1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nghịch Thiên Ngự Thú Sư - Thất Nguyệt Điềm (46)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 52: Khuynh thành mà phải là khuynh thần?

      Edit: Hoa Thiên

      Beta: Zi

      “Hôm nay ngươi là đến khoe khoang?” Quân Mộ Khuynh chau chau đầu mày, lạnh lùng cắt ngang lời của Hạng Võ, hiển nhiên là muốn tình huống của mình bị lần nữa ra.

      Hạng Võ nhìn thấy ánh mắt Quân Mộ Khuynh, rụt cổ cái, chậm rãi tới bên cạnh, vui mừng vừa nãy đều mất hết.

      “Hạng Võ, tiểu tử ngươi mới được phân nửa, mau, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” La Tắc hiểu rất Hạng Võ, nhìn dáng vẻ của liền biết nhất định có chuyện gì ra.

      thể .” Hạng Võ lắc lắc đầu, chính chủ ở đây, có thể sao? Dù cho sợ Quân Mộ Khuynh, cũng lo lắng nàng cho Xích Quân, đến lúc đó phiền toái.

      “Tiểu tử ngươi!” La Tắc chỉ , lại có điểm thể làm gì, muốn , ai có thể ép buộc.

      Khóe miệng Lạc Du hơi giơ lên, ngờ, Quân Mộ Khuynh nàng cũng có lúc khiêm tốn, người Hạng Võ vừa muốn , chỉ sợ là nàng, cũng biết là chuyện gì, có thể làm cho Hạng Võ hưng phấn như thế, cũng biết có chuyện gì, Quân Mộ Khuynh mỗi khi cho Hạng Võ , liền kiên quyết .

      Đây chính là chỗ muốn học tập? Thế nhưng việc này muốn học thế nào, Quân Mộ Khuynh cho tới bây giờ có dạy qua mấy thứ này.

      “Thánh tử đích thân tới, cũng biết lại có chuyện gì.” Mặc Ngạo Tà kéo trọng tâm câu chuyện trở lại, cầm chén rượu, hơi liền uống vào, ngay cả cái nhíu mày cũng có, giống như uống nước vậy.

      “Nhìn chút chẳng phải biết sao.” Quân Mộ Khuynh cười như cười nhìn ngoài cửa sổ, “Đúng rồi, các ngươi có đồ vật gì đấu giá ? Nếu như có, có thể hay giúp ta đem khối đồ này đấu giá?” Trong tay Quân Mộ Khuynh xuất khối đen thùi gì đó, kia chính là khoáng thạch ở vách Tuyệt Mạt.

      “Này…” Trong mắt Lam Phong bỗng nhiên thoáng qua tia kinh ngạc, cái này là!

      “Mặc khoáng! Khuynh nhi, ngươi tại sao có thể có thứ này, vừa ra tay lại là khối lớn bằng bàn tay như vậy!” Trời ạ, khối mặc khoáng lớn như vậy coi như là mười vạn thủy tinh nâu cũng bán đấu giá được a!

      “Ặc…” Quân Mộ Khuynh gì, “Này gọi là mặc khoáng?” phải khoáng thạch Tuyệt Mạt sao? Đúng rồi, đây chẳng qua là cách gọi của lính đánh thuê.

      “Khuynh nhi, ngươi thậm chí vẫn biết, ngươi có biết, đây là bảo bối, đây là so với thủy tinh nâu còn muốn đáng giá hơn, nó có thể luyện chế thần khí cứng rắn nhất trong thiên hạ, trở thành mặc khoáng cũng có thể so với thủy tinh nâu còn muốn đáng giá hơn, đồng thời, nó còn có thể luyện chế linh đan, hiệu quả kia so với đan dược màu tím còn tốt hơn gấp mười lần!” Đồ tốt như vậy, vậy mà ở tay Khuynh nhi!

      “Ta ra hai mươi vạn thủy tinh nâu, Khuynh nhi, ngươi đem nó tặng cho ta.” La Tắc lập tức giành trước , thứ này, muốn!

      “Ta ra năm mươi.” Lam Phong mỉm cười , nheo lại mắt, mí mắt chặt hơn, chỉ có thể nhìn thấy khe hở.

      “Bảy mươi.” Hạ Trúc Thanh vội vàng , chỉ sợ để vuột mất cái gì vậy.

      “Này! Hai người các ngươi, còn là hảo huynh đệ, cùng ta cướp cái gì!” La Tắc bất mãn quát, cái gì huynh đệ, thứ tốt luôn cùng cướp!

      “La Tắc, thứ tốt, cũng thể để mình ngươi độc chiếm.” Hạ Trúc Thanh ra vẻ chính trực, nhìn La Tắc, mặc khoáng này, hoàng đế cũng chỉ có khối, mà chỉ to bằng hai ngón tay, vẫn luôn dám dùng, hôm nay nhìn thấy khối to bằng bàn tay như vậy, bọn họ có thể động tâm sao?

      “Hạ Trúc Diệp!”

      “Thế nào, muốn đánh nhau, Chu hỏa của ta gần đây có chút nhàm chán.” Hạ Trúc Thanh đắc ý , dám gọi là Hạ Trúc Diệp!

      Quân Mộ Khuynh vẻ mặt gì nhìn ba người tranh cãi, nàng có qua là muốn bán ? Nàng đương nhiên biết thứ này quan trọng, chỉ có điều, thứ này nàng muốn, còn có lấy gì đó trở về, nàng cũng muốn!

      “Ta giúp ngươi.” Mặc Ngạo Tà nhàn nhạt , có chuyện nguy hiểm, thể để cho nàng mình làm.

      “Được!” Quân Mộ Khuynh rất cam tâm tình nguyện gật gật đầu, nhiều giúp đỡ, nàng cầu còn được, đem mặc khoáng lớn lấy về, trong tay ngắm nghía khối so với vừa nãy hơn.

      “Chỉ có điều ta chỉ tính toán cho bọn cái này.” Vật này là rất giống khoáng thạch Tuyệt Mạt, nhưng mà còn chưa phải, nó mới thay đổi đến phân nửa mà thôi, nhìn qua, mọi người đều tưởng là khoáng thạch Tuyệt Mạt, cũng chính là mặc khoáng, nhưng kỳ thực, giá trị của nó, chỉ ngang ngửa với tinh thạch bình thường thôi, cũng có những công hiệu như Hạ Trúc Thanh vừa rồi.

      Trong mắt Mặc Ngạo Tà thoáng qua chút tươi cười, , Quân Mộ Khuynh nàng sao có thể thực cho bọn khối mặc khoáng, vật kia vô dụng, vẫn còn chút tác dụng.

      Ba người tranh cãi cũng đều dừng lại, thứ này thoạt nhìn là giống mặc khoáng, chỉ có điều Khuynh nhi có thể lấy ra, vậy nhất định là phải, vô sỉ! Kết quả là vô sỉ! Quá đen tối, nàng nếu là thương nhân, Mạc gia chắc đóng cửa.

      “Ba người các ngươi tùy tiện người đem nó lấy ra , làm cho người ta giám định chút.” Mặc Ngạo Tà nhàn nhạt , đây mới là màn kịch tối nay.

      Ba người chỉ chỉ chính mình, cuối cùng toàn bộ chỉ đến cái phương hướng, mà cái hướng kia, chính là vẫn có hé răng, chỗ của Hạng Võ.

      “Lại là ta!”

      “Ngươi nhất.” La Tắc cười .

      “Nàng mới…”

      “Được được, ta nhất.” Hạng Võ nhận mệnh cầm khoáng thạch ra, lập tức trong lòng trận ai oán, nương của vì sao có sớm sinh mấy năm, xui xẻo như vậy mấy năm, còn kém rất xa, nàng biết đạo lý trong đó sao?

      Khóe miệng Quân Mộ Khuynh từ đầu đến cuối vẫn là nụ cười như có như , xem ra tình cảm của bọn họ, đích thực là rất tốt.

      Lạc Du vẫn hiểu người trước mắt, vừa rồi bọn họ còn vì khối khoáng thạch tranh giành, trong nháy mắt, lại khôi phục bộ dáng bạn tốt, đồng thời bọn họ còn bắt nạt người so với chính mình hơn, thế nhưng người kia lại có tức giận, người rốt cuộc là dạng gì?

      “Ngươi muốn biết tại sao ? Chờ ngươi có bằng hữu ngày đó biết.” Quân Mộ Khuynh hình như là nhìn thấu tâm tư Lạc Du vậy, đôi mắt nhìn chằm chằm , nhàn nhạt .

      “Bằng hữu?” Bằng hữu? ở thú nhân tộc cũng có bằng hữu, thế nhưng cũng giống bọn họ như vậy.

      “Bọn họ với các ngươi giống nhau, ngươi cũng thấy đấy, còn là thân cận tốt như thế, ngày nào đó, ngươi .” xong, nàng đưa mắt thu hồi, lại nhìn thấy ba người La Tắc nghi ngờ nhìn Lạc Du, trong ánh mắt còn có mấy phần tìm tòi nghiên cứu.

      La Tắc rất kỳ quái, chẳng lẽ có bằng hữu sao? Hình như lúc vừa mới bắt đầu, người này liền lạnh như băng, đối chuyện gì đều , nhìn bộ dáng Khuynh nhi, hình như là dạy chút gì đó.

      Lạc Du lần này có phản bác, chỉ phản bác lời của Quân Mộ Khuynh có đạo lý, nhân loại đích thực là loại động vật đơn giản, tâm tư kia, còn có những thứ gọi là cảm tình này, đều là thú nhân bọn có, mặc dù thú nhân bọn cũng có chữ nhân, nhưng chữ thú lại ở phía trước, người bọn họ nghiêng về phần thú nhiều hơn.

      Hạng Võ chậm rì rì về tới, vẻ mặt thất vọng ngồi ghế, còn nghĩ bộ dáng của , có người tới an ủi , chỉ tiếc đợi hồi lâu, ai để ý đến .

      “Các ngươi thương huynh đệ, ta thương tâm như vậy, các ngươi cũng sang an ủi ta chút!” Gương mặt Hạng Võ ưu sầu, giống như người khác thiếu bao nhiêu tiền vậy.

      La Tắc lắc lắc đầu, “Ngươi chỉ là tiểu đệ.”

      “Vẫn là nhìn xem buổi đấu giá, chừng có thứ các ngươi thích.” Hạ Trúc Thanh tới phía trước cửa sổ, thuận tay đẩy ra mặt cửa sổ khác.

      La Tắc cùng Lam Phong cũng qua, người đứng ở cánh cửa sổ trước mặt, tay đẩy, cửa sổ liền được mở ra, khóe miệng Quân Mộ Khuynh co quắp chút, bốn người khoe khoang xa xỉ, căn phòng bọn họ vẫn là làm bốn cửa sổ, chẳng lẽ bọn họ từng người đến.

      “Các ngươi nhìn, món đó nhìn qua xấu, thần khí cái gì, ta xem chính là thần khí giả mạo.” La Tắc đứng ở chính giữa, nhìn đấu giá vật phẩm phía dưới, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, vừa nhìn liền biết vật giá trị gì, giá thấp còn là vạn, cầm cũng có cái gì dùng được.

      La Tắc vừa thốt lên xong, tiếng đấu giá yên tĩnh lại, người vốn còn muốn giơ tấm bàng muốn ra giá, đều ngừng động tác trong tay, có cử động nửa phần.

      Hội đấu giá thoáng cái cũng lạnh xuống, vật phẩm đấu giá này, cuối cùng vạn lẻ mỏ tinh, bị người mua.

      Quân Mộ Khuynh: “…”

      Bọn họ có thể buồn chán chút sao? câu của bọn họ, ai cũng dám xuất thủ, xem ra, bọn họ phải là lần đầu tiên làm loại chuyện này.

      “Các ngươi thường xuyên như vậy?” Quân Mộ Khuynh hỏi Mặc Ngạo Tà ở bên cạnh, khóe miệng cùng khóe mắt lại lần nữa co quắp chút.

      phải ta, là bọn , ta rất ít trở về.” Mặc Ngạo Tà đạm mạc , mấy người bọn cảm tình rất tốt, nhưng quanh năm ở bên ngoài, rất ít khi trở về, vị trí của thường xuyên bị Hạng Võ chiếm lấy, giống như bây giờ.

      “Các vị đại ca, các ngươi cảm thấy cái này thế nào?” Hạng Võ cười ha hả hỏi.

      được tốt lắm.” Ba người trăm miệng lời trả lời, cũng chỉ có lúc này, Hạng Võ mới có thể ngoan ngoãn gọi bọn tiếng đại ca, bình thường có đánh chết tiếng cũng gọi.

      Cuối cùng giá thấp là năm vạn mỏ tinh gì đó, bị người ra năm vạn ngàn mua.

      Lập tức những thứ ấy trong lòng người bán mau đổ máu, bọn họ nuốt lệ nhìn về phía bốn người trước cửa sổ, tựa như im lặng cầu xin, để cho bọn họ đừng nữa, ai cũng biết hoàng thành tứ thiếu kiến thức rộng khắp, đáng giá gì đó, người khác liền nhất định mua, cuối cùng đồ vật ở hội đấu giá đều hạ giá bán .

      Bốn người giống như là nhìn thấy ánh mắt ai oán ở dưới, nhìn thấy hài lòng liền hai câu, giá cả liền lập tức thấp xuống.

      Chẳng qua vật kia là hài lòng, hay là giả hài lòng, chỉ có trong lòng mấy người bọn mới ràng.

      Quân Mộ Khuynh rốt cuộc biết cái gì gọi đen ăn đen, bốn người bọn họ chính là ví dụ tốt nhất, quả nhiên thân phận giống nhau, chính là giống nhau, câu, có thể tiết kiệm được số tiền lớn, mấy thứ này miệng bọn họ được tốt, kỳ thực trong lòng sớm mong ngóng lâu, còn giả bộ!

      “Ngươi mua sao?” Quân Mộ Khuynh thấy Mặc Ngạo Tà vẫn cùng mình ngồi ở tại chỗ, tò mò hỏi, thiếu thứ gì.

      cần, vật của ta muốn, ta đều có.” Mặc Ngạo Tà thành trả lời, trong mắt cũng tràn ra tươi cười.

      “Được rồi, ta biết ngươi xa xỉ.” Quân Mộ Khuynh gật gật đầu, cũng đặc biệt thừa nhận lời của Mặc Ngạo Tà, ngay cả xe ngựa cũng xa xỉ như vậy, còn có cái gì xa xỉ, còn có cái gì có, đáp án là có, Mặc Ngạo Tà cái gì cũng có.

      Mặc Ngạo Tà nhìn thấy bộ dáng thừa nhận của Quân Mộ, nghiêm túc , “Ta còn có thứ có.”

      “Cái gì?” Quân Mộ Khuynh có chút hiếu kỳ, có thứ gì, mà ngay cả cũng có?

      “Thiếu phu nhân Mặc gia.”

      “Nhu Tâm nương kia cũng tệ.” Quân Mộ Khuynh cười .

      “Khuynh Thành phải là Khuynh Thần, ha ha…”

      “Ngươi cũng biết Hàn Ngạo Thần?” Chuyện của Nam Ngưng học viện hình như đều biết, có đạo lý biết Hàn Ngạo Thần.

      “Biết.” Mặc Ngạo Tà gật gật đầu, ánh mắt lộ ra chút tươi cười.

      Lạc Du ngồi ở bên, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cũng biết nên cái gì, cuối cùng cũng chỉ có thể trầm mặc, lẳng lặng nhìn hết thảy người nhân loại này, đây là chưa từng gặp qua, cũng có nhận thức qua, chậm rãi đứng lên, hướng trước cửa sổ đến, vỗ vỗ vai Hạng Võ, trực tiếp đem gạt ra.

      “Này! Ngươi đây là ý gì!” Hạng Võ thiếu chút nữa phẫn nộ lên, người này vậy mà chạy tới cướp chỗ của , đáng ghét.

      “Chính là ý tứ này.” Lạc Du lạnh lùng , mặt có nửa phần áy náy.

      “…” Hạng Võ lập tức trầm mặc gì, người này thế nào học mấy thứ tốt, nhưng phương diện này học nhanh như vậy?

      “Khụ khụ!” Quân Mộ Khuynh thanh cổ họng chút, hài lòng gật gật đầu, kỳ thực Lạc Du vẫn có thiên phú, ít nhất phương diện này học tệ, là tốt, tốt.

      “Ngươi cũng quản !” Hạng Võ chỉ vào Lạc Du, mặt có mấy phần bất đắc dĩ, hôm nay còn có nhiều thứ muốn mua.

      Quân Mộ Khuynh lắc lắc đầu, nhún nhún vai, nàng cũng muốn quản lắm, thế nhưng nàng càng muốn biết Lạc Du chọn trúng cái gì, có Mặc Ngạo Tà ở đây, có rất nhiều tinh thạch, mỏ tinh, thủy tinh nâu.

      “Oa, các ngươi đều quá bắt nạt người!” Hạng Võ ai oán nhìn Quân Mộ Khuynh, nàng tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy, tốt xấu cũng là đồng học, nàng lại như vậy, phải giúp mình, để cho mua nhiều hai thứ đồ vật.

      “Ta muốn cái kia!” Lạc Du vẫn trầm mặc , đột nhiên chỉ vào bộ cung tên màu bạc, quay đầu hướng về phía Quân Mộ Khuynh .

      Ba người đều thoáng qua tia kinh ngạc, ánh mắt người này tệ, đồ tốt như thế, bọn họ còn chưa có mở miệng, liền bị nhìn trúng, quá đáng!

      “Được.” Quân Mộ Khuynh gật gật đầu, nàng cũng muốn nhìn chút khoáng thạch của mình có thể bán bao nhiêu tiền.

      Vẻ lạnh băng Lạc Du mặt cũng thoáng qua tia vui vẻ, còn tưởng rằng Quân Mộ Khuynh đồng ý, ai biết nàng vẫn đồng ý.

      “Cây cung này kỳ thực có gì, lại trầm, kéo này rất tốn sức.” Ba người bọn họ lại bắt đầu bình luận, lập tức, người ở bên trong hội đấu giá vốn là đối với ngân cung này có hứng thú, cũng đều ngẩng đầu nhìn lầu, liền nhìn thấy bộ dáng vẻ mặt tiếc hận của ba người bọn họ.

      Mà cây cung này giá thấp nhất, là vạn thủy tinh nâu, việc này làm mấy người ở đây hồi kinh ngạc, trong lòng cũng dần dần bắt đầu hoài nghi lời của ba người bọn họ.

      Có chút can đảm bắt đầu kêu giá, lầu ba người cũng có mở miệng chuyện nữa, từ từ người kêu giá càng ngày càng nhiều, cuối cùng vạn thủy tinh nâu, biến thành mười vạn thủy tinh nâu, ngay lúc cuối cùng người đắc ý dào dạt nhìn cây cung đài, người của Quang Minh thánh điện cũng bắt đầu hành động.

      “Hai mươi vạn thủy tinh nâu.” Thánh Quang lạnh lùng mở miệng.

      Hai mươi vạn! Trong hội trường hồi ngạc nhiên sửng sốt, nhiều người nâng tấm bảng, tầm ảnh hưởng của Quang Minh thánh điện đối với bách tính quá lớn, có vài người muốn cùng Quang Minh thánh điện tranh giành, thẳng thắn buông tha cây cung này, chỉ còn lại có tiếng thở dài.

      Ngay khi mọi người cho rằng, ngân cung phải Thánh Quang là được lúc đó khí tức băng lãnh từ lầu phát ra, “Năm mươi vạn thủy tinh nâu!” Mặc Ngạo Tà trong nháy mắt đem giá cao vượt qua gấp đôi.

      Bạn chí cốt đứng bên cạnh đều sợ ngây người, mặc dù ngân cung này còn có giá tiền cao hơn, cũng cần thoáng cái nâng lên nhiều như vậy, có tiền cũng phải xài như thế, tối nay những thứ bọn họ mua cả đêm, cũng bằng câu của Mặc Ngạo Tà.

      “Là Mặc thiếu gia.”

      “Mặc thiếu gia!”

      Mọi người thấy thân ảnh đến trước cửa sổ, đó là so với nhìn thấy Thánh Quang còn muốn hưng phấn hơn, bởi vì bọn họ cũng đều biết, thánh chủ có ý để Mặc Ngạo Tà vào Quang Minh thánh điện, chỉ cần khẽ gật đầu, đó chính là người thừa kế thánh chủ, thánh tử tính là cái gì, Quang Minh thánh điện cũng chỉ có thánh tử, mà người thừa kế, lại chỉ có .

      Thánh Quang khiếp sợ ngẩng đầu, khi bộ dáng của đụng vào kia mặt nạ lạnh như băng kia, mặt lộ ra chút cam lòng, vừa định nâng lên giá, liền bị người phía sau kéo.

      “Thánh tử, thánh chủ , được cùng Mặc thiếu gia có bất kỳ xung đột nào, ngươi chẳng lẽ muốn cãi lời sao?” Thánh Huy trầm giọng , Mặc Ngạo Tà là kỳ tài khó gặp, là người quang minh chi thần coi trọng, là người thừa kế của thánh chủ, bọn họ thể đắc tội, lâu sau này, bọn họ còn phải nghe lời của .

      Thánh Quang cưỡng ép nhịn xuống tức giận trong lòng, Mặc Ngạo Tà!

      “Ngân cung này thích hợp ngươi, ngươi là đấu kỹ sư, phải võ sĩ.” Thánh Huy tiếp tục , hình như là nhắc nhở Thánh Quang, làm việc phải có chừng mực, được mù quáng!

      “Ta biết.” Thánh Quang lạnh lùng , quang minh chi thần nhìn trúng người… chính là Mặc Ngạo Tà, tốt, vô cùng tốt.

      “Ngân cung chính là của Mặc thiếu gia!” thanh hưng phấn vang lên, ngân cung này cũng xác định chủ nhân, Thánh Quang cũng ngăn cản được chuyện phát sinh, chỉ có thể nhìn thứ mình nhìn trúng, rơi vào trong tay người khác.

      Lạc Du nhìn ngân cung kia, trong mắt có chút hưng phấn, đây là lần đầu tiên có vẻ mặt hứng thú như vậy từ sau khi ra khỏi thú nhân tộc.

      Mặc Ngạo Tà xoay người liền nhìn thấy bộ dáng Quân Mộ Khuynh hiểu, trả lời, hôm nay nếu là lên tiếng, nàng cũng hô giá món đồ này, đắc tội người của Quang Minh thánh điện, phải chuyện tốt gì, trước mắt, Mặc Ngạo Tà , Quang Minh thánh điện còn chưa có ai dám động.

      “Cảm ơn.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng , vốn cho rằng nàng cùng thiếu nợ nhau, tại xem ra, là càng thiếu càng nhiều.

      Mặc Ngạo Tà cười , xoay người tiếp tục nhìn dưới lầu, “Khoáng thạch lên đây, các ngươi phải là vẫn muốn sao?”

      “…” Ba người lập tức gì nhìn Mặc Ngạo Tà, rốt cuộc tính toán điều gì, khoáng thạch này bọn họ muốn đoạt sao?

      “Đây là mặc khoáng, mọi người nên biết giá trị của mặc khoáng, mà khối mặc khoáng này giá thấp nhất là mười vạn thủy tinh nâu!” đài lỗ tai người chủ trì kích động đến biến đỏ, mặc khoáng!

      “Năm mươi vạn thủy tinh nâu!” La Tắc mở miệng trước, thế nào mệnh khổ như vậy!

      “Bảy mươi vạn!” Lam Phong ôn nhu mở miệng, mang mặt nụ cười nhàn nhạt.

      trăm vạn.” Hạ Trúc Thanh cười .

      Dựa vào! Thoáng cái đợt giống như nổ tung vậy, hoàng thành tứ thiếu, quan hệ mấy người tốt như vậy, đều vì khối mặc khoáng mà tranh đoạt, vậy vật này là tuyệt đối tốt!

      “Mẹ nó, lão tử ra toàn bộ mười vạn thủy tinh nâu!” thanh thô cuồng vang lên.

      “Ta trăm hai mươi vạn!”

      trăm ba mươi vạn!”

      “…” Giá càng ngày càng cao, độ cong khóe miệng Quân Mộ Khuynh cũng từ từ mở rộng.

      Thời điểm biết giá tới hai trăm hai mươi vạn, hội trường kích động, mới yên tĩnh lại, ai mở miệng chuyện.

      “Còn có ai ra giá so với hai trăm mười vạn thủy tinh nâu cao hơn?” Người chủ trì cũng hưng phấn, hai trăm mười vạn, này chỉ sợ là kỷ lục cao nhất ở hội trường!

      Đổi lại là hoàn toàn yên tĩnh, có người mở miệng chuyện nữa, liền hoàng thành tứ thiếu cũng ai mở miệng, người kêu giá kia khỏi có chút đắc chí.

      có ai kêu nữa, đó chính là…”

      “Ba trăm vạn thủy tinh nâu!”

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 53: Chuyện hồi sáng hôm nay

      Edit: Hoa Thiên

      Beta: Zi

      “Ba trăm vạn thủy tinh nâu…” thanh lạnh như băng chậm rãi truyền đến, liền nhìn thấy thánh tử Thánh Quang của Quang Minh thánh điện chậm rãi đứng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm mặc khoáng kia.

      Trời ạ! Ba trăm vạn thủy tinh nâu, người của Quang Minh thánh điện có tiền như vậy!

      Lập tức hội đấu giá mảnh yên tĩnh, ba trăm vạn thủy tinh nâu, Quang Minh thánh điện ra giá, còn có ai có thể lấy ra, hoàng thành tứ thiếu cũng tranh, các ngươi còn tranh cái gì!

      Giá tiền này, ngay cả người lầu cũng hơi sững sờ, mấy người đều tiếc hận nhìn mặc khoáng kia liếc mắt cái, đóng cửa sổ, cửa sổ mới đóng lại, ba người liền cũng nhịn được nữa cười to lên.

      Ba trăm thủy tinh nâu, người của Quang Minh thánh điện nếu như biết, mặc khoáng kia chút giá trị cũng có, trong lòng nhất định hối hận muốn chết, muốn nhìn biểu tình của bọn lúc đó là cái dạng gì, thực rất tò mò!

      Quân Mộ Khuynh cũng chưa từng nghĩ qua, mặc khoáng kia ở hội đấu giá lại bán được nhiều mỏ tinh như vậy, ba trăm vạn, chủ của Quang Minh thánh điện quả nhiên là có tiền, có tiền như thế, giúp đỡ người nghèo chút cũng là phải, ai bảo nàng nghèo như vậy, tiền của Quang Minh thánh điện lại có chỗ xài.

      La Tắc yên lặng tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, nhàng vỗ vỗ bả vai của nàng, trầm giọng , “Ngày mai nhớ phải mời khách.” Trời ạ! Ba trăm thủy tinh nâu, Quang Minh thánh điện hẳn là có nhiều tiền, coi như là trong khoảng thời gian ngắn hoàng thành tứ gia cũng thể cầm ra nhiều thủy tinh nâu như vậy, có tiền như vậy, hãm hại bọn họ, hãm hại ai a!

      Mí mắt Quân Mộ Khuynh hơi khẽ rũ xuống, khóe miệng hơi giơ lên.

      La Tắc tới bên cạnh, Lam Phong lại lên, khóe miệng tươi cười trở nên co quắp, “Khuynh nhi, đừng quên, ngày mai mời chúng ta chơi.” Quả nhiên người của Quang Minh thánh điện liền bị người hãm hại, hoàng thành tứ gia gì đó, bọn họ cũng thăm dò, nên như thế nào đây? Thánh Quang này có thể hay tranh hơi quá, bọn họ căn bản là muốn lấy vật này.

      “…” Quân Mộ Khuynh lại lần nữa gì.

      “Khuynh nhi, ta cũng cái gì, ngươi hiểu.” Hạ Trúc Thanh im lặng thở dài, lúc nào bọn họ cũng có thể hãm hại Quang Minh thánh điện ba trăm vạn thủy tinh nâu, cho dù có đem ba trăm vạn thủy tinh nâu kia ném xuống nước, bọn họ cũng hài lòng.

      Hạng Võ sờ sờ mũi, vốn cũng muốn lên, nhưng nhìn đến ánh mắt sắc bén kia của Quân Mộ Khuynh, dừng bước, mặc dù ăn tương đối quan trọng, nhưng tại quan trọng nhất là cái mạng của mình.

      Hiểu sao? Nàng cái gì cũng hiểu, chỉ có điều có thể hãm hại Quang Minh thánh điện khoản, mời ăn cơm, để cho bọn họ chơi đùa chút, cũng là việc nên làm, nếu nhờ ba người bọn họ, chuyện đêm nay cũng thuận lợi như thế, mời bọn họ cũng là chuyện nên làm.

      Mặc Ngạo Tà tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, khóe miệng hơi giơ lên, lần này cũng vui vẻ, ngờ nhàng như vậy liền hãm hại Quang Minh thánh điện khoản, còn là khoản rất lớn, nếu thánh chủ biết giá trị mặc khoáng cùng thủy tinh nâu ngang nhau, chỉ sợ là tức giận đến miệng muốn méo.

      “Khách là phải mời, chơi cũng là chơi, chỉ có điều…” thanh Mặc Ngạo Tà ở bên trong phòng vang lên mang theo vài phần lạnh lẽo.

      Mọi ánh mắt đều nhìn về phía , muốn nhìn chút có chủ ý gì hay sao.

      “Chỉ có điều, tiền lần này mời khách, cũng là để Hạng Võ chi ra.” Mặc Ngạo Tà chỉ chỉ Hạng Võ lặng lẽ đứng bên cạnh, độ cong khóe miệng càng lớn.

      “Được!” La Tắc là người đầu tiên đồng ý, khó có được để cho tiểu tử này ra lần máu, đúng là tệ, chủ ý này của Ngạo Tà thực là quá đúng, đặc biệt vô cùng đúng vậy!

      Lam Phong tán thành gật gật đầu, “Ta cũng cảm thấy việc này được.” Để Khuynh nhi mời khách, còn bằng để Hạng Võ mời, tiểu tử này bình thường dùng tiền cũng biết so với bọn nhiều hơn bao nhiêu, mời bọn họ ăn bữa cơm, chơi lần nữa, tính là quá đáng.

      Hạ Trúc Thanh tới chính giữa, cười ha ha nhìn Hạng Võ, “Tiểu đệ, lần này làm phiền ngươi, ngươi xem đêm nay các vị đại ca tiền đều dùng để mua đồ, chỉ mình ngươi có mua, có ý tứ, có ý tứ.” Hạ Trúc Thanh ngoài miệng mặc dù như vậy, thế nhưng nụ cười mặt, cũng phải là như vậy, thế nhưng rất tán thánh ý kiến này của Ngạo Tà.

      Khóe miệng Hạng Võ co quắp, bọn họ chuyện, câu cũng có chen vào, thế nào đến cuối cùng, vẫn là kéo đến người , việc này công bằng, công bằng!

      “Vì sao lại là ta?” Hạng Võ vẻ mặt cầu xin, sớm biết ở Nam Ngưng học viện đợi tốt, lão nương làm chi lại gọi trở về, cái gì hoàng đế xảy ra chuyện, hoàng đế đâu xảy ra chuyện, thời điểm gặp hoàng đế, Hoàng Phục Linh còn cầm ý chỉ của hoàng đế đến đè ép , trở về cái chính là kết cục bi thương.

      cần gì phải trở về, còn về gấp như vậy, như thế nào nữa cũng phải chờ tới khi Quân Mộ Khuynh rời mới trở về, như vậy cũng giống hôm nay thê lương như thế.

      “Bởi vì ngươi nhất a!” La Tắc nghiêm túc .

      “Bởi vì ngươi đêm nay tốn tiền.” Lam Phong bổ sung.

      “Bởi vì là thể nào để Ngạo Tà bỏ tiền.” Hạ Trúc Thanh tiếc hận , bọn họ cũng muốn để Ngạo Tà bỏ tiền, nhưng mà việc này thực tế, suy nghĩ chút tốt rồi, khỏi cần ra tới.

      “…” Hạng Võ khóc ra nước mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, nàng thể cứu mình sao? Tốt xấu gì đêm nay nàng cũng công được ba trăm vạn thủy tinh nâu phải sao, số tiền này có thể dùng rất lâu rồi, để cho bọn họ chơi ngày, đến trăm thủy tinh nâu.

      “Đừng nhìn ta, ta cũng gì, từ đầu tới cuối chỉ là đứng ở chỗ này, chỉ có điều ta rất đồng ý cách làm của Mặc Ngạo Tà.” Để cho đắc ý, để cho đắc ý!

      Gương mặt Lạc Du lạnh lùng, nhìn Hạng Võ, trong mắt mang theo vài phần đồng tình, ngay lúc Hạng Võ nhìn thấy hi vọng, Lạc Du lên tiếng, “Mặc dù ta đành lòng, nhưng mà ta cũng có cách nào, mọi người đều đồng ý.” xong, Lạc Du nhún nhún vai, bước ra, mang mặt nụ cười nhàn nhạt.

      Kỳ thực loại cảm giác này rất tốt, nhân loại, rốt cuộc là có bộ dáng gì nữa, đại khái biết chút như vậy.

      Quân Mộ Khuynh hai tay khoanh trước ngực, nhìn bóng lưng Lạc Du rời , tệ, vẫn có tiến bộ, ít nhất biết chuyện tổn hại người nên làm như thế nào.

      Hạng Võ chỉ vào bóng lưng Lạc Du rời , lớn tiếng mắng. “Ngươi rất có lương tâm, để ta tiết kiệm khoản làm gì, ta vừa mới quay về hoàng thành, muốn mấy ngày mới rời , ngươi để ta nhiều mua ít đồ mang Nam Ngưng học viện chết à?” trời sinh số khổ, chính là sinh sau mấy năm, liền suốt ngày bị mấy người bọn bắt nạt, quá đáng, quá đáng!

      “Ồ~ hóa ra ngươi trở về là có cái chủ ý này, biết đồng học Hạng Võ, ngươi Long Thiên đại nhân nếu như biết, ngươi có dạng tổn thất gì?” Quân Mộ Khuynh chau chau đầu mày, lão đầu kia lừa gạt Hạng Võ khoản mới là lạ, người hoàng thành Hạng gia mua gì đó, kém sao?

      Khóe miệng Hạng Võ co quắp chút, trước đây tại sao có phát , Quân Mộ Khuynh luôn luôn lạnh lùng như băng, cũng tổn hại người gặp mặt lần, còn là loại tổn hại người chết đền mạng, kỳ thực sớm biết mới phải, lần sảy chân để hận nghìn đời mà!

      “Huynh đệ, cám ơn nhiều.” La Tắc tới bên cạnh Hạng Võ, nhiệt tình , mặt mang theo mỉm cười chậm rãi rời .

      “Ta cái gì.” Lam Phong xoay người rời , nhìn mặt tươi cười càng sâu, đều biết lúc này tâm tình rất tốt, , vậy hẳn là vô cùng tốt.

      Hạ Trúc Thanh lắc lắc đầu, theo, ba người bọn họ từ thích tổn hại người, cho nên đối với việc này, ba người bọn họ ăn ý vô cùng.

      “Ngạo Tà, ngươi cũng giúp ta chút.” Hạng Võ bắt được cây rơm cuối cùng, nếu cầm mặc khoáng lên, bán được ba trăm vạn, lại mời bọn họ ăn ngày, chơi ngày, căn bản cũng đau lòng.

      Mặc Ngạo Tà lắc lắc đầu, khóe miệng cũng có độ cong ràng, “Chủ ý là ta ra, ngươi ta giúp ngươi sao? Khuynh Khuynh, chúng ta trước , đợi lát nữa Hạng đại thiếu gia, ra.” Tiểu tử này còn cùng trước đây giống nhau, chính là nhớ lâu.

      Nhìn bóng lưng Mặc Ngạo Tà rời , Quân Mộ Khuynh có chút nghi hoặc, hội đấu giá vẫn chưa hết, cứ như vậy rời , bọn họ hiếu kỳ phía sau là có vật gì sao? Đột nhiên trong đầu linh quang chợt lóe, bọn họ đều là người của hoàng thành tứ gia, muốn biết hôm nay hội đấu giá có thứ gì, đây còn phải là chuyện dễ dàng.

      “Quân Mộ Khuynh, ngươi cũng vô tình như thế chứ?” Bộ dáng ảo não nhìn Quân Mộ Khuynh, Hạng Võ giống như là nhìn thấy ánh rạng đông, rốt cuộc có người biết khổ.

      “Hóa ra các ngươi sớm biết.” Quân Mộ Khuynh trả lời Hạng Võ, bước ra ngoài.

      Hạng Võ ngồi ở bên trong phòng, gió thổi qua chút thê lương có vẻ vô cùng thê thảm, đầu còn phủ tầng mây đen.

      ngửa mặt lên trời thở dài, bọn họ làm chuyện như vậy là đúng, là chính đáng, đối đứa ra tay ác như vậy, là đúng, bọn họ có biết hay đòi hỏi đứa !

      Đáng tiếc tại ai nghe thấy lời trong lòng , chỉ có mình ngồi ở chỗ này, ủ rũ cúi đầu rời .

      Bị hãm hại, lần này bị hãm hại quá mức!

      Mãi đến khi tất cả mọi người rời , mọi người mới phản ứng được, ba trăm vạn thủy tinh nâu, rốt cuộc là ai? Ba trăm vạn a!

      Người của Quang Minh thánh điện coi trọng khối mặc khoáng như vậy, chẳng lẽ là có cái tác dụng lớn gì sao? Cũng có nghe qua mặc khoáng có hiệu quả gì khác, thế nhưng nếu như có, Quang Minh thánh điện dùng ba trăm vạn thủy tinh nâu đến mua khối khoáng thạch, vậy quá hợp lý, rất rất hợp lý!

      Trong lòng mọi người đều là tia nghi hoặc, ánh mắt lạnh lùng của Thánh Quang ngẩng đầu liếc mắt nhìn cửa sổ đóng chặt, nắm tay hung hăng nắm chặt, mặt lại có nửa điểm kích động.

      Thánh Huy thở dài, thánh tử biết rất ràng vật kia đáng ba trăm vạn, vậy mà ra cái giá trời như thế, từng ấy năm tới nay, mặc khoáng này sợ là vật phẩm đấu giá trước nhất, hy vọng có thể có chút dùng đến, ít nhất như vậy thánh tử cũng bị mắng.

      Thánh Quang chậm rãi đứng lên, tới cửa, hội đấu giá này nhìn được, cũng có cái gì cần thiết để nhìn.

      Thấy Thánh Quang rời , Thánh Huy vội vàng đuổi theo, chặt chẽ theo ở phía sau , phía sau còn theo đoàn hộ vệ, náo động kia, thể so tới lúc .

      Hai người mới vừa mới ra khỏi cửa, liền nhìn thấy mấy người Mặc Ngạo Tà cũng ra, mặt còn giấu được vui sướng.

      “Mặc thiếu gia, đợi hội đấu giá xong mới sao?” Thánh Quang trang trọng , trong giọng có nửa điểm phập phồng, cho người cảm giác là, người thánh khiết nhất trong thiên hạ, nhưng chân chính tài ba thánh khiết, cũng chỉ có người nhà bọn họ Quang Minh thánh điện mới biết.

      Mặc Ngạo Tà lạnh lùng nhìn Thánh Quang có mở miệng, mắt cũng có nửa điểm gợn sóng.

      “Thánh tử cũng phải đợi hội đấu giá xong mới sao?” mặt La Tắc nâng lên nụ cười, chậm rãi tới trước mặt Mặc Ngạo Tà .

      biết tính tình Mặc Ngạo Tà, tuyệt đối đối với người lạ nửa câu vô ích, chớ chi người lạ này còn là người của Quang Minh thánh điện, lần trước , kia chẳng qua là vì tìm được mở miệng, tại làm chi còn muốn để ý tới bọn họ?

      Người của Quang Minh thánh điện phải vẫn là làm như vậy sao!

      Thần sắc Thánh Quang cứng đờ, lại lần nữa khôi phục bộ dáng bình tĩnh lãnh đạm kia, giống như bất cứ chuyện gì thiên hạ cũng vi kỳ sở động vậy.

      “Thánh điện còn có chuyện phải xử lý, qua mấy ngày chính là hội đấu giá của thánh điện, hi vọng đến lúc đó mấy vị có thể đến đúng giờ.” thêm vài lời khách sáo, cũng có ảnh hưởng cái gì, quan trọng nhất là, ngày đó mấy người bọn có thể tới.

      La Tắc gật gật đầu, chìa tay ra, “Nếu thánh tử có chuyện phải xử lý, vậy mời, chúng ta còn muốn dạo khắp nơi.” Thế này chính là chào đón bọn họ.

      biết vị nương này là ai, thoạt nhìn có chút quen mắt.” Thánh Huy chậm rãi tới, mắt nhìn chằm chằm Quân Mộ Khuynh.

      “Đây là bằng hữu của Hạng Võ ở Hạ Hàn thành.” La Tắc cười ha hả , vốn còn muốn là đồng học, suy nghĩ chút, thánh điện bọn họ nếu thánh tử, cũng là người của thánh điện, từng sống ở Nam Ngưng học viện, chừng cũng nhận thức Khuynh nhi.

      “Hạ Hàn thành?” Thánh Huy nghi ngờ nhìn Quân Mộ Khuynh, về phía trước bước.

      “Trưởng lão, ngươi muốn làm cái gì?” Mặc Ngạo Tà ánh mắt lạnh băng nhìn về phía Thánh Huy, trong con ngươi màu mực lộ ra bất mãn sâu.

      “Này… Mặc thiếu gia, chỉ là tại hạ cảm thấy nương này nhìn quen mắt, đến nhìn chút có biết hay , thất lễ.” Thánh Huy cười ha hả , người này hình như thấy qua, rất giống người buổi sáng hôm nay, lúc vừa mới nhìn thấy nàng, tóc đỏ mắt đỏ, sau đó bọn họ là nàng ham chơi, tại cũng phải, bộ dáng còn có mấy phần thay đổi.

      Khuynh Thành, chẳng lẽ là nhận lầm người?

      “Trưởng lão chẳng lẽ từng qua Hạ Hàn thành?” Mặc Ngạo Tà nhàn nhạt , trong mắt thoáng qua tia châm chọc.

      “Này có.” Thánh Huy vội vàng trả lời, người của thánh điện là thể tùy tiện ra ngoài, huống chi, còn là trưởng lão thánh điện, mọi việc càng cần chính mình động thủ, thánh tử ra ngoài rèn luyện, giống thánh chủ tăng thực lực của vậy.

      “Vậy là được rồi, Khuynh Thành hôm nay mới đến đây, chỗ ở ngày hôm nay, còn là Hồng Phong biệt viện của Lam Phong, trưởng lão có muốn hay xem?” La Tắc cười , người của thánh điện đúng là cẩn thận, thà rằng giết nhầm, thể bỏ sót.

      mặt Thánh Huy lập tức lộ ra chút tươi cười, lắc lắc đầu , “Này cũng cần, chỉ có điều mấy vị thiếu gia cũng nên biết, chuyện thánh điện muốn biết, có gì tra được.” nhất định phải điều tra ra, người buổi sáng hôm nay, có phải hay là người trước mặt.

      “Này đương nhiên.” La Tắc duy trì nụ cười mặt, ở trong lòng mắng, hổ là chó săn nhiều năm của thánh điện, chuyện gì đều tính toán khôn khéo như vậy!

      Thánh Huy nhìn Quân Mộ Khuynh, tay dưới tay áo đột nhiên chuyển động, nhưng là tay của còn chưa đụng tới Quân Mộ Khuynh, liền bị bàn tay to chặn lại, hai đạo ánh mắt lạnh như băng bắn thẳng đến, làm cho người lạnh mà run.

      “Trưởng lão đây là ý gì?” Mặc Ngạo Tà lạnh lùng hỏi, người của thánh điện lá gan càng lúc càng lớn! Dám ở trước mặt bọn họ đả thương người.

      Thánh Huy thu hồi tay, hai tay để ở sau lưng, “Là Thánh Huy thất lễ.” vậy mà quên mất Mặc Ngạo Tà ở đây, Mặc Ngạo Tà vậy mà cũng quản việc này, đây là lần đầu tiên nhìn thấy, thân phận người này quá khả nghi, bằng hữu Hạng Võ, Mặc Ngạo Tà vì sao lại quan tâm như vậy?

      “Vô lễ sao, nhưng mà trưởng lão nếu như làm bị thương vị nương này, Mặc gia liền đòi lại công đạo tốt.” Mặc Ngạo Tà lạnh lùng mở miệng, bình tĩnh đem tay thu hồi lại.

      “Mặc gia công đạo?” Thánh Huy nghi ngờ nhìn Mặc Ngạo Tà, đây là ý gì?

      có ý gì, mấy vị phải còn có chuyện sao? Mời.” Mặc Ngạo Tà nhàn nhạt , muốn mở miệng thêm nữa.

      Thánh Quang nhìn Thánh Huy cùng mấy người bọn có qua có lại, yên lặng mở miệng, “Trưởng lão, thánh điện còn có chuyện, ngài…”

      Vừa rồi cũng ngờ rằng Thánh Huy lại đột nhiên xuất thủ, càng là có nghĩ đến, Mặc Ngạo Tà lại lợi hại như vậy, ngay cả Thánh Huy xuất thủ cũng có thể chặn được, thảo nào thánh chủ lại coi trọng , chỉ có quang nguyên tố, hơn nữa còn là quang nguyên tố thiên tài!

      “Chúng ta về trước.” Thánh Huy vội vàng đáp, tại ở tại chỗ này cũng có ý nghĩa gì, chờ đem chân tướng tra ra được, vậy cái gì cũng ràng, Hạng Võ trở về, thế nhưng ở Hạ Hàn thành có bằng hữu?

      Thánh Quang hướng mấy người này nhàng gật đầu, phẩy tay áo bỏ , Thánh Huy theo sát phía sau, bạch y võ sĩ cũng lập tức theo.

      “Các ngươi nhìn, người của thánh điện đắc ý như thế, rất quá đáng!” La Tắc tức giận , bọn họ dù gì cũng là hoàng thành tứ gia, thế nhưng cũng cần xem sắc măt thánh điện bọn !

      “Trở về , ở đây có chuyện của chúng ta.” Hạ Trúc Thanh thở dài , hoàng thượng cũng phải cho bọn ba phần mặt mũi, bọn họ đương nhiên cảm thấy mình rất giỏi, huống hồ người của Quang Minh thánh điện, so với hoàng đế càng được lòng dân, muốn bọn làm sai cái gì, để hoàng đế khó xử, vậy bọn họ sai lầm rất lớn.

      Quân Mộ Khuynh nhìn bóng lưng Thánh Huy rời , chân mày vừa nhíu cũng có buông lỏng, nàng có loại trực giác, Thánh Huy này nhất định là có hoài nghi với nàng.

      “Người Thánh điện đến đây làm gì?” Hạng Võ nhìn Thánh Quang bọn họ chậm rãi rời , trong lòng có chút lo lắng, chẳng lẽ là chuyện mới vừa rồi bị vạch trần? Việc đó thể a, mặc khoáng còn chưa có tay bọn họ mới đúng.

      “Còn có thể làm cái gì, phải là muốn ra oai phủ đầu, để ngươi sau ngày hôm nay, tham gia hội đấu giá đúng giờ.” Bốn người bọn họ hình như là có trễ quá ?

      “Cứ như vậy a, ta còn tưởng rằng bọn họ là tới tìm các ngươi tính sổ.” Hạng Võ thở phào nhõm, có là tốt rồi, có là tốt rồi.

      “Màn kịch này còn muốn tiếp diễn, người Quang Minh thánh điện vì được lòng dân, vì tín ngưỡng của bách tính, chắc chủ động xuất thủ.” Mặc Ngạo Tà đạm mạc , coi như là xuất thủ, vậy có phải hay quang minh chính đại xuất thủ, Quang Minh thánh điện làm bao nhiêu chuyện, chỉ có chính bọn họ mới biết.

      “Khuynh nhi suy nghĩ gì?” Lam Phong chú ý tới ánh mắt Quân Mộ Khuynh, nghi ngờ hỏi.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 54: Chuyện hồi sáng hôm nay

      Edit: Hoa Thiên

      Beta: Zi

      có việc gì.” Quân Mộ Khuynh lắc lắc đầu, thể khẳng định được chuyện này, vẫn thể có kết luận, người Quang điện tốt nhất đừng đánh chủ ý với nàng, nếu nàng nhất định khách khí, mặc kệ bọn họ có lợi hại!

      cần lo lắng, bọn họ cái gì cũng tra được.” Đôi mắt Mặc Ngạo Tà, hình như là có thể nhìn thấu lòng của người ta vậy, trực tiếp đem chuyện lo lắng trong lòng nàng ra, thực lực của hoàng thành tứ gia còn đến nổi ngay cả Quang điện cũng ngăn cản được.

      Quân Mộ Khuynh nghi ngờ nhìn về phía Mặc Ngạo Tà, là làm sao mà biết được? rốt cuộc là ai?

      “Ngươi rốt cuộc là ai!” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng hỏi, lần đầu tiên nàng có tâm bị người phát , ý nghĩ trong lòng, tại hoàn toàn bị nhìn thấu.

      Khóe miệng Mặc Ngạo Tà hơi giơ lên, chỉ chỉ mặt nạ của mình, “ sớm để ngươi lấy xuống, là chính ngươi lấy, tại vì sao còn muốn hỏi?” sớm để cho nàng nhìn bộ dáng của mình, là nàng nhìn, có chuyện gì, cũng thể trách đến người .

      “Oa! Ngạo Tà, ngươi khó ưa, lúc trước ngươi cũng , người có thể nhìn bộ dáng của ngươi, cũng chỉ có phu nhân tương lai của ngươi, ngươi để Khuynh Thành nhìn dáng vẻ của ngươi, đây phải là lừa gạt làm cho nàng gả cho ngươi sao?” La Tắc tới trước mặt Mặc Ngạo Tà, vẻ mặt kinh sợ, chưa bao giờ biết Mặc Ngạo Tà còn có mặt như vậy.

      Hạng Võ lập tức tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, nhìn Mặc Ngạo Tà, “Ngạo Tà đại ca, phải chứ, tiểu nha đầu này ngươi cũng coi trọng, trước chưa nàng còn chưa trưởng thành, chỉ cần bộ dáng lạnh băng này của nàng…” Ách, này hình như có gì vấn đề lớn, dù sao Ngạo Tà đại ca cũng là lạnh lùng như băng, hai người đứng chung chỗ, chính là hai tòa đại băng sơn.

      Quân Mộ Khuynh khẽ quét mắt liếc nhìn mấy người cái, xoay người hướng Hồng Phong biệt viện đến, bọn họ muốn buồn chán, vậy buồn chán đứng ở chỗ này, nàng cũng có nhiều thời gian cùng đùa với bọn họ.

      “Nhớ giúp ta cho Chi Chi ăn, mỗi lần nó vừa tỉnh dậy, đều muốn ăn ma hạch.” Chi Chi đêm nay có tới, chỉ sợ là ăn ma hạch, ngủ, có thời gian nàng đúng là , vì sao Chi Chi muốn ăn ma hạch, ăn ma hạch vì sao lại ngủ, nó là cái chủng loại gì?

      Tất cả nghi vấn này, chỉ có thể chờ tới lúc nó trở thành thần thú mới có thể biết.

      “Nhất định.” Mặc Ngạo Tà chưa cùng lên, thấy bóng lưng màu trắng biến mất, mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, liếc mắt trừng La Tắc cái.

      La Tắc kinh ngạc nhìn bóng lưng Mặc Ngạo Tà rời , , , phải là sao! Khuynh nhi mặc dù là đại mỹ nhân sai, thiếu chút nữa cũng sợ ngây người, thế nhưng dù sao mới mười tuổi, Hạng Võ việc đó, còn chưa trưởng thành phải sao!

      “Huynh đệ, đừng nhìn, Ngạo Tà lần này là có điểm đúng, lần này trở về có chút thích hợp.” Hạ Trúc Thanh vỗ vỗ vai La Tắc, chậm rãi hướng xe ngựa của mình đến, đêm nay giẳng co cả đêm, cũng mệt mỏi, ngày mai còn phải chơi, sớm nghỉ ngơi chút mới tốt.

      Lam Phong lắc lắc đầu, chậm rãi hướng xe ngựa của mình đến, Ngạo Tà làm việc, chưa từng có đạo lý gì đáng , nhưng việc làm, lại phải là có đạo lý, lại , tại chuyện lớn của Mặc gia đều là xử lý, có chuyện gì, cũng cần mấy người bọn họ lo lắng, bọn họ còn là người học tập!

      “Ta trước.” Hạng Võ lắc lắc đầu, nếu như Ngạo Tà có thể làm cho Quân Mộ Khuynh cam tâm tình nguyện làm thiếu phu nhân Mặc gia, vậy xin mời bọn họ chơi tháng! Nhất định có nửa câu oán hận!

      Mọi người đều trở lại xe ngựa của mình, xe ngựa chậm rãi chuyển động, thoáng cái ở cửa hội đấu giá, chỉ còn lại có mình La Tắc.

      “Các ngươi! đủ nghĩa khí!” La Tắc lấy lại tinh thần, hướng về phía phía sau rống to.

      Quân Mộ Khuynh vừa mới trở lại Hồng Phong biệt viện, liền nhìn thấy thân ảnh màu tím bay tới, nàng lập tức đưa tay tiếp được, nhìn thấy Chi Chi ngốc manh nhìn mình, còn cọ cọ cánh tay của mình.

      “Ngươi tại sao lại trở về, phải vẫn còn ngủ sao?” Quân Mộ Khuynh ôm lấy Chi Chi, hướng gian phòng của mình đến.

      Chờ vào trong phòng, Chi Chi nhảy đến giường, lỗ tai cũng xuất viên ma hạch màu đỏ, xung quanh mang theo nhàn nhạt lục sắc.

      “Linh thú cấp máu mộc đất thú, tên kia cho ngươi ăn?” Quân Mộ Khuynh cười , nhìn thấy nó gần đây cuộc sống tệ, có thể làm cho nó hài lòng khoảng thời gian.

      “Chi chi!” Chi Chi gật gật đầu, lưu luyến rời đem ma hạch đặt ở tay Quân Mộ Khuynh, khóe miệng tràn ra nước bọt, nó còn là rất muốn ăn!

      Quân Mộ Khuynh sửng sờ nhìn ma hạch trong tay, khóe miệng tươi cười mở rộng, “Nha, cái này liền cho ngươi ăn, ngươi hôm nay lấy được rất nhiều ma hạch, đủ ăn khoảng thời gian.” Nàng có chút bất đắc dĩ, lòng tham của Chi Chi cũng bình thường, lại vẫn nghĩ muốn lấy ma hạch tay Mặc Ngạo Tà nhiều hơn.

      “Chi chi!” Chi Chi hưng phấn ngẩng đầu nhìn Quân Mộ Khuynh, thân thể run run, biến thành quả cầu ở giường lăn qua lăn lại, mặt đều là hưng phấn.

      “Cho ngươi.” Quân Mộ Khuynh đem ma hạch đưa tới bên miệng Chi Chi, miệng rộng mở ra, ma hạch có vào trong miệng Chi Chi.

      Lần này Quân Mộ Khuynh thấy ràng, hàm răng của Chi Chi, so với ma thú khác muốn kỳ quái hơn, thảo nào ăn nhiều ma hạch như vậy, cũng có chút chuyện gì.

      Sau khi Chi Chi ăn xong ma hạch, dùng tai sờ sờ bụng, còn quên đánh tiếng ợ no nê, nó chậm rãi trèo đến người Quân Mộ Khuynh, hướng về phía Quân Mộ Khuynh ngốc manh cười, sau đó liền ngủ.

      Quân Mộ Khuynh hơi sững sờ, người này, ngủ còn quên giả bộ ngốc manh, thể , Chi Chi đích thực là có vốn liếng này, ngay cả cái gọi là hoàng thành tứ thiếu kia, cũng chịu nổi nó, nó lợi hại, ai lợi hại.

      “Hóa ra là nó trở về.” thanh băng lãnh chậm rãi vang lên, Quân Mộ Khuynh chợt ngẩng đầu, liền nhìn thấy thân ảnh Mặc Ngạo Tà xuất ở cửa.

      “Ngươi là vào bằng cách nào!” Quân Mộ Khuynh cảnh giác nhìn Mặc Ngạo Tà, cửa có bị mở ra, nàng cũng biết là vào bằng cách nào, Mặc Ngạo Tà rốt cuộc là ai, rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại.

      tới, Khuynh Khuynh, ta chỉ là phát ma thú của ngươi thấy, cho nên mới tìm.” Mặc Ngạo Tà vô tội , đem chuyện này đều đẩy tới người Chi Chi, Chi Chi nhủ say còn biết mình biến thành cừu non chịu tội thay người nào đó.

      Khóe miệng Quân Mộ Khuynh co quắp chút, nàng đương nhiên biết tới, chẳng lẽ là bay vào, phát thấy ma thú, chỉ sợ là cố ý!

      Mặc Ngạo Tà thấy Quân Mộ Khuynh gì, chậm rãi tới, nhìn nàng ôm Chi Chi, “Người này còn nhận chủ, muốn chạy trở về mới có thể ngủ.”

      “Nó có nhận hay liên quan đến Mặc thiếu gia, hơn nữa, tại rất trễ, Mặc thiếu gia tính toán đứng ở chỗ này sao?” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng , nàng muốn lại cùng người trước mắt nhấc lên nửa điểm quan hệ, dù sao nàng vẫn cảm thấy ở lại hoàng thành càng lâu, thiếu càng nhiều, nhiều đến chính mình cuối cùng cũng còn .

      Nàng thích thiếu người bất cứ chuyện gì, tại cũng như vậy, nàng hi vọng chính mình lại thiếu Mặc Ngạo Tà bất cứ chuyện nào.

      Mặc Ngạo Tà lắc lắc đầu, trong mắt thoáng qua tia ai oán, “Khuynh Khuynh vô tình, phải giúp ta, thế nào tại quên mất, ta đối với ngươi tốt, đó phải là khiến người ở bên ngoài càng thêm xác định, ngươi chính là người trong lòng của ta, tương lai là thiếu phu nhân Mặc gia.”

      Thiếu phu nhân Mặc gia tương lai, Quân Mộ Khuynh , ràng có người nhiều như vậy muốn làm thiếu phu nhân Mặc gia, làm chi tốt lành lại nhờ cậy mình, nàng lại có tính nhờ cậy, cũng có tốt xấu gì, đường đường là thiếu gia Mặc gia, chút cũng lo tìm được người cùng diễn.

      “Được rồi được rồi, ta , nếu ma thú của ngươi ở đây, ta vẫn là về trước, Khuynh Khuynh phải nhớ mơ thấy ta.” Khóe miệng Mặc Ngạo Tà câu dẫn ra nụ cười, chậm rãi xoay người rời khỏi phòng.

      Nhìn thân ảnh Mặc Ngạo Tà rời , Quân Mộ Khuynh hung hăng trừng liếc mắt cái, tiếng bước chân chậm rãi rời , nàng mới trở lại giường, đem Chi Chi để ở bên, nằm xuống.

      Quân Mộ Khuynh ngủ cảm giác được khí tức xung quanh bất thường, nàng mạnh mở mắt, liền nhìn thấy Mặc Ngạo Tà cười như cười ngồi ở chỗ kia, đôi mắt nhìn chằm chằm nàng, trong mắt còn có cảm xúc khác, điều này làm cho nàng cảm thấy rất thoải mái.

      “Ngươi tới lúc nào.” Nàng nhìn ngoài cửa sổ chút, mới biết, trời sáng, mà Mặc Ngạo Tà đến đây lúc nào, nàng chút cũng biết.

      “Vừa tới.” Mặc Ngạo Tà nhàn nhạt , đích thực là vừa tới, nàng cảnh giác quá mà thôi, chẳng qua là vừa ngồi xuống, nàng tỉnh.

      “Vậy ngươi tới chỗ của ta làm cái gì?” ràng làm chuyện của mình, ngược lại là đến gian phòng của nàng, có phải hay có việc gì làm?

      “Ta chỉ muốn nhìn xem sủng vật thú của ngươi tỉnh dậy chưa, ta hi vọng khi nó đói bụng, có thứ gì ăn.” Mặc Ngạo Tà giơ giơ ma hạch màu lam trong tay, tay chỉ Chi Chi ngủ say, biểu tình mặt càng vô tội.

      Quân Mộ Khuynh quay đầu liếc mắt nhìn Chi Chi, nàng muốn hỏi, chính mình lúc trước tại sao muốn đem Chi Chi cho chăm sóc, chính mình chăm sóc phải rất tốt, bây giờ là trước khi ngủ cũng phải nhìn đến , sau khi tỉnh lại, còn là nhìn thấy , ngược lại là cho lý do quang minh chính.

      “Chi Chi còn chưa có tỉnh.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng , khóe miệng câu dẫn ra độ cong. “Còn có Chi Chi khi ăn viên ma hạch, ngủ khoảng thời gian mới có thể tỉnh lại, ngươi muốn chăm sóc Chi Chi, vậy phải hiểu thói quen của nó, còn có chính là, Chi Chi đói bụng, ta tự mình tìm ngươi, cần ngươi sáng sớm tới quấy nhiễu mộng đẹp!” Người này lạnh lùng! Quỷ mới tin! đâu lạnh lùng, đối với bọn hạ nhân trong nhà là rất lãnh đạm, trừ cái này ra, nàng vẫn là cảm thấy lạnh lùng.

      “Ta nhớ kỹ.” Mặc Ngạo Tà khóe miệng hơi giơ lên, chậm rãi tới trước giường, “Khuynh Khuynh tối hôm qua nằm mơ sao? Có phải hay mơ tới ta?” Mặc Ngạo Tà tự luyến sửa lại tóc mái trước mặt.

      “…” Quân Mộ Khuynh gì lắc lắc đầu, có thể tự kỷ sao?

      “Vậy đáng tiếc.” Mặc Ngạo Tà ưu nhã xoay người, tới cửa.

      Quân Mộ Khuynh nhìn bóng lưng kia, trong đầu linh quang chợt lóe, thân ảnh lập tức xuất ở trước mặt Mặc Ngạo Tà.

      “Ngươi rốt cuộc là ai!” Bộ dáng lạnh băng nhìn Mặc Ngạo Tà, lộ ra chút nghi hoặc.

      “Ta…”

      “Ta tới đây, Quân Mộ Khuynh, hôm nay có thể bắt đầu chơi rồi!” Hạng Võ hưng phấn đem cửa phòng mở ra, liền nhìn thấy Quân Mộ Khuynh tựa ở trong lòng Mặc Ngạo Tà, lập tức xoay người tính rời .

      “Hạng Võ!” thanh Quân Mộ Khuynh còn chút độ ấm, điều này làm cho Hạng Võ lập tức dừng bước.

      “Hắc hắc, này, ta cái gì cũng thấy, cái gì cũng thấy.” Hạng Võ chậm rãi xoay người, hỉ hả nhìn về phía sau hai người, cười nhạo, dù cho nhìn thấy cũng thể , còn muốn sống.

      Quân Mộ Khuynh sớm đẩy ra Mặc Ngạo Tà, hai tay khoanh trước ngực đứng ở nơi đó, cuối cũng lời nào, nàng lạnh lùng liếc mắt nhìn Hạng Võ, nhanh rời phòng.

      Mặc Ngạo Tà nhìn bóng lưng Quân Mộ Khuynh rời , nhìn nhìn lại Hạng Võ, đôi con ngươi màu mực, làm cho người ta nhìn thấu, trong lòng suy nghĩ cái gì.

      “Ngạo Tà đại ca, này ta thực phải cố ý, ta biết ngươi ở đây, càng biết các ngươi lại…” Quân Mộ Khuynh thích Mặc Ngạo Tà, đây cũng thể nào , hai người đều cái dạng này, là làm cho người ta hoài nghi tính chân thực ở đây.

      “Ngươi thấy cái gì?” Mặc Ngạo Tà nâng lên vòng cung.

      “Ta cái gì cũng thấy.” Hạng Võ lập tức lắc đầu, nhìn thấy cũng ra, đánh lại Mặc Ngạo Tà, nếu như đánh nhau, nhất định là bị đánh cái kia, mặt khác sau cùng còn có thể bị ba người kia cười nhạo, mới cần.

      “Ta ngược lại hy vọng ngươi thấy gì đó.” Mặc Ngạo Tà bước ra, bỏ lại câu giải thích được, làm Hạng Võ hồi lâu cũng có kịp phản ứng.

      Trong tửu lâu mọi người đều vui vẻ tụ họp lại cùng nhau, vừa vừa cười, Lạc Du ngồi ở bên vẫn duy trì trầm mặc, Quân Mộ Khuynh đối với loại tình cảnh này, khẳng định là mắt lạnh đối đãi, Mặc Ngạo Tà cũng là câu cũng , chỉ có mình Hạng Võ là bận rộn nhất.

      Đôi mắt Hạng Võ giữa hai người nhìn tới nhìn lui, nhìn hồi lâu, cũng có nhìn ra đầu mối gì.

      Chẳng lẽ sáng sớm hôm nay màn kia, hiểu lầm? đúng a, cửa vừa mở ra thấy Quân Mộ Khuynh ở trong lòng Mặc Ngạo Tà, cả khuôn mặt đều chôn vào trong ngực , chẳng lẽ này cũng phải, nhưng bây giờ nhìn hai người bọn họ, là chút chuyện cũng có.

      “Này, Hạng Võ, ngươi suy nghĩ gì?” La Tắc vỗ vỗ Hạng Võ, sáng sớm hôm nay, liền có điểm gì là lạ, như là mất hồn vậy, chuyện tối ngày hôm qua, chẳng lẽ còn có kịp phản ứng sao?

      có việc gì.” Hạng Võ lập tức thu hồi ánh mắt, lắc lắc đầu .

      “Hù người ta à.” La Tắc lắc lắc đầu, cảm giác được rất kỳ quái, sáng sớm hôm nay có chút kỳ quái.

      “Các ngươi có nghe , hôm nay Quang điện thánh tử dạo, chúng ta chưa từng thấy qua thánh tử thánh điện, cũng biết là bộ dáng gì nữa, có thể hay giống như thánh chủ, thâm minh đại nghĩa?” thanh hưng phấn ở đường cái vang lên, mà phía trong phòng toàn bộ đều là cao thủ, cửa sổ cũng mở ra, lời này cũng là truyền đến trong tai mấy người.

      Thánh điện? Mấy người chậm rãi đứng lên, nhìn đường phố dưới lầu, La Tắc cũng đùa giỡn như trước, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

      “Đương nhiên nghe , thánh tử dạo, nhất định là lại cứu chữa rất nhiều người, , chúng ta cũng xem , có bệnh chữa bệnh, bệnh còn có thể ở khoảng cách gần nhìn thánh tử có bộ dạng gì.” người khác càng hưng phấn hơn, lời còn chưa hết, bước chân cũng về phía trước.

      “Này, chờ ta chút!” Người chuyện ban đầu vội vàng đuổi theo.

      Chuyện thánh tử thánh điện dạo phố, rất nhiều người đều biết, rất nhiều người còn dùng cơm, đều rối rít đặt bát đũa trong tay xuống, hướng đến nơi.

      “Thánh điện xem ra so với các ngươi còn muốn được lòng dân hơn.” Quân Mộ Khuynh hai tay khoanh trước ngực, cũng biết thánh điện rốt cuộc có cái gì, lại có thể làm cho người hoàng thành, nghe thấy thánh tử dạo, đều hưng phấn như thế, có bệnh chữa bệnh, bệnh cường thân, chỉ cần viên linh dược, cũng có thể khiến cho người thánh điện mua chuộc được lòng dân.

      La Tắc trầm giọng giải thích, “Mấy năm trước sao, chỉ là mấy năm gần đây, trong hoàng thành luyện dược sư có thể luyện chế đan dược vô cùng ít, ngược lại Quang điện có tăng giảm, bọn họ ngừng mua chuộc lòng dân.” tại thánh điện còn sợ hãi Hạng gia, cùng tứ gia bọn họ, mới dám trắng trợn hành động.

      Thế nhưng có rất nhiều dân chúng, trở thành tín đồ của quang minh chi thần, làm cho người ta thể lo lắng, ngày nào đó trong lòng bọn họ người quan trọng nhất phải là hoàng đế, mà là quang minh chi thần.

      , xem.” Lam Phong mỉm cười , bước chân nâng lên, tới cửa.

      Mấy người đều theo, bởi vì bọn họ cũng muốn nhìn chút, thánh điện rốt cuộc có chuyện gì, thánh tử dạo, cùng cứu chữa người có quan hệ gì.

      Mấy người theo bách tính tới địa phương, bọn họ mới phát , chính giữa hoàng thành tụ đầy người, mọi người đều xếp hai hàng, chờ Thánh Quang kiếm tra thân thể cho bọn .

      “Thánh tử phải dạo sao? Vì sao lại ở đây cứu người?” Quân Mộ Khuynh tò mò hỏi, dạo là giả, mua chuộc lòng người mới là , Quang Minh thánh điện có thánh tử, kia nhất định phải muốn tất cả tin phục, chiêu này thực là cao minh.

      Đứng ở bách tính đứng bên cạnh nàng vội vàng , “ nương ngươi là người nơi khác, đương nhiên biết, người thánh điện đối với chúng ta đều rất tốt, thánh tử vừa dạo, người sinh trọng bệnh qua trước mặt , liền ra tay chữa trị, sau đó còn với chúng ta, có bệnh, liền xếp hàng, chữa trị.” xong, người kia còn có bộ dáng vẻ mặt sùng bái.

      “Ừm, các ngươi có bệnh.” La Tắc tán thành gật gật đầu, nếu như bệnh, người khác câu có bệnh người liền xếp hàng, có thể được chữa trị, bọn họ liền xếp hàng ở đây.

      “Ngươi mới có bệnh!” Người kia lập tức phủ nhận, hung hăng nhìn La Tắc liếc mắt cái, hề để ý tới bọn họ.

      Quân Mộ Khuynh lắc lắc đầu, Quang Minh thánh điện làm như vậy, việc mua chuộc lòng người, quang minh chi thần, cái thế giới này, có thần?

      “Vị nương này, thánh chủ muốn gặp ngài.” Thân ảnh màu trắng thoáng qua, trước mặt Quân Mộ Khuynh liền xuất ba thân ảnh, chung quanh bọn họ đều mang theo bạch quang nhàn nhạt, làm cho người ta tới gần, đều loại thoải mái.

      Chỉ có điều đây là làm cho người khác, Quân Mộ Khuynh nhìn thấy mấy người đến, chẳng những có cảm giác được thoải mái, trái lại lui về phía sau mấy bước.

      “Gặp ta?” Quân Mộ Khuynh chau chau đầu mày, nàng vừa tới hoàng thành, thánh chủ liền biết tiểu nhân vật nàng?

      “Đúng vậy, thánh chủ còn , nương gặp thánh chủ, vậy ba trăm vạn mặc khoáng kia, nên như thế nào đưa cho ngài.” Người từ lúc mới bắt đầu tới đều rất cung kính, lúc tới thánh chủ, trong mắt có nhiều sùng bái.

      Ánh mắt Quân Mộ Khuynh phát lạnh, tốt, dám uy hiếp nàng, “Được, ta và các ngươi .” Quân Mộ Khuynh thản nhiên .

      “Có muốn hay ta với ngươi cùng ?” Mặc Ngạo Tà vội vàng , thánh chủ lúc này gọi nàng, chẳng lẽ là vì chuyện khối mặc khoáng tối hôm qua kia?

      cần, thánh chủ phải là có mời ngươi sao?” Quân Mộ Khuynh châm chọc , quang minh thần điện, những người này chỉ sợ là vừa giết người trở về, người nhàn nhạt mùi máu tươi người khác ngửi thấy, nàng thế nhưng lại ràng ngửi thấy được, Quang Minh thánh điện, ngay thẳng như vậy sao? Gặp mới biết.

      Mặc Ngạo Tà nhìn bóng lưng Quân Mộ Khuynh rời , có bước ra bước, nhìn nàng chậm rãi rời .

      “Ngạo Tà đại ca, ngươi nhanh cứu nàng nha, chẳng lẽ ngươi thực quan tâm nàng? Sáng sớm hôm nay các ngươi còn…” Hạng Võ lập tức đem miệng che, mới ra.

      “Sáng sớm hôm nay?” La Tắc chậm rãi tới trước mặt Hạng Võ, sáng sớm hôm nay xảy ra chuyện gì? Bọn họ thế nào chút cũng biết.

      có việc gì.” Hạng Võ im lặng lắc lắc đầu, chuyện gì cũng có.

      “Phải ?”

      “Ta trước.” Mặc Ngạo Tà đếm xỉa đến ánh mắt chất vấn của mấy người, vội vã rời .

      Sáng sớm hôm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 55: Có tức phụ thèm nương nữa

      Edit: Zi

      Khắp nơi trong Quang Minh thánh điện đều tỏa sáng lấp lánh, vào thánh điện làm cho người ta có cảm giác nhõm, cảm giác thư thái tuôn ra từ sâu trong lòng người.

      Trong thánh điện, mỗi người đều tỏa ra quầng sáng nhàn nhạt, mỗi khi lại, quầng sáng người lại lóe sáng, bọn họ đoan trang, thánh khiết, cao quý, ưu nhã, như là thần linh hạ phàm, làm cho người ta kính phục.

      Bốn thân ảnh chậm rãi qua trong Quang Minh thánh điện, bọn họ biết được bao lâu, cứ từ từ như vậy.

      Nhắc tới cũng khéo, hôm nay Quân Mộ Khuynh mặc bộ đồ màu trắng ngày hôm qua, mà đổi thành bộ đồ màu đỏ rực, nàng tới nơi chỉ toàn màu trắng như ở đây, hợp chút nào, người nàng còn tản ra hơi thở lạnh như băng, đem cái nhu hòa của thánh điện đánh tan ít.

      Khóe miệng Quân Mộ Khuynh khẽ nhếch, Quang Minh thánh điện tồi nha, gạch ngọc tường vàng, ban công bằng bạc, còn có quang minh lực nữa, khó trách bọn muốn thêm nhiều người có quang nguyên tố vào Quang Minh thánh điện đến vậy, những thứ này đều là nhờ vào nguyên tố của mấy người đó, dùng tinh thần lực đem nguyên tố tạo thành, trở thành quang minh lực, người vừa vào liền cảm giác được toàn thân vô cùng thoải mái, nỗi mệt nhọc người cũng hoàn toàn biến mất.

      Nhưng vẫn là câu kia, Quang Minh thánh điện, chưa chắc trong sáng, từ Quân Mộ Khuynh nàng quen thuộc với mùi máu, bọn họ cho người tới mời nàng cũng phải nên tìm người hôm nay có giết người chứ, để người như vậy tới đây, nàng muốn biết chuyện này là cố ý hay chỉ là vô tình.

      Phong sơn? Chẳng lẽ những người này là theo bọn họ ra từ chỗ kia ngày hôm qua? Người lên núi đều phải bị thanh lý hết, phải là để cho bọn họ ra, mà chính là thấy người giết người, thấy hai người giết cả hai, nhìn bộ dáng của bọn họ, chỉ sợ ngay cả ma thú cũng bỏ qua, ỷ có quang minh chi thần nâng đỡ, bọn họ có cái gì mà dám làm chứ.

      Xung quanh là mảnh trắng tinh ấm áp, chỉ làm cho Quân Mộ Khuynh thấy nực cười, cái gì là quang minh, cái gì là hắc ám, Quang Minh thánh điện tự bọn họ là quang minh, chẳng lẽ bọn họ chưa từng giết người sao? Vậy người thuộc hắc ám có phải là muốn người này chính là tội ác thể tha, đáng chết vạn lần ?

      So với cảnh sắc xung quanh, Quân Mộ Khuynh càng thêm hiếu kỳ biết thánh chủ thánh điện tìm nàng làm gì, quang nguyên tố nàng đúng là có, nhưng người biết chuyện này nhiều, chỉ sợ là vì khoáng thạch tối hôm qua kia, cái khoáng thạch kia có thể qua mặt được Thánh Quang, nhưng có nghĩa là qua mặt được thánh chủ.

      nương, chúng ta chỉ có thể dẫn ngươi đến đây, chỗ của thánh chủ, mấy người chúng ta thể vào tùy tiện được.” người dẫn đầu , chờ Quân Mộ Khuynh đáp lại, ba người họ lập tức rời .

      Quân Mộ Khuynh bĩu môi, người của thánh điện cũng quá tự cao , lễ phép chút nào, người đầy mùi máu làm nàng chán ghét, cũng biết vì sao người ở Hoàng thành lại có thể tín ngưỡng quang minh chi thần đến vậy chứ.

      tới vì sao vào?” thanh nhu hòa nhàng vang lên.

      biết mình tới, xem ra cũng có chút bản lĩnh, nàng chậm rãi bước tới về phía trước, đẩy cánh cửa màu trắng ra, mảnh tuyết trắng lập tức đập vào mắt nàng, mà ở ngay chính giữa, có người ngồi xếp bằng, mặc thân quần áo trắng tinh, đôi mắt khép hờ, mang mặt nụ cười hòa ái thương chúng sinh.

      “Ngươi là thánh chủ?” Quân Mộ Khuynh chờ người nọ mở miệng lập tức hỏi trước, nàng hỏi hỏi vậy thôi, có điều người này nhìn thoáng qua nghĩ lại là thánh chủ.

      giống sao?” người nọ đột nhiên mở mắt ra, trong mắt tràn đầy tươi cười.

      Quân Mộ Khuynh gật đầu, gì, giống, rất giống, vô cùng giống người xấu, cả người đều là mùi máu tanh, nàng tò mò biết là chuyện lớn gì có thể để cho thánh chủ tự tay ra tay. Xem ra chuyện ở Phong sơn lần này đơn giản.

      “Vật này là của nương?” Thánh chủ nhìn chằm chằm Quân Mộ Khuynh, từ trong tay lấy ra viên khoáng thạch mà nàng đem bán đấu giá tối hôm qua.

      Quân Mộ Khuynh thản nhiên gật đầu: “Là của ta, có vấn đề gì sao?” là vấn đề rất lớn mới đúng, biết tên Thánh Quang kia biết được có thổ huyết hay nữa.

      Thánh chủ đem khoáng thạch cất lại trong tay áo: “Vậy ta muốn biết viên khoáng thạch này nương ở đâu mà có, vật quý giá như vậy, tại sao đột nhiên lại lấy ra rao bán?” thánh chủ như biết đó mà viên khoáng thạch dỏm, yên lặng hỏi Quân Mộ Khuynh.

      “Thánh chủ phải là người nghèo, đương nhiên biết được cuộc sống của người nghèo, tảng đá kia là ta vô tình nhặt được, hôm nay lúc cầm tay chơi bị Hạng Võ thiếu gia nhìn thấy, sau đó bốn vị thiếu gia cho ta biết, tảng đá kia vô cùng đáng giá, ta nghe vậy nên động tâm.” Quân Mộ Khuynh cười híp mắt , trong mắt còn lóe ra tia vô tội.

      sao?” Thánh chủ vẫn giữ biểu tình đạm mạc, làm cho người ta nhìn ra trong lòng suy nghĩ gì.

      “Đương nhiên.” Quân Mộ Khuynh thản nhiên đáp, lời nàng ra, đương nhiên là .

      nương là hỏa nguyên tố?” Thánh chủ đột nhiên chuyển chủ đề, mắt nhìn chăm chăm Quân Mộ Khuynh, trong ánh mắt có chút mất tự nhiên.

      “Thánh chủ cần phải lòng vòng, ngươi hẳn là nghe thánh điện trưởng lão cái gì rồi đúng . Đúng rồi, ta còn quên cho ngươi biết, trưởng lão của các ngươi hôm qua thiếu chút nữa là đả thương ta, mà lại chẳng giải thích câu, nếu phải lúc đó có Mặc thiếu gia, chỉ sợ giờ ta bị thương .” Quân Mộ Khuynh lạnh nhạt , cái gì gọi là người ác cáo trạng trước, tên Thánh Huy kia chính là như vậy, cáo trạng, chỉ mình biết.

      Quả nhiên, Quân Mộ Khuynh chuyện Thánh Huy thiếu chút nữa đả thương, sắc mặt thánh chủ lập tức thay đổi, thanh ôn hòa lại vang lên lần nữa: “ nương đừng để bụng, là Thánh Linh ta giáo dục thuộc hạ tốt.” Thánh Linh thấp giọng , vẻ mặt mất tự nhiên.

      giáo dục tốt, chậc chậc, thánh chủ chính là thánh chủ nha, câu liền giải quyết được tất cả, có điều, nàng tới đây thể trở về tay .

      “Thánh chủ đương nhiên là phải giáo dục thuộc hạ rất tốt, ngươi xem con chiên của ngươi ra ngoài chơi, lại vì bách tính mà chữa bệnh, cái này phải là dạy dỗ hay sao?” Quân Mộ Khuynh ngoài miệng cười nhưng trong lòng , khoanh hai tay trước ngực, tới cái ghế ở bên ngồi xuống.

      Thánh Linh nhìn hành động của Quân Mộ Khuynh, trong mắt lộ ra chút phức tạp cảm xúc, cuối cùng cũng gì nữa.

      biết nên xưng hô với nương như thế nào, cứ gọi nương là nương, là xa cách.” Thánh Linh tiếp tục hỏi, cứ như là để ý tới hành động của Quân Mộ Khuynh.

      “Ây, đừng, thánh chủ, đây là lần đầu chúng ta gặp mặt, đương nhiên phải xa lạ rồi.” thánh điện dựa vào mấy lời này là có thể mua được lòng người sao? Muốn dùng cách này mua được lòng của Quân Mộ Khuynh nàng, đủ.

      nương, lần này bản chủ chỉ là muốn hướng nương thỉnh tội, có ý tứ gì khác, chỉ là giữa chúng ta có chút hiểu lầm, thỉnh nương để bụng.” hai tay Thánh Linh nắm chặt nắm đấm, người này cứng mềm ăn, chuyện tối hôm qua, đương nhiên là biết, Thánh Huy giấu , bao gồm cả chuyện về nữ tử tóc đỏ, đều biết như lòng bàn tay.

      Nếu người trước mắt chính là nữ tử tóc đỏ mắt đỏ, nếu nàng có thể vì bọn họ làm việc, vậy bỏ qua, nếu nàng biết tốt xấu, như vậy tại nàng vì chuyện tối hôm qua mà trả giá nhiều, dám lấy khối thủy tinh nâu giả mạo mực mỏ, chỉ cần như vậy, nàng đủ đáng chết.

      Quân Mộ Khuynh lắc đầu: “Chẳng có hiểu lầm gì cả, nếu thánh chủ mời Khuynh Thành qua đây là vì chuyện này, vậy Khuynh Thành ta trước, nếu như có chuyện gì, xin mời thánh chủ cho nhanh, Mặc Ngạo Tà còn chờ ta về.” đừng để bụng, hừ, vô duyên vô cớ gọi nàng đến, mấy lời vô nghĩa, nàng là người rất mang thù đó.

      Mỗi lời đều nghiền ngẫm từng chữ , còn quanh co lòng vòng, biết mấy người này sao có thể vì thế mà tin tưởng quanh minh chi thần tồn tại, chuyện này quả thực là buồn cười.

      nương có tin là thế giới này có thần ?” Thánh Linh nghe thấy ngữ khí của Quân Mộ Khuynh, chỉ biết này là người đơn giản, chỉ sợ nàng sớm đoán được lý do gọi nàng tới đây.

      tin.” Quân Mộ Khuynh thành trả lời, nếu thế giới này có thần tồn tại, vậy vị thần đó làm cái gì?

      ra, thế giới này, thần có tồn tại, quanh minh có quang minh chi thaàn, hắc ám có hắc ám chi thần, có điều hắc ám chi thần tàn nhẫn, đẫm máu, bọn họ thích cắn nuốt quang minh, luôn luôn đối đầu căm thù quang minh, nương vốn là hỏa nguyên tố đấu kỹ sư, nhưng ý chỉ của quang minh chi thần, chúng ta dám trái lời…”

      ‘Bang bang!’ Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng đập ngắt lời Thánh Linh, Quân Mộ Khuynh lập tức đứng lên, đúng lúc này, cánh cửa cũng đột nhiên bị người đẩy ra.

      Khí tức băng lãnh từ ngoài truyền đến, Thánh Linh thấy thân ảnh quen thuộc, sắc mặt dần thâm trầm: “Ngạo Tà, ngươi là lỗ mãng, muốn vào vào, cần gì phải động thủ?” xem ra có nhìn nhầm người, Ngạo Tà đích thực là thí sinh tốt nhất, nếu như thiếu chủ của Hoàng thành tứ gia Mặc gia có thể gia nhập vào Quanh Minh thánh điện, có chuyện gì đều có thể dễ dàng giải quyết.

      “Thánh chủ, người của ta bị các ngươi mang lâu như vậy vẫn chưa về, ta đương nhiên là tới dẫn nàng về.” Mặc Ngạo Tà lạnh lùng tới bên cạnh Quân Mộ Khuynh, thấy nàng bình an vô , tảng đá trong lòng cũng buông xuống.

      Thánh Linh nhíu mày, người của , Mặc Ngạo Tà luôn vô tâm vô tình, lại vì người mà đứng ra. Người này còn là nữ nhân.

      “Thánh chủ, Ngạo Tà cũng chỉ là con người, là người đương nhiên có người mà mình quan tâm nhất, Khuynh Khuynh chính là người đó, cho nên nếu lần sau Thánh chủ mời nàng tới thánh điện tốt nhất là nên mời thêm cả ta cùng tới, nếu ta lại yên lòng, lặp lại chuyện như ngày hôm nay.” Mặc Ngạo Tà nắm tay Quân Mộ Khuynh, lạnh giọng chuyện với Thánh Linh, ánh mắt kiên định, làm cho người ta nắm bắt được khe hở nào.

      Thánh Linh hơi sững sờ, Mặc Ngạo Tà cũng có người mà quan tâm sao, người thừa kế tương lai của sao có thể có nhược điểm được chứ, sao có thể có người để quan tâm chứ, nữ nhân này, dù phải là người mà quang minh chi thần tìm, cũng thể để nàng sống, Ngạo Tà là người thừa kế tương lai của , cho phép bất kỳ người nào, bất kỳ chuyện gì có thể ràng buộc .

      Làm thánh chủ thánh điện, quan trọng nhất chính là vô tâm, người có tâm chính là người đủ tư cách, Mặc Ngạo Tà từng là người có điều kiện tốt nhất chọn, tại, cũng vậy, sau này cũng là vậy, vì nữ nhân này còn tồn tại thế giới này nữa, bao giờ.

      “Nếu thánh chủ đồng ý lời của ta, vậy ta trước.” Mặc Ngạo Tà lạnh lùng , bàn tay to của nắm tay Quân Mộ Khuynh cũng chặt thêm, liếc nhìn Quân Mộ Khuynh ngốc lăng cái, khóe miệng tự chủ khẽ nhếch.

      Hai thân ảnh chậm rãi ly khai, chính xác mà chính là Mặc Ngạo Tà kéo Quân Mộ Khuynh còn sững sờ rời , lưu lại cho Thánh Linh cái lưng lạnh lùng.

      Hai người vừa , Thánh Linh lập tức đứng lên, lạnh lẽo nhìn hướng hai người rời .

      “Người ngươi quan tâm, Mặc Ngạo Tà, ngươi là người thừa kế của ta, quan tâm của ngươi phải dành cho quanh minh thánh điện, phải là nữ nhân này.” Thánh Linh vung tay lên, cánh cửa màu trắng chậm rãi khép lại, tiếng giận dữ của vang lên trong đại đường trống trải.

      Sau khi tiếng vọng lắng xuống, tâm trạng Thánh Linh mới bình tĩnh trở lại, tàn ảnh thoáng qua, Thánh Linh biến mất tại chỗ.

      Trong căn phòng u, người mặc y phục màu trắng, đầu đội cái áo choàng màu trắng ngồi chỗ, ngọc bài cầm trong tay ngừng chuyển động, miệng lẩm bẩm, biết gì.

      khí xung quanh vô cùng yên tĩnh, lụa trắng tung bay làm cho hình ảnh lúc này vô cùng quỷ dị, còn có tiếng người niệm chú ngữ thỉnh thoảng lên xuống giọng làm cho người khác cảm thấy lạnh mà run, nhưng người này dường như rất quen với tình cảnh này, nàng nhắm mặt lại, thành tâm bói toán.

      Đột nhiên, đôi mắt ở dưới tấm mũ choàng khẽ mở, miệng cũng ngừng niệm, ngọc bài trong tay cũng ngừng động, nàng chậm rãi cúi đầu, nhìn ngọc bài xếp lung tung, trong mắt ra tia kinh ngạc.

      “Thánh Vu, xảy ra chuyện gì?” thanh vô tình vang lên bên tai, Thánh Vu còn mất hồn lập tức đứng lên, quỳ xuống.

      “Thánh chủ, trong lòng Thánh Vu đột nhiên cảm thấy bất an, có điều ta tìm được chỗ ở của vu tộc.” Thánh Vu hết toàn bộ giấu chút, biểu vô cùng trung thành.

      “Tốt, rất tốt, bọn họ ở đâu?” mặt Thánh Linh cuối cùng cũng lộ ra nụ cười, cúi người xuống, kéo Thánh Vu quỳ dậy.

      “Ở Địa.” khuôn mặt dưới mũ choàng cũng lộ ra nụ cười, đôi bàn tay to đột nhiên tháo mũ choàng của nàng ra, nàng hề phản kháng, mặt lại ửng hồng, lộ ra vẻ đẹp kiều diễm.

      Địa sao?” Thánh Linh xác nhận lại lần nữa, bàn tay chậm rãi đưa lên mặt Thánh Vu.

      “Phải.” Thánh Vu gật đầu, cảm giác lâng lâng.

      “Làm tốt lắm.” Thánh Linh lộ ra nụ cười khát máu, tay đưa xuống cổ Thánh Vu, bàn tay xoa cổ Thánh Vu đột nhiên dùng lực cái: “Nếu thế, việc ngươi sống thế giới này, còn cần thiết nữa, chẳng lẽ ngươi quên, ta vốn là người vô tâm hay sao?” bàn tay chậm rãi nắm chặt lại, mặt Thánh Linh còn mang theo chút hưng phấn.

      Thánh Vu trợn mắt kinh ngạc nhìn Thánh Linh, cuối cùng trong lòng vốn tràn đầy hy vọng, nhìn thấy nụ cười gian mặt nam tử kia, biến thành thất vọng tràn trề, nàng phẫn nộ trừng .

      Đây chính là báo ứng của nàng sao? Đây chính là báo ứng vì rời khỏi tộc, bị chính người mình giết chết, đây chính là báo ứng, người vu tộc nên rời khỏi tộc, nàng lại vì nam nhân mà phản bội tộc nhân, vứt bỏ tên của mình, gia nhập vào thánh điện, vì mà tìm kiếm chỗ ở của bộ tộc, , tìm được bộ tộc là vì muốn người trong tộc tha thứ cho nàng.

      Nàng tin, mỗi ngày đều liều mạng mà tìm kiếm, luôn hy vọng có thể tìm được tộc nhân của mình, ngờ, ngày nàng tìm được, lại chính là ngày chết của nàng, bị chính người mình giết chết.

      “Dự cảm của ngươi rất đúng, ta tưởng ngươi là người có thiên nhãn, ngờ, ngươi chỉ có thể bói toán được thôi, cho nên, ta chỉ có thể tìm người vu tộc khác, người có thiên nhãn, có thể nhìn được toàn bộ thế gian này.” Thánh Linh cười , mang mặt nụ cười tàn bạo.

      Thánh Vu sợ ngây người, ngay từ đầu là vì thiên nhãn mà tiếp cận mình, cho tới bây giờ, chưa bao giờ có tình cảm với mình.

      “Ngươi yên tâm, ngươi giúp ta chuyện lớn như vậy, ta tuyệt đối quên ngươi.” Nụ cười mặt Thánh Linh càng trở nên độc ác, lực đạo tay càng nặng thêm, tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên trong phòng, đẩy cái, Thánh Vu ngã xuống đất, trong con mắt tràn đầy nỗi hận, ở khóe mắt rơi xuống giọt nước mắt.

      Thánh Linh cũng thèm nhìn người ngã xuống, xoay người rời , biết được người của vu tộc ở đâu, cũng cần sốt ruột nữa, tại chuyện quan trọng nhất chính là làm cho nữ nhân ở bên cạnh Mặc Ngạo Tà biến mất mãi mãi.

      Lại tới sau khi Quân Mộ Khuynh bị Mặc Ngạo Tà kéo ra khỏi thánh điện, nàng lạnh lùng hất tay ra.

      “Ta có quên lời hứa của ta, hy vọng Mặc thiếu gia cũng đừng quên lời của chính mình.” Quân Mộ Khuynh nhìn Mặc Ngạo Tà, biết phải làm sao, sau này cần nàng tìm tới người của Quang minh thánh điện, bọn họ nhất định cũng tới tìm nàng, cần giải thích nàng cũng biết vì sao luôn đó.

      Mặc đại thiếu gia từ lúc nào lại hành động tùy tiện như vậy, thôi bỏ , cũng là vì sợ mình gặp nguy hiểm nên mới thế, chuyện này nàng so đo, nhưng lời vừa rồi của là ý gì chứ, nàng rất muốn biết.

      “Khuynh Khuynh, ta đương nhiên quên lời hứa của mình, ta bảo vệ ngươi mà.” Mặc Ngạo Tà lắc đầu, vì sao Khuynh Khuynh nhận ra chứ, là tổn thương quá , hai lần rồi đấy, thiệt thòi cho khi mà lo lắng an nguy của nàng mà.

      “…” thế lúc nào chứ?

      “Được rồi được rồi, Khuynh Khuynh, vừa rồi ngươi sao chứ?” Mặc Ngạo Tà lo lắng nhìn hết toàn thân Quân Mộ Khuynh lượt, thấy người nàng điểm vết thương nào mới thở phào nhõm.

      “Ta sao.” Quân Mộ Khuynh lạnh nhạt , Thánh Linh còn chưa kịp ra tay xông vào, sao có chuyện gì được chứ: “Quanh minh thánh điện là chuyện gì đây? thế giới này có quanh minh chi thần sao?” ra là còn có nhiều chuyện như vậy mà nàng biết.

      “Sao lại có chứ, ra, cái gọi là thần, chỉ là khi ngươi đạt tới cảnh giới nhất định, có thể làm cho người ta với tới, liền phân chia đẳng cấp với họ, thần cũng phải là bất tử.” khóe miệng Mặc Ngạo Tà khẽ nhếch, nàng hỏi mình, chính là vì tin tưởng mình, điểm này rất tốt, vô cùng tốt.

      “Ta biết rồi.” Quân Mộ Khuynh gật đầu, ra thế giới này có thần tồn tại: “Chúng ta về thôi.” Mấy ngày nữa, nàng cho thánh điện món quà lớn, tuyệt đối lớn.

      Tới cảnh giới mà người thường thể với tới được, được tôn làm thần, thần phải là bất tử, thực lực của nàng còn kém xa quá.

      “Ngươi hiếu kỳ vì sao ta biết nhiều như vậy sao?” Mặc Ngạo Tà ở sau lưng Quân Mộ Khuynh, cười hỏi.

      “Chờ tới lúc ngươi muốn tự .” Quân Mộ Khuynh lười biếng , vì kế hoạch vài ngày tới, nàng cần phải suy nghĩ cẩn thận nên làm sao.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 56: Có tức phụ thèm nương nữa

      Edit: Zi

      “Nếu có chuyện gì cần ta giúp, ngươi cứ .” Mặc Ngạo Tà theo sát phía sau Quân Mộ Khuynh, mặc kệ là chuyện gì, đều giúp nàng.

      “Vì sao phải giúp ta?” Quân Mộ Khuynh quay đầu nhìn Mặc Ngạo Tà, ra cũng tệ, chỉ là cảm giác khá quen thuộc với , nàng hối hận ngày đó gỡ cái mặt nạ của xuống, nếu sớm lấy xuống cần phải khó chịu như bây giờ, ràng là rất quen nhưng lại chẳng nhớ được là ai.

      Mặc Ngạo Tà thở dài, tiểu nha đầu vô lương tâm, chuyện giúp nàng còn ít sao? Giúp nàng cần gì lý do chứ: “Mặc Ngạo Tà ta làm việc, chưa từng có lý do, còn nữa, nương ta mời ngươi tới Mặc gia làm khách.” vốn định để mấy ngày nữa mới , có điều trải qua chuyện ngày hôm nay, cần để qua mấy ngày nữa.

      “Vì sao?” Nương muốn gặp nàng nàng phải liền sao? “ phải bảo là hôm nay muốn bắt Hạng Võ đãi bữa sao? Còn ba trăm vạn mực mỏ của ta đâu rồi?” nàng quên ba trăm vạn mực mỏ kia của nàng còn tay người nào đó đâu nha.

      Mặc Ngạo Tà hùng hồn : “Chỉ cần ngươi tới Mặc gia, ta lập tức đưa cho ngươi, còn có cây cung bạc kia nữa, ta tin ngươi với người kia rất muốn nó.” xong, Mặc Ngạo Tà nhanh về phía trước, mặt hề che dấu niềm vui.

      “Ngươi…” nàng thu hồi lời vừa rồi, Mặc Ngạo Tà cho tới bây giờ phải là người dễ dãi.

      hay tùy ngươi, có điều ta thấy ba trăm vạn mực mỏ kia hình như ai muốn lấy phải.” Mặc Ngạo Tà tiếc hận lắc đầu, dương dương tự đắc về phía trước, bộ dáng rất buồn cười.

      “Ta !” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng . Nàng hận thể bay lên đánh người này trận.

      Người trong tửu lâu còn sốt ruột chờ đợi Quân Mộ Khuynh về, nhưng mãi thấy nàng đâu, bọn họ làm gì còn tâm trạng vui chơi nữa, là, biết rốt cuộc là Quang Minh thánh điện muốn làm gì, bọn họ chơi vui, có chọc gì tới bọn đâu.

      biết chuyện như thế nào rồi, biết Ngạo Tà tìm Khuynh nhi hay là đâu mất rồi, nếu như Quang Minh thánh điện, sao dẫn bọn họ cùng chứ.

      “Các ngươi đừng lo lắng, bọn họ có chuyện gì đâu.” Hạng Võ có lòng tin tuyệt đối về Quân Mộ Khuynh, cho dù nàng có thần thú cũng rất bưu hãn, sao có thể có chuyện được chứ, còn có Ngạo Tà ở bên nàng nữa, Quang Minh thánh điện làm gì được chứ, hai người bọn họ mà liên thủ, lật ngược Quang Minh thánh điện lên mới là lạ.

      La Tắc tới trước mặt Hạng Võ, còn có thể yên tâm được sao, Quang Minh thánh điện, ngay cả hoàng đế cũng phải nhường vài phần.

      “Ngươi lo, nhưng nếu có chuyện phải làm sao?” chẳng lẽ là do chuyện tối qua? Quang Minh thánh điện sao có thể biết được đó là khoáng thạch của Khuynh nhi.

      “La Tắc đại ca, ngươi nóng vội làm được gì chứ? Ta quen biết Khuynh Thành lâu như vậy, còn chưa lo, các ngươi mới quen lo làm gì chứ.” Bọn họ vẫn là nên lo cho Quang Minh thánh điện, nếu người của Quang Minh thánh điện chọc giận Quân Mộ Khuynh, bọn họ gặp xui xẻo rồi.

      “Đó là người mà Ngạo Tà nhìn trúng mà.” La Tắc cười ha hả , bọn họ chưa từng thấy Ngạo Tà như vậy, nhường nhịn nữ nhân như vậy, vốn hôm qua Khuynh nhi chỗ đó thể , ai ngờ lại phát ra chuyện thú vị, tệ, tệ nha.

      Ngạo Tà vẫn luôn thích nữ nhân, có khoảng thời gian bọn họ còn nghĩ do đợt bệnh đó để lại di chứng cho , làm cho chỗ nào đó được, tại xem ra chuyện này cần lo lắng rồi, Ngạo Tà là đàn ông chân chính, có điều, hình như Khuynh nhi chỉ mới có mười tuổi thôi.

      “Các ngươi xem kịch đấy à?” Hạng Võ nhíu mày, có phải là từ giờ nên cách xa bọn họ ba bước , cần phải chia ranh giới ràng, nếu như Quân Mộ Khuynh nổi điên, cuối cùng lại vạ lây tới khổ.

      Nghĩ là làm, Hạng Võ lập tức lui về sau ba bước, cảnh giác nhìn La Tắc.

      “Tiểu tử ngươi làm gì đấy?” La Tắc bước tới gần bước, Hạng Võ lập tức lui về sau bước, tới, lui.

      “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” La Tắc nhíu mày.

      “Từ giờ trở , ta muốn cách các ngươi ba bước, các ngươi có biết nếu như Khuynh Thành biết, nhất định phóng phát đốt cháy cái kia của các ngươi, vì an toàn của ta, ta nhất định phải tạo khoảng cách với các ngươi, đây là chuyện quan trọng.” xong, Hạng Võ còn quên gật đầu, đây là chuyện quan trọng cần thiết.

      “An toàn?” La Tắc mỉm cười nhìn Hạng Võ, cũng biết cái gì là nguy hiểm, cái gì là an toàn sao? cũng biết sao?

      Lạc Du lắc đầu, người này là nhàm chán, suốt ngày chịu tu luyện mà chỉ lo vui chơi, biết nữ nhân kia làm gì mà khiến Hạng Võ sợ đến vậy, ngay từ đầu sợ như vậy rồi.

      Tuy miệng là sợ, nhưng lại chẳng cảm thấy là sợ gì cả, rốt cuộc là sao? Loài người là phức tạp, mấy tên này còn phức tạp hơn nữa.

      “Khuynh nhi chắc chắn làm chúng ta lo lắng.” Lam Phong ôn nhu , ánh mắt cười tạo thành hình vòng cung.

      “Các ngươi từng nghĩ tới, nếu ngày đó đấu kỹ của Mạc Tuyết Lan bị ngăn lại, kết quả là sao ?” Hạ Trúc Thanh cười , vấn đề này nghĩ rất lâu rồi, từ lúc biết Khuynh nhi chính là Quân Mộ Khuynh, rất muốn biết.

      Lạc Du tới chính giữa đám người, lạnh lùng phun ra câu: “Chết!” nữ nhân kia chết rất thảm, dám ra tay với Quân Mộ Khuynh, nhất định chết rất thảm.

      “Ai chết?”

      “Còn có thể là ai chứ, đương nhiên là Mạc Tuyết Lan rồi!” Hạng Võ vô tội : “Đúng rồi, cho các ngươi biết chuyện, lần đó Hoàng Phục Linh bị thương mặt, phải các ngươi rất tò mò muốn biết vì sao sao? Là do nàng làm đấy.” ngay cả Hoàng Phục Linh mà Quân Mộ Khuynh cũng chẳng thèm để vào mắt chứ chi Mạc Tuyết Lan.

      Ba người kia lập tức dại ra, Hoàng Phục Linh bị hủy dung là do Khuynh nhi làm? Trời ạ! Lá gan của nàng cũng thiệt là to, ngay cả Hoàng Phục Linh mà cũng dám ra tay.

      “Nếu ai dám tính toán nàng, tuyệt đối phải trả giá đắt.” Hạng Võ nhàn nhạt , mặt cũng lộ ra nụ cười, cũng may phải kẻ địch của Quân Mộ Khuynh, đối đầu với nàng, nhất định chết rất thảm.

      Ba người lo lắng nhìn ra ngoài cửa, bọn họ có tính toán Quân Mộ Khuynh, cùng lắm chỉ là muốn xem kịch vui mà thôi, đó là ý nghĩ ban đầu, nhưng cuối cùng bọn họ là lòng muốn làm bằng hữu với nàng, chuyện này hoàn toàn tâm.

      ‘Cốc cốc!’ Đột nhiên có tiếng gõ cửa.

      “Vào !” Lam Phong khẽ .

      Cửa lập tức được mở ra, khuôn mặt quen thuộc đập vào mi mắt mọi người, người tới cười : “Các vị thiếu gia, thiếu gia nhà ta là các vị cần chờ nữa, Khuynh Thành nương có chuyện gì, a, đúng rồi, Lam Phong thiếu gia, thiếu gia nhà ta còn , từ hôm nay trở , nương ở Mặc gia, về Hồng Phong biệt viện nữa.” Lão bộc cười ha hả, tốt quá, rốt cuộc thiếu gia cũng dẫn nữ tử về nhà.

      “Nô bá, ý ngươi là, là… Mặc Ngạo Tà, dẫn Khuynh Thành về Mặc gia?” La Tắc dám nháy mắt nhìn nô bá, hỏi, thể tin được, thể tưởng tượng nổi mà, Mặc Ngạo Tà lại mang nữ nhân về nhà, đây là kinh thiên động đia! Kinh thiên động địa nha.

      Nô bá hưng phấn gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, mấy vị thiếu gia, chưa bao giờ ta thấy thiếu gia như vậy, là tốt quá.” Từ sau đợt thiếu gia bệnh nặng, chưa từng thấy cười lần nào, vậy mà hôm nay lại có thể thấy.

      “…” xảy ra chuyện gì? La Tắc quay đầu nhìn Hạng Võ.

      Hạng Võ nhún vai, cũng muốn biết chuyện gì, nhưng mà biết.

      “Được rồi, nô bá, chúng ta biết rồi, ngươi về với bá mẫu là ngày mai chúng ta tới thăm nàng.” Hạ Trúc Thanh cười , khuôn mặt tươi cười sáng lạng, quả nhiên là chuyện tốt, rốt cuộc Mặc Ngạo Tà nghĩ thông suốt, Khuynh nhi lợi hại.

      “Được được được! Ta nhất định chuyển lời của các vị thiếu gia cho thiếu gia nhà ta.” Nô bá hưng phấn xong cũng xoay người rời , tại trong phủ từ xuống dưới đều vì Khuynh Thành nương mà chuẩn bị, cũng phải nhanh chóng trở về.

      Hạ Trúc Thanh gật đầu, cười cười nhìn nô bá rời , đột nhiên nhớ lại câu của nô bá trước lúc rời , bỗng nhiên đứng bật dậy: “Nô bá, ngươi chuyển lời cho bá mẫu là được rồi, cần cho Ngạo Tà.” Trời ơi, nếu Ngạo Tà mà biết là chuyện lớn đó.

      “…” trả lời chỉ là khoảng yên tĩnh.

      “Trúc Thanh, ngươi lo chuẩn bị hậu .” La Tắc vỗ vai Hạ Trúc Thanh, mặt mang theo nụ cười hả hê.

      “Trúc Thanh, ngươi cứ chuẩn bị tốt chờ Ngạo Tà tới tìm nhá.” Lam Phong cười hiền lành, nhưng lời tuôn ra từ trong miệng lại làm Hạ Trúc Thanh thiếu chút nữa là phun máu.

      Hạng Võ vui vẻ, cái gì cũng , quá may mắn, cái gì cả, ngày mai là ngày tốt, cũng nên về rồi.

      Quân Mộ Khuynh Mặc phủ, là chuyện làm cho Hạng Võ kinh ngạc, có điều nghĩ tới đối phương chính là Mặc Ngạo Tà, lại hiểu , chuyện này phải cũng biết là Ngạo Tà bày trò, làm nàng thể . Cái này bá mẫu là người vui nhất nha, con trai dẫn con dâu về nhà.

      Lạc Du lắc đầu, nhảy ra ngoài từ cửa sổ, theo hướng nô bá rời , đuổi theo, nữ nhân kia đổi chỗ ở, sao lại ở đây được chứ.

      Quân Mộ Khuynh đen mặt, nghe Mặc phu nhân liên hồi nãy giờ, nàng thể được lời nào, nàng chỉ đến làm khách thôi mà, chỉ là làm khách thôi, chuyện của Mặc Ngạo Tà, liên quan gì tới nàng chứ, lão phu nhân này cũng quá nhiệt tình , đúng, nương của Mặc Ngạo Tà, nhìn có già chút nào cả.

      “Chúng ta biết Khuynh Thành nương ngại, nếu tiểu từ Ngạo Tà dám khi dễ ngươi, bá mẫu nhất định giúp ngươi.” Mặc phu nhân cười ha hả nhìn Quân Mộ Khuynh, trong lòng vô cùng vui sướng, là tốt quá, tiểu tử này tìm được nương lại chịu cho bọn họ biết sớm, tới giờ mới dẫn về.

      “…” Nàng có ngại.

      “Khuynh Thành nương chắc là vẫn chưa ăn gì đâu, ngươi đợi tí, ta gọi người chuẩn bị.” xong, Mặc phu nhân liền ra ngoài, mặt hề che dấu vui mừng.

      Mặc Cuồng thấy phu nhân nhà mình ra sức nháy mắt ra hiệu cho mình, bất đắc dĩ lắc đầu, theo ra ngoài; “Tà nhi…” muốn , nhưng lại thôi, ra ngoài.

      Nhất thời, trong phòng chỉ còn lại hai người, Quân Mộ Khuynh lập tức tới trước mặt Mặc Ngạo Tà.

      “Mặc Ngạo Tà!” nàng điên mất! Dựa vào! Nàng phải là tới đây để ở, chỉ là tới lấy đồ, dựa vào dựa vào dựa vào! Vì sao bọn họ lại… phi! Mới phải! Mặc Ngạo Tà đáng chết.

      Tâm tình của Mặc Ngạo Tà lúc này vô cùng tốt, trong mắt che dấu được tươi cười, xem ra quyết định của là rất đúng.

      “Khuynh Khuynh, ta cũng muốn như vậy đâu, nhưng mà ngươi xem xem, từ lúc ta vào, thể được câu nào, ngươi cũng thể trách ta.” Mặc Ngạo Tà vô tội , biết là màn như vậy, càng biết nương lại chấp nhận Khuynh Khuynh nhanh như vậy.

      “Con khỉ khô! Mặc Ngạo Tà, nếu như ngươi chịu giải thích ràng cho người nhà ngươi, ta giết ngươi.” Lý do lý trấu, muốn chen vào có.

      “Ta biết là ngươi nỡ.” Mặc Ngạo Tà tự kỷ .

      “…” nỡ cái đầu ngươi.

      Quân Mộ Khuynh hít sâu hơi, lửa giận mặt lập tức biến mất, lại bị Mặc Ngạo Tà chọc giận, nàng thiếu chút nữa quên mất, nóng giận mất khôn, nhất định có ngày nàng trả đũa lại được Mặc Ngạo Tà, cho nếm mùi đau khổ.

      “Nếu ngươi muốn chơi, Khuynh Thành ta cùng chơi với ngươi.” Quân Mộ Khuynh khoanh hai tay trước ngực, trở về Quân Mộ Khuynh tự tin, lạnh lùng.

      Mặc Ngạo Tà hơi sững sờ, nàng nhanh như vậy liền phát chọc nàng rồi sao, còn có thể nhanh bình tĩnh trở lại, ha ha… quả nhiên nhìn lầm người. Đùa sao? có đùa, lần này nghiêm túc, vô cùng nghiêm túc.

      “Khuynh Khuynh, từ đầu tới cuối ta luôn nghiêm túc.” Mặc Ngạo Tà xong liền rời , làm cho nàng thấy được, nghiêm túc, vô cùng nghiêm túc.

      Quân Mộ Khuynh nhìn bóng lưng Mặc Ngạo Tà rời , hơi sững sờ, cảm xúc biết tên xẹt qua trong lòng nàng rất nhanh, nàng tài nào bắt kịp, cũng biết nó là gì, còn chưa kịp nghĩ ngoài cửa vang lên tiếng của mẫu thân Mặc Ngạo Tà, tiếng của Diệp Lan, Quân Mộ Khuynh lập tức cảm thấy đau đầu.

      Nàng ngửa mặt lên trời, thở dài, vì sao mình lại đáp ứng điều kiện của Mặc Ngạo Tà làm gì, đến Mặc phủ làm gì, đến là có chuyện gì rồi, đối mặt với người nhiệt tình như vậy, nàng sao có thể cự tuyệt được chứ.

      “Khuynh Thành nương, mau tới đây, những thứ này là ta đặc biệt chuẩn bị vì ngươi, còn có đây nữa, đây nữa.” Tâm trạng của Diệp Lan hôm nay rất tốt, nàng vẫn còn lo lắng, con mình cũng hai mươi mấy tuổi rồi, mà chẳng ai dám tới gần, đừng là nữ nhân, ngay cả nam nhân nhìn thấy cũng muốn tránh xa, tại là tốt.

      Quân Mộ Khuynh nhìn chén thức ăn đầy, trong lòng vô cùng ấm áp, mặc kệ vì sao nàng quan tâm mình như vậy, đây là lần đầu tiên Quân Mộ Khuynh cảm giác được tình mẫu tử, có người quan tâm mình, cảm giác này là tốt.

      “Cảm ơn.” mặt Quân Mộ Khuynh cũng lộ ra nụ cười tự nhiên, bưng chén đũa lên.

      cần khách khí, tới đây hãy xem đây là nhà của mình, nhìn ngươi đẹp như vậy, nhất định nương của ngươi là đại mỹ nhân.” Diệp Lan say sưa , nàng cũng tự nhận mình là mỹ nhân, nhưng khi nhìn thấy vị nương mà nhi tử dẫn về, nàng mới biết được thế nào là mỹ nhân.

      Quân Mộ Khuynh nghĩ nghĩ, lắc đầu, nàng biết mẫu thân mình trông như thế nào, dù là kiếp trước hay là kiếp này, nàng đều biết.

      thể nào? Ngươi đẹp như vậy chẳng lẽ là vì giống phụ thân sao?” Diệp Lan kinh ngạc , nam nhân có thể đẹp như vậy sao? Đương nhiên, con trai nàng là ngoại lệ, là do di truyền từ nàng.

      “…” Quân Mộ Khuynh biết phải sao.

      “À… Có phải là bị ta dọa rồi ?” Diệp Lan cẩn thận từng chút nhìn Quân Mộ Khuynh, vẻ mặt uể oải, nàng chỉ là hơi kích động chút thôi, chỉ chút thôi, phải đem tức phụ dọa chạy rồi đấy chứ?

      (Tức phụ: vợ, trong trường hợp này là con dâu.)

      có, chỉ là phu nhân ta giống mẫu thân, có điều ta lại biết mẫu thân ta trông như thế nào, nàng qua đời từ lúc ta còn rất .” Quân Mộ Khuynh nhàn nhạt , dù là kiếp trước hay kiếp này, nàng đều chưa từng được nhìn thấy mẫu thân, có điều chuyện làm nàng vui nhất chính là kiếp này, nàng có người nhà, có bằng hữu.

      Diệp Lan đau lòng nhìn Quân Mộ Khuynh, đáng thương quá, từ có mẫu thân rồi: “ sao, sau này ngươi cứ xem ta là nương của ngươi, ta nhất định để ai bắt nạt ngươi.” Diệp Lan vỗ ngực, ra dáng hiệp nữ.

      Quân Mộ Khuynh dở khóc dở cười nhìn Diệp Lan, lời của Diệp Lan làm nàng rất cảm động, có điều, xem nàng là mẫu thân

      “Chờ sau này ngươi gả cho Tà nhi nhà ta, mỗi ngày ta đều sủng ngươi, đều đau lòng vì ngươi.” Diệp Lan cầm bát canh lên đưa cho Quân Mộ Khuynh.

      “Khụ khụ…” Quân Mộ Khuynh triệt để bị sặc, nàng lập tức buông cái bát ra, dùng sức mà ho khan.

      “Có sao , có sao ? Sao đột nhiên lại bị sặc thế này?” thảm thảm, con trai nhất định giết nàng mất.

      Quân Mộ Khuynh phất tay, bảo Diệp Lan đừng lo, nhưng vẫn tiếp tục ho, Diệp Lan lập tức sốt ruột, nhưng lại biết phải làm gì, đột nhiên, tiếng lạnh lùng như băng vang lên.

      xảy ra chuyện gì?” Mặc Ngạo Tà sốt ruột tới bên cạnh Quân Mộ Khuynh, tức giận nhìn Diệp Lan.

      “Nàng, nàng… Ta, ta có làm gì hết…” Diệp Lan sốt ruột giải thích, nàng sợ nhất chính là cái kiểu này của con trai, nàng là người ôn nhu như thế, sao có thể đẻ ra đứa con trai hung dữ như vậy chứ, có tức phụ liền thèm nương nữa.

      “Ta, khụ khụ…” Quân Mộ Khuynh coi như rút được bài học, lúc ăn cay, nhất định phải chú ý, nếu nhất định bị như nàng bây giờ.

      “Hừ!” Mặc Ngạo Tà hừ tiếng, ôm lấy Quân Mộ Khuynh ra ngoài, trong con ngươi màu đen lên đầy lo lắng và gấp gáp.

      Đáng chết, nếu biết rời như thế, nhất định rời khỏi nàng, biết ngay mà, có nàng ở đấy, nhất định là hỏng chuyện.

      Quân Mộ Khuynh đen mặt, nàng chỉ bị sặc thôi, được thôi, chân nàng có bị làm sao đâu.

      ‘Phanh!’ Cửa phòng bị Mặc Ngạo Tà cước đá tung, vội vàng bế Quân Mộ Khuynh đặt lên giường, định rời bị bàn tay bé níu lại, nghi hoặc quay lại.

      “Khụ khụ…” Quân Mộ Khuynh ho tiếng, khóe miệng co quắp : “Ta chỉ bị sặc thôi, đều là tại ngươi, ngươi chịu giải thích cho nương ngươi , cái gì mà ta gả cho ngươi chứ. Ta bị sặc mới là lạ.” Cả nhà người này là kỳ quái mà, con trai lạnh như băng, mẫu thân nhiệt tình như lửa, phụ thân lại chẳng thèm để ý gì tới chuyện bên ngoài.

      Mặc Ngạo Tà hơi sững sờ, trong nháy mắt cứng đờ, nhìn Quân Mộ Khuynh khó chịu, đột nhiên cười lớn.

      ra, ta rất đồng ý với ý kiến đó của nương ta.” Nữ nhân kia rốt cuộc cũng làm được việc đúng.

      Quân Mộ Khuynh bỗng nhiên nhìn Mặc Ngạo Tà, trong nháy mắt khuôn mặt nàng đen thui, huyệt thái dương ngừng giật giật.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :