thông là người nổi bật nhất trong con cháu Bạch gia, là hi vọng của tỷ thí lần này, lúc này bế quan, trái lại theo Lôi đại tiểu thư tới nơi này, đó chỉ là vì trả nhân tình mà thôi.

      Bạch Tử Thông là người có thiên phú tốt nhất Bạch gia, quanh năm đương nhiên cũng ở nhà cả ngày, vì vậy nên nương của , thường xuyên mình ở trong nhà, có người chuyện, cũng có ai tâm , Lôi Huyên Nhi từ có tình ý với Bạch Tử Thông, cũng thường xuyên chạy qua Bạch gia, làm cho mẫu thân Bạch Tử Thông có người chuyện.

      Chính bởi vì như vậy, Bạch Tử Thông cho dù lúc nào, cũng cho Lôi Huyên Nhi mặt mũi, giống như lần này cùng nàng đến Ma Vực rừng rậm vậy, đó hoàn toàn là vì trả nhân tình, có ý tứ nào khác.

      “Tử Thông…”

      “Huyên Nhi, nếu như ngươi muốn tỉ thí ngũ đại gia tộc, ta phản đối, thế nhưng, ngươi được chọn, vậy cũng thể hãm hại người được chọn, huống chi, Tử Kỳ nàng tại cũng là thiên tài Bạch gia ta.” Bạch Tử Thông trịnh trọng , người Bạch gia tuy ôn hòa, nhưng bọn cũng khác các đại gia tộc, ngươi tranh ta đoạt, chỉ vì mình, người của bọn họ càng nhiều, khả năng thắng cũng lớn hơn.

      Chỉ tiếc, người Bạch gia có thiên phú cực cao, quá ít, cũng dẫn đến bây giờ, Bạch gia cũng chỉ là đấu kỹ cuối ngũ đại gia tộc.

      Lôi Huyên Nhi nhìn Bạch Tử Thông, đem lửa giận đầy ngập dằn xuống đáy lòng, nàng gắng sức nâng lên nụ cười, chậm rãi tới bên người Bạch Tử Thông, mỉm cười , “Ta chỉ là vui đùa chút mà thôi, cũng phải thực muốn đối phó người nhà các ngươi.” cho dù là đối phó, nàng cũng ở ngay trước mặt Tử Thông.

      “Tốt nhất là như vậy, Huyên Nhi, nếu như ngươi làm gì đối với người của Bạch gia, vậy ngươi cũng biết tính của ta.” Bạch Tử Thông lạnh lùng , để cho bất cứ người nào thương tổn đến người của Bạch gia.

      “Phốc…” Tiếng cười châm chọc từ phía đối diện truyền đến.

      Ba người vội vàng nhìn lại phía trước mặt, chỉ thấy nam tử, tay che miệng, đôi mắt nhìn hồng y nữ tử bên cạnh, nữ tử tóc đỏ mắt đỏ, trong mắt lộ ra băng hàn, tia nhiệt độ.

      Thiểm Điện che miệng lại, kỳ thực biết mình nên cười người ta, thế nhưng, thực nhịn được, vẫn là lần đầu tiên thấy có người kìm nén như thế, ràng thích người ta, thậm chí là ghét, còn phải kìm chế cùng ở bên cạnh người ta.

      “Miệng ngươi thối.” Quân Mộ Khuynh trừng mắt liếc Thiểm Điện cái, muốn xoay người rời , bên tai lại truyền tới giọng .

      “Ngươi là Quân Mộ Khuynh?” Giọng bình thản có chút kinh ngạc.

      Quân Mộ Khuynh nhìn nam tử sau lưng ba người đối diện, thở dài, nàng muốn biết, vì sao đến Ma Vực rừng rậm, cũng có người nhận ra nàng, nàng nổi danh như vậy sao? Nàng chút cũng muốn nổi danh như vậy.

      “Đúng vậy.” Quân Mộ Khuynh đạm mạc trả lời.

      “Hóa ra ngươi chính là Quân Mộ Khuynh, cùng với trong tưởng tượng của ta có chút giống.” Ninh Giác cười ha hả nhìn Quân Mộ Khuynh, chuyến Ma Vực rừng rậm lần này, ngờ gặp phải Quân Mộ Khuynh.

      ngại, ta phải thần, giống bộ dạng trong cảm nhận của ngươi.” Quân Mộ Khuynh lãnh đạm , cùng tưởng tượng của giống, tại sao nàng phải giống như trong tưởng tượng của chứ?

      Có bệnh!

      Ninh Giác giật mình, nụ cười mặt mở rộng, Quân Mộ Khuynh quả nhiên rất có ý tứ, so với trong tưởng tượng còn có ý tứ hơn.

      “Đúng rồi, Huyên Nhi tỷ tỷ, Quân Mộ Khuynh là bằng hữu tốt của Bạch Tử Kỳ.” Lưu Bối Bối kinh ngạc , ngày đó nhìn qua, Bạch Tử Kỳ đối với chuyện của Quân Mộ Khuynh đều rất quan tâm, phế vật, còn quan tâm như vậy sao?

      Lại có chuyện của nàng?

      Quân Mộ Khuynh bất đắc dĩ, nàng đến Ma Vực rừng rậm, chỉ nghĩ rèn luyện tốt chút, vì sao lại gặp được người tìm phiền toái? Tử Kỳ lúc nào lại chọc tới đại tiểu thư như thế?

      Huy hiệu kia… Người của Lôi gia?

      “Quân Mộ Khuynh?” Lôi Huyên Nhi cau mày, thèm liếc mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, nàng chính là Quân Mộ Khuynh, người giống người, quỷ giống quỷ, gương mặt kia ngược lại là vô cùng chói mắt.

      “Có gì chỉ giáo?” Quân Mộ Khuynh khoanh hai tay trước ngực, hôm nay chuyện này có giải quyết, muốn rời chỉ sợ là có người cho phép.

      “Lôi Huyên Nhi!” Bạch Tử Thông nhịn xuống lửa giận, lớn tiếng kêu lên.

      Sắc mặt Lôi Huyên Nhi thay đổi chút, trở nên tái nhợt, nàng vẫn là lần đầu tiên nghe thấy Bạch Tử Thông gọi nàng như vậy, từ là thanh mai trúc mã, nàng có thể đếm xỉa đến mặt mũi, chạy tới nhà , chính là vì muốn nhìn cái, mà cho tới bây giờ cũng có hung dữ với nàng giống như hôm nay vậy.

      “Chủ nhân, lần này liên quan đến ta, bọn họ tự tranh chấp nội bộ.” Bộ dáng Thiểm Điện là vẻ mặt xem kịch hay, chậc chậc, vợ chồng son cãi nhau, tốt, liền rùm beng lên, chẳng lẽ là vì chủ nhân, có khả năng !

      Ninh Giác nhíu mày, liếc mắt nhìn Bạch Tử Thông cùng Lôi Huyên Nhi cái, trực tiếp vượt qua bọn họ, vừa định tới bên người Quân Mộ Khuynh, Thiểm Điện ra bước, ngăn ở trước mặt của .

      cho phép tới gần nương nhà ta.” Nếu như Hàn Ngạo Thần nhìn thấy có nam nhân nào tới gần như vậy, có ra tay ngăn cản, xui xẻo vẫn là , tên kia, chính là bình giấm chua, ai biết lúc nào đổ.

      Ninh Giác bất đắc dĩ nhìn Thiểm Điện, chỉ là muốn tiến lên bước mà thôi, có những ý nghĩ khác, chỉ là sau khi nghe phụ thân về Quân Mộ Khuynh, mới muốn gặp Quân Mộ Khuynh, nhìn xem, có phải giống như trong truyền thuyết hay .

      “Ninh Giác, ngươi tại sao lại ở chỗ này?” Bạch Tử Thông nghi ngờ hỏi, bọn họ đều là con cháu nổi bật trong gia tộc, tự nhiên cũng biết nhau, từ lúc Ninh Giác xuất , muốn hỏi.

      Ninh Giác xoay người, rất tự nhiên , “Ta chỉ là thấy tỉ thí sắp tới gần, nghĩ đến Ma Vực rừng rậm nhìn xem có cái gì có thể thu hoạch hay , liền gặp được các ngươi.” Chuyện này quả thực là như vậy, cũng chưa từng nghĩ, Quân Mộ Khuynh lại xuất ở trong Ma Vực rừng rậm, còn cùng bọn họ xảy ra xung đột.

      “Nếu chúng ta có chuyện gì, Thiểm Điện, chúng ta vẫn là trở về .” Quân Mộ Khuynh liếc mắt nhìn Lôi Huyên Nhi, nàng muốn cùng người của Lôi gia đứng chung chỗ, bằng nàng nhịn được mà ra tay.

      Mặc dù nàng lại muốn báo thù, chút lý trí này vẫn có, nàng cũng biết bây giờ phải là lúc báo thù, càng muốn xúc động mà ra tay, giết Lôi Huyên Nhi khó, nhưng chỉ biết rước họa vào thân, nàng chân chính muốn làm, chính là làm cho Lôi gia triệt để bị diệt trừ.

      Thiểm Điện hơi sững sờ, vội vàng theo phía sau Quân Mộ Khuynh, “Chủ nhân, nhanh như vậy trở về rồi, chúng ta vừa mới ra ngoài mà thôi.” bây giờ còn muốn trở về.

      “…” Quân Mộ Khuynh gì.

      Hắc Dực đứng ở bên, nó biết mình nên chuyện, cũng , thế nhưng lúc này, nó trái lại có chút hâm mộ Thánh Thú, có thể ngưng thái biến thành người, muốn cái gì liền cái đó, có bất kỳ kiêng kỵ gì.

      “Chủ nhân…” Thiểm Điện vẫn là , vì sao Quân Mộ Khuynh lại đột nhiên bỏ .

      “Đổi địa phương.” Quân Mộ Khuynh liếc mắt nhìn Thiểm Điện cái, lạnh lùng , nàng trở lại, chỉ là quay về đường cũ, phải cứ như vậy trở lại, tốt xấu gì cũng sống nhiều ngày làm người, thế nào liền nghe hiểu tiếng người?

      “…” Thiểm Điện cúi đầu, theo bên người Quân Mộ Khuynh, được rồi, sai rồi, là hiểu ý tứ của chủ nhân.

      Ninh Giác nhìn hồng ảnh rời kia, đáy mắt thoáng qua ý cười, phụ thân Quân Mộ Khuynh, chỉ là thiên tài, mặt lãnh khốc, sau khi bản thân nhìn thấy, phát , Quân Mộ Khuynh cũng có mặt khác.

      Bạch Tử Thông liếc mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, nghi ngờ hỏi, “Nàng sao có thể đến Ma Vực rừng rậm?” Quân Mộ Khuynh phải nghe Quân gia, người Quân gia thả nàng , hơn nữa còn tới Ma Vực rừng rậm?

      Ninh Giác nhún nhún vai, vừa mới tới nơi này, làm sao biết là vì sao, “Vậy theo ta cùng nhau vào thành, hay tiếp tục dạo?” Ninh Giác nhịn cười, Bạch Tử Thông cùng ở bên cạnh hai người này, chắc là nghẹn nhiều lắm.

      “Trở về thôi.” cũng muốn ở lại chỗ này.

      “Ta muốn ở lại.” Lôi Huyên Nhi tùy hứng , nàng vẫn muốn ở Ma Vực rừng rậm dạo vòng, nàng khó có được cơ hội như vậy, nhất định bỏ qua.

      Còn có Quân Mộ Khuynh, là bằng hữu của Bạch Tử Kỳ, nàng nhất định để cho Quân Mộ Khuynh dễ chịu, như thế nào nữa, nàng cũng chỉ là người bị Quân gia trục xuất, có cái gì đắc ý chứ, nàng cũng tin, Quân Mộ Khuynh bị nàng đả thương, nàng còn dám tìm phiền toái cho mình!

      Lưu Bối Bối đứng ở bên, si mê nhìn Ninh Giác, người này so với thiên tài Bạch gia đẹp hơn nhiều, Bạch Tử Thông mỗi ngày đều mặt khó chịu, này giống, cười a, nhìn qua cũng tệ lắm.

      “Vậy để cho các ngươi, ta về trước.” Bạch Tử Thông lạnh lùng , nàng thích đâu , từ hôm nay trở , giữa bọn họ, ai cũng nợ ai!

      Bạch Tử Thông đem túi gấm long phấn duy nhất người bỏ vào tay Lôi Huyên Nhi, xoay người theo Ninh Giác rời , bị bằng hữu biết lãng phí thời gian bế quan, cùng tiểu thư tùy hứng đến Ma Vực rừng rậm, sau này còn mặt mũi nào gặp bọn họ.

      Ninh Giác chỉ nhìn, cũng gì thêm, đối với người Lôi gia, vẫn luôn có thiện cảm gì, người Lôi gia thường xuyên ỷ vào vị trí Lôi gia xếp hạng thứ ba, bắt nạt người Ninh gia bọn họ, việc này sớm bất mãn.

      Lần này, nhất định phải đem người Lôi gia giẫm ở dưới!

      Lôi Huyên Nhi ngây ngốc nhìn túi gấm tay mình, cùng bóng lưng Bạch Tử Thông rời , nàng trợn tròn mắt, vừa rồi nàng chẳng qua chỉ giận dỗi như vậy, là muốn ở lại mà thôi, nhưng lại lựa chọn rời .

      “Huyên Nhi tỷ tỷ…” Lưu Bối Bối chần chừ kêu lên, người cũng rồi, còn nhìn cái gì.

      “Đừng gọi ta, ta…”

      “Lôi tiểu thư!” thanh kinh ngạc truyền đến, Lôi Huyên Nhi ngẩng đầu, liền nhìn thấy người Quân gia vội vã tới.

      “Chuyện gì?” Lôi Huyên Nhi ngạo nghễ hỏi, đối với người Quân gia, căn bản là chẳng thèm ngó tới.

      Quân Đan liếc mắt nhìn Lôi Huyên Nhi, trong mắt thoáng qua tia cười lạnh, “Chỉ là muốn hỏi câu, ngươi có từng thấy tôn tiểu thư nhà ta .” Vì Quân Mộ Khuynh, vẫn phải nén giận, ai bảo lão gia tử có mệnh lệnh, phải tìm được tôn tiểu thư mới có thể trở về.

      Lôi gia tính thứ gì, dám ở trước mặt người Quân gia bọn họ sai khiến, mấy năm này thực lực Lôi gia lớn mạnh như trước đây, hôm nay còn có thể chen ở vị trí thứ ba hay còn chắc, biết là người nào hảo tâm, đem thế lực Lôi gia ở công hội lính đánh thuê nhổ bỏ, người hảo tâm, mà còn có rất nhiều người Lôi gia mạc danh kỳ diệu mất tích, báo ứng!

      “Tôn tiểu thư nhà các ngươi, ta làm sao biết là ai!” Lôi Huyên Nhi nhìn cũng nhìn liếc Quân Đan cái, người Quân gia, nàng cần phải mỗi người đều biết.

      “Quân gia có vị tôn tiểu thư thứ hai, chỉ có vị, là Quân Mộ Khuynh.” Thấy Lôi Huyên Nhi cho mình sắc mặt tốt, trong lòng Quân Đan cũng nổi giận, cũng lời, Lôi Huyên Nhi nàng ngược lại bày lên dáng vẻ kiêu căng, dáng vẻ kiêu căng lớn.

      Lưu Bối Bối trừng lớn hai mắt, kinh ngạc nhìn Quân Đan, nàng vừa rồi có phải là nghe lầm hay ? Quân Mộ Khuynh là tôn tiểu thư Quân gia!

      Xong rồi, lần này thực xong rồi, nàng vừa rồi như vậy, Quân Mộ Khuynh khẳng định đều nghe được toàn bộ, vốn cho rằng Quân Mộ Khuynh chỉ là người được Quân gia coi trọng, nhưng bây giờ lại thành tôn tiểu thư Quân gia.

      “Quân Mộ Khuynh lúc nào biến thành tôn tiểu thư Quân gia!” Lôi Huyên Nhi cũng là vẻ mặt khiếp sợ, tôn tiểu thư Quân gia, đây chính là xưng hô trực hệ nhất mạch mới có, Quân Mộ Khuynh phải rời khỏi Quân gia rồi sao, từ lúc nào, biến thành tôn tiểu thư Quân gia?

      Quân Đan đối mặt với kinh ngạc của hai người, chỉ lãnh đạm câu, “Tôn tiểu thư, vẫn luôn vậy, cho tới bây giờ cũng có thay đổi qua, người ngoài tin lời tức giận của tiểu thư, chỉ có thể người ngoài ngu dốt mà thôi.” Gia chủ cho tới bây giờ cũng chưa có đáp ứng bọn họ thoát ly, phải tôn tiểu thư là cái gì?

      “Ta chưa từng thấy qua.” Lôi Huyên Nhi xoay mặt sang nơi khác, nhìn Quân Đan, khi nàng nhìn thấy Quân gia phái ra nhiều người như vậy tìm Quân Mộ Khuynh, vừa tức lại cam lòng, lại thể phát tác.

      Quân Mộ Khuynh đích thực làcháu Quân Chấn Quân gia, nàng có gì bất mãn, chỉ là nàng chỉ cần nghĩ tới Quân Mộ Khuynh, trong lòng liền vô cùng khó chịu, nàng cũng là trực hệ nhất mạch, vì sao tới Ma Vực rừng rậm này, Lôi gia có phái bất luận người nào ra đây tìm nàng.

      “Phải ?” Quân Đan tiến tới bước, mắt nhìn Lôi Huyên Nhi, “Tại sao ta lại có cảm giác Lôi tiểu thư dối?” Nếu như nàng chưa từng thấy qua, lộ ra vẻ mặt như thế sao, Lôi Huyên Nhi nàng có thể lừa gạt được .

      Lôi Huyên Nhi giả vờ trấn định, nhìn Quân Đan, ngước cổ , “Chưa từng thấy chính là có gặp.”

      “Hi vọng là như vậy, người tới, đưa Lôi tiểu thư về Lôi gia, hơn nữa cho gia chủ Lôi gia, để quản lý con cháu nhà bọn tốt, nếu như ở Ma Vực rừng rậm này xảy ra chuyện gì, đừng có là người khác giết người Lôi gia bọn .” Bộ dáng Quân Đan khóa chặt Lôi Huyên Nhi, hừ tiếng, bước nhanh về phía trước.

      Quân Đan tại rất phiền não, gần như đem những đường vào Ma Vực rừng rậm, đều tìm, vẫn nhìn thấy tôn tiểu thư, tôn tiểu thư cần gì phải làm khó vậy chứ, nếu lần này làm chuyện tốt, làm tốt, cũng bị gia chủ siết chết, nếu chính là bị hù chết.

      “Vâng.” Quân Đan xong, lập tức có hai người ra, tới bên người Lôi Huyên Nhi.

      cần các ngươi dẫn đường, chính ta tự .” Lôi Huyên Nhi khỏi thở phào nhõm, phải biết nàng cũng dám mình lại ở Ma Vực rừng rậm, cho dù là có mang theo túi gấm long phấn, ai biết Ma Vực rừng rậm có chuyện gì.

      “Ầm!” Đất rung núi chuyển tiếng vang lên ở phía trước, mọi người lập tức dừng bước lại, đều nhìn về hướng bên kia.

      Bụi vung lên, ngay khi toàn bộ bụi đất tan , liền nhìn thấy đầy đất hỗn độn, hồng ảnh lẳng lặng đứng ở giữa, lạnh như băng nhìn về phương hướng.

      Thiểm Điện ho khan ngừng, con báo đất đáng chết này, có việc gì làm bụi đất vung lên như thế làm cái gì, khiến cho chướng khí mù mịt, xem , chủ nhân trách .

      “Chủ nhân.” Thiểm Điện chậm rì rì tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, phải cố ý.

      “Thiểm Điện, ngươi là phong nguyên tố, nó là thổ nguyên tố, bụi đất của nó bị ngươi thổi cái, phải toàn bộ đều bay sao?” Quân Mộ Khuynh ho khan mấy tiếng, nàng còn tưởng rằng Thiểm Điện xử lý rất tốt, kết quả…

      “Chủ nhân, việc này thực chỉ là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn cũng phân làm rất nhiều loại, ngươi cũng biết.” thực phải cố ý, ai biết con đất báo đáng chết này, thả ra nhiều bụi đất như thế chứ.

      Quân Mộ Khuynh lập tức yên lặng gì, nếu phải chỉ có thân thể Bá Hiêu với nàng cao tương tự nhau, nàng nhất định để cho Thiểm Điện giả làm Xích Quân, người này, làm việc tốt mà còn tạo thêm phiền, trái lại rất chịu khó.

      “Ách…”

      “Chủ nhân, rất nhiều tiếng bước chân qua đây, giống như là có rất nhiều nhân loại tới, còn có, con linh thú cũng chạy tới hướng chúng ta bên này.” Hắc Dực bay trung, vội vàng , linh thú, nó muốn thử chút, chỉ là có nhân loại qua đây.

      Ở trong Ma Vực rừng rậm, bất luận nhìn thấy ma thú dạng gì, cũng chưa tính là hiếm lạ nhất, ở Ma Vực rừng rậm, có ít chuyện, có ít người cả đời khó gặp được lần, nhưng ở trong Ma Vực rừng rậm, lại rất dễ nhìn thấy, hơn nữa còn là chuyện bình thường.

      Ngay khi Quân Mộ Khuynh muốn mở miệng, thân ảnh khổng lồ đập vào mi mắt, khí tức nóng rực nhào tới, bạch đỉnh quạ từ trung bay tới, lao thẳng tới Quân Mộ Khuynh.

      “Bạch đỉnh quạ?” Trong đầu Quân Mộ Khuynh đột nhiên nhớ tới, từng, cũng chính là trước đây lâu, con hồng đỉnh quạ nào đó, thiếu nàng ba điều kiện, thế nào, điều kiện có làm được, tới giết người diệt khẩu sao?

      “Chủ nhân!” Thiểm Điện kinh hô, lúc này chủ nhân còn có tâm tình phân tâm? Ma thú kia là bay về hướng nàng , bản thân lại thể ra tay, biết chủ nhân là ra rèn luyện, hơn nữa ra tay giúp đỡ.

      Quân Mộ Khuynh vội vàng hoàn hồn, thanh lạnh như băng vang lên, “Hỏa lá chắn!” Kim sắc quang mang bắn ra bốn phía, ngân kiếm triển khai, tứ hành tinh óng ánh chói mắt, mười hai khối ngũ giác tinh, khỏa khỏa sáng ngời, chậm rãi ra.

      Kim sắc hỏa lá chắn ngăn cản trước mặt Quân Mộ Khuynh, bạch đỉnh quạ kia vội vàng thắng gấp bước chân, nhìn hỏa lá chắn kim sắc, ánh mắt lộ ra tia kinh hoảng, vẫy cánh lên, quay đầu liền .

      “Còn muốn chạy! Phải hỏi bản nương có đồng ý hay !” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng cười, dám xông lên, phải tỉnh ngộ!

      Quân Mộ Khuynh phi thân đuổi theo bạch đỉnh quạ, hồng sắc thân ảnh trung xẹt qua, ba chữ lạnh như băng vang lên ở đỉnh đầu mọi người.

      “Kim ô hỏa!”

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 134: Hóa ra là con chim

      Edit : Hoa Thiên

      Bọn họ chỉ thấy mảnh kim sắc quang mang từ trời chợt lóe lên, xung quanh liền khôi phục mảnh yên tĩnh.

      Quân Đan chạy nhanh về phía trước, thanh mới rồi, nghe qua lần, đó là tôn tiểu thư, tôn tiểu thư lúc , nàng còn cùng gia chủ ầm ĩ trận, còn nhớ thanh của tôn tiểu thư, như vậy cách khác, tôn tiểu thư đánh nhau với ai!

      màn khói đen bay qua, trung đừng là bạch đỉnh quạ, chính là lông chim của bạch đỉnh quạ cũng còn ại cọng, Hắc Dực há miệng, ngây ngốc nhìn Quân Mộ Khuynh, linh thú a… Thế nào mỗi con linh thú ở trong tay của chủ nhân, giống như là củ cải vậy, ngày tính khiêu chiến cũng có?

      Quân Mộ Khuynh rơi xuống mặt đất, vỗ vỗ tay, vừa định chuyện, liền nghe thấy bầu trời rung động, nàng nghi hoặc liếc mắt nhìn Thiểm Điện, “Lại là bạch đỉnh quạ?” Tại sao có thể có nhiều bạch đỉnh quạ như vậy xuất ?

      “Vâng.” Thiểm Điện gật gật đầu, ánh mắt lộ ra tia băng hàn, Thánh Thú uy hiếp lập tức ra.

      Hắc Dực lảo đảo bước chân, té lăn đất, đầu nó đổ mồ hôi lạnh, hoảng sợ nhìn Thiểm Điện, uy áp Thánh Thú, ngay cả thần thú cũng chống đỡ được, thực là khí tức đáng sợ, nó tại toàn thân đều run rẩy, khắc nào là sợ hãi.

      Sau khi uy áp Thánh Thú lộ ra, thanh bầu trời cũng còn vang lên, bạch đỉnh quạ cảm giác được uy áp ma thú cao cấp, đều rối rít thoái lui, có người nào dám lên.

      Quân Mộ Khuynh nghi ngờ nhìn trung, tại sao đột nhiên lại xuất nhiều bạch đỉnh quạ như vậy, nàng tin đời này, chỉ có con hồng đỉnh quạ, nếu như Ma Vực rừng rậm là rừng rậm lớn nhất đại lục, vậy trong rừng rậm thứ gì có, huống chi là con hồng đỉnh quạ.

      “Chủ nhân, những bạch đỉnh quạ đó lại tới.” Gương mặt Thiểm Điện bình tĩnh, uy áp Thánh Thú cũng sợ hãi, chẳng lẽ đối thủ của đối phương, cũng là Thánh Thú, Ma Vực rừng rậm xuất Thánh Thú, phải là chuyện gì kỳ quái, cũng là Thánh Thú, sao có thể thế giới này có Thánh Thú được.

      Thiểm Điện lập tức nhảy lên, tới bên người Quân Mộ Khuynh, “Chủ nhân a, ngay cả uy áp Thánh Thú cũng thể khiến chúng nó quay về!” Dựa vào, chẳng lẽ là có Thánh Thú ở đây chỉ huy chúng nó? Thánh Thú gì mà nhàm chán như thế!

      Quân Mộ Khuynh vừa định chuyện, cỗ khí tức nóng rực nhào tới trước mặt, thân ảnh đỏ rực ưu nhã từ đằng xa tới, mang mặt nhàn nhạt mỉm cười, đôi mắt nhìn chằm chằm Quân Mộ Khuynh, bỏ qua chút gì mặt nàng.

      là Thánh Thú!

      Thiểm Điện thiếu chút nữa thổ huyết, con Thánh Thú này lực lượng ở nó, nếu như là đánh nhau, vậy Bá Hiêu ở đây mới là đối thủ của nàng a, xuất sư bất lợi, vừa ra khỏi cửa, liền gặp được con Thánh Thú.

      “Ta thích có người cản đường của ta.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng , nàng biết ma thú trước mắt, có phải là con kia hay , dám chặn đường của nàng, vậy cũng đừng trách nàng khách khí!

      “Ta muốn giữ người lại, ngờ giữ được.” Hồng y nữ tử mỉm cười nhìn Quân Mộ Khuynh, thanh ưu nhã, mang theo nhè mê hoặc.

      Thiểm Điện cùng Hắc Dực ngược lại đều hít hơi, còn có người, đúng, thú dám làm càn ở trước mặt chủ nhân chúng nó như vậy, nó là muốn sống, hay là muốn mạng nữa? biết như vậy, rất nhanh mất mạng sao?

      Nghĩ tới đây, Thiểm Điện cùng Hắc Dực thể bội phục ma thú trước mắt, ma thú trong Ma Vực rừng rậm chính là giống nhau, chuyện vậy mà lại so với chủ nhân chúng nó còn muốn cuồng vọng hơn, thực nhìn ra được.

      “Ồ? Chỉ bằng đỉnh quạ của ngươi?” người Quân Mộ Khuynh tản mát ra khí tức nguy hiểm.

      Thiểm Điện Hắc Dực đều lui về phía sau bước, nhìn Thánh Thú đối diện, giọng lắc đầu, đây phải là muốn chết sao? Dám như vậy với chủ nhân chúng nó.

      “Còn có ta.” Hồng y nữ tử ưu nhã cười, nàng muốn ăn nhân loại trước mặt, tẩm bổ phen.

      Khí tức mê người này, ăn nhân loại này rồi mạnh hơn gấp trăm lần bất cứ nhân loại nào, còn có thân đỏ rực này, chính là nàng khát khao có được, nhân loại này có, vậy nàng càng muốn ăn nàng!

      Hai mắt nàng chăm chú khóa chặt Quân Mộ Khuynh, dục vọng trong mắt, ngay cả mấy phần ưu nhã người nàng cũng chống đỡ được, lúc này nếu là nam nhân, nhất định bị nàng mê hoặc, nhưng mà đứng đối diện nàng lại là nữ nhân, bất luận mị lực gì của nàng đối với Quân Mộ Khuynh trước mặt đều bằng .

      Thiểm Điện hung hăng phun ngụm, bước đến trước mặt nữ tử kia, “Ta cho ngươi biết, cách chủ nhân ta xa chút!” Khi tức Thánh Thú trào ra.

      Thiểm Điện nổi giận, còn chưa từng có người nào dám với chủ nhân như vậy, cho dù là thú cũng được, Thánh Thú càng được, dám lời vô lễ với chủ nhân như thế, vậy cũng chỉ có chết!

      “Mục tiêu của ta phải ngươi, là nàng.” Nữ tử lè lưỡi, lộ ra nụ cười mê hoặc lòng người, đều là Thánh Thú, Thánh Thú trước mặt, thực lực kia vẫn thua kém nàng rất xa.

      “Hay là , chủ nhân của ngươi, dám ứng chiến?” Thánh Thú nhận chủ, thực là chuyện lạ trong thiên hạ, ánh mắt hồng y nữ tử nhìn Thiểm Điện, cũng lộ ra mấy phần khinh thường, càng đem Thiểm Điện để vào mắt.

      Nha đầu trước mặt, căn bản cũng có cái gì, cho dù là triệu hoán sư, chỉ có con Thánh thú ngốc này mới khế ước với nàng, đây chẳng phải là có đầu óc, nhân loại kém như vậy, chỉ biết kiềm chế lực lượng của , muốn nàng đồng ý, vẫn là dùng ít sức lực .

      “Ngươi…”

      “Ta đây có mao bệnh, chính là, ngươi càng kích thích ta, ta lại càng đáp ứng, Thiểm Điện.” Quân Mộ Khuynh cũng lộ ra nụ cười ưu nhã, trong nháy mắt, tất thảy xung quanh đều trở nên buồn bã thất sắc, đôi mắt đỏ đậm kia, lộ ra hồng ngọc quang mang.

      “Xem ra, giết ma thú của ngươi, ngươi xuất thủ, vậy hôm nay ta thành toàn cho ngươi!” Hồng y nữ tử cũng có ưu nhã như trước, chỉ có lệ khí, cùng khát máu.

      Thiểm Điện nổi giận, đều là cấp bậc Thánh Thú, ma thú trước mắt cũng dám chê bai , thúc có thể nhịn nhưng thẩm thể nhịn!

      “Dám xem thường lão tử, cho ngươi biết lợi hại của lão tử!” đạo tia chớp bay qua, thân ảnh Thiểm Điện tới trước mặt hồng y nữ tử.

      Thánh Thú vừa định sử dụng mị thuật với , Thiểm Điện nhắm mắt lại, cái tát liền đánh qua, muốn sử dụng mị thuật với , nàng còn chưa đủ tư cách, lớn lên xấu như vậy, còn dùng mị thuật, khuôn mặt này, còn kém hơn phân nửa so với chủ nhân.

      Hắc Dực tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, hoài nghi nhìn Thiểm Điện, nhắm mắt lại đánh như thế nào? Nhắm mắt lại, như vậy rất thua thiệt.

      “Chủ nhân, Thiểm Điện…”

      “Chờ.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng phun ra hai chữ, mắt nhìn hai ma thú so chiêu.

      Ma thú đều là võ sĩ tốt nhất, chúng nó trời sinh có lực lượng của mình, lần này Thiểm Điện sử dụng sở trường của , cũng chính là tốc độ nhanh như tia chớp, còn có đại quyền chém ra rất nhanh như nghìn cân kia, làm cho người ta hoa cả mắt.

      Hắc Dực lẳng lặng đứng ở bên, nhìn quạ bay chung quanh bầu trời, trong lòng lại bắt đầu lo lắng, rất nhiều linh thú, rốt cuộc nó rời khỏi Ma Vực rừng rậm bao lâu, tại sao ở bên ngoài lại có nhiều ma thú cấp bậc linh thú đến như vậy?

      Quân Đan rất nhanh tới, khi nhìn thấy thân ảnh hồng sắc kia, mặt lộ ra nụ cười, thế nhưng trời mảnh đen kịt, lại khiến cho dừng bước.

      trời dày đặc ma thú, khiến Quân Đan nuốt ngụm nước bọt, chưa từng thấy quạ bay trời nhiều như vậy, nhìn thể tích những thứ ấy, còn có rất nhiều là cấp bậc linh thú, đại tiểu thư nhà lại làm chuyện gì?

      Quân Đan khóc ra nước mắt nhìn bóng lưng Quân Mộ Khuynh, thực dễ dàng a!

      Người phía sau vội vã đuổi tới, nhìn thấy ma thú trời, đều rối rít lui về phía sau mấy bước, khó có thể tin nhìn trời, nhiều ma thú như vậy, ở đây chỉ là bên ngoài Ma Vực rừng rậm, tại sao có thể có nhiều ma thú như vậy, chút logic cũng có.

      Lôi Huyên Nhi cùng Lưu Bối Bối được Quân Đan phái người đưa các nàng trở về, nếu như hai người các nàng ở đây, chỉ sợ sớm bị dọa ngất rồi.

      Thấy Quân Mộ Khuynh vẫn lãnh đạm đứng ở tại chỗ như cũ, Quân Đan khẽ cắn răng, bước qua, cho đến khi tới sau lưng Quân Mộ Khuynh, mới dừng bước lại, hít hơi, muốn cái gì, nhưng cuối cùng cũng gì, chỉ là lẳng lặng nhìn quyết đấu trước mắt.

      Nhìn thấy Thiểm Điện nhắm mắt lại, ăn rất nhiều thua thiệt, Quân Đan có chút hiếu kỳ, chẳng lẽ người này lợi hại, cho nên mới phải dùng phương pháp nhắm mắt lại để đánh nhau với người trước mắt, nhưng cái này cũng đúng a, tại nam tử ở thế hạ phong, nếu như mở mắt ra, cuộc tỷ thí này thua.

      “Thiểm Điện, ta đánh với nàng!” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng , con ma thú này biết dùng mị thuật, Thiểm Điện căn bản là dám nhìn ánh mắt của nàng, cứ đánh tiếp như vậy, thua vẫn là .

      Thiểm Điện lập tức mở mắt ra, hướng chiêu thức tay, ánh mắt hồng y nữ tử thoáng qua tia hung ác, bàn tay trắng nõan rất nhanh đánh tới người Thiểm Điện.

      Lúc Thiểm Điện cảm giác được nguy hiểm, chưởng kia của hồng y nữ tử, xuất ở trước mặt , còn suy nghĩ nên tránh như thế nào, liền cảm giác ngay mông hung hăng bị đánh cái, còn chưa kịp kêu đau, cả người liền bay ra ngoài, treo ở cây khô.

      Kim sắc quang mang thoáng qua, chống lại bàn tay nặng như nghìn cân kia, mặt hồng y nữ tử thoáng qua tia kinh ngạc, trong nháy mắt mất , nàng rơi mặt đất, hai tay khoanh trước ngực, mắt nhìn Quân Mộ Khuynh.

      Hai cỗ lực lượng muốn va chạm, người đứng ở mặt đất, bị ép lui về phía sau mấy bước, khi thân thể bọn đứng lại, bộ dạng đều lộ ra kinh ngạc, kinh ngạc nhìn hai thân ảnh hồng sắc.

      Cho dù màu sắc y phục các nàng giống nhau, cũng đều là nữ nhân, nhưng mà có nhiều chỗ khác nhau, Quân Mộ Khuynh là tóc đỏ mắt đỏ, nữ nhân kia có, còn có khí tức lãnh khốc khiếp người kia, nữ nhân kia cũng có, ngược lại nàng nhìn quyến rũ ngớt, muốn đem tâm hồn tất cả mọi người câu dẫn .

      Hồng y nữ tử nhìn thân ảnh tản ra khí tức lạnh như băng kia, mặt lại lần nữa lộ ra nụ cười ưu nhã. “Ta biết, ngươi ra tay.”

      Người có thể ngăn chưởng của nàng, sao có thể đơn giản, còn có kim sắc hỏa diễm kia, kim ô hỏa, đó chính là hỏa diễm nàng khao khát, ăn người trước mắt, nàng cũng chẳng khác nào có kim ô hỏa, nàng từ từ tiêu hóa nữ nhân này, cũng đem lực lượng của nàng, biến thành phần của mình, kim ô hỏa cũng là của nàng.

      “Muốn ta xuất thủ cũng có thể, dù sao ngươi cũng phải cho ta tên của ngươi, nếu ta làm sao gọi ngươi?” Quân Mộ Khuynh chắp hai tay ở sau lưng, trong mắt tia sợ hãi, nàng lãnh đạm nhìn nữ tử trước mắt, , hẳn là ma thú.

      “Hỏa Vũ.” Hỏa Vũ hào phóng .

      “Hỏa quạ? tệ tệ.” Quân Mộ Khuynh lộ ra tươi cười, nghiêm túc , hỏa quạ, phải là hồng đỉnh quạ, vẫn có đoạn chênh lệch, mặc dù đều là ma thú hỏa nguyên tố.

      Lời Quân Mộ Khuynh vừa xong, sắc mặt Hỏa Vũ lập tức đại biến, phảng phất như là chọc trúng tâm tư của nàng vậy, nụ cười ưu nhã mê người còn tồn tại nữa, ngược lại, bộ dáng khát máu hung ác hiển trước mặt người.

      Quân Mộ Khuynh mỉm cười nhàng lắc đầu, “Mỹ nhân thôi, hai câu liền tức giận, vốn là như vậy.” Nàng tiếc hận thở dài, nụ cười mặt trở nên càng sâu.

      Đánh trước, hắc cũng phải hắc chết ngươi! Dẫn theo nhiều ma thú qua đây như vậy là rất giỏi sao?

      “Bớt nhảm , ngươi ra tay trước, vậy cũng đừng trách ta khách khí!” xong Hỏa Vũ liền xông lên, mặt lộ ra bộ dáng hung ác.

      Quân Mộ Khuynh trấn định đứng ở tại chỗ, “Kim ô hỏa!” Kim sắc hỏa diễm tung bay, thân ảnh màu đỏ trong nháy mắt biến mất ở phía sau kim sắc hỏa diễm.

      Hỏa Vũ phi thân qua, nhào vào khoảng , nàng lập tức xoay người nhìn lại phía sau, Quân Mộ Khuynh cười khanh khách đứng ở nơi đó nhìn nàng, kim hoàng sắc hỏa diễm nhảy múa ở tay.

      Thiểm Điện từ cây rơi xuống, vội vàng tránh xa ba trượng khỏi kim ô hỏa, ngẩng đầu nhìn bạch đỉnh quạ trời, lộ ra tia hung ác, lần này để Chi Chi ăn nhiều nữa, phải là ma hạch linh thú sao? tại có sẵn, chỉ cần lấy là được rồi.

      “Giết chúng nó!” Thiểm Điện liếc mắt nhìn Hắc Dực, lạnh lùng , phát uy, coi là mèo bệnh, là con báo, phải là mèo bệnh!

      Hắc Dực gật đầu, mở rộng cánh , bay về phía bầu trời, mọi người ở đây nhìn thấy tình huống này, nó biến thân thể thành lớn, uy áp thần thú cũng bắt đầu lộ ra, linh thú gặp được thần thú, đó chính là chuột thấy mèo, nếu có Thánh Thú chống đỡ cho chúng nó, chúng nó sớm rời .

      Hắc Dực mới mặc kệ nhiều như vậy, trong nháy mắt liền ra tay, đều là trong nháy mắt giết con lại con, tất cả ma hạch đều là sống bị lấy mất.

      Thiểm Điện tay chống cằm, còn rất xứng chức, biết trong lòng suy nghĩ gì, cần lặp lại lần nữa.

      Người Quân gia chạy tới, đều sững sờ tại chỗ, đây là tình huống gì, ngay cả sủng vật thú cũng dám lên so đấu cùng ma thú, hơn nữa so với linh thú còn lợi hại hơn, ít linh thú từ trung rơi xuống, lại trận đất rung núi chuyển.

      Khóe miệng Quân Mộ Khuynh hơi giương lên, nhìn hỏa diễm trong tay, “Nếu như ngươi biến lại về bản thể, đánh lại ta.” Thánh Thú màu sắc tự vệ thành hình người, hoạt động bằng bản thể của mình được, dù sao bản thể chúng nó, mới là bộ dáng chân chính của chúng nó.

      Hỏa vũ cười quyến rũ, hai tay buông ra, ưu nhã , “Cám ơn ngươi nhắc nhở, ta để cho ngươi thấy được bản thể của ta.” khí tức nóng rực tản ra bốn phía, người Quân gia đều nhắm mắt lại, bị chấn động đến hôn mê bất tỉnh.

      Quân Đan nằm mặt đất, để cho bản thân mở mắt ra, hôm nay mặc kệ thế nào, đều phải nhìn thấy tôn tiểu thư bình an, như vậy khi trở lại, mới có thể với gia chủ.

      Nhưng mà vừa rồi các nàng bản thể gì, bản thể cái gì, chẳng lẽ nữ nhân kia còn có gì thân thể của nàng sao? Bản thể bản thể, những lời này rất quen tai, là ở địa phương nào nghe qua?

      Quân Mộ Khuynh vừa nhìn lại phía sau, người Quân gia lúc này đều hôn mê, còn có người liều mạng giãy giụa.

      “Đây là bản thể của ngươi? Hóa ra là con chim a!” Quân Mộ Khuynh bừng tỉnh đại ngộ , đúng là con chim, mặc dù là bản thể Thánh Thú, cũng mang theo miệng sắc bén, còn có thân màu đỏ kia … Lông.

      “Nhân loại, ngươi câm miệng cho ta, hôm nay ta muốn ăn ngươi!” Hỏa vũ cũng chưa hoàn toàn biến trở về bản thể, nó chỉ mới đem hình dạng của mình biến trở về bộ dáng lúc trước, thế nhưng thân thể kia, chỉ bằng cỡ huyễn thú bình thường.

      “Ăn? Tốt lắm, ta chờ ngươi, kim ô hỏa!” Quân Mộ Khuynh khẽ cười, kim sắc hỏa diễm lại lần nữa tuôn ra, lao thẳng tới Hỏa vũ.

      Hỏa vũ lập tức lui về phía sau, đối mặt với kim ô hỏa, nó còn dám cứng đối cứng, bị kim ô hỏa thiêu, nó bị chết cháy, cũng bị đốt thành trọng thương, đối mặt với kim ô hỏa, nó vẫn dám khinh thường.

      Quân Đan rơi vào nửa hôn mê, nghe thấy thanh vững chắc, lập tức mở to hai mắt, nhìn thấy thân thể huyễn thú đại tiểu kia, thực rất muốn bản thân ngất .

      Ông trời a! Thánh Thú, vậy mà lại nhìn thấy Thánh Thú!

      đúng, bây giờ phải là lúc kinh hỉ, tôn tiểu thư ở chỗ này, phải nghĩ biện pháp để cho tôn tiểu thư thuận lợi thoát khỏi chỗ này, ở lại có sao, nhưng như thế nào nữa, cũng phải để tôn tiểu thư rời .

      Thế nhưng… Trời ơi, Thánh Thú a! ngay cả linh thú cũng đánh lại, làm sao chống lại được Thánh Thú?

      “Nhân loại, kim ô hỏa với ta cũng vô dụng, cấp bậc kim ô hỏa của ngươi, mới chỉ là bình thường mà thôi, đối phó với ma thú khác có thể dùng được, Hỏa Vũ ta là hỏa quạ, dùng chiêu này đối phó ta, chút cũng dùng được.” Hỏa vũ lạnh lùng cười, nếu như nàng chỉ biết chiêu này, vậy có tính khiêu chiến.

      “Ta cho ngươi biết đấu kỹ của ta, có phải bình thường hay .” Trong lòng Quân Mộ Khuynh cũng có nắm chắc có thể đánh bại Thánh Thú, nhưng mà chuyện tới nước này, cũng chỉ có thể liều mạng phen xem có còn hy vọng hay .

      “Chủ nhân!” Thiểm Điện kêu tiếng, người này đúng là mạnh, ngay cả kim ô hỏa của chủ nhân cũng sợ, còn đẳng cấp kim ô hỏa thấp, đây phải là muốn chết sao?

      Khí tức lạnh như băng tản ra bốn phía, Quân Mộ Khuynh lạnh lùng cười, kim sắc hỏa diễm tay trong nháy mắt biến mất, “Vậy nếm thử chiêu này, vạn hỏa kim quy!” Ngân kiếm ở dưới chân triển khai, tứ hành tinh óng ánh chiếu rọi, mười hai khối ngũ giác tinh đổi hoàng ra, khỏa khỏa sáng chói.

      Kim sắc hỏa diễm biến thành ngàn vạn kim chút, làm cho người ta hoa cả mắt, Quân Mộ Khuynh lạnh lùng đẩy cái, kim sắc hỏa diễm, bỗng nhiên đẩy mạnh, lập tức bay tới trước mặt Hỏa Vũ.

      Hỏa quạ hừ tiếng lớn, lập tức vỗ cánh của mình, đem vô số hỏa diễm, quạt bay trở về.

      Quân Mộ Khuynh nhìn hỏa diễm của mình, lại quay về, lảo đảo xoay người, mặt lộ ra tia khiếp sợ cùng kinh ngạc.

      “Hỏa lá chắn!” Kim sắc hỏa lá chắn dựng đứng ở trước mặt Quân Mộ Khuynh, ngăn trở vạn hỏa công kích, Quân Mộ Khuynh đứng ở phía sau hỏa lá chắn, hung hăng thối ngụm, nàng bao lâu rồi có nhếch nhác như thế, nghĩ tới hôm nay thua ở trong tay con chim!

      Quân Đan trừng lớn hai mắt, nhìn chằm chằm đấu kỹ trận dưới chân Quân Mộ Khuynh, mắt cũng nháy cái, lần đầu tiên khi đấu kỹ trận triển khai, dám tin vào hai mắt của mình, thế nhưng tại tin, là lần thứ hai nhìn thấy, có thể chứng thực, mới vừa rồi nhìn thấy tất cả đều là .

      Oa dựa vào! Tôn tiểu thư là mười hai cấp kỹ tôn sư! Còn dám trâu bức xoa xoa chút hay , này cũng lợi hại, tôn tiểu thư mới mười ba tuổi, là mười hai cấp đỉnh kỹ tôn sư, vậy nếu qua mấy năm nữa, nàng là cấp bậc gì, thực là khó có thể tưởng tượng.

      Nhưng ràng năm ấy khi nàng bảy tuổi, kiểm tra thạch thượng nàng có nguyên tố lưu động, tại vì sao trở nên lợi hại như vậy, mười ba tuổi mười hai cấp đỉnh kỹ tôn sư, việc này chỉ là đệ nhất thiên tài ngũ đại gia tộc, mà còn là đệ nhất thiên tài Thương khung đại lục.

      Ông trời ơi, đây cũng quá làm cho người ta đỏ mắt, mười ba tuổi là có thể đến cấp bậc kỹ tôn sư, đây phải là cố ý để cho những người có tư chất bình thường như bọn họ có cách nào sống hay sao.

      Lần này tỉ thí ngũ đại gia tộc, tôn tiểu thư có hay ? Nếu như tôn tiểu thư , vậy cần nhìn, cũng biết là Quân gia đệ nhất a!

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      hương 135: Ba chuyện biến thành sáu chuyện.

      Edit : Hoa Thiên

      Hỏa Vũ thừa dịp hỏa diễm bay qua Quân Mộ Khuynh, vội vàng huy động cánh, phát ra công kích của nó, thời điểm nó muốn công kích, thân ảnh hồng sắc lập tức lóe lên, mặt mang theo nụ cười lạnh như băng.

      “Bát phương hỏa ảnh!” Quân Mộ Khuynh rất nhanh ngưng tụ ra đấu kỹ mới, tám hỏa ảnh như ma thú, trong nháy mắt xuất , chạy như bay về phía Hỏa Vũ.

      Hỏa Vũ lạnh lùng cười, đây chính là ngưng thái ma thú, sao có thể là đối thủ của nó, nhân loại này còn có mấy phần bản lĩnh, nếu nàng muốn chơi, vậy vui đùa với nàng chút vậy, sớm muộn gì, nàng cũng bị mình nuốt vào trong bụng.

      Quân Mộ Khuynh phảng phất như nhìn thấy nụ cười chế nhạo trong mắt Hỏa Vũ, hai mắt nàng lạnh như băng nhìn Hỏa Vũ, “Thánh Thú như thế nào, đánh chính là ngươi!” Nàng giơ tay, tản ra hỏa lá chắn, còn có kim sắc hỏa diễm kia, chỉ để lại tám hỏa ảnh ma thú đối kháng với Hỏa Vũ.

      Quân Đan nằm dưới đất, thoáng cái tê liệt đất, hai mắt dường như muốn lồi ra, trong miệng còn lẩm bẩm.

      Lợi hại, lợi hại, đồng thời ngưng tụ ra hình thái tám con ma thú, mới vừa rồi là phải nhìn lầm , tôn tiểu thư thực mới chỉ là mười hai cấp kỹ tôn sư sao? Hay là đấu kỹ trận có vấn đề, điều này sao có thể, đồng thời ngưng tụ ra tám con ma thú, còn có bộ dáng chút cũng có tốn sức, tinh thần lực này là có bao nhiêu biến thái?

      “Cho dù ngươi ngưng tụ ra nhiều hình thái ma thú hơn nữa, đối với ta cũng có bất kỳ tính công kích nào, đừng quên, ta là Thánh Thú, ngươi ngưng tụ ra ma thú, lợi hại hơn nữa, cũng chỉ có cấp bậc ấu thú mà thôi, muốn thắng ta, ngươi còn chưa có bản lĩnh như vậy.” Hỏa Vũ với Quân Mộ Khuynh, cũng tức giận, nhân loại đều thích giãy giụa, nó có thể hiểu được.

      Nhân loại này, nó sớm ở ngoài xa, cũng nghe thấy mùi vị, hỏa nguyên tố nhàn nhạt kia, so với bất kỳ ai nó thấy qua đều cường đại hơn, nó tức khắc liền bị hấp dẫn qua đây, ngờ nhân loại trước mắt này, có kim ô hỏa, điều này làm cho nó càng vui vẻ hơn.

      “Thánh Thú! Bản nương để cho ngươi biến thành chim nướng!” Quân Mộ Khuynh lãnh khốc , đấu kỹ trận dưới chân lại lần nữa triển khai, tám con ma thú màu sắc tự vệ công kích Hỏa Vũ, cũng bị nó đánh tan.

      Thiểm Điện trung, bất đắc dĩ nhìn Quân Mộ Khuynh, ở trong lòng thở dài , chủ nhân a, khiêm tốn chút, phải là Thánh Thú, đáng cho lão nhân gia ngươi tức giận, con chim thối đáng chết, biết chủ nhân nhà tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng sao? Ngu ngốc, thực là ngốc chết được!

      Nhưng mà may mắn là con chim ngốc kia có thương tổn đến chủ nhân, nếu đem nó đánh đến mẹ ruột cũng nhận ra nó.

      Quân Đan cũng sắp bị dọa đến hôn mê, nghe thấy lời của Quân Mộ Khuynh, càng muốn lập tức ngất , còn có thể ít biến thái chút sao? Đây cũng quá trâu bức.

      Thánh Thú trâu bức, tôn tiểu thư càng trâu bức hơn, các ngươi dám với Thánh Thú, biến ngươi thành chim nướng, cho dù Thánh Thú kia là quạ, nhưng tại là Thánh Thú, có thay đổi rất lớn, hình thái kia cũng phải là miệng, so sánh với đôi cánh sau lưng, những chỗ khác, sớm phải là chim.

      Quân Mộ Khuynh đối mặt với Thánh Thú trước mặt, cảm thấy rất là tốn sức, Thánh Thú thực là mạnh hơn so với thần thú, có thể chống lại lâu như vậy, nàng đem tất cả lực lượng ngưng tụ ra đấu kỹ lợi hại nhất, nhưng ở trong mắt Thánh Thú, cái này cũng tính là cái gì.

      Thối! Thánh Thú chó má!

      Hỏa Vũ lạnh lùng nhìn Quân Mộ Khuynh, ngụm đại hỏa phun ra, lại lập tức vung lên nắm tay lớn, đánh về hướng người Quân Mộ Khuynh.

      Nhân loại này là mục tiêu hôm nay của nó, nó nhất định phải ăn nàng!

      Quân Mộ Khuynh nhìn thấy hỏa diễm lớn kia bay tới, nàng rất nhanh dời vị trí, vừa mới đứng vững, liền nhìn thấy bàn tay khổng lồ kia đánh tới, nàng khẽ cắn răng, lục sắc phát sáng chung quanh ở người, trong nháy mắt, xung quanh gió thổi, bàn tay khổng lồ của Hỏa Vũ còn chưa có hạ xuống, thân ảnh đỏ rực kia, liền bị cổ lực lượng vô hình mang , bàn tay khổng lồ, hung hăng đánh tới đất.

      Hỏa Vũ kinh ngạc nhìn Quân Mộ Khuynh, điều này sao có thể, vừa rồi lục sắc phát sáng, phong nguyên tố! Nhân loại đồng thời có hai loại nguyên tố, đây quả thực là chuyện có khả năng xảy ra!

      Thiểm Điện đứng trung, chỉ cảm thấy trái tim cũng sắp nhảy ra ngoài, còn tưởng rằng chủ nhân nhận chưởng này, đương nhiên cũng trốn thoát, mà lục quang quen thuộc vừa rồi kia, đó là phong nguyên tố a!

      Thiểm Điện vốn chính là ma thú phong nguyên tố, cho nên đối với phong nguyên tố, cũng có nhận thức nhất định, ngay khi nhìn thấy chút lục quang kia, có thể xác định, đó chính là phong nguyên tố.

      Việc này, cũng quá biến thái !

      Thiểm Điện ở trong lòng kinh hãi, nhớ, Xích Quân có hai loại nguyên tố, loại là thủy nguyên tố, loại là hỏa nguyên tố, chủ nhân chính là Xích Quân, đó chính là chủ nhân có hai loại nguyên tố, tại, chủ nhân lại sử dụng ra phong nguyên tố, đây phải là có ba loại sao?

      Việc này có phải là có chút quá nghịch thiên hay ? Hai loại nguyên tố ở thế giới này cũng rất khó nhìn thấy, tại chủ nhân còn có ba loại nguyên tố, qua khoảng thời gian nữa, có thể hay có, bốn loại, năm loại? Sau đó tập hợp đông đủ sáu loại nguyên tố?

      Cầm thú, biến thái! Chưa từng thấy qua thiên tài biến thái như thế! Còn có nhường cho người hay , đúng, để cho thú sống!

      “Hừ! Thiên tài, vậy là tốt, ta thích ăn thiên tài như ngươi vậy!” Hỏa Vũ lạnh lùng hừ tiếng, thân thể chậm rãi , biết lớn hay cùng nhân loại có gì khác nhau, nó mới dừng lại, trong nháy mắt, người nó bốc cháy lên hừng hực hỏa diễm, toàn bộ thân thể đều bao bọc ở trong ngọn lửa dữ tợn.

      Uy áp Thánh Thú thể nghi ngờ, bạch đỉnh quạ trung giương cánh kêu lên, khiến trong rừng rậm rơi vào mảnh ầm ĩ.

      Thiểm Điện đen mặt, cũng lập tức phóng ra uy áp Thánh Thú, trừng mắt liếc Hỏa Vũ cái, đừng tưởng rằng chỉ có mình ngươi là Thánh Thú, cũng vậy, nếu như đánh nhau, còn biết ai thua ai thắng!

      Quân Mộ Khuynh hít sâu hơi, uy áp hai Thánh Thú, làm cho nàng hít thở thông, đây là khác biệt giữa nhân loại cùng ma thú, uy áp thả ra, cho dù là nhân loại cũng có cảm giác thở được.

      Thế nhưng nó muốn ăn nàng, có phải tính toán sai rồi hay , muốn giết người của nàng có thể là rất nhiều, ma thú sao, cũng có mấy con như vậy, nhưng muốn ăn nàng, vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy.

      Đôi mắt đỏ đậm lộ ra hàn quang, Quân Mộ Khuynh chắp tay ở sau lưng, lưng mảnh khảnh cố gắng thẳng tắp.

      Khí thế cường đại tràn ngập ở trong rừng rậm, khí thế kia dường như là muốn lấn áp tất cả, ngay cả uy áp Thánh Thú, đều phải thần phục ở dưới khí thế bá đạo lại mạnh mẽ này.

      Thân ảnh thon dài lãnh khốc kiên quyết, khiến cho người cũng như thú đều lạnh mà run, Hỏa Vũ đứng ở ngoài mười trượng, cũng ràng cảm giác được khí tức cường đại đập vào người kia, nó cảm giác được loại khí tức này, lại có loại ý nghĩ muốn thần phục.

      Nó vội vàng bỏ qua ý niệm trong đầu, mặc kệ thế nào, hôm nay, nó nhất định phải ăn nhân loại trước mắt.

      “Kim ô hỏa, chim thiên đường!” Hình dạng chim thiên đường rất nhanh ở đấu kỹ trận bay ra, nó ngửa đầu, khinh thường tất cả, hai cánh mở ra hướng lên trời, khí phách vênh váo hung hăng trào ra, hết thảy chung quanh, đều lâm vào giữa mảnh thế giới nóng rực.

      Nàng tính ở đây bị động nữa, tại Ma Vực rừng rậm chấn động lớn như vậy, ngũ đại gia tộc, còn có những cao thủ nhất định tới nhìn xem kết quả, nhất định phải tốc chiến tốc thắng.

      Sau khi chim thiên đường ngưng thái thành công, nó mở cánh, bay lượn trung, kim sắc hồng sắc hỏa diễm kia, ở trời hừng hực cháy, làm cho bản thân chim thiên đường, trở nên hoa lệ tôn quý hơn, chim thiên đường giống như là bá chủ trời vậy, bầu trời rộng lớn, nó đều muốn tùy ý chiếm lĩnh hung hăng càn quấy.

      Khí phách kiêu ngạo chiếm cứ toàn bộ bầu trời, khí tức thuộc về bá chủ cường giả, khiến tất cả ma thú đều run sợ đứng yên, trong nháy mắt, tất cả ma thú đầu trời đều rơi xuống đất, toàn thân ngừng run rẩy.

      Ánh mắt Hỏa Vũ lộ ra tia kinh hoảng, nhìn chim thiên đường bay lượn ở trời kia, cho dù chỉ là nhân loại ngưng thái ra đấu kỹ, thế nhưng nó dường như nhìn thấy chim thiên đường ngày đó còn sống vậy, ánh mắt kim hồng sắc kia, lộ ra khí phách sắc bén vô tận, nó chỉ là nhìn thấy, liền cảm thấy trong lòng phát run.

      Chim thiên đường! Nhân loại này vậy mà lại có thể ngưng tụ ra chim thiên đường, lực lượng này… Khí tức phát ra cùng chim thiên đường là như nhau.

      Trong lòng Hỏa Vũ cũng còn kiêu ngạo như trước, đôi mắt kinh hoảng nhìn chim thiên đường hoa lệ tôn quý kia, dám có nửa điểm làm càn, chim thiên đường ngay cả phượng hoàng cũng dám ở trước mặt nó làm càn, huống chi là những ma thú bình thường cấp thấp chúng nó.

      Ma thú bình thường, căn bản là dám chống lại chim thiên đường, chim thiên đường so với phượng hoàng càng tôn quý hơn, cho dù là phượng hoàng nhìn thấy chim thiên đường, cũng phải cúi người cung kính, huống chi nó chỉ là Hỏa quạ bình thường.

      Ở trước mặt chim thiên đường, bất kể là Thánh Thú, hay là thần thú, đều là như nhau, bởi vì chim thiên đường chưa bao giờ cúi người coi trọng hết thảy thế gian, chúng nó cao ngạo ngay cảcánh cũng muốn hạ xuống, đối với ma thú quỳ gối trước mặt nó, càng thèm liếc mắt nhìn, mặc kệ hết thảy ma thú là dạng đẳng cấp gì, ở trong mắt chim thiên đường đều là như nhau, có bất kỳ khác biệt nào.

      Hỏa Vũ vốn là kiêu ngạo, trong nháy mắt dập tắt, nó vội vàng ngưng thái, biến trở về bộ dáng nhân loại, kinh hoảng tới trước mặt chim thiên đường.

      Trong lòng hồi nghi hoặc, ràng chỉ là dựa vào kim ô hỏa ngưng thái chim thiên đường, vì sao nàng lại có loại cảm giác nhìn thấy chim thiên đường , khí tức kia, còn có dáng vẻ vênh váo hung hăng kia, dáng vẻ kiêu ngạo cao cao tại thượng, giống như thực vậy, chính bởi vì như vậy, nó mới có thể tự chủ được liền màu sắc tự vệ, tới trước mặt chim thiên đường.

      Quân Mộ Khuynh cười cười nhìn Hỏa Vũ, thấy nàng chậm rãi tới, mỉm cười , “ tại biết ta có bản lĩnh biến ngươi thành chim nướng rồi phải ?” Nàng cười rất mê người, lại khiến cho người khác tự chủ được mà kinh hoảng.

      Thiểm Điện đứng trung, nhìn bạch đỉnh quạ sớm kinh hãi rơi mặt đất, chúng nó phủ phục mặt đất, ánh mắt lộ ra sợ hãi, tới bên người Quân Mộ Khuynh, ngửa đầu nhìn con chim kia đầu cùng cánh vẫn hướng bầu trời, hai loại màu sắc kim sắc cùng hồng sắc hài hòa tương ứng người hình thú, nhìn như vậy, lại có loại cảm giác vô cùng ưu nhã tôn quý.

      Đôi mắt sắc bén kim hồng sắc kia, dường như chim thiên đường trước mắt cũng phải là chủ nhân ngưng tụ ra, mà là tồn tại, chỉ là bị chủ nhân thả ra ngoài mà thôi.

      Đây là có chuyện gì!

      Thiểm Điện kinh ngạc nhìn chim thiên đường trời, cảm giác được trong lòng trận cảm giác đè nèn, đều là bởi vì con chim thiên đường này.

      Hỏa Vũ bây giờ còn dám cái gì, cho dù là muốn , cũng có lá gan tiếp, con chim thiên đường này quá quỷ dị, nàng thể tùy tiện ra tay, chim thiên đường tùy thời đốt cháy nàng.

      “Ta bình thường, đối với người có ý muốn giết ta, thủ hạ lưu tình, chim thiên đường, đem biến nó thành chim nướng .” Khóe miệng Quân Mộ Khuynh lộ ra nụ cười khát máu, nàng là muốn xây dựng quân đoàn ma thú, nhưng nàng tuyệt đối lưu lại tai họa ở bên cạnh mình, hơn nữa tai họa này, còn tùy thời tùy chỗ muốn ăn mình.

      Sau khi chim thiên đường nghe thấy lời của Quân Mộ Khuynh, tốc độ bay lượn từ từ nhanh hơn, nó ngửa đầu, thân thể chậm rãi bay thấp xuống.

      Hỏa Vũ kinh hoảng nhìn chim thiên đường, mặt lộ ra tia kiên quyết, hôm nay giết nhân loại này là chết, giết nhân loại này cũng chết, vậy giết nàng, còn có thể có người chôn cùng!

      Hỏa Vũ vừa mới muốn động thủ, liền nhìn thấy Thiểm Điện lắc mình tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, cười ha hả chỉ chỉ trời, “Tư vị này phải nhớ kỹ, lần sau cũng thể ngoan như thế.” xong, Thiểm Điện vội vàng lắc mình tránh khỏi, chê cười, còn muốn sống, đây là chim thiên đường, chim thiên đường!

      Quân Mộ Khuynh sau khi nhìn chim thiên đường bay lượn, ở trong nháy mắt đó, nàng cảm giác được con chim thiên đường này có gì đó đúng, lại ra được là chỗ nào, nhưng chính là có loại cảm giác.

      Nhìn chim thiên đường bay xuống, Hỏa Vũ tuyệt vọng nhắm mắt lại, trong lòng trận phẫn hận, coi như nữ nhân này may mắn, có chim thiên đường hỗ trợ, nếu như có con chim thiên đường này, lúc này, nàng rơi vào bụng của mình rồi, đâu còn có thể đứng ở chỗ này.

      “Chờ chút!”

      Chim thiên đường cũng có dừng lại cước bộ bay xuống, nó thoáng đem đầu nâng lên phần, trực tiếp xuyên qua bụng của Hỏa Vũ, trong nháy mắt, người Hỏa Vũ bốc cháy lên hừng hực, mà trong nháy mắt đó chim thiên đường biến mất.

      Yên tĩnh, hết thảy tất cả đều yên tĩnh, Quân Mộ Khuynh nhìn địa phương chim thiên đường biến mất, há miệng, nàng vừa rồi cũng có kêu nó tan , nó thế nào tự mình liền tan , còn có lần này, nàng ràng cảm giác được, chim thiên đường giống như lần trước, có cảm giác chim thiên đường, trái ngược, lần này, nàng cảm giác được, chim thiên đường vẫn là làm việc theo ý nguyện của nó, giống như tại là tốt rồi, Thánh thú vừa rồi, biến thành tro bụi.

      Phủ phục mặt đất, ma thú đều lộ ra ánh mắt khiếp sợ, chúng nó nhìn địa phương Hỏa Vũ biến mất, toàn thân run rẩy, chim thiên đường kia ngay cả Thánh Thú cũng có thể đốt chết, chớ chi là chúng nó, chỉ sợ chim thiên đường phun ngụm nước miếng, cũng nghiền xương chúng nó thành tro.

      Tại sao có thể như vậy, nàng sao lại có thể có loại cảm giác này? Cái loại cảm giác quá mức quỷ dị này, nàng dường như lại nhìn thấy đôi cao ngạo kia, ánh mắt kiêu ngạo, đó là nhìn nàng.

      Thiểm Điện thấy màn như vậy, kinh hoảng lui về phía sau, chỉ sợ Quân Mộ Khuynh thả ra hỏa diễm, cũng đốt , đấu kỹ ngay cả Thánh Thú cũng có thể đốt chết, từ lúc nào chủ nhân lại lợi hại như vậy?

      Ngay khi Quân Đan thấy Quân Mộ Khuynh ngưng tụ ra chim thiên đường, cũng sợ ngẩn cả người, con mắt đảo vòng, trực tiếp hôn mê bất tỉnh, chim thiên đường, cũng biết xảy ra chuyện gì, thành thực ngủ say ở tại chỗ.

      Thân ảnh hồng bạch lần lượt rất nhanh phóng tới, nàng nhìn Quân Mộ Khuynh, ánh mắt lộ ra căm thù, “Ta vừa rồi kêu chờ chút, ngươi tại sao lại còn giết muội muội ta?”

      Muội muội?

      Ma thú vừa rồi, là con ma thú này?

      “Ngươi nhìn có chút quen mắt.” Quân Mộ Khuynh dùng tay chống cằm, nghi hoặc , đâu chỉ là nhìn quen mắt, ánh mắt kia, giống y đúc như tình nhân Phong Nhận vậy, chút thay đổi cũng có.

      “Quân Mộ Khuynh, ngươi đừng quá đáng, lúc trước đáp ứng ngươi làm ba chuyện, nhanh chút ra để ta làm xong còn giết ngươi!” Muội muội nàng sao có thể đến trêu chọc Quân Mộ Khuynh, chưa qua với nàng, thủ đoạn của Quân Mộ Khuynh sao? Biết Quân Mộ Khuynh lợi hại, nàng còn dám ra tay với Quân Mộ Khuynh.

      Quân Mộ Khuynh bây giờ, còn biết có bao nhiêu ma thú, vì nàng làm việc, trước mắt có Thánh Thú, còn có con thần thú, hơn nữa bọn họ biết, ra, hù chết, cũng bị tức chết.

      có nhân loại nào, bưu hãn giống như Quân Mộ Khuynh, có thể làm cho ma thú thần phục, đương nhiên chính nàng cũng thiếu ba điều kiện chết tiệt.

      “Ta tại cái gì cũng nghĩ ra, nhưng nếu như ngươi muốn báo thù cho muội muội của ngươi, vậy nhanh lên, chậm, ta sợ ngươi có cơ hội.” Hóa ra đúng là tình nhân của Phong Nhận, ngờ lúc gặp lại ở trong tình huống này.

      Hỏa Huỳnh lạnh lùng nhìn Quân Mộ Khuynh, biết lúc này nàng có tâm tình gì, nhìn thủ hạ phủ phục mặt đất, nàng thở dài hơi, gì, dùng phương thức ăn thịt người để đề cao lực lượng của chính mình, vốn chính là loại sai lầm.

      Hỏa Vũ mặc dù đạt tới cấp bậc Thánh Thú, thế nhưng cho dù lực lượng kia thua xa bằng dựa vào thực lực mạnh mẽ của mình mà tấn chức, nàng là cắn nuốt lực lượng của ngươi khác, đem lực lượng của người khác chuyển thành của mình, thực lực như vậy, bị Quân Mộ Khuynh giết chết, cũng có cái gì kỳ quái.

      “Tiểu quạ, nếu như ngươi muốn cứu muội muội ngươi, là chờ chút, mà là trực tiếp ra tay.” Quân Mộ Khuynh khoanh hai tay trước ngực, tự tin nhìn Hỏa Huỳnh, vừa rồi chim thiên đường cũng nghe theo mệnh lệnh của nàng, nàng cũng có cách nào ngăn cản, thực là kỳ quái, chim thiên đường sau khi ngưng tụ, lại có thể có suy nghĩ của mình?

      Hỏa Huỳnh nhìn Quân Mộ Khuynh, gì, nàng tới sớm từ lâu rồi, vẫn có ra tay, là muốn để cho Quân Mộ Khuynh giáo huấn Hỏa Vũ chút, để cho nàng biết phải là mỗi nhân loại đều dễ đối phó như vậy, nhưng mà Quân Mộ Khuynh nàng có phải có chút quá đáng hay , trực tiếp dùng đấu kỹ giết nàng.

      “Đừng cho là ta nhìn ra, tình huống lúc đó, chính ngươi cũng ngăn cản được.” Hỏa Huỳnh bĩu môi, nhìn Quân Mộ Khuynh, Hỏa Vũ cũng phải là muội muội ruột của nàng, ma thú bị nhân loại giết chết, chỉ có thể là bản lĩnh bằng người, có gì dễ .

      “Được rồi, ta biết ngươi động thủ, mang theo ma thú của ngươi trở về , về phần giết những con này, coi như là cho ta phí an ủi .” Quân Mộ Khuynh cười cười .

      Hỏa Huỳnh trừng mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, nàng dám phí an ủi! Quân Mộ Khuynh nàng ngay cả Thánh Thú cũng sợ, phí an ủi chó má gì, nàng còn có thể vô sỉ thêm chút sao?

      “Đúng rồi, đừng quên ngươi đáp ứng ta ba chuyện, bởi vì nguyên nhân vừa rồi, ta thay đổi chủ ý, đem điều kiện đổi thành sáu điều kiện.” Quân Mộ Khuynh bình tĩnh , giống như là đến chuyện cực kỳ bình thường vậy.

      Cái gì!

      Hỏa Huỳnh trợn mắt hốc mồm, Quân Mộ Khuynh nàng đúng là dám , thoáng cái ba chuyện, biến thành sáu chuyện, nàng đây là coi điều kiện như gì a!

      Quân Mộ Khuynh nhún nhún vai, vô tội , “Kỳ thực ta cũng muốn làm khó ngươi, chỉ có điều ngươi là bất hạnh, ai bảo vừa rồi ma thú ám toán ta là muội muội của ngươi, ta thiếu chút nữa mất mạng, đao của muội muội ngươi có mấy lần xẹt qua cổ ta, ta nhìn tới phần nhân tình chúng ta là người quen biết, mới chỉ tăng thêm gấp đôi.”

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 136: Ba chuyện biến thành sáu chuyện.

      Edit : Hoa Thiên

      Đừng tưởng rằng nàng biết hồng đỉnh quạ này từ lúc mới vừa bắt đầu tới rồi, vẫn đứng ở bên, nếu phải là nàng ngưng tụ ra chim thiên đường, tại người nằm ở chỗ này chính là nàng, mà phải con tiểu quạ kia, chỉ thêm ba điều kiện, là cho nàng mặt mũi.

      Thiểm Điện ngưng cười, chủ nhân đúng là hắc, thoáng cái hắc thêm ba điều kiện, con chim ngốc kia liền nhận , ai bảo ngươi ngay từ đầu chọc tới chủ nhân, muốn thuận lợi suôn sẻ thoát thân, dễ dàng như vậy.

      “Được!” Hỏa Huỳnh cắn răng , Hỏa Vũ chết cũng có gì, nàng là Thánh Thú, bất quá cũng chỉ là ít đường ngang ngõ tắt, lực lượng kia, cũng chính là cấp bậc thần thú, chết cũng có cái gì đau lòng, chỉ có điều ba điều kiện của nàng, lần này biến thành sáu, đây đều là phúc của Hỏa Vũ nàng giúp cho!

      cần nhìn ta như vậy, ta cũng là người bị hại.” Quân Mộ Khuynh chậm rãi xoay người, nhìn người Quân gia nằm đống, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, bọn họ tới nơi này làm gì, có việc gì lại tìm việc.

      “…”

      Hỏa Huỳnh thiếu chút nữa thổ huyết, nàng đúng là dám mình vô tội, còn là người bị hại, cũng thấy nàng bị thương chỗ nào, vừa rồi lúc thi triển ra lực lượng bưu hãn như vậy, sao nàng mình là người bị hại.

      Thiểm Điện rốt cuộc nhịn được, phì cười, chủ nhân nàng là người bị hại vô tội, vậy thế giới này còn có ai là người bị hại… Ánh mắt lạnh như băng phóng tới, vội vàng thay đổi tâm tư, nhưng mà hình như cũng có chút đạo lý, là Hỏa Vũ kia ra tay trước.

      Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nhìn Thiểm Điện, chậm rãi qua, “Ngươi còn có ý tứ cười, từ hôm nay trở , ngươi đợi ở Ma Vực rừng rậm, nếu ngay cả con Thánh Thú ngươi cũng đánh lại!”

      Thiểm Điện lập tức hóa đá, áng mây đen bao phủ ở đỉnh đầu, đây là chọc vào người nào, vừa rồi con ma thú kia nếu như phải là sử dụng mị thuật, sao có thể đánh lại, là ma thú, nhưng cũng là giống đực, đâu chịu nổi hấp dẫn được.

      “Chủ nhân…”

      “Ba tháng.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng .

      “…” Thiểm Điện ngửa mặt lên trời thở dài, rốt cuộc nhận cái chủ nhân gì, ba tháng này sống ở Ma Vực rừng rậm, nhất định là sống bằng chết.

      “Tiểu quạ, ngươi giúp ta trông chừng .” Quân Mộ Khuynh vỗ vỗ bả vai Hỏa Huỳnh, mỉm cười .

      “Cái gì tiểu quạ, ta gọi là Hỏa Huỳnh, ngươi muốn ta giúp ngươi trông chừng , xem như là chuyện thứ nhất.” Hỏa Huỳnh đau thương , mặc dù ít Hỏa Vũ, tại lại có hai.

      cho ta biết vì sao ngươi lại thay muội muội ngươi báo thù, tính là chuyện.” Quân Mộ Khuynh gật gật đầu, tính dù cho , ba tháng này, nhất định làm cho nàng cả đời khó quên.

      Khóe mắt Hỏa Huỳnh ngừng co giật, nàng biết, Quân Mộ Khuynh lúc nào chịu thiệt chứ, nhưng mà vì chuyện của nàng sớm ngày làm xong, nàng nhịn!

      “Hỏa Vũ là kẻ phản bội trong tộc quạ chúng ta, ta là tới tìm nàng.” Hỏa Huỳnh uyển chuyển , nàng kỳ thực chính là đến tìm Hỏa Vũ, đồng thời giết nàng, tại bị Quân Mộ Khuynh giết, vậy cũng vừa lúc, nàng có thể trực tiếp báo cáo kết quả nhiệm vụ với tộc quạ.

      Quân Mộ Khuynh như có điều suy nghĩ gật gật đầu, “ như vậy, chính là ta giúp ngươi chuyện, vậy ba tháng này, tương đương đổi lại chuyện người của ta, tính điều kiện.”

      Hỏa Huỳnh triệt để trợn tròn mắt, mẹ nó! Quân Mộ Khuynh nàng còn có thể vô sỉ hơn chút sao!

      Dựa vào! Đây coi như là phá vỡ điều kiện gì chứ, vậy nàng phải còn có sáu điều kiện sao, triệt tiêu cái len sợi, nàng lời của Quân Mộ Khuynh sao có thể tin, thế nhưng chính nàng vẫn cứ tin, ngốc đản!

      Sau này, nàng tin lời nào của Quân Mộ Khuynh nữa.

      Thua thiệt lớn!

      Hỏa Huỳnh khóc ra nước mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, lúc trước vì sao nàng muốn cùng giao dịch với ác ma này, giao dịch phải chuyện gì cũng có sao, nàng sớm hối hận, đặc biệt mỗi lần nhìn thấy Quân Mộ Khuynh tươi cười rời , nàng chỉ cần vừa nghĩ tới, buổi tối gặp ác mộng.

      Thiểm Điện cũng nhịn nổi nữa, biết, bị chủ nhân hắc, đều là đám ngu ngốc, lời của chủ nhân có thể tin sao? đúng là đem mọi chuyện cho chủ nhân, lần này biết sai rồi chứ!

      “Nhớ lần sau có chuyện gì, chúng ta có thể tiếp tục giao dịch, vẫn quy củ cũ, ba điều kiện.” Quân Mộ Khuynh xong xoay người rời , chỗ này an toàn, nàng phải đổi địa phương khác rèn luyện.

      Trái tim Hỏa Huỳnh lập tức kịch liệt nhảy lên, còn tìm Quân Mộ Khuynh nàng, nàng lại phải đồ ngốc, cho dù có chuyện lớn gì, nàng cũng tìm Quân Mộ Khuynh nàng nữa!

      Thiểm Điện nghi hoặc nhìn Quân Mộ Khuynh, thực để ở lại sao?

      “Chủ nhân, nếu như ta ở lại, ba tháng sau ta phải tới địa phương nào tìm ngươi?” Hành tung của chủ nhân bình thường đều lơ lửng bất định, cũng biết lúc nào nàng lại địa phương nào, ba tháng có thể đợi, nhưng ba tháng sau, phải tìm chủ nhân như thế nào?

      “Tự mình nghĩ biện pháp.” Nàng cũng biết bản thân ba tháng sau chỗ nào, càng biết ba tháng này phát sinh chuyện gì, làm sao vị trí cụ thể cho Thiểm Điện được.

      Tất cả lời của Thiểm Điện đều bị nghẹn lại ở cổ họng, gương mặt đau khổ nhìn Quân Mộ Khuynh, biết là có loại tình huống này, vô cùng bi thương.

      được, ba tháng này nhất định phải trở nên mạnh mẽ, nếu lần sau cũng cần phải mất mặt như vậy, đều là Thánh Thú, ngay cả chủ nhân cũng sánh bằng, chủ nhân có thể giết thánh thủ, còn bị Thánh Thú đánh bại, việc này thể được.

      Nhưng mà chim thiên đường sau cùng của chủ nhân kia là quá bưu hãn, khí tức hùng bá thiên hạ kia, nhìn cũng kinh hãi, chớ chi là con chim ngốc kia, còn cùng chim thiên đường kia là đại tộc.

      “Các ngươi trước .” Quân Mộ Khuynh tới trước mặt Quân Đan, ngồi xổm người xuống.

      “Ừm.” Hỏa Huỳnh cũng ước gì nhanh chút rời , gặp được Quân Mộ Khuynh chính là ác mộng, đáp ứng điều kiện của nàng, vậy càng là ác mộng trong ác mộng, nàng sớm muốn rời .

      Thiểm Điện liếc mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, cùng theo sau lưng Hỏa Huỳnh về chỗ sâu trong Ma Vực rừng rậm.

      trăm con bạch đỉnh quạ đều cúi thấp đầu, ở sau lưng Hỏa Huỳnh, lần này chúng nó phạm lỗi, trở lại trong tộc là phải bị phạt, mà trừng phạt cũng nhất định .

      Hắc Dực tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, nghi ngờ , “Chủ nhân, người những người này, đều mang theo rát nhiều túi gấm long phấn, bọn họ là muốn làm cái gì?” Đến Ma Vực rừng rậm, mang theo túi gấm long phấn là sai, nhưng người mỗi người đều mang theo nhiều như vậy, rất kỳ quái.

      “Câm miệng cho ta.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng .

      Hắc Dực lập tức ngậm miệng, vô tội nhìn Quân Mộ Khuynh liếc mắt cái, thân thể cũng từ từ , biến thành tiểu hắc mã, vào trong tay áo của Quân Mộ Khuynh.

      “Tỉnh tỉnh!” Quân Mộ Khuynh vỗ vỗ hai má Quân Đan, kiên nhẫn kêu lên.

      Cũng mặc kệ Quân Mộ Khuynh gọi thế nào, Quân Đan hôn mê cũng có tỉnh lại, trái lại ngủ đặc biệt thoải mái, Quân Mộ Khuynh đầu đầy hắc tuyến nhìn đám người ngủ thẳng hơi, có chút bất đắc dĩ, nàng có thể để ý tới, nhưng mà nhìn bộ dáng của bọn họ, là tới tìm nàng, nàng cũng là cố mà hỏi bọn họ xem là xảy ra chuyện gì.

      Mặc dù ngủ như chết, bọn họ đây cũng là ngủ hơn chết, thế nào gọi cũng gọi là bất tỉnh.

      “Quân Mộ Khuynh, hôm nay dù cho ngươi gọi vỡ cổ họng, bọn họ cũng đáp lời.” thanh đắc ý vang lên từ phía sau.

      Quân Mộ Khuynh chậm rãi đứng dậy, quay đầu liền nhìn thấy Lôi Huyên Nhi đứng ở phía sau mình, vẻ mặt dữ tợn nhìn mình, Quân Mộ Khuynh khoanh hai tay trước ngực, nàng có phải hận lầm người hay ? Nàng cũng phải là Tử Kỳ.

      “Ngươi đơn độc tới tìm ta, mục đích đâu?”

      “Ta mới biết, hóa ra ngươi chính là Xích Quân!” Lôi Huyên Nhi chỉ vào Quân Mộ Khuynh hung ác , nàng bỏ rơi người Quân gia, nghĩ muốn đến tìm Quân Mộ Khuynh, lại phát , người trước mắt chính là Xích Quân!

      “Hử?” Nàng hình như có sử dụng qua thủy nguyên tố, biết nàng làm sao thấy được.

      “Ngươi đừng có thừa nhận, Quân Mộ Khuynh ta vừa mới nhìn đến, con thần thú kia, ta sớm nghe qua chuyện Xích Quân ở Quân gia, cho nên ngươi muốn giấu giếm, cũng vô dụng!” Quân Mộ Khuynh chính là Xích Quân, chỉ cần tin tức này truyền , vậy cuộc sống sau này của Quân Mộ Khuynh có thể tưởng tượng được.

      Quân Mộ Khuynh chút sợ hãi, nàng mỉm cười nhìn Lôi Huyên Nhi, “Ngươi có biết câu ?”

      “Cái gì?”

      “Người chết là .” Quân Mộ Khuynh vẫn duy trì nụ cười thân thiện, mà thanh kia, lại giống như thanh gọi hồn từ địa ngục truyền ra.

      “Quân Mộ Khuynh, ngươi dám giết ta, nếu như ngươi giết ta, Lôi gia bỏ qua cho ngươi.” Lôi Huyên Nhi vẫn tự tin Quân Mộ Khuynh dám ra tay làm gì nàng, dù sao nàng là tiểu thư trực hệ Lôi gia, cho dù như thế nào nữa, Quân Mộ Khuynh cũng dám làm gì với nàng!

      Quân Mộ Khuynh khẽ lắc đầu, chậm rãi tới trước mặt Lôi Huyên Nhi, nàng phải là, người trước mặt quá mức tự tin, hay là Quân Mộ Khuynh nàng quá mức nhát gan, dám giết nàng? Thực như vậy sao?

      “Kim ô hỏa!” Kim sắc hỏa diễm kèm theo thanh lạnh như băng, vô tình xông ra, trong nháy mắt đem Lôi Huyên Nhi nuốt hết.

      “Nhớ kỹ, có chuyện gì mà Quân Mộ Khuynh dám.” Người Lôi gia như thế nào, giết người Lôi gia như thế nào, chẳng qua là thế giới này lại chết người.

      Hắc Dực đợi ở trong ống tay áo của Quân Mộ Khuynh, nhịn được nuốt ngụm nước miếng, quả nhiên, người với thú chọc tới chủ nhân, cũng có kết cục gì tốt.

      Lôi Huyên Nhi nhìn thấy đại hỏa kia, lập tức xoay người bỏ chạy, vừa rồi nàng nhìn thấy ngay cả ma thú Quân Mộ Khuynh cũng có thể đốt chết, nàng nhất định thể chết được, nàng phải về cho mọi người chân tướng chuyện này.

      Nhìn bóng lưng Lôi Huyên Nhi rời , Quân Mộ Khuynh đảo mắt, chính mình vẫn chưa có ra tay, nàng cũng chạy, còn dám mình dám giết nàng, có ý nghĩa.

      Quân Mộ Khuynh hờ hững xoay người, lại lần nữa ngồi xổm người xuống, hung hăng đánh cái, “Tỉnh lại!”

      Đau đớn mãnh liệt, khiến cho Quân Đan lập tức ngồi dậy, quay đầu nhìn về bốn phía, “Ai! Là ai! Là tên hỗn đản nào…” Đôi mắt đỏ đậm đập vào mi mắt, Quân Đan đánh rùng mình cái, lập tức ngậm miệng.

      là ai, hóa ra là nãi nãi này, a, đúng, là tôn tiểu thư.

      “Hắc hắc, tôn tiểu thư, này…”

      “Ngươi tới nơi này làm gì?” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng hỏi, mang theo nhiều người Quân gia như vậy đến Ma Vực rừng rậm, chẳng lẽ là vì muốn bắt ma thú? Nghe Hắc Dực người bọn họ mang theo rất nhiều túi gấm long phấn, coi như là bắt ma thú, cũng phải là như vậy.

      “Đến làm cái gì?” Quân Đan thoáng cái đúng là nhớ ra được mình đến làm cái gì, khi cúi đầu suy nghĩ chút, trong đầu đột nhiên nghĩ đến tình cảnh Quân Chấn nổi trận lôi đình, đoạn dây xích, lập tức nối tiếp.

      thiếu chút nữa quên mất chính .

      “Tôn tiểu thư, là gia chủ kêu ta tới tìm ngươi, nghe ngươi tới Ma Vực rừng rậm, đặc biệt kêu ta đem túi gấm long phấn tới cho ngươi, là sợ ngươi gặp nguy hiểm, giữ lại phòng thân.” Quân Đan lấy toàn bộ túi gấm long phấn người ra, đưa tới trước mặt Quân Mộ Khuynh.

      Thấy Quân Đan đem tất cả túi gấm lấy ra, người phía sau cũng vội vàng lấy hết túi gấm ra, hai tay dâng lên.

      cần.” Quân Mộ Khuynh chậm rãi đứng dậy, lãnh đạm , nàng đến Ma Vực rừng rậm phải để chơi, cầm nhiều túi gấm làm gì, còn có con ma thú nào dám tới gần nàng.

      Quân Đan lập tức đứng lên, tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, “Tôn tiểu thư, ngươi cũng thể như vậy, nếu như ta cứ như vậy trở lại, gia chủ nhất định giết ta.” Nếu như hoàn thành sứ mệnh này, thực bị gia chủ siết chết.

      “Đó là chuyện của nhà ngươi.” Quân Mộ Khuynh tới bên cạnh, cái lão già kia, trong lòng rốt cuộc suy nghĩ cái gì?

      Chuyện nhà , tiểu thư a, đây ràng chính là chuyện nhà của ngươi, phải nhà , là gia chủ kêu tới.

      “Tiểu thư, ngươi đừng làm khó ta, ta…”

      “Vừa rồi xảy ra chuyện gì?” thanh vội vội vàng vàng truyền đến, liền nhìn thấy Bạch Tử Thông cùng Ninh Giác quay trở lại.

      Vừa rồi động tĩnh lớn như vậy, còn tưởng rằng là có ma thú tới, người Quân gia thế nào đều nằm ở đây? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, động tĩnh vừa rồi kia, thực rất giống như là ma thú đột kích a.

      Quân Mộ Khuynh khoanh hai tay trước ngực, nhìn hai người quay trở lại, khẽ lắc đầu, “ có phát sinh chuyện gì.” Cho dù có chuyện gì, vậy cũng có quan hệ gì tới bọn họ.

      “Quân Mộ Khuynh, tùy tùng của ngươi đâu?” Ánh mắt Ninh giác sắc bén phát , người vốn theo sau Quân Mộ Khuynh thấy, việc này chẳng lẽ phải là chuyện rất kỳ quái sao.

      “Ta để ở đây rèn luyện ba tháng.” Lòng hiếu kỳ của người ngũ đại gia tộc đều mạnh như vậy sao?

      “Tôn tiểu thư, ngài nên đeo cái này ở người, ta trở lại cũng có thể ăn tốt.” Quân Đan chưa từ bỏ ý định , chuyện này, phải làm xong, nếu đợi lát nữa trở lại, gia chủ nhất định bỏ qua cho .

      Quân Mộ Khuynh yên lặng gì, nàng cần, những người này sao vẫn là đem mấy thứ này bỏ vào người nàng, “Được rồi, ta liền lấy cái.” Vì cuộc sống sau này bị người làm phiền, nàng tiện tay cầm lấy túi gấm, nhét vào trong ngực.

      Quân Đan nhìn động tác này của Quân Mộ Khuynh, thở phào nhõm, tiểu thư cầm là tốt rồi, trở lại cũng có thể báo cáo kết quả nhiệm vụ, kỳ thực tiểu thư cũng rất tốt, đột nhiên cảm thấy như thế.

      “Lão già kia còn cái gì mau .” Quân Mộ Khuynh lãnh đạm hỏi, ánh mắt lộ ra ý cười dễ phát , trong lòng cũng càng thêm mờ mịt.

      Sau khi tới Nguyệt thành, nàng mới phát chuyện cũng phải giống như mình tưởng tượng, lúc trước rốt cuộc có lý do gì, làm cho gia chủ Quân gia khó xử, thể đem con cái, cháu trai cháu của mình đưa tới địa phương hẻo lánh như vậy.

      Nàng thực nên tin người Quân gia sao? tại tất cả, nàng hoàn toàn có thể giải thích thành người Quân gia chột dạ, mới có thể như vậy, nhưng vì cái gì nàng có làm như vậy?

      Là nàng từ từ tin sao?

      Quân Đan suy nghĩ chút, lắc đầu, gia chủ lời gì.

      “Vậy ngươi trở lại, cho cái lão già kia, chuyện của ta cần quản, càng cần bận tâm.” Mặc kệ thế nào, nàng vẫn thể tha thứ cho Quân Chấn, càng thể tha thứ cho người Quân gia.

      Ách… Quân Đan lập tức lắc lắc đầu, tuyệt đối đem lời này với gia chủ, gia chủ nhất định giết .

      Đôi mắt Ninh Giác nhìn thấy Quân Mộ Khuynh, ánh mắt lộ ra tươi cười, Quân Mộ Khuynh bài xích Quân gia, vượt xa những gia tộc khác, xem ra lần này Quân gia muốn Quân Mộ Khuynh tham gia tỉ thí ngũ đại gia tộc, là có khả năng.

      Quan hệ của Quân Mộ Khuynh cùng Quân gia, so với trong tưởng tượng của còn cứng ngắc hơn, lúc trước Quân Chấn đem cả nhà bọn họ đưa tới Phù Thủy trấn, đây là quyết định lý trí.

      xong, Đan thiếu gia, xong.” Hai người Quân gia hộ tống Lôi Huyên Nhi chạy tới, trong miệng còn lẩm bẩm, kêu to xong.

      Quân Đan thấy hai người bọn họ tới, mà thấy Lôi Huyên Nhi, lập tức qua hỏi, “ xảy ra chuyện gì?” cần cho , là Lôi Huyên Nhi xảy ra chuyện gì, vậy phải làm sao bây giờ.

      Hai người chạy tới, giống như là nhìn thấy cọng rơm cứu mạng vậy, bước đến trước mặt Quân Đan, kinh hoảng nhìn .

      “Đan thiếu gia, xong, vừa rồi ngươi để chúng ta hộ tống tiểu thư Lôi gia, thế nhưng lúc tới nửa đường, Lôi tiểu thư đánh ngất chúng ta, tỉnh lại, chúng ta cũng biết nàng chỗ nào.” người trong đó vội vã , chuyện nghiêm trọng như vậy, bọn họ dám giấu giếm.

      “Cái gì!” Quân Đan bước nhanh qua, níu chặt cổ áo người nọ, rống lớn, “Ta để cho các ngươi đưa nàng trở về, phải để cho các ngươi vứt , tại nàng rốt cuộc địa phương nào!” Ma Vực rừng rậm cái gì có, xảy ra chuyện gì, việc này phải làm sao đây.

      mặt Bạch Tử Thông rốt cuộc cũng xuất chút tâm tình giống, tới trước mặt Quân Đan, trầm giọng hỏi, “Nàng lúc nào đánh ngất xỉu các ngươi.” Lôi Huyên Nhi là trực hệ nhất mạnh của Lôi gia, nàng xảy ra chuyện gì, người Lôi gia nhất định bỏ qua.

      biết.” Hai người đều lắc đầu, bọn họ bị đánh hôn mê tới bây giờ, cũng biết xảy ra chuyện gì.

      Quân Đan cùng Bạch Tử Thông lập tức rơi vào trận khẩn trương, là cùng Lôi Huyên Nhi ra, là hộ tống Lôi Huyên Nhi, lại đem người đánh mất, trách nhiệm của hai người cũng .

      Quân Mộ Khuynh đứng ở bên, gì, chỉ lẳng lặng thưởng thức đầu ngón tay của mình, Lôi Huyên Nhi, nàng biến mất, cho dù tìm như thế nào, cũng tìm được nàng.

      “Bạch thiếu gia, ngươi nhanh về cho người của Lôi gia, còn có với gia chủ Bạch gia phái người đến tìm, nếu như tìm được Lôi Huyên Nhi, hai nhà chúng ta nhất định có trách nhiệm.” Dựa vào! Đám người Lôi gia kia chính là xú lão đầu phân phải trái, bắt được cái nhược điểm huy động nhân lực, tại rất hối hận, tại sao lại quản chuyện hư hỏng này

      Bạch Tử Thông gật đầu cái, muốn trở về, lại truyền đến thanh đạm mạc.

      “Nếu như tìm được Lôi Huyên Nhi như thế nào?” Quân Mộ Khuynh tò mò hỏi, nhìn bộ dáng bọn họ sốt ruột, nàng trái lại có vẻ rất bình tĩnh.

      Ninh Giác đứng ở bên, cũng bất kỳ cái gì, chuyện này cùng cũng có chút quan hệ, thế nhưng bây giờ cũng phải là lúc chuyện.

      “Ai ô, tôn tiểu thư của ta, ngươi có biết người của Lôi gia biết xấu hổ hay a.” Quân Đan sắp vội muốn chết, nhưng nhìn thấy bộ dáng Quân Mộ Khuynh thản nhiên thảnh thơi như vậy, trong lòng liền hồi than khóc.

      “Biết a.” Quân Mộ Khuynh gật gật đầu, nàng thế nào biết, vừa rồi còn thấy qua.

      “Vậy ngươi còn có thể bình tĩnh đứng ở chỗ này như vậy?” Khóe miệng Quân Đan co quắp, biểu của tôn tiểu thư này, cũng quá bình tĩnh, chút cũng có bộ dáng gấp gáp.

      “Ta vì sao thể bình tĩnh đứng ở chỗ này? Lôi Huyên Nhi kia cũng phải ta dẫn tới, cũng phải ta vứt .” Quân Mộ Khuynh vô tội nhún nhún vai, lộ ra nụ cười đẹp mắt.

      Quân Đan nhìn bộ dạng của Quân Mộ Khuynh, thiếu chút nữa thổ huyết ngất xỉu, nghĩ đến chuyện mình ngất xong phải đối mặt, vẫn thể để mình ngất .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :