1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nghịch Tập Vương Phi - Khinh Trần Như Phong (c42) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 10: Thiếu niên như hoạ
      Những ngày kế tiếp, địch quốc đại tướng quân phủ luôn luôn đóng cửa tiếp khách, vô luận là ai đến cũng tiếp.
      Triệu Thuỵ Vân tiếp tục bản thân sinh bệnh, dù sao tình trạng bệnh này có thể né tránh qua các phiền toái đáng có, tỷ như có thể gặp Phượng Phi Tiêu ba ngày hai lần đến phủ thăm, có thể cần thấy Mộ Ánh Tuyết bộ dạng nhu nhược, thậm chí bao gồm người trong cung mời vào nàng có thể giả bệnh tránh né.
      Phải biết rằng, người cả ngày nằm triền mien giường bệnh, chẳng sợ thái hậu lão nhân gia cao cao tại thượng, hay Thục phi nương nương được hoàng thượng sủng ái, chẳng ai lại ép người bệnh liệt giường ép tiến cung gặp họ chuyện đạo lý.
      Cho nên Triệu Thuỵ Vân bị bệnh đúng lúc, ai đủ để gặp nàng làm sao bây giờ. Đương nhiên, có nhiền người muốn thử xem Triệu Thuỵ Vân có phải có bệnh hay , nhưng Triệu Thuỵ vân ngay cả hoàng hậu cùng thái tử còn gặp, hai người đó có tiếng làn thân thiết với Triệu Thuỵ Vân, bản thân là lại ruột và biểu ca, nay hoàng hậu cùng thái tử đích thân đến gặp còn bệnh nặng tiếp, có thể thấy nha đâu này nhiễm bệnh rất nặng.
      Cho nên những người muốn thử Triệu Thuỵ Vân cũng từ bỏ, thêm chuyện giữa Phượng Phi Tiêu cùng Mộ Ánh Tuyết, Triệu Thuỵ Vân thương tâm sinh bệnh cũng hợp tình hợp lý, ai cũng được gì, cũng dám cười việc Triệu Thuỵ Vân sinh bệnh.
      Cho nên Triệu Thuỵ Vân cảm thấy giả bệnh là kế sách hoàn hảo, nàng thậm chí cảm thấy cứ giả bệnh lại hay, thẳng đến khi giải quyết được hôn với Phượng Phi Tiêu, nàng lúc đó có thể lành bệnh và thoả mái ra cửa.
      Nghĩ như vậy, khẩu vị của Triệu Thuỵ Vân càng tốt.
      “Hoa Lan, thêm chén cơm.”
      “Tiểu thư, người ăn hết chén cơm rồi.” tiểu thư xưa nay nhiều nhất ăn có chén cơm, thế nào lúc này ăn chén còn chưa đủ, còn phải ăn chén cơm thứ hai?
      “Thế nào?bổn tiểu thư muốn ăn cơm, chẳng lẽ còn cho mình ăn cơm?”
      tiểu thử chờ chút, nô tì chạy lấy thêm cho tiểu thư.” Hoa Lan bị Triệu Thuỵ Vân liéc mắt cái, cảm giác có gió lạnh thổi qua, động tác lập tức trở nên lưu loát vô cùng chạy vội vào phòng bếp lấy thêm cơm cho Triệu Thuỵ Vân.
      Triệu Thuỵ Vân mắt thấy Hoa Lan ngoan ngoãn lấy thêm cơm, nàng cũng cần ngồi đợi, cầm chiếc đũa gắp ít thức ăn đủ vào chén trước mặt, nhanh chậm an.
      Lúc này, nàng giống như nhận thấy ngoài cửa có người tiến vào, nàng nhàn nhạt buông chiếc đũa tay xuống, ánh mắt quét về phía người người tới.
      Nàng nhàng tạo bộ dạng bâng quơ ngó người kia, kỳ là đem người kia nhìn kỹ bộ dạng, tựa như máy chụp hình khắc hoạ hình ảnh đó, chút khắc hình ảnh đó.
      Trước mắt là thiếu niên tao nhã, ước chừng khoảng mười lăm tuổi, mặt như hoa, lộng lẫy như tinh tú, khi cười chỗ khoé mắt cùng đuôi lông mày đều mang theo mấy phần phong vận, nhìn như thiếu niên phong lưu ngả ngớn, nhưng thực tế nhìn giơ tay nhấc chân trong lúc đó có thể nhìn ràng, trước mắt thiếu niên có gia thế rất tốt, có giáo dưỡng, như hoà tuấn mỹ, khuôn mặt lộ vẻ trầm ổn quý khí, là loại khí chất thể diễn tả, trong sáng cũng sạch .
      Quần áo mặc người cũng vậy, tinh thần như tuyết, kiểu dáng đơn giản, thấy nửa điểm hoa văn, kì thực khá đẹp.
      Bởi vì Triệu Thuỵ Vân biể, đó là tuyết tàn ti chế thành y bào, nàng tin vào ánh mắt nhìn đồ của mình, đó tuyệt đối thể sai lầm, mà chất liệu đó con nhà bình thường mặc nổi, cho dù kẻ có tiền cũng nhất định có thể mua được nhất kiện y bào, cho nên nàng nhận định gia thế người này rát tốt, nhà rất có địa vị, bằng , thân y bào tới phiên mặc vào.
      Thứ hai, tuy rằng nhìn như hoa đào rạng rỡ, phong lưu phóng khoáng, nhưng là ánh mắt nhìn về phía nàng thanh triệt, chân chính, mang theo nửa phần tà khí, cũng có hơi thở làm người ta chán ghét, cho nên Triệu Thuỵ Vân cảm thấy người này giáo dưỡng tốt.
      Nghĩ như thế, biết vì sao, Triệu Thuỵ vân khoé miệng hơi hơi nhếch lên, chút vân đạm phong kinh tươi cười, như là nàng đối với thiếu niên trước mặt thưởng thức.
      Bất quá, nàng tuy rằng chán ghét thiếu niên, nhưng cũng mở miệng chuyện với , tình hình trước mắt, phải do mở miệng, nàng chưa tình hướng phía trước, nàng dễ dàng cũng người khác chuyện.
      Thiếu niên kinh ngạc trong mắt, Triệu Thuỵ vân khoé miệng kia đạm mạc cười như mây bay ở chân trời, trong nháy mắt tiêu tán còn thấy bong dáng tăm hơi, giống như nàng chưa từng đối với thiếu niên thưởng thức qua, cái tươi cười kia giống như là hoa trong gương, trăng trong nước, đảo mắt mất , thấy dấu vết.
      Thiếu niên thấy vậy, đầu tiên hơi hơi sửng sốt, mà sau khoé môi di động mấy phần tươi cười, tới gần Triệu Thuỵ Vân vài bước, cự kì tự nhiên ngồi đối diện nàng.
      “Thế nào biểu muội thời gian gặp biểu ca, liền có biểu xa lạ vậy sao?”
      Triệu Thuỵ vân nghe được những lời này, lại thấy thiếu niên có hiểu như thế đoán được thiếu niên này là ai.
      Ngọc Lâu Ca là nam phụ trong sách.
      Cùng nàng giống nhau, nàng là nữ phụ, biểu ca nàng cũng là nam phụ.
      >.< h a ý là nam phụ thui còn chị có liên quan j 2 ng đó nữa đâu hjhjhj.
      Tuy rằng người này, từ sủng Triệu Thuỵ vân, chính khi gặp được Mộ Ánh Tuyết là gặp số kiếp. Như thế, ngày sau vị biểu ca này làm việc tránh khỏi có điểm thiên vị nữ nhân Mộ Ánh Tuyết.
      Lúc trước việc rơi xuống nước, nếu có Ngọc Lâu Ca có tâm giấu diếm, chỉ sợ phụ thân nàng sớm biết được chân tướng việc, chính là bởi vì tín nhiệm Ngọc Lâu Ca, mà Triệu Thuỵ Vân bản thân cũng đề cập đến, cho nên chuyện kia phụ thân Triệu Thiết Trụ cũng có tra đến cùng.
      Chính là lúc này, đúng lúc giải quyết hôn ước của nàng cùng Phượng Phi Tiêu vào thời khắc mấu chốt, Ngọc Lâu Ca lại đến tìm, tìm phụ thân nàng, ngược lại hấp tấp đến tìm nàng, như thế dưới tình huống này, Triệu Thuỵ Vân có ý nghĩ, lúc này Ngọc Lâu Ca vì nữ nhân Mộ Ánh Tuyết hướng nàng cầu tình.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 11: ngoài dự kiến của nàng
      Nghĩ đến đây, Triệu Thuỵ Vân đối với Ngọc Lâu Ca nụ cười môi chợt tắt, mặt liền lạnh ba phần, ngay cả giọng cũng mang giọng điệu lạnh nhạt.
      “Biểu ca sáng sớm đến tìm Thuỵ Vân, có chuyện quan trọng sao?” Triệu Thuỵ Vân trong lòng thầm chuẩn bị đối sách, nghĩ khi Ngọc Lâu Ca mở miệng cầu tình, nàng tìm cái có để ứng phó với .
      Nhưng nàng ngờ là, Ngọc Lâu Ca như thế nào mở miệng vì Mộ Ánh Tuyết cầu tình, mà đến cho nàng tin tức, tin tức đó đối với nàng có giá trí.
      “Như vậy, biểu ca phái người hỏi thăm ràng, ngày mai diệu thủ thần y đồ đệ của Mai ở Thanh hà tiểu trấn khám bệnh bốc thuốc, thậm chí còn đối với mọi người tuyên cáo, nếu gặp người có duyên, lấy xu. Như thế, biểu muội có thể thử thời vận, dù sao xuất thân từ Dược vương cốc dược vật đều cực kì hiếm thấy, phàm là may mắn, hai hoàn thần dược, chừng biểu muội sau này có thể cùng biểu ca tập võ.” Ngọc Lâu Ca ra những lời này, Triệu Thuỵ Vân trong lòng tất nhiên là kinh ngạc.
      “Biểu ca vì sao muốn cho Thuỵ Vân chuyện này?Chẳng nhữ biểu ca tin tưởng Thuỵ Vân chờ vận khí kia sao?” nàng đương nhiên biết Mai Sở bán viên thuốc hiếm lạ cỡ nào, cái loại thần dược này có thể cải thiện thể chất để tập võ, đạt được ít công hiệu, có thể đối với người tập võ đó là phúc khí, nhất là đối với võ học tư chất kém cỏi mà , tỷ như Triệu Thuỵ Vân thân thể thích hợp tập võ, viên thuốc kia như bảo bối vô giá.
      Cho nên, Ngọc Lâu Ca lúc này thông báo tin tức này cho Triệu Thuỵ Vân, Triệu Thuỵ Vân thể hoài nghi Ngọc Lâu Ca là vì Mộ Ánh Tuyết kia mà hướng nàng thương thảo, mà sau khi nhắc đến việc thỉnh cầu.
      Ngọc Lâu Ca nghe được lời nghi ngờ của Triệu Thuỵ Vân, lại thấy nàng hơi nhăn mày, ánh mắt nhàn nhạt quét về phía , mang theo vài phần xem xét, liền biết nha đầu này hiểu lầm.
      “Thế nào? Chẳng nhẽ biểu muội cho rằng biểu ca còn có ý tứ khác?” Ngọc Lâu Ca khoé miệng dương lên, để sát vào Triệu Thuỵ Vân, nghịch ngợm nhíu nhíu khoé mắt. “Nhưng muội cho rằng biểu ca là vì Mộ tam tiểu thứ hướng biểu muội cầu tình?”
      “Thế nào? Hay là phải?” Triệu Thuỵ Vân giống như quá thích ứng với người xa lạ tới gần nàng, mặt nhăn vào chút, ngón tay ma sát chút vào ống tay áo.
      Ngọc Lâu Ca phát Triệu Thuỵ Vân có động tác này, trong mắt có vài phần tươi cười. “Đương nhiên phải, ngoại nhân làm sao so được với người thân của mình chứ. Bọn họ hai người làm đến chuyện như vậy, vốn là xem Triệu gia ở trong mắt, như thế làm tổn hại thanh danh của Triệu gia, làm cho dượng cùng biểu muội bi thương, biểu ca như thế nào vì nữ nhân như vậy mà hướng biểu muội cầu tình.” Ngọc Lâu Ca ra những lời này, Triệu Thuỵ Vân trong lòng thầm giật mình thôi.
      Như thế nào vậy?
      Ngọc Lâu Ca như thế nào lại đứng về phe của Triệu Thuỵ Vân mà đứng về phe của Mộ Ánh Tuyết?
      Phải biết rằng Ngọc Lâu Ca lúc trước đối với việc nàng rơi xuống nước, như đến bây giờ còn cho với cha nàng Triệu Thiết Trụ, như thế nào đột nhiên trong lúc đó liền thay đổi nhanh như vậy?
      Triệu Thuỵ vân hiển nhiên có chút tin tưởng lời của Ngọc Lâu Ca, nhưng gặp vẻ mặt của Ngọc Lâu Ca, lại giống như dối, điều này đối với Triệu Thuỵ Vân có chút buồn bực.
      Này đến tột cùng đoạn nào bị lỗi, vẫn là thiếu niên trước mắt phải liều mạng che chở cho Mộ Ánh Tuyết, Ngọc Lâu Ca chứ? Nghĩ tới việc này, Triệu Thuỵ Vân bỗng nhiên kêu tiếng.
      “Ngọc Lâu Ca.”
      koko, Phan Hong HanhPHUONGLINH87^^ thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 12: Đạt được tâm nguyện
      Triệu Thuỵ Vân liền mang cả họ và tên gọi Ngọc Lâu Ca, bất quá vì xác minh nàng có đoán đúng thân phận của hay , nghĩ tới đối với Ngọc Lâu Ca nghe xong thành loại trách cứ.
      “Biểu muội gọi biểu ca như vậy, là bởi vì biểu ca thể đem việc biểu muội rơi xuống nước chân tướng việc với dượng, cho nên giận biểu ca, xa cách biểu ca , ngay cả lời tại của biểu ca muội cũng tin sao?” Lời Ngọc Lâu Ca vừa ra, đáy mắt Triệu Thuỵ Vân càng hoang mang.
      Thiếu niên Ngọc Lâu Ca có sai, như vậy hẳn là phải đứng về phía Mộ Ánh Tuyết, như thế nào lại biến hoá lớn như vậy, lại đứng về phe Triệu Thuỵ Vân, nàng thực lo lắng về vấn đề này.
      Về điểm này, Triệu Thuỵ Vân thuỷ chung quá tin tưởng, cho nên nàng đánh giá Ngọc Lâu Ca, trong ánh mắt mang theo ba phần tìm tòi nghiên cứu, bất quá giọng điệu như trước nhàn nhạt, nghe ra cảm xúc gì. “Biểu ca hiểu lầm, Thuỵ Vân phải vì chuyện kia mà giận biểu ca, chỉ là cảm thấy chút hoang mang mà thôi, Mặt khác, chuyện kia vốn là Thuỵ Vân tốt, việc rơi xuống nước, Thuỵ Vân cảm thấy bản thân phải gánh trách nhiệm, cùng người khác tự nhiên có can hệ gì, lúc đó biểu ca quyết định như vậy, vốn là có gì sai lầm, cho nên biểu ca cần chú ý, Thuỵ Vân căn bản phải vì việc rơi xuống nước mà nhằm vào biểu ca, điểm này, mong rằng biểu ca cần hiểu nhầm.” Ngọc Lâu Ca nghe được Triệu Thuỵ Vân có thể ra được những lời như thế này, giật mình .
      Bất quá giật mình qua , còn có biểu vui mừng.
      “Xem ra biểu muội lần này rơi xuống nước bệnh nặng, nhưng hiểu chuyện, hiểu lý lẽ, quả nhiên như lời dượng , thay đổi nha.”
      “Biểu ca như vậy là có ý gì?” Triệu Thuỵ Vân đáy lòng chấn động, chẳng nhẽ phác giác điều gì sao?
      có ý từ gì, chỉ cảm thấy biểu muội như vậy, tốt lắm.” Ngọc Lâu Ca cười cười
      “Nga?Biểu gì thấy được?” Triệu Thuỵ Vân nghe được Ngọc Lâu ca như vậy, tâm tình cũng dần thả lỏng.
      “Biểu muội chẳng nhẽ ràng sao? Quá khứ nếu phát dinh chuyện như thế này, biểu muội sớm dẫn người giáo huân Mộ tam tiểu thư, nhưng tại biểu muội chưa có hành động gì, giống như đối với việc của Hiền vương cùng Mộ tam tiểu thư chú ý đến, có thể thấy được biểu muội lần này hạ quyết tâm lớn.” đến đây, Ngọc Lâu Ca hoãn hơi, tiếp tục : “Còn có, ngày hôm qua dượng tìm biểu ca thương lượng việc giải quyết chuyện của biểu muội cùng Hiền vương, biểu ca còn lo lắng khi hôn ước được giải trừ, có khả nằng biểu muội hối hận, tại nghe được biểu muội đề cập đến việc rơi xuống nước, biểu ca biết lần này muội suy nghĩ cẩn thận, như thế, Hiền vương cùng biểu muội hôn ước từ bỏ, biểu ca cùng dượng sau này cần lo lắng việc biểu muội phân biệt tốt xấu.” Ngọc Lâu Ca ra những lời như vậy, Triệu Thuỵ Vân lúc đầu nghe hiểu, sau giống như nghe hiểu ra được.
      “Như vậy, hôn ước của Thuỵ Vân cùng Hiền vương —.” Tâm nguyện của nàng đạt được sao?
      sai, dượng mình tìm hoàng thượng, phen nước mắt nước mũi tố khổ năm đó hăn cùng tiên đến vào sinh ra tử ra sao, sau đó vì xuất quân mà mẫu thân nàng Ngọc quận chúa mới mất, cuối cùng hoàng thượng bị cha ngươi khóc có biện pháp, đành phải đồng ý giải trừ hôn ước của muội muội cùng Hiền vương.” Triệu Thuỵ Vân nghe được hôn ước giải trừ, vốn là sung sướng, chính là nghe được quá trình, nghĩ đến Triệu Thiết Trụ phen nước mắt nước mũi khóc kể, khoé miệng nàng nhịn được run run.
      Cha nàng lầnm tử hán đầu đội trời chân đạp đất, khóc đến bộ dạng đó sao?
      Huống chi, tính tình cha nàng, làm ra hàng động như vậy sao? Nghĩ vậy, Triệu Thuỵ Vân khỏi đem ánh mắt chống lại Ngọc Lâu Ca, trong việc này có mờ ám, xem ra việc này đoán chắc là vị biểu ca này cấp cho cha cái kế đó.
      “Xem ra chuyện này, biểu ca vì Thuỵ Vân tận lực hết sức, như thế, Thuỵ Vân phải cảm tạ biểu ca.” Vô luận như thế nào, chuyện này, Ngọc Lâu Ca giúp nàng chuyện lớn, tự nhiên Triệu Thuỵ Vân cũng hướng Ngọc Lâu Ca cảm tạ.
      Ngọc Lâu Ca thấy biểu của Triệu Thuỵ Vân, càng an tâm biểu muội hối hận việc giải trừ hôn ước, còn cảm thấy biểu muội cực kì trí tuệ, thế nhưng ngắn ngủn mấy câu trong lúc này, chợt cảm thấy chạnh lòng.
      như vậy, biểu muội tự nhiên cũng đoán được chủ ý đó là do biểu ca bảo dượng làm. đoán được, nên hiểu được, biểu muội cần như vậy khấu tạ, chỉ cần oán trách biểu ca khiến dượng mất mặt là được rồi.”
      “Biểu ca gì vậy, Thuỵ Vân như thế nào có thể oán trách biểu ca được, việc này cảm kích biểu ca còn kịp nữa.” Ngọc Lâu ca nghe được Triệu Thuỵ Vân chuyện khẩu khí tuy rằng nhàn nhạt, nhưng lại chân thành , giống như là giọng lạnh nhạt cho có, cho nên khó trách khỏi việc đùa nàng câu.
      “Biểu muội chẳng cảm thấy biểu ca làm như vậy là chưa được àh?”
      , làm việc cần quá sức câu nệ, chỉ cần biến dừng đúng mức, có thể phát huy hết tác dụng của nó, như vậy là tốt rồi, như vậy cái này hắc miêu cùng bạch miêu giống nhau, chỉ cần có thể bắt chuột, mặc kệ miêu cùng bạch miêu phải là sao, đều là hảo miêu.” Triệu Thuỵ Vân lời vừa ra, Ngọc Lâu Ca mặt mày bỗng nhiên sáng ngời.
      ( ý chị là làm gì là miễn sao đạt kết quả >”<. Giống như sếp mình ý lúc nào cũng no matter what you use any tricks just results >”<).
      “Biểu muội cảm thấy điều đó được ?”
      “Được.” Triệu Thuỵ Vân tuy rằng hiểu vì sao Ngọc Lâu Ca như thế, nhưng lại cẩn thận gật đâu.
      “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Ngọc Lâu Ca được Triệu Thuỵ Vân khằng định, biết vì sao, tươi cười phá lệ sáng lạn ít. Chính là lúc này rất cao hứng, nghe hạ nhân báo lão gia trở về.
      “Cái kia, biểu muội, dượng trở lại, biêu ca trước, lần sau biểu ca đến mạng biểu muội Thanh Hà tiểu trấn, giờ biểu ca làm phiền người nữa, ta đây.” Ngọc Lâu Ca nghe được bước chân càng ngày càng gần, sau đó vội thi triển khinh công, vài cái hạ bước, bóng dáng liền cách xa.
      “Xúi tiểu tử, may mà người chạy nhanh, người khiến cho thanh danh của lão già ta mất hết sạch!” Xa xa, Triệu Thuỵ vân nghe được phụ thân Triệu Thiết Trụ gầm gừ, phụ thân có khinh công cũng là tốt nha.
      Đây là?
      Khinh công sao?
      Lần đầu tiên tận mắt thấy cái gọi là khinh công, Triệu Thuỵ Vân nhìn nhìn về phía Ngọc Lâu Ca còn có Triệu Thiết Trụ, ánh mắt nhất thời hơi hơi cong lên.
      Xem ra, nàng phải điều dưỡng thể chất thân thể này là hảo.
      Nhưng bằng , tự thân cường đại mà , vạn nhất chống lại Phượng Phi Tiêu cùng Mộ Ánh Tuyết, nàng có năng lực tự bảo vệ mình.
      Nghĩ như thế, Triệu Thuỵ Vân hạ quyết tâm, nhất định phải tiên hạ thủ vi cường, nhanh chóng theo biểu ca Ngọc Lâu Ca gặp Mai , cần biết sử dụng thử đoạn gì, nàng nhất định phải đoạt được thần dược trước Mộ Ánh Tuyết.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 13: Nên thanh lý nhu thanh lý
      tại. mình hiểu dụ ý của tác giả cho lắm nên để nguyên nghĩa gốc mong mọi người chê cười >.<
      Bởi vì trong lòng có tâm , Triệu Thuỵ Vân cả đêm ngủ được, trời chưa sáng, nàng liền đứng dậy. (Đây là biểu háo hức chơi nè. Mình chuyên gia nhứ vậy)
      Nàng nhanh chóng thu dọn hành lý của bản thân, chuẩn bị kêu Hoa Lan lại coi trộm xem Ngọc Lâu Ca đến chưa, nghĩ đến, nàng còn chưa mổ miệng, ngoài của phòng truyền đến trận thanh ồn ào chói tai.
      “Nha đầu lười nhác chết tiệc kia, tiểu thư ở trong phòng ngươi tận tâm hầu hạ, như thế nào lại ngồi chỗ này ngủ, xem ra ta phải đánh chết người hết ăn lại nằm.” Triệu Thuỵ Vân vừa ra, vừa vặn nhìn thấy phụ nhân đối với nha đầu Hoa Lan nước miếng bay tứ tung, chỉ thấy nàng tay chống vào hông, tay day day lại trán của nha đầu Hoa Lan, trong khi đó Hoa Lan liên tục khom mình xin khoa dung.
      (Bà nó chứ! Người chứ có pkai máy đâu mà cho ngủ, đáng nhẽ pkai vào phòng ngủ tử tế chứ ngủ ngoài cửa j, bà giỏi bà vào mà hâu 24/24h >.<)
      “Điền ma ma, người oan uổng cho tiểu tỳ, Hoa Lan nào dám nhàn hạ, đó là tiểu thư bảo nô tì ở bên ngoài hâu, là tiểu thư cần nô tì vào hầu hạ.” Hoa Lan cảm thấy uỷ khuất, ràng là tiểu thư phân phó nàng ở ngoài cửa nghe nàng sai phái mà, cho nàng hầu gần người, như thế nàng là nha hoàn nào có thể gì, chỉ có thể phục tùng mệnh lệnh của chủ nhân, ngoan ngoãn đứng hầu bên ngoài, làm sao dám tự tiện xông vào làm trái ý tiểu thư.
      Cho nên lúc này Hoa Lan cảm thấy ấm ức, uỷ khuất, mà Điền ma ma lại nhận định tiểu nha đầu Hoa Lan nhất định dối, tiểu thư là nàng nhìn từ đến lớn, nàng làm sao tính tình tiểu thư nhà mình, như là cơm đến há mồn, áo đến vươn tay, tuyệt đối để bản thân phải làm việc đó.
      Nghĩ như vậy, Điền ma ma càng nhận định là Hoa Lan trốn việc, nàng tự nhận đây là cơ hội đến trước mặt tiểu thư thể , cho nên lúc này chuyện thanh cũng trở nên bén nhọn, chính là muốn cho trong phòng Triệu Thuỵ Vân nghe thấy, để tỏ vẻ trung thành, do đó có thể được Triệu Thuỵ Vân tin tưởng hơn.
      (Bà này tính nhầm ui. Phải bạn áh, ai mà phiền lúc bạn ngủ k bị tống khỏi mắt luôn cũng bị đạp ra khỏi cửa >”<)
      “Ngươi, nha đầu chết tiệt này, dám hưu vượn, bản thân nhàn hạ , còn lấy tiểu thư làm cớ để dôi, lá gan này càng lúc càng lớn rồi. Xem lão thân lần này hảo hảo giáo huấn người chút, nha đầu đáng chết, xem ngươi về sau còn dám trốn việc . Xem ngươi dám dối .” Điền ma ma lần này cố tính lớn để cho Triệu Thuỵ Vân buộc phải nghe thấy, nha đầu Hoa Lan nước mắt rưng rưng, Điền ma ma lúc này dĩ nhiên là vui vì Triệu Thuỵ Vân nhìn thấy được.
      “Điền ma ma, ngươi làm cái gì vậy, mới sáng tinh mơ liền lộn như vậy, còn thể thống gì, còn nhanh buông Hoa Lan ra.” “Tiểu thư!” Hoa Lan vừa thấy Triệu Thuỵ Vân, như là thấy vị cứu tinh, kinh hỉ kêu lên tiếng, nhưng Điền ma ma lại nhấc chân đá Hoa Lan cước, căm giận hướng về phía Triệu Thuỵ Vân cáo trạng.
      “Tiểu thư, người là biết, nha đầu đáng chết này tận tâm hầu hạ tiểu thư , mà còn dối là do tiểu thư phân phó, cho nên lão nô thay tiểu thư giáo huấn nàng chút, để nàng được giáo huấn, lần sau cũng dám làm việc như vậy nữa.” Điền ma ma thấy tiểu thư cuối cùng cũng ra, trong long biết tiểu thư nhất định nghe được lời kia, đợi lát nữa nhất định ban thưởng cho nàng, nghĩ đến đó, Điền ma ma khoé miệng liền dừng được mà cười tươi.
      Phải biết rằng, tiểu thư này này cái gì cũng có, mỗi thứ đều là thứ tốt, cho dù có bạc cũng nhất định mua được, này cũng khó trách điền ma ma mỗi lần đều phải nghĩ cách để lấy lòng Triệu Thuỵ Vân, làm nàng vui, để có thể đạt được mục đích. ( chỗ tỷ tỷ chưa có mỹ nam mà, có bạn cũng hốt ui ><).
      Chính lúc này đây, nàng nhất định vỗ mông ngựa mới được.
      Triệu Thuỵ Vân tại còn là Triệu Thuỵ Vân của ngày xưa, mà Điền ma ma ở nơi này, tự nhiên cũng phát ra, chẳng những có lợi, mà Điền ma ma căn bản dự tính ra đại kết cục chờ nàng.
      “Điền ma ma.” Triệu Thuỵ Vân ngón tay hơi động, con ngươi híp lại.
      “Có lão nô” Nên nhường nàng chủ động giáo huấn Hoa Lan thôi, Điền ma ma xoa tay, chuẩn bị đợi lát nữa tính sổ tiếp với Hoa Lan, nhưng nàng ngờ là.
      “Điền ma ma, vài năm nay ngươi càng ngày càng già ít, hành động cũng có chút tiện, có số việc bổn tiểu thư cũng muốn phiền ma ma vất vả. Như vậy , con ngươi cưới thê tử, tháng trước còn sinh tiểu tử, như thế bổn tiểu thư liền làm chủ bỏ khuế ước bán mình của ma ma, trừ bỏ thân phận nô tì cho ma mà, cầu phòng thu cấp ma ma ba trăm lượng bạc, để ma ma cùng người nhà có thể đoàn viên, tuổi già có thể hưởng phúc rồi, cũng coi như mười ba năm qua ma ma tận trung với bổn tiểu thư.” Điền ma ma nàng tuyệt giữ ở bên người, nếu có ngày tham lam mà phản bội Triệu Thuỵ Vân, Triệu Thuỵ Vân kia có kết cục bi thảm như vậy.
      Cho nên lúc này, Triệu Thuỵ Vân tuyệt đối nhân nhượng mà giữ kẻ tuỳ thời có thể phản chủ mở bên người nàng, cho dù nô tài này chiếu cố Triệu Thuỵ Vân mười ba năm, nàng cũng lưu tình nửa phần.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 14: Đừng bức nàng làm chuyện tuyệt tình
      Điều này Hoa Lan cùng Điền ma ma hiển nhiên dự đoán được Triệu Thuỵ Vân gây ra như vậy, cả hai người đều ngẩn người. Mà sau đó Điền ma ma giống như hiểu ra, chạy nhanh đến chỗ Triệu Thuỵ Vân quỳ xuống.
      “Tiểu thư, lão nô , lão nô thể . Tiểu thư, lão nô nhiều năm như vậy theo tiểu thư, xem tiểu thư lớn lên, giờ phút này lão nô nếu trở về, tiểu thư bên người có người chăm sóc, lão nô thực lo lắng. Tuy rằng, lão nô tuy già rồi, nhưng lão nô chân cẳng còn lưu loát , thay tiểu thư lo lắng mọi chuyện tuyệt đối có vấn đề gì, cho nên tiểu thư, ngươi hãy để lão nô tiếp tục theo bên người tiểu thư.” Điền ma ma cũng nghĩ đến việc rời khỏi địch quốc phủ tướng quân, ở đây nàng là ma ma của Triệu gia đại tiểu thư, tiền tiêu hàng tháng thiếu, quan trọng hơn nữa xuất môn ngay cả quan gia, phu nhân mấy nàng đều nhượng lễ ba phần, đây chính là nguyên nhân chính nha, nàng làm sao có thể buông tay, cho nên liều mạng cầu Triệu Thuỵ Vân, muốn cho nàng thu hồi quyết định này.
      Nhưng là, Triệu Thuỵ Vân làm thế nào có thể tiếp tục lưu giữ người tuỳ thời có khả năng phản lại nàng đâu?
      Nhưng thấy nàng cười lạnh tiếng, bỗng nhiên thân thể hướng đến, thân mình hướng đến Điền ma ma hơi nghiêng : “Điền ma ma.”
      “Dạ, tiểu thư.” Điền ma ma biết vì sao, đón nhận ánh mắt lạnh băng của Triệu Thuỵ Vân, nhịn được mà rùng mình cái.
      “Điền ma ma, trong khi bổn tiểu thư có thể năng tử tế, ma ma vẫn là nhanh đến phòng thu chi lĩnh bạc dưỡng lão, cầm khuế ước bán mình, nhanh nhanh rời khỏi Triệu gia .” Triệu Thuỵ Vân xong, kêu Hoa Lan vào phòng mình tìm khuế ước bán thân của Điền ma ma, đưa cho Điền ma ma.
      “Vì sao?” Điền ma ma lặng mình nhìn khuế ước bán thân.
      có vì cái gì, ta là chủ ngươi là nô, bổn tiểu thư quyết định tình, hạ nhân chỉ cần vâng theo cũng được.” Triệu Thuỵ Vân đem khuế ước bán thân của Điền ma ma vào tay nàng, lần này cần cấp tốc giải quyết vấn đề này.
      Làm sao nghĩ đến Điền ma ma chưa tới phút cuối chưa thôi, phải chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, như vậy, nàng còn như trước giảy rụa : “Tiểu thư, tiểu thư, lão nô nghĩ rời tiểu thư, lão nô muốn cả đời ở lại bên người tiểu thư, chiếu cố tiểu thư, lão nô năm đó đáp ứng quận chúa nhất định hảo hảo chiếu cố tiểu thư, lão nô thể làm trái với di ngôn của quận chúa được.”
      “ĐỦ!” Triệu Thuỵ Vân bỗng nhiên lạnh lùng cắt ngang lời của Điền ma ma, vốn định dùng biện pháp mạnh, dù sao lúc này đối cới Triệu Thuỵ Vân có từ thương hại, nàng thể, bởi vì về sau còn nhiều chuyện phát sinh liên quan đến Điền ma ma nha, cho nên có thể để nàng rời , nghĩ tới nàng có gắt gao dây dưa, cũng đừng trách nàng khách khí.
      “Người diễn, diễn đến đây có thể kết thúc rồi. Nếu ngươi ngoan cố như vậy, đừng để bỏ tiểu thư mang tình hết ra, như vậy bổn tiểu thư ràng cho ngươi hiểu được. Ngày trước, ngươi theo bổn tiểu thư lấy trộm báo nhiêu bạc, bổn tiểu thư cũng chưa từng cái gì, chính là ngươi ngàn vạn vạn nên, tham bạc của bổn tiểu thư còn chưa đủ, thế nhưng còn lấy bạc của Hiền vương điện hạ, muốn bên trong có hiểu lầm, đúng hay ? Nghĩ cách để bổn tiểu thư hồi tâm chuyển ý, cần cũng Hiền vương điện hạ giải trừ hôn ước, đúng hay ?”
      “Tiểu thư—“ Chuyện này lúc đó căn bản có người khác biết, tiểu thư như thế nào biết tin tức tuyệt mật như vậy? Điền ma ma ngạc nhiên thôi.
      “Hừ-- đời này, tuyệt đối có việc gì là tuyệt mất, nếu muốn người khác biết trừ phi mình đừng làm. Điền ma ma, bổn tiểu thư như vậy, ngươi hiểu chưa? Chỉ bằng chuyện này, bổn tiểu thư nếu cho phụ thân biết, ma ma ngươi biết kết cục của ngươi như thế nào rồi chứ.” Triệu Thuỵ Vân nhàn nhạt Điền ma ma liếc mắt cái, cái liếc mắt kia cũng đủ để cho Điền ma ma tay chân nhũn ra.
      “Nhớ chưa, nếu xem việc người chiếu cố bổn tiểu thư nhiên năm như vậy, ngươi căn bản có khả năng còn thể diện ra khỏi phủ này. Suy nghĩ chút , muốn bản thân có thể diện ra ngoài, hay là để bổn tiểu thư phái người động thụ đưa ngươi ra ngoài, lựa chọn loại nào, vậy ma ma tâm có chủ ý rồi đúng .” Điền ma ma nhìn Triệu Thuỵ Vân lạnh nhạt mặt mày, hận thể chính lúc này nàng vung tay cho nàng ta mấy cái bạt tai.
      Nàng thế nào quên, vô luận thế nào, thiếu nữ trước mặt chung quy vẫn là nữ nhi của Ngọc quận chúa, người nữ nhi đó như thế nào dễ dàng bị người lừa dối, là nàng hồ đồ, thế nhưng tiểu thư nhiều năm qua nuông chiều có quy củ, thế nhưng còn vọng tưởng có thể bài bố tiểu thư, là nàng có lỗi, là nàng hồ đồ.
      “Lão nô biết, lão nô ràng, cảm ơn tiểu thư, cảm ơn ân đức của tiểu thư.” Điền ma ma ngừng đựng vàng đâu, đến đây nàng vô phương hối hận, nhưng hối hận cũng kịp rồi.
      Nàng tinh tường biết, nàng vụng trộm làm việc này, nếu bị lão gia biết đến, như vậy nàng mười ba năm ở Triệu phủ thể diện cùng còn, cái gì đều có.
      Chính tiểu thư được như vậy, tiểu thư khẳng định như vậy thả nàng , là chủ tử tình nghĩa, cho nên nếu như vậy, nàng quả cũng còn có khả năng ở lại, chỉ có thể đối với Triệu Thuỵ Vân dập đầu lạy ba cá, đơn giản thu thập hành lý, đến phòng thu chi lấy ba trăm lượng bạc liền vội vàng về nhà.
      Hoa lan cũng theo sau được Triệu Thuỵ Vân phân phó, nàng lén lút theo Điền ma ma, phát nàng quả thực ly khai khỏi hoàng thành, vóng đến Hiền vương phủ liền an tâm trở về hướng Triệu Thuỵ Vân hồi bẩm việc này.
      biết, nàng như thế coi như có đầu óc.” Nhưng nếu , đời này thiếu hay hai người, đối với Triệu gia mà cũng phải có gì đáng ngại.
      Triệu Thuỵ Vân nghĩ như thế, lại phát bên cạnh Hoa Lan nơm nớp lo sợ đứng ở nơi đó, thỉnh thoảng lại còn vụng trộm ngắm nàng vài lần, lại ở nàng ánh mắt đảo qua đảo lại nháy mắt thất kinh tránh được.
      Xem ran ha hoàn này chỉ sợ lúc này sợ nàng muốn chết.
      Cũng tốt, có thể e ngại nàng, khi làm việc gì hảo hảo mà lo lắng ràng hậu quả, như thế làm việc có vài phần cẩn thận hơn, điều này, cũng là chuyện tốt, phải sao?
      Nghĩ vậy, Triệu Thuỵ Vân tâm tình tốt lên khoé miệng nhoẻ cười, đối với Hoa Lan phân phó : “ thôi, canh giờ này chắc biểu ca cũng đến rồi, ngươi cùng bổn tiểu thư ra đại môn nhìn chút xem sao.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :