1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nghịch Tập Vương Phi - Khinh Trần Như Phong (c42) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 35: có người nhìn chằm chằm nàng.

      Bên này, trong phòng tối, Mai cùng Dung thiếu chủ chờ mong Triệu Thuỵ Vân phản ứng như thế nào nếu đổi thủ động tay động chân đổi trận pháp, bên kia Triệu Thuỵ Vân lại cầm chính hình bảo thạch hình rồng dẫn đầu đoàn người xâm nhập vào cơ quan khổng lồ trọng yếu bên trong.

      Hình rồng bảo thạch khi nhập đầu cơ quan, tự nhiên đạo quang liền tiêu tán, người bước lên bậc thềm, hiển nhiên cũng bị nguồn sáng kia đưa dùng cơ quan mà đưa trở lại.

      Chính là vốn qua cơ quan tầng hai, chỉ cần đem mười hai bảo thạch căn cứ vào hình dáng, mà xếp đúng vị trí thích hợp của khối bảo thạch, như vậy có thể dễ dàng vượt qua thiên cơ các tầng thứ hai vào ngày hôm nay.

      Nhưng bởi vì Mai nhúng tay vào, khiến cho những cơ quan đó sinh ra thay đổi. Cho nên đợi đến lúc Triệu Thuỵ Vân xuất ra bảo thạch chuẩn bị xếp vào cơ quan, đồng thời nàng vội vàng rụt tay lại.

      Cơ quan thay đổi, phương vị lệch vị trí.

      Đây là loại kỳ môn độn giáp, ràng trước mắt ngay cả chướng ngại vật cái gì cũng có, phong cảnh như trước, chút sai biệt đều nhìn ra. Nhưng là người tinh thông kỳ môn độn giáp, liếc mắt cái liền nhìn ra được, lúc này bọn ho vào trận.

      Chẳng những bọn họ vào trận, hơn nữa nếu bọn họ chỉ cần tính sai lầm bộ, nhầm vị trí, vậy bị vây khốn tại chỗ này, mãi mãi ra được. (èo, lại là mãi mãi. Làm m nhớ đến câu mãi mãi là bao xa >.<)

      Mà nguyên nhân vì Triệu Thuỵ Vân nghĩ tới, cho nên vào thời điểm này nàng kịp thời thu tay, có dựa theo phương pháp sớm nghĩ đến mà phá trận.

      Đương nhiên, nàng cẩn thận thăm dò tình hình bốn phía, suy tính chút, lập tức cho dù có phát sinh ra phương pháp đến, chính là nàng tuy rằng biết được như thế nào để phá trận, cũng thể tự mình phá trận, bởi vì tại, nàng vẫn là thiên kim đại tiểu thư có học vấn cũng như có khả năng gì, thể nào có khả năng bỗng dưng liền có thể tinh thông kỳ môn độn giáp.

      Huống chi, vào thời điểm tiến vào thiên cơ các tầng thứ hai, nàng liền có cảm giác có ánh mắt ở sau lưng nhìn chằm chằm vào nàng.

      Nếu dự đoán của nàng bị nhầm lẫn, người kia rất có khả năng chính là chủ nhân của thiên cơ các, người mà nàng có vài phần kiêng kị chính là Dung thiếu chủ.

      Nghĩ đến việc nàng bị theo dõi, phỏng chừng là lúc nàng chọn lựa Ăn hoá phúc bảo cũng Thần côn cửu quái khiến cho khả nghi, cho nên lúc này, khẳng định nơi bí mật nào đó liền chú ý nhất cử nhất động của nàng.

      Như vậy mà , nàng càng cố phá trận cách hoàn hoả và nhanh nhất, tưởng chừng như đó là cách hay nhất, nhưng lại thể che đậy việc nàng trở thành người khác.

      “Thiếu chủ, xem ra vị Triệu nương kia phát ra điều gì đó?” Mai trong phòng tối nhìn ra ngoài, hoạt bát cười .

      Điều này, bản thiếu chủ sớm đoán được rồi. Nếu là đến giờ vị Triệu nương vẫn thể nhận ra tồn tại của chúng ta, như vậy cũng khiến bản thiếu chủ thất vọng.” Dung thiếu chủ hiển nhiên đối với Triệu Thuỵ Vân biểu như vậy, chút kỳ quái cũng có.

      Nhưng Mai có chút nản lòng : “Nhưng là nếu là Triệu nương phát chúng ta tồn tại, như vậy thiếu chủ, kế tiếp khẳng định nàng đề phòng chúng ta, chúng ta ở đây xem có thể thiếu chút lạc thú.”

      phải là tiểu Mai muốn xem nhất là vị Triệu nương phải ứng như thế nào khi chúng ta đổi trận pháp sao?” Dung thiếu chủ, mắt hơi loé lên, rồi cười với Mai .

      Mai vừa nghe thấy, quả nhiên lộ ra ý cười.

      sai, thuộc hạ quả là muốn xem vị Triệu nương làm như thế nào để phá trận? Càng trọng yếu hơn là, thuộc hạ muốn nhìn thấy nhất chính là vào lúc này Triệu nương là thế nào để dấu tài năng của bản thân? Thiếu chủ, người đúng ?”

      Trả lời Mai Dung thiếu chủ nhàng gật đầu cái, hiển nhiên là đồng ý với ý tưởng của nàng rồi.

      Bên trong phòng tối chủ tớ hai người tiếp tục do thám xem Triệu Thuỵ Vân bước tiếp theo hành động như thế nào, còn bên kia Triệu Thuỵ Vân bỗng nhiên lại khom người, ràng ngay chỗ đó.

      Ngọc Lâu Ca bỗng nhiên thấy Triệu Thuỵ Vân trong lúc đó có đem bảo thạch gắn vào cơ quan, mà lại gắt gao đứng tại chỗ bất động, liền biết là trong đó nhất định xảy ra tình huống bất thường, lập tức qua, rồi cẩn thận coi trộm tình hình bốn phía xung quanh.

      Đương nhiên, Lãnh vương Phượng Phi Thần, cũng theo lên, giống như Ngọc Lâu Ca vậy, đôi mắt sắc bén nhìn bốn phía điều tra qua lần.

      Khi bọn hai người quan sát qua, rất nhanh liền tỉnh ngộ, cũng tự nhiên hiểu được vì sao Triệu Thuỵ Vân đình chỉ việc phá trận pháp.

      “Biểu muội, xem ra cơ quan này bị ngươi ta động chân động tay, nghĩ đến kế tiếp chúng ta cẩn thận tính toán chút vị trí đặt khối bảo thách này.” Ngọc Lâu Ca nhíu mày, khẽ cười với Triệu Thuỵ Vân.

      sai, may mắn Triệu nương phát kịp thời, như bằng , chúng ta như vậy mà làm theo lúc ban đầu, có khả năng lầm vào trận pháp.” Lãnh vương Phượng Phi Thần hiếm khi mở miệng khen ngợi Triệu Thuỵ Vân câu, Triệu Thuỵ Vân lại thảm nhiên : “Lãnh vương xem trọng thần nữ rồi. Thần nữ đối với cơ quan linh tinh, chút cũng hiểu. Ta lúc trước sở dĩ , đó là bởi vì phúc tích có cùng qua, các ngươi xem, ở phía sau cách chúng ta khoảng cách khá xa, cho nên bổn nương dừng lại chút chờ đến, chỉ vì chờ chút ngờ hoá ra đó là phúc tinh.” xong, Triệu Thuỵ Vân chạy nhanh hướng đến Ăn hoá phúc bảo hô câu.

      “Phúc tính, nhanh chút lại đây, đem mấy tảng đá đó xếp đúng vị trí , sau đó chúng ta sớm ra ngoài chút, đợi lát nữa ra ngoài ta mang ngươi ăn có được ?”

      “Tốt ăn àh, tốt nha, tốt nha. Chúng ta nhanh chút ra ngoài .” Ăn hoá phúc tính vừa nghe ra ngoài có đồ ăn ngon, vui tươi hớn hở chạy vội lại, vội vàng đoạt những miếng bảo thách tay Triệu Thuỵ Vân hướng tới phía trước mà chạy tới.

      Khinh công kia, tốc độ kia, quá mức khinh người.

      Cơ hồ ở trong nháy mắt, chẳng nhựng đem những khối bảo thách kia chuẩn xác có lầm vị trí mà xếp vào cơ quan khổng lồ, hơn nữa hề có phát bất cứ lỗi nào, bình đứng ở nơi đó hướng tới Triệu Thuỵ Vân vẫy vẫy tay.

      “Các ngươi nhanh chút , chạy nhanh ra ngoài để còn được ăn.”

      Triệu Thuỵ Vân hiển nhiên thấy kế đạt được, khoé mắt khẽ nhúc nhích, tập tức theo ăn hoá phúc bảo vừa rồi theo lộ tuyến mà

      “Thế nào? Lãnh vương điện hạ biết là có phúc tinh chưa, vận khí nếu có muốn đến có chút gian nan đó. Cho nên, bổn tiểu thư gặp thời khắc phải cùng phúc tinh ở chỗ, hơn nữa khoảng cách thể quá xa, bằng , vận khí thể vận vào người, ngươi , Lãnh vương điện hạ?” Triệu Thuỵ Vân giơ giơ khoé môi, tới bên cạnh Ăn hoá phúc bảo.

      Lãnh vương Phượng Phi Thần nghe được Triệu Thuỵ Vân như vậy, đáy mắt đảo qua tia khinh thường. Lúc đầu còn tưởng nàng có vài phẩn bản lĩnh, nghĩ tới---

      Xem ra là quá xem trọng nàng rồi, vẫn là cái tính tình ngạo mạn ngu ngốc của thiên kim đại tiểu thư, có thể chờ mong ở nàng cái gì đây? Nghĩ như thế, lãnh vương Phượng Phi Thần khoé miệng trồi lên chút lãnh khí.

      Chính là tuy nhận định như vậy, nhưng vẫn cảm thấy có chỗ nào đó đúng, nhưng cho dù cảm thấy có chỗ nào đúng ở đối phương, nhưng cũng có bao nhiêu thời gian nghiên cứu để ý đối phượng.

      Bởi vì Triệu Thuỵ Vân bên người có Ngọc Lâu Ca che chở tuy rằng trong lòng có nghi hoặc, lại tâm quý biểu ca nàng, cho nên lúc này đây, Ngọc Lâu Ca sớm chuyển hướng đề tài, đem Lãnh vương Phượng Phi Thần dời lúc chú ý đến địa phượng khác.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 36: Vô tình xem quẻ

      Dù sao vượt qua thiên cơ các thầng thứ hai, còn có tầng thứ ba là thiết giáp cơ quan đâng đợi bọn họ vượt qua, như thế, đó là lòng có thể vượt qua thiên cơ các sau đó thỉnh Dung thiếu chủ có thể vì hoàng tổ mẫu xem bệnh đó là nguyện vọng lớn nhất của Lãnh vương Phượng Phi Thần, điều đó tự nhiện cũng đem toàn bộ lực chú ý mà nhanh chóng vào thiết giáp cơ quan mà người ta sắp xếp rồi.

      Về phần luôn luôn chú ý đến đến hành động trong thiên cơ các của Dung thiếu chủ cùng Mai , nhìn thấy Triệu Thuỵ Vân quả thực thấy được tình huống di thường, quá thuận lợi mà vượt qua tầng thứ hai của thiên cơ các, khoé môi đều nhợt nhạt mà nhếch lên chút.

      “Xem ra thiếu chủ chút cũng hề sai, vị Triệu nương chẳng những có bản lĩnh, nhưng lại giỏi về dấu.” Lần này Mai dồn tất cả lực chú ý lên người Triệu Thuỵ Vân, nàng tự nhiên có bỏ qua nhất cử nhất động của Triệu Thuỵ Vân, cho nên cũng rất tinh tường xác định Triệu nương có chút kỳ quái, chỉ sợ Ngọc Lâu Ca cùng Lãnh vương Phượng Phi Thần nhìn thấu cơ quan phía trước bị động tay động chân, nàng trước so sánh ra những người có thể nhìn ra vị trí cơ quan bị lệch.

      Còn nàng ở phía sau cũng thèm nhắc nhở người khác nửa câu, mà là đứng bất động tại chỗ, để chờ Ngọc Lâu Ca cùng Lãnh vương Phượng Phi Thần phát cơ quan bị động tay động chân, để thoát khỏi việc nghi ngờ nàng, nàng lại giả bộ mơ hồ, giống như cái gì cũng ràng, chính là đợi phúc tinh phía sau nàng mà thôi.

      Thậm chí ngay cả khi Lãnh vương Phượng Phi Thần mở miệng khen ngợi nàng, nàng cũng thích hợp lợi dụng nhược điểm của Ăn hoá phúc bảo, do đó ngoài việc đạt được mục đích phá cơ quan, lại che giấu được tài năng chân chính của nàng, có thể mũi tên trúng hai con chim.

      Như thế, ngay cả nàng đều mong chờ vị Triệu nương có thiên cơ các tầng thứ ba có biểu diễn cái dạng gì.

      “Thiếu chủ, ta xem chúng ta vẫn là nhanh đến phòng tối của thiên cơ các tầng thứ 3 , thuộc hạ có chút chờ khồng kịp muốn nhìn chút vị Triệu nương đến tột cùng dấu bao nhiêu năng lực mà ngoại nhân chúng ta phát ra.” Càng quan sát Triệu Thuỵ Vân, Mai lại càng cảm thấy vị nương đó hề đơn giản.

      Dung thiếu chủ, nghe Mai như thế, khoé miệng cũng hơi cong lên thui.

      “Cũng tốt, chúng ta phải đến thiên cơ các tầng 3.” Dung thiếu chủ nâng tay nhàng huy huy, phía sau Mai liền lập tức gật đầu rồi động xe lăn, nhưng thấy nàng tiến lên vài bước, tay cấp tốc chuyển động bàn đài ngọc kỳ lần, kha tiếng, phòng tối chi môn chậm rãi mở ra, nơi đó, lên đó là hướng đến phòng tối tầng ba của thiên cơ các.

      Bên này, Mai đẩy Dung thiếu chủ đến phòng tối tầng thứ ba của thiên cơ các, bên kia trong thiên cơ các Thần côn cửu quái ngửa đầu, gắt gao nhìn chằm chằm giữa trung, miệng thào tự .

      “Kỳ quái, kỳ quái, tầng thứ hai qua, may nắm bảo rương đâu, thế nào chậm chập thất rơi xuống dưới này chứ?”

      “Đạo trưởng, chạy nhanh thôi, tầng thứ ba thiết giáp cơ quan trận lập tức muốn mở ra, ngươi đùng ngốc thần như vậy, nhanh nhanh chút lên thôi, miễn cho chỗ nguy hiểm này.” Ngọc Lâu Ca sợ đạo trưởng theo cơ quan động khổng lấy ngọc bích bảo thách, cho nên chút, cho nên chút do dự mà lôi lão đạo trưởng hướng đến thiên cơ các tầng ba mà .

      Thần côn cửu quai vừa rồi trơ mắt xem giá tị bảo thạch xa xỉn liền như vậy bị cơ quan nuốt sống, tuy rằng che ngực đau lòng trận rồi lại trận liên tiếp, nhưng có biện pháp ngăn chặn Triệu Thuỵ Vân, chỉ có thể nhẫn nại nếu như muốn thoát ra ngoài.

      Bởi vì, nếu muốn xông quan thiên cơ các tầng thứ hai, đó là cần phải dùng bảo thạch thích hợp để xếp vào đúng vị trí của cơ quan, lấy cái này chặt đứt nguồn sáng, do đó tránh việc động chạm vào cơ quang, cho nên chỉ có thể chịu đựng việc đau lòng đó, chứ dám mở miệng ra cái gì.

      Nhưng tại tầng thứ hai qua, cũng nên có rương bảo may mắn rơi xuống để thưởng cho mọi người chứ, lúc nhịn được mà trong đầu liền xuất những bảo vật trân quý, ngữ nhiên lại bị Ngọc Lâu Ca lôi kéo như vậy, đem toàn bộ hi vọng của nhanh chóng đánh tan.

      Cho nên đau lòng lại thêm đau lòng, tự nhiên đến bậc thềm, Thần côn cửu quai liền xem quẻ cho Ngọc Lâu Ca, ánh mắt kia hiển nhiên là vô cùng oán giận .

      Ngọc Lâu Ca nghĩ để ý đến ánh mắt của Thần côn cửu quái, chính là nếu như bên cạnh có người luôn mang theo khuôn mặt mướp đắng, liền như vậy tiếng động lên án người, nhanh nhìn chằm chằm người vào thời điểm đó, tâm tình của tự nhiên cũng thể nào tốt lên.

      Hống chi, đội ngũ của Triệu Thuỵ Vân kia khuôn mặt liền đủ lạnh rồi, hơn nữa Lãnh vương Phượng Phi Thần kia trưng ra bộ mặt băng sương rồi, Ngọc Lâu Ca vị này tác phong nhanh , hiển nhiên có chút chịu nổi bầu khí như vậy, cho nên nhẫn nại được, Ngọc Lâu Ca liền ràng quyết định rủi ro tiêu tai.

      “Ta này, ngươi cũng đừng đau lòng nữa. Chờ ra khỏi thiên cơ các, bản quận vương cấp cho đạo trưởng ba ngàng lượng bạch làm thù lao, được ?” Ngọc Lâu Ca vỗ vỗ quạt xếp, nhàng điểm vào vai của Thần côn cửu quái.

      “Ba ngàn lượng bạc?! Ngươi cấp cho lão đạo ba ngàn lượng bạc?!” Thần côn cửu quái bỗng nhiên trừng lớn mắt, dựng thẳng ba ngón tay lên, có chút dám tín xem Ngọc Lâu Ca, Ngọc Lâu Ca lại trong sáng cười, gật gật đầu.

      sai, chỉ cần đạo trưởng bày ra bộ dạng khó coi này, bản vương được làm được, chỉ chờ ra khỏi thiên cơ các, lập tức liền dâng tặng đạo trưởng ba ngàn lượng bạc. Như thế nào? Giao dịch này có lời đúng , đạo trưởng có đáp ứng ?”

      “Đương nhiên, đương nhiên, còn có so cái này là giao dịch có lời. Ngọc quận vương người rất là tốt. Như vậy, Ngọc quận vương đối với lão đạo cũng có chút tình cảm, lão đạo cũng giúp Ngọc quận vương xem quẻ miễn phí.” Có bạc thu vào, Thần côn cửu quái tâm tình bỗng nhiên tốt lên, vui tươi hớn hở híp đoi tiểu nhãn kéo bàn tay trái của Ngọc lâu Ca qua, đối với ngó hoa văn lòng bàn tay liền bắt đầu tkhoir tính toán về tương lai.

      Tính tính, thần côn cửu quai mày đúng là càng ngày càng nhắn sâu.

      “Như thế nào vậy? Làm sao có thể như vậy?” Thần côn cửu quái thào tự , nghĩ mãi cũng xong.

      “Như thế nào? Lão đạo, thần bí lẩm bẩm, đến tột cùng người coi cho biểu ca như thế nào, ngươi cứ ăn ngay đí.” Bởi vì tình quanh việc xem quẻ của Ngọc Lâu Ca, Triệu Thuỵ Vân khó tránh khỏi nghĩ đến vẫn mệnh tương lai của Ngọc Lâu Ca, cho nên lão đoạ vào thời điểm này, nàng tự nhiên liền xoay người nghiêng đầu, sáp câu.

      Chính là nàng nghĩ tới là, nàng vừa câu như vậy, Thần côn cửu quái như ng là nhíu mày càng sâu hơn, chỉ thấy hăn bỗng nhiên tiến lên bước, lỗi tay phải của Triệu Thuỵ Vân ra coi, nhìn kỹ và coi coi lại.

      Rồi nhìn lên, lại cả kinh!

      “Đây là cớ gì??Như thế nào lại như vâu?”

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 37: Đại hoạ xuất rồi sao

      Người khác biết năng lực của Thần côn cửu quái, Triệu Thuỵ vân nhưng lại biết ràng là quẻ bói của chuẩn cỡ nào, cho nên lúc này nghe được Thần côn cửu quái đối với nàng cùng Ngọc Lâu Ca bày ra bộ dạng sợ hãi như vậy mà than lên, nhịn được liền mở miệng hỏi.

      “Lão đạo nếu là tính ra cái gì, ngại cứ thẳng ra. Nếu cho ràng, đợi hôm nay ra khỏi thiên cơ các, chẳng những biểu ca cho lão đạo trưởng ba ngàn lượng bạc, bổn cơ nương cũng tuyệt đối keo kiệt, đồng dạng dâng cho lão đạo trưởng ba ngàn lượng bạc cho lẽo đạo trưởng, như thế nào?” Triệu Thuỵ vân quyết định dùng bạc để mua chuộc Thần côn cửu quái, tại Thần côn cửu quái đến tột cùng nhìn ra cái gì sao, nhưng chính lúc này đây dường như bạc cũng có tác dụng gì, thế nhưng tin tức đó nhất định ra khỏi miệng, chỉ mang đến đáp án mơ hồ.

      “Thiên cơ, là thiên cơ, thiên cơ thể tiết lộ, Triệu nương, xin thứ cho lão đạo cái gì cũng thể ra.”

      Vị Triệu Thuỵ Vân nương, còn có vị Ngọc lâu Ca Ngọc quận vương, bọn họ hai người quẻ tượng là kỳ quái , thế nhưng chút cũng tính ra được tương lai của bọn họ là sao.

      Vốn là muốn xem cho hai người bọn chữ viết, tướng mạo, hẳn là hồng nhan bạc mệnh, nhân tài trời xanh ghen tị, nhưng là miệt mài theo đuổi xem quẻ tượng, thế nhưng nhìn khống tới, như vây là kỳ quái, là chưa bao giờ gặp qua quẻ tượng, cũng là sư phụ mới đụng qua quẻ tượng kiểu này.

      Đó là loại thể đoán trước quẻ, tương lai căn bản thể nhìn thấy được, chờ họ ở phía trước chỉ có cách để bản thân họ nắm chắc vận mệnh của chính bản thân họ, nắm chắc tương lai.

      Như vậy, đây có thể coi là quẻ tượng trăm năm mới gặp người.

      Nhưng là tại, thế nhưng bỗng chốc liền gặp nhị vị, đúng, là ba vị mới đúng chứ đâu phải nhị vị.

      sai, còn vị nữa, đó chính là dược vương cốc Dung thiếu chủ, cũng nhìn ra tương lai của vị thiếu niên đó, nguyên nhân kỳ quái về quẻ tượng của vị thiếu niên đó, mới khiến có thể xuất ở Thanh hà tiểu trân, chỉ vì muốn nghiên cứu quẻ tượng kì lạ của vị thiếu chủ kìa. (úi, các chị ý là chuột bạch cho lão đó nghiên cứu đó àh?)

      Chính là ngờ chỉ vì muốn gặp vị Dung thiếu chủ kia vì hăn rất ít khi xuất , ngờ liền như vậy bị vị Triệu nương này kéo đến thiên cơ các, càng nghĩ đến là, như thế nào lại động đến hai vị có quẻ tựng đặc biệt như vậy, thẻ theo quẻ tượng bên người biến được, những quẻ tượng này có ngọn nguồn xuất phát từ vị Triệu nương kia, như thế, bọn họ ba người đó chắc chắn có nhân duyên dứt, dây dưa ngừng mà tương tác đến nhau.

      Có thể là rút dây động rừng.

      Như vậy tưởng, Thần côn cửu quái bỗng nhiên phía sau toát ra trận mồ hôi lạnh.

      Trăm năm trước xuất người kia, người kia sau này làm việc, khiến cho kim phượng vương triều thất điện bát đảo kinh đào sợ hãi, thiếu chút nữa liền đảo điên toàn bộ kim phượng vương triều.

      Như vậy tại, tại vừa muốn tái xuất như vậy phải người sao?

      Nghĩ đến ý tưởng này, Thần côn cửu quái ánh mắt tự chủ được mà hướng đến Triệu Thuỵ Vân.

      “Lão đạo, ngươi nếu là tính ra cái gì, như vậy thể ràng ra được, cần thiết phải ấp úng như vậy. Nếu ngại bổn nương đưa ngân lượng quá ít, như vậy bổn cơ nương lại đưa thêm hai ngàn lượng nữa, như vậy đưa cho lão đạo năm ngàn lượng bạc, được ?” Việc trở thành vật hi sinh của người khác, vận mệnh đó luôn luôn khiến Triệu Thuỵ Vân trong lòng yên, nàng nghĩ bị vị Thần côn cửu quái nhìn ra cái gì đó, việc này vô luôn phải tốn bao nhiêu bạc nàng đều cảm thấy đáng giá.

      Nhưng lần này dường như bạc cũng vô tác dụng, vị thần côn cửu quái tựa như lúc trước tham tài so với tại chút cũng dính dáng với nhau, thế nhưng bỗng nhiên trong lúc đó lại biến thành sĩ cao nhân thoát tục xuất trần, có cũng Triệu Thuỵ Vân so đo bao nhiêu ngân lượng, mà ngược lại khuyana giải an ủi Triệu Thuỵ Vân : “Triệu nương, lão đạo , đây là thiên cơ. Mà là thiên cơ, tự nhiên cũng có phương pháp nào có thể ràng được.”

      “Chẳng nhẽ liền chút cũng thể tiết lộ sao?”

      chút tiết lộ cũng thể được, Triệu nương, xin lỗi.”

      “Như vậy quẻ tượng bên trong có thể có nhắc tới cái gì đó thay đổi trong cuộc sống sao?” Triệu Thuỵ Vân thuỷ chung vẫn cam lòng hết hy vọng, nàng vẫn là rất muốn Thần côn cửu quái ra chút tin tức hữu dụng.

      Thần côn cửu quái nghe được Triệu Thuỵ Vân hỏi như vậy, cảm thấy giật mình thầm nghĩ ngợi liên miên.

      Quẻ tượng vừa rồi, hiển nhiên là biểu của địa loạn hiễn ra. Nhưng là hướng đến đều là việc còn do người, tuy là đại loạn ra, khởi của ngọn nguồn việc này phải xuất phát từ chỗ nương sao? Như thế, nếu là có thể khiến cho vị nương này luôn bảo trì tâm tính lương thiện, như vậy có lẽ tương lai xuất cái gì gọi là đại loạn ra.

      Nghĩ như thế, Thần côn cửu quái như là châm chước hồi lấu, cấp cho Triệu Thuỵ Vân vài điểm. “Là như vậy, quẻ tượng phía tuy rằng có xác minh được chính xác cho lắm, nhưng vẫn có thể nêu ra số điều này. Lão đạo gặp Triệu nương như thế này là có duyên, cũng ngại tiết lộ cho nương chút. Kỳ đến việc thay đổi vẫn mệnh cũng có con đường tắt nào hết, hết thẩy tất cả mọi việc đều phải dựa vào bản thân của Triệu nương nỗ lực mới được. lão đạo tin tưởng nương luôn luôn có thể bảo trì chủ tâm, quảng kết lương duyên, làm việc thiện tích đức nhiều hơn, tương lai tất nhiên có thể gặp dữ hoá lành, kết quả được như ý.” Lời đồn giang hồ lưu truyền Thần côn cửu quái thường khuyên là tất cả vì ngân lượng, nghe những lời này đối với mọi người là bình thường, nhưng những lời này lại bất đông với tính cách của , Triệu Thuỵ Vân hiển nhiên bản thân nằng có cái nhìn khác.

      “Đa tạ đạo trưởng chỉ điểm, bổn nương vô cùng cảm kích đạo trưởng. Để hôm nay ra khỏi thiên cơ các, bổn nương được làm được, nhất định cấp đạo trưởng năm ngày lượng bạc để tạ ơn.” Trong lòng nàng hiểu được, với địa vị của Thần côn cửu quái ở giang hồ, nhân vật như vậy, quẻ của bản thân mình là loại dự báo, là dự báo ngầm về thực lực của bản thân nàng.

      Cho nên lúc này, nàng tuy rằng cảm thấy như vậy nên bình thường lại thể bình thường được, nàng vẫn là có đem lời này chặt chẽ ghi tạc trong lòng, cũng quyết định sau này làm việc thời điểm, tự bản thân phải lỗi lực nhiều hơn nữ, còn nhất định chú ý nhiều hơn vấn đề làm việc thiện tích đức, quảng kết lương duyên (ý là kế bạn nhiều hơn ý)

      Mà Thần côn cửu quái hiển nhiên là ngờ chỉ với vài lời khuyên là việc thiện có thể đổi lấy năm ngàn lượng bạc, cho nên trong lúc này nhất thời vẻ mặt lăng ngốc, ngây ngốc đứng tại chỗ, nhúc nhích.

      “Thần côn, chạy nhanh nhanh lên, ra ngoài còn có đồ ăn ngon, ngươi còn đứng ngốc ở đó là gì cơ chứ.” Ăn hoá phúc bảo đến, đúng lúc đụng phải Thần côn cửu quái, tại thần côn cửu quái trước vẫn là bộ dạng ngây ngốc ngơ ngác bộ dạng, mà sau đó bỗng nhiên hô to gọi đứng lên.

      “Mập mạp, mập mạp, chạy nhanh đến đây cho ta mượn khuôn mặt của ngươi chút, nhéo cái đến tột cùng có phải hay đau?”

      “Ta khờ ah, cho ngươi biết lão đạo kia, muốn véo véo khuôn mặt lão ý, ta mặc kệ lão, ta muốn theo vị nương xinh đẹp kia ra ngoài nhanh để còn được ăn ngon.” Ăn hoá phúc bảo thân hình như gió, né tránh cực nhanh, vài cái bay vọt đến bên cạch Triệu Thuỵ Vân.

      Thần côn cửu quái thấy vậy, cuối cùng cùng cũng thất thiểu theo, vội vội vàng vàng chạy theo sát đám người của Triệu Thuỵ Vân.

      Phải biết rằng, lần này uổng công chút nào, có Ngọc quận vương cấp cho ba ngàn lượng bạc, còn có Triệu nương cấp năm ngàn lượng bạc, tính thế nào cũng tính ra chuyến lại lời như vậy.

      Nghĩ nghĩ, Thần côn cửu quái cặp nhãn tình cười tươi thấy mặt trời. (Nhiều tiền thí bạn cũng cười khép miệng lại được mất >.<)

      Chính là, giờ phút này, hiển nhiên hiểu được, chỉ có là năm ngàn lượng bạch được nêu ra, căn bản biết là, nhờ lời này của giúp Triệu Thuỵ Vân là việc bị bó buộc tay chân, thuận theo chủ tâm, ngừng mà nỗ lực làm việc, do đố từng bước dường đại đứng lên, cũng từng bước cải biến tương lai của kim phương vương triều.

      Đương nhiên, điểm này, Thần côn cửu quái vạn vạn ngờ tình đương nhiên như vậy, mà chuyện kia lâu sau mới có thể xảy ra, chuyện đó nên để sau.

      Trước mắt, Triệu Thuỵ vân mang theo Ngọc Lâu Ca cùng Lãnh vương Phượng Phi Thần cẩn thận nghiên cứu tầng thứ ba của thiên cơ các để tìm ra phượng pháp phá trận.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 38: Đến phiên nàng phản kích.

      “Có thể theo bên trái này qua, sau đó vòng lộ mà , đáng chết là bê trái có ba cái thiết giáp cơ quan, rồi sau đó cự ly xa hơn dùng khinh công phóng qua cơ quan nơi đó, như vậy có thể tránh khỏi việc tốn nhiều thời gian, cấp tốc vượt qua thiên cơ các tầng thứ ba, để đến cửa tầng thứ tư.” Lãnh vương Phượng Phi Thần chỉ vào cơ quan thiết giáp phía trước được người bố trí, cứ thế phân tích.

      Ngọc Lâu Ca nghe xong, khoé môi khẽ nhếch : “Xem ra Lãnh vương điện hạ ý tưởng với ta mưu mà hợp. Bất quá ý nghĩ của ta là từ bên phải này phá vây ra ngoài, đồng dạng vòng lộ phương thức tiến hành, tiếp đánh chết đội ba người ở bên phải cơ quan thiết giáp, sau đó dùng khinh công phóng qua thủ vệ ở cơ quan kia, như thế liền có thể xông qua tầng cơ quan bố trí.” đến đây, Ngọc Lâu Ca giống như nhớ tới cái gì, ánh mắt mỉn cười nhìn về hướng người Triệu Thuỵ Vân.

      “Thiếu chút nữa quên mất điều, biểu muội từ trước đến này có học qua khinh công, nếu là muốn dùng khinh công mà vượt qua như lời , còn phải có người có khinh công cực kỳ lợi hại mới mang được biểu muội bay vòng như vậy.” Ngọc Lâu Ca lời vừa ra, Triệu Thuỵ Vân khoé miệng hiểu loan loan. Như thế là tiện nghi có biểu ca, xem cái bộ dạng dương dương tự đắc kia là xứng quá đí, mọi việc đều có đem nàng thành nhân vậy khiến lo lắng bên trong, có đem việc trọng yếu như vậy xem qua.

      Mà Lãnh vương Phượng Phi Thần nghe Ngọc Lâu Ca như vậy, thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng con ngươi quét về phía Triệu Thuỵ Vân, , khuôn mặt của như trước lạnh băng, nhìn ra cái gì, nhưng là cặp mắt kia, hơi hơi ninh ninh.

      “Nếu Triệu nương tin ở bổn vương, bổn vương có thể mang theo Triệu nương cũng nhay qua.” Lãnh vương Phượng Phi Thần cân nhắc sau làm ra quyết định như thế.

      Triệu Thuỵ Vân nghe xong, có gật đầu, cũng có lắc đầu, ánh mắt của nàng chính là luôn luôn nhìn chăm chằm phía trước cách đó xa về cơ quan.

      Theo lý thuyết, Ngọc Lâu Ca cùng Lãnh vương Phượng Phi Thần chủ ý vốn qua tầng thứ ba bằng đường ngắn nhất, bọn họ nghĩ ra được điểm tử là tránh đực nhiều thiết giáp cơ quan theo phương thức đó, lấy thời gian ngắn nhất để đạt được thành công.

      Chính là trong đội ngũ có người như Triệu Thuỵ Vân, tình liền trở nên giống nhau.

      Trong đội ngũ, chỉ có Triệu Thuỵ Vân là biết sử dụng khinh công, với đề nghị của Ngọc Lâu Ca, trong đội ngũ có người khinh công lợi hại mang theo Triệu Thuỵ Vân bay vọt qua, về điểm này, Triệu Thuỵ Vân hiển nhiên là có chút đồng ý.

      Phải biết rằng, phải biết rằng thiết giáp cơ quan toàn thân đều là bánh răng, thường thường còn có thể phun ra lửa, ai cũng thể khẳng định bọn họ đánh tan, hoặc lúc bọn họ bay qua, có phải hay bị cơ quan cấp đến, cũng thể xác định ngọn lửa kia có phải hay có thể phun đến người bọn họ.

      Điều này vốn bọn họ có thể tự bay vọt qua, có mười phần nắm chắc, nhưng nếu là nàng có khinh công, hiển nhiên mười phần năm chắc giờ hiển nhiên biến thành chin phần, việc này trong đó khẳng định có chênh lệch rất lớn, Triệu Thuỵ Vân tự nhiên là đồng ý mại hiểm chút nào.

      Đương nhiên, nếu phải từ Lãnh vương Phượng Phi Thần hoặc là Ngọc Lâu Ca mang theo nàng qua, mà là từ Thần côn cửu quái cùng Ăn hoá phúc bảo mang theo nàng qua như lời , như vậy cơ hội thành công có thể coi là 100%, nhưng là, giờ phút này nàng cứ thế mở miệng cầu Thần côn cửu quái hoặc là Ăn hoá phúc bảo mang theo nàng ra khỏi thiên cơ các tầng thứ ba, lại nghĩ đến những bố cục vất vả nàng thiết kế trước đây tan thành mây khói, Lãnh vương điện hạ Phượng Phi Thần tất nhiên có hoài nghi, cho nên đây cũng chỉ là loại ý tưởng, cũng có thể biến nó thành hành động.

      Mà cả hai phương pháp tại đều có chút mạo hiểm, Triệu Thuỵ Vân tự nhiên là lựa chọn phướng thức thứ ba. Nhưng hiên tại có phương thức thứ ba hay sao? Ngươi đừng có , tại Triệu Thuỵ Vân nhìn chằm chằm vào thiết giáp cơ quan xuất nghiên cứu trong đầu.

      Nàng nghiên cứu lúc ra, cặp mắt của nàng trong trẻo nhưng lạnh lùng con ngươi sáng lên vài phần.

      “Biểu ca, Lãnh vương điện hạ, ngay tại vừa rồi, vừa rồi vào thời điểm kia, ta bỗng nhiên nhớ tới cha ta thường câu, tên là trai cò tranh chấp, ngư ông đắc lợi. Theo lý thuyết, những lời này quá thích hợp dùng ở trước mắt loại tình huống này, nhưng là ta cảm thấy nếu là ở bên trái thiết giáp cơ quan cùng bên phải thiết giáp cơ quan đánh tan đối phương như lời , như vậy chúng ta chẳng phải có thể làm ngư ông đắc lợi sao.” Triệu Thuỵ Vân lời vừa ra, Ngọc Lâu Ca cùng Lãnh vương Phượng Phi Thần nhìn nhau liếc mắt cái, theo sau gật gật đầu.

      “Biện pháp này, như thế có thể thử lần.” Ngọc Lâu Ca cùng Lãnh vương Phương Phi Thần đồng ý với đề nghị của Triệu Thuỵ Vân, bọn họ phân biệt theo hai hướng khinh công mà ra, đêm hai thiết giáp cơ quan nhân phân biệt dẫn lại, sau đó ở hai bên thiết giáp cơ quan nhân bọn họ hai người nháy mắt, bọn họ hai người đồng thời bay vọt dựng lên, lưu lại hai thiết giáp cơ quan nhân đứng đối diện nhau.

      Ngọc Lâu Ca cùng Lãnh vương Phương Phi Thần mắt thấy hai bên thiết giáp cơ quan nhân ở nơi đó cùng nhau đứng lên, theo sau song song ầm ầm ngã xuống đất, chỉ còn lại đống phé liệu, lập tức mặt lộ sắc vẻ vui mừng.

      “Xem ra biểu muội kế này có thể làm, so tưởng tượng của biểu ca chủ ý kia còn muốn tốt hơn nhiều. Cứ như vậy, chúng ta đúng có thể trở thành ngư ông đắc lợi.”

      “Biểu ca khen nhầm rồi, đó phải là chủ ý của Thuỵ Vân, mà là cha trong ngày thường thích nhắc hai câu đó, cho nên Thuỵ Vân ghi tạc trong lòng, vừa rồi biết sao, đột nhiên nghĩ có ẽ có thể như vậy, còn biết có thể hay , nghĩ tới biểu ca cùng Lãnh vương điện hạ như vậy hành động đúng, là đúng như vậy, như thế là ngoài ý muốn là kinh hỉ, chỉ có thể chứng minh biểu muội vân khí là tốt, muốn truy cứu lên , cũng chính là biểu muội mang bên mình phúc tinh là lớn, cho nên lúc nào cũng thuận lợi, mọi chuyện hài lòng.” Triệu Thuỵ vân chút do dự đêm toàn bộ công lao sở hữu được đều tính vào vận khi, Khi Ngọc Lâu Ca cùng Lãnh vương Phượng Phi Thần nghe xong, có chút kinh ngạc, chính là kinh ngạc trong nháy mắt, bởi vì bọn họ hai người lại được dẫn hai sườn cơ quan thiết giáp tiến hành tiếp, cho nên có nhiều thời gian lo lắng vấn đề như vậy.

      Nhưng Thần côn cửu quái, đối với Triệu Thuỵ Vân kia lạnh nhạt khuôn mặt, xem phương thức cư xử của nàng, càng kiêng kị nàng nhiều hơn. Về phần Ăn hoá phúc bảo dọc đường đều căn bánh bao ăn, lúc này xem Lãnh vương Phượng Phi Thần cùng Ngọc Lâu Ca dã hai bên thiết giáp cơ quan lại trong dó, bỗng nhiên trong lúc đó có hứng thú, buông tay xuống ăn bánh bao, vui tươi hớn hở chạy qua chạy lại.

      “Việc này là tốt, là tốt, ta muốn tham gia, ta cũng muốn tham gia.” Triệu Thuỵ Vân nghe được Ăn hoá phúc bảo cũng muốn tham gia loại trò chơi này, lập tức sóng vừa chuyển, kế tiến hành trong lòng.

      “Được, nếu ngươi tưởng đó là chơi đùa, tự nhiên cũng có thể, chính là đâu, ngươi thể thưởng trong tay bọn họ đùa thiếp giáp cơ quan, muốn tham gia, ngươi phải chính tìm bọn họ chơi thiết giáp cơ quan, hiểu chưa?” Nếu là đơn giản huỷ cơ quan ở hai bên người, tính cả bố trí bên trong sở hữu thiết giáp cơ quan toàn bộ bị huỷ diệt như lời , phỏng chừng chủ nhân thiên cơ các thế nào đau lòng .

      Mà nàng, muốn chính là chủ nhân thiên cơ các kia đâu lòng, ai kêu vừa rồi tầng thứ hai cua thiên cơ các, bọn họ động tay dộng chân vào trận pháp, coi như tại cấp trả cho những cười kia cái phản kích nho .

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 39: Lễ được đáp trở lại.

      Nghĩ như thế, Triệu Thuỵ vân bắt đầu chỉ điểm cho Ăn hoá phúc bảo. Ăn hoá phúc bảo theo Triệu Thuỵ Vân chỉ điểm mấy chỗ, cười ha hả xoa tay : “ biết, ta chiếm đồ chơi của người khác, mà ta tự mình tìm đồ chơi cho mình, việc này là tốt, đùa rất vui.” Ăn hoá phúc bảo hưng phấn bị thường bay , khinh công của , vô luận tốc độ lẫn trình độ đều hơn Ngọc Lâu Ca cùng Lãnh vương Phượng Phi Thần rất nhiều.

      Cho nên trong nháy mắt đem bên trái thiết giáp cơ quan dẫn tới trong thời điểm đó, tính cả phía bên phải này thiếp giáp cơ quan nhân cũng có thể nháy mắt công phu đem dẫn lại, sau đó xem tả hữu, sau đó xem tả hữu hai sườn thiết giáp cơ quan đồng thời hướng được nháy mắt, lại bỗng nhiên bay vút lên trung, nhượng tả hữu hai bên sườn thiết giáp cơ quan nửa.

      Lại tiếp, lấy loại này cực lực phá hoại, chỉ sợ là tầng thứ ba thiết giáp cơ quan nhân là cái cũng còn lại lấy cái.

      Nghĩ đến đây, Triệu Thuỵ Vân khoé môi nhợt nhạt nhếch lên, tươi cười đậm, đậm, biến mất cũng cực nhanh, cực nhanh, mơ hồ trong nháy mắt, dễ dàng bọ người bỏ qua qua, nhưng là cái kia ở cơ quan động khổng chỗ luôn quan sát nhất củ nhất động của nàng chỉ có Dung thiếu chủ còn có Mai , hiển nhiên có sai thất qua.

      “Thiếu chủ, vị Triệu nương đánh trả cũng đủ ngoan độc, lần này xem như phá huỷ toàn bộ thiết giáp cơ quan, thuộc hạ nếu muốn đau lòng đều được.” Thuy rằng đó là thiết giáp cơ quan ở giang hồ là vật hiếm thất, nhưng đối với Dược vương cốc mà , cũng phải là vật gì đó cực kỳ khó tìm, nhưng muốn làm ra đám thiết giáp cơ quan như vậy, cũng phải phí rất nhiều tâm huyết mà đúc thành, cho nên Triệu Thuỵ Vân cái gọi là trai cò tranh chấp, ngư ông đắc lợi vừa ra, bọn họ có thể tổn thất vẻn vẹn hai mươi tư thiết giáp cơ quan, cái này gọi là Mai như thế nào đau lòng đây. (Là đông nhân đúc bằng đây sét đó, tạo thành cơ quan bố trí ngăn cản mọi người đó, giống như đội quân đất sét của Tần thuỷ hoàng đó.)

      Nhưng là Dung thiếu chủ, chẳng những mặt hề biến hoá, khoé miệng còn triều thương loan loan cái độ cong. “Tiểu Mai , ngươi cần chỉ nhìn chằm chằm đến việc thiết giáp cơ quan bị huỷ, nếu ngươi chỉ nhìn chằm chằm hướng như vậy ngươi nhìn xa được đâu.”

      phương hướng khác?”

      sai. Năm nay thiên cơ các đều có đủ người nổi tiếng qua, nhưng bọn họ ý tưởng đều cố định giống nhau, vô luận nghĩ như thế nào, đều chính là tận lực trách thiết giáp cơ quan, nghĩ rằng việc tránh thoát được thiết giáp cơ quan là thành công rồi, nhưng người nào nghĩ đến việc phá thiết giáp cơ quan trận, phải sao?” Dung thiếu chủ ngón tay ngọc thon dài, liền đưa tay luồn qua những luồng tóc đén, ánh mắt hơi hơi chớp động.

      “Nghe khẩu khí của thiếu chủ, thiếu chủ còn giống như rất đắc ý, chẳng những tức giận vị Triệu nương phản kích như thế là ngoạn tâm, ngược lại còn vui vẻ thưởng thức vị Triệu nương huỷ thiết giáp cơ quan sao?” Mai bất mãn la hét, cau mày chu chu cái mũi hướng Dung thiếu chủ.

      “Kia cũng phải. Triệu nương bỗng nhiên phá huỷ thiết giáp cơ quan nhân, ta hôm nay là các chủ của thiên cơ các làm sao có thể đau lòng đây.”

      “Nhưng thuộc hạ nghe thế nào cũng thấy thiếu chủ có chút ý tứ đau lòng đâu chứ?” Mai nghịch ngợm ngó ngó, nhìn chằm chằm vào người Dung thiếu chủ.

      “Làm sao có thể chứ? Bỗng chốc tổn thất hai mươi tư cái thiết giáp cơ quan, bản thiếu chủ muốn lần nữa tạo ra đám thiết giáp cơ quan nhân nữa, thế nào cũng phải tiêu tốn năm rười thời gian, như thế, bản thiếu chủ làm sao có thể đau lòng chứ?” Dung thiếu chủ hướng tới Mai nhàng bắn đầu ngon tay, Mai thất, giật giật khoé miệng, hét lui về phía sau bước.

      “Thế nào? Còn muốn sửa tính tình sao?” Dung thiếu chủ xem bộ dáng của Mai buồn cười .

      “Thuộc hạ làm sao dám chứ, thiếu chủ là thiếu chủ, thuộc hạ bất quá chỉ là nha hoàn mà thôi.” Mai cổ quái mở hàm, thở phì phì .

      “Như lời của tiểu Mai chỉ là nha hoàn thôi ah, như vậy thiên hạ này, xếp hạng nha hoàn tài giỏi nhất nếu Mai xếp thứ hai có người xếp thứ nhất.”

      “Thiếu chủ cũng biết chuyện, chẳng những có thể , còn được ngọt ngào như vậy, thuộc hạ có phải hay bội phục thiếu chủ chút a.” Mai tức giận trừng mắt nhìn Dung thiếu chủ cái.

      “Dung thiếu chủ nhàng cười, bỗng nhiên kêu lên: “Tiểu Mai .”

      “Cái gì?”

      “Kỳ , ngươi có thể phát ra bản thiếu chủ có ưu điểm. Bản thiếu chủ chẳng những có lời ngọt ngào, cũng có những biểu lãng mạn. Tỷ như , bản thiếu chủ lúc này suy nghĩ muốn tặng cho Triệu nương lễ vậy đây.”

      “Đáp lễ? Đáp lễ cái gì?” Mai vừa nghe có thể phản kích Triệu Thuỵ Vân, đồi mắt xám to nháy nháy sáng lên.

      “Đáp lễ mà thôi, ta cảm thấy, cảm thấy lúc này tạ lễ, có thể, có thể --.”

      “Thiếu chủ, người cho thuộc hạ biết , người nhanh chút , đến tột cùng cấp Triệu nương lễ gì vậy.” Mai gặp Dung thiếu chủ ngừng tiết lộ vào khúc quan trọng, nàng có chút gấp gáp.

      “Đừng nóng vội a, bản thiếu chủ là muốn , cùng với lúc này lễ từ bản thiếu chủ hồi đáp thôi, chửng từ tiểu Mai hồi đáp cùng thích hợp hơn. Ta tưởng, tiểu Mai nhất định thay bản thiểu chủ dâng tặng lễ vậy thích hợp để đáp lễ.” Dung thiếu chủ lời vừa ra, Mai lập tức hai tròng mắt tràn đầy lộng lẫy tinh quang.

      “Thiếu chủ quả nhiên khiến thuộc hạ thất vọng, thuộc hạ phải làm ngay, lần này, thuộc hạ nhất định phải cấp cho vị Triệu nương lễ vật là tốt.” Nàng hoạt bát thè lưỡi, nâng lên hai ngón tay điểm điểm cái trán, rồi vội vàng thoát ly khỏi phòng tối.

      Dung thiếu chủ thấy Mai chuẩn bị đáp lễ, Dung thiếu chủ đồng tử chợt loé lên, khoé môi khẽ mỉm cười, nữ cười kinh người khiến bao nhiêu người điên đảo.

      Triệu nương, lúc này đây, hi vọng ngươi thích lễ vậy mà Mai tặng cho ngươi. (Ối cha, sao mãi ra khỏi thiên cơ các vậy >.<, Mãi nam chính và nữ chính chưa giáp mặt nữa hjchjc.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :