CHƯƠNG 81 (1) : ƯỚC ĐỊNH : NGƯỜI NÀO ĐẾN SAU LÀ HEO.
Editor : Song Ngư nhi.
" tốt quá, rốt cuộc cũng nhìn thấy bóng dáng của con người!" Vương Ngũ nghe thấy lời Đông Phương Lăng , vui mừng đến độ huơ tay múa chân. Cái bóng người mới vừa lướt qua đó, nhất định chính là bóng của người trong thánh địa ! Vậy là có thể trường sinh bất lão rồi, phải chết nữa rồi !
Đáng tiếc, người cảm thấy hưng phấn cũng chỉ có Đông Phương Lăng và Vương Ngũ, còn sắc mặt của những người khác vẫn rất lạnh nhạt.
"Sao rồi. . . Cảm thấy thế nào? Mới vừa rồi chúng nhìn thấy bóng dáng của con người rồi." Đông Phương Lăng có chút hiểu quay lại nhìn nhóm ba người Cơ Mộc Ly có vẻ mặt nặng nề. Mặc dù, cái bóng này xẹt qua, di chuyển vô cùng nhanh, ngay trước mặt bọn họ biến mặt thấy đâu, nhưng nhìn thấy gương mặt của con người.
Kiếm Thập Nhất thu hồi ánh mắt dò xét của mình, nhàn nhạt ném cho câu : "Lăng, đúng là ngươi nhìn thấy khuôn mặt của con người, nhưng ta còn thấy mấy cái chân."
"Mấy. . . Mấy cái chân? Thập Nhất, ngươi thế là có ý gì?" Đông Phương Lăng nghe thấy vậy kinh hãi, Vương Ngũ cũng há to miệng của mình. Con người chỉ có thể có đôi chân, mà cái bóng mới vừa rồi lướt qua đó lại có. . . chỉ đôi chân ?
Đông Phương Lăng trợn mắt há mồm nhìn Kiếm Thập Nhất, ngay sau đó lại quét vòng nhìn Cơ Mộc Ly và Thủy Y Họa, vẻ mặt của cả hai người này dù vẫn rất trấn định, nhưng mà cảnh giác trong mắt được đẩy lên cao nhất. là rất khó có thể tưởng tượng được, nếu như có người có nhiều hơn đôi chân trông như thế nào mà. Nếu thế chẳng phải cái bóng đó là của con quái vật có bề ngoài còn ghê tởm hơn so với quái xà tám chân kia sao ? Đông Phương Lăng khỏi có chút sợ hãi, dù là lúc ở sông Hắc Hà, phải tránh né quái xà tám chân, cũng có cảm giác e ngại này, lúc ấy cùng lắm cũng chỉ là có chút khẩn trương thôi.
" phải là chân của người . . ." Kiếm Thập Nhất lại ném cho Đông Phương Lăng câu.
Đông Phương Lăng ngay lập tức bị dọa nhảy dựng lên, theo bản năng lui về phía sau, đầu lưỡi có chút líu lại với nhau, giọng hỏi : "Thập Nhất, lời này của ngươi là có ý gì vậy hả?"
Từ lúc sinh ra tới giờ, Đông Phương Lăng sợ bất kì cái gì, phóng độc giết người, có thể làm mà cũng nháy mắt. Nhưng lại sợ nhất những quái vật người người, quỷ ra quỷ. Như lúc nãy, khi gặp phải quái xà tám chân đủ để kinh hãi thôi, bây giờ lại. . . ràng là vừa rồi nhìn thấy được khuôn mặt của con người mà.
Đông Phương Lăng còn muốn gì nữa, Cơ Mộc Ly chợt nghiêng đầu, trong nháy mắt, ánh mắt vốn thờ ơ, nhưng thâm thúy, thăm thẳm liền biến thành sắc bén. Mọi người bị cảnh giác bất ngờ của làm cho sợ hết hồn, khỏi cũng nín thở, nghiêng tai nghe động tĩnh chung quanh.
"Cơ Mộc Ly, tình hình này hình như có chút tốt." Đôi mày thanh tú của Thủy Y Họa nhíu chặt.
ngón trỏ của Cơ Mộc Ly vuốt dọc theo bờ môi của nàng: "Y Họa, trước hết nàng đừng lên tiếng. Tất cả chớ động."
hơi khép lại hai mắt, cẩn thận lắng nghe, lỗ tai khẽ động.
bao lâu sau, những người có nhĩ lực hơi kém hơn là Kiếm Thập Nhất và Đông Ngư Phương Lăng cũng có thể nghe thấy thanh kỳ quái này rồi, nó là từ thân cây cao lớn, cách chỗ này khá xa truyền tới, hình như là thứ gì sát qua lá cây với tốc độ rất nhanh, truyến vào trong những thanh va chạm "sột sột soạt soạt", giống như có thứ gì rất to lớn có thể che khuất cả bầu trời lao rất nhanh tới gần chỗ bọn họ.
Giọng Cơ Mộc Ly trầm xuống, lập tức phân phó: "Tất cả hãy đứng gần vào nhau, được cách nhau quá xa. Thập Nhất, Lăng, chuẩn bị sẵn sàng, tùy thời đánh ra !"
Dứt lời, toàn thân Cơ Mộc Ly vận công, định ngưng tụ nội lực vào lòng bàn tay. Nhưng lúc sắp ngưng tụ xong có cây roi màu đỏ như máu được đặt vào trong lòng bàn tay .
"Y Họa?" Cơ Mộc Ly chợt quay đầu nhìn Thủy Y Họa.
"Cây roi Quỷ Sát Huyết cho huynh mượn dùng trước chút. Tập trung chiến đấu, được phân tâm." Thủy Y Họa có nhìn , đôi mắt cảnh giác nhìn chằm chằm nơi xa.
Cơ Mộc Ly nghe vậy dở khóc dở cười, mặc dù cây roi Quỷ Sát Huyết này là cam tâm tình nguyện tự mình đưa cho Thủy Y Họa, nhưng mà tiểu hồ ly này cư nhiên đường hoàng tự cho mình là chủ nhân của nó rồi, chút cảm giác xấu hổ cũng có.
"Được, chờ ta dùng xong trả lại cho nàng." Cơ Mộc Ly cắn từng chữ, lại còn cố ý cắn mạnh vào chữ "trả lại".
Thủy Y Họa cũng cảm thấy có chút xấu hổ gì cả, sao cả “ừ” lại tiếng, sau đó lại dặn dò thêm câu: "Tốt nhất là huynh đừng có làm bẩn nó, nếu huynh phải rửa sạch nó, rồi sau đó mới trả lại cho ta."
Nhìn bộ dạng vô cùng nghiêm túc chuyện kia của nàng, khóe miệng Cơ Mộc Ly hơi cong lên, nếu phải là tình huống cho phép, nhất định ôm Thủy Y Họa, ra sức hôn hai cái mạnh.
Sau khi nghe Cơ Mộc Ly phân phó, Kiếm Thập Nhất và Đông Phương Lăng cũng dám trì hoãn gì thêm nữa.
Kiếm Thập Nhất nhanh chóng rút kiếm của mình ra. Trước kia chỉ khi gặp phải kẻ địch, mới rút kiếm, nhưng hôm nay đến kẻ địch còn biết là thứ gì, ngay lập tức rút kiếm, những thứ mà mình biết , so kẻ địch mạnh mẽ còn đáng sợ hơn. Còn Đông Phương Lăng tay nắm chắc bình độc dược, cái tay khác cầm vốc những viên đá , dùng để làm ám khí.
Người bị mọi người bỏ quên là Vương Ngũ cũng rất nóng nảy, vội vàng trốn sau lưng của Kiếm Thập Nhất và Đông Phương Lăng, tay cũng cầm cây gậy gỗ thô ráp, thân thể khống chế của lí trí, run nên như cái sàng.
Thủy Y Họa quan sát chút, cũng hơi thả lỏng tinh thần chút, nhưng vẫn đứng lặng yên chỗ bên cạnh Cơ Mộc Lý cũng có động tĩnh gì. Theo như nàng suy đoán, những quái vật mà họ biết sắp phải đối phó này, chỉ chiếm ưu thế ở ngoại hình kinh người của bọn chúng, nếu là khi phải đối đầu với bọn chúng chỉ cần nghĩ rằng, mình chỉ đối phó với kẻ địch bình thường, cảm thấy bọn chúng cũng quá đáng sợ.
"Càng ngày càng gần. . ." Thủy Y Họa thầm câu, đôi mắt dưới ánh sáng mờ tối của rừng sâu lại càng rất có hồn, giống như lóe sáng. Từ trong lòng nức của mình, nàng lấy ra mấy phi tiêu, phi tiêu này là do nàng cố ý chuẩn bị vì chuyến tới Cổ cương lần này, dùng nó để công kích từ xa cực kỳ hiệu quả.
Cơ Mộc Ly trong lúc lơ đãng nhìn lướt qua, vừa đúng nhìn thấy gò má của nàng, cảm thấy ánh mắt kia rất sáng, ánh mắt đó so với ánh sao ban đêm trời kia còn sáng chói hơn rất nhiều. Trong lòng bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tại sao lại cảm giác hình như tiểu hồ ly nhà mình rất hưng phấn thế nhỉ?
Đột nhiên, tay của Thủy Y Họa phát lực, vài phi tiêu mang theo khí thế bén nhọn, phi nhanh về phía bụi rậm phía trước bọn họ, đâm mạnh vào thứ trốn trong đó, tầng tầng lá cây rậm rạp cũng bị rạch ra lỗ chỉnh tề, nước chảy ra từ bụi cây kia tỏa ra mùi thơm ngát nồng nàn .
Vương Ngũ bị hành động mạnh mẽ của Thủy Y Họa dọa sợ , năm ngón tay mảnh khảnh, trắng nõn của nàng từ động tác ném phi tiêu mới vừa rồi thu hồi lại, mà mấy cái phi tiêu kia cũng còn vào trong bụi cây nữa, chỉ qua giây lát thấy bóng dáng đâu cả. thanh mấy phi tiêu ma sát sột soạt vào lá cây, vẫn còn vang lên nhưng từ sâu hơn trong bụi cây, ánh mắt của mọi người cũng tập trung nhìn vào chỗ mấy phi tiêu được ném vào ở tầng tầng lá cây trong bụi rậm.
Cuối cùng thanh của phi tiêu đâm vào và cắt đứt máu thịt cũng vang lên, mấy có nội lực người nghe được ràng. Ngay sau đó, tiếng kêu
vô cùng thảm thiết vang lên, thanh đó vô cùng bén nhọn, làm cho sống lưng của người ta lạnh hết, tóc gáy dựng ngược, nhưng quan trọng hơn… thanh đó là tiếng kêu thảm thiết giữa giọng của nam và nữ!
Vương Ngũ vừa nghe thấy tiếng kêu thảm thiết này, hai chân như nhũn ra, há miệng run rẩy nắm lấy vạt áo của Đông Phương Lăng:
“ thanh này tại sao lại nghe được giống như… Giống như của người vậy? Chẳng nhẽ vừa rồi chúng ta vừa giết người chứ?”
ai trả lời câu hỏi của , cũng có rảnh phân tâm nghe lời nhảm của , mấy người chớp mắt, nhìn chằm chằm vào chỗ tiếng kêu thảm thiết truyền ra, vô cùng cảnh giác, dám buông lỏng chút nào.
“Gia, hay là để ta ra xem động tĩnh chút? Tiếng kêu mới vừa rồi quả rất giống như là tiếng của con người phát ra.” Kiếm
Thập Nhất giọng , tay cầm thanh Ngân ti nhận kiếm được tuốt ra khỏi vỏ, khỏi có chút căng thẳng.
Mặt Cơ Mộc Ly thay đổi, lắc đầu cái: “Ngoại trừ chúng ta ra, làm gì còn ai tới chỗ như thế này, thứ vừa rồi vừa kêu lên kia thể nào là người…” hình như nghe thấy được điều gì đó, giọng của lập tức đề cao: “Thứ kia chưa có chết, nó tới bên này, mọi người cẩn thận…”
câu cảnh cáo còn chưa kịp xong, bỗng nhiên ở phía trước truyền đến tiếng kêu ré lên đầy quái dị, hình như trong đó còn mang theo lửa giận khổng lồ.
Chỗ rừng cây phía ngay trước mặt mọi người truyền đến thanh răng rắc ngày càng ràng, thanh của những cành cây bị bẻ gãy, những bụi rậm bị phá nát, con quái vật khổng lồ từ trong bụi cây rậm rạp phía trước mọi người từ từ chui ra.
Khi mọi người nhìn thấy hình dáng của con quái vật này nháy mắt tất cả đều cảm thấy choáng váng, quên cả việc lui về phía sau.
Ấn tượng đầu tiên đập vào mắt chính là cảm thấy quái vật này giống như con nhện rất to lớn, tám cái chân đầy lông lá giang ra chung quanh, mỗi cái chân dài chừng cánh tay của người vậy, trong ngoài hai bên đều có thứ gì đó giống như lưỡi liềm lại cũng giống như lưỡi dao, nhìn qua có vẻ vô cùng sắc bén.
Nhưng quái vật này lại tuyệt đối phải là nhện, bởi vì cũng chưa có ai thấy được con nhện nào lớn như vậy, toàn bộ thân mình của nó còn cao hơn cả khi hai tráng đinh chồng lên nhau, hơn nữa sau lưng quái vật này lại còn có cái đuôi dài như đuôi của con bò cạp!
Đầu của nó cùng đầu người cũng khác nhau nhiều lắm, lúc này nó mới vừa lao ra từ trong rừng, bị ngã mặt đất, đầu cúi xuống, bộ lông đầu kia của nó cùng với tóc người giống nhau như đúc. Đợi đến sau khi quái vật kia từ từ ngẩng đầu lên…
Mọi người đều chấn kinh đến độ há to miệng.
Vương Ngũ trong nháy mắt cứ như bị dọa đến độ sợ mất hồn, mặt tái nhợt sau khi nhìn thấy hình ảnh giật mình này, khuôn mặt có giọt máu, lúng ta lúng túng mở miệng: “Đầu của nó… Mọi người nhìn… Mọi người có nhìn thấy đầu của nó, nó lại có đầu, nó lại có đầu…”
Bất kì động vật có thể , đều có đầu, nhưng đầu của quái vật mà mọi người nhìn thấy hôm nay lại làm cho mọi người, dù trước đây lâu mới vừa thấy quái vật xà tám chân cũng hoàn toàn ngây dại, hoặc là họ bị dọa .
phải là bởi vì đầu quái vật này trông ghê tởm hơn quái xà tám chân, ngược lại đầu của nó chẳng những ghê tởm, mà còn rất đẹp mắt, bởi vì này đầu của quái vật là đầu nguời ~~ mà còn là đầu người của nam nhân còn sống sờ sờ! Tóc dài xõa xuống, có vài sợ tóc quấn vào lưỡi hái sắc bén ở đùi của nó, bởi vì nó cử động nên tóc dài cuốn vào bị lưỡi hái ở chân bị cắt đứt, tóc rơi xuống đầy đất.
Gương mặt của nó là khuôn mặt của nam nhân rất là tuấn lãng, mặc dù sắc mặt xanh xao, nhưng ngũ quan như cũ khó phân ràng với người bình thường. Đáng tiếc, khuôn mặt này lại quá nhợt nhạt, vì vậy khuôn mặt kia chỉ thấy nó giống như là mặt nạ có khuôn mặt mỹ lệ, giống như với loài người, có biểu lộ các vẻ mặt, lại càng biểu đạt bất kì cảm xúc dư thừa nào.
Lúc này đây, cái con quái vật mặt người đứng cách mọi người khoảng năm, sáu trượng (= 16.5m ~ 19.8m), đôi khẽ bên ngoài lồi chết ngư nhãn thẳng chằm chằm nhìn mấy người trước mặt nhấc hai cái lưỡi hái chân còn lẫn nhau cọ cọ mài mài, xem ra kinh khủng lại ghê tởm.
Mà điều làm cho lông tơ của mọi người dựng hết lên đó chính là, ở mi tâm của gương mặt này, thế nhưng lại là nơi mà phi tiêu cắm vào. Mấy cái phi tiêu đó đúng… là cái phi tiêu của Thủy Y Họa mới vừa rồi phi ra, còn mấy cái phi tiêu còn lại cắm vào trong thân thể của nó đều hề tạo cảm giác đau đớn gì cho nó, chỉ trừ lúc đầu hơi đau, những cái phi tiêu này hình như có tạo ra chút ảnh hưởng nào với nó.
Đông Phương Lăng nuốt ngụm nước bọt, trong dạ dày có chút cảm giác buồn nôn. Còn Vương Ngũ, kẻ nắm chặt lấy vạt áo của đùi mềm nhũn ra, đứng vững, nửa người cơ hồ dựa vào người của Đông Phương Lăng.
Lần trải nghiệm này so với lần trải nghiệm trước, lúc mà nhìn thấy quái xà tám chân có là gì, dù gì quái xà tám chân kia còn trông giống như con rắn lớn, còn con quái vật này còn lời nào có thể diễn tả được nó!
Đông Phương Lăng rất muốn đạp đá văng tên Vương Ngũ treo ngược ở người của ra, nhưng lại sợ nếu mình có hơi chút động tác, quái vật kia liền hướng mình nhào tới. Thế nên thể làm gì khác hơn là mặc cho kẻ nào đó há to miệng, run rẩy túm lấy vạt áo và trốn sau lưng của mình, còn ánh mắt của mình di chuyển, nhìn chằm chằm vào quái vật có hình nhện mà lại có đầu người trước mắt.
Kiếm Thập Nhất cũng có chút bị dọa, mặc dù cũng có quá mãnh liệt, nhưng lòng bàn tay của dần dần toát ra tầng mồ hôi lạnh, khẽ nhìn lướt qua Cơ Mộc Ly nắm chặt tay Thủy Y Họa, giọng : “Gia, theo thuộc hạ thấy quái vật này rất khó đối phó. Mấy phi tiêu mà Vương phi bắn , lại có chút nào ảnh hưởng đối với nó, thậm chí phi tiêu cắm vào trán của nó cũng có máu chảy ra.”
Cơ Mộc Ly nhàn nhạt “ừ” tiếng, tay nắm tay của Thủy Y Họa, cái tay khác cầm roi Quỷ Sát Huyết, phân phó : “Trước hết đừng hành động thiếu suy nghĩ.”
“Đông Phương Lăng, lão già Vạn Độc Dược Thánh thối tha kia có từng với ngươi về quái vật này chưa?”
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đều hề lên tiếng, ngược lại người vẫn luôn bị Cơ Mộc Ly bảo vệ, Thủy Y Họa lại chen miệng hỏi câu như vậy, giọng của nàng vô cùng , hạ thấp giọng xuống, giống như là sợ chỉ hơi cao giọng chút kinh động đến quái vật trước mắt này.
Lời này vừa dứt, quái vật hình nhện mặt người lại đột nhiên tiến về phía trước bước, đôi con ngươi như mắt cá chết trợn trắng lom lom nhìn mấy người.
Mọi người cũng khẽ lui về phía sau bước.
Gương mặt Đông Phương Lăng đầy chán nản: “Hình như sản phẩm chỉ với ta về cái chủng loại chúng ta gặp tối qua kia… là Đại dã heo, còn quái vật hình nhện mặt người này lão nhân gia là chưa qua. Nếu hình dạng của nó xinh xắn chút cũng may, nhưng mà lại là quái vật trông khủng bố như vậy, ta chỉ vừa nhìn thấy thôi dơ dáy cuộn lên, buồn nôn lắm rồi. biết lát phải làm thế nào để xuống tay đây?”
Cơ Mộc Ly trầm giọng nhắc nhở: “Lăng, ngươi thử độc được tay ngươi chút .”
Đông Phương Lăng nghe xong lời này, mắt lập tức sáng lên: “Đúng rồi! tay thuộc hạ còn nắm bình kịch độc tán, chỉ có bình này, mà trong túi quần áo còn có rất nhiều những thứ khác, ta cũng tin mình đối phó được quái vật này!”
Dứt lời, Đông Phương Lăng khống chế lực trong tay, nhắm ngay cặp mắt của quái vật hình nhện mặt người, bấm tay đem bình độc cầm trong tay độc bình bắn . Lúc sắp đụng phải quái vật kia, bình vừa lúc bị lực ném của bắn ra làm cho vỡ vụn. Trong nháy mắt bột thuốc bên trong vẩy lên khuôn mặt của quái vật, đặc biệt là cặp mắt cá chết kia, vào lúc tiếp xúc nó với kịch độc tán có phát ra “xoạt” tiếng.
Mà Vương Ngũ bởi vì quá khẩn trương nên tay khẽ run rẩy, cái cây gỗ mà nhặt trước đó cũng bị ném ra phía quái vật rồi, kết quả trong tay có thứ gì, mà khi cây gậy gỗ đánh vào cái chân của quái vật cũng làm nó cảm thấy đau hay bất kì điều gì cả.
“Ô…” Quái vật hình nhện mặt người chợt ngửa mặt lên trời gào to, đầu người kia bởi vì đau đớn nên xoay tròn vòng, lúc quay đầu trở lại nhìn về phía họ nó biến thành cái đầu thối rữa thành đầu người nữa rồi, cả đôi mắt cá chết đều bị biến thành hai cái hõm sâu của đầu lâu.
“Thế mà cũng độc chết được nó!” Đông Phương Lăng vô cùng tức giận, lấy từ trong lồng ngực cái bình độc dược khác.
Mà lúc này, chân sau của quái vật hình nhện mặt người đạp cái, cả người nhắm hướng Đông Phương Lăng và Vương Ngũ đánh tới.
Vương Ngũ bị sợ đến độ nhất định thét lên tiếng, khi thấy nó tới, thanh lại biến , lại hơi có vài phần giống với tiếng gào ré lên chẳng giống nam mà cũng giống nữ của quái vật. Tiếng kêu thê lương của Vương Ngũ ở trong gian, cùng với hương thơi nồng nặc tràn ngập trong khí của nước chảy ra từ thân cây, lại càng làm cho nó trở nên bén nhọn hơn, nó giống như tảng đá vạch qua vạch lại trong lòng con người ta.
Ngay lập tức Cơ Mộc Ly khẽ quát tiếng: “Mau tản ra!” Sau đó vòng tay quanh eo Thủy Y Họa, lùi sang bên.
“ cần bảo vệ ta, huynh mau bảo vệ Đông Phương Lăng !” Thủy Y Họa trầm giọng .
Quái vật hình nhện mặt người dù nhắm mắt, nhưng vẫn xác định được phương hướng mà bình độc dược mà Đông Phương Lăng ném ra rất chính xác. tay Đông Phương Lăng nắm lấy áo người của Vương Ngũ ném ra xa, còn mình hướng bên kia tránh .
Cũng phải cố ý cứu Vương Ngũ mạng, chỉ là sợ tên kia cản trở mình mà thôi.
Kẻ bị ném sang bên, Vương Ngũ thuận thế liền lăn vòng, nên thoát khỏi phạm vi tấn công của nó, tránh ra xa xa.
Quái vật kia vì bắt hụt lần nên vô cùng giận dữ, nó lại nhắm hướng Đông Phương Lăng đánh tới. Tám cái chân của nó cũng phải là nhìn bề ngoài mà tưởng di chuyển vụng về, nó có thể di chuyển vô cùng linh hoạt để đổi phương hướng, hơn nữa còn có thể nhảy lên, đánh với tốc độ công kích cực nhanh.
Thân thể to lớn hướng tới chỗ Đông Phương Lăng đè lên, những tia ánh mặt trời li ti xuyên thấu qua kẽ lá cây phản chiếu lên lưỡi liềm ở chân của nó, tạo lên những cái bóng dài, nhìn cực kỳ kinh người. Mà cũng trong lúc ấy, ở chỗ bụng của quái vật kia lại bỗng nhiên xuất cái miệng có thể tự do khép mở. Cái miệng đó khoe răng nanh trước mặt Đông Phương Lăng tỏa ra hơi thở tanh hôi và thối rữa.
Last edited by a moderator: 13/10/15