CHƯƠNG 79 (2) : QUÁI XÀ TÁM CHÂN.
Editor : Song Ngư nhi.
Vừa đắc chí câu như vậy xong, khi Đông Phương Lăng tiếp tục quơ múa mái chèo, bè hỗ giống như là bị trúng tà, dù dùng lực thế nào, cứ vẫn ở nguyên tại chỗ, im lìm bất động.
"Gặp quỷ sao!" Trán Đông Phương Lăng rịn ra tầng mồ hôi mỏng, hai cánh tay ra sức chèo có chút ê ẩm.
"Đừng chèo nữa." Sắc mặt Cơ Mộc Ly hơi trầm xuống, hai mắt rũ xuống, nhìn chằm chằm bè gỗ dưới chân nhìn chút : "Phía dưới chúng ta chắc là có thứ gì đó chỉa vào bè, cho nên làm cho lực chèo dùng được!"
Lời vừa dứt, chân của Cơ Mộc Ly đột nhiên phát lực, giẫm mạnh xuống bè gỗ, nhưng hoàn toàn khống chế được lực của mình, bè gỗ đứng yên bị chấn động mạnh, mà nước sông ở dưới bè gỗ cũng bị chấn động theo, tạo thành những con sóng lớn.
Nhưng mà vào lúc này, trong nháy mắt, có thứ gì đó từ phía dưới bè gỗ bơi ra khắp các phía khác.
"Trời ạ —— đây là thứ gì vậy!" Vương Ngũ hét to tiếng, sắc mặt vốn tái nhợt vì bị bệnh, giờ ngay lập tức lại biến thành thành trắng bệch. Khi nhìn thấy những thứ từ phía dưới bè gỗ bơi ra kia, sợ đến độ toàn thân phát run.
Đó là những sinh vật sống có số lượng tới mấy trăm con, chúng giống như rắn mà cũng phải hoàn toàn là rắn. Khi chúng từ đáy sông bơi lên có thể thấy được toàn thân của chúng đen nhánh, chúng có thể giấu mình trong dòng nước màu đen của con sông Hắc Hà này, nếu như nhìn kỹ chắc chắn phát được. Sinh vật sống kia dài khoảng gần trượng (2), thân người dài trơn mịn của bọn chúng lại có tám cái chân giống như chân của thằn lằn. đầu hình tam giác của chúng có hai con mắt đen như mực và khi vừa há miệng lộ ra bốn chiếc răng nanh rất sắc bén.
(2) 1 trượng = 3.3m.
cái giẫm chân này của Cơ Mộc Ly hình như chọc giận bọn chúng, sau lúc bọn chúng rối rít từ phía dưới bè gỗ chui ra, ngay sau đó bọn nó bắt đầu bò lên bè gỗ dọc theo mép bè, lúc bò lên còn thỉnh thoảng nhe răng nah ra, giống như là cố ý trêu đùa.
Khi Đông Phương Lăng thấy cảnh này toàn thân run lên, nếu có con tới cũng may, con mẹ nó, bây giờ có tận mấy trăm con cùng bâu lại xung quanh bè gỗ, quá đáng sợ, quá dọa người rồi, có được hay !
"A!" Đông Phương Lăng chợt kêu tiếng : "Ta nhớ ra sinh vật này là gì rồi, đây là —— Thập Nhất, ngươi ngàn vạn lần được giết bọn nó!"
Lời của còn chưa xong, Kiếm Thập Nhất vô cùng dứt khoát rút kiếm ra, chặt hết đầu của nhóm quái xà tám chân đầu tiên cố gắng bò bè gỗ ra làm hai, máu tươi của bọn chúng bắn ra khắp nơi. Khi nghe được lời Đông Phương Lăng nhắc nhở, Kiếm Thập Nhất yên lặng quay đầu lại nhìn , quan sát Đông Phương Lăng há hốc miệng lúc, hỏi đầy nghi hoặc : "Lăng, ngươi làm sao vậy ?"
"Thập Nhất, ngươi. . . Sao ngươi lại giết bọn chúng!" Đông Phương Lăng rên lên : "Thảm rồi ! Bọn chúng nhất định chính là thứ mà ban đầu sư phụ của ta nhắc tới, chính là ‘ tiểu tử đáng ’ mà ! Nếu vừa rồi ngươi để ý tới bọn chúng, kệ cho bọn chúng chơi chút sao. Nhưng nếu như ngươi làm ngược lại, bọn chúng cứ theo ngươi để trêu đùa mà biết mệt. Những chuyện này vẫn chưa sao, quan trọng nhất là, sư phụ ta đã từng dặn, ngàn vạn lần thể giết sinh vật này, nếu thì thứ kia sẽ bị mùi máu tanh của bọn chúng kích thích và sẽ giận dữ, hơn nữa… sẽ trả thù chúng ta.”
Khi vừa nói xong lời cuối, thì giọng nói Đông Phương Lăng dần dần thấp xuống, bởi vì cũng cần phải hắn tiếp tục giải thích, số lượng quái xà tám chân chung quanh bè gỗ ngừng tăng lên.
Mẹ của ta ơi, tại sao lúc đầu hắn nghiêm túc ngồi nghe lời sư phụ dặn chứ! Hiện giờ trong lòng Đông Phương Lăng đã hối hận đến độ ruột đều xanh rồi! Mà Vạn Độc Dược Thánh cũng thật kì lạ, lúc nhắc tới quái xà tám chân này thì giọng nói của lão nhân gia lại vô cùng vui vẻ, thậm chí còn dùng hai chữ ‘đáng ’ để hình dung về bọn chúng, cho nên lúc đấy Đông Phương Lăng mới để ý, chỉ nghe được cái có cái .
Máu chảy lênh láng ra từ xác của những quái xà tám chân bị Kiếm Thập Nhất chặt đứt đầu kia, màu đỏ của máu tươi tương phản với màu đen của dòng nước lại càng nổi bật hơn, mùi vị ngai ngái của máu tươi hòa lẫn vào khí, hoàn toàn hấp dẫn từng nhóm, từng nhóm quái xà tám chân đến.
Thủy Y Họa nhìn thấy thế, chân mày bên phải nhíu lên, một tay nắm chặt tay của Cơ Mộc Ly.
Cơ Mộc Ly liền tranh thủ nắm lại tay của nàng vào trong lòng bàn tay mình, nhỏ giọng nói: “Y Họa đừng sợ, cùng lắm thì chúng tới bao nhiêu sẽ giết bấy nhiêu, giết tới khi qua được bên kia sông là được.”
Thủy Y Họa nghe xong lườm hắn một cái: “Thứ này càng giết thì chúng càng ra nhiều, dù giết tới khi mệt chết cũng chưa giết xong.”
Mắt thấy hàng nghìn con quái xà tám chân ngừng từ dưới đáy sông Hắc Hà bơi tới, cả mặt sông gần như có đầy bọn chúng. Tất cả mọi người vừa đá quái xà tám chân ́ bò lên bè ra, vừa ra sức chèo bè gỗ về phía bờ đối diện.
“Tình huống hiện giờ có chút ổn, bọn quái xà này bắt đầu cắn dây thừng buộc bè gỗ rồi!” Tai Cơ Mộc Ly vừa động, khẽ quát một tiếng, trong mắt ngừng ngưng tụ lại sự thô bạo cùng sát ý. Nếu mà bè gỗ bị phá ra, thì chuyện này càng khó giải quyết hơn rất nhiều.
Dù là tên trung niên bị bệnh sắp chết da mặt dày kia, lúc này cũng đã sợ tới mới toàn thân run rẩy, trong mắt có sự hối hận vô cùng.
“Đông Phương Lăng, ngươi có mang xú phấn (phấn thối) hay , hoặc loại phấn nào đó có thể dấu mùi máu tươi ? Nếu có thì mau vẩy vào trong nước !” Thủy Y Họa thúc giục.
Nghe thấy lời Thủy Y Họa nhắc nhở, con ngươi Đông Phương Lăng nhanh chóng chuyển động, kiểm tra lại trí nhớ của mình một chút, đôi mắt khỏi sáng lên: “Ta có mang theo Hóa Huyết phấn! Loại này có thể xóa mùi tanh của máu.”
Đông Phương Lăng vội vàng lật lật lại hai túi hành lý mình mang theo, còn Kiếm Thập Nhất thì bảo vệ xung quanh hắn, phòng có quái xà tám chân nhân cơ hội tới gần Đông Phương Lăng.
Chỉ một lát sau, bình Hóa Huyết phấn đã được Đông Phương Lăng tìm thấy, sau đó hắn lập tức vẩy xung quanh bè gỗ. Sau khi mùi máu tươi bị giấu, đám quái xà tám chân phía sau xông tới kia quả nhiên mất hứng thú, sau đó chúng từ từ giấu mình, trở về trong dòng nước. Nhưng những con sắp tới kia rồi, thì vẫn còn mấy trăm con vây xung quanh bè gỗ chúng vẫn tiếp tục cắn dây thừng buộc bè gỗ.
Nếu phải thỉnh thoảng Cơ Mộc Ly dùng nội lực làm chấn động bè gỗ dưới chân bọn họ, thì chỉ sợ dây thừng buộc bè gỗ đã sớm bị cắn đứt, bè gỗ cũng sớm đã bị phá tan.
“Tiếp tục như vậy sợ cũng cách.” Thủy Y Họa trầm giọng nói: “Nếu quái xà tám chân này sông trong nước sông, thì như vậy là bọn chúng thuộc về họ nhà cá hoặc là rắn.” Nói đến đây, nàng vội quay đầu nhìn Đông Phương Lăng: “Trong hành lý của ngươi có còn loại thuốc bột khác , ví dụ như loại có mùi mà loài cá hoặc rắn ghét ý?”
Sắc mặt Đông Phương Lăng nghiêm túc nói: “Hiện giờ ta có loại phấn xua đuổi rắn, nhưng ta biết nó có dùng được với loại quái xà tám chân này hay ?”
“Đừng nói nhảm nữa, các ngươi mau dùng thử một lần !” Vương Ngũ vì bị dọa sợ đến mức sắc mặt đã tái nhợt rồi thúc giục, trong lời nói của hắn đã mang theo một tia nức nở.
“Ngươi, câm miệng!” Kiếm Thập Nhất đá văng ra hai con quái xà tám chân, lạnh lùng cắt đứt lời oán trách của người phận sự này.
Đông Phương Lăng rất nhanh vẩy phấn xua đuổi rắn vào trong nước, bột phẫn từ từ hòa tan vào trong nước sông, mấy người chớp mắt nhìn chằm chằm mặt sông, hi vọng loại phấn xua đuổi rắn này có tác dụng.
Chỉ một lúc, quái xà tám chân vây quanh bè gỗ hình như bị mùi của loại phấn xua đuổi rắn này ảnh hưởng, chúng từ từ rời khỏi xung quanh bè gỗ, trốn ra xa hai trượng (3).
(3): hai trượng = 6.6m.
“A ha ha… Hình như quái xà tám chân này thật sự sợ loại phấn đuổi rắn này!” Đông Phương Lăng nhất thời mừng rỡ huơ tay múa chân.
“Thập Nhất, ngươi liền thừa dịp hiện giờ, mau chóng chèo bè gỗ !” Cơ Mộc Ly lập tức phân phó nói.
Kiếm Thập Nhất chút do dự, vội vàng nhặt lên mái chèo, lúc chèo còn dùng tới chín phần công lực, chỉ một lần chèo đã được rất xa. Cơ Mộc Ly cũng thầm giúp bè nhanh hơn, nội lực rót vào dưới chân, mỗi lần giẫm chân bè lại tiến về phía phía một đoạn. Bè gỗ như có thần giúp, nhanh gấp mấy lần so với lúc trước.
Quái xà tám chân ở chỗ xa kia hình như phát hiện ra lực tác động vào nước, nên chúng lại vội vàng đuổi theo bè, tốc độ kia cũng phải là nhanh.
“Hừ, chậm thôi, lần này chúng ta nhất ̣nh có thể bỏ xa bọn quái xà tám chân này!” Đông Phương Lăng hả hê cười lớn một tiếng.
Chỉ là, ngay sau khi tiếng cười của hắn bật ra, thì chỗ nước đen cách đó xa giống như chợt sôi trào, sóng nước hơi gợn từ từ xuất hiện, sau đó trở thành một con sóng khổng lồ, cuối cùng con sóng đó đã cao đến khoảng năm, sáu trượng (4), sau một khắc (5), nước kia rèm ‘phạch’ một cái bị xung mở, lộ ra một con quái vật khổng lồ.
(4) năm, sáu trượng = 16.5m ~19.8m
(5) một khắc = 15 phút
Đây chính là phiên bản phóng đại của một con quái xà tám chân mà. Thân của nó so với tiểu quái xà tám chân kia lớn gấp mấy trăm lần! Thân như loài rắn của nó thô nhám như thùng nước, dài khoảng mười trượng (6) trở lại. Cả người nó đen nhánh, nhơ nhớp mà hình như còn ửng sáng. Bốn chân nâng lên thật cao, còn bốn chân khác núp trong dòng nước đen đặc. Lúc này, cái đầu của con quái vật khổng lồ này thè ra cái lưỡi rắn về phía bè gỗ, mơ hồ có thể nhìn thấy nước miếng từ từ chảy xuống theo khóe miệng của nó.
(6) mười trượng = 33m
“Mẹ của ta ơi – Con quái xà tám chân này sao lại lớn như vậy!” Đông Phương Lăng hét to một tiếng, và khi mọi người thấy vậy, cũng trong nháy mắt biến sắc.
Last edited by a moderator: 13/10/15