1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nghịch Thần - Đào Đào Nhất Luân (Cổ đại, Siêu Hài - đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      hóng,hóng
      Vô cùng hóng

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 3: Thánh chỉ kỳ lạ nhất trong lịch sử

      Edit: nhinguyen

      Tin chiến thắng ở biên cảnh Tây bắc liên tục được báo về, có người Hạng Tuế Chiêm vừa mới đóng quân ở Tuy Huyền, Khuyển Nhung nghe phong thanh vô cùng khiếp sợ, bắt đầu rút quân, chờ ba ngàn binh mã do Hạng Tuế Chiêm dẫn đến Tuy Dương Khuyển Nhung sắp rút khỏi lãnh thổ. Tất cả mọi người đều cho rằng trận chiến bảo vệ biên thùy này Đại Kiên chiến mà thắng, Hạng Tuế Chiêm lại tập hợp 10 ngàn chiến sĩ trấn giữ Tây Bắc, chỉ mang theo 3 vạn đại quân, vượt qua biên giới nước bạn, rất có tư thế chuẩn bị xâm phạm Khuyển Nhung.

      Hạng gia đời đời võ tướng là sai, nhưng các quan văn đều dùng ngòi bút làm vũ khí tấn công cả nhà bọn họ, nguyên nhân là do Hạng gia chiến đấu tàn bạo, giết tù binh trước kia còn đồ thành (giết hại tất cả mọi người trong thành kể cả dân chúng). Hạng Tuế Chiêm kế thừa vinh quang truyền thống của Hạng gia, dụng binh như thần, chỗ mà bọn họ qua dân chúng lầm than, binh lính Đại Kiền giống như chó hoang thoát khỏi dây, gặp gà liền nướng, thấy heo liền giết, chứ đừng là nhìn thấy nương của Khuyển tộc, đều sôi nổi muốn nếm thử món ăn dân dã.

      "Quá tàn bạo rồi!" người trong đại tộc Khuyển Nhung thấy đám heo con mà mình nhọc nhằn khổ sở lắm mới nuôi được, lại bị bọn lính bắt, nhóm lửa trại làm buổi tiệc heo sữa quay, phát ra tiếng khóc tiếc hận.

      Từ xa mặt trời sắp lặn, nhuộm đỏ mảnh thảo nguyên rộng lớn. Gió lớn thổi từng trận, cỏ dại cao bằng nửa người ào ạt giống như sóng lớn tầng tầng chập trùng.

      người phó tướng là thủ hạ của Hạng Tuế Chiêm – Hạng Thanh Phong bên lau mũ giáp dính máu, vừa nhìn Hạng Tuế Chiêm : “Tướng quân, chúng ta phải đánh cướp mấy trăm dặm nữa mới kết thúc?”

      "Lúc nào tộc trưởng bọn họ chủ động cầu hoà, lúc đó kết thúc”. Hạng Tuế Chiêm ngồi ở tảng đá đỉnh ngọn núi, cong chân lên, trong miệng ngậm cây cỏ để nâng cao tinh thần: “Từ khi Đại Kiền kiến quốc đến nay, vì nghỉ ngơi lấy sức tận lực phòng ngừa ngoại tộc xảy ra xung đột. Lần này ta mang theo binh mã và lương thảo có giới hạn, trong tình huống có viện binh và binh lương tiếp tế, chỉ có thể chống đỡ nhiều nhất được bốn mươi ngày. Sau bốn mươi ngày, thể khải hoàn về triều, nhưng lần này nhất định phải giáo huấn cho bọn man di bài học, lấy gậy ông đập lưng ông, thể quốc uy của Đại Kiền ta”.

      "Tướng quân sợ những lão già đáng chết ngay cả kiếm cũng cầm được kia viết văn chương công kích ngài sao? Cái gì lòng muông dạ thú, dùng người chủ quan, kết bè kết cánh. . . . . ."

      "Nếu ta có lòng muông dạ thú, lần này triệu tập bốn mươi vạn binh mã, trước tiên ra thu phục biên ngoại sau đó quay về kinh thành, lúc bất ngờ công kích vây giết ấu đế”. Hạng Tuế Chiêm đứng lên, đem cây cỏ trong miệng ném ra xa, ở phía bắc kinh thành, gió mạnh cuốn lấy cát vàng, thổi mạnh đến mức làm da mặt rát buốt. “Nhưng mà ta chỉ dẫn theo ba ngàn tướng sĩ, mà bộ tộc Khuyển Nhung có gần năm vạn người, bọn họ thể tưởng tượng ta dám mình mạo hiểm hành quân đến vùng biên cương hoang vắng này, có khả năng đầu một nơi thân một nẻo, trái lại cảm thấy ta thèm dãi ngôi vị hoàng đế. Hạng gia chúng ta khởi nghiệp từ Sở quốc thời xuân thu, đời đời làm tướng, gia tộc hiển hách đều là dùng máu tươi đổi lấy, nếu muốn mưu đoạt ngôi vị hoàng đế cần gì đợi đến hôm nay? Suy nghĩ của bọn quan văn thực làm người ta thán phục. Thanh Phong, ngươi nhìn xem”. Vừa , Hạng Tuế Chiêm vừa chỉ về phía xa.

      Nơi các chiến sĩ đóng trại có khói bếp bốc lên, bọn họ nấu cơm, trời chiều xa xa như trốn trong đám mây lúc lúc .

      "Đại mạc yên trực, trường hà lạc nhật viên(*). Các quan văn cả đời hiếm khi thấy được biên cương xa xôi này, có cơ hội nhìn thấy cảnh tượng bao la này, lòng dạ đương nhiên hẹp hòi”. Hạng Tuế Chiêm híp mắt, bão cát thổi bay tua rua phía sau mũ của .

      Trích trong bài "Sử chí tái thượng" là trong những bài nỗi tiếng theo phong cách "tả cảnh nhập thần" của Vương Duy. Ý mêmh mông của đất trời bao la mà đám người chưa có dịp chứng kiến thể nào cảm nhận được .

      Sa mạc mênh mông, ngọn khói bay thẳng lên trời,
      Sông dài, mặt trời lặn tròn vo.


      Sa mạc bùng khói trắng
      Chiều tàn rơi sông giăng


      Do Hạng Tuế Chiêm làm chủ đem quân đội Đại Kiền tiếp tục tiến công tây bắc, trả giá bằng sinh mệnh 220 binh sĩ tiến công cướp, giết đổi lấy tiếng oán than thấu trời dậy đất của bộ tộc Khuyển Nhung. Hạng Tuế Chiêm dẹp xong Khuyển Nhung đoạt được vùng thảo nguyên tương đối màu mỡ, truyền lời ra ngoài, nếu trong vòng 5 ngày thấy sứ thần, bắt đầu đồ thành *. Sau đó đóng quân ngay tại chỗ.

      (Đồ thành: Diệt sạch cả thành, trong chiến tranh thời xưa đây là cách tàn bạo nhất)

      Các quan văn trong triều Đại Kiền nghe tình hình biên cảnh dồn dập dâng tấu chương, mạnh mẽ lên án Hạng gia rằng: Hạng gia làm tổn hại chủ trương luôn hòa bình của chúng ta, làm mất hình tượng hòa nhã của Đại Kiền quốc, tấu chương hàng ngày đều được chọn đưa đến thư phòng, chất cao như núi.

      Kính Hiên ngồi xem tấu chương, đặt bút lông trong lỗ mũi rồi ngủ. Tề Đan Yên thay mặt hoàng đế phê duyệt tấu chương xem mười mấy tấu chương buộc tội Hạng Tuế Chiêm, cảm thấy rất tội nghiệp cho người này. Có câu là, đắc tội người khó, khó nhất là đắc tội tất cả mọi người, ngay cả chuyện khó khăn như vậy mà cũng làm được. Ngươi xem thử những lời viết trong tấu chương , nếu như trước đây nàng chưa nhìn thấy Hạng Tuế Chiêm, nhất định cho rằng phần tử khủng bố, cả ngày cầm dao mổ heo chém lung tung,.

      Sau khi Tử Ngư tiến cung bởi vì hầu hạ chu đáo mà trở thành cung nữ cận thân của thái hậu, bưng trà dâng nước, lặng lẽ ghi nhớ tất cả tên các đại thần kết tội Hạng Tuế Chiêm.

      "Mấy lão già y phục màu đỏ kia mỗi ngày thay đổi cách ở bên tai trẫm, trẫm là hôn quân, sủng hạnh gian thần”. Kính Hiên tỉnh ngủ, nghiến răng nghiến lợi nhìn Từ Đan Yên cáo trạng: “Bọn họ cho rằng bọn họ là trung thần, trẫm chưa từng thấy trung thần nào mà mỗi ngày đều dùng những lời thô tục để mắng hoàng thượng”.

      "Lời khó nghe." Tề Đan Yên mấy ngày nay bị đống tấu chương này làm cho mắt mờ chân chậm, trả lời Kính Hiên qua loa câu.

      "Nếu như vậy những tấu chương mắng Hạng tướng quân là phản thần đều đúng sao?”

      Tử Ngư hơi biến sắc, lén lút nhìn Tề Đan Yên, nghĩ thầm, người này rốt cục nhịn được bắt đầu gây xích mích ly gián .

      "Cũng thể như vậy." Tề Đan Yên ném bút lông, đem toàn bộ tấu chương kết tội Hạng Tuế Chiêm xếp thành chồng cao, tự tay cất vào bao tải to: “Ngươi muốn mắng người khác, lại cho người ta tức giận, rất có đạo lý. Ai mà thích mỗi ngày bị chỉ vào mũi mắng là đồ ngu ngốc? Như vậy , tấu chương này chúng ta phê từng cái, thống nhất nghĩ ra chiếu chỉ ”.

      "Nghĩ cái gì?" Kính Hiên chờ mong .

      Tề Đan Yên gật gù ngẫm nghĩ, nàng vốn hiểu phương thức trị quốc, nàng chỉ dựa vào góc nhìn của phụ nữ, nghĩ ra ý xấu: “Để cho những người dâng tấu chương này lập thành đội, đến biên thùy Tây Bắc cùng Hạng Tuế Chiêm đấu trận, nếu như bọn họ thắng họ Hạng kia, chúng ta làm theo kiến nghị của bọn họ”.

      Đây ràng là sợ thiên hạ chưa đủ loạn mà? Tử Ngư vô cùng ngạc nhiên, nàng từ cha mẹ, lúc bị bệnh sắp chết được Hạng Tuế Chiêm cứu, dạy cho tập võ đến nay, chuyện trong cung tuy phải biết ràng, nhưng cũng nghe qua chút. Đầu óc của Thái hậu đơn giản như vậy, lúc trước làm sao có thể sống sót ở nơi giết người thấy máu này như thế này?

      Mà làm cho người ta sợ hãi nhất là, ánh mắt của Kính Hiên lại sáng lên, hô to—— Chủ ý này rất hay!

      Làm ơn , đây là đấu tranh chính trị, phải tập hợp đoàn thể để thử thách xem tên nào mạnh mới là Boss lớn! Tử Ngư thể nghị chính, chỉ có thể trơ mắt nhìn Kính Hiên gọi người vào thư phòng dặn dò thánh chỉ vừa mới phát minh ra, ra lệnh mang ngay lập tức.

      Chỉ dụ: Các khanh nhìn xa trông rộng, nhanh chóng chuẩn bị đến Tây Bắc, cùng đánh trận với Hạng gia, nếu ai có thể đẩy lui Khuyển Nhung, người thua làm theo lời người thắng. Khâm thử!

      Ngọc tỷ đùng cái in lên tờ giấy màu vàng, quân vô hí ngôn, cả triều đình yên lặng.

      Cho quân đóng trại ở tộc Khuyển Nhung, Hạng Tuế Chiêm chưa kịp gặp sứ thần Khuyển Nhung nhận được tin mật báo do Tử Ngư gửi đến bằng bồ câu, bên trong , bởi vì các quan trong triều đều kết tội , do đó mà thái hậu và hoàng thượng ra thánh chỉ lợi hại nhất, khoảng chừng 300 quan lại tạo thành tiểu đội, xuất phát từ kinh thành, muốn tới đánh nhau với , người nào thua phải nghe theo người thắng cuộc.

      Hạng Thanh Phong trợn mắt há mồm, sống hai mươi mấy năm đây là lần đầu tiên nghe được thánh chỉ kì lạ này.

      "Báooo! —— Sứ thần của Khuyển Nhung ở bên ngoài ba mươi dặm, trong vòng nửa ngày có thể tiến vào!"

      "Kỳ hạn năm ngày đến, nếu sứ thần Khuyển Nhung đến muộn khắc, chém thành 3 khúc ngay tại chỗ, đưa trở về cho bọn họ”. Hạng Tuế Chiêm ràng bị cái thánh chỉ lạ thường kia khiến cho tính nhẫn nại hoàn toàn biến mất, lạnh lùng .

      Thuộc hạ suy nghĩ chút, khổ sở : "Chém thành ba khúc có hơi khó chút, có thể chém thành sáu khúc hay ?"

      Hạng Tuế Chiêm gật đầu, "Chuẩn."

      Thuộc hạ vui sướng chạy ra lều trại bắt đầu mài đao.

      Hạng gia bởi vì có đám thủ hạ như vậy, mới có thể đánh đâu thắng đó.

      Hạng Thanh Phong tiến lên bước hỏi: "Lời của nhóm quan lại trong triều đình…..”

      "Chờ bọn có thể sống tới nơi này rồi ." Hạng Tuế Chiêm phất phất tay.

      Sứ thần Khuyển nhung có tổng cộng ba người, trước khi trời tối tiến quan chủ trướng trong quân đội Đại Kiền, bọn họ biết lý do gì mà các binh sĩ của Đại Kiền mỗi người đều mài đao, nhịp điệu thanh thoát, mạnh mẽ vang lên, giống như trình diễn điệu nhạc chuông vậy.

      "Báoooo! —— 3 sứ thần của khuyển nhung là Trát Hách Hách, Mộc Khảm Nhi, Nhược Nhân Duy Khắc cầu kiến!”

      Biên cảnh thể so với Trung Nguyên, sau khi mặt trời lặn rất lạnh. Trong đại trướng có đốt lò lửa, vô cùng ấm áp. Sứ thần Khuyển Nhung sau khi tiến vào nhìn thấy nam tử tuấn tú, khoảng ba mươi tuổi, còn mặc chiến giáp, khoác cái áo choàng lông chồn màu đen ngồi ghế da hổ màu trắng ngay chính giữa. ngũ quan ràng, dưới đôi lông mày rậm rạp là đôi mắt sắc bén như chim ưng, con ngươi đen bóng sắc nhọn như lưỡi đao mang theo sát khí lạnh lẽo khiến người ta dám tới gần.

      vậy đây chính là danh tướng số của Đại Kiền ---- Hạng Tuế Chiêm.

      Tay phải sứ thần ấn trước ngực hành lễ: “Hạng tướng quân vạn an. Bộ tộc của chúng tôi đặc biệt tới để cầu hòa, hi vọng tướng quân nhổ trại về nước. Bộ tộc chúng tôi nguyện ý dâng lên 250 cân lương thực, 250 dê bò cho hoàng đế Đại Kiền, còn có 250 lượng hoàng kim, bốn con ngao khuyển để tướng quân thưởng thức”.

      "Ngao Khuyển lưu lại cho bổn tướng quân, còn bốn thứ 250 gì đó trong vòng ngày mai đưa đến Thịnh Kinh”. cho là Hạng Tuế Chiêm chúng ta có văn hóa sao? Dùng văn chương mắng người vô cùng thỏa đáng: “Mặt khác, ta muốn tờ giấy giao ước?”

      "Giao ước như thế nào?"

      "Thứ nhất, người của bộ tộc Khuyển Nhung thể lớn lối tiến vào biên cảnh của ta cướp của, giết người hay đốt nhà. Thứ hai, Khuyển Nhung phái thương nhân đến Đại Kiền ta buôn bán, có thể cần sử dụng ngân lượng, lấy dê, bò, tuấn mã làm giao dịch. Thứ ba, …….” Hạng Tuế Chiêm đưa tay khoát lên tay cầm ghế, nâng cằm trầm mặc chút: “Cùng quân ta tái chiến trận, giết hại người lẫn nhau”.

      Sứ thần Trát Hách Hách vô cùng , "Điều cuối cùng này…..”

      Thanh Phong bỗng nhiên hiểu ràng ý tứ của Hạng Tuế Chiêm, cố ý muốn dọa đám quan văn được phái đến. Nên lập tức giải thích: “Mọi người giao lưu chút, xem như kết giao bằng hữu thôi”.

      Trát Hách Hách có chút khó xử nháy mắt: “Những điều khác có vấn đề, nhưng còn điều cuối cùng …. Tại hạ phải trở về hỏi tộc trưởng của chúng tôi mới được”.

      Lại về đám quan văn ở Trung Nguyên, ở biên cảnh cát vang bay đầy trời, nhiệt độ ngày và đêm chêch lệch rất lớn, hơn nữa nguồn nước lại ít ỏi, giày vò bọn họ đến nỗi chỉ còn lại nữa cái mạng mà thôi. Bọn họ có cảm nhận được chút gì trong thơ cổ, cái gì mà “Hồi nhạc phong tiền sa tự tuyết, thụ hàng thành ngoại nguyệt như sương",(*)"Bạch tuyết sơ hạ thiên sơn ngoại, phù vân trực thượng ngũ nguyên gian" (**)bao la hùng vĩ thê lương gì gì đó, mà chỉ cảm thấy 'Ngẩng đầu ngắm trăng sáng, cúi đầu ướt hết mông thôi. (***)

      Bọn họ đường dài bôn ba quên mất khí thế lúc hùng hổ bài bản khi kết tội Hạng Tuế Chiêm, dẫn chứng phong phú tự kỷ lúc châm chọc đương kim thánh thượng ngu ngốc lại biểu đạt mình là trung thần, giờ chỉ thầm nghĩ đường dài thế này đến khi nào mới đến.

      Nhìn thấy con rắn màu xám như bộ xương khô từ từ bò đến, đám người bên trong bỗng nhiên cảm thấy Tề thái hậu buông rèm chấp chính, thay hoàng đế phê duyệt tấu chương là người vô cùng đáng sợ. Lại nghĩ đến Lữ Trĩ Tây Hán và Tiêu thái hậu. Bọn họ cả ngày đứng trong triều đình khua môi múa mép, châm chọc võ tướng là người thô bỉ, nông cạn. Người ta cầm binh đánh thắng trận có người là người ta tự trọng muốn nắm giữ binh quyền, nhưng để cho bọn họ tự mình xuất chinh đến biên cảnh, còn chưa bắt đầu đánh giặc đầu óc muốn choáng váng, hoa mắt, mới biết được ra nắm giữ binh quyền cũng phải chuyện dễ dàng gì.

      Ha ha ha, đám quan văn này sở dĩ cảm thấy xuất chinh phải là chuyện dễ dàng là bởi vì bọn họ còn chưa gặp phải chuyện càng khó khăn hơn nữa. Chờ bọn đều phát bệnh, rốt cuộc cũng mò được đến nơi mà đại quân Hạng Tuế Chiêm dừng chân, lại nghe thêm được tin dữ động trời——

      Quân đội Đại Kiền thiếu lương thảo, là nỏ mạnh hết đà (thế lực suy yếu), toàn quân sắp noi theo gương Sở Bá Vương trong cuộc chiến Cự Lộc đem lương thảo và nồi niêu xong chảo có tất cả đều đem thiêu hủy(****), quyết định rạng sáng ngày mai cùng Khuyển Nhung quyết trận tử chiến.

      A, Trận này đánh hay là đánh?

      (*)(Thơ Dạ Thướng Thụ Hàng Thành Văn Địch

      Hồi Nhạc phong tiền sa tự tuyết
      Thụ Hàng thành ngoại nguyệt như sương
      Bất tri hà xứ xuy lô quản
      Nhất dạ chinh nhân tận vọng hương


      Dịch thơ.

      Đêm lên thành Thụ Hàng, nghe tiếng sáo


      Núi Hồi mặt trước
      Cát trắng giăng giăng
      Tưởng như giải tuyết giá băng
      Thụ Thành mờ ảo ánh trăng diệu huyền
      Đâu đây giữa cảnh trời đêm
      Sáo ai giục khách du miền quê xưa


      http://www.hoasontrang.us/tangpoems/duongthi.php?loi=430

      (**)(1) câu được trích trong bài thơ

      Bạch tuyết ca tống Vũ Phán quan quy kinh

      Nguyên tác: Sâm Tham

      七言古詩

      岑參

      白雪歌送武判官歸京

      北風捲地白草折, 胡天八月即飛雪;忽如一夜春風來, 千樹萬樹梨花開。散入珠簾濕羅幕, 狐裘不煖錦衾薄。將軍角弓不得控, 都護鐵衣冷猶著。瀚海闌干百丈冰, 愁雲黲淡萬里凝。中軍置酒飲歸客, 胡琴琵琶與羌笛。紛紛暮雪下轅門, 風掣紅旗凍不翻。輪臺東門送君去, 去時雪滿天山路;山迴路轉不見君, 雪上空留馬行處。

      Bạch tuyết ca tống Vũ Phán quan quy kinh

      Bắc phong quyển địa bạch thảo chiết
      Hồ thiên bát nguyệt tức phi tuyết
      Hốt như nhất dạ xuân phong lai
      Thiên thụ vạn thụ lê hoa khai
      Tán nhập châu liêm thấp la mạc
      Hồ cừu bất noãn cẩm khâm bạc
      Tướng quân giác cung bất đắc khống
      Đô hộ thiết y lãnh do trước
      Hãn hải lan can bách trượng băng
      Sầu vân ảm đạm vạn lý ngưng
      Trung tâm trí tửu ẩm quy khách
      Hồ cầm tỳ bà dữ Khương địch
      Phân phân mộ tuyết hạ viên môn
      Phong chế hồng kỳ đống bất phiên
      Luân đài đông môn tống quân khứ
      Khứ thời tuyết mãn Thiên Sơn lộ
      Sơn hồi lộ chuyển bất kiến quân
      Tuyết thượng lưu mã hành xứ


      Bản dịch của NguyễnTâmHàn

      Cỏ tàn tạ giữa heo may
      Xứ Hồ tháng tám tuyết bay ngập trời
      Gió Xuân chỉ đêm thôi
      Ngàn hoa lê nở khắp nơi lan tràn
      Hoa bay bám ướt rèm màn
      Áo cừu, chăn gấm chẳng làm ấm thân
      Giương cung thiếu sức, soãi gân
      Giáp y lạnh toát vẫn quanh thân mình
      Ven bờ băng đá mông mênh
      Mây mù ảm đạm xây thành trời xa
      Tiệc chia tay đãi khách về
      Tì bà, Khương sáo, tỉ tê đàn Hồ
      Tuyết rơi
      chiều xuống lờ mờ
      Cờ hồng đóng đá cứng đơ lạnh lùng
      Buổi Luân Đài tiễn bước ông
      Thiên Sơn băng giá, khắp vùng tuyết sa
      Đường khúc khuỷu nhận chẳng ra
      Mờ mờ dấu ngựa bước qua lu dân


      (Nguồn: https://michachan123.wordpress.com/2012/06/21/hong-chieu-anh-c31/)

      (***)( đùa của bài thơ Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương của Lý Bạch)

      (****) Đánh theo kiểu đập nồi dìm thuyền, đánh cũng chết đánh cũng chết, nếu đánh thắng hy vọng cướp được lương thực bên kia để sống, liều mạng đánh là chết chắc.
      Last edited: 9/7/18
      ThiênMinh, Abby, Thanh Hằng65 others thích bài này.

    3. Hồi Đầu Vô Ngạn

      Hồi Đầu Vô Ngạn New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      0
      cảm ơn bạn edit. truyện rất hay

    4. Bờm xinh

      Bờm xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      525
      Được thích:
      389
      Vừa đọc
      Vừa cười như con điên
      Truyện hay lắm nàng ak

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      ☆, Chương 4: Món đặc sản của Khuyển Nhung

      Edit: nhinguyen

      Trong lều, lò lửa cháy rừng rực nghe đôm đốp, chiếc bàn trà đặt mấy bảo kiếm méo mó. Phó tướng Hạng Thanh Phong nước mắt lưng tròng lôi kéo tay của Lễ bộ Thị lang Ngụy Hiến Kế, xúc động : “Ngụy đại nhân nghe tin Đại Kiền gặp nạn dứt khoát ném bút lông, cầm cung tên lao đến sa trường cùng với nhiều đại nhân vì nước quên thân như vậy, thấy chết sờn như thế, cho dù dùng mười trang sớ để kể công các ngài vẫn thể nào thể hết nổi nghĩa cử liệt sĩ của các ngài!"

      Ngụy Hiến Kế vô cùng khiếp sợ, bọn họ vốn là đến để đánh nhau với Hạng Tuế Chiêm, sao đến biên cảnh lại trở thành đội quân cảm tử như vậy? “Bên trong thánh chỉ đâu phải như vậy ….” Ngụy Hiến Kế kinh hoảng .

      "Thánh chỉ chúng tôi đều có xem qua, chính là như vậy ——‘Các khanh nhìn xa trông rộng, nhanh chóng chuẩn bị đến Tây Bắc, cùng Hạng gia đánh trận, nếu ai có thể đẩy lui Khuyển Nhung, người thắng được lập bia thờ" Hạng Thanh Phong cúi đầu, tự mình giải thích: “Ý tứ chính là, các đại nhân hay vô cùng, nhanh chóng mặc chiến bào chạy đến Tây Bắc, cùng với quân đội của Hạng tướng quân đánh bại Khuyển Nhung, sau khi chiến thắng phong cho các ngươi tấm bia liệt sĩ để tưởng niệm”.

      Võ tướng thực có văn hóa: "Người thắng có quyền quyết định" ý tứ ràng là ai thắng phải nghe theo người đó mà! Đám quan văn vô cùng đau đớn, nhưng tiểu đội 300 người làm sao dám ở trong quân đội cả vạn người mà mình chiến đấu? Bất đắc dĩ, bị ép mặc vào khối áo giáp dày cộp này, đây là bắt buộc phải chiến trường rồi!

      Cho dù đám quan văn các ngươi xem trong sách sử miêu tả chiến tranh như thế nào, cái gì mà "Tất cả năm vạn kỵ binh, bộ binh đối đầu với quân địch hơn mười vạn người, lại dám dốc hết toàn lực đánh đuổi quân giặc' linh tinh gì gì đó... trong đầu các ngươi cũng chỉ cảm thấy hai quân giao chiến chính là mọi người cầm vũ khí, ta chọc ngươi cái, ngươi chọt lại ta cái, còn thực lên chiến trường, nhìn thấy phía đối diện mảnh đen kịt, mỗi người đều chạy đến để giết ngươi, cảm giác thể sảng khoái giống như đọc sách được.

      Đám quan văn bị cố ý an bài ở vị trí đội quân cảm tử. Cả cuộc đời khua môi múa mép có người nào trải qua tình cảnh này, tè cả ra quần đồng thời cảm nhận sâu sắc cảm giác được đám võ tướng này thể nào có văn hóa nổi —— Trong bao nhiêu lần chém giết đổ máu bọn họ mới có thể sống đến ngày hôm nay, mỗi lần xuất chinh trở về triều, đều qua sống chết.

      "Tề thái hậu đúng là sâu lường được, sâu lường được. . . . . ."

      "Người dấn thân vào hiểm cảnh so với đứng nhìn quả thực giống nhau, Hạng tướng quân quả thực rất đáng thương, rất đáng thương!”

      Khi trận thi đấu hữu nghị kết thúc, ngoại trừ vài quan văn sợ đến mức tự té từ ngựa xuống bị gãy chân ra, hai bên căn bản có tử thương gì.

      Ngụy Hiến Kế biết vấn đề bên trong, kéo lê cái chân bị đứt, bò đến bên người Hạng Tuế Chiêm, run rẩy nắm lấy bàn tay thô rám đầy vết chai của , lệ nóng tràn mi : “Hạng tướng quân vào sinh ra tử, bảo đảm bình an cho con dân Đại Kiền ta, như Sở Bá Vương tái thế! Hoàng thượng, thái hậu minh, để cho bọn chúng tôi đích thân tới chiến trường để cảm nhận được chiến khốc liệt, dụng ý thâm sâu! Chúng tôi vô cùng xấu hổ, trước đây đúng là đắc tội với Hạng tướng quân, mong rằng tướng quân đại nhân đại lượng, để ở trong lòng!”

      Việc đến nước này, Ngụy Hiến Kế cũng thể hạ mình, ngươi nghĩ thử xem, ở trong đại doanh của người khác, còn bị người khác biết ngươi là người dâng tấu chương kết tội , muốn giết ngươi chỉ cần chớp mắt là được, lúc này còn nịnh nọt còn đợi lúc nào?

      Nhìn phòng thấy mặt đám quan văn xám xịt nước mắt tuôn trào, Hạng Tuế Chiêm đột nhiên cảm thấy đạo thánh chỉ kia cũng có gì là bình thường, đúng là đánh bậy đánh bạ lại có tác dụng , để những đám người này cả ngày léo nhéo là tội phạm quan trọng muốn cướp quyền vua, đám văn nhân hủ lậu này lĩnh ngộ được cái gì gọi là tướng quân bách chiến bách thắng, tráng sĩ mười năm trở về.

      Cầu chúc cho thân thể hoàng thượng và thái hậu an khang trường thọ.

      Mấy ngày sau, Khuyển Nhung đưa ra những điều hiệp ước có thể ký kết, nhưng cấp bậc của Hạng Tuế Chiêm đủ, hoàng đế Đại Kiền của các ngươi phải đến biên cảnh ký kết với tộc trưởng của chúng ta, lúc này mới được xem là chính thức.

      Cái loại người cho thể diện mà còn biết xấu hổ dám đề ra điều kiện khiến cho quân đội Đại Kiền bất mãn, bắt đầu tự giác ra ngoài sân mài dao soàn soạt. Hạng Tuế Chiêm vừa nghe cầu của Khuyển Nhung, hừ tiếng, "Hoàng thượng chính là cửu ngũ chí tôn, phải ở Thịnh Kinh giải quyết chính , có đạo lý đến biên cảnh ký kết. ký cũng được, ta lập tức đưa thư về Thịnh Kinh, thỉnh Ngô hoàng tăng thêm 10 vạn binh sĩ, san bằng Khuyển Nhung”.

      Hạng Tuế Chiêm được là làm được, vừa sai người đưa đám quan văn vô dụng kia về Thịnh Kinh, bên viết tấu chương cho Kính Hiên, bên với đám người Khuyển Nhung, thỉnh cầu tăng thêm 4 vạn binh sĩ, mang theo lương thảo đến.

      Tác phong của Hạng gia, khi chiến đấu đồng ý giảng hòa, đánh tới khi ngươi phục mới thôi. Vì lẽ đó mà thông thường có người nào nguyện ý kết giao bằng hữu với bọn họ.

      Nhưng đừng quên trong triều đình nay đám người mang ý xấu rất nhiều, khi tấu chương đến trong tay của Kính Hiên trở thành——" Khuyển Nhung đồng cỏ rộng lớn màu mỡ rất hợp với nuôi dưỡng gia súc, người dân Khuyển Nhung mỗi ngày đều bán thịt dê xâu nướng, mỗi xâu 1 văn tiền. Thịt dê tươi non, béo tròn đầy mỡ, nướng lửa da thịt bóng loáng, cắt ra chút thịt, có thể nhắm rượu, cũng có thể làm món ăn chính. Người dân Khuyển Nhung nhiệt tình hiếu khách, mời hoàng đế Đại Kiền đến tham quan vài ngày và để thưởng thức món ăn”.

      Tấu chương này tỏa ra mùi thịt nướng thơm lừng làm cho Kính Hiên nổi lên cơn thèm ăn, còn e sợ thiên hạ loạn, dứt khoát muốn đích thân đến để nếm thử thịt dê xâu nướng văn tiền, đồng thời rất hưng phấn quyết định này cho Tề Đan Yên biết.

      Tề Đan Yên mười bốn tuổi tiến cung cho tới nay hề bước ra khỏi cửa cung Vĩnh Ninh, lần này nghe tiểu hoàng đế muốn cải trang du ngoạn, hâm mộ ghen tị đến đòi mạng, cắn góc chăn cả đêm mới khó khăn quyết định, nàng cũng phải xuất cung ăn thịt dê xâu nướng mới được!

      Kết quả là, đôi mẫu tử cao quý nhất của Đại Kiền nắm tay nhau cùng xuất cung, các đại thần ai cũng cản được. Tử Ngư trằm trọc suy nghĩ, có người là do mệnh lệnh của Hạng Tuế Chiêm, người chấp bút viết thay Hạng Tuế Chiêm còn tự mình đọc, Còn đích thân Hạng Tuế Chiêm đến nếm thử 'Món đặc sản của Khuyển Nhung', càng cảm thấy đó phải là phong cách của Hạng Tuế Chiêm—— ràng thích ăn nhất là thịt dê nướng!

      Ở thời đại phát triển về mặt khoa học kỹ thuật như thế này, tin tức bế tắc, ba ngày trước ngươi viết thư cho chồng ngươi biết ngươi sắp sinh, chờ lão công ngươi trở về, hài tử đầy tháng rồi.

      Tử Ngư chính là như vậy, nàng dùng bồ câu đưa tin báo cho Hạng Tuế Chiêm, đến khi thu được đôi mẹ con ngốc nghếch kia được nửa lộ trình rồi.

      Kẻ ngu si cũng nhìn ra được đây là mưu, chừng là Khuyển Nhung và tên quan nào đó trong triều có tâm tư mưu phản muốn cấu kết với tặc tử nên mới nghĩ ra chiêu thức mờ ám này, nhưng chuyện này đối với chỉ số thông minh của đôi mẹ con nhà này chắc là vui mừng nhảy vào bẫy rồi. Mẹ nó, lần này nước xa cứu được lửa gần rồi. Thiên tử và thái hậu khi bị bắt làm tù binh, Đại Kiền xem như xong đời!

      Hạng Tuế Chiêm nhọc nhằn khổ sở ở biên cảnh, bốn mươi ngày lương thảo thiếu thốn liều chết với Khuyển Nhung gần hai tháng, sắp đổi được hiệp ước đình chiến, có thể đảm bảo cho bình an của Tây Bắc Đại Kiền ít nhất ba mươi năm, bị người ta đánh cắp đổi thư đưa tin, khiến cho Đại Kiền rơi vào đại nạn diệt quốc. quốc gia sợ có tướng tài, chỉ sợ có hoàng đế và Thái Hậu.... giống như heo thế này!

      cần biết là ai đứng sau chuyện này, việc cấp bách là phải tìm ra hoàng thượng và thái hậu, trước tiên bảo vệ bọn họ bị người ta bắt sau đó giết chết là quan trọng nhất.

      Hạng Tuế Chiêm tạm thời đem đại quân giao cho Thanh Phong dẫn đầu, lúc này để cho các thám tử được phân bố rãi rác khắp kinh thành để giám thị động tĩnh của Quốc cửu và các Vương gia còn kịp nữa, sải bước đến bên con ngựa 'Đen nhưng đẹp trai' của mình, chạy suốt đêm lên đường hộ giá.

      'Đen nhưng đẹp trai' vốn chính là con ngựa hoang ở biên cảnh, bộ dáng to lớn khỏe mạnh, nhìn qua vô cùng uy mãnh, bộ lông màu đen giống như tơ lụa cao quý nhất, phản xạ lấp lánh dưới ánh mặt trời. Khi đó nó chạy tới trong quân đội của Hạng Tuế Chiêm với ý định là muốn cưỡng X mấy con ngựa cái, kết quả bị Hạng Tuế Chiêm bắt tại trận, bị thuần phục, làm chiến mã ngoan của . Có người , con ngựa 'Đen nhưng đẹp trai' là ngựa Ô Chuy của Tây Sở chuyển thế, trợ giúp Hạng gia chinh chiến sa trường.

      Ở bên này, Kính Hiên và Tề Đan Yên còn biết Đại Kiền ngàn cân treo sợi tóc, xe ngựa chạy băng băng đường, bên trong xe ngựa hai người còn tranh luận ngừng là "Thịt dê xỏ xâu nướng là ướp với xả ăn ngon hơn hay ướp với tương vừng ăn ngon hơn". Khi tranh luận đến nhàm chán cực độ, đội ngũ tiến vào vòng mai phục.

      người là tiểu hoàng đế chưa đầy 8 tuổi, người là thái hậu tối ngày chỉ ở trong cung căn bản hề biết võ công, khi ở trong Tử Cấm thành còn tạm được, có đại nội cao thủ bảo vệ, chỉ cần phải tự mình tự sát đại loại kiểu ăn bậy uống bạ, dễ dàng xảy ra chuyện như vậy. Ra khỏi Tử Cấm thành khó mà , bởi vì có đám người luôn nhìn chằm chằm, nhưng do bọn người kia tranh luận nên “Giết chết cả hai người” hay “Lưu lại người sống”, cho nên hai người bọn họ mới bình yên đến tận nay. Nhưng mà cách biên cảnh Tây Bắc càng ngày càng gần, đám người rốt cuộc kiềm chế được nữa, động thủ trước rồi sau.

      Ở trong xe ngựa, đôi mẹ con ' ruột thịt' bỗng nhiên nghe thấy tiếng vang lớn, xe ngựa bị dừng lại, sau đó là tiếng va chạm của vũ khí,còn có tiếng đánh nhau. Tiểu hoàng đế lúc này mới hiểu ra, hỏi: “ phải chúng ta gặp phải người xấu chứ?”

      Gặp phải người xấu. . . . . . là ngây thơ hồn nhiên mà.

      "Chúng ta có nên bỏ trốn hay ?” Tề Đan Yên lo lắng hỏi.

      Hai người nhìn xung quanh xe ngựa, xem thử nên trốn theo hướng nào. Kính Hiên trầm mặt nghĩ hồi, "Chúng ta thể bị người xấu bắt được, lúc trước thời triều Tống có đôi phụ tử hoàng đế bị bắt làm tù binh, bị người ta cười nhạo đến nay luôn”.

      "Ngươi thử xem, những kẻ bên ngoài là do ai phái tới?” Tề Đan Yên tức nước vỡ bờ hỏi, "Ngươi lập tức truyền chỉ, đem kẻ chủ mưu chém đầu cả nhà!”

      "Ý kiến hay!" Kính Hiên gật đầu như giã tỏi, biết có nghĩ tới hay , tại bọn họ ngay cả người có thể truyền chỉ đều có. Aizzz, làm hoàng đế trị quốc nếu có thể đơn giản như vậy tốt rồi. Đúng lúc này, thanh kiếm bị đánh văng ra bay thẳng đến trong xe ngựa, xuyên qua rèm cửa cắm chính giữa Kính Hiên và Tề Đan Yên, kiếm còn dính máu đỏ tươi, từng giọt từng giọt nhiễu xuống, chảy tràn ra xe ngựa. Hai người lúc này mới nhìn nhau cái, hoàn toàn yên tĩnh.

      Tề Đan Yên khóc, lau nước mắt, "Đều là tại ngươi, tại ngươi hết. . . . . . nếu biết vậy ta theo ngươi rồi”.

      "Hình như ta bị trúng kế rồi…..” Kính Hiên bình thản , sờ sờ cằm, "Trước đây khi phụ hoàng xuất cung nghỉ hè, trong cung phải chuẩn bị đến hai tháng, dọc đường còn có quan chức tiếp đón. Lúc này khi chúng ta xuất cung cũng cho người khác biết, dưới triều đình chỉ có người viết tấu chương cho ta là Hạng Tuế Chiêm mới có khả năng biết việc này mà thôi. Có phải muốn lừa ta ra ngoài, sau đó có ý đồ xấu ?"

      "Nhưng mà lần trước ngươi rất tin mà” Tề Đan Yên chớp mắt.

      "Ta. . . . . ." Kính Hiên nghẹn lời.

      Bên ngoài xe ngựa có người kêu lên ——"Ngươi là ai? !"

      "A! Hạng tướng quân! !"

      "Hạng tướng quân đến rồi! !"

      "Ngươi xem! Ta sai chứ!" Kính Hiên cao hứng vỗ tay cái, có cái đầu chứa những ý nghĩ vô cùng kỳ lạ và động kinh đến mức thể tin được, loại dũng cảm lâm nguy loạn hơn nữa còn có thể trò chuyện vui vẻ, dũng khí này nên là phong thái của đế vương hay nên là bị thiểu năng đây? "Hạng Tuế Chiêm giết tới nơi rồi!"

      Tề Đan Yên hoa dung thất sắc, bộ não lập tức suy nghĩ lý do Hạng Tuế Chiêm tạo phản —— Có phải là đánh thua đám quan văn rồi hay !

      Tác giả có lời muốn : Bá Vương quá nhiều! !
      Last edited: 9/7/18
      ThiênMinh, Abby, Thanh Hằng55 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :