1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nghịch Thiên Ngự Thú Sư - Thất Nguyệt Điềm (46)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 23: Bị phong lão sư ‘ám toán’

      Edit: Zi
      Trải qua ngày bận rộn, rốt cuộc Quân Mộ Khuynh cũng có thể về tới tiểu viện của mình, Phong lão sư vẫn theo đuổi hồ điệp của mình, nàng cười như cười, về phòng, ngày hôm nay nàng quá mệt rồi, sáng sớm định nhìn khu khiếu chiến chút gặp Ninh Kiền, vất vả lắm mới tới được khiêu chiến khu, còn chưa nhìn bị người ta khiêu chiến, sau đó lại lòi ra thêm Hàn Ngạo Thần. Câu kia của là ý tứ gì nhỉ? Cái gì sớm thay đổi người? Đột nhiên có thân ảnh chắn tầm mắt của nàng.

      “Lão sư?” Quân Mộ Khuynh nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn người đối diện, biết muốn làm gì.

      “Hồng hồ điệp, mau tới đây, qua đây qua đây. Xuỵt! Đừng để người khác nghe thấy, cũng thể cho người khác biết được.” Phong lão sư như tiểu hài tử, nhìn Quân Mộ Khuynh với ánh mắt khờ dại nhưng lại vô cùng rực rỡ, còn lộ ra vài phần nghiêm túc, ít nhất Quân Mộ Khuynh cho là như thế, nàng nghĩ mình cũng điên rồi mới cảm thấy như vậy.

      Chân tự chủ theo Phong lão sư, Quân Mộ Khuynh mang theo vẻ mặt nghi hoặc, hướng tới góc trong viện đến, nàng nhớ đó là nơi u vô cùng thê lương, từ lúc tới đây nàng chưa tới đó bao giờ, có điều lão sư sao lại mang nàng tới đây?

      “Hồng hồ điệp đừng sợ, qua đây nào!” Phong lão sư đứng ở góc tường u, vẫy Quân Mộ Khuynh lại, mặt mang theo nụ cười ngây thơ trong sáng.

      Quân Mộ Khuynh thở dài, nàng nghĩ là lão sư có chuyện gì quan trọng, biết chừng là bắt bướm , ràng lần đầu tiên nàng nhìn thấy , trong lòng có cảm giác vô cùng kỳ quái, đây chính là nguyên nhân khiến nàng muốn bái làm lão sư, nhưng cảm giác đó giờ chút cũng còn, lẽ nàng bị ảo giác sao?

      Có điều, dù gì cũng bái sư rồi. Quân Mộ Khuynh cũng muốn nuốt lời, dù gì cũng là sư phụ đầu tiên của nàng, nàng chiếu cố tốt.

      Nàng tới bên cạnh Phong lão sư, mỉm cười hỏi: “Lão sư, có phải là nơi này có hồ điệp ?”

      “Hồng hồ điệp nhất định phải trở về đấy!” Phong lão sư xong, cười híp mắt, dùng hai bàn tay bẩn đen thui đẩy Quân Mộ Khuynh cái, chỉ thấy nàng lảo đảo cái, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, bị cỗ lực lượng hút vào.

      ‘Nàng bị tính kế!’ đây chính là suy nghĩ duy nhất của Quân Mộ Khuynh vào lúc này.

      “Hồng hồ điệp, nhớ trở về sớm nha!” Phong lão sư hướng Quân Mộ Khuynh phất phất tay, nụ cười mặt vẫn hồn nhiên nhưng lại có vài phần nghiêm túc.

      “Ngươi làm cái gì thế này?” Thanh vội vàng truyền đến từ phía sau, Phong lão sư sửng sốt chút, sau đó lại vui mừng nhảy tới bên cạnh người vừa tới.

      “Hắc hồ điệp, ngươi về rồi! Ha ha… Hắc hồ điệp trở về!” Phong lão sư mừng rỡ kêu to, đếm xỉa đến người tới đầu đầy hắc tuyến, nhảy tưng tưng chỗ.

      “Đừng có mà đóng kịch trước mặt ta. Ngươi làm chuyện tốt gì vậy hả? Đáng chết! Nàng sao có thể vào đó sớm như vậy, ngươi chẳng lẽ biết ở trong đó nguy hiểm như thế nào sao? Cứ như vậy mà đẩy nàng xuống, lỡ nàng xảy ra chuyện làm sao bây giờ?” là đáng chết, sớm biết vậy nên ly khai mới đúng.

      Hàn Ngạo Thần tràn đầy sốt ruột, ánh mắt lo lắng nhìn chằm chằm vào cái góc u, đem người bên cạnh bơ hẳn.

      “Còn là chuyện tốt gì nữa? phải là để nàng tới chỗ đó sao? Trong lòng ngươi rất , sao lại hỏi ta?” Thanh mang theo chút nguy hiểm chậm rãi vang lên, Phong lão sư thưởng thức ngón tay mình, cúi đầu , hề còn cái bộ dáng điên khùng kia nữa.

      Hàn Ngạo Thần thu hồi bộ dáng lạnh lùng, trừng người bên cạnh cái: “Ngươi còn dám thế…”

      “Ngươi lo lắng? Ha ha… Hắc hồ điệp lo lắng cho hồng hồ điệp.” Phong lão sư đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt lóe ra sư hiếu kỳ, sau khi cười xong, quay trở về bộ dáng điên khùng kia, tất cả vừa rồi như chỉ là ảo giác.

      “Hắc hồ điệp lo lắng cho hồng hồ điệp.” đứng ngây người hồi, mặt Phong lão sư lần nữa lên nụ cười ngây ngô, bạch quang thoáng qua, thân ảnh liền biến mất, trong viện lại yên lặng, trong khí vẫn còn lưu lại tiếng cười của .

      Thời gian chậm rãi trôi qua, chỗ kia vẫn hoàn toàn yên tĩnh, trong viện vắng vẻ bóng người, ngay cả thân ảnh của lão sư cũng có.

      “Quân Mộ Khuynh! Quân Mộ Khuynh…” thanh vội vã truyền đến, Hạng Võ bỗng đẩy cửa xông vào, gọi khắp nơi.

      “Quân Mộ Khuynh, ngươi ra cho ta, hôm nay ta tới là để khiêu chiến ngươi. Uy! Quân Mộ Khuynh nha đầu!” nhìn sân viện vắng vẻ, Hạng Võ vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục gào to, nhưng đáp lại chỉ là tiếng gió vi vu,

      “Vẫn chưa về sao?” Hạng Võ cau mày tìm từng phòng , vẫn thấy nàng đâu. Người này rốt cuộc đâu. Hôm qua tìm hết mọi nơi có thể so đấu, cũng tìm được bóng dáng hai người kia đâu, ngày rồi vẫn chưa về, kỳ quái. Hàn Ngạo Thần quả nhiên trở về, lại còn đem người của bắt mất, cùng Quân Mộ Khuynh vẫn chưa tỉ thí xong, Hàn Ngạo Thần chẳng lẽ biết sao?

      Hạng Võ rất biết xấu hổ tự đem Quân Mộ Khuynh thành người của , còn rất vô sỉ muốn so tài với Quân Mộ Khuynh lần nữa, hoàn toàn nhớ mình bị phạt vì cái gì.

      “Hạng Võ, ngươi tới đây làm gì?” Long Thiên tức giận trừng Hạng Võ, ánh mắt ngừng quét xung quanh.

      “Long Thiên đại nhân, đệ tử là tới tìm Quân Mộ Khuynh, hôm qua Hàn Ngạo Thần khiêu chiến nàng, sau đó hai người biến đâu chẳng tìm được.” Hạng Võ đầu tiên là sửng sốt chút, sau khi lấy lại tinh thần liền lập tức cung kính trả lời, trong lòng khỏi mắng, lão đầu thích sĩ diện, ràng cũng đến đây tìm người, hỏi làm gì chứ.

      “Cái gì? Bọn họ đánh nhau? Là chuyện lúc nào? Sao lại đánh nhau?” Long Thiên lắc mìn cái liền xuất trước mặt Hạng Võ, nắm lấy cổ áo của Hạng Võ, khuôn mặt vốn đỏ của lại càng đỏ hơn.

      “Hàn Ngạo Thần cư nhiên dám bắt nạ nàng, có phải là chán sống rồi hay ? chẳng lẽ biết Quân Mộ Khuynh chỉ là kỹ linh sư thôi sao?” Nếu tiểu nha đầu kia có chuyện gì, nhất định liều mạng với tiểu tử kia. Long Thiên vô cùng tức giận chẳng còn chút lý trí nào, hai tay bóp chặt cổ Hạng Võ.

      Hạng Võ lè lưỡi, ho khan ngừng, cổ bị Long Thiên bóp chặt, nên lời, hai tay ngừng chỉ chỉ vào tay của Long Thiên… Lão nhân này là kích động, muốn ngộ sát a. Thần a, mau cứu con dân của ngươi ! Trong lòng ngừng reo hò.

      Long Thiên kích động đâu còn biết lực của mạnh thế nào, dùng sức lắc lắc cổ Hạng Võ, ngừng hỏi: “Ngươi sao ngăn cản, làm cái gì mà chịu ngăn cản?”

      Hạng Võ vẻ mặt khóc ra nước mắt, là rất muốn ngăn cản, nhưng Hàn Ngạo Thần dù sao cũng là đệ nhất phong vân bảng hơn năm năm nay, huống hồ nha đầu kia cũng là tự nguyện, có biện pháp nào ngăn cản được?

      “Tắt… tắt thở…” Hạng Võ dùng hết khí lực toàn thân, phun ra ba chữ.

      Long Thiên vốn kích động liền nhìn lại, buông tay ngay lập tức, hai tay chắp ra sau lưng, xoay người vô tội ngửa đầu nhìn trời, huýt sáo. (Tỉnh lạy luôn :)))

      cái gì cũng làm, cái gì cũng chưa làm…

      ‘Khụ khụ…’ Hạng Võ tham lam hít lấy hít để, vô lực nằm thẳng cẳng mặt đất, chút nữa thôi, chỉ chút nữa là cáo biệt thế giới này rồi.

      “Đại nhân, ngươi xác định ngươi có ý muốn mưu sát?” Hạng Võ nằm mặt đất, thở hồng hộc hỏi.

      “Khụ khụ, , xảy ra chuyện gì?” Uống chút rượu liền xúc động, xem ra già rồi.

      “Còn có thể là chuyện gì, những chuyện ngài nghe được, cộng thêm những gì ta , cũng sai biệt lắm. Có điều, xem ra Quân Mộ Khuynh vẫn chưa trở về, ngài có thấy Hàn Ngạo Thần ?” lão đầu sĩ diện.

      Lúc Long Thiên nghe thấy ba chữ ‘Hàn Ngạo Thần’, sắc mặt liền đen thui, “ có!” Tiểu tử thối kia, ngay cả cái bóng cũng thấy, đồng ý ở lại làm lão sư, kết quả lại chạy khiêu chiến tân sinh! có còn đem người phụ trách này để vào mắt. ( ràng là nha!)

      “Kỳ quái, ta nghe Hàn Ngạo Thần là kỹ tôn sư quang nguyên tố, hơn nữa hình như năm nay đến đây để nhận chức Nhâm lão sư, phụ trách…”

      “Đủ rồi!” Long Thiên xoay người liếc Hạng Võ cái, rồi ly khai.

      Tiểu tử thối! muốn tới gặp lại chẳng thấy tăm hơi đâu, cùng tên Xích Quân kia y như nhau, hai cái tiểu tử thối. đúng, chừng Xích Quân tiểu tử kia chính là Quân Mộ Khuynh, vậy bọn họ đánh nhau… mặt chợt lóe ra phần hưng phấn, cuối cùng lại thành vẻ mặt tiếc hận, đáng tiếc, được thấy kết quả cuối cùng, chẳng lẽ là còn đánh?

      Có điều nghe được vài chuyện ‘hot’ của nàng, phải điều tra chút xem thử là lỗi của ai mới được, vừa đúng lúc rãnh rỗi, tệ tệ.

      Long Thiên ra khỏi viện của Phong lão sư, hèn mọn nhìn xung quanh lượt, mặt lập tức treo nụ cười quen thuộc, chậm rãi ra.

      Hạng Võ im lặng lắc đầu, quả nhiên là lão đầu thích sĩ diện nha!

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 24: Long khóa tháp! tầng thứ nhất

      Edit: Zi
      Quân Mộ Khuynh chậm rãi bò dậy, quan sát xung quanh lượt, trong lòng nghi hoặc, đây là đâu? Vừa rồi hình như nàng có nghe tiếng của Long Thiên xú lão đầu kia. Ai, té đau quá a!

      Đỏ đậm con ngươi thoáng qua tia nghi hoặc, não cũng bắt đầu hoạt động trở lại, ngay lúc nàng bị Phong lão sư đẩy, nàng lần nữa lại có cảm giác kia, đây là ở đâu nhỉ?

      Trong phòng tối mờ, thấy trước mặt là ở đâu, hỏa nguyên tố yên tĩnh ra, chiếu sáng mọi vật trước mắt, nàng mới có cơ hội nhìn mọi vật ở đây. Đây phải là căn phòng, mà là bên ngoài tòa tháp cổ, bầu trời hỗn loạn, mang theo sắc đỏ máu.

      tới tòa tháp cổ trước mắt, nhìn cái bia cổ xưa, ánh sáng chợt lóe từ đỉnh bia đến trung ương, vừa vặn xuyên qua ba chữ ‘Long khóa tháp’ to lớn, hai bên bia cổ là hai con rồng trong tư thế bay vút lên trời, đen trắng, kim hoàng sắc làm người ta có cảm giác chúng nó có lúc bay vút lên, xung quanh hai con rồng đen trắng có đầy cổ ngữ.

      Quân Mộ Khuynh nhíu mày, văn tự bia cổ kia, sao lại trông quen mắt thế nhỉ, có điều nàng lại nhớ là thấy qua ở đâu, còn có nơi này, là lão sư cố ý đưa nào tới sao?

      Tòa tháp cổ thoạt nhìn cũ kỹ tang thương, như là trải qua rất nhiều gió mưa năm tháng, bầu trời phía cũng phải thuộc Thiên đại lục.

      “Long khóa tháp, có chín tầng, nếu muốn thoát ra khỏi đây, phải tới đỉnh tháp, bởi vì đó cửa ra duy nhất ở đây.” thanh già nua từ trong đỉnh tháp truyền tới, xung quanh tòa tháp cũ kỹ nổi lên sương mù, làm tòa tháp vốn cũ kỹ liền trở nên thần bí.

      Chín tầng? Tức là có chín thử thách? Quân Mộ Khuynh mỉm cười nhìn tòa tháp cổ bi thương, trong mắt xẹt qua tia hưng phấn, đôi ủng màu đỏ chậm rãi nâng lên, mặt là mạt kiên định, thân ảnh mảnh khảnh từng bước từng bước chậm rãi hướng vào bên trong. Vừa tới cửa tháp, ba chữ ‘Long khóa tháp’ liền đập ngay vào mi mắt.

      Lúc ánh mắt nàng nhìn tới ba chữ ‘Long khóa tháp’, độ cong khóe miệng càng sâu. Ngay cả chữ viết đều có khí thế đến vậy, biết bên trong như thế nào? Nàng vươn tay ra, còn chưa kịp chạm đến cánh cửa tiếng ‘chi dát’ vang lên, cửa tự mở ra.

      Quân Mộ Khuynh do dự bước vào, vào bên trong được hai bước, cửa lập tức tự đóng lại, nàng liếc nó cái rồi thản nhiên tiếp.

      Ngay khắc nàng tiến vào, bia cổ kia liền phát sinh biến hóa, nguyên bản hai con ngũ trảo long (rồng năm móng) đen trắng lập tức biến thành đỏ đậm, cái màu đỏ kia phải là màu đỏ kim sắc mà là màu đỏ của máu, đỏ như máu tươi, xích long (rồng đỏ) như đổ máu, đẹp đến cực điểm, lân rồng phát ra hồng quang nhàn nhạt, nếu nhìn kỹ thể nào nhận ra được.

      Vào tới tầng thứ nhất, Quân Mộ Khuynh cảm giác được khí tức khác thường, tầng thứ nhất trống rỗng có bất kỳ vật gì, bụi mù mịt làm xung quanh trở nên bi thương tĩnh mịch.

      Quân Mộ Khuynh lắc lắc đầu, nàng vòng tầng thứ nhất cũng chẳng có chỗ nào đặc biệt, liền trực tiếp hướng tầng thứ hai đến, nàng vừa mới tới cầu thang dẫn lên cầu thứ hai, hai mắt đột nhiên phát lạnh, cảnh tượng lập tức biến hóa, nguyên bản trong phòng có vật gì lập tức biến thành thảo nguyên trống trải.

      Đây mới là tầng thứ nhất ? Càng ngày càng thú vị. Đối mặt với biến đổi xảy ra bất thình lình, Quân Mộ Khuynh chẳng những kinh hoảng trái lại mặt nàng còn cười tươi hơn, vẻ thành thục kia cùng với khuôn mặt non nớt của nàng hoàn toàn tương phản. Nếu như lúc này có người ở đây nhất định rất kinh ngạc vì sao nữ tử mười tuổi lại có thể đối mặt với chuyển biến cách bình thản như vậy, lại còn cười nữa.

      Sói quật. Hai chữ ‘sói quật’ to được điêu khắc người con sói bằng đá, bút tích kia giống hệt bút tích cửa tháp, hẳn là cùng người viết .

      Sói? Ta chính là người hiệu lệnh cho đàn sói. Đỏ đậm thân ảnh nhanh chóng thoáng qua, Quân Mộ Khuynh muốn đánh nhanh thắng nhanh, dù sao sói đối với nàng mà là động vật vô cùng quen thuộc, từ nàng làm bạn với chúng, biết tập tính của bầy sói, đây cũng chính là ưu thế của nàng.

      Dừng lại ở trung tâm thảo nguyên, nàng đứng yên chỗ, nhắm mắt lại chờ đàn sói tới. Chắc chắn từ lúc nàng xuất ở đây bọn chúng biết rồi, chúng nhất định tới nhanh thôi, sói là động vật sống theo bầy đàn, vô cùng đoàn kết, thích cùng nhau hoạt động, vượt qua tầng này khó với nàng.

      Cây sáo màu đỏ lập tức ra trước mặt Quân Mộ Khuynh, xung quanh tỏa ra quang mang màu đỏ, nàng chậm rãi mở mắt ra, nghi ngờ nhìn về phía đàn sói.

      Từ lúc đến thế giới này, nàng chưa dùng qua cây sáo lần nào, giờ mới biết nó đổi màu, hình như lại lợi hại hơn cũ phải. Lúc nàng có cần tới nó, nó đều ở yên lặng trong gian mặt, vừa nghĩ tới nó, nó liền tự xuất , cây sáo này vốn là phần trong cơ thể nàng, nên mới có thể dung nhập cơ thể nàng cách hoàn mỹ đến vậy.

      Có điều bây giờ phải là thời gian nghĩ tới những việc này, Quân Mộ Khuynh quét mắt lượt bầy sói địch, bày ra tư thế chiến đấu, nàng ngửi thấy mùi vị quen thuộc, là sói, rất nhiều sói tới đây.

      ‘Ngao oo~’ thanh khát máu truyền đến từ cách đó xa, Quân Mộ Khuynh liếc mắt nhìn lại, nguyên mảnh thảo nguyên to lớn bị che phủ hoàn toàn, Quân Mộ Khuynh biến sắc, nàng nghĩ tới lại có nhiều sói đến vậy, hơn nữa chúng có thể xuất toàn bộ hết chỉ trong thời gian ngắn.

      đúng, đây phải là bầy sói bình thường. Quân Mộ Khuynh nhìn ánh mắt đờ đẫn của bọn chúng, lập tức thu hồi cây sáo.

      Đây là dùng đấu kỹ ngưng tụ, tương truyền, đấu kỹ sư cấp cao nhất chính là tôn thần, tôn thần có thể hóa ra phân thân, cũng có thể ngưng tụ bất kỳ thứ gì nhìn thấy được, duy trì khoảng thời gian rất lâu mà hề tiêu tan, đấu kỹ mà tôn thần ngưng tụ ra có thể cùng với người khác tự đối kháng, thậm chí còn lợi hại hơn.

      Có điều kia cũng chỉ là truyền thuyết, chưa có ai có thể đạt tới tôn thần, càng chưa có ai xác định được thế giới này có tôn thần đấu kỹ sư tồn tại. Có người , đây chẳng qua chỉ là là mục tiêu của đấu kỹ sư mà thôi. Có người lại , đạt tới tôn thần làm cho thần linh nổi giận nên thể tồn tại được. Mấy chuyện này đều quan trọng, nàng quan tâm kia có phải đấu kỹ do tôn thần ngưng tụ ra hay , đánh trước hẵn tính, nếu là đấu kỹ đùng đấu kỹ đánh tan, đối thủ chân chính của nàng chính là con sói đầu đàn, là con lợi hại nhất.

      “Bát phương chi hỏa!”

      “Hỏa nhận!”

      “Hỏa ánh sáng nhận!”

      “Hỏa vũ, ngưng!”

      Đỏ đậm thân ảnh ngừng chuyển động giữa bầy sói, đấu kỹ tuôn ra ngừng, thanh lạnh như băng chút gián đoạn, ngưng tụ ra loạt đấu kỹ, mà nàng lại có chút mệt mỏi nào, hơn nữa càng đánh càng hăng, tốc độ ngưng tụ đấu kỹ càng lúc càng nhanh.

      Lúc này, nếu Hạng Võ thấy màn ở đây, nhất định rống to, biến thái, Quân Mộ Khuynh chính là đại biến thái.

      Bầy sói cũng yếu kém, mãnh liệt tấn công, bọn chúng hành động vô cùng ăn ý nhau, con ngã xuống, con khác lập tức xông vào thế chỗ.

      “Hỏa tiễn!”

      “Hỏa vũ!”

      “Bát phương chi hỏa!”

      Đối mặt với công kích của bầy sói, Quân Mộ Khuynh có vẻ vô cùng bưu hãn, nàng ra sức công kích bầy sói, đấu kỹ rơi khắp bầu trời, xuyên qua thân thể mấy con sói.

      Ở đây chỉ có mình nàng, Quân Mộ Khuynh hề có ý định giấu diếm thực lực của bản thân. Mà cho dù lúc này có người ở đây, nàng cũng thể che giấu được, sói là động vật vô cùng đoàn kết, cẩn thận chút có thể bị chúng xé nát, mạng giữ được giấu làm chi vô ích.

      May mắn là chẳng có ai ở đây, nếu thấy tốc độ ngưng tụ đấu kỹ của Quân Mộ Khuynh cùng thủ pháp của nàng, nhất định tức hộc máu mà chết.

      Bầy sói liều lĩnh xông lên, chúng ra sức cắn xé, rống giận, nếu như phải hai mắt chúng vô hồn, rất khó có thể phân biệt được đây là sói do đấu kỹ ngưng tụ. Được lúc, người Quân Mộ Khuynh xuất vài vết máu, mà tốc độ ngưng tụ đấu kỹ của nàng lại càng lúc càng nhanh, đấu kỹ càng lúc càng độc, số lượng sói ngã xuống ngừng gia tăng.

      thảo nguyên to lớn, thanh kêu gào của bầy sói ngừng vang lên. Thanh lạnh như băng của Quân Mộ Khuynh ngưng tụ đấu kỹ cũng dừng lại, đấu kỹ được ngưng tụ ra nhuộm đỏ cả bầu trời.

      Quân Mộ Khuynh dùng tốc độ cực nhanh cực mạnh tiêu diệt con sói, tốc độ của bọn chúng giảm trông thấy, nụ cười mặt nàng càng lúc càng sâu, rốt cuộc cũng nhịn được sao? Đột nhiên, toàn bộ soi dừng công kích, đứng ngốc chỗ, ánh mắt vô hồn chứng tỏ chúng nó hề có sinh mệnh.

      Những con sói ngồi xổm dùng tốc độ chậm rãi từ từ biến thành trong suốt, rồi biến mất, sau đó, quang mang màu nâu ra khỏi cơ thể chúng, tia quang mang kia tụ lại , trăm con sói dựa vào tinh thần lực mà chống đỡ, chúng nó tự mình hủy diệt chính là đem tất cả tinh thần lực tụ tập lại, biến thành đại lang vương lợi hại nhất.

      Bầy sói đột nhiên biến mất chỉ vì ngưng tụ ra con sói to lớn, thủ pháp này tương tự như việc Quân Mộ Khuynh đem hỏa vũ khắp bầu trời ngưng tụ thành hỏa tiễn, nhưng lực lượng lại lợi hại hơn rất nhiều so với hỏa tiễn của nàng.

      Cự lang màu nâu ngồi xổm mặt đất, thân thể nó to hơn ngôi nhà ba tầng, Quân Mộ Khuynh đứng bên cạnh ngửa đầu nhìn, lực lượng mạnh của thổ nguyên tố làm nàng có cảm giác muốn lui về phía sau, đây là việc chưa từng xảy ra từ khi đến thế giới này, bất kể là đối mặt với Long Thiên hay là Quân Tế, Lôi Tố, nàng vẫn chưa bao giờ cảm giác bị áp bách như hôm nay.

      “Mặc kệ ngươi lợi hại như thế nào, ta nhất định đme ngươi giẫm dưới chân!” Quân Mộ Khuynh vươn tay ta chỉ vào cự lang, kiêu ngạo , cứ như thân hình bé này phải là mình.

      ‘Ngao ô ~’ cự lang ngửa đầu tru tiếng, bất mãn trước nhân loại kiêu ngạo như vậy, nó phải ma thú, nó có ý thức của chính mình, nó cũng có cao ngạo của ma thú, biết ràng những gì mình làm.

      Cự lang ngạo nghễ nhìn nhân loại trước mắt, móng vuốt to lớn nâng lên, chút lưu tình đem nàng giẫm bẹp, hôm nay, nó phải cho nàng biết được đại giới của việc coi thường ma thú.

      Móng vuốt cồng kềnh hạ xuống, thanh bạo tạc ầm ầm vang lên, bụi bay đầy trời, cự lang cử động nữa mà kiên trì đợi cho bụi tan ra.

      Bụi mù xung quanh chậm rãi tan , cự lang cúi đầu tìm kiếm cái hồng sắc thân ảnh kia, nó ngồi xổm tại chỗ nhìn xung quanh, hồng sắc thân ảnh kia biến mất, cự lang tìm kiếm xung quanh, nó tin người kia có thể chết dễ như vậy, chỉ bằng kiêu ngạo của nàng, nó đẻ nàng được chết dễ dàng như vậy.

      “Ta ở đây!” thanh lạnh như từ phias au cự lang vang lên, nó lập tức xoay người lại, chưa kịp nhìn nàng ở đâu đao đỏ rực cắm vào trán nó trong nháy máy.

      Cự lang thống khổ ngửa mặt lên trời rống, hai chân phía trước ngừng vùng vẫy, thế nhưng lưỡi đao đỏ kia thấy nó còn muốn phản kháng, trong mắt Quân Mộ Khuynh liền thoáng qua tia sát ý, nàng ra sức cắm mạnh xuống, lưỡi đao xuyên thủng đầu cự lang, cự lang thống khổ rên rỉ mổ chút, thân thể liền lảo đảo.

      Quân Mộ Khuynh xoay người bay lên trung, phong nguyên tố bọc nàng bên trong, đem nàng đặt đứng vững vàng mặt đất, rồi tản mất.

      Cự lang nằm mặt đất rean hai tiếng, ánh mắt ‘ thể nào’ nhìn chằm chằm Quân Mộ Khuynh, cuối cùng nó chậm rãi nhắm mắt lại, trận gió thổi qua, thân thể màu nâu to lớn lúc này như đám giấy vụn bị gió thổi tan mất, biến thành chút tinh quang, biến mất ở thảo nguyên.

      Quang cảnh xung quanh lại biến hóa thêm lần nữa, thoáng cái liền trở về cái hành lang u ám, Quân Mộ Khuynh liếc đằng sau cái, khóe miệng lộ ra tươi cười, bỗng nhiên đỉnh đầu truyền ra thanh .

      “Chúc mừng ngươi qua cửa sói quật, phía sau còn có tám cửa, cửa thất bại ngươi cũng ra được, vĩnh viễn ở lại trong thế giới hỗn độn này, trở thành phần tử ở đay, chúc ngươi nhiều may mắn.”

      Tiếng cười? Quân Mộ Khuynh nhíu mày, nàng liếc đầu cái, nàng xác định là nghe có tiếng cười, chẳng lẽ ở đây còn có người khác? Nghĩ tới đây, Quân Mộ Khuynh vội vã chạy lên lầu, cửa thứ nhất khoa trương như vậy, cửa thứ hai biết có thứ gì.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 25: Sáng tạo

      Edit: Zi
      Tầng hai, Quân Mộ Khuynh cũng hết lượt lại chẳng thấy thứ gì đặc biệt, nàng bèn hướng tầng ba đến, vừa lúc đó, nàng phát ra ở giữa tầng hai với tầng ba hề có cầu thang.

      Lúc này, thanh đỉnh đầu lại lần nữa vang lên: “ cần lo lắng, tầng thứ hai cái gì cũng có, có điều ngay cả cầu thang để lên tầng ba cũng có luôn. Đây chính là muốn thử thách ngươi tự sáng tạo ra con đường có thể lên tới tầng thứ ba. Sáng tạo, chính là khảo nghiệm của tầng thứ hai này.”

      Tự nghĩ biện pháp lên tầng thứ ba sao? Đây là cái chủ ý của ai nghĩ ra vậy? Sáng tạo con đường…?

      “Ngươi đây là chỉnh người sao?” Quân Mộ Khuynh nhìn đỉnh đầu, chờ đợi câu trả lời, nhưng đáp lại nàng chỉ là yên lặng.

      Sáng tạo ra con đường để thông tới tầng thứ ba? Chẳng lẽ là dùng đấu kỹ? Quân Mộ Khuynh tới vị trí gần với tầng ba nhất ở tầng thứ hai, đấu kỹ trận dưới chân ra, viên ngũ giác màu nâu ra mang theo chút bụi bặm.

      “Đất chi cầu thang! Này là chuyện gì?”

      Vừa mới ngưng tụ đấu kỹ, còn chưa kịp ra biến mất hoàn toàn, đấu kỹ trận cũng dần dần biến mất.

      thể ngưng tụ đấu kỹ? Dựa vào, đây phải là hố người ta sao? Vậy kiểu gì a? Quân Mộ Khuynh ngẩng đầu nhìn lên tầng ba có chút bất dắc dĩ, tại đấu kỹ thể dùng, chẳng lẽ có thể sáng tạo ra con đường mà sử dụng đấu kỹ sao?

      lục quang vờn quanh người, phong nguyên tố đem Quân Mộ Khuynh bao ở bên trong nâng lên, hướng lầu ba đưa , nhưng còn chưa tiến được hai bước, nàng liền bị đánh trở lại mặt đất, phong nguyên tố cũng biến mất.

      Này cũng được sao? Sáng tạo con đường?

      Phải làm sao mới có thể có con đường? Đường là để người , nàng phải sáng tạo kiểu gì? Nghĩ ra, Quân Mộ Khuynh trực tiếp ngồi khoanh chân mặt đất, bàn tay chống cằm.

      Sáng tạo đường? Đâu có đường đâu?

      Quân Mộ Khuynh khổ tâm suy tư ở trong Long Khóa tháp, cũng biết Ninh Kiền vì ngang nhiên bắt nạt tân sinh nên bị đuổi ra khỏi học viện, lúc này mọi người trong học viện đều chuẩn bị cho buổi lịch luyện, trong viện của Phong lão sư lúc nào cũng có người qua lại, thân ảnh màu đen vẫn ngồi trong phòng của , con ngươi màu đen nhìn chằm chằm vào cái góc tường u kia.

      “Nếu lo lắng đến vậy, ngươi cứu nàng .” Thanh đầy dụ hoặc vang lên, Hàn Ngạo Thần quay đầu, mắt thủy chung nhìn vào chỗ.

      “Uy, tiểu tử, ngươi thể vô lễ với ta như vậy nha.” Phong lão sư ngồi bệt xuống đất. điên điên khùng khùng dùng ngón tay vẽ bậy bạ bụi rteen mặt đất, tất cả cử chỉ của đều thuộc về người điên, nhưng chuyện lại vô cùng tự nhiên, thực làm người ta nghi ngờ, người này rốt cuộc là có bị điên hay ?

      “Lão sư, ngươi cảm thấy ta lo lắng sao? lẽ ngươi cảm thấy là ta đợi? Chẳng lẽ ngươi biết nàng rất có bản lĩnh sao?” Hàn Ngạo Thần ôn nhuận tươi cười, thanh ôn nhu mang theo vài phần trêu tức, con ngươi màu đen trước sau vẫn yên lặng, chút phập phồng.

      “Ngươi…”

      ‘Ngao~~’ tiếng rống phẫn nộ vang lên ngoài cửa, Hàn Ngạo Thần rốt cuộc cũng thu hồi ánh mắt mình, liếc Phong lão sư cái, bước ra khỏi phòng.

      Phong lão sư nhìn ra cửa, ngón tay ngừng vẽ bậy mặt đất, miệng ngừng lẩm bẩm, “Hồng hồ điệp, hắc hồ điệp, hồng hồ điệp bay bay bay.”

      “Ngươi là hồ điệp, ta cũng là hồ điệp, hồ điệp…”

      Hàn Ngạo Thần vừa ra ngoài cửa cỗ nhiệt khí ập tới, hoàng sắc kim hổ trừng mắt giận nam nhân đột ngột xuất , nó còn tưởng người ra là cái lão già điên điên khùng khùng kia chứ, ngờ lại là nam nhân này. Chủ nhân nó mất tích hai ngày, nó thiếu chút nữa đem toàn học viện lật ngược lên, nhưng vẫn thể nào tìm được hình bóng của nàng.

      “Chậc chậc… Thế nào? Ngày đó ngươi bị phạt sao?” Đường đường là ma thú lại quan tâm nhân loại bé? Hàn Ngạo Thần vẻ mặt thú vị nhìn Hỏa Liêm chiếm cứ toàn bộ khoảng sân, cứ như là nhìn thấy lão bằng hữu, gửi lời hỏi thăm.

      Hỏa Liêm trả lời, nhìn chăm chú người trước mắt, người mang theo vị đạo (là mùi đó mà, dùng vị đạo cho nó văn vẻ) rất quen thuộc, chính là người ngày đó. Nó ở trong phòng ngủ quên, xém chút hại chủ nhân khong thể thi đấu, tại lại xuất ở đây, nhất định là có liên quan tới mất tích của chủ nhân, nhân loại đáng ghét.

      “Ai, ngươi trả lời ta thôi. Nhưng mà đừng có hoài nghi ta, lúc ta tới thấy nàng đâu rồi, có điều ta biết nàng ở đâu.” Hàn Ngạo Thần dường như xem thấu tâm tư Hỏa Liêm, cần nó mở miệng có thể biết được nó nghĩ gì.

      Hỏa Liêm hoài nghi nhìn người trước mặt, phát giác ra lửa giận của nó lúc đầu vì vài ba câu bâng quơ của Hàn Ngạo Thần bị dập tắt toàn bộ. Có thể đem lửa giận của ma thú dập tắt, Hàn Ngạo Thần là người đầu tiên, mà Quân Mộ Khuynh là đệ nhất trong việc đem ma thú và nhân chọc cho tức chết. (hai chị xứng đôi thấy sợ luôn)

      “Ngươi muốn tới đó ?”

      Hỏa Liêm lanh lợi gật đầu, thân thể cũng chậm rãi quay về trạng thái tự vệ, nó rất lo lắng cho chủ nhân, người trước mắt biết chủ nhân ở đâu, nó nhất định phải .

      “Vậy thôi.” Hàn Ngạo Thần mỉm cười nhìn liệt diễm con hổ trong hình dáng con mèo , trong mắt thoáng qua mạt nghi hoặc, có khế ước, vậy mà có thể làm cho ma thú nghe lời như vậy, giống như ngày hôm đó…

      Hỏa Liêm phía sau Hàn Ngạo Thần, ngẩng đầu cao ngạo, nhất cử nhất động của nó như con mèo bình thường.

      Trong tòa tháp, Quân Mộ Khuynh vẫn ngồi xếp bằng tại chỗ, chăm chú suy tư, bao nhiêu thời gian trôi qua nàng cũng biết. Bầu trời ở đây lúc nào cũng ảm đạm, nàng căn bản là thể phân biệt được bây giờ là ban đêm hay là ban ngày, chỉ biết thời gian cứ thế trôi qua mà nàng vẫn chưa thể nghĩ ra biện pháp rời khỏi đây.

      Sáng tạo con đường? Sáng tạo? Sáng… Quân Mộ Khuynh bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, đỏ đậm con ngươi thoáng qua đạo quang mang, nàng lập tức ngồi thẳng dậy, nhắm mắt lại.

      Trong lòng mỗi người đều có con đường, con đường này có thể dẫn tới bất cứ địa phương nào, nếu khảo nghiệm này muốn sáng tạo, vậy … Này cửa thứ hai là dễ.

      người Quân Mộ Khuynh tỏa ra đạo hào quang, dưới chân nàng lóe ra trận pháp màu vàng, đem nàng bọc ở bên trong.

      Mưu trí chính là con đường.

      Quang mang ngừng tăng lên, đem toàn bộ căn phòng chiếu sáng, kim sắc quang mang chiếu được lúc hoàn toàn biến mất, căn phòng lập tức trở về mờ ảo vốn có, thân ảnh Quân Mộ Khuynh cũng còn ở tầng hai nữa.

      Khảo nghiệm ở tầng thứ hai, cách đơn giản chính là giác ngộ, ngưng tụ đấu kỹ phải là đẳng cấp cao, tinh thần lực dồi dào cũng hẳn là lợi hại nhất, chỉ có ngừng lĩnh ngộ mới có thể đem đấu kỹ phát huy đến lực lượng mạnh nhất.

      Hai con mắt nhắm chặt chậm rãi mở ra, nàng hiếu kỳ nhìn chung quanh, tầng này trống trải như mấy tầng trước, tường có rất nhiều văn tự cổ, nàng xem hiểu được mấy chữ này, nàng chỉ muốn biết mình ở tầng thứ mấy.

      “Chúc mừng ngươi thông tới tầng thứ tư, lối tới tầng thứ năm chính là ở chỗ này, .” Thanh kia lần nữa lại vang lên đỉnh đầu, Quân Mộ Khuynh giờ mới biết đây là tầng thứ tư, nàng trực tiếp nhảy qua tầng thứ ba mà tới tầng thứ tư, có điều nàng chẳng cảm giác được đây là chuyện tốt tẹo nào, khảo nghiệm của hai tầng đều tập trung ở đây cũng nên.

      “Ngộ tính của ngươi giống như người bình thường, có thể bỏ qua tầng thứ ba mà trực tiếp tới tầng thứ tư. Cho nên ở tầng thứ tư ngươi phải đối mặt với hai khảo nghiệm, hai khảo nghiệm tùy lúc mà xuất .” Thanh đỉnh đầu lại lần nữa vang lên.

      Quân Mộ Khuynh đen mặt, gì nhìn đỉnh đầu, có thể hay đừng như vậy a, mỗi lần nàng nghĩ đến cái gì đều diễn ra, phải linh đến vậy chứ?

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 26: Ngũ trảo kim long

      Edit: Zi
      Tầng thứ tư làm cho nàng có cảm giác tốt, mỗi bước nàng đều thấy hô hấp của mình càng thêm nặng nhọc, Quân Mộ Khuynh dừng lại, nữa, nhưng năng lượng của thân thể như bị rút cạn dần dần, nàng biết lúc nào toàn bộ năng lượng của mình bị rút ra hết, đến lúc khảo nghiệm bắt đầu biết nàng có thể đối phó được hay ?

      Quân Mộ Khuynh trầm mặt xuống, nếu phải cửa ra chỉ có mỗi ở tầng chín, nàng nhất định phóng đuốc thiêu rụi cái tòa tháp này. Bị đẩy tới đây cách mạc danh kỳ diệu gì, vậy mà còn có nhiều quy củ biến thái, cũng biết người nào ở bày ra nhiều trò đến vậy.

      Nàng rất muốn biện minh, nàng là bị người ta đẩy vào a!

      Trong khi Quân Mộ Khuynh đứng im chỗ nghĩ kế, ngoài tháp cổ xuất thân ảnh màu đen, ngẩng đầu nhìn cổ tháp cao vút, trong mắt có vài phần phức tạp, khi nhìn tới tầng thứ tư, kinh ngạc thoáng qua.

      Nàng vậy mà chỉ trong thời gian ngắn đến tới tầng thứ tư, quả là đơn giản. Hàn Ngạo Thần khoanh tay, nụ cười mặt càng sâu.

      Hỏa Liêm nhìn thấy nụ cười này, đột nhiên đánh lạnh run cái, sau đó nó lặng lẽ bước cách xa bước, sau đó nó nhìn theo hướng mắt của Hàn Ngạo Thần, chủ nhân ở chỗ này, chủ nhân là ở chỗ này.

      thế, chúng ta lên tầng chín đợi nàng .” Hàn Ngạo Thần cười , mắt vẫn dán chặt vào tầng thứ tư, thân ảnh màu đen từ từ trong suốt rồi biến mất, Hỏa Liêm cũng vậy.

      Quân Mộ Khuynh đợi ở trong tầng thứ tư, nàng bây giờ hít thở thông, nhưng vẫn chưa thấy khảo nghiệm gì xuất , nàng chợt giật mình, lúc này nàng mới phát , này chẳng phải là khảo nghiệm hay sao?

      Bị ám toán! Quân Mộ Khuynh thở dốc ngồi xuống, chờ khảo nghiệm tiếp theo.

      Quang cảnh trước mắt đột nhiên biến hóa, Quân Mộ Khuynh cảm thấy năng lượng của mình cạn kiệt, nàng gắng gượng chống tay đứng dậy, trong mắt là lửa giận hừng hực, nàng nắm chặt nắm tay, bên tai đột nhiên vang lên thanh quen thuộc.

      “Khuynh nhi.”

      “Đại ca?” Quân Mộ Khuynh bỗng nhiên xoay người, đại ca sao lại ở đây?

      “Khuynh nhi, ngươi về sao lại báo cho ta tiếng? Sao rồi, ở Nam Ngưng học viện có quen ?” ‘Quân Mặc’ nhìn Quân Mộ Khuynh cười , mặt tràn đầy sủng nịch.

      “Bản nương có thời gian chơi đùa với ngươi.” Đột nhiên, Quân Mộ Khuynh ánh mắt trở nên lạnh lẽo, khí tức băng lãnh bao phủ toàn thân nàng, quang cảnh xung quanh lại biến hóa lần nữa, ‘Quân Mặc’ kia cũng biến mất trước mặt nàng.

      “Sai lầm lớn nhất của ngươi, chính là nên lấy thân nhân của ta ra mà đùa giỡn.” Quân Mộ Khuynh đứng tại chỗ, tay chỉ lên đỉnh đầu, trò chơi này nàng mất hết kiên nhẫn rồi, muốn dùng ảo giác đến mê hoặc nàng, đúng là nực cười, dùng người nào dùng lại dùng đến bộ dáng của đại ca nàng.

      “Bát phương chi hỏa! Đốt cho ta!” đấu kỹ trận dưới lòng bàn chân lập tức triển khai, ngọn lửa như cảm giác được lửa giận của nàng, mãnh liệt bay ra, Quân Mộ Khuynh chút lưu tình đem hỏa diễm phóng ra xung quanh, phóng hỏa còn triệu hồi ra phong nguyên tố làm cho những địa phương bị cháy càng lan rộng thêm.

      Ngọn lửa đem mọi thứ cắn nuốt, Quân Mộ Khuynh lạnh lùng đứng ở tầng tư, lực lượng người nàng cũng trở về, nàng liếc cái, nhanh chóng hướng tới tầng thứ năm lên.

      Sau khi nàng , những văn tự cổ vách tường nổi lên cuộn sóng, như là run vì sợ hãi.

      Quân Mộ Khuynh đường thẳng lên tới tầng thứ sáu, ở trong tầng thứ sáu có rất nhiều kỳ trân dị bảo, Quân Mộ Khuynh lấy quyển gian trục từ cái giá, thuận tay ném vào trong gian mặt, lần này, nàng đợi thanh kia vang lên, trực tiếp đem lửa phóng thiêu tầng thứ sáu, sau đó lại tiếp tục nghênh ngang lên tầng thứ bảy.

      Trước đó tầng thứ năm cũng bị nàng thiêu sạch , sau khi nàng , những văn tự cổ tường ở tầng thứ năm và tầng thứ sáu cũng run rẩy sợ hãi hệt như ở tầng thứ tư.

      Hàn Ngạo Thần vừa tới tầng thứ chín, nhìn lại hướng dưới lầu, lập tức ngốc lăng, sao có thể, nàng vừa rồi còn ở tầng thứ tư mà, thế nào thoáng liền nhảy lên tầng thứ bảy rồi? Có ai giúp nàng sao? Quá lợi hại.

      Tầng thứ chín chẳng có gì, nếu như nhìn kỹ, phát , ở đỉnh của tầng thứ chín là ngũ trảo kim long, ánh mắt của nó cũng nhìn chằm chằm xuống phía dưới.

      “Đừng xem nữa, đúng là tầng thứ bảy, ta tò mò, nàng sao có thể đột nhiên lợi hại như vậy?” Hàn Ngạo Thần thu hồi ánh mắt, cái chỗ này qua lần rồi.

      biết.” Ngũ trảo kim long cũng thu hồi ánh mắt, tự trấn an kích động trong lòng.

      “Ngươi sao lại quay lại đây?” Ngũ trảo kim long đau đầu nhìn nam tử trước mặt, hai năm trước khi vào đây đem nơi này làm cho long trời lở đất, tại lại còn tới thêm người, hai người này quả là ác ma mà, đem nơi này biến thành nơi để đề cao lực lượng.

      “Hai năm trước là ta đánh bậy đánh bạ mới lọt vào đây, còn hôm nay là tự nguyện vào. Nguyên nhân sao? cho ngươi biết.” Hàn Ngạo Thần đứng dựa vào bên tường, hoàn toàn để ý đến Hỏa Liêm bên cạnh phát run nằm bò mặt đất, ma thú cũng chia ra các đẳng cấp, ma thú cấp thấp khi gặp ma thú cao cấp, còn lại là ma thú có huyết thống cao quý nữa, chỉ có thể quỳ dưới đất, có điều tiểu lão hổ này lại liều mạng giãy dụa, là thú vị nha.

      Ngũ trảo kim long liếc Hàn Ngạo Thần cái, trong lòng nghĩ nghĩ, hai năm trước đánh bậy đánh bạ phá vỡ phong ấn của Long khóa tháp, từ đó ở đây liền cùng ngoại giới có liên hệ, là đánh bậy đánh bạ, ai biết là hay giả, hơn nữa tên nhân loại này thấy chẳng những sợ hãi mà còn bình tĩnh khoan thai, dù nó có dùng huyết thống cao quý áp bách cũng chẳng có chút cảm giác nào, đúng là tiểu quái vật biến thái.

      “Ngươi vào là vì nàng?” Ngũ trảo kim long hỏi, nhưng trong lòng cũng có đáp án.

      Hàn Ngạo Thần mỉm cười, trả lời, ngay cả cũng biết vì sao mình lại vào, trả lời sao đây?

      “Tầng thứ tám.” Ngũ trảo kim long trầm giọng , như thế nào lại nhanh đến vậy, nó rất chờ mong được gặp người này.

      , đến rồi.”

      “Hàn Ngạo Thần?” người Quân Mộ Khuynh có vài vết thương buồn thiu khi xuất ở tầng thứ chín, khi nàng nhìn thấy Hàn Ngạo Thần, ánh mắt lạnh như băng lóe ra tia kinh ngạc.

      “Vì sao mỗi lần ta gặp ngươi, ngươi đều bị thương như vậy?” Hàn Ngạo Thần nhíu mày, bước chân tự chủ bước đến bên người Quân Mộ Khuynh, thể khống chế được bản thân mình, giống như ngày đó vậy. (Ta cái này là tình sét đánh nè)

      “Ta với ngươi rất quen sao?” làm sao biết được? Sao lại tới đây?

      “Đợi khi nào ngươi nhớ ra biết.” Hàn Ngạo Thần cười , trong tay liền xuất viên dược màu đen, đưa tới miệng Quân Mộ Khuynh, trong lòng tự cảm thán, dược này phải ai cũng có thể ăn, lại còn được bản thiếu gia tự mình đút cho. Quân Mộ Khuynh, Quân Mộ Khuynh…

      Quân Mộ Khuynh chút do dự há mồm ra, viên dược sau khi vào trong cơ thể nàng, tia ấm áp lan truyền khắp toàn thân.

      “Hai người các ngươi đến đây để ôn chuyện à?” Ngũ trảo kim long đầu đầy hắc tuyến nhìn hai người, bọn họ cứ thế mà ôn chuyện thèm để ý đây là đâu.

      “Ở đây là do ngươi bày trò ra?” Quân Mộ Khuynh nhìn ngũ trảo kim long, trực tiếp bước ngang qua Hàn Ngạo Thần, chỉ vào nó hỏi.

      “Nhân loại, đừng có cuồng vọng như thế.” Ngũ trảo kim có chút được, nó có phải là biến mất quá lâu rồi , thế nào hai cái người này nhìn thấy nó chẳng những sợ hãi, người như nhìn thấy bạn cũ, người lại dùng tay chỉ vào nó?

      “Đừng sợ, nó bị người nhốt ở đây, đả thương được người.” Hàn Ngạo Thần tới bên cạnh Quân Mộ Khuynh, mặt là nụ cười đầy thản nhiên.

      Quân Mộ Khuynh ngửa đầu nhìn Hàn Ngạo Thần, biết sao, người này có việc nên dài tay ? Nó phải chỉ là ma thú sao? Có gì đáng sợ? Nàng đâu phải chưa từng thấy qua ma thú, chỉ có ma thú sợ nàng, có chuyện nàng sợ ma thú.

      Hàn Ngạo Thần thấy Quân Mộ Khuynh dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình, điểm sợ hãi cũng có, sờ sờ mũi tới góc đứng, là lo lắng vô ích rồi, nàng sao có thể sợ chứ, chỉ có ma thú sợ nàng, thế nào lại quên mất cảnh tượng khi lần đầu tiên gặp nàng.

      Ngũ trảo kim long hết nổi rồi, tiểu tử biến thái kia sợ mình thôi , con nhóc vừa tới cũng thèm sợ nốt, chẳng lẽ nó còn như năm đó sao? Cũng đúng, linh thú bé kia nằm phát run mặt đất kia mà, như vậy có thể con nhóc này cũng là tên biến thái.

      “Hỏa Liêm, ta lệnh cho ngươi, đứng lên!” Quân Mộ Khuynh nhìn chằm chằm vào Hỏa Liêm, ngũ trảo kim long lợi hại phải là nàng biết, có điều nàng sợ, ma thú của nàng tuyệt đối thể quỳ trước bất cứ ai, bất cứ ma thú nào, bằng có tư cách đứng phía sau nàng.

      Hỏa Liêm run rẩy ngẩng đầu, ai oán nhìn Quân Mộ Khuynh, bốn chân liều mạng chống mặt đất, giãy dụa bò dậy, đối mặt với uy hiếp của ngũ trảo kim long, toàn thân nó đều run rẩy, đáng sợ hơn chính là ngũ trảo kim long chẳng hề thu uy áp lại, mà còn ngừng gia tăng thêm, hình như do chủ nhân sợ nó nên nó mới hạ thủ mình phải.

      “Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, đứng lên, bằng trở về Linh Lung sơn . ma thú chỉ biết quỳ gối trước người khác chẳng có gì hay ho, cường giả chỉ có thể làm cho người khác quỳ xuống trước mặt mình, dù tại có bản lĩnh để người khác phải quỳ trước mình tuyệt đối cũng thể quỳ trước mặt kẻ khác.”

      Hỏa Liêm bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Quân Mộ Khuynh, nó thực phải cố gắng đứng dậy.

      ‘Ngao…’ Hỏa Liêm thống khổ rống tiếng, ngũ trảo kim long chính là muốn cho nó đứng lên, muốn cùng chủ nhân đối nghịch, nó nhất định chịu thua, nếu nó chịu thua, tức là làm chủ nhân thua, tuyệt đối được, tuyệt đối thể có chuyện đó.

      Hỏa Liêm nằm mặt đất liều mạng giãy dụa, uy áp của ma thú cao cấp ngũ trảo kim long càng lúc càng nặng, lúc đầu nó còn có thể liều mạng giãy dụa, bây giờ chỉ có thể vô lực nằm mặt đất rên rỉ.

      “Ta bảo ngươi đứng lên!” khí tức băng lãnh từ người Quân Mộ Khuynh tản ra, nàng biết nó rất khó chịu, nhưng ở Thiên đại lục này có quá nhiều ma thú mạnh hơn nó, nếu như chúng nó phóng ra chút uy áp, nó liền quỳ xuống mặt đất, như vậy cần đánh nó thua rồi.

      Hàn Ngạo Thần bất đắc dĩ lắc đầu, dùng ánh mắt đồng tình nhìn Hỏa Liêm, tới bên cạnh Quân Mộ Khuynh, “Nó cố hết sức rồi…”

      được, nó phải đứng lên, ở trước mặt cường giả, có nhiều lực lượng có thể bắt nó quỳ xuống, nhưng nó tuyệt đối thể quỳ xuống. Kẻ tự đề thấp chính mình vĩnh viễn thể trở thành cường giả!” Quân Mộ Khuynh liếc Hàn Ngạo Thần cái, nàng muốn sau này Hỏa Liêm gặp nguy hiểm, cho nên dù nó thống khổ cách mấy cũng phải đứng lên.

      Ngũ trảo kim long thầm tạo áp lực cũng hơi sững sờ, kim hoàng sắc mắt cũng lộ ra tia kinh ngạc, câu băng lãnh kia còn vang vọng bên tai nó, ‘có nhiều lực lượng có thể bắt nó quỳ xuống, nhưng nó tuyệt đối được quỳ.’ Nha đầu này…

      “Dạ, chủ nhân! Ngao~” Hỏa Liêm ngửa mặt lên trời rống tiếng, thanh thâm trầm vang vọng khắp căn phòng.

      Hỏa Liêm tin tưởng, Quân Mộ Khuynh bắt nó đứng lên là vì muốn tốt cho nó, nó cũng có tôn nghiêm của kim hổ, cũng muốn phải quỳ trước mặt kẻ khác, thế nhưng ngũ trảo kim long kia có huyết thống cao quý, là ma thú cao cấp, là long tôn quý nhất ở long tộc, ngũ trảo kim long là tượng trưng cho vương giả, từ khi nó sinh ra được định sẵn là vương giả của long tộc.

      Hàn Ngạo Thần nghiêng mặt nhìn Quân Mộ Khuynh, mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nụ cười kia xuất phát từ tận trong đáy mắt (ý bảo ảnh cười lòng ý mà), có điều Quân Mộ Khuynh hết sức chú ý Hỏa Liêm nên phát ra điểm này.

      Hỏa Liêm liều mạng giãy dụa, nó muốn đứng lên, nó phải đứng lên.

      Ngũ trảo kim long ánh mắt thâm trầm nhìn Quân Mộ Khuynh thân thể mảnh khảnh, “Nhân loại, nó thể đứng dậy được đâu, ngươi hãy chết tâm .” đây là uy áp của cao cấp ma thú, người bình thường đều cũng e ngại, run rẩy, hai người họ biến thái, đối với uy áp của nó chút e ngại, nhưng cũng có nghĩa là ma thú cấp thấp cũng sợ hãi, nó vô luận như thế nào cũng thể đứng dậy.

      Quân Mộ Khuynh gì, chỉ lẳng lặng nhìn Hỏa Liêm, ngay lúc ngũ trảo kim long cho rằng nàng hết hy vọng với Hỏa Liêm, ngay cả Hỏa Liêm cũng cho rằng nó đủ tư cách để đứng phía sau lưng Quân Mộ Khuynh, cánh môi nàng khẽ mở, thanh lạnh như băng vang lên, “Ta tin nó, nó nhất định có thể đứng lên. Nếu đối mặt với khiêu chiến nho này mà cũng chịu nổi, vậy bằng hãy trở về Lung Linh sơn , như vậy vĩnh viễn cần đối mặt với ma thú cao cấp nữa.”

      Ta tin nó!

      Câu kia như có ma lực, trong lòng Hỏa Liêm chợt ấm áp, nó sớm nhớ tới nguyên nhân trước kia vì sao nó theo nàng, thế nhưng tại nó biết hơn ai hết, nó ở lại, chính là muốn trở thành cường giả, để cho người khác quỳ xuống, cường giả quỳ xuống.

      “Ta, sau này, bao giờ, quỳ xuống! Ngao~!” Hỏa Liêm gặn từng chữ , ánh mắt sắc bén nhìn thẳng ngũ trảo kim long, mây đen bỗng nhiên cuồn cuộn tụ tập.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 27: Thần thú hỏa liêm

      Edit: Zi
      Tia chớp trời ngừng ma sát, sấm chớp đùng đùng, ngũ trảo kim long dám tin tưởng nhìn Hỏa Liêm nằm phủ phục mặt đất, lúc này, nó cư nhiên tấn chức.

      Thiên địa quy luật luôn tồn tại ở bất cứ đâu, mảnh gian này dù thuộc về đại lục kia nhưng cũng tồn tại ở trong nó, thiên địa quy luật cũng vì kẻ nào mà lùi lại, chỉ biết vô tình hạ xuống, thắng –sinh, bại-tử.

      Hàn Ngạo Thần há miệng, nha đầu này rốt cuộc làm gì, liệt diễm kim hổ ở giữa trận uy áp cực mạnh còn có thể tấn chức.

      Quân Mộ Khuynh lăng lăng nhìn đỉnh đầu, thanh tráng kiện vang lên, cần nhìn nàng cũng biết là chuyện gì, thanh này với nàng quá quen thuộc, nàng hẳn là nên cảm ơn ngũ trảo kim long mới phải, nếu nhờ uy áp của nó, Hỏa Liêm phản kháng, Hỏa Liêm cũng tấn chức trong khoảng thời gian ngắn như vậy, đối diện với sinh tử, bất kể là ma thú hay nhân loại đều có thể lộ ra tiềm chất mãnh liệt.

      Lôi điện ngừng xoay quanh tháp cổ, vẫn chậm chạp chưa rơi xuống, Quân Mộ Khuynh đột nhiên có cảm giác xấu, nàng nhớ lần trước Hỏa Liêm tấn chức nàng nằm cũng trúng đạn, lần này như thế ?

      Hàn Ngạo Thần nhìn thấy sắc mặt Quân Mộ Khuynh đột nhiên thay đổi, định hỏi xảy ra chuyện gì tiếng sấm nổ cái, sét đánh xuống, nguyên bản chỉ có tia chớp hạ xuống, cư nhiên biến thành hai tia, trong số đó vừa vặn đánh vào người Quân Mộ Khuynh.

      Quân Mộ Khuynh bị sét đánh, chân mày ngừng giật giật, vì sao lần này cũng vậy a, lần trước có thể là trùng hợp, lần này nhiều người đứng ở đây như vậy, mà chỉ đánh mỗi mình nàng, có lầm hay vậy?

      “Con mẹ nó, ngươi có phải bị bệnh hay a? Nó cũng phải là khế ước thú của ta! Lần nào nó tấn chức ta cũng bị đánh là sao, đây là ý gì?” chờ Hàn Ngạo Thần cùng ngũ trảo kim long hoàn hồn, thanh thô bạo lại vang lên, hai người kia lần nữa bị sét đánh gần chết.

      Bọn họ phải là bị tia chớp kia đánh mà đánh, mà là bị lời của Quân Mộ Khuynh đánh a. Nha đầu này cũng bưu hãn , dám chỉ vào mặt thiên địa quy luật mà mắng, sợ nó lại đánh cho cái nữa sao?

      Nguyên bản mây đen trung lẽ ra nên tan , bởi vì lời của Quân Mộ Khuynh mà đứng im tại chỗ, cũng đánh xuống nữa, như suy nghĩ xem thử lời của Quân Mộ Khuynh có đúng hay , nó cứ đứng như thế thời gian, mọi người đều nghĩ là nó cứ đứng im như vậy, đột nhiên tia chớp đánh xuống ngay bên chân Quân Mộ Khuynh, tiếng sấm trầm đục tiếng, rồi mới chậm rãi tan .

      Quân Mộ Khuynh: “…”

      “Khụ khụ… Nó là , nó có đánh sai, ngươi đúng là nên bị bổ.” Hàn Ngạo Thần phúc hắc cười, sau đó nhìn về ngũ trảo kim long còn đứng hình kia, cho tới giờ còn chưa thấy được bộ dáng này của nó. Chẳng lẽ nó cũng bị sợ ngẩn cả người sao?

      Hỏa Liêm nằm mặt đất, vô lực rên rỉ, thái dương trợt xuống vài giọt mồ hôi hột, chủ nhân cũng quá vạm vỡ , dám chỉ vào thiên địa quy luật mà mắng, phải biết thiên địa quy luật trước giờ chưa bao giờ sai, nó đánh ngươi, ngươi phải tiếp thu, dù sao nó luôn có nguyên nhân của chính mình.

      Quân Mộ Khuynh đen mặt, nàng trêu chọc ai? Hỏa Liêm tấn chức liên quan gì tới nàng? Nàng cũng phải khế ước giả của nó, làm gì mà phải cùng chịu thiên địa quy luật với nó?

      Kim sắc quang mang từ thân thể Hỏa Liêm xẹt qua, những nơi có quang mang xẹt qua đều biến thành ánh vàng rực rỡ, Hỏa Liêm nhắm hai mắt, yên lặng chờ đợi lễ rửa tội tấn chức, trải qua kiếp nạn lần này, nó chính là thần thú. Cho tới bây giờ, nó cũng chưa bao giờ nghĩ đến nó có thể tấn chức thần thú nhanh như vậy, nó cứ nghĩ rằng đó là chuyện của mấy chục năm, mấy trăm năm sau cơ.

      Quang mang chậm rãi lan ra, người Hỏa Liêm liền phát ra kim quang nhàn nhạt, mà tia sáng này lâu cũng tiêu tan, cứ vờn quanh người nó, sau khi lễ rửa tội hoàn thành, bộ lông toàn thân nó đều phát ra ánh vàng rực rỡ, hai mắt nhắm chặt chậm rãi mở ra, kim sắc mắt trước kia biến thành màu đậm hơn, sáng sủa hơn.

      Bốn kim sắc móng vuốt chống lên mặt đất, Hỏa Liêm toàn thân run rẩy bò dậy, cho dù nó là thần thú, ở trước mặt ngũ trảo kim long cũng chẳng tính là cái gì, nó vẫn có thể thả ra uy áp khiến ngươi thể quỳ mặt đất, thậm chí có thể chết ngay tại chỗ, Hỏa Liêm lúc này có thể đứng dậy, chính là muốn rằng nó ở trước mặt cường giả, giống như Quân Mộ Khuynh, vĩnh viễn bao giờ quỳ xuống.

      Mấy vết thương người Quân Mộ Khuynh cũng dần dần khôi phục, khóe miệng rốt cuộc cũng treo lên nụ cười, Hỏa Liêm đứng lên, nụ cười của nàng càng sâu, ngũ trảo kim long lúc này cũng lấy lại tinh thần, thấy Hỏa Liêm đứng lên, nó cũng nhanh chóng gia tăng áp lực, thế nhưng cũng chẳng ảnh hưởng đến quyết tâm của Hỏa Liêm chút nào, dù cho toàn thân nó run rẩy, nó vẫn muốn đứng lên, chỉ có vậy mới có thể có tư cách đứng sau lưng chủ nhân, mặc kệ người khác thế nào, nó chính là muốn như vậy.

      Hàn Ngạo Thần lúc này như người xem diễn, hai tay khoanh ngực, vẻ mặt đầy thú vị quan sát Hỏa Liêm, nghĩ tới tên này đứng lên, uy áp của ngũ trảo kim long cũng có điểm thở được, nha đầu kia hô hấp cũng rối loạn, chỉ sợ nàng sắp chịu nổi rồi .

      “Nếu như người sợ hãi, có thể dựa vào ta.” Hàn Ngạo Thần giọng , nha đầu này cố chấp, việc gì phải làm như vậy.

      cần!” Quân Mộ Khuynh nghiến răng nghiến lợi , cư nhiên nhìn ra, xem ra cũng có mấy phần bản lĩnh, nhìn bộ dáng thoải mái của kìa, thế nào lại có việc gì?

      “Đừng lo lắng cho ta, ta rất cường tráng!” (Câu này nghĩ sâu xa chút là,…e hèm) Hàn Ngạo Thần lên tiếng, nghe hàm răng trắng noãn cười ha hả nhìn Quân Mộ Khuynh, nghĩ tới nha đầu này lại có thể lo lắng cho , cơ hội hiếm có nha.

      Quân Mộ Khuynh yên lặng thu hồi ánh mắt, lo lắng của nàng là hoàn toàn dư thừa, người này căn bản là có việc gì, có cái gì cần phải lo lắng cho chứ.

      “Nhân loại, ta thua.” Ngũ trảo kim long nhìn Hỏa Liêm chậm rãi đứng lên, thu lại uy áp của mình, nếu cứ tiếp tục, ai biết nó có thể hay lại tăng cấp? tình biến thái như thế cũng có, quả nhiên những người ở bên tiểu tử thối cùng tiểu nha đầu kia đều biến thái.

      Thân thể đột nhiên nhõm, Quân Mộ Khuynh cũng thở phào, nụ cười mặt càng lúc càng sâu, “Có nghĩa ta qua cửa thứ chín?” Long khóa tháp, tầng thứ chín cư nhiên lại được ngũ trảo kim long thủ hộ, đúng, là bị nhốt ở đây mới đúng, ai có bản lĩnh có thể nhốt vương giả của long tộc ở đây, còn nhốt kiểu như vậy, làm quá đúng.

      Ngũ trảo kim long trận gì, nha đầu này còn nhớ đến tình này sao. Có điều nó cũng rất hiếu kì, biết nàng làm cách nào có thể thông qua tám tầng trước nhanh như vậy, nàng rốt cuộc làm gì?

      “Vậy mau thả chúng ta ra, ta còn có chuyên muốn làm.” Phong lão sư, đây là việc mà người điên có thể làm, cứ như vậy mà đem đệ tử của mình đẩy mạnh tới.

      Hàn Ngạo Thần bật cười khanh khách, này là có người gặp xui xẻo rồi, chỉ sợ là có nằm mơ cũng nghĩ đến, trước kia Hàn Ngạo Thần dùng ba ngày mới ra được, Quân Mộ Khuynh chỉ dùng có hai ngay, hơn nữa ma thú của nàng cũng lợi dụng cơ hội này để tấn chức, chuyện biến thái như vậy, tên kia hẳn ngờ tới.

      “Tiểu tử, ngươi nàng .” Ngũ trảo kim long ảo não, uy phong năm đó của nó hình như bay mất rồi, nếu sao hai tên nhân loại này chút cũng sợ nó, còn có thể làm cho ma thú cấp thấp đứng lên được trước mặt nó, đây cũng quá bình thường .

      thôi.” Hàn Ngạo Thần hướng góc đối diện tới, Quân Mộ Khuynh lắc đầu, gian kia khá , Hỏa Liêm đành phải thu thân thể lại, lúc này nó chỉ bằng con hổ bình thường, bộ lông màu vàng lóeg ra kia quan mang, nó chậm rãi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh.

      “Chủ nhân!” thanh Hỏa Liêm khàn khàn, lộ ra chút thành thục.

      Quân Mộ Khuynh nhảy lên lưng Hỏa Liêm, vỗ vỗ cổ nó “ tốt, sau này ta cần phải tự lẩm bẩm mình rồi.” , xong nàng lền nằm xuống, trận chiến vừa rồi nàng tiêu hao khá nhiều năng lượng, nàng là đưuòng giết thẳng từ tầng thứ tư lên, nàng còn muốn cảm ơn tầng thứ tư mới đúng, nếu phải bọn chúng dùng ảo giác mê hoặc nàng, biến ra thân ảnh của đại ca nàng, nàng tức đến như vậy.

      Nó vẫn luôn có , chỉ là ngươi nghe hiểu mà thôi.

      Hỏa Liêm thầm trong lòng, chậm rãi theo Hàn Ngạo Thần ra, đúng khắc khi họ vừa bước chân ra, ánh mắt của Quân Mộ Khuynh nằm lưng Hỏa Liêm lộ ra tia giảo hoạt, nàng mượn gió bẻ măng lấy gian trục, mở ra chút, tháp cổ liền biến mất dưới bầu trời hỗn độn.

      “Ngươi làm cái gì?” Hàn Ngạo Thần vừa ra khỏi cổ tháp, kinh ngạc hỏi, thế nào mà cổ tháp liền biến mất thấy đâu?

      có gì, chỉ là để nó chỗ khác đợi thôi. Quân Mộ Khuynh cười giảo hoạt, bước ra khỏi phiến gian kia, tiểu sân quen thuộc xuất trước mắt naàng, chỉ vậy, còn có thân ảnh quen thuộc ngồi dưới đất, thào .

      “Sao ngươi về sớm thế? Nha đầu kia thế nào rồi? tới tầng thứ năm chưa?” Phong lão sư nhìn bầu trời, tay chắp sau lưng, thèm quay đầu lại hỏi.

      “Nàng đứng sau lưng ngươi.” Hàn Ngạo Thần ‘thiện ý’ nhắc nhở.

      Phong lão sư hơi sững sờ, lập tức xoay người, khi nhìn thấy thân ảnh kia, liền hết sức hưng phấn nhảy tưng tưng lên, chạy lại bên người nọ. “Ngươi vậy mà ra rồi, so với Hàn tiểu tử còn sớm hơn ngày, ta còn tưởng rằng ngươi phải ở trong đó hơn năm ngày cơ. Xem ra ngươi còn lợi hại hơn cả Hàn tiểu tử.” Phong lão sư hoàn toàn quên mất việc đem Quân Mộ Khuynh đẩy vào cổ tháp kia, tự hào nhìn người thân rực đỏ trước mặt.

      “Phải ? Vậy là ngươi rất vui?” Quân Mộ Khuynh cười như cười hỏi.

      “Đương nhiên, ngươi thế nhưng là học trò của ta…” Phong lão sư đột nhiên cảm thấy tình huống có chút đúng, đến khi nhìn thấy nụ cười nguy hiểm của Quân Mộ Khuynh, ngượng ngùng cười hai tiếng, sau đó lui về sau mấy bước.

      “Sao? Giờ biết sợ?” Quân Mộ Khuynh nhíu mày, bước lên bước.

      Phong lão sư lập tức lui về sau hai ba bước, sao lại thế chứ, tiểu Mộ Khuynh phải là đáng nhất sao, vô lễ với lão sư đâu nhỉ. sao lại liên tiếp thu hai cái đệ tử vô lương thế này, ràng là chính mình tự xông vào, sau khi trở về còn trách , ràng là tiến bộ rất lớn, cũng trách , làm người tốt khổ.

      “Hỏa Liêm bồi lão sư chuyện phiếm. Nhớ, kim long làm gì với ngươi, giờ ngươi có thể hoàn trả.” Quân Mộ Khuynh liếc Phong lão sư cái, rồi xoay người ly khai, nghe Hàn Ngạo Thần hôm nay là ngày học viện tổ chức lịch luyện, nếu hôm nay nàng , ngày sau còn cơ hội nữa.

      “Dạ, chủ nhân.” Hỏa Liêm trưng ra vẻ mặt nghiêm túc, lộ ra tia khát máu, chủ nhân có lệnh, tuyệt đối thể khách khí, nhất định ‘chăm sóc’ lão sư của chủ nhân cho tốt, tuyệt đối hạ thủ lưu tình.

      Phong lão sư lui về sau vài bước, miệng lẩm nhẩm “ cần đâu, ta còn có nhiều việc cần phải làm. A! Hồ điệp, đừng bay mà, ở lại đây với ta . Hồ điệp ơi, đừng …”

      Hỏa Liêm bước đến trước mặt Phong lão sư, mặt là nụ cười gian xảo như chủ nhân của nó vậy.

      Phong lão sư tiếp tục lui về sau mấy bước, cười cứng ngắc : “Tiểu kim hổ, ngươi xem ngươi kìa, phải bây giờ ngươi rất tốt sao? Ngươi còn phải cảm ơn ta đấy, ngươi xem ta có đúng ?” Phong lão sư như người dụ dỗ con nít nhà người ta, vẻ mặt khóc ra nước mắt, trong lòng ngừng gào thét, đồ đệ tử vô lương.

      “Cho nên chủ nhân mới bảo ta cùng ngươi chuyện phiếm. Chăm sóc cho ngươi tốt.” Hỏa Liêm trừng to mắt tỏ vẻ vô tội, như tiểu hài tử lanh lợi nghe lời dặn của ‘mẹ’.

      “… Ngươi thể như vậy, ta nè… tiểu kim hổ à… có gì từ từ thương lượng…”

      Hàn Ngạo Thần đứng ở phía xa, nhìn màn kia, khóe miệng cong cong, thân ảnh màu đen thoáng qua cái, chắn trước mặt Quân Mộ Khuynh.

      “Ngươi sao có thể lên tầng chín nhanh như vậy?” Đây là điều vẫn luôn tò mò.

      Quân Mộ Khuynh thấy hoa mắt, sao nhanh được như vậy chứ, “Muốn biết sao? Vậy ngươi cùng lịch luyện với ta, đến lúc đó nếu có thu hoạch tệ, ta cho ngươi biết.” nàng cái gì cũng làm, chỉ là phóng cay đuốc mà thôi.

      “Được.”

      Quân Mộ Khuynh sửng sốt chút, ngờ lại đáp ứng nhanh như vậy, “Vậy ta trước.”

      Hàn Ngạo Thần nhìn Quân Mộ Khuynh ly khai, đột nhiên hỏi thêm câu, “Sau này ta có thể gọi ngươi là tiểu Khuynh Khuynh được ?”

      Quân Mộ Khuynh bước chân lảo đảo cái, thiếu chút nữa vấp té, nàng lập tức xoay người lại, nhưng thân ảnh màu đen kia còn ở đây nữa khóe mắt nàng ngừng co quắp chút, tiểu Khuynh Khuynh…

      “Quân Mộ Khuynh.”

      “Ngươi sao lại ở đây?” Hạng Võ, phải lịch luyện sao?

      “Ngươi còn , mau nhanh lên, Long Thiên đại nhân chờ ngươi đấy.” Hạng Võ vừa vừa lôi kéo Quân Mộ Khuynh, chạy nhanh , toàn học viện đều chờ mình nàng, nếu như phải là sợ mất thời gian, nhất định bắt nàng cho mấy ngày nay nàng đâu, Hàn Ngạo Thần khiêu chiến, nàng thắng hay là thua? Nếu như Hàn Ngạo Thần kia thua, có nghĩa là đệ nhất phong vân bảng cần phải đổi người rồi, đó là việc cao hứng biết bao a.

      Chờ nàng? Lão nhân kia phải công tác rồi sao? trở về khi nào vậy?

      “Long Thiên đại nhân phải Hoàng thành sao?” Nàng nhớ là phải tống cái điêu ngoa công chúa kia trở về mà, ra là muốn để nàng kia ở trong học viện, nếu nàng kia cứ suốt ngày tìm nàng gây , nhất định nhịn nổi mà chạy tới giúp nàng.

      “Ngươi làm ra chuyện lớn như vậy, ngay cả hoàng thượng đều bị kinh động.” Hạng Võ bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nha đầu này còn có thể bình tĩnh như vậy sao, ràng chỉ là tiểu nha đầu, nhưng hành cứ như người ba mươi tuổi, gặp chuyện gì cũng chẳng hoang mang.

      “Nga.” Hoàng thượng sao lại kinh động nhỉ? Hình như nàng đâu có làm gì đâu?

      Người nào đó hoàn toàn quên mất, trước khi tiến vào cổ tháp đem bảo bối của người ta cắt rụng.

      Nga? Cứ như vậy?

      Hạng Võ thiếu chút nữa xoay người lại gõ đầu Quân Mộ Khuynh cái, nàng đánh Ninh Kiền te tua, còn là bị thương rất nặng, bị phạt là tốt rồi, đương nhiên đây là công của Long Thiên, vậy mà nàng còn có thể bình tĩnh ‘nga’ tiếng, lúc đó cũng bị nàng hù chết, vậy mà nàng còn có thể bình tĩnh đến vậy, có thiên lý mà.

      Hai đạo thân ảnh rất nhanh biến mất, sau khi bọn rời , Hàn Ngạo Thần liền xuất , ánh mắt khi nhìn tới tay Hạng Võ nắm lấy tay Quân Mộ Khuynh lộ ra tia thâm trầm, cuối cùng mặt đổi sắc ly khai.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :