1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nghịch Tập Vương Phi - Khinh Trần Như Phong (c42) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 5: Hiền vương làm người ta khinh thường
      Triệu Thuỵ Vân xem trong mắt khỏi cười lạnh tiếng.
      Nam nhân này quả bị coi thường .
      Ngươi coi như trân bảo, coi ngươi chẳng ra gì, nay người đối với xa cách đạm mạc đối với ngươi vài phần kính trọng.
      Nghĩ như thế Triệu Thuỵ Vân khoé miệng lãnh ý càng nồng hậu.
      “Hiền vương đùa, ngày xưa Thuỵ Vân là người hiểu chuyện, là Hiền vương rộng lượng mà thôi. Người ta lúc đó dù sao cũng là quân thần, người là con của vua, Thuỵ Vân bất quá chỉ là thần tử chi nữ thôi nào có tư cách xưng hô huynh muội nhưng là Thuỵ Vân dĩ vãng biết lễ. Lúc này thừa dịp có ngày ở đây, Thuỵ vân ràng hướng đến Hiền vương tạ tội, mong rằng Hiền vướng chớ để trong lòng mới tốt.” Triệu Thuỵ vân đối với Phượng Phi Tiên ôm quyền thi lễ, lời kia cử chi xa cách ngay cả nha hoàn Hoa Lan của nàng đều có thể nhìn ra, làm sao mà Phượng Phi Tiên cùng Mộ Ánh Tuyết là người thông minh mà nhận ra.
      Bọn họ gặp Triệu Thuỵ Vân hàng động như vậy là ngoài ý muốn của Phượng Phi Tiêu, vào lúc này cũng Triệu Thuỵ vân trong hồ lô đến tột độ bán thuốc gì? Nhưng bởi vậy làm việc càng cẩn trọng hơn đứng lên.
      “Thuỵ Vân muội muội, ngươi có phải hay bởi vì tình ngày đó mà oán trách Tiêu ca ca phải ?Có phải hay còn giận Phi Tiêu ca ca, chịu tha thứ cho Phi Tiêu ca ca?”
      Triệu Thuỵ Vân nghe được Phượng Phi Tiêu như vậy trong lòng sáng tỏ hơn, nhắc tới trong lòng sáng tỏ ra nhiều phần, nhắc tới ngày đó việc đơn giản là Triệu Thuỵ Vân trượt chân ngã xuống hồ.
      Nguyên nhân ngày đó nội dung câu chuyện đối với Triệu Thuỵ vân mà cho dù có trí nhớ của cơ thẻ này nàng cũng phi thường ràng.
      Ngày đó Triệu Thuỵ Vân cùng Phượng Phi Tiêu du ngoạn hồ đường trở về ngẫu nhiên gặp được Mộ gia tam tiểu thư Mộ Ánh Tuyết, nhân lúc đó Phượng Phi Tiêu nhìn Mộ Ánh Tuyết vài lần còn giống như cùng Mộ Ánh Tuyết vài câu chọc cho Triệu Thuỵ Vân ăn dấm chua dám chặn Mộ Ánh Tuyết, bên kia nha hoàn cũng đứng ra bảo vệ tiểu thư của các nàng, hai bên tranh chấp ồn ào rồi cùng đem Triệu Thuỵ Vân cùng Mộ Ánh Tuyết cùng rơi xuống hồ.
      Khi hai người rơi xuống hồ Phượng Phi Tiêu hề nghĩ ngợi cũng vội vàng nhảy theo xuống, lúc đó Triệu Thuỵ Vân cho rằng Phượng Phi Tiêu nhảy xướng cứu nàng nghĩ tới Phượng Phi Tiêu lại cứu Mộ Ánh Tuyết đem nàng mặc kệ coi như biết, mà để cho biểu ca Ngọc Lâu Ca nhảy xuống cứu Triệu Thuỵ Vân lên vội vàng ôm nàng trở về định quốc đại tướng quân phủ, rồi còn chạy nhanh tìm đại phu xem bệnh cho Triệu Thuỵ Vân.
      Chính là Ngọc Lâu Ca đúng là vẫn còn che chở Mộ Ánh Tuyết, tuy rằng cứu Triệu Thuỵ Vân lại đem cho Triệu Thiết Trụ nếu chỉ sợ Triệu Thiết Trụ dẫn người đến phủ tể tướng hỏi tội.
      Mặt khác, hôm nay Phượng Phi Tiêu cùng Mộ Ánh Tuyết cùng đến chỉ sợ chờ đợi bọn họ ở phủ tướng quân phải hảo hảo tiếp đón mà chút khách khí hạ lệnh đuổi khách.
      Nghĩ đến đây Triệu Thuỵ Vân đối với Phượng Phi Tiêu cùng Mộ Ánh Tuyết cùng nhau đến có cái gì ràng, đơn giản là muốn lợi dụng việc Triệu Thuỵ Vân thích Phượng Phi Tiêu mà hảo hảo dỗ nàng, rồi cầu nàng đem việc giấu nhẹm cần cho cha nàng là Triệu Thiết Trụ để tránh Triệu Thiết Trụ làm ầm ĩ.
      Việc này nếu là Triệu Thuỵ Vân trước kia bị Phượng Phi Tiêu dùng lời ngon tiếng ngọt mà lừa gạt rồi đem chuyện đó giấu nhẹm, từ chuyện lớn hoá chuyện hoá có.
      Nhưng mà tiện linh hồn trong thân thể này là nàng phải Triệu Thuỵ Vân trước kia, mà nàng đường đường là kim bài đặc công.
      Nàng làm người trong mắt chấp nhận được dù là hạt cát , dù sao lần này Triệu Thuỵ vân rơi xuống nước chết, mà nàng do kiêu cằng khiêu khích với người ta trước cho nên việc nàng chết lần này thể trách hai người Phượng Phi Tiêu cùng Mộ Ánh Tuyết được.
      Chính là Phượng Phi Tiêu cùng Mộ Ánh Tuyết chẳng những được Ngọc Lâu Ca giữu bí mật còn tưởng lấy thủ đoạn lừa gạt đến dỗ Triệu Thuỵ Vân để nàng giấu diếm chân tướng việc , như vậy hai người bọn họ có chút quá đáng phải sao?
      Nghĩ đến đây Triệu Thuỵ Vân khoé miệng lạnh lùng :
      “Hiền vương gia hôm nay ngày đùa có chút quá đáng a, thần nữ thân phận làm sao có tư cách đối với vương gia sinh khí, việc này nếu lan truyện ra ngoài phải người ta Triệu gia khinh người quá sáng sao? Dám khi dễ cả hoàng tử việc này vạn vạn thẻ nha, Triệu gia chúng ta nhận nổi cái vinh dự đó.”
      Phượng Phi Tiêu vừa nghe Triệu Thuỵ vân vậy còn nghĩ nàng giận lẫy, bản thân liên lại định kéo Triệu Thuỵ Vân vào lòng lại bị Triệu Thuỵ Vân lạnh lùng tránh được.
      “Hiền vương thỉnh tự trọng, nơi này dù sao cũng là định quốc phủ tướng quân, thần nữ là nữ nhi của Triệu gia khi xuất môn vẫn cần thể diện nga.” Vốn lấy thân phận Triệu Thuỵ Vân trực tiếp ra uy Phượng Phi Tiêu lĩnh hội đắc tội với nàng, nhưng nàng cũng biết nặng lúc này trực tiếp lộ át chủ bài ra, nàng sợ thay đổi quá nhiều và quá nhanh tính cách khiến người khác hoài nghĩ vẫn nên là từng bước từng bước bộc lộ tính cách của bản thân.
      Cho đến lúc này Triệu Thuỵ Vân là người như vậy Phượng Phi Tiêu cùng Mộ Ánh Tuyết đều cảm thấy Triệu Thuỵ Vân trước mắt thay đổi.
      “Thuỵ Vân muội muội đến tột cùng ngươi cảm thấy thế nào?Ngươi tại sao lại trở nên như vậy Phi Tiêu ca ca chút cũng biết.” Phượng Phi Tiêu có dự cảm lành nhìn người đối diện kia bày ra vẻ mặt thanh lãnh, mi mắt hơi giật giật ràng là khuôn mặt quen thuộc nhưng lúc này lại tạo cho cảm giác xa lạ giống như người này biến thành người hoàn toàn khác mà có thể biết.
      Nhưng cho dù như vậy cũng quên mang theo Mộ Ánh Tuyết đến đây là có mục đích, nhưng trước nghĩ Triệu Thuỵ Vân bất quá chỉ là giận hờn của nữ nhi, nàng Triệu Thuỵ Vân vẫn còn lưu luyến si mê , chỉ cần vài câu làm thay đổi chủ ý của Triệu Thuỵ Vân.
      Phượng Phi Tiêu nghĩ đến đây liền lấy bình tĩnh ôn nhu chăm chú với Triệu Thuỵ Vân:”Thuỵ Vân muội muội ngươi tức giận là đúng rồi ngày đó là đều là lỗi của Phi Tiêu ca ca, lúc đó Phi Tiêu ca ca trong lòng nghĩ ràng là phải cứu Thuỵ Vân muội muội, kết quả lúc xuống nước bởi vì Mộ tam tiểu thư ở dưới nước tương đối gần nên Phi Tiêu ca ca liền thuận tay đưa nàng lên bờ trước, cho nên kịp cứu Thuỵ Vân muội muội, đây là lỗi của Phi Tiêu ca ca, muội muội cho dù trách cứ Phi Tiêu ca ca, đánh mắng Phi Tiêu ca ca cũng được, Phi Tiêu ca ca đều oán giận câu, chỉ cầu Thuỵ Vân muội muội việc là muội cần phải tức giận, muội muội mới bị bệnh nặng lại sinh khí càng khiến cho bệnh tình của muội muội tăng thêm làm cho Phi Tiêu ca ca đau lòng.” Phượng Phi Tiêu những lời như thế này Triệu Thuỵ Vân nghe vào tai càng thấy khinh thường.
      Cái gì kêu trong lòng ràng muốn cứu nàng kết quả bởi vì Mộ Ánh Tuyết ở gần nên thuận tay đem nàng cứu lên, cái này ràng chính là hướng Mộ Ánh Tuyết cứu mà phải hướng Triệu Thuỵ Vân chứ?
      Việc này nếu đến trước mặt nàng thẳng câu thành với Triệu Thuỵ Vân Phượng Phi Tiêu chính là muốn cứu Mộ Ánh Tuyết như vậy Triệu Thuỵ Vân còn nể nang Phượn Phi Tiêu vài phần nhưng lúc này nghe vậy Triệu Thuỵ Vân liền cảm thấy Phượng Phi Tiêu quá coi thường người khác rồi.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 6: Đừng xem nàng là ngốc tử
      Cho rằng mọi người đều là kẻ ngốc người người đều bị chơi đùa trong tay?
      Nghĩ như thế Triệu Thuỵ Vân ràng .
      “Hiền vương nhiều như vậy đến tột cùng muốn với thần nữ có ý tứ gì?mong Hiền vương chỉ . Dù sao thần nữ xưa nay đều là ngu dốt chịu nổi, nghĩ đến nghe hiểu ý nghĩa của câu đó, cho nên muốn thần nữ làm cái gì Hiền vương ngại ràng cho thần nữ để thần nữ có thể làm được thần nữ nhất định giúp Hiền vương thành toàn.” Triệu Thuỵ Vân lúc này muốn cùng hai người bọn họ tiếp tục giả ngốc nữ, nàng cảm thấy đối mặt với Phượng Phi Tiêu càng lâu càng cảm thấy đáng cho Triệu Thuỵ Vân vì vậy nàng cũng lười cùng bọn họ day dưa.
      Phượng Phi Tiêu cùng Mộ Ánh Tuyết nghe được Triệu Thuỵ Vân gọn gang dứt khoát như vậy trong lời là cho hai người ngây ra ngược lại biết tiếp tục nên gì.
      sai, Phượng Phi Tiêu đến đây mục đích là muốn lợi dụng Triệu Thuỵ Vân đối với cuồng dại để Triệu Thuỵ Vân giấu diếm việc ngày đó cần giận chó đánh mèo với Mộ Ánh Tuyết làm cho Mộ Ánh Tuyết đến thảm hại chính nghĩ tới mục đích của kịp đối với Triệu Thuỵ Vân chậm rãi đến từng bước Triệu Thuỵ Vân thẳng vào vấn đề trực tiếp cùng ý đồ đến chơi. Khiến cho biết làm thế nào thực mưu.
      Chính là Phượng Phi Tiêu trong lúc nhất thời biết làm thế nào để vào trọng tâm cuộc viếng thăm hôm nay của , nhưng Mộ Ánh Tuyết tận dụng gian yên lặng để chen vào.
      “Thuỵ Vân muội muội việc này đều là do Ánh Tuyết tốt đều là do Ánh Tuyết phải cho dù muội muội muốn xử trí Ánh Tuyết thế nào Ánh Tuyết đều hề oán hận. Chính là Ánh Tuyết có chuyện cần phải cho muội muội để muội muội có thể tin tưởng Ánh Tuyết, Hiền vương điện hạ đối với muội muội là tâm đỗi xử, mong rằng muội muội trăm ngàn lần cần hiểu lầm Hiền vương điện hạ khiến Hiền vương điện hạ thương tâm.”Mộ Ánh Tuyết đến trước mặt Triệu Thuỵ Vân quỳ xuống, nàng kia khuôn mặt đẫm nước mặt hơn nữa nàng chuyện này khiến mọi người đều nghĩ nàng thành tâm thực lòng nhận lỗi.
      Chính nàng là ai?
      Nàng là ai nàng là Triệu Thuỵ Vân mà để mọi người đùa giỡn cơ chứ?Bực mình dám diễn kịch trước mắt nàng cơ chứ.
      Cho nên Triệu Thuỵ Vân đột nhiên lên tiếng.
      “Triệu tiểu thư.”Bỗng nhiên lúc đó Triệu Thuỵ Vân cắt đứt lời Mộ Ánh Tuyết với ba chữ như vậy khiến cho Phượng Phi Tiêu muốn giảng hoà cho Mộ Ánh Tuyết nghe hiểu được Triệu Thuỵ Vân có ý tứ gì.
      “Ta lại gọi ta là Triệu tiểu thư. Chúng ta Triệu gia chỉ có đệ đệ là Triệu Lăng Vân cha ta có đàn đàn thê thiếp cũng bao nữ nhi ở bên ngoài cho nên có thể chắc chắn rằng Triệu gia ta có huynh đệ muội rơi rớt bên ngoài, mong rằng Mộ tam tiểu thư cẩn thận cần câu muội muội khiến cho Thuỵ Vân sinh ra ảo giác là cha ta bên ngoài nuôi tiểu thiếp sinh ra cho ra biết bao nhiêu tỷ tỷ.”Triệu Thuỵ Vân phiền toái vở kịch này cho nên lời có chút khách khí đánh thẳng vào lòng tự trọng của Mộ Ánh Tuyết ai kêu Mộ Ánh Tuyết là con của tiểu thiếp mà Mộ tể tướng ở bên ngoài nuôi dưỡng tiểu thiếp mà sinh ra.
      Quả nhiên Mộ Ánh Tuyết nghe được Triệu Thuỵ vân như vậy sắc mặt nhất thời trở nên tái nhợt vô cùng bản thân có thể tuỳ thời có thể ngã xuống.
      “Triệu tiểu thư, người cần gì phải ra những lời này khiến người khác đau lòng như vậy chứ.”Dưới chân thiên tử cũng có chút bối cảnh, ai mà biết Mộ Ánh Tuyết có xuất thân như thế nào chính là mỗi người đều e ngại Mộ tể tướng tự nhiên dám nghị luận về xuất thân của Mộ Ánh Tuyết.
      Dần dần Mộ Ánh Tuyết cũng quên xuất thân của bản thân chỉ nhớ ràng nàng thời là thiên hạ đệ nhất tài nữ. thời tại lúc này lại bị Triệu Thuỵ Vân ra như vậy làm cho kiêu ngạo lòng tự tôn cực mạnh của Mộ Ánh Tuyết thể nào biến sắc chứ.
      Ngay lúc đó Phượng Phi Tiêu lúc này thấy Mộ Ánh Tuyết chịu nhục liền quên mục đích đến đây liền đối với Triệu Thuỵ Vân trách cứ.
      “Thuỵ Vân bổn vương mệnh lệnh cho ngươi nhanh xin lỗi Mộ tam tiểu thư ngay.”
      “Xin lỗi?”Triệu Thuỵ Vân lạnh lùng cười :”Thần nữ vừa rồi cái gì? Mộ tam tiểu thư cái gì sao?Ở đây có nhiều nha hoàn như vậy hiền vương sao hỏi xem thần nữ đến tột cùng Mộ tam tiểu thư cái gì chọc được Hiền vương đối với thần nữ phát ra giận dữ như vây a.”Nàng đáy mắt trào phúng như thế giống như chê cười mục đích bọn họ đến đây xem như là thông suốt, Phượng Phi Tiêu khỏi tức giận đứng lên.
      “Thuỵ Vân ngươi phải người như thế ngươi vốn là nương lương thiện mà, tại sao người lại biến thành người như vây? Người tại sao lại có thể ra những lời như vậy, người khiến bổn vương thất vọng rồi.”
      “Thất vọng sao? Đúng là Triệu Thuỵ Vân liền cảm thấy bản thân thần nữ quá mức uất ức quá mức vô dụng. Bất quá cổ nhân phải thường ăn nhất tạm dài nhất trí (ý là trải qua việc thông minh ra), tại Triệu Thuỵ Vân quyết định từ nay về sau lần nữa bắt đầu làm người sau này chịu bất cứ uất ức như vậy, cũng dễ dàng chịu để tiểu nhân che mờ lý trí, như thế còn phải cám ơn Hiền vương điện hạ nếu có lời của Hiền vương điện hạ nếu đến giờ vẫn nghĩ ra nhìn thấu, là Hiền vương điện hạ giáo hội thần nữ việc khiến thần nữ thấy ràng cũng xem hiểu được việc như vậy lần sau xuất sai lầm lần thứ hai đâu.” Triệu Thuỵ Vân vào thời điểm lời này Phượng Phi Tiêu thần kinh hãi bỗng nhiên trong lúc đó cảm thấy vừa rồi cực kì ngu xuẩn nhất thời làm lệch hướng kế hoạch ban đầu.
      Đến lúc này rốt cục lần nữa nhìn thẳng vào Triệu Thuỵ Vân lần nữ bắt đầu nổi lên đánh giá Triệu Thuỵ Vân.
      “Thuỵ Vân muội muội vừa rồi là Phi Tiêu ca ca thất thố, Phi Tiêu ca ca vừa rồi kỳ phải là ý tứ đó, Thuỵ Vân muội muội biết đó Phi Tiêu ca ca kỳ là --“
      “Hiền vương điện hạ xưa nay đều vì thần nữ suy nghĩ, thần nữ hiểu được suy nghĩ của Hiền vương, Hiền vương điện hạ cần giải thích.” Triệu Thuỵ Vân nghĩ lại nghe Phương Phi Tiêu cái gọi là giải thích, nàng sợ lỗ tai của nàng nghe nổi càng ghê tởm lời lại nghe thấy những lời nghe đằng nèo tự nhiên cắt đứt lời của Phượng Phi Tiêu.
      Phượng Phi Tiêu tuy rằng bị Triệu Thuỵ Vân cắt đứt lời trong lòng có chút vui mặt như trước ôn hoà.
      “Thuỵ Vân muội muội ngươi hiểu được ý tứ của Phi Tiêu sao?”
      “Ý tứ của Hiền vương điện hạ kỳ thần nữ hết sức minh bạch.” Đơn giản phải muốn nàng giấu nhẹm nguyên nhân của việc đó ngày đó? Triệu Thuỵ Vân đáy lòng cười lạnh.
      “Thuỵ Vân muội muội vốn định tha thứ cho Phi Tiêu ca ca sao? tại sao đối với ngày đó lại khinh khí với Phi Tiêu ca ca?”

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 7: Nàng cũng có thể diễn trò
      Rốt cuộc vẫn quên đề cập đến mục đích phải sao?
      Triệu Thuỵ Vân rũ mắt đáy mắt chợt loé lên lạnh nhạt :”Ngày đó có việc sao? Kỳ vừ rồi thần nữ cũng hiểu , nếu Hiền vương điện hạ muốn thần nữ làm chút gì cứ cần vòng vo. Cho dù là Hiền vương điện hạ muốn cho thần nữ ra việc ngày đó thần nữ cũng có thể làm được đến cùng Hiền vương điện hạ cũng vì thần nữ lo lắng phải sao?” nên ép nàng diễn trò nàng cũng có thể bất đắc dĩ hùa heo diễn qua diễn lại bất quá xem lại có thể cười đến cuối cùng.
      Vốn cùng bọn họ trắng ra như vậy nàng có thể làm ràng với bọn họ, kết thúc giữa bọn họ liên quan nhưng hiển nhiên, bọn họ nhưng để Triệu Thuỵ Vân thay đổi chủ ý, nàng quyết định thể để cho hai người bọn họ tiện nghi.
      Lúc này nàng cũng nghĩ cùng bọn họ so đo nhiều cùng Phượng Phi Tiêu cùng Mộ Ánh Tuyết kế thúc vở kịch chờ ngày nào đó nàng tặng bọn họ đại lễ hồi báo lúc đó mới là phản kích tốt nhất phải sao?
      Buồn cười lúc này Phượng Phi Tiêu cho rằng Triệu Thuỵ vân bị làm cho thay đổi tâm ý cùng hờn dỗi nữa.
      “Cái này Thuỵ Vân muội muội có thể nghĩ thông suốt như vậy có là tốt. Phải biết rằng dù sao phụ thân muội muội đối với bổn vương có chút hiểu lầm, luôn luôn cảm thấy khó chịu khi gặp mặt bổn vương, nếu việc bị ngày đó bị phụ thân muội hiểu lầm, chỉ sợ muội muội cùng bổn vương khó có thể giữ được hôn này--.” Phượng Phi Tiêu những lời này ràng vì Mộ Ánh Tuyết muốn lợi dụng Triệu Thuỵ vân giấu diếm việc này mà còn lợi dụng hôn ước của bọn họ mang ra uy hiếp, người này đúng là coi thường Triệu Thuỵ Vân.
      cho rằng nàng Triệu Thuỵ Vân quan trọng hôn ước với Phượng Phi Tiêu đến thế sao?
      tại, nàng ước gì cùng giờ phút này cùng có bất cứ quan hệ gì. Đương nhiên có thể huỷ hôn càng sớm càng tốt.
      Nghĩ về vấn đề huỷ hôn việc này thể xúc động được, phải biết rằng hôn ước của nàng cùng Hiền vương là do Triệu Thuỵ vân lúc đó sống chết cầu Triệu Thiết Trụ, ép Triệu Thiết Trụ hướng hoàng thượng cầu khẩn, tại nàng trong nháy mắt biến hoá nhanh như vậy khó trách làm cho người ta nghi ngờ, nhất thiết phải phiền toái như vậy.
      Cho nên hôn ước cùng với Phượng Phi Tiêu có thể giải trừ nàng còn phải tính toán kỹ hơn hảo hảo chuẩn bị phen mới được.
      Nghĩ là làm nàng liền tiếp tục đối với Phượng Phi Tiêu để có tâm tính tốt đối với nàng phòng bị như vậy sau này trả lại thù lại đối với họ mới là phen để kích.
      Nghĩ như thế Triệu Thuỵ Vân liền phụ hoạ với Phượng Phi Tiêu : “Hiền vương điện hạ sai, chuyện này nếu cẩn thận truy cứu khó trách khỏi việc trọc giận phụ thân thần nữ, dù sao phụ thân thần nữ đối với thần nữ như ngọc quý tay, cho nên vì phụ thân thần nữ thần nữ cũng đem tình của ngày đó cho phụ thân, miễn cho vì nữ nhi thương tâm.”
      Phượng Phi Tiêu nghe vậy trong lòng đánh mất toàn bộ nghi ngờ.
      Phải biết rằng vừa rồi có chút ảo giác, đối với giờ mặt Triệu Thuỵ Vân lạnh lùng mất , hoàn toàn mất cảnh giác.
      Nhưng tại, cảm thấy là đa tâm, Triệu Thuỵ Vân vẫn là Triệu Thuỵ vân mà quen biết, vừa nhắc đến hôn ước của bọn họ có biến cố nàng lập tức chuyện cách ngoan ngoãn. Lời như vậy cũng là thích hợp với bộ dạng thiếu nữ là thích hợp. Chính là hành vi của nàng như vậy vẫn thể gạt được Phượng Phi Tiêu lại phải là do lưu luyến si mê Phượng Phi Tiêu sao. Luyến tiếc buông tha cho cho nên vừa đề cập đến hôn ước nàng giống trước lạnh lùng vô tình.
      Bất quá về sau làm việc gì cũng phải dè dặt cẩn thận hơn mới được, dù sao với lời Triệu Thuỵ Vân biểu như hôm nay đảm bảo sau lưng có cao nhân chỉ điểm.
      Cho dù Triệu Thuỵ Vân sau lưng có cao nhân chỉ điểm, với biến cố như vậy vẫn nên cẩn thận mới được.
      Nghĩ như vậy Phượng Phi Tiêu mặt như hoà lên.
      “Thuỵ Vân muội muội ngươi có thể như vậy, đủ thấy muội muội tâm địa thiện lương, Phi Tiêu ca ca vừa rồi còn hiểu nhầm muội muội, là Phi Tiêu ca ca phải.”
      “Hiền vương điện hạ khen trật rồi thần nữ thể đảm đương nổi. Bất quá hôm nay, Hiền vương điện hạ yên tâm, phải vì người khác mà vì phụ thân của thần nữ, thần nữ đối với việc hôm đó ra làm cho phụ thân lo lắng.” tới đây Triệu Thuỵ Vân khách khí tiếng: “Mặt khác, còn việc thần nữ bệnh nặng mới khỏi, thân thể chống đỡ được bao lâu, cho nên mong rằng Hiền vương điện hạ thứ lỗi, thần nữ lúc này cần trở về nghỉ ngơi.” Triệu Thuỵ Vân cảm thấy Phượng Phi Tiêu đạt được mục đích đến đây nghĩ đứng lại ở nơi này.
      Như thế, nàng nhường chút để sớm dời , đó phải tốt hơn sao.
      Quả nhiên, Phượng Phi Tiêu nghe được Triệu Thuỵ Vân như vậy, liền dặn dò Triệu Thuỵ Vân hảo hảo chiếu cố tốt bản thân, đổi ngày khác đến thăm nàng.
      Mộ Ánh Tuyết tuy rằng lúc trước bị Triệu Thuỵ Vân những lời tổn thương tự trọng, nhưng lúc này khi rời cũng bày ra phong cách quý phái đồng thời ít lời quan tâm, còn lần sau rảnh đến thăm Triệu Thuỵ Vân.
      Nhưng lời của bọn họ Triệu Thuỵ Vân tin tưởng sao? Quả thực chữ cũng thể tin được.
      Bất quá nàng tin tưởng đợi đến khi nàng có đại lễ báo đáp, chỉ sợ hai người bọn họ đến đạp nát cửa nhà của nàn mất, chính là thời điểm này nàng bao giờ muốn nhìn thấy hai người bọn họ.
      Như vậy Triệu Thuỵ Vân tránh được cười lại tiếng rồi gọi nha hoàn Hoa Lan tiền vào.
      “Tiểu thư, người tìm nô tì sao?” Hoa Lan vừa vào đến cửa, biết Triệu Thuỵ Vân cố ý gọi nàng đến có việc gì? Nàng trong lòng có chút yên, dù sao sáng nay nàng bị tiểu thư doa phát sợ, tiểu thư tại khí thế doạ người.
      Triệu Thuỵ vân liền phân phó Hoa Lan tiễn khách, Hoa Lan trong lòng chợt hiểu vội vàng làm theo phân phó của tiểu thư, dù sao sáng nay thấy bộ dạng doạ người của tiểu thư, dù sao vẫn nghe lời hơn.
      Bất quá, nàng đối với Hoa Lan an ủi, nàng cũng mong chờ Hoa Lan mang ơn nàng, nàng chỉ cần như tại Hoa Lan luôn kính sợ và e ngại nàng.
      Nàng lạnh lùng liếc Hoa Lan cái, hướng nàng ngoắc ngón tay.
      lại đây bổ tiểu thư có việc muốn ngươi làm.”
      “Vâng, tiểu thư.” Hoa Lan tuy có chút e ngại Triệu Thuỵ Vân, nhưng nàng là nha hoàn là sao có thể cự tuyệt mệnh lệnh của tiểu thư, cho nên trong lòng mặc dù sợ nhưng vẫn tới trước mặt Triệu Thuỵ Vân, cúi đầu xuống dưới nghe Triệu Thuỵ Vân phân phó.
      “Cái gì?! Tiểu thư người như thế muốn –“ Hoa Lan nghe Triệu Thuỵ Vân phân phó như vậy nhất thời cả khinh kêu lên.
      “Câm miệng!” Triệu Thuỵ vân lạnh lùng quát tiếng ánh mắt lạnh băng, Hoa Lan thấy vậy vội vàng đưa tay che kín miệng cái gì cũng dám nữa.
      “Nhớ lấy làm tốt chuyện này là được, về những việc khác ngươi cần để ý đến, bổn tiểu thư xử lý thoả đáng.” Triệu Thuỵ Vân tới đây nâng tay lên lạnh nhạt : “ xuống .”
      “Vâng, tiểu thư, nô tì làm ngay.” So với việc tiểu thư muốn nàng làm, Hoa Lan cảm thấy bản thân tiểu thư vẫn đáng sợ hơn, cho nên nàng do dự nghe theo Triệu Thuỵ Vân phân phó mà dốc toàn lực làm.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 8: Phản kích bắt đầu
      Năng lực làm việc của Hoa Lan khá là tốt, đây là điều trong sách mà Triệu Thuỵ Vân đọc được, bằng Triệu Thuỵ Vân cũng tuyệt đối đem việc trọng yếu như vậy giao phó cho Hoa Lan tiểu nha hoàn.
      Quả nhiên, trong bày ngày nhắn ngửi, tiểu nha hoàn Hoa Lan liền báo cho Triệu Thuỵ Vân tin tức mà nàng muốn biết.
      Nàng báo cho Triệu Thuỵ Vân cái tin tức kia, Hoa Lan còn lần cho rằng tiểu thư phát điên, còn dẫn người cãi lội, ai từng nghĩ đến, tiểu thư đến chút động tĩnh cũng có, ngày ngày đều ăn uống nghỉ ngơi như bình thường, chút khác thường cũng có.
      Thẳng đến ba ngày sau, Hoa Lan từ bên ngoài mang theo tin tức đáng sợ hồi phủ, nàng do dự nên hay nên tin tức này cho tiểu thư vào thời điểm này, tiểu thư nhà nàng giờ phút này bỗng nhiên ở trước mặt lão gia trực tiếp ngất xỉu.
      “Thuỵ nhi a, nữ nhi đáng thương của ta, bọn họ là khinh người quá đáng, đem Triệu gia chúng ta để vào mắt, là muốn ta tức chết, ta tức chết.” Triệu Thiết Trụ khuôn mặt già nua mang theo nét ưu thương, hạ triều liền được đồng nghiệm mời Minh Nguyệt lâu uống rượi, ai từng nghĩ đến đúng lúc nghe người ta bàn tán chuyện Trương ngự kia bưu hãn thê tử, mang theo nha hoàn xông vào Minh Nguyệt lâu ở gian đại sảnh, ồn ào bắt lão gia nhà nàng về, ai biết lão gia nhà nàng tìm thấy, nhưng lại thấy Hiền vương Phượng Phi Tiêu cùng tể tướng phủ Mộ tam tiểu thư Mộ Ánh Tuyết hẹn hò, còn vừa đúng lúc Triệu Thiết Trụ cùng đồng nghiệp thấy được, nếu phải Phượng Phi Tiêu là hoàng tử, chỉ sợ với tính tình của Triệu Thiết Trụ sớm dùng quyền đánh chết .
      Cũng bởi vì Triệu Thiết Trụ có cách nào đánh Phượng Phi Tiêu, lại thể ô uế tay đánh nữ nhân là Mộ Ánh Tuyết, cho nên chỉ mang theo bụng tức giận về địch quốc đại tướng quân phủ, vừa về đến nhà liền tức giận cầm đại đao, sau hồi tập luyện những võ sĩ bồi Triệu Thiết Trụ tập luyện toàn bộ bị Triệu Thiết Trụ đánh thành đầu heo, xuống tay cũng đủ độc ác, ngay chút lưu tình cùng có. Này còn chưa đủ, ở nhà giữa Thẩm thị ồn ào khiến cho càng tức điên.
      nghĩ tới, khéo, Triệu Thuỵ vân giờ phút này lại dời giường đứng lên, rửa mặt trang điểm phen, rồi đến tìm phụ thân Triệu Thiết Trụ thỉnh an, vừa vào cửa lại nghe được giọng căm tức của Triệu Thiết Trụ, tự nhiên cái gì cũng ràng.
      Mà nàng ràng chuyện gì xảy ra vào thời điểm này, nàng nhất thời ngay trước mắt Triệu Thiết Trụ bị kích thích mãnh liệt, chống đỡ được mà ngất .
      Triệu Thuỵ Vân như vậy ngất xỉu , Triệu Thiết Trụ vừa vội vừa giận, giận Phượng Phi Tiêu cùng Mộ Ánh Tuyết khiến cho Triệu gia còn chút mặt mũi, khiến cho nữ nhi Triệu Thuỵ Vân vẫn luôn luôn thích Phượng Phi Tiêu, năm đó vì muốn gả cho Phượng Phi Tiêu, đó là khóc, hai làm nháo, ba thắt cổ, làm cho có biện pháp, đành phải từ bỏ thể diện cầu xin lão hoàng đế mới năn nỉ được.
      thời nghe tin tức này, bảo bối nữ nhi của của làm sao có thể chấp nhận được, đây chính là muốn nàng bệnh mà có thống khổ.
      Nghĩ tới việc này, Triệu Thiết Trụ đem Phượng Phi Tiêu cùng Mộ Ánh Tuyết hận đến tận xương, ai kêu phụ thân thương con cái chứ, hoàn toàn bị nữ nhi khống chế, ai đắc tội với quan trọng, làm bị thương cũng để ý, nhưng ai động đến nữ nhi của , làm nữ như của bị thương, Triệu Thiết Trụ thể tha thứ.
      Cho nên chuyện này, Triệu Thiết Trụ buông tha cho Phượng Phi Tiêu cùng Mộ Ánh Tuyết, như thế nào phải khiến Phượng Phi Tiêu hướng Thuỵ nhi chịu đòn nhận tội mới được, nếu cầu được Thuỵ nhi tha thứ thôi, nếu Thuỵ nhi chịu tha thứ, như vậy bọ họ hãy chờ xem hậu quả .
      Triệu Thiết Trụ hung hăng nghĩ trong lòng, bản thân ngừng tới lui trong phòng, cặp mắt ngừng hướng ra cửa nhìn.
      “Này đại phu thế nào còn có đến? Các người rốt cuộc có thỉnh đại phu, thế nào còn có đến?”
      “Lão gia, người đừng vội, đừng nóng vội, hạ nhân ra ngoài thỉnh đại phu, đại phu lập tức đến, lập tức đến.” Thẩm thị chịu nổi việc Triệu Thiết Trụ tức giận, vẻ mặt có chút hoảng loạn .
      Nàng lúc trước biết được tin tức này, vẫn có chút vui mừng, ai kêu đại tiểu thư được ưa chuộng, đối với nàng cho tới bây giờ đều hô to gọi , chưa từng trước mặt người khác nàng cho kế mẫu này chút mặt mũi. Ngay cả với lăng nhi, mặc dù cũng nàng có quan hệ huyết thống, nàng cũng thèm để ý, tuỳ cho người bên ngoài khi dễ Lăng nhi, Thẩm thị đối với Triệu Thuỵ Vân chính là nước sông phạm nước giếng, cho tới bây giờ quản việc vủa nàng, mặc cho Triệu Thuỵ van làm việc gì, dù xảy ra việc gì, Triệu Thuỵ Vân cũng có cha chống đỡ, nàng chỉ là kế mẫu đâu có gì .
      Cho nên, lúc đó nàng nghe việc của Phượng Phi Tiêu cùng Mộ Ánh Tuyết, thầm có chút vui mừng, thẳng mà là do nha đầu đó gặp báo ứng. Chính là tại thấy Triệu Thuỵ Van sắc mặt trắng bệch nằm giường, lão gia lại gấp đến độ cứ lại lại, tâm Thẩm thị nhất thời trùng xuống.
      “Nương, tỷ tỷ nàng có việc gì ạ?” Từ học đường trở về Triệu Lăng Vân tự nhiên nghe được tin tức này, dọc đường lo lắng cho Triệu Thuỵ vân tỷ tỷ, cho nên có thể đường chạy đến đây, lúc này chuyện có chút thở gấp.
      Thẩm thị lườm liếc mắt cái thất Triệu Thiết Trụ sắc mặt hầm hầm, chạy nhanh đem Triệu Lăng vân kéo qua bên, : “Lăng nhi, tỷ tỷ ngươi chính là nghe xong tin tức kia, nhất thời bị kích thích té xỉu, có việc gì, Lăng nhi ngoan, lúc này tỷ tỷ ngươi hôn mê, ngươi đứng ở này cũng có việc gì làm, ngươi về trước , chờ tỷ tỷ ngươi tỉnh lạnh, ngươi hay qua nhìn tỷ tỷ, thấy thế nào?”
      Nhưng nương, Lăng nhi xem tỷ tỷ sắc mặt trắng nhớt, Lăng nhi có chút lo lắng tỷ tỷ.” Triệu Lăng Vân muốn trở về, muốn lưu lại xem Triệu Thuy Vân tỉnh lại.
      Thẩm thị nghe Triệu Lăng Vân như vậy, nghĩ muốn cự tuyệt, nhưng gặp ánh mắt tràn ngập chờ đợi của con trai, nghĩ đứa có bao nhiêu hi vọng muốn cùng Triệu Thuỵ Vân tỷ tỷ thân cân, liền cưỡng cầu Triệu Lăng Vân trở về, rồi nắm bàn tay bé của , nhất định phải nhu thuận, đừng ầm ĩ tỷ tỷ.
      “Nương, Lăng nhi biết, nhất định ầm ĩ tỷ tỷ, ngoan ngoãn nghe lời, luôn luôn chờ tỷ tỷ tỉnh lại.” Giọng non nớt, mang theo vài phần lo lắng truyền đến tai Triệu Thuỵ Vân, cũng truyền đến tai Triệu Thiết Trụ.
      Vốn Triệu Thiết Trụ cho Triệu Lăng Vân ở trong nay, muốn để ra ngoài, cần ở trong này vướng chân vướng tay, nhưng lúc này nghe được Triệu Lăng Vân như vậy, lại nhìn thấy nhu thuận nhìn Triệu Thuỵ Vân bên cạnh, đôi mắt thuỷ tinh long lanh nhìn chằm chằm Triệu Thuỵ Vân, thấy nhi tử quan tâm Triệu Thuỵ Vân như thế, làm phụ thân, thể đuổi Triệu Lăng Vân ra ngoài, chỉ đáp ứng cho lưu lại.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 9: Nhất định phải giải trừ hôn ước
      Đại phu, chạy lại chỗ Triệu Thiết Trụ thở hổn hển.
      Đương nhiên, thỉnh đại phu đến là nha hoàn Hoa Lan bên cạnh Triệu Thuỵ Vân.
      “Lão gia, đại phu tới, Nhượng đại phu chạy nhanh đến coi tiểu thư chút ạ.” Hoa Lan ngụ ý, lão gia, phu nhân còn có thiếu gia, các ngươi đều cần chắn ở đây ảnh hưởng đến việc đại phu khám bệnh cho tiểu thư.
      “Vị này là đại phu, nhanh nhanh xem nữ nhi của ta bị làm sao, xem rốt cuộc nàng bị làm sao?” Triệu Thiết Trụ tỉnh ngộ lại, nhanh chóng tránh thân ra, nhường cho lão đại phu qua bắt mạch cho Triệu Thuỵ Vân.
      Lão đại phu vội vàng bắt mạch cho Triệu Thuỵ Vân, mày nhất thời cau lại, cảm thấy vị tiểu thư này mạch tượng chút cũng có vấn đề, tương đương có thể là khoẻ mạnh, thế nào lại thỉnh cầu đại phu xem bệnh chứ?
      Bất quá lúc này nhìn đến sắc mặt của Triệu Thuỵ Vân trắng bệch, lại nhìn thấy nha hoàn Hoa Lan bên kia mang vẻ mặt truy vấn xem tiểu thư có cần bốc thuốc gì hay , lão đại phu lập tức tỉnh ngộ.
      Đại khái la trong phủ nhà giàu thường có chút thị phi phải trái, chắc vị tiểu thư này còn cách nào khác đành phải giả trang bị bệnh, lão đại phu cũng muốn nhiều lời, lúc này tự biết bản thân thức thời, tự nhiên cũng vạch trần Triệu Thuỵ Vân giả trang bị bệnh.
      Đối với bệnh tình của Triệu Thuỵ Vân, lão đại phu còn hảo tâm, mơ mơ hồ hồ đại khái, tiểu thư sinh bệnh là do tâm tình tốt, tính tụ lâu trong lòng, cần hảo hảo điều dưỡng tâm tình tốt, tận lực điều dưỡng và uống thuốc tốt.
      Nha hoàn Hoa Lan thấy lão đại phu như vậy, tất nhiên theo ra khỏi phủ để bốc thuốc, vì cảm kích lão đại phu giúp đỡ, liền lấy 10 lượng bạc đưa cho lão đại phu và cầu giữ bí mật chuyện này, trăm ngàn lần được ra.
      Lão đại phu kia là người như thế nào, vốn là hảo tâm giúp nương nằm giường kia, chắc chắn giúp giữ bí mật, căn bản nghĩ muốn nhật thù lao, lúc này được tài vật ngoài ý muốn, có chút kinh hỉ.
      Hoa Lan được lão đại phu cam đoan, lại nhớ ra tiểu thư từng đem tình sử lý thoả đáng, tâm tình liền thả lỏng về phí phòng Triệu Thuỵ Vân, cầm theo gói thuốc giả bộ sắc thuốc cho Triệu Thuỵ Vân.
      Nhưng Triệu Thuỵ vân đợi lão đại phu vừa , nàng liền từ từ tỉnh lại.
      Làn vừa tỉnh lại, nàng liền nắm lấy tay Triệu Thiết Trụ, luôn luôn câu: “Cha, nữ nhi muốn từ hôn, cha, nữ nhi muốn từ hôn, nữ nhi nhất định phải từ hôn.” Triệu Thuỵ Vân tay ôm ngực, liều mạng ho khan.
      “Thuỵ nhi, Thuỵ nhi, ngươi lo lắng lo lắng sao, phải biết rằng lúc trước hôn này, là Thuỵ nhi---“ Triệu Thiết Trụ cảm thấy nữ nhi trong lúc nhất thời tuyệt đối bỏ được Phượng Phi Tiêu, lời lúc này, bất quá là dỗi thôi, cho nên cũng thể trực tiếp tin lời của nữ nhi.
      Nhưng Triệu Thuỵ Vân lần này dị thường cẩn thận, phen : “Cha, nữ nhi phải nhất thời xúc động như vậy, mà trả qua suy nghĩ cẩn thận mới vậy. Cha, nữ nhi cảm thấy chính mình sai rồi, nữ nhi cảm thấy hết thảy cưỡng cầu đến cuối cùng cũng thuộc về mình, là nữ nhi quá cố chấp. Nếu lúc trước nghe theo lời phụ thân, hôm nay phải chịu nhục nhã như vậy.” xong câu này Triệu Thuỵ vân lại khụ khụ ho khan đứng lên.
      “Thuỵ nhi, đừng nóng vội, đừng nóng vội, từ từ thôi, chuyện này sau này có thể , thân thể ngươi quan trọng hơn, ngươi nên hảo hảo bảo trọng thân thể mình mới được.”
      “Cha, nữ ni có việc gì, nữ nhi thân thể nữ nhi chính bản thân mình ràng nhất, nữ nhi bất quá chịu nổi tin tức này, bị kích thích quá độ thôi, kỳ nữ nhi chuyện gì đều có.”
      “Nhưng là—“ Triệu Thiết Trụ sợ Triệu Thuỵ Vân tại tức giận mà vậy, nếu mấy hôm nữ đổi ý mình phải làm sao? thực, cho tới bây giờ cũng xem trọng Phượng Phi Tiêu, nhận định người kia cùng nữ nhi của phải là lương duyên, cho nên luôn luôn phản đối hôn của Triệu Thuỵ vân cùng Phượng Phi Tiêu, sau này miễn cưỡng đồng ý, kia cũng là bị Triệu Thuỵ Vân làm cho còn cách nào khác, làm Triệu Thiết Trụ phải năn nỉ hoàng đế.
      Lúc này nghe được Triệu Thuỵ vân chủ động muốn từ hôn, Triệu Thiết Trụ kia tự nhiên là đồng ý ngay, nhưng là sợ đây là Triệu Thuỵ vân nhất thời dỗi, đến lúc đó nếu lại ầm ĩ muốn đem hôn đòi trở về, như vậy Triệu Thiết Trụ cùng lão hoàng đế có biện pháp sửa lại những lời , cho nên cho dù lúc này Triệu Thiết Trụ nghe được nữ nhi rốt cục chịu thua kém, cảm thấy vẫn nên an ủi đồng thời vẫn còn chút do dự.
      Kế tiếp Triệu Thuỵ Vân tiếp, làm cho Triệu Thiết Trụ đánh mất băn khoăn.
      “Cha, nữ nhi lần này suy nghĩ cẩn thận. Lần trước nữ nhi rơi xuống nước, lúc hôn mê, mẫu thân gặp nữ nhi trong mộng, nàng nữ nhi làm nàng mất mặt, vì nam nhân đáng, mà làm mất tôn nghiêm của nữ nhi. Nàng còn , nếu nữ nhi lại như vậy hèn hạ, nàng ở dưới địa phủ chết cũng nhắm mắt.” Triệu Thuỵ vân vì tương lai thể hư cấu lời dối như vậy.
      Mặt khác, thừa dịp cơ hội, Triệu Thuỵ Vân bỏ thêm chút.
      “Cha, còn việc, chỉ sợ người biết. Vốn hôm nữ nhi lần trước rơi xuống nước, hiển nhiên Hiền Vương điện hạ nhảy xuống cứu Mộ Ánh Tuyết, mặc kệ sinh tử của nữ nhi, nữ nhi liền cảm thấy Hiền vương điện hạ đối với nữ nhi tương xứng. Chính là thời điểm, Hiền vương điện hạ tự mình đến cửa nữ nhi, nữ nhi đừng hiểu lầm, cầu nữ nhi tha thứ , như thế nữ nhi cũng gì, nữ nhi liền tha thứ cho Hiền vương điện hạ, liền che dấu chuyện này, cho phụ thân biết. Nhưng thời, hiền vương điện hạ làm ra tình đến mức này, căn bản chính là cho nữ nhi chút mặt mũi, dã là như vậy , nữ nhi cần gì phải cấp người khác thể diện, tự nhiên phải chuyện này.”
      “Thuỵ nhi, ngươi ?” Triệu Thiết Trụ sớm hoài nghi việc lần trước rơi xuống nước, chính là khi Ca nhi trở về như vậy, sau Thuỵ nhi cũng cái gì, nha hoàn ở dưới cũng gì, đám gì, Triệu Thiết Thuỵ cũng đánh mất nghi ngờ, nghĩ tình lại như vậy, việc rơi xuống nước lại có nguyên nhân khác.
      Nghe những điều này, Triệu Thiết Trụ tức giận vỗ bàn.
      “Này , là khinh người quá đáng!”
      “Cha, người đừng giận. Nữ nhi chuyện này, cũng chỉ mòng cha tin tưởng nữ nhi chết tâm, còn tin tưởng Hiền vương điện hạ nữ rồi. Nữ nhi lúc này, muốn từ hôn, nghĩ sau này gả , ngày ngày phải đối mặt với hai người bọn họ, như vậy cuộc sống của nữ nhi rất bi đát, mà ở dưới suối vàng mẫu thân cũng thể yên tâm nhắm mắt, cho nên nữ nhi, lần này nhất định phải từ hôn, mong rằng phụ thân thành toàn.” Triệu Thuỵ vân cố sức chống xuống giường, xuống đất quỳ gối trước mặt Triệu Thiết Trụ.
      “Thuỵ nhi, ngươi mau đứng lên, cha biết. Ngươi yên tâm, chỉ cần Thuỵ nhi đối với Hiền vương điện hạ buông tay, như vậy cha có biện pháp cho ngươi từ hôn.”
      “Cảm ơn cha.” Triệu Thuỵ Vân đứng dạy nháy mắt, cặp mắt mê ly con ngươi bỗng nhiên trở nên thanh thấu vô cùng, hàn quan biểu lộ.
      Nàng biết, chuyện này nàng có phụ thân Triệu Thiết Trụ xuất mã tất nhiên là có vấn đề gì.
      Mà nàng chỉ là nhân vật phụ, khi giải quyết được hôn ước này, vậy coi như nàng cùng nhân vậy tính cắt đứt quan hệ từ đây. Bọn họ từ sau đường dương quan của bọn họ, nàng cầu độc mộc của nàng.
      Nghĩ đến đây, tâm Triệu Thuỵ Vân khoáng kiên định.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :