1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nghịch Tập Vương Phi - Khinh Trần Như Phong (c42) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 20: Hiệu ứng bươm bướm sớm bắt đầu
      Cho nên lúc này Triệu Thuỵ Vân tuy rằng trong lòng có hoang mang, nhưng như trước chút do dự thừa nhận nhân phẩm Ngọc Lâu Ca.
      “Thuỵ Vân tự nhiên ràng biểu ca cũng phải loại thị phi chẳng phân biệt được, về chuyện này, chỉ sợ là Thuỵ Vân ngay từ đầu nghĩ sai lầm rồi, xin lỗi, biểu ca.” Triệu Thuỵ Vân chẳng những thừa nhận nhân phẩm Ngọc Lâu Ca, còn thẳng thắng chân thành xin lỗi .
      Ngọc Lâu Ca hiển nhiên ngờ Triệu Thuỵ Vân như vậy trinh trọng hướng tạ lỗi, cặp mắt như mực con ngươi khỏi vài phần kinh ngạc.
      Bất quá kinh ngạc kia cũng chỉ ở trong nháy mắt, rất nhanh liền bình thường trở lại, đáy mắt di động lưu quang.
      “Biểu ca ngờ, nguyên lai trong lòng biểu muội biểu ca có giá trị như vậy. Như thé, cho dù nhất thời bị biểu muội chất vấn, biểu ca trong lòng cũng an ủi sư.” Ngọc Lâu Ca vào thời điểm này, khoé môi hơi dương dương, đối với Triệu Thuỵ vân mặt thể ý cười.
      Mà Triệu Thuỵ vân nghe được lời như vậy của Ngọc Lâu Ca, còn cái gì nữa, chính là khoé miệng hơi nhợt nhạt cười cái, nàng gật gật đầu, đôi mắt trong trẻo hơi chấn động chút.
      Nàng chỉ biết, tuy rằng kịch tình xuất hơi hoang đường chút, nhưng Ngọc Lâu Ca, cũng như trong nội dung tác phẩm miêu tả như vậy, quả khẳng định là nhân vật đáng giá.
      Ngọc Lâu Ca nhìn Triệu Thuỵ Vân tuy rằng gì thêm, chính là thấy cặp mắt nàng hơi hơi nghi hoặc trong mắt nhìn ra được, nàng ràng đối với còn nghi vấn.
      Cho nên đợi Triệu Thuỵ Vân hoang mang trong ánh mặt, lại nhìn đến khuôn mặt , Ngọc Lâu Ca dĩ nhiên mở miệng trước.
      “Như thế nào? Theo vừa rồi, biểu muội liền thấy biểu ca có thôi đổi chút gì, hay là biểu ca xuất môn đúng thời điểm, mặt mang theo vết bẩn gì đó sao?” Lúc này Ngọc Lâu Ca ràng rất muốn biết Triệu Thuỵ Vân muốn từ người tìm tòi nghiên cứu cái gì, nhưng cực kì để ý đến cảm thụ của Triệu Thuỵ Vân, như vậy liền vui đùa cùng Triệu Thuỵ Vân, để trách cho nàng những của chỉ thất thố.
      Triệu Thuỵ vân phải là người ngu dốt, Ngọc Lâu Ca lời vừa ra, nàng tự nhiên hiểu lời của đương nhiên bao hàm ý tứ, chính là nàng có cách nào thẳng với Ngọc Lâu Ca về vấn đề nguy hiểm, chẳng lẽ muốn nàng cho , biểu ca, ngươi là nam phụ, căn cứ vào nội dung trong sách viêt, ngươi tương lai vì Mộ Ánh Tuyết mà đánh mất cả sinh mạng?
      Điều này hiển nhiên có khả năng xảy ra, cho dù nàng , biểu ca có thể tin sao? có thể tin tưởng đời này có việc mơ hồ như vậy sao? (Ý là chị xuyên qua í mà, thế lại là cuộc sống của cuốn tiểu thuyết.)
      Chỉ sợ có khả năng này, nhưng rất có khả năng nàng mở miệng như vậy, biểu ca đảm bảo nhận định nàng bị điên.
      Triệu Thuỵ Vân tự động xem lời ngoài ý muốn của Ngọc Lâu Ca, nhìn theo mặt đầy ý tứ, lắc lắc đầy, tỏ vẻ cực kỳ nghiêm túc đối với : “, biểu ca mặt sạch , làm gì có bất cứ vết bẩn nào.” Như vậy, thiếu niên tốt đẹp đến thế, ngày nào đó số phận ứng kiếp, vì nữ nhân Mộ Ánh Tuyết mà bỏ qua hết mọi lời bỏ cả sinh mạng, Triệu Thuỵ Vân thực cảm thấy đáng đối với .
      Bất quá, giống như nam nhân tốt, Mộ Ánh Tuyết cuối cùng có lựa chọn , mà lựa chọn người nhìn như trích tiên nhưng kỳ thực là ma quỷ Phượng Phi Tiêu, ràng, nữ nhân kia cùng nguyên thân Triệu Thuỵ Vân sai biệt cho lắm, xét về phượng diện nhìn nhận nam nhân, tuyệt đối có mắt.
      “Biểu muội, biểu muội, ngươi nghĩ cái gì vậy?” Ngọc Lâu Ca thích Triệu Thuỵ Vân nhìn bằng ánh mắt như vậy, ánh mắt kia có chút phức tạp, có thưởng thức hề giả, còn có loại sâu thương hại.
      Triệu Thuỵ Vân nghe được Ngọc Lâu Ca thấp giọng gọi, mới biết nàng vừa rồi lại thất thần. nghĩ tới giờ phút này nàng cũng thất thần, lập tức khoá miệng nàng kéo kéo, hương vị có chút chua sót.
      thôi, biểu ca.” Triệu Thuỵ Vân hiển nhiên muốn bị đụng chạm trọng tâm vấn đề khiên nàng thất thần, thèm nghĩ nữa, nàng tạm thời quên kết cục của Ngọc Lâu ca.
      Ách----
      Ngọc Lâu Ca hiển nhiên biết Triệu Thuỵ Vân chưa có trả lời , liền như vậy vội vã trước mặt , trong lúc nhất thời, tất nhiên là kinh ngạc xem Triệu Thuỵ Vân, nhưng là Triệu Thuỵ Vân vẫn như vậy, đáy mắt nổi lên tầng nhàn nhạt ý cười.
      “Biểu ca, đừng đứng ngốc ở đó nữa, nhanh nhanh, phải biết rằng, thời cơ đợi người.” lại trong lúc đó, Triệu Thuỵ Vân còn quên xoay người vỗ vỗ bả vai Ngọc Lâu Ca, yên lặng nhìn Ngọc Lâu Ca chút, nhưng hạ quyết tâm lớn.
      Có lẽ, đây là cơ hội tuyệt hảo, có lẽ, nàng có thể giúp co tránh được số kiếp kia chăng, chừng có thể như vậy.
      Nhưng là, nàng biết, nàng nỗ lực thay đổi việc trở thành nữ phụ, rồi nỗ lực việc liên quan đến nam chính và nữ chính, Ngọc Lâu Ca số mệnh sớm thay đổi so với quỹ đạo ban đầu rồi.
      đời Ngọc Lâu Ca có khả năng đời như vậy che chở nữ nhân Mộ Ánh Tuyết, mà điểm này, hiển nhiên Triệu Thuỵ Vân nghĩ tới.
      Nguyên nhân vì nàng nghĩ qua, cho nên nàng luôn hoang mang nhất cử nhất động của Ngọc Lâu Ca bất đồng với hàng động của nam phụ.
      Kỳ , kỳ chỉ cần nàng tĩnh tâm chút, hảo hảo mà suy nghĩ chút, nàng nghĩ ràng, vì sao nam phụ cùng nàng lại có kịch tình xuất lệch lạc như vậy.
      Đó là bởi vì, nàng bóp chết vật hi sinh ngay từ thời điểm bắt đầu, chính thức đem theo cuộc đời Ngọc Lâu Ca dây dưa vào.
      Về Mộ Ánh Tuyết, sai, Ngọc Lâu Ca quả đối với nàng rất có hảo cảm, nhưng giờ phút này đối với Mộ Ánh Tuyết cảm tình còn xa mới đạt tới phải liều chết để che chở cho nữ nhân kia, hơn nữa gần đây Hiền vương Phượng Phi Tiêu cùng Mộ Ánh Tuyết làm ra tình bậc này, Ngọc Lâu Ca chỉ sợ đối với Mộ Ánh Tuyết toàn bộ hảo cảm biến mất còn chút nào, đừng đến có thể vì nữ nhân như thế mà khiến Triệu Thuỵ Vân thương tâm.
      Cho nên Triệu Thuỵ Vân nghi hoặc là ở rất xa tương lai, nàng nhận định là nam phụ tự giác cũng như kiên định đứng về phía nữ chính, bất quá vì nàng biết toàn bộ nội dung.
      Nhưng nàng lại biết, người mà để đạt được tình cảm đó là từng bước từng bước tiến sâu tới, mà phải lần đầu gặp gỡ cũng có tình thâm, cho nên lúc này Ngọc Lâu Ca có che chở Mộ Ánh Tuyết đó cũng là biểu bình thường.
      Hơn nữa, chỉ sợ bản thân Triệu Thuỵ Vân biết, Ngọc Lâu Ca lúc này đối với Mộ Ánh Tuyết là chán ghét vì do nằng sắp đặt chuyện Mộ Ánh Tuyết cùng Phượng Phi Tiêu ngày đó.
      Lúc đó Triệu Thuỵ Vân vì vội vã muốn thoát khỏi nam nữ nhân vật chính, vì muốn vứt bỏ cái danh hiệu nữ phụ đỉnh đầu, muốn cùng Phượng Phi Tiêu cùng Mộ Ánh Tuyết nam nữ nhân vật chính dây dưa dứt, cho nên khi biết trước được nội dung và kết cục, nàng cho Hoa Lan minh nguyệt lâu chờ đợi, chỉ cần Phượng Phi Tiêu cùng Mộ Ánh Tuyết vừa xuất ở địa điểm gặp mặt, lập tức liền phái người ngầm báo tin tức cho Trương ngự sử mụ dạ xoa, là lão gia nhà cùng với nữ nhân ở minh nguyệt lâu vụng trộm, chọc được người phụ nữ kia mang theo nha hoàn bắt gian phu dâm phụ, cuối cùng khéo thành truyện, vừa đúng lúc Triệu Thiết Trụ cùng đồng liêu đến minh nguyệt lâu uống rượi, có thể là ngay cả lão thiên cũng đứng về phía Triệu Thuỵ Vân nàng, đúng là ván đặt cược đúng là thiên thời địa lời nhân hoà, điều này thành công thể được.
      Mà cũng đúng như vậy, Triệu Thuỵ vân đều thể đoán trước được tình huống, nàng phát huy hết hiệu ứng bươm bướm, náng ván, đúng là bóp chết hảo cảm mà Ngọc Lâu Ca dành cho Mộ Ánh Tuyết, vô tình trong lúc đó tạo ra hướng khác trong cuộc đời Ngọc lâu Ca.
      ( Hiệu ứng bươm bướm: ý là làm vấy bẩn thanh danh của đối phương, í là trong vụ này Hiền vương Phượng Phi Tiêu cùng Mộ Ánh Tuyết mang tiếng có gian tình í >,<)

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 21: Tất cả nên đến hết vậy chứ?
      Chính là lúc này Triệu Thuỵ Vân hiển nhiên biết ván nàng xắp xếp kia, đơn giản chỉ là cái biến vận mệnh của nguyên thân Triệu Thuỵ vân, cũng đồng thơi thay đổi vận mệnh của Ngọc Lâu Ca, cho nên mỗi lần nhìn Ngọc Lâu Ca, ngay cả bản thân nàng cũng nhận ra được, ánh mặt nàng mang theo vài phần tiếc hận.
      Mà ánh mắt như vậy, Ngọc Lâu Ca tự nhiên cũng nhận ra.
      Cũng bởi vì nhận ra, biết nguyên nhân nào khiến Triệu Thuỵ Vân dùng ánh mắt như vậy nhìn , càng khiến cho thêm buồn bực.
      Mà lúc buồn bực, tự nhiên liền thất thần, trong lúc nhất thời, liền đứng ở nơi đó, hoàn toàn biết được bước tiếp theo nên làm cái gì.
      Nhưng Triệu Thuỵ Vân thấy Ngọc Lâu Ca thất thần, hơi hơi nhíu mày.
      “Như thế nào? Biểu ca?” Triệu Thuỵ Vân dùng khuỷ tay nhàng huých vào Ngọc Lâu Ca, ý muốn định thần lại, trước mắt cũng phải tưởng đông tưởng tây vào thời điểm này, tại bọn họ nên gắng sửa đổi vận mệnh của chính mình hơn.
      , có gì, chính là suy nghĩ số việc đến nhập thần thôi. Như thế nào? Biểu muội, lúc này có phải hay nên làm cái gì?” Ngọc Lâu Ca hoàn hồn lại, liền hỏi Triệu Thuỵ Vân vừa rồi phát sinh tình huống gì đến cùng ràng nữa rồi.
      Triệu Thuỵ Vân nghe được Ngọc Lâu Ca như vậy hỏi nàng, nhân tiện : “Lúc này biểu ca mau đem phần lễ vật kia lấy ra, cũng đừng làm cho người chờ lâu.” Nàng ý bảo Ngọc lâu Ca lúc này nên lấy ra lễ vật mà muốn tặng cho Mai , đưa đến trước vị tiểu đồng thanh tú kìa.
      Ngọc Lâu Ca nghe được Triệu Thuỵ Vân như vậy, tự nhiên chạy nhanh mang cho Triệu Thuỵ Vân cây nhân sâm năm trăm năm trân quý mua ở hiệu thuốc kia cùng với hộp đựng mang theo phong cách cổ xưa giao đến tay vị tiểu đồng thanh tú, xong rồi, còn lén lút đưa cho tiểu đồng kia cái hầu bao, bên trong chưa năm mươi hai lượng bạc.
      “Nếu vị tiểu đồng khó xử trong lời , có thể thỉnh tiểu đồng cho hai chúng ta vị trí có thể nhìn ràng được việc luận võ trong sân? Mà nếu việc này khiến tiểu đồng khó xử trong việc này, như vậy cứ dựa theo vị trí ban đầu tiểu đồng an bài trước. Vô luận thế nào, tại hạ đều cảm tạ qua tiểu đồng.” Ngọc Lâu Ca hai tay ôm quyền, mặt mày tươi cười, cười rộ lên thời điểm khoé mắt tự nhiên nhìn tinh nghịch thêm vài phần, ánh mắt kia rơi vào trong mắt người khác, liền làm cho người ta cảm thấy có thêm vài phần thân thiết.
      Vị thanh tú tiểu đồng tự nhiên cũng ngoại lệ, nhận được bạc là chuyện bình thường, rất rất nhiều người hướng sư phụ là Mai bái thần dược nha, người nào mà vội vàng nịnh bợ , cho bao nhiêu thứ, cho nên Ngọc Lâu Ca cấp năm mươi lượng bạc kia căn bản đáng để để trong mắt, nhưng vị công tử này cười như ánh mặt trời ôn nhu ấm ấp, xuân phong trong lời , khiến xem trọng thôi, mặt tất nhiên mang theo vài phần tươi cười. (Hừm cái này là dại trai nè >,<)
      Vị công tử này cầu cũng khó, lầu hai toàn nhà, vị trí bên cửa sổ còn đúng hai chỗ, nơi đó theo cửa sổ nhìn xuống dưới, như thế có thể nhìn cách ràng việc ở dưới sân luận võ. Thỉnh hai vị theo ta.” Tiểu đồng nghĩ vị công tử này là đáng quý, đối với tiểu đồng như có a du nịnh nọt, cũng bày ra bộ dạng cao cao tại thượng, đương nhiên cũng bày ra bộ dạng nịnh hót nhưng thầm coi thường ý tứ của , nhìn ánh mặt nhu hoà cũng yên tĩnh, con ngươi lộ ra ý tứ cũng đủ chân thành, khiến nguyện ý vì công tử này phá lệ lần.
      Về vị tiểu thư đứng bên cạnh công tử này là thiếu nữ thanh lãnh (trong trẻo nhưng lạnh lùng), tuy rằng chưa tới thưởng thức, nhưng cũng chán ghét, cho nên cũng giữ quy tắc đối với tâm ý Ngọc Lâu Ca, đưa cùng Triệu Thuỵ Vân an bài ở lầu hai gần vị trí cửa sổ.
      Triệu Thuỵ Vân vừa vào toà nhà, ngước mắt nhìn lên xem tình hình hô đài, nhưng khoé miệng hơi hơi vểnh vểnh lên. “Xem ra vẫn là biểu ca có biện phap, có thể khiến đại đệ tử được quý của Mai vì biểu ca mà phá lệ an bài ở vị trí này.” Quan trọng hơn là, biểu ca được đại đệ tử của Mai xem trọng, lần này đạt được thần dược cơ hội thành côn khá lớn.
      Nghĩ như thế, tâm tình Triệu Thuỵ Vân khỏi nhõm chút trong khoé mắt.
      Mà Ngọc Lâu Ca nghe được Triệu Thuỵ Vân biết được thân phận của vị tiểu đồng kia có chút kinh ngạc.
      sao? Vị tiểu đồng kia dĩ nhiên là đại đệ tử được thích của Mai sao? Điều này, biểu ca nhìn ra, dù sao năm rồi đều là thị đồng phía dưới của Mai an bày việc này.” Ngọc Lâu Ca ngờ lần này Mai lại phái đại đệ tử thích đến an bày việc vặt này, có chút hiểu.
      Nhưng Triệu Thuỵ Vân đương nhiên biết ràng nguyên do, bên ngoài tuy rằng truyền Mai CO luyện chế ra bát khoả nghịch thiên thần dược, là muốn tìm người hữu duyên để tặng cho, kỳ phải, Mai bất quá vì chủ tử nàng muốn tìm dược liệu trân quý nên nguỵ trang thôi.
      Đương nhiên, cái gọi là danh môn chính phái, nghĩ đến thần dược rơi vào tay kẻ tâm thuật bất chính, cho nên có như thế nào cũng phải, phái đệ tử đắc ý nhất của nàng quan sát mọi người, khảo nghiệm phẩm hạnh của mọi người.
      Chính là về điểm này, Triệu Thuỵ Vân hiển nhiên nghĩ đối với Ngọc Lâu Ca giải thích cái gì, miễn cho việc phiền toái cần thiết, mà việc phiền toái kia, nàng cũng đồng ý chống lại, dù sao sau lưng Mai là chủ tử nàng thể true vào.
      Cho nên lúc này mặc cho Ngọc Lâu Ca hiểu, tuyệt nhiên đề cập đến việc nàng làm thế nào lại có tin tức này, thậm chí nàng còn chủ động chuyển hướng đề tài này, ý bảo Ngọc Lâu Ca chú ý xung quanh xem có nhân vật nào, chắc chắn có người đến tranh đoạt thần dược.
      Mà chú ý nhật, Triệu Thuỵ Vân mặt tuy rằng như trước lạnh nhạt, nhưng trong lòng nổi lên tầng tầng gợn song.
      nghĩ đến, toàn bộ tài đều đến Thanh hà tiểu trấn nho như thế này.
      Thái tử Phượng Phi Ngô, An vương Phượng Phi Uyên, Lãnh vương Phượng Phi Thần, còn có Hiền vương Phượng Phi Tiêu cùng Mộ Ánh Tuyết, bọn họ đám, thế nhưng đồng thời xuất tại trường hợp này.
      Mà nguyên bản nàng cho rằng, cho rằng những người này tuyệt đối xuất ở nơi này, dù sao căn cứ vào nội dung trong sách mà , bọn họ cũng xuất vào thời điểm này.
      Nhưng là, những bọn họ xuất vào thời điểm này, bọn họ lại cố tình cùng xuất , chẳng những đám đều xuất , hơn nữa xuất như vậy chỉnh tề, chút dấu hiệu cũng có.
      Liền ngay cả người kia, trong nguyên tác từ đầu đến cuối xuất ít ỏi hình ảnh thần bí vậy mà thiếu niên như thế cũng xuất .
      Đến tột cùng là như thế nào?
      Phương diện này đến tột cùng nàng biết tình nào lén lý phát sinh như vậy?

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 22: Bọn họ đến đây có mục đích
      Nhưng quả thực như thế, có chuyện gì nàng thể biết trước dưới tình huống phát sinh lời , như vậy hay đại biểu cho việc nội dung bắt đầu lệch hướng, mà đây phải là thể việc nàng thoát khỏi việc trở thành nữ phụ sao, thoát khỏi kết cục bi thảm?
      -----
      Nàng thể nghĩ lạc quan như vậy, tình còn xa xa có kết thúc, ai có thể đến cuối cùng, ai cũng có thể cười đến cuối cùng, tại kết luận còn gắn liền với thời gian hơi sớm, cho nên nàng phải dựa theo mục tiêu ban đầu mà tiếp tục lên, phải khiến thân thể cường đại, mới có thể vì tương lại mưu tính đường lui.
      Dù sao thế giới này tập võ là vinh dự, võ công càng cao càng được đãi ngộ càng cao, võ giả ở đại môn lí cũng tốt, vẫn là ở hoàng tộc vương phủ dòng dõi cũng thế, đều căn cứ võ công cao thấp vội tới tương ứng lễ ngộ cùng tôn trọng.
      Cho nên, người võ công cao thấp, tại đây cái thế giới hoàn toàn có thể quyết định vận mệnh của người, người địa vị, chẳng sợ ngươi hoàng tộc là hậu duệ quý tộc, chẳng sợ ngươi là bình dân dân chúng, chỉ cần được thế ngoại cao nhân liếc mắt, như vậy liền đủ để thay đổi ngươi khi còn sống.
      Cho nên như thế, lấy nguyên thân Triệu Thuỵ Vân như vậy gia thế, cường hãn bối cảnh cuối cùng thua thứ nữa Mộ Ánh Tuyết xuất thân từ phủ tể tướng, trong nội dung sách, võ công chính là điểm mấu chốt hai người vận mệnh biến đổi mấu chốt.
      Mộ Ánh Tuyết đường tới, cuối cùng có thể thắng Triệu Thuỵ Vân, cướp Triệu Thuỵ Vân trong tay hết thảy, toạc, bất quá nàng may mắn, có tác giả bàn tay vàng chuyển động, làm nữ nhân vật chính, nàng xuối gió xuôi nước, dễ dàng phải đến các nơi cao nhân liếc mắt đến, cái gì võ công bí tịch, thần dược bảo y, thậm chí là bảo tàng, có thể là cái gì ưu việt đều hướng bên người nàng mà .
      Mà lưu cho Triệu Thuỵ Vân, tự nhiên cái gì đều có, cho nên nguyên thân kết cục cuối cùng mới thê thảm như vậy, trừ bỏ bản thân nàng đần độn ở ngoài, còn có rất lớn phần nguyên nhân chính là nàng là nữ phụ, cũng bị tác giả khai bàn tay vàng, cho nên cộng tất cả các lý do này, nàng bị bại là đương nhiên, bị chết hợp tình hợp lý.
      Nhưng là, tại nàng thành nữ phụ Triệu Thuỵ Vân, như vậy nàng lại thể để bản thân nàng bị rơi vào kết cục bi thảm như vậy, cho nên vô luận thế nào, hôm nay cho dù từ thủ đoạn nào, nàng cũng muốn nghĩ cách có được thần dược trong tay Mai , kia viên đủ để cải tạo nàng bực này phế tài thể chất thần dược.
      Chính là, chính là trước mắt loại tình huống này, nhưng bọn họ cùng nàng mục đích giống nhau, nàng vẫn có chút hoài nghi.
      “Biểu ca, này thái tử, an vương, lãnh vương cùng hiền vương bọn họ làm sao có thể cùng nhau xuất ở nơi này? Nhưng có cái gì đặc biệt nguyên nhân?” Triệu Thuỵ Vân tuyệt đối tin tưởng những người này đều đến Mai lấy trong tay cái gọi là thần dược mà đến, dù sao bọn họ những người này, người người luyện võ tư chất đều là vô cùng tốt, cần thiết dựa vào cái loại này thần dược đến cải tạo thể chất luyện võ.
      Cho dù, cho dù cái loại thần dược cũng có ích bọn họ tăng lên nội lục, lại còn đủ để khiến bọn họ coi trọng, làm cho bọn họ vài ngày nay hoàng hậu, hậu duệ quý tốc lớn như vậy hoảng hốt đến cướp thần dược, cho nên , bọn họ tới đây mục đích cũng như thế mà thôi.
      Triệu Thuỵ Vân như vậy đoán, ánh mắt nghi vấn quét về phía bên cạnh Ngọc Lâu Ca.
      Mà Ngọc Lâu Ca nghe được Triệu Thuỵ Vân trong lời nghi vấn, nhưng là tuyệt kinh ngạc, trong sáng cười : “Này có cái gì rất kỳ quái, thái hậu gần đây bệnh nặng, hoàng thượng thông cáo thiên hạ, nhượng cái nơi phủ nha đem y thuật cao minh, đại phu cấp đưa lên kinh thành vội tới thái hậu xem bệnh. Cho nên gần nhất thái tử, An vương, Lãnh vương, liền ngay ca Hiền vương điện hạ vì bệnh trạng của thái hậu mà bận rộn, hiển nhiên, lần này bọn họ tự nhiều đầu là muốn dược vương cốc Dung thiểu chủ đến.” Ngọc Lâu Ca xong, còn thuận tay chỉ điểm cấp Triệu Thuỵ Vân nhìn lại, vị kia ngồi ở xe lăn, được hồng y thiểu nữ đẩy xe, đội mũ sa thiếu niên.
      Triệu Thuỵ Vân vừa nghe đến lời giải thích của Ngọc Lâu Ca, lập tức như hiểu được bọn họ vì sao lại đến, chính là biết bọn họ hôm nay có thể hay mời được vị Dược vương cốc Dung thiếu chủ.
      Muốn mời vị Dung thiếu chủ, tự nhiên muốn mời người bên người là vị hồng y nữ tử.
      Hồng y thiếu nữ trang điểm vô cùng đơn giản, chính là thân hồng y, cài sơ trâm ngọc mai tóc đen dài muọt mà. Nhưng là nàng toả ra mùi thơm tinh quái lưu luyến quên.
      đôi con ngươi thông minh , chân còn đeo đôi lắc , lại liền phát ra tiếng chuông thanh thuý, làm cho người ta gặp liền cảm thấy nàng xinh đẹp, cảm thấy nàng thân thiết như tiểu muội muội nhà bên vậy.
      Nhưng là, người đem nàng trở thành cái hoạt bát đáng tiểu nương, như vậy ngươi liền mười phần sai, chọc giận nàng, nàng kia toàn thân đều làm cho người sinh tử tử tự chủ được mà trúng độc dược, nhưng nếu dính lời như vậy chút lời , liền đủ làm cho ngươi nhớ kỹ cả đời, cũng dám quên khuôn mặt của tiểu nương đó.
      Mà tiểu nương như vậy dùng độc đến mức mà thần biết quỷ hay, tự nhiên phải người nào khác, nàng đúng là đại danh đỉnh đỉnh Mai .
      ( Éo, tưởng mỹ nam chứ ai ngờ Mai là mỹ nữ ><)
      Đương nhiên, đừng cảm thấy người khác gọi nàng tiếng Mai , liền cho rằng nàng rất lớn tưởng, như vậy ngươi liền sai lầm rồi. (Bạn cũng nghĩ Mai là đại thúc hay A di cơ huhuhu)
      Kỳ Mai năm nay mới có mười sáu tuổi, chính là thiếu nữ kiều diễm đáng mà thôi, chính là bởi vì nàng xếp rất cao, là cốc chủ truyền nhân đệ tử, đệ tử phía dưới tự nhiên đều được tôn xưng nàng tiếng Mai .
      Về phần vị Dung thiếu chủ bản thân , so với Mai đáng sợ gấp trăm ngàn lần.
      Triệu Thuỵ Vân như ràng , vị có thân phận này chính là thiếu chủ của Dược vương cốc, nhưng là thân phận chân chính thân thế này chưa vạch trần, như vậy chính là quyền khuynh nhất phương Định vương trưởng tử, mười năm sau danh dương thiên hạ Nhiếp chính vương Tây Lăng Tuyệt ah.
      (Hé hé, nam chính xuất hjhjhjhj, trai đẹp trai đẹp ><)
      Cho nên hôm nay tuy rằng toàn bộ có cái của vua tụ tập ở Thanh Hà tiểu trấn, vì Dung thiếu chủ mà đến, nhưng đến tột cùng có thể hay thỉnh đến trị liệu cho thái hậu nương nương, như vậy phải xem có vài phần năng lực.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 23: Chẳng lẽ là cố nhân?
      Nghĩ như thế, Triệu Thuỵ Vân lại có chút chờ mong vị nhiếp chính vương đại nhân trong tương lai đến tột cùng có bộ dạng như thế nào, thậm chí có chút chờ mong nguyên tác là trung thần long kiến thủ bất kiến vĩ thần bí cao nhân có thể cùng và ngày có phen so đo, như thế, nàng nhưng có thể thông qua bọn họ là phiên so đo, từ giữa đánh giá đánh giá, coi trộm chút bọn họ những người này võ công đến tột cùng cao đến trình độ nào, do đó cũng cân nhắc chút nàng cùng bọn họ trong lúc đó chênh lệch đến tột cùng có bao nhiêu.
      Như thế, như vậy mưu tính Triệu Thuỵ Vân, nhìn vị ngồi ở xe lăng Dung thiếu chủ, trong ánh mắt liền hơn vài phần khẩn thiết.
      Chính là đáng tiếc, bởi vì vị thần bí thiếu niên đội mũ sa quan hệ, Triệu Thuỵ Vân thế nào đều thể thấy ràng dung nhan thiếu niên, tự nhiên cũng thể dùng ánh mặt tìm tòi nghiên cứu để nhìn đối phương để đạt được bất cứ tin tức gì hữu ích, cho nên về điểm này, Triệu Thuỵ Vân nhưng là chờ mong có thể khởi động trận gió lớn, để thối mũ sa đỉnh đầu thiếu niên kia là tốt.
      Cũng biết có phải hay do ánh mắt nàng quá mức chuyên chú, nhưng thiếu niên xe lăn kia sau khi vòng vo phương hướng, liền ngẩn đầu nhìn về hướng vị trí ngồi của Triệu Thuỵ Vân.
      “Triệu Thuỵ Vân, Triệu tiểu thư.” Thiếu niên sắc tuy rằng trầm thấp , cũng là ràng rơi vào bên trong tai của mọi người.
      Triệu Thuỵ Vân nghe được Dung thiếu chủ gọi nàng, hiểu ánh mắt loé loé, biết có phải hay tai nàng có vấn đề, nàng cảm thấy phương thức chào hỏi của vị Dung thiếu chủ, có vài phần cảm thấy ý tứ như gặp lại cố nhân.
      Chính là ở trong trí nhớ của nàng, trong nguyên tác cuốn sách, vị này là nhiếp chính vương tương lai bất quá chỉ là người qua đường giáp mà thôi, cũng ngay tại vài cái trọng yếu trong trường hợp, từ đầu đến đuôi xuất chưa đến ba lần, mà ba lần xuất lúc đó, đều lấy mũ sa che mặt, có lộ ra bộ dáng lấy lần.
      Cho nên về nhân vật này, Triệu Thuỵ Vân là biết rất ít, thậm chí liền muốn theo nguyên tác trong truyện gom góp lại để biết khuôn mặt của nhân vật này đều cực kì khó khắn, càng đừng đến phương diện tình khác.
      Bất quá trước mặt lại cho nàng nghĩ nghiều cái gì, chung quanh ánh mắt Dung thiếu chủ như vậy cố ý kêu to tiếng, dẫn tới mọi người đều nhìn đến phía nàng, trong ánh mắt tự nhiên có thăm dò, có nghi hoặc, có hâm mộ, nhưng càng nhiều ánh mắt ngưng tự ở chỗ nàng ánh mắt ghen ghét vẫn chiếm đa số.
      Cho nên lúc này nàng cũng sảng khoái, có do dự cái gì, chậm rãi hướng tới Dung thiếu chủ rồi qua, đối với nhàn nhạt thi lễ : “Tiểu nữ đúng là Triệu Thuỵ Vân, biết Dung thiếu chủ kêu to tiểu nữ có gì phải làm sao?”
      “Cũng phải cái gì đại , chính là việc mà thôi.” Dung thiếu chủ thanh tự như thường ngày, nghe giống như có gì dị thường phập phồng, nhưng lỗ tai sâu sắc của Triệu Thuỵ Vân, vẫn là tinh chuẩn nghe ràng tiếng thở dài, hết sức ràng bay vào lỗ tai.
      Chẳng nhẽ nàng nhớ nhầm chỗ nào?
      Hay là vị nguyên thân Triệu Thuỵ Vân cũng vị nhiếp chính vương đại nhân sớm quen biết nhau?
      Nghĩ như vậy, Triệu Thuỵ Vân hận thể trực tiếp tháo bỏ mũ sa đỉnh đầu vị thiếu niên đó, hỏi câu, có hay trước kia từng quen biết Triệu Thuỵ Vân?
      Cũng may lý trí nàng trấn áp xúc động, cũng có hành động như vậy mà ổn định tâm thần, đáp đúng trọng tâm câu hỏi của Dung thiếu chủ.
      biết Dung thiếu chủ cần Thuỵ Vân là gi ạ?” Đối mặt với nhân vật này vào lúc này, Triệu Thuỵ Vân dám để bản thân lơ đãng mà có vài phần khẩn trương, cùng vài phần đề phòng tâm lý.
      Dung thiếu chủ như là nhìn ra điểm này, nhưng phá, tiếp tục trọng tâm đề tài của .
      “ Là như vậy, Triệu tiểu thư. Này vài vị vương gia muốn mời bản thiếu chủ đến khám bệnh cho thái hậu nương nương xem bệnh, bản thiếu chủ cảm thấy có chút khó xử, chính là cũng muốn ảnh hưởng đến việc mấy vị vương gia hiếu thuận hoàng tổ mẫu, như thế, như muốn phiền toái Triệu tiểu thư.” Triệu Thuỵ Vân nghe được người này như vậy, cảm thấy chút.
      Chuyện này thế nào còn muốn dính dáng đến nàng đây? Nàng hiểu nhìn chằm chằm vào vị thiếu niên đó.
      biết Dung thiếu chủ muốn Thuỵ Vân là việc gì ạ?”
      “Cõng phải việc gì khó, chính là mong Triệu tiểu thư tự lựa chọn vài người, mang theo những người đó bình yên vô ra khỏi thiên cơ các của bản thiếu chủ, đến lúc đó lời hành , bản thiếu chủ cũng đáp ứng thỉnh cầu của các vị vương gia xem bệnh tình của thái hậu. Đương nhiên, Triệu tiểu thư giúp bản thiếu chủ việc này, bản thiếu chủ tự nhiên cũng bạc đãi Triệu tiểu thư, ta cầu Mai cấp đan dược mà Triệu tiểu thư muốn, liền ngày cả bản tôn nơi này, bản thiếu chủ cũng có thể đáp ứng cầu của Triệu tiểu thư.” Lời của Dung thiếu chủ vừa ra, người khác tất nhiên là quá sợ hãi, liền ngay cả bản thân Triệu Thuỵ Vân, trong lòng từng đợt sóng cũng nổi lên.
      Dung thiếu chủ lần này an bày, thế nhưng là cố ý đến tương trợ nàng, điều này làm cho nàng càng hoài nghi Dung thiếu chủ người này cùng nguyên thân Triệu Thuỵ Vân tuyệt đối có qua lại.
      Chính là có qua lại, chỉ sợ ngay cả nguyên thân Triệu Thuỵ Vân bản thân cũng ràng, càng đừng nàng đường dây dưa vào chuyện này là ngoài ý muốn.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 24: Thực là từng bước nhập cục
      Nghĩ như thế, Triệu Thuỵ Vân hai hàng lông mày hơi ngưng ngưng.
      Dung thiếu chủ thấy, mũ sa hạ khoé môi đúng là nhợt nhạt nở nụ cười hình cung. “Xem ra, Triệu tiểu thư giống như nguyện ý bàn bạc vấn đề này với tại hạ, có thể như thế này, như vậy coi như bản thiếu chủ cài gì cũng đều chưa qua, Triệu tiểu thư thỉnh tự tiện là được.”
      “Đợi lát nữa.” Triệu Thuỵ Vân lại vào lúc này bật ra ngắn gọn ba từ.
      “Triệu tiểu thư còn có chuyện gì sao?” Thiếu niên thanh ràng trầm thấp , mỏng manh như tơ liễu, lại mang theo cỗ cường đại lực lượng, thẳng bức hai tròng mắt Triệu Thuỵ Vân.
      Thiếu niên này đạo ánh mắt, cho dù là cách lụa mỏng, Triệu Thuỵ Vân nhìn thấy ánh mắt của thiếu niên, cũng có thể cảm thấy ánh mắt kia tia biểu cảm nào, nhưng lại khiến nàng cảm thấy áp lực.
      Bất quá áp lực là áp lực, nàng đến đây mục đích còn chưa đạt tới, trước mắt giống như cơ hội, nàng làm sao có thể lỡ mất?
      Cho nên lúc này, nàng cho dù hiểu vị Dung thiếu chủ vì sao đưa ra cầu có lợi cho nàng như vậy, nàng vẫn quyết định đáp ứng trước rồi mới tính tiếp.
      “Dung thiếu chủ hiểu lầm, Thuỵ Vân cũng có cự tuyệt ý tứ của thiếu chủ, mà là hiểu ba cầu lúc nãy Dung thiếu chủ vừa đưa ra, mong Dung thiếu chủ xác minh cho Thuỵ Vân đáp án.
      “Àh?” Trong giọng của thiếu nhiên mang theo vài phần kinh ngạc, bất quá rất nhanh liền đạm nhạt “ Như thế như vậy, Triệu tiểu thư là nguyện ý bận rộn vì bổn thiếu chủ, chính là muốn biết ràng hơn, là ý tứ này sao?”
      sai, Thuỵ Vân muốn chính là điểm này. Về phía thiếu chủ cuối cùng là câu, nếu Thuỵ Vân có thể may mắn thông qua Thiên Cơ các như lời thiếu chủ , Thiếu chủ liền đạp ứng cầu của Thuỵ Vân, hay cầu gì cũng có thể đề xuất?” Nàng muốn xác minh điểm này, tài năng tinh chuẩn làm ra bước tiếp theo nên làm như thế nào để phán đoán.
      Dung thiếu chủ nghe được Triệu Thuỵ Vân đưa ra vấn đề này, mũ sa lộ ra con ngươi hơi hơi loé sáng, mà môi dương lên cười lạnh nhạt: “Đương nhiên, chỉ cần Triệu tiểu thư thông qua bản thiếu chủ Thiên cơ cơ, chỉ cần bản thiếu chủ có thể làm được tình, như vậy cầu như thế nào, bản thiếu chủ có thể đáp ứng Triệu tiểu thư, thế nào?”
      như vậy, Thuỵ Vân liền ràng, đa tạ thiếu chủ vì Thuỵ Vân giải toả nghi vấn.”
      “Nghe Triệu tiểu thư như vậy, cái thứ nhất có vấn đề gì nghi vấn, như vậy Triệu tiểu thư còn vấn đề thế hai là gì?” Thiếu niên vừa chuyển ngữ điệu .
      “Thuỵ Vân cái vấn đề thứ hai chính là muốn biết, Dung thiếu chủ mong Thuỵ Vân tuỳ ý chọn lựa vài người đến Thiên Cơ các, có thể lựa chọn vài người?”
      “Tính cả Triệu tiểu thư nữa, Triệu tiểu thư còn có thể lựa chọn bốn vị đến giúp Triệu tiểu thư vượt qua thử thách của Thiên Cơ các.” Thiếu niên nhàn nhạt đáp lại.
      “Như vậy chọn bốn người, nhưng là có cái gì đặc biệt chỉ định cấp Thuỵ Vân chọn người, vẫn là tuỳ ý Thuỵ Vân tự ý chọn lựa, này ở đây có người đều có thể chọn.”
      “Đương nhiên ai đều có thể, hôm nay ở đây mọi người, chỉ cần Triệu tiểu thư chọn trúng người, bản thiểu chủ tin tưởng ai lại chịu , dù sao đây chính là quan hệ đến an nguy của Thái hậu, bản thiếu chủ nghĩ, vô luận là ai, chỉ sợ đều cự tuyệt, điểm này, Triệu tiểu thư cứ yên tâm cũng được.” Dung thiếu chủ đem những lời như vậy trắng ra, ở đây mọi người làm sao hề hiểu được, bọn họ nếu bị Triệu Thuỵ vân cấp lựa chọn quan lời , kia tất nhiên thị phi là thể, nhưng vạn nhất là sấm quan thất bại, hậu quả gánh vác tương đương là nghiêm trọng.
      Tựa như những lời như vậy của Dung thiếu chủ, dù sao cũng là quan hệ đến an nguy của thái hậu, này theo , xông qua là vinh quang, nhưng vạn nhất theo , nhiệm vụ này thất bại, kết quả chính là Dung thiếu chủ xem bệnh cho thái hậu nương nượng, mà đến lúc đó thái hậu nương nương khi đó ban khẩu dự, như vậy với địa vị của Dung thiếu chủ giận cho đánh mèo, mà bọn họ thử thách thất bại cũng rất có khả năng bị hoàng thượng giận chó đánh mèo, đến lúc đó sợ rằng chờ đợi bọn họ là vạn kiếp bất phục.
      Như thế, đối mặt với cảnh ngộ vô cùng nguy hiểm cùng tồn tại dưới tình huống, rất nhiều người đều lùi bước, bọn họ tình nguyện tại có thể bình an, cũng tưởng cuốn vào tương lai thị phi.
      Đương nhiên, cũng có đối mặt bực này lỳ ngộ chịu lỡ mất người, bọn họ đều là người có dã tâm, sợ loại nguy hiẻm này, tỷ như thái tử điện hạ, An vương điện hạ, Hiền vương điện hạ còn có Lãnh vương điện hạ.
      Bọn họ đến đây mục đính là muốn Dung thiếu chủ tài càn đến khám bệnh cho hoàng tổ mẫu, cho nên lúc này Dung thiếu chủ đưa ra loại cầu này, đối với bọn họ mà , đáng kể chút nào.
      Bởi vì đối với có cầu mà , cầu mới là đáng sợ nhất, vậy, bọn họ có thể vô công mà phản, nhưng là tại có cơ hội, bọn họ tự nhiên là muốn chặt chẽ bắt lấy.
      Chỉ là bọn tưởng là như vậy tưởng, có thể hay như nguyện là chuyện khác nữa, dù sao chọn lựa là quyền quyết định thuộc về Triệu Thuỵ Vân.
      Như thế, ánh mắt của bọn họ tự nhiên hướng phía Triệu Thuỵ vân mà chuyển động, đám đều hi vọng Triệu Thuỵ Vân có thể tuyển đến bọn họ.
      Mà Triệu Thuỵ Vân đâu, đến lúc này mới biết thiếu niên thần bì này lợi hại đến chỗ nào.
      Bất động người nào, khiến cho tôn quý vô cùng thiên hạ hướng nữ nhi như nàng cúi đầu, hung hăng trước mặt bọn họ , còn có càng bi thội tình cũng đợi bọn họ thừa nhận.
      Kết quả chính là, nếu nàng mang theo họn họ bốn người hành , cùng lắm bước chuyến hoàng cung, bất thành , đầu có lý do đếm xỉa đến, lưu trữ này đó sảm quan giả đến gánh vác lửa giận của đế vương, làm cho đế vương bị mọi người trong thiên hạ chê cười bởi vì vô năng thể xông qua thiên cơ các mà cứu hoàng tổ mẫu, như thế, thiên hạ này, từ miệng mọi người, đế vương đến lúc đó còn có thể trách cứ vị Dung thiếu chủ này sao?
      Ngẫm lại, cũng là có khả năng.
      Cho nên ván này, Dung thiếu chủ đó toàn thắng ah.
      Chình là, tình như Dung thiếu chủ sở liệu như vậy sao?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :