1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nghịch Ngợm Cổ Phi - Mục Đan Phong

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

       
      <img class="alignnone size-full wp-image-6301" title="Elaine" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/09/elaine.jpg" alt="" width="590" height="417" />


       

      Chương 68. Nàng nhất định phải chết!




      edit: Elaine

      Beta: Quảng Hằng & Khuyên




      Lợn rừng? đúng là bộ dáng của lợn rừng. Nhưng lợn rừng có sao lại có màu trắng? Còn có cái đầu lớn như vậy!

      Long Phù Nguyệt hít sâu hơi, nhìn thấy quái vật này hướng chính mình tiến tới. thong thả mà tao nhã, từng bước như đạp trong lòng nàng.

      Con thú kia, rốt cuộc là cái gì? Chẳng lẽ là giống đặc biệt mà triều đại mất này có? Nó có thể ăn luôn nàng hay ?

      Long Phù Nguyệt hai chân trốn nhanh như đạn bắn.

      Quái vật kia mũi phát ra tiếng thở phì phì, da đầu màu trắng run lên, hai con ngươi cao nhìn xuống đánh giá nàng, mũi dài hạ xuống, cái mồm to đầy máu thở ra đòan sương mù trắng.

      Long Phù Nguyệt cả người lạnh toát, trán đổ mồ hôi, nàng từng bước lui về phía sau, quái vật kia vội vã ăn nàng, giống như con mèo nhàng đảo xung quanh nàng. Dường như suy nghĩ nàng đáng giá bao nhiêu phân lượng......

      Rốt cục, quái vật mất kiên nhẫn bỗng nhiên rống to tiếng, giống như sét đánh giữa trung. Hướng nàng lao tới nhanh!

      Long Phù Nguyệt dám chậm trễ, vỗ tay mấy cái, thanh xà bay lên trời, chuyển mình trung, nhanh như tia chớp hướng đầu mũi quái vật đánh tới!

      Quái vật to đầu kia, bị tấn công bất ngờ nên kinh hoảng, rụt đầu, chân trước giơ lên hướng tới tiểu thanh xà mà đánh. trận gió lớn thổi qua, tiểu thanh xà bị đánh bay lên trung.

      Tiểu thanh xà này trơn trượt dị thường, đuôi bắn mặt đất, lại nhảy lên, tiếp tục đấu cùng quái vật đầu lợn rừng kia đánh.

      Long Phù Nguyệt người chút võ công cũng có. Đương nhiên cũng thể giúp gì cho tiểu thanh xà. Đứng xa ở bên xem cuộc chiến.

      Yết hầu lo lắng gần như muốn nhảy ra. Tiểu thanh xà đánh lại quái vật này ? Choáng nếu ngay cả tiểu thanh xà cũng phải đối thủ nó, nàng nhất định phải chết!

      "Hắc hắc, tiểu nha đầu ra còn có chiêu thức ấy, bổn tọa khinh thường ngươi rồi." thanh bỗng nhiên từ phía sau nàng truyền đến.

      Long Phù Nguyệt hoảng sợ, nhìn lại.

      Phía sau cách đó xa, biết khi nào xuất   người. người mặc kiện áo choàng màu đen rộng thùng thình, đầu đội mũ trùm lớn, mặt nếp nhăn chồng chất, nhìn ra bao nhiêu tuổi. đôi con ngươi tinh quang bắn ra bốn phía, hiển nhiên võ công hề thấp.

      Long Phù Nguyệt lui về phía sau từng bước: "Ngươi là ai? Quái thú kia là của ngươi?"

       

      Chương 69. trùng hợp, chúng ta lại gặp mặt!

       

      Người nọ lạnh lùng thốt: "Tiểu nha đầu, ngươi phá hủy chuyện tốt của ta, ta muốn đem ngươi bầm thây vạn đoạn!"

      Long Phù Nguyệt trong lòng chấn động mạnh, kêu lên: "Cam cổ là ngươi hạ?"

      " tồi! Bổn tọa mất rất nhiều khí lực mới khiến cho bọn họ trúng cổ, nghĩ rằng lại bị phá hủy trong tay tiểu nha đầu ngươi! Hắc hắc, nếu ta đem ngươi xé nát ăn luôn liền rất có lỗi với chính mình!"

      Long Phù Nguyệt thấy từng bước hướng ép gần về chính mình, trong lòng hoảng hốt, tuy rằng biết trốn thoát, nhưng là thể đứng ở chỗ này chờ chết. Nàng tiếng kêu to, xoay người bỏ chạy!

      Lúc nàng còn học, tốt xấu gì cũng từng giật giải quán quân chạy 100 mét, lúc này lại khẩn trương sợ hãi, gần như xuất ra toàn bộ khí lực.

      Vừa mới chạy được vài bước, trước mắt hình như có bóng trắng chợt lóe, nàng lắp bắp kinh hãi, vội vàng ngẩng đầu nhìn, khỏi sắc mặt đại biến.

      người đứng trước mắt.

      thân quần áo tuyết trắng, tóc dài tựa sa tanh lại đen như mực rối tung, dung mạo tuyệt mỹ như đóa bách hợp đẹp nhất, bàn tay bạch ngọc vung phiến quạt. Nhìn Long Phù Nguyệt diêm dúa lẳng lơ cười: "Tiểu Nguyệt Nguyệt, trùng hợp, chúng ta lại gặp mặt!"

      Phượng Thiên Vũ! Người này cư nhiên là Phượng Thiên Vũ! tại sao lại giống như hồn bất tán?

      Long Phù Nguyệt bùm tiếng ngồi xụp xuống đất: "Trước có lang, sau có hổ, Diêm Vương lão tử a, bằng ngài nên đến trực tiếp thu ta!"

      Phượng Thiên Vũ cười giống hồ ly tinh, duỗi tay, liền đem nàng tiến vào trong lòng ngực: "Tiểu Nguyệt Nguyệt, chúng ta đúng là hữu duyên, nhanh như vậy lại thấy mặt."

      Long Phù Nguyệt nhìn thấy gương mặt mỵ kia, trong lòng biết là cao hứng hay phẫn nộ, ha ha : "Ngươi...... Sao ngươi lại tới đây? Ngươi phải đáp ứng buông tha ta sao?"

      Phượng Thiên Vũ phe phẩy quạt, từ tốn cười : "Nơi này phong cảnh tuyệt hảo, bổn vương ở đây thưởng thức cảnh đẹp, lại nghĩ rằng đụng phải nha đầu ngươi."

      Choáng váng! rừng cây bị tàn phá có phong cảnh gì đẹp? Người này tuyệt đối là cố ý!

      "Này, Tiểu Nguyệt Nguyệt, ngươi tại sao lại chạy giống như con thỏ bị chó rượt?" Phượng Thiên Vũ dùng quạt che khuất nửa bên mặt, cười  cái khuynh quốc khuynh thành.

      Long Phù Nguyệt giận dữ liếc mắt trừng cái, còn chưa kịp chuyện, chợt nghe Phượng Thiên Vũ cười to hai tiếng: "Bằng hữu, ngươi phải muốn giết nha đầu này sao? Tại sao còn chưa ra tay chạy?"

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 70. Vì cái gì phải ở sau lưng ta phóng dao

       

      Edit: Tiểu Phúc

      Beta: Quảng Hằng & Khuyên 




      <img class="alignnone size-full wp-image-6200" title="Tiểu Phúc" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/09/tie1bb83u-phc3bac.jpg" alt="" width="430" height="676" />



      Long Phù Nguyệt sửng sốt, thân mình bỗng nhiên bị ôm bay lên trời. Ở trong trung xoay cái, bay tà tà đến trước mặt tên hắc y nhân.



      Hắc y nhân sắc mặt khẽ biến, lui về phía sau từng bước, toàn thân đều cứng lại.

      Phượng Thiên Vũ liếc mắt dưới đánh giá cái: "Ngươi là Đại Tế Ti của Diêu Quang quốc?"

      Hắc y nhân lạnh lùng : "Ngươi xứng cho Đại Tế Ti của chúng ta ra tay!"

      Phượng Thiên Vũ mặt vẫn là ý cười vô hạn như cũ, ngữ khí cũng mực ôn nhu: "Các ngươi là  Đại Tế Ti? như vậy, ngươi quả nhiên là người của Diêu Quang quốc? Hắc hắc, Thiên Tuyền quốc cùng với Diêu Quang quốc luôn luôn là nước sông phạm nước giếng, lần này ngươi vì cái gì mà phải ở sau lưng ta phóng dao ?"

      Hắc y nhân cười lạnh đáp.

      Phượng Thiên Vũ chậm rãi : "Ngươi , ta đây đành phải đem món nợ này tính đến đầu Diêu Quang quốc các ngươi."

      "Hừ! Việc này cùng Diêu Quang quốc chút quan hệ nào! Ta là bằng hữu của hoàng đế Thiên Cơ quốc, khó chịu đối với hung ác của các ngươi, nên lúc nãy mới......  ( lầm bầm) nếu phải nha đầu chết tiệt này, bổn tọa thành công rồi!"

      Bằng hữu của hoàng đế Thiên Cơ quốc? Phượng Thiên Vũ cười đến dị thường quỷ dị, bỗng nhiên dùng cây quạt chỉ Long Phù Nguyệt: "Vậy ngươi có biết nàng là ai hay ?"

      Người nọ sửng sốt: " con bé mà thôi, bổn tọa làm sao biết là ai?!"

      "Ha hả ha hả......" Phượng Thiên Vũ cười rộ lên, người nọ cả giận : "Ngươi cười cái gì?"

      Phượng Thiên Vũ lạnh lùng : "Ta cười ngươi có mắt tròng! Con bé cũng phải là con bé bình thường, nàng là nữ nhi nhất của bằng hữu ngươi —— Tiểu công chúa Long Phù Nguyệt. Ha ha, ngươi thể tưởng tượng được đúng , ngươi tốn công sức hạ cổ bị nàng cởi bỏ......"

      Người nọ sắc mặt đại biến, hung hăng trừng mắt với Long Phù Nguyệt cái, cả giận : "Chân ngoài dài hơn chân trong, vậy càng đáng chết!"

      Phượng Thiên Vũ lấy cây quạt gõ lên đầu Long Phù Nguyệt: "Tiểu nha đầu, ngươi hiểu , ta  nửa ngày, là muốn giết ngươi. Cũng phải là ta giúp ngươi nha."

      Long Phù Nguyệt giận dữ trừng mắt liếc cái: " giúp thôi, cần ngươi giúp!" Lại nhìn thoáng qua cái tên hắc y nhân kia: "Này, ngươi đừng nghe tên chết yểu này bậy, ta phải là công chúa......"

      Hắc y nhân lạnh lùng : "Ta quản ngươi là ai! Phàm là trở ngại của ta đều đáng chết như nhau!"

       

       

      Chương 71. Phi sắt cổ

       

      Ống tay áo rộng thùng thình rủ xuống, trong tay xuất cây quải trượng đầu là con rắn màu đen, quải trượng nhìn qua thấy nửa vàng nửa sắt (phi kim phi thiết), hơi lóe sáng.

      Cũng biết là dùng cái gì tạo ra. Ở là con rắn đen xì đầu hình tam giác, hốc mắt màu đỏ.

      Phượng Thiên Vũ đôi mắt nhíu lại, hì hì cười : "Ồ, binh khí của tên này cổ quái, cho tại hạ nhìn cái được ?"

      Cũng thấy làm cách nào chỉ thấy tay chộp tới quải trượng đầu rắn của tên hắc y nhân kia!

      Động tác của nhanh cách quỷ mị, hắc y nhân hoàn toàn kịp phản ứng, gấp rút vỗ lên xà trượng. Hắc xà bỗng nhiên nhảy dựng lên, mở mồm to ra hướng tới bàn tay Phượng Thiên Vũ táp tới!

      Làm sao nghĩ đến Phượng Thiên Vũ chưởng cái, thay vì nắm chuyển sang phất cái. Bàn tay co rụt lại, ống tay áo như dãi lụa phất lên,   tiếng ‘ba’ vang lên,chính ống tay áo của đánh vào phía đầu rắn. Xà kia vừa mới bay lên, lập tức tựa như bóng cao xu xì hơi, uể oải rớt xuống. Thân mình vặn vẹo  chút, chậm rãi cứng còng, chết ngay lập tức.

      Tên kia sắc mặt nháy mắt tái nhợt, lui mạnh về phía sau từng bước, ống tay áo rộng thùng thình giương lên, ‘ba’  tiếng thả ra dãy sương mù. Trong sương mù hình như có vô số côn trùng bay lượn.

      Long Phù Nguyệt kêu to tiếng: "Cẩn thận, đây là phi sắt cổ......"

      Phượng Thiên Vũ cười ha ha, quạt mở ra, quạt mạnh cái! vận kình lực vào trong đó, cây quạt nho nhưng quạt ra cơn gió giống như cơn lốc, mang theo tiếng huýt gió sắc bén, thổi đám côn trùng như khói đen kia quay trở về!

      Trong đám khói đen truyền đến tiếng kêu rên, đợi cho khói đen tan hết, hắc y nhân thấy hành tung. Ngay cả con tiểu thanh xà chết kia cũng bỗng nhiên thấy bóng dáng.

      Chạy trốn? Chết tiệt, người này đối với ta có ý định đối địch lớn như thế, chỉ sợ là dễ dàng buông tha mình!

      Long Phù Nguyệt trong lòng tim đập dồn dập, kêu lên: "Này, tại sao ngươi đuổi theo?"

      Phượng Thiên Vũ cười hì hì : "Ta vì sao phải đuổi theo? Quải trượng của bị ta hủy, lấy được cũng có gì hay để chơi."

      " chút nữa biến ngươi thành người thiên cổ, ngươi liền buông tha như vậy, khẳng định có thể tìm ngươi gây phiền toái." Long Phù Nguyệt uất ức.

      "Ha ha, tìm ta gây phiền toái, cùng với tiểu nha đầu nhà ngươi có liên quan gì nhau?" Phượng Thiên Vũ vẻ mặt tươi cười vân đạm phong khinh.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961


      Chương 72. có tiền? Vậy lấy thân báo đáp

       

      Edit: Tiểu Phúc

      Beta: Quảng Hằng & Khuyên 






      <img title="Tiểu Phúc" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/09/tie1bb83u-phc3bac.jpg?w=430&h=676" alt="" width="430" height="676" />



      "Ha ha, tìm ta gây phiền toái, cùng với tiểu nha đầu nhà ngươi có liên quan gì nhau?" Phượng Thiên Vũ vẻ mặt tươi cười vân đạm phong khinh.



      Long Phù Nguyệt trừng mắt giận dữ liếc cái: "Hừ, tốt lắm vậy tùy ý ngươi!"

      Lại nhìn thoáng qua thấy trong tay Phượng Thiên Vũ cầm cây quạt, lẩm bẩm: " giống như cây quạt ba tiêu của Thiết Phiến công chúa chứ? Như thế nào gió lớn như vậy?"

       Phượng Thiên Vũ cười tủm tỉm dùng đầu quạt gõ lên đầu nàng: "Tiểu nha đầu, ta lại cứu ngươi mạng, ngươi nên báo đáp ta chứ?"

       Long Phù Nguyệt sửng sốt, hừ tiếng : "Ta lúc đó chẳng phải cứu rất nhiều tính mạng binh sĩ của ngươi sao? Ngươi báo đáp ta như thế nào đây?"

       Phượng Thiên Vũ thản nhiên cười : "Ta thả ngươi lần đó chính là ta sớm báo đáp rồi. tại là ngươi thiếu ta món nhân tình."

      Long Phù Nguyệt chau mày, nhìn cái thấy cười giống con cáo già, trong lòng liền tỉnh táo, nhìn chằm chằm   : "Làm việc tốt cần lưu danh mới là hùng hảo hán, nào có ai hướng người mang ơn lại kể công?"

       Đôi môi mỏng của Phượng Thiên Vũ nhếch lên, cười kiểu diêm dúa lẳng lơ: "Bổn vương phải hùng hảo hán, cho nên chưa bao giờ làm ăn thua lỗ. Cho nên thù lao này ngươi nhất định phải trả."

       Long Phù Nguyệt thở dài: "Được rồi, được rồi. Vậy ngươi muốn cái gì? tại ta có bạc cho ngươi."

       Phượng Thiên Vũ tà mị cười, bỗng nhiên tiến đến trước mắt nàng: " có tiền? Vậy lấy thân báo đáp . Nữ tử các ngươi bình thường đều báo đáp như vậy đúng ? "

      Long Phù Nguyệt bỗng nhiên cũng cười, ngọt ngào: "Lấy thân báo đáp?" Vươn tay bé sờ soạng mặt , bỗng nhiên nhéo mạnh cái: "Được, cười với đại gia ta cái chừng đại gia ta liền lấy thân báo đáp!"

      Nàng lập tức xoay người bỏ chạy.

       Chợt thấy dưới chân bị vấp cái, bùm tiếng ngã chổng chân. May mắn trong đây là rừng rậm, dưới chân bụi cỏ rậm rạp, té xuống cũng thấy đau đớn.

       Nàng nhảy dựng lên, chỉ vào mũi kêu to: "Tên chết yểu, tại sao làm ta té?"

       Chợt thấy trước ngực căng thẳng, chân lơ lửng Phượng Thiên Vũ đem nàng cả vác lên, khuôn mặt tuấn tú đen lại giống bao công: "Nhóc con, lá gan ! Ngươi học ai kiểu giang hồ này? Dám can đảm đùa giỡn đến bổn vương đây!"

       

      Chương 73. ngươi rất ngu ngốc

       

      Long Phù Nguyệt liều mạng giãy dụa, bất đắc dĩ đầu nàng lắc lư, hai chân vung vẩy trung, nhưng thực vói tới.

      "Khụ khụ khụ, ngươi, ngươi buông ta......" Chết tiệt, nàng cảm thấy thể thở được.

      Phượng Thiên Vũ tay hơi buông lỏng, nhưng buông nàng ra: "Tiểu Nguyệt Nguyệt, ngươi đùa với lửa. Ngươi tin ta tại liền đem ngươi trở về làm ** bánh bao thịt?"

      Long Phù Nguyệt rùng mình. Chết, quên là tên chết yểu này rất biến thái, là làm!

      Nàng vội vàng trưng ra vẻ tươi cười: "Được rồi, được rồi, ta cùng ngươi đùa giỡn mà, ngươi là đại nhân nên chấp với tiểu nhân, buông tha ta lần này ."

      Phượng Thiên Vũ trầm ngâm  chút, bàn tay với những ngón tay bạch ngọc lướt qua đôi môi mềm mại: "Được, bổn vương tha cho ngươi lần này. Chúng ta ."

      "? đâu?" Long Phù Nguyệt trong đầu vang lên tiếng chuống cảnh báo: "Ngươi phải muốn thả ta ra sao? Chẳng lẽ ngươi đường đường là Vương gia mà chuyện giữ lời?"

      Phượng Thiên Vũ mỉm cười: "Nha đầu, ta chỉ đáp ứng thả ngươi lần. Hơn nữa bổn vương cũng thả ngươi lần, bây giờ là chính ngươi trở lại, huống chi bổn vương còn cứu ngươi lần, ân cứu mạng này ngươi còn chưa có báo đáp đâu. Ta làm sao có thể thả ngươi ?"

      bàn tay liền đem nàng vác lên lại, phi thân nhảy lên, hướng ra ngoài bìa rừng mà .

      Long Phù Nguyệt bị ôm chạy như bay, nhanh như chớp, cơ gần như đem đầu của nàng choáng váng. Nàng nghĩ muốn mở miệng nhận, nhưng miệng vừa mở, liền nuốt ngay ngụm kình phong, làm cho nàng hoàn toàn nên lời......

      Long Phù Nguyệt lại thể nề hà tới xa hoa của xe ngựa.

       Nàng oán hận trừng mắt tạo nên khuôn mặt nhắn tuyệt sắc khuynh thành, giơ tay bé lên án: "Ngươi đùa giỡn hay lắm!"

      "Nhóc con, phải ta đùa giỡn ngươi, mà là ngươi rất ngu ngốc!" Phượng Thiên Vũ vươn tay vuốt ve bàn tay bé của nàng, cười tiếng đắc ý.

      Long Phù Nguyệt trong lòng hận a, nàng làm sao lại nghe được trong câu có huyền cơ? Ai, làm hại nàng cao hứng  hồi.

      "Nhưng mà, xem ra nếu ngươi cứu nhiều người như vậy, bổn vương liền đặc biệt phong cho ngươi làm thị nữ bên cạnh ta, cuộc sống hàng ngày của bổn vương bắt đầu từ nay liền giao cho ngươi." Phượng Thiên Vũ bộ dáng như thi ân bố đức.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961


      Chương 74. Hư đốn, được chạy

       

      Edit: Tiểu Phúc

      Beta: Quảng Hằng & Khuyên 



       
      <img class="alignnone size-full wp-image-6200" title="Tiểu Phúc" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/09/tie1bb83u-phc3bac.jpg" alt="" width="430" height="676" />


      "Stop! Ta thấy lạ!" Long Phù Nguyệt trong lòng thầm oán, nhưng mà vì dự phòng tên chết yểu này lại biến đổi cách khác gây sức ép cho nàng, nàng liền ngậm miệng lại. Từ đây cho đến doanh trại, được lời.



      Chạy trốn được, Long Phù Nguyệt cũng chết tâm. Xe ngựa chớp lên, đường có chút nhàm chán, nàng mơ mơ màng màng nằm ở phía cẩm điếm ngủ.

      Cẩm tháp này cùng cẩm điếm kỳ là nằm cùng nhau, cũng chính là cẩm tháp hơi cao  chút.

      Phượng Thiên Vũ định chợp mắt, cái thân nóng hầm hập bỗng nhiên theo xe ngựa chớp lên kêu càu nhàu rồi lăn lại đây, cái chân tự nhiên gác lên thân mình Phượng Thiên Vũ. Cái đầu người làm loạn, tìm tư thế thoải mái rồi lăn ra ngủ.

      Phượng Thiên Vũ chỉ cảm thấy toàn thân căng thẳng, thân thể có chút bó buộc.

      dở khóc dở cười nhìn thiên hạ trong lòng, nha đầu này, tuy rằng chỉ có mười ba tuổi, nhưng thân thể của nàng lại phát dục   tồi, tuy thân thể chưa hoàn toàn nẩy nở nhưng ít lả lướt, có phong vận, nàng mềm mại, ấm áp, hơi thở phả vào cổ , làm cho toàn thân   tự kìm hãm được có tia nóng rực......

      Mẹ nó, lão tử tại sao lại đối với tiểu Nhóc con động tâm tư?! đúng là kì quái!

      nguyền rủa tiếng, tay đẩy , liền đem nha đầu đẩy xuống cẩm tháp.

      Long Phù Nguyệt ngủ mơ có cảm giác ôm búp bê to lớn, trong lòng tràn đầy vui mừng mà ôm, nghĩ tới bỗng nhiên chân nó dài ra mà còn chạy . Nàng cả kinh, liều mạng đuổi theo, rốt cục lại đuổi theo được con búp bê kia.

      Vội vàng bắt nó gắt gao ôm vào trong ngực, cau mày uy hiếp: "Hư đốn, được chạy!"

      Phượng Thiên Vũ bất đắc dĩ nhìn thấy Long Phù Nguyệt vẫn còn ôm mình, nghe được của nàng mớ, nhất thời đầu đầy hắc tuyến.

      Này nha đầu, cũng quá ngủ cùng , cư nhiên đem đại nam nhân giống sủng vật ôm vào trong ngực. muốn đem nàng đẩy ra, ngờ là nha đầu này đem hai tay bé gắt gao ôm chặt thắt lưng , đầu tựa vào ngực , ‘ngực..’, miệng lẩm bẩm  câu, lại ngủ tiếp.

      Khuôn mặt tuấn tú của Phượng Thiên Vũ tối sầm, thân dưới căng cứng. cỗ nóng rực lại dũng mãnh đứng lên.

       

      Chương 75. Nhóc con, bổn vương thả ngươi vài ngày .....

       




      Hay là lão tử là lâu lắm rồi chạm qua nữ nhân?! Tâm tình  dâng lên mạnh mẽ, phen đẩy mạnh nàng ra.

      Lúc này đây, dùng khí lực lớn chút. Long Phù Nguyệt trở mình mấy lần, phanh  tiếng đầu đánh vào thùng xe.

      "A! Đau quá!" Long Phù Nguyệt nửa tỉnh nửa mê kêu lên, nàng ngủ say giống như lợn chết, va chạm này làm cho nàng tỉnh táo lại, mở mắt chút.

      Nàng sờ sờ trán thấy cục u, lúc này mới bất giác phát chính mình  cùng thùng xe tiếp xúc thân mật với nhau, quay đầu lại nhìn Phượng Thiên Vũ, thấy đôi mắt khép hờ, chợp mắt, thanh vang lên tựa hồ cùng hề có quan hệ.

      Nàng cau mày đẹp, nhớ nổi chính mình như thế nào đụng vào nơi này. Muốn hỏi Phượng Thiên Vũ chút, nhưng tên này tựa hồ là ngủ, lúc này nàng cũng dám đánh thức .

      Trùng hợp xe ngựa lại xóc nảy  cái. Long Phù Nguyệt thân mình lệch sang bên, bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ: "À, ra là xe ngựa này rất xóc......"

      Ý niệm trong đầu còn chưa xoay chuyển, Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên mở mắt, nhìn nàng cái, hơi hơi nhíu mày, thản nhiên : "Được rồi, Nhóc con, bổn vương thả ngươi vài ngày......"

      vỗ vỗ tay, theo sau ba tiếng vỗ tay thanh thúy, thị vệ ở ngoài xe cung kính : "Vương gia, có gì phân phó?"

      Phượng Thiên Vũ lười biếng : "Chuẩn bị xe khác, đem nha đầu này mang ra ngoài, mang Vân thị thiếp đến."

      Long Phù Nguyệt sửng sốt. Người kia rốt cục còn quấn quít lấy nàng? biết vì cái gì, lòng của nàng lý ra phải cao hứng rất nhiều, nhưng lại có tia mất mác. Thầm mắng: "Người là ngựa giống, khắc cũng - ly khai nữ nhân......"

      Mắt thấy thị vệ đem Long Phù Nguyệt dẫn ra ngoài, Phượng Thiên Vũ thở phào nhõm, nếu để cho người ta biết cư nhiên đối tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa nổi lên sắc tâm, chỉ sợ làm cho kẻ khác cười rụng răng.

      Muốn giải tỏa được dục vọng, gợi cảm  Vân Mặc Dao mới là người được chọn tốt nhất......

      Vân Mặc Dao bị bỏ mặc suốt hai ngày, hai ngày nay, nàng cảm giác như là hai năm. Phượng Thiên Vũ hỉ nộ thất thường nàng sớm lĩnh giáo qua, nhưng vì con bé mà trừng phạt chính cơ thiếp lại là lần đầu tiên. Hai ngày nay nàng luôn nơm nớp lo sợ, trong lòng thấp thỏm, e sợ cho Phượng Thiên Vũ mạch đem mình giam vào lãnh cung, như vậy cả đời nàng coi như xong!

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 76.Tên Vương Gia Biến Thái kia gọi ta đến làm cái gì?

       

      Edit: Nhok phù thủy

      Beta: Quảng Hằng & Khuyên



      <img class="alignnone size-full wp-image-6405" title="123" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/09/1231.jpg" alt="" width="590" height="416" />


      Vừa nghe thị vệ báo Vương gia gọi, nàng chợt kinh hỉ, vội vội vàng vàng vào trong xe của Vương gia. Vừa vào Mặc Dao liền nhẹ nhàng quỳ xuống: “Tội thiếp xin bái kiến Vương gia.”



      Phượng Thiên Vũ ngước mắt nhìn nàng, thấy nàng mặc một thân lam nhạt, môi điểm mà hồng, lông mày vẽ mà cong, nhưng chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, nàng dường như tiều tụy ít.

      Phượng Thiên vũ lại bận tâm đến tâm tình của nàng, kéo nàng vào lòng, bàn tay thô bạo xé rách y phục của nàng. Thân mình chuyển động một cái, chút ôn nhu liền vọt vào trong cơ thể của nàng….

      Vân Mặc Dao hoảng sợ, rõ hôm nay tại sao Vương gia lại đối xử với nàng như thế, nhưng Vương gia có thể một lần nữa sủng hạnh nàng cũng đã là vinh dự lớn nhất của nàng rồi. Nàng dám nói một câu, vươn người dậy, liều mạng phối hợp với hắn, trong xe vang lên những thanh quyến rũ rung động lòng người....(Nhok:  may mà truyện này ko hot quá nếu ko ta sợ mình sẽ nhập viện trước khi edit xong *phù*)

      Đại quân đã được ba bốn ngày, Phượng Thiên Vũ tính tình bình thường, cũng triệu kiến Long Phù Nguyệt một lần nào nữa, nàng trở nên tự do tự tại. Nhưng ở một mình trong xe ngựa cũng có chút buồn, hơn nữa bất kể nàng nơi nào cũng có một người theo sau, dường như sợ nàng chạy mất. Nàng cảm thấy thật là buồn bực.

      Nàng cảm thấy thật là khó chịu, liền chạy đến quân tùy đại phu mượn mấy quyển y học, mặc dù là ̉ đại nhưng cũng đã phát minh ra thuật in ấn, chất lượng cư nhiên cũng được tốt lắm. Nhìn vào chữ bên trong cùng với chữ nàng học ở hiện đại cũng khác nhau nhiều lắm. Điều này khiến nàng vô cùng sung sướng, mỗi ngày đều ở trong xe ngựa đọc các tác phẩm vĩ đại, sau vài ngày, tri thức cũng được mở mang ít.

      Mặt trời sắp xuống núi, đại quân liền hạ trại nghỉ tạm. Phía sau dãy núi kia chính là Thiên Tuyền quốc, binh lính nhìn về hướng đó, tinh thần cũng được thả lỏng một chút.

      Long Phù Nguyệt đứng ở trong lều, đốt  cây nến, nhìn vào sách, dần dần có cảm giác mơ màng dâng lên.

      Nàng mông lung, muốn vào giấc ngủ, chợt nghe bên ngoài có người đưa tin: “Cửu Vương gia cho mời Long nương soát trướng.”

      Long Phù Nguyệt sững sờ: “Vào giờ này, Vương Gia kia bảo ta làm cái gì?"

      Nhưng hắn đã cho gọi, thì dù nàng tình nguyện cũng phải , bằng tên kia vừa ý biết sẽ nghĩ ra biện pháp gì để tra tấn nàng.

       

      Chương 77. Ta là Thánh nữ công chúa?

       

      Nàng ở trong trướng đáp ứng, muốn ra ngoài. Chợt nghe Lí phó tướng kinh ngạc hỏi: “Ồ, mặt ngươi rất lạ, ta ở trong quân đội lâu như thế sao lại chưa từng thấy qua ngươi? A, đúng, ngươi phải….” Hắn còn chưa nói xong thì đã còn nghe thấy tiếng gì nữa.

      Long Phù Nguyệt sửng sốt, muốn ra ngoài xem có chuyện gì, bỗng nhiên cừa lều mở ra, có hai người tiến vào.

      Nói đúng ra là một người vác theo một người.

      Long Phù Nguyệt mở to hai mắt. Người hắn mang theo chính là người bảo hộ, đúng hơn chính là giám thị của nàng Lí phó tướng. Cơ thể hề nhúc nhích, biết còn sống hay đã chết.

      Người nọ đem Lí phó tướng vứt qua một bên, giương mắt nhìn Long Phù Nguyệt, mặt hiện lên một tia kích động, bỗng nhiên quỳ xuống đất: “Thánh nữ, mạt tướng cứu giá chậm trễ, mong người thứ tội.”

       “A?” Long Phù Nguyệt lùi từng bước, cẩn thận đánh giá hắn một chút, người này dưới hai mươi tuổi, mặc áo giáp của binh lính Thiên Tuyền quốc, mặt lộ ra một ̃ khí lạnh lùng. Nhưng lại lạ mặt vô cùng, nàng cho tới bây giời vẫn chưa từng thấy qua hắn.

      "Ngươi là ai?" Long Phù Nguyệt kinh ngạc hỏi.

      Người nọ sững sờ, mặt biến sắc: “Thánh nữ công chúa nhận ra mạt tướng?”

      Long Phù Nguyệt chợt nghĩ: “Hay người này là thủ hạ của công chúa?”

      Nàng miễn cưỡng cười nhẹ một tiếng: “Ta, ta đường đầu bị đụng, nên mọi thứ đều quên hết rồi…..” có biện pháp, Long Phù Nguyệt liền đưa ra lí do mất trí nhớ.

      Người nọ hơi nhíu mày, tựa hồ có chút tin, nhưng bây giờ phải là lúc để nói chuyện phiếm, hắn khẽ khom người nói: “Thánh nữ, thỉnh nhanh chóng cùng mạt tướng, nếu chậm chễ e sẽ có nguy hiểm.” Vừa nói vừa lấy từ sau lưng ra bộ áo giáp của binh lính Thiên Tuyền quốc: "Thỉnh Thánh nữ công chúa thay bộ này áo giáp, chúng ta trà trộn ra ngoài!"

       “A?” Long Phù Nguyệt lại từng bước lui về phía sau, cùng hắn? Nhưng là……..Nhưng là mình biết hắn, nễu nhỡ hắn là người xấu thì làm sao bây giờ? Nhưng……Nhưng chừng cùng hắn rồi, nàng có thể được hưởng thụ sự tự do…..

      Long Phù Nguyệt trong lòng xảy ra mâu thuẫn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :