1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nghịch Thiên Độc Sủng: Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt - Sa Thần (148/148)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương78 : Sông Hắc Hà quỷ dị

      Edit:ngocthuybachdang

      Cơ Mộc Ly cười, nụ cười đẹp đến nỗi làm cho người ta tự hổ thẹn, nhưng Đông Phương Lăng cũng bỏ qua lạnh lùng trong mắt , thân thể khỏi rùng mình cái.

      " Y Họa , nàng ở trong xe , bổn vương xem lệnh truy nã là cái gì ?." Cơ Mộc Ly nhìn Thủy Y Họa cười cười, vén rèm xe linh hoạt nhảy xuống.

      Đừng nhìn lời với Thủy Y Họa mà tưởng có chuyện gì , trong ôn nhu đó ràng nghe thấy tiếng nghiến răng nghiến lợi.

      Thủy Y Họa day day cái trán, có chút còn cách nào.

      "Kiếm Thập Nhất, theo gia nhà ngươi , đừng để cho làm ra chuyện gì khác người ." Thủy Y Họa lập tức hướng về phía Kiếm Thập Nhất ngồi đánh xe dặn dò câu.

      Kiếm Thập Nhất hề cảm thấy lời của Thủy Y Họa có gì ổn, gọn gàng linh hoạt xuống xe, theo sát sau Cơ Mộc Ly.

      Đông Phương Lăng kỳ quái ồ lên tiếng, "Vương phi, có cảm thấy Kiếm Thập Nhất gần đây trở nên ôn nhu hay ? Nếu là trước kia, sai làm chuyện gì, xác định , cho dù có cũng sưng mặt . Kỳ thực ta sớm phát giác , đường Thập Nhất đều là yên lòng, hình như có gì đúng phải ?."

      Thủy Y Họa nghe mình lẩm bẩm , mỉm cười. Tự nhiên khác rất nhiều , tiểu tử này thời trong lòng nhớ người nào đó ở trong phủ làm gì có lòng để ý việc khác nữa.

      Nhưng mà Thủy Y Họa cũng tính toán cho Đông Phương Lăng, miễn cho tiểu tử này nổi lòng hiếu kỳ quấy phá, muốn quấn quít lấy Kiếm Thập Nhất hỏi đến cùng. Nàng xem như phát , Đông Phương Lăng cũng cực kỳ nhiều chuyện , khi hưng phấn lên ngừng. Nếu đem Kiếm Thập Nhất phiền chết , xú tiểu tử này khẳng định lại oán trách nàng.

      "Đông Phương Lăng, bảng truy nã viết cái gì?" Thủy Y Họa hỏi.

      Vừa nghe đến chuyện này, sắc mặt Đông Phương Lăng lập tức biến thành xanh , nặng nề hừ tiếng, "Hỏa Kỳ vương Đoan Mộc Toái Phong quả thực mắt chó nhìn người thấp! Ta dầu gì cũng là đệ tử duy nhất của Vạn Độc Dược Thánh , mà thân phận thứ hai cũng là Thanh Long hộ pháp của Tiêu Dao cung nhưng là Đoan Mộc tiểu nhi vậy mà chỉ cấp cho năm trăm lượng treo giải thưởng , ngay cả bức họa lão tử cũng có dán lên !"

      Thủy Y Họa nghe xong khóe miệng hơi hơi run rẩy, hóa ra tiểu tử này còn muốn bức họa bản thân dán đầy khắp nơi sao ? đến cùng có biết bản thân là tội phạm bị truy nã hay ? !

      Oán giận đống lớn sau, Đông Phương Lăng rốt cục yên tĩnh lát, lúc sau mặt lại đầy khó chịu nhìn về phía Thủy Y Họa, có chút nghi hoặc : "Vì sao ta chỉ là năm trăm lượng bạc trắng, mà vương phi lại là năm trăm lượng hoàng kim? Tên Đoan Mộc Toái Phong thành kiến cũng quá ràng thôi!"

      Mà Đông Phương Lăng biết là, ngay từ đầu bảng truy nã cũng chỉ ghi nếu bắt được tiền thưởng cũng chỉ có trăm lượng bạc trắng, mà Thủy Y Họa là trăm lượng hoàng kim . Trong khoảng thời gian này tiền thưởng luôn luôn tăng , liền tăng cho tới mức bây giờ .

      " bảng truy nã có bức họa của ta ?" Thủy Y Họa đánh gãy lời , hỏi trọng điểm.

      Đông Phương Lăng thu hồi trong lòng u oán, trả lời: "Vương phi yên tâm, tuy rằng bức họa này có năm sáu phần giống nhưng tóm lại là nam trang, vương phi tại mặc nữ trang, muốn lừa dối quá quan rất dễ dàng."

      Thủy Y Họa còn muốn hỏi cái gì thấy Cơ Mộc Ly đen mặt quay về.

      Hai bước tới xe, tay thuận tiện ôm Thủy Y Họa vào trong lòng mình, hướng Kiếm Thập Nhất lạnh lùng phân phó : " Thập Nhất , thôi."

      " Chẳng qua là cái lệnh truy nã mà thôi, cần lo lắng." Thủy Y Họa nhéo nhéo bàn tay đặt eo mình , ý bảo có việc gì.

      Nhưng là, Cơ Mộc Ly tức giận chuyện này! Làm khó chịu chính là bức họa này thế nhưng có năm sáu phần giống Y Họa của ! Chỉ cần nghĩ đến tướng mạo của Y Họa bị dán tràn lan ở Đông Diệu trong lòng lửa giận lại vọt lên , hận thể đem tất cả những người nhìn thấy bức họa này đều giết , càng muốn đem Đoan Mộc Toái Phong chặt thành từng khúc !

      Duy nhất vui mừng chính là bức họa này Thủy Y Họa là mặc nam trang , mọi người thấy đến cũng chỉ là công tử tuấn mỹ . Nếu kéo tấm bảng truy nã xuống, xé nát bươm.

      Hừ, Y Họa của bổn vương trộm đồ quý của Hỏa Kỳ vương phủ , thối lắm! Y Họa ngày cả mấy tấm họa cổ lưu truyền mấy trăm năm cũng cần Hỏa Kỳ vương của ngươi có gì đáng giá Y Họa coi trọng?

      " Y Họa , đến ngồi trong lòng ta , đợi lát nữa kiểm tra xe ngựa nhớ giấu mặt ." Cơ Mộc Ly cơn giận vẫn còn chưa tan , thanh lúc chuyện đều trầm trầm, mang theo chút khói mù cực kì dễ phát .

      Thủy Y Họa cong môi cười cười, đáp lời . Nghe được tiếng của thủ vệ chỗ cửa thành càng lúc càng lớn, cho đến khi xe ngựa từ từ dừng lại , Thủy Y Họa bỗng nhiên đưa tay giật vạt áo Cơ Mộc Ly ra , làm lộ ra mảng ngực rắn chắc rồi sau úp cả khuôn mặt vào , ngay cả cánh môi cũng hôn lên chỗ da thịt bóng loáng này, hai tay cũng ôm tại ngang hông của .

      Cơ Mộc Ly tuy rằng biết Thủy Y Họa đây là thay đắp nặn hình tượng người phong lưu nhưng trong lòng vẫn kích động nhịn được , người khí huyết dũng mãnh cuồn cuộn lao tới , đến mức cả người nóng lên, hai tai hồng thấu.

      Này... Này căn bản có cách nào khác bỏ qua! Cánh môi mềm mại chạm vào da thịt , hơi thở nóng rực từ mũi nàng đánh vào trước ngực , vừa khéo chính là chỗ trái tim nhảy loạn, làm cho toàn thân mềm mại run lên . Còn có hai cặp tuyết lê mềm mại cao ngất trước ngực kia lúc này bởi vì hai người dính chặt vào nhau nên thay đổi hình dạng áp ở trước ngực .

      Điểm chết người chính là bời vì luyện võ , cảm quan cực kỳ mẫn cảm, những hành động lơ đãng của nữ tử trong lòng đều bị phóng đại, trêu chọc hô hấp tăng thêm, cả người nóng lên.

      "Đừng khẩn trương, bọn họ nhận ra." Thủy Y Họa nhận thấy được hô hấp bất ổn, cho rằng khẩn trương, vì thế ở eo vỗ , ý bảo căn bản có chuyện gì .

      ? !

      Cơ Mộc Ly nếu phải cảm thấy thời điểm địa điểm đúng , lúc này chuyện muốn làm nhất chính là xách Thủy Y Họa lên đánh vài cái vào mông nàng .

      đều nhanh bị trêu chọc tới mức chịu được mà Tiểu Hồ Ly đáng chết còn hồn nhiên biết chuyện gì ? !

      bao lâu, ngoài xe có tiếng bước chân hỗn độn tới. Cơ Mộc Ly lập tức dùng nội lực điều chỉnh hô hấp, thuận tiện đem mấy chỗ cẩn thận bị trêu chọc nóng lên áp chế xuống.

      "Hai vị quân gia, bên trong là thiếu gia và thiếu phu nhân nhà ta , lúc này cách nào ra gặp ... Người xem, này..." Đông Phương Lăng am hiểu sâu , thuận tay đem hai thỏi bạc vụng trộm nhét vào trong tay hai binh lính thủ thành . Mà Kiếm Thập Nhất chỉ cau mày ở bên chờ . Nếu cho qua liền trực tiếp rút kiếm.

      Hai binh lính liếc nhau, động tác nhanh chóng đem bạc nhét vào trong túi của tay áo mình, trong mắt ràng mang theo ý cười thoả mãn , "Ta thấy các ngươi cũng là người có tiền du ngoạn, nhưng mà gần đây Hỏa Kỳ vương đánh mất bảo bối quan trọng , mỗi người hay xe ngựa qua nhất định phải kiểm tra . Chúng ta ngó vào trong liếc mắt cái là được, tuyệt làm khó dễ thiếu gia và thiếu phu nhân nhà ngươi ."

      Đông Phương Lăng mặt lộ vẻ khó xử, rồi sau thấp giọng : " khi như vậy, hai vị quân gia liền nhìn cái ." xong hướng về bên trong xe cung kính hỏi , "Gia, Đông Diệu quốc Hỏa Kỳ vương đánh mất bảo bối, tìm kẻ trộm, tại hai vị gia muốn nhìn vào trong xe cái ."

      Dứt lời lâu , trong xe mới truyền đến giọng nam đầy miễn cưỡng , " Hả ? khi như vậy khiến cho hai vị tiểu ca nhìn cái là được ." Thanh cực kì dễ nghe, lại bởi vì lười nhác mang theo tia mị mê hoặc nhân tâm , mặc kệ nam nữ nghe xong trong lòng đều tê rần.

      Đông Phương Lăng lĩnh mệnh, từ từ đưa tay vén rèm xe , xác định hai vị thủ vệ thấy tình hình bên trong sau lại đem rèm xe để xuống.

      Hai vị thủ vệ còn duy trì bộ dáng miệng há rộng , nước miếng đều nhanh chảy xuống rồi.

      Nương a, nam nhân đẹp quá !

      Màn xe xốc lên, bọn họ liếc mắt cái liền thấy được hai người ôm nhau , nữ tử vùi đầu ở trong ngực nam tử cho nên nhìn thấy tướng mạo của nữ nhân này , mà bọn họ cũng hoàn toàn có tâm tư chú ý nữ nhân kia . Bởi vì người nam nhân trước mắt này quả thực đẹp có thể câu hỗn nhiếp phách!

      Nam tử thân mình ngửa ra sau, gối luôn lên cánh tay, cánh tay kia lại ôm chặt mỹ nhân trong lòng , mà đầu của cũng hơi hơi giơ lên, khiến cho cặp mắt hẹp dài như đấng tối cao nhìn xuống , giống như nhìn đến hết thảy đều là con kiến đáng giá , mà trong mắt toàn là lãnh ý , lại sâu thẳm vô cùng, chỉ cẩn liếc mắt cái ngã vào trong đó .

      ràng là đôi mắt lạnh lẽo có cảm xúc dư thừa nhưng khóe miệng của cố tình lại cong lên , giống như châm biếm giống như cao giọng, lại phong lưu kềm chế được, ai bì nổi.

      Áo bào màu xanh nước biển bị mặc chẳng ra cái gì cả, lộ hết cả mảng ngực rắn chắc ra , mỹ nhân úp mặt vào trong đó , quần áo của hai người quấn vào nhau , nữ tử mặc quần áo màu tím nhạt giống như bị nam tử chà đạp trở nên nhăn nhíu chịu nổi. chỉ có quần áo dây dưa, hai người ôm lấy nhau chặt cứng như là hòa thành thể .

      Vốn là màn cực kì diễm tình , nhưng phát sinh hai người lại vô cùng hài hòa đẹp mắt.

      Giống như nhận thấy có người đánh giá nữ tử trong ngực , cặp mắt cao ngạo kia nhất thời nhìn thẳng hai người , trong mắt lóe lên sát ý cùng lệ khí làm cho người ta khiếp sợ .

      Hai binh lính gác cổng bị cái nhìn kia làm cho kinh hãi , ngay sau đó rèm xe mới hạ xuống, tất cả phong cảnh bên trong đều bị che giấu , rốt cuộc dòm ngó được nửa phần.

      Hai người nuốt ngụm nước bọt, trong đầu vẫn còn lưu lại đôi mắt sắc bén . Nam nhân đẹp quá , đáng tiếc nam nhân này thoạt nhìn dễ chọc.

      "Hai vị quân gia, biết bây giờ chúng ta có thể rồi hay ?" Đông Phương Lăng nhìn biểu tình kinh diễm của hai người , trong lòng khinh thường thôi.

      Thấy hai người ngơ ngác gật đầu, Kiếm Thập Nhất sớm kiên nhẫn vung roi ngựa trong tay lên , xe ngựa từ từ chạy vào
      Last edited by a moderator: 25/4/15
      song ngư thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 78.2 :

      Dựa theo bản đồ mà Vạn Độc Dược Thánh cung cấp, Cổ Cương nằm ở phía đông của Đại lục này, cũng là phía đông của nước Đông Diệu. Nếu nghiêm túc Cổ Cương cũng thuộc về Đông Diệu, chỉ là muốn Cổ Cương phải qua Đông Liệt Thành - thành trì đông dân và phồn hoa nhất của Đông Diệu.

      Hoàng Thành ở trung tâm của Đông Diệu, muốn tới Đông Liệt Thành ở phía đông bắt buộc phải qua Hoàng Thành nhưng dưới ám chỉ của Thủy Y Họa, Đông Phương Lăng và Kiếm Thập Nhất quyết định đường vòng.

      Cơ Mộc Ly nhìn ở trong mắt, chỉ coi như thấy. Buồn cười, mấy người cho rằng vòng qua Hoàng Thành, bổn vương liền tìm phiền toái hả?

      Vì thế, ngày thứ hai vòng qua Hoàng Thành, thừa dịp mấy người ngủ trong khách điếm, bóng người từ trong khách điếm bay nhanh ra ngoài, hướng thẳng về Hỏa Kỳ vương phủ trong hoàng thành bay , trong lòng vẫn còn quên mang theo cái hỏa chiết tử.

      Sáng sớm hôm sau, Cơ Mộc Ly tinh thần sảng khoái xuất trước mặt mấy người, khóe miệng mang cười, khói mù bao phủ quanh thân mấy ngày vừa qua biến mất.

      Đông Phương Lăng hiểu sờ sờ đầu, đối Kiếm Thập Nhất thầm: " Thập Nhất, quả nhiên vẫn là ở khách điếm thoải mái, ngay cả gia nghỉ ngơi đêm sau tinh thần cũng thấy khác rồi."

      Kiếm Thập Nhất bĩu môi liếc mắt nhìn , "Chẳng lẽ hôm qua huynh biết chủ tử ra ngoài?"

      " biết." Đông Phương Lăng thành lắc lắc đầu. Chủ tử khinh công người theo kịp, muốn làm chuyện gì đều có thể thần biết quỷ hay.

      Cùng lúc đó ở Hỏa Kỳ vương phủ. Đám cháy suốt cả đêm rốt cục bị dập tắt.

      Tất cả thị vệ vừa dập lửa xong đều cúi đầu đứng ở trước đám phế tích, dám ngẩng đầu nhìn thẳng.

      Ở trước mặt bọn họ có nam tử quần áo đẹp đẽ quý giá khoanh tay đứng, lúc này sắc mặt của lạnh lùng nhìn chằm chằm hai gian Thiên điện bị đốt thành tro, sắc mặt trầm đáng sợ.

      "Vương Gia, thuộc hạ lập tức tra ràng nguyên nhân cháy !" Thị Vệ Trưởng đứng dậy, gương mặt có chút suy sụp.

      Đoan Mộc Toái Phong nhìn mấy người, thản nhiên : "Tra cái gì? Chẳng lẽ có người phóng hỏa hay sao? cẩn thận cháy, về sau nhiều chú ý chút là được. Được rồi, ở bên trong này cũng có ai ở. Đều xuống ."

      Mọi người nghe xong càng thêm tự trách, tự động lui xuống.

      Đoan Mộc Toái Phong đợi đám người khỏi, người đứng ở đám phế tích, từ từ xòe bàn tay nắm chặt gì đó ra, trong mắt tràn đầy tức giận.

      Thứ mà nắm chặt trong lòng bàn tay chính là cái hỏa chiết tử dùng.

      Thiêu hết hai toà thiên điện của , lại cố tình để hỏa chiết tử ở lại trường, ràng chính là hướng khiêu khích ! Tốt lắm, nếu để cho bổn vương tìm ra ngươi, bổn vương nhất định phải bắt ngươi trả giá gấp trăm lần cho hành động ngày hôm nay của ngươi !



      Mấy người Thủy Y Họa đường tránh binh lính tuần tra, rốt cục đến Liệt Thành. Chính là dọc theo đường Đông Phương Lăng tiêu hết nhiều bạc trắng làm cho Thủy Y Họa nhìn xem đau lòng.

      Cơ Mộc Ly thấy nàng đau lòng, mừng rỡ ha ha nở nụ cười, ôm nàng : " Y Họa, liền ít bạc như vậy, cũng đủ ta nhét kẽ răng, đau lòng làm gì, chờ khi nào về phủ , ta cho nàng nhìn núi vàng núi bạc trong phủ đảm bảo nàng xem hoa cả mắt!"

      Thủy Y Họa có chút động lòng, nhưng vẫn là liếc cái, oán hận ném ra câu, "Cơ Mộc Ly, huynh là tên phá của !"

      " Y Họa, nếu nàng chê ta phá của, vây về sau nàng quản hết tiền tài trong phủ của ta ." Cơ Mộc Ly cười tủm tỉm .

      "Cơ Mộc Ly, huynh vẫn là đừng cười." Thủy Y Họa dời ánh mắt.

      "Vì sao?" Cơ Mộc Ly hiểu. Người khác muốn nhìn cười, còn lười cười. Mà Tiểu hồ ly còn ghét bỏ .

      Thủy Y Họa cau mũi, quay lại nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, quá hồi lâu mới cam lòng phun ra câu, "Ai bảo huynh cười còn dễ nhìn hơn ta, hiển nhiên là Đại nghiệt..."

      Cơ Mộc Ly : "... Y Họa, bộ dạng đẹp cũng phải là lỗi của ta, hơn nữa ở trong mắt ta, nàng đẹp hơn tất cả mọi người."

      "Cách ta xa chút!" cái tát hất móng vuốt dò xét của ra, Thủy Y Họa cho dù ngắm phong cảnh cũng lại nhìn . Nàng mới thừa nhận vừa rồi là bị nụ cười của hấp dẫn.

      Từ Đông Liệt thành tiếp tục về phía đông, người ở càng ngày càng thưa thớt, đến cuối cùng chỉ nghe tiếng côn trùng kêu vang, lại có người ở, mà cây cối cũng càng ngày càng rậm rạp, trong lúc mơ hồ nhưng lại cảm thấy như có khí đánh úp lại, vô cùng quỷ dị.

      Mấy người sớm bỏ ngựa xe, chuyển xuống bộ, chỗ này ngay cả ngựa đều được, chỉ có thể dựa vào bản thân. Tuy rằng bỏ xe ngựa, nhưng Đông Phương Lăng lại đem hai gói đồ của mình mang theo, cái nhờ Kiếm Thập Nhất mang, cái bản thân cầm.

      Kỳ thực, trước khi tiến vào khu rừng này, bọn họ cũng từng nghỉ quá ở thôn , vừa mới đầu thôn dân còn nhiệt tình chiêu đãi bốn người, nhất là nhìn đến mấy người tuấn mỹ phi phàm, liền cũng có lễ khách khí , nhưng sau này vừa nghe mấy người muốn về phía đông, thôn dân sắc mặt ào ào biến đổi, lúc này bắt đầu đuổi người. Có mấy thôn dân hảo tâm còn thầm khuyên bảo cần lại về hướng đông.

      "Gia, vương phi, hai người xem thôn dân vì sao bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, chẳng lẽ bọn họ cũng biết chuyện về Cổ Cương? Mà chúng ta phải Cổ Cương, sợ chúng ta truyền xúi quẩy cho bọn ?" Đông Phương Lăng nghiêm mặt hỏi, sau lại than thở câu, "Cổ Cương thực đáng sợ như vậy sao?"

      "Ta nghĩ, bọn họ chắc cũng biết Cổ Cương tồn tại. Về phần tại sao nghe mà biến sắc, có lẽ là có người vào khu rừng này xong có trở về, bọn họ nghĩ rằng khu rừng này là điềm gở. Mà chúng ta muốn tới chỗ này, tự nhiên cũng là người mang điềm xấu, bọn họ lấy chổi đuổi chúng ta là may lắm rồi." Thủy Y Họa tiếp.

      " Y Họa, nếu bọn họ lấy chổi đuổi nàng, ta nhất định che ở trước mặt nàng." Cơ Mộc Ly quên tranh thủ tán tỉnh.

      Thủy Y Họa trực tiếp coi thường, Kiếm Thập Nhất và Đông Phương Lăng tập mãi thành thói quen , ngay từ đầu cảm thấy chủ tử vô sỉ, nghe nhiều lần chỉ có thể bội phục kiên trì và bền bỉ của chủ tử. A đúng rồi, còn có nhiều như vậy mà thấy bị lặp lại.

      Mở bản vẽ nhìn lướt qua, Thủy Y Họa ngước mắt nhìn về phía sâu nhất trong cánh rừng, liếc nhìn mấy người : " Theo như lời lão đầu thối tới cuối khu rừng này là sông Hắc Hà. Nếu vượt qua được Hắc Hà, chúng ta lại gần Cổ Cương bước."

      " Sông Hắc Hà hẳn là nhanh đến thôi, lâu như vậy rồi..." Đông Phương Lăng thầm câu.

      có người trả lời, bởi vì mấy người đều biết đáp án.

      Bốn người ở trong rừng luôn luôn nhắm hướng đông , mệt mỏi liền nghỉ tạm lát, nghỉ ngơi xong lại tiếp tục . Trừ bỏ tiếng kêu của côn trùng và chim thú ra rừng sâu yên tĩnh đáng sợ.

      " Thập Nhất, chúng ta bao lâu rồi?" Cơ Mộc Ly sắc mặt cũng từ từ trầm xuống. Khu rừng này khỏi cũng quá lớn, hơn nữa xung quanh có chút u, càng vào sâu lại càng thấy lạnh lẽo.

      "Gia, theo ta suy tính, hẳn là gần ba canh giờ rồi." Kiếm Thập Nhất nhìn bầu trời đỉnh đầu, có chút lo lắng trả lời. Bọn họ vào này khu rừng này lúc còn sáng sớm, tại cũng tới buổi chiều rồi.

      "Chẳng lẽ khu rừng này phải mấy ngày mấy đêm mới ra ngoài được? Sao sư phụ với ta, sư phụ hỗn đản, trở về nhất định phải - -" Đông Phương Lăng lời còn chưa hết, đột nhiên bị Thủy Y Họa đánh gãy: " Đừng tới !"

      Cơ Mộc Ly nghe vậy lập tức gọi lại Đông Phương Lăng và Kiếm Thập Nhất phía trước mở đường, hai người hiểu liếc nhìn nhau. Đông Phương Lăng hiểu nắm lấy tóc hỏi : "Gia, vương phi, vì sao tiếp tục , chẳng lẽ phía trước có gì khác thường?"

      Thủy Y Họa để ý , nheo mắt lại, con ngươi trong trẻo mang theo sắc bén hiếm thấy nhìn chằm chằm vào nơi nào đó trong rừng sâu. lúc sau, quay đầu nhìn về phía nam nhân kề sát sau lưng nàng, "Cơ Mộc Ly, huynh nội lực cao cường, huynh cảm thụ chút, phía trước có phải có gì đó ? Ta cảm thấy phía trước có vật sống di động."

      Cơ Mộc Ly nhìn theo phương hướng nàng vừa nhìn, rồi sau cũng từ từ nheo mắt lại, hai mắt lợi hại giống như chim ưng truy tìm con mồi, lúc sau, bỗng nhiên khẽ cười tiếng, : " Y Họa cảm giác sai, phía trước quả có vật sống. Hoặc là , chỉ là vật sống, vẫn là người !"

      Đông Phương Lăng vừa nghe lời này, nhất thời lôi kéo Kiếm Thập Nhất chạy lên phía trước, nhìn ngó vật thấp thoáng sau những tán lá cây kia, đợi thấy gì đó thong thả di động, hai mắt nhất thời sáng ngời, kêu to : " Đúng là có người, đứng tại kia... phải, phải là đứng, người nọ ! Nhìn bộ dáng là mệt muốn chết rồi. Cừ , lại dám thân mình vào khu rừng trầm này, người này gan cũng lớn quá , hay là muốn sống nữa?"

      Kiếm Thập Nhất theo tầm mắt của nhìn lại, cẩn thận xem xét vài lần sau, quay đầu nhìn về phía hai vị chủ nhân, chần chờ chút, hỏi: "Gia, vương phi, ta coi người nọ giống như là người địa phương, hay là... Chúng ta xem? chừng người này có thể mang chúng ta ra khỏi khu rừng này."


      Thủy Y Họa lúc trước cách khá xa thấy lắm, lúc này cũng đến gần ít, cẩn thận nhìn xem, líu lưỡi : " người cũng dám tới chỗ như thế này, xem ra người này phải là tự cao có thể ra khu rừng này, hoặc là người này đếm xỉa đến tính mạng của mình rồi." Nghĩ nghĩ, Thủy Y Họa hơi cong môi cái, "Xem giống người bình thường, lúc này hẳn là mệt, bằng thuận tiện giúp phen, chừng chúng ta có được thu hoạch tưởng."

      Người nọ tốc độ chậm, tay phải giống như còn cầm cái gậy, có lẽ tận lực bảo tồn thể lực, cũng hoặc là bị lạc đường, cho nên thể từ từ thăm dò phương hướng, bao lâu, mấy người Thủy Y Họa nhanh đuổi tới rồi.

      Đông Phương Lăng vừa đề khí, lớn giọng kêu người kia : " Tiền bối phía trước, trước ngừng chút! Ai ôi, ngài muốn sống nữa hả? Phía trước vàng bạc, lại mỹ nhân, ngài vội vàng đầu thai sao?"

      Người nọ tuy rằng còng lưng lại chống cây gậy gỗ nhưng tóc đen thùi, thoạt nhìn giống như người trung niên, Đông Phương Lăng gọi là tiền bối cũng là đùa vui.

      Người nọ tạm dừng chút, sau đó tiếp tục về phía trước, đợi đến Đông Phương Lăng kêu ra tiếng thứ hai sau, mới quay đầu lại, đưa tay dụi mắt, giống như thể tin được bản thân thế nhưng có thể gặp được người khác ở trong rừng này.

      Lúc này, khoảng cách của mấy người lớn, đều thấy ràng diện mạo của người này. Đó là người nam nhân trung niên bề ngoài bình thường, mặt có hàm râu cá trê, khuôn mặt bệnh trạng, thoạt nhìn cực kì tiều tụy, thân thể gầy, giống như gió thổi qua cũng có thể ngã xuống. Đôi mắt có chút tan rã mê mang, có thần thái gì. Trong nháy mắt nhìn đến mấy người đó, cặp mắt tan rã kia rốt cục cử động, bên trong ràng lóe lên kinh hỉ, còn có chút phòng bị.

      "Gia, người này giống như là bị bệnh bất trị, chỉ sợ thể sống quá vài ngày. Ta nơi u như thế này làm sao có thể có người khác, hóa ra người này vốn là sống lâu." Đông Phương Lăng thấp giọng ra kết quả bản thân quan sát.

      Vọng, văn, vấn, thiết ( 4 bước trong khám bệnh theo y học cổ truyền: nhìn, nghe, hỏi, sờ nắn..) mới có thể đoán chuẩn xác bệnh tình nhưng là Đông Phương Lăng là đệ tử của Vạn Độc Dược Thánh, y thuật vốn là cao siêu, thêm người này bệnh tình ràng, cho nên ra loại kết luận này cũng khó.

      "Đông Phương Lăng, người ngươi có đại bổ hoàn hay ?" Mấy người đến gần trung niên nam tử sau, Cơ Mộc Ly hỏi câu.

      Đông Phương Lăng lập tức hiểu ý tứ của , bĩu môi, cam lòng móc lọ từ trong ngực áo ra, đổ ra viên đưa cho nam nhân trung niên, " Đây, đại bổ hoàn, ăn xong cam đoan ngươi lập tức có tinh thần."

      Nam nhân trung niên nghi ngờ nhìn viên thuốc trong tay , nghĩ nghĩ vẫn là nuốt vào, hướng mấy người ôm quyền, "Đa tạ mấy vị huynh đài."

      Đợi đến thân thể thoải mái ít sau, người này mới rột cuộc thấy bốn người trước mắt, trong mắt lóe lên kinh diễm, xem ra là gặp gỡ cao nhân rồi, bằng những người này bộ dạng làm sao lại tuấn mỹ như thế. Đặc biệt là nam nhân với nữ nhân dẫn đầu phía trước này, bộ dạng cực kỳ xinh đẹp, giống như là tiên tử và tiên nữ dưới chín tầng mây vậy.

      Chẳng lẽ đến Thánh Địa trong truyền thuyết rồi hả? Ánh mắt của nam nhân trung niên lại bắt đầu mê ly.

      " biết lão ca vì sao xuất ở trong cánh rừng này?" Thủy Y Họa chưa cho thêm cơ hội nghỉ ngơi, lập tức hỏi.

      Nam nhân trung niên giật mình hoàn hồn, có chút mê ly nhìn chằm chằm mấy người trước mắt, lẩm bẩm : "Ta là tìm đến Thánh Địa trong truyền thuyết..."

      phen giải thích sau, mấy người đại khái hiểu biết tình huống của người này, người này tên là Vương Ngũ. Bởi vì biết được bản thân sống lâu cuối cùng nhất quyết bỏ vợ con ở nhà, mình tìm Thánh Địa trong truyền thuyết. Truyền thuyết rằng tới Thánh Địa sau liền có thể Trường Sinh Bất Lão, giữ mãi thanh xuân.

      Vương Ngũ đến đây, trong mắt ràng lấp đầy tham lam.

      Lại là người phàm tục. Thủy Y Họa lập tức chuyện, thậm chí có chút chán ghét người này rồi.

      Vứt bỏ vợ con vì tìm Thánh Địa chó má trong truyền thuyết này ! Cuộc đời này có bao nhiêu lâu, vì sao còn mấy ngày cuối đời ở nhà với vợ con?

      Hỏi nửa ngày, người này căn bản cái gì cũng biết, trong miệng chỉ nhắc tới mấy chữ, "Thánh Địa", "Trường Sinh Bất Lão".

      Đông Phương Lăng coi như hảo tâm, khuyên người này sớm trở về, nhưng Vương Ngũ giống như bị điên, phải tìm được Thánh Địa trong truyền thuyết kia mới bỏ qua. Trong khoảng thời gian ngắn, mấy người đều có chút kiên nhẫn. Bọn họ cũng nghe ra , Thánh Địa trong miệng người này có tám chín phần là địa bàn của người tộc Sáp Huyết rồi. Có rất nhiều người của tộc Sáp Huyết lấy thân nuôi cổ quả có thể sống đến mấy trăm tuổi.Nếu so sánh với người thường xem như Trường Sinh Bất Lão rồi.

      Mấy người tiếp tục về phía trước, Vương Ngũ liền ở phía sau, thế nào cũng vứt được.

      "Sớm biết thế này liền đường vòng rồi, cuối cùng tin tức cũng tìm được, lại còn mang theo gánh nặng." Đông Phương Lăng giọng điệu ghét bỏ. Kiếm Thập Nhất tuy rằng vẫn là ôm kiếm thẳng, mặt biểu cảm thay đổi, nhưng trong mắt cũng ràng mang theo vài phần kiên nhẫn

      Vương Ngũ tự động bỏ qua thái độ ghét bỏ của mấy người, như vậy xem ra là hạ quyết tâm muốn theo mấy người rồi.

      Cơ Mộc Ly nhận thấy được Thủy Y Họa trong lòng vui, cũng liền nhíu mi, để sát vào bên tai nàng thấp giọng : " Nếu Y Họa phiền chán , bằng ta ngay tại chỗ lấy mạng của ?"

      Thủy Y Họa liếc cái, " Kệ , gây trở ngại chuyện của chúng ta là được."

      " Y Họa nàng chính là quá mềm yếu." Cơ Mộc Ly thầm câu, khóe miệng lại cười.

      Tuy rằng trong đội ngũ hơn người nhàn rỗi, nhưng hành trình của mấy người có vì thế mà chậm lại, ngược lại Vương Ngũ giống như toàn thân bạo phát lực lượng, thế nhưng có thể luôn luôn theo bốn người rời.

      chút nghỉ ngơi chút, đại khái quá ba ngày, mọi người mới rốt cục ra khỏi phiến rừng sâu này, muốn tính toán buông lỏng hơi, cảnh tượng trước mắt lại làm cho mấy người cả kinh trừng lớn hai mắt.

      " Nương a, đây là sông Hắc Hà trong bản vẽ hả? !" Đông Phương Lăng kinh hô ra tiếng.

      Vương Ngũ râu cá trê càng là kích động hơi kém nhảy lên , "Đây.. Đây là kỳ quan ! Đối diện nhất định chính là Thánh Địa!"

      "A, đúng là Hắc Hà..." Thủy Y Họa thầm câu, rồi sau ngẩng đầu nhìn Cơ Mộc Ly liếc mắt cái, nghĩ tới Cơ Mộc Ly cũng vừa lúc nhìn nàng, ánh mắt có chút thâm thúy.

      " Y Họa, bằng chúng ta quay về , ta có dự cảm tốt." Cơ Mộc Ly hơi hơi nhíu mày, nếu là trước kia, sợ trời sợ đất, nhưng là tại Y Họa của ở bên cạnh , lại muốn lùi bước.

      " đến đây đừng có bàn lùi, huynh nghĩ giải Thị huyết cổ người , huynh nghĩ với ta... , hả?" Thủy Y Họa xong lời cuối cùng, cười đến thần bí.

      Lời của nàng làm cho da mặt dày như Cơ Mộc Ly cũng phải đỏ lên.

      "Được, chúng ta tiếp tục ..." Cơ Mộc Ly cúi đầu đáp.

      Mấy người nhìn cảnh tượng trước mắt, thần sắc khác nhau.

      Xuất trước mắt mấy người là con sông lớn, chỉ là nước sông lại là màu đen đầy quỷ dị... ! Nếu phải là sóng nước di động mới thể nhìn ra là con sông ràng chính là đại lục màu đen.
      song ngư thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 79 (1) : QUÁI XÀ BÁT GIÁC.



      Editor : Song Ngư nhi.


      "Gia, để ta xem chút." Kiếm Thập Nhất với Cơ Mộc Ly câu, rồi sau đó đến gần dòng sông Hắc Hà quỷ dị kia.


      Cơ Mộc Ly gật đầu cái: "Cẩn thận chút."


      Khi đến gần bên bờ sông thấy màu sắc của nước sông ở đoạn này nhạt hơn so với đoạn giữa sông Hắc Hà rất nhiều, nó có màu đen nhạt. Kiếm Thập Nhất khom lưng múc chút nước lên, nhìn kỹ nước trong tay lại thấy nước rất trong, hề giống với màu đen trước đó của sông Hắc Hà.


      Đông Phương Lăng cũng lấy cây gỗ khá dài, để đo thử độ sâu của sông Hắc Hà, biết độ sâu ở giữa dòng sông Hắc Hà là như thế nào, nhưng độ sâu ở gần bờ sông tới nửa trượng(1).

      (1) : trượng = 3.3 m -> nửa trượng = 1.65 m


      "Gia, nước của sông này nhìn xa có màu đen rất quỷ dị, nhưng khi thuộc hạ lấy chút nước lên xem, lại thấy nước sông trong như nước suối vậy." Kiếm Thập Nhất quay đầu lại nhìn về phía Cơ Mộc Ly và Thủy Y Họa.



      Đông Phương Lăng cũng vội vàng câu: "Hơn nữa dòng sông này sâu, còn chưa tới nửa trượng." đến đặc điểm này của sông Hắc Hà, Đông Phương Lăng cảm thấy nhớ loáng thoáng lại hình như Vạn Độc Dược Thánh từng với câu gì đó, cái gì ấy nhỉ? Lúc đó cảm thấy điều ấy quá quan trọng, nên để trong lòng.



      "Nếu như nước sông bình thường có màu xanh lá cây, hoặc màu xanh dương, thể nào có màu đen như vậy được. Chắc là ở đáy dòng sông này phải có mọc loại tảo màu đen." Thủy Y Họa lqd^Ngư nhìn dòng sông màu đen kia, từ từ giải thích. Có lẽ dưới dòng sông này có mọc thực vật có thể hấp thu tất cả ánh sáng, cho nên hề có bất kỳ ánh sáng phản xạ ra ngoài, nên chỉ có thể nhìn thấy màu đen. Dĩ nhiên, nàng thể giải thích với người khác như vậy, chỉ có thể dưới đáy sông này có thể mọc loại tảo màu đen.



      Nhưng mà, nếu muốn hấp thu hoàn toàn ánh sáng, phải mọc dày như thế nào, dù đó là loại tảo cũng thể nào. Thủy Y Họa thể hoài nghi. . . dòng sông này căn bản hề cạn như tưởng tượng.



      "Cơ Mộc Ly, ta cảm thấy nếu càng vào giữa dòng sông này càng sâu, chúng ta vẫn nên cẩn thận chút tốt hơn."



      "Vì sao Y Họa cảm thấy như vậy?" Cơ Mộc Ly nhíu mày hỏi bên cạnh. Vừa rồi vẫn luôn mực quan sát tiểu hồ ly của mình, hề bỏ qua thay đổi trong mắt nàng.



      "Trực giác. . ." Thủy Y Họa ném ra hai chữ, khiến Cơ Mộc Ly bỗng cười toét miệng. *nguyên văn đấy ~*



      "Được, vậy tin trực giác của Y Họa." Cơ Mộc Ly cười cười, phân phó với hai người đứng ở gần bờ sông kia: "Thập Nhất, Lăng, hai ngươi mau làm bè gỗ, phải làm chắc chắn vào!"



      Hai người nghe xong lập tức bắt đầu hành động. Bọn họ vừa từ rừng sâu ra, nên có rất nhiều gỗ để làm. Về phần dây thừng, trước lúc bọn họ chuẩn bị sẵn rồi, chính là vì tình huống bây giờ mà chuẩn bị.



      Đông Phương Lăng và Kiếm Thập Nhất làm công việc nặng nhọc, còn Cơ Mộc Ly và Thủy Y Họa ngồi ở bên bờ dù hai người kia vô cùng bận rộn họ vẫn rất ung dung ngồi chờ, tư thái rất tự nhiên, thể hai người này vô sỉ rất giống nhau.



      "Cơ Mộc Ly, huynh xem, chúng ta có nên giúp họ tay ?" Thủy Y Họa thấy trong lòng có chút áy náy.



      Cơ Mộc Ly nghe vậy, lông mày nhíu dương lên, với hai người ra sức chặt cây ở đằng kia, nhàn nhạt hỏi: "Các ngươi cần Gia giúp tay đốn cây cùng sao?"



      Hai người cùng nhau lắc đầu : " cần! Gia và Vương phi cứ ngồi nghỉ ngơi là được!"



      Chuyện cười, chuyện như vậy còn phải để Gia làm, thuộc hạ như họ cũng quá vô dụng rồi.

      Cơ Mộc Ly hướng về phía Thủy Y Họa nhún nhún vai: “Y Họa, nàng xem, phải là ta muốn giúp Kiếm Thập Nhất và Đông Phương Lăng, mà là bọn họ có thể tự làm hết cần ta giúp.”

      “À, thế được rồi…” Giọng của Thủy Y Họa có chút đồng tình với hai người kia.

      Kiếm Thập Nhất và Đông Phương Lăng len lén nghe được đối thoại của hai người đó: vô sỉ, vô sỉ!

      Lúc này, người bị mọi người phớt lờ , trung niên bị bệnh tật làm cho suy yếu, Vương Ngũ, từ trong cơn chấn kinh hồi hồn, tới trước mặt hai người Thủy Y Họa, nhưng cần là giữ khoảng cách ba bước bởi vì phát rằng, cái người nam nhân đẹp như tranh vẽ kia thích đến gần. Trong đôi mắt có chút chán nản của Vương Ngũ thoáng qua cố chấp, hành đại lễ với hai người: “Kính xin hai vị cao nhân tiện thể dẫn theo tiểu nhân đoạn, tiểu nhân vô cùng cảm kích hai vị!”

      Dọc theo đường này, mơ hồ hiểu thân phận mấy người thân phận tầm thường, thỉnh thoảng còn có thể nghe được từ trong miệng của hai thuộc hạ này gọi Vương Gia và Vương phi. Những người này cũng là tìm thánh địa trong truyền thuyết, nếu như có thể theo mấy người này, nhất định được lợi làm ít công to, nhưng mà phải làm như thế nào mới có thể theo những người này mới được!

      Thủy Y Họa thấy tên trung niên bị bệnh này chợt lại gần, giấu chút vui trong lòng, suy nghĩ chút, nhanh chậm mà : “Bọn ta chuyến này là vì muốn tới chỗ thần bí ở bên bờ bên kia của dòng song Hắc Hà này. Chỗ thần bí kia mới chỉ được ghi lại chút ở trong cổ thư, nên ở chỗ đấy có bao nhiêu nguy hiểm, bọn ta được, nhưng chắc người cũng có thể đoán được. Lúc ở trong rừng sâu kia mới chỉ là bắt đầu thôi, sau này biết còn gặp phải chuyện gì nữa. Vương Ngũ ngươi cần phải hiểu, nếu như ngươi cứ tiếp tục về phía trước, rất có thể vứt bỏ cái mạng của mình ở giữa đường!” Dừng lại chút, tiếng chuyển cái, đột nhiên trở nên bén nhọn: “Tại sao ngươi ở nhà, sống nốt quãng thời gian còn lại của mình với thê tử và nhi tử chứ? CHết nơi đất khách quê người, có người nào nhặt xác ngươi, đây chính là điều ngươi muốn sao?”

      Sau khi nghe đến đoạn có người nào nhặt xác mình, mặt Vương Ngũ lộ sợ hãi, nhưng ngay sau đó lại bị cố chấp và dục vọng che lấp. Cứ coi như bây giờ quay trở về thế nào, cuối cùng phải là ngày qua ngày chờ chết sai! Bây giờ là tráng niên, muốn chết, đúng, muốn chết chút nào! còn muốn sống lâu trăm tuổi!

      “Van cầu hai vị cao nhân hãy mang theo tôi, dù sau này có như thế nào tiểu nhân cũng oán người khác, cho dù chết giữa đường cũng sao cả!” Vương Ngũ khẩn cầu, khuôn mặt với vì bị bệnh nên tái nhợt nhưng giờ vì kích động mà lại có chút đỏ ửng, sợ mình bị mấy người này bỏ lại. Thủy Y Họa khẽ vặn lông mày, nhìn lướt qua trước nước song Hắc Hà quỷ dị, lạnh nhạt : “Ngươi phải nghĩ cho , mấy người bọn ta chỉ có thể lo tự vệ cho bản thân mình, thể nào bảo vệ ngươi an toàn, bây giờ ngươi quay trở về còn chưa muộn. Hya là chúng ta cho ngươi bản đồ vào thánh địa, sau đó ngươi tự nghĩ cách khác tìm đường tắt qua song?”

      Nghe xong lời Thủy Y Họa , Vương Ngũ khỏi sửng sốt chút, trong mắt thoáng qua giãy giụa, ngờ đám người này lại có bản đồ vào thánh địa! Nhưng mà, nếu mình rất nguy hiểm, nếu theo đám người này còn được, con ngươi đảo vòng, Vương Ngũ che miệng ho khan, nhìn vô cùng suy yếu: “Ý tốt của nương, tiểu nhân vô cùng cảm tạ. Nhưng mà tiểu nhân vẫn mong có thể theo mấy vị cao nhân.”

      Nhìn cái bộ dạng da mặt dày này của tên chết tiệt này khiến Thủy Y, Y Họa chịu được cười nhạo tiếng: “ như vậy tùy ngươi.” Chỉ là nếu như chết ở giữa đường cũng đừng oán chúng ta.

      Khóe miệng Cơ Mộc Ly khẽ cong lên, ánh mắt nhìn về phía Vương Ngũ như nhìn người chết. biết tự lượng lực người như thế, sớm muộn gì cũng vào tử lộ! Còn làm cho Y Họa của phiền lòng, vậy càng đáng chết!

      Cũng lâu sau đó, Kiếm Thập Nhất và Đông Phương Lăng mang về đủ số gỗ và làm chiếc bè cho năm, sáu người ngồi ném tới bờ song.

      Đông Phương Lăng lau mồ hôi, vô cùng ghét bỏ mà nhìn chằm chằm vào này tên trung niên bị bệnh hoạn sắp chết kia, nhe rang hỏi “Gia, chẳng lẽ chúng ta phải mang theo cái tên này để làm gánh nặng sao?”
      Last edited by a moderator: 13/10/15
      song ngư thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 79 (2) : QUÁI XÀ TÁM CHÂN.

      Editor : Song Ngư nhi.

      Vừa đắc chí câu như vậy xong, khi Đông Phương Lăng tiếp tục quơ múa mái chèo, bè hỗ giống như là bị trúng tà, dù dùng lực thế nào, cứ vẫn ở nguyên tại chỗ, im lìm bất động.

      "Gặp quỷ sao!" Trán Đông Phương Lăng rịn ra tầng mồ hôi mỏng, hai cánh tay ra sức chèo có chút ê ẩm.

      "Đừng chèo nữa." Sắc mặt Cơ Mộc Ly hơi trầm xuống, hai mắt rũ xuống, nhìn chằm chằm bè gỗ dưới chân nhìn chút : "Phía dưới chúng ta chắc là có thứ gì đó chỉa vào bè, cho nên làm cho lực chèo dùng được!"

      Lời vừa dứt, chân của Cơ Mộc Ly đột nhiên phát lực, giẫm mạnh xuống bè gỗ, nhưng hoàn toàn khống chế được lực của mình, bè gỗ đứng yên bị chấn động mạnh, mà nước sông ở dưới bè gỗ cũng bị chấn động theo, tạo thành những con sóng lớn.

      Nhưng mà vào lúc này, trong nháy mắt, có thứ gì đó từ phía dưới bè gỗ bơi ra khắp các phía khác.

      "Trời ạ —— đây là thứ gì vậy!" Vương Ngũ hét to tiếng, sắc mặt vốn tái nhợt vì bị bệnh, giờ ngay lập tức lại biến thành thành trắng bệch. Khi nhìn thấy những thứ từ phía dưới bè gỗ bơi ra kia, sợ đến độ toàn thân phát run.

      Đó là những sinh vật sống có số lượng tới mấy trăm con, chúng giống như rắn mà cũng phải hoàn toàn là rắn. Khi chúng từ đáy sông bơi lên có thể thấy được toàn thân của chúng đen nhánh, chúng có thể giấu mình trong dòng nước màu đen của con sông Hắc Hà này, nếu như nhìn kỹ chắc chắn phát được. Sinh vật sống kia dài khoảng gần trượng (2), thân người dài trơn mịn của bọn chúng lại có tám cái chân giống như chân của thằn lằn. đầu hình tam giác của chúng có hai con mắt đen như mực và khi vừa há miệng lộ ra bốn chiếc răng nanh rất sắc bén.

      (2) 1 trượng = 3.3m.

      cái giẫm chân này của Cơ Mộc Ly hình như chọc giận bọn chúng, sau lúc bọn chúng rối rít từ phía dưới bè gỗ chui ra, ngay sau đó bọn nó bắt đầu bò lên bè gỗ dọc theo mép bè, lúc bò lên còn thỉnh thoảng nhe răng nah ra, giống như là cố ý trêu đùa.

      Khi Đông Phương Lăng thấy cảnh này toàn thân run lên, nếu có con tới cũng may, con mẹ nó, bây giờ có tận mấy trăm con cùng bâu lại xung quanh bè gỗ, quá đáng sợ, quá dọa người rồi, có được hay !

      "A!" Đông Phương Lăng chợt kêu tiếng : "Ta nhớ ra sinh vật này là gì rồi, đây là —— Thập Nhất, ngươi ngàn vạn lần được giết bọn nó!"

      Lời của còn chưa xong, Kiếm Thập Nhất vô cùng dứt khoát rút kiếm ra, chặt hết đầu của nhóm quái xà tám chân đầu tiên cố gắng bò bè gỗ ra làm hai, máu tươi của bọn chúng bắn ra khắp nơi. Khi nghe được lời Đông Phương Lăng nhắc nhở, Kiếm Thập Nhất yên lặng quay đầu lại nhìn , quan sát Đông Phương Lăng há hốc miệng lúc, hỏi đầy nghi hoặc : "Lăng, ngươi làm sao vậy ?"

      "Thập Nhất, ngươi. . . Sao ngươi lại giết bọn chúng!" Đông Phương Lăng rên lên : "Thảm rồi ! Bọn chúng nhất định chính là thứ mà ban đầu sư phụ của ta nhắc tới, chính là ‘ tiểu tử đáng ’ mà ! Nếu vừa rồi ngươi để ý tới bọn chúng, kệ cho bọn chúng chơi chút sao. Nhưng nếu như ngươi làm ngược lại, bọn chúng cứ theo ngươi để trêu đùa mà biết mệt. Những chuyện này vẫn chưa sao, quan trọng nhất là, sư phụ ta đã từng dặn, ngàn vạn lần thể giết sinh vật này, nếu thì thứ kia sẽ bị mùi máu tanh của bọn chúng kích thích và sẽ giận dữ, hơn nữa… sẽ trả thù chúng ta.”

      Khi vừa nói xong lời cuối, thì giọng nói Đông Phương Lăng dần dần thấp xuống, bởi vì cũng cần phải hắn tiếp tục giải thích, số lượng quái xà tám chân chung quanh bè gỗ ngừng tăng lên.

      Mẹ của ta ơi, tại sao lúc đầu hắn nghiêm túc ngồi nghe lời sư phụ dặn chứ! Hiện giờ trong lòng Đông Phương Lăng đã hối hận đến độ ruột đều xanh rồi! Mà Vạn Độc Dược Thánh cũng thật kì lạ, lúc nhắc tới quái xà tám chân này thì giọng nói của lão nhân gia lại vô cùng vui vẻ, thậm chí còn dùng hai chữ ‘đáng ’ để hình dung về bọn chúng, cho nên lúc đấy Đông Phương Lăng mới để ý, chỉ nghe được cái có cái .

      Máu chảy lênh láng ra từ xác của những quái xà tám chân bị Kiếm Thập Nhất chặt đứt đầu kia, màu đỏ của máu tươi tương phản với màu đen của dòng nước lại càng nổi bật hơn, mùi vị ngai ngái của máu tươi hòa lẫn vào khí, hoàn toàn hấp dẫn từng nhóm, từng nhóm quái xà tám chân đến.

      Thủy Y Họa nhìn thấy thế, chân mày bên phải nhíu lên, một tay nắm chặt tay của Cơ Mộc Ly.

      Cơ Mộc Ly liền tranh thủ nắm lại tay của nàng vào trong lòng bàn tay mình, nhỏ giọng nói: “Y Họa đừng sợ, cùng lắm thì chúng tới bao nhiêu sẽ giết bấy nhiêu, giết tới khi qua được bên kia sông là được.”

      Thủy Y Họa nghe xong lườm hắn một cái: “Thứ này càng giết thì chúng càng ra nhiều, dù giết tới khi mệt chết cũng chưa giết xong.”

      Mắt thấy hàng nghìn con quái xà tám chân ngừng từ dưới đáy sông Hắc Hà bơi tới, cả mặt sông gần như có đầy bọn chúng. Tất cả mọi người vừa đá quái xà tám chân ́ bò lên bè ra, vừa ra sức chèo bè gỗ về phía bờ đối diện.

      “Tình huống hiện giờ có chút ổn, bọn quái xà này bắt đầu cắn dây thừng buộc bè gỗ rồi!” Tai Cơ Mộc Ly vừa động, khẽ quát một tiếng, trong mắt ngừng ngưng tụ lại sự thô bạo cùng sát ý. Nếu mà bè gỗ bị phá ra, thì chuyện này càng khó giải quyết hơn rất nhiều.

      Dù là tên trung niên bị bệnh sắp chết da mặt dày kia, lúc này cũng đã sợ tới mới toàn thân run rẩy, trong mắt có sự hối hận vô cùng.

      “Đông Phương Lăng, ngươi có mang xú phấn (phấn thối) hay , hoặc loại phấn nào đó có thể dấu mùi máu tươi ? Nếu có thì mau vẩy vào trong nước !” Thủy Y Họa thúc giục.

      Nghe thấy lời Thủy Y Họa nhắc nhở, con ngươi Đông Phương Lăng nhanh chóng chuyển động, kiểm tra lại trí nhớ của mình một chút, đôi mắt khỏi sáng lên: “Ta có mang theo Hóa Huyết phấn! Loại này có thể xóa mùi tanh của máu.”

      Đông Phương Lăng vội vàng lật lật lại hai túi hành lý mình mang theo, còn Kiếm Thập Nhất thì bảo vệ xung quanh hắn, phòng có quái xà tám chân nhân cơ hội tới gần Đông Phương Lăng.

      Chỉ một lát sau, bình Hóa Huyết phấn đã được Đông Phương Lăng tìm thấy, sau đó hắn lập tức vẩy xung quanh bè gỗ. Sau khi mùi máu tươi bị giấu, đám quái xà tám chân phía sau xông tới kia quả nhiên mất hứng thú, sau đó chúng từ từ giấu mình, trở về trong dòng nước. Nhưng những con sắp tới kia rồi, thì vẫn còn mấy trăm con vây xung quanh bè gỗ chúng vẫn tiếp tục cắn dây thừng buộc bè gỗ.

      Nếu phải thỉnh thoảng Cơ Mộc Ly dùng nội lực làm chấn động bè gỗ dưới chân bọn họ, thì chỉ sợ dây thừng buộc bè gỗ đã sớm bị cắn đứt, bè gỗ cũng sớm đã bị phá tan.

      “Tiếp tục như vậy sợ cũng cách.” Thủy Y Họa trầm giọng nói: “Nếu quái xà tám chân này sông trong nước sông, thì như vậy là bọn chúng thuộc về họ nhà cá hoặc là rắn.” Nói đến đây, nàng vội quay đầu nhìn Đông Phương Lăng: “Trong hành lý của ngươi có còn loại thuốc bột khác , ví dụ như loại có mùi mà loài cá hoặc rắn ghét ý?”

      Sắc mặt Đông Phương Lăng nghiêm túc nói: “Hiện giờ ta có loại phấn xua đuổi rắn, nhưng ta biết nó có dùng được với loại quái xà tám chân này hay ?”

      “Đừng nói nhảm nữa, các ngươi mau dùng thử một lần !” Vương Ngũ vì bị dọa sợ đến mức sắc mặt đã tái nhợt rồi thúc giục, trong lời nói của hắn đã mang theo một tia nức nở.

      “Ngươi, câm miệng!” Kiếm Thập Nhất đá văng ra hai con quái xà tám chân, lạnh lùng cắt đứt lời oán trách của người phận sự này.

      Đông Phương Lăng rất nhanh vẩy phấn xua đuổi rắn vào trong nước, bột phẫn từ từ hòa tan vào trong nước sông, mấy người chớp mắt nhìn chằm chằm mặt sông, hi vọng loại phấn xua đuổi rắn này có tác dụng.

      Chỉ một lúc, quái xà tám chân vây quanh bè gỗ hình như bị mùi của loại phấn xua đuổi rắn này ảnh hưởng, chúng từ từ rời khỏi xung quanh bè gỗ, trốn ra xa hai trượng (3).

      (3): hai trượng = 6.6m.

      “A ha ha… Hình như quái xà tám chân này thật sự sợ loại phấn đuổi rắn này!” Đông Phương Lăng nhất thời mừng rỡ huơ tay múa chân.

      “Thập Nhất, ngươi liền thừa dịp hiện giờ, mau chóng chèo bè gỗ !” Cơ Mộc Ly lập tức phân phó nói.

      Kiếm Thập Nhất chút do dự, vội vàng nhặt lên mái chèo, lúc chèo còn dùng tới chín phần công lực, chỉ một lần chèo đã được rất xa. Cơ Mộc Ly cũng thầm giúp bè nhanh hơn, nội lực rót vào dưới chân, mỗi lần giẫm chân bè lại tiến về phía phía một đoạn. Bè gỗ như có thần giúp, nhanh gấp mấy lần so với lúc trước.

      Quái xà tám chân ở chỗ xa kia hình như phát hiện ra lực tác động vào nước, nên chúng lại vội vàng đuổi theo bè, tốc độ kia cũng phải là nhanh.

      “Hừ, chậm thôi, lần này chúng ta nhất ̣nh có thể bỏ xa bọn quái xà tám chân này!” Đông Phương Lăng hả hê cười lớn một tiếng.

      Chỉ là, ngay sau khi tiếng cười của hắn bật ra, thì chỗ nước đen cách đó xa giống như chợt sôi trào, sóng nước hơi gợn từ từ xuất hiện, sau đó trở thành một con sóng khổng lồ, cuối cùng con sóng đó đã cao đến khoảng năm, sáu trượng (4), sau một khắc (5), nước kia rèm ‘phạch’ một cái bị xung mở, lộ ra một con quái vật khổng lồ.

      (4) năm, sáu trượng = 16.5m ~19.8m

      (5) một khắc = 15 phút


      Đây chính là phiên bản phóng đại của một con quái xà tám chân mà. Thân của nó so với tiểu quái xà tám chân kia lớn gấp mấy trăm lần! Thân như loài rắn của nó thô nhám như thùng nước, dài khoảng mười trượng (6) trở lại. Cả người nó đen nhánh, nhơ nhớp mà hình như còn ửng sáng. Bốn chân nâng lên thật cao, còn bốn chân khác núp trong dòng nước đen đặc. Lúc này, cái đầu của con quái vật khổng lồ này thè ra cái lưỡi rắn về phía bè gỗ, mơ hồ có thể nhìn thấy nước miếng từ từ chảy xuống theo khóe miệng của nó.

      (6) mười trượng = 33m

      “Mẹ của ta ơi – Con quái xà tám chân này sao lại lớn như vậy!” Đông Phương Lăng hét to một tiếng, và khi mọi người thấy vậy, cũng trong nháy mắt biến sắc.
      Last edited by a moderator: 13/10/15
      song ngư thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 80 : Đùa giỡn và bị đùa giỡn .

      Hai con mắt to như nắm đấm nhìn nhìn chằm chằm năm người bè gỗ , biết có phải nó đem mấy người trở thành đồ ăn hay , khi nó thè lưỡi , nước miếng vẫn chảy xuống.

      Nó dựng thẳng thân thể , lúc mọi người kịp chuẩn bị nó lại nhảy tới đây! Cả thân thể cao lớn cũng nhảy lên khỏi mặt nước , nặng nề đập về phía bè gỗ .

      "A —— quái vật này đập tới chúng ta , nó đây là muốn ăn chúng ta, chạy mau! Chạy mau ——" Vương Ngũ cả kinh liên tiếp kêu to, dùng sức lấy tay vọc nước, tại thời khắc nguy cấp này , thân thể ốm yếu cũng có thể bộc phát ra lực đạo cường đại , quấy lên đám bọt nước, bè gỗ quả lại tăng nhanh chút. Đáng tiếc ít lực đạo này là đủ.

      Mắt thấy con vật khổng lồ nhảy lên, rất nhanh nện xuống, Cơ Mộc Ly chân trái vừa nhấc, hướng bè gỗ bên trái dùng sức , tay thuận thế ôm lấy eo Thủy Y Họa .

      " Y Họa , ôm lấy ta!" Cơ Mộc Ly quát khẽ câu, dứt lời, cả bè gỗ từ mặt sông Hắc Hà bay lên, lúc rắn tám chân rắn đập tới , bè gỗ lại tránh về bên trái mà , khó khăn lắm mới tránh thoát được công kích từ con vật khổng lồ .

      Thân thể dài hơn mười trượng rơi vào trong nước, đám bọt nước rất lớn văng lên , trong đó ít hất tới bè gỗ , làm cho mấy người toàn thân ướt sũng, Thủy Y Họa hoàn hảo, bị Cơ Mộc Ly ôm trong ngực, chỉ ướt làn váy.

      "Gia, có sao chứ?" Đông Phương Lăng vội hỏi.

      Cơ Mộc Ly nhíu mày nhìn bộ dạng chật vật của , " nên khinh thường, quái vật này ở vào đáy sông , tùy thời có thể lại chui ra nữa ."

      Bịch tiếng, bè gỗ lần nữa rơi vào mặt nước, lần này cần Cơ Mộc Ly nhắc nhở, Kiếm Thập Nhất cùng Đông Phương Lăng rối rít vận nội lực đẩy bè gỗ về phía trước , mà Vương Ngũ cũng vội vàng cầm mái chèo lên , vừa thở hồng hộc vừa vọc nước .

      Mấy người lực đều yếu, trong phút chốc bè gỗ lại được thêm mấy trượng .

      Thủy Y Họa vẫn quan sát tình huống dưới sông . Nước sông lúc này đen tối vô cùng, nếu tinh tế tra xét, căn bản thể phát được bóng dáng của con rắn tám chân lượn lờ trong nước , nhưng nàng vẫn nhận thấy sóng nước lăn tăn .

      lúc Đông Phương Lăng muốn tạm nghỉ , Thủy Y Họa chợt hô tiếng, "Nó lại tới, mau tránh về bên phải !"

      Trong lúc nàng nhắc nhở , Cơ Mộc Ly dồn sức vào chân làm cho bè gỗ nhanh chóng bay lên , Kiếm Thập Nhất và Đông Phương Lăng cũng phối hợp Cơ Mộc Ly , dùng hết sức lực khống chế bè gỗ , để tránh bè gỗ bởi vì lực đều mà rơi xuống .

      Cơ hồ vừa rơi xuống lâu, mặt nước yên lặng lại bị con rắn to khuấy động , bọt nước văng khắp nơi, giống như cột nước. Con rắn tám chân giống như tức giận vì bị mấy người phát , miệng rắn há to , lộ ra hàm răng bén nhọn .

      " Miệng con rắn kia chắc chắn có thể nuốt được người !" Đông Phương Lăng nhìn miệng rắn , nhịn được cảm khái câu.

      "Đông Phương Lăng , ngươi còn có tâm tư đế ý cái này? Nhanh phía trước !" Bè gỗ mới rơi xuống , Thủy Y Họa cũng bắt đầu vận dụng nội lực đẩy bè gỗ, giống như thấy được cổ lực đạo cường đại khống chế hướng của bè gỗ , trong mắt Thủy Y Họa lóe lên chút kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn về phía Cơ Mộc Ly .

      Người này tay vẫn còn ôm hông nàng , chưa từng buông ra , giống như là đem Thủy Y Họa trở thành vật bên người , cho dù tới chỗ nào cũng phải mang theo.

      Thấy nàng nhìn mình, Cơ Mộc Ly cười nhạt, " Y Họa đừng sợ, chẳng qua là chơi trò chơi mà thôi, nó đuổi theo chúng ta tránh, sớm muộn chúng ta tới bờ bên kia."

      Thủy Y Họa luôn cho rằng Cơ Mộc Ly nội lực thâm hậu, nhưng nghĩ tới người này lợi hại đến trình độ này . Nếu phải bây giờ hoàn cảnh đúng , nàng nhất định phải tìm hiểu phen , thể người này thú vị !

      hừ tiếng, Thủy Y Họa thèm để ý , mặc kệ Đông Phương Lăng và Kiếm Thập Nhất chịu ép buộc.

      Cơ Mộc Ly quả sai , lúc vừa bắt đầu rắn tám chân còn mang theo chút sát ý, nhưng qua lại mấy lần sau, cả người khí thế thay đổi hoàn toàn, căn bản là giống như đứa trẻ ham chơi , bè gỗ nơi nào , nó liền đuổi kịp nơi đó, thân thể lượn lờ dưới nước , thoạt nhìn giống như có chút hưng phấn.

      Thủy Y Họa phỏng đoán trong lòng mấy con rắn tám chân chắc là nghĩ như thế này : Ây da , lão tử tịch mịch nhiều năm như vậy, cuối cùng tìm được món đồ chơi !

      Như vậy qua lại gần mười lần sau , bè gỗ cuối cùng tới bờ bên kia , mà con rắn tám chân kia giống như sợ cái gì liền dừng ở ngoài khoảng năm sáu trượng rồi có gần thêm nữa, chỉ lộ ra phần ba thân thể, cả người đứng thẳng ở giữa sông Hắc Hà , con ngươi to lớn nhìn chằm chằm mấy người bè gỗ , thân thể to lớn giật giật , thỉnh thoảng thè lưỡi ra .

      Đông Phương Lăng thấy thế khóe miệng co giật, "Tại sao ta cảm thấy quái vật này giống như có chút luyến tiếc , nhất định là ta hoa mắt!"

      Bất kể là hoa mắt hay hoa mắt, mấy người cuối cùng yên tĩnh cập vào bờ, mà con vật khổng lồ cũng tới nữa.

      Trơ mắt nhìn món đồ chơi của mình tiến vào đất bằng sau, rán tám chân từ từ chìm vào trong nước sông, chỉ lộ ra nửa đầu rắn, miễn cưỡng náp cái,nửa đầu rắn cũng từ từ chìm vào đáy nước.

      “Chúng ta lên bờ, lên bờ!” Vương Ngũ ôm bụng đầy hưng phấn rời khỏi bè gỗ ướt nhẹp. Mấy lần giao chiến với rắn khổng lồ, vẫn dùng hai tay ôm chặt bè gỗ. Nếu phải như thế chỉ sợ sớm rơi trong nước rồi! Lúc này lên bờ, trong bụng trận ghê tởm.

      Quần áo của mấy người sớm rách bây giờ lại bị nước sông xối ướt sũng, Thủy Y Họa mới vừa hắt hơi cái thấy dòng nước ấm từ lưng truyền vào trong cơ thể, chạy đến lục phủ ngũ tạng.

      Cơ Mộc Ly tay ấp vào lưng nàng, tay khác nắm ở hông nàng, dòng nước ấm là dùng nội lực truyền vào trong người nàng.

      “Y Họa, còn lạnh ?” Trong bóng đêm giọng của Cơ Mộc Ly có vẻ hết sức nhu hòa.

      Thủy Y Họa lắc đầu, “Ta sao, cũng lạnh. Còn huynh, huynh nhanh cởi áo bào hong khô, cẩn thận bị thương hàn bây giờ.” Nàng đều là , Cơ Mộc Ly ôm nàng vào ngực, so với mấy người Đông Phưng Lăng nàng chỉ bị ướt chân váy, có gì đáng ngại. Hơn nữa, mặc dù nội lực của nàng bằng Cơ Mộc Ly, nhưng bảo vệ thân thể tuyệt đối vấn đề.

      Cơ Mộc Ly vốn là muốn cái gì, ai ngờ nghe xong đề nghị của Thủy Y Họa lập tức đem lời nuốt trở vào. Cởi áo bào, phải là cởi sao.... Giống như cũng tệ lắm.

      “Lăng, nổi lửa.” Cơ Mộc Ly tâm tình tệ phân phó.

      Hoả Chiết tử bị ướt thể dùng, cũng may trong gói đồ của Đông Phương Lăng có đá lửa, hai cục đá ma sát với nhau có thể sinh ra lửa. Mà ngay từ khi lên bè Đông Phương Lăng liền buộc hai gói đồ vào bè gỗ, nếu hai bọc đồ sớm bị rơi vào trong sông Hắc Hà rồi.Đơng Phương Lăng nghe lệnh, trước kiếm củi đốt.

      Việc nhóm lửa được giải quyết, mà đồ ăn lại có. Mấy người mang theo lương khô, bị nước làm ướt, căn bản thể ăn nữa. Vì vậy Cơ Mộc Ly lại miễn cưỡng liếc Kiếm Thập Nhất và Vương Ngũ cái, “Thập Nhất, ngươi mang theo Vương Ngũ vào rừng tìm quả gì có thể ăn, thuận tiện đánh mấy con thú trở lại.”

      Kiếm Thập Nhất gật đầu, “Gia yên tâm, thuộc hạ ngay.”

      Vương Ngũ hiển nhiên có chút tình nguyện, quần áo của còn ướt, nhưng là Kiếm Thập Nhất liếc mắt cái làm cho lầm bầm bỗng im bắt, sau đó theo sát phía sau .

      Kiếm Thập Nhất ở trong lòng hừ lạnh tiếng: Ngu ngốc! Gia ràng là muốn thân thiết với vương phi, đúng là người có mắt.

      Đợi đến mọi người hết, Cơ Mộc Ly mới lượm mấy nhánh cây khô gần đó, sau đó cắm mặt đất, rồi đến trước mặt Thủy Y Họa từ từ cởi áo bào ra, lộ ra thân thể cường tráng.

      Thủy Y Họa liếc mắt nhìn , đưa tay kéo áo bào mà mới cởi nửa kéo xuống “Cởi mỗi cái áo mà cũng lề mề như vậy!”

      Đem áo bào cởi ra vắt lên cành cây, mới vừa phơi xong, sau lưng liền có thân thể để trần dán lên.

      Cơ Mộc Ly từ phía sau ôm chặt nàng, thân thể hơi có chút phát run,” Y Họa, Ta lạnh.”

      Thủy Y Họa định đẩy ra nhưng lại nhận ra thân thể phát run, cánh tay mới vừa nâng lên lại từ từ thu về. Đừng tưởng rằng nàng tin lời Cơ Mộc Ly, thực tế, Thủy Y Họa biết Cơ Mộc Ly giả vờ, có nội lực thâm hậu hộ thể, căn bản cảm thấy lãnh. Chẳng qua nghĩ lại lúc bè gỗ, người đàn ông này luôn luôn toàn tâm toàn ý che chở mình, lòng Thủy Y Họa liền có chút mềm nhũn.

      Tính toán chút, bị ôm cái cũng ít thịt.

      Dợ chút, chờ Đông Phương Lăng mang củi về có thể nhóm lửa rồi.” Thủy Y Họa đưa tay, sờ sờ đầu , vỗ mấy cái giống như an úi.

      Nhận được an ủi, Cơ Mộc Ly cong miệng cười cười, bộc phát được voi đồi tiên, dùng thân thể ở trần cọ cọ sau lưng Thủy Y Họa, còn gạt tóc cổ nàng ra nhàng gặm rồi lại hôn, miệng mơ hồ : “Y Họa, chờ giải được Thị Huyết cổ, chúng ta liền viên phòng có được ... Ta muốn sai tất cả mọi người , trong phòng chỉ còn lại hai ta, sau đó... Ừm, chúng ta làm ba ngày ba đêm ...”

      Thủy y Họa vẫn mặc cho hàm hồ, nghe xong câu sau cùng, con ngươi khẽ híp cái, thừa dịp Cơ Mộc Ly chú ý, cái nghiêng đầu, tay đè chặt lồng ngực , đẩy cả người xuống đất, sau đó nhảy qua, đặt mông ngồi người .

      “Bịch!” Cơ Mộc Ly đề phòng, bị đẩy ngã xuống nền đất bẩn thỉu , Thủy Y Họa còn dùng lực ngồi xuống người , lúc này bị ép tới thở ra hơi.

      “Y Họa, nàng lại dùng thêm chút lực nữa ruột gan ta cũng bị nàng nặn ra rồi.” Cơ Mộc Ly u oán nhìn chằm chằm ngồi người . Cơ Mộc Ly nhìn tư thế ngồi của hai người trong nháy mắt tâm thần lại bắt đầu nhộn nhạo.

      Thủy Y Họa cười híp mắt, từ từ cúi người, vài sợi tóc theo hành động của nàng rơi xuống ngực Cơ Mộc Ly, lọn tóc qua lại ma sát, làm dấy lên trận tê dại, thân thể tiếp xúc làm trong lòng ngứa cực kỳ.

      “Y Họa, nàng ...” Nàng làm gì vậy? Cơ Mộc Ly trợn mắt há miệng nhìn chằm chằm người nọ áp ở người mình.

      biết Tiểu hồ ly là cố ý hay vô ý, hai mắt cụp xuống, lông mi đen dài thỉnh thoảng nháy hai cái, che khuất nửa ánh sáng trong đôi mắt, đôi môi như cánh hoa hơi cong lên, trong lúc nhất thời lại vô cùng quyến rũ.

      Tiểu hồ ly giảo hoạt hóa thân thành tiểu hồ ly quyến rũ, Cơ Mộc Ly thấy thế tâm thần nhộn nhạo. Còn nghiệt, lúc này nàng sao với nghiệt gấp bao nhiêu lần.

      Thủy Y Họa dùng lưỡi lướt qua môi , nhất thời đổi lấy hồi nuốt nước miếng.

      “Cơ Mộc Ly, ba ngày ba đêm làm sao mà đủ đâu, dù thế nào cũng muốn mười ngày mười đêm mới đủ. Đến lúc đó ta chỉ sợ thân thể mảnh mai này của huynh kiên trì được bao lâu, nếu như Tinh Tẫn Nhân Vong tốt, sau này chẳng phải ta lại phải làm quả phụ?”

      Thủy Y Họa vừa vừa vẽ vòng tròn trước ngực của , cố ý trêu đùa.

      Cơ Mộc Ly nghe lời này, sắc mặt hết hồng lại đen. Tiểu hồ ly này lại dám nghi ngờ năng lực của ! Chẳng qua, mười ngày mười đêm cái gì ... biết có thể ăn được hay . Lời này cũng thực dọa người, nữ nhân bình thường làm sao dám ra miệng. Rất tốt, hổ là nữ nhân nhìn trúng. Nhưng là Nữ nhân này lại dám hoài nghi năng lực của , thể tha thứ.
      Last edited by a moderator: 13/10/15
      song ngư thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :