1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nghịch Thiên Ngự Thú Sư - Thất Nguyệt Điềm (46)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 102: Thành chủ có lệnh

      Edit: Zi

      Bá Hiêu liếc mắt nhìn Quân Mộ Khuynh cái, gì, yên lặng đứng bên.

      Thân ảnh đỏ rực chậm rãi xoay người, liếc Hỏa Linh Nhi cái: “Ta rồi, ta giúp đỡ bất luận kẻ nào, hơn nữa người giúp ngươi cũng phải là ta.” Cảm ơn nàng là điều thừa thãi.

      Hỏa Linh Nhi hiểu nhìn Quân Mộ Khuynh, hờ hững xoay người rời , tiểu Thiến cẩn thận nhìn Quân Mộ Khuynh, xoay người rời , mặt có chút sốt ruột.

      “Tiểu thư, chúng ta…”

      “Đừng nữa, chúng ta tự mình nghĩ biện pháp.” Chuyện của các nàng, đương nhiên muốn tự mình giải quyết, cần để người khác giúp.

      “Dạ.” tiểu Thiến thấp giọng đáp, thế nhưng nương kia rất lợi hại, thủ hạ của nàng lợi hại như vậy, ngay lúc nàng sắp bị làm nhục, trong nháy mắt liền đem hai người còn to gấp đôi so với nháy mắt giết, nương kia nhất định phải lợi hại hơn.

      Thiểm Điện chậm rãi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh: “Chủ nhân…” chỉ là thấy hai người các nàng đáng thương mà thôi, có ý gì khác, chủ nhân sao lại nhìn như vậy chứ.

      “Ai ô, chủ nhân, ta xấu hổ.” Thiểm Điện đột nhiên nghĩ tới chiêu của Mạc Tương Thủ, lập tức học hỏi.

      “Phốc!” Mạc Tương Thủ uống nước lập tức phun hết nước trong miệng ra, khuôn mặt già nua đỏ lên, biết là vì xấu hổ hay là tức giận mà đỏ, dù sao cũng chính là đỏ.

      Bá Hiêu hóa đá tại chỗ, dựa vào! Thiểm Điện tên này thấy buồn nôn sao? Nghĩ đến thân thể to lớn của , Bá Hiêu rung mình cái, đại ma thú cao to như vậy mà ai ô, ta xấu hổ, con mẹ nó thích hợp.

      Quân Mộ Khuynh đen mặt, vừa định thấy đạo ánh sáng tím từ trong phòng Chi Chi bay ra ngoài, nàng lâp tức đứng lên, nhưng luồng sáng kia dừng lại, trực tiếp bay ra ngoài.

      !” Quân Mộ Khuynh lập tức theo sau, Chi Chi tấn chức xong liền chạy loạn khắp nơi, rốt cuộc là muốn đâu?

      Bá Hiêu nhìn bóng lưng Chi Chi, kéo Quân Chiến Thiên lắc mình rời , Thiểm Điện cũng lộ ra vẻ lo lắng, vội vàng đuổi theo sau, chỉ có Mạc Tương Thủ ngơ ngác ở lại, thấy bảo bối đồ đệ, đồ tôn đều hết rồi, cũng chỉ còn cách theo sau.

      “Chi Chi, ngươi đứng lại đó cho ta.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng kêu lên, ở đây có nhiều người như vậy, chừng lát nữa người của Quang điện tới, nó chạy loạn như vậy, rất dễ làm người khác chú ý, Hàn Ngạo Thần có thể biết nó là dị linh thú, người khác nhất định cũng biết, ít nhất quang minh chi thần biết.

      Thân ảnh màu tím kia vẫn có dừng lại, mặc dù là chạy ra khỏi thành cũng chỉ là chạy đường điên cuồng, hề dừng lại.

      Tia sáng màu tím xoẹt qua trước mặt, mọi người đều đứng lại, muốn nhìn chút là cái gì, trước mặt lập tức có cỗ khí tức ập đến, sau đó là , hai, ba, bọn họ qua, chỉ thấy tàn ảnh, thấy là ai.

      xảy ra chuyện gì?” người dừng lại nhao nhao nhìn về phía sau, chẳng lẽ là ai tỷ thí tốc độ sao?

      Mọi người đều lắc đầu, thấy động tĩnh gì nữa đều tiếp tục về phía trước, đem chuyện vừa rồi quăng ra sau đầu

      Thánh Quang mang theo người của Quang Minh thánh điện xuất ở cửa Phong thành, Phong Hành lập tức ngăn họ lại: “Các ngươi là ai?” Phong Hành cố ý hỏi, thành chủ , nếu thấy người của Quang điện tới, cần khách khí, trực tiếp đuổi .

      “Chúng ta là sứ giả của thần.” Thánh Quang cũng tức giận, trang trọng trả lời Phong Hành.

      “Cái gì mà sứ giả của thần, ta biết, thành chủ , từ hôm nay trở , nếu phải là người của Phong thành, có mệnh lệnh của , tuyệt đối thể vào, dù các ngươi là sứ giả gì đó cũng ngoại lệ.” Vất vả lắm Quang điện mới biến mất, còn muốn Đông sơn tái khởi, nằm mơ, càng có khả năng, từ lúc Quang điện kia bị huỷ diệt, người của Phong thành chẳng còn ai tin vào cái gì thần linh nữa.

      Sắc mặt Thánh Quang muốn bùng nổ, nhưng bên tai lại vang lên nhiệm vụ mà Thánh Linh giao, nụ cười lại tiếp tục treo mặt: “ cho chúng ta vào cũng được, nhưng các ngươi phải giúp ta truyền tin tức từ thần của ta cho Quân Mộ Khuynh Quân nương.” Thánh chủ nhất định phải thỉnh Quân Mộ Khuynh tới, thể thất bại, nếu địa vị của tụt dốc thảm hại.

      “Quân nương? Từ lâu chúng ta biết tin tức gì của Quân nương rồi, có ý tứ, Quân nương rời khỏi đây rất lâu rồi.” Phong Hành trực tiếp từ chối, ra cũng biết Quân nương hay chưa, nhưng thành chủ vậy chắc là rồi, hơn nữa mấy ngày gần đây thấy Quân nương đâu cả.

      rồi?

      Nụ cười mặt Thánh Quang cũng còn nữa, Quân Mộ Khuynh rồi, có ở Phong thành, vậy nàng đâu, thánh chủ dặn nhất định phải dẫn nàng về cho được.

      “Mấy vị tốt nhất là nên rời khỏi đây , ở đây có Quân nương, cũng có mệnh lệnh của thành chủ, chúng ta cũng thể để các ngươi vào, trừ phi các ngươi có thiệp mời của thành chủ.” Người của Quang điện ở Phong thành toàn bộ đều bị vùi trông đống phòng ốc sụp đổ, người này đúng là thấy qua, nhưng phải là người của Phong thành, tiện.

      Thánh Quang liếc Phong thành cái, mặt lộ ra nụ cười hung ác, sớm muộn gì Phong thành cũng biến mất thế giới này, thề.

      Nhìn bóng lưng Thánh Quang rời , Phong Hành bĩu môi, thào : “Chuyện của mình cứ là của mình , còn đem thần treo ở miệng, là giả dối, đừng Quân nương có ở đây, dù có ở, cũng cho ngươi gặp.” Dứt lời, Phong Hành lập tức vào thành, đóng chặt cửa thành.

      Thánh Quang xoay người liếc Phong Hành cái, rồi nhanh chóng rời , cứ việc rất muốn giết người này, nhưng bây giờ còn chưa phải lúc.

      Phong thành này bốn bề là núi, dễ thủ khó công, nếu phải vì thế, Quang minh chi thần sớm tới đây, chứ phải là chờ tới giờ, nhưng tin, quang minh chi thần sớm muộn ngày tới đây, đến lúc đó, đừng thủ vệ, ngay cả thành chủ cũng để vào mắt.

      Đám người Thánh Quang náo động ở lúc, người của ngũ đại gia tộc đều tránh gặp, cứ như là xem Quang Minh thánh điện tồn tại vậy, điều này làm Thánh Quang vô cùng tức giận.

      Quân Mộ Khuynh biết đâu, ở đây người ta lại thèm nể mặt mình, thấy mình lại vờ như biết, vào Quang Minh thánh điện lâu như vậy, đây là lần đầu bị người ta lờ , đều là do Quân Mộ Khuynh gây ra.

      “Con chiên, đám người phàm ngu ngốc này, thần trừng phạt bọn họ.” người ở phía sau Thánh Quang cung kính , những người này dám lơ bọn họ, thần nhất định bỏ qua cho bọn họ.

      “Đây đều là con dân của thần, thần quý còn hết, sao có thể trừng phạt được chứ.” Thánh Quang giọng giải thích, kỳ thực cũng hận Quang minh chi thần kịp đến, đem những người nghe lời này xử tử hết toàn bộ, chừa mống.

      “Dạ.” Người nọ cúi đầu lui về phía sau, mặt tràn đầy thành kính, nhìn Thánh Quang tôn kính.

      Người Quang Minh thánh điện ra khỏi nơi này, trong lòng ai cũng vô cùng khó chịu.

      Ninh Ưng ngồi ở trong phòng, lạnh lùng nhìn về phía cửa, trong đầu thoáng qua thân ảnh màu đỏ kia, ngừng tự hỏi trong lòng, vì sao Quân Mộ Khuynh là họ Quân chứ phải họ Ninh, nếu nàng là người của Ninh gia, khó xử đến vậy, muốn giết, nhưng cũng thể giết.

      Thiên phú của Quân Mộ Khuynh so với bất kỳ thiên tài nào ở Thương Khung đại lục này đều cao hơn rất nhiều, trong vòng hai năm ngắn ngủi có thể đạt đến thành tựu như vậy, nếu như để hai năm, ba năm nữa, hay năm năm, thực lực của nàng làm cho người của ngũ đại gia tộc sợ hãi, đến lúc đó, đừng Ninh gia nguy hiểm, ngay cả ngũ đại gia tộc sợ cũng thể đứng vững.

      Nhưng mà thiên tài như thế, giết , nhẫn tâm, thiên phú của Quân Mộ Khuynh, đừng là người khác, ngay cả cũng đều đố kỵ, mười hai cấp kỹ tôn sư, trong mắt người khác là điều vô cùng gian nan, tới người nàng, biến thành chuyện vô cung đơn giản, nếu để ý, nàng nhất định tấn chức thành thượng tôn đấu kỹ sư.

      “Phụ thân.” Thanh ngoài cửa vang lên, cửa phòng đóng bị đẩy ra.

      xảy ra chuyện gì?” Ninh Ưng nhìn nhi tử tới, sắc mặt cũng có vài phần nhu hòa.

      Ninh Giác tới trước mặt Ninh Ưng, chắp tay lại: “Phụ thân, chuyện kia vẫn chưa điều tra ra được, ai biết vì sao chúng lại tới, cũng ai biết vì sao chúng lại tấn chức, càng biết người đứng sau là ai.” Ninh Giác thành , lâu như vậy, chút tin tức cũng có.

      “Ngươi muốn , là Quân Mộ Khuynh sao?” Ninh Ưng lạnh lùng hỏi, Quân Mộ Khuynh, Quân Mộ Khuynh, nếu như ngay cả ma thú cũng có thể hiệu lệnh, như vậy thế giới này nàng có đối thủ.

      Ninh Giác cúi đầu, cũng cho là vậy, nếu phải là Quân Mộ Khuynh, còn cách lý giải nào hợp lý hơn, trừ Quân Mộ Khuynh có thần thú có thể triệu tập thú triều, còn ai có bản lĩnh như vậy, có thể làm cho ma thú nghe lời.

      Ninh Ưng nhắm mắt lại, cũng từng nghĩ đến chuyện đó, nhưng thú triều ngày đó, bọn họ ở ngoài thành đích thực nhìn thấy cuối cùng ra là thần thú, nhưng phải là thần thú đêm đó bọn họ thấy, càng phải là thần thú thấy ở Nam Ngưng học viện.

      Có thể hiệu lệnh được thần thú, chỉ có thể là Thánh Thú, chuyện này, chỉ có hai cách giải thích, hoặc chính là Quân Mộ Khuynh có rất nhiều thần thú theo, hoặc là chính vì nàng có Thánh Thú.

      Nhưng mà Thánh Thú, có khả năng, thế giới này, căn bản có Thánh Thú, Thánh Thú chính là ước mơ của nhiều ma thú chứ đừng đến loài người, biết, Thánh Thú càng thể nghe theo Quân Mộ Khuynh, thế giới này thể có Thánh Thú, thể.

      phải là Thánh Thú, vậy còn cách giải thích khác, chính là Quân Mộ Khuynh có rất nhiều thần thú, nàng để cho thần thú triệu tập toàn bộ ma thú trong phong thiên bồn địa, để chúng nó tạo thành ma triều cường đại, công kích Quang điện, Quang điện với Quân Mộ Khuynh chính là kẻ thù đội trời chung…

      Nhưng mà, ma thú tấn chức phải giải thích như thế nào đây, thần thú có thể triệu tập ma thú lại, cũng thể làm cho trăm con ma thú tấn chức, hơn nữa là cùng lần, phải là hai cấp mà là tầng cấp, ấu thú thành huyễn thú, huyễn thú thành linh thú, cứ như vậy mà tấn chức, là do Quân Mộ Khuynh làm sao?

      “Phụ thân, hài nhi cũng dám xác định, tại chỉ có Quân Mộ Khuynh là giải thích hợp lý nhất mà thôi.” muốn nhìn chút Quân Mộ Khuynh rốt cuộc là người như thế nào, lúc đầu, Quân gia truyền ra tin tức, Quân Mộ Khuynh là phế vật ngu ngốc, hại cả nhà bị đuổi tới Phù Thủy trấn, ba năm sau lại truyền ra tin tức, Quân Mộ Khuynh là cấp tám kỹ linh sư, còn có thần thú kim hổ, lại ba năm sau nữa, nàng là mười hai cấp kỹ tôn sư, tấn chức kinh khủng như vậy, đời này có ai có thể làm được?

      “Vừa rồi người của Quang minh thánh địa tới có ?” Ninh Ưng cũng muốn nhắc tới Quân Mộ Khuynh nữa, tin, sớm muộn ngày Quân Mộ Khuynh đem toàn bộ thực lực của mình bại lộ trước thiên hạ, cần bọn họ suy đoán, cũng có thể biết được đáp án.

      Ninh Giác lắc đầu, thấp giọng đáp: “ có.” Phụ thân chính là quá sĩ diện, nếu sao có thể hi sinh Ninh Kiền chứ, lần này phụ thân bị Quân Mộ Khuynh đả kích nặng.

      Như vậy cũng tốt, ít nhất phụ thân giống như trước, nhiều người muốn giết Quân Mộ Khuynh như vậy, nhưng lại muốn cảm ơn nàng.

      “Ngươi ra ngoài , mấy tháng nữa chính là tỉ thí giữa các gia tộc, thực lực của ngươi kém là mấy so với Quân Lạc Phàm, Quân Lạc Phàm có thể đạt được đệ nhất, sao ngươi lại ?” Ninh Ưng cũng còn cay nghiệt như trước, nếu là trước đây, nhất định là lệnh cho Ninh Giác nhất định phải giành được vị trí đệ nhất.

      Ninh Giác rất hài lòng về thay đổi của phụ thân, lộ ra nụ cười: “Phụ thân, ta nhất định nỗ lực.”

      phải ngươi muốn gặp Quân Mộ Khuynh sao? chừng lần này nàng cũng tới Nguyệt thành.” Ninh Ưng nghĩ tới thân ảnh kia, mặt tự chủ lộ ra nụ cười, tính tình của Quân Mộ Khuynh, biết, nàng nhất định làm cho Quân gia hối hận, làm cho Quân gia gia chủ biết được thực lực chân chính của mình, làm cho người của Quân gia hối hận vô lực.

      Ninh Giác nhíu mày, trêu chọc: “ phải hôm qua phụ thân còn thể để cho Quân Mộ Khuynh lưu lại thế giới này sao?” tại vẻ mặt của ràng là khen người ta.

      Ninh Ưng lập tức sừng sộ, nghiêm túc : “Giết, đương nhiên là muốn giết, Quân Mộ Khuynh tuyệt đối thể lưu lại thế giới này.” Mặc dù Ninh Ưng vậy, nhưng trong lòng bắt đầu mềm nhũn, khỏi tự hỏi mình, muốn giết Quân Mộ Khuynh sao? nhân tài khó gặp được như vậy.

      Ninh Giác cười nhạt, đương nhiên biết phụ thân nghĩ gì, phụ thân luôn thích nhân tài, lần này cũng ngoại lệ, Quân Mộ Khuynh có thiên phú cao như vậy, ai mà thích, ai mà hâm mộ, nhưng lại là tổng trưởng lão Ninh gia, thể để cho người có khả năng uy hiếp tới gia tộc mình còn tồn tại đời này, khó xử, biết làm thế nào.

      Nhìn thấy Ninh Giác cười, Ninh Ưng lập tức quát: “ ra, nếu như lần tỉ thí này ngươi dám làm ta xấu mặt, ta nhất định tống cổ ngươi ra khỏi nhà.” kiên nhẫn phất tay cái, ra biết, người hiểu nhất, chính là đứa con trai này.

      Ninh Giác cúi người cái, ưu nhã xoay người rời , mặc kệ thế nào, phụ thân cũng thay đổi.

      So với Ninh gia, an tĩnh nhất chính là Lôi gia, Lôi Đình tức giận đập phá đồ vật trong phòng, ai dám lên tiếng ngăn cản.

      tại ai dám vào chính là tìm cái chết, tính tình của trưởng lão mọi người đều biết , lúc tức giận, tốt nhất là đừng ló mặt vào, nếu ngươi nhất định giống mấy thứ đồ bị vỡ nát nằm đất kia.

      “Tức chết mất, tức chết mất, rốt cuộc là có phải do ngươi làm hay Quân Mộ Khuynh, có phải là ngươi ?” Lôi Đình ở trong nhà rống giận, ai dám vào, để mặc muốn làm gì làm, đợi sau khi cơn giận qua, tự động ra ngoài.

      Cho dù là ai, mọi người đều biết chuyện xảy ra ngày hôm đó là như thế nào, ngay cả cha con Phong thành chủ thấy được màn kia cũng vô cùng nghi hoặc.

      Phong Vân Đình vội vàng chạy về, liền thấy phụ thân đứng nhìn vị trí mà Quân Mộ Khuynh đứng chỉ huy đám ma thú ngày hôm đó, chậm rãi qua, nhàng lộ ra nụ cười.

      “Vân Đình, ngươi thích Quân Mộ Khuynh sao?” Phong Xán hỏi thẳng, những hành động của con mấy ngày qua lên tất cả.

      “Tình đơn phương mà thôi.” Phong Vân Đình thừa nhận, ở trước mặt cha , có gì thể thừa nhận.

      “Ngươi chuẩn bị chút, nửa tháng sau chúng ta Nguyệt thành.” Phong Xán , biết là tốt rồi, ít nhất đến lúc đó quá bi thương.

      Phong Vân Đình kinh ngạc hỏi: “Phụ thân, vì sao phải Nguyệt thành, nhiều năm qua, chúng ta đều để ý đến tranh chấp của ngũ đại gia tộc, vì sao lần này lại muốn ?” Phong Vân Đình hiểu.

      “Bởi vì Xích Quân.” Phong Xán thào , muốn xem song nguyên tố thiên tài kia.

      Phong Vân Đình sững sờ, thế nào quên mất, ba năm trước Quân Lạc Phàm cùng Xích Quân trận đánh cuộc, chính là sau trận tỉ thí của ngũ đại gia tộc vào mấy tháng sau, đệ nhất thiên tài của ngũ đại gia tộc cùng song nguyên tố thiên tài quyết đấu thu hút ít người tới Nguyệt thành năm nay.

      Chuyện ba năm trước đây sớm truyền ra, người truyền bá chuyện này ai khác chính là lão sư của Xích Quân, cũng là người làm chứng giữa hai người bọn họ, Long Thiên đại nhân.

      Những người vẫn luôn muốn tìm Xích Quân lần này đều Nguyệt thành, vì gì cả, chính là muốn nhìn chút chủ nhân của song nguyên tố trong truyền thuyết là như thế nào, tất cả mọi người đều muốn biết Xích Quân rốt cuộc là ai? Có thể có được song nguyên tố mà mọi người mơ ước.

      “Vân Đình, ngươi Quân Mộ Khuynh và Xích Quân, ai lợi hại hơn?” Phong Xán đột nhiên hỏi, trong mắt cũng lóe ra tia sáng, đột nhiên muốn xem tỉ thí giữa Quân Lạc Phàm và Xích Quân, mà vô cùng muốn xem Xích Quân và Quân Mộ Khuynh đấu thôi.

      Phong Vân Đình lắc đầu, hai người kia, biết nhiều, Xích Quân cũng chỉ là nghe qua thôi, còn Quân Mộ Khuynh, mặc dù là có quen biết nhưng biết thực lực chân chính của nàng.

      “Ha ha… Ta cũng biết.” Phong Xán cười .

      Phong Vân Đình bất đắc dĩ nhìn cha mình, xem ra gặp Quân Mộ Khuynh, cha mình giờ lại học được cách trêu đùa người khác.

      Cơ gia và Mao gia vì hai nữ nhi bị thương, lại yên lặng trở về, bọn họ ai dám tìm Quân Mộ Khuynh, nực cười, các ngươi ai dám tìm Quân Mộ Khuynh, đến lúc đó chết lúc nào cũng biết, tại chỉ là bị thương mà thôi, nếu như Quân Mộ Khuynh nổi giận, cả nhà ngươi cũng bị san bằng.

      Vì cuộc sống sau này, Cơ Trọng và Mao Tử Phát đều nén giận dẫn nữ nhi quay về, Cơ Diễm khôg sao, nàng chẳng qua là bị thương chút, nhưng mà cuộc sống sau này của Mao Quyên dám chắc.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 103: Có qua có lại mới là người có văn hóa

      Edit: Zi

      Quân Mộ Khuynh mang theo đoàn người đuổi theo nhưng vẫn thể bắt kịp tốc độ của Chi Chi, nhìn thấy thân ảnh Chi Chi biến mất, Quân Mộ Khuynh dừng bước.

      Đôi mắt màu đỏ đánh giá xung quanh, cuối cùng Quân Mộ Khuynh nhìn Mạc Tương Thủ sờ mũi hỏi: “Đây là đâu?” đuổi theo Chi Chi, nàng biết chạy tới đâu, Chi Chi đáng chết, tấn chức còn chạy, chờ nó trở về, nàng cho nó biết tay.

      Mạc Tương Thủ quay đầu nhìn xung quanh, lầm bầm : “Ở đây hẳn là đường tới luyện khí phần mộ, ngươi đuổi theo luồng sáng kia làm cái gì?” đôi khi, Mạc Tương Thủ cảm giác mình hiểu được người đồ đệ này, làm sư phụ gì chứ, thực lực thực của đồ đệ còn biết.

      “Đó là ma thú của ta.” Quân Mộ Khuynh nhìn Mạc Tương Thủ, có việc gì nàng đuổi theo luồng sáng kia làm gì, luồng sáng kia chính là Chi Chi a!

      “Ma thú?” Mạc Tương Thủ nhìn chum sáng dần biến mất, kia là ma thú gì, ma thú sao lại có tốc độ nhanh như thế, nhưng mà đồ đệ bảo bối của nhất định lừa : “Là ma thú gì sao có thể chạy nhanh như vậy?” Mạc Tương Thủ tò mò nhìn Quân Mộ Khuynh.

      biết là ma thú gì.” Luyện khí phần mộ, Chi Chi tới đó làm gì? Có điều cũng là đúng lúc, đúng lúc nàng cũng muốn tới đó.

      “Chủ nhân, Chi Chi tấn chức sao?” Bá Hiêu tới trước mặt Quân Mộ Khuynh hỏi, dị linh thú kỳ quái như vậy sao?

      biết.” Quân Mộ Khuynh cũng biết, trong lòng vô cùng khó hiểu, Chi Chi tấn chức có thiên phạt thôi, bây giờ còn xuất tình huống này, nàng cũng biết là chuyện gì xảy ra.

      Luyện phí phần mộ chẳng lẽ là có đồ tốt, Chi Chi ngửi được mùi nên mới chạy qua, Quân Mộ Khuynh còn nhớ Hàn Ngạo Thần , Chi Chi chính là kẻ tham ăn, nhất định là ngửi được đồ ăn ngon nên mới chạy nhanh như vậy.

      “Chủ nhân, vậy chúng ta luyện khí phần mộ chứ?” Thiểm Điện nhìn qua, nháy đôi mắt hoa đào, cười ha hả , rốt cuộc cũng được rồi, cảm giác này tệ, cứ ở chỗ mãi rất buồn chán.

      Quân Mộ Khuynh liếc Thiểm Điện cái: “Ừ!” có cần vui đến vậy ? Hơn nữa cũng chưa từng luyện khí phần mộ, ai biết tới đó như thế nào.

      “Bảo bối đồ đệ, ngươi luyện khí phần mộ làm cái gì?” Mạc Tương Thủ cau mày tới, chỗ đó muốn tới chút nào, luyện khí phần mộ là đám người điên, đám luyện khí sư bị điên.

      Những người đó ham mê luyện khí thề sống chết phải luyện ra được thần khí, lúc đó nhất định cúng bái nó, vì mục tiêu này bọn họ liều mạng tìm kiếm tài liệu luyện khí, ngay cả mạng cũng cần.

      phải ngươi cũng nhìn thấy ma thú của ta chạy mất, ta phải tìm, thuận tiện tới đó có chút việc.” Quân Mộ Khuynh nhìn rừng rậm, bước vào bên trong.

      “Được rồi, vi sư cùng ngươi.” Mạc Tương Thủ cuối cùng cũng quyết định theo Quân Mộ Khuynh, hi vọng bảo bối đồ đệ của mình bị thương chút, có ở bên người, ít nhất có ai có thể đụng tới nàng, ai dám đả thương bảo bối đồ đệ của , nhất định buông tha người đó.

      luyện khí phần mộ phải qua cánh rừng này, cánh rừng này là Ma Vực rừng rậm, chúng ta chỉ là qua góc của Ma Vực rừng rậm mà thôi, Ma Vực rừng rậm nguy hiểm trùng trùng, ai biết bên trong có thứ gì tồn tại, hơn nữa Ma Vực rừng rậm vô cùng lớn, xuyên qua toàn bộ Thương Khung đại lục này, nơi này là cánh rừng ở phía ngoài Ma Vực rừng rậm.” Mạc Tương Thủ giải thích cặn kẽ, nhìn Ma Vực rừng rậm, ánh mắt Mạc Tương Thủ trở nên thâm trầm, nhìn Quân Mộ Khuynh, có chút chờ mong.

      Quân Mộ Khuynh ngẩng đầu nhìn cánh rừng, đây chỉ mới là góc , Ma Vực rừng rậm, xuyên cả Thương Khung đại lục, rốt cuộc là rộng lớn đến mức nào.

      “Vậy ngươi hết chưa?” Quân Mộ Khuynh nghi ngờ hỏi, lão nhân này nhiều nơi như vậy, chẳng lẽ chưa từng qua Ma Vực rừng rậm.

      Sắc mặt Mạc Tương Thủ cứng đờ, khuôn mặt đỏ ửng, xoay đầu qua bên nhìn Quân Mộ Khuynh, liền thấy ánh mắt của Bá Hiêu và Thiểm Điên nghi hoặc, hiếu kỳ.

      “Chưa.” Cuối cùng, Mạc Tương Thủ bất đắc dĩ đỏ mặt , còn mặt mũi, Ma Vực rừng rậm chính là nỗi đau của , những tiểu tử này biết chưa , còn nhìn như thế, ràng là bắt nạt người già mà.

      Thiệm Điện xem thường nhìn Mạc Tương Thủ liếc cái, nhiều như thế còn tưởng là biết, ai biết cũng thế, chưa từng Ma Vực rừng rậm, Ma Vực rừng rậm: “Mạc tiền bối, vì sao lại gọi là Ma Vực rừng rậm?” chẳng lẽ là vì có nhiều ma thú, nhưng mà đúng nha, bọn họ lâu như vậy rồi, đâu có thấy ma thú nào đâu.

      Mạc Tương Thủ đỏ mặt tía tai trừng Thiểm Điện, thằng nhóc này, còn chạm vào nỗi đau của .

      biết, chưa có ai có thể hết Ma Vực rừng rậm, nghe ở đây có phù quang, ai dám vào, nơi này còn khủng bố hơn cả Hắc rừng rậm, có điều tương truyền, bên kia của Ma Vực rừng rậm chính là bờ biển rộng mênh mông vô bờ, nhưng mà cũng ai có thể chứng minh được.” Phù quang chỉ là thứ phải thú, phải cỏ, cũng phải là sinh vật, chúng nó giống như đom đóm, trôi nổi trung, tụ tập hàng ngàn hàng vạn con, nếu có sinh vật khác tiến vào địa phận của chúng nó, nhất định bị phù quang cắn nuốt.

      “Cũng có người , chỉ có tôn thần trở lên mới có thể qua Ma Vực rừng rậm.” Quân Mộ Khuynh lãnh đạm tiếp lời của Mạc Tương Thủ, chuyện về Ma Vực rừng rậm, lúc ở hắc rừng rậm Long Đằng với nàng chút.

      Mạc Tương Thủ nhìn Quân Mộ Khuynh, kinh ngạc: “Ngươi biết mà còn hỏi ta?” khóc ra nước mắt mà, đây là đồ đệ quái gì vậy, có đồ đệ thích chọc vào nỗi đau của sư phụ sao?

      “Ta chỉ là muốn biết những gì ngươi biết có khác gì với những gì ta biết hay thôi.” Quân Mộ Khuynh vô tội nhìn Mạc Tương Thủ, nhún vai, kết quả cũng chỉ có nhiêu đó.

      Mạc Tương Thủ còn gì để nhìn Quân Mộ Khuynh: “Ngươi là đồ đồ đệ bất hiếu! Ngươi còn biết cái gì nữa?” Bất hiếu mà.

      Quân Mộ Khuynh lắc đầu, nhìn Mạc Tương Thủ: “ phải ngươi ta bất hiếu sao, ta có nên bất hiếu nhỉ?” phải là biết nhiều hơn chút, lại bị là bất hiếu, lão đầu keo kiệt.

      Mạc Tương Thủ ngượng ngùng cười : “Ngươi cứ như bây giờ là tốt rồi.” Chê cười, đồ đệ hiếu thuận ai hiếu thuận chứ.

      Bá Hiêu và Thiểm Điện gì nhìn Mạc Tương Thủ, ngửa mặt lên trời thở dài, vì sao cho bọn họ thấy chút bộ dáng mà sư phụ nên có vậy, nhân vật truyền kỳ ở thế giới nhân loại chính là cái dạng này sao?

      Quân Chiến Thiên ở bên cạnh, mặc dù biết bọn họ về cái gì, nhưng cảm nhận được vui vẻ trong đó, có cảm giác theo sư phụ, sư công, Tiêu tỷ tỷ, Thiểm Điện ca ca trong lòng rất ấm áp, làm cho vô cùng vui vẻ.

      vào Ma Vực rừng rậm mọi người đều cảnh giác nhìn xung quanh, Ma Vực rừng rậm phải phải là chuyện đùa, Mạc Tương Thủ , chỉ cần bị phù quang quấn lấy, bất kể là sinh vật đẳng cấp gì, đều bị chúng cắn nuốt, nhân loại hay Thánh Thú cũng thể trốn thoát.

      Cho dù đây chỉ là cánh rừng ở phía ngoài Ma Vực rừng rậm, vẫn thể lơ là, có rất nhiều người chết đường luyện khí phần mộ, cảnh giác là chuyện tất yếu thể buông lơi.

      Thanh ồn ào truyền tới từ đằng xa, trong bụi cỏ sum sê truyền ra tiếng động xào xạt, Quân Mộ Khuynh dừng bước lại, cảnh giác nhìn cái gì đó chạy băng băng tới chỗ bọn họ từ trong bụi cỏ.

      “Chủ nhân, là con chuột nhắt.” Thiểm Điện sờ mũi, nhìn thấy con ma thú này, liền nghĩ tới mình lúc trước, có điều còn thảm hơn so với ma thú này, trực tiếp bị hỏa diễm của chủ nhân đốt sạch hết lông, xém chút nữa là thành ma thú nướng.

      Con chuột bạch kinh hoảng nhìn người ở phía sau truy tới, cho nên có nhìn thấy mấy người dừng ở phía trước, khi vừa cảm giác được khí tức bất thường, đột nhiên choáng váng, té lăn đất.

      Quân Mộ Khuynh cúi người nắm đuôi con chuột lên, lắc lắc hai cái, mặt lộ ra nụ cười: “Là ma thú thủy nguyên tố, vẫn còn là ấu thú.”

      “Buông nó ra cho ta!” thanh điêu ngoa vang lên ở trước mặt, Quân Mộ Khuynh nhàng ngẩng đầu, liền nhìn thấy thiếu nữ căm tức nhìn con chuột nhắt trong tay nàng.

      “Tiểu thư.” Mấy hạ nhân chạy theo tới, thở hồng hộc, hiển nhiên là chạy rất lâu rồi.

      “Buông? Ma thú này tay ta, vậy chính là của ta.” Quân Mộ Khuynh thưởng thức con chuột bạch , cười như cười , con chuột bạch này là tự mình đưa tới cửa, phải là nàng muốn cướp nha.

      “Bản tiểu thư dẫn người đuổi theo lâu như vậy, ngươi dám là của ngươi?” Roi da chợt vung lên, chỉ bạc từ trong roi chém ra, mục tiêu chính là Quân Mộ Khuynh.

      Mấy hạ nhân ở phía sau nhao nhao chế nhạo nhìn Quân Mộ Khuynh, nàng nhìn lại mình là ai, dám cùng tiểu thư của bọn họ cướp đồ, biết sống chết.

      Đại tiểu thư của bọn họ chẳng những là đấu kỹ sư, lại còn là nữ nhi của đảo chủ, lại đẹp như vậy, người đảo ai cũng muốn xun xoe, thần khí người tiểu thư nhiều kể xiết, tùy tiện lấy ra cái đều là linh thần khí, hất tay cái là đủ để chém chết nàng.

      Bọn hạ nhân sớm quen với tính cách của đại tiểu thư nhà họ, chuyện này phải là chuyện lần đầu xảy ra, ai đảo dám vọng tưởng đến đồ của đại tiểu thư, người trước mắt dám cướp đồ với đại thiểu thư, phải là tìm chết là gì.

      Con ngươi đỏ đậm trở lên băng lãnh, ánh sáng màu vàng xuất tay Quân Mộ Khuynh, chỉ bạc vừa chém đến, bàn tay nhắn liền bắt được, chỉ bạc trong nháy mắt liền biến mất.

      Quân Mộ Khuynh lạnh lùng vị đại tiểu thư kia, khí tức băng lãnh phóng ra, mọi người sững sờ, dám tin tưởng nhìn Quân Mộ Khuynh, đại tiểu thư kia bị dọa ngốc đứng trơ tại chỗ, biết phải làm thế nào.

      Điều này sao có thể!

      Thánh thần khí mà nàng có thể dùng tay bắt được, còn có thể làm hỏng nó.

      Khí tức cường đại đập vào mặt, mấy hạ nhân còn đắc ý, trong lòng bắt đầu run rẩy.

      “Ngươi…”

      Hạ nhân phía sau đại tiểu thư trừng lớn hai mắt, khó có thể tin được nhìn thần khí của tiểu thư nhà họ, điều này sao có thể, trong tay đại tiểu thư là thánh thần khí đó, nương kia chỉ bắt được bằng tay , ngay cả thiên tàm chỉ bạc ở bên trong roi kia đều bị hòa tan.

      Nhìn đến đó, những hạ nhân kia khỏi nuốt ngụm nước miếng, kinh hoảng lui về sau mấy bước, lần này, đại tiểu thư đụng phải cao thủ rồi, trực giác cho bọn họ biết, nương này rất lợi hại.

      “Ngươi, ngươi dám phá hủy roi của ta!” Đây là cây roi nàng quý nhất, lại bị nữ nhân cướp ma thú của nàng làm hỏng.

      “Sai rồi, ta chỉ là phòng ngự mà thôi.” Quân Mộ Khuynh nhàng cười, xung quanh lập tức nhạt nhòa.

      Đôi mắt lạnh lùng nhìn nữ tử trước mặt, ánh mặt của nàng lộ ra vẻ châm biếm, ác nhân cáo trạng trước, lời này quả nhiên sai nha, phá hủy roi của nàng, sao nàng là nàng đánh lén trước ?

      “Ngươi, ngươi…”

      “Chúc Nhi!” thanh đằng sau vang lên cắt ngang lời của nàng.

      “Ta ở đây!” vị đại tiểu thư kia kiên nhẫn la lên, tại người của nàng đến, nàng cũng tin nữ nhân này có thể kiêu ngạo được nữa, dám phá hủy thánh thần khí của nàng.

      Nam tử vừa gọi lớn tiếng vội vã chạy tới, lúc nhìn thấy đại tiểu thư nhà mình, mặt lộ ra nụ cười: “Chúc Nhi, thế nào, ngươi tìm được chưa?” Nam tử hưng phấn .

      Hỏa Chúc Nhi chỉ về phía trước, biểu tình phục: “Nữ nhân kia đoạt ma thú của ta.” Đây là nàng nhìn trúng trước, truy lùng lâu, vậy mà bị nữ nhân kia đoạt mất.

      Nam tử xoay người nhìn lại, khi thấy thân ảnh kia, hơi sững sờ, tóc đỏ mắt đỏ!

      Quân Mộ Khuynh lạnh nhạt nhìn Hỏa Chúc Nhi, trong mắt thoáng qua tia hờ hững, băng lãnh làm cho người ta lạnh mà run.

      Mạc Tương Thủ nghiền ngẫm nhìn Quân Mộ Khuynh, hài lòng gật đầu, hành xử bình tĩnh, tệ tệ, ra tay quyết đoán, rất tốt rất tốt.

      Có thể rèn ra được tính cách này, phải trải qua biết bao rèn luyện cực khổ, nàng mới mười ba tuổi, có thể thành thục đến vậy, bảo bối đồ đệ của nhất định có chuyện gì, có điều có người gặp họa tới nơi rồi.

      Quân Chiến Thiên sùng kính nhìn Quân Mộ Khuynh, vẫn biết sư phụ rất lợi hại, nhưng chưa biết lại lợi hại đến vậy, chưa từng thấy ai như vậy.

      Nhìn Quân Mộ Khuynh, trong lòng Quân Chiến Thiên lại càng kiên định, nhất định phải đạt được thực lực như sư phụ, nhất định.

      “Vị nương này sợ là nhầm rồi, là ma thú này tự động chạy tới người nương nhà ta, lúc ngươi tới, nó thoải mái ngủ trong tay nương nhà ta cơ mà, là cướp, hẳn là ngươi mới đúng.” Thiểm Điện chán ghét nhìn Hỏa Chúc Nhi, tại biết, phải nữ nhân nào cũng giống chủ nhân nhà , những người này là đáng ghét.

      Mỗ tiểu chuột bạch vô lực trừng móng vuốt, như là im lặng phản kháng, có điều người trước mắt lại có mùi rất thơm, nó dứt ra được, tiểu chuột bạch dứt khoát cọ cọ vào người Quân Mộ Khuynh, tranh thủ hít mùi thơm kia.

      màn này, lập tức tát bạt tai vào mặt Hỏa Chúc Nhi, sắc mặt nàng lúc xanh lúc đỏ nhìn Quân Mộ Khuynh, trong tay nắm chạy cây roi bị hư.

      Súc sinh đáng chết! Ngay cả nó cũng để mặt mũi cho mình.

      “Thủy kiếm!” Ngân kiếm triển khai ở dưới chân, hai hành tinh lóe ra tia sáng xanh, mười viên ngũ giác đầy lóe ra tia sáng xanh lam.

      “Chúc Nhi!” Nam tử quát lên, kinh hoảng nhìn thủy kiếm bay ra, trong lòng có chút vội vã.

      luồng ánh sáng vàng mạnh mẽ dựng thẳng trước mặt Quân Mộ Khuynh, lúc thủy kiếm chạm vào ánh sáng vàng kia, cứ thế chui vào trong, giống như là bị cắn nuốt.

      Nam tử vốn còn lo lắng cho Quân Mộ Khuynh, hai mắt trừng lớn, con mắt muốn rớt ra ngoài, nhìn bức từng màu vàng kim sáng chói kia, mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

      Đây là đấu kĩ gì có thể cắn nuốt được thủy kiếm được ngưng tụ bằng thủy nguyên tố? này là ai?

      Mấy tên hạ nhân sớm dại ra, nhìn thủy kiếm bị cắn nuốt kia, rụt cổ lại, dám nhìn thẳng vào Quân Mộ Khuynh, bọn họ cảm thấy, nếu bọn họ dám làm càn cũng bị giống như thủy kiếm, bị kim quang kia cắn nuốt từng chút .

      Khí tức người kia là mạnh mẽ, đại tiểu thư giận đến nỗi để ý tới hay sao chứ, bọn họ đứng ở đằng sau đều cảm giác được ràng, khí tức băng lãnh lạnh lùng làm cho người ta run rẩy.

      kia chỉ đứng yên nơi đó, dựng ra bức tường vàng kim, bọn họ cũng dám nhìn thẳng, càng dám phát ra tiếng nào, thanh kinh ngạc vốn phải thốt ra, lại phải đè xuống, chỉ sợ quấy rầy nàng.

      Hỏa Chúc Nhi cam lòng, đồ nàng xem trúng, dựa vào cái gì mà để cho nữ tử này lấy.

      “Thủy hoa tứ tiên!” Vô số bọt nước màu xanh từ bốn phương tám hướng bay tới, xông thẳng vào Quân Mộ Khuynh, tạo thành kênh rạch chằng chịt.

      Hỏa Chúc Nhi hừ tiếng, nàng tin, như vậy mà nàng có thể thủ được, ai có thể cướp được đồ của nàng.

      Khí tức nóng cháy lấy Quân Mộ Khuynh làm trung tâm, tỏa ra bốn phương tám hướng, mặt Mạc Tương Thủ lộ ra nụ cười ha hả, Bá Hiêu và Thiểm Điện nhíu mày, đối mặt với nhiệt độ nóng rực, chúng nó đều cảm giác được khô nóng.

      Đúng lúc này, kênh rạch chằng chịt trung biến mất cách bí , cuối cùng chỉ còn chút hơi nước bay bay, rồi cũng biến mất còn gì.

      đợi người trước mặt kịp phản ứng, thanh lạnh lẽo từ phía đối diện vang lên: “Có qua có lại mới là người có văn hóa, bát phương chi hỏa!” Ngân kiếm sáng lên, bốn hành tinh màu xanh lóe ra, mười hai viên ngũ giác màu đỏ lóe sáng ánh kim quang óng ánh.

      Ngọn lửa vô tình hướng tới Hỏa Chúc Nhi bay tới, nhìn thấy hỏa diễm làm cho người sợ hãi kia Hỏa Chúc Nhi mới biết mình sai rồi. hỏa nguyên tố mười hai cấp đỉnh kỹ tôn sư, thực lực của người trước mắt này vượt xa trí tưởng tượng của bọn họ.

      Mạc Tương Thủ há miệng, bị sặc bởi nước bọt của chính mình, ho khụ khụ, khuôn mặt tuấn tú bị đỏ lên, hung hăng thối tiếng, có văn hóa, nàng là người có văn hóa sao?

      Đám hạ nhân của Hỏa Chúc Nhi ở bên này giống như là nổ tung, bọn họ nhìn thấy bốn hành tinh cùng với mười hai viên ngũ giác, thiếu chút nữa là ngất rồi.

      Mọi người ngừng la lên ở trong lòng, ông trời a, mau mau chọt mù mắt bọn họ ! Bọn họ dám tin, người trước mắt là khủng bố mà, là kỹ tôn sư a.

      Làm sao bọn họ có thể tin được chứ, làm sao có thể tin được đây là , nhất định là ảo giác, là ảo giác.

      Kim sắc hỏa diễm giống như ma trảo khạp lên cổ Hỏa Chúc Nhi, Hỏa Chúc Nhi vừa rồi còn điêu ngoa tùy hứng, lúc này mới ý thức được mình chọc phải hạng người gì.

      Nhìn thấy bộ dáng thống khổ của Hỏa Chúc Nhi, nam tử lập tức lên phía trước, chắp tay lại: “Thỉnh nương thủ hạ lưu tình.” Vừa rồi còn nương này lo lắng, nhưng nương này lại là kỹ tôn sư cấp đỉnh, đẳng cấp khủng bố như vậy, thảo nào đồng bạn của nàng lo lắng chút nào.

      “Thủ hạ lưu tình?” Quân Mộ Khuynh cười, con ngươi màu đỏ mang theo nét quyến rũ, đôi môi đỏ mọng chậm rãi mở: “Nếu hôm nay ta bị nàng kháp cổ, ngươi bảo nàng thủ hạ lưu tình sao?” thủ hạ lưu tình, bọn họ sao tự hỏi, nếu hôm này đổi ngược lại người bị kháp là nàng, vậy nhất định phải là thủ hạ vô tình mà chính là chế nhạo, nàng biết tự lượng sức mình.

      Sắc mặt nam tử lập tức ửng đỏ, im lặng nhận lời của Quân Mộ Khuynh, nếu hôm nay Hỏa Chúc Nhi thắng, vậy phải là thủ hạ lưu tình mà chính là bại tướng dưới tay nàng.

      Bọn hạ nhân cũng cúi đầu, ai dám nhìn Quân Mộ Khuynh, trong lòng Hỏa Chúc Nhi vô cùng giận dữ. nữ nhân này câu, bọn họ liền câm hết, vì sao ai dám tới cứu nàng.

      nương, Chúc Nhi là nữ nhi của đảo chủ, nếu như ngươi làm thương tổn đến nàng, đảo chủ bỏ qua cho ngươi.” Nam tử thấy ngọn lửa kia càng lúc càng siết chặt, lập tức đưa phụ thân Hỏa Chúc Nhi ra, cũng chính là đảo chủ của luyện khí phần mộ.

      Nhìn hỏa diễm vàng óng kia, trong lòng nam tử vô cùng sốt ruột, cứ để như thế lúc nữa, Hỏa Chúc Nhi bị chết cháy cũng bị bóp chết.

      “Đảo chủ, nữ nhi của đảo chủ có thể tùy ý làn bậy? Hôm nay, dù cho đảo chủ của luyện khí phần mộ có tới đây, vô duyên vô cớ ra tay với bản nương, bản nương cũng đòi lại công đạo!” thanh vang lên đập thẳng vào trong lòng từng người, nam tử kia chỉ thấy vô cùng chấn động, chưa bao giờ gặp phải người kiêu ngạo như vậy.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 104

      Edit: Zi

      “Tại hạ Chúc Dung Bạch, biết cao tính đại danh nương là gì?” tại mặc kệ làm thế nào đều phải cứu Hỏa Chúc Nhi trước, nếu nàng có chút chuyện gì, đảo chủ bỏ qua cho này.

      Quân Mộ Khuynh hờ hững nhìn Chúc Dung Bạch, liếc mắt cái, yên lặng nhìn Hỏa Chúc Nhi, chỉ thấy sắc mặt nàng ta đỏ lên, sau khi nghe thấy Chúc Dung Bạch , lại càng thêm đỏ.

      Hỏa Chúc Nhi giận trừng Chúc Dung Bạch, tên ngu ngốc, đồ phế vật, lúc này mà còn cùng tiện nhân này nhiều lời vô ích làm gì, nàng sắp tắt thở rồi đây, cả sức để hô hấp cũng có, nếu phải là do từ sống ở gần biển, công phu nín thở cao hơn người bình thường, tại nàng sớm là xác chết.

      Chúc Dung Bạch thấy Quân Mộ Khuynh gì, sắc mặt cũng cứng ngắc, nghĩ ra biện pháp nào.

      Mọi người vô cùng sốt ruột, lại biết phải làm sao, ai cũng dám xông lên, chỉ sợ mình cũng bị liên lụy, trong lòng lại vô cùng lo sợ, nếu Hỏa Chúc Nhi chết, bọn họ nhất định cũng sống nổi.

      Ngay khi bọn họ đến đường cùng, thanh quen thuộc vang lên: “Quân nương, xin ngươi hãy tha nàng lần này.”

      Quân Mộ Khuynh nhíu mày, hướng chỗ phát ra thanh nhìn sang, liền nhìn thấy Phong Diễm ưu nhã chậm rãi bước tới, nam tử đứng bên cạnh bị kéo tay lại, nếu hẳn là xuất thủ rồi.

      Mí mắt khẽ hạ xuống che lấp con ngươi màu đỏ, ba giây trôi qua, nàng nâng mí mắt lên, liếc nhìn Phong Diễm, lực đạo kháp lên cổ Hỏa Chúc Nhi trong nháy mắt cũng mất , Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nhìn Phong Diễm, xoay người rời .

      “Đa ta nương.” Phong Diễm thở phào nhõm, lại lộ ra nụ cười khổ, Quân Mộ Khuynh bỏ qua người trước mắt, chỉ sợ là do ở Phù Thủy trấn, mình giúp nàng lần, tại nàng trả lại nhân tình cho mình, qua chuyện này, bọn họ liền chẳng còn bất kỳ quan hệ gì.

      Phong Diễm vừa nghĩ tới đó, thanh lạnh lẽo truyền đến:”Ta thả nàng, chỉ vì trả ân tình ngày đó cho ngươi, lần sau, dù cho Phong Diễm ngươi cầu, cũng thể cứu được bất luận kẻ nào!”

      Phong Diễm nhìn thân ảnh màu đỏ ly khai, cảm xúc trong mắt cũng lộ ra, nhìn nam nữ phía sau nàng, chăm chú theo sau nàng tấc rời, nàng gì nghe nấy, luôn phục tùng, biết, Quân Mộ Khuynh bây giờ cùng Quân Mộ Khuynh ba năm trước hoàn toàn khác nhau, lực lượng vừa rồi, ngay cả cũng thể đánh thắng nàng.

      Kia… cái tiểu hài tử kia là ai?

      Sau khi kim quang biến mất, Hỏa Chúc Nhi ngã xuống mặt đất, hạ nhân vội vã chạy tới nâng nàng dậy, chỉ thấy nàng thở hồng hộc, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Quân Mộ Khuynh rời , sau đó ngất luôn.

      “Cảm ơn.” Nam tử đứng bên Phong Diễm trầm giọng .

      “Lưu Tinh, ngàn vạn lần được ra ta với nàng, bằng ngươi hối hận.” Phong Diẽm nhìn phương hướng Quân Mộ Khuynh rời , lâu chỉ ra được câu.

      Ngàn vạn lần nên trêu chọc Quân Mộ Khuynh, nàng là người ân oán ràng, ngày đó chỉ câu, nàng liền nợ đại nhân tình, nếu như ngày đó, làm chuyện ngược lại, hôm nay nay Phong Diễm chẳng thể cứu được ai, ngược lại còn có thể bị kim sắc hỏa diễm kia giết chết.

      Hỏa Lưu Tinh nghi ngờ nhìn Phong Diễm, chưa từng thấy người bạn tốt này của như thế này bao giờ, lúc nhìn thấy hồng y nữ tử kia, mặt lộ ra tia vui mừng, còn có tâm trạng kích động thể nào che giấu được, còn nữa, gọi nàng là Quân nương, tiếng kia bao hàm rất nhiều thứ, chẳng lẽ…

      “Diễm, ngươi thích nàng.” Hỏa Lưu Tinh là xác định chứ phải nghi vấn.

      Phong Diễm lộ ra nụ cười khổ, xoay người lại: “Nàng vĩnh viễn thể chạm tới.” thanh nặng nề truyền đến, Phong Diễm thừa nhận.

      Có thể được như bây giờ cũng thỏa mãn, ít nhất bọn họ trở thành địch nhân, vì nàng làm chuyện kia, chỉ mong nàng có thể bình an vô .

      Hỏa Lưu Tinh sững sờ, ngay cả đệ nhất thiên tài Phong gia đều như vậy, kia rốt cuộc là ai?

      Chúc Dung Bạch nhìn bóng lưng Phong Diễm, trong lòng xẹt qua chút thất bại, ngay cả đệ nhất thiên tài của Phong gia cũng dám chạm đến, huống chi là , thể vọng tưởng.

      Bọn hạ nhân thấy chủ tử đều rời , lập tức đỡ Hỏa Dung Nhi về, nhớ tới đôi mắt băng hàn kia, bọn họ càng vội vã hơn, chỉ sợ Quân Mộ Khuynh đột nhiên đổi ý, quay lại đem bọn họ đốt hết toàn bộ.

      Bá Hiêu nghi hoặc ngoái đầu về phía sau nhìn mấy lần, phát lúc Phong Diễm vừa xuất Mạc Tương Thủ liền biến mất: “Chủ nhân, Mạc tiền bối đâu rồi?” thế nào thoáng cái liền mất tiêu? Phong Diễm là đại nhân vật nào hay sao? Nhìn thấy tới, Mạc Tương Thủ liền trốn?

      “Có vài cao thủ chính là như vậy, ràng có thể tự mình ngửa đầu ở trước mặt người ta, nhưng mà lại thích trốn trốn tránh tránh, nhìn thấy người quen là như chuột thấy mèo.” Quân Mộ Khuynh khoanh tay trước ngực cười ha hả , khóe mắt liếc nhìn về phía sau.

      Bá Hiêu gật đầu, ra cao thủ thích như vậy, có điều như vậy hình như có chút uất ức nhỉ.

      Thân ảnh màu xám vội vã bay tới, Mạc Tương Thủ đến trước mặt Quân Mộ Khuynh: “Bảo bối đồ đệ, ngươi cái gì đó hả, cái gì mà chuột thấy mèo chứ, ta chỉ là thích nhìn thấy tiểu tử thối kia, ngươi cũng phải là biết, tiểu tử thối kia chính là phong nguyên tố, nếu thấy ta, nhất định sống chết quấn quít lấy ta, lảm nhảm nhức đầu.” mấy tên tiểu tử thối ấy mới cần.

      Quân Mộ Khuynh bất đắc dĩ dùng đầu ngón tay ngoáy tai, đảo mắt: “Sư phụ, thôi, ngươi to quá, Phong Diễm chưa có xa đâu.” Phong Diễm cư nhiên cũng tới luyện khí phần mộ, còn tưởng gặp phải người quen, tại xem ra, tới luyện khí phần mộ đụng phải vị thiên tài của Phong gia này.

      Mạc Tương Thủ nhìn phía trước, vội vàng ngậm miệng, thanh cũng : “Nha đầu kia, nếu phải là do ngươi , sư phụ ngươi kích động như vậy sao?” bình tĩnh bình tĩnh, nếu để tiểu tử kia phát tốt, bình tĩnh.

      Quân Chiến Thiên ngửa đầu nhìn Quân Mộ Khuynh, hiển nhiên là mới hoàn hồn xong, giãy khỏi tay Bá Hiêu, tới trước mặt Quân Mộ Khuynh.

      “Sư phụ, lúc nào ta mới có thể lợi hại được như ngươi?” màn vừa rồi, khắc sâu trong lòng của , tại chỉ cần nghĩ chút trong đầu liền ra hình ảnh khí phách của sư phụ, cũng muốn được lợi hại như sư phụ.

      Quân Mộ Khuynh lúc này mới nhớ tới nàng còn có đồ đệ ở bên cạnh, nàng liếc mắt nhìn Quân Chiến Thiên, mặt lộ ra nụ cười: “Chiến Thiên, chờ sau khi ngươi đem toàn bộ bản lĩnh của sư công học hết, như vậy là có thể lợi hại.” Đối với Chiến Thiên bây giờ, muốn vượt qua lão đầu, còn cần khoảng thời gian dài.

      Quân Chiến Thiên gật đầu, tới trước mặt Mạc Tương Thủ: “Sư công, sau này ta theo ngươi được ?” Quân Chiến Thiên cười ngọt ngào.

      “Đương nhiên là được, bảo bối tiểu đồ tôn.” Mạc Tương Thủ sủng nịch nhìn Quân Chiến Thiên, chuyện về tiểu đồ tôn, cũng nghe bảo bối đồ đệ qua, thực là đáng thương, đứa trẻ còn như vậy lại mất cha mẹ, thực là quá đáng thương.

      Quân Chiến Thiên cười rộ lên, tới trước mặt Bá Hiêu, khuôn mặt tươi cười ngây thơ: “Đại tỷ tỷ, sư công đồng ý rồi, quá tốt.” chẳng những có sư công dạy dỗ, còn có đại tỷ tỷ, đại ca ca, còn có cả sư phụ, nhiều người dạy nha.

      “Đúng vậy, Chiến Thiên mạnh mẽ.” Bá Hiêu sờ đầu Chiến Thiên, trong lòng xẹt qua trận ấm áp.

      “Mạc tiền bối, ngươi kỳ quái, ràng người ta muốn bái ngươi làm thầy, ngươi muốn, lại ở đây làm việc cho chủ nhân nhà ta dạy đồ đệ.” Thiểm Điện lắc đầu , chẳng lẽ cao thủ đều có thói quen này, thích đồ đệ phản nghịch, thích mấy đồ đệ hiếu thuận.

      “Phi phi phi! Thiểm Điện tiểu tử ngươi cái gì bậy bạ đó, cái gì mà làm việc chứ, tiểu tử thúi Phong Diễm kia làm sao có thể so với bảo bối độ đệ của ta, Phong Diễm mặc dù là phong nguyên tố thiên tài nhưng mỗi lần ta nhìn thấy đều vô cùng khó chịu, tiểu tử thúi kia động chút là đặt gia tộc ra ngoài miệng, nhìn bảo bối đồ đệ của ta xem, mấy lão đầu ngũ đại gia tộc kia nàng đều thèm để vào mắt, như vậy mới giống ta, ngươi có hiểu ?” Mạc Tương Thủ hào hùng trừng mắt , đúng là có mắt nhìn mà.

      Trong lòng Quân Mộ Khuynh ấm áp, lão nhân này, ràng là ngay từ đầu sợ người khác bắt nạt nàng, lại nhìn thấy nàng sợ ngũ đại gia tộc, nên mới giúp nàng, điểm này nàng sớm biết.

      “Vậy giờ chúng ta luyện khí phần mộ, nhất định gặp Phong Diễm, ngươi ?” Quân Mộ Khuynh cười nhạt, lạnh giọng hỏi.

      “Đương nhiên , nếu ta thực biến thành con chuột.” Mạc Tương Thủ đỏ mặt, chỉ là muốn nhìn thấy Phong Diễm mà thôi, cái gì mà chuột thấy mèo chứ, ai là chuột ai là mèo, mấy ngày nữa liền biết.

      “Tùy ngươi, ngươi quyết định rồi đừng để đến lúc đó lại nuốt lời, lúc đó ta cũng mặc kệ ngươi.” Quân Mộ Khuynh cười nhìn Mạc Tương Thủ, dùng phép khích tướng là được, Phong Diễm là phong nguyên tố thiên tài, lão nhân này sớm chú ý đến người ta, chỉ là lại bị trói buộc bởi gia tộc quá sâu, nên lão đầu mới muốn nhận .

      “Đừng ta, trong tay ngươi phải có con tiểu chuột bạch sao? Lấy ra nhìn chút.” Mạc Tương Thủ vội vàng dời đề tài , bây giờ phải là lúc chuyện này.

      Quân Mộ Khuynh gật đầu, nắm đuôi con chuột bạch kéo ra, đặt ở trong lòng bàn tay, nó lúc này vô cùng thoải mái nằm trong lòng bàn tay Quân Mộ Khuynh, cuộn tròn cục, ngủ mộng đẹp, mấy người lập tức có vài cái hắc tuyến trán.

      “Chủ nhân, nó chút cũng sợ ngươi.” Thiểm Điện chọt chọt con chuột bạch, trực tiếp liếc cái, ràng là ở trong hang sói lại còn có thể ngủ được, sợ cái mạng của mình mất bất cứ lúc nào sao?

      Ách… sao có thể là ổ sói nhỉ, bọn họ đều ở cùng chỗ, phải đem là sói luôn sao, nó là báo nha.

      ngủ ngon đến vậy, chúng ta cứ tới luyện khí phần mộ trước là được.” Quân Mộ Khuynh nhìn con chuột , đột nhiên nhớ tới Chi Chi tới luyện khí phần mộ rồi, biết có xảy ra chuyện gì hay , cần phải mau tìm được tên kia, nếu ăn bậy tốt.

      Mấy người gật đầu, nhanh về hướng luyện khí phần mộ, Ma Vực vẫn vô cùng yên lặng, cũng màn vừa nãy mà xảy ra động tĩnh gì.

      Thanh nhõng nhẽo vang lên ở trong đại sảnh, Hỏa Chúc Nhi lắc lắc cánh tay người ngồi phía , vẻ mặt phục.

      “Cha, ngươi thể thương nữ nhi, người kia đoạt sủng vật của ta, thiếu chút nữa giết ta, ngươi đường đường là đảo chủ, nếu như con ngươi bị người ta giết, mặt mũi ngươi còn đâu nữa.” Hỏa Chúc Nhi liều mạng kể lể chuyện ngày hôm nay, muốn cha mình giúp mình báo thù, trả thù nữ nhân kia.

      Hỏa Hi bất đắc dĩ nhìn con của mình, trong lòng bất đắc dĩ, từ nàng bị mình nuông chiều sinh hư, tình hôm nay, Diễm nhi với , ràng là nàng sau, nàng những hối cải, còn người ta sai.

      “Chúc Nhi, ngươi lớn rồi, phải hiểu chuyện chút, chuyện ngày hôm nay, ta đều biết, tại ngươi về cấm túc tháng, có lệnh của ta, được phép ra.” Hỏa Hi sưng mặt lên, nghiêm túc , tiếp tục như vậy còn ai có thể dạy được nàng.

      “Cha!” Hỏa Chúc Nhi trừng mắt, tin tưởng người phụ thân luôn thương mình lại như thế với nàng. Sao có thể? Tuyệt đối thể.

      “Hi, Chúc Nhi còn , đừng trách tội nàng như thế.” Phu nhân chậm rãi tới, nhìn Chúc Nhi, mặt lộ ra nụ cười sủng nịch, cứ cho là Chúc Nhi nhà nàng sai sao, người kia cũng thể giết nàng, tốt xấu gì Chúc Nhi cũng là nữ nhi của luyện khí phần mộ đảo chủ.

      “Lâm nhi, ngươi thể nuông chiều Chúc Nhi như thế, nếu cứ tiếp tục như thế, ta cũng biết có thể bảo vệ nàng được hay .” Nếu như nàng thực làm chuyện gì quá đáng, cũng có cách nào, nếu nàng biết nặng , sớm muộn cũng rước lấy tai họa.

      Thôi Lâm phục hừ tiếng: “Ta biết, hai mẹ con chúng ta có địa vị gì trong lòng ngươi, trong lòng ngươi chỉ có hai tiện nhân kia mà thôi.” Hỏa Hi là đảo chủ, còn có chuyện gì mà làm được, trừ phi là muốn làm.

      “Ngươi câm miệng cho ta, các nàng bị ngươi đuổi , ngươi còn dám các nàng như thế nữa.” lửa giận trong lòng Hỏa Hi cũng bộc phát ra, nếu phải do các nàng, hai mẹ con nàng sao có thể lưu lạc ở bên ngoài, tại cũng biết như thế nào, sống có tốt .

      “Ngươi xem, ngươi xem! đến các nàng, ngươi liền biến thành cái dạng này, nếu như hai tiện nhân kia trở về, có phải hay ngươi…”

      “Đảo chủ…” người ngoài cửa chần chừ kêu lên.

      “Chuyện gì!” Hỏa Hi rống lên, thấy ở đây có nhiều chuyện sao, còn đến đây làm phiền nữa.

      “Ở bên ngoài có nương tên là Linh Nhi đến tìm đảo chủ.” Thủ vệ cung kính , trong lòng cũng lạnh lẽo, dễ sống sao? Nếu phải là có người tới tìm, mới làm bia đỡ đạn cho nhà bọn họ, số khổ mà.

      Linh Nhi!

      Sắc mặt Hỏa Hi đại biến, dám tin tưởng nhìn ra bên ngoài, ngay cả thủ vệ cũng để ý, liền nhanh ra phía ngoài.

      Thôi Lâm kéo Hỏa Hi lại, cho ra ngoài: “Tốt, vừa rồi còn đến tiểu tiện nhân, tại liền tới, thế nào, đau lòng, ta cho ngươi biết, hôm nay có nàng có ta, có ta có nàng!” vừa rồi còn nhắc tới tiểu tiện nhân, tại liền xuất , đúng là vô liêm sỉ mà.

      “Ngươi câm miệng cho ta, nếu như ngươi thích ở lại đây nữa cút cho ta.” Hỏa Hi tức giận cực kỳ, tay vung mạnh cái, đem Thôi Lâm đẩy ngã xuống đất, nhanh ra phía ngoài.

      Linh Nhi, Linh Nhi của trở về, chỉ có mình nàng sao? Vậy mẫu thân nàng đâu? Vì sao lại đột nhiên tới tìm, phải nàng vẫn muốn về sao?

      Thôi Lâm khiếp sợ ngã mặt đất, ngây ngốc nhìn Hỏa Hi nhanh ra ngoài, vậy mà vì tiểu tiện nhân kia nàng như vậy, tốt tốt, tại tiểu tiện nhân kia trở về, địa vị của nàng ở cái nhà này còn đâu, địa vị của Chúc Nhi còn đâu.

      “Nương?” Chúc Nhi cẩn thận từng chút đỡ Thôi Lâm dậy, trước giờ chưa thấy phụ thân giận đến như vậy, Linh Nhi là ai?

      “Chúng ta xem, tiểu tiện nhân kia tới làm gì.” Thôi Lâm phủi bụi người, mặt lộ ra nụ cười hung ác.

      Hỏa Chúc Nhi theo Thôi Lâm ra ngoài, trong lòng vô cùng nghi hoặc, hôm nay có chuyện gì vậy, phải là giải quyết chuyện của nàng sao? Thế nào lại lòi ra Linh Nhi, còn có tiện nhân trong miệng nương là ai? Vì sao nàng chưa từng nghe nương nhắc qua.

      Tiểu Thiến vỗ về Linh Nhi đứng ở trước cửa phủ, mặt có chút hưng phấn, từ nàng rời khỏi đây, bây giờ rốt cuộc cũng trở về, có cảm giác là quay về nhà vậy, đúng, đây vốn là nhà nàng mà.

      “Tiểu thư, đảo chủ nhìn thấy ngươi trở về nhất định rất vui vẻ.” tiểu Thiến cười ha hả nhìn Hỏa Linh Nhi, rốt cuộc cũng về nhà.

      Hỏa Linh Nhi cười nhạt, vui hay nàng quan tâm, nàng chưa từng nghĩ tới chuyện trở về đây, nàng chỉ muốn hoàn thành nguyện vọng của nương, sau đó liền rời khỏi đây.

      “Linh Nhi!” Thanh vui mừng từ trong truyền ra, Hỏa Hi hài lòng nhìn Hỏa Linh Nhi.

      Hỏa Linh Nhi lễ phép lộ ra nụ cười: “Hỏa đảo chủ!” xưng hô, đem khoảng cách giữa hai người kéo ra.

      Hỏa Hi nhìn nụ cười mặt Hỏa Linh Nhi, còn có câu “hỏa đảo chủ” kia, trong lòng trống rỗng, thấy các nàng, cũng cố gắng nặn ra nụ cười.

      “Tới là tốt, tới là tốt.”

      “Đảo chủ, người ta căn bản là muốn đến, ngươi thấy nàng xưng hô như thế nào sao?” Thôi Lâm châm chọc , hai mẹ con các nàng có quên lời hứa lúc trước là tốt rồi, nếu

      “Hỏa Hi, tiểu tử ngươi bảo ta từ xa đến đây là để xem kịch vui trong nhà các ngươi sao?” thanh biếng nhác ợ cái, nằm ở nóc nhà, trong giọng mang theo bất mãn.

      Hỏa Hi sắc mặt cứng đờ, hoàn toàn ngờ rằng màn như vậy bị bạn tốt của mình nhìn thấy.

      “Ngươi cũng kém đâu, để lại chút đồ rồi tìm thiên hỏa, lại chạy tới đây uống rượu.” thanh lạnh như băng hờ hững truyền đến.

      RẦM! Người vốn nằm nóc nhà lập tức biến mất, nhìn xuống, lại thấy người say rượu bị té nằm bò dưới đất, rên rỉ tiếng, lập tức ngồi dậy vội vã chạy sang.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 105

      Edit: Zi

      Mọi người nghi ngờ nhìn phương hướng Chiến Sí chạy tới, còn tưởng là đại nhân vật nào tới khiến cho Chiến Sí đại nhân chạy nha đến thế, nhưng khi Chiến Sí tới nơi, cười hả hả nhìn nữ tử thân màu đỏ kia chuyện, mọi người lập tức lảo đảo cái, ngã sấp xuống đất.

      “Bảo bối đồ đệ, sao ngươi lại tới đây, sư phụ rất nhớ ngươi đó!” Chiến Sí dang tay ra, hướng chỗ Quân Mộ Khuynh chạy tới, bộ dáng kia giống như là nhớ Quân Mộ Khuynh đến mức tan nát cõi lòng rồi.

      Trời ơi! Ông chọt ta mù mắt ! Bọn họ nhìn thấy cái gì thế này, đây là Chiến Sí đại nhân sao?

      Chiến Sí nước mắt đầm đìa chạy tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, còn chưa kịp tới gần bị cái bàn chân đạp nằm sấp xuống.

      “Phốc phốc!” Chiến Sí phun bụi bay vào miệng ra, vừa định chửi là thằng nhóc con nào làm, liền nhìn thấy khuôn mặt đen thui của Mạc Tương Thủ đứng ở bên người Quân Mộ Khuynh, vẻ mặt cảnh giác nhìn .

      Chiến Sí lập tức nhảy lên, chỉ vào mặt Mạc Tương Thủ, bước tới: “Ý ngươi là gì đây hả, chẳng lẽ chỉ có mình ngươi được nhìn đồ đệ, cho ta nhìn?” vừa thấy cho đại lễ lớn như vậy, nhất định phải trả lại cho Mạc Tương Thủ đại lễ to hơn, như vậy mới là thành ý.

      “A phi! Lão già nhà ngươi, bảo ngươi dạy đồ đêh, ngươi lại chạy tới đây uống rượu, để mặc đồ đệ tự sinh tự diệt, rốt cuộc là ngươi muốn gì?” Mạc Tương Thủ cũng chỉ vào mặt Chiến Sí chửi lên, cho rằng lúc về tới có thể nhìn thấy tên này dạy dỗ bảo bối đồ đệ luyện khí chăm chỉ, ngờ, Chiến Sí lại để lại bức thư, là muốn tìm thiên hỏa gì đó, chó má thiên hỏa, thiên hỏa quan trọng hơn bảo bối đồ đệ sao?

      “Mạc Tương Thủ, ta so đo với ngươi, mau tránh ra để ta cùng bảo bối đồ đệ ôn chuyện.” đến chuyện rời , trong lòng Chiến Sí rất xấu hổ, đây là còn cách nào khác nha, chưa tìm được thiên hỏa bọn họ đuổi tới, chẳng cho chút thời gian nào cả, có điều cũng đúng lúc, trong khoảng thời gian này có thể dạy bảo bối đồ đệ chút.

      “Ngươi cút cho ta, đồ đệ cần ngươi dạy, ta dạy là được rồi.” Mạc Tương Thủ hét lớn, để cho dạy, còn chưa dạy mất xác rồi.

      “Chó má! Đồ đệ của ta, ngươi bảo ta dạy sao được, ta…”

      “Sư công, phải là ngươi muốn dạy Chiến Thiên sao?” Quân Chiến Thiên ở bên cạnh ngẩng đầu, ngây thơ nhìn Mạc Tương Thủ, trong mắt lại lóe ra tia giảo hoạt, nghe hiểu hết nha, người trước mắt này dám bỏ rơi sư phụ , cho nên sư công mới tức giận như thế.

      Thanh ngây thơ lập tức thổi bay lửa giận trong lòng Mạc Tương Thủ, Mạc Tương Thủ mỉm cười nhìn Quân Chiến Thiên : “Chiến Thiên ngoai, sư công dạy ngươi, cũng dạy cả sư phụ ngươi.” Tức rồi? Ta chính là muốn chọc tức ngươi, cho ngươi tức chết.

      “Dựa vào! Mạc Tương Thủ, đồ lão già kia, ta tốt xấu gì cũng là sư phụ của bảo bối đồ đệ, đứa này gọi bảo bối đồ đệ của ta là sư phụ, vậy cũng tức là đồ tôn của ta.” mới có mấy ngày rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, vì sao lại thêm ra tiểu đồ tôn, nhìn trong đáng .

      “Thối! Chiến Sí, mặt ngươi dày.” Này là bảo bối đồ tôn của , thể dạy đấu kỹ cho bảo bối đồ đê, nhưng có thể dạy cho bảo bối đồ tôn, Chiến Sí lão già gian xảo, đoạt đồ đệ của còn muốn cướp đồ tôn với .

      Quân Mộ Khuynh đầu đổ đầy mồ hôi, nàng quen hai người họ, hai người kia, nàng biết ai hết, bọn họ cãi nhau om sòm như thế, sợ người quen nhìn thấy đánh mất hết hình tượng hay sao? Hai người chút hình tượng này, nàng tuyệt đối quen.

      Bá Hiêu và Thiểm Điện cười bất đắc dĩ, đây là tình huống gì đây, cướp đồ đệ rồi cướp đồ tôn, thế giới này đúng là còn có rất nhiều chuyện lạ mà, đồ đệ đồ tôn ràng đều là của hai người họ, hà tất gì phải cướp qua cướp lại như vậy chứ, cần gì chứ.

      Mọi người hóa đá tập thể, đây là tình huống gì, vì sao Chiến Sí đại nhân lại giống như người đàn bà chanh chua, cãi nhau ầm ĩ với người khác.

      Mạc Tương Thủ? Tên này nghe quen quen, hình như có nghe qua ở đâu đó rồi, chẳng lẽ… chính là trong tam đại nhân vật truyền kỳ ở Thương Khung đại lục?

      ngờ giữa các cao thủ còn có thể xảy ra tranh chấp như thế này, lần đầu tiên bọn họ thấy, là mở mang tầm mắt nha.

      “Tiền bối.” Thiểm Điện cau mày, là nhìn hết nổi rồi, hai người kia là giống như con nít vậy, vì sao chuyện như vậy mà cũng có thể cãi nhau được, là bội phục.

      “Cái gì?’ Mạc Tương Thủ và Chiến Sí đồng thời quát, xong lại trừng mắt đối phương, rồi lại đồng loạt nhìn Thiểm Điện.

      Thiểm Điện vô tội nhún vai, chỉ chỉ xung quanh, ít người chạy qua đây xem chuyện gì, bọn họ cãi nhau lâu như vậy, dựa vào thời gian, có lẽ là cả đảo đều đến đây xem náo nhiệt hết rồi, những người này đúng là nhiệt tình.

      Mạc Tương Thủ và Chiến Sí bây giờ mới nhớ tới đây phải là Phong thành, cũng phải là ở phong thiên bồn địa, đây là ở luyện khí đảo, có rất nhiều người quen, cũng có rất nhiều người biết bọn họ.

      Xong, hình tượng gì đó đều xong rồi!

      Rốt cuộc cũng dừng được, Quân Mộ Khuynh bất đắc dĩ nhìn hai người tuổi còn , vì sao chút chuyện như vậy cũng ầm ĩ lên được, bọn họ đúng là biết xấu hổ, sao giờ giỏi cãi nhau nữa ?

      Hỏa Hi ngơ ngẩn hoàn hồn, tới bên cạnh Chiến Sí, nhìn Quân Mộ Khuynh thân đỏ rực kia, trong lòng thoáng qua trận kinh ngạc: “Vị này chính là…”

      “Ha ha, lão Hỏa, tại lão tử xác định cho ngươi biết, đây là bảo bố đồ đệ của lão tử!” cứ việc còn chưa dạy luyện khí cho nàng, có điều giờ bắt đầu cũng muộn, rất nhanh là có thể bắt đầu dạy, ở đảo này, cái dạng thần khí gì mà có chứ, đừng cái bếp lò, mười cái cũng có.

      Mạc Tương Thủ tới trước mặt Chiến Sí, lớn tiếng phản bác: “Có người làm sư phụ như ngươi sao?”

      “Mạc Tương Thủ, có phải ngươi lại muốn gây lộn nữa hay ? , , chúng ta vào trong cãi tiếp.” ở đây được, có quá nhiều người.

      “Muốn cãi ở đây cãi.” Thanh lạnh như băng truyền đến, tất cả mọi người đều lạnh run, Hỏa Hi kinh ngạc nhìn hồng y nữ tử.

      Chiến Sí và Mạc Tương Thủ đồng thời liếc nhìn Quân Mộ Khuynh, sờ sờ mũi, đem đầu xoay qua bên, như là hai đứa làm sai chuyện, đứng chờ người lớn trách phạt.

      “Ngươi là…”

      “Quân nuonwg!” Phong Diễm kinh ngạc nhìn Quân Mộ Khuynh, nàng ràng là hướng ngược lại mà, như thế nào lại tới đây sớm như vậy.

      Quân Mộ Khuynh nhàng gật đầu, nhìn thấy Phong Diễm nàng cũng kinh ngạc, vừa rồi bọn họ gặp qua, nam tử vừa định ra tay với nàng để cứu nữ nhân kia cũng ở đây, xem ra, quan hệ giữa hai người họ tệ.

      “Có chuyện gì vào trong .” Hỏa Lưu Tinh dùng mắt nhìn chung quanh, nhàn nhạt , thanh cãi nhau vừa rồi phải là phát ra từ đây đấy chứ, nhìn quang cảnh bây giờ mà xem, hẳn là sai.

      Hỏa Hi gật đầu, nhanh vào trong, có chuyện gì vẫn là vào trong , ở đây phải là chỗ để chuyện.

      Quân Mộ Khuynh trừng mắt liếc Chiến Sí và Mạc Tương Thủ cái, hai người trưởng thành, tuổi cộng lại cũng hơn trăm, vì sao cứ hở ra là ầm ĩ, đúng là chưa thấy qua sư phụ nào như vậy.

      Thôi Lâm liếc nhìn Quân Mộ Khuynh, trong lòng vui, kế hoạch của nàng vốn hoàn hảo, tại những người này xuất làm rối loạn hết, tiểu tiện nhân kia tới đây nhất định là muốn nương nhờ ở đảo luyện khí, như vậy sao được, vị trí đại tiểu thư của luyện khí đảo chỉ có thể là của con nàng, tiểu tiện nhân này là cái thá gì chứ.

      Thế là đoàn người nhanh chóng hướng về Hỏa phủ, Phong Diễm thấy Mạc Tương Thủ ở đây, sững sờ, kinh ngạc nhìn Quân Mộ Khuynh, Mạc Tương Thủ đại nhân sao có thể cùng với Quân Mộ Khuynh, phải là nhân vật thấy đầu thấy đuôi sao?

      Hỏa Chúc Nhi phẫn hận nhìn Quân Mộ Khuynh, đoàn người tới phòng khách, người vẫn chưa kịp ngồi xuống nàng chạy tới trước mặt Hỏa Hi, ủy khuất cáo trạng.

      “Cha, chính là nàng, là nàng muốn giết ta.” Hỏa Chúc Nhi lay lay cánh tay Hỏa Hi, hy vọng cha mình có thể vì mình báo thù, giáo huấn người này, thế nhưng mơ tưởng và luôn luôn khác biệt.

      Hỏa Hi hung hăng đập bàn cái: “Ta rồi, bảo ngươi bế quan tháng, nghe thấy sao?” nàng còn muốn tới chuyện này, ràng là nàng đúng, bây giờ còn muốn chỉ trích người khác, Quân nương kia bình tĩnh lạnh nhạt, vừa nhìn biết phải là người thích gây chuyện, còn nàng, từ bị nuông chiều sinh hư, làm ra chuyện như vậy cũng cảm thấy kỳ quái.

      “Nương!” Hỏa Chúc Nhi tơi trước mặt Thôi Lâm làm nũng, ràng phải là lỗi của nàng, tại sao lại bắt nàng bế quan, ràng là lỗi của nữ nhân này.

      “Đảo chủ, ngươi tha cho Chúc Nhi lần này .” Thôi Lâm vì để con bị phạt nên khẽ , dù sao việc nhà thể để người ngoài xem, tiểu tiện nhân kia tới rồi, nhất định phải biết mình chịu hậu quả gì, nàng nhất định làm cho tiểu tiện nhân kia hối hận mà quay về.

      Hỏa Hi thấy Thôi Lâm chủ động chuyện thanh cũng mềm dịu mộ chút: “Ngươi mau xin lỗi vị nương này, ta phạt ngươi bế quan.”

      “Xin lỗi cần.” Thanh lạnh băng truyền đến, Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nhìn Hỏa Chúc Nhi cái, câu xin lỗi có thành ý nghe cũng chả có tác dụng gì, dư thừa.

      “Lão Hỏa, đừng nhảm nhiều, bảo bối đồ đệ của ta khong thích nghe mấy chuyện đó.” Chiến Sí biếng nhác tựa ở ghế, nhìn thấy bảo bối đồ đệ là tốt, tới luyện khí đảo rồi, muốn thần khí gì, cứ tùy tiện cho bảo bối đồ đệ của chọn, còn chuyện luyện khí cũng có thể mượn tàng thư các của lão Hỏa chút, cho bảo bối đồ đệ của học tập.

      Hỏa Hi cười nhạt, nhìn nương kia được dạy dỗ đàng hoàng cũng biết, nàng thích như vậy.

      “Linh Nhi.” Rốt cuộc Hỏa Hi lại nhìn sang Hỏa Linh Nhi, trong mắt hề che giấu sủng nịch và thương.

      Hỏa Linh Nhi chậm rãi bước ra, hơi cúi đầu: “Đảo chủ, hôm nay ta đến đây có việc gì khác chỉ là muốn đem đồ trả lại cho ngươi mà thôi.” Hỏa Linh Nhi lấy ra cái ngọc bội ở trong tay áo ra, để trước mặt Hỏa Hi, đợi trả lời liền lui về.

      Hỏa Hi há miệng, nhìn thấy ánh mắt Hỏa Linh Nhi xa lánh mình, mặt nồng đậm ưu thương, nhưng lại được gì.

      Nhìn thấy Mạc Tương Thủ ở đây, Phong Diễm thể nhịn được nữa, nhiều năm tìm như vậy, vẫn luôn tìm Mạc Tương Thủ đại nhân, để thu mình làm đồ đệ, nhưng vẫn thể tìm được ở đâu, Phong Diễm ràng biết người mà Mạc Tương Thủ muốn gặp cho dù có tìm thế nào cũng thể tìm được.

      “Tương Thủ đại nhân.” Phong Diễm qua, cung kính chắp tay cúi đầu, vô cùng lễ phép.

      Mạc Tương Thủ liếc Phong Diễm cái, hừ tiếng, lại có phản ứng gì thêm.

      Quân Mộ Khuynh liếc Mạc Tương Thủ cái, con ngươi đỏ đậm chút nhiệt độ, Mạc Tương Thủ nhớ tới chuyện vừa rồi, biết Quân Mộ Khuynh vẫn còn chưa hết giận, nên mới lạnh nhạt mở miệng: “Muốn , có điều ta cho ngươi biết trước, muốn ta thu ngươi làm đồ đệ là chuyện thể.”

      bảo bối đồ đệ rồi muốn thêm nữa, đồ đệ là đủ rồi, huống chi bây giờ còn có cả đồ tôn nữa, thỏa mãn rồi.

      Phong Diễm sắc mặt cứng đờ, ra Mạc Tương Thủ đại nhân sớm biết ý nghĩ của , nhưng vẫn xuất chính là vì muốn thu làm đồ đệ, nghĩ tới đây, Phong Diễm vô cùng thất vọng, nhưng vẫn lạnh nhạt tiếp thu, dù sao cũng sớm chuẩn bị tinh thần bị từ chối rồi, có gì đáng buồn cả.

      “Này! Tiểu tử ngốc, nhận ngươi cầu sao? Khó trách ngươi bái được sư phụ!” Chiến Sí tới bên người Phong Diễm, vẻ mặt tiếc nuối, người như vậy đừng Mạc Tương Thủ thích, ngay cả cũng vô cùng thích, chút cũng chẳng bằng bảo bối đồ đệ của bọn họ.

      Phong Diễm sững sờ, lời này có ý gì, chẳng lẽ Tương Thủ đại nhân thu làm đồ đệ, phải ép buộc người ta sao? Hoàn toàn có khả năng.

      “Đúng là ngu ngốc.” Chiến Sí bất đắc dĩ lắc đầu, thiên hạ này chưa thấy ai ngu ngốc bằng , nếu như mấy ngày trước thông minh hơn chút, Mạc Tương Thủ sớm thu làm đồ đệ, tại muốn bái sư cũng còn cơ hội nữa.

      Hỏa Lưu Tinh bước tới trước mặt Chiến Sí, hung hăng thọt cánh tay : “Chiến Sí đại nhân, ngươi thể Diễm như vậy, cẩn thận ta cho ngươi uống rượu nữa!” Phong Diễm dù gì cũng là thiên tài của Phong gia, bị người ta như vậy, còn đâu mặt mũi.

      Chiến Sí bĩu môi: “ cho cũng thèm, bảo bối đồ đệ của ta ở đây, ngươi nghĩ rượu của ngươi uống ngon sao?” chỉ cần có bảo bối đồ đệ ở đây, kiên quyết uống rượu, mấy ngày tới nhất định uống rượu, dù sao rượu cũng chẳng có gì tốt mà uống nhiều, ở bên cạnh đồ đệ nhiều thêm chút mới là tốt.

      Hỏa Lưu Tinh triệt để tròn mắt, như vậy giống Chiến Sí chút nào, phải là người rượu như mạng sao, là người có rượu là được sao? tại uy hiếp như thế, cũng sợ.

      “Hừ, ngạc nhiên ? Đồ đệ của ta cái gì chính là cái đó, ngươi cút qua bên .” Lời của đồ đệ mới chính là chân lý, bọn họ là cái gì chứ, rượu có thể uống nhưng đồ đệ thể có, bảo bố đồ đệ như thế, đâu tìm được chứ.

      “Ta Chiến Sí đại nhân, này giống ngươi…”

      “Xuỵt!” Chiến Sí xuỵt cái, trừng mắt liếc Hỏa Lưu Tinh cái.

      Bá Hiêu cười khúc khích tới trước mặt Chiến Sí: “Chiến tiền bối, nương nhà ta có cấm ngươi uống rượu nha, ngươi khẩn trương như vậy làm gì?” bọn họ như thế cứ như là tiểu hài tử làm sai chuyện gì, chỉ sợ chủ nhân tức giận.

      Chiến Sí trừng mắt liếc Bá Hiêu cái, như là im lặng , ngươi biết cái gì, con nít biết chuyện đừng có lung tung, hậu quả rất nghiêm trọng.

      Bá Hiêu lắc đầu, tới phía sau Quân Mộ Khuynh, gì thêm, tất cả mọi người lại trầm mặc, Quân Mộ Khuynh thưởn thức tiểu chuột bạch trong tay, mặt vẫn là nụ cười lạnh nhạt, Hỏa Hi nhìn Quân Mộ Khuynh, thiếu nữ trước mắt làm cho người ta có cảm giác thể lờ được, nàng ngồi ở đây, tất cả mọi người như đều lấy nàng là trung tâm, ngay cả Chiến Sí và Mạc Tương Thủ đều phải cẩn thận từng li từng tí.

      Đệ nhất thiên tài Phong gia Phong Diễm luôn luôn nhìn nàng, nàng rốt cuộc là ai, mấy năm nay ở ngoài đảo luyện khí xuất nhân tài như thế nào?

      Từ sau chuyện kia, Hỏa Hi chú ý gì đến những chuyện xảy ra ở ngoài đảo, ngay cả ba chữ Quân Mộ Khuynh cũng chỉ nghe lờ mờ, những chuyện xảy ra gần đây, hoàn toàn biết.

      Thôi Lâm thấy Hỏa Hi luôn nhìn Quân Mộ Khuynh, ánh mắt thoáng qua tia độc ác, nàng hung hăng nhìn Quân Mộ Khuynh.

      Quân Mộ Khuynh ngồi tại chỗ, cảm giác có tia nóng rực nhìn nàng, lúc này mới ngẩng đầu, liền thấy cái vị đảo chủ phu nhân kia tức giận nhìn mình, còn có Hỏa Chúc Nhi nữa, đều như vậy, hổ là hai mẹ con.

      “Sư công.” Quân Chiến Thiên tới trước mặt Mạc Tương Thủ, từ lúc Mạc Tương Thủ hứa làm cho trở nên mạnh mẽ hơn, liền bám dính lấy Mạc Tương Thủ, chuyện về điều khiển nguyên tố, Quân Chiến Thiên luôn khắc sâu trong lòng, chút buông lơi.

      tiếng ‘sư công’ này của Quân Chiến Thiên lập tức làm Mạc Tương Thủ vui vẻ, trong lòng vô cùng hạnh phúc: “ .” Tiểu đồ tôn gọi tiếng là thống khoái.

      “Sư công, ngươi dạy ta ngưng tụ nguyên tố như thê nào có được ?” Quân Chiến Thiên chờ đợi nhìn Mạc Tương Thủ, sách sư phụ cho, đều xem qua, những chữ biết, đều hỏi Tiêu tỷ tỷ, cũng thuộc hết quyển sách, nhưng lại hiểu nó viết gì.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 106: Tứ đại công tử hoàng thành tới rồi

      Edit: Zi

      “Được, ta dạy ngươi.” trong trạng thái lâng lâng, Mạc Tương Thủ quên mất mấy ngày trước mình rằng Quân Chiến Thiên còn quá , thể dạy đấu kỹ, tại tốt rồi, bị tiếng kêu sư công liền hoàn toàn quên mất lời mấy hôm trước mình .

      Mạc Tương Thủ kéo Quân Chiến Thiên ra ngoài, ở đây cũng chẳng sao, thẳng thắn kéo đồ tôn chơi thôi.

      “Ta Mạc Tương Thủ, ngươi chờ ta chút, ta cũng là sư công của .” Chiến Sí thấy Mạc Tương Thủ kéo Quân Chiến Thiên ra ngoài, vội vàng đuổi theo, sao có thể để cho cướp mất đồ tôn, như vậy ở trong lòng bảo bối đồ tôn nhất định còn vị trí của , thể được, thể được.

      Quân Mộ Khuynh đen mặt, nhìn Chiến Sí chạy nhanh ra ngoài, hai người bọn họ thể ngồi yên được lúc sao?

      “Tiêu, ngươi nhìn Chiến Thiên, thuận tiện cho hai lão đầu kia, nếu còn dám cãi lộn om sòm, ta để cho bọn họ gặp Chiến Thiên nữa.” Quân Mộ Khuynh nghiến răng nghiến lợi , đúng là thấy liền lấn tới à.

      “Vâng!” Bá Hiêu nhanh ra ngoài, mặt là nụ cười nhàng mà chính nàng cũng phát .

      Mọi người sững sờ, chẳng lẽ Chiến Sí đại nhân và Mạc Tương Thủ đại nhân bị đồ đệ của mình gọi như vậy tức giận sao? Còn câu kia, giống là câu mà đồ đệ nên với sư phụ, phải cần phải cung kính với sư phụ mình sao?

      “Đảo chủ.” Quân Mộ Khuynh nhìn sắc trời bên ngoài, nhíu mày, bắt đầu hỏi chuyện.

      biết Quân nương có chuyện gì?” nàng họ Quân, Diễm nhi gọi như thế.

      Người của Quân gia, bọn họ còn có chút quan hệ.

      “Chỉ là muốn hỏi các ngươi chút, hôm qua có thấy ánh sáng màu tím bay qua ?” Chi Chi nếu xuất đảo luyện khí nhất định náo động , nhưng bọn họ tới lâu như vậy lại nghe được động tĩnh gì.

      Tia sáng tím? “ có.” Hỏa Hỉ lắc đầu, mấy ngày nay có thấy gì đâu.

      “Ta biết rồi, còn chuyện gì muốn hỏi nữa, cáo từ.” Quân Mộ Khuynh cười nhạt, chậm rãi đứng lên, chân mày nhàng nhíu lại, trong lòng vô cùng nghi hoặc, rốt cuộc Chi Chi đâu?

      Thiểm Điện chần chừ liếc Hỏa Linh Nhi cái, xoay người theo Quân Mộ Khuynh.

      “Quân nương.” Hỏa Linh Nhi cắn cánh môi, cuối cùng vẫn kêu tiếng.

      Quân Mộ Khuynh nghi hoặc xoay người, nhìn thấy Hỏa Linh Nhi, lạnh lùng : “Nếu như muốn cảm ơn cũng cần, ta rồi, ta giúp bất kỳ kẻ nào.” Nàng cũng có làm gì, giết người của Lôi gia là vì chính bản thân mình, nếu cứ nhất định muốn cảm ơn nàng có cách nào.

      , ta biết Quân nương phải là giúp ta, nhưng lần này, ta thỉnh cầu Quân nương hãy để ta theo bên cạnh ngài.” xong Hỏa Linh Nhi liền quỳ xuống, nàng muốn ở lại đây, lúc nàng rời khỏi tiểu viện kia, cũng quyết định, nhất định phải tìm được Quân Mộ Khuynh, theo nàng.

      Lời của Hỏa Linh Nhi vừa dứt, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, kinh hãi nhất chính là Hỏa Hi, thậm chí nghĩ là mình nghe nhầm rồi, Linh Nhi thà rằng theo người lại cũng muốn ở lại đảo luyện khí, chẳng lẽ là thể tha thứ cho sao?

      Thôi Lâm hài lòng nhìn Hỏa Linh Nhi, mặt lộ ra tia đắc ý, tiểu tiện nhân này cũng thức thời, nếu , đừng trách nàng khách khí.

      “Hử?” con người đỏ đậm lóe ra ánh sáng, người khác nhìn mình đều nghĩ nàng là quái vật, Hỏa Linh Nhi lại muốn theo nàng?

      nương, nếu như ngươi muốn nghe lý do, rời khỏi đây, Linh Nhi cho nương.” Hỏa Linh Nhi ngẩng đẩu, ngạo khí người vô cùng mạnh mẽ.

      “Còn có ta, ta cũng nguyện ý theo nương.” Tiểu Thiến cũng quỳ xuống, tiểu thư ở đâu, nàng theo đó.

      “Nếu muốn cùng cứ thôi.” Quân Mộ Khuynh lạnh nhạt , nàng biết đây cũng phải là chỗ để chuyện, cũng muốn để cho hai người các nàng theo mình, nàng muốn mang theo hai cái phiền phức.

      Nếu các nàng có lý do riêng, nàng cũng muốn nghe chút, chừng còn có chuyện hay.

      Hỏa Linh Nhi và Tiểu Thiên lập tức lộ nụ cười, có thể ở phía sau Quân nương, bảo gì nàng cũng làm, nương đáp ứng là tốt rồi.

      “Đợi chút!” thanh kêu gào lại vang lên, sắc mặt Quân Mộ Khuynh trầm xuống, xoay người nhìn Hỏa Chúc Nhi.

      “Ngươi còn có chuyện gì?” thanh lạnh rét băng hàn vang lên, người hiểu Quân Mộ Khuynh đều biết, nếu Hỏa Chúc Nhi biết tốt xấu, lần nay nàng cho bất kỳ ai mặt mũi cả.

      “Ngươi là đồ đệ của Chiến Sí đại nhân, ta muốn ngươi và đại ca ta tỷ thí chút, cũng từng theo Chiến Sí đại nhân học khoảng thời gian, chừng các ngươi còn có thể thăng cấp.” Hỏa Chúc Nhi cười lạnh, trong lòng lại càng phẫn nộ, nàng hận nhất chính là nàng có hỏa nguyên tố, mà chỉ là thủy nguyên tố, phải biết rằng nước với lửa khắc nhau, con của đảo chủ đảo luyện khí lại là thủy nguyên tố, nực cười.

      Hỏa Lưu Tinh lập tức sốt ruột: “Này!” bản thân gì nha, rốt cuộc nha đầu này làm cái gì, cho tới bây giờ đều chưa từng nghĩ tới chuyện so tài với Quân nương, tại tốt rồi.

      Quân Mộ Khuynh hiểu nhìn Hỏa Chúc Nhi, biết là chắc chắn nàng cam chịu mà, có điều nàng lại phải hỏa nguyên tố, nên cũng vui lắm, bằng , nàng nhất định là để ca ca nàng tới tỉ thí mà là chính nàng.

      “Hỏa Chúc Nhi…” Hỏa Lưu Tinh vốn định chỉ trích Hỏa Chúc Nhi, nhưng nhìn thấy đôi mắt ủy khuất kia lại nuốt lời định xuống.

      “Lưu Tinh.” Phong Diễm lắc đầu, cùng Quân Mộ Khuynh tỷ thí, nhất định là có chuyện tốt.

      “Quân nương là người của Quân gia sao?” Thôi Lâm đột nhiên đứng lên , nếu là người của Quân gia, vậy càng tốt, người của Quân gia cũng phải cho nàng mấy phần mặt mũi.

      phải.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng , hai chữ Quân gia làm cho con ngươi vốn băng lãnh càng thêm lạnh rét.

      Thiểm Điện thở dài, những người này đúng là tự vạch áo cho người xem lưng mà, biết là chủ nhân nhà ghét nhất chính là việc đem nàng nhập biến thành người của Quân gia sao? Ngũ đại gia tộc Quân gia, nhà của chủ nahan sớm cùng với Quân gia chút quan hệ nào.

      Thôi Lâm nhìn thấy ánh mắt của Quân Mộ Khuynh, sợ hãi đứng tại chỗ, nàng chưa từng gặp qua đôi mắt lạnh băng như thế bao giờ.

      “Nếu có việc gì, ta trước.” thân ảnh đỏ rực hờ hững xoay người rời , thèm để ý tới biểu tình của mấy người phía sau.

      Sau khi Quân Mộ Khuynh rời rồi, Thôi Lâm cam lòng tới trước mặt Phong Diễm, lộ ra nụ cười hòa nhã: “Diễm nhi, nhìn bộ dáng ngươi, ngươi hẳn làm quen biết Quân nương, ngươi có biết tên đầy đủ của nàng ?” biết têm đầy đủ còn phải là biết có phải là người của Quân gia hay sao?

      “Nàng là Quân Mộ Khuynh.” Phong Diễm giọng trả lời, thanh giống như trận gió mát, trong giọng còn cao ngạo của ba năm trước đây.

      “Quân Mộ Khuynh!” Thôi Lâm kinh ngạc nhìn Phong Diễm, người vừa rồi lại là Quân Mộ Khuynh, điều này sao có thể, bởi vì cùng Quân gia có chút quan hệ, nàng cũng từng nghe chuyện của Quân gia, ba chữ Quân Mộ Khuynh nàng sớm được nghe qua.

      Người này sao có thể là Quân Mộ Khuynh, điều này sao có thể, Quân gia ràng Quân Mộ Khuynh là ngu ngốc phế vật, nhưng ánh mắt vừa rồi cảu Quân Mộ Khuynh vô cùng băng lãnh dọa người, thế nào cũng giống ánh mắt của phế vật ngu ngốc có thể có được.

      “Quân Mộ Khuynh?” Hỏa Hi tới trước mặt Phong Diễm, hình có nghe qua tên này mấy năm trước, chỉ có điều là ấn tượng sâu.

      “Phải, nàng chính là Quân Mộ Khuynh.” Nếu nghĩ nàng giống như trong truyền thuyết, bọn họ liền sai rồi, Quân Mộ Khuynh cùng trong truyền thuyết tuyệt đối đồng nhất dạng, ba năm trước đây cũng biết.

      Hỏa Chúc Nhi tới, nghi hoặc nhìn vẻ mặt kinh ngạc của mẫu thân mình, tò mò hỏi, “Nương, Quân Mộ Khuynh là ai, ngươi biết?” Nàng còn chưa từng thấy nương kinh ngạc như thế, lần này là thế nào.

      “Ta nghe di nương ngươi từng , Quân gia có sỉ nhục, chính là Quân Mộ Khuynh, bởi vì Quân Mộ Khuynh lúc bảy tuổi được kiểm tra, đấu khí, nguyên tố đều có, thậm chí ngay cả điểm phản ứng cũng có, cho nên Quân gia gia chủ rất thất vọng với nàng, bởi vì mình nàng khiến cho cả nhà bọn họ bị Quân gia gia chủ xua đuổi đến tối biên cảnh Phù Thủy trấn.” Thế nhưng, Quân Mộ Khuynh…

      “Nương! Ngươi phải là bị di nương cấp lừa !” Hỏa Chúc Nhi lớn tiếng , Quân Mộ Khuynh đấu khí nguyên tố cũng có, vậy người cùng nàng phát sinh tranh chấp là ai, mười hai cấp đỉnh kỹ tôn sư là ai!

      “Ta cũng biết.” Nàng tại cũng biết ai mới là .

      “Phu nhân nghe có sai, chỉ là truyền thuyết cũng chỉ là truyền thuyết.” Phong Diễm đạm mạc , nếu như truyền thuyết có thể tin, vậy chỉ là truyền thuyết.

      “Nương, ngươi nhất định bị di nương lừa, Quân Mộ Khuynh ràng chính là hỏa nguyên tố mười hai cấp kỹ tôn sư, cái gì mag có đấu khí cùng nguyên tố.” xong Hỏa Chúc Nhi liền càng vui, nếu Quân Mộ Khuynh có đấu khí cùng nguyên tố, người bị kháp cổ cũng phải là nàng!

      Cái gì!

      Lúc này ngay cả Phong Diễm cũng dại ra tại chỗ, hỏa nguyên tố kỹ tôn sư! Rốt cuộc trong ba năm này Quân Mộ Khuynh gặp được chuyện gì, sao có thể tấn chức nhanh như vậy!

      “Các ngươi tin, đây là ta tận mắt nhìn thấy!” Hỏa Chúc Nhi nhìn bộ dáng khiếp sợ của bọn họ, còn tưởng rằng là bọn họ tin mình lời.

      Phong Diễm chậm rãi xoay người, chậm rãi hướng phía sau đến, “ phải là tin, mà là khó tin, bởi vì Quân Mộ Khuynh chỉ mới có mười ba tuổi mà thôi.” Mười ba tuổi đỉnh kỹ tôn sư.

      Mười ba tuổi!

      Toàn bộ mọi người đồng loạt dại, mười ba tuổi, mười hai cấp đỉnh kỹ tôn sư!

      Quân Mộ Khuynh thể ngưng tụ đấu khí cùng nguyên tố, đây rốt cuộc là ai ?

      Quân Mộ Khuynh mới vừa ra Hỏa phủ, liền nhìn thấy đoàn người vội vã tới, nhìn thấy nàng ra tới thân ảnh, mặt lộ ra nụ cười chế nhạo.

      “Các ngươi là ai?” Thiểm Điện tới bên cạnh Quân Mộ Khuynh, trầm giọng hỏi, bọn họ đúng là lớn mật, dám chặn đường của chủ nhân, muốn chết!

      “Ngươi làm càn, Quân Mộ Khuynh ngươi nên biết ta là ai, để cho hạ nhân làm càn ở trước mặt ta, ngươi có sai chưa!” Người nọ đầu tiên là chỉ vào Quân Mộ Khuynh , miệt thị mặt càng ngày càng sâu.

      Sắc mặt Thiểm Điện đại biến, ánh mắt dã thú hiển lộ, nhìn người nọ, trong ánh mắt sôi trào sát khí.

      “Làm càn? Người của Quân gia ở trước mặt ta hai chữ làm càn, là có ý gì?” thanh biếng nhác vang lên, trong giọng lộ ra nguy hiểm, Quân Mộ Khuynh buồn cười nhìn người của Quân gia vội vã tới, mặt lộ ra tia chán ghét.

      Quân Ưu nhìn thân ảnh đỏ rực, đáy lòng xuất tia run run, ngây ngốc nhìn Quân Mộ Khuynh, thân ảnh kia thon dài đập vào trong đầu, ánh mắt đỏ đậm lạnh lùng, làm khỏi hối hận lời vừa , biết Quân Mộ Khuynh còn giống như xưa, lại nghĩ đến nàng lại có biến hóa nghiêng trời lệch đất đến vậy, nếu lúc tới cũng như vậy.

      “Quân Mộ Khuynh, ngươi là con cháu của Quân gia, nhìn thấy ta, là ai làm càn!” Quân Ưu trấn định tinh thần, nghĩ đến mình tốt xấu gì cũng là trưởng bối, Quân Mộ Khuynh sao chứ, cũng dám động , sợ hãi trong lòng cũng giảm bớt ít.

      Tiếng cười châm chọc nhàng vang lên, khóe miệng Quân Mộ Khuynh mang theo nụ cười chế giễu như có như , ” Con cháu Quân gia?” khí tức băng lãnh trong nháy mắt từ người nàng tản ra, khí tức lãnh khốc đập thẳng vào Quân Ưu: “Đừng Quân Mộ Khuynh tại phải là người của Quân gia, cho dù còn, ngươi chỉ là trưởng lão, bảo đích nữ trực hệ cung kính ngươi, là ai làm càn!” Thanh lạnh băng giống như hàn băng vạn năm, tia nhiệt độ.

      Tốt cho câu con cháu Quân gia, bảy tuổi năm ấy bọn họ tại sao mình là con cháu Quân gia!

      Quân Ưu bị khí tức lãnh khốc kia, dọa đến lảo đảo lui về phía sau, nhìn Quân Mộ Khuynh, há miệng, vậy mà bị dọa đến ngay cả nửa câu đều nên lời, này…

      Ngoài cửa Hỏa phủ bị vây đầy người, lúc bọn nghe thấy hồng y nữ tử kia là người của Quân gia, khỏi kinh hãi, mà lời của Quân Mộ Khuynh, càng làm cho bọn họ khiếp sợ thôi.

      “Quân Mộ Khuynh, ngươi dám vô lễ với cha ta!” Thanh ngạo mạn từ trong đám người vang lên, người vây xem lập tức tách ra con đường, để người phía sau bọn họ chậm rãi qua.

      Mọi người khỏi thán phục, ngờ ở chỗ này có thể nhìn thấy Quân Việt, Quân Việt là luyện khí phần mộ luyện khí thiên tài, tuổi còn trẻ là thần khí sư, hơn nữa người cũng dài tuấn mỹ, còn là Quân gia người, ở đảo tốt xấu cũng có chút địa vị.

      “Dám? Sai rồi, bản nương cần phải đối với người gọi là phụ thân ngươi có lễ!” Quân Mộ Khuynh hừ tiếng, dù nàng thoát ly Quân gia, người trước mắt nhìn thấy nàng, ít nhất còn muốn tiếng kêu tiểu thư, vô lễ, có lễ, chẳng lẽ bọn họ cái gì liền là cái đó!

      tại Quân Mộ Khuynh…

      “Quân Mộ Khuynh, quy củ của Quân gia ngươi nên biết, địa vị phải là con vợ cả hay phân nhánh, là có thể quyết định, nếu như ngươi có thể thắng ta, Quân Việt nguyện ý quỳ xuống đất xin lỗi vì tình hôm nay.” Quân Việt từ bị người để lên chỗ cao, mặc dù trở lại chủ nhà, địa vị cũng kém Quân Lạc Phàm, hôm nay lại bị Quân Mộ Khuynh sỉ nhục, bảo sao tức.

      “Quy củ của Quân gia dùng ở người nàng được, Quân Mộ Khuynh sớm phải là người của Quân gia.” Thanh quen thuộc vang lên.

      Mọi người hướng phía sau nhìn lại, liền nhìn thấy bốn thiếu niên, đứng thành hàng, mặt mang mỉm cười nhìn người đứng ở cửa Hỏa phủ, đối với bốn thiếu niên tuấn mỹ đột nhiên xuất , khiến cho đám người đứng xem náo động ít, vài thiếu nữ chưa xuất giá đều vuốt ve mặt mình, đem vẻ đẹp nhất lộ ra, hy vọng có thể lọt được vào mắt xanh của người trong số đó.

      Quân Mộ Khuynh đầu đầy hắc tuyến nhìn bốn người tới, bọn họ nhất định phải náo động như thế sao?

      “Ta liền , Ngạo Tà chưa có tới, nàng nhất định rất bình tĩnh.” Hạng Võ tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, cười vỗ vỗ Quân Mộ Khuynh vai, cũng tốt nghiệp Nam Ngưng học viện, mới tìm nàng, trong khoảng thời gian nàng biến mất hai năm, bọn họ đều lo lắng gần chết.

      Lam Phong ôn hòa cười , “Khuynh nhi, phải là muốn gặp chúng ta đấy chứ?” Hai năm gặp mặt, nàng vẫn giống như trước đây, đúng, là so với trước đây càng thêm bình tĩnh ung dung, người Quân gia đúng là biết xấu hổ, ở trước công chúng lại lời như vậy.

      “Các ngươi… Là ai?” Quân Việt cảnh giác nhìn bốn vị thiếu niên đột nhiên xuất , nhìn thấy bọn họ cướp ánh mắt của mọi người, trong lòng có chút cam lòng.

      Quân Việt có cam tâm nữa, cũng bất lực, tự hào thiên phú, tuấn mỹ, ở trước mặt vị bốn nam tử kia, đều thành bình thường.

      “Hoàng thành Hạng gia Hạng Võ.” Hạng Võ chắp tay cười .

      “Hoàng thành Lam gia Lam Phong.” Lam Phong vẫn là nụ cười trước sau như , giống như gió thoảng bay.

      “Hoàng thành La gia La Tắc.” La Tắc can tâm tình nguyện .

      “Hoàng thành Hạ gia Hạ Trúc Thanh.” Hạ Trúc Thanh nhàn nhạt , ngữ khí mặn nhạt.

      Liên tiếp bốn hoàng thành, Quân Ưu lắc lư hai cái, thiếu chút nữa té xỉu ở tại chỗ, vì sao hoàng thành Hạng gia, cùng hoàng thành tứ gia có tam gia đều đến luyện khí đảo, nhìn bộ dáng của bọn họ, hình như là còn rất thân với Quân Mộ Khuynh, Quân Mộ Khuynh là lúc nào quen biết người hoàng thành?

      Quân Ưu lau mồ hôi trán, cười ha hả chắp tay : “ biết hoàng thành Mặc gia Mặc thiếu chủ ở đâu?” bốn gia đều ở đây, Mặc gia thiếu chủ Mặc Ngạo Tà nhất định cũng ở đây, Mặc Ngạo Tà chính là thiếu niên có thiên phú còn cao hơn cả Quân Lạc Phàm.

      “Ngươi Ngạo Tà a, có chút việc, trễ giờ tới.” Hạng Võ nhìn Quân Mộ Khuynh nháy nháy mắt, Ngạo Tà tên kia mới xuất quan, liền thể chờ đợi được, là muốn địa, tới địa, lại luyện khí đảo, được nửa đường, người lại thấy đâu, vừa mới bắt đầu cũng biết tên kia rốt cuộc muốn làm gì, tại cái gì đều hiểu cả nha.

      Quân Mộ Khuynh ở đây, thảo nào Ngạo Tà tên kia lại chạy nhanh như vậy.

      Quân Mộ Khuynh 囧 囧 nhìn Hạng Võ, Hàn Ngạo Thần muốn tới tới, liên quan gì tới nàng, Hạng Võ làm chi nháy mắt với nàng.

      “A, đúng rồi, Khuynh nhi, phải mới vừa có người muốn cùng ngươi tỉ thí sao? Ngươi trả lời thế nào?” La Tắc vội vàng chạy qua đây, thần bí hề hề nhìn Quân Mộ Khuynh, muốn nhìn thực lực bây giờ của Khuynh nhi thế nào.

      “Tỉ thí ở đảo luyện khí, phải là đấu kỹ, mà là luyện khí.” Hỏa Hi chậm rãi ra.

      Luyện khí?

      “Khuynh nhi, ngươi biết luyện khí sao?” La Tắc hỏi.

      Quân Mộ Khuynh mím môi, muốn nhiều lời, nhìn thấy ánh mắt tò mò của La Tắc, bất đắc dĩ , “Biết chút.”

      “Được, ta thay nàng đồng ý.” La Tắc lập tức .

      Hạng Võ lập tức dịch xa La Tắc chút, trong lòng thay La Tắc cầu nguyện, Tắc tử, phải là ta nhắc nhở ngươi, hy vọng ngươi chết rất thảm, Quân Mộ Khuynh có thể dễ chuyện như vậy sao?

      “Tốt lắm, ngày mai ta đảo luyện khí chờ ngươi.” Quân Việt lộ ra vẻ mặt được như ý, híp mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, tiêu sái rời , ngày mai, liền có thể nhục nhã Quân Mộ Khuynh phen.
      Chương 106: Tứ đại công tử hoàng thành tới rồi

      Trước Chọn chương Sau Edit: Zi

      “Được, ta dạy ngươi.” trong trạng thái lâng lâng, Mạc Tương Thủ quên mất mấy ngày trước mình rằng Quân Chiến Thiên còn quá , thể dạy đấu kỹ, tại tốt rồi, bị tiếng kêu sư công liền hoàn toàn quên mất lời mấy hôm trước mình .

      Mạc Tương Thủ kéo Quân Chiến Thiên ra ngoài, ở đây cũng chẳng sao, thẳng thắn kéo đồ tôn chơi thôi.

      “Ta Mạc Tương Thủ, ngươi chờ ta chút, ta cũng là sư công của .” Chiến Sí thấy Mạc Tương Thủ kéo Quân Chiến Thiên ra ngoài, vội vàng đuổi theo, sao có thể để cho cướp mất đồ tôn, như vậy ở trong lòng bảo bối đồ tôn nhất định còn vị trí của , thể được, thể được.

      Quân Mộ Khuynh đen mặt, nhìn Chiến Sí chạy nhanh ra ngoài, hai người bọn họ thể ngồi yên được lúc sao?

      “Tiêu, ngươi nhìn Chiến Thiên, thuận tiện cho hai lão đầu kia, nếu còn dám cãi lộn om sòm, ta để cho bọn họ gặp Chiến Thiên nữa.” Quân Mộ Khuynh nghiến răng nghiến lợi , đúng là thấy liền lấn tới à.

      “Vâng!” Bá Hiêu nhanh ra ngoài, mặt là nụ cười nhàng mà chính nàng cũng phát .

      Mọi người sững sờ, chẳng lẽ Chiến Sí đại nhân và Mạc Tương Thủ đại nhân bị đồ đệ của mình gọi như vậy tức giận sao? Còn câu kia, giống là câu mà đồ đệ nên với sư phụ, phải cần phải cung kính với sư phụ mình sao?

      “Đảo chủ.” Quân Mộ Khuynh nhìn sắc trời bên ngoài, nhíu mày, bắt đầu hỏi chuyện.

      biết Quân nương có chuyện gì?” nàng họ Quân, Diễm nhi gọi như thế.

      Người của Quân gia, bọn họ còn có chút quan hệ.

      “Chỉ là muốn hỏi các ngươi chút, hôm qua có thấy ánh sáng màu tím bay qua ?” Chi Chi nếu xuất đảo luyện khí nhất định náo động , nhưng bọn họ tới lâu như vậy lại nghe được động tĩnh gì.

      Tia sáng tím? “ có.” Hỏa Hỉ lắc đầu, mấy ngày nay có thấy gì đâu.

      “Ta biết rồi, còn chuyện gì muốn hỏi nữa, cáo từ.” Quân Mộ Khuynh cười nhạt, chậm rãi đứng lên, chân mày nhàng nhíu lại, trong lòng vô cùng nghi hoặc, rốt cuộc Chi Chi đâu?

      Thiểm Điện chần chừ liếc Hỏa Linh Nhi cái, xoay người theo Quân Mộ Khuynh.

      “Quân nương.” Hỏa Linh Nhi cắn cánh môi, cuối cùng vẫn kêu tiếng.

      Quân Mộ Khuynh nghi hoặc xoay người, nhìn thấy Hỏa Linh Nhi, lạnh lùng : “Nếu như muốn cảm ơn cũng cần, ta rồi, ta giúp bất kỳ kẻ nào.” Nàng cũng có làm gì, giết người của Lôi gia là vì chính bản thân mình, nếu cứ nhất định muốn cảm ơn nàng có cách nào.

      , ta biết Quân nương phải là giúp ta, nhưng lần này, ta thỉnh cầu Quân nương hãy để ta theo bên cạnh ngài.” xong Hỏa Linh Nhi liền quỳ xuống, nàng muốn ở lại đây, lúc nàng rời khỏi tiểu viện kia, cũng quyết định, nhất định phải tìm được Quân Mộ Khuynh, theo nàng.

      Lời của Hỏa Linh Nhi vừa dứt, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, kinh hãi nhất chính là Hỏa Hi, thậm chí nghĩ là mình nghe nhầm rồi, Linh Nhi thà rằng theo người lại cũng muốn ở lại đảo luyện khí, chẳng lẽ là thể tha thứ cho sao?

      Thôi Lâm hài lòng nhìn Hỏa Linh Nhi, mặt lộ ra tia đắc ý, tiểu tiện nhân này cũng thức thời, nếu , đừng trách nàng khách khí.

      “Hử?” con người đỏ đậm lóe ra ánh sáng, người khác nhìn mình đều nghĩ nàng là quái vật, Hỏa Linh Nhi lại muốn theo nàng?

      nương, nếu như ngươi muốn nghe lý do, rời khỏi đây, Linh Nhi cho nương.” Hỏa Linh Nhi ngẩng đẩu, ngạo khí người vô cùng mạnh mẽ.

      “Còn có ta, ta cũng nguyện ý theo nương.” Tiểu Thiến cũng quỳ xuống, tiểu thư ở đâu, nàng theo đó.

      “Nếu muốn cùng cứ thôi.” Quân Mộ Khuynh lạnh nhạt , nàng biết đây cũng phải là chỗ để chuyện, cũng muốn để cho hai người các nàng theo mình, nàng muốn mang theo hai cái phiền phức.

      Nếu các nàng có lý do riêng, nàng cũng muốn nghe chút, chừng còn có chuyện hay.

      Hỏa Linh Nhi và Tiểu Thiên lập tức lộ nụ cười, có thể ở phía sau Quân nương, bảo gì nàng cũng làm, nương đáp ứng là tốt rồi.

      “Đợi chút!” thanh kêu gào lại vang lên, sắc mặt Quân Mộ Khuynh trầm xuống, xoay người nhìn Hỏa Chúc Nhi.

      “Ngươi còn có chuyện gì?” thanh lạnh rét băng hàn vang lên, người hiểu Quân Mộ Khuynh đều biết, nếu Hỏa Chúc Nhi biết tốt xấu, lần nay nàng cho bất kỳ ai mặt mũi cả.

      “Ngươi là đồ đệ của Chiến Sí đại nhân, ta muốn ngươi và đại ca ta tỷ thí chút, cũng từng theo Chiến Sí đại nhân học khoảng thời gian, chừng các ngươi còn có thể thăng cấp.” Hỏa Chúc Nhi cười lạnh, trong lòng lại càng phẫn nộ, nàng hận nhất chính là nàng có hỏa nguyên tố, mà chỉ là thủy nguyên tố, phải biết rằng nước với lửa khắc nhau, con của đảo chủ đảo luyện khí lại là thủy nguyên tố, nực cười.

      Hỏa Lưu Tinh lập tức sốt ruột: “Này!” bản thân gì nha, rốt cuộc nha đầu này làm cái gì, cho tới bây giờ đều chưa từng nghĩ tới chuyện so tài với Quân nương, tại tốt rồi.

      Quân Mộ Khuynh hiểu nhìn Hỏa Chúc Nhi, biết là chắc chắn nàng cam chịu mà, có điều nàng lại phải hỏa nguyên tố, nên cũng vui lắm, bằng , nàng nhất định là để ca ca nàng tới tỉ thí mà là chính nàng.

      “Hỏa Chúc Nhi…” Hỏa Lưu Tinh vốn định chỉ trích Hỏa Chúc Nhi, nhưng nhìn thấy đôi mắt ủy khuất kia lại nuốt lời định xuống.

      “Lưu Tinh.” Phong Diễm lắc đầu, cùng Quân Mộ Khuynh tỷ thí, nhất định là có chuyện tốt.

      “Quân nương là người của Quân gia sao?” Thôi Lâm đột nhiên đứng lên , nếu là người của Quân gia, vậy càng tốt, người của Quân gia cũng phải cho nàng mấy phần mặt mũi.

      phải.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng , hai chữ Quân gia làm cho con ngươi vốn băng lãnh càng thêm lạnh rét.

      Thiểm Điện thở dài, những người này đúng là tự vạch áo cho người xem lưng mà, biết là chủ nhân nhà ghét nhất chính là việc đem nàng nhập biến thành người của Quân gia sao? Ngũ đại gia tộc Quân gia, nhà của chủ nahan sớm cùng với Quân gia chút quan hệ nào.

      Thôi Lâm nhìn thấy ánh mắt của Quân Mộ Khuynh, sợ hãi đứng tại chỗ, nàng chưa từng gặp qua đôi mắt lạnh băng như thế bao giờ.

      “Nếu có việc gì, ta trước.” thân ảnh đỏ rực hờ hững xoay người rời , thèm để ý tới biểu tình của mấy người phía sau.

      Sau khi Quân Mộ Khuynh rời rồi, Thôi Lâm cam lòng tới trước mặt Phong Diễm, lộ ra nụ cười hòa nhã: “Diễm nhi, nhìn bộ dáng ngươi, ngươi hẳn làm quen biết Quân nương, ngươi có biết tên đầy đủ của nàng ?” biết têm đầy đủ còn phải là biết có phải là người của Quân gia hay sao?

      “Nàng là Quân Mộ Khuynh.” Phong Diễm giọng trả lời, thanh giống như trận gió mát, trong giọng còn cao ngạo của ba năm trước đây.

      “Quân Mộ Khuynh!” Thôi Lâm kinh ngạc nhìn Phong Diễm, người vừa rồi lại là Quân Mộ Khuynh, điều này sao có thể, bởi vì cùng Quân gia có chút quan hệ, nàng cũng từng nghe chuyện của Quân gia, ba chữ Quân Mộ Khuynh nàng sớm được nghe qua.

      Người này sao có thể là Quân Mộ Khuynh, điều này sao có thể, Quân gia ràng Quân Mộ Khuynh là ngu ngốc phế vật, nhưng ánh mắt vừa rồi cảu Quân Mộ Khuynh vô cùng băng lãnh dọa người, thế nào cũng giống ánh mắt của phế vật ngu ngốc có thể có được.

      “Quân Mộ Khuynh?” Hỏa Hi tới trước mặt Phong Diễm, hình có nghe qua tên này mấy năm trước, chỉ có điều là ấn tượng sâu.

      “Phải, nàng chính là Quân Mộ Khuynh.” Nếu nghĩ nàng giống như trong truyền thuyết, bọn họ liền sai rồi, Quân Mộ Khuynh cùng trong truyền thuyết tuyệt đối đồng nhất dạng, ba năm trước đây cũng biết.

      Hỏa Chúc Nhi tới, nghi hoặc nhìn vẻ mặt kinh ngạc của mẫu thân mình, tò mò hỏi, “Nương, Quân Mộ Khuynh là ai, ngươi biết?” Nàng còn chưa từng thấy nương kinh ngạc như thế, lần này là thế nào.

      “Ta nghe di nương ngươi từng , Quân gia có sỉ nhục, chính là Quân Mộ Khuynh, bởi vì Quân Mộ Khuynh lúc bảy tuổi được kiểm tra, đấu khí, nguyên tố đều có, thậm chí ngay cả điểm phản ứng cũng có, cho nên Quân gia gia chủ rất thất vọng với nàng, bởi vì mình nàng khiến cho cả nhà bọn họ bị Quân gia gia chủ xua đuổi đến tối biên cảnh Phù Thủy trấn.” Thế nhưng, Quân Mộ Khuynh…

      “Nương! Ngươi phải là bị di nương cấp lừa !” Hỏa Chúc Nhi lớn tiếng , Quân Mộ Khuynh đấu khí nguyên tố cũng có, vậy người cùng nàng phát sinh tranh chấp là ai, mười hai cấp đỉnh kỹ tôn sư là ai!

      “Ta cũng biết.” Nàng tại cũng biết ai mới là .

      “Phu nhân nghe có sai, chỉ là truyền thuyết cũng chỉ là truyền thuyết.” Phong Diễm đạm mạc , nếu như truyền thuyết có thể tin, vậy chỉ là truyền thuyết.

      “Nương, ngươi nhất định bị di nương lừa, Quân Mộ Khuynh ràng chính là hỏa nguyên tố mười hai cấp kỹ tôn sư, cái gì mag có đấu khí cùng nguyên tố.” xong Hỏa Chúc Nhi liền càng vui, nếu Quân Mộ Khuynh có đấu khí cùng nguyên tố, người bị kháp cổ cũng phải là nàng!

      Cái gì!

      Lúc này ngay cả Phong Diễm cũng dại ra tại chỗ, hỏa nguyên tố kỹ tôn sư! Rốt cuộc trong ba năm này Quân Mộ Khuynh gặp được chuyện gì, sao có thể tấn chức nhanh như vậy!

      “Các ngươi tin, đây là ta tận mắt nhìn thấy!” Hỏa Chúc Nhi nhìn bộ dáng khiếp sợ của bọn họ, còn tưởng rằng là bọn họ tin mình lời.

      Phong Diễm chậm rãi xoay người, chậm rãi hướng phía sau đến, “ phải là tin, mà là khó tin, bởi vì Quân Mộ Khuynh chỉ mới có mười ba tuổi mà thôi.” Mười ba tuổi đỉnh kỹ tôn sư.

      Mười ba tuổi!

      Toàn bộ mọi người đồng loạt dại, mười ba tuổi, mười hai cấp đỉnh kỹ tôn sư!

      Quân Mộ Khuynh thể ngưng tụ đấu khí cùng nguyên tố, đây rốt cuộc là ai ?

      Quân Mộ Khuynh mới vừa ra Hỏa phủ, liền nhìn thấy đoàn người vội vã tới, nhìn thấy nàng ra tới thân ảnh, mặt lộ ra nụ cười chế nhạo.

      “Các ngươi là ai?” Thiểm Điện tới bên cạnh Quân Mộ Khuynh, trầm giọng hỏi, bọn họ đúng là lớn mật, dám chặn đường của chủ nhân, muốn chết!

      “Ngươi làm càn, Quân Mộ Khuynh ngươi nên biết ta là ai, để cho hạ nhân làm càn ở trước mặt ta, ngươi có sai chưa!” Người nọ đầu tiên là chỉ vào Quân Mộ Khuynh , miệt thị mặt càng ngày càng sâu.

      Sắc mặt Thiểm Điện đại biến, ánh mắt dã thú hiển lộ, nhìn người nọ, trong ánh mắt sôi trào sát khí.

      “Làm càn? Người của Quân gia ở trước mặt ta hai chữ làm càn, là có ý gì?” thanh biếng nhác vang lên, trong giọng lộ ra nguy hiểm, Quân Mộ Khuynh buồn cười nhìn người của Quân gia vội vã tới, mặt lộ ra tia chán ghét.

      Quân Ưu nhìn thân ảnh đỏ rực, đáy lòng xuất tia run run, ngây ngốc nhìn Quân Mộ Khuynh, thân ảnh kia thon dài đập vào trong đầu, ánh mắt đỏ đậm lạnh lùng, làm khỏi hối hận lời vừa , biết Quân Mộ Khuynh còn giống như xưa, lại nghĩ đến nàng lại có biến hóa nghiêng trời lệch đất đến vậy, nếu lúc tới cũng như vậy.

      “Quân Mộ Khuynh, ngươi là con cháu của Quân gia, nhìn thấy ta, là ai làm càn!” Quân Ưu trấn định tinh thần, nghĩ đến mình tốt xấu gì cũng là trưởng bối, Quân Mộ Khuynh sao chứ, cũng dám động , sợ hãi trong lòng cũng giảm bớt ít.

      Tiếng cười châm chọc nhàng vang lên, khóe miệng Quân Mộ Khuynh mang theo nụ cười chế giễu như có như , ” Con cháu Quân gia?” khí tức băng lãnh trong nháy mắt từ người nàng tản ra, khí tức lãnh khốc đập thẳng vào Quân Ưu: “Đừng Quân Mộ Khuynh tại phải là người của Quân gia, cho dù còn, ngươi chỉ là trưởng lão, bảo đích nữ trực hệ cung kính ngươi, là ai làm càn!” Thanh lạnh băng giống như hàn băng vạn năm, tia nhiệt độ.

      Tốt cho câu con cháu Quân gia, bảy tuổi năm ấy bọn họ tại sao mình là con cháu Quân gia!

      Quân Ưu bị khí tức lãnh khốc kia, dọa đến lảo đảo lui về phía sau, nhìn Quân Mộ Khuynh, há miệng, vậy mà bị dọa đến ngay cả nửa câu đều nên lời, này…

      Ngoài cửa Hỏa phủ bị vây đầy người, lúc bọn nghe thấy hồng y nữ tử kia là người của Quân gia, khỏi kinh hãi, mà lời của Quân Mộ Khuynh, càng làm cho bọn họ khiếp sợ thôi.

      “Quân Mộ Khuynh, ngươi dám vô lễ với cha ta!” Thanh ngạo mạn từ trong đám người vang lên, người vây xem lập tức tách ra con đường, để người phía sau bọn họ chậm rãi qua.

      Mọi người khỏi thán phục, ngờ ở chỗ này có thể nhìn thấy Quân Việt, Quân Việt là luyện khí phần mộ luyện khí thiên tài, tuổi còn trẻ là thần khí sư, hơn nữa người cũng dài tuấn mỹ, còn là Quân gia người, ở đảo tốt xấu cũng có chút địa vị.

      “Dám? Sai rồi, bản nương cần phải đối với người gọi là phụ thân ngươi có lễ!” Quân Mộ Khuynh hừ tiếng, dù nàng thoát ly Quân gia, người trước mắt nhìn thấy nàng, ít nhất còn muốn tiếng kêu tiểu thư, vô lễ, có lễ, chẳng lẽ bọn họ cái gì liền là cái đó!

      tại Quân Mộ Khuynh…

      “Quân Mộ Khuynh, quy củ của Quân gia ngươi nên biết, địa vị phải là con vợ cả hay phân nhánh, là có thể quyết định, nếu như ngươi có thể thắng ta, Quân Việt nguyện ý quỳ xuống đất xin lỗi vì tình hôm nay.” Quân Việt từ bị người để lên chỗ cao, mặc dù trở lại chủ nhà, địa vị cũng kém Quân Lạc Phàm, hôm nay lại bị Quân Mộ Khuynh sỉ nhục, bảo sao tức.

      “Quy củ của Quân gia dùng ở người nàng được, Quân Mộ Khuynh sớm phải là người của Quân gia.” Thanh quen thuộc vang lên.

      Mọi người hướng phía sau nhìn lại, liền nhìn thấy bốn thiếu niên, đứng thành hàng, mặt mang mỉm cười nhìn người đứng ở cửa Hỏa phủ, đối với bốn thiếu niên tuấn mỹ đột nhiên xuất , khiến cho đám người đứng xem náo động ít, vài thiếu nữ chưa xuất giá đều vuốt ve mặt mình, đem vẻ đẹp nhất lộ ra, hy vọng có thể lọt được vào mắt xanh của người trong số đó.

      Quân Mộ Khuynh đầu đầy hắc tuyến nhìn bốn người tới, bọn họ nhất định phải náo động như thế sao?

      “Ta liền , Ngạo Tà chưa có tới, nàng nhất định rất bình tĩnh.” Hạng Võ tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, cười vỗ vỗ Quân Mộ Khuynh vai, cũng tốt nghiệp Nam Ngưng học viện, mới tìm nàng, trong khoảng thời gian nàng biến mất hai năm, bọn họ đều lo lắng gần chết.

      Lam Phong ôn hòa cười , “Khuynh nhi, phải là muốn gặp chúng ta đấy chứ?” Hai năm gặp mặt, nàng vẫn giống như trước đây, đúng, là so với trước đây càng thêm bình tĩnh ung dung, người Quân gia đúng là biết xấu hổ, ở trước công chúng lại lời như vậy.

      “Các ngươi… Là ai?” Quân Việt cảnh giác nhìn bốn vị thiếu niên đột nhiên xuất , nhìn thấy bọn họ cướp ánh mắt của mọi người, trong lòng có chút cam lòng.

      Quân Việt có cam tâm nữa, cũng bất lực, tự hào thiên phú, tuấn mỹ, ở trước mặt vị bốn nam tử kia, đều thành bình thường.

      “Hoàng thành Hạng gia Hạng Võ.” Hạng Võ chắp tay cười .

      “Hoàng thành Lam gia Lam Phong.” Lam Phong vẫn là nụ cười trước sau như , giống như gió thoảng bay.

      “Hoàng thành La gia La Tắc.” La Tắc can tâm tình nguyện .

      “Hoàng thành Hạ gia Hạ Trúc Thanh.” Hạ Trúc Thanh nhàn nhạt , ngữ khí mặn nhạt.

      Liên tiếp bốn hoàng thành, Quân Ưu lắc lư hai cái, thiếu chút nữa té xỉu ở tại chỗ, vì sao hoàng thành Hạng gia, cùng hoàng thành tứ gia có tam gia đều đến luyện khí đảo, nhìn bộ dáng của bọn họ, hình như là còn rất thân với Quân Mộ Khuynh, Quân Mộ Khuynh là lúc nào quen biết người hoàng thành?

      Quân Ưu lau mồ hôi trán, cười ha hả chắp tay : “ biết hoàng thành Mặc gia Mặc thiếu chủ ở đâu?” bốn gia đều ở đây, Mặc gia thiếu chủ Mặc Ngạo Tà nhất định cũng ở đây, Mặc Ngạo Tà chính là thiếu niên có thiên phú còn cao hơn cả Quân Lạc Phàm.

      “Ngươi Ngạo Tà a, có chút việc, trễ giờ tới.” Hạng Võ nhìn Quân Mộ Khuynh nháy nháy mắt, Ngạo Tà tên kia mới xuất quan, liền thể chờ đợi được, là muốn địa, tới địa, lại luyện khí đảo, được nửa đường, người lại thấy đâu, vừa mới bắt đầu cũng biết tên kia rốt cuộc muốn làm gì, tại cái gì đều hiểu cả nha.

      Quân Mộ Khuynh ở đây, thảo nào Ngạo Tà tên kia lại chạy nhanh như vậy.

      Quân Mộ Khuynh 囧 囧 nhìn Hạng Võ, Hàn Ngạo Thần muốn tới tới, liên quan gì tới nàng, Hạng Võ làm chi nháy mắt với nàng.

      “A, đúng rồi, Khuynh nhi, phải mới vừa có người muốn cùng ngươi tỉ thí sao? Ngươi trả lời thế nào?” La Tắc vội vàng chạy qua đây, thần bí hề hề nhìn Quân Mộ Khuynh, muốn nhìn thực lực bây giờ của Khuynh nhi thế nào.

      “Tỉ thí ở đảo luyện khí, phải là đấu kỹ, mà là luyện khí.” Hỏa Hi chậm rãi ra.

      Luyện khí?

      “Khuynh nhi, ngươi biết luyện khí sao?” La Tắc hỏi.

      Quân Mộ Khuynh mím môi, muốn nhiều lời, nhìn thấy ánh mắt tò mò của La Tắc, bất đắc dĩ , “Biết chút.”

      “Được, ta thay nàng đồng ý.” La Tắc lập tức .

      Hạng Võ lập tức dịch xa La Tắc chút, trong lòng thay La Tắc cầu nguyện, Tắc tử, phải là ta nhắc nhở ngươi, hy vọng ngươi chết rất thảm, Quân Mộ Khuynh có thể dễ chuyện như vậy sao?

      “Tốt lắm, ngày mai ta đảo luyện khí chờ ngươi.” Quân Việt lộ ra vẻ mặt được như ý, híp mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, tiêu sái rời , ngày mai, liền có thể nhục nhã Quân Mộ Khuynh phen.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :