1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nghịch Ngợm Cổ Phi - Mục Đan Phong

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 78. Tim chợt đập nhanh

       

      Edit: Nhok phù thủy

      Beta: Quảng Hằng & Khuyên




      <img class="alignnone size-full wp-image-6405" title="123" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/09/1231.jpg" alt="" width="590" height="416" />


       , hay ? Trong đầu nàng xuất hiện sự giằng co.



       “Thánh nữ công chúa, người còn do dự cái gì? chúng ta sẽ bị phát hiện mất! Ác ma kia tuy trong khoảng thời gian ngắn sẽ động tới người, nhưng ai đảm bảo về sau hắn sẽ bỏ qua cho người, người đường đường là Thánh nữ công chúa sao có thể làm nô làm thiếp?” Người nọ có chút lo lắng nói.

      Long Phù Nguyệt mỉm cười nói: “Ngươi theo dõi ta! Ngươi trà trộn vào từ khi nào?”

      Người nọ trong đôi mắt hiện lên một chút ngạc nhiên: “ Thánh nữ thật thông minh, sai, để chờ thời cơ cứu công chúa mạt tướng đã ở trong đại quân 3-4 ngày……”

       “Vậy ngươi tên gì?” Long Phù Nguyệt vẫn chưa yên tâm.

       “Thánh nữ công chúa thật sự là quên mạt tướng rồi, mạt tướng là Dương Tư Minh, đã từng là hộ vệ của công chúa, ngày thành phá cũng vừa lúc mạt tướng về nhà thăm người thân, khi trở lại thì tất cả đã thể cứu vãn được nữa…….Vì vậy mới khiến công chúa rơi vào tay bọn họ, là mạt tướng thất trách, sau khi mạt tướng đưa công chúa rời khỏi đây, sẽ chịu mọi sự trừng phạt của người!” Dương Tư Minh vẻ mặt thẹn thùng.

      Long Phù Nguyệt nhìn mặt hắn, giống như giả vờ, khỏi động tâm. Cắn răng một cái, gật đầu: “Được, ta với ngươi.”

      Nàng mặc bộ áo giáp kia, bộ này chỉ dành cho binh lính có vóc dáng gầy nhỏ mặc. Nhưng ở người Long Phù Nguyệt vẫn lớn. Nhưng như vậy cũng có thể chấp nhận được.

      Dương Tư Minh quả nhiên chuẩn bị đầy đủ mọi việc, bất cứ chuyện gì cũng làm xong tất cả. Hơn nữa tối nay binh lính đều có chút lơi lỏng, Long Phù Nguyệt cúi đầu, theo sau lưng Dương Tư Minh thoát ra ngoài rất dễ dàng.

      Một lát sau doanh trại của Phượng Thiên Vũ đã ở sau lưng họ, Long Phù Nguyệt trong lòng nhảy loạn.

      Tự do, nàng rốt cục tự do!

      Cũng biết vì sao, khi chạy thoát khỏi ma chưởng của Phượng Thiên Vũ nàng rất cao hứng, nhưng lại có một cảm giác mất mát thể diễn tả….

      Lúc này là nửa đêm, doanh trại vẫn im ắng. Trừ bỏ binh lính tuần tra, thì tất cả mọi người đều ngủ, lều của Phượng Thiên Vũ cũng đen kịt, tất nhiên là hắn cũng ngủ say.

      Dương Tư Minh đưa nàng vào trong núi.

      Long Phù Nguyệt cước sâu, cước mỏng theo phía sau , hiểu, tim đập chợt gia tốc, bất an đầy dẫy tứ chi bách hài.

       

       

      Chương 79. Bản công chúa đùa cùng ngươi



       Edit: Elaine



      Long Phù Nguyệt tự nghĩ trong đầu, rốt cuộc vẫn là người xa lạ, có thể tín nhiệm?

       Vạn nhất ở bên trong ngọn núi lớn này đối với mình tâm hoài bất quỷ làm sao bây giờ?

       Long Phù Nguyệt thân mình tuy rằng là như đứa bé, nhưng tâm tư , đương nhiên nghĩ đến đối phương có thể gây bất lợi đến cho mình.

      Nàng lập tức dừng lại cước bộ.

      Dương Tư Minh sửng sốt: "Làm sao vậy? Thánh công chúa, chúng ta bây giờ còn chạy trốn tới chỗ an toàn......"

      Long Phù Nguyệt : "Ngươi phải tiếp có người tiếp ứng sao? Người đâu?"

      Dương Tư Minh sắc mặt hơi đổi, gượng cười : "Yên tâm, thánh công chúa, mọi người ở phía trước chờ chúng ta. Nhanh thôi......"

       "Phía trước? Phía trước làm sao?" Long Phù Nguyệt vẫn yên tâm.

      A, tiếp hồi tới khe núi có ngôi miếu , người của chúng ta chờ nơi đó đợi bái kiến công chúa......"

      "Ở nơi nào chờ?" Long Phù Nguyệt nhíu mày.

       Sao lại có chuyện công chúa đến chỗ bọn họ chờ để được bái kiến? Dường như, bọn họ đối với công chúa của họ cũng chẳng hề tôn trọng!

      Long Phù Nguyệt bỗng nhiên xoay người, quay đầu bỏ chạy: "Bản công chúa đùa cùng ngươi!"

      Dương Tư Minh phen giật mình, gần như là nghĩ tới, phi thân bay lên, che trước mắt Long Phù Nguyệt. Long Phù Nguyệt dừng lại kịp, suýt nữa đâm đầu vào người .

      Nàng cuống quít đứng nghiêm thân mình, cả giận : "Dương Tư Minh, là lớn mật! Đường bản công chúa người cũng dám chặn!"

      Dương Tư Minh bên ngoài tỏ vẻ hỏang hốt, khom người : "Công chúa, đắc tội!"

      Bỗng nhiên tiến thêm bước, ra tay người Long Phù Nguyệt chút.

      Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy toàn thân tê rần, có năng lực động đậy

      Nàng là quá sợ hãi, biết chuyến này tuyệt tình tốt. Liền mở miệng hét: "Cứu mạng......"

      tiếng hét này của nàng giọng , nhưng ngọn núi lớn này bóng người cũng có. Nàng có kêu vang lên cũng ai nghe thấy.

      tiếng kêu này của nàng vừa phát ra, Dương Tư Minh ra tay như điện, điểm á huyệt nàng. Cái này, nàng ngay cả kêu cũng kêu được.

      Dương Tư Minh tiếng đắc tội, vận dụng khinh công thượng thừa vác nàng , phi thân như bay, hướng sâu trong núi mà tiến.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 80.Tựa con báo vừa tỉnh giấc




      Edit: Elaine

      Beta: Quảng Hằng & Khuyên



      <img class="alignnone size-full wp-image-6301" title="Elaine" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/09/elaine.jpg" alt="" width="590" height="417" />
       


      Long Phù Nguyệt muốn động đậy thể động đây, muốn kêu lại phát ra thanh, trong lòng hối hận  thôi.



      Ôi, chết trong tay người này so với chết trong tay nghiệt kia càng thảm hơn! Nàng dám nghĩ tiếp theo gặp thêm phiền toái gì......

      Dương Tư Minh vác nàng băng qua mấy khe núi, phía trước quả nhiên xuất tòa miếu .

      Miếu Ma Tước này tuy , nhưng trông cũng đầy đủ, cũng có tiền điện, hậu điện, thiên điện, miếu sau còn có tiểu viện.

      Còn chưa tới trước cửa miếu, xuất hai hắc y nhân tiến tới đón.

      người trong số đó nhìn Long Phù Nguyệt vai Dương Tư Minh, mặt ra tia ngạc nhiên, vỗ bờ vai của , cười : "Ồ, tiểu tử ngươi đúng là đem được công chúa đến, rất giỏi! Mau vào thôi."

      Long Phù Nguyệt thấy bọn họ đối chính mình hề có ý tôn trọng, biết chuyện tình lần này lớn rồi.

      A, bọn họ nếu muốn gây khó dễ cho ta, cùng lắm bọn họ hợp lại là cá chết trong lưới, lão nương lại tìm Phán quan uống trà!" 

      Dương Tư Minh vác Long Phù Nguyệt vào.

      Bên trong đại điện của miếu đứng hơn mười người, từ đầu đến chân đều thân hắc bào, hắc bào thêu (hình) giống như con rắn, hay rồng gì đó bay. Tướng mạo già trẻ xấu đẹp .

      Ở giữa vị trí trung ương, gần bên cạnh pho tượng đổ, người ngồi ngay ngắn ghế bọc da hổ. Cũng từ đầu đến chân  thân hắc bào, bất đồng chính là hắc bào của thêu Kim long lớn dài múa vuốt. tuấn đĩnh mà cao lớn, cả người tràn ngập khí thế bức người, ánh mắt tà mị sắc bén, vừa thấy biết là  là người quen ra lệnh cho người khác.

      Dương Tư Minh đem Long Phù Nguyệt đặt ở mặt đất, chống tay thi lễ: "Giáo vương, thuộc hạ hân hạnh làm nhục sứ mệnh, đem thánh công chúa đoạt lại."

      Giáo Vương ngồi ở ghế da hổ kia nhúc nhích, đôi mắt sáng như điện băn khoăn nhìn người Long Phù Nguyệt: "Tiểu nha đầu này chính là thánh nữ?" thanh của   có chút khàn khàn, nhưng khó nghe. Ngược lại có tia dày (đặc) hương vị, giống như con báo vừa mới tỉnh ngủ.

      Dương Tư Minh dám ngẩng đầu: "Đúng vậy! Thuộc hạ từng là thị vệ của thánh công chúa, nàng quả là Long Phù Nguyệt thánh công chúa! Tuyệt sai lầm."



      Chương 81. Người nầy tại muốn cưới nàng sợ thiên lôi đánh xuống?



      Giáo vương hơi gật gật đầu, phất phất tay: "Tốt! Tư Minh, lần này ngươi lập công , bổn tọa ban thưởng cho ngươi. Đúng rồi, sau lưng có thám tử theo tới chứ?"

      Dương Tư Minh vội : "Thuộc hạ lúc đến đây cẩn thận tra xét qua, tuyệt hề có người theo dõi."

      Giáo vương vừa lòng gật đầu: "Như vậy tốt, ngươi trước xuống ."

      Dương Tư Minh đáp ứng, cúi đầu lui ra ngoài.

      Long Phù Nguyệt trong lòng xui xẻo kêu to: "Con bà nó, ra Dương Tư Minh là thị vệ của ta, tại gặp cái quỷ gì lại biến thành nô tài của Giáo vương. Giáo vương quỷ quái này muốn đem ta tới đây làm gì? Có ý đồ gì?"

      Nàng đứng mặt đất, hai ánh mắt nhanh như chớp loạn chuyển, lời nào, đơn giản thoải mái đánh giá người đối diện.

      Trong ánh mắt giáo vương có điểm hào quang chợt lóa, bỗng nhiên nâng tay lên.

      Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy thân mình run lên, như là có cây châm đâm người chính mình. Nàng khỏi đau thở ra tiếng: "Ôi! Đau quá! Vương bát đản, ngươi làm gì mà đâm ta......"

      câu chưa xong, nàng bỗng nhiên hơi hơi ‘Sao’  tiếng.

      Sao, nàng được.

      Nàng còn chưa kịp cao hứng, Giáo vương hai tròng mắt nhíu lại, bàn tay đảo trung.

      Long Phù Nguyệt giống như bị nam châm hấp dẫn, rốt cuộc đứng thẳng được, thân mình xinh hướng bay tới!

      Chờ nàng phục hồi lại tinh thần, thân mình ở trong ngực giáo vương.

      Long Phù Nguyệt bị dọa đến nhảy dựng, người này công phu thực cao! Nàng lắc lư nhích người nghĩ muốn thoát ra. Bất đắc dĩ bàn tay Giáo vương lại giống như kìm sắt, gắt gao giữ chặt lấy vòng eo nàng, làm cho nàng muốn động đậy cũng được.

      Nàng thở hổn hển, khỏi mắng to: "Này, ngươi tên hỗn đản, buông tay!"

      Giáo vương nắm lấy nàng tựa như bắt lấy con gà con, đại chưởng ở khuôn mặt nàng nhéo phen, lạnh lùng thốt: "May mắn nhìn qua cũng tệ lắm, bằng bổn tọa cưới con bé như vậy, mệt chết."

      "Cưới?" Long Phù Nguyệt hung hăng rùng mình. Nàng có nghe lầm chứ? Tên giáo vương quỷ quái này muốn kết hôn cùng nàng? Please! Nàng bây giờ là đứa mười lăm tuổi! Người nầy tại muốn cưới nàng sợ thiên lôi đánh?

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961


      Chương 82.Chân trái của nàng bị đánh gãy

       

      Edit: Elaine

      Beta: Quảng Hằng & Khuyên

       
      <img title="Elaine" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/09/elaine.jpg?w=590&h=417" alt="" width="590" height="417" />


      Giáo Vương lại xuất thủ, hướng trước ngực của nàng nhéo phen, trong mắt lên chút thú vị: " nghĩ tới nha đầu này còn rất được!"



      Long Phù Nguyệt nghĩ tới ở trước mặt mọi người cư nhiên đối với chính mình động tay động chân. Sửng sốt, khuôn mặt nhắn căng đến đỏ bừng, rốt cuộc bất chấp tất cả, quát to tiếng: "Vương bát đản! Lão nương liều mạng với ngươi!"

      Theo thanh phát ra, tiểu thanh xà tay nàng phóng tới nhanh như điện, hướng về Giáo Vương bay đến mà cắn!

        chớp mắt, Giáo Vương nghĩ tới con bé này lại có chiêu lợi hại như vậy, lần này ở cách gần nhau, lại ở trong tình huống bất ngờ phòng ngự, thiếu chút nữa tiểu thanh xà cắn trúng.

      May mắn võ công của đủ cao, phản ứng rất nhanh, trong lúc cấp bách lách thân mình qua bên, bàn tay đẩy, khó khăn tránh được phát cắn đọat mệnh của thanh xà, đồng thời đem Long Phù Nguyệt đẩy thẳng ra ngoài. Tát nàng cái ngã mặt đất.

      Miếu đổ nát này sàn là đá phiến, Long Phù Nguyệt lúc ngã xuống, toàn thân rơi thẳng, như muốn vở tan ra, mặt đất lắc người cái, cư nhiên bò dậy nổi.

      Giáo Vương khó khăn né được tập kích của tiểu thanh xà, cũng bị dọa ra thân mồ hôi lạnh. Nhìn xuống Long Phù Nguyệt, khỏi giận tím mặt, đôi con ngươi dài hẹp lên vẻ lạnh lùng tàn bạo: "Tiểu tiện nhân chết tiệt! Dám can đảm tập kích bổn tọa, quả nhiên là muốn sống!"

      Bàn tay vung lên, đạo bão tố hướng Long Phù Nguyệt điên cuồng tập tới! 

      hiển nhiên phẫn nộ tới cực điểm, lần này ra tay chút nào khoan dung, bị đạo chưởng phong này của đánh trúng, Long Phù Nguyệt cho dù chết cũng bay nửa cái mạng!

      "Giáo Vương! thể!" người áo đen từ bên cạnh nhanh chóng tiến tới, vươn tay đẩy, đem Long Phù Nguyệt thân mình cách xa ra vài thước. Dù là như vậy, cái chân của Long Phù Nguyệt bị chưởng phong của đuổi quét tới, chỉ nghe rắc  tiếng, xương cốt vỡ vụn, Long Phù Nguyệt đau đến thét tiếng chói tai, chân trái của nàng bị đánh gẫy. Trước mắt tối sầm, đau đến hôn mê bất tỉnh. 

      Giáo Vương Tuấn mặt tối sầm: "Quân sư, ý ngươi đây là gì?" Thanh của lãnh khốc mà tàn nhẫn. tràn ngập ý vị khát máu.

      Nam tử vừa rồi khó khăn lắm đem Long Phù Nguyệt đẩy ra thi lễ, : "Giáo Vương, tiểu nữ nhân này chính là Thánh nữ của Thiên Cơ quốc, dân chúng Thiên Cơ quốc  đối với nàng là kính , cưới nàng tuyệt đối so với giết nàng tốt hơn, giáo Vương,vì  nghiệp lớn của ngài, kính xin tạm nhẫn nhất thời phẫn nộ, nàng dù sao vẫn là đứa bé, hảo hảo dạy dỗ dạy dỗ là biết nghe lời người . Đến lúc đó chúng ta trong tay có vương bài Thánh nữ này, còn sợ dân chúng Thiên Cơ quốc thể quy tâm sao?"

       

       

      Chương 83. Khi dễ tiểu hài tử có bản gì?


       

      Giáo Vương nhãn tình nhất mị, gật gật đầu: "Quân sư có lý, bổn tọa bị nha đầu này khiến tức giận đến suýt nữa làm hỏng đại ."

      Liếc mắt nhìn Long Phù Nguyệt đau đến ngất , đưa tay lên, liền đem nàng bắt lại, ở cánh tay nàng sờ mạnh. 

      Long Phù Nguyệt tiếng thét chói tai, vì đau mà tỉnh lại. Vừa mở mắt, liền thấy ánh mắt tà mị có hảo ý của Giáo Vương nhìn chằm chằm ngực của nàng.

      Nàng quát to tiếng: "Hỗn đản, vương bát đản, ngươi có gan giết ta! Khi dễ tiểu hài tử có bản lãnh gì?"

      Giáo Vương tà tứ cười, gương mặt của nàng mạnh nhéo phen: "Giết ngươi? Bổn tọa làm sao có thể bỏ được? Bổn tọa đêm nay liền lâm hạnh ngươi, ha ha, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, bổn tọa khiến cho ngươi làm Giáo Vương Phi......" 

      "Phi!" Long Phù Nguyệt giận như điên, cùng lắm chính là chết, nàng mới cần bị điểu nhân này khi dễ! Nàng lúc này hoàn toàn thông suốt đến nơi: "Vương bát đản! Ngươi cũng tát phao nước tiểu chiếu chiếu, bằng ngươi cũng xứng! Thức thời, sớm sớm giết lão nương, bằng lão nương thành quỷ cũng bỏ qua ngươi!"

      Nàng giống như con mèo hoang giương nanh múa vuốt, ở trong tay liều mạng giãy dụa.

      Giáo Vương nhíu mi, duỗi ngón tay điểm huyệt đạo của nàng, cuối cùng mới ngăn lại tiếng rít gào của nàng.

      Phù, cuối cùng lỗ tai thanh tịnh......

      Long Phù Nguyệt tuy rằng thể chuyện, cũng thể động, nhưng đôi con ngươi hắc bạch phân minh lại oán hận trừng mắt Giáo Vương hắc y kia, hận thể hóa thành liệt hỏa, đem tên này đốt thành tro bụi. 

      Mặc dù là bị đứa bé nhìn chằm chằm, Giáo Vương lại lý do rùng mình cái. Phất phất tay: "Nhanh chuẩn bị, bổn tọa đêm nay cùng nha đầu này động phòng!" 

      câu này của vừa mới rơi xuống, chợt nghe ngoài điện đạo thanh lười biếng - Cười : "Muốn cùng nàng động phòng? Ngươi có hỏi qua ta ?" 

      Trong điện mọi người sắc mặt đều là biến đổi! Long Phù Nguyệt lại bỗng nhiên mở to hai mắt.

      Phượng Thiên Vũ! Đây dĩ nhiên là thanh của Phượng Thiên Vũ!

      Chưa từng có giờ khắc nào, Long Phù Nguyệt cảm thấy thanh này dễ nghe như vậy. Giống như Thiên . Hai tròng mắt của nàng nháy mắt sáng trong

      Tiếng vừa rơi, vô số  hắc y nhân liền xông ra ngoài, lại bay trở về, rầm rầm rầm ngã mặt đất, người người đều rơi mặt mũi bầm dập, mặt đất lăn lộn kêu rên...

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 84. Đây là đồ chơi của ta, tại sao lại bị các ngươi lấy đến đây




      Edit: Elaine

      Beta: Quảng Hằng & Khuyên



      <img title="Elaine" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/09/elaine.jpg?w=590&h=417" alt="" width="590" height="417" />



      Giáo Vương cùng vị quân sư kia đều sắc mặt đại biến, đợi bọn họ kịp phản ứng, ngoài cửa xuất bạch y nhân.



      Áo bào trắng như tuyết, tóc dài đen nhánh chưa từng buộc lên, tùy ý xõa, tay như bạch ngọc phe phẩy thanh Ngọc Cốt phiến, cười cái tuyệt sắc khuynh thành: "Này, vật của nhà ta các ngươi làm sao có thể tùy ý ăn cắp?"

      Giáo Vương sửng sốt, lông mày ngưng đọng: "Ngươi là ai? Cái gì là vật của nhà ngươi?"

      Phượng Thiên Vũ dùng cây quạt chỉ điểm Long Phù Nguyệt: "Đây đồ chơi của ta, tại sao lại bị các ngươi lấy đến đây?"

      Đồ chơi ? Long Phù Nguyệt khuôn mặt nhắn nhất thời đen nửa. Người này có từ nào hình dung tốt hơn nữa ?

      Giáo Vương sắc mặt khẽ biến thành đại biến: "Ngươi chính là ‘Chiến thần Tu La’ kia?" 

      thể đem Chiến thần Tu la theo như đồn đãi khát máu, giết người chớp mắt cùng người trước mắt xinh đẹp đến rối tinh rối mù, tươi cười so với hoa còn đẹp hơn mà liên hệ với nhau. 

      Nhưng mà nhìn mắt chớp tùy tay liền đem người của mình đánh rơi gãy tay gãy chân, thân thủ quỷ dị đáng sợ, như vậy tám chín phần mười là .

      Phượng Thiên Vũ lắc lắc chiết phiến, cười dài: " đúng là tại hạ sao?" đôi nhìn quanh bên trong miếu vòng, miệng chậc chậc có tiếng: " ra ‘Thanh Long đường’ uy danh hiển hách Thiên Cơ quốc, là ở trong cái miếu đổ nát như vậy, ha ha, đúng là ngoài dự đoán mọi người."

      cười  là vân đạm phong khinh, nhưng đôi con ngươi lại giống như lãnh điện, nhìn đến Giáo Vương rùng mình cái.

      bỗng nhiên cũng cười đứng lên: "Chiến thần Tu La đến đây lại có thể thế nào? Chỉ sợ là ngươi tới lấy được !" Tay nhàng vỗ hai cái, hậu điện, thiên điện lại xuất vô số hắc y nhân, đem Phượng Thiên Vũ vây lại xung quanh.

      Vô số vũ khí chói lọi vang leng keng, ánh đuốc lay động, khiến người chói mắt.

      Phượng Thiên Vũ đầu lông mày nhếch lên: "Aha, ta rất sợ hãi, ra ta là mình vào hang hổ sao?"

      Trong miệng sợ hãi, nhưng mặt chẳng có đến nửa điểm ý tứ của sợ hãi?

      thân hoa lệ, ống tay áo giương lên, đạo hàn quang từ bên hông bỗng nhiên thoáng , chỉ nghe trận tiếng động như ngọc rơi tung tóe đồng tâm vang lên, quay chung quanh thân mình khiến toàn bộ binh khí bị chém thành hai đọan. Đao kiếm bị chặt đứt rơi mặt đất, dấy lên trận bụi đất...

       

      Chương 85. Ngươi giết nàng tốt lắm

                 

      Edit: nhok phù thủy

      Beta: Quảng Hằng & Khuyên

       

      “Người ít, nhưng đáng tiếc đều là thùng rỗng kêu to!” Phượng Thiên Vũ nhếch miệng cười nói. Bảo kiếm lung linh các loại màu sắc chỉ vào vị giáo Vương kia: "Thiên Cơ quốc còn tồn tại rồi, mà các ngươi cũng nên biến mất!"

       Đám hắc y nhân trong đôi mắt lúc này rốt cục ra chút kinh sợ, đều lui về phía sau mấy bước.

      Vị giáo Vương kia lại cười lên ha hả: “Ha ha, quả nhiên hổ là Chiến thần Tu La rất có bản lĩnh. Nhưng mà…..” Ánh mắt của hắn bỗng trở nên sắc nhọn: “Đáng tiếc ngươi lại muốn chết. Ngươi có biết trong binh khí của bọn chúng có giấu cái gì ?”

      “Ẩn giấu cái gì? Chắc lại là loại độc màu mùi chứ gì?” Phượng Thiên Vũ vẫn cười tủm tỉm như trước.

      “Hắc hắc, độc dược? Đó chỉ là điều tầm thường thôi. Đao của bọn họ đều phát ra ánh sáng, chính là cất giấu Thực Tâm ̉, ngươi kiểm tra xem trái tim, xương sườn của ngươi, đau chút nào sao?” mặt giáo Vương tràn ngập sự đắc ý.

      Phượng Thiên Vũ cánh môi vừa tung, vẻ mặt chẳng hề để ý, duỗi ngón tay của mình nhẫn lên xương sườn một cái, khuôn mặt tươi cười vẫn thay đổi chút nào: "Ha ha, tại sao lại đau nhỉ? Lão Tử tại sao lại chút cảm giác cũng có?"

      có cảm giác? Làm sao có thể! Người trúng ̉ này sau khi nhấn lên xương sườn một cái, sẽ đau đến tận xương tủy, hắn làm sao một chút cũng có? Hay là thân thể hắn đã tu luyện thành kim cương bất bại rồi?

      Trong mắt giáo Vương kia hiện lên một tia kinh hoàng. Hắn bỗng đưa tay lên, liền bắt được cổ của Long Phù Nguyệt, ngón trỏ chế trụ ̉ họng Long Phù Nguyệt: "Buông binh khí của ngươi xuống, bằng , ta liền giết nàng!"

      Đầu ngón tay thon dài của hắn dần dần ấn vào, Long Phù Nguyệt vốn bị điểm huyệt, thể động đậy, giờ phút này này chỉ cảm thấy khí trong phổi từ từ thiếu hụt. Nàng hít thở thông, cảnh vật trước mắt khi thì rõ, khi thì mơ hồ, khuôn mặt nhỏ nhắn vì thiếu khí mà đỏ bừng.

      Lông mày Phượng Thiên Vũ nhíu lại, ánh mắt trong trẻo nhưng lại lạnh lùng khó có thể nắm bắt, bỗng nhiên mỉm cười: “Ngươi giết nàng tốt lắm. Đỡ cho bổn Vương phải tự mình động thủ.”

      “Cái gì?” giáo Vương kia ngẩn ngơ: “Ngươi phải tới cứu nàng sao?”

      "Ha! Ha! Ha!" Phượng Thiên Vũ tựa hồ nghe đến cái ... nhất khả năng chê cười: "Nàng là một công chúa mất nước, trong mắt ta, nàng chỉ là một chiến lợi phầm, kẻ tiện nô mà thôi. Ta là vì cái gì mà tới cứu nàng?"

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961


      Chương 86. Nàng vẫn chỉ là một đứa bé.

               

      Edit: nhok phù thủy

      Beta: Quảng Hằng & Khuyên



      <img title="123" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/09/1231.jpg?w=590&h=416" alt="" width="590" height="416" />


       “Vậy……… vậy ngươi chạy tới đây làm gì?” Vị giáo Vương kia dường như tin lời hắn nói…. con ngươi bỗng sáng lên, nở nụ cười lạnh, trong giọng lộ ra tia sắc bén: “Ngươi có phải là ́ ý làm bộ chẳng để ý đến nàng đúng ? Nếu nàng đối với ngươi quan trọng, thì ngươi cũng sẽ để nàng ở trong cái lều nhỏ, mà phải cùng với các nữ đày tớ khác giam chung một chỗ…..”



      Phượng Thiên Vũ khe khẽ thở dài: “Thì ra ta chỉ là làm bộ như chẳng để ý sao?”

      Lời chưa nói xong, bỗng nhiên một đạo hàn quang từ ống tay áo của hắn bay ra, nhằm thẳng ngực Long Phù Nguyệt mà tới!

      ai ngờ hắn sẽ tung ra chiêu ấy, giáo Vương kia hoảng sợ, theo bản năng đem Long Phù Nguyệt né sang một bên, nhưng vẫn chậm, cây chủy thủ cắm vào cánh tay Long Phù Nguyệt.

      Long Phù Nguyệt kêu lên một tiếng, cánh tay trái cây chủy thủ hơi rung động, máu trào ra. Phút chốc đã nhuộm đỏ thân hình nàng.

      Long Phù Nguyệt sửng sốt, tên Lessbian này cư nhiên ra tay đối với nàng? Cũng biết vì sao, ngực Long Phù Nguyệt bỗng nhiên đau đớn, nàng trừng mắt nhìn Phượng Thiên Vũ, mong tìm ra chút manh mỗi từ trong mắt hắn, nhưng, hắn chỉ liếc nàng một cái rồi coi như nàng tồn tại.

      Giáo Vương kia trăm lần ngờ Phượng Thiên Vũ sẽ ra tay đối với Long Phù Nguyệt, kip nghĩ trong lúc cấp bách điểm chỉ tay nàng, cho máu ngừng chảy. Tức giận nói: “Làm sao ngươi có thể ra tay với nàng?! Nàng vẫn chỉ là một đứa trẻ!”

      Phượng Thiên Vũ tự nhiên gõ gõ bao kiếm tạo thành tiếng vang: “Chỉ là một kẻ hèn mọn mà thôi, giữ nàng cũng chẳng có tác dụng gì. Vân Dịch Thiên, nghe nói ngươi ở giang hồ cũng có vị trí nhỏ, ta cũng sớm muốn lãnh giáo ngươi mấy chiêu, nếu ngươi thắng thì muốn gì cũng được.”

      Giáo Vương kia tên đúng là Vân Dịch Thiên, vừa nghe Phượng Thiên Vũ gọi tên mình, liền biết hắn đối với mình đã nắm rõ tám, chín phần.

      khỏi vừa sợ, vừa giận, lạnh lùng nói: “Người khác sợ Chiến thần Tu La, chứ ta thì coi ngươi ra gì. Ta và ngươi đều nổi danh giang hồ, công phu cũng thua kém nhau là mấy…..chúng ta đại chiến ba trăm hiệp.”

      Phượng Thiên Vũ lông mày hơi nhíu, khẽ cười nói: “Tốt, nhưng mà, nha đầu này rất vướng chân vướng tay, bằng trước tiên đem nàng giết chết, ta và ngươi lại thống thống khoái khoái tỷ thí trận như thế nào?"

       

      Chương 87. Trong lòng loạn đắc tượng đoàn đay rối

       

       “Giết chết nàng? Mơ tưởng!” Long Phù Nguyệt đối với hắn mà nói, vẫn còn có giá trị sử dụng lớn, làm sao có thể dễ dàng giết nàng được. Nhưng nếu nàng đã thể dùng để uy hiếp Phượng Thiên Vũ nữa, thì giữ ở trong tay khỏi có chút vướng bận.

      Hắn hơi nhíu mày, đem nàng đẩy sang giáo chúng bên cạnh: “Giữ nàng!”

      Loáng một cái, biến hắn làm như thế nào, đã bay đến trước mặt Phượng Thiên Vũ, ánh sáng đen rực rỡ chợt lóe, thanh bảo kiếm nặng nề đen tuyền giữ tại trong tay , làm hình thức mở đầu: "Thỉnh!" 

      Một trắng một đen, hai thân ảnh động tác mau lẹ, giao đấu ngừng.

      Long Phù Nguyệt biết võ công, xem hoa cả mắt. Nhưng nhìn thần sắc mặt giáo chúng chung quanh lúc vui lúc buồn, nàng liền biết võ công tên Vân Dịch Thiên này có thể ngang hàng với Phượng Thiên Vũ...... tương xứng .

      Lòng của nàng cũng thật rối loạn, nghĩ thế nào cũng rõ ràng, tuy Phượng Thiên Vũ suýt giết chết nàng nhưng sâu trong nội tâm nàng lại mong hắn có thể thắng. Dù phải chết trong tay hắn nhưng so với việc bị tên giáo Vương biến thái đó vũ nhục thì còn tốt hơn gấp trăm lần……

      Huyệt đạo của nàng bị điểm, một chân bị gãy, tay lại bị thương, nên giáo chúng cũng chẳng quan tâm đến nàng. Thường thường khi nhìn các cao thủ giao đấu với nhau, thì đối với người tập võ đó là sự phấn khích vô cùng….

       Hai người càng đánh càng lớn, lực đánh ra cũng rất mạnh. Làm cho những người xem từng bước lui về phía sau.

       Động tác hai người đều cực nhanh. Long Phù Nguyệt biết võ công, xem cảnh này chỉ thấy váng đầu hoa mắt. Một bóng trắng chợt lóe, Phượng Thiên Vũ bay tới bên nàng. Ống tay áo của hắn ở người nàng phất một cái. Long Phù Nguyệt cảm thấy thân thể được thả lỏng, huyệt đạo đã được giải!

      Trong nội tâm rung động, giả bộ vô sự, huyệt đạo bị điểm lâu, nửa thân hình của nàng đều tê liệt. Phượng Thiên Vũ lại bay tới chỗ nàng, Vân Dịch Thiên theo sát sau hắn.

      Long Phù Nguyệt lúc này huyết mạch đã được lưu thông, mắt thấy Vân Dịch Thiên bay tới trước mặt mình. Nàng vỗ cánh tay một cái. Tiểu thanh xà liền hiện ra, cắn lấy ̉ Vân Dịch Thiên.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :