1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nghịch Thiên Ngự Thú Sư - Thất Nguyệt Điềm (46)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 27: phục đánh

      Edit: Zi

      Hai huynh muội Lạc gia kinh ngạc nhìn Quân Mộ Khuynh, nàng đáp ứng, vì sao?

      “Các ngươi cần nhìn ta như thế, ta đáp ứng chính là đáp ứng, nếu các ngươi muốn rời khỏi đây sớm cứ ta, ta bảo bọn họ đưa các ngươi ra ngoài.” Quân Mộ Khuynh nhàn nhạt , bọn họ muốn rời sớm nàng cũng ngăn cản.

      Lạc Ưng Hùng có chút hiểu nhìn Quân Mộ Khuynh, hơi kích động: “Vậy ngươi có thể chúng ta biết nguyên nhân là gì ?” cần tiểu Khuynh , bọn họ cũng biết là vì sao, tin tiểu Khuynh phải là người ham quyền lực, nàng đáp ứng bọn họ, nhất định là có nỗi khổ tâm riêng.

      “Tiểu Khuynh, có phải mấy thú nhân đó ép ngươi?” Lạc Ninh vội vàng hỏi, có điều hình như có ai có thể uy hiếp được tiểu Khuynh phải.

      , bọn họ bảo tháng nữa mang chúng ta tìm khoáng thạch, ta biết khoáng thạch đó là gì, nhưng có lẽ là Tuyệt mạt khoáng thạch mà các ngươi muốn tìm.” Khóe miệng Quân Mộ Khuynh khẽ cong, bọn họ tin tưởng nàng đến vậy sao? Nếu nàng đáp ứng thú nhân là bởi vì ham quyền lực , biết bọn họ có thất vọng ?

      tháng? sao?” mặt Lạc Ưng Hùng cũng thoáng qua vẻ mừng rỡ, tốt quá, có thể hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa cũng biết được vách Tuyệt mạt có nguy hiểm như lời đồn, có điều, đem chuyện này ra, bọn họ gặp nguy hiểm là nhờ tiểu Khuynh, bọn họ biết điều này.

      Quân Mộ Khuynh nhàng gật đầu: “Các ngươi cứ an tâm ở đây , ta sao đâu, các ngươi cũng có thể tự do ra vào ở đây, bọn họ biết các ngươi là bằng hữu của ta nên làm khó dễ các ngươi đâu.” Quân Mộ Khuynh cười cười, nàng còn lo biết phải giải thích với bọn họ như thế nào về việc nàng đột nhiên trở thành vương của thú nhân tộc.

      “Tiểu Khuynh, có phải là ngươi trở thành vương của thú nhân tộc ?” Lạc Ưng Hùng trúng tim đen của Quân Mộ Khuynh, nàng có quyền quyết định lớn như vậy, nhất định là chấp nhận làm vương của bọn họ.

      “Ta cũng định làm vương của họ, chỉ là vô tình có được vật, làm cho bọn họ hiểu lầm, nhưng bọn họ giữ chúng ta ở đây.” Ngoại trừ Lạc Du, những thú nhân khác cũng tệ lắm, Lạc Du chắc cũng tới nỗi, nếu Lộc trưởng lão cũng để theo mình, có điều thời gian tới chắc là có phiền phức.

      “Tiểu Khuynh, ngươi lợi hại, ngươi so với đại ca ta còn lợi hại hơn.” Lạc Ninh tới bên cạnh Quân Mộ Khuynh, khoác vai nàng, thú nhân tộc vương, quá lợi hại.

      “Ngươi lời này mà biết ngượng mồm à, chủ nhân ta trước giờ vẫn lợi hại hơn đại ca ngươi nhiều.” Hỏa Liêm ra vẻ bảo vệ chủ, nếu chủ nhân đem toàn bộ thực lực lộ ra, bọn họ có phải hay đều rớt tròng mắt, tại chủ nhân nó khiêm tốn thôi, có cách nào a.

      Nếu lúc này có người biết ý nghĩ trong lòng Hỏa Liêm, nhất định hung hăng phun nước miếng, Quân Mộ Khuynh khiêm tốn, khiêm tốn hồi nào.

      “…” Quân Mộ Khuynh nhìn Hỏa Liêm mặt đất, nó theo tới lúc nào vậy, sao nàng biết?

      “Chủ nhân, nãy giờ ngươi bận ngắm tiểu nương nhà người ta, đâu có thèm để ý tới ta.” Hỏa Liêm như nhìn thấu được tâm tư của Quân Mộ Khuynh, hậm hực , người kia đầu người thân rắn, có gì đặc biệt chứ, phải chỉ là hơi xinh đẹp tí thôi sao? Chủ nhân thế mà lại thèm để ý đến nó.

      Nàng ngắm tiểu nương khi nào chứ? Nàng có muốn ngắm cũng phải ngắm mỹ nam mới đúng.

      “Tiểu nương?” Lạc Ninh nghi ngờ , nương nào cơ? Thú nhân tộc có nương sao?

      “Là nương đầu người thân rắn đó.” Hỏa Liêm ngẩng đầu , đương nhiên là thú nhân rồi, ở đây chỉ có ba người họ là người thường, tên áo đen kia, chắc chắn phải là người, ngay cả nó đánh lại mà.

      Đầu người thân rắn? Sắc mặt Lạc Ninh lập tức trắng bệch, đầu người thân rắn!

      Quân Mộ Khuynh nhìn sắc mặt trắng bệch của Lạc Ninh, tò mò hỏi: “ phải ngươi chỉ sợ trùng thôi sao? Rắn cũng sợ sao?” này đâu giống lính đánh thuê.

      Lạc ƯNg Hùng ho tiếng: “Nhìn thấy sâu trùng còn đỡ, sắc mặt chỉ hơi tái nhợt chút, có người ở cùng nàng nàng có thể ngủ được, nhưng rắn chỉ nhìn thôi là cũng được, dù là rắn hổ mang hay những loại rắn xinh cũng thể để nàng thấy.” muội muội của chỉ sợ mấy thứ đó thôi, cũng biết là tại sao.

      “Nga.” Quân Mộ Khuynh gật đầu: “Vậy yến hội tối nay các ngươi có ? Tất cả thú nhân trong tộc đều đến.” Bích Lạc nhất định cũng ở đó, thú nhân, phải chỉ có đầu người thân, nếu Ninh nhìn thấy tốt.

      “Ta với nàng.” phải yến hội hôm qua tổ chức rồi sao? Hôm nay còn làm nữa?

      “Được rồi, các ngươi cứ yên tâm ở đây nghỉ ngơi tháng, chừng qua lần này, nàng sợ mấy thứ kia nữa.” nàng nhìn ra được, sau lần trước, Lạc Ninh bớt sợ sâu trùng hơn, hi vọng lần này nàng cũng bắt đầu làm quen dần.

      “Ta biết.” Lạc Ưng Hùng gật gật đầu.

      “Ta trước.” Quân Mộ Khuynh cười , xoay người rời .

      Quân Mộ Khuynh về tới chỗ ở của mình, cũng ra ngoài nữa mà yên lặng chờ buổi tối đến, tới giờ, màn đêm buông xuống, trong thôn lập tức rộn ràng, vương của bọn họ rốt cuộc cũng tới tham dự yến hội, quá tốt, quá tốt.

      Tất cả thú nhân nhịn được mà múa hát, ở đây, người thấy được vương trước kia cũng chỉ có mười mấy người, khi đó bọn họ cùng với vương khắp nơi cứu thú nhân, người chết người bị thương, còn rất nhiều thú nhân vẫn chưa được cứu, lúc bọn họ tới đây chỉ có mấy chục người, tại nhân số hơn lúc trước mấy chục lần.

      Vương trước có chỗ đứng rất cao trong lòng các thú nhân, nếu có nàng có bọn họ ngày hôm nay, nhìn thấy người giống nàng tới đây, trưởng lão nàng chính là người thừa kế của vương, bọn họ lúc đầu rất phục, người này còn yếu hơn cả Lạc Du, tại sao lại để người ngoài làm vương của bọn họ chứ.

      phục phục, nhưng trong tay nàng lại có ngọc bài của vương, bọn họ chỉ còn cách phục tùng mệnh lệnh, bọn họ biết con người phải ai cũng đối tốt với thú nhân, cũng phải ai cũng giống vương của bọn họ, chê bọn họ, chỉ muốn lợi dụng bọn họ mà thôi, nhưng sáng hôm nay, khi bọn biết được thái độ của vương với Bích Lạc, mọi nghi ngờ trong lòng đều được hóa giải.

      Đây chính là vương của bọn họ, chỉ có vương của bọn họ mới ghét bỏ bọn họ, giống như những loài người hay ma thú khác, nhìn thấy bọn họ, nếu phải sợ hãi chính là ghét bỏ.

      Lão Lộc cười ha hả nhìn tộc nhân vui mừng, bọn họ lâu vui như vậy, sáng nay, để Bích Lạc gọi vương là quyết định đúng, vương cũng làm bọn họ thất vọng.

      Lúc thân ảnh đỏ đậm xuất ở trước mắt mọi người chính là lúc mọi người vui mừng nhất, bọn họ thét chói tai, cúng bái, dù cho nàng phải là vương trước kia, nhưng nàng được vương chọn là người thừa kế, nhất định là có đạo lý riêng, hơn nữa nàng cũng có tư cách để bọn họ cúng bái.

      “Các ngươi đứng lên .” Quân Mộ Khuynh bất đắc dĩ cười , nàng đâu phải là vương kia đâu, chỉ là số hơi tốt chút nên mới trở thành vương của thú nhân tộc thôi, tất cả đều là nhờ ngọc bài, biết phụ thân lấy nó từ đâu, sao lại đưa cho nàng nhỉ?

      Thấy bọn họ chịu đứng lên, Quân Mộ Khuynh bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn thấy mặt lão Lộc tràn đầy tươi cười, nàng cười cười tới bên cạnh hỏi.

      “Rốt cuộc ngươi làm gì?” sáng sớm nay ràng là còn tình nguyện lắm, sao giờ lại thay đổi trăm tám mươi độ vậy? Nhất định là làm gì đó, lộc* cái gì chứ, ràng là con hồ ly. (lộc ở đây là con hưu)

      Lão Lộc cười ha hả nhìn Quân Mộ Khuynh, mở hai tay ra nhún vai tỏ vẻ vô tội: “Ta làm gì cả, đều là công lao của ngài.” chỉ làm cho mọi việc trở nên đơn giản hơn chút thôi.

      “Vậy ta làm gì?” Quân Mộ Khuynh ngoáy ngoáy lỗ tai, chẳng giống thú nhân tẹo nào, giống người gian xảo đúng hơn, thú nhân là nửa người nửa thú, chỉ có chỗ nào là thú cả, phải là loài người đấy chứ?

      “Vương, ta chỉ bảo Bích Lạc gọi ngươi tiếng mà thôi.” Bích Lạc là thú nhân có hình dáng đáng sợ nhất ở đây, đầu người thân rắn, thân thể lạnh lẽo, lúc đầu nhìn thấy nàng, người trong tộc đều giật mình vì sợ, chỉ có vương mới có thể bình tĩnh đối diện với nàng.

      Bích Lạc, chuyện này liên quan gì tới nàng?

      “Các ngươi cứ tiếp tục chơi tiếp .” Lão Lộc nhìn mọi người, hô lớn, các thú nhân lập tức đứng lên, tiếp tục cười , có điều hình như được tự nhiên cho lắm.

      “Bích Lạc là thú nhân có nhiều phần thú nhất, chỉ có từ ngực trở lên là giống người, còn lại đều là thân rắn, đương nhiên cũng có những thú nhân là đầu người thân rắn, nhưng chúng nó chỉ có chân chứ những bộ phận khác đều có như con người, Bích Lạc là ngoại lệ.” lão Lộc cẩn thận giải thích, đây cũng chính là nguyên nhân nàng gặp người lạ là lại đỏ mặt.

      Cứ như vậy? Vậy mà đáng sợ sao? Đâu có đáng sợ đâu, cái gì mà thú nhân nào thấy cũng sợ, là do bọn họ nhát gan, thể trách Bích Lạc được.

      “Ngươi muốn để bọn họ biết ta ghét các ngươi?” ở trong nhận thức của thú nhân, nếu có người có ánh mắt tốt với họ, họ nhất định tránh xa, nếu có người nhìn họ với ánh mắt tốt, họ cảm thấy đối phương là người tốt.

      Nhưng thế giới này, tri nhân tri diện bất tri tâm, bọn họ như vậy nhất định chịu thiệt mà thôi.

      (Tri nhân tri diện bất tri tâm: Biết người, biết mặt nhưng biết lòng.)

      Lão Lộc gật gật đầu: “Vương quả nhiên thông minh, dạ tiệc hôm nay giống như tối qua.” Hôm qua là bọn họ phục nên mới cố ý làm vậy.

      “Tối hôm qua là vì chỉnh ta ?” Quân Mộ Khuynh nhíu mày, nàng sớm nhìn ra, quên , tha cho họ lần này, nàng thế chứ chưa có khi nào dễ bỏ qua như vậy đâu.

      Hỏa Liêm xem thường : “Chủ nhân, này giống phong cách của ngươi, nếu là trước kia, ngươi nhất định chỉnh lại.”

      “Ngươi thế sao ta chỉnh được nữa?” Quân Mộ Khuynh trừng Hỏa Liêm cái, nó như vậy phải cho bọn họ biết mình chỉnh bọn họ? Ai chỉnh người khác mà lại cho họ biết là ta chỉnh các ngươi?

      “Ặc…” Hỏa Liêm cúi đầu tiếp tục ăn, vừa ăn vừa đọc thần chú, nó gì, nó gì.

      Lão Lộc thẹn thùng nhìn Quân Mộ Khuynh, còn tưởng vương tính toán, ra là nàng cũng định trả lại.

      cho các ngươi biết cũng chẳng sao. Ta sớm muộn gì cũng chỉnh trở lại.” nàng là người có thù tất bảo, động vào nàng phải cẩn thận, tùy lúc tùy nơi, nàng hoàn trả lại.

      Lão Lộc lau giọt mồ hôi trán: “Vương, bọn họ phải là cố ý đâu, chẳng qua là phục mà thôi.” Cái này hình như là bọn họ chọc vào đống lửa rồi.

      Quân Mộ Khuynh cũng gì mà yên lặng nhìn các thú nhân vui đùa, mặt cũng hơi tươi cười.

      “Vương, chúng ta cùng nhau khiêu vũ được ?” Bích Lạc tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, đỏ mặt , trong lòng vẫn có chút khẩn trương, ban ngày vương sợ nàng có nghĩa là buổi tối cũng sợ, hình dáng của nàng ban ngày và ban đêm khác nhau.

      “Được thôi.” Quân Mộ Khuynh gật đầu, cứ như là nhìn thấy gai góc mọc đuôi Bích Lạc, đứng lên tới, chuyện nàng đáp ứng, nhất định nuốt lời.

      Bích Lạc cười vui vẻ, nàng đúng là vương của bọn họ, chỉ có vương mới sợ, chán ghét bọn họ, đây chính là vương của bọn họ.

      “Tốt quá!” Các thú nhân đều vô cùng vui vẻ, đặc biệt là khi tận mắt thấy Quân Mộ Khuynh tới cùng với Bích Lạc mà chút sợ hãi, bọn họ hoàn toàn tin phục Quân Mộ Khuynh rồi.

      Lão Lộc nhìn bộ dáng hưng phấn của bọn họ, hài lòng cười to, khi nhìn thấy ở cách đấy xa xa có đôi mắt vẫn phục, lắc đầu, chậm rãi tới.

      Lạc Du nhìn hồng sắc thân ảnh kia vô cùng khó chịu, nửa khuôn mặt ma thú, ở dưới ánh lửa chiếu xuống trông vô cùng dữ tợn.

      “Ngươi muốn theo nàng khỏi mà cứ thế này, nàng nhất định mang thù đó.” Lão Lộc cười ha hả , thú nhân tộc, thiên tư của Lạc Du là tốt nhất, nhưng tính tình cũng ngang bướng nhất, chỉ có tự hiểu, khúc mắc trong lòng mới có thể mở ra được.

      Lạc Du trừng mắt liếc Quân Mộ Khuynh cái, quay đầu nhìn lão Lộc: “Ta hiểu, tại sao lại chọn nàng làm vương của chúng ta?” nhân loại yếu đuối vậy mà lại làm vương của bọn họ, nàng có thần thú đúng là tồi, nhưng thực lực của nàng chỉ mới là tám cấp kỹ linh sư, lực lượng như vậy, sao có thể làm tin phục.

      “Rồi ngươi hiểu vì sao vương chọn nàng, chỉ là bề ngoài mà còn những yếu tố khác nữa, nàng biết chuyện về vương, chừng, lúc nàng được sinh ra vương đưa ngọc bội cho nàng.” phục cũng có cách nào.

      “Hừ!”

      “Ngươi đừng phục, nàng chỉ mới mười tuổi, ở thế giới nhân loại, là thiên tài trong thiên tài, cả năm nguyên tố đều là tám cấp kỹ linh sư, ở thế giới nhân loại, ngươi tuyệt đối tìm được người thứ hai.” Lão Lộc cười , hiểu biết về thế giới nhân loại nên mới dám chắc ăn như vậy.

      Lạc Du lại liếc Quân Mộ Khuynh cái, mười tuổi sao chứ, tại nàng cường đại tức là cười đại, chỉ có thể chờ tới khi nàng mạnh hơn mới có thể khiêu chiến , chỉ cần nàng thắng, tuyệt đối nghe lời nàng, nàng nhất định hai.

      “Để ta phục nàng cũng phải là có cách.” Lạc Du nhìn lão Lộc .

      .” Sắc mặt lão Lộc cứng đờ, làm người đứng giữa quả dễ, bên này có điều kiện, bên kia cũng có điều kiện, có được quyền xin điều kiện ?

      “Chính là nàng phải đánh bại ta!” Lạc Du tự tin, tại trong tộc, trừ trưởng lão đánh lại, những thú nhân khác phải là đối thủ của , người kia muốn thắng phâỉ dễ dàng đâu.

      Cái gì!

      Đánh bại ! có nhầm ? Vậy mà cũng dám , cứ coi là bên cạnh vương có thần thú, cùng so với Lạc Du còn kém rất xa, chớ đừng chi mình vương…

      “Ngươi đừng nàng chỉ có mười tuổi, muốn ta phục, vậy đánh thắng ta .” Lạc Du chính là kẻ ngang bướng, mười lão còn kéo được hướng chi mình lão Lộc mới được vài ba câu.

      “Đây chính là ngươi .” Thanh băng lãnh tự tin vang lên, Quân Mộ Khuynh biết từ lúc nào tới trước mặt họ.

      “Ngươi tới đây khi nào?” Lạc Du bỗng nhiên đứng lên, sao chút cảm giác cũng có?

      Quân Mộ Khuynh trả lời vấn đề này của mà tiếp tục hỏi: “Lời vừa rồi của ngươi chắc chắn sao?”

      Hỏa Liêm kéo kéo ống quần Quân Mộ Khuynh, lệ rời đầy mặt im lặng như đáng , chủ nhân, người này là thú nhân, nó cũng đánh lại đâu.

      “Đương nhiên chắc chắn!” Lạc Du sắc mặt đổi , lời vừa rồi đúng là ra.

      chiêu sao?” mặt Quân Mộ Khuynh thoáng qua tia giảo hoạt, nàng điên theo đánh lâu, nàng chỉ muốn cho biết, quá tự tin chính là tự phụ, tự phụ như thế, cho dù là thú nhân hay ma thú, hay là loài khác cũng có thể thua trong tay kẻ yếu hơn mình.

      Trong lòng Lạc Du bùng nổ, nàng dám cùng mình so chiêu, cho nàng biết, nàng thua thảm như thế nào, mất mặt trước mặt các thú nhân trong tộc ra sao, để cho các thú nhân biết, chỉ có mới đủ tư cách làm vương của bọn họ.

      “Oa! Mau mau ra xem, vương và Lạc Du muốn đánh chiêu phân thắng thua.” Mấy thú nhân ở gần bọn họ, nghe thấy bọn họ chuyện, vô cùng kích động, vương muốn so tài cùng với đệ nhất thiên tài Lạc Du của bọn họ, còn là so chiêu quyết định thắng thua nữa.

      Tất cả các thú nhân nghe tin này, đều lập tức ngừng nhảy múa, dám tin tưởng nhìn Quân Mộ Khuynh.

      “Chỉ chiêu thôi sao?”

      “Ta nhường ngươi chút, ta cứ đứng ở đây, nếu như chiêu của ngươi có thể làm cho động bước, ta thua.” Lạc Du phi thường tự ti , nàng quá xem thường thú nhân, chiêu, nàng nhất định thua.

      Quân Mộ Khuynh có ý kiến, gật đầu, nếu tự tin như thế, nàng cũng còn cách nào, làm dời bước rất dễ.

      Lạc Du thấy Quân Mộ Khuynh đồng ý, mặt thoáng qua nụ cười, nhất định làm cho nàng thất vọng, nhất định.

      Các thú nhân tò mò nhìn Quân Mộ Khuynh, đều nghĩ xem biết vương của bọn họ làm thế nào để đánh bại thiên tài của bọn họ, nếu như ngay cả thiên tài mà vương cũng có thể đánh bại được, vậy quá lợi hại, vậy mới đúng là vương của bọn họ, còn gì có thể nghi ngờ được.

      “Động thủ .” Lạc Du đứng thẳng tắp tại chỗ.

      “Được, nếu ngươi sảng khoái như vậy, ta cũng khách khí.” Quân Mộ Khuynh vỗ vỗ hai tay, bẻ bẻ gân cốt, còn quên xoa xoa nắm tay, lắc lắc cánh tay, vận động làm nóng người vô cùng khoa trương, làm cho mấy thú nhân kia trừng lớn mắt, chờ mong được xem chiêu của Quân Mộ Khuynh, là chiêu gì có thể đánh bại được Lạc Du.

      Sau khi làm nóng người xong, Quân Mộ Khuynh từ từ bước tới trước mặt Lạc Du, mặt vẫn luôn mang theo nụ cười, xung quanh cũng phát ra khí ba cường đại, tất cả mọi người đều cho rằng nàng nhất định là có vũ khí gì đó lợi hại, chờ nàng rat ay.

      “Vương! Cố lên, cố lên!” từ trong đám đông truyền ra thanh , sau đó tất cả đều náo hẳn lên, tất cả đều ủng hộ Quân Mộ Khuynh, cũng có người ủng hộ Lạc Du, có điều người ủng hộ Quân Mộ Khuynh quá đông nên đem tiếng ủng hộ bên kia áp xuống.

      Quân Mộ Khuynh nhìn về phía bọn họ, nâng tay phải, vươn ngón trỏ lên ‘Xuỵt’ tiếng, tất cả thú nhân lập tức yên tĩnh.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 28: Ngươi lớn lên trông cũng tệ lắm

      Edit: Zi

      Mọi người trợn tròn hai mắt khẩn trương nhìn Quân Mộ Khuynh, hiếu kỳ biết vương của bọn họ dùng chiêu gì có thể làm cho Lạc Du động bước, lão Lộc cũng hiếu kỳ, hạ chén rượu trong tay xuống, cười ha hả nhìn mấy người trẻ tuổi trước mặt.

      Lạc Du đứng tại chỗ, hai tay chắp sau lưng, ngay cả chống đối cũng có ý định, cứ ngạo nghễ nhìn Quân Mộ Khuynh.

      Quân Mộ Khuynh năm chặt nắm tay, chậm rãi nâng lên, mắt mọi người theo tay nàng mà động, chỉ sợ bỏ lỡ khắc biết được vương bọn họ làm kiểu gì mà thắng, Lạc Du cũng ngoại lệ, nheo mắt, hết sức chăm chú nhìn Quân Mộ Khuynh, muốn nhìn xem rốt cuộc nàng muốn làm gì.

      “Có ai …”

      Cái gì? Lạc Du thấy bộ dáng muốn lại thôi của Quân Mộ Khuynh, có chút hiếu kỳ.

      là ngươi…”

      ?

      “Có ai là ngươi lớn lên cũng tệ lắm chưa?” Quân Mộ Khuynh cười híp mắt, nửa ngày mới ra câu như vậy.

      Lạc Du sửng sốt đến ngốc, nàng…

      Chính là lúc này! Phía tay trái biết từ lúc nào được ngưng tụ đầy nguyên tố màu đỏ, ngay lúc Lạc Du mơ màng, quả đấm to đỏ rực đánh vào bụng Lạc Du, nắm đấm tay phải cũng lấy tốc độ nhanh đánh tới, chờ Lạc Du lấy lại tinh thần, quyền này rơi xuống vai .

      Trọng tâm vững, Lạc Du lảo đảo lui về sau hai bước, sau đó ngã ngồi xuống mặt đất, tay chống mặt đất, cứ ngồi thế mà trừng mắt, dám tin nhìn Quân Mộ Khuynh.

      Các thú nhân thiếu chút nữa là rớt cả mắt ra ngoài, vừa rồi xảy ra chuyện gì? Cứ như vậy, thoáng cái, Lạc Du liền ngã xuống mặt đất, mà vương của bọn họ… hình như thắng rồi.

      “A! Ta là vương thắng mà, ta biết ngay mà!” tất cả thú nhân đều vui mừng nhảy nhót.

      Còn đương lại vô cùng tỉnh bơ, nàng tùy tiện vỗ vỗ tay, mặt vẫn là nụ cười nhàn nhạt, nàng rồi, làm người thể quá mức kiêu ngạo, tại chịu thiệt rồi đó.

      Hỏa Liêm thở dài lắc đầu, quả nhiên nó vẫn còn học được nhiều, chiêu này của chủ nhân nó chưa có học được, ngươi kiêu ngạo là sai, tự tin tự phụ đắc ý cũng chẳng sai, cái sai của ngươi chính là nên ở trước mặt Quân Mộ Khuynh đắc ý kiêu ngạo, cần phải biết, nàng chính là người vô cùng vô sỉ, chuyện gì cũng có thể làm được, chỉ bị trúng hai quyền là còn đó.

      Chi Chi cười híp mắt ôm thịt, gặm từng miếng , nhìn thấy Quân Mộ Khuynh thắng cũng chẳng kinh ngạc, chúng nó vô cùng hiểu nàng.

      Lão Lộc thiếu chút nữa té ngã mặt đất, vốn tưởng vương có thứ gì đó lợi hại, kết quả, cứ như vậy… cứ như thế. Chỉ đơn giản là hai quyền, ba phần lực lượng cũng có, liền thắng, này… này…

      Thanh hô hoán làm Lạc Du hồi phục lại tinh thần, bỗng nhiên đứng lên, nổi giận đùng đùng tới trước mặt Quân Mộ Khuynh: “Ngươi vô sỉ.” nàng vậy mà dám dùng thủ đoạn hèn hạ, vị vương thể có những hành động như vậy, phục, phục.

      Quân Mộ Khuynh nhàng lắc đầu, lui về sau bước, lửa giận lớn thế, lỡ đốt nàng luôn sao: “Lúc đầu ngươi cho làm như vậy nha, lại , tại ngươi phân tâm thôi, ta cần biết, ta chỉ là câu, là tự ngươi bị ảnh hưởng chứ bộ.” nếu làm vậy, sang nàng có thể đánh thắng được người ngay cả Hỏa Liêm cũng đánh lại.

      “Ngươi… Ta phục! Làm lại!” Lần này tuyệt đối bị như vậy, tuyệt đối .

      chiêu phân định, là ngươi đồng ý, giờ ngươi muốn nuốt lời?” Quân Mộ Khuynh nhíu mày, lạnh nhạt .

      “…” lão Lộc rốt cuộc cũng biết được cái gì gọi là phúc hắc vô sỉ, cộng thêm hạ luuw nữa, người trước mắt chính là ví dụ sống sờ sờ, Lạc Du đơn thuần như vậy, sao có thể so được với vương, cùng người, dùng biện pháp, lần này vương có thể đẹp trai, lần sau biết là dùng chiêu gì, dù là so nhiều lần nữa, ở phương diện này, Lạc Du đấu lại vương.

      “Được rồi, Lạc Du, ngươi thua.” Lão Lộc tới trước mặt Lạc Du, mỉm cười , nếu hôm nay người thua là vương, còn biết phải làm sao đâu, may mà vương thắng.

      Lạc Du trừng lão Lộc cái: “Ngươi đương nhiên là hài lòng rồi, nàng thua, ngươi mất mặt sao.” Lạc Du giận dữ hét lên, sau đó nổi giận đùng đùng rời .

      “Này! Nhắc cho ngươi nhớ, từ hôm nay trở , ngươi phải nghe theo lệnh của ta, ngươi cứ thế mà , tí nữa ta biết tìm ngươi ở đâu?” Quân Mộ Khuynh từ tốn, trong giọng mang theo ba phần lành lạnh, thành công kéo lại bước tiến của người nào đó.

      tàn ảnh thoáng qua, Lạc Du tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, phát điên : “Ngươi đừng có quá đáng!” ràng là nàng chơi xấu, lại còn dám vậy, biết xấu hổ.

      “Ta quá đáng lúc nào chứ? Ngươi có gan chơi, có gan chịu, ngươi thua phải tuân thủ lời hứa chứ.” Quân Mộ Khuynh thản nhiên .

      Hỏa Liêm lại thở dài lần nữa, tiểu tử, ngươi cùng chủ nhân đấu võ mồm, chỉ có chịu thiệt thôi, dù ngươi đem tất cả công phu mồm mép của mình ra xài cũng đọ lại nàng, nàng cần mắng ngươi cũng đủ làm ngươi tức chết rồi, đây cũng chính là cái lợi hại nhất của chủ nhân.

      “Lạc Du, ngươi nghe lời vương thôi, dù sao nàng cũng thắng mà.” Các thú nhân nhao nhao khuyên bảo Lạc Du, rất đồng tình với cách hành xử của Lạc Du, thua phải nhẫn, thái độ này là sao chứ?

      “Ta…” nhìn người trong tộc chỉ trích, Lạc Du cũng phản đối, đem lời muốn nuốt xuống bụng, hung hăng trừng Quân Mộ Khuynh cái, vung tay rời .

      Lần này Quân Mộ Khuynh ngăn , người cao ngạo như vậy, hôm nay chịu đả kích nặng như thế, còn có thể đứng vững dễ gì, giết nhuệ khí của cũng tốt, ít nhất khi tới thế giới nhân loại, bị chết quá thảm.

      “Vương là lợi hại, quá lợi hại.” Lúc này mọi người đều còn chút gì nghi ngờ Quân Mộ Khuynh nữa, vui mừng cười, chúc mừng thắng lợi của Quân Mộ Khuynh.

      Quân Mộ Khuynh trở về vị trí của mình: “Sao. Ngươi cũng bị dọa à?” bọn họ nghĩ mình dùng cách đó. Cứng đối cứng với người lợi hại hơn mình nhiều như vậy, nàng mới bị điên.

      Hỏa Liêm ưu nhã liếm liếm móng vuốt đầy dầu mỡ, chậm rãi mở miệng: “Ta làm gì bị dọa chứ, thiếu chút nữa là nằm thẳng mặt đất rồi. Có điều chủ nhân này, chiêu này sao ngươi chưa dạy ta, xem ra xài rất được nha.” câu là có thể đánh bại người khác, quá lợi hại.

      “Ngươi muốn học?” Quân Mộ Khuynh nhíu mày, cười ha hả nhìn Hỏa Liêm.

      muốn.” Hỏa Liêm lắc đầu, nó ở bên học trộm là được rồi, cần chủ nhân dậy, chủ nhân lại lấy tiền công là tháng cho ăn thịt, nó mới ngốc.

      “Chắc chứ?” Quân Mộ Khuynh tiếp tục hỏi.

      “Chắc chắn.” Hỏa Liêm gật đầu.

      “Vậy thôi, vốn định dạy ngươi, nhưng ngươi muốn học thôi.” Quân Mộ Khuynh vỗ vỗ lên người hạt bụi, tự lẩm bẩm mình.

      “Gì!” Hỏa Liêm thiếu chút nữa nhảy dựng lên, ra là chủ nhân muốn dạy nó!

      “Ngươi học thôi, ta bao giờ ép buộc người khác, thú cũng vậy.” Quân Mộ Khuynh làm bộ tiếc hận , cũng thèm nhìn đến bộ dáng cằm muốn rớt của Hỏa Liêm.

      Lão Lộc thấy màn nh vậy cũng ngây dại, còn sợ, Lạc Du sao có thể đấu lại vương, tại thắng, lần sau biết như thế nào nhưng bây giờ đúng là Lạc Du thua, có gì bàn cãi.

      “Hồ ly, ngươi muốn để làm người thừa kế của ngươi?” Quân Mộ Khuynh cũng nhìn ra, cái gọi là trợ thủ đắc lực chính là người thừa kế trưởng lão, là dễ nghe, chính là tìm cớ nghỉ hưu.

      “Đúng vậy.” lão Lộc gật đầu, nụ cười mặt càng sâu hơn; “Thế nào vương? Ánh mắt của ta tốt chứ?” Lạc Du là tay dạy dỗ từ , đương nhiên phải hạng thường, sớm nghĩ tới việc này.

      tệ, có điều ngươi sủng quá rồi, biết trời cao đất rộng, chút đả kích chịu nổi.” Quân Mộ Khuynh ngoài miệng tuy vậy nhưng trong lòng lại nghĩ thế, Lạc Du tuy thất thần nhưng nàng cũng phải dùng tới hơn nửa sức, nếu phải nhờ câu kia, mình nhất định đánh lại .

      “Vương, chuyện này ngài biết, như vậy phải là do ta sủng mà thành, mà là chính tạo nên, từ khiêu chiến tất cả những thú nhân trong tộc, lúc đầu, ngày nào cũng thua, sau này, dần dần, lúc nào cũng thắng, thẳng cho đến bây giờ ai có thể đánh lại , mọi người đều vô cùng kính phục , tán thưởng , còn dự báo là vương tiếp theo của thú nhân tộc.” nếu biến thành như vầy, lúc đó nên cho Lạc Du biết, là người thừa kế của mình.

      ngay cả ngươi cũng đánh thắng?” giống

      có, đó là do chưa từng khiêu chiến ta, nhưng nếu đánh , ta già cả thế này, xương cốt chắc chẳng còn.” Lão Lộc cười ha hả nỏi, đây là đệ tử duy nhất của , cũng là người mà tâm đắc nhất.

      “Khó trách các ngươi coi trọng như vậy, như thế sao chứ?” Ngày nào cũng được tang bốc, dần dần cũng cho rằng vị trí kia là của mình, đột nhiên ở đâu lại có người tranh cướp vị trí đó với mình, lại còn là người yếu hơn mình nhiều đến vậy, là ai cũng cam lòng.

      Lão Lộc nhìn phương hướng Lạc Du , yên tâm : “ có chừng mực, vương, dù gì cũng là người thừa kế mà ta chọn, ngay cả chút chuyện này chịu được sau này sao có thể quản lý thú nhân tộc.” lão Lộc thấm thía .

      “Vậy tốt, vậy có biết mình là trưởng lão tương lai ? Ngươi cho cũng phải là làm đúng, ngươi dù là trưởng lão nhưng trong lòng thú nhân tộc vẫn luôn tôn kính ngươi như vương, sau này ta cũng thường xuyên quay lại đây, ngươi có thể yên tâm cho biết, ta cướp vị trí của .” nàng là người, ở thế giới nhân loại còn có nhiều chuyện chưa làm xong, trừ phi nàng có thể đem Lôi gia xóa tên đại lục này, nếu nàng cũng có thời gian tới đây chơi.

      cần cho , để với ngươi ra ngoài rèn luyện, nhìn xem thế giới loài người như thế nào.” Cũng là để học tập ngươi, điểm này lão Lộc ra, biết vương là người thù dai, vừa nãy chỉnh Lạc Du, biết chừng kế tiếp là cũng nên.

      “Ngươi hẳn là học được ít.” Quân Mộ Khuynh khẳng định , người này quá gian trá, chính là hồ ly, hồ ly.

      Lão Lộc cười ha hả nhìn Quân Mộ Khuynh: “Lão Lộc ta cũng chỉ học được ít mà thôi, lợi hại bằng vương.” Cường giả và kẻ yếu, đấu với người mạnh hơn mình rất nhiều, chỉ dùng câu và hai quyền là có thể đánh bại, ai có thể lợi hại hơn nàng.

      “Ngươi khen ta sao?” Quân Mộ Khuynh liếc mắt hỏi.

      “Đương nhiên.” Lão Lộc nghiêm túc gật đầu.

      “Được rồi, ta phải quay về ngủ đây, tối qua ngủ được chút nào.” Quân Mộ Khuynh nhìn sắc trời chút, cảm giác cũng khá trễ, đứng dậy ly khai.

      Nàng được hai bước cảm thấy thiếu thiếu, quay đầu nhìn lại mới phát Hỏa Liêm và Chi Chi vẫn còn nằm miếng thịt to, ngủ, miệng vẫn còn nước bọt.

      Có lầm hay vậy? Ngủ còn muốn ăn.

      “Ta đem chúng nó .” Quân Mộ Khuynh chỉ vào Hỏa Liêm và Chi Chi, cái tên cáo già kia cười nguy hiểm như vậy, nhất định có gì tốt.

      Lão Lộc nhìn bóng lưng Quân Mộ Khuynh rời , thú nhân tộc sau này nhất định phát triển mạnh mẽ trong tay vương, thú nhân tộc cần trốn ở sa mạc này nữa, bọn họ nhất định rời khỏi đây, vương nhất định mang bọn họ ra khỏi đây. tin tưởng điều này.

      Khác hoàn toàn với náo nhiệt bên kia, chỗ của hai huynh muội Lạc gia quạnh quẽ, tại toàn bộ thú nhân tộc hơn mấy trăm thú nhân đều ra kia chúc mừng, ở đây chỉ có hai người họ.

      “Đại ca, tiểu Khuynh ở bên kia!” Lạc Ninh chỉ hướng có lửa sáng bừng, nếu phải nàng sợ mấy thứ kia, tối hôm nay nàng cũng qua đó rồi, hơn nữa đại ca cũng cần ở lại đây với nàng, nàng vô dụng, nàng nhất định phải khắc chế được sợ hãi này, nhất định.

      Lạc Ưng Hùng vỗ đầu Lạc Ninh: “Ngươi đừng nghĩ nữa, mau nghỉ ngơi , ngươi thấy mấy thứ kia lại sợ xanh mặt.” biết lúc nàng còn gặp phải chuyện gì, cứ thấy mấy cái này lại sợ.

      “Ta mới sợ!” Lạc Ninh tức giận , nàng nhất định khắc phục được, nhất định.

      “Được được, ngươi ngủ trước , ta trông.” Lạc Ưng Hùng vốn định xem thử bộ lạc thú nhân là như thế nào, nhưng thấy Lạc Ninh còn sợ, nên cũng từ bỏ ý định này.

      muốn, ta muốn nhìn xem có chuyện gì.” Ninh hiếu kỳ nhìn quanh, thanh ầm ỹ hình như vừa ngừng lại chút, biết có chuyện gì xảy ra, nhất định là có liên quan tới tiểu Khuynh, cũng biết bọn họ làm gì nữa.

      “Các ngươi muốn sao sớm.” thanh lành lạnh vang lên sau lưng, Lạc Ninh lập tức xoay người, thấy Quân Mộ Khuynh đứng dựa cửa.

      “Tiểu Khuynh, ngươi đến đây lúc nào? Sao ta lại thấy?” Lạc Ninh vỗ cái đầu mình cái, nàng thế mà lại cảm giác được là tiểu Khuynh đến, quá thất bại.

      “Ta tới được lúc rồi, đây là thức ăn cho các ngươi, các ngươi ăn rồi nghỉ ngơi, mai ta dẫn các ngươi bộ lạc tham quan.” Quân Mộ Khuynh cười , nàng biết bọn họ rất muốn tham quan, cứ ở trong phòng này suốt tháng cũng phải là chuyện tốt.

      chứ?” Lạc Ninh mở to hai mắt, nàng muốn ra ngoài lắm rồi.

      Quân Mộ Khuynh liếc Lạc Ninh cái, nàng xạo bao giờ chưa: “Đương nhiên là , có điều các ngươi được biểu kinh ngạc quá, nếu bọn họ vây đánh các ngươi.” ở đây vài ngày, nàng cũng có thể hiểu được vài phần.

      “À.” Lạc Ninh gật đầu, nhưng mà nếu nhìn thấy rắn, nàng rất sợ, khi đó nàng có thể hay kinh ngạc đây.

      “Hay là chúng ta , nếu Ninh nhìn thấy mấy thứ mà nàng sợ, chừng lại hét lên hay.” Bị thú nhân vây đánh phải là chuyện tốt.

      Lạc Ninh đỏ mặt, dùng tay chỉ vào Lạc ƯNg Hùng, hét lên: “Lạc Ưng Hùng, ai hét chứ, ngày mai ta , ta muốn nhìn bọn họ, sợ.” nàng mới sợ, thú nhân cũng là người, có gì phải sợ.

      “Đây là do ngươi , sáng sớm mai ta tới gọi các ngươi, giờ ta về trước, tiệc cũng sắp tàn rồi, các ngươi ngủ sớm .” Quân Mộ Khuynh xong cũng rời , tối hôm nay tâm tình nàng tệ lắm, cho tên Lạc Du kia bài học, tại biết nàng lợi hại rồi chứ.

      Quay về phòng, Quân Mộ Khuynh chưa ngủ ngay, nàng dùng ý thức tiến vào trong gian mặt, nàng đột nhiên phát , mấy ngày vào đây, ở đây có chút thay đổi, hơn nữa… hình như rộng hơn trước?

      “Đây là có chuyện gì?” quá kỳ quái? cái gian lớn như vậy, đem đồ bên ngoài chuyển vào cũng hết nha.

      “Ngạc nhiên?” thanh cao ngạo cuồng dã truyền đến.

      Quân Mộ Khuynh giật mình xoay người lại, liền thấy đứa khoảng sáu bảy tuổi đứng sau lưng mình, mà lại có mặc đồ: “Ngươi là ai? Sao ngươi lại ở đây?” ở đây lúc nào lại có người như vậy? Sao nàng lại biết?

      “Huyết Yểm!” đứa bé kia nghiến răng nghiến lợi , thể , khế ước giả của nó có trí nhớ là tốt nha.

      A? Quân Mộ Khuynh nhìn cái đầu màu bạch kim, còn có đôi tai nhọn nhọn đáng : “Huyết Yểm, ngươi sao lại lớn rồi?” chẳng lẽ là tấn chức? Nó tấn chức sao lại chút động tĩnh gì vậy? Hình như hơi kỳ lạ đó.

      phải chuyện của ngươi, ngươi bây giờ ở đâu?” Huyết Yểm như lão đại, hỏi Quân Mộ Khuynh.

      “Bộ lạc thú nhân, làm sao vậy?” Quân Mộ Khuynh hỏi, này đâu giống khế ước thú chứ, là khế ước thú sao?

      có việc gì.” đạm mạc trả lời.

      “…” Còn giả bộ, ràng là có chuyện.

      Lớn lên nha, “Ngươi tấn chức!” Quân Mộ Khuynh hiếu kỳ nhìn Huyết Yểm, lần này nó còn biết dùng khối vải che hạ thân.

      tính.” Huyết Yểm đạm mạc , chỉ là lớn hơn chút thôi.

      tính? Tức là, ở trong này tấn chức có thể thoát được thiên địa quy luật? Thoạt nhìn giống nha, “Vậy tại sao có thiên địa quy luật phách ngươi?” hay là vì phong ấn chưa được phá vỡ nên thiên địa quy luật phác được.

      “Chỉ là đám tia chớp, nó dám đánh bản thú, bản thú liền xé tan nó!” Huyết Yểm khoanh tay trước ngực, cuồng vọng , cứ như thiên địa quy luật chỉ là đám mây sắp mưa vậy, có chút uy hiếp nào đối với nó.

      Quân Mộ Khuynh đầu đầy hắc tuyến nhìn Huyết Yểm, chỉ là tia chớp, cái tia chớp đó mỗi lần bổ lên người nàng, đau muốn chết.

      “Ta muốn biết chuyện.” nàng vẫn rất khó hiểu.

      “Chuyện gì?”

      “Vì sao những người khác khế ước ma thú, đều tăng liền mấy cấp, ta khế ước ngươi, lại chẳng lên tí nào?” nàng chỉ là tò mò, có ý định dựa vào lực lượng của Huyết Yểm để tăng cấp bậc của mình.

      Sau khi nghe câu hỏi của Quân Mộ Khuynh, sắc mặt Huyết Yểm đột nhiên được tự nhiên cho lắm, nó đột nhiên ho cái rồi : “Ta phải quay về đây, ngươi tự giải quyết cho tốt.” xong, Huyết Yểm liền biến mất.

      “Tên này sao đột nhiên lại thế?” cứ vậy mà rồi? Hình như vừa rồi nàng thấy nó có chút mất tự nhiên, có phải là nàng nhìn nhầm nhỉ?

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 29: Kim ô hỏa (1)

      Edit: Zi

      Vài ngày bình yên trôi qua, hôm nay lão Lộc dẫn Quân Mộ Khuynh tới đâu đó, Quân Mộ Khuynh theo phía sau , biết là định dẫn nàng đâu, đây là những ngày bình thản nhất của nàng từ lúc tới thế giới này.

      Nàng rất muốn cảm ơn những thú nhân này cho nàng khoảng thời gian yên tĩnh như thế, nhưng mà tên cáo già này lại muốn làm gì? Để nàng sớm rời là được rồi, còn dẫn nàng tới chỗ hẻo lánh này làm gì vậy?

      “Hồ ly, ngươi dẫn ta đến đây làm gì vậy?” biết tính cách của lão Lộc, Quân Mộ Khuynh thẳng thắn cho cái biệt danh, phải là lão Lộc nữa, thanh mang theo cảm giác lành lạnh, làm cho nhiệt độ xung quanh cũng giảm xuống.

      Lão Lộc cười ha hả nhìn Quân Mộ Khuynh, trả lời, nhìn bức tường đá đầy dây leo trước mặt, nụ cười mặt cũng chậm rãi biến mất, thay vào đó là nghiêm túc.

      “Ngươi định làm gì?” Quân Mộ Khuynh cũng phát được thay đổi này, nàng chưa bao giờ thấy như vậy, còn tưởng lúc nào cũng cười gian trá như vậy chứ.

      “Tâm của vương, đương nhiên phải tìm chỗ có ai tới.” lão Lộc lại khôi phục dáng vẻ hồ ly, đôi mắt khôn khéo nhìn chằm chằm người bên cạnh.

      “Ngay từ đầu, ta có ý định làm vương của các ngươi, tại cũng muốn.” Quân Mộ Khuynh trực tiếp mở miệng, từ đầu tới cuối nàng chưa từng đồng ý, có điều lúc nào bọn họ cũng gọi nàng là vương, nàng có cách nào, có rất nhiều nghi vấn trong lòng vẫn chưa thể cởi bỏ.

      Nụ cười mặt lão Lộc càng sâu hơn, đúng là ngay từ đầu vương đồng ý, có điều vì nàng muốn liên lụy tới bằng hữu của mình nên mới chịu thú nhân tộc với bọn họ, tại nàng chân chính tiếp nhận vị trí này rồi.

      “Có điều bây giờ… các ngươi trở thành người của ta, sau này phải nghe theo lệnh của ta, ta hi vọng có bất kỳ thú nhân nào phản bội ta, bằng …” ánh mắt lạnh lùng bắn về phía lão Lộc, con ngươi đỏ đậm chút nhiệt độ.

      tháng nay, nàng luôn cười vui vẻ, nhưng nàng vẫn là Quân Mộ Khuynh, chưa bao giờ thay đổi cả.

      Lão Lộc nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng kia, sửng sốt, lần đầu tiên thấy được thấy bộ dáng băng lãnh vô tình của vương, còn có cả khí tức tỏa ra xung quanh, đó là khí phách, khí phách cuồng vọng.

      “Ta có thể đảm bảo, thú nhân tộc tuyệt đối phản bội vương, cho dù có người như vậy, ta nhất định đích thân giải quyết.” tinh thần lão Lộc vô cùng phấn chấn, ai muốn có thủ hạ phản bội mình, vương của bọn họ càng muốn như vậy.

      Hai tay Quân Mộ Khuynh chắp ở đằng sau, nhìn tường đá trước mắt: “ gọi ta tiếng vương, vậy ta là vương của các ngươi, ta hứa với các ngươi, các ngươi phải ở đây vĩnh viễn.” khát vọng nhất trong lòng bọn họ chính là bị người khác khinh thường, ghét bỏ, chán ghét mà thôi.

      “Thuộc hạ nhất định chờ ngày vương trở về.” ngày vương trở về thú nhân tộc, chính là ngày thú nhân tộc thấy được ánh mặt trời.

      Quân Mộ Khuynh khẽ thở dài, xoay người nhìn lão Lộc: “Ngươi dẫn ta tới đây chỉ để những chuyện này thôi sao?” nàng nhíu mày, chuyện này nhất định đơn giản đến vậy.

      “Ha ha…” lão Lộc cười ha hả nhìn Quân Mộ Khuynh, ngửa đầu lên nhìn bầu trời, vài vòng: “Vương, cái hộp này, là do vương trước đây để lại, nàng thứ này có tác dụng gì, chỉ dặn đưa nó cho người kế nhiệm.” lão Lộc đột nhiên đào lên cái hộp, đưa cho Quân Mộ Khuynh.

      Cái hộp ? Quân Mộ Khuynh nhận lấy cái hộp gỗ , hộp này được khóa, cũng chẳng khắc hình gì, nàng nhàng mở ra, mùi thơm từ trong hộp tản ra, viên hạt châu màu đỏ lập tức chui vào trong miệng Quân Mộ Khuynh.

      Quân Mộ Khuynh vô cùng kinh ngạc, nàng lập tức rờ rờ cổ, rồi tới chỗ lão Lộc : “Bên trong là cái gì?” thế nào lại bay vào trong miệng nàng?

      Lão Lộc cũng nóng nảy, chưa bao giở mở cái hộp này ra, vương đưa cái hộp này cho , liền rời , biết gì cả.

      “Tiểu Khuynh! xảy ra chuyện gì?” thanh Huyết Yểm đột nhiên vang lên trong lòng, nàng có thể cảm giác được sốt ruột trong giọng của nó.

      “Ta cũng biết, có hạt châu màu đỏ chui vào trong người ta.” Quân Mộ Khuynh cũng sốt ruột, nàng phải là Chi Chi, cái gì cũng có thể ăn được, nàng ăn vào ai biết có bị dị ứng gì hay ? Vương trước kia có phải là muốn hại nàng hay vậy?

      “Hạt châu màu đỏ sao?” Huyết Yểm cũng biết đó là gì, từ sau khi nó bị phong ấn, có rất nhiều ký ức bị mất.

      “Vương, người của ngươi…” Lão Lộc kinh ngạc phát , người Quân Mộ Khuynh đột nhiên phát ra tầng ánh sáng màu đỏ, nó chợt lóe chợt lóe, như là nhảy múa vui mừng.

      Quân Mộ Khuynh đương nhiên cũng thấy, nàng đen mặt, sớm biết ở đây có đồ kỳ quái đến vậy nàng mở ra, giờ muộn, thôi cứ xem thử có chuyện gì, Quân Mộ Khuynh nhắm mắt lại, nàng dùng tinh thần lực quan sát đạo ánh sáng kia, nó chậm rãi di chuyển trong thân thể nàng, cuối cùng dừng lại ở gian nguyên tố.

      Thấy nó dừng lại, Quân Mộ Khuynh lập tức nóng nảy, trong lòng vô cùng khẩn trương, phải là nó định ăn nguyên tố của nàng đấy chứ.

      “Ngươi được ăn thứ này.” Quân Mộ Khuynh nhìn thấy nó ‘ngửi’ hỏa nguyên tố của mình, sốt ruột .

      Điểm sáng kia lắc lư thân thể, đụng vào hỏa nguyên tố của nàng, thèm nghe lời của Quân Mộ Khuynh, mở ‘miệng’, nuốt lấy hỏa nguyên tố.

      Quân Mộ Khuynh mất trật tự, đây rốt cuộc là cái gì vậy trời, ngay cả hỏa nguyên tố nó cũng ăn! Dựa vào! Ăn nguyên tố của nàng, nàng ngưng tụ đấu kỹ thế nào nữa đây, phải là nó định ăn hết 5 loại nguyên tố đấy chứ? Đột nhiên nàng lạnh sống lưng, dự cảm tốt tuôn ra từ trong đáy lòng.

      “Này! Ngươi thể ăn! Nhổ ra, mau nhổ ra!” Quân Mộ Khuynh sốt ruột , trong lòng vô cùng lo lắn, nó ‘ăn’ hỏa nguyên tố, liệu có thể hay đánh chủ ý lên những nguyên tố còn lại?

      Hỏa cầu ‘nhìn’ Quân Mộ Khuynh cái, thèm để ý đến nàng, lắc lư thân thể chút, hỏa diễm đột nhiên mạnh lên. (sau khi điểm sáng đó ăn hỏa nguyên tố nó biến thành hỏa cầu luôn đó mà)

      Quân Mộ Khuynh chỉ cảm thấy đạo nóng rực từ trong gian nguyên tố tản ra, tản khắp bốn phương tám hướng, tới đâu, chỗ đó cũng biến thành màu đỏ rực, nó cứ thế mà cháy trong thân thể nàng, lực lượng kia cứ ở trong đó càng lúc càng mạnh và có ý định dừng, lại ngừng di chuyển.

      “Rốt cuộc là làm sao vậy?” cũng biết là chuyện gì xảy ra, vương thể xảy ra chuyện, nếu có chết mười lần cũng thể tự tha thứ cho bản thân.

      “Huyết Yểm, đây rốt cuộc là chuyện gì?” Quân Mộ Khuynh đau đớn hỏi, hỏa nguyên tố bị điểm sáng kia nuốt, nhưng nàng vẫn có thể cảm giác được hỏa nguyên tố vẫn còn tồn tại trong cơ thể nàng, thậm chí còn có phần mạnh mẽ hơn, sung túc hơn.

      Đôi mắt màu bạc của Huyết Yểm nhìn chằm chằm ánh lửa, hề chớp mắt cái: “Ta phải đây.”

      “Đợi !” Quân Mộ Khuynh kêu lớn lên, người này mỗi lần gặp phải chuyện gì biết là lại trốn, đừng tưởng nàng biết, tên kiêu ngạo này, chút mặt mũi cũng chịu mất, nó biết cũng đừng chứ, ít nhất hai bọn họ có thể cùng nhau nghiên cứu cũng được mà.

      “Còn chuyện gì nữa?” Huyết Yểm nhíu mày, cúi đầu ngẫm nghĩ, lực lượng kia ngừng tiếp năng lượng cho nó, nó cần phải ngủ nữa rồi.

      Quân Mộ Khuynh cảm thấy tức muốn chết, Huyết Yểm lão đại, đừng có đùa dai đến vậy chứ: “Nó ăn nguyên tố của ta, tạm thời chưa ăn các nguyên tố khác, nhưng ai biết sau khi nó cử động nữa có đem các nguyên tố khác ăn hay chứ?” vương kia sao lại giao thứ này cho lão già này vậy.

      “Kim ô hỏa.” cuối cùng Huyết Yểm cũng ra mấy chữ.

      Kim ô hỏa? Là cái gì?

      “Tương truyền, kim ô chính là mặt trời, kim ô hỏa là loại hỏa lợi hại nhất, có điều loại hỏa này chỉ có ở người chim thiên đường mà thôi, biết vì sao lại xuất ở đây, còn bị ngươi ăn, có thể có được kim ô hỏa của chim thiên đường, xem ra vận khí của ngươi cũng tệ lắm.” Huyết Yểm đăm chiêu , nhìn chằm chằm kim ô hỏa, ánh mắt vẫn chưa từng dời , biết là suy nghĩ gì.

      Kim ô hỏa? Chim thiên đường?

      “Vậy người ngươi là loại hỏa gì? Ta nhớ ngươi cũng là hỏa nguyên tố, ngọn lửa người ngươi lẽ lợi hại bằng chim thiên đường sao?” Quân Mộ Khuynh cười hỏi, trong mắt thoáng qua tia giảo hoạt.

      Huyết Yểm lập tức nhảy dựng: “Ngươi cho bạch hỏa của ngươi là ở đâu ra chứ, nếu phải là ngươi khế ước bản thú, làm sao có được bạch hỏa chứ.” Huyết Yểm kiêu ngạo .

      “Ta cứ thắc mắc sao ta lại có được bạch hỏa, ra là công của ngươi a, cũng biết so với kim ô hỏa ai lợi hại hơn nha!” Quân Mộ Khuynh cười cười, nàng còn sao lại có bạch hỏa, ra là vì khế ước Huyết Yểm nên mới vậy.

      “Đương nhiên là bản thú lợi hại, chim thiên đường chỉ là con chim , bản thú thế nhưng…” Huyết Yểm đột nhiên dừng lại: “ .” Kiêu ngạo liếc Quân Mộ Khuynh cái rồi xoay người rời .

      “Là cái gì? Này! Ngươi thể nửa vậy rồi lại chứ? Huyết Yểm!” Người này cũng quá kiêu ngạo .

      “Đừng quên, giữa chúng ta có khế ước, ngươi nghĩ gì trong lòng, ta đều có thể biết hết.” thanh lười biếng cuồng vọng của Huyết Yểm truyền từ đằng xa.

      Sắc mặt Quân Mộ Khuynh cứng đờ, hắc tuyến trán cũng dần lộ ra, vậy chẳng phải nàng chẳng còn bí mật gì cả sao?

      “Vương!” thanh sốt ruột vang lên bên tai, lúc này Quân Mộ Khuynh mới nhớ tới, lão Lộc vẫn còn ở đây, lại chẳng biết cái gì.

      Đôi mắt đỏ đậm chậm rãi mở ra, lúc mở ra, mắt còn ánh lên tia sáng đỏ, Quân Mộ Khuynh chỉ cảm thấy mắt nàng thêm sáng sủa, phạm vi nhìn được cũng xa hơn.

      “Ta sao, ngươi về trước , ba ngày nữa tới đây đón ta là được.” Quân Mộ Khuynh nhàn nhạt , thân thể vô cùng đau đớn nhưng nàng cũng biểu ra , có biết cũng chẳng làm gì được, lỡ lại gọi tất cả thú nhân tới phiền phức.

      “Ngươi mau bảo về nhanh , kim ô hỏa tuy thể hủy diệt được vạn vật, nhưng chỉ là thú nhân, vẫn có thể bị đốt còn tro đâu.” Thanh lành lạnh vang lên trong lòng, Quân Mộ Khuynh có cảm giác, Huyết Yểm hẳn là xem kịch vui .

      “Nhưng mà…” vừa mới có chuyện xảy ra cơ mà, vương có chuyện gì sao?

      “Ta có việc gì, ngươi mau ! Chẳng lẽ mệnh lệnh của ta ngươi cũng nghe sao?” Quân Mộ Khuynh giận dữ hét, hung dữ với , rời mà.

      Lão Lộc chần chừ nhìn Quân Mộ Khuynh, chậm rãi gật đầu, thối lui về đằng sau, muốn ở lại, dù sao nàng là tương lai sau này của thú nhân tộc, nhưng hiểu, nhìn bộ dáng tại của vương, nhất định là để ở lại, phải làm sao bây giờ.

      “Nhớ kỹ, ba ngày sau tới đây đón ta, đây là mệnh lệnh.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng , ba ngày, chắc là đủ.

      Lão Lộc về cách nặng nề, suy nghĩ, có phải là nên đưa cho vương cái hộp kia? cho rằng, thứ mà vương trước kia để lại, nhất định là cho người thừa kế, giờ nghĩ lại, ai biết có phải hay , cũng biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì với vương.

      Quân Mộ Khuynh thấy lão Lộc rồi, lập tức ngồi xuống xếp bằng lại, cảm thụ được hỏa diễm lưu động trong người, nàng có thể cảm giác được loại đau đớn đó.

      “Tiểu Khuynh, ngươi cần phải kiên trì, kim ô hỏa được xem là hỏa diễm thần bí nhất, từ sau khi bản thú bị phong ấn, có số việc nhớ được, nếu như ngay cả kim ô hỏa mà ngươi cũng chống đỡ được, sau khi phong ấn của ta được giải trừ, ngươi càng thể giữ được.” Huyết Yểm xong, còn quen khen bản thân câu.

      “…” Quân Mộ Khuynh lúc này đau muốn chết, Huyết Yểm còn có tâm tình ở đó mát.

      “Vậy hỏa diễm của ngươi là gì?” Quân Mộ Khuynh hỏi, cho dù sau này bị đốt lần nữa, nàng cũng cần phải chuẩn bị tâm lý chút chứ.

      “Đợi đến khi ngươi tiêu hóa xong hỏa diễm của chim thiên đường rồi sau.” Huyết Yểm sờ mũi, dời đề tài sang hướng khác.

      “Ngươi cứ giấu diếm ta vậy sao?” Quân Mộ Khuynh nhăn mặt vì đau đớn, mỗi lần lửa di chuyển trong cơ thể nàng, nàng lại cảm thấy đau hơn phần, hơn nữa còn biết nó hành hạ mình tới khi nào.

      Huyết Yểm đắc ý nhìn Quân Mộ Khuynh: “Ngươi mau cường đại lên, như vậy ta mới có thể phá phong ấn, đến lúc đó ngươi có thể nhìn thấy được bản thể của ta.”

      “Là ngươi đó, đến lúc đó đừng có nuốt lời.” Bản thể? Ngay cả chim thiên đường đều chỉ là con chim ?

      “Ngươi cứ ở đây mà chống đỡ, ta ngủ giấc, ngờ hỏa diễm của con chim kia cũng tệ lắm.” thanh lười biếng truyền ra từ trong chỗ sau, Quân Mộ Khuynh biết, Huyết Yểm ngủ rồi.

      Huyệt thái dương Quân Mộ Khuynh giật giật, sau có thể khác biệt đến thế chứ, nó cố ý khoe khoang đúng ? Nàng bị hỏa thiêu đau muốn chết, nó lại chẳng có chuyện gì, còn bảo hỏa diễm tồi, rồi còn có thể ngủ được, để nàng ở lại đây chống cự mình…

      Lão Lộc chậm rãi trở về thú nhân tộc, thỉnh thoảng lại quay lại nhìn nhìn, nhớ lại bộ dáng của vương lúc rời , trong lòng vô cùng lo rắng, nhưng lệnh của vương, nghe theo sao có thể làm trưởng lão của thú nhân tộc được chứ, trưởng lão cũng phục tùng, các thú nhân khác sao có thể.

      Lạc gia hai huynh muội trải qua mấy ngày ở chung, có thể lại tự do ở thú nhân tộc, bọn họ nhìn thấy lão Lộc trở về, lập tức nghênh đón, việc mang Quân Mộ Khuynh , ai cũng biết, mặc dù mọi người rất hiếu kỳ nhưng đây là chuyện riêng giữa vương và trưởng lão, bọn họ thể hỏi.

      “Lộc trưởng lão, tiểu Khuynh đâu?” Lạc Ninh chạy đến trước mặt lão Lộc, lúc đầu, nàng cho rằng thể sống hòa bình với thú nhân, nhưng sau mấy ngày ở chung, nàng mới biết, ra thú nhân rất tốt, là nàng hiểu sai về bọn họ rồi.

      Lão Lộc chần chừ chút rồi lại xả ra nụ cười: “Vương có việc gì, chỉ là muốn bế quan ba ngày, bảo là ai được quấy rầy.” ba ngày, nếu trong ba ngày này có chuyện gì xảy ra, vương gặp chuyện, chính là tội nhân lớn nhất.

      sao?” Lạc Ninh tới trước mặt lão Lộc, nghi ngờ hỏi, tiểu Khuynh bế quan, sao lại cho bọn họ biết, cứ thế mà bế quan?

      “Đương nhiên, đây là mệnh lệnh của vương, ta chỉ phục tùng thôi.” Nếu phải vương bảo về, nhất định ở lại rồi, cũng biết giờ vương ra sao, điểm sáng kia rốt cuộc là cái gì. tin, vương trước kia hại người trong tộc, tuyệt đối hại vương, nhất định.

      Lệnh của tiểu Khuynh? Lạc Ninh chu chu miệng, tiểu Khuynh cũng là, bế quan cũng cho bọn họ tiếng, bọn họ phải nghe từ trong miệng thú nhân mới biết nàng bế quan, ba ngày sao?

      Ninh, có lẽ là đột nhiên có được cơ hội, nên tiểu Khuynh mới cho chúng ta biết, chúng ta chờ ba ngày, chuẩn bị để rời là được rồi.” Lạc Ưng Hùng tới sau Lạc Ninh, nhàn nhạt , mặt vĩnh viễn là nụ cười lạc quan.

      sau, là cơ hội đột nhiên đến, vương bảo ta trở về, lại là muốn bế quan, ta cũng biết là xảy ra chuyện gì, chung ba ngày nữa chúng ta đón vương là được rồi.” Lão Lộc nhàn nhạt , trong ba ngày tới, hy vọng vương có chuyện gì.

      ra là vậy, chẳng lẽ là tiểu Khuynh tấn chức sao? Ba ngày? Cũng phải nha, mỗi khi tấn chức có thiên địa quy luật đến, lần trước ma thú tấn chức, chúng ta đứng ở xa thấy mây đen mờ mịt, nếu tiểu Khuynh tấn chức, an tĩnh đến vậy.” Lạc Ninh nhìn bầu trời, lẩm bẩm, tấn chức quá nguy hiểm, tiểu Khuynh mới tám cấp kỹ linh sư, nhanh như vậy liền tấn chức chứ, chắc đâu.

      “Ngươi nghĩ nhiều rồi, nếu như nàng tấn chức, Hỏa Liêm nhất định biết.” thiên địa quy luật bọn họ cảm nhận được, nhưng Hỏa Liêm là thần thú, nó có thể cảm nhận được thiên địa quy luật tới.

      Lão Lộc nhìn hai huynh muội tự phân tích tình hình, há miệng, rồi lại ngậm lại gì, bọn họ nghĩ sao cứ nghĩ vậy , vương nhất định có chuyện gì, nhất định .

      “Ha hả… đúng vậy, nếu vương tấn chức, ta quay lại, nhất định ở lại cùng vương.” Thú nhân tộc bọn họ khi có người tấn chức cũng biết là thiên địa quy luật rất khủng bố, nếu vương tấn chức cũng tốt, nhưng biết chuyện gì xảy ra, cũng biết vương có thể xảy ra chuyện gì .

      “Được rồi, chúng ta về trước, Lộc trưởng lão, Lạc Du đâu? phải bảo là cùng với chúng ta sao? Đến bây giờ cũng thấy đâu hết.” Lạc Ninh hỏi, cái tên kia xem ai ra gì, tự cho ta đây giỏi, ngày đó bọn họ biết tại sao đột nhiên lại có tiếng động gì, ra là do tên kia và tiểu Khuynh tỉ thí, kết quả thua, hôm sau bọn họ mới biết, tiểu Khuynh cũng cho bọn họ biết, tốt xấu gì cũng để bọn họ cao hứng chút chứ.

      Lão Lộc nhìn xung quanh, chỉ thấy mấy thú nhân khác, Lạc Du thấy đâu, cười cười: “Ta biết ở đâu, Lạc Du nhất định với các ngươi, đây là chuyện ta đáp ứng vương, cũng là chuyện Lạc Du đáp ứng vương.” vẫn còn chưa hết bức xức sao? Vương đả kích lớn tới vậy chứ?

      “Được, chúng ta về trước.” Lạc Ưng Hùng kéo kéo Lạc Ninh, Lạc Du cũng liên quan tới bọn họ, đó là hứa hẹn của bọn họ với tiẻu Khuynh, phải là người của bọn họ, bọn họ cũng có tư cách cầu người ta.

      Lạc Ninh liếc đại ca cái, bĩu môi, nàng chỉ là thay tiểu Khuynh hỏi thôi, ca ca làm gì vậy chứ.

      “Được.” lão Lộc gật đầu, nhìn theo bóng hai người họ rời .

      Nghĩ đến Quân Mộ Khuynh, lão Lộc chút do dự đến lầu các tầng cao nhất, trong vòng ba ngày tới, nhất định phải khuyên Lạc Du cho thông, cứ như thế sao có thể tới thế giới nhân loại được chứ, vương cũng muốn thủ hạ như vậy.

      Trong căn phòng mờ tối, cửa phòng nhàng được mở ra, lão Lộc chậm rãi vào, thấy Lạc Du đứng ở trước cửa sổ, thấy có bị nhục chí, khỏi thở phào nhõm.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 30: Kim ô hỏa (2)

      Edit: Zi

      “Ngươi cũng quá xem thường người mà ngươi dạy dỗ.” thanh Lạc Du chậm rãi vang lên ở bên cửa sổ, đến mức vì nhân loại mà tức giận lâu đến thế, đứng ở đây chỉ là vì suy nghĩ có nên ra thế giới loài người hay , nhưng mà, cuối cùng rút ra được kết luận đó là muốn , cần phải .

      Lão Lộc cười híp mắt bên cạnh Lạc Du, xem , hiểu rất đồ đệ mà mình dạy dỗ, lần này đúng là ngoài dự kiến của , nhanh như vậy nghĩ thông suốt.

      “Ta sớm thông suốt rồi, còn vì sao ta lại ở đây lâu như vậy, chỉ là suy nghĩ có nên rời khỏi đây, tới thế giới loài người hay mà thôi. Nhân loại vứt bỏ chúng ta, vì sao chúng ta phải về đó làm gì?” cuộc sống của bọn họ bây giờ rất tốt, sao lại phải ra ngoài?

      Lão Lộc lắc đầu, tới bên cạnh Lạc Du: “Vương của chúng ta, sau này chỉ như vậy, ngươi cần phải ở bên cạnh, quen với tính cách của nàng, quen với cách mà nàng giải quyết việc, sau này mới có thể giúp nàng quản lý thú nhân tộc.” lão Lộc thấm thía .

      “Ngươi ta quản lý thú nhân tộc?” sao có thể?

      “Ngươi là người thừa kế của ta, đương nhiên là phải quản lý rồi.” lão Lộc đương nhiên, tuy là quản lý thú nhân tộc, nhưng mà vương là vương.

      “Ngươi muốn ta làm việc cho nàng?” Lạc Du thông minh đương nhiên nhìn ra, vương có thể tùy thời mà ra lệnh cho thú nhân tộc, nhưng trưởng lão , trưởng lão chỉ có nhiệm vụ quản lý thú nhân tộc mà thôi, trắng ra là làm việc cho vương chứ phải là cho bản thân mình.

      Lão Lộc lắc đầu, sao lại còn hiểu, vì vương làm việc? Quản lý thú nhân tộc là vì tộc nhân bọn họ, phải là vì vương.

      phải là vì vương, là vì chính bản thân chúng ta.” Lão Lộc , trưởng lão có thể ở lại thú nhân tộc quản lý thú nhân, mà vương còn nhiều việc của nàng, nàng là nhân loại, ở thế giới nhân loại còn có chuyện cần giải quyết.

      “Trưởng lão, người kia đem chúng ta tới đây, cũng làm gì, còn ngươi, ngươi vì thú nhân tộc vất vả trăm năm nay, vì sao kết quả, người thừa kế lại là nàng?” , vì sao lại như vậy, .

      Lão Lộc lắc đầu, đúng là vẫn chưa thông hết: “Ngươi cứ theo vương thế giới nhân loại biết tại sao ta phải làm như vậy, ngươi chưa từng thế giới nhân loại, đương nhiên biết, ta trách ngươi, nhưng mối quan hệ giữa trưởng lão và vương, ngày ngươi hiểu .” Cho dù có nhiều người , cũng thông, cần phải ra ngoài tìm đáp án cho bản thân, tin rằng với trí thông minh của , ngày hiểu được tất cả.

      Còn tưởng là để tâm vào mấy chuyện vặt vãnh, ai biết là vẫn còn, có số việc, nhìn thấu lại muốn phá hư.

      “Ta , nhưng ta muốn cùng nữ nhân kia.” Lạc Du nổi giận đùng đùng, dựa vào cái gì phải nghe theo lệnh của nàng, tại sao lại phải nghe lệnh của nhân loại.

      “Ngươi đừng quên, lời hứa của thú nhân, nhất định phải thực , ngươi đáp ứng vương, chẳng lẽ ước định của ngươi và vương, ngươi định nuốt lời sao?” lão Lộc thấy Lạc Du vẫn như vậy, vô cùng tức giận, nhiều năm nay, cái gì cũng học được, nhưng vẫn học được cách đối mặt với .

      “Ta…” Lạc Du nhớ tới đêm hôm đó, cũng gì nữa.

      “Ngươi chính là quá tự tin, vương , ngươi quá tự tin nên chuyển thành tự phụ, đêm hôm đó, ngươi là phân tâm biết vương làm gì để làm ngươi cử động, đánh bại ngươi, tất cả những phương thức ngươi nghĩ có thể làm cho ngươi di động, ngươi đều nghĩ tới, nhưng ngươi lại nghĩ tới, nàng cứng đối cứng với ngươi mà lại dùng chiêu như vậy.” đây đều là lời hôm sau vương cho biết, vương , tự tin quá mức chính là tự phụ, người quá tự phụ, dù có lợi hại đến đâu đều dễ dàng thua.

      Lạc Du nghe được lời lão Lộc, sững sờ, chất vấn: “Là nàng ?” sao nàng có thể đoán được những suy nghĩ trong lòng mình? sai, đêm đó đều nghĩ đến tất cả những phương pháp kia, chỉ là nghĩ tới, nàng lại câu như vậy.

      thua, sau khi suy nghĩ, cũng biết nguyên nhân làm cho thua là vì sao.

      “Đúng vậy, tuy tuổi còn , nhưng tâm tư vương vô cùng sâu sắc, ngươi ở lâu bên người nàng, biết.” lão Lộc có chút mệt mỏi , biết vương giờ như thế nào rồi, ba ngày nay có chuyện gì xảy ra chứ.

      “Nàng ở đâu?” Lạc Du cúi đầu hỏi.

      “Ai?” Lão Lộc có chút phản ứng kịp.

      là…”

      “Vương bế quan ba ngày, cho ai quấy rầy, ngay cả ta cũng gặp.” lão Lộc lập tức , trong lòng càng thêm lo lắng, chỉ sợ ba ngày tới, ngủ được quá.

      “Bế quan?” thế nào lại đột nhiên bế quan?

      “Đúng vậy, ba ngày sau, ngươi theo ta đón vương, sẵn tiện cũng nên rời thú nhân tộc rồi.” lão Lộc nhìn Lạc Du , ba ngày sau, vương có chuyện gì nhất định xuất phát tìm khoáng thạch, Lạc Du cùng vương, như vậy mới có thể bảo vệ nàng.

      “Được.” Lạc Du gật đầu, trưởng lão sai, nên thế giới nhân loại nhìn chút, cũng nên hiểu biết chút về vương này.

      “Ba ngày này, ngươi chuẩn bị đồ .” Lão Lộc liếc Lạc Du cái, xoay người rời , đây là đồ đệ mà dạy dỗ mấy chục năm nay, đột nhiên phải rời , trong lòng có chút quyến luyến, nhưng tiếc sao chứ, chỉ có ra ngoài, mới có thể trưởng thành hơn, mới có thể quản lý tốt thú nhân tộc.

      Lão Lộc chậm rãi ra ngoài, vừa mới ra đường cái, thân ảnh đỏ rực liền xông tới, nhe răng há mồm quát .

      “Con hồ ly kia, ngươi đem chủ nhân ta đâu rồi hả, cả ngày hôm nay tìm được nàng.” Chủ nhân cả ngày rồi thấy đâu, tên này đều về, chủ nhân lại chẳng thấy bóng dáng.

      Lão Lộc lúc này mới nhớ ra còn có Hỏa Liêm khó giải quyết nữa, mặc dù Hỏa Liêm là ma thú, nhưng mấy năm nay nó theo bên người Quân Mộ Khuynh, cái gì cũng đều học được, biết được, nó có phải là kẻ dễ lừa.

      “Vương bế quan.” Lão Lộc câu như vậy, Hỏa Liêm lập tức cứng ngắc.

      “Bế quan, vừa nghe chính là láo, tính của chủ nhân ta còn biết sao? Nàng sao có thể ở thú nhân tộc mà bế quan chứ. Hơn nữa, mấy ngày nữa chúng ta liền rời khỏi đây, chủ nhân sao lại muốn ở đây bế quan chứ, nhất định là ngươi hãm hại chủ nhân ta có phải ?” Hỏa Liêm trừng lão Lộc, trực tiếp vạch trần lời của .

      Lão Lộc khóe miệng co quắp, biết ngay Hỏa Liêm có dễ gạt mà, phải là, những người ở bên cạnh vương, ai dễ gạt được cả, hi vọng sau này Lạc Du cũng vậy.

      “Đây là mệnh lệnh của vương, bảo ta ba ngày nữa đến đón nàng.” Này chính xác là lời vương , lão Lộc thẳng.

      “Chủ nhân ?” Hỏa Liêm nhìn chằm chằm lão Lộc, đôi mắt màu vàng kim lóe sáng, có chút tin tưởng.

      “Ngươi cảm thấy ta giả truyền lời của vương sao? tin ba ngày nữa ngươi cùng ta tìm vương, hỏi thẳng nàng.” Lão Lộc khôi phục lại bộ dáng tự tin cười ha hả.

      Hỏa Liêm lui về phía sau bước, vẻ mặt có chút tự nhiên, tìm chủ nhân hỏi á, nó mới bị điên: “Quên , dù sao cũng chỉ có ba ngày, ba ngày sau, ngươi đón chủ nhân nhất định phải gọi ta.” Nếu nó cũng yên lòng, nó biết trong hồ lô của chủ nhân bán thuốc gì, tự nhiên lại muốn bế quan ba ngày, bế quan bế quan, nhưng lại tiếng, là làm cho thú lo lắng mà.

      Thấy Hỏa Liêm tin, lão Lộc cũng thở phào nhõm, nghĩ tới bộ dáng của Quân Mộ Khuynh lúc mình rời , lại cười nổi.

      “Chi Chi!” Chi Chi ngồi lưng Hỏa Liêm, biết tỉnh từ lúc nào, nghe lão Lộc , mặt cũng lộ vẻ tức giận.

      “Nó đây là?” lão Lộc chỉ vào Chi Chi.

      “Ta làm sao biết được, nó muốn gì chỉ có chủ nhân mới hiểu được, ta về trước, ba ngày, ta ngủ ba ngày, tỉnh lại chủ nhân về rồi, cứ vậy .” Hỏa Liêm hướng về phòng về, cứ như vậy , chủ nhân nhất định hiểu nó.

      Chi Chi khinh bỉ liếc Hỏa Liêm, ngủ ba ngày, đúng là biết xấu hổ…

      “Biểu tình này của nó là ý gì?” lão Lộc nhìn Chi Chi, cảm giác ma thú này đơn giản, nhưng lại nhìn ra nó giống loài gì, ràng nhìn chỉ giống sủng vật bình thường, nhưng lại có nhân tính.

      Đúng rồi! Hỏa Liêm tiến tới trước mặt lão Lộc, hỏi: “Hồ ly, ngươi biết nó là chủng loại gì ?” nó liếc Chi Chi cái, giọng hỏi.

      Lão Lộc cũng nhìn Chi Chi kỹ lúc, ma thú màu tím, như quả cầu bông, mắt lại tròn đen sáng nhánh, đúng là ma thú chưa từng gặp qua, trước giờ chưa từng thấy.

      “Hỏa Liêm, đầu tiên ta phải cho ngươi biết, ta là Lộc, phải hồ ly, còn nữa, Chi Chi chỉ là bộ dáng ấu thú, chờ tới lúc nó lớn lên, mới có thể biết được, cuối cùng, lần sau, ngươi có tới có thể chú ý chút đừng giẫm chân ta có được ?” lão Lộc cúi đầu, nhìn chân mình bị giẫm, bình tĩnh , bị thần thú giẫm lên chân, đau muốn chết.

      Hỏa Liêm ngơ ngác nhìn xuống mặt đất, vội vàng nhấc chân lên, cười ha hả: “ có ý tứ, có chút kích động, cứ vậy , ngươi cần tiễn ta, ta trước nhá.” Hỏa Liêm nhanh như chớp liền chạy, lúc này còn đợi tới khi nào.

      Lão Lộc liếc mắt nhìn Hỏa Liêm, đây là do vương dạy dỗ, tệ, tồi nha.

      Quân Mộ Khuynh ngồi tại chỗ, đầu ngừng tuôn mồ hôi, nàng biết ánh lửa kia di chuyển bao nhiêu lần trong thân thể nàng, mỗi lần nó di chuyển, nàng đều cảm giác trong người vô cùng nóng bức, thậm chí cảm giác đau đớn còn tăng lên mỗi lần.

      “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Quân Mộ Khuynh vô lực , cũng hơn ngày rồi, còn chưa chịu xong sao?

      “Tiểu Khuynh, ngươi phải kiên trì.” Thanh của Huyết Yểm lại vang lên bên tai, giọng vô cùng phấn chấn.

      Dựa vào! Hỏa diễm đối với nó vô cùng có lợi, nhưng đối với nàng lại là hành hạ vô tận, cái gì mà kiên trì chứ, nàng sắp trụ nổi rồi đây, nếu phải tinh thần lực còn dồi dào, nàng sớm gặp Phật tổ rồi, đúng, hình như ở thế giới này có Phật tổ.

      “Huyết Yểm, nếu như ngươi cho ta biết, ngươi là ma thú gì, ta cố gắng chịu đựng.” Quân Mộ Khuynh cố gắng kéo nụ cười, hỏi, đây là điều nàng tò mò nhất.

      Sắc mặt Huyết Yểm cứng đờ: “Nửa người nửa thú, hài lòng ?” mặt Huyết Yểm cũng kéo nụ cười, ánh mắt lóe ra tia giảo hoạt.

      “Đừng có mà xạo, Huyết Yểm, chính là thú nhân tộc, ngươi cũng để vào mắt, còn nữa, đừng cho là ta biết, cao cấp ma thú, có thể tùy ý biến đổi hình dạng bản thân, hình dạng này của ngươi, biết là chôm chỉa của ai.” Mắt màu bạc, có thể là đổi được, nhưng mà những chỗ khác

      Khuôn mặt Huyết Yểm thoáng cái cứng lại: “Vậy ngươi còn hỏi làm gì?” nàng ràng biết, còn hỏi làm gì chứ?

      “Ơ kìa! Ta đoán đúng rồi sao?” Quân Mộ Khuynh cố ý kinh ngạc hỏi, kỳ thực nàng cũng chỉ là đoán mà thôi, Huyết Yểm là ma thú cao ngạo như thế, sao có thể trần truồng mà xuất trước mặt nàng được chứ.

      “…”

      “Lần này ta ra, là để cho ngươi biết, ta bắt đầu ngủ say, ngươi tự chăm sóc tốt bản thân, ta biết khi nào mới có thể tỉnh lại, có điều nếu ngươi muốn ta sớm tỉnh lại cũng dễ thôi, chỉ cần nhanh chóng mạnh lên là được.” lần này tỉnh lại chẳng qua là ngủ rồi, tỉnh lại chút, ai biết lại có chuyện lớn đến vậy.

      “Lại ngủ? Ma thú đều thích ngủ sao?” Quân Mộ Khuynh hiếu kỳ, mấy tên ma thú theo nàng ai cũng thích ngủ, Hỏa Liêm cũng thế, nó là sợ nàng gặp nguy hiểm mới dám ngủ nhiều thôi.

      “Ngươi phải cái gì cũng biết sao? Ma thú tấn chức giống như nhân loại, ta đây.” Thân ảnh Huyết Yểm chậm rãi biến mất, mặc kệ Quân Mộ Khuynh gọi như thế nào, cũng để ý tới nàng nữa.

      “A!” cơn đau cường liệt truyền tới từ trong gian nguyên tố, nàng vội vàng dụng ý thức vào xem xét.

      Dựa vào! Đây là cái gì vậy?

      Quân Mộ Khuynh nhìn gian nguyên tố, viên trứng to… Ai có thể cho nàng biết cái này ở đâu ra ?

      Cái quả trứng này còn có ánh sáng màu đỏ chiếu ra, Quân Mộ Khuynh 囧 囧, nhìn quả trứng phát sáng kia nàng thực muốn biết nó là ở đâu chui ra, vì sao trong gian nguyên tố của nàng lại xuất thứ như vậy, lại là … quả trứng!

      Bởi vì quả trứng kia dần dần lớn lên, làm gian của bốn nguyên tố còn lại chật hẹp, chúng nó cũng bắt đầu phản kháng, thủy nguyên tố tông vào quả trứng kia cái, Quân Mộ Khuynh lập tức cảm nhận được trận đau đớn.

      “Dựa vào! Có lộn hay vậy? Nó đánh ngươi, người đau lại là ta?” ai có thể cho nàng biết này là chuyện gì xảy ra? Còn nữa, quả trứng này, định nở thành cái gì đây?

      muốn như vậy, nàng muốn như vậy tí nào, rốt cuộc vương kia để lại cái gì, tại sao nàng lại biến thành thế này?

      Quân Mộ Khuynh dường như muốn phát điên, nàng biết được xảy ra chuyện gì, từ sau khi vật kia chui vào trong người nàng, nàng chẳng biết gì nữa cả, cũng thể tưởng tượng được là có chuyện gì.

      “Thủy nguyên tố, ngươi nhường nó chút .” Vốn điểm sáng kia di động trong thân thể khiến nàng đau đớn lắm rồi, mấy cái nguyên tố này lại đánh nhau như vậy, mỗi lần chúng nó chạm vào nhau, nàng lại càng thêm đau đớn.

      “Đừng đánh nữa.” này là hỗn chiến phải ? Chúng nó vì cướp đoạt địa bàn mà đánh nhau tơi bời, nhưng mà cuối cùng người bị đau lại là nàng, chỉ có mỗi mình nàng!

      Quân Mộ Khuynh bị chúng nó làm cho tức muốn chết. Nhìn quả trứng màu đỏ kia càng lúc càng lớn, Quân Mộ Khuynh nghẹn họng, nàng biết bên trong là thứ gì, nhưng trực giác cho nàng biết, nhất định còn thứ gì khác xảy ra nữa.

      Cũng biết trải qua bao lâu, mấy lần Quân Mộ Khuynh cũng cho rằng mình chịu nỗi nữa, trong nguyên tố gian đột nhiên yên tĩnh lại, khi nàng vừa tỉnh táo chút, chúng nó lại bắt đầu đánh lộn, nàng hoài nghi biết có phải là chúng nó cố tình hay nữa, giờ nàng chỉ còn có nửa cái mạng thôi, ngày trôi qua rồi.

      Rốt cuộc Quân Mộ Khuynh cũng biết cái gọi là sống ngày dài bằng năm, trải qua ngày này, nàng cảm giác già thêm mười tuổi.

      Cảm giác đau đớn khiến Quân Mộ Khuynh vô cùng mệt mỏi, bao nhiêu lần đau quá ngất lại bị chúng nó làm đau đến mức phải tỉnh lại, quả trứng kia vẫn càng lúc càng to, đốm lửa chuyển động trong thân thê nàng càng lúc càng nhanh.

      “Ôi!” Quân Mộ Khuynh thở dài! Nàng khó khăn mở mắt ra, đột nhiên phát mình ở trong gian đỏ rực từ lúc nào, phong cảnh hoàn toàn khác với chỗ lão Lộc dẫn nàng tới.

      Nàng cúi đầu nhìn bụng mình, thở phào nhõm, cũng may nội chiến chỉ xảy ra bên trong, bên ngoài nhìn vào thấy gì cả.

      Nếu bị Hỏa Liêm nhìn thấy, hoặc là người khác, chắc là mất mặt lắm, may mắn có tầng gian này bao bọc, nếu thú nhân tộc tới đây, thấy nàng như vậy, biết nhìn nàng với ánh mắt gì nữa…

      Quả trứng kia tạm thời lớn lên nữa, các nguyên tố khác cũng an phận tại địa bàn mình.

      Quân Mộ Khuynh cho rằng cứ như thế là xong rồi, đột nhiên lúc này, chuyện xảy ra làm cho nàng kinh hoảng.

      Quả trứng kia dần dần nứt ra, từ trong khe nứt có thể nhìn thấy có ánh sáng chiếu ra, càng sáng, càng nóng, Quân Mộ Khuynh đột nhiên có cảm giác tốt.

      “Đừng là còn có thứ gì ở trong nữa nha.” Đúng là rắc rối mà, từ lúc nàng tới thế giới này, toàn gặp phải mấy chuyện cẩu huyết, càng ngày càng cẩu huyết mà.

      Trong nguyên tố gian đột nhiên xuất quả trứng, vậy thôi , quả trứng này giờ lại nứt ra, biết còn thứ gì xuất nữa , có điều suy nghĩ chút, chắc chắn phải là chuyện tốt, đem hỏa nguyên tố của nàng ăn , còn lấn chiếm địa bàn của bốn ngoại nguyên tố còn lại.

      ‘Răng rắc!’ Lại thêm vết nứt, mắt Quân Mộ Khuynh càng lúc càng lớn.

      ‘Răng rắc, răng rắc!’ Quân Mộ Khuynh mắt cũng dám chớp cái, nhìn chằm chằm quả trứng kia, rốt cuọc, toàn bộ lớp vỏ của quả trứng vỡ vụn thành nhiều mảnh , biểu tình mặt nàng càng lúc càng vặn vẹo.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 31: Kim sắc hỏa diễm

      Edit: Zi

      Quân Mộ Khuynh khóc ra nước mắt nhìn thứ chui ra từ trong quả trứng, gánh nặng trong lòng cũng dần dần bớt , phải là được rồi, phải là tốt rồi.

      Có điều cái ngọn lửa vừa chui ra rốt cuộc là cái gì? Sao lại ở bên trong quả trứng?

      Sau khi quả trứng vỡ tan, nguyên tố gian cũng lớn hơn, ngọn lửa kia cứ lách tách ở chỗ mà trước kia hỏa nguyên tố ở, những nguyên tố khác cũng về chỗ của mình, Quân Mộ Khuynh đột nhiên cảm giác thân thể bẫng, cơn đau nóng rực trước kia còn nữa.

      ‘Ùng ùng…’ ngay lúc nàng vừa mới vui mừng vì còn gì xảy ra nữa mây đen trời bắt đầu tụ tập, sau đó lại có tiếng của Hỏa Liêm.

      “Ê hồ ly, ngươi chủ nhân ta ở đây, sao ta thấy nàng đâu hết vậy?” Hỏa Liêm rống lão Lộc, trời sắp mưa rồi mà chủ nhân lại thấy đâu, trễ hơn ngày rồi, tên lão Lộc chết tiệt này cứ cố tình kéo dài thời gian, tới ngày thứ tư mới chịu .

      Lão Lộc ngây ngốc nhìn chỗ Quân Mộ Khuynh vẫn ở lúc rời , vương ràng ở đây mà… “Lúc ta rời , vương ở đây, cái hộp gỗ vẫn còn ở đây này, chắc vương ở gần đây thôi.” Vương, ngài nhất định được xảy ra chuyện.

      “Ngươi có thấy chủ nhân ta ở đây hả? Ngươi là ở đây, ta tìm nãy giờ thiệt lâu mà có thấy đâu.” Hỏa Liêm lại rống lên, nó chưa từng gặp tình huống mà chủ nhân câu nào liền biến mất, có phải chủ nhân xảy ra chuyện rồi ? Phi phi phi! Chủ nhân nhất định là có việc gì.

      “Hỏa Liêm, ngươi đừng nóng, chúng ta tản nhau ra kiếm thử.” Lạc Ưng Hùng nhìn xung quanh, , tiểu Khuynh chắc chỉ ở gần đây thôi.

      “Ta ở đây mà!” Quân Mộ Khuynh nhìn xuống bản thân, rồi nhìn gian màu đỏ bao bọc mình, chẳng lẽ vì nó mà bọn họ thấy mình sao? Đây rốt cuộc là cái gì?

      “Là tiếng của chủ nhân!” Hỏa Liêm nhảy lên, nhìn xung quanh, nhưng vẫn nhìn thấy Quân Mộ Khuynh đâu, trong lòng vô cùng lo lắng.

      “Ta vẫn luôn ở đây mà.” Quân Mộ Khuynh ngồi tại chỗ, chống cằm.

      “Chủ nhân ở đây, trời còn có mây đen! phải là…” nghĩ tới đây, Hỏa Liêm lập tức cong chân chạy: “Chủ nhân, ngươi cứ ở đây chờ nhé, lát nữa ta tới đón ngươi, các ngươi mau nhanh lên, đây là thiên địa quy luật, chủ nhân muốn tấn chức!” Nó cũng muốn nằm cũng trúng đạn đâu, cách nàng càng xa càng tốt.

      Mọi người nhìn Hỏa Liêm chạy như bay, vẻ mặt cũng co quắp, coi như là thiên địa quy luật cũng chạy nhanh đến thế chứ, nó đâu có đánh bậy.

      “Các ngươi mau chạy đừng có mà hối hận, lúc ta tấn chức, chủ nhân cũng bị thiên địa bổ, chủ nhân tấn chức, chừng các ngươi cũng có phần!” Hỏa Liêm lớn tiếng quát, nó cứ né trước , chờ sau khi chủ nhân tấn chức xong rồi quay lại sau.

      Lão Lộc ngẩng đầu nhìn mây đen ngừng tụ tập bầu trời, cũng xoay người: “Vương, chờ ngươi tấn chức xong chúng ta liền tới.” xong, lão Lộc mang theo đám người thú nhân tộc, rời .

      “Chúng ta cũng .” Lạc Ưng Hùng lập tức kéo Lạc Ninh còn ngơ ngác, nhanh chóng chạy mất.

      Quân Mộ Khuynh: “…”

      Cái gì mà tấn chức chứ, có nhanh như vậy đâu, nàng mới có tám cấp kỹ linh sư thôi, chừng là trời muốn bão, bọn họ chạy nhanh như vậy làm gì chứ, tại nàng nhìn được bên ngoài như thế nào, bên ngoài lại chẳng nhìn thấy được bên trong, cứ coi là thiên địa quy luật, cũng chẳng đánh được nàng.

      ‘Răng rắc!’ thanh trời rung đất lở vang lên, lòng Quân Mộ Khuynh lập tức lạnh nửa, phải là đấy chứ?

      tia chớp từ trời giáng thẳng xuống, rơi thẳng xuống người nàng, Quân Mộ Khuynh thở dài tiếng, sau đó ngất luôn, mây đen trời vẫn chưa tan .

      Hỏa Liêm ở đằng xa, nghe thấy thanh kia, tốc độ chạy càng nhanh hơn.

      “Tiểu Khuynh tấn chức kỹ tôn sư sao?” thanh kinh hãi của Lạc Ninh kéo bước chân Hỏa Liêm lại.

      Hỏa Liêm dừng lại, ngẩng đầu nhìn đám mây đen ở đằng xa, miệng cũng co quắp, nó chủ nhân là cái đồ biến thái mà, tấn chức cũng biến thái, tấn chức kỹ tôn sư có mạnh như vậy à?

      “Vương đây là?” lão Lộc kinh hãi, đây chỉ là tấn chức kỹ tôn sư sao? Sao có thể? Chuyện này quá vô lý, logic chút nào.

      “Hồ ly, trước giờ chủ nhân chẳng bao giờ làm việc hợp logic cả.” Hỏa Liêm thở dài, đạo đầu tiên mạnh như vậy, đạo thứ hai…

      ‘Răng rắc!’

      ‘Răng rắc!’

      Hai tia chớp liên tiếp đánh xuống, mọi người tập thể mất trật tự, ai có thể cho bọn họ biết này cái gì ? Tấn chức kỹ tôn sư lớn như vậy nha.

      đúng, đây phải là chủ nhân tấn chức!” thoạt nhìn giống là đấu kỹ sư tấn chức.

      “Đúng là giống!” lão Lộc cũng nhận ra, tia chớp của đấu kỹ sư phải như thế này, chẳng lẽ người vương còn có thứ gì cần tấn chức sao? Hay là cái tia sáng đỏ đỏ kia? Hay là còn thứ gì khác nữa?

      ‘Răng rắc!’ lại thêm tia đánh xuống, mọi người khỏi nuốt nước miếng, cái này… cũng quá kinh khủng .

      Thiên địa quy luật xong nhiệm vụ, mây đen chậm rãi tan trời, bầu trời lập tức quang đãng, nắng chiếu xuống ấm áp, Hỏa Liêm thấy mây đen tan , vội vàng chạy ngược trở lại, tốc độ so với lúc rời còn nhanh hơn.

      Lúc tia cuối cùng kia rơi xuống, Quân Mộ Khuynh cũng tỉnh lại, huyệt thái dương giật giật mấy cái, này đúng là hết nổi mà, nàng đâu có tấn chức đâu, yên lành sao lại phách nàng, hay là Huyết Yểm tấn chức nên lại phách nàng?

      đúng, Huyết Yểm bị phong ấn, tấn chức, vậy là ai đây?

      “Chủ nhân!” Hỏa Liêm thấy thân ảnh đỏ rực, vội vàng chạy tới, vẻ mặt kinh hoàng, nó ngồi xổm xuống, dùng móng vuốt đụng đụng người nàng cái.

      “Còn chưa có chết!” Quân Mộ Khuynh rên rỉ tiếng, có điều cũng sắp chết rồi.

      “Dọa! Chủ nhân, ngươi bị bốn tia sét đánh đó, rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Tia chớp này so với lúc nó tấn chức còn muốn khủng hơn, lợi hại, chủ nhân quả nhiên là chủ nhân, người nàng biết có bảo bối gì, quá lợi hại.

      Quân Mộ Khuynh miễn cưỡng mở mắt, nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của Hỏa Liêm: “Ngươi vui nhỉ!” nàng bị sét đánh, nó lại vui?

      “Ặc… có, làm gì có!” Hỏa Liêm vội vàng , nó tuyệt đối vui, chỉ là hưng phấn muốn biết vì sao chủ nhân có thể lợi hại như vậy, bị bốn tia sét khủng đánh trúng lại có việc gì, quá lợi hại.

      “Tiểu Khuynh, ngươi sao chứ?” Lạc Ninh tới bên cạnh Quân Mộ Khuynh, gấp gáp hỏi, nhìn những vết bỏng người nàng, vô cùng đau lòng.

      có việc gì, sao các ngươi lại tới đây?” Quân Mộ Khuynh tò mò nhìn lão Lộc, ràng nàng chỉ bảo mình tới thôi, sao lại kéo theo cả đám đến đây vậy?

      “Ta lo lắng muốn chết, may mà có việc gì.” Lạc Ninh lo lắng , tiểu Khuynh lợi hại, chịu bốn tia chớp mà có chuyện gì, cũng may là có chuyện gì hết, may quá, tốt quá.

      Lạc Du đứng bên, khoanh tay nhìn Quân Mộ Khuynh, trong lòng lại vô cùng kinh hãi, mấy tia chớp vừa rồi, cũng chắc là mình có thể tiếp được mấy tia, nàng những nhận hết mà còn bị thương nặng, nàng…

      “Vương, ngươi sao chứ?” lão Lộc lo lắng hỏi, đều là do

      sao, ngươi đừng lo.” Quân Mộ Khuynh chậm rãi động người cái, còn cảm giác đau nữa.

      Nàng biết lão Lộc muốn hỏi cái gì, đúng là mấy hôm trước có chuyện , nhưng giờ còn nữa, hơn nữa nàng còn cảm thấy tốt hơn lúc trước nhiều, điểm sáng kia hoàn toàn thay thế hỏa nguyên tố của nàng, ngoan ngoãn ở im chỗ.

      có việc gì là được rồi.” lão Lộc thào tự trấn an mình, lau lau mồ hôi trán, may quá, vương có việc gì.

      Hỏa Liêm nghe đoạn đối thoại của lão Lộc và Quân Mộ Khuynh, đến trước mặt lão Lộc, quát: “, ngươi giấu ta chuyện gì?” nó dám hỏi chủ nhân, thế mà dám hỏi thẳng, nhất định là có chuyện mà nó biết.

      “Hỏa Liêm, ngươi rãnh quá có chuyện làm à, mau đưa chủ nhân ngươi về.” Lạc Ưng Hùng lạnh lùng , thấy bộ dáng chật vật của nàng, chắc là tự được.

      “A.” thân thể Hỏa Liêm lớn lên chút, tới bên cạnh Quân Mộ Khuynh, còn sầu não biết làm sao để đưa chủ nhân lên người tàn ảnh thoáng qua, Lạc Du ôm Quân Mộ Khuynh, nhún cái bay lên lưng Hỏa Liêm, buông người trong tay ra, lập tức nhảy xuống dưới.

      Lạc Du giúp là chuyện ai ngờ tới, nhất là Quân Mộ Khuynh, nàng định tự bò lên , ngờ lại giúp nàng.

      “Quay về thôi.” Lão Lộc cười cười, rốt cuộc cũng thông suốt.

      Hỏa Liêm chạy như bay, hai huynh muội Lạc gia và mấy thú nhân lập tức đuổi theo phía sau.

      “Ngươi nghĩ thông là tốt.” lão Lộc vui mừng .

      “Ta cũng muốn nhìn xem người ngươi bảo ta theo để học tập, rốt cuộc có gì đặc biệt.” Lạc Du vẫn cuồng ngạo như trước, hai mắt nhìn chằm chằm vào Quân Mộ Khuynh đằng xa.

      “Ta chưa từng bảo ngươi học tập nàng.” Lão Lộc lập tức phản bác, mặc dù trong lòng vô cùng muốn như thế, nhưng có thể học được bao nhiêu phải xem bản lĩnh như thế nào, chuyện này ai giúp được cả.

      Lạc Du có chút hiểu vỗ vai lão Lộc: “Ta biết ngươi muốn gì, ngươi xem, nàng tấn chức, vậy thiên phạt kia là gì?” chẳng lẽ người nàng có thứ gì đó tấn chức?

      biết.” Ba ngày nay luôn ở thú nhân tộc, vương chỉ ở đây mình, nàng muốn chẳng ai biết cả.

      ra ngay cả Quân Mộ Khuynh cũng biết gì cả, nàng có dấu hiệu tấn chức, cũng có tấn chức, thiên địa quy luật tới nàng cũng có chút cảm giác, nhưng lại vẫn bị bổ, còn rất mạnh nữa.

      Quân Mộ Khuynh nằm ở lưng Hỏa Liêm, lần nào nàng cũng bị phách oan, đừng để nàng tìm được thiên địa quy luật, nếu nàng nhất định tính sổ hết.

      “Chủ nhân, vì sao ngươi lại bị sét đánh?” đây là chuyện mà Hỏa Liêm tò mò nhất, chủ nhân có tấn chức nha, vậy tại sao thiên địa quy luật lại đánh nàng? Còn tới tận bốn tia.

      “Nếu ta biết ở đây.” Sau khi Quân Mộ Khuynh ăn dan dược, vết thương cũng hồi phục được nửa, tại nàng cần nhất chính là nghỉ ngơi.

      Hỏa Liêm gật đầu, chủ nhân có nằm cũng trúng đạn, lần trước nó cũng bị đó thôi, ai thiên địa quy luật là công bằng nhất? Vậy sao vô duyên vô cớ lại đánh nó với chủ nhân chứ?

      “Lần này chắc phải là vô duyên vô cớ bị phách.” Quân Mộ Khuynh thào, có lẽ là do vật kia.

      Nghĩ đến đó, Quân Mộ Khuynh nhắm mắt lại, dùng ý thức soi gian nguyên tố, nàng phát điểm sáng kia thay đổi, hình dáng có chút kì quái, nhưng vẫn ở yên ở đó, trong thân thể nàng vẫn còn hỏa nguyên tố.

      Bốn loại nguyên tố còn lại vẫn an phận ở chỗ của mình, biến hóa gì khác, nhưng mà điểm đen kia lại thấy đâu.

      “Chủ nhân biết mà .” Chắc chắn là chủ nhân biết, vậy mà chịu cho nó.

      “Biết cái gì?” Quân Mộ Khuynh mở mắt ra, điểm đen kia mất rồi sao?

      Là bị đốt rụi hay là bị tia chớp phách nát?

      “Chủ nhân còn giả bộ.” Hỏa Liêm xem thường .

      “Ta giả bộ cái gì?” nàng giả bộ lúc nào chứ.

      “Ngươi ràng biết tại sao bị thiên địa quy luật phách.” Hỏa Liêm liếc Quân Mộ Khuynh cái, lại còn giấu nó.

      “…” nàng nàng biết lúc nào? “Ba ngày gặp, có phải là ngươi thấy chủ nhân ngươi…”

      có, tuyệt đối có.” Hỏa Liêm lập tức , khụ khụ, nó hỏi nữa, có hỏi gì cả.

      “Ta ngủ trước, sau khi về tới thú nhân tộc, ngươi cho lão Lộc biết, ngày mai chúng ta rời .” Thời gian gần hết rồi, bọn họ phải nhanh chóng rời khỏi đây, huynh muội Lạc gia chắc cũng rất sốt ruột mà dám .

      “Nhưng mà vết thương của ngươi…”

      “Thương cái gì chứ, nếu ngươi nghe theo, ta bỏ ngươi ở lại đây.” Quân Mộ Khuynh lười biếng , nặng nề chìm vào giấc ngủ, ba ngày qua, nàng bị hành hạ rất khổ.

      Lạc ƯNg Hùng và Lạc Ninh ở phía sau, bọn họ biết, tiểu Khuynh là vì bọn họ nên mới thế, vết thương của nàng còn chưa hồi phục hoàn toàn gấp rút lên đường, biết có xảy ra chuyện gì , khoáng thạch họ có thể cần, giờ chỉ cần quay về là được.

      “Tiểu Khuynh…”

      “Chủ nhân ngủ rồi.” Hỏa Liêm giọng , tốc độ dưới chân càng nhanh hơn, mấy người này ở đây ồn ào, làm phiền chủ nhân ngủ, nhanh chóng quay về là tốt nhất.

      thân thể màu tím từ trong bộ lông ở cổ của Hỏa Liêm bò ra, leo lên người Quân Mộ Khuynh, tìm vị trí thoải mái nhất, ấm áp nhất, tiếp tục ngáy khò khò.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :