1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nghịch Thiên Ngự Thú Sư - Thất Nguyệt Điềm (46)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 13: Tuyển trạch
      Edit: Zi
      Sau khi Nam Ngưng học viện được nghỉ ngày, hôm nay chính là thời điểm ba trăm tân đệ tử tiến vào học viện. Sau khi tuyển chọn, có thể là tân sinh của Nam Ngưng học viện đều được cấp cái ngọc thạch, khi Nam Ngưng học viện khai giảng, người ngoài thể tiến vào, đệ tử muốn vào học viện phải có ngọc thạch, ngọc thạch kỳ chính là viên thạch cảm ứng, bất quá ở bên trong có vài ký hiệu đặc biệt, cho nên cũng có thể xem như là chìa khóa để mở cửa học viện.

      Quân Mộ Khuynh cầm ngọc thạch trong suốt tay, đứng ở trước cửa học viện, lẳng lặng quan sát ngọc thạch.

      Bản thân ngọc thạch trông rất bình thường, chỉ là khối thạch cảm ứng bình thường, nhưng ở giữa viên thạch có khắc chữ “Nam”, xung quanh còn có chút tinh quang, làm cho người ta nhìn vào chỉ cảm thấy đây là kiện trang sức đeo cho đẹp chứ phải là cái gì đặc biệt.

      “Tiểu Khuynh!” thanh quen thuộc vang lên từ phía sau Quân Mộ Khuynh, Bạch Tử Kỳ kích động nhảy tới trước mặt nàng, nhìn thấy ngọc thạch tay Quân Mộ Khuynh, nàng cực kỳ hưng phấn.

      “Tiểu Khuynh, ngươi cũng thành công, ngươi thành công!” Bạch Tử Kỳ hài lòng ôm Quân Mộ Khuynh, các nàng đều đậu a, là quá tốt, nàng chỉ lo lắng cho tiểu Khuynh, ải cuối cùng nàng chiêu cũng tiếp được, may mắn điểm ở mấy vòng trước tương đối cao, nếu nàng cũng thể vào Nam Ngưng học viện.

      Quân Mộ Khuynh lộ ra nụ cười khẽ, khẽ gật đầu, nàng quả là có hơi xem thường Bạch Tử Kỳ, nhị cấp đại kỹ sư phải thấp, chỉ là nàng lại quá nhu nhược khi ở trước mặt Ninh Sương.

      tốt quá, hy vọng chúng ta có thể ở cùng lão sư, ở cùng nhà, ở…”

      “Ngươi là thủy nguyên tố, ta là hỏa nguyên tố.” ràng có khả năng đó a.

      “A?” Bạch Tử Kỳ thất vọng chu chu miệng, nàng muốn cùng tiểu Khuynh ở chỗ.

      thôi, mọi người đều vào cả rồi, nghe đệ tử có thể tự mình lựa chọn lão sư.” Quân Mộ Khuynh cười , kéo tay Bạch Tử Kỳ hướng tới cửa lớn, đến cửa, hai người lấy ngọc thạch ra, cửa lập tức mở ra.

      Bạch Tử Kỳ tò mò quan sát học viện, mấy ngày trước đều là lo thi đấu, có thời gian nhìn kỹ Nam Ngưng học viện, tại thấy, Nam Ngưng học viện quả nhiên rất đẹp, tựa như tiên cảnh, có hoa cỏ tương tốt, có vài địa phương như ở giữa thiên nhiên, nhìn bên ngoài, Nam Ngưng học viện rất lớn, nhưng khi vào luôn có cảm giác lên núi, mà Nam Ngưng học viện ở trung tâm ngọn núi đó.

      “Tiểu Khuynh, ngươi định chọn lão sư nào?” Bạch Tử Kỳ nháy nháy mắt, hiếu kỳ hỏi, nàng cũng biết nên chọn lão sư nào, thủy hệ lão sư chỉ có hai người.

      “Ngươi định chọn Thượng Quan Cung sao?” Thượng Quan Cung chính là trong hai thủy hệ lão sư, lão sư có lòng dạ mọn, có gì tốt chứ.

      Bạch Tử Kỳ lập tức lắc đầu: “ muốn! lão sư còn lại là nữ lão sư, tên gọi là La Kỳ, rất đẹp.” Nàng tên Bạch Tử Kỳ, lão sư tên là La Kỳ, hợp.

      “Nếu thích chọn !” Quân Mộ Khuynh lạnh nhạt , trong lòng cũng tự hỏi nên chọn lão sư nào, chính mình muốn lão sư như thế nào?

      “Nguy rồi, tiểu Khuynh, mọi người đều đến đông đủ, mau!” Bạch Tử Kỳ đứng thấy mọi người tập trung náo nhiệt, vội vàng kéo Quân Mộ Khuynh qua.

      đài có mười lão sư, mỗi loại nguyên tố có hai lão sư phụ trách, tất cả đều mỉm cười nhìn các đệ tử ở dưới, mà bên cạnh mười người này lại có vị trí trống, hình như là có ai đó chưa tới, Long Thiên ngồi ở chính giữa.

      Long Thiên mặt vẫn là nụ cười như cũ, lên đài, mỉm cười : “Nam Ngưng học viện phân đệ tử cho lão sư, mà do chính các đệ tử tự chọn lão sư cho chính mình, các vị muốn chọn lão sư nào có thể tự do đến chỗ lão sư đó báo danh, tại bắt đầu.” xong, trở về chỗ của mình ngồi xuống.

      có điểm?”

      “Năm nay công bố điểm sao?” thanh nghi ngờ ở dưới đài vang lên.

      “Các ngươi có ai có thể qua được cửa ải cuối cùng? Điểm năm nay chỉ có nhân tài có thể qua được cửa cuối cùng mới có thể biết được.” Thượng Quan Cung đứng lên, nghiêm khắc nhìn các đệ tử phía dưới.

      Thượng Quan Cung vừa xong, toàn trường đều im lặng, ai dám nữa.

      Trong mắt Quân Mộ Khuynh thoáng qua mạt tươi cười, lão đầu kia làm việc hiệu quả cũng tệ lắm.

      “Tiểu Khuynh, đó là Long Thiên đại nhân sao? Nhìn qua hòa nhã, hiền lành, chút bộ dáng nghiêm khắc.” Bạch Tử Kỳ nhìn mọi người mau chóng cướp chỗ báo danh, nàng thẳng thắn đứng chỗ cùng Quân Mộ Khuynh, chờ bọn họ báo danh xong bọn họ sau.

      Hòa nhã? Hiền lành?

      Quân Mộ Khuynh nghiêm túc nhìn Long Thiên mấy lần, càng nhìn chỉ thấy là kẻ vô sỉ, hèn mọn.

      “Làm sao vậy?” Bạch Tử Kỳ thấy Quân Mộ Khuynh lời nào, nghi ngờ hỏi, nàng gì sai sao?

      có gì.” Quân Mộ Khuynh lắc đầu, nhìn bộ dáng ngây thơ của Bạch Tử Kỳ, nàng rất muốn : Đứa , ngươi bị gạt rồi.

      Long Thiên hòa nhã, đó là giả vờ, hiền lành sao? Người biết , người biết chắc chắn phi cho ngụm, điều kiện tiên quyết là người nọ phải có lá gan to.

      “Ngươi báo danh .” Quân Mộ Khuynh đẩy Bạch Tử Kỳ cái, mười người này, nàng chẳng chọn được ai cả, chỗ trống kia là ai nhỉ? Vì sao muộn như vậy rồi còn chưa tới, hơn nữa Long Thiên hình như cũng chẳng để ý lắm.

      Bạch Tử Kỳ bước được hai bước lại quay trở lại bên cạnh Quân Mộ Khuynh hỏi: “Ngươi sao?” Tiểu Khuynh là hỏa hệ, hai lão sư hỏa hệ kia trước mặt cũng có nhiều đệ tử lắm, nàng sao ?

      “Ngươi trước .”

      “Tốt lắm, ta báo danh trước, chờ ta tìm được chỗ ở, tìm ngươi.” Bạch Tử Kỳ lộ ra nụ cười ngây ngô, mình chạy hướng tới đài.

      Quân Mộ Khuynh nhìn bộ dáng ngây thơ của Bạch Tử Kỳ, có vài phần hâm mộ, bằng tuổi này, nàng mình ở trong bầy sói chiến đấu, mất bốn năm, tiếng sáo của nàng mới có thể làm bầy sói tâm phục khẩu phục, gia tộc quái dị nàng cũng biết hết, còn có nhiều nghi vấn, nghi vấn lớn nhất chính là biết tại sao mỗi khoảng thời gian đều chọn ra người thủ hộ bầy sói.

      Mỗi người đều hài lòng tới trước mặt lão sư, nhận lấy mã số cùng thẻ bài, cùng hướng tới địa phương riêng, mặt mọi người tràn đầy nụ cười đắc ý, có thể vào Nam Ngưng học viện chính là giấc mộng của bao người a.

      Long Thiên ngồi ở chính giữa, lẳng lặng nhìn Quân Mộ Khuynh, thấy nàng di động nửa bước, quay đầu nhìn vị trí trống kia, chẳng lẽ nàng tuyển trạch tên kia?

      Ba trăm người lựa chọn xong hơn nửa, Quân Mộ Khuynh vẫn đứng im chỗ, tóc đỏ hồng con ngươi, vốn rất bắt mắt, ai qua cũng liếc nàng cái.

      “Hồ điệp, chờ ta chút, hồ điệp!”

      “Hồ điệp, đừng a, ngươi chờ ta chút, đừng có để ý ta như vậy mà…”

      Các đệ tử trong khí khẩn trương báo danh, thoáng cái liền bị hai câu bậy bạ này làm cho đần ra.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 14: Bị đùa bỡn

      Edit: Zi
      “Hồ điệp. đừng bỏ ta như vậy mà, chờ ta chút, ô ô…”

      “Hồ điệp…”

      Ánh mắt mọi người lập tức tập trung người vừa tới kia, mặt họ lộ vẻ chán ghét, nhưng ai dám ra, thanh bậy bạ cũng thu hút chú ý của Quân Mộ Khuynh, đến khi nàng nhìn thấy người đối diện tới, mặt lộ ra mạt tươi cười, nàng động.

      Long Thiên nhìn thân ảnh của Quân Mộ Khuynh, mặt vẫn treo nụ cười quen thuộc, trong ánh mắt lại dao động, ai nhìn vào cũng biết ràng là kích động và kinh ngạc.

      “Lão sư.” Quân Mộ Khuynh đến trước mặt người mới tới, cung kính cúi người, nhàng kêu tiếng.

      “Ha hả… Ngươi là ai? Ngươi là hồ điệp sao? Hồng sắc hồ điệp, hổ điệp màu đỏ, đẹp…” người mà Quân Mộ Khuynh vừa gọi là lão sư chính là Phong lão sư ở học viện này, ai cũng biết tên của , chỉ biết cả ngày cả đêm khùng khùng lôi thôi trong học viện lắc lư, ai nguyện ý bái ông ta làm thầy, bất quá đó là chuyện của năm năm về trước.

      Phong lão sư điên điên khùng khùng hai câu, xoay người về hướng vừa tới: “Hồng hồ điệp, hồ điệp màu đỏ, rất đẹp, rất dẹp, đừng nha, đừng nha…”

      Quân Mộ Khuynh mỉm cười, đỏ đậm con ngươi lóe ra tia quang mang, nhanh theo, mọi người cười chế nhạo nhìn bóng lưng Quân Mộ Khuynh ly khai, đều cảm thấy nàng rất buồn cười, yên lành lại chọn người điên làm lão sư, hơn nữa lão sư này cư nhiên cả người đều phân biệt được, cứ nghĩ ai cũng là hồ điệp. (Ân, mai mốt mấy người biết ngài ấy là sư phụ của Thần ca biết có khóc đau lòng )

      Ngược lại, các lão sư có mặt lại vô cùng kinh ngạc, màn này năm năm trước họ cũng từng gặp qua, bất quá khi đó gọi là hắc hồ điệp, hồ điệp màu đen…

      Bạch Tử Kỳ đứng trước mặt La Kỳ lão sư, ngây ngốc nhìn bóng lưng nàng ly khai: “Tiểu Khuynh…” Nàng luôn cảm thấy tiểu Khuynh làm việc khi nào giống người thường, luôn luôn kỳ quái, lần này cũng vậy, ràng có rất nhiều lão sư ở đây, ai nàng cũng chọn lại chọn người điên khùng làm lão sư, ngay cả người cũng phân biệt được, tiểu Khuynh đây là muốn sao vậy? (Nhờ quái thai của tỷ ấy mà chôm được con Rồng đó, kk)

      “Vị bạn học này…” Thanh ôn nhu như mặt nước truyền đến, Bạch Tử Kỳ lập tức hoàn hồn.

      “A?”

      “Ngươi muốn ghi danh sao?” La Kỳ ôn nhu nhìn Bạch Tử Kỳ, có vì nàng hoảng thần mà trách tội.

      “A, dạ… đúng vậy lão sư.” Bạch Tử Kỳ nhìn bộ dáng dịu dàng tươi cười của La Kỳ, nàng cảm giác được trận ấm áp bao quanh, xấu hổ đỏ mặt, nàng lần đầu tiên gặp lão sư tự bêu xấu mình.

      cần khẩn trương.” La Kỳ cũng trách cứ, vẫn dịu dàng nhìn Bạch Tử Kỳ, vì nàng hoàn thành thủ tục nhập học.

      Quân Mộ Khuynh phía sau lưng lão sư điên kia, nhìn lâu lâu lại đuổi theo “hồ điệp” vô hình ở trước mặt, chốc chốc lại quay lại nhìn nàng mà hô “hồ điệp đẹp quá”, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nàng cũng biết tại sao nàng lại chọn làm lão sư, chỉ là khi lần đầu tiên nhìn thấy , nàng liền cảm giác đây mới chính lão sư mình muốn bái.

      “Tiểu hồ điệp, ngươi sao vậy? vui sao?” Phong lão sư bỗng nhiên tiến tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, trừng mắt to nhìn nàng.

      Quân Mộ Khuynh lập tức lui về sau bước, mặt xẹt qua tia kinh ngạc, qua đây từ lúc nào?

      “Tiểu hồ điệp…”

      “Ta sao, lão sư có phải hay nên mang ta tới chỗ ở?” Nàng vậy mà lại buông thả cảnh giác, ngay cả qua đây lúc nào nàng cũng biết, đây là có chuyện gì?

      Phong lão sư ngây ngô nhìn Quân Mộ Khuynh, loạng choạng bàn tay đen thui “Tiểu hồ điệp, ngươi biết hắc hồ điệp sao? rất lâu trở về, hắc hồ điệp bay mất rồi, bay rồi.” Phong lão sư , hai tay mở ra, xoay người chạy về phía trước.

      Hắc hồ điệp?

      “Lão sư, chờ ta chút.” Quân Mộ Khuynh thở dài, vội vã đuổi theo, nàng là tới đây học đấu kỹ, hay là tới để chiếu cố “bệnh nhân” đây?

      Phong lão sư cười lớn chạy ở phía trước, Quân Mộ Khuynh chỉ có thể đuổi theo ở phía sau, nàng còn chưa có chỗ ở, nếu đem người điên này thất lạc, mọi việc rất rắc rối.

      “Hắc hồ điệp, hồng hồ điệp, các ngươi đều nhìn trông rất đẹp mắt… hồ điệp đẹp quá…” Phong lão sư ngừng chạy ở phía trước, tốc độ càng lúc càng nhanh, cuối cùng chỉ có thể thấy thân ảnh thoáng qua.

      Quân Mộ Khuynh lau giọt mồ hôi trán, cũng quá nhanh , so với lão đầu Long Thiên kìa con nhanh hơn, nàng lại thể dùng phong nguyên tố mang mình , phải vội vàng đuổi theo, đây là suy nghĩ duy nhất trong lòng Quân Mộ Khuynh bây giờ, kết quả người nào đó theo chân Phong lão sư chạy vòng, cuối cùng cũng tới được địa phương.

      Nàng vừa định hỏi làm sao vậy, chỉ thấy Phong lão sư quay người đến đại môn cũ nát, đấy cửa lớn ra, la to: “A, về nhà, về nhà!” từng bước từng bước nhảy vào bên trong.

      Gì! Đây là chỗ ở?

      Quân Mộ Khuynh có cảm giác bị người ta đùa bỡn, sau khi vào, cửa cũng thèm đóng, nàng thở hồng hộc vào, chỉ cảm thấy thể lực tiêu hao gần hết, nàng bây giờ chỉ hận cái giường to bày ra trước mắt.

      Sau khi vào viện, quan sát hoàn cảnh chung quanh, Quân Mộ Khuynh khóe miệng co quắp, ba cái hắc tuyến lên trán, cảm giác y như lúc mới nhìn thấy cửa viện, thực bị đùa bỡn!

      “Tiểu hồng điệp, kia là chỗ ở của hắc điệp, tiểu hắc điệp cho phép ta vào, hừ! Hì hì… Ngươi cũng đừng , nếu hung hăn đuổi ngươi ra.” Phong lão sư chỉ vào căn phòng yên lặng , cười hì hà: “Trừ chỗ của tiểu hắc điệp ra, tất cả đều là của ta, ngươi có thể tùy tiện chơi đùa, hài lòng ?’ Phong lão sư vỗ ngực, tự hào .

      Quân Mộ Khuynh trán treo ba cái hắc tuyến, đếm xỉa đến hình tượng, ngồi bệt xuống dưới đất, cuối cùng nằm thẳng xuống, nhắm mắt lại, ngay cả miệng cũng lười mở ra chuyện.

      “Tiểu hồng điệp, ngươi đây là sao? Sao lại giống tiểu hắc điệp thế?” Phong lão sư nằm thẳng xuống bên cạnh Quân Mộ Khuynh, mắt trừng to long lanh, tò mò hỏi. (Hai chị thiệt là hợp)

      Như nhau? Cái “Tiểu hắc điệp” kia cũng từng chạy như vậy? Xem ra người chịu thiệt cũng phải là mình nàng, trong nháy mắt Quân Mộ Khuynh cảm thấy được an ủi.

      “Kia tiểu hắc điệp còn làm cái gì?” Quân Mộ Khuynh cười ha hả nhìn Phong lão sư, nàng vậy mà cảm giác được nhõm chưa từng có qua trước đây, nàng bao lâu rồi nhàng chuyện như vậy?

      “Hừ! Tiểu hắc điệp rồi, bay mất rồi!” Phong lão sư tức giận ngồi dậy, nhìn căn phòng yên tĩnh kia.

      Bay ? Là rời rồi? Người kia rồi sao?

      “Lão sư…”

      “Nơi này là cái địa phương quỷ quái gì vậy?” Thanh điêu ngoa truyền đến, Quân Mộ Khuynh cấp tốc quay đầu nhìn sang.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 15: Ngươi phải là người

      Edit: Zi
      Thiếu nữ mặc quần áo hoa lệ đứng ở trước cửa, hai tay chống nạnh, hất cằm lên trời, thấy hai người ngồi đối diện lên tiếng, mặt lộ ra vẻ tức giận.

      “Uy! Các ngươi là ai? Đây là đâu? Bản công chúa hỏi các ngươi đó, các ngươi bị câm điếc à?” Công chúa điêu ngoa chỉ vào Quân Mộ Khuynh, đem mặt nâng lên, thèm nhìn hai kẻ bình dân ngồi dưới đất kia, mấy kẻ bình dân vô tri này, nàng luôn thèm chuyện với bọn họ.

      “A! Muỗi, muỗi tới!” Chỉ thấy Phong lão sư bò dậy, nhảy tưng tưng chỉ vào công chúa điêu ngoa kia lớn tiếng .

      Lời của điên lão sư truyền tới trong tai điêu ngoa công chúa, mặt nàng lập tức đỏ lên: “Ngươi, ngươi, ngươi!” Hai mắt phun lửa bắn ra, chân cũng bước vào.

      “A, muỗi tới, chạy mau!” Phong lão sư kinh hoảng nhảy lên, chờ điêu ngoa công chúa kia đến gần đa chạy vọt vào phòng.

      “Còn muốn chạy! Chùm tia sáng!” hai hành linh màu lục sáng lên, chín viên ngũ giác màu trắng ra có quy luật.

      “Hỏa lá chắn!” Thanh lạnh như băng vang lên, ánh lửa bắn ra từ bốn phía chắn cho Phong lão sư, Quân Mộ Khuynh chậm rãi đứng dậy, đỏ đậm con ngươi nhìn chằm chằm vào công chúa kia, nàng biết tại sao mình lại chọn làm lão sư, nhưng nàng tin vào cảm giác của mình, cho nên, mặc kệ thế nào, người này vĩnh viễn là sư phụ của nàng.

      Chùm tia sáng bị khiên lửa ngăn trở, lập tức tan thành mây khói, công chúa kia quay đầu nhìn Quân Mộ Khuynh, đột nhiên sắc mặt đại biến: “Ngươi phải người, ngươi phải là người!” Điêu ngoa công chúa hét to lên, trong lòng đầy sợ hãi.

      Quân Mộ Khuynh khẽ nhếch miệng, chậm rãi tới trước mặt công chúa kia: “Công chúa, đây phải là hoàng cung của ngươi, cũng phải là địa phương ngươi có thể dương oai!” Con ngươi đỏ đậm phát ra tia lãnh khí, công chúa kia đánh lạnh run cái, kinh hoảng lui về sau bước.

      “Ngươi… ngươi phải người!” Người làm sao lại có mắt màu đỏ, nàng chỉ thấy qua người có màu tóc khác, chứ chưa thấy người cả tóc lẫn mắt đều là màu đỏ, khẳng định nàng ta phải là người, nhất định là vậy!

      công chúa ta phải người, vậy ta có nên làm chuyện mà con người nên làm hay ?” quả cầu lửa đỏ rực lên trong tay Quân Mộ Khuynh, điêu ngoa công chúa kia kinh hoảng lui về phía sau, đỏ đậm con ngươi kia lóe ra hàn quang làm cho nàng biết mình sai rồi, người Quân Mộ Khuynh lúc này có mùi vị của dã thú như muốn xé xác nàng ta ra, điêu ngoa công chúa sớm sợ ngẩn cả người.

      “Dừng tay!” thanh sốt ruột vang lên ở phía sau, quả cầu lửa trong tay Quân Mộ Khuynh cũng tiêu tan trong nháy mắt!

      Tinh thần công kích! Quân Mộ Khuynh nhìn sang, thiếu niên tầm mười sáu mười bảy tuổi, đứng ở cửa, nhìn thấy quả cầu lửa trong tay nàng biến mất, lập tức thở phào nhỏm.

      “Ngươi là ai?” Quân Mộ Khuynh để ý tới cái công chúa sợ chết khiếp kia, lui về sau bước, nhìn về phía người vừa tới.

      “Này, nương, thất lễ, Phục Linh công chúa là lần đầu đến Nam Ngưng học viện, bị lạc đường, nên mới vậy.” thiếu niên khiêm tốn tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, ngượng ngùng cười , khỏi phải hỏi cũng biết là công chúa lại gây phiền phức, Nam Ngưng học viện ở đâu đâu cũng là cao thủ, nhắc nàng bao lần rồi, tại hay rồi, chọc tới cao thủ rồi.

      Quân Mộ Khuynh phiền chán liếc họ cái: “Mang nàng rời , nếu …” Dù là Công chúa cũng bị đánh.

      “Ta biết, nương hẳn là đệ tử ở đây , có thể hay dẫn chúng ta gặp Long Thiên đại nhân?” Thiếu niên sốt ruột hỏi, vị công chúa này là đến để chơi, phải nhập học, biết Long Thiên đại nhân có chịu để họ tiến vào học viện hay .

      Quân Mộ Khuynh nhíu mày, người này được tấc lại muốn tiến thước (được đằng chân lên đằng đầu) sao? Tự cho mình là quý tộc, để người khác vào mắt sao?

      “La Thiên! Ngươi khách khí với tên dân đen này làm gì? Bản công chúa ra lệnh cho ngươi, mang chúng ta tìm Long Thiên!” Hoàng Phục Linh dù cho kinh hoảng, cũng là hoàng tộc, so với người bình thường khả năng thích ứng cao hơn, vừa rồi là bởi vì nàng bị giật mình, cộng thêm hàn ý người Quân Mộ Khuynh, mới có thể kinh hoảng, sau khi kinh hoảng qua , nàng ta khôi phục lại vẻ mặt kiêu ngạo.

      Quân Mộ Khuynh khoanh tay, ra lệnh cho nàng, điêu ngoa công chúa này quả là biết trời cao đất dày a.

      La Thiên mặt lộ vẻ lúng túng, xin lỗi nhìn Quân Mộ Khuynh, hôm nay ở đây toàn là tân đệ tử, ai cũng biết đường, vất vả lắm mới tìm được người biết đường, công chúa còn đắc tội người ta, vì sao nhiệm vụ bồi công chúa tiến Nam Ngưng học viện lần này lại là chứ?

      “Ra lệnh? Công chúa đại nhân chẳng lẽ biết, ở Nam Ngưng học viện, là hoàng tộc cũng thể tùy ý náo động, cũng thể ra lệnh cho bất kỳ đệ tử nào làm chuyện gì hay sao?” Nàng đột nhiên cảm thấy Nam Ngưng học viện cũng có điểm tốt, ít nhất đợi ở trong này, coi như là thấy hoàng tộc cũng cần phải khách khí.

      Hoàng Phục Linh cứng đờ, quay đầu nhìn vể La Thiên: “Là ?”

      “Công chúa, đúng vậy, đây là quy củ do chính hoàng thượng phê chuẩn!” La Thiên cung kính trả lời, chỉ hận thể lập tức rời khỏi đây, công chúa điêu ngoa này còn muốn hầu hạ tới khi nào.

      Hoàng Phục Linh mặt lại lộ vẻ cười đắc ý, nhìn Quân Mộ Khuynh: “Đúng lúc bản công chúa đây cũng có thánh chỉ của phụ hoàng, bất kể quy củ gì, bản công chúa cũng cần tuân thủ, người còn mau dẫn đường cho bản công chúa!” dân đen nho cũng dám lấy ý chỉ của phụ hoàng đến áp chế nàng.

      “Ta lúc nào qua dẫn các ngươi ? Muốn tìm Long Thiên đại nhân, tự mình mà tìm!” xong, Quân Mộ Khuynh xoay người trở vào trong, mới phát Phong lão sư kia biết lúc nào chuồn mất dạng rồi, nàng im lặng thở dài.

      “Ngươi!” Hoàng Phục Linh giậm chân, “Chùm tia sáng!” chùm tia sáng như mũi tên nhanh chóng bắn thẳng hướng sau lưng Quân Mộ Khuynh, mặt Hoàng Phục Linh thoáng qua tia đắc ý.

      “Hỏa tiễn!” Quân Mộ Khuynh đầu cũng thèm xoay lại, nhả ra hai chữ, tên vũ rực lửa nhanh chóng bay tới chúm tia sáng kia.

      tiếng nổ vang lên, chùm tia sáng lập tức biến mất, hỏa tiễn xuyên qua chùm tia sáng kia, hướng tới Phục Linh công chúa bay tới.

      “Phong lá chắn!” La Thiên vội vàng ngưng tụ đấu kỹ, che ở trước mặt Phục Linh công chúa, mặt thoáng qua tia kinh ngạc, tốc độ nhanh, so với quang nguyên tố còn nhanh hơn. Nàng là ai? Là vị lão sư của học viện sao?

      “Thế nào? Bất kính với công chúa, ngươi định xin lỗi sao?” thanh biếng nhác vang lên lộ mấy phần mất mát, thanh vừa rơi xuống, thân ảnh liền trước mặt Quân Mộ Khuynh.

      Quân Mộ Khuynh cười như cười nhìn người đối diện: “Ngươi là ai?”

      “Chậc chậc, thảo nào công chúa lại lớn tiếng ngươi phải người, quả nhiên giống người!” Nam tử kia cũng trả lời, mặt lộ ra vài tia thú vị quan sát Quân Mộ Khuynh.

      ____

      diễn viên quần chúng siêu cute xuất :))))

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 16: Khiêu khích

      Edit: Zi
      “Hạng Võ đại ca!” Phục Linh công chúa vui mừng chạy tới, đâu còn cái dáng vẻ điêu ngoa vừa nãy.

      Hạng Võ… Quân Mộ Khuynh trán nhảy lên hai cái, người này cùng bá vương Hạng Võ khác biệt quá nhiều, còn có công chúa này, chậc chậc… Tốc độ thay đổi so với lật trang sách còn nhanh hơn, vừa rồi còn bộ dáng muốn ăn thịt người, tại như con chim nép vào lòng người.

      Hạng Võ ho chút, đem cánh tay bị Phục Linh công chúa ôm rút ra: “Công chúa, có chuyện gì cứ , đây là Nam Ngưng học viện!” biết ngay như vậy mà.

      đâu, Hạng đại ca, người ta tới đây là vì tìm ngươi đó.” Phục Linh công chúa e thẹn rúc vào cánh tay Hạnh Võ.

      “Đừng…”

      mà!”

      La Thiên chà chà cánh tay, rùng mình cái, lui về sau mấy bước, công chúa điêu ngoa này chỉ như vậy với mỗi mình Hạng Võ thôi, bất quá cảm giác này đúng là quá quái dị , dọa người.

      Quân Mộ Khuynh thèm để ý đến hai người “thân thiết”, vòng qua bọn họ vào bên trong.

      “Uy! Ngươi chẳng lẽ biết nơi này là chỗ ở của Phong lão sư sao?” Hạng Võ thấy Quân Mộ Khuynh vòng qua người mình, cũng quản Phục Linh treo người, trực tiếp chặn đường của nàng, vung lên mạt cười xấu xa, nha đầu này thú vị.

      Quân Mộ Khuynh thèm liếc Hạng Võ cái, tiếp tục , hai người kia xứng đối nha! Đây là suy nghĩ duy nhất trong lòng nàng lúc này.

      “Tiểu nha đầu, ngươi chẳng lẽ biết là phải tôn trọng sư huynh sao?” Hạng Võ tiếp tục đuổi theo Quân Mộ Khuynh, bất đắc dĩ liếc Hoàng Phục Linh ôm cánh tay mình, trận thẹn thùng, vẫn là nên đợi cho nàng công chúa này rồi mới xuất a.

      Sư huynh sao…

      “Uy!”

      “Hạng Võ đại ca, ngươi thế nào để ý đến người ta!” Hoàng Phục Linh ai oán nhìn Hạng Võ, lúc mắt nàng quét qua người Quân Mộ Khuynh, trong mắt lộ ra đố kỵ.

      “Hỏa ánh sáng!” Hạng Võ thấy Quân Mộ Khuynh vẫn dừng bước, lập tức phun ra ba chữ!

      “Hỏa chi lá chắn!” Quân Mộ Khuynh rốt cuộc cũng dừng bước, hàn quang trong mắt thoáng qua, thanh lạnh như băng xẹt qua trong khí, hỏa lá chắn đỏ đậm trong nháy mắt che ở trước mặt nàng, hai đấu kỹ va chạm, ánh lửa phát ra quang mang khắp trời, nàng xoay người lạnh lùng nhìn người phía sau: “Hỏa nguyên tố, mươi hai cấp đỉnh kỹ linh sư!” Là đấu kỹ sư hệ hỏa.

      “Thê nào? Có phải hay động tâm với bản công tử?” Hạng Võ chau chau mày, tự kỷ sửa lại tóc tai, Hoàng Phục Linh bên cạnh lập tức lâm vào trận hoa si.

      “Ngươi có thể dẫn người .” câu băng lãnh truyền ra, Quân Mộ Khuynh lại lần nữa bước vào trong nhà.

      Hạng Võ nhìn bóng lưng Quân Mộ Khuynh ly khai, thầm bên tai Hoàng Phục Linh, biết gì mà nàng ta thoáng qua mạt đắc ý, cuối cùng ngoan ngoãn buông tay ra, La Thiên tò mò nhìn Hạng Võ, khỏi thán phục, vẫn là người này có biện pháp.

      “Hỏa chi lăng quang!” Đấu kỹ trận dưới chân Hạng Võ phát ra quang mang óng ánh, vô số ánh lửa hướng về phía Quân Mộ Khuynh bay tới.

      “Hỏa chi lá chắn!” Quân Mộ Khuynh nhanh chóng xoay người, đấu kỹ trận dưới chân lóe lên, hỏa lá chắn xuất trước mặt nàng, cũng là hỏa nguyên tố, cũng là loại ánh lửa, nhiệt độ xung quanh bất giác tăng lên, làm cho người ta có cảm giác thở được.

      Hai đấu kỹ chạm vào nhau, nhiệt khí tản ra, trong mắt Hạng Võ thoáng qua tia kinh ngạc, khóe miệng hơi giơ lên: “Hỏa tiễn!” Hơn trăm hỏa tiễn như tia chớp hướng về phía bay tới.

      “Bát phương chi hỏa!” Quân Mộ Khuynh mắt phát lạnh, vô số ánh lửa rất nhanh nghênh đón hỏa tiễn, tốc độ tuyệt đối chậm hơn so với mười hai cấp đỉnh kỹ linh sư trước mắt.

      Hoàng Phục Linh si ngốc sững sờ đứng tại chỗ, sao có thể, Hạng Võ đại ca là mười hai cấp đỉnh kỹ linh sư, nha đầu kia sao có thể đơn giản đem đấu kỹ của đỡ lấy, chẳng lẽ Hạng Võ đại ca tới là vì nữ nhân này?

      Vừa nghĩ tới Hạng Võ phải vì mình mới tới, mặt Hoàng Phục Linh bắt đầu vặn vẹo, ghen ghét nhìn Quân Mộ Khuynh, trong mắt tràn đầy đố kỵ.

      La Thiên há to mồm, biết nên gì, kinh ngạc, nhiều hơn là dám tin tưởng, nhị cấp kỹ linh sư có thể cùng mười hai cấp đỉnh kỹ linh sư đối kháng lâu như vậy, hơn nữa chút cảm giác mất sức, người này rốt cuộc là ai?

      “Hỏa chi nhận!”

      “Hỏa chi bình!”

      “Ha ha… Rốt cuộc cũng gặp được tiểu nha đầu đáng , hỏa thuật!” Hạng Võ càng đánh càng hăng, nhìn tinh thần phấn chấn của , tinh thần lực hình như còn rất nhiều.

      Trong mắt Quân Mộ Khuynh cũng thoáng qua tia hưng phấn, quả nhiên là tên biến thái, vậy so xem tinh thần lực của ai nhiều hơn: “Vậy ngươi thử chiêu này chút, đàn hỏa loạn vũ!” Vô số ánh lửa giãy dụa thân thể mình, chạy thẳng tới hướng hỏa thuật của Hạng Võ, đấu kỹ dây dưa với nhau, rất nhanh, đấu kỹ của Hạng Võ liền biến mất ở giữa đàn hỏa loạn vũ của Quân Mộ Khuynh.

      Hạng Võ kinh hoảng lui về sau bước: “Hỏa lá chắn!” Sao có thể?

      Đám lửa như đàn ngựa xông thẳng lên hỏa lá chắn, hóa lá chắn như thủy tinh bị phá vỡ thành từng mảnh , đàn hỏa loạn vũ lập tức cũng bị tiêu diệt.

      tệ tệ, vậy nghiêm túc đánh trận thế nào?” hỏa lá chắn của Hạng Võ bị tách ra, thấy chút thất bại, ánh mắt ngược lại lộ ra tia tinh quang: “Hỏa răng sói trùy!” mặt Hạng Võ lúc này còn vẻ tươi cười nữa, bộ dáng lần này phá lệ nghiêm túc, bắt đầu nghiêm túc.

      La Thiên hơi sững sờ, nguyên bản tinh thần xem hát cũng bắt đầu nghiêm túc, nữ tử này nhìn qua bất quá chỉ mới mười ba mười bốn tuổi, có thể làm cho Hạng Võ nghiêm túc đấu, nàng lợi hại như vậy sao? Lúc mới đầu chẳng phải rất dễ dàng dùng tinh thần lực đem hỏa cầu tay nàng tách ra sao? Chờ chút, lúc đó dưới chân nàng có đấu kỹ trận…

      Tại sao có thể như vậy?

      Cầm thú! Biến thái! So với Hạng Võ còn biến thái hơn!

      Vô số nanh sói mang theo ánh lửa, như sói hung ác lao thẳng đến Quân Mộ Khuynh, ánh lửa bắn ra bốn phía trùy nanh sói như tiếng sói tru, làm người ta nghe lạnh mà run. Hoàng Phục Linh thấy màn trước mắt, sắc mặt trở nên tái nhợt, rùng mình lui về phía sau.

      đấu kỹ đáng sợ! Hạng Võ như vậy, nàng chưa từng thấy bao giờ.

      Quân Mộ Khuynh chau mày, đấu kỹ trận dưới chân triển khai: “Bát phương chi hỏa! Hỏa chi diễm lá chắn!” Hai loại đấu kỹ riêng biệt lập tức triển khai cùng lúc, công thủ phối hợp vô cùng ăn ý.

      Sao có thể? Hạng Võ kinh ngạc nhìn Quân Mộ Khuynh, vốn chỉ muốn thử xem nha đầu chịu thua này tranh đấu phen, nha đầu này lại ngừng cho kinh hỉ, hơn nữa nàng có thể đồng thời ngưng tụ hai loại đấu kỹ, thử nghĩ, kỹ linh sư nào có thể đem tâm tư phân thành hai, đồng thời ngưng tụ hai loại đấu kỹ, hơn nữa uy lực này hề yếu so với ngưng tụ đơn độc loại đấu kỹ.

      Nàng là người phương nào? Sao lại ở trong viện của Phong lão sư? Kỹ linh sư sao có thể có đấu kỹ mạnh mẽ như vậy? Điều này sao có thể?

      Hạng Võ dám tin, nhưng những gì diễn ra trước mặt lại như tiếng chuông thức tỉnh , tin cũng phải tin, lại làm thân thể càng hiếu chiến hơn, muốn bức người trước mắt dùng tới lực lượng cường đại nhất.

      Ba loại đấu kỹ nhanh chóng hướng giữa sân chạy , tốc độ kia, dùng mắt thường chỉ có thể nhìn thấy vài bóng dáng thoáng qua.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 17: Bao che khuyết điểm

      Edit: Zi
      Hai loại đấu kỹ chạm nhau, làm đấu kỹ của Hạng Võ yếu ít, nhưng nàng vẫn cảm giác được lực lượng mười hai đỉnh kỹ linh sư ập vào trong mặt, nàng lập tức lui về sau vài bước, nhìn nanh sói trùy nhào tới trước mặt.

      loạt tình diễn ra quá nhanh, hai loại đấu kỹ của Quân Mộ Khuynh chỉ làm cho sói trùy của Hạng Võ yếu hai phần ba, còn lại phần ba, đợi nàng ngưng tụ đấu kỹ lập tức lao thẳng tới người Quân Mộ Khuynh, ánh lửa vào cánh tay Quân Mộ Khuynh, đau đớn nóng rực từ từ truyền ra khắp toàn thân nàng.

      Hạng Võ đả thương Quân Mộ Khuynh lập tức trợn tròn mắt, nghĩ tới đả thương nàng: “Ngươi…” Lập tức, lại đổi lại bộ dáng phong lưu, trêu tức : “Ta cũng bảo ngươi chịu thua , xem , tại lại làm ngươi bị thương rồi đấy.” Sức chịu đựng tốt, bị hỏa nguyên tố làm bỏng mà mặt cũng chẳng thèm nhíu lấy cái.

      Hạng Võ khoanh tay, vẻ mặt phong lưu tiêu sái, yên lặng chờ Quân Mộ Khuynh phản ứng.

      Hoàng Phục Linh cười chế nhạo nhìn Quân Mộ Khuynh, đắc ý: “Ai nha, nhị cấp kỹ linh sư đối kháng với mười hai cấp đỉnh kỹ linh sư, ta xem ngươi, chính là lấy trứng chọi đá.” xong, Hoàng Phục Linh cười rộ lên, thoải mái ở trong lòng trước đó, thoáng cái liền biến mất, nhìn thấy vết bỏng đỏ tươi cánh tay Quân Mộ Khuynh ánh mắt lộ ra độc ác.

      La Thiên bên cạnh bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Hạng Võ còn có thể ra bộ dáng này, chẳng lẽ sợ sớm muộn bị phạt sao? Hơn nữa nữ tử trước mắt này say này có vẻ đơn giản, đúng, coi như là giờ nhìn qau đơn giản rồi, thân hàn ý cũng có thể làm người ta tránh lui ba thước.

      Nàng đây là muốn làm cái gì?

      “Hỏa trùy!”

      biết bao lâu trôi qua, ngay khi mọi người cho rằng nàng bị dọa ngốc thanh băng lãnh lại truyền ra, mấy chục hỏa trùy như sao băng xẹt qua, trong nháy mắt liền xuất trước mặt Hạng Võ, xẹt qua thân thể , máu tươi cuồn cuộn chảy xuống, vết thương cũ còn mang theo chút rách, làm máu thi nhau chảy ngừng.

      Kinh ngạc, yên tĩnh, Hoàng Phục Linh và La Thiên đứng ngây ngốc chỗ, im lặng nhìn hai người cách đó xa, Hạng Võ quên mất vết thương người, ngốc lăng nhìn Quân Mộ Khuynh, nàng vẫn lạnh nhạt đứng tại chỗ như trước, để ý đến vết thương đỏ tươi cánh tay, lãnh ý người tỏa ra như có như .

      Quân Mộ Khuynh khẽ động tay cái, đau đớn nóng bừng từ cánh tay truyền tới, nguyên bản hai má hồng bởi vì đâu lập tức tái nhợt, mà nàng vẫn thẳng lưng đứng ngạo nghễ trong viện, mặt đổi sắc nhìn thẳng Hạng Võ, nhưng trong lòng cũng có vài điểm nghi hoặc.

      “Đây là đại giới.” Bốn chữ lạnh như băng truyền ra, Quân Mộ Khuynh hờ hững xoay người, thèm để ý đến vết thương tay chút nào.

      khốc! La Thiên nhìn Quân Mộ Khuynh, ánh mắt lộ ra tia công nhận, cho tới bây giờ vẫn chưa có nữ tử nào có thể gây tổn thương cho Hạng Võ, chỉ bởi vì bị mê hoặc bởi từ cái nhìn đầu tiên cũng là do khiếp sợ thực lực của , có mấy người có thể gây tổn thương đến , khi nhìn thấy Hạng Võ bị kia làm bị thương, trong lòng là trận sảng khoái.

      Hạng Võ nắm cánh tay bị thương, vết phỏng đập vào trong mắt , liếc Quân Mộ Khuynh cái, kéo ống tay áo lên, mảnh da đỏ tươi dữ tợn, xung quanh còn rướm máu, như là bỏng nhưng cũng giống như bị thương do dao tạo nên, vết thương kỳ quái.

      nhíu mày, nữ nhân này đúng là lớn mật! Ánh mắt lại lần nữa nhìn về phía Quân Mộ Khuynh, trong mắt lộ ra vài phần lạnh lùng.

      Hoàng Phục Linh phản ứng đầu tiên, nàng căm tức triển khai đấu kỹ: “Quang tên!”

      “Các ngươi làm trò gì ở đây?” Tinh thần lực cường đại đột nhiên từ ngoài cửa truyền đến, cung tên Hoàng Phục Linh vừa mới ngưng tục liền biến thành nhiều điểm sáng , rốt cuộc rớt thẳng mặt đất, nàng kinh hoảng nhìn về phía sau.

      “Long Thiên đại nhân!” Hạng Võ bỗng nhiên quay đầu lại, thân ảnh quen thuộc làm sững sờ, sắc mặt đen thui của Long Thiên làm lòng run lên.

      Nguyên tố hệ hỏa vẫn còn lưu động trong khí, nhiệt khí cũng chưa có tan , Hoàng Phục Linh lau lau mồ hôi trán, sợ hãi tới bên cạnh Hạng Võ, lắc lắc cánh tay , hy vọng có thể khiến chú ý tới mình, Hạng Võ tâm tư vẫn còn đặt người Long Thiên, làm gì chú ý tới người bên cạnh.

      Hỏa nguyên tố trong trung vẫn còn dao động, trong viện bừa bãi chứng tỏ nơi đây vừa trải qua cuộc tranh đấu kịch liệt, sắc mặt Long Thiên càng lúc càng đen, gương mặt trầm, Quân Mộ Khuynh biết khi nào cũng đứng im chỗ, lẳng lặng đứng tại chỗ, khóe miệng khẽ nhếch, khi nhìn thấy vết bỏng tay Quân Mộ Khuynh, hai mắt càng thêm lạnh, thanh nặng nề vang lên: “Hạng Võ, học viện cho phép tự ý so tài, ngươi biết sao?”

      Hạng Võ là đệ tử xếp thứ năm trong bảng xếp hạng nhân tài của học viện, là đệ nhất tân sinh năm ngoái, cho nên dù làm gì, các lão sư khác đều mắt nhắm mắt mở cho qua, có việc gì lớn các lão sư cũng quản, Long Thiên cũng cảm thấy tranh đấu chút cũng sao, có thể xem như là luận bàn, trước đây dù Hạng Võ có tỷ thí với ai, cũng làm ai bị thương nặng như Quân Mộ Khuynh thương tích, thậm chí thương tích của nàng có lẽ còn nặng hơn rất nhiều, cho nên Long Thiên cảm thấy cực kỳ tức giận.

      “Ách… Long Thiên…”

      “Long cái gì Thiên! Hạng Võ mình tranh đấu, bắt nạt tân sinh, bắt đầu từ hôm nay, cấm túc ba tháng, lịch luyện năm nay của học viện ngươi cần .” Long Thiên gương mặt còn đen, rống lên, bộ dáng kia giống như muốn đem người trước mắt nuốt chửng.

      Cấm túc! cho lịch luyện!

      Hạng Võ lập tức trợn tròn mắt, đây là chuyện gì? Loại tranh đấu này trước giờ phải là ít, Long Thiên đại nhân cũng chẳng thèm quan tâm, hôm nay sao lại vậy? Hơn nữa đâu có bắt nạt người ta, mới là người bị bắt nạt chứ, sao cuối cùng lại thành bị phạt?

      Hoàng Phục Linh nghe Hạng Võ bị phạt, cũng quản thân phận người trước mắt, lớn tiếng quát: “Long Thiên, bản công chúa cho phép ngươi phạt !” Dựa vào cái gì mà phạt Hạng Võ đại ca, muốn phạt cũng phải phạt nữ nhân kia mới đúng, cái dân đen kia mới chính là người đáng bị phạt.

      Lòng Hạng Võ lập tức lạnh nửa, vội vàng im lặng, cái công chúa vô tri này sớm muộn cũng hại chết , hi vọng tâm tình Long Thiên đại nhân hôm nay tệ lắm, nếu hình phạt chắc tăng lên mất.

      Long Thiên mặt trầm, nhìn Hoàng Phục Linh: “Công chúa! Nam Ngưng học viện khi nào cho phép người ngoài tiến vào? Lão phu phải gặp hoàng thượng chuyến mới được!” Tâm tình Long Thiên sao có thể tốt được chứ, dù Quân Mộ Khuynh mình chính là Xích Quân, cũng xem nàng là đồ đệ của mình, chính nữ đồ đệ của mình bị thương, tâm tốt sao được?

      Người nào đó sợ rằng quên, lúc trước thiếu chút nữa là lập lời thề thu nữ đồ đệ, lúc đó nếu phải có người kéo lại cho lập lời thề, muốn để Quân Mộ Khuynh làm đồ đệ chỉ sợ là bất khả thi.

      “Ngươi…” Hoàng Phục Linh nghĩ đến Long Thiên căn bản như vậy, vốn tức giận, bị Long Thiên rống lên tiếng, làm tia lý trí cuối cùng cũng bị lửa giận thiêu đốt: “Long Thiên, bản công chúa mặc kệ đây là Nam Ngưng học viện hay là ở đâu, bản công chúa cho phép ngươi phạt Hạng Võ, cho phép!” dân đen nho mà cũng dám chuyện như vậy với nàng, nàng nhất định mách phụ hoàng để phụ hoàng hủy vị trí của ở Nam Ngưng học viện.

      La Thiên nhắm mắt lại, cau mày, đem đầu xoay qua bên, đành lòng nhìn màn này, trong lòng reo hò: Công chúa, ngươi biết đây là ai vậy? Đây là Long Thiên đại nhân a! Long Thiên đại nhân biết đến cấp bậc đấu kỹ sư gì, ngay cả hoàng thượng cũng dám đắc tội, hôm nay người cư nhiên dám đắc tội với , thảm!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :