1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nghịch Tập Vương Phi - Khinh Trần Như Phong (c42) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 30: Nàng muốn thất bại sao
      Này máu tươi vừa vào hoả tường, rất nhanh hoả tường liền tan thành mấy khói, tuỳ theo dựng lên là song biển cuồn cuộn, thẳng bức mọi người, đại có bị thao thao đại thuỷ bao phủ chi thế.

      “Mau biểu ca, ngươi dùng chỗ cát ở bên phải ngươi , lấy thổ khắc thuỷ, phải nhanh!” Triệu Thuỵ Vân mắt thấy ngũ hành mê ảo trận hoả tường phá, trước mắt là đến phiên phá thuỷ chi quan, lúc này hướng tới người bên cạnh là Ngọc Lâu Ca hô.

      Ngọc Lâu Ca nghe được lời ấy của Triệu Thuỵ Vân, khoé mắt hơi nheo lại chút, cười : “, biểu muội, xem ta!” Chỉ thấy phi thân nhảy lên, đến chỗ đất cát, quạt xếp trong tay lượn vòng như gió, nháy mắt cát đất theo gió dựng lên, đón cành hoa mà đánh tới.

      Rất nhanh, cành hoa thổi quét cát đất, song song nháy măys tiêu tán còn thấy bong dáng tắm hơn đâu nữa, tiếp theo đất bốc lên gốc cây đại thụ có thể che trời, cành lá xum xe, từ đằng chung quanh lan tràn, duỗi thân hướng mọi người, hình như có xu thế muốn đem mọi người buộc chặt vào bên trong tử đằng.

      Tử đằng hoặc dây sắn tía (danh pháp khoa học: Wisteria sinensis) là loài thực vật có hoa trong họ Đậu. Loài này được (Sims) Sweet miêu tả khoa học đầu tiên.
      Đây là loài dây leo thân gỗ, rụng lá, lâu năm bản địa của Trung Quốc ở các tỉnh Quảng Tây, Quý Châu, Hà Bắc, Hà Nam, Hồ Bắc, Sơn Tây, và Vân Nam. Mặc dù là loài cây dây leo nhưng nó có thể hình thành dạng giống như cây có thên uốn cong. Nó có thể dài 20-30 mét cọc hoặc cây nó quấn quanh theo chiều kim đồng hồ.

      Triệu Thuỵ Vân mắt thấy nguy hiểm tới gần, tử đằng sắp bò lên thắt lưng mọi người, lãnh mâu bỗng co rụt lại, vài cái xoay người hướng tới thần côn cửu quái mà , thừa dịp đối phương chưa kịp phản ứng trong nháy mắt, trong tay nàng đưa ra gói tiền lớn.

      “Đợi lát nữa, đợi lát nữa, tiểu nương, ngươi thưởng lão đạo túi tiền lớn làm chi.” Thần côn cửu quái đau lòng xem Triệu Thuỵ Vân đem tiền trong túi lấy ra, kiếm từng đó bạc chưa đủ đâu nha, chẳng nhẽ tiểu nương này muốn đoạt sao?

      “Cho ta mượn bạc dùng chút, chờ ra khỏi thiên cơ các, ta hoàn trả lại hết cho ngươi.” Thần côn cửu quái như vậy đoán Triệu Thuỵ Vân dụng ý gì, hoàn toàn ngờ nàng trực tiếp đưa bạc của hướng phiến lâm hải mà tới, tuy rằng lấy kim khắc thổ là biện pháp phá phiến lâm hải, nhưng là vẫn là đau lòng chít được, đứng tại chỗ dận châm đấm ngực.

      “ Tiểu nương, nơi đó phải có đống sắt vụn sao, ngươi làm chi lại phải dùng bạc của ta phá trận vậy, kia cũng phải giả a, kia là vàng bạc đó a, đáng tiếc cỡ nào, lãng phí cỡ nào, ôi bạc của ta, vàng của ta.” (e bạn cũng đau lòng nữa tiền chứ có pkai vỏ hến đâu).

      “Thực xin lỗi, ta quên sắt vụn có thể phá trân, ta cho rằng phải là vàng và bạc mới có tác dụng phá trân. Huống chi, có thời gian, nên phá kim trận.” Triệu Thuỵ Vân thốt ra lời này , kia lâm hải ảo cảnh tiêu tán nháy mắt, phen đem dao bén nhọn cắm lên đất, như là mọc lên như nấm đều xuất ra ngọt sắc bén, đem đao nhọn mang hàn quang, hướng tới mọi người mà đâm tới.

      “Triệu nương làm gì mà khiếm tốn như thế, ngươi căn bản phải quên, mà là tin được bổn vương, đúng . Đống sắt vụn này ngay chỗ bổn vương, nếu là Triệu nương tin ở bổn vương, sớm phân phó bổn vương như phân phó Ngọc Lâu Ca, cần làm điều thừa thãi, lại phải đoạt túi tiền trong người vị đạo trưởng này.” Lãnh vương Phượng Phi Thần khoé môi giơ lên chút lãnh ý, bỗng nhiên thâm thuý thân bần con ngươi, toàn bộ thân thể bay ra ngoài.

      “Bất quá ngươi phải nhớ kỹ, phải lấy hoả phá kim, Triệu nương chỉ sợ cho bổn vương tương trọ cùng.” Phượng Phi Thần lời này vừa rơi xuống, thân mình nhàng dừng ơt đối phế mộc trong lòng bàn tay, lòng bàn tay giờ lên. “Liệt Diễm chưởng khởi!” Vận công song chưởng trong lúc đó, Phượng Phi Thần hai tay chậm rãi biến hồng, biến nóng, tiếp liền có ánh lửa theo lòng bàn tay phun ra, dừng ở đối phế mộc bên trong, nháy mắt dấy lên hừng hực liệt diễm.

      “Dừng tay! Lãnh vương điện hạ, lưu lại bản phế mộc!” Triệu Thuỵ Vân mắt thấy đống phế mộc đều bị Lãnh vương Phượng Phi Thần đem châm lửa, có thể đốt sạch, vội vàng để ngăn cản.

      Chính là nàng vẫn là ngăn cản chậm.
      “Hoả phá kim, !” Theo Phượng Phi Thân khỏi thủ hạ xuống trong lúc đó, thiêu đố phế mộc như hoả tiễn loại thẳng tắp và chạm kia bốc lên ngọt lửa lớn.

      Ánh lửa chợt loé, án đao sáng như tuyết, song song đụng chạm trong phút chốc, cơ hồ đẹp mắt làm người ta mở mắt ra được, theo sau hoặc như là thiên thượng hoa, sáng lạng sau liền còn lại bụi rác, chính là này huyễn biến dưng lên bụi rác cũng quá lơn, trong nháy mắt chính là mảnh tiểu sa mạc dường như cát bụi cuồn cuộn.

      ràng, đây là ngũ hành mê ảo trận ra ảo cảnh mà thôi, nhưng tuy là ảo cảnh, nhưng nếu phá được trận, như vậy mọi người liền bị nhốt trong đó, liền cùng người lạc vào cảnh giới kỳ lạ, lâu thoát ra đợc, giống như ở trong sa mạc vậy, đồng dạng hts thở thông trong gian như vậy.

      Nhưng là tiền nhất quan, hoả phá kim trận, lãnh vương Phượng Phi Thần dùng hết phế mộc, đến lúc phải dùng mộc khắc thỏ, nàng nhưng tìm thấy mộc để khắc chế đất đá cuồn cuộn như thế này, nếu thể khắc chế ngũ hàng mê ảo trận, như vậy thời gian vừa đến, chờ đợi bọn họ đó là ngũ hành sinh sôi tướng tức, tuần hoàn ngừng.

      Như thế, bọn họ vài người bị nhốt nhiều canh giờ trong ngũ hàng mê ảo trận, có thể bao giờ ra được.

      Đến lúc này, Lãnh vương Phượng Phi Thần hiển nhiên cũng hiểu được vì sao vừa rồi Triệu Thuỵ Vân xuất khẩu ngăn cản , chính là chuyện tới thời, muốn đổi ý cũng có khả năng.

      “Thực xin lỗi, Triệu nương.”Đều là tai , Thiên cơ các ở cửa thứ nhất Ngũ hành mê ảo trận hiển nhiên là muốn ngừng ở trong tay , như thế, cửa thứ nhất qua, hăn chẳng những mất cơ hội khiến Dung thiếu chủ xem bệnh cho hoàng tổ mẫu, còn khiến Triệu Thuỵ Vân mất cơ hội tuyệt hảo cầu Dung thiếu chủ việc.

      Dưới loại tính huống này, cho dù là cao cao tại thượng hoàng tử điện hạ, khỏi tâm cũng sinh ra áy náy, hướng về Triệu Thuỵ Vân chân thành tạ lỗi .

      Mà Triệu Thuỵ Vân, giờ phút này, đối với Lãnh vương Phượng Phi Thần xin lỗi, nàng còn có thể cái gì đâu?

      Thất bại thành kết cục định, phải sao?
      Cũng với giận cho đánh mèo cùng Lãnh vương, làm loại này cho vô tích , chẳng ràng cái gì cũng có cho thoả đáng, phải sao?

      Chính là chung quy tâm đầu cam lòng, cam lòng dến bước này, còn muốn cùng cơ hội gặp thoáng qua, muốn như vậy bất đắc dĩ khuất phục thiên ý, muốn đến đỉnh thiên cơ các.
      “Biểu muội—“ Ngọc Lâu Ca thấy Triệu Thuỵ Vân khẩn cấp nhíu mày, chậm chạp có kéo hạ cái chuông kia, qua, muốn mở miệng cái gì đó, lại biết phải ản ủi nàng như thế nào mới tốt.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 31: Quyết định thắng bại ở mộc phiến.

      “Biểu ca, ta hiểu được, ngươi cái gì cũng đều vô vụng.” Chuông trong lòng bàn tay, chính là các chuông , nhưng chỉ cần nàng quả quyết kéo tiếng của tiểu chuông, như vậy bụi đất trước mắt nàng liền nháy mắt tiêu tấn, đồng thời bọn họ cũng có thể bình yên vô ra khỏi thiên cơ các.

      Nhưng là nắm chặt chuông ở trong lòng bàn tay, nắm chặt được đầu ngón tay đâm vào đầu ngón tay đến phát đau, Triệu Thuỵ Vân vẫn là có cách nào làm được. Nàng thể nào tin được việc chấp nhận vận mệnh.

      Nàng nghĩ, có phải hay nàng buông tha việc này còn quá sớm, có lẽ trước mắt còn chưa đến quyết định thắng bại, có lẽ nàng vẫn có thể nghĩ đến biện pháp phá ngũ hành mê ảo trận cuối cùng trận.

      Nhưng mà thời gian chờ đợi người, cát đất quay cuồng càng ngày càng lợi hại, yên trần cuồn cuộn mà đến, ở đây mỗi người, giờ phút này chỉ sợ hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập lên rất nhiều.

      Ngọc Lâu Ca lo lắng nhìn Triệu Thuỵ Vân kia nắm chặt chuông chịu buông tha, mi gian di động nhàn nhạt u sầu.

      “Biểu muội, buông tay . buông tay kịp đâu.” Thời gian vừa đến, nhưng vẫn là mạnh mẽ chờ đợi họ, chờ đợi bọn họ chính là càng nguy hiểm hơn rất nhiều, cho nên Ngọc Lâu Ca ở dưới cân nhắc, thẻ khuyên giải an ủi Triệu Thuỵ Vân buông tay.

      Mà Triệu Thuỵ Vân xem tình thế trước mắt, tự nhiên ràng tại buông tay mới là lựa chọn sáng suốt, bởi vì nếu là đợi ngũ hàng tướng sinh, sinh sôi thôi là lúc, cho đến lúc này bọn họ lại buông tay, cũng chỉ khiến cả hội có vẻ chật vật hơn, vô năng hơn mà thôi.

      “Buông tay , Triệu nương, tuy là sai lầm của bổn vương dẫn đến kết cục này, nhưng là tại bổn vương vẫn là khuyên giải an ủi Triệu nương chạy nhanh buông tay , kịp phá trận, đủ thời gian rồi.” Lãnh vương Phượng Phi Thần gia nhập vào hàng ngũ khuyên bảo, bởi vì tầm mắt vừa dừng lại ở lư hương có nén hương báo thời gian, nơi đó, nén hương dần dần ngắn , lúc này mà có rời khỏi đây, liền có thể có thể thể toàn thân an toàn trở ra.

      Liền ngay cả Lãnh vương Phượng Phi Thần đều mở miệng, như vậy là có cách mà thôi.

      Nóng vội như vậy, muốn tự mình vì tổ mẫu tận phần hiếu tâm của Lãnh vương, giờ phút này liền đều muốn buông tay, như vậy nàng lại tiếp tục kiên trì xuống, có phải hay chính là kéo dài thời gian mà thôi.

      Buông tay .

      Triệu Thuỵ Vân nội tâm phát ra thanh như vậy cho nàng, nên buông tay, đến loại hoàn cảnh như càng ngày càng mạnh hơn theo lời , kết quả chỉ là khiến bản thân mình cam tâm mà thôi.

      Cho nên lúc này buông tay mới là lựa chọn sáng suốt, là kế sách suy nhất, phải sao?

      Nghĩ như thế, Triệu Thuỵ Vân nhăn nhanh mày, hơi hơi nheo lại hai trong mắt, nắm chặt chuông thủ nhi bỗng nhiên vừa động.

      Tại đây lát, đạo chưởng vô hình nhàng mà phất qua mu bàn tay nàng, Triệu Thuỵ Vân chỉ cảm thấy mu bàn tay rất đau, lập tức liền buông lỏng bàn tay mà rung chuông.

      Nới tay trong phút chốc, biết vì sao, chuông kia yên lặng tiếng động, thế nhưng chút sắc thanh thuý cũng có phát ra, làm người ta cảm thấy thể tưởng tượng, đồng thời, cũng làm mọi người ở đây thoáng thay đổi sắc mặt.
      Hay là đây là ốc lậu thiên phùng suốt đêm vũ, người này nếu hay ho đứng lên, liền mọi chuyện đều thuận lợi, tại đây là Thiên cơ các liệu chuông xuất vấn đề vào lúc này sao?

      Triệu Thuỵ Vân nghĩ, khoé miệng di động chút nhàn nhạt lãnh trào, nàng lại thân thu qua, muốn xem xét chút rốt cuộc chuông này đến tột cùng xuất vấn đề gì, nhưng đến gần chuông lại phát vấn đề kinh hỉ.

      sai, là kinh hỉ!

      Đó là quả mộc phiến nho , ngang ở chính giữa chuông, vừa đúng ngăn chở chuông va chạm đúng chỗ, cũng hảo giải thích nguyên nhân vì sao chuông thể phát ra tiếng vang.

      “Sao lại thế này?Biểu muội, chớ phái chuông xảy ra vấn đề sao?” Ngọc Lâu Ca gặp Triệu Thuỵ Vân mặt biểu cảm vụt sáng biến ảo, lập tức mặt mang ưu sắc .

      sai, chuông ra là có vấn đề, nhưng vấn đề này là rất tốt, xuất phi thường kịp thời. Biểu ca, chúng ta có biện pháp phá trận rồi, các người xem.” Triệu Thuỵ Vân lấy ra tiểu mộc phiến ở trong chuông, chỉ cho ở đây những người khác xem.

      Lúc này, nàng tuy rằng đè nén nội tâm sung sướng, mặt biểu khá là lạnh nhạt, nhưng con ngươi thanh lãnh kia vẫn có biến hoá, có tinh quang loé ra.

      Này ---

      Ở đây mọi người đến lấy mộc phiến nho này ra, đầu tiên là sửng sốt, cảm thấy mộc phiên tới có chút kỳ quái, nhưng theo Triệu thuỵ Vân lấy mộc phiến phá ngũ hàng mê ảo trận cuối cùng trận mộc khắc thổ, những người khác ở đây thần sắc có chút khá hơn.

      Đây hất thẩy đều là , là phát sinh được quá mức khúc chiết ly kỳ, ly kỳ đến mức bọn họ cơ hồ thể tin đó là , bọn họ vượt quá tầng thứ nhất của thiên cơ các – Ngũ hàng mê ảo trận.

      “Mập mập, để lão đánh ngươi chút, nhìn chút hộ lão đạo tại có phát hay lão đạo nằm mơ?” Thần côn cửu quái đều cảm thấy việc trước mắt phát sinh có chút chân thực, cho nên mãnh liệt cầu đánh phát vào người ăn hoá phúc bảo kia để xác định.(èo, lão đó khôn thí soa k tự m đánh bản thân chứ >.<)

      Ai có ngờ Ăn hoá phúc bảo béo đến mức có gì có thể diện trả, dáng tròn vo cơ hồ đứng xong, nhưng công phu né tránh là rất tốt, lão đạo kia nhất thời đánh qua với tốc độ cực nhanh, áp căn lưu cho mập mạp nửa điểm cơ hội phản ứng, nhiên phúc bảo thủ giống như là dài quá ánh mắt dường như, né tánh chút cũng hàm hồ, nhanh đến mức kinh người, cảm giác tựa như trước mắt công phu của cũng cách lão đạo khoảng cách đến ba trượng.

      Đợi đến lúc tầm mắt mọi người ràng, thấy ăn hoá phúc bảo đứng xa xa ở đằng trước, cười hì hì căn đại bánh bao trong tay.

      vừa cắn miếng bánh bao cười hề hề chỉ vào lão đạo sĩ là bộ dạng ngáo ộp : “Thối đạo sĩ, muôn lấy bánh bao từ trong tay ta áh, có cửa đâu, đúng, ngay cả cửa sổ cũng có.”

      “Ngươi cái đồ mập mạp, liền trong tay ngươi chỉ có bánh bao thôi, lão đạo ta thấy hiếm lạ sao, lão đạo ta còn nhiều vàng bạc, cũng đủ mua cho ngươi ngàn vạn cai bánh bao nhá.” Thần côn cửu quái lải nhải lầm bầm, muốn xuất ra gói tiền to trước mặt ăn hoá phúc bảo để khoe ra khoe vào, nhưng nhất thời sờ bên hông rỗng tuếch, lập tức nghĩ đến việc toàn bộ tiền của bị Triệu Thuỵ Vân cầm để phá trận rồi, hồi nhớ tới việc Triệu Thuỵ Vân dùng vàng bạc để phá trận, Thần côn cửu quái mặt nhất thời biến thành quả mướp đắng.

      vội vã phi về hướng trận vừa rồi, nghĩ có thể hay còn nhặt lại được chút ít vàng bạc, nghĩ là vậy nhưng cái gì cũng đều có, dường như trận phong ba vừa rồi chưa hề phát sinh qua, vừa rồi hoả tường, cành hoa, lâm hải, đao nhọn, cát bụi tất cả giống như là ảo giác mà thôi. (Huhuhuhuhu, bạn cũng tiếc lắm chứ tiền đó có phải vỏ hến đâu cơ chứ huhuhu.)

      Mà đó là vàng bạc nha, tự nhiên cũng thấy chút bong dáng đâu hết.

      “Bạc của ta, vàng của ta, là rất đáng tiếc, rất đáng tiếc.” Mất rồi nhiều như vậy vàng bạc đó nhá, việc đó làm cho Thần côn cửu quái rất là đau lòng, tự nhiên muốn gào khóc trận thảm thiết.

      Chính là nghĩ tới còn chưa có rống đến câu thứ hai vì chỗ vàng bạc bị mất, bỗng nhiên trong rời xuống ánh vàng rực rỡ. (ôi tiền, tiền cho bạn lượm với lượm với.)

      Kêu tiếng bang lớn, nếu phải kịp thời tránh né, chỉ sợ lúc này đây đầu nở đầy hoa rồi.

      “Đây là cái gì?”

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 32: Khả năng của ăn hoá

      Thần côn cửu quái nhìn xuống chỗ vật vừa rời xuống, đầu tiên là buồn bực vây quanh thùng rồi vòng xung quanh bốn phía, cẩn thận nhìn chằm chằm hoa văn thùng để nghiên cứu, mà sau giống như nghĩ tới gì, cặp mắt chuột nho phát ra ánh sáng đến là đẹp mắt.

      “Đây là bảo rương, sai, chính là bảo rương. Nghe đồn chỉ cần qua thiên cơ các tầng , nếu may mắt có thể rơi xuống bảo rương là phần thưởng, mỏ ra, bảo rương có thể có chưa châu bấu ngọc khí đó, cũng có thể chứ võ công bí tịch đó, đương nhiên cũng có thể là chưa thần đan dược.” Thần côn cửu quái càng càng hưng phấn, ánh mắt khắc cũng chưa từng rời khỏi bảo rương, liền như vậy dính ở mặt tân, trong mắt tràn đầy những màu sắc mừng rỡ điên dại.

      nghĩ tới a, nghĩ tới, man mắn sao bảo rương như thế nào lại xuất cho chúng ta cơ chứ, đúng là phát tài, phát tài rồi nha.

      Thần côn cửu quái thầm mừng như điên, hai tay của ngừng mà vuốt ve bảo rương, chỉ cần tưởng tướng đến cảnh có thể mang bảo vật ở trong bảo rương đem bán ra ngoài có thể đạt được giá trời, cặp mắt ti hí của vốn ánh mắt liền mừng rỡ càng ngày càng mở to.

      Chính là ngắm còn chưa đủ đâu nhá, Triệu Thuỵ Vân sớm nhanh bước lên ba bước, linh hoạt đem cái thùng có ánh sáng vàng rực cầm tay.

      “Ai—“ Thần côn cửu quái vừa thấy bảo vậy vừa đến tay liền bị người khác cướp mất khỏi bàn tay, lập tức tha thiết mong có thể nhanh chút mang quay ngược trở về mới bản thân minh, bàn tay liền hướng tới Triệu Thuỵ Vân đoạt lại.

      “Triêu nương, cái dương này dường như có bố trí cơ quan, nương cho dù cầm cũng vô dụng a, căn bản thể mở ra.”

      “Vậy ah? Phải vậy?” Triệu Thuỵ Vân nhìn chằm chằm vào hai tròng mắt của Thần côn cửu quái, khoé miệng tự nhiên cũng gương lên chút hình cung. “Đạo trưởng xác định cái này đánh cũng có ra?”

      “ Đó là tự nhiên, cái rương này phải rương phổ thông bình thường mà người hay thấy, lão đạo có thể phi thường khẳng định , trong thiên hạ có thể mở ra cơ quan sai sư trương ba ngàn sở thiết cơ quan căn bản có vài người.”

      khi như vậy, vậy phế cái rương này , dù sao cũng thể mở ra được, cố tình giữ lại cũng phải biện pháp hay, lưu lại có khi còn thêm chướng mắt, chẳng bằng trực tiếp huỷ nó cho rồi.” Triệu thuỵ Vân xong, liền lấy hàn quang chuỳ thuỷ nàng mang theo trong người ra, giả bộ muốn hướng tới thùng gỗ mà đâm tới, khiến cho thần côn cửu quái ánh mắt gấp đến độ trợn trừng.

      Nhưng nhìn ra cái gì đó, Ngọc Lâu Ca bỗng nhiên cười nhíu nhíu khoé mắt, khoé môi nhếch lên liền tới.

      “Biểu muội, đều vô dụng cả, cho dù trong tay người có chuỳ thủ có thể chém sắt như chém bùn, cũng thể cắt được xiềng xích của rương đó.” Trong chốn giang hồ, có loại rương gỗ chính là dùng ngàn năm hàn thiếc tạo thành, từ cơ quan đại sư trương ba ngàn tự tay chú mà thành, lại tự tay bố trí cơ quan của thiên cơ các này, nghĩ đến nếu có thể dễ dàng mở bảo rương ra, như vậy trương ba ngàn cũng có tiếng tăm lừng lẫy giang hồ về đại sư thiết kế cơ quan nha.

      Ngọc Lâu Ca nâng tay, dùng quạt xếp nhàng mà điểm điểm chuỳ thủ của Triệu Thuỵ Vân, ý là bảo nàng hàng động của nàng như thế được coi là hành động vô tích , chung là tốt công sức.

      Thần côn cửu quái vừa thấy Ngọc Lâu Ca ngắn trở Triệu Thuỵ Vân, tự cho là chiếm được cơ hội, chạy nhanh đến, cẩn thận cười : “Triệu nương, lời của Ngọc quận vương cực kỳ chuẩn nha, ta xem rương này trước cứ để chỗ lão đạo , chờ ra khỏi thiên cơ các rồi chúng ta bàn tiếp, có được .” (Hừm lão muốn chiếm có, bạn cũng muốn chiếm.”

      “Chờ chút, bản quận vương tuy rằng chuỳ thủ thể cắt đứt xiềng xích, cũng là Lãnh vương điện hạ đêm Liệt diễm bảo kiếm chặt ai cũng được nha.” Ngọc Lâu Ca cười hì hì dùng quạt xếp ngăn cách hai tay của Thần côn cửu quái, khiến cho muốn ôm bảo rương cuối cùng rơi vào khoảng . Mà sau này lại nghịch ngợm hướng tới Lãnh vương Phượng Phi Thần chớp chớp mặt.

      “Lãnh vương điện hạ, ngươi ?”

      “Có thể thử lần cũng sao.” Lãnh vương Phượng Phi Thần tuy rằng biết Ngọc Lâu Ca cùng Triệu Thuỵ Vân trong hồ lô đến tột cùng bán cái dược gì, nhưng hành động vừa rồi của thiếu chút nữa huỷ toàn bộ chuyến đến thiên cơ các lần này, lúc này bản thân có khuynh hướng bù lại khuyết điểm gây ra, cho nên vừa nghe những lời Ngọc Lâu Ca vừa , tất nhiên là chút do dự gật đầu đáp ứng.

      Thần côn cửu quái mắt thấy Lãnh vương Phượng Phi Thần theo cùng cũng chen vào giúp vui, lấy ra khỏi người liệt diễm bảo kiếm, khiến cho nội tâm như muốn nhảy vọt ra khỏi cổ họng để kêu gào.

      Ngay lúc liệt diễm bảo kiếm ra khỏi vỏ, đẹp mắt hào quang thẳng chỉ bảo rường, trong phút chốc thần côn cứu quái nhịn được nữa kêu lên câu.

      “Phúc bảo, ngươi cứ đứng đó ăn bánh bao làm cái gì, còn mau mở rương ngày a!” Thần côm cửu quái lời này vừa ra, Lãnh vương Phượng Phi Thần liệt diễm bảo kiếm chon chưa có đụng tới bảo rương đâu nha, đột nhiên bị cơn gió vượt qua, bóng dáng lượn vòng qua lại, ngay tại trong nháy mắt, nguyên bản vị trí trước kia đặt chiếc rương chở nên rỗng tuếch.

      tại Ăn hoá phúc bảo cách mọi người đến ba trượng cắn bánh bao, chính là miệng ngậm nửa cái bánh bao, đội tay béo núc ních thập phần thành thảo, lưu loát ở chỗ bảo rương cấp tốc thao tác, công phu chưa uống xong ly trà, mọi người ở đây chợt nghe thấy tiếng ràng.

      Kha.

      Rương mở ra!

      Rương trong tay ăn hoá phúc bảo, trong thời gian ngắn, thế nhưng lại dễ dàng bị mở ra, Lãnh vương Phượng Phi Thần cùng Ngọc Lâu Ca trong mắt tránh khỏi ngạc nhiên, riêng Triệu Thuỵ Vân cũng có biểu khác thường nào hết dường như nàng biết trước mọi chuyện.

      Bởi vì vốn dĩ chính là kết quả nàng dự đoán, nàng muốn chính là Thần côn cửu quái kiềm chết được, khiến khai ra năng lực của Ăn hoá phúc bảo, cứ như vậy, tất cả nhóm còn hoài nghi việc nàng có thể biết được khả năng của Ăn hoá phúc bảo nữ, đồng dạng, nàng còn có thể thuận lợi lấy phần thưởng trong bảo rương rồi.

      Này tầng thứ nhất biết phần thưởng như thế nào, hoá ra bên trong là khối bảo thạnh được trạm trổ cực kỳ tinh sao, thoạt nhìn có chút tục khí, nhưng là giá trị liên thành, cũng tính là phần thưởng tốt lắm.

      Chính là đối với Ăn hoá phúc bảo mà , giá trị xa xỉn của bảo thạch hiển nhiên thể so sánh với cái bánh bao trắng trong tay được, cho nên bất mãn đem rương chưa bảo thạch ném ra ngoài.

      “Ah--- bảo thạch của ta, ngươi bị ngốc àh.” Thần côn cửu quái vội vã phí qua chỗ , chính là động tác của Triệu Thuỵ Vân vẫn nhanh hơn bước, vừa thấy nàng linh hoạt đêm bảo rương lấy ở trong tay.

      “Ta xem mấy thứ này vẫn là giữ ở chỗ ta là tương đối thoả đáng ít.” Triệu Thuỵ Vân chút do dự đêm bảo thạch thu vào trong tay.

      “Triệu nương.” Thần côn cửu quái trơ mắt xem bảo thạch bị Triệu Thuỵ Vân cất mất, ánh mắt trừng trừng nhìn đăm đăm nuốt nước miếng.

      ra ngoài lại , lại .” Triệu Thuỵ Vân đem Thần côn cửu quái vừa rồi lời đó tra rlaij cho , tâm tình sai trước bước đến thiên cơ các tầng thứ hai.

      Chính là, nàng thể tưởng tượng được là, hôm nay chủ nhân của thiên cơ các mỗi bước đều có tính toán, chỉ sợ nếu muốn lấy bảo rương thưởng, cũng phải chuyện quá dễ dàng có thể đạt được.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 33: Nàng cố tình dấu.

      Bởi vì, chân khi bước vào bậc thềm thiên cơ các tầng thứ hai, mấy người bọn họ liền bị lại ánh sáng phân tần quan đẩy trở lại đường , mà ánh sáng phát quang đó bắt nguồn tờ chỗ phát ra mọi hướng, cẩn thận quan sát chút, liền có thể ràng nhìn thấy vầng sáng có hình dạng quái dị di động.

      Nhìn hình dạng của ảnh sáng hoạt động cực kỳ bất quy tắc, nhưng nếu để tâm chút, vẫn có thể rất nhanh nhìn ra manh mối trong đó.

      Tỷ như Thần côn cửu quái, tỷ như Ngọc Lâu Ca, Triệu Thuỵ Vân, Lãnh vương Phượng Phi Thân, thậm chí liền ngay cả Ăn hoá phúc bảo đều có thể nhìn ra được như vậy, chính là tâm tư hoàn toàn đặt ở những chiếc bánh bao, đối với các tầng thiên cơ các thực có hứng thú, căn bản là lười liếc mắt ngó qua chút.

      “Thiếu chủ, xem ra bọn họ rất rỗ ràng biết nên làm như thế nào để vượt qua thiên cơ các tầng thứ hai trong ngày hôm nay.” Ở giữa phòng tối, Mai theo cơ quan động khổng nhìn vào, nàng đối với những người tiến vào thiên cơ các tầng thứ hai nhất cử nhất độn đều theo dõi trong mắt, đợi đến khi mấy người đến khi mấy người bọn họ toàn bộ ánh mắt chú ý đến tia sáng phát ra, Mai liền hướng đến xe lăn của Dung thiếu chủ bẩm báo tính huống tại của nhóm Triệu Thuỵ Vân.

      “Bọn họ nhìn vài cái có thể nhìn ra được manh mối, bản thiếu chủ chút cũng cảm thấy kinh ngạc.” Dung thiếu chủ đối với bọn họ có thể vài lần liền phát ra mẫu chốt, việc đó chút cũng ngoài ý muốn, tương phản, nếu là bọn họ liên điểm này đều thể nhìn ra, như cảm thấy thất vọng, cảm thấy quá thất vọng.

      như vậy, hành động của nhóm người bọn họ sớm bị thiếu chủ đoán trước được. như vậy, thiếu chủ cần gì phả tiếp tục xem hành động của bọn họ đâu chứ, theo thuộc hạ thấy, năm ngươi vào thiên cơ các cũng khác nhau bao nhiêu, nhưng thuộc hạ cảm thấy vị Triệu nương lần này vào sấm quan có chút kinh hỉ, nghĩ tới, chính là bình tĩnh mà thôi, căn bản có khả năng gì đặc biệt.” Mai hiên nhiên đối với Triệu Thuỵ Vân là tâm lý là gặp may mà thôi, chỉ bằng vận khí như vậy mà đòi vượt qua thiên cơ các ý tưởng đó có chút khinh thường.

      Chính là vị Dung thiếu chủ này có cái nhìn khác với Mai .

      “Mai ngươi nhận định như vậy sao? nhận định vị Triệu nương kia có năng lực gì, mà chỉ có may mắn thôi sao?”

      “Thiếu chủ lời ấy là có ý gì? Hay là theo thiếu chủ nhìn ra được Triệu nương nơi đó có cái gì đó đặc biệt sao?” Mai cảm thấy dọc đường theo bọn họ nàng xem ra là chưa đủ cẩn thận, tiếp thu được nàng bỏ lỡ mất vấn đề gì, chính là nghe được thiếu chủ như vậy xong, nàng vẫn là chần chờ, chẳng lẽ có chỗ nào nàng nhìn có ra, bỏ lỡ mất cơ hội tuyệt hảo?

      “Mong rằng thiếu chủ chỉ , thuộc hạ ngu dốt, cảm thấy vị Triệu nương này có cái gì hơn người.” Mai nghĩ tới nghĩ lui vẫn là ràng, ràng liền hướng Dung thiếu chủ hai tay ôm quyền, thành khẩn thỉnh giáo.

      Dung thiếu chủ hiển nhiên biết Mai thành tâm thỉnh giáo, nhưng khoé môi chỉ hơi hơi giơ giơ lên.

      “Kỳ , ngươi nếu để ý nhiều hơn vài phần về phía Triệu nương, ngươi sớm nhìn ra chỗ đặc biệt của Triệu nương. Ta tới hỏi ngươi, người nếu chỉ bằng vận khí như lời ngươi , ngươi cảm vậy vị đạo trưởng kia bị buộc phải gieo quẻ ở thiên cơ các tầng , Triệu nương như thế nào có thể làm việc đây?”

      “Nghĩ đến việc phải rút lui có trật tự, dù sao lúc lão đạo trưởng bắt đầu tính, là muốn qua thiên cơ các rất nguy hiểm, vô cùng có khả năng bại.” Mai nghĩ nghĩ chút, rồi thốt ra lời .

      “Như vậy, Triệu nương lại như thế nào làm đâu?”

      “Triệu nương là ngừng mà tặng bạc, ngừng mà khiến cho vị đạo sĩ kia phải sửa lại lời , rốt cục khiến cho lão đạo sĩ tính ra tầng thứ nhất là ngũ hình mê ảo trận và phương pháp phá trận.”

      sai. Như vậy, ngươi tới xem, Triệu nương vì sao phải ngừng thêm bạc để lão đạo kia sửa lời , có phải là từng bước muốn ép lão đạo tính ra pháp trận và phương pháp hoá giải?” Dung thiếu chủ dùng bàn tay bạch ngọc thon dài nhàng gõ lên tay vị của xe lăn tạo thanh nhàng.

      “Trừ phi, trừ phi Triệu nương –“ tới đây, Mai bỗng nhiên cả khinh : “Trừ phi Triệu nương ngay từ đầu lựa chọn vị đạo trưởng kia, thời điểm đó nàng biết thân phận của lão đạo trưởng.”

      sai. Lúc trước bản thiếu chủ cho rằng vị Triệu nương đó biết thân phận của Thân côn cửu quái cùng Ăn hoá phúc bảo, nhưng sau khi bọn họ vượt qua thiên cơ các tầng thứ nhất xong, bản thiếu chủ có thể xác định cách chắc chắn đó là, vị Triệu nương kia, bản thiếu chủ tuy rằng biết nàng từ chỗ nào có thể biết được thân phận của hai người kia, là cố ý chọn lựa hai người bọn họ trợ giúp nàng vượt qua thiên cơ các.” Dung thiếu chủ lời này vào thời điểm đó, mày hơi hơi cau lại.

      “Nhưng thiếu chủ, nếu như vậy, thuộc hạ có chút nghĩ ra. Triệu nương sớm biết thân phận của Thần côn cửu quái, như vậy nàng trực tiếp thân phận của đối phương mới có thể, mới có thể khiến đối phương trợ giúp nàng vượt qua thiên cơ các khôn phải sao? Làm gì cần mất công như vậy, mất khoản phí lớn như vậy vào việc này chứ?” Mai nghĩ ra vì sao Triệu Thuỵ Vân vì sao phải mất công như vậy, Dung thiếu chủ lại cự kì hiểu .

      “Điểm này khó giải thích. Người trong giang hồ, nhất là kỳ tài quái nhân, bình thường tính khí có chút cổ quái. Vị Triệu nương này, trực tiếp điểm danh thân phận của đối phương, cầu được đối phương tương trợ đó mới là cao minh.” tới đây, Dung thiếu chủ trong mắt tránh qua đạo cực nhanh dị thường hào quang.

      “Huống chi, đối với Triệu nương mà , nàng cũng muốn cho mọi người biết nàng nhìn thấu thân phận của hai người kia, cho nên nàng như thế làm việc, mới là quyết định sáng suốt.”

      “Thiếu chủ như vậy, thuộc hạ lại hiểu. Triệu nương vì sao nghĩ là cho người ta biết nàng nhìn thấu thân phận của hai người kìa chứ? Này đối mới thiên cơ các vài người mà rất là quan trọng, nếu là Lãnh vương cùng Ngọc quận vương biết được hai người kia tài giỏi cỡ nào, như thế nào đối với việc vượt qua Thiên cơ các tự tin hơn, như vậy có thẻ cổ vũ tình của mọi người, Triệu nương vì sao muốn vạch trần đây?” Mai thể lý giải ý tưởng của Triệu Thuỵ Vân, Dung thiếu chủ lại ý vị thâm trường cười cười. (Đúng là chỉ những coi sói đơn độc mới hiểu nhau >.<)

      “Kỳ , lý do rất là đơn giản, cũng ràng. Vị Triệu nương nương là có tình dấu tài năng của bản thân.”

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 34: có bí mật

      dấu sao?” đôi mắt to của Mai sáng ngời chợt loé lên, khoé mắt xẹt qua đạo lưu quang thông minh. “Nghe thiếu chủ như vậy, xem ra kế tiếp thuộc hạ đúng là nên chú ý nhiều hơn và phần ở chỗ Triệu nương kia mới đúng.”

      “Kỳ quái Triệu nương?” Dung thiếu chủ khoé miệng hơi hơi hướng lên, bỗng nhiên gật đầu đồng ý : “Ngươi rất đúng, có lẽ nàng đúng là vị nương kỳ quái.”

      sai, nàng chẳng những là vị tiểu nương kỳ quái, còn là vị nương thú vị cũng đủ khiến cho thiếu chủ cùng thuộc hạ cảm thấy hứng thú với tiểu nương ấy.” xong, Mai cười hắc hắc, quay tròn chuyển động cặp mắt linh động của nàng.

      “Thế nào? Ngươi lại muốn nghĩ ra cái gì để chỉnh vị Triệu nương kia sao?” Dung thiếu chủ làm sao mà thể đoán ra thuộc hạ của tính toán làm gì chứ, với bản tính thích trọng ghẹo của Mai , chừng nàng nhúng tay vào thử vị Triệu nương lần mới là điều bình thường.

      “Như vậy thiếu chủ là đồng ý thủ hạ thử lần đâu, vẫn là đồng ý thủ hạ thử lần chứ?” Mai mặt mày cười đến sáng lạng, trong mắt trần đầy bất hảo sáng rọi.

      tại, tiểu Mai Co thỉnh cầu điều này mong thiếu chủ đồng ý?” Dung thiếu chủ hoàn mỹ môi hình nhợt nhạt nhếch lên, đay mắt đạo dị quan chợt loé mà thề.

      “Bởi vì thuộc hạ nếu là trí nhớ có sai, vừa rồi thiếu chủ trong tay hẳn có quả mộc phiến nho , chính là lúc này hiển nhiên thấy. Chẳng những thấy, hơn nữa mộc phiến nho kia lại mạc danh kỳ diệu xuất ở thiên cơ các tầng trong chuông của Triệu Thuỵ Vân, lại vừa đúng lúc lại bị Triệu nương kia phát ra.” Mai lá gan đúng là đủ lớn, người khác dám làm, nàng lại dám làm, loại việc chế nhạo chủ tử mà , nàng cũng dám tham dự phần, quả thực là lá gan đúng là muốn sống nữa.

      Nhưng là vị nàng ngoại mỗi người e ngại Dung thiếu chủ, đối với vị thuộc hạ Mai thuộc hạ hiển nhiên là dung túng , chẳng những có trách viẹc nàng chế nhạo , ngược lại còn cực kì thân mật khen nàng.

      sai, sai, người thế nhưng có thể thấy được là bản thiếu chủ trở ra, hiên nhiên gần nhất có nỗ lực tập võ, cha ta nếu là biết đồ đệ bảo bối chăm chỉ của lại có những lời như vậy, chừng vị trí cốc chủ tiếp theo có thể chính là tiểu Mai .”

      “Thiếu chủ người là cực kỳ nên dùng phương thức này chuyển hướng đề tài. Phải biết rằng, nếu là thiếu chủ khẳng tiếp được Dược Vương cốc chủ mà , ta tưởng sư phụ lão nhân gia cần phát sầu được ở đồ đệ bên người tìm kiếm người thừa kế tương lai.” Mai vui bĩu môi : “ thực ra, thuộc hạ , vì sao thiếu chủ chính là chịu để sư phụ truyền ngôi đâu, như thế nào thiếu chủ tiếp nhận vị trí đó là danh chính ngôn thuận, bất luận kẻ nào cũng có ý kiến.” Điểm này là Mai luôn luôn thể lý giải, cũng có biện pháp nghĩ thông suốt, như thiếu chủ nàng lực tốt, kia nhưng là có thể được, vấn đề là thiếu chủ thiên phú cực cao, vô luận võ công y thuật vẫn là khác các phượng diện đều là nổi tiếng, còn tuổi giang hồ xông ra danh vọng, với danh hiệu nay của , có thể được coi là trò giỏi hơn thầy rồi.

      Nhưng là thiếu chủ ưu tú như vậy, nhắc tới việc thay cốc chủ đảm đương chức vị, lại luôn ra sức khước từ, lại dám tiếp nhận gánh nặng, bằng mọi cách phải cầu sư phụ lão nhân gia từ hàng ngũ đệ tử lựa chọn ra người tài đức xuất chúng để kế thừa, về chuyện này, Mai thuỷ chúng đoán ra tâm tư của thiếu chủ, thừa dịp hôm nay tâm tình của thiếu chủ vui vẻ, liền mang vấn đề này ra hỏi ràng.

      Mà Dung thiếu chủ nghe Mai thẳng thắn đưa ra vấn đề này, cùng thường hỏi chuyện đó, như vậy mà cười trừ.

      “Tốt lắm, vấn đề này ta cùng cha thảo luận qua, tình cũng liền như vậy định rồi, cho nên việc tiểu Mai nghi vấn, bản thiếu chủ tại thể cho người đáp án được. Bất quá tương lai có cơ hội ra, tiểu Mai mọt ngày nào đó có thể biết được đáp án.” thể nhận vị trí cốc chủ đó, bởi vì có việc trọng yếu hơn muốn làm, với thân phận như vậy của , giấu kín thân thế, tương lai khẳng định là thể tiếp tục đứng ở Dược vương cốc được nữa, cho nên cùng với tương lai bị rơi vào bị động, bằng chủ động lựa chọn trước người thích hợp đảm nhận chức vị Dược vương cốc chủ, như vậy, tương lai rời khỏi Dược vương cốc, cũng cần lo lắng cho tương lai của Dược vương cốc.

      Huống chi, thời gian đợi người.

      Ngày gần đây tình báo của truyền tin đến rằng, thân thế của có lẽ bao lâu nữa bị bại lộ, cho nên tại, phải an bày cho xong Dược vương cốc , nhất là vị trí cốc chủ tương lai, phải được an bày thoả mái, để báo đáp ơn dưỡng phụ dưỡng dục nhiều năm như vậy.

      Dung thiếu chủ như vậy trù tính, còn bên kia tiểu Mai , hiển nhiên là quá vừa lòng với việc Dung thiếu chủ ra đáp như vậy, chính là nàng bất mãn rất là bất mãn, cũng chỉ có thể tò mò mà đem vấn đề đó nuốt xuống bụng.

      Bởi vì ràng, thiếu chủ đồng ý tiếp về đề tài đó nữa, dĩ nhiên là chuyển hướng đề tài.

      “Tốt lắn, vấn đề này đến đây là dừng lại, hiên tại ngươi và ta hẳn là đem toàn lực chú ý đên những người trong thiên cơ các mới đúng.”

      tại sao?” Mai hiển nhiên vực nổi bao nhiêu tinh thần, nàng nhàn chán vô nghĩ :” THiếu chủ nhận định vậy còn cần xem sao? Đây là tầng thứ hai, mấy người kia nhìn ràng đến vậy, vậy việc thoát ra khỏi tầng thứ hai phải vấn đề gì, căn bản có gì đáng giá đền nhìn.”

      “Kia phải khó chịu, muốn nhìn chút rồi hẵng , tiểu Mai phải hướng đến rất có biện pháp sao.” Dung thiếu chủ khoé môi giơ lên chút ý vị tàn ác. (Khiếp, hai chủ tử này lại bày trò j đây?>.<)

      Mai vừa nghe, bỗng nhiên hai trong mắt sáng sủa.

      “Như vậy có thể , thiếu chủ ý tứ là, thuộc hạ, thuộc hạ có thể nhúng tay vào hàng động đúng ?” Mai ánh mắt nháy lên, trong lòng cũng nhảy múa thối, Dung thiếu chủ lại ngón tay nhàng bắn ra “Bản thiếu chủ cái gì cũng nhá ngươi đùng đổ oan cho ta.” Dung thiếu chủ khẽ nhếch khoé môi.

      “ĐÓ là, đó là thiếu chủ cái gì cũng , thuộc hạ cũng cái gì cũng nha, thuộc hạ ra đây chút.” Mai đảo qua vừa rồi mất hết tinh thần, giờ lại hương phấn làm việc.

      Mà Dung thiếu chủ, lại cái gì cũng .

      ràng biết được tính tình Mai , nhưng lại có ý định ngăn trở trò quỷ của nàng chút nào. (Thảm ui thảm ui >.<)

      Bởi vì Mai làm việc rất yên tâm, nàng là việc rất đúng mực, tuyệt nhiên làm việc cách quá đáng.

      Huống chi, liền ngay cả cũn rất hiếu kỳ, tò mò vị Triệu nương đối với mấy trò quỷ của Mai có phản ứng như thế nào, hoặc là , chờ mong vị Triệu nương ứng phó thế nào với cục diện mà Mai sắp xếp.
      Nghĩ như thế, Dung thiếu chủ dùng ngón tay thon dài nhắc lên quả mộc phiên nho , ánh mắt hơi hới chớp động.

      Hi vọng vị nương kì quái này, nên làm thất vọng mới tốt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :