1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nghịch Thiên Ngự Thú Sư - Thất Nguyệt Điềm (46)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 48: Bảng ‘sai phạm’

      Edit: Zi

      Ngọn lửa sôi trào từ bốn phương tám hướng tuôn ra, bao vây đỉnh đầu Ninh Sương và Lôi Ngải, ngọn lửa cháy cách mãnh liệt, nó giống như con linh xà, nhìn hai người ở dưới mặt đất, chỉ cần chủ nhân ra lệnh tiếng lập tức cắn nuốt hai người các nàng.

      “Đây là có chuyện gì?” Lôi Ngải nhìn lửa cháy khắp bầu trời trong lòng cũng vô cùng run sợ, con ngươi hoảng loạn nhìn Quân Mộ Khuynh lơ lửng trung, ánh lửa màu đỏ rực lóe ra ánh sáng chói mắt, chẳng ai có thể nhìn được cấp bậc đấu kỹ của Quân Mộ Khuynh.

      “Xông tới cho ta!” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng , lửa từ khắp nơi bỗng nhiên đồng loạt xông tới người Lôi Ngải và Ninh Sương.

      “Quân Mộ Khuynh!” Ninh Sương cũng biết tình hình vô cùng nghiêm trọng, lửa khắp bầu trời kia các nàng căn bản thể ngăn cản được.

      “Đánh!” thanh lạnh như băng lại tiếp tục vang lên.

      “Đất lá chắn!” cát bụi ở giữa đám lửa bắt đầu nổi lên, cát bụi bay múa tạo thành đất lá chắn, chắn đầu Ninh Sương.

      Lôi Ngải thấy Ninh Sương chỉ ngưng tụ đấu kỹ bảo hộ lấy chính mình, mặt lô ra vẻ kinh hoảng: “Ninh Sương, ngươi có ý gì?” Lúc này, các nàng lẽ ra phải hợp tác đối phó với Quân Mộ Khuynh chứ.

      “Ý gì là ý gì? Lôi Ngải, chúng ta là đấu kỹ sư có cùng cấp bậc, tại sao ta phải thay ngươi đỡ lửa khắp bầu trời này chứ?” Ninh Sương lau mồ hôi trán, trong lòng vô cùng bực bội, nhưng đấu kỹ của Quân Mộ Khuynh vẫn chưa có tan , nàng chỉ có thể phòng ngự.

      “Phong lá chắn!” Lôi Ngải nhíu mày, lập tức ngưng tụ ra tấm chắn bảo vệ, sáu viên ngũ giác thoáng lên.

      Phong lá chắn xuất , tuy rằng có thể chắn lửa ở bên ngoài, nhưng lại có gió thổi làm lửa cháy càng lúc càng to, làm cho hỏa nguyên tố của Quân Mộ Khuynh càng lúc càng sôi trào.

      “Đây là có chuyện gì?” Lôi Ngải nhìn hỏa nguyên tố đột nhiên sôi trào mãnh liệt bên người trong lòng cũng tuôn ra trận sợ hãi, lửa to nóng rực khiến các nàng đổ mồ hôi ướt đẫm cả người, lá chắn là đấu kỹ phòng ngự cơ bản nhất, tại sao chẳng những thể ngăn chặn hỏa diễm mà lại còn làm nó kích động cháy to hơn? (Zi: Dốt dốt nó vậy á.)

      “Các ngươi chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao? Phá!” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng cười, hỏa diễm tuôn trào mãnh liệt như cơn sóng dữ đổ ập xuống, phá tan đấu kỹ của hai người.

      lực lượng cường đại thoáng cái liền đánh hai người bay xa mấy mét, ngã cái phịch mặt đất.

      ‘Ba ba!’ thanh vỗ tay ở phía sau đột nhiên vang lên, lúc này Quân Mộ Khuynh thu hồi đấu kỹ, bình tĩnh đứng tại chỗ.

      “Lãnh… Lãnh sư huynh!” Lôi Ngải nhìn thấy Lãnh Hải Đường chậm rãi tới mặt mũi đột nhiên trắng bệch, ai ai cũng biết Lãnh xà sư huynh chính là con mắt thứ hai của các lão sư, hiệu trưởng cho đặc quyền, chính là phát xem các học sinh có tự mình ẩu đả hay , hơn nữa, Lãnh Hải Đường lãnh giảo hoạt, ai dám đắc tội , luôn luôn đem tất cả ưu khuyết điểm của mọi người ghi lên bảng ưu khuyết điểm, mà ưu khuyết điểm lại trực tiếp ảnh hưởng đến tư cách để được đề tên lên Phong vân bảng.

      Lãnh sư huynh! Đệ nhị Phong vân bảng! Ninh Sương bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn sang, cỗ hàn ý lập tức đập vào mặt.

      “Quân Mộ Khuynh, lần thứ hai!” Lãnh Hãi Đường lạnh lùng , tia lạnh lẽo truyền đến, giống như cái lạnh của băng giá mà là cái lạnh tĩnh mịch của u minh.

      “Ngươi muốn méc cứ mà méc, ta có ý kiến.” Quân Mộ Khuynh quan tâm nhìn Lãnh Hải Đường, tình lần trước toàn trường đều biết, lần này nàng cũng để ý để cho các gia tộc lớn cũng biết tới.

      , nếu như các nàng khiêu chiến ngươi ở thi đấu lôi đài, ngươi thắng, ta đem mọi khuyết điểm của ngươi phủ nhận, tên của ngươi xuất bảng ‘sai phạm’!” Lãnh Hải Đường lộ ra nụ cười lạnh lùng, làm cho người ta có cảm giác lạnh lẽo hơn.

      (Zi: Bảng ‘sai phạm’, kiểu như chúng ta bị ghi tên lên sổ đầu bài í, có điều này chơi luôn cái bảng, sổ đầu bài mình lớp mình biết thôi chứ ghi lên bảng … hiểu ha.)

      Quân Mộ Khuynh cũng lạnh nhạt đáp lại: “Ta rồi, ta quan tâm!” nàng liếc mắt nhìn hai người nằm mặt đất, cười chế nhạo cái rồi xoay người rời , cái bảng ‘sai phạm’ gì gì đó, nàng căn bản để tâm.

      “Hai người cái ngươi đồng ý chứ?” Lãnh Hải Đường mỉm cười nhìn hai người kinh ngạc nằm dưới đất, khí tức lãnh bởi vì nụ cười của mà tan biến , ngược lại còn làm cho người ta có cảm giác lạnh là run.

      Ninh Sương là người hoàn hồn đầu tiên, nàng nghi hoặc nhìn Lãnh Hải Đường, Lãnh sư huynh là người các lão sư thích nhất, bởi vì luôn tìm sai phạm của người khác mà bới móc ra, hoàn toàn đối lập với Hàn Ngạo Thần, Thần thiếu gia bao giờ quan tâm tình trong trường học, còn Lãnh sư huynh lại vô cùng thích ghi lại sai phạm của người khác, cho nên hiệu trưởng mới cho cái đặc quyền đó.

      “Tại sao chúng ta phải tin ngươi?” Lôi Ngải chậm rãi đứng lên, nhìn Lãnh Hải Đường, trong lòng lại vô cùng sợ hãi.

      “Đây là giấy ghi lại lỗi của các ngươi, nếu các ngươi có thể đánh thắng Quân Mộ Khuynh, mấy tờ giấy này ta hủy bỏ.” Trò chơi này nhất định phải tiếp tục diễn, Quân Mộ Khuynh quan tâm, có nghĩa là những người khác quan tâm.

      Quân Mộ Khuynh, Hàn Ngạo Thần. Hàn Ngạo Thần trở thành lão sư, cùng với Hàn Ngạo Thần vào học viện cùng năm, nhưng vẫn thể vượt qua được , hơn nữa Hàn Ngạo Thần và Quân Mộ Khuynh tính tình y như nhau, chẳng thèm kiên kị chuyện gì, ngay cả khi lỗi sai phạm bị ghi lại cũng chẳng thèm liếc mắt cái.

      sao?” Ninh Sương vẫn chưa tin, Lãnh xà sư huynh lúc nào lại tốt như vậy?

      “Các ngươi có thể tin.” Lãnh Hải Đường khẽ cười cái, xoay người, khóe miệng giơ lên, chậm rãi rời .

      Lôi Ngải há miệng, nhưng cũng chẳng được gì, cuối cùng nàng ngoan cười, nhìn phương hướng Quân Mộ Khuynh rời , nàng nhất định để cho tên của mình bị ghi vào bảng ‘sai phạm’, nhất định .

      Ba ngày sau.

      Lôi đài thi đấu chính thức bắt đầu.

      Lúc này, ở trong học viện cũng đột nhiên xuất vài vị khách mời mà tới, Long Thiên lười biếng ngã người ghế dựa, nhìn người Ninh gia đột nhiên xuất , biết bọn họ nhất định tới, có điều hôm nay lại có trận thi đấu vô cùng quan trọng, thể để xảy ra chút sai lầm a.

      “Các ngươi tới đây, là vì Quân Mộ Khuynh?” Long Thiên trực tiếp hỏi, nhìn bộ dáng của bọn họ nhất định là tới để gây hấn, phi, thối tha.

      Ninh Lãng cười nhìn Long Thiên, bọn họ đúng là tới tìm Quân Mộ Khuynh, nhưng vẫn phải khách khí với Long Thiên, hai chữ Long Thiên ở khắp đại lục này ai mà biết, ai biết tới cấp bậc nào, chừng là tôn thần cấp biệt, truyền kỳ về Long Thiên đại nhân tới bây giờ vẫn còn được truyền khắp nơi.

      “Long Thiên đại nhân, chúng ta quả là đến tìm Quân Mộ Khuynh, nàng dám đả thương người nối dõi của Ninh gia, hi vọng Nam Ngưng học viện có thể giao người ra đây.” Ninh Lãng cười ha hả , mọi người đều biết Quân Mộ Khuynh chính là kẻ ngu ngốc, thể ngưng tụ ra đấu kỹ, người của Ninh gia lại bị thương tay nàng, đây tuyệt đối là sỉ nhục.

      Long Thiên cười híp mắt: “Các ngươi muốn đem Quân Mộ Khuynh ? Chẳng lẽ các ngươi biết Quân Mộ Khuynh là ta… trong những học sinh trong học viện?” Long Thiên mém chút để lộ ra hết, thiếu chút là phun ra mấy chữ ‘học sinh của ta’ rồi.

      bàn tay to đột nhiên đặt ở vai Ninh Lãng, Ninh Lãng sửng sốt chút, sau đó mặt lộ ra vẻ mừng rỡ, lui về sau mấy bước, đứng phía sau người đó.

      Thanh trầm chậm rãi vang lên: “Long Thiên đại nhân là muốn đối địch cùng Ninh gia ta?” Ninh Ưng dùng con ngươi sắc bén bắn thẳng lên người Long Thiên.

      “Ninh Ưng?” Long Thiên nhìn thấy người trước mặt cũng hơi sững sờ, sau đó đứng lên, Ninh gia lần này nghiêm túc, ngay cả trưởng lão chấp pháp cũng mời ra.

      Gia tộc dù lớn dù , đều trưởng lão chấp pháp, ngũ đại gia tộc cũng ngoại lệ, mà trưởng lão chấp pháp này có cả quyền trừng phạt gia chủ nếu như phạm lỗi, nếu người ngoài đả thương người trong gia tộc, chỉ cần mời trưởng lão chấp pháp chi nhánh là được rồi, vậy mà lần này Ninh Ưng lại tới.

      Ninh Ưng chậm rãi gật đầu, ngồi xuống đối diện Long Thiên: “Long Thiên, xem ra là ngươi vẫn còn nhớ ta, nếu vậy ngươi cũng biết ta chính là loại người có thù tất báo, Ninh Kiền là người của Ninh gia ta, bây giờ bị người ta đả thương, ta sao có thể quản.” người của Quân gia, nhất định bỏ qua ai.

      “Ngươi cũng đừng quên, Quân Mộ Khuynh là người của Quân gia, mặc dù bên ngoài truyền ra tin đồn rằng nhà Quân Ly thoát ly, nhưng chân tướng như thế nào, ngươi và ta cũng biết được, tổng trưởng lão chấp pháp, Quân gia cũng có.” Thảo nào…

      Long Thiên nghe câu kia của Ninh Ưng cũng biết tại sao lần này đích thân tới, Ninh Ưng là kẻ luôn luôn sĩ diện, cho phép mình có bất kỳ sai phạm nào, cũng cho phép người khác vấy bẩn , nha đầu kia đánh người của Ninh gia, tương đương với việc tát cái mặt , tới mới là lạ.

      Nghĩ tới đây, Long Thiên nhíu mày, này đúng là phiền phức mà, Ninh Ưng tới, tình đơn giản.

      “Đương nhiên ta nhớ, ta cũng tin tổng trưởng lão quên lão phu ?” Ninh Ưng có thù tất báo, còn Long Thiên là kẻ hiền chắc? Huống chi, Quân Mộ Khuynh lại là học sinh của , sao có thể để cho học sinh của mình có việc.

      “Tức là, ngươi bảo vệ Quân Mộ Khuynh?” Ninh Ưng chưởng chụp tới, ngoan nhìn Long Thiên, nụ cười mặt biến thành vẻ độc ác.

      Long Thiên chậm rãi đứng lên, cố ý di chuyển mấy đồ ở bàn, cho tới khi ở bàn có vật gì mới chắp tay sau lưng, cười ha ha : “ phải bảo vệ, ta chỉ là hoàn thành chức trách của mình mà thôi.” bảo vệ đó, người Ninh gia dám làm gì? Ninh gia dễ bị khi dễ, Nam Ngưng học viện dễ bị khi dễ chắc?

      “Hừ!” Ninh Ưng đứng lên, lại vỗ cái bàn cái: “Long Thiên, dù ngươi có là tôn thần lão tử cũng sợ ngươi.” tuyệt đối cho phép kẻ nào vấy bẩn .

      Long Thiên vỗ vỗ ngực, làm ra vẻ mình bị dọa nhìn Ninh Ưng: “Ngươi biết ta già rồi, đừng có dọa người như vậy chứ, tôn thần? Cám ơn ngươi quá đề cao ta.” cười vui vẻ, tôn thần, mấy người này trí tưởng tượng cũng sâu .

      Ninh Ưng nhìn Long Thiên tươi cười, sắc mặt lúc đen lúc trắng, nhiều năm gặp Long Thiên vẫn như thế, hừ!

      “Ngươi hôm nay đến rất đúng lúc nha, hôm nay là lôi đài thi đấu của tân sinh, , chúng ta nhìn chút!” Long Thiên cười hỉ hả, nhìn tới sắc mặt lúc trắng lúc đen của Ninh Ưng, chính là cố ý thèm nhìn.

      cần ngươi kéo, ta biết đường.” Ninh Ưng lạnh lùng hất tay Long Thiên ra, gương mặt cũng đen thui, giống như người khác thiếu tiền chịu trả.

      Hai người vội vã rời , để lại Ninh Lãng đứng ngây ngốc trước bàn của Long Thiên, che ngực, chỉ thấy trái tim run rẩy muốn rớt ra ngoài. nghĩ, thế giới này, người dám chuyện với Ninh đại trưởng lão như vậy chắc chỉ có mỗi Long Thiên đại nhân mà thôi.

      ‘Rắc rắc!!!’ đột nhiên, mặt bàn màu đỏ thẫm của Long Thiên xuất vết nứt, ‘rắc rắc’, vết nứt nữa lại xuất , chờ Ninh Lãng kịp nhìn xem thử là chuyện gì. Cái bàn đột nhiên sập xuống, trong nháy mắt biến thành mảnh vụn.

      Ninh Lãng nhìn cái bàn gỗ giờ chỉ còn là mảnh vụn, mồ hôi ngừng tuôn ra, tâm can cũng bắt đầu run rẩy, Long Thiên đại nhân quả tài, nhanh chóng đem đồ bàn cất hết, nếu những khoáng thạch quý giá ấy, còn có những bảo vật khác nữa chắc giống như cái bàn này, trực tiếp nát vụn.

      Lúc này, Quân Mộ Khuynh đứng ở dưới lôi đài quan sát.

      Nhìn lên lôi đài, Quân Mộ Khuynh rốt cuộc cũng biết cái gì gọi là lôi đài thi đấu giống cũ, lão nhân này, chẳng bao giờ thẳng ra, cái gì mà khiêu chiến sư huynh sư tỷ chứ, ràng chỉ là khiêu chiến với nhau mà thôi. Còn nữa, gì mà mười người, ràng chỉ có người, chỉ cần đem người này đánh xuống lôi đài, phải đợi người khác khiêu chiến, có thể là đấu , cũng có thể là cả đám đấu , chung người cuối cùng có thể đứng lôi đài chính là người thắng, đây là cái lôi đài kiểu gì thể?

      Hỏa Liêm lười biếng nằm trong lòng Quân Mộ Khuynh, nhìn đoàn người thi đấu vô cùng tẻ nhạt, ưu nhã ngáp cái: “Chủ nhân, ngươi xem, người lợi hại nhất trong đám bọn họ chỉ là kỹ sư, còn có vài đại kỹ sư mà thôi.” Người đứng lôi đài là kỹ linh sư, cần đánh cũng biết bọn họ nhất định bị thua rất thảm.

      “Còn có người chưa lên, ngươi gấp cái gì chứ?” học sinh của Nam Ngưng học viện có thể có thành tích như thế, tệ, có biết bao nhiêu trường học chẳng thể tìm thấy được học sinh là đại kỹ sư?

      “Chủ nhân, sao ngươi thẳng thắn đem cái kỹ linh sư kia đánh xuống, làm đài chủ là được rồi.” Hỏa Liêm thào , bọn họ đứng ở chỗ này nhìn người khác đánh còn bằng theo chủ nhân vui đùa chút, ít nhất nó còn có thể biết được sau khi chủ nhân bế quan nửa năm tấn chức đến cấp mấy.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 49: “tiếng lành đồn xa”

      Edit: Zi

      Quân Mộ Khuynh nhàng vuốt ve đầu Hỏa Liêm: “Ngươi rất muốn chủ nhân ngươi lên sao?” Tâm tư của nó đừng tưởng là nàng biết.

      “Chủ nhân cũng có thể lên mà.” Nó tuyệt đối thừa nhận với chủ nhân là rất vô cùng hy vọng chủ nhân có thể lên đó, chủ nhân lên đó mới gọi là khốc, chứ mấy tên kia đánh như mèo quào, chả hay tẹo nào.

      Quân Mộ Khuynh nhíu nhíu mày, cười : “Ngươi nghĩ ta tin lời ngươi sao?”

      “Chủ nhân, ta mà.” Hỏa Liêm mở to hai tròng mắt, chớp chớp, vô tội nhìn Quân Mộ Khuynh.

      “Chi Chi! Chi Chi!” Chi Chi ở lưng Quân Mộ Khuynh ngừng kêu to, nhìn hành động của nó hẳn là cười nhạo Hỏa Liêm , mắt đều híp cả lại.

      Hỏa Liêm thẹn thùng, cái tên này cười cái gì chứ? Nó rất thành mà, vô cùng thành .

      “Ngươi có muốn ta ném ngươi lên để ngươi có thể làm đài chủ lôi đài ?” Quân Mộ Khuynh khẽ , mắt vẫn luôn nhìn chăm chăm người lôi đài, phong nguyên tố cấp kỹ linh sư.

      Hỏa Liêm rụt cổ lại, dám gì nữa, nó có muốn lên cũng được a, nếu như giờ nam tử phong lưu phóng khoáng, ngây thơ đáng , nhất định leo lên đó giúp chủ nhân cướp lôi đài, nhưng nếu giờ nó lên biết dọa biết bao nhiêu người.

      thân đỏ đậm đứng ở giữa, tất cả mọi người đứng xung quanh đều giọng thào xầm xì, bước chân theo phản xạ bước cách xa Quân Mộ Khuynh chút, tình nửa năm trước ở học viện đều sôi trào sùng sục, bọn họ tốt nhất vẫn nên cách xa nàng chút.

      Quân Mộ Khuynh đứng mình ở giữa khu vực, có chút vắng lặng, Long Thiên và Ninh Ưng cùng tới thấy thân ảnh màu đỏ đứng ngạo nghễ ở nơi đó, lẳng lặng nhìn mấy người tỉ thí lôi đài, chút kinh ngạc, hoang mang, chỉ là đứng yên tại chỗ nhìn giống như xem kịch mà thôi.

      “Nàng là ai?” Ninh Ưng nhìn thấy nữ oa kia liền thích ngay, ngờ bên trong đám tân sinh lần này của Nam Ngưng học viện lại có học sinh xuất chúng như thế.

      Long Thiên nhìn theo hướng Ninh Ưng chỉ nhìn thấy Quân Mộ Khuynh đứng đơn độc mình ở đó, người chung quanh nhìn thấy nàng mặt đều lộ ra vẻ kinh hoảng, khoa trương hơn, còn có người dùng tay che lại bộ phận quan trọng nhất của mình, chỉ sợ nàng xoay người cái vật nào đó vĩnh viễn rời xa mình.

      “Lát nữa ngươi biết.” Long Thiên trả lời, sắc mặt đột nhiên được tốt cho lắm, ràng thấy được lúc Ninh Ưng nhìn thấy Quân Mộ Khuynh, mặt lộ ra tia phấn chấn, Quân Mộ Khuynh là học sinh của , Ninh Ưng đây là muốn làm gì? Cướp người à? Hừ! có cửa đâu.

      Con ngươi sắc bén như chim ưng của Ninh Ưng khóa chặt người Quân Mộ Khuynh, học sinh của Nam Ngưng học viện, tuổi lớn lắm mà lại có thể trấn định được như vậy, là lần đầu tiên nhìn thấy, tệ tệ.

      Ninh Ưng nhìn Quân Mộ Khuynh đứng ở nơi đó, vô cùng hài lòng, Long Thiên ở bên vô cùng khó chịu, Ninh Ưng vừa rồi còn bộ sống chết muốn mạng của Quân Mộ Khuynh, giờ lại nhìn con nhà người ta ngây người, còn có ý định muốn cướp học sinh của , đúng là đáng ghét.

      Quân Mộ Khuynh nhìn lên đài cũng cảm giác được có hai đạo ánh mắt nhìn mình, nàng cau mày xoay người lại, nhưng phát ra ai nhìn mình.

      “Hỏa Liêm, giúp ta nhìn thử xem là ai nhìn ta?” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng , hai mắt tiếp tục nhìn lên lôi đài, người khiêu chiến đều lên hơn nửa, vẫn thể nhìn thấy Ninh Sương với cái người của Lôi gia kia đâu, chẳng lẽ bọn họ đợi nàng lên mới lên theo? Lãnh Hải Đường rốt cuộc muốn cái gì?

      Hỏa Liêm ngước đầu nhìn nhìn xung quanh chút: “Chủ nhân, là lão đầu kia nhìn ngươi.” Hỏa Liêm ngáp cái, lại vùi đầu vào trong lòng Quân Mộ Khuynh, chủ nhân lúc nào mới chịu lên a, chán quá , nãy giờ hơn trăm người lên lên xuống xuống, vậy mà chẳng có ai có thể hạ được người đứng đó từ đầu.

      “Lão đầu?” Quân Mộ Khuynh nhíu mày, hướng Long Thiên nhìn sang liền thấy Long Thiên luôn luôn ở mình nay đột nhiên xuất thêm người, hơn nữa người này lại cứ nhìn nàng chăm chăm làm cho nàng rất thoải mái, mà Long Thiên đứng bên cũng đen cả mặt, biết là có chuyện gì xảy ra nữa.

      Thi đấu giằng co được ba canh giờ, chỉ còn canh giờ nữa là kết thúc, nhìn thấy hơn trăm người bị đánh hạ, những người khác cũng dám bước lên nữa, chỉ sợ nếu cẩn thận mình là người tiếp theo bị đánh rớt.

      Tất cả mọi người đều chần chừ, Quân Mộ Khuynh thấy rốt cuộc cũng có ai muốn lên nữa, nàng bắt đầu di chuyển.

      Đôi ủng màu đỏ chậm rãi bước lên lôi đài, trong tay ôm con ‘mèo’ màu vàng kim, vai còn có cục bông tròn quay màu tím, tổ hợp kì quái như thế cứ tiến lên, mấy người biết tiếng của Quân Mộ Khuynh cũng sợ hãi mà nhường cho nàng lối , bây giờ ở Nam Ngưng học viện ai mà biết, Quân Mộ Khuynh là người tóc đỏ, mắt đỏ, ngay cả y phục cũng là màu đỏ nốt.

      ,+

      “Nàng ta là muốn lên khiêu chiến hay là muốn người khác chiêm ngưỡng sủng vật của mình vậy?” tân sinh khẽ thào.

      “Xuỵt, mặc kệ nàng ta muốn làm gì cũng được làm nàng ta mất hứng, nếu đem ngươi cắt đó.” người khác vội vàng , trong giọng còn kèm thêm chút sợ hãi.

      “Phốc…” Hỏa Liêm nghe thấy xém chút nữa bật cười thành tiếng, nó nằm bò trong lòng Quân Mộ Khuynh, ở bên ngoài trong như ngủ, chỉ có Quân Mộ Khuynh biết, tên này là cố nhịn cười, hơn nữa cười vô cùng đắc ý.

      “Cười nữa ta cũng đem ngươi thiến.” Thanh lạnh lẽo vang lên đỉnh đầu Hỏa Liêm, nụ cười mặt nó lập tức biến mất, hai chân dưới tự động khép lại, ngoan ngoan nằm im trong lòng Quân Mộ Khuynh.

      “Chi Chi, Chi Chi!” Chi Chi chỉ vào Hỏa Liêm, lớn tiếng kêu, ràng là cười nhạo.

      Hỏa Liêm đầu đầy hắc tuyến nhìn Chi Chi, ngươi cứ cười , mai mốt khóc cũng muộn, hừ!

      Mọi người nhìn thấy Quân Mộ Khuynh lên lôi đài mặt đều thoáng qua chút kinh ngạc, có người hối hận vì sao vừa rồi mình lên, giờ Quân Mộ Khuynh lên rồi, nếu nàng đoạt được đài chủ bọn họ xong rồi, bọn họ muốn bị giống như Ninh Kiền đâu.

      Ninh Ưng chỉ vào Quân Mộ Khuynh chậm rãi bước lên lôi đài, mọi người xung quanh đều nhìn nàng với ánh mắt sợ hãi, tò mò hỏi Long Thiên: “Ta hỏi ngươi lại lần nữa, đó là ai?” Người có thể làm cho phần đông tân sinh sợ hãi như vậy, nhất định đơn giản.

      Ninh Lãng vừa vặn chạy tới lúc Ninh Ưng hỏi câu đó, lập tức cười hì hì bước tới, cung kính trả lời: “Trưởng lão, đó chính là người mà trưởng lão muốn tìm, Quân Mộ Khuynh!” Người này của Quân gia hôm nay nhất định phải rơi vào tay bọn họ.

      “Cái gì?” Ninh Ưng trừng Ninh Lãng cái, vẻ mặt vô cùng tức giận, hiển nhiên thể tin được, người mà mình vừa mới coi trọng chính là người mà mình muốn giết, hơn nữa còn là người dám cắt ‘chỗ bẩn’ kia của nam giới.

      Ninh Lãng nhìn thấy Ninh Ưng nổi giận, trong lòng cũng lộp bộp mấy cái, nghĩ tới cái bàn vừa nãy của Long Thiên, tưởng là do mình giải thích đủ ràng nên lập tức kể lại đầu đuôi việc, khiến cho sắc mặt Ninh Ưng càng lúc càng đen.

      “Ngươi nàng ta chính là Quân Mộ Khuynh!” Ninh Ưng đẩy Ninh Lãng qua bên, phẫn nộ nhìn người lôi đài, vừa định xông ra tay lập tức bị kéo lại.

      “Ninh Ưng trưởng lão, cho dù ngươi có chuyện gì gấp gáp thi đấu của Nam Ngưng học viện cũng thể tùy ý ngươi mà dừng lại được.” Long Thiên tới trước mặt Ninh Ưng, cầm tay chặt, chính là cho phép xông ra, bây giờ là thời điểm gây cấn, người nào cũng thể phá hư, ba chữ Quân Mộ Khuynh, từ hôm nay cũng phải thay đổi định nghĩa.

      Ninh Ưng quay đầu định hất tay Long Thiên ra nhưng mãi cũng rút được, trầm nhìn Long Thiên, thấp giọng đáp.

      “Được, ta để cho các ngươi có thể hoàn thành trận đấu ngày hôm nay.” Bất kể là do mong muốn riêng của , cũng còn là để chút mặt mũi cho Long Thiên, cũng đều hy vọng cuộc tranh tài này được tiếp tục, muốn biết được thực lực chân chính của Quân Mộ Khuynh, có thể đem Ninh Kiền đả thương mà ngưng tụ ra chút đấu kỹ nào, Quân Mộ Khuynh tuyệt đối đơn giản như lời đồn, từ lúc lần đầu tiên nhìn thấy nàng, có loại cảm giác này rồi.

      Long Thiên thấy Ninh Ưng thảo hiệp cũng chậm rãi buông tay ra, hai tay chắp sau lưng: “Kỳ thực ngươi hẳn là rất thích tiểu nha đầu này , có điều nàng có lão sư rồi, cần thêm người nữa đâu.” Tiểu nha đầu này có hai lão sư rồi, cần thêm nữa đâu a. (Zi: Long Thiên đại nhân tội nghiệp biết ra tỷ ấy có 3 người lận đó nha. Hahaha.)

      Nếu Quân Mộ Khuynh biết được trong lòng Long Thiên nghĩ gì nhất định lập tức phản bác, mất chức rồi.

      Quân Mộ Khuynh ôm Hỏa Liêm, Chi Chi ngồi vai nàng, chút bộ dáng của người lên lôi đài khiêu chiến, thần thái nhõm cứ như là ôm sủng vật dạo trong vườn.

      Đài chủ khẩn trương nhìn Quân Mộ Khuynh, trong lòng cũng toát ra mồ hôi lạnh, nắm chặt tay, chỉ cảm thấy lòng bàn tay đều ướt nhẹp.

      Quân Mộ Khuynh thấy đài chủ nửa ngày cũng có ra tay, nghi ngờ nhìn cái, thấy bộ dáng khẩn trương của , nàng chậm rãi tiến gần, chỉ thấy tên đài chủ kia lập tức khẩn trương lui về sau, cứ nh Quân Mộ Khuynh là rắn độc mãnh thú, nếu lùi chậm bước là chết vô cùng oan uổng.

      “Vì sao các học sinh đều sợ nàng ta như thế?” Ninh Ưng tò mò hỏi, mấy học sinh ở đây ai thấy Quân Mộ Khuynh cũng như thấy quỷ, vì sao lại như vậy, chẳng lẽ Quân Mộ Khuynh rất lợi hại sao?

      Long Thiên sờ sờ mũi, thấp giọng : “Cái này hẳn phải cảm ơn người của Ninh gia các ngươi, từ sau khi Ninh Kiền bị thương, ba chữ ‘Quân Mộ Khuynh’ ở trong học viện chính là ác mộng, nhất là đối với các nam sinh, thậm chí còn có người nửa đêm nằm mơ thấy mình bị nàng thiến mất.” xong, Long Thiên nhịn được bật cười, dù đây là hành vi vô cùng mất đạo đức, thân là lão sư, nên như thế, nhưng nghĩ tới mấy người đó bị gặp ác mộng, rất muốn cười, nhịn nổi.

      Ninh Ưng nghe thấy câu trả lời của Long Thiên sắc mặt cũng đen thui, đây là cái lý do quỷ quái gì chứ! Quân Mộ Khuynh! Quân Mộ Khuynh!

      Ninh Lãng thẹn thùng đứng bên, thái dương tràn đầy mồ hôi hột.

      Lôi đài lúc này lẽ ra phải là trấn đấu oanh oanh liệt liệt, ngờ lại biến thành trò mèo vờn chuột, cần cũng biết, con mèo chính là Quân Mộ Khuynh, còn chuột chính là đài chủ mà nàng khiêu chiến, Tô Dực Triển, phong nguyên tố cấp kỹ linh sư.

      Tô Dực Triển hiển nhiên cũng nghe qua tích Quân Mộ Khuynh thiến Ninh Kiền, Ninh Kiền là ai cơ chứ, cấp năm kỹ linh sư đều bị nàng chiêu đem thiến, chẳng qua mới là cấp kỹ linh sư mà thôi, hơn nữa còn là mới tấn chức, đối phó với mấy học sinh khác còn được, nhưng để đối phó với Quân Mộ Khuynh, trong lòng bắt đầu run rẩy.

      Thượng Quan Cung đứng ở lôi đài, sắc mặt cũng đen thui, nhưng thể lên tiếng, nếu như lên tiếng, cuộc tranh tài này trở thành phế thải, thể tiếp tục.

      Quân Mộ Khuynh thấy mỗi khi nàng tiến thêm bước Tô Dực Triển lập tức lui về sau bước, trong lòng chợt muốn trêu đùa chút, ngờ lại sợ mình, còn tưởng phải đấu trận ra trò, bây giờ nhìn thấy như vậy, người này, chút điểm uy hiếp cũng có a.

      Quân Mộ Khuynh bước tới càng lúc càng gần, Tô Dực Triển cũng lùi về sau, khuôn mặt tràn đầy sợ hãi, để ý tới bản thân bị ép tới sát cánh đài, hai tay tự chủ liền che chở vị trí của bộ phận quan trọng nhất của người đàn ông, có chết cũng thể để chỗ đó xảy ra chuyện.

      Quân Mộ Khuynh đầu đầy hắc tuyến, nàng ngờ lúc trước đơn giản chỉ là muốn cho Ninh Kiền bài học khó quên lại có thể gây ra ảnh hưởng lớn đến vậy ở Nam Ngưng học viện, còn nữa, lần trước ràng là nàng nhắm vào ngực của Quân Lạc Phàm, ai biết thế nào đột nhiên nó lại đổi hướng thành chỗ đó, nàng cũng biết, thể trách nàng được nha.

      “Ngươi muốn làm gì?” Tô Dực Triển khẩn trương nhìn Quân Mộ Khuynh ép sát tới gần, mặt vo cùng kinh hoảng.

      Quân Mộ Khuynh gì, khóe miệng khẽ nhếch lên, mặt tràn đầy tươi cười, nàng ôm Hỏa Liêm bước tới gần. Hỏa Liêm nằm trong lòng Quân Mộ Khuynh cũng nhàng thở dài cái, biết phải gì. Người này đúng là hơi bị nhạy cảm rồi, người chủ nhân chẳng có chút sát khí, sao có thể động tới chỗ đó của được chứ, ngu ngốc.

      Tất cả mọi người đều ngừng thở, mắt mở to ra nhìn nhất cử nhất động của Quân Mộ Khuynh và Tô Dực Triển, chỉ sợ nếu chớp mắt cái bỏ lỡ mất cảnh hay.

      Quân Mộ Khuynh từng bước tới gần Tô Dực Triển, Tô Dực Triển lại tiếp tục lùi về sau, hành động này cứ thể diễn ra biết bao lâu, vài học sinh cảm thấy nhức cả mắt, thẳng thắn nhắm mắt lại dưỡng thần, đợi lúc gây cấn mới mở mắt.

      “Nàng dừng lại rồi kìa!” thanh chói tai vang lên, lập tức làm thức tỉnh nhiều người, tất cả mọi người đều vô cùng chờ mong nhìn Quân Mộ Khuynh.

      “Ngươi… Ngươi muốn làm gì?” Tô Dực Triển nuốt nuốt nước miếng cái, kinh hoảng .

      “Ngươi lui về sau bước.” Thanh lạnh như băng chậm rãi vang lên.

      Tô Dực Triển lập tức thở phào nhõm cái, lập tức lui về sau bước, nhưng bước này lại làm bị hụt chân, chờ đến lúc hoàn hồn lại cả người bị ngã xuống lôi đài rồi.

      “Ngươi thua.” Quân Mộ Khuynh mỉm cười, nhìn Tô Dực Triển nằm ở dưới lôi đài, nàng đâu có ý định đánh chỗ đó của đâu, chỉ muốn đem xuống lôi đài mà thôi, ai biết lại nghĩ tới Ninh Kiền, vậy cũng tốt, cần động thủ cũng có thể giải quyết được phiền toái.

      “Cái gì?”

      “Dựa vào! Nguyên lai Quân Mộ Khuynh có ý định thiến .” Mọi người đột nhiên phì cười thành tiền, chế nhạo nhìn Tô Dực Triển nằm mặt đất, tên này đúng là nhát gan, bị người ta câu liền tự rớt xuống lôi đài, sớm biết dễ hù như thế bọn họ cũng lên rồi.

      Quân Mộ Khuynh cũng lắc lắc đầu, nàng muốn trận sau cũng dễ như vậy a.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 50: Thực lực chân chính

      Edit: Zi

      Long Thiên đứng ở đằng xa, buồn cười nhìn màn này, đây hoàn toàn là do mọi người nghĩ quá lên mà thôi, tiểu nha đầu kia hoàn toàn có nghĩ tới chuyện đó, nàng chỉ muốn đùa dọa chút mà thôi.

      Ninh Ưng đen mặt nhìn Quân Mộ Khuynh, chuyện như vậy có ảnh hưởng lớn như thế sao? Người của Nam Ngưng học viện, nhìn thấy Quân Mộ Khuynh trong lòng liền có nỗi sợ khắc tâm, tâm sợ còn tinh thần đâu mà đánh, dù cho hôm nay, người đứng trước mặt Quân Mộ Khuynh là kỹ tôn sư, mà trong lòng luôn có nỗi sợ hãi đó nhất định cũng bị dọa tới mức tự nhảy xuống lôi đài mà thôi.

      Người tức giận nhất giờ chính là Thượng Quan Cung, luôn cho rằng cửa ải này Quân Mộ Khuynh nhất định vượt qua được, vậy mà nàng lại có thể vượt qua cách dễ dàng.

      “Được rồi, giờ đài chủ là ta, các ngươi ai muốn khiêu chiến lập tức lên đây.” Quân Mộ Khuynh đứng ở lôi đài, mặt luôn mang nụ cười nhàn nhạt, nguyên bản nụ cười này của nàng vô cùng đẹp, bởi vì nàng rất ít khi cười cho nên nụ cười này ở trong lòng mọi người lại vô cùng nguy hiểm, làm cho người ta lạnh mà run.

      Đối với lời mời của Quân Mộ Khuynh, tất cả mọi người đều lùi về sau bước, cấp kỹ linh sư đều bị đánh bại, bọn họ cũng dám, lên còn có thứ đáng sợ hơn là bị đánh rớt xuống lôi đài nha.

      Nam sinh dám lên, nhưng nữ sinh lại rất muốn thử sức, các nàng phải là nam nhân, sợ bị mất chỗ nào đó, có mấy nữ sinh sợ chết lập tức ứng chiến.

      “Quân Mộ Khuynh, ngươi đừng vội đắc ý.” Người nọ lập tức ra tay, đấu kỹ trận của cấp đại kỹ sư lập tức được triển khai.

      Hỏa Liêm lắc lắc đầu, nhắm mặt lại, hi vọng chủ nhân ra tay quá nặng, nếu nương xinh đẹp bị phá hủy mất.

      Quân Mộ Khuynh gì, bình tĩnh đứng tại chỗ, bàn tay ngừng vuốt ve đầu Hỏa Liêm, con mắt màu đỏ chẳng thèm nhìn tới người đối diện.

      “Hỏa tiễn!”

      “Hỏa cầu!” Thanh lạnh như băng cơ hồ trong cùng lúc vang lên, mũi tên và quả cầu đều bằng lửa lập tức bay ra từ giữa lôi đài, bay theo hai hướng ngược lại nhưng mục tiêu lại chỉ có .

      “Hỏa cầu!” Lại hỏa cầu nữa được ném ra, nụ cười mặt Quân Mộ Khuynh càng lúc càng sâu.

      Người khiêu chiến Quân Mộ Khuynh chưa kịp hoàn hồn bị quẳng xuống lôi đài, lực áp bức ập lên mặt, nàng ta cứ ngây ngốc mà nằm ở dưới đất.

      Cái gì!

      Ninh Ưng kinh ngạc nhìn Quân Mộ Khuynh, trong lòng cũng thể bình tĩnh nổi, có ngưng tụ đấu kỹ có thể đơn giản quẳng đại kỹ sư cấp xuống lôi đài, rốt cuộc cấp bậc của Quân Mộ Khuynh là gì? Làm sao nàng có thể làm được như vậy?

      Long Thiên nhìn thấy bộ dáng sửng sốt của Ninh Ưng cười ha hả : “Lúc đó, nàng cũng ngưng tụ đấu kỹ mà cũng có thể đả thương người của Ninh gia các ngươi.” Nhìn thấy Ninh Ưng bị chấn động bởi tài năng của Quân Mộ Khuynh, Long Thiên trong lòng vô cùng sung sướng, đó là học sinh của nha, là của đó nha, hoàn toàn quên mất, là tên nào thiếu chút nữa lập lời thề thu nữ đệ tử.

      Ngữ khí đắc ý kia làm cho mặt Ninh Ưng tối sầm, có ngưng tụ đấu kỹ liền đem người ta đánh cho bị thương, Quân Mộ Khuynh là người thể ngưng tụ đấu kỹ hay là bởi vì đẳng cấp của nàng quá cao, cho nên, đối phó với bọn họ cần phải ngưng tụ đẳng cấp ra?

      thể ngưn tụ nguyên tố, nhưng thể ngưng tụ ra đấu kỹ phải là đấu kỹ sư.” Ninh Ưng trầm giọng , trong lòng cũng vô cùng lo lắng, hy vọng nàng là đấu kỹ sư, nếu như người phải là đấu kỹ sư có thể dễ dàng đánh kỹ linh sư te tua là cấp bậc nghịch thiên như thế nào a.

      Long Thiên cười mà , thể ngưng tụ đấu kỹ sao? Song nguyên tố có tính ? có ngưng tụ đấu kỹ mà có thể đơn giản làm Ninh Kiền bị thương, đó là do khinh địch, hơn nữa tiểu nha đầu kia cũng vô cùng thông minh, hơn nữa nàng còn có chiêu thức kỳ quái của võ sĩ, hơn nữa tân sinh vừa rồi, nàng đích thực cần ngưng tụ ra đấu kỹ, người kia chỉ là đại kỹ sư, Quân Mộ Khuynh là kỹ linh sư. Đối phó với đại kỹ sư mà phải ngưng tụ ra đấu kỹ phải là Quân Mộ Khuynh rồi.

      “Long Thiên đại nhân chẳng lẽ biết trước được kết quả ngày hôm nay sao?” Ninh Ưng vừa quay đầu lại thấy nụ cười đắc ý khuôn mặt của Long Thiên, nụ cười kia so với chiến thắng của mình còn hài lòng hơn, biết sao cảm thấy Long Thiên có điều gì đó muốn giấu diếm.

      Long Thiên lắc lắc đầu: “Ninh Ưng trưởng lão, sao lúc nào ngươi cũng đề cao lão phu quá vậy, xấu hổ xấu hổ, ta biết gì hết.” khiêm tốn , tỉ thí ngày hôm nay nếu có gì bất ngờ xảy ra vị trí đệ nhất hẳn là của Quân Mộ Khuynh, nhưng mọi chuyện chẳng thể nào biết trước được, ai biết có chuyện gì ngoài ý muốn của xảy ra chứ.

      Quân Mộ Khuynh đứng lôi đài, thân ảnh màu đỏ đứng ngạo nghễ ở giữa lôi đài, chờ đợi người kế tiếp lên khiêu chiến, Hỏa Liêm nguyên bản ở trong lòng nàng cũng thu thân thể lại chút, sau đó lại trèo lên vai nàng, đắc ý nhìn mấy người đứng ở dưới đài, lần đầu tiên trong đời nó cảm giác được mình cũng có thể đắc ý như vậy.

      Ma thú bị khế ước, nếu ở trong thú tộc sớm bị mấy ma thú khác phỉ nhổ, mà từ lần đầu tiên Hỏa Liêm gọi Quân Mộ Khuynh là chủ nhân, tức là nó thần phục, tại nó cảm thấy bản thân mình quyết định sáng suốt đến mức nào.

      Chi Chi cảm giác được Hỏa Liêm nghiêm túc, cũng kêu lên mấy tiếng, cười nhe cả răng, bộ dáng kia đáng đến mức mấy nữ sinh ở phía dưới phải thét lên chói tai.

      còn ai lên đây sao?” Quân Mộ Khuynh nhíu mày, xem ra hành động ngày đó của nàng để lại tác động hề nha.

      Tất cả mọi người đều rụt cổ lại, ai dám trả lời, bọn họ dám lên a, ai biết tâm tình của Quân Mộ Khuynh lúc nào tốt, lúc nào xấu, chẳng ai dám mạo hiểm tính mạng và tương lai con em sau này cả.

      “Hừ! Các ngươi sợ Quân Mộ Khuynh, ta sợ!” thân ảnh chợt thoáng qua, thiếu niên cao hơn Quân Mộ Khuynh chút lập tức đứng ở trước mặt nàng, hai tay nắm chặt, gương mặt có chút cứng nhắc.

      “Lương Chính?” Quân Mộ Khuynh cẩn thận nhớ lại, tên này hình như lúc trước ở trong cùng tổ rèn luyện với nàng a.

      Lương Chính sửng sốt chút, ngờ lúc đó chỉ mới câu mà nàng ta nhớ kĩ mình đến vậy.

      “Là ta, Quân Mộ Khuynh ngươi ngay cả đấu kỹ cũng thể ngưng tụ, hôm nay ta nhất định giáo huẩn ngươi!” Lương Chính liếc mắt nhìn xuống lôi đài, ngữ khí cũng mạnh mẽ hơn chút.

      Quân Mộ Khuynh nhìn theo tầm mắt của Lương Chính thấy Mạc Tuyết Mị dịu dàng tươi cười, chuyện với người xung quanh vô cùng nhàng, dịu dàng động lòng người, xung quanh nàng ta tụ tập đống nam sinh.

      Ngay cả đấu kỹ cũng thể ngưng tụ? Thiết! Tất cả mọi người đều mang vẻ mặt phỉ nhổ nhìn Lương Chính, người ta thể ngưng tụ đấu kỹ có thể đem kỹ linh sư đánh bại được, ngươi làm được sao?

      “Bắt đầu .” Quân Mộ Khuynh lạnh nhạt nhìn Lương Chính, thể ngưng tụ đấu kỹ sao? Những lời này hẳn là do Mạc Tuyết Mị đồn , chính nàng ta tự lên, lại tìm kẻ chết thay sao? Điều này thể là Mạc Tuyết Mị thông mình mà phải do Lương Chính tên này quá ngu .

      Ninh Ưng cũng đen mặt, nàng đây là cái thái độ gì? Đối mặt với ba cấp kỹ linh sư mà có thể ung dung bình tĩnh như vậy sao? Chẳng lẽ phải là kỹ tôn sư nàng mới có thể nghiêm túc chiến đấu sao?

      “Long Thiên đại nhân, ta cảm thấy như vậy đối với các học sinh khác có chút công bằng.” Ninh Ưng nhàn nhạt , tiếp tục chỉa mũi tên về hướng Quân Mộ Khuynh, đương nhiên quên mục đích lần này tới đây, cho dù là người hài lòng nhưng có vết nhơ nhất định phải nhổ bỏ, tuyệt đối cho phép người xuất vết nhơ nhuốc, nhất định cho phép.

      Long Thiên nhíu mày, công bằng? Tân sinh cùng đấu với tân sinh có gì mà công bằng chứ? “ biết Ninh Ưng trưởng lão có ý kiến gì hay hơn?” ta làm gì có cái đề nghị gì tốt chứ, nhất định là biết rằng thể thu nha đầu kia làm đệ tử cho nên trong lòng mới oán hận, muốn làm khó người ta.

      Ninh Ưng trả lời Long Thiên, lâm vào trầm tư, đột nhiên biết phải trả lời Long Thiên như thế nào mới có thể làm cho Quân Mộ Khuynh lăn xuống lôi đài.

      “Nếu Ninh Ưng trưởng lão có ý kiến gì hay cứ tiếp tục xem tiếp , chừng ai có thể đem Quân Mộ Khuynh đánh hạ xuống lôi đài cũng nên.” Muốn tìm được người như vậy rất khó, cũng biết nửa năm này Quân Mộ Khuynh bế quan tiến tới cấp bậc gì.

      Ninh Ưng trầm mặt, đích thực là có ý kiến gì hay cả: “Vậy cứ nhìn thử.”

      “Ngươi xem, thua!” Long Thiên mỉm cười , trong giọng còn có chút đắc ý, đúng là ngoài dự kiến của , tiểu nha đầu kia lại thắng rồi.

      Ninh Ưng lập tức quay lại nhìn, liền thấy Lương Chính kia bị đánh xuống lôi đài, hơn nữa là phi thường nhếch nhác, cho nên bị các tân sinh khác cười nhạo.

      Chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà thua? Quân Mộ Khuynh. Quân Mộ Khuynh… Người của Quân gia, nhân tài như vậy, nếu được sinh ra ở Ninh gia nhất định bị đối xử như vậy, Ninh gia giống như Quân gia, cầm ngọc thô chưa mài dũa mà tưởng là đá, đem nhà Quân Ly đuổi ra ngoài, như vậy Quân Tế cũng Phù Thủy trấn sỉ nhục cả nhà bọn họ, cuối cùng bọn họ chủ động thoát ly.

      May mà thoát ly, Ninh Ưng trong lòng vui mừng, nếu như nhà Quân Mộ Khuynh thoát ly, thiên phú như vậy, so với Quân Lạc Phàm còn muốn khủng bố hơn.

      Những người khiêu chiến sau đó bởi vì biết Quân Mộ Khuynh hạ thủ độc ác với bọn họ, Lương Chính bị đá xuống chỉ có chút nhếch nhác chứ bị thương nặng ở đâu cả, cho nên bọn họ đều nhao nhao muốn lên thử sức phen.

      Đối mặt với mấy trận khiêu chiến sau đó, Quân Mộ Khuynh đều dễ dàng giải quyết, phải là do nàng quá lợi hại, mà là do bọn họ quá yếu, đều là cấp cấp hai đại kỹ sư, thậm chí còn có cả huyễn kỹ sư nữa chứ.

      chỗ tối, có hai người ngoan nhìn lên lôi đài, các nàng phải thắng được Quân Mộ Khuynh, nhất định phải thắng, bất kể vì lý do gì, là vì tiền đồ của bản thân, hay là vì oán kỵ của mình, hôm nay dù có phải trả giá như thế nào các nàng cũng muốn đem Quân Mộ Khuynh giẫm dưới chân.

      “Hai chúng ta cùng tiến lên, nhưng thể giống như ba ngày trước!” Ninh Sương nhìn lên lôi đài khẽ , dù gì nàng ta cũng là trong những người nổi bật trong đám tân sinh, nhất định có thể chống lại được Quân Mộ Khuynh, nhất định có thể.

      “Đây chính là ngươi , đừng đến để tới lúc đó chúng ta lại xảy ra nội chiến, nhất định phải hợp sức đá Quân Mộ Khuynh xuống lôi đài.” Trong mắt Lôi Ngải thoáng qua tia ác độc, Quân Mộ Khuynh giám cướp Thần thiếu gia, chỉ cần điều này thôi nàng nhất định phải chết rồi.

      Kỳ thực Lôi Ngải chưa từng thấy qua bộ dáng của Hàn Ngạo Thần, chỉ mới có nghe tiếng mà thôi, nhưng vì danh hiệu đệ nhất Phong Vân bảng năm năm đủ để nàng ta ái mộ nam tử chưa từng gặp mặt này, hơn nữa còn có Mạc Tuyết Mị ở bên xỉa xiêng, nên mới càng lún sâu.

      Nếu lúc này Quân Mộ Khuynh biết bởi vì Hàn Ngạo Thần mà mình bị xếp vào danh sách đen nhất định mắng cho trận.

      “Được thôi.” Ninh Sương gật gật đầu, đấu kỹ trận dưới chân hai người lập tức được triển khai, hướng lôi đài lên.

      Ngay lúc các nàng lên lôi đài, đôi mắt lãnh chăm chú nhìn ba người các nàng. Lãnh Hải Đường cười lạnh nhìn màn này, biết hai người kia nhất định khiêu chiến Quân Mộ Khuynh, ai cũng muốn bỏ qua cơ hội được xếp vào Phong Vân bảng.

      “Ta đảo muốn nhìn, ngươi có thể có tư cách đánh bại được Hàn Ngạo Thần hay .” Lãnh Hải Đường thào , ánh mắt đặt người Quân Mộ Khuynh chưa từng rời .

      Quân Mộ Khuynh thấy hai người gióng trống khua chiêng lên lôi đài, lập tức cười cười, nàng vỗ vỗ hai ‘sủng vật’ vai, lời của Lãnh Hải Đường mà các nàng cũng có thể tin được đúng là ngu hết chỗ . Các nàng là quá ngây thơ , ai cũng biết Lãnh Xã công tư phân minh, địch nhân lớn nhất trong cuộc đời chính là Hàn Ngạo Thần, mà người kính phục nhất cũng chính là Hàn Ngạo Thần, ngay cả bằng hữu tốt nhất của cũng chính là Hàn Ngạo Thần.

      Đương nhiên, đây phải là do nghĩ thế. Bởi vì trong học viện có tin đồn, đó là ngoại trừ hiệu trưởng và Long Thiên đại nhân, cũng chỉ có Lãnh xà sư huynh mới có thể chuyện tới câu thứ hai với Hàn Ngạo Thần.

      “Xem ra giáo huấn ba ngày trước còn chưa đủ a?” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng .

      “Quân Mộ Khuynh, ba ngày trước là do chúng ta đủ đồng lòng, tại chúng ta cho ngươi biết lợi hại của chúng ta.” Ninh Sương lớn tiếng , đắc ý nhìn Quân Mộ Khuynh, như là muốn cho nàng biết, ngươi đừng vội đắc ý, thực lực chân chính của chúng ta, ngươi còn chưa được nhìn thấy, có cái gì tốt mà dám đắc ý chứ.

      Ninh Ưng cau mày nhìn người lôi đài, người của Ninh gia? Cấp sáu đại kỹ sư? Các nàng trước đây từng có khiêu chiến qua? Hơn nữa là bị thua? Vậy mà còn lên đây chi nữa cho mất mặt vậy?

      “Thế nào? Ninh Ưng trưởng lão nhìn thấy người của gia tộc mình lên hình như cũng được hài lòng cho lắm.” Long Thiên nhìn Ninh Ưng nhăn chân mày cố ý hỏi, lời vừa rồi cũng nghe được, ngờ ba ngày trước còn xảy ra chuyện lớn như vậy, người phụ trách như lại biết được, Lãnh Hải Đường đôi khi cũng có lúc công bằng a.

      “Nếu các ngươi động thủ ta cũng khách khí, bát phương chi hỏa!” Hoa văn quen thuộc ở dưới chân xuất , Ninh Ưng bỗng nhiên bước lên phía trước, giám tin tưởng nhìn mấy viên ngũ giác màu đỏ óng ánh kia.

      Long Thiên nhìn thấy đấu kỹ trận ở dưới chân Quân Mộ Khuynh cũng giật mình, sau đó lại lộ ra nụ cười đắc ý, hả hê.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 51: Sinh tử chiến

      Edit: Zi

      Tất cả mọi người đều nhìn chăm chăm vào đấu kỹ trận ở dưới chân Quân Mộ Khuynh, ngay cả Ninh Sương và Lôi Ngải lôi đài cũng ngốc lăng, các nàng ngây ngốc nhìn đấu kỹ trận của Quân Mộ Khuynh mà trong lòng cũng bắt đầu phát run.

      Cấp năm kỹ linh sư a! Hỏa nguyên tố cấp năm kỹ linh sư! Quân Mộ Khuynh có phải là người hay vậy? Nàng mới có mười tuổi thôi đó, mấy tháng trước còn được xem là phế vật thể ngưng tụ đấu kỹ, bây giờ sao? Thiên tài hay phế tài? cách khác, ngay từ đầu Quân Mộ Khuynh giấu thực lực của mình, cho ai biết cả.

      Con mẹ nó, rốt cuộc là kẻ nào đồn bậy bạ vậy hả. Lời đồn hại chết người a!

      Này ràng là nghịch thiên! Thiên phú tuyệt vời!

      Quân Mộ Khuynh cúi đầu nhìn đấu kỹ trận dưới chân, cười khẽ : “Thế nào? tại biết sợ? Ba ngày trước các ngươi nhìn thấy ‘bát phương chi hỏa’ của ta còn có thể phản kháng cơ mà, giờ sao hành động?” Con hổ phát uy các nàng tưởng là con mèo bệnh à? Ngu ngốc? Phế vật? Ta cho các ngươi xem ai mới là ngu ngốc, ai mới là phế vật.

      Cấp kỹ linh sư lúc nãy bị dọa rớt xuống lôi đài cũng vội vã lau mồ hôi trán, hoàn hảo, hoàn hảo là sớm lăn xuống, nếu nhất định dị chết mất.

      Khóe miệng mọi người đều co quắp, vô cùng ‘kính phục’ nhìn Lôi Ngải và Ninh Sương, các nàng quá có bản lĩnh , ngay cả cấp năm kỹ linh sư mà cũng dám khiêu chiến, quan trọng nhất, người này còn là Quân Mộ Khuynh, chẳng lẽ các nàng căn bản biết Quân Mộ Khuynh là kỹ linh sư? đấu qua trận sao lại biết được? Mọi người bắt đầu lâm vào trận nghi hoặc.

      Mạc Tuyết Mị cũng thể bình tĩnh nỗi, cấp năm hỏa nguyên tố kỹ linh sư, nàng luôn tự nhận mình là đệ nhất trong các tân sinh, là thập cấp đại kỹ sư, còn có ai có thể đánh bại được nàng, nhưng hôm nay Quân Mộ Khuynh… Quân Mộ Khuynh lại là cấp năm kỹ linh sư, tính theo tuổi tác, Quân Mộ Khuynh chỉ mới có mười tuổi, mười tuổi mà thôi…

      là kỹ linh sư, như vậy đối phó với tân sinh công bằng!” Thanh thâm trầm đột nhiên vang lên, thân ảnh bay qua, Ninh Lãng mang vẻ mặt mờ mịt xuất ở trước mặt Quân Mộ Khuynh.

      “Này… Này… Ta…” Ninh Lãnh bị dọa đến mức thành câu, mười tuổi, cấp năm kỹ linh sư, Quân Mộ Khuynh là muốn nghịch thiên sao?

      Ninh Sương kéo Lôi Ngải rời khỏi lôi đài, đắc ý nhìn Quân Mộ Khuynh, Ninh gia trưởng lão nàng đương nhiên biết, Ninh Lãng trưởng lão là người có thù tất báo, nàng cũng tin Quân Mộ Khuynh luôn luôn may mắn.

      Quân Mộ Khuynh liếc mắt nhìn người đứng cách đó xa, chống lại đôi mắt như chim ưng rình mồi của , mang theo nụ cười nhìn Ninh Lãng: “Ninh trưởng lão, bằng chúng ta thiết lập sinh tử chiến được ?” Người của Ninh gia rốt cuộc cũng chịu ra tay a, xem ra yên tĩnh của nàng chỉ đến được hôm nay mà thôi, hôm nay nàng đem thực lực làm lộ ra, đương nhiên cũng còn muốn tiếp tục ở lại Nam Ngưng học viện nữa.

      Sinh tử chiến!

      Mọi người từ bộ dáng kinh hãi chuyển sang ngốc lăng, sinh tử chiến a, Quân Mộ Khuynh có phải là điên rồi hay ? Dám cùng trưởng lão của Ning gia bày ra sinh tử chiến? Đây phải là muốn tìm cái chết sao?

      “Sinh tử chiến?” Ninh Lãng cũng dại ra, thế nào vừa mới lên liền thành sinh tử chiến vậy?

      “Sinh tử chiến sinh tử chiến!” Ninh Ưng ở đối diện lập tức đáp ứng, đối với cuồng vọng của Quân Mộ Khuynh cảm thấy vô cùng chướng mắt, chưa có ai dám ở trước mặt Ninh Ưng bày ra sinh tử chiến cả.

      Sinh tử chiến, cầu còn được, Ninh gia trưởng lão chẳng lẽ thể đánh lại nha đầu sao, tin!

      “Quân Mộ Khuynh lấy trời làm chứng, hôm nay bày ra sinh tử chiến, chết ngừng. Nếu như nuốt lời bị trời tru đất diệt!” đạo ánh sáng màu trắng từ trời hạ xuống, bay vào trong người Quân Mộ Khuynh, lời thề được thành lập, dù cho hôm nay Ninh Lãng có muốn nuốt lời đều bị nàng giết chết, nếu nàng bị thiên địa quy luật truy sát.

      Dựa vào! Quân Mộ Khuynh điên rồi sao? bày ra sinh tử chiến a!

      Ở đây, bất kể là học sinh hay là lão sư đều thể bình tĩnh nổi. Quân Mộ Khuynh điên rồi, cấp năm kỹ linh sư dám khiêu chiến kỹ tôn sư.

      Sinh tử chiến, Quân Mộ Khuynh muốn sống nữa sao? Dám lập sinh tử chiến với Ninh gia trưởng lão, khiêu khích, khiêu khích trắng trợn.

      Ninh Lãng cau mày nhìn Quân Mộ Khuynh, sắc mặt vô cùng khó coi nhìn Ninh Ưng, cứ thế mà bị đẩy lên lôi đài, giờ còn bày ra sinh tử chiến, sinh tử chiến a, thủ đoạn của Quân Mộ Khuynh đương nhiên biết, nhất định khinh địch.

      “Thế nào? Ninh trưởng lão sợ sao?” Quân Mộ Khuynh nhíu nhíu mày, cười cái.

      “Ta…” Ninh Lãng khó xử liếc mắt Ninh Ưng đứng cách đó xa, dù sao cũng đều là chết, nhất định phải giết Quân Mộ Khuynh: “Ta đương nhiên ứng chiến.” tiếng vang lên, thiên địa quy luật giáng xuống từ trời, kết giới màu ngà lập tức đem bọn họ bao vây, Hỏa Liêm trực tiếp bị bắn ra ngoài.

      Hỏa Liêm vốn định vọt vào nhưng chợt nhớ ra đây là sinh tử chiến, thẳng ra chính là chết ngừng, nhất định phải có người chết thiên địa quy luật mới tan .

      Long Thiên trầm nhìn Ninh Ưng: “Ninh Ưng trưởng lão, đây là Nam Ngưng học viện, phải Ninh gia các ngươi, người ngươi phải chuyện chính là ta, ngươi dựa vào cái gì dám để cho đệ tử của ta bày ra sinh tử chiến?” Long Thiên tức giận đỏ bừng cả mặt, sinh tử chiến a, đó là sinh tử chiến, chết ngừng đó, bọn họ nếu bất phân thắng bại thiên địa quy luật vẫn tồn tại, ai có thể nhúng tay vào được.

      Ninh Ưng nhìn thấy bộ dáng kích động của Long Thiên cũng tức giận: “Long Thiên đại nhân, người bày ra sinh tử chiến là học sinh của ngươi, phải ta.” Ý tứ của chính là, dù cho hôm nay Quân Mộ Khuynh có chết cũng liên quan gì tới , là chính nàng tự bày ra sinh tử chiến mà.

      “Vô sỉ!” Long Thiên phẫn hận , chưa từng nghĩ bản thân ngày phải thốt ra hai chữ này.

      Quá vô sỉ, biết xấu hổ, để cho trưởng lão của Ninh gia đối phó với đứa bé, biết xấu hổ, thối!

      “Cảm ơn quá khen, đều là học Long Thiên đại nhân ngài hết!” Ninh Ưng mỉm cười , khó có thể nhìn thấy Long Thiên kích động, chẳng lẽ còn có tình gì ở trong đây? Hay là Long Thiên căn bản biết được thực lực đích thực của Quân Mộ Khuynh? Nghĩ tới đó, con ngươi của Ninh Ưng lại đột nhiên trầm xuống.

      Long Thiên tại có tâm tư đùa cùng Ninh Ưng, lớn tiếng quát: “Nếu như hôm nay Quân Mộ Khuynh xảy ra bất cứ chuyện gì, Nam Ngưng học viện cùng với Ninh gia, đội trời chung!” Cho dù là công hay tư, Quân Mộ Khuynh nhất định thể xảy ra chuyện gì, nhất định .

      Ninh Ưng hơi sững sờ, lần này Long Thiên rất nghiêm túc, quả nhiên là biết được đẳng cấp của Quân Mộ Khuynh sao?

      “Ngươi biết Quân Mộ Khuynh là cấp năm kỹ linh sư?” Ninh Ưng hỏi thẳng, để ý đến ánh mắt mọi người nhìn sang.

      “Nếu ta biết, ta còn đứng ở đây sao?” Long Thiên rống lên, trong lòng vui chút nào, tiểu nha đầu này dám giấu diếm , nàng tấn chức đến cấp năm kỹ linh sư, đương nhiên rất vui, nhưng tại đối thủ của nàng là kỹ tôn sư, sao mà vui nổi được nữa.

      Ninh Ưng liếc Long Thiên cái, nhìn bộ dáng tức giận của , biết Long Thiên dối, Quân Mộ Khuynh đúng là lợi hại, có thể lừa tất cả mọi người, tất cả đều bị lừa.

      Mấy trăm tân sinh còn chưa kịp hoàn hồn từ sau khi Quân Mộ Khuynh bày ra sinh tử chiến liền nhìn thấy Long Thiên cùng Ninh Ưng ầm ĩ, đều nghi hoặc, Quân Mộ Khuynh bày ra sinh tử chién, tại sao Long Thiên đại nhân lại kích động đến vậy?

      Hỏa Liêm sốt ruột nhìn Quân Mộ Khuynh, nó chỉ mới có chợp mắt chút thế nào chủ nhân thiết lập sinh tử chiến với người ta rồi. Cái này thảm nha. À mà… Chi Chi đâu ý nhỉ?

      Ninh Lãng trấn định tâm thần lại, mới chút thế mà bị Quân Mộ Khuynh dọa còn đâu mặt mũi của vị trưởng lão cơ chứ, còn là tên tiểu tử dứt sữa chưa sạch, quan trọng hơn, Ninh Ưng trưởng lão còn có ở đây, nếu như lần này hoàn thành nhiệm vụ, chừng Ninh Ưng trưởng lão đề cao cũng nên.

      ”Quân Mộ Khuynh…”

      “Ninh trưởng lão, nhiều làm gì chứ, bắt đầu .” Nàng cũng phải thử thử chút lực lượng của mình tới đâu, có chuột bạch tự đưa tới cửa, nàng để ý thí nghiệm chút đâu.

      Ninh Lãng cười lạnh liếc Quân Mộ Khuynh cái, ngày đó ở Phù Thủy trấn biết lợi hại của Quân Mộ Khuynh, khi đó Lôi Tố đều bị nàng chọc tới phun máu, có điều phải là Lôi Tố, cũng bị nàng giết con mình, nàng có cơ hội chọc giận mình được, chỉ mới mấy tháng, Quân Mộ Khuynh có thể từ cấp bảy đại kỹ sư tấn chức đến cấp năm kỹ linh sư, việc Quân Mộ Khuynh là phế vật sớm tin rồi.

      “Cát bụi cuồn bạo!” Ninh Lãng trực tiếp động thủ, nhất định để cho Quân Mộ Khuynh có cơ hội đem mình chọc tới phun máu.

      “Khắp bầu trời hỏa lá chắn!” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng cười, ánh lửa bắn ra từ bốn phía xung quanh nàng, đem nàng vây quanh ở trong.

      Quân Mộ Khuynh chỉ phòng ngự nhưng Ninh Lãng cũng dám khinh địch, mấy tháng trước nàng có thể đồng thời ngưng tụ được hai loại đấu kỹ, tại là cấp năm kỹ linh sư, thực lực nhất định mạnh hơn rất nhiều.

      “Đất mưa tên!” Ninh Lãng rống lên tiếng, mũi tên bằng đất cát bay tới phía Quân Mộ Khuynh.

      “Đàn hỏa loạn vũ!” Quân Mộ Khuynh cũng lưu tình, sinh tử chiến phải ta sống ngươi chết hủy, nàng cũng muốn chết sớm như vậy.

      Sao có thể? Tất cả lão sư có mặt đều đứng bật dậy, chạy tới gần hơn để nhìn, bọn họ chưa từng đem Quân Mộ Khuynh để vào mắt, càng chưa từng nghĩ đến Quân Mộ Khuynh ngày hôm nay, cấp năm kỹ linh sư, có thể đồng thời ngưng tụ hai loại đấu kỹ, chưa từng nghe qua a.

      “A?” Ninh Lãng lập tức tản đấu kỹ ra, ngưng tụ phòng ngự: “Đất lá chắn!” đám bụi nhanh chóng chắn trước mặt Ninh Lãng, đem hỏa diễm của Quân Mộ Khuynh chặn ở bên ngoài.

      “Ninh trưởng lão, Quân Mộ Khuynh bây giờ phải là Quân Mộ Khuynh cấp bảy đại kỹ sư của hơn nửa năm trước.” Quân Mộ Khuynh cười vô cùng tươi: “Bát phương chi hỏa!” Quân Mộ Khuynh ngưng tụ đấu kỹ thứ ba, hung hăng đánh Ninh Lãng.

      Tất cả mọi người đều hít ngụm khí lạnh, đồng thời ngưng tụ ba loại đấu kỹ a!

      Ninh gia trưởng lão là kỹ tôn sư mà chỉ có thể ngưng tụ ra hai loại, Quân Mộ Khuynh vậy mà có thể ngưng tụ ra ba loại, là ba loại a!

      Lão sư phụ trách hỏa nguyên tố trong lòng vô cùng hối hận, từ khi bọn nhìn thấy Quân Mộ Khuynh đem đá kiểm tra chiếu sáng nên nghĩ Quân Mộ Khuynh phải là người đơn giản, vì sao lúc đó bọn họ nghĩ tới Quân Mộ Khuynh có thể lợi hại đến vậy?

      Nửa năm trước là cấp bảy đại kỹ sư, bọn họ có nghe lầm vậy? Chỉ có ngắn ngủn nửa năm, Quân Mộ Khuynh có thể tấn chức lên kỹ linh sư, thậm chí còn là cấp năm kỹ linh sư?

      Đám tân sinh ồ lên, trong lòng khỏi vui mừng, hoàn hảo, hoàn hảo, lúc trước có đắc tội Quân Mộ Khuynh.

      Ninh Ưng chỉ cảm thấy ngực nhói đau, thiếu chút nữa cũng phun máu giống Lôi Tố mà ngất rồi, nửa năm có thể từ cấp bảy đại kỹ sư tấn chức lên cấp năm kỹ linh sư, Quân Mộ Khuynh có còn là người ? Cầm thú như vậy, Quân gia lại có thể đuổi nàng , đầu óc của Quân gia bị cháy mất rồi à?

      Đấu kỹ đụng nhau tạo ra tiếng nổ lớn, nhưng tiếng nổ này lại chẳng làm các học sinh sợ, bọn họ thể cảm giác được nỗi sợ nữa rồi, bởi vì lời của Quân Mộ Khuynh là lời khó tin nhất đời, ngắn ngủn nửa năm mà tốc độ tấn chức của nàng cũng quá kinh khủng .

      Mạc Tuyết Mị nắm chặt nắm tay, móng tay bấm vào lòng bàn tay khiến tay nàng chảy máu, hai mắt gắt gao nhìn Quân Mộ Khuynh chằm chằm, trong mắt chỉ có đố kỵ mà còn vô cùng độc ác.

      Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì? Mạc Tuyết Mị ngừng tự hỏi.

      Bạch Tử Kỳ nhìn Quân Mộ Khuynh đắm đuối, nàng luôn biết tiểu Khuynh vô cùng lợi hại, đao có thể giết chết ma thú, nhưng đến khi biết được thực lực chân chính của tiểu Khuynh, nàng cũng khỏi đau tim, tiểu Khuynh chỉ mới có mười tuổi a, lúc nàng mười tuổi chỉ mới là huyễn kỹ sư thôi đó.

      Lãnh Hải Đường từ chỗ tối cũng chậm rãi ra, tại cần kiểm tra cũng biết Quân Mộ Khuynh có tư cách hay . Thử hỏi, ở Thiên đại lục này, còn ai có thiên phú hơn Quân Mộ Khuynh? Mười tuổi là kỹ linh sư, so với Hàn Ngạo Thần còn muốn nghịch thiên hơn.

      Long Thiên cũng ngây người, nhìn tinh thần lực cường đại của Quân Mộ Khuynh, cười vô cùng đắc ý, kỳ chút cũng nên lo lắng cho tiểu nha đầu này. Nàng là người từ trước đến giờ cũng bao giờ quyết định chuyện gì nếu dám nắm chắc kết quả. Người bình thường khi tới mười hai cấp đỉnh mới có thể miễn cưỡng ngưng tụ ra đồng thời hai loại đấu kỹ, Quân Mộ Khuynh chỉ mới có cấp năm có thể ngưng tụ ra ba loại, còn lo gì chứ, huống hồ, vừa rồi quên mất, Quân Mộ Khuynh chính là Xích Quân, là song nguyên tố đấu kỹ sư a.

      Thượng Quan Cung sửng sốt, luống cuống, Quân Mộ Khuynh, Quân Mộ Khuynh sao có thể lợi hại như vậy, đột nhiên nghĩ tới việc, chạy vội tới bên cạnh Long Thiên.

      “Long Thiên đại nhân.” Thượng Quan Cung cung kính gọi, nhất định phải xác định chuyện.

      .” Long Thiên lạnh nhạt nhìn Quân Mộ Khuynh, nghĩ thông rồi, lo lắng nữa, nếu như lo lắng cũng phải là lo cho Ninh Lãng mới đúng, tới lúc thắng, dù cho Quân Mộ Khuynh có bại lộ thân phận là Xích Quân nàng nhất định để mình thua, nghĩ tới đó, tâm tình vô cùng tốt, việc Xích Quân chính là Quân Mộ Khuynh được đưa ra ánh sáng, mọi người đều biết Quân Mộ Khuynh là học sinh của , còn là song nguyên tố đấu kỹ sư.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 52: Ngươi bị trời phạt đó

      Trước Chọn chương Sau Edit: Zi

      “Điểm đầu vào của Quân Mộ Khuynh có phải vượt qua điểm của Hàn Ngạo Thần hay ?” Thượng Quan Cung chậm rãi mở miệng, trong lòng lại vô cùng khẩn trương, Quân Mộ Khuynh vượt lên được Hàn Ngạo Thần sao? Hàn Ngạo Thần kia trăm mười điểm rồi, năm năm qua chẳng có ai có thể phá vỡ được điểm đó.

      Long Thiên cười cười gì, mắt vẫn luôn nhìn người lôi đài: “Chờ tới lúc nàng thắng cuộc tranh tài này, ngươi biết.” Vốn chỉ là tỉ thí của các tân sinh thôi, bây giờ lại có người ngoài chen vào, năm nay tất cả mọi chương trình dành cho tân sinh, từ rèn luyện cho đến thực chiến đều xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn.

      Phải đợi thắng cuộc đấu này? Thượng Quan Cung sửng sốt, chẳng lẽ điểm công bố là vì nha đầu này sao? “Long Thiên đại nhân, điểm năm nay được công bố, phải là vì Quân Mộ Khuynh đấy chứ?”

      “Đúng vậy.” Long Thiên chút giấu diếm trả lời thẳng, phải là do Quân Mộ Khuynh là do ai, số điểm đó, nàng nhất định rất hài lòng.

      Chân mày Ninh Ưng cũng nhăn thêm, điểm đầu vào của học viện năm nay vậy mà được công bố, Quân Mộ Khuynh rốt cuộc là bao nhiêu điểm mà có thể làm cho Long Thiên luyến tiếc muốn công khai?

      này làm tất cả tân sinh ở đây trong lòng có chút hâm mộ, đố kỵ với Quân Mộ Khuynh. Điểm của Quân Mộ Khuynh thôi, dựa vào cái gì mà giấu luôn điểm của bọn họ? Bọn họ đều muốn biết được bản thân bao nhiêu điểm, ít nhất, bọn họ cũng biết được thực lực của mình tới đâu để mà còn cố gắng, chen chân vào Phong Vân bảng.

      ‘Ầm!’ Năm loại đấu kỹ chạm vào nhau nổ tung lên, hai người đều bị đánh lui về phía sau bước, Quân Mộ Khuynh cảm giác được tay mình hoàn toàn tê dại, kỹ tôn sư chính là kỹ tôn sư, nàng dùng lúc tới ba loại đấu kỹ nhưng chênh lệch vẫn rất lớn.

      “Quân Mộ Khuynh, nếu bây giờ ngươi chịu thua, cùng lắm chỉ bị thiên địa quy luật phạt mà thôi, nhưng nếu như ngươi vẫn ngoan cố, đừng trách lão phu bắt nạt trẻ con.” Ninh Lãng đạm nhiên đứng ở phía đối diện, nét mặt lộ ra vài phần đắc ý.

      Chịu thua sao? có khả năng.

      “Hỏa lăng thiểm!” Đấu kỹ trận lại lần nữa ra, ngọn lửa hình lăng kiếm bay ra, hướng về phía Ninh Lãng.

      “Đất kiếm!” thanh kiếm màu nâu to lớn từ trời giáng xuống, đem lăng kiếm lửa bổ ra làm hai, trong nháy mắt tan mất.

      Quân Mộ Khuynh lùi về phía sau bước, nàng chỉ cảm thấy có đạo áp lực vô hình đẩy mình ra, đây là dư chấn do hai đấu kỹ chạm vào nhau gây ra, giữa hai người đối chiến, ai yếu hơn nó hướng người đó mà đập vào.

      “Hỏa lá chắn!” Quân Mộ Khuynh vội vàng ngưng tụ ra lá chắn.

      “Giết nàng cho ta!” Ninh Lãng triển lộ ra ưu thế của kỹ tôn sư, đem nguyên tố ngưng tụ thành hình dạng ma thú, để nó công kích Quân Mộ Khuynh, chiêu này, Lôi Tố và Quân Tế cũng từng sử dụng khi đấu với Quân Mộ Khuynh, có điều hai người kia cuối cùng đều chết.

      Con trâu đất mũi phun ra khí phì phì, giống như vật sống, thấp giọng hừ hừ hai tiếng, hướng tới Quân Mộ Khuynh phóng sang.

      Hỏa lá chắn của Quân Mộ Khuynh được dùng để đối phó với dư chấn vừa nãy kia nên vô cùng yếu, con trâu đất đột nhiên xuất trước mặt nàng, dùng hai cái sừng trâu húc mạnh vào lá chắn, lá chắn đột nhiên ‘rắc’ cái, vết nứt khẽ ra.

      Lúc này, Quân Mộ Khuynh còn kịp nghĩ đến chuyện gì nữa, con trâu này ở quá gần, muốn đả thương Ninh Lãng cũng rất khó, cũng có thể ngưng tụ ra đấu kỹ phòng ngự.

      Đáng ghét! Quân Mộ Khuynh nhíu mày cái, dù cho nàng là kỹ linh sư, nhưng so với kỹ tôn sư vẫn là chênh lệch quá lớn, hình thái của đấu kỹ được ngưng tụ ra giống nhau, chính là khác biệt quá lớn. Ninh Lãng có thể ngưng tụ ra được bất kì hình thái của ma thú nào đến công kích nàng, nếu tinh thần lực của mạnh hơn chút, lúc này tấm chắn của nàng chắc bị phá vỡ.

      “Trâu đất, tiếp tục húc cho ta, tống nàng xuống địa ngục !” Ninh Lảng ngửa mặt lên trời cười to, sinh tử chiến này, thắng rồi, Quân Mộ Khuynh chết, sau này bọn họ cũng cần quan tâm Quân Mộ Khuynh có phải là người của Quân gia hay , chết rồi còn chuyện gì nữa.

      Quân Mộ Khuynh nhìn thấy nụ cười đắc ý của Ninh Lãng, trong lòng vô cùng khó chịu: “Liệt diễm hỏa vũ.” đốm lửa màu trắng từ dưới lòng bàn chân Quân Mộ Khuynh tuôn ra, nhiệt độ xung quanh lập tức tăng lên, vài lão sư và học sinh bởi vì thể chịu đựng nổi nhiệt độ này đều phải lui về sau mấy bước.

      Quân Mộ Khuynh, người đó vậy mà là Quân Mộ Khuynh, mấy lão sư đều giật mình, lực công kích nghịch thiên như vậy mà cũng có thể ngưng tụ ra, ngay cả bọn họ cũng dám nắm phần chắc nếu đối phó với nàng, Hàn Ngạo Thần là thứ nhất, Quân Mộ Khuynh là người thứ hai khiến các lão sư nghĩ như vậy. Có điều, nàng so với Hàn Ngạo Thần còn muốn nghịch thiên hơn nữa, dù sao lúc Hàn Ngạo Thần đạt tới cấp năm kỹ linh sư cũng mười ba tuổi rồi.

      “Đất trần lá chắn!” Ninh Lãng vội vàng ngưng tụ ra đấu kỹ phòng ngự, sớm biết Quân Mộ Khuynh đơn giản thua như vậy, nhất định phải giết nàng trước khi nàng có thể mạnh mẽ hơn nữa.

      “Chi Chi, Chi Chi!” thanh thanh thúy đột nhiên vang lên ở giữa trận chiến, Hỏa Liêm loay hoay kiếm Chi Chi ở dưới lôi đài sửng sốt, nhanh chóng chạy tới bên ngoài kết giới của thiên địa quy luật, đôi mắt màu vàng kim sáng lên, nó rốt cuộc cũng tìm được Chi Chi rồi, có điều, vì sao Chi Chi lại có thể ở trong kết giới được, chẳng lẽ nó khế ước với chủ nhân rồi sao?

      Nghĩ tới đó, Hỏa Liêm cũng bình tĩnh nổi: “Dựa vào! Chi Chi, ngươi lúc nào khế ước cùng với chủ nhân rồi, dám gạt lão tử!” con ‘mèo’ bé đột nhiên xù lông lên như con nhím, Hỏa Liêm quơ quơ cái móng vuốt chỉ vào Chi Chi ở vai Quân Mộ Khuynh, đem mấy người phía sau trực tiếp quên mất.

      Ma thú! Ma thú có thể ! Ánh mắt mọi người dời khỏi người Quân Mộ Khuynh, trợn ngược nhìn con ‘mèo’ màu hoàng kim kia.

      Quân Mộ Khuynh chiến đấu mặt cũng treo ba cái hắc tuyến, Hỏa Liêm tuyệt đối phải là ma thú của nàng, tuyệt đối . Nếu phải sao nó lại giúp người ngoài như thế chứ.

      “Chi Chi…” Chi Chi dùng hai cái che mắt lại, đành lòng nhìn Hỏa Liêm.

      Long Thiên lúc này cũng chẳng bình tĩnh được nữa rồi: “Ta dựa vào, nha đầu này có đồ tốt thế mà cũng sớm, hại ta lo lắng nãy giờ! Ha ha…” Long Thiên xong cũng ngửa đầu lên cười to, ma thú a, nhất định là ma thú cấp thần thú trở lên, ha ha…

      tin sét đánh ngang tai lập tức truyền ra, đem mấy lão sư cùng tân sinh hỏng cả rồi, có lầm hay vậy? Quân Mộ Khuynh còn có ma thú có thể nó chuyện nữa a.

      “Chi Chi, giúp ta chút!” Quân Mộ Khuynh vừa đối kháng với đấu kỹ của Ninh Lãng, vừa thương lượng với Chi Chi.

      “Chi Chi?” Chi Chi tò mò hỏi, đây là lần đầu tiên Quân Mộ Khuynh nhờ giúp đỡ nha.

      “Dùng tia chớp của ngươi, tiễn đoạn.” Quân Mộ Khuynh thào vào tai Chi Chi.

      Mọi người thấy Quân Mộ Khuynh thào cái gì đó, đều ngỏng tai lên nghe thử, ai cũng tò mò muốn biết Quân Mộ Khuynh muốn làm gì.

      Tức giận nhất chính là Ninh Ưng, vốn nghĩ có thể diệt được Quân Mộ Khuynh rồi, ngờ tin tức kinh thiên lại vang lên, Quân Mộ Khuynh là cấp năm kỹ linh sư thôi , có thể đồng thời ngưng tụ ra ba loại đấu kỹ cũng làm cho người ta tiếp thu được rồi, bây giờ lại còn xuất ma thú gọi nàng là chủ nhân.

      Ma thú phải là cao ngạo lắm sao? Rất khó để khế ước cơ mà? Sao lại có thể gọi Quân Mộ Khuynh là chủ nhân?

      “Chi Chi, Chi Chi!” Chi Chi kích động gật đầu, như muốn , nó muốn làm thế từ sớm rồi.

      Ngay lúc mọi người còn hiếu kỳ Quân Mộ Khuynh định làm gì đột nhiên, tia chớp ở trong trung đánh thẳng tắp xuống lên đầu Ninh Lãng, Ninh Lãng vừa định phá tan đấu kỹ của Quân Mộ Khuynh đột nhiên bị sét đánh trúng, trong nháy mắt, tất cả mọi đấu kỹ của đều tan mất, con trâu đất cũng gầm hai tiếng rồi cũng từ từ biến mất, Quân Mộ Khuynh cảm giác được nhõm rất nhiều.

      Quân Mộ Khuynh khoanh tay trước ngực, tới trước mặt Ninh Lãng, cười : “Ninh trưởng lão, ngươi ăn hiếp con nít, cho nên mới bị trời đánh đó. Thấy ?” Nàng chỉ chỉ lên trời, khóe miệng dẫn ra độ cung.

      Ninh Lãng: “…”

      Ninh Ưng: “…”

      Long Thiên: “…”

      Mọi người đều thẹn thùng, chút khách khí cho Quân Mộ Khuynh cái liếc mắt, sau đó lại ngẩng đầu lên trời nhìn nhìn, tại sao tia chớp lại vô duyên vô cớ đánh xuống, còn đánh chuẩn xác lên đầu Ninh Lãng nữa?

      Ninh Lãng ho cái, máu trào ra khỏi miệng.

      “Ninh trưởng lão phải vừa mới cho ta xuống địa ngục sao? Ta thấy giờ người phải xuống địa ngục là ngươi mới đúng.” Quân Mộ Khuynh lạnh nhạt , tay chỉ chỉ lên cái kết giới màu ngà dần dần trong suốt, cách khác, Ninh Lãng sớm thể chống đỡ được nữa rồi.

      “Phốc…” Ninh Lãng phun tiếp ra ngụm máu tươi nữa, mắt trợn lên, chết nhắm mắt.

      Kết giới của thiên địa quy luật lập tức biến mất, Quân Mộ Khuynh chậm rãi đứng dậy, nhìn Long Thiên mỉm cười, lần này lão đầu kia muốn giấu điểm của nàng cũng được rồi.

      Quân Mộ Khuynh bước từng bước xuống lôi đài, nhìn Long Thiên, nếu nhìn kỹ phát trong mắt nàng chút độ ấm nào cả, Quân Mộ Khuynh được nửa đột nhiên dừng bước: “ .” Lúc đầu nàng cũng muốn biết điểm của mình đâu, nhưng giờ đột nhiên lại muốn biết.

      phải là xem sao?” Long Thiên chỉ chỉ vào Thượng Quan Cung đứng, đọc điểm của học sinh, phải là chuyện của , tự nhiên có người làm thôi.

      Thượng Quan Cung nhìn danh sách, mắt trừng to, ba trăm tân sinh ở phía dưới cũng nhao nhao tò mò muốn biết điểm của Quân Mộ Khuynh cũng như điểm của mình nữa.

      “Quân, Quân, Quân Mộ Khuynh, , trăm, trăm mười hai điểm.” Thượng Quan Cung dám tin kết quả ở trước mắt mình, mấy vòng đầu đều được điểm tối đa, vòng cuối cùng có bị thương, nhưng nặng, chỉ bị trừ có năm điểm.

      trăm mười hai điểm! Dựa vào! trăm mười hai điểm! Điều này có nghĩa là Quân Mộ Khuynh chính thức phá vỡ kỷ lục của Hàn Ngạo Thần, bọn họ có nghe lộn vậy? Nàng thế mà phá vỡ được kỷ lục của Hàn Ngạo Thần.

      nhiều ít, chênh lệch vừa đúng điểm.

      Ninh Ưng chiến kỳ khiếp sợ, còn phẫn nộ, còn trầm, mặt giờ chỉ còn là kinh hãi và kinh ngạc.

      Long Thiên đắc ý đứng bên, nếu ở vòng thứ tư nàng cố ý để mất ba điểm, giờ nàng cũng hơn Hàn Ngạo Thần chỉ điểm thôi đâu.

      Mạc Tuyết Mị sắc mặt tái nhợt lùi về sau bước, nàng rốt cuộc cũng biết được tại sao Hàn Ngạo Thần lại đối xử đặc biệt với Quân Mộ Khuynh như vậy, nhất định là vì biết được điểm của Quân Mộ Khuynh, cho nên mới thế, nếu nhất định để ý đến Quân Mộ Khuynh, nhất định . (Zi: ATSM quá nha~)

      “Đất kiếm giết!” Ngay lúc mọi người còn chưa kịp hoàn hồn, đấu kỹ trận thổ nguyên tố đột nhiên được triển khai, thanh kiếm đất bay vụt như sao băng, hướng Quân Mộ Khuynh đâm tới.

      “Ngao!” Hỏa Liêm rống lên, lập tức nhảy ra che cho Quân Mộ Khuynh, thân thể nó biến về bản thể , thân hình nó to chiếm hết toàn bộ lôi đài, Quân Mộ Khuynh cứ vậy mà đứng vai nó, khuôn mặt vô cùng lạnh nhạt.

      “Quân Mộ Khuynh, tên ngu ngốc phế vật nhà ngươi, làm xấu mặt Quân gia ta, ngươi ra cho ta!” thanh uy nghiêm từ trung truyền đến, lão già tóc trắng xóa từ trời nhảy xuống, nổi giận đùng đùng tới trước mặt Quân Mộ Khuynh.

      “Quân Mộ Khuynh, có phải là ngươi làm Quân Lạc Phàm bị thương hay ? Ngươi bây giờ còn là người của Quân gia nữa, ngươi dám cả gan đả thương Quân Lạc Phàm, ngươi phải trả giá đắt.” lão già thở phì phò , phát bầu khí xung quanh vô cùng quái dị.

      Quân Mộ Khuynh nhún nhún vai: “Là ta sao? cũng từng đả thương ta và đại ca ta, ta chỉ trả thù mà thôi.” Ninh gia tới hai người, tại Quân gia cũng tới thêm người nữa, ngũ đại gia tộc hôm nay rãnh hay sao vậy?

      “A!” tiếng thét đột nhiên vang lên.

      “A! Là ma thú!”

      “Ma thú!”

      Thanh kinh hoảng chợt vang lên, mất học sinh đều vội vàng chạy trốn, Ninh Sương trợn tròn mắt, cũng lập tức chạy , Hỏa Liêm đương nhiên dễ dàng bỏ qua cho nàng như vậy, người dám tấn công chủ nhân, nó nhất định bỏ qua.

      “Mặc kệ ngươi có lý do gì, nhưng dám đả thương người của Quân gia chính là được.” Lão già vẻ mặt cao ngạo nhìn Quân Mộ Khuynh.

      “Ma thú!” mấy học sinh ở dưới lôi đài lập tức chạy tán loạn, trong miệng ngừng gào thét.

      “Ma thú? Ở đâu?” lão già nghi ngờ nhìn xung quanh, đột nhiên phát đầu có chút động tĩnh, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy cái mồm khổng lồ há to ra.

      “A!” Lão già kinh hoảng lùi về sau mấy bước, lúc này mới có thể nhìn được bộ dáng của Hỏa Liêm.

      Lão già vội vàng quay đầu nhìn về phía Long Thiên: “Long Thiên đại nhân, tại sao Nam Ngưng học viện lại có ma thú xuất ? Còn lớn như vậy?” Nhìn thế này, hẳn là thần thú , Nam Ngưng học viện lúc nào có thần thú vậy?

      “Người của Quân gia phải là tới tìm ta tính sổ hay sao? Thế nào? giờ sợ?” Quân Mộ Khuynh lạnh nhạt , trong mắt thoáng qua vẻ châm chọc, người của Quân gia cũng biết sợ? Trong trí nhớ nàng, đây là lần đầu tiên nàng thấy được bộ dáng sợ hãi của người của Quân gia, trước kia, bọn họ phải đánh nàng cũng sỉ nhục nàng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :