1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nghịch Tập Vương Phi - Khinh Trần Như Phong (c42) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 15: Nội dung bắt đầu thay đổi
      Hoa Lan nghe được Triệu Thuỵ vân phân phó như vậy, lập tức gật đầu như dã tỏi, liên tục vâng dạ, theo sát sau Triệu Thuỵ Vân, dám có nửa phần làm trái tâm tư.
      Như thế, hai người đều trầm mặc tới đại môn.
      Nơi đó, chính như Triệu Thuỵ Vân sở liệu, Ngọc Lâu Ca quả thực đứng ở ngoài cửa lớn chờ. vừa thấy Triệu Thuỵ Vân mang theo Hoa Lan tới, lền cười khẽ chạy nhanh đến đón, cũng chờ Triệu Thuỵ Vân cái gì đó, trực tiếp đưa cho Triệu Thuỵ Vân cái hộp mang theo phong cách cổ xưa.
      “Làm cái gì vậy?” Triệu Thuỵ Vân có chút hiểu hành động của Ngọc Lâu Ca, Ngọc Lâu Ca nhăn mày, đối với Triệu Thuỵ Vân nháy mắt : “Mở ra nhìn xem, phải là biết cái gì ngay sao.”
      Triệu Thuỵ Vân gặp Ngọc Lâu Ca đôi mắt mong chờ, khỏi khoé miệng giật giật, mà thuận theo ý của , mở hộp ở trong tay ra.
      Hộp vừa mở, nhìn thấy vật trong hộp kia, Triệu Thuỵ Vân bỗng nhiên nghiêng người, ánh mắt khó nén kinh ngạc, liền như vậy nhìn về phía Ngọc Lâu Ca.
      “Đây là ý gì?” Chẳng lẽ Ngọc Lâu Ca là muốn đem mạm đà hoa màu tím đưa cho nàng? Nhưng là nàng nhớ ràng là trong truyện, biẻu ca kỳ đem mạn đà hoa tím đưa cho Mộ Ánh Tuyết.
      Nàng nhớ được, Ngọc Lâu Ca là mang theo Triệu Thuỵ Vân và mang theo mạn đà hoa tím làm lễ vật bái kiến Mai , chính là sau này Triệu Thuỵ Vân đụng độ Mộ Ánh Tuyết, phải muốn nàng xấu mặt, trước công chúng mở ra lễ vật kìa, lễ vật của Mộ Ánh Tuyết chỉ là bộ đồ thêu mà thôi, cho nên bị Triệu Thuỵ Vân nhạo bang phen.
      Sau này vẫn là Ngọc Lâu Ca ra mặt, đưa lễ vật, cũng chính là mạn đà hoa tím cho Mộ Ánh Tuyết, giúp nàng thuận lợi được Mai để mắt, do đó chiếm được khoả thần dược.
      Mà nguyên thân Triệu Thuỵ vân đưa cho Mai là ngọc bội cực kì quý hiếm, nhưng căn bản được Mai để vào mắt, cho nên có duyên phận thưởng thức khoả thần dược, cuối cùng chỉ được lọ dưỡng khí hoàn bình thường thôi.
      Nhưng hôm nay, nội dung thay đổi sao?
      Nay còn chưa nhìn thấy Mai , Ngọc Lâu Ca liền đêm mạn đà hoa màu tím ra, ngay trước mặt nàng. làm việc như thế này, Triệu Thuỵ Vân hiển nhiên dám nghĩ đưa cho nàng, nhưng có thể đoán rằng có khả năng, có lẽ Ngọc Lâu Ca muốn cho biểu muội xem trước, sau này đưa cho Mộ Ánh Tuyết.
      “Đây là cái gì? Biểu muội ngươi là người thân cận với biểu ca nhất nhưng sao lại khách khí như vậy, cái này đương nhiên là đưa lễ vật cho biểu muội. tới đây, biểu ca có chút ghen tị mới đúng, lễ vật này là cha ta nghe biểu muội muốn tìm Mai để thử thời vận có sức khoẻ tốt hơn, cố ý tìm kiếm lễ vật để đưa cho biểu muội, ngay cả ta là con trai còn có, liền như vậy cho người ngoài.”
      Triệu Thuỵ Vân nghe được Ngọc Lâu Ca như vậy, nhưng buồn bực.
      Nguyên tác truyện nàng thấy nhắc tới mạn đà hoa tím là do cậu Triệu Thuỵ Vân chuẩn bị, bất quá lúc này nghe được Ngọc Lâu Ca như vậy, tự nhiên điều đó là .
      Nếu đây là lời , Triệu Thuỵ Vân lại càng phát giác được nguyên thân Triệu Thuỵ Vân người duyên kém, thế nhưng Ngọc Lâu Ca làm biểu ca lại giấu giếm việc cha cố ý đưa lễ vậy cho cháu , ngược lại lại đưa cho người ở trong lòng, giờ mới biết được nguyên thân Triệu Thuỵ vân làm người người oán trách tình mới có thể phát sinh.
      (Mình tạm thời tách hai người 1 là Triệu Thuỵ Vân người là nguyên thân Triệu Thuỵ Vân í là người trước khi xuyên .)
      Vậy là tốt rồi, trong tay nàng có mạn đà hoa màu tím, bởi vì nàng tham gia, vậy viên thuốc kia thược về Mộ Ánh Tuyết, mà thuộc về Triệu Thuỵ Vân nàng.
      Nghĩ như thế, Triệu Thuỵ Vân thống khoái nhận lễ vậy, thuận tiện còn tâm tình quan tâm Ngọc Lâu Ca chút.
      “Đúng rồi, biểu ca đưa Thuỵ Vân mạn đà hoa màu tím làm lễ vật đưa cho Mai , như vậy biểu ca, ngươi chuẩn bị lễ vật khoả đáng chưa?”
      “Đừng lo lắng, biểu ca tự nhiên cũng có chuẩn bị lễ vật, tâm tốt lắm, tuy rằng so được với lễ vật của biểu muội là mạn đà hoa màu tím, tốt xấu cũng đủ phân lượng.” Ngọc Lâu Ca xong liền đem lễ vật khác qua, đó là cây nhân sâm trăm năm, hơn nữa nhìn phẩm chất tốt, quả cực kì khó có được.
      Chính là người này tuy lễ phẩm tốt, lại phải độc nhất trân phẩm.
      Bởi vì, Triệu Thuỵ Vân biết được, Hiền vương điện hạ Phượng Phi Tiêu cũng chuẩn bị gốc cây nhân sâm, nhưng cây nhân sâm của hăn là ba trăm năm, có thể vật hiến, cho nên cuối cùng Mai nhìn trúng Ngọc Lâu Ca mà nhìn trúng Phượng Phi Tiêu, lễ vật lúc đó khác biệt nhưng là nổi lên mấy chốt tác dụng.
      Nghĩ như thế, Triệu Thuỵ vân quyết định giúp Ngọc Lâu Ca tay, nàng cũng muốn cho Phượng Phi Tiêu lọt vào mắt Mai , với tâm tính của người kia, tương lại mạnh lên còn nuốt trọn Triệu gia, cho nên lúc này nàng xem như giúp Ngọc Lâu Ca, nhưng tương lai là giúp chính bản thân mình.
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 16: Kịp chuẩn bị đại lễ
      Trong lòng tính toán như vậy, Triệu Thuỵ vân cầu Ngọc Lâu Ca nhanh đem cây nhân sâm trăm năm kia cất .
      “Như thế nào? Biểu muội, cái lễ vậy này được sao?” Ngọc Lâu Ca gặp Triệu Thuỵ Vân sao lại làm như thế, nếu là ngày trước với lời này, nghĩ rằng tính khí đại tiểu thư của nàng lại phát tát, nhưng lúc này lời đó, hiển nhiên biết nàng làm thế là có lý do.
      “Thuỵ Vân biết lễ vật được , chính là cho biểu ca tiếng, Hiền vương điện hạ có gốc cây nhân sâm ba trăm năm.” Triệu Thuỵ Vân cho Ngọc Lâu Ca tin tức, nhưng cho Ngọc Lâu Ca nàng như thế nào biết được tin tức này, Ngọc Lâu Ca tuy rằng trong lòng có nghi hoặc, nhưng săn sóc , tất nhiên cũng người truy vấn tin tức này vì sao biết.
      Chính là Hiền vương điện hạ trong tay có cây nhân sâm ba trăm năm, như vậy mang lễ vật đến lúc đó đúng được vào mắt Mai , nghĩ Ngọc Lâu Ca ánh mắt ảm đảm vài phần.
      “Xem ra chỉ có thế bước tính bươc, thử thời vận , giờ phút này tìm lễ vật đặc biệt, chỉ sợ thời gian giờ cũng kịp nữa rồi.” Ngọc Lâu Ca xong nhún vai, nhìn như quá để ý, nhưng đáy mắt kia thất lạc vẫn là trốn ánh mắt Triệu Thuỵ Vân.
      “Tới kịp.” Nàng bỗng nhiên đối với Ngọc Lâu Ca khẳng định câu như vậy.
      “Cái gì?” Ngọc Lâu Ca bỗng nhiên trong lòng dâng lên hi vọng, con người hiển nhiên toả sáng đứng lên.
      “ Ta , tới kịp, tới kịp thế còn chuẩn bị lễ vật gặp mặt khác.” Vốn là đại lê kia nàng chuẩn bị cho bản thân, nhưng thời có cậu nàng chuẩn bị cho mạn đà hoa màu tím, nàng cần chuẩn bị cái gì, nhưng có thể chuẩn bị cho Ngọc Lâu Ca.
      Nghĩ như thế, Triệu Thuỵ Vân phân phó Hoa Lan, lập tức chuẩn bị hai con khoái mã.
      Ngọc Lâu Ca nghe được Triệu Thuỵ Vân phân phó Hoa Lan, liền có chút hoang mang : “ Biểu muội, người phải thích cưỡi ngựa sao?”
      “Đó là chuyện cũ rồi, ta, ta liền thích cưỡi ngựa, mà thích ngồi xe ngựa.” Triệu Thuỵ Vân cũng muốn vì suy trì sở thích của nguyên thân liền uỷ khuất bản thân.
      Huống chi, nguyên thân Triệu Thuỵ Vân cũng phải là người thích cưỡi ngựa, chỉ là vì Hiền vương điện hạ Phượng Phi Tiêu muốn bảo vệ tốt hình tường, cho nên xưa nay đều lấy hình tượng ôn nhu xuất , liền ngay cả mặc quần áo trang điểm cũng là, tận lực đem bản thân hướng tới cái hình tượng kia tận lực tới gần.
      tại, người này đều thay đổi, hôn ước cũng giải trừ, nàng Triệu Thuỵ Vân còn có cần tận lực duy trì cái hình tượng kia mà để chính mình chịu uỷ khuất sao? Cái đó hiển nhiên có khả năng.
      Thừa lúc Triệu Thuỵ Vân trả lời thuyết phục Ngọc Lâu Ca lời , hợp tình hợp lý, Ngọc Lâu Ca cũng hỏi lại nhiều cái.
      Nhưng chờ Hoa Lan dẫn hai gã sai vặt mang hai con khoái mã tới, Ngọc Lâu Ca trước chọn lựa con màu đỏ thẩm, con ngựa cao to, lưu lại con ngựa bạch mà ngoan hiên cấp cho Triệu Thuỵ Vân.
      Triệu Thuỵ Vân thấy vậy, biết là Ngọc Lâu Ca hảo ý, liền cũng cái gì nữa, nhàng thả bàn đạp, lưu loát lưng ngựa, mà kéo nhanh dây cương, nhàn nhạt phân phó Hoa Lan : “Hoa Lan, bổn tiểu thư cùng Ngọc quận vương còn phải làm chút việc, ngươi trước hết Thanh hà tiểu trấn , đến lúc đo chúng ta ở Thanh Hà tiểu trúc hội họp.” Triệu Thuỵ Vân như vậy phân phó Hoa Lan, thủ thỉ lôi kéo, giá tiếng, nàng nhanh chóng cưỡi ngựa bạch mã mà .
      Ngọc Lâu Ca gặp Triệu Thuỵ Vân khai ly, liền cũng vội vã gióng ngựa, cấp tốc theo nàng.
      Lúc này, mặc dù trong lòng kỳ quái Triệu Thuỵ Vân dẫn chỗ nào mua lễ vật quý trọng, nhưng vẫn là hiểu tin tưởng Triệu Thuỵ Vân, tin tưởng nàng làm việc có chuẩn tắc, cho nên dọc theo đường cái gì cũng hỏi, cực có nhẫn nại theo sau Triệu Thuỵ Vân, chạy thẳng đến hoàng thành ngoại ô đến chỗ hẻo lánh, Triệu Thuỵ Vân xuống ngựa dẫn đến, Ngọc Lâu Ca nhìn chữ viết mơ hồ bảng hiệu, còn có vài người ra vào hiệu thuốc, nhịn được, liền mở miệng hỏi Triệu Thuỵ Vân.
      “Biểu muội, ngươi xác định chỗ này có thứ chúng ta cần sao?”
      “Mọi việc thể nhìn bề ngoài của nó, biểu ca cũng nên xem thường cái hiệu thuốc nho , bên trong lại có thứ chúng ta cần.” Nàng biết hiệu thuốc đó giấu thứ họ cần, còn biết nơi này có cái đó, tự nhiên là bởi vì nàng biết trước nội dung thôi.
      Mà Ngọc Lâu Ca đối với Triệu Thuỵ Vân hiển nhiên cũng hoài nghi cái gì, nhưng thập phần tò mò nhà thuốc này có hảo vật gì.
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 17: Mạnh mẽ cưỡng đoạt đồ
      Về phần này, ở trong hiệu thuốc có người xưng là trưởng quầy, nghe được những lời đó của Triệu Thuỵ Vân, liền cảm thấy thất kinh, ngẩng đầu lên, tránh khỏi việc đánh giá Ngọc Lâu Ca cùng Triệu Thuỵ Vân phen.
      Lúc nhìn hai người, hiểu thân phận hai người tầm thường, cho nên vội vàng đến tiếp đón, liên mang theo vài phần cẩn thận.
      “Nhị vị khách nhân, biết các người cần cái gì?”
      “là như vậy, chúng ta cần---“ Ngọc Lâu Ca muốn chưởng quầy đem toàn bộ thuốc tốt nhất lấy ra cho bọn họ lựa chọn, nào biết lời chưa xong, Triệu Thuỵ Vân cắt đứt lời , trực tiếp với chưởng quầy, làm ràng ý đồ đến: “Chưởng quầy, chúng ta có chuyện quan trọng trong người, có nhiều thời gian lưu lại nơi này, cho nên chưởng quầy, chúng ta cũng nhiều lời, còn thỉnh trưởng quầy đem ra cây nhân sâm năm trăm năm bán cho chúng ta.”
      Nhân sân năm trăm năm?!
      Ngọc Lâu Ca sửng sốt, nhân sâm ba trăm năm hiếm thấy, như vậy hiệu thuốc xíu như vậy hiệu thuốc như thế này làm sao mà có nhân sâm năm trăm năm, biểu muội có phải hay sai tin tức?
      Ngọc Lâu Ca thần sắc kinh ngạc nhìn Triệu Thuỵ Vân, Triệu Thuỵ Vân ra hiệu bảo cần hỏi nhiều, chỉ cần xem nàng làm việc là được, như thế, Ngọc Lâu Ca im lặng, chờ Triệu Thuỵ Vân mua được nhân sâm năm trăm năm.
      Mà chưởng quầy, nghe Triệu Thuỵ Vân đến nhân sâm năm trăm năm, trong lòng tất nhiên là giật mình . Phải biết rằng, cây nhân sâm kia hôm qua vừa đến hiệu thuốc này, thế nào mà tiểu nương này liền có tin tức nhanh như vậy?Nhưng đừng là tới lấy ?
      Dư chưởng quầy lấy lại bình tĩnh, đối với Triệu Thuỵ vân : “Vị tiểu thư này, ngươi cũng thấy đấy, hiệu thuốc của ta là hiệu thuốc , làm sao có thể có nhân sâm năm trăm năm, ngay ca nhân sâm trăm năm, hiệu thuốc của ta cũng tìm ra a.”
      “Đủ!” Triệu Thuỵ Vân lạnh lùng nhìn chằm chằm dư chưởng quầy : ‘Bổn tiểu thư dám tự mình tới cửa, chính là biết được nơi này của ngươi có nhân sâm năm trăm năm, ngươi mơ tưởng dùng lấy cớ ấy đuổi bổn tiểu thư. Ngươi cũng biết bổn tiểu thư là ai? Bổn tiểu thư đường đường là Triệu đại tiểu thư của địch quốc phủ tướng quân, ngươi có biết đắc tội với bổn tiểu thư có kết cục như thế nào?”
      “Nhưng tiểu nhân, hiệu thuốc của tiểu nhân có nhân sâm năm trăm năm, thỉnh Triệu tiểu thư mong người giơ cao đánh khẽ, cần làm tiểu nhân khó xử.” Dư chưởng quầy hợp tình hợp lý, đau khổ cầu xin Triệu Thuỵ Vân.
      Như thế, Ngọc Lâu Ca xem có chút quá nhẫn tâm. “Biểu muội, bằng cho dù thôi, khả năng người cung cấp tin tức có chút nhầm lẫn, có lẽ nơi này căn bản có nhân sâm năm trăm năm.”
      “Phải ? Là bổn tiểu thư tin tức nhầm lẫn sao? Như vậy cũng tốt, bổn tiểu thư liền ở trong này chờ, nếu đợi lát nữ ngươi bán cho người khác cây nhân sâm năm trăm năm kia, như vậy bổn tiêu thư huỷ toàn bộ hiệu thuốc này, đồng thời cho cả nhà lão cuốn gói khỏi kinh thành này.” Triệu Thuỵ Vân quyết tâm phải lấy được cây nhân sâm đó, nàng cũng biết hiệu thuốc này chuẩn bị cây nhân sâm năm trăm năm kia là cho ai.
      (cho ai đó cho ai đó ra huhuhu >.<)
      Cái này phải dùng để cứu tính mạng, mà dùng làm lễ vậy tặng người, như vậy nàng mua tặng người cùng người khác mua tặng người thí có gì sai biệt, cho nên Triệu Thuỵ Vân quyết tâm lấy được bỏ qua.
      Chưởng quầy gặp Triệu Thuỵ Vân khẳng định chỗ của hăn có nhân sâm năm trăm năm, cũng tinh tường nhận thức, nếu vị tổ thong này mà lấy được tuyệt đối , cho nên gấp đến độ trán ứa ra mồ hôi lạnh.
      Cũng may lúc này ở hậu đường, tiểu nhị tự vào thầm bên tai cậu, chủ tử cho phép, hăn biết cách ứng phó với Triệu Thuỵ Vân như thế nào.
      Cho nên xoa xoa cái tran mồ hôi lạnh, hướng Triệu Thuỵ Vân : “Triệu tiểu thu, tiểu nhân, tiểu nhân vừa nhận được tin tức, ở hậu đường vừa thu mua gốc nhân sâm năm trăm năm, như thế tiểu nhân, tiểu nhânh lấy cho Triệu tiểu thư.”
      “Cũng tốt, chưởng quầy nhanh thôi.” Triệu Thuỵ Vân khoé mặt có nâng lên, hướng tới dư chưởng quầy tuỳ í phất phất tay.
      Dư chưởng quầy thấy vậy, chạy nhanh hậy đường, theo ám cách lấy ra cái hôm, cẩn thận ôm đến đưa đến trước mặt Triệu Thuỵ Vân. Triệu Thuỵ Vân tiếp nhận hòm kia, mở ra nhìn nhìn, quả là nhân sâm năm trăm năm, cũng vô nghĩa, trực tiếp ném cho dư chưởng quầy vạn lượng vàng bằng ngân phiếu, theo sau đem hộp đưa cho Ngọc Lâu Ca, tiêu sái ra khỏi hiệu thuốc, lưu loát lên lưng ngựa.
      thôi, biểu ca, giờ còn sớm, nhanh chút lỡ mất thời cơ.”
      Ngọc Lâu Ca đến bây giờ còn dám tin tưởng như vậy có gốc nhân sâm năm trăm năm cất ở hiệu thuốc như vậy, vẫn là biểu muội dùng thử đoạn mãnh liệt mới mua được.
      Bất quá, loại phương thức này có chút được hay lắm, Ngọc Lâu Ca ôm cái hộp vào thời điểm này, miệng tranh được có chút giãn ra.
      (Èo. Cướp mà! Cướp cướp!)
      Triệu Thuỵ vân mắt thấy Ngọc Lâu Ca có biểu cảm như vậy, còn có thể biết suy nghĩ cái gì sao, đơn giản có chút áy náy với lão trưởng quầy, nhưng nếu biết nhà thuốc này sau lưng có chủ tử, biết lễ vật kia cuối cùng là lễ vật tặng người, có phải hay tâm tình liền bất đồng?
      Bất quá, mấy tin tức này, nàng cho Ngọc Lâu Ca, miễn cho hoài nghi, chính là nàng biết, chỉ bằng việc nàng biết được hôm nay tại nhà thuốc này có cây nhân sâm năm trăm năm, nàng cũng dẫn tới người khác hoài nghi.
      Người kia ai khác, chính là chủ tử đứng sau hiệu thuốc.
      , tra nhật định phải tra ra Triệu gia đại tiểu thư, nàng đến tốt cùng từ ai biết được tin tuyệt mật như vậy.” bên người tuyệt đối thể lưu lại loại phản chủ.
      “Vâng, chủ nhân.”
      Phan Hong Hanh thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 18: nam chụ chẳng nhẽ thay đổi người?!
      Triệu Thuỵ vân cùng Ngọc Lâu Ca chân trước vừa ra hỏi hiệu thuốc, chỉ sợ giờ phút này nàng tuyệt đối nghĩ đến sau lưng bị người ta theo dõi.
      Bất quá, lúc này nàng hiển nhiên cũng có thời gian rảnh rỗi suy nghĩ, dù sao nàng trước mắt cần ứng phó cẩn thận với hai người, giờ phút này song song xuất trước mặt nàng.
      “Thuỵ Vân muội muội, Phi Tiêu ca ca rốt cục nhìn thấy ngươi. Thuỵ Vân muội muội, chuyện kia ngươi nghe Phi Tiêu ca ca giải thích, chuyện kia tuyệt đối là hiểu lầm, Phi Tiêu ca ca cùng Mộ tam tiểu thư lúc đó trong sạch, chúng ta lúc đó trúng bẫy của người khác, có thể lúc đó ở Minh nguyện lâu có người tự dưng lại xông vào đó, mà chẳng phải Thuỵ Vân muội muội trong tưởng tượng chuyện đó có trước, chúng ta đến nơi đó mới biết là bị người ta đặt bẫy, mong muội muội tin tưởng Phi Tiêu ca ca lần, Phi Tiêu ca ca bị người ta hãm hại.” Phượng Phi Tiêu luôn ở trước nguyên thân Triệu Thuỵ Vân dối liên mien, liền có thể dỗ được Triệu Thuỵ Vân, do đó có thể đạt được quyền thế, nhưng vạn lần ngờ, lúc này ràng là lời , Triệu Thuỵ Vân lại làm cho hăn chỉ có thể tự nhận là hay ho, đem toàn bộ oan khuất nuốt vào bụng.
      sai, ván kia, từ đâu đến cuối đều là nàng Triệu Thuỵ Vân thiết kế, bất quá, tuy là nàng thiết kế, nhưng ruồi bọ cho đến giờ vẫn bám theo mật ngọt, nếu phải Phượng Phi Tiêu trong lòng lo lắng an nguy của Mộ Ánh Tuyết, nếu phải Mộ Ánh Tuyết vướng bận lời của Phượng Phi Tiêu, như vậy chỉ bằng tờ giấy nàng gửi liệu có tác dụng gi?
      Cho nên, dù hai người bọn họ có thực lòng xin lỗi Triệu Thuỵ Vân, nhưng vẫn phải gánh kết cục này.
      Nàng đối với Hiền vương Phượng Phi Tiêu lạnh lùng cười : “Thần nữ bái kiến Hiền vương điện ha, mong rằng Hiền vương điện hạ tự trọng. Chuyện quá khứ qua rồi, người cùng với ta từ sau còn hôn ước nữa rồi, cho nên mong rằng Hiền vương điện hạ chớ gọi khuê danh của thần nữ, cũng đừng đề cập đến chuyện kia nữa, chuyện quá khứ qua rồi hãy để nó qua , nếu được như vậy, thần nữ vô cùng cảm kích.”
      “Thuỵ Vân muội muội—“ Phượng Phi Tiêu cảm thấy Triệu Thuỵ Vân có chuyển đổi tâm y, chỉ có thể nóng nảy đứng lên, khiến cho quýnh lên, hướng đến để Mộ Ánh Tuyết giải thích, thế nhưng bản thân lại giữ chặt cánh tay của Triệu Thuỵ Vân.
      “Triệu tiểu thư, ta biết trong lòng ngươi có oán, cũng có hận, nhưng chuyện kia ta cùng Hiền vương điện hạ bị người ta sắp đạt, giữa chúng ta đều có phát sinh, thỉnh Triệu tiểu thư tin tưởng Ánh Tuyết, cũng mong Triệu tiểu thư tin tưởng Hiền vương điện hạ lòng đối với tiểu thư.”
      “Các người như vậy là có ý tứ gì? Cùng nhau đứng trước mặt ta, lại có biểu ăn ý như vậy, là cố ý trọc tức ta sao? Ta đều rất ràng, quá khứ qua cho nó qua , chuyện kia dừng lại ở đây, các người chớ đến trước mắt ta, thể tình ý tâm đầu, là cố ý muốn ta tức chết sao? Ta rất ràng, quá khứ qua rồi, chuyện kia nên dừng lại ở đây thôi, các ngươi chớ đến trước mặt ta chuyện đó nữa.” Triệu Thuỵ Vân lạnh nhạt , chút do dự bác bỏ lời của Mộ Ánh Tuyết.
      “Biểu ca, chúng ta .” Triệu Thuỵ Vân tức giận lấy tay véo người Ngọc Lâu Ca, lôi kéo tay áo của , quyết định hề để ý tới hai người bọn họ.
      Nhưng Phượng Phi Tiêu cùng Mộ Ánh Tuyết lại vội vàng đuổi theo.
      “Thuỵ Vân muội muội, ngươi nghe Phi Tiêu ca ca giải thích được , Thuỵ Vân muội muội –“ Phượng Phi Tiêu gặp bộ dạng lạnh lùng tuyệt tình của Triệu Thuỵ Vân, tâm bắt đầu loạn lên, trước kia vẻ mặt đầy tự tin, giờ phút này cũng bị Triệu Thuỵ Vân trong trẻo nhưng lạnh lùng đả kích toàn bộ tự tin tan thành mây khói.
      “Đủ rồi!Các người!” Triệu Thuỵ Vân tự mình thiết kế ván kia. Chính là muốn cùng bọn họ có quan hệ gì, nghĩ từ đây còn quan hệ gì nữa, bọn họ là người xa lạ có quan hệ nữa, cũng động chạm đến cuộc sống của nhau. Nghĩ đến, bọn họ cố tình muốn dây dưa như vậy, có phải muốn cùng nàng dây dưa dứt, như vậy trách được nàng khách khí.
      “Hiền vương điện hạ, ngươi muốn đào xới đến vậy, trước bao nhiêu người lại muốn nhục mạ thần nữ lần nữa sao?” Triệu Thuỵ Vân nhìn chằm chằm Phượng Phi Tiêu chế trụ cổ tay nàng, bản thân nàng hai mắt đỏ lên, ánh mắt thê lương hướng Mộ Ánh Tuyết nhìn lại.
      “Mộ tam tiểu thư, còn có tôn quý Hiền vương điện hạ, các người làm ra tình như vậy, ta đều có truy cứu cái gì, ngược lại thành toàn các cho hai người các ngươi, các ngươi hôm nay tội gì phải đến trước mặt ta làm như vậy, chẳng lẽ hai người các ngươi cảm thấy gây cho ta tổn thương như vậy còn chưa đủ sao? Chẳng lẽ các ngươi muốn ép ta tự sát trước mặt các ngươi mới bằng lòng bỏ qua sao?” Triệu Thuỵ Vân tinh thông kỹ thuật diện, khóc kể biểu cảm, đương nhiên là rất chuyên nghiệp, những người đứng xem đối với Mộ Ánh Tuyết cùng Phượng Phi Tiêu lắc đầu, bọn họ đám đối nhìn Triệu Thuỵ Vân với ánh mắt đồng tình.
      là đáng thương, chuyện đó ràng phải là lỗi của Triệu tiểu thư, nàng bị hai người bọn họ lừa dối như vậy, thời lại còn bị bọn họ nhục nhã, khó tránh khỏi ánh mắt đều đỏ lên.”
      cũng đúng, cũng thể ngẫm lại, Triệu đại tiểu thư ngày trước khá mạnh mẽ, nếu phải bị bọn họ làm cho còn cách nào khác, chỉ sợ yếu thế như vậy.”
      “Như vậy có thể , Triệu đại tiểu thư cũng đáng thương, làm nữ nhân tuy rằng từ hôn phải là lỗi của nàng, nhưng việc đó lại ảnh hưởng đến danh dự, sau này hôn của nàng chỉ sợ cũng có chút khó khăn.”
      ……………….
      Trong đám người truyền ra giọng điệu , Hiền vương Phượng Phi Tiêu cùng Mộ Ánh Tuyết sắc mặt trận hồng lên, vẻ mặt giấu được xấu hổ.
      Mà nghe được giọng lạnh nhạt, lại thấy ánh mắt ngập tràn nước mắt, Ngọc Lâu Ca vốn bất mãn với Hiền vương Phượng Phi Tiêu cùng Mộ Ánh Tuyết, lúc này càng là lời lạnh nhạt.
      “Hiền vương điện hạ, mong người cần đến quấy rối biểu muội nhà ta, nàng hơn nửa tháng bị bệnh nghiêm trọng, vất vả tâm tình mới tốt lên chút, ta mới mang nàng ra ngoài chút, ngươi giờ phút này cần đến trước mặt nàng kích thích nàng. Mặt khác, còn có Mộ tam tiểu thư, mong rằng ngươi có thể khoan hồng độ lượng chút, mà biểu muội nhà ta trước đó vài ngày va chạm qua Mộ tam tiểu thư, nhưng những chuyện kia, biểu muội nàng cũng bị trừng phạt, như thế cũng thỉnh Mộ tam tiểu thư sao buông tha người.” Ngọc Lâu Ca xong những lời này, liền cho chở Triệu Thuỵ Vân theo đám người ra ngoài.
      Lúc này , có chút hối hận mang theo Triệu Thuỵ Vân đến Thanh Hà tiểu trấn thử thời vận, nếu sớm biết rằng chỗ này đụng phải Hiền vương Phượng Phi Tiêu cùng Mộ Ánh Tuyết, vô luận thế nào, cũng mang theo biểu muội đến.
      “Biểu muội, là biểu ca sơ sót, là biểu ca xin lỗi ngươi, khiến cho ngươi còn muốn đối mặt với nhiều ánh mắt khinh bỉ, lại nhân đến thương hại, là biểu ca lỗi. Ngươi lúc này có khoẻ ? có việc gì sao? Nếu là chống đỡ được việc lúc nãy, biểu ca liền mang ngươi trở về, chúng ta gặp Mai Ca, cũng cần cái vận khí kia.” Ngọc Lâu Ca nguyên bản đối Mộ Ánh Tuyết ra lời nặng, khiến Triệu Thuỵ Vân ngoài ý muốn, lúc này càng lo lắng Triệu Thuỵ Vân vì vui muốn buông cơ hội tuyệt hảo như vậy, chỉ là băn khoăn tâm tình của Triệu Thuỵ Vân, điều này làm cho Triệu Thuỵ Vân trong lòng giật mình .
      Biểu ca biểu hôm nay đúng? phải là thích Mộ Ánh Tuyết bên kia sao? Làm sao có thể, làm sao có thể bệnh vực nàng như vậy?
      Chẳng nhẽ nàng nhớ nhầm nội dung?
      Việc này có khả năng, nàng trí tốt nhất của tổ chức, xưa nay gặp qua thể quên được, như thế nào lại nhớ lầm?
      là trí nhớ sai, Ngọc Lâu Ca các nhân vật cũng sai lời , như vậy tình biến thành như vậy, đến tốt cùng là sai lầm ở đâu rồi?

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 19: dịch dung sao
      Chẳng lẽ, chẳng lẽ nàng luôn luôn nhận định nam phụ là sai, tương lai tuyệt đối vì Mộ Ánh Tuyết mà khiêng nhượng Ngọc Lâu Ca, bị thay đổi thành người khác?
      Triệu Thuỵ Vân nghĩ như thế, nàng nhìn chằm chằm mặt Ngọc Lâu Ca xem kỹ.
      Lúc này, nàng căn bản biết mặt nàng cách Ngọc Lâu Ca có bao nhiêu gần, gần gũi cơ hồ có thể đụng chạm đến chóp mũi , nhìn hơi hơi rung động lông mi dài với đối mắt thâm thuý đánh giá.
      “Biểu muội, ngươi làm sao?” thiếu nữ thơm ngát ngừng bay vào chóp mũi hoà quện với hỏi thở của , khiến mặt bắt đầu đỏ dần lên.
      Mà Triệu Thuỵ Vân hiển nhiên có ý thức được điểm này, nàng nâng hai tay lên, nắm bắt hai má Ngọc Lâu Ca, nỗ lực tìm tòi nghiên cứu trước mắt Ngọc Lâu Ca, nếu Mộ Ánh Tuyết là nữ chính mà Ngọc Lâu Ca là nam phụ vậy hành động này dường như có dị thường, có phải người này căn bản phải là Ngọc Lâu Ca, hay là người khác dịch dung chứ?
      Nghĩ đến điểm này, Triệu Thuỵ Vân ngón tay thăm dò khuôn mặt Ngọc Lâu Ca cách cẩn thận, cơ hồ là chút sờ soạng mặt chút.
      Ngọc Lâu Ca cảm thụ được việc Triệu Thuỵ Vân đưa tay sờ soạn khiến khuôn mặt cảm giác ngứa ngứa, khiến có cảm giác kỳ quái, trong lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi, da mặt cũng có phản ứng, lúc này cơ hồ cả người đều đổ ứng.
      ( Hí hí, ý ngại đó mà hí hí >”<)
      Loại cảm thụ này cực kì kỳ quái, cũng xấu hổ, nếu thay đổi là nữ tử khác, Ngọc Lâu Ca sớm nhận định đối phương là nữ tử lỗ mãng, là khinh bạc .
      Nhưng người này phải là nữ tử xa lạ, hiểu muội muội Triệu Thuỵ Vân, nàng đối với chưa bao giờ có tâm tư đặc biệt gì?
      Ở trong mắt nàng, chỉ sợ chỉ có Hiền vương Phượng Phi Tiêu người luôn ở trong mắt, trong tâm nàng. Chính là sau này chung quy Hiền vương thực xin lỗi nàng, nhưng nàng quyết tâm, quả quyết cùng người kia đoạn tuyệt quan hệ (Nhất đao lưỡng đoạn).
      Bất quá hôm nay thấy nàng cố nén bi thương, thẳng tắp lưng cố gắng kiên cường, có thể thấy được lòng nàng nhất thời quên được Phượng Phi Tiêu.
      Như thế, nàng lúc này mới có thể có cử chỉ thất thường như vậy, mới có thể có ánh mặt mờ mịt mê hoặc như vậy.
      Nghĩ lý do như vậy, hiểu lầm Triệu Thuỵ Vân vì tình nên mới thất thố với Ngọc Lâu Ca, lúc này càng tiện mở miệng với nàng cái gì, chỉ có dùng loại phương thức đến nhắc nhở nàng, khiến nàng tỉnh lại.
      “Biểu muội, biểu muội—“ đè thấp tiếng gọi Triệu Thuỵ Vân, nhắc nhở nàng cử chỉ này có thích hợp.
      Nhưng hiển nhiên lúc này Triệu Thuỵ Vân hoàn toàn đắm chìm bản thân trong thế giới khác, căn bản có chú ý bất cứ tình gì?
      Lúc này nàng thần sắc cực kì nghiêm cẩn, như là đối với Ngọc Lâu Ca phát ra bất cứ bất thường nào, cẩn thận thăm dò hai má Ngọc Lâu Ca, xác định khuôn mặt là chân , có trải qua nửa phần dịch dung, có thể rút lại tay, đối với Ngọc Lâu Ca buồn bực nhíu mày.
      “Tại sao có thể như vậy?” Ngọc Lâu Ca là Ngọc Lâu Ca có sai, nguyên trang, căn bản bị người khác thay thế. Nguyên nhân vì là nàng có nhớ lầm nam phụ, Triệu Thuỵ Vân lúc này càng thêm hoang mang thôi.
      là nam phụ vẫn là nam phụ, thế nào cũng giống với nội dung của tác phẩm có gì thây đối vậy? Hoặc là , còn có mặt khác loại khả năng, phải là—
      Hay theo ngay từ đầu chính là mê sảng, có thể là đầu phát sốt thôi?
      Nghĩ nghĩ lại chỉ có lý do này thôi, Triệu Thuỵ Vân trong lòng nhân định như vậy, nàng định luận như vậy, tay nàng khó trách khỏi động, cực kì cấp tốc kéo người Ngọc Lâu Ca thấp xuống, nâng bàn tay lên trán Ngọc Lâu Ca.
      có phát sốt a?” mu bàn tay phát độ ấm, Triệu Thuỵ Vân buồn bực phát ra tiếng động nghi vấn. Ngọc Lâu Ca hiển nhiên là biết Triệu Thuỵ Vân đến tột cùng suy nghĩ cái gì, chỉ biết việc, chính là thể để nàng tiếp tục thất thố xuống, nhưng nếu , qua ngày hôm nay có tin đồn và biểu muội có cử chỉ mờ ám.
      Ngọc Lâu Ca liền nhàng kéo tay Triệu Thuỵ Vân đặt trán , lực đạo vừa phải nắm chặt tay nàng, nhưng sợ làm nàng bị thương, ngay cả chuyện cũng cẩn thận.
      “Biểu muội, ngươi lúc này có vấn đề gì sao?Nếu đối mắt được với Hiền vương cùng Mộ tam tiểu thư, như vậy cần miễn cưỡng chính minh, biểu ca lúc này liền mang biểu muội rời , như thế nào?”
      Triệu Thuỵ Vân nghe lời như vậy, trong lòng nghi hoặc, nàng nhin được hỏi.
      “Biểu ca, ngươi xác định ngươi vẫn là biểu ca của ta sao?”
      “Biểu muội làm sao có thể hỏi như vậy?” Ngọc Lâu Ca hiển nhiên bị câu hỏi này của Triệu Thuỵ Vân có chút ngẩn cả người.
      “Biểu ca ngươi phải, phải luôn luôn có hảo cảm đối với Mộ tam tiểu thư sao? Nếu là biểu muội nhớ sai như lời , biểu ca đối với Mộ tam tiểu thư giống như trước, lần trước rời xuống nước, ràng biểu ca vì Mộ tam tiểu thư mới có thể giấu giếm chân tướng tình, phải sao?”
      Triệu Thuỵ Vân tới đây, khẩu khí dừng chút, tiếp tục : “Như thế, nay biểu ca ngôn hành cử chỉ đều vì biểu muội khiến biểu muội cảm thấy rất kỳ quái, biểu ca ngươi sao có thể đối với Mộ tam tiểu thư ra những lời tuyệt tình như vậy, lại làm sao có thể coi trọng cảm nhận, quan tâm biểu muội đến vậy? ràng trước kia biểu ca cho tới bây giờ cũng chưa từng coi trọng biểu muội đến vậy, nay lại lo lắng cho sức khoẻ và tâm tình của biểu muội mà buông tha cơ hội tốt như thế, cho nên khiến cho biểu muội hoang mang thôi.”
      Ngọc Lâu Ca nghe được Triệu Thuỵ Vân ra vào thời điểm này, kinh ngạc bật cười : “Nguyên lai là, biểu muội vừa rồi sở dĩ thất thố là vì nguyên nhân này.” Trời mới biết vừa rồi có bao nhiêu cẩn thận, sợ biểu muội thấy cảnh thương tình, nghĩ tới nàng lại nghĩ đến việc khác, chuyện này khiên dở khóc dở cười.
      “Biểu muội, kỳ ngươi hiểu lầm. Biểu ca lúc trước quả đối với Mộ tam tiểu thư từng có hảo cảm, cảm thấy nàng là nữ tử có tài, rất hiếm có, bất quá cũng chỉ như vậy, cũng biết biểu muội như vậy có đặc biệt, được ? Huống chi, lần này làm sai là Hiền vương cùng Mộ tam tiểu thư, biểu muội chút sai cũng hề có, biểu ca ta sao lại vì người ngoài mà khiến biểu muội đau khổ đây?Hoặc là, chẳng lẽ biểu muội trong lòng nghĩ, biểu ca vì sắc điẹm mà phân thị phi là người ra gì sao?”
      “Đương nhiên phải.” Nàng tự nhiên ràng Ngọc Lâu Ca nhân phẩm tuy rằng có chút phong lưu ngả ngớn, có ba phần lưu manh, nhưng là nàng biết, biểu ca nàng ra là chính nhân quân tử, quang minh lỗi lạc, so với Phượng Phi Tiêu là tên nguỵ quân tử tốt hơn gấp mấy trăm lần.[/size]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :